1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tài Năng Tuyệt Sắc - Vô Tình Bảo Bảo (Full +eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 2: Kết quả thể tưởng tượng được

      Thích Ngạo Sương từ từ đứng dậy, toàn thânđau đớn. Miễn cưỡng đứng lên, chân trần xuống giường phát có cái gì đó bìnhthường.

      Cảm thấy thân thể dường như bất thường…

      Thích Ngạo Sươn vươn tay, cúi đầu nhìn tay chút, hình như lớn hơn. Cúi đầu ngay lập tức, mái tóc dài màu đỏ nhàng rũ xuống.Tay Thích Ngạo Sương chậm rãi cầm lọn tóc lên, cả kinh trong lòng.

      Màu này phải là màu đen mà mình quenthuộc!

      Thích Ngạo Sương chậm rãi chạy tới cái gươngduy nhất trong phòng.

      Khi Thích Ngạo Sương nhìn thấy người trong gương kinh hãi trong lòng, bước nhanh tới,đưa tay ra. Mà người trong gương cũng đưa tay ra.

      Thích Ngạo Sương hoàn toàn cứng đờ, từ từ, từ từ thu tay lại. Người trong gương cũng có khuônmặt kinh ngạc, thu tay lại.

      Người trong gương có mái tóc màu đỏ rực, mềmmại, buông tới gót chân, xõa mặt đất, cựckỳ duy mĩ. tai phải lại có hai cái bông taithủy tinh màu tím! Dung mạo độc nhất vô nhịtrong gương, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đen nhánh như màn đêm, rất quen thuộc với ThíchNgạo Sương, khiến nàng đau lòng.

      Phong Dật Hiên…

      Tại sao người trong gương lại là Phong DậtHiên?!!

      Thích Ngạo Sương từ từ cúi đầu, vươn tay, nhìn tay của mình rồi từ từ nhìn tiếp xuống.

      Rốt cuộc, mặt Thích Ngạo Sương ngơ ngác, xácđịnh chính là thân thể của chàng, là dáng vẻ của Phong Dật Hiên!

      Sao thân thể của mình lại là Phong Dật Hiên???

      Sao lại như vậy? Trong đầu Thích Ngạo Sươngrất lộn xộn.

      Thích Ngạo Sương cứng đờ, cứ như vậy màsững sờ đứng trước gương, nhìn gương mặt quen thuộc nhưng thuộc về mình trong đó. Trong lòng suy nghĩ rất nhiều, càng thêm nghingờ khó hiểu. Đây rốt cuộc là có chuyện gì?

      Lúc này, tiếng động vang lên ở cửa,cửa bị nhàng đẩy ra, lộ ra gương mặt màThích Ngạo Sương từng thấy.

      Phá Thiên! Là người bí mà bọn họ gặp lần đầu tại thế giới Hỗn Độn, cũng là chủ nhân củaA Bảo.

      “Meo meo!” quả cầu lông ló ra từ đầu Phá Thiên, quơ móng vuốt với Thích Ngạo Sương, dường như chào hỏi.

      “A Bảo…Phá Thiên…” Thích Ngạo Sương vừamở miệng sửng sốt. Giọng này là củaPhong Dật Hiên. Thích Ngạo Sương vươn tay, nhàng vuốt cổ họng của mình, sắc mặt kỳlạ. thay đổi này dù là ai cũng thể tiếpnhận và thích ứng ngay được.

      “Ngươi tỉnh.” Phá Thiên mỉm cười, tới,“Cảm giác thế nào?”

      “Meo meo!” mèo Tầm Bảo kêu lên, đạp lên đầu Phá Thiên, mượn lực nhảy lên ngồi vai của Thích Ngạo Sương, sau đó cọ cọ vào mặt nàng.

      “Cũng tốt. Nhưng…” Thích Ngạo Sương caumày, vẫn quen, “Chuyện gì xảy ra? Sao ta lại ở đây? Dật Hiên và Lăng Vân đâu? Tạp Mễ Nhĩ đâu? Bọn họ sao rồi?

      “Ha ha, sao ngươi lo cho mình?” Phá Thiên mỉm cười, ngồi ghế sô pha, nhàn nhạt . đương nhiên biết Thích Ngạo Sương hỏi gì. Nhưng trả lời ngay mà là cười nhạt, hỏi lại.

      “Ta?” Thích Ngạo Sương hơi sửng sốt, nhìn máitóc màu đỏ vai, nhíu mày.

      tại bọn họ đều tốt. Tính mạng có gì đáng lo, điều này ngươi có thể yên tâm.” Phá Thiên muốn vòng vo nữa, bởi vì mèo Tầm Bảo vai Thích Ngạo Sương giơmóng vuốt với , rất có ý uy hiếp nếu khônggiải thích ngay cho Thích Ngạo Sương sẽdùng vuốt mèo phục vụ.

      đợi Thích Ngạo Sương với khuôn mặt kinh ngạc mở miệng, Phá Thiên thậtnhanh điểm quan trọng nhất: “Lúc đó, vốn là chủ nhân thân thể này chết. A Bảo dùng bí pháp trong người nàng để liên lạc với ta để ta giúp ngươi. Nhưng cho dù là ta cũng có năng lực làm cho người nhiều lần sắp chết sống lại. Nam nhân áo trắng đó có thể cứu hắnnhưng lại chỉ muốn cứu ngươi. Cho nên lúc đó ta đạt được nhận thức chung với nam tử tóc bạch kim. tình nguyện làm cầu nối để hai người các ngươi trao đổi linh hồn, ép nam tử bạch y kia ra tay. phải cách hay nhưng xem ra rất có ích.”

      Phá Thiên nhanh chóng xong, sắc mặt ThíchNgạo Sương vô cùng tái.

      “Vậy Lăng Vân đâu? Lăng Vân đâu? Chẳnglẽ huynh ấy…” trong lòng Thích Ngạo Sương vôcùng kinh hãi, càng thêm hoảng hốt, tâm loạn. Nếu theo lời Phá Thiên đoán, Tạp Mễ Nhĩ nhất định cứu mình nhưng Lãnh Lăng Vân tìnhnguyện trở thành cầu nối đâu?!!

      “Đừng căng thẳng. Ta bọn họ đều khôngsao, đương nhiên bao gồm cả Lăng Vân theo lờingươi nữa.” Phá Thiên mỉm cười, an ủi.

      sao?” sắc mặt Thích Ngạo Sương hơi hòa hoãn, “Vậy bọn họ ở đâu…”

      “Vấn đề bây giờ ngươi phải đối mặt chính là đây.” Phá Thiên nhàng thở dài, “Nếu ngươimuốn tìm bọn họ vè sợ rằng ngươi phải bỏ ra cố gắng mà người thường thể tưởng tượng nổi. Thân thể bây giờ của ngươi khôngthể sử dụng ma pháp mà ngươi quen thuộc nhất.Thậm chí đấu khí cũng có.” Trong mắt Phá Thiên lộ ra thần thái kỳ lạ. Quan trọng nhấtlà thân thể này là nam nhân. Thích Ngạo Sương là nữ nhân. Tình huống bây giờ kỳ lạ, linh hồn nữ nhân trong thân thể nam nhân.

      Thích Ngạo Sương giật mình, nhàng động, ngón giữa lại tỏa ra quả cầu lửa như trước. Trong thân thể càng cảm nhận được gì, hoàn toàn cảm nhận được tồn tại của nguyên tố Hỏa. Đấu khí cũng còn sót lại chút nào!

      Sắc mặt Thích Ngạo Sương hơi thay đổi, trầmxuống.

      “Đầu tiên ngươi phải quen với thân thể này, sau đó quen với thuộc tính của nó. Trong thân thểcủa ngươi là linh hồn của người kia, bị nam tử áo trắng đó đưa . Mà nam nhân tóc bạch kim, bởi vì trở thành cầu nối cho các ngươi trao đổi linh hồn nên nằm ở kẽ hở gian.Khi ngươi tìm tới thân thể của ngươi, cầuđổi lại nam tử tóc bạch kim mới có thể thức tỉnh mà ra khỏi đó.” Mặt Phá Thiên nặng nề,giải thích.

      Thích Ngạo Sương im lặng, sắc mặt bình tĩnhkhiến người ta rốt cuộc nàng nghĩgì.

      “Thân thể của ta bị đưa đâu rồi?” lâu sau,Thích Ngạo Sương chậm rãi hỏi. Trong đầu nàng vang lên lời cuối cùng của Lãnh Lăng Vân. Như vậy, Ngạo Sương, chúng ta chờ muội.Ta và Phong Dật Hiên chờ muội. Bây giờ đãhoàn toàn hiểu ý tứ của những lời này.

      ra là như vậy.

      Thích Ngạo Sương chậm rãi siết chặt nắm tay.

      “Trước khi rời nam tử bạch y kia đưa thân thể của ngươi tới Phá Toái Hư , ở biên giới nơi đó chờ ngươi.” Phá Thiên tớiPhá Toái Hư sắc mặt hơi đổi.

      “Phá Toái Hư ? Là nơi thế nào?” ThíchNgạo Sương chưa từng nghe qua cái tên này,khẽ nhíu mày, hỏi.

      “Nơi này là thế giới Hỗn Độn. Mà Phá Toái Hư là nơi cả nơi này. Mức độ nguy hiểm ta nghĩ cần phải kỹ với ngươi.”Trong giọng của Phá Thiên có lo lắng nhàn nhạt.

      Thích Ngạo Sương ngẩng đầu, mỉm cười, nhàng: “Cám ơn ngươi cứu ta. Cám ơnnhững gì ngươi và A Bảo làm vì ta.”

      cần cám ơn. Tình hình của ngươi cũngkhông lạc quan lắm đâu. Nếu muốn tới Phá ToáiHư chỉ có cách. Đó chính là qua tháp Tinh Thần Thiên, luyện tinh thần.” Phá Thiên thở dài, tất cả cho Thích Ngạo Sương.

      Thế Giới Hỗn Độn có rất nhiều môn phái, đệ tửđông đảo. Mà tháp Tinh Thần Thiên cứ mười năm mở luyện tinh thần lần. Người thông qua có thể vào tu luyện trong tháp Tinh ThầnThiên. Tháp này có chín tầng, thể thấyđược điểm cao nhất. Qua được tầng cao nhất làcó thể tiến vào ranh giới Phá Toái Hư .Nhưng tháp Tinh Thần Thiên chỉ mở ra cho đệ tử của học viện Tinh Thần. Điều kiện thu đệ tửcủa học viện Tinh Thần rất hà khắc, nhất địnhchỉ có thể là đệ tử của các môn phái lớn.

      cách khác, nếu muốn vào học viện TinhThần để tham gia tu luyện ở tháp Tinh Thần Thiên trước hết phải gia nhập môn phái. Dĩ nhiên chỉ gia nhập thôi chưa đủ, còn phải trở thành người xuất sắc nhất của môn phái đó, được đề cử vào học tập trong viện TinhThần mới có tư cách tham gia thi.

      Thích Ngạo Sương nghe xong những điều này im lặng, chậm rãi tới bên giường, ngồi xuống.

      “Muốn vào môn phái rất đơn giản. Chuyệnnày ngươi cần phải lo. Ta với A Nhĩ Đề Tư để thu ngươi vào môn phái củahắn, cũng để hết lòng giúp ngươi thamgia khảo hạch vào học viện Tinh Thần. Có điều,ngươi bây giờ…” sắc mặt Phá Thiên trầm xuống, tiếp.

      Thích Ngạo Sương hiểu những lời của Phá Thiêncó ý gì. Bây giờ nàng thể sử dụng mapháp hệ Hỏa, cách nào dùng Liên Hoa Bảo Giám. Phải làm thế nào để có thể tham gia khảo hạch vào học viện Tinh Thần đây?

      “Chuyện này cần phải lo. Cám ơn vì những điều ngươi làm cho ta, rất cám ởn.” ThíchNgạo Sương nhìn Phá Thiên, cảm ơn cách chân thành. Phá Thiên có liên quan gì vớinàng mà lại dốc hết sức để giúp nàng như thế.

      , ha ha, đúng hơn người cám ơn phảilà ta.” Phá Thiên câu khiến Thích NgạoSương hiểu nổi.

      “Meo meo!” mèo Tầm Bảo nhảy lên đầu ThíchNgạo Sương, lấy móng vuốt kéo tóc của nàng, sau đó nỗ lực dùng móng vuốt khoa tay múachân, meo meo những lời mà Thích Ngạo Sương hiểu được. Nhưng nàng hiểu được biếtơn trong tiếng kêu của nó.

      Thích Ngạo Sương lại càng hiểu gì. Sao Phá Thiên và A Bảo đều cảm ơn nàng?

      “Bởi vì A Bảo theo ngươi nên có thể hóa giảiđược tà khí trong cơ thể nàng.” Phá Thiên mỉm cười, đứng dậy, tới bế A Bảo từ đầu Thích Ngạo Sương xuống, “Được rồi A Bảo,đừng kéo tóc người khác nữa.”

      “Tà khí?” Thích Ngạo Sương hơi ngập ngừng, bỗng nhớ tới chuyện A Bảo đột nhiên biến hình và lời giải thích của Tạp Mễ Nhĩ giật mình,hiểu ra. Chẳng lẽ lúc A Bảo ở nhờ trong cơ thể nàng bất tri bất giác mà hóa giải được tà khí trong người sao?

      “Đúng. Thân thế của A Bảo rất đáng thương, rất bi thảm. Chuyện này khiến trong cơ thể nàngcó tà khí, vẫn ổn định, thậm chí có thểmất mạng. Sau gặp được ngươi, ở cùng với ngươi quả nhiên toàn bộ tà khí đượcngươi hóa giải. A Bảo có bất kỳ nguy hiểm gì nữa.” Phá Thiên vuốt ve đầu A Bảo, đáy mắt đều là cưng chiều, “Ơn lớn như thế, ta biết phải cảm tạ ngươi như thế nào.”

      “Meo meo ~~~” A Bảo híp mắt, cọ vào tay PháThiên, nhìn rất thỏa mãn.

      Thích Ngạo Sương hơi giật mình. Nàng thấy trong mắt Phá Thiên có ánh mắt rất quen. Đó là ánh mắt khi Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân nhìn nàng.

      vậy là, Phá Thiên và A Bảo….

      ra A Bảo là tất cả của Phá Thiên…

      “Tuy bây giờ ngươi thể sử dụng ma pháp trước kia của ngươi, nhưng ngươi có thể từ từ làm quen với thân thể này. Tiềm lực của thân thể này ta . Ma pháp hệ Phong tương đối dễ bắt đầu. Lực tinh thần của ngươi rất mạnh, hẳn là những thứ này thành vấnđề. Về phần sức mạnh chứa trong thân thểnày, ta thể chính xác được.” Phá Thiên ngẩng đầu, trầm giọng với Thích NgạoSương, “Thân phận của thân thể này là Ma tộc.”

      Thích Ngạo Sương hiểu Phá Thiên sức mạnhẩn giấu là gì. Đó chính là sức mạnh của Ma tộccủa Phong Dật Hiên. Có điều trước kia Hắc Vũtừng , chủng tộc nào cũng có ở Thế Giới HỗnĐộn này. Thân phận nàng bây giờ là Ma tộc cũng có gì là lạ.

      Sau đó, Phá Thiên tình hình của thế giới nàycho nàng biết, chuẩn bị cho nàng rất nhiều vật dụng cần thiết hàng ngày rồi thúc giục nàngnhanh bế quan chuẩn bị tu luyện. Thích NgạoSương hớn hở đồng ý. Nàng cũng có ý đó.

      “Chỉ còn tháng nữa là tới khảo hạch vào học viện Tinh Thần rồi. Ngươi chỉ có tháng để thích ứng với thân thể này, vận dụng ma pháp để thông qua khảo hạch vào học viện TinhThần. Ta A Nhĩ Đề Tư làm tốt tất cả mọi thứ cho ngươi. tháng này ngươi chỉ cần bế quan thôi.” Phá Thiên dẫn Thích Ngạo Sươngtới mật thất được chuẩn bị, .

      “Cám ơn.” Thích Ngạo Sương mỉm cười, bình tĩnh bước vào mật thất sâu thẳm.

      tháng à?

      Chỉ có tháng….

      Tuy thân thể này phải của mình nhưngnhững gì Thiên Cương Phong Lão dạy nàng vẫn nhớ rất .

      Tu luyện tinh thần….

      Phá Toái Hư ….

      Dật Hiên, Lăng Vân, hãy chờ ta.

      Nhất định ta tới!

      Trong mắt Thích Ngạo Sương lóe lên ánh sángvô cùng kiên định.

      Kiên quyết mà tự tin!


      tháng qua rất nhanh. tháng này ThíchNgạo Sương bế quan tu luyện, ai biết thành quả thế nào. Phá Thiên dẫn Thích NgạoSương tới gặp A Nhĩ Đề Tư. A Nhĩ Đề Tư đồngý cách dứt khoát, hề đưa đẩy. Tình bạn giữa hai người khiến người ta phải líu lưỡi.

      Đảo mắt tới lúc khảo hạch vào học viện TinhThần.

      Các môn phái lớn của Thế Giới Hỗn Độn đề cửngười xuất sắc tham gia.

      A Nhĩ Đề Tư đề cử mười ba người của ThiênĐạo Môn. Vốn là mười hai người, nhưng ĐạiTrưởng Lão A Nhĩ Đề Tư lại đề cử thêm người. là đề cử nhưng thực ra là mạnh mẽ an bài thêm người. Mà người này là đệtử mới thu vào môn phái.

      Thích Ngạo Sương được đưa cùng các đệ tử khác của Thiên Đạo Môn được đề cử tham gia khảo hạch tới chân núi của học viện. Học viện này được đặt trong thành thị phồn hoamà tọa lạc dãy núi u nhã tĩnh mịch.

      đỉnh núi, quanh năm sương mù bao phủ, rất lâu rồi tan . Tháp Tinh Thần Thiên đỉnh núi thể nhìn tới điểm cao nhất.

      Cả ngày thấy bóng dáng Đại Trưởng Lão A Nhĩ Đề Tư, có viện gì nhưng có địavị rất cao trong môn phái. Lần này cứng rắn thu đệ tử lai lịch, sau đó lập tức mạnhmẽ đề cử tới tham gia khảo hạch nên dĩ nhiên khiến số người bất mãn, kể cả các đệ tử tới tham gia khảo hạch lần này. Tuy mọi ngườikhông dám dị nghị ngoài mặt nhưng vẫn lén lútbàn tán…

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 3: Thích Ngạo Sương thành tiểu bạch kiểm?

      Toàn bộ đệ tử tham gia khảo hạch vào học viện Tinh Thần tập trung dưới chân núi, dựng trại ở đây để chờ tham gia khảo hạch. Đến lúc đó sẽcó giám khảo tiếp đón xuất , tuyên bố đề thi. Trại của các đệ tử các môn phái lớn là các quả cầu lớn .

      “Người đó chính là người Đại Trưởng Lão đềcử. Hừ! nhìn ra được có gì đặc biệt hơnngười, chỉ là tên tiểu bạch kiểm.” Mười hai đệ tử của Thiên Đạo Môn tập trung chỗ xung quanh đống lửa để ăn cơm tối. Trong mắt đệ tử nam dáng vẻ hơi chua ngoa lóe lên u ám, liếc nhìn Thích Ngạo Sương ngồi mình dướitàng cây cách đó xa, dương quái khínói. Những người khác nghe vậy, chẳng nhữngkhông có ý ngăn cản mà còn lộ ra tia sảng khoái và nóng lòng muốn thử. Tất cả mọi người nhìn thấy Thích Ngạo Sương rất khó chịu. Nếu có thể nhân dịp này mà dạy dỗ tiểu tử tóc đỏ rất tốt!

      Giọng của đệ tử này lớn nhưng cũng đủ để Thích Ngạo Sương nghe được.

      “Được rồi! Kiệt Khắc Lâm. Đại Trưởng Lão làm vậy hẳn là có nguyên do.” nữ tử mỹ lệ,mắt ngọc mày ngài quát khẽ, ngăn Kiệt Khắc Lâm khiêu khích. Nàng là Tháp Lệ Na – đệ tử đứng đầu, là người nhập môn sớm nhất, thực lực mạnh nhất. Các đệ tử cùng tôn xưng nàng làsư tỷ.

      Nàng biết trong lòng những sư đệ này khó chịu. Đệ tử mới nhập môn kia câu nào vớibọn họ. Bao nhiêu đệ tử tha thiết ước mơ được tham gia khảo hạch lần này nhưng Đại TrưởngLão lại cứng rắn đưa vào khiến rất nhiềungười bất mãn và ghen tỵ, cho là dựa vàoquan hệ bám váy mới có thể được tham gia khảo hạch quý giá này. Mà sư đệ Kiệt KhắcLâm lỗ mãng này ràng khiêu khích đệ tử mới nhập môn kia, muốn mượn cơ hội dạy dỗ .

      Nhưng ngoài dự đoán của bọn họ, người tóc đỏ ngồi im dưới tàng cây dường như ngheđược cuộc chuyện bên này, mặt vẫn bình tĩnh, ngồi đó.

      Kiệt Khắc Lâm nghe Tháp Lệ Na khiển trách, thấy Thích Ngạo Sương hoàn toàn để ý tới , bĩu môi đầy cam lòng, dùng giọng thấp mà : “Đại Trưởng Lão thu đệ tử lai lịch, mong rằng đừng ném mặtmũi của Thiên Đạo Môn chúng ta trong cuộckhảo hạch. Nhưng nếu làm mất mặt Thiên Đạo Môn chúng ta, hậu quả…Hừ!” Câu cuối cùng kèm tiếng hừ lạnh đầy thâm ý. Mọi người đều hiểu ý tứ trong đó.

      “Đủ rồi!” Tháp Lệ Na thấy Kiệt Khắc Lâm dừng lại, cau chặt mày, nhịn đượcmà khiển trách, trầm giọng : “Chẳng lẽ cácđệ quên thực lực chân chính của Đại TrưởngLão A Nhĩ Đề Tư rồi à? Chẳng lẽ quên tại sao ông lại ở lại Thiên Đạo Môn chúng ta làm Đại Trưởng Lão rồi à? Các đệ quên thân phận của ông rồi sao?”

      Đối mặt với răn dạy bằng giọng và vẻ mặtđầy khiển trách, Kiệt Khắc Lâm đổi sắc mặt ngay lập tức. Phải rồi, sao lại quên mất thân phận và thực lực thực của người kia chứ. Kiệt Khắc Lâm khỏi hít ngụm khílạnh, yên lặng dám nữa. Sắc mặt những người khác cũng hơi đổi, cũng biết đượcthân phận và thực lực tầm thường của người kia. Đại Trưởng Lão A Nhĩ Đề Tư là người mà môn chủ cũng dám đắc tội, huống chi chỉ là đệ tử nhoi như ! (ô dù to :v)

      Sắc mặt mọi người hơi đổi, nhanh chóng chuyểnđề tài nhưng trong lòng vẫn khó chịu. Càng nhìncàng thấy tiểu tử tóc đỏ đó vừa mắt. Ánh mắt Kiệt Khắc Lâm trầm, thầm nghĩ nếu cócơ hội nhất định dạy dỗ tiểu tử kia, khiến hắnnếm chút đau khổ!

      Ánh mắt của Tháp Lệ Na lại rơi vào người thiếu niên ngồi dưới tàng cây.

      Mái tóc màu đỏ mềm mại xõa tung vai và sau lưng. Gió thổi qua, cỗ đau thương khó có thể diễn tả tỏa ra xung quanh . khuôn mặt tuấn mỹ có trầm ổn hợpvới tuổi. Đôi mắt thâm thúy đen nhánh giống như vùng nước xoáy có thể cuốn người ta vào. Đôi môi mỏng mím chặt, lời nào với bất kỳ ai. Kỳ lạ nhất là tai có hai bôngtai thủy tinh màu tím, tỏa ra ánh sáng màu tímnhàn nhạt dưới ánh trăng.

      chỉ lẳng lặng ngồi đó, cả người tản ra trong trẻo lạnh lùng khiến người khác dám nhìn nhưng lại thể dời tầm mắt được. Cảm giác mâu thuẫn rất kỳ lạ.

      Vì sao luôn cảm thấy giữa hai hàng lông mày của có bi thương nhàn nhạt?

      Rốt cuộc là có chuyện xưa gì?

      Tháp Lệ Na phát ra rằng nàng vốnkhông có cảm giác gì với chuyện tình nam nữ lại lần đầu tiên thấy hứng thú với ngườikhác phái, muốn biết được chuyện xưa củathiếu niên đó.

      Thích Ngạo Sương nhắm mắt lại, mặc cho gió quét qua mặt và tóc của nàng. Người ngoài quan trọng. Mục tiêu của nàng chỉ cómột….

      Khi nào bắt đầu khảo hạch vào học viên Tinh Thần?

      A Nhĩ Đề Tư – người đàn ông có đôi mắt đàohoa, tuấn mỹ nhưng lỗ mãng từng nhắc có người dẫn bọn họ khảo hạch, hơn nữa còndặn dặn lại rằng khảo hạch của học viện Tinh Thần hề đơn giản, thậm chí còn tàn khốc tới mức mất mạng! Bởi vì quả có đệ tử mất mạng trong khảo hạch này. Đề thi của khảo hạch qua các năm giống nhau. Nhưng sao lâu vậy rồi mà người dẫn đường còn chưa xuất ?

      Thích Ngạo Sương lẳng lặng tựa vào thân cây,chợt, trong khí yên lặng có tia khácthường.

      Mùi gió thay đổi….

      Thích Ngạo Sương mở mắt.

      Mà người phát có điều khác thường chỉ mình Thích Ngạo Sương. Dù sao ở đâyđều là tinh của các môn phái. Có người lậptức nhìn xung quanh cách đề phòng.

      Còn chưa kịp lên tiếng cảnh báo chỉ trong nháy mắt, khí trở nên vô cùng đục. Mâyđen giăng đầy bầu trời nhưng chỉ tập trungtrên đầu những căn lều tạm này của bọn họ.

      Tiếng động rào rào vang lên vô cùng chói taitrong màn đêm tĩnh mịch.

      luồng gió tanh tập kích từ đầu, xen lẫntiếng rào rào vô cùng mạnh mẽ!

      Trời mưa?

      phải!!!

      Đồng tử Thích Ngạo Sương mở lớn, chútdo dự mà vung tay lên ngay lập tức, đầu liền xuất kết giới trong suốt.

      Sau đó, tiếng xèo xèo vang lên ngừng, kết giới lập tức bị ăn mòn!

      Nước mưa này lại có tính ăn mòn mạnh mẽ ngoài dự đoán của mọi người.

      Vừa lúc đó, tiếng kêu thảm thiết vang lên. Hiển nhiên là có người bị cơn mưa kỳ lạ này gây thương tích. Tiếng mắng nhiếc và tiếng đề phòng vang lên ngừng.

      Thích Ngạo Sương khẽ híp mắt, ngưng tụ sứcmạnh tay, toàn thân liền được bao phủ bởimột luồng gió trong suốt. Luồng gió xoay tròn từtrên xuống dưới rất nhanh, bao Thích NgạoSương cực kỳ chặt, tựa như có sinh mạng, linh hoạt đẩy toàn bộ nước mưa ra, để mộtgiọt nào lọt vào.

      Có người bên Tháp Lệ Na luống cuống taychân. Tháp Lệ Na lãnh tĩnh kết xuất kết giới, bao phủ mọi người bên trong nhưng ngạc nhiênkhi phát ra kết giới bị ăn mòn ngay lập tức, vì vậy ngừng tạo kết giới. Mà những đệ tử khác cũng ngừng tạo kết giới để ngăn cản nước mưa kỳ lạ này. Nước mưa khôngngừng ăn mòn kết giới bọn họ tạo ra. Bọn họ lạikhông ngừng tạo kết giới lần nữa nên tự nhiênkhông gian có thể đứng càng ngày càng . Mọi người đều chật vật chịu nổi, khổkhông thể tả, càng thêm sợ hãi nước mưa kỳ lạ này lại có lực ăn mòn đáng sợ như vậy.

      lúc bọn họ sắp tránh được cơn mưa kỳ lại dừng lại.

      Thích Ngạo Sương trầm ngâm, gió vây xung quanh nàng nhàng tan . Nàng ngẩng đầunhìn cảnh tượng lộn xộn trước mắt, suy nghĩ. Học viện Tinh Thần là nơi cao nhất của thế giới này. Có người tập kích học viện Tinh Thần ư? Tất nhiên là hợp lý, trừ phi….

      Lúc Thích Ngạo Sương suy nghĩ tầm mắt của Tháp Lệ Na lại dừng người nàng. Sau khi lấy lại tinh thần phản ứng đầu tiên của ThápLệ Na là nhìn qua bên này. Thấy Thích Ngạo Sương bình tĩnh, có dấu vết bị thươngnào nàng mới thở phào nhõm. Nhưng trong lòng cũng sợ hãi than thở với phản ứng vàthực lực tầm thường của thiếu niên này.Nàng thậm chí còn phát ra tại saomình lại làm thế đầu tiên mà phải là quan tâm tới các sư đệ sư muội xung quanh nàng.

      Tháp Lệ Na nhìn xung quanh, cơn mưa này tớirất kỳ lại, hơn nữa tính ăn mòn cực kỳ mạnh. Có vài người phản ứng kịp, liên tục kêu thảmthiết. Thậm chí còn có người bị ăn mòn đến tậnxương, nỗi đau này tất nhiên cần tả. Màbọn họ vội vàng phản ứng cũng chỉ có thể tạo kết giới ngăn cản cho nên chật vật chịu nổi. Mà thiếu niên kia hề bị thương, mặt vẫn bình tĩnh đứng đó.

      Dáng vẻ khí định thần nhàn như thế, sao có thểlà tiểu bạch kiểm có tài cán gì trong lời Kiệt Khắc Lâm?

      Tháp Lệ Na nhìn thiếu niên có khuôn mặtbình tĩnh kia. Dường như thiếu niên cảm nhận được ánh mắt của nàng nên nhìn qua bên này,ngay sau đó liền quay nhìn nữa.

      Tháp Lệ Na hơi kinh ngạc, lập tức thu hồi tầm mắt, nhìn quần áo nhếch nhác của các sư đệ sư muội, lúc này mới lên tiếng, ân cần hỏi han tìnhtrạng của mọi người. Cũng may là có ai bịthương.

      “Chuyện gì vậy? Trước cửa học viện Tinh Thầnmà lại có chuyện như vậy. Rốt cuộc là có aikhông muốn sống, dám tập kích nơi này?” Kiệt Khắc Lâm hùng hùng hổ hổ thể bất mãn trong lòng. Trong lòng càng thêm nghĩ cáchác độc rằng người dám tới đây đánh lén nhấtđịnh bị người của học viện Tinh Thần xéthành từng mảnh !

      “Kiệt Khắc Lâm, đừng bậy. Đệ cho là cóngười dám can đảm tập kích ở đây sao?” ThápLệ Na quả là nhanh nhẹn, trong nháy mắt đoán được đó là chuyện thể liền lên tiếng khiến trách Kiệt Khắc Lâm. ngăn cản biết còn những lời khiến mọi người chê cười đến thế nào nữa.

      lúc khoảng đất này loạn lên, bậc thang dưới chân núi chợt xuất mộtluồng ánh sáng màu trắng, ngay sau đó tạo thành cái cửa màu trắng, có thể thấy được bóng người mơ hồ trong đó.

      Đường hầm gian?! đất trống vang lên tiếng xôn xao!

      Có ba người chậm rãi lướt qua cánh cửa. Ba người đều mặc quần áo màu trắng nhiễmchút bụi trần. Là hai nam nữ. Có người tinhmắt nhìn thấy huy hiệu ngực áo của bọn họ. đó thêu tám ngôi sao màu vàng! Đó là ngôi sao tượng trưng cho người đạt tới tầng thứ tám trong tháp Tinh Thần Thiên!

      Mọi người càng ồn ào hơn!

      Cường giả của học viện Tinh Thần quả nhiênđáng sợ.

      Đầu tiên là đường hầm gian xuất , sau đó là người có thực lực đáng sợ như thế. Bọn họ là người dẫn đường sao?

      Có phải là dùng dao giết trâu mổ gà ?

      Phải biết rằng chưa ai đạt tới tầng thứ chín.Thực lực mạnh nhất cũng chỉ đạt tới tầng thứtám mà thôi.

      cách khác, lần này là các đệ tử mạnh nhất của học viện tiếp đón bọn họ.

      Nam tử đứng đầu diện mạo bất phàm. Cái mũi cao thẳng như ngọc khuôn mặt tuấn mỹ, hàng lông mày hơi xếch, đôi mắt trắng đen ràng, mơ hồ lộ ra ánh sáng màu lam nhạt, mái tóc đen nhánh được buộc gọn gàng, rốichút nào. chỉ lẳng lặng đứng đó nhưng lạinhư đứng sừng sững ở nơi cao nhất mà nhìn xuống chúng sinh. Khuôn mặt bình tĩnh nhưng lại tỏa ra áp lực khiến người khác diễn tả được. Tuy đứng cách đó xa nhưngkhiến người ta có cảm giác xa cách, thểvới tới được.

      Hai bên nam nữ, tướng mạo cũng xuất chúng, khí chất bất phàm. Nam tử bêntrái tuổi hơn chút, tóc đen, mắt màu hổ phách, khuôn mặt tuấn, đường cong nhu hòa, khóe miệng luôn có nụ cười như ánh mặt trời, thậm chí cả trong mắt cũng là ý cười, khiến người ta có cảm giác rất thân thiện. Thiếu nữbên phải lại có khuôn mặt lạnh lùng. Tóc màuvàng, đôi mắt màu xanh biếc. khuôn mặt xinh đẹp có biểu tình gì, đáy mắt cũng có chút độ ấm nào. Khí chất lạnh lẽo nàylại hấp dẫn ít nam tử. Đối với mỹ nhânbăng sơn, phá được tảng băng luôn làm cho nam nhân có cảm giác thành tựu. Mà nữ nhân này vừa đúng lúc khiến cho nam nhân nảy sinh dục vọng này.

      Trong nhất thời, ít ánh mắt nam tử dừnglại người nữ tử lạnh lùng xinh đẹp này.

      “Các vị, vòng khảo hạch thứ nhất kết thúc.”Nam tử áo trắng dẫn đầu chậm rãi . Giọng lành lạnh như tiếng suối trong đêm, êm tai nhưng cũng khiến ai nắm bắt được.

      Phía dưới xôn xao.

      Vòng khảo hạch đầu tiên kết thúc? Bắt đầu lúc nào vậy?

      Tia hiểu thoáng qua đáy mắt Thích NgạoSương.

      Quả nhiên, cơn mưa kỳ lạ vừa nãy chính là vòngkhảo hạch đầu tiên.

      Với thực lực và thế lực của học viện Tinh Thần,dưới tình huống người của các môn phái lớn tớitham gia khảo hạch, ai dám biết tốt xấu mà tới tập kích?

      Mà có người mặt vẫn bình tĩnh như cũ, hiển nhiên trong lòng người này có cùng suy đoánvới Thích Ngạo Sương. Cơn mưa vừa rồi chính là vòng khảo hạch đầu tiên.

      “Bây giờ, xin đệ tử bị thương vừa nãy lập tứcrời . Các vị bị loại.” Nam tử đứng đầu vẫnnói với giọng lành lạnh có bất kỳ cảm xúc gì.

      Phía dưới bàn tán ầm ỹ. Có người thấy thấtvọng, cam lòng nhưng ai dám lêntiếng dị nghị.

      Bởi vì uy tín của học viện Tinh Thần là tuyệt đối.

      Kiệt Khắc Lâm vỗ vỗ ngực mình, nhìn Tháp Lệ Na đầy khâm phục. thầm thấy may mắn vìvừa rồi sư tỷ ngăn cản hành động ngu ngốccủa mình, nếu mất hết mặt mũi!

      Mọi người dám dị nghị, có nghĩa là có đệ tử dám lời thừa về khôngcam lòng và khó chịu của mình.

      “Ít nhất ngươi nên cho chúng ta biết ngươi là ai chứ?” giọng truyền ra từ đámngười. Trong giọng hề có cam lòng mà là có chút ý tứ khiêu khích. Mà đối tượng khiêu khích chính là nam tử áo trắng cókhí chất bất phàm đó.

      thể ra tay nhưng có nghĩa là khôngthể chiếm tiện nghi ngoài miệng.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Q4: Chương 4: Phong Chi Ngữ của Ngạo Sương
      (Ngôn ngữ gió của Thích Ngạo Sương)

      Vậy mà đợi nam tử áo trắng mở miệng,mỹ nữ bên cạnh hừ lạnh tiếng, ngước đầu lên, trong mắt nàng ta đều là khinh thườnglạnh lùng : "Tên của chúng ta, các ngươikhông cần thiết cũng có tư cách biết. Chỉ có người cuối cùng thông qua khảo hạch mới có tư cách biết mà thôi. Mới vừa rồi người nào có thông qua khảo hạch, tại liền rời , đừng để cho ta phải lần thứ hai."

      Lời lạnh lùng của mĩ nữ truyền đến thanhâm cũng lớn, nhưng lại ràng truyền tậnlỗ tai đến mỗi người. Mà kẻ mới mở miệng vừa rồi hiểu sao rất ảo diệu mà bay thẳng ra ngoài. Đến khi cả người đụng trúng cây đại thụ mới dừng lại. Cả người miệng phun đầy máutươi, tới nửa ngày cũng chưa có bò dậy được.

      Mà mỹ nữ lạnh lùng kia cũng chỉ khinh thườnghừ lạnh tiếng, đáy mắt đều là giễu cợt.

      Khắp mặt đất trống trải lại hồi yên tĩnh.

      Cứ như vậy vẫn là mảnh tĩnh mịch. Chẳng ai nghĩ tới mỹ nữ lạnh lùng này lại ra tay, màcòn ra tay nặng như vậy.

      Có kẻ tức giận, có kẻ cam lòng, có kẻ kinh ngạc, nhưng ai đứng ra câu nào.

      Trong nháy mắt, cái vị mĩ nữ mới đến vốn là ai cũng có hảo cảm với nàng ta nhưng giờ, rấtnhiều người đều bất mãn nhăn mày lại. Nữ nhânnày, quá cao ngạo, lòng dạ lại lãnh khốc nhưthế. Nhưng cũng thiếu người bị kíchthích, nếu như có thể thuần phục nữ nhân như vậy, quả điều thú vị. Nhưng chỉlà suy nghĩ vậy thôi. Thực lực của nàng ta còn làmột số.

      "Ha ha, mọi người chớ để ý, tính khí sư tỷ của ta là như vậy. Hi vọng người thông qua vòngkhảo hạch thứ nhất chuẩn bị vào vòng thứhai cố gắng lên. Người thông qua cũngkhông cần nhục chí, sau này vẫn còn có cơ hội, người thông qua xin hãy rời khỏi thôi."Thiếu niên kia mỉm cười như ánh mặt trời nhẹnhàng hóa giải khí nặng nề.
      Sau này vẫn còn có cơ hội, đúng vậy, chỉ có thểhi vọng khảo hạch sang năm có thể thuận lợithông qua thôi. Những người thất bại trong khảo hạch cũng chỉ có thể an ủi mình như vậy.

      Lúc này có kẻ vẫn còn sợ hãi khảo hạch hồi nãy. Ngồi phịch xuống đất thở hổn hển, có kẻ cần người đỡ, thu thập vật dụng chuẩn bị rời .
      Đứng ở cầu thang dưới chân núi ba người kia cũng có thấy tia kiên nhẫn hay gấp gáp, cũng lẳng lặng chờ đợi những ngườivừa rồi mất tư cách rời .
      đất trống lần nữa an tĩnh, lưu lại những người vừa rồi bị thương chút nào. Mặc dù có người nghĩ trong đám thông qua này cũng chỉ là vàng thau lẫn lộn mà thôi, nhưng nhìn đến bakẻ bên kia hỏi thăm mấy người trọngthương, ngay lập tức bỏ ý niệm này. Lừa gạt học viên của học viện Ngôi Sao, cái ý nghĩ này hình như quá ngây thơ rồi. Hơn nữa đối phương còn là thực lực tám sao.

      "Người tham gia vòng thứ hai khảo hạch xin lậptức theo chúng ta." Cầm đầu là nam tử áo trắngkhông lạnh nhạt phun ra câu , rồixoay người về phía trước.

      Mỹ nữ lạnh lùng và thiếu niên tuấn cũng theo sát ở phía sau. Ánh mắt mĩ nữ lạnh lùng nhìn nam tử áo trắng thoáng qua tia dịu dàng nhàn nhạt dễ dàng phát . Mà thiếuniên tuấn kia nhìn màn này khóemiệng lộ ra nụ cười khinh thường.

      Những người khác cũng đều từ từ đứng lên,nhanh chóng cất xong đồ theo phía sau.

      Thích Ngạo Sương vẻ mặt lạnh nhạt theo phía sau.

      Mọi người về phía trước, tới nửa cầu thang trước mắt xuất cửa sắt cao lớn đen nhánh, cứ như vậy đột ngột chắn ngang giữa đường, đem con đường phía trước chặt đứt.

      Nam tử áo trắng cầm đầu ngừng lại, nhàngđẩy cánh cửa sắt to lớn kia ra. Cửa sắt phát ra thanh chói tai. Sau cửa sắt là cánh rừng mảnh u. Đột nhiên đằng sau cửa sắt xuấthiện cái nơi thế này! Vừa rồi là gian thuật sao? Thích Ngạo Sương hơi giật mình.Học Viện này, quả nhiên đơn giản!

      Cửa lại được đẩy rộng ra, có người phát ra giọng hô: "Đó là làm bằng huyền thiếc!Nặng như vậy. . . . . ." Câu kế tiếp nóira, ngụ ý, cửa sắt nặng như vậy, nam tử áo trắng đó dùng tay nhàng đẩy ra. Có thể thấy đượcnam tử áo trắng này thực lực rất cường hãn.

      Cửa mở ra, làn gió thổi đến.Làm cho người ta có chút lạnh mà run.

      Nam tử áo trắng cầm đầu xoay đầu lại, thiếuniên tuấn kia mặt vẫn như cũ lộ vẻ gì, chỉ là lạnh nhạt : "Vòng khảo hạch thứ hai dĩ nhiên là tiến vào của sắt này, qua khuvực này, ở cuối có cánh cửa giống vậy,chúng ta ở nơi đó dẫn các ngươi tiếp. Năm ngày sau người nào còn sống đến coi như thôngqua. Nhớ, thời gian chỉ có năm ngày. Vượt quathời gian này có những người khác ở đó dẫnđường cho các ngươi, mang bọn ngươi rời khỏi cuộc khảo hạch."

      Mọi người bàn luận xôn xao. Mỗi năm Học viện Ngôi Sao khảo hạch đều giống nhau.Cho nên cho dù có tìm các đệ tử thông quakhảo hạch những năm trước để hỏi han kinh nghiệm, cũng có bất kỳ chỗ nào dùngđược

      Thích Ngạo Sương khẽ hí mắt, đơn giản như vậy sao? Chỉ là cần qua khu vực này là được?

      Quả nhiên, phía dưới này thanh lạnh lẽo của mĩ nữ lạnh lùng lần nữa vang lên: "Bên trong cóđông đảo ma thú cường đại, hung tàn, có còn sống để tới của bên kia được hay là cả vấn đề rất lớn. tại ai muốn thamgia liền rút lui khỏi đây. " Giọng của nàng ta mặc dù hề có ý đe dọa, nhưng nội dungcủa lời này cũng làm cho nhiều người khôngcam lòng. Coi thường bọn đều là hạng ngườiham sống sợ chết hay sao? Nếu như là vậy, còn tham gia khảo hạch của Học viện Ngôi Sao làm gì? Giống như là để phụ họa cho lời của mỹ nữ, trong cửa truyền đến hồi thanh Thúhống rất đáng sợ, lực uy hiếp mười phần, kéo dài thôi, rung động lòng người. Có ngườitrong lòng giao động, còn có người khác manh động muốn rút lui.

      Mỹ nữ lạnh lùng thấy thế khinh thường cười lạnh lên tiếng: "Nghĩ kĩ xong rồi hãy bước vào. Nếu mất mạng trong đó chỉ trách các ngươi thực lực đủ mà thôi”. Khảo hạch của Họcviện Ngôi Sao luôn luôn là tàn khốc như vậy,chết trong cuộc khảo hạch cũng là bình thường.Nhưng hàng năm vẫn thu hút đông đảo thí sinh tham dự, liên tục ngừng. Có thể thấyđược Học viện Ngôi Sao này giống như học viện tầm thường khác.

      Mỹ nữ lạnh lùng mang giọng điệu cứng rắn , Thích Ngạo Sương bình tĩnh chậm rãi qua bên cạnh nàng, trực tiếp bước chân vàocánh của sắt cao lớn nặng nề kia, tiếp đó, bóng dáng biến mất ở trong màn đêm.

      Mỹ nữ lạnh lùng hơi sững sờ sau cau mày, trong mắt lóe lên tia khinh thường. kẻ thô tụcmà thôi, vội vã vào chỗ chết.
      Nam tử áo trắng khóe mắt liếc về phía bóng đêm đen nhánh kia, trong mắt lóe lên tia dị sắc,cũng là thoáng qua rồi biến mất.

      "Hả?" thiếu niên tuấn như ánh mặt trời kia khẽ nhíu mày, tiếp đó mỉm cười với mọi người, "Lời của sư tỷ ta cũng có ác ý,chỉ là nhắc nhở các vị cần uổng phí tính mạng. Ma thú bên trong quả rất cường đại.Nếu như chư vị suy nghĩ kỹ, xin mời. Hi vọng các vị cẩn thận, an toàn xuyên qua khu vựcnày."

      Dứt lời, có người muốn chứng minh mìnhkhông phải hạng hèn nhát, vội vàng bước chân vào cánh cửa sắt, tiến vào nơi u kia.

      Tháp Lệ Na mới vừa rồi thấy Thích Ngạo Sươngtiến vào cũng thầm nóng nảy, bây giờnghe lời thiếu niên tuấn kia , liền lập tức mang theo các sư đệ sư muội tiến vào cửa sắt.
      Tất cả mọi người ai bỏ cuộc đều tiến vào cửa sắt.
      Nam tử áo trắng nhìn bóng đêm mịt mờ, trầmmặc.

      "Địch Thản Tư , huynh lần này có thể có bao nhiêu người thông qua khảo hạch?" thiếu niên tuấn kia cười hì hì hướng về phía Nam tử áo trắng cầm đầu mà hỏi.

      "Ngươi nên gọi sư huynh, Kiều Nạp Sâm ." đợi Địch Thản Tư trả lời, mỹ nữ lạnhlùng mở miệng với thiếu niên tuấn kia, khách khí lên tiếng khiển trách. Hiểnnhiên đối với việc thiếu niên kia gọi thẳng tênnam tử áo trắng rất bất mãn.
      Ai ngờ, thiếu niên kia vừa mới cười hì hì lại giận tái mặt : "Lan Ni, ngươi phải lầm cáigì chứ.Mới vừa rồi ta kêu ngươi là sư tỷ, cũng chỉ là giữ mặt mũi cho ngươi, theo quy củ của học viện kẻ chưa thông qua khảo hạch được phép biết tên của chúng ta. Cho nên ngươichỉ già hơn ta chút, ta tính toán gọi ngươimột tiếng sư tỷ thôi, ngươi đừng vì thế mà lên mặt với ta."

      Sắt mặt của Lan Ni đột biến, muốn phát tác.
      "Tới đây, ngươi là học viên năm ba, muốn cùng ta động thủ sao? Ngươi đừng quên, động thủ trước hoặc khiêu khích người khác bị trừngphạt ." Giờ phút này vị thiếu niên tuấn như ánh mặt trời nay còn đây, chỉ còn lại kẻ nóichuyện chanh chua tới cực điểm. câu “ họcviên năm ba” khiên Lan Ni tức hộc máu.

      Ba người này, thân phận đều bình thường.Đều là học viên có thể thông qua các khảo hạch của học viện mà lên được tám sao.Là học viên tám sao. Nam tử áo trắng cầm đầugọi là Địch Thản Tư, vĩnh viễn duy trì vị trí thứnhất. Mà vị thiếu niên tuấn như ánh mặt trời kia là Kiều Nạp Sâm, mặc dù ít tuổi hơn mộtchút, cũng là người xếp thứ hai. Học viên nămba là mĩ nữ lạnh lùng kia tên Lan Ni. Kiều NạpSâm luôn luôn ưa Lan Ni kiêu ngạo kia, theo lời , nàng ta như khổng tước xòeđuôi xấu chịu nổi. Tại sao, bởi vìkhổng tước xòe đuôi lộ ra cái mông xấu xícủa nó nha. Cái nữ nhân này trong mắt ngườikhác là nữ nhân cao cao tại thượng thểvới tới, nhưng ở trong mắt Kiều Nạp Sâm chínhlà nữ nhân nông cạn ngu xuẩn mà thôi.

      Học viện Ngôi Sao chia cấp bậc theo việc nhập học trước hay sau, mà là theo thí luyện ngôi sao mà phân chia. Tỷ như học viên nămnay mới bước vào học viện, có thể thông quaTầng thứ tám, chính là thực lực tám sao, nhữngngười thông qua cùng tầng học chung với nhau. Dù là nhập học lâu mà gặp người có thực lực tám sao cũng phải nhường ba phần. Ở cái chỗ này chỗ Cường Giả làm chủ thế giới.

      "Ngươi . ." trong mắt Lan Ni lóe lên tia sánglạnh lẽo, muốn phát tác.

      "Được rồi, thôi, qua bên kia chờ bọn họ. cần tranh chấp vô vị như vậy." Địch Thản Tư nhàn nhạt cắt đứt đối thoại của hai người, vươn tay vẽ cái, đạo tia sáng lóelên, cánh cửa khác mở ra, ba người bước vào.

      Địch Thản Tư vừa mở miệng, hai người cũngngưng tranh chấp. Lan Ni nhìn Địch Thản Tư trong mắt lóe lên tia lo lắng cùng dịu dàng. Chỉ sợ lời vừa rồi của mình lưu lại ấn tượng xấu trong lòng Địch Thản Tư.
      Kiều Nạp Sâm thấy thế, cười lạnh tiếng, theo phía sau Địch Thản Tư.

      Lan Ni phẫn hận trừng mắt nhìn theo bóng lưng Kiều Nạp Sâm, sau đó cũng theo.

      Trong màn đêm, Thích Ngạo Sương ngẩng đầu lẳng lặng nhìn màn đêm rồi bước về phía trước.Vậy nhưng, cơn gió thổi qua, ThíchNgạo Sương khẽ hí mắt. Gió cho nàng biết, trước mặt nàng là nguy cơ trùng trùng. Có quá nhiều ma thú hung mãnh rục rịch ngóc đầu dậyphía trước. Khi những người khảo hạch bướcvào khu vực này bọn ma thú bắt đầu phát . tốn sức chờ mồi ngon dâng tậnmiệng. Ở trong mắt ma thú, những kẻ bước vào đây đều là thức ăn ngon.

      Thích Ngạo Sương ngửa đầu, nhìn về phía bầutrời, bầu trời tối đen như mực, có trăngsáng, có mặt trời. Cùng chỗ bọn họ đứnglúc này hoàn toàn khác nhau. Hỗn Độn Thế Giớimặt trời và mặt trăng là cùng tồn tại . Mỗi ngày chậm rãi di động trao đổi vị trí, ở đây ban ngàyvà ban đêm là cùng tồn tại. Mà phía trước mặtbọn họ bãi đất trống, bầu trời còn có cả mặt trăng lẫn mặt trời.
      "Tê tê ~~~" cỗ gió nhàng giống như có sinh mạng bao quanh ở người Thích Ngạo Sương, phát ra thanh be bé ai nghe thấy được. Nhưng Thích Ngạo Sương lộ ra nụcười nhàn nhạt, : "Ừ, ta hiểu rồi."Mà cơn gió nhè này nghe như có thẻ hiểu lời Thích Ngạo Sương , vui sướng bay bên cạnh Thích Ngạo Sương. nhàng thổi tóc nàng lên. ( Chắc chắn nó là sắc nữ. sai được.)

      Nhưng nếu có người thấy màn này có lẽ bị hù dọa đến hết hồn. Vị thiếu niên này, lại có thểnghe hiểu được thanh của gió, lại có thểcùng gió chuyện. Nếu như Tinh Linh Vương Tử Áo Tháp Tư ở đây nhất định cũng kinh hãivô cùng. Phải biết rằng, là tinh linh tộc cộngthêm thiên phú của mới có thể cùng gió chuyện, nhưng thiếu niên này, chỉ trong tháng ngắn ngủn, là có thể đạt được trình độ như vậy!

      Thích Ngạo Sương thu hồi nụ cười, ngắt mộtchiếc lá, nhàng giương lên, lá cây trôi lơ lững ở giữa trung. Thích Ngạo Sương trầm ngâm nhàng nhảy lên lá cây, bay lên,trong nháy mắt hơi thở của nàng liền biếnmất. Có thể hơi thở của nàng cùng khôngkhí chung quanh tan vào làm .

      Gió nhàng thổi lên, Thích Ngạo Sương giốngnhư có sức nặng, đứng ở lá cây,chậm rãi bay trong bầu trời đêm, biến mất trongbóng đêm.

      Theo đuôi Thích Ngạo Sương mà đến nhưng Tháp Lệ Na nhìn thấy bóng dáng Thích Ngạo Sương, trong lòng dâng lên cỗ lo lắng.Người thiếu niên kia, cứ như vậy mình xôngvào, xảy ra chuyện chứ?

      "Sư tỷ? chuyện gì vậy?" Jacklin nghi hoặc nhìngì Tháp Lệ Na mất hồn hỏi.

      "A, có gì. Chúng ta thôi, dọc theođường mọi người cần tách ra, cũngkhông cần xa quá. Cẩn thận làm việc." Tháp Lệ Na sau khi lấy lại tinh thần lập tức tỉnh táophân phó.

      "Vâng" chúng đệ tử đều nặng nề gật đầu. Đối với lời củaTháp Lệ Na bọn họ là rất tin tưởng nghi ngờ gì cả.

      Đoàn người cứ như vậy thận trọng hướng vềkhu rừng tăm tối kia
      nơi khác, cánh cửa dày cộm được mở ra, Địch Thản Tư và hai người nữa bước ra.

      Kiều Nạp Sâm chế nhạo nghiêng đầu :"Địch Thản Tư , có muốn đánh cuộc cáixem người nào đến đầu tiên ? Trước tiên mở cửa ra ."

      Địch Thản Tư vẫn gì, Lan Ni khinh thường khẽ gắt : "Còn sớm như vậy mở cửa làm cái gì? hai ngày nữa mở cũng được.Ngươi cho rằng những người tư chất như vậy, có thể thông qua trong thời gian ngắn đượcsao?" Lan Ni bên này khinh miệt xong, bênkia lại cười lạnh nhìn Kiều Nạp Sâm, hình nhưđang cười nhạo Kiều Nạp Sâm suy nghĩ ngu ngốc.

      Vậy mà, khi lời Lan Ni vừa kết thúc, cánhcửa sắt nặng nề chầm chậm mở ra. . . . . .

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương thứ 5: Ngươi là bạn hay là vợ củahắn?
      Cửa sắt nặng nề bị mở ra, phát ra thanh kenkét ở trong màn đêm yên tĩnh có vẻ cực kỳ chóitai.

      Kiều Nạp Sâm há to mồm, thể tin nhìn cửa sắt nặng nề chậm rãi chậm rãi mở ratừ bên trong.

      Nụ cười mặt Lan Ni cứng đờ, trong mắt là kinh ngạc vô cùng.

      mặt Địch Thản Tư bình tĩnh, chỉ là trongđáy mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc.

      Cửa sắt chậm rãi mở ra, lộ ra khuôn mặt bìnhtĩnh tuấn mỹ, mái tóc đỏ như lửa nhàng tung bay theo gió. Con ngươi màu đen thâm túy có bất kỳ gợn sóng nào, cho dù thấy ba người đứng đó, cũng có lộ ra bất kỳ vẻ mặt nào kì quái. Thân thể cao lớn cứ lặng lặng đứng yên nơi đó.
      "Ngươi, ngươi. . . . . ." Kiều Nạp Sâm muốn mở miệng hỏi thiếu niên tóc đỏ trước mắt là làm sao mà lại an toàn xuyên qua khu vực này được, lại phát đầu lưỡi của mình cứng lại, lời phát ra lắm.
      "Ngươi, làm sao ngươi có thể nhanh như vậy xuyên qua? Còn bị thương chút nào? !"Lan Ni ngược lại rất có thứ tự, chỉ là giọng điệu này phải nghi vấn, mà là chất vấn.

      Địch Thản Tư trong lòng sáng tỏ, mới vừa rồi Kiều Nạp Sâm vừa hỏi vấn đề kia, Địch ThảnTư lập tức nghĩ tới người. Quả nhiên là thiếu niên này. Chỉ là, so với dự tính nhanh hơn rất nhiều.

      Thích Ngạo Sương cũng lời, mặtbình thản lướt qua ba người bọ họ, tới bậc thang phía sau ba người, chậm rãi ngồi xuống, nhắm mắt lại bắt đầu dưỡng thần.

      Lan Ni thấy Thích Ngạo Sương có thái độ như thế, sắc mặt khẽ biến đổi lạnh lùng : "Ta hỏi ngươi tại sao nhanh như vậy có thể thông qua khu vực này? thể nào! Ngươi có phải ăn gian hay ??”.
      Lời này là cực kì vô lễ. Mà trong mắt LanNi hề tin, còn có tia ghen tỵ. lạicó thể nhanh như vậy xuyên qua khu vực này! Thích Ngạo Sương mặt bình tĩnh để ý đếnnàng ta, trầm mặc như trước ngồi ở chỗ đó.

      Lan Ni đời nào chịu đựng nổi loại miệt thị này,trong lòng giận dữ, thậm chí liền muốn ra tay. là dạy dỗ lại kẻ vừa mắt này, hai là thử chút có ăn gian .

      "Cười chết người khác bây giờ, ngươi làm được, có nghĩa là người kháckhông làm được. Cái nữ nhân này lòng ghen tỵ đúng là ghê tởm, quá ghê tởm." Thanh âmkhác vang lên. cần phải , dĩ nhiên làKiều Nạp Sâm hả hê lên án. Lời ác độcnhư thế cứ nhằm vào Lan Ni. tuyệt đối để ý ở trước mặt Địch Thản Tư cho LanNi chút mặt mũi nào.

      Lan Ni trong nháy mắt sắc mặt y như màu gan heo. Quả đấm càng thêm nắm chặt, đôt ngón tay trắng bệch. Kiều Nạp Sâm , lần nữa nhục nhãmình. Hơn nữa còn là ở trước mặt của Địch Thản Tư!

      Địch Thản Tư vào lúc này lại nhàn nhạt lên tiếng: "Chúc mừng ngươi thông qua vòng khảohạch thứ hai. Hi vọng vòng thứ ba ngươi cũng thuận lợi thông qua."

      "Cám ơn." Thích Ngạo Sương có mở mắtra, chỉ là nhàn nhạt khạc ra hai chữ sau tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần .

      Lan Ni khẽ co quắp khóe miệng, đành nghẹn họng nuốt trở về, quả đấm cũng chậm rãi buông ra . Chỉ là hung hăng nhìn Kiều Nạp Sâm , trong mắt có tia ác độc.

      Kiều Nạp Sâm cười như cười nhìn màn trước mắt này, trầm mặc , cũngkhông biết suy nghĩ gì.

      Địch Thản Tư rất nhanh liền khôi phục thái độ bình thường, ngồi vào bên cạnh, chờ đợi khác thông qua khảo hạch từ cửa sắt ra. Lan Ni nhìn Địch Thản Tư mặt lộ ra tia mỉmcười thản nhiên, trong mắt đều là dịu dàng, từ từ lại gần ngồi ở bên cạnh.

      Kiều Nạp Sâm nhìn màn này, đáy mắtthoáng qua tia mỉa mai. Tiếp đó mặtthay bằng bộ bộ dáng cười mị mị hướngThích Ngạo Sương tới, đặt mông ngồi ở bên cạnh Thích Ngạo Sương bên cạnh.

      "Này, ngươi tên gọi gì vây? Ta tên là Kiều Nạp Sâm . Ngươi nhanh như vậy liền xuyên qua khu vựcnguy hiểm thế, tệ, có chút thực lực." Kiều Nạp Sâm hì hì mà cười.

      "Thích Ngạo Sương." Thích Ngạo Sương vẫnnhư cũ có mở mắt, chỉ là nhàn nhạt ra mấy chữ này .

      Thích Ngạo Sương? Kiều Nạp Sâm sửng sốt, cáitên này, thế nào có chút nữ quá? Chỉ là, cũng đúng thôi, tên tiểu tử này dáng dấp so với nữ nhân còn đẹp mắt hơn. Đặc biệt là phong cách người của , khi giống như băng, rồi khi lại giống như hỏa.

      "A, ngươi là đệ tử của mộ phái nào? Đệ tử khác có ở đây ?" Kiều Nạp Sâm tiếp tục cườihì hì hỏi.

      "Thiên Đạo Môn." Thích Ngạo Sương khạc ra ba chữ sau đó liền trầm mặc.

      Kiều Nạp Sâm mắt trợn trắng, có chút xấu hổ. Tên tiểu tử này, đầu tóc đỏ như lửa, ngườilại lạnh lẽo như vậy, còn tiếc chữ sao. So với Địch Thản Tư còn phải trầm mặc hơn.

      Kiều Nạp Sâm thấy hỏi được gì, liềnkhông hỏi nữa. Mà là học theo bộ dạng an tĩnh của Thích Ngạo Sương ở bên cạnh nhắm mắtdưỡng thần .

      Trong lúc đó, chung quanh yên lặng.

      Cả bốn người cứ như vậy ngồi đó hết đêm.

      Mặt trời và mặt trăng thay phiên nhau, giờ là ban ngày.

      Thích Ngạo Sương chậm rãi mở mắt ra, lại cảm thấy Kiều Nạp Sâm tối hôm qua om sòm vẫnngồi ở bên cạnh của mình.

      Mà ở cách đó xa phía dưới bậc thang,Địch Thản Tư và Lan Ni ngồi ở đó.

      "Địch Thản Tư, có đói bụng hay ? Cómuốn ăn chút gì hay ta mang gì đó lại đây nha?" Lan Ni lộ ra khuôn mặt lấy lòng.
      " cần, tự ta có mang." Địch Thản Tư đốivới người trước mặt, lạnh nhạt mà ra câu như vậy hậu, từ nhẫn gian của mình lấy ra thức ăn bắt đầu ăn.

      Lan Ni có chút xấu hổ, nhưng vẫn là tự mình lấy thức ăn bắt đầu ăn . Nhẫn Gian vật này, cho dù ở thế giới này cũng là rất là hiếm thấy.Mà mấy người hình như mỗi người cái. HọcViên Ngôi Sao quả là lường được.
      Thích Ngạo Sương nhàn nhạt nhìn tất cả, khôngnói gì, cũng chuẩn bị lấy thức ăn từ trong nhẫn gian của mình ra ăn. Trước mắt lại xuấthiện cái tay, đưa tới cái bánh bao.

      Thích Ngạo Sương theo cái tay này nhìn lên, thấy được khuôn mặt đẹp trai của Kiều NạpSâm cười hì hì.
      "Buổi sáng ăn cái này thôi. Còn có cái này nữa."Kiều Nạp Sâm rất thần kỳ lại đặt ít nước trái cây cùng sữa tươi trước mặt cả hai người.
      Thích Ngạo Sương khẽ sửng sốt, nhìn Kiều NạpSâm, trong con ngươi mảnh thảng thắn.

      "Cám ơn." Thích Ngạo Sương cũng cókhách khí nữa, nhận lấy bánh bao trong tay Kiều Nạp Sâm. Kiều Nạp Sâm lúc này mới thu tay về.

      "Đợi chút." Kiều Nạp Sâm chợt đợi Thích Ngạo Sương phản ứng đem bánh bao trực tiếpđoạt trở về, sau đó tay khẽ ngưng đọng, cỗ khí nóng bỏng từ lòng bàn tay của bayra. Cái bánh bao tự nhiên phát ra loạt mùithơm, còn có khí nóng nhàn nhạt.
      Thích Ngạo Sương khẽ nhíu mày, nhận lấy bánhbao của Kiều Nạp Sâm. Kiều Nạp Sâm là dùngma pháp hệ hỏa sao?.

      "Sữa tươi còn có nước trái cây nữa?" Kế tiếpKiều Nạp Sâm chỉ vào thứ đặt trước mặt và .

      "Hồng tr. . . . . . Nước trái cây." Thích NgạoSương thiếu chút nữa theo thói quen bật thốt lêntrà hoa hồng, đến khóe miệng lập tức đổi lời nóinước trái cây. Nhận lấy nước trái cây Kiều NạpSâm đưa cho, đáy mắt của Thích NgạoSương đều là buồn bã. Trà hoa hồng. . . . . .người đó thường vì mình mà pha trà hoa hồng. . . . . .

      "Ngươi cảm thấy nữ nhân kia có khôi hài ? Tự cho là mình Quốc Sắc Thiên Hương rồi, cả ngày theo bên người Địch Thản Tư,cấm chỉ những nữ nhân khác đến gần Địch ThảnTư, là cười chết người ta. Tự cho mình làđúng." Kiều Nạp Sâm nhìn Lan Ni ngồi dằng kia hạ thấp giọng với Thích Ngạo Sương,trong giọng tràn đầy châm biếm. Lúc này Lan Ni đan đưa chén nước cho Địch ThảnTư, Địch Thản Tư cũng có tiếp nhận, màlà mình lấy túi nước của mình ra. Lan Ni taycầm chén nước lung túng giữa trung, hồi lâu mới rụt trở về.

      Nhìn thấy Kiều Nạp Sâm thiếu chút nữa bậtcười, Thích Ngạo Sương thấy thế, sắc mặt cũng hơi trì hoãn. Kiều Nạp Sâm đúng là kẻ dởhơi, đem nỗi khổ của nữ nhân đó làm niềm vui cho mình.
      "Lần này ngươi biết ta là vì sao ngồi cùng bọn họ rồi chứ?" Kiều Nạp Sâm nhai bánh bao,hạ thấp giọng qua.

      Thích Ngạo Sương nhàng gật đầu, bày tỏhiểu ý. Nữ nhân kia tính tình và bề ngoài hoàn toàn giống nhau. Từ lúc nàng ta bắt đầuchất vấn nàng thấy đó là kẻ tự phụ, lòng dạ hẹp hòi. . . . . .

      Kiều Nạp Sâm kẻ, chịu nổi tịch mịch. ngày trôi qua có ai ra khỏi cửa sắt,Kiều Nạp Sâm ở bên tai Thích NgạoSương chuyện trời dưới đất. Chuyện gì cũng có. Đem chuyện ở Hỗn Độn Thế Giới tất cả đều vô cùng ràng. Trước đó Phá Thiênchỉ là vội vã cho nàng chút chuyện ởHọc Viên Ngôi Sao, mà cái thế giới này lại kịp tỉ mỉ. tại, nhờ phúc của KiềuNạp Sâm, nàng hiểu ràng.

      Cái thế giới này, quả nhiên có phân chia chủng tộc, có Tộc, loài người, Ma tộc, Tinh linh tộc nhưng phân chia với nhau. Cóngười thống trị. Có bốn Thành Trì, trong đó có Thiên Bảo Thành của Phá Thiên. Cái tên này,Thích Ngạo Sương vừa nghe cũng biết trong đó ý nghĩa. Ba tòa thành khác theo thứ tự là CửuThiên Thành, Bích Ngọc Thành, Cụ Phong Thành. Mà cái thế giới này có cửu đại môn phái, vô số tiểu môn phái, trong đó Thiên Đạo Môn chính là trong phái thuộc cửu đại môn phái. Mà còn có nơi Kiều Nạp Sâm biết. Tỷnhư từ nội hải ngoại hải, nơi đó nghe hoang tàn vắng vẻ. Bởi vì hoàn cảnh hung hiểm, nên cũng có người tìm tòi nghiên cứu.Hải ngoại đến tột cùng có cái gì, Kiều Nạp Sâm tất nhiên biết.
      Học Viện Ngôi Sao là nơi Ngọa Hổ Tàng Long,là nơi cường giả ở cái thế giơi này có thể nâng cao thực lực. Mỗi hai mươi năm các Thành chủ cũng đưa người của mình các môn phái báisư, sau đó tới tham gia khảo hạch vào học viện,mưu đồ làm lớn mạnh thế lực của mình. Màmôn phái và các Thành nhìn bề ngoài có quan hệ, thực tế đều là thầm có dính líu đếnnhau. Kẻ có thể thông qua tám tầng của ThápThí Luyện đều phải người phàm. Cho dù chỉ là thông qua tầng Tháp Thí Luyện, khi trở lại quê nhà vẫn được mọi người hâm mộ cùng kính trọng.

      Thích Ngạo Sương sau khi nghe xong những thứ này trong lòng sáng tỏ, nhưng cũng kinh ngạc về Phá Thiên và thế lực của Phá Thiên. Ban đầuthời điểm gặp phải Phá Thiên liền bị thực lựcsâu lường được của làm chấn động. Còn có trước đó ở chỗ lấy Vương Giả Chi Diễm gặp phải nữ nhân kia, sau khi nhận ra thân phậncủa a Bảo sau hình như tương đối kiêng kỵ. PháThiên, quả nhiên đơn giản. . . . . .

      "Ai, nhàm chán muốn chết ~~~" Kiều NạpSâm ngáp cái, đôi tay ôm ở sau ót, nhìn lên trung lẩm bẩm " biết Đại Trưởng Lão nghĩ như thế nào, lại muốn cho mấy người chúng ta làm Tiếp Dẫn Sứ. Trong quá khứ đều là những học sinh khác. Chưa từng có học viên thực lực tám sao nào phải làm cái việc này cả.
      Thích Ngạo Sương vừa nghe, hơi ngẩn ra. như vậy chưa từng có trường hợp học viên thựclực cao cường vậy làm Tiếp Dẫn Sứ? năm nay lại ngoại lệ, trong này chẳng lẽ có vấn đề gì sao?

      "Kều Nạp Sâm , những chuyện này, phảingươi nên hỏi tới. Chúng ta làm xong chuyện thuộc bổn phận là tốt rồi."Thanh Địch Thản Tư nhàn nhạt trong trẻo lạnh lùng truyền đến.

      "Lười phải cùng ngươi nha, ngươi cho dù trời có sập xuống cũng là mang bộ dáng đầu gỗ !" Kiều Nạp Sâm làm ra bộ mặt lơ đễnh .

      "Kiều Nạp Sâm , chú ý giọng điệu của ngươi!"Này mĩ nữ lạnh lùng Lan Ni nhìn thấy Kiều Nạp Sâm cư nhiên như vậy, nhướng mày muốnphát tác.

      "Địch Thản Tư cũng , ngươi gì vậy? Ngươi là bạn của Địch Thản Tư? Hay là vợ ? Hay là mẹ ?" Kiều Nạp Sâm mộtphen khí thế ra những lời đó khiến đáy mắt Thích Ngạo Sương cũng lên nụcười. Cái thiếu niên tuấn này, cư nhiên cóthể lời ác độc như thế! lần nữa đem mĩ nữ lạnh lùng kia làm cho nàng ta tức điên lên.

      Quả Lan Ni này phản ứng làm cho người ta có chút đáng ghét. Địch Thản Tư ràng chính là người lạnh nhạt, Kiều Nạp Sâm lại là kẻ vừahoạt bát vừa tùy tiện, nhưng Kiều Nạp Sâm lêntiếng chế nhạo Địch Thản Tư, Địch Thản Tư vẫnlà có để ý, ràng hai người họ có giaotình tương đối tốt. Lan Ni này lại cố tình khônghiểu, bộ dáng cao cao tại thượng trách cứ người khác.

      "Ngươi! Kiều Nạp Sâm , ngươi cần phải nghĩ ta sợ ngươi!" sắc mặt của Lan Ni chợt đạibiến, đứng dậy, trợn mắt lạnh lẽo nhìn Kiều NạpSâm .

      "Ha ha, chuyện cười nha!vạn năm sau nữa vẫn là năm ba nha, tới đây a~~ ngươi chỉ như con Khổng Tước xòe đuôi thôi, cũng như bộ dạngngu ngốc của những nam ngu ngốc kia theo đuổingươi, cái gì cũng để trong mắt.Ta cần cái bộ dạng cao cao tại thượng của ngươidạy dỗ ta. Ngươi dạy ta, ngươi có kia tư cách đó sao? Lần đó thí luyện ngươi phải là đuổi theo ta mà hít bụi đó thôi?" lời ác độc của Kiều Nạp Sâm giờ phát này được phát huy vô cùng tinh tế, để ý khuôn mặt xinh đẹp của Lan Ni trở thành màu gan heo, ngược lạihắn vô tội gãi gãi đầu, có chút quẫn bách , "Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta hơn ngươi haituổi ngươi có tư cách dạy dỗ ta sao?"
      ( khụ khụ ~~ đụng chạm đến tuổi tác~ )

      Những lời cuối cùng này lại khiến cho Lan Nihộc máu. Dưới ống tay áo của Lan Ni, tay nắm chặt quả đấm, đốt ngón tay trắng bệch. Con ngươi xinh đẹp trừng đến mức sắp lồi ra.

      Nhìn bộ dạng chuẩn bị hộc máu của Lan Ni, Kiều Nạp Sâm ngừng lại vẫn đổ thêm dầu vào lửa : "Lan Ni, ta có câu này muốn với ngươi, tuyệt đối xuất phát từ lòng tốt củata."

      Lan Ni sửng sốt, hiểu Kiều Nạp Sâm muốn gì. Sau đó câu tiếp theo của KiềuNạp Sâm làm cho cơn tức giận của nàng tangay lập tức bộc phát.

      "Ta có ý tốt nhắc nhở ngươi, nữ nhân tức giận làdễ già. Ngươi cũng đủ già rồi, già hơn nữa chẳng phải là xong đời rồi sao." Kiều Nạp Sâm cườihíp mắt hời hợt phun ra câu như vậy.

      Lần này, mặc cho Lan Ni kiềm chế thế nào vẫn nuốt trôi cục tức này. Thích Ngạo Sươngkhẽ nhíu mày, nhìn Kiều Nạp Sâm cợt nhả, trong mắt lóe lên tia ánh sáng. Người này,có ý tứ nha!

      Lan Ni khẽ quát tiếng, tay thoáng mộtcái, thanh Ma Pháp Trượng xinh đẹp hào hoa liền xuất ở trong tay của nàng. Tiếptheo Thích Ngạo Sương cũng cảm thấy lạnh cả người.

      Nước!

      Lan Ni sử dụng là ma pháp hệ thủy.

      Nước tụ hội trung thành khẩuđại bác bắn về phía Kiều Nạp Sâm, cứ như vậy gào thét bén nhọn đánh úp về phía Kiều NạpSâm. Công kích này nhắm vào cả người bên cạnh Kiều Nạp là Thích Ngạo Sương. Hiển nhiên, Lan Ni căn bản là cố ý.

      Kiều Nạp Sâm sử dụng là Ma Pháp hệ Hỏa.

      Nước với lửa xung khắc!

      Kiều Nạp Sâm sắc mặt lập tức thay đổi lạnhlẽo, tay có động tác, nhưng lại cóđứng lên.

      "Đủ rồi" Địch Thản Tư vẫn trầm mặc rốt cuộcchậm rãi lên tiếng.

      Mà cái đại bác bừng nước đó mạnh mẽ nhảđạn lại dừng lại, tan biến trong trung.

      Địch Thản Tư thậm chí có xoay người, cứ như vậy nhõm đơn giản hóa giải công kích của Lan Ni!

      Người này. . . . . .

      Thích Ngạo Sương khẽ hí mắt, nhìn bóng lưngĐịch Thản Tư như có điều suy nghĩ.

      Địch Thản Tư chậm rãi đứng lên, xoay người lại, mà sắc mặt của như cũ vẫn rất bình tĩnh.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Quyển 4: Chương 6: Là Phong Dật hiên hay là Tạp Mễ Nhĩ ?

      " Các ngươi làm như vậy là có ý gì?" Địch ThảnTư vẫn trầm mặc rốt cuộc chậm rãi lên tiếng.

      Chỉ nhàng mấy chữ lại giống như tiếng nổ vang lên bên tai mọi người, chấn động cả màng nhĩ. Càng giống như xuyên qua lòng người, làm cho lòng người kinh sợ dứt.

      Lan Ni muốn lại ra tay nữa lập tức bình tĩnh lại.Kiều Nạp Sâm cũng thu hồi bộ dạng cợt nhãkia.

      " nên để người khác chế diễu. Thân phậncác ngươi là học viên tám sao rồi." Địch Thản Tư lạnh nhạt chỉ câu liền đem hai kẻ khí thế giương cung bạtkiếm hoàn toàn tiêu tan sạch.

      "Hừ!" Kiều Nạp Sâm hừ lạnh tiếng, lộ vẻ tức giận ngồi xuống.

      Lan Ni hung hăng trợn mắt nhìn Kiều Nạp Sâm , rồi ưu tư ngồi ở bên cạnh Địch Thản Tư .

      Đối với công kích của Lan Ni thiếu chút nữa liên lụy người bên cạnh Kiều Nạp Sâm là ThíchNgạo Sương, Địch Thản Tư lại đả động đến. Đáy mắt Thích Ngạo Sương thoáng qua tia hài hước. Bởi vì Địch Thản Tư này rất thâm thúy, con ngươi nhìn về phíanàng, đáy mắt hình như có cỗ thần thái , cứ như vậy thẳng tắp nhìn thẳng vào mắt Thích Ngạo Sương. Thích Ngạo Sươngkhông có bất kỳ sợ hãi nào, thản nhiên nghênhđón. Nhưng đáy mắt Thích Ngạo Sương tia hài hước kia lại càng ngày càng ràng.

      Địch Thản Tư cuối cùng khẽ hí mắt, dời ánhmắt sang chỗ khác, quay đầu . Thích Ngạo Sương cũng thu hồi ánh mắt, nhắm mắt lại bắt đầu dưỡng thần.

      Ban ngày cứ như vậy qua, đến ban đêm, rốt cuộc có người từ cửa sắt chạy ra ngoài. Người tới là thiếu nữ trẻ tuổi, đáy mắt có cỗ bạo ngược, thời điểm nàng ta ra cả người tảnra mùi máu tươi, sát khí thể nào che giấuđược.

      Thích Ngạo Sương ngửi thấy cổ mùi vị này, khẽ cau mày, chậm rãi mở mắt, lại ngờ thấy được người quen. Chính là thiếu nữ mà Thích Ngạo Sương hôm đó tới Hỗn Độn ThếGiới lấy Hỏa Hồn, à kẻ muốn cướp đoạt a Bảo! Thiếu nữ trẻ tuổi là mỹ nhân, thân y phục đỏ rực rạng rỡ phát sáng, giơ tay nhấcchân lại có cỗ hung dữ, đáy mắt thêm cỗ nóng nảy. Mi gian để lộ ra sát khí làm người ta có cảm giác khó chịu. người của nàng có máu, lại mang theo nồng nặc mùi máu tươi. Mà cỗ hơi thở người nàng lại cho thấy rằng, nàng ta là giết mạch tới đây. Nhưngtrên người có dính vào giọt máu, thực lực này. . . . . .

      Nàng ta so với trước kia mạnh lên rất nhiều a. Thích Ngạo Sương nhàn nhạt liếc nhìn nữ tửnày, lại hai mắt nhắm nghiền.

      "Chúc mừng ngươi thông qua vòng khảo hạch thứ hai, xin ở bên cạnh chờ đợi. Bốn ngày sau chúng ta tiến hành vòng khảo hạch thứ ba."Thanh Địch Thản Tư vẫn như cũ lạnh nhạt, cũng nhiệt tình cũng xa lánh.

      "Đa tạ." Nữ tử áo đỏ lên tiếng cám ơn, ĐịchThản Tư gật đầu cái, lại ngồi chỗ cũ.

      Lan Ni liếc nhìn này nữ tử áo đỏ, khẽ cau mày, gì. Nhưng là đáy mắt lại thoáng qua tia địch ý nhàn nhạt.

      Kiều Nạp Sâm nhìn vẻ mặt kia của Lan Ni, trong lòng thầm buồn cười. Cái nữ nhân tự cho mình là đúng xem nàng kia là tìnhđịch.

      Thích Ngạo Sương nghe thấy nữ tử áo đỏ , cảm thấy giọng điệu này so với trước kia khônggiống nhau. Hình như có chút tang thương hơn. Trước thấy nàng ta còn là kẻ tùy hứng lỗ mãng , tại, hình như thành thục hơn? Vì sao lại có biến hóa lớn vậy? Nàng ta trải qua cái gì? Thích Ngạo Sương biết là lúc đó Hắc Vũ cho nàng ta kích trí mạng, chém thânthể nàng ta thành hai nửa, nhờ sư phụ nàng cứu mạng trở về. Từ đó về sau, tâm cảnh củanàng liền phát sinh biến hóa. Càng thêm khắc khổ tu hành mới có được thực lực bây giờ, để tham gia khảo hạch lần này .

      Thời gian kế tiếp, Kiều Nạp Sâm vẫn như cũ oa oa với Thích Ngạo Sương. cùng vớiThích Ngạo Sương chuyện , bằng mình om sòm, Thích Ngạo Sương rất lâu chỉ là nhàn nhạt gật đầu hoặc là ồ tiếng.

      Mấy ngày sau, nhóm vài đệ tử cũng từ cánhcửa ra. Phóng mắt nhìn, thông qua khảo hạchngười cũng ít người. Đệ tử Thiên ĐạoMôn sáng ngày cuối cùng cũng ra ngoài, mặc dùcó hai người bị thương , nhưng cũng là toàn bộ đều thông qua. Này cùng Tháp Lệ Na đưa ra quyết sách mọi người phân chia ra. ThiênĐạo Môn mặc dù phải môn phái mạnh nhất nhưng, ở đây danh tiếng cũng ,tất nhiên là có nguyên nhân.

      Khi Tháp Lệ Na thấy Thích Ngạo Sương xa xa có bị thương, trong lòng tự chủ khẽ thở phào cái.

      "Thôi , tiểu tử kia cư nhiên so với chúng ta còn đến sớm hơn nữa." Có kẻ tự nhiên cũngnhìn thấy Thích Ngạo Sương, nhìn lông tóc người Thích Ngạo Sương tổn hao gì, chuachát câu như vậy.
      "Cũng thông qua là tốt rồi, vòng kế tiếp cũng thể phớt lờ." Tháp Lệ Na trịnh trọng dặndò.

      "Dạ, sư tỷ." Mọi người gật đầu nghiêm túc đồng ý. Nếu của thứ hai nghe theo an bàicủa sư tỷ học vượt qua được, đừng bảo là toàn bộ thông qua được, mà chỉ cần mộtngười thông qua thôi là khó rồi.
      Năm ngày, kỳ hạn đến, những người vượtqua có tới 80 phần trăm. Mặc dù có người bị thương , có người bị trọng thương, nhưng dùsao cũng tới được nơi này. Chỉ cần trong thờigian quy định coi như thông qua.
      " đến giờ. Chúc mừng các vị thông qua vòng khảo hạch thứ hai này. lập tức tiến hành vòng khảo hạch thứ ba." Địch Thản Tư đứng ở chỗcao, lạnh nhạt .

      Lời của Địch Thản Tư vừa rơi xuống, phía dưới cũng nổ oanh. Cái gì? phải lập tức tiếnhành vòng khảo hạch thứ ba? Chẳng lẽ thấy có rất nhiều người còn chưa khôi phục như cũ sao? Vòng thứ hai quá hung hiểm, cư nhiên cho bọn họ thời gian khôi phục phải lập tức tiến hành vòng thứ ba! Những người may mắn thông qua, người cũng cònmang theo chút vết thương. Địch Thản Tư quyếtđịnh vậy khiến các đệ tử phía dưới cũng nổtung.

      " muốn tham gia có thể lập tức rời ."Thanh Địch Thản Tư như cũ lạnh nhạt, có chút nào cảm xúc. Nhưnglời này chui vào lỗ tai mỗi người, lại mang theo cỗ khí lạnh xuyên suốt từ đầu đến chân. Lờinày hoàn toàn mang chút tình cảm.

      "Như vậy nhanh lên chút tiến hành vòng khảo hạch thứ ba thôi." Có người quát to ratiếng. Nếu là bị nam tử áo trắng này coi thường,vậy quá mất mặt rồi. Thanh nóng nảy lại vang lên càng nhiều.

      "Vòng khảo hạch thứ ba, đó chính là dọc theo bậc thang này lên , nếu cuối cùng có thể đếntới cửa học viện , liền thông qua khảo hạch."Địch Thản Tư nhàn nhạt ra khảo hạch thể tưởng tượng được.
      Cái gì? Chỉ cần dọc cầu thang này lên ,tới cửa học viện là được? Mọi người hai mặtnhìn nhau, sợ rằng có đơn giản như vậythôi. Nhất định là có nguy hiểm gì tồn tại!

      "Các ngươi yên tâm, còn có các sinhvật nguy hiểm như vòng khảo hạch thứ hai uy hiếp tính mạng các ngươi. tại, bắt đầu ."Kiều Nạp Sâm cười híp mắt hòa ái dễ gần .

      Lan Ni cũng là khinh thường hừ lạnh tiếng, gì.

      Mọi người trong lòng hoài nghi, nhìn nhau cũngkhông có chuyện.

      Vừa lúc đó trong cửa sắt truyền ra thanh dồn dập: "Đợi chút, đợi chút. . . . . ."

      Mọi người quay đầu nhìn lại, lại thấy kẻ chật vật chịu nổi chạy như điênhướng tới nơi này. Mà phía sau của , xa xa còn có nhóm người theo.

      "Khảo hạch kết thúc." Địch Thản Tư thấynhững người đó nhấc chân chạy như điên, lảo đảo, sắc mặt vẫn như cũ mảnh lạnh nhạt, chỉ là nhàng phất tay, xuất kết giới, khiến các đệ tử thông qua khảo hạch cùng những kẻ kia tách ra.
      Những đệ tử kia từ trong cửa sắt hối hả chạy racũng bị kết giới ngăn lại. Trước mặt rất nhiềungười, họ liều mạng đánh mạnh vào kết giới, hô to "Tiếp Dẫn Sứ đại nhân, xin dàn xếp chútđi, chúng ta chậm năm phút đồng hồ thôi mà."

      "Xin dàn xếp chút , ta chỉ là chậm ba phút mà thôi . . . . . ."

      thanh cầu xin lẫn thanh đánh vào kết giới hòa chung chỗ. Những đệ tử đến trễ kiatrên mặt tràn đầy cầu khẩn.
      "Chậm chính là chậm." Địch Thản Tư cũng là lạnh lùng tiếng, gì nữa.Quay mặt, xoay người lập tức về phía trước .

      "Khảo hạch bắt đầu rồi nhé." Kiều Nạp Sâm cười híp mắt nhắc nhở mọi người.

      Mọi người có chút do dự, nhìn nhau. látsau, bỗng nhiên có người hú lên quái dị, sau đó nháo nhào xông tới trước mặt. Có kẻ thứ nhất, tự nhiên phía sau liền theo nhau mà nhào tới rồi.Thích Ngạo Sương bình tĩnh, cũng chậm rãi về phía trước.

      "Hôm qua, hôm nay, ngày mai, cái gì , cái gì giả?" ở thời điểm Thích Ngạo Sương muốnbước tới, bên tai lại vang lên thanh Kiều Nạp Sâm. Thích Ngạo Sương có chút kinh ngạcquay đầu nhìn về phía Kiều Nạp Sâm , lại thấyKiều Nạp nhìn nàng, sau đó nhún vai, nhưkhông có chuyện gì xảy ra cũng phía trước từtừ tới.

      Thích Ngạo Sương khẽ hí mắt, như có điều suy nghĩ, quay đầu theo mọi người về phía trước .

      Vừa bắt đầu mọi người còn cẩn thận cẩn thận, nhưng là dọc theo con đường này cũng là gió êmsóng lặng, có bất kỳ trở ngại. Có người liền hớn hở ra mặt, tăng nhanh bước chân xông về phía trước.

      Thích Ngạo Sương chậm rãi , nhưng trong lòngđang suy tư mới vừa rồi Kiều Nạp Sâm đối với mình bí mật truyền sao? Kiều Nạp Sâm tạisao phải đột nhiên câu như vậy? Nếunói hề lý do, rất có khả năng. Nhưng những lời này rốt cuộc có ý gì đây?
      Ở sau lưng Thích Ngạo Sương cách đó khôngxa, đôi ánh mắt mơ hồ thoáng qua nhìnnàng. Đó là ánh mắt của Tháp Lệ Na. Tháp Lệ Na mang theo đám đệ tử cũng chậm rãitheo ở phía sau. Giống Thích Ngạo Sương, nàngcũng nghĩ là đoạn đường này đơn giảnnhư vậy. Nhìn Thích Ngạo Sương nhanhkhông chậm bước , Tháp Lệ Na có chút mất hồn. Thiếu niên này, mi gian nhàn nhạt đau thương làm cho đau lòng người, làm cho ngườita muốn tìm tòi nghiên cứu. hy vọng hắngặp chuyện may trong khảo hạch, tuyệtkhông hi vọng.

      Tháp Lệ Na bước nhanh hơn, mang theo mọi người, muốn đuổi theo Thích Ngạo Sương giữ vững cự ly tương đối gần.

      Vậy mà, vừa lúc đó, con ngươi của Tháp Lệ Na chợt phóng đại. Nàng ta nhìn thấy mànkhông thể tưởng tượng được, thiếu niên tóc đỏđó chậm rãi biến mất trong màn sương trắng xóa.

      Tháp Lệ Na kinh hãi, phía trước, nhanhmấy bước, đuổi theo, nhìn kỹ lại, cóbóng dáng thiếu niên kia !

      Tháp Lệ Na quay đầu lại muốn hỏi thăm mọi người có nhìn thấy màn quái dị như vậy haykhông
      Song khi nàng quay đầu lại, nàng lại hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

      Sau lưng bóng người. Các sư đệsư muội vào giờ khắc này cũng giống với thiếuniên tóc đỏ đó, cứ như vậy ly kỳ biến mất.

      Tiếp đó, ở trước mặt nàng ta xuất cảnh tượng mà nàng ta hay thấy trong mộng……..
      Lúc này Thích Ngạo Sương lại ngây ngẩn cảngười, cứ như vậy kinh ngạc đứng tại chỗ nhìn cảnh tượng trước mắt vẫn nhúc nhích, trong mắt lại như có nước dâng lên.

      "Ngươi, tới." Cái thanh dịu dàng đó trước sau như .

      Tạp Mễ Nhĩ mang theo khuôn mặt ưu nhã mỉmcười cứ như vậy xuất ở trước mặt củaThích Ngạo Sương.

      Mà phía sau , bức tường thủy tinh trongsuốt, trong bức tường thủy tinh đó, bóng dáng quen thuộc đến thể quen thuộc hơn.Tóc đen, lông mi dài nhưng khép chặt. phải là thân thể Thích Ngạo Sương thìcòn có thể là ai được nữa.
      Last edited: 17/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :