1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tài Năng Tuyệt Sắc - Vô Tình Bảo Bảo (Full +eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 27: Nhất minh kinh nhân (bình thườngkhông có biểu gì đặc biệt, nhưng khi làm thìcó thành tích khiến mọi người kinh ngạc)

      Đêm khuya, Thích Ngạo Sương nằm giường, lâu ngủ được.

      Những điều Địch Thản Tư làm tối nay khiếnThích Ngạo Sương có cảm giác khó tả. biết nên diễn tả hành động này của Địch Thản Tư thế nào. Chỉ có thể chắc chắn điều rằng Địch Thản Tư này là người mê võ. Để truy tìm sức mạnh mà vứt bỏ vài thứ, trong đó có cả tình .

      Người này có nguyên tắc ràng trong chuyện tình cảm. Trước kia cho phép Lan Ni ở bên, giúp Lan Ni vượt qua tầng thứ tám của thápTinh Thần Thiên là bởi vì thiếu của nàng ta mộtnhân tình. Mà thái độ với tỷ tỷ và cháu của mình cũng khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa. Địch Thản Tư đứa bé kia có ra sao cũngkhông quan tâm nhưng để tỷ tỷ mìnhđau lòng.

      Chân mày Thích Ngạo Sương nhíu chặt, nghĩ tớimột vài chuyện đáng sợ. Vì mặt mũi của tỷ tỷ nên Địch Thản Tư mới khách khí với Thiếu chủ. Nếu có ngày Địch Thản Tư cảm thấy tình cảm của và tỷ tỷ của mình kết thúc sẽthế nào? Giả sử Địch Thản Tư bởi vì được tỷ tỷmình chăm sóc nên mới quan tâm, nếu cảmthấy tình cảm đó đến hồi kết ra sao…Vậyhắn làm gì?

      Nghĩ tới đây, khí lạnh lan ra sau lưng ThíchNgạo Sương.

      Rốt cuộc Địch Thản Tư là người thế nào?

      Vì theo đuổi sức mạnh tột cùng, chẳng lẽ sẽtuyệt tình tuyệt nghĩa sao? Ở thế giới trướckia của Thích Ngạo Sương phải khôngtừng nghe qua có người mê võ đến biến thái như thế. Có người vì theo đuổi võ học cực hạn mà đoạn tuyệt tất cả tình cảm, thậm chí còn giết cảngười thân của mình. Vì còn bất kỳ ràngbuộc gì nên mới lên được nơi cao nhất.

      Chẳng lẽ Địch Thản Tư đúng là người như thế?

      Mấy ngày sau đó, Địch Thản Tư giúp thành Cửu Thiên chuẩn bị mọi thứ. Kiều Nạp Sâm liền kéo Thích Ngạo Sương dạo phố cả ngày ở thành Cửu Thiên, ăn cơm, trêu ghẹo những nữ nhânxinh đẹp. Mà Lan Ni biến mất, tỷ tỷ của ĐịchThản Tư rất lo lắng, phái người tìm, cũng pháingười về nhà Lan Ni hỏi thăm. Cơ Lạp cũng cảngày la hét muốn tìm Lan Ni nhưng cóbất kỳ ai nghi ngờ Địch Thản Tư.

      Tất cả mọi người trong phủ Thành chủ đều biết Địch Thản Tư có bất kỳ ý tứ gì với LanNi, ai mà nghĩ Địch Thản Tư mời Lan Ni rangoài ban đêm? Tự nhiên cũng có ai nghi ngờ Địch Thản Tư.

      tuần sau, Địch Thản Tư đề cập đến chuyện về học viện.

      “Địch Thản Tư, đệ…đệ chờ Lan Ni à?Bây giờ chưa tìm được Lan Ni, phụ thân muộiấy cũng muội ấy về nhà.” Y Lỵ Toacau mày, hỏi Địch Thản Tư đầy bất mãn. Tấmlòng Lan Ni dành cho Địch Thản Tư, Y Lỵ Toa vẫn xem trong mắt. Tuy con bé hơi kiêu ngạomột chút nhưng dung mạo và gia thế của nókhông chê vào đâu được. Hơn nữa, quan trọngnhất là nó chân thành với Địch Thản Tư. Nó theo Địch Thản Tư lâu như vậy, có thể thấyđược tình vô cùng sâu. Mà bây giờ Địch Thản Tư lại chẳng quan tâm tới việc Lan Ni mất tích nên Y Lỵ Toa thấy vui.

      “Có lẽ muội ấy về học viện rồi.” Địch ThảnTư lạnh nhạt .

      thể! Con bé tuyệt đối thể khôngnói với ta tiếng mà .” Y Lỵ Toa lập tứclên tiếng phủ nhận.

      “Sao đệ biết được. Đệ về học viện trước đây.Sắp tới cuộc tỷ thí sau khi tu luyện rồi. Làmxong những việc này đệ về.” Địch Thản Tưkhông muốn tiếp tục dây dưa vấn đề này nữa.

      “Địch Thản Tư…!” Y Lỵ Toa muốn lại thôi.

      “Đệ đây.” Địch Thản Tư nhàn nhạt gật đầu chào rồi xoay người rời .

      Thích Ngạo Sương và Kiều Nạp Sâm cũng gậtđầu hành lễ chào hỏi rồi rời .

      Y Lỵ Toa mấp máy môi, định gì đó nhưngcuối cùng lại im lặng nhìn theo bóng lưng Địch Thản Tư biến mất ở cửa. Lần nào Địch Thản Tưcũng mình, để Y Lỵ Toa tiễn. YLỵ Toa đứng uên, nhìn cửa còn bóngngười, khẽ cau mày.

      Địch Thản Tư…đứa này…rốt cuộc giống ai đây? Có lúc cảm thấy nó bình tĩnh đến đáng sợ.

      Ba người cứ như thế mà về học viện Tinh Thần, mà Lan Ni xuất nữa.

      Sau khi Thích Ngạo Sương trở về ký túc xá của mình thấy Vi Ân Tư trở lại.

      “Thích Ngạo Sương, huynh đâu vậy? Mới trởvề từ tháp Tinh Thần Thiên à?” Vi Ân Tư vuimừng, bước lên đón, đồng phục của làsáu ngôi sao màu vàng.

      . Tới thành Cửu Thiên.” Thích NgạoSương ngồi xuống, mỉm cười nhìn Vi Ân Tư vui vẻ ra mặt, , “Chúc mừng huynh trở thành học viên sáu sao.”

      “Ha ha, đây đều là công của huynh. Cám ơn huynh dạy ta nhiều như thế.” Vi Ân Tư rót cho Thích Ngạo Sương ly nước, đầy vui vẻ.

      “Nếu ta nhớ lầm Bối Sắt Phân Ni cũng sáu sao.” Thích Ngạo Sương nhận ly nước,nhấp ngụm, trêu.

      “Ha ha, ha ha ~~~” Vi Ân Tư gãi đầu, ngượngngùng. Nhưng giữa hai hàng lông mày là thỏamãn và vui mừng che giấu được.

      “Phải rồi, Thích Ngạo Sương, sao huynh lại tớithành Cửu Thiên? tới đó mất rất nhiều thờigian. Vậy là huynh sớm ra khỏi tháp? Ta mới ra ngoài chút mà huynh chạy qua chạylại thành Cửu Thiên rồi?! Huynh…Huynh bây giờ là mấy sao?” Vi Ân Tư hỏi đầy kích động.

      “Tám sao.” Thích Ngạo Sương mỉm cười, nhàn nhạt trả lời.

      “A! Ha ha! Lợi hại, quả nhiên lợi hại!” Vi Ân Tư kích động tới mức bật cười, nhìn Thích Ngạo Sương, kêu lên đầy vui vẻ, “Ta biết ngay mà, huynh đơn giản chút nào. Huynh lợihại. Ta nghe học viên lần đầu tham gia tu luyện lên tới tám sao. ngờ chính là huynh. đúng, nên nghĩ tới! Huynh lợihại như thế, chuyện này có gì là lạ cả.”

      Thích Ngạo Sương chỉ mỉm cười mà nóigì thêm. Nàng cảm thấy Vi Ân Tư vui cho nàng.

      “Thích Ngạo Sương, gần tháng nữa là tới tỷ thí rồi. Ta cảm thấy nhất định huynh có thànhtích rất tốt, ha ha, chừng huynh còn có thể thắng Địch Thản Tư đấy.” Vi Ân Tư đầyhưng phấn, “Huynh là người có thực lực lường được nhất trong năm nay. Nên biết trướckia cũng chỉ có Địch Thản Tư là lên tám sao trong lần đầu tiên tham gia tu luyện. Huynh làngười thứ hai. Nhất định huynh có thể vượt quahuynh ấy.” Vi Ân Tư càng càng hưng phấn.

      Thích Ngạo Sương mỉm cười, lắc đầu, lạnh nhạtnói: “Vi Ân Tư, lời của huynh có hai điểmkhông đúng.”

      “Hả? đúng chỗ nào?” Vi Ân Tư nghi ngờ.

      “Thứ nhất, ta rất chênh lệch giữa mình vàĐịch Thản Tư. Ta phải là đối thủ của huynh ấy. Thứ hai, phải chỉ có ta đạtđược tám sao trong lần tham gia tu luyện đầu tiên. Trước Địch Thản Tư còn có người nữa.”

      “Cái gì? Ai?” Vi Ân Tư nhìn Thích Ngạo Sươngđầy kinh ngạc, “Ta chưa từng nghe chuyện này. Kể cả những học trưởng mà ta quen mấy ngàynay cũng ai biết.” tới đây, Vi Ân Tư giựt giựt khóe miệng, bổ sung, “Ta bây giờ là học viên sáu sao nên rất nhiều người muốn làmquen với ta. Thực lực của ta quả đượcnâng cao rất nhiều.”

      “Tình người ấm lạnh chính là như vậy. Cũng rấtnhiều người giẫm lên người khác để trèo lên cao.” Thích Ngạo Sương thở dài, rồi trầmgiọng , “Ta cũng biết người vượt qua tầng thứ tám của tháp Tinh Thần Thiên trong lần đầu tiên là ai. Bây giờ học viện cấm nhắc tớingười này. Tốt nhất huynh đừng hỏi Bỉ Nhĩ, đừng tự tìm rắc rối.”

      “A, được.” Vi Ân Tư gật đầu, hỏi chuyện này nữa.

      “Tốt nhất huynh nên chuẩn bị để lấy được thành tích tốt giữa các học viên sáu sao . Khôngchừng gặp được Bối Sắt Phân Ni đấy. Nếu nàng ấy là đối thủ của huynh huynh phải làm sao?” Thích Ngạo Sương cười, trêu ghẹo Vi Ân Tư.

      “Hả? Vậy , chuyện này, vậy là…” Vi Ân Tư nhất thời bị nghẹn đến đỏ mặt, vò đầu bứt tai biết phải làm sao.

      Thích Ngạo Sương buồn cười nhìn Vi Ân Tư. Tính cách dễ xấu hổ như thế có theo đuổi Bối Sắt Phân Ni thuận lợi ? Xem ra mình nên giúp huynh ấy chút.

      Hơn tháng sau đó, Địch Thản Tư và KiềuNạp Sâm luôn tìm Thích Ngạo Sương, sau đó ba người cùng xuất ở sân học viện, nhà ăn, thưviện, sân huấn luyện…Dĩ nhiên ba người thu hút vô số ánh mắt. Ba thiếu niên có dung mạo xuất chúng, phong hoa tuyệt đại khiến trái tim của vô số thiếu nữ loạn nhịp.

      Nam sinh đoán chuyện khác. Tạisao Lan Ni vẫn luôn cùng Địch Thản Tư và Kiều Nạp Sâm lại thấy đâu? Mà thay vàođó lại là thiếu niên tóc đỏ kia?

      Cho đến khi kết thúc tháng tu luyện, cuộc tranh tài kết thúc, danh sách được công bố, mọi người mới bừng tỉnh, hơn nữa còn xôn xao.

      Thiếu niên tóc đỏ đó lại lần đầu tiên tham gia tuluyện vượt qua tầng thứ tám. Hơn nữa trongcuộc tỷ thí sau đó lại đạt được vị trí thứ hai, đánh bại tất cả học viên tám sao trước kia, kể cả Kiều Nạp Sâm! Người đứng đầu vẫn là ĐịchThản Tư.

      Khi danh sách được công bố, cả học viện sôi trào. Tất cả mọi người tranh nhau dò hỏi tin tứcvề Thích Ngạo Sương xem rốt cuộc là ai màlại có thể lần đánh bại đám Kiều Nạp Sâm, đạt được vị trí thứ hai, có tám sao!

      “Thích Ngạo Sương là ai?”

      “Người đứng thứ hai phải Kiều Nạp Sâmmà là Thích Ngạo Sương? Người đó là ai?”

      phải chứ? Ai mà lợi hại vậy, có thể kéo được Kiều Nạp Sâm xuống?”

      “Thích Ngạo Sương? Chưa từng nghe cái tên này. Là ai vậy?”

      “Đúng vậy, chưa từng nghe qua. Chẳng lẽ lầnđầu tiên tham gia tu luyện mà có được thành tích như thế à?!”

      Xung quanh bàn luận ầm ĩ, xôn xao.

      Tháp Lên Na đứng dưới bảng thông báo, kinh ngạc mà nhìn cái tên đứng thứ hai cái bảngdanh sách khổng lồ, hồi lâu nhúc nhích nửa bước.

      “Chẳng trách lại kiêu ngạo như vậy. ra đúng là có chút tài năng.” Vưu Ni Á đứng bêncạnh Tháp Lệ Na, đầy phức tạp. Ngày đó, tình cảnh xấu hổ vẫn còn mồn trước mắt. Còn tưởng rằng Thích Ngạo Sương vong ân phụnghĩa, kết quả là lại nhờ người tới giúp bọn họ. ngờ có thể thông qua tầng tu luyện thứ tám của tháp Tinh Thần Thiên, hơnnữa còn là người đứng thứ hai toàn học viện.Khó trách lúc đầu lại trầm ổn bình tĩnh như thế trong nhà ăn.

      Tháp Lệ Na nhìn tên Thích Ngạo Sương bảng danh sách, trong lòng cực kỳ phức tạp. ra là khoảng cách giữa mình và huynh ấy lớnnhư vậy. Huynh ấy đạt tám sao mà mình thìchỉ có năm sao.

      “Ha ha, Thích Ngạo Sương, biết ngay là huynhcó thể làm được mà. Tám sao, tám sao đó! Mời mọi người , huynh phải mời mọi người .” giọng vui sướng, ngọt ngào truyền vàotai mọi người.

      Tháp Lệ Na theo tiếng nhìn sang, thấy mộtnữ sinh dáng vẻ ngọt ngào trong sáng lắclắc cánh tay Thích Ngạo Sương, đầy vui vẻ.

      “Nữ sinh đó là ai?”

      “Đó là Mạt Lý Na, trong tứ đại hoa khôi.”Vưu Ni Á giọng .

      Tháp Lệ Na đứng từ xa mà nhìn Thích Ngạo Sương, trong lòng thất vọng. Mọi người vừa nghe cái tên Thích Ngạo Sương liền nhìnsang, xem xem người đạt vị trí lớn trong nămnay có dáng vẻ thế nào.

      “Đừng như thế. Tỷ nhìn , khuôn mặt tiểu tử tóc đỏ là mất kiên nhẫn. Hai người có mối quan hệ như tỷ nghĩ đâu.” Vưu Ni Á thấy Tháp Lệ Na như vậy, vội vàng lên tiếng an ủi.

      “Tỷ…Tỷ gì thế? Mối quan hệ giữa bọn họ ra sao có liên quan gì tới ta?” mặt Tháp Lệ Na thoáng qua tia mất tự nhiên, vội vàng phân bua.

      “Được rồi, ta phải có mắt. Thái độ của tỷ với tên tiểu tử kia thế nào chả lẽ ta khôngnhìn ra?” Vưu Ni Á lắc đầu, thở dài.

      Tháp Lệ Na im lặng, gì nữa, chỉ nhìnThích Ngạo Sương và Mạt Lý Na phía xa.

      rảnh, cũng còn tiền.” Thích NgạoSương gạt cánh tay Mạt Lý Na kéo tay mình ra, lạnh lùng từ chối.

      “Này, huynh quên rồi à, huynh còn nợ ta mộtnhân tình!” Mạt Lý Na vừa thấy Thích NgạoSương có thái độ như vậy trong lòng khóchịu, lập tức trừng mắt, lạnh giọng . Lý do tồitàn gì vậy? có tiền? Cái tên đáng ghét này như thế mà cảm thấy mất mặt à?

      Thích Ngạo Sương im lặng.

      có tiền ta mời được chưa? Coi như là chúc mừng huynh. , ăn thôi!” Mạt Lý Na lại kéo tay Thích Ngạo Sương.

      “Nếu ăn cơm có thể trả nhân tình cho tỷ .” Thích Ngạo Sương lại gạt tay Mạt Lý Na, mấtkiên nhẫn mà lên đầu.

      “Này, huynh nghĩ hay nhỉ! Là ta mời huynh ăncơm, huynh cho rằng nhân tình dễ trả như thếsao?” Mạt Lý Na vội vàng đuổi theo.

      Tháp Lệ Na đưa mắt nhìn hai người rời , mặt buồn bã.

      Mà những nam sinh xung quanh đều dùng ánhmắt hâm mộ lẫn ghen ghét mà nhìn bóng lưngThích Ngạo Sương. Chuyện đáng cười là MạtLý Na chủ động hẹn còn ba lần bốnlượt từ chối. Tuy bằng lòng với thái độkiêu ngạo này của Thích Ngạo Sương nhưngkhông ai dám chủ động bước lên khiêu khích. Aibảo người ta bây giờ là người đứng thứ hai tronghọc viện? Ánh mắt thiếu nữ xung quanh Thích Ngạo Sương cũng tràn đầy khát khao.

      “Tháp Lệ Na, tỷ là. Nếu muốn phải chủ động chứ. Tỷ còn cơ hội đó. Tỷ nhìn ThíchNgạo Sương , hiển nhiên là có ý gì vớiMạt Lý Na.” Vưu Ni Á nhìn dáng vẻ buồn bãcủa Tháp Lệ Na đầy tức giận.

      “Ta…” Tháp Lệ Na hạ mi mắt, ra lời.

      “Tỷ và cùng môn phái. để người tatới giúp tỷ, chứng tỏ đối với tỷ giống người khác. Tỷ phải nắm chặt cơ hội. Tỷ nghĩ ,bề ngoài của xuất chúng, bây giờ lại cóthành tích tốt như thế, chủ động còncó rất nhiều nữ sinh nhìn chằm chằmđấy.” Vưu Ni Á ra sức thuyết phục.

      “Đừng nữa, Vưu Ni Á, ta biết rồi.” Sắc mặtTháp Lệ Na đầy phức tạp.

      Vưu Ni Á thở dài.

      Thích Ngạo Sương cùng Mạt Lý Na, rời khỏi đám đông. Mạt Lý Na lải nhải ở phía sau:“Thích Ngạo Sương, chúng ta ăn cơm.”

      “Ở đây ăn gì?” Thích Ngạo Sương khôngkhách khí mà hỏi.

      “Vậy chẳng lẽ ngồi với ta lúc đượcà?” Mạt Lý Na cau mày, đầy khó chịu.

      có thời gian đâu. phải với ta tới phòng làm việc của viện trưởng.” giọngnói lạnh lẽo đột ngột chen vào, khiến Mạt Lý Na xoay người, kinh hãi. Nàng ta thấy ngay gươngmặt tuấn tú hề gợn sóng của Địch ThảnTư. Đứng sau lưng Địch Thản Tư là Kiều Nạp Sâm.

      “Huynh!” Mạt Lý Na vừa định bắt gặpánh mắt lạnh lùng của Địch Thản Tư, dám gì nữa. Chỉ nhìn thoáng qua mà Mạt Lý Na cảm thấy có cỗ áp lực vô hình rất lớnkhiến nàng ta sợ run.

      thôi, Thích Ngạo Sương.” Địch Thản Tư lạnh nhạt .

      “Ừ.” Thích Ngạo Sương gật đầu.

      Ba người xoay người rời . Mạt Lý Na nhìntheo bọn họ, dậm mạnh chân. Địch Thản Tư đáng ghét! đáng ghét! Mạt Lý Na nhìn bóng lưng Địch Thản Tư đầy giận dữ, thở phì phì, mắng trong lòng.

      “Đừng bị tình nhàm chán ràng buộc.” đường , Địch Thản Tư lạnh lùng mà .

      Kiều Nạp Sâm há hốc miệng. Sao Địch Thản Tư này lại có thể thế?

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 28: Ta thích nữ nhân

      “Thích Ngạo Sương, đừng nghe huynh ấy!”Kiều Nạp Sâm đợi Thích Ngạo Sương trả lời, vội vàng lên tiếng.

      “Ta thích nữ nhân.” Thích Ngạo Sương giựt giựt khóe miệng, .

      “Vậy tốt.” Đáy mắt Địch Thản Tư thoángqua tia hài lòng dễ nhận ra.

      Thích Ngạo Sương nhìn trời. Đương nhiên là mình thích nữ nhân rồi. Khuynh hướnggiới tính của mình rất bình thường.

      “Oa, Địch Thản Tư, cái tên này, huynh xấu.Mình thích nữ nhân, còn choThích Ngạo Sương tìm nữ nhân.” Kiều Nạp Sâm nghe hai người liền kêu lên oa oa.

      Địch Thản Tư thèm nhìn Kiều Nạp Sâmđang lải nhải, mà với Thích Ngạo Sương: “ thôi, viện trưởng tìm chúng ta.”

      “Này, Thích Ngạo Sương, ta huynh đừngnghe lời Địch Thản Tư rồi mà. Người này khôngcó hứng thú với nữ nhân, huynh cũng ngàn vạnlần đừng miễn cưỡng mình. Mạt Lý Na đókhông tệ, dù gì người ta cũng là hoa khôi của học viện.” Kiều Nạp Sâm lảm nhảm phía sau, “Có điều hình như Mạt Lý Na rất biết dùng thủ đoạn. cần nàng ta còn có thể suy nghĩtới hai mỹ nữ khác. người tên là Bối Sắt Phân Ni, người là Y Bối Nhĩ. Coi như haingười này đều hợp khẩu vị của huynh thìtrong học viện còn có rất nhiều mỹ nữ.”

      “Huynh ầm ĩ.” Thích Ngạo Sương khẽ caumày.

      “Ừ.” Mặt Địch Thản Tư có biểu gì, . Đáy mắt lên nụ cười hiểu ý.

      “Các huynh! Hai tên gia hỏa khó coi này!” Kiều Nạp Sâm thấy hai người cực kỳ nhất trí với nhau, tức đến nỗi thở phì phì. Đương nhiên ngờ rằng ý Thích Ngạo Sương khôngthích nữ nhân hoàn toàn khác với ý bọn họ hiểu.

      Ba người tới phòng làm việc của viện trưởng.Đây là lần đầu tiên Thích Ngạo Sương gặp việntrưởng học viện Tinh Thần. Viện trưởng già yếu như nàng tưởng tượng, cũng phải cao nhân râu tóc bạc phơ mà là nam nhân còn trẻ, tuấn, khí độ bất phàm. Mới đầu Thích Ngạo Sương rất kinh ngạc, sau lại hiểu ra. Thế giới này vốn là như vậy, rất nhiều người thể đoán tuổi qua bề ngoài được. Viện trưởng còn trẻ này sợ rằng tuổi cũng còn nữa.

      “Các con tới rồi.” Nam tử trẻ tuổi mỉm cười, nhìn ba người, đứng lên.

      “Hiệu trưởng.” Ba người hành lễ.

      “Đừng gò bó thế. Lần này các con có thành tíchkhông tệ. Đặc biệt là con, Thích Ngạo Sương.Con là người thứ hai lần đầu tiên tham gia tu luyện mà có thành tích tốt như thế. Con và ĐịchThản Tư đều là người cuối cùng có thể vượt qua tu luyện bậc cuối. Mong các con đừng làm ta thất vọng.” Viện trưởng nhìn Thích Ngạo Sương,mỉm cười, . Trong mắt ông lóe lên tia tán thưởng.

      Khi viện trưởng Thích Ngạo Sương là ngườithứ hai trong lần tu luyện đầu tiên đạt đượcthành tích tốt như thế đáy mắt Địch Thản Tư thoáng qua tia thâm trầm, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.

      “Con cố hết sức.” Thích Ngạo Sương trả lời kiêu ngạo cũng siểm nịnh.

      “Ha ha, người trẻ tuổi biết khiêm tốn là chuyện tốt. Bây giờ chuyện chính. Ta gọi các con tới là có nhiệm vụ muốn giao cho các con và phần thưởng của các con. Địch Thản Tư và Kiều Nạp Sâm biết phần thưởng rồi, nhưngThích Ngạo Sương là lần đầu tiên.” Viện trưởngmỉm cười, nhìn Thích Ngạo Sương, ra mụcđích gọi bọn họ tới. “Nhiệm vụ của các con làtới đại hội bốn thành. Ba người các con chịutrách nhiệm tiếp đón và điều tiết. Trọng tài là các vị trưởng lão và những người có uy tín cao ở các thành. Phần thưởng cho các con. ThíchNgạo Sương hiểu có thể hỏi ĐịchThản Tư và Kiều Nạp Sâm.”

      Viện trưởng nhắc tới rất nhiều món ăn, rồi dừnglại, cầm ba cái thẻ bàn đưa cho ba người,cuối cùng dặn: “Được rồi, các con . Chuẩn bị xong xuất phát luôn. Đại hội lần này do học viện ở trấn Bạch Vân làm chủ. đườngcẩn thận. Tin rằng các con xử lý tốt.” Viện trưởng cười híp mắt, gật đầu.

      “Vâng.” Ba người nhận thẻ, trả lời.

      .” Viện trưởng phất tay, ý bảo bọn họ có thể rời .

      Ra khỏi phòng làm việc, Thích Ngạo Sương nhìntấm thẻ trong tay. Nó có màu lam nhạt, tản ra hơi thở lành lạnh, biết là làm từ chất liệugì.

      “Đây là thẻ thông hành. Phần thưởng cho ba người đứng đầu chính là có thể ra vào tháp Tinh Thần Thiên để tu luyện bất cứ lúc nào, có thểvào tầng cao nhất của thư viện. Còn có thể tìm tất cả các trưởng lão học hỏi, thậm chí có thể xin chỉ giáo. Các trưởng lão từchối. Mà chúng ta có thể tùy tiện sử dụngnguyên liệu trong bảo khố, hạn chế.”Địch Thản Tư trầm giọng giải thích cho Thích Ngạo Sương. hiếm khi Địch Thản Tư vốn ít lại nhiều như thế.

      Thứ tốt! Thích Ngạo Sương nghe xong lời ĐịchThản Tư trong lòng lập tức nghĩ tới điều này. ngờ phần thưởng dành cho ba ngườiđứng đầu lại lớn như thế. Học viện lại có thể hào phóng như vậy! Có điều, Lan Ni dùngcách gì để các đệ tử khác từ bỏ tỷ thí với nàng ta để có phần thưởng lớn như thế? có lý nào tất cả mọi người động tâm với phần thưởng thế này.

      “Phần thưởng này chỉ có ba người đứng đầubiết, những người khác thể biết được. Nó được coi là bí mật. cách khác, chỉ có đạt tớiba vị trí đầu mới có thể có những phầnthưởng này.” Lời tiếp theo của Kiều Nạp Sâmđã xua tan những nghi ngờ trong lòng Thích Ngạo Sương. ra là như thế. Những phần thưởng này là bí mật. Phần thưởng lớn như thế, Lan Ni chịu cho những người khác biết mớilà lạ. Đừng Lan Ni, sợ rằng cho dù là ai cũng cho những người khác.

      “Chuẩn bị chút rồi tới trấn Bạch Vân thôi.”Địch Thản Tư khẽ cau mày, hiển nhiên dễ chịu lắm với việc này.

      “Học viện còn có trấn phụ thuộc à?” ThíchNgạo Sương liền hỏi.

      là trấn nhưng thua kém bất cứ thành nào. Là độc lập, thuộc về thànhnào cả. Nhưng ra đây là nơi duy trì thế cânbằng của bốn thành, cũng kìm hãm bốn thành. Nhưng danh nghĩa ngang hàng với bốn thành nên chỉ là trấn thôi.” Kiều NạpSâm giải thích, “, trấn Bạch Vân có rất nhiều đồ ăn ngon và mỹ nữ.”

      “Ngoài nghĩ tới hai thứ này huynh còn nghĩ được gì nữa ?” Địch Thản Tư dè bỉu.

      “Thôi . Huynh nghĩ ai cũng là cọc gỗ như hai người các huynh, có chút thú vị nào à? Sống là nên hưởng thụ, sống là phải phóng túng,đây mới là cuộc sống đích thực.” Kiều Nạp Sâm híp mắt, gật gù, đắc chí .

      “Với tính cách này của huynh thểbước vào cảnh giới Phá Toái Hư được.”Địch Thản Tư lạnh lùng .

      “Ta vốn muốn bước vào cảnh giới PháToái Hư gì đó. Lần trước tới tầng thứchín suýt nữa mất mạng. Cuộc sống vẫn cònrất tốt đẹp, ta muốn cứ như thế mà bị cắt.” Kiều Nạp Sâm giựt giựt khóe miệng, nóithầm.

      “Ếch ngồi đáy giếng.” Địch Thản Tư hừ lạnh,.

      Thích Ngạo Sương vẫn im lặng. cần cũng biết Địch Thản Tư theo đuổi sức mạnh.

      “Đại hội bốn thành mở rộng cửa, tất cả họcviên có thể trở về với thế lực của mình. íthọc viên còn có thể tham gia đại hội lần này. Đichuẩn bị chút , hai ngày sau chúng ta đitrấn Bạch Vân.” Địch Thản Tư trầm giọng .

      “Phải rồi, Thích Ngạo Sương, còn huynh sao? Thế lực phía sau huynh là sao?” Kiều Nạp Sâm tò mò hỏi.

      “Thành chủ thành Thiên Bảo là bằng hữu củata.” Thích Ngạo Sương nhàn nhạt trả lời.

      “Bằng hữu?” Kiều Nạp Sâm hơi kinh ngạc, “Cái đồ cọc gỗ như huynh mà cũng có bằng hữu à?”

      Địch Thản Tư cúi đầu, đáy mắt thoáng qua tia trầm, gì.

      “Huynh thế là sao? Ta cũng là người, sao thể có bằng hữu? Chẳng lẽ các huynhkhông tính là bằng hữu của ta à?” Thích NgạoSương vui mà , “Thành chủ thànhThiên Bảo giúp ta rất nhiều. Lần này ta cũngmuốn xem xem ta có thể giúp gì được .”

      “Ặc, chuyện này, ha ha, là ta bậy. sai, chúng ta là bằng hữu, là bằng hữu.” Kiều Nạp Sâm cười ha ha.

      “Hai ngày sau lên đường.” Lúc này, Địch ThảnTư lạnh lùng chen vào câu, sau đó rời trước mình.

      “Chậc, Địch Thản Tư là vậy đấy, rất khó coi. Khuôn mặt đó lâu rồi có biểu tình gì.” Kiều Nạp Sâm nhún vai, đầy bất đắc dĩ.

      “Được rồi, trở về chuẩn bị thôi.” Thích NgạoSương thêm gì, xoay người rời .

      còn gì để ! Sao hai người này giống nhau thế nhỉ?” Kiều Nạp Sâm bĩu môi, nhìn hai bóng lưng trước sau xa, oán trách. Hai người kia tính tình giống nhau. Nhưng dường như lại có điểm giống. Rốt cuộc là giống ở đâu ra được. Kiều Nạp Sâm cau mày, khổ sở suy nghĩ nhưng thể nghĩ được gì.

      Thôi, nghĩ nữa. Vẫn nên tranh thủ thờigian trở về chuẩn bị, nhân tiện hỏi xem thànhCụ Phong có cần mình giúp tay . Chuyện còn có thể, chuyện lớn cần bàn. Kiều Nạp Sâm nghĩ tới đây, liền vừa hát vừa rời .

      Trở lại ký túc xá, Thích Ngạo Sương thấy Vi Ân Tư cau mày khổ sở.

      “Vi Ân Tư, huynh nghĩ gì vậy?” Thích Ngạo Sương đẩy cửa ra, lên tiếng hỏi.

      “Hả? Cái gì? Thích Ngạo Sương, huynh vào lúcnào vậy?” Vi Ân Tư kinh hãi, thiếu chút nữa thìnhảy lên, quay sang nhìn Thích Ngạo Sương.

      nhớ Bối Sắt Phân Ni à?” Thích NgạoSương cười, trêu ghẹo.

      có, có….” Mặt Vi Ân Tư đỏbừng, ấp úng nửa ngày cũng nên lời.

      “Vi Ân Tư, thân phận của huynh là gì?” Thích Ngạo Sương chợt nghiêm mặt hỏi, “Bối Sắt Phân Ni là nữ nhi của thành chủ thành BíchNgọc. Chuyện giữa các huynh là từ . Thân phận của huynh là gì?” Thích NgạoSương suy đoán. Tuy Vi Ân Tư là con riêngnhưng lại có thể tiếp xúc gần gũi với Bối Sắt Phân Ni có thân phận như vậy, phụ thân của Vi Ân Tư hẳn là nhân vật đơn giản.

      Vi Ân Tư im lặng hồi lâu, sắc mặt trở nên phứctạp. cúi đầu, lâu sau gì. lúclâu sau mới từ từ ngẩng đầu, giọng :“Thích Ngạo Sương, ta coi huynh là bằng hữu trikỷ của ta, vậy nên ta cho huynh biết. Chata là thành chủ trước của thành Cửu Thiên.”

      “Cái gì?” Thích Ngạo Sương cả kinh, nhớ lạitrước đây lâu tới nơi đó cùng ĐịchThản Tư. “ vậy là thành chủ bây giờ củathành Cửu Thiên là huynh đệ cùng cha khác mẹvới huynh?”

      “Hừ! Huynh đệ?!” mặt Vi Ân Tư là nụ cườimỉa mai lạnh lẽo, “Ta có huynh đệ nhưthế.”

      Thích Ngạo Sương nhìn vẻ mặt Vi Ân Tư, biếttrong đó có tình.

      “Mẫu thân ta bị bức tử. Nếu phải là tâm phúc của phụ thân ta liều chết, mạo hiểm dẫn ta ra ngoài, đưa đến môn phái bây giờ ta sớm hài cốt còn. Vị trí thành chủ, takhông lạ gì. Thế nhưng lại muốn bỏqua cho mẹ con chúng ta.” Sắc mặt Vi Ân Tư thay đổi, cực kỳ khó coi, giọng điệu cũng đầyoán hận.

      “Huynh quen Bối Sắt Phân Ni từ khi còn ?Vậy Bối Sắt Phân Ni có biết chuyện của huynh ? Thành chủ bây giờ của thành CửuThiên có biết chuyện của huynh ?” Thích Ngạo Sương hỏi liên tiếp mấy vấn đề.

      “Ừ. Khi còn , nàng tới thành Cửu Thiên nênchúng ta quen nhau. Bối Sắt Phân Ni chỉ biết takhông chết nhưng biết tung tích của ta, hơn nữa cũng nhận ra ta. Về phần thành chủ thành Cửu Thiên, đương nhiên biết takhông chết, nhưng sức ta quá yếu, trong mắthắn có uy hiếp gì. Ban đầu còn cho ngườitheo dõi ta nhưng sau cảm thấy ta là phế vật, lạithu hết tâm phúc của phụ thân ta, cho nên saunày cũng gây khó dễ cho ta.” Vi Ân Tưcắn răng nghiến lợi .

      “Huynh có tính toán gì ?” Thích NgạoSương hỏi.

      “Thích Ngạo Sương, ta vô cùng cám ơn huynh. Nếu có huynh ta còn là phế vật.Nhưng bây giờ khác rồi. Ta cố gắng, dốc hết sức lực của ta để thực giấc mơ của mình. Ta muốn trở nên mạnh mẽ, mạnh để có thể bảovệ Bối Sắt Phân Ni, mạnh để có thể ngẩng cao đầu đứng trước mặt mọi người. Lúc đó, ta thổlộ với Bối Sắt Phân Ni, ta trốn tránhnữa.” Ánh mắt của Vi Ân Tư trở nên nóng rực, tỏa ra ánh sáng kiên định.

      “Chỉ như vậy?” Thích Ngạo Sương cười nhạt, nhàng câu.

      Vi Ân Tư sửng sốt, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Thích Ngạo Sương, hiểu nàng có ý gì.Vốn cho rằng mình ra những lời đầy quyết tâm như thế Thích Ngạo Sương tán thưởngmình, ủng hộ mình nhưng nàng lại ra những lời như thế. Đây là ý gì?

      “Huynh muốn lấy lại những thứ thuộc vềmình à? muốn đòi lại những gì người kianợ huynh à? có địa vị, có thânphận, sợ là thể đoạt được Bối Sắt PhânNi đâu.” khuôn mặt tuấn mỹ của Thích Ngạo Sương lên nụ cười tà mị, nhìn Vi Ân Tư hoàn toàn sửng sốt.

      đêm này, hai người chuyện gì trong ký túc xá ai biết. Có điều những thay đổi lớn sau này khiến người ta thán phục thôi,nhưng biết toàn bộ đều là do tay thiếu niên tóc đỏ thúc đẩy.

      …………………………………………………………………….

      Hai ngày sau, Địch Thản Tư và Kiều Nạp Sâm,Thích Ngạo Sương mặc đồng phục trắng nhưtuyết, ngực là tám ngôi sao màu vàngtượng trưng cho thực lực và thân phận, muôn vàn tao nhã xuất tại cửa học viện.

      Mặt ba người bình tĩnh đứng đó, liền thu hút vô số ánh mắt, còn có tiếng bàn tán ầm ĩ xungquanh. Mấy ngày nay rất nhiều đệ tử cũng tớitrấn Bạch Vân, cho nên cửa học viện vẫn luônnáo nhiệt.

      “Thích Ngạo Sương, Thích Ngạo Sương….” giọng ngọt ngào kêu lên gấp gáptruyền tới từ xa xa. Là giọng của Mạt Lý Na.

      thôi.” Địch Thản Tư lạnh lùng .

      “Ừ.” Thích Ngạo Sương gật đầu, chuẩn bị lên xe ngựa, muốn để ý tới Mạt Lý Na khôngphải là do lời của Địch Thản Tư, mà là ý của nàng. Quá thân cận với nữ nhân phải là chuyện tốt. Nếu khiến nữ nhân khác hiểu lầmthì tệ.

      “Thích Ngạo Sương, cái tên kia, chờ ta chút, chờ ta chút!” Mạt Lý NA đuổi tới thìxe ngựa rời .

      “Đáng ghét! Cái đồ đáng ghét!” Mạt Lý Na đứng ở đó, dậm mạnh chân, cam lòng mà nhìn theo xe ngựa xa, lẩm bẩm, “Đánggiận! Chờ đấy cho ta. cùng ta tự ta tới trấn Bạch Vân là được chứ gì.”

      Ở phía xa, Tháp Lệ Na nhìn thấy cảnh này sắc mặt phức tạp. Vưu Ni Á ở bên cạnh cau mày, thầm gì đó với nàng.

      Trong xe ngựa, Thích Ngạo Sương nhắm mắt dưỡng thần nhưng trong lòng nhớ tới PháThiên và A Bảo. Rất nhanh thôi là có thể gặp hai người họ. Lâu rồi gặp, là hơi nhớ,cũng rất mong chờ.

      Còn đại hội bốn thành lần này sôi nổi thế nào đây?

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương thứ 29 Ngạo Sương ra là….

      Trấn Bạch Vân cũng cách Học Viện xa,chỉ cần nửa ngày là đến. Vừa vào trấn, tiếngngười huyên náo, dáng vẻ phồn thịnh.Đường phố rộng rãi bốn phương thông suốt, cácloại cửa hàng đều có khách ngừng ra vào. Tiệm châu báu, tiệm vũ khí, cửa hàng áo giáp,tiệm sủng vật, tiệm trang phục, đều là đầy ắpngười, tiếng người huyên náo. Các đại thế lực đều ở đây lục tục tới nơi này.

      Quả nhiên theo như lời Kiều Nạp Sâm, cái chỗ này mặc dù danh nghĩa là thị trấn, nhưng lạikhông hề kém so với các thành lớn. Thích Ngạo Sương đến thành Thiên Bảo và thành CửuThiên nhưng mà cũng khác gì trấn Bạch Vân này. Nhưng ở cái thế giới này, lớn nhất vẫn là Học Viện Ngôi Sao thôi. Chỉ là tứ Thành ở ngoài sáng, Học viện ngôi sao ở trong tối.
      " ra chúng ta cũng cần phải làm cái gì, chính là mặc đồng phục rồi qua lại ở đây, có xung đột xảy ra can thiệp. Dù sao các đại thế lực biết thân phận của chúng ta cũng nể mặt đôi chút" Kiều Nạp Sâm cảm thấy chẳngcó gì thú vị, vén màn lên vừa nhìn vừa với Thích Ngạo Sương.
      "Tất cả Thành chủ cùng thuộc hạ của bọn họ cũng ở tại khách điếm của Học Viện Ngôi Sao. Dàn xếp xong xuôi có thể tự do hoạt động. Gặpphải chuyện gì có thể thông báo cho chủ trì đại hội. Trước khi đại hội bắt đầu ngày thìtập hợp ở trước đại sảnh." Địch Thản Tư kiênnhẫn cho Thích Ngạo Sương giải thích .

      Tứ đại thành cùng các đại môn phái tề tụ cái chỗ này, khó tránh khỏi có xung đột. Thích NgạoSương và hai người còn lại có nhiệm vụ hóa giải xung đột đó.

      " biết" Thích Ngạo Sương gật đầu cái. Xe ngựa dọc theo đường phố tới, cuối cùng dừng lại ở tòa kiến trúc cao lớn. cáiKhách điếm khổng lồ này có khắc mấy chữ:Khách điếm của Học Viện Ngôi Sao. Được khắc trêm mấy phiến đá màu xanh vàng chói mắtnhìn được hài hòa lắm.

      "Cái này phiến đá này là do người sáng lập ra Học Viện khắc. Người sáng lập ra Học Viênkhông ở đây nữa. Hiệu trưởng cùng các Trưởnglão cũng chưa bao giờ đến chuyện của ngườiđó, chỉ là đó là người rất cường đại, là tấm gương của tất cả mọi người." Kiều NạpSâm nhìn ánh mắt của Thích Ngạo Sương dừng lại ở đó đá phiến, lên tiếng giải thích.

      "A, ra là như vậy." Thích Ngạo Sương tùy ý đáp tiếng. Nhưng trong lòng nổi lên tianghi ngờ. Học Viện Ngôi Sao, hình như đơn giản như bề ngoài. Bây giờ nhìn lại nơinày nó chính là chúa tể. Nhưng là, lại có quá nhiều điểm nghi vấn. Người sáng lập ra Học Viện là ai tất cả học sinh đều biết. Còn nữa, cái người lần đầu đạt tám sao, vì sao lạimuốn công kích Học Viện, thậm chí còn cố gắnghủy diệt tháp Ngôi Sao. Cuối cùng nhà trườnglại phong tỏa tin tức. Tất cả, đến cùng là có chuyện gì xảy ra?

      Ba người vào khách sạn, lập tức có người cung kính tiến lên đón. Mà ở đại sảnh, nhiềungười khi nhìn đến họ trong mắt có biếnhóa. Có cung kính, có sợ hãi, có chẳng để tâm,cũng có khiêu khích. . . . . . Khinh thường và khiêu khích dĩ nhiên chính là các Thành chủ làmkhách rồi. Học Viện Ngôi Sao làm người chủ trìĐại Hội, dĩ nhiên là khiến cho rất nhiều ngườibất mãn. Những người đó mặc dù ánh mắtkhông tốt, vẫn đè nén có tiến lên. Dù sao đây cũng chính là địa bàn của Học Viện Ngôi Sao.

      Người phục vụ dẫn ba người bọn họ tới nơi, đó là gian rất ưu nhã. Bên trong cóba phòng ngủ hào nhoáng. Mỗi phòng ngủđều có phòng tắm riêng, có phòng ăn chung ngoài đại sảnh.

      " Được rồi, ngươi lui ra." Địch Thản Tư nhànnhạt phất tay ý bảo người phục vụ kia xuống.

      "Vâng" phục vụ cung kính, lui xuống.

      "A ha, ta muốn gian này." Kiều Nạp Sâm ngaylập tức xông tới phòng ngủ đầu tiên.
      Thích Ngạo Sương và Địch Thản Tư trao đổiánh mắt cho nhau.
      "Nghỉ ngơi trước , hồi có người đưa tớigọi ngươi ăn cơm trưa." Địch Thản Tư nóixong hướng phòng ngủ bên trái mà tới . Dành cho Thích Ngạo Sương phòng ngủ ở giữa.

      Thích Ngạo Sương gật đầu cái cũng vàophòng ngủ.

      Ngắm xong phòng ngủ xa hoa, Thích NgạoSương nằm bẹp dí chiếc gi ường rộng rãi,nhưng trong lòng nghĩ đến xem Phá Thiên và A Bảo có đến hay . Tính toán ăn cơm trưaxong hỏi thăm.

      Quả nhiên buổi trưa có người đưa thức ăn phong phú tới.
      "Ăn cơm. Ăn cơm." Kiều Nạp Sâm ngồi ở trongphòng ăn, hắng giọng kêu Thích Ngạo Sươngcùng Địch Thản Tư. Hô xong, liền nhanh chóng cầm dao nĩa lên hưởng thụ.

      "Bốn năm lần, đại hội tứ thành đều bắt chúng ta phải tham gia là muốn chúng ta xem xét kĩ thực lực của các Thành khác. Để xem có Thành nào dễ dàng bị thu phục . Chỉ là, lâu như vậy, chẳng thấy thế lực nào động đậy"Kiều Nạp Sâm nhai thức ăn trong miệng cóchút bất mãn , "Quả lãng phí thời gian, tốn thời gian như vậy, ra ngoài sống phóngtúng tốt hơn nhiều."

      " Người của Thành Thiên Bảo đến rồi sao?"
      ( Ta là ta nghi ngờ “Thiên Bảo” là ghép từ “Phá Thiên” và “ A Bảo” lắm. Hắc hắc ~~)
      Thích Ngạo Sương để ý đến Kiều NạpSâm oán trách, mà là hỏi vấn đề nàng quantâm.
      " tới rồi, bọn họ chắc ở đại sảnh phíađông. Đại hội lần trước là bọn họ đứng thứ nhất nên lần này bọn họ được ở phía đại sảnh phíađông." Kiều Nạp Sâm híp mắt, vừa lòng hưởngthụ mỹ vị vừa .
      "A, biết, cám ơn ngươi." Thích Ngạo Sương gật đầu.

      " tốn thời gian mới ăn xong nha, ta rangoài tìm mùa xuân của mình đây." Kiều NạpSâm ưu nhã lau miệng, đứng lên, lại biến thành càng trai ấm áp như ánh mặt trời. (Vâng ~ ấm áp lắm ạ, với điều kiện đừng mở miệng (^¬_^)~

      " ." Thích Ngạo Sương buồn cười nhìn KiềuNạp Sâm . ra trong lòng vẫn còn có chúthâm mộ thái độ của Kiều Nạp Sâm đối với cuộc sống. Hưởng thụ, sống phóng túng, buồn lo. Chỉ là cái đó phải mục đíchsống của nàng. Ít nhất bây giờ phải.

      "Ta cùng ngươi." Địch Thản Tư chợt trầm giọng mở miệng.

      "Cái gì ?cái gì? Cái gì?" Kiều Nạp Sâm tới cửa nghe được lời Địch Thản Tư thiếu chút nữanhảy lên, đột nhiên xoay người thể tin nhìn Địch Thản Tư, sau đó nhếch môi cười lên, vui mừng , "Ha ha, Địch Thản Tư, ngươi rốt cuộc nghĩ thông suốt sao? Rốt cuộc muốn chuẩnbị cùng ta hưởng thụ cuộc sống sao?"

      Địch Thản Tư vào lúc này chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Kiều Nạp Sâm cười hì hì nhàng bỏ lại câu: "Ta phải chuyện với ngươi."

      Nụ cười mặt Kiều Nạp Sâm cứng đờ, nhìnĐịch Thản Tư lộ vẻ mặt gì, rốt cuộc giựt giựt khóe miệng, hừm hừ rời .

      Thích Ngạo Sương nhìn Kiều Nạp Sâm, tự chủ mỉm cười. Kiều Nạp Sâm đúng là kẻ dở hơi, cùng người như vậy ở chung chỗ, tâm tình ngược lại rất là buông lỏng.

      " ra nếu như ngươi có chuyện cũng cần theo ta . Tự ta có thể ." Thích Ngạo Sương nhìn Địch Thản Tư mỉm cười .

      " có chuyện gì." Địch Thản Tư lạnh nhạt , "Ăn xong hãy ."

      "Được, cám ơn nhiều." Thích Ngạo Sương vẫnnhư cũ mỉm cười gật đầu.

      Đông sảnh, náo thành đoàn.

      " cần, meo meo, cần." Trong thanhâm trong tràn đầy kiên nhẫn.

      "A Bảo ngoan, tới mặc cái nữa, mặc nữa cái nữa thôi là tốt rồi." thanh kháctràn đầy lấy lòng
      Thích Ngạo Sương bước vào cửa chính đông sảnh, liền nhìn thấy trong sân nữ tử chỉ mặcmột cái váy mỏng chạy, phía sau là Phá Thiên lo lắng đuổi theo, tay còn cầmmột cái áo khoác. Giờ phút này Phá Thiên cònđâu phong thái của cao thủ giống lần đầu nànggặp chứ? Dáng vẻ lấy lòng đó khiếnthích Ngạo Sương mở rộng tầm mắt. Mà mĩ nữ kia, dáng người làm cho người ta máu nóngsôi sục. Mặc dù thời tiết này chỉ cần mặc cái váy đó cũng rất phù hợp. Hơn nữa cũng có lộ ra chỗ nhạy cảm nào nha, vì cớ gì mà Phá Thiên còn mắt nàng mặc cái áo khoác nữa thế?

      Đây là lý do gì nha?

      Thích Ngạo Sương trừng to mắt mà nhìn mộtmàn trước mắt.

      "Meo meo! Ngạo Sương cứu ta. Phá Thiên đáng ghét!"Tuyệt thế mĩ nữ kia nhìn thấy ThíchNgạo Sương nhào vào ngực nàng, chết cũng buông.

      Địch Thản Tư khẽ cau mày nhìn màn trước mắt.

      "A Bảo?" Thích Ngạo Sương thử dò xét. Trời ạ,nhìn dáng người bốc lửa, tướng mạo tuyệt trần lại là A Bảo bé kia ư? Có phải nhầm lẫn gìkhông? Cái diện mạo này phù hợp với A Bảo ngây thơ ngốc nghếch đâu!

      "Meo meo, meo meo, là ta nha. Ngạo Sương,Phá Thiên đáng ghét. Người ta thích mặc quần áo, Phá Thiên bắt ta mặc, ta đành làm theo. Nhưng Phá Thiên còn bắt mặc thêm, nóngquá , ta mới cần mặc nữa!" A Bảo đầulắc, sau đó như bạch tuộc tám chân quấn chặtThích Ngạo Sương, thế nào cũng khôngbuông.

      Thích Ngạo Sương co quắp khóe miệng, nhìn vẻmặt bất đắc dĩ cùng lúng túng của Phá Thiên,nhìn lại A Bảo tựa đầu trong ngực mình, biết cái gì cho phải.

      "Phá Thiên, ngươi, ngươi cũng quá mọn rồi." Thích Ngạo Sương khinh bỉ nhìn Phá Thiênđang lúng túng, dĩ nhiên hiểu Phá Thiên làm nhưvậylà do nguyên nhân gì. Còn phải làkhông muốn A Bảo lộ dáng người trước mặtngười khác sao. Nhưng đến nỗi đó sao? Những nữ tử khác cũng mặc như vậy mà.

      Phá Thiên lúng túng cười gượng, co quắp khóe miệng hồi lâu ra lời.

      "A Bảo, tốt rồi, xuống trước rồi ." Thích Ngạo Sương sờ sờ đầu A Bảo mỉm cười .

      "Meo meo, ta xuống, trừ phi Phá Thiênkhông bắt ta mặc nữa." A Bảo gắt gao ôm cổcủa Thích Ngạo Sương, chính là mực chịu xuống.

      "Phá Thiên ——" Thích Ngạo Sương khinh bỉ nhìn nam nhân chuyên ăn dấm trước mặt.

      “ Được được, A Bảo, mặc nữa, ngoan a, tới đây với ta. Ngạo Sương là nam nhân , ngươi thể núp trong ngực như vậyđược." ánh mắt của Phá Thiên từ đầu tới cuối vẫn để ý A Bảo ôm Thích Ngạo Sương,vẫn trơ mắt nhìn, tại nhịn được mànói ra.
      "Meo meo? Vậy có sao đâu, Ngạo Sương ra . . . . . ." A Bảo miệng lập tức bị bàntay Phá Thiên duỗi ra che lại, tay kia lôi A Bảo từ trong ngược Thích Ngạo Sương ra, ôm vào lòng mình
      "Ô, meo meo, ô, ô ~~" a Bảo ra lời, chỉ có trừng tròng mắt nhìn Phá Thiên.

      Đáy mắt Địch Thản Tư thoáng qua tia thâm trầm. Mới vừa rồi, nữ nhân này, rốt cuộc là muốn cái gì? Thích Ngạo Sương ra thế nào?

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương thứ 30: Hai nàng giành Ngạo Sương

      ĐịchThản Tư nhìn A Bảo bị che miệng, trong mắt lóe lên tia nghi ngờ dễ dàng phátgiác.

      "Tốt lắm, A Bảo, ngoan nha." Phá Thiên giọng dụ dỗ A Bảo, " mặc mặca, trước tiên vào , buổi tối chúng ta ănđồ ăn ngon”.
      "Meo meo, được a. lát nữa ta muốn chơi với Ngạo Sương." A Bảo gật đầu đồng ý còn quên ra điều kiện.

      "Được, được, lát nữa chơi, bây giờ nàng ngoan ngoanc vào cho ta." Phá Thiên chỉ có cách làđồng ý mà thôi.

      Đợi A Bảo vào vào, Phá Thiên mới quay đầu nhìn hai người, mặt có vẻ bất đắc dĩhay nụ cười lung túng như ban nãy mà thay vàođó là vẻ trầm ổn cùng tỉnh táo.
      "Ngạo Sương, tệ nha, ngươi thông quatám tầng thí luyện rồi." Phá Thiên mỉm cười tán thưởng Thích Ngạo Sương, lại quay đầu nhìn về phía ĐịchThản Tư , " biết sứ giả củaHọc Viện Ngôi Sao đích thân tới đây là có chuyện gì?"

      " liên quan tới việc công, ta theo ThíchNgạo Sương tới xem chút ." ĐịchThản Tư nhàn nhạt lạnh lùng trả lời.

      "Hả?" Phá Thiên nghe được lời của ĐịchThản Tư cũng có chút kinh ngạc. Cho tớinay, ĐịchThản Tư làm sứ giả được nhiều năm luôn luôn từ chối thành ý của người khác với lại chẳng bao giờ nhiều. Hôm nay lại lời như vậy, theo Thích Ngạo Sương tới xemmột chút, hơn nữa lại phải vì việc công?Điều này là quá kỳ quái rồi. Cái gáivẫn theo Địch Thản Tư, hình như tên Lan Ninhỉ? Sao thấy?

      ĐịchThản Tư cũng để ý tới Phá Thiên nghi ngờ gì, xong câu kia liền sau trầmmặc đứng ở phía sau.

      Phá Thiên thấy thái độ của ĐịchThản Tư cũngkhông cảm thấy kỳ quái, mà là quay đầu tiếp tụccùng Thích Ngạo Sương chuyện: "NgạoSương làm sao ngươi lại cùng ĐịchThản Tư ở chung chỗ? Chẳng lẽ ngươi . . . . ."

      "Đúng, ta cũng là Sứ giả của lần này." Thích Ngạo Sương nhàng gật đầu.

      Trong mắt Phá Thiên càng thêm kinh ngạc hơn,Thích Ngạo Sương cư nhiên trở thành học sinh tám sao nằm trong ba người đứng đầu. Như vậyhạng là bao nhiêu đây? Vậy Lan Ni và Kiều NạpSâm sao?
      "Đúng rồi, Phá Thiên, A Nhĩ Tây Tư đâu? Ta còn muốn cám ơn." Thích Ngạo Sương hướngPhá Thiên sau lưng đại sảnh nhìn, nhưng có thấy A Nhĩ Tây Tư
      "Ở quán trọ, cùng các đệ tử Thiên Đạo Môn ở chung chỗ, tối nay tới đây. Lần tỉ thí này Thiên Đạo Môn cũng có đệ tử đại diện cho Thành Thiên Bảo tham gia." Phá Thiên lấy lạitinh thần nhìn Thích Ngạo Sương , "Đúng rồi, ngươi tới chính là tìm A Nhĩ Tây tư hay sao?"

      " phải, ta tới thăm các ngươi, thuận tiệnhỏi xem hai người cần giúp gì ." Thích Ngạo Sương mỉm cười.

      "Ha ha, vậy là cám ơn nhiều. Thực lực của ngươi bây giờ quả kém, thời gian ngắn như vậy mà tăng lên ít, thể tưởng tượng nổi. Chỉ là, lần nàykhông cần ngươi ra tay, ta nghĩ chúng ta tự mìnhcó thể hoàn thành." Phá Thiên nở nụ cười.

      "Vậy tốt, nếu như có chuyện cần ta hỗ trợ cứmở miệng." Lòng cảm kích của Thích NgạoSương đối với Phá Thiên cùng A Bảo cần phải ra.

      "Nhất định, nhất định. thôi, vào ngồi chút, buổi tối ở lại dùng cơm." Phá Thiên cười híp mắt , nhưng ánh mắt lại bán đứng .

      Thích Ngạo Sương buồn cười : "Phá Thiên, ngươi nha, ra căn bản cũng muốnta vào chơi. Ngươi thấy được A Bảo nhào lên ôm ta ngươi rất ghen tị còn gì, thế nào bâygiờ còn muốn ta cùng A Bảo thân thiết?" Thích Ngạo Sương lại rất nhẫn tâm đâm trúng nỗi lòng của Phá Thiên. Trong lòng cũng là thầmbuồn cười, người này, lần đầu tiên nhìn thấy hắnthì cảm thấy rất trầm ổn và chững chạc, nhưng mà cứ đụng đến A Bảo là lại trở nên ngây thơ đáng thế.

      "Ha ha, hắc hắc, có sao đâu? sao mà?"Phá Thiên cười khan, cười ha hả.

      "Được rồi, chút tâm tư nho của ngươi takhông nhìn ra chắc. Ngươi cho A Bảo là ta có chuyện phải làm hôm khác ta tới thămnàng." Thích Ngạo Sương buồn cười .

      "Được, ngươi thong thả nha" Lúc này Phá Thiên trả lời rất nhanh gọn và dứt khoát.

      Thích Ngạo Sương im lặng mắt trợn trắng, xoayngười nhìn ĐịchThản Tư : ", ĐịchThản Tư, thèm chuyện với kẻ vô nhân tính nàynữa."

      ĐịchThản Tư trầm mặc theo phía sau ThíchNgạo Sương, rời khỏi đông sảnh.

      Phá Thiên cười híp mắt đưa mắt nhìn ThíchNgạo Sương rời , chờ bóng lưng Thích Ngạo Sương biến mất thấy gì nữa, lúc này mới vội vàng xoay người trở về. Trong lòng dĩ nhiên là ước gì Thích Ngạo Sương cách A Bảoxa chút. giỡn, tình huống của ThíchNgạo Sương bây giờ rất đặc biệt, mặc dù linh hồn của nàng là phụ nữ sai, nhưng cỗthân thể kia lại là nam nhân nha. Mới vừa rồiliền ôm A Bảo nữa. Ô ô ô, bi thảm a. May màmình ra kịp! Phải nhanh trở về ôm ABảo đáng của mình mới được. Phá Thiên vội vàng đivề.

      Thích Ngạo Sương và ĐịchThản Tư rời khỏi đông sảnh, Thích Ngạo Sương mỉm cười, tâm tình hình như rất tốt. ĐịchThản Tư trầm mặc khạc ra câu: "Thành chủ Thành Thiên Bảo,kiếp này đều thể bước vào cảnh giới củaPhá Toái Hư ."

      "Vì sao như vậy?" Thích Ngạo Sương quayđầu nhìn về phía mặt ĐịchThản Tư.

      " có người để nhớ thương, tình là ràngbuộc lớn nhất của . Tâm tư của toàn bộ đặt ở người nữ nhân kia." ĐịchThản Tư lạnh lùng ra câu như vậy .

      "Ha ha." Thích Ngạo Sương lại cười , nhìn ĐịchThản Tư : " Có người để nhớ thương thể bước vào cảnh giới của Phá Toái Hư , ngươi nghe vậy có đạo lý ?"

      đợi sắc mặt ĐịchThản Tư trầm xuống Thích Ngạo Sương tiếp tục : "Chỉ sợ hắnchẳng có ý nghĩ muốn bước qua cảnh giới Phá Toái Hư làm gì. Bởi vì mục đích của kiếpnày làm được. tại quả rấttốt, bao nhiêu đó là quá đủ rồi."

      "Ếch ngồi đáy giếng!" ĐịchThản Tư cau màylạnh lùng , "Chẳng lẽ ngươi cũng nghĩ đời người chỉ cần trôi qua như vậy là được? muốn bước vào cảnh giới Phá Toái Hư ?"

      Thích Ngạo Sương nhìn nét mặt ĐịchThản Tư, ngừng lại. ĐịchThản Tư cũng ngừng lại, cau mày nhìn Thích Ngạo Sương.

      "ĐịchThản Tư, ta mặc dù tán thànhphương pháp tu hành của ngươi, tuyệt tình tuyệtnghĩa. Nhưng ta thể bước vào cảnh giới Phá Toái Hư . Cho nên, ta nhất định vào được. Nhất định!" Thích Ngạo Sương tới chỗ này, mặt còn nụ cườiban nãy, thay vào đó là cỗ kiên định khôngnói được bằng lời.
      ĐịchThản Tư nhìn chằm chằm Thích NgạoSương, hồi lâu gì cũng có động đậy.

      Thích Ngạo Sương cũng là trầm mặc nhìn ĐịchThản Tư, nhưng là trong mắt lại bắn ra sựkiên định vô cùng.
      "Thích Ngạo Sương, ta tin tưởng ngươi. Ta và ngươi nhất định có thể song song bước vào cảnh giới Phá Toái Hư ." khuôn mặt anhtuấn của ĐịchThản Tư chợt nở nụ cười, làm cho tâm thần người ta nhộn nhạo.

      Thích Ngạo Sương cười nhạt, thêm gìnữa, mà là cất bước về phía trước .ĐịchThản Tư theo ở phía sau, mặt vẫn còný cười nhàn nhạt.

      đường cái, Thích Ngạo Sương quan sáttất cả chung quanh. Mà người đường nhìn đếntrang phục của hai bọn họ cũng tự độngnhường đường. Thời điểm ánh mắt của ThíchNgạo Sương dừng lại ở tiệm thuốc, thanh quen thuộc truyền đến tai nàng, giọng cực kỳ tức giận: "Thích Ngạo Sương! Cuối cùng cũng bị ta bắt được”.
      Thích Ngạo Sương quay đầu lại, thấy Mạt LýNa xông tới chỗ mình.

      ĐịchThản Tư khẽ cau mày, đáy mắt thoáng quamột tia trầm.

      "Ta nợ nàng cái nhân tình. Chưa có trả hết." Thích Ngạo Sương chợt giọng phun ra câu như vậy . Chỉ vì nàng thấy được đáy mắt của ĐịchThản Tư lóe lên ít tia thâmtrầm. ĐịchThản Tư người này, giống như lờiTrường , là rất nguy hiểm. Chẳng biếttại sao, thời điểm ĐịchThản Tư nhìn Mạt Lý Na đáy mắt thoáng qua tia trầm, trong lòngThích Ngạo Sương lên ý lạnh. Mặc dù Mạt Lý Na có lúc tương đối tùy hứng, nhưng là tổng thể mà coi như người tốt.

      "A, vậy tốt. Ta về trước đây, ngươi mau sớm giải quyết ." mặt ĐịchThản Tư lộ vẻ gì phun ra câu như vậy. Chỉlà đáy mắt trầm biến mất thấy, lo lắng trong lòng Thích Ngạo Sương rốt cuộc giảm bớt. Thích Ngạo Sương hiểu, mới vừa rồiĐịchThản Tư nghe câu kia của nàng.

      "Được." Thích Ngạo Sương cũng chỉ là nhàn nhạt trả lời.

      Khi Mạt Lý Na chạy vội tới chỗ trước mặt củaThích Ngạo Sương dậm chân: "Thích Ngạo Sương, cái người này tại sao tìm ta?"

      "A, có sao? Ta nhớ." mặt Thích Ngạo Sương đổi sắc, thuận miệng láo.

      "Ngươi!" Mạt Lý Na tức giận giơ chân giơ tay.

      " thôi."

      " đâu?"

      "Mời ngươi ăn cơm, trả ngươi nhân tình." Mặt Thích Ngạo Sương chút thay đổi.

      "Ta lấy nĩa đâm chết ngươi !" Mạt Lý Na tức giận lại muốn nhảy dựng lên, "Cái tên khốn kiếp này, ta tìm ngươi phải muốn ngươi mời ăn cơm . Hơn nữa, ngươi cho rằng mời ăn cơm là có thể trả sạch nhân tình của ta sao? Ta giúp ngươi cứu bốn người, ngươi phải là bốnngười!"

      "Ta bắt ngươi cứu nhiều người vậy, ta chỉ ngờ ngươi cứu Tháp Lệ Na." Thích Ngạo Sương nhàn nhạt phản bác.

      "Ngươi! Cái tên khốn kiếp này!" Mạt Lý Na tức giận lại tục, trợn to hai mắt tức giận nhìn Thích Ngạo Sương, cũng có chút hiểu mình rốt cuộc là thế nào. Thế nào mà luôn bị người này làm cho tức hộc máu."Ta mặc kệ, ta ngày đó giúp ngươi cứu bốn người. Cũng baogồm cả Tháp Lệ Na."

      "Cái gì?" tiếng thét kinh hãi từ bên cạnhtruyền đến, thanh cũng là rất quen thuộc đốivới Thích Ngạo Sương.

      Thích Ngạo Sương có chút nhức đầu, hôm nay là chuyện gì xảy ra à? Các nữ nhân phiền toái nối tiếp nhau mà đến. Cái thanh này chính là Tháp Lệ Na!

      "Ngươi, ngươi là ngày đó cứu chúng ta ở mặt hồ? Ngươi… hóa ra mọi việc là như vậy?" Tháp Lệ Na biết từ lúc nào đứng ởbên cạnh bọn họ, kinh ngạc nhìn Mạt Lý Na.

      Mạt Lý Na giựt giựt khóe miệng, bộ mặt khóchịu, đường phố đông đúc, nàng chỉ tậptrung tinh lực ầm ĩ cùng Thích Ngạo Sương,cũng có chú ý có người đến gần, lại cònlã nữ nhân đáng ghét này nữa chứ!

      "Đúng vậy a, vậy thế nào? Kẻ vong ân phụnghĩa như các người có chuyện gì sao? Khôngcó việc gì liền mau tránh ra. Là thích Ngạo Sương thiếu ta nhân tình, phải ngươi."Mạt Lý Na đôi tay khoanh ở trước ngực, liếc mắt nhìn Tháp Lệ Na. Trong lòng vô cùng khóchịu , mỗi lần thấy ánh mắt của nàng ta nhìn Thích Ngạo Sương, ánh mắt kia là thâm tình khẩn thiết, là phụ nữ cũng biết vậy là ý tứgì. Thích Ngạo Sương còn chính mình tự cứunữ nhân này, hừ, quan hệ của hai người khẳngđịnh đơn giản. Tức chết đượ.
      "Sư tỷ, làm sao lại ở chỗ này?" Thích NgạoSương nhàn nhạt nhìn bộ mặt khiếp sợ Tháp LệNa hỏi. Ở sau lưng Tháp Lệ Na còn có nữ tửkhác, hình như có chút quen mặt. Hình như là tại lúc khảo hạch gặp lần.

      "Ta… Thiên Đạo Môn ở quán trọ trước mặt. Cho nên. . . . . ." Tháp Lệ Na nhìn nét mặt lạnhnhạt của Thích Ngạo Sương trong lòng rất là phức tạp. ra là người cứu họ là Mạt Lý Na, trong số hoa khôi của trường. Nàng, có thể hay lợi dụng nhân tình này uy hiếp Thích Ngạo Sương làm chuyện khiến khổ sở? Nếunhư là vậy. . . . . . !
      ( chậc ~ sư tỷ à ~ tỷ nghĩ nhiều rồi tỷ ơi)
      Quả đấm của Tháp Lệ Na nắm chặt, nếu như là vậy, mình tuyệt đồng ý. Sớm biết nhưvậy ban đầu cũng cần tiếp nhận cứu việncủa Mạt Lý Na rồi !

      "A, ra là ở phía trước sao? lát ta tới."Thích Ngạo Sương mỉm cười gật đầu, đối với Tháp Lệ Na , "Ta còn thiếu Mạt Lý Na nhântình, lát nữa tới đó sau."

      "Được." mặt Tháp Lệ Na lập tức lênnụ cười, hân hoan và lại còn tràn đầy mong đợi.

      "Này! Thích Ngạo Sương, tốt lắm! Ta muốn biếtngươi định trả nhân tình sao đây!" Mạt Lý Na nhìn thấy bộ dạng hai người như vậy, trong lòngmột hồi tức giận, lập tức thốt ra câu đó.

      "Hả?" Thích Ngạo Sương hỏi.

      Tháp Lệ Na trong lòng căng thẳng, đối mặt vớiánh mắt hả hê của Mạt Lý Na, trong lòng cóchút hoảng loạn lên. Nữ nhân này, nàng đến cùng muốn làm cái gì?

      "Đó chính là. . . . . ." Mạt Lý Na giảo hoạt cười,vươn tay cái liền khoác lên tay Thích Ngạo Sương, ngẩng lên cằm đối với Tháp Lệ Na caogiọng : " cầu của ta rất đơn giản, chính là muốn ngươi làm bạn trai của ta!"

      Con ngươi của Tháp Lệ Na bỗng chốc co rút nhanh, nhưng trong lòng giống như bị kim đâmrất khổ sở, sững sờ nhìn Mạt Lý Na hả hê. Bạn trai? Nàng lại muốn làm bạn củaThích Ngạo Sương? ! Cũng bởi vì Thích Ngạo Sương thỉnh cầu nàng giúp mình, đây là cái giá đó sao?
      thể! Tại sao có thể như vậy! trong nháymắt mặt của Tháp Lệ Na mất hết huyết sắc, toàn thân cũng có chút run rẩy. Cái đó tuyệt đốikhông thể!

      " thể nào." Lạnh lẽo câu như vậy,Thích Ngạo Sương có vẻ mặt gì, đemcánh tay của Mạt Lý Na đẩy ra.

      "Ngươi đồng ý trả nhân tình này, chẳng lẽ ngươi nghĩ lại nghĩ muốn quỵt nợ ?" Mạt Lý Na vừa nghe thấy thế, trong lòng khẩn trương.

      Tháp Lệ Na lại giật mình ngay tại chỗ, nhìnThích ánh mắt lạnh nhạt của Ngạo Sương, nghe Thích Ngạo Sương từ chối trong lòng nàngvui mừng xiết.

      "Ta là trả ngươi nhân tình, nhưng nóidùng phương thức đó để trả nha." mặtThích Ngạo Sương lạnh lùng, lộ vẻ gì.

      " Nếu ta dứt khoát muốn ngươi dùng phương pháp đó trả nhân tình tình sao? !" Mạt Lý Na đối với việc Thích Ngạo Sương dứt khoát cựtuyệt nàng, trong lòng tức giận dứt, tức giận đỏ bừng cả khuôn mặt, dậm chân ép hỏi.

      "Nếu như ngươi kiên trì, như vậy ta liền trả được nhân tình của ngươi rồi. Kết quả chỉ cómột." Thích Ngạo Sương mặt chợt lộ ra nụcười mị mị. Giống như hoa túc mĩ lệ mà trí mạng, nhìn vào nụ cười này Tháp Lệ Na cùngMạt Lý Na cũng mất hồn.

      "Ta cần trả nhân tình nữa, như vậy. . . . . ." Thích Ngạo Sương khẽ lại gần Mạt Lý Na, khẽ mở môi mỏng, phun ra câu khiến sắcmặt Mạt Lý Na chợt biến đổi.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương thứ 31 : Nam tử thần bí lại xuất

      "Ta nợ ân tình, như vậy. . . . . ." Thích NgạoSương khẽ lại gần Mạt Lý Na, khẽ mở môi mỏng, phun ra câu khiến Mạt Lý Na cuống quýt."Như vậy ta liền giết chết ngươi, ngươichết rồi cần trả ân tình nữa."

      Lời Thích Ngạo Sương vừa ra, sắc mặt MạtLý Na thay đổi ngừng, sắc mặt của Tháp Lệ Na cũng trong nháy mắt thay đổi tái nhợt.

      "Ngươi, ngươi dám!" Mạt Lý Na cực kỳ tức giận hô lên.

      "Ha ha ha, ngươi còn kiên trì bắt ta dùng phương pháp này trả nợ nhân tình ?"Thích Ngạo Sương cười lớn, nhìn bộ dạng hổn hển này của Mạt Lý Na.

      "Ngươi! Ngươi! ! Ngươi! ! !" Mạt Lý Na bị tức hộc máu. Thích Ngạo Sương giám trêu chọc nàng.
      "Sư tỷ, ngươi trước trở về thôi, ta hết bận tới tìm các ngươi." Thích Ngạo Sương quay đầu lại với Tháp Lệ Na sững sờ bên kia.

      "Được, được." Tháp Lệ Na lúc này mới phụchồi tinh thần lại, liên tục ngừng gật đầu,cùng sư muội sau lưng mau chóng rời .
      Hai người xa, thanh thấp còn truyền tới.

      "Sư tỷ, ngươi phải lo lắng a, ta xem Thích Ngạo Sương sư huynh thích nữ nhâncố tình gây kia."

      "Ngươi, ngươi càn gì chứ?"

      "Ta càn. Ngươi chính là thíchThích Ngạo Sương sư huynh chứ sao."

      " bận nữa ta xé miệng ngươi."

      " cần a, như vậy về sau ta làm sao có thểnói được nữa."

      Thanh hai người dần dần xarồi biến mất, Mạt Lý Na thở phì phò nhìn chằm chằm , ThíchNgạo Sương buồn cười nhìn nàng ta.

      "Ngươi, ngươi cười cái gì cười? !" Mạt Lý Na tức giận quát khẽ ra câu, Thích Ngạo Sươngtên ghê tởm này, hại mình bị những nữ nhânkhác nhạo báng rồi. Cư nhiên ngay trước nữ nhân khác nhẫn tâm cự tuyệt mình, còn ra những lời kinh hồn bạt vía đến như vậy. Cái gì trả được nhân tình liền giết mình để khỏi cần trả. Đáng ghét!

      "Tốt lắm, ngươi tìm ta có việc gì." Thích NgạoSương lắc đầu buồn cười nhìn Mạt Lý Na phát điên rồi lại hỏi nàng ta. Nàng hiểu tâm tư củaMạt Lý Na, đoán chừng mới vừa rồi là cố ýchọc giận Tháp Lệ Na. Nhưng trong thâm tâm nàng lại nổi lên hồi chuông báo động. Tháp Lệ Na cùng Mạt Lý Na thái độ đối với mình như vậy, hình như phải là chuyện hay ho gì.Mặc kệ nó như thế được rồi. Nhanh chóng trả sạch ân tình của Mạt Lý Na còn dính dáng gì đến nàng ta nữa rồi.

      "Ta có chuyện muốn nhờ ngươi, hơn nữa còn là rất quan trọng." Mạt Lý Na mặt nặng nề, khôngcòn dáng vẻ thở phì phò lúc nãy nữa.
      "Hả? Chuyện gì?" Thích Ngạo Sương thấy bộ dạng như thế của Mạt Lý Na, cũng thu hồi nụ cười.

      " theo ta, nơi này phải nơi để nóichuyện." Mạt Lý Na xoay người quay đầu lại ý bảo Thích Ngạo Sương theo sau.

      Thích Ngạo Sương trong lòng có chút nghi ngờ,nhưng vẫn bước chân theo.

      Mạt Lý Na mang theo Thích Ngạo Sương quẹo trái quẹo phải, cuối cùng tiến vào cái hẻm , ở cuối hẻm , vào cái cửa gỗ tầmthường. Thích Ngạo Sương theo, vừa vào cửaMạt Lý Na vội vàng đem cửa đóng lại. Sau đó mặt nặng nề mang theo Thích Ngạo Sương đivào bên trong.

      Căn phòng này tử mặc dù , nhưng cũngchỉnh tề. Làm bằng gỗ cũng được lau sạch , Thích Ngạo Sương theo Mạt Lý Na phía sau lên làm bằng gỗ cầu thang lên lầu hai.

      Vào gian phòng ngủ , Mạt Lý Na thần bí hề hề khóa cửa lại. Thích Ngạo Sương cũngkhông gấp gáp, mà là ngồi ở ghế sa lon nhìn Mạt Lý Na.

      "Này, làm sao ngươi tkhông khẩn trương chútnào, chẳng lẽ ngươi sợ ta đối với ngươilàm cái gì à?" Mạt Lý Na nhìn bộ dạng bình tĩnh của Thích Ngạo Sương giận dễ sợ.

      " , rốt cuộc chuyện gì, còn cần đến đây mới chịu ?" Thích Ngạo Sương nhìn xung quanh bốn phía, Đây là gian phòng trongnhà dân thể bình thường hơn. Rốt cuộc làcái tình gì mà nàng ta lại hoảng hốt như thế.

      "Hừ! Đợi nào...!" Mạt Lý Na vui ,tiếp đó kết xuất kết giới, bảo đảm lời của bọn họsẽ bị nghe trộm, lúc này mới ngồi xuống,trừng tròng mắt nhìn Thích Ngạo Sương.

      Thích Ngạo Sương nhíu mày, mỉm cười nhìn Mạt Lý Na.

      "Ta muốn cầu xin ngươi giúp ta tra chuyện,cũng chỉ có ngươi mới có biện pháp." sắc mặtcủa Mạt Lý Na thay đổi "Địch Thản Tư và Kiều Nạp Sâm đồng ý giúp ta."

      "Chuyện này phải là trong ba học sinh đứngđầu làm mới được?" Thích Ngạo Sương suyđoán, lại đoán được Mạt Lý Na rốt cuộc muốn nàng giúp gì.
      "Đúng." Mạt Lý Na gật đầu, tiếp trầm giọng ,"Mặc dù ta hiểu biết để cho ngươi làmchuyện này rất khó khăn cho ngươi, thậm chí có lẽ còn có chút nguy hiểm, nhưng mà ta lại khôngthể chờ biện pháp khác được."

      "A, ngươi cũng biết ta giúp được, vậy coinhư xong." Thích Ngạo Sương nhạo báng nhìn Mạt Lý Na, tiếp đó làm bộ đứng lên.
      "Đừng, đừng. Đợi chút chút a." Mạt Lý Na cuống quít đứng lên, mặt cư nhiên xuất vẻ mặt cầu khẩn, "Ta van cầu ngươi, nhất định phải giúp ta, nhất định phải giúp ta việc này. Ta nợngươi ân tình, van ngươi!" Mạt Lý Na xong,trong mắt cư nhiên nổi lên nước mắt, sau đó lạicòn quỳ xuống trước mặt Thích Ngạo Sương.

      Thích Ngạo Sương kinh hãi, vội vàng tiến lênđỡ Mạt Lý Na dậy, cau mày nghi ngờ hỏi: "Đếncùng là có chuyện gì xảy ra, ngươi ràngtrước . Ta có thể giúp ngươi nhất định sẽgiúp."

      "Thích Ngạo Sương, ngươi giúp ta , nếu như ngươi giúp ta, ca ca ta liền. . . . . ." trong mắt Mạt Lý Na nước mắt lăn lộn, van xin nhìn Thích Ngạo Sương.

      " ràng, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?" Thích Ngạo Sương nhìn Mạt Lý Na vẻ mặt như vậy,trong lòng cũng hiểu, nhất định là có chuyện gì đại rồi.

      "Gia tộc của ta là quý tộc ở Thành Cụ Phong, phụ thân ta đem ca ca HọcViện Ngôi Sao, bởi vì cha ta cảm thấy theo ca carất có thiên phú, vào trường học cản trở việc tu hành của ca ca. Cho nên, ca ca vẫn tự mình tu hành. Huynh ấy là thiên tài, cũng là nhi tử hiếu thảo, và còn là ca ca tốt." Mạt Lý Na trong mắt nén lệ hoa, bắt đầu ," phải chỉ thông qua thi luyện ngôi saomới có thể vào Phá Toái Hư , rất nhiềungười hiểu lầm điều này, cho là chỉ có ở HọcViện Ngôi Sao mới được. ra là Tháp kia ở Học Viện Ngôi Sao làm cho người ta dễ dàngvào Phá Toái Hư hơn thôi."

      Thích Ngạo Sương cắt đứt lời nàng, buông Mạt Lý Na ra sau đó trở lại ghế sa lon, lẳng lặng nghe Mạt Lý Na . Trực giáccủa nàng tự với mình, Mạt Lý Na hình nhưbiết rất nhiều.

      "Ca ca ta là thiên tài ngàn năm có , huynh ấy vào được Phá Toái Hư ." Mạt Lý Na tới đây, đáy mắt hiệnlên vẻ tự hào.

      Bước vào Phá Toái Hư , đây phảilà chuyện tốt sao? Nhưng là tại sao sắc mặt Mạt Lý Na càng ngày càng khó coi thế?
      "Nhưng người của Học Viện Ngôi Sao tìmtới cửa, bắt ca ca ta phải vào Học Viện." Trong mắt Mạt Lý Na xuất tức giận, sợ hãi, vôcùng lo lắng ngẩng đầu nhìn Thích Ngạo Sươngvội vàng , "Thích Ngạo Sương, ca ca ta cóvào được Phá Toái Hư hay cũng quan hệ tới Học Viện, nhưng họ tới tìm huynh ấy, thái độ rất cứng rắn, muốn ép huynh ấy tới Học Viện Ngôi Sao. Ngày mai huynh ấy phải rồi."

      " Học Viện Ngôi Sao muốn thu thập cường giả? Để lôi kéo thế lực, cũng cố địa vị?" Thích NgạoSương khẽ cau mày thử dò xét tính suy đoán .

      "! Bước vào Phá Toài Hư rồi sẽđến thế giới khác. Căn bản dây dưa ở đây.Từ thế giới kia xuống đây rất khó khăn,nhưng thế nào cũng phải thể. Lúc này Học Viện lại muốn ca ca ta tới đó là ýgì?" Mạt Lý Na có chút kích động.

      "Đúng vậy , nghe ngươi như vậy, hình nhưkhông có ý nghĩa gì rồi." Thích Ngạo Sương cóchút nghi ngờ.

      " Tại sao Học Viện Ngôi Sao luôn bồi dưỡng nhân tài mà lại có người tiến vào đượcPhá Toái Hư ? Ngươi thấy kì quái sao?" Mạt Lý Na cắn răng , "Ngươi cócảm thấy Học Viện Ngôi Sao tồn tại chính là để bồi dường nhiều cường giả vào được Phá ToáiHư sao?"


      "Này?" Thích Ngạo Sương cau mày, hồi tưởng lại. Hình như, Mạt Lý Na . Học Viện Ngôi Sao có tháp thí luyện được xây dựng giống như để đặc biệt bồi dưỡng cường giả vào Phá Toái Hư vậy. Như vậy, như vậy Học Viện rốt cuộc có lợi ích gì?

      " từng có người muốn vào Phá Toái HưKhông nhưng bị Học Viện dẫn , sau đó có tin tức nữa. Học Viện là người đó đến được Phá Toái Hư . Cho nên thể gặp lại người thế giới này" Nét mặtcủa Mạt Lý Na càng ngày càng nặng nề cùng nóng nảy, "Nhưng Thích Ngạo Sương, ngươi tốt nhất suy nghĩ chút, nếu muoond bước vàoPhá Toái Hư là có thể tự động , vì sao Học Viện muốn tới nhúng tay? Để làmgì? Người khác muốn ở nhà mình bước vào Phá Toái Hư có liên quan gì tới Học Viện?"

      Thích Ngạo Sương nghe Mạt Lý Na , vẻ mặtcũng dần dần nặng nề. Hình như nàng cũng đánh hơi thấy mùi vị tầm thường ở đây.

      " Cách làm của Họ Viện Ngôi Sao làm cho người ta nghi hoặc. Cho nên ta liền đến học cáiHọc Viện này, vẫn muốn tra được nguyên nhân gì. Nhưng là, ta cái gì cũng có phát được. Cho dù ngày nào ta cũng tiến vào tháp. Hơn nữa vào tháp cũng có giới hạn vì chỉ cónhững ngày thí luyện mới có thể tiến vào. Thựclực của ta cũng thể lên tầng cao nhất, nênta muốn người giúp ta." Mạt Lý Na vội vàng xong, trong mắt tràn đầy cầu xin.

      "Chỉ là, ta tại cũng cách nào đạt tới tầng thứ chín." Thích Ngạo Sương khẽ cau mày.Khó trách Mạt Lý Na vốn là thực lực sáu sao,lại ngụy trang như vậy.

      "Nhưng là, ngươi bây giờ nhưng có thể tùy ý ra vào ngày tháp, hơn nữa ngươi có thể vào tầng thứ tám được. Ngươi nhất định có thể tra ra chút dấu vết ." Mạt Lý Na chỉ sợ Thích Ngạo Sương đồng ý, giọng sụt sùi khóc, cầu xin, "Thích Ngạo Sương, ta van cầu ngươi, giúp ta chút, ta cảm thấy được chuyện này tuyệtđối đơn giản, ta cảm thấy được ca ca xảy ra chuyện. Ta cảm thấy được cuối cùng ca ca ta vào được Phá Toái Hư gặp chuyện chẳng lành."

      Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, trong lòng trầmtư.

      "Thích Ngạo Sương, ta van ngươi, ca ca ta, ta thể mất ca ca ta. Ta có mẫuthân, phụ thân vội vàng công , có thờigian trông nom ta. Ca ca ta vẫn chăm chỉ tuhành nhưng vẫn dùng rất nhiều thời gian tới chăm sóc ta, quan tâm ta. Ta thể mất đica ca của ta." Mạt Lý Na nét mặt đau khổ.

      "Ta…. đừng khóc, ta giúp ngươi tra chút." Thích Ngạo Sương nhìn Mạt Lý Na khóc,lại nghe Mạt Lý Na , trong lòng nổi lên ghentuông. Bởi vì nàng nhớ lại người. Cái tên đó lắng đọng ở trong lòng nàng lâu người —— Khải Sắt Lâm. Người phụ nữ đó dùng cả tính mạng bảo hộ nàng. Cho dù biết linh hồncủa nàng phải con của bà, bà vẫn bảo hộ nàng.

      "Nhưng ngày mai ca ca phải đến Học Viện, nếu như, nếu như mà ta còn được gặp lại ca ca làm thế nào đây?" đáy mắtcủa Mạt Lý Na đều là hoảng sợ.

      "Ngươi phải gấp gáp, ca ca ngươi trước tiên khoan vào Phá Toái Hư , nếu tin tưởng Học Viên Ngôi Sao quả có vẫn đề. Cho ta tranh thủ chút thời gian, ta hết sứcgiúp ngươi tra ràng." Trong lòng Thích NgạoSương dâng lên cỗ cảm giác chẳng lành.HọcViện Ngôi Sao, như lời Mạt Lý Na là có vấn đề sao? Nếu như là , như vậy mình cũnglà mục tiêu của bọn sao? Bởi vì Thích Ngạo Sương lúc này chợt nhớ tới thời điêm Viện Trưởng chuyện với nàng. Nếu như Mạt LýNa suy đoán là , chỉ chính mình, bọnĐịch Thản Tư cũng là mục tiêu sao?

      "Ta, ta rât sợ. Ta cảm thấy Học Viện Ngôi Sao có vấn đề. Học sinh đầu tiên được tám sao lạ phản bội Học Viện, thiếu chút nữa hủydiệt ngày tháp. Nghe học sinh kia có thể đãthông qua cả tầng thứ chín . cách khác hắncó lẽ đạt tới cảnh giới Phá Toái Hư !Nhưng tại sao phải chuyện khác thường như vậy? Hơn nữa Học Viện lại lao thẳng đến những chỗ có người sáp bước vào Phá Toái Hư để thu về Học Viện, là vì cái gì? Ta phải suy đoán, ta quả khẳng định nhất địnhkhông có chuyện gì tốt ở đây!" Mạt Lý Na thânthể khẽ run lên, sắc mặt bắt đầu có chút tái nhợt.

      "Mạt Lý Na, nên như vậy, ca ca ngươibây giờ còn chưa có chuyện gì. Ta mau sớmtra được thôi." Thích Ngạo Sương cau mày trịnhtrọng , "Nếu như là , như vậy chuyện nàycũng dừng lại là ngươi và ca ca ngươi, màlà quan hệ quá nhiều người rồi, trong đó cũng cóta."

      "Cái gì? Ngươi?" Mạt Lý Na mở to hai mắthoảng sợ nhìn Thích Ngạo Sương, "Chẳng lẽ, chẳng lẽ ngươi cũng muốn bước vào Phá ToáiHư ? cần, Thích Ngạo Sương, cần!" Mạt Lý Na gầm , xông về phía trước ôm lấy Thích Ngạo Sương.

      " nên kích động, Mạt Lý Na." Thích NgạoSương vội thử đẩy ra Mạt Lý Na, Mạt Lý Na vẫn kích động, ôm gắt gao, thế nào cũng chịu buông tay. Thích Ngạo Sương thể làm gì khác hơn là dịu dàng dụ dỗ , "Đừngkhóc, ta để chuyện gì xảy ra. Ta thề,nhất định . Hơn nữa ta bây giờ còn chưa có đạt tới thực lực đó."

      " cần, cần bước vào Phá Toái HưKhông. . . . . ." Mạt Lý Na khóc sụt sùi.

      Thích Ngạo Sương nhàng than thở, gì thêm.

      Phòng yên lặng xuống, chỉ có Mạt Lý Na nhỏgiọng khóc lóc. Hồi lâu, Mạt Lý Na rốt cuộc ngưng khóc thút thít, Thích Ngạo Sương lại an ủinàng. Mạt Lý Na mới dần dần hòa hoãn lại, lúcnày mới xin lỗi buông lỏng ra tay của mình.

      "Yên tâm, ta rất nhanh tra được. Ngươi nhớtrở về cho ngươi ca ca, làm chậm tốc độ tu hành, cần vào Phá Toái HưKhông nhanh như vậy." Thích Ngạo Sương dặndò .

      "Được, ta đều nghe lời ngươi." Mạt Lý Na gật đầu như gà mổ thóc. Đem tên tuổi ca ca cho Thích Ngạo Sương, đưa cho Thích Ngạo Sương dây chuyền bảo thạch, dùng cho chứng minh thân phận của nàng.

      đường phố, Thích Ngạo Sương đưa mắtnhìn Mạt Lý Na rời , nhưng trong lòng loạn thành đoàn.

      Phải xử lý thế nào đây? Hay là mai mình lặng lẽ theo ca ca của nàng ta tới Học Viện? xử lí thếnào đây?
      " nên , ngươi, nên mạo hiểm. Rất nguy hiểm, cho ta chút thời gian, để cho ta tới giải quyết."

      ở lúc Thích Ngạo Sương trong lòng phiền loạn, thanh quen thuộc truyền đến lỗ tai Thích Ngọa Sương. Con ngươi của Thích Ngạo Sương chợt phóng đại, cái thanh này, nàngđã nghe qua.

      Là thanh của người ngăn cản mình tầng thứ chín.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :