1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tài Năng Tuyệt Sắc - Vô Tình Bảo Bảo (Full +eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 11: Thích Ngạo Sương hôn !

      Nụ cười lạnh như băng lúc này của Thích NgạoSương khiến Hàn Khúc sợ hãi. Thậm chí giờ khắc này muốn lập tức chạy khỏi đây! Cảm giác bị áp bức này đừng là chưa từng có khi đối mặt với Thiên Vương tiền nhiệm, dù có đốimặt với Thiên Vương bây giờ cũng chưa từng có!

      Phong Dật Hiên hơi mở miệng, cứ sững sờ mà nhìn Thích Ngạo Sương như thế. Bây giờ nhìnnàng xa lạ, ….xinh đẹp? Đúng vậy, thoạt nhìn là xinh đẹp dã đoạt hồn người,nổi bật như đóa hoa có độc nở rộ. Dùbiết có độc nhưng vẫn muốn hái! Cảm giác kỳ lạ này là như thế nào?

      Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư cũng giật mình ởgiữa trung. Dường như bọn họ cũng nghe thấy tiếng trái tim mình đập. Tiếng kêuthảm thiết của Nhiêu Vũ cũng yếu dần, cho đếnkhi biến mất. Mà hơi thở của Nhiêu Vũ cũngbiến mất như chưa từng tồn tại! Thân là mộttrong tứ đại chiến tướng mà Nhiêu Vũ bị ThíchNgạo Sương xử lý nhàng như vậy sao? Quả Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư thể tinvào mắt mình.

      “Chậc, là đồ bỏ chướng mắt.” Ánh mắtThích Ngạo Sương càng ngày càng lạnh nhưngtrên mặt lại là nụ cười quyến rũ tuyệt luân. Nàng cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn Hàn Khúc cách đó xa, hề động đậy.

      Hàn Khúc chịu nổi cảm giác áp bức vô hình đáng sợ này nữa, liền quay đầu định chạy trốn.

      Vút ——

      Tiếng xé gió vang lên nhàng ngay lập tức.

      Tiếp theo là tiếng “phập” trầm đục.

      Hàn Khúc kinh ngạc mà nhìn vật thể sắc bén biết từ đâu ra xuyên qua ngực, mặttràn đầy tin và hoảng sợ. từ từ quay đầu lại, chống lại đôi mắt như sông băng vạn năm của Thích Ngạo Sương. Vũ khí sắc bén thon dài xuyên qua ngực là móng tay dài ra của Thích Ngạo Sương!

      Vút tiếng, móng tay ngắn lại. Lúc này, máu tươi phun ra như suối từ ngực Hàn Khúc.

      ai thấy tất cả. Khi hồi thần lại mọi chuyện xảy ra.

      Rốt cuộc Hàn Khúc hiểu rằng thiếu nữ này đáng sợ. Lúc này kích thích tất cả tiềmlực của mình. chỉ có ý nghĩ đó chính là chạy trốn, lập tức chạy khỏi nơi này, vĩnh viễn bao giờ gặp lại thiếu nữ tóc đen này nữa.Thân hình Hàn Khúc vừa động trước mặt liền có khuôn mặt xinh đẹp phóng đại.

      Nụ cười lạnh lẽo của Hàn Khúc khiến cứng đờ người.

      đâu vậy?” giọng Thích Ngạo Sương như mộng như ảo khiến Hàn Khúc sợ tới mức gần như sụp đổ.

      Hàn Khúc xoay người định chạy, ngay sau đó thấy được màn khiến kinh hãi. Hắnthấy thân thể của mình bay trước mặt nhưng lạikhông có đầu! Thân thể đầu cứ như thếmà bay lên khoảng, đột nhiên rơi xuống từ giữa trung. Sau đó, trước mắt tối sầm, tất cả đều biến mất.

      “Ách… thú vị.” tay Thích Ngạo Sương là đầu của Hàn Khúc, máu tươi còn từ cổ của . đường máu quỷ dị rơixuống từ , rơi xuống đất thấy đâu nữa.

      Phong Dật Hiên cứ đứng yên tại chỗ, nhìn Thích Ngạo Sương hoàn toàn xa lạ giữa trung, nên lời.

      Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư càng dám thở mạnh, sững sờ mà nhìn hành động của ThíchNgạo Sương, trong lòng phát run lần nữa. Đây mới là diện mạo của thiếu nữ này sao? Hay là mặt khác của nàng?! Nguyệt Vương ngừng thở, nhìn Thích Ngạo Sương xách đầu người đứng . Mặt nàng đầy nhàmchán, đung đưa đầu người tay, nhìn đườngmáu đỏ tươi chảy xuống cách lười biếng. Nguyệt Vương sớm cảm giác được Thích Ngạo Sương giống người phàmnhưng ngờ lại khiến người ta kinh hãi như thế.

      “Chỗ này?” chợt, Thích Ngạo Sương tiện tay ném đầu người trong tay về phía sau, ngẩng đầu nhìn về phía xa, trong miệng hừ lạnh tiếng đầy khinh thường, “Hừ, ra là như vậy…”

      Sau đó nàng thu hồi ánh mắt, chậm rãi nhìn người phía dưới, ánh mắt dừng người PhongDật Hiên. ngẩng đầu nhìn nàng, đáy mắt cósự lo lắng mơ hồ. Thích Ngạo Sương như thế quá khác thường. Rốt cuộc là xảy ra chuyệngì?

      “Ha ha, là nơi thú vị. Có điều, coi như uổng công.” Thích Ngạo Sương nóimột câu khó hiểu, sau đó từ từ bay tới trước mặtPhong Dật Hiên.

      Phong Dật Hiên kinh ngạc mà nhìn Thích NgạoSương xinh đẹp quyến rũ trước mặt. tay nàng máu tươi vẫn giọt. Đôi mắt nàng hơi khép, ngàn vạn phong tình. Mái tóc đen xõa trước ngực, cứ mỉm cười nhìn Phong Dật Hiênnhư vậy.

      “Ngạo…Ngạo Sương…” Phong Dật Hiên nhẹnhàng gọi.

      “Rất tốt. Còn thiếu thứ.” Thích Ngạo Sương lại ra câu mà Phong Dật Hiên hiểu.

      Phong Dật Hiên nghi ngờ, chưa kịp đặt câu hỏi ngón tay của Thích Ngạo Sương nhẹnhàng đặt lên cằm . Ngay sau đó, môiliền có cảm giác lành lạnh. Trước mặt làkhuôn mặt xinh đẹp phóng đại của Thích Ngạo Sương. Nàng nhắm hờ mắt, cứ như vậy mà hôn lên môi Phong Dật Hiên.

      Ngay lập tức Phong Dật Hiên hóa đá tại chỗ.

      Hôn?

      Hôn!!!

      Thích Ngạo Sương hôn !

      Lành lạnh, môi của Thích Ngạo Sương lành lạnh, dường như còn mang theo mùi hươngnhàn nhạt.

      Phong Dật Hiên ngốc lăng, đầu nổ ầm tiếng, sau đó trống rỗng, mất khả năng suynghĩ.

      Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư cũng ngây ngốc nhìn màn trước mắt, biết gì chophải.

      màn trước mắt cực kỳ duy mĩ. Trong sa mạc mờ mịt, thiếu nữ tóc đen mắt đen xinh đẹpnhẹ nhàng trôi giữa trung. Mái tóc đen mềm mại bay theo gió, nhìn thẳng vào mắt thiếu niên tuấn mỹ. Nếu thiếu nữ này nắm cằm của thiếu niên, nếu bàn tay thon dài đangnắm cằm có vết máu tất cả rấttường hòa duy mĩ. Nhưng màn này trongmắt Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư lại khiến người ta kinh hãi.

      “Ưmh…” Thích Ngạo Sương thở dài, từ từnhắm hai mắt lại, thân thể mềm nhũn, cứ thế mà rơi xuống. Phong Dật Hiên vươn tay ôm lấythân thể mềm mại của nàng vào lòng, cúi đầunhìn người trong ngực, vẻ mặt cực kỳ phức tạp. hiểu rất nụ hôn vừa rồi là của Thích Ngạo Sương, cũng phải của nàng. Thân xác vừa chủ động này có phải Thích NgạoSương ? Nhưng nếu phải vậy là của ai? Chợt giật mình. người nàng có rất nhiều bí mật mà biết.

      “Này… xảy ra chuyện gì vậy?” Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư vội vàng sáp tới, cực kỳ nghi ngờ mà hỏi.

      Phong Dật Hiên lắc đầu, ánh mắt rời khỏi gương mặt của Thích Ngạo Sương. Giờ phút này gương mặt của nàng trong lòng rất điềm tĩnh. Nàng ngủ say, tựa như những gì vừa xảy ra liên quan tới nàng.

      “Ngươi lắc đầu là sao?” Mễ Tu Tư cau mày hỏi.

      “Ý là cũng biết.” Nguyệt Vương trầm giọng trả lời thay Phong Dật Hiên.

      “Sao lại có thể như vậy? Quan hệ của bọn họ… ràng cũng biết…
      giọng Mễ Tu Tư dần. Bởi vì từ nét mặt củaPhong Dật Hiên nhận ra lời của Nguyệt Vương phải là giả. Ngay cả Phong DậtHiên cũng biết chuyện gì xảy ra, chuyện kia…

      “Mặc kệ là thế nào, phải giải quyết vấn đề trước mắt .” Nguyệt Vương nhìn bốn phía xung quanh. Khắp nơi ngổn ngang, chỗ nào cũng lànhững hố cát lớn . Nhưng biết cuồng phong tới rất nhanh thôi. Những hố cát này sẽbị lấp đầy, trở về hình dạng vốn có.

      “Nhưng, Vĩnh Vương….” Mễ Tu Tư cắn môi, mấy chữ. Hiển nhiên bọn họ nghe lời của Nhiên Vũ trước đó.

      “Có thể Vĩnh Vương gặp bất trắc. Chúng ta tìm những Vương khác . Bạch Vương và Vĩnh Vương xuất , nhất định lại có điềm báo. Đến lúc đó tùy cơ ứng biến.” Nguyệt Vương hơi bất đắc dĩ mà , trong giọng có mấy phần ưu thương.

      biết hai chiến tướng khác có đầu hàngThiên Vương .” Mễ Tu Tư lo lắng , “Chúng ta phải tìm những Vương khác nhanh chút. Nếu những Vương khác gặp phải haichiến tướng kia thể tưởng tượngnổi hậu quả.”

      Nguyệt Vương gật đầu, trong lòng hiểu rằngcái chết của Vĩnh Vương hẳn là vì bị Nhiên Vũvà Hàn Khúc liên thủ.

      “Nhất định Thiên Vương tìm Bạch Vương vàVĩnh Vương mới! Chúng ta phải nhanh lên.” Mễ Tu Tư ngẩng đầu nhìn phương xa, “Bất chấp tấtcả, ta phải gọi nó ra thôi.”

      “Cũng được. Bốn chiến tướng mất hai rồi.”Nguyệt Vương gật đầu, ngoảnh lại nhìn PhongDật Hiên vẫn im lặng và Thích Ngạo Sươngđang ngủ say trong lòng , đồng ý với quyếtđịnh của Mễ Tu Tư.

      Hai tay Mễ Tu Tư tạo ra dấu tay kỳ lạ. Sau đó luồng ánh sáng trắng chói mắt ra, con quái thú lớn xuất khoảng đấttrống trước mặt . Con vật này khácvới con mà Thích Ngạo Sương cưỡi trước đó cho lắm, có điều nó lớn hơn rất nhiều, gấp mười con trước, lưng rất bằng phẳng rộng rãi.

      “Lên đây .” Mễ Tu Tư bay lên đầu tiên. PhongDật Hiên ôm Thích Ngạo Sương, điểm mũi chân, nhảy lên. Nguyệt Vương theo sau.

      Mọi người ngồi vào chỗ của mình xong, Mễ Tu Tư vỗ lên lưng quái thú: “ nào. về hướng tây nam, tìm Chân Vương.”

      Quái thú ngâm lên tiếng, bay lên vững vàng về hướng tây nam.

      Nguyệt Vương tạo kết giới, bao lấy mọingười bên trong, chắn ánh mặt trời và gió mangtheo cát bay tới. Từ đầu tới cuối Phong DậtHiên chỉ nhìn gương mặt say ngủ của Thích Ngạo Sương, gì, cũng động đậy.

      “Phong Dật Hiên, ngươi thấy thế nào?” Nguyệt Vương lên tiếng hỏi.

      “Gì cơ?” Phong Dật Hiên nghe có người gọi tênmình mới phục hồi tinh thần lại, quay sang nhìnNguyệt Vương.

      Nguyệt Vương nhìn Thích Ngạo Sương rồi đối mắt với Phong Dật Hiên: “Ngươi thấy thế nào?”

      Ánh mắt Phong Dật Hiên buồn bã. lắc đầu: “Ta biết xảy ra chuyện gì. Nhưng ta cảm thấy vừa nãy phải là Ngạo Sương chân chính. Nhưng phải nàng là ai? Vừa là nàng, vừa phải.” lòng Phong Dật Hiên lo lắng, “Ta lắm.”

      ra hai Thích Ngạo Sương hoàn toàn khác nhau về tính cách này đều là nàng.”Nguyệt Vương vuốt cằm, đoán, “Có thể nàng có hai nhân cách? Tính cách tàn bạo thích giết chóc sâu trong nội tâm?”

      phải chúng ta chưa gặp qua người như vậy.” Mễ Tu Tư gật đầu đồng ý.

      Phong Dật Hiên khẽ cau mày. thíchlý do của Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư cho lắm,nhưng lại tìm ra lý do khác để phản đối.Hành động khác thường của Thích Ngạo Sươngquả rất đẫm máu, cực kỳ đáng sợ.

      “Nhưng tình huống của Thích Ngạo Sương lại giống lắm. Cụ thể giống ở đâu ta được.” mày Nguyệt Vương cauchặt lại.

      “Ta cảm thấy…” Mễ Tu Tư ngẩng đầu nhìn phương xa, thở dài dài, . “Hình nhưchuyện càng ngày càng đơn giản.”

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 12: Chảy máu mũi hàng ngày

      Lãnh thổ của Chân Vương là những dãy núitrùng điệp, trong khe núi có dòng suối chảyróc rách, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, tựanhư dây chuyền màu bạc cổ các dãy núi.Trong sơn cốc có rất nhiều chim bay thú chạy,bầu khí rất hài hòa.

      Tòa thành của Chân Vương nằm giữa hai dãy núi. Mễ Tu Tư bảo quái thú dừng lại. Mọi người đứng giữa hai dãy nũi cao, phía trước là conđường lớn tối như mực. Mễ Tu Tư thu hồi quái thú, trước dẫn đường. Phong Dật Hiên ômThích Ngạo Sương vẫn ngủ say theo.Vách núi hai bên cao ngất tựa như sắp sụp xuống. Mới đầu ngẩng lên còn thấy đườngbầu trời nhưng sau đó tối như mực. NguyệtVương lấy khối bạch ngọc hình trăng lưỡi liềm ra. Bạch ngọc tỏa sáng, soi mọi thứ xungquanh họ.

      Vừa lúc đó, tiếng ma sát vang lên ngừng xung quanh. Phong Dật Hiên vừa định quay lạinhìn Mễ Tu Tư ngăn lại: “Đừng nhìn. Nhữngthứ này là thú giữ nhà của Chân Vương.” Phong Dật Hiên gật đầu, quay lại nhìn nữa. Mà những tiếng ma sát vẫn vang lên sau lưng họ, theo rất xa, cho tới cuối con đường mới dừng lại. Cuối con đường là phiến thạch bích, đó có vô số hoa văn kỳ lạ, cổ xưa mà lại hơi quỷ dị.

      Nguyệt Vương lên phía trước, vươn tay đè lêntrên hoa văn trong vòng tròn. Tiếng“ầm” vang lên nhưng thạch bích chỉ phát ra tiếng mà mở ra.

      “Kỳ lạ?” Nguyệt Vương nghi ngờ, nhíu mày, “Sao cửa lại mở ra?”

      Nguyệt Vương vừa xong Mễ Tu Tư đãtay mắt lanh lẹ tạo kết giới, bao lấy Nguyệt Vương và mình cùng với hai người Phong DậtHiên.

      Ầm ——! Tiếng đụng chạm mạnh mẽ, chạm vàokhiến toàn bộ kết giới rung lên, sắp trở nêntrong suốt, thiếu chút nữa bị phá. cỗ lực đạo đáng sợ bắn ra từ trong vòng tròn kia, cứ như vậy mà đụng vào kết giới khiến bọn họ bấtngờ kịp phòng ngự.

      Ngay lập tức sắc mặt Nguyệt Vương và Mễ TuTư thay đổi. Hai người trao đổi ánh mắt, hồilâu mới cách khó khăn: “Chẳng lẽ… chẳng lẽ Chân Vương cũng bị giết rồi sao?”

      “Có chuyện gì vậy?” Phong Dật Hiên cau mày, nghi ngờ hỏi.

      “Phong ấn cánh cửa đá này có thể phân biệt được thân phận của chúng ta, cũng có thể truyền tới nơi của Chân Vương. Nhưng vừa rồichúng ta bị công kích, chẳng lẽ Chân Vương đãgặp nguy hiểm?” sắc mặt của Nguyệt Vương cực kỳ khó coi.

      .” Sắc mặt Mễ Tu Tư trầm xuống, suy nghĩ rồi , “Nếu hai chiến tướng khác muốnvào cánh cửa đá này chắc chắn thểmở được. Dám chắc nếu có cuộc chiến xảyra ở đây cửa này bị phá hủy rồi. Nhưng cánh cửa đá này vẫn hoàn hảo, tổn hao gì.”

      Nguyệt Vương vừa nghe sắc mặt hơi dịu lại, sau đó lại lo lắng mà hỏi: “Nhưng tại sao phong ấn lại phân biệt được?”

      “Phong ấn này có thể biết tất cả Vương? Vậy Bạch Vương trước kia sao?” Phong Dật Hiên nghi ngờ, hỏi.

      “Khi Bạch Vương thôn tính Thiên Vương đãkhông còn là Bạch Vương nữa, phong ấn phân biệt được. Hơn nữa Chân Vươngcũng nhận được tin tức, nhất định có cách.”Mễ Tu Tư trả lời câu hỏi của Phong Dật Hiên.

      “Chân Vương, mở cửa!” Nguyệt Vương hắng giọng, kêu to với cửa đá.

      Chỉ có tiếng vang mà có phản ứng khác.

      Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư liếc nhìn nhau, chuẩn bị chọn cách khác giọng lạnh lùng vang lên: “Các ngươi là Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư Vương?”

      Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư sửng sốt. Vì giọngnói này xa lạ nhưng lại truyền ra từ phong ấn cửa đá. Chỉ có Chân Vương chân chính mới sử dụng được sức mạnh phong ấn này! Sao lại là giọng nam xa lạ?

      Nhưng Phong Dật Hiên nghe thấy giọng đóthì kinh hãi, kêu lên thất thanh: “Tẫn Diêm, TẫnDiêm, là ngươi ư?”

      “Tiểu thư?” trong giọng lạnh lùng có chứakích động.

      , ta là Phong Dật Hiên. Ngạo Sương đổi thân thể với ta. Bây giờ nàng ở bên cạnh ta.” Phong Dật Hiên xác định người đangnói là Tẫn Diêm kích động hơn. ngờ lại gặp được Tẫn Diêm ở đây.

      “Tiểu thư đâu? Người sao rồi?” giọng Tẫn Diêm lạnh lẽo như trước nữa, mà là vội vàng hỏi.

      “Ngạo Sương sao, chỉ ngủ say thôi.”Phong Dật Hiên trả lời, nhìn cánh cửa đá chợttừ từ thay đổi. Ánh sáng trắng tỏa ra từ tất cả hoa văn cửa đá, lan ra các đường vân, sauđó từ từ tỏa ra xung quanh.

      Tiếng ầm vang lên lần nữa, cửa đá dần dần mởra.

      Trong lòng Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư vừa sợlại vừa thấy kỳ lạ. Nam nhân có thể sử dụng phong ấn của Chân Vương, hiển nhiên Phong Dật Hiên biết. Chuyện này là sao?

      Rất nhanh, bóng dáng rắn rỏi xuất nơi cửa đá. Người đó chính là Tẫn Diêm. mặc quần áo màu lam nhạt. cánh tay có cái bao tay bằng kim loại, hoa văn đó hơi giống cửa đá, lưng thanh kiếm lớn. Thanh kiếm lớn đó khiến Nguyệt Vương vàMễ Tu Tư càng ngây ngẩn hơn. Đó là vũ khí củaChân Vương. Bọn họ nhìn cái là nhận ra hoa văn và ánh sáng lành lạnh tỏa ra từ đó.Hình như hơi khác nhưng khác ở đâu nhấtthời bọn họ ra được.

      Khi Tẫn Diêm bước ra thẳng tới bên cạnh Phong Dật Hiên, nhìn gương mặt điềm tĩnh củanàng trong lòng mới yên lòng. Đúng lànàng ngủ say, có gì đáng ngại.

      “Phong thiếu, có chuyện gì với tiểu thư vậy?”Tẫn Diêm hoàn toàn để ý tới NguyệtVương và Mễ Tu Tư mà nghiêm túc hỏi Phong Dật Hiên.

      “Ta cũng biết. Chúng ta bị phục kích….”Phong Dật Hiên kể lại toàn bộ mọi chuyện choTẫn Diêm.

      Tẫn Diêm nghe xong sắc mặt nặng nề. Bởi vìhắn biết rất Thích Ngạo Sương phải đạitiểu thư hoa si ngu ngốc trước kia. Nàng là người tới từ thế giới khác. Như vậy có thể liênkết mọi chuyện xảy ra ? Tẫn Diêmtrầm tư. Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư lại nóng nảy.

      “Này…Này…Ngươi…Chuyện này…” Nguyệt Vương biết nên xưng hô thế nào, khôngthể làm gì khác là lúng túng nặn ra vài chữ.

      Lúc này Tẫn Diêm mới phục hồi tinh thần lại, phát ra Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư đanghóng gió bên cạnh, cười cười đầy áy náy: “Haivị vương, ngại quá. Quên tự giới thiệu, ta tên là Tẫn Diêm, là Chân Vương tânnhiệm.”

      Tẫn Diêm vừa liền khiến mọi người kinh ngạc.

      “Vậy lão đầu Na Na đâu?” trong lòng Nguyệt Vương hoảng hốt, vội vàng hỏi.

      “Ông ấy sống rất vui vẻ, vui vẻ đến mức chảymáu mũi hàng ngày…” Tẫn Diêm giựt giựt khóe miệng, .

      Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư nhìn nhau, cùng mở miệng hỏi: “Tại sao? Có chuyện gì vậy?”

      “Các vị xem biết.” Tẫn Diêm câu đầy khinh thường, quay lại nhìn Thích Ngạo Sương trong lòng Phong thiếu, ánh mắt trở nêndịu dàng, “Vào trước . Để tiểu thư nghỉ ngơicho tốt.”

      Vào cửa đá, trước mặt dần dần mở rộng ra, ánh sáng chiếu rọi.

      “Cái kia…Cái kia…Tẫn Diêm, vũ khí này là lão đầu kia truyền cho ngươi à? Sao lại giốngtrước cho lắm?” Mễ Tu Tư mở lớn mắt nhìn cự kiếm sau lưng Tẫn Diêm. Nó được khoácsau lưng, đầu nhọn dài tới gót chân .

      “Là lão đầu cho nhưng ta nhập vào vũ khícủa mình.” Tẫn Diêm tới đây ánh mắt lại hướng về phía Thích Ngạo Sương, mỉm cười, có ý định tiếp. Vũ khí kia của là Thích Ngạo Sương đưa, vẫn mang theo trênngười, bây giờ nhập vào vũ khí lưngmình.

      Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư đầy bụng nghi vấn, theo Tẫn Diêm vào trong. Cung điện nhưtrước, dọc đường có gì khácnhưng vừa vào cung điện lập tức phát ra được bình thường. Tiếng tiếng cườivẳng tới bên tai, càng vào trong càng lớn.

      “Phu quân, bên này ~~”

      “Bên này cơ ~”

      “Thiếp ở đây ~~~”

      Trong cung điện xa hoa tráng lệ, tiếng cười truyền tới từ phía sau. Mặt Nguyệt Vương vàMễ Tu Tư liền biến sắc. Bọn họ nghe thấy tiếngcủa Chân Vương. Bước nhanh vào bên trong,thấy cảnh tượng trong đó trợn mắt há miệng.Chân Vương mặc quần áo trắng như tuyết, bịt mắt, tay quờ quạng xung quanh. Xung quanh cómấy mỹ nữ trêu đùa .

      “Đừng chạy ~~~ ha ha, bắt được nàng ngaythôi.” Chân Vương cười ha hả, vươn tay bổ nhào về phía trước. Các mỹ nữ kêu lên sợ hãi, tản ra bốn phía.

      Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư nhìn nhau, khóe miệng co quắp, hoàn toàn được lờinào. Chân Vương vẫn đùa giỡn ầm ỹ với mỹ nữ, coi ai ra gì.

      “Chân Vương!” Nguyệt Vương quát to đầy tức giận.

      “Hả? Giọng này hình như là của Nguyệt Vương.” Chân Vương gạt tấm vải bịt mắt ra,nhìn Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư, , “Đừnggọi bậy. Ta còn là Chân Vương, tất cả mọi chuyện liên quan gì tới ta nữa. Có chuyện gì tìm tiểu tử kia. Bây giờ là Chân Vương. Đừng quấy rầy cuộc sống tốt đẹpcủa ta bây giờ.” xong che mắt lại, tiếptục nhào vào các mỹ nữ, sau đó để ý tớimọi người nữa.

      Nguyệt Vương còn định gì đó bị Mễ Tu Tư ngăn lại, nhàng lắc đầu: “Để cho hắnsống cuộc sống muốn . Quả làmChân Vương quá lâu, quá mệt rồi.”

      Nguyệt Vương nhìn ánh mắt của Mễ Tu Tư, nhẹnhàng thở dài, lên tiếng nữa.

      “Mời theo ta.” Lúc này, Tẫn Diêm lễ phéplên tiếng, “Ta biết mọi chuyện. Các vị nghỉ ngơimột chút rồi bàn bạc đối sách.”

      Mọi người chỉ có thể gật đầu bất đắc dĩ.

      Tẫn Diêm dẫn Phong Dật Hiên tới cănphòng hoa lệ rộng lớn, cẩn thận đặt nàng lêntrên cái giường lớn thoải mái.

      “Tẫn Diêm, ngờ ngươi lại trở thànhChân Vương.” Phong Dật Hiên hơi cảm thán.

      “Phong thiếu, ta có chuyện muốn hỏi người. Xin người trả lời nghiêm túc.” Sắc mặt Tẫn Diêmnghiêm túc.

      “Chuyện gì?” Phong Dật Hiên nghi ngờ.

      “Mặc kệ tiểu thư trở nên thế nào, tình củangười cũng thay đổi chứ?” ánh mắtTẫn Diêm sáng rực, hỏi cách trịnh trọng.

      ! Mặc kệ nàng là ai, trở nên thế nào, tình của ta với nàng đều thay đổi!” Phong Dật Hiên kiên quyết hơn bao giờ hết.

      “Tốt. Vậy là đủ rồi.” Tẫn Diêm gật đầu, mỉm cười, sau đó trầm giọng , “Chỉ cần tìm đượcLãnh thiếu chuyện ta muốn biết có kếtquả. Người nghỉ ngơi . Phòng người ở bên cạnh. Lần nổi loạn này còn phức tạp hơn những gì bọn Nguyệt Vương nghĩ. Sau này ta nóicho mọi người biết.”

      Lòng Phong Dật Hiên tràn đầy nghi ngờ, nhưngvẫn lắc đầu, : “. Ta muốn canh giữ ở đây, chờ nàng tỉnh lại.”

      “Được thôi.” Tẫn Diêm nhìn ánh mắt kiên định của Phong Dật Hiên, gật đầu.

      Sau khi Tẫn Diêm rời khỏi Phong Dật Hiên lẳng lặng ngồi cạnh giường, nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Thích Ngạo Sương đến thất thần.

      “A, các huynh chính là bằng hữu của Tẫn Diêm đại ca?” chợt, giọng giòn tai truyền tới từ cửa sổ.

      Phong Dật Hiên ngẩng đầu thấy thiếu nữ mắt ngọc mày ngài ngồi bệ cửa sổ nhìn bên này, cười khanh khách.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 13: Thay đổi bất ngờ

      Phong Dật Hiên ngẩng đầu thấy thiếu nữ mắt ngọc mày ngài ngồi bệ cửa sổ nhìn bên này, cười khanh khách. Bề ngoài thiếunữ chỉ khoảng mười ba, mười bốn tuổi, mặtchưa hết nét trẻ con. Nhưng cảm nhận đượctu vi của nàng thấp.

      “Ừ, muội là?” Phong Dật Hiên nghi ngờ, hỏi.

      “Hi hi, muội là Lai Lỵ, là tả chiến tướng củaTẫn Diêm đại ca!” Lai Lỵ cười hì hì bước tới. Nàng mặc áo màu xanh biếc, lưng có cái đai lưng rất đặc biệt.

      Sắc mặt Phong Dật Hiên thay đổi: “Muội biết cuộc nổi loạn lần này à?” Phong Dật Hiên hỏi vậy nhưng trong lòng vẫn nghi ngờ. Bởi vìNguyệt Vương và Mễ Tu Tư biết lần nổi loạn này phải chuyện đùa nên cho nhữngngười xung quanh nghỉ việc, kể cả chiến tướng bên cạnh. Chân Vương cho chiến tướng bên cạnh nghỉ việc sao?

      “Biết. Chính vì vậy nên muội mới chịu theo bên cạnh Tẫn Diêm đại ca. Những kẻ nhát gan kia lăn xa rồi.” Lai Lỵ hừ lạnh, mặt trànđầy khinh thường.

      Phong Dật Hiên nhìn sắc mặt của Lai Lỵ giật mình, trực tiếp hỏi: “Muội thích Tẫn Diêm?”

      Mặt Lai Lỵ chợt đỏ bừng, cúi đầu sờ thắt lưng của mình, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Phong Dật Hiên, thẳng thắn mà : “Đúng thế. Muộithích Tẫn Diêm đại ca. Lần đầu tiên nhìn thấyhuynh ấy muội thích huynh ấy. Khi đó muộiliền thề cả đời ở cạnh huynh ấy, mặc kệhuynh ấy có thích muội .”

      Ngược lại, Phong Dật Hiên bị rung động bởinhững lời thẳng thắn của nữ hài này.

      “Tỷ ấy chính là tiểu thư theo lời của Tẫn Diêmđại ca ư?” Lai Lỵ bước lên trước, chống nạnhnhìn Thích Ngạo Sương ngủ say trêngiường, cách tùy tiện, “Quả nhiên rấtđẹp. hổ là nữ nhân mà Tẫn Diêm đại cathích.”

      Phong Dật Hiên trợn mắt há hốc miệng.

      “Muội…Muội…”

      “Nhất định huynh cũng biết Tẫn Diêm đại cathích tỷ ấy. Nhưng dường như tỷ ấy thíchTẫn Diêm đại ca. Tỷ ấy thích huynh à? Còn cáingười là Lãnh thiếu gì đó sao?” Lai Lỵ cườihì hì, trúng tim đen.

      Phong Dật Hiên càng kinh ngạc hơn.

      “Muội biết Tẫn Diêm đại ca thích tỷ ấy. Nhưng sao. Dù vậy muội vẫn ở bênTẫn Diêm đại ca. Cả đời này Tẫn Diêm đại ca thích muội muội cũng sợ. Muội chỉmuốn được ở bên huynh ấy là đủ rồi.” Lai Lỵ cười hì hì, trực tiếp ra tiếng lòng của mình.

      Phong Dật Hiên chợt trầm mặc, sắc mặt cũngảm đạm. nhìn Lai Lỵ, mấp máy môi nhưngkhông biết gì cho phải.

      “Huynh cần gì cả. Muội ghét người khác muội ngốc. Là muội tình nguyện.” Lai Lỵ cười tinh nghịch, ngồi bên giường, nhìn khuôn mặt ngủ say của Thích Ngạo Sương, cảmthán, “ là đẹp.”

      “Phải rồi, huynh tên gì? Cả tỷ ấy nữa?” Lai Lỵ quay sang nhìn Phong Dật Hiên, hỏi.

      “Phong Dật Hiên. Nàng là Thích Ngạo Sương.”

      “Thích Ngạo Sương….” Lai Lỵ lẩm bẩm nhắclại mấy chữ này, sau đó gật đầu, đứng lên, ,“Tỷ ấy là người Tẫn Diêm đại ca dùng hết sức và cả tính mạng để bảo vệ, vậy muội cũng sẽdốc sức bảo vệ nơi này. Sau này muội giúpTẫn Diêm đại ca bảo vệ tỷ ấy.”

      “Ta…Cảm ơn muội…” Phong Dật Hiên hơichua xót mà . Tình của người có thể vô tư như vậy, có thể đạt tới mức này….

      cần cảm ơn đâu. Ha ha, hy vọng tỷ ấy sớm tỉnh lại.” Lai Lỵ cười hi hi, đứng dậy, tới bên cửa sổ, le lưỡi, “Muội đây. Ngàn vạn lần đừng với Tẫn Diêm đại ca là muội lén tớiđây.”

      Phong Dật Hiên gật đầu. Lai Lỵ nhàng lộnra từ cửa sổ.

      Trong phòng yên tĩnh trở lại, Phong Dật Hiên si ngốc nhìn khuôn mặt say ngủ của nàng, tronglòng dâng lên cảm giác êm dịu.

      Khi Thích Ngạo Sương từ từ mở mắt ra đập vào mắt là màn che hoa lệ. Nàng nhàngquay đầu thấy Phong Dật Hiên ngủ saycạnh giường.

      Thích Ngạo Sương từ từ vươn tay, nhàngxoa đầu Phong Dật Hiên. Vừa chạm vào hắnliền tỉnh.

      “Ngạo Sương, nàng tỉnh rồi. Có đói bụng ?” Phong Dật Hiên nở nụ cười, nhàngthở phào nhõm.

      “Dật Hiên, ta nằm mơ…” giọng Thích Ngạo Sương xa dôi, mang theo chút bi thương.

      “Sao? Mơ thấy gì?” Phong Dật Hiên thấy sắcmặt Thích Ngạo Sương hơi lạ khỏi lolắng, hỏi.

      “Ta mơ thấy lửa đầy trời, sinh linh đồ thán, thùhận và căm phẫn ngập trời. Toàn bộ đều do ta tạo ra. Dường như ta tìm gì đó.” Thích Ngạo Sương từ từ ngồi dậy. Phong Dật Hiên vội vàng vươn tay đỡ.

      tìm gì?” Phong Dật Hiên khẽ cau mày.

      “Ta biết.” Thích Ngạo Sương nhàng lắc đầu.

      “Vậy đừng nghĩ nữa. Ta gọi người bưng nướcrửa mặt, chuẩn bị đồ ăn cho nàng.” Phong DậtHiên vươn tay xoa đầu Thích Ngạo Sương, anủi.

      Nàng nhàng gật đầu, nữa.

      ————

      Mọi người bàn bạc trong đại sảnh. Tất cả đều ở đây, kể cả Lai Lỵ. Thích Ngạo Sương hơikhông yên lòng, cảnh tượng trong giấc mơ mồn trước mặt, nhìn thấy mà sợ.

      “Như vậy bây giờ phải tìm được những Vươngkhác, mở phong ấn Tu La ra mới có thể tiêu diệtThiên Vương, tới dưới tòa thành của Tạp MễNhĩ?” Phong Dật Hiên tổng kết.

      “Chính là ý này. Chúng ta tiêu diệt ThiênVương cũng chủ động tìm chúng ta., phải đợi chúng ta chứ?”Nguyệt Vương chợt cau mày, .

      “Nếu án binh bất động chẳng phải là chờchết sao? Chờ chúng ta tập hợp đủ, mở phong ấn ra?” Mễ Tu Tư hiểu.

      “Nếu trong đó có Vương phản bội, đầu hàng sao?” câu của Nguyệt Vương khiếnsắc mặt của mọi người thay đổi.

      . thôn tính Thiên Vương, ai đầu hàng !” Mễ Tu Tư quả quyết phủ nhận.

      “Nếu là Vương mới sao?” Phong Dật Hiênnhẹ nhàng . Sắc mặt Mễ Tu Tư thay đổi.

      “Vậy bây giờ chắc chắn được Vĩnh Vương và Bạch Vương. Chúng ta nên tìm Dực Vương.” Nguyệt Vương xụ mặt xuống.

      “Dực Vương có thể bị nguy hiểm ?”Phong Dật Hiên chen vào.

      . Hành tung của Dực Vương mơ hồ bất định. Tòa thàn của nàng là thành , chuyển động trong mây, người nào có thểtìm được vị trí chính xác.” Nguyệt Vương trả lời.

      “Vậy có nghĩa là chúng ta dễ tìm được.”Phong Dật Hiên cau mày, lo lắng hỏi.

      Mễ Tu Tư nhún vai, .

      Lúc mọi người bàn bạc Tẫn Diêm nhíu mày, chợt : “Ngoài cung điện có người.”

      “Ai?” Mọi người đồng thanh hỏi.

      “Sứ giả của Dực Vương…” mặt Tẫn Diêm đầynghi ngờ, . Khi nghe xong sắc mặt mọingười cũng giống . kỳ lạ. Vừa nhắc tớiDực Vương sứ giả của nàng xuất rồi sao?

      Tẫn Diêm nhảm nữa, vẽ dấu ấn trong trung. cái gương xuất giữakhông trung, bắt đầu gợn sóng, dần dần trở nênrõ ràng, chiếu ra hình ảnh của người trong đó.

      “Dực Vương đích thực!”

      “Tại sao lại là nàng?!”

      Trong gương là nữ nhân đội mũ che màuđen. Tuy thân hình nàng bị áo chàng che lại, mặt cũng bị mũ che hơn nửa nhưng Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư vẫn từ thân hình và phần khuôn mặt lộ ra của nàng mà nhận ra thân phận của nàng.

      “Dực Vương là nữ nhân?” Phong Dật Hiên kinhngạc.

      “Có ai với ngươi là nam nhân chưa?”Nguyệt Vương bĩu môi.

      Phong Dật Hiên giựt giựt khóe miệng, lắc đầu.

      “Là Dực Vương ?” Tẫn Diêm xác nhận.

      “Là nàng, sai đâu.” Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư cùng gật đầu.

      “Vậy ta để nàng vào.” Tẫn Diêm gật đầu với Lai Lỵ. Lai Lỵ ra ngoài đón Dực Vương. Hai tay Tẫn Diêm kết ấn trước ngực, mở cửa đá ra.

      lâu sau Lai Lỵ dẫn Dực Vương vào.

      “Dực Vương, ngươi sao là tốt rồi.”

      tốt quá, Dực Vương. Ngươi cũng biết bâygiờ tình hình rất nguy cấp, cho nên tới tận đâytìm ta sao?”

      Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư tiến lên đón, nhiệttình chuyện.

      “Ừ, đúng vậy…” từ đầu tới cuối Dực Vươngvẫn cúi đầu, cởi áo choàng xuống, giọng đáp.

      tốt quá. Bây giờ chỉ cần tìm Bạch Vương và Vĩnh Vương mới thôi.” Nguyệt Vương nhàng thở phào nhõm, xoay người trở lạichỗ, “Dực Vương, ngươi cho thuộc hạ nghỉ,tới đây mình à?”

      Mễ Tu Tư cau mày cảm giác có gì đó bấtthường.

      “Đừng tìm Vĩnh Vương và Bạch Vương mới nữa. Bởi vì bọn họ đều ở cạnh Thiên Vương…”chợt, giọng trầm thấp của Dực Vương thay đổi. Ngay sau đó mọi người chỉ cảm thấy trướcmắt hoa lên. ngực Nguyệt Vương trướcmặt Dực Vương bị thanh bảo kiếm sắc bénđâm vào, máu chảy dọc theo mũi kiếm. phần khác của thanh kiếm bị Dực Vương giữtrong tay.

      thay đổi đột ngột khiến mọi người kinh hãi.

      “Nguyệt Nha Nhi!” sắc mặt Mễ Tu Tư đại biến,kêu to thất thanh đầy đau lòng.

      Dực Vương kích trúng, nhanh chóng rútmũi kiếm ra, cười lạnh, lui về sau.

      Trong lòng Tẫn Diêm và Lai Lỵ kinh hãi, chạytới, bảo vệ Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư sau lưng.

      Dực Vương cầm thanh bảo kiếm còn máu,cười ha hả: “Muốn phản người, các ngươi là tự tìm đường chết! Vị trí của Thiên Vươngvốn nên là của người mới đúng!”

      Lúc này Thích Ngạo Sương cũng bị chấn độngbởi thay đổi đột ngột trước mắt. Nàng vàPhong Dật Hiên cũng cau mày nhìn Dực Vương.Tất cả mọi chuyện quá đột ngột, ai có thểngăn cản tập kích vừa rồi.

      “Dực Vương! Ngươi lại đầu hàng tên súc sinhkia!” Mễ Tu Tư đỡ Nguyệt Vương cả người đầy máu, trong lòng tràn ngập phẫn nộ.

      Dực Vương cười lạnh ngừng.

      “Nàng phải Dực Vương….” Nguyệt Vương dùng hết sức câu đứt quãng. Vết thương ngực cũng từ từ thay đổi, dần dần còn chảy máu nữa nhưng Nguyệt Vương lại càng ngày càng suy yếu.

      phải Dực Vương? Ngươi là ai?” Mễ Tu Tư kinh hãi trong lòng, quay sang nhìn DựcVương có vẻ mặt dữ tợn, chất vấn.

      “Ta? Ha ha, chẳng lẽ các ngươi quên tỷ tỷ sinh đôi còn xuất sắc hơn Dực Vương gấp trăm lần sao?” Dực Vương cầm kiếm, cười ha ha, “Đừng lo. Nguyệt Vương trúng độc do ta chế ra. chết nhưng cũng sống được. Ha ha, cả đời này các ngươi đừng nghĩ tới chuyện mở phong ấn Tu La ra!!!” Dực Vương cười ha hả đầy liều lĩnh.

      “Ngươi! chết !” Mễ Tu Tư nhìn Nguyệt Vương càng ngày càng yếu trong lòng, thẹn quáthành giận, định ra tay.

      cần các ngươi ra tay.” Dực Vương némbảo kiếm trong tay, người từ từ tỏa ra ánhlửa, dần dần bao phủ lấy người nàng ta. Ngọnlửa cực nóng khiến người ta đau đớn đến mứckhông muốn sống nhưng mặt nàng lại là nụ cười thỏa mãn đầy hạnh phúc, lẩm bẩm, “Vương của ta, người có thể an tâm mà ngồi lên vị trí đó vĩnh viễn, ai giải được độc củata…Vương….Vương của ta….”

      Mễ Tu Tư định xong lên dập tắt lửa người Dực Vương nhưng Tẫn Diêm cản lại: “Vôdụng. Thiêu đốt linh hồn. Ngươi có dùng hết sứccũng dập được.”

      Ngay sau đó, Dực Vương bị thiêu hầu nhưkhông còn, đất chỉ còn lại đống tro bụi , còn bóng dáng xinh đẹp vừa rồi nữa.

      “Nguyệt Nha Nhi!” Mễ Tu Tư cảm thấy hơi thởcủa Nguyệt Vương trong lòng càng ngày càngyếu, khỏi vô cùng nóng nảy.

      ai chú ý rằng lúc này Thích Ngạo Sươngvẫn nhúc nhích, đứng sững sờ tại chỗ.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương thứ 14: Nhanh lên tìm cho ta đến !

      "Nguyệt Nha Nhi!" Mễ Tu Tư ôm Nguyệt Vương xông vào đại điện, trongmắt hăn Nguyệt Vương thấy được nóng nảy và lo lắng.

      "Mễ Tu Tư. . . . . . Thả ta xuống." Nguyệt Vương cật lực ra những lời này, "Ta còn thời gian nữa rồi, ta có lời muốn . . . . . ."

      "! làm sao có thể?" trong mắt Mễ Tu Tư có cái gì đó lóe lên. Nữ nhân kia độc ác, nữ nhân kia là tỷ tỷ của Dực Vương, năm đó DựcVương ra đời nàng ta đại náo trận. Bởi vì nàng quả rất ưu tú, thếnhưng được chọn làm Dực Vương. Nàng đúng là thiên tài hiếm có, bởi vì chuyện này là đả kích rất lớn. Sau này nàng ta càng tận lực tu luyện, chẳng biết làm thế nào là lại xuất tại đây.

      " Ta sắp mất ý thức rồi. . . . . ." Nguyệt Vương lộ ra nụ cười buồn bã, "Cómấy lời vẫn muốn với huynh, sợ rằng ta ngủ say tỉnh lại được nữa. . . . . ."

      "Nguyệt Nha Nhi!" Mễ Tu Tư trong lòng khẩn trương, đau lòng mà hô lên.

      Tẫn Diêm cùng Lai Lỵ đứng ở bên, nhìn vết thương của Nguyệt Vương ngày càng khép miệng, nhưng sắc mặt của Nguyệt Vương lại càng ngày càng tái nhợt.

      Phong Dật Hiên và Thích Ngạo Sương lúc này đứng tại đại điện nhìn tro bụi của “ Dực Vương” lâu vẫn chưa hoàn hồn.

      "Ngạo Sương, nàng sao rồi?" Phong Dật Hiên nhàng mở miệng hỏi.

      Thích Ngạo Sương chậm rãi quay đầu nhìn Phong Dật Hiên, trong ánh mắt cũng là mảnh hư vô. Trong lòng Phong Dật Hiên run lên, Ngạo Sương lại khác thường rồi.

      " là đáng ghét, tại sao còn chưa có tìm được ? Muốn làm trễ nãi tớikhi nào?" Thanh lạnh lùng của Thích Ngạo Sương vang lên, đến gầnPhong Dật Hiên, chợt nở nụ cười mê hoặc, "Phải tìm được nhanh lên."

      "Người nào?" Phong Dật Hiên sững sờ hỏi. ( tất nhiên là tiểu Vân rồi)

      "Ngươi và đều là của ta." Thích Ngạo Sương mỉm cười nắm cằm của Phong Dật Hiên, chợt có khẽ cau mày, "Thời gian ta có thể ra đây làngắn."

      Phong Dật Hiên ngây ngốc nhìn Thích Ngạo Sương, được lời nào.

      Thích Ngạo Sương buông cằm Phong Dật Hiên ra, trực tiếp vào đại điện, tới chỗ Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư.
      Nguyệt Vương vẫn còn cật lực muốn điều gì đó với Mễ Tu Tư.

      "Mễ Tu Tư, ta cuối cùng chỉ muốn, cho huynh biết. . . . . . Ta huynh.Tư khi lần đầu tiên huynh cứu ta, ta huynh." Sắc mặt của NguyệtVương càng ngày càng tái nhợt, chỉ cảm thấy mí mắt của mình càng ngàycàng nặng, ý thức càng ngày càng mơ hồ.

      Lời này quả là kinh hãi thế tục, Tẫn Diêm khẽ nhíu mày, có phản ứng quá lớn. Mà Lai Lỵ kinh ngạc, trừng to mắt mà nhìn Nguyệt Vương.

      Vậy mà ngoài dự liệu của mọi người Mễ Tu Tư cười khổ: "Ta biết, ta đều biết. Đệ cho rằng ta thực ham mê hậu cung ba ngàn mĩ nữ sao? Chúng taở chung chỗ kinh hãi thế tục đến ngần nào, đệ bảo ta làm sao dám đểcho đệ bị người đời sỉ nhục. . . . . ."

      "Mễ Tu Tư. . . . . ." Ánh mắt của Nguyệt Vương thoáng qua tia mừng rỡ.

      "Nguyệt Nha Nhi, ta nhất định tìm được thuốc giải!" Mễ Tu Tư nắm chặt tay Nguyệt Vương .

      "Tốt lắm, ngươi cần tìm thuốc giải gì cả." Thích Ngạo Sương lạnh lùng chen vào câu, " Sau này tập trung tìm “ ” cho ta!" ( ý là tìm tiểu Vânđó……….Ngày xửa ngày xưa….. xưa ơi là xưa, xưa thiệt là xưa, chung là rất xưa…..ở vương quốc xa xôi có Nữ Vương và hai chàng nam sủng…. ngày kia…..)

      "Cái gì?" Mễ Tu Tư sửng sốt, Tẫn Diêm cùng Lai Lỵ cũng sửng sốt. Phong Dật Hiên cũng là khẽ cau mày, lời đứng ở bên cạnh.

      đợi Mễ Tu Tư có phản ứng, Thích Ngạo Sương trực tiếp đặt tay lên ngực Nguyệt Vương. Trong phút chốc, luồng ánh sáng chói mắt phát ra từ cơ thể Nguyệt Vương, Nguyệt Vương đau đớn hét lên.

      "Thích Ngạo Sương! Ngươi định làm cái gì?" Mễ Tu Tư vừa thấy, kinh hãi,định xông lên ngăn cản Thích Ngạo Sương.

      Thích Ngạo Sương thèm qquay đầu lại, phất tay cái, Mễ Tu Tư đãbay ra xa, rớt phịch xuống đất.

      Con ngươi của Nguyệt Vương phóng đại, muốn gì đó nhưng trong cơ thể lại có cỗ lửa nóng hừng hực làm tài nào mở miệng được.

      Lai Lỵ có chút nóng nảy nhìn màn trước mắt, nàng nhìn Thích Ngạo Sương, lại quay đầu nhìn Tẫn Diêm, Tẫn Diêm quả rất bình tĩnh. Lai Lỵ lại kiên nhẫn chờ đợi.

      Phong Dật Hiên lại nhìn bóng lưng Thích Ngạo Sương, trong lòng phức tạp.

      Rốt cuộc Thích Ngạo Sương thu tay về, lạnh lùng quay đầu nhìn Tẫn Diêm : " Phải nhanh chóng tìm cho ta!" Thích Ngạo Sương xong lời này, chậm rãi hai mắt nhắm nghiền, có động tác khác nữa.

      "Ngạo Sương!" Phong Dật hiên vội vàng đỡ Thích Ngạo Sương.

      Nguyệt Vương chậm rãi ngồi dậy, nhùn người ngồi đất đau nhe răngtrợn mắt là Mễ Tu Tư: "Mễ Tu Tư. . . . . ."

      "Nguyệt Nha Nhi? Đệ sao ư?" Mễ Tu Tư kinh ngạc nhìn sắc mặt của Nguyệt Vương, bây giờ hồng hào hơn.

      "Hình như sao rồi." Nguyệt Vương đứng lên, vuốt lồng ngực của mình cau mày , "Mới vừa rồi trong cơ thể giống như có lử thiêu, đau đến khôngmuốn sống nữa, nhưng mà giờ lại cực kì thoái mái."

      " khó hiểu" Mễ Tu Tư há to mồm, cật lực bò dậy.

      "Đúng vậy." Tẫn Diêm lúc này nhàn nhạt lên tiếng, "Mọi người chuẩn bị lênđường, chúng ta còn phải tìm được người đó nữa!"

      "Người nào? Rốt cuộc là ai?" Mễ Tu Tư bò dậy. Nguyệt Vương cũng mangdáng vẻ nghi ngờ: "Thích Ngạo Sương lại xuất bộ dạng khác thường à ? có chuyện gì xảy ra?"

      "Nàng ta muốn tìm ai vậy?" Mễ Tu Tư nhe răng hỏi.

      Tẫn Diêm trầm mặc xuống, gì. Lai Lỵ cũng tò mò kém.

      "Lãnh Lăng Vân." Phong Dật Hiên lại ra ba chữ này. biết vì sao chắc chắn người đó là Lãnh Lăng Vân. sai, chính là lãnh LăngVân.

      Nguyệt Vương cùng Mễ Tu Tư hai mặt nhìn nhau, nhìn nhau chẳng gì.

      Tẫn Diêm đến gần Thích Ngạo Sương, nhìn Thích Ngạo Sương nhắmmắt kêu lên: "Tiểu thư, tiểu thư. . . . . ."

      "Hửm?" Thích Ngạo Sương như ở trong mộng mới tỉnh lại"Thế nào?"

      "Chẳng lẽ tỷ nhớ. . . . . ." Lai Lỵ định dùng giọng điệu cứng rắn hỏi, liền bị ánh mắt của Tẫn Diêm ngăn lại.

      Thích Ngạo Sương nhìn ánh mắt của mọi người có chút cổ quái, nàng cũngkhẽ cau mày suy tư, : " Mới vừa rồi có phải ta lại làm gì cổ quáikhông?"

      ai chuyện, ánh mắt của Thích Ngạo Sương hướng tới Phong DậtHiên, Phong Dật Hiên vẫn trầm mặc và cam chịu.

      Lông mi Thích Ngạo Sương rũ thấp xuống, trong lòng có chút phiền muộn. Vừa lúc đó nàng lại chợt ngây ngẩn cả người, bởi vì nàng cảm thấy lực lượng quỷ dị ngày càng lan rộng ra! Thích Ngạo Sương nhàng mởtay mình, đốm lửa màu đỏ xuất diện. Ngọn lửa màu đỏ xuất nhưtrong giấc mơ.

      Đây chính là ngọn lửa thuộc về nàng, trong đầu Thích Ngạo Sương chợt toát ra ý niệm như vậy.

      Tẫn Diêm lên tiếng : "Nguyệt Vương, Mễ Tu vương, nghỉ ngơi chút rồi chúng ta xuất phát."

      Nguyệt Vương cùng Mễ Tu Tư liếc mắt nhìn nhau, hai người lo lắng nhưng cũng gật đầu cái, tiếp đó hai người đều đỏ mặt.

      Tẫn Diêm xen vào chuyện giữa Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư, mà là đứng ở trước mặt của Thích Ngạo Sương : "Tiểu thư, nên suy nghĩnhiều. Đợi đến khi chúng ta tìm được Lãnh Lăng Vân và Tạp Mễ Nhĩ tấtcả có câu trả lời."

      Thích Ngạo Sương nhìn Tẫn Diêm khẽ gật đầu cái.

      Phong Dật hiên vươn tay nắm chặt tay Thích Ngạo Sương, cũng lờinào.

      Mọi người lên đường, dọc đường Thích Ngạo Sương trầm mặc lờinào. Phong Dật Hiên yên lặng bên cạnh. Tẫn Diêm và Lai Lỵ ở phíatrước, Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư có chút kỳ cục ở giữa.

      "Tẫn Diêm đại ca, tòa thành của Dực vương di động đến phía Lam Hảirồi." Lai Lỵ chợt bất thình lình như vậy.
      "Làm sao muội biết?" Tẫn Diêm quay đầu nhìn mỉm cười nhìn Lai Lỵ

      "Huynh quên sao? Ta có cái này a." Lai Lỵ dí dỏm vươn bàn tay, lòng bàn tay của nàng đột nhiên cái vạch đen.

      "Lai Lỵ!" Tẫn Diêm vừa thấy chợt kinh hãi, “ Muội sử dụng bí quyết! Muộiđiên rồi sao? Vạch đen đó đủ năm vạch mất sinh mạng!" ( ầy ~ tatưởng là hai vạch huyền thoại chứ hóa ra là năm vạch à .Hắc hắc)

      "Huynh gấp cái gì, huynh xem, mới có vạch mà, tận bốn vạch nữa mới nguy hiểm." Lai Lỵ hì hì cười tiếng.

      Sắc mặt Tẫn Diêm trầm xuống: " Dùng lúc nào?"

      "Tối hôm qua." Lai Lỵ lên tiếng nở nụ cười.

      "Mắt còn đau ?" Tẫn Diêm có chút ân cần hỏi han.

      " đau, tối hôm qua nghỉ ngơi đêm rồi, tại tuyệt đau chútnào." Lai Lỵ cười rực rỡ. ra chỉ có nàng hiểu, dùng bí kíp này mắtnàng đau đớn thấu tận tim gan. Nàng đem tất cả lực lượng tập trung vàođôi mắt, tầm mắt có thể đạt tới vạn dặm. Đây là bí kíp của gia tộc nàng. Lựclượng càng mạnh càng nhìn được xa. Nàng là người nổi bật nhất cho nên nhìn được xa nhất. Mà loại này cả đời thể dùng quá năm lần. Dùngxong năm lần hai mắt nổ tung mà chết, cho nên người bình thường là sử dụng đến lần thứ năm.

      "Về sau cho phép dùng nữa." Tẫn Diêm nghiêm túc dặn dò.

      "Được được, ta chỉ dùng vì Tẫn Diêm đại ca mà thôi." Lai Lỵ lộ ra nụ cườisáng lạn, đồng ý.

      Tẫn Diêm cười cười, đưa tay ra sờ sờ đầu Lai Lỵ, xoay người : "Chúng ta trực tiếp Lam Hải thôi, tòa thành của Dực vương trôi lơ lửng tới Lam Hải rồi”.

      Leili sờ sờ đầu của mình, mặt còn có hơi ấm của Tấn Diễm. Nàng cười ngọt ngào, cúi đầu xuống.

      "Này ~ làm sao nàng ta biết chuyện đó thế?" Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư trăm miệng lời hỏi.

      " Lai Lỵ là người của tộc mắt xa, nàng có thể nhìn thấy." Tẫn Diêm ngắn gọn giải thích. Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư hiểu.

      "Chỉ là, Dực vương chọn địa điểm hay, Lam Hải bóng người,nhưng có quái vật biển cực kì nguy hiểm." Nguyệt Vương cảm thán.

      "Thôi , đó là truyền thuyết mà thôi." Mễ Tu Tư khinh thường .

      Đoàn người hướng Lam Hải mà , Mễ Tu Tư cưỡi ngựa bay khôngtrung. có ai phát , khi bọn mới vào địa phận Lam Hải rung động ở tận dưới đáy biển sâu..

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương thứ 15: Tâm tình của Lãnh Lăng Vânđang ở nơi đâu?

      bầu trời Lam Hải, Lai Lỵ cố gắng nhìndọc theo bờ biển ra xa
      "Cẩn thận kẻo té xuống." Mễ Tu Tư ở phía sau dặn dò.

      "Mễ Tu Vương, ngươi truyền thuyết kia làthật sao? Phía dưới này có cả bầy thúdữ ngập trời sao?" Lai Lỵ tò mò trợn to hai mắthỏi.

      "Ngập trời?" Phong Dật Hiên nghi ngờ hỏi.

      "Đúng, trong truyền thuyết là có Thần Thú, nghe cả Mẫu Thần và Phụ Thần đều phảikính sợ ba phần. Truyền thuyết này rất lâu rồi, biết bao nhiêu năm. Nhưng mà nghe hình như biết là từ đâu mà có." Mễ Tu Tưtùy ý trả lời.

      "Biển này thập đẹp." Lai Lỵ nằm nhìn chằmchằm phía dưới, nàng thậm chí còn kích động muốn dùng bí kíp của mình nhìn xa chútxem phía sâu dưới đó có Thần Thú .

      "Tới tòa thành của Dực vương còn bao xa?"Nguyệt Vương mở miệng hỏi.

      "Tiếp tục hướng này, chắc còn xa nữa."Lai Lỵ ngẩng đầu lên chỉ vào phía trước .

      "Kỳ quái, có mùi máu tươi. . . . . ." Phong DậtHiên chợt cau mày trầm giọng , " Gió mang mùi tới."

      Sắc mặt của mọi người trầm xuống, mọi ngườiđều biết Phong Dật Hiên thuộc phong hệ, đối với Gió rất nhạy cảm, vậy thực là có chuyện hay rồi.

      " tốt! Dực vương gặp nguy hiểm rồi!"Nguyệt Vương bừng tỉnh hiểu ra, gầm lên tiếng, "Mau! Chúng ta lập tức chạy tới! Nhất định là người của Thiên Vương tìm tới đây."

      "Người của Thiên Vương làm sao tới được nơinày?" sắc mặt của Mễ Tu Tư cũng cực kỳ khó coi, thúc giục ngưa chạy nhanh hơn.

      Tẫn Diêm xụ mặt xuống: " tại, hi vọng Dựcvương có việc gì."Bạch Vương và Vĩnh Vương bị Thiên Vương tìm được, nếu là Dực vương vào lúc này bị giết, như vậy Dực Vương mới thực biết bao giờ mới tìm được, lại thêm nhiều phiền toái.

      Mọi người lòng như lửa đốt, liều mạng hướngphía trước đuổi theo, dần dần tòa thành tinhxảo hiên ra trước mắt mọi người, mùi máu tươi lại nặng dần. Tòa thành kia giống như vườn treo mây, màu thực vật màu xanh lá câybao trùm phần lớn khu vực, ở giữa có suối phun, trong hồ nước tràn ra với ánh sáng màu bạc. Vậy mà, người có ánh mắt tốt nhất là Lai Lịlại hô lên: "Máu, trong hồ có máu."

      Lòng của mọi người cũng trầm xuống, quả nhiênxảy ra chuyện.

      Lúc đáp xuống mọi người đều nghe thấytiếng đánh nhau.

      "Mau!" Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư nhanh nhảy xuống chạy vào thành, những người khác theo sát phía sau. Dọc theo đường quả nhiên thấy ít thi thể, đại đa số cư nhiên đều là bị chặt thành hai nửa, máu tươi giàn giụa. Thủđoạn tàn nhẫn chí cực, chỉ là hộ vệ bị giếtmà tới cả thị nữ tay tấc sắt cũng bị giết!

      "Quá tàn nhẫn! Khốn kiếp! Quả là tên khốnkiếp a!" Lai Lỵ nhìn thảm cảnh này, trong lòng tức giận ngập trời, cắn răng nghiến lợi xông về phía trước.

      Tẫn Diêm ánh mắt lạnh xuống, nhìn tất cảkhông
      Thích Ngạo Sương và Phong Dật Hiên cuối cùng, Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, có chútkhông yên lòng.

      Ầm ầm tiếng đánh nhau đinh tai nhức óc, thời điểm mọi người chạy vào đại điện, bên trongmột mảnh hỗn độn, tường đổ tàn hoan, máu khônhuộm đỏ, ngẩng đầu nhìn lại, có bốn người chiến đấu kịch liệt.

      Thấy người trong đó Thích Ngạo Sương thấtthanh kêu lên: "Áo Trắng!" Mà ở bên cạnh chính là mà bọn họ muốn tìm Dực Vương. (chậc~ Dực Vương là nữ nhân)

      "!" Hai kẻ kia đánh nhau với Áo Trắng vàDực Vương chiếm ưu thế nhưng mà thấy bọn Nguyệt Vương tiến đến quả quyết rút lui. Hai người này chính là hai vị chiến tướng khác bên cạnh Thiên Vương.

      "Chạy đâu!" Nguyệt Vương chợt quát tiếng. Mễ Tu Tư và Tẫn Diêm cũng xông lênphía trước, nhát quyết cản lại.

      "Oanh ——! ! !" Tiếng nổ lớn vang lên, hai phe triển khai chiến đấu kịch liệt.

      "Áo Trắng . . . . . Lăng Vân, ngươi làm sao vậy?" Thích Ngạo Sương chạy vội quá nhìn lênthấy thân áo trắng nhiễm đỏ o lắnghỏi.

      "Lăng Vân?" Áo trắng có chút nghi hoặc nhìn Thích Ngạo Sương.

      Thích Ngạo Sương hơi sững sờ, hiểu được ngườitrước mắt vẫn chỉ là Áo Trắng, chưa khôi phục trí nhớ.

      "Lãnh Lăng Vân." Phong Dật Hiên khẽ hỏi, rồilại nhìn Áo Trắng "Ngươi là Lãnh Lăng Vân,chỉ là chưa khôi phục trí nhớ mà thôi." Phong Dật Hiên từ nghe Thích Ngạo Sương kể lại mọi chuyện. Phong Dật Hiên mắt lạnh nhìn Áo Trắng, biết Lãnh Lăng Vân bộ dáng này mới là hình dáng .

      Áo trắng hơi ngẩn ra, khóe miệng chợt rỉ ra máu tươi , hiển nhiên là bị thương .

      "Áo trắng, ngươi, ngươi sao chứ?" Sắc mặt tái nhợt, xem ra Dực vương cũng là bị thương , nhưng là khuôn mặt xinh đẹp vẫn nhìn Áo Trắng đấy thâm tình.

      " có việc gì, ngươi làm sao vậy?" Áo trắng mỉm cười vươn tay đỡ Dực vương.

      "Các ngươi qua bên kia nghỉ , chiến rất nhanh kết thúc thôi." Phong Dật Hiên nhìn hai người kia có động tác thân mật khẽ chau mày. cũng biết mình tại sao lại như vậy. Nhưng nếu Dực Vương và Lãnh Lăng Vâncó tình cảm, đây đối với phải là chuyện tốt, đối thủ cạnh tranh bớt người.Nhưng tại sao trong lòng lại dâng lên mộthồi thoải mái, này ngay cả mình cũngnói hiểu.

      .
      Thích Ngạo Sương nhìn trước mắt màn này, lời gì cũng ra được. Trong lòngcó loại cảm giác khó thể diễn tả bằng lời nảy sinh. Vừa lúc đó, Thích Ngạo Sương lại thấytrước mắt tối sầm lại, ngẩng đầu liền đối mặt với ánh mắt của Phong Dật Hiên. Phong Dật Hiênchắn trước mắt cho nàng, để cho nàng nhìn thấy màn kia, : "Nhìn bên này, sắp kết thúc rồi."

      Thích Ngạo Sương chợt hiểu ra, xoay ngườinhìn về phía phía trước, lúc này mới thấy Lai Lỵ sớm xông pha vào cuộc chiến. Vũ khí củaLai Lỵ là cây roi, chính là cây roi từ trêneo nàng lấy xuống.Hai người kia thực lực tồi nhưng mà phải chống lại bốn người, hơn nữalại chiến đấu trước đó tiêu hao nhiều sức lực, thể thoát được. Bị Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư bắt được.

      "C ác ngươi là làm sao biết nơi này?" Nguyệt Vương trong lòng có chút sợ, nếu là bọn họ trởlại trễ chút, chỉ sợ cũng muộn.

      "Ha ha, phi! Các ngươi có người của Tộc nhìnxa, chúng ta chẳng lẽ có?" khinh bỉ .

      " thể nào! Tộc của ta làm sao có thể giúp loại phản đồ như các ngươi được!" Lai Lỵ saukhi nghe xong hét lên, tức giận nhìn chằm chằm kẻ kia.

      "Tộc của ngươi, đều là ngu xuẩn. Chỉ cần bắt hai đứa bé uy hiếp là bọn chúng tranh nhau sửdụng bí kíp rồi.Nhưng chậm quá khiến ta mất kiên nhẫn, nhận được tin tức liền thuận tiện giải quyết toàn bộ. Ngươi nên cảm tạ ta, bây giờngươi là hậu duệ duy nhất của Tộc rồi, giá cao biết bao nhiêu lần" xong lạidữ tợn cười lớn.

      Lai Lỵ cảm thấy máu cả người nàng đọng lại. Tộc của nàng toàn bộ bị diệt! diệt tộc! nànglà người duy nhất sống sót!

      "Đồ khốn kiếp, ngươi hãy chết !" Lai Lỵ chợtquát tiếng, rút ra roi hướng về phía đầu tênchiến tướng, trực tiếp chẻ ra làm hai. Máu tươi văng tung tóe khắp nơi. Lai Lỵ còn hảgiận, tiếp tục quất roi vào thi thể, máu thịt văngtung tóe, máu tươi văng khắp nơi."Khốn kiếp! Súc sinh, súc sinh!" Lai Lỵ khàn cả giọng chửi mắng , nước mắt lại ngừng từ trong mắttrào ra. Nàng bất lực kêu khóc, liều mạng quấtroi trong tay. Lòng mọi người ai cũng nặng nề. Trong đêm, tộc người bị diệt. Nếu có là ai cũng thể khống chế được tâm tình của mình.

      "Được rồi, Lai Lỵ!" Tẫn Diêm nhìn Lai Lỵ, tiếnlên nắm được tay nàng.

      "Buông ta ra, Tẫn Diêm đại ca, ta muốn đem chặt làm trăm mảnh!" Lai Lỵ kêu khóc, giùng giằng.

      "Lai Lỵ, chết, còn làm như vậy chỉ bẩntay muội mà thôi." Tẫn Diêm kiên nhẫn khuyên lơn, nhìn Lai Lỵ khóc rống trước mắt, cũng cảm thấy đau lòng.

      "Tẫn Diêm đại ca. . . . . ." roi trong tay Lai Lỵvô lực rơi mặt đất, xoay người nhào vàotrong ngực Tẫn Diêm khóc lớn, "Tẫn Diêm đạica, ta ngu ngốc quá, ta sớm nên nghĩ đến Thiên Vương tìm Tộc của ta. Ta sựquá ngungốc. . . . Ô ô ô ô, gia gia, cha mẹ, bọn họ đều chết hết rồi."

      Tẫn Diêm chỉ có thể nhàng vỗ vỗ sau lưngcủa Lai Lỵ, tiếng động an ủi nàng.

      Dực Vương y thuật cao siêu tự chữa trị cho bảnthân và Áo Trắng. Lai Lỵ khóc rồi ngủ mê man. Tẫn Diêm ôm nàng vào phòng khách nghỉngơi, ở bên cạnh cvới nàng. Tất cả dàn xếp xong Dực vương ngồi ở đại điện phía , nặng trịch : "Thiên vương trước phái người bắt ta chiêu hàng, ta đồng ý. Nhưng ta khôngngờ ra tay nhanh thế."

      "Đối với ngươi còn tiến hành chiêu hàng, bởi vì ngươi y thuật cao siêu, nghĩ thu phục ngươi, nên mới nhường nhịn ngươi chút chứ đốivới chúng ta…..." Nguyệt Vương hừ lạnh .

      "Ta cũng nghĩ nhúng tay chuyện này. Ta chỉ là muốn cùng Áo Trắng quy , màng đời." Dực vương tới chỗ này, quay đầu nhìn về phía Áo Trắng, trong ánh mắt lộ ra dịu dàng.

      "Vậy bây giờ đây?" Mễ Tu Tư lạnh nhạt mà hỏi.

      " tại, ta muốn hỏi ý của Áo Trắng." Dực vương nhìn Áo Trắng cười "Áo Trắng, ngươicho là chúng ta nên làm sao?"

      Sắc mặt của Áo trắng lạnh xuống, trầm xuốngánh mắt : "Ta nghĩ, chỉ có cùng Thiên vươngđánh trận, ở có thể hoàn toàn kết chuyệnnày." Mà Áo Trắng từ đầu đến cuối nhìnThích Ngạo Sương cái.

      "Được, ta cũng là ý này. Thiên Vương bỏ qua của chúng ta." Dực Vương trầm giọngnói, "Như vậy, Nguyệt Vương hãy chút tình trang giờ ."

      Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư còn có Dực vương kịch liệt thảo luận. Thích Ngạo Sương ở mộtbên trầm mặc , thoáng chút đămchiêu. Phong Dật Hiên cũng trầm mặc, sắc mặt nặng nề, biết nghĩ gì.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :