1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tài Năng Tuyệt Sắc - Vô Tình Bảo Bảo (Full +eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Quyển 3: chương thứ 17: Thập Lục Dực thiênsứ! ( Thiên sứ 16 cánh)

      Sau khi hai người rời , bóng dáng của LãnhLăng Vân xuất .

      "Chủ nhân. . . . . ." bên cạnh Lãnh Lăng Vân người áo xám cũng thân.

      Lãnh Lăng Vân trầm mặc.

      "Chủ nhân, nàng à người mà ngài mãi mãi có được. . . . . ." Người áo xám nhìn bóng lưng Thích Ngạo Sương, , trong giọng là nồng nặc lo lắng. Người thiếu nữ này, nàng phải người đơn giản như vậy. . . . . . ! ! !

      "Ngay cả như vậy, ta cũng vậy nguyện ý. . . . . ."thanh Lãnh Lăng Vân thấp lại có cỗ kiên quyết và hề dao động. Dứt lời,chậm rãi về phía trước .

      Người áo xám sững sờ ngay tại chỗ, trăm ngànlời muốn cuối cùng hóa thành tiếng thởdài theo phía sau.

      ————

      Cùng Hạ Lạc Đặc xong, tâm tình ThíchNgạo Sương rất tốt tới hậu viện. Ở đó kết giới bày ra trong phòng, mấy vị Thần này quả thực là văng cả nước miếng, tư thái Thầnthánh gì hoàn toàn có.

      "Ba Đặc Nhĩ, cái lão khốn kiếp, lại nhặt mất mấy quân bài của ta rồi ." Cái này là do thẹn quá hóa giận, thanh là của Tinh Linh Thần Áo Tháp Tư.

      "Ta nhổ vào, ta muốn thua dĩ nhiên phải nhặt quân bài ngươi bỏ chứ" Long thần Ba Đặc Nhĩ nước miếng cũng phun như mưa lên mặt Tinh Linh Thần "Ngươi là tên khốn kiếp nhặt hết quân bài của ta rồi mà còn mặt mũi nóinhững lời này sao?”
      (Tinh Linh Thần có truyền kì về đánh bạc toànthua.Y như bà Đệ Ngũ trong Naruto. Hắc hắc ``)

      "Dừng!" Tây Tư Tháp Nhĩ mặt mày hớnhở chuẩn bị ngả bài.

      "Hồ rồi, ta trước bước, ngươi làm sao thắng được." Tạp Mễ Nhĩ dịu dàng mỉm cười, ngả bài.

      Tây Tư Tháp Nhĩ hộc máu, chỉ còn thiếu nước ngửa mặt lên trời thét dài.

      Thích Ngạo Sương đứng ở cửa nhìn mấy ngườiđang đánh khí thế ngất trời liền lộ ra nụ cười.

      ra , cam kết của Mã Lệ Liên bây giờnhìn lại cũng chỉ là lừa gạt đứa trẻ lên ba mà thôi. Nữ nhân này rất có dã tâm muốn nắm tất cả quyền hành, hoàn toàn lật đổ Hội TrưởngLão nhưng về sau nhất định tụ họp lực lượng,khởi xướng Thánh Chiến. Ánh mắt của nàng taquá mức nóng bỏng, chút nào che giấutham vọng.

      Thánh Chiến nhất định chỉ dựa vào Mã Lệ Liên mới có thể dừng, còn có biện phápkhác nữa.

      Nếu là Mã Lệ Liên cầm quyền, nàng ta coi nhưđồng ý dừng Thánh Chiến. Nhưng sau khi mìnhrời , ngàn năm sau, hai ngàn năm sau sao đây? Nàng ta đến lúc đó tay che trời,tất cả đều là nàng ta định đoạt. Muốn khởi xướng Thánh Chiến ai có thể ngăn cản được?

      Chỉ còn có biện pháp cuối cùng đó chính là để cho nàng ta thành lập Quang Minh thần đình cùng với Hội Trưởng Lão Quang Minh thần đình vĩnh viễn chống lại nhau kéo nhau xuống.Đấu tranh ngừng, vĩnh viễn yênbình. Như vậy Thần giới làm sao có thể còn tinhlực khởi xướng Thánh Chiến.

      Đám lão già của Hội Trưởng Lão kia đoánchừng bây giờ giận đến phun máu. Vốn cho rằng Mã Lệ Liên chỉ là kẻ nháo nhác mộtchút, phái người tới lùng bắt trở về được, kết quả là thế lực của Mã Lệ Liên bây giờ lại pháttriển như mặt trời giữa trưa.

      Mặc dù như thế, Hội Trưởng Lão nhiều năm qua thực lực là thể khinh thường. Nếu nhưđối phương huy động toàn lực lượng quân đội, thực lực Mã Lệ Liên bây giờ quả phải là đối thủ của bọn họ.

      Trước phải để cho Mã Lệ Liên ổn định lại thế lực, sau đó cho nàng ta đả kích. Để cho bọn họ giữ vững thăng bằng.

      Ánh mắt của Thích Ngạo Sương rơi vào kẻ mặt mày hớn hở Tây Tư Tháp Nhĩ, mặt nàng lộ ra nụ cười thản nhiên.


      tại, cái cần chính là hình tam giác.

      Mã Lệ Liên , Hội Trưởng Lão , Hắc Ám chi thần.

      Cái cân cẩn thận mất thăng bằng. Hình tam giác, mới là hình dáng vững chắc nhất.
      "Hắt xì!" Tây Tư Tháp Nhĩ hung hăng hắt hơi cái, mấy người bàn nhìn chòng chọchắn.
      Tây Tư Tháp Nhĩ vuốt vuốt lỗ mũi có chút nghi ngờ, thời tiết tốt như vậy làm sao nhảy mủi nhỉ?
      Tạp Mễ Nhĩ lúc này ngẩng đầu nhìn người đứngở cửa bên là Thích Ngạo Sương, lộ ra thói quen dịu dàng nở nụ cười, đứng dậy : "Các ngươi đánh trước ."

      "Vậy được, thiếu chân sao được?"

      "Ba thiếu , ngươi thể ."

      "Ngươi rồi chúng ta đánh cùng ai?"

      Ba thần có hình tượng chút nào kêu to lên.

      "Ta gọi Thiếu chủ đến đây ." Tạp MễNhĩ nhàn nhạt cười.

      "Tốt, dù sao phải gọi thêm người ." Ba con nghiện bài bạc vừa nghe thấy thế lúc này mới bỏqua cho Tạp Mễ Nhĩ .

      Tạp Mễ Nhĩ tới cửa nhìn Thích Ngạo Sươngnhẹ nhàng : "Thế nào, lo lắng cái gì sao?"

      Thích Ngạo Sương nhàng lắc đầu: "Khôngcó. Tình trạng của Mã Lệ Liên và Hội TrưởngLão ổn định lại, như vậy Thần giới bên này cũng chưa có vấn đề gì."

      Tạp Mễ Nhĩ nhìn Thích Ngạo Sương khẽ cau mày hình như suy nghĩ gì, nghe Thích Ngạo Sương xong : "Ngươi lo lắngrằng Thần giới giải quyết xong nhưng còn Ma giới dễ dàng như thế, đúng ?"

      "Đúng. Ta biết Phong Dật Hiên rốt cuộclà tại sao làm như quen biết ta." chân mày Thích Ngạo Sương nhíu chặt hơn, giọng , "Nhưng ta lại cảm giác là cùng ta cóliên quan."

      "Nên lúc muốn cho ngươi biết cho ngươi biết , thôi, ta làm cho ngươi ly trà hoa hồng để cho ngươi lấy lại tinh thần." Tạp Mễ Nhĩ vươn tay thương vuốt vuốt đầu Thích Ngạo Sương.

      "Cám ơn." Thích Ngạo Sương lộ ra nụ cười. Tay của Tạp Mễ Nhĩ, tại ấm áp. Nụ cườicủa Tạp Mễ Nhĩ cũng rất ấm áp. Bất tri bấtgiác, nàng đem việc có Tạp Mễ Nhĩ ở bên người là thói quen. Giống như người thânvậy, rất ấm áp. Nhưng theo lời Tạp Mễ Nhĩ , thời điểm nên với mình Phong Dật Hiênsẽ cho. Đạo lý này nàng cũng hiểu.

      Nhưng là, nhưng là chỉ sợ đến cái thời điểm đó, là quá trễ rồi.

      Trong lòng Thích Ngạo Sương mơ hồ dâng lên cỗ lo lắng.

      "Meo meo?" Mèo Tầm Bảo vừa nghe có hoa trà, dĩ nhiên là nghĩ ngay tới món điểm tâm ngọt.

      "Yên tâm, có cho ngươi ăn." Tạp MễNhĩ nhéo cái lỗ tai lớn của Mèo Tầm Bảo cười .

      Tìm được Thiếu chủ rồi, Thiếu chủ vừa nghe là chơi mạt chược, hai lời liền lập tức chạy qua. Cái trò đó có gì ì quái chứ. Thứ kìquái hơn nàng cũng sớm chơi qua rồi.
      Ở trong phòng an tĩnh, Thích Ngạo Sương uống Hoa Trà do Tạp Mễ Nhĩ ngâm chế, MèoTầm Bảo hài lòng ăn bánh ngọt.

      "Ngạo Sương, kế tiếp ngươi tính toán làm gì đây?" Tạp Mễ Nhĩ ngồi xuống nhàng hỏi.

      "Trước hết trợ giúp Mã Lệ Liên đứng vững chân, sau đó. . . . . ." Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, sau đó, sau đó chính là Ma giới . PhongDật Hiên. . . . . .

      "Thần giới bên này giải quyết xong, chính là Ma giới, đúng ?" Tạp Mễ Nhĩ nhàng nhấpmột ngụm trà, chậm rãi ra, "Thần giới bênnày xử lý tốt, đúng dịp bọn họ có đấu tranh nộibộ. Nhưng Ma giới giống vậy. Ma tộc làmột chủng tộc khát máu . Tàn bạo, cường đại.Cường giả của bọn họ là Vương, cũng dễ dàng có thể buông tha Thánh Chiến ." Tạp Mễ Nhĩ giải thích cho Thích Ngạo Sương hiểu.
      "Ta hiểu . . . . . ." Thích Ngạo Sương đặt ly trà xuống, nhàng thở dài. Nhưng Phong Dật hiên và Thiếu chủ cũng muốn Thánh Chiến, mặcdù như vậy nhưng Ma Vương sao đây? Coi như bọn họ muốn ngưng hẳn, nhưng Ma vương muốn, tất cả đều là vô ích.
      Thích Ngạo Sương cau mày suy tư, tiếnggõ cửa vang lên.

      "Ngạo Sương tiểu thư, nữ thần Điện hạ xin ngàiqua đó có chuyện quan trọng thương lượng."Thị nữ cung kính . Ngay cả Nữ thần của các nàng cũng đối với thiếu nữ thần bí tóc đen này khách khí khác thường, dĩ nhiên các nàng cũng cần.
      Thích Ngạo Sương và Tạp Mễ Nhĩ liếc mắt nhìnnhau, Thích Ngạo Sương lộ ra nụ cười mỉa mai nhàn nhạt. Xem ra, Hành động của Hội TrưởngLão so với dự tính nhanh hơn chút ít.

      "Biết rồi, ta lập tức qua." Thích Ngạo Sương nhẹnhàng gật đầu ý bảo thị nữ trước rời .

      "Xem ra, Thần giới chuẩn bị có chiến tranh xảyra ." Tạp Mễ Nhĩ cười ưu nhã, dịu dàng. Trong tươi cười lại có tia hả hê.

      "Đúng vậy, Hội Trưởng Lão cũng đợi nổi nữa rồi." Thích Ngạo Sương đứng dậy, khóemiệng lộ ra tia châm chọc mỉm cười "Chúng ta xem chút . Mã Lệ Liên lầnnày làm sao."

      Tạp Mễ Nhĩ cũng đứng lên, hớn hở gật đầu,cùng Thích Ngạo Sương tới thư phòng của Mã Lệ Liên.

      Vừa vào thư phòng, Thích Ngạo Sương liền thấyPhong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân đều ở đây.Mà Thiếu chủ có ở nơi này, chắc còn cònvới mấy thần đại chiến mạt chược.
      Vừa vào cửa, Lãnh Lăng Vân liền mỉm cười với Thích Ngạo Sương rồi nhàng gật đầu. ThíchNgạo Sương cũng nở nụ cười tủm tỉm. Ánh mắtchuyển tới người Phong Dật Hiên, PhongDật hiên lại cúi đầu có liếc nhìn nàng cái. Đợi khi Thích Ngạo Sương đem ánh mắt dời đến người Mã Lệ Liên, nàng lại cảm thấy ánh mắt nóng bỏng quen thuộc chiếulên người nàng.

      Tại sao lại như vậy? Thích Ngạo Sương rấtmuốn níu lấy Phong Dật Hiên hỏi cho ra lẽ. Tạisao ngươi vốn phải là như vậy mà? Rốtcuộc là có nỗi khôt tâm nào được?Tại sao ra rồi cùng nhau giải quyết?

      "Ngạo Sương tiểu thư, lần này, mời cùng ngàicùng bằng hữu nhất định phải giúp ta lần." mặt Mã Lệ Liên có chút sợ hãi, nóng nảymà thành khẩn van xin .

      Vậy mà ở đáy mắt Thích Ngạo Sương lại nhìnkhông ra có tia sợ hãi và lo lắng nào, cócũng chỉ là lạnh nhạt và ngạo nghễ.

      Ha ha, Mã Lệ Liên, cái nữ nhân đơn giản này. Ngươi lại thể nhẫn nại hay sao?

      " xảy ra chuyện gì để cho nữ thần cao quý ưunhã của chúng ta hốt hoảng như vậy?" Thích Ngạo Sương tùy tiện ngồi xuống, trong giọng lại có tí châm chọc.

      Đứng ở bên bàn bên kia đáy mắt Hạ Lạc Đặcthoáng qua tia đau đớn, thoáng qua rồi biếnmất, rất nhanh, cơ hồ khiến người ta dễdàng nắm bắt được.

      "Ngạo Sương tiểu thư, Hội Trưởng Lão tập kết lượng quân đội, bọn họ muốn chính thức tuyênchiến với ta! Bọn họ chú ý đến mặt mũinữa rồi." Mã Lệ Liên vẫn còn có chút kinh hoàng , "Thần giới, Thần giới phải xảy ra chiến tranh. Ta muốn thấy chuyện như vậy xảy ra chút nào cả. Nhưng nếu như mà takhông ứng chiến, ta bị Hội Trưởng Lão giếtchết. Những gì ta cam kết căn bản thể nào thực . Thánh Chiến xảy ra. Cho nên,xin Ngạo Sương tiểu thư cùng bằng hữu nhất định phải trợ giúp ta đánh thắng cuộc chiến này."

      Thích Ngạo Sương khẽ nhíu mày, a~~, Mã Lệ Liên này có chút tiến bộ a. Biết dùng loạiphương thức này uy hiếp mình. Thích Ngạo Sương có trả lời ngay, mà khẽ nhíu mày với Hạ Lạc Đặc đứng ở sau lưng Mã Lệ Liên.
      Sắc mặt của Hạ Lạc Đặc nhất thời khó coi tớicực điểm, khuôn mặt tuấn trong nháy mắttái nhợt tia huyết sắc. Khổ sở hai mắt nhắm lại cúi đầu. hiểu được, Mã Lệ Liên đứng ở trước mặt , bao giờ còn là thiếu nữ ngây thơ thuần khiết như trước đónữa. Nàng giờ phút này là Quang Minh Nữ Thần! nữ nhân khát vọng quyền lực!

      "Cái này, chúng ta dĩ nhiên là giúp ngươi. Dùsao. . . . . ." ánh mắt của Thích Ngạo Sương nhìn Mã Lệ Liên tràn đầy hài hước, chậm rãi , "Dù sao mục đích của chúng ta đều nhất trí, đềulà kết thúc Thánh Chiến, đúng ? Nữ Thần Điện Quang Minh hạ."

      "Đúng vậy, Ngạo Sương tiểu thư, ngài hiểu đượcthật là quá tốt." Mã Lệ Liên liên tục khôngngừng gật đầu, mặt lên vẻ mừng rỡ.

      Ta dĩ nhiên hiểu, Mã Lệ Liên tiểu thư.

      kinh hỉ cho ngươi, đúng ? Hạ Lạc Đặc.

      Khóe mắt Thích Ngạo Sương liếc về phía Hạ Lạc Đặc nhìn nàng, khẽ mỉm cười.

      "Đúng rồi, nữ thần Điện hạ, ta nhờ ngươi giúp ta tìm hai người, có tung tích chưa?" Thích NgạoSương nhàn nhạt hỏi. Trước đó nhờ Mã Lệ Liên tìm kiếm Bạch Đế và Hắc Vũ, trải quathời gian dài như vậy, hai người cũng nhanh cótin tức thôi.
      "A, có. Có ." Mã Lệ Liên gật đầu, "Ta đangmuốn cùng ngài chuyện này đây. Hai ngày trước tìm được bọn họ, bây giờ bọn họ nhanh chóng đến đây.”
      "Vậy là phải rất cảm tạ nữ thần điệnhạ rồi, ngươi trợ giúp ta là quá tốt, nếukhông ta còn biết làm sao tìm được bọn họ đây." Thích Ngạo Sương mỉm cười cám ơn. Khiến Nữ Thần Quang Minhra mặt tìm kiếmngười, hiệu quả quả nhiên rất tốt. Thứ nhấtquang minh chính đại tìm kiếm, giốngHắc Ám chi thần, tuyệt đối dễ dàngnhư vậy. Thứ hai nha, tự nhiên hiệu suất làmviệc rất cao. Ở tại thần giới, Nữ Thần Quang Minhban bố ra lệnh muốn tìm người, bọn thầndân còn phối hợp sao?

      " cái nhấc tay mà thôi." Mã Lệ Liên ưu nhã mỉm cười.

      "Đến lúc đó cùng Hội Trưởng Lão đối đầu, cóhọ đơn giản rất nhiều." Thích NgạoSương nhàn nhạt qua.

      "A, sao? Vậy tốt quá. Thậtcám ơn ngài, Ngạo Sương tiểu thư. ra là ngài tìm bọn là vì tới trợ giúp ta sao?" Mã Lệ Liên hết sức cảm kích gật đầu cám ơn.Đáy mắt lại có tia hài lòng và cười lạnh dễ dàng phát giác. Thiếu nữ nhân loại này quả nhiên hữu dụng. Tự nhiên như vậy lại thừa hơi sức giúp mình.
      Thích Ngạo Sương trong lòng lạnh lùng cười tiếng, Đúng vậy a~~, Mã Lệ Liên , có niềmvui to lớn hơn chờ ngươi nha.

      "Nữ thần Điện hạ yên tâm, ta cùng các bằnghữu của ta dốc toàn lực giúp ngươi ." ThíchNgạo Sương ra lời như vậy nhưng Mã Lệ Liên vẫn còn có chút lo lắng.

      "Nhưng Ngạo Sương tiểu thư, thực lực của HộiTrưởng Lão thể khinh thường. Đừng bảolà bọn họ trăm vạn quân đội thiên sứ, thành viên của Hội Trưởng Lão tất cả mọi người đều là cao thủ thực lực cường đại." Mã Lệ Liên cau mày lo lắng .

      " quan hệ, chúng ta phải còn có bọn Long thần sao?" Thích Ngạo Sương cườinhư cười nhìn Mã Lệ Liên , nếu nữ nhân này khát vọng mình ra cái này, như vậymình liền thỏa mãn nàng. Dù sao vài lời nóimà thôi, mất miếng thịt nào nha .

      Quả nhiên khi Thích Ngạo Sương ra nhữnglời này, mặt Mã Lệ Liên hình như yên lòng, đáy mắt lại thoáng qua tia tinh vikhông dễ nhận ra.
      "Vậy ta an tâm. cám ơn ngươi Ngạo Sươngtiểu thư." Mã Lệ Liên kích động cảm tạ .

      Thích Ngạo Sương chỉ là cười đáp.

      Ban đêm, Bạch Đế và Hắc Vũ hai người tớithần đình, gặp Thích Ngạo Sương.

      "Khổ cực hai vị rồi, ngồi xuống trước uống ly trà." Tạp Mễ Nhĩ cười híp mắt rót ly trà cho hai người.

      "Tình huống chính là Nữ Thần Quang Minh và Quang Minh thần đình sắp sửa xảy ra chiếntranh, chúng ta phải làm là thăng bằng hai thế lực này, thêm Hắc Ám chi thần và cả Thế Lực Hắc Ám. Ba thế lực này thăng bằng, vĩnh cửuđấu tranh, nhiệm vụ liền hoàn thành." Thích Ngạo Sương đưa ra kết luận, đơn giản nhanh chóng đem tình thế cho hai người.

      "Chỉ đơn giản như vậy?" Hắc Vũ đặt mông ngồi xuống, đem trà Tạp Mễ Nhĩ đưa tới uống cạn sạch hơi quên cám ơn với Tạp Mễ Nhĩ .
      "Cám ơn." Mà Bạch Đế là mang vẻ mặt bình tĩnh ngồi xuống, nhận lấy trà của Tạp Mễ Nhĩ, cám ơn trước rồi mới nhấp miệng.

      "Đúng, chính là đơn giản vậy thôi. Vốn là nghĩ diệt trừ Hội Trưởng Lão khiến Nữ Thần Quang Minh bây giờ là Mã Lệ Liên lập ra Quang Minhthần đình mới, nhưng là nữ nhân này dã tâm bành trướng, cho dù để cho nàng nắm quyềnvẫn như cũ tái phát chiến tranh. bằng cứ như vậy khiến lực lượng Thần giới suy yếu kéo dài, còn sức lực khởi xướng ThánhChiến." Thích Ngạo Sương trầm giọng giải thích, "Còn có Hắc Ám chi thần, này ba thế lực này cân bằng, lo có chiến tranh nữa rồi.
      "Nhưng Ma giới bên kia chỉ sợ dễ dàngnhư vậy." Bạch Đế tỉnh táo lập tức ra mấuchốt.

      "Đúng vậy, ta cũng biết . Nhưng là trước giải quyết bên này ." Thích Ngạo Sương tronglòng nhàng than thở.

      "Vậy chúng ta phải làm sao? Lúc Hội TrưởngLão và Mã Lệ Liên đánh nhau?" Hắc Vũ cũng đần, lập tức hỏi vấn đề như vậy.

      " Mã Lệ Liên đánh thắng trận, nhưng để cho người của Hội Trưởng Lão chạy được, đánh tanlực lượng chính của bọn họ thôi, để cho lựclượng còn lại của bọn họ có thể cùng Mã Lệ Liên đối kháng." Thích Ngạo Sương trầm giọng , " câu thôi, chính là để bọn họ nganghang nhau."

      "Tốt, hiểu." Hắc Vũ cũng nhảmnữa, gật đầu.

      "Chỉ là, người của Hội Trưởng Lão , hẳn phải là đơn giản như vậy." Thích Ngạo Sương trầm tư, chậm rãi ra. Hội Trưởng Lão, chotới nay là người thống trị cao nhất của Thầngiới, chẳng lẽ có chút thực lực hay sao?

      "Hừ! Vậy sao! Nhìn xem ta bóp chết bọn họ!" Chợt, thanh đột ngột tràn đầykhinh thường vào.

      "Thiếu chủ. . . . . ." Thích Ngạo Sương ngẩngđầu nhìn lại, liền nhìn người mới đến là Thiếuchủ. Thiếu chủ cứ như vậy tiếng động tiến vào nàng bày ra kết giới rồi mà. Mà người đứng ở sau lưng nàng, là Phong Dật Hiên. bên cạnh Phong Dật Hiên là lãnh Lăng Vân.

      "Mọi người đến đông đủ rồi ." Tạp Mễ Nhĩ cườihíp mắt , "Cùng vào ngồi . Vừa đúng lúcchúng ta bàn luận chút."

      "Có cái gì phải bàn luận ở đây, phải là chỉcần đánh bọn họ bộ mặt nở hoa, kịp giãy dụa hay sao?" Thiếu chủ giựt giựt khóe miệngtrách móc .

      "Lạp Địch Nhã!" thanh Phong Dật Hiên mang theo tức giận mơ hồ, chỉ câu làm cho Thiếu chủ ngoan ngoãn ngậm miệng.

      "Biết rồi,Huynh cìa gì làm cái đó được chưa." Thiếu chủ giọng .

      "Muội tính khí như vậy lúc nào mới có thểthay đổi được đây? ngày nào đó muội bị người khác giáo huấn." Phong Dật Hiên đè nén tức giận trong lòng trầm giọng .

      "Muội biết rồi !" thanh Thiếu chủ càng ngày càng , ánh mắt nghiêng mắt nhìn Tạp Mễ Nhĩ , "Ngượng ngùng, mới vừa rồi là ta thấtlễ."

      Tạp Mễ Nhĩ như cũ dịu dàng mỉm cười, nhẹnhàng gật đầu bày tỏ có để ý chuyện này.

      Sắc mặt của Thích Ngạo Sương có chút phứctạp. Thiếu chủ, chỉ sợ là chưa từng gặp qua đốithủ, cho nên mới chút kiêng kỵ nào nhưvậy. Nàng ta kiêu ngạo, nàng ta liều lĩnh. Nhưnggiống như Phong Dật Hiên , Thiếu chủ tính tình như vậy, nếu là có ngày gặp phải khókhăn, bị người ta giáo huấn. Là tốt hay xấucòn chưa biết.
      "Chúng ta làm theo ý ngươi." Phong DậtHiên thấp ra câu đó, sau đó xoay người rời .

      Thích Ngạo Sương khẽ mở miệng, muốn lên tiếng gọi Phong Dật Hiên lại. Thiếu chủ lại hung hăng trợn mắt nhìn Thích Ngạo Sương, dùng thân thể chặn lại ánh mắt của Thích Ngạo Sương . Sau đó cũng xoay người bực tức rời .

      "Ngạo Sương. . . . . ." ánh mắt của Lãnh Lăng Vân có chút phức tạp, làm sao nhìn ra được trong mắt Thích Ngạo Sương là lo âu vàdo dự. Nàng nghĩ đuổi theo, nhưng mà lại là thể được.

      Thích Ngạo Sương cuối cùng nhàng than thở, chậm rãi : "Cứ như vậy . Dù sao chỗ ởcủa Hội Trưởng Lão cần đụng vào. Cácvị ở chiến trường tự mình cẩn thận." Thích Ngạo Sương xong những thứ này, mặtcó chút mệt mỏi, chán nản đứng lên yên lặng rời .

      Lãnh Lăng Vân nhìn bóng lưng Thích Ngạo Sương, cuối cùng câu cũng .
      ——————

      Chiến tranh nổ ra.

      Khi Hội Trưởng Lão tụ họp quân đội gồm trăm vạn thiên sứ hành quân đến trung tâmthành, biết Mã Lệ Liên và Quang Minh thầnđình tuyên chiến cả Thần giới cũng sôi trào.

      Đây là cái gì vậy? Mọi người mê man. QuangMinh thần đình trước đây đánh Quang Minhthần đình bây giờ?

      Mã Lệ Liên cũng ngu, nàng sớm có chuẩn bị. Hơn nữa dù sao nàng mới là Quang Minh Nữ Thần chính cống, tự nhiên rất nhanhliền triệu tập 80 vạn quân dội thiên sứ, mặc dùthực lực so ra còn kém quân đội của Hội Trưởng Lão, nhưng số lượng cũng có khác lắm. Có thể ở trong thời gian ngắn ngủi tụhọp quân đội nhiều như thế, dễ dànggì. Hơn Mã Lệ Liên nữ nhân này, vô cùng thủ đoạn.

      Hiển nhiên lần này Hội Trưởng Lão quyết định đem Mã Lệ Liên hoàn toàn diệt trừ, HộiTrưởng Lão tất cả lực lượng đều dốc sức, bao gồm cả Nữ Thần Quang Minh kết nhiệm PhùLa Tạp. Thập Nhị Dực thiên sứ được điều độngthế trận lúc này làm cho người ta rung độngkhông dứt.

      Mà bên này, Mã Lệ Liên đích thân ra chiếntrường vì các chiến sĩ khích lệ tinh thần.

      Ngày này, rốt cuộc tới.

      Chiến trường là ở bình nguyên rộng lớn

      Chim trắng bay đầy trời, thanh vỗ cánh bên tai dứt.

      Khai chiến kèn thổi lên, hai bên thiên sứ chiếnsĩ cũng vì mình vinh dự mà chiến.

      Đoàn người của Thích Ngạo Sương chỉ lạnh lùngnhìn chăm chú vào tình huống ở trận chiến . ra , ích kỷ mà , nàng hy vọng hai phe đánh nhau càng thảm thiết càng tốt. Bởi vì như vậy mới có thể tạo phúc cắt giảm thực lực của Thần giới, để cho bọn họ cách nàokhởi xướng Thánh Chiến được nữa.

      Máu tươi bay đầy trời như những giọt mưa tí tách rơi, lông vũ màu trắng bay múa đầy trời. Hơn cả là có những chỗ lông vũ nhuộm đỏ. Có những thiên sứ gãy cánh rơi xuống ngừng.
      Đây chính là chiến tranh sao?

      Thích Ngạo Sương cau mày nhìn tất cả trước mắt
      Thần giới khởi xướng chiến tranh là như thế này sao, như vậy tam giới mà tham dự Thánh Chiếnthì sao đây?

      Chỉ biết rằng so với chiến tranh trước mắt chắccòn tàn khốc gấp trăm lần, nghìn lần chứ sao?

      Thích Ngạo Sương chậm rãi nhắm mắt lại mởmắt ra lần nữa. Ngày hình như cũng bị nhiễm hồng giống như nhau, mà mặt đất còn lại là bị nhuộm đỏ ngầu.

      Mùi máu tươi gay mũi làm cho người ta cau mày.

      Thích Ngạo Sương đưa mắt nhìn về nơi xa, bịmột đạo ánh sáng bạch quang chói mắt chiếu vào
      Thiên sứ lần lượt bị rơi xuất như mưa.Ở chỗ kia
      Bay tại nơi đó, phải Thập Dực thiên sứ, cũng phải là Thập Nhị Dực thiên sứ.
      Mà là thiên sứ có mười sáu cánh là thiên sứ!

      , hai, ba. . . . . .

      Tổng cộng có chín mười sáu cánh.

      Đó chính là thành viên Hội Trưởng Lão sao?

      Thích Ngạo Sương khẽ hí mắt, lưng chợt đôi cánh nóng bỏng chói mắt hỏadiễm sí bang được, bay thẳng lên trung, nghênh đón Thập Lục Dực thiên sứ bên đó.

      Đám người Phong Dật hiên, Lãnh Lăng Vân theo sát ở phía sau Thích Ngạo Sương phía sau.

      Tạp Mễ Nhĩ vẫn đứng tại chỗ, mặt bình tĩnhnhìn chiến trước mắt.
      Trong tầm mắt Thích Ngạo Sương dễ thấy được thiên sứ 16 cánh trắng noãn cánh, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần. . . . . .

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Quyển 3: chương thứ 17: Thập Lục Dực thiênsứ! ( Thiên sứ 16 cánh)

      Sauk hi hai người rời , bóng dáng của LãnhLăng Vân xuất .

      "Chủ nhân. . . . . ." bên cạnh Lãnh Lăng Vân người áo xám cũng thân.

      Lãnh Lăng Vân trầm mặc.

      "Chủ nhân, nàng à người mà ngài mãi mãi có được. . . . . ." Người áo xám nhìn bóng lưng Thích Ngạo Sương, , trong giọng là nồng nặc lo lắng. Người thiếu nữ này, nàng phải người đơn giản như vậy. . . . . . ! ! !

      "Ngay cả như vậy, ta cũng vậy nguyện ý. . . . . ."thanh Lãnh Lăng Vân thấp lại có cỗ kiên quyết và hề dao động. Dứt lời,chậm rãi về phía trước .

      Người áo xám sững sờ ngay tại chỗ, trăm ngànlời muốn cuối cùng hóa thành tiếng thởdài theo phía sau.

      ————

      Cùng Hạ Lạc Đặc xong, tâm tình ThíchNgạo Sương rất tốt tới hậu viện. Ở đó kết giới bày ra trong phòng, mấy vị Thần này quả thực là văng cả nước miếng, tư thái Thầnthánh gì hoàn toàn có.

      "Ba Đặc Nhĩ, cái lão khốn kiếp, lại nhặt mất mấy quân bài của ta rồi ." Cái này là do thẹn quá hóa giận, thanh là của Tinh Linh Thần Áo Tháp Tư.

      "Ta nhổ vào, ta muốn thua dĩ nhiên phải nhặt quân bài ngươi bỏ chứ" Long thần Ba Đặc Nhĩ nước miếng cũng phun như mưa lên mặt Tinh Linh Thần "Ngươi là tên khốn kiếp nhặt hết quân bài của ta rồi mà còn mặt mũi nóinhững lời này sao?”
      (Tinh Linh Thần có truyền kì về đánh bạc toànthua.Y như bà Đệ Ngũ trong Naruto. Hắc hắc ``)

      "Dừng!" Tây Tư Tháp Nhĩ mặt mày hớnhở chuẩn bị ngả bài.

      "Hồ rồi, ta trước bước, ngươi làm sao thắng được." Tạp Mễ Nhĩ dịu dàng mỉm cười, ngả bài.

      Tây Tư Tháp Nhĩ hộc máu, chỏ còn thiếu nước ngửa mặt lên trời thét dài.

      Thích Ngạo Sương đứng ở cửa nhìn mấy ngườiđang đánh khí thế ngất trời liền lộ ra nụ cười.

      ra , cam kết của Mã Lệ Liên bây giờnhìn lại cũng chỉ là lừa gạt đứa trẻ lên ba mà thôi. Nữ nhân này rất có dã tâm muốn nắm tất cả quyền hành, hoàn toàn lật đổ Hội TrưởngLão nhưng về sau nhất định tụ họp lực lượng,khởi xướng Thánh Chiến. Ánh mắt của nàng taquá mức nóng bỏng, chút nào che giấutham vọng.

      Thánh Chiến nhất định chỉ dựa vào Mã Lệ Liên mới có thể dừng, còn có biện phápkhác nữa.

      Nếu là Mã Lệ Liên cầm quyền, nàng ta coi nhưđồng ý dừng Thánh Chiến. Nhưng sau khi mìnhrời , ngàn năm sau, hai ngàn năm sau sao đây? Nàng ta đến lúc đó tay che trời,tất cả đều là nàng ta định đoạt. Muốn khởi xướng Thánh Chiến ai có thể ngăn cản được?

      Chỉ còn có biện pháp cuối cùng đó chính là để cho nàng ta thành lập Quang Minh thần đình cùng với Hội Trưởng Lão Quang Minh thần đình vĩnh viễn chống lại nhau kéo nhau xuống.Đấu tranh ngừng, vĩnh viễn yênbình. Như vậy Thần giới làm sao có thể còn tinhlực khởi xướng Thánh Chiến.

      Đám lão già của Hội Trưởng Lão kia đoánchừng bây giờ giận đến phun máu. Vốn cho rằng Mã Lệ Liên chỉ là kẻ nháo nhác mộtchút, phái người tới lùng bắt trở về được, kết quả là thế lực của Mã Lệ Liên bây giờ lại pháttriển như mặt trời giữa trưa.

      Mặc dù như thế, Hội Trưởng Lão nhiều năm qua thực lực là thể khinh thường. Nếu nhưđối phương huy động toàn lực lượng quân đội, thực lực Mã Lệ Liên bây giờ quả phải là đối thủ của bọn họ.

      Trước phải để cho Mã Lệ Liên ổn định lại thế lực, sau đó cho nàng ta đả kích. Để cho bọn họ giữ vững thăng bằng.

      Ánh mắt của Thích Ngạo Sương rơi vào kẻ mặt mày hớn hở Tây Tư Tháp Nhĩ, mặt nàng lộ ra nụ cười thản nhiên.


      tại, cái cần chính là hình tam giác.

      Mã Lệ Liên , Hội Trưởng Lão , Hắc Ám chi thần.

      Cái cân cẩn thận mất thăng bằng. Hình tam giác, mới là hình dáng vững chắc nhất.
      "Hắt xì!" Tây Tư Tháp Nhĩ hung hăng hắt hơi cái, mấy người bàn nhìn chòng chọchắn.
      Tây Tư Tháp Nhĩ vuốt vuốt lỗ mũi có chút nghi ngờ, thời tiết tốt như vậy làm sao nhảy mủi nhỉ?
      Tạp Mễ Nhĩ lúc này ngẩng đầu nhìn người đứngở cửa bên là Thích Ngạo Sương, lộ ra thói quen dịu dàng nở nụ cười, đứng dậy : "Các ngươi đánh trước ."

      "Vậy được, thiếu chân sao được?"

      "Ba thiếu , ngươi thể ."

      "Ngươi rồi chúng ta đánh cùng ai?"

      Ba thần có hình tượng chút nào kêu to lên.

      "Ta gọi Thiếu chủ đến đây ." Tạp MễNhĩ nhàn nhạt cười.

      "Tốt, dù sao phải gọi thêm người ." Ba con nghiện bài bạc vừa nghe thấy thế lúc này mới bỏqua cho Tạp Mễ Nhĩ .

      Tạp Mễ Nhĩ tới cửa nhìn Thích Ngạo Sươngnhẹ nhàng : "Thế nào, lo lắng cái gì sao?"

      Thích Ngạo Sương nhàng lắc đầu: "Khôngcó. Tình trạng của Mã Lệ Liên và Hội TrưởngLão ổn định lại, như vậy Thần giới bên này cũng chưa có vấn đề gì."

      Tạp Mễ Nhĩ nhìn Thích Ngạo Sương khẽ cau mày hình như suy nghĩ gì, nghe Thích Ngạo Sương xong : "Ngươi lo lắngrằng Thần giới giải quyết xong nhưng còn Ma giới dễ dàng như thế, đúng ?"

      "Đúng. Ta biết Phong Dật Hiên rốt cuộclà tại sao làm như quen biết ta." chân mày Thích Ngạo Sương nhíu chặt hơn, giọng , "Nhưng ta lại cảm giác là cùng ta cóliên quan."

      "Nên lúc muốn cho ngươi biết cho ngươi biết , thôi, ta làm cho ngươi ly trà hoa hồng để cho ngươi lấy lại tinh thần." Tạp Mễ Nhĩ vươn tay thương vuốt vuốt đầu Thích Ngạo Sương.

      "Cám ơn." Thích Ngạo Sương lộ ra nụ cười. Tay của Tạp Mễ Nhĩ, tại ấm áp. Nụ cườicủa Tạp Mễ Nhĩ cũng rất ấm áp. Bất tri bấtgiác, nàng đem việc có Tạp Mễ Nhĩ ở bên người là thói quen. Giống như người thânvậy, rất ấm áp. Nhưng theo lời Tạp Mễ Nhĩ , thời điểm nên với mình Phong Dật Hiênsẽ cho. Đạo lý này nàng cũng hiểu.

      Nhưng là, nhưng là chỉ sợ đến cái thời điểm đó, là quá trễ rồi.

      Trong lòng Thích Ngạo Sương mơ hồ dâng lên cỗ lo lắng.

      "Meo meo?" Mèo Tầm Bảo vừa nghe có hoa trà, dĩ nhiên là nghĩ ngay tới món điểm tâm ngọt.

      "Yên tâm, có cho ngươi ăn." Tạp MễNhĩ nhéo cái lỗ tai lớn của Mèo Tầm Bảo cười .

      Tìm được Thiếu chủ rồi, Thiếu chủ vừa nghe là chơi mạt chược, hai lời liền lập tức chạy qua. Cái trò đó có gì ì quái chứ. Thứ kìquái hơn nàng cũng sớm chơi qua rồi.
      Ở trong phòng an tĩnh, Thích Ngạo Sương uống Hoa Trà do Tạp Mễ Nhĩ ngâm chế, MèoTầm Bảo hài lòng ăn bánh ngọt.

      "Ngạo Sương, kế tiếp ngươi tính toán làm gì đây?" Tạp Mễ Nhĩ ngồi xuống nhàng hỏi.

      "Trước hết trợ giúp Mã Lệ Liên đứng vững chân, sau đó. . . . . ." Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, sau đó, sau đó chính là Ma giới . PhongDật Hiên. . . . . .

      "Thần giới bên này giải quyết xong, chính là Ma giới, đúng ?" Tạp Mễ Nhĩ nhàng nhấpmột ngụm trà, chậm rãi ra, "Thần giới bênnày xử lý tốt, đúng dịp bọn họ có đấu tranh nộibộ. Nhưng Ma giới giống vậy. Ma tộc làmột chủng tộc khát máu . Tàn bạo, cường đại.Cường giả của bọn họ là Vương, cũng dễ dàng có thể buông tha Thánh Chiến ." Tạp Mễ Nhĩ giải thích cho Thích Ngạo Sương hiểu.
      "Ta hiểu . . . . . ." Thích Ngạo Sương đặt ly trà xuống, nhàng thở dài. Nhưng Phong Dật hiên và Thiếu chủ cũng muốn Thánh Chiến, mặcdù như vậy nhưng Ma Vương sao đây? Coi như bọn họ muốn ngưng hẳn, nhưng Ma vương muốn, tất cả đều là vô ích.
      Thích Ngạo Sương cau mày suy tư, tiếnggõ cửa vang lên.

      "Ngạo Sương tiểu thư, nữ thần Điện hạ xin ngàiqua đó có chuyện quan trọng thương lượng."Thị nữ cung kính . Ngay cả Nữ thần của các nàng cũng đối với thiếu nữ thần bí tóc đen này khách khí khác thường, dĩ nhiên các nàng cũng cần.
      Thích Ngạo Sương và Tạp Mễ Nhĩ liếc mắt nhìnnhau, Thích Ngạo Sương lộ ra nụ cười mỉa mai nhàn nhạt. Xem ra, Hành động của Hội TrưởngLão so với dự tính nhanh hơn chút ít.

      "Biết rồi, ta lập tức qua." Thích Ngạo Sương nhẹnhàng gật đầu ý bảo thị nữ trước rời .

      "Xem ra, Thần giới chuẩn bị có chiến tranh xảyra ." Tạp Mễ Nhĩ cười ưu nhã, dịu dàng. Trong tươi cười lại có tia hả hê.

      "Đúng vậy, Hội Trưởng Lão cũng đợi nổi nữa rồi." Thích Ngạo Sương đứng dậy, khóemiệng lộ ra tia châm chọc mỉm cười "Chúng ta xem chút . Mã Lệ Liên lầnnày làm sao."

      Tạp Mễ Nhĩ cũng đứng lên, hớn hở gật đầu,cùng Thích Ngạo Sương tới thư phòng của Mã Lệ Liên.

      Vừa vào thư phòng, Thích Ngạo Sương liền thấyPhong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân đều ở đây.Mà Thiếu chủ có ở nơi này, chắc còn cònvới mấy thần đại chiến mạt chược.
      Vừa vào cửa, Lãnh Lăng Vân liền mỉm cười với Thích Ngạo Sương rồi nhàng gật đầu. ThíchNgạo Sương cũng nở nụ cười tủm tỉm. Ánh mắtchuyển tới người Phong Dật Hiên, PhongDật hiên lại cúi đầu có liếc nhìn nàng cái. Đợi khi Thích Ngạo Sương đem ánh mắt dời đến người Mã Lệ Liên, nàng lại cảm thấy ánh mắt nóng bỏng quen thuộc chiếulên người nàng.

      Tại sao lại như vậy? Thích Ngạo Sương rấtmuốn níu lấy Phong Dật Hiên hỏi cho ra lẽ. Tạisao ngươi vốn phải là như vậy mà? Rốtcuộc là có nỗi khôt tâm nào được?Tại sao ra rồi cùng nhau giải quyết?

      "Ngạo Sương tiểu thư, lần này, mời cùng ngàicùng bằng hữu nhất định phải giúp ta lần." mặt Mã Lệ Liên có chút sợ hãi, nóng nảymà thành khẩn van xin .

      Vậy mà ở đáy mắt Thích Ngạo Sương lại nhìnkhông ra có tia sợ hãi và lo lắng nào, cócũng chỉ là lạnh nhạt và ngạo nghễ.

      Ha ha, Mã Lệ Liên, cái nữ nhân đơn giản này. Ngươi lại thể nhẫn nại hay sao?

      " xảy ra chuyện gì để cho nữ thần cao quý ưunhã của chúng ta hốt hoảng như vậy?" Thích Ngạo Sương tùy tiện ngồi xuống, trong giọng lại có tí châm chọc.

      Đứng ở bên bàn bên kia đáy mắt Hạ Lạc Đặcthoáng qua tia đau đớn, thoáng qua rồi biếnmất, rất nhanh, cơ hồ khiến người ta dễdàng nắm bắt được.

      "Ngạo Sương tiểu thư, Hội Trưởng Lão tập kết lượng quân đội, bọn họ muốn chính thức tuyênchiến với ta! Bọn họ chú ý đến mặt mũinữa rồi." Mã Lệ Liên vẫn còn có chút kinh hoàng , "Thần giới, Thần giới phải xảy ra chiến tranh. Ta muốn thấy chuyện như vậy xảy ra chút nào cả. Nhưng nếu như mà takhông ứng chiến, ta bị Hội Trưởng Lão giếtchết. Những gì ta cam kết căn bản thể nào thực . Thánh Chiến xảy ra. Cho nên,xin Ngạo Sương tiểu thư cùng bằng hữu nhất định phải trợ giúp ta đánh thắng cuộc chiến này."

      Thích Ngạo Sương khẽ nhíu mày, a~~, Mã Lệ Liên này có chút tiến bộ a. Biết dùng loạiphương thức này uy hiếp mình. Thích Ngạo Sương có trả lời ngay, mà khẽ nhíu mày với Hạ Lạc Đặc đứng ở sau lưng Mã Lệ Liên.
      Sắc mặt của Hạ Lạc Đặc nhất thời khó coi tớicực điểm, khuôn mặt tuấn trong nháy mắttái nhợt tia huyết sắc. Khổ sở hai mắt nhắm lại cúi đầu. hiểu được, Mã Lệ Liên đứng ở trước mặt , bao giờ còn là thiếu nữ ngây thơ thuần khiết như trước đónữa. Nàng giờ phút này là Quang Minh Nữ Thần! nữ nhân khát vọng quyền lực!

      "Cái này, chúng ta dĩ nhiên là giúp ngươi. Dùsao. . . . . ." ánh mắt của Thích Ngạo Sương nhìn Mã Lệ Liên tràn đầy hài hước, chậm rãi , "Dù sao mục đích của chúng ta đều nhất trí, đềulà kết thúc Thánh Chiến, đúng ? Nữ Thần Điện Quang Minh hạ."

      "Đúng vậy, Ngạo Sương tiểu thư, ngài hiểu đượcthật là quá tốt." Mã Lệ Liên liên tục khôngngừng gật đầu, mặt lên vẻ mừng rỡ.

      Ta dĩ nhiên hiểu, Mã Lệ Liên tiểu thư.

      kinh hỉ cho ngươi, đúng ? Hạ Lạc Đặc.

      Khóe mắt Thích Ngạo Sương liếc về phía Hạ Lạc Đặc nhìn nàng, khẽ mỉm cười.

      "Đúng rồi, nữ thần Điện hạ, ta nhờ ngươi giúp ta tìm hai người, có tung tích chưa?" Thích NgạoSương nhàn nhạt hỏi. Trước đó nhờ Mã Lệ Liên tìm kiếm Bạch Đế và Hắc Vũ, trải quathời gian dài như vậy, hai người cũng nhanh cótin tức thôi.
      "A, có. Có ." Mã Lệ Liên gật đầu, "Ta đangmuốn cùng ngài chuyện này đây. Hai ngày trước tìm được bọn họ, bây giờ bọn họ nhanh chóng đến đây.”
      "Vậy là phải rất cảm tạ nữ thần điệnhạ rồi, ngươi trợ giúp ta là quá tốt, nếukhông ta còn biết làm sao tìm được bọn họ đây." Thích Ngạo Sương mỉm cười cám ơn. Khiến Nữ Thần Quang Minhra mặt tìm kiếmngười, hiệu quả quả nhiên rất tốt. Thứ nhấtquang minh chính đại tìm kiếm, giốngHắc Ám chi thần, tuyệt đối dễ dàngnhư vậy. Thứ hai nha, tự nhiên hiệu suất làmviệc rất cao. Ở tại thần giới, Nữ Thần Quang Minhban bố ra lệnh muốn tìm người, bọn thầndân còn phối hợp sao?

      " cái nhấc tay mà thôi." Mã Lệ Liên ưu nhã mỉm cười.

      "Đến lúc đó cùng Hội Trưởng Lão đối đầu, cóhọ đơn giản rất nhiều." Thích NgạoSương nhàn nhạt qua.

      "A, sao? Vậy tốt quá. Thậtcám ơn ngài, Ngạo Sương tiểu thư. ra là ngài tìm bọn là vì tới trợ giúp ta sao?" Mã Lệ Liên hết sức cảm kích gật đầu cám ơn.Đáy mắt lại có tia hài lòng và cười lạnh dễ dàng phát giác. Thiếu nữ nhân loại này quả nhiên hữu dụng. Tự nhiên như vậy lại thừa hơi sức giúp mình.
      Thích Ngạo Sương trong lòng lạnh lùng cười tiếng, Đúng vậy a~~, Mã Lệ Liên , có niềmvui to lớn hơn chờ ngươi nha.

      "Nữ thần Điện hạ yên tâm, ta cùng các bằnghữu của ta dốc toàn lực giúp ngươi ." ThíchNgạo Sương ra lời như vậy nhưng Mã Lệ Liên vẫn còn có chút lo lắng.

      "Nhưng Ngạo Sương tiểu thư, thực lực của HộiTrưởng Lão thể khinh thường. Đừng bảolà bọn họ trăm vạn quân đội thiên sứ, thành viên của Hội Trưởng Lão tất cả mọi người đều là cao thủ thực lực cường đại." Mã Lệ Liên cau mày lo lắng .

      " quan hệ, chúng ta phải còn có bọn Long thần sao?" Thích Ngạo Sương cườinhư cười nhìn Mã Lệ Liên , nếu nữ nhân này khát vọng mình ra cái này, như vậymình liền thỏa mãn nàng. Dù sao vài lời nóimà thôi, mất miếng thịt nào nha .

      Quả nhiên khi Thích Ngạo Sương ra nhữnglời này, mặt Mã Lệ Liên hình như yên lòng, đáy mắt lại thoáng qua tia tinh vikhông dễ nhận ra.
      "Vậy ta an tâm. cám ơn ngươi Ngạo Sươngtiểu thư." Mã Lệ Liên kích động cảm tạ .

      Thích Ngạo Sương chỉ là cười đáp.

      Ban đêm, Bạch Đế và Hắc Vũ hai người tớithần đình, gặp Thích Ngạo Sương.

      "Khổ cực hai vị rồi, ngồi xuống trước uống ly trà." Tạp Mễ Nhĩ cười híp mắt rót ly trà cho hai người.

      "Tình huống chính là Nữ Thần Quang Minh và Quang Minh thần đình sắp sửa xảy ra chiếntranh, chúng ta phải làm là thăng bằng hai thế lực này, thêm Hắc Ám chi thần và cả Thế Lực Hắc Ám. Ba thế lực này thăng bằng, vĩnh cửuđấu tranh, nhiệm vụ liền hoàn thành." Thích Ngạo Sương đưa ra kết luận, đơn giản nhanh chóng đem tình thế cho hai người.

      "Chỉ đơn giản như vậy?" Hắc Vũ đặt mông ngồi xuống, đem trà Tạp Mễ Nhĩ đưa tới uống cạn sạch hơi quên cám ơn với Tạp Mễ Nhĩ .
      "Cám ơn." Mà Bạch Đế là mang vẻ mặt bình tĩnh ngồi xuống, nhận lấy trà của Tạp Mễ Nhĩ, cám ơn trước rồi mới nhấp miệng.

      "Đúng, chính là đơn giản vậy thôi. Vốn là nghĩ diệt trừ Hội Trưởng Lão khiến Nữ Thần Quang Minh bây giờ là Mã Lệ Liên lập ra Quang Minhthần đình mới, nhưng là nữ nhân này dã tâm bành trướng, cho dù để cho nàng nắm quyềnvẫn như cũ tái phát chiến tranh. bằng cứ như vậy khiến lực lượng Thần giới suy yếu kéo dài, còn sức lực khởi xướng ThánhChiến." Thích Ngạo Sương trầm giọng giải thích, "Còn có Hắc Ám chi thần, này ba thế lực này cân bằng, lo có chiến tranh nữa rồi.
      "Nhưng Ma giới bên kia chỉ sợ dễ dàngnhư vậy." Bạch Đế tỉnh táo lập tức ra mấuchốt.

      "Đúng vậy, ta cũng biết . Nhưng là trước giải quyết bên này ." Thích Ngạo Sương tronglòng nhàng than thở.

      "Vậy chúng ta phải làm sao? Lúc Hội TrưởngLão và Mã Lệ Liên đánh nhau?" Hắc Vũ cũng đần, lập tức hỏi vấn đề như vậy.

      " Mã Lệ Liên đánh thắng trận, nhưng để cho người của Hội Trưởng Lão chạy được, đánh tanlực lượng chính của bọn họ thôi, để cho lựclượng còn lại của bọn họ có thể cùng Mã Lệ Liên đối kháng." Thích Ngạo Sương trầm giọng , " câu thôi, chính là để bọn họ nganghang nhau."

      "Tốt, hiểu." Hắc Vũ cũng nhảmnữa, gật đầu.

      "Chỉ là, người của Hội Trưởng Lão , hẳn phải là đơn giản như vậy." Thích Ngạo Sương trầm tư, chậm rãi ra. Hội Trưởng Lão, chotới nay là người thống trị cao nhất của Thầngiới, chẳng lẽ có chút thực lực hay sao?

      "Hừ! Vậy sao! Nhìn xem ta bóp chết bọn họ!" Chợt, thanh đột ngột tràn đầykhinh thường vào.

      "Thiếu chủ. . . . . ." Thích Ngạo Sương ngẩngđầu nhìn lại, liền nhìn người mới đến là Thiếuchủ. Thiếu chủ cứ như vậy tiếng động tiến vào nàng bày ra kết giới rồi mà. Mà người đứng ở sau lưng nàng, là Phong Dật Hiên. bên cạnh Phong Dật Hiên là lãnh Lăng Vân.

      "Mọi người đến đông đủ rồi ." Tạp Mễ Nhĩ cườihíp mắt , "Cùng vào ngồi . Vừa đúng lúcchúng ta bàn luận chút."

      "Có cái gì phải bàn luận ở đây, phải là chỉcần đánh bọn họ bộ mặt nở hoa, kịp giãy dụa hay sao?" Thiếu chủ giựt giựt khóe miệngtrách móc .

      "Lạp Địch Nhã!" thanh Phong Dật Hiên mang theo tức giận mơ hồ, chỉ câu làm cho Thiếu chủ ngoan ngoãn ngậm miệng.

      "Biết rồi,Huynh cìa gì làm cái đó được chưa." Thiếu chủ giọng .

      "Muội tính khí như vậy lúc nào mới có thểthay đổi được đây? ngày nào đó muội bị người khác giáo huấn." Phong Dật Hiên đè nén tức giận trong lòng trầm giọng .

      "Muội biết rồi !" thanh Thiếu chủ càng ngày càng , ánh mắt nghiêng mắt nhìn Tạp Mễ Nhĩ , "Ngượng ngùng, mới vừa rồi là ta thấtlễ."

      Tạp Mễ Nhĩ như cũ dịu dàng mỉm cười, nhẹnhàng gật đầu bày tỏ có để ý chuyện này.

      Sắc mặt của Thích Ngạo Sương có chút phứctạp. Thiếu chủ, chỉ sợ là chưa từng gặp qua đốithủ, cho nên mới chút kiêng kỵ nào nhưvậy. Nàng ta kiêu ngạo, nàng ta liều lĩnh. Nhưnggiống như Phong Dật Hiên , Thiếu chủ tính tình như vậy, nếu là có ngày gặp phải khókhăn, bị người ta giáo huấn. Là tốt hay xấucòn chưa biết.
      "Chúng ta làm theo ý ngươi." Phong DậtHiên thấp ra câu đó, sau đó xoay người rời .

      Thích Ngạo Sương khẽ mở miệng, muốn lên tiếng gọi Phong Dật Hiên lại. Thiếu chủ lại hung hăng trợn mắt nhìn Thích Ngạo Sương, dùng thân thể chặn lại ánh mắt của Thích Ngạo Sương . Sau đó cũng xoay người bực tức rời .

      "Ngạo Sương. . . . . ." ánh mắt của Lãnh Lăng Vân có chút phức tạp, làm sao nhìn ra được trong mắt Thích Ngạo Sương là lo âu vàdo dự. Nàng nghĩ đuổi theo, nhưng mà lại là thể được.

      Thích Ngạo Sương cuối cùng nhàng than thở, chậm rãi : "Cứ như vậy . Dù sao chỗ ởcủa Hội Trưởng Lão cần đụng vào. Cácvị ở chiến trường tự mình cẩn thận." Thích Ngạo Sương xong những thứ này, mặtcó chút mệt mỏi, chán nản đứng lên yên lặng rời .

      Lãnh Lăng Vân nhìn bóng lưng Thích Ngạo Sương, cuối cùng câu cũng .
      ——————

      Chiến tranh nổ ra.

      Khi Hội Trưởng Lão tụ họp quân đội gồm trăm vạn thiên sứ hành quân đến trung tâmthành, biết Mã Lệ Liên và Quang Minh thầnđình tuyên chiến cả Thần giới cũng sôi trào.

      Đây là cái gì vậy? Mọi người mê man. QuangMinh thần đình trước đây đánh Quang Minhthần đình bây giờ?

      Mã Lệ Liên cũng ngu, nàng sớm có chuẩn bị. Hơn nữa dù sao nàng mới là Quang Minh Nữ Thần chính cống, tự nhiên rất nhanhliền triệu tập 80 vạn quân dội thiên sứ, mặc dùthực lực so ra còn kém quân đội của Hội Trưởng Lão, nhưng số lượng cũng có khác lắm. Có thể ở trong thời gian ngắn ngủi tụhọp quân đội nhiều như thế, dễ dànggì. Hơn Mã Lệ Liên nữ nhân này, vô cùng thủ đoạn.

      Hiển nhiên lần này Hội Trưởng Lão quyết định đem Mã Lệ Liên hoàn toàn diệt trừ, HộiTrưởng Lão tất cả lực lượng đều dốc sức, bao gồm cả Nữ Thần Quang Minh kết nhiệm PhùLa Tạp. Thập Nhị Dực thiên sứ được điều độngthế trận lúc này làm cho người ta rung độngkhông dứt.

      Mà bên này, Mã Lệ Liên đích thân ra chiếntrường vì các chiến sĩ khích lệ tinh thần.

      Ngày này, rốt cuộc tới.

      Chiến trường là ở bình nguyên rộng lớn

      Chim trắng bay đầy trời, thanh vỗ cánh bên tai dứt.

      Khai chiến kèn thổi lên, hai bên thiên sứ chiếnsĩ cũng vì mình vinh dự mà chiến.

      Đoàn người của Thích Ngạo Sương chỉ lạnh lùngnhìn chăm chú vào tình huống ở trận chiến . ra , ích kỷ mà , nàng hy vọng hai phe đánh nhau càng thảm thiết càng tốt. Bởi vì như vậy mới có thể tạo phúc cắt giảm thực lực của Thần giới, để cho bọn họ cách nàokhởi xướng Thánh Chiến được nữa.

      Máu tươi bay đầy trời như những giọt mưa tí tách rơi, lông vũ màu trắng bay múa đầy trời. Hơn cả là có những chỗ lông vũ nhuộm đỏ. Có những thiên sứ gãy cánh rơi xuống ngừng.
      Đây chính là chiến tranh sao?

      Thích Ngạo Sương cau mày nhìn tất cả trước mắt
      Thần giới khởi xướng chiến tranh là như thế này sao, như vậy tam giới mà tham dự Thánh Chiếnthì sao đây?

      Chỉ biết rằng so với chiến tranh trước mắt chắccòn tàn khốc gấp trăm lần, nghìn lần chứ sao?

      Thích Ngạo Sương chậm rãi nhắm mắt lại mởmắt ra lần nữa. Ngày hình như cũng bị nhiễm hồng giống như nhau, mà mặt đất còn lại là bị nhuộm đỏ ngầu.

      Mùi máu tươi gay mũi làm cho người ta cau mày.

      Thích Ngạo Sương đưa mắt nhìn về nơi xa, bịmột đạo ánh sáng bạch quang chói mắt chiếu vào
      Thiên sứ lần lượt bị rơi xuất như mưa.Ở chỗ kia
      Bay tại nơi đó, phải Thập Dực thiên sứ, cũng phải là Thập Nhị Dực thiên sứ.
      Mà là thiên sứ có mười sáu cánh là thiên sứ!

      , hai, ba. . . . . .

      Tổng cộng có chín mười sáu cánh.

      Đó chính là thành viên Hội Trưởng Lão sao?

      Thích Ngạo Sương khẽ hí mắt, lưng chợt đôi cánh nóng bỏng chói mắt hỏadiễm sí bang được, bay thẳng lên trung, nghênh đón Thập Lục Dực thiên sứ bên đó.

      Đám người Phong Dật hiên, Lãnh Lăng Vân theo sát ở phía sau Thích Ngạo Sương phía sau.

      Tạp Mễ Nhĩ vẫn đứng tại chỗ, mặt bình tĩnhnhìn chiến trước mắt.
      Trong tầm mắt Thích Ngạo Sương dễ thấy được thiên sứ 16 cánh trắng noãn cánh, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần. . . . . .

      Chậc ~ các bạn muốn biết vì sao Phong Dật Hiên xa lánh Thích Ngạo Sương ?
      Đó là bới vì phụ huynh của Tiểu Phong phản đốihai bạn trẻ a~~~
      Con bé Thiếu chủ là muội muội đáng củaTiểu Phong mà Cha Tiểu Phong là Ma Vương nha. Hố hố. Tại mọi người chờ lâu mất hứng nênta spoil trước chút vậy




      Chương thứ 18 Phong Dật Hiên, rốt cuộc . . . . ..

      Chín mười tên Thập Lục Dực thiên sứ cầmtrong tay cự kiếm, bộ mặt khinh thường đemmấy chiến sĩ bao vây bọn họ chém làm đôi.Trong khung cảnh hỗn loạn máu me đầy trời cứnhư vậy bọn chúng tiến đến chỗ Thích Ngạo Sương.
      Hạ Lạc Đặc mấy thiên sứ khác cũng đều theo Thích Ngạo Sương nghênh đón địch.

      Tất cả Nhị Dực và Tứ Dực thiên sứ chậm rãi lui về phía sau, đem gian nhường lại cho bọn họ.

      "Ha ha, Hạ Lạc Đặc, chiến sĩ trung thành, khôngngờ ngươi trong đêm từ Bát Dực thiênsứ đột phá thành Thập Nhị Dực thiên sứ, ngươirốt cuộc hấp thu bao nhiêu tin thiên sứ vậy?"Cầm đầu là Thập Lục Dực thiên sứ mỉa mainhìn Hạ Lạc Đặc lại hiểm quái khí mà ra câu như vậy. Đây chính là hội trưởngHội Trưởng Lão Gia Bố Lan, cũng là Ông nộicủa Phù La Tạp.

      Sắc mặt của Hạ Lạc Đặc chợt tái nhợt, cả thân thể càng thêm khẽ run lên.

      "Cái kẻ bẩn thỉu này tội của ngươi là thểtha thứ , linh hồn của ngươi bẩn thỉu tới cực điểm." người khác trong Thập Lục Dực thiên sứ là Địch Duy Tư cũng lãnh mà ra câu như vậy .

      Hạ Lạc Đặc cắn chặt răng, sắc mặt càng ngày càng trắng, lời gì cũng ra được.Chiếnsĩ là vinh dự, thể nào quay lại,giống như bọn họ , linh hồn của bẩn thỉu vô cùng, rơi vào địa ngục.

      "So với việc các ngươi đem Nữ Thần QuangMinh tiền nhiệm xem như sủng vật mà đùa bỡnthì , Hạ Lạc Đặc hình như so với các ngươi còntốt hơn rất nhiều lần." thanh lạnh lẽo của Thích Ngạo Sương vang lên, thanh lớn, lại đủ để mọi người xung quanh nghe được.Tất cả thành viên Hội Trưởng Lão là các Thập Lục Dực thiên sứ đều nghe được, mọi người bên này của Thích Ngạo Sương cũng nghe được.Nhưng Thích Ngạo Sương lại khống chế rất tốt, chỉ là “vô tình” làm cho vài người nghe thấythôi.
      Thích Ngạo Sương tự nhiên có tính toán riêng,dù sao cũng được đem danh dự của bọn hạ xuống quá thấp. Nhưng những lời này đủ khiến người của Hội Trưởng Lão tâm thần yên.

      Quả nhiên, người của Hội Trưởng Lãovừa nghe thấy Thích Ngạo Sương , từng người sắcmặt đại biến. Tất cả đều hận được tiếnlên xé Thích Ngạo Sương ra làm trăm mảnh.

      "Ngươi là người nào? Cư nhiên ở chỗ này bậy bạ, hưu vượn vũ nhục bọn ta." Gia Bố Lan mặt đen lại lạnh giọng quát lớn.

      "Ha ha, có phải là hay , chính tronglòng các ngươi ràng nhất, phải sao?"Thích Ngạo Sương cười hỏi đằng, trả lời nẻo.

      Sắc mặt của Hạ Lạc Đặc và mấy thiên sứ đangchậm rãi khôi phục. Đối mặt với kẻ bẩn thỉumiệng lại đầy đạo nghĩa như thế, hành động củabọn họ có gì là quá đáng chứ. Linh hồn của bọn người kia sớm bẩn thỉu chịu nổi rồi!

      Mặc kệ là người hay là thiên sứ, tâm tình lúcnày đều cảm thấy oán hận. ai nguyện ý làm cáinệm lưng cho người khác cơ chứ.
      Các ngươi, cũng chỉ là bầy như nhau tự dốimình , dối người mà thôi.

      Thích Ngạo Sương cười lạnh nhìn mấy người của Hội Trưởng Lão tức giận.

      Có tới 9 Thập Lục Dực thiên sứ, hơi nhiều chút phải?

      Như vậy đối với Mã Lệ Liên hình như khôngcông bằng cho lắm nha.

      " cần biết ngươi là ai, nếu đứng ở phe Mã Lệ Liên, phải trả giá đắt." Địch DuyTư cười lạnh, quơ kiếm tay nhắm thẳng vào Thích Ngạo Sương, lãnh , "Mà cái giáđó là tính mạng của ngươi."

      Thích Ngạo Sương cười mà , chậm rãigiơ tay lên, đột nhiên phất tay.

      Ánh sáng màu vàng chói mắt, Thích Ngạo Sương cả người được bao phủ bên trong. Kimquang chói mắt khiến nhóm người của HộiTrưởng Lão người cũng chịu đựng nổi mànheo mắt lại, nhìn lắm tình hình trướcmắt.
      Khi Thích Ngạo Sương đem bao kiếm trong thânthể rút ra, thân kiếm ngừng run rẩy. Nóđang hưng phấn! Đối với bảo kiếm Thập LụcDực thiên sứ đều phải là Phàm Phẩm nha. Giờ phút này Thích Ngạo Sương thấy bảokiếm trong tay giống như quỷ chết đói nhìn thấymột đống thức ăn ngon mà hưng phấn hẳn lên. Nếu nó có thể , đoán chừng nó phải vui mừng mà gào khóc rồi.

      " Yên lặng chút ." Thích Ngạo Sương nhịnkhông được muốn co giật khóe miệng, duỗingón tay ra gõ gõ thân kiếm. Cái tên này có trật tự gì rồi.

      " tìm chết !" Địch Duy Tư lãnh hét lên tiếng, giơ kiếm bổ về phía Thích NgạoSương.

      Thích Ngạo Sương khẽ mỉm cười, giơ kiếm rađỡ.

      Sau lưng Địch Duy Tư Thập Lục Dực thiên sứtất cả đều cầm kiếm mà tiến lên. Sau lưng Thích Ngạo Sương mọi người cũng xông tới.

      cuộc chiến kịch liệt được bắt đầu.

      Địch Duy Tư nhìn đôi cánh Hỏa Diễm Sí Bàngsau lưng Thích Ngạo Sương trong lòng kinhngạc, trong đầu nhanh chóng tìm kiếm, ngườithiếu nữ này là ai. Thoạt nhìn hình như cũng phải là người của Thần giới, người củathần giới cũng có đôi cánh có hình dạngnhư vậy.
      Tóc đen, mắt đen, còn có Hỏa Diễm Sí Bàng. . .. . .

      Keng——! ! !

      Vũ khí giao nhau gây ra tiếng nổ lớn, vang lêntrong trung, thanh khổng lồ đinh tai nhức óc, càng thêm vang dội cả vùng.

      Địch Duy Tư tư cau mày thầm kinh hãi người thiếu nữ , trước mắt này lại có thể đón lấy kiếm của mình, mà mặt hề đổi sắc.

      khắc sau đó, Sắc mặt của Địch Duy Tư trởnên tái nhợt, nhìn cánh tượng trước mắt con ngươi của co rút
      nhìn thấy cái gì đây?
      Bảo kiếm trong tay của thiếu nữ trước mắt sau khi đụng vào bảo kiếm của , lập tức thay đổi hình dạng, biến thành chất lỏng rất nhanh vâylấy bảo kiếm của mình!

      Rắc rắc rắc rắc thanh làm cho người ta run sợ.

      Chỉ cái chớp mắt, Bảo kiếm trong tay của Địch Duy Tư chỉ còn lại mỗi chuôi kiếm.
      Bảo kiếm của cứ như vậybiến mất! !Là bị bảo kiếm trong tay thiếu nữ này “ ăn”mất! Đúng vậy, có nhìn lầm, bảo kiếm của mình bị ăn sạch rồi. . . . . .

      Địch Duy Tư chỉ biết ngây ngốc nhìn đoạnchuôi kiếm ngắn ngủn trong tay , hồi lâuchưa có lấy lại được tinh thần Chỉ trong mộtnháy mắt , bảo kiếm của mình còn nữa! Nó bầu bạn với mình mấy vạn năm qua, giờ còn nữa
      Hưu—— (cái này chắc là tiếng gì đó)

      Thích Ngạo Sương đợi bảo kiếm trong tay ăn uống no đủ, rồi nhìn Địch Duy Tư sững sờ, dĩ nhiên là tốt bụng cho Địch Duy Tư thời gian hồi phục tinh thần. Nàng lạnh lùngcười tiếng, cầm bảo kiếm trong tay xông ra!

      Địch Duy Tư lúc này mới lấy lại tinh thần, kinh hãi, vội vàng lắc mình tránh né, quá trễ,bờ vai của vẫn bị Thích Ngạo Sương kiếm bổ trúng, cả vai trái thiếu chút nữa cùngthân thể chia lìa.

      Địch Duy Tư tư lập tức nhanh chóng lui về phía sau , vội vàng dùng ma pháp trị liệu chobản thân. Nhìn thiếu nữ trước mắt xinh đẹp nhưng mà mặt lại mang nụ cười lạnh lẽo làm cho người ta hít thở thông, Địch DuyTư chợt tỉnh ngộ, thất thanh hét lớn: “ Là song hắc thiếu nữ! Là song hắc thiếu nữ trong truyềnthuyết!!!”
      Địch Duy Tư tư vừa hét lên, Thập Lục Dựcthiên sứ đều kinh hãi!

      Song hắc thiếu nữ ? là nàng ? An Cat LíTạp báo cáo chuyện này, bọn họ còn tưởng rằnglà lời vô căn cứ, cho là An Cát Lí Tạp vì sai lầm của bản thân mà bịa ra lí do buồn cười nhưvậy. ngờ song hắc thiếu nữ trong truyền thuyết xuất ở Thần giới, xuất ở trước mặt bọn họ. Mà bây giờđang cùng bọn họ đối địch.

      "Chẳng lẽ, chẳng lẽ truyền thuyết là sao,hơn nữa hôm nay ứng nghiệm tại đây?" Thập Lục Dực thiên sứ chống chọi lại đòn tấn công của Hạ Lạc Đặc, như kẻ mất hồn lẩmbẩm ra câu như vậy .

      câu này giống như tảng đá quăng vào mặt hồ tĩnh lặng, khơi dậy tầng tầng lớp lớp sóng gió.
      Sắc mặt của Thập Lục Dực thiên sứ cũng thay đổi, nếu như lời đồn đãi kia là , như vậy . . . . . .

      "Câm miệng, cũng chỉ là lời vô căn cứ mà thôi, chính là nhân loại đê tiện mà thôi , cácngươi liền bị dọa tới mức này sao?" Gia Bố Lanvừa nhìn thấy tình thế trận chiến, cực kỳ tứcgiận hô to , kiếm đánh bay Hắc Vũ, lui vềphía sau niệm chú ngữ.
      Tất cả thiên sứ vừa nghe Trưởng Lão vậy trong lòng hơi an tâm. Đều ngừng an ủi mình, Đúng vậy a~~. Nàng ta cũng chỉ là nhânloại đê tiện mà thôi có thể gây sóng gió gì được?Chẳng qua là cường giả trong nhân loại mà thôi.Bọn họ đều là thiên sứ có 16 cánh ! Hơn nữaGia Bố Lan là Ma Vũ Song Tu thiên tài siêucấp, thực lực của ở Hội TrưởngLão…., thực lực của Thần Giớinày là mạnh nhất. Ở tại Thần Giới này, chỉ sợrằng cũng chỉ có Long thần mới có thể hơi áp chế chút.

      ra tay đối phó cái nhân loại đê tiệnkia bị tiêu diệt thôi, cả thế lực của Mã Lệ Liên cũng vậy, nhanh chóng bị tiêu diệt.

      Nghĩ đến đây, tất cả người của Hội Trưởng Lão lại tự thôi miên nhau, nhanh chóng lấy lại ý chí ngoan cường tiến lên.

      Gia Bố Lan nhanh chóng đọc lên chú ngữ, LiệtDiễm Độc Xà được phun ra, lửa mang theo hơi thở cực nóng tới mức có thể đem người hunthành thịt khô. khí như muốn bốc cháy.

      Sắc mặt của Hạ Lạc Đặc đại biến, tránh khỏi công kích của thiên sứ lại hô to : "Mau lui lại! Liệt Diễm Độc Xà của Gia Bố Lan khôngphải dễ ngăn cản như vậy đâu!" Hiển nhiên, Hạ Lạc Đặc là biết ma pháp này lợi hại cỡ nào,cho nên tại trong lòng vẫn còn sợ hãi hô tođể mọi người lui về phía sau tránh né. Mà hắncũng mau nhanh chóng kết kế giới đem hai phe tách ra. Mặc dù biết phép này của có ngăn cản được nhưng mà có còn hơnkhông.

      Mà người của Hội Trưởng Lão mặt đều lộ nụ cười dữ tợn cùng đắc ý. Xuất rồi! LiệtDiễm Độc Xà của Gia Bố Lan, Thần giới ai có thể ngăn cản được? Dĩ nhiên, ngoại trừ Long Thần ra.

      Đoàn người của Thích Ngạo Sương sắc mặt nặng nề, bởi vì bọn họ ràng cảm thấy y phục người cơ hồ cũng muốn bốc cháy. Mà máu bên trong cơ thể của bọn họ hình như cũng bịnung đến sôi trào.

      Quả nhiên tầm thường!

      Người của Hội Trưởng Lão tụ tập với nhau, tạora kết giới. Động tác của bọn họ càng thêmnói ma pháp này của Gia Bố Lan sợ tớimức nào.

      "Ngạo Sương." Lãnh Lăng Vân trầm giọng kêumột tiếng muốn tiến lên ngăn cản ở trước mặt của Thích Ngạo Sương, nhưng mà thoáng cái, cái bóng phi thân tiến lên trước.Phong Dật Hiên trầm mặc chắn ở trước mặt củaThích Ngạo Sương.

      Thích Ngạo Sương nhìn Phong Dật Hiên ngăn cản trước mặt mình, hơi sững sờ, ánh mắt dần dần dịu lại.

      "Tất cả đều chết cho ta, lũ kiến hôi, cũngdám vọng tưởng khiêu khích ta." Gia Bố Lanđọc chú ngữ xong, dữ tợn gầm thét.

      Cái ngọn lửa rắn rết kia gào thét xông vềđoàn người của Thích Ngạo Sương. khíquỷ dị, bị ngọn lửa cắt xén.

      Thích Ngạo Sương có tránh né, mà là tiếnlên đón lấy, chắn trước mặt Phong Dật Hiên

      Thích Ngạo Sương tránh né, khiến Gia Bố Lan khẽ sửng sốt.

      Cái nhân loại đê tiên này, là kẻ biết caothấp sao, biết tốt xấu muốn đỡ công kíchcủa mình?
      "Ngạo Sương!" Phong Dật Hiên mày nhíu lạichặt, rất lâu rồi mới gọi tên Thích Ngạo Sương . Thanh trầm thấp nhưng tràn đầy âncần cùng lo lắng.

      Thích Ngạo Sương ngẩn ra, ngay sau đó mặt lộ ra nụ cười.

      Dật Hiên, ở tại thời khắc như vậy, hoặc nên nóilà chỉ có thời khắc như vậy, ngươi mới có thể công nhận cùng ta có quen biết nhau sao?

      Thích Ngạo Sương nghênh đón công kích, chỉ là nhàng trong nháy mắt vung tay lên.

      Thế cục liền ngay lập tức thay đổi! ! !


      Oanh tiếng, trước mặt của Thích Ngạo Sương xuất đoàn Hắc Sắc Hỏa Diễmcao ngang người. Hắc Sắc Hỏa Diễm đen nhánhkhông mang theo tia tạp chất . Hắc Sắc HỏaDiễm này cùng với ngọn lửa Thiếu chủ phát ra hoàn toàn bất đồng.
      Thiếu chủ phát ra ngọn lửa liều lĩnh, màu đen có chứa ít màu đỏ như máu. Mà Hắc Sắc HỏaDiễm của Thích Ngạo Sương lại mảnh yên tĩnh, đen nhánh vô cùng, cứ như vậy lẳng lặng thiêu đốt. Thậm chí giống như tồn tại. có chút cảm giác nóng bỏng hay gây thương tổn gì.
      Vậy mà, Chính Hắc Sắc Hỏa Diễm đó lại làm cho Liệt Diễm Độc Xà phải run sợ mà thối lui.!

      Hơi thở cực nóng nháy mắt biến mất, đoànngười của Thích Ngạo Sương mới vừa rồi thậm chí cảm thấy cả máu huyết cũng sôi trào, nhưng bây giờ chậm rãi ổn định trở lại. Cả khôngkhí cơ hồ muốn bốc cháy cũng dần dần trở vềbình thường. Ngọn lửa rắn độc cứ như vậy dừngở cách Thích Ngạo Sương năm thước.

      Gia Bố Lan hóa đá, cứ như vậy ngây ngốc nhìn ma pháp của mình phóng ra ngoài.
      Tất cả Thập Lục Dực thiên sứ cũng đều ngẩn người, cứ như vậy sững sờ nhìn Liệt Diễm Độc Xà có cách nào tiến lên được.

      Sau lưng Thích Ngạo Sương mọi người mặc dùkinh ngạc, nhưng lại có biểu trước mặt đối phương.

      Bạch Đế và Hắc Vũ trong mắt lại thoáng qua tia hài hước, mà Hắc Vũ nhìn Gia Bố Lan bằng ánh mắt hết sức đồng tình.

      Vương Giả Chi Diễm!

      Gia Bố Lan đúng là xui xẻo tới cực điểm.

      cố tình sử dụng là ma pháp Hệ Hỏa, mà Thích Ngạo Sương lại cố tình nắm giữ VươngGiả Chi Diễm!

      Liệt Diễm Độc xà an tĩnh dừng lại ở đó khôngcó lên trước nửa bước, Gia Bố Lan có chút tức giận, phải lần nữa làm phép. Lần này chính Liệt Diễm Độc Xà lại làm cho Gia Bố Lan cảđời cũng quên được ngày hôm nay.

      Chỉ thấy Liệt Diễm Độc Xà chậm rãi, chậm rãi dựng lên, sau đó khom lưng, gật đầu, nằm rạp ởtrước mặt của Thích Ngạo Sương.

      Nó giờ phút này giống như có sinh mạng bìnhthường hướng Thích Ngạo Sương cung kính mà hành lễ. Có lẽ đúng ra là hướng tới VươngGiả Chi Diễm ở trước mặt Thích Ngạo Sương mà hành lễ.
      Gia Bố Lan chỉ cảm thấy ngực ngừng sôitrào, sôi trào. Muốn hộc ra ngụm máu tươi, thế nhưng lại liều mạng nuốt xuống. Nộithương, tuyệt đối là do nội thương. . . . . .

      Địch Duy Tư và đám thiên sứ phía sau tất cả đều mang vẻ mặt như màu đất, thể tinnhìn màn trước mắt này.
      Thích Ngạo Sương mặt lên nụ cườisáng lạn, đáy lòng lại cực kì thoải mái: làm lãnh đạo~~~, chính là giống người thường nha ~~

      Tiếp theo lại xuất màn làm cho ngườixem thể nào tiếp nhận nổi , Thích Ngạo Sương hí mắt khẽ trầm ngâm, Vương Giả ChiDiễm bỗng chốc trở nên to lớn, sau đó nhẹnhàng di chuyển.

      Liệt Diễm Độc Xà thấy Vương Giả Chi Diễmtiến lên nó chậm rãi theo sau, sau đó chậm rãi thay đổi phương hướng, nhắm ngay đoàn người của Gia Bố Lan.

      Mắt Gia Bố Lan trừng trừng tới nỗi sắp lồi ra rồi, gắt gao nhìn ma pháp của mình vừa mớiphóng ra. Đây chính là ma pháp mình dùng toàn bộ sức mạnh mà phóng ra ngoài! tại, tại tại sao lại quay lại ???

      "!" Thích Ngạo Sương khẽ quát tiếng, Ngọn lửa rắn độc khổng lồ như rất kích động, chạy tới vội vàng xông về đoàn người Gia Bố Lan.

      Lần này, đổi thành đám người Gia Bố Lan cảmthấy y phục chắc sắp cháy hết, máu cũng nóng tới mức sôi trào.

      "Phụ thân, mau chạy !" Địch Duy Tư kêu khẽmột tiếng, đem Gia Bố Lan bị nội thương đangngẩn người kéo trở về.
      Gia Bố Lan mới phát lửa cháy đến mông rồi mới chối hả chạy đến chỗ các thiên sứ khác,lúc này trong lòng chỉ muốn chửi thề, tại sao vừa rồi lại dùng toàn lực thả ra các ma pháp đáng chết kia.
      "Thánh Thuẫn! ! !" Thập Lục Dực thiên sứ đột nhiên bay đến trước mặt chúng thiên sứ,triển khai tấm chắn khổng lồ, Thánh Quang lóe lên, đem tất cả Thập Lục Dực thiên sứ bảovệ phía sau.

      Thích Ngạo Sương nhíu mày, trợn to hai mắtxem náo nhiệt, lần đầu tiên thấy thế nào là bê đátự đập vào chân của mình, tất nhiên muốn xemcho rồi.
      ( ý là ông kia xuất ra ngọn lửa lại bị nó côngkích trở lại đó)

      Ầm tiếng nổ lớn, chấn động, cả vùng đất hìnhnhư cũng run rẩy.
      Triển khai “ Thánh Thuẫn” là cách phòngngự rất có hiệu quả, đáng tiếc, kích này quá kinh khủng. Cái Thánh Thuẫn lồkia bị đánh cho nát bấy, tiêu tán ở giữa trung, mà cả người của kẻ kia bị bay ra ngoài,bay cực xa. Cộng thêm đường màu đỏ bay múa trong trong trung, đó là nôn ra máutươi. Thoạt nhìn chắc thiên sứ này bị phế rồi.

      Những kẻ khác cũng chịu nổi, mọi ngườimặt đỏ tới mang tai, vẻ mặt là mập mờ cựcđiểm. Làm cho người ta khỏi có suy nghĩtà ác nào đó. ra tình huống lúc này là dobọn họ bị thương quá nặng.
      "Ngươi,ngươi…. . . ." Gia Bố Lan tức giận chỉ vào Thích Ngạo Sương, ngươi ngươi nửa ngày câu kế tiếp cũng ra được. nội thương nghiêm trọng, tức giận nhất là bị mapháp của chính mình tổn thương. . . . . .

      Bạch Đế có chút trầm mặc nhắm mắt lại, đành lòng nhìn cảnh tượng Gia Bố Lan thê thảmnhư thế nào.

      Hắc Vũ diêu nhìn Hắc Sắc Hỏa Diễm lơ lửng trong trung, thầm than trong lòng Vương Giả Chi Diễm đúng là Vua của ngọn lửa.

      Phong Dật Hiên có chút kinh ngạc nhìn bónglưng Thích Ngạo Sương, ánh mắt phức tạp cực kỳ.

      Sau lưng Hạ Lạc Đặc mấy thiên sứ cũng lộ vẻmặt vui mừng.

      Sĩ khí của đoàn người Gia Bố Lan vào giờ khắc này giảm xuống đến cực điểm.

      Chung quanh rất an tĩnh, chỉ có tiếng vỗ cánh…

      Mã Lệ Liên đứng ở đàng xa, vui mừng nhìn tấtcả phía trước, các thiên sứ có thực lực kémkhông nhìn thấy gì nhưng, nàng thấy rõràng. tốt quá! nghĩ tới cái nhânloại này lại cho nàng tin vui như vậy. Hiệntại người của Hội Trưởng Lão tinh thần xuốngdốc, hơn nữa mọi người cũng bị thương , chính là cơ hội tốt để thừa thắng xông lên.

      "Hạ Lạc Đặc, lên cho ta! Làm thịt mấy lão súc sinh này cho ta!" Mã Lệ Liên ở trong lòng điên cuồng kêu gào, ánh mắt nóng bỏng của Mã Lệ Liên cơ hồ còn hòa tan tất cả mọi người ở đây. Ở trong nhận thức của nàng, Hạ Lạc Đặc tuyệt đối bỏ qua cho cơ hội này , nhất định diệt trừ mấy lão súc sinh kia.

      luôn luôn là vì mình!

      Mã Lệ Liên lòng tin tràn đầy, càng thêm cảmthấy tiền đồ sáng lạn.
      Vị trí người cao nhất Thần Giới bây giờ dễ nhưtrở bàn tay. Sau đó thống lĩnh tam giới, trởthành bá chủ cuối cùng.
      Nơi xa xa giữa trung, Gia Bố Lan đè nénhơi thở đứt đoạn, lần nữa đem máu tươisuýt nôn ra lại nuốt trở về. Chỉ là cặp mắt đầy tia máu oán hận nhìn chằm chằm Thích Ngạo Sương.

      Tiện nhân đáng chết, xxx ngươi trăm lần! nhân loại đê tiện! phục, ta phục a! ( bó tay cái ông này … “xxx” là …khụ.. khụ… khụ.. ây da~~ ta chịu à!!)

      Gia Bố Lan thể tiếp tục chịu được, rốt cuộc chợt phun ra ngụm máu tươi . Thân thể lảo đảo muốn ngã, Địch Duy Tư thấy thế, tập tễnh bay tới, miễn cưỡng đỡ Gia Bố Lan.

      Mà sắc mặt của và người của Hội TrưởngLão là mảnh tro tàn.
      Bọn họ cũng bị thương , những ngườitrước mắt thực lực cường hãn bỏ qua cho bọn họ
      Chẳng lẽ, hôm nay tất cả trong chốc lát đều bịhủy sao? Chẳng lẽ tất cả đều bị tiện nhân Mã Lệ Liên đó lật đổ sao?
      Song hắc thiếu nữ! ! !

      Địch Duy Tư mặt tràn đầy bi phẫn nhìn ThíchNgạo Sương, chuẩn bị vài lời thoại trước khi chết để tỏ mình cam lòng tớimức nào.
      Thích Ngạo Sương lại buông tay nhún vai, nhànnhạt câu: "Tốt lắm, có thể kết thúc côngviệc rồi, chúng ta thôi." Thích Ngạo Sương xong, Vương Giả Chi Diễm biến mất, nàngdẫn đầu xoay người rời . Mà theo chân nàng, đám người có thực lực tầm thường kia cũng rời .
      Địch Duy Tư hung hăng nện đấm mặtđất.

      Vô lực, là cảm giác vô lực. . .

      Những Thập Lục Dực thiên sứ khác cũng đều ngây ngốc nhìn bóng lưngThích Ngạo Sương.

      Bỏ ? Cứ như vậy kết thúc sao?

      Bọn họ đến lấy mạng chúng ta sao?

      Cứ như vậy tha cho chúng ta?


      Có ý gì a ——! ! !

      Mã Lệ Liên ngây ngẩn cả người. Thích NgạoSương là có ý gì? phải phải trợ giúp mìnhtrở thành người nắm quyền chân chính sao? Tại sao tại sao lại như vậy, thời khắc mấu chốt lạibuông tay ? Hội Trưởng Lão tinh thần đê mê, bịthương , cơ hội tốt như vậy, nàng cưnhiên cứ như vậy bỏ qua? ! ! !

      Mã Lệ Liên sắp điên rồi! Mỹ vị đến miệng ăn được, chính là cảm giác này!

      Thích Ngạo Sương, ngươi rốt cuộc có ý gì? MãLệ Liên hung hăng bay tới, trực tiếp nghênh đónđoàn người Thích Ngạo Sương trở về.

      Người của Hội Trưởng Lão dĩ nhiên bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Nếu song hắc thiếu nữ bỏ qua cho bọn họ, với tình trạng bây giờ mà bọn họ tiếp tục chiến đấu quả là cóđầu óc rồi. Địch Duy Tư nhìn thấy Hạ Lạc Đặcmuốn vuvng kiếm lên, vội vàng đỡ Gia Bố Lan khẽ quát tiếng: "Rút lui!"

      Người của Hội Trưởng Lão nhanh chóng rút lui , phía sau các đại thiên sứ vây quanh che chở.Bọn người Hạ Lạc Đặc trơ mắt nhìn người củaHội Trưởng Lão càng ngày càng xa, cứ như vậy thoát được.

      Thích Ngạo Sương vẻ mặt lạnh nhạt trở về, ở giữa trung liền gặp Mã Lệ Liên khí thếđang hung hăng
      Giờ phút này sắc mặt của Mã Lệ Liên quả thậtđen thui đến cực điểm, nàng nhìn thấy Thích Ngạo Sương mang vẻ mặt hờ hững, liền giận dễ sợ, đưa ngón tay chỉ vào mũiThích Ngạo Sươngliền gầm lên: "Thích Ngạo Sương! Ngươi có ý gì? ! Ngươi giữ lời? ! Ngươi tại sao lại hành động như vậy? ! Ngươi biết ngươi làm cái gì ? Ngươi là có ý gì!"

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Quyển 3: Chương thứ 19 : Nỗi khổ của PhongDật Hiên

      Mã Lệ Liên chỉ vào mũi thích Ngạo Sương gầm lên, tâm tình kích động nàng ta quên mất là nhờ công lao của ai mới có nàng ta bây giờ.Nàng ta giờ phút này trong đầu cũng chỉ có ý niệm, đó chính là cái người ngu xuẩn này đểcho người của Hội Trưởng Lão chạy thoát, đó là hành động vô cùng ngốc nghếch.
      "Ngươi , ngươi có ý gì? Chẳng lẽ quên giữa chúng ta có hiệp nghị sao? Chẳng lẽ ngươikhông muốn ngưng hẳn Thánh Chiến hả? Ngươilại làm ra chuyện như vậy!" Mã Lệ Liên kíchđộng rống giận, gương mặt trắng nõn giờ phút này sung huyết đỏ bừng.

      Thích Ngạo Sương có bất kỳ vẻ mặt nào, chỉ là nhàn nhạt nhìn kẻ trước mắt kích động, Mã Lệ Liên .

      Mã Lệ Liên nhìn Thích Ngạo Sương phảnứng chút nào, càng ngày càng tức giận, muốn ra những câu cay độc hơn, ThíchNgạo Sương lại chậm rãi lên tiếng, chỉ là nhẹnhàng câu .

      "Ta với ngươi giữa chưa từng có hiệp nghị. Chớ quên ngươi là làm như thế nào lại lại cái chức vị Nữ Thần Quang Minh, ta nếu có thể để chongươi làm Nữ Thần Quang Minh, cũng có thểđem An Cát Lí Tạp cứu ra để cho nàng làm Nữ Thần Quang Minh" Thích Ngạo Sương thanh lạnh lẽo giống như bầu trời đêm mùa đông, lạnh lẽo khiến người kinh hồn bạt vía.

      Sắc mặt của Phong Dật Hiên cũng lạnh xuống,khẽ trầm ngâm hí mắt, khuôn mặt trắng nõncủa Mã Lệ Liên liền xuất vệt máuchảy dài xuống. Lãnh Lăng Vân lời, bình tĩnh nhìn Mã Lệ Liên , trong ánh mắt lại tràn đầy nguy hiểm làm cho lòng người kinhhãi. Trong nháy mắt Mã Lệ Liên cả kinh sau lưng tràn đầy mồ hôi lạnh.

      Máu mặt chậm rãi giọt xuống, trênkhông trung nhàng phiêu đãng. Con ngươiMã Lệ Liên bỗng chốc phóng đại, chợt tỉnh ngộ, lúc này mới phát giác thái độ của mình hình nhưquá mức kích động. Mã Lệ Liên vội vàng điều chỉnh gương mặt, đổi lại vẻ mặt mỉm cười, nhưng giọng vẫn như cũ hết sức dồn dập: "Ngạo Sương tiểu thư, ta phải ý này. Nhưng tại chính là cơ hội để tiêu diệt HộiTrưởng Lão. Nếu như để cho bọn chạythoát, hậu quả khó tưởng tượng." Mã Lệ Liên dứt lời lo lắng nhìn về phía nơi xa có bọnngười của Hạ Lạc Đặc, Hạ Lạc Đặc mang theomột đám thiên sứ ra sức truy kích, nhưng người của Hội Trưởng Lão lại càng bay càng xa. Hạ Lạc Đặc cũng chỉ có thể chém giết những thiên sứ lưu lại ngáng chân mà thôi.
      Máu tươi bay đầy trời thấy mà ghê. Nhuộm đỏ cả lông vũ màu trắng toát, xứng lên khúc bi tráng.
      Trận chiến này, có bao nhiêu tính mạng thiên sứrơi xuống, có bao nhiêu chiến sĩ thậm chí ngay cả tim thiên sứ cũng có để lại, cũng có cơ hội đầu thai chuyển kiếp mà vĩnhviễn biến mất.

      "Hội Trưởng Lão, lần này thực lực to tổn thất to lớn, phải sao?" Thích Ngạo Sương xoay người, nhìn phương xa, chiến tranh thảmkhốc còn kéo dài trong lòng dâng lên mộtcỗ cảm thụ khó tả. Hạ Lạc Đặc vẫn còn ở dẫndắt thiên sứ đuổi giết người của Hội Trưởng Lão . Nhưng Hạ Lạc Đặc lại vô tình để cho các thiênsứ có thực lực cường hãn chạy . Chuyện này là do thỏa thuận của Thích Ngạo Sương và Hạ Lạc Đặc trước đó thể cho người khácbiết được.
      "Đúng là lực lượng bọn chúng suy yếu ít, nhưng chưa tiêu diệt được toàn bộ bọn chúng."Mã Lệ Liên nóng nảy , nếu như giờ phút nàybọn họ đứng mặt đất, đoán chừng nàng ta gấp đến độ dậm chân.

      "Nữ thần Điện hạ, ngươi có phải quá tham lam hay ?" Thích Ngạo Sương cười nhạt, lạnh lùng phun ra câu như vậy.

      Vẻ mặt của Mã Lệ Liên cứng đờ, sững sờ nhìnThích Ngạo Sương, hồi lâu mới thở ra câu: "Ngạo Sương tiểu thư, ngươi là có ý tứ gì? Ta ràng phải như vậy."

      “ ý tứ là mặt chữ” Thích Ngạo Sương như cũ là nụ cười nhàn nhạt, "Cứ như vậy , còn dư lại, nên chính tay ngươi xử lý, ngươi là người thông minh chắc biết phải làm sao."

      "Ngạo Sương tiểu thư, ta hiểu ý của ngươi là thế nào!" Sắc mặt của Mã Lệ Liên đại biến, nhưng vẫn cố gắng ổn định tâm tình, cố gắng trấn định hỏi Thích Ngạo Sương, "Chẳng lẽ ngươi muốn kết thúc Thánh Chiến sao? Ta chưa trở thành người thống trị chân chính của Thần Giới ta có cách nào…..”
      "Ngươi là người ngu ngốc sao?" thanh lạnh lẽo của Thiếu chủ mang theo khinh thường cùng châm chọc.

      Sắc mặt của Mã Lệ Liên trắng rồi lại xanh, quay đầu nhìn Thiếu chủ, nhép nhép miệng, nhưng cách nào phát ra thanh. Chỉ vì trênmặt Thiếu chủ tràn đầy nụ cười mỉa mai, ánhmắt sắc bén đến mức để cho nàng cáchnào nhìn thẳng vào mắt. Mà ánh mắt của Thiếuchủ rơi vào người của nàng, để cho nàng có cảm giác là bị cái rắn độc nhìn chăm chú, cách nào thở dốc.

      "Ngươi cũng biết rằng cần diệt trừ HộiTrưởng Lão, cứ như vậy các ngươi vẫn đấu tranh với nhau. Chỉ cần giữ vững cái trạng thái này, Thần giới còn có thể có tinh lực khởi xướng Thánh Chiến sao?" Thiếu chủ khinh thường, trợn mắt nhìn Thích Ngạo Sương, lạnh lùng : "Chuyện giải quyết rồi, chúng ta ."

      Sắc mặt của Mã Lệ Liên giờ phút này trongnháy mắt biến thành tro tàn. Đột nhiên quay đầunhìn Thích Ngạo Sương, lại thấy Thích NgạoSương gương mặt bình tĩnh, đối với lời mới vừanói của Thiếu chủ Thích Ngạo Sương có bất kỳ phản bác nào.

      Mã Lệ Liên khẽ hé miệng, trừng to mắt nhìnThích Ngạo Sương, lại câu cũng nên lời. Nhìn thiếu nữ tóc đen mắt đen trước mặt, trong lòng của Mã Lệ Liên thấy lạnh cả người và sợ hãi. Chẳng lẽ, chẳng lẽ thiếu nữnhân loại này từ ban đầu có chủ ý này sao?Từ lúc bắt đầu cũng chưa có từng tính toán đểcho mình trở thành người cai trị Thần Giới, màlà để cho mình cùng Hội Trưởng Lão trở thành hai thế lực đối kháng nhau.
      đúng! Còn có Hắc Ám chi thần!

      Là ba cỗ thế lực đối kháng!

      Mã Lệ Liên càng nghĩ càng kinh hãi, sững sờ nhìn vẻ mặt hờ hững của Thích Ngạo Sương lời gì cũng ra được.

      Người thiếu nữ này! Song hắc thiếu nữ, mìnhquả nhiên còn là xem nàng? Hoặc là, nhưng ra là đánh giá cao bản thân? Nàng căn bảnđã sớm nhìn thấu dã tâm của mình?

      Làm sao lại quên mất, nàng là người có thể đemAn Cát Lí Tạp đuổi xuống đài. Là song hắcthiếu nữ trong truyền thuyết!

      Trong mắt Mã Lệ Liên lóe lên tuyệt vọng,thoáng qua chán nản, thoáng qua lo sợ, cứ như vậy kinh ngạc nhìn đoàn người của Thích NgạoSương ung dung bay qua, biến mất trước mặtcủa nàng. Trước mắt của nàng chỉ còn lại lôngvũ trắng tinh bay múa đầy trời.

      "Ngạo Sương. . . . . ." Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười nghênh đón Thích Ngạo Sương đoàn người trởvề.

      "Tạp Mễ Nhĩ ." Thích Ngạo Sương đáp xuống,đứng ở trước mặt của Tạp Mễ Nhĩ. Mọi ngườicũng rối rít đáp xuống, sắc mặt khác nhau.

      "Chuyện hình như giải quyết xong rồi. Người của Hội Trưởng Lão trọng thương, phảidưỡng thương trong khoảng thời gian này đủ để cho thế lực của Mã Lệ Liên phát triển lớn mạnh." Tạp Mễ Nhĩ cười híp mắt .

      "Ừ, Đúng vậy" Thích Ngạo Sương quay đầu lại nhìn lại nhìn chiến trường sau lưng máu tươi và tàn khốc, chỉ là thấp đáp tiếng.

      "Như vậy, chúng ta cũng cần thiết ở lạichỗ này." Tạp Mễ Nhĩ khẽ hí mắt, nhàngnói ra câu như vậy.

      Thiếu chủ trợn trừng mắt, thầm : "Lão tử đãsớm muốn đợi tại cái nơi Điểu nhân bayđầy trời như vậy!" Phong Dật Hiên lạnh lùng liếc mắt nhìnThiếu chủ, Thiếu chủ lập tức giơlên tay phải của mình lên trước miệng mình, kéo từ bên trái qua bên phải, sau đó ngậm chặt miệng lại, ý bảo lung tung nữa.

      "Có thể về rồi." Hắc Vũ liếc mắt nhìn đứng ở bên cạnh là Bạch Đế rất bình tĩnh, tronglòng liền dâng lên cỗ lửa giận, biết vì sao a~, mỗi lần thấy bộ dạng của Bạch Đế bình tĩnh như vậy, liền muốn đánh người."BạchĐế, ta xxx ngươi, sau này trở về đánh tiếp! Tatuyệt đối đè ngươi xuống! Ta so với ngươi còn mạnh hơn!" ( nghe mờ ám dữ . khụ khụ…)

      Bạch Đế nhìn , vẫn như cũ khuôn mặt rất bình tĩnh.

      Hắc Vũ phát điên hận được lấy vũ khí ra hung hăng đập vào đầu Bạch Đế.
      Lãnh Lăng Vân quay đầu sâu nhìn ThíchNgạo Sương, gì.

      Phong Dật Hiên cũng mất tự nhiên quay mặt, có nhìn Thích Ngạo Sương. Thiếu chủ ở sau lưng Phong Dật hiên lại dùng cái loại ánhmắt phẫn hận nhìn chằm chằm Thích NgạoSương.

      Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười, trong mắt lại thoáng chút đăm chiêu.

      Chuyện ở Thần Giới giải quyết xong, chuyện vềsau Tây Tư Tháp Nhĩ xử lý tốt. Cơ hội tốt như vậy lãng phí vô ích. Nhưng trong lòng của Thích Ngạo Sương lại tuyệt đốikhông nhõm. Bởi vì còn có Ma giới khó dâydưa nhất, mà Phong Dật Hiên ở Ma giới có thânphận gì? tới tại mình cũng biết.

      Thích Ngạo Sương quay đầu nhìn về phía PhongDật Hiên, nhưng Phong Dật Hiên thủy chungkhông có quay đầu liếc nhìn nàng cái.

      "Trở về thôi." thanh Tạp Mễ Nhĩ thấp chợt vang lên.

      Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt liền tối sầm. Sau đó thấy gì nữa.
      Trước mắt hồi bạch quang thoáng qua. Tấtcả mọi người biến mất thấy gì nữa. Tạichỗ rỗng tuếch, giống như đoàn người ThíchNgạo Sương căn bản chưa từng xuất .

      Khi Thích Ngạo Sương mở mắt lần nữa, trở lại chỗ suối phun. Xung quanh là các loại cây cối cao lớn, suối phun vẫn như cũ nước trong veo, ngừng phun lên giữa trung, văng lên vô số bọt nước.
      Tất cả mọi người đều ở chỗ này. Trừ Tạp MễNhĩ . . . . . .

      Tạp Mễ Nhĩ cứ như vậy thầm biến mất.
      Mà để cho bọn họ tất cả mọi người kinh hãichính là, trước khi truyền tống bọn họ về đây,hình như là Tạp Mễ Nhĩ chỉ câu . như vậy là Tạp Mễ Nhĩ đưa bọn họ trởlại hay sao? Tạp Mễ Nhĩ rốt cuộc là ai? Có thểtự mở ra cái Gian Chi Môn truyềntống bọn họ về đây chỉ bằng câu ??.
      "Chúc mừng các ngươi, các ngươi hoàn thành nhiệm vụ rồi." Thanh quen thuộc đột ngột vang lên bên tai mọi người.
      "Có phần thưởng sao?" Thích Ngạo Sương chếnhạo hỏi câu.

      "Ha ha." Cái thanh kia lại cười "Có thể thỏamãn nguyện vọng của ngươi, trong phạm vi của ta"

      "A, tệ." Thích Ngạo Sương híp mắt gậtđầu.

      "Bạch Đế, Hắc Vũ, , hãy đến nơi các ngươi cần đến. Mà nhân duyên của các ngươi cùng với nàng đến đây coi như chấm dứt." Người đó ra câu như vậy mà mọi người ai có thể hiểu được.
      Sau khắc sau Bạch Đế, Hắc Vũ cùng với Thích Ngạo Sương liền hiểu lời của là có ý gì rồi. Khế ước của ba người bọn họ vào giờkhắc này biến mất.
      "Ta là nên gọi ngươi là Lãnh Lăng Vân hay làYêu Vương?" Thanh đó vang lên lúc này lạicó chút hài hước.

      "Ta bây giờ là Lãnh Lăng Vân, trừ lần đó ra, bây giờ phải Vương nữa." Lãnh Lăng Vân thấp phun ra câu.

      Sắc mặt của mọi người cũng hơi đổi. Thân phận thực của Lãnh Lăng Vân chính là Giới Đại Vương?

      Sắc mặt của Bạch Đế và Hắc Vũ càng trở nênkinh ngạc, hai người cũng nhìn thẳng vào Lãnh Lăng Vân. Cái người tóc bạch kim, mắt tím này, là Đại Vương đại danh đỉnh đỉnh ngày xưa của bọn họ?

      Này? Có vậy??
      "Ngươi, ngươi, ngươi là. . . . ! ! !" Hắc vũcảm giác đầu óc mình có chút ngây ngốc.

      Lãnh Lăng Vân cũng khẽ mỉm cười, lạnh nhạtnói: "Ta rồi, ta bây giờ là Lãnh Lăng Vân."

      "Tốt, Lãnh Lăng Vân, phần thuởng của ngươi như ngươi mong muốn. Ngươi có thể làm chuyện ngươi muốn làm rồi. Chuyện của Giới, khiến ngươi phải bận tâm nữa"thanh của Chí Tôn trầm thấp vang lên.

      "Đa tạ Chí Tôn." Lãnh Lăng Vân cười nhạt, nụcười được giải thoát.

      Bạch Đế trầm mặc, lẳng lặng nhìn khuôn mặtbình tĩnh của Lãnh Lăng Vân.
      Hắc Vũ ở đó nhảy lên, thế nào cũng chịu tin tưởng này.

      "Bạch Đế, Hắc Vũ, phần thưởng của các ngươi, chính là trở thành Giới Đại Vương, ." Lúc này, thanh Chí Tôn van lên lần nữa, lần này là lớn tiếng ra câu như vậy. Sau đó trận gió thổi qua, bóng dáng của Bạch Đế và Hắc Vũ biến mất tại chỗ.

      Trong cơn gió mơ hồ truyền đến tiếng rống giậncủa Hắc Vũ: "Chí Tôn, ta xxxx ngươi! !@$@#$$^&*&^$#%........
      Đây coi như là cái phần thưởng chó má gìaaaaa!!!!”
      Sau đó thanh biến mất, chung quanh hoàntoàn yên tĩnh.

      "Ngươi cũng , Bạch Đế và Hắc Vũ cần mộtngười giữ thăng bằng ở giữa. Có ngươi ở đó, bọn họ Vương ưu tú hơn ta." Lãnh LăngVân xoay người với người áo xám bên cạnh mình
      "Nếu như đây là ý nguyện của chủ nhân, nhưvậy, ta phục tùng." Người áo xám nhàng ra câu như vậy, sau đó cả người hóathành đạo khói xanh, biến mất ngay tại chỗ.

      "Như vậy, Hai vị khách của Ma tộc, có gì cần ta giúp đỡ sao?" Thanh Chí Tôn lần nữa vang lên.

      " cần." Thiếu chủ khinh thường hừ lạnhcâu.

      Phong Dật Hiên cũng lúc này tới, chậm rãi quay đầu, từ từ tới chỗ Thích NgạoSương.

      Thích Ngạo Sương sửng sốt, kinh ngạc mà nhìnPhong Dật Hiên. Đây là lần đầu tiên kể từ khi tách ra Phong Dật Hiên nhìn thẳng vào mắt nàng.
      Phong Dật Hiên tới trước mặt của ThíchNgạo Sương, lâu gì, cứ như vậythật sâu nhìn nàng. Trong ánh mắt lại tràn đầyưu thương, say đắm, còn có quyến luyến thôi.


      "Dật Hiên. . . . . . ?" Thích Ngạo Sương nhẹnhàng mở miệng.

      "Ngạo Sương!" Phong Dật Hiên lại thấp gọi ra tiếng sau đột nhiên đưa tay ra đem ThíchNgạo Sương hung hăng kéo vào trong ngực.

      Thích Ngạo Sương sửng sốt, con ngươi bỗng chốc co rút nhanh.

      Phong Dật hiên làm gì? , ôm mình chặt.

      Lồng ngực là ấm áp, cảm giác rất quenthuộc.

      lần lại lần, mỗi lần tại chính thời khắcnguy hiểm nhất, bất lực nhất, luôn kịp thời xuất .

      Cứ như vậy ôm mình chặt trong ngực.
      "Ngạo Sương, ta, ta nàng . . . . . thanh âmthật thấp của Phong Dật Hiên vang lên bên tai Thích Ngạo Sương.
      Thiếu chủ trợn to hai mắt, há to mồm ngu ngơ đứng hình tại chỗ, nhìn hai người vẫn khôngnhúc nhích.

      Nét mặt của Lãnh Lăng Vân phức tạp cực kỳ, hình ảnh trước mắt ấy sao chói mắt quá, để chohắn đau lòng như thế.

      thậm chí có cỗ kích động muốn lên đemhai người hung hăng tách ra.

      "Dật Hiên, Dật Hiên?" Thích Ngạo Sương vừathoát khỏi lồng ngực Phong Dật hiên hỏi đãvậy tại sao….. Phong Dật Hiên lại càng ômnàng chặt hơn.

      " nên cử động, Ngạo Sương, cầu xin nàngđừng cử động, để cho ta ôm nàng lúc thôi,chỉ lúc thôi. . . . . ." giọng của PhongDật Hiên thấp, lại mang theo cầu khẩnvà cả đau lòng.

      Thích Ngạo Sương cử động nữa, mặc choPhong Dật Hiên ôm nàng.
      "Ta rồi, ta để cho nàng khổ sở. Ta vì nàng ngưng hẳn Thánh Chiến. Nhưng màta lại có tư cách mang lại hạnh phúc cho nàng" Phong Dật Hiên đau khổ .
      có tư cách làm mình hạnh phúc? Có ý tứgì? Lời này rốt cuộc có ý gì?

      Trong lòng của Thích Ngạo Sương chợt dâng lên cỗ lo lắng thôi.

      Tại sao nàng lại có cảm giác đột nhiên Phong Dật Hiên sắp biến mất ngay trước mắt, giốngnhư mình thể tiếp tục nhìn thấy nữa.
      "Nàng nhất định phải hạnh phúc." Phong DậtHiên chậm rãi buông Thích Ngạo Sương ra, sâu nhìn Thích Ngạo Sương. Từ từ ngẩng đầulên, nhàng vuốt ve gương mặt xinh đẹp củaThích Ngạo Sương.
      Hồi lâu, Phong Dật Hiên nở ra nụ cười,"Ngạo Sương, cả đời này, gặp được nàng thậttốt. . . . . ."

      Dứt lời, Phong Dật Hiên biến mất thấy gì nữa. . . . . .

      Cứ như vậy biến mất ở trước mặt của Thích Ngạo Sương!

      Thích Ngạo Sương kinh hoàng ngẩng đầu nhìn chung quanh chút, có ai!

      Phong Dật Hiên thấy, thấy nữa. Thiếu chủ cũng thấy , cũng biến mất ngaytại chỗ!

      Đầu óc Thích Ngạo Sương trong nháy mắt trốngrỗng, kinh ngạc mà nhìn phía trước.
      Ngạo Sương, cả đời này, gặp được nàng thậttốt….
      Gặp được nàng tốt. . . . .

      Lãnh Lăng Vân sửng sốt, nhìn tình huống trướcmắt đột nhiên xảy ra như vậy, cũng chân tướng.

      "Dật Hiên. . . . . ." Thích Ngạo Sương lẩm bẩm khạc ra hai chữ .

      Trong lòng trống rỗng, trống rỗng. . . . . .

      Chung quanh an tĩnh chỉ có thể nghe được tiếngtim mình đập.

      "Dật Hiên? Dật Hiên? Dật Hiên! !" Trong lòngcủa Thích Ngạo Sương chợt vô cùng bối rối , nàng rốt cuộc cũng hiểu ra, Phong Dật Hiên rồi! Dật Hiên cứ như vậy mất rồi! ! tại sao có thể biến mất như thế? Tại sao có thể ra những lời đó liền biến mất? Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Có chuyện gì xảyra với ? Vì mình ngưng hẳn Thánh Chiến, là dùng thân phận Ma tộc của sao? muốnlàm việc gì ngốc nghếch sao?
      ", Dật Hiên, chàng trở lại, chàng trở lạinói cho ta! Dật Hiên!" Thích Ngạo Sương đôitay nắm chặt, mất khống chế kêu to lên. Lolắng trong lòng càng ngày càng nhiều hơn.
      "Ngạo Sương, nàng bình tĩnh chút." Lãnh Lăng Vân nhìn Thích Ngạo Sương luốngcuống vội vàng tiến lên đỡ nàng.

      "Thích Ngạo Sương, ngươi cần kêu nữa, đãtrở lại Ma giới rồi. Trở về chuẩn bị bị tham gia nghi thức lên ngôi của Ma Vương." Thanh âmchí Tôn lúc này có chút trống rỗng vang lên.

      "Có ý tứ gì?" Thích Ngạo Sương kích động trùngtrùng rống to.

      "Có ý gì ta nhớ ngươi nên ràng hơn, khôngphải sao?" Chí Tôn thanh dẫn theo chút cườikhổ, " là Ma tộc, nhưng lại tới nơi này ngưng hẳn Thánh Chiến, vì người nào ngươi ràng sao?"

      Thích Ngạo Sương đột nhiên run lên, quả nhiên,quả nhiên là như vậy!
      ( ý là chỉ có Ma Vương mới ngưng hẳn ThánhChiến được nên tiểu Phong chấp nhận làm Ma Vương đâu mà ~~ khổ thân tiểu Phong)

      Phong Dật Hiên là vì mình mà ngưng hẳn ThánhChiến, cái giá phải trả cao như vậy??
      "Chuyện có lẽ so với ngươi nghĩ phức tạphơn nhiều. Nhưng Thánh Chiến kết thúc rồi. Chỉ cần như vậy là đủ rồi." Thanh Chí Tôn khôi phục lại bình thường, tiếp tục , " , ngươimuốn phần thưởng là gì? Với năng lực của chúng ta, nhất định thỏa mãn ngươi."

      Thích Ngạo Sương lại giống như có nghe được lời của Chí Tôn, ánh mắt trống rỗng vôcùng, trong đầu chỉ có ý niệm.

      Đó chính là Phong Dật Hiên như vậy rời là vìmình, vì mình làm ra chuyện muốnlàm. Vì mình, lấy cả đời ra để trả giá, ngưnghẳnThánh Chiến.
      Nghi thức lên ngôi Ma Vương?
      ngưng hẳn Thánh Chiến, cái giá là rời bỏ mình và phải trở thành Ma Vương sao?
      "Ngạo Sương. . . . . ." Lãnh Lăng Vân nhìnThích Ngạo Sương giống như người mất linh hồn, đáy mắt tràn đầy đau lòng, cuối cùng thở dài, sâu xa , " như vậy bỏ được , vì sao tìm ?"

      "Cái gì?" Thích Ngạo Sương nghe được lời của Lãnh Lăng Vân, ánh mắt chậm rãi có tiêucự. Vội vàng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đau lòng của Lãnh Lăng Vân.

      "Mặc dù tận mắt thấy biến mất. Nhưng ta hiểu tự dưng biến mất là thể nào."Lãnh Lăng Vân nhàng thở dài, "Nguyên lai ta tưởng rằng ta mới là người vì nàng làm nhiều chuyện nhất, kết quả, ta sai lầm rồi."

      Thích Ngạo Sương có chút mê mang, kinh ngạcnhìn Lãnh Lăng Vân.

      ". . . . . ra , mới vừa rồi ta thấyđược,vị trí của ở trong lòng nàng khác với ta. . . ." Lãnh Lăng Vân nhàng than thở.

      Đôi môi Thích Ngạo Sương khẽ run, tay chậmrãi đặt ngực của mình, thấp run rẩy , "Ta, ta biết. Nhưng ta hiểu chuyện, ta muốn cứ như vậy rời ta mà . Trong lòng của ta vị trí của , ai thay thế được. . . . . ."

      "Dừng!" Lãnh Lăng Vân lập tức cắt đứt lời của Thích Ngạo Sương, có chút ảo não đau lòng , "Ngạo Sương, nàng cứ như vậy, đối với ta công bằng…”
      "Sao ?" Thích Ngạo Sương mờ mịt.

      " có thể làm vì nàng, ta cũng có thể. Hắnlàm xong tất cả cứ như vậy buông tay rời , cònnàng, rời cơ hội cuối cùng nàng cũngkhông cho ta, nàng cảm thấy đối với ta như vậylà công bằng sao?" Lãnh Lăng Vân tận lực buông lỏng giọng điệu, mỉm cười, chỉ là đáy mắt có mỉm cười, tất cả đều là khổ sở.

      "Ta. . . . . ." Thích Ngạo Sương muốn chútgì, lại phát câu cũng rađược.

      "Ta cùng nàng tìm , tìm được , ta mới cóthể cùng phân thắng bại, phải sao?"Lãnh Lăng Vân mỉm cười vuốt vuốt tóc Thích Ngạo Sương, " thôi, nếu bỏ được , tìm ."
      ( lại cũng kiếm cớ cho tiểu Sương tìm tiểu Phong. Tiểu Vân a~~ sao khờ thế ~~ đau lòng quá.huhuhu)

      "Lăng Vân. . . . . ." Thích Ngạo Sương còn muốn điều gì, Lãnh Lăng Vân vội vàng khoát tay.

      "Được rồi, câu kế tiếp ta cự tuyệt nghe nữa.Nàng phải là có phần thưởng sao? GọiChí Tôn đem chúng ta đến Ma giới . Chúng ta tìm ." Lãnh Lăng Vân mỉm cười .

      Thích Ngạo Sương ngơ ngẩn, rốt cuộc nhàng gật đầu: "Được." Tiếp theo quay đầu nhìn giữa trung , "Chí Tôn, phần thuởng của ta chính là xin ngươi đem chúng ta đến Ma giới ."

      "Ai~~~. . . . . ." Giữa trung truyền đến tiếng thở dài sâu kín của Chí Tôn, lâu, chậmrãi , "Ngươi, nhất định phải sao? Ngươicũng biết nơi đó nguy hiểm, coi như ngươitìm được , ngươi phát các ngươi cănbản cũng thể”
      "Ta muốn !" ánh mắt Thích Ngạo Sương kiênquyết, " thử buông tha, cái này thể nào."

      Chí Tôn lần nữa phát tiếng thở dài sâu kín, chậmrãi , "Lãnh Lăng Vân, ngươi cũng muốn đisao? Ngươi nên hiểu, có lẽ cái người này. . . . . ."

      "Chí Tôn, tâm ý ta quyết." Lãnh Lăng Vân mỉm cười sáng chói.

      "Meo meo!" Nằm ở lưng Thích NgạoSương, Mèo Tầm Bảo quơ múa móng vuốt của mình, ý bảo mình cũng nhất định theo Thích Ngạo Sương.

      "Ai~ ~ ~, , . . . . . ." Chí Tôn lần nữaphát ra tiếng thở dài sâu kín.
      ( nãy giờ thở mấy lần rồi đấy )

      Bạch quang thoáng qua, Thích Ngạo Sươngcùng Lãnh Lăng Vân biến mất ngay tại chỗ.

      Hai người cứ như vậy tới Ma giới.. . . .
      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      " rồi hả?" cái thanh chậm rãi vang lên.

      "Đúng vậy." thanh Chí Tôn tràn đầy bất đắcdĩ.

      "Là họa hay là phúc, mặc bọn thôi. Chuyện của chúng ta cũng làm xong rồi."

      "Cũng chỉ có thể như thế. . . . . ."

      Hoàn Quyển 3

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Quyển 4:
      Chương 1: Ta để chàng chết! (cao trào, đáng xem)

      “Vương!”

      “Vương! Vương!!”

      “Vương!!!”

      Tiếng hoan hô đinh tai nhức óc vang dội chân trời. Ma tộc khàn giọng, cố hết sức mà gọi.

      quảng trường trước Vương cung, lụa đỏ trải dài tới nơi cao nhất. Ở đây, Ma vương của Ma giới sắp lên ngôi, trở thành Ma vương chân chính.

      Ma tộc hưng phấn vây quanh quảng trường. Ma tướng bình tĩnh đứng phía trước, chờ đợi cửhành nghi thức lên ngôi. Ma vương mới phảichịu rất nhiều khảo hạch, đánh bại tất cả bọn họ khiến bọn họ tâm phục khẩu phục.

      Nhóm Ma tướng đứng đầu đến bây giờ vẫn còn sợ hãi. Người kia mất tích lâu như thế mà thực lực vẫn kinh khủng như vậy, , thậmchí còn mạnh hơn, lưu tình chút nào mà đánh bọn họ tan tác.

      , hình như khác trước…

      Nhưng khác ở đâu?

      Trước kia, trong mắt có bất cứ cái gì.Lúc đánh bại bọn họ cũng là theo tình tình. Màbây giờ, là có mục đích.

      Chẳng lẽ, đúng như lời đồn là người?

      Chỉ là vì người mà làm như thế sao?

      Có thể ?

      Tiếng kèn lệnh vang dội, nghi thức lên ngôi sắp bắt đầu.

      Mặt tiểu ma đầu Lạp Địch Nhã chút cảm xúc đứng cầu thang, ánh mắt lạnh lùng quét qua mọi người. Mọi người chỉ cảm thấy có cảm giác bị áp bức tiếng động. Người này người gặp người giả chết, hoa thấy hoa khô héo– tiểu ma đầu. Chỉ có mới trị được nàng. Ngay cả Ma vương cũng có cách nào ngăn được nàng. đúng là thể tưởngtượng nổi.

      Tiếng kèn dừng lại, nhân vật chính của nghithức xuất .

      Mái tóc đỏ rực mềm mại của Phong Dật Hiên đểxõa, dài tới gót chân, tựa như đám mây màu đỏ hoa mỹ lúc hoàng hôn. mặc lễ phục màu đen cao quý tao nhã, xung quanh viền vàng chóimắt hoa lệ, nút áo màu vàng kim đẹp đẽ hòa với tà áo màu đen sau lưng đón gió nhàng bay. khuôn mặt tinh xảo vô cùng là lạnh lùng, đáy mắt chút gợn sóng.

      Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Phong Dật Hiên từ từ bước lên từng bậc thang dài.

      “Ca…” Lạp Địch Nhã nhàng gọi.

      Phong Dật Hiên hơi dừng lại.

      “Ca, huynh hối hận khi làm thế chứ?”trong lòng Lạp Địch Nhã tràn đầy suy nghĩ. Nàng hận Thích Ngạo Sương, hận chết nữ tửloài người đó. Nếu có nữ tử kia sao ca ca mà nàng tôn kính nhất lại bước conđường này? Sao lại cam tâm tình nguyện làmchuyện mà huynh ấy ghét nhất? Tuy khôngmuốn ca ca và loài người kia ở chung chỗ,nhưng, lúc này, lòng Lạp Địch Nhã còn khó chịuhơn.

      Phong Dật Hiên chỉ cười nhạt, bỏ lại câu : “Muội nghĩ là ta hối hận à?”

      Phong Dật Hiên xong liền bước tiếp, từ từ bước lên bậc thang đầu tiên.

      biết, bước bước này còn khả năng ở cùng nàng.

      Vậy, còn gì tốt hơn nữa, phải sao?

      Thánh Chiến kết thúc, khi mình còn là Ma vương để nó tái diễn.

      Mà lời nguyền người mình cũng khônglinh nghiệm.

      Càng làm nàng tổn thương. ( thếnày ta chết vì ghen mất thôi a TT.TT)

      “Ca…” Lạp Địch Nhã ở phía sau gọi ,trong mắt đều là đau đớn.

      Phong Dật Hiên dừng chân, mà vẫn bướctừng bước lên nơi cao nhất.

      đài cao, Ma vương Tạp Địch Âu mỉm cười. khuôn mặt tuấn mỹ của Tạp Địch Âu là nụ cười tà khí. người ông giờ phút này cũng làtrang phục hoa lệ. Đứa con trai mà ông vẫn lấylàm kiêu ngạo cuối cùng trở lại, bướctừng bước về phía ông.

      Người hầu bên cạnh Tạp Địch Âu bưng cái khay tinh xảo, đó đặt vương miện hoa lệ.

      Phong Dật Hiên từ từ, tiêu sái tới trước mặtTạp Địch Âu. Ông mỉm cười.

      Phong Dật Hiên nghe lời thề dài dòng lê thê, trước mặt , trong đầu chỉ có giương mặt xinh đẹp kia.

      Nhớ lại lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, nàng hungdữ cước dẫm mình dưới chân.

      Nhớ lại lần đầu tiên tùy tiện xông vào trại củanàng, thấy được cảnh xuân đẹp đẽ của nàng. Sau đó là quyền mạnh vào mắt của mình.

      Nhớ lại nàng bất lực, thất hồn lạc phách trong lòng mình.

      …………………………….

      Bây giờ nàng ổn ?

      “…Là Vương kế nhiệm.” Rốt cuộc lời thề dài dòng lê thê được đọc xong. Tạp Địch Âunâng vương miện hoa lệ, giơ lên cao. Dướiánh mặt trời, vương miện tỏa ánh vàng long lanhchói mắt…Vương…

      Sắp trở thành Ma vương…

      Cả đời này còn có thể cùng xuất vớinàng…

      Phong Dật Hiên từ từ nhắm mắt lại, chờ vương miện được đặt lên đầu mình.

      Từ từ, Tạp Địch Âu mỉm cười, chuẩn bị đặt vương miện trong tay lên đầu Phong Dật Hiên.

      Nhưng, trong khoảnh khắc vương miện sắpđược đặt lên đài cao chợt có luồng ánh sáng trắng chói mắt xuất khiến tất cả mọi người phải nheo mắt lại.

      Tạp Địch Âu cau mày, vương miện trong tay hơi dừng lại, đặt xuống.

      Ánh sáng trắng biến mất, hai người xuất hiệntrên đài cao. Đó chính là Thích Ngạo Sương vàLãnh Lăng Vân.

      Phong Dật Hiên kinh ngạc, đứng lên, nhìn chằmchằm người vừa xuất trước mặt mình, tim như ngừng đập, hoàn toàn dám tin vàohiện thực.

      Là nàng ư?

      là nàng ư?

      là nàng ư?

      cần hoài nghi đâu, là Ngạo Sương đó.”Giọng nhàn nhạt lạnh lùng của Lãnh Lăng Vân truyền tới.

      “Ngạo Sương! Nàng, nàng…sao nàng lại tới đây?” rốt cuộc Phong Dật Hiên lấy lại tinh thần, nhìn người trước mặt mình. Nỗi ngạc nhiên vàmừng rỡ bao phủ lấy .

      “Ta tới tìm chàng. Ta chỉ biết điều, đó là chàng thể cứ như vậy mà biến mất trong cuộc đời của ta.” Thích Ngạo Sương nhìn PhongDật Hiên, đầy nghiêm túc.

      “Ngạo Sương, nàng…” trong lòng Phong DậtHiên cực kỳ phức tạp, vui mừng vô cùng nhưngngay sau đó lại bị lo lắng chặn lại.

      “Loài người, lá gan ngươi . Ta thả cho ngươi con đường sống mà ngươi lạidám xuất ở đây.” Giọng lãnh của Tạp Địch Âu truyền tới.

      “Phụ vương! Người đồng ý với con là ra tay với nàng. Bây giờ để nàng .” Phong Dật Hiên bất chấp tất cả, quay lại, trầm giọng với Tạp Địch Âu.

      Trong khoảnh khắc Thích Ngạo Sương nhìn thấy Phong Dật Hiên trong long cũng rất mừng.Bây giờ nghe thấy cuộc chuyện này, lạicàng ràng mọi chuyện. Quả nhiên là PhongDật Hiên vì mình nên mới từ bỏ tất cả mà trở lại Ma giới, trở thành Ma vương. Thân phận sựcủa Phong Dật Hiên quả nhiên là ca ca của Thiếu chủ, là con trai Ma vương sao?

      “Đó là trước kia! Trước kia ta từng đồng ý!” khuôn mặt tuấn mỹ của Tạp Địch Âu trànđầy trầm, gầm cực kỳ dữ tợn, “Chỉ là con người đê tiện mà lại biết điều như thế! Dám can đảm phá hỏng nghi thức lên ngôi của Ma giới chúng ta. Lần này, tuyệt đối bỏ qua cho ngươi.”

      “Phụ vương! Người muốn nuốt lời?!” mặt Phong Dật Hiên biến sắc, lắc mình chắn trướcmặt Thích Ngạo Sương.

      Lúc này, mặt Tạp Địch Âu còn đen hơn than,phổi ông như sắp nổ tung vì tức giận. Tronghoàn cảnh này, trong tình huống có tất cả Ma tộc ở đây, Ma vương kế nhiệm lại đường hoàng đứng ra bảo vệ cho con người! Dám ngangnhiên mình công khai đối đầu với mình!!!

      Còn ra thể thống gì nữa?!

      “Ta nuốt lời. Ta đồng ý thả nàng ta, nàngta tới Ma giới làm càn! Bây giờ dám xôngtới Ma giới, hơn nữa còn dám can đảm phá hỏngnghi thức lên ngôi của chúng ta! Có chết cũng hết tội!” sắc mặt Tạp Địch Âu càng ngày càng khó coi. Ma tộc vây quanh đài caocũng châu đầu ghé tai, rối rít bàn tán. Chuyệnnày càng khiến Tạp Địch Âu nổi cơn thịnh nộ.

      “Phụ thân!” Phong Dật Hiên cau mày, nhìn Tạp Địch Âu đầy cảnh giác, càng cố gắng bảo vệ Thích Ngạo Sương sau lưng. Thích Ngạo Sương hơi ngẩn ra, dòng nước ấm áp chảy qua tronglòng nàng. “Meo meo ~~” Mèo tầm bảo nằm sau lưng Thích Ngạo Sương, lộ ra cái đầu, mở to mắt nhìn mọi chuyện.

      “Hôm nay ta hoàn toàn chặt đứt nhớ nhungcủa con!” Tạp Địch Âu gầm lên, sắp ra tay.

      “Phụ thân, đừng!” Lạp Địch Nhã vọt lên, đưatay ra định ngăn Tạp Địch Âu.

      “Lạp Địch Nhã, ta quá dung túng cho con! Khiến con biết chừng mực! Hôm nay ta làm theo ý muốn của Ma tướng, tiễn con tới nơi con sớm nên tới để rèn luyện. Con rèn luyệntốt rồi hãy trở về!” Hiển nhiên lần này Tạp Địch Âu tức giận tới cực điểm, xong những lờinày liền vung tay tạo dấu ấn. luồng ánh sáng màu đen đánh lên người Lạp Địch Nhã.

      Trong ánh mắt kinh ngạc của Lạp Địch Nhã và mọi người, Lạp Địch Nhã kêu thảm tiếng rồi biến mất ngay tại chỗ.

      gian ma pháp!

      Người biết ma pháp này ngây ngẩn.

      Xem ra hôm nay Ma vương Tạp Địch Âu thậtnổi giận rồi, lại nhẫn tâm đưa con mà mìnhthương tới thế giới khác để rèn luyện. Hơnnữa lại còn phế tu vi của Lạp Địch Nhã!

      “Phụ vương!” Phong Dật Hiên kinh hãi. Bộdạng này của Tạp Địch Âu chưa bao giờthấy. Xem ra hôm nay chạm tới ranh giới cuối cùng của ông nên ông mới vô tình như vậy.

      “Con cút ra cho ta!” Tạp Địch Âu rống giận, luồng ánh sáng màu đen đáng sợ đượctạo ra tay.

      Lúc này, Ma tộc vây ở dưới đều sôi trào.

      “Vương!”

      “Vương!!”

      “Giết con người đê tiện đó !”

      “Biến con người đó thành mảnh vụn !”

      Phong Dật Hiên vừa vội vừa giận, lạnh mắt nhìn phía dưới, quát lên, “Mẹ nó, câm miệng cho ta!”

      Nhất thời, phía dưới câm như hến. Các Ma tộcnhìn nhau, sau đó ngẩng đầu nhìn Phong DậtHiên phẫn nộ điên cuồng, rồi quay sang nhìn Tạp Địch Âu giằng co với .

      Tạp Địch Âu vừa thấy cảnh này mặt càng đen hơn, siết chặt nắm đấm khiến nó vang lêntiếng răng rắc.

      Phong Dật Hiên và Tạp Địch Âu nhìn nhau. Lửa giận trong mắt ông nóng rực, lòng Phong DậtHiên ngừng trầm xuống, trầm xuống…

      là người nhất thực lực của Tạp Địch Âu.

      Ở Ma giới ai là đối thủ của ông.

      Ai cũng thể, kể cả Phong Dật Hiên mình cũng kém bậc.

      Lãnh Lăng Vận giận tái mặt, mặt biến sắc mà chắn trước mặt Thích Ngạo Sương. ngờ rằng mọi chuyện ra nông nỗi này.Hoàn toàn ngờ rằng chí tôn của giớilại trực tiếp truyền tống bọn họ tới nghi thức lên ngôi của Ma vương Ma tộc, càng ngờ lạiphải đối đầu trực diện với Ma vương thế này.

      Dù vào lúc mạnh nhất cũng thắngđược Lạp Địch Âu, cùng lắm là dùng toàn lựcthì hai bên đều tổn thương. Mà bây giờ nửasức mạnh của người nên càngkhông có phần thắng.

      Dưới cái nhìn của mọi người, đối mặt với Ma vương thịnh nộ, nắm chắcđược có thể đưa Thích Ngạo Sương toàn thân trở ra.

      “Vì sao người lại ngăn cản Phong Dật Hiên và con ở bên nhau?” giọng thấp của ThíchNgạo Sương lạnh lùng vang lên.

      Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân sững sờ.

      Tạp Địch Âu cười lạnh: “Bởi vì thân thể nó chịulời nguyền, tuyệt đối cho phép phát sinh chuyện gì với ngươi!”

      Lúc này Thích Ngạo Sương ngây ngẩn. Có ý gì?Lời nguyền? người Dật Hiên có lờinguyền? Cho nên thể phát sinh chuyện gì với mình? Lời nguyền này có liên quan gì tớimình?

      cho Thích Ngạo Sương thời gian suy nghĩ, Tạp Địch Âu ra tay.

      Mặt Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân sắclạnh, bước lên.

      “Cút ngay!” Tạp Địch Âu quát lên, lấy ông làm trung tâm, luồng khí lạnh đáng sợ lan raxung quanh. Luồng khí này có hình màu đen,tựa như sóng biển, điên cuồng lan ra ngoài.Trong lòng các Ma tộc dưới đài cao run sợ. Ma tướng còn đỡ, Ma tộc cấp thấp ở xa trực tiếp bịđánh bay.

      Mọi người đều biến sắc, lần đầu tiên thấy Tạp Địch Âu bộc phát như thế.

      “Chúng tướng nghe lệnh! Giết nữ tử loài ngườinày được trọng thưởng. Nếu ai ngăn cản, giếtkhông cần hỏi!” mặt Tạp Địch Âu dữ tợn, giọng lãnh tràn đầy tàn khốc và kiên quyết.

      “Phụ vương!!!” Phong Dật Hiên thể tinđược mà nhìn Tạp Địch Âu có gương mặtdữ tợn. Vì sao phụ vương nhất định phải đuổi tận giết tuyệt như thế? Vì sao?!

      “Lên!” Tạp Địch Âu gầm lên, ngọn lửa màu đen trong tay điên cuồng đánh tới.

      Các Ma tộc dười đài cao cười kỳ quái, ùa hết lên. Vô số Ma tộc màu đen bay , mụctiêu là Thích Ngạo Sương.

      Phong Dật Hiên cắn răng, trong mắt lóe lên đau đớn.

      Kết xuất kết giới cực nhanh, dù biết kết giớicủa mình căn bản thể ngăn cản được Địch Âu có thực lực cao hơn mình.

      Mặt Lãnh Lăng Vân sắc lạnh, chắn sau lưngThích Ngạo Sương.

      Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân bảo vệThích Ngạo Sương ở giữa.

      Tạp Địch Âu thấy tình huống này càng tức giận hơn. Ngọn lửa đầu tiên còn chưa đánh tới trong tay tạo ra ngọn lửa thứ hai.

      Mà tất cả các Ma tộc cũng kêu lên quái dị, baylên, tất cả ma pháp cùng chào hỏi Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân. Trong nhất thời, ánhsáng đủ màu lóe lên sặc sỡ lóa mắt, khiến người ta hoa cả mắt. khí điên cuồng lưu độnglung tung, hơi thở cuồng bạo khiến người ta khó thở. Nếu những ma pháp này cùng bay tới đâythì hậu quả ai cũng có thể nghĩ tới!

      Lòng Phong Dật Hiên cực kỳ nóng nảy. Sắc mặt Lãnh Lăng Vân cũng càng ngày càng trầm xuống.

      Thích Ngạo Sương cắn răng, thầm nhẩm chú ngữ. Ma vương phản ứng quá kích động nhưthế. Chuyện này có bí mật gì?

      lúc đợt tấn công sắp ập đến xảy ra chuyện khiến người ta kinh ngạc. ngườiThích Ngạo Sương tản ra ánh sáng bảy màu, vây chặt lấy nàng ở bên trong. Sau đó ánh sáng bảymàu lan rộng ra, ngừng lan rộng ra, vây lây Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân. Ba người Thích Ngạo Sương cảm thấy luồng ánh sáng bảy màu này ấm áp dịu dàng khác thường.

      Chợt, ánh sáng bảy màu đột nhiên lan rộng ra, ầm ầm nổ tung, chiếu thẳng tới các Ma tộc khiến tất cả trắng lóa, thể nhìn được gì.

      Ngay sau đó, tất cả Ma tộc choáng váng. Toànbộ ma pháp bọn họ phát ra quay trở lại! Công kích hung mãnh ập đến!

      Trong nhất thời, người ngã ngựa đổ, trờihỗn loạn.

      Ma pháp của Ma vương cũng bị bắn ngược lại, ngọn lửa màu đen đáng sợ đánh về phía Tạp Địch Âu. Sắc mặt Tạp Địch Âu sắc lạnh, đưa taygạt khẽ, đánh bay toàn bộ ngọn lửa bị đánh bật lại. Những Ma tộc khác được nhẹnhàng như thế. Ma tướng cao cấp còn đỡ,những Ma tộc cấp thấp vô cùng thê thảm.Từng người kêu lên sợ hãi rồi né ra, lại đụng phải Ma tộc bên cạnh, Ma tộc bên cạnh lại đụng phải người đứng gần. Vốn các Ma tộc caocấp có thể né được ma pháp bị đánh ngược lại nhưng lại bị các Ma tộc khác vì né ra mà va lung tung khiến bất ngờ nên thể làm gì được.

      Trong nhất thời, trung đại loạn, tiếngoán giận và tiếng trách mắng vang lên ngừng. Tiếng kêu thảm thiết cũng dần dần vanglên.

      Những tiếng động này vang vào trong tai TạpĐịch Âu khiến ông thấy đặc biệt chói tai, sắcmặt ông xanh ngắt như có thể chảy ra nước.

      Hiển nhiên là người nữ tử loài người kia có bảo vật có thể phản xạ lại ma pháp. Chỉ là con người đê tiện mà lại có thể khiến Ma giớicủa ông người ngã ngựa đổ thảm hại như vậy! vô cùng đáng giận! Hôm nay trừ khử nàng ta thề bỏ qua!

      Phong Dật Hiên nhìn thấy ánh mắt thẹn quá hóa giận của Tạp Địch Âu, trong lòng càng thêmtrầm xuống. biết, hôm nay phải đối mặt với tình huống khó giải quyết nhất từ trước tới nay!

      Lãnh Lăng Vân lạnh mắt nhìn Tạp Địch Âu sắp bùng nổ, trong lòng cũng dám khinh thường.

      Thích Ngạo Sương nhìn tình huống lộn xộn trước mắt, bỗng lấy nghiên mực lưu ly trong người ra, lại kinh ngạc khi nhìn thấy nghiên mực lưu ly xinh đẹp xuất vài vết nứt rất sâu!

      Lần đầu tiên phản xạ lại nhiều công kích ma pháp như thế, hiển nhiên vượt qua cực hạncủa nghiên mực lưu ly. Cho nên đó mới xuất nhiều vết nứt nhìn mà sợ như vậy.

      “Lưu Ly? Lưu Ly?!” trong lòng Thích NgạoSương lo lắng, vội vàng gọi, nghiên mực trong tay lên tiếng đáp.

      “Loài người vô tri bé, ngươi chết !” Tạp Địch Âu phi thân lên, đôi tay ầm ầm kết xuất thành dấu tay kỳ lạ, trong miệng lẩm bẩmchú ngữ phức tạp.

      “Phụ vương!” Phong Dật Hiên cắn răng, đauđớn thoáng qua đáy mắt, cũng phi thân lên. Hắnrất ràng chú ngữ này là gì.

      “Ngạo Sương, muội lui lại.” Lãnh Lăng Vân bảovệ Thích Ngạo Sương sau lưng, sắc mặt vô cùngnặng nề.

      Trong lòng Thích Ngạo Sương phức tạp. Phong Dật Hiên vì mình mà đối đầu trực tiếp với charuột của mình, có thể hiểu được dằn vặt của .

      Mình phải làm thế nào mới phải đây? Phải làm thế nào mới có thể hóa giải cục diện bây giờ?

      Tạp Địch Âu nắm chặt nắm tay tới mức các đốtngón tay trắng bệch, cỗ kình khí đáng sợđiên cuồng ngưng tụ trong tay. Tiếng nắm đấm nắm lại vang lên răng rắc càng ngày càng lớn, cuồn cuộn như sóng to gió lớn. Ai cũng biết rằng Tạp Địch Âu ngưng tụ toàn bộ tức giậnvào đó.

      “Con cút ngay cho ta!” Tạp Địch Âu điên cuồng hét lên, luồng kình khí hữu hình hung mãnh đánh về phía Phong Dật Hiên. Phong Dật Hiênphun ngụm máu, bị đẩy lui ra ngoài. Mục tiêu của Tạp Địch Âu là nhắm thẳng vào Thích Ngạo Sương.

      Hiển nhiên Phong Dật Hiên muốn tổn thương cha của mình nên ứng phó toànlực. Tạp Địch Âu nắm chắc điểm này nên mớikhông kiêng dè gì như thế.

      Sắc mặt Lãnh Lăng Vân cực kỳ nặng nề. Trong lòng thể hiểu nổi vì sao Tạp Địch Âuvô cùng bình tĩnh, khi gặp Thích Ngạo Sương lạitrở nên khác thường như thế. Tại sao lại khăngkhăng muốn dồn Ngạo Sương vào đường chết?

      Nhìn thấy tình huống như thế, Lãnh Lăng Vân dám giữ lại gì cả.

      !” Lãnh Lăng Vân quát khẽ, luồng ánhsáng màu tím rực rỡ đánh thẳng về phía TạpĐịch Âu từ tay .

      Đôi mắt Tạp Địch Âu khẽ mở lớn, ầm ầm đánhkình khí trong tay mình ra.

      Ầm --!!!

      Tiếng nổ lớn vang lên, vang dội nơi chân trời, xuyên qua màng nhĩ của mọi người.

      Ánh sáng màu đen khổng lồ và ánh sáng màutím rực rỡ chạm vào nhau giữa bầu trời, tỏa ánh sáng rực rỡ ra xung quanh.

      Rất nhiều Ma tộc tu vi thấp bị chấn đến mức phun máu ngay tại chỗ, sau đó liền hôn mê. Mà Ma tướng có tu vi cao hơn cũng chịu nổi, bị chấn động tới mức hoa mắt chóng mặt. Bọn họ lần nữa lãnh giáo sức mạnh đáng sợ thể với tới của Ma vương.

      Lãnh Lăng Vân bị chấn lui lại hai bước mới ổnđịnh được thân hình. khẽ híp mắt, ánh mắtlạnh lẽo.

      Thân hình của Tạp Địch Âu bầu trời bị ảnh hưởng chút nào, mặt xuất nụ cười quỷ dị, rồi cười như điên: “Ha ha, ngờ ngươi lại xuất ở Ma giới chúng ta. Đại Vương! Hôm nay ta khiến ngươi có có về!” Lúc này, Tạp Địch Âu nhận ra thân phận trước đây của Lãnh Lăng Vân, trong giọng che giấu được hưngphấn.

      “Ta phải là Đại Vương gì cả. Tên ta bây giờ là Lãnh Lăng Vân.” trầm giọng trả lời.

      Tạp Địch Âu nghe Lãnh Lăng Vân trả lời, sắc mặt hơi thay đổi, nhìn thấy bảo vệ Thích Ngạo Sương ở sau lưng, càng thêm giận tím mặt, rồi lại cười điên cuồng: “Tốt tốt! Chỉ là conngười mà có thể khiến Đại Vương của chúng ta che chở như thế. Hôm nay ta muốn xem xem các ngươi có thể bảo vệ nàng tới khi nào!”

      Lúc này, cả người Tạp Địch Âu được bao phủ bởi ngọn lửa màu đen, xung quanh như trànngập luồng hơi thở tử vong. Ngoại hình củaTạp Địch Âu cũng thay đổi. Mái tóc đen nhánhcủa ông bay múa trong trung, càng ngàycàng dài, cái sừng chậm rãi mọc ra đầu,đôi mắt nhiễm màu đỏ. Tiếng vù vù vang lên ngừng lưng ông, đôi cánh đen nhánhkhổng lồ ngừng mở rộng ra. Có khoảnghai mươi đôi cánh khổng lồ màu đen!

      “Ma vương, ta muốn đánh với ngươi. Vì sao ngươi phải khổ sở bức bách như thế?” rốt cuộc, Thích Ngạo Sương lạnh giọng , đối mắtvới Tạp Địch Âu bầu trời.

      “Ta chỉ muốn ngươi chết!” Tạp Địch Âu cườilạnh, “Hoàn toàn tiêu diệt ngươi, thân thể và linh hồn của ngươi nên tồn tại!”

      Thích Ngạo Sương liếc nhìn Phong Dật Hiên vớikhuôn mặt xám ngắt bên cạnh cách phức tạp. Nàng biết bây giờ chỉ thân thể bịmột kích của Tạp Địch Âu gây đau đớn mà còn đau đớn cả tinh thần.

      Đánh? đánh?

      đánh nghĩa là mất !

      đột phá tầng thứ mười hai của Liên Hoa BảoGiám nhưng vẫn phải là đối thủ của TạpĐịch Âu trước mặt!

      Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn mặt trời rựcrỡ bầu trời, khẽ cau mày.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Quyển 4:
      Chương 1: Ta để chàng chết! (cao trào, đáng xem)

      “Mẹ, ổn định tinh thần lại, cảm nhận ánh mắt trời. Con dốc toàn lực làm cầu nối cho người.Lưu Ly! Con muốn báo thù cho Lưu Ly!” Chợt,Kim Liên im lặng lâu lại lên tiếng vào lúc này. Giọng trầm thấp cứ như vậy mà độtngột vang lên trong đầu Thích Ngạo Sương.

      “Lưu Ly sao rồi?” Thích Ngạo Sương cau mày, lo lắng hỏi.

      “Còn hơi thở. Lần này đánh xong, conmuốn chữa thương cho nàng, có lẽ rất lâu sẽkhông xuất đâu.” Trong giọng của Kim Liên có đau lòng và tức giận, “Cho nên, mẹ, xin người nhanh lên. kích phải trúng!”

      “Ma vương, ta muốn đối đầu với ông.”Thích Ngạo Sương ngẩng đầu, lạnh lùng nhìnMa vương, trầm thấp .

      “Chỉ là con người hèn mọn mà lại khoáckhông biết ngượng. Hôm nay ta khiến ngươi tan thành mây khói!” bây giờ giọng của TạpĐịch Âu tựa như sấm rền, khiến lỗ tai mọi người ong ong, càng khiến lòng người run sợ.

      “Đừng!” Phong Dật Hiên đau đớn cau mày, trong lòng như vạn tiễn xuyên tâm.

      Lãnh Lăng Vân đứng trước mặt Thích Ngạo Sương chợt mở lớn mắt, chỉ vì cảm thấy từsau lưng truyền tới cảm giác nóng rực đáng sợkhông thể diễn tả thành lời.

      “Lăng Vân, huynh tránh ra.” Giọng Thích Ngạo Sương thấp, yếu ớt nhưng lại như kéo dài bất tận.

      Lãnh Lăng Vân ngẩn ra, từ từ quay đầu lại thìthấy khuôn mặt xinh đẹp của Thích Ngạo Sương dần dần phát ra ánh sáng màu vàng rựcrỡ. Theo bản năng, đứng sang bên cạnh. Mèo Tầm Bảo cũng nhảy từ lưng Thích NgạoSương sang vai .

      Thích Ngạo Sương chậm rãi giơ tay phải lên, thanh thần khí kỳ lạ lên tay, nhắmthẳng vào Ma vương cao. Mà mặt nàngtừ từ lên tầng vầng sáng màu vàngnhàn nhạt, thoạt nhìn như thần thánh thể khinh nhờn. Mà dần dần, cả người nàng cũngđược tầng vầng sáng màu vàng bao phủ.

      “Lời nguyền người Dật Hiên là gì? Ôngkhông muốn cởi bỏ cho chàng sao?” giọng Thích Ngạo Sương xa xôi lạnh giá.

      “Ha ha ha ha ~~~~” Ma vương bay trời, cười như điên, “ muộn rồi. Từ khi ngươi đặt chân lên đây lời nguyền được khởiđộng…” Mà biện pháp ngăn cản lời nguyền chính là hoàn toàn hủy diệt ngươi! Ma vươngkhông ra câu tiếp theo.

      Thích Ngạo Sương khẽ híp mắt, trong mắt bắnra ánh sáng lạnh. Lời của Ma vương…

      chết ! Con người đê tiện quấy nhiễu tâm trí của con ta.” Ma vương cười ác độc, tay phảikhông ngừng tụ lực. Tiếng ầm ầm ngừng vang lên, hoa văn màu đen trong lòng bàn tay ông ngừng lớn lên, lan rộng. Hơi thở màuđen cấp tốc tụ đến từ bốn phương tám hướng.Tiếng động như sóng to gió lớn khiến người ta sợ mất mật. Tất cả đều như đổi màu, tối tăm có ánh sáng.

      “Tụ!” Thích Ngạo Sương rủ thấp mí mắt, quátkhẽ. Trong nháy mắt, lấy nàng làm trung tâm, luồng sóng khí màu vàng mắt thường có thểnhìn thấy được nổ tung ra bốn phía. Sau đó, mộtcột ánh sáng màu vàng kim chiếu xuống từ trênbầu trời u, hoàn toàn bao phủ Thích Ngạo Sương bên trong. Mà cột ánh sáng này ràngchiếu thẳng từ mặt trời xuống!

      Sức mạnh mặt trời?! Đây chính là vầng sáng mặt trời cực nóng?

      Tất cả Ma tộc sợ ngây người, ngây ngốc nhìn màn trước mặt. Nàng có phải là con ngườikhông? Sao có thể sử dụng được sức mạnh mặttrời?

      Trong nháy mắt, ánh sáng màu vàng bắn ra bốnphía khiến người ta thể mở mắt được.Ánh sáng ngừng lan rộng. Bầu trời vốn u cũng từ từ sáng lại. Ánh sáng màu vàng ngừng xua đuổi bóng tối.

      Mặt Tạp Địch Âu biến sắc, tay dừng lại, gầm lên tiếng, ngưng tụ sức mạnh kinh khủng đó lại, lao thẳng xuống.

      Mặt Thích Ngạo Sương lạnh băng, huy kiếm nghênh đón.

      Như ngựa phi, như sóng biển…

      Tiếng vang ầm ầm chấn động trời đất.

      Đất trời đổi màu!

      Bóng dáng hai người gặp nhau giữa trung.

      Máu, ngừng xuống từ trời, tungbay, rơi đầy đất tạo thành đóa hoa dã, dần dần tạo thành con đường bằng máu nhìn thấy ghê người!

      Vậy mà hai người lại hề bị thương.

      Có người chắn giữa hai người, tiếp nhận công kích toàn lực của cả hai.

      Người này là Phong Dật Hiên.

      ---!” Ma vương mất khống chế, rống to,bay , đau đớn thể tả mà cườidài. Ông nhất sức mạnh của kích toàn lực này của mình! Ông biết con người này có chỗbất phàm của nàng nên dùng hết toàn lực vàomột kích, định khiến con người này tan thànhmây khói, kể cả linh hồn! Bây giờ lại bị Phong Dật Hiên đón lấy…!!!

      “Lời nguyền ứng nghiệm sao? , ! Tại sao lại như thế?” Tạp Địch Âu như mất trí, lơ lửng trời, ánh mắt tan rã, lẩm bẩm trongmiệng. Giọng hờ hững chứa thê lương và bi thương vô tận.

      Chuyện mình trăm phương ngàn kế ngăn cản vẫn xảy ra!

      Vốn nghĩ rằng lấy con người này ra uy hiếp,khiến con trai tránh xa là có thể tránh khỏi lờinguyền độc ác này. Nhưng ngờ nó vẫn ứng nghiệm, hơn nữa còn ứng nghiệm nhanhhơn dưới thúc đẩy của mình.

      Chẳng lẽ mình sai rồi sao?

      Tạp Địch Âu kinh ngạc mà nhìn Phong Dật Hiên mặt còn chút máu nào từ từ rơi xuống, chợt kêu to mộ tiếng, luồng khí thếlấy ông làm trung tâm, lan rộng ra xung quanh…

      Trường kiếm trong tay Thích Ngạo Sương biến mất, xông lên phía trước, ôm chặt lấy Phong Dật Hiên khuôn mặt tái nhợt, từ từ hạ xuống.

      “Tại sao?” thân thể Thích Ngạo Sương run khẽ,đáy lòng vô cùng sợ hãi. Nhìn khuôn mặt táinhợt dường như trở nên trong suốt của Phong Dật Hiên, lòng Thích Ngạo Sương chìm xuống đáy vực. Cái lạnh ngừng xâm nhập vàonàng. Nàng chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, tâmcũng dần dần lạnh .

      “Ta… để nàng chết, nhưng…cũngkhông muốn phụ vương bị thương…” khuôn mặt tái nhợt của Phong Dật Hiên là nụ cười thản nhiên, tựa như chỉ giây lát sau là biến mất.

      Thích Ngạo Sương cứ như vậy mà ôm PhongDật Hiên từ từ đáp xuống đài cao.

      Lãnh Lăng Vân ngơ ngác nhìn mọi chuyện trướcmắt, mắt nhói đau, tâm, còn đau hơn…

      “Linh hồn của ta… phải tan …Ngạo Sương, ta, thể thực lời hứa của mình…”Phong Dật Hiên cười yếu ớt, đợi Thích Ngạo Sương , dùng hết sức quay lại nhìnLãnh Lăng Vân sau lưng nàng, ,“Lãnh Lăng Vân, mau…đưa Ngạo Sương …”

      Giờ phút này Tạp Địch Âu vẫn cười dài đầy đauđớn bầu trời, nhưng nếu ông phục hồi tinhthần lại được nữa! Phong DậtHiên lo chuyện này, nên mới Lãnh LăngVân lập tức đưa Thích Ngạo Sương .

      !” giọng Thích Ngạo Sương run rẩy.

      Đáy mắt Phong Dật Hiên thoáng qua lo lắng,buồn rầu, bi thương, muốn, quyến luyến,vẫn từ từ dùng hết sức mà đưa tay phải của mình ra, muốn vuốt ve gương mặt Thích NgạoSương mà mình vẫn nhớ nhung.

      Thích Ngạo Sương nắm tay Phong Dật Hiên, nóinhư đinh chém sắt: “Ta để chàng chết!”

      Phong Dật Hiên cười nhàn nhạt. Tất cả đều muộn. Thân thể của chịu nổi mộtkích trí mạng này của Tạp Địch Âu và ThíchNgạo Sương.

      “Tạp Mễ Nhĩ….”

      Thích Ngạo Sương nắm chặt tay Phong Dật Hiên, ngẩng mặt lên trời gào to.

      Thê lương, kéo dài, chờ đợi…

      Khiến mọi người nghe được mà run lên.

      “Tạp Mễ Nhĩ, con biết thầy có thể làm được. Ra ! Ra ! Hãy cứu chàng!” Thích Ngạo Sương ngẩng mặt lên trời gọi, trong giọng chứa đau thương vô cùng và mong đợi.

      Phong Dật Hiên hơi sững sờ, Lãnh Lăng Vânsửng sốt.

      Thân hình Tạp Địch Âu hơi khựng lại giữa bầu trời.

      Aiz….

      tiếng thở dài sâu kín, dài, nhàng vang lên.

      Tiếng thở dài này như vang lên ở chân trời, lạinhư vang lên bên tai, trong tim mỗi người.

      Là ai?

      Là ai mà lại có thực lực đáng sợ như thế này?

      Ngay sau đó, bầu trời chợt sáng sủa.

      Trời xanh mây trắng, gió nhàng thổi.

      nam tử áo trắng xuất trời, cứ tự đắc cách biệt như thế mà đứng bầu trời. tiếng thở dài nhàng kia là của .

      Mà nam tử áo trắng này chính là Tạp Mễ Nhĩ đột nhiên biến mất.

      “Ngạo Sương…” giọng nhàng của TạpMễ Nhĩ bay tới.

      “Tạp Mễ Nhĩ, cứu Dật Hiên . Thầy có thể làmđược, con biết mà!” Thích Ngạo Sương ngẩng đầu, vội vàng cầu xin Tạp Mễ Nhĩ.

      Lãnh Lăng Vân nhìn Tạp Mễ Nhĩ đầy phức tạp. Rốt cuộc là ai? Tồn tại như thế nào?

      “Ta có thể.” Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười, ngàn vạn phong tình.

      “Cứu chàng!” Thích Ngạo Sương càng vội hơn.

      “Nhưng phải cho ta lý do để cứu .” Tạp MễNhĩ vẫn cười dịu dàng như cũ, cười tao nhã, ràng từng câu từng chữ, “Ta có lý dogì để cứu . Nếu con bị thương ta cứu nhưng …”

      Nụ cười khuôn mặt tuấn mỹ của Tạp Mễ Nhĩ rất quen thuộc nhưng lại như xạ lạ. cười nhưng đáy mắt là lãnh khốc, có chút độ ấm và gợn sóng nào.

      đùa mà là nghiêm túc khácthường.

      “Vì...Vì sao?” đôi mắt Thích Ngạo Sương bỗng nhiên co lại, kinh ngạc mà nhìn Tạp Mễ Nhĩ vẫnđang cười.

      vì sao cả.” Tạp Mễ Nhĩ vẫn cười, giọngnói nhàng, hờ hững, mềm mại nhưng có chút độ ấm nào!

      Thích Ngạo Sương ngơ ngác quay lại, cúi đầunhìn sắc mặt Phong Dật Hiên càng ngày càng tái. Nàng càng hoảng sợ hơn khi cảm thấy lựcsinh mệnh của Phong Dật Hiên dần biến mất, ngừng biến mất…

      Nếu tiếp tục như vậy Phong Dật Hiên rờikhỏi nàng mãi mãi, bao giờ quay lại nữa!

      luồng tuyệt vọng và đau thương khôn cùngvây lấy Thích Ngạo Sương. Nàng chỉ có thể nắmthật chặt tay Phong Dật Hiên buông.

      Lãnh Lăng Vân nhìn bộ dạng này của ThíchNgạo Sương trong lòng vô cùng khó chịu, càng tự hỏi mình rằng nếu người ngã xuống là mình có phải Ngạo Sương cũng kiềm chế được như thế hay ? sao? sao?...

      “Meo meo ~~ meo meo ~~” chợt, mèo Tầm Bảo đứng vai Lãnh Lăng Vân ngừngkêu lên. Lãnh Lăng Vân nghe tiếng kêu của nóthì ngơ ngác, bởi vì trong đầu xuất giọngnói của người khác.

      Lãnh Lăng Vân ngơ ngác mà nhìn Thích NgạoSương đau lòng gần chết, nhìn sắc mặt Phong Dật Hiên tái nhợt đến gần như trong suốt, rồi lại ngẩng đầu nhìn Tạp Mễ Nhĩ cười hờhững.

      Chợt, Lãnh Lăng Vân nhàng cười, ngẩng đầu, trầm giọng với Tạp Mễ Nhĩ: “Tạp Mễ Nhĩ, lời của ngươi là ? Nếu Ngạo Sương bị thương ngươi nhất định cứu?”

      “Đó là đương nhiên.” Tạp Mễ Nhĩ cười tiếng thấp, nhàng nhướng mày, phun ra câu như vậy. Đáy mắt vẫn có chútgợn sóng nào.

      “Vậy ta tình nguyện.” Lãnh Lăng Vân cúiđầu, câu thấp với khí, tựanhư lẩm bẩm, vừa như với người kia.

      Dứt lời, từ từ lên phía trước, đứng bêncạnh Thích Ngạo Sương, cười như hoa đào, nhàng : “Ngạo Sương, ta tin muội. Phong DậtHiên, ngươi tin Ngạo Sương ?”

      Phong Dật Hiên ngơ ngác nhưng vẫn gật mạnhđầu. thấy được tự tin tràn ngập và kiên quyết trong mắt Lãnh Lăng Vân.

      “Vậy , Ngạo Sương, chúng ta chờ muội. Ta và Phong Dật Hiên chờ muội.” Lãnh Lăng Vân đột nhiên câu như vậy rồi nhàng gỡbông tai thủy tinh màu tím tai Thích NgạoSương xuống.

      Ngay sau đó, Thích Ngạo Sương còn chưa hiểuý của Lãnh Lăng Vân, trước mắt bị luồng ánh sáng màu tím bao vây. Ánh sáng màu tím rực rỡ chói mắt vây chặt lấy ba người bọn họ.

      “Meo meo!!!” mèo Tầm Bảo quơ múa móngvuốt, nhảy lên xung quanh luồng ánh sáng màu tím.

      Lúc này Tạp Địch Âu còn cuồng bạo như vừa rồi mà sững sờ nhìn luồng ánh sáng màu tím rực rỡ chói mắt. Sao ông cảm thấy sinhmệnh của Phong Dật Hiên vốn trôi lạidừng lại?

      Tạp Mễ Nhĩ khẽ híp mắt, nụ cười mặt cứnglại, như có điều suy nghĩ mà nhìn luồng ánh sáng màu tím.

      “Tạp Mễ Nhĩ, phải nhớ lời ngươi …” giọng thấp của Lãnh Lăng Vân truyền ra từ luồng ánh sáng màu tím.

      “Có ý tứ, ha ha, vậy ta thành toàn cho các ngươi. Ta mỏi mắt chờ mong.” khuôn mặt tuấn mỹ của Tạp Mễ Nhĩ lại ra nụ cườinhàn nhạt. Nụ cười này giống trước.

      Ánh sáng màu tím càng ngày càng đậm…

      Tạp Địch Âu ngơ ngác mà nhìn luồng ánh sáng màu tím nhưng thể nhúng tay vào. Uy ápcủa nam tử bạch y kia tất cả. Mìnhtuyệt đối phải đối thủ của ! đanglàm gì?

      Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười, nhàng phất tay áo.

      Ngay sau đó, luồng ánh sáng màu tím biếnmất…

      Mà ở đó có gì cả. thấy Phong DậtHiên, thấy Thích Ngạo Sương, Lãnh LăngVân cũng thấy…

      Chỉ có mèo Tầm Bảo lông trắng như tuyết đangngồi xổm ở đó. Mèo Tầm Bảo ngẩng đầu nhìnbầu trời. Bóng dáng của Tạp Mễ Nhĩ cũng đãbiến mất.

      “Meo meo?” Mèo Tầm Bảo híp mắt, gật đầumột cái, sau đó mặt lộ ra nụ cười vui mừng.Tạp Địch Âu trợn mắt. Đúng vậy, ông nhìn lầm. Con mèo kia lại có thể lộ ra vẻ mặt như thế!

      đợi Tạp Địch Âu kịp phản ứng, ngay sau đó, bóng dáng của mèo Tầm Bảo cũng biến mất tại chỗ.

      Tất cả trở lại yên lặng, tựa như tất cả vừa rồi chưa từng xảy ra. Nếu phải xung quanhlộn xộn ai có thể biết được vừa rồi ở đây từng xảy ra trận đánh kinh thiên động địa?

      Tạp Địch Âu ngơ ngác mà nhìn đài cao có gì, hoàn toàn sửng sốt. Người đâu? Sao lại thấy? Con trai của mình, đứa con mà mình vẫn thương và lấy làm kiêu ngạo thấy đâu nữa.

      Nhưng Tạp Địch Âu rất điều. Con trai của mình chết!

      Nhưng đâu?

      Người mặc bạch y có thực lực đáng sợ đó đưa bọn họ đâu?

      Chẳng lẽ lời nguyền này có thể giải?

      Mà thiếu nữ loài người kia chính là điểm quan trọng để giải lời nguyền? là như vậy sao? Lòng Tạp Địch Âu vốn yên tĩnh lại lần nữa nổilên sức sống.

      Có lẽ, có thể thay đổi!

      ——————————

      Vậy, Ngạo Sương, chúng ta chờ muội. Ta và Phong Dật Hiên chờ muội.

      Chúng ta chờ muội…

      Có ý tứ, ha ha, vậy ta liền thành toàn các ngươi.

      Ta mỏi mắt chờ mong.

      Những lời này là có ý gì?

      Đầu, là đau, là đau…

      Trong đầu vang lên mấy câu này khiến đầu Thích Ngạo Sương đau như muốn nứt ra.

      Đến cùng là xảy ra chuyện gì?

      Dật Hiên! Lăng Vân! Tạp Mễ Nhĩ!

      Mọi người ở đâu?

      Thích Ngạo Sương đột nhiên tỉnh lại, mở mắt ra thấy rèm che vô cùng hoa lệ đầu.

      Từ từ quay sang thấy mình ở trong mộtcăn phòng trang trí hoa lệ.

      Nhưng xa lạ…

      Đây là đâu?

      Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân đâu?

      Tạp Mễ Nhĩ đâu?

      A Bảo đâu?

      Sao lại ở đây?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :