1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tài Năng Tuyệt Sắc - Vô Tình Bảo Bảo (Full +eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 6: Ta hối hận

      Phong Dật Hiên gào khóc kêu la, ra sức bơi lên bờ, cả người ướt đẫm, chạy nhanh tới. Khi cách Thích Ngạo Sương vài mét dừng lại, cứ sữngsờ đứng đó. Thích Ngạo Sương và nhìnnhau, lên tiếng.

      Ánh mắt Phong Dật Hiên cực kỳ phức tạp, có vui mừng, có vui sướng, kích động, muốnrời xa….

      mặt Thích Ngạo Sương từ từ, chậm rãi ra nụ cười.

      Phong Dật Hiên đứng yên đó dám bướclên, chỉ sợ bước thêm bước nữa ThíchNgạo Sương biến mất lần nữa trước mặthắn, thấy nữa. Chỉ sợ vừa chạm vào thìnàng biến mất.

      “Trời của ta!! Đất của ta! Thích Ngạo Sương!Đây mới là dáng vẻ chân chính của ngươi phảikhông? Mỹ nữ!!!” Chợt giọng mà ThíchNgạo Sương quen thuộc gào lên kinh thiên động địa. Trong giọng tràn ngập hưng phấn vàkích động.”

      Là Trường !

      Vừa dứt lời con chồn trắng như tuyết liền trực tiếp nhảy ra khỏi thân thể Phong Dật Hiên, đánh về phía Thích Ngạo Sương, mụctiêu chính là bộ ngực của nàng.

      “Người này có chết cũng biết xấu hổ!” Phong Dật Hiên tay mắt lanh lẹ, níu lấy cái đuôicủa Trường , kéo lại.

      “Phong Dật Hiên, đồ biến thái đáng chết! Dámngăn cản tiểu gia và nữ nhân của ta thân thiết. Ngươi chết !” Trường quay người lại, giơ móng vuốt, nhắm vào mặt Phong DậtHiên mà cào cái đầy độc ác. Phong DậtHiên kêu thảm thiết ngừng. Sau đó hắncũng yếu thế, níu lấy cái đuôi của TrườngKhông, quay vòng vòng trong trungrồi buông tay ra. Trường liền bay ra ngoài.

      “Đau quá ! Đồ nguyên tố sắc!” Phong DậtHiên che mặt, ngừng kêu đau.

      “Đáng đời! Ai bảo ngươi chọc vào tiểu gia. Tiểu gia có thể bay được. Tên ngốc ngươi quên rồi à!” giọng của Trường lại vang lên trong tai mọi người, sau đó đáp xuống vai củaThích Ngạo Sương, mặt tràn đầy vừa lòng.

      “Sắc lang! Đừng đụng vào mẹ ta!” chợt KimLiên xuất kịp thời, níu lấy cái đuôi củaTrường , quay mạnh trong trung khiến choáng váng hoa mắt.

      “Mẹ nó! Là tiểu tử ngươi! Ta nhớ ngươi! Đừng có đắc chí, chờ ta khôi phục thực lực, biến lại hình người ta liền…” Trường tức giận mắng.

      “Ngươi là cái rắm. Bây giờ ta liền cho ngươixem!” Kim Liên giơ Trường lên, vọt sangmột bên.

      Lúc này những người khác mới hơi phục hồitinh thần lại. Chuyện vừa xảy ra quá giống trong kịch, khiến người ta ngơ ngác.

      “Dật…Dật Hiên…chàng sao chứ?” Thích Ngạo Sương nhìn vết cào mặt Phong DậtHiên, khẽ giựt giựt khóe mặt, hơi biết nóigì. Nàng ngờ gặp được Phong Dật Hiên lại vui như thế.

      sao.” Phong Dật Hiên ngây ngốc nở nụ cười, nhìn Thích Ngạo Sương đangđứng trước mặt . Bây giờ chỉ cảm thấythật thỏa mãn, thỏa mãn.

      “Ngươi chính là người mà tiểu tử này vẫn luôn khóc lóc kêu la phải tìm?” lúc này, Nguyệt Vương lên tiếng. Giọng của trở lại trầm ổn như trước.

      “Mẹ kiếp! Ngươi hươu vượn cái gì vậy?Ngươi mới khóc lóc cầu xin ta bái ngươi làm thầy có!” Phong Dật Hiên vừa nghe gầm lên, sắc mặt được tự nhiên.

      “Ta là Thích Ngạo Sương, Nguyệt Vương, xin chào.” Thích Ngạo Sương mỉm cười, gật đầu chào hỏi Nguyệt Vương.

      “Ừ. Lễ phép hơn tên tiểu tử ngốc này nhiều. Haha, đúng rồi, Chân Vương có đệ đệ, là mỹ nam tử, cũng rất cường hãn, hay là…”Nguyệt Vương cười híp mắt, . Chưa dứt lời bị cắt ngang.

      được!”

      “Muốn chết à!”

      Hai giọng cùng vang lên. Trước là củaPhong Dật Hiên, sau là của Mễ Tu Tư.

      Nguyệt Vương quay sang nháy mắt với Mễ Tu Tư, sau đó ánh mắt thay đổi, đầy khinhthường: “Mễ Tu Tư, ngươi vô sỉ thế chứ. Hậu cung của ngươi đông thế rồi mà ngươi vẫn muốn tranh giành nữ nhân với đồ đệ của ta à?” Nguyệt Vương sống nhiều năm, tuy gần nữ sắc có nghĩa là nhìn ra được tình ý giữa Phong Dật Hiên vàThích Ngạo Sương. vừa vậy cũng chỉ đểtrêu Phong Dật Hiên mà thôi. Nhưng ngờ chỉ Phong Dật Hiên gào lên mà Mễ Tu Tư còn trực tiếp tìm chết. Có cần vội vàng tranh giành nữ nhân vậy ?

      Mễ Tu Tư trừng mắt, kề sát vào tai NguyệtVương, giọng vài câu. Sắc mặt Nguyệt Vương liền thay đổi. Ngay sau đó mặt đầy tươicười lấy lòng, nhìn Thích Ngạo Sương, :“Chuyện này, tiểu thư Thích Ngạo Sương, đường mệt ? Vào uống chén trà .”

      Phong Dật Hiên trợn mắt há hốc miệng. Lần đầu tiên thấy lão xử nam này biến sắc mặtnhanh như vậy. Rốt cuộc Nguyệt Vương gì với Mễ Tu Tư? Thích Ngạo Sương cũng nghi ngờ. Đương nhiên nàng biết rằng Mễ Tu Tư chỉ câu với Nguyệt Vương: có thể nàng là nữ nhân của Tạp Mễ Nhĩ, ngươi muốnchết cứ hươu vượn tiếp .

      Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư trước, động táchơi cứng nhắc dẫn đường. Phong Dật Hiên vàThích Ngạo Sương phía sau. Hai người vẫn im lặng. Phong Dật Hiên vẫn ngừng dùng khóe mắt nhìn Thích Ngạo Sương, muốn gì đó nhưng lời ra tới miệng nhưng mở miệng được.

      Chợt, Thích Ngạo Sương bỗng quay sang nhìn Phong Dật Hiên chằm chằm. kinh hãi, runlên, nhìn Thích Ngạo Sương nhưng dámnói gì.

      “Ta có rất nhiều chuyện muốn hỏi chàng!”Thích Ngạo Sương câu rồi tiếp tụcđi về phía trước.

      Phong Dật Hiên nhìn bóng lưng của Thích NgạoSương, thở ra hơi dài, lúc này mới đitheo.

      Đến tòa thành của Nguyệt Vương, Thích Ngạo Sương quan sát nó. Cực kỳ tao nhã, cực kỳ tĩnh mịch. Toàn bộ vật dụng trong nhà đều làm bằng bạch ngọc, cái đèn khổng lồ đầu được điêu khắc từ khoáng thạch khổng lồ có thểphát sáng. Đèn treo vách tường đều được điêu khắc từ các khoáng thạch, hình dạng cổxưa tao nhã, khiến người ta vui mắt. Sàn nhàkhông có hạt bụi nào, cầu thang xoắnốc hai bên đại sảnh trải lông lạc đà cao cấp làm thảm. Nhưng cả tòa thành bóngngười nào.

      Nguyệt Vương tự mình rót trà, bưng cho ThíchNgạo Sương và Mễ Tu Tư rồi mới : “Chỗ nàychỉ có ta và Mễ Tu Tư biết. Cho nên có người hầu hạ. Tiểu thư Ngạo Sương, xin chịuđựng chút nhé.”

      “Gọi ta Ngạo Sương là được.” Thích NgạoSương nhận lấy cái chén, gật đầu, “Cám ơn.”

      “Các ngươi đều biết tình hình bây giờ rồi. Thế giới này, thời tiết thay đổi…” Nguyệt Vương hơi bất đắc dĩ, ngồi xuống xong luôn thở dài, vẻ mặt bi thương, “Ta khônghiểu tại sao Bạch Vương lại phản bội. Tình cảmcủa với Thiên Vương là tốt nhất.”

      “Hơn nữa còn thôn tính sức mạnh củaThiên Vương.” Sắc mặt Mễ Tu Tư lạnh xuống.

      “Sinh lực và linh hồn của mạnh hơn Thiên Vương! Tại sao? Điều này sao có thể? Sức mạnhthôn tính phải hấp thu toàn bộ linh hồn và sinh lực của Thiên Vương, hòa làm thể. Nhưngnếu sinh lực và linh hồn của Thiên Vương mạnhhơn người bị thôn tính chính là BạchVương.” Nguyệt Vương thấy sắc mặt của Thích Ngạo Sương và Phong Dật Hiên hơi nghi ngờ giải thích lập tức.

      Thích Ngạo Sương và Phong Dật Hiên liếc nhìnnhau, đều thấy được khó hiểu trong mắt nhau.

      “Bạch Vương mạnh hơn Thiên Vương từ khi nào, chúng ta ai biết. có thể thôn tính sức mạnh của Thiên Vương chứng tỏ cũngcó sức mạnh để tiêu diệt chúng ta.” Mễ Tu Tưkhẽ cau mày.

      “Đừng lo lắng, Mễ Tu Tư, nơi này của ta chỉ có ta và ngươi biết mà thôi. có ngọc bội của ta, ai vào được.” giọng Nguyệt Vương bỗng chậm lại, an ủi Mễ Tu Tư.

      “Những Vương khác sao? Hay là chúng ta ra ngoài, tìm mấy vị Vương kia, cởi bỏ phong ấn tiêu diệt là có thể giải quyết chuyện này.Chẳng lẽ chúng ta phải núp ở nơi này cả đời sao?” Mễ Tu Tư cau mày, hừ lạnh, .

      “Ta lại hy vọng có thể làm vậy…” giọng Nguyệt Vương đến mức ai nghe thấy,càng có ai thấy được tia ưu thương lóe lên trong đáy mắt .

      Hai người bàn bạc chút, cuối cùng quyếtđịnh mau sớm tìm những Vương khác.

      “Nơi này có người hầu, các ngươi tự tìm phòng cho mình . Tất cả phải tự lo lấy.”Nguyệt Vương cười cười đầy áy náy, “Tối nay ta uống rượu với Mễ Tu Tư, các ngươi tự lo cho mình nhé.”

      “Ừ. Ta và Phong Dật Hiên cũng có chuyện phảinói với nhau.” Thích Ngạo Sương mỉm cười, gật đầu, liếc nhìn Phong Dật Hiên, bĩu môi. PhongDật Hiên thấp thỏm đứng lên, theo sau nàng.

      Nguyệt Vương nhìn bóng lưng Thích NgạoSương và Phong Dật Hiên, cười xấu xa: “Khí thế của tiểu nữ tử này rất mạnh. Sợ là PhongDật Hiên áp được.”

      “Có lẽ nàng là nữ nhân của Tạp Mễ Nhĩ đấy.”Mễ Tu Tư bên cạnh lạnh lùng .

      “Ngươi biết cái gì! Nữ nhân có khí thế mạnh mẽ như vậy, dù có mấy nam nhân cũng khôngtrấn áp được.” Nguyệt Vương nhíu mày, “Ngươinhìn tiểu tử Phong Dật Hiên kia , cả ngày vôpháp, ngông cuồng tự cao tự đại, ở trước mặt tiểu nữ tử này lại như chuột thấy mèo. nhu thuận này khó thấy.”

      “Tình là phải lòng! lòng, ngươi cóhiểu ?” Mễ Tu Tư nhe răng trợn mắt phản bác, “Tại sao có thể để nàng thu phục Tạp MễNhĩ và Phong Dật Hiên? Tại sao lại có thể vậyđược? Chỉ có thể chọn mà thôi!”

      “Ta nhổ vào! Vậy còn ngươi? phải làngươi cùng nhiều nữ nhân rồi sao? Ngươi cómột lòng ? Ngươi là mấy lòng? Hay là mấy trăm lòng?” Nguyệt Vương hừ lạnh, mỉa mai.

      “Ta…Ta…hai chuyện này giống nhau. Ta là nam nhân, Thích Ngạo Sương là nữ nhân!”Mễ Tu Tư cau mày, giải thích cách mất tựnhiên.

      “Nam nhân hay nữ nhân đều giống nhau thôi!”Nguyệt Vương hầm hừ tức giận, xoay người về phía phòng ăn.

      đâu đấy?” Mễ Tu Tư sửng sốt.

      “Uống rượu. Ngươi có uống ?” Nguyệt Vương quay đầu lại nhưng bước chân đãchậm lại.

      “Chờ chút, đến đây đến đây.” Mễ Tu Tư cười cười, vội vàng đuổi theo, lên ôm vai NguyệtVương. Hai người ôm vai nhau bước vào phòngăn.

      Lúc này Thích Ngạo Sương và Phong Dật Hiêncũng tới vườn hoa bên ngoài tòa thành.Hoa nơi này rất ít, chỉ có loại hoa màu trắng, có bốn cánh, tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.

      “Ngồi.” Thích Ngạo Sương ngồi lên bồn hoa, vỗvỗ chỗ bên cạnh, nhàn nhạt chữ.

      Phong Dật Hiên nuốt ngụm nước miếng theo bản năng, lúc này mới từ từ ngồi bên cạnh.

      “Hình như nên những chuyện mà ta khôngbiết trước kia rồi.” Thích Ngạo Sương chậm rãi , “Rốt cuộc là lời nguyền gì? Vì sao mọichuyện lại trở thành như vậy? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với chàng khi ở Ma giới?”

      “Ngạo Sương….” Sắc mặt Phong Dật Hiên hơiu ám, “Ta…Ta từng nghĩ buông tay nàng ra, nhường nàng cho Lãnh Lăng Vân….” Giọng Phong Dật Hiên càng ngày càng . cắnchặt môi của mình.

      Thích Ngạo Sương gì, chỉ lẳng lặnglắng nghe.

      “Nhưng, ta hối hận! Tại sao ta lại có ý nghĩ nhưthế chứ! Ta tuyệt đối buông tay đâu!”chợt Phong Dật Hiên ngẩng đầu, mắt sáng rực nhìn Thích Ngạo Sương, kiên định mà , “Ngạo Sương, ta tuyệt đối buông nàngra.”

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 7: trong những ứng cử viên làm phụ thân

      Mắt Phong Dật Hiên sáng rực, buông lời thề,nhìn Thích Ngạo Sương chằm chằm, ánh mắtnóng bỏng.

      Thích Ngạo Sương nhìn Phong Dật Hiên, mặt từ từ nổi lên nụ cười: “Dật Hiên, còn nhớlần đầu chúng ta gặp nhau ?”

      Phong Dật Hiên sửng sốt, ngay sau đó ngại ngùng, cười rộ lên: “Nhớ, sao lại nhớ được.”

      “Lần đó, ta cảm thấy chàng rất ngốc.” Rốt cuộcThích Ngạo Sương nhịn được, cười thànhtiếng, “Tại sao lại bị ta lừa chỉ với câu như thế?”

      “A, nàng còn nữa. Lúc đó nàng rất hay.Cảm thấy ta tuấn mỹ nên bị ta mê hoặc.” Phong Dật Hiên giựt giựt khóe miệng, nhìn Thích NgạoSương đầy ai oán, “Sau đó lừa gạt tâm hồntrong sáng của ta, quá giảo hoạt.”

      “Binh bất yếm trá, đáng đời chàng.” Thích NgạoSương nở nụ cười. lâu rồi thả lỏngnhư thế. Đột nhiên nàng cảm thấy mình lâukhông cười như vậy rồi. Cũng chỉ có Phong Dậthiên mới có thể khiến nàng cười thành tiếng nhưthế.

      “Ngạo Sương, ta thích nhìn thấy dáng vẻ khi cười của nàng.” Phong Dật Hiên chợt nhàngnói câu như thế. đau lòng dâng lên trong đáy mắt . Thiếu nữ trước mặt luôn phải trải qua nhiều đau khổ nhưng vẫn ngừng tiếnlên, con đường đầy chông gai, tựa như có bàn tay thúc đẩy nàng từ phía sau….Từ …! Chợt luồng ánh sáng thoáng qua đầu Phong Dật Hiên. Sắc mặt trở nên nặng nề khác thường. Tạp Mễ Nhĩ thúc đẩy? Trước kia còn có thể giải thích được nhưngbây giờ sao? Bây giờ phía sau Tạp Lý Mễ còn có thế lực đáng sợ hơn mà ai biết.

      “Chàng nghĩ gì vậy? Có phải nên vài chuyện mà ta biết ?” Thích Ngạo Sương nhìn sắc mặt tình bất định của Phong Dật Hiên, nghi ngờ mà hỏi.

      có gì.” Phong Dật Hiên cười cười, có ý nghi ngờ của mình ra màchuyển đề tài, “Nàng có biết cách chứng minh huyết mạch ?”

      “Có ý gì?” Thích Ngạo Sương càng nghi ngờhơn.

      “Trước đây rất lâu, Ma vương tới đại lục TíchLan, ở đó phải lòng nữ nhân loài ngườixinh đẹp. Nghiêm túc mà nữ nhân này chính là tổ tiên của Phong gia chúng ta. Nhưngbà lại sinh ra đứa trẻ có bất kỳ năng lực đặc biệt gì. Cho tới mấy đời sau xuất người tuấn tiêu sái, uy vũ bất phàm,vang dội vạn dặm…” Phong Dật Hiên cười hì hì bị Thích Ngạo Sương cắt ngang.

      “Được rồi, đừng tự nâng mình lên nữa, tiếp .” Thích Ngạo Sương liếc Phong Dật Hiên, hừlạnh.

      “Ừ, được được.” Phong Dật Hiên cười ha ha, “Đúng vậy, người đó là ta. Sau đó Ma vương xuất . Ông ông là phụ thân của ta. Phảnứng của ta là dùng quyền đánh bay ông. Ngược lại ông rất vui mừng, mạnh mẽ kéo ta về Ma giới. Có lần biến thân ta mới biết đúng là ta được di truyền huyết thống của ông, là Ma tộc. Về phần tiểu nữ tử Lạp Địch Nhã kia, nàngmới là người mang huyết thống Ma tộc thuầnkhiết. Tự nhiên phục ta nhưng sau mấy lần bị ta ra sức đánh cho ngoan ngoãnrồi.”

      Thích Ngạo Sương nghiêm túc lắng nghe, tưởng tượng dáng vẻ tàn bạo của Thiếu chủ bị Phong Dật Hiên hành hung, cảnh tượng này thế nàonhỉ? Lúc ấy nhất định rất đặc sắc. Thích NgạoSương đoán sai. chỉ đặc sắc mà còn là gào khóc thảm thiết kinh thiên động địa.Người gặp người vui, người nghe người vui hết mình. Thiếu chủ là ác bá ở Ma giới, tiếng xấuđồn xa nhưng ai dám động vào nàng.Ngoài Ma vương những người khác khôngphải là đối thủ của nàng, thường bị đánh đến chết sống lại, còn uy hiếp cho tố cáovới Ma vương nếu lần sau bị đánh thảm hại hơn. Phong Dật Hiên xuất , đánhnàng trận khiến mọi người vỗ tay khen hay. Khi đó ngày nào Ma giới cũng như ăn tết vậy.

      “Kết quả là Ma vương vừa nhìn thấy rất vuimừng, định truyền vương vị lại cho ta.” Phong Dật Hiên buông tay, nhún vai, “Ta cầnlàm Ma vương gì cả. Ta lập tức từ chối. Nhưng lúc này, chiêm tinh sư của Ma giới lại ta trúng lời nguyền, có ngày thiếu nữ tóc đen mắt đen xuất lật đổ tất cả. Vì để tránh chuyện đó xảy ra, liền ném ta lại thế giới loài người, xóa toàn bộ trí nhớ của ta.”

      “Lời nguyền? Mắt đen tóc đen?” Thích NgạoSương kinh ngạc, “Vậy… Đây là lời nguyền gì vậy?”

      “Ta cũng biết. rằng linh hồn ta vốn là màu đỏ nhưng lại có tia khí đen. Cuối cùngMa vương thấy nàng liền cho rằng nàng làkhắc tinh của ta, muốn giết nàng. Ta…” Phong Dật Hiên khẽ cau mày, sắc mặt u ám.

      “Cho nên chàng đồng ý với ông làm Ma vương, bao giờ gặp ta nữa.” Thích NgạoSương hiểu cả rồi. Thậm chí nàng cũng hiểuđược Phong Dật Hiên xuất giới là đểhoàn thành nguyện vọng của nàng – bảo vệ Nhân giới.

      “Ta nhổ vào cái lão đầu chết tiệt đó! phải bây giờ ta vẫn sống tốt sao.” Phong DậtHiên hầm hừ tức giận, .

      “Có điều, là thiếu chút nữa chàng vì ta mà chết.” sắc mặt Thích Ngạo Sương hơi đen lại, “Nếu Lăng Vân … Có lẽ chúng ta gặp lại nhau được nữa.”

      “Phải rồi, nhắc tới chuyện này!” mặt Phong DậtHiên liền biến sắc, “ đáng ghét. Ta lại thiếucái tên mặt cương thi đó nhân tình. Hơn nữa lại còn là nhân tình lớn như thế! Thiếu người khác còn dễ, sao cố tình lại thiếu tình địchcơ chứ? Làm sao mà ta chịu nổi chuyện này? Nếu muốn ta rút lui, a ——!!!” Phong DậtHiên phát điên, vò rối tóc của mình, làm ầm lên.

      Thích Ngạo Sương nhịn được mà mỉm cười. Phong Dật Hiên trước mặt mới . đau thương giữa hai lông mày khônghợp với .

      “Ta lùi bước đâu! Tên mặt cương thi khốn kiếp, ta phải trả nhân tình lại cho ” Phong Dật Hiên vò tóc, phiền não mà ,“Nhưng bây giờ ở đâu?”

      “Ta…Ta cũng biết.” Nụ cười mặtThích Ngạo Sương biến mất, nặng nề , “Thậtra lúc trước ta có gặp qua …” Thích Ngạo Sương chuyện sau khi tách khỏi PhongDật Hiên ra cho biết khiến thổn thức hồi.

      “Áo trắng chính là Lãnh Lăng Vân? Hơn nữabây giờ biết đâu.” Phong Dật Hiên cau mày, “Địch Thản Tư và Kiều Nạp Sâm là người thế nào? Tẫn Diêm hồn bất tán.Người này hơi quá trung thành với nàng đấy, lạiđuổi theo xa như thế. Chẳng lẽ cũng có ý với nàng? Ta phải lén đem …”

      Thích Ngạo Sương liếc Phong Dật Hiên, ánh sáng lạnh đảo qua khiến Phong Dật Hiên lập tức câm miệng. Lúc này mới ý thức được mìnhđã lỡ miệng.

      “Vấn đề bây giờ là ta biết bọn họ đâu.Ta nhờ Mễ Tu Tư tìm giúp nhưng lại chỉ cótin tức của chàng. Thế giới này nổi loạn.”Thích Ngạo Sương lo lắng mà , “Ta sợ là bọnhọ tách ra trong vòng xoáy gian.”

      “Rất có thể.” Phong Dật Hiên giọng phụhọa, nhưng trong lòng …tác ra , tách ra xa xa chút, đừng trở lại nữa. Tẫn Diêm càngxa càng tốt. Có điều mặt cương thi phải chờ mình trả nhân tình rồi đá cước vào vòng xoáy thời gian tốt.

      “Bây giờ gặp chàng, tốt.” Chợt, Thích Ngạo Sương nhàng quay lại, nhìn vào mặt ThíchNgạo Sương, lúm đồng tiền như hoa. Trong lòng Thích Ngạo Sương sớm quyết định nhưng chuyện này phải chờ tìm được Lãnh Lăng Vânmới được. Phong Dật Hiên tốt với nàng,nàng biết, nàng biết . Lãnh Lăng Vân trảgiá vì nàng, nàng cũng đều nhìn trong mắt.

      Phong Dật Hiên nhìn mà ngây ngốc, khẽ :“Ngạo Sương, ta…”

      “Phong Dật Hiên, ngươi là sắc lang táo bạo, chết ! Xem chân bay của ta đây! Dám đụngvào nữ nhân của ta!” Chợt, Trường quátmột tiếng, xuất đầu Phong Dật Hiên, giơ chân lên định đá cước vào đầu .

      “Trường , muốn chết à! trongnhững ứng cử viên làm phụ thân của ta, ngươidám động vào thử xem!” đúng lúc này tay của Kim Liên xuất , níu lấy cái đuôi của Trường , giật lại.

      “Kim Liên, ngươi mù à! Ngươi thấy tiểu gia ta mới phong lưu phóng khoáng, tuấn bất phàm sao? Ngươi nhìn Phong Dật Hiên ,tóc đỏ như mông khỉ, có gì hay?” Trường đạp loạn bốn chân, phục mà rống giận với Kim Liên.

      “Ngươi nhìn dáng vẻ bây giờ của mình . Bốn chân, toàn thân là đầy lông. Ngươi mà cũngmuốn nhúng chàm mẹ ta sao?” Kim Liên khinh thường nắm lấy cái đuôi của Trường , quay mạnh khiến choáng váng, oa oa kêu loạn.

      “Chờ…Chờ ta biến thàn hình người ta liềntrở thành thiên hạ vô địch.” Trường tứcmuốn chết.

      “Đến lúc đó rồi . Có lẽ khi đó mẹ ta cócon rồi. Nếu là con ngươi có thể cân nhắc đấy.” Kim Liên níu lấy cái đuôi của ThiênKhông, tiêu sái vung cái lên , vác hắntrên lưng, cười hì hì với Phong Dật Hiên vàThích Ngạo Sương, : “Hai người cứ tiếp tục . quấy rầy rồi.”

      Phong Dật Hiên và Thích Ngạo Sương lâu sau lấy lại được tinh thần, cho đến khi bóng lưng Kim Liên biến mất trong tầm mắt của hai người mới phục hồi lại tinh thần. Phong Dật Hiên cười khúc khích. Câu trong nhữngứng cử viên làm phụ thân của ta khiến mởcờ trong bụng. Kim Liên chấp nhận .

      “Được rồi. Ta mệt rồi, ngủ trước đây.” Thích Ngạo Sương đứng lên, mỉm cười với Phong DậtHiên, “Dật Hiên, con đường này có chàng, là tốt.”

      Đầu tiên Phong Dật Hiên ngẩn ra, sau đó nhếchmôi nở nụ cười, đứng dậy theo sau Thích Ngạo Sương.

      Thích Ngạo Sương phía trước, bỗng nhiênkhông nhìn trước mặt. Trước mắt vốn là màu trắng bạc chợt biến thành màu đỏ rực tràn ngập, nhìn mà ghê người. Lửa ngập trời, điêncuồng tàn phá. Bầu trời là lửa, mặt đất cũng là lửa.

      Trong lửa lớn hừng hực, có thứ gì đó tỏa ra ánh sáng nhu hòa. Là gì vậy?

      Trước mặt Thích Ngạo Sương bỗng tối sầm, cứnhư thế mà té xuống.

      “Ngạo Sương!” Phong Dật Hiên phía sau thấy thế ngạc nhiên, vội vàng bước lên dùng tay đỡ lấy Thích Ngạo Sương. Nàng nhíu mày,mất tri giác.

      “Nguyệt Nha Nhi, Nguyệt Vương! Mau lăn ra đây.” Phong Dật Hiên vừa thấy dáng vẻ củaThích Ngạo Sương trong lòng hoảng hốt, ôm lấy nàng, xông vào trong thành, quát to.

      “Mẹ nó! Muốn chết à! cho phép gọi ta như thế!” Nguyệt Vương với cặp mắt mờ mịt bước từ thiên sảnh ra, quát lớn đầy khó chịu.

      “Ngươi mau qua đây nhìn xem Ngạo Sương bị sao vậy?” Phong Dật Hiên còn quan tâm gì nữa, nóng nảy rống lên với Nguyệt Vương.

      Lúc này Nguyệt Vương mới nhìn chăm chú vàoThích Ngạo Sương trong lòng Phong Dật Hiên.Bây giờ nàng nhắm chặt hai mắt, mày nhíu thậtchặt, tựa như phải chịu đựng nỗi đau đớnlớn lao nào đó.

      “Nhiệt độ của nàng càng ngày càng cao! Có chuyện gì vậy? Tựa như sắp bị thiêu cháy vậy!”Phong Dật Hiên vội vàng la lên, “Có chuyện gì vậy? Nguyệt Vương, mau tới nhìn xem.”

      Lúc này Nguyệt Vương tỉnh rượu, sắc mặt nặngnề, bước lên trước, sờ trán Thích Ngạo Sương, nhíu mày.


      “Rốt cuộc là sao vậy?” Lòng Phong Dật Hiênnóng như lửa đốt.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương thứ 8: Nàng chính là Bạch vương?

      "Rốt cuộc như thế nào?" Phong Dật Hiên lòngnhư lửa đốt.

      "Ta, ta biết." sắc mặt của Nguyệt Vương càng ngày càng nặng nề, chợt kinh hô lên, "Phong Dật hiên, ngươi trước buông nàng ra, thả vào ghế, mau!"

      Phong Dật Hiên vừa nghe, trong lòng hốt hoảng,nhưng vẫn nghe lời Nguyệt Vương, đem ThíchNgạo Sương thận trọng đặt ở ghế. Vừa đemThích Ngạo Sương đặt xuống, Nguyệt Vương liền kéo Phong Dật Hiên cách xa ra. Phong DậtHiên vừa muốn phát tác, tình cảnh trước mắt lạikinh hãi làm cho hoàn toàn sửng sốt.

      "Bùm" tiếng, cả người Thích Ngạo Sươngdấy lên ngọn lửa kịch liệt, ngọn lửa lên màu đỏ rồi lại xen lẫn màu vàng kim, dần dần đem cảngười Thích Ngạo Sương bao phủ.

      "Ngạo Sương!" Phong Dật Hiên thấy thế tronglòng hốt hoảng liền muốn tiến lên.

      " cần vội, lửa kia làm tổn thương nàng." Nguyệt Vương lại lần nữa kéo Phong DậtHiên lại.

      "Nhưng!" Phong Dật Hiên kinh hãi, bởi vì hắnnhớ tới mới vừa rồi Thích Ngạo Sương nhiệt độ càng ngày càng cao .

      "Cái này, ngọn lửa này là từ linh hồn nàng thoát ra. . . . . . Kỳ quái. . . . . ." Nguyệt Vương cau mày suy tư, đáy mắt cũng là nghi ngờ.

      Vừa lúc đó Kim Liên bỗng nhiên xuất , trong tay còn níu lấy cái đuô của Trường , vừaxuất liền ném Trường vào ngực củaPhong Dật Hiên, sau đó đứng trước mặt Thích Ngạo Sương, vẻ mặt nặng nề.

      "Kim Liên, đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Đây là ngọn lửa của ngươi sao?" Phong Dật Hiên nhìn thấy Kim Liên đến, vội vàng hỏi.

      ", phải." sắc mặt của Kim Liên càng ngày càng khó coi, "Cái ngọn lửa này, làcủa mẹ. Hơn nữa, giấu giếm rất sâu. Hình nhưvẫn chôn giấu ở trong linh hồn của mẹ, là mạnh mẽ!" Kim Liên kinh hô lên, chợt, KimLiên hô lên, sắc mặt ảm đạm, "Lực lượng là cường đại, muốn cắn nuốt ta. . . . . . !"

      "Kim Liên!" sắc mặt của Phong Dật Hiên cũng hốt hoảng, quay đầu nhìn Thích Ngạo Sương lahét , "Ngạo Sương, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại !"

      "Kim Liên, ngươi làm sao vậy?" Lưu Ly lúc này mặt hoảng sợ cũng xuất , quay đầu nhìn Thích Ngạo Sương bị ngọn lửa bao phủ mà hô to "Bà bà, mau tỉnh lại , người tiếp tục như vậy nữa, Kim Liên chết!"

      "Hơi thở của nàng cũng yếu , tỉnh lại, chính nàng cũng gặp nguy hiểm." mặtNguyệt Vương trừ lo lắng còn có nghi ngờ. Ngọnlửa cổ quái đó là sao? Hơn nữa hơi thở củaThích Ngạo Sương càng lúc càng ổn định.

      "Ngạo Sương! ! !" Phong Dật Hiên cũng gấpgáp, căn bản quản nhiều như vậy, xông lên trước vươn tay nắm lấy bả vai của Thích Ngạo Sương, " Ngạo Sương, nàng tỉnh lại , tỉnh lại." cái gì đó vỡ òa , tan nát, đau lòng đangxâm chiêm linh hồn Phong Dật Hiên. Đau quá, đau đến còn muốn sống nữa. Nhưng Phong Dật Hiên thu hồi tay mình, mà là vòng tay qua, ôm lấy Thích Ngạo Sương chặt.

      "Ngạo Sương, tỉnh lại! Ngạo Sương ——! ! !"Phong Dật Hiên đau lòng ôm chặt Thích Ngạo Sương, mặc cho lửa nóng vây quanh hai ngườigiống như muốn đem cả linh hồn thiêu rụi.

      Ngọn lửa nóng rực nhấn chìm cả hai, NguyệtVương trong lòng nóng nảy lo lắng nhưng khôngcó biện pháp gì. Lưu Ly đỡ Kim Liên sắpmất ý thức, lại vừa gấp vừa sợ, nước mắt haihàng chảy ròng ròng. Trường đứng ở bả vai Nguyệt Vương , cũng nóng nảy nhìn Thích Ngạo Sương và Phong Dật Hiên.

      Dần dần ngọn lửa chậm rãi tắt , cảm giác nóngrực người Phong Dật Hiên cũng giảm bớt.

      "Ngạo Sương, nàng tỉnh?" Phong Dật Hiên cảm thấy ngọn lửa dập tắt, trong nội tâm vui vẻ,buông lỏng tay ra, vui mừng cúi đầu nhìn Thích Ngạo Sương. Vậy mà sau khắc thế nhưng lại ngây ngẩn cả người.

      Con ngươi của Thích Ngạo có tiêu cự, cứ như vậy lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, cũng nhúc nhích.

      "Ngạo Sương, nàng làm sao vậy? nên làm ta sợ!" lòng của Phong Dật Hiên trầm xuống, cóchút bối rối nắm chặt bả vai Thích Ngạo Sương.

      Lưu Ly lúc này lại òa khóc, Kim Liên hoàn toàn mất tri giác, chậm rãi té xuống. Nguyệt Vương lại thở phào nhõm, nhìn ra Kim Liên chỉ là mất hết sức lực hôn mê mà thôi, có bị cắn nuốt. Nhưng mà nhìn tớiThích Ngạo Sương, thể nhìn thấunàng.

      Thích Ngạo Sương chậm rãi đứng lên, nhìn chằmchằm gương mặt của Phong Dật Hiên, ánh mắt vẫn như cũ có tiêu cự, mảnh hư vô
      "Ngạo Sương?" Phong Dật Hiên nghi hoặc nhìnThích Ngạo Sương, cảm giác Thích NgạoSương tại có cái gì đúng, nhưng là rốtcuộc có chỗ nào đúng, lại ra được. Giờ khắc này, mặt Thích Ngạo Sương mảnh lành lạnh, xinh đẹp mê hoặc lòng người, xinh đẹp làm cho người ta hít thởkhông thông. Cái loại lành lạnh làm người ta ngừng hô hấp. Loại cảm giác này khiến PhongDật Hiên dâng lên trong lòng cỗ tình cảm xa lạ, lại mơ hồ có chút quen thuộc?

      "A. . . . . . . . . . . . . . . . . ." tiếng thở dài sâu kín nhàng từ trong miệng Thích Ngạo Sương phát ra, tiếng này than , hình nhưthật lâu, hình như xuyên qua thế xoay chuyển, hình như xuyên qua biển cạn đá mòn.Bao hàm rất nhiều tình cảm .

      Phong Dật Hiên nhìn chằm chằm Thích Ngạo Sương.

      Thích Ngạo Sương chậm rãi, từ từ nâng lên tay của mình, nhàng sờ lên gương mặt củaPhong Dật Hiên, mi gian lên tia thầnthái.

      "Rốt cuộc. . . . . ." Thích Ngạo Sương môi khẽ mở, thấp khạc ra này hai chữ, trong giọngnói hình như có chút tự cao tự đại, lại có chútnhàn nhạt mừng rỡ, vậy mà Phong Dật Hiên cònchưa hiểu lời của Thích Ngạo Sương có ý gì,hoặc là Thích Ngạo Sương chưa kịp tiếp, haimắt của nàng liền chậm rãi nhắm lại, lần này, lại hình như là ngủ . phải là dáng vẻ chợthôn mê như trước.
      Thích Ngạo Sương cả người chậm rãi trượt xuống, Phong Dật Hiên vươn tay đem ThíchNgạo Sương ôm vào trong lòng. mặt còn có cảm giác vừa rồi nàng vuốt ve. Câu kia là cóý gì? Rốt cuộlà ý gì? Nàng rốt cuộc muốn cái gì?

      "Tốt lắm, trước tiên mang nàng vào nghỉ ngơi . Còn ngươi thay y phục . Tên tiểu tử này cũng sao, mang nos vào nghỉ ngơi luôn."Nguyệt Vương lúc này lên tiếng. Tên tiểu tử này,chỉ đương nhiên là Kim Liên rồi.

      Phong Dật Hiên sau khi nghe xong, có chút nghingờ tại sao mình phải thay y phục, đợi cúi đầu nhìn mới chợt cảm thấy lúng túng cực kỳ. ra là y phục người bị cháy chẳng còn gì, cảngười đều trống trơn! Mà y phục ngườiThích Ngạo Sương lại hoàn hảo bị gì!

      mặt của Phong Dật Hiên đỏ lên, vội vàng ôm Thích Ngạo Sương liền chạy như bay lên lầu.Lưu Ly ở phía sau nhìn trợn mắt ha mồm, sau đó vội vàng quay đầu nhìn Phong Dật hiênnữa, cúi đầu nhìn Kim Liên còn hôn mê.

      "Tiểu nha đầu cần lo lắng, tiểu tử này trong họa có phúc. Mang nó ngủ ngơi ."Nguyệt Vương cười híp mắt nhìn Lưu Ly .

      "Vâng, cám ơn đại thúc." Lưu Ly dứt lời, khiêngKim Liên lên lầu, lưu lại Nguyệt Vương hóa đátại chỗ.

      "Đại thúc. . . . . . Đại thúc. . . . . . Ta, ta có giànhư vậy sao? Ta tuấn tiêu sái như thế phảigọi là ca ca chứ?" Nguyệt Vương đầy bụng bực tức.

      "Vậy ngươi phải gọi Thích Ngạo Sương là adi rồi." Thình lình cái thanh từ bên cạnh xông ra, ra là Mễ Tu Tư.
      "Cũng đúng, cứ gọi như vậy cũng sai."Nguyệt Vương sau khi nghe xong Mễ Tu Tư nóixong trong lòng thăng bằng.

      "Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?" Mễ Tu Tưtuy có chút say rồi, nhưng là đầu óc còn là rấttỉnh táo .

      "Ta cũng biết, nhưng là có chút khẳng định rằng người nàng ta có lựclượng cực kì cường đại." Nguyệt Vương buông tay .

      Mễ Tu Tư trầm mặc xuống.

      "Yên lặng theo dõi biến hóa thôi." Nguyệt Vương vỗ vỗ bả vai Mễ Tu Tư .

      "Ngươi nàng có phải Bạch Vương hay ?" Mễ Tu Tư lại nhớ lại câu như vậy.

      Nguyệt Vương sửng sốt, khẽ cau mày : "Cáinày phải là có có thể. Mỗi lần Vương ra đời đều là giải thích được. Ta trở thành Nguyệt Vương thời điểm ta dùngcơm, bàn người kinh sợ đem thức ăn phun ra ngoài."

      "Dĩ nhiên, ai nghĩ tới kẻ gầy yếu chịunổi như ngươi biến thành Nguyệt Vương?" Mễ Tu Tư cười hắc hắc, "Những người khác khi còn bé khi dễ ta chỉ biết lau nước mắt trốn ở trongphòng."

      "Mẹ nó! Chuyện lâu như vậy còn nhắc đến, ta giết chết ngươi!" Nguyệt Vương vươn tay nhéo nhéo cổ của Mễ Tu Tư, nhéo tới đỏ bừng mới buông tay.

      "Vong ân phụ nghĩa người, nếu phải được ta bảo vệ, chắc ngươi sớm thang thiênrồi~~~" Mễ Tu Tư trợn trắng mắt trách cứ , nhưng thu ma trảo lại.

      Nguyệt Vương trừng mắt giả vờ giận, nhưng làđáy mắt lại có tia dịu dàng dễ phát giác.

      "Chỉ là, Thích Ngạo Sương có phải Bạch Vươnghay rất khó . Tóm lại yên lặng theo dõi biến hóa , nếu như nàng là Bạch vương vậy thìcàng tốt." Mễ Tu Tư nghiêm mặt .

      "Còn có nhưng Vương khác đâu? tại chắcnên liên lạc rồi." Nguyệt Vương nhàng than thở.

      " cần lo lắng, bọn họ cũng phải làđèn cạn dầu, dễ dàng bị giết chết mà cũng xưng Vương được sao?" Mễ Tu Tư lên tiếng an ủi.

      "Chỉ hy vọng như thế." Nguyệt Vương gật đầumột cái.

      Lúc này Phong Dật Hiên đem Thích NgạoSương dàn xếp tốt, mình cũng thay xong y phục ngồi bên cạnh giường Phong Dật Hiên.

      "Ơ a, Phong Dật hiên, ngờ ngươi cũng sẽxấu hổ à? Ngươi xấu hổ cái rắm a, thân thể của ngươi ta sớm nhìn qua rồi, tiểu Ngạo Sương nhàta cũng xem qua rồi, sờ cũng sờ. . . . Ô, ân ~ a ~~" Trường vốn là đứng ở bên giường

      lảm nhảm, lại bị Phong Dật bịt miệng lại, ném thẳng xuống khỏi giường.
      "Ngươi chuyện cũng ai bảo ngươi câm đâu. Còn có Ngạo Sương cần nghỉ ngơi, ngươi an tĩnh chút ." sắc mặt của PhongDật Hiên hồng bất thường cảnh cáo TrườngKhông.

      Trường hừ lạnh tiếng, nhảy lên đếntrên cửa sổ: "Ta xem tiểu tử kia chút, hắnmà chết cuộc đời này còn gì là thú vị, ôi ôi ~." đợi Phong Dật Hiên trả lời TrườngKhông liền nhảy ra ngoài.

      Trong phòng yên tĩnh lại, chỉ còn lại Thích Ngạo Sương tiếng hít thở.

      "Ngạo Sương. . . . . ." Phong Dật Hiên vươn tay nhàng nắm tay Thích Ngạo Sương, tự mìnhlẩm bẩm, "Tại sao mới vừa rồi trong nháy mắt đó, ta cảm thấy nàng xa lạ đến vậy?"

      Thích Ngạo Sương vẫn ngủ say, hai mắtnàng nhắm chặt, bàn tay khẽ run, lúc nàytrong mơ nàng nhìn thấy cảnh tượng rất kìquái.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương thứ 9: Phụ thần bức bách?

      Thích Ngạo Sương vẫn ngủ say, hai mắt nàng nhắm chặt, lông mi như hai bàn chải , lúc này nàng nhìn thấy cảnh tưởng kì quái.

      Ngọn lửa đầy trời, làm cho người ta cócách nào hô hấp được. Ngọn lửa kia thoáng như địa ngục chi diễm, thiêu đốt tất cả. Đến mức, tấtcả tan thành mây khói. Đó là vì chỉ nhân của nóđang tức giận, tức giận gì vây? Là cái gì làm cho người đó lại tưc giận đến thế? Tại sao?

      Có cái gì đó rất quan trọng vừa mất , đó là cáigì. . . . . .

      cỗ bi thương khó tả trong người của ThíchNgạo Sương. Mất vật rất quan trọng, vậy là cái gì? Trong lòng lại trống rỗng, bi thương, tức giận đến vậy. . . . . .

      Phong Dật Hiên kinh ngạc nhìn gương mặt củaThích Ngạo Sương, khóe mắt của Thích NgạoSương chậm rãi chảy ra nước mắt trong suốt.

      "Ngạo Sương, nàng làm sao vậy? Nàng thấyđược cái gì? Tỉnh lại , tỉnh, ta ở tại bên cạnh nàng, ta vĩnh viễn ở bên nàng rờixa nữa." Phong Dật Hiên đau lòng cầm chặttay Thích Ngạo Sương, giống như cũng có thể cảm nhận cỗ bi thương đó. Rốt cuộc ThíchNgạo Sương bây giờ tại sao lại có thể bi thươngđến vậy?
      Phong Dật Hiên cứ canh giữ bên người ThíchNgạo Sương cả đêm như thế, nắm tay nàng nhưthế cả buổi tối.

      Sáng sớm, rốt cuộc Thích Ngạo Sương chậm rãimở mắt ra, tay nhè giật giật. Phong Dật Hiên lập tức cảm thấy, vội vàng ngẩng đầu lên, vội vàng nhìn Thích Ngạo Sương. Từ từ xoayđầu lại nhìn thấy bộ mặt lo lắng của Phong Dật Hiên, nhàng mở miệng: "Dật Hiên, chànglàm sao vậy?" Trong giọng tràn đầy nghingờ.

      "Nàng, nàng tỉnh là tốt rồi." Phong Dật Hiên rốt cuộc thở phào nhõm, chần chừ rồi nhàng hỏi, " Nàng nhớ xảy ra chuyệngì ư?"

      "Cái gì?" Thích Ngạo Sương mang vẻ mặt nghi hoặc.
      Sắc mặt của Phong Dật hiên hơi đổi, suy nghĩ chút vẫn là nên đem chuyện xảy ra hôm qua lại hết cho nàng.

      Thích Ngạo Sương sau khi nghe xong, cũng là sững sờ. Ngay sau đó khẽ cau mày rơi vào trầmtư, mới vừa rồi mình nằm mơ là có liên quansao? Là kiếp trước của mình sao?
      Phong Dật Hiên thấy Thích Ngạo Sương mang bộ dáng này, trong lòng có chút lo lắng, lên tiếngkhuyên lơn: "Ngạo Sương, đừng suy nghĩ. có gì , mặc kệ có chuyện gì, cả đời ta ở cạnh nàng."

      Thích Ngạo Sương quay đầu nhìn Phong Dật Hiên, lộ ra nụ cười tươi tắn: "Được, Dật Hiên,cám ơn chàng."

      "Thân thể nàng còn cảm giác khó chịu ?"Phong Dật hiên ân cần hỏi han.

      " có, tại cảm giác rất tốt ." Thích Ngạo Sương mỉm cười đáp.

      "Vậy tốt, nàng nghỉ ngơi trước , ta làm điểm tâm cho nàng, muốn ăn cái gì?" Phong Dậthiên cũng mỉm cười.

      "Thịt nướng." Thích Ngạo Sương mím môi nởnụ cười.

      "Sáng sớm ăn như vậy có phải quá dầu mỡ rồikhông?" Phong Dật hiên mặc dù như vậy, nhưng có ý phản đối.

      "Muốn ăn, lâu chưa được ăn thịt do chàng nướng." Thích Ngạo Sương mỉm cười.

      Phong Dật Hiên lộ ra nụ cười, đáy mắt là nhàn nhạt thỏa mãn, đứng dậy, xoay người ra ngoài chuẩn bị làm điểm tâm. Thích Ngạo Sươngchậm rãi ngồi dậy, nhìn ngoài cửa sổ, trầm mặckhông .

      Cái gian này, có đêm tối và ban ngày, vẫn luôn bao phủ ở mảnh màu bạc ánh sáng trắng trong. Nguyệt Vương, cái danh hiệu này chắc có liên quan. Thích Ngạo Sươngtừ từ xuống giường , tới bên cửa sổ, nhìn ra xa mặt hồ yên tĩnh. nhàng nhắm mắt lại,chân mày Thích Ngạo Sương khẽ dương lên.Nàng biết trong cơ thể có biến hóa. Hình như ở chỗ sâu trong linh hồn, có cỗ lực lượng cường đại đàng chậm rãi xông ra, mặc dù rất bé, nhưng lại chân tồn tại. Giống như mầm móng, hoặc như cái xoáy nước nhonhỏ. Lan ra vói tốc độ khác thường. Đó là cái gì vậy?
      Thích Ngạo Sương rũ mắt xuống, mặc kệ là cáigì, chắc chắn có liên quan tới cảnh tượng mìnhnhìn thấy trong mộng.

      Khe khẽ tựa vào bên cửa sổ, Thích NgạoSương suy nghĩ bay tới tận đâu. Nàng nhớ lạichuyện cực kì lâu trước kia. Khi đó mình cònđang sinh sống ở nơi mà rồng, hồ lẫn lộn, nơi đầy hoang dã. Sinh ra thể thương người khác, tính mạng nhõm mà kếtthúc lại rơi vào vòng luôn hồi trở về. Cái đó chẳng lẽ chính là Thần Tiên? Mình trước kia là quyết định tin tưởng loại này tình hoang đường này. Nhưng khi đến đây, cái thế giới này làm cho nàng thể tin nữa. Như vậy, thế giới tước kia của mình cũng có linh hồn tồn tại. Nếu , tại sao lại có nhiều tượng mà khoa học giải thích được?

      Thôi, thèm nghĩ nữa. qua rồi. Lãnh Lăng Vân, Tạp Mễ Nhĩ, Tẫn Diêm. . . . . . Lúc nào có thể tìm được bọn họ đây?
      Cửa vào lúc này vang lên tiếng gõ cửa, cắt đứtsuy nghĩ của Thích Ngạo Sương, Thích NgạoSương quay đầu: "Vào ."

      Cửa mở ra , là Phong Dật Hiên, Phong Dật Hiên trong tay bưng mâm lớn thịt nướng, còn có tráicây, bánh bao cùng Hoa Trà. Phía sau theo là Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư, hai người còn dáng vẻ như hôm qua mà là mảng nặng nề.

      "Nguyệt Vương, Mễ Tu Tư?" Thích Ngạo Sương có chút nghi ngờ.

      "Ăn cơm trước , vừa ăn vừa ." Nguyệt Vương mỉm cười .

      Phong Dật Hiên đem thức ăn đặt ở bàn, cầm lên dao nĩa bắt đầu đem thịt nướng cắtthành phiến, bỏ vào trong bánh bao, mới đưacho Thích Ngạo Sương. Thích Ngạo Sương nhậnlấy hướng về phía Phong Dật Hiên khẽ mỉm cười, Phong Dật Hiên nhếch môi cười khúc khích quên mất cắt phần cho mình.

      "Thích Ngạo Sương, ngươi có cảm giác thân thểđang khó chịu hay ?" Nguyệt Vương sắc mặt nghiêm túc hỏi.

      Thích Ngạo Sương cắn bánh bao, nhàng lắcđầu.

      Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư liếc nhau cái,trong mắt có nghi vấn. Chẳng lẽ Thích NgạoSương phải Bạch vương tương lai?

      "Thế nào? Có vấn đề gì sao?" Phong Dật hiên thấy hai người vẻ mặt khác thường, mở miệnghỏi.

      "Cũng có gì vấn đề, chúng ta chỉ là có chút hoài nghi Thích Ngạo Sương có thể là Bạch vương tương lai." Mễ Tu Tư cũng là gương mặtnghiêm túc.

      "À?" Phong Dật hiên há to mồm, sau đó quayđầu nhìn về phía Thích Ngạo Sương.

      Thích Ngạo Sương lạnh nhạt : "Có căn cứ gì khi như vậy?" biết vì sao, ThíchNgạo Sương lại cảm thấy mình tuyệt đối phải là Bạch Vương.

      "Chúng ta cũng có cái gì căn cứ, chỉ làsuy đoán, từ việc hôm qua ngươi xảy ra hiệntượng quái dị mà thôi." Nguyệt Vương giải thích.

      "Ta tuyệt đối phải Bạch vương." Thích Ngạo Sương lạnh nhạt .

      "Tại sao khẳng định như vậy?" Mễ Tu Tư khẽ cau mày, "Cái này chính xác a. Ngộnhỡ ngươi chính là Bạch vương sao đây?"

      " có gì nguyên nhân, chỉ là cảm giác củata mà thôi." Thích Ngạo Sương nhấp hớpHoa Trà , "Các vị tới chắc còn chuyện khác?"

      Nguyệt Vương lông mày nhíu lại, lúc này mớitrầm giọng : "Chúng ta chuẩn bị ra ngoài, tìm mấy vị Vương khác, cùng bọn họ hội hợp,cởi Tu La Phong Ấn."

      "Các ngươi là muốn tiếp tục đợi ở chỗ này cònlà cùng chúng ta khởi hành, Hỏi ý kiến các ngươi vì dọc đường rất nguy hiểm. Thủ hạcủa Thiên vương truy lùng chúng ta khắp nơi." Mễ Tu Tư cũng trầm giọng .

      "Thủ hạ của Thiên vương các ngươi cũng đánh lại?" Thích Ngạo Sương liếc mắt nhìnkhinh bỉ nhìn hai người.

      "Làm sao có thể!"

      " Tất nhiên là phải!"

      Hai người đều là mặt đỏ đồng thanh .

      "Vậy còn nguy hiểm cái gì?" Thích Ngạo Sương bĩu môi, "Vậy lên đường chứ sao. Huống chita còn muốn tìm bằng hữu thất lạc."

      Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư liếc mắt nhìn nhausau đó gật đầu cái : " như vậy, nếu như ngươi cảm thấy thân thể có gì khóchịu, ăn cơm xong nghỉ ngơi xong, chúng ta xuất phát." Nhưng có điều họ cho Ngạo Sương biết. Đó chính là bên cạnhThiên Vương tiền nhiệm có tứ đại chiến tướng,thực lực thua bọn họ. Nếu như bốn ngườinày quy hàng Thiên Vương mới …...

      "Được" Thích Ngạo Sương đồng ý , nhìn Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư chợt lộ ra khuôn mặt tươicười, "Cám ơn hai người."

      Đợi Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư rời , PhongDật Hiên lúc này mới lên tiếng : "NgạoSương, nàng cảm thấy Tạp Mễ Nhĩ bây giờ cónguy hiểm gì ?"

      "Ta đoán người có thể làm cho Tạp Mễ Nhĩ chật vật như vậy chỉ có hai, à chỉ có ."Thích Ngạo Sương nheo mắt lại cắn thức ăn trong nĩa , "Bởi vì người còn lại còn ngủ say."

      "Ý của nàng là Phụ Thần và Mẫu Thần ư? ! ! đúng, là Phụ Thần? Bởi vì Mẫu Thần vẫn lâm vào trong ngủ mê." Phong Dật hiên thấtkinh, cái nĩa tay cũng rơi xuống.

      "Ta chỉ đoán thôi." Thích Ngạo Sương lấy nĩa hung hăng đâm miếng trái cây, cau mày ,"Tạp Mễ Nhĩ người này, giống như vạn năng, ở trong ấn tượng của ta thực lực của vượt qua tất cả, chỉ có Phụ Thần mới gây khódễ được cho thôi." Giọng của Thích NgạoSương dần dần có chút lo lắng .

      "Này, tại sao Phụ Thần muốn đối phó Tạp Mễ Nhĩ?" sắc mặt của Phong Dật Hiên cũng trầmxuống, cau mày hỏi.

      "Cái vấn đề này….!" Thích Ngạo Sương hunghăng cắn trái cây, trừng tròng mắt nhìn Phong Dật Hiên, ánh mắt lại càng ngày càng sắc bén, chân mày cũng càng nhíu chặt, lòng củaPhong Dật Hiên cũng thót lên tới cổ họng. (Tiểu Sương trách tiểu Phong vì vụ lờinguyền hồ đồ đó là làm cho Tạp Mễ Nhĩ phải ra tay cứu , chắc là trái quy tắc gì đó nên bị phạt)

      Vậy mà Thích Ngạo Sương lại sùng sục mộttiếng nuốt vào trái cây sau dứt khoát trả lời"Cáivấn đề này, ta cũng biết."

      Phong Dật Hiên trong nháy mắt bay hơi, im lặng.

      "Còn nữa, còn chuyện của Học Viện Ngôi Sao."Thích Ngạo Sương tiếp tục ăn trái cây cứng cõi , "Ta bắt đầu hoài nghi chuyện hút lấy thực lực là do người của thế giới này làm . Có lẽ Bạch vương muốn hút lấy thực lực của nhữngngười đó làm cho mình mạnh lên rồi lật đổ Thiên Vương."

      "Giải thích vậy cũng rất hợp lý, ngươi bây giờ như vậy, ta cũng vậy cảm thấy là đúng là Bạch vương làm." Phong Dật Hiên phụ họa ,gật đầu tán thành cái quan điểm này.

      "Nhưng cuối cùng ta lại cảm thấy chuyện đơn giản vậy." Thích Ngạo Sương lắc đầu mộtcái, "Nhưng mà ta lại lại ra được là vì cái gì. Chỉ có thể thấy Bạch Vương và Thiên Vương trước kia mới biết được."

      "Được" Phong Dật hiên gật đầu cái, lại khẽ cau mày lại suy tư.

      Bọn họ chuẩn bị lên đường.

      "Chúng ta kế tiếp đâu?" Phong Dật Hiên nhìnđầy trời cát bay mù mịt.

      " tìm Vĩnh Vương." Nguyệt Vương vừa mớinói xong sắc mặt lại chợt biến đổi, chỉ vì hắncảm thấy chung quanh khác thường. Mễ Tu Tưcũng là sắc mặt đại biến.

      " cần tìm, bởi vì chúng ta lập tức tiễncác ngươi gặp ." thanh tục tằngbén nhọn vang lên.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương thứ 10:
      Thích Ngạo Sương khác thường!

      " cần tìm, bởi vì ta lập tức đưa các ngươi đến chỗ bọn ." thanh tục tằng mà liều lĩnh vang lên.

      " Là ngươi! Hàn khúc!" thanh của Mễ Tu Tưcó chút thay đổi.

      Sắc mặt của Nguyệt Vương cũng trầm xuống .

      • Thích Ngạo Sương cũng dò xét cẩnthận người kia bỗng nhiên sau lưng xuất haingười khác. Hai người kia, người mặc áo màu xanh, tóc đen tùy ý thả ra, gương mặtlạnh lùng, nhàn nhạt nhìn Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư. người khác chính là người mới vừanói chuyện, thân y phục vừa trắng vừa đen, mặt là nụ cười dữ tợn, đầu lưỡi liếm liếm đôi môi, mà đầu lưỡi của bỗng nhiên có cái khuyên khổng lồ, làm cho người ta nhìn sinh lòng khó chịu. liều lĩnhnhìn Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư, giống nhưtrong mắt hai người kia là người chết. Nhưng hai người này nhìn Thích Ngạo Sương và Phong Dật Hiên lấy cái, chắc bọn họ nghĩ chỉ cần giết Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư thôi là đủ rồi.

      Thích Ngạo Sương trong lòng suy đoán thân phận của hai người kia. Khẳng định khôngphải là các vị Vương kia vì họ nóinhững lời như vừa rồi. Hai người này nhất địnhlà thủ hạ của Thiên Vương, hơn nữa hình nhưthực lực kém, nếu làm sao làm cho sắc mặt của Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư đạibiến đến như vậy. Còn có Thích Ngạo Sươngcũng để ý là hai người này muốn đưa bọn họ tới gặp Vĩnh Vương. Chẳng lẽ, Vĩnh Vương đãbị bọn họ giết chết? Phong Dật Hiên cũng nghĩđến điểm này, khẽ cau mày. Bởi vì cảm thấy thực lực của hai người kia và bọn Mễ Tu Tư là phân cao thấp.

      "Các ngươi cư nhiên phản bội Thiên vương! Cácngươi hàng phục Bạch vương? !" Mễ Tu Tư kích động lên án, sắc mặt của cũng bởi vì kích động có chút ửng đỏ.

      "Chẳng lẽ tứ đại chiến tướng cũng đầu phục cái phản đồ kia? Các ngươi chẳng lẽ quên mấtThiên vương đối xử với các ngươi như thế nào,nghĩa nặng tình thâm như thế nào ư?!" Nguyệt Vương cũng tức giận mắng .

      "Ha ha, phản bội? Ngươi đùa sao?" Kẻ chuyện liều lĩnh kia cười phá lên " Nghĩa trọng tình thâm? Người nào mạnh hơn ta phục vụ cho người đó, như thế có gì kìquái?"

      " cần nhảm, nhanh lên giải quyết xong lần luôn." Người bên cạnh phun ra câu này chính là Hàn Khúc.

      "Được rồi, nhảm nữa. Hai ngươi thậtlà ngu xuẩn! Nếu như có ngày các ngươi cũng có thể mạnh hơn chúng ta, có thể tiêu diệtThiên vương chúng ta cũng nghe các ngươi .Ha ha, chỉ là, tại chết !" Tên đó vừa xong liền xông lên.

      Hàn khúc khẽ hí mắt, vươn tay ra, thanh trường tiên xuất , cùng lao tới.

      "Hừ! Người nào chết còn chưa biết!" Nguyệt Vương sắc mặt trầm, hai lời vươn tay ra, tay áo sáng bạch quang phát ra, thanh kiếm dài xuất . Thân kiếm tuyếttrắng trong suốt, cả người phát ra ánh sáng mau bạc nhàn nhạt. chuôi kiếm là hoa văn cổxưa.
      Sắc mặt của Mễ Tu Tư cũng nặng nề khácthường, vung tay lên, vũ khí của cũng xuất ở trong tay. Mà vũ khí của ngờ là cây đàn tinh xảo, phát ra ánh sáng huyền ảo, mê hoặc..

      "Hàn khúc, Mễ Tu vương giao cho ta, ta sớm xác định vừa mắt . Cái tên ngu xuẩnnhư mà lúc nào cũng được nữ nhân hoan nghênh!" Tên kia câu chua chát, liền quơ múa giơ kiếm vọt tới, nhắm tới đầu của MễTu Tư mà chém.

      "Oanh ——!" tiếng vang lớn, kiếmchém vào cát.

      Tại chỗ đó đâu còn có ai? Mễ Tu Tư bay lên giữa trung, tay ôm đàn lạnh lùng nhìn tên kia. Nguyệt Vương cũng cùngHàn Khúc giằng co. Phong Dật Hiên và Thích Ngạo Sương tránh ra khỏi chỗ giao tranh.Chỗ mới vừa rồi bọn họ còn đứng giờ thành hố to.

      Thích Ngạo Sương liếc nhìn hố sâu, cảm thấy chắc tên kia dồn toàn lực, ghen ghét Mễ Tu Tư nên ra tay nặng, lòng ghen tị của nam nhân cũng là đáng sợ!

      "Nguyệt Vương, ta sớm muốn lãnh giáo ngươi rồi." Hàn Khúc thanh lạnh lẽo vang lên.

      "Ta khiến ngươi từ nay về sau cũng có cơ hội nữa lãnh giáo nữa." sắc mặt của NguyệtVương giờ phút này thay đổi mảnh lạnh lùng, chậm rãi ra câu như vậy .

      Mễ Tu Tư am hiểu đánh xa nên muốn kéo dãnkhoảng cách nhưng mà Nguyệt Vương lại am hiểu cận chiến nên cố gắng tiếp cận mục tiêu..

      Phong Dật Hiên cau mày nhìn tình huống trước mắt, nhưng trong lòng càng ngày càng trầm xuống. Bốn người này thực lực cư nhiên khôngphân cao thấp, tiếp tục như vậy chiến đấu tiếp,thể lực ai đủ thua. Theo thực lực thìbọn họ còn bừng Nguyệt Vương. NếuNguyệt Vương thua hậu quả. . . . . . Phong Dật Hiên trong lòng có chút gấp lo lắng, quay đầu đem ánh mắt dời về phía Thích NgạoSương, Thích Ngạo Sương nhìn ngẩn cảngười.

      Thích Ngạo Sương nhìn cuộc chiến giữa bằng sắc mặt thản nhiên, cũng biết suynghĩ gì, chỉ là chuyên chú nhìn mà thôi.

      "Ngạo Sương. . . . . ." Phong Dật Hiên nhẹnhàng mở miệng, Thích Ngạo Sương nghethấy, chỉ nhìn như vậy.

      Gió nổi lên, cát bay múa đầy trời.

      Trong nháy mắt Phong Dật Hiên vung tay lên, kết giới bằng gió bao bọc Thích NgạoSương và bên trong. Ngăn cản gió cát bênngoài. Nhưng trong lòng nghĩ cách,bọn họ giằng co như vậy phải là biệnpháp.

      "Liên. . . . . ." Chợt, ánh mắt của Thích NgạoSương thay đổi, mở miệng câu như vậy.

      "Cái gì?" Phong Dật Hiên ràng, cau mày muốn hỏi, Thích Ngạo Sương lại có mở miệng chuyện. Rất nhanh Phong DậtHiên phát có cái gì đúng, chungquanh nhiệt độ cao lên rất nhiều!

      Ánh mắt của Thích Ngạo Sương dần dần thẫnthờ , trong mắt dần dần mảnh hư vô. Chậmrãi giơ tay lên, chỉ lên bầu trời, đó là hướng bốn người kịch liệt đánh nhau.

      "Ngạo Sương? Nàng làm sao vậy?" Phong DậtHiên dâng lên cỗ cảm giác chẳng lành, tạisao cảm thấy Thích Ngạo Sương lại muốn biến thành bộ dạng xa lạ trước kia?

      Thích Ngạo Sương trả lời, cứ nhìn vàokhông trung, nhiệt độ trong kết giới ngày càng cao.

      "Ngạo Sương!" Phong Dật Hiên trong lòng trầmxuống, hốt hoảng chuẩn bị kéo Thích NgạoSương, vậy mà động tác của Thích Ngạo Sương lại nhanh hơn, bay thẳng lên bầu trời chỗ trận đấu diễn ra kịch liệt.

      Chợt có cỗ hơi thở cực nóng chạm vào mặtbọn họ, toàn bộ ngưng đánh nhau, chuyểnhướng thấy Thích Ngạo Sương bay lên chỗbọn họ.

      này não hỏng rồi sao? Hoặc là nàng cũnglà người của Mễ Tu Tư? Nghĩ đến đây sắc mặtcủa thay đổi. Cái này là người ái mộ Mễ Tu Tư muốn cùng chết chung? ! Đáng chết!

      Hàn Khúc mặt lạnh lẽo, nhàng giương roilên, chuẩn bị đem kẻ quấy rầy này đánh làm hai mảnh.

      "Ngạo Sương!" sắc mặt của Mễ Tu Tư cũngthay đổi, cũng hy vọng Thích Ngạo Sương mất mạng ở đây.

      Sắc mặt của Nguyệt Vương cũng có chút khẩntrương. Mặc dù Thích Ngạo Sương cùng có giao tình, nhưng nàng là người trong lòng của Phong Dật Hiên, thể đểnàng ta chết được.

      "Ngạo Sương! Ngạo Sương, nàng tơi đó làm gì?!" Phong Dật Hiên ở dưới hô to, bất đắc dĩnhưng bởi vì thực lực của đủ khôngthể bay nhanh được.

      " chết !" tên vọt tới.

      Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư chút nghĩ ngợi cũng lập tức phi kiếm ngăn cản.

      Vậy mà, vừa lúc đó, màn làm cho ngườikhác kinh ngạc.

      "Diệt. . . . . . . . . . . ." Thích Ngạo Sương nhàng mở miệng, thấp khạc ra chữ như vậy, trong nháy mắt liền di động đến tên kia, mũi tay điểm vào . . . . . Sau khắc, lửa đỏ ngọn lửa liền trải rộng , lan ra toàn thân
      "A ——! ! !" tiếng hét tê tâm liệt phế tiếng kêuphát ra từ linh hồn, làm cho người ta gan mậtđều vỡ.

      Tất cả mọi người kinh hãi ngây ngẩn cả người,!.Mặc kệ thế nào giãy giụa, đều thểdập tắt ngọn lửa người. kêu thảm thiết,từ giữa trung rơi xuống xuống, liềumạng chui đống cát, nghĩ là dập tắt ngọn lửa người. Nhưng cát xung quanh cũng bị nóng chảy mà tan ra!

      "Lửa Địa Ngục, mùi vị có mùi vị rất tốt phải ?" Thích Ngạo Sương lúc này lại phát ra thanh lạnh lẽo nhìn Hàn Khúc.

      Bị Thích Ngạo Sương để mắt tới Hàn Khúc chợt cảm thấy cả người lạnh lẽo, giờ khắc này cảm giác mình giống như bị rắn độc nhìn chằm chằm, loại cảm giác làm thà chết ngay lập tức cũng muốn bị tra tấm như thế. Mà nàng ta hình như biết , nàng tacười mới lẳng lơ diêm dúa làm sao. Hai mắt đen nhánh lại có tia màu đỏ, lẳng lơ, mĩ lệ!

      Thiếu nữ tóc đen mắt đen này là ai?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :