1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tài Năng Tuyệt Sắc - Vô Tình Bảo Bảo (Full +eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương thứ 12 :Nữ nhân nóng bỏng và nam nhân rầu rĩ

      Con phố lớn này, cái gì cần có đều có. Có thể ở nơi này buôn bán được đều phải là ngườiđơn. Học Viện Ngôi Sao hội tụ cả cường giả củaHỗn Độn Thế Giới, có thể ở nơi này mở cửa hàng , còn là người bình thường được sao?

      Khách điếm cao cấp nhất được đặt tên là TinhChi, nghe là do vị thân thích của trưởng lão Học Viện mở. Ở chỗ này, dùng cơm ở chỗnày coi như cũng nể mặt trưởng lão mấy phần.

      Ở chỗ này, có phân chia thân phận. Chỉ cần có tiền, là có thể hưởng thụ. Tòa kháchđiếm 5 lầu, chi phí dĩ nhiên là theo tầng lầu màtăng dần. Xa hoa nhất đúng là lầu năm. Cả khách điếm được xây tráng lệ vô cùng, đại sảnhcàng thêm xa hoa. Vô số khoáng thạch quýđược dùng để trang trí. Cầu thang hình tròn lớnnhư vậy nhưng nhiễm hạt bụi, sàn nhà sáng bóng. Trong đại sảnh ghế sa lon đềuđược phủ lông ngỗng mềm mại. Cái chỗ này, chính xác là nơi phải người bình thườngcó thể tới được.

      Thích Ngạo Sương cùng Vi Ân Tư dưới hướng dẫn của phục vụ trực tiếp lầu năm, đặtmột căn phòng trang nhã. Vi Ân Tư có chút thấp thỏm, dù sao cũng là lần đầu tiên tớiđịa phương xa hoa như vậy.

      Phục vụ dẫn hai người ở phía trước, lên lầunăm khách khí hỏi: "Xin hỏi hai vị muốn dùng bữa ở phòng nào?”
      "Tùy ý." Thích Ngạo Sương nhàn nhạt trả lời.

      "Xin mời bên này." Phục vụ mỉm cười bày ra cái tư thế xin mời, mang theo hai người vào bên trong.
      Thích Ngạo Sương theo sau lại bỗng nhiên phát Vi Ân Tư có theo tới, quay đầu lại thấy Vi Ân Tư sững sờ ở tại chỗ, có chút mấthồn nhìn phía dưới.

      "Thế nào?" Thích Ngạo Sương có chút nghingờ ngừng lại, theo ánh mắt của Vi Ân Tư nhìnxuống dưới, lại thấy nữ tử, như mặt trănggiữa muôn vì sao. Nàng kia, xinh đẹp làm cho người ta sợ hãi than. Mà vóc người, càng thêmtốt, tốt đến khoa trương.

      Nàng kia mặc toàn thân mặc quần áo màu đỏđậm hết sức nổi bật, này dán chặt vào thân thể, đem lấy đường cong thân thể hoàn toàn pháchọa ra ngoài. Bộ ngực cao vút, vòng eo nhắn dường như chỉ cần tay cũng có thể nắm được, đường cong lả lướt, cái mông đầyđặn, cặp đùi mượt mà.Làm cho người ta máu nóng sôi sục. Nữ nhân này đứng ở nơi đó là có thể hấp dẫn ánh mắt của người khác, cái gì cũngkhông cần phải làm, cái gì cũng cần . Gương mặt tựa hồ xinh đẹp từ trong xươngtủy. Cặp mắt phượng to mặc dù cócố ý nhìn về phía người nào, chỉ là nhàngthoáng nhìn, cũng làm cho mỗi người cảm giác nàng hình như phóng điện với mình. Đôimôi mỏng nho hấp dẫn vô cùng. Làm cho người ta nhịn được mà bị hấp dẫn. Mà ở bên người nàng, mấy thiếu niên cười , bọn họăn mặc cũng cao quý vô cùng. Ở ban ngày học, là mặc đồng phục, nhưng là buổi tối Chủ nhật, trường học ngược lại có quy định.

      Mấy thiếu niên ăn mặc sang trong đó như là mấy vì sao vây quanh mặt trăng.

      "Thế nào? Ngươi biết nàng ta?" Thích NgạoSương nhìn khêu gợi kia, lại nghi hoặc nhìn Vi Ân Tư mất hồn hỏi.

      Vi Ân Tư hình như có nghe được lời nóicủa Thích Ngạo Sương, vẫn như cũ nhìn si ngốcnữ tử xinh đẹp kia.
      Nàng kia hình như cảm thấy tầm mắt bên này, thấy Vi Ân Tư mặc toàn thân đồng phục học sinh tầm thường, hơn nữa người cũng có đồ trang sức hoa lệ gì cả, mắt lộ ra tiamỉa mai cùng khinh thường, ngay sau đó dời ánhmắt sang chỗ khác.

      Vi Ân Tư lúc này mới phục hồi tinh thần lại, ngượng ngùng sờ sờ cái mũi của mình, quay đầu lại đối với thích Ngạo Sương : "Thích Ngạo Sương, thôi."

      "Ngươi biết người kia?" Thích Ngạo Sương cùngVi Ân Tư xoay người rời , Thích Ngạo Sươngở đường hỏi.

      Vi Ân Tư lại lộ ra bộ nụ cười tự giễu, nóithật : "Làm sao có thể? Ta biết nàng, nhưnglà nàng biết ta."

      "Hả?" Thích Ngạo Sương có chút nghi ngờ.

      "Đó chính trong Tứ Đại Hoa Khôi của Học Viện Bối Sắt Phân Ni ." Vi Ân Tư đến đây,trong mắt lóe lên tia tâm tình.

      À? Bối Sắt Phân Ni ? phải là người thiếu chút nữa biến mình thành Đậu Nga thứ hai đó sao? Thích Ngạo Sương ngẩn người, hồi tưởngtướng mạo cùng vóc người của nữ nhân kia, trong lòng cảm thán.Quả là báu vật nhân gian!Nữ nhân như vậy, tồn tại của nàng chính là ánh sáng chói mắt. A Thập Lâm độc,các Hộ Hoa Sứ Giả bên cạnh Bối Sắt Phân Ni kia, thoạt nhìn liền thấy là đám ngốcnghếch, ái mộ ngu ngốc. Nếu muốn nháo lên, mình tuyệt đối có miệng mà khó cãi.Thích Ngạo Sương nghĩ đến chỗ này, ánh mắt khẽ lạnh. A Thập Lâm, cần thử lại chọc giận mình. Nếu như có lần thứ hai chỉ là rụng mấy cái răng thôi đâu.

      Đến phòng, Thích Ngạo Sương đem thực đơn gọi món ăn, sau đó gọi chút rượu. Đem thực đơn trả lại cho phục vụ, quay đầu lại lại phát Vi Ân Tư vẫn còn ngẩn người.

      "Vi Ân Tư , ngươi phải thích cái người tên Bối Sắt Phân Ni đó chứ?" Bất thình lình Thích Ngạo Sương chợt toát ra câu như vậy, Vi Ân Tư kinh hãi thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

      "Ngươi, ngươi, chớ nhảm, ta, ta có."Vi Ân Tư liên tiếp khoát tay, mặt cũng đỏ lên rồi.

      đánh khai! ( Thực ra chị đó là ThanhMai của lão này)

      Thích Ngạo Sương giựt giựt khóe miệng, ngờ cái thiếu niên gầy yếu này lại thích nữ nhânkhêu gợi, đúng là nhìn ra. Vi Ân Tư lại là người như thế. Khẩu vị nặng, khẩu vị nặng a~~~

      "Chớ nhảm. Nàng ta, nàng ta là thiên kimcủa Thành chủ Thành Ngọc Bích. Ta, ta cómuốn cũng dám tưởng tượng ." Vi Ân Tư lúc lời này, đáy mắt thoáng qua tia đau thương dễ dàng phát giác.

      Dừng! Thích Ngạo Sương khinh bỉ liếc nhìn Vi Ân Tư, người này, miệng cảmtưởng, ra cũng biết suy nghĩ bao nhiêu lần thôi. Bằng mới vừa rồi vì sao nhìn người ta hoài nha.

      Vi Ân Tư thấy Thích Ngạo Sương mang bộkhinh thường, hự nửa ngày nghĩ giải thích cái gì, cuối cùng lại lời nào ra ngoài.

      lát sau, cửa liền bị nhàng gõ ra, món ănngon được mang lên
      Trong đó có món ăn gọi Minh Nguyệt Tâm, chỉ là khối hình tròn trắng như tuyết thôi, hình thức rất đơn giản, nhưng là mùi vị cũng tồi. trong lúc Thích Ngạo Sương thưởng thức món ăn, Vi Ân Tư lại chỉ nhìn món đó, bất động.

      "Thế nào?" Thích Ngạo Sương thuận miệng màhỏi.

      "Món ăn này. . . . . ." Vi Ân Tư nhìn món ăn kia, câu kế tiếp làm thế nào cũng khôngra được. Chỉ là kinh ngạc nhìn món ăn đó màthôi.

      "Có cái gì khác thường à?" Thích Ngạo Sương nhận ra Vi Ân Tư bình thường.

      "Món ăn này, làm cho ta nhớ lại chuyện lúcnhỏ. Lúc ta còn thích loại bánh ngọt, chính là cái này dáng vẻ trắng trắng giống nhưcái này." Vi Ân Tư cười có chút ngượng ngùng, nhàng .

      Thích Ngạo Sương hơi ngẩn ra, Vi Ân Tư đãtừng đề cập tới thân thế của , là con riêng. Ở cái thế giới này, con riêng là bị người phỉ nhổ . Bánh ngọt này, chỉ sợ là kí ức tốt đẹp ít ỏi mà có thể có mà thôi.
      Thích Ngạo Sương dừng chút, ngay sau đó quay đầu kêu phục vụ mang thêm mấy phần.Bởi vì mới chỉ có năm món, phục vụ xoay ngườiđi thông báo với nhà bếp.

      Vi Ân Tư vội vàng khoát tay: " cần lãngphí, Thích Ngạo Sương, cám ơn ý tốt của ngươi. Nhưng có cần thiết lãng phí như vậy a."

      "Mang về cũng được." Thích Ngạo Sương cũngcười nhạt trả lời như vậy.

      Vi Ân Tư cười khổ, ánh mắt nhưng córời khỏi món ăn kia. Trong mắt dần dần dịudàng, hình như xuyên thấu qua món ăn kia thấy được quá khứ xa xôi. Thích Ngạo Sương cũng có quấy rầy , chỉ là yên lặng ăn mấythứ linh tinh.

      Mà ở lúc này ngoài cửa lại vang lên hồi tiếng ồn ào.

      "Món Minh Nguyệt Tâm này làm sao có? Khách điếm của các ngươi lớn như vậy làm sao làm buôn bán như thế được?" Ngoài cửa có thanh hình như rất tức giận.

      Sau đó là tiếng phục vụ xin lỗi, giải thích.
      "Người nào phiền phức như vậy, cư nhiên đemMinh Nguyệt Tâm còn dư lại cũng bán cả rồi.Các ngươi làm sao buôn bán như thế được?Chẳng lẽ biết Bối Sắt Phân Ni tiểu thư tới mỗi lần đều gọi món này sao?" thanh tức giận giảm chút nào, lại chỉ vì phục vụgiải thích mà càng tức giận hơn.

      Thanh truyền đến chỗ Thích Ngạo Sương. ViÂn Tư nghe đến mấy lời đó thân thểchợt run lên, ngẩng đầu sáng quắc nhìn bênngoài. Đôi môi khẽ run, câu cũng khôngnên lời.

      "Thế nào?" Thích Ngạo Sương trong lòng buồnbực, Vi Ân Tư hôm nay bình thườngchút nào. Kể từ khi Bối Sắt Phân Ni xuất , chưa từng trở lại bình thường lần nào nha.
      " Là ai gọi, chúng ta chuyện chút, kêu người ta nhường lại là được." Thanh của mộtngười khác mặc dù cũng có chút tức giận, nhưngcũng có nóng nãy như cái thanh trướcđó.
      Hình như là phục vụ chỉ vào phòng của ThíchNgạo Sương , rất nhanh có tiếng bước chânhướng tới bên này.Cửa khép hờ có tiếng gõ cửa, Vi Ân Tư lại thiếu chút nữa nhảylên.

      "Xin hỏi, là hai vị goi món Nguyệt Tâm đúngkhông?" Đứng ở cửa, thiếu niên gõ cửa ăn nối khá lễ độ.

      Thích Ngạo Sương gật đầu lạnh nhạt : "Đúng"

      "Như vậy, hai vị có thể để lại cho tại hạ mộtphần hay . Tại hạ cảm kích khôn cùng.Bằng hữu của ta vô cùng thích món ăn này."Thiếu niên kia mặc dù mặc cao quý, nhưng có dùng tiền tới dọa người. Bởi vì đãsớm nhìn ra, trong gian phòng trang nhã, Thích Ngạo Sương mặc dù là mặc đồng phục học sinh,nhưng là người lộ ra khí chất cao quý, tuyệtkhông phải người bình thường. Hơn nữa lỗtai có hai bồn tai màu tím, lóe sáng bóng, vừa nhìn biết phải là Phàm Phẩm. Người như vậy chắc là thiếu tiền , nếu như mình dùng tiền tới dọa người, chỉ có thể mang hiệu quả ngược lại mà thôi. Xem xét lạimột người khác gầy yếu hơn, thoạt nhìn liền thấy là kẻ mang hơi thở bình dân. khôngbiết hai người nàykhác biệt khổng lồ nhưu vậy sao lại ở cùng chỗ.

      Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, còn chưa mởmiệng, Vi Ân Tư lại đứng lên có chút kích độngnói: "Có phải, có phải Bối Sắt Phân Ni thíchmón ăn này ?"

      Thiếu niên ở cửa bất mãn liếc nhìn Vi Ân Tư , hừ lạnh câu: "Là Bối Sắt Phân Ni tiểu thư thích." Nhìn Vi Ân Tư trong mắt lại tràn đầy khinh thường cùng tức giận.

      "Này, vậy hãy để lại cho nàng phần." Vi Ân Tư hình như cũng ý thức được thất thố của mình, ngồi xuống ngập ngừng .

      "Đa tạ." Thiếu niên kia khóe miệng nâng nụ cười mỉa mai, xoay người chuẩn bị rời , trong miệng lại thấp thầm câu, "Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, cũng nhìn chút bộ dạng của mình."

      Thanh lớn, nhưng Vi Ân Tư lại nghe được. Mặt cảu Vi Ân Tư trong nháy mắt thay đổi tái nhợt, ánh mắt ảm đạm xuống, gắt gao cắnmôi, lại câu cũng nên lời.

      Thiếu niên kia chuẩn bị bước ra khỏi cửa, sau lưng lại truyền đến thanh lạnh lẽo của Thích Ngạo Sương :"Đợi nào...! Ai ta đồng ý nhượng lại cho ngươi?"

      Vi Ân Tư cùng thiếu niên kia sắc mặt đồng thời biến đổi.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Quyển 4:
      Chương 13: Có phúc khó hưởng

      Editor: Nhóc tinh nghịch

      Vi Ân Tư thấp thỏm nhìn Thích Ngạo Sương lúcnày mặt hơi khó chịu. Giờ mới nhớ ra mìnhkhông có tư cách chuyển món ăn. Là Thích Ngạo Sương mời mà mình lại tự chủ trương nhưthế.
      “Ta đồng ý, mời ra ngoài .” ThíchNgạo Sương lạnh lùng .
      Thiếu niên đứng ở cửa quay sang, nhìn ThíchNgạo Sương chằm chằm, rất lâu gì. Đáy mắt có tia độc ác, cứ đứng như thế mà nhìn Thích Ngạo Sương, tựa như muốn ghi tạc hình dáng của nàng vào lòng. Lâu sau, mới xoay người rời .
      Nhã gian yên lặng lại. Thích Ngạo Sương vungnhẹ tay lên, luồng gió thoảng qua, cửa đónglại.
      Sắc mặt Vi Ân Tư hơi buồn bã, cúi đầu nhìnthức ăn tinh xảo bàn, còn khẩu vị.
      “Vi Ân Tư, huynh biết vì sao ta lại đổi ýkhông?” Thích Ngạo Sương thản nhiên hỏi.
      Vi Ân Tư lắc đầu, .
      “Huynh quen Bối Sắt Phân Ni à?” chợt, ThíchNgạo Sương .
      Vi Ân Tư ngẩng phắt đầu lên, đáy mắt hơi hoảng sợ.
      “Huynh vừa lúc còn huynh thích mónđiểm tâm này, hẳn là có liên quan tới Bối SắtPhân Ni. Nhất định giữa các huynh có chuyện xưa, nếu huynh có phản ứng kỳ lạ như thế khi thấy món ăn này. Huynh cũngnghe đấy, mỗi lần Bối Sắt Phân Ni tới đây thìnhất định ăn món này.” Thích Ngạo Sươngkhông mặn nhạt, chậm rãi , liên kết những lời Vi Ân Tư lại với nhau. Càng ,sắc mặt Vi Ân Tư càng tái nhợt.

      Thích Ngạo Sương nữa, chỉ im lặngchờ đợi.
      Lâu sau, Vi Ân Tư thở dài, hơi xót xa: “Vậy sao? Nàng là nữ nhi bảo bối của Thành chủ thành Bích Ngọc, địa vị cao quý. Ta chỉ cầnđứng nhìn nàng ở góc là được, nhìn nàng sống tốt là ổn rồi.”
      “Huynh nên nhường món ăn này cho nam nhân khác, để nam nhân khác lấy lòng nàng.” Thích Ngạo Sương lạnh lùng .
      “Ta….” Vi Ân Tư há hốc miệng, cứng lưỡi, biết gì cho phải.
      thử làm sao biết được. Nàng vẫnnhớ mãi quên món ăn đó, chứng tỏ vẫn chưa quên huynh.” Thích Ngạo Sương nghĩ tới nữ nhân gợi cảm cao ngạo vừa rồi, trong lòng nghi ngờ, chẳng lẽ dáng vẻ đó chỉ là giả vờ?
      “Vậy sao? Bây giờ nàng căn bản chưa nhận ra ta. Ta…Ta vì muốn thấy nàng cho nên mớidốc sức vào học viện Tinh Thần.” Vi Ân Tưcười khổ, .
      Vì muốn thấy nữ nhân kia nên mới vào học viện Tinh Thần? Thích Ngạo Sương có thể tưởng tượng được nỗi khó khăn trong đó. đứa con riêng ti tiện, phải vào môn phái, sau đó được đề cử tham gia khảo hạch vào học việnTinh Thần, phải bỏ ra bao nhiêu cố gắng để cóđược những điều này. ngờ ngườinày lại si tình như thế.
      “Thích Ngạo Sương….” Chợt, Vi Ân Tư nhẹnhàng .
      “Hả?” Thích Ngạo Sương quay sang nhìn Vi Ân Tư, bưng rượu ngọt lên, nhàng nhấp.
      “Sao huynh lại đa nghi như nữ nhân vậy?” Vi Ân Tư nhìn Thích Ngạo Sương, vô cùngnghiêm túc.
      Phốc ——
      Thích Ngạo Sương phun hết rượu ngọt trong miệng vào thẳng mặt Vi Ân Tư.
      “Ấy, ngại quá, ngại quá.” Thích Ngạo Sương vộivàng xin lỗi, đưa khăn ăn màu trắng bàncho Vi Ân Tư.
      Vi Ân Tư rơi lệ đầy mặt, nhận lấy, im lặng laumặt. hiểu sao mình chỉ hỏi câu mà Thích Ngạo Sương lại có phản ứng mạnh nhưthế.
      có.” Lúc này, Thích Ngạo Sương mới trả lời câu hỏi của Vi Ân Tư, nhưng trong lòng bỗng lên bóng dáng của Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân. Bây giờ bọn họ ổn ?
      Bây giờ Tạp Mễ Nhĩ ở đâu? Có còn đứng ở nơi mình biết, yên lặng dõi theo mình ?
      Tẫn Diêm, Ngõa Nhĩ Đa, Hạ Thiên, Hắc LongBản, Kiều Sở Tâm, Đông Phong Hầu, bây giờ bọn họ thế nào? Sống có tốt ?
      “Thích Ngạo Sương?” Vi Ân Tư nhìn ThíchNgạo Sương thất thần, giọng gọi.
      “À, sao.” Thích Ngạo Sương phục hồi tinh thần lại, nhàng lắc đầu, mỉm cười.
      Ăn cơm xong, Thích Ngạo Sương và Vi Ân Tưrời . Lúc ngang qua nhã gian của Bối Sắt Phân Ni, Vi Ân Tư liếc nhìn cánh cửa, đáy mắt thoáng qua bi thương, rồi xoay người rời vớiThích Ngạo Sương.
      Trở lại phòng ngủ, hai người đều có tâm riêng nên ngủ được.
      “Thích Ngạo Sương, sắp tới ngày tu luyện ở tháp Tinh Thần Thiên rồi. Huynh có muốn thamgia ?” Vi Ân Tư chợt lên tiếng hỏi.
      “Ừ. Muốn.” Thích Ngạo Sương chần chừ,đáp rất kiên quyết.
      “Có lẽ qua lần tu luyện này chúng ta là bạn cùng phòng nữa.” Vi Ân Tư buồn bã . Thực lực của Thích Ngạo Sương cách rấtxa. Từ ngày được nàng cứu từ tay thuộc hạ của A Thập Lâm là biết.
      ở cùng nhau nhưng chúng ta vẫn làbằng hữu.” Thích Ngạo Sương nhàng ,trong lòng biết thiếu niên gầy yếu có tính cáchcứng cỏi này thực ra rất tự ti.

      “Ừ.” Vi Ân Tư nhàng ừ.
      “Muốn ở cùng với Bối Sắt Phân Ni ?”chợt, Thích Ngạo Sương hỏi.
      “Ta muốn là giả, nhưng….” Giọng ViÂn Tư hơi xa xôi.
      “Nhưng huynh thấy mình xứng với nàng, đúng ?” Thích Ngạo Sương tiếp lời Vi Ân Tư.
      “Ừ.” Vi Ân Tư ừ.
      “Vậy huynh thay đổi để xứng với nàng, có thể bảo vệ nàng.” Thích Ngạo Sương ngồi dậy, “Ta có thể giúp huynh trở nên mạnh mẽ.”
      “Cái gì?” Vi Ân Tư đột nhiên ngồi dậy, nhìnThích Ngạo Sương bằng ánh mắt sáng quắc.
      Thiên Cương Phong Lệ. Phong Lão, ông ép ta phải hứa truyền cho người khácnha. Ha ha, hôm nay ta thay ông thu đồ đệ. Vi Ân Tư cũng hệ Phong, nhân phẩm của có thể tin được. Dạy cho tuyệt đối phải là chuyện xấu.
      Vi Ân Tư thể ngờ rằng muốnhãm hại Thích Ngạo Sương lại có được tình hữunghị của nàng, cuối cùng được báo đáp hơn hẳnnhững gì bỏ ra.
      Tháp tu luyện Tinh Thần Thiên sắp mở ra, tất cả đệ tử của học viện Tinh Thần đều có thể thamgia tu luyện lần này. Trong tháng, bất kỳ ai cũng có thể rút lui. tháng sau, các đệ tử tỷ thí ở mỗi tầng, lấy ra ba người. Ba người này có phần thưởng hậu hĩnh.
      Hôm nay, trước quảng trường của tháp Tinh Thần Thiên tụ tập rất nhiều người. Tất cả đệ tửđều tập trung ở đây. Có người tới tham gia tuluyện, có người tới chỉ để xem náo nhiệt. tànkhốc của tháp Tinh Thần Thiên vượt xa trí tưởng tượng của người thường, càng lên cao càng khủng khiếp. Trước khi đệ tử bước vàođều phải ký thỏa thuận sinh tử tự chịu mới có thể bước vào nên có thể thấy được nguyhiểm trong đó.
      Cho dù mỗi lần tháp này mở ra có ít người bỏ mạng trong đó, mọi người vẫn đổ xô vào. Bởi vì đối với rất nhiều người, tu luyện này là bước ngoặt lớn.
      Người có thế lực của các thành chống lưng,vượt qua tu luyện càng cao càng uổngcông các thế lực đó bồi dưỡng.
      Mà đệ tử có thế lực chống lưng cũng trông mong qua được tầng cao của lần tu luyệnnày để lấy được ngôi sao vàng tượng trưng chothực lực và thân phận. Như vậy được các thành chủ mời chào, thăng chức rất nhanh, hưởng thụ vinh hoa phú quý vô tận.
      Còn có những người muốn chứng minh mình. Sức mạnh mạnh mẽ luôn được tôn vinh.
      Thích Ngạo Sương nhìn những học sinh kích động, trong lòng hơi buồn rầu. Ranh giới PháToái Hư có thể dễ dàng tới được sao?Phải đột phá cảnh giới cao nhất của thế giớinày, thông qua tầng tu luyện thứ chín của thápTinh Thần Thiên.
      “Thích Ngạo Sương, huynh nghĩ gì vậy?”Vi Ân Tư đứng cạnh Thích Ngạo Sương nhỏgiọng hỏi.
      Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn đỉnh tháp ẩntrong tầng mây. nửa thân tháp nguy nga chìm trong mây mờ. Có mấy dây xích sắt quấn quanh thân tháp hùng vĩ, đầy dấu vết nămtháng. Thích Ngạo Sương trả lời Vi ÂnTư mà mỉm cười, nhàn nhạt hỏi: “Huynh tuluyện phương pháp ta dạy tới tầng thứ mấy rồi?”
      “Tầng thứ chín.” Vi Ân Tư đến đây nắm chặt tay đầy kích động, sắc mặt ửng đỏ. Sao hắncó thể kích động cho được. nắmchắc có thể đạt được tầng thứ năm trở lên trong lần tu luyện này. lâu nữa có thể khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.
      “Vậy tốt. Cố gắng lên.” Thích Ngạo Sươnggật đầu, “Lúc tu luyện huynh nên cẩn thậnmột chút.”
      “Huynh…Huynh cùng đường với ta à?” Vi Ân Tư nghe Thích Ngạo Sương thìhơi sững sờ.
      được.” Thích Ngạo Sương chậm rãi lắcđầu, dư quang khóe mắt quét về chỗ đám A Thập Lâm cách đó xa. Những người nàyvừa đến liền nhìn mình đầy ác độc, chắc làmuốn gây rắc rối cho mình sau khi vào tháp Tinh Thần Thiên. Những người này tính toán rấtgiỏi. Có thể vừa thông qua tu luyện, vừa tính kế người khác.
      Có điều, ai chết còn chưa biết được.
      Nhìn ánh mắt độc của A Thập Lâm, khóemiệng Thích Ngạo Sương nhếch lên thành vòngcung lãnh khốc.
      “Ha, tiểu học đệ, các đệ cũng ở đây à.” Chợt, giọng ngọt ngào khiến người khác mất hồn truyền tới. Người xung quanh quay sang nhìn Mạt Lý Na, trong lòng nghi ngờ. Tiểu công chúa ngọt ngào trong lòng bọn họ nóichuyện với ai vậy?
      cần nhìn cũng biết là ai. Trong lòng Thích Ngạo Sương run lên, quay đầu lạimà với Vi Ân Tư: “Ta trước đây. Tới lúcđó huynh phải cẩn thận. Nếu Bối Sắt Phân Ni biết huynh chết rất đau lòng.”
      chờ Vi Ân Tư trả lời, Thích Ngạo Sươngliền về phía trước. Đám người đông đúckhông ngăn cản được bước chân của nàng.Thích Ngạo Sương bước theo đường cong kỳ lạ, cứ như vậy mà thoải mái qua đám người đông đúc, trực tiếp ký thỏa thuận sống chết tự chịu. Vi Ân Tư nghe câu sau cùng của Thích Ngạo Sương toàn thân chấn động, đứng sững tạichỗ.
      “Cắt, chạy cái gì mà chạy!” Mạt Lý Na đuổitheo, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng của Thích Ngạo Sương biến mất trong đám người.Suy nghĩ của Mạt Lý Na vốn ở người ThíchNgạo Sương, liếc thấy Vi Ân Tư đứng cạnh ngẩn người hừ lạnh tiếng rồi rời .
      Bây giờ mọi người xung quanh mới biết ngườitiểu công chúa ngọt ngào trong lòng bọn họ muốn tìm là tiểu tử tóc đỏ đó. Chậc chậc, tiểu tửkia lại biết tốt xấu mà bỏ chạy. Có diễmphúc vậy mà lại biết hưởng thụ.
      Tại nơi khác, Tháp Lệ Na kinh ngạc mànhìn chỗ Thích Ngạo Sương vừa đúng. Thiếu nữ ngọt ngào đáng vừa rồi quen Thích NgạoSương? Chẳng biết tại sao trong lòng Tháp Lệ Na có tia buồn phiền nhàn nhạt được.
      Lúc này, Thích Ngạo Sương ký xong thỏa thuận, bước vào cửa tháp. Mà đoàn người AThập Lâm cũng ra sức chen vào, vội vàng ký thỏa thuận rồi đuổi theo vào. Dáng vẻ sốt ruột khó nén của bọn họ giống đám sói đangđuổi theo con dê con.
      Có điều, thực tế, ai là sói, ai là dê?

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Quyển 4:

      Chương 14: Chấm dứt tai họa về sau

      Editor: Nhóc tinh nghịch

      Thích Ngạo Sương từ từ vào, nghe đồn là tớiđây ngửi thấy mùi tanh nhàn nhạt. Có thể khẳng định đây phải là mùi tanh của máu.Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, chỗ này khôngthể bay được. bầu trời có cấm chế bá đạo,khiến người khác thể bay ở đây. Suy nghĩ chút hiểu, nếu ở đây có thể bay được thìđộ khó của tu luyện giảm rất nhiều.
      Đám người A Thập Lâm theo Thích Ngạo Sương cách sát sao.
      “Tiểu tử kia thể chạy được. tới lần đầu, chưa quen thuộc địa hình. Chúng ta đường tắt để chặn lại.” A Thập Lâm trầm giọng đầy độc ác. Lúc này người ở bên trongcòn ít khiến có thể yên tâm. thể đểcho ai biết bọn hạ độc thủ. Nếu học viện mà biết bị xử lý.
      “Được.” Dĩ nhiên những người khác đều nghe theo lời .
      “Lợi Tư cũng là, sợ đầu sợ đuôi, gì màtốt nhất đừng đắc tội tiểu tử này. có gì đặcbiệt hơn người đâu? Sao có thể lợi hạiđược? Hôm nay khiến chết toàn thây.” Đáy mắt A Thập Lâm lên tia khinhthường. Bây giờ nhớ tới lời Lợi Tư cảnh cáo mấy ngày trước.
      Lợi Tư nhắc nhở năm lần bảy lượt rằng Thích Ngạo Sương tuyệt đối đơn giản nhưbề ngoài. vẫn giấu thực lực của mình. Tốtnhất là đừng đắc tội , kính trọng từ xa tốt hơn.
      “Đúng vậy, chúng ta tới chỗ mấy cây mây ăn thịt người bên kia chờ . Tên tiểu tử này biết chỗ đó, lần này chết toàn thây.” Những người khác cũng cười ác độc.
      Cây mây ăn thịt người, ý nghĩa như tên, là mộtloại thực vật ăn thịt. Bình thường ở trongtrạng thái ngủ say nhưng chỉ cần có người hoặcđộng vật chạm vào nó tỉnh lại lập tức. Sau đó chúng lớn rất nhanh, tập kích vật cònsống, toàn thân là gai độc. Gai nhọn đâm vào da người khiến họ tê liệt, sau đó nó từ từ xé xác người đó, để lại mẩu thịt hay xương nào. Nhưng chỉ cần con người hoặc động vậtkhông đụng vào nó, công kích nó ra tay.
      Đám người A Thập Lâm sớm biết địa hìnhcủa tầng thứ nhất. Bọn chúng nhanh vào đường tắt, chờ Thích Ngạo Sương ở chỗ mấycây mây ăn thịt người.
      Để qua tầng thứ hai của tháp Tinh Thần Thiên phải qua cái vực, chỉ có thể cho ba người sát vào nhau. Hai bên là hai dãy núi tối mịt, cây mây ăn thịt người mọc chằng chịt đó. Nếu người đứng vực cẩn thậnchạm phải cây mây ăn thịt người cây mây hai bên ào tới như nước thủy triều. Người cóthực lực yếu dĩ nhiên phải chết thểnghi ngờ.
      Tuy Thích Ngạo Sương là người đầu tiên bướcvào tháp nhưng A Thập Lâm còn bố trí người chờ trước ở vực để núp, phòng chuyệnbất ngờ. Vậy phải nghĩ cách cầm chân nhữngngười khác, chờ giả quyết xong chuyện ở đây rồi tiếp. Thông thường cường giả vào sau. Người vào đầu đều là đệ tử mới nên A ThậpLâm cũng sợ người mình phái trước giải quyết được những đệ tử mới.
      Trong đám người A Thập Lâm có người có ma pháp hệ Thổ. đào cái hố, mọi ngườisẽ nấp ở trong đó, tập trung lực chú ý vào miệng vực. Chỉ cần Thích Ngạo Sương vừa xuất ,bọn họ ném chủy thủ ra, đánh thức cây mây ăn thịt người gần nàng để chúng công kích nàng.
      A Thập Lâm nhìn những cây mây ăn thịt người đen nhánh đung đưa theo gió, khóe miệnghiện ra nụ cười đắc chí đầy tàn nhẫn. có thểtưởng tượng ra được cảnh Thích Ngạo Sương bị rất nhiều cây mây ăn thịt người cuốn lấy, sau đó bộc lộ dáng vẻ hoảng hốt lo sợ. Khi ra sức hô lên cứu mạng là lúc bọn họ xuất ngaylập tức, lên tiếng chế giễu kiêng nể gì.Chuyện này thoải mái.
      Lâu sau, bóng dáng của Thích Ngạo Sương vẫnchưa xuất . A Thập Lâm nhíu mày, thậtnhỏ: “Có chuyện gì vậy? Sao tiểu tử thúi kia còn chưa tới? Đáng ra nên tới rồi mới đúng.” A Thập Lâm cố nén giọng đến mức thấp nhất, chỉsợ quấy nhiễu những cây mây ăn thịt người xung quanh bọn họ. Tuy những cây mây nàykhông uy hiếp được tới tính mạng bọn họ nhưngnếu tất cả các cây mây ở đây cùng ra tay chuyện rất rắc rối.
      Những người khác trong hố cũng cau mày suy nghĩ. lâu vậy rồi mà tiểu tử tóc đỏ vẫn chưa xuất .
      “Hay Phí Lôi xảy ra chuyện gì rồi?” ngườinhỏ giọng . Phí Lôi chính là người được AThập Lâm phái để chặn những đệ tử mới lại.
      biết nữa. Tiểu tử thúi kia có năng lực lớn như vậy, cũng có lá gan đó.” A Thập Lâm đầy khinh thường.
      “Nhưng…Nhưng lần trước…” người nọ ấp úng, tiếp.
      Sắc mặt A Thập Lâm hơi đổi, nhớ lại hai lần chịu thiệt thòi dưới tay Thích Ngạo Sương. Lầnđầu tiên là bị đánh bay trong nhà ăn, lần thứ hai là bị chế trụ sau phòng học. Chẳng lẽ tiểu tử nàythật đơn giản như bề ngoài sao?
      “Sợ gì chứ? Lát nữa tới, nhất định ta chém thành trăm mảnh!” A Thập Lâm đầy độc ác, giống như lấy thêm can đảm cho mình, “Chờ ta cắt mái tóc đỏ chói mắt của cho Lợi Tư xem, chẳng biết hắnđang sợ cái gì nữa!”
      Khi A Thập Lâm vừa xong chợt mộtgiọng hài hước vang lên bên tai bọn : “A,ngươi tới ta à?”
      Sắc mặt đám người A Thập Lâm đại biến. Giọng này phải của ai khác mà chính là ThíchNgạo Sương – người mà bọn họ tính kế.
      Ngay sau đó, chờ bọn họ có phản ứng, tiếng phốc phốc vang lên, tiếp đó, tiếng rầm rầm chói tai vang lên xung quanh đám người A Thập Lâm .
      Cây mây ăn thịt người xung quanh bọn họ bị đánh thức rồi!
      Cây mây ăn thịt người nhận ra được hơi thở sinh mệnh, sau khi thức tỉnh toàn bộ dài ra mộtcách điên cuồng, nhanh chóng vươn về phía hố đất, muốn quấn chặt lấy người bên trong.
      ra mau!” A Thập Lâm la lên, nhảy ra khỏihố đất đầu tiên, bắt đầu thi triển ma pháp côngkích những cây mây ăn thịt người vừa bị đánhthức.
      Bọn chúng luống ca luống cuống đối phó vớicây mây ăn thịt người. Thích Ngạo Sương đứngnhàn nhã ở phía trước, nhìn cảnh tượng trướcmắt. Cây mây ăn thịt người lại hoàn toàn công kích nàng.
      “Ngươi…Ngươi tới đây lúc nào vậy?” A Thập Lâm kinh ngạc mà nhìn Thích Ngạo Sương đangđứng cách nhàn nhã trước mặt, hỏi đầy tứcgiận. Trong lòng vừa sợ vừa tức. Thích Ngạo Sương qua lúc nào mà bọn lạikhông phát ra. Vốn muốn lợi dụng cây mâyăn thịt người để giết Thích Ngạo Sương, lại ngờ rằng ngược lại lại bị nàng giăng bãy.
      “Ngươi cho rằng ta cho ngươi biết à?”Thích Ngạo Sương cười , sau đó khoanh tay đứng bên cạnh, bày ra vẻ đứng bên xem náo nhiệt.
      “Đừng có đắc chí. Xử lý xong bên này ta chặt ngươi thành trăm mảnh, để ngươi đau đến khôngmuốn sống nữa!” ma pháp tay A Thập Lâm càng hung ác hơn. Ma pháp thả ra liên tục, đốt trụi những cây mây ăn thịt người đến gần .
      Đoàn người A Thập Lâm đều là người có thực lực sáu sao nên đốt trụi những cây mây ăn thịtngười công kích bọn họ rất nhanh. Những cây phía sau dường như bị sợ hãi nên từ từ lui về.
      Hả? Thích Ngạo Sương khẽ nhíu mày. ngờ đám cây này cũng có trí thông minh, biếttình thế bất lợi liền rút lui toàn bộ.
      “Hừ! Tiểu tạp chủng chết tiệt! Bây giờ tới lượtngươi!” A Thập Lâm cười độc ác, nhìn Thích Ngạo Sương vẫn còn nhàn nhã. Bây giờ vẻ mặt này của nàng ở trong mắt biếtlượng sức mình.
      “Các vị, nhất định phải dồn ta vào đường cùng sao?” Thích Ngạo Sương đứng đó, mỉm cười nhìn mọi người.
      “Hừ! Ngươi có quỳ xuống cầu xin tha thứ cũng vô ích! Ngươi khiến ta hai lần chịu nhục, hôm nay nhất định ta phải chặt người làm trăm mảnhmới có thể giải mối hận trong lòng!” A Thập Lâm u , tàn nhẫn trong mắt càng ràng hơn.
      Những người khác cũng cười lạnh.
      có cách nào khác sao?” Thích Ngạo Sương nhìn bọn chúng cách bất đắcdĩ.
      “Hừ! Bây giờ ngươi mới muốn cầu xin tha thứthì muộn rồi. Hôm nay ngươi phải chết!” A Thập Lâm cười lạnh, mặt vô cùng dữ tợn.Những người khác cũng cười lạnh, trong mắtcũng bắn ra tàn nhẫn.
      “Haiz….” Thích Ngạo Sương thở dài, sau đó lắc đầu, đứng thẳng lên, thả tay ra, nhún vai, “Được rồi, xem ra đúng là có cách trở vềrồi.”
      A Thập Lâm vừa định cười to lại thấy ánhmắt của Thích Ngạo Sương.
      Vừa rồi ánh mắt nàng còn lười biếng, bây giờ đãthay đổi thành lạnh lùng ngay lập tức, dường như có thể xuyên thủng người vậy. Nụ cười mặt nàng cũng biến mất, thay vào đó là lạnh lẽo như hàn băng ngàn năm.
      Thích Ngạo Sương khé híp mắt, giơ tay lên, vài luồng gió đánh về phía đám người A Thập Lâm,trói toàn bộ bọn chúng lại.
      Đám A Thập Lâm cười lạnh, định dùng lực phátan luồng gió có vẻ mỏng manh này. Nhưngngay sau đó, sắc mặt bọn họ liền thay đổi. thể phá tan dây thừng bằng gió này! Hơnnữa đó còn có rất nhiều sợi râu dài ra, trói chặt bọn họ lại.
      “Ngươi…Ngươi làm gì?” sắc mặt A ThậpLâm thay đổi. Bởi vì phát ra rằngchẳng những có cách nào phá nổi sợi dâythừng này mà nó còn dần thít chặt lại, rồilại thít chặt lại, dường như sắp cứa vào da
      “Làm chuyện mà ngươi muốn làm với ta.” Thích Ngạo Sương nở nụ cười mê người,nghiêng đầu, chút để ý.
      “Ngươi! Ngươi muốn giết ta?!” sắc mặt A Thập Lâm giờ phút này tái nhợt. thấy được sựlãnh khốc trong mắt Thích Ngạo Sương. Thiếuniên tóc đỏ này giỡn! (TNS) thậtmuốn giết (ATL)!
      Sắc mặt những người khác xung quanh A Thập Lâm cũng thay đổi. Rốt cuộc bọn chúng cũng ý thức được rằng thể thoát khỏi sợi dâythừng bằng gió nhìn có vẻ mỏng manh này và Thích Ngạo Sương muốn giết bọn chúng!
      Thích Ngạo Sương lười biếng đứng đó, mặtvẫn giữ nụ cười thản nhiên. Mà sợi dây thừngtrói người chúng càng ngày càng thít chặt lại, dần dần xuyên qua quần áo của bọn chúng, siết vào da. Máu tươi chảy ra theo sợi dây. Tiếng la hét đau đớn của bọn chúng thểtruyền ra khỏi vực này. Lòng bọn chúng càng sợhãi hơn. Trước đó Thích Ngạo Sương bố tríkết giới để ngăn chặn tiếng của bọn chúng truyền ra ngoài. Ban đầu bọn chúng nghĩchu đáo được như thế, chỉ định lợi dụng câymây ăn thịt người để giết chết .
      sợ hãi dâng lên trong lòng bọn chúng, hơi thởtử vong bao phủ bọn chúng, khiến bọn chúng khó thở, khiến bọn chúng sợ hãi tới mức muốn hét to lên, muốn bỏ chạy. Nhưng bọn chúng thể làm gì được. đau đớn về thể xácvà hành hạ tinh thần khiến bọn chúng dường như sắp điên mất. Nước mắt và nước mũi đều nghe lời chảy ra cùng nhau. Giờ phút này dáng vẻ của bọn chúng muốn bao nhiêu nhếchnhác có bấy nhiêu!
      “Đừng, đừng giết ta. Là uy hiếp ta phải đối phó với huynh. Ta cũng muốn làm thế.” thiếu niên bên cạnh A Thập Lâm quỳxuống trước Thích Ngạo Sương, vẻ mặt đauđớn, cầu xin tha thứ.
      Những người khác vừa thấy cũng ào ào bắtchước theo, đều có chí khí mà quỳ xuống cầu xin tha thứ.

      Bây giờ người A Thập Lâm cũng đầy vết máu, những sợi dây thừng bằng gió thít sâu vào thịt . Giờ phút này cũng đau đến nỗikhông muốn sống nữa. Rốt cuộc cũngkhông quan tâm gì nữa, cũng quỳ xuống xin tha: “Thích Ngạo Sương, xin huynh hãy bỏ qua cho ta . Ta…tỷ tỷ của ta là phu nhân của Thành chủ thành Cụ Phong, ta có thể cho huynh thứ mà huynh muốn. Vinh hoa phú quý cũng có thể!Chỉ cần huynh bỏ qua cho ta!”
      Mới vừa rồi còn kêu gào muốn chặt Thích Ngạo Sương làm trăm mảnh trước mặt mọi người, thế nhưng bây giờ lại làm trò hề, quỳ xuống đất cầuxin tha thứ.
      “Hả?” Thích Ngạo Sương khẽ nhíu mày, nhìn A Thập Lâm cách hứng thú. Mà sợi dây thừng bằng gió người A Thập Lâm dường nhưcũng hơi lỏng ra chút.
      A Thập Lâm thấy thế, cho là mình khiếnnàng động tâm, càng vội vàng mà : “Ta cóthể cho huynh quyền lực, tiền bạc, mỹ nữ, chỉcần hôm nay huynh tha cho ta.” A Thập Lâmnói xong những lời này, còn liếc nhìn những người bên cạnh đầy ác độc. Mấy tên khốn khiếp này, dám bán đứng mình. Sau này nhất định phải tìm những người này tính sổ. Những ngườikia bị nhìn liền cả kinh trong lòng, đều thầmkêu khổ trong lòng, nghĩ cách làm sao để ứng phó.
      “Ha ha, nghe tệ lắm nhỉ.” Thích NgạoSương mỉm cười, nhìn A Thập Lâm.
      A Thập Lâm mừng thầm, định đứng lên. Ngaylúc này, Thích Ngạo Sương bỗng xoay người, bỏ lại câu: “Quyền lực, tiền bạc, mỹ nhân…Đáng tiếc, ta cần những thứ này.”
      Sau khi nhàng hết câu này, Thích Ngạo Sương nhàng lướt , bóng dáng biến mất rất nhanh trong tầm mắt bọn chúng.
      Bọn chúng nhìn nhau, thể tin được rằngThích Ngạo Sương cứ như vậy mà bỏ bọn chúng lại.
      A Thập Lâm đứng lên đầu tiên, nhìn theo hướng bóng dáng Thích Ngạo Sương biến mất, quay lạinhìn đám người còn ngơ ngác mà quỳ ở đó, đầy hung dữ: “Ta tuyệt đối bỏ qua cho các ngươi. Ta muốn các ngươi sống bằngchết…” Vậy mà, chữ chết cuối cùng còn chưadứt, bị tiếng nổ “phịch” cắt ngang.
      Thân thể A Thập Lâm nổ tung trong nháy mắt,máu thịt văng tung tóe (ọe >##<) Máu tươi và phần thân thể còn lại bay đầy trời khiến bọn chúng hoàn toàn choáng váng. Ngay sau đó, bọn chúng cũng ào ào theo gót A Thập Lâm, toàn bộbị dây thừng người siết đến nỗi nổ tan tành,chết vài lần.
      Tiếng rào rào vang lên lần nữa. Những cây mây ăn thịt người dài ra rất nhanh, cuốn lấy toàn bộphần thân thể còn lại mặt đất, kéo về rồi từtừ tiêu hóa. Mà ở sâu trong đám dây mây ăn thịtngười còn cái xác nữa. Đó chính là xác củangười mà A Thập Lâm phái giám sát.
      Ở đó chỉ còn lại vài vết máu đỏ sẫm, từ từbị gió hong khô, biến thành màu đen.
      Chết toàn thây! Chặt làm trăm mảnh! AThập Lâm trước kia từng kêu gào đầy tự cao tựđại, nghĩ tới bị báo ứng nhanh như vậy!
      Mặt Thích Ngạo Sương vẫn bình tĩnh, về phíatrước. Có điều trong đáy mắt nàng nổi lên ánh sáng lạnh.
      Đối với người như A Thập Lâm, có cơ hội phải diệt trừ, nếu thể lườngđược tai họa về sau! Ở học viện Tinh Thần, Thích Ngạo Sương thể ra tay được, bởi vìnàng mơ hồ nhận thấy có người rất mạnh đangtrấn giữ học viện Tinh Thần. Nếu làm chuyện quá giới hạn ở đó có khi người bị diệt trừ làmình. Nhưng ở đây khác, nếu đối phương cóthể sử dụng quy tắc ngầm để giết mình, sao mình thể sử dụng nó để giết bọn !
      Gió thổi hiu hiu, thổi tan mùi máu tươi nồngđậm trong khí. Chỉ có vài vũng máu đãbiến thành màu đen mặt đất là có thể chứng minh rằng ở đây từng xảy ra vụ án mạng.Nhưng cũng chỉ bị mọi người cho rằng đệ tử đủ thực lực kinh động dây mây ăn thịtngười nên bị công kích mà thôi.
      Thích Ngạo Sương ra khỏi cái vực hẹp dài, nhìn núi trùng điệp ở phía trước, khẽ híp mắt. Chợt,nàng xoay người, quay lại quát khẽ: “ ra .”
      “Hì hì, sao đệ biết ta ở đây?” giọng ngọt ngào, hồn nhiên truyền vào tai Thích Ngạo Sương. Ngay sau đó, thân thể nhắn động lòng người của Mạt Lý Na ló ra khỏi đường miệng vực.
      theo ta làm gì?” sắc mặt Thích Ngạo Sươnglạnh lùng, nhàn nhạt hỏi.
      “Ha ha, là thủ đoạn hay. ngờ nhìn đệlịch tao nhã mà xuống tay lại ác như vậy.”Mạt Lý Na híp mắt, cười hì hì, nghiêng đầu .Nàng cũng thấy được cảnh kia, thấy Thích Ngạo Sương vẫn nhúc nhích, chẹp chẹp miệng đầy thú vị, “Có điều, ta thích đệ như thế.Nên ác phải ác, nếu lề mề dài dòng khó lường được tai họa về sau.”
      Thích Ngạo Sương liếc nhìn Mạt Lý Na, khôngnói gì, xoay người về phía trước.
      “Này! Chờ ta chút, ta với đệ. Đệ nên biếtmỗi tầng đều có nguy hiểm riêng. Đặc biệt là sáu tầng sau, cấp bậc ở đó hoàn toàn khác ở đây!” Mạt Lý Na vội vàng la lên.
      Thích Ngạo Sương vừa nghe những lời này thìtrong lòng liền hiểu. Quả nhiên nữ nhân này tầm thường. Thực lực của nàng ta khôngchỉ dừng lại ở hai sao. Có điều, nàng ta dùngthủ đoạn gì để chỉ đạt hai sao là có chútý vị sâu xa. Tất nhiên nàng ta có cách tầm thường.
      Nhưng, dù là như vậy, Thích Ngạo Sương cũng tình nguyện cùng nữ nhân này. Trựcgiác cho nàng biết, chạm vào nữ nhân nàythì chạm phải rắc rối. Cho nên để ý tớinàng ta, chỉ sải bước rời .
      “Đệ cùng ta, sợ ta việc vừa rồi ra ngoài sao?” Mạt Lý Na những lờikhông có chút uy hiếp nào.
      “Tỷ làm thế.” Thích Ngạo Sương ở rất xa phía trước bỏ lại câu, thêm lời thừa nào nữa.
      Mạt Lý Na ngẩn ra, sau đó mặt lênmột nụ cười. Thấy Thích Ngạo Sương càng nhanh hơn, Mạt Lý Na nóng nảy: “Này, Thích Ngạo Sương, sao đệ lại có thể làm thế? Đệ để ta – nữ nhân yểu điệu yếu đuối lại mình ởđây sao? Chẳng lẽ đệ thương hương tiếc ngọc mà giúp ta, dẫn ta với à?” Mạt Lý Na ởphía sau quát khẽ đầy tức giận. Thấy những lờivừa rồi có hiệu quả, lập tức đổi sang cách này. nực cười! (nghe mẻ xong da gà iem rớt đầy đất @.@”
      Vậy mà Thích Ngạo Sương vẫn dừng lạimà còn chạy nhanh hơn, bóng dáng biến mất rất nhanh trong tầm mắt của Mạt Lý Na.
      “Tiểu tử chết tiệt!” Mạt Lý Na cố gắng đuổi theo nhưng thể được. Nàng ta dậm chân, chửi đầy khó chịu, “ là cọc gỗ lớnkhông biết thương hương tiếc ngọc.” Chợt, mắng xong những lời này nàng ta lại mỉm cười.Thương hương tiếc ngọc? Lần đầu tiên gặp tiểu tử khốn kiếp này cũng đâu có thương hương tiếc ngọc gì, trực tiếp nắm cổ áo mình giao cho đámxú nha đầu kia. Sao bây giờ lại trông mong đổi tính được?
      Mạt Lý Na hừ tiếng, cũng vội vàng về phía trước.
      Lúc này, Tháp Lệ Na và Vưu Ni Á cũng đangcùng tới vực hẹp này. Bởi vì Tháp Lệ Na nhớlời an ủi của Thích Ngạo Sương nên cũng lôi kéoVưu Ni Á vào tháp Tinh Thần Thiên.
      “Cẩn thận đấy Tháp Lệ Na. Sư huynh của ta nóicho ta biết, cây mây ăn thịt người ở đây rất khó đối phó. Chúng ngủ say, chúng ta phải cẩn thận, đừng đánh thức bọn nó.” Mặt Vưu Ni Ánặng nề, giọng .
      “Ừ.” Tháp Lệ Na gật khẽ. Người phía trước họkhông nhiều lắm, phải nhanh chút mới có thểgặp được Thích Ngạo Sương. Nghĩ tới đây, Tháp Lệ Na khỏi khẽ cau mày, giữa hai hàng lông mày là lo lắng. biết bây giờ ThíchNgạo Sương thế nào rồi? Vừa rồi nhóm A Thập Lâm vội vội vàng vàng vào tháp, mong rằng bọn chúng đừng tìm gây phiền phức.
      “Tháp Lệ Na, có phải tỷ lo cho tiểu sư đệ tóc đỏ kia ?” chợt, Vưu Ni Á hỏi .
      “Hả?” Tháp Lệ Na bị trúng tâm nên trong lòng kinh hãi. Ngay sau đó nàng liền thẳng thừng mà gật đầu, “Ừ. vào mình nên ta sợ bị đám A Thập Lâm làm khó dễ.”
      Vưu Ni Á im lặng. Nàng cũng có tìm hiểu chút về đám người A Thập Lâm kia. Bọn chúng có thù tất báo, lòng dạ độc ác. Nếu mìnhthiếu niên tóc đỏ kia gặp phải bọn chúng, quảthật làm sao lạc quan được.
      “A! Nhìn kìa!” chợt, Tháp Lệ Na hô , sắcmặt đại biến.
      Vưu Ni Á nhìn theo ánh mắt của Tháp Lệ Na, thấy vết máu bị gió thổi khô thành màu đentrên đất. Vưu Ni Á khẽ cau mày. Có người bịtổn thất nặng ở đây.
      “Có phải ? Có phải gặp…., có lẽ chỉ bị thương thôi!” thân thể Tháp Lệ Na hơi lung lay, cố gắng ổn định tinh thần, nhìn chằm chằm vào mấy vết máu đất, liều mạng thuyết phục mình. Có lẽ, có lẽ Thích Ngạo Sương chỉ bị thương mà thôi. Nhưng mấy vũngmáu đất hơi lớn, hiển nhiên phải chỉbị thương thôi.
      “Bình tĩnh chút Tháp Lệ Na. Có lẽ khôngphải đâu! Quan tâm quá bị loạn. Chẳng lẽ tỷ quên có bản lĩnh sao?” Vưu Ni Á giọng quát.
      Lúc này Tháp Lệ Na mới hồi phục tinh thần lại, nhìn những vết máu kia, lẩm bẩm: “Đúng,đúng… đâu, sao.”
      “Chúng ta nhanh chút .” Vưu Ni Á thởdài. Trong lòng nàng biết vị bằng hữu mới quen,tương đối hợp tính này sợ là để ý tới tiểu tử tóc đỏ kia. Có điều nàng ta còn chưa phát ra thôi.
      Lúc này, Thích Ngạo Sương đứng trước cửavào tầng thứ hai. đường có gặp ít thú dữ,đều bị Thích Ngạo Sương giải quyết cách nhàng. chung, độ khó của tầng thứ nhất cao lắm, chỉ cần cẩn thận chút là được. Cửa vào tầng thứ hai tản ra ánh sángtrắng. Thích Ngạo Sương bước vào chútchần chừ.
      Khắc sâu vào mắt Thích Ngạo Sương là mộtthảo nguyên mênh mông, cỏ cao cỡ nửa ngườilay động theo gió, tạo cảm giác thoải mái khódiễn tả thành lời.
      Nhưng Thích Ngạo Sương biết, thảo nguyênnhìn như yên bình này giấu rất nhiều nguyhiểm, chỉ sơ ý chút là vạn kiếp bất phục.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Quyển 4:
      Chương 15: Ha ha, mỹ nữ nhìn trúng ta rồi
      Thích Ngạo Sương dự đoán sai. Trong thảo nguyên có vô số trùng độc, rắn độc náu, chờ con người bước vào rồi từ trong bóng tối tập kích bọn họ.
      Gió thổi qua đám cỏ dày đặc, mang theo mùithơm của cỏ xanh. Thích Ngạo Sương bước vào thảo nguyên mênh mông chút chần chừ.
      “Nha nha ~~ chít chít ~~” chợt tiếng động nhỏvụn truyền tới tai Thích Ngạo Sương.
      Thích Ngạo Sương quay sang nhìn nơi phát ra tiếng động, khẽ híp mắt, rồi luồng gió vờn quanh người Thích Ngạo Sương, thổi tay áo và tóc nàng bay phất phơ, dường như cầu xin gì đó.
      Thích Ngạo Sương trầm ngâm, rồi tìm theo tiếngđộng. Tiếng động càng ngày càng gần, càngngày càng . Tới khi nàng tìm tới nơi phát ra, thấy vật thể gây nên tiếng động đó ngây ngẩn. Tiếng động đó là do vật nho màutrắng này phát ra? Gió cầu xin mình giúp nó? Nó tròn trịa, trắng đến mức gần như trong suốt,đong đưa, dường như rất yếu, tựa như ngay sau đó biến mất.
      "Chít chít!" Vật thấy Thích Ngạo Sương đến hình như rất vui mừng, đợi Thích NgạoSương phản ứng, liền trực tiếp nhào tới chỗ Thích Ngạo Sương. Thích Ngạo Sương cả kinh trong lòng, vốn định né tránh, xung quanh gió lại vô cùng nhu hòa, hình như ở cho nàng biết có nguy hiểm cả.

      Thích Ngạo Sương ổn định lại tinh thần , khôngcó tránh né nữa. Viên cầu nho nhào tớitrong lòng Thích Ngạo Sương biến mất.

      Ah? Thích Ngạo Sương có chút kinh ngạc cúiđầu nhìn qua thân thể của mình, có cảmgiác dị thường gì.Đây là chuyện gì xảy ra? Vậtkia tiến vào trong thân thể của mình rồi hả?

      Đây là vật gì vậy? Gió tại sao lại thỉnh cầu mình giúp đỡ nó? Muốn mình trợ giúp như thế nào đây?

      Sau khắc, sắc mặt của Thích Ngạo Sươngđột nhiên biến đổi. Nàng cảm thấy ma lực trongcơ thể mình cấp tốc giảm xuống! giảm xuống với tốc độ cực kì khủng bố.
      Chuyện cổ quái gì vậy! Chẳng lẽ là là do vật kia? Thích Ngạo Sương trong lòng hốt hoảng, nếu cứ như vậy, Ma lực trong cơ thể của mình tuyệt đối biến mất, như vậy chẳng phảimình gặp nguy hiểm sao? Vật đó chắc là vừa rồi rất suy yếu nên chui vào cơ thể mình hấp thu ma lực bổ sung?
      Hỏng bét! Cực kì hỏng bét! Thích Ngạo Sươnghoàn toàn cảm thấy tồn tại của vật kia, mà ma lực của mình lại ngừng giảmxuống. Nếu như ma lực của mình bị khô kiệt thìhậu quả . . . . . .

      Thích Ngạo Sương trong lòng gấp gáp, lục lọitrong nhân gian tìm tòi xem có ma hạch . Vào lúc này, nàng dựa vào suy nghĩ của mình nên nghĩ ma hạch có thể giúp vật khôiphục ma lực. lâu như vậy, đây là lần đầu tiên, Thích Ngạo Sương cũng phải tiêu thốn nhiều tinh thần như vậy. Lục tung tìm kiếm ma hạch, rốt cuộc tìm được chút, Thích NgạoSương bắt đầu lập tức bổ sung ma lực.

      Nhưng là vật này ngừng hấp thu ma lực. Thích Ngạo Sương ngừng bổ sung, nócũng ngừng hấp thu. Thích Ngạo Sươnghoàn toàn tựa như trạm trung gian, ngừng đem ma hạch chuyển hóa thành ma lực, còn vật kia ngừng hấp thu ma lực.

      mất rất nhiều ma hạch cao cấp, vậy mà trongthân thể nàng vật kia còn có dừng lại. Thích Ngạo Sương trong lòng thầm kêu khổ,đây là chuyện gì xảy ra? Theo lý thuyết Phong Chi Ngữ hại nàng mà?

      Cũng biết trải qua bao lâu, đất vứt bỏmười cái ma hạch cao cấp, trong cơ thể ThíchNgạo Sương vật rốt cuộc ngưng hấp thu ma lực. Thích Ngạo Sương nhanh chóng bổ sung ma lực lần nữa, đem ma hạch troogs rỗng ném qua bên, dài thở phào cái. Nhưng trong lòng càng thêm nghi ngờ, cái vật kia trong cơ thể nàng là cái gì?
      Thích Ngạo Sương vừa nghĩ đến đây, vật nhỏhình như nghe được tiếng lòng của nàng, từ trong thân thể Thích Ngạo Sương chui ra, đứngở tên bả vai Thích Ngạo Sương .

      "Nấc ~~~" này vật ra ngoài liền ợ no nê, sau đó run rẩy đứng ở bả vai Thích Ngạo Sương, hình như say . Kì thực cho thấy nó ăn quá nhiều.
      Thích Ngạo Sương quay đầu, nhìn vật đứngở bả vai mình, gương mặt kinh ngạc. Cái vật nhỏnày, giờ phút này lại có hình dáng. Cùng dángvẻ vừa rồi hoàn toàn bất đồng với nhau. giờ phút này hình như càng giống nhân loại,thân thể trắng trắng , có tay chân, thân thể, tóc,còn có gương mặt đó. Chỉ là! Thích Ngạo Sương há hốc miệng, có ai cho nàng biết đây là chuyện gì xảy ra hay , khuôn mặt của vậtnhỏ này, như thế nào lại giống khuôn mặt mìnhthế?
      "Ngươi, ngươi là ai? Lại có dáng vẻ giống ta như vậy?" Thích Ngạo Sương kinh ngạc vô cùng, nhưng kỳ quái là nàng cư nhiên cảm thấy ghét, chẳng qua là cảm thấy thân vật này tản ra cỗ hơi thở thân thiết, loại cảm giác cùng chung máu thịt. Giống như ngườithân, lại cùng giống như phần thân thể mình.
      "Nấc ~~" tiểu gia hỏa này lại nấc tiếng, sauđó từ bả vai Thích Ngạo Sương tuột xuống,trượt đến trong ngực Thích Ngạo Sương, ThíchNgạo Sương vươn tay tiếp lấy .

      "Ta, ta là ai? Ta là phong chi nguyên, hôm nay tiểu gia là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh. may là ngươi đến rồi." Tiểu gia hỏa kiagật gù hả hê .

      Phong chi nguyên? !

      Thích Ngạo Sương khiếp sợ nhìn vật trongtay, cảm giác như có sức nặng. Lại làphong chi nguyên? ! Phong chi nguyên trongtruyền thuyết lại có thể biết xuất tại nơinày ư? Làm sao có thể?

      "Về phần dáng vẻ của ta, có biện pháp nha, ai kêu ta gặp phải người đầu tiên là ngươi. thể làm gì khác hơn là chiếm tiện nghicủa ngươi." Phong chi nguyên hình như rất bất đắc dĩ .

      "Gặp nhân loại đầu tiên?" Thích Ngạo Sương trong nháy mắt bắt được tin tức mấu chốt. Là phong chi nguyên mà mãi bây giờ mới thấy qua nhân loại?

      "Khụ, khụ, chớ bày ra dáng vẻ kinh hãi đó, tiểu gia ta mới từ Thánh Địa trốn ra ngoài, a, , mới từ Thánh Địa ra ngoài, sau đó tới đây thìbị lạc đường." Phong chi nguyên hình như có chút mất tự nhiên .

      Trong nháy mắt Thích Ngạo Sương hiểu được, ra là phong chi nguyên trước mắt còn chưa có trưởng thành,từ nhà chuồn êm ra ngoài.Phong chi nguyên là giống loài rất thần bí, thể so với phong chi hạch. Tất cả nguyên tố chi hạch đều là tập hợp Thiên Địa Nguyên Tốtạo thành, thân thể con người sau khi hấp thu cũng có thể giúp tăng tu vi. Nhưng là các nguyên tố chi nguyên cũng giống nhau, chỉ có thể giúp loài người tu hành, hơnnữa , có thể liên tục ngừngtrợ giúp người tu hành. Có nguyên tố chi nguyên, đồng nghĩa với có vô số nguyên tốchi hạch. Nguyên tố chi hạch đủ quý trọngrồi, từ lần trước Thích Ngạo Sương tới thế giớitìm kiếm linh hỏa biết được điều này. Riếngxuất xứ của nguyên tố chi nguyên thấy trân quý rồi! Vật như vậy, vốn chỉ là trong truyền thuyết mới có, hôm nay Thích Ngạo Sương lại đụng phải!

      ra hôm nay đúng là vận số của Thích Ngạo Sương, cỗ thân thể này của hắnlà ThuộcTính Phong, Tinh Thần lực rất mạnh, lại hiểu được Phong Chi Ngữ. Nhưng nếu ngang quađây người phải Thuộc Tính Phong, khônghiểu được Phong Chi Ngữ, cách nào tìm được phong chi nguyên .Có hai điều kiện này mà Tinh Thần lực quá yếu chẳng những cứu được phong chi nguyên, mình cũng phải bồi thượng cái mạng. thể vận số của Thích Ngạo Sương quátốt.

      Thích Ngạo Sương lúc này suy tư, Thánh Địa? Đó là nơi tụ tập nguyên tố chi nguyên sao? Mà tên tiểu tử trước mắt mình là chuồn êm ra ngoài,sau đó gặp phải nguy hiểm, cho nên Gió thỉnh cầu mình tới trợ giúp ?

      Thích Ngạo Sương này đem tất cả xâu chuỗi lại rồi đoán như vậy.
      "Tiểu tử, ngươi mạnh khỏe nhưng rất cổ quái.Tại sao, tại sao ta lại cảm thấy được linh hồncủa ngươi, cùng thân thể tương xứng?"Phong chi nguyên ngẩng đầu nhìn Thích NgạoSương nghi ngờ hỏi.

      "Ngươi gì vây? Hút nhiều ma lực của ta như thế, có phải hay bồi thường chút gì đó chứ?" Thích Ngạo Sương trả lời vấn đềphong chi nguyên hỏi, mà là lạnh lẽo hỏi lại vấnđề này.

      "À? Khụ khụ ~~ cái này, ta hấp thu củangươi phải ít ma lực. . . . . . Nhưng ngươikhông phải là kẻ hẹp hòi vậy chứ. . . . . ." Phong chi nguyên mất tự nhiên ấp a ấp úng .

      "Phải là ta cứu mạng của ngươi? phong chi nguyên dũng mãnh vĩ đại nhận nợ sao?"Thích Ngạo Sương híp mắt lạnh lẽo những lời này, bởi vì mới vừa rồi chút đối thoạingắn ngủn, Thích Ngạo Sương cũng nắm ràng tính tình tên tiểu tử này, kiêu ngạo tự phụ. ràng là tiểu gia hỏa, lại thỉnh thoảng tự xưng tiểu gia gia . Đánh rắn phải đánh giập đầu,trước nâng lên là dũng mãnh vĩ đại, sau đó hỏi ngược lại chẳng lẽ muốn thừa nhận sao.

      " Ta mới như vậy!" Quả nhiên, phong chinguyên lập tức có chút đỏ mặt tía tai phản bác, "Tiểu gia ta tên là Trường , hút ma lực của ngươi, ta trợ giúp ngươi tu hành . Chờ ngươi đột phá cảnh giới Phá Toái Hư tiểu gia rời là được!" Phong chi nguyên vỗ ngực của mình bảo đảm.

      Cảnh giới Phá Toái Hư ? ! ! Con ngươiThích Ngạo Sương chợt sáng lên, tay bắtđược phong chi nguyên, có chút kích động : "Ngươi, ngươi có thể giúp ta tu luyện tới cảnhgiới Phá Toái Hư ?"

      " nhảm! Nguyên tố chi nguyên chúng ta có rất nhiều kinh nghiệm tâm đắc trong việc này, dĩ nhiên là so với ngươi cửa thuận buồm xuôi gióhơn nhiều, các ngươi giống như con ruồi đầu loạn, rất nhiều người chính là kém mộtbước cuối cùng có cách nào đột phá. ra cuối cùng tầng màng rất mỏng,đâm cái liền PHÁ...! Đúng rồi, ngươi gọi gìvây?" Trường giơ cao của mình tiểungực, lòng tin tràn đầy .

      "Phải bao lâu? Ta tên là Thích Ngạo Sương."Thích Ngạo Sương vội vàng hỏi.

      "À ~~" Trường nháy mắt quan sát ThíchNgạo Sương, sau đó híp mắt , " phải làta , có người cả đời cũng tu luyện tới, có người cũng rất mau. Ngươi sao ~~ cũngkhông quá lâu . Ta chính là rất là nghi hoặc, linh hồn của ngươi cùng thân thể hình như khôngtưng xứng. . . . . ."

      Thích Ngạo Sương trầm mặc xuống, ngờ cái này phong chi nguyên lại có thể nhìn thấu bản chất của mình. Cổ thân thể này quả phải là của mình.

      "Này, ngươi cũng cần nổi giận chứ. Tưchất ngươi tốt, Tinh Thần lực mạnh, nên mười năm là được rồi." Phong chi nguyên gãi gãi đầucủa mình .

      "Mười năm!" Thích Ngạo Sương cau mày, quádài, quá dài. . . . . .

      "Có lẽ tám năm, có lẽ bảy năm, cái này phảixem chính ngươi cố gắng thế nào, chỉ là ta chỉnói vậy, nhưng ta nhất định giúp ngươi."Trường nhìn Thích Ngạo Sương trongmắt lóe lên bi ai, lập tức lên tiếng an ủi. Giờphút này Trường cùng Thích NgạoSương có loại liên hệ kỳ diệu, giống như là người thân . Trường thấy Thích NgạoSương khổ sở, trong lòng cư nhiên cũng chịu nổi .

      "Cám ơn." Thích Ngạo Sương có chút mất hồn gật đầu cái, nhưng vẫn là cảm kích liếc nhìntên tiểu tử này. Nhìn tiểu tử cùng mình có dung mạo tương tự, Thích Ngạo Sương trong lòng cóchút là lạ.

      "Đây là nơi nào? Ngươi kế tiếp muốn làm cáigì?" Trường hỏi.

      Thích Ngạo Sương buông Trường ra,mặc cho Trường chạy nhảy vai củanàng, lúc này mới đứng dậy, bắt đầu từ từ giải thích choTrường hiểu. Trường cũng hiểu được ra là Thích Ngạo Sương làmuốn tham gia thí luyện.

      Thích Ngạo Sương đứng dậy, hiểu nàng và Trường ở chỗ này làm trễ nãi thờigian tuyệt đối phải là nửa ngày đơn giảnnhư vậy. Bởi vì nàng ràng cảm thấy trongbụng đói bụng, vội vã ăn ít thứ bổ sung thể lực. tại phải nhanh chút chạy tới tầng tiếp theo, rất muốn biết chút về Tầng thứ chín. Nếu như thông qua chín Tầng thí luyện, nhưvậy, có thể đánh thẳng vào cảnh giới PháToái Hư .

      Trường đứng ở bả vai Thích Ngạo Sương, nghe theo Thích Ngạo Sương phân phó, Hóa Hình thành bộ dáng Tiểu Linh Thú.Hóa thân thành con thiểu thú lông màu trắng tinh, cũng tốt, Thích Ngạo Sương cũng muốn bị người ta hiểu lầm nàng có đứa bé như vậy. . . . . .

      Theo tin tức đồn đại, lúc này đây thảo nguyên quả nhiên có rất nhiều người tiến vào, trong đó thiếu học sinh thực lực cao cường.Thích Ngạo Sương cùng Trường bổ sung ít ma lực mất ngày đêm.

      Thích Ngạo Sương mang theo Trường chạy về phía trước , muốn mau chóng lên tầng tiếp theo. Gặp phải người khác, Thích Ngạo Sương tận lực tránh ra, tránh khỏi xung đột làm trễ nải thời gian. Thích Ngạo Sương muốn, nhưng có nghĩa là có người cố ý đụng vào.

      "Bối Sắt Phân Ni tiểu thư, có mệt hay ? Có muốn nghỉ ngơi hay ?" thanh lấy lòng truyền đến trong lỗ tai Thích Ngạo Sương .

      "Bối Sắt Phân Ni tiểu thư, khát nước sao? Có muốn uống chút hay nước?" ngườikhác trong thanh cũng tràn đầy lấy lòng.

      Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, trước mặt nànglà Bối Sắt Phân Ni cùng mấy Hộ Hoa Sứ Giảcủa nàng ta. Hai thanh này, thích NgạoSương nghe qua, là hai người ở khách điếm kia. đúng là hồn bất tán.

      Trước đó từng có những thứ vui nên Thích Ngạo Sương muốn cùng bọn họ đụng đầu, để tránh lãng phí thời gian. ThíchNgạo Sương mang theo Trường tránh qua bên.

      "Chít chít ~~" chợt Trường phát ra thanh thấp, mà trong đầu Thích Ngạo Sươngvang lên vậy thanh Trường có chút lỗmãng, "Oa nha, Thích Ngạo Sương, vóc ngườicô nàng kia là tốt nha. Nhìn nàng ta tiểu gia cũng tâm thần nhộn nhạo."

      Thích Ngạo Sương 囧! Tên tiểu tử này, lại là Tiểu Sắc Lang!

      Vậy mà, phiền toái ở Trường nàyhai thanh chít chít thượng. Bối Sắt Phân Ni xuyên thấu qua những khe hở, liếc mắt liềnthấy được bả vai Thích Ngạo Sương có con chồn màu tuyết trắng đáng .

      "C on chồn đáng !" trong thanh Bối Sắt Phân Ni có vui mừng.

      Thích Ngạo Sương trong lòng thầm kêu hỏng bét. Vươn tay gỡ Trường xuống, vớiTrường : "Ngươi! Tiểu Sắc Lang này, lần này rước lấy phiền phức."

      "Vị bạn học kia xin chờ chút! Có thể hay đem sủng vật của ngươi chuyển nhượngcho chúng ta? Tiền là vấn đề." Quả nhiên,thanh đáng ghét truyền đến.
      "Nếu như ngươi cần tiền, ra thứ ngươimuốn, chúng ta cũng có thể thỏa mãn ngươi."Khác chút thanh trước, thanh này có khinh thường ai bì nổi.
      "Hắc hắc, mỹ nữ để ý ta rồi ~~" Trường ở trong đầu Thích Ngạo Sương kêu lên.

      Thích Ngạo Sương đầu đầy vạch đen. . . . . .

      " muốn." Thích Ngạo Sương vội vã ném câu , thậm chí có xoay người cấp tốc rời .
      "Đợi nào...!" trước mắt Thích NgạoSương thoáng cái, này hai nam tử nhanh ngăn trở ở trước mặt của Thích NgạoSương.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương thứ 16 : Mĩ nữ nào coi trọng ?

      Thích Ngạo Sương nhàn nhạt nhìn hai tên thiếu niên ngăn ở trước mặt mình, hai tên thiếu niên tại cũng mặc đồng phục, mà trước ngựcmang bảy viên Tiểu Tinh Tinh biểu bọn họ đều là thực lực bảy sao.

      Hai người gặp Thích Ngạo Sương, mới nhìn bộ dáng của Thích Ngạo Sương. Cũng kinh ngạcmở miệng: "Là ngươi?"

      "Là ta, cho nên, các ngươi nên rất ràng, ta cho các ngươi." Thích Ngạo Sương nhànnhạt bỏ lại câu, liền vượt qua hai người tiếp tục về phía trước. Trường đứng ở trênbả vai Thích Ngạo Sương, quay đầu lại lưuluyến
      "Hay là thương lượng thêm chút nữa, có lẽ. . . . ." người trong đó chưa từ bỏ ý định.
      Người phía sau dừng đuổi theo bước chân củaThích Ngạo Sương, nhưng là Thích Ngạo Sươnglại cảm thấy sau lưng hai cỗ ánh mắt nóng rực bắn tới. cần phải cũng biết, chính là hai Hộ Hoa Sứ Giả của nàng hoa khôi kia. Lạimột lần nữa mình làm bọn mất mặt trước mĩ nữ, mà mình lại là học sinh mới, trong lòngcủa đối phương giờ phút này sợ rằng hận khôngđược hung hăng dạy dỗ mình mà thôi. Bối SắtPhân Ni này, mặc dù có chút cao ngạo, nhưng làcũng trở thành kẻ gian xảo thủ đoạn. Thích Ngạo Sương đối với Bối Sắt Phân Ni nàycảm tình tăng lên chút.

      Thích Ngạo Sương trong lòng hiểu, chuyện này tuyệt đối đợn giản cho qua như vậy.Hai tên thiếu niên kia nhất định tìm cơ hộigây phiền toái cho mình. Chỉ là Thích Ngạo Sương bây giờ lười phải trông nom những thứnày, mà là bước nhanh về phía trước. Nếu là hai người kia tìm tới cửa, cũng cần tự tráchmình khách khí với bọn họ. Mãi thấy hơi thở của bọn họ nữa mà Trường ngồi vai Thích Ngạo Sương vẫn quay đầulại nhìn, Thích Ngạo Sương nhéo nó cái. ( Háo sắc thấy sợ)

      "Làm cái gì vậy? Làm cái gì vậy?" TrườngKhông đạp bốn chân, vùng vẫy
      " cần gây ra thêm phiền toái cho ta, bây giờ vào bên trong ." Thích Ngạo Sương hung hăng với Trường .

      " cần vào được . . . . . ." TrườngKhông làm bộ đáng thương .

      " vào!" Thích Ngạo Sương mặt hung ác, cho thương lượng chút nào.
      " vào liền vào, có mỹ nữ tiểu gia vẫn có thể ngắm được. Dù sao thân thể của ngươi cũngcoi là nhà của ta, ta về nhà nghỉ ngơi vậy."Trường giựt giựt khóe miệng, từ vaiThích Ngạo Sương, trực tiếp nhào vào trongngực Thích Ngạo Sương, trong nháy mắt biếnmất ở trong trung, giống như lúc trước tiến vào thân thể của Thích Ngạo Sương.
      Thích Ngạo Sương khẽ hí mắt, Trường vừa tiến vào thân thể của nàng, cả người nàng liền chìm đắm trong cảm giác huyền diệukhông nên lời. Thân thể cùng tinh thần mệtnhọc biến mất thấy gì nữa.Sau khi ThíchNgạo Sương gặp phải Trường , ở đó đãhao phí ngày đêm có nghỉ ngơi, có chút mệt mỏi. Nhưng là tại phong chi nguyên tiến vào thân thể, những thứ cảm giácmệt mỏi kia biến mất dạng. Phong chi nguyên, quả nhiên là đồ tốt.

      quá quanh co, Thích Ngạo Sương rất dễdàng tìm thấy cửa vào tầng thứ ba, chui vào, ra ngay trước mắt chính là mảnh mênhmông bát ngát sa mạc. Cát vàng cuồng loạn bay múa đầy trời, dần dần muốn che lấp mắt ngườita. Tầng này cửa ra ở đâu vậy?

      "Thích Ngạo Sương, ta ngủ trước, nếu như có mỹ nữ, nhớ gọi ta a~~." thanh vao lêntrong đầu của Thích Ngạo Sương
      Thích Ngạo Sương giựt giựt khóe miệng, tên tiểusắc lang này! Cần nghỉ ngơi mà còn nhớ mãi quên mỹ nữ.

      Cát vàng bay múa đầy trời, tất cả mảng mùmịt. Thế nhưng khi Thích Ngạo Sương bước vào sa mạc này, bão cát kia như mọc thêm con mắt,vòng qua thân thể của nàng thổi bên cạnh. ra cũng phải cát có mắt, mà là gió trong cát tránh Thích Ngạo Sương màthôi. Vẫn tiến về phía trước, thấy được có những học viên khác cũng tiến vào sa mạc trướcđó, có nhiều người áo khoác dày cộm cuốn chặtlấy cơ thể mà về phía trước. Mà người như Thích Ngạo Sương cần bất cứ gì hỗ trợmà cứ về phía trước, cũng có mấy người.Đương nhiên là thuộc về số ít.

      ở thời điểm Thích Ngạo Sương suy tư nên đường nào sau lưng rồi lại truyền tớimột thanh xa lạ: "Thích Ngạo Sương, ngươi đoán xem cửa ra tầng này ở đâu? Ngươi nhấtđịnh biết, ta dẫn ngươi ."

      Thích Ngạo Sương có chút hồ nghi xoay người,thanh xa lạ này, nàng chưa từng nghe qua, nhưng mà đối với phương lại gọi ra tên củanàng. Người này là ai?

      Khi Thích Ngạo Sương quay đầu nhìn người kiathì khỏi giựt giựt khóe miệng, xoay người cấp tốc rời .

      "Thích Ngạo Sương, chờ ta chút! Ngươinhẫn tâm bỏ lại ta yếu đuối như vậy nơi địa phương hung tàn này sao?" nhỏnhắn sải bước chân liền chạy tới kéo vạt áo Thích Ngạo Sương thả. Nữ tử này, khôngphải là người khác, chính là chuyên gia giả bộMạt Lý Na. Thanh thay đổi, dáng ngoài cũng có thay đổi, nhưng tia mị hoặc trong con ngươi có cách nào che giấu được.

      Thích Ngạo Sương mặt đen lại, quay đầu lạnhlùng : "Buông tay!"

      " thả! Ta muốn cùng ngươi." Mạt LýNa ăn mặc như thế này là muốn ngườikhác nhận ra thực lực của mình, hình như nàngvẫn là có ý định dấu thực lực, ai cũng nghĩnàng chỉ có thực lực hai sao
      "Ai nha, mỹ nữ, là mỹ nữ~~!" Chợt TrườngKhông từ trong ngực Thích Ngạo Sương chui ra ngoài, ngoại hình như cũ là con chồn lôngtrắng như tuyết, nhảy lên vai Mạt Lý Na kêu oa oa.
      Thích Ngạo Sương đầu đầy vạch đen, biếtchuyện phiền toái lại tới rồi.

      "Mẹ nó! Thích Ngạo Sương, có mỹ nữ ở đâyngươi cũng gọi tiểu gia, tiểu gia phải mới vừa nha, có mỹ nữ nhớ gọi ta."Trường bả vai Mạt Lý Na nhảylên , bất mãn xông ra trách cứ Thích Ngạo Sương. Con ngươi lại lưu lưu chuyển chuyển,"Mỹ nữ, ngươi nhất định là mỹ nữ, chỉ là ngươi tại sao muốn che giấu diện mạo của mình thànhnhư vậy?"

      Mạt Lý Na sửng sốt, còn có phục hồi tinh thần lại. Quay đầu nhìn con chồn trắng như tuyết vai mình, hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, có chút cổ quái hỏi: "Cái này, cáinày là sủng vật của ngươi? Linh Thú? Nó biết hả?"

      "Ừ" thích Ngạo Sương mặt đen lại thanh âmbuồn bực trả lời, liền vươn tay ra bắt lấy TrườngKhông nhéo qua nhéo lại

      "Mỹ nữ, ngươi gọi gì ta vây? ngại cùng chúng tac chứ? Mặc dù tùy tùng của ta thái độ có chút thô bạo, nhưng thực lực tạm được,nhất định có thể bảo vệ ngươi nha." TrườngKhông mải mê , để ý Thích Ngạo Sương túm lấy cái đuôi nó, cả thân thể treongược lên , vẫn còn khoác lác vô sỉ .

      "Tốt, tốt." Mạt Lý Na ước gì nghe được câu này, vui mừng đồng ý.

      "Ngươi ai là tùy tùng của ngươi? Ai đồng ý làm tùy tùng của ngươi?" Thích Ngạo Sương vừa nghe xong, tràn đầy tức giận, níu lấy cái đuôi của Trường mà lắc , lắc TrườngKhông thất điên bát đảo .

      "Là ta, ta sai lầm rồi, ta là tùy tùng của ngươi."Trường hai mắt đầy sao vội vàng cầu xin tha thứ, "Ngài là đại gia, ngài là đại gia. Vậyvị mỹ nữ này có thể cùng với chúng ta hay ?" Tránh voi chẳng xấu mặt nào, hơn nữamĩ nữ này là coi trọng Thích Ngạo Sương, nêntrước phải lấy lòng Thích Ngạo Sương cái .

      Thích Ngạo Sương nổi đóa! Đây là phong chinguyên cái gì a! Thích Ngạo Sương muốnphát tác, thanh phong chi nguyên lập tức truyền đến trong đầu của nàng: "Tiểu ưu tư~~, nên tức giận a. Tiểu gia rất thích mĩ nữ nha~~ ngươi thỏa mãn ta chút~~~ tanhất định toàn lực phụ trợ ngươi tu hành ."
      (buồn cười nhất là sau này Trường pháthiện ra Ngạo Sương là mĩ nữ. Nó trách khứ Ngạo Sương tại sao lại lừa nó )

      Thích Ngạo Sương chỉ kém là hộc máu ngay tại chỗ thôi, tiểu tử đáng chết, cư nhiên, cư nhiên hiểu được cách lợi dụng người khác. Đây là phong chi nguyên sao? Còn cái gì mà yêuthích mĩ nữ, trợ giúp tu hành? Thấy mĩ nữ tới tây bắc đông nam còn chẳng phân biệt được nữalà.
      "Dẫn ta , ta nhất định gây phiền toái cho ngươi, hơn nữa ta hiểu rất rỗ đường nha. Mạt Lý Na thấy Thích Ngạo Sương nét mặt bất định, biết này con chồn này giúpmình tốt.
      " thôi." Thích Ngạo Sương cau mày, lạnh lùng bỏ lại hai chữ, xoay người liền về phía trước.

      "Tiểu ưu tư ~~~" Trường tộinghiệp khạc ra hai chữ, cái đuôi của vẫn còn bị Thích Ngạo Sương chộp trong tay.

      "Dừng lại" Thích Ngạo Sương bị câu tiểu ưu tư này làm cho nổi da gà, nàng dĩ nhiên biết ý của phong chi nguyên. Vung tay cái, liền đem Trường trong tay ném về phía sau. Mạt Lý Na vội vàng đưa tay ra đón lấy TrườngKhông.

      "Mỹ nữ tỷ tỷ ~~" Trường vui mừng vộivàng rúc vào trong ngực Mạt Lý Na. ( Ôi cái đồ háo sắc)

      "Ngoan ~~" Mạt Lý Na sờ sờ đồ của nó, ánh mắt mực rời khỏi bóng lưngThích Ngạo Sương. Trường ngẩng đầu liếc thấy khóe miệng Mạt Lý Na nâng lên,trong lòng chợt dâng lên tia cảm giác khôngổn. Thế nào cảm giác mỹ nữ tỷ tỷ này có chútnguy hiểm? Ánh mắt của nàng sao nhìn giống thợ săn nhìn con mồi, hơn nữa, giống như là….... . . .

      "Thích Ngạo Sương, về phía tây thôi, thấyHải Thị Thận Lâu, thấy Hải Thị Thận Lâu rồi của ra cách đó xa đâu." Mạt Lý Na đuổitheo Thích Ngạo Sương sóng vai với nhau .
      Thích Ngạo Sương có lên tiếng, tiếp tụctrầm mặc về phía trước.

      "Thích Ngạo Sương, ngươi là tại sao lại đến Học Viện Ngôi Sao? Cũng là vì muốn nâng cao thực lực sao?" Mạt Lý Na líu ríu ngừng.

      Thích Ngạo Sương vẫn như cũ mặt lạnh lùng.

      "Thích Ngạo Sương, tên của ngươi, là có điểm giống tên nữ nhân nha. Ngươi năm nay baonhiêu tuổi?" Mạt Lý Na chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi.

      Trả lời Mạt Lý Na chỉ có tiếng gió vi vu.

      Mạt Lý Na bĩu môi, trong lòng oán giận, làm gì mặt lạnh như vậy, câu nào, thiệt là.

      Trường híp mắt, hài lòng bị Mạt Lý Na ôm, cảm thụ bộ ngực mềm mại của Mạt Lý Na, hạnh phúc muốn ngất .
      Vẫn về phía tây, quả nhiên thấy được nơi xa ở giữa trung Hải Thị Thận Lâu lơ lửng.Đó là cái ốc đảo nho , chung quanh cóchút thực vật.

      "Hướng chỗ Hải Thị Thận Lâu mà , là có thểđến gò cát, tới gò cát đó có cái động,chỉ cần an toàn thông qua cái đó động đó là có thể tới cửa ra." Mạt Lý Na ở bên cạnh giải thích .

      Sau đó Thích Ngạo Sương thái độ vẫn như cũ làtrầm mặc.

      "Này, ngươi cũng hỏi chút trong hang động kia có cái gì nha? Có thể bị nguyhiểm hay ?" Mạt Lý Na lâu như vậy,nhưng thấy Thích Ngạo Sương trả lời, bất mãn hỏi tới.

      " có nguy hiểm cũng gọi thí luyện, chắc nên gọi ngắm cảnh du lịch ." Thích NgạoSương nhàn nhạt câu, làm cho Mạt Lý Na trợn mắt, giận run người.

      "Cái người này là ác miệng, cái huyệt động kia nhìn như vậy nhưng ra là cá mê cung, bên trong có loại trùng. Trùng này có thểkhạc ra dịch, chạm vào cái gì là cái đó hỏng."Mạt Lý Na tức giận , "Ta tốt bụng cho ngươi biết, ngươi cư nhiên lại có thái độ này!"

      "Ngươi ta vẫn có thể tự nhiên thôngqua." Thích Ngạo Sương nhìn về phía trước,trong mắt bắn ra ánh sáng kiên định. Có gì phảisợ đây? Lúc này mới tầng thứ ba mà thôi. Nhấtđịnh, nhất định phải thông qua thí luyện này.

      "Ngươi!" Mạt Lý Na dậm chân, tức ách mà theo. Người này tính tình là vừa thối vừacứng. Có tự tin như vậy, nàng ngược lại muốn nhìn chút tiểu tử này có thể đến tới tầng thứmấy! Chỉ là, người này trong mắt mang vẻ tự tin rất lớn, là đến từ nơi nào? Chẳng lẽ thực lực của rất cường đại?

      Gió thổi qua, thổi bay tóc Thích Ngạo Sương,nhưng bão cát toàn bộ tránh qua bên ngườiThích Ngạo Sương. Mạt Lý Na nhìn bóng dángcủa Thích Ngạo Sương, nhìn gió thổi tung tóc , nhìn thấy tai có bông tai màu tímxinh đẹp, khỏi sửng sốt.

      "Thích Ngạo Sương, bông tai lỗ tai ngươithật xinh đẹp, là xinh đẹp. Ngươi là nam nhân, cũng mang bông tai à?"Mạt Lý Na đuổitheo, nhìn bông tai bên tai Thích Ngạo Sương,mở to hai mắt , "Nam nhân mang bông tailàm cái gì, bằng đưa cho ta ?"

      Mạt Lý Na nghiêng đầu nhìn Thích Ngạo Sương, sau khắc Thích Ngạo Sương vốn là mặt lạnh lùng nhưng trong nháy mắt trầm xuống, quay đầu nhìn Mạt Lý Na, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng. ràng là ở trong sa mạc nóng bức, MạtLý Na lại cảm thấy giống như ngâm mình vào trong sông băng vạn năm. Cả người lạnh lẽo vô cùng, cỗ áp lực được cứ như vậybao phủ toàn thân của nàng, làm cho sau lưng nàng rịn ra mồ hôi lạnh. Mà cỗ áp lực kinhkhủng đến từ Thích Ngạo Sương.

      "Ngươi, ngươi định làm gì?" Mạt Lý Na có chútkinh hoảng hỏi.

      "Ngươi, tốt nhất cần nhắc lại cái nàybông tai, cũng cần đánh chủ ý lên nó."Thích Ngạo Sương bộ mặt sương lạnh, thanh càng tia nhiệt độ. xong lời này, Thích Ngạo Sương để ý đến Mạt LýNa nữa, mà là sải bước về phía trước.

      Mạt Lý Na nhìn bóng lưng Thích Ngạo Sương, hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại. Toàn lưng nàng đổ mồ hôi lạnh.
      "Cái gì vậy? phải chỉ là hai bông tai ráchsao? Ta còn cần, ngươi hung hăng cái gì mà hung hăng!" Mạt Lý Na giận dữ dậm chân bất mãn hừ lạnh.

      "Mỹ nữ tỷ tỷ, hai bông tai đó, đối với ThíchNgạo Sương rất quan trọng." Lúc này TrườngKhông yếu ớt lên tiếng. lại càng hoảng sợ.Mới vừa rồi cả người Thích Ngạo Sương hơi thởđều là cuồng bạo, hình như nháy mắt sau đó làcó thể đem người ta chặt làm trăm mảnh. cảm giác đáng sợ.

      "Ta cũng nhìn ra." Mạt Lý Na bĩu môi, có chútkhông cam tâm , "Ta biết, biết trước tasẽ hỏi , hung hăng cái gì chứ.”
      "Tốt lắm, mỹ nữ tỷ tỷ, chúng ta mau đuổi theo , hồi mất dấu mất." Trường thở dài .

      "Được. Về sau cho đẹp mặt!" Mạt Lý Na cắn răng hừ lạnh tiếng, thầm nghĩ trong lòng, chờ ta bắt được lòng của ngươi chậmrãi dày vò ngươi! phía tây liền được phép đông, dừng, được phép .

      Quả nhiên theo như lời Mạt Lý Na, thấy được cái gò cát, cũng nhìn thấy cái huyệt động kia. Coi như Mạt Lý Na láo, thích NgạoSương cũng nhìn ra được nơi này là chỗ phải thông qua để tới chỗ cửa ra. Vì vậy lúc sau đãcó vài học sinh vào.
      Tiến vào cái huyệt động này, hơi thở lãnh nhào tới. Nóng bức trong nháy mắt thối lui,nhưng là trong huyệt động lại truyền đến loạt mùi tanh, còn có xen lẫn chút thanh hơi cổ quái. Tu vi học viên nào cao có thểnghe thấy được, tu vi thấp thể.

      Thích Ngạo Sương lồng lộng cau mày, nhớ tớiMạt Lý Na đây là trùng tử có thể khạc radịch làm tan chảy mọi thứ.Nghĩ đến đó nàng thầm nghĩ cái thanh kia có phải là thanhcủa bọn trùng hay
      Cái huyệt động này quả nhiên là cái mê cung,bốn phương thông suốt, rất dễ dàng đem người ta xoay đến chóng mặt.

      "Này, Thích Ngạo Sương, theo ta , ta dẫn ngươi ra ngoài, cẩn thận lạc đường." Mạt LýNa đuổi theo, khẽ với Thích Ngạo Sương .

      Thích Ngạo Sương gì, mà là khẽ hímắt, nhìn mê cung trước mặt, chợt mắt nhắmnghiền lại.
      "Ngươi vẫn ở đây làm gì?" Mạt Lý Na cau màyhỏi.

      ", giống như cảm giác kết cấu cáihuyệt động này." Trường yếu ớt trả lời.

      "Làm sao có thể?" Mạt Lý Na lập tức hỏi ngượclại.

      Trường , cho Mạt Lý Na, Thích Ngạo Sương hiểu được Phong Chi Ngữ, thông qua gió để biết cấu tạo của huyệt động này, tìm con đườngngắn nhất để xuyên qua.

      lát sau, Thích Ngạo Sương mở mắt, khôngdo dự, bước qua bên trái
      "Uy uy! Sai lầm rồi, nên bên này! Bên nàymới phải!" Mạt Lý Na thấy Thích Ngạo Sương bên đó vội vàng kêu lên.

      Thích Ngạo Sương để ý đến, vẫn như cũ về phía trước. Chỉ chừa cho Mạt Lý Na mộtbóng lưng lạnh lẽo.

      "Hừ! Tiểu tử thúi! hồi ta xem ngươi còncứng đầu đến mức nào!" Mạt Lý Na thở phì phò theo, nhưng trong lòng nghĩ đến chút nữa hắnđi nhầm, quay lại nên châm chọc thếnào.

      Nhưng ngoài dự đoán của Mạt Lý Na. ThíchNgạo Sương chút cũng chần chờ,mặc kệ trước mắt xuất mấy ngã ba, ThíchNgạo Sương luôn lập tức chọn đường mà tiếp. Dọc theo đường quả cũng gặp ít bọn Trùng tử liền bị Thích Ngạo Sương nhẹnhàng giải quyết hết.
      Nghi ngờ trong lòng Mạt Lý Na càng lúc cànglớn. Thế nào lại cảm giác Thích Ngạo Sương làmviệc lại dễ dàng như vậy? Chẳng lẽ phảilần đầu tiên tới đây? thể nào a!

      Khi Thích Ngạo Sương mang theo Mạt Lý Na đira khỏi cái huyệt động này, nghênh đón ánh mặttrời, Mạt Lý Na kinh ngạc há to mồm, lời gìcũng ra được.

      Nhanh như vậy! Cư nhiên nhanh như vậy ra khỏi cái mê cung này.Lộ tuyến nàng biết mất ít nhất ngày mới ra được! Nhưng Thích Ngạo Sương cư nhiên chỉ dùng hai giờ liền ra ngoài.Tại sao có thể như vậy?

      ra khỏi huyệt động, xuất tại trước mặt Thích Ngạo Sương là rừng cây .

      "Phía sau rừng cây này chính là cửa ra. Thích Ngạo Sương, ngươi làm sao làm được?Ngươi có biết hay rất nhiều người bị vâyở cái huyệt động này mấy ngày đêm ra được. Còn có người thậm chí rất lâu sau đó.Làm sao ngươi lại nhanh như vậy tìm đượcđường ra?" Mạt Lý Na ngạc nhiên muốn chết, ngừng hỏi thăm Thích Ngạo Sương, muốn biết đáp án.

      Cũng khó trách nàng giật mình, cái huyệt độngnày là mê cung quả làm cho người ta rất nhức đầu. Khổng lồ phức tạp, hơn nữa còn có sinh vật nguy hiểm bên trong nữa. Coi như mấylần tới, nhưng nhất định là lần sau có thểđến được đường cũ. Nhưng Thích Ngạo Sương lại chỉ dùng hai giờ liền thông qua con đườngngắn nhất ra ngoài được. Hơn nữa, Thích NgạoSương là lần đầu tiên tới nơi này, lại là mộtngười mới.

      "Nghỉ ngơi, ngày mai lại xuất phát." Thích NgạoSương nhàn nhạt bỏ lại câu, vào rừngcây, liền bắt đầu từ trong nhẫn gian lấylều ra bắt đầu dựng lều.

      Mạt Lý Na kinh ngạc nhìn bóng lưng Thích Ngạo Sương, thiếu niên này có nhiều điểm rấtmê người, rốt cuộc là ai?
      "Mỹ nữ tỷ tỷ ~~~ có đói bụng ?" TrườngKhông nhảy xuống, hướng vai Thích Ngạo Sương nhảy lên, "Tiểu ưu tư, cầm chút gì ra ănđi. Mỹ nữ tỷ tỷ khẳng định đói bụng rồi."

      "Ăn cây táo rào cây sung." Thích Ngạo Sương mắt lạnh nhìn Trường lay tay nàngđòi thức ăn.

      "Chúng ta phải thương hương tiếc ngọc! Tiểu ưutư, ta hiểu nổi, ngươi lãnh khốc như vậy, về sau mĩ nữ nào coi trọng ngươi nha?"Trường đem thức ăn đẩy tới trước mặtcủa Mạt Lý Na, lấy lòng nhe răng cười lên, "Mỹnữ tỷ tỷ, cần để ý cái kẻ đầu gỗ mục, vềsau khẳng định là có nữ nhân thích .Chúng ta ăn cái gì."

      Thích Ngạo Sương lạnh lùng liếc nhìn TrườngKhông, để ý đến. Tên tiểu sắc lang này, là muốn đánh vô cùng.

      Mạt Lý Na ngồi ở bên cạnh, cười nhận lấy thứcăn Trường đẩy tới. Trong lòng cũng đau khổ, người này, hiểu được thương hương tiếc ngọc tốt rồi. Hừ, mình ngược lại là muốn nhìn chút, về sau có thể có nữ nhân nào thích ! Muốn cho người này thích mình, đúng là có chút khó khăn. Chỉ là,càng khó khăn mình càng thích. Nhất định phải bắt được .
      Nghĩ tới đây, trong lòng Mạt Lý Na còn dễ chịu hơn chút. Bắt đầu ăn xong thức ăn TrườngKhông cho. Trường ở bên cạnh mấylời vớ vẩn, làm hòa hoãn khí giữa ThíchNgạo Sương và Mạt Lý Na.
      "Ngủ." Thích Ngạo Sương ăn xong đồ, vớihai người kia tiếng trực tiếp vào lều.
      Mạt Lý Na sững sờ ở tại chỗ, Thích Ngạo Sươngcùng Trường chui vào lều, liền lều. Mà nàng kia vẫn còn ở ngoài lều. Thích Ngạo Sương chút nào hỏi nàng ngủ chỗ nào.
      "Ta muốn cùng mỹ nữ tỷ tỷ ngủ. . . . . . A u, a! Nha ~~" tiếng dãy dụa cuối cùng biến thành tiếng kêu thảm thiết, hiển nhiên là bị trừng trị rồi.

      "Thích Ngạo Sương, Thích Ngạo Sương ~~Thích Ngạo Sương ~~ Cái đồ gia hỏa chán ghét!" Mạt Lý Na cắn răng nghiến lợi nhìn lều từtrong kẽ răng nặn ra mấy câu . Lần đầu tiên,Mạt Lý Na lần đầu tiên gặp phải đối xử nhưvậy. Tên khốn kiếp này, cư nhiên mặc kệmình!

      Mạt Lý Na giận dữ tự mình xây dựng lều,nhưng trong lòng đem Thích Ngạo Sương nguyền rủa lần.

      Thích Ngạo Sương an tĩnh ngồi xếp bằng ở tronglều trại, mạnh mẽ khiến tên tiểu sắc lang TrườngKhông tiến vào thân thể của mình, mượn phong chi nguyên phụ trợ, bắt đầu hiểu được phonglực trong thiên địa.

      Đột phá, nhất định phải mau sớm đột phá.

      Phá Toái Hư . . . . . .

      Phong Dật hiên. . . . . .

      Lãnh Lăng Vân. . . . . .

      Thích Ngạo Sương nhắm mắt lại, hoàn toàn đắmchìm trong cỗ cảm giác huyền diệu ra được.

      Buổi sáng, Mạt Lý Na rời giường, nhưng vẫnlà thấy Thích Ngạo Sương từ trong lều trại ra.

      "Đáng ghét, kẻ đáng ghét!" Mạt Lý Na khó chịungồi ở bên cạnh chờ.

      Nhưng là, ngờ chính là ba ngày sau.

      Ước chừng ba ngày Thích Ngạo Sương cũng có từ trong lều vải ra. Mấy lần Mạt Lý Na cũng muốn vào gọi Thích Ngạo Sương, nhưng là mỗi lần tới trước lều Thích Ngạo Sương, liền bị cỗ gió vô hình ngăn lại, thể tiếp tục tới.

      Mạt Lý Na ngày mai lại tới, Thích Ngạo Sươnghiện tu hành, cho nên cũng có lại điquấy rầy, chỉ là yên lặng chờ.

      Ngày thứ tư buổi sáng, có người tiến vào cái nàyrừng cây, hơn nữa còn về phía này.

      Mạt Lý Na cau mày cảnh giác nhìn phương hướng người tới. Lúc này, lều ThíchNgạo Sương rốt cuộc có động tĩnh. Thích Ngạo Sương chậm rãi từ bên trong ra.

      Vừa đúng lúc gặp mặt mấy người tới.
      về phía bên này người của chính là Tháp LệNa, cùng Tháp Lệ Na chung với nhau còn có mấy người. Hai nam tử phía sau đều là thực lựcsáu sao .

      Trong lúc nhất thời, người của hai bên nhìnthẳng vào mắt nhau. Tháp Lệ Na nhìn ThíchNgạo Sương.

      ( Chương sau Mạt Lý Na và Tháp Lệ Na nghênhchiến.Tranh giành tiểu Sương. Họa thủy, đúng là họa thủy nha ~~)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :