1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tài Năng Tuyệt Sắc - Vô Tình Bảo Bảo (Full +eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Quyển 5
      Chương 1: Trao đổi lại thân thể

      Trước mắt là ánh sáng màu tím rực rỡ, khôngthể nhìn thấy gì cả. Thích Ngạo Sương bỗng cảmthấy người mình bẫng, tựa như cây lụcbình trôi, thể đứng chỗ. Thích Ngạo Sương định cử động nhưng thể nhúc nhích thân thể được. Muốn kêu lên lạikhông thể phát ra được tiếng động gì. Khôngcảm nhận được bất kỳ ai, xung quanh yên lặng đến đáng sợ. Tất cả như đứng yên, gian, tính mạng, hô hấp, nhịp tim…

      Thích Ngạo Sương từ từ nhắm mắt, sắp ngủ say.

      “Thích Ngạo Sương! Chịu đựng ! thể ngủ được!” Thiên cố hết sức trong thân thể nàng, giọng vô cùng lo lắng.

      “Chuyện gì vậy? Đây là đâu?” Thích NgạoSương vẫn cảm thấy đầu choáng váng, buồnngủ.


      thể ngủ được!” Trường dùng hết sức lực toàn thân quát lên, “Nơi này là khe hở thời gian! Ngươi thể mất ý thức được.Nếu mất ý thức rơi vào vòng xoáy thời gian, biết bị đưa đâu, cũng thể trở về được!”

      Cái gì? Khe hở thời gian? Thích Ngạo Sương cốhết sức mở mắt, xung quanh rất mờ mịt. Khôngđúng! phải mờ mịt mà là mắt nàng mởkhông ra, cảnh tượng xung quanh nhanh chóngthay đổi ngừng nên thoạt nhìn mới mờ mịt như thế.

      “Bây giờ chúng ta ở trong khe hở thờigian. Đừng ngủ, đừng lộn xộn, nếu chúng ta bị cuốn vào vòng xoáy thời gian, tất cả đều là số.” giọng Thiên hơi hoảng sợ.

      Đầu Thích Ngạo Sương càng ngày càng choáng váng. Nàng nhớ hình như sau khi Lãnh Lăng Vân làm cầu nối cho mình và Phong Dật Hiên đổi thân thể bị vây ở khe hở thời gian. Cảnhtượng cuối cùng dần dần ra. Thích Ngạo Sương từ từ nhớ lại chuyện tầng thứ chín của tháp Tinh Thần Thiên. Áo trắng! Áo trắng!!!Cuối cùng, áo trắng cộng hưởng với bông tai thủy tinh màu tím vành tai mình! Nhưnghắn vẫn biết mình là ai! Chẳng lẽ hắnchính là Lãnh Lăng Vân?! Nhất định, nhất định là như thế! Có điều hình dáng của bị thayđổi. Bông tai tai mình biến mất. Vào thời khắc cuối cùng, nó bay ra, dung hợp với áotrắng. Đủ loại đầu mối cho thấy áo trắng chínhlà Lãnh Lăng Vân, Lãnh Lăng Vân chính là áo trắng! Nghĩ lại lời của Thiên , Thích NgạoSương đoán ra lập tức!


      Vốn Lãnh Lăng Vân bị kẹt trong khe hở thờigian thể động đậy, nhưng biết vì sao lại lọt vào vòng xoáy thời gian, thay đổingoại hình. Hay đó mới là hình dạng của ? Cuối cùng tới thế giới Hỗn Độn, trước khi nàng tới lại mất toàn bộ trí nhớ. Vậy làcó thể lý giải vì sao mình và Tẫn Diêm đều thấy rất quen thuộc với áo trắng. ra chính là người mà bọn họ quen thuộc – Lãnh Lăng Vân!

      Nhưng bây giờ sao? Bây giờ mọi người ở đâu? Thích Ngạo Sương từ từ ngẩng đầu nhìnphía trước. Chẳng lẽ mình bị vây ở đây sao? Dường như ý thức càng ngày càng mơ hồ, mímắt cũng càng ngày càng nặng. là muốn ngủ…

      “Thích Ngạo Sương, thể ngủ được…Nhưng, nhưng ta cũng sắp xong…” giọng của Thiên truyền đến đứt quãng, “Đừngtiếp tục như vậy. Thích Ngạo Sương, ngươikhông thể chết được…”

      “Trường , Trường , ta buồn ngủquá…” ý thức của Thích Ngạo Sương dần dầnbiến mất.

      “Mẹ kiếp! Bằng bất cứ giá nào. Cùng lắm tiểu gia ta làm lại từ đầu!”giọng Trường chợt cao vút lên. gầm lên, sau đó luồng ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ ngực Thích Ngạo Sương, đánh tan sương mù trước mặt. Mọi thứtrước mắt dần dần ràng.

      “Trường , ngươi định làm gì…” giọng Thích Ngạo Sương càng ngày càng yếu. Nhưng nàng vẫn cảm thấy dường như Trường đãquyết định việc quan trọng nào đó.

      “Thích Ngạo Sương, hãy nhớ tên ta – TrườngKhông. Lúc ta tỉnh lại lần nữa ngươi phải nóicho ta biết tên của ta, tất cả những chuyện xảy ra giữa hai chúng ta…” trong giọng nóicủa Thiên tràn đầy tình cảm, nhanh, sau đó luồng ánh sáng trước mặt càng ngày càng mạnh.

      Trong lòng Thích Ngạo Sương dâng lên cảm giácchẳng lành. Đột nhiên nàng cảm thấy TrườngKhông có thể cứ thế mà biến mất, quaylại nữa.

      “Ah, bản thể của ngươi kìa!” chợt TrườngKhông kinh ngạc, hô . Sau đó ánh sáng màutrắng trước mắt giao hòa với ánh sáng màu vàng, cực kỳ chói mắt.

      Bản thể gì…

      Trước mắt Thích Ngạo Sương bỗng tối sầm, cứnhư vậy mà mất ý thức. Tất cả đều biếnmất….

      Trường , khe hở thời gian, tất cả xungquanh dường như cũng biến mất.

      “Mẹ, mẹ, người tỉnh ! Mau tỉnh lại !” giọng quen thuộc vang lên ầm ỹ bên taiThích Ngạo Sương.

      Kim Liên, giọng này là của Kim Liên. Nằm ơ ư? Đúng vậy, rất lâu gặp Kim Liên rồi. Nhưng bây giờ lại nghe thấy giọng nó trong mơ. nhớ nó, đứa dở hơi tự xưng là con mình.

      “Bà bà, người tỉnh lại mau . Nếu tỉnhthì Kim Liên khóc đó.” giọng ngọt ngào truyền vào tai Thích Ngạo Sương. Bà bà? Cách gọi này… Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, xưng hô này 囧 chết mất. Đây là tiểunha đầu Lưu Ly kia hay gọi. Nhưng phải nó vỡ vụn khi bảo vệ mình rồi sao? Mìnhcũng mơ thấy nó – tiểu nha đầu đáng sợ đơn.

      “Ngươi nhảm gì vậy? Ta khóc đâu.Chỉ có nữ nhân mới khóc thôi.” Kim Liên trách móc, Lưu Ly cười hì hì. Nhưng câu tiếp theo của Kim Liên khiến Thích Ngạo Sương kinh ngạc, mở mắt ra. “Mẹ, người nằm mơđâu! Đây là , tỉnh nhanh !”

      Trời xanh, mây trắng, khí trong lành, chim hót líu lo, thậm chí còn có tiếng nước chảyróc rách truyền tới từ đằng xa. Còn cả gương mặt phóng đại trước mắt!

      Thích Ngạo Sương bỗng ngồi dậy, cái trán hoalệ đụng vào trán người trước mặt.

      “A! Mẹ, sao đầu người lại cứng vậy?!” Kim Liên ôm đầu kêu đau.

      Thích Ngạo Sương tròn mắt nhìn người trước mặt. Tóc vàng, đôi mắt màu vàng, ôm đầu kêu đau. Bên cạnh là Lưu Ly với khuôn mặt yêntâm. Vẫn trắng nõn mũm mĩm đáng như cũ.

      “Mơ à?” Thích Ngạo Sương , giọng khànkhàn! Nhưng giọng này là của nàng! Giọngnữ cực kỳ ràng!

      “A hu hu!” Kim Liên gì, giơ tay Thích Ngạo Sương lên cắn mạnh cái.

      Thích Ngạo Sương khẽ hít hơi, đau! Vôcùng đau! Cảm giác này rất chân !

      “Biết phải là mơ rồi chứ? Hừ!” Kim Liênthấy Thích Ngạo Sương đau đến mức hít hơi mới nhả miệng ra, bĩu môi, .

      “Kim Liên…Lưu Ly…” Thích Ngạo Sươngnhìn đôi kim đồng ngọc nữ trước mặt, rồi cúiđầu nhìn thân thể của mình, vươn tay nhìn lòngbàn tay rồi lật lại nhìn mu bàn tay. Tay, lại.Đây phải là tay của Phong Dật Hiên. Thích Ngạo Sương sờ cổ của mình. cóhầu kết!

      “Mẹ, người sờ ngực của mình . Nó to lênđấy.” Kim Liên cười hì hì.

      “Ngươi là đồ hoa sen sắc! Để lần sau ta cắt cánh hoa của ngươi, lộ hoa tâm của ngươi ra!” LưuLy bên cạnh quát lớn. Kim Liên le lưỡi, gì nữa.

      Lâu sau Thích Ngạo Sương mới phục hồi tinhthần lại, tiếp nhận này. Đó chính là nàng trở về thân thể của minh!

      Vậy Phong Dật Hiên đâu? Linh hồn và thân thể của đâu?

      Mặt Thích Ngạo Sương biến sắc. Rốt cuộc đãxảy ra chuyện gì trong vòng xoáy thời gian?!

      “Chuyện này là sao? Các ngươi, các ngươikhông theo thân thể của ta có linh hồn củaPhong Dật Hiên tới nơi kia sao? Đây là đâu?”Thích Ngạo Sương quay đầu nhìn xung quanh.Xung quanh là khu rừng xanh ngắt, cây cốixanh um tươi tốt khiến người ta thích. Cáchđó xa là dòng suối róc ráchchảy, bên suối còn có hai con nai lớn mộtnhỏ uống nước. Cảm nhận được ánh mắt của Thích Ngạo Sương, bọn chúng chỉ nhàng nhìn bên này rồi tiếp tục cúi đầu uống nước. con sóc con chuyền tới chuyền lui cành cây, trong móng vuốt là quảthông, tò mò quan sát bọn Thích NgạoSương. Sau cây lớn là hai con thỏ cũng đangmở lớn mắt nhìn bên này.

      “Mẹ, người nghe chúng con từ từ cho nghe.”Sắc mặt Kim Liên nghiêm túc, ngồi đối diện vớiThích Ngạo Sương. Lưu Ly cũng ngồi xuống cạnh nó.

      “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? TrườngKhông đâu? Trường !” Lòng Thích Ngạo Sương trầm xuống, nhớ lại lời cuối cùng củaTrường . Dường như muốn hy sinh bản thân để bảo vệ mình.

      “Người thể nguyên tố giúp chúng ta trao đổithân thể à? tên là Trường ư…” Kim Liên hiểu ra, “Sức mạnh của vô cùng thuần khiến, là thuộc tính Phong, còn của con là Hỏa.Linh hồn và tâm của Phong Dật Hiên là Phong, linh hồn và tâm của người là Hỏa. Cho nên trong vòng xoáy thời gian chúng ta có thể cảm nhận được đối phương. Con có thể nhận rangười nên vào thời điểm mấu chốt, chúng con mới có thể chọn cách liều mạng để trao đổi thânthể hai người. Làm vậy sức mạnh mới có thể càng hòa hợp hơn, mà chúng con là thể phụ thuộc nên mới biến mất. Ngược lại có thể dựa vào mọi người mà cất giữ ý thức và hìnhdáng, có điều hao hết sức mạnh, chỉ có thể tu luyện lại lần nữa. Trường đó canđảm. tệ, con thích . Sau này nếu được gặp con luận bàn với chút.” Kim Liên nhanh chóng xong hơi. Thích NgạoSương cắt ngang, chỉ nghiêm túc lắngnghe.

      “Sao thân thể ta lại ở trong vòng xoáy thời gian? phải các ngươi được Tạp Mễ Nhĩ đưa sao? Còn nữa, những người cùng với ta đâu?Bọn Tẫn Diêm đâu?” sắc mặt Thích Ngạo Sương trầm xuống. Sao mọi chuyện lại trở thành thếnày. Ở lại trong vòng xoáy thời gian là chuyệnvô cùng nguy hiểm. Theo lý Tạp Mễ Nhĩ sẽkhông làm chuyện nguy hiểm như thế. Sao lại khiến mình rơi vào tình cảnh đó?

      thấy những người khác, chỉ thấy mình mẹ thôi. Chắc là những người khác bị vòng xoáy thời gian cuốn tới nơi khác thôi. Chúng con vốn được Tạp Mễ Nhĩ đưa .” Kim Liên gật đầu, “Có ở đây tự nhiên chúng con khôngmạo hiểm mà gửi thân trong vòng xoáy thời gian, hơn nữa còn ngủ say thể động đậy. Nhưng cuối cùng có các nào giúp chúng con bởi chính cũng gặp nguy hiểm.Vậy nên mới thể mạo hiểm mà sắp xếpcho chúng con khi vào khe hở thời gian được.”

      “Cái gì? Tạp Mễ Nhĩ gặp nguy hiểm?” Thích Ngạo Sương kinh hãi. Tạp Mễ Nhĩ – ngườitưởng có thể nắm trong tay tất cả mà lại gặp nguy hiểm. Rốt cuộc đối phương là người thếnào mà có thể ép đến mức này?!

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 2: ẻo lả

      "Tạp Mễ Nhĩ tại thế nào?" Thích NgạoSương khẩn trương hỏi.

      "Mẹ, người đừng nóng vội, Tạp Mễ Nhĩ tại nhất định là an toàn." Kim Liên vội vàng an ủi," có thể tùy ý xuyên qua, có thể tránh thoátkhỏi người kia. Ngược lại mẹ sao, mẹ hãy chút làm sao mẹ tới đấy được? Còn ai đichung với mẹ ?"

      "Lãnh Lăng Vân! Tẫn Diêm!" Thích NgạoSương có chút lo lắng đứng lên, nhìn chungquanh, "Còn có Địch Thản Tư, Kiều Nạp Sâm nữa, bọn họ đều thấy."

      Kim Liên lôi kéo y phục của Thích Ngạo Sương:"Mẹ, bây giờ người gấp gáp cũng có tác dụng gì, ngồi xuống trước . cho bọn con biết cụ thể chuyện là thế nào. Ở đây, bọn họ thể nào chết được đâu. Nếu như bị kẹt trong khe hở thời gian, đưa họ về thời điểm xác định nào đó, cũng có nguy hiểm tới tính mạng. nên gấp gáp, mẹ, có chuyện giải quyết được."

      Thích Ngạo Sương khẽ giật mình, cúi đầu nhìn khuôn mặt ngây thơ non nớt của KimLiên, giờ khuôn mặt đó chỉ còn lại nét ổn định cùng trầm tĩnh. Thích Ngạo Sương bỗng nhiên có cảm giác, Kim Liên trưởng thành lênnhiều, có thể đảm đương được mọi việc.

      "Kim Liên, Lưu Ly, khi các con và Phong Dật Hiên biến mất, ta liền. . . . . ." Thích Ngạo Sương bắt đầu kể cặn kẽ mọi chuyện, hai người mang vẻ mặt khó lường. hồi là lo lắng, hồi là khẩn trương, hồi vừa lúng túng. Nghe tới chuyện Kiều Nạp Sâm và Thích Ngạo Sương cười đến nội thương. Kim Liên nghẹn cười đến nỗi chảy cả nước mắt, mẹ dùng thân thể Phong Dật Hiên giết hại ít tâm hồn thiếu nữ nha. Món nợ này tình thế nào với Phong Thiếu đây? Cuối cùng đến đoạn Áo Trắng chính làLãnh Lăng Vân, mà Lãnh Lăng Vân cuối cùng dung hợp với bông tai màu tím, cứu bọn họ, KimLiên và Lưu Ly liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hai người lóe lên tia phức tạp.

      "Mẹ, chúng ta bây giờ ở thế giới này, chính làdo Tạp Mễ Nhĩ dẫn chúng ta tới đây. Cái thếgiới này rất đẹp." Kim Liên khẽ cau mày có chút nghi ngờ , "Nhưng con và Lưu Ly mới biết được đây là Vị Diện cao cấp. Chúng con cũng cảm thấy kỳ quái."

      "Đúng vậy a, bà bà, có thể tới vị diện này chỉ cóthể là cao thủ thôi. Thế nào lúc đầu chúng con lại bị ném vào đây?" Lưu Ly cũng là cảm thấy lẫn lộn.

      "Vị diện này, là gì thế?" Thích Ngạo Sương bâygiờ muốn biết là vị diện này rốt cuộc là như thếnào .

      "Thiên Vương là người thống trị cao nhất, kếtiếp có bảy nơi được phân chia ranh giới do bảy vị thần khác quản lý." Kim Liên liên tục, "Mỗi Vương đều có thực lực rất cao, nhưng bọn họ đều trung thành với Thiên Vương. Thiên Vương sống ở trong tòa thành xa hoa, xây ở mặt hồ khổng lồ. Mỗi năm lần Thất Vương hội tụ, trừ việc dâng cống phẩm cho Thiên Vương , còn phải thể lòng trungthành."

      "Tạp Mễ Nhĩ đâu rồi, có vị trí gì ở đây?"Thích Ngạo Sương quan tâm nhất là chuyệnnày.

      "Tạp Mễ Nhĩ. . . . . ." Kim Liên ngồi xuống," ra chúng con đều . Chỗ ở của rất thần kì. Thiên vương xây tòa thành mặt hồ, tòa thành kia có cái bóng, Tạp Mễ Nhĩ sống ở trong đó."

      "Cái bóng!" Thích Ngạo Sương kinh ngạc.

      "Chúng con nghĩ lại chút, chỗ đó chắckhông phải là cái bóng mà là giankhác, gian vặn vẹo, do tòa thành giống tòa thành của Thiên Vương đụng vào tạora gian này, Tạp Mễ Nhĩ ở đó." Lưu Ly nghiêm túc hồi đáp.

      "Này Tạp Mễ Nhĩ có phải . . . . ." trong lòng của Thích Ngạo Sương mồ hồ lóe lên gì đó.

      "Chúng con cho là, Tạp Mễ Nhĩ là người mạnh nhất ở thế giới này. Nhưng có ngày Tạp MễNhĩ tâm trạng nặng nề và rất thận trọng vớichúng con, tìm tới cửa rồi, cho nên phảiđưa chúng con nơi khác." Kim Liên hồi tưởnglại những thứ này mặt có chút lo lắng.

      " Tạp Mễ Nhĩ liền đem chúng con đưa vào đây,để cho chúng con sống trong khe hở khônggian. Tạo ra cấm chú xung quanh và dặn là nhấtđịnh được ngủ gật. Dặn dò chúng ta nên lộn xộn, nhất định tới đón. Nhưng mà chúng con đợi được , cấmchú ngày càng yếu và chúng con ngủ thiếp mất."
      (Cấm chú của Tạp Mễ Nhĩ yếu >>>>>chứng tỏ Tạp Mễ Nhĩ yếu >>>>> Tạp Mễ Nhĩ gặp nguy hiểm )

      Lưu Ly lòng vẫn còn sợ hãi đáp trả "Nhưng nếu chúng ta ngủ ngộ nhỡ có ngườ dời thân thể của bà bà nơi khác chúng con được gặp lại bà bà nữa."

      "Nhưng cuối cùng lại gặp được ta và TrườngKhông phải ? Các ngươi và Trường liền quyết định mạo hiểm đánh cuộc tráo đổithân thể. Và chúng ta thoát khỏi đó." Thích Ngạo Sương dần dần hiểu được.

      " sai. ra như vậy rất mạo hiểm, nhưng nếu thất bại, chỉ chúng con biếnmất, mẹ và Phong Thiếu, linh hồn và thân thểvĩnh viễn chia lìa, cũng chia ra đến các khônggian biết tên." Kim Liên vẫn còn sợ hãi,bây giờ suy nghĩ chút đúng là đáng sợ.



      "Phải như thế nào tìm được những người khác?"trong lòng của Thích Ngạo Sương rất loạn,Phong Dật hiên, thậm chí còn chưa kịp cùng hắngặp mặt lần, cứ như vậy vội vã tách ra. Mà lãnh Lăng Vân, là gặp được lại nhận ra . Tẫn Diêm cùng những người khác tạitung tích .
      (Yên tâm Tẫn Diêm giờ này ăn ngon mặcđẹp, có mĩ nữ hầu hạ. Hắc Hắc..)
      "Mẹ, chớ có mặt mày ủ ê như vậy. Có biện pháptìm được bọn họ! Chúng ta chỉ cần mạo hiểm tái tiến nhập gian kia, tìm được Tạp Mễ Nhĩ xong rồi." Kim Liên vội vàng an ủi.

      "Ngươi là heo à, tại Tạp Mễ Nhĩ chạy trốn làm sao tìm được? Vào đó cẩn thận cũng bị mang tới gian , thời gian biết tên nào đó! Đến lúc đó làm thế nào?" Lưu Ly duỗi ngón tay hung hăng đâm cái trán KimLiên giận dữ mắng mỏ .

      " nhất định làm vậy, chúng ta tòa thànhcủa Tạp Mễ Nhĩ trước . Chỗ đó vốn chính là cái gian méo mó. Hơn nữa Tạp Mễ Nhĩ chừng quay lại đó rồi để lạithứ gì sao?" Kim Liên xong cũng chợt lui về phía sau, rồi thình lình tiến lên trước , cắn cái ở ngón tay Lưu Ly. Lưu Ly khóc to.

      "Là ai có thể ép Tạp Mễ Nhĩ chạy trốn. . . . . ."Thích Ngạo Sương giọng ra, hình như hỏi t Kim Liên, lại giống như tự lẩm bẩm.

      "Mẹ, tại biện pháp duy nhất chính là đến tòa thành của Tạp Mễ Nhĩ. Chúng ta cũng biết người kia là ai, lại có thể đem Tạp Mễ Nhĩ vạn năng ép thành như vậy, tuyệt đối dễ trêu chọc vào." Kim Liên nhún vaiđứng lên, "Nơi này hình như là lãnh địa của Mễ Tu Vương, tên ẻo lả đáng chết con thấy trong bữa tiệc lần trước Tạp Mễ Nhĩ dẫn bọn con tham gia."

      "Mễ Tu Vương?" Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn xanh thẳm bầu trời, nhàng , " là hạng người gì, cùng chúng ta liên quan, thôi, cho ta biết phương hướng của tòa thành kia."

      "Mẹ. . . . . ."

      "Bà bà. . . . . ."

      Kim Liên và Lưu Ly sắc mặt phức tạp, đứng tại chỗ vẫn nhúc nhích.

      "Chuyện gì?" Thích Ngạo Sương quay đầu, nghihoặc nhìn hai đứa bất động.

      " Mẹ hãy thử xem còn có thể bay được ? Xem lực lượng còn có trong cơ thể ." Kim Liên có chút nhẫn tâm .

      Thích Ngạo Sương nhàng nhắm mắt lại, cảmthụ chung quanh, sắc mặt chợt thay đổi. Lựclượng trong cơ thể so với lần cuối cảm nhận ởYêu Giới yếu hơn nhiều, còn chưa tới nửa!đừng bảo là bay, chính là lơ lửng khôngtrung cũng khó khăn rồi.

      "Đây là chuyện gì xảy ra?" Thích Ngạo Sương kinh hãi. Thói quen trong thân thể Phong DậtHiên, giờ trở lại thân thể có chút thíchứng được.

      "Ở khe hở thời kia lực lượng người mấtbớt chút, sau đó thời điểm tráo đổi lại thân thể bọn con cũng dùng lực lượng của người, lực lượng của mình bọn con là đủ." Kim Liênthuật lại chi tiết.
      "Thôi, tu hành tiếp là được mà." Thích NgạoSương nhàng than thở, mặc dù thể phi hành nhanh chóng đến chỗ kia, nhưng cũngkhông phải là có biện pháp khác, phải sao? Hơn nữa, giờ Thích Ngạo Sương cóthể chạy tới chạy lui, bọn họ vui mừng còn kịp. Tạp Mễ Nhĩ trốn vào bên trongKhông Gian Thời , ai biết trốn vào gian, thời gian nao chứ?

      "Mẹ, trước mắt chúng ta phải nghĩ biện pháp rời khỏi đây thôi." Chợt Kim Liên xụ mặt.

      "Có ý tứ gì?" Thích Ngạo Sương nghe được chỗkhông đúng.

      "Mễ Tu Vương éo lả đó, là sắc lang. Cái chỗ này là hoa viên nhà , trước kia Tạp Mễ Nhĩ dẫn chúng con tới đây rồi. Người này. . . . . ." Kim Liên muốn lại thôi.

      "Người này, có thể. . . . . . Có thể. . . . . ." Lưu Ly cũng giựt giựt khóe miệng, "Có thể ngửihương thấy người, chúng ta phải nhanhchóng…..!"

      Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, từ trong miệngKim Liên đại khái biết Mễ Tu Vương là hạngngười gì rồi. tại đổi lại thân thể, giờquả thực có chút phiền toái. Vẫn là nghe lờiKim Liên rời sớm chút, bởi vì lực lượng của nàng mất hơn phân nửa rồi, tương đươngvới việc bị giáng xuống nhiều tầng. Nếu như gặpphải xung đột, với thực lực này quả thực rất bất lợi.

      Thích Ngạo Sương gật đầu cái, cùng KimLiên Lưu Ly chuẩn bị rời . Bọn họ thấy chỗ này rất đẹp, khí rất yên bình. Động vật sợ người, ngược lại là tò mò nhìn ba người đột nhiên xuất ở đây.

      "Mẹ, người xa bọn con có nhớ bọn con ?"

      "Nhớ" Thích Ngạo Sương nghiêm túc trả lời.

      "Vậy có nhớ Lãnh Lăng Vân, Phong Thiếu vàTạp Mễ Nhĩ ?" Kim Liên lại đột ngột hỏinhư thế .

      Thích Ngạo Sương vẫn như cũ gật đầu: "Nhớ."

      "Vậy người nhớ ai nhất?" sắc mặt của Kim Liên lại nghiêm túc.

      Thích Ngạo Sương sửng sốt, ngừng lại, nhìn KimLiên.

      "Mẹ, người nhớ nhất là ai?" Kim Liên cũng buông tha, tiếp tục hỏi.

      Thích Ngạo Sương nhìn Kim Liên, hồi lâukhông gì. Hồi lâu, Thích Ngạo Sương chợt cười, nụ cười ấy rực rỡ đẹp mắt, tiếp ngẩng đầunhìn về phía bầu trời, giọng ra: " ra , ta nhớ nhất chính là. . . . . ."

      "Ah, vị tiểu thư xinh đẹp này, nàng lạc đườngsao?" ở thời điểm Thích Ngạo Sương thảnnhiên muốn ra lời trong lòng của bản thân thanh của nam nhân cắt đứt lời .Chỉ là cái thanh này, nghe thế nào cũngkhông thoải mái. ràng là thanh nam nhânmà lại có chút kiều mị.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 3: Nữ nhân của Tạp Mễ Nhĩ ?

      "A~ vị tiểu thư xinh đẹp này, nàng lạc đườngsao?" ở thời điểm Thích Ngạo Sương thảnnhiên muốn ra lời lòng của mình độtngột bị thanh của nam nhân cắt đứt. Chỉ là cái thanh này, nghe thế nào thế nào cũngthấy thoải mái. ràng là thanh củamột người đàn ông lại mang chút kiều mị.

      Kim Liên và Lưu Ly lộ ra vẻ mặt chán ghét, vừa ra khỏi miệng xong ngay lập tức xuất , trong lòng hai đứa mắng là tên ẻo lả. Thích Ngạo Sương theo thanh nhìn lạithấy nam nhân tuấn dựa vào gốccây, bày ra cái tư thế nhìn rất tuấn tú. Màu vàng quăn kia bay bay theo gió, ngũ quan ràng, đôi môi mỏng rất là hấp dẫn, mắt màu xanh dương như nước biển nhìn rất xinh đẹp.Nếu như có mấy lời trêu hoa ghẹonguyệt người đàn ông này từ bên ngoài nhìnvào là cực kỳ hoàn mỹ, chắc còn là người trong lòng của rất nhiều thiếu nữ. Rất khó tưởngtượng thanh vừa rồi là do phát ra. Dĩ nhiên, người này chính là Mễ Tu Vương trong miệng Kim Liên mới nhắc đến.

      "Đúng vậy a~ ta lạc đường, nơi này là nơi nào?"Thích Ngạo Sương nhìn Mễ Tu Vương, khẽ mỉmcười giọng hỏi.

      Nụ cười này phong tình, làm cho Mễ Tu Vương ngẩn ngơ, thiếu chút nữa trượt khỏi thân cây.

      Kim Liên và Lưu Ly co rút khóe miệng, KimLiên giọng : "Để ý đến làm hả mẹ?"

      "Ta tại lại thể bay, con còn bắt ta bộ đến tòa thành kia, nơi đó chắc cách nơi này rất xa. Có kẻ sẵn lòng, việc gì mà khôngdùng?" Thích Ngạo Sương môi động, từ trong kẽ răng nặn ra những lời này.

      "Bà bà minh." Lưu Ly vừa nghe, vui vẻ ra mặt khích lệ . Sắc mặt Kim Liên biến đổi, tronglòng của nó chợt dâng lên cảm giác xấu. Nó cảm giác về sau mình rất thê thảm, Lưu Ly theomẹ chỉ có họ mấy cái tư tưởng xấu xa thôi,khẳng định chắc chắn, là tuyệt đối chắc chắn!

      "Nơi này là hoa viên của ta. Tiểu thư ngươi từ đâu tới đây?" mắt của Mễ Tu Vương chớp lấy cái, tham lam quan sát tất cả của Thích Ngạo Sương. báu vật nhângian.

      "Ta từ trong khe hở thời bị văng ra đây."Thích Ngạo Sương .

      "A, là quá bất hạnh." Mễ Tu Vương làm ra bộ dạng đau lòng. ra cũng sớmđã cảm thấy. Có cỗ gian giaođộng, nên tới đây tra xét. Khi thấy mấy người Thích Ngạo Sương liền đoán được đối phương nhất định là từ vị diện khác ngoài ýmuốn tới chỗ này. Nhưng vẫn muốn hỏi xem đốiphương trả lời thế nào, giờ Thích Ngạo Sương làm cho có thêm mấy phần hảo cảmvới nàng.

      "Tiểu thư, ta còn chưa có thỉnh giáo tên củanàng, ta là quá thất lễ. Tên của ta là Mễ Tu." Mễ Tu Vương mỉm cười lên trước .

      "Ta tên là Thích Ngạo Sương." Thích NgạoSương lần nữa mỉm cười gật đầu.

      "Nếu như tiểu thư ngại, hãy đến phủ ta nghỉ ngơi, rồi cho ta biết xem nàng định đâu có được hay ." Mễ Tu vương mời mọc.

      "Vậy phiền toái ngài." Thích Ngạo Sương cũng từ chối mỉm cười gật đầu.

      Mễ Tu Vương xoay người vỗ tay cái, nơi xa vang lên thanh đinh đng, đợi gần, ThíchNgạo Sương và hai đứa hàng ba người sáu con mắt trừng lơn, đây là cái gì? Hai con tuần lộc kéo chiếc xe hồng phấn, toàn bộ phía sau là hoa hồng. Thích Ngạo Sương lạnh đến buồn nôn, nàng chợt hiểu người đàn ôngnày chỉ sắc, mà là sắc cực phẩm.

      "Ngạo Sương tiểu thư, xin mời." Mễ Tu vươngmỉm cười làm động tác mời.

      Thích Ngạo Sương gật đầu cười, nhấc chân lênxe nai. Kim Liên và Lưu Ly cũng từ phía sau bò lên. Mễ Tu Vương thấy Kim Liên và Lưu Ly, nháy mắt, nghi ngờ hỏi: "Hai đứa bé là …..?"

      Kim Liên và Lưu Ly vừa nghe lời này liền nổi giận, giờ mới nhìn thấy bọn nó! Trong mắt của từ đầu tới đuôi cũng chỉ thấy được Thích Ngạo Sương mà thôi.

      "Nàng là mẹ ta, ngươi chúng ta là ai?" Kim Liên thở phì phò toát ra câu.

      Mễ Tu Vương hóa đá, đứng tại chỗ há hốc miệng. Sau đó lại rất mau khôi phục sắc mặt bình thường, cười híp mắt gật đầu cái. Bởivì nhìn thấu Chân Thân của Kim Liên và Lưu Ly! Cái hai tên Tiểu Gia Hỏa này cũng phải là loài người, như vậy khẳng định phải là con của vị tiểu thư này.

      "Ha ha, thôi." Mễ Tu Vương cũng chen lên xe, làm cho Kim Liên hồi xem thường. Hai con tuần lộc xuất phát, dọc theo đường ThíchNgạo Sương thưởng thức cảnh đẹp chungquanh. Nhìn cảnh tượng chung quanh, lòng củanàng bình ổn lại.

      Dần dần, tòa cung điện trắng như tuyết xuất . chuỗi tiếng cười như chuông bạc cũngtừ xa tới gần.

      "Hậu cung khổng lồ." Kim Liên giọng thầm câu.

      Mễ Tu Vương làm bộ nghe thấy, vẫn như cũ mỉm cười nhìn phía trước mặt.

      Cuối cùng tới trước cung điện, xe nai ngừnglại. đám nữ nhân vốn là chơi đùa ở gần suối phun, nghe thấy tiếng động toàn bộ chạy tới. Thích Ngạo Sương quan sát, đúnglà cảnh tượng bao la, người loại gì cũng có. Tóc vàng, tóc tím , tóc đỏ , da trắng , da đen, vóc người nhắn, hoặc thân hình cao lớn mộtchút, chậc chậc, đúng là đầy đủ hết. Nhưnglà họ có điểm giống nhau chính là mặtcũng tràn đầy nụ cười hạnh phúc.

      "Vương, ngài về rồi."

      "Vương, tối nay ngài đến nghe ta đàn."

      "Vương, này tối mai là đến lượt ta."

      Thanh ồn ào đem Mễ Tu Vương Bao vây.Thích Ngạo Sương nhìn màn này cảm thán, người đàn ông có hai nữ nhân nhức đầu, có ba nữ nhân ví tiền phải lớn, có bốn nữ nhân trở lên, đó chính là bản lĩnh lớn rồi.
      Vậy mà Mễ Tu vương này, có dung mạo, có địavị, có nhiều nữ nhân, thủ đoạn càng thêm hạngnhất. Bởi vì có nữ phát ra nàng, vui mừng hô: "Ah, Vương lại mang tỷ muội về sao?" Sau đó tất cả nữ nhân đều chạy đến chỗ Thích Ngạo Sương.

      "Muội muội, vương là đàn ông tốt nhất thiên hạ. . . . ."

      "Đúng vậy a~muội muội, muội ở lại đây . Cùng chúng ta làm bạn. . . . . ."

      "Muội muội, cuộc sống nơi này là hạnh phúc nhất."

      Mễ Tu Vương hài lòng cười nhìn bên này, Thích Ngạo Sương cũng chuyện, chỉ là trầm mặc mỉm cười. Kim Liên và Lưu Ly lúc này lên tiếng: "Các ngươi xong chưa ? Chúng ta và mẹchỉ là ngang qua đây thôi, còn muốn tìm phụ thân cho chúng ta à!"

      Mẹ, phụ thân! Hai từ này làm cho đám nữ nhânim bặt. Nhưng là cũng chỉ là an tĩnh hồi.

      "A ——!" Tiếng thét chói tai thiếu chút làm thủng màng nhĩ Thích Ngạo Sương. Sau đó mấynữ nhân kia bộ mặt điên cuồng, mới vừa rồi dịudàng mà giờ bộ mặt trừng lớn, mắt mở to, ngồichồm hỗm mà nhìn Lưu Ly và Kim Liên.

      "Đứa bé là đáng ! Để cho ta bế Bảo Bảo!"

      "Ta ôm trước, ta trước!"

      . . . . . . . . . . . . Trường hợp này quá hỗn loạn lên, Thích Ngạo Sương mỉm cười với Kim Liênvà Lưu Ly nét mặt ra vẻ “ Các con tự cầu nhiềuphúc vào” rồi cùng Mễ Tu Vương ngang nhiênđi luôn.

      "Để cho nàng chê cười." thanh Mễ Tu Vương vẫn ẻo lả như vậy.

      " có việc gì." Thích Ngạo Sương cườicười, theo Mễ Tu Vương vào cung điện. Trong cung điện tất cả người hầu đều là nữ nhân, nam nhân nào tồn tại.
      Mễ Tu vương dẫn Thích Ngạo Sương tới mộtcăn phòng xa hoa rồi kêu thị nữ bưng trà.
      "Ngươi và Tạp Mễ Nhĩ là quan hệ như thế nào?"Thích Ngạo Sương mới vừa ngồi xuống, sắc mặt Mễ Tu Vương phải dáng vẻ hì hì như lúc nãy, mà là nghiêm túc khác thường.

      "Hả?" Thích Ngạo Sương hứng thú nâng trà lênnhấp ngụm, nhìn Mễ Tu Vương nhưng có trả lời ngay.

      "Hai đứa bé kia, người lực lượng bọn họ, ta thấy qua người Tạp Mễ Nhĩ." Mễ Tu Vương lúc này mới ra căn cứ của ,"Ngươi, biết Tạp Mễ Nhĩ?"

      "Đúng vậy a~" Thích Ngạo Sương gật đầu, để ly trà xuống.

      "Ngươi và là quan hệ thế nào?" Mễ Tu vương lúc này lại có tí khẩn trương.

      "Ta thích nhất là trà hoa hồng ngâm chế."Thích Ngạo Sương khẽ mỉm cười, trả lời như vậy.

      Sắc mặt của Mễ Tu vương lại thay đổi hoàntoàn, thậm chí có chút sợ hãi. trước mắt này lại cùng Tạo Mễ Nhĩ có quan hệ tốt vậy. May mà mới vừa rồi mình còn mềm mỏng với nàng ta!

      Thích Ngạo Sương nhìn có chút nghi ngờ, khẽ hí mắt : "Ngươi hình như rất sợ Tạp Mễ Nhĩ. . .. . . Chẳng lẽ làm gì ngươi sao?"

      ", cần làm cái gì cả, hữu của làm cho mọi người cảm thấy sợ hãi. có lý do gì cả." Mễ Tu vương cau mày nặng nề . Nhưng trong lòng đau khổ. Tạp Mễ Nhĩ, thân phậnbí , chỉ cảm thấy thần bí khó lường, mà thái độ của Thiên Vương đối vớihắn là rất cung kính, rất tôn trọng. Bình thườngTạp Mễ Nhĩ thỉnh thoảng tham dự vàibữa tiệc, nhưng là đều là trầm mặc ít , thỉnh thoảng dịu dàng cười cười. Nhưng nụ cười đólàm cho bọn họ rét mà run. Người nhưvậy lại có thể pha trà cho Thích Ngạo Sương! Nghĩ cũng dám nghĩ. Chẳng lẽ, nàng ta lànữ nhân của Tạp Mễ Nhĩ? ! Mễ Tu Vương bịchính ý nghĩ của mình dọa hết hồn. Nhưng làcũng phải là thể!

      Thích Ngạo Sương sửng sốt, đây là cái gì lý do. Tạp Mễ Nhĩ ở cái thế giới này là đáng sợ như vậy sao?

      "Ta muốn tìm . Còn có những bằng hữu khác nữa." Thích Ngạo Sương mở miệng thẳng ramục đích của mình.

      "Ngươi nghĩ tìm được sao?" Mễ Tu vươngđứng lên, " Đoạn thời gian trước đột nhiênbiến mất, nhưng là thường mất tích như vậy.Nghe ra ngoài du ngoạn. Khó tìm.Những người khác ta có thể giúp ngươi tìm, chút đặc điểm đặc biệt ."

      "Ngươi, tại sao nguyện ý giúp ta?" Thích NgạoSương ngược lại cảm thấy kỳ quái. Mễ Tu Vương lần đầu tiên gặp mặt, có bất kỳ giao tình gì, nhưng mà đối phương lại nguyện ý trợ giúp nàng.

      Mễ Tu Vương mắt trợn trắng, trong lòng nghĩ, vì Tạp Mễ Nhĩ pha trà cho ngươi uống chứ sao.Nhưng dám ra
      " tại sao, chính là suy nghĩ muốn giúp vậy thôi." Mễ Tu Vương ra cái lý do chẳng hề thuyết phục.

      Thích Ngạo Sương cũng nghiên cứu kỹ, mà là miêu tả dáng vẻ bề ngoài của mọi ngườicho biết. Lãnh Lăng Vân nàng miêu tảhai lần, là nam tử áo trắng, hoặc nam tử tóc tím.

      "Cái thế giới này rất lớn, ta nhờ sáu vị Vương kia giúp đỡ nữa. Điều này cần đoạn thời gian rất dài. Trong khoảng thời gian này ngươitrước hết cứ ở đây ." Mễ Tu vương xongcó chút ngượng ngùng cười cười, "Dĩ nhiên, tasẽ an bài ngươi và sủng vật của ta ở chung."

      Thích Ngạo Sương cũng cười cười, gì.Mễ Tu vương bây giờ nhìn Thích Ngạo Sươngcười bao giờ dám mơ tưởng gì nữa rồi. giỡn sao, là người của Tạp Mễ Nhĩ, làmsao dám nhúng chàm được, nghĩ cũng được nghĩ!

      Thích Ngạo Sương quan tâm nhất là an nguy củamọi người. Mặc dù nàng biết cơ hội tìm được họ ở đây là rất nhoi, nhưng nàng cũng phải thử.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 4: Tất cả đều là Thiên Định

      Ở trong cung điện của Mễ Tu Vương, Thích Ngạo Sương nhàm chán trải qua ngày chờ đợi tin tức của Mễ Tu vương. Vậy mà chưa chờ được tin tức nàng quan tâm, mà lại có tin tức làm cho nàng kinh ngạc .

      "Ngươi là Bạch Vương trong thất Vương tạo phản giết chết Thiên Vương?" Thích NgạoSương nhìn mặt Mễ Tu vương trầm như nước xác nhận lại tin tức.

      "Đúng vậy, Bạch Vương tạo phản, giết Thiên vương, biết dùng biện pháp gì hấp thu tất cả lực lượng của Thiên Vương. tại hắnmuốn thống trị toàn bộ thế giới." Mễ Tu vươngtrầm giọng , sắc mặt càng ngày càng khó coi.

      " tại cho ngươi lựa chọn thần phục hay phản kháng?" Thích Ngạo Sương nghi ngờ hỏi.

      ". Là trực tiếp giết chết." Mễ Tu vươngcười khổ, tiếp tục , "Căn bản cũng đợichúng ta có cơ hội thần phục. Bạch vương trở thànhThiên vương, muốn nằm vùng thế lực của mình. Hơn nữa, Bạch vương trở thành Thiên vương, Bạch Vương mới cũng xuất . Còn lại Lục vương khi cùng mới Bạch vương gặp nhau, có thể mở ra Tu La chi ấn, tiêu diệt Thiên vương."

      "Vậy các ngươi trước kia sao tạo phản,tiêu diệt Thiên Vương trước?" Thích NgạoSương thuận miệng hỏi.

      " Đúng, nhưng mà chúng ta thể." Mễ Tu vương mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, có mấy phần dịu dàng, "Thiên vương, rất tốt."

      Thích Ngạo Sương gì, bởi vì nàngnhìn ra Mễ Tu Vương và Thiên Vương quan hệ rất tốt. Bởi vì ánh mắt của Mễ Tu vương có chútphiêu hốt, từ từ lên ưu thương tiếp chuyểnbiến thành tức giận: "Ta thể ngờrằng, Bạch vương lại có thể xuống tay giết chếtThiên vương! ràng cùng Thiên vương có quan hệ rất tốt. Mỗi năm tiệc rượu haingười đều uống say như chết, có lúc thậm chí ôm nhau mà cười. Tại sao Bạch vương lại làmvậy? ! Tại sao, tại sao? !" Mễ Tu vương xong lời cuối cùng tức giận thể tự kiềm chế, nắm đấm nện thẳng xuống bàn.

      “Vấn đề này, ngươi tự mình hỏi phải tốt hơn sao?" Thích Ngạo Sương trầm giọng .

      "Ta là muốn đích thân hỏi, hơn nữa là đích thânlàm thịt ." Sắc mặt của Mễ Tu vương lạnh xuống, đứng lên , "Ngạo Sương tiểu thư, ta muốn lên đường, cùng mấy người khác. Chúng ta phải tìm Bạch vương mới, mở ra TuLa chi ấn, đánh chết Thiên vương." Mễ Tu vương lúc lời này đáy mắt thoáng qua tia đau đớn.

      "Cho nên?" Thích Ngạo Sương thoáng chút đămchiêu.

      "Cho nên ở đây tất cả mọi người đều phải phân tán. Ta muốn Thiên Vương xuống tay vớicả những người bình thường. Còn ngươi, ngươi có muốn cùng ta khởi hành ? Và cả dựđịnh của ngươi nữa?" Mễ Tu vương trầm giọnghỏi.

      "Ta đương nhiên là theo ngươi. Ta tại lực lượng yếu , nhưng mục đích của ta là Điện Thiên Vương, ngươi cảm thấy bây giờThiên vương thân thân ái ái mời ta vào đósao?" Thích Ngạo Sương trả lời " theo bêncạnh ngươi dầu gì ngươi giúp ta, có hộ vệmiễn phí, tội gì ?"

      Mễ Tu vương có chút im lặng, tiếp gật đầu mộtcái: "Tốt, vậy chúng ta chuẩn bị lên đường . Còn nữa, chúng ta phải chú ý núp hành tung, Thiên vương bây giờ ở phái người lùng bắt chúng ta."

      " hiểu" Thích Ngạo Sương gật đầu. Thânphận của nàng bây giờ căn bản là con cá nhỏthôi, đáng gì chứ.

      "Vậy chuẩn bị chút ." Mễ Tu vương có chút mệt mỏi .

      "Đồ của ta để ở trong Nhẫn Gian." Thích Ngạo Sương trả lời, tiếp nghi ngờ hỏi, " Vậy cácthủ hạ của ngươi, ngươi định sắp xếp sao?"

      "Còn có thể thế nào được, nếu như người củaThiên Vương đến chỉ có thể phục tùng màthôi." Mễ Tu vương than thở "Ta muốn bọn họ bị bất kỳ tổn thương nào. Mà bọn họchia ra trông coi lãnh địa , Thiên vương hẳn là làm khó bọn họ. Còn đối với chúngta đuổi tận giết tuyệt."

      "Ngươi là lãnh tụ tốt." Thích Ngạo Sương nhìn mặt của Mễ Tu vương có chút đau thương, câu đó của nàng là phát ra từ nội tâm. Mặc dù người này chuyện có chút ẻo lả, hơn nữanhìn rất sắc, nhưng nội tâm cũng mềm mại hiềnlành.

      "Ha ha, tất nhiên ta là người tốt mà” Mễ Tu vương xong câu này liền thêm lời, mà là xoay người phất tay , "Buổi tối ta ởcửa đại điện chờ ngươi, ta còn có chuyện phải xử lý."

      “Được, chớ suy nghĩ quá nhiều, có ngày tất cả đều khôi phục nguyên dạng ." Thích Ngạo Sương hướng về phía bóng lưng Mễ Tu vươngan ủi.

      Mễ Tu vương chỉ là phất tay cái, nóigì thêm.

      Rất nhanh, trong cung điện liền ồn ào lên, có tiếng khóc, có tiếng ồn ào, tiếng bước chân dồn dập. Thích Ngạo Sương tựa vào cây cột, nhìncung điện biến hóa, trong lòng cảm khái. Vào lúc này là có thể nhìn ra tâm lý của mỗi người rồi. Quả nhiên là hoạn nạn thấy chân tình. Có nữ người khóc rống muốn rời Mễ Tu vương mà , cũng có cầm theo tài sản chạythục mạng. Nhân tính a~, Thích Ngạo Sươngnhẹ nhàng lắc đầu cảm thán.

      "Mẹ! Mễ Tu vương, ra cũng tệlắm." Kim Liên xuất ở bên người Thích Ngạo Sương, nhàng than thở .

      "Đúng vậy, bắt đầu ta còn rất ghét , cảm thấy chuyện buồn nôn. ngờhắn lại là người tình nghĩa." Lưu Ly cũng ra ngoài, nàng lưng của Kim Liên, hai tay vòng qua cổ Kim Liên, rướn người lên nhìn tìnhcảnh hỗn loạn.

      "Ta rất ngạc nhiên ra Thiên Vương là người như vậy." Thích Ngạo Sương lại bỏ lại như vậycâu. Có thể để cho Mễ Tu vương sùng bái nhưthế, chắc cũng là người cực kì dịu dànglương thiện mà thôi.

      "Mẹ phải nắm chặt thời gian khôi phục lực lượng thôi. Luôn như vậy con chẳng có cảm giác an toàn." Kim Liên cong môi kháng nghị.

      "Ngươi là nam nhân mà lại còn lời như thế."Lưu Ly vươn tay níu lấy miệng Kim Liên, kéomạnh làm cho Kim Liên đau đến nhe răng trợn mắt.

      "Ta tại liền để cho nàng biết ta có phải nam nhân hay " Kim Liên xong, liền lôi kéo Lưu Ly cùng nhau biến mất thấy gì nữa.Thích Ngạo Sương buồn cười lắc đầu.( Khụ khụ ~~ cái này là sao nha ..* cười đê tiện*)

      Bóng đêm dần dần phủ xuống, trong cung điệndần dần vắng vẻ , cuối cùng màn tĩnh mịch,chỉ có tiếng gió ô ô tại trong cung điện vangvọng. Thích Ngạo Sương đứng ở cây cột vừa nhìn Mễ Tu vương chán chường, nhàng than thở.

      "Mễ Tu vương, tất cả đều là nhất thời. Là củangươi là của ngươi, tất nhiên rồi trở lại. phải ngươi, ngươi ép ở lại cuối cùng cũng bỏ ngươi thôi. tại có cơ hội, ngươi phải phân biệt cái gì của ngươi, cái gì khôngphải." Thích Ngạo Sương lên tiếng an ủi.

      "Là của ta cuối cùng là của ta, phải của ta cuối cùng rời . . . . . ." Mễ Tu vương lẩm bẩm lời của Thích Ngạo Sương, ánh mắt có chút mê mang.

      “Trước kia có nhiều thứ che mắt ngươi, giờ phải ràng rồi sao?" Thích NgạoSương cười cười hỏi.

      Ánh mắt của Mễ Tu vương dần dần trong suốt,hiểu Thích Ngạo Sương muốn gì, từ từ ngẩngđầu nhìn Thích Ngạo Sương : "Ta hiểu, cám ơn ngươi."

      " cần cám ơn, thôi, lên đường, ta còn muốn ngươi giúp ta tìm người." Thích NgạoSương nở nụ cười, "Ngươi mà cứ chán chườngnhư thế người gặp nguy hiểm là ta đónha."

      Mễ Tu vương mỉm cười: "Thích Ngạo Sương,mặc kệ như thế nào, cám ơn ngươi. Tên của ta phải Mễ Tu vương, tên của ta là Mễ Tu Tư."

      "Tốt, Mễ Tu Tư, thôi, lên đường." Thích NgạoSương hướng về phía Mễ Tu Tư cười cười, hai người cứ như vậy ra khỏi đại điện.

      Mễ Tu Tư đứng ở đại điện bên ngoài xoay người nhìn đại điện, Thích Ngạo Sương cho là Mễ TuTư những kỉ niệm ở đây, vì vậy đứng khôngnhúc nhích chờ đợi. Nhưng lại từ từ trợn to hai mắt, nhìn Mễ Tu Tư đọc chú ngữ, hai bên cung điện chậm rãi đưa ra cái giantrong suốt chụp lấy cung điện, từ từ khép lại.Tiếp đó là tiếng ùng ùng, cung điện từ từ bị vùilấp.

      Thích Ngạo Sương nhìn trợn mắt hốc mồm, chođến Mễ Tu Tư quay lại, Mễ Tu Tư cười cười: "Cung điện của ta chính là thiết kế như thế, cóthể biến thành cung điện dưới lòng đất. Hoặc làdi chuyển lên trung, nhưng mà tốc độ củanó hơi chậm."

      "Các ngươi mỗi Vương có cung điện đều có nét độc đáo riêng sao?" Thích Ngạo Sương kinhngạc.

      "Đúng." Mễ Tu Tư gật đầu cái, " thôi. Tavẫn quên cho ngươi biết, Bên cạnh NguyệtVương là người trẻ tuổi, rất giống bằnghữu mà ngươi mô tả. mái tóc màu đỏ, am hiểu nhất là Phong Hệ ma pháp. Ta cảm thấy Nguyệt Vương cho là có tiền đồ vôhạn, muốn đem buồi dưỡng thêm."

      "Là Phong Dật hiên!" Thích Ngạo Sương kíchđộng hô lên.

      "Hình như đúng là tên này. Nguyệt Vương tiền nhiệm muốn thu nhận nhưng mà có chuyện quan trọng phải làm. Nguyệt Vương tức giận, đem ném vào trong gian tu hành." Mễ Tu Tư thấy Thích Ngạo Sương khẩn trương vội vàng trấn an , " phải lo lắng. Cái gian kia có bấtkỳ nguy hiểm gì, ngược lại là nơi tu hành rấttốt. Chúng ta bây giờ chính là tìm Nguyệt Vương, trước cùng hội hợp cùng đến chỗ Ly Vương, đó là lãnh địa xa nhất cũnglà an toàn nhất." Mễ Tu Tư tới chỗ này lại thở dài.

      "Nguyệt Vương vẫn còn ở trong cung điện của ? Đây chẳng phải là mục tiêu rất ràng?"Thích Ngạo Sương lo lắng hỏi.

      ", Nguyệt Vương giàn xếp tốt tất cả."Mễ Tu Tư nhàng lắc đầu.

      "Vậy chúng ta làm sao tụ họp với Phong Dậthiên đây? Phong Dật hiên như thế nào?"Thích Ngạo Sương quan tâm nhất là cái này. Bởi vì Phong Dật Hiên giống nàng, lực lượng chắccũng mất hơn nửa.

      "Ngươi phải lo lắng. gian tu hành của Nguyệt Vương có thể mang theo người. đúng, nó chỉ là cái vòng tay thôi, có thể mang theo." Mễ Tu Tư giải thích. Thích Ngạo Sương vừa nghe lời này cuối cùng thởphào nhõm.

      "Chỉ là, chúng ta cũng nhất định phải nhanh. Tìm được Nguyệt Vương vội vàng cùng các Vương khác tụ họp, Bạch vương mới ra đời ở đâu, thời gian nào chúng ta đều biếtđược! Cái này điểm chết người!" Mễ Tu Tư vừa nghĩ tới vấn đề mấu chốt nhất, đau cả đầu.

      "Trở thành Bạch vương có điều kiện gì sao?"Thích Ngạo Sương hỏi.

      " có. Cứ như vậy giải thích được . . . . . ." Mễ Tu Tư đến đây sắc mặt càng khócoi "Nghe tất cả đều là Thiên Định. Mẹkiếp! Cái gì gọi là Thiên Định? Chúng ta làm saobiết đâu tìm mới Bạch vương đây!" Mễ Tu Tưcàng càng tức giận.

      Thích Ngạo Sương lại có chút nghi hoặc rồi,Thiên Định là sao? Tất cả đều là Thiên Định? Làcó ý gì ?

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 5: Phong Dật Hiên trở lại

      Thích Ngạo Sương và Mễ Tu Tư lên đường. Mễ Tu Tư dẫn con vật hai đầu tới để cưỡi. Nó có sức chịu đựng rất dẻo dai, hình dáng càngkhiến Thích Ngạo Sương giật mình. Nó giốngvới kỳ lân của phương Đông, có thể bay bầu trời, có thể bơi dưới nước, đất cũngvô cùng vững vàng, có điều tốc độ nhanh lắm. Lên đường rồi Thích Ngạo Sương mới biếtthế giới này rất lớn. Các dãy núi nối nhau trùng điệp, chim khổng lồ bay lượn , tiếng kêu kỳ lạ ngân nga kéo dài. Cây cối xanh ngắtcao vút tầng mây làm người ta thích thú. Đất đaitơi xốp phì nhiêu tỏa ra mùi thơm nồng nàn.

      “Mễ Tu Tư, ngươi có thể chút về Tạp Mễ Nhĩ được ?” Thích Ngạo Sương phávỡ khí yên lặng giữa hai người.

      “Vừa như thần linh, vừa như ma quỷ, có lúc rấtdịu dàng như con người. Nhưng thực chất hắnkhông phải thần, phải ma, phải con người cũng phải là tộc.” Mễ Tu Tưcho đáp án nửa nửa giả.

      Thích Ngạo Sương hơi sửng sốt, hỏi tiếp: “TạpMễ Nhĩ này có kiêng kỵ cái gì ? Ví dụ nhưcó người mà sợ?”

      “Ha ha, ngươi đùa à?” Mễ Tu Tư nở nụ cười bất đắc dĩ, “ thế giới này có ai khiến sợ?”

      Sau khi nghe xong lời Mễ Tu Tư trong lòngThích Ngạo Sương chấn động. Nàng biết khôngphải đám Mễ Tu Tư biết người khiến Tạp Mễ Nhĩ lưu vong là ai. Người kia cũng là người đứng sau học viện Tinh Thần. Xem ra khôngbiết được ai là người thống trị thế giới này.

      Thích Ngạo Sương im lặng, ngước mắt nhìn phíatrước. Ánh mặt trời chiếu xuyên qua đại thụ, tạo ra ánh sáng rực rỡ khiến tâm tình người ta hơi tốt lên được chút. Mấy ngày ngột ngạt trôi qua, quang cảnh xung quanh vẫn thay đổi, chỉ có đại thụ cao vút tầng mây. Dường như cánh rừng rậm này có giới hạn vậy.

      Dường như Mễ Tu Tư nhìn thấu suy nghĩ củaThích Ngạo Sương, vào ngày, mỉmcười, với nàng: “Thích Ngạo Sương, đừng lolắng, hội hợp với Nguyệt Vương nhanh thôi. Ngươi sắp được thấy bằng hữu của mình rồi.”

      “Hội hợp ở đâu? Sao ta cảm thấy cánh rừng này như có điểm cuối vậy.” Thích NgạoSương ngẩng đầu nhìn về phía trước, hỏi đầybuồn phiền.

      “Tới Nguyệt Trì, căn cứ địa bí mật của Nguyệt Vương.” Mễ Tu Tư cười, nhàn nhạt , “Quả khu rừng này hơi lớn nhưng phảikhông có điểm cuối. Tất cả mọi chuyện đều cóđiểm tận cùng, tự nhiên khu rừng này cũng có.”

      Trong mắt Thích Ngạo Sương lóe lên ánh sáng,nhìn vẻ mặt hơi rầu rĩ của Mễ Tu Tư, gì. Mễ Tu Tư này dường như cũng có chuyệnxưa.

      Quả nhiên khu rừng rậm này có điểm cuối. Đitiếp ba ngày là tới bìa rừng. Bên ngoài khu rừng là hoang mạc rộng lớn. Gió thổi vù vù, cát vàng bay đầy trời, trong tầm mắt toàn là sương mù.

      “Nguyệt Trì ở đây ư?” Thích Ngạo Sương nghi ngờ mà nhìn hoang mạc thấy đầu ở trước mặt, hỏi.

      “Dĩ nhiên. Nơi này chính là nơi bắt đầu lãnh địa của Nguyệt Vương. Chỉ có ta và biết căn cứ bí mật kia mà thôi.” Mễ Tu Tư cười cười, “ theo ta.”

      Thích Ngạo Sương lấy cái áo choàng ra từ chiếc nhẫn gian, choàng lên, theo MễTu Tư vào sa mạc mịt mờ. Cát vàng, cuồngphong, cây xương rồng khổng lồ, ban đêm chỉ có bọ cạp và rắn. Nhàm chán tiếp hai ngày,Mễ Tu Tư ngẩng đầu nhìn trời: “Cuối cùng cũngtới rồi.”

      Thích Ngạo Sương ngẩng đầu thấy bầutrời cách đó xa có ảo cảnh. Đó là hình ảnh phản xạ của cung điện, khôngkhác với cung điện của Mễ Tu Tư là mấy, xungquanh sắc màu rực rỡ, đẹp sao tả xiết.

      “Cái này là ảo ảnh ư?” Thích Ngạo Sương caumày.

      “Ừ. Đây là ảo ảnh của cung điện của Nguyệt Vương. Ảo ảnh này xuất rất nhiều tỏng sa mạc. Nhưng ảo ảnh này cũng dẫn tới lối vào mộtnơi khác.” Mễ Tu Tư mỉm cười, vỗ lên con vật cưỡi. Nó từ từ bay lên. Con vật Thích Ngạo Sương cưỡi cũng bay lên theo. Thích NgạoSương nghi ngờ nhìn con chim bay qua ảo ảnh đó về phía xa. Nàng nghi ngờ trong lòng rằng sao đây lại là lối vào được?

      Nàng hiểu nhanh thôi. Mễ Tu Tư lấy khối ngọc hình trăng lưỡi liềm từ trong lòng ra, giơ ra trước mặt. Ảo ảnh đó chầm chậm dập dềnh mở ra như mặt nước, tạo thành lối màu đen.Mễ Tu Tư từ từ bay vào, Thích Ngạo Sương cũng theo sau. Sau khi hai người vào ảo ảnh trở về hình dạng ban đầu, khiến người ta tìm ra chút đầu mối nào.

      luồng ánh sáng trắng thoáng qua mắt ThíchNgạo Sương, sau đó tầm mắt được mở rộng.Trước mặt nàng là cái hồ rất lớn. Trước hồ có dòng thác màu trắng bạc trút thẳng xuống, tạo thành những bọt nước xinh đẹp rồihòa cùng thể với hồ nước. Hoa cỏ đủ mọi màu sắc mọc đầy quanh hồ, cũng lóe ra ánhsáng màu trắng bạc. Nhưng khi Thích NgạoSương định thần lại liền ngây ngẩn. Đó đâuphải là hoa cỏ, mà là tinh thạch. Hồ này là hồ gì mà lại có nhiều tinh thạch với hình dạng thếnày?

      nào, ở phía trước.” Mễ Tu Tư xoay ngườixuống, vỗ vỗ lên con vật mình cưỡi, ý bảo nó tự do hoạt động. Thích Ngạo Sương cũng xoayngười xuống nhưng trong lòng hơi mất bình tĩnh. Phong Dật Hiên…Lập tức có thể nhìn thấy chàng rồi….

      Mễ Tu Tư dẫn Thích Ngạo Sương về phíatrước. Tất cả mọi thứ đường cũng phát ra ánh sáng màu trắng bạc nhàn nhạt nhưng khôngcó hoa cỏ sống mà đều là hình dạng của tinhthạch mà thôi.

      Từ từ, ngọn núi đập vào mắt Thích Ngạo Sương. đó là tòa lâu đài nhỏbằng bạch ngọc đứng sừng sững ngạo nghễ.Càng đến gần ngọn núi lòng Thích NgạoSương càng thể bình tĩnh được. Sắp gặpngười mà mình vẫn nhớ nhung rồi. Tên ngốc đólại vì mình mà tình nguyện chết . Gặp đượchắn nên gì cho phải đây? Mình nên nóigì, làm gì đây? Thích Ngạo Sương chợt hơi thấpthỏm bất an. Trao đổi thân thể với người kia lâu như vậy, mình gặp sao mà chịu nổi đây?

      “Lão khốn khiếp khốn kiếp này! Ta ta còn có việc. Ta muốn tìm tiểu Sương Sương của ta! Ngươi điếc à?” Vừa rẽ vào ngọn núi thìmột giọng quen thuộc đến mức Thích Ngạo Sương suýt nữa rơi lệ vang dội cả khe núi.Trong giọng tràn đầy tức giận và camlòng.

      Giọng này!

      Khẩu khí này!

      Ngoài ra còn là ai?

      “Ta làm thịt ngươi!” giọng đầy tức giận củaPhong Dật Hiên lại truyền đến lần nữa.

      “Người trẻ tuổi thể nóng tính như thếđược. Phải bình tâm tĩnh trí mới có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện.” giọng bình ổn, hờn giận truyền tới.

      “Phi! Chỉ có lão nam nhân ai thèm mớinói thế!” Phong Dật Hiên vẫn tức giận, mắng.

      “Ha ha, Nguyệt Nha Nhi, có người ngươi làlão nam nhân kìa, ha ha. Có điều cũng có điểm đúng, ngươi là lão xử nam.” Mễ Tu Tư vẫn dỏng tai cẩn thận lắng nghe, vừa vào liền cười haha, chế giễu.

      “Muốn chết à? Ta sớm với ngươi khôngđược gọi thế!” Giọng kia còn bình ổn như vừa nãy mà hơi tức giận.

      Thích Ngạo Sương đứng sau lưng Mễ Tu Tư, chậm rãi, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn mái tóc đỏrực, trong lòng giờ khắc này lại run rẩy. Mắtnày, lông mày này, tóc đỏ này, là PhongDật Hiên, !

      “Ha ha, Nguyệt Nha Nhi, Nguyệt Nha Nhi, thậtlà buồn cười chết mất. ra lão nam nhân nhưngươi mà cũng buồn nôn thế…” Phong DậtHiên cười ha hả, trắng trợn chế giễu tên của Nguyệt Vương, quay sang nhìn Mễ Tu Tư, muốn nhìn cho xem là ai gọi tên buồn nôn như thế. Nhưng khi thấy bóng dáng sau lưng Mễ Tu Tư liền ngừng cười.

      “Tiểu tử thúi, ngươi muốn chết phải ?”khuôn mặt tuấn của Nguyệt Vương nhănthành bánh quai chèo, gầm thành tiếng vớiPhong Dật Hiên. Nhưng khi hô lên câu này phát cả người Phong Dật Hiên run lên, vẻ mặt càng kỳ lạ hơn/ “ phải chứ?Ta chỉ thôi chứ giết ngươi đâu. Ngươi có cần sợ thành như vậy ?” Nguyệt Vương lẩm bẩm, bỗng nhiên lại cảm thấy có gì đó bất thường. Trước kia vẫn uy hiếp tiểu tửnày, hành hạ nhưng thấy khuất phục dù chỉ lần. Tại sao hôm nay lại có biểuhiện như vậy? Là chuyện gì xảy ra?

      Nguyệt Vương nhìn theo ánh mắt của Phong Dật Hiên ngây ngẩn. Sau lưng Mễ Tu Tư là thiếu nữ xinh đẹp đến mức khiến người ta khó thở. Mái tóc đen nhánh mềm mại xõa sau lưng, đôi mắt sáng như ánh sao trong đêm khiếnngười ta thể dời mắt. Là người mới củaMễ Tu Tư à? thể! Nguyệt Vương lập tức bỏ suy đoán này. Vì hơi thở tản ra người thiếu nữ đó giống. Nó như lưỡi dao sắcbén, vừa như cơn gió nhàng vờn quanh, vừanhư mặt hồ gợn sóng. Thiếu nữ nàykhông phải người tầm thường! Nguyệt Vươnglập tức cho ra kết luận như vậy. Nhưng nàng có quan hệ thế nào với tên tiểu tử này?

      “Sương….Ngạo Sương….” Phong Dật Hiên mấp máy môi cách khó khăn, chỉ có thể nóiđược mấy chữ như thế. cứ kinh ngạc màđứng tại chỗ như vậy, mắt sáng rực nhìn ThíchNgạo Sương, chỉ sợ là ảo giác của mình.

      “Dật Hiên, là ta” lúc này Thích Ngạo Sương từ từ lộ ra nụ cười, nhàng ra mấy chữ như thế.

      là nàng sao? phải ảo giác của ta chứ?” Phong Dật Hiên chợt rất muốncười, lại vừa muốn khóc. Là ư? Người màmình ngày nhớ đêm mong đứng trước mặt mình ư?

      Thích Ngạo Sương mỉm cười nhìn Phong Dật Hiên. Hai người lẳng lặng nhìn nhau.

      phải là ảo giác đâu. tin thửxem.” Lời này phải của Thích NgạoSương mà là Nguyệt Vương bên cạnh lẩm bẩm.

      Sau đó, luồng gió hình con rắn cuồng bạo cuốn lấy Phong Dật Hiên, đẩy lên trời rồi vứt mạnh xuống hồ.

      “A —— Nguyệt Nha Nhi, ngươi nhất định phải chết! Ta giết ngươi! Làm thịt ngươi, băm thànhtrăm mảnh!” giọng Phong Dật Hiên kéo vô cùngdài trong trung, vô cùng thê thảm. Tiếng ào ào vang lên, Phong Dật Hiên hoa lệ bị ném vào hồ.

      Thích Ngạo Sương đứng yên, Mễ Tu Tư cũng đứng yên, Nguyệt Vương giật giật khóe miệng, lộ ra nụ cười gian xảo.

      Thích Ngạo Sương 囧, nhìn Phong Dật Hiên ra sức bơi về bờ hồ. Nàng từng tưởngtượng rất nhiều cảnh khi gặp Phong Dật Hiên nhưng ngờ là thế này.

      Nhưng dường như Phong Dật Hiên trở lại.Phong Dật Hiên mà nàng quen thuộc trở lại.

      tốt.

      Là chàng. Chính là chàng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :