1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tài Năng Tuyệt Sắc - Vô Tình Bảo Bảo (Full +eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương thứ 47:
      Thích Ngạo Sương là !

      Lời thộ lộ của Mạt Lý Na như gió táp mưa ràogiống, lại nhiệt tình như ngọn lửa. Đổi lại là nam tử bình thường, nhất định là vô cùng kích động.Nhưng lại là Thích Ngạo Sương nên nàng cực kì phiền não.

      "Mạt Lý Na, muội hãy nghe ta , trước đó ta vô cùng ràng, tại là như vậy, về sau cũng thế. Ta tiếp nhận muội. . . . . ." Thích Ngạo Sương lại khuyên nhủ.

      "Ta hiểu, ta đều biết, huynh có người trong lòng,hơn nữa huynh nhất định đột phá là vì nàng ta, ta đều biết." Mạt Lý Na đợi Thích NgạoSương xong cũng cất cao giọng rống lên, chỉlà thanh nức nở.

      "Cho nên muội phải ràng, ta thể nào tiếp nhận muội, cũng thể thích muội! Tachỉ xem muội như em mà thôi, muội đừng bắt ta phải đoạn tuyệt tia tình cảm cuốicùng!" thanh Thích Ngạo Sương càng ngày càng lạnh.

      "Ta cầu nhiều như vậy, ta hiểu vị tríngười kia trong lòng huynh là ai thay thếđược, ta cũng vậy vĩnh viễn thay thế được, cầu của ta rất hèn mọn, ta chỉ là hy vọng, trước khi huynh đến vị diện kia, ta có thể lặng lặng ở bên chăm sóc huynh vậy là đủ rồi." Mạt Lý Na rốt cuộc khóc lên, ngẩng đầukhổ sở nhìn Thích Ngạo Sương, nước mắt rơi đầy mặt hỏi, "Thích Ngạo Sương, chẳng lẽ cái này cũng được sao? Để ta làm vật thaythế thôi cũng được sao, ta chỉ muốn ở cạnh huynh khoảng thời gian này thôi cũng được sao?. . . . ."

      Trong lòng Thích Ngạo Sương quả rối nùi, nhìn Mạt Lý Na bộ dạng đau khổ như vậy, Thích Ngạo Sương muốn cho nàng ta biết: "Ta phải nam nhân, ta tiếpnhận nổi tình như vậy. Cái thế giới này, tồn tại của ai cũng đặc biệt cả, vị trí của muộitrong lòng ta cũng ai có thể thay thế!"Nhưng như vậy, Mạt Lý Na tin sao.

      Thích Ngạo Sương bất đắc dĩ nhắm mắt lại,trong đầu sửa sang lại ý nghĩ, muốn thuyết phục triệt để Mạt Lý Na.

      " được sao? Thích Ngạo Sương, để cho ta ở lại cạnh huynh trước khi huynh vào vị diện, chỉ vậy thôi, cũng được sao?. . . . . ." Mạt Lý Na giọng sụt sùi khóc.

      "Dĩ nhiên được, bởi vì tối nay ngươi sẽchết ở chỗ này." thanh lạnh lẽo độtnhiên vang lên trong màn đêm yên tĩnh.
      Ngay sau đó, cỗ lực lượng đáng sợ bỗng đánh tới, đánh tới Mạt Lý Na trong ngực ThíchNgạo Sương.

      Con ngươi Thích Ngạo Sương bỗng chốc co rút nhanh, đem Mạt Lý Na ôm chặt, đột nhiên xoayngười, khiến chưởng đáng sợ kia đánh trúng vào lưng nàng.

      Kêu đau tiếng , Thích Ngạo Sương nhịnxuống đau đớn.
      cần chờ người này xuất Thích NgạoSương cũng biết rồi là ai. Người này, là Địch Thản Tư! cư nhiên theo dõi mình! tronglòng Thích Ngạo Sương hồi tức giận, hơn nữa lại muốn giết chết Mạt Lý Na!

      "Thích Ngạo Sương, Thích Ngạo Sương, huynhkhông sao chớ?" Mạt Lý Na ngẩng đầu hoảng sợ nhìn Thích Ngạo Sương khóe miệng rỉ máu lo lắng dứt hỏi.

      " có việc gì." Thích Ngạo Sương vươn tay lau vết máu nơi khóe miệng, xoay người đem Mạt Lý Na bảo hộ phía sau mình, nhìn trongbóng đêm dần dần xuất bóng dáng lạnh lùng, nàng , "Địch Thản Tư, ta cảnh cáo huynh, chuyện của ta cần huynh nhúng tay." "Nhưng nàng ta cố chấp cản trở ngươi,như vậy nàng ta đáng chết." Địch Thản Tư chậmrãi đến gần, xuất ở trong tầm mắt haingười, sắc mặt hàn sương, những lời này mà đáy mắt tia gợn sóng.

      "Địch Thản Tư!" Thích Ngạo Sương nổi giận. Địch Thản Tư lần nữa can thiệp vào chuyện của mình, lần này còn cố gắng giết chết Mạt Lý Na, mình tuyệt đối cho phép chuyện như vậyxảy ra.

      "Thích Ngạo Sương, nên ép ta thương tổn được đệ. Nữ nhân này thể lưu, nàng trở ngại con đường đệ ." Giọng của Địch ThảnTư vô cùng bình tĩnh.

      "Ta sớm với huynh, ta nữnhân." Thích Ngạo Sương trong lòng tức giận, "Ta đối vào Mạt Lý Na tia tình ý nào, huynh cần phải phí tâm."

      "Nhưng là nàng ta thích đệ, cho nên nàng ta phải chết." Địch Thản Tư hời hợt, "Nàng ta dây dưa làm cho đệ tâm tình phiền loạn." "Câmmồm, ta rồi chuyện của ta cần huynhquan tâm." Thích Ngạo Sương tức giận quát lên.

      "Đệ cũng quản được!" Sắc mặt Địch Thản Tư lạnh lẽo, chuẩn bị ra tay.

      Sắc mặt Thích Ngạo Sương trầm xuống, nàng biết ngày nào đó nàng cùng Địch Thản Tư đánh trận, nhưng là ngờ trậnchiến này tới nhanh như thế. Mà Mạt Lý Na ởsau lưng Thích Ngạo Sương mặt hoảng sợ, nàng cũng nghĩ tới mình trở thành nguyênnhân trực tiếp khiến hau người này đấu với nhau. Giờ phút này nàng hối hận cực kỳ, thực lực Địch Thản Tư chắc chắn cao hơn ThíchNgạo Sương, nếu như Thích Ngạo Sương vìmình bị thương, như vậy mình sao sao chịuđược?

      Địch Thản Tư thêm gì nữa, giận tái mặt. Thích Ngạo Sương thân thể đề phòng.
      Sau khắc, có ai thấy Địch Thản Tư rat ay thế nào, cỗ khí cuồng bạo dâng lên chỗ hai người.

      Thích Ngạo Sương mặt đổi sắc, chỉ là đưa tay vung lên, cỗ khí cuồng bạo kia nhanh chóng biến mất. (Mỗi lần tiểu Sương vung tay là hóagiải chưởng của ngườ khác. Ta chạy về học động tác vung tay đây ~ *vung* *vung*vung*)
      Địch Thản Tư thấy thế, khuôn mặt có chútđộng, nhàng nhướng mày, đáy mắt ra vẻ hài lòng. Thực lực Thích Ngạo Sương tănglên nhanh như vậy! Ngoài ngoài dự liêu của .Có lẽ, hôm nay đánh trận, đúng là mà chắc phân thắng bại, vậy mà, cái này cũng ảnh hưởng tới quyết tâm giết MạtLý Na.

      Khi Địch Thản Tư chuẩn bị động thủ lần nữa, trong khí lại truyền đến hồi tiếngquát: "Dừng tay! Địch Thản Tư dừng tay! Ngươi hãy nghe ta !"

      Cái thanh này là JKiều Nạp Sâm .

      Địch Thản Tư dừng tay lại, khẽ cau mày nhìn \ Kiều Nạp Sâm chạy tới. Thích Ngạo Sương cũng nghiêng mặt nhìn Kiều Nạp Sâm nóngnảy, nhưng là người có tránh ra, vẫn như cũ đem Mạt Lý Na hộ ở phía sau. Mạt Lý Na si ngốc nhìn bóng lưng của Thích Ngạo Sương, trong lòng cực kỳ cảm động.

      "Huynh muốn gì?" Địch Thản Tư có chútkhông vui nhìn Kiều Nạp Sâm hỏi.

      Thích Ngạo Sương cũng có chút nghi ngờ.

      "Địch Thản Tư, ngươi là bởi vì sợ Thích Ngạo Sương bị tình cảm phiền nhiễu mới có thể muốn giết Mạt Lý Na, phải hay ?" Kiều NạpSâm có trả lời ngay vấn đề Địch Thản Tư hỏi , mà là hỏi ngược câu.

      Địch Thản Tư lời nào, sắc mặt trầm, cũng là cam chịu.

      "Vậy đơn giản. Phiền nhiễu này căn bảnkhông tồn tại." Kiều Nạp Sâm quay đầu nhìnThích Ngạo Sương , "Mạt Lý Na, so sánh vớiviệc ngươi bỏ lại tính mạng, hơn nữa còn bị tình cảm khốn nhiễu, ta cảm thấy đượcvẫn nên nóichân tướng cho ngươi nghe."

      "Có ý tứ gì?" lòng củaMạt Lý Na dâng lên mộthồi lo lắng, hơn nữa càng ngày càng lớn hơn.

      Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, nhìn sắc mặtcó chút mâu thuẫn của Kiều Nạp Sâm, hiểu Kiều Nạp Sâm đây là muốn làm cái gì.

      "Thích Ngạo Sương, nếu như đem bí mật của ngươi ra, ngươi có cảm thấy phiền hay ?" Kiều Nạp Sâm thận trọng hỏi. Dù sao Thích Ngạo Sương tại thân phận nam nhânnhất định là có lý do của nàng.

      Thích Ngạo Sương sửng sốt, cứ như vậy kinhngạc nhìn Kiều Nạp Sâm, muốn biết Kiều Nạp Sâm có ý gì. Kiều Nạp Sâm lại chậm rãi lấy ra tấm gương, hướng về phía Thích Ngạo Sương : " Gương này có thể nhìn thấy bộ mặtthật của mọi người. Ta lần trước dùng nó lén nhìn ngươi cái. . ."

      Lời còn chưa dứt, Thích Ngạo Sương hiểu tới đây bộ mặt là có ý gì. Cảm giác thái độ của Kiều Nạp Sâm gần đây đối với mình là lạ, ra là nhìn ra thân phận của mình là nữ tử.

      "Có thể, vậy để cho Mạt Lý Na tự mình xem chút . Bởi vì ta , nàng là tin tưởng." Thích Ngạo Sương có chút bất đắc dĩđưa ra quyết định này. Bởi vì nàng biết, chuyện tình của Mạt Lý Na giải quyết, Mạt LýNa chỉ biết càng lún càng sâu. Đến cuối cùng lạithật vạn kiếp bất phục rồi. Thừa dịp thực tàn nhẫn như thế để cho nàng hoàn toàn chết tâm cũng tốt. Tin tưởng mấy người nàycũng đem thân phận của mình truyền ra ngoài.

      "Cái gì? Cái gì?" Mạt Lý Na có chút bối rối , trong lòng lo lắng bao phủ.
      Địch Thản Tư cau mày đứng ở bên trầmmặc nhìn tất cả trước mắt.

      "Ngươi qua tới đây xem chút, ngươi sẽhiểu. Đau dài bằng đau ngắn, ngươi về sau cũng cần vì Thích Ngạo Sương mà rối rắm." Kiều Nạp Sâm lên phía trước, đem gương nhắm ngay Thích Ngạo Sương, muốn Mạt Lý Na nhìn.

      "Ta nhìn! Ta nhìn!" Mạt Lý Na mơ hồ hiểu là chuyện gì, trong lòng dần dần bị lo lắng cùng sợ hãi chiếm hết, dùng sức cúi đầu, thế nào cũng chịu ngẩng đầu nhìn gương.

      Ánh mắt của Thích Ngạo Sương đối mặt vớichính mình trong gương, khẽ nhíu mày, có chút kinh ngạc. lâu rồi, nhìn thấy chính bản thân mình
      Mắt đen tóc đen. . . . . .

      Kiều Nạp Sâm cũng nhích đầu qua nhìn xem, vừa nhìn dáng vẻ chân của người tronggương, Kiều Nạp Sâm sững sờ.

      Đẹp quá ! gương mặt xinh đẹp tuyệt luân! Máitóc đen, tròng mắt đen, đôi môi khéo léo đỏthắm, chỉ là mi gian vẫn có vẻ nhàn nhạt ưuthương là đổi. Khuôn mặt hoàn mĩ như thế, Kiều Nạp Sâm nhất thời nhìn ngây dại. nghĩ là Thích Ngạo Sương phải là mỹ nhân, từ lần đó bóng lưng xinh đẹp thoáng qua, nhưng là ngờ Thích Ngạo Sương lại xinh đẹpqua sức như vâyhj!

      Địch Thản Tư nhìn Kiều Nạp Sâm bộ dạng mất hồn, rốt cuộc cũng tới, nhìn vào trong gương, sau đó cứng đờ.

      "Đây là gương gì? !" Hồi lâu, Địch Thản Tư rốtcuộc mở miệng, chỉ là lần này giọng của có chút đúng
      "Là Á Thần Khí. có sai!" Kiều NạpSâm lúc này mới lấy lại tinh thần, đáp trả vấn đề của Địch Thản Tư.

      Địch Thản Tư trầm mặc, sắc mặt, tâm tình bất định, cũng có động tác gì, chỉ là xoay người cứ như vậy trầm mặc rời .

      Mạt Lý Na cúi đầu, chính là dám nhìnvào gương. Nàng sợ, sợ vừa nhìn vào gương, tấtcả đều như vầy.

      "Mạt Lý Na, ngươi nhìn ! Nhìn xong tốtrồi!" Kiều Nạp Sâm nhịn được nhịn được thúc giục Mạt Lý Na. Bởi vì Mạt Lý Na như vậy vẫn phiền nhiễu Thích Ngạo Sương là được.

      Mạt Lý Na chậm rãi từ từ ngẩng đầu lên, Kiều Nạp Sâm giơ gương kiên nhẫn chờ đợi. Vậy mà, Mạt Lý Na mới vừa ngẩng đầu lên lại lập tức thấp xuống.

      "Mạt Lý Na, ta cũng nghĩ lừa gạt tìnhcảm của muội, hoặc là tổn thương muội. Nhưng như vậy thực được. Tiếp tục như vậychỉ biết chịu tổn thương lớn hơn. Hôm nay ta cho muội biết, ta là nữ nhân. Mặc dù ta hiệntại bề ngoài thoạt nhìn là nam nhân, nhưng màta lại đúng là nữ nhân. có ngày ta khôi phụcthân phận nữ nhân. Muội hiểu . . . . . ."Thích Ngạo Sương từng bước, từng bước, giọngnói chậm lại.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương thứ 48: ĐịchThản Tư rối rắm

      Vậy mà lời còn chưa hết, Mạt Lý Na mất khống chế che lỗ tai của mình, lớn tiếng tiếngthét đứng lên: "Câm mồm! Ngươi câm mồm! Ta nghe thấy, ta cái gì cũng ngheđược! Ngươi dối, ngươi dối!"

      "Mạt Lý Na!" Thích Ngạo Sương muốn mở miệng cái gì nữa.

      Vậy mà Mạt Lý Na che lỗ tai của mình khóc chạy xa dần. Từ đầu đến cuối nàng đều có nhìn gương cái nào. Bởi vì có cần thiết, phản ứng của mọi người và ngôn ngữ cũng tất cả.

      Thích Ngạo Sương là nữ nhân! ! ! Nàng sựlà nữ nhân!

      Thích Ngạo Sương nhìn bóng lưng Mạt Lý Na, khẽ than thở.

      Thu hồi nhãn thần, thấy Kiều Nạp Sâm còn giơ gương, trơ mắt nhìn người trong gương. Thích Ngạo Sương tức giận : "Nhìn cái gì vậy? Mọi người hết rồi, chuyện có thể kết thúc ở đâyđược rồi."

      "A nha." Kiều Nạp Sâm lúc này mới lưu luyếnkhông rời thu hồi gương. Vậy mà trong lòng phập phồng suy nghĩ. Thích Ngạo Sương sựlà nữ tử! Hơn nữa còn là rất xinh đẹpkhông gì sánh bằng! Trời ạ! Cái thế giới nàyđiên rồi! Vừa nghĩ tới mình còn từng cùngnàng kề vai sát cánh, Kiều Nạp Sâm liền khoái chí .

      "Ngạo Sương, đợi chút, đợi chút a." Kiều NạpSâm vội vàng đuổi theo, cùng Thích NgạoSương sóng vai.

      Kiều Nạp Sâm ôm đầy bụng nghi vấn, rất muốn hiểu tình thế của Thích Ngạo Sương bây giờ là xảy ra chuyện gì, là bởi vì dùng bảo vật nào đó thay đổi ngoại hình hay là dùng thần khí gì đó, nhưng nhìn Thích Ngạo Sương vẫntrầm mặc, biết hôm nay tuyệt đối phải làthời cơ tốt để hỏi, thể làm gì khác hơn là đành nhịn cái kích động này.
      Thích Ngạo Sương mặc dù có chút lo lắng cho Mạt Lý Na, nhưng biết Mạt Lý Na cuối cùng vẫn còn nghĩ thông, chỉ là quá trình này có lẽsẽ lâu chút, khổ sở chút thôi. Nàng bây giờ đau đầu chính là những tin tức Mạt LýNa mang tới. Sau lưng học viện ngôi sao quả nhiên có cái lưới lớn. Mà giăng lưới như vậy là nhằm mục đích gì đây?

      trong lúc Thích Ngạo Sương suy tư, chợtmột hồi gió thổi qua, cỗ hơi thở khác thường truyền đến. Thích Ngạo Sương đột nhiên ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy nam tử thần bí áo trắng kia lặng lẳng đứn trước mặt nàng.

      "Là huynh, huynh rốt cuộc cũng xuất rồi."Thích Ngạo Sương nhìn nam tử trước mắt, tronglòng dâng lên tia nhàn nhạt an lòng.

      "Đúng. Bởi vì bây giờ tới lúc rồi." Nam tử áotrắng nhàng "Thực lực của ngươi bâygiờ đủ cho ngươi tìm hiểu những thứ kia."

      "Này, tìm hiểu cái gì?" Kiều Nạp Sâm cau mày,nghi ngờ cực kỳ. Người này thế nào lại mang bộ dạng tự cho mình là đúng xuất ở đây, lại cóvẻ thân thích với Thích Ngạo Sương nữa.

      "Tối nay ngươi biết là thứ gì thôi." Nam tử áotrắng thần bí cười nhạt, "Ngồi , ta cho ngươi biết hết tất cả những gì ta biết được."

      Nam tử áo trắng dứt lời ngồi xuống bằn ghế đá, vỗ vỗ chỗ bên cạnh. Thích Ngạo Sương khôngdo dự, tới ngồi ở bên cạnh nam tử áo trắng.

      Kiều Nạp Sâm bĩu môi, ngồi ở bên trái.
      "Huynh thực ra là ai?" Thích Ngạo Sương nhìnnam tử áo trắng trước mắt, biết vì sao, cảm giác người người này có cỗ mùi vị nhàn nhạt quen thuộc, Nhưng mà lại thểnói được đó là mùi gì.
      "Ta . . . . ." Nam tử áo trắng đến đây, sắc mặt lại khẽ tối xuống, nhàng thở dài , " ra , ta cũng biết ta là ai."

      "Có ý tứ gì? nhăng cuội gì đó, nào có biết mình là ai. Ngươi cũng phải làmất trí nhớ!" Kiều Nạp Sâm vừa nghe khinhthường phản bác.

      "Ha ha." Nam tử áo trắng cười nhạt tiếng nhàng , "Ngươi đúng rồi, ta chính làkhông có trí nhớ lúc trước. của ta khôngnhớ mình là ai?"

      "Gì ?" Kiều Nạp Sâm mắt choáng váng, khôngngờ mình tùy tiện câu đúng ngay trọngđiểm. Nam tử áo trắng trực tiếp như vậy thực làm á khẩu.

      "Huynh nhớ được mình là ai ư? Vậy huynh từ đâu tới đây?" Thích Ngạo Sương cóchút nghi ngờ hỏi.

      " biết, khi ta lấy lại tinh thần ta ở cái thế giới này rồi. Nhưng ta cảm thấy chỗ vịdiện kia có cái gì gọi ta nên ta thuận nước đấythuyền đến Học Viện. Muốn thông qua chín tầng, vào cảnh giới Phá Toái Hư rồiđến Vị Diện kia. Nhưng là. . . . . ."

      "Nhưng là huynh lại phát ra Học Viện Ngôi Sao muốn huynh biết được diện mạo thực, cho nên huynh mới chiến đấu chống lại họtrong trận chiến năm ấy. Cuối cùng thiếu chút nữa lật đổ cả Tháp, vậy sao?" Thích NgạoSương ra phỏng đoán của bản thân.
      " sai. Ta phát ra là muốn vào đượcPhá Toái Hư cũng nhất thiết phải đến tầng chín của tháp kia. Bên ngoài cũng có thể làm được điều này. Nhưng Học Viện nàyđem tất cả mọi người nhốt chung lưới, đểcho bọn họ thông qua tầng thứ chín của Tháp.Tiến vào tầng thứ chín phải vào được PháToái Hư mà là phải bỏ mạng . bịthế lực đứng sau của Học Viện này cắn nuốtsinh mạng." Nam tử áo trắng chậm rãi qua.

      "Cho nên hôm đó huynh mới ngăn cản ta."Thích Ngạo Sương tiếp lời.

      "Tại sao ngươi xuất ngăn cản ta?"Kiều Nạp Sâm ở bên thầm .

      "Đó là bởi vì, ngươi làm cho ta có loại cảmgiác rất quen thuộc. Ta, hình như biết ngươi. Nhưng mà ta lại cũng nhớ ra được gặp qua ở nơi nào ngươi. Loại cảm giác này, rất quen thuộc, rất quen thuộc, rất để cho ta hoàiniệm." Ánh mắt của nam tử áo trắng nhìn ThíchNgạo Sương có chút chăm chú.

      "Phi phi ~~, ngươi chắc cũng biết chân thân của Thích Ngạo Sương là mỹ nữ mới nóinhững lời này." Kiều Nạp Sâm khinh thường cắt đứt lời của nam tử áo trắng. biết màn trong rừng lọt vào mắt nam tử áo trắng, cũng có thể biết Thích Ngạo Sương là côgái xinh đẹp làm cho người ta hít thở thông.

      "Ha ha." Nam tử áo trắng cười nhạt, từ chối choý kiến.

      Thích Ngạo Sương cũng hiểu được căn bản cũngkhông phải là chuyện Kiều Nạp Sâm . Bởi vì, chỉ Nam tử áo trắng có loại cảm giác này,chính nàng cũng có! Nàng cảm giác người trước mắt rất quen thuộc, nhưng lại thực là chưatừng thấy qua . Loại cảm giác này cùng kỳquái, cũng rất tế nhị.

      "Năm đó ta cùng người của Học Viện đánh nhaumột trận, ta hiểu biết những người này là giúpthế lực sau lưng bọn họ thu thập cường giả. Mà mục đích thực của Học Viện chính là cái này.Nhưng những người có tư chất thực quá ít.Lần này ngươi xuất , còn có ĐịchThản Tư và Kiều Nạp Sâm, tại khiến viện trưởngbọn họ cũng rất tò mò đợi. Hình nh, người bọnhọ muốn tìm sắp đủ rồi." Nam tử áo trắng trầmgiọng .

      "Bọn họ, hình như là từ Vị Diện xuống. Khôngphải lên đó rồi về sau liền cách nào xuống sao? Nhưng là những người này lại xuốngđược." Thích Ngạo Sương rơi vào trầm tư.

      "Hẳn là có người chống lưng mới làm được.Hơn nữa còn làm giảm thực lực của bọn họ nên bọn họ mới có thể ở đây được." Nam tử áo trắng phân tích.

      " tại, mấu chốt nhất là cái gì?" Kiều NạpSâm khó chịu cắt đứt đối thoại của hai người.Cảm giác Thích Ngạo Sương cùng cái nam tử áo trắng khí hài hòa làm cho rất khóchịu.

      "Mấu chốt nhất là hủy diệt Học Viện Ngôi Sao. Đem diện mạo thực của Tháp Thí Thiên ra ngoài ánh sáng. Đệ Cửu Tầng ta lẻn vào qua rất nhiều lần, phát ít trận pháp, phá hư mộtít. Nhưng cái trận pháp lớn nhất, cần phải cóngười cùng ta liên hiệp." Nam tử áo trắng tới chỗ này, chuyển hướng nhìn Thích NgạoSương.

      Thích Ngạo Sương hiểu được, nam tử áo trắng cần chính là mình cùng phối hợp của . Lập tức Thích Ngạo Sương liền gật đầu mà đồng ý xuống.

      "Diệt trừ cái này, mới thoát khỏi Học Viện Ngôi Sao, mới có thể thuận lợi tiến vào Vị Diện."Nam tử áo trắng cứng cõi .

      "Được, ta cũng vậy phải vị diện kia." Thích Ngạo Sương gật đầu, trịnh trọng mà kiên quyếtnói.

      "Là bởi vì có người ở chờ ngươi sao?" Nam tử áo trắng mỉm cười hỏi.

      Thích Ngạo Sương cũng cười, nhàng gật đầu: " đúng vậy."

      Nam tử áo trắng cười nhạt tiếng nóigì thêm, chỉ là nhưng mà trong nội tâm lại có chút trống .

      "Tốt lắm, ngươi chút khi nào bắt đầuhành động chứ?" Kiều Nạp Sâm lần nữa chenvào . Trong lòng đối với cái này nam tử áotrắng thần bí này phải thoải mái tới cực điểm. Sao lại thoái mái chuyện vớiThích Ngạo Sương như vậy? Thiệt là!

      " nên gấp, hơn nữa chuyện này phải bímật tiến hành." Nam tử áo trắng khẽ mỉm cườinói với Thích Ngạo Sương, "Còn nữa, mangtheo thị vệ thân cận của ngươi, lực lượng củahắn, cũng là thể khinh thường . cóthể cùng chúng ta cùng nhau tiến vào vị diện kia ."

      "Cái gì? Tên kia mạnh thế sao?" Kiều Nạp Sâm có chút tin.

      " giấu giếm thực lực." Nam tử áo trắng đứnglên, nhìn bóng đêm , " canh giờ nữa chúng ta gặp mặt ở lối vào tầng thứ chín."

      "Tốt. Đến lúc đó gặp!" Thích Ngạo Sương cũngđứng lên, đồng ý tiếng.

      Kiều Nạp Sâm mặt đen lại lời nào, cảm giác được tự nhiên, hai người kiagiống như là tình nhân đính ước, rất ăn ý vớinhau.

      "Ngạo Sương, Ngạo Sương, đệ. . . . . ." Kiều NạpSâm vắt hết óc muốn tìm điểm đề tài, ThíchNgạo Sương quay đầu nhìn , nửa ngày mới câu" Đệ, đệ đói chưa? Chúng ta ăn khuya ." xong câu này, thiếu chút nữa cắn được đầu lưỡi của mình, cái này gọi lànói cái gì a! Vốn là muốn cùng Thích Ngạo Sương chuyện nhiều chút, nhưng lại nóinhảm cái gì đây??!!
      "Hơi đói rồi, thôi." ngờ Thích NgạoSương lại trả lời câu như vậy.

      Kiều Nạp Sâm mừng rỡ, liên tục: "Tốt,chúng ta ăn thịt nướng, uống chút rượu, tamời khách. . . . . ."

      Hai người cứ như vậy hướng trường học phíatây tới.

      Mà ĐịchThản Tư lúc này mình ở trong lí túc xá rối rắm.
      Thích Ngạo Sương là nữ nhân? !

      Thích Ngạo Sương lại là nữ nhân!

      cái thế giới này người hiểu mình nhất lạilà nữ nhân!

      ĐịchThản Tư suy nghĩ trở lại lần đầu tiên nhìn thấy Thích Ngạo Sương. Thời điểm đó khi bọn còn chưa hết câu Thích Ngạo Sương đẩy cửa vào thử thách, rồi lại lạnhlùng xuất ở trước mặt bọn họ. Mà lúc thamgia thí luyện, nàng là người đầu tiên lĩnh hội được lời của mình, hơn nữa còn là nhanhnhư vậy! Còn nữa, mặc kệ mình làm gì nàng đều lập tức đoán được, mặc cho người chung quanh giật mình thôi, nàng vẫn như cũ bộdạng như là đương nhiên nó phải xảy ra vậy.

      Thế này làm sao cho phải?

      Mình sắp sửa đồng hành cùng nữ nhân sao?

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương thứ 49: Kinh hãi! Địch Thản Tư ? !

      Địch Thản Tư rối rắm dĩ nhiên là có ai biết, đêm này Địch Thản Tư chưa chợp mắt lần nào, ngồi xếp bằng giường lẳng lặng đợi cả đêm.

      Mà kẻ đầu sọ khiến Địch Thản Tư rối rắm như thế lại có cảm giác thoải mái ngủ thẳng tới trời sáng. Trời sáng, Thích Ngạo Sương vặn eo bẻ cổrời giường, Tẫn Diêm chờ chuyện của Vi Ân Tư bên kia ổn định lại trở lại đây cũng vừa đúng ngày. Ăn sáng xong, Thích Ngạo Sương nóihết tất cả cho Tẫn Diêm, Tẫn Diêm cũng giật mình. Bởi trước đó thấy qua nam tử áo trắng thần bí.

      "Tẫn Diêm, biết vì sao, người kia cho tacảm giác rất quen thuộc. Nhưng mà ta lại xácđịnh ta biết , ta chưa từng thấy ."Thích Ngạo Sương vuốt cằm của mình suy tư.

      "Tiểu thư cũng có cảm giác như thế?" Tẫn Diêmcó chút kinh ngạc.

      "Ngươi, chẳng lẽ ngươi cũng có cảm giác nhưthế?" Thích Ngạo Sương vừa nghe lời này củaTẫn Diêm ngây ngẩn cả người.

      "Đúng vậy, hơn nữa đối với tiểu thư hình như giống bình thường." Tẫn Diêm lúc này mới đem chuyện đêm hôm đó với Thích Ngạo Sương.
      Thích Ngạo Sương trầm tư : " cũng nóicảm thấy ta quen thuộc, hơn nữa có trí nhớ. Ta có chút hiểu nổi hắnrốt cuộc là ai." ( pê ét: Áo trắng là người rất quen đó ~~)

      "Mặc kệ như thế nào đối với tiểu thư khôngcó địch ý" Tẫn Diêm trấn an "Còn nữa, tiểuthư, tuần lễ sau phải tầng thứ chín rồi, đến lúc đó nhìn thấy tất cả đều sáng tỏ rồi."

      Thích Ngạo Sương gật đầu cái, gì nữa. Lúc này nơi xa truyền đến tiếng kêu củaKiều Nạp Sâm : "Ngạo Sương, Ngạo Sương ~~~"

      Tẫn Diêm cau mày nhìn Kiều Nạp Sâm tớimặt hề vui mừng.

      "Hắc, các ngươi cái gì đó?" Kiều NạpSâm đặt mông ngồi ngay chính giữa hai người.

      liên quan tới huynh." Thích NgạoSương .

      "Làm sao lại liên quan tới ta được? Đệ phải biết, tuần lễ sau ta cũng muốn đến tầng thứ chín." Kiều Nạp Sâm cười hì hì .

      " Huynh có thể cần phải ." Thích Ngạo Sương lười cùng Kiều Nạp Sâm nhảm,người này kể từ khi biết thân phận thực của nàng lại tỏ thái độ rất kì quái. Nhìn cái là biết có vấn đề.

      "Làm sao ta có thể để cho mình đệ mạo hiểm được!" Kiều Nạp Sâm chút nghĩngợi liền bật thốt lên.

      "Ta phải mình. Có Tẫn Diêm, còn có người kia." Thích Ngạo Sương liếc nhìn KiềuNạp Sâm.

      Tẫn Diêm càng nghe càng có cái gì đúng,cái tên Kiều Nạp Sâm này tại sao lại chuyện với tiểu thư nhà mình càng ngày càng tùy tiện thế.

      " thôi, Tẫn Diêm." Thích Ngạo Sương chẳngthèm cùng Kiều Nạp Sâm nhảm, đứng dậy kêu Tẫn Diêm cùng , Kiều Nạp Sâm cũngkhông ngại, dù sao cứ như vậy vui vẻ đitheo là được.

      tuần lễ nháy mắt trôi qua rồi, Thích Ngạo Sương ở nơi này tuần lễ thực lực lạităng lên ít, hơn nữa cũng loáng thoáng cảm thấy chuẩn bị đột phá. Ở nơi này trong mộttuần lễ, Thích Ngạo Sương suy nghĩ chút, chỉ cùng Vi Ân Tư chút chuyện, nữa chúc phúc cho và Bối Sắt Phân Ni. Vi Ân Tư hiểu, biết Thích Ngạo Sương đến cùng là làm cái quỷ gì. Mà Mạt Lý Na và Tháp Lệ Na, Thích Ngạo Sương quyết địnhviết cho họ bức thư, cuối cùng là thư chúcPhá Thiên và A Bảo hạnh phúc. Cuối cùng cuối thư lưu lại câu: Có duyên chắc chắn gặp lại lầnnữa. Phá Thiên xem xong thư nở nụ cười, nhấtđịnh có duyên gặp lại thôi! quyết định của ThíchNgạo Sương Phá Thiên cho A Bảo, sợ A Bảo thương cảm. sợ nhất chính là nước mắt A Bảo.

      tuần lễ sau, Tẫn Diêm cùng ThíchNgạo Sương thẳng vào tháp, mà là đườngkhác lẻn vào. Kiều Nạp Sâm dĩ nhiên là theo Thích Ngạo Sương cùng lúc vào. Khi ThíchNgạo Sương cùng Kiều Nạp Sâm vào về sau phát ràng Địch Thản Tư ở bên trong. đứng lẳng lặng đó, hình như sớm đợi ởđó. Thời điểm nhìn thấy Thích Ngạo Sương thân thể có chút chậm lại, sắc mặt có chút mấttự nhiên .

      "Địch Thản Tư, huynh đến là sớm." Kiều Nạp Sâm ngáp dài chào hỏi Địch Thản Tư .

      Địch Thản Tư chỉ nhìn Thích Ngạo Sương khôngnói gì. Thích Ngạo Sương quay mặt, tính cùng Địch Thản Tư chuyện, bước về phía trước.

      "Thích Ngạo Sương!" Vậy mà Địch Thản Tư lạinắm cánh tay Thích Ngạo Sương, kéo trở lại.
      ( Thực ra tuấn nam mĩ nữ có lôi kéo cũng khôngsao. Nhưng mà đây là thân thể tiểu Phong nha,lôi kéo tiểu Phong nhà ta cái gì ~~~ phi phi ~ cấttay, cất tay. Tiểu Sương mau đánh nó, nó ăn đậuhũ tiểu Phong rồi kìa >.<)

      Thích Ngạo Sương bị kéo mà đề phòng, sợ hết hồn, phục hồi tinh thần lại tránh tay Địch Thản Tư, cau mày : "Huynh làm gì vậy?"

      Kiều Nạp Sâm cũng trừng to mắt mà nhìn ĐịchThản Tư, phải biết Địch Thản Tư ghét nhất cùngngười khác tiếp xúc thân thể, mặc kệ là ai! Nhưng là hôm nay cư nhiên chủ động kéo tay Thích Ngạo Sương. Xong đời! Chuyện cóbiến rồi!

      Địch Thản Tư trầm mặc, cứ như vậy nhìn Thích Ngạo Sương, hồi lâu mới thở ra câu: "Mặckệ đệ là nam nhân hay là nữ nhân, con đườngcủa tương lai đệ nhất định phải đồng hành cùngta." Dứt lời, cần nhìn phản ứng của Thích Ngạo Sương, trực tiếp xoay người về phíatrước.

      Kiều Nạp Sâm ngây ngốc đứng tại chỗ nhìnbóng lưng Địch Thản Tư, giựt giựt khóe miệng, trong lòng chợt dâng lên ý tưởng hoang đường: Địch Thản Tư . biết là gì nhưng Địch Thản Tư chỉ sợ là rồi! Chỉ là người này biết biểu đạt ý nghĩ của mình, cho nên dùng phương pháp kì cục vậy mà diễn tả. quá ngu ngốc rồi, dùng cách vậytheo đuổi, con nhà người ta chịu mới lạ.

      Quả nhiên, quay đầu liền nhìn thấy Thích NgạoSương ở bên cau mày phủi phủi bàn tay bị Địch Thản Tư Lạp nắm, hừ lạnh trong miệng. Kiều Nạp Sâm nhún vai buông tay. Tẫn Diêmrất nhanh cũng xuất ở trong tháp, hàngba người tới. Cái tháp này lớn lớn, , lên tới tầng thứ chín họ tốn4 ngày. Đến cổng vào Tầng thứ chín, Ca ca của Mạt Lý Na sớm đúng hẹn chờ ở đó.Địch Thản Tư cả quãng đường chỉ lặng lặng vàtrầm mặc trước.( Trầm Mặc còn là tên con rùa của Bạc Cận Ngôn nè ~ ta rất thích tên này)

      Thích Ngạo Sương nhìn xung quanh thây nam tử áo trắng chưa xuất .

      Địch Thản Tư thấy Thích Ngạo Sương đến, ánhmắt sáng lên, chuẩn bị đứng lên, Thích Ngạo Sương lại ngồi xuống : " còn chưa tới, đợi thêm lát nữa."

      Sắc mặt của Địch Thản Tư khẽ chìm, gì, vẫn là tiếp tục ngồi chờ đợi.

      bao lâu, hồi gió thổi qua, namtử áo trắng xuất trước mặt mọi người.Thích Ngạo Sương vừa thấy, lộ ra nụ cườinghênh đón: "Huynh đến rồi."

      "Ta đến rồi." Áo trắng nam tử mỉm cười gật đầu.

      "Ta còn chưa biết tên của huynh." Thích NgạoSương chợt hiểu nhớ tới cái vấn đề này.

      "Ta cũng biết tên của mình." nam tử áotrắng có chút bất đắc dĩ trả lời.

      "Vậy cứ gọi huynh là Áo Trắng . Dù saohuynh cũng luôn mặc màu này mà." Thích NgạoSương cười trả lời. biết vì sao cùng nam tử áo trắng này ở chung chỗ, Thích NgạoSương cảm thấy trong lòng cực kì thanh thản, bình yên.

      "Được. Áo Trắng, Áo Trắng. . . . . ." Nam tử áotrắng ngay lập tức đồng ý, lẩm bẩm hai chữ này.

      Kiều Nạp Sâm ở bên nhìn thẳng bĩu môi, mắt trợn trắng, định quay người sang nhìn bọn họ nữa. Mà Địch Thản Tư khẽ caumày, hiểu tại sao trong lòng mình lạicảm thấy thoải mái. Đây là từ trước đến nay chưa từng có cảm giác này. Giống như, trân bảo của mình bị người khác đoạt mất.Cảmgiác rất trống rỗng.

      "Vậy chúng ta vào thôi. Ai muốn đivào có thể ra khỏi cửa ngay lúc này." Áo Trắng xoay người với những người đằng sau. có người chuyện, Kiều Nạp Sâm vẫnnhư cũ mắt trợn trắng.

      Áo Trắng thấy có ai phản đối, quay đầu gật đầu với Thích Ngạo Sương cái, vào tầng thứ chín, Thích Ngạo Sương cũng sát phía sau. Những người khác nối đuôi mà vào.

      Trước mắt Thích Ngạo Sương màu chóimắt cơ hồ làm nàng tài nào mở mắt được,khi nàng lần nữa mở mắt ra cúi đầu mà xem xétdưới chân của mình cư nhiên có bất kì cái gì chống đỡ, phía dưới chính là vực sâu vạntrượng. Thân thể Thích Ngạo Sương vừa rớt xuống dưới, hai bên hai tay nàng bị người kháckéo lên.

      " cần lo lắng, chỉ là đầu tiên hơi hoảnghốt, ý chí của chúng ta có thể khống chế nó. Chúng ta nghĩ nơi này là gì là như vậy,do ý thức tự điều khiển." Áo Trắng trầm giọngnói.

      Người rơi xuống dưới là ca ca của Mạt LýNa và cả Tấn Diễm lập tức hiểu được, điều chỉnh thân hình dần dần lên.

      Thích Ngạo Sương hai cánh tay vừa túm mình, bên là Địch Thản Tư, bên là Áo Trắng.Mà Kiều Nạp Sâm ở phía sau vò đầu bứt tai, có chỗ cho nắm nữa. Ra tay chậmchính là bi kịch. Cơ hội thể đều bị đoạt mấtcòn đâu.

      "Ta, ta biết rồi." Thích Ngạo Sương cũng lập tứcđiều chỉnh thân hình trôi lơ lững ở giữa khôngtrung. Địch Thản Tư và Áo Trắng cùng rút tay lại
      Mọi người cùng nhau lơ lửng ở đườngthẳng, nhìn về phía trước . Thích Ngạo Sương nhìn phía trước trước mặt cảnh tượng, có chútrung động. Tầng thứ chín cũng đơn giản vậy thôi, chỗ này nhìn giống vũ trụ! Mênh mông bát ngát, vô số vì sao, còn ít thiên thạch baylơ lửng, lấy mắt thường rất khó phát giác rằng chúng chuyển động. Thậm chí! Còn có cả hố đen nữa!

      "Chỉ cần qua đây là có thể đến Vị Diện khác.Nhưng là muốn thông qua nơi này, nhất địnhphải đột phá cảnh giới Phá Toái Hư ." Áo Trắng tóc dài nhàng phất phới , nhìn về phía trước nhàng , "Ở cuối, có nơirực rỡ chói mắt hào quang, đó chính là cửa ra."

      "Cẩn thận những tảng đá kia cùng các xoáynước màu đen." Địch Thản Tư vào lúc này cũng trầm thấp mở miệng.

      Thích Ngạo Sương trông về phía xa, thấy Địch Thản Tư nhắc nhở chính là thiên thạch và hố đen .
      " tệ, tảng đá kia xem ra tốc độ rất chậm,nhưng chỉ cần đến gần phát tốc độ nó nhanh khác thường. Hoặc là có cỗ lực hấp dẫn đáng sợ nào đó hút vào, mãi mãi thoát ra được. Mà những hố đen kia cũng dạng, là hút người vào. Người nào bị hút vào vĩnh viễn thể ra được." Áo Trắng giải thích cặn kẽ .

      Kiều Nạp Sâm nháy mắt nhìn chăm chú vàocảnh tượng trước mắt, nhìn áo trắng vàĐịch Thản Tư trái phải thủ hộ ở haibên Thích Ngạo Sương, trong lòng khó chịu tới cực điểm. Tẫn Diêm sắc mặt ngoại trừ đen thui, vẫn là đen thui.

      "Muốn an toàn thông qua khu vực này tốn ít thời gian. Mọi người cần tách rời nhau, cũng cẩn thận chút." Áo Trắng xongquay đầu lại với Thích Ngạo Sương, ", theo phía sau ta, cần đứng xa quá."

      "Được" Thích Ngạo Sương nụ cười tủm tỉm, gậtđầu cái.

      Đoàn người bước vào khu vực hiểm ác. . . .

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 50: Đột phá

      Đoàn người cứ cẩn thận từng ly từng tí bay trênkhông, từ từ về phía trước. Quả nhiên Thích Ngạo Sương thấy rất nhiều hài cốt thiênthạch dọc theo đường . Có rất nhiều hài cốt mang dáng vẻ giãy dụa khiến người khác sợ hãi. Xa xa cái động đen bằng đá mở.

      “Nhìn kìa, chính là những thứ kia tạo ra ma pháp trận. đúng hơn là trong rất nhiềuma pháp trận.” Người mặc áo trắng duỗi ngóntay chỉ về phía xa, . Mọi người ngẩng đầu thấy trận pháp hình bát giác lơ lửng giữa trung, lóe ra ánh sáng màu trắng, chậm rãi xoay tròn.

      “Nếu phá hủy tất cả trận pháp này gian này sụp xuống, cả tháp Tinh Thần Thiên sụp đổ.” Người mặc áo trắng cau mày nhìntrận pháp kia, giữa hai lông mày lộ ra bất đắc dĩ.

      Thích Ngạo Sương cũng khẽ cau mày, nhớ trướckia áo trắng từng : “Áo trắng, ta nhớ ngươitừng ngươi phá được vài trận pháp.”

      “Ừ, nhưng…” áo trắng buồn khổ mà , “Trậnpháp lại hình thành lại, mấy trận pháp cạnh đóta cũng nhớ phá hết nhưng đến bây giờlại xuất lại.”

      gian này có năng lực tự phục hồi.” Địch Thản Tư lạnh giọng .

      “Vậy rắc rối.” Kiều Nạp Sâm gãi gãi đầu.

      “Chuyện này phải là chuyện rắc rối nhất.Người rắc rối chút nữa mới xuất .” Áo trắngmỉm cười, vung tay lên, sức mạnh hữu hình đánh về phía mấy trận pháp kia.

      “Rầm”, sau tiếng nổ lớn, luồng sóngkhí lan ra, trận pháp tan tành.

      “Cái gì? Định làm gì vậy?” Kiều Nạp Sâm trợnto mắt, hỏi đầy nghi ngờ.

      “Huynh cảm thấy ai là người đầu tiên phảnđối chuyện phá hủy nơi này?” Thích NgạoSương nhàn nhạt hỏi.

      “Oh! Trời ạ! Là mấy lão già của học viện TinhThần. Oh, ! Lát nữa ta phải khai chiến với bọn họ! Nếu thua dính líu tới gia tộc của ta?” lúc này Kiều Nạp Sâm mới phục hồi tinh thần lại, hô to gọi , sắc mặt của Bối Lý Nhĩ cũng hơi thay đổi.

      “Cho nên, lát nữa bắt đầu chiến đấu, nhất định ta phải giết bọn họ, còn giết hết chừa mộtmống!” Kiều Nạp Sâm kêu to, hạ quyết tâm.

      Áo trắng cười cười, thêm gì mà dẫnmọi người tiếp tục bay về phía trước. Thích Ngạo Sương dần dần cảm thấy khí xungquanh thay đổi. Dường như càng bay về phíatrước lại càng phải cố hết sức. Có sức mạnh vô hình nào đó ở xung quanh đè nén họ, ápbức họ. Dường như cả người bị luồng sức mạnhnày đè ép đến mức thở được.

      “Nghỉ ngơi lát .” Áo trắng thấy sắc mặt mọi người lâm vào tình cảnh khó khăn dừng lại. Sắc mặt của Địch Thản Tư và Thích Ngạo Sương còn khá hơn chút, mặt những ngườikhác tái . Chỉ có Tẫn Diêm là mặt đổi sắc.

      “Qua bên kia nghỉ ngơi chút . Bên kia an toàn,hơn nữa từ đó các ngươi có thể cảm nhận khu vực này chút xem chỗ nào là nơi tu luyện tốt.” Áo trắng bay về phía bên phải. Cách đókhông xa là thiên thạch khổng lồ màu đỏ.Thiên thạch có diện tích lớn bằng nửa sân bóng.

      phải ngươi thiên thạch ở đây rấtnguy hiểm sao?” Kiều Nạp Sâm rút khóe miệng, hỏi. Lần đầu tiên bước vào chỗ này liền rơi thẳng xuống nên chưa tiếp xúc với thiênthạch.

      “Có thiên thạch rất nguy hiểm, có thiên thạchthì biết được. Nhưng đây là nơi nguyên tố tập trung nhiều nhất.” Áo trắng giải thích,“Đằng sau khối thiên thạch khổng lồ nhìn tưởngtrơn bóng nhưng các ngươi xem biết. Hơn nữa quan trọng nhất là nó là khối thiênthạch di chuyển.

      Mọi người bay theo áo trắng, thấy quả nhiên đằng trước thiên thạch là khoảng trời riêng,tựa như tổ ong, có rất nhiều hang động. “Chọnmột hang động cho mình để nghỉ ngơi .” Áotrắng xong gật đầu với Thích Ngạo Sương, sau đó chỉ vào hang động trong sốđó, , “Ngươi có thuộc tính Phong, cái hangkia rất hợp với ngươi.” Áo trắng xong, gì với những người khác mà bay thẳng vào hang động của mình. Thích Ngạo Sương quay qua với mọi người tiếng rồibay về phía cái hang đó. Những người kháccũng tự tìm nơi thích hợp với mình để nghỉ ngơi.

      Thích Ngạo Sương vừa bay vào hang động thìTrường trong thân thể bỗng nhiên tỉnh lại, trực tiếp nhảy từ trong người nàng ra ngoài,kêu lên: “Trời ạ, đây là đâu? Sao lại thoải máithế? Thánh Địa của chúng ta cũng có mùi thơm nồng nàn như thế này đâu!”

      Thích Ngạo Sương khẽ nhắm mắt, cảm nhận nguyên tố Phong nồng đậm xung quanh, mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Quả nhiên nơi này chỉ là chỗ để nghỉ ngơi rất tốt mà còn lànơi tu luyện tuyệt vời. Chẳng lẽ tầng thứ chín chính là nơi thế này? Lợi ích và nguy hiểm cùngtồn tại, mà lại còn rất lớn. Chỗ này đúng là nơi đột phá tuyệt vời! Vậy sau khi đột phá sao? Bọn họ gặp phải chuyện gì? Thích NgạoSương từ từ ngồi xếp bằng lại, túm lấy TrườngKhông còn dùng sức mà ngửi đằng kia: “Được rồi, lại đây, Trường , biểu lộ thựclực chân chính của ngươi chút .”

      “Ah, sao ngươi biết…” Trường sửng sốt. Theo lời Thích Ngạo Sương hình như nàngđã sớm biết mình chưa từng phát huy thực lựcchân chính.

      “Đừng nhảm nữa. Thôn tính nguyên tố Phong xung quanh .” Thích Ngạo Sương cười giảo hoạt, “Sau đó…đưa ta toàn bộ.”

      “A! Sao lại phải cho ngươi hết? Ta ăn vào mà lạicòn phải phun ra, ngươi ác vừa chứ. Hu hu, ừ aa ~~” sau đó có lời nào mà chỉ có tiếngphản đối ô ô a a. Nhưng phản đối này khôngcó hiệu quả!

      Thích Ngạo Sương chặn miệng Trường lại, dùng sức mà lắc khiến chóng mặt. Rốt cuộc khuất phục, chủ động chui vào trongngười Thích Ngạo Sương, bắt đầu điên cuồnghấp thu nguyên tố Phong xung quanh. Sắc mặt nàng dần an tĩnh, nhắm mắt lại, bắt đầu tiêu hóa nhanh nguyên tố Phong mà Trường hấp thu được. tựa như cái máy hút bụiđáng sợ, nguyên tố Phong điên cuồng hướng về phía bên này. ai thấy được tình hình kỳ lạ trong hang động lúc này. Vô số điểm sáng dầndần tạo thành quầng sáng rồi từ từ vây lấy Thích Ngạo Sương. Tất cả thạch bích hang độngtỏa sáng, nguyên tố Phong bị hấp thu điêncuồng.

      Áo trắng nghỉ ngơi ở hang động khác đột nhiên mở mắt ra, lộ ra nụ cười mặt. Lầnnày, có lẽ có thể phá hủy nơi này, hơn nữa tìm lại trí nhớ mình mất . Quan trọng hơn là biết mình có quen Thích Ngạo Sương và nàng có quan hệ gì với mình hay . Hơnnữa, lần đầu tiên thấy nàng nàng thửvào tầng thứ chín. liền chút suy nghĩmà ngăn cản nàng làm chuyện nguy hiểm này. Bởi vì lúc đó sức mạnh của nàng còn chưa đủ. Nhưng bây giờ đủ rồi, còn hơn mức cầnthiết rất nhiều. vậy, mấy lão già kia nhậnthấy rất nhanh. Chuyện càng ngày càng thú vị. Nhưng sâu trong nội tâm muốnthấy Thích Ngạo Sương bị chút xíu tổn thương nào. Cảm giác này kỳ diệu…

      Thích Ngạo Sương, rốt cuộc ngươi là ai? Áo trắng từ từ nhắm mắt lại, nhàng thở dài trong lòng.

      Vào lúc này ý thức của Thích Ngạo Sương như lơ lửng mây. Nguyên tố Phong khôngngừng tràn vào cơ thể nàng, kích hoạt tiềm năng trong thân thể nàng, hướng dẫn tinh thần nàngtừ từ mở rộng. Dần dần, dường như có tấm bản đồ xuất trước mắt. Lúc đầu rất mờnhưng càng ngày càng . Khi Thích Ngạo Sương thấy tất cả giật mình. Đây chẳng phải là bản đồ tầng thứ chín sao? Khu vực này rất rộng lớn, vô số sao và thiên thạch từ từchuyển động. Những cái động đen ngòm kiacàng giống như miệng mãnh thú hung mãnhđang mở lớn, gió lạnh thổi từng hồi, sâu khônglường được. Nhìn kỹ lại lần nữa thấy rấtnhiều trận pháp bị áo trắng phá hủy…Trậnpháp tràn ngập trong gian này. Nhưng có trận pháp rất kỳ lạ. Nó ngừng phun ra những điểm sáng đầy màu sắc. Những điểm sángkia phải là thứ gì lạ lẫm mà chính là các nguyên tố!

      gian này lại có nguyên tố ngừngrót vào, tạo điều kiện cho người ta tu luyện!

      Rốt cuộc là ai tạo ra chỗ này? Mục đích là gì?

      Ý nghĩ của Thích Ngạo Sương càng ngày càngmở rộng. Lúc này ý thức của nàng tới lối vàocủa tầng thứ chín, tiếp tục mở rộng ra, tầng thứ tám, tầng thứ bảy, tầng thứ sáu…

      Tình hình trong học viện Tinh Thần xuất hiệntrước mắt Thích Ngạo Sương. Tuy nhắm mắt lại nhưng tất cả đều rất ràng trước mắt. Nàng sửng sốt trong lòng nhưng cũng rất vui mừng.Bởi vì nàng biết nàng khác trước. Nhưng thờigian ngắn như thế mà có thể có thực lực như thế này sao? Nhưng Thích Ngạo Sương nghĩ lầm rồi.Nàng cho rằng chỉ trong chớp mắt, nhưng ralà năm trôi qua!

      Ý thức của Thích Ngạo Sương dạo chơi khắphọc viện, thấy Vi Ân Tư và Bối Sắt Phân Ni hạnh phúc, thấy Tháp Lệ Na trầm mặc và đau lòng. Còn thấy được bộ dạng mất hồn mất vía của Mạt Lý Na, ngày nào cũng tới tháp Tinh Thần Thiên chờ. Ý thức từ từ bay , tới phòng làm việc của viện trưởng. Viện trưởng caumày nhìn thứ gì đó. Chợt, đột nhiên viện trưởngngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào cánh cửa, mặt thể tin được. Thích Ngạo Sương cảm thấy ông nhìn mình!

      Sắc mặt của viện trưởng thay đổi từ kinh ngạc thành vui mừng, sau đó trực tiếp nhảy ra ngoài,chạy về phía cửa. Hình ảnh này biến mất trướcmắt. Đột nhiên Thích Ngạo Sương mở mắt thấy tất cả mọi người ngồi trước mặt mình.

      “Rốt cuộc đệ tỉnh rồi!” Kiều Nạp Sâm thở ra hơi dài như trút được gánh nặng.

      “Sao vậy? Mọi người tu luyện mà chạytới đây làm gì?” Thích Ngạo Sương nghi ngờ.

      “Làm ơn , bao lâu rồi đệ biết ?” bộ dạng Kiều Nạp Sâm như nên lời.

      Thích Ngạo Sương chuyển mắt sang Tẫn Diêm. trầm giọng, : “Thiếu gia ngồi im năm rồi.”

      “Cái gì?” Thích Ngạo Sương kêu lên. Nàng ngờ lâu vậy rồi.

      “Chẳng lẽ ngươi phát mình có gì khác sao?” Áo trắng khẽ mỉm cười, “Ngươikhông phát ra hình như bản thân mình đãthay đổi sao?

      Thích Ngạo Sương kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn xung quanh, ngạc nhiên khi phát ra mình cóthể nhìn thấu tất cả. Thậm chí còn có thể thấy được ánh sáng từ lối ra. Cảnh tượng ở lối ra hiệnra! Đó là thế giới khác mà trước đây khôngthể chạm tới nhưng bây giờ có thể!

      Đột phá?! Thích Ngạo Sương ngạc nhiên, trong lòng mừng như điên.

      “Người nên tới rốt cuộc tới.” Áo trắng quay lại, nhìn ra ngoài hang động, cười tiếng khinh bỉ, nhàn nhạt .

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 51: Áo trắng là ai?

      “Người nên tới rốt cuộc tới.” Áo trắng quay lại, nhìn ra ngoài hang động, cười tiếng khinh bỉ, nhàn nhạt .

      Sắc mặt mọi người khẽ biến, bởi vì bọn họ cảm thấy có mấy người tới gần, mà thực lựccủa họ đều yếu.

      “Người đó cũng tới.” Áo trắng khẽ cau mày, lạnh nhạt , “Chúng ta phá hủy pháp trận trước . Trước đây ta thiếu Ngõa Luân Đinh nhân tình, ta muốn ra tay với bọn họở đây.”

      “Nhưng hình như bọn họ định bỏ qua chochúng ta.” Kiều Nạp Sâm nhún vai, đầy bấtđắc dĩ, “Chắc chắn bọn họ tới vì chúng ta. Họ định làm gì?”


      “Khởi động pháp trận, bắt chúng ta lại, sau đó dâng lên cho người đứng sau lưng bọn họ.” Áotrắng trả lời ngắn gọn, “ nào, phá những pháptrận kia trước khi bọn họ tới. Bây giờ chúng ta có nhiều người thế này, chắc là phá những pháp trận đó dễ thôi.”

      “Người đứng sau bọn họ…” Thích Ngạo Sương từ từ đứng lên, lẩm bẩm nhắc lại những lời này. biết vì sao nàng lại chợt nhớ tới lời củaKinh Phong. Dường như biết người đứngsau những người này là ai. Tuy ra nhưng sao, mình kiểm chứng xem người đó là ai rất nhanh thôi.

      Áo trắng xong dẫn mọi người bay . Lúcnày, Trường trong người Thích Ngạo Sương lên tiếng với nàng: “Thích Ngạo Sương! khổ cho ngươi phải lừa gạt ta!Ngươi là nữ tử, hơn nữa, lại còn….” Tiếng củaTrường như người mất hồn, “Lại còn là đại mỹ nữ, oa a a a a, ta hạnh phúc, tađang ở trong thân thể của đại mỹ nữ.” Lời này vừa dâm đãng vừa ái muội.

      “Ngươi…” Thích Ngạo Sương nghi ngờ tronglòng, thầm chuyện với Trường tronglòng.

      “Ngươi đột phá cho phép ta lại gầnnữa hay sao?” Trường kêu lên oa oa để phản đối, “Ngươi lại cho ta biết ngươilà đại mỹ nữ.”

      “Sao ta phải với ngươi?” Thích Ngạo Sương trả lời đầy khinh thường.

      “Hừ! Ta định ngươi rồi, sống chết gì ngươicũng là người của ta, đừng có mơ bỏ rơi ta.”Trường lải nhải trong người Thích Ngạo Sương, “Còn nữa, Thích Ngạo Sương, bây giờ ta có hình dáng rồi đó. Ha ha, tiểu gia bây giờ là đại soái ca siêu cấp, ngọc thụ lâm phong rồi.”

      “A, chúc mừng.” Nhưng Thích Ngạo Sương chỉ nhàn nhạt câu rồi tiếp tục bay theo mọingười về phía trước.

      “Thích Ngạo Sương, chờ ngươi thấy được bộ dạng của ta đừng ta đấy nhé.” TrườngKhông cười bỉ ổi.

      ngu ngốc.” Thích Ngạo Sương quở mắng. Trường ngoan ngoãn ngậm miệng lại, lên tiếng nữa.

      Đoàn người bay theo hướng dẫn của áo trắng về phía trung tâm. Thích Ngạo Sương cũng cảmthấy có mấy người bay nhanh tới đó từphía khác. Hai bên gặp nhau nơi ngõ hẹp.


      Viện trưởng ngốc ở sau lưng mấy vị trưởng lão thấy vậy dừng lại, cười híp mắt, nhìn Thích Ngạo Sương, : “Chúc mừng các con, rốt cuộcđã bước vào cảnh giới Phá Toái Hư .”

      “Thôi . Đừng giả mù sa mưa nữa.” Áo trắngnhàn nhạt mỉa mai, “Ai cũng biết khi bướcvào cảnh giới Phá Toái Hư có lực hấp dẫn từ phía trước kéo mạnh ngươi vào chỗ đó. Nhưng khu vực này đúng là khá tốt, có thể cho người ta dừng lại ở đây.”

      “Ha ha, Địch Thản Tư, Thích Ngạo Sương, KiềuNạp Sâm, Bối Lý Nhĩ, các con đừng nghe ngườinày hươu vượn, chúng ta tiễn các con đến lối vào.” Viện trưởng cười híp mắt, rất thân thiện, nhưng bàn tay chắp sau lưng hoạtđộng.

      “Cái cớ này gượng ép.” Kiều Nạp Sâmkhông vui mà , “Nếu đột phá được còncần các vị đưa tiễn làm gì? Nơi mà các vị định đưa chúng ta tới chỉ sợ là đơn giản.”

      “Phải đưa tới nơi mà người kia chỉ định phảikhông?” Thích Ngạo Sương nhìn viện trưởng,thử dò xét mà .

      Quả nhiên sắc mặt viện trưởng hơi đổi, sau đó tay chắp sau lưng kết xuất ra thủ thế phứctạp hơn. Ngõa Luân Đinh thiếu cánh tay vẫn cúi đầu, có hành động gì.

      “Quả nhiên. Người đứng sau các ngươi là ai? Các ngươi thành lập học viện Tinh Thần là để thu hút cường giả dâng lên cho người đứng saucác ngươi phải ? có mục đích gì?” Thích Ngạo Sương hỏi liên tiếp vài câu hỏi.

      Viện trưởng mỉm cười, từ từ : “Sao con lạimuốn biết? Ta sợ con biết rồi bị dọa đến hồn vía lên mây mất.” Viện trưởng cười nhưng thực ra là kéo dài thời gian. Bởi vì ông phát ra lúc này Ngõa Luân Đinh lại chần chừ, ra tay. Chẳng lẽ thủ đoạn mà chủ nhân dạy chobọn họ bị lãng phí sao?

      “Ngõa Luân Đinh, nếu còn chần chừ ngươicó chịu được hậu quả ? Chẳng lẽ ngươi quên lời ta rồi hả? Dù ngươi muốn trở về, ngươi tình nguyện chịu đựng loại thống khổmà chủ nhân mang lại, có nghĩa chúng tacũng tình nguyện! Chủ nhân phái ngươi tới thậtsai lầm! Bây giờ ngươi đền bù còn đợi tới khi nào?!” mặt viện trưởng tối sầm, dùng mậtâm trao đổi với Ngõa Luân Đinh. Sắc mặt Ngõa Luân Đinh thay đổi liên tục nhưng từ đầu tới cuối vẫn muốn ra tay.

      “Ngõa Luân Đinh!” viện trưởng bất chấp tất cả,kêu lên thành tiếng.

      “Mở!!!” rốt cuộc Ngõa Luân Đinh quát lên mộttiếng, giữa hai lông mày lên đau đớn. Cảngười tỏa ra hào quang vạn trượng trong nháymắt, sau đó hóa thành lưới ánh sáng khổng lồ,bao vây toàn bộ đám người Thích Ngạo Sươnglại. Viện trưởng và các trưởng lão khác hoa tay múa chân tạo thành dấu tay cuối cùng. Từngchùm ánh sáng mạnh mẽ tỏa ra từ tay bọn họ, cố định tấm lưới lại, biến nó thành quả cầu ánh sáng, bao phủ lấy toàn bộ đám người ThíchNgạo Sương trong đó.

      thay đổi này khiến cả áo trắng cũng khôngthể phục hồi tinh thần lại.

      người, biến mất là biến mất, hóa thànhtấm lưới ánh sáng bao vây bọn họ lại.

      “Bối Tạp Mỗ. A, , ngươi phải làBối Tạp Mỗ . Thậm chí chúng ta còn khôngbiết tên của ngươi.” Lúc này viện trưởng mới đưa tay ra. Ánh sáng chói mắt chính là phát ra từ tay ông.

      “Ngõa Luân Đinh sao vậy?” sắc mặt áo trắngcàng ngày càng khó coi, gằn từng chữ, mắt sángrực, hỏi.

      “Như ngươi thấy đấy, chết rồi. A, phải là hoàn toàn biến mất. Cũng đúng, thân thểvà linh hồn biến thành tấm lưới này bằngmột phần sức cuối cùng để cống hiến cho chủnhân. Bối Tạp Mỗ, có phải ngươi tưởng rằng chúng ta khởi động trận pháp để bắt cácngươi?” viện trưởng cười đầy khinh thường, hờ hững giải thích nguyên nhân cái chết của NgõaLuân Đinh.


      bằng cầm thú! Lại đối xử như thế với người của mình!” khuôn mặt sóng nước chẳng xao của áo trắng từ từ biến thành đầy phẫn nộ.

      “Lúc sơ ý để cho ngươi chạy thoát là phạm vào trong mười tội ác khó tha. Bây giờ làm thế là để chuộc tội mà thôi! Còn nữa, ta phải cho ngươi biết, mỗi lần ngươi côngkích vào tấm lưới này là lần đánh vào ngườicủa ân nhân Ngõa Luân Đinh của ngươi đấy. Cóphải rất có ý nghĩa ?” khuôn mặt tuấncủa viện trưởng dần dần lan tràn ý cười dữ tợn.

      Áo trắng nắm chặt nắm tay, cắn răng thêm gì.

      Sắc mặt Địch Thản Tư sắc lạnh, hai lời liền bắt đầu công kích vào tấm lưới ánh sángđang bao vây bọn họ. Nhưng chuyện khiếnngười ta ngạc nhiên xảy ra. Sức mạnh màĐịch Thản Tư đánh vào tấm lưới chỉ như hòn đá rơi vào biển khơi, có phản ứng gì, tựa như bị hấp thu vậy!!

      Địch Thản Tư khẽ cau mày như suy nghĩ gìđó. Kiều Nạp Sâm tin có gì kỳ lạ, cũng tự mình ra tay nhưng chuyện vẫn giống trước. Tất cả sức mạnh bị hấp thu, mà tấm lưới ánh sáng này dường như càng ngày càng vững vàng.

      “Bối Tạp Mỗ, ngươi ngây thơ. Lần trướcdùng trận pháp nhưng bắt được ngươi,ngươi nghĩ rằng lần này chúng ta còn mạo hiểm dùng cách cũ sao? Bây giờ các ngươi đừng phí sức giãy giụa nữa. ai thế giới nàythoát được tấm lưới này đâu. Kể cả ở nơi đócũng có mấy người có thể làm gì được.Bởi vì đây là người kia ban tặng, ha ha…” Viện trưởng cười ha hả, sau đó nhìn Thích NgạoSương và Địch Thản Tư, cười , “Quả nhiên hai người các ngươi rất xuất sắc. Lần này, rốt cuộc chúng ta có thể trở về cố hương rồi. Chỉcần hai người các ngươi là đủ.”

      gì vậy? Có ý gì?” Thích Ngạo Sương giậntái mặt, lạnh giọng hỏi. Người kia rốt cuộc làngười thế nào? Sao viện trưởng lại chắc chắn như thế?!

      Bối Lý Nhĩ dùng hết sức mạnh toàn thân côngkích tấm lưới ánh sáng xung quanh nhưng vẫn làm được gì. Tẫn Diêm đánh ra quyền nhưng nó chỉ hơi lõm vào chút rồi lạitrở lại nguyên dạng. Mà độ cong lõm vào kia rấtkhó thấy được bằng mắt thường. Kiều Nạp Sâm cũng dùng toàn lực đánh vào tấm lưới ánh sáng. Địch Thản Tư bình tĩnh lại, ra tay nữa.

      “Các ngươi biết nhanh thôi. Các ngươi sắphóa thành hư vô, bao giờ tồn tại nữa. Hình như nên thế, mà phải là các ngươi trở về thuở ban đầu. Được rồi, đừng phí sức nữa.” viện trưởng đắc chí cười lớn quên cả hình tượng. Đùa gì chứ, nếu những ngườitrước mặt này có thể phá giải được lưới ánh sáng của chủ nhân chi bằng bắt ông tin rằngthế giới này bị hủy diệt còn dễ hơn.

      “Nằm mơ!” Áo trắng gầm lên, toàn thân tỏa ra ánh sáng chói mắt trong nháy mắt, cả người mờdần .

      có tác dụng gì đâu. Khuyên ngươi đừng phí…” Viện trưởng chưa hết ngây ngẩn.Bởi vì ông phát ra ánh sáng người áo trắng biến thành màu tím. đúng, làmột luồng ánh sáng tím dung hợp với ánhsáng người áo trắng, nhuộm thành màu tím. Viện trưởng sững sờ quay sang nhìn nơiphát ra ánh sáng màu tím này. Các trưởng lão sau lưng cũng cực kỳ kinh ngạc. Mọi người trong lưới ánh sáng cũng hướng tầm mắt tới nơi phát ra ánh sáng màu tím này phát ra nó phát ra từ vành tai của Thích Ngạo Sương.Thích Ngạo Sương cũng cực kỳ kinh ngạc, dư quang khóe mắt liếc nhìn ánh sáng màu tím tỏa ra từ vành tai của mình, càng ngày càngmạnh, càng ngày càng chói mắt.


      Là bông tai thủy tinh của Lãnh Lăng Vân! Cũng là đồng tử của , là sức mạnh của ! Nhưngsao lại cộng hưởng với sức mạnh của áo trắng?Vì sao? Sắc mặt Tẫn Diêm chợt thay đổi, nhìn áo trắng được ánh sáng màu tím bao phủ,lại nhìn bông tai chói mắt vành tai củaThích Ngạo Sương, trong lòng như hiểu gì đó.

      hay! gian thay đổi!” Sắc mặtviện trưởng thay đổi trong nháy mắt, trở nên khó coi khác thường. Ông cảm nhận rất rằngkhông gian trong lưới ánh sáng điên cuồng khởi động, dường như sắp rách ra. “Đừng để bọn họ chạy thoát!”

      Nhưng muộn.

      Bông tai vành tai Thích Ngạo Sương chợttự động bay ra, trực tiếp nhập vào người áo trắng. Sau đó tấm lưới ánh sáng bị luồngánh sáng màu tím rực rỡ bao phủ. Khi ánh sángmờ dần toàn bộ người trong lưới ánh sáng biến mất!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :