1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tài Năng Tuyệt Sắc - Vô Tình Bảo Bảo (Full +eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Quyển 4:
      Chương 7: Bị nụ cười của nam nhân mê hoặc?
      Editor: Nhóc tinh nghịch

      ngờ là con lại tới nhanh như vậy.” Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười dịudàng, từ từ từ từ lên phía trước, đứng trước mặt Thích Ngạo Sương.

      Thích Ngạo Sương nhìn bên trong tường thủy tinh có sức sống, nhưng ràng là người còn sống, khẽ mở miệng, run rẩy, phát ra được bất cứâm thanh nào.

      “Yên tâm, chưa chết, Lãnh Lăng Vân cũng chưa chết. Bọn họ đều đangđợi ngươi.” Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười, nhàng .

      “Tạp…Mễ…” Thích Ngạo Sương thu hồi tầm mắt, nhìn nụ cười quen thuộc,gọi tên .

      “Ừ. Ta biết con nhất định làm được.” Tạp Mễ Nhĩ cười híp mắt, “Vậy tasẽ tuân thủ lời hứa, cứu bọn họ.”

      Thích Ngạo Sương nhìn Tạp Mễ Nhĩ, thêm gì. Nhưng ánh mắt thìmê ly, có gì đó lóe lên trong mắt.

      “Ha ha, tiểu Ngạo Sương…” Tạp Mễ Nhĩ vươn tay theo thói quen, muốn nhàng vuốt tóc Thích Ngạo Sương.

      “Bốp ——!!!” tiếng vang giòn tan, Thích Ngạo Sương cúi đầu, vươn taytát mạnh vào bàn tay muốn vươn ra của Tạp Mễ Nhĩ.

      “Tiểu Ngạo Sương, vẫn giận ta à? Trách ta sao lúc đầu ra tay cứuPhong Dật Hiên sao?” Tạp Mễ Nhĩ xoa xoa mu bàn tay bị đau, trong giọngđiệu có bất đắc dĩ và cưng chiều.

      Thích Ngạo Sương vẫn cúi đầu, mắt điếc tai ngơ, rồi từ từ lướt qua ngườiTạp Mễ Nhĩ, về phía trước.

      “Tiểu Ngạo Sương, được rồi, đừng giận dỗi nữa. Ta đổi các con lại. Ta cũng chuẩn bị tiểu tử Lăng Vân kia cho con. Sau này chúng ta tìm chỗ nào đó có ai, sống cùng với nhau…” Tạp Mễ Nhĩ xoay người, vươn taymuốn kéo Thích Ngạo Sương. Bàn tay đụng phải tay nàng dần trở nên trong suốt rồi từ từ biến mất.

      Thích Ngạo Sương quay đầu lại, dứt khoát về phía trước, cứ nhưvậy mà qua tường thủy tinh lớn sau lưng Tạp Mễ Nhĩ, xuyên qua người bêntrong.

      khi Thích Ngạo Sương qua, thân thể Tạp Mễ Nhĩ hóa thành tro bụi,tan . vẫn duy trì nụ cười dịu dàng tao nhã, mà người bên trong tườngthủy tinh kia cũng tan theo.

      Thích Ngạo Sương chậm rãi ngẩng đầu lần nữa, trong mắt là kiên định vôcùng và trong veo. Cảnh tượng trước mắt thay đổi, là cầu thang dài. Cầuthang này hướng về phía học viện Tinh Thần.

      Hôm qua, hôm nay, ngày mai là hay giả?

      Giọng của Kiều Nạp Sâm vang lên bên tai Thích Ngạo Sương.

      Kiều Nạp Sâm, ra , hôm qua, hôm nay, ngày mai đều là . từngtrải qua, xảy ra, sắp xảy ra, ai là giả? có giả, đều là ….

      Ảo giác vừa rồi cũng là . Có điều đó là tương lai, là cảnh tượng mà trong lòng Thích Ngạo Sương muốn thấy nhất.

      ra là những gì vừa thấy là vòng khảo hạch thứ ba?

      Khảo nghiệm xem tâm trí của người ta có kiên định hay ….

      Khi Thích Ngạo Sương tới cửa, ba người Địch Thản Tư chờ ở đó. Mà Thích Ngạo Sương phải người đầu tiên thông qua khảo hạch, tới cửa. Người đầu tiên là nữ tử áo đỏ toàn thân tỏa ra sát khí. Bây giờ nàng thu lại sát khí, đứng lẳng lẳng ở bên.

      “A, ngươi tới rồi.” Kiều Nạp Sâm chủ động chạy về phía Thích Ngạo Sương, chào. Thích Ngạo Sương khẽ gật đầu, gì.

      Thích Ngạo Sương liếc nhìn học viện Tinh Thần. là cổng học viện nhưng ra có. Bởi vì cuối bậc thang cuối cùng có cái hồ khổng lồ.Giữa hồ có hai cánh cửa đá hoa cương vĩ đại chuyển động từ từ. Chúngchuyển động qua lại, đổi chỗ cho nhau, chuyển động tự nhiên như cái thang máy. Kỳ lạ là có bất cứ vật gì đỡ cánh cửa đá, chỉ chuyển độngqua lại mặt nước như thế.

      Các đệ tử vượt qua khảo hạch tới rất nhanh. Có người mặt nhõm, có người đầu đầy mồ hôi, chật vật thôi. Hiển nhiên có người phải cố gắng rất nhiều mới có thể tỉnh lại từ trong ảo giác. Tháp Lệ Na cũng vượt qua thuậnlợi. Những đệ tử Thiên Đạo Môn khác tuy cũng vô cùng chật vật nhưng cũngvượt qua toàn bộ. thể đây là kỳ tích.

      Ngay cả như thế người qua vòng khảo hạch thứ ba cũng chỉ có nửa. Chỉ có nửa người vượt qua. Những đệ tử vượt qua được như thế nào, hiển nhiên thuộc phạm vi quan tâm của bọn họ.

      “Mời những người vượt qua ghi danh ở đây, nhận thẻ bài chứng minh thân phận của mình.” Kiều Nạp Sâm cười híp mắt, dẫn đầu đưa mọi người tới hồ, đứng tảng đá vừa dừng lại. Ánh mắt Thích Ngạo Sương hướng qua bên này. Nàng vội vàng theo, những người khác cũng lục tục theo sau. Tảng đá to như thế, tất cả mọi người đứng lên vẫn còn thấy trống.

      Tảng đá dừng lại lát, mọi người lên xong liền chậm rãi về phía đốidiện. Thích Ngạo Sương thầm than trong lòng. Tảng đá trôi lơ lửng trốngkhông như thế, bên dưới có gì đỡ, cũng cảm thấy chút ma lựcnào. Học viện Tinh Thần làm thế nào vậy?

      Nhìn nước hồ xanh biếc bị tảng đá tạo thành nhiều gợn sóng, thỉnh thoảng có vài con cá vọt lên mặt nước, lòng mọi người dần dần từ nặng nề trở lạinhư cũ. Có người bắt đầu líu ríu hàn huyên.

      Thích Ngạo Sương im lặng nhìn nước hồ xanh biếc. ánh mắt như có nhưkhông luôn hướng về phía nàng. Thích Ngạo Sương biết đó là của đệ tửThiên Đạo Môn. Hình như là sư tỷ đứng đầu, tên là Tháp Nạp Lan. Nhưng nàng muốn tìm hiểu thêm. Thân phận của nàng bây giờ là nam tử, nàng muốn có rắc rối gì với nữ tử khác, khiến người ta hiểu lầm.

      Lướt qua mặt hồ xanh biếc, khắc sâu vào tầm mắt là quảng trường khổng lồ. Ngay phía sau quảng trường là kiến trúc hùng vĩ như cung điện.

      Những đệ tử mới trình thẻ bài chứng minh thân phận. phải Địch ThảnTư dẫn , cũng phải thầy của học viện Tinh Thần mà là đám người mặc áo xám dẫn bọn họ vào ký túc xá của mình. Ký túc xá đượcchia lắm. Có mười tòa lầu, mỗi tòa chia làm hai, vừa cho đệ tử nam ở, vừa cho đệ tử nữ ở, vào từ hai cửa khác nhau. Tòa nhà đầu tiên là nơi đệtử mới và đệ tử qua được tầng đầu tiên của tu luyện tinh thần ở, nên là nơi của những người có địa vị thấp nhất. Tòa nhà thứ hai là nơi của đệ tử đãqua tầng đầu tiên của tu luyện tinh thần, theo thứ tự tính dần lên. Cho nên, tòa nhà cuối cùng có điều kiện tốt nhất, môi trường tao nhã nhất cho tới nay vẫnchưa có người vào ở. Tòa nhà này cũng là mục tiêu phấn đấu của rất nhiều đệtử. Đó là nơi tượng trưng cho thực lực và thân phận.

      Hai người phòng. Ở cùng với Thích Ngạo Sương là thiếu niên ốmyếu, trầm tĩnh ít . Hai người chào hỏi hờ hững, biết tên của nhau tiếp xúc nhiều hơn nữa. Tính cách như vậy lại hợp với Thích Ngạo Sương.Nếu là ở cùng với người như Kiều Nạp Sâm Thích Ngạo Sương nhứcđầu. Mỗi người có giường thoải mái, thư án, giá sách và tủ quầnáo. Trong tủ có quần áo bốn mùa, mỗi mùa hai bộ, đầy đủ mọi thứ.

      Vượt qua khảo hạch và học phí đắt đỏ, những thứ này Thích Ngạo Sươngkhông cần quan tâm. A Nhĩ Đề Tư sớm xử lý tốt. Trước khi ông giốngnhư nhà giàu mới nổi, quăng cho Thích Ngạo Sương mấy tấm phiếu thủy tinh mệnh giá khổng lồ. Tiền bên trong có bao nhiêu có thể đoán ra qua giọngđiệu của ông.

      A Nhĩ Đề Tư hung dữ : “Dùng , dùng mạnh tay vào. Ngươi mà dùngkhông hết ta tìm ngươi tính sổ.” Sau đó lại bày ra vẻ mặt đau lòng, “A Nhĩ Đề Tư ta có gì nhiều, chỉ có nhiều tiền đến mức khiến ta căm ghét.”Hiển nhiên là điển hình cho con nhà giàu.

      ra trong học viện Tinh Thần phải lo ăn ở tiêu dùng. Bởi vì tất cả đều được tính trong học phí đắt đỏ. Nhưng Phá Thiên vẫn cố ý để ThíchNgạo Sương nhận những phiếu thủy tinh có mệnh giá lớn, là có ích sau này. Đối với giúp đỡ của Phá Thiên, Thích Ngạo Sương ghi tạc trong lòng.

      Căn cứ vào thuộc tính qua khảo nghiệm, Thích Ngạo Sương được phân vàolớp hệ Phong. Mà thiếu niên gầy yếu ở chung phòng với nàng cũng cùng lớp. vách tường trong phòng có cái bản đồ khổng lồ, tất cả các ký hiệucủa học viện Tinh Thần đều được thể ràng. Có nơi màu xanh lá cây,có nơi là màu đỏ với dấu chéo lớn. Màu xanh lá cây là khu vực có thể ra vào, màu đỏ là nơi thể ra vào tùy tiện, đều là những nơi tương đối đặc biệt.

      Làm quen với học viện là chuyện của đệ tử, có học hay cũng tùy họ. Có điều hàng năm cuộc tỷ thí để khảo hạch những đệ tử có cùngthực lực với nhau, mười người đứng cuối bị hạ bậc. Ví dụ như, mười đệ tử tám sao đứng cuối bị hạ xuống còn bảy sao. Mà cấp thấp nhất, cósao nào mười người đứng cuối sau khảo hạch bị học viện xóa tên.

      Quy định này khiến Thích Ngạo Sương tán thưởng. có áp lực có động lực. Vấn đề này học viện Tinh Thần làm rất tốt. Đệ tử bị xóa tên có thể thông qua khảo hạch mà vào học viện lần nữa, tiếp tục khiêu chiến. Điều này trở thành vòng tuần hoàn, thúc đẩy con người ta tiến bộ.

      Nghỉ ngơi xong, thiếu niên gầy yếu xoay người tới phòng tắm, thay đồng phụcđệ tử màu trắng, trầm mặc ra cửa. Lúc bụng Thích Ngạo Sương phát ra tiếngkêu bất nhã nàng mới nhớ ra nên ăn cơm. Chắc là bạn cùng phòng củanàng cũng ăn cơm. Thích Ngạo Sương nhìn bản đồ vách tường, thay quần áo, đeo thẻ bài chứng minh thân phận trước ngực, ra cửa, hướng vềphía nhà ăn.

      Học viện này chỉ có nhà ăn, nhưng phía tây học viện có con đườngphồn hoa, có rất nhiều cửa hàng, còn có cái quán cơm xa hoa nhất.

      giờ cơm nên người ra vào nhà ăn ít. Nhưng nhà ăn lớn như thế lại hề phải chen lấn mà rất trật tự ngay ngắn.

      Thích Ngạo Sương cầm phần thức ăn tiêu chuẩn trước cửa sổ, tìm mộtbàn có người để ngồi. Trong mâm là cơm trộn và chén canh. Xem ra mùi vị cũng tệ lắm. Thích Ngạo Sương cầm dao nĩa lên, từ từthưởng thức.

      Lúc này, ở cửa nhà ăn, Tháp Lệ Na và thiếu nữ nữa bước vào. Tháp LệNa liếc mắt cái là tìm thấy được Thích Ngạo Sương ngồi trong góc nhà ăn. Thiếu niên kia có mái tóc màu đỏ đặc biệt, nhưng mặt rấtbình tĩnh, im lặng ngồi đó, lẳng lặng ăn bữa trưa của .

      “Sao vậy Tháp Lệ Na?” thiếu nữ bên cạnh thấy Tháp Lệ Na đột nhiên dừngbước, hơi thất thần khỏi nghi ngờ, lên tiếng hỏi.

      “A, có gì. thôi, chúng ta ăn cơm nào Vưu Ni Á.” Tháp Lệ Na quay sang cười với thiếu nữ bên cạnh. Thiếu nữ này là vừa quen, ở cùng phòng, tính tình cởi mở phóng khoáng. Bọn họ vừa quen liền trở thànhbằng hữu.

      “Ừ. Sớm nghe đồ ăn của học viện Tinh Thần rất ngon. Chúng ta nếm thửchút .” Vưu Ni Á như trẻ con, đầy hưng phấn.

      Tháp Lệ Na mỉm cười, gật đầu, cùng với Vưu Ni Á đến trước cửa sổ lấy cơm. Mới vừa lấy đầy đĩa thấy mấy người về phía Thích Ngạo Sương, sắc mặt tốt lắm.

      Lúc này, tiếng bàn luận xôn xao truyền vào tai Tháp Lệ Na và Vưu Ni Á.

      “Chậc chậc, tiểu tử tóc đỏ này là đệ tử mới à?”

      “Ngươi nhảm. thấy thẻ bài chứng minh thân phận trước ngực tiểu tử kia à?”

      “Khó trách. gặp xui rồi. Tên khốn Lợi Tư kia thích ăn hiếp đệ tử mới.”

      “Suỵt, thôi. Ngươi mới có năm sao, Lợi Tư sáu sao rồi. liênquan tới chúng ta ít thôi.”

      “Tiểu tử kia xui xẻo. Chắc là mái tóc đỏ chói của gây nên chuyện.”

      “Cả khuôn mặt xinh đẹp kia nữa….”

      Sắc mặt Tháp Lệ Na đại biến. Đệ tử sáu sao lại muốn gây chuyện với người kia. chỉ vừa mới nhập học mà thôi. Tháp Lệ Na cắn môi, thầm suy nghĩ. Là đệ tử của Thiên Đạo Môn, nàng tuyệt đối thể khoanh tay đứngnhìn. Nhưng tình thế rất ràng. Bọn họ vừa mới nhập học, tuyệt đối khôngphải là đối thủ của đệ tử sáu sao được. Phải làm thế nào đây?

      “Chậc, Tháp Lệ Na, thôi. Đừng xem, coi chừng rước họa vào người.” Vưu Ni Á biết mối quan hệ giữa Tháp Lệ Na và thiếu niên tóc đỏ kia nên lên tiếng khuyên ngăn. Theo ý nàng, thiếu niên kia đúng là xui xẻo. Sáu sao đó, thực lực tầm thường đâu.

      được. là sư đệ của ta, là đệ tử của Thiên Đạo Môn ta. Ta thể khoanh tay đứng nhìn.” Tháp Lệ Na cắn răng, đầy kiên định.

      “Hả?” Vưu Ni Á hơi sững sờ. Thiếu niên tóc đỏ này là sư đệ của Tháp Lệ Na? Vậy phải làm sao bây giờ?

      Lúc này, Thích Ngạo Sương cũng chú ý tới mấy người tới gần nàng. Quần áomàu trắng, đeo huy hiệu có sáu ngôi sao màu vàng. A, đều vượt qua tu luyện ở tầng thứ sáu trong tháp Tinh Thần Thiên sao? Nhìn vẻ mặt của bọn họ chắc là có ý tốt rồi.

      “Tiểu tử! Ngươi ngồi ở chỗ của chúng ta, cút ngay!” Đệ tử sáu sao cầmđầu vứt thứ cầm trong tay xuống trước mặt Thích Ngạo Sương, nét mặt khinh thường, quát lạnh.

      Tên cầm đầu chính là Lợi Tư. đột nhiên vứt xuống khiến nước canh văng khắp nơi bàn, có ít bay về phía quần áo trắng như tuyết của Thích Ngạo Sương và khuôn mặt tuấn mỹ kia. Mọi người đều cho rằng nước canhsẽ dính lên người nàng nhưng chúng lại như có mắt, quay lại, văng lên bàn.

      “Chỗ của ngươi? đó có khắc tên ngươi ?” Thích Ngạo Sương mỉm cười, cầm muỗng lên, nhanh chậm múc muỗng canh,tao nhã nhấp.

      Nụ cười này ngàn vạn phong tình, tao nhã tuyệt đại.

      Lợi Tư sửng sốt, mà người phía sau cũng đều ngơ ngác.

      Thiếu niên này, trong khoảnh khắc đó còn đẹp hơn cả nữ nhân.

      Ảo giác, ảo giác!

      Tiểu bạch kiểm đáng chết! Lợi Tư lấy lại tinh thần, trong mắt lóe lên tức giận. giận mình vừa nãy lại bị nụ cười của nam nhân khiến mất cả hồn vía.

      “Ta phải là phải. Cút cho ta! Nếu , hừ hừ….” Lợi Tư quát lạnh,cuối cùng cười hai tiếng, ý vị sâu xa, tiếp. Có điều ngoantrong mắt lên tất cả.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Quyển 4:
      Chương 8: Kiều Nạp Sâm đuổi theo Thích NgạoSương

      “Ta phải là phải. Cút cho ta! Nếu , hừ hừ….” Lợi Tư quát lạnh, cuối cùng cười haitiếng, ý vị sâu xa, tiếp. Có điều ngoan trong mắt lên tất cả.

      “Nếu sao?” Thích Ngạo Sương buông muỗng canh xuống, nhàn nhạt hỏi.

      “Nếu ta liền khiến ngươi tìm răng đất.” Lợi Tư cười lạnh, mấy thiếu niên sau cũng cười lạnh theo. Lần đầu tiên thấy đệ tử mới tới kiêu ngạo như thế. Bây giờ có mở miệng cầu xin tha thứ cũng muộn rồi. Nhất địnhphải đánh người này răng rơi đầy đất mới được!

      Khóe mắt Thích Ngạo Sương liếc nhìn xung quanh. Người xung quanh dường như thấy quen nên trách, chỉ dùng khóe mắt liếcbên này. Vui mừng khi người gặp họa có, đồngtình có, căm hận có, lạnh lùng có…

      Nhưng có ai bước ra ngăn cản.

      Bất kể là người có sao nhiều hơn người khiêu khích trước mắt này hay ít hơn, toàn bộvững như bàn thạch.

      ra là như vậy.

      Thích Ngạo Sương chưa kịp có mộtgiọng vang lên trước.

      “Các huynh đều là học trưởng của chúng ta, sao lại làm vậy với đệ tử mới?” giọng nữ dịudàng nhưng chứa tức giận truyền tới. Tháp Lệ Na mặt đầy tức giận tới, đứng bên cạnh Thích Ngạo Sương.

      “A, là người mới à? nàng này vẫn còn rấtnóng nảy nhỉ?” Lợi Tư cười ha hả, nhưng hề nhìn Tháp Lệ Na. Học viện này có rất nhiều nữ tử xinh đẹp lại cá tính, bọn họ sớm miễn dịch, càng bởi vì đối phương là mỹ nữmà thu tay lại.

      “Ha ha, tiểu tử, ngươi có diễm phúc nha. Lại có nữ nhân chắn gió cho ngươi trước mặtmọi người.”

      “Chậc chậc, tệ, núp sau lưng nữ nhân để được vệ.”

      “Tiểu bạch kiểm, chắc đây là sở trường của ngươi?”

      Những lời nhục mạ người khác ngừngtuôn ra từ miệng đám người Lợi Tư. Lời độcác ùn ùn kéo tới. Khuôn mặt tuấn mỹ và thái độ lạnh nhạt của Thích Ngạo Sương khiến đám người Lợi Tư cắn răng nghiến lợi.

      Mắt Tháp Lệ Na như muốn phun ra lửa, nhìn mọi người trước mặt đầy căm hận, rồi lại nhìn Thích Ngạo Sương đầy căng thẳng. Chỉ sợ là đãtổn thương thiếu niên này, càng sợ nhịn được kích thích này mà ra tay. Ra tay thìliền hỏng bét, căn bản phải là đối thủ của đối phương. Nhưng có nam nhân nào chịu được vũ nhục như vậy?

      Vưu Ni Á đứng bên cạnh, cũng đượcmà cũng xong. Tình huốngtrước mắt như thế, nàng càng càngphản tác dụng. Phải làm sao đây? Vưu Ni Á lo lắng. Tìm thầy giáo à? thể. Ở đây, chỉ cần phạm vào nội quy của học viện thầy giáo thể quan tâm được.

      “Tiểu bạch kiểm, sao vậy, câm rồi à?”

      “Ha ha, chỉ có thể chuyện với nữ nhânthôi.”

      Càng nhiều tiếng giễu cợt phát ra từ miệng đámngười Lợi Tư. Sắc mặt của Tháp Lệ Na càng ngày càng khó coi, bọn họ càng ngày càng vui mừng. Nhưng lúc nhìn về phía Thích Ngạo Sương nụ cười cứng lại. Vốn bọn nghĩ rằng tiểu tử tóc đỏ này tức đến đỏ cả mặt, đau đến muốn sống mới đúng. Vậy thìmục đích của bọn họ đạt được nửa. Chờ tiểu tử tóc đỏ này chịu nổi kích thích màra tay, rồi hung hăng giáo huấn trận thìthật là chuyện vui đáng hưởng thụ. phải bọn họ ra tay trước, có gây chuyện lớn bọn họ cũng sợ. Những chuyện này bọn họ đãngựa quen đường cũ rồi.

      Nhưng mặt thiếu niên tóc đỏ vẫn bình tĩnh như cũ, tao nhã cắt cái bánh mì trong khay của mình. Bỗng nhiên quay sang, nhàng với ThápLệ Na bên cạnh: “Sư tỷ, ăn cơm . Bên nàyhơi bẩn, sợ tỷ ăn ngon.”

      Dứt lời, Tháp Lệ Na sửng sốt, nhìn Thích NgạoSương chằm chằm, muốn tìm ra bi phẫn và che giấu trong mắt nàng, nhưng chỉ thấy mảnhbình tĩnh và thản nhiên. Những người đó hề ảnh hưởng chút nào tới !

      sao? Hơn nữa, lại biết tên của mình? nhớ tên của mình. Bây giờ tuy phải lúc tìm hiểu chuyện này nhưng Tháp Lệ Na lại nghĩ tới điều này ngay lập tức. Mình sao vậy? Tháp Lệ Na tỉnh hồn, trong lòng hoảng loạn ngừng.

      Nhìn vào mắt Thích Ngạo Sương, giờ phút nàyđầu óc Tháp Lệ Na trống rỗng, quỷ thần xuikhiến mà đồng ý, định xoay người tìm chỗngồi với Vưu Ni Á. Nhưng Lợi Tư lại lắc mìnhchắn trước mặt nàng, cười lạnh, : “Hai vị tiểuthư, bằng cùng ngồi với chúng ta ?” đợi Tháp Lệ Na trả lời, Lợi Tư nhìnThích Ngạo Sương đầy khiêu khích.

      Ánh mắt Thích Ngạo Sương lạnh xuống, từ từngẩng đầu nhìn Lợi Tư đắc chí. Lợi Tư đón nhận ánh mắt của Thích Ngạo Sương, tràn đầykhiêu khích. Dần dần, nhìn ánh mắt thâm thúy lạnh lẽo của nàng, Lợi Tư cảm thấy cỗ sợhãi dâng lên từ đáy lòng.

      Ánh mắt này như thế nào nhỉ? Tựa như hồ nướclạnh sâu thấy đáy, vừa lạnh lẽo như bầutrời đêm, như hàn băng vạn năm khiến người takhiếp sợ.

      Lợi Tư dần dần cảm thấy tay chân lạnh lẽo, rồicả người cũng vậy.

      Cảm giác này đáng sợ như bị rắn độc nhìnchằm chằm. đúng! Là giống như bị Tử Thần nhìn chằm chằm, chỗ để trốn, cảmgiác khó thở.

      Tại sao có thể như vậy?!

      Nụ cười của Lợi Tư lúc này hoàn toàn cứnglại, lưng toàn là mồ hôi lạnh.

      Thiếu niên này là ai? chỉ là đệ tử mới củanăm nay sao? Sao lại có khí thế đáng sợ như thế?

      Đồng bọn của Lợi Tư nhận ra bất thườngcủa , có người cau mày, quát: “Tiểu tử, ngươi làm gì vậy?”

      Thích Ngạo Sương thu hồi ánh mắt, nhìn về phía mấy người đó, cười nhạt nhưng lên tiếng,chỉ với Tháp Lệ Na và Vưu Ni Áđang kinh ngạc: “Sư tỷ, ăn cơm .”

      Tháp Lệ Na lấy lại tinh thần, gật đầu, ngồi cùng Vưu Ni Á ở bàn bên cạnh. Lần này, Lợi Tư dám ngăn cản nữa.

      “Tiểu tử, ta hỏi ngươi đấy!” người vừa hỏi thấy Thích Ngạo Sương chỉ là đệ tử mới mà dám coi lời ra gì, khỏi thẹn quá hóa giận, vỗ cái lên bàn. Tiếng động lớn này càng khiến nhiều người chú ý bên này hơn.

      Trong lòng Lợi Tư như đánh trống. Trực giác cho biết thiếu niên tóc đỏ này có điểmkỳ lạ, tuyệt đơn giản như vẻ bề ngoài.Nhưng tình huống trở nên như thế, chẳng lẽbọn họ bỏ cuộc giữa chừng? Nếu vậy mặtmũi mất hết rồi còn gì.

      Lúc này Thích Ngạo Sương ăn xong, vẫn thèm để ý thiếu niên làm ầm ỹ trướcmặt, mà cầm khăn ăn trắng tinh, tao nhã lau miệng.

      Hành động này thể nghi ngờ là giángcho thiếu niên ầm ý đó bạt tai. Thiếu niênthẹn quá hóa giận, kịp suy nghĩ gì mà giáng ngay quyền vào mặt Thích Ngạo Sương.

      Tháp Lệ Na và Vưu Ni Á kêu lên tiếng, tim nhảy lên cổ họng. Đối phương có thực lực sáu sao mà Thích Ngạo Sương chỉ là học sinhvừa nhập học! Sao có thể tránh được kíchnày?

      Vậy mà, ngay sau đó, người xung quanh toàn bộ sửng sốt.

      Thiếu niên vung quyền kia có bất kỳ dấu hiệu nào mà chợt ngửa mặt, bay ra ngoài, thân thể nện mạnh lên bàn ăn phía sau, rồi nện tiếplên mấy cái bàn nữa mới dừng lại được. Dáng vẻvô cùng chật vật, tạm thời thể đứng lênđược.

      Rất nhiều người thấy được Thích Ngạo Sương ra tay thế nào, dùng cách gì để làm được như vậy.

      Lúc bọn họ lấy lại được tinh thần thiếu niênlàm ầm ỹ kia bay ra ngoài.

      Nhất thời, nhà ăn hoàn toàn yên tĩnh, bị màn thể tưởng tượng nổi trước mắt làmcho kinh hãi.

      Đám người Lợi Tư này luôn tìm đệ tử mới gây phiền phức. Tuy đáng ghét nhưng có chuyện gì lớn xảy ra, người có thực lực mạnh thìmặc kệ, người có thực lực yếu hơn khôngdám để ý tới. Nhưng màn hôm nay khiếnmọi người ngây ngẩn. Thiếu niên tóc đỏ tuấn mỹđó… chỉ là đệ tử mới mà lại đánh bay đệ tử có thực lực sáu sao. Chuyện này là sao?

      “Ngươi…” Thích Ngạo Sương từ từ đứng lên, nhìn Lợi Tư sững sờ trước mắt, chậm rãi chữ.

      Trong lòng Lợi Tư vang lên tiếng chuông cảnh giác, cả người căng cứng, nhìn Thích Ngạo Sương, lại mạnh miệng: “Ngươi! Ngươi muốnlàm gì?” trong giọng mang theo run rẩy mà chính cũng phát ra.

      “Ta ăn xong rồi, xin tránh ra.” Thích Ngạo Sương nhàng câu.

      Lợi Tư sửng sốt, há hốc miệng, khôn được chữ.

      “Xin tránh ra.” Thích Ngạo Sương vẫn lạnhnhạt, ánh mắt hơi lạnh xuống.

      Lợi Tư chậm rãi di chuyển thân thể cứng ngắc,nhường đường.

      “Đứng lại! Đánh người rồi muốn rời như có gì xảy ra sao?” có người lên, đỡ thiếu niên bị Thích Ngạo Sương đánh bay, quátlên đầy phẫn nộ với Thích Ngạo Sương, trong lòng càng thêm xấu hổ. Lần đầu tiên bọn họ bịđệ tử có thực lực thấp hơn mình đánh thành như vậy!

      “Ha ha.” Thích Ngạo Sương nhìn người vừa quát, nở nụ cười khiến người khác giật mình.Những người này đúng là mặt mũi lớn. Người khiêu khích trước là bọn , ra tay trướccũng là bọn mà lại dám mình đánh người rồi muốn rời như có gì xảy ra.

      Chẳng hiểu tại sao nụ cười khiến người khác giật mình của Thích Ngạo Sương khiến đám người Lợi Tư thấy mà phát lạnh nhưng rất mê hoặc lòng người. Những người khác cũng ngơ ngác nhìn. Thiếu niên này là nam nhânà? Có phải là nữ nhân giả trang ? Nhưnghầu kết ở cổ thể giả được. Sao lại có nam nhân phong hoa tuyệt đại như thế nhỉ?

      “Ha ha, hôm nay ta được mở rộng tầm mắt.” giọng tràn đầy hài hước đột ngột bay vào tai mọi người, trong giọng tràn đầy khinh thường.

      Nhưng đám người Lợi Tư nghe giọng này người cứng đờ. Giọng này bọn họ quá quen rồi. Giọng điệu này bọn họ cũng quá quen rồi.

      Vua của người có lời ác độc – Kiều Nạp Sâm!

      Thực lực xuất sắc, hổ mặt cười, vua của người có lời ác độc, tuấn mỹ, làm việc theo tínhtình…

      Đánh giá về là phức tạp nhất.

      là người khiến người ta kính trọng từ xa, aicũng dám trêu chọc . Bởi vì ai nợ hắncũng phải trả. Dù là Địch Thản Tư, khiến hắnphát bực cũng thể thương lượng. khiến trong những hoa khôi của học viện – Lan Ni thường tức giận đến hoa dung thất sắc. nhân vật như vậy lại bỗng nhiên xuất ở đây, câu như thế là muốn làm gì?

      Đám người Lợi Tư chợt có dự cảm xấu.

      “Người này thay đổi nhanh. Ăn hiếp ngườilại biến thành bị người ăn hiếp, chậc chậc ~~~có ý tứ.” giọng Kiều Nạp Sâm càng ngày càng gần. từ từ tới, tất cả mọi người tự động nhường lối ở giữa cho . Mặt Kiều Nạp Sâm tươi cười, tới trước mặt Thích NgạoSương, nhìn đám người Lợi Tư đầy khinhthường, chắt lưỡi cảm thán. Sau đó mặt liền biếnsắc, quanh đám người Lợi Tư đầy nghi ngờ,sau đó câu khiến đám người Lợi Tư muốn hộc máu.

      “Lợi Tư, xảy ra chuyện gì vậy? Hôm nay tâmhuyết dâng trào muốn diễn vai người bị ức hiếphả? Sao? Cảm giác thế nào? Có lĩnh hội được gì tâm đắc ?” lúc Kiều Nạp Sâm lời này thái độ nghiêm túc khác thường, hoàn toànkhông có ý giễu cợt chút nào. Chính vẻ mặtnghiêm túc này khiến đám người Lợi Tư muốn hộc máu. Sắm vai? là sắm vai sao? Trướcmặt bao nhiêu người mà cần mặt mũi củamình, phối hợp với người khác khiến mình bị đánh bay. Có vai diễn này sao? Có người chịu bịcoi thường như thế sao? Có người thiếu ngượcvậy sao? Đáng tiếc là những lời này chỉ dám trong lòng mà dám thốt ra.

      “Kiều Nạp Sâm…” Lợi Tư nhìn khuôn mặt nghiêm túc trước mắt, dám lời ngoanđộc, vì tên gia hỏa này vô cùng nguy hiểm.

      “Ha ha, Thích Ngạo Sương, là trùng hợp, đệ cũng ở đây à.” Kiều Nạp Sâm thấy Thích Ngạo Sương làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, khôngkhác diễn viên thiên phú là mấy. ràng vừa vào cửa liền biết nhân vật chính của trò cười này là Thích Ngạo Sương, giờ lại bày ra vẻ mặt ra là thế.

      Thích Ngạo Sương hờ hững gật đầu coi như trảlời.

      , ta dẫn đệ thăm học viện chút.” Kiều Nạp Sâm nhoẻn miệng cười, nhiệt tình mà .

      cần, tự ta .” Thích Ngạo Sương vẫntrả lời nhàn nhạt như cũ, lướt qua Kiều NạpSâm, về phía cửa chính.

      “Ấy, đừng lạnh lùng như thế chứ. Ta dẫn đệ .” Kiều Nạp Sâm như cái đuôi, vội vàng đuổi theo.

      Lúc này, toàn bộ người trong nhà ăn câm nhưhến. Đấy là Kiều Nạp Sâm à? Đó là người đứngthứ hai toàn học viện – Kiều Nạp Sâm sao? Lại có thái độ như thế với đệ tử mới, lạch bạch đuổi theo đối phương mà người ta lại lờ .

      Trong lòng mọi người đều nghi ngờ.

      Thiếu niên tóc đỏ này là ai?

      Đám người Lợi Tư nhìn Thích Ngạo Sương rờiđi, ai dám ngăn cản.

      Thích Ngạo Sương cứ như thế, quay đầu lại, Kiều Nạp Sâm ở phía sau hô to gọi :“Thích Ngạo Sương, đợi chút nào ~~~”

      người cứ , người đuổi theo.

      Đương nhiên là hấp dẫn ít ánh mắt của mọi người đường. Rất nhiều người nhìn tổ hợp kỳ lạ này đầy tò mò. Thiếu niên tuấn mỹ tócđỏ ở trước mặt nhanh, phía sau là nhân vật phong vân của học viện – Kiều Nạp Sâm – đuổitheo, dây dưa ngớt.

      Rốt cuộc, Thích Ngạo Sương dừng lại, tức giậnmà nhìn Kiều Nạp Sâm đuổi tới, : “Huynhmuốn thế nào đây?”

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Quyển 4:
      Chương 9: thương hương tiếc ngọc chút nào?

      Editor: Nhóc Tinh Nghịch

      Rốt cuộc, Thích Ngạo Sương dừng lại, tức giậnmà nhìn Kiều Nạp Sâm đuổi tới, : “Huynhmuốn thế nào đây?”

      Kiều Nạp Sâm cười híp mắt, ba chân bốn cẳngchạy vội tới trước mặt Thích Ngạo Sương, cười hì hì: “ có gì. Để học trưởng dẫn học đệ tham quan học viện chút.”

      Thích Ngạo Sương nhìn Kiều Nạp Sâm cười híp mắt, hơi nổi giận. Da mặt người này phải dày bình thường. biết rốt cuộc nghĩ gì nữa!

      Kiều Nạp Sâm bắt đầu chỉ vào các kiến trúc xung quanh, giới thiệu cách rất tự nhiên.Trong lòng sớm nổi lên hứng thú vớithiếu niên tóc đỏ này. Từ vòng thi đầu có biểu tầm thường, vừa rồi lại cònđánh bay đệ tử sáu sao, khiến trong lòng KiềuNạp Sâm tò mò và nghi ngờ.

      ràng tu vi của thiếu niên tóc đỏ này sâu, vì sao lại có hành động kinh người như thế? Rốt cuộc có bí mật gì?

      Kiều Nạp Sâm cười híp mắt, : “Thích Ngạo Sương, bên kia là thư viện của học viện chúngta. Nó chia làm mười tầng, dĩ nhiên cũng phân theo thân phận và thực lực. Ta có thể vào tầngchín. Có ngày ta có thể lên đến tầng caonhất ~~~” Kiều Nạp Sâm gật gù đắc chí, sau đó quay sang nhìn Thích Ngạo Sương.

      Sau lưng còn bóng người, chỉ có gió thổi và lá rơi.

      Người đâu? Kiều Nạp Sâm hoảng hốt. Thiếu niên tóc đỏ đó lại cứ như vậy mà biến mấtkhông tiếng động ngay sau lưng mình sao? Mình lại hề phát !

      Lâu sau, Kiều Nạp Sâm mới chậm rãi rời , nhưng trong lòng vẫn bỏ xuống được.

      Bên hồ, gió nhàng phơ phất. Dưới ánh mặt trời, bóng cây rung rinh. Thích Ngạo Sương lẳnglặng ngồi ghế bên bờ hồ, nhắm mắt lại trau chuốt suy nghĩ. Chỉ còn vài tháng nữa là tới tu luyện tinh thần. Thực lực của mình bây giờ có thể tới được tầng thứ mấy?

      Phá Toái Hư

      Là như thế nào?

      Đến cùng là Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân ra sao rồi? Thích Ngạo Sương từ từ vươn tay, sờ hai cái bông tai tai phải của mình, tâm tình nặng nề.

      khi Thích Ngạo Sương suy nghĩ bị tiếng động cắt đứt. Nàng khẽ cau mày, bên này yên tĩnh như thế mà còn có người ở đây, hơn nữa hình như chỉ người.

      “Ngươi đồ đê tiện này, luôn dùng gương mặt để mê hoặc người ta. Hôm nay ta xé nát cái mặt ngươi ra!”

      là, còn giả vờ à? Tiểu tiện nhân ngươi, ngoài giả vờ vô tội ra còn làm được gì?”

      “Hôm nay để cho ngươi biết, giả bộ có kết quả thế nào….”

      ……………………..

      Thích Ngạo Sương liếc nhìn qua. Hình như là mấy nữ nhân vây nữ nhân nhắn ởgiữa. Mà nàng kia tiếng nào, chỉ chống nạnh đứng đó.

      Thích Ngạo Sương tuyệt muốn dính dáng vào chuyện rắc rối, càng muốn làm hùng cứu mỹ nhân. Tốt nhất là cứ phủi mông bỏchạy lấy người. Thích Ngạo Sương đứng lên, định rời nhưng chân lại dẫm vào cành khô, phát ra tiếng răng rắc.

      Người bên kia giật mình, quát lạnh: “Ai? Ai?”

      Thích Ngạo Sương trả lời, chỉ chừa chocác nàng bón lưng, định tiếp về phía trước.

      Thừa dịp này, nữ nhân bị vây chạy ra, trực tiếphướng về phía Thích Ngạo Sương.

      “Đứng lại!”

      “Tiểu tiện nhân! Đứng lại cho ta!”

      Thích Ngạo Sương xoay lại thấy đám nữ nhân vừa gầm lên vừa đuổi theo. Trước ngựcmấy nữ nhân này đeo huy hiệu có ba ngôi sao màu vàng.

      “Đại ca ca, cứu muội với.” Thiếu nữ vọt tớitrước mặt Thích Ngạo Sương xem ra chỉ khoảngmười bốn mười lăm tuổi, thân thể nhắn runlên, cũng có lồi có lõm. Lông mi dài, mắt to,khuôn mặt tròn trịa, môi nho , da thịt vô cùng mịn màng, là tiểu mỹ nhân đáng . Nhưng lúc này mặt nàng rất sợ hãi, vội vàng núpsau lưng Thích Ngạo Sương, vươn tay nắm lấy vạt áo nàng, chịu buông tay. Mà trướcngực nàng là huy hiệu có hai ngôi sao màu vàng.

      Hả? Thoạt nhìn như là vở kịch ỷ mạnh hiếp yếu vậy?

      Có điều, như thế sao?

      “Vị đồng học này, đừng bị vẻ ngoài của ả lừagạt. Ả luôn có bộ dạng điềm đạm đáng để lừa đảo!”

      “Tiểu tiện nhân, ngươi lại dùng chiêu này!”

      “Nơi này có chuyện của huynh, huynh cóthể . Để tiểu tiện nhân đó lại.”

      Mấy nữ nhân đuổi tới, có người dịu dàngkhuyên bảo, có người lời độc ác. Nhưng trong mắt các nàng đều là lửa giận, dường như chịu thiệt thòi từ thiếu nữ này.

      “Đừng, đại ca ca, ngàn vạn lần đừng giao muội cho các nàng ấy. Họ đều phải là người tốt.” Thân thể nữ đệ tử sau lưng Thích NgạoSương run rẩy vô cùng, giọng cầu xin. Đáymắt nàng lên tia mỉa mai, nhô đầu ra từ sau lưng Thích Ngạo Sương, nháy mắt với mấy người kia.

      “Tiện nhân!” nữ tử dẫn đầu đuổi tới, tức giậnđến nỗi toàn thân run lên. Mạt Lý Na khốn kiếp này giả bộ vô tội để lợi dụng lòng tốt của nam nhân. ràng họ mới là người bị hại nhưng những nam kia lại bảo vệ ả. Cũng bởi vì ả luôngiả bộ đáng , giả bộ đáng thương! Nam nhântrước của mình cũng vì tiểu tiện nhân này mà cãi nhau với mình, thiếu chút nữa là cãi đếnmức chia tay. Nhất định phải dạy dỗ ả!

      Trong mắt những nữ nhân khác cũng là phẫnhận, nhưng nhìn nam nhân tóc đỏ trước mặt, tạm thời ra tay. quần áo của đốiphương có bất kỳ huy hiệu gì, là đệ tử mới. Nhưng nếu chuyện truyền gây sóng to gió lớn.

      Thích Ngạo Sương im lặng.

      Nữ đệ tử sau lưng kéo vạt áo Thích Ngạo Sương, giọng run run: “Đại ca ca, cứu muội, đưa muội . Họ…Họ muốn xé nát mặt của muội.”

      Mạt Lý Na run run tới đây giọng điệu trở nên sợ hãi hơn, nhưng lại ở sau lưng Thích NgạoSương làm mặt quỷ với những nữ nhân kia như để tuyên bố thắng lợi lần nữa. Nam nhân mà, đều hèn hạ như nhau thôi. Thương hươngtiếc ngọc, ha ha, vậy hãy để bọn họ thương hương tiếc ngọc cho tốt vào.

      Ngay sau đó, Thích Ngạo Sương di chuyển.

      Nhóm nữ nhân đối diện Thích Ngạo Sương nhìnnàng đầy cảnh giác.

      Thích Ngạo Sương lại làm chuyện khiến tất cảmọi người kinh ngạc. Nàng lạnh lùng xoayngười, vươn tay, nắm lấy cổ áo của Mạt Lý Na, ném nàng ta ra ngoài chút khách khí, đẩy tới trước mặt nhóm nữ nhân kia.

      “Đại ca ca?!” nhất thời, trong mắt Mạt Lý Na tràn đầy nước mắt, nhìn Thích Ngạo Sương đầy thể tin. Ánh mắt Thích Ngạo Sương lộ ra cỗ mị hoặc khó mà diễn tả thành lời.

      Gương mặt Thích Ngạo Sương lạnh lùng, thèm liếc nhìn nàng ta lấy cái.

      “Ơ?” đám nữ nhân đuổi theo tới chết đứng tại chỗ. Lần đầu tiên, lần đầu tiên thấy Mạt Lý Na bị nam nhân vứt ra cách vô tình như thế. Những nam nhân kia nhìn khuôn mặt điềm đạmđáng của Mạt Lý Na, ai nguyện đứng sau bảo vệ cho ả? Thế nhưng thiếu niên tóc đỏ lại lạnh lùng như thế.

      Thích Ngạo Sương mặc kệ, im lặng, định rời .

      “Đại ca ca, huynh thể được. Huynh muốn để ý tới muội à? Cứu muội với,muội, muội rất sợ. Hu hu hu, muội sợ ~~ họ...họ muốn xé nát mặt muội.” Mạt Lý Na nhìn Thích Ngạo Sương đầy điềm đạm đáng , nước mắt óng ánh trong đôi mắt to, lông mi dài như cánh quạt run rẩy, sắc mặt tái nhợt như trởnên trong suốt. Mà thân thể nhắn của nàngta càng run hơn, thoạt nhìn khiến người tathương tiếc, khiến người ta đau lòng. Nàng ta bước lên hai bước, nắm chặt vạt áo củaThích Ngạo Sương.

      “Tiện nhân, còn....” nữ nhân đứng đầu định quát lạnh, chưa hết câu.

      Thích Ngạo Sương quay sang, vươn tay, đẩy bàntay bé của Mạt Lý Na ra lưu tìnhchút nào, : “Ghê tởm.” Trong giọng tràn đầy chán ghét, đáy mắt là khinh thườngnồng đậm.

      xong câu này, Thích Ngạo Sương quay lại nữa, bước nhanh về phía trước.

      Mạt Lý Na ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn bónglưng dứt khoát của Thích Ngạo Sương, tronglòng dậy sóng. Lời và ánh mắt trước khi của nàng khắc sâu trong lòng Mạt Lý Na. Lầnđầu tiên, lần đầu tiên có nam nhân dùng ánh mắt chán ghét và khinh thường nhìn mình. Lần đầutiên có nam nhân thương hương tiếc ngọc với mình. Hơn nữa còn là dưới tình trạng mình dùng ánh mắt mê hoặc!

      “Ha ha, tiểu tiện nhân, để xem hôm nay ngươilàm thế nào?”

      “Ha ha, đê tiện, ngờ ngươi cũng cóngày đáng ngac nhiên như hôm nay.”

      “Trong mắt người đó, ngươi chỉ là rác rưởi!”

      đám nữ nhân đứng sau lưng Mạt Lý Na cười nghiêng ngả, ngừng ra những lời ác độc nhục mạ Mạt Lý Na. Lần đầu tiên có nam nhân bị nàng ta hấp dẫn, sao bọn họkhông cao hứng cho được?

      “Hừ!” Mạt Lý Na xoay người, nhìn nhóm người cười nghiêng ngả, lạnh lùng hừ tiếng rồi im lặng nhìn mọi người.

      Đám nữ nhân ngây ngẩn. Bây giờ Mạt Lý Na còn dáng vẻ điềm đạm đáng như hoa lê trong mưa, càng còn sợ hãi như khi họvừa vây nàng ta. Giờ phút này mặt nàng ta lạnhlẽo, ánh mắt càng đáng sợ hơn. Chỉ bị nàng ta nhìn chằm chằm thôi mà thấy áp lực tảnổi.

      “Tiện...tiện nhân! Hôm nay chúng ta khiếnngươi phải trả giá lớn!” trong lòng nữ nhân dẫn đầu hơi hoảng hốt nhưng lập tức lắc đầu, đuổi cảm giác đáng ghét đó . Dù sao đối phương chỉ là đệ tử có thực lực hai sao mà thôi. Đám bọn mình đều có ba sao, sợ cái gì?!

      “Hừ! chơi với các ngươi nữa. Chán chết.” Mạt Lý Na lãnh , ngay sau đó,nàng ta di chuyển.

      Đám nữ nhân sửng sốt. Họ chỉ thấy được tàn ảnh của Mạt Lý Na. Bóng dáng nàng ta biếnmất tại chỗ.

      Phạch phạch phạch....

      Thích Ngạo Sương quay lại nhìn, bên hồ, trongrừng cây vừa nãy có đàn chim bị hoảngsợ, bay lên.

      Rốt cuộc thiếu nữ kia lộ ra bộ mặt rồià?

      Thực lực hai sao? Hừ. Thích Ngạo Sương nhànnhạt cười. giấu tu vi, còn có ánh mắt tràn đầy mị hoặc kia mà bị đám nữ nhân kia tổnthương được sao? Thiếu nữ kia tuy nhìn rất đáng , trong sáng và rất uất ức, nhưng tuyệt đối như bề ngoài. Sợ rằng thiếu nữ kia khôngđơn giản. Hơn nữa, thiếu nữ kia hẳn có thânphận là tộc.

      Học viện này đặc biệt.

      Thích Ngạo Sương lắc đầu, xoay người trởvề ký túc xá.

      Khi Thích Ngạo Sương vừa rời Mạt Lý Na liền ra, nhìn theo bóng lưng xa dần của nàng,nheo mắt lại.

      Người tóc đỏ này khá thú vị.

      Hừ, có điều, ta tin bắt được ngươi. Chờ đấy, nhất định ta khiến ngươi quỳ dưới váy ta, để ngươi thần hồn điên đảo!

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương thứ 10: Rất thuần khiết ngây thơ
      Lúc này Thích Ngạo Sương dĩ nhiên biếtlời thề của Mạt Lý Na, nàng từ từ dạobước trở về phòng ngủ.

      Trong phòng ngủ, này thiếu niên gầy yếu ——Vi Ân Tư vẫn chưa về. Thích Ngạo Sương ngửa mặt nằm ở giường, nhưng trong lòng có chút mệt mỏi. Suy nghĩ phiền loạn, nghĩ tới chútchuyện tình, cuối cùng ngủ say.

      Ban đêm, Thích Ngạo Sương bị hồi thanhâm rất đánh thức. Đứng dậy lại thấy Vi ÂnTư mặt mũi sưng húp ngồi ở trước bàn mình bôithuốc. Nhìn thấy Thích Ngạo Sương tỉnh lại, Vi Ân Tư hình như có chút ngượng ngùng. với Thích Ngạo Sương : "Ngượng ngùng, đánhthức ngươi. Ta rất cẩn thận rồi." trong thanhâm Vi Ân Tư là áy náy.

      "Ngươi là vì sao thành như vậy?" Thích NgạoSương thử dò xét hỏi câu. Dù sao bị đánh thành như vậy, cũng phải đơn giản. Nếunhư đối phương muốn , Thích NgạoSương cũng nữa hỏi tới.

      " có, có gì. Ngủ sớm chút ,ngày mai còn phải học." Quả nhiên, Vi Ân Tưchỉ là nở nụ cười, đại khái câu như vậy. là chuyện gì xảy ra.

      Thích Ngạo Sương thấy thế, cũng tiện hỏinhiều nữa. Nếu như Vi Ân Tư muốn nóirồi, tại thái độ này dĩ nhiên là muốn Thích Ngạo Sương biết. Thích Ngạo Sương khẽ gật đầu cái : "được, vậy ngươi cũng sớmnghỉ ngơi chút thôi."

      Vi Ân Tư gật đầu, tiếp tục bôi thuốc, tiếp đó chính là trầm mặc.

      Thích Ngạo Sương tiếp tục ngủ.

      Sáng sớm hôm sau, khi Thích Ngạo Sương tỉnh lại, Vi Ân Tư có ở đây. Thích NgạoSương nhìn chút phòng được dọn dẹp sạch , như có điều suy nghĩ.

      Tới phòng học Thích Ngạo Sương phát hiệnra học viên hệ phong cũng nhiều. Dù sao lần này học sinh mới cũng có mấy người. Vi Ân Tư ngồi ở trong ngõ ngách, có chút mất hồn, hình như suy nghĩ chuyện gì. Ngay cảThích Ngạo Sương ngồi ở bên cạnh hắncũng có phát giác.

      Chuông vào học vang lên, nhưng vẫn như cũ có Thầy giáo tới. Qua hơn 10' sau, rốt cuộc có bóng dáng xuất . lão đầu bộ cũng yên, cảm giác ba bước lùi bước. tới cửa cũng cực kỳ lâu. Tất cả mọi người lo lắng sau khắc có thể téngã đất hay .

      Rốt cuộc tới bục giảng, lão đầu đem sách đểxuống, hơi rung rung lật ra sách, bắt đầu giảng bài. đến kiến thức đều là chút cơ bảncũng có gì xuất sắc lắm.
      thanh giảng bài thấp, từ từ càng ngày càng , càng ngày càng , cuối cùng biếnthành tiếng ngáy o o.

      Mọi người 囧.

      Ông thầy này, cư nhiên ngủ thiếp .

      "Lão sư, Lão sư?" Học sinh ngồi trước mặt nhịn được kêu lên.

      Lão đầu kia bỗng nhiên tỉnh lại, lau nước miếng ở khóe miệng , nhìn trời chút, sau đó mờmịt trừng mắt nhìn, ra câu: "A~, tan lớp." xong, đợi bọn học sinh có bấtkỳ phản ứng, trực tiếp cầm quyển sách ra khỏi phòng học. Lưu lại bầy học sinh hai mặt nhìn nhau .

      Lớp học cứ như vậy mà kết thúc.

      Trong phòng học học sinh kẻ khinh thường,kẻ có suy nghĩ sâu xa. Thầy giáo của Học viện Ngôi Sao chẳng lẽ lại như thế sao?

      Nhưng là rốt cuộc như thế nào, tại thể nào biết được. tại ai phải làm gì làm cái đó.

      Vi Ân Tư ngồi ở bên cạnh Thích Ngạo Sương yên lặng đứng dậy, theo mọi người ra ngoài.Bây giờ mặt có chút sưng, nhưnglà còn nghiêm trọng như hôm qua nữa.

      Thích Ngạo Sương suy nghĩ chút, quyết định thư viện xem chút, muốn biết mộtchút về cái thế giới này, chắc hẳn thư viện phảicó cái gì đó.

      Thích Ngạo Sương mới vừa ra phòng học, liềnthấy xa xa thấy có bóng dáng hơi quenthuộc ở đó. Nhìn kỹ lại, chính là thiếu nữ hồ tộchôm qua nàng gặp ở bên hồ. Nàng ta giờ phút này người hoàn hảo tổn hao gì, cườilộ lúm đồng tiền như hoa. Còn đâu bộ dáng đáng thương hề hề. Chắc hẳn kết quả đúng như Thích Ngạo Sương đoán, những học sinh ba sao kia căn bản cũng phải là đối thủ của nàng ta.

      Nhìn bộ dạng của kia, hình như tìmngười. Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, trực giác tự với mình người thiếu nữ này là mộtphiền toái. Cũng có suy tính lâu, ThíchNgạo Sương xoay người rời theo hướng khác.

      Quẹo cái, vòng qua khu vực vắng vẻ này là được. Thích Ngạo Sương vừa mới chuẩn bị quẹolại nghe được thanhg tức giận mắng, tiếp đó hình như còn có thanh động thủ.

      "Ngươi đúng là ngu xuẩn, để cho ngươi đưa cái đồ này vào trong ngăn kéo của thiếu niên tóc đỏkia cũng làm được à?" Trong thanh tràn đầy tức giận, nhưng thanh này có chútkỳ quái. Hình như, có chút quen. Cái thanh âmnày, Thích Ngạo Sương nghe qua, là kẻ chung với Lợi Tư, cũng là kẻ bị chính mìnhđánh bay. Hừ! Thích Ngạo Sương trong lòng hừ lạnh tiếng, người này chuyện như vậy dĩ nhiên là vì hôm đó mình rat ay rất nặng. đoánchừng đánh rớt hàm răng của . Rất rõràng, tóc đỏ tiểu tử trong miệng là mình chứ ai.

      " biết điều, ngày hôm qua còn chưa dạy dỗ ngươi đủ hay sao? Có tin hay hôm nay ta để cho ngươi lại thương tích đầy mình nữa ?"Thanh tức giận mắng.
      Ngày hôm qua dạy dỗ? Tóc đỏ tiểu tử? Bỏ thứ kia vào ngăn kéo của mình?

      Thích Ngạo Sương cau mày, đem đây tất cả liên hệ lại với nhau, trong đầu liền sáng tỏ.

      Chẳng lẽ, người nọ bị uy hiếp, chính là Vi Ân Tư, bạn cũng phòng của mình?
      Thích Ngạo Sương khẽ hí mắt, nặc hơi thở của mình, chậm rãi di động thân thể, nhìn quabên kia. Lúc này nàng mình trong khí,người khác hoàn toàn cảm thấy diện của nàng.

      Phía trước mấy thiếu niên vây quanh Vi Ân Tư , khí thế hung hăng, kẻ cầm đầu có khuôn mặt độc. Vi Ân Tư mực lắc đầu, sau đó khôngnói tiếng nào. Kỳ quái là Lợi Tư cũng cóở đây.

      " biết điều! Đánh cho ta!" kẻ cầm đầu ánh mắt lộ ra vẻ hung ác, hung hăng cước đá Vi Ân Tư , trong miệng tức giận mắng, "Ngươi đúng là ngu xuẩn, chỉ là bắt ngươi đem đồ vật để trong ngăn kéo, cũng làm được,ngươi chết ! Con bà nó, kẻ biết điều!"

      Vi Ân Tư bị cước đá ngã lăn mặt đất,rên lên tiếng, khóe miệng tràn ra máu tươi, vẫn như cũ quật cường lắc đầu, tiếng cũngkhông thừa nhận mặc cho mọi người đấm đá.

      Ánh mắt Thích Ngạo Sương càng thêm thâm trầm. ra là, vết thương người Vi Ân Tưlà như vậy mà có! Những người này uy hiếp hãm hại mình, nhưng lại cự tuyệt, cho nên bị họ khi dễ. Thực lực của Vi Ân Tư, ThíchNgạo Sương nhìn thấy ngay từ lần đầu tiên. bây giờ tuyệt đối phải là đối thủ của những người này.

      "Cái kẻ ngu ngốc này, ngươi có biết ta là aikhông? Tỷ tỷ ta là thành chủ phu nhân của CụPhong Thành! Ngươi lại dám cãi mệnh lệnh của ta!" ke kia mặt dữ tợn, hung hăng nhấc chân,tính cước đạp vào mặt của Vi Ân Tư.

      "Đúng là, tiểu tử thối biết điều, A Thập Tâm bảo ngươi làm chuyện này là coi trọngngươi, ngươi lại dám cự tuyệt!" Bên cạnh mấy thiếu niên khác vẻ mặt cũng cực kỳ độc .

      Lúc mà chân của A Thập Tâm sắp dẫm lên mặt của Vi Ân Tư động tác của bỗng nhiên dừng lại. Cứ như vậy bất động ở giữa trung, mặt là mảnh kinh hãi. Bởi vì, phát , thân thể của mình cáchnào nhúc nhích! Điều này cái gì? Có người thực lực cao hơn rất nhiều ởquanh đây, thầm rat ay với !

      Sau khắc, cơn gió nhàng mà lạnh lẽo thổi qua.
      A Thập Tâm và mấy kẻ xung quanh quay người,nhìn về phía trận gió quỷ dị này. Rất nhanh, sắc mặt của mọi người nháy mắt thay đổi rất khó coi. Ở nơi nào đó, thiếu niên tóc đỏ khuôn mặt lạnh lẽo, cả người tản ra cỗ hơi thở sát phạt,chậm rãi, từng bước từng bước về phía bọn họ. Cảm giác áp bức rất đáng sợ. Giống như bịTử Thần nhìn chăm chú vào, cảm giác của bọnhọ lúc này là hít thở thông. Mọi người thấy con ngươi đen nhánh của Thích Ngạo Sương tản ra sát khí, đáy lòng cũng sinh ra khiếpsợ. Nghĩ xoay người né tránh, chân nhưng mà lạinhư mọc rể chỗ, thế nào cũng cócách nào di động. Thân thể A Thập Tâm khôngcách nào nhúc nhích, lại nỗ lực dùng khóe mắtnghiêng mắt nhìn bên kia. Nhìn đến mái tóc màuđỏ.

      Trong tim của chợt run lên. Là người ấy!

      Ấy là thiếu niên tóc đỏ, giống như tử thần.

      Chẳng lẽ, mới vừa rồi lời của bọn họ đềunghe được? nghe được tất cả?

      A Thập Tâm nghĩ tới đây, hàm răng càng thêmđau nhức, trong lòng cũng khỏi phát run .

      Vi Ân Tư ngơ ngẩn, ngẩng đầu sững sờ nhìnThích Ngạo Sương, câu cũng khôngnên lời.

      "Cút!" Thích Ngạo Sương chậm rãi tiến tới gần,lạnh lùng phun ra chữ .

      Mọi người nhìn A Thập Tâm nhúc nhích được, trong mắt lóe lên do dự cùng sợ hãi. Sau khắc, cỗ Phong Nhận cuồng loạn đánhtới, mà ngọn gió kia hiển nhiên cùng ngọn gióbình thường mà bọn họ thấy giống nhau, mơ hồ mang theo màu đen, hình như lại lộ ra tia màu đỏ. Quỷ dị, rất quỷ dị làm cho lòngngười kinh thôi.

      "Các ngươi sợ cái gì? Đối phương chỉ là học viên mới thôi!" A Thập Tâm lúc này duy trìcái tư thế quái dị kia quát chói tai "Mà các ngươi lại là thực lực sáu sao! Nếu như các ngươihôm nay dám can đảm bỏ lại mình ta chạy trốn, ta Thành Chủ Đại Nhân nghiêm trị các ngươi!"

      Lời cuối cùng của A Thập Tâm có tácdụng. Những thiếu niên này đều phụ thuộc vào Lợi Tư cùng A Thập Tâm, địa vị bằngbọn họ. Giờ phút này nghe uy hiếp như vậy,trong lòng có tia sợ hãi.

      Vốn là tính thối lui lúc này lại nhắm mắt tiến lên. Xuất kết giới ngăn cản Phong Nhận củaThích Ngạo Sương, còn chuẩn bị thi triển ma pháp phản kích.

      Phốc phốc phốc thanh vang lên, Phong Nhận của Thích Ngạo Sương cắt vỡ toàn bộ kết giới của bọn họ. Mọi người đều kêu lên sợ hãitránh né, nhưng thủy chung né tránh kịp, bị Phong Nhận quỷ dị này cắt vào thân thể bịthương. Thương thế cũng phải rất nghiêm trọng, là Thích Ngạo Sương có sát tâm, hai là Phong Nhận trải qua kết giới ngăntrở, lực lượng yếu bớt .

      "Ngu xuẩn! Mau xông lên!" A Thập Tâm nhìnthấy loại tình trạng này trong lòng càng thêm sốtruột. Thân thể của lúc này vẫn là thể động. Trong lòng thầm mắng, tiểu tử tóc đỏ biết thi triển cái ma pháp ác độc gì lên , mà làm cho nhúc nhích được.Chờ có thể động đậy, nhất định phải rửasạch nỗi nhục này, băm vằm nhóc con này ra thành trăm mảnh!

      Mọi người triệt tiêu được ma pháp của Thích Ngạo Sương, chuẩn bị ra tay phản kích.

      Trong khí lại đột nhiên truyền tới thanh tự nhiên, thanh dễ nghe làm cho ngườita tinh thần chấn động.

      "Ah, các ngươi làm gì đấy? Các vị học trưởng trốn ở chỗ này làm cái gì vậy?" cáiđầu nho từ sau tường chui ra, gương mặt xinh đẹp thuần khiết , nụ cười đáng vô hại.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Qyuển 4: Chương thứ 11 : sắc lang !

      "Ah, các ngươi làm gì đấy? Các vị họctrưởng trốn ở chỗ này làm cái gì vậy?" cáiđầu nho từ sau tường chui ra, gương mặt xinh đẹp thuần khiết , nụ cười đáng vô hại.

      Nụ cười rất thuần khiết rất ngây thơ, làm cho lòng người rung động, càng làm cho người ta trong nháy mắt liền quên mất ý muốn ban đầucủa bản thân. Đoàn người cũng sửng sốt nhìn nhau chút.

      Thích Ngạo Sương nghe thấy cái thanh này,trong lòng cảm thấy căng thẳng. Chủ nhân cái thanh này, nàng dĩ nhiên biết là ai. Ấy là thiếu nữ Tộc ngày đó ở bên hồ giả bộ vô tội. Vào lúc này chạy tới đây, Thích Ngạo Sương cũng cảm thấy tình cờ. Chẳng lẽ,mới vừa rồi nàng ta là tìm mình?

      "Khụ khụ. . . . . . Mạt Lý Na, làm sao muội lại ởchỗ này?”. Những kẻ kia vốn muốn động thủ, thấy kia xuất , cư nhiên ngừng lại, mà có chút chần chờ hỏi ra câu như vậy.Trong giọng càng thêm phần phức tạp, có do dự, có thương tiếc, còn có đành lòngcùng chút lấy lòng.

      "Học trưởng, các ngươi ở chỗ này làm cái gì đấy? chơi đùa sao?" Mạt Lý Na trợn to con ngươi nhìn có vẻ rất tò mò, muốn tới nhìn xem đến cùng là xảy ra chuyện gì. Khuôn mặt bé xinh đẹp có từng tia màu phấn hồng, càng nhìn càng thêm cực kỳ mê người. Lông mi dài nháy cái, đôi môi khẽ mânmê, thoạt nhìn là ngay lập tức làm cho ngườithích.

      "A, có chơi cái gì hết. Mạt Lý Na, muộikhông nên tới đây." Mặt cực kỳ khó coi, A ThậpTâm có chút khẩn trương, sau đó quay đầu đốivới những người kia quát lên, ", còn khôngmau đưa ta ."

      Thích Ngạo Sương khẽ nhíu mày, liền nhìn đếnmọi người mang A Thập Tâm hoảng hốt chạybừa ra chỗ khác. Thích Ngạo Sương cũngkhông có ngăn trở, ở trong học viện mà làm lớnchuyện, đối với nàng có lợi, đối với Vi Ân Tư cũng có lợi gì. Vi Ân Tư bị hiếpbách nhưng vẫn im hơi lặng tiếng, tất nhiên có nguyên nhân của . Nhưng nếu Thích Ngạo Sương tùy tiện hành động, có lẽ còn có thểkhiến Vi Ân Tư khó xử hơn. Sau này chứngminh Thích Ngạo Sương đoán quả nhiên khôngsai. Vi Ân Tư xác thực có điều khó xử của mình.

      "Ah, bọn họ rồi nha. Hai ngươi là học viên mới chứ? Ở chỗ này làm cái gì?" Mạt Lý Na nhàng lên, nghiêng đầu nhìn Thích Ngạo Sương cùng Vi Ân Tư , mở to hai mắt hỏi, thanhâm ngọt ngào có cỗ mị hoặc ra được.

      Thích Ngạo Sương hừ lạnh tiếng, đểý đến Mạt Lý Na, mà lên phía trước đỡ Vi Ân Tư .

      "Tiểu học đệ, làm sao ngươi lại bị thương, có sao chứ?" Mạt Lý Na thấy Thích NgạoSương để ý tới nàng, khó chịu thầm cắn cắn môi, ngay sau đó sắc mặt lại khôi phục thành dáng vẻ ngây thơ thuần khiết, tiến lên hỏi Vi Ân Tư .

      " có, có việc gì. Cám ơn học tỷ quan tâm." Vi Ân Tư đau đến chảy nước mắt, nhưng vẫn là lễ phép gật đầu đáp trả.

      "A, ngươi tên là gì? Vị thiếu niên tóc đỏ này chính là bằng hữu ngươi sao? Tên là gì?" Mạt LýNa cùng Vi Ân Tư nhìn nhau, ánh mắt chợt thay đổi dịu dàng đến khác thường, hơn nữa hình nhưcó cổ lực hấp dẫn khó tả. Cứ như vậy nhìnthẳng vào Vi Ân Tư , giọng cũng trở nên vô cùng dịu dàng, "Ta tên là Mạt Lý Na nha. Các ngươi sao?"

      "Ta tên Vi Ân Tư, vị này là bạn cùng phòng của ta tên Thích Ngạo Sương. . . . . ." Vi Ân Tư nhìn si ngốc vào ánh mắt của Mạt Lý Na, lẩm bẩm .

      Thích Ngạo Sương cau mày, quay đầu nhìn MạtLý Na, chợt hừ lạnh tiếng.

      Mạt Lý Na lập tức cảm thấy cỗ vô hình khítức bén nhọn đánh về phía nàng, thẳng đến khichấn động làm cho tâm thần nàng rất mệt mỏi, lui về sau bước. Mà ngực hồi bực bội, suýt nữa thở nổi. Trong mắt Mạt Lý Na còn vẻ mị hoặc, thay thế vào đó là kinh ngạc, nhưng lại có sợ hãi.

      Thích Ngạo Sương có nhìn Mạt Lý Na, mà là đỡ Vi Ân Tư dậy từ từ về.

      Mạt Lý Na có lên tiếng ngăn trở, mà là đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Thích Ngạo Sương, mặt lộ ra nụ cười giảo hoạt. Đợi bóng lưngcủa Thích Ngạo Sương cùng Vi Ân Tư biến mất thấy gì nữa, Mạt Lý Na mới thấp tựnhủ: "Thích Ngạo Sương sao? Hắc hắc, cuốicùng biết tên của ngươi rồi. Tiểu tử chết toi, chờ làm tù binh của ta thôi." Mạt Lý Na sửa lạimột chút tóc bên tai, ánh mắt lại trầm xuống.Mới vừa rồi, lại có thể cắt đứt Mị Thuật củamình, thiếu chút nữa làm cho mình bị thương.Hừ hừ, có ý tứ.

      Thích Ngạo Sương đỡ Vi Ân Tư hướng đếnký túc xá, dọc theo đường , Thích Ngạo Sươngcũng lời. Ngược lại là Vi Ân Tưtrong lòng có chút bắt đầu thấp thỏm yên.

      Trở lại túc xá, Thích Ngạo Sương nấu nướcnóng, đặt ở bàn. Tiếp ngồi đó ở vừa chỗ gì thêm, chỉ là trầm mặc nhìn Vi Ân Tư .

      Vi Ân Tư yên lặng cầm lấy khăn lông của mình rửa sạch vết thương, bôi thuốc. Làm xong đây tất cả mới giọng : " xin lỗi, ta khôngbiết làm sao mà mới vừa rồi liền cho ngườikia biết tên của ngươi."

      Thích Ngạo Sương ngẩn ra, ngay sau đó trong lòng cười khổ than thở. Cái tên Vi Ân Tư , người tốt!

      "Ngươi phải để ý chuyện đó, mới vừa rồinữ nhân kia dùng Mị Thuật, cho nên ngươi mới luống cuống." Thích Ngạo Sương trầm giọng , "Ta muốn hỏi chính là, ngươi tại sao làm như vậy?" Thích Ngạo Sương xong, nhìn vết thương người Vi Ân Tư trầm mặc. Mới vừarồi Thích Ngạo Sương biết được chân tướng của chuyện này, cũng có hảo cảm với thiếu niêntrước mặt. Mặc dù có chút cổ hủ, nhưngcũng có nguyên tắc của bản thân . Tình nguyện bị đả thương bị nhục nhã cũng khôngchịu hãm hại người khác. chỉ là họcsinh mới, đối mặt với những học sinh có thựclực sáu sao kia mà vẫn khuất phục.

      Vi Ân Tư nghe được Thích Ngạo Sương giải thích, mặt thoáng qua kinh ngạc, tiếp khẽsuy tư, hình như hồi tưởng lúc Mạt Lý Na sử dụng Mị Thuật với
      Thích Ngạo Sương dám mở miệng, chỉ làyên lặng chờ đợi câu kế tiếp của Vi Ân Tư.

      "Ta làm làm trái với nguyên tắc của ta." Vi Ân Tư chợt chậm rãi trầm thấp , dĩ nhiên là tới việc những kẻ kia bắt hãm hại Thích Ngạo Sương. Dừng chút Vi Ân Tư bổ sung, "Tuyệt đối , cho dù mấtđi tính mạng của ta."

      Thích Ngạo Sương nhìn Vi Ân Tư nghiêm túc khác thường , nhìn thân thể gầy yếu của , nhìn lại cương quyết trong mắt của . Chợt,Thích Ngạo Sương cười, đứng dậy tới trước mặt của Vi Ân Tư, vỗ mạnh cái bờ vai củahắn : "Mỗi người đều có nguyên tắc củamình. Ta muốn ngươi là bằng hữu của ta. Mộtlời định."

      Vi Ân Tư sửng sốt, chợt ánh mắt lại có chút sáng lên. Lần đầu tiên, lần đầu tiên có người nóinguyện ý cùng làm bằng hữu! Cho tới bâygiờ, những người đó đối với mình chỉ có phỉnhổ, xem thường, khi dễ, lời ác độc châm chọc. Còn lần này thiếu niên liều lĩnh tóc đỏ này, lại còn muốn cùng mình kết giao bằng hữu.

      "Thế nào? Bị đánh có đau ?" Thích NgạoSương lúc này mới nhớ tới, mình vừa chụp lênbả vai của người bị thương.

      ", . có." Vi Ân Tư vội vànglắc đầu, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Thích Ngạo Sương , "Ngươi, ngươi nguyện ý làm bằng hữu với ta?"

      "Đúng vậy nha." Thích Ngạo Sương trả lời nhưđó là chuyện đương nhiên.

      "Cho dù, cho dù biết thân thế của ta, ngươi cũng đổi ý sao?" Vi Ân Tư chợt có chút khẩn trương.

      "Thân thế? Ta cũng phải là muốn kếtbàng hữu với thân thế của ngươi, mà là cùng cái thân thể này của ngươi." Thích Ngạo Sương nhìn Vi Ân Tư bộ dáng khẩn trương, trong lòngcó chút nghi ngờ, cũng thầm suy đoán. Thânthế của Vi Ân Tư là số, hình như là tronglòng còn có cái gai nhọn.

      "Cho dù, cho dù, ta, ta, ta là con riêng. . . . . ."Vi Ân Tư nhìn thiếu niên trước mắt, trong lòng buồn bã, đem chuyện thân thế của chính mìnhnói ra. Đau dài bằng đau ngắn. Nhưngnếu thiếu niên ở trước mắt cùng mình thành bằng hữu, cuối cùng biết được thân thế củamình phỉ nhổ mình và phản bội mình, khôngbằng tại liền .
      Vi Ân Tư vừa xong lời này, liền khẩn trương nhìn Thích Ngạo Sương, trong lòng càng thấp thỏm thôi.

      "Ha ha, con riêng như thế nào? Suy nghĩ của ngươi là kỳ quái. Con riêng thể kết giao bằng hữu sao?" Thích Ngạo Sương caumày rất kinh ngạc hỏi.

      Vi Ân Tư gắt gao nhìn ánh mắt của Thích Ngạo Sương, lại chỉ thấy trong con ngươi củaThíchNgạo Sương mảnh trong suốt, chỉ có chân thành, tia giả dối.

      "Tạ…. cám ơn ngươi”. Vi Ân Tư đôi môi khẽrun, có chút kích động .

      "Ha ha, được rồi." Thích Ngạo Sương cười lên, "Phải là ta cảm tạ ngươi. Ngươi tình nguyện bịđánh thành đầu heo cũng muốn hãm hại ta. Lại những người đó bảo ngươi giấu cái gì ở trong ngăn tủ của ta?" Vi Ân Tư tình nguyệnbị đánh thành đầu heo cũng nguyện ý hãm hại Thích Ngạo Sương. Giờ cũng có được bằng hữu đầu tiên là Thích Ngạo Sương.

      Thích Ngạo Sương hỏi ra lời này, sắc mặt của Vi Ân Tư lại thay đổi rất kỳ quái. Nháy mắt, muốn lại thôi.

      "Là cái gì?" Thích Ngạo Sương nhìn thái độ của Vi Ân Tư, càng thêm nghi ngờ.

      "Cái đó, cái đó. . . . . ." Vi Ân Tư chần chừ hồi lâu mới đỏ mặt khạc ra mấy chữ, "Là áo lót nữ nhi."

      Ùng ùng ——! ! !

      Thích Ngạo Sương bị sét đánh.

      Áo lót của nữ nhân, giấu đến từ mấy trong ngăn kéo, vu hãm mình là sắc lang sao?

      Cái này, cái này. . . . . .

      Có phải quá 囧 hay ?

      "Còn là áo lót của hoa khôi của trường Bối SắtPhân Ni."
      ( ôi cái tên ~)
      Khuôn mặt của Vi Ân Tư chợt đỏ bừng, nhỏgiọng , "Ấy là những người này trộm được.Muốn hãm hại cho ngươi. Để cho ngươi biến thành kẻ địch của tất cả mọi ngừoi."

      Thích Ngạo Sương kẽ co quắp khóe miệng. Giờ phút này trong lòng cảm kích Vi Ân Tư hơn.Đùa gì thế? ! Trộm áo lót của nữ nhân, còn là giáo hoa hậu của trường! Đây nhất định làm mình trở thành mục tiêu công kích củ toàn bộ đám con trai trong trường! Cực kỳ độc ác,chuyện này xảy ra ở người mình, này hoàn toàn là tháng sáu có tuyết—— oan a! Oankhông thể oan hơn được nữa!

      Cũng may, hoàn hảo. Trán Thích Ngạo Sương toát ra giọt mồ hôi lạnh. Bây giờ nhìn tiểu tử Vi Ân Tư cái này gầy yếu này là càng nhìn càng thuận mắt. May nhờ phúc của , mìnhkhông biến thành Đậu Nga thứ hai.
      ( Có tích “ Nỗi oan của Đậu Nga)
      Suy nghĩ chút nếu như những thiếu nữ kia chỉ vào chop mũi mình kêu: sắc lang a ——

      Thích Ngạo Sương suy nghĩ chút tự dưngthấy rét mà run.
      "Tiểu tử, ngươi làm quá tốt. Tốt vô cùng." Thích Ngạo Sương dưới kích động lại vỗ vỗ bả vai bị thương của Vi Ân Tư, làm đau nhe răngtrợn mắt
      Vi Ân Tư nhe răng, đau đến mức cái gì đềunói ra được.

      "Đúng rồi, Vi Ân Tư, hôm nay về Mạt Lý Na đó, về sau nguwoi ít cùng nàng ta tiếp xúc . Nàng là Tộc, rất am hiểu Thuật mị hoặc." Thích Ngạo Sương chợt nhớ tới cái kẻ có bề ngoàingây thơ thuần khiết đó, kì thực là thiếu nữ đơn giản. Từ thái độ của đám người A Thập Tâm kia đối với nàng ta, người thiếu nữnày ở nơi học viện này tuyệt đối đơn giản.

      "Được. Về sau ta thấy nàng ta liền quay đầu ."Vi Ân Tư nghiêm túc gật đầu mà đồng ý xuống.

      "Nhìn ngươi bị thương nhiều vậy, lại chảy máunhiều như vậy. Ta mời ngươi ăn bữa lớn." Thích Ngạo Sương cười đối với Vi Ân Tưnói.

      " bữa lớn?" Vi Ân Tư nghi ngờ.

      "Bên kia học viện phải có con phố sao, có quán rượu ngon nhất ở đó?" Thích NgạoSương .

      "Nhưng là, nhưng nơi đó rất đắt!" Vi Ân Tư lập tức mang dáng vẻ kinh hoảng.

      "Tiền ta còn nhiều mà." Thích Ngạo Sương chợtgiống như là nhà giàu mới nổi, rút ra mấy tờ tiềnlắc lắc rồi cười lớn, bộ dáng kia muốn bao nhiêu tục, có bấy nhiêu.
      Vi Ân Tư rơi mồ hôi lạnh.

      Buổi tối, hai người ăn uống no nê, lại nghĩ rằng ở nơi nào đó đụng phải người suýt nữaở trong cuộc, hoa khôi của trường —— Bối Sắt Phân Ni .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :