1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tài Năng Tuyệt Sắc - Vô Tình Bảo Bảo (Full +eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương thứ 42: Địch Thản Tư rung động

      đám sư muội vây quanh Tháp Lệ Na líu ríu ngừng.

      Tháp Lệ Na khẽ mở miệng, biết phảinói gì.

      "Sư tỷ, tốt quá, lần này vấn đề của ThiênĐạo Môn dễ dàng giải quyết rồi. Đều là công lao của sư tỷ."

      "Đúng vậy a, phải nhờ sư tỷ ra mặt, sư đệ Thích Ngạo Sương chắc chắn trở vềgiúp đỡ."

      "Phải ha, dù sao cũng là do trưởng lão an bài tiến vào Học Viện. Chỉ là thân phận đệ tử danh nghĩa mà thôi, nhưng cư nhiêngiúp đỡ chúng ta."

      "Đúng là sư tỷ lợi hại. . . . . ."

      Chung quanh đám tiểu sư muội sùng báilàm cho lời giải thích của Tháp Lệ Na đến miệng lại nuốt trở về. Tháp Lệ Na chỉ có trầm mặc lộra nụ cười đắng chát, dưới vây chặt củamọi người về phía trước.

      Quảng trường rộng rãi bóngngười, xuyên qua quảng trường, đến cửa đại điện của Thiên Đạo Môn, hai đệ tử tiến lên đónngăn trở, lạnh lùng quát : "Người nào?"

      "Đệ tử Thiên Đạo Môn, Thích Ngạo Sương."Thích Ngạo Sương nhàn nhạt khạc ra câunói.

      Hai đệ tử mặt hơi đổi sắc, liếc mắt nhìnnhau sau đó cũng có ý muốn tránh ra. Mà là cau mày hỏi: "Sư đệ Thích Ngạo Sương Sư, giờ này ngươi còn học tập ở Học Viện, vìsao xuất tại nơi này?"

      "Môn phái có chuyện, tự nhiên muốn giúp phần công sức." Thích Ngạo Sương làm sao nhìn ra địch ý của hai người bọn họ, lạnhlùng .

      "Người nào với ngươi là môn phái có chuyện? Môn phái rất tốt. Thích Ngạo Sương Sưđệ, mời về ngươi học viện thôi." Mặt hai đệ tửnày bình tĩnh, đề phòng nhưng có dám hô to gọi . Dù sao thực lực của Thích NgạoSương bọn họ biết , mình phải là đối thủ của họ.

      " bậy! Sư phụ trước đó vài ngày bị đả thương, bây giờ còn điều dưỡng. Thiên Đạo Môn bị các ngươi chia năm xẻ bảy, cácngươi là đệ tử của Lam trưởng lão. . . . . ." Tháp Lệ Na vừa nghe hai người , khách khí tiến lên lớn tiếng chỉ trích.

      "Muốn tìm chết! Vu oan sư phụ ta , tội ác tày trời!" Trong đó vị đệ tử mặt mày dữ tợn,gầm lên đối với Tháp Lệ Na, chuẩn bị ra tay. tay lóe ra ánh sáng màu trắng. Hiển nhiên đệ tử này tu vi thấp, là Thuấn Phát Ma Pháp.

      "Sư huynh. . . . . ." Bên cạnh vị đệ tử sắc mặt cũng tối dần, vừa định lên tiếng ngăn trở, cũng còn kịp nữa.

      Ánh sáng màu trắng hung ác đánh về phía ThápLệ Nâ, Tháp Lệ Na ngẩn ra, đáy mắt thoáng qua tia sợ hãi, nàng hoàn toàn nghĩ tớiđối phương động thủ liền động thủ, hoàn toàn nể chút tình nghĩa đồng môn.

      Sau khắc, bóng dáng chắn trước mặtcủa Tháp Lệ Na, Thích Ngạo Sương nhàngphất tay, Bạch quang như có sinh mạng, laothẳng tới chỗ tên đệ tử vừa mới xuất chiêu.
      "Phốc ——" tiếng, đạo bạch quang kia hung hăng đánh vào người tên đệ tử kia, hắnphun ra ngụm máu tươi, sắc mặt nháy mắt thay đổi tái nhợt.

      "Sư huynh, ngươi sao chứ?” sư đệ bên cạnh , lo lắng hỏi.

      " Làm sao có chuyện gì được, lục phủngủ tạng của xem ra bị thương ."Kiều Nạp Sâm liếc mắt nhìn, hài hước mở miệngnói, "Còn nữa, ta nhớ ngươi cũng cho bọn ta vào, chắc ngươi cũng chuẩn bị có cái kếtgiống mà thôi."

      "Ngươi! Ngươi là người của Học Viện Ngôi Sao, phải người của Thiên Đạo Môn! Chuyệncủa Thiên Đạo Môn, ngươi có tư cách gì để xen vào?" Tên đệ tử bị thương vẫn liếc nhìn Kiều Nạp Sâm, căm hận .

      "Ta có ta xen vào sao? Ta là tới tham quan, ngang qua, cần để ý ta, các ngươi tiếptục ." Kiều Nạp Sâm híp mắt, cười hì hì bỏ lại câu, sau đó lui về sau lưng Thích NgạoSương, đôi tay ôm ở trước ngực, bộ dạng xem kịch vui.

      Lời của Kiều Nạp Sâm khiến để tự bị thươnglần nữa phun ra ngụm huyết, chỉ thấy tức giận, sắc mặt hết trắng lại xanh.

      "Tháp Lệ Na, ngươi to gan, lại dám mangngười ngoài tới quấy rối Thiên Đạo Môn! Ngươi rắp tâm có ý đồ gì? Chỉ sợ ngươi mới là kẻ muốnThiên Đạo Môn chia cắt, ngươi mới là phản đồcủa Thiên Đạo Môn." Tên đệ tử bên cạnh kia so với tên bị thương hiển nhiên có đầu óc hơn, lập tức đem các loại tội danh đổ lên đầu Tháp LệNa.

      "Ta phải như vậy, ta bao giờ làm thế!" Tháp Lệ Na trừng mắt chống lại ánh mắt cuae đệ tử kia, trong khoảng thời gian ngắn cư nhiên biết nên đối phó thế nào, chỉ có mực phủ nhận ; sắc mặt cũng là càng ngày càng tái nhợt. au lưng Tháp Lệ Na các đệ tử còn rất bối rối.
      "Câm miệng." Sắc mặt Thích Ngạo Sương chợt nghiêm túc, hiểu rằng tiếp tục dây dưa ở đây có bất kì lợi ích gì cả. Trong nháymắt vung tay lên, cỗ lực lượng bén nhọnliền đánh úp tới cổ họng tên đệ tử này. Tiếp, tênđệ tử kia mặt lập tức thay đổi rất cổ quái,vươn tay gắt gao nhéo ở cổ của mình, liều mạng nắm cổ họng của mình. Khóe miệng chậm rãikhông ngừng tràn ra máu tươi , cũng rốt cuộckhông cách nào phát ra tiết. Chỉ có trợnto hai mắt gắt gao nhìn Thích Ngạo Sương.

      "Ngươi ——!" Tên đệ tử bị thương trước đó thìhoảng sợ nhìn Thích Ngạo Sương, duỗi ngón tay chỉ vào Thích Ngạo Sương, liền bị Thích NgạoSương dùng phương pháp giống nhau đoạt thanh . Hai người cũng hoảng sợ nhìn Thích Ngạo Sương, nhưng câu cũng nênlời.

      Tháp Lệ Na cùng đám đệ tử cũng ngâyngẩn cả người, bọn họ chưa từng gặp qua tình hình như vậy.

      " thôi, tìm các vị trưởng lão trước ." Thích Ngạo Sương hời hợt , trực tiếp lướt qua hai đệ tử mặt hoảng sợ, bước vào đại điện.

      Hai đệ tử thấy thế, tự nhiên dám nữa ngăn trở, mà là xoay người chạy như bay vào đại điện, thông báo. Thích Ngạo Sương cũngkhông ngăn trở, mặc cho hai người chạy thậtnhanh. Muốn gặp chúa tể hiên tại của Thiên Đạo Môn, phương pháp này là nhanh nhất rồi.

      Đại điện to lớn rất yên tĩnh, nơi này là nơi ThiênĐạo Môn đãi khách, là nơi đàm phán hòa bình, tại có ai ở đây. Thích Ngạo Sươngcũng lười tìm người, trực tiếp tìm vị trí ngồixuống. Kiều Nạp Sâm theo ở phía sau, cũng tìm vị trí ngồi xuống. Tháp Lệ Na cùng đệ tử khác hai mặt nhìn nhau, hiểu Thích Ngạo Sương có ý gì.

      "Thích Ngạo Sương Sư đệ, ngươi phải nóilà muốn tìm các vị trưởng lão hay sao?" đệ tử lên trước có chút thấp thỏm hỏi. Mới vừa rồi thủ đoạn của Thích Ngạo Sương làm rất kinh hãi.

      " cần, chính bọn họ cũng tới đây nhanh thôi. Rất nhanh." Thích Ngạo Sương lộ ra ti châm chọc cười, xong câu này liền thêm gì nữa, mà là ngồi ngay ngắn ở mộtbên, nhắm mắt lại bắt đầu dưỡng thần.

      Tháp Lệ Na cùng tất cả mọi người có chút hồ nghi, nhìn nhau, nhưng ai lên tiếng chất vấn nữa.

      Quả nhiên, rất nhanh cửa hai bên hông liền vanglên tiếng bước chân dồn dập.

      "Ai nha nha, là Ngạo Sương a, ngươi về rồi." thanh sang sảng bên phía cửa hông bên trái truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Xenlẫn hồi tiếng bước chân khác, hiểnnhiên theo ở phía sau là mấy đệ tử tầmthường.

      "Thích Ngạo Sương, ngươi cũng chạy về đây đểgiúp Thiên Đạo Môn sao? Vậy là tốt quá a, ha ha ha ha. . . . . ." hồi tiếng cười tục tằng từ bên cửa hông bên phải của đại điện truyền ra. Cũng có nhóm người theo cáingười này.

      Thích Ngạo Sương chậm rãi mở hai mắt ra, đáymắt thoáng qua tia châm chọc nhàn nhạt. Những người này, nhanh như vậy liền ràngthái độ muốn kéo mình về phe họ?

      Thiên Đạo Môn tổng cộng sáu vị trưởng lão, lầnnày biến cố rốt cuộc là vì sao? Đại Trưởng Lão chẳng lẽ đều quản sao?

      Thích Ngạo Sương nhìn đoàn người ra từ haibên phải trái, khẽ cau mày. Người bên trái hơigầy, bộ dạng khôn khéo, người này Thích Ngạo Sương biết, chính là Nhị Trưởng Lão. Mà bên phải là người mà Thích Ngạo Sươngcũng nhận được, là Tứ Trưởng Lão. Xem ra hai người trước mắt là thế lực lớn nhất của Thiên Đạo Môn, những người khác chỉ sợ là tạm lánh mà thôi, tại có ra ngoài gặp mình.

      "Hai vị sư thúc khỏe." Thích Ngạo Sương đứnglên, nhàn nhạt chào cái.

      "Ha ha, cần khách khí như thế. Chúng ta có tài đức gì làm sư thúc của ngươi đây? Thựclực của ngươi xa hơn chúng ta nhiều. Ngươi gọinhư vậy làm cho bọn ta sợ hãi." Nhị TrưởngLão mỉm cười khoát tay, giọng lại nghe thậtquái dị. lạnh nhạt, nhưng nghe có vẻ có giao tình, có giao tình nhưng nghe lại rất quái dị. Ngươi, ta, goi ngang hàng như vậy, nhưng lại luôn miệng Thích Ngạo Sương có thực lựccao hơn. Thân phận của Thích Ngạo Sương ở Thiên Đạo Môn cùng thực lực của quả làm cho những trưởng lão này có chút xấu hổ
      Khi bọn biết Thích Ngạo Sương lần đầutham gia thí luyện liền thông qua tám tầng, trở thành học sinh tám sao, lập tức hiểu bản thânThích Ngạo Sương thực lực tầm thường,chỉ là danh nghĩa mượn Thiên Đạo Môn mà thôi . Thực lực như thế mà là đệ tử của Thiên ĐạoMôn, là trưởng lão đứng trước mặt , quả là lúng túng.
      "Hai vị sư thúc mời ngồi." Thích Ngạo Sương nhàn nhạt mỉm cười .

      Hai người vừa ngồi xuống, có người liên tụckhông ngừng lên tiếng.

      "Thích Ngạo Sương, lần này ngươi trở lại làmuốn đem bọn có dã tâm đuổi ra khỏi môn phảiđúng ? Còn lại Thiên Đạo Môn trong sạch hoàn toàn." Tứ Trưởng Lão trừng tròng mắtnhìn Nhị Trưởng Lão thẳng phen.
      "Tứ Trưởng Lão, mời chuyện chú ý đúngmực. Người nào có dã tâm, ai làm tan rã ThiênĐạo Môn mọi người đều biết. Cần gì giả mù mưa sa?" Nhị Trưởng Lão mắt liếc Tứ TrưởngLão, sau khi nghe xong lời của lại tuyệt tức giận, mà là cười lạnh nhàng nóira như vậy ít lời .

      "Ngươi! Ngươi lão già kia! hưu vượn cái gì, ta hôm nay muốn. . . . . ." Tứ Trưởng Lão ràng thẳng tính, vừa nghe Nhị trưởng lão nóimình ngấm ngầm hại người liền nổi giận, đứng lên chuẩn bị động thủ.
      Đứng ở bên hông đại điện là Tháp Lệ Na và đám đệ tử vừa thấy cục diện này, nhất thời cũngkhẩn trương, chỉ sợ Tứ Trưởng Lão động thủ.Thích Ngạo Sương lại như cũ mặt bình tĩnh, chút nào muốn ngăn cản. Chỉ là mặt lạnhnhìn tình huống trước mắt.
      "Thế nào? Bị ta trúng, thẹn quá thành giận?"Nhị Trưởng Lão cười lạnh, nhìn Tứ Trưởng Lão bị người bên cạnh kéo lại mừng rỡ như điên.Cái tên điên cuồng lỗ mãng này, vọng tưởng tranh chức trưởng lão với mình! Nghĩ tới đây,Nhị Trưởng Lão càng thêm đổ dầu vào lửa "Ngươi trừ việc đả thương người, ngươi còn biết cái gì? Chẳng lẽ ngươi quên mất Ngũ TrưởngLão bị ngươi thương còn nằm giườngbệnh sao?"

      Tháp Lệ Na vừa nghe đến lời này, sắc mặtchợt biến đổi, đột nhiên quay đầu gắt gao nhìnTứ Trưởng Lão. ra là chính là Tứ TrưởngLão đả thương sư phụ của mình sao?

      "Ngươi, ngươi láo? Ngày đó nếu như khôngphải ngươi kiêu khích ta ngày đó ta làm sao đả thương Ngũ Trưởng Lão?" Tứ Trưởng Lão nhìn chút đám người Tháp Lệ Na sắc mặtđại biến, nhìn lại thấy Thích Ngạo Sương mặt lạnh lùng, trong lòng khẩn trương, liên tụckhông ngừng biện giải.

      "Ngươi lỗ mãng như thế, làm sao thích hợp làmmôn chủ đây?" Nhị Trưởng Lão nheo mắt lại, nhàng ra câu như vậy .

      "Đúng vậy a, Tứ Trưởng Lão, chúng ta cần mộtngười lãnh đạo chân chính, đem thế lực của Thiên Đạo Môn phát dư quang đại”.
      "Chúng ta cần người chỉ biết đánhnhau."

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Người phía sau Nhị Trưởng Lão bắt đầu ồn ào lộn xộn giúp, đều là bộ tình ý sâu xa,thậm chí mang vẻ mặt trầm thấp.

      "Thúi lắm, Nhị Trưởng Lão trừ việc chỉ đùa bỡntâm cơ ra còn làm được gì nữa. Ta mới làngười mở mang thế lực cho thiên đạo môn!" Tứ Trưởng Lão trực tiếp văng tục ra.

      "Đúng! Chúng ta cần chính là nhiệt huyết!"

      "Chúng ta tinh thần, ý chí quyết tâm!"

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Người của Tứ Trưởng Lão cũng bắt đầu giúp, giống với người của Nhị TrưởngLão, bọn họ là đều là bộ kích động.
      "Muốn đánh phải hay ?"

      "Sợ ngươi sao? Hôm nay giáo huấn ngươi mộtchút!"

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . Đại Điện bắt đầu dần dần hỗn loạn lên, trong đại điện khí là càngngày càng nhiệt liệt.Chính là kịch ngày càngkịch tính.

      Tháp Lệ Na vẫn cắn môi hung hăng nhìn TứTrưởng Lão. Sư phụ giống như là phụ thân củanàng, bây giờ lại bị cái người thô lỗ đả thương!Đáng hận cực kì!

      Mắt thấy hai bên lại muốn động thủ đánh nhau, thanh lười biếng xen vào. Thanh âmkhông lớn, lại giống như mũi tên xuyên quatim mọi người.

      "Có ai có thể cho ta biết, chuyện gì xảy ra ở đây ? Môn chủ đâu? Đại Trưởng Lão đâu?" Thích Ngạo Sương tay chống đỡ lấy cằmtựa vào cái ghế lan can, có chút nhàm chánnhìn mọi người, miễn cưỡng hỏi câu nhưvậy.

      Nhị Trưởng Lão và Tứ Trưởng Lão liếc mắt nhìn nhau, cũng nhíu mày, sau đó quay đầu nhìnvề phía Thích Ngạo Sương, trăm miệng lời : "Môn chủ chạy, Đại Trưởng Lão cũng chạy rồi."

      "Có ý gì?" Thích Ngạo Sương sửng sốt, theo bản năng hỏi lên câu như vậy.

      nhóm người Tháp Lệ Na đều sửng sốt, đối với lời của hai người chân tướng.

      "Cái này, bởi vì Môn chủ và Đại Trưởng Lão vẫn, vẫn luôn có kia……?lần này Đại TrưởngLão hình như quyết định, thổ lộ với môn chủ,Môn chủ liền chạy, Đại Trưởng Lão liền đuổi theo. Hơn nữa hai người là từ nay khôngquản Thiên Đạo Môn nữa, để cho chúng ta tự động giải quyết." Nhị Trưởng Lão đúng là cho câu hỏi khó.
      ( P/S: Cái lý do quá vật vã ^_^ * lật bàn tập * )

      "Có ý gì? Vẫn luôn có kia ? Ấy là cái gì?" Thích Ngạo Sương cau mày nghi hoặc thôi.

      "Chính là Đại Trưởng Lão mực theo đuổi Môn chủ, nếu thực lực của làm sao lại ở đây làm trưởng lão củaThiên Đạo Môn? tại hai người rốt cuộc thông suốt. đúng, là Đại Trưởng Lão rốt cuộc thông suốt, muốn kết hôn cùng Môn chủ rồi. Môn chủkhông đồng ý, chạy, Nhị Trưởng Lão liền đuổi theo." Tứ Trưởng Lão trực tiếp.

      "À? ! !" chỉ Thích Ngạo Sương há to mồm thất kinh, đoàn người Tháp Lệ Na cũngthất kinh, đều là vẻ mặt thể tin được.Cũng có ai cư nhiên nghĩ đến là có tình này. Vốn là các đệ tử đều cho rằng là ĐạiTrưởng Lão thiếu Môn Chủ cái ân tình, mới chịu vào Thiên Đạo Môn , ngờ trong đólại có nội tình như vậy!

      Kiều Nạp Sâm cũng là nháy mắt, phải rấtkinh ngạc gì cho cam. Gia tộc của , hình nhưkhông có gì biết.

      Thích Ngạo Sương nhìn Nhị Trưởng Lão lấytrách cứ ánh mắt nhìn chằm chằm Tứ TrưởngLão, mà Tứ Trưởng Lão còn lại là nhún vai lơ đễnh. Thích Ngạo Sương miệng há lớn, lâukhông khép lại. phải chứ, Đại TrưởngLão khẩu vị nặng như vậy sao? ra là hắnthích là nam nhân! ! ! cư nhiên cấu kết lại Môn chủ Thiên Đạo Môn, hơn nữa hình như còn úp chỗ này nhiều năm. Gần đây rốt cuộc tỉnhngộ. . . . . .

      "Này, vậy Môn chủ của các ngưoi, cũng ĐạiTrưởng Lão sao, à!cũng thích nam nhân sao?"Thích Ngạo Sương cảm giác mình đầu lưỡi cóchút bị đả kích. Mặc dù Đại Trưởng Lão thíchnam nhân, nhưng người này bản tính tệ, cũng giúp mình. Dù là nam nhân, mìnhcũng chúc phúc bọn họ.

      "Môn chủ dĩ nhiên thích, nếu làm sao sẽchịu bó laị Thiên Đạo Môn tay do xâydựng đây. Nhưng là khổ chúng ta, tạicó người muốn quét sạch môn phái, đem chúng ta đuổi ra ngoài. Môn chủ bây giờ lại chơivui vẻ" Tứ Trưởng Lão chuyện che giấu chút nào, làm cho Nhị Trưởng Lão sắc mặt trắng bệch. Nhị Trưởng Lão trong lòng càngthêm thầm mắng Tứ Trưởng Lão người có đầu óc, cư nhiên đem những chuyện riêngcủa môn chủ ra lung tung, có thể để chuyệnnhư vậy truyền ra ngoài sao? Huống chi còn có người phải người của bổn môn ở đây.
      Thích Ngạo Sương có chút mồ hôi lạnh, ra là nam nhân cũng có thể lâm vào sầu triền miên như vậy.

      "Môn chủ lúc , có lưu lại gì hay ?" Thích Ngạo Sương suy nghĩ chút, trong lòng cóquyết định. Dầu gì Thiên Đạo Môn là tâm huyết của người trong lòng của Đại Trưởng Lão, mìnhcũng phải dẹp yên ở Thiên Đạo Môn mới có thể tham gia khảo hạch của Học Viện Ngôi Sao, về tình về lý mình cũng thể để Thiên ĐạoMôn hỗn loạn như vậy.

      " có, Môn chủ chỉ mấy lời ngu ngốc đó xong liền trở lại." Cái miệng của TứTrưởng Lão làm bại lộ hết chuyện riêng của Môn Chủ. Tức giận quá! Nhị Trưởng Lão dựngrâu trợn mắt. Mà những người khác càng thêm dở khóc dở cười. Đám người Tháp Lệ Na nghexong cũng trừng mắt lớn. Ngày thường Môn Chủ mặt lạnh lẽo, cư nhiên cũng có mặt nhiệt tình như vậy.

      Thích Ngạo Sương giựt giựt khóe miệng, có chútvô lực nhìn Tứ Trưởng Lão, trong lòng ràng, dù sao mặc kệ ai làm Môn chủ, cái người trựctiếp quá như vậy thể làm môn chủ được.Nếu như làm Môn chủ, tất cả riêng tư của Thiên Đạo Môn đều bị làm lộ ra hết! Sau lưng Tứ Trưởng Lão sắc mặt của mọi người đều 囧 . Bọn họ muốn chết quá. Bọn họ cũng là lầnđầu tiên phát Tứ Trưởng Lão bộc bạch trựctiếp như vậy làm cho bọn họ biết gì. Lần đầu tiên mới phát lúc bởi vì cũng là lần đầu tiên có người hỏi tới chuyện của ĐạiTrưởng Lão và Môn Chủ. Những chuyện này,rất nhiều người lòng dạ biết , nhưng là tuyệtđối vạch trần. tại tốt rồi Tứ Trưởng Lão triệt để hết. Nếu là Môn chủ ở chỗ này, nhất định làm cho lão ta chết sốnglại
      "Môn chủ ai kế nhiệm sao?"Thích Ngạo Sương vẫn còn giãy giụa, hi vọng nghe được chút tin tức hữu dụng.

      " có." mọi người là trăm miệng lời.

      "Tại sao có thể có nam nhân có trách nhiệm như vậy. . . . . ." Thích Ngạo Sương cóchút kêu rên.

      "Người nào với ngươi Môn chủ là nam nhân?" Kiều Nạp Sâm ở bên cạnh nghe đượcThích Ngạo Sương giọng kêu rên.
      (Thực cmn quá máu chó rồi . *lật bàn tập hai*)
      "Cái gì?" Thích Ngạo Sương kinh ngạc quay đầu nhìn Kiều Nạp Sâm .

      "Môn chủ là phụ nữ, là Đại Mỹ Nữ. Đệ thân là đệ tử của Thiên Đạo Môn thậm chí giớitính môn chủ cũng lầm, ta là ta cảm thấy đệ trơ trẽn." Kiều Nạp Sâm khinh bỉ nhìn Thích Ngạo Sương.

      Thích Ngạo Sương 囧 lại 囧, mồ hôi lại mồ hôi. Điều này có thể trách nàng sao? Nàng chỉ là đệ tử danh nghĩa, các Trưởng lão hôm nhập môn nàng mới gặp qua lần. Mà Môn chủ nàng quả có gặp. Cho nên theobản năng liền cho là Môn chủ là nam tử.

      Cũng may, cũng may, Đại Trưởng Lão có khuynh hướng giới tính bình thường. Thích Ngạo Sương trong lòng hơi lỏng. Môn chủ chắchẳn cũng là Truyền Kỳ, nếu để cho A Nhĩ Tây Tư phí nhiều tâm tư như vậy. Mặc kệ như thế nào, chúc phúc bọn họcó thể tu thành chính quả.
      "Như vậy, nếu có chỉ định ai tới kếnhiệm, vậy chọn lựa thôi." Thích NgạoSương nhìn Đại Điện đám người trừng mắt to , cảm thấy mình có khí phách, ra đám người kia cũng phải là đại ác nhân gì. Chỉ bằng mới vừa rồi Nhị TrưởngLão cùng Tứ Trưởng Lão đấu đá, mặc dù khôngchịu phục đối phương, nhưng lại có chọn lựat hủ đoạn ác độc gì. Thiên Đạo Môn, hình như so với mình tưởng tượng còn có chút hòa khí.

      "Chọn lựa thế nào?" Mọi người ngẩng đầu chờ đợi nhìn Thích Ngạo Sương.

      "Làm cuộc khảo hạch, ai muốn làm Mônchủ cũng phải tham gia cuộc thi." Thích NgạoSương khẽ mỉm cười, ra câu khiến mọi người giương mắt mà nhìn.

      Sau khắc, trong đại điện nghị luận ầm ĩ, mọingười châu đầu ghé tai. Thích Ngạo Sương cũng gấp, lẳng lặng ngồi ở phía , nhìn mọi người thương nghị.

      Từ từ, trong đại điện càng ngày có càng nhiều người, nhiều đệ tử của Thiên Đạo Môn tràn vào hơn. Còn bao gồm những trưởng lão khác. Mọi người thảo luận đề nghị của Thích NgạoSương.

      "Buồn cười! Hoang đường! Ngươi tính làm gì đó? Ngươi phải chẳng qua là để tửtrên danh nghĩa của Thiên Đạo Môn thôi hay sao. Ngươi có tư cách gì khoa chân múa tay đốivới chúng ta, ngươi có tư cách gì tới quyết địnhmôn chủ nhiệm kì kế tiếp?" Cuối cùng tiến vàolà vị trung niên lúc nghe Thích Ngạo Sươngnói, bộ mặt tức giận đứng ở trước mặt, chỉ vào Thích Ngạo Sương mắng lên, "Ngươi phải làmrõ ràng, thân phận của chính ngươi! Ngươi có tư cách gì? !" Người này mặc cùng với khác đệ tửđều dạng, hiển nhiên tại trong môn phái cũng có chút địa vị.

      Thích Ngạo Sương chậm rãi quay đầu , mỉmcười nhìn đứng ở người phía dưới, muốn mở miệng gì. Sau khắc, người mới quátlớn với Thích Ngạo Sương xảy ra biến hóa.

      Đầu và thân thể tách ra.

      Nhanh như chớp thanh vang lên ở đại điện, đó là thanh đầu rơi xuống đất.

      Máu tươi phun đầy đất.

      Oanh tiếng vang, thân thể đầu nơixuống mặt đất.

      Trong đại điện trong nháy mắt mảnh tĩnhmịch.

      mặt của mọi người chợt thay đổi tái nhợt vô cùng, cũng kinh ngạc nhìn thi thể đầu kia. cỗ lãnh ý đáng sợ bao quanh đại điện.

      mặt của Thích Ngạo Sương mặt cũnghiện lên kinh ngạc.

      "Ta có tư cách, có tư cách."

      thanh băng hàn vang lên trong đại điện. Giọng lạnh lẽo, còn có tia kiên nhẫn.Đó là…………..

      Địch Thản Tư!

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương thứ 43: Ta làm cho tất cả phải chết
      Trong đại điện mảnh tĩnh mịch, hơi thở lạnh lẽo làm cho người ta hít thở thông.

      Địch Thản Tư mặt lạnh lùng, chậm rãi từ cửa vào. Mỗi bước làm cho tất cả mọi người đều cảm nhận được áp lực vô hình, mộtbước những người bên cạnh liền lùi bước. Cứ như vậy nhường cho con đường .

      Thích Ngạo Sương lúc này phục hồi tinh thần lại, đứng lên, nhưng đáy mắt dần dầnhiện lên tia tức giận.
      Địch Thản Tư vừa ra tay tàn nhẫn như vậy. lưu tình chút nào, mặc dù Thích Ngạo Sương muốn trấn uy bọn họ nhưng hoàn toàn cần cách làm tàn nhẫn như vậy.

      mặt Địch Thản Tư trầm, cứ như vậy chậm rãi tới chỗ trước mặt của Thích NgạoSương, khẽ rũ mắt xuống, nhìn Thích NgạoSương. Ánh mắt sắc bén còn có mơ hồ tức giận.

      "Ta qua với đệ rồi, cần quá quan tâm đến chuyện khác." Địch Thản Tư thanh trầm lạnh lẽo.

      Thích Ngạo Sương chậm rãi đứng lên, mắt lạnhnhìn Địch Thản Tư. Ánh mắt bén nhọn khác thường.
      Hai người cứ như vậy nhìn nhau, cũng chuyện.

      Trong đại điện an tĩnh cũng có thể ràng nghe được tiếng hít thở của mọi người.

      Trong lòng của Kiều Nạp Sâm lòng có chút mơ hồ khẩn trương, cảm thấy, Thích Ngạo Sương tức giận, mà Địch Thản Tư hình nhưcũng vậy.
      Tháp Lệ Na cùng đám đệ tử mặt tái nhợt vô cùng, hoàn toàn biết làm sao.Thực lực của Địch Thản Tư và tính tình cổ quáicủa , bọn họ cũng nghe qua, hôm nay chínhmắt thấy được màn này, trong lòng càng thêm khẩn trương. đất máu chảy bắtđầu dần dần biến thành đen, đọng lại. Thoạt nhìn thấy mà ghê. Các trưởng lão của Thiên ĐạoMôn cũng thầm nuốt ngụm nước miếng, ai dám chuyện. Địch Thản Tư là nhânvật truyền kì, chỉ cần nguyện ý, sợ rằng có thể đem Thiên Đạo biến thành bình địa.
      " tình của chúng ta, cần huynh quantâm." Hồi lâu, Thích Ngạo Sương rốt cuộc lạnhlùng phun ra câu như vậy.

      Lời của Thích Ngạo Sương vừa rơi xuống,Sắc mặt của Địch Thản Tư trầm hơn, ánhmắt lạnh lẽo.
      "Huynh phải nên xuất ở chỗ này.Chuyện ở đây ta biết cách giữ đúng mực." Thích Ngạo Sương cho Địch Thản Tư cơ hội mở miệng, mà tiếp tục , "Còn nữa, Địch Thản Tư, ta muốn cho huynh biết, ta đột phá cảnh giới Phá Toái Hư trước huynh. Chonên, chuyện của ta, cần huynh lo lắng."

      Sắc mặt Địch Thản Tư bỗng chốc biến đổi, ánh mắt hơn thâm thúy . Cứ như vậy nhìn thẳngThích Ngạo Sương, Thích Ngạo Sương lại khôngchút nào né tránh, bộ mặt lạnh lùng nhìn ĐịchThản Tư.

      Trong đại điện tất cả mọi người cực kỳ khẩn trương, khí cứng ngắc tới cực điểm.

      Kiều Nạp Sâm trong lòng khẩn trương, tay khẽ run nắm thành nắm đấm. Thích Ngạo Sươnghung hăng chọc giận Địch Thản Tư, như vậy sẽcó hậu quả gì? Nhưng là mặc kệ như thế nào, tuyệt đối cũng có thể để cho Địch Thản Tư tổn hại tới Ngạo Sương được.

      Sắc mặt của Tháp Lệ Na trắng bệch, khẩntrương mà lo lắng nhìn màn trước mắt. Annguy của Thích Ngạo Sương nàng là người lo lắng nhất .

      Trong đại điện khí cứ như vậy cứng lại, người nào dám chuyện, cũng khôngcó ai dám động.

      Giống như lâu, thế xoay chuyển.

      "Ha ha ha ha ha ha. . . . . ." Địch Thản Tư chợtcười, cứ như vậy đột ngột nở nụ cười.

      Thích Ngạo Sương cau mày, mắt lạnh nhìn ĐịchThản Tư.

      "Tốt, ta chờ đệ bước vào cảnh giới Phá Toái Hư ! Ta chờ đệ bước vào trước! Nhưng nếuđệ đột phá sau ta, ta liền giết chết tất cả bao gồm cả đệ!" Địch Thản Tư nhàng phun ra câu như vậy. Sau đó có chú ýphản ứng của Thích Ngạo Sương, xoay ngườimặt hờ hững cứ như vậy rời . Mọi người lần nữa rối rít tránh ra, sợ hãi trong lòng nổi lên.

      Thích Ngạo Sương nhìn chăm chú vào bóng lưng Địch Thản Tư, ánh mắt càng ngày cànglạnh.

      Giờ khắc này, trong lòng Thích Ngạo Sương trong lòng chợt dâng lên ý niệm.

      Nàng cùng người đàn ông này, sớm muộn gìcũng phải có cuộc chiến
      Đợi bóng lưng Địch Thản Tư hoàn toàn biến mất ở cửa đại điện, Thích Ngạo Sương mới thu hồi ánh mắt, nhìn đứng ở phía dưới mọi người yên lặng như tờ.

      Mọi người thấy ánh mắt của nàng rất phức tạp, rất phức tạp.

      Địch Thản Tư, đuổi theo Thích Ngạo Sương tớiThiên Đạo Môn, nhưng chỉ vì lý do buồncười đại khai sát giới. Cùng Thiên Đạo Môncó liên quan sao? Mà đem cả Thiên Đạo Môn tận diệt vậy?

      Những ánh mắt phức tạp này có cam lòng, có oán giận, có trách khứ. . . . . .

      Nhưng lại có ai dám từ, người nào dám mở miệng gì. Toàn bộ là sử dụng ánh mắt kháng nghị
      Thích Ngạo Sương cứ như vậy nhìn mọi người, tiếng động. Cuối cùng chậm rãi nhépnhép miệng môi, mới cật lực ra câu tới:"Nhị Trưởng Lão, ngài kế nhiệm Môn chủ thôi. Ngài thích hợp nhất. Tứ Trưởng Lão trời sanh tính có chút lỗ mãng, phải người thíchhợp."

      Phía dưới vẫn như cũ yên lặng như tờ, khôngngười nào dám phản đối. Chỉ là mọi người ánhmắt phức tạp hơn.

      Thích Ngạo Sương xong câu này, liền sẽkhông muốn chuyện nữa. Liếc nhìn đất thi thể lạnh, thở dài tiếng. Người kia, vốnlà cần chết. Nhưng bởi vì mình mà chết,còn cái chết thê thảm như thế. Đây tất cả, vốn làkhông cần phát triển đến nước này. . . . . .Mìnhmuốn giải quết vấn đề nhưng phải như vậy.

      Thích Ngạo Sương từng bước xuống đạiđiện, từ từ tới cửa. Nhị Trưởng Lão đứng ở phía sau, nhìn bóng lưng Thích Ngạo Sương, muốn mở miệng gọi lại, muốn cái gì, Kiều Nạp Sâm lại lên trước, ngăn lại. Tứ TrưởngLão trợn mắt cũng muốn tiếng lên, Kiều Nạp Sâm lần này phải là ra dấu tay rồi, màlà trực tiếp ra tay, khiến Tứ Trưởng Lão khóchịu vuốt cổ của mình, lại chữ cũng nóikhông ra được.

      Tháp Lệ Na kinh ngạc nhìn bóng lưng Thích Ngạo Sương, cỗ cảm giác thương tiếc lantràn. Tại sao giờ phút này cảm thấy bóng lưngcủa Thích Ngạo Sương sao mà thê lương vậy. . . . . .

      Trong đại điện mọi người mắt sáng quắc đưa mắt nhìn Thích Ngạo Sương xa. Tháp Lệ Na đứng tại chỗ, trong lòng chua xót. Nàng hiểu,từ nay về sau Thiên Đạo Môn cùng Thích Ngạo Sương là càng lúc càng xa rồi, về sau sợ rằng sẽkhông còn giao tình gì nữa. Lần này mình thỉnhcầu Thích Ngạo Sương tới giúp tay, chẳng lẽ là sai lầm sao? lòng của Tháp Lệ Na chua xót vô cùng.

      Thích Ngạo Sương từ từ về phía trước ,Kiều Nạp Sâm theo ở phía sau, duy trì khoảng cách nhất định, lại thấy đuổi theo. Hắnbiết, tại Thích Ngạo Sương cần chính là mình an tĩnh chút.

      Địch Thản Tư lời vẫn còn vang ở trong đầu Thích Ngạo Sương. Cái nam nhân nguy hiểmnày. . . . . . Nếu bước vào cảnh giới PháToái Hư trước mình, giết tất cảmọi người có liên quan tới mình, vô lý!

      Thích Ngạo Sương cứ như vậy yên lặng bộ về phía trước , Kiều Nạp Sâm vẫn cùng yên lặng ở phía sau. Thích Ngạo Sương vẫn vô thứcđi về phía trước, đợi lấy lại tinh thần, sắc trời đãtối xuống, phát mình tới địa phươngxa lạ.

      Trước mắt là mảnh rộng rãi hạp cốc, mạnsơn biến dã hoa tươi, đủ mọi màu sắc, hương thơm say lòng người. Gió nhàng thổi qua, đầy trời cánh hoa nhàng Phi Dương, nhưmộng như ảo.

      Đây là nơi nào? Thích Ngạo Sương đưa mắt liếcnhìn chung quanh, bóng người.Kiều Nạp Sâm lúc này cũng ở sau lưng,chẳng biết đâu.

      Thích Ngạo Sương khẽ do dự, liền nhấc chân từtừ về phía trước .

      Kiều Nạp Sâm lúc này vẫn còn ở miệng hạp cốcbận đến muốn dậm chân. Đây là cái gì địa phương quỷ quái? ! Quỷ dị như vậy! Kết giớitrước mắt xuyên qua được, dùng biệnpháp gì đều thể rung chuyển nửa phần. Nhưng Thích Ngạo Sương lại giống như có bị ảnh hưởng chút nào, cứ như vậy như thường xuyên qua. Đợi Kiều Nạp Sâm muốn tiếp tục theo sau lại phát thể tiếp cận, há mồm gọi Thích Ngạo Sương, Thích NgạoSương lại hoàn toàn có phản ứng. Hình như kết giới ở kia cách hoàn toàn.

      Thích Ngạo Sương cứ như vậy mình tiếnvào hạp cốc, vẫn về phía trước. Hoa nhiềumàu sắc tung bay đầy trời, cảnh vật say lòng người. Chợt, hồi gió mạnh thổi qua, ThíchNgạo Sương giơ tay che mặt.

      Gió ngừng, hoa rơi.

      Thích Ngạo Sương thả tay xuống, mở mắt ra,liền nhìn thấy nam tử, thân áo đen lẳnglặng đưa lưng về phía nàng.

      Nam tử quay đầu lại, chỉ là nhàn nhạt câu: "Ngươi đến rồi." phải hỏi thăm, chỉ là nhàn nhạt câu khẳng định.Giống như biết Thích Ngạo Sương nhất định tới .

      "Ngươi là ai?" Thích Ngạo Sương thấp mởmiệng, chậm rãi hỏi.

      " người ngươi, có mùi của nàng. Cho nên ngươi mới có thể vào." Nam tử áo đen kia trả lời lời của Thích Ngạo Sương, mà là câu như vậy làm cho Thích Ngạo Sương chân tướng.

      "Mùi của nàng. . . . . . ?" Thích Ngạo Sương có chút chần chờ hỏi lại, trong lòng suy đoánngười trong miệng là ai.

      "Đúng, nhất định là như vậy." Nam tử áo đen thở dài, vừa tựa như là tiếc hận, dứt lời xoayngười lại, lộ ra khuôn mặt tuấn mĩ.

      Thích Ngạo Sương nhìn người trước mắt, nhưng trong lòng càng thêm nghi ngờ. là ai? Rốtcuộc cái gì? Chợt, thích Ngạo Sương cảm thấy bên trong thân thể khác thường.Trường vốn ngủ say mà tự dưng tỉnh giấc. hình như phát run, hình như sợ.

      "A, vật này cũng thích ngươi, theo bêncạnh ngươi sao?" Nam tử áo đen kia cười nhạt. Lại đưa ra tay ra vẫy cái, Thích NgạoSương nhất thời cảm thấy thân thể trống rỗng, nữa ngẩng đầu nhìn thấy Trường bị nam tử áo đen nhõm nắm trong tay, mà TrườngKhông run lẩy bẩy.

      "Ngươi rốt cuộc là ai?" Thích Ngạo Sương lòngdâng lên cảnh giác.
      "Ta a, ha ha, tên của ta là Kinh Phong." Nam tử áo đen khẽ mỉm cười, nhìn Thích Ngạo Sươngnói, "Ta là người thân của A Bảo. Cho nên, ta sẽkhông làm thương tổn ngươi và ngươi cái vật này, cần khẩn trương."

      Kinh Phong cười cười, cầm Trường trongtay rồi lại nhàng ném , ném về phía ThíchNgạo Sương. Thích Ngạo Sương vội vàng đưatay ra tiếp được, bởi vì nàng nhìn ra đượcTrường cũng bị sợ choáng váng. Nếu lànàng đưa tay tiếp nó chắc nó úpmặt xuống đất rồi.

      Trường bị Thích Ngạo Sương túm được,trực tiếp như làn khói chui vào thân thểThích Ngạo Sương, cũng có keeu nửatiếng.

      "Người thân của A Bảo?" Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn nam tử áo đen, giờ mới hiểuđược người là A Bảo.

      "Đúng, ta là người thân duy nhất của A Bảo."Kinh Phong tới chỗ này, mặt lộ ra mộttia dịu dàng.

      "Ngươi. . . . . ." Thích Ngạo Sương khẽ cau mày nhìn Kinh Phong, trực giác của nàng tự với mình, người này tuyệt đối đơn giản. Bởivì người cảm thấy tia hơi thở, cảm thấy chút lực lượng. Người trước mắt, giống như chính là làn sươngmỏn manh. Trong nháy mắt bỗng nhiên lại cảm thấy hòa cùng thiên nhiên, giống bức cổ họa. Giống như cái thế giới này chính là , chính là cái thế giới này.

      Cảm giác rất quái dị, cũng rất kinh ngạc
      "Thích Ngạo Sương, ngươi chuẩn bị tốt đểđối mặt với vận mạng của ngươi chưa?" Kinh Phong nhìn Thích Ngạo Sương, nhàn nhạt hỏi ra câu như vậy.

      "Cái gì?" Thích Ngạo Sương hơn giật mình, tại sao người trước mắt như thể biết trước tương lai vậy
      "Số mạng ngươi tràn đầy chông gai. . . . . ." Kinh Phong hình như ở khẽ thở dài cái, "Ngươicó nghĩ là nên bỏ cuộc ?"

      "Chưa từng có, trước kia , tại , tương lai càng !" Thích NgạoSương kiên định lắc đầu, nghiêm túc , "Ta sẽthẳng tiếng về phía trước, dừng lại, ai cũng thể ngăn cản ta."

      "Ha ha, ta muốn cũng thế. Cho nên, người nọmới có thể kiên định chờ đợi như vậy sao?"Kinh Phong khẽ rũ mắt xuống tiệp, lẩm bẩm, hình như ở đối với lời của Thích NgạoSương, tự nhủ với mình.

      "Ngươi biết cái gì?" Thích Ngạo Sương có chút gấp gáp cảm giác nam tử trước mắt hình biết rấtnhiều, tại sao biết có người chờ đợi nàng?Thích Ngạo Sương hỏi tới , "Ngươi là ai? Rốtcuộc là ai?"

      "Ta sao? Ta là thủ hộ vị diện." Kinh Phong nhàn nhạt cười, ngẩng đầu nhìn xanh thẳm bầu trời, nhàng , "Mãi mãi thay đổi. . . . . ."

      Thích Ngạo Sương ngẩn ra, nhìn trước mắt người của nhất thời im lặng. Tại sao lại thấy được ưu thương nhàn nhạt đó? Đó là loại côđộc tịch mịch ưu thương.

      "Chỉ là, xuất của ngươi, có lẽ đánh vỡnhững quy luật kia." Trong mắt Kinh Phongthoáng qua ưu tư rồi biến mất, cúi đầu nhìn Thích Ngạo Sương nhàng .

      "Vị diện kia, rốt cuộc có cái gì? Cảnh giới Phá Toái Hư , bước vào rồi về sau còn có mưu gì ?" Thích Ngạo Sương lần đầu tiênvội vàng hỏi người như thế
      "Ngươi, chính mình tự xem, hiểu thôi, phải sao?" Kinh Phong cũng trả lờimà lại hỏi ngược lại như vậy.

      Thích Ngạo Sương vừa định mở miệng tiếp tụchỏi thăm, Kinh Phong lại : "Ngườingươi muốn tìm, vẫn còn ở chờ ngươi. Phảinhanh. . . . . . Nếu , ngay cả người kia đềukhông thể tự bảo vệ bản thân nữa . . . . ."

      Dứt lời, cuồng phong chợt nổi lên, thổi ThíchNgạo Sương cơ hồ đứng vững.

      "Cái gì? Ngươi như vậy có ý tứ gì? Người kia thể tự vệ được nữa là sao? Người kia, có phải hay Tạp Mễ Nhĩ ? Có phải haykhông. . . . . ." Thích Ngạo Sương hô to, tronglòng nóng nảy. Người trước mắt, tuyệt đối biết cái gì đó. Nhưng tại sao , mà lànói chút như vậy! Gió ngừng thổi, nhưng làtrước mắt còn bóng dáng Kinh Phongnữa.
      Chung quanh như cũ là hương thơm hoa tươi, mặt trời rực rỡ. Lại bóng người,giống như mới vừa rồi Kinh Phong ra chỉ làmột cơn ảo giác.

      Người ngươi muốn tìm, vẫn còn ở chờ ngươi.

      Phải nhanh. . . . . .

      Nếu , ngay cả người kia đều thể tự vệ được nữa. . . . . .

      Người kia, là Tạp Mễ Nhĩ sao? Là Tạp Mễ Nhĩ sao?

      Tạp Mễ Nhĩ thể tự vệ được nữa? Làm sao lại như vậy? Rốt cuộc chuyện biến thành dạnggì, rốt cuộc Tạp Mễ Nhĩ làm sao?

      Chợt, Trong lòng của Thích Ngạo Sương rất vộivàng. Đột phá, nhất định phải mau sớm đột phá.Nhất định phải vị diện! Lời của LãnhLăng Vân còn vang vọng trong tâm trí nàng, chúng ta chờ nàng!

      Thích Ngạo Sương hít hơi sâu, nỗ lực bình phục lại tâm tình của mình. Sau đó chậmrãi ngay tại chỗ ngồi xuống, bắt đầu điều chỉnhlại suy nghĩ của mình. . . . . .

      Dần dần, suy nghĩ hình như càng ngày càng ràng, vừa hình như có trọng điểm nàng nắm bắt được.
      Rốt cuộc là cái gì đây?

      Thích Ngạo Sương cứ như vậy ngồi lẳng lặngnơi đó, quên mất tất cả chung quanh.

      Thời gian, gian, vào giờ khắc này giốngnhư đều tồn tại.

      Nàng cứ như vậy chậm rãi tiến vào loại gian cách nào diễn tả bằng ngôn từ .
      Quên mất tất cả, thậm chí quên mất mình.

      Khi Thích Ngạo Sương tỉnh lại lần nữa, Mặt trời nhô cao. Thích Ngạo Sương chậm rãi đứnglên, nhìn chút hình như có bất kỳbiến hóa nào chung quanh, nữa ngẩng đầu nhìn hạp cốc rồi xoay người ra ngoài.

      tới miệng hạp cốc, lại ngạc nhiên phát Kiều Nạp Sâm ngủ gà ngủ gật.

      "Kiều Nạp Sâm, làm sao ngươi lại ở chỗ này?"Thích Ngạo Sương kinh ngạc hỏi.

      "À?" Kiều Nạp Sâm như ở trong mộng tỉnh lại, "Ngạo Sương, đệ cuối cùng ra."

      "Cái gì?" Thích Ngạo Sương còn là bộ dángvẻ nghi hoặc, "Làm sao huynh biết ta ở chỗnày? Huynh tìm ta có chuyện gì sao? Đợi bao lâu? Tại sao vào tìm ta?"

      Lời Thích Ngạo Sương khiến Kiều Nạp Sâmdở khóc dở cười, chỉ có xoa xoa đầu : "NgạoSương, chẳng lẽ đệ quên mất, đệ ra khỏi Thiên Đạo Môn liền thần hồn điên đảo cứ về phía trước, cũng có chú ý đến ta theo sau. Sau đó đến nơi này, nơi này có kết giới, đệ tùy tiệnliền tiến vào, ta làm thế nào cũng vào được, chỉ có ở chỗ này chờ đệ. Nửa tháng rồi,đệ rốt cuộc cũng ra."

      "Cái gì? ! Nửa tháng?" Thích Ngạo Sương kinhhãi, nàng chỉ là cảm giác mình ngồi buổi tối, thế nào lại là qua nửa tháng?

      "Đúng vậy a, nếu đệ cho rằng ta tiềutụy như vậy, ta lo lắng cho đệ, nhưng mà ta lại vào được. Đệ sao chớ? Ở bên trong xảy ra cái gì?" Kiều Nạp Sâm nhìn từ trênxuống dưới Thích Ngạo Sương, càng xem càngkinh ngạc. Thích Ngạo Sương hình như có chútkhông giống trước kia, nhưng là, rốt cuộc giống chỗ nào?

      "Ta sao." Thích Ngạo Sương cười nhạt, nhìn Kiều Nạp Sâm tiều tụy vươn tay vỗ vỗ bờ vai của cười , "Cám ơn."

      "Ngạo Sương, đệ, giống như có chút giống trước kia." Kiều Nạp Sâm cau mày nhìn Thích Ngạo Sương, vuốt cằm của mình.

      " thôi, chúng ta trở về. Ta nghĩ có chuyện phải giải quyết ." Thích Ngạo Sương lộ ra nụ cười kiên định.

      "Ngạo Sương. . . . . . ?" Kiều Nạp Sâm có chútnghi ngờ, nhưng là thế nhưng lại cảm thấy,Thích Ngạo Sương nửa tháng này hình như có chút thay đổi.

      "Kiều Nạp Sâm, biết huynh, là tốt." Thích Ngạo Sương nở nụ cười, hai chân nhàngmột chút, bay thẳng lên , đợi Kiều Nạp Sâm lấy lại tinh thần, liền trực tiếp hướng đến Học Viện Ngôi Sao mà bay tới.

      Kiều Nạp Sâm nhìn bóng lưng Thích Ngạo Sương hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, tiếp theo là gương mặt cười khúc khích, sau đó cũng đuổi theo.

      Khi Thích Ngạo Sương trở lại Học Viện thấy cảnh tưởng hơi bật ngờ. Có hai người phờ phạc rã rượi ngồi ở thang đá lên, vừa . Bêntrái là Mạt Lý Na, bên phải là Tháp Lệ Na. Haingười tinh thần đều vô cùng tốt, hai tay chống cằm, đầu thỉnh thoảng khẽ thở dài, haingười đều ở đây ngủ gà ngủ gật.

      Đây là chuyện gì xảy ra? Thích Ngạo Sương có chút nghi hoặc nhìn hai người.

      Kiều Nạp Sâm lúc này cũng rơi xuống, híp mắt ngáp dài lớn tiếng la hét: "Mệt chết ta, buồn ngủquá buồn ngủ quá, ta hôm nay muốn ngủ, ta muốn ngủ ba ngày ba đêm đều tỉnh dậy!"

      Hai người bị Kiều Nạp Sâm đánh thức, cũngkinh hãi đột nhiên ngẩng đầu, sau đó thấy được người mà họ ngày đêm chờ đợi
      "Thích Ngạo Sương!"

      "Sư đệ. . . . . ."

      Hai nữ nhân đồng thời đứng lên liền chạy về phía Thích Ngạo Sương. mặt đều là mừngrỡ như điên, lo lắng nơi đáy mắt hoàn toàn tan biến. Hiển nhiên hai người này là đợi Thích Ngạo Sương trở về!

      Thích Ngạo Sương lòng chợt dâng lên cỗcảm giác chẳng lành, vội vàng lui về phía sau .

      Hai nữ nhân mới quản nhiều như vậy,mục tiêu đều là lòng ngực của Thích Ngạo Sương, hai người động tác rất mạnh, nhất địnhbổ nhào vào ngực Thích Ngạo Sương.

      Kiều Nạp Sâm sắc mặt đại biến, lập tức dũng lấy khí thế sét đánh kịp bưng taixông lên trước, tay kéo Thích Ngạo Sươngđến phía sau mình, sau đó vô sỉ bỉ ổi giươngngực của mình ra. Hai nàng kia kịp thuchân, trực tiếp nhào tới trong ngực Kiều Nạp Sâm.

      màn bây giờ là thế này: Thích Ngạo Sương há to mồm kinh ngạc đứng ở phía sau Kiều Nạp Sâm nhìn trước mắt kinh hãi, hai nàng thẳng tắpnhào vào lồng ngực Kiều Nạp Sâm, Kiều Nạp Sâm bộ dạng hy sinh dũng.

      "Các ngươi cần gì nhiệt tình như vậy nha? Ha ha, mặc dù Kiều Nạp Sâm ta ngọc thụ lâmphong, tuấn phi phàm, nhưng cái liền nhào tới cả hai mĩ nhân, ta chịu nổi a." Kiều Nạp Sâm cười lên ha hả, nhìn như là rấthưng phấn câu như vậy

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 44: Tạp Mễ Nhĩ là ai?

      “Sao các muội phải nhiệt tình như thế? Ha ha, tuy Kiều Nạp Sâm ta ngọc thụ lâm phong, tuấn phi phàm nhưng hai người nhào tới lúclàm sao ta chịu nổi.” Kiều Nạp Sâm cười ha hả, nhìn rất hưng phấn, .

      Hai nàng tựa như có gắn lò xo, nhanh chóng tránh xa khỏi lồng ngực của Kiều Nạp Sâm, nhìnhắn đầy giận dữ, tức giận quát to.

      “Ai nhiệt tình với huynh chứ?Là huynh tự nhào tới mà!”

      “Huynh là đồ lừa đảo! Khốn nạn!”

      cần phải , giọng thứ hai là của Mạt Lý Na. Từ lần trước Mạt Lý Na bị Kiều Nạp Sâmdùng cách đó ép, lúc mình bình tĩnh lại, càngnghĩ càng thấy có điều hợp lý. Lại nhớ tới vẻ mặt Thích Ngạo Sươn lúc đó ràng là đangcố gắng kiềm chế. Mạt Lý Na kết luận là ThíchNgạo Sương tuyệt đối có loại sở thích đó,chỉ là muốn dùng cách đó để từ chối mình mà thôi!

      “Chậc chậc, sao muội lại có thể vô tình như thếnhỉ? Vừa rồi còn nhiệt tình nhảy vào ôm ấp thếmà giờ lại năng tuyệt tình thế với ta. Ta thậtđau lòng đó…” mặt Kiều Nạp Sâm ai oán, nhìnMạt Lý Na, bằng giọng cực kỳ tủi thân.

      Thấy vậy, Thích Ngạo Sương cảm thấy buồn nôn. Tên này cứ như vậy.

      “Đáng ghét! Ta tin lời bịa đặt lung tung của huynh đâu!” Mạt Lý Na dậm chân, tức giậnnhìn Kiều Nạp Sâm, gầm lên, “Huynh tránh ra!”

      “Sao ta phải mở đường?” Kiều Nạp Sâm thầmkêu ổn trong lòng. Xem ra nha đầu trước mặt biết lần trước mình lừa nàng. Chuyệnnày hay. Thích Ngạo Sương khôngthể tiếp nhận tình cảm của nàng với mình được,bởi vì Thích Ngạo Sương cũng là nữ nhân!

      “Tránh ra!” Mạt Lý Na giận dữ, bước lên địnhđẩy Kiều Nạp Sâm. Đương nhiên sống chết chịu mở. Nhưng phòng được Mạt Lý Na chứ phòng được Tháp Lệ Na. Thừa dịp này, Tháp Lệ Na lướt qua hai người, chạy vộitới trước mặt Thích Ngạo Sương.

      “Sư đệ, xin lỗi. Vì ta nên mọi chuyện mới trở nên thế này! xin lỗi, xin lỗi.” Tháp Lệ Na đứng trước mặt Thích Ngạo Sương, nhìnnàng đầy đau khổ, “Sư đệ, những ngày vừa rồikhông thấy đệ ta rất lo. Cho nên ta vẫn luôn đợi đệ ở đây.” Khóe mắt Tháp Lệ Na có giọt nước mắt. Lúc này nàng còn rụt rè nữa. Từ lúcThích Ngạo Sương rời khỏi Thiên Đạo Môn,Tháp Lệ Na vô cùng yên lòng, xông về học viện nhưng thấy bóng dáng của ,cũng ai biết đâu. Trong nửa thángnày, Tháp Lệ Na luôn lo lắng hãi hùng, trong lòng nhớ nhung khôn nguôi. Rốt cuộc nàng đãhiểu vị trí của Thích Ngạo Sương trong lòngmình là ai có thể thay thế được. Nàng đãhoàn toàn hiểu tâm ý của mình rằng nàng thích Thích Ngạo Sương.

      “Tháp Lệ Na! Tỷ đừng nữa!” Mạt Lý Na thấy Tháp Lệ Na đoạt được tiên cơ nóngnảy, biết lấy sức đâu ra mà trực tiếp đẩyKiều Nạp Sâm ra, vọt lên.

      Kiều Nạp Sâm há hốc miệng, nhìn màntrước mắt, biết phải làm sao.

      Mà Thích Ngạo Sương cực kỳ nhức đầu.Nàng biết thể dễ dàng thoát khỏi chuyện này!

      “Sư đệ, ta rất lo cho đệ. Ta…ta mong đệ gặp chuyện may. Ta chỉ muốn thấy đệ bình an.” Tháp Lệ Na để ý tớiMạt Lý Na, mắt sáng rực nhìn Thích Ngạo Sương, cách nghiêm túc. Giờ phút nàynàng như trước đây, đứng nhìn Thích Ngạo Sương và Mạt Lý Na ở cùng nhau mà lòngxót xa nữa.Nàng phải lựa chọn hành động, nếu tất cả khôn có khả năng thành thực được. Là người phải tranh thủ vì mìnhmột lần. thử lần sao biết có thểthành công hay ?

      “Thích Ngạo Sương!!!” Mạt Lý Na cao giọng,trong giọng chứa tức giận và lo lắng,“Huynh! Huynh thấy rằng ta cũng chờhuynh lâu rồi sao? Chẳng lẽ huynh vẫn rõtâm ý của ta sao?”

      Thích Ngạo Sương bóp trán, nhất thời cảm thấytrời đất mù mịt, đất đá bay mù trời, cực kỳ khổ sở.

      “Muội cũng có thể hiểu tâm ý của ta.” ThíchNgạo Sương đau đầu, .

      “Huynh lại muốn từ chối ta sao? cho ta biếtlý do . Có phải bởi vì nàng ? Có phải bởi vì vị sư tỷ này ?!” Mạt Lý Na vừa nóngvừa giận, duỗi ngón tay chỉ Tháp Lệ Na bên cạnh, cực kỳ tức giận mà hỏi. Đáy mắt nàng vôcùng phức tạp, có mong đợi, có sợ hãi…MongThích Ngạo Sương trả lời là , sợ là ThíchNgạo Sương thừa nhận suy đoán của mình.

      Lúc này Tháp Lệ Na cũng cực kỳ căng thẳng,nhìn Thích Ngạo Sương đầy chờ mong, chờnàng trả lời.

      Trong lòng Thích Ngạo Sương rất bối rối, nhìnMạt Lý Na quấn quýt bên, lại nhìn Tháp Lệ Na nhìn mình đầy chờ mong, rốtcuộc nhàng trả lời: “ phải vậy.”

      Dứt lời, trong mắt Tháp Lệ Na đều là thất vọng. Mạt Lý Na cũng hơi vui mừng. tốt quá, Thích Ngạo Sương thích vị sư tỷ này!

      “Nhưng ta cũng chấp nhận muội.”Thích Ngạo Sương nhàng thở dài, nhìn hai nàng, mặt nghiêm túc, , “Bây giờ ta rõcho hai người biết, ta chỉ coi hai người là muộimuội, tuyệt đối có ý gì khác, thểđáp lại hai người, cũng thích hai người.”

      Hai nàng sững sờ mà nhìn Thích Ngạo Sương với khuôn mặt nghiêm túc, nỗi đau trong lòngdần dần lan ra.

      “Tại sao?”

      “Tại sao?”

      Hai nàng đồng thanh hỏi, mặt đều đầy khôngcam lòng và vội vã.

      Bởi vì nàng ấy là nữ nhân chứ sao.Kiều NạpSâm đứng yên lặng bên cạnh, nhưng trong lòng hô hào như vậy. Đương nhiên dám la to, chỉ có thể im lặng đứng bên mà nhìn tất cả.

      Thích Ngạo Sương nhìn hai nữ tử đầy vẻ khẩn thiết trước mặt, khẽ thở dài, nghiêm mặt,: “Hai người có biết lý do vì sao ta phải bước vào cảnh giới Phá Toái Hư hay ?”

      “Tại sao?” Tháp Lệ Na ngẩn ra, sau đó lập tứchỏi.

      “Là bởi vì ngừng theo đuổi sức mạnh à?” Mạt Lý Na hỏi hơi nghi ngờ, nhưng trong lòngbác bỏ ngay cái suy đoán này. Thích Ngạo Sương có theo đuổi sức mạnh nhưng phải là theo đuổi cách biến thái.

      “Ta muốn bước lên nơi mới, ở đó có người chờ ta. Ta phải , nhất định phải .” Thích Ngạo Sương ngẩng đầu, nhìn bầu trời xanh vời vợi, ánh mắt buồn rầu, trong giọng có chứa ưu thương.

      “Có người chờ huynh? Ai vậy? Người trong lòng của huynh à?!” Mạt Lý Na nhìn vẻ mặtThích Ngạo Sương, lập tức vội vàng hỏi.

      Tháp Lệ Na nhìn vẻ mặt của Thích Ngạo Sương, lên tiếng. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy thiếu niên trước mắt này liền thấy được ưu thương nhàn nhạt trong mắt . ra nguyên nhân của ưu thương đó là vậy sao? Người thương bước vào cảnh giớiPhá Toái Hư trước, chờ ở đó. Hai người chia cách, vẫn thể đạt tới cảnh giới Phá Toái Hư cách nhanhchóng, cho nên mới luôn ưu thương như thế sao? Vậy nhất định người kia rất quan trọng, vô cùng quan trọng trong lòng rồi.

      Thích Ngạo Sương cúi đầu nhìn Mạt Lý Na cóvẻ mặt khẩn thiết, mỉm cười, phủ nhận cũng thừa nhận. Nhưng thái độ như vậychứng tỏ là chấp nhận.

      Tháp Lệ Na cũng cúi đầu, thể thốt đượclời nào.

      Kiều Nạp Sâm nhìn màn trước mắt, nghehết câu chuyện của họ. Sau khi thấy Thích NgạoSương chấp nhận lời suy đoán của Mạt Lý Na cũng biết mình cảm thấy thế nào nữa. Trong khoảnh khắc đó chợt thấy trong lòngđau xót mãnh liệt. Thích Ngạo Sương có người trong lòng sao? Vậy nên mới phải giả làm nam nhân để ngăn chặn những rắc rối cầnthiết. Mà vào học viện Tinh Thần là để sớmbước vào cảnh giới Phá Toái Hư để gặpngười đó sao?

      Rốt cuộc người kia là người như thế nào mà khiến Thích Ngạo Sương quên mình như thế?

      “Đừng lãng phí tình cảm với ta nữa, được ? Ta thích các tỷ, vĩnh viễn cũngsẽ .” Thích Ngạo Sương chần chừ,vô cùng nghiêm túc và dứt khoát mà ra câunày. Nàng biết càng đành lòng ra lại càng tàn nhẫn. Nhất định phải cắt đứt hoàn toàn tâm tư của bọn họ.

      Sắc mặt Tháp Lệ Na đầy chán nản, cắn chặtmôi, nước mắt vòng quanh trong mắt, đau khổ cúi đầu, câu nào.

      Vẻ mặt Mạt Lý Na cũng đầy đâu khổ, nước mắt kìm được mà chảy xuống.

      Thích Ngạo Sương cau mày, nhẫn tâm mà :“Ta rất ràng, mong các tỷ đừng trở lạidây dưa với ta nữa. Ta có chút cảmgiác gì với hai người, sau này cũng .”Thích Ngạo Sương dứt lời lướt qua hai người,bước lên bậc thềm.

      Hai nàng đứng im tại chỗ nhúc nhích.

      Kiều Nạp Sâm liếc hai người. cỗ đau đớnkhông thể diễn tả được dần dần lan lên đầu. thở dài rồi bước theo sau Thích Ngạo Sương.

      Thích Ngạo Sương im lặng suốt đường , KiềuNạp Sâm càng yên lặng hơn.

      Hai người cứ trở về ký túc xá như vậy.

      Trở lại ký túc xá, Thích Ngạo Sương nằm vật xuống giường, thở ra hơi dài, nhìn màn che đầu, ngẩn người.

      Tình cảm của con người kỳ diệu….

      Nhưng hôm nay từ chối họ dứt khoát như thế,Thích Ngạo Sương tuyệt hối hận. Xử lý như thế là tốt nhất.

      Thích Ngạo Sương nhắm mắt lại dưỡng thần rồiđứng dậy chuẩn bị tắm.

      Lúc này, Trường chui ra, nằm giááo, trong lòng vẫn còn sợ hãi, : “Thích Ngạo Sương, hôm nay sợ quá . ngờ lạigặp phải Kinh Phong đại nhân.”

      rất mạnh. Ta biết.” Thích Ngạo Sương cởiáo nới thắt lưng, chuẩn bị tắm.

      “Đâu chỉ là mạnh. Nơi này thực ra đều nhờ hắnchèo chống. chính là người bảo vệ nơi này.” Trường vỗ vỗ bộ ngực bằng phẳng của mình, vẫn còn sợ hãi, , “Bộ tộc chúng tađều nghe theo lệnh . Ta lén trốn tới đây, ngộ nhỡ trách tội ta xong đời! có thể khiến ta biến mất khỏi thế giới này trong nháy mắt. A a a, đáng sợ quá.” Trường nghĩtới mà sợ.

      “Ta cảm thấy biết rất nhiều bí mật muốn ai biết. Thậm chí còn biết tất cả những mưu ngầm nữa.” Thích Ngạo Sương cau mày , “Nhưng vì số nguyênnhân gây trở ngại nên ra thôi.”

      “Dù sao chúng ta cũng chọc nổi .”Trường giựt giựt khóe miệng, “Ta muốn biết biết những gì. Ngộ nhỡ diệt khẩu sao?!”

      Thích Ngạo Sương trầm mặc, đăm chiêu.

      “Thích Ngạo Sương, ngươi nghĩ gì đấy?”Trường cao giọng hỏi.

      “Ta nghĩ…Tạp Mễ Nhĩ…” Thích Ngạo Sương nhàng .

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 45: Thích Ngạo Sương có người

      “Ta nghĩ tới…Tạp Mễ Nhĩ…” Thích NgạoSương nhàng .

      “Ai? Tạp Mễ Nhĩ là ai?” Trường ngạcnhiên.

      Thích Ngạo Sương khẽ trầm mặc, ánh mắt hơimông lung, suy nghĩ dần dần bay xa. Tạp MễNhĩ, Tạp Mễ Nhĩ… là ai? là người vẫn luôn ở bên cạnh mình. Là người tốt hay kẻ xấu? vẫn luôn ở cạnh mình tự nhiên như thói quen. vẫn mỉm cười dịu dàng, pha trà hoa hồng cho mình. vẫn đùa giỡn mình trong lòng bàn tay nhưng cũng rất quan tâm mình.


      Tạp Mễ Nhĩ, Tạp Mễ Nhĩ….

      Thích Ngạo Sương khe khẽ gọi cái tên này.

      Kinh Phong vậy là có ý gì? Chẳng lẽ Tạp MễNhĩ cũng gặp khó khăn? Tạp Mễ Nhĩ mà cũnggặp phải khó khăn giải quyết được sao?

      “Hứ, với ta thôi. quan tâmtới ngươi nữa.” Trường thấy Thích NgạoSương nhớ tới cái gì tới mất hồn, thèm để ý tới mình, thở phì phò, vứt lại câu rồi chuivào trong người Thích Ngạo Sương.

      Thích Ngạo Sương lẳng lặng tẩy rửa thân thể, từ từ mở ra đôi tay của mình, nhìn bàn tay xa lạ mà quen thuộc, trong lòng vô cùng phức tạp. Cảmgiác lành lạnh truyền tới từ tai. Thân xácnày là của Phong Dật Hiên, bông tai tai là đôi mắt của Lãnh Lăng Vân. Bây giờ họ đicùng nhau, ba người trở thành thể. Loại cảm giác này kỳ quái, cực kỳ kỳ diệu.

      Tắm xong, Thích Ngạo Sương thay quần áo rangoài. biết vì sao bây giờ nàng rất muốn uống chén trà hoa hồng. Muốn uống phải tới khu phố phồn hoa phía tây học viện, tìmmột quán trà.

      mình , tìm được quán trà trang trí tao nhã, Thích Ngạo Sương ngồi bên cửa sổ, gọi bình trà hoa hồng, lẳng lặng thưởng thức. Quảnhiên trà mà Tạp Mễ Nhĩ pha mới là ngon nhất.Hay mùi vị đó trở thành thói quen?

      Mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ khiến tầm nhìn trở nên mơ hồ. Thích Ngạo Sương nhìn qua khungcửa, suy nghĩ bay tới nơi rất xa. Ngày đó thời tiết cũng u thế này, đó là lần đầu tiên gặp Đông Phong Hầu, mọi người đứng tường thành đánh lui động vật biển. biết TạpMễ Nhĩ lấy đâu ra cái ô hình mặt trời nhỏmà che nước biển văng tung tóe. Vốn là rất buồn cười nhưng do Tạp Mễ Nhĩ làm nên rất tao nhã và tự nhiên. Ngay cả A Bảo cũng nhảy lênngười Tạp Mễ Nhĩ để tránh nước biển.

      Khi đó tất cả mọi người ở chung chỗ thậtvui vẻ. Nhưng thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi. Toàn bộ quá khứ về, lúc Thích Ngạo Sương nhớ tới quãng thời gian vui vẻ đó nở nụ cườinhàn nhạt.

      “A, ta tưởng huynh biết cười cơ đấy.” giọng mềm mại quyến rũ truyền vào tai Thích NGạo Sương, sau đó mùi hương ngào ngạt xông vào mũi. Trước mắt Thích Ngạo Sương chợt lóe, Á Sa Ni Na cười hì hì ngồiđối diện với nàng, khẽ nhíu mày đầy phong tìnhvạn chủng nhìn Thích Ngạo Sương.

      Nụ cười mặt Thích Ngạo Sương biến mất,lạnh lùng mà nhìn nữ tử mềm mại đáng yêutrước mắt, lạnh nhạt : “Dung mạo và bản chất của nương quả kém xa nhau.”

      “Huynh, huynh có ý gì?!” sắc mặt Á Sa Ni Nathay đổi, còn dáng vẻ cười cười nữa mànhìn Thích Ngạo Sương đầy tức giận, “Ý huynh là bề ngoài và bản chất của ta trái ngược nhau sao?”

      “Thậm chí còn quên cả phép lịch tối thiểu thìta khó có thể khen ngợi giáo dưỡng củacô nương.” Thích Ngạo Sương chuyện chút khách khí. là bởi vì nữ tử trước mắt cắt đứt dòng hồi tưởng ấm áp của mình. Hailà ánh mắt nàng ta nhìn mình như nhìn con mồi vậy. Nữ tử này là tò mò về mình. Nhưng Thích Ngạo Sương cho nàng ta cơ hội tìmhiểu mình.

      “Huynh! Huynh như thế với quý sao?” Á Sa Ni Na tức giận mà nhìn Thích NgạoSương, mặt đỏ lên. Đây là lần đầu tiên có người chuyện khách khí chút nào với nàngta như vậy.

      Thích Ngạo Sương gì, nâng chén tràlên, nhàng nhấp ngụm, quay sang nhìn cảnh tượng mông lung ngoài cửa sổ. Tất cả mọi thứ đường được nước mưa tẩy rửa trở nên mát mẻ.

      “Thích Ngạo Sương, huynh đừng tưởng takhông biết bí mật của huynh, hừ!” Á Sa Ni Na kề sát vào Thích Ngạo Sương, cười lạnh rồi , “Huynh phải nam nhân mà là nữ nhân.”

      Á Sa Ni Na xong liền quan sát phản ứng của Thích Ngạo Sương cách chăm chú khácthường. Đáng tiếc là nàng ta phải thất vọngrồi. Thích Ngạo Sương vẫn giữ dáng vẻ hờ hững,thậm chí còn quay lại.

      “Thích Ngạo Sương! Huynh, huynh khônglịch ! Huynh lại bỏ quý ột bên, quaycái gáy về phía nàng ấy. Huynh cóphong độ!” Á Sa Ni Na thấy thái độ lạnh lùng của Thích Ngạo Sương tức giận trong lòng,cắn răng mà .

      “Người lịch là ai ấy nhỉ? Vị tiểu thư này, tỷ được ta đồng ý mà tự tiện ngồiđối diện với ta, hơn nữa còn sỉ nhục ta. Ta nổi giận với tỷ là vô cùng có phong độrồi.” Thích Ngạo Sương chỉ hơi quay lại, trênkhóe miệng nở nụ cười mỉa mai, thản nhiên .

      Á Sa Ni Na á khẩu, trả lời được, sửng sốtngồi đó, hồi lâu được câu nào.

      “Ơ, nữ thần Á Sa Ni Na của chúng ta mà cũngcó ngày phải sửng sốt thế này à?” Chợt mộtgiọng chua ngoa mang theo vui mừng khi người khác gặp họa truyền tới.

      Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, nhìn màn mưangoài cửa sổ, trong lòng buồn bực. Muốn tìm nơi yên tĩnh để ở mình lúc mà sao khóthế. Mình gây chuyện mà chuyện bát quái tìm tới mình. Giọng này là của ai vậy?

      “Y Bối Nhĩ!” Á Sa Ni Na quát lạnh, rồi cườilạnh, “Ta kinh ngạc còn tốt hơn người cónổi người .”

      “Ngươi! Đồ nữ nhân táng tận lương tâm, ngoàidụ dỗ nam nhân khắp nơi ngươi còn biết làm gì? Sao, hôm nay để mắt tới Thích Ngạo Sương, kết quả là bị kinh ngạc à?” Nữ tử vừa vừa đặt mông ngồi cạnh Thích Ngạo Sương chút khách khí, tức giận mà mắng, sao đó mỉamai đầy hả hê.

      Thích Ngạo Sương vẫn quay lại, chỉ lẳnglặng nhìn cảnh mưa bên ngoài.

      Hai nữ nhân phóng điện qua lại, ánh mắt đối chọi nhau trong trung, sấm sét vang trời.

      Điều này cũng có gì kỳ lạ. Lúc học viện bình chọn hoa khôi, Á Sa Ni Na chỉ tới trìnhdiện mà thấy tăm hơi. Sau, tứ đại hoakhôi được bình chọn theo thứ tự là Lan Ni (là nhân vật bất hạnh bỏ mạng), Mạt Lý Na (thường giả bộ uất ức và dùng vẻ mặt đáng yêuđể đùa giỡn nam nhân), Bối Sắt Phân Ni (nữ sinh bốc đồng, ra trong lòng sớm có người ), còn người chính là Y Bối Nhĩtrước mắt. Nhưng sau khi mọi người thấy Á Sa Ni Na mới ra nàng ta mới là hoa khôi của học viện. Dung mạo của nàng mới là đầu bảng, nàng mới là hoa khôi của học viện. Mà sắc đẹp của Y Bối Nhĩ còn kém hơn những người kia. Nếu đưa Á Sa Ni Na vào Y BốiNhĩ được tính là hoa khôi của học viện cho nên Y Bối Nhĩ vẫn đối địch với Á Sa Ni Na.


      Chuyện này phải là lý do trực tiếp khiếnY Bối Nhĩ ghét Á Sa Ni Na như thế. Mà bởi vì Y Bối Nhĩ vốn có người tâm đầu ý hợp, nhưng sau khi thấy Á Sa Ni Na liền thay đổi, mãnh liệt theo đuổi nàng. Khi Á Sa Ni Na đùa giỡntình cảm, đá lại muốn quay lại với Y Bối Nhĩ, bị nàng đánh cho thừa sống thiếu chết, suýt chút nữa phải lăn . Nhưng từ đó, haingười kết thù với nhau.

      “Ta chưa bao giờ dụ dỗ nam nhân. Đều lànhững nam nhân đê tiện đó dán vào người tađấy chứ.” Lời của Á Sa Ni Na đầy gai, đầumâu dĩ nhiên nhắm thẳng vào người thay lòngvới Y Bối Nhĩ. Y Bối Nhĩ tức đến mức đỏ mặt,vỗ bàn, đứng lên đầy giận dữ, chỉ vào mũi Á Sa Ni Na mà : “Đó là vì nam nhân đê tiện mới thích nữ nhân đê tiện!”

      “Xin nhường chút.” Thích Ngạo Sương nhức đầu, nhìn chén trà hoa hồng đổ bàn, bất đắc dĩ mà đứng lên, giọng với Y Bối Nhĩ.

      Lúc này Y Bối Nhĩ nổi nóng, sao có thể để lời Thích Ngạo Sương vào tai. Nàng ta chốngnạnh, quát đầy phẫn nộ: “Nhường cái gì mànhường? thấy ta có việc à?”

      Thích Ngạo Sương gì, chỉ vung nhẹtay lên, Y Bối Nhĩ liền đứng vững, bay lên trời, đập vào Á Sa Ni Na đứng xem trò vui.

      Hai nữ nhân kêu lên sợ hãi, rối thành nùi.

      Thích Ngạo Sương đứng lên, gọi phục vụ, đổi vị trí khác. Ngồi vào chỗ mình xong, nàng trực tiếp bày cái kết giới, ngăn cách tất cả tiếng độngở bên ngoài. Cho tới khi màn đêm buông xuốngnàng mới đứng lên, tính tiền xong từ từ ra.

      tới cửa, nhìn màn mưa mờ mịt bên ngoài,Thích Ngạo Sương mỉm cười, bước vào trongcơn mưa .

      Lúc này Á Sa Ni Na ở trong ký túc xá của Kiều Nạp Sâm, khoa tay múa chân, căm giận lênán hôm nay Thích Ngạo Sương đắc tội mình ở quán trà. Mà Kiều Nạp Sâm ngáp ngừng, nghe nhưng để ý lắm.

      “Đệ có nghe đấy, tiểu tử đáng chết kia! Ta bị người ta ức hiếp đấy. Ta bị người ta ức hiếp mà đệ còn thờ ơ vậy à!” Á Sa Ni Nabước lên bóp cổ Kiều Nạp Sâm, lắc thậtmạnh.

      Lúc này Kiều Nạp Sâm mới phục hồi tinh thần, nhưng lại ra câu khiến Á Sa Ni Nathiếu chút nữa hộc máu: “Đệ này nữ tỷ tỷ, nếu là người khác chọc giận tỷ còn dễ, đệ có thể đánh . Nhưng đệ đánh lạiThích Ngạo Sương.”

      “Ta…ta…ta nhổ vào!” Á Sa Ni Na thiếu chútnữa tức đến hộc máu, lực tay càng mạnh hơn, liều mạng mà lắc, “Đệ là đồ có tiềnđồ, có chí khí, dám ra những lời có tiền đồ như thế đấy.”

      “Đệ mà.” Kiều Nạp Sâm vò tóc, trả lờikhông chút để ý.

      “Đệ…đệ làm ta tức chết mất!” Á Sa Ni Na chợt buông cổ Kiều Nạp Sâm ra, thở hổn hển, ngồi xuống bên cạnh.

      “Đệ này nữ, tỷ còn chuyện gì để nữa ? Nếu phiền tỷ ra ngoài, tiện tayđóng cửa lại cho đệ. Đệ ngủ tiếp đây.” Kiều NạpSâm ngáp dài.

      “Đồ lợn chết, chỉ biết ngủ!” Á Sa Ni Na vừa đứng lên định chợt nhớ ra chuyện, tức giận mà với Kiều Nạp Sâm, “Chuyện ta bảo đệ làm làm tới đâu rồi?”

      “Gì?” Kiều Nạp Sâm vẫn còn dáng vẻ mơ hồ.

      “Ta bảo đệ dùng gương xem diện mạo thực của Thích Ngạo Sương mà! Đệ muốn là chuyệngì?!” Á Sa Ni Na hận thể đá cước vào mặt Kiều Nạp Sâm.

      Kiều Nạp Sâm giật thót mình, lúc này mới nhớ tới chuyện này.

      “Sao? Có kết quả chưa?” Á Sa Ni Na nhìn bộdạng của Kiều Nạp Sâm, hỏi đầy nghi ngờ.

      . Thấy được nhưng đệ ấy đúng là nam nhân. Hơn nữa còn là nam nhân bình thường.”Kiều Nạp Sâm giựt giựt khóe miệng, trả lời, “Còn nữa, đệ ấy rất được hoan nghênh. Mạt Lý Na theo đuổi bỏ. Sư tỷ của đệ ấy cũng theo đuổi đệ ấy. Nhưng đáng tiếc là ánh mắt đệ ấy quá cao. Hơn nữa…” tới đây, đáy mắt Kiều Nạp Sâm hơi tối lại.

      “Hơn nữa cái gì?” Á Sa Ni Na vội vàng hỏi.

      “Hơn nữa, đệ ấy có người trong lòng.” Kiều Nạp Sâm ngẩng đầu, .

      “Là ai? Sao có thể? Tỷ chưa từng thấy thân cận với ai cả.” Á Sa Ni Na nghi ngờ, cau mày,, “Theo lời đệ, Mạt Lý Na và Tháp Lệ Na hình như đều là có cảm tình đơn phương. Chưa từng thấy đối xử đặc biệt với nữ nhân nàocả…” Á Sa Ni Na suy nhĩ

      phải đâu. Tỷ…tỷ còn điều tra cả nhữngchuyện này à!” Kiều Nạp Sâm bĩu môi khinh thường.

      “Đệ biết cái gì! Lần đầu tiên tỷ gặp ngườinày biết là người có tình có nghĩa…” Á Sa Ni Na tới đây liền bị Kiều Nạp Sâm cắt lời.

      “Chính xác! Tỷ đúng rồi đấy. Lần đầu tien gặp đệ cũng có cảm giác này.” Kiều Nạp Sâm cách chắc chắn.

      nhảm, nếu cảm nhận được sao xứng là đệ đệ của ta.” Á Sa Ni Na liếc Kiều NạpSâm, tiếp, “Đệ xem, người như vậy saocó thể là ngoại lệ được? Tuyệt đối khônggiống Địch Thản Tư. Nhưng có người , tại sao lại chưa từng liếc nhìn ta lấy cái?”

      “Ai người ta có? Chỉ là tỷ tra được ai là người trong lòng của người ta thôi.”Kiều Nạp Sâm dương quái khí mà .Nhưng hiểu sao có chút ghen tỵ nổilên trong lòng .

      “Có ý gì?” Á Sa Ni Na ngạc nhiên.

      “Người trong lòng đệ ấy sớm tới nơikhác, vào cảnh giới Phá Toái Hư trước đệ ấy. Cho nên đệ ấy mới cố gắng tu luyện như thế. Đệ ấy muốn tới đó để đoàn tụ với ngườitrong lòng.” Kiều Nạp Sâm trợn trắng mắt, mất kiên nhẫn mà .

      à?” sắc mặt Á Sa Ni Na dễ nhìn hơn chút. vậy là phải sức quyến rũ của mình có vấn đề.

      ! Được rồi, tỷ . Đệ muốn ngủ.” Kiều Nạp Sâm ngáp dài, ngã lên giường, hạ lệnh đuổi khách.

      “Trả ta cái gương.” Á Sa Ni Na vươn tay đòi lạiđồ của mình.

      “Tạm thời để đệ giữ . Vật này chơi vui.Đợi đệ chơi thời gian rồi trả cho tỷ.” Kiều Nạp Sâm nhắm mắt, đợi Á Sa Ni Nanói liền chặn lời nàng, “Đệ này nữ tỷ tỷ,tỷ hẹp hòi vậy đâu nhỉ? Chỉ là vật thôi, đưa cho đệ đệ duy nhất của mình chơi thìcó làm sao.”

      “Cắt! Tiểu tử đáng chết!” Á Sa Ni Na trừng mắtnhìn Kiều Nạp Sâm nằm giường, bất đắc dĩ mà xoay người, mở cửa rời , tiện taykhép cửa lại.

      Khi tiếng bước chân hành lang xa dần KiềuNạp Sâm mới lấy cái gương ra, cẩn thận vuốt ve mặt gương. đâu muốn mượn chơi mà là sợ trả cái gương này cho Á Sa Ni Na tỷ ấy tựmình nghiệm chứng thân phận của ThíchNgạo Sương. Vậy diện mạo của nàng liền sáng tỏ. thể để chuyện này xảy ra được.

      Vừa cất gương tiếng gõ cửa vang lên.

      “Ai vậy?” Kiều Nạp Sâm nhịn được, hỏi, định là mình sắp ngủ, biết điều cho nhanh. Nhưng sau khi nghe thấy giọng quen thuộc liền bật dậy.

      “Là ta. thôi, tới giờ cơm tối rồi. Huynh ngủ buổi chiều rồi còn gì.” Thích NgạoSương trở về từ quán trà liền tìm Kiều Nạp Sâm ăn cơm tối. lâu tới nhà ăn rồi. Buổi chiều chỉ có ít điểm tâm lót dạ.

      “Đến đây đến đây!” Kiều Nạp Sâm vội vội vàngvàng mặc quần áo tử tế rồi mới mở cửa. Trước mặt Á Sa Ni Na tuyệt đối cẩn thậnnhư vậy. Trước đây trước mặt Thích NgạoSương cũng thế. Nhưng bây giờ khác rồi. Bây giờ biết Thích Ngạo Sương là nữ nhân nên Kiều Nạp Sâm bắt đầu chú ý, tuyệt đối ăn mặc hở hang mà xuất trước mặt nàng.

      “Nghỉ ngơi tốt rồi chứ?” mở cửa thấy Thích Ngạo Sương đứng đó, ân cần hỏi han.

      “Tốt rồi, tốt rồi, thôi, chúng ta ăn cơm. Đãlâu tới nhà ăn, ta bắt đầu nhớ rồi.” Kiều Nạp Sâm cười ha ha, che giấu hoảng hốt vừa rồi của mình.

      Những ngày sau đó, Thích Ngạo Sương và KiềuNạp Sâm thường xuyên tới thư viện và kho nguyên liệu của học viện. Hai người cùng nhauvào tháp Tinh Thần Thiên nhiều hơn, biết làm gì.

      Tất cả Địch Thản Tư đều nhìn trong mắt, chỉ nhìn hai người đầy tán thưởng mà cùngđường với bọn họ.

      Mà người vui nhất là viện trưởng. Tất cả mọi chuyện ông đều thấy. Nhìn thực lực của ThíchNgạo Sương và Kiều Nạp Sâm tăng lên hàng ngày, trong lòng ông đặc biệt vui mừng. ThấyBối Lý Nhĩ vào tháp mà vẫn có dấu hiệu đột phá, đúng là phế vật. Vẫn là đặt hy vọng lên người Thích Ngạo Sương và Kiều NạpSâm thực tế hơn. Địch Thản Tư, Thích NgạoSương, Kiều Nạp Sâm hổ là ba ngườiđứng đầu học viện, thực lực càng ngày càng cao. lâu nữa có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi. Hơn nữa bọn họ có tư chất tốt như vậy, nhấtđịnh có thể…

      Viện trưởng đứng bên cửa sổ lầu của mình,nhìn bóng dáng Thích Ngạo Sương và Kiều Nạp Sâm qua khung kính. Hai người đườngtới tháp Tinh Thần Thiên. mặt viện trưởnglà nụ cười thỏa mãn, khẽ gật đầu, sau đó xoayngười đối diện với đôi mắt trầm.

      “Ha ha, Ngõa Luân Đinh trưởng lão, sao ngươi lại có vẻ mặt trầm thế? Chúng ta sắp hoànthành nhiệm vụ, phải là nên vui mừngsao?” khuôn mặt tuấn của viện trưởnglà nụ cười. Ông lướt qua người trước mặt, ngồi lên ghế.

      “Ta lại hy vọng vĩnh viễn hoàn thành nhiệm vụ này!” vẻ mặt trưởng lão tên là NgõaLuân Đinh trầm. Ông từ từ tới bên cửa sổ, nhìn bóng dáng Thích Ngạo Sương và Kiều NạpSâm qua cửa kính, trong lòng trầm xuống.

      “Chậc chậc, chẳng lẽ ngươi muốn ở lại đây vĩnh viễn, muốn về quê hương của chúng tanữa sao? Chẳng lẽ ngươi nhớ người thân của mình à?” Viện trưởng lắc đầu, mỉa mai, “Ngõa Luân Đinh, chẳng lẽ ngươi quên rằng nếukhông hoàn thành nhiệm vụ mỗi năm đều phải chịu cái loại đau đớn kia sao? Sống bằng chết!”


      “Ta mong chết khi chiến đấu.” mặt NgõaLuân Đinh càng trầm, đưa tay phải ra bịt lấyống tay áo trống bên trái của mình.

      “Chậc chậc, thể vậy được. Nếu ngươichết ở đây linh hồn ngươi thể trở vềquê hương của chúng ta nữa.” mặt viện trưởnglạnh nhạt, khuyên bảo nhưng trong đáy mắt lên tia bi thương.

      “Vậy cần phải có nhiều sinh mệnh và linh hồncùng chịu đựng sao?!” chợt Ngõa Luân Đinhcao giọng, gầm lên.

      “Ngõa Luân Đinh! Chú ý tới giọng điệu của mình chút! Còn nữa, ta có tính toán.Ngươi ra ngoài cho ta! có lệnh của ta được hành động thiếu suy nghĩ!” Viện trưởng tức giận, đứng lên rống lớn với NgõaLuân Đinh, “Năm đó nếu phải ngươi nhất thời mềm lòng mà để cho người kia trốn thoát bây giờ chúng ta cần gì phải lo lắng đề phòng thế này? mình ngươi muốn về cũngkhông sao, nhưng ngươi phải nghĩ cho các huynh đệ của mình chứ! Ta chỉ thế thôi, tự ngươi nghĩ !” Viện trưởng rống giận xong, đợi Ngõa Luân Đinh ra ngoài mà đóngsầm cửa rời trước, để lại mình Ngõa Luân Đinh ở trong phòng.

      Ngõa Luân Đinh nhìn cửa phòng đóng chặt, ánhmắt dần dần chán nản, ảm đạm…

      Cuối cùng, thở dài hơi, sau đó xoay người nhìn bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ.

      Chuyện bắt đầu từ khi nào?

      “Kiều Nạp Sâm, phải là huynh muốn bước vào cảnh giới Phá Toái Hư Khôngà? Sao bây giờ lại cố gắng thế?” Thích NgạoSương và Kiều Nạp Sâm vào tháp lần nữa thìnàng hỏi đầy nghi ngờ.

      “Bây giờ ta thay đổi chủ ý rồi.” Kiều Nạp Sâm chớp mắt, đảo mắt rồi trả lời như thế.

      “Là cái gì khiến huynh thay đổi chủ ý vậy?Huynh biết gặp nguy hiểm mà vẫn muốn vào à?” Thích Ngạo Sương về phía trước,Kiều Nạp Sâm theo sát bên cạnh.

      tại sao cả. Dù sao cũng muốn đicùng với đệ.” Nhìn như Kiều Nạp Sâm trả lời cho qua nhưng trong lòng lại có giọng cho biết rằng bởi vì muốn thấyThích Ngạo Sương xảy ra chuyện gì, nên nhất định phải theo xem sao.

      Thích Ngạo Sương cũng hỏi nữa. Nàng thấy Kiều Nạp Sâm qua loa, có hỏi nữa cũng chẳng có kết quả gì nên thôi.

      “Có điều, Thích Ngạo Sương, bây giờ đệ thấythân thể có gì thay đổi ? Ấy, trực tiếphơn là đệ có cảm thấy mình cách đột phá bao xakhông?” giọng Kiều Nạp Sâm hơi vội vàng. Bởivì chợt thấy bóng dáng ở phía xa. Đó là Địch Thản Tư! Kiều Nạp Sâm nhớ rất rằng đại điện của Thiên Đạo Môn, Thích NgạoSương đánh cuộc với Địch Thản Tư. Nhưng nếu Thích Ngạo Sương đột phá sau Địch Thản Tư có thể Địch Thản Tư giết sạch nhữngngười có liên quan tới Thích Ngạo Sương. Trong đó có cả mình! Kiều Nạp Sâm sờ cổ theo bản năng, nuốt ngụm nước miếng.

      xa.” Thích Ngạo Sương giọng trả lời, sau đó ngẩng lên nhìn thấy Địch Thản Tư ở phía xa. Ánh mắt Thích Ngạo Sương lạnhxuống. Nam nhân này tuy tịch mịch, tuy bi ai nhưng lại cùng thế giới với mình. Với người cố chấp này thể thành bằng hữuđược, vĩnh viễn cũng .

      Địch Thản Tư nghe thấy tiếng hai người thìdừng lại, chờ hai người lại gần.

      Thích Ngạo Sương và Kiều Nạp Sâm cũng dừnglại. Ba người cứ nhìn nhau im lặng như vậy.

      “Thích Ngạo Sương…” lâu sau, rốt cuộc Địch Thản Tư mở miệng trước, trầm thấp gọi tênThích Ngạo Sương. Đây là lần đầu hai người đốimặt nhau sau khi rời khỏi Thiên

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 46: Ta rất thích huynh

      “Thích Ngạo Sương…” lâu sau, rốt cuộc Địch Thản Tư mở miệng trước, trầm thấp gọi tênThích Ngạo Sương. Đây là lần đầu hai người đối mặt nhau sau khi rời khỏi Thiên Đạo Môn.

      Kiều Nạp Sâm căng thẳng nhìn Thích Ngạo Sương rồi lại nhìn Địch Thản Tư. Mối quan hệ của hai người này từ sau khi ở Thiên Đạo Mônvề liền đóng băng, hề chuyện với nhau. Nhưng bây giờ lại chạm mặt, mọi chuyệnsẽ ra sao?

      Thích Ngạo Sương lạnh lùng nhìn Địch Thản Tư,trầm giọng : “Có chuyện gì ?”

      “Bây giờ đệ thấy thế nào rồi?” ra là Địch Thản Tư quan tâm chuyện này. quan tâm bây giờ Thích Ngạo Sương cảm thấy thế nào,nghĩa là cách đột phá còn bao xa.

      đột phá trước huynh.” Thích Ngạo Sương chút khách khí.

      “Tốt, tốt lắm. Nếu đột phá trước ta nhữngngười có liên quan tới đệ chết. Nhưngnếu đệ đột phá cùng ta bọn họ vẫn phải chết. Những người này còn tồn tại ngăn trở đệtiến thêm bước…” Địch Thản Tư còn chưanói hết cuồng phong nổi lên. Cuồng phong mạnh mẽ thổi tung tay áo của mọi người, khiến tóc họ rối tung.


      Tất cả phát ra từ Thích Ngạo Sương. Vô số cuồng phong mạnh mẽ điên cuồng xông ra từ người nàng, bao phủ xung quanh. Sắc mặt Thích Ngạo Sương trầm xuống đáy cốc, ánh mắtcàng thêm cực kỳ lạnh lùng. Nàng cứ lạnh lẽonhìn Địch Thản Tư như thế. ngọn gió cắtqua mặt Địch Thản Tư tạo thành vết máulan xuống mặt .

      Địch Thản Tư vẫn động đậy, cóhành động gì khác, chỉ lẳng lặng đứng đó, nhìnThích Ngạo Sương chằm chằm.

      khí vô cùng cứng nhắc, chỉ có tiếng gióvù vù xung quanh.

      Kiều Nạp Sâm căng thẳng tới mức lòng bàn tay toàn là mồ hôi. Hai người thể cứ thế mà đánh nhau được. Tuy thời gian này Thích NgạoSương tiến bộ ít nhưng dù sao đốiphương cũng là Địch Thản Tư. muốn Thích Ngạo Sương gặp chuyện may, bị tổn thương dù chỉ chút xíu.

      “Thích Ngạo Sương, mạnh hơn chút nữa .” Địch Thản Tư nhàn nhạt , gió chợt dừng lại. Xung quanh yên lặng lại, Địch Thản Tư cũngkhông thêm gì, xoay người rời mình.

      Thích Ngạo Sương đứng đó, ánh mắt càng ngàycàng lạnh.

      Nàng biết trận chiến với nam nhân này xa nữa.

      “Thích Ngạo Sương, Thích Ngạo Sương, đệ…đệkhông sao chứ?” Kiều Nạp Sâm hỏi đầy lo lắng.

      “Ta có thể có chuyện gì được!” Thích NgạoSương tức giận trả lời rồi trầm mặt về phíatrước.

      Kiều Nạp Sâm run lên, vội vàng theo sau.

      Trao đổi chút ý kiến với Bối Lý Nhĩ xong, Thích Ngạo Sương và Địch Thản Tư ra khỏi tháp. Vậymà nam tử áo trắng thần bí đó từ đầu tới cuối xuất lại, khiến Thích Ngạo Sương buồn bực thôi. Rốt cuộc người đó đanglàm gì? Tại sao lại xuất nữa?

      tháng trôi qua rất nhanh.


      Thích Ngạo Sương ngồi giường, nhắm mắtcảm nhận cảm giác kỳ diệu vừa trôi qua. Hìnhnhư sắp đột phá rồi. Ngày mai lại tới tháp Tinh Thần Thiên lần nữa, lên thẳng tầng thứ chín.

      Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.

      Thích Ngạo Sương từ từ mở mắt ra, trong mắt chứa nghi ngờ. Là ai đây?

      Mở cửa thấy dáng vẻ vô cùng tiều tụy của Mạt Lý Na, đôi mắt toàn tơ máu, thâm quầng,sắc mặt tái nhợt mà còn hơi xanh. Nhưng ánh mắt nàng vô cùng kiên định.

      “Mạt Lý Na? Sao vậy? Muội muốn hỏi chuyện của ca ca hả? Đừng lo lắng, bây giờ ca ca muội rất tốt.” Thích Ngạo Sương có ý tránh ra mà cứ đứng ở cửa, .

      “Vậy sao? Vậy cám ơn huynh. Hôm nay ta có chuyện muốn với huynh.” Mạt Lý Na nhàng , tựa như nổi giận với chính mình.

      “Chuyện gì?” Thích Ngạo Sương lạnh nhạt hỏi. Nàng biết thể cho người trước mặt chúthy vọng nào, nếu chỉ đem lại tuyệtvọng vô tận.

      “Xin huynh tối nay nhất định phải tới rừng cây bên hồ, chính là nơi chúng ta gặp nhau lần đầu. Nhất định phải tới. Ta có chuyện rất quantrọng muốn cho huynh.” Mạt Lý Na ngẩngđầu, cắn đôi môi trắng bệch, nghiêm túc khác thường mà .

      “Có chuyện gì thể ở đây được à?”Thích Ngạo Sương nhàng quay lại, khôngnhìn ánh mắt Mạt Lý Na, .

      thể ở đây được. Là chuyện rất quantrọng!” Mạt Lý Na mực chắc chắn, rồi xoayngười chạy nhanh. Chạy được mấy bước còn quay lại thêm, “Tối nay ta chờ huynh ở đó. là chuyện rất quan trọng, huynhnhất định phải tới!”

      đợi Thích Ngạo Sương có phản ứng gì,Mạt Lý Na vội vàng chạy .

      Thích Ngạo Sương nhìn bóng lưng Mạt Lý Na, suy nghĩ. Rốt cuộc là chuyện gì mà khiến Mạt Lý Na có phản ứng như thế? là chuyệnrất quan trọng sao? Chẳng lẽ là về mưu củahọc viện Tinh Thần? Nghĩ tới đây, sắc mặt Thích Ngạo Sương nặng nề. Nếu là vậy quả tối nay cần gặp Mạt Lý Na hỏi xem rốtcuộc là có chuyện gì. Thích Ngạo Sương suy nghĩ rồi lui vào, đóng cửa lại.

      Nhưng Thích Ngạo Sương thấy được lúc này Địch Thản Tư nhắm mắt dưỡng thầntrên giường đột nhiên mở mắt ra, đáy mắt có tia tức giận nhàn nhạt.

      Đêm đến, Thích Ngạo Sương ăn tối với KiềuNạp Sâm xong rời khỏi nhà ăn. Nàng quaysang với Kiều Nạp Sâm: “Huynh về trước .Ta còn có chút việc.”

      “Việc gì? Đệ phải đâu?” Đương nhiên là KiềuNạp Sâm vội vàng hỏi.

      “Chút chuyện thôi. Huynh về trước .” Thích Ngạo Sương thêm, bỏ lại KiềuNạp Sâm, về hướng khác.

      “Aiz, Ngạo Sương, Ngạo Sương…” Kiều NạpSâm phía sau gọi Thích Ngạo Sương khôngngừng. Nàng mắt điếc tai ngơ, tiếp tục về phíatrước. Kiều Nạp Sâm đứng đó hồi lâu, suy nghĩ chút rồi cất bước rời .

      Thích Ngạo Sương từ từ mình về phía trước, tới rừng cây vắng vẻ. Trong mànđêm, rừng cây này càng yên tĩnh hơn, chỉ cótiếng côn trùng thỉnh thoảng vang lên. Ban đêm, ai tới đây lại càng khiến nó trở thành nơi yên tĩnh.

      Thích Ngạo Sương ngồi xuống, chờ Mạt Lý Na tới. Từng chiếc lá xoay tròn trong gió. Nàng giơtay bắt lấy chiếc, nhàng vuốt ve.

      Chợt, có tiếng bước chân rất vang lên trong rừng cây. Thích Ngạo Sương vẫn động đậy. Nàng nghe ra đó là tiếng bước chân củaMạt Lý Na. Quả nhiên, lát sau, bóng dángMạt Lý Na xuất trong tầm mắt của nàng.

      “Thích Ngạo Sương, huynh tới rồi…Ta xin huynh huynh đến, có đúng ?” Mạt Lý Na từ từ tới gần Thích Ngạo Sương, đáy mắt lại lóe lên chút ánh sáng lạ.

      “Muội có chuyện gì . Là về chuyện âmmưu của học viện Tinh Thần sao?” Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, trả lời câu hỏi của Mạt Lý Na mà là lạnh lùng hỏi câu như thế.

      “Huynh nghĩ là chuyện này nên mới tới sao?” mặt Mạt Lý Na lên vẻ thất vọng.

      “Nếu muội cho là vì sao? Ta nghĩ tađã sớm rất ràng rằng giữa ta và muộituyệt đối thể có gì được.” sắc mặt Thích Ngạo Sương càng ngày càng lạnh. Nếu Mạt LýNa gọi mình tới là vì chuyện này đúng làmình nhầm rồi! Thích Ngạo Sương lạnh giọngnói xong đứng dậy định rời .

      “Từ …! Thích Ngạo Sương, ta gọi huynh tới là có chuyện. Sau lưng học viện Tinh Thần đúng là có bí mật.” Mạt Lý Na thấy Thích Ngạo Sương muốn vội vàng .

      Quả nhiên. Nét mặt Thích Ngạo Sương kinh ngạc, quay lại nhìn Mạt Lý Na có nét mặtvội vàng, : “Là chuyện gì?”

      “Ta nghe lén được viện trưởng tranh chấp với trưởng lão. Bọn họ…bọn họ hình như khôngthuộc về thế giới này, tới đây là để làm việc gìđó cho người khác hay cho thế lực nào đó.” MạtLý Na nhìn Thích Ngạo Sương chằm chằm, vộivàng ra phát của mình.

      Thích Ngạo Sương cau mày, sắc mặt dần dầnnặng nề, chậm rãi ngồi lại chỗ cũ, vỗ xuống vị trí bên cạnh, với Mạt Lý Na: “Ngồi xuống tiếp .”

      “Vâng.” Mặt Mạt Lý Na lên nụ cười, vộivàng bước tới ngồi xuống, bắt đầu ràngchuyện viện trưởng và trưởng lão tranh chấp trong phòng làm việc của viện trưởng.

      Thích Ngạo Sương nghe xong sắc mặt càngnặng nề hơn. Mạt Lý Na có được tin tức rấtđáng ngạc nhiên. Nhưng nghĩ cẩn thận lại thấy có gì là bất ngờ cả. Mà người trong lời viện trưởng, được trưởng lão thả chính là người kia. Chẳng lẽ chính là vị nam tử áo trắngthần bí? Nam tử áo trắng vốn là con mồi của bọn họ nhưng lại được trưởng lão thả . Mà lúcđó chắc cũng có trận đánh kinh thiên độngđịa, làm rung chuyển cả tháp Tinh Thần Thiên. Nam tử áo trắng đúng là biết được mục đích thực của viện trưởng sao?



      Bọn họ đều thuộc về thế giới này, mà đảm nhiệm chức vụ ở học viện Tinh Thần là để trở về quê hương ư? Quê hương của bọn họ là ởđâu? Chẳng lẽ là nơi khác cao? Nghĩ tới đây, lòng Thích Ngạo Sương trầm xuống. Người hoặc là thế lực nào đó chống lưng cho bọn họ đơn giản. Cả thế giới Hỗn Độn bị người kia hay thế lực kia đùa giỡn trong lòng bàn tay. Có thể thấy được sức mạnh của người đó kinh khủng tới mức nào!

      “Thích Ngạo Sương, Thích Ngạo Sương?” Mạt Lý Na cẩn thận gọi Thích Ngạo Sương thấtthần.

      “Hả? A.” Thích Ngạo Sương quay sang, nhìn Mạt Lý Na có vẻ mặt chờ mong, , “MạtLý Na, cảm ơn tin tức này của muội. Nó rất quan trọng, rất có ích với ta.”

      “Có ích cho huynh là được rồi.” mặt Mạt Lý Na cũng lộ ra nụ cười. Khuôn mặt tiều tụycủa nàng lúc này mới có chút thần thái. Có thể tưởng tượng được cuộc sống của nàng sau khi bịThích Ngạo Sương hoàn toàn từ chối có bao nhiêu đau khổ.

      “Ừ, cám ơn muội. Ta nhanh chóng tiết lộ chân tướng của chuyện, càng đểca ca muội gặp chuyện may. Ta về trướcđây.” Thích Ngạo Sương đứng dậy, định rời .Bây giờ nàng cần thời gian để tiêu hóa hết cái tin mà Mạt Lý Na đưa tới cho nàng hôm nay.

      “Từ từ …! Thích Ngạo Sương!” lúcThích Ngạo Sương đứng dậy định Mạt Lý Na cũng đột nhiên đứng lên, nhào mạnh vào lòng Thích Ngạo Sương.

      “Mạt Lý Na!” sắc mặt Thích Ngạo Sương thayđổi, đưa tay định đẩy mạnh Mạt Lý Na ra khỏilòng mình. Nhưng Mạt Lý Na dùng hết sức toàn thân ôm chặt lấy hông Thích Ngạo Sương,làm thế nào cũng chịu buông tay.

      “Thích Ngạo Sương, ta thích huynh. Ta chưa từng thích ai, chưa từng nhớ nhung ai như vậy.Ta rất thích huynh…” tiếp đó, Mạt LýNa vội vàng thổ lộ khiến Thích Ngạo Sươngphiền lòng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :