1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tài Năng Tuyệt Sắc - Vô Tình Bảo Bảo (Full +eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương thứ 37: Ta chờ chàng lâu

      Vậy mà sau khắc, nụ cười mặt KiềuNạp Sâm lại cứng lại. Thích Ngạo Sương cũnggiật mình ngay tại chỗ.

      Bởi vì, bởi vì ĐịchThản Tư lặng yên tiếng động xuất ở trước mặt bọn họ, đứng trước mặt Cửu Thiên Thành Chủ.

      ĐịchThản Tư bình tĩnh đứng ở trước mặt haingười, nhàn nhạt nhìn hai người.

      Mà Cửu Thiên Thành Chủ trong lòng mừng nhưđiên, vội vàng hô to: "ĐịchThản Tư, ĐịchThảnTư! Ngươi đến là tốt rồi. Hai người kia muốn giết ta, ngươi cứu ta. Đúng, ĐịchThản Tư, ngươicó thể giết bọn họ, ngươi mau giúp ta giết bọn họ!" Cửu thiên Thành Chủ đến cuối cùng điêncuồng hô lên.

      Nét mặt ĐịchThản Tư tia biếnhóa, chỉ là bình tĩnh nhìn Thích Ngạo Sương, lạnh nhạt : "Là ngươi muốn giết ? Lý do?"

      "Đúng, thể chết." Thích NgạoSương cũng bình tĩnh, nhàn nhạt ra câu như vậy. Đây tính là lý do, nhưngcũng tương đương với trả lời.

      "ĐịchThản Tư! ĐịchThản Tư, cùng bọn họ nhảm làm cái gì? Nhanh chóng thay ta giết bọn họ!" Cửu Thiên Thành Chủ ở sau lưngĐịchThản Tư gào thét, "Nhanh lên chút! Chẳng lẽ ngươi muốn tỷ tỷ ngươi làm quả phụ sao?"

      ĐịchThản Tư mặt lạnh lùng, nhìn Thích Ngạo Sương gì. Thích Ngạo Sương cũng có tránh né, trực diện đối kháng ánh mắt của .

      Kiều Nạp Sâm trừng mắt nhìn, cũng nóichuyện.

      " ĐịchThản Tư! Ngươi rốt cuộc làm gì? Chẳng lẽ ngươi vẫn tình trạng bây giờ? Bọn họ muốn giết ta! Bọn họ mới vừa rồi ám sát ta! Cửu Thiên Thành Chủ thẹn quá hóa giận hôto, cũng dám mình tự rat ay với Thích Ngạo Sương và Kiều Nạp Sâm, bởi vì hiểu đối thủ này thực là vượt xa , càng hiểu tínhtình bất định của ĐịchThản Tư. Nhưng nếu tựmình động thủ, Địch Thản Tư có lẽ ngăn cản.

      " chết , có người khác thay làm Cửu Thiên Thành Chủ, hơn nữa còn làm tốt hơn ." Thích Ngạo Sương thanh trầm thấp phun ra câu như vậy .

      "Cái gì? ! Cái gì!" CửuTthiên Thành Chủ kinh ngạc hô to, thể tin nhìn Thích Ngạo Sương, tiếp giống như bị giẫm phải đuôi mànhảy dựng lên, duỗi ra ngón tay chỉ vào Thích Ngạo Sương , "Ta hiểu, ta biết! là do tên tạp chủng kia phái ngươi tới phải ! nghĩ tới, cư nhiên có khả năng này! Ta quả nhiên nên sớm diệt trừ ! Sớm nghenói tại có mấy phần khả năng, khôngngờ lại có thể có trợ giúp từ các ngươi!" Cửu thiên Thành chủ cắn răng nghiến lợi giận dữmắng. Trong lòng cũng là khiếp sợ thôi. Hoàn toàn nghĩ tới thế lực của cái đồ tạpchủng đó lại tăng lên nhiều vậy, hơn nữa lại có thể mời được cả sứ giả của Học Viện ám sát mình.

      ĐịchThản Tư vẫn có nét mặt gì, chỉ là lẳng lặng nhìn Thích Ngạo Sương, nhàn nhạt hỏi: "Đó là mong muốn của ngươi?"

      "Đúng!" Thích Ngạo Sương ngắn gọn nhưng hữu lực chữ trả lời.

      ĐịchThản Tư gì thêm rồi, mà là tay phải nhàng vung lên. Động tác ấy là hờihợt, tùy ý.
      Sau khắc, thanh om sòm của Cửu ThiênThành chủ chợt biến mất, ngực có lỗ khổnglồ. Xuyên qua cái lỗ máu me đó còn thấy cả cáixe ngựa ở phía sau lưng. Mà trái tim của ta còn thấy tung tích. Máu tiếngđộng, điên cuồng chảy xuống. . . . . .

      Cửu Thiên Thành Chủ nhìn ĐịchThản Tư lạnhnhạt thu tay lại, lại chậm rãi nhìn xuống ngựcmình, mặt tràn đầy vẻ thể tin cùng sợ hãi, sau đó thân thể cũng từ từ ngã xuống.

      Kiều Nạp Sâm há to mồm, ngây ngốc nhìn trước mắt. Nhìn tay ĐịchThản Tư, quay lại nhìnThành Chủ kia nằm mặt đất, đầu ócnhất thời quên mất phải suy nghĩ.

      ĐịchThản Tư cứ như vậy hời hợt giết chết tỷphu của , giết chết trượng phu của tỷ tỷhắn! Cửu thiên Thành Chủ chết!

      Đáy lòng của Thích Ngạo Sương dâng lên mộtcỗ khí lạnh, nhưng ngoài ý muốn. Giống như ĐịchThản Tư làm vậy là trong dự định của nàng.

      cỗ hơi thở lạnh lẽo bao phủ ở chung quanh, Kiều Nạp Sâm nhìn thi thể đất nuốt nuốt nước miếng của mình, nhưng thủy chung gì.

      " thôi." ĐịchThản Tư nhàng khạc ra câu, vẻ mặt lạnh nhạt chuẩn bị rời . Giống nhưmới vừa rồi có chuyện gì xảy ra vậy.

      Thích Ngạo Sương gật đầu cái, cũng theo phía sau ĐịchThản Tư.

      Người trong xe ngựa hoàn toàn có lộ diện, cũng có phát ra bất kỳ thanh âmnào. Kiều Nạp Sâm xông xe ngựa trừng mắtnhìn, sau đó cũng yên lặng theo. Thi thể có người khắc phục hậu quả, cái này cũng khôngcần quan tâm.

      tới trước mặt, Tẫn Diêm mặt lạnh lùng đứng ở bên chờ. Ở bên cạnh , là hai ngườigiống như chết. Hai người kia chết hồi lâu.Tẫn Diêm nhìn thấy đoàn người Thích NgạoSương ra , thấy ĐịchThản Tư, nhưng cũng có kinh ngạc. Chỉ là trầm mặc theo phía sau cùng nhau rời .

      Cây cối trong an tĩnh trở lại, chỉ có hơi tiếng gió.

      lát sau, vang lên thanh huyên náo. Là có người tới sau. đám quần áo màu đen thân thể tay kiện tráng, nhanh chóng dọndẹp mặt đất, khiêng thi thể . Đem tất cả đều khôi phục như ban đầu.

      Khi tất cả kết thúc về sau,trong chiếc xe ngựa kia, bàn tay thon dài vén màn lên.
      "Đều cả rồi sao?" thanh mềm mại đáng vang lên, cái thanh này làm cho người ta thần hồn điên đảo, làm cho người ta nhịn được phải trộm nhìn dung nhan.

      "Đúng vậy, tiểu thư, đều cả rồi." Trong bóngđêm, thanh khác trầm thấp trả lời. Chỉnghe tiếng người, thấy hình dáng.

      "Thiếu niên tóc đỏ kia là ai?"Thanh mềmmại đáng tia tò mò.

      "Tiểu thư, người kia là trong ba sứ giả củanăm na, là người thông qua tám tầng khảo hạchngay lần đầu tiên, đánh bại Kiều Nạp Sâm, chiếm vị trí thứ hai. Kế dưới ĐịchThản Tư."Thanh trầm thấp giải thích tiatình cảm nào.

      "Như vậy a, là trẻ tuổi a. Hơn nữa, đầu gỗĐịchThản Tư rất để ý đến . Chẳng lẽ ĐịchThản Tư là có hứng thú với namnhân sao? Ha ha. . . . . ." Thanh trầm thấpđáng nở nụ cười làm cho lòng người mềmnhũ.

      "Dĩ nhiên phải."Thanh trầm thấp vẫnkiên trì đáp trả.

      "Ta giỡn thôi. Ta dĩ nhiên biết cái cộc gỗ đó đối với nam nữ đều hứng thú, hứng thú của cũng chỉ là thực lực mà thôi. Nhưng hôm nay lại để ý thiếu niên tóc đỏ như vậy, ta rất ngạc nhiên. . . . . ." Thanh mềm mạiđáng che giấu được tò mò.

      "Tiểu thư, tốt nhất cần. Người cũng thấyđấy, ĐịchThản Tư có thể nhẫn tâm giết chết tỷ phu của ." Thanh trầm thấp trong giờphút này còn lạnh lùng nữa, mà là có mộttia lo lắng. biết thực lực của ĐịchThảnTư. ĐịchThản Tư thực ra là sớm phát sựhiện hữu của , chỉ là có để ý tới thôi. ĐịchThản Tư là nhân vật rất nguy hiểm, tuyệt đối cửa có thể chọc vào.

      "Ta hiểu , ta có chừng mực." Thanh âmmềm mại đáng có chút bực mình "Tốt lắm, chúng ta cũng trở về . Lần này có thể làm cho Kiều Nạp Sâm thiếu nữa ân tình, tiểuác ma này khó dây dưa."

      "Vâng" thanh trầm thấp nghe lệnh. Tiếp mộtđạo tàn ảnh thoáng qua, che mặt nam tử trẻtuổi liền xuất xe ngựa, nhàngvung roi vào con ngựa. Xe ngựa chậm rãi tiếng động biến mất.

      Bạch Diệp Lâm, lại lần nữa khôi phục vẻ trước đó.
      Ánh trăng vẫn như cũ, nhưng tình thế thay đổi.

      Trở lại khách sạn, ĐịchThản Tư ở phía trước,bỗng nhiên quay đầu lại đối với Thích Ngạo Sương : "Cùng ta vào."

      Thích Ngạo Sương liếc nhìn Kiều Nạp Sâm , Kiều Nạp Sâm nặt dày nháy mắt, ý là có gọi ta, ta cần vào. Thích Ngạo Sươnggật đầu với Tẫn Diêm cái, ý bảo khôngcần lo lắng, cứ chờ bên ngoài.
      Thích Ngạo Sương theo ĐịchThản Tư vào cửa, ĐịchThản Tư trở tay đóng cửa lại sau đó dẫn đầu ngồi ở ghế sa lon. Thích NgạoSương cũng chậm rãi tới ngồi xuống.

      "Thích Ngạo Sương." Chợt ĐịchThản Tư mởmiệng
      “ Ta ở đây." Thích Ngạo Sương cũng nhàngtrả lời.

      "Cái thế giới này, chỉ có ngươi mới hiểu ta."ĐịchThản Tư chợt sâu kín phun ra câu nóinhư vậy. Khi động thủ giết chết cửu thiênthành chủ thời điểm, ĐịchThản Tư liền hiểu ,cái thế giới này, quả nhiên chỉ có Thích NgạoSương hiểu . Kiều Nạp Sâm mang vẻ mặtkinh ngạc nhìn buồn cười. Chỉ có thích Ngạo Sương vẻ mặt lạnh nhạt, giống như xuất của tuyệt ngoài ý muốn.

      "Ta hiểu người, nhưng có nghĩa là ta tánthành cách làm của ngươi." Thích Ngạo Sương lại như vậy.

      " sao cả, hiểu là tốt rồi." ĐịchThản Tư lại tuyệt để ý, tiếp tục , "Thích Ngạo Sương, nên để cho ta thất vọng, nhanhtăng thực lực . Đường của ta chọn, cóngươi, ta cảm thấy vô vị tẻ nhạt."

      Thích Ngạo Sương trầm mặc, lẳng lặng nhìn ĐịchThản Tư lạnh lùng xong, rồi lại im bặt.

      " , làm chuyện ngươi cần làm. Nhưng là, cần làm trễ nãi quá lâu." ĐịchThản Tư chậm rãi trầm giọng , "Tâm tư của ngươi nênbỏ nhiều hơn vào tu hành"

      "Được, hôm nay, cám ơn ngươi." Thích NgạoSương đứng dậy, tâm tình phức tạp cám ơn.

      " nên cám ơn với ta, ta làm việc đềucó lý do của mình." ĐịchThản Tư cũng quan tâm .

      Thích Ngạo Sương gật đầu cái nóithêm nữa, xoay người mở cửa rời . Tựa nhưĐịchThản Tư , tại nàng là còn có việcphải làm. Chính là thông báo cho Vi Ân Tư cóthể bắt đầu hành động, phải nhanh chút mớiđược. Mau sớm ổn định thế cục, lên chứcthành chủ.

      Tẫn Diêm vẫn lẳng lặng đứng ở cửa chờ, thấy Thích Ngạo Sương ra ngoài tiền tiến lên. KiềuNạp Sâm trở về mình phòng ngủ. Dù sao chuyện kế tiếp cũng cần quản, ĐịchThản Tư cũng tìm để "Nóichuyện tâm tình" .

      ", tẫn Diêm, tìm Vi Ân Tư ." Thích NgạoSương .

      "Dạ, tiểu thư." Tẫn Diêm gật đầu.

      Hai người lặng yên tiếng động ra cửa,hướng nơi bí mật mà tới. Vậy mà, ở cửa đại môn cách đó chỗ Vi Ân Tư xa, họ lại bị người ta ngăn lại.

      Mà cản bọn họ là nữ nhân, nữ nhân đẹp tới mức tận cùng xinh đẹp.

      Nàng ta uyển chuyển như liễu, Gương mặt tinhxảo như mặt trăng, mị nhãn như tơ, tóc dài mềm mại đen nhánh theo gió nhàng tung bay, lay động lòng người, khẽ mỉm cười, nghiêng nước nghiêng thành. Người đẹp như vậy lại đứng ởngã tư đường tiến lên ngăn cản Thích NgạoSương và Tấn Diễm.

      "Thích Ngạo Sương. . . . . ." nàng xinh đẹpmở miệng, thanh mềm mại đáng làm cho người ta nhũn cả xương cốt"Ta chờ chàng lâu. Làm sao bây giờ chàng mới đến?"

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 38: Thích Ngạo Sương bị nghi ngờ

      “Thích Ngạo Sương….” Nữ tử vô cùng xinh đẹp từ từ mở miệng, giọng mềm mại đáng yêukhiến người ta dường như quên cả hít thở và suy nghĩ, “Ta chờ huynh lâu. Sao bây giờ huynhmới tới?”

      Thích Ngạo Sương im lặng nhìn người trướcmặt, tiếng nào. Tẫn Diêm càng gì rồi.

      Thích Ngạo Sương im lặng về phía trước, lướtqua nữ tử kia, định rời .

      “Đợi nào…! Thích Ngạo Sương!” Nữ tử tuyệt sắc vừa thấy thái độ của Thích NgạoSương mặt liền biến sắc, vội vàng vươn taycản đường nàng.

      “Ta nghĩ ta và muội cần phải nhận nhau.Người nhờ muội tới giúp là Kiều Nạp Sâm. Ta nợ muội nhân tình gì.” Mặt Thích NgạoSương lạnh lùng, trả lời nhàn nhạt.

      Nữ tử tuyệt sắc hơi sững sờ nhưng ngay lập tứcliền thoải mái. Với thực lực của Thích Ngạo Sương, lúc ở rừng Bạch Diệp có thể cảm nhận được hơi thở của mình trong xe ngựa bây giờ nhận ra thân phận của mình cũng khôngcó gì là lạ cả. Có điều thiếu niên trẻ tuổi thế này mà chuyện là thẳng thắn, rất khách sáo!

      “Chẳng lẽ huynh nỡ lòng nào nhẫn tâm từ chối nữ tử ngưỡng mộ huynh với huynh vàicâu hay sao? Chỉ mất chút thời gian thôi mà.” Nữ tử tuyệt mỹ với đôi mắt quyến rũ và xinh đẹp, nũng nịu, từ từ bước lên trước,định dựa vào người Thích Ngạo Sương.

      Thích Ngạo Sương nhàng di chuyển, tránh khỏi người nữ tử tuyệt mỹ kia, lạnh lùng : “Ta rảnh, cũng có hứng thú vớimuội.”

      Mặt nữ tử tuyệt sắc hơi thay đổi nhưng vẫn buông tha mà cười cách quyến rũ rồi : “Thích Ngạo Sương, đừng tàn nhẫn vậychứ. Chỉ chút, chút thôi mà cũng khôngthể sao?”

      rảnh.” Mặt Thích Ngạo Sương lạnh nhạt, thèm nhìn nàng ta lấy cái, lậptức về phía trước. Tẫn Diêm cũng theo vớikhuôn mặt lạnh lẽo.

      “Huynh!” Nữ tử tuyệt sắc quay lại nhìn theobóng lưng Thích Ngạo Sương, giẫm mạnh chân, mặt đầy cam lòng, cứ như vậy mànhìn theo Thích Ngạo Sương và Tẫn Diêm cho tới khi họ mất.

      Hai người tới nơi ở của Vi Ân Tư Tẫn Diêm mới giọng : “Thiếu gia, nữ nhân kia…”

      cần để ý tới nàng ta.” Thích Ngạo Sương nhàn nhạt trả lời. Bởi vì từ trong mắt nàng ta nàng thấy rằng nàng ta cũng chỉ làhiếu kỳ mà thôi. Tò mò về mình nên mới muốnđến gần mình, hoặc có thể là muốn dựa vàosức hấp dẫn của nàng ta mà quyến rũ mình thôi.Nữ nhân này cần phải để ý. Hơn nữa đôi mắt của nữ nhân đó quá mị, hoàn toàn làthái độ chơi đùa. Người như vậy sống nghiêm túc mà chỉ coi cuộc đời như trò chơi mà thôi, kể cả kẻ khác và chính nàng cũng vậy.

      Lúc nhìn thấy Vi Ân Tư thấy đè nén kích động trong lòng mà bước lên đón.

      làm xong rồi. Sáng sớm ngày mai huynhhãy hành động .” Thích Ngạo Sương nhànnhạt .

      …” Vi Ân Tư thể tin được.

      chết.” Thích Ngạo Sương hờ hững ,“Huynh nhanh lên. Tẫn Diêm, ngươi ở lại giúp Vi Ân Tư, có chuyện gì lập tức cho ta biết.Ta còn phải tới chỗ Phá Thiên, nếu cần ta sẽnhờ huynh ấy giúp ngươi. Tin rằng huynh ấy cũng mong có nhiều đồng minh.”

      “Ừ. Thích Ngạo Sương, ta biết gì cho phải nữa.” Vi Ân Tư kích động tới mức siết chặt nắm tay.

      “Vâng, thiếu gia.” Tẫn Diêm giọng đáp rồilui ra.

      Thích Ngạo Sương xoay người, phất tay: “Được rồi, các huynh sớm về sớm. Chuyệnnày làm càng nhanh càng tốt.”

      “Ừ ừ.” Vi Ân Tư gật đầu liên tục, che giấu được kích động trong giọng . Rốtcuộc có thể đường đường chính chính đón BốiSắt Phân Ni quý về rồi. ra khônglàm thành chủ cũng được nhưng muốn cướiđược Bối Sắt Phân Ni phải làm thành chủ, vậy nhất định phải ngồi lên cái ghế đó!

      Lúc Thích Ngạo Sương ra khỏi nơi ở của Vi Ân Tư nữ tử tuyệt sắc vẫn còn chờ ở đó. Thấy Thích Ngạo Sương bước ra nàng ta nhanhtới đón. Thích Ngạo Sương nhàn nhạt nhìn nàng ta, gì, điểm mũi chân, bay lên trời, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt củanữ tử tuyệt sắc.

      “Đáng ghét! Thích Ngạo Sương! Xú tiểu tử!” Nữ tử tuyệt sắc đứng dưới đất, cắn chặt răng, dậm mạnh chân, nhìn bầu trời, trầm giọng ,“Thậm chí đến liếc mắt cũng . ngàynào đó ta cho huynh biết lợi hại của Á Sa Ni Na!”

      Sáng sớm hôm sau, toàn trấn xôn xao.

      Thành chủ thành Cửu Thiên tử vong ngoài ýmuốn, phần lớn thần tử thành Cửu Thiên ủng hộmột thiếu niên tên là Vi Ân Tư lên làm Thành chủ kế nhiệm. Có tin rằng người này chính làđứa con riêng mất tích nhiều năm trước của Thành chủ. số ít người ủng hộ con trai củaThành chủ thành Cửu Thiên là Cơ Lạp, mà Cơ Lạp đứng trong đại sảnh lớn tiếng mắng Vi Ân Tư là đồ con hoang, vừa khóc vừa làm loạn, mất tiên cơ. Hiển nhiên Vi Ân Tư phải là người được chỉ định làm Thành chủ thành CửuThiên kế nhiệm. Hơn nữa thành chủ thành Thiên Bảo cũng ủng hộ chuyện này hết sức mình nên coi như là định Vi Ân Tư là Thành chủ.

      Ngày hôm sau, thành chủ thành Bích Ngọc kénrể cho con mình là Bối Sắt Phân Ni. Khôngai ngờ được người mà Bối Sắt Phân Ni chọn lại là Vi Ân Tư – người vừa nhận chức thành chủ thành Cửu Thiên. Thái độ thân thiết của bọn họ làm Thành chủ thành Cụ Phong lo lắng. Xem ra hai người này phải mới biết nhau mà giống như người xa cách lâu vậy. Đâykhông phải là chuyện tốt với thành Cụ Phong. Bởi vì thành chủ thành Thiên Bảo ra sức giúp Vi Ân Tư ngồi lên ghế thành chủ là giúp đỡlớn. Bây giờ thành Cửu Thiên lại kết thông giavới thành Bích Ngọc. Đây chính là muốn lậpthành Cụ Phong. Thành chủ thành Cụ Phongkhông còn tâm trạng đâu mà thưởng thức cảnhtượng vui mừng trước mắt nữa. Ông vội vàng rờiđi.

      Đêm đến, trong căn phòng của quán rượuTinh Thần, Vi Ân Tư và Bối Sắt Phân Ni mặt tràn đầy hạnh phúc chờ Thích Ngạo Sương tới.

      Thích Ngạo Sương đẩy cửa ra, mỉm cười nhìnhai người hạnh phúc trong phòng, gật đầu ý bảo hai người cần khách sáo như thế bởi vì bọn họ đều vội vàng định đứng lên.

      “Thích Ngạo Sương, huynh tới rồi!” Vi Ân Tư vẫn cực kỳ kích động, thể che giấu sựhưng phấn mặt.

      “Muốn cảm ơn cảm ơn huynh ấy ấy. Huynh ấy mới là nhân tố quan trọng nhất.” Thích NgạoSương nghiêng mình tránh ra, để lộ Kiều Nạp Sâm nở nụ cười xấu xa.

      “Kiều Nạp Sâm học trưởng….” Vi Ân Tư và Bối Sắt Phân Ni ngây ngẩn, nhìn Kiều Nạp Sâmđang cười xấu xa, hiểu gì.

      “A, ta sao hoa khôi Bối Sắt Phân Ni của học viện sao lại tùy hứng thế, để nhiều nam nhân muốn chết muốn sống vậy nhưng đáp lạichút nào, ra là trong lòng sớm có tên này.” Kiều Nạp Sâm bước lên, vỗ mạnh cái lên vai Vi Ân Tư khiến đau đến nhe răng trợn mắt. Bối Sắt Phân Ni cũng xấu hổ, nhưng là xấu hổ của người .

      “Ngồi . Để ta từ từ kể cho huynh.” Thích Ngạo Sương ý bảo Tẫn Diêm sau lưng cùng ngồi xuống. Đợi mọi người ngồi xong nàng mớinói ràng mọi chuyện. Đương nhiên chuyện đánh chết thành chủ thành Cửu Thiên nàngđổ lên đầu Kiều Nạp Sâm chứ ra làĐịch Thản Tư.

      Kiều Nạp Sâm tức đến mức trợn rắng mắt. Biết Thích Ngạo Sương là nghĩ cho mình nên hắncũng phản bác.

      Thích Ngạo Sương xong Vi Ân Tư và BốiSắt Phân Ni đứng lên, làm đại lễ với Kiều Nạp Sâm. Kiều Nạp Sâm cũng bình tĩnh, khoáttay : “Được rồi, cần cảm ơn ta đâu,cảm ơn đệ ấy ấy. Ta nể mặt đệ ấy nên mới giúp.Được rồi, ăn cơm, động đũa ! Ta đói bụng lâurồi.”

      Mọi người nhìn nhau cười, bầu khí rấthòa thuận.

      Những ngày sau đó, đại hội bốn thành mở ra nhưng lần này có mùi thuốc súng nữa. Ba thành cùng bắt tay nhau, thành Cụ Phong thu liễm sắc bén lại. Đại hội kết thúc trong khôngkhí hòa bình . Thành Thiên Bảo lại đứng đầu lần nữa.

      Đại hội kết thúc thuận lợi, tình hình cũng thay đổi. Nhưng Thích Ngạo Sương quan tâm những chuyện này. Bây giờ nàng chỉ lo chuyệnMạt Lý Na giao cho, điều tra mục đích thực sựcủa học viện Tinh Thần và cứu ca ca của nàngấy.

      Khi Thích Ngạo Sương trở lại học viện, cùng tới trình diện ở phòng làm việc của viện trưởng với Địch Thản Tư và Kiều Nạp Sâm. Nhưng trênhành lang lại gặp được người.

      Nữ tử tuyệt sắc kiều mị ấy thấy nàng nở nụ cười, cả người tản ra luồng hơi thở thu hút người khác. Nàng ta dựa vào cái cột,nhìn đoàn người Thích Ngạo Sương.

      “Thích Ngạo Sương, chúng ta lại gặp nhau rồi.”Á Sa Ni Na cười dịu dàng đáng .

      Thích Ngạo Sương tiếng nào, sắc mặtĐịch Thản Tư lạnh , cũng gì. Mà Kiều Nạp Sâm hơi căng thẳng, tới lôi Á SaNi Na ra chỗ khác.

      Thích Ngạo Sương từ chối cho ý kiến, im lặng về phía trước. Địch Thản Tư khẽ liếc mắt nhìn Kiều Nạp Sâm và Á Sa Ni Na, lên tiếng, theo Thích Ngạo Sương.

      “Á Sa Ni Na, tỷ tới đây làm gì?” Kiều Nạp Sâmvội vàng lôi Á Sa Ni Na ra.

      “Đau quá . Buông tỷ ra!” Á Sa Ni Na thở phì phì, gạt tay Kiều Nạp Sâm ra.

      “Tỷ tới đây làm gì?” sắc mặt Kiều Nạp Sâm lạnhxuống, hỏi cách nghiêm túc.

      “Này, đệ là khó hiểu! Tỷ cũng là đệ tử củahọc viện Tinh Thần đấy nhé. Có điều tỷ thườngkhông ở đây thôi.” Á Sa Ni Na xoa cổ tay bị Kiều Nạp Sâm bóp đau, khó chịu trả lời.

      “Làm ơn . Tỷ muốn chết à? Tỷ trêu ghẹoThích Ngạo Sương làm cái gì? Chẳng lẽ tỷ biết dục vọng chiếm hữu của Địch ThảnTư với đệ ấy rất mạnh à?” Kiều Nạp Sâm nhức đầu, .

      Á Sa Ni Na hừ lạnh, xoa tay mình, trả lời Kiều Nạp Sâm. Đợi tới lúc Kiều Nạp Sâm càng ngày càng gấp gáp mới liếc cái, nghiêm túc : “Đệ nghi ngờ chuyện. Đó là thânphận của Thích Ngạo Sương.” Á Sa Ni Na chợt .

      “Cái gì? Có ý gì? Thân phận của đệ ấy rất đơngiản, chính là lên từ vị trí thấp nhất. Có quan hệ rất tốt với thành chủ thành Thiên Bảo. Do A Nhĩ Đề Tư sắp xếp vào Thiên Đạo Môn, sau đó vượt qua khảo hạch mà vào học viện.” Kiều Nạp Sâm cau mày, trầm giọng lại lai lịch của Thích Ngạo Sương.

      “Hừ! Quả nhiên hồ là bán tin tức.” Á Sa Ni Na , vẻ mặt rất lơ đễnh, thấy mặt Kiều Nạp Sâm biến sắc mới thêm, “Được rồi, được rồi. Tỷ cho đệ tỷ nghi ngờ gì là đượcchứ gì.”

      , rốt cuộc là chuyện gì?” Cho tới bây giờKiều Nạp Sâm cảm thấy Thích NgạoSương có gì đáng nghi nên cũng để ý lắmtới giọng điệu của Á Sa Ni Na.

      “Tỷ nghi ngờ Thích Ngạo Sương phải lànam nhân mà là nữ nhân!” mặt Á Sa Ni Na nặngnề, nghiêm túc khác thường mà .

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 39: Nhìn thoáng qua liền kinh hãi

      , rốt cuộc là chuyện gì?” Cho tới bây giờ Kiều Nạp Sâm cảm thấy Thích Ngạo Sươngcó gì đáng nghi nên cũng để ý lắm tới giọng điệu của Á Sa Ni Na.

      “Tỷ nghi ngờ Thích Ngạo Sương phải lànam nhân mà là nữ nhân!” mặt Á Sa Ni Na nặngnề, nghiêm túc khác thường mà .

      Kiều Nạp Sâm trợn to hai mắt, cười lạnh đầykhinh thường, : “Ta xin tỷ đấy nữ. Người ta có hứng thú với tỷ rồi. Tỷ làm ta cười chết mất!”

      “Mẹ nó! Đệ đập đầu chết ! Tỷ nông cạn vậyà? thế gian này có ai hiểu nam nhân hơn tỷ ? Tỷ duyệt qua vô số người, chẳng lẽkhông biết người đó là nam hay nữ à? Đệ dám nóixem có nữ nhân nào hiểu nam nhân hơn tỷ tỷ lập tức nhảy xuống sông tự vẫn!” Á Sa Ni Na tức giận hét lên, trong giọng mang theo kiêu ngạo. (mẹ này có trí tưởng bở :v cơ mà mẻ cảmgiác đúng )))

      “Hả?” Kiều Nạp Sâm vuốt cằm, híp mắt vòng quanh Á Sa Ni Na đánh giá, sau đó thở dài: “Quảthật thế giới này nữ nhân hiểu nam nhất nhất là tỷ. Có nam nhân còn hiểu bản thân bằngtỷ ấy chứ. Ai bảo dâm quang của tỷ văng khắp nơinào!” (ôi mẹ ơi, cái miệng điêu kinh :-*>)

      “Ta nhổ vào! Đệ khen lão nương hay làm lão nương tổn thương đấy hả?” Á Sa Ni Nachống nạnh, hừ tiếng đầy khó chịu.

      “Đúng nửa đấy. Nhưng tỷ Thích NgạoSương là nữ nhân là buồn cười.” Kiều NạpSâm giựt giựt khóe miệng cách lơ đễnh, trongmắt có chút khinh thường.

      “Tỷ à? lại lần nữa nhé, tỷ nghingờ Thích Ngạo Sương bản thể là nữ nhân.” Á Sa Ni Na thu hồi dáng vẻ giận dữ vừa nãy, trở nênnghiêm túc khác thường.

      “Ý là sao?” Kiều Nạp Sâm cau mày.

      “Đệ cũng biết là có số bảo vật có thể giúpngười ta thay đổi giới tính. Mới đầu tỷ cho rằngThích Ngạo Sương dùng thứ này nhưng sau tỷ lạicảm thấy phải. Nếu muốn biết có phải nữnhân hay dùng kính Chân Tri (kính biếtchính xác) chiếu lên là biết.” nét mặt Á Sa Ni Nacàng ngày càng nghiêm túc.

      “Mẹ nó! Tỷ có thần khí kính Chân Tri à? Tỷ nóithật hay giả?” Kiều Nạp Sâm vừa nghe đến kính Chân Tri phát điên. Đó là thần khí giúp nhìn ra diện mạo của người. Sao nữ lại cóbảo bối này?

      “Đương nhiên là giả.” Á Sa Ni Na nhàng .

      Kiều Nạp Sâm giựt khóe miệng, hết ý kiến.

      “Tỷ có kính Chân Tri nhưng có thứ giống nó. Là nửa thần khí. Tuy thể thấy được diện mạo của người cách hoàn toàn nhưng có thể nhìn được đường nét chính. Dù sao Thích Ngạo Sương cũng phải nam nhân.” Miệng Á Sa Ni Na cong lên cao, nóiđầy tức giận, “ thế giới này có mấy nam nhânnhìn thấy tỷ mà bất vi sở động? là có ngườitrong lòng, hai là trong mắt có nữ nhân,như tên Địch Thản Tư biến thái kia. Loại cuốicùng đó chính là nữ nhân! Chẳng lẽ Thích NgạoSương thuộc hai loại trước à?”

      Kiều Nạp Sâm vuốt cằm suy nghĩ, lâu sau mớinhìn Á Sa Ni Na tức giận, : “ nữ, Thích Ngạo Sương là người có tình có nghĩa, đệ dám khẳng định chuyện này. Lần đầu tiên thấy đệ ấy đệ biết.”

      “Cho nên đệ mới coi là bằng hữu của mình.”Á Sa Ni Na bĩu môi, “Vậy đối với nữ nhâncũng có thái độ như với tỷ à?”

      . Đệ ấy rất dịu dàng với Mạt Lệ Na và sưtỷ của mình. Cho nên có thể loại bỏ đệ ấy khỏi loại thứ hai của tỷ. Có người trong lòng? Đệ cảm thấy đệ ấy có ý với ai cả. Tuy đệ ấyđối xử với hai nữ nhân kia tương đối tốt nhưng vẫn giữ khoảng cách, tuyệt đối có tình cảm gì khác.”

      phải loại thứ nhất hay thứ hai? chính là loại thứ ba. Lấy gương của ta ra chiếu là biếtchứ gì! Mặc kệ là bảo vật gì giúp nàng ta thay đổigiới tính cũng khiến nàng ta thể chegiấu được!” Á Sa Ni Na hừ lạnh. (Sương tỷ nợ j mẻ mà mẻ diệt ng ta tới cùng zị chài @.@ chỉ vì k thích mẻ thôi mờ phát rồ thía $.$)

      “Chậc chậc, lòng dạ tỷ hẹp hòi! phải là người ta chỉ lạnh lùng với tỷthôi à, sao tỷ lại phải làm vậy? Vậy là trong lòng muội cân bằng rồi!” tuy Kiều Nạp Sâm thế nhưng tronglòng hề bình tĩnh. Thích Ngạo Sương là nữ nhân? Nữ nhân?! Sao có thể chứ? Nếu Thích Ngạo Sương là nữ nhân….

      Kiều Nạp Sâm hơi thất thần, còn chú ý tới Á Sa Ni Na ồn ào bên cạnh.

      “Tuyệt đối là nữ nhân, chính là nữ nhân. Kiều Nạp Sâm, người này áp chế đệmà! Cho đệ cái gương này, đệ tìm cơ hội xem diện mạo của Thích Ngạo Sương !” Á Sa Ni Na nhét mạnh cáigương trong tay cho Kiều Nạp Sâm mới phục hồi tinh thần lại.

      “Nhất định là nữ nhân. Nhất định là nữ nhân. Nếu sao có thể làm như thấy muội!” Á Sa Ni Na đầy oán hận, liếc Kiều Nạp Sâm lấylại tinh thần: “Tiểu tử thúi, nhớ là có kết quả thìnói cho tỷ biết. Gương tỷ để lại đây, dùng xongnhớ trả lại, nếu ta đánh gãy cái chân chó của đệ đấy.”

      “Ôi mẹ nó, tỷ nhẫn tâm à? Ta là đệ đệ duy nhất của tỷ đấy.” Kiều Nạp Sâm gào lên nhưng lại nắmcái gương chặt. Tuy ngoài mặt xem thườngnhưng trong lòng lại hoảng hốt.

      “Phi! Lão nương sớm còn bất kỳ quan hệ gì vói gia tộc của các đệ rồi. Đệ chết tỷ càng mừng.” Á Sa Ni Na nhổ nước miếng, nhưng đáy mắt lại có tia dịu dàng dễ phát . Đệ đệ duy nhất này tuy là người của gia tộc kia nhưng làngười thân duy nhất mà nàng thừa nhận.

      “Dừng….Nghĩ đằng nẻo. Vậy tỷ , đệ tìm cơ hội nhìn xem.” Kiều Nạp Sâm gậtđầu nhưng lại hơi hoảng hốt.

      Đợi Á Sa Ni Na rời , Kiều Nạp Sâm từ từ rút cái gương trong ngực ra, sau đó kinh ngạc mà nhìnnó, lẩm bẩm: “Nữ nhân? Đệ ấy là nữ nhân? Thậtkhông? thể? Hay có thể?” nhất thời Kiều Nạp Sâm tâm trạng của mình bây giờ là gì. Có rung động, có kinh ngạc, có chờ mong, cókhông thể tin…Tâm trạng phức tạp như bao phủlấy . Cầm cái gương trong tay, lòng Kiều NạpSâm bay về tình cảnh lần đầu tiên gặp Thích NgạoSương. Thiếu niên trầm mặc lạnh nhạt, lẳng lặng đẩy cánh cửa kia ra. Lần đầu tiên mỉm cười với mình, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ vớimình, lần đầu tiên mình ôm vai đệ ấy….

      Từ ….!

      Chợt Kiều Nạp Sâm giật mình trong lòng. Hắnđang nghĩ tới chuyện.

      Khi lần đầu tiên ôm vai Thích Ngạo Sương ánh mắt thị vệ bên cạnh sáng như đuốc, nhìn chằm chằm vào cái tay đặt vai Thích NgạoSương của mình! Ánh mắt đó rất bình thường! Nam nhân ôm vai nhau là chuyện bình thường mà! Nhưng sao ánh mắt của thị vệ kia lạinhư thế? Ánh mắt sáng quắc tựa như hận khôngđốt được tay của mình vậy. Có vấn đề! Có vấnđề! Thị vệ kia thích nam nhân? A phi! Kiều Nạp Sâm bị chính ý nghĩ của mình làm cho ghê tởm.Vậy có khả năng khác!

      Thích Ngạo Sương là nữ nhân sao? Nếu đúng, vậy….

      Kiều Nạp Sâm đứng chần chừ tại chỗ rất lâu, sắcmặt tình bất định. Cuối cùng cũng cất cáigương, xoay người rời .

      Thích Ngạo Sương đổi sang phòng người.Đệ tử tám sao ở tầng thứ chín, tòa bộ là ký túc xá người có môi trường rất tốt. Nàng ở giữa KiềuNạp Sâm và Địch Thản Tư. Khi Thích Ngạo Sương trở lại, vừa tắm rửa thay quần áo xong thìcó tiếng gõ cửa.

      “Ai vậy?” Thích Ngạo Sương lên tiếng hỏi.

      “Là ta.” Kiều Nạp Sâm cầm cái gương trong tay, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

      “Vào .” Thích Ngạo Sương ngồi xuống, vọngra.

      Kiều Nạp Sâm đẩy cửa ra thấy Thích NgạoSương vừa tắm xong. Mái tóc đỏ như lửa mềm lại xõa tung vai, vài giọt nước từ từ lăn xuống từ lọn tóc, ánh mắt mông lung, tản ra xinh đẹp quyến rũ. Kiều Nạp Sâm nhìn mà sửng sốt, thậm chí quên luôn mục đích đến đây của mình.

      “Sao vậy? Có chuyện gì?” Thích Ngạo Sương lautóc, nhàn nhạt hỏi.

      “A, cái đó, cái đó…” Kiều Nạp Sâm cầm chặt cáigương hơn, nghĩ xem làm sao để chiếu được lên Thích Ngạo Sương.

      Ngay lúc đó tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.

      “Thích Ngạo Sương! Thích Ngạo Sương!” giọng ngoài cửa rất quen. Là giọng của Mạt Lý Na!

      Thích Ngạo Sương đứng lên, ra mở cửa. Ngoàicửa là Mạt Lý Na với khuôn mặt lo lắng.

      “Thích Ngạo Sương, nhanh, nhanh…Ca ca của ta,ca ca của ta…” Mạt Lý Na thở ra hơi, gầmnhẹ.

      “Sao vậy? từ từ thôi.” Thích Ngạo Sương khẽcau mày. Nhìn sắc mặt này của Mạt Lý Na là biết chuyện có thay đổi, hơn nữa còn là thay đổi theochiều hướng xấu.

      “Ca ca của ta vào tháp Tinh Thần Thiên! Là viện trưởng cho huynh ấy vào! Làm sao đây? Làm sao đây? Ca ca của ta gặp nguy hiểm!” Mạt Lý Na lo lắng, hạ thấp giọng với Thích Ngạo Sương.

      Thích Ngạo Sương cau mày, lập tức hiểu ý viện trưởng. Bởi vì ca ca của Mạt Lý Na nghe theo lời mình nên tu luyện nữa, dĩ nhiên tạm thời thể đột phá được. Mà viện trưởng sốt ruộtnên để cho huynh ấy vào tháp, muốn huynh ấyđột phá trong đó. Nhưng nếu thể đột pháthì còn có thể ra ngoài ?

      “Thích Ngạo Sương, làm ơn vào nhìn huynh ấy chút . Ta biết chỉ có đệ mới có tư cách bước vào tháp Tinh Thần Thiên bất cứ lúc nào. Ta rất lolắng…” giọng Mạt Lý Na nghẹn ngào, dần dần trởthành khóc thút thít.

      “Được rồi, Mạt Lý Na, đừng khóc. Đệ ngaybây giờ.” Thích Ngạo Sương vươn tay, nhàng xoa đầu Mạt Lý Na, gật đầu cam kết, “Bây giờ đệsẽ vào ngay. Hơn nữa để huynh ấy gặp chuyện may. Nhất định đệ đưa huynh ấy ra ngoài an toàn.”

      “Thích Ngạo Sương, cám ơn, hu hu, cám ơn…”Mạt Lý Na lau nước mắt, cười rộ lên.

      “Được rồi. Tỷ về trước . Bây giờ đệ vào đóngay.” Thích Ngạo Sương kịp làm gì nữa,đẩy khẽ Mạt Lý Na ra rồi bước nhanh ra ngoài.

      “Đệ cũng phải cẩn thận đấy!” Mạt Lý Na lo lắng,lên tiếng dặn dò từ sau lưng.

      “Vâng…” giọng Thích Ngạo Sương bay tới từ xa.

      Kiều Nạp Sâm nhìn bóng lưng Thích Ngạo Sươngcàng lúc càng xa mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng đuổi theo.

      Mà lúc này cửa phòng Địch Thản Tư cũng mở ra. lạnh mắt nhìn Mạt Lý Na mặt còn vương nước mắt rồi nhìn hai người xa hành lang, khẽ cau mày, sau đó gì cả, rồi cũng vội vàng đuổi theo.

      Lúc này Kiều Nạp Sâm đuổi vội theo, cầm gương trong tay, liều mạng muốn soi theo bóng dáng Thích Ngạo Sương. Nhưng chiếu thế nào cũng tới bởi Thích Ngạo Sương chạy trước mặthắn.

      Rốt cuộc, khi tới khúc quanh, Kiều Nạp Sâm vội vàng chiếu gương trong tay về phía bóng lưngThích Ngạo Sương.

      Trong gương, bóng hình xinh đẹp chợt lóelên, mái tóc đen nhánh tung bay. Chỉ có bónglưng, chỉ có bóng lưng thướt tha!

      Nhưng chỉ ngắn ngủi nhìn thoáng qua đủ kinh hãi rồi.

      Kiều Nạp Sâm ngây ngốc đứng tại chỗ, khôngbước nổi nửa bước mà kinh ngạc nhìn cái gương trong tay đến ngẩn người.

      Mình nhìn lầm rồi sao?

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 40: Ngạo Sương, ta cho phép đệđi!

      Kiều Nạp Sâm đứng tại chỗ, sửng sốt mà nhìn cái gương trong tay mình, trong lòng dậy sóng, thể bình tĩnh được. Bóng hình xinh đẹptrong gương vừa nãy dù chỉ chợt lóe lên nhưnglại khắc sâu vào lòng Kiều Nạp Sâm. sai, bóng lưng kia tuyệt đối là của nữ tử!

      vậy là Thích Ngạo Sương là nữ tử?

      Mặt Địch Thản Tư biểu tình, lướt quangười Kiều Nạp Sâm, nhìn ngẩn người cách nghi ngờ. Nét mặt Kiều Nạp Sâm rất kỳ lạ.

      Kiều Nạp Sâm nhận ra Địch Thản Tư nhìnmình cất gương rồi vội vàng đuổi theo.Nơi sâu trong đáy mắt có chút cảm xúc khó hiểu nhưng lập tức giấu . Kiều Nạp Sâm vội vàng đuổi theo sau Địch Thản Tư. Khi bọn chạy tới cửa vào tháp Tinh Thần Thiên Thích Ngạo Sương vào. Hai người hai lờimà vào theo.

      Lúc này Thích Ngạo Sương vội vàng chạyvào trong. Nàng vô cùng quen thuộc địa hình nhưng có nghĩa ca ca Bố Lý Nhĩ của Mạt Lý Na biết nên Thích Ngạo Sương đuổi theo rất nhanh. Có bóng lưng lạnh nhạt đứng phíaxa, tóc màu nâu, bóng lưng cao lớn, y phục đen tuyền.

      “Bối Lý Nhĩ!” Thích Ngạo Sương từ xa lên tiếnggọi người phía trước.

      Bối Lý Nhĩ quay lại, khẽ hí mắt nhìn người chạy nhanh tới, chút nghĩ ngợi mà hô lêntên của nàng: “Thích Ngạo Sương!” phảigiọng điệu nghi vấn mà là khẳng định. Thiếuniên bất phàm theo lời muội muội Mạt Lý Na chắc chắn là đệ ấy. Tóc màu đỏ như lửa, ánhmắt lạnh lùng kiên nghị.

      “Vâng.” Thích Ngạo Sương chạy tới trước mặt Bối Lý Nghĩ, gật đầu, nhìn từ xuống dưới, xác nhận nam tử trước mặt bị bấtcứ thương tổn gì mới yên lòng.

      “Cám ơn.” Bối Lý Nhĩ nhìn vào mắt Thích Ngạo Sương, trầm giọng . biết thiếu niêntóc đỏ trước mặt lo lắng cho mình. Ánh mắt của muội muội quả nhiên sai. Cỗ hơi thở lộ ra trán thiếu niên này rất khác với người thường. Thiếu niên này bước vào cảnhgiới Phá Toái Hư chỉ là chuyện sớm haymuộn mà thôi. Ánh mắt Bối Lý Nhĩ nhìn Thích Ngạo Sương cũng hòa nhã rất nhiều. là bởi Thích Ngạo Sương lo lắng cho mình, hai là bởi vì quan hệ của với muội muội mình.Ánh mắt nhìn Thích Ngạo Sương sáng rực khiến nàng nổi cả da gà. Nhưng sao Thích Ngạo Sươngbiết được coi nàng như muội phu rồi.

      “Mạt Lý Na rất lo lắng cho huynh đấy.” Thích Ngạo Sương dừng lại, nhìn người trước mặt, từtừ mà , “Tòa tháp Tinh Thần Thiên này, khó khăn của tám tầng đầu với huynh quantrọng. Quan trọng là tầng thứ chín.”

      “Đúng vậy. Viện trưởng muốn ta tới tầng thứ chín.” Bối Lý Nhĩ gật đầu, trả lời.

      “Tầng đó…rất nguy hiểm. Đệ chưa tới.”Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, trong đầu tự nhiên nhớ tới nam tử áo trắng thần bí đó.

      “Là muốn hay thể?” quả nhiên Bối Lý Nhĩ phải người thường, lập tức hỏi điều quan trọng.

      thể. Có người ngăn cản đệ.” Thích Ngạo Sương chậm rãi rủ thấp lông mi, nhẹnhàng .

      “Có phải là nam tử áo trắng ?” Bối Lý Nhĩ hỏi câu khiến Thích Ngạo Sươngsửng sốt.

      “Huynh biết à?” bỗng Thích Ngạo Sương ngẩng đầu, hỏi đầy ngạc nhiên.

      ! Ta từng gặp . Lúc ta vừa vào thápTinh Thần Thiên là gặp . dặn ta rằng dù có thể lên được tầng thứ chín cũng đượclên.” Bối Lý Nhĩ hơi suy nghĩ rồi tiếp, “Hìnhnhư biết chút nội tình mà chúng ta khôngbiết.”

      “Đệ cũng cho là như thế. Nhưng nóigì, chỉ muốn chúng ta tiếp tục chờ đợi.” Thích Ngạo Sương cắn môi, nhớ lại nam tử thần bí đó.

      “Ta cũng nghĩ vậy…” Bối Lý Nhĩ định nóithì tiếng Kiều Nạp Sâm truyền tới từ xa.

      “Thích Ngạo Sương, Thích Ngạo Sương, chờchúng ta chút!” tiếng càng lúc càng gần. Kiều Nạp Sâm và Địch Thản Tư cùng đuổitheo.

      “Sao các huynh cũng tới đây?” Thích NgạoSương xoay người nhìn hai người càng ngàycàng gần, hỏi đầy nghi ngờ.

      “Đệ sao chứ?” Kiều Nạp Sâm mở to mắt nhìn Thích Ngạo Sương, hỏi.

      sao. Vừa vào tới có chuyện gì được?” Thích Ngạo Sương hơi nghi ngờ mà nhìnKiều Nạp Sâm. Sao lại cảm thấy giọng điệu củangười này có cái gì đó bình thường nhỉ.

      “À, sao tốt rồi.” Kiều Nạp Sâm cũngcảm thấy mình có phần bình thường, ngại ngùng giọng trả lời.

      Địch Thản Tư im lặng nhìn Bối Lý Nhĩ, đáy mắt thoáng qua ánh sáng lạnh.

      “Địch Thản Tư, sao huynh cũng tới?” Thích Ngạo Sương nghi ngờ mà nhìn Địch Thản Tư.

      có gì. Tới xem chút thôi.” Địch ThảnTư lạnh lùng , rồi thêm gì nữa.

      Nhất thời khí hơi cứng nhắc. Kiều NạpSâm cúi đầu nhưng vẫn dùng dư quang khóe mắtnhìn Thích Ngạo Sương. Ánh mắt hơi mơ hồ bất định, dường như muốn gì đó lại thôi.

      “Vậy tiếp theo huynh định làm gì? Lên nhìn chút à?” Thích Ngạo Sương quay sang nhìn BốiLý Nhĩ, hỏi.

      .” Bối Lý Nhĩ từ từ lắc đầu, “Ta cũng cảm thấy có vấn đề. Ta có dự cả khi ta bước vào cảnh giới Phá Toái Hư điều chào đón ta phải thế giới khác mà là cái chết.” Lúc những lời này giọng điệu BốiLý Nhĩ rất bình thản, vẻ mặt rất tự nhiên.

      Bối Lý Nhĩ dứt lời sắc mặt của mọi người khác nhau. Sắc mặt Thích Ngạo Sương hơi trầmxuống. Nàng mơ hồ cảm thấy những lời của Bối Lý Nhĩ là . Đây cũng là lý do mà nam tử thần bí đó ngăn cản bọn họ bước vào tầng thứ chín. Nhưng rốt cuộc học viện Tinh Thần muốnlàm gì?

      “Ta cũng vẫn luôn nghi ngờ chuyện này. Nhưnglại thể tra được. Gia tộc chúng ta cũng tra được chút đầu mối nào.” lúc này,giọng Kiều Nạp Sâm hơi khàn khàn, .

      Thích Ngạo Sương sửng sốt. Nàng ngờ rằng chỉ có hai người nghi ngờchuyện này.

      “Vậy sao? Dù có như thế ta vẫn muốn đột phá thăng cấp.” Địch Thản Tư vẫn với giọng điệu lạnh lẽo như cũ, sóng nước chẳng xao.Chuyện mọi người vừa ảnh hưởngchút nào tới tâm trạng của .

      “Địch Thản Tư, huynh….” Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, “Có phải huynh sớm nhận ra cái gì hay ?”

      “Hừ!” Địch Thản Tư nhàn nhạt nhàng cườilạnh, trầm giọng từ từ, “Người lần đầu tiên tham gia tu luyện tới tầng thứ tám, các huynh cho rằng chỉ đạt tới tầng thứ tám thôi haysao?”

      “Ý là sao?” Kiều Nạp Sâm cau mày, hơi cảnhgiác mà hỏi.

      Mặt Bối Lý Nhĩ cũng kinh ngạc.

      “Người kia đạt tới tầng thứ chín! Hơn nữađột phá cảnh giới Phá Toái Hư thành công, sau đó phát ra bí mật gì đó mà muốn ai biết nên mới cắt đứt với học viện TinhThần, muốn hủy diệt tháp Tinh Thần Thiênnày!” Ánh mắt Địch Thản Tư chợt lạnh, gằn từng tiếng mà ra suy đoán của mình nhưngcũng là chân tướng!

      Sắc mặt mọi người đại biến, mà Thích NgạoSương càng thêm kinh hãi. vậy là nam tửáo trắng thần bí đó chính là người cố gắng hủy diệt tháp Tinh Thần Thiên! Chính là người lầnđầu tham gia tu luyện qua được tầng thứchín. Đúng rồi, nhất định là như vậy. Đủ loạiđầu mối liên hệ lại với nhau, càng ngày càng ràng.

      Nhưng nếu đột phá cảnh giới Phá Toái Hư , sao có thể dừng lại ở vị trí này, hơn nữa lại còn đối đầu với học viện Tinh Thần?

      “Nhưng có điều ta hiểu. đột phá đến cảnh giới Phá Toái Hư nhưng vẫn có thể tự do lại thường xuyên ở thế giới này.” Địch Thản Tư khẽ cau mày, ra nghi ngờ giống Thích Ngạo Sương.

      “Điều này thể biết được. Nhưng cóthể khẳng định điều đó là sau lưng học việnTinh Thần có tấm lưới mà chúng ta khôngbiết.” nét mặt Thích Ngạo Sương nặng nề. đợi mọi người lên tiếng, Thích Ngạo Sương ngẩng đầu, ánh mắt dứt khoát, “Nhưngdù có như thế đệ cũng bước vào cảnh giới Phá Toái Hư , tuyệt đối phải vào.”

      “Ngạo Sương! Đệ, đệ biết gặp nguyhiểm mà còn muốn ?” lúc này Kiều Nạp Sâmkhông chú ý tới mình thay đổi cách xưng hôtừ gọi thẳng Thích Ngạo Sương tới Ngạo Sương, mà giọng điệu cũng lo lắng khác thường.

      “Đúng. Đệ muốn , nhất định phải .” ThíchNgạo Sương do dự chút nào, gật đầu mộtcách nhàng nhưng đầy kiên định.

      Đáy mắt Địch Thản Tư thoáng qua nụ cười hài lòng, gì.

      “Đệ, đệ được . Nguy hiểm lắm!” Kiều Nạp Sâm nóng nảy, lời mạch lạc.Địch Thản Tư nhìn dáng vẻ này của Kiều NạpSâm đáy mắt thoáng qua tia nghi ngờ dễ dàng nhận ra, nhưng chỉ chợt lóe mà thôi.Cách cư xử của Kiều Nạp Sâm quả hơikhông bình thường. Kiều Nạp Sâm cũng hiểu tính cách của Địch Thản Tư là khi quyếtđịnh chuyện gì tuyệt đối thay đổi nên lên tiếng khuyên can ĐịchThản Tư. Nhưng thái độ với Thích Ngạo Sương dường như hơi bình thường nhưng vẫnthấy hợp lý.

      “Được rồi. chuyện này nữa. Bây giờchúng ta làm gì?” Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhàn nhạt hỏi.

      “Ta định trước lẫn vào tháp Tinh Thần Thiên,chờ nam tử áo trắng kia xuất lần nữa. Ta lên tầng thứ chín.” Bối Lý Nhĩ trầm giọng .

      “Vâng, cũng được. Huynh tìm chỗ nào có môi trường tốt của tháp mà dừng chân.” Thích NgạoSương gật đầu đồng ý.

      nào. Có điều chúng ta tới nơi này lần nữarất nhanh thôi.” Địch Thản Tư xoay người, nhàn nhạt bỏ lại câu.

      Thích Ngạo Sương gật đầu với Bối Lý Nhĩ rồixoay người theo. Kiều Nạp Sâm chưa phục hồi lại tinh thần, ánh mắt hơi mơ hồ, đứng tạichỗ nhúc nhích.

      Bối Lý Nhĩ nhìn Kiều Nạp Sâm đầy nghi ngờnhưng lên tiếng gọi , chỉ xoay người tiếp tục về phía trước. Bây giờ phải tìm chỗ ổn định .

      Lâu sau Kiều Nạp Sâm mới phục hồi lại tinh thần. Nhìn bóng lưng dần biến mất nơi xa củaThích Ngạo Sương lòng đột nhiên chùngxuống. Sau đó hai mắt sáng lên tựa như quyếttâm làm gì đó, bước nhanh đuổi theo.

      Ra khỏi tháp Tinh Thần Thiên, Địch Thản Tưrời , Thích Ngạo Sương đứng lại, cúi đầu nhưđang suy nghĩ gì đó. Kiều Nạp Sâm nhìn bónglưng nàng, suy nghĩ nhiều mà trực tiếp vọt tới trước mặt nàng, giơ tay ngăn nàng lại.

      “Kiều Nạp Sâm?” Thích Ngạo Sương nhìn Kiều Nạp Sâm với khuôn mặt nặng nề phía trước cách đầy nghi ngờ, hiểu mà hỏi.

      “Ngạo Sương, đệ thể tới tầng thứ chín!Ta cho phép đệ !” Kiều Nạp Sâm nóimột cách mạnh mẽ mà lại đầy dịu dàng.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương thứ 41: Chúng ta là đôi tình lữ a

      "Ngạo Sương, đệ thể Tầng thứ chín! Ta cho phép đệ !" Kiều Nạp Sâm ràng cố gắng ra câu như vậy!

      Thích Ngạo Sương khẽ cau mày nhìn Kiều Nạp Sâm mặt nặng nề, giọng : "KiềuNạp Sâm , huynh ở đây nhảm gì vậy?"

      "Ta , ta cho phép đệ !" Kiều NạpSâm lần nữa từng chữ từng câu ràng phun ra.
      "Ta , ta có lí do để ." Thích Ngạo Sương lạnh nhạt , "Ta hiểu khổ tâm của huynh.Nhưng là, ta có lý do của riêng mình. Dù cho vạn kiếp bất phục, ta cũng phải ."

      "Tại sao? Tại sao nhất định phải ? Cho dù vứt bỏ tính mạng cũng muốn sao? Rốt cuộc làvì chuyện gì?" Kiều Nạp Sâm có chút gấp gáp, cấp tốc hỏi.

      Thích Ngạo Sương lẳng lặng nhìn trước mắt Kiều Nạp Sâm phát điên, chợt mặthiện lên nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt thay đổi cóchút thẫn thờ, hình như xuyên thấu qua Kiều Nạp Sâm đến nơi rất xa.
      Kiều Nạp Sâm có chút ngây dại, kinh ngạc nhìnThích Ngạo Sương mỉm cười ngay trước mặt.Tại sao có cổ cảm giác kỳ quái, trước mắt Thích Ngạo Sương ràng là cười, vì sao lại cảm thấy đau thương đến vậy. Nàng buồn bã là vì cái gì? Chợt Kiều Nạp Sâm rất muốn hiểurõ tại sao Thích Ngạo Sương lại như thế. Lònglại càng đau hơn.

      "Kiều Nạp Sâm, mỗi người đều có điều mà mình kiên trì theo đuổi." Thích Ngạo Sương vươn tay nhàng vỗ vỗ bả vai Kiều Nạp Sâm, "Mỗingười luôn có điều mà mình kiên trì theo đuổi,ta cũng thế."

      Dứt lời, Thích Ngạo Sương lướt qua Kiều NạpSâm mình về phía trước . Để lại Kiều Nạp Sâm đứng lẳng lặng tại nguyên chỗ hồi lâu vẫn nhúc nhích.

      Mỗi người đều có điều mà mình phải kiên trì ư. .. . . .

      Kiều Nạp Sâm chậm rãi quay đầu nhìn bả vai của mình, nơi đó, hình như còn có lưu lại chút ấm áp từ bàn tay của Thích Ngạo Sương.

      Thích Ngạo Sương, tại sao biết có thể bỏmạng mà vẫn muốn vào chỗ chết? Phải vìcó lý do, là cái gì? Nơi đó, có người đợinàng sao? Trong lòng Kiều Nạp Sâm chợt dâng lên cỗ ghen tỵ. Là ai, là người nào có thểđể cho Thích Ngạo Sương quên mình nhảy vào chỗ dầu sôi lửa bỏng như vậy?

      "Thích Ngạo Sương!" Chợt đường , ThíchNgạo Sương nghe thấy thanh ảo não của Trường .
      "Hả? ngươi còn sống à?" Thích Ngạo Sương hàihước hỏi.

      "Mẹ nó! như là tiểu gia chết rồi khôngbằng, tiểu gia chỉ là thuận tiện ngủ trong thânthể ngươi lâu chút thôi. Thuận tiện tăng tu vi cho mình. Mà lời vừa rồi ta đều nghe được."giọng điệu Trường dần dần thay đổi nghiêm túc hơn, "Ta cũng vậy muốn biết lý do ngươi bất chấp tính mạng của mình là vì sao?"

      "Ha ha, phong chi nguyên lúc nào bát quái như vậy rồi hả?" Thích Ngạo Sương trả lời thẳng, mà là cười cười chuyển đề tài.

      "Này! Tiểu gia rất nghiêm túc hỏi ngươi mà!"Trường có chút bất mãn.

      Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn phương xa, trầm mặc lại.

      "Này, Thích Ngạo Sương, , rốt cuộc là tại sao? Nguyên nhân cuối cùng là gì khiến cho ngươi đến cả tính mạng cũng cần? Takhông phải là sợ ngươi chết. Chậc, đừng hiểulầm ta à nha, ta phải lo lắng ngươi đâu, tachỉ là sợ ngươi chết , ta rất khó khăn tìm thêm người khác có thể chất giống ngươi để làm nhà nha. Chậc, như vậy chẳng lẽ ta lại phải về lại cái nơi nhàm chán trước kia sao.Ngươi có nghe ta hay vậy? Vậy mau trả lời ta !" Trường mực tha, nhấtđịnh phải hỏi bằng được.
      Khóe miệng Thích Ngạo Sương từ từ vẽ ra đường cong, nhàng : "TrườngKhông, ở chỗ đó, có hai người mực chờ đợita. Ta phải , phải tìm bọn họ. Vì thế, ta tiếc bất cứ giá nào." Thích Ngạo Sương hiểu, Trường mặc dù om sòm như vậy, ra nội tâm là lo lắng nàng mà thôi.

      "Hai người? Người nào? Bọn họ ở nơi nào chờ ngươi? Bọn họ đạt tới cảnh giới Phá Toái HưKhông rồi hả, so với ngươi đến vị diện trước?Cho nên ngươi phải tìm bọn họ? Nhưng Thích Ngạo Sương, lời trước đó của các ngươi ta cũng mơ hồ nghe được chút. Ngươi xác định ngươi có thể an toàn đến ngươi nơi ngươi muốnđến ư?” Thanh Trường lần này có che giấu được lo lắng.

      "Ta nhất định có thể đến nơi đó. Trường , phải lo lắng, ta để cho ngươi lâm vào trong nguy hiểm ." Thích Ngạo Sươngcười nhạt, an ủi Trường .

      "Phi! Tiểu gia há là hạng người ham sống sợchết sao! Ngươi cư nhiên nhìn tiểu gia như vậy,tiểu gia tức giận, tiếp tục ngủ đây, hừ hừ."Trường giận dữ, thanh từ miệng thối cứ từ biến mất trong đầu của Thích Ngạo Sương.

      Thích Ngạo Sương khẽ mỉm cười, nhàng lắcđầu, tiếp tục về phía trước . Trở lại dưới lầukí túc xá, lại thấy Mạt Lý Na mất hồn tựa vàomột cây đại thụ dưới lầu.

      "Mạt Lý Na?" Thích Ngạo Sương lên tiếng thấpgiọng kêu.

      "Thích Ngạo Sương! Thích Ngạo Sương!" Mạt Lý Na vừa nghe đến thanh Thích Ngạo Sương, vừa mới bắt đầu sửng sốt, tiếp đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thích Ngạo Sương rồi mừng rỡ như điên chạy vội tới, ngay lập tứcnhào vào trong ngực Thích Ngạo Sương.

      "Thích Ngạo Sương, ta. . . . . ." Mạt Lý Na mới vừa mở miệng liền bị Thích Ngạo Sương nóinhỏ cắt đứt.

      "Ca ca ngươi có việc gì, ta tìm chỗ an toàn cho rồi. Ta mau chóng xử lý chuyệnnày thôi." Thích Ngạo Sương cúi đầu hạ thấp giọng với Mạt Lý Na.

      "Được, ta tin tưởng huynh , ta tin tưởng huynh. . . . . ." Mạt Lý Na từ trong ngực Thích Ngạo Sương ngẩng cái đầu lên nhìn Thích NgạoSương, bộ mặt kiên nghị gật đầu, "Ta tin tưởnghuynh."

      "Đồ ngốc, tốt lắm, như vậy làm cho người ta thấy khó coi nha." Thích Ngạo Sương cầm bả vai Mạt Lý Na, đem Mạt Lý Na cách xa mình chút.

      "Có cái gì tốt? Hừ! Như vậy mới phải,tránh cho sư tỷ kia có ý định tưởng!" Mạt Lý Na lần này bao giờ giấu giếm tâm tư của mình nữa, mà là thẳng ra câu như vậy khiến Thích Ngạo Sương kinh ngạc .

      "Mạt Lý Na? !" Sắc mặt của Thích Ngạo Sươngbiến đổi, khiếp sợ nhìn người trước mắt.

      "Thích Ngạo Sương, huynh phải mộtdạng với họ, huynh và những nam nhân ngu ngốc kia giống nhau! Huynh là người tốt!Ta thích huynh, rất thích! Huynh giốnghọ, trong lòng ta, huynh là người đặc biệt nhất!"Ánh mắt của Mạt Lý Na sáng quắc nhìn ThíchNgạo Sương, nghiêm túc kiên định nhanh chóngnói ra lời đó. Sau khi xong lần nữa nhào vàotrong ngực Thích Ngạo Sương, ôm chặt lấy hông củaThích Ngạo Sương.

      Thích Ngạo Sương cơ hồ bất tỉnh! Trong lòng vừa sợ vừa giận, chuyện mình sợ nhất xảy ra!Mạt Lý Na cư nhiên động lòng với mình!

      "Ngươi hãy nghe ta , Mạt Lý Na, muội thể thích ta được, ta cũng vậy thể thích muội." Thích Ngạo Sương lần nữa đem bạch tuộc tám chân Mạt Lý Na ôm lấy mình mà tách ra khỏi ngực của mình, tận tình khuyên lơn.

      "Ta biết , ta đều biết cả, ta và huynh cùng tầng lớp, thực lực của huynh cao hơn ta rất nhiều, việc giải quyết xong, ngày huynh cách xa ta, rời khỏi chỗ này. Nhưng tachỉ hy vọng ngay bây giờ cho đến trước khi rờiđi, hãy cho ta được ở bên cạnh huynh. Vậy là quá đủ rồi!" Mạt Lý Na ngẩng đầu nhìn Thích Ngạo Sương, nghiêm túc , ánh mắt lấp lánh.

      Thích Ngạo Sương hồi choáng váng, chờ chút rồi : "Mạt Lý Na, muội hãy nghe ta , ta và muội là thể nào."

      "Tại sao? Chẳng lẽ huynh thích ta? Ta đủ xinh đẹp? Hay là ta nghe lời?Huynh có cái gì hài lòng ta có thể thay đổi!" Mạt Lý Na có chút gấp gáp vội vàng.

      " phải những vấn đề này, mà là, mà là. . . . . ." Thích Ngạo Sương đại ngốc luôn 囧, suy nghĩ suy nghĩ lại, nhìn ánh mắt tha thiết của Mạt Lý Na, hồi lâu mới quyết định "Mạt Lý Na, ta thích ngươi. . . . . ." (…… như là Lạp Tây Á nhà ta kìa…)

      còn chưa dứt lời, Mạt Lý Na liền phấn khởi, vui mừng chuẩn bị lại nhào tới.

      "Nhưng ta chỉ coi muội là em mà thôi. Chỉ là muội muội đáng mà thôi." Thích NgạoSương cố nhấn mạnh trọng tâm, những thứ này quả cũng là lời tận đáy lòng nàng, đối vớiMạt Lý Na, Thích Ngạo Sương chỉ là coi nàngnhư muội muội mà thôi. Cái tiểu nữ sinh này, có khi tình khí tùy tiện chút, nhưng là bản tính hư, có thể tốt. Từ việcnàng làm cho ca ca của nàng có thể thấy nàngtuyệt đối là người trọng tình nghĩa.

      "Thích Ngạo Sương! Huynh dối!Huynh thích ta, làm sao huynh có thể dùng cái lý do thối nát kia để hù ta!" Mạt Lý Na dậm chân, có chút tức giận nhìn thích Ngạo Sương.

      "Ta. . . . . ." Thích Ngạo Sương muốn tiếptục giải thích, nơi xa lại truyền đến tiếng cười kì quái.

      "Mạt Lý Na, ngươi và Thích Ngạo Sương chung đụng lâu như vậy cũng có phát vấn đề rất nghiêm trọng sao? Ha ha." Tiếng cườicổ quái đó phải ai khác, là chính là Kiều Nạp Sâm !

      "Cái gì?" Mạt Lý Na sửng sốt, quay đầu nhìnKiều Nạp Sâm cười thô bỉ, trong lòng nghingờ, càng thêm dâng lên cỗ cảm giác chẳnglành.
      "Ngươi cư nhiên có phát Ngạo Sương thích nữ nhân? thích namnhân. cùng ta sớm tình đầu ý hợp, chúng ta là đôi tình lữ a ~~" Kiều Nạp Sâm tới, tự nhiên ôm bả vai của Thích Ngạo Sương, cười hắc hắc Mạt Lý Na sắc mặt ngàycàng phát lạnh.

      Thích Ngạo Sương run lên, sắc mặt trầm xuống,cố nén ý nghĩ muốn bẻ gãy cái bàn tay đặt bả vai mình, mặt đen lại.

      "Ngươi dối! Kiều Nạp Sâm, ngươi, ngươi, ngươi….." Mạt Lý Na cảm thấy kinhkhủng, nhìn ngón tay Kiều Nạp Sâm, nghĩ làcon mẹ nó biến thái, nhưng lại thủy chungkhông có mắng ra miệng, bởi vì vậy khác gìmắng cả Thích Ngạo Sương.

      " bậy! bậy!" trong mắt Mạt Lý Na đầynước mắt, cầu xin nhìn Thích Ngạo Sương,"Thích Ngạo Sương, có phải Kiều Nạp Sâm ddag hưu vượn phải hay ?"

      Thích Ngạo Sương nhịn được nội thương, nên lời.

      Chấp nhận sao?

      Trong mắt Mạt Lý Na lóe lên tuyệt vọng. ThíchNgạo Sương, bình thường? cùngKiều Nạp Sâm là đôi sao? Tại sao có thểnhư vậy? Sao lại thế này!

      "Ngạo Sương, buổi trưa chúng ta ăn gì đây?"Kiều Nạp Sâm cười híp mắt nhìn Thích Ngạo Sương, ánh mắt là phong tình vạn chủng.

      Mà Thích Ngạo Sương như cũ là trầm mặc. Cửđộng như vậy ở trong mắt Mạt Lý Na xem rachính là chấp nhận tất cả.

      Mạt Lý Na cũng nhịn được nữa, nước mắt tràn mi, khóc chạy .

      Đợi bóng dáng của Mạt Lý Na biến mất khôngthấy gì nữa hậu, Kiều Nạp Sâm chỉ cảm thấy có vậy thoáng cái trước mặt mình ngày càng to dần, sau đó hốc mắt kịch liệt cảm giác đauđớn làm mất hồn, kêu thảm thiết
      "A —— Ngạo Sương, đệ làm sao lại đánh ta? Ta chính là giúp đệ mà. . . . . ." Kiều NạpSâm che hai mắt của mình, kêu lên, vốn muốnnói “ ta chính là người tình của đệ mà” nhưngnhìn ánh mắt giết người của Thích Ngạo Sương, cuối cùng vẫn dám đem hai chữ kia ra.
      mặt Thích Ngạo Sương phát ra tín hiệu nhận thấy rằng phương thức cự tuyệt Mạt LýNa như vậy hẳn là nàng rất bất mãn. Nhưng là. . . . . . Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn bầu trời,nhưng là, kết quả như thế cũng là tốt, khôngphải sao?

      Thích Ngạo Sương khe khẽ thở dài, về phíatrước.

      "Ngạo Sương, chờ ta chút a ~ đệ đâuvậy?" Kiều Nạp Sâm bò dậy theo sau.

      " hưu vượn nữa, ta cắt đầu lưỡi huynh!"Thích Ngạo Sương quay đầu lạnh lùng nhìn Kiều Nạp Sâm.
      "Yên tâm, yên tâm, nơi này có ngườikhác." Kiều Nạp Sâm vẫn cợt nhả như vậynhưng trong lòng lại dâng lên cỗ tâm tìnhtốt.

      "Hừ!" Thích Ngạo Sương hừ lạnh tiếng, bước nhanh về phía trước.

      Kiều Nạp Sâm vẫn còn ở tại chỗ cười khúc khích.

      Trở lại túc xá, Tẫn Diêm đứng lẳng lặng ở tạicửa ra vào.

      "Thiếu gia." Tẫn Diêm thấp mở miệng.

      "Hả? Tẫn Diêm, chuyện gì?" Thích Ngạo Sương có chút nghi ngờ.

      "Hôm nay, mới vừa rồi người tên là ThápLệ Na tìm người." Tẫn Diêm giọng .

      "Sư tỷ tới tìm ta chuyện gì?" Thích Ngạo Sương nghi ngờ hỏi.

      "Nàng ta nhờ ta đem lá thư này cho thiếu gia."Tẫn Diêm đưa tới phong thư.

      "Hả?" Thích Ngạo Sương nhận lấy, nhanh chóng mở ra nhìn qua lần sau sắc mặt có chút nặng nề.

      "Thế nào? Thiếu gia, xảy ra chuyện gì sao?"Tẫn Diêm lên tiếng có chút lo lắng mà hỏi.

      Thích Ngạo Sương chậm rãi gật đầu nóigì. Trong thư Tháp Lệ Na , đó chính làThiên Đạo Môn nội loạn. Tháp Lệ Na thấpthỏm, theo lý là có tư cách cầu Thích Ngạo Sương giúp. Nhưng nàng có biện pháp khác, chỉ có cầu trợ ở Thích NgạoSương mà thôi.

      "Thiên Đạo Môn có chuyện, ta muốn mộtchuyến." Thích Ngạo Sương trầm giọng .

      "Thiếu gia, người phải Thiên Đạo Môn sao?Này?" Tẫn Diêm khẽ cau mày.

      "Ngươi cũng cần tới đó, ngươi cứ ở bêncạnh Vi Ân Tư trợ giúp . Dù sao còn chưa vững chân, hơn nữa nghiệt dư đời trước có thể gây bất lợi cho ." đợi Tẫn Diêm phản đối, Thích Ngạo Sương khẽ mỉm cười , "Tẫn Diêm, cần lo lắng cho ta, ta xử lý tốt tất cả. Hơn nữa ta còn có việc quan trọng phải làm, tuyệt đối để chomình xảy ra chuyện gì."


      " cần lo lắng cho ta, cứ ở bên cạnh Vi Ân Tư. Ta xử lý xong mau chóng trở lại." Thích Ngạo Sương chợt có chút yên lòng , namtử thần bí áo trắng kia khi nào trở lại?
      "Thiếu gia, tất cả hãy cẩn thận." Tẫn Diêm cúi đầu chậm rãi trầm giọng .

      "Được, chính ngươi cũng cẩn thận. Ta ngay bây giờ tìm Tháp Lệ Na ." Thích NgạoSương nhàng than thở, xoay người rời . Tháp Lệ Na ở trong thư rồi, đợi nàng ởcửa trường học, nếu đến tối nàng ra sẽmột mình về Thiên Đạo Môn.

      Khi Thích Ngạo Sương xuất tại cửa trườnghọc Tháp Lệ Na lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, chợt đứng lên, muốn xong tới đón, nhưng lại thôi

      "Sư tỷ, chỉ mình tỷ ở đây sao?" Thích NgạoSương đến gần chỉ thấy Tháp Lệ Na mình, khỏi có chút nghi ngờ mở miệng hỏi.

      "Bọn họ, bọn họ về trước. Ta. . . . . ." Tháp Lệ Na có chút lưu loát .

      Thích Ngạo Sương hiểu được, những người đó sợ rằng cho là mình giúp chỉ thêm tốnthời gian, nên về trước. Cũng khó trách nhữngngười đó nghĩ như vậy. Mặc kệ chuyện ThiênĐạo Môn nội loạn cũng hợp tình hợp lý mà thôi.Chỉ là Tháp Lệ Na vẫn lòng chờ mình?Thích Ngạo Sương vừa nghĩ đến điểm này, lại bịTháp Lệ Na câu làm choáng váng
      "Ta, ta hiểu đệ nhất định đến. ta biết đệ sẽkhông mặc kệ." Tháp Lệ Na lúc những lời này mắt sáng trong, cứ như vậy nhìn chằm chằm Thích Ngạo Sương. Nhìn đến nỗi Thích Ngạo Sương trong lòng sợ hãi. Ánh mắt kia sao màgiống Mạt Lý Na thế?

      "Sư tỷ, tỷ đừng hiểu lầm, ta phải vì tỷ màđến. Mặc kệ như thế nào, ta là từ Thiên ĐạoMôn mà ra, là Thiên Đạo Môn đề cử tới thamgia khảo hạch." Thích Ngạo Sương chỉ sợ ThápLệ Na giống Mạt Lý Na có tình cảm với mình, lập tức mở miệng giải thích, mặc dù lời phải dễ nghe, nhưng Thích Ngạo Sương cho là cần sớm làm ràng, "Cho nên, sư tỷ, tỷ ngàn vạn lần được hiểu lầm, ta đối với tỷ có bất kỳ ý tứ gì."

      mặt Tháp Lệ Na hơi đổi, đáy mắt có chút ảm đạm, lại lập tức khôi phục vẻ mặt, mỉm cườinói: " phải vậy, Thích Ngạo Sương, tacũng cho rằng đệ vì ta mà tới. Ta chỉ làbiết, đệ tuyệt đối phải người vô tình vônghĩa. Đệ nhất định trợ giúp Thiên Đạo Mônvượt qua cửa ải khó khăn này, vì đệ là người tốt."

      Ta ….! Thích Ngạo Sương trong lòng vô lực hô hào, làm ơn, ai cũng như vậy? Người tốt nhiềunhư vậy chắc? Chẳng lẽ biết người tốt bình thường có gì kết quả tốt sao?

      "Vậy là được, chúng ta vội vàng lên đườngthôi." Thích Ngạo Sương gật đầu cái.

      "Ngạo Sương, Ngạo Sương, đợi chút, đệ đâu?" Kiều Nạp Sâm này đúng là hồn bất tán, thanh lần nữa truyền đến.

      Thích Ngạo Sương cau mày, giựt giựt khóe miệng, muốn để ý tới Kiều Nạp Sâm vì vậy cùng Tháp Lệ Na rời , nhưng là khóe mắt dư quang thấy Tháp Lệ Na này tràn đầy ánh mắt mong đợi, trong lòng dự cảm lành, do dự chút vẫn làm cá gian nan quyết định.

      Được rồi, đành lợi dụng chút nữa vậy.

      " Thiên Đạo Môn. Đến đây , cùng nhau, có miễn phí sức lao động tồi nha." Thích Ngạo Sương quay đầu nhìn Kiều Nạp Sâm .Thích Ngạo Sương khóe mắt dư quang tự nhiên cũng chú ý tới đáy mắt Tháp Lệ Na lóe lên mộtít tia thất vọng. Vốn là muốn hai người chỗ cơ hội vì vậy có.

      "A a, Thiên Đạo Môn? Có phải hay là chuyện nổi loạn kia? Tốt, vậy ta cũng , ta mớicó thể đến giúp ngươi." Kiều Nạp Sâm chạy vội tới, câu liền điểm ra tình huống trước mắtcủa Thiên Đạo Môn. Tháp Lệ Na sắc mặt biếnđổi, hai người mới vừa rồi cũng ra, vìsao lại biết

      "Vậy thôi." Thích Ngạo Sương cũng nhảm nữa, xoay người dọc theo bậc thang xuống . Hai người theo sát phía sau.

      Thích Ngạo Sương phía trước. Kiều NạpSâm khóe mắt nghiêng mắt nhìn Tháp Lệ Na ,chú ý tới ánh mắt của Tháp Lệ Na nhìn Thích Ngạo Sương. khỏi than thở trong lòng: Ngạo Sương lại đầu đọc thêm kẻ nữa. Biết thân phận Ngạo Sương biết họ có phátđiên ?Hi vọng nữ tử này giống nhưMạt Lý Na ép mình dùng thủ đoạn, nếu vậy chắc con mắt thứ hai của mình tránh khỏi bị thương nha. Kiều Nạp Sâm khỏi sờ sờ hốc mắt mình, thổn thức dứt.

      hết thang đá, đến dưới chân núi, Thích Ngạo Sương quay đầu nhìn Tháp Lệ Na : "Có thể baykhông?"

      Tháp Lệ Na sửng sốt, tiếp đó xin lỗi lắc đầu.

      Thích Ngạo Sương do dự chút, muốn chuẩn bị mang theo Tháp Lệ Na phi hành, KiềuNạp Sâm vượt lên trước ôm chầmTháp Lệ Na : " sao, ta mang theo ngươi bay là được, Ngạo Sương, ngươi ở phía trước dẫn đường, nhanh lên."

      Đáy lòng Thích Ngạo Sương có chút như trútđược gánh nặng, lọ nụ cười cảm kích với KiềuNạp Sâm, ngay sau đó từ từ lơ lửng . Kiều NạpSâm nhe răng mà cười cười, tiếp cũng ôm ThápLệ Na bay. Tháp Lệ Na nhìn bóng lưng Thích Ngạo Sương, trong lòng ngũ vị tạp trần. Mới vừa rồi sắc mặt cyar Thích Ngạo Sương như vậylòng nàng nhìn ra.

      Thích Ngạo Sương, đệ, cứ như vậy muốncùng ta thân mật chút sao? Là bởi vì gáikia sao? Là tên gọi Mạt Lý Na sao? Tháp Lệ Na lộ vẻ tức giận rủ thấp xuống lông mi, thêm gì nữa.

      Bọn người Thiên Đạo Môn ngạc nhiên vốn nghĩThích Ngạo Sương vô tình vô nghĩa nhưng tại lại đến nơi này nhanh như vậy.

      "Sư tỷ, sư tỷ!"

      "Sư tỷ. . . . . ."

      đám đệ tử xông tới, sắc mặt đều vui mừng.Bọn họ cũng nghĩ tới Thích Ngạo Sương lại có thể biết , hơn nữa đồng hành còn có KiềuNạp Sâm . Kiều Nạp Sâm tuyệt đối phải là người thiện lương, càng phải là ngườithích xen vào việc của người khác. Nhưng mà đến bây giờ cùng nhau xuất ở nơi này. Trừ thích Ngạo Sương có thể mời được , chẳnglẽ còn có những lý do khác sao?

      điểm này, các đệ tử Thiên Đạo Môn ngượclại đoán sai. Kiều Nạp Sâm phải doThích Ngạo Sương mời tới, mà là chính dâydưa ngớt đời tới.

      "Chuyện như thế nào?" Thích Ngạo Sương nhànnhạt mở miệng.

      " biết tại ở như thế nào, chúng ta cũng là vừa tới. Nội bộ Thiên Đạo Môn chia làm mấy phần.

      "Vậy chúng ta vào trước xem chút."Thích Ngạo Sương nhìn về quảng trường phía trước này rộng rãi lại bóng người khẽ cau mày .

      Thiên Đạo Môn, tại sao lại chợt xuất nội loạn?


      Thích Ngạo Sương dẫn đầu về phía trước,những người khác vội vàng theo. Kiều Nạp Sâm cũng theo.

      Tháp Lệ Na ở phía sau cùng, nhìn bóng lưng Thích Ngạo Sương có chút mất hồn.

      "Sư tỷ! Chỉ có tỷ mới có thể mời được Thích Ngạo Sương sư đệ."

      "Đúng là, Sư đệ quả nhiên đối với tỷ có tình."

      "Tất nhiên, sư tỷ cùng Sư đệ còn phải sao? sớm lưỡng tình tương duyệt rồi !"

      đám sư muội vây quanh Tháp Lệ Na líu ríu ngừng.

      Tháp Lệ Na khẽ mở miệng, biết phải nóigì.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :