1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tài Năng Tuyệt Sắc - Vô Tình Bảo Bảo (Full +eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 32: Sao ngươi lại ở đây?

      Bỗng, Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn xung quanh. Người qua lại rất đông nhưng cóchút đặc biệt nào. vậy là ai thấyngười này.

      “Ngươi là ai?” Thích Ngạo Sương đứng tại chỗ,khẽ cau mày, giọng hỏi khí trướcmặt.

      “Đừng để bằng hữu ca ca của ngươi vội vàngbước vào cảnh giới Phá Toái Hư . Hãy kéo dài thời gian. Sắp tới lúc chân tướng lộ rồi.” thanh trong trẻo trả lời câu hỏi của Thích Ngạo Sương, mà sau khi nhắn nhủ hếtthì liền có tiếng động nữa. Dù cho ThíchNgạo Sương giọng gọi thế nào nữa cũng đáp lại.

      Rốt cuộc người này là ai? Thực lực của đạt tới trình độ nào rồi? Cả hai lần đều chỉ nghe thấy tiếng mà thấy người. Nghe giọngđiệu của hình như học viện Tinh Thần có bí mật gì đó muốn bị ai biết, mà điều tra về bí mật này.

      chung tiếp theo chỉ cần yên lặng theo dõi thay đổi, sau đó ứng phó.

      Trong lòng Thích Ngạo Sương hơi lo lắng. tình càng ngày càng phức tạp.

      Lúc này tâm tình Thích Ngạo Sương bìnhthản như trước nữa. yên lòng đường, suy nghĩ rất nhiều.

      lúc Thích Ngạo Sương thất thần, chợt cómột hồi thay đổi truyền tới từ khí trướcmặt, luồng sức mạnh đánh về phía nàng. Thích Ngạo Sương lập tức lấy lại tinhthần, búng ngón tay, đẩy luồng sức mạnh này ra cách khéo léo. Nàng khẽ cau mày nhìn về phía trước, thấy nam tử trungniên sắc mặt lạnh nhạt khoanh tay trước ngực nhìn mình.

      Hiển nhiên công kích giải thích được vừanãy là của nam tử này. Nam tử mặc trang phụcmàu đen, đầu cột dải lụa màu đen, cả người tả ra luồng hơi thở hung ác. Cơ bắp của hắntràn trề sức mạnh.

      “Người đại diện của học viện Tinh Thần….”Nam tử trung niên cười lạnh, dương quái khí , “Học viện Tinh Thần càng ngày càng khôngcó người. Đến ngươi mà cũng có thể làm ngườiđại diện à?”

      Thích Ngạo Sương nhìn người trước mặt cách dửng dưng. Nàng biết nam nhân trước mặtlà người bất mãn với học viện Tinh Thần, khôngcam chịu đứng dưới học viện Tinh Thần.

      “A? Ngươi có chuyện gì à?” Thích Ngạo Sươnglạnh nhạt . Nàng cũng muốn lằngnhằng với người như vậy. Bởi vì nàng còn có việc phải làm, cần thiết phải lãng phí thời gian với loại người như vậy.

      “Hừ, cũng có gì. Chỉ cảm thấy quần áotrên người ngươi hợp với ngươi, khôngbằng lột xuống để ta mặc thử chút xem. Biết đâu ta thích hợp với nó hơn.” Nam tử trungniên nhếch môi, nhìn Thích Ngạo Sương đầykhinh thường, cố ý lớn để thu hút chú ý của người xung quanh.

      Quả nhiên như nam tử trung niên muốn, mọi người xung quanh dừng bước, nhìn hết về bênnày, bàn tán ầm ĩ nhưng có ai bước lên .

      “Vậy ngươi thử xem.” Thích Ngạo Sương cười nhạt, nhàng .

      “Tiểu tử, là ngươi đấy nhé!” mặt nam tử trung niên lên ngoan, chưa hết đãtập kích qua, hiển nhiên là muốn thừa dịp ThíchNgạo Sương còn chưa lấy lại tinh thần mà đánhlén. khiến người xung quanh thở dài nhưng vẫn có ai bước lên cản lại. Người dám khiêu chiến với người đại diện của học việnTinh Thần Thiên nhất định cũng có chút thực lực. Mà người của học viện Tinh Thần càngkhông phải là người mà bọn họ có thể đắc tộiđược.

      Sắc mặt Thích Ngạo Sương trầm xuống. Vốn cho rằng đối phương dù gì cũng là người có thựclực, biết kiềm chế nhưng ngờ lại hènhạ vô sỉ như thế. Vậy cũng cần giữ lạiđường sống làm gì!

      Thích Ngạo Sương định nghênh đón luồng tàn ảnh thoáng qua trước mắt.

      Ầm ——

      tiếng nổ lớn đâm thẳng lên trời xanh.

      Khiến màng nhĩ những người xung quanh vang lên tiếng ong ong, làm người ta kinh hồn bạt vía.

      Sắc mặt của nam tử trung niên tập kích ThíchNgạo Sương biến thành tái nhợt, trong đáy mắt đều là kinh hoàng.

      Quả đấm của bị người ta tiếp lấy nhưng phải là thiếu niên tóc đỏ thoạt nhìn rất yếu đuối kia mà là nam tử tuấn cókhuôn mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt kiên định.

      Ngay sau đó liền vang lên tiếng động quỷ dị.

      Răng rắc ——

      dứt bên tai.

      “A —— tay của ta, tay của ta, tay của ta ——tiếng kêu thảm thiết đột nhiên phát ra. Chỉ thấymáu tươi bay đầy trời, tay của nam tử trung niên kia lúc này dần dần lìa ra khỏi cơ thể.

      gào lên đầy đau đớn, chợt thu tay lại, ôm lấy cái tay đứt lìa kia mà kêu lên thảm thiết. Trong mắt ngoài sợ hãi còn có thể tinđược. Thân thể mình cường tráng như vậy màlúc này lại bị thương nặng như vậy! Cái tay nàyhỏng rồi. Vốn muốn tìm người yếu nhất trong ba người đại diện của học viện Tinh Thần mà ra tay nhưng ngờ, ngờ lại có ngườiđột nhiên lao ra, biến mọi chuyện thành nhưvậy!

      Mà lực chú ý của Thích Ngạo Sương ởchỗ đó, mà ánh mắt nàng dừng lưng nam tử trước mặt, thể dời . Bóng lưng này sao mà quen thuộc đến thế, khiến trái tim nàng đậpnhanh hơn.

      Làm sao có thể? Sao lại ở đây?

      phải là mơ chứ?

      rất lâu, rất lâu gặp người này rồi. Vậymà bây giờ lại đột nhiên xuất trước mặtmình, đỡ cho mình đòn này.

      Nam tử đứng trước mặt Thích Ngạo Sương thutay lại, từ từ xoay người lại, nhìn Thích NgạoSương chằm chằm.

      “Bây giờ thuộc hạ nên gọi là thiếu gia hay tiểuthư đây?” khuôn mặt tuấn của nam tử đứng trước mặt Thích Ngạo Sương là nụ cườithản nhiên. giọng chỉ đủ cho hai người nghe thấy.

      Đôi môi Thích Ngạo Sương khẽ run lên, nhìnsâu vào người trước mặt, hồi lâu thốt nênlời.

      Còn nam tử đối mặt cũng gì, chỉ mỉm cười nhìn Thích Ngạo Sương, ánh mắt cũng phức tạp. Có vui mừng, có kích động, có lo lắng,còn có lưu luyến sâu.

      “Tẫn…Tẫn Diêm….” lâu sau, rốt cuộc Thích Ngạo Sương câu qua đôi môi run rẩy, “Ngươi…Sao ngươi lại ở đây? Sao ngươi biết là ta?”

      Tẫn Diêm trả lời Thích Ngạo Sương màquay lại nhìn nam tử trung niên đau đếnkhông muốn sống nữa, thản nhiên : “Cút . Đến ta ngươi còn đánh lại mà còn muốnkhiêu chiến với thiếu gia nhà ta à? biết tựlượng sức mình!”

      Câu lạnh lẽo này của Tẫn Diêm như hòn đárơi xuống mặt hồ nước yên tĩnh, tạo ra từng gợn sóng. Người xung quanh càng thêm ồn ào, dùngánh mắt kính sợ mà nhìn Thích Ngạo Sương vàTẫn Diêm. Thiếu niên đại diện tóc đỏ này lại có người hầu có thực lực kinh khủng như thế? Mà theo cách của người hầu thực lực củachủ nhân (TNS) còn vượt xa (TD)? Vậy thực lực của chính như thế nào?

      mặt nam tử trung niên kia đều là sợ hãi,nhìn khuôn mặt lãnh khốc của Tẫn Diêm, thốt nên lời.

      “Cút!” Tẫn Diêm quát lạnh chữ, nam tử trung niên kia tựa như lấy được lệnh đặc xá, vộivàng chạy như trút được gánh nặng.

      Ánh mắt lạnh lẽo của Tẫn Diêm quét qua những người vây xem. Khi mọi người đối mắt với ánh mắt đó trong lòng cả kinh, tất cả tản nhanh chóng.

      Đợi mọi người tản , Tẫn Diêm mới xoay người lại nhìn Thích Ngạo Sương.

      “Tẫn….Tẫn Diêm….” Giọng của ThíchNgạo Sương hơi run rẩy và chua xót. Nàng chorằng cả đời này còn được gặp lại Tẫn Diêm nữa. Nhưng đúng là bây giờ sống sờ sờ, đứng trước mặt mình.

      “Thuộc hạ rồi. Thuộc hạ vẫn theo người.” Tẫn Diêm mỉm cười, nhàng nhưng vô cùng kiên định mà , “Tiểu thư, từ ngày thuộc hạ thề như vậy tất cả được định rồi. Lần này thuộc hạ sát cánh bên người, buông tay nữa.”

      Thích Ngạo Sương sửng sốt. Nàng kinh ngạc mànhìn người trước mặt, bắt đầu đánh giá tỉ mỉ.Hình như người trước mặt giống trước,tang thương hơn, ánh mắt kiên định hơn. cốchấp giữa hai hàng lôn mày thay đổi. Đitới thế giới Hỗn Độn cần có thực lực mà người thường thể tưởng tượng được. Với thựclực của Tẫn Diêm, có thể tới được thế giới Hỗn Độn, đứng trước mặt mình, đánh lui người vừanãy cần phải trả giá bao nhiêu? Chợt tronglòng Thích Ngạo Sương đau xót, hoàn toànkhông dám nghĩ tiếp nữa.

      “Ngươi…Ngươi tới đây bằng cách nào? Sao vừa nhìn biết dáng vẻ bây giờ là ta?” Thích NgạoSương hỏi lưu loát cho lắm, cỗ đaulòng càng ngày càng đậm hơn trong lòng nàng. “Chu Đế đâu rồi? Chu Đế ở đâu?” Thích NgạoSương quên con rồng Tiểu Chu Đế thích ăn giấm kia.

      “Ở đây phải chỗ để chuyện. Chúng tađi thôi.” Tẫn Diêm nhìn sâu vào mắt Thích NgạoSương, nhàng . Cái nhìn này tựa như nhìn xuyên qua linh hồn của nàng, tựa nhưmuốn khắc nàng vào trong xương tủy của mình.

      Tẫn Diêm xong lên trước, Thích NgạoSương quay lại nhìn khách sạn cách đó xa. Đó là chỗ ở của Thiên Đạo Môn. Nàngkhông chần chừ mà quay đầu lại, bước theo TẫnDiêm.

      Tẫn Diêm dẫn Thích Ngạo Sương theo hướngngược lại cho tới khi tới trước nhà dân mới dừng lại, đẩy cửa vào. Nhà cửa gọn gàng sạch cho người ta cảm giác tâm tình yên ổn.Sau khi vào nhà, Tẫn Diêm rót cho Thích Ngạo Sương ly trà.

      “Thuộc hạ có trà hoa hồng mà người thích nhất, uống tạm cái này nhé.” Tẫn Diêmđưa ly trà trong tay tới.

      Câu này khiến Thích Ngạo Sương thiếu chút nữa rơi nước mắt.

      Sao trong lòng lại đột nhiên thấy khó chịu như thế? Sao lại cảm thấy buồn bã như thế?

      Có thứ gì đó hoặc có cảm giác gì đó mất?

      Thích Ngạo Sương chậm rãi nhận lấy cái ly, rơinước mắt.

      Tẫn Diêm nhìn bộ dạng của Thích Ngạo Sương,khẽ mở miệng nhưng lại thể ra lời.

      “Ta….Ta nhớ các ngươi, ta nhớ ngươi, nhớ Lăng Vân, nhớ Dật Hiên, nhớ Bạch Đế Hắc Vũ, nhớ Ngõa Nhĩ Đa, nhớ Khắc Lý Phu, nhớ Hạ Thiên, nhó Hắc Long Bản, nhớ Sở Tâm, nhớĐông Phong Hầu, nhớ biểu tỷ biểu ca….Ta rất nhớ….” Nước mắt Thích Ngạo Sương rơi xuống ngừng. bao lâu rồi? nhớ nữa….Hình như lâu lắm rồi….Đủmọi chuyện trước kia chợt ra trong đầu, lấp đầy lòng của Thích Ngạo Sương, từ từ tràn ra. Lâu như vậy tới nay đều chỉ có mình nàng đơn chịu đựng tất cả. Tất cả bằng hữu người thân đều ở bên cạnh. Mình chỉ có thểchôn tất cả trong đáy lòng. Tịch mịch, độc, lo lắng….Nàng kiên cường như bề ngoài.Phải kiên trì, phải dấu tất cả sâu. Ngay khi nhìn thấy Tẫn Diêm, tâm tình chôn giấu lâu nay hoàn toàn bộc lộ ra.

      Từ đầu tới cuối Tẫn Diêm gì, chỉ lẳnglặng đứng bên đợi, nhìn dáng vẻ rơi lệ của Thích Ngạo Sương, đáy mắt lên đau lòngrất đậm. Người trước mặt ra kiên cường như mọi người vẫn nghĩ. Nàng chỉ yênlặng chịu đựng tất cả mình mà thôi.

      Lâu sau, rốt cuộc Thích Ngạo Sương bình tĩnhlại, ngẩng đầu nhìn Tẫn Diêm.

      Tẫn Diêm nhàng thở ra hơi, chỉnh lạisuy nghĩ của mình, lúc này mới từ từ kể lại mìnhđã tới thế giới này như thế nào, tìm Thích Ngạo Sương bằng cách nào.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 33: Để người đợi lâu

      Tẫn Diêm nhàng thở ra hơi, chỉnh lạisuy nghĩ của mình, lúc này mới từ từ kể lại mìnhđã tới thế giới này như thế nào, tìm Thích NgạoSương bằng cách nào.

      Tách linh hồn. Lần đầu tiên Thích Ngạo Sươngnghe từ này. Mà đây cũng là lần đầu tiên ThíchNgạo Sương nghe Tẫn Diêm kể về gia tộc của mình. Là gia tộc cổ xưa thần bí biến mất, chỉcòn lại mình Tẫn Diêm.

      Tẫn Diêm có thể thăng cấp trong thời gian ngắnnhư vậy, đuổi theo bước chân của Thích Ngạo Sương, tất cả là nhờ tách linh hồn. Tựa như người lột xác, tách linh hồn giúp người đó tăng lên tầng. Nhưng đau đớn trong đó còn hơn bị lột xác nữa. Tẫn Diêm chỉ hời hợt nóimột câu nhưng Thích Ngạo Sương biết, đau đớn trong đó phải người thường có thể tưởng tượng và thừa nhận được.

      “Đây là phương pháp bí truyền của gia tộcchúng ta. Tách linh hồn và dấu ấn linh hồn. Dấu ấn linh hồn của ta ngay trước lúc người rời khắc người của người. Chi nên, dù người tới đâu ta đều có thể tìm được. Có điều, lần này….Để cho người đợi lâu rồi.” khuônmặt tuấn của Tẫn Diêm là nụ cười thản nhiên, nhìn sâu vào Thích Ngạo Sương kinh ngạc. Mà Tẫn Diêm với ThíchNgạo Sương rằng sau khi thi triển phương phápbí truyền này xương cốt toàn thân gãy lìa, sau đó sắp xếp lại, rồi lại gãy ra, lặp lại chín lần như thế. Đau đớn trong đó cần cũng biết. Nhưng nếu thi triển phương pháp bí truyềnnày thất bại chỉ đơn giản là chết. Mà là linh hồn cũng hoàn toàn bị hủy, để lại chút dấu vết nào. Tẫn Diêm chọn cách giấu những điều này, muốn Thích Ngạo Sương có chút gánh nặng nào trong lòng, cho dù chỉ là chút xíu.

      “Ngươi….Ngươi…..” Thích Ngạo Sương kinhngạc mà nhìn Tẫn Diêm mỉm cười trước mặt, ấp úng, nhưng ra được lời nào.Nơi đáy lòng dâng lên cảm động và đau lòngthật sâu. Tẫn Diêm, Tẫn Diêm, Tẫn Diêm vẫn luôn bên cạnh mình, lại dùng cách đó để theo tớiđây. Làm sao mình chịu nổi đây? Mình đáng đểhắn làm như thế sao? Mình phải Khắc Lôi Nhã chân chính, cũng phải là ngườicó ràng buộc gì với . “Nhưng, Tẫn Diêm, ta, ta phải là….”

      “Tiểu thư!” chợt, Tẫn Diêm cao giọng ngắt lờiThích Ngạo Sương, nhìn nàng bằng ánh mắtsáng quắc, ràng từng chữ, “Tiểu thư, người đừng gì nữa. Ta chỉ biết người chính là người mà ta muốn theo cả đời. Ta rồi, ta bảo vệ người, đứng cạnh người vĩnh viễn.Người đừng nghĩ tới những chuyện khác nữa.”

      Thích Ngạo Sương kinh ngạc mà nhìn Tẫn Diêm, đôi môi khẽ run, cực kỳ phức tạp: “Tại sao? Tại sao ngươi….”

      “Tiểu thư, xin người đừng có bất kỳ gánh nặng nào. Ta mong tiểu thư đáp lại tấm lòng của ta, chút cũng . Ta chỉ muốn yên lặng bảo vệ người, muốn nhìn người, ở cạnhngười là được rồi.” Tẫn Diêm mỉm cười, giọng điệu kiên định.

      Trong phòng yên tĩnh, lúc này, tất cả đều im lặng.

      Lâu sau hai người mới bình tĩnh lại, về tình huống tại của mình. Thích Ngạo Sương cũng cho Tẫn Diêm về hoài nghi học viện Tinh Thần của mình.

      vậy quả là rất khả nghi.” Tẫn Diêmcau mày suy nghĩ, “Học viện Tinh Thần hamthích làm cho người ta thành cường giả là có ýđồ gì? Hình như theo lời tiểu thư có chỗ tốt nào. Nhưng nếu những cường giả này có công dụng nào đó với học viện Tinh Thần mà ai biết…”

      Đột nhiên Thích Ngạo Sương kinh hãi. Có côngdụng mà muốn người khác biết?!

      “Rất kỳ lạ. Nhưng tiểu thư, bây giờ người đừng vọng động. Theo lời người hãy khiến ca ca củaMạt Lý Na tiến thêm nữa, tạm thời nghelời nam tử thần bí kia , đừng vội vàng.” Tẫn Diêm phân tích, “Lực chú ý của học viện TinhThần cũng ở đại hội bốn thành này, chắc là cũng muốn phát thêm cường giả, hoặc là ngườicó tiềm năng…” Tẫn Diêm tới đây ngừng lại, hai người nhìn nhau, sắc mặt đại biến.

      Sao nghĩ tới cho tới nay đại hội bốn thànhđều do học viện Tinh Thần chủ trì nhỉ! Phảichăng đây là để thỏa mãn mục đích rõnào đó của học viện? Mà mục đích đó bây giờ ràng rồi. Chính là vì tìm kiếm cường giả vàngười có tiềm lực đột phá cảnh giới Phá ToáiHư !

      Nhưng tìm những người này làm gì?

      luồng khí lạnh dâng lên từ đáy lòng Thích Ngạo Sương. Bởi vì lúc này nàng nghĩ tớimột người.

      Người lần đầu tham gia tu luyện vượt quatầng thứ tám, nhưng cuối cùng lại là người phảnbội học viện Tinh Thần, thiếu chút nữa pháhủy tháp Tinh Thần Thiên. Mọi người đồn rằng lúc đó đạt tới cảnh giới Phá Toái HưKhông. Sau đó ai biết tung tích của .Có người chết, có người cư.

      Có phải người kia phát ra điều gì ?

      Hay là?!

      Thích Ngạo Sương giật mình, chấn động toàn thân. Trong đầu nàng xuất nam tử thần bí đó, người ngăn mình bước lên tầng thứ chín. giải quyết mọi chuyện. Chẳng lẽhắn chính là người phản bội học viện TinhThần Thiên?

      Phân tích qua đủ loại đầu mối có thể là như vậy.

      “Tiểu thư? Tiểu thư?” Tẫn Diêm thấy Thích Ngạo Sương thất thần liền gọi mấy tiếng để thần trí nàng quay về.

      “À?” rốt cuộc, Thích Ngạo Sương lấy lại tinhthần, nhìn Tẫn Diêm.

      “Tiểu thư, có phải người nghĩ tới điều gì hay ?” Tẫn Diêm khẽ cau mày, trầm giọng hỏi.

      “Ừ. Ta nghĩ tới người.” Thích Ngạo Sương gật đầu, suy đoán trong lòng mình ra.

      “Tiểu thư rất có lý. Chuyện này dường như rất khó giải quyết. Nhưng chúng ta phải làmtheo quyết định của tiểu thư, trước hết cứ yênlặng theo dõi thay đổi cái . Hơn nữa…” Tẫn Diêm dừng lại, trầm giọng tiếp, “Hơn nữabây giờ chúng ta có thực lực chống đốihọc viện Tinh Thần.”

      “Ừ. Bây giờ chỉ có thể chờ thôi.” Thích NgạoSương gật đầu.

      “Tiếp theo tiểu thư định làm gì?” Tẫn Diêm hỏi.

      “Ừ. Ta muốn gặp đệ tử của Thiên Đạo Môn.”Thích Ngạo Sương .

      “Là môn phái tiểu thư gia nhập?”

      “Ừ. xem xem có chỗ nào có thể giúp đượckhông.” Thích Ngạo Sương gật dầu, “Vừa rồi lúc chưa gặp ngươi ta định tới đó.”

      “Vậy ta theo người.” Tẫn Diêm đứng dậy.

      “Cũng được. Có điều đừng gọi tiểu thư nữa.”Thích Ngạo Sương cười .

      “Vâng, thiếu gia.” Tẫn Diêm và Thích Ngạo Sương nhìn nhau cười.

      đường, Tẫn Diêm sau lưng Thích Ngạo Sương theo thói quen, yên lặng nhìn chămchú vào bóng lưng của nàng, trong lòng đầy suynghĩ. Được nhìn thấy tiểu thư lần nữa lại là trong hoàn cảnh này. Tiểu thư xảy ra nhiềuchuyện như vậy, bây giờ thậm chí còn trao đổithân thể với Phong Dật Hiên, mà người làm ra chuyện này là Lãnh Lăng Vân. Nhưng cũngchính bởi tiểu thư muốn Phong Dật Hiên chết nên Lãnh Lăng Vân mới làm thế! Tẫn Diêm ngẩng đầu, nhìn trời, Lãnh Lăng Vân, Phong Dật Hiên…Hai người này, tiểu thư phải chọn ai đây?

      Khi Thích Ngạo Sương bước vào đại sảnh củakhách sạn nơi Thiên Đạo Môn ở giọng lỗ mãng quen thuộc truyền tới: “Ơ, đâychẳng phải là tiểu Ngạo Sương của chúng ta à? Sứ giả đại nhân giá lâm có gì phải làm ạ? Chẳnglẽ tới mời chúng ta ăn cơm?” giọng nàykhông cần phải đoán cũng biết là của A Nhĩ ĐềTư rồi.

      “A Nhĩ Đề Tư trưởng lão.” Thích Ngạo Sươngtheo giọng nhìn sang, nở nụ cười. Chẳng biếttại sao Thích Ngạo Sương có thể nhìn thấy bóngdáng của người kia người A Nhĩ Đề Tư, tuy chỉ có chút xíu. nhàng như vậy, lười biếng như vậy giống Tạp Mễ Nhĩ. Cảm giác này khiến trong lòng Thích Ngạo Sương dâng lên ấm áp.

      “Tiểu Ngạo Sương, ha ha, lâu gặp.” A Nhĩ Đề Tư nhảy từ trong góc đại sảnh ra, chạy về phía Thích Ngạo Sương.

      “Vâng, cũng hơi lâu rồi.” Thích Ngạo Sương mỉm cười.

      “Oa, đây là ai?” A Nhĩ Đề Tư chợt khẽ cau mày nhìn Tẫn Diêm sau lưng Thích Ngạo Sương, hỏiđầy nghi ngờ. Hơi thở người nam tử này hơi kỳ lạ, nhưng lại được là lạ thế nào cho nên mới hỏi.

      là…” Thích Ngạo Sương còn chưa hết bị Tẫn Diêm trước.

      “Ta là người hầu của thiếu gia.” Tẫn Diêm trả lời kiêu ngạo siểm nịnh.

      “Hả?” A Nhĩ Đề Tư hơi nghi ngờ mà nhìn haingười, nhưng hỏi thêm nữa.

      “A Nhĩ Đề Tư, cám ơn người giúp con nhiềunhư vậy. Lần đại hội bốn thành này có cần con giúp gì ?” Thích Ngạo Sương suy nghĩ mộtchút, cuối cùng vẫn quyết định tạm thời việc mà nàng lo lắng và hoài nghi cho A Nhĩ Đề Tư. Dù sao bây giờ có chứng cứ, hơn nữa bọn họ cũng có ai đạt tới cảnh giới Hư .

      có. Chúng ta giải quyết hết rồi. Lần đại hội này nhất định chúng ta đứng đầu bảng, ha ha.” A Nhĩ Đề Tư ngửa đầu, cười lớn quên cả hình tượng.

      Thích Ngạo Sương nhìn bộ dạng đắc chí của A Nhĩ Đề Tư mà thấy xấu hổ.

      “Con tới vì chuyện này à? có gì cần con giúp đâu. , , mời ta ăn cơm.” A Nhĩ ĐềTư cười hì hì, . Ông vươn tay ôm vai Thích Ngạo Sương đẩy nàng ra ngoài.

      Ánh mắt Tẫn Diêm sắc như kiếm rơi vào cái tay vai Thích Ngạo Sương, mà A Nhĩ Đề Tư hồn nhiên nhận ra, vẫn cười hi hi ha ha,ra ngoài với nàng.

      Tẫn Diêm khẽ cau mày, cuối cùng im lặng theo.

      lầu hai của khách sạn, Tháp Lệ Na kinhngạc mà nhìn theo bóng lưng biến mất ởcửa của Thích Ngạo Sương, trong mắt đầy vẻ đành lòng.

      Ăn cơm với A Nhĩ Đề Tư xong, Thích NgạoSương dẫn Tẫn Diêm về khách sạn của học việnTinh Thần, để người phục vụ sắp xếp chỗ ở cho Tẫn Diêm. Là căn phòng cách phòng nàng xa.

      Màn đêm buông xuống, Kiều Nạp Sâm và ĐịchThản Tư trở về, cửa phòng Thích Ngạo Sương đóng chặt nên hai người cũng quấy rầymà về phòng mình.

      Thích Ngạo Sương nằm giường, nhìn rèmche hoa lệ, trong lòng kích động và vui mừng. ngờ hôm nay lại gặp được Tẫn Diêm. thân thiết và ấm áp trong lòng thể diễn tả thành lời.

      Có Tẫn Diêm ở đây, tốt….

      Thích Ngạo Sương thỏa mãn nhắm mắt lại, từ từ ngủ.

      Ban đêm, ánh trăng trong veo chiếu qua cửa sổ, xung quanh yên tĩnh.

      Chợt bóng người lặng yên tiếng độngxuất trước giường Thích Ngạo Sương khinàng ngủ say, cứ như vậy mà lẳng lặng đứng cạnh giường, yên lặng nhìn gương mặt điềm tĩnh say ngủ của nàng.

      “Aiz…” tiếng thở dài tới mức khôngthể nghe được phát ra từ miệng người nọ, mang theo chút đau buồn và ý tứ hàm xúc.

      Chợt, người đứng cạnh giường khẽ cau mày, liếcvề phía cửa phòng, biến mất ngay tại chỗ trongnháy mắt tựa như chưa bao giờ xuất .

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 34: Giống như từng quen

      Bóng người kia biến mất ngay tại chỗ, trongphòng yên tĩnh như cũ. Thích Ngạo Sương ngủ say nên hoàn toàn nhận ra có người tới.

      Ngoài thành, hai bóng người đuổi theo nhau, giữmột khoảng cách nhất định cho đến khi bước vào rừng cây tĩnh mịch.

      Người trước dừng lại, chắp tay mà đứngnhưng quay đầu lại.

      Tẫn Diêm đuổi theo sau cũng dừng lại, nhìn người phía trước chằm chằm, cũng im lặng.

      “Ngươi đuổi theo làm gì?” câu nhàn sâu xa phát ra từ miệng người nọ.

      “Ngươi là ai?” Tẫn Diêm khẽ cau mày, nhìnngười phía trước, ánh mắt sáng rực.

      “Là ai có quan trọng ?” Người phía trước .

      Tẫn Diêm im lặng.

      “Ta có ác ý với nàng.” Người nọ thậtnhỏ.

      “Ta biết .” Tẫn Diêm trầm giọng, đầykhẳng định, “Ngược lại, còn rất quan tâm.” TẫnDiêm ra nghi vấn trong lòng. Nam nhân này là ai? Sao lại có thái độ kỳ lạ như thế với tiểu thư?

      “Sao lại . Tạm thời các ngươi đừng nhúngtay vào chuyện của học viện Tinh Thần. Ta chờ thời cơ thích hợp rồi xử lý. Các ngươi thôi. Đến lúc đó các ngươi hãy ra tay cũngkhông muộn.” người đứng yên phía trước từ từ .

      “Là ngươi! Ngươi chính là nam tử thần bí theo lời tiểu thư!” Tẫn Diêm giật mình, “Cũng chínhlà người năm đó thiếu chút nữa phá hủy tháp Tinh Thần Thiên?!” Tẫn Diêm kinh ngạc khôngdứt. Khó trách thực lực của người này sâu lường được. Nếu phải linh hồn mình từng tách ra nên trở nên nhạy cảm khácthường cũng thể phát được đangđứng trong phòng của tiểu thư. Mà vừa rồi đuổitheo ràng cho thấy dùng hết sức, nếu mình thể nào bắt kịp. tới đây dừng lại chờ mình là có chuyện muốn sao?

      “Ừ. qua lâu rồi.” Nam tử thần bí lạnh nhạt , “Phải phá hủy tháp Tinh Thần Thiên của học viện Tinh Thần.”

      “Vì sao?” Tẫn Diêm căng thẳng trong lòng. Namtử thần bí trước mặt hiển nhiên biết chút nộitình. Nhưng chuyện này là như thế nào?

      “Rồi ngươi biết. Trước đó hãy bảo vệ nàng cho tốt.” Nam tử thần bí xong bóng dáng biến mất ngay tại chỗ trong nháy mắt. Chỉ có gió nhàng thổi qua và tiếng lá cây xào xạc.

      Tẫn Diêm bước vội lên mấy bước, thểcảm nhận được hơi thở của nam tử thần bí kia nữa.

      là ai?

      Sao lại quan tâm tiểu thư như vậy?

      Sao lại có cảm giác như từng quen biết?

      Như từng quen biết? Sao mình lại có ý nghĩ hoang đường như thế nhỉ?!

      Tẫn Diêm đứng trong rừng cây lúc lâu rồi mới trở về, trong lòng cực kỳ nghi ngờ.

      Sáng sớm hôm sau, tiếng chim hót líu lo truyềnvào phòng. Ánh mặt trời chiếu qua khung cửa, tỏa khắp mặt đất. Thích Ngạo Sương từ từ mở mắt ra, nhìn rèm che hoa lệ đầu, ngáp cái, từ từ đứng dậy.

      Ngoài cửa truyền đến tiếng rất .

      “Ngươi là ai?”

      Hình như là giọng Địch Thản Tư.

      Trong lòng Thích Ngạo Sương căng thẳng, chợt nhớ ra hôm qua Tẫn Diêm trở lại chưa gặp Địch Thản Tư và Kiều Nạp Sâm. Mà tính tình củaĐịch Thản Tư hơi kỳ lạ, chừng xảyra xung đột với Tẫn Diêm.

      Thích Ngạo Sương vội vàng xuống giường, mở cửa phòng ra, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặtlạnh lùng của Địch Thản Tư.

      Tẫn Diêm im lặng đứng cạnh cửa phòng Thích Ngạo Sương, mặt sắc lạnh, trả lời câu hỏi của Địch Thản Tư.

      “Địch Thản Tư.” Thích Ngạo Sương gọi.

      “Thích Ngạo Sương, người này là ai mà lại canhcửa cho đệ?” Địch Thản Tư khẽ cau mày, đáy mắt thoáng qua tia trầm.

      “Là người hầu của đệ, Tẫn Diêm.” Thích NgạoSương suy nghĩ chút, giới thiệu theo ý Tẫn Diêm.

      “Người hầu? À.” Địch Thản Tư nghe xong sắc mặt hơi dịu lại. Nhìn hành động của Tẫn Diêm đúng là giống người hầu trungthành.

      “A ~~~ oh ~~~ đó ~~~ nha ~~~” Kiều Nạp Sâmvặn người bẻ cổ, ngáp dài, miệng phát ra mấy tiếng kêu quái dị, híp mắt, mặt tràn đầy hài lòng.Lúc mở mắt ra thấy ba người hơn sửng sốt.

      “Các huynh làm gì vậy? A, đây là ai?” Kiều Nạp Sâm nhìn Tẫn Diêm đầy nghi ngờ.

      “Chỉ là người hầu của Thích Ngạo Sương màthôi.” Địch Thản Tư nhàn nhạt trả lời, “Đượcrồi, chúng ta ăn cơm . Nhân tiện xem cáchtrang trí của hội trường luôn.”

      Tẫn Diêm từ đầu đến cuối vẫn im lặng đứng mộtbên.

      Kiều Nạp Sâm nhìn Địch Thản Tư rồi nhìn Tẫn Diêm cách đầy nghi ngờ.

      “Đệ rửa mặt .” Thích Ngạo Sương xoayngười vào phòng.

      “Vậy chúng ta chờ đệ ở nhà ăn.” Kiều Nạp Sâm .

      “Ừ.”

      Địch Thản Tư và Kiều Nạp Sâm rời . Tẫn Diêm cúi đầu, khoanh hai tay trước ngực, imlặng tựa vào vách tường cạnh cửa phòng Thích Ngạo Sương, lặng lẽ chờ đợi.

      Địch Thản Tư nhìn Tẫn Diêm từ xa, có vẻ đăm chiêu.

      bàn ăn, Kiều Nạp Sâm híp mắt nhai thức ăn, vẻ mặt hài lòng nhưng biết nghĩ gì.

      Địch Thản Tư lẳng lặng ăn bữa sáng, dư quang khóe mắt lại nhìn về phía Thích Ngạo Sương.

      Tẫn Diêm đứng sau lưng nàng, vẻ mặt rất tự nhiên mà rót trà nóng cho nàng. Mùi hoa hồngthơm ngát say lòng người.

      Là trà hoa hồng.

      Thích Ngạo Sương ngẩng đầu, nhìn Tẫn Diêm, khẽ mỉm cười hiểu ý.

      khuôn mặt lạnh lẽo của Tẫn Diêm cũng lộ ra nụ cười thản nhiên. Rót xong trà, Tẫn Diêmlại im lặng lui lại sau lưng Thích Ngạo Sương.

      Tất cả đều rơi vào trong mắt Địch Thản Tư. Ánhmắt hơi thâm trầm.

      Dùng bữa sáng xong ba người chuẩn bị tới võtrường lớn nhất ở phía tây thành. Đây là nơi diễn ra các cuộc so tài của các thành.

      Ba người ngồi chung chiếc xe ngựa. TẫnDiêm ngồi bên cạnh người đánh xe, vẫn mở miệng chuyện như cũ.

      Đến võ trường, xe ngựa vừa dừng lại liền cóngười bước ra đón. Ba người phía trước, Tẫn Diêm lặng lẽ theo sau. Tuần tra hội trường, Kiều Nạp Sâm nhịn được mà ngáp dài, chánđến chết, hết nhìn đông lại ngó tây. Mặt ĐịchThản Tư lộ vẻ gì, kiểm tra tất cả, nhìn ra được nghĩ gì.

      “Kiều Nạp Sâm, đệ gặp người phụ trách trận cuối chút, kia kìa….”

      “Thích Ngạo Sương, đệ cũng , để Kiều NạpSâm giải thích cho đệ.” Địch Thản Tư phân phó.

      “Vâng.” Hai người gật đầu. Thích Ngạo Sương cùng Kiều Nạp Sâm, Tẫn Diêm cũng bướctheo.

      “Chỗ đó trừ đại diện của học viện Tinh Thần thìkhông ai được bước vào.” Giọng lạnh lùng nhàn nhạt của Địch Thản Tư bay tới.

      Tẫn Diêm khẽ quay lại, liếc nhìn Địch Thản Tư. Mặt Địch Thản Tư vẫn lạnh lùng, có biểu tình gì.

      Thích Ngạo Sương nhìn Tẫn Diêm, mỉm cười: “Tẫn Diêm, sao đâu. Ở đây chờ ta mộtlát.”

      Tẫn Diêm gật đầu: “Vâng, thiếu gia.”

      Đợi Kiều Nạp Sâm và Thích Ngạo Sương rời điĐịch Thản Tư mới thu hồi ánh mắt, từ từ quay sang nhìn Tẫn Diêm.

      Tẫn Diêm từ từ ngẩng đầu, đối diện với đồng tửvô cùng u lạnh lẽo của Địch Thản Tư.

      “Ngươi hãy chú ý thân phận của mình. Nếu ngươi làm Thích Ngạo Sương phân tán chú ý thìta giết ngươi.” Giọng của Địch Thản Tưlạnh lẽo chút gợn sóng. Nhưng lạnh lẽo nơi đáy mắt rất ràng. Người hầu bỗng nhiên xuất và loại cảm giác khi thấy (TD) ở cùng với Thích Ngạo Sương khiến (ĐTT) rất khó chịu. Địch Thản Tư có thể xác định chút đó là Thích Ngạo Sương rất quantâm nam nhân này. Nhưng nếu nam nhân nàytrói buộc Thích Ngạo Sương nhất định mình tiêu diệt chần chừ!

      Tẫn Diêm cười nhạt, giọng : “Quan hệgiữa ngươi và thiếu gia nhà ta là thế nào?”

      Địch Thản Tư hơi sững sờ, sau đó giận tái mặt:“ là người duy nhất mà ta thừa nhận.”

      “Vậy người thừa nhận ngươi ?” Khóe miệng Tẫn Diêm nhếch lên thành nụ cười mỉamai.

      Địch Thản Tư cười lạnh: “Chuyện này khôngcần ngươi quan tâm.” Trong nhận thức của Địch Thản Tư tự nhiên Thích Ngạo Sương cũng thừa nhận .

      “Ngươi biết thiếu gia muốn làm gì nhất ? Ngươi biết lý do vì sao thiếu gia phải bước vào cảnh giới Phá Toái Hư ? Ngươi cho rằng thiếu gia chung đường với ngươià?” Nụ cười mỉa mai khóe miệng Tẫn Diêmcàng hơn.

      Ngay lập tức, luồng khí thế khổng lồ đột nhiên đánh úp về phía Tẫn Diêm. Sát khí vô cùng đáng sợ phủ lên người Tẫn Diêm. chút máu từ từ ra khuôn mặt tuấn củaTẫn Diêm. Vệt máu tươi khó coi đáng sợ chảy ra chút tiếng động.

      Tẫn Diêm phản ứng, mặt vẫn là nụ cười mỉa mai nhàn nhạt.

      Hai người cứ như vậy mà nhìn nhau, có ý lảng tránh.

      “Các huynh làm gì vậy?” giọng hơi lo lắng của Thích Ngạo Sương truyền tới từ xa.

      Địch Thản Tư thu hồi khí thế của mình ngay lậptức, xoay người nhìn Thích Ngạo Sương, cườinhạt rồi : “ có gì. Người hầu của đệ cũng tệ lắm.”

      Thích Ngạo Sương nhìn Tẫn Diêm sau lưng ĐịchThản Tư, thấy vết máu mặt nhưng vẻmặt vẫn rất thoải mái. Thích Ngạo Sương liền nhìn Địch Thản Tư, thêm gì.

      Kiểm tra hết hội trường, Kiều Nạp Sâm kêu gào làm xong việc ngày hôm nay rồi, giờ dạo phố nhìn ngắm cửa hàng xem có tìm được thứ gì tốt . Kiều Nạp Sâm hưng phấn chui vàođiếm này, nhảy lên rồi vào điếm kia. Theo sau là đoàn người Địch Thản Tư với vẻ mặt lạnhlùng. Vốn Địch Thản Tư làm chuyệnnhàm chán này nhưng Thích Ngạo Sương cũngđi theo Kiều Nạp Sâm nên ở lại.

      Trong tiệm trang sức.

      “Ha ha, Thích Ngạo Sương, đệ nhìn cái này , nó rất hợp với đệ đấy.” giọng điệu Kiều NạpSâm có chút hưng phấn.

      Thích Ngạo Sương nhìn thấy Kiều Nạp Sâmchỉ sợi dây chuyền màu tím nhạt.

      “Rất hợp với bông tai của đệ đó. Ha ha. Dù sao đệ cũng đẹp hơn nữ nhân.” Kiều Nạp Sâm giữ được miệng, .

      Ánh mắt Thích Ngạo Sương dừng lại. Dây chuyền màu tím nhạt….

      Thích Ngạo Sương đưa tay từ từ sờ bông tai củamình, trầm mặc.

      “Kiều Nạp Sâm, còn hươu vượn nữa là ta cắt lưỡi đệ.” Địch Thản Tư lạnh lùng ra câu.

      Kiều Nạp Sâm le lưỡi, nữa. ThấyThích Ngạo Sương trầm mặc Kiều Nạp Sâm nghĩ rằng nàng đẹp hơn nữ nhân nên nàng giận. Có nam nhân nào bị là đẹp hơn nữ nhân mà giận?

      thôi.” Thích Ngạo Sương nhàn nhạt , sau đó xoay người rời . Tẫn Diêm cúi đầu theosau.

      Kiều Nạp Sâm có chút lo lắng, cũng vội vàng đitheo.

      Địch Thản Tư liền nhìn sợi dây chuyền màu tím nhạt, trong đầu lại nghĩ tới bông tai của Thích Ngạo Sương. Bông tai này có vấn đề gì sao?

      Thích Ngạo Sương từ từ đường, nhìn phíatrước, hơi thất thần.

      Tẫn Diêm đuổi theo, : “Thiếu gia, ngườinhớ Lãnh thiếu à?”

      Thích Ngạo Sương phủ nhận mà gật đầu.

      “Vậy thiếu gia có nhớ Phong thiếu ?” chợt Tẫn Diêm câu như vậy.

      Thích Ngạo Sương hơi ngẩn ra.

      “Sớm muộn gì thiếu gia cũng phải chọn mộttrong hai người này….” Lời của Tẫn Diêm rất , rất .

      “Ta….” Thích Ngạo Sương sửng sốt, dừng lại.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương thứ 35: Chọn rể

      " phải sao? Thiếu gia, người hẳn phải lựachọn . Phong thiếu đối với người như vậy, đến ta cũng cảm thấy động lòng. Nhưng thiếu gia, trong lòng người nghĩ gì?" Tẫn Diêm nhìn Thích Ngạo Sương sâu, chậm rãi trầm thấpnói ra câu như vậy. Thanh thấp đến mức chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được.Kiều Nạp Sâm và Địch Thản Tư xa xa ở phíasau, cũng ngay lập tức đuổi theo.

      Đúng vậy a, hai người kia đối với tiểu thư là toàn tâm toàn ý, tiểu thư thích trong hai người bọn họ, là ai đây? Tiểu thư nên đáp lại tâm ý của bọn họ thôi. Nhưng đối với mìnhTẫn Diêm hề nghĩ tới, chút cũng nghĩ. Chưa từng muốn Thích Ngạo Sương phải đáp lại mình cái gì.

      Thích Ngạo Sương đứng tại chỗ, ngẩng đầu nhìntrời, chợt lộ ra nụ cười nhàn nhạt dịu dàng :"Tẫn Diêm, ra ta có lựa chọn."

      "À?" Tẫn Diêm sửng sốt, đứng tại chỗ nhìnThích Ngạo Sương mỉm cười, nhất thời tronglòng biết là cảm giác gì.

      " thôi, Tẫn Diêm." Thích Ngạo Sương cườinhàn nhạt, nhưng gì nữa.

      Tẫn Diêm lấy lại tinh thần, trầm mặc theo. Lựa chọn của tiểu thư cũng là lựa chọn của .. . . . . Bất luận tiểu thư lựa chọn như thế nào, cũng có bất kỳ ý kiến gì.

      Hai người về phía trước , Kiều Nạp Sâm vàĐịch Thản Tư từ từ đuổi theo.

      "Cái đó…. Thích Ngạo Sương, vừa rồi ta khôngphải cố ý như vậy, ta cũng có ý đó. . . . . ." Kiều Nạp Sâm đuổi theo, ngượng ngùng .

      "Ta để ý, thôi. Hôm nay còn có chuyệngì ?" Thích Ngạo Sương quay đầu KiềuNạp Sâm thấp thỏm yên, cười nhạt tiếng hỏi.

      "Căn bản có chuyện gì . Đại hội tứ thành cũng chỉ chẩn bị như vậy thôi. Kết thúc rồi thìchúng ta về trường học, rất nhàm chán." Kiều Nạp Sâm chán đến chết .

      "Lần này, chắc lại là thành Thiên Bảo đoạt giải nhất." Thanh của Địch Thản Tư khôngmang theo tia tình cảm nhàn nhạt bay tới.

      "Thôi , ngươi cũng tham gia thành Thiên Bảo có thể đứng thứ nhất sao?" Kiều NạpSâm bĩu môi .

      " cần thiết." Địch Thản Tư lại như vậykhạc ra câu .

      " hiểu nổi ngươi, tỷ phu ngươi cầu khẩn mấy lần, ngươi cũng cự tuyệt, đó là tỷ phu ngươi đấy." Kiều Nạp Sâm thầm, hiển nhiên hoàn toàn hiểu ý định của Địch Thản Tư.
      Mặt Địch Thản Tư lạnh lùng, thêmvới Kiều Nạp Sâm.

      Thích Ngạo Sương nghe những lời này, nhưng trong lòng sáng tỏ. Địch Thản Tư quả nhiên là cái đề máu lạnh, mà lại còn là kẻ nguy hiểmnữa. ….

      Đoàn người trở lại chỗ trọ, mới vừa vào cửacó người vội vàng tiến lên đón. Còn chỉdừng lại người.

      "Địch Thản Tư đại nhân."

      "Thiếu gia."

      Hai người ăn mặc đoan trang chia nhau ra tiếntới chỗ Kiều Nạp Sâm và cả Địch Thản Tư.

      "Ngươi tới làm gì? Lão già phải gần đây trông nom ta sao?" Kiều NạpSâm cau mày khách khí với kẻ trướcmặt.

      "Thiếu gia, lần này đại nhân là có chuyện mới tìm ngài, đây là tin tức của đại nhân." Người tớicung kính móc ra phong thư đưa tới trước mặt của Kiều Nạp Sâm.

      Kiều Nạp Sâm hồ nghi nhìn chút ngườitrước mắt, rồi đưa tay nhận lấy phong thư.

      Mà Địch Thản Tư bên này cũng nhận lấy tin tức nhìn người đưa tin do tỷ tỷ phái tới.

      Thích Ngạo Sương gật đầu cái, cùng TẫnDiêm vào bên trong.

      " thể nào! Lão già, chớ có tính toán đầu ta." Chợt, Thích Ngạo Sương mới vừa ra mấy bước liền truyền đến thanh kích độngcủa Kiều Nạp Sâm, giống như là mèo bị dẫm trúng đuôi vậy.

      "Trở về cho chị ta biết, ta làm."Sau khắc thanh lạnh lẽo của Địch ThảnTư cũng truyền đến.
      Thích Ngạo Sương nghi ngờ quay đầu lại, thấyKiều Nạp Sâm cũng mang dáng vẻ kích động.

      " Chuyện Bối Sắt Phân Ni chọn rể liên quan gì tới ta? Ta có hứng thú, , trở về nóicho lão gì ta có hứng thú, những chuyện như vậy sau này đừng làm phiền ta." Kiều NạpSâm nhịn được phất tay vội vàng vớingười trước mắt, lại liếc liếc sang bên Thích Ngạo Sương.

      Địch Thản Tư trầm mặc theo phía sau, để lại hai tới đưa tin người bốn mắt nhìn nhau.

      Bối Sắt Phân Ni chọn rể? Thích Ngạo Sươngngẩn ra. Chợt nhớ tới, Bối Sắt Phân Ni chính là nữ nhi của Thánh chủ thành Bích Ngọc. Lần này đại hội tứ thành có cả việc chọn rể để lôi kéo thế lực cũng là chuyện bình thường. Chỉ là,Bối Sắt Phân Ni là người trong lòng của Vi Ân Tư. Nếu như Bối Sắt Phân Ni đối với Vi Ân Tư có tâm tư gì cũng thôi , nhưng là hai người lưỡng tình tương duyệt, chỉ bằng điểm này, Thích Ngạo Sương cũng đồng ýđể Bối Sắt Phân Ni gả cho người khác.

      "Lúc nào chọn rể? Ở nơi nào?" Thích NgạoSương nhìn vẻ mặt tức giận Kiều Nạp Sâm hỏi.

      "Ngươi nghĩ gì đây? Chớ , Bối Sắt Phân Ni thích hợp với ngươi." Kiều Nạp Sâm cholà Thích Ngạo Sương đối với Bối Sắt Phân Ni thấy hứng thú, lập tức mở miệng khuyên, "Nàngkia rất bốc đồng, ngươi chịu nổi đâu."

      "Thích Ngạo Sương?" Địch Thản Tư cũng lên, có chút trầm thấp dò hỏi.

      ", ta đối với nàng có hứng thú. Là bạn cùng phòng của ta là Vi Ân Tư ." ThíchNgạo Sương suy nghĩ chút, lại ra. KiềuNạp Sâm là người có thể tin tưởng, mà ĐịchThản Tư nhàm chán can thiệpchuyện này.

      "Nha. ra là như vậy ~~" Kiều Nạp Sâm vuốt cằm của mình suy tư.

      Địch Thản Tư vừa nghe, gì nữa.

      "Vi Ân Tư là ai? có phải là con riêng của TiềnNhâm Cửu Thiên thành chủ ?" Chợt KiềuNạp Sâm giọng ra câu như vậy.

      Thích Ngạo Sương có chút kinh ngạc nhíu mày, nhìn Kiều Nạp Sâm gì.

      "Đừng nhìn ta như vậy, nhà ta có tin tình báonên biết được." Kiều Nạp Sâm chớp mắt có chút hả hê .

      "Dạ, cho nên. . . . . ." Thích Ngạo Sương khẽcau mày.

      "Hắc hắc, loại chuyện như vậy ta có hứng thú.Người kia lợi, ta cũng lợi như vậy ai cũng vuivẻ." Kiều Nạp Sâm cười híp mắt đối với thích Ngạo Sương ngoắc ngoắc ", chúng ta chuyện ."

      Địch Thản Tư liếc nhìn Kiều Nạp Sâm, khôngnói gì, xoay người trở về phòng của mình.

      "Trời sập cũng quản, khôngbiết rốt cuộc quan tâm cái gì." Kiều NạpSâm nhìn Địch Thản Tư nhìn bóng lưng của Địch Thản Tư khẽ "Có lẽ chỉ quan tâm là mình? Người như vậy, tịch mịch sao?"

      " rất sợ tịch mịch." Chợt, Tẫn Diêm im lặngmà ra câu như vậy .

      "Gì?" Kiều Nạp Sâm trừng to mắt mà nhìn TẫnDiêm, Tẫn Diêm cũng mang vẻ mặt bình tĩnh, giống như lời mới rồi phải ra."Làm sao ngươi biết sợ tịch mịch?"

      Tẫn Diêm lời nào chỉ là lặng lặng đứng sau lưng Thích Ngạo Sương.

      Kiều Nạp Sâm giựt giựt khóe miệng, liếc mắtnhìn Tẫn Diêm, hiểu Tẫn Diêm làm sao đột nhiên câu như vậy.

      "Kiều Nạp Sâm, ngươi có biện pháp giải quyếtchuyện của Bối Sắt Phân Ni?" Thích NgạoSương mở miệng.

      " có." Kiều Nạp Sâm vẻ mặt thành .

      Thích Ngạo Sương giựt giựt khóe miệng muốn gì, Kiều Nạp Sâm hì hì mà : "Hiệntại có cách nào có thể nghĩ biện pháp chứ sao. , ta sớm xác định bây giờ Thành chủ Cửu Thiên thành rất khó chịu."

      Trong lòng của Thích Ngạo Sương lên mộttia lo lắng. đảm nhiệm chức Thành chủ của Cửu Thiên thành là tỷ phu danh nghĩa củaĐịch Thản Tư, chuyện này, xử lý có rất nhiều phiền toái.
      Kiều Nạp Sâm ôm bả vai Thích Ngạo Sương,kéo về gian phòng của mình. Mắt Tẫn Diêm sáng quắc dừng lại ở đôi tay của Kiều Nạp Sâm.Khóe mắt Kiều Nạp Sâm nhìn thấy hai mắt TấnDiễm như hai bó đuối sáng rực chiếu tướng , đáy mắt thoáng qua tia nghi ngờ. Cái này hầu này, ánh mắt vì sao lại như vậy ?

      Vào phòng của Kiều Nạp Sâm, Kiều Nạp Sâm tùy tùy tiện tiện trong phòng, tùy tiện bắnra cái kết giới, cười hì hì nhìn Thích Ngạo Sương : "Thích Ngạo Sương, ngươi tại sao muốngiúp Vi Ân Tư ?"

      " là bằng hữu ta." Thích Ngạo Sương ngồixuống lạnh nhạt .

      "Còn ta có là bằng hữu của ngươi thế ?" Kiều Nạp Sâm chợt thu hồi nụ cười trịnh trọng hỏi câu như vậy .

      Thích Ngạo Sương gật đầu. Kiều Nạp Sâm nhìnThích Ngạo Sương khẽ mỉm cười. Tất cả cần .

      "Được, cái kia ta giúp ngươi. ra rất đơn giản, giết chết Cửu Thiên thành Thành Chủ bâygiờ là được. Lão thành chủ kia và mọi người sẽủng hộ Vi Ân Tư lên vị trí kia. Đến lúc đó cướiBối Sắt Phân Ni liền đơn giản hơn nhiều." Kiều Nạp Sâm rất dứt khoát.

      Thích Ngạo Sương ngơ ngẩn, tiếp khẽ cau mày:"Cái tên Thành Chủ đó thực lực thế nào?"

      "Thôi , thực lực cái gì. chính là cáibao cỏ!" Kiều Nạp Sâm hừ lạnh tiếng ,"Tiêu diệt cũng tốt, gia tộc chúng ta cũng có ân oán với từ trước."

      Thích Ngạo Sương trầm mặc xuống, nhớ lại cháu kia của Địch Thản Tư, cũng chính lànhi tử của Cửu Thiên thành Thành Chủ. Cònnhỏ tuổi cũng là như vậy, phần lớn trách nhiệm nằm ở cha mẹ nó, nhất là mẹ nó quánuông chiều vậy còn cha nó sao? Theo như cái này Thành chủ kia chỉ sợ cũng phải là kẻ có phẩm chất tốt đẹp gì.

      " là tỷ phu của Địch Thản Tư . . . . . ."Thích Ngạo Sương sâu kín khạc ra câu như vậy.

      " cho Địch Thản Tư biết là được. Chờ biết chúng ta giết Thành Chủ, cũng quản. Bởi vì người chết rồi, cũngkhông sống lại được. là người tính toán. Ta,ngươi và tình nghĩa vượt xa người chết rồi." Kiều Nạp Sâm và Địch Thản Tư ở chungmột chỗ học tập nhiều năm, vô cùng hiểu tính cách của hắ, cho nên mới vậy.
      Thích Ngạo Sương mặc dù hiểu lời Kiều Nạp Sâm, nhưng cũng là trong lòng run lên. ĐịchThản Tư, Địch Thản Tư, quả chính làngười như vậy a. . . . . .

      "Cho nên, ta tới giúp ngươi giết chết cái tênThành Chủ ngu ngốc đó. Hắc hắc. . . . . ." Kiều Nạp Sâm hời hợt đến đây, đáy mắt lại thoáng qua tia khát máu.

      Thích Ngạo Sương ngơ ngẩn, vẫn còn có chútngây ngẩn. Giết Cửu Thiên Thành thành chủthật sao?

      " Cái tên Thành Chủ đó ra rất sắc, cóbiện pháp bí mật giết chết ." Kiều NạpSâm cười hắc hắc .

      "À?" Thích Ngạo Sương có chút nghi ngờ.

      "Gia tộc chúng ta có tin tình báo nhanh nhất,chuẩn xác nhất. Bao gồm cả Bích Ngọc Thành Chủ mặc quần lót màu gì cũng tra ra được. Lại càng muốn Cửu Thiên Thành Chủ kiamặc dù dáng vẻ đạo mạo nhưng kì thực là tên sắc lang. nhất kiến chung tình với cái nữa nhân kia, có quen biết với gia tộc ta." Kiều Nạp Sâm gật gù hả hê qua.

      Thích Ngạo Sương mới biết gia tộc Kiều NạpSâm làm cái nghề này.

      "Ta chỉ phụ trách giúp ngươi tiêu diệt ,những việc khác ngươi phải tự làm rồi. Chínhlà bao gồm việc nâng đỡ bằng hữu của ngươi ngồi lên vị trí Thành Chủ." Kiều Nạp Sâm cau mày, "Ta ghét chuyện phiền phức. Ngươi phải biết, nếu như người này biết thực lực Vi ÂnTư bây giờ, động thủ giết Vi Ân Tư. bằng ngươi cứ hạ thủ cường vi ."

      Ra tay trước chiếm được lợi thế sao? Thích Ngạo Sương suy tư.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương thứ 36: Ta có thể mang nàng ấy thậtsao?

      Trong lòng Thích Ngạo Sương có quyết định. tại điều phải làm là tìm Vi Ân Tư còn có cả Phá Thiên.

      Khi Thích Ngạo Sương nhìn thấy Vi Ân Tư, Vi Ân Tư bộ mặt tiều tụy, cặp mắt đầy tơ hồng, tinh thần chán chường cực kì. Hiển nhiênlà cũng biết được là vì chuyện Bối Sắt Phân Ni kiếm chồng rồi. Mà lâm vào tìnhtrạng nửa chết nửa sống.

      "Vi Ân Tư . . . . . ." Thích Ngạo Sương nhẹgiọng mở miệng kêu.

      Mà Vi Ân Tư giống như có nghe thấy,vẫn như cũ ngơ ngác ngồi ở chỗ đó, cũng khôngnhúc nhích.

      "Bối Sắt Phân Ni tới." Thích Ngạo Sương nhẹnhàng lắc đầu khạc ra tiếng.

      Quả nhiên, Vi Ân Tư giật mình, mông giốngnhư có lò xo, trực tiếp búng lên. Trợn to hai mắtsợ hãi nhìn xung quanh, lại chỉ thấy khuôn mặtbình tĩnh của Thích Ngạo Sương.
      " tỉnh rồi hả ?" Thích Ngạo Sương tức giận hỏi.

      "Ta lại hi vọng mình mãi mãi tỉnh lại." Vi Ân Tư có chút chán chường , lần nữa ngồixuống.

      " tranh thủ ?" Thích Ngạo Sương ngồi ở bên cạnh cứng cỏi .

      "Tranh thủ? Ta dĩ nhiên muốn! Ta hận khôngthể bay đến bên cạnh nàng, mang nàng.Nhưng là, nàng đồng ý cùng ta sao? Ta cóthể mang nàng sao?" Vi Ân Tư cười khổ, bộ mặt bi thiết.

      "Nếu như ngươi muốn mang nàng cứ cùng nàng sống ở đây là được rồi?" Thích Ngạo Sương cười như cười nhìn Vi Ân Tư .

      Vi Ân Tư sửng sốt, quay đầu nhìn Thích NgạoSương, khẽ há mồm, xác định : "Có ý tứ gì? Thích Ngạo Sương, ngươi có ý gì vậy?"

      "Nếu như ngươi là Thành chủ Cửu Thiên Thànhthì cũng được sao? Ngươi cho rằng như thế cơ hội ngươi có thể cưới nàng là bao nhiêu?" Thích Ngạo Sương khóe miệng khẽnâng lên, có chút giễu cợt hỏi.

      "Đó chính là nắm chắc. Đáng tiếc. . . . . ." Vi Ân Tư cũng lộ ra nụ cười giễu cợt, lạnh nhạt , "Đáng tiếc ta phải Thành chủ, ta cũng thể trở thành thành chủ được."

      "Nhưng nếu ca ca kia của ngươi chết sao?Như vậy phụ thân ngươi và mấy cái tâm phúckia ủng hộ ngươi chứ?" Thích Ngạo Sương khẽ mỉm cười tiếp tục , " Người ca ca kia củangươi ta nhìn thấy, cũng chẳng phải có tài cán gì. Người có mắt cũng nâng đỡ ."

      "Cái gì? !" Vi Ân Tư vừa nghe lời này của ThíchNgạo Sương, cả kinh trong lòng, sắc mặt càng thêm biến đổi, "Ngươi, ngươi gì vậy? !"

      "Ngươi cho là, khi ca ca kia của ngươi biết thựclực ngươi bây giờ bỏ qua cho ngươi haysao? Có lẽ biết, chuẩn bị hành độngđây mà?" Thích Ngạo Sương lạnh lùng cười tiếng. như thế cũng đủ cho Vi Ân Tư, tin tưởng Vi Ân Tư so với bất cứ ai cũng đều rõràng hơn nhiều.

      "Nhưng ta phải làm thế nào? dù sao cũng là danh chánh ngôn thuận, mà ta. . . . . ." Vi Ân Tưsắc mặt của ảm đạm xuống, rủ thấp lông mi, lẩm bẩm , "Mà ta cái gì cũng có. . . . . ."

      "Ta liền hỏi ngươi câu, nhưng nếu hắnkhông có ở đây, ngươi có thể làm cho phụ thân ngươi ủng hộ ngươi ?" Thích Ngạo Sương chẳng thèm nhảm, trực tiếp hỏi ra khỏi câu như vậy.

      "Có thể!" Trong mắt Vi Ân Tư bắn ra ánh mắt kiên nghị, trả lời câu như đinh chém sắt.

      "Vậy tốt. Người kia ta giúp ngươi giảiquyết. Chuyện xảy ra về sau, ngươi lập tứcchuẩn bị hành động thôi." Thích Ngạo Sương đứng lên, vươn tay vỗ bả vai Vi Ân Tư "Còn nữa, nghĩ biện pháp hẹn Bối Sắt PhânNi ra ngoài. Nếu như nàng biết ngươi làngười kế nhiệm thành chủ đồng ýgả."

      "Thích Ngạo Sương!" Vi Ân Tư đột nhiên đứng lên, sáng quắc nhìn Thích Ngạo Sương, lời gìcũng ra được. Chỉ là hai mắt lóe ra ánh sáng khác thường, trở tay nắm tay Thích Ngạo Sương vỗ vào bả vai .

      " cần nhiều lời. Vi Ân Tư, cái gì đềukhông cần phải ." Thích Ngạo Sương cườinhạt, rút tay về, nhàng vỗ xuống tay Vi ÂnTư.

      Đôi môi Vi Ân Tư khẽ run, nhìn Thích NgạoSương, như có thiên ngôn vạn ngữ phải , cuốicùng lại vẫn là gì được.

      " Bây giờ chuẩn bị làm thôi." Thích Ngạo Sương thu hồi nụ cười, nghiêm túc giao phó với Vi Ân Tư "Bối Sắt Phân Ni, ta giúp ngươi hẹn ra. Ta mang thân phận sứ giả, hẹn nàng dễ hơn nhiều.Hẹn nơi nào?"

      "Ặc, Ặc, . . . . ." tới chỗ này, mới vừa rồi còn mang khuôn mặt trịnh trọng Vi Ân Tư chợtngay lập tức liền đỏ mặt, hự nửa ngày ra lời.

      Thích Ngạo Sương buồn cười lắc đầu: "Vậy giúp ngươi hẹn đến ngoài thành bạch Diệp Lâm? Lúc nào ?"

      "Dĩ nhiên càng sớm càng tốt!" Vi Ân Tư cần suy nghĩ, trực tiếp bật thốt lên. có vẻ rấtkhẩn cấp.

      "Được, bên kia ta xử lý tốt giúp ngươi rồi, ngươi bây giờ liên lạc với những người ủng hộngươi thôi." Thích Ngạo Sương cũng nhảm nữa, tại phải thúc dục Kiều Nạp Sâm.

      "Thích Ngạo Sương. . . . . ." Vi Ân Tư nhìn Thích Ngạo Sương, hô lên ba chữ này.

      "Chữ kia cần phải . Khi ngươi bị đánh mà cũng chịu làm chuyện xấu hại ta ta nhận định ngươi chính là bằng hữu của ta rồi." Thích Ngạo Sương cười thầm, gật đầu mộtcái, rồi rời .

      Lưu lại Vi Ân Tư ở chỗ đó, nhìn Thích NgạoSương dần dần biến mất. Nhưng trong lòng bị cỗ cảm giác ấm áp lấp đầy, dần dần tràn ra.

      đầu chữ sắc có cây đao. Quả nhiên là tác phong của Kiều Nạp Sâm, kêu ý trungnhân của Cửu Thiên Thành Chủ đưa bức thư, ước hẹn Thành chủ kia ở ngoài thành rừngBạch Diệp Lâm. Thích Ngạo Sương vừa ngheđịa điểm, có chút 囧 rồi. Xem ra Bạch Diệp Lâmlà nơi u tĩnh, thích hợp cho các cặp tình lữ chuyện hẹn hò. đúng ra, là dã uyên ương.

      "Tối nay ta liền theo sau lén xử lý ." Kiều Nạp Sâm hai mắt tỏa ánh sáng.

      "Ta cũng " Thích Ngạo Sương bình thản .

      "Được, len lén , để cho Địch Thản Tưbiết là được. Ngộ nhỡ ngăn cản chúng ta đúng là có biện pháp." Kiều NạpSâm hạ thấp giọng.

      Thích Ngạo Sương gật đầu cái.

      Ban đêm phủ xuống, Kiều Nạp Sâm cùng Thích Ngạo Sương còn có Tẫn Diêm nữa, đoàn ngườilặng lẽ ra khỏi thành, tự nhiên có thôngbáo cho Địch Thản Tư.

      Ánh trăng chiếu nghiêng xuống, cả vùng đất mộtmảnh mông lung, ánh trăng mê người.

      Ở bên trong Bạch Diệp Lâm, chiếc xe ngựa mộc mạc yên tĩnh đậu ở chỗ đó. Mà người kéoxe ngựa bao lại bốn vó ngựa bằng vải mềm, gây ra tiếng động.

      "Đó chính là xe ngựa của nữ. . . . ." Kiều Nạp Sâm tìm nơi bí ngồi đợi, bỉ ổi nhìn xengựa phía trước mà cảm thán, " hồi thằngngốc kia kia tới. Hẹn hò tuyệt đối sẽkhông mang nhiều người, nhiều nhất chỉ mangtâm phúc thôi, hơn nữa cũng cho tâm phúc của đến gần. là thoải mái, hồi nữa ngươi cứ đứng nhìn ta cắt dưa hấu là được"

      " và ngươi rốt cuộc có thù oán gì thế?"Thích Ngạo Sương nhìn Kiều Nạp Sâm hai mắt tỏa ánh sáng có chút nghi ngờ hỏi.

      " từng vũ nhục ta, vũ nhục toàn bộ gia tộc ta!" Kiều Nạp Sâm cắn răng nghiến lợi ,bộ dáng kia là bi phẫn chí cực, xem ra đúng là có thâm thù đại hận.

      " đúng lắm, theo tính cách của ngươi, ngươi sớm báo thù rồi? sao bây giờ mới tínhsổ?" Thích Ngạo Sương khinh bỉ hỏi.

      "Ặc, cái này, ra , hoài nghi tin tìnhbáo của gia tộc ta. Chính là lần đó ta kẻ kia mặc quần áo màu đó mà lại là khôngtin" Kiều Nạp Sâm mắt trợn trắng, có chútkhông tự nhiên ra câu như vậy .

      Thích Ngạo Sương giựt giựt khóe miệng, .

      Mà lúc này, nơi xa có tiếng động rất .

      "Đến rồi!" Kiều Nạp Sâm làm kí hiệu imlặng, thu lại hơi thở của mình. Thích Ngạo Sương cùng Tẫn Diêm cũng làm theo, thu lại hơi thở của mình.

      Thanh rất càng ngày càng gần, thanh của nam tử thấp truyền đến: "Cácngươi ở chỗ này chờ ta là tốt rồi. có ta phân phó nên tới quấy rầy." Trong thanhâm có phần hưng phấn kiềm chế được.

      "Dạ, Thành chủ." Hai thanh miệng đồng thanh.

      Tiếp theo là tiếng bước chân càng ngày càng gần.

      Kiều Nạp Sâm nhìn Thích Ngạo Sương, làm cái ánh mắt hả hê với Thích Ngạo Sương. Xem , quả nhiên, tên sắc lang này dẫn theo tâm phúc, nhưng là để cho tâm phúc đến gần. Vì cùng nữ nhân hẹn hò mà đến mạng cũng cần nha.

      Thích Ngạo Sương im lặng, người thành chủ này. . . . . .

      Dưới ánh trăng, Thích Ngạo Sương thấy nam tử thân áo đen nhanh chóng về phía xe ngựa, cách xa như vậy thậm chí cũng có thểnghe được hô hấp của thay đổi có chút gấp rút. Quả nhiên sắc lang. . . . . .

      "Này, ngươi, ngươi dẫn phân tán lực chú ý của hai con chó kia. Cái này thành vấn đềchứ?" Kiều Nạp Sâm bỗng nhiên quay đầu lạiđối với Tẫn Diêm .

      Mặt Tẫn Diêm bình tĩnh, chậm rãi gật đầu, câu , lặng yên tiếngđộng biến mất tại nguyên chỗ.

      "!" Kiều Nạp Sâm híp mắt, nhìn nam tử kiađang vén rèm xe lên chuẩn bị bước vào xe ngựa.

      Sau khắc, trong nháy mắt Kiều Nạp Sâm và Thích Ngạo Sương đến trước mặt nam tử áođen.

      có chút nào do dự, Kiều Nạp Sâm ra tay. Trong ánh sáng của điện quang hỏa thạch, chủy thủ của Kiều Nạp Sâm đâm vào tim của nam tử áo đen. có dự đoán trước làchủy thủ đâm vào vật kia, tiếng kim loại va chạm vào nhau.

      "Mẹ kiếp!" Kiều Nạp Sâm lúc này tức giận mắng.
      Rất ràng, người Thành chủ có pháp bảo bảo vệ tánh mạng. Suy nghĩ chút, đườngđường Thành chủ có pháp bảo bảo vệtính mạng mới là lạ đấy. Sai lầm cơ bản này khiến Kiều Nạp Sâm và Thích Ngạo Sươngkhông hạ thủ ngay được. Nhưng là mặc dù Kiều Nạp Sâm chửi, nhưng mà chút cũngkhông có kinh hoàng gì. Dù sao trong mắt , người đàn ông này cũng trái dưa hấu, tạicắt hay là lát nữa cắt khác gì nhau.
      "Ngươi! Ngươi! Là ai?" Cửu Thiên Thành chủbây giờ lấy lại tinh thần, mới vừa rồi người xuân tình nhộn nhạo, bây giờ mặt trắngbệch, toàn thân cứng đờ, trừng to mắt mà nhìn Kiều Nạp Sâm và Thích Ngạo Sương, đợi thấyrõ ràng bộ dáng của hai người sắc mặt biến hóa khó lường.

      "Là các ngươi!" Cửu Thiên Thành Chủ cơ hồ làcắn răng nghiến lợi, càng thêm hoảng sợ vạn phần. Sứ giả của Học Viện Ngôi Sao! Hơn nữa cũng là bằng hữu của Địch Thản Tư lại muốn ám sát mình!

      "Đúng vậy a, là chúng ta." Kiều Nạp Sâm nherăng mà cười cười, nhìn kẻ kia hoảng sợ.
      Thích Ngạo Sương cũng trầm mặc nhìn kẻ trướcmặt. Tối nay, thể chết.
      "Có ai !" Cửu thiên Thành chủ xé cổ họngbắt đầu kêu lên. vô cùng ràng, tối nay nếu muốn chạy thoát khỏi hai người này, chỉbằng chính tuyệt đối thể nào. Cho nên tự nhiên phải kêu cứu. Bây giờ phảilà là thời điểm để hỏi tại sao bọn lại ám sát mình!

      "Ngươi có kêu nát cổ họng cũng có ai cứu đâu." Kiều Nạp Sâm cười hắc hắc tiến tớigần.
      Vậy mà sau khắc, nụ cười Kiều Nạp Sâm cứng lại. Thích Ngạo Sương cũng giật mình ngay tại chỗ.

      Bởi vì, bởi vì Địch Thản Tư lặng yên tiếng động xuất ở trước mặt bọn họ, đứng ởtrước mặt Cửu Thiên Thành Chủ
      (Đoán xem Địch Thản Tư đứng về phía nào ?)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :