1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tài Năng Tuyệt Sắc - Vô Tình Bảo Bảo (Full +eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 22: Xem náo nhiệt là xem náo nhiệt

      Thích Ngạo Sương từ từ đứng lên, cúi đầu, thầmthở dài.

      “Này, Thích Ngạo Sương, ngươi thở dài cái lônggì vậy?” Trong đầu truyền tới tiếng của Trường .

      “Ta chỉ thở dài vì sao lòng người lại phức tạp như thế.” Thích Ngạo Sương nhàng trả lời.

      “Con người là loại động vật rất phức tạp rấtcực đoan. Con người có mặt tốt đẹp nhất, cũng có mặt xấu xí nhất. Đây là chuyện bình thườngthôi.” Lúc này, Trường thay đổi giọngđiệu năng tùy tiện lúc trước, nghiêm túckhác thường.

      “Hả? Con người là cực đoan nhất…” Thích Ngạo Sương lẩm bẩm, nhắc lại lời TrườngKhông.

      “Đừng nương tay với những thứ xấu xí tồi tệ. Còn đối với những thứ tốt đẹp nên quý trọng.” Chợt, giọng Thiên hơi lãnh khốc, trầm xuống, “Có câu rằng nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình. Bây giờ giết hai người kia được rồi đấy.” Lúc này, lời TrườngKhông lại nhàng như ăn bữa cơm vậy.

      “Hả? Tiểu tử, ngờ ngươi ác vậy đấy.Ngươi phải chỉ là đứa bé à?” ThíchNgạo Sương từ từ tới bên bờ, trao đổi trong đầu với Trường .

      “Làm ơn ! Ta trưởng thành rồi. Tuy mớilớn nhưng còn là trẻ con nữa. Còn nữa,trong đầu ta có ký ức được truyền lại. Ta hiểukhá loại động vật phức tạp là con người này đấy.” Trường phản bác đầy khó chịu.

      “Ừ. Được được, ngươi là người lớn.” Thích Ngạo Sương cười nhạt, tới bên bờ, ngẩng đầu nhìn Tây Mễ và Lan Ni.

      Tây Mễ và Lan Ni đưa lưng về phía Thích NgạoSương nhưng dư quang nơi khóe mắt vẫn nhìn nàng chằm chằm.

      “Chậc chậc, tảng nào mới là con đường chính xác đây?” Thích Ngạo Sương đứng bên bờ, nhìn đầm lầy đầy phiền não, dường như chưa biếtđược nên lên tảng đá nào.

      Lòng Tây Mễ và Lan Ni căng thẳng. Nếu ThíchNgạo Sương chọn đúng đường, tự té xuống cũng tốt. Nếu chọn đúng đường vậy thìđánh lén , để té xuống.

      “Thôi, đoán đại vậy.” Thích Ngạo Sương lẩmbẩm, điểm mũi chân, sau đó bay đến tảng đá cách xa chỗ Tây Mễ và Lan Ni lắm.

      “A….!!!” Thích Ngạo Sương kêu lên, thân thể lay động.

      Trong mắt Tây Mễ và Lan Ni lên kích động, như muốn kêu thành tiếng.

      Nhưng Thích Ngạo Sương quơ quơ hai tay, rồi lại ổn định thân thể, sau đó thở dài: “Hô —- nguy hiểm quá. Xem ra mình là may, đúng rồi.”

      Quả nhiên, tảng đá dưới chân Thích Ngạo Sương vẫn đứng vững ở đó, lay động chút nào.

      Mắt Tây Mễ và Lan Ni trầm xuống đầy thấtvọng. Sau đó hai người liếc nhìn nhau, gật đầu, chuẩn bị ra tay. Dáng vẻ hô to gọi của Thích Ngạo Sương cho thấy rằng ràng nàngdựa vào vận may mới có thể dẫm lên tảng đá . vậy cũng đủ thực lực đểvượt qua đầm lầy này.

      Vậy mà, bỗng nhiên Thích Ngạo Sương lại quaylại nhìn hai người dời mắt.

      Tây Mễ và Lan Ni cũng nhìn thấy ánh mắt củaThích Ngạo Sương. Thấy nàng đứng đó khôngđộng, cứ như vậy mà nhìn bọn họ trong lòng bối rối. Chẳng lẽ Thích Ngạo Sương nhìn ra được cái gì rồi?

      “Hai vị, có phải thấy thất vọng khi ta té xuống ?” khuôn mặt tuấn mỹ củaThích Ngạo Sương là nụ cười vô cùng đẹp.

      Mặt hai người biến sắc, vẻ mặt tự nhiên.

      “Ta thấy hơi lạ. Ta với ngươi thù khôngoán, sao lại muốn mạng của ta?” Thích Ngạo Sương nhìn Lan Ni đầy nghi ngờ, vuốt cằm, khó hiểu mà hỏi.

      Thích Ngạo Sương vừa dứt lời sắc mặt của Lan Ni và Tây Mễ hết sức đặc sắc.

      “Hừ! Ngươi phát cần nóinhiều nữa, chết .” Tây Mễ cười lạnh. Vừarồi thấy Thích Ngạo Sương đoán xem tảng đá nào là để dẫm lên, gặp may được tảngđá , trong lòng đinh ninh thực lực của nàng kém hơn , tuyệt đối phải là đối thủ của . Nếu vậy, bước lên đầm lầythì còn cần gì phải giả vờ nữa? Sao có thểngờ Thích Ngạo Sương đánh lạc hướnghắn.

      “Có chết cũng phải ràng chứ.” Thích NgạoSương bĩu môi, nhìn Lan Ni. Nàng muốn nóitrước khi chết Lan Ni và Tây Mễ phải chonàng biết lý do vì sao lại nhắm vào nàng. Nhưnglời này vào tai hai người kia lại có ý khác.Nó giống như lời trăn trối của nàng vậy.

      “Ngươi cần biết.” Lan Ni lại chuyện mất mặt của mình, càng muốn đểTây Mễ bên cạnh biết. kiêu ngạo của nàngkhông cho phép nàng ra.

      “Chậc, vậy đáng tiếc.” Thích NgạoSương thở dài. Nàng thấy được sát ý nồngđậm trong mắt hai người kia. Đối phương có lòng dạ độc ác như thế mình cần gì phải nhântừ với bọn họ?

      chết !” Tây Mễ cười lạnh, gương mặt tuấn biến dạng. quát khẽ, trong tay cómột ngọn lửa . Đột nhiên phóng về phíaThích Ngạo Sương. Ngọn lửa lớn dần trongkhông trung, sau đó biến thành vô số mũi tên lửađánh về phía nàng. Mũi tên lửa ngập trời hoàntoàn chặn mọi đường lui của nàng.

      Đáy mắt Lan Ni cũng lên ánh sáng độc ác cay nghiệt, tay cũng hoạt động. Ma pháp côngkích trực tiếp vào tảng đá dưới chân Thích NgạoSương. Khóe miệng nàng ta cong lên, tựa như có thể tưởng tượng ra cảnh Thích Ngạo Sương bịđánh khỏi tảng đá, rơi vào nước đục rồi bị ăn mòn đến còn hình dạng ban đầu.

      Tây Mễ cũng cười lạnh đầy độc ác, khẽ hí mắt,đắc chí nhìn màn trước mặt. Nhưng chỉchớp mắt cái rồi mở ra bị cảnh tượngtrước mắt khiến cho ngây ngẩn. Mũi tên bằng lửa ngập trời rơi xuống, đánh tung bọt nước đục lên xung quanh. Lan Ni cũng đánh chìm tảng đáThích Ngạo Sương đứng nhưng đó có bóng dáng của nàng! Càng có tiếng kêuthảm thiết như bọn tưởng!

      “Ngươi nhìn đâu đấy?” Chợt, giọng đầy thần bí của Thích Ngạo Sương vang lên bên tai Tây Mễ.

      Ngay sau đó, Tây Mễ cảm thấy cổ mình hơi nhột. đưa tay ra sờ thấy dinh dính. Sau đó là màu đỏ của máu bay đầy trời.

      là cơn mưa máu xinh đẹp….

      Đây là cảm nhận cuối cùng của Tây Mễ.

      Sau đó thân thể Tây Mễ mềm nhũn, lộ ra gươngmặt lạnh lùng của Thích Ngạo Sương ở sau lưng.

      Lúc này, Lan Ni có cảm giác máu ngườimình lạnh , rồi đông lại.

      Chết! Tây Mễ chết rồi!

      Cứ có sức chống lại mà chết như thế!

      Mới vừa rồi còn chuyện với mình, bây giờ biến thành thi thể dần mất độấm! Thân thể Tây Mễ mềm nhũn, trượt vào trong nước. Tiếng ăn mòn vang lên đầy hưng phấn. mùi gay mũi lan tỏa trong trung.

      Người Lan Ni cứng đờ, đầu óc thể hoạtđộng được, cứ như vậy mà nhìn khuôn mặt lạnhlùng của Thích Ngạo Sương đầy sững sờ.

      “Gương mặt mỹ lệ kia mà bị nước đục này ăn mòn ra sao nhỉ?” Thích Ngạo Sương hạ mi mắt, nhìn chủy thủ còn vương máu trong taymình, cười khẽ, hỏi. đầm lầy, sử dụng mapháp là chuyện rất nguy hiểm. Cho nên rấtnhiều người vượt qua nơi này mà dùng ma pháp. Thích Ngạo Sương cười. Ở nơi này,người tinh thông thuật ám sát như nàng, dườngnhư có lợi thế rất lớn.

      !!!” Rốt cuộc, Lan Ni phụchồi tinh thần, lắc mạnh đầu, nhìn Thích Ngạo Sương cười lạnh và thanh chủy thủ trongtay nàng, vô cùng hoảng sợ.

      cái gì? Vừa nãy ta hỏi ngươi sao lạimuốn giết ta ngươi chịu trả lời.” Thích Ngạo Sương thở dài đầy tiếc nuối.

      “Ta , ta , đệ muốn biết gì ta .” Trong lòng Lan Ni vô cùng sợ hãi. Thiếu niên tóc đỏ trước mặt giết Tây Mễ rồi mà mặt vẫn là nụ cười mê hoặc trí mạng như thế. Quá đáng sợ. Hơi thở lạnh lẽo tỏa ra từ người thiếu niên này đáng sợ! muốn chết! Nàng muốn chết!

      “Muộn rồi. Bây giờ ta muốn biết nữa.”Thích Ngạo Sương nhún vai, đầy bất đắc dĩ.

      “Đừng giết ta, đừng giết ta. Chuyện gì ta cũngđồng ý với đệ. Đệ muốn ta làm gì cũng được.”Trong đôi mắt xinh đẹp của Lan Ni dâng lên hơinước, dáng vẻ như hoa lê đẫm mưa khiến người ta thương. Những lời này, là nam nhân đềuhiểu. Chỉ cần có thể cho nàng sống nàng có thể bán tôn nghiêm và thân thể của mình.

      Đáy mắt Thích Ngạo Sương lên tia chánghét. Lần đầu tiên nhìn thấy nàng nàng vôcùng vênh váo tự đắc, nhưng bây giờ lại thànhra thế này. Rất nhiều nam nhân thích nữ nhân bề ngoài xinh đẹp nhưng có nội hàm thế này sao?

      khi Thích Ngạo Sương im lặng tay phảiLan Ni khẽ động, từ từ xé nát quyển trục truyền tống mà học viện đưa. Phải nhanh rời khỏi đây thôi.

      “Hừ!” Thích Ngạo Sương hừ lạnh, giơ tay lên, ngọn gió sắc bén bắn về phía Lan Ni đangtừ từ biến mất.

      Lan Ni kêu thảm tiếng nhưng vẫn biến mất.

      “Ôi mẹ nó! Nữ nhân kia cứ như vậy mà chạy được à?” Trường nhảy khỏi người Thích Ngạo Sương, hô to gọi .

      phải ngươi thích mỹ nữ à? Nữ nhân vừarồi cũng là mỹ nữ đấy.” Thích Ngạo Sương trêu.

      “Cắt! Tiểu gia ta phải có mắt. Loại nữ nhân này uổng có vẻ ngoài xinh đẹp mà lạicực kỳ nông cạn.” Trường phản bác đầykhinh thường. Từ khi nữ nhân kia chuyệnvới nam nhân kia, rồi sát ý của nàng dành choThích Ngạo Sương khiến Trường cảmthấy ghê tởm.

      Thích Ngạo Sương cười, xoay người bay về bờ, tay đột nhiên công kích về phía tảng đá Lan Ni và Tây Mễ vừa đứng, đánh nó chìm xuống.Tất cả rơi vào nước, bị ăn mòn còn gì, để lại chút dấu vết nào.

      “Nữ nhân kia chạy mất rồi! Lần này rắc rốirồi đây.” Trường nhảy đất, đầylo lắng, “Với tính tình độc ác của nàng ta, tuyệt đối nàng ta từ bỏ ý đồ. chừngcòn tìm nhiều nam nhân ngu ngốc hơn nữa tớitìm ngươi gây rắc rối đấy. Nàng còn có thể chuyện này cho người khác biết nữa. Ngươi cứ như vậy mà thả nàng à?! Họa lớn rồi đó, họalớn rồi đó!”

      đâu.” Thích Ngạo Sương cười nhạt, căng thẳng chút nào. “Chuyện này là bọnhọ làm trước. Chắc chắn nàng ta dám nóichuyện ngày hôm nay ra đâu. Còn nữa, ai ta cứ như thế mà thả nàng ?”

      “Có ý gì?” Trường gật gù đắc chí, nóiđầy nghi ngờ, “Ngươi đánh chết nàng.”

      “Lúc đó chết, có nghĩa sau này chết.” Khóe miệng Thích Ngạo Sương cong lên, nở nụ cười tà mị. Trường nổida gà. Sao lúc này lại thấy tuy Thích NgạoSương cười nhưng lại rất lạnh nhỉ? Chuyện này là sao?

      “Có ý gì?” Trường tò mò muốn chết, dĩnhiên là ngừng hỏi tới.

      phải nàng ta quan tâm tới gương mặt nhất sao? phải là nàng ta dựa vào khuônmặt đó mà khoe khoang sao?” Thích Ngạo Sương chút để ý, “Đến khi nàng ta trở thành Bao Công, biết có còn nhiều nam nhân vây xung quanh .”

      “Nghĩa là sao?” Trường càng sốt ruột,suýt nữa muốn nhảy lên bóp cổ Thích NgạoSương. Nàng cái gì nghe hiểu, “Bao Công là gì?”

      “Là người mặt đen như than.” Thích Ngạo Sương miễn cưỡng , “Trước khi nàng , ta đánh luồng gió vào người nàng, thuận tiện giấu chút bí mật trong đó. Thứ đó sẽtừ từ chảy tới toàn thân nàng. Tới lúc đó chỉ mặt mà da toàn thân biến thànhmàu đen.”

      “Ôi mẹ nó! Tiểu tử ngươi còn ác hơn tiểu gia nữa! Tiểu gia chỉ muốn giết nàng ta, tiểu tử ngươi lại đánh vào xương sườn mềm của nàng ta như thế. Tốt, rất tốt, vô cùng tốt! Tiểu gia ta thích ngươi. Sau này ngươi hãy theo tiểu gia,tiểu gia bảo vệ ngươi.” Trường gậtmạnh đầu, hưng phấn khác thường mà .

      nhảm ít thôi. Vào thôi, biết được chútmanh mối rồi, tiếp tục thôi.” Thích Ngạo Sương níu lấy Trường , đẩy vào lòng mình.Trường tự động tiến vào thân thể ThíchNgạo Sương.

      “Được. Nhanh làm cho xong chuyện của ngươirồi chúng ta tìm nữ nhân kia, xem náo nhiệt làxem náo nhiệt.” Trường vẫn còn hưngphấn.

      Nhiều chuyện! Sắc! Bỏ đá xuống giếng! Nhữngđiểm này của Trường khiến Thích NgạoSương rất khó tưởng tượng ra là nguyên tốthuần khiết trong lời đồn.

      Tìm góc yên tĩnh, ngồi xếp bằng xuống,Thích Ngạo Sương ngộ ra được nhiều điều. Lúc này, nàng từ từ nhắm mắt lại, thử đem mình hòanhập vào khoảng trời đất này.

      Bốn phía tối lại, tất cả đều rơi vào yên lặng.

      Trong trời đất, tất cả đều biến mất, chỉ còn lạibóng tối. Gió, luồng gió nhàng mềm mạitừ từ thổi qua, phất lên mặt Thích Ngạo Sương,phất lên tóc nàng sau đó từ từ về phía trước.Thích Ngạo Sương nhắm mắt lại cảm nhận luồng gió xa, ý thức từ từ theo sau.

      Dần dần, phía trước có chút ánh sáng. Tiếp tục tới càng ngày càng sáng. Xung quanh chợt sáng lên. Tất cả đều khắc sâu vào đầu Thích Ngạo Sương. Bong bóng đầm lầy, tảng đá trôi lơ lửng đó, giả giả , giả giả…

      Rắc rắc…Tiếng động vang lên, ý thức của ThíchNgạo Sương tiếp tục về phía trước. Chíp bông? Chíp bông bơi lên đầy vui sướngtrong đầm lầy, quấy rầy mấy học viên kia. Bọnhọ khổ thể tả, vừa phải tìm hiểu tảng đá, vừa phải đề phòng chíp bông tập kích. Trong đó có đệ tử băng chặt tay, đầu đầy mồ hôi lại.Chắc người vừa bị chíp bông tập kích, phát ra tiếng kêu thảm là .

      Ý thức của Thích Ngạo Sương lại về phíatrước, thấy bóng dáng thoải mái. Đó là KiềuNạp Sâm. chút lại dừng chút,thời gian dừng lại nhiều, rất nhanh tìmđược tảng đá có thể đặt chân lên.

      Tiếp tục về phía trước thấy bóng dángkhác. Tốc độ của nhanh hơn Kiều Nạp Sâmnhiều.

      Địch Thản Tư?

      Ý thức của Thích Ngạo Sương dừng lại, cảmnhận Địch Thản Tư đằng trước.

      Chợt, Địch Thản Tư dừng lại, từ từ quay lại, nhìn phía sau, động đậy.

      Sao vậy? Thích Ngạo Sương nghi ngờ, sao ĐịchThản Tư lại đột nhiên dừng lại?

      Ngay sau đó, khuôn mặt tuấn của Địch Thản Tư lên nụ cười, cứ như thế mà cườivới khoảng phía sau.

      “Đệ tệ.” Địch Thản Tư nhàng nóimấy chữ này với khoảng sau lưng. cười nhàn nhạt, xoay người, nhanh về phíatrước.

      Thích Ngạo Sương sửng sốt.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương thứ 23: Người đàn ông này, là ai?

      Thích Ngạo Sương sửng sốt.

      Ngươi, tệ.

      Địch Thản Tư những lời này là có ý gì?

      Thích Ngạo Sương kinh hãi thôi! ĐịchThản Tư lại có thể cảm thấy ý thức của mình?!Làm sao có thể? Nhưng ở trước mắt. Địch Thản Tư người này. . . . . . Thực lực quả nhiên sâu lường được. ( phải đâu ạ. ta biết tỷ là nữ đâu).

      Mí mắt của Thích Ngạo Sương có chút rungrung, phục hồi tinh thần.

      Chậm rãi mở mắt ra, hít hơi sâu sau đó,đứng dậy, thản nhiên đến bên bờ sông. Mớivừa rồi nàng hiểu được tất cả nham thạchtrong ao đầm, đâu là thực, đâu là hư.

      Thích Ngạo Sương tung người nhàng nhảy cái, vững vàng đứng ở khối nham thạch nổi lên cách bờ xa, dừng lại phút nào cả, nhanh chóng lao tới phía trước.Bóng dáng dần dần mất hút trong màn chướngkhí dày đặc.

      Khi thấy Thích Ngạo Sương nhanh chóng đuổi mấy người kia, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Thích Ngạo Sương. Thích Ngạo Sươngnhanh chóng nhảy lên những khối nham thạchđó, do dự cũng hề dừng lại, đảo mắt liền bỏ rơi bọn họ ở phía sau. Chíp Bông mở to đôi mắt ti hí của mình nhìn Thích NgạoSương rời , chỉ là hơi do dự chút, liền bơi theo.

      Cái khác mấy học sinh thấy thế trong lòng thở phào nhõm, quái thú đáng sợ kia tập kích bọn họ, bọn họ nhõm rất nhiều. Chỉlà, thiếu niên tóc đỏ kia phải thảm thôi. Mọi người trong lòng đều nghĩ như vậy.

      Nhưng màn tiếp theo làm cho bọn họ kinh ngạc là quái thú đáng sợ trong mắt bọn họ cótấn công Thích Ngạo Sương, mà là vui sướngbơi ở bên cạnh . Bơi ngay theo sát bên ngườiThích Ngạo Sương, lại hoàn toàn có ý muốn công kích. Thậm chí còn muốn kết tìnhhữu nghị.
      "Đây là chuyện gì xảy ra?" người trong đám học sinh kia kinh ngạc nhìn bóng dáng đangdần xa của Thích Ngạo Sương và Chíp Bông, trăm mối nghi ngờ vẫn có cách giải thích được.

      Những người khác mặt cũng toàn ngờ vực.

      "Người thiếu niên kia, là hắc mã của năm nay.Các ngươi nhìn tốc độ di chuyển của thấy thế nào?" Lúc này, học viên Ma Tộc kia mới lêntiếng.
      "Rất nhanh. Thậm chí so với Kiều Nạp Sâm cònnhanh hơn." người học sinh khác trả lời.

      " ra là cái gì?" Học sinh Ma Tộc kia lại khạc ra câu như thế
      Những người khác sắc mặt rốt cuộc thay đổi, mọi người hai mặt nhìn nhau, trong mắt thấy được những tia kinh ngạc
      "Người này, thực lực rất mạnh." Học sinh Ma Tộc chậm rãi đưa ra câu kết luận.
      "Coi như rất mạnh, nhưng thái độ của quái thú kia cũng quá kì quái! cùng Địch Thản Tư hay Kiều Nạp Sâm là ví nó bị thua tay hai người bọn họ, cho nên né tránh hai người bọn họ. Nhưng tiểu tử tóc đỏ này,quái thú kia tại sao né tránh? Ngược lạinghênh đón? Thậm chí, thậm chí. . . . . . Câu nóikế tiếp của người này giám ra. Nhưngtrong lòng mọi người ai cũng hiểu . Quái thú kia thậm chí có ý muốn lấy lòng.

      Thiếu niên tóc đỏ đó, thực lực mạnh hơn so với Kiều Nạp Sâm và Địch Thản Tư? ? ?

      thể nào!

      Mọi người lập tức phủ nhận ý tưởng ngu ngốc đó.

      Nhưng quái thú kia vui sướng theo bên cạnh giải thích thế nào đây?

      "Đừng suy nghĩ, thừa dịp tại chạy nhanhqua đây ." Nam tử Ma Tộc lên tiếng mọi người mới sực tỉnh ra.

      "Đúng rồi" nam tử cầm ngọn thương trêntay lập tức gật đầu đáp lời. Quái thú kia đáng sợ. Có tấn công thế nào cũng chết. Coi như nửa chết nửa sống, nhưng vừa tiếp xúc với ao đầm này là lập tức lại mạnh mẽ như thường
      Lúc này Thích Ngạo Sương vẫn còn tiếp tụcchạy về phía trước.

      "Thầm ? ! ?" Chíp Bông mực bơi bên cạnh Thích Ngạo Sương gọi bi bô.
      "Chíp Bông hỏi ngươi ngươi là làm sao tìm đượcnhững nham thạch chịu đựng được sức nặng? ngươi cư nhiên lợi hại như vậy."Trường tức thời phiên dịch.

      " Ta tự có cách." Thích Ngạo Sương lạnh nhạt , tiếp ngẩng đầu nhìn về phía trước, cau mày,"Cái này ao đầm đến cùng lớn bao nhiêu, còncần bao lâu?"

      " ~~~ thầm !" Chíp Bông phe phẩy cái đuôi.

      " Với tốc độ của ngươi gì cũng phải hơnmột ngày." Trường ngáp cái, "Mệtquá, ta ngủ, ngươi cứ tiếp tiếp tục ."

      "Thầm ~~~" Chíp Bông nhàng thầm thìhai tiếng, sau đó cái đầu to lớn bắt đầu lặnxuống.

      "Chíp Bông cũng muốn về nhà nghỉ ngơi."Trường giọng thầm tiếng, sauđó thanh càng ngày càng , "Nhà của ,ở phía dưới ao đầm. . . . . ."

      Hơn ngày? Thích Ngạo Sương khẽ cau mày.Nếu như ngừng nghỉ cũng mất hơn ngày, cái ao đầm này rốt cuộc lớn đến baonhiêu? Ý nghĩ này vừa xẹt qua, nàng chỉ cảmthấy Địch Thản Tư trước đó qua đây cũng mất hơn ngày. như vậy những người khácsẽ cần nhiều thời gian hơn rồi.

      Tại nơi khắc nghiệt như vậy mà phải kiên trì nhiều ngày, còn phải phòng bị cái tên Chíp Bông đáng sợ đó tập kích, quả phải chuyện dễ dàng. chỉ là khảo nghiệm tren thânthể, còn có tinh thần . Có thể còn sốngthông qua người nơi này quả nhiên đều phải là người bình thường.

      Thích Ngạo Sương vẫn phía trước, trước mặthiện ra cái bóng mơ hồ, cũng là người quen của Thích Ngạo Sương.

      Là Kiều Nạp Sâm .

      Thích Ngạo Sương đứng lại, nhìn Kiều Nạp Sâmphía trước đứng ở khối nổi nhamthạch nổi lên, cũng có làm gì, chỉ hơi hơi dừng lại sau đó quyết định bước lên, mượn lực nhảy đến tảng đá tiếp theo. Thích Ngạo Sươngsuy nghĩ chút, lên, chỉ là theo phía sau.

      Nhưng là Kiều Nạp Sâm cũng rất mau nhậnra tình huống phía sau lưng, quay đầu híp mắt nhìn về phía sau. Sau khi thấy bóng dáng củaThích Ngạo Sương kích động hô to: "ThíchNgạo Sương, có phải là ngươi hay ? Thích Ngạo Sương!"

      Thích Ngạo Sương bất đắc dĩ, bĩu môi, đến trước mặt
      "Ha ha, Thích Ngạo Sương, ta biết ngay ngươicó thể mà. Chỉ là. . . . . ." Kiều Nạp Sâm chợtcau mày, nghi hoặc nhìn Thích Ngạo Sương, sau đó đột nhiên há to mồm, kinh ngạc , "Khôngphải chứ, tốc độ của ngươi so với ta còn nhanhơn! Lên đường sau ta , nhưng bây giờ vượtqua ta."

      "Vận số tốt mà thôi." Thích Ngạo Sương nhìnthấy dáng vẻ kinh ngạc kia của Kiều Nạp Sâm , qua loa , "Chỉ là ta đúng lúc có thể cảm thấyđược nham thạch này cái nào thực, cái nào giả,cho nên may mắn nhanh chút."

      "A, vậy sao?" Kiều Nạp Sâm vuốt cằm củamình nghẹo đầu nhìn Thích Ngạo Sương, nháymắt cũng biết suy nghĩ gì.

      "Tốt lắm, thôi, nhanh chóng thông qua nơi này ." Thích Ngạo Sương nhìn thấy Kiều Nạp Sâm vẫn còn sững sờ lên tiếng nhắc nhở.

      "A ~ được." Kiều Nạp Sâm gật đầu, bỗng nhiên lại cau mày nghiêm túc hỏi, "Ngươi có thể cảm giác được những nham thạch này đâu là thực , cả tốc độ của ngươi cũng mau hơn ta đúng ?"

      Thích Ngạo Sương biết Kiều NạpSâm hỏi như vậy là có ý gì, nhưng nhìn bộ dạng Kiều Nạp Sâm nghiêm túc như vậy, cũng đànhphải gật đầu cái.

      "Vậy rất tốt, ngươi chỉ ta ! , tốc độ ngươi mau hơn. Ngươi vừa vừa thuận tiện chỉ cho ta con đường khác, như vậy tương đối maunha." Kiều Nạp Sâm nghiêm túc khác thườngmà ra câu như vậy.

      Thích Ngạo Sương giựt giựt khóe miệng, chưa từng thấy qua người nào lời vô sỉ mà lại mang vẻ mặt nghiêm túc như thế cả.

      "Chính ngươi tự mà ." Thích Ngạo Sương tứcgiận bỏ câu, về phía trước.

      "A! Chớ có , đợi ta chút a. mìnhngươi rất tịch mịch, cái này ao đầm lớn vôcùng. Rất tịch mịch a ~ rất độc a ~ rất trống rỗng a~, cho nên chúng ta cùng , dọc theo đường có thể chuyện với nhau." Kiều NạpSâm ở phía sau liên tục ngừng kêu lên.
      "Ta tịch mịch cũng chẳng độc!" Thích Ngạo Sương có chút hào khí lại có chút buồn cười phản bác, " thôi, sợ ngươi, đừng như Đường Tăng thế, muốn cùng ."

      "Đường Tăng, là ai vậy? Có giống như ta, ngọcthụ lâm phong, tác phong nhanh nhẹn, cũng là mỹ nam sao?" Kiều Nạp Sâm mong đợi nhìnThích Ngạo Sương, tràng.

      Thích Ngạo Sương im lặng, giờ phút này tronglòng chỉ có ý niệm, đó chính là muốn nhìn mặt tên này. Vì vậy im lặng lêntiếng lao tới phía trước.

      "Chờ ta chút!" Kiều Nạp Sâm cũng mau chóng đuổi theo.

      Hai người cứ như vậy trước sau lao tớiphía trước.

      "Thích Ngạo Sương, , ngươi cho ta cảm giác rất giống. Kết quả ta nhìn lầm người, ngươi là người thứ hai có thể thông qua tầng thứ tám ngay lần đầu tiên khảo nghiệm đấy." Kiều Nạp Sâm theo phía sau Thích Ngạo Sương vẫn còn ở liến thoắng ngừng.

      "Người thứ nhất là Địch Thản Tư chứ gì?" Thích Ngạo Sương tùy ý phối hợp Kiều Nạp Sâm hỏi. ràng Kiều Nạp Sâm ra những thứ nàyđương nhiên là muốn nàng lên tiếng hỏi người đầu tiên là ai.

      "Đúng, coi như là vậy. Chỉ là, tại môn phái của ngươi trước đây, còn có người cũng là lần đầutham gia mà có thể thông qua tầng thứ tám. Nhưng là sau lại bị học viện khai trừ, khôngđược coi là học sinh của học viện, ghi chép về dĩ nhiên cũng có." Kiều NạpSâm lười biếng đáp trả, chút để ý , " ra , ở trong lòng của các học sinh,người kia mới chính là thần tượng của họ. Chỉ là học viện cấm cho nhắc tới mà thôi."
      ( Xin mọi người chú ý đến cái nhân vật vừađược nhắc đến, là ai đây? Là người rất quantrọng đó nha)

      "Hả?" Thích Ngạo Sương nghe Kiều NạpSâm vừa như thế, ngược lại hứng thú, "Tạisao bị khai trừ ? học ma pháp cấm chú gì hả?"

      "Bởi vì thiếu chút nữa phá hủy tháp ngôisao, đả thương viện trưởng còn có mấy vị trưởng lão. Kinh thế hãi tục chứ? Đoạn này lịch sử bi thống này, ở trong trường học nghiêm cấm nhắc tới. Cho nên sau này người biết càng ngàycàng ít." Kiều Nạp Sâm khẽ hí mắt, ánh mắt có chút mông lung, hình như nhớ lại cái gì.

      "Ngươi thấy được sao?" Thích Ngạo Sương nhíu mày mà hỏi.

      " có, khi đó ta còn là học sinh mới. Ta chỉ thấy cảnh tượng sau khi chuyện xảy ra. Viện trưởng cùng các Trưởng lão mọi người nửa chết nửa sống, tháp ngôi sao lảo đảo muốn ngã, xung quanh tháp đổ nát đến thê lương." Kiều NạpSâm nhún vai, hình như đáng tiếc nhìn thấy cảnh tượng chiến đấu lúc đó.

      "Ta muốn hỏi ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"Thích Ngạo Sương chợt nhớ tới cái vấn đề.

      " cần hỏi số tuổi của ta. Số tuổi của namnhân là bí mật." Kiều Nạp Sâm giảo hoạt cười,làm thế nào cũng chịu tuổi của hắnrồi.

      "Lão nam nhân. . . . . ." Thích Ngạo Sương thậtthấp thầm câu.

      "Ta đây gọi là thành thục! Thành thục! Ngươihiểu ?" Kiều Nạp Sâm lỗ tai rất thính, lậptức nghe được Thích Ngạo Sương những lờinày, liên tục ngừng phản bác.

      đánh khai, Thích Ngạo Sương trầm mặc, như vậy có thể thấy được tuổi thọ của người này, tuyệt đối phải là nam hài cườinhư mặt trời, mà là người cao thâm khólường. Chỉ là, cũng kỳ quái, cái thế giới này chính là nơi kì diệu. Theo tu hành, thân thể tự nhiên cũng cường hãn đến trình độ nào đó, già yếu . Thanh xuân vĩnh viễn ở lại, số tuổi tự nhiên cũng nhìn ra được
      Trưa ngày thứ hai, Thích Ngạo Sương và KiềuNạp Sâm thành công lướt qua ao đầm, thông qua tầng thứ tám của thí luyện. Địch Thản Tư sớm rời thấy đâu.

      ", về thôi." Kiều Nạp Sâm xé quyển trụcTruyền Tống, lười biếng , "Trở về thôi, mặc dù hơi tiếc nuối. Nhưng mà ta rất thoải mái, lần này thấy mặt của gà mái Lan Ni kia. Thích Ngạo Sương, thôi." Kiều Nạp Sâm xéra Truyền Tống quyển trục, bóng dáng đangchậm rãi biến mất.

      "Ngươi trở về trước , ta tầng thứ chín xem chút." Thích Ngạo Sương nhàng .

      "Cái gì? nên . . . . . ." Kiều NạpSâm biến mất cuối cùng trong cái chớp mắtnghe được lời của Thích Ngạo Sương, sắc mặt chợt đại biến, câu kế tiếp tới khôngkịp xong cũng bị truyền tống ra ngoài.

      Tầng thứ chín, nếu là theo thực lực của Thích Ngạo Sương bây giờ, hẳn là chết thể nghi ngờ a! Tên tiểu tử này, cứ như vậy muốn chết sao? Kiều Nạp Sâm bị truyền tống ra. Trong lòng vừa tức lại lo lắng còn có tia bi thương.

      Truyền tống ra Kiều Nạp Sâm xuất ngay cạnh ddianj phương được chỉ định, nơi đó có các đạo sư thay phiên nhau, tiếp ứng các học sinh ra.
      "Đáng tiếc, đáng tiếc. . . . . ." Kiều Nạp Sâm ývị lắc đầu than thở.

      "Tám sao." Đạo sư bên cạnh rất nhanh liền nhìnđược thành tích của Kiều Nạp Sâm lần thí luyệnnày. Vị đạo sư này biết Kiều Nạp Sâm, nhìnKiều Nạp Sâm ý vị lắc đầu than thở, có chútnghi ngờ , "Kiều Nạp Sâm , ngươi xảy ra chuyện gì sao? Ta còn chưa từng thấy qua ngườinhư ngươi vậy than thở . Chẳng lẽ thiếu chút nữa qua tầng thứ chín?"

      "Được rồi, đừng đùa ta, Lão sư, ngươi cũngkhông phải biết, Địch Thản Tư cũngkhông qua được mà." Kiều Nạp Sâm vẫn lắc đầu than thở, "Ta nhưng tiếc chính là. . . . . ."Lại nửa, Kiều Nạp Sâm lại dừng lại.

      Đáng tiếc cái gì? Mình ở đáng tiếc cái gì? Đángtiếc Thích Ngạo Sương có thực lực nhưvậy nhưng lại tầng thứ chín để chịu chết?

      Phi! Mình mới như vậy trách trờithương dân! Sống chết của người khác cùngmình có quan hệ gì? Mình đáng tiếc cái gì?

      Kiều Nạp Sâm gãi gãi đầu, có chút khổ não nhắm mắt lại. Chợt hiểu mình rốt cuộcđang đáng tiếc cái gì.

      "Đáng tiếc cái gì?" Đạo sư bên cạnh thấy vẻ khổ não của Kiều Nạp Sâm lên tiếng hỏi thăm.
      " có gì, ha ha, có gì ." Kiều NạpSâm cười khan, vội vàng ra.
      "Chờ thí luyện sau khi kết thúc đến ấy tám sao của ngươi." Đạo sư có chút giải thích được biểu kì quái của Kiều Nạp Sâm,nhưng theo trách nhiệm vẫn nhắc nhở .
      " biết." Kiều Nạp Sâm bỏ lại câu liền vội vã chạy lên phía trước .

      Lúc này Thích Ngạo Sương, nhìn sáng ởchỗ cửa ra vào kia, biết đó chính là hướng vàoTầng thứ chín. Tìm góc nghỉ ngơi khôi phục tinhthần trước , sau đó do dự, Thích Ngạo Sương định vào.

      Vào lúc này, chợt truyền tới thanh trong trẻo: "Trở về, nên vào chỗ đó."

      "Người nào?" Thích Ngạo Sương cả kinh tronglòng, đột nhiên ngẩng đầu chung quanh nhìn nhìn lại. Nhưng là chung quanh có bất kỳ người nào. Mà cái thanh kia cũng là trực tiếp vang lên trong đầu nàng.

      "Trở về , ngươi bây giờ, thể vào nơiđó được." Người nọ thanh trong trẻo lần nữavang lên, thanh rất nhàng khoan khoái trong sáng, còn có cỗ sức quyến rũ có cách nào hình dung được.

      "Ngươi, là ai?" Thích Ngạo Sương khẽ cau mày,trong lòng kinh ngạc. Người này là ai? Mìnhhoàn toàn cảm thấy hữu của !Ở nơi này của học viện, phải Địch Thản Tư là số sao? Địch Thản Tư phảingười cường hãn nhất của học viện sao?

      Như vậy, bây giờ cùng mình chuyện là ai đây? Thực lực của người này sợ rằng vượt quá mức bình thường. Bởi vì Thích Ngạo Sương hoàn toàn cảm thấy hữu của , cảm thấy là ở nơi nào chuyện với mình.

      Thanh dễ nghe đó là của ai?
      Tại sao chính mình có cỗ cảm giác quen thuộc đến như vậy?

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương thứ 24 :
      Da mặt của ngươi là dày.
      "Ngươi là ai?" Thích Ngạo Sương đứng tại chỗkhẽ cau mày trầm giọng hỏi.

      "Trở về thôi, ngươi bây giờ vẫn thểtiến vào Tầng thứ chín được." Thanh kia có trả lời vấn đề của Thích Ngạo Sương , mà là tiếp tục khuyên lơn Thích Ngạo Sương.

      Thích Ngạo Sương cau mày, hướng nơi thanh phát ra mà bước tới, nhưng là cỗ lực lượng vô hình đem nàng nhàng đẩy ra, để cho nàng cách nào tới nửa bước rồi.

      Thích Ngạo Sương thử mấy lần đều là kết quảnhư thế. Rốt cuộc bỏ qua tiếp tục muốn về phía Tầng thứ chín. Chủ nhân của thanh này mặc dù ngăn cản mình, nhưng có thể khẳng định người này đối với mình có địch ý. Nghĩ tới đây, Thích Ngạo Sương cũng bước thêm nữa, chuẩn bị thối lui.
      "Ngươi là ai?" trước khi Thích Ngạo Sươngchưa từ bỏ ý định hỏi câu.

      "Về sau tự nhiên biết, ngươi ." thanhđó vẫn trong trẻo như thế nhưng chủ nhân củanó vẫn mực lộ diện.
      Thích Ngạo Sương gật đầu cái, móc quyểntrục Truyền Tống xé ra, bạch quang thoáng qua, bóng dáng của Thích Ngạo Sương chậm rãi biếnmất ngay tại chỗ.

      Sau khi Thích Ngạo Sương rời , tại chỗ chậm rãi xuất nam tử áo trắng, đứng lẳng lặng ở nơi đó, tóc dài nhu thuận buông xuốngche trán, khuôn mặt như ngọc mà lại nhàn nhạtưu thương, hai mắt của lại đóng chặt lại,phát ra tiếng thở dài , lập tức biến mất.

      Khi Thích Ngạo Sương ra tới ngoài tháp, có đạo sư ở nơi đó tiếp ứng.

      "Tám sao." Đạo sư kia kinh ngạc khi kiểm tra thành tích của Thích Ngạo Sương, sau khi xong câu đó nhìn Thích Ngạo Sương lâukhông được gì. Học sinh mới, học sinh nàylà học sinh mới, lần đầu tham gia thí luyện cưnhiên là có thể đạt tới tám sao!

      Thích Ngạo Sương ghi danh xong tự mình lấy mấy huy hiệu ngôi sao, liền xoay người rời , nhưng trong lòng mực nghi ngờ thanhsau cùng đó là của ai? Người nam nhân kia, rốtcuộc là người nào?

      Thích Ngạo Sương trở lại túc xá, lại thấy trong túc xá có ai, hiển nhiên Vi Ân Tư vẫnchưa về. Lần này thí luyện ước chừng trong thờigian 1 tháng, mà thí luyện hoàn thành còn phảitham gia tỷ thí. Đó là thời điểm hai tháng sau thí luyện. Cho nên an bài thế này là bởi vì có họcsinh khó tránh khỏi bị thương trong đợt thíluyện vừa rồi, hai tháng này là thời gian khiếnhọc sinh chuẩn bị đầy đủ hơn.

      Ba tháng này học sinh tham gia thí luyện nênkhông phải lên lớp, nên họ tương đối nhàn nhã.Thích Ngạo Sương cả ngày ngâm mình ở thư viện, hoặc là an tĩnh tu hành. Cho đến ngày lúc ăn cơm ở phòng ăn gặp được Kiều Nạp Sâm .

      Thích Ngạo Sương mình ở góc an tĩnh đangăn cơm, khay cơm đặt trước mặt nàng. Thích Ngạo Sương vừa ngẩng đầu liền thấy KiềuNạp Sâm cười híp mắt.

      "Hắc hắc, ta còn tưởng rằng còn cơ hộigặp ngươi nữa." Kiều Nạp Sâm cợt nhã ngồi đối diện Thích Ngạo Sương.

      Thích Ngạo Sương trầm mặc, chỉ là chăm chúăn.
      "Lại , ta rất ngạc nhiên, ngươi vào tầng thứchín mà vẫn an toàn trở ra sao?" Kiều NạpSâm ăn thức ăn, nghi ngờ trừng to mắt mà nhìn Thích Ngạo Sương.

      "Ta ." Thích Ngạo Sương lạnh nhạt .

      "A, khó trách, khó trách, như vậy mới thôngminh. Chỗ đó phải chỗ chúng ta bây giờcó thể . Lần trước ta thiếu chút nữa định bước vào đó." Kiều Nạp Sâm lại còn lòng vẫn còn dáng vẻ sợ hãi, tiếp mặt nặng nề " tầng thứ chín và tầng thứ tám hoàn toàn khác nhau. Mặc dù chỉ là cách tầng, nhưng là chênh lệch này là giống như giữa trời và đất vậy."

      Thích Ngạo Sương trầm mặc, nghe lời củaKiều Nạp Sâm trong lòng có chút phức tạp.

      "Ặc, cái này ngươi ăn sao? Ta thích, chota !" lời Kiều Nạp Sâm rơi xuống, ThíchNgạo Sương quay lại nhìn chút, lại nhìn thấy chân giò hun khói của mình cánh mà bay.
      Thích Ngạo Sương im lặng nhìn Kiều Nạp Sâm,Kiều Nạp Sâm chút nào gọi là cảm thấyngượng ngùng, ngược lại cao hứng ăn.
      " Da mặt của ngươi cũng là dày." Thích Ngạo Sương vui .

      "Ta đây gọi là có lòng tốt." Kiều Nạp Sâm cườihì hì ăn, chợt ngẩng đầu nhìn về phía cửa, sắcmặt có chút quái dị.

      Thích Ngạo Sương quay đầu theo ánh mắt củaKiều Nạp Sâm nhìn thấy người ở cửa cũng cóchút sửng sốt. Mọi người ai cũng biết đấy là Lan Ni, chỉ là mặt Lan Ni cái khăn che mặt. Mọi người ai cũng trầm mặc ăn cơm.
      "Vậy? Gà mẹ hôm nay thế nào lại đeo khăn che mặt? Giả vờ thần bí? Kể từ khi ra khỏi tháp tới nay nàng ta hề quấn lấy Địch Thản Tưnữa, khó tin." Kiều Nạp Sâm híp mắt caumày nhìn Lan Ni bưng cơm ra gócngôi ăn hả hê.
      Thích Ngạo Sương từ chối cho ý kiến, nàng dĩnhiên biết Lan Ni tại sao muốn che mặt. Xem ra ngày đó đòn đánh vào cơ thể nàng ta có tác dụng. Sắc mặt của Lan Ni chắc nổi lên nhiềuchấm đen.

      Kiều Nạp Sâm Tào Tháo, Tào Tháo đến. Mới vừa xong Lan Ni hề theo ĐịchThản Tư nữa, Địch Thản Tư liền xuất ở cửa ra vào căn tin.

      "Này, Địch Thản Tư, bên này." Kiều NạpSâm hô to gọi ngoắc tay với Địch Thản Tư.

      Địch Thản Tư lẳng lặng nhìn bên này cái, liền đem cơm trực tiếp về phía bên này. Ở trong góc Lan Ni ai oán nhìn bên này cái, đối mặt với Kiều Nạp Sâm hả hê cười lạnh, lập tức cúi đầu xuống.

      "Địch Thản Tư, bên này. Chân giò hun khói,ngươi có hay ?" Kiều Nạp Sâm rướn cổ lên hướng khay đồ ăn của Địch Thản Tư.

      Địch Thản Tư ngồi xuống, đặt khay đồ ăn lên bàn, nĩa của Kiều Nạp Sâm liền đâm tới.

      "Cám ơn ngươi." Thích Ngạo Sương nhìn Địch Thản Tư nhàng câu như thế.

      " cần cám ơn." Địch Thản Tư nhàn nhạt trở câu, sau đó bắt đầu trầm mặc ăncơm.

      Kiều Nạp Sâm nhai chân giò hun khói, nháy mắt nhìn Địch Thản Tư trầm mặc, lại nhìn Thích Ngạo Sương bình tĩnh, cực kì ngờvực.

      "Hai người các ngươi có chuyện gì sao?" Kiều Nạp Sâm nháy mắt, tình hình. Hìnhnhư chưa từng thấy qua hai người kia chuyện, cũng chưa từng thấy qua hai người có giao tình gì. Thế nào tại ở giữa hai người này, giống như có chút kỳ quái nha.

      Kiều Nạp Sâm hỏi ra lời này, hai người cũng có đáp lại, đều là trầm mặc ăn cơm ăn canh.

      Cơm nước xong xuôi, Thích Ngạo Sương định rời .

      "Này, Thích Ngạo Sương, cách tỷ thí còn có hơnhai tháng, hơn hai tháng này phải lên lớp, chúng ta ra ngoài dao, thế nào?" Kiều NạpSâm chợt mở miệng giữ lại.

      " ." Thích Ngạo Sương nhàn nhạt nóimột câu.
      "Cùng , ta muốn trở về Cửu Thiên Thành,các ngươi cùng với ta." Địch Thản Tư lúc nàynhẹ nhàng buông cái muỗng xuống, ngẩng đầunhìn Thích Ngạo Sương thản nhiên .

      "Cũng được" Thích Ngạo Sương chỉ có ngắngọn trả lời chữ.

      Kiều Nạp Sâm trợn to hai mắt, nhìn Thích Ngạo Sương chút, lại nhìn Địch Thản Tư mộtchút, mặt của hai người vẫn như cũ khôngcó bất kỳ nét mặt.

      "Buổi sáng ngày mai ở cửa trường học gặpnhau." Địch Thản Tư trầm giọng .

      "Được." Thích Ngạo Sương đồng ý tiếng rồi rời .

      Kiều Nạp Sâm vẫn còn trong kinh ngạc cực độ,nhìn Thích Ngạo Sương xa, lại nhìn ĐịchThản Tư, nghi vấn trong lòng càng lúc càng lớn.

      Địch Thản Tư đứng dậy cũng chậm rãi tớicửa, Kiều Nạp Sâm vội vàng theo ở phía sau, giống như om sòm la lối: "Này, hai người các ngươi biết nhau lúc nào? Lúc nào giao tình tốt như vậy? Tại sao có thể như vậy? rànghắn và ta quan hệ tương đối tốt. Tại sao ta mờihắn có đồng ý, ngươi câu đồng ý? Đây là vì cái gì a~ tại sao a a a?"

      Địch Thản Tư để ý kẻ phía sau là Kiều Nạp Sâm. Địch Thản Tư hiểu, Thích NgạoSương cảm kích mình là vì mình nhắc nhở mới thông qua tầng thứ tám.
      Buổi sáng hôm sau, Thích Ngạo Sương tớicửa trường học, nhìn thấy Địch Thản Tư cùng Kiều Nạp Sâm tại nơi đó chờ.

      "Ngại quá, ta tới chậm." Thích Ngạo Sương chào hỏi.

      ", là chúng ta quá sớm." Địch Thản Tư nhàn nhạt lại.

      Cằm Kiều Nạp Sâm cơ hồ cũng muốn trật khớp.Dùng sức nháy hai mắt của mình, trừng mắt tĐịch Thản Tư , có hay nhìn lầm? Cónghe lầm hay ? Địch Thản Tư lại có thểkhách khí đối với người khác như vậy?

      " thôi." Địch Thản Tư về phía trước.

      "Được" Thích Ngạo Sương gật đầu, theo phíasau. Kiều Nạp Sâm đầy bụng nghi vấn cũng theo phía sau.

      Ba mỹ nam cứ như vậy về phía trước. Ba người bề ngoài đều là xuất sắc như thế, mà ĐịchThản Tư cùng Kiều Nạp Sâm nguyên bản chínhlà nhân vật phong vân trong trường, như vậy càng hấp dẫn người khác.

      Ba người này ở cùng chỗ, quá nổi bật.Tất cả mọi người ở rối rít suy đoán người đangđi cùng Địch Thản Tư và Kiều Nạp Sâm, thiếu niên tóc đỏ ấy là ai. Tại sao phải Lan Ni theo bên cạnh của bọn , mà là mỹ thiếu niên tóc đỏ xa lạ này.
      Ba người dọc theo cầu thang khá dài xuốngdưới.
      "Địch Thản Tư , lần này ta muốn ăn cái gì ăn đúng , còn có. . . . . ." Kiều Nạp Sâm bắtđầu tức tức oa oa .

      Thích Ngạo Sương và Địch Thản Tư trầm mặc.

      "Đúng rồi, Thích Ngạo Sương, ta với ngươi, nhà Địch Thản Tư rất có tiền a. Tỷ tỷ của chính là Cửu Thiên Thành chủ phu nhân,chậc chậc, chúng ta ôm bắp đùi, theo ĐịchThản Tư được nhậu nhẹt ngon lành nha."Kiều Nạp Sâm ra bối cảnh của Địch Thản Tư.
      A, Địch Thản Tư là đệ đệ của Cửu Thiên thành chủ phu nhân.
      "Câm miệng." Địch Thản Tư trầm giọng phun ra hai chữ.

      "Được rồi, được rồi." Kiều Nạp Sâm le lưỡi mộtcái, " thôi thôi. Lần này trở về là bởi vì đạihội tứ thành hay sao?"

      "Đúng" Địch Thản Tư ngắn gọn
      "Cái đại hội nhàm chán đó, đơn giản chỉ là khoe khoang thành của mình thôi, có gì hay đâu."Kiều Nạp Sâm bất đắc dĩ nhún vai, "Chỉ là, nhưng cũng kỳ quái lắm, nếu làmnhư vậy, bốn thành thể có cục diện cânbằng được hậu quả khó lường."

      "Vì giữ vững cân bằng sao?" Thích Ngạo Sương khẽ cau mày lặp lại lời Kiều Nạp Sâm.

      "Đúng vậy a. Mỗi lần đại hội đều như vậy, nhân tài tỷ thí, bảo vật bán đấu giá, dù sao vậtcó thể khoe khoang cũng được đem khoe khoang." Kiều Nạp Sâm nhàm chán nhún vai.

      Bốn thành đều tham gia, như vậy Phá Thiên cùng a Bảo cũng tới rồi hả?

      " rất nhanh cử hành sao?" Thích Ngạo Sương mở miệng hỏi.

      ", là ba tháng sau. Chính là khi chúng ta tỷ thí xong. Ta bây giờ về là chuẩn bị ít chuyện." Địch Thản Tư lúc này lên tiếng.

      "Ồ" Thích Ngạo Sương ồ tiếng sau trầmmặc hẳn, nhưng trong lòng nghĩ đến mình ở ba tháng sau cũng Thiên Bảo thành, để thăm A Bảo chút. Lâu như vậy thấy A Bảo, cũng rất muốn gặp nàng ta.

      Ba người mướn chiếc xe ngựa, hướng CửuThiên thành chạy tới. Dọc theo con đường này, Thích Ngạo Sương thấy cũng khác thế giới bình thường là mấy, chỉ là cái thế giới nàychủng tộc phong phú. Loài người, Ải Nhân, tinh linh, Ma tộc, Tộc đợi chút, tất cả đều tụ tập tại cùng nhau, cũng là ở chung hòa thuận. Cùng thế giới lúc trước bất đồng. Hơn nữa, nơi này thực lực của mọi người so với thế giới kia cường hãn hơn nhiều.
      "Ta đoán gà mẹ Lan Ni đó nhất định cũng đuổi theo." Kiều Nạp Sâm ở trong xe ngựa ăn mấy thứ linh tinh, gật gù hả hê .

      "Ngươi chuyện chết sao?" Địch Thản Tư trầm giọng khạc ra câu.

      " chết! Ngươi cho ta lời nào chínhlà muốn giết của ta!" Kiều Nạp Sâm sùng sục tiếng đem gì đó trong miệng nuốt vào, nghiêm mặt .

      Địch Thản Tư im lặng.

      "Gà mẹ Lan Ni kì quái, thời điểm ở học viện ta luôn thấy nàng ta mang khăn che mặt? Giả vờ thần bí? thể nào. Học viện có người nào biết diện mạo của nàng đâu."Kiều Nạp Sâm trăm mối nghi ngờ vẫn cócách giải, vuốt cằm của mình lầm bầm lầu bầu .

      Thích Ngạo Sương nhắm mắt lại , mặcdù việc đó nàng là nhất.

      "Chẳng lẽ là khuôn mặt nàng ta vốn kiêu ngạo lại bị vấn đề gì, cho nên muốn tạm thời che lại?"Kiều Nạp Sâm cau mày suy đoán.
      "Ngươi có thể bớt bát quái chút haykhông?" Thích Ngạo Sương lắc đầu bất đắc dĩnói.

      "Vậy làm sao có thể? Ngươi quên lời của ta rồihả ?" Kiều Nạp Sâm cười hắc hắc , "Nàng ta khó chịu ta liền rất sảng khoái ."

      Thích Ngạo Sương mắt trợn trắng, . Cái lão nam nhân bát quái này, hết nổi luôn.
      Dọc theo đường , chút dừng chút, tiếp vô cùng chậm, đều là bởi vì Kiều Nạp Sâm bận rộn, hoặc là mua cái này, hoặc là ăn cái đó.

      Ba người cuối cùng tới Cửu Thiên thành,nhưng là qua bảy ngày.

      Phủ của Cửu thiên thành Thành Chủ tráng lệ.Tỷ tỷ của Địch Thản Tư Á Lệ Sa là xinh đẹp dịu dàng. Khi nàng ta thấy Địch ThảnTư rất vui mừng, cả Kiều Nạp Sâm hiểnnhiên rất quen thuộc, mà thấy Thích Ngạo Sương có chút giật mình. Bởi vì Kiều NạpSâm là Địch Thản Tư muốn mời Thích NgạoSương tới đây.

      "Thích Ngạo Sương. Tỷ tỷ ta, Á Lệ Sa." Địch Thản Tư nhàn nhạt giới thiệu.

      " Tỷ khỏe." Thích Ngạo Sương lễ phép gật đầu cái.

      " Cám ơn" Á Lệ Sa hình như có chút thất thần.Ở trong nhận thức của nàng, Địch Thản Tư là đứa bé lạnh lùng, trừ đối với mình, hình nhưchưa từng thấy qua chủ động tiếp xúc ngườinào. Nhưng thiếu niên bình tĩnh trước mắt lại làĐịch Thản Tư chủ động muốn mời về.

      "A, đúng rồi Địch Thản Tư , Lan Ni về trước rồi. Nàng ở sát vách , đệ thăm nàng chút." Á Lệ Sa mỉm cười đối với Địch Thản Tư .

      " ." Địch Thản Tư trả lời dứt khoát.

      "Tại sao? Đệ trước kia đối với nàng phải. . . . . ." Á Lệ Sa có chút kinh ngạc cùng khônghiểu.

      "Nhân tình trả xong." Địch Thản Tư như cũlà nhàn nhạt giọng .

      "À?" Á Lệ Sa có chút ngây ngẩn, dừng chút sau "Nàng ta ngã bệnh, đệ nên thăm chút thôi."

      "Hả? Bệnh gì?" Kiều Nạp Sâm cố gắng đè xuống vẻ mặt hả hê, thăm dò.
      "Ta cũng biết, da của nàng giống như xảy ra chút vấn đề. Nữ hài tử sợ nhất chính là nhan sắc của mình có vấn đề. tại tâm tình củanàng ta vô cùng tốt. Ngươi xem xemnàng chút , có lẽ như vậy tâm tình củanàng tốt chút. Ta tìm ít thầy thuốc cùng Mục Sư trị liệu cho nàng, nhưng mà có kết quả." Á Lệ Sa khẽ cau mày, hiểnnhiên nàng đối với Lan Ni vẫn có chút quan tâm. Dù sao Lan Ni từng quên mình vì nàng đỡ kích của thích khách .

      " Được" Địch Thản Tư cũng là nhàn nhạt mộtchữ, sau đó quay đầu lại đối với Thích NgạoSương và Kiều Nạp Sâm " thôi, ta còn có chuyện phải xử lý."

      Thích Ngạo Sương và Kiều Nạp Sâm đứng lên, cùng Á Lệ Sa chào hỏi, theo Địch Thản Tư.

      "Ai, đứa bé này thiệt là, ta liền hiểu, Lan Ni rốt cuộc chỗ nào tốt. Cư nhiên vẫn đối với con bé lạnh nhạt là sao." Á Lệ Sa lắc đầuthở dài .

      Hành lang dài, cột nhà cao lớn làm bằng bạch ngọc, trong đình viện muôn hoa đua thắm.
      "Ha ha, gà mẹ bị bệnh, quả nhiên là có vấn đề. Còn là da có vấn đề, lần này xem nàng ta làm sao gặp người khác." Kiều Nạp Sâm cười đến nỗi mắt cũng híp lại thành đường, "Lần này sảng khoái, bị giáng xuống bảy sao, hơn nữa dung mạo của nàng ta lại khó giữ được."

      Địch Thản Tư vẫn là trầm mặc.

      Kiều Nạp Sâm gật gù hả hê .

      Thích Ngạo Sương cũng dễ hiểu được đây rốtcuộc là chuyện gì xảy ra.

      " xem chút." Địch Thản Tư nhàn nhạt khạc ra câu .

      " phải chứ? Ngươi muốn thăm nàng ta!" Kiều Nạp Sâm giống như con khỉ bị giẫmcái đuôi, ở trong hành lang nhảy nhót.

      "Dám ở trước mặt tỷ tỷ ta mà tính kế, nữ nhânnhư vậy. . . . . ." Địch Thản Tư câu tiếp ra, chỉ là sắc mặt trầm xuống.

      Kiều Nạp Sâm chợt , yên lặng phíasau. biết, cái này giọng này của ĐịchThản Tư, bày tỏ tức giận. Nếu như Lan Nikhông phải là ngã bệnh , hậu quả liền bi thảm rồi.

      Thích Ngạo Sương nhìn trời, trừng mắt nhìn. Lần này Địch Thản Tư đúng là oan uổngcho Lan Ni rồi. Lan Ni bây giờ xảyra vấn đề, hơn nữa còn là dưới mình tay. Đến lúc đó nếu như Địch Thản Tư nhìn ra cái gì nên như thế nào đây?

      "Lần này Lan Ni có đùa bỡn tâm cơ."Chợt, Thích Ngạo Sương thấp khạc ra câu.

      "Cái gì? Làm sao ngươi biết?" Kiều NạpSâm kinh ngạc nghi hoặc nhìn thích NgạoSương.

      Địch Thản Tư cũng ngừng lại, xoay người nhìnThích Ngạo Sương, gương mặt bình tĩnh, chỉ là lạnh nhạt : "Ngươi làm sao biết?" Mặc dù là hỏi thăm, nhưng là giọng khẳng định.

      "Ngươi làm ?" Kiều Nạp Sâm há to mồm, giật mình nhìn Thích Ngạo Sương.

      "Đúng" thích Ngạo Sương gật đầu, "Lúc trước ởao đầm nàng cùng với tùy tùng của nàng địnhgiết ta." Thích Ngạo Sương thấy Địch Thản Tư như vậy thẳng thắn thừa nhận.

      "A ~ ngươi có làm sao hay ? Còn tên tùy tùng kia của Lan Ni sao?" Kiều NạpSâm chính quan tâm nàng.

      "Giết. Ta chỉ là cho Lan Ni nếm chút mùi vị."Thích Ngạo Sương thẳng thắn . Ở nơi này,trước mặt hai người bọn họ, Thích Ngạo Sương cảm thấy đối với Lan Ni làm những chuyện nhưvậy, cần ngại cái gì. Hai người kia, tuyệtđối để ý.

      "Làm rất tốt, ta thích." Kiều Nạp Sâm cười hắc hắc .

      Địch Thản Tư lại lập tức xoay người, hướng mộthướng khác tới.

      " đâu? Ngươi phải là muốn cho ngườibắt Thích Ngạo Sương chứ?" Kiều NạpSâm mặt liền biến sắc, cau mày kêu lên.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương thứ 25 ngươi quá bỉ ổi

      " đâu? Ngươi phải là muốn kêu ngườibắt Thích Ngạo Sương chứ?" mặt của Kiều NạpSâm liền biến sắc, cau mày kêu lên.

      ĐỊch Thản Tư trầm mặc, để ý đến Kiều Nạp Sâm, mà là tiếp tục về phía trước .Thích Ngạo Sương cũng trầm mặc theo.

      "Này! Địch Thản Tư, ngươi phải là kẻ độc ác như vậy chứ?" Kiều Nạp Sâm tức tức oa oa bắt đầu kêu lên.

      "Ngu ngốc."

      " Kém cỏi"

      Hai thanh trăm miệng lời.

      trắng ra từ “ ngu ngốc” chính là Thích NgạoSương, “ kém cỏi” là Địch Thản Tư. Mặt haingười chút thay đổi.

      Sau đó hai người cùng nhau về phía trước đikhông lại để ý đến Kiều Nạp Sâm hóađá.

      "Cái thế giới này, chỉ có ngươi hiểu lòng ta." Hai người song song với nhay, Đich Thản Tư chợt ra câu như vậy.
      Thích Ngạo Sương ngẩn ra, quay đầu nhìn ĐịchThản Tư, Đich Thản Tư vẫn mang gươngmặt bình tĩnh, giống như lời mới vừa rồikhông phải . Thích Ngạo Sương cườinhạt, gì. Nàng hiểu, nếu như giờ phútnày mình là thân phận nữ tử, lời này có chútmập mờ. Nhưng mà giờ phút này mình là nam tử, cho nên ràng, Địch Thản Tư bây giờ là coi nàng như huynh đệ, làm bằng hữu. Địch ThảnTư vì sao ra như vậy, Thích Ngạo Sươnghoàn toàn hiểu. Bởi vì nàng có thể hiểu được ý tứ của .

      Kiều Nạp Sâm hồi lâu mới đuổi theo, gãigãi đầu, hiểu rằng mình hiểu lầm Địch ThảnTư. Vì vậy trầm mặc theo phía sau.

      " Điện Vĩnh Hằng xem chút." Địch ThảnTư trầm giọng , "Nơi đó là chỗ ở của những kẻ tài ba ở Cửu Thành Thiên”
      "A, lại sao? Những người đó bộ thôi mà lỗ mũi cũng hướng lên trời." Kiều Nạp Sâm giựtgiựt khóe miệng khó chịu . Vĩnh Hằng Điện là chỗ ở của những kẻ cường hãn nhất thành Cửu Thành Thiên. Có rất nhiều chủng tộc khácnhau, Cửu Thành Thiên cung cấp tài lực, vật lựccho bọn họ, thời điểm Cửu Thành Thiên cần thìho phải xuất ra toàn lực để giúp đỡ. Ở cửu thiênthành địa vị của họ tương đối cao, tự nhiênKiều Nạp Sâm dùng câu “ bộ lỗ mũi cũnghướng trời” để hình dung tuyệt đối hề quá mức.
      "Lần này đại hội tứ thành còn phải dựa vào bọnhọ. Cho nên xem chút, có thể có ngườicủa thành khác trà trộn vào." Đich Thản Tư chậm rãi .

      "Thôi , những lão gì kia có gì khả nghi. Là ngươi muốn tham gia, giờ ngươi lại nguyện ý chạy đến đó xem họ diễu võ dươngoai?" Kiều Nạp Sâm hiển nhiên đối với nhữngngười đó có hảo cảm gì.

      Địch Thản Tư gì thêm. Thích NgạoSương quan sát tất cả chung quanh, chợt TrườngKhông chui ra, đứng ở vai Thích Ngạo Sương tò mò nhìn xung quanh.
      "Đây là cái gì?" Kiều Nạp Sâm kinh ngạc nhìnTrường đột nhiên xuất "Ngươi nuôi sủng vật sao? Ngươi còn nuôi cái loại động vật lông lá này? Chẳng lẽ là vì hấp dẫn các nữtử sao? Ngươi quá bỉ ổi." Kiều Nạp Sâm chậcchậc cảm thán.

      Thích Ngạo Sương im lặng. Trường hóahình thành cái bộ dáng này cũng phải làm chủ ý của mình. Mà là người này tự mình muốn biến thành cái bộ dáng này. Kiều NạpSâm ũng đúng. Trường trở nên đángyêu như vây, chính là vì muốn hấp dẫn nữ sinh.Tên tiểu sắc lang này.

      "Chít chít!" Trường xông lên hạ móng vuốt đe dọa Kiều Nạp Sâm, hình như có gì bất mãn ở đây. đương nhiên bất mãn câu sau cùng của Kiều Nạp Sâm. Cái gì mà bỉ ổi?Kêu loạn cái gì chứ? Đây gọi là mưu kế.
      Địch Thản Tư chỉ là nhàn nhạt liếc mắt TrườngKhông cái, liền thu hồi ánh mắt. Mà TrườngKhông vốn diễu võ dương oai, bị Địch Thản Tư thoáng nhìn lập tức yên tĩnh lại, lẳng lặng đứng ở vai Thích Ngạo Sương.

      "Thích Ngạo Sương, tên tiểu tử này, có chút, có chút. . . . . ." thanh Trường chợt vang lên trong đầu Thích Ngạo Sương.

      "Thế nào?" Thích Ngạo Sương thầm cùngTrường trao đổi.

      "Người này dễ chọc." Trường nóithầm .

      " phải thời điểm ở ao đầm ngươi nhìn qua sao? Chíp Bông cũng dễ chọc đó a." Thích Ngạo Sương có chút kỳ quái.

      ", khi đó ánh mắt nhìn xuyên qua ta nhưng bây giờ lại nhìn thẳng vào ta. Người đàn ông này, rất lạnh lùng và rất nguy hiểm."Trường có chút nặng nề ra câunói như vậy, sau đó bổ sung, "Ngươi phải cẩnthận ." Trường trong lòng có chút sợ,cảm giác người nam nhân kia, hình như có thểnhìn thấu mình. Loại cảm giác này, tốt, vô cùng tốt.

      "Biết rồi." Thích Ngạo Sương đồng ý. Thực lực của Địch Thản Tư quả so với mình cao rấtnhiều, Trường có kết luận này cũngkhông kỳ quái.

      Điện Vĩnh Hằng ở chỗ sâu nhất trong Thành,hoàn cảnh ưu nhã yên lặng. Chia làm rất nhiều tiểu viện, những tiểu viện chính là chỗ dành cho khách quý.

      Ba người tới cửa chính, hai thủ vệ canh cửađang đứng nghiêm.

      "Ta thể vào được rồi" Thích Ngạo Sương , "Có lẽ hơn hai tháng sau, ta sẽcùng thành chủ thành Thiên Bảo tham gia đạihội. tại vào, về sau có lẽ có nhiềuphiền toái."

      Địch Thản Tư vừa định mở miệng , nhưngThích Ngạo Sương bổ sung: "Ta hiểu biết ngươi để ý. Nhưng là tỷ tỷ của ngươi, và cả tỷ phu của ngươi cũng phải suy tính thiệthơn."

      Địch Thản Tư khẽ cau mày, cuối cùng cái gì nữa, mà là nhàng gật đầu: "Nhưvậy ngươi ở nơi này chờ ta."

      "Ta cũng vậy đâu, ta mới muốn nhìn thấy mấy cái lão mà lỗ mũi cứ hướng lên trời, " Kiều Nạp Sâm đứng bên cạnh Thích Ngạo Sương, thúc giục Địch Thản Tư, "Ngươinhanh lên chút , nhanh tra xét cáirồitrở lại. Còn chờ ngươi dẫn chúng ta xemkhách sạn tốt nhất đấy."

      Địch Thản Tư gì thêm, gật đầu cái, vào.

      "Thích Ngạo Sương, ta với ngươi, thức ăncủa cái khách sạn kia, mùi vị, chậc chậc. . . ."Kiều Nạp Sâm vừa lòng híp mắt, hình như đanghồi tưởng mĩ vị gì đó.

      trong lúc Kiều Nạp Sâm híp mắt, chợttruyền đến thanh non nớt.

      "Kiều Nạp Sâm ca ca!" thanh non nớttrong vắt truyền đến.

      Sắc mặt của Kiều Nạp Sâm biến đổi, vô cùng mất tự nhiên quay đầu nhìn về phía sau. Thích Ngạo Sương cũng quay đầu nhìn về phía thanhâm phát ra, đứa bed phấn nộn, mặc caoquý, xem ra chỉ có 5, 6 tuổi, mà phía sau nó làmấy tì nữ cùng hộ vệ.
      "Là nhi tử của Thành Chủ, Cơ Lạp. Phiền chết,gọi Địch Thản Tư là cậu, lại gọi ta là ca ca."Kiều Nạp Sâm khóe miệng có chút run rẩy, hiểnnhiên đối với xưng hô này là cực độ khônghài lòng.

      Thích Ngạo Sương nghe thầm buồn cười. xưng hô này quả cũng khôi hài, đem KiềuNạp Sâm thành kẻ đồng lứa với nó.
      "Cơ Lạp, làm sao ngươi tới nơi này?" Kiều NạpSâm nặn ra khuôn mặt tươi cười.

      "Ta tới tìm cậu Địch Thản Tư. Tìm cùng gìLan Ni chơi." Cơ Lạp lộ ra ngây thơ nụ cười, sau đó quay đầu nhìn Thích Ngạo Sương caumày hỏi, "Ngươi là ai? Nhìn thấy bản thiếu giacũng chào hỏi?" tuổi còn hốnghách.
      " là bằng hữu của Địch Thản Tư cữu cữu. Địch Thản Tư bây giờ ở bên trong làm việc, Cơ Lạp, ngươi về trước . hồi ta cho Địch Thản Tư để cho tìm ngươi."Kiều Nạp Sâm hiển nhiên thế nào thích cái vẻ vênh váo tự đắc của đứa bé, qua loa đáptrả. Đáy mắt lên tia khinh thường.Tìm Địch Thản Tư cùng Lan Ni chơi, sợ rằng là thủ đoạn của Lan Ni thôi. Cái đứa bé này cứnhư vậy bị gà mje đó lợi dụng sao?

      "Bằng hữu?" Cơ Lạp ngước đầu, híp mắt quan sát Thích Ngạo Sương, cau mày , "Ngươi tên là gì? Ta ngày trước cũng gặp qua ngươi? Còn là tóc đỏ." Cơ Lạp khách khí nóichuyện. Vốn muốn tóc đỏ rất chói mắt, rất khó coi. Nhưng nghĩ tới mẫu thân bình thườngdạy, Cơ Lạp vẫn là nhịn được. Chỉ là, Lan Ni a di giao phó chuyện nhất định phải hoàn thành.Cho dù tóc đỏ nhìn có khó chịu chút.

      Thích Ngạo Sương nhìn đứa bé trước mắt vênhmặt hất hàm sai khiến, lại nhìn thấy đấy mắt nócó tia thâm trầm, trong lòng có chút phứctạp. Đứa bé này, mới như vậy, có tínhcách như thế, lớn lên về sau này biết rasao? Theo lý thuyết Kiều Nạp Sâm ràng, đứa bé này có thái độ còn như vậy. Thoạt nhìn hình như là bị người xui khiến. Mà kẻ xuikhiến chắc chắn là Lan Ni rồi. Nên đứa bénày tính cách tốt, hay là Lan Ni rất cóthủ đoạn? Hay là hai người đều có? Nếu như ngày sau nó thừa kế chức Thành chủ là phúchay là họa?

      " gọi là Thích Ngạo Sương. Được rồi, CơLạp, ngươi về nhà ." Kiều Nạp Sâm qua loa thúc giục.

      "Thích Ngạo Sương? Thế nào mà tên lại giống nữ nhân vậy?" khuôn mặt nho của Cơ Lạp lộ ra vẻ châm biếm thực hợp với tuổi của nó.

      Thích Ngạo Sương nhàn nhạt liếc nhìn Cơ Lạp, gì, mà là quay đầu nhìn về phía cửaĐiện Vĩnh Hằng, chờ đợi Địch Thản Tư ra.

      "Cơ Lạp, chuyện với bề phải biết khách khí chứ? Địch Thản Tư có ở đây, sao ngươi tự mình tìm, hoặc trở về nhà ."Sắc mặt Kiều Nạp Sâm bỗng chốc biến đổi, cũngkhông khách khí nữa, mà là lạnh giọng ra câu như vậy. Lời ác độc Kiều Nạp Sâm vào giờ khắc này làm Cơ Lạp nghẹn đỏbừng cả khuôn mặt. Này hai người thị nữ cũng cúi dám . Thiếu chủ nhà họ khôngphải là người hiền lành nhưng Kiều Nạp Sâm còn độc miệng hơn. Tốt nhất là ngậm miệngkhông gì cả.
      Lời của Kiều Nạp Sâm làm cho Cơ Lạp tức giận nhưng dám phát tác.

      "Hừ! Tự ta vào là được." Cơ Lạp nghẹn đỏkhuôn mặt nhắn, cũng dám làm gì Kiều Nạp Sâm, chỉ là giận dữ liếc nhìn bóng lưng của Thích Ngạo Sương, tiếp lướt qua hai người trực tiếp vào Điện Vĩnh Hằng . Phía sau, hai người thị nữ vội vàng theo.

      "Thích Ngạo Sương, nên cùng cái đứa gtrer bị nuông chiều hư hỏng này mà so đo.Đoán chừng nó vừa bị gà mẹ Lan Ni kia xúi dụcđến." Kiều Nạp Sâm xoay người đứng ở bên cạnh Thích Ngạo Sương khuyên lơn .

      " Ta biết." Thích Ngạo Sương gật đầu, tự nhiên so đo với đứa trẻ. Chỉ vì Cửu ThiênThành Chủ mà bi ai thôi. Đời sau như vậy, có thể gánh trách nhiệm nặng nề sao? tuổikhông phải lấy cớ, phàm là đứa trẻ sinh ra tronggia đình giàu có hay bình thường nhân cách của nó cũng được hình thành dưới dạy dỗ của người lớn trong gia đình. Đứa trẻ này bị chiều hư, thử hỏi trách cha mẹ nó có thể trách ai?

      "Thôi, cái này." Kiều Nạp Sâm thấycó chút vô vị tẻ nhạt.

      Hai người trầm mặc xuống, lát sau, ĐịchThản Tư ôm Cơ Lạp ra. Cơ Lạp miệng vểnh lên vô cùng cao, hình như rất vui mừng.

      "Cữu cữu, mang ta chỗ Lan Ni a di chơi nha,có được hay vậy?" Cơ Lạp quệt mồm,vươn tay ôm cổ của Địch Thản Tư, làm nũng.

      "Chính con tự . muốn để thị nữbế con." Địch Thản Tư đem Cơ Lạp để xuống, sờ sờ đầu nó rồi .
      "Cữu cữu!" Cơ Lạp dậm chân, còn muốn điều gì.

      Địch Thản Tư lại quay đầu lại với Kiều NạpSâm: "Chúng ta thôi, ngươi phải làmuốn ăn cơm sao?"

      " Ừ." Kiều Nạp Sâm gật đầu, nhìnCơ Lạp mang bộ dạng bị chọc tức.

      "Các ngươi, mang Thiếu chủ trở về." Địch ThảnTư phân phó cho thị nữ.

      "Dạ, đại nhân." Hai người thị nữ dám thở mạnh ngay lập tức vâng mệnh.

      Địch Thản Tư gì nữa, mang theo Kiều Nạp Sâm cùng Thích Ngạo Sương ra ngoài.

      "Cữu cữu!" Cơ Lạp ở phía sau lên tiếng hô to, nhưng Địch Thản Tư có quay đầu lại.

      "Thiếu chủ, chúng ta thôi." Phía sau thị nữnhỏ giọng mà .

      Trong mắt Cơ Lạp lóe lên tia ác độc, đột nhiên xoay người duỗi ra ngón tay ngoắc ngoắcrồi với thị nữ sau lưng: "Ngươi, ngồi chồmhổm xuống."

      Hơi kinh ngạc nhưng thị nữ kia vẫn là nghe lờingồi chồm hổm xuống.

      "Pằng!" tiếng, Cơ Lạp hung hăng cho thị nữ kia bạt tai. Mặc dù là đứa bé hơi sứckhông lớn, đánh đau, nhưng lại vang dội. ( Còn tuổi mà hỗn láo)

      "Ngươi nhớ kỹ cho ta, ta là chủ nhân của các ngươi, lúc nào đến phiên các ngươi ra lệnh cho ta?" Cơ Lạp trong lòng tức giận, đem lửagiận toàn bộ phát tiết vào thị nữ kia
      "Vâng" thị nữ cúi đầu, sợ hãi.

      " đến chỗ Lan Ni a di. !" Cơ Lạp hận hậnhíp híp mắt, thở phì phò rời . Sau lưng hai người thị nữ liên tục ngừng theo.

      Lúc này ba người ra khỏi phủ thành chủ, điđến đầu đường.

      "Ta này Địch Thản Tư, Cơ Lạp kia quả thực thiếu quản giáo. năng lỗ mãng, tìm ThíchNgạo Sương gây phiền phức. Chắc la Lan Ni xui khiến đấy." Kiều Nạp Sâm trong lòng vẫn còn có chút khó chịu, bắt đầu om sòm .

      "Chuyện là thế nào?" Địch Thản Tư trầm giọng hỏi.

      "Chính là vậy….., a, thứ nhất là. . . . . ."Kiều Nạp Sâm thêm dầu thêm mỡ đem chuyện nãy của Cơ Lạp ra cặn kẽ, cuối cùng bĩu môinói, " Ta hiểu sao nó lại nghe lời của LanNi, Lan Ni kia muốn ngươi nàng ta nàng ta mới chịu sao?"

      Thích Ngạo Sương thủy chung gì, gương mặt bình tĩnh, giống như những chuyện này cùng với nàng liên quan dạng.

      " Ừ" ĐỊch Thản Tư nghe xong Kiều Nạp Sâm lời , nhưng chỉ là nhàn nhạt ừ tiếng liềnkhông nữa.

      "Này! Ngươi liền ừ tiếng thế thôi à? Ngươi quản giáo gì nó sao? Gà mẹ Lan Ni đó xuikhiến cháu ngươi, ngộ nhỡ về sau làm điều gì cứu vớt được sao?" Kiều Nạp Sâm tứctức oa oa, ra mối nguy hại về sau.
      "Ừ." Địch Thản Tư còn là ừ tiếng.

      Kiều Nạp Sâm bĩu môi, nhìn chút, vô lực biết gì nữa
      "Tối nay, gặp nhau trong rừng." Địch Thản Tư chợt ra câu như vậy .

      " Trong rừng, làm cái gì nơi đó? Nơi đó hoang vu, hơn nữa còn có ma thú . Khuyakhoắt đến nơi đó làm cái gì?" Kiều Nạp Sâm nghi ngờ hiểu, Địch Thản Tư chợt ra những lời này làm cái gì?

      "Trong rừng, chỗ Ô Vuông Nhai. Nhớ phải đến"Địch Thản Tư dặn dò

      Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, nhưng cũng gì. ĐỊch Thản Tư rốt cuộc là cái gì ýtứ? Muốn làm cái gì?

      "Sát khí." Thanh Trường vang lên trong đầu Thích Ngạo Sương.

      "Cái gì?" Thích Ngạo Sương nghi ngờ.

      " mới vừa rồi người toát ra sát khí, tuy chỉ có như vậy tia, nhưng mà ta lại cảmthấy. rất biết nặc sát khí của mình."Trường khẳng định trả lời.

      Sát khí? lời Địch Thản Tư mới vừa có lộ sátkhí? !

      tối nay muốn làm cái gì?
      ( Chúng ta sắp gặp lại A Bảo đáng và thùngdấm Phá Thiên nha các nàng)

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 26: Ta cần thứ tình nhàm chán

      Vừa vào khách điếm có người phục vụ bước ra đón, dẫn bọn họ lên lầu. Thái độ của ngườiphục vụ với Địch Thản Tư rất nhiệt tình, mangtheo cung kính. Hiển nhiên là biết Địch Thản Tư, mà địa vị của Địch Thản Tư cũng khôngthấp.

      ít thiếu nữ trong khách điếm nhìn về phía ba thiếu niên xuất sắc này, nhưng ai dám bước lên chào hỏi.

      “Chậc, mặt hai người có thể thả lỏng chútkhông? Như thế này có mỹ nữ nàm dám nóichuyện với các huynh?” Kiều Nạp Sâm cườikhoe răng, nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời với những thiếu nữ kia. Lập tức, họ đỏ mặt, tim đậploạn.

      Địch Thản Tư hừ lạnh: “Đừng có nhàm chán thế.”

      “Ừ.” Thích Ngạo Sương thậm chí còn lười nhắclại lần nữa, chỉ nhàn nhạt chữ.

      “Thôi , chả có gì vui cả, hai cái cọc gỗ, haikhối băng. Để xem sau này có nữ nhân nào yêumến các huynh. Đáng đời các huynh, sau này có lão bà cho xem.” Kiều Nạp Sâm giựtgiựt khóe miệng, im miệng được. Chợt hơi hiểu ra nguyên nhân mối quan hệ tế nhị giữahai người này. ra là họ có cùng phương diệnkinh người đấy.

      Cùng ăn bữa cơm, ba người trở về phủ Thànhchủ. Địch Thản Tư sắp xếp cho hai người ở trong viện của mình, ở phòng bên cạnh.

      Mặt trời và mặt trăng thay đổi vị trí, màn đêmlặng lẽ buông xuống.

      Kiều Nạp Sâm vừa ngáp vừa gõ cửa phòngThích Ngạo Sương: “Thích Ngạo Sương, Thích Ngạo Sương…”

      Cửa được mở ra, Thích Ngạo Sương nhìn KiềuNạp Sâm ngáp, cau mày: “Địch Thản Tưđâu?”

      “Huynh ấy có việc nên xử lý rồi. Huynh ấynói chúng ta chờ ở khoảng rừng chỗ dốc núi đãđánh dấu.” Kiều Nạp Sâm lại nhịn được mà ngáp, “ biết huynh ấy bị sao nữa,cứ thần thần bí bí.”

      Thích Ngạo Sương im lặng, trong mắt lênmột tia nặng nề.

      “Này, thôi. Ta biết đường, huynh dẫnta .” Thích Ngạo Sương .

      “Ừ, thôi, thôi. Tên kia dặn chúng ta phải bímật mà ra ngoài. , theo ta.” Hiển hiên KiềuNạp Sâm rất quen thuộc địa hình thành phủ CửuThiên. dẫn Thích Ngạo Sương về phíanam.

      nửa khu rừng tương đối hoang vắng, bởi vì có ít ma thú và thực vật nguy hiểm, cho nên người bình thường vào đó. biếtĐịch Thản Tư làm gì nữa.” Tuy Kiều Nạp Sâm oán trách nhưng vẫn làm theo lời dặn của Địch Thản Tư, dẫn Thích Ngạo Sương nhanh chóng tới nơi được chỉ.

      Tốc độ của hai người rất nhanh, lâu sau tới nơi Địch Thản Tư . Quả nhiên, vừavào rừng luồng hơi thở lãnh nhào tới, thỉnh thoảng còn có tiếng chim hót đầy quỷ dị. tới bên cạnh vách núi đen, Kiều NạpSâm đứng đó, thò đầu nhìn xuống phía dưới, sợrun người. Dưới ánh trăng mờ ảo, vách núi sâuhun hút, gió lạnh thổi qua từng hồi khiến ngườita rất khó chịu.

      biết Địch Thản Tư nghĩ gì mà bảochúng ta tới cái nơi u này vào đêm khuyathế này.” Kiều Nạp Sâm xoay người, tìm mộttảng đá lớn, ngồi lên, rồi với Thích NgạoSương, “Tới đây, ngồi xuống , có thể tránh được gió. Ở đây chờ huynh ấy là được.”

      Thích Ngạo Sương nhìn xung quanh chút, gì, ngồi bên cạnh Kiều Nạp Sâm.

      “Đệ xem Địch Thản Tư bảo chúng ta tới đâylàm gì?” Kiều Nạp Sâm chớp hai mắt đầy nghingờ, nhìn Thích Ngạo Sương.

      Thích Ngạo Sương nhàng lắc đầu nhưng trong lòng lại dâng lên luồng cảm giác kỳ lạkhó tả.

      lát sau, có tiếng động truyền tới từ rất xa.

      “Có người tới.” Kiều Nạp Sâm vừa định đứngdậy xem có phải Địch Thản Tư tới hay lại nghe thấy giọng khiến cực kỳ ghét.

      “Địch Thản Tư, huynh hẹn muội tới đây làmgì?” Giọng này là của Lan Ni.

      Thích Ngạo Sương và Kiều Nạp Sâm liếc nhìnnhau, đều đọc được nghi ngờ trong mắt đối phương.

      Im lặng lúc, giọng trầm thấp của Địch Thản Tư truyền tới: “Muội muốn ở riêngvới ta sao?”

      , sao lại muốn cơ chứ?!” Giọng Lan Ni đầy vội vàng.

      Mắt Kiều Nạp Sâm trợn trắng.

      Đáy lòng Thích Ngạo Sương dâng lên cảm giácchẳng lành. Tuy tiếp xúc với Địch Thản Tư lâu nhưng vẫn hiểu được chút tính tình của . Theo lý Địch Thản Tư ra những lời như thế, bởi vì cho tới bây giờ chưa bao giờ đặt Lan Ni trong mắt.

      Nhưng Địch Thản Tư lại những lời như vậy là có ý gì?

      “Ta biết muội vẫn thích ta.” Giọng của Địch Thản Tư chút gợn sóng, tựa như kể lại câu chuyện liên quan tới mình.

      “Địch Thản Tư, huynh…huynh…huynh…rốtcuộc hiểu lòng muội rồi sao?” trong giọngnói của Lan Ni có chứa vui mừng và kíchđộng.

      “Biết, ta vẫn luôn biết.” giọng Địch Thản Tưkhông chút độ ấm. tiếp tục cáchlạnh nhạt, “Muội thích huynh cũng sao. Muội giở chút thủ đoạn với tỷ tỷ ta cũng sao. Nhưng muội ngàn vạn lần nên dùngthủ đoạn với Cơ Lạp.”

      “Địch…Địch Thản Tư, huynh…huynh gì vậy? Muội hiểu.” giọng Lan Ni hơi bốirối.

      Kiều Nạp Sâm híp mắt, nhếch môi, cười khôngthành tiếng. cần nhìn cũng biết vẻ mặt của Lan Ni bây giờ rất đặc sắc, khẳng định là khó coi muốn chết. là thoải mái!

      Thích Ngạo Sương cau mày, cảm giác kỳ lạtrong lòng càng ngày càng mạnh.

      “Tính của Cơ Lạp quả còn phải rèn luyện nhiều. Nhưng nếu cứ tiếp tục bị muội dẫn sai đường thể nào trưởng thành được.Sau này cũng đủ tư cách để trở thành Thành chủ. Nhưng với ta mà thế nào cũng sao cả.” giọng của Địch Thản Tưvẫn bình lặng như cái giếng cổ, bình lặngnhưng vô cùng lạnh nhạt.

      “Địch Thản Tư…Địch Thản Tư…rốt cuộc huynh gì?” giọng của Lan Ni càng ngàycàng hoảng hốt, khuôn mặt đen thui dưới khăn che mặt lộ ra màu đỏ mờ mờ. sợ hãi và hoảng hốt càng ngày càng mãnh liệt trong lòngnàng. Vốn nàng cho rằng Địch Thản Tư hẹn mình tới đây để do thám gì đó, cho rằng Địch Thản Tư hiểu bộ mặt mới của mình nên tối naysẽ đáp lại. Nhưng dường như huynh ấy như thế. Chẳng lẽ, huynh ấy chỉ tìm mình khởi binh vấn tội thôi sao?

      có ra sao cũng chẳng có vấn đề gì, sống hay chết đều liên quan tới ta. Có điều,nếu xảy ra chuyện gì tỷ tỷ của ta rấtđau lòng. Cho nên ta muốn nhìn thấy tỷ tỷ của ta đau lòng.” Địch Thản Tư xoay người,nhìn Lan Ni đầy lạnh lùng.

      Lan Ni nghẹn họng trân trối. Địch Thản Tưkhông quan tâm Cơ Lạp sống hay chết hay sao? Đứa bé kia là cháu trai của ! Địch Thản Tư chỉ quan tâm tỷ tỷ của huynh ấy sao? Tạo sao?Có phải là do tỷ tỷ huynh ấy nuôi huynh ấy lớn ? Nhưng sao cảm giác của mình lại kỳ lạ thế? Còn có chút khủng hoảng nữa. Tại sao ĐịchThản Tư tới Cơ Lạp lại như thể liên quan tới mình vậy?

      “Hôm nay muội còn xui Cơ Lạp gây rối Thích Ngạo Sương phải ?” giọng điệu đó củaĐịch Thản Tư tựa như hỏi thăm nhưng thực ra là khẳng định.

      Lan Ni buồn cười, định vì mình mà gì đó, môi mấp máy nhưng thể được gì.Nàng rất tính tình của Địch Thản Tư. Nếuhuynh ấy xác định chuyện gì dù có cãi lạithế nào cũng vô ích.

      “Muội…” Địch Thản Tư từ từ tới gần Lan Ni, sắc mặt bình tĩnh.

      Lan Ni kinh ngạc mà nhìn Địch Thản Tư, hơi lo sợ, tự chủ được mà lui theo từng bước Địch Thản Tư tới gần.

      “Đừng nhúc nhích.” Chợt, Địch Thản Tư nở nụcười. Nụ cười này mê hoặc lòng người khiến Lan Ni hoàn toàn ngây ngẩn, mất hồn vào lúcđó.

      Tựa như bị mê hoặc, Lan Ni nghe lời, đứng tại chỗ, nhúc nhích nữa.

      “Lan Ni, muội thích ta thế sao? Tấm lòngmuội dành cho ta là chân thành sao?” mặt Địch Thản Tư vẫn bình tĩnh nhưng nụ cười lại vô cùng tà mị. Trong nụ cười có chứa ý lạnh thấuxương mà Lan Ni cảm nhận được.

      “Vâng, Địch Thản Tư, rốt cuộc huynh đãhiểu tấm lòng muội dành cho huynh rồi sao? Muội vẫn luôn hết sức theo huynh, vì huynhmà bỏ ra nhiều như thế, chỉ mong huynh có thểquay lại nhìn muội. Chỉ mong trong mắt huynh chỉ có mình muội. Chỉ mong trong lònghuynh chỉ có mình muội.” Lan Ni kích động vàvui mừng. Chẳng lẽ rốt cuộc hôm nay ĐịchThản Tư nghĩ thông rồi sao? Rốt cuộc huynhấy muốn nhìn thẳng vào tình cảm của mình rồisao? là đáng mừng, là đáng mừng. Hôhấp của Lan Ni cũng dồn dập, kích động vàvui sướng trong lòng thể diễn tả được.Chợt, Lan Ni nhớ tới tình trạng thân thể mình, trong lòng lại lo lắng. Nếu Địch Thản Tư biết datoàn thân mình đen , còn nhansắc nữa liệu có còn để ý tới mình hay ?

      Địch Thản Tư từ từ tới gần Lan Ni, đứng trước mặt nàng ta, chỉ mỉm cười mà gì.

      “Chuyện này…Địch Thản Tư, hôm nay muội rất vui, cảm thấy rất hạnh phúc.” Lan Ni che ngực, mặt là nụ cười tràn đầy hạnh phúc. Trong lòng càng thêm quyết định phải nhanh nhanh tìm danh y trị bệnh cho mình. Nếuđể Địch Thản Tư nhìn thấy dáng vẻ củamình tất cả tan thành mây khói.

      Kiều Nạp Sâm núp sau tảng đá, nắm chặt nắmđấm nhét vào miệng. Mắt trợn to, nhìn Thích Ngạo Sương, trong mắt đều là thểtin được. Có lầm hay vậy? Địch Thản Tưgọi hai người tới đây là để xem bọn họ thânthân thiết thiết sao? Lần này gà mẹ sướng chết rồi. Tâm nguyện nhiều năm rốt cuộc đạt được.

      Tức chết ta mất! Tức chết ta mất! Kiều Nạp Sâm hạ nắm tay xuống, tiếng động mà lặp lại những từ này. Thích Ngạo Sương nhìn miệnghắn là biết gì.

      Địch Thản Tư dặn bọn họ tới đây chỉ đểbọn họ nhìn tiếp nhận tấm lòng của Lan Ni sao?

      Cảm giác kỳ lạ trong lòng Thích Ngạo Sươngvẫn xua tan được. Bây giờ càngngày càng hơn.

      Rốt cuộc là Địch Thản Tư muốn làm gì? Tuyệt đối giống như Kiều Nạp Sâm đoán rằnghắn tới đây chỉ để chuyện đương vớiLan Ni. Rốt cuộc là muốn làm gì?

      “Cho ta xem tấm lòng của muội .” Khóe miệng Địch Thản Tư nhếch lên, cười . Lan Ni hạnh phúc sắp ngất, cố gắng nhiều năm như vậy, rốt cuộc bây giờ được báo đáp. say đắmĐịch Thản Tư khổ sở như vậy, rốt cuộc huynhấy cũng đón nhận mình! Lan Ni định đưa tay ra ôm Địch Thản Tư, thế nhưng….

      Ngay sau đó, Lan Ni còn chìm đắm tronghạnh phúc cứ như vậy mà sửng sốt, thấy ngựclành lạnh. Nàng ta cúi đầu nhìn vật trong tay Địch Thản Tư, đo đỏ, dường như vẫn còn đập…

      Đây…là cái gì?

      Trái tim! Đó là trái tim của mình!!!

      Mắt Lan Ni mở lớn, đồng tử co rút lại rất nhanh.

      ra ta vẫn quên cho muộibiết.” Địch Thản Tư cười nhàng, đầykhinh thường, “Tình là thứ nhàm chán, ta cần.” Địch Thản Tư tùy ý ném vật trong tay ra sau lưng. trái tim vẫn còn dính máu, bay lên theo đường cong quyến rũ, cứ như vậy mà rơi vào vực sâu đáy rồi biến mất.

      mặt Lan Ni tràn đầy hoảng sợ, thểtin. Mắt nàng ta trợn tròn, nhìn Địch Thản Tư chằm chằm, tựa như muốn dùng chút thời giancuối cùng mà nhìn nam nhân này cho . Nam nhân mà mình luôn , lại có dấu hiệu nào mà ra tay giết mình…

      “Bịch” tiếng, thân thẩ Lan Ni nặng nề đậpxuống đất, bụi đất tung lên mù mịt.

      Địch Thản Tư hờ hững nhìn thi thể đất, có vẻ mặt gì.

      “Ôi mẹ nó! Địch Thản Tư, ha ha, huynh ra taythật à? Huynh giết nữ nhân này à?” Kiều Nạp Sâm nhảy ra từ sau tảng đá, hơi hưng phấn, “Gà mẹ ghê tởm này sớm nên chết rồi. phải huynh biết nàng ta cõng rất nhiềuchuyện xấu lưng rồi. Cả ngày chỉ giả bộthanh cao, sau lưng lại tìm nam nhân uy hiếp, lợi dụng, còn cầu bọn họ nhường nàng ta trongcuộc tỷ thí. Ta nhổ vào! Nữ nhân ác độc cuốicùng bị báo ứng rồi.” Kiều Nạp Sâm càng càng khinh thường, chỉ còn thiếu nước nhổ nướcmiếng vào thi thể Lan Ni đất thôi. Cũng thể trách có thái độ này. Ngoài mặt hai người vẫn giương cung bạt kiếm, trong tốithì càng đấu tranh kịch liệt. Lan Ni muốn mạng của Kiều Nạp Sâm chỉ ngày ngày hai.

      Thích Ngạo Sương cũng từ từ đứng lên từ phía sau tảng đá, nhìn Lan Ni té đất mà gì. Tuy Lan Ni muốn giết mình, mà mìnhcũng định bỏ qua cho Lan Ni. NhưngThích Ngạo Sương ngờ được rằng ngườikết thúc sinh mạng của Lan Ni là Địch Thản Tư.

      “Trước kia giết nàng ta bởi vì ta vẫn chưatrả hết nhân tình cho nàng ta. Bây giờ xongrồi.” Địch Thản Tư thản nhiên , “Nên bây giờ cần phải chịu đựng nàng ta nữa.”

      Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn Địch Thản Tư vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh, nhìn ánh mắt lạnh lùng của . Trong lòng nàng lại dâng lên cảm giác lạnh lẽo.

      Nếu Lan Ni chết trong tay mình hoặc Kiều NạpSâm, cảm giác thế này. Nhưng bâygiờ quả nàng ta bị chính nam nhân mìnhvẫn giết.

      “Ném xuống .” Địch Thản Tư lạnh lùng nóivới Kiều Nạp Sâm.

      “A, được.” Kiều Nạp Sâm bước lên, ngồi xổm xuống, kéo thi thể Lan Ni lạnh qua, tiệntay ném cái, vứt xác Lan Ni xuống vực sâu vạn trượng. Gió nổi lên giữa trung, khiến khuôn mặt đen của Lan Ni lộ ra.

      Thích Ngạo Sương đứng bên cạnh câu.

      thôi. Về thôi.” Địch Thản Tư nhàn nhạt nóimột câu.

      “A, được.” Kiều Nạp Sâm cười híp mắt, nhảy lên phía trước, “Ta về trước đây, tối nay ta hưng phấn ngủ được rồi.”

      Kiều Nạp Sâm nhảy lên, xa, Địch Thản Tư ôn hòa cùng Thích Ngạo Sương ở phía sau.

      “Biết vì sao ta lại gọi các huynh tới ?” mặt Địch Thản Tư bình tĩnh hỏi câu.

      Thích Ngạo Sương im lặng, lên tiếng.

      “Gọi Kiều Nạp Sâm là bởi vì oán hận của hắnvà Lan Ni sâu. Gọi đệ tới cũng là có mụcđích khác, đệ hiểu chứ?” Địch Thản Tư trầmgiọng hỏi.

      Thích Ngạo Sương: “…”

      có tiếng động. Địch Thản Tư cũng khôngnói nữa, lẳng lặng chờ Thích Ngạo Sương trả lời.

      “Huynh muốn ta biết để con đườngcường giả thể bị tình ràng buộc.”Lâu sau Thích Ngạo Sương mới từ từ, trầmgiọng .

      “Quả nhiên, thế gian này chỉ có đệ hiểu ta.”Địch Thản Tư quay sang nhìn Thích Ngạo Sương, mỉm cười.

      Thích Ngạo Sương nhìn nụ cười của Địch ThảnTư, trong lòng lại nổi lên ý lạnh khó tả lần nữa.

      Chợt nhớ lời Trường : Nam nhân này rất nguy hiểm.

      “Ta hy vọng đệ có thể cùng ta bước vào cảnhgiới Phá Toái Hư .” Địch Thản Tư nhìnThích Ngạo Sương, đầy nghiêm túc, “Cũngchỉ đệ mới có khả năng này.”

      Thích Ngạo Sương nhìn khuôn mặt tuấn lạilạnh lùng của Địch Thản Tư, lâu nóiđược gì.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :