1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tài Năng Tuyệt Sắc - Vô Tình Bảo Bảo (Full +eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 18: Pháp sư Hắc Ám



      Tối tăm, hỗn độn, mê mang, nghi ngờ, tức giận, cam lòng, hối hận… Tất cả những tâm tình này trong nháy mắt tràn đầy tâm trí Khắc Lôi Nhã.


      “Ngươi là ác ma hóa thân, căn bản nên xuất đời này”


      , ngươi còn kinh khủng hơn ác ma. Người làm cho người ta căm hận, phỉ nhổ!”


      “Trong lòng ngươi còn đen tối hơn đêm tối”


      Chung quanh ngừng có những thanh ác độc công kích, nguyền rủa Khắc Lôi Nhã.


      “Ngươi là con của tội nghiệt, sớm nên róc xương lóc thịt, tan thành mây khói!”


      Chân mày Khắc Lôi Nhã càng nhíu chặt lại.


      u? Đáng chết?


      Khắc Lôi Nhã mê mang nhìn vẻ tối tăm xung quanh.


      Chẳng lẽ, tử vong chính là phương thức giải quyết tốt nhất của mình sao?


      “Đúng! Chỉ khi ngươi chết, tất cả mới được cứu. Những người ngươi quan tâm nhất cũng rất muốn thấy ngươi chết. Mau giải thoát để cứu bọn họ.” thanh ác độc từ từ trở nên ôn hòa, dẫn đường cho Khắc Lôi Nhã. “ bé, đến đây . Trở về với lồng ngực của thần nào.”


      Thế nhưng, sau khi câu cuối cùng kết thúc, Khắc Lôi Nhã đột nhiên mở mắt ra.


      Ánh sáng trắng bao phủ xung quanh nàng trong nháy mắt biến mất vô ảnh vô tung. Trong đầu nàng có những thanh ác độc nguyền rủa ấy nữa. thần kỳ! Đó chính là bí pháp mà bằng hữu của Ô Mã Lý truyền lại cho nàng!


      “Khắc Lôi Nhã, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” - Tẫn Diêm khẩn trương hỏi. Bộ dạng mới vừa rồi của nàng thực dọa người.


      “Hừ!” Khắc Lôi Nhã hừ lạnh tiếng, búng ngón tay cái. ngọn lửa nho cứ như vậy xông về góc u. tiếng hét thảm vang lên ngay sau đó.


      Tẫn Diêm kinh ngạc nhìn về phương hướng Khắc Lôi Nhã công kích. Lúc này mới phát khối đen phát ra ánh sáng. bóng người chậm rãi đứng lên. Bóng dáng nho nhạt nhòa, tựa như khắc sau biến mất lập tức.


      “Này?” Tẫn Diêm nhìn chằm chằm bóng người kia, hô “Là Vong Linh”


      tệ lắm, cư nhiên có thể giấu giếm hơi thở theo tới tận đây”. Khắc Lôi Nhã tiến lên nhặt hòn đá , cầm trong tay vuốt vuốt.


      Vẻ mặt của bóng người nhàn nhạt thoáng chốc trở nên hoảng sợ.


      “Ngươi chính là người giao thủ với Thánh tử sau đó thiếu chút nữa chết? Giấu mình vào tảng đá, chờ có thân thể thích hợp sau đó cướp lấy?” Khắc Lôi Nhã nhanh chậm xong, dùng lực ngắt hòn đá trong tay.


      Bóng người kia lập tức la hoảng lên: “Đừng! Van cầu ngươi đừng bóp vỡ!”


      “Ngươi coi trọng thân thể ta sao?” Khắc Lôi Nhã cười lạnh thưởng thức hòn đá trong tay, hỏi.


      “Bởi vì… bởi vì ngươi là người có chuyện xưa. Như vậy sâu trong đáy lòng nhất định có nhiều nơi u. Hơn nữa, ngươi là Ma Pháp Sư. Rất thích hợp”. Bóng người kia do dự , thanh dần dần yếu , chỉ sợ Khắc Lôi Nhã vuimột chút liền bóp vỡ hòn đá trong tay.


      Sắc mặt Tẫn Diêm biến đổi, có chút hồ nghi nhìn bóng người nhàn nhạt này. Vong Linh này gì vậy? Khắc Lôi Nhã là người có chuyện xưa? và Á Đức Lý Nam Hi có thể khẳng định nàng phải người trước kia. Nhưng nàng là ai? Giờ phút này Tẫn Diêm thậm chí rất muốn cầm hòn đá màu đen đó tự mình hỏi chút.


      Ánh mắt hồ nghi của được Khắc Lôi Nhã thu vào trong mắt. Nàng hừ lạnh tiếng, hung hăng bấm bấm tảng đá. Bóng người kia gào lên: “Đừng! Ta đều hết. Đừng mà!”


      “Ngươi câm miệng cho ta!” Khắc Lôi Nhã quát lạnh “Vào đây cho ta!”. Có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi tiểu tử này, nhưng phải ở đây.


      “A! Được”. Bóng người mặt mày ủ ê đáp lời. mất thân thể, lực lượng cũng mất, sao còn tư cách cò kè mặc cả cơ chứ.


      Tiếp theo màn khói đen dâng lên, bóng người biến mất.


      “Khắc Lôi Nhã….?” Ý nghi ngờ nàng ràng lên trong mắt Tẫn Diêm.


      có gì. Chỉ là người bại trận, mất thân thể, đem linh hồn gửi vào hòn đá. Nhân lúc ta tiếp nhận truyền thừa bí pháp mà nhiễu loạn ta, muốn chiếm thân thể của ta mà thôi”. Khắc Lôi Nhã hời hợt giải thích. Nếu phải sâu trong lòng nàng có chút mê mang sao có thể bị nhiễu loạn được. Mặc dù Khắc Lôi Nhã nhàng như thế nhưng Tẫn Diêm biết mới vừa rồi vô cùng nguy hiểm. Trong lòng tò mò làm thế nào Khắc Lôi Nhã tỉnh lại được nên hỏi: “Này…ngươi làm sao phát tồn tại của Vong Linh?”


      “Bởi vì câu sau cùng của ”. Khắc Lôi Nhã cười lạnh tiếng, lặp lại lời vừa rồi của người kia “ bé, đến đây . Trở về với lồng ngực của thần nào”, dứt lời, ngẩng đầu nhìn về phía cửa đá, nhàng đẩy. Cửa cư nhiên mở ra!


      Nàng về phía trước, Tẫn Diêm theo sau. Trong lòng vẫn suy nghĩ chuyện khác. Ngữ điệu khinh thường trong lời của Khắc Lôi Nhã nghe được.


      Phía sau cửa đá là từng nấc thang thẳng xuống dưới. Ở cuối con đường, hai người nhìn thấy gian phòng cực kỳ đơn sơ. Giường đá, băng đá, tảng đá. Ngoài ra có thêm vật gì khác. Xem ra người kia dùng biện pháp đặc biệt niêm phong bí pháp vào đây. Lại có bản đá khóa lại. có bất kỳ chữ viết lưu lại. Như vậy mới yên tâm.


      Mật thất trống rỗng. Hai người theo đường cũ trở về. Tẫn Diêm mang theo Khắc Lôi Nhã ra khỏi thác nước như khi vào.


      đường trở về, hơi thở của ánh sáng và bóng tối dần dần phai . Bọn ma thú từ từ khôi phục bình thường. Thuận tay giết mấy con ma thú cấp ba và cấp bốn, Khắc Lôi Nhã cũng tìm đoạn hồn thảo hoàn thành nhiệm vụ. Nàng chú ý tới lúc Tẫn Diêm thấy nàng ra tay trong đáy mắt có chứa chút nghi ngờ. nghi ngờ bản lĩnh lâm nguy sợ hãi cùng thân thủ gọn gàng linh hoạt của nàng. Đây phải phong thái của người mới mà là Khắc Lôi Nhã thuận đường tru diệt mà thôi.


      “Ma hạch này có thể làm nhẫn cho mẫu thân”. Khắc Lôi Nhã dùng chủy thủ đào ra ma hạch trong đầu ma thú cấp bốn, thản nhiên . Ma hạch này khác với những ma hạch khác. Bên trong màu xanh dương đậm là màu thuần lam. Tẫn Diêm cảm thấy rất kỳ quái. Người thiếu nữ trước mắt này rốt cuộc là ai? Hoàn toàn thể nhìn thấu nàng. Chủy thủ trong tay nàng tung bay khéo léo như vũ điệu, nhàng linh hoạt liền cắt đầu ma thú, đào ra ma hạch. màn trước mắt này, ai tin tưởng nàng trước kia là hoa si ngu ngốc đâu? Mấy lần chiến đấu ngắn ngủi đem ma pháp vận dụng thuần thục như thế. cần thủ hộ nàng cũng có thể giết chết ma thú.


      thôi”. Khắc Lôi Nhã đứng lên, cất ma hạch, thuần thục cắm chủy thủ vào trong giày.


      đường trở về cũng chỉ tìm được hai khỏa đoạn trường thảo. Nhưng cũng có thể giao trả nhiệm vụ rồi.


      Ra khỏi núi Tật Phong, hai người quyết định ở trong trấn gần đấy nghỉ ngơi đêm rồi xuất phát.


      Màn đêm buông xuống.


      Khắc Lôi Nhã ăn xong vào phòng, cài cửa lại. Sau đó nàng lấy quyển trục nhàng xé ra. cỗ ma lực cứ như vậy tứ tán ra, tạo thành cái lồng trong phòng. Nó che giấu cảm ứng ma pháp khiến cho tiếng chuyện trong phòng người nào nghe được.


      Làm xong, Khắc Lôi Nhã mới lấy hòn đá đen nho từ trong túi ra.


      “Ra ngoài”. Khắc Lôi Nhã lạnh lùng nhìn hòn đá màu đen bàn .


      Hòn đá kia có bất kỳ động tĩnh nào, xung quanh cũng an tĩnh như vậy. Khắc Lôi Nhã cũng lên tiếng mà đem chủy thủ trong giày rút ra, đâm về hòn đá đen kia.


      “Chớ a, chớ a~~~”, tiếng kinh hô vang lên.


      Khắc Lôi Nhã nhìn bóng người hiển ra, cắm chủy thủ trở lại trong giày. Vào thời điểm bóng người cho rằng tránh được kiếp, nàng duỗi tay bắn vào hòn đá kia. Bóng người lập tức bị đau run run thành đoàn.


      “Ngươi và hòn đá này hình như cùng linh hồn, nhịp thở. Lại có thể khiến ngươi cảm nhận được đau đớn.” Khắc Lôi Nhã rất hăng hái nhìn hòn đá tỏa ra nhàn nhạt u quang trước mắt.


      Bóng người kia run run hồi. Thiếu nữ xinh đẹp thuần khiết này tuyệt đối phải là thiên sứ, mà là tiểu ác ma!


      . Ngươi là ai? Tại sao lại đánh nhau cùng Thánh tử? Hòn đá này là như thế nào?”, Khắc Lôi Nhã vuốt vuốt cục đá , hỏi.


      Tại sao người thiếu nữ này cho cảm giác tương tự như cái đó?!


      , ngươi là Pháp Sư Hắc Ám sao? Ngươi tới Núi Tật Phong làm gì? Đừng với ta là ngươi ước hẹn với Thánh tử ở đây đấy.” Thanh Khắc Lôi Nhã lạnh lẽo, chỉ ra nghề nghiệp của bóng người này. Tiếng cười của nàng khiến bóng người kia sợ hãi .


      hiểu được rằng hôm nay mình gặp phải sát tinh rồi. Người này tuyệt đối thể tùy tiện ứng phó được.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 19: mưu


      Ánh mắt lạnh lẽo của Khắc Lôi Nhã làm cho bóng người có cảm giác giống như có con rắn độc quấn quanh cổ , khiến cho có thể biến mất bất cứ lúc nào.


      “Vâng! Ta là Pháp Sư Hắc Ám”. Bóng người rốt cục cũng bắt đầu chuyện. “Ta tên là Tây Mễ Ngõa Nhĩ Đa. Ta tới đây tìm dược liệu quý hiếm chỉ có ban đêm mới xuất . Ai ngờ lại gặp tên Thần Lôi Thánh tử chết tiệt. Tên cầm thú đó hủy diệt thân thể ta, cho là linh hồn ta cũng vậy. Nhưng mà ta lại bám được vào đá.” Bóng người cắn răng nghiến lợi , cho thấy hận Thánh tử đến thấu xương.


      Tây Mễ Ngõa Nhĩ Đa? Khắc Lôi Nhã nghĩ xem mình có từng nghe qua cái tên này . Nàng có thể khẳng định là chưa bao giờ!


      Bóng người thấy Khắc Lôi Nhã trầm tư, lén thở phào nhõm. Chắc là đáp án này khiến cho tiểu ác ma hài lòng rồi. Dù sao cũng , chỉ là hết cho tiểu ác ma này biết thôi.


      khi Ngõa Nhĩ Đa thở phào, hòn đá quý báu lại bị Khắc Lôi Nhã cầm chặt. Sắc mặt nàng lạnh lẽo, trầm phun ra lời khiến sợ tới hồn phi phách tán: “Tiểu tử, ngươi còn có chuyện cho ta biết. Nếu ngươi dám dối phải biết gánh chịu hậu quả. Nếu ta nghiền hòn đá này thành bột như thế nào nhỉ?”


      Dứt lời, Khắc Lôi Nhã ngồi xổm xuống, bắt đầu cọ sát hòn đá xuống đất. Thanh chói tai và cảm giác cọ sát này khiến cho Ngõa Nhĩ Đa thiếu chút nữa khóc lên.


      “Đừng! Lời ta mà!”, thanh mang theo tiếng nức nở.


      “Ngươi , nhưng chưa hết.” Khắc Lôi Nhã lại cọ sát hòn đá. Tiếng ken két vang lên khiến sợ tới hồn phi phách tán.


      “Đừng! Tiểu thư, ta cho người!”, vẻ mặt Ngõa Nhĩ Đa như đưa đám.


      , tiểu tử. Nếu ngươi ngoan ta mài thành bụi phấn ngay”, Khắc Lôi Nhã ngồi lại chỗ cũ, đặt hòn đá bàn.


      “Ta nhận tấm ngân phiếu lớn để mai phục ở cửa núi Tật Phong, ám sát đội người. Thời gian còn chưa tới nên ta nhân cơ hội hái dược thảo trân quý. Nào ngờ gặp phải tên Thánh tử chết tiệt kia liền biến thành bộ dáng này. Sau đó…sau đó ngươi cũng biết rồi”, Ngõa Nhĩ Đa thành trả lời.


      “Ám sát? Người nào?”, Khắc Lôi Nhã nhàn nhạt hỏi.


      “Ta cũng biết a. Ta muốn mua đồ mà thiếu tiền, tiếp nhận sinh ý nhưng hỏi xem ai ra giá hoặc là giết ai.”, Ngõa Nhĩ Đa vô cùng phối hợp mà trả lời nàng. Quả biết ai sai giết người nào.


      Vốn nghĩ rằng đáp án này khiến tiểu ác ma hài lòng. Ai ngờ nàng lại lời nào. Điều này làm vô cùng nghi ngờ. Làm sao mà biết được Khắc Lôi Nhã tiếp nhận bí pháp tinh thần ở thác nước. Ngay khi tinh thần dao động nàng nhận ra nên mới biết có chuyện giấu nàng.


      “Linh thạch này chỉ có thể sử dụng lần hay sao?”, Khắc Lôi Nhã mắt lạnh nhìn Ngõa Nhĩ Đa, hỏi


      bị nhìn khiến cho toàn thân sợ hãi, sững sờ trả lời: “Chỉ có thể sử dụng lần duy nhất.”


      “Àh”, trong thanh Khắc Lôi Nhã có thất vọng nhàn nhạt.


      Ngõa Nhĩ Đa thể giải thích được Khắc Lôi Nhã có ý gì khi hỏi lời này. Nếu như biết nàng có chủ ý với ma linh thạch này, sợ rằng bị dọa sợ đến chết sống lại lần nữa.


      Ngõa Nhĩ Đa dám tiếp, chỉ lẳng lặng chờ đợi Khắc Lôi Nhã mở miệng. tại biết được cảm giác dê đợi làm thịt là như thế nào. Tất cả lực lượng mất. Ma linh thạch bị tiểu ác ma này nắm trong tay rồi.


      “Tốt lắm. Ngủ thôi.”, Ngõa Nhĩ Đa chờ hồi lâu lại nghe được câu lười biếng này của Khắc Lôi Nhã. Nàng cởi bỏ áo khoác, tới giường. Con ngươi Ngõa Nhĩ Đa mở to ra. A a a, thần a, tiểu ác ma này vóc người đẹp.


      trừng mắt nhìn Khắc Lôi Nhã chỉ còn lại áo lót, trong lòng cảm thán. Hắc ám và Vong Linh tin thờ phải là Nữ Thần Quang Minh mà là thần Hắc Ám.


      “Ngươi còn nhìn! Có tin ta đào hai lỗ ma linh thạch hay ?”, câu nhàn nhạt của Khắc Lôi Nhã khiến cho Ngõa Nhĩ Đa lập tức chui vào hòn đá, dám phát ra thanh nào nữa.


      Khắc Lôi Nhã nằm xuống nhưng suy nghĩ nhiều về chuyện Ngõa Nhĩ Đa kể. Ai bị ám sát có quan hệ gì với nàng cả. Nàng nghĩ tới chuyện khác kia. Pháp Sư Hắc Ám này với ma pháp mà nàng tiếp xúc giống nhau. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nàng muốn khai thác nhiều tin tức hữu dụng hơn từ Ngõa Nhĩ Đa. Cả cách tạo ra ma linh thạch nữa. Nếu như nàng bại trận trong chiến đấu, mất thân thể, liệu có thể dựa vào ma linh thạch mà sống lại lần nữa hay ?


      Đêm tĩnh lặng.


      Sáng sớm hôm sau, Khắc Lôi Nhã mua ngựa và Tẫn Diêm trở về. Đến trưa, hai người dừng lại nghỉ ngơi dùng bữa trong khu rừng.


      Họ lặng lẽ ăn, xung quanh yên tĩnh. Chợt có tiếng vó ngựa từ xa hướng lại gần.


      Tẫn Diêm trầm giọng : “Có năm người.”


      Khắc Lôi Nhã hề hoài nghi thính lực của Tẫn Diêm.


      Quả nhiên là nhóm năm người, cũng là người quen – Nhị hoàng tử Á Đức Lý Nam Hi và công chúa Mã Lệ Ti. Sau lưng họ là ba kỵ sĩ thực lực tầm thường, chắc hẳn là Cuồng Phong kỵ sĩ của hoàng gia. Á Đức Lý Nam Hi và Mã Lệ Ti mặc bộ trang phục dạ hành khiến cho Mã Lệ Ticàng lộ vẻ khí bừng bừng.


      “Nhị hoàng tử điện hạ, công chúa điện hạ”, Tẫn Diêm và Khắc Lôi Nhã đứng dậy nhàn nhạt hành lễ.


      Trong mắt Mã Lệ Ti lên tia nghi ngờ rồi biến mất ngay say đó. Theo như tính tình của Cổ Đốn Công Tước, Khắc Lôi Nhã xuất ở đây cũng có gì là lạ cả.


      “Khắc Lôi Nhã, sao ngươi lại ở đây?”, Mã Lệ Ti lưu loát tung người xuống ngựa, rất vui mừng khi gặp được Khắc Lôi Nhã ở đây.


      “Nhân dịp nghỉ hè tới núi Tật Phong rèn luyện chút.”, Khắc Lôi Nhã mỉm cười trả lời. Công chúa nhiệt tình này là người duy nhất nàng chuyện.


      “Vậy sao? Ngươi thu được gì rồi?”, Mã Lệ Ti hỏi đầy hưng phấn.


      “Cũng có gì. Chỉ có ma hạch của mấy ma thú cấp ba cấp bốn mà thôi.”, Khắc Lôi Nhã vẫn mỉm cười thản nhiên như cũ.


      “Cho ta nhìn chút! Cho ta nhìn chút!”, Mã Lệ Ti tò mò như đứa trẻ. Chuyện Khắc Lôi Nhã có thể thu được ma hạch khiến cho nàng kinh ngạc.


      Khi Khắc Lôi Nhã chuyện với Mã Lệ Ti, trong góc ai có thể nhìn thấy, Tẫn Diêm và Á Đức Lý Nam Hi làm dấu tay kỳ quái. Tẫn Diêm vừa ra hiệu, sắc mặt Á Đức Lý Nam Hi càng trở nên nặng nề. Khóe mắt liếc về phía Mã Lệ Ti cười với Khắc Lôi Nhã. Trong lòng rung động vô cùng. Khắc Lôi Nhã là ai? ai có thể nhìn thấu nàng. Có thể khiến cho Khắc Lý Phu thu làm đệ tử, tuyệt đối phải là người thường. Chỉ có điều duy nhất khiến yên tâm chính là Khắc Lôi Nhã đối với thần điện Quang Minh có hảo cảm. Chuyện nàythật là tối đối với Á Đức Lý Nam Hi.


      Thần quyền và vương quyền, vĩnh viễn đều có xung đột.


      lúc Khắc Lôi Nhã chuyện với Mã Lệ Ti, hòn đá trong túi Khắc Lôi Nhã hơi chấn động.


      Mã Lệ Ti cầm quả ma hạch Khắc Lôi Nhã đưa, hào hứng bừng bừng đem tới cho ca ca Á Đức Lý Nam Hi nhìn .


      Khắc Lôi Nhã móc hòn đá ra, giọng : “!”


      “Ta vốn là muốn ám sát đội người này.”, thanh vang lên ở trong đầu nàng.


      Cái gì? Ám sát nhị hoàng tử và công chúa điện hạ? Là ai ra lệnh cho bọn chúng?

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 20: Bi kịch của Ngõa Nhĩ Đa



      Ngõa Nhĩ Đa tựa như đoán được suy nghĩ của Khắc Lôi Nhã, ngay lập tức bổ sung: “Đừng hỏi ta. Ta cũng biết đâu. Ta chỉ lấy tiền làm việc thôi.” Chỉ là giao dịch này đắt, đến mạng cũng mất. Muốn ám sát người ta mà ngay cả cái chéo áo còn chưa chạm tới được. Đều là do tên Thánh tử thần điện Quang Minh chết tiệt kia. có việc gì làm hay sao mà chạy tới núi Tật Phong hái thuốc! Gặp phải người khác của thần điện Quang Minh còn đỡ. Đằng này lại là Thánh tử có thực lực phi phàm! Ngõa Nhĩ Đa nghĩ đến trận chiến cân tài cân sức ấy mà lòng vẫn còn sợ hãi thôi.



      Khắc Lôi Nhã hỏi nữa vì nàng biết có hỏi cũng biết thêm được gì.



      “Khắc Lôi Nhã, chúng ta trở về thôi.” công chúa Mã Lệ Ti vui mừng tới. Nàng cất cẩn thận ma hạch mà Khắc Lôi Nhã cho.



      Mặc dù nghi ngờ lời mời của công chúa, nhưng Khắc Lôi Nhã cũng vẫn nghỉ ngơi rồi cùng đoàn người lên đường trở về thành.



      “Khắc Lôi Nhã, chủ nhật tuần này là sinh nhật của ta. Phụ vương chuẩn bị tiệc mừng, ngươi nhất định phải tới đó.”, Mã Lệ Ti công chúa mời.



      “Được.”, Khắc Lôi Nhã mỉm cười gật đầu.



      đường , công chúa Mã Lệ Ti quấn quýt lấy Khắc Lôi Nhã đòi nàng kể chuyện vào núi Tật Phong cho mình. Tẫn Diêm và Nam Hi phía trước, công chúa Mã Lệ Ti và Khắc Lôi Nhã giữa, ba kỵ sĩ sau.



      Công chúa Mã Lệ Ti lúc này và ở học viện hoàn toàn khác nhau. Nàng hoạt bát hơn, nghiêm trang như ở học viện. Đây chắc mới là con người của nàng.



      Đoàn người thuận lợi trở lại thành Bối Nhĩ Đặc. Khắc Lôi Nhã tạm biệt mọi người ở cửa thành. Công chúa Mã Lệ Ti lưu luyến dặn dò nàng nhất định phải dự tiệc sinh nhật mình rồi mới rời .



      Khắc Lôi Nhã giao trả nhiệm vụ ở Dong Binh Công Hội rồi trở về phủ công tước.



      “Tiểu thư, người trở lại. Công tước đại nhân dặn người đến thư phòng.” . Quản gia hành lễ, cung kính . Thái độ luôn nghiêm mặt của quản gia đối với nàng giờ thay đổi. phải bởi vì Cổ Đốn công tước bắt đầu sủng ái Khắc Lôi Nhã, mà là bằng thực lực tầm thường của mình, cảm nhận được thay đổi của nàng. Nàng là hy vọng của nhàHi Nhĩ.



      “Ta biết rồi.”, Khắc Lôi Nhã nhàn nhạt đáp lời. Nàng kịp đổi y phục liền tới thư phòng.



      nhàng gõ cửa, bên trong truyền ra thanh uy nghiêm của Cổ Đốn: “Vào !”



      Khắc Lôi Nhã khe khẽ đẩy cửa ra, Tẫn Diêm chờ bên ngoài.



      “Gia gia, con về.”, Khắc Lôi Nhã đứng trước thư án, nhìn lão nhân uy nghiêm nhàng . Ô Mã Lý mặc trường bào màu nâu, đứng lẳng lặng bên.



      “Ừ, trở về là tốt rồi.”, Cổ Đốn gật đầu, đứng lên mỉm cười: “Cảm giác lần này thế nào?”



      “Cũng tệ lắm. Săn được vài đầu ma thú cấp ba cấp bốn.”, Khắc Lôi Nhã nghiêm túc hồi báo, ánh mắt liếc về phía Ô Mã Lý. Hiểu được ánh mắt nàng cho thấy tất cả đều thuận lợi, cũng yên tâm.



      “Ừ. Có bị thương ?”, Cổ Đốn tới trước mặt Khắc Lôi Nhã ân cần hỏi han.



      có.”, Khắc Lôi Nhã nhàng lắc đầu.



      “Ha ha, tệ tệ. Đây mới là người nhà Hi Nhĩ ta.”, Cổ Đốn vui mừng gật đầu.



      “Còn nữa, gia gia, ta gặp được Thánh Ma Đạo Sư Khắc Lí Phu.”, Khắc Lôi Nhã nhắc đến chuyện này.



      “Hả? Sau đó sao?”, Cổ Đốn vội vàng hỏi.



      là lão đầu háo sắc!”, Khắc Lôi Nhã .



      Mặt Cổ Đốn nhăn lại, nhất thời biết sao cho phải. Thánh Ma Đạo Sư Khắc Lí Phu đúng là tên sắc lang. Nhưng thiếu nữ xinh đẹp trong học viện Húc Nhật cũng từng bị bóp ngực vén váy.(lạy Chúa T_T).



      Sắc mặt Ô Mã Lý trở nên kỳ quái. muốn cười nhưng dám cười.



      cứng rắn thu ta làm đệ tử, còn tặng cả vòng tay di chuyển tức thời và áo choàng thân gì đó.”, câu bổ sung này của Khắc Lôi Nhã khiến Cổ Đốn mừng rỡ .



      “Vậy sao? Có ? Ha ha, tốt quá!”, Cổ Đốn bị chấn động, ngôn ngữ có chút mạch lạc, sau đó trở nên đắc chí: “Ta biết ngay là bảo bối Khắc Lôi Nhã của ta nhất định bị nhìn trúng mà.”



      Đối với mừng rỡ khác thường của Cổ Đốn, Khắc Lôi Nhã để ý mà nàng lại nhìn về Ô Mã Lý. Sắc mặt có chút phức tạp, vui mừng có, mất mát có.



      “Là Khắc Lí Phu cứng rắn thu ta làm đệ tử. Ta ra điều kiện mới đồng ý làm sư phụ của ta.”, Khắc Lôi Nhã đột ngột với Ô Mã Lý



      “Cái gì?”, Cổ Đốn vừa mới lấy lại tinh thần lại nghe cháu bảo bối của mình kiêu ngạo như vậy, lại lo nàng có chọc giận Khắc Lí Phu đại sư hay .



      “Ta chỉ có điều kiện. chỉ có thể làm nhị sư phụ của ta bởi vì ta vị sư phụ rồi. Nếu làm được coi như xong. đồng ý với ta rồi.”



      Nàng vừa dứt lời, Cổ Đốn há hốc miệng, hồi lâu thốt ra được lời nào.



      Khắp thiên hạ, sợ rằng chỉ có Khắc Lôi Nhã là có thể vừa bái sư với đặt điều kiện với người ta. Đối tượng lại là Thánh Ma Đạo Sư! Điều kiện này cũng quá hà khắc .



      Ô Mã Lý hoàn toàn ngây ngẩn cả người. đương nhiên biết lời Khắc Lôi Nhã là có ý gì, vị Đại sư phụ theo lời nàng chỉ là ai. Bao nhiêu năm nay tưởng tuyến lệ của mình khô cạn, nhưng hôm nay nó lại có tượng ướt át!



      “Gia gia, người phải lo lắng. Con tự có cân nhắc. Hơn nữa chuyện con quyết định bao giờ thay đổi.”, Khắc Lôi Nhã nghiêm túc .



      Cổ Đốn sửng sốt, lâu sau mới phục hồi tinh thần rồi cười lớn: “Tốt! hổ là cháu của ta. Con giống y như ta hồi còn trẻ. Ta lo lắng. Ta tin tưởng con xử lý vô cùng tốt.”



      “Cám ơn gia gia hiểu cho con.”, Khắc Lôi Nhã mỉm cười.



      “Con cũng mệt mỏi rồi. Tắm rửa thay y phục rồi gặp mẫu thân .”. Tâm tình Cổ Đốn tốt. Trong lòng vẫn còn tính toán phải đem chuyện Khắc Lí Phu thu Khắc Lôi Nhã làm đệ tử nhanh chóng truyền ra ngoài. Còn muốn cho đòi Tẫn Diêm vào hỏi cặn kẽ chút.



      Đợi Khắc Lôi Nhã lui ra ngoài, Cổ Đốn xoay người nhìn về phía Ô Mã Lý, ánh mắt có chút phức tạp.



      “Ô Mã Lý, quyết tâm của Khắc Lôi Nhã ngươi cũng thấy đấy.”, Cổ Đốn nặng nề than thở.



      “Dạ, đại nhân, ta…”, Ô Mã Lý biết gì cho phải bây giờ. Tim của sắp bị hòa tan bởi cảm động rồi.



      “Ta chỉ hy vọng ngươi phụ mảnh tâm ý này của Khắc Lôi Nhã.”, Cổ Đốn thở phào nhõm .



      “Đại nhân, người yên tâm. Ta hiểu.”, Ô Mã Lý . Tâm của vào giờ khắc này hoàn toàn trao cho Khắc Lôi Nhã.



      “Vậy tốt. Ha ha, ngươi cũng xuống . Ta biết ngươi nhất định có nhiều điều muốn với con bé. Ta tìm Tẫn Diêm hỏi chút chuyện. Ngươi .”, Cổ Đốn mỉm cười gật đầu.



      “Vâng”, Ô Mã Lý hành lễ rồi lui ra ngoài.



      Ban đêm, Cổ Đốn cùng Tẫn Diêm gì trong thư phòng ai biết.



      Khắc Lôi Nhã tắm rửa, đổi y phục rồi gặp mẫu thân. Khải Sắt Lâm thấy nàng bình an trở về rất vui mừng. Ăn cơm với Khải Sắt Lâm xong, Khắc Lôi Nhã mới về nghỉ ngơi. thấy bóng dáng Lạp Tây Á đâu cả. Khải Sắt Lâm nàng học cùng với viện trưởng.



      Khắc Lôi Nhã về phòng đóng cửa lại, bao lâu sau liền nghe thấy tiếng gõ vang nơi cửa sổ. Nàng đương nhiên biết ai đến. Cửa sổ vừa mở ra,Ô Mã Lý nhảy vào.



      “Sư phụ, người tới vừa đúng lúc. Con có việc thỉnh giáo người.”, thấy Ô Mã Lý đến, trong lòng Khắc Lôi Nhã vui mừng.



      Ô Mã Lý mỉm cười, nhìn say thiếu nữa trước mắt, phất tay bày ma pháp tráo rồi mới lên tiếng: “Khắc Lôi Nhã, chuyến này tất cả đều thuận lợi chứ?”



      “Vâng. Thuận lợi. Bí pháp cũng học được. Nhưng vẫn còn rất nhiều điều cần có thời gian mới hiểu được. Con hỏi sư phụ cái này.”, Khắc Lôi Nhã sờ soạng lôi hòn đá vẫn mang theo người ra.



      “Ma linh thạch!”, Ô Mã Lý thất kinh, nhìn bảo vật trân quý trong tay Khắc Lôi Nhã giọng hô.



      Khắc Lôi Nhã đưa hòn đá cho Ô Mã Lý. nhận lấy xem xét cẩn thận: “A, bên trong có cái gì?”



      “Có người ngu ngốc đánh lại người khác, mất thân thể, đem linh hồn bám vào đây. Là Pháp Sư Hắc Ám tên là Tây Mễ Ngõa Nhĩ Đa.”, Khắc Lôi Nhã nhàn nhạt .



      “Tây Mễ Ngõa Nhĩ Đa?”, Ô Mã Lý lại giọng hô thất thanh lần nữa.



      “Sao cơ? Sư phụ, người này rất nổi tiếng sao?”, Khắc Lôi Nhã nghi ngờ.



      “Là thiên tài trong Pháp Sư Hắc Ám. hiểm, xảo trá, hèn hạ, vô sỉ. Người vẫn bị thần điện Quang Minh truy nã. Thế nhưng lần lại lần có thể bình yên đào thoát. Nhưng lần này…”. Ô Mã Lý tò mò nhìn ma linh thạch trong tay. Hình như hoài nghi linh hồn này có phải Ngõa Nhĩ Đa mà biết hay .



      lợi hại vậy sao?”, Khắc Lôi Nhã bĩu môi. Sau đó nàng lạnh nhạt : “ gặp phải Thánh tử của thần điện Quang Minh.”



      “A! Vậy có gì là lạ cả.”, lúc này Ô Mã Lý thấy kỳ quái nữa.



      “Ngõa Nhĩ Đa, ra ngoài! Nếu ta khiến ngươi sống bằng chết.”, Khắc Lôi Nhã hừ lạnh tiếng.



      Sau khắc, hòn đá trong tay Ô Mã Lý bốc lên làn khói, đảo mắt hình thành bóng người.



      là thiên tài Pháp Sư Hắc Ám Tây Mễ Ngõa Nhĩ Đa?”, Ô Mã Lý nhìn bóng người trước mắt hỏi.



      “Là ta.”, Ngõa Nhĩ Đa bày ra thái độ cao cao tại thượng.



      “Ngươi ngứa da phải ? Dám như vậy với sư phụ ta!”, ánh mắt Khắc Lôi Nhã bắn ra hàn quang.



      “A! Ma Pháp Sư tôn kính chính là ta, Tây Mễ Ngõa Nhĩ Đa. Xin hỏi ngài có gì phân phó ạ?”, Ngõa Nhĩ Đa liền đổi sang giọng điệu nịnh hót.



      Ô Mã Lý chớp chớp mắt. Sao lại có cảm giác đệ tử bảo bối của mình có khí thế phức tạp như vậy với người này nhỉ?



      “Hắc hắc. Có.”, Ô Mã Lý nhíu mày, trong đầu nảy ra chủ ý to gan.



      Lần đầu tiên Khắc Lôi Nhã thấy Ô Mã Lý hỉ nộ bộc lộ ra này cư nhiên cười gian!



      Ngõa Nhĩ Đa biết vì sao cả người rét run.



      Có chuyện tốt xảy ra!

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 21: Cảm giác của Khắc Lôi Nhã



      “Ngươi, ngươi định làm gì?”, Ngõa Nhĩ Đa run run hỏi.


      “Đến đây, thiên tài pháp sư. Đến ký kết khế ước với đệ tử bảo bối của ta. Ngươi về sau chính là đôi mắt khác của Khắc Lôi Nhã.” Ô Mã Lý cười híp mắt . Cảm ứng của linh hồn thể đó siêu phàm.


      “Ta có thể làm được gì? tại ta còn chút lực lượng nào cả!”, vừa nghe Ô Mã Lý vậy, Ngõa Nhĩ Đa mới hơi yên lòng.


      “Ta có thể cho ngươi lực lượng. Nhưng ngươi phải làm đôi mắt khác của đồ đệ ta, phát và trợ giúp nàng vượt qua nguy hiểm.”


      “Khế ước là sao?”, Ngõa Nhĩ Đa nghi ngờ hỏi. Sau đó liền cau mày lại, : “Ta cho ngươi biết, đừng nghĩ biện pháp vĩnh viễn trói buộc ta. Hơn nữa lại là khế ước linh hồn.”


      phải. Đây là khế ước bình đẳng. Để cho ngươi và Khắc Lôi Nhã trong phạm vi nhất định có thể tương thông tinh thần. Trong cuộc sống sau này của Khắc Lôi Nhã có rất nhiều nguy hiểm. Ta hy vọng ngươi có thể trợ giúp hóa giải những nguy hiểm này bằng tất cả cố gắng của ngươi. Để báo đáp, ta giúp ngươi khôi phục lực lượng nhất định, cũng xem xét thân thể của người thích hợp giúp ngươi sống lại.”, Ô Mã Lý lắc đầu, giọng bình ổn chậm rãi.


      “Có chuyện tốt như vậy sao?”, Ngõa Nhĩ Đa vừa nghe liền vui mừng, rồi lại hồ nghi : “Ngươi gạt ta chứ?”


      “Tuyệt đối . Ta dùng tôn nghiêm của Ma Pháp Sư thề.”, Ô Mã Lý nặng nề .


      “Vậy tốt. thành vấn đề.”, Ngõa Nhĩ Đa vui mừng. Trong những ngày sau này khi gặp phải những phiền phức khác thường, mới hiểu được quyết định này là bi thảm cỡ nào. Nếu như Khắc Lôi Nhã là tiểu ác ma, Ô Mã Lý chính là đại ác ma!


      Khắc Lôi Nhã nghi ngờ nhìn hai người cò kè mặc cả. Ô Mã Lý cầm tay nàng đặt lên ma linh thạch, đọc chú ngữ kỳ quái. đạo bạch quang mông lung bao phủ Khắc Lôi Nhã và ma linh thạch. Khi bạch quang tản , nàng cảm thấy tinh thần của mình có chỗ giống trước. Đó chính là có thể trao đổitrực tiếp với Ngõa Nhĩ Đa!



      “Ngõa Nhĩ Đa cảm nhận Ma Pháp Hắc Ám nhanh hơn. Về sau có bên cạnh, mọi chuyện tốt hơn rất nhiều.” Tuy Ô Mã Lý như thế, nhưng Khắc Lôi Nhã cũng đoán ra ý tứ của . Chỉ là mơ hồ cảm thấy Ô Mã Lý hình như tính toán về chuyện gì đó.


      “Được rồi, Khắc Lôi Nhã, ngươi cũng mệt mỏi rồi. Nghỉ ngơi sớm chút .” Ô Mã Lý đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài.


      Khắc Lôi Nhã vuốt cằm nhìn ma linh thạch tay, chau mày lại, biết là nghĩ gì.


      “Ngõa Nhĩ Đa, ma linh thạch này rất trân quý sao? Ngươi có thể giấu hơi thở hắc ám của mình hả?”, Khắc Lôi Nhã cau mày hỏi.


      “Tất nhiên. Vô cùng trân quý đó. Ta dựa vào hòn này có thể che giấu hơi thở của mình. Nếu như ta lộ ra ai cũng cho rằng đây chỉ là hòn đá bình thường mà thôi.”, Ngõa Nhĩ Đa đắc chí . Mới vừa rồi Ô Mã Lý có thể phát giác ra khác biệt của hòn đá cũng là do lộ ra.


      “Trân quý?”, Khắc Lôi Nhã vuốt hòn đá , chút để ý mà : “Chỉ có giá trị như thế thôi. Nhìn qua chẳng khác nào phế phẩm. Vậy mà rất trân quý sao?”



      “Đương nhiên rồi. Vật này tương đương với Á Thần Khí đó. Nó có thể chứa linh hồn. Có rất ít người có thể nhận ra đây là ma linh thạch. Sư phụ của ngươi đơn giản. Thánh tử cũng nhận ra được đâu.”. nhảm! Nếu Thánh tử mà nhận ra Ngõa Nhĩ Đa thể đứng ở đây trò chuyện với Khắc Lôi Nhã.


      Chỉ là nếu Ngõa Nhĩ Đa có thể cảm ứng được hơi thở hắc ám bên cạnh mình, coi như có lợi. Khắc Lôi Nhã nghĩ chút rồi cũng bình thường trở lại. Hôm nay mệt mỏi quá. Hôm nào lại hỏi người này về Ma Pháp Hắc Ám vậy.


      “Ngủ.” Ngõa Nhĩ Đa chờ câu tiếp theo của Khắc Lôi Nhã nghe nàng lười biếng .


      Ngõa Nhĩ Đa lại trợn mắt nhìn Khắc Lôi Nhã thản nhiên cởi quần áo. Nàng chỉhơi liếc ánh mắt tới cảm thấy lạnh cả người, vội vàng rúc vào trong ma linh thạch.


      Hôm sau, Khắc Lôi Nhã vừa mới thức dậy liền bị quản gia tới gõ cửa rằng giáo sư Tạp Mễ Nhĩ tới dạy nàng văn học và số học. Vậy là kỳ nghỉ hè Cổ Đốn sắp xếp xong xuôi cho Khắc Lôi Nhã.


      Dùng qua bữa sáng, Khắc Lôi Nhã tới thư phòng của mình. Tạp Mễ Nhĩ đợi ở đó. Thư phòng ai cũng có, chỉ là sách trong thư phòng của Công Tước đầy đủ hơn rất nhiều. Cho nên bình thường Khắc Lôi Nhã thích đọc sách ở đây.

      Tạp Mễ Nhĩ vẫn bộ dáng ôn tồn nho nhã, dịu dàng thay đổi. Tóc vàng rực rỡ nhìn chói mắt.


      “Lão sư, để cho người phải chờ lâu.”, Khắc Lôi Nhã mỉm cười, nhàn nhạt hành lễ với Tạp Mễ Nhĩ.


      . Ta cũng mới tới. Vậy chúng ta bắt đầu học nhé.”, Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười.


      Lúc Khắc Lôi Nhã ngồi xuống, bàn có bài tập dành cho nàng hôm nay.


      Tạp Mễ Nhĩ viết công thức lên bảng, Khắc Lôi Nhã nghiêm túc nghe. Chợt, động tác nho của khiến nàng nghi ngờ. Tư thế viết của Tạp Mễ Nhĩ có chút cứng rắn. Động tác của khiến Khắc Lôi Nhã nghi ngờ. Đó là bởi vì bị thương nên khi nâng tay lên ảnh hưởng. khuôn mặt tuấn mỹ của Tạp Mễ Nhĩ vẫn dịu dàng mỉm cười như cũ, khí sắc cũng rất tốt. Biểu của ai có thể nhận ra được là bị thương. Hơn nữa, lại là học giảnổi tiếng nhất đế đô, tay trói gà chặt. Ai có thể tổn thương đây?


      thường làm cho người ta phải giật mình. Khắc Lôi Nhã dám khẳng định là Tạp Mễ Nhĩ bị thương, còn bị thương .

      Khắc Lôi Nhã mở miệng hỏi. Những thứ này có quan hệ gì với nàng cả. Nếu Tạp Mễ Nhĩ che giấu như thế chính là muốn cho ai biết. Thân phận của Tạp Mễ Nhĩ cũng đơn giản. Khắc Lôi Nhã cũng mấy hiếu kỳ vấn đề này.


      Tới trưa bài giảng hoàn thành. Tạp Mễ Nhĩ uyển chuyển cự tuyệt lời mời lưu lại dùng bữa.


      Buổi trưa, Khắc Lôi Nhã và Cổ Đốn, còn có Khải Sắt Lâm cùng dùng cơm. Tự nhiên Khắc Lôi Nhã lại phát Cố Đốn có chút yên lòng.


      Hình như có chuyện gì xảy ra rồi.


      Cổ Đốn thận chí còn chưa ăn cơm xong vội vàng ra ngoài. Khắc Lôi Nhã như có điều gì suy nghĩ nhìn bóng lưng Cổ Đốn biến mất ở cửa đại sảnh.


      “Ngươi có muốn biết chuyện gì xảy ra ?”, thanh bỉ ổi của Ngõa Nhĩ Đa vang lên trong đầu Khắc Lôi Nhã.


      “Có gì thẳng !”, Khắc Lôi Nhã mặt chút thay đổi, lạnh lùng .


      mà hỏi kỵ sĩ của ngươi ấy. Lúcra khỏinúi Tật Phong, gặp được nhị hoàng tử, với nhị hoàng tử dùng ngôn ngữ của người câm điếc.”, Ngõa Nhĩ Đa nhanh.


      “Ta biết là người của nhị hoàng tử, cũng là người của gia gia.” Khắc Lôi Nhã câu khiến Ngõa Nhĩ Đa giật mình.


      “Ngươi cũng biết?”, Ngõa Nhĩ Đa kinh hô.


      “Nếu ta đoán sai, bọn họ…” Khắc Lôi Nhã tới đây dừng lại, thiếu chút nữa khiến Ngõa Nhĩ Đa gấp chết.


      “Là cái gì? Ngươi mau .” Ngõa Nhĩ Đa hỏi tới.

      “Ngõa Nhĩ Đa…”, thanh chút để ý của Khắc Lôi Nhã vang lên “Ngươi biết ? Lòng hiếu kỳ thường phải trả bằng giá cao.”, khiến lòng Ngõa Nhĩ Đa lạnh lẽo. Thiếu nữ hơn mười tuổi nhìn như ánh mặt trời này tuyệt đối làm cho lòng người thấy ấm áp như bề ngoài.


      Ngõa Nhĩ Đa ngoan ngoãn ngậm miệng lại, dám phát ra thanh nào nữa.


      chuyện cùng Khải Sắt Lâm lúc, Khắc Lôi Nhã đứng dậy trở về nghỉ trưa. Buổi chiều nàng còn học cưỡi ngựa và kiếm thuật nữa.


      Tẫn Diêm theo sau Khắc Lôi Nhã đến trước cửa phòng. Chợt nàng xoay người, nhìn nhàn nhạt hỏi : “Tối hôm qua xảy ra chuyện gì có liên quan tới nhị hoàng tử đấy chứ?”


      Lời Khắc Lôi Nhã vừa rơi xuống, sắc mặt Tẫn Diêm liền thay đổi.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 22: tới Công Hội Ma Pháp


      Lời của Khắc Lôi Nhã vừa rơi xuống, sắc mặt Tẫn Diêm liền thay đổi. Nhưng cũng chỉ nháy mắt sau, lại bình thường như cũ.


      “Đêm qua nhị hoàng tử điện hạ bị đâm. Cũng may lúc ấy đoàn trưởng Đoàn Kỵ Sĩ ở đấy cho nên thích khách đắc thủ. Đoàn trưởng kỵ sĩ khiến thích khách bị thương nặng, bản thân mình cũng bị thương .” Tẫn Diêm trầm giọng , ánh mắt dời gương mặt của Khắc Lôi Nhã, hình như muốn tìm được biểu gì đó từ nét mặt của nàng. Nhưng Khắc Lôi Nhã khiến thất vọng.


      “Đây là chuyện cơ mật phải ?” Khắc Lôi Nhã lại nhàn nhạt phun ra câu.


      Tẫn Diêm gì, chỉ nhàng gật đầu.


      “Vậy vì sao ngươi lại cho ta biết?”, khóe miệng Khắc Lôi Nhã lên nụ cười châm chọc nhàn nhạt. Cổ Đốn cũng chuyện này cho nàng biết. là vì khong hy vọng chuyện nhị hoàng tử bị đâm truyền ra ngoài. Hai là muốn Khắc Lôi Nhã bị cuốn vào. Nhưng Tẫn Diêm lại cho nàng nghe, rốt cuộc là có ý gì đây?


      “Ngươi phải Khắc Lôi Nhã trước kia.”, thanh Tẫn Diêm thấp nhưng cũng đầy khẳng định.


      “Hừ!”, Khắc Lôi Nhã nhàng cười lạnh tiếng. Nàng ngẩn đầu lên miệt thị : “Lôi Mông Tẫn Diêm! Ta chính là Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã! Là người ngươi thề cả đời này vĩnh viễn bảo hộ!”


      “Vâng.” Tẫn Diêm cúi đầu, tay phải nắm thành quyền. Trong ngực như bị giáng búa nặng nề.


      . Ngươi cho ta biết chuyện này để làm gì?”. Trong lòng Khắc Lôi Nhã có đáp án, nhưng vẫn hỏi.


      “Muốn nhìn thái độ của tiểu thư.”, Tẫn Diêm cũng che giấu thái độ của mình.


      “Ngươi và gia gia đều ủng hộ nhị hoàng tử. Mặc dù ngoài mặt người tỏ thái độ gì nhưng lại phái ngươi thầm trợ giúp. Ngoài là kỵ sĩ của ta, ngươi còn có thân phận gì?”, Khắc Lôi Nhã hài hước nhìn sắc mặt Tẫn Diêm biến hóa, hỏi. Trong hoàng thất, người thừa kế là đại hoàng tử, nhưng hình như phải thế.


      “Tiểu thư, sáng suốt của người vượt qua Công Tước Cổ Đốn.” Giờ phút này mặt Tẫn Diêm mảnh nặng nề, lòng mình.


      “Ta cần ngươi nịnh nọt.” Khắc Lôi Nhã lạnh lùng , mặc dù Tẫn Diêm có ý này.


      Trong mắt Tẫn Diêm lóe lên tia khó xử. biết Khắc Lôi Nhã muốn hỏi gì, nhưng bây giờ phải lúc.


      “Tiểu thư, thân phận khác của ta tiện ra. Hy vọng người có thể tha thứ. Đến lúc cần thiết người biết. Chỉ là tại thời cơ chưa tới!”, Tẫn Diêm nghiêm túc .


      “Được. Có cơ hội biết thôi.”. Khắc Lôi Nhã dây dưa vấn đề này. Nàng có thể xác định thân phận Tẫn Diêm tuyệt đối đơn giản như vậy.


      Tẫn Diêm nhìn đôi mắt sáng ngời của thiếu nữ trước mặt mà lòng đầy phức tạp. Người thiếu nữ này mình thề thủ hộ cả đời. Nàng lần lại lần khiến thay đổi ấn tượng. Trong thân thể nho lại có lực lượng vô tận. Nàng sáng suốt, có dũng khí lâm nguy sợ hãi, tốc độ phát triển kinh người, còn có hậu thuẫn lớn phía sau. dám tưởng tượng nàng trở thành người như thế nào. Càng cách nào tưởng tượng nổi kết cục của kẻ địch của nàng. Cũng may nàng phải ai khác, mà là cháu bảo bối của Cổ Đốn Công Tước.


      “Ngươi còn ngẩn ra đó làm gì? Chuẩn bị xe ngựa. Buổi chiều ta muốn tới nơi chế tạo châu báu. Ta nghỉ ngơi trước.”, thanh lạnh lùng của Khắc Lôi Nhã gọi thần trí Tẫn Diêm trở về.


      Tẫn Diêm khẽ gật đầu đồng ý. biết Khắc Lôi Nhã muốn dùng ma hạch làm nhẫn cho mẫu thân. Nhìn bóng dáng nàng biến mất ở cửa, trong lòng hết sức phức tạp. hối hận! Đúng vậy, hối hận sâu. Hối hận rằng đêm đó ở học viện bảo vệ cho nàng, khiến nàng mất tin tưởng với mình.

      Cửa đóng lại, Khắc Lôi Nhã lật người giường. Trong đầu đột nhiên vang lên thanh đáng ghét của Ngõa Nhĩ Đa: “Ngươi thấy ngươi đối với kỵ sĩ của mình quá lạnh lùng sao? Ta thấy rất trung thành với ngươi.”


      “Vậy ngươi muốn ta phải làm thế nào? Chẳng lẽ dùng khuôn mặt tươi cười chào đón với rằng kỵ sĩ của ta, ngươi chuẩn bị xe ngựa nha, ta muốn ra ngoài sao?”, Khắc Lôi Nhã châm chọc đáp trả. Để cho Tẫn Diêm ở lại bên người phá vỡ nguyên tắc của nàng rồi. lần bất trung, cả đời cần. Nhưng ở thế giới này, nàng thực quá bé.


      Ngõa Nhĩ Đa rùng mình cái. dám tưởng tượng bộ dáng làm nũng của tiểu ác ma này. Nước đổi dòng chảy, bầu trời sụp đổ cũng chưa chắc thấy được nàng làm nũng. Nàng mà làm như vậy đối với ai, đảm bảo người kia còn thê thảm hơn sa vào địa ngục gấp trăm nghìn lần!


      Ngõa Nhĩ Đa trầm mặc. Mặc dù biết người kỵ sĩ đó làm gì đối với Khắc Lôi Nhã nhưng có thể cảm thấy nàng thích người đó.


      “Ngủ. Ngươi mà còn nhảm, ta liền cho ngươi tắm nước nóng trong nồi.” câu uy hiếp hời hợt của Khắc Lôi Nhã khiến Ngõa Nhĩ Đa bỏ ngay ý niệm tiếp trong đầu.


      Buổi chiều, Khắc Lôi Nhã và Tẫn Diêm tới nơi chế tạo châu báu.


      Biển hiệu đơn giản lại có ý vị của cửa hàng khiến nàng thưởng thức. Ký hiệu cổ xưa thể niên đại lâu đời của nó.


      Xe ngựa vừa dừng lại liền có người ra ngoài nghênh đón. Trong đế đô này đều biết dấu hiệu Hoa Sắc Vi là của nhà quý tộc nào.


      “Tiểu thư Khắc Lôi Nhã, lâu thấy.” nhân viên phục vụ chào đón mangý cười dào dạt của con buôn. Hoa si Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã là khách quen của tiệm này nhưng lâu thấy xuất .


      Khắc Lôi Nhã chỉ nhàn nhạt gật đầu, gì. Mặt nhân viên phục vụ kia có chút co quắp. Nếu là trước kia, nàng kịp chờ mà hỏi có kiểu dáng mới gì . Hôm nay là kỳ quái. Mặc dù như vậy, nhân viên này vẫn ân cần dẫn Khắc Lôi Nhã vào tiệm. Khắc Lôi Nhã ra ý định của mình, nhân viên phục vụ liền dẫn nàng lên phòng khách quý ở lầu hai, rồi an bài sư phụ chế tạo châu báu chuyện với nàng. Thế nhưng, vừa bước lên cầu thang lại gặp được người khiến cho Tẫn Diêm kinh ngạc.


      “Đại hoàng tử điện hạ…”, Tẫn Diêm giọng hành lễ.


      cần khách sáo như thế. Ta cũng chỉ là khách mà thôi.”, Đại hoàng tử điện hạ mỉm cười ngăn Tẫn Diêm hành lễ. Ánh mắt ngạc nhiên rơi xuống người Khắc Lôi Nhã.


      “Đại hoàng tử điện hạ.” Khắc Lôi Nhã khẽ hành lễ, gì thêm. Trong trí nhớ mơ hồ của nàng, ấn tượng đối với đại hoàng tử ngoài tuấn ra còn gì nữa. Đúng là nam tử trước mắt và Nam Hi cùng có dung nhan tuấn mĩ, chỉ là có vẻ thành thục hơn. Ánh mắt tinh quang cũng giống với Nam Hi ngang ngạnh. Vừa nhìn liền biết là người bình tĩnh.


      Đại hoàng tử Vưu Lý Tư ngạc nhiên nhìn thiếu nữ trước mắt. Đây là Khắc Lôi Nhã hoa si lại ngu ngốc trong ấn tượng của mình đó sao? Mới gặp nàng thời gian, nghĩ tới nàng cho mình cảm giác hoàn toàn bất đồng. Ánh mắt lạnh lùng, từ chối người ngoài ngàn dặm làm cho người ta có cảm giác dám có ý đồ xấu.


      “A! Tiểu thư Khắc Lôi Nhã, ta quấy rầy ngươi nữa.” Vưu Lý Tư mỉm cười nhường đường cho nàng.


      Khắc Lôi Nhã ưu nhã hành lễ, rời . Tẫn Diêm theo sau.


      Vưu Lý Tư nhìn theo bóng lưng nàng, nhíu nhíu mày đầy nghi ngờ nhưng cũng suy nghĩ gì thêm rồi rời .

      Khắc Lôi Nhã ngồi lẳng lặng trong phòng khách quý. bàn Hoa Trà tỏa ra mùi hương thơm ngát. Tẫn Diêm đứng sau gì. Hình như suy tư.


      “Tuần sau là sinh nhật của công chúa Mã Lệ Ti. Đại hoàng tử tới là đặt quà cho nàng mà thôi.” câu nhàn nhạt của Khắc Lôi Nhã chỉ ra suy nghĩ của Tẫn Diêm. Đồng thời nàng cũng có chút khổ não. Tặng quà gì cho công chúa Mã Lệ Ti đây?


      Thợ kim hoàn thu chút tiền đặt cọc chế tạo chiếc nhẫn, hẹn Khắc Lôi Nhã ba ngày sau đến lấy. Nàng liền cùng Tẫn Diêm rời .


      tới cửa, Khắc Lôi Nhã chợt nhớ tới mình quên mất người. Đó là Thánh Ma Đạo Sư Khắc Lý Phu. tìm vậy.


      Công Hội Ma Pháp!”, Khắc Lôi Nhã nhàn nhạt với phu xe.


      Cửa chính hùng vĩ của Công Hội Ma Pháp chỉ có hai Ma Pháp Học Đồ trực.


      Khi bọn thấy Khắc Lôi Nhã quần áo chỉnh tề tới sắc mặt chưa tính là cung kính, nhưng cũng tương đối khách khí. Ma Pháp Học Đồ được coi là Ma Pháp Sư chân chính, có tư cách cao ngạo khi đối mặt với quý tộc.


      “Xin hỏi vị tiểu thư này có chuyện gì ạ?”, người hỏi.


      “Ta tìm Khắc Lý Phu.”, Khắc Lôi Nhã nhàn nhạt đáp.


      Lời của nàng làm cho hai Ma Pháp Học Đồ nhíu mày. Thánh Ma Đạo Sư Khắc Lý Phu có thể tìm là được sao. Thiếu nữ trước mắt chắc là tiểu thư nhà quý tộc nào đó, vì để thỏa mãn lòng hiếu kỳ mà tới chiêm ngưỡng phong thái đại sư Khắc Lý Phu mà thôi. Bọn họ hoàn toàn chú ý rằng thiếu nữ trước mắt gọi thẳng tên của đại sư. Hơn nữa giọng hề có chút tôn kính nào.


      Nghĩ tới đây, hai Ma Pháp Học Đồ nhịn được, vẻ mặt kiêu ngạo, tự chủ trương : “Đại sư Khắc Lý Phu có ở đây. Mời ra ngoài cho.”


      Khắc Lôi Nhã sao hiểu ý nghĩ của hai người kia. Vì vậy câu với thái độ thèm quan tâm: “Được. Nếu biết các ngươi ngăn ta ở bên ngoài, hậu quả các ngươi tự gánh chịu.”


      Hai người sửng sốt, nhìn nhau cái. Chúng cảm thấy thiếu nữ chuyện có điểm gì đó là lạ. Ngộ nhỡ là khách quý của đại sư Khắc Lý Phu , mà lại bị ngăn bên ngoài, nếu để đại sư biết họ liền xong đời. Ai mà chịu nổi lửa giận của đại sư chứ!


      “Ngươi chờ chút. Ta thông báo.”. Rốt cuộc, người có vẻ cơ trí hơn , rồi chạy vào trong.


      Khắc Lôi Nhã cũng gì, chỉ đứng lẳng lặng ở đó.


      Sau lưng nàng vang lên tiếng bước chân, hình như có mấy người lại đây.


      “Sao ngươi lại tới đây?”, thanh mang theo ý chán ghét nồng đậm vang lên sau lưng Khắc Lôi Nhã.


      Là giọng của Lạp Tây Á.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :