1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tài Năng Tuyệt Sắc - Vô Tình Bảo Bảo (Full +eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương thứ 17 : Các ngươi mới là kẻ vong ân phụ nghĩa

      Ánh mắt của Mạt Lý Na tự nhiên cũng rơi vào người của Tháp Lệ Na, bởi vì, Tháp Lệ Na nhìn Thích Ngạo Sương.

      "Sư đệ. . . . . ." Tháp Lệ Na nhàng mở miệng, có chút giật mình khi nhìn thấy ở chỗ này.

      "Sư tỷ." Thích Ngạo Sương lễ phép gật đầu mộtcái coi như là chào hỏi. thế nào Tháp Lệ Na cũng đối với mình tỏ vẻ quan tâm lúc ở phòngăn, Thích Ngạo Sương đối với nàng vẫn còn có chút hảo cảm.

      "Thích Ngạo Sương, chúng ta lúc nào lênđường?" Mạt Lý Na nhìn ánh mắt của Tháp LệNa, đáy mắt chợt lộ ra tia giảo hoạt khôngdễ dàng phát giác, biến sắc nhích gần lạiThích Ngạo Sương.

      " lát nữa." Thích Ngạo Sương phun ra hai chữ.

      ánh mắt của Tháp Lệ Na rơi xuống ngườicủa Mạt Lý Na, đáy mắt thoáng qua tâm tìnhphức tạp. Nữ tử này, là ai? Cùng Thích NgạoSương có quan hệ như thế nào? Tại sao phảichung chỗ? Thoạt nhìn hình như quan hệ của họ rất thân thiết.
      "Sư đệ, ngươi. . . . . ." Tháp Lệ Na mở miệng,nhưng biết cái gì cho phải.

      " Tháp Lệ Na, vị này là sư đệ của ngươi sao? Có muốn cùng chúng ta hay , chúng tacũng có thể chăm sóc chút." Nam tử ởbên cạnh Tháp Lệ Na giọng mở miệng.

      Tháp Lệ Na trong nội tâm rất vui vẻ, hai nam tử này thực lực cường đại là sư huynh ở cùng môn phái với Vưu Lệ Á, nể mặt Vưu Lệ Á mới cho mình cùng. Nếu như có thể mang Thích Ngạo Sương cùng là tốt.

      Còn đợi Tháp Lệ Na chuyện, Thích Ngạo Sương nhàn nhạt lên tiếng: "Cám ơn vị tiền bối tốt tính này, cần."

      Sắc mặt Nam tử kia khẽ hơi biến đổi , đáy mắt thoáng qua vẻ tức giận. Ý tứ rất ràng, là đangnói Thích Ngạo Sương biết điều.

      Tháp Lệ Na khẽ há mồm, nhưng biết nóicái gì cho phải. Nam nhân đều có lòng tự ái,chẳng lẽ hành động mới vừa rồi của nam tử nàychọc vào lòng tự ái của Thích Ngạo Sương? trong lòng Tháp Lệ Na có chút hối hận.

      "Như vậy nếu, vậy các ngươi mình cẩn thận chút , chúng ta trước." Vưu Lệ Á lúc này mở miệng .

      "Sư đệ, ngươi, phải cẩn thận." Tháp Lệ Na quay đầu câu như vậy. Nàng ra muốn nóiThích Ngạo Sương nếu như thực lực đủ cần phải lên thêm nữa. Nàng muốn Thích Ngạo Sương gặp chuyện khôngmay, nhưng vừa ngại tại đây có nhiều người nhưvậy tiện ra.
      Thích Ngạo Sương gật đầu cái, gì thêm.

      Đoàn người Tháp Lệ Na cứ như vậy rời , mà Tháp Lệ Na trước khi vẫn còn quay đầu lạinhìn Thích Ngạo Sương, trong mắt tràn đầy lo lắng.

      Mạt Lý Na ở bên cạnh co quắp khóe miệng,trong lòng đau khổ, phải chứ, cái tên đầugỗ mục này, là kẻ hiểu được thương hương tiếc ngọc, lại có người để ý ?
      Đợi đoàn người Tháp Lệ Na xa, Mạt Lý Na lúc này mới ngồi chồm hổm xuống đất, nhìn Thích Ngạo Sương ngồi ở bên, chế nhạo mà hỏi: "Này, Thích Ngạo Sương, kia là ai? Sư tỷ của ngươi? Ta cảm thấy ánh mắt nàng nhìn ngươi giống nha.
      Thích Ngạo Sương để ý đến, bắt đầu tìm kiếm đồ trong nhẫn gian.
      "Này, cái nữ nhân đó có phải thích ngươi hay ?" Mạt Lý Na nhất quyết tha hỏi.

      "Nàng đối với tất cả Sư đệ sư muội nào cũnggiống nhau”.Thích Ngạo Sương rốt cuộc lạnh lùng câu.Theo Thích Ngạo Sương chính là như vậy. Tháp Lệ Na là sư tỷ mà đối với tất cả mọi người nàng đều rất sănsóc, là thiện lương.
      Mạt Lý Na mắt trợn trắng, là như vậysao? Đầu gỗ này cũng quá trì độn rồi? kia nhìn bằng ánh mắt khồng giống sử tỷ nhìn sư đệ nha. Hắc hắc, như vậy cũng tốt. Đối vớimình vô cùng có lợi.

      "Đúng rồi, Trường đâu?" Mạt Lý Na nghi ngờ hỏi.

      " quá mệt mỏi, nghỉ ngơi." Thích NgạoSương tùy ý qua loa .

      "Ah, nghỉ ngơi ở nơi nào? Chẳng lẽ ngươi cótrang bị túi linh thú?" Mạt Lý Na nháy mắt nghi ngờ hỏi. Trong nhẫn gian có khôngkhí, sinh vật có cách nào sống bên trongđó cả. Như vậy Thích Ngạo Sương nhất định làcó túi linh thú. Vật kia ra cũng được coi là trân quý lắm.

      Thích Ngạo Sương trả lời, Thân phận chân chính của phong chi nguyên, nàng cho bất kì kẻ nào biết. Mạt Lý Na thấy Thích Ngạo Sương trả lời, chỉ coi là chấp nhận.

      Ở trong ánh mắt kinh ngạc của Mạt Lý Na Thích Ngạo Sương lấy công cụ nướng thịt cùnggia vị, đốt lửa bắt đầu nướng thịt nướng. Thịt nướng bốc lên mùi thơm, mỡ chảy ra giọttrên đống lửa, loạt mùi thơm truyền đến trong lỗ mũi Mạt Lý Na. Mạt Lý Na nhìn thịt nướng dần dần trở nên vàng óng mê người, nuốt nước miếng cái : "Ngươi, ngươi còn có thể nướng thịt nướng?"

      Thích Ngạo Sương gì, ánh mắt nhìnthịt nướng có chút lơ đãng. Nàng nghĩ đến cácbằng hữu của nàng, nhớ lại hôm đó ở PhongĐảo liên hoan. Giống như mới hôm qua, bọn họcòn ở đây. Nhưng là, tại, tất cả mọi ngườikhông có ở bên cạnh mình. Lúc nào mới cóthể cùng bọn họ gặp lại, ngày đó đến sao? Nhất định có.
      ( Vâng chính là ngày Đại hỉ của tiểu Sương đấyạ)

      Thích Ngạo Sương nướng xong rồi thịt, thuận tay cắt cho Mạt Lý Na nửa.

      "Cho ta, cho ta?" Mạt Lý Na có chút kinh ngạc,nhìn thịt nướng, rồi chỉ chỉ chính mình, hồ nghi hỏi. Cái đầu gỗ lãnh khốc này chủ động cho mình?
      " cần thôi." Thích Ngạo Sương nhànnhạt bỏ lại câu, chuẩn bị thu hồi miếng thịt.

      "Ai ta muốn?" Mạt Lý Na vừa thấyvội vàng đưa tay ra giành, cướp được thịtnướng lại vội vàng chuyền qua tay trái, trong miệng kêu lên, " là nóng, là nóng a ~~~"

      Thích Ngạo Sương yên lặng ăn thức ăn, khôngđể ý Mạt Lý Na nữa.

      Mạt Lý Na vừa ăn thịt nướng, bên nghiêng mắt nhìn Thích Ngạo Sương. Trong lòng than thở thịt nướng đúng là mỹ vị, càng thêm nghi ngờ thân phận của Thích Ngạo Sương. Người này mặc dù rất lãnh khốc, ra , tâm địa giống như vậy nha, hơn nữa còn biết làm món thịt nướng ngon như vậy. Nếu như làm bạn trai của mình tồi. Phi phi phi! Mình ở nghĩ cái gì vậy? Đây phải làkế hoạch ban đầu của mình. Mục tiêu của mìnhlà bắt được lòng của , sau đó giày vò rồi giết .

      Nghỉ ngơi sau đó hai người lần nữa lên đường,xuyên qua rừng cây , quả nhiên thuận lợi đitới Tầng thứ tư. Tầng thứ tư lại là hồ nướckhổng lồ. Hồ nước trong veo thấy đáy, phía dưới Thủy Thảo, rồi cả cá dưới hồ cũngthấy rất ràng. Nhưng nước trong suốt như vậycó chút quỷ dị. hề gợn sóng. Đáy hồcũng phẳng lặng hề có chút dòng chảynào.

      "Chỉ cần thông qua cái hồ này đây có thểthuận lợi tới vòng tiếp theo. Chỉ là, cái hồ này, phải đơn giản như vậy. Hồ này chỉ chứa được sức nặng rất , thể bay cũng thể đóng thuyền, người càng cáchnào qua." Mạt Lý Na xong, từ bên cạnh lấy cái cọc gỗ ném xuống dưới, cọc gỗ ngay lậptức chìm xuống.
      "Thấy được chưa? Cọc gỗ vậy mà cũngkhông thể nổi lên . Chỉ là. . . . . ." Mạt Lý Na vừa vừa nhặt lên mảnh lá cây némxuống , lá cây lơ lửng ở mặt nước."Chỉ có thể chịu đựng sức nặng như vậy thôi, lớn hơn nữa được." Mạt Lý Na giải thích.

      Thích Ngạo Sương nhìn lá cây mặt hồ, gì.

      Mạt Lý Na khóe miệng lộ ra nụ cười giảo hoạt,trong lòng thầm dễ chịu. Tiểu tử chết toi, xem ngươi lần này có cần nhờ giúp đỡ ta ? có ta ngươi có biện pháp xuyênqua cái hồ này. Xem ngươi làm thế nào!

      Mạt Lý Na thầm hả hê , ở đó híp mắt chờđợi Thích Ngạo Sương mở miệng hỏi nàng, sau đó châm chọc phen rồi mới dẫn qua. Nhưng sau khắc Mạt Lý Na trợn to hai mắt.

      Chỉ thấy Thích Ngạo Sương hai chân nhàng,bồng bềnh trước, nhàng đứng ở mảnh lá cây mảnh khảnh đó. Vậy mà này mảnhlá cây lại hoàn toàn có ảnh hưởng gì, vẫnnhư cũ trôi lơ lửng ở mặt nước. Sau mộtkhắc, trận gió thổi qua, lá cây chậm rãi di động, mang theo Thích Ngạo Sương về phíatrước.

      Mạt Lý Na trợn to hai mắt, nhìn Thích Ngạo Sương cứ như vậy trôi , hồi lâu ralời. Đây là làm sao làm được? Tại sao người nàygiống như có sức nặng vậy, cư nhiên cóthể đứng ở lá cây, sau đó gió thổi ? !

      Bóng dáng của Thích Ngạo Sương càng ngày càng xa, Mạt Lý Na lúc này mới phục hồi tinh thần lại, giận dữ hừ lạnh tiếng. Sau đó ngồichồm hổm xuống đem bàn tay đẩy nước dướimặt hồ, trong miệng lẩm bẩm. Rất nhanh, trước mắt nàng mặt nước liền nổi lên convật kì quái. con Rùa khổng lồ nhanh chóng xuất . Mạt Lý Na chút khách khí, trực tiếp nhảy lên lưng con rùa đuổi theo ThíchNgạo Sương.
      Khi Mạt Lý Na đuổi theo kịp Thích NgạoSương, giương nanh múa vuốt hỏi: "Này, Thích Ngạo Sương, ngươi là làm sao làm được? Làm sao ngươi có thể đứng ở lá cây này?"

      Thích Ngạo Sương trầm mặc, trả lời, ánhmắt lại lạc ở đoàn người trước mặt.

      "Này, Thích Ngạo Sương, ta hỏi ngươi nha,ngươi làm sao làm được? Chẳng lẽ ngươi khôngphải là người, chẳng lẽ ngươi là quỷ sao?" Mạt Lý Na trong nội tâm hồi hộp, lại lập tức bĩu môi,cười thầm mình tại sao ra những lời có đạo lý như vậy.
      Thích Ngạo Sương nhìn thấy bọn người ThápLệ Na, hình như tình trạng của bọn họ quá tốt phải. Bởi vì sắc mặt bọn họ có chútnóng nảy. Bốn người bọn họ cũng đứng mộtvòng tròn màu xanh nhạt, vong tròn kia nhàng lơ lửng trôi mặt nước. Hiển nhiên đó là bảo vật của trong số bọn họ. Nhưng giờ phút này cái bảo vật kia có trôi mộtchút nào, nó đứng nguyên tại chỗ.

      "Giúp đỡ ta, ta nợ ngươi cái ân tình." Thích Ngạo Sương chợt trầm giọng mở miệng.

      "Cái gì?" Mạt Lý Na sợ mình nghe lầm, cái tênlãnh khốc này muốn ta giúp ? phảichứ?

      Thích Ngạo Sương trầm mặc, có lặp lạilời vừa rồi. Sắc mặt vẫn như cũ lạnh nhạt mảnh.

      Mạt Lý Na bĩu môi, bất mãn : " giúp giúp giúp, ngươi , giúp ngươi gấp cái gì?"Nhưng trong lòng thầm dễ chịu, tiểu tử thúi,ngươi cũng có hôm nay! Ngươi cũng có lúc cầuxin ta. Ha ha ha ~~~ ta giúp ngươi về sau lấy đó chế nhạo ngươi.
      "Đem mấy người kia sang bờ bên kia." Thích Ngạo Sương chỉ chỉ đoàn người Tháp Lệ Na mànói.
      Mạt Lý Na theo phương hướng ngón tay Thích Ngạo Sương chỉ, thấy được đoàn người Tháp LệNa bị vây tại chỗ, nàng ta có chút tức giận. Cáitên khốn kiếp này, ra là muốn mình giúp người khác? ! Còn tưởng rằng muốn cầu cạnh mình, ngờ là vì giúp người khác, vẫn là vì cái nữ nhân kia.

      "Ngươi sao phải giúp bọn ? Ta tại sao phải nghe lời ngươi? Ta tại sao phải giúp bọn họ?"Mạt Lý Na trong lòng tức giận, vô cùng khó chịu. Bởi vì trong lòng có tính toán nên có bốc hỏa tại chỗ mà thôi. Vốn là muốn thấydáng vẻ ủ rũ cúi đầu của Thích Ngạo Sương, ngờ ra là như vậy.

      "Giúp? Hay là giúp?" Thích Ngạo Sương có lời thừa thải, mặn lạt chỉ hỏi ra khỏi câu như vậy.

      “ Giúp, giúp! Nhưng nhớ, ngươi nợ ta cáinhân tình." Mạt Lý Na trong lòng thầm hận, kêu con rùa khổng lồ lên phía trước.

      " biết." Thích Ngạo Sương nhàn nhạt khạc ra hai chữ, thân hình lại nhanh hơn, vượt qua MạtLý Na. nhàng bỏ lại câu, "Ta ở bờ chờ ngươi."

      "Tốt." Mạt Lý Na nghe được Thích Ngạo Sương câu sau cùng, trong lòng cuối cùng thư tháimột chút.

      Thích Ngạo Sương cứ như vậy bồng bềnh lướtqua đoàn người Tháp Lệ Na, có nhìn bọn cái, trực tiếp về phía trước.

      "Sư đệ? !" Tháp Lệ Na thấy được Thích Ngạo Sương, kinh ngạc giọng hô ra tiếng. Những người khác cũng đều kinh ngạc nhìn bóng lưngThích Ngạo Sương, Thích Ngạo Sương cứ nhưvậy nhàng trôi lơ lửng ở mặt nước. Đây là ma pháp gì?
      "Sư đệ ngươi? Cũng có nhìn ngươi mộtcái! Thua thiệt cho ngươi vẫn luôn lo lắng cho ." Vưu Lệ Á nhìn bóng lưng Thích NgạoSương, sắc mặt trầm xuống, bất mãn hừ lạnh. Chỉ là, người này làm thế nào trôi lơ lửng đượctrên mặt nước vậy?
      "Người như vậy, quả đáng giá cho ngươi lo lắng." Ở bên cạnh Vưu Lệ Á, nam tửkia cũng mở miệng chê bai Thích Ngạo Sương."Trong lòng ngươi nhớ , nhưng hắnhoàn toàn đem ngươi để trong mắt."Giọng điệu khinh thường mơ hồ còn mang theotia ghen tỵ, bởi vì cũng cách nào làmđược như Thích Ngạo Sương trôi lơ lửng ở trênmặt nước như vậy, về phía trước đơn giản thế. Khó trách mới vừa rồi cái tiểu tử tóc đỏ cự tuyệt cùng bọn họ, xem ra cũng có chút thực lực.
      " căn bản là muốn giúp ngươi, hừ!"Vưu Lệ Á nhìn bóng lưng Thích Ngạo Sương càng ngày càng xa, trong lòng càng thêm hận,thời điểm thua thiệt tại phòng ăn còn rất thân thiết với Tháp Lệ Na, vậy mà giờ… cái đồvong ân bộ nghĩa, khốn khiếp! Nghĩ tới đâytrong lòng Vưu Lệ Á lại càng tức hơn, "Sưhuynh, cái bảo vật này có chuyện gì vậy? mau bổ sung ma lực cho nó ”.
      " bổ sung,bổ sung, ta rất nhanh rồi mà." Nam tử khác đầu đầy mồ hôi , nhưng mà lời của chút tác dụng an ủi cũng có. cũng ngờ xuất cái tình huống nhưvậy, làm cho bất ngờ. Lần này thảm, có lẽ phải ở lại chỗ này vài ngày rồi.
      Tháp Lệ Na nhìn bóng lưng Thích Ngạo Sương, sắc mặt phức tạp. , có nhìn mình lần, cứ như vậy rời sao? , là ngườinhư vậy sao? Nhưng lòng của Tháp Lệ Na nguyện ý tin tưởng Thích Ngạo Sương khôngphải là người như vậy.
      "Này, các ngươi, gặp khó khăn hả?" Chợt, mộtgiọng nữ từng nghe qua lên tiếng.

      "Ngươi?" đoàn người Tháp Lệ Na nghi ngờ quay đầu lại, đằng sau có nữ nhân ngồi lưng con rùa khổng lồ trừng to mắt nhìn bọn họ.Mọi người thấy màn này có chút kinh ngạc,nữ tử này có phương thức có thể vượt qua đượccái hồ. là kỳ lạ! Chỉ là, Học Viện Ngôi Saodị nhân kiểu gì chẳng có, nàng ta cũng chỉ làmột trong số đó thôi. Mọi người hơi kinh ngạcliền sau khôi phục thái độ bình thường.

      "Đúng vậy a. Chúng ta gặp được chút ít phiền toái." Sư huynh của Vưu Lệ Á có chút xấuhổ mở miệng. hiểu được, bảo vật phải cầnnhiều ngày mới tu sửa được. Có lẽ phải ở trênmặt nước này giằng co thêm vài ngày nữa.
      Tháp Lệ Na tự nhiên cũng nhận ra nữ tử này, làcô ở cùng với Thích Ngạo Sương. Có chút kìquái là bọn họ vì sao lại chia ra hành động, nhưng nàng hỏi.

      "Cần giúp tay sao? Ta mang bọn ngươi lênbờ, cứ chờ đợi ở đây cũng phải là biện pháp." Mạt Lý Na cũng có kiêu ngạo, ngược lại giọng điệu rất ôn hòa. Nàng biết, nếu như quá mức cao ngạo, những người này nhấtthời giận dỗi lên đây, vậy cóbiện pháp mang bọn họ , có biệnpháp khiến cái kẻ đầu gỗ mục kia thiếu nợ ân tình của mình rồi.
      "Như vậy là cảm tạ” Sư huynh của Vưu LệÁ lên tiếng cám ơn .

      "Chuyện , tất cả mọi người lên đây ." Mạt Lý Na mỉm cười khiến con rùa khổng lồ tiếnđến, tất cả mọi người cùng trèo lên. Sư huynhcủa Vưu Lệ Á thu hồi bảo vật, Mạt Lý Na ralệnh cho con rùa khổng lồ tiến lên phía trước.
      " là cám ơn ngươi." Vưu Lệ Á lên tiếng nóicám ơn .

      " có gì" Mạt Lý Na ngoài mặt khách khí đáp trả, nhưng trong lòng ở đau khổ, ai nguyện ý làm gà mẹ cứu các ngươi nha, phải tại cái kẻ đầu gỗ mục, ta mới làm loại chuyện chẳng có gì tốt đẹp lại phí sức lực này.
      Nét mặt Tháp Lệ Na có chút phức tạp, khôngbiết nghĩ cái gì.
      " Tháp Lệ Na, ngươi nhìn chút , lòng dạngười ta như vậy so với sư đệ ngươi sao. Hừ! Vong ân phụ nghĩa!" Vưu Lệ Á hừ lạnh phát tiếtbất mãn trong lòng, "Ngươi suy nghĩ chútđi, thời điểm tại phòng ăn ngươi suy nghĩtới an nguy của mình cứu , mới vừa rồi cũnglo lắng cho như vậy, ngươi xem lúc nãy qua đây, mắt cũng liếc ngươi cái, đáng giá để cho ngươi lo lắng sao?

      Tháp Lệ Na gì, ánh mắt có chút tối .
      Mạt Lý Na nghe lời này, nhưng trong lòng khỏi hồi khó chịu. Ra lệnh cho con rùa tăng tốc, mọi người ai cũng hết hồn. Đãđứng vững rồi mà trong lòng vẫn còn có chút sợ hãi.

      "Ngượng ngùng, mọi người đứng vững a." Mạt Lý Na làm bộ như có việc gì dặn dò mọingười.

      Mọi người gật đầu đồng ý .

      "Được rồi, Vưu Lệ Á , đừng nữaahhh...Tháp Lệ Na trong lòng cũng chịunổi mà." người trong đó nam tử mở miệng an ủi.

      Vưu Lệ Á hừ lạnh tiếng, vẫn như cũ trầmmặt, .

      Mạt Lý Na lại càng nghe càng tức, loại ngườinày rất đáng ghét. So với cái tên đầu gỗ kia thìbọn họ càng làm cho nàng chán ghét hơn! Hừ,chờ lên bờ ta làm thế nào trừng trị bọn khốnkiếp các ngươi, đồ vong ân phụ nghĩa.
      Lên bờ, Vưu Lệ Á dĩ nhiên là đối với Mạt LýNa vô cùng cảm kích. Mạt Lý Na lúc này lại xụmặt xuống: "Tạ lầm người rồi, các ngươi sựcho rằng ta ăn no có việc gì làm liền ra tay cứu các ngươi sao?
      "Có ý tứ gì?" đoàn người Vưu Lệ Á ngạc nhiên, hiểu trước mắt thế nào lại trở mặtnhanh như vậy.

      "Ta mới có rãnh rỗi giúp mấy kẻ vô dụngnhư các người, chỉ là cái hồ liền thểvượt qua được. vô dụng. Nếu phải là Thích Ngạo Sương kêu ta giúp các ngươi, các ngươi cho là ta đến giúp các ngươi sao? Vong ân phụ nghĩa, cũng biết là người nào vongân phụ nghĩa, biết điều!" Mạt Lý Na chanh chua , nàng nhìn sắc mặt của mọi người đặc sắc biến hóa, trong lòng thoải mái tới cực điểm, dù sao tại cũng dẫn bọn lênbờ, đương nhiên là phải nợ ân tình mình, mình phải nắm chặt cơ hội hung hăng bắt nạt .
      Đoàn người Vưu Lệ Á sắc mặt có thể cực kỳ đặc sắc, đổi tới đổi lui, màu gan heo, cuối cùng chợt đỏ bừng, lại câu cũng nên lời. Tháp Lệ Na trong lòng càng thêm phứctạp, có kinh ngạc, cảm kích, cảm động, xấu hổ,hối hận. . . . . .

      "Ha ha, tên đầu gỗ mục, lần này rốt cuộc thiếu ta cái nhân tình, xem ta hành hạ như thế nào!" Lúc gần , Mạt Lý Na ác ngoan ngoan cười lớn rời . Lưu lại đoàn người Vưu Lệ Á sắc mặt phức tạp đợi tại tại chỗ.

      Vưu Lệ Á tức giận nhìn bóng dáng của Mạt Lý Na xa, lại nửa ngày nghẹn ra câu.“Cái ghê tởm này, ra mọi chuyện làvậy!” Tháp Lệ Na nghe câu cuối cùng củaMạt Lý Na, trong lòng lo lắng dứt. Càng thêm có chút hối hận tại sao lại dễ dàng nhận giúp đỡ của người ta, giờ chẳng phải nàng ta làm khó dễ Thích Ngạo Sương sao? Phải làm sao đây?
      Mạt Lý Na phía trước đuổi theo thấy ThíchNgạo Sương đứng ở phía trước chờ nàng, trong lòng dâng lên cỗ vui mừng.

      "Thích Ngạo Sương, thôi." Mạt Lý Na vui mừng .

      Thích Ngạo Sương liếc mắt thấy Mạt Lý Na có chút khác thường, cũng có lên tiếng hỏi thăm, chỉ là nhàn nhạt gật đầu cái: "Đithôi." Dứt lời liền về phía trước.

      Mạt Lý Na cười híp mắt theo phía sau, tâmtình tốt.

      Dần dần càng , người tham gia càng ít. Có người cách nào nữa tới, muốnmất tính mạng, dứt khoát bỏ qua, dùng quyển trục truyền tống duy nhất Học Viện cho, bỏ về. Tự nhiên có Lão sư để phán đoán cấp bậc của bọn họ.

      Tầng thứ năm, Thich Ngạo Sương dễ dàng thôngqua, Mạt Lý Na cảm thấy ngạc nhiên. Nàng hiểu được, cái thiếu niên tóc đỏ này chỉ cóthể hơn học viên thực lực sáu sao chứ cóchuyện kém.
      Tầng thứ sáu bắt đầu cso chút khó khăn, tầng thứ sáu là mảnh bình nguyên, nhưng bình nguyên này có loại gió gọi là Long Quyển Phong, thổi ngừng nghỉ. Phải bình an vô xuyên qua nơi này mới được xem là thông qua tầng thứ sáu. Rất nhiều người bị Long Quyển Phong chơi đùa chỉ còn lại nửa cái mạng, vì vậy buông tha việc tiến lên. Chỉ lấy được chứng chỉ thực lực sáu sao.

      Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn cỗ Long Quyển Phong kì quái này, Long Quyển Phong gầm thét, lực lượng cuồng bạo hình như muốnxét nát người ta. Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn lại, lại thấy được màn rất 囧 . Long Quyển Phong cuốn lên bầu trời, có vô số mảnhvụn, còn có chút vật phẩm tùy thân riêng tư baylên cao. ràng là y phục của đám người tiếnvào đây .

      Đối với người khác, Long Quyển Phong là mộtnơi khó vượt qua nhưng đối với Thích Ngạo Sương khác. Tất cả loại gió , đều là bằng hữuThích Ngạo Sương . . . . . . ( đây là bạn củaPhong Giật Hiên nên có thể coi là nhà họ nộinha)

      Thích Ngạo Sương mặt bình thản tiến vào LongQuyển Phong, Mạt Lý Na vội vàng theo phíasau. Quả nhiên, Thích Ngạo Sương thần kì đếnmức, Long Quyển Phong nữa cuồng bạo,mà là êm ái vòng qua Thích Ngạo Sương, hoặc là ở bên cạnh Thích Ngạo Sương dịu dàng lẩnquẩn. Mạt Lý Na trợn mắt hốc mồm, đây là lầnđầu tiên thấy gió lại có thể biết thân cận người. Coi như người này thể chất là Phong Thuộc Tính, chính là dùng Phong Hệ Ma Pháp,cũng khoa trương vậy chứ. Người này,rốt cuộc là ai? Nhờ phúc của Thích Ngạo Sương, Mạt Lý Na theo sát bên người Thích Ngạo Sương, tay kéo vạt áo Thích Ngạo Sương , cứ như vậy thông qua.

      "Oa ~, ta chính là lần đầu tiên nhàng mà thông qua như vậy đấy." Mạt Lý Na vỗ vỗ lồng ngực của mình, le lưỡi cái dí dỏm . LongQuyển Phong rất quái lạ , thực lực càng mạnh phải chịu sát thương càng lớn, thực lực yếu chịu sát thương , nhưng rất dễ dàng bị thổi bay lên trời. Thế nào cũng tốt." Mạt Lý Na giải thích.

      Thích Ngạo Sương nhìn chút Long Quyển Phong, như có điều suy nghĩ. Long QuyểnPhong quả rất kỳ quái. Kéo dài ngớt,gặp mạnh là mạnh, gặp yếu là yếu.

      Tầng thứ bảy tương đối hung hiểm, quả nhiêncùng tầng thứ sáu là hai cấp bậc rệt, ngườithông qua dĩ nhiên là ít hơn rồi. Đây là vùng đất thần kì. Bầu trời ngừng rơi xuốngbăng nhũ, gió lạnh gào thét, băng hàn thấu xương. Nhưng là mặt đất lại nóng bức vô cùng, nhiệt độ cao khác thường, từ mặt đất ngừng phun ra ngọn lửa, chú ý bị nướng chín. nửa nóng bức, nửa rétlạnh, chân chính là Thiên Băng Địa Hỏa

      Con người khi đạp lên, sợ rằng cả giầy cũnglập tức bị nướng cháy. Còn phòng bị mặtđất, bầu trời rơi xuống băng nhũ.

      "Thấy được chưa? Bắt đầu tầng thứ bảy, liền hoàn toàn khác nhau, ta chưa qua đây, thực quá nguy hiểm. Nơi này quá nguy hiểm. Có người nổi bật trong môn phái có sư phụ cho bọn bảo vật, bọn họ có thể mượn bảo vật thông qua nơi này. Rất ít người có thể tự có bảnlĩnh thông qua được tầng này. Tầng thứ tám thìcàng khó khăn, Tầng thứ chín còn chưa có người nhìn thấy nữa." Mạt Lý Na đứng tại chỗ,mắt vẫn lo lắng, nhìn đông nhìn tây.
      Thích Ngạo Sương trầm mặc nhìn cảnh tượng kinh khủng trước mắt, bầu trời Băng Trụ khôngngừng rơi xuống, mãnh liệt cắm vào mặt đất, ngay sau đó phát ra tiếng xì xì, lập tức bị bốc hơi. Mà đất ngừng toát ra ngọn lửa, nhiệt độ ngọn lửa hình như có thể đốt cháy tất cả, làm cho lòng người sợ hãi. Càng làm cho người ta nhức đầu ấy là ngọn lửa kia thoát ra vô cùng quy luật, căn bản là có cách nào dự liệu ngọn lửa lại nổi lên chỗ nào.
      "Ta cùng ngươi tiếp nữa, ngươi cẩnthận." Mạt Lý Na dặn dò, chợt cau mày nhớ ra cái gì đó. giọng , "Đúng rồi, Tầng thứ tám nghe đầm lầy đáng sợ , ao đầmnổi lên rất nhiều khối nham thạch, chỉ có đạp khối nham thạch mới có thể thông qua. Nhưnglà phải khối nham thạch nào cũng có thểchịu đựng được người đứng ở phía . Ngươiphải cẩn thận, cần té xuống rồi, té xuốngliền vạn kiếp bất phục rồi, khẳng định mất mạng. Ta là nghe người ta , ngươi phải cẩnthận, cần chết nha, ngươi phải nhớ ngươi còn thiếu ta ân tình chưa trả đấy."

      Mạt Lý Na hiểu, theo tu vi của mình, cách nào tiếp. thể làm cho Thích Ngạo Sương vì mình mà chịu phiền toái được, như vậycó lẽ khiến hai người cũng lâm vào nguy hiểm.
      Thích Ngạo Sương quay đầu nhìn Mạt Lý Na, gật đầu cái: "Cám ơn, ta cẩn thận. Cũng còn sống trở về trả nhân tình của ngươi ."

      "Hừ! Ngươi biết là tốt rồi." Mạt Lý Na quệtmồm hừ lạnh tiếng, sau đó móc ra quyểntrục Truyền Tống học viện cho xét nát, chờ đợibị truyền tống ra ngoài.

      " được liền rút lui, cần uổng mấttánh mạng, nhớ a." Bóng dáng của Mạt Lý Na từ từ biến mất, cuối cùng còn ngừng dặndò . Mà Mạt Lý Na phát thái độmình thay đổi. Từ lúc mới bắt đầu chỉmuốn bắt làm tù binh, vậy mà từ lúc nào nàng bắt đầu lòng quan tâm hăn?
      Thích Ngạo Sương nhìn cảnh tưởng trước mắt, do dự bước vào địa phương tựa như Tu La Địa Ngục

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương thứ 18 : Ta vô tội, là ta bất đắc dĩ a ~

      Nóng quá, rồi lại lạnh quá. Rất quỷ dị, rất mâuthuẫn, đồng thời tồn tại hai loại cảm giác khác nhau.

      Đây là cảm giác của Thích Ngạo Sương. đất nóng bức vô cùng, từng cỗ khí nóng từ dướilòng bàn chân mà lên. Mà bầu trời ngừng nhũ băng rơi xuống, gió lạnh buốt từngtrận. Giầy chân quả nhiên phát ra mùi cháy khét, cho dù Thích Ngạo Sương cótiếp xúc với mặt đất cũng có kết quả như thế. Thích Ngạo Sương cũng có đụng tới mặtđất, mà là nhờ gió nhàng nâng nàng bay,cách mặt đất có mấy centi mét cứ như vậy mà bay tới. Cho dù như vậy, giầy vẫn bị nướng phátra mùi cháy khét.
      Thích Ngạo Sương giựt giựt khóe miệng, trực tiếp cởi giày ra, đem giày ném vào nhẫn khônggian, chân trôi lơ lững ở gần mặt đất. bầu trời băng nhũ ngừng rơi xuống, Thích Ngạo Sương nhõm tránh thoát những băng nhũ sắc bén này.
      Càng về phía trước, băng nhũ rơi xuống lại càng ngày càng dày đặc, mà đất ngọn lửa toát ra càng ngày càng thường xuyên hơn, làm cho người ta khó lòng phòng bị.

      Trước mặt dần dần xuất bóng người, là kẻ tiến vào khu vực này trước nàng. Đó là nam tử, nhanh chậm trước mặt, lưng là đôi cánh đen nhánh mở rộng ra, giống như là cái ô khổng lồ, đem băng nhũrơi xuống từ bầu trời ngăn lại. Mà băng nhũ rơi vào cánh của , có để lại mộtvết thương nào. Mà cũng là dùng chân lại mặt đất, những ngọn lửa kia đốivới có chút nào tổn thương, ngược lại y phục người bị thiêu cháy gầnhết, thiếu chút nữa trần truồng rồi.

      Người của ma tộc. . . . . .

      Thích Ngạo Sương vừa nhìn thấy thân hình củahắn, liền hiểu tới thân phận của đốiphương.
      Có cánh lưng cùng với thân thể cường tráng như vậy hẳn là người của ma tộc rồi.
      Cảm thấy Thích Ngạo Sương đến gần, người nọ lại cũng chỉ là nhàn nhạt liếc mắt, gì,vẫn như cũ nhàn nhã bộ bình thường tiến vềphía trước.
      Song khi Thích Ngạo Sương lướt qua , tiếptục về phía trước về phía sau, ánh mắt của dần dần thay đổi kinh ngạc.

      Thân phận Thích Ngạo Sương cũng bị hắnnhìn ra, là Ma tộc. Nhưng mà có mở cánh ra chặn băng nhũ rơi xuống, mà là né tránh hết băng nhũ. Thân hình linh hoạt quỷ dị, đường nhìn lại, tại chỗ có rất nhiều tàn ảnh củanàng, mà Thích Ngạo Sương thể càng đingày càng xa.

      Nhìn Thích Ngạo Sương dần dần xa, ánh mắtnam tử dần dần đăm chiêu. Xem ra, năm nay hắc mã rồi. Thiếu niên này y phục trênngười hề có sao nào, xem ra chỉ là học sinh mới mà thôi. Thân pháp như vậy, có thể thuận lợi thông qua tầng thứ tám hay ?Giờ phút này trong tim của ngược lại cóchút mong đợi.

      Thích Ngạo Sương trong lòng thầm kêu khổ,bởi vì này con đường này tựa như có điểm cuối . gần năm giờ rồi, vẫn điđến điểm cuối. phải thể lực của Thích Ngạo Sương đủ cách nào tiếp tụcđi về phía trước, mà là nàng gặp phải lung túnggiống như nam tử kia, y phục người, hình như chịu chịu nổi hỏa diễm nóng bỏng, chậm rãi bị thiêu hủy. Cho dù cỗ thân thểhiện tại này là nam nhân , nhưng là cũng khôngnghĩa là Thích Ngạo Sương ngại trầntruồng. Hơn nữa người nam nhân kia coi như đến thời khắc mấu chốt, có thể dùng cánh chắn băng nhũ, Thích Ngạo Sương tại cócánh nào khiến cho cánh của thân thể này mở ra chỉ có thể giữ vững bộ dáng này.

      Cũng may qua nửa giờ sau, rốt cuộc thấy đượcđiểm cuối.

      Thích Ngạo Sương vừa nhảy vừa bay vội vàngnhảy lên đến nơi, nhìn chút chung quanh, xác định có ai, lúc này mới vội vàng từ trong Nhẫn Gian lấy giày và y phục ra,đem mặc vào.
      Hô ~~~ Thích Ngạo Sương thở phào nhõm.Lúc này mới phát ra mình rất là mệt mỏi. Xuyên qua cái địa phương y như địa ngục này,mình cần được nghỉ ngơi.

      Thích Ngạo Sương nhìn chút chung quanh, chung quanh đều là Nham Thạch lồi lõm. Suy nghĩ chút, tìm nơi bí mật, ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu điều khí. Mới vừa rồi dùng mấy giờ để vượt qua con đường kia, quả cũnghao tốn ít tinh lực của . Chậm rãinhắm mắt lại, Thích Ngạo Sương bị phong chi nguyên lực lượng trong cơ thể cũng cấp năng lượng, dần dần tiến vào cảnh giới kì diệu quên hết thảy mọi việc.
      Cũng biết trải qua bao lâu, Thích NgạoSương bị hai thanh đánh thức.

      "Hô, mỗi lần qua này cái địa phương cũng khókhăn như vậy." Cái thanh này rất là mệt mỏi, nhưng quả Thích Ngạo Sương nghe qua.

      "Đúng vậy a. có những thứ đồ này, chúng ta đúng là qua được." Khác cái thanh cũng rất mệt mỏi, trong giọng lại có hài lòng. Cái thanh này Thích Ngạo Sương cũng nghe qua. Hai người này, là Hộ Hoa Sứ Giả bên cạnh Bối Sắt Phân Ni. ràng Bối Sắt Phân Ni có cùng bọn họ chung, bởi vì lời kế tiếp là nghe thể lọt tai được.
      "Bối Sắt Phân Ni cái ả lẳng lơ đó, thiệt thòi chochúng ta liều chết mang nàng tới tầng thứ sáu, câu cảm ơn cũng có." Thanh đầu tiên cam lòng .

      "Bối Cáp Lỗ, nên nóng lòng. ngàynào đó này con ranh đó rơi vào trong taychúng ta. Đến lúc đó chúng ta muốn thế nào được thế đó." Cái thanh này cực kì bỉ ổi dâm đãng.

      "Ha ha, Mang Trạch Tư, ngươi đúng. Dáng người đó chắc là thoải mái chết được, đến lúcđó nhất định làm cho chúng ta dục tiên dục tử, ha ha." nam tử tên Bối Cáp Lỗ cười hắc hắc, giống như chuyện xảy ra rồi.

      "Đến lúc đó, tốt hành hạ nữ nhân này. Đểcho nàng cầu xin tha thứ, chúng ta vì nàng làm nhiều như vậy, nàng lại càng xa cách , đừngtưởng rằng lão tử biết, trong lòng nàng vẫn có người khác." Mang Trạch Tư giận dữ .

      Thích Ngạo Sương nghe đến đó, trong nội tâmkhẽ động. Bối Sắt Phân Ni trong lòng sớm có người khác, chẳng lẽ. . . . . .

      "Thôi , ngươi cho rằng chỉ ngươi cảm thấyđược? Lão tử cảm thấy sao? Mỗi lần đến nhà hàng đó nàng luôn gọi món ăn kia. Món ăn đem lên lại ăn, luôn nhìn món ăn kia màngẩn người. Ánh mắt kia, phải suy nghĩ nam nhân suy nghĩ gì?" Bối CápLỗ tức giận , trong mắt dâng lên hung quang,"Để cho ta biết người nam nhân kia là ai. Tatrước tiên đem thiến sau đó róc thịt cho chó ăn”
      tới chỗ này, trong lòng Thích Ngạo Sươngđã sáng tỏ. Bối Sắt Phân Ni quả nhiên đối với Vi Ân Tư nhớ mãi quên, mảnh chân tình. Mà Vi Ân Tư đối với Bối Sắt Phân Ni cũng là nhớ dứt.Thời điểm này trong lòng nàng có quyết định.

      "Ai, chút mà thôi. Ngươi phải biết,cái bối cảnh của nữ nhân kia thể tùy tiện xuống tay được." Mang Trạch Tư than thở , "Nàng còn là viên ngọc bích trong tay Thành Chủ đấy."

      "Ta hiểu , bằng chúng ta như vậy lấy lòng nàng làm cái gì. Ai, thể cưỡng dâm nàng, chẳng lẽ suy nghĩ chút đều có thể à?" Bối Cáp Lỗ than thở cam lòngnói.

      "Về sau chế phục nàng, muốn làm cái gì cũngđược. Chúng ta tiếp tục cố gắng lên." Mang Trạch Tư bất đắc dĩ . Mặc dù mới vừa rồi ác độc như vậy, nhưng cũng dám tùy tiệnra tay với Bối Sắt Phân Ni. Thế lực đằng saunàng ta phải dễ chọc.

      "Đúng lắm, cùng lắm gạo nấu thành cơm, hạ chút thuốc, để cho nàng chủ động. Cũng khôngphải là chúng ta ép buộc nàng, mà là nàng ép buộc chúng ta, đến lúc đó nàng lại, chúng ta chỉ cần là chúng ta bất đắc dĩ cứunàng. Hắc hắc. . . . . ."

      "Ôi mẹ nó, đến lúc đó người nào tới trước?"

      Hai người YY đến mức tâm thần của nhộn nhạo, quên hết tất cả.

      "Vậy bây giờ các ngươi người nào muốn chếttrước?" Vậy mà, lúc bạn họ YY đếncực điểm bị thanh lạnh lùng cắt đứt.
      "Người nào? !" Hai người cũng kinh ngạc quátkhẽ ra tiếng, sau lưng càng thêm mồ hôi lạnh cảngười. Có người! như vậy lời mới rồi của bọn họ cũng bị nghe qua sót mộtchữ?
      Thích Ngạo Sương chậm rãi từ trong chỗ hẻolánh ra.

      "Là ngươi!" Hai người biểu cả kinh, tiếp theo mặt tràn đầy ác độc nhìn Thích Ngạo Sương. Ở trong lòng bọn có tính toán. Phải đem Thích Ngạo Sương đánh chết ở đây, chỉ đến lần trước nể mặt bọnhắn mà, nhất định phải trả thù. Mà mới vừa rồi Thích Ngạo Sương nghe hết thảy, nên nhất địnhphải chết.
      "Là ta." Thích Ngạo Sương thản nhiên ," là khéo a."

      "Khéo, trùng hợp, ha ha ha. . . . . ."

      "Khéo muốn chết!"

      Hai người dữ tợn cười như điên, ánh mắt của bọn nhìn Thích Ngạo Sương giống như đangnhìn người chết . Ở trong mắt bọn họ, ThíchNgạo Sương người chết. Nhưng bọnhọ nghĩ đến, Thích Ngạo Sương tới nơi này trước bọn , hơn nữa mặt lại rất nhõm. Hai người chỉ biết rằng Thích Ngạo Sương là học sinh mới, tại nhất định phải giết chết , mà có suy tính cái khác. Hoàn toàn nghĩ tới thực lực củaThích Ngạo Sương có thể cao hơn mình.

      Thích Ngạo Sương mỉm cười nhìn hai người trước mắt, đáy mắt hai kẻ đó sát khí rất ràng.

      "Tiểu tử, ngươi muốn chết như thế nào đây?"Mang Trạch Tư cười gằn từ từ tiến tới gần Thích Ngạo Sương, "Là muốn bị băng nhũ cắt thànhmấy khối hay là bị ngọn lửa nướng thành than?"

      "Hôm nay vận số là tốt. Thiên đường có lốingươi , địa ngục cửa ngươi lại xông tới. Chúng ta định lúc nào tìmngươi chuyện chút đấy." Bối Cáp Lỗ ha ha cười lên.

      Nhìn hai kẻ sát khí nồng đậm, Thích Ngạo Sương có chút bất đắc dĩ vô tội buông tay nhàn nhạt than thở : "Hôm nay phải là ta chết các ngươi chết?"

      Hai người hơi sững sờ, chợt lên tiếng cười ha ha như điên. Giống như bọn họ nghe được chuyệnbuồn cười nhất thế gian. Cái tiểu tử tóc đỏ này muốn giết bọn ? Giết bọn ? Ha ha ha ha!Đùa gì thế à? !

      Thích Ngạo Sương chỉ là cười nhạt, người hơi động.
      Mang Trạch Tư và Bối Cáp Lỗ sửng sốt, vì bóngdáng Thích Ngạo Sương chợt biến mất. Khi hai người lần nữa phát , Thích Ngạo Sương đãtập kích trước mặt của bọn họ.

      Phịch tiếng.

      Mang Trạch Tư cả người bay lên giữa khôngtrung, sau đó giống như diều đứt dây bay về phía sau, ngã vào vực lửa đáng sợ kia.

      Hưu hưu hưu ——

      A ————!

      Mang Trạch Tư tiếng kêu thảm thiết vang lên, sau đó bỗng nhiên có thanh nữa.

      Băng nhũ dày đặc toàn bỏ cắm vào người Mang Trạch Tư đem hung hăng cắm mặt đất, mặt đất trong nháy mắt lửa cháy ngút trờiđã nướng thành than.
      Tất cả diễn ra trong nháy mắt, Bối Cáp Lỗ hoàn toàn hề phát ra Thích Ngạo Sươngđã làm thế nào. Mang Trạch Tư bị vô số băngnhũ cắm vào, lại bị biến thành than đen. Cáchchết này, chính là lúc trước muốn an bài cho Thích Ngạo Sương, tại cũng ứng nghiệm ở người của mình.

      Bối Cáp Lỗ ngây ngốc nhìn màn này, giờ khắc này thậm chí quên mất sợ hãi, chỉ là bộ mặt thể tin nhìn màn trước mắt. Mới vừa rồi còn cùng mình cùng nhau YY BốiSắt Phân Ni, bây giờ chết toàn thây!

      "Ngươi sao? Ngươi muốn chết như thế nào?"Thích Ngạo Sương cười lúm đồng tiền như hoa, nụ cười tuyệt mỹ giờ phút này trong mắt Bối Cáp Lỗ đáng sợ giống như Tử Thần.

      Bối Cáp Lỗ lúc này mới phục hồi tinh thần lại,muốn chạy, nhưng là chân ngừng run lên, giống như bị mọc rễ, thế nào cũng di độngkhông được nửa bước.

      "Ta, ta. . . . . . Đừng có giết ta, cái gì ta cũng đồng ý." Bối Cáp Lỗ thanh cũng run rẩy,trong mắt cũng che giấu được sợ hãi. Lúcnày mới suy tính đến vấn đề khác. Thiếuniên tóc đỏ này đến trước bọn ! Hơn nữanhìn cả người rất thoải mái, chắc chắn hắnđã tới lâu rồi mới khôi phục được như vậy. Bọn họ làm sao cũng ngờ, thiếu niên này thựclực cao hơn bọn họ rất nhiều
      "Hả? cái gì cũng đồng ý sao?" Thích NgạoSương chút để ý cười cười, thần thái lườibiếng nhìn Bối Cáp Lỗ "Chẳng lẽ ngươi quên mất ngươi vừa gì sao?"

      Bối Cáp Lỗ bị mồ hôi lạnh thấm ướt lưng, sợ hãi trong lòng cơ hồ khiến sắp điên mất. thể trách tại sao sợ như vậy, MangTrạch Tư chết làm thực rất sợ, quá máu tanh rồi. Coi như bọn họ từng tự tay giếtngười, nhưng cũng chưa từng thấy qua thủ phápkhủng bố như vậy.Quá nhanh, quá hung ác,chính xác, cho đối phương mảy may cơ hội thở dốc liền kết thúc.

      "Ta, ta mới vừa rồi đều là nhảm, xin ngài đại nhân đại lượng thả ta. Ta bảo đảm, ta bảo đảmsẽ đem chuyện hôm nay ra ngoài."Bối Cáp Lỗ hốt hoảng cầu xin được tha thứ.Tiếp đó cư nhiên là hoảng sợ quỳ xuống, khóclóc nức nở cầu xin được tha thứ, bộ dáng kia muốn bao nhiêu nhếch nhác, có bấy nhiêu. Cònđâu là bộ dạng phách lối trước đó.
      "Ngươi , nếu bây giờ người cầu xin tha mạng là ta ngươi có tha mạng ?" Thích Ngạo Sương vẫn như cũ miễn cưỡng cười cười, tiếp vô tội nhíu nhíu mày , "Ta cho ngươicơ hội đấy. Ngươi quên là trước khi động thủngươi gì sao?"

      Bối Cáp Lỗ ngẩn ra, chợt nhớ tới lời Thích Ngạo Sương trước đó.

      Hôm nay nếu ta giết các ngươi các ngươi giết chết ta?

      Bối Cáp Lỗ mồ hôi lạnh trán đổ như mưa.

      Khi đó, bọn họ làm sao cho là những lời nàysẽ trở thành ? Bọn họ chỉ coi là Thích Ngạo Sương nổi điên, làm sao có thể nghĩ đến ThíchNgạo Sương là có thực lực giết chết bọnhọ! Lúc này Bối Cáp Lỗ hối hận đến nỗi ruột trong bụng xanh lè rồi. Nhưng thời gian có thểquay ngược lại sao? Dĩ nhiên thể!

      "Ta, ta có mắt tròng, cầu xin ngươi bỏqua cho ta ." Bối Cáp Lỗ trong lòng càng lo sợ hơn, ngừng cầu xin được tha thứ , cảngười run rẩy ngừng.

      "Ta rồi, đổi lại, ngươi bỏ qua cho ta sao?"Thích Ngạo Sương châm chọc cười nhạt.

      Sắc mặt của Bối Cáp Lỗ đột nhiên trầm xuống, giống như tro tàn còn huyết sắc.

      Thích Ngạo Sương nhàng thở ra, con ngườinha, vốn là như vậy. Mình cũng làmđược, lại cứ muốn cầu cứu người khác làm.

      "Cái tên ác ma này, ta liều mạng với ngươi!"Bối Cáp Lỗ rốt cuộc hiểu , vô luận mình cónói như thế nào, cũng thể tránh được mộtkiếp rồi, hạ quyết tâm, muốn dãy dụa phen.

      Vậy mà, chỉ trong nháy mắt sau đó, Thích Ngạo Sương xuất ở trước mắt Bối Cáp Lỗ, duỗi ngón tay ra, nhàng bắn trán Bối Cáp Lỗ cái, trong kinh ngạc và sợ hãicủa Bối Cáp Lỗ, cuối cùng chỉ thấy băngnhũ rơi xuống, tiếp đó trước mặt bỗng tối sầmlại, cái gì cũng tan mất.

      Thích Ngạo Sương khinh bỉ liếc nhìn hai kẻ bịnướng thành than kia, chỉ là nhờ vào bảo vậtmới đạt được đến tầng này, thực lực chân chínhthì còn cách xa. Học Viện Ngôi Sao cấmđoán những thứ này. Xem ra những trưởng lão ở học viện cho phép bọn học sinh mang bảo vật, hiểu được lợi dụng bảo vật cũng là loại thựclực, thậm chí vận số cũng là loại thực lực.

      Thân thể của Bối Cáp Lỗ dần dần biến mất, mặt đất dư lại hai khối gì đó. Trong nội tâm Thích Ngạo Sương khẽ động, đó phải làhai cái bảo vật của hai kẻ kia chứ?
      Thích Ngạo Sương đem hai đồ vật nhặt lên, pháthiện là viên trân châu, còn vật kia là mộtmiếng ngọc bội. Kể cả y phục của hai người kiacũng hoàn toàn bị đốt cháy, chỉ còn lại hai cái bảo vật và Nhẫn Gian. Thích Ngạo Sương chút khách khí đem Nhẫn Gian kia thu vào. Mặc dù gian lớn,nhưng là cũng có thể chứa đựng đồ vật, còn có thể xem chút bên trong có đồ gì giá trịkhông. ( đây có phải “ hôi của” trong truyềnthuyết ?)

      Có gì cứ tạm thời ném vào Nhẫn Gian của mình , Thích Ngạo Sương tiếp tục về phía trước .

      Tầng thứ tám, có thử thách gì đây? Có đúng như theo lời Mạt Lý Na là ao đầm hay .

      Mạt Lý Na trước cũng đúng, đó là tầng thứ tám quả là có ao đầm, nhưng chỉ là có ao đầm. Hơn nữa cái ao đầm này theo như lời Mạt Lý Na, phải giẫm chính xác lên các tảng đá mớiqua được. Nhưng cũng phải là mỗi lần là biết đường. Lần thứ nhất cho dù có tìmđược đường thông qua ao đầm nhưng mà lần sausẽ còn như vậy nữa. Mỗi khối nhamthạch đạp lên về sau biến hóa xảy ra. Khôngcần phải đầu cơ trục lợi, nhàn nhã mà hưởngthụ. Mỗi lần thông qua nơi này đều phải bỏ ra cố gắng mới được. Hơn nữa còn có cất giấu nguy cơ mà Mạt Lý Na biết.

      Nước màu đen trong ao ngừng ùng ục nổibọt, bọt vỡ ra, nước màu đen đục ngầu văng khắp nơi. Thích Ngạo Sương đứng dọc theo cáiao, nhặt lên đoạn cành gỗ chọc trong chỗnước đục này, nhưng mà vừa mới tiếp xúc với nước kia cành gỗ lập tức biến thành hư vô.

      phải chứ? Cái này quá tà môn ? ThíchNgạo Sương suy nghĩ lấy trong Nhẫn Gian ra cái chân heo, chọc vào nước đụctrong ao, thanh hưng phấn vang lên, chân heo ngay lập tức cả xương cũng còn. Mà đáng sợ hơn là đoạn giò heo mà tiếp xúc với nước đục kia vẫn bị phân hủy vớitốc độ chóng mặt.

      Thích Ngạo Sương kinh hãi, lập tức đem đoạngiò heo còn lại vứt .. Trong lòng run sợ thìtiếng xì xì lần nữa vang lên, đoạn giò heo kia bị chìm xuống, ngay lập tức bị ăn mòn hầu nhưkhông còn. Chỉ cònnhững bọt nước màu đen nổ bôm bốp.

      Chậc ~~~ Thích Ngạo Sương giựt giựt khóe miệng. Mà té xuống còn đườngsống nha.
      Thầm —— thầm ——

      Chợt, hồi thanh cổ quái truyền đến,Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn lại, kinh ngạc cực kỳ. Bởi vì nàng thấy được lúc này đây trongao đầm khổng lồ kia có sinh vật.
      Lúc này đây ao đầm liên miên bất tận, dọc theohướng nơi xa, Nham Thạch thưa thớt lơ lửng ở vũng nước đục ngầu, làm cho người ta phân biết được đâu là thực đâu là hư. Ở giữa trung còn nổi lên chướng khí lơ lửng,nhìn cái cũng biết nếu mà bị dính phải thựckhông dễ chịu chút nào. Tại nơi điều kiện khắcnghiệt như vậy mà lại có sinh vật tồn tại, Thích Ngạo Sương cực kì kinh ngạc.
      Sinh vật này có cái đầu to, mắt chỉ to bằng hạt đậu nành, xem ra là quỷ dị, miệngngáp dài, miệng của nó thực quá lớn.

      Bịch tiếng, sinh vật kia tựa như người cá, nhảy cái lên trung, văng lên vô sốnước đục màu đen, những tia nước đó bắn ra tảng đá phát ra thanh xì xèo đáng sợ.
      Khi sinh vật kì quái đó nhảy lên Thích Ngạo Sương quan sát thấy hình dáng nó rất ràng.Đầu giống như hai hai trái cầu lớn, nhưng thân thể lại đến đáng thương, cơ hồ coi như thấy. Bên miệng nó lại thoát ra tiếng kêu là lạ.
      Thích Ngạo Sương nhìn chằm chằm con quái thú này, suy nghĩ chút, lại lấy ra khối chân heo to ném cho nó
      NGAO...OOO hớp, quái thú kia miệng chợt há lớn, hớp đem toàn bộ chân heo nuốt vào.Trong chớp nhoáng này, cái miệng quỷ dị của nó lớn gấp mấy lần! Hơn nữa quỷ dị hơn chínhlà, nuốt khối chân heo lớn như vậy, thân thểcủa nó còn đến đáng thương. Ai mà biếtchân heo kia đến nơi nào chứ?
      Đây là sinh vật gì? Thích Ngạo Sương có chútmồ hôi lạnh. Lại sinh tồn được trong hoàn cảnhác liệt như vậy, hơn nữa miệng có thể trongnháy mắt mở rộng như thế, có thể nuốt cả người nha.Càng thể tùy tiện nhảy lên nha, nhưng bọt nước kia có thể bắn lên làm người ta hụt chân, và thể là hết.
      Thích Ngạo Sương đoán chừng sai, có ít cao thủ chính là ôm hận ở đây tìm được tảng Nham Thạch bị trượt chân màchết, có người lại bị loại sinh vật này trực tiếp nuốt vào. Cũng rất nhiều người ở chỗ này bị thua thiệt nhiều thứ, coi như thực lực caocường, có bảo vật, cũng có người bị nước bắn vào mất mạng cũng mất lớp da.

      Nhiều Nham Thạch trôi lảo đảo như vậy, đều là lảo đảo, căn bản là nhìn ra cái nào thực, cái nào hư, hơn nữa bên cạnh còn có sinh vật đáng sợ này nhìn chằm chằm, tầng này quả dễ chịu chút nào.

      Thích Ngạo Sương đứng xem kỹ cái địa phươngđáng sợ này, vừa nghĩ đối sách.

      Sinh vật cổ quái đó liền nhìn chằm chằm bên cạnh, đôi mắt đậu nành nhìn chằm chằm ThíchNgạo Sương
      Thích Ngạo Sương cùng sinh vật cổ quái đótrừng mắt to với nhau, đều động đây.

      Tầng này, muốn qua phải làm sao đây?

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương thứ 19: Xinh đẹp ngon à?

      Thích Ngạo Sương cùng sinh vật cổ quái kia trừng mắt to với nhau, Thích Ngạo Sương động đậy, cái sinh vật kia cũng có tránh né, lơ lửng trong ao đầm nhìn chằm chằmThích Ngạo Sương, đôi mắt chỉ lớn bằng hạt đậunành hề nháy cái, cũng khó cho nó.

      "Nhìn cái gì vậy? Chưa từng thấy qua mỹ nữ à? đúng, chưa từng thấy qua trai đẹp à?"Thích Ngạo Sương đầu lớn ra nhưng vẫn làkhông nghĩ ra phương pháp an toàn có thể vượt qua sông, thấy sinh vật cổ quái này nhìn nàng, khỏi nổi giận quát lên.

      "Thầm ~~ thầm ~~~" quái thú kia hướngvề phía Thích Ngạo Sương rầm rì , nhưng biết gì.

      " gì điểu ngữ sao?" Thích Ngạo Sương caumày nhìn cái sinh vặt kì quái này, đề phòng. Có thể sống trong điều kiện khủng bố như vậy, làm sao mà dễ dàng đối phó với nó được? Chỉ là cái đầu cùng cái miệng to lớn kia làm cho người ta khỏi càng đề phòng hơn.

      "Chít chít?" Lúc này, Trường chợt từ trong thân thể Thích Ngạo Sương nhảy ra ngoài,trực tiếp nhảy tới trước mặt quái thú kia kêu chít chít.

      "Thầm ~~"

      "Chít chít?"

      "Thầm ! !"

      "Chít chít. . . . . . Chít chít ~~~"

      Hai người dùng ngôn ngữ Thích Ngạo Sương hoàn toàn nghe hiểu tức tức oa oa nóichuyện với nhau.

      Chợt, am thanh vang lên, quái thú kia cưnhiên nhảy lên, nước bắn tung tóe. mặt ao đầm, mấy cái Nham Thạch lơ lửng bị nước bắn lên phát ra tiếng xì xì, những thứ bờ bị nước bắt lên hầu như bị ăn mòn hết, khiến người kinh hồn bạt vía. Mà quái thú kia trong miệng phát ra tiếng kêu lẩm bẩm, lại nhảy lên . Hình như, nó vui mừng?

      "Chít chít! Tức ——" Trường hình như có chút căm tức, nhảy lên , dường như, là khiển trách?

      ". . . . . ." Khiến Thích Ngạo Sương kinh ngạclà quái thú tựa như đứa trẻ làm sai, ngoan ngoãn bơi tới, lơ lửng ở trong ao đầm, đôi mắt như hạtđậu nành nhìn chằm chằm Trường .

      Khiến cho Thích Ngạo Sương lòng dạ rối rắm, là trong đôi mắt hạt đậu nành đó , hình như lộ ra vẻ tội nghiệp, hình như là cầu xin TrườngKhông tha thứ?

      Đây là tình huống gì?

      "Này, Thích Ngạo Sương ~~" Trường nhảy trở lại bên người Thích Ngạo Sương.

      "Làm gì?" Thích Ngạo Sương nghi hoặc nhìnTrường , "Ngươi có thể hiểu được lời tênkia ?"

      " tên gọi Chíp Bông, ngươi có muốn thôngqua chỗ này ? Có dẫn đường rấtmau chóng thuận lợi thông qua. Ngươi chỉ cần trả tiền qua sông là được." Trường mangbộ dạng lưu manh, cười hắc hắc.

      Thích Ngạo Sương 囧, 囧. Sau đó lại có chút kích động.
      Chíp Bông? Cái sinh vật quỷ dị này có tên? Còn có cái tên là rối rắm như vậy? Lại cònmuốn thu tiền phí qua sông?

      "Cái gì? Tiền qua sông là như thế nào?" Thích Ngạo Sương cảm giác đầu lưỡi mình có chútthắt lại.

      "Đơn giản, Chíp Bông thịt mà trước đóngươi ném xuống ăn ngon, cho thêm ít. Sau đó ta cho biết, ngươi có thể gia công càng ngon hơn. nếu cho ăn ngon vậy có thể giúp ngươi qua sông, còn có thể giúp ngươi qua cách rất an toàn." Trường mang dáng vẻ hả hê nhưmới lập công, sau đó bổ sung, "Chíp Bông nhìnthế nhưng chính là Thổ Địa vùng này, nơinày là địa bàn của ."

      Thích Ngạo Sương co quắp khóe miệng nửa ngày ra lời. Chỗ này trước đây mấy người kia làm sao qua? Thích Ngạo Sương đối với việc qua hay qua tầng này rất là để ý nha, nàng quan tâm là phần thưởng thông quathí luyện.
      Nghe thông qua tầng thứ tám có thể đến nơi luyện bí mật, nơi có lực lượng dày đặc, nhanh đạt tới cảnh giới Phá Toái Hư . nhắm tới phần thưởng này, Thích Ngạo Sương nhất định phải thông qua tầng thứ tám
      " ~~" Chíp Bông lại bắt đầu kêu lên,càng gọi càng khẩn thiết .

      Trường bên phiên dịch: "Loàingười a, ngươi lấy đồ ăn ngon cho ta . Từtrước tới giờ ta có được ăn no, hơn nữa những thứ thịt kia cũng siêu cấp khó ăn. Ngươi cho ta ăn, ta có thể làm cho ngươi an toàn thôngqua nơi này. Ngươi phải biết, những kẻ đó muốn thông qua đây ít nhất phải mất vài ngày."

      Thích Ngạo Sương có chút mồ hôi lạnh, nhữngthứ thịt khó ăn trong miệng Chíp Bông, chỉ sợ chính là những người thí luyện thông qua nơi này. Thịt người dĩ nhiên ăn ngon, huốngchi là còn sống đấy!

      Chíp bông lần đầu tiên ăn được thịt heo, tự nhiên cảm giác mùi vị so với thịt người tốt hơn nhiều. Cộng thêm lại có cả Trường hiểulời , vậy càng tốt rồi.

      trán Thích Ngạo Sương trợt xuống mấyvạch đen. ra qua cái địa phương nguy hiểm này có có phương pháp như vậy, hối lộ ChípBông! Nếu như trước đó mấy người kia biết phương pháp này, cũng cần nuốt hận ởchỗ này rồi. Nhưng tuy như thế, nếu có người quăng thịt heo cho Chíp Bông, lại có người nào trùng hợp mang theo Phong Chi Nguyên để trao đổi cùng với Chíp Bông sao?Thích Ngạo Sương là người đầu tiên hội tụ hai điều kiện này.

      "Thịt nướng?" Thích Ngạo Sương nhìn Chíp Bông trơ đôi mắt đậu nành nhìn mình, da đầu có chút tê dại, sau đó đem công cụ nướng thịttra, lấy thêm mấy khối thịt tươi ra bắt đầunướng.
      "Thầm ! Thầm !" Chíp Bông kích động ở trong đầm lầy phịch phịch , cuối cùng đem cáiđầu xấu xí to lớn của tựa vào sát bờ, đôi mắt đậu nành ti hí nhìn chằm chằm những thứtrong tay của Thích Ngạo Sương. Tiếp đó ực tiếng, Trường xoay người, biết với Chíp Bông cái gì đó.

      "Chíp Bông vừa nuốt nước miếng." TrườngKhông lúc này mới giải thích với Thích Ngạo Sương thanh vừa nãy.
      Thích Ngạo Sương im lặng, chỉ là tăng nhanhđộng tác tay, nướng xong khối lập tứcném bên bờ cho Chíp Bông, Chíp Bông cũngkhông chút khách khí, há to mồm hớp liền nuốt vào. Liên tiếp mấy khối thịt cứ như vậy thấy đâu.

      "Trường , cái này, cái này Chíp Bông, thịtnuốt nơi nào? Thân thể như vậy. . . . . ."Thích Ngạo Sương trăm mối nghi ngờ giải thích được.

      " dự trữ thức ăn trong gian nào đó, tạm thời nuốt vào gian kia, đợi đến lúc khác phun ra ăn lại." Trường giảithích.

      Xấu như vậy? Thích Ngạo Sương mồ hôi lạnhtuôn ra, cái thói quen này giống với chuột đồngnha. Chỉ là sinh vặt này lại tự mình chế tạo được gian trong cơ thể. Rốt cuộc đây là loại sinh vật gì vậy?
      Cơ hồ toàn bộ thịt trong Nhẫn Gian của Thích Ngạo Sương đều nằm trong bụng mình, Chíp Bông mới nheo mắt đậu nành lại, vừa lòng. Sau đó nó nháy mắt với Thích Ngạo Sương.

      "Chíp Bông bây giờ có thể mang cho ngươi lên đường." Trường nhảy lên vai Thích Ngạo Sương
      "Được" Thích Ngạo Sương gật đầu cái, nóivới Chíp Bông " vậy phiền ngươi rồi."

      "Thầm ! Thầm ~~ ~~~" Chíp Bông lẩm bẩm kêu.

      "Ngươi mất tiền mãi lộ, cần phải cảm ơn" Trường xứng là tayphiên dịch chuyên nghiệp.

      Vừa lúc đó, nơi xa truyền đến thanh rất .

      " ~~~" Chíp Bông chợt giọng kêu lên.

      "Có người tới." Trường bỏ lại câu như vậy liền nhảy trở về trong cơ thể ThíchNgạo Sương .

      Thích Ngạo Sương nghi ngờ, xoay người sang chỗ khác, là ai tới đây?

      Dần dần, thanh đó càng ngày càng gần.

      "Là ngươi? !" thanh bén nhọn đầy chấtvấn. Người lời này chính là Lan Ni, giờ phútnày mặt của nàng ta đều là thể tinđược, cứ như vậy cau mày nhìn Thích NgạoSương.

      Mà ở bên cạnh Lan Ni là người luôn mang khuôn mặt bình tĩnh Địch Thản Tư . Chỉ là thần thái Lan Ni có chút mệt mỏi, mà Địch Thản Tư tinh thần lại là rất tốt. Từ điểm đó xác địnhđược thực lực của hai người chênh lệch tới mứcnào. Hiển nhiên Lan Ni trải tra tầng vừa rồitốn ít hơi sức, mà Địch Thản Tư lạinhẹ nhõm thông qua.
      Chỉ là, Kiều Nạp Sâm hình như cùng bọnhọ ở chung chỗ à?

      "Làm sao ngươi lại ở chỗ được?" Lan Ni trừngtròng mắt nhìn Thích Ngạo Sương, rất khôngkhách khí hỏi.

      Thích Ngạo Sương để ý đến Lan Ni, chỉlà nhàn nhạt quét mắt tới hai người, liền xoayngười ngồi về vị trí ban nãy.
      Lan Ni trong lòng rất ấm ức, cái tiểu tử tóc đỏnày mỗi lần đều làm cho nàng khó chịu, chưa bao giờ dùng mắt để nhìn nàng. Cả Kiều Nạp Sâm nữa, quả nhiên phải người tốt ! Hừ,hai người đều là kiếm nhã, thiếu lịch , khôngcó lòng tốt, tử tế khốn kiếp.

      " có lễ phép, ta hỏi ngươi đó." Lan Ni trong lòng rất thoải mái còn còn thốtra những lời này.
      "Câu hỏi của ngươi cũng thấy lễ phépđâu, người khác trả lời ngươi cũng bình thường." Địch Thản Tư vào lúc này lại nhànnhạt lên tiếng. Ánh mắt lại rơi người củavào Thích Ngạo Sương. Thiếu niên này, có thể đến nơi này, ngược lại tuyệt cảmthấy kỳ quái. Từ lúc bắt đầu, thiếu niên này toát ra hơi thở khiến cảm thấy đơngiản. tại quả nhiên lại đến được chỗ này.Nhìn dáng vẻ tại của chắc là sớmđến đây, vậy là tầng kia có lẽ rất dễ dàngthông qua.

      Lan Ni bị Địch Thản Tư vậy, trong lòng có chút kinh hoàng. Lúc này mới nhớ tới mình quả có chút luống cuống.

      "Ta, ta chỉ là rất kinh ngạc, cho nên mới gấp gáphỏi." Lan Ni vội vàng giải thích, sợ mình để lại ấn tượng xấu trong lòng Địch Thản Tư. Tronglòng trừ thấp thỏm, cũng thầm hận ThíchNgạo Sương. Tiểu tử tóc đỏ này và Kiều Nạp Sâm cũng cùng dạng, luôn làm mình luốngcuống.

      Cũng khó trách Lan Ni tức giận như vậy.Trong cái học viện này, có người nam nhân nàonhìn thấy Lan Ni thèm để ý như ? Những người kia ngưỡng mộ nàng ta là những điều nịnh bợ, coi như phải người ngưỡng mộ cũng cho nàng ta mấy phầnmặt mũi. Chỉ có Kiều Nạp Sâm đối với nàng ta chê cười, mà bây giờ thái độ của Thích Ngạo Sương lại làm cho nàng ta phát điên, đối phươngkhông thèm nhìn thẳng nàng!

      Thích Ngạo Sương có lên tiếng, chỉ là an tĩnh ngồi ở đó đợi. Nàng muốn nhìn chút, hai người kia là làm sao qua được ao đầm này.

      Lúc này thanh của Địch Thản Tư mang chút gợn sóng nào với Lan Ni.

      "Lan Ni, ngươi thể mỗi lần đều dựa vào ta được, lần này ngươi phải dựa vào lực lượng của bản thân mà vượt qua" thanh Địch ThảnTư rất bình thản, có mang tia tìnhcảm nào.

      Câu này nhàng ra, Thích Ngạo Sươngmới bừng tỉnh. ra là Lan Ni là dựa vào ĐịchThản Tư mới qua được tầng thứ tám. Vì là họcviên thông qua tầng thứ tám, Lan Ni được nằm trong top ba người. Nhưng mà nàng ta phải dựa vào thực lực của người khác sao?
      Thích Ngạo Sương nghĩ tới điều này nhưng hỏi! Chuyện đúng là như vậy! Những nam sinh khác cũng giống như Địch Thản Tư đối với Lan Ni xuống tay lưu tình, chỉ có Kiều NạpSâm người này là mạnh tay bẻ hoa. Cho nên Lan Ni mới bị Kiều Nạp Sâm là kẻ Vạn Năm Lão Tam! Thực lực của Lan Ni tột cùng chỉ có thể đạt tới bảy sao, có cách nào lên támsao được

      Thích Ngạo Sương trong đáy mắt thoáng qua vẻ khinh bỉ, khinh bỉ Lan Ni, hơn nữa là khinh bỉ lòng kiêu ngạo của nàng ta.

      Xinh đẹp ngon à? Xinh đẹp muốn làm gì cũng được à? là buồn cười!

      Lời Địch Thản Tư ra, Lan Ni dĩ nhiên là mặt thất sắc, hoảng sợ kêu lên: "Địch Thản Tư , thể như vậy được, ngươi nhất định phảidẫn ta qua, nếu ta hạ xuống bảy sao đó!"

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 20: Nàng khó chịu ta thấy rất thoải mái

      Lan Ni hoảng loạn, kêu thất thanh: “Địch Thản Tư, đừng, ta thể rơi xuống bảy sao được.Ta…”

      “Lần trước là để thực lời hứa của ta, trả nhân tình cho ngươi, dẫn ngươi qua. Nhưng lần này ta có nghĩa vụ phải dẫn ngươi quanữa.” Địch Thản Tư đối mặt với dung nhantuyệt mỹ khiến hoa thất sắc của nàng, nhưng có chút ý thương hương tiếc ngọc nào.Giọng vẫn vân đạm phong khinh như trước, mang theo chút tình cảm và nhiệt độ nào.Mà khuôn mặt tuấn của Địch Thản Tưcũng có biểu tình gì.

      , Địch Thản Tư, ta, ta là người đứng thứba đấy. Ta thể rơi xuống bảy sao được.Vậy…Vậy ta còn mặt mũi nào mà sống nữa, ta…” Lan Ni khóc lóc nức nở, giả bộ đángthương tội nghiệp, kể lể với Địch Thản Tư,“Địch Thản Tư, ngươi đành lòng sao? Ngươi đành lòng thấy ta chịu nhục sao? Bối Sắt Phân Ni, Mạt Lý Na và Y Bối Nhĩ đều chờ xem trò cười của ta.” Trong bốn đại hoa khôi của học viện thực lực của Lan Ni là mạnh nhất, là trong ba người tám sao. Nhưng ba người này có thanh thế rất lớn.

      Khó trách Lan Ni có phản ứng kịch liệt như thế. Chọc tới người trong lòng của rất nhiều nam sinh, dĩ nhiên trở thành đối tượng khiến đông đảo nữ sinh ghét bỏ. Nếu Lan Ni bị giáng xuống bảy sao, có rất nhiều người xếp hàng chờ xemtrò cười này. Đặc biệt là đối thủ mất còn Y Bối Nhĩ của Lan Ni. Y Bối Nhĩ là ngườicó bảy sao, là trong tứ đại hoa khôi của học viện thể nghi ngờ. Nàng vẫn hợpvới Lan Ni, gặp mặt là sấm sét vang trời, giương cung bạt kiếm.

      “Nếu ngươi bị người ta cười nhạo cũng là do tự tìm. Vốn thực lực của ngươi đạt được tới tám sao. Làm sao ngươi đứng thứ ba, ngươi hơn ai hết.” Mặt Địch Thản Tư bình tĩnh, trúng tim đen khiến sắc mặt Lan Ni tái nhợt trong nháy mắt, dường như trở nên trong suốt, có chút huyết sắc nào.

      Thích Ngạo Sương có phản ứng gì, chỉlẳng lặng ngồi đó xem kịch vui. Nàng cảm thấyhơi lạnh.

      “Địch Thản Tư…?” Lan Ni thể tin mà nhìn Địch Thản Tư hờ hững chuyện,tựa như thể tin Địch Thản Tư có thể những lời lãnh khốc vô tình như thế, còn có cảmgiác nhục nhã. Khóe mắt Lan Ni liếc thấy ThíchNgạo Sương im lặng ngồi đó. Địch ThảnTư lại ra những lời như thế này với mìnhtrước mặt người khác!

      “Dựa vào sức mạnh trước đây của ngươi, nếukhông được nên lui về, đừng uổng phí sinhmạng của mình.” Địch Thản Tư bỏ lại những lờinày, để ý tới Lan Ni mà bờ đầmlầy, dường như suy nghĩ gì đó.

      Lan Ni vừa kinh vừa sợ, tuyệt vọng nhìn theobóng lưng Địch Thản Tư, cả người run rẩy, sắcmặt tái nhợt, cắn chặt môi, thể nênlời. Nàng biết rất phong cách hành củaĐịch Thản Tư. quyết định chuyện gì thay đổi. Chưa bao giờ và cũng tuyệt đối vì mình mà thay đổi!

      Chíp bông lơ lửng đầm lầy, đôi mắt màu vàng nho nhìn chằm chằm vào Địch ThảnTư, lẩm bẩm vài tiếng rồi bơi như tránh néhắn.

      A? Thích Ngạo Sương nhìn chíp bông cáchkỳ lạ, thấy nó cũng nhìn nàng. Sau đó nó lắc lắc cái đầu , thầm mấy tiếng.

      “Chíp bông này người này rất mạnh, khôngdễ đối phó, chiếm được tiện nghi. Lần trước bị thiệt thòi trong tay nên lần nàysẽ chọc .” Giọng Trường lạivang lên trong đầu Thích Ngạo Sương, giải thích hành động kỳ lạ của con vật kia.

      Thích Ngạo Sương đổ mồ hôi. Con vật này cũng biết ức hiếp người yếu, sợ người ác. Vậy xem ra thực lực của Địch Thản Tư quả rất cườnghãn. Nhưng mạnh tới đâu biết.

      Địch Thản Tư từ từ ngồi xuống, nhắm hai mắt lại, hướng về phía đầm lầy.

      Khóe mắt Thích Ngạo Sương nhìn Địch Thản Tư, trong lòng nghi ngờ. Chẳng lẽ người này biết những khối đá kia nửa nửa giả?

      Ánh mắt ai oán của Lan Ni vẫn dừng ngườiĐịch Thản Tư, rất lâu rời khỏi chỗ đangđứng nửa bước.

      “Ngươi trở về . Những người khác thểdẫn ngươi qua đây được. Nếu ngươi cố tìnhmuốn người khác dẫn ngươi qua chỉ có hạimình hại người mà thôi.” Chợt, Địch Thản Tưnhàn nhạt lên tiếng. Còn người có thể dẫnLan Ni qua đây, đó là Kiều Nạp Sâm. Dĩ nhiên, dùng mông để nghĩ cũng biết tuyệt đốiKiều Nạp Sâm dẫn Lan Ni qua. Nếu bây giờ ở đây chỉ sợ cười ha ha rồi bỏđá xuống giếng.

      Những lời này trực tiếp đánh nát chút hy vọngcuối cùng trong lòng Lan Ni. Nàng cắn chặt môi, bi phẫn mà nhìn theo bóng lưng của Địch ThảnTư. nhục nhã và đau đớn dâng lên trong lòngnhư thủy triều. Tuy trong lòng sớm chuẩn bịtư tưởng rằng Địch Thản Tư nàng nhưng chuyện đến nước này vẫn khiến Lan Ni thích ứng kịp.

      Cuối cùng, Lan Ni xoay người rời . Nhưng rờikhỏi tháp Tinh Thần Thiên hay trở về tầng trướcđể làm chuyện khác ai biết.

      Sau khi Lan Ni rời , xung quanh yên lặng lại. Chỉ có chíp bông trừng mắt nhìn Thích NgạoSương, thỉnh thoảng đôi mắt như hạt đậu khẽ chớp.

      “Con vật kỳ lạ này rất thân cận với đệ?” Chợt, Địch Thản Tư .

      Thích Ngạo Sương quay sang, nhìn về phía ĐịchThản Tư, lại thấy Địch Thản Tư mở mắt, nhìn nàng chằm chằm.

      Điều này mà cũng nhìn ra được? Thích NgạoSương kinh ngạc.

      người nó có chút sát khí nào, vẫn nhìn đệ. Hơn nữa nó tới gần bờ.” Địch Thản Tư nhàn nhạt ra những gì giúp mình đoán ra được.

      Thích Ngạo Sương gì, từ chối cho ý kiến.

      “Có muốn biết làm thế nào để qua ?”Bỗng Địch Thản Tư .

      Hồi lâu sau Thích Ngạo Sương chưa lấy lại đượctinh thần. Nàng nghi ngờ mà nhìn Địch Thản Tư.Nghe Địch Thản Tư tám sao, đứng đầu bảng là cái bình lãnh khốc, bình thường im lặnglà vàng mà sao hôm nay lại nhảm nhiều vậy?

      chờ Thích Ngạo Sương trả lời, Địch ThảnTư cách tự nhiên: “Chỉ cần đệ bình tâmlại, hòa nhập mình vào xung quanh, hòa nhập vào trời đất này, dùng tâm cảm nhận là có thểnhận ra được khối đá nào là .”

      Dứt lời, Địch Thản Tư từ từ đứng lên, dường như chuẩn bị rời .

      “Sao huynh lại cho ta biết những điều này?” Rốtcuộc Thích Ngạo Sương hỏi.

      “Đừng cảm thấy là ta giúp đệ. Lúc tâm trạng ta tốt gặp ai ta cũng cho người đó biết.Có điều, có thể lĩnh ngộ lời ta ?” Trong giọng bình thản của Địch Thản Tư chứa mỉa mai.

      đợi Thích Ngạo Sương lên tiếng, đãlướt qua ba khối đá trong đầm lầy, rồi đứng yên ở đó, chần chừ, tiếp tục lên phía trước.Bóng dáng dần biến mất trong màn sương mù, biến mất trong tầm mắt của Thích NgạoSương.

      Hòa nhập mình vào xung quanh, vào mảnh trờiđất này? Thích Ngạo Sương ngồi tại chỗ nhúc nhích, nhớ lại lời Địch Thản Tư . Mà chíp bôngcũng tránh ra mà chỉ trừng mắtnhìn Thích Ngạo Sương.

      “Này, Thích Ngạo Sương, à? Chípbông vẫn chờ dẫn đường cho ngươi đấy.” giọng Trường vang lên trong đầu Thích Ngạo Sương.

      “Tạm thời vội. Ngươi nó tự chơi , khi cần ta gọi.” Thích Ngạo Sương phân phó Trường cho chíp bông để nó tự dohoạt động.

      “A.” Tuy Trường nghi ngờ nhưng vẫn đồng ý, rời khỏi người Thích Ngạo Sương đểtruyền đạt ý của nàng cho chíp bông. Chíp bông thầm hai tiếng rồi bơi vào nơi sâu của đầmlầy.

      Thích Ngạo Sương ngồi xếp bằng dưới đất, caumày, nhắm mắt lại tiếp tục suy nghĩ lời của Địch Thản Tư.

      biết qua bao lâu, đột nhiên Thích NgạoSương cảm thấy trước mắt như có gì đó thay đổi. Nàng mở mắt ra thấy gương mặt tuấn tú phóng đại, cách mặt mình rất gần khiến nó như biến dạng, nhìn rất đáng sợ.

      Thích Ngạo Sương kinh hãi, vươn tay uốn ngườilui lại, mới nhìn người trước mặt là Kiều Nạp Sâm.

      Kiều Nạp Sâm cười híp mắt nhìn Thích NgạoSương, nháy mắt, cười ha ha: “Thích Ngạo Sương, ha ha, đệ tới đây lâu chưa?”

      “Kiều Nạp Sâm.” Thích Ngạo Sương cau mày, nhìn người cợt nhả trước mặt mình, vươn tayđẩy ra.

      “Thích Ngạo Sương, ta biết ngay nhất định đệcó thể tới được đây. Quả nhiên ta nhìnlầm.” Kiều Nạp Sâm đầy hả hê.

      “Vậy sao?” Thích Ngạo Sương khẽ cau mày,nhìn Kiều Nạp Sâm rất thoải mái, biết hắntới đây cũng mất bao nhiêu công. Hiển nhiên Kiều Nạp Sâm đứng thứ hai là nhờ thực tài, hoàn toàn khác với Lan Ni hàng dỏm kia.

      “Ha ha. Ta với đệ chuyện vui này.” KiềuNạp Sâm trực tiếp ngồi bên cạnh Thích Ngạo Sương, mặt mày hớn hở , “Đệ đoán xem ta vừa gặp ai?”

      “Lan Ni.” Thích Ngạo Sương hề nghĩ ngợi mà trực tiếp ra hai chữ này.

      Kiều Nạp Sâm kinh ngạc, mở lớn mắt nhìnThích Ngạo Sương: “Sao đệ biết?”

      “Huynh còn hung hăng chế nhạo nàng, làm nhục nàng.” Thích Ngạo Sương tiếp tục mặtkhông vẻ gì mà ra.

      “Oa! Sao đệ biết?” Kiều Nạp Sâm kinh ngạc hơn, mắt càng mở lớn hơn.

      “Lan Ni khổ sở khiến huynh vui vẻ khôngphải sao?” Thích Ngạo Sương giựt giựt khóemiệng, miễn cưỡng ra những lời này.

      “À? Ha ha, ha ha, ha ha ~~~” Kiều Nạp Sâmnghe xong, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cười hahả, càng cười càng lớn.

      Thích Ngạo Sương gì, chờ Kiều NạpSâm cười xong.

      “Đệ hiểu huynh. Ha ha, ha ha, đúng vậy.Nàng khó chịu ta liền rất vui vẻ, nàng đau đớn ta liền vui mừng.” Kiều Nạp Sâm vươn tay vỗ vai Thích Ngạo Sương, vui mừng mà .

      “Sao lại ghét nàng ta như thế?” Thích NgạoSương nghi ngờ. Kiều Nạp Sâm có thâm thù đạihận gì với với Lan Ni sao?

      có tại sao, chỉ là ghét mà thôi. Cả ngàychỉ dựa vào mình xinh đẹp liền hoành hành ngang ngược. Xinh đẹp sao? Xinh đẹp ngon à?” Kiều Nạp Sâm hừ lạnh đầy khinhthường. Cách nghĩ trong lòng mưu mà hợp với Thích Ngạo Sương. “Nữ nhân này ghêtởm muốn chết. Lần trước qua được tầng thứ tám là nhờ Địch Thản Tư, đạt được vị trí thứ ba là do lén lút thương lượng với những học viênkhác. Đệ cho rằng nàng ta rất cao quý à? Nàng ta nghĩ là ta và Địch Thản Tư biết. Chúngta chỉ muốn mà thôi.”

      Thích Ngạo Sương sững sờ. Nàng ngờ Lan Ni lại cầu xin những người đó nhườngcho nàng. Còn tưởng rằng những người đó chủ động nhường chứ.

      “Rất nhiều chuyện cần phải có ba người đứng đầu cùng làm. Phần thưởng cho ba người đứng đầu là cùng tu luyện với nhau. Lan Ni vì tiếp cận Địch Thản Tư mà làm chuyện lỗ vốn rồi.” khinh thường trong mắt Kiều Nạp Sâm càngngày càng đậm, “Đệ cho rằn vì sao mà Địch Thản Tư lại dẫn nàng ta theo? Bởi vì Địch Thản Tư nợ nàng nhân tình. Chuyện này, phảinhắc tới…”

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 21: Ngươi hoặc Ngạo Sương

      Sau ót Thích Ngạo Sương lên vài vạch đen, nhìn Kiều Nạp Sâm tới nước miếng văng lung tung, khóe miệng giựt giựt. ngờ người này ngoài miệng lưỡi độc ác còn nhiềuchuyện như vậy!

      “Địch Thản Tư có tỷ tỷ xinh đẹp, là phu nhân của Thành chủ thành Cửu Thiên. Có lần nàng ra ngoài, bị ám sát, vừa may gặp được Lan Ni ngang qua. Lan Ni liền cứu tỷ tỷ của , vậy nên mới thiếu phần nhân tình này. ra ta và Địch Thản Tư cũng biết chuyện này.Lúc ấy có Lan Ni, tỷ tỷ của cũng gặp nguy hiểm gì. Nhưng Lan Ni lúc đódũng cảm quên mình, cản kiếm cho tỷ tỷcủa Thản Tư.” Kiều Nạp Sâm bĩu môi, đầykhinh thường, “Nàng ta trăm phương ngàn kếmuốn gặp tỷ tỷ của Thản Tư, muốn lấy lòng tỷ ấy, rốt cuộc có được cơ hội này sao mà bỏqua được.”

      Cuối cùng Thích Ngạo Sương biết sao lại thiếu nhân tình.

      “Lúc ấy cần Lan Ni gà mẹ, tỷ tỷ của Địch Thản Tư cũng có chuyện gì.Nhưng tính của Địch Thản Tư…Haiz, khiếnngười ta buồn. Nhiều năm qua vẫn đồng ý cho Lan Ni gà mẹ theo , còn giúp nàng ta rấtnhiều lần. Thậm chí còn dẫn nàng ta qua khảo hạch ở tầng thứ tám.” Đáy mắt Kiều Nạp Sâm là khinh bỉ, sau đó cười rộ lên, “Có điều, bây giờ Địch Thản Tư cũng dẫn theo nữ nhân kia nữa. Hẳn là cảm thấy trả xongnhân tình rồi, ha ha ha ha…”

      Kiều Nạp Sâm càng cười đắc ý hơn, ngửa đầu cười lớn tới quên mình.

      Chíp bông nằm bên bờ, đôi mắt đậu nành ti hí nhìn Kiều Nạp Sâm chút thiện cảm.

      “Phải rồi, Thích Ngạo Sương, đệ à? ,ta dẫn đệ qua đó.” Mặt mày Kiều Nạp Sâm hớn hở.

      cần.” Thích Ngạo Sương lắc đầu, lạnhnhạt , “Tự ta có thể được.”

      “Cũng đúng. Ta vui đến choáng váng rồi. Ta tin đệ tuyệt đối có thể qua được.” Kiều Nạp Sâm cười sáng lạn, gật đầu mạnh.

      Lúc này, sau lưng bọn họ lại có tiếng động. Đãcó học viên khác tới được đây. Trong đó có namtử Ma tộc mà Thích Ngạo Sương gặp ở hai tầnglửa và băng ở tầng thứ bảy.

      “Ơ, các đệ tới rồi à?” Kiều Nạp Sâm đứng lên,nhìn mấy người vừa tới, giọng tùy tiện, lườibiếng.

      “Kiều Nạp Sâm.” giọng trầm thấp truyền tới, có thiện cảm mấy.

      “Ha ha, ta tưởng là ai, ra là con ruồi cả ngày lượn quanh Lan Ni à.” Kiều Nạp Sâm khoanhtay trước ngực, nhìn bên kia đầy chế giễu.

      Thích Ngạo Sương quay sang, thấy có năm nam tử tới. cuối cùng là nam tử Ma tộc Thích Ngạo Sương gặp ở tầng thứ bảy. Nam tử đầu vẻ mặt trầm, khuôn mặt cũng tạm coi là tuấn. Có điều ác độc giữa hai hàng lông mày phá hỏng vẻ tuấn của . Dĩ nhiên, kém hơn Địch Thản Tư rồi.

      “Kiều Nạp Sâm! Ngươi chỉ biết khoe khoang, khua môi múa mép ức hiếp nữ nhân thôi. Ngoài chuyện đó ra ngươi còn biết gì nữa?” nam tử vẻ mặt trầm, lạnh lùng .

      “Ha ha, Tây Mễ, ta chẳng những khoe khoang, nhanh mồm nhanh miệng mà còn có thể đánh ngươi đến gà bay chó sủa. tin thửxem. Về phần ngươi ta ức hiếp nữ nhân…”Kiều Nạp Sâm chợt giả bộ suy nghĩ nghiêm túc,cau mày : “Ta rất thân thiện với nữ nhân, đều vô cùng có phong độ với họ.”

      “Phi! Nghe hay!” Sắc mặt của nam tử tên là Tây Mễ như màu gan heo. dám nhận lời Kiều Nạp Sâm bởi vì biết quả KiềuNạp Sâm có năng lực để đánh tới mức gà bay chó sủa. Vậy nên chỉ có thể tiếp câu sau, “Ngươi có phong độ với nữ nhân? vậymà sợ đau đầu lưỡi à? Thái độ của ngươi với Lan Ni còn cần ta ? Mọi người đềubiết ngươi làm khó Lan Ni ở mọi nơi, vừa rồicòn làm nhục nàng. Ngươi là nam nhân à? Dám đối xử như thế với Lan Ni!” Tây Mễ đầyphẫn hận, ánh mắt sắc bén nhưng dám có hành động gì.

      “À?” Kiều Nạp Sâm ra vẻ nghi ngờ, chớp mắtđầy vô tội, , “Lan Ni? Nàng ta được coi là nữnhân à? Là nữ nhân sao? Sao ta biết nhỉ?”

      Tây Mễ nhìn phản ứng của Kiều Nạp Sâm, tức giận tới mức muốn thổ huyết. duỗi ngón tay chỉ vào Kiều Nạp Sâm, ấp úng lâu mới nóiđược câu: “Ngươi…Ngươi…Quả làkhông thể lý với ngươi được!”

      Kiều Nạp Sâm nhún vai, đầy bất đắc dĩ: “Mắt ngươi mọc ở mông rồi. Người như vậy mà ngươi cũng thích cho được. Tâm kế nặng, lòngdạ độc ác, tự cho là đúng…” Kiều Nạp Sâm vẫntiếp tục .

      “Câm miệng! Ngươi đừng vũ nhục Lan Ni.” Sắcmặt Tây Mễ đại biến, gầm lên tiếng, địnhnhào lên.

      Sắc mặt Kiều Nạp Sâm trầm xuống, nụ cười độc ác thoáng qua đáy mắt. Nhưng tuyệt khôngđể ý để cho Tây Mễ đáng ghét này nhuộm màu, ha ha!

      “Tây Mễ, đừng!” Chợt, tiếng kêu khẽ truyền tới, ngăn Tây Mễ lại.

      Giọng này Thích Ngạo Sương rất quen. LàLan Ni. ra nàng ta vẫn chưa à? Lại còn núp ở sau nữa chứ.

      Kiều Nạp Sâm cau mày, nhìn bộ mặt tức giận của Tây Mễ đầy hả hê. nghĩ thầm, khótrách hôm nay Tây Mễ lại kích động như gà chọi, biết phải đối thủ của mình mà còn muốn nhào tới. ra là muốn thể trước mặt người mình mến mộ.

      “Sao? Lan Ni, ngươi mà còn định nhờ ai dẫn qua đây à?” mặt Kiều Nạp Sâm đầy khinh bỉ mà nhìn Tây Mễ, mỉa mai, “Chẳng lẽ ngươitrông cậy vào Tây Mễ? Chính còn bảo vệ được mình mà còn đòi dẫn theo ngươi. Các ngươi chết cùng thôi.” Lúc này Kiều NạpSâm còn cười rực rỡ như ánh mặt trờinữa mà nụ cười khóe môi cực kỳ tà mị.

      Tây Mễ nắm chặt nắm đấm, nhìn Kiều Nạp Sâm chằm chằm. Nếu ánh mắt có thể giết người Kiều Nạp Sâm có hàng ngàn vết thương, chết sống lại, sống lại rồi lại chết rồi. Nhưngđáng tiếc, ánh mắt thể giết người. Cho nên Kiều Nạp Sâm vẫn đứng đó nhìn Tây Mễ.Tây Mễ tức đến nỗi muốn thổ huyết.

      Lan Ni cũng cắn chặt môi nhìn Kiều Nạp Sâmchằm chằm, trong lòng thấy nản. Nàng ta khôngphải là đối thủ của Kiều Nạp Sâm, Tây Mễ cũng vậy.

      Những người khác cũng im lặng, nhìn trò cười trước mắt, ai mở miệng. Thích NgạoSương cũng im lặng, lẳng lặng ngồi đó.

      Ánh mắt của Lan Ni hướng về phía Thích NgạoSương, đáy mắt tràn đầy sát ý và phẫn hận.

      Sát ý? Thích Ngạo Sương cau mày. Nàng khôngnhìn lầm. Ánh mắt Lan Ni nhìn nàng tràn đầy sát ý. Nàng ta muốn giết mình? Tại sao? Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, tìm ra nguyênnhân. Mình chọc nàng ta mà?

      Sao Thích Ngạo Sương có thể hiểu được lòngLan Ni. Lan Ni bị Địch Thản Tư những lời tuyệt tình tàn khốc như vậy trước mặt ThíchNgạo Sương, đối với nàng ta là nhục nhã rấtlớn. Tấm chân tình say mê của nàng ta bị Địch Thản Tư chà đạp cách vô tình. Địch ThảnTư hề có chút tình ý nào với nàng ta. Nếuchỉ có hai người với nhau còn đỡ, đằng này lại là trước mặt Thích Ngạo Sương. Nàng ta thể nuốt trôi chuyện này. Nhục nhã nhưvậy mà lại bị người khác nhìn thấy. Nhưng tuyệtđối thể! Nàng ta là ai chứ? Là Lan Ni – trong tứ đại hoa khôi, là thiên chi kiêu nữ, là ngôi sao trong học viện Tinh Thần!

      Tuyệt đối thể để người khác biết chuyệncủa nàng và Địch Thản Tư. Bởi vì chuyện nàythật quá mất mặt, quá nhục nhã, khiếnnhững nữ tử ghét nàng ta hung hăng nhạo báng nàng ta. ! Lòng tự trọng của nàng tuyệtđối cho phép chuyện như thế xảy ra!

      Lan Ni thấy may khi Thích Ngạo Sương còn chưa kịp chuyện giữa nàng ta và Địch ThảnTư cho Kiều Nạp Sâm. Nếu , với tình tình của Kiều Nạp Sâm lúc này tuyên truyền,cổ vũ mọi người cười nhạo. Còn chưa kịp!Tuyệt đối thể để người khác biết chuyện này, đặc biệt là Kiều Nạp Sâm!

      Ánh mắt Lan Ni nhìn Thích Ngạo Sương càng ngày càng lạnh, thầm hạ quyết định trong lòngrằng nhất định phải giết ở đây! Chết khi qua đầm lầy, ai có thể chính xác rằngchuyện gì xảy ra. Cho nên Lan Ni mới lập tức rời khỏi tháp Tinh Thần Thiên mà chờ người mến mộ nàng tới, khiến Tây Mễ giếtThích Ngạo Sương lúc qua đầm lầy mà thần biết quỷ hay.

      “Hừ, hôm nay nhảm với ngươi.” Tây Mễ kiềm lửa giận trong lòng, trầm giọng .

      “Thôi , ngươi cho rằng ta muốn nhảm với ngươi à? Khẩu vị của ta tệ thế đâu.” Kiều Nạp Sâm hừ lạnh, câu đầy khinhthường, hoàn toàn để ý rằng sắc mặt Lan Ni cực kỳ khó chịu, xoay người ngồi cạnhThích Ngạo Sương, cười hì hì: “Thích Ngạo Sương, ?”

      “Huynh trước . Tối nay ta mới .” ThíchNgạo Sương nhàn nhạt trả lời. Bây giờ nàng muốn nhờ chíp bông dẫn đường, muốn thử xem mình có hiểu được lời Địch Thản Tư .

      “A, vậy ta trước. Đệ cẩn thận nhé.” Kiều NạpSâm cười híp mắt. Dứt lời đứng lên, nhìnđầm lầy phía trước, tạm thời động đậy.

      Lâu sau, Kiều Nạp Sâm mới điểm mũi chân, nhàng bay tới trước. Chíp bông thầm hai tiếng đầy khó chịu, nhìn Kiều Nạp Sâm xa mà dám đuổi theo. Rất ràng rằng con chíp bông sợ kẻ mạnh, ăn hiếp kẻ yếu này biết KiềuNạp Sâm phải đèn cạn dầu, nên tiến tới trêu chọc mà chỉ quay sang, dùng đôi mắt đậu nành mà nhìn những người khác bờ đầy ác độc.

      thôi.” Nam tử Ma tộc , sau đó nhảytới đầu tiên, ngừng phóng ra ma pháp. Đó là công kích hệ Phong nhàng, đánh lên những tảng đá, đoán xem tảng nào là , tảng nào là giả. Tuy thế nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm. Có những tảng đá ở quá xa, phải dùng lực mạnh mới có thể phóng tới. Làm vậy thìtảng đá dưới chân chịu nổi sức ép,chìm xuống rất nhanh, dòng nước đục có tính ănmòn vọt lên ngay lập tức, mấy lần suýt dính vào chân nam tử này.

      Thích Ngạo Sương nhìn ma pháp nam tử phóngra. điều chỉnh sức lực rất tốt, có thể thử được tảng đá nào là thực, tảng nào là giả. Nhưng những tảng đá bị công kích chỉ có thể chịuđược đạp chân lên, chứ chịu nổi sứcmạnh khi phóng ra ma pháp tiếp theo. Như vậy, những người khác thể theo ,chiếm lợi thế. Ma pháp này được kiềm chế độmạnh yếu rất tốt. Thích Ngạo Sương than. Những tảng đá kia chỉ cần ma pháp hệ Phongcông kích rất lung lay rồi. Nếu là ma pháp khác chỉ sợ bị trực tiếp đánh chìm rồi.

      Ba nam tử khác cũng hành động, dùng tất cả các cách để vượt qua. Chíp bông thầm đầy hưng phấn, bơi tới bơi lui đầm lầy, đuổi theo nam tử Ma tộc phía trước. Ba người phía sau lần lượtđi theo.

      Thích Ngạo Sương ngồi đó động nhưng vẫn duy trì cảnh giác. Bởi vì nàng cảm nhận được ánh mắt nóng rực sau lưng. cầnnghĩ cũng biết là của Lan Ni.

      Ngay lập tức, những người kia biến mất tronglàn sương mù mờ mịt của đầm lầy. Tiếng rầm rầm vang lên dứt bên tai. Hiển nhiên là tiếng quát của chíp bông và sau đó là tiếng xì xào đầy hưng phấn của nó.

      tiếng hét thảm truyền ra từ đám sương mù,vô cùng thê lương.

      Sắc mặt Lan Ni hơi đổi. Sợ rằng có người bịcon thú ồn ào công kích bị thương dưới điều kiện khắc nghiệt này. sợ họ mất mạng,bởi dù sao họ cũng có kinh nghiệm. Lúc trước cũng còn sống mà qua đầm lầy này.

      Ánh mắt Tây Mễ rơi lên người Thích Ngạo Sương, mừng thầm. Mới vừa thấy tên khốn KiềuNạp Sâm đó chuyện với tên tiểu tử tóc đỏ này, sao lại sợ cùng với bọn cơ chứ. Nếu bọn với nhau nhất định Kiều NạpSâm giúp , vậy mình thể ra tayđược. Bây giờ tốt rồi, chỉ còn mình tên tiểutử tóc đỏ này thôi.

      Thích Ngạo Sương vẫn . Tây Mễ và Lan Ni cũng . Ba người cứ thế mà im lặng đứng bờ, trong lòng có những suy nghĩ khác nhau.

      Bây giờ trong lòng Thích Ngạo Sương hơi phiềnmuộn. Hai người kia ở đây giống như quả bomhẹn giờ vậy. Mình thể thả lỏng tinh thầnmà hòa nhập vào xung quanh.

      Ba người cứ dây dưa như thế. Tây Mễ và Lan Ni ngại ra tay ở đây. Ở bên bờ tử vong,lưu lại chút dấu vết cũng có cái hay. Có thể tới được tầng thứ tám này, thực lực hề kém. Nếu có thể thắng trong chiêu, Tây Mễ cũng tình nguyện mạo hiểm đánh Thích Ngạo Sương bờ. Cứ như vậy qua lúc lâu, LanNi và Tây Mễ nhìn vào mắt nhau, trong mắt đềulà mất kiên nhẫn. Nếu cứ tiếp tục còn kéo dàitới lúc nào? Hai người trao đổi ánh mắt, khôngmuốn chần chừ nữa. Tiểu tử tóc đỏ này muốnlàm trò quỷ gì? qua cũng rờikhỏi tháp Tinh Thần Thiên, cứ im lặng ngồi đólàm gì?

      “Lan Ni, chắc là con quái thú đó đuổi theo bọn họ. Nếu để ta dẫn muội . Ta trước dò xem tảng đá nào là . Ta tìm được tảng đáchính xác ta trước rồi muội theo sau. Cho muội bảo bối này, có thể ngăn cản được nước kia.” Lúc này, Tây Mễ cố ý lên tiếng, lấy ra bảo bối lần trước giúp mình vượt qua chỗ này đưa cho Lan Ni. ra cách này thể dùngđược. Có rất nhiều tảng đá thể chịu được sức nặng lần nữa. Chỉ có số ít là chịuđược mà thôi. Cho nên học viên muốn qua đây phải tự chọn được đường chính xác. Còncó chíp bông ồn ào xuất quỷ nhập thần, khôngbiết xuất tập kích con người lúc nào, là kinh khủng. Nhưng Tây Mễ nghĩ tiểu tử tóc đỏvừa tới đây nên biết điều này. Phải dụ theo mình. Bây giờ con thú ồn ào đixa, chỉ cần dẫn tên tiểu tử này lên đầm lầy làhắn trả được thù của Lan Ni. cũng biếtvới thực lực này của mình, dùng bảo bối có thể miễn cưỡng mà qua. mang theo bảo bối được. Có điều, con thú ồn ào đixa, hơn nữa ở đây cũng cách bờ xa lắm,hẳn là có vấn đề gì. (vừa dại , vừa tựcao, vừa não phẳng…ài, thiện tai #.#)

      “Hả?” Lan Ni sửng sốt, sau đó hiểu được ý của Lan Ni, gật đầu rồi lớn, “Được, Tây Mễ,cám ơn huynh. Chắc chắn là con quái thú kia đãđuổi theo bọn họ, nhất thời nửa khắc cũng về được đâu. Chúng ta phải nhanh lên.”Khóe mắt Lan Ni liếc nhìn Thích Ngạo Sương,quan sát hành động của nàng.

      Tây Mễ dẫn Lan Ni cẩn thận tìm tảng đá, sau đó Lan Ni theo. nhìn màn sương hơi lo lắng,chỉ sợ con quái thú hung mãnh đột ngột xuất .

      Lúc này, Thích Ngạo Sương từ từ đứng lên.

      Trong lòng Tây Mễ và Lan Ni vui mừng, lặng lẽliếc nhìn nhau, trong mắt là ý cười giấuđược.

      Vậy nhưng bọn họ để ý thấy khóe môiThích Ngạo Sương nhếch lên thành vòngcung lạnh lẽo.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :