1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tài Năng Tuyệt Sắc - Vô Tình Bảo Bảo (Full +eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 9: Thiếu chủ có ý đồ như thế?

      Vòng sáng biến mất.

      Tất cả mọi người bước vào vòng sáng chỉ cảm thấy hai mắt sáng bừng, đứng mộtkhoảng đất trống.

      Thích Ngạo Sương và Tạp Mễ Nhĩ cũng đứng khoảng đất trống này.

      “Chào mừng các vị đến tham gia tranh tài lầnnày. Quy tắc so tài vô cùng đơn giản. Xin các vị nhìn bản đồ trước mặt.” giọng mườiphần trung khí vang lên. Tuy vang dội nhưng lại truyền rất vào tai từng người. Hiển nhiên là dùng ma pháp khuếch đại thanh.

      bản đồ ma pháp cứ như vậy mà xuất trong trung. Bản đồ cho thấy sông núichằng chịt, phần cuối bản đồ có ký hiệumàu xanh lá cây.

      “Xin các vị nhớ bản đồ. Màu xanh lá cây chính là mục đích của mọi người. Tới được đó là người chiến thắng. Ta quy tắc rất đơn giản. Nếu có quy tắc cụ thể mặc kệ dùng biện pháp gì, chỉ cần tới được đó là thắng. Nhưng nhớ chỉ có người thắng màthôi. qua sơn động trước mặt, cuộc tranh tài chính thức bắt đầu. Mọi người thể baytrong khu vực tranh tài.” Giọng mười phần trung khí tuyên bố quy tắc so tài. Ý trong lời đơn giản. Chính là có thể dùng mọi thủ đoạn để tới được đó. con đường này, tiêudiệt đối thủ cạnh tranh là cách làm được ủng hộ.

      “Bắt đầu.” Sau khi giọng tan bản đồ cũng biến mất. Có tộc chưa kịp nhớ bản đồ liền mắng thành tiếng, mà có tộc bắt đầu ra tay tập kích quái yếu hơn mình.

      , qua sơn động kia trước .” Thích NgạoSương với Tạp Mễ Nhĩ. Tạp MễNhĩ gật đầu.

      Trước mặt càng ngày càng lộn xộn. Chưa bướcvào sơn động ở đây cuộc hỗnchiến lớn.

      chết !” giọng gầm kiêu ngạo vang lên.

      Giọng rất quen tai. Là Thiếu chủ.

      Thích Ngạo Sương quay lại nhìn về phía phát ra tiếng , thấy được Thiếu chủ mặc quần áo màu đen đứng đó, quần áo tung bay trong gió. Gương mặt nàng ta hung hãn và liều lĩnh. Phíatrước nàng, rất nhiều tộc ngã xuống đứng dậy nổi nữa.

      Phong Dật Hiên ở cạnh nàng ta.

      !” Tạp Mễ Nhĩ . muốnđứng đây dây dưa với những tộc cấp thấpnày.

      Thích Ngạo Sương gật đầu.

      tộc trước mặt Thiếu chủ cứ như vậy mà bị tiêu diệt. Tình cảnh này khiến rất nhiều tộc kinh hồn bạt vía. Có tộc chạy thục mạng vềphía trước. Chỉ cần qua sơn động là thấy mộtvùng đất vô cùng rộng lớn, hơn nữa còn cấmbay nên cơ hội giữ được mạng lớn hơn rất nhiều.

      tộc có thực lực cao hơn bay về phía sơn động.

      “Xuống cho ta.” Sau tiếng quát, tộc chi chít trời rơi xuống như cánh hoa.

      Mà tiếng quát này là của Hắc Vũ.

      Hắc Vũ bay ra từ con đường khác trongkhông trung, thoải mái tự nhiên bay về phía sơn động.

      Thích Ngạo Sương và Tạp Mễ Nhĩ nhanhchóng tới trước sơn động khổng lồ. Hai ngườikhông hai lời liền chui vào sơn động, đinhanh về phía trước.

      Với tốc độ của hai người bao lâu sau ra khỏi sơn động. khu rừng rậm rạp hiệnra trước mặt. Mà vùng đất này quả nhiên cócấm chế, thể bay được. tộc phía saucũng theo tới. Rất nhiều tộc ra khỏi sơn động rồi liền lập tức tản ra khắp nơi. Nếu gặp phải người có thực lực kém hơn mình khi đối đầu chính diện , nếu đụng phảingười có thực lực mạnh hơn mình chỉ cócách chịu chết mà thôi. Cho nên mau tìm nơi ẩnnấp là cách làm sáng suốt nhất.

      Thích Ngạo Sương quay lại nhìn sơn động đenthui, nhíu mày. Nàng hơi trầm người xuống, giơ hai tay lên chỉ vào động, quát khẽ: “Lửacuồng long!”

      luồng hỏa long gào thét xông vào sơn động sâu thẳm, hơi thở cực nóng tản ra. Hỏa longkhổng lồ chiếu sáng khắp sơn động u nhưng chỉ trong nháy mắt. Sau đó, tiếng kêu thảm thiết vang lên ngừng, còn có cả tiếng chửi mắng độc ác.

      Tạp Mễ Nhĩ nhìn hành động của Thích NgạoSương, cười sáng lạn. đúng tính cách của tiểu Ngạo Sương. thầm hại người là sở trường của nàng. Có điều, thích tiểu NgạoSương thế này.

      Thích Ngạo Sương làm xong tất cả với Tạp Mễ Nhĩ: “.”

      Bóng dáng của Tạp Mễ Nhĩ và Thích Ngạo Sương biến mất trong khu rừng rậm. tộcphía sau cũng vọt lên, rối rít vào khu rừngnày.

      Rừng cây rậm rạp tràn ngập nguy hiểm, có các loại thực vật với hình dạng kỳ lạ.

      “A.” tiếng kêu thảm thiết vang tận mâyxanh vang ra từ sâu trong rừng. tộc phát ra tiếng gào lăn lộn đất đầy đau đớn, màYêu tộc bằng hữu bên cạnh cuống quýt giúp . Nơi lăn qua bị máu nhuộm thànhmàu đỏ.

      tộc này phải bị tộc khác đánh lén mà là bị bụi cây như cái chày tập kích.Khi bọn vừa bước vào chỗ này cảm thấy trong khí có dị động. Khi bọn họnhìn đó là bụi cây hình chày đung đưa. Những xúc tua màu đen dài có gió mà vẫn đung đưa. Bọn họ cũngkhông để ý lắm, chỉ định qua nơi này tiếp tục gấp rút lên đường. Nhưng ngờ được tộc đầu vừa tới trước mặt bụi câu hình chàythì xúc tua của nó còn chậm chạp nhưvừa nãy mà đánh úp nhanh về phía tộc.

      Xúc tua màu đen trực tiếp quấn lấy tộctrước mặt, đâm mạnh vào da . Điều khiếnngười khác giật mình là những xúc tua ấy biến thành vòi hút, bắt đầu hút máu của tộc ngừng. Xúc tua màu đen biến thành màu đỏ bằng tốc độ mắt thường thể thấy được. tộc phía sau kinh hãi, vội vàng tiến lên chém xúc tua xuống, còn có tộc dùngma pháp phóng hỏa đốt trụi bụi cây hình chày này.

      Vậy mà điều khiến người khác giật mình lànhững xúc tua đó rơi xuống mà vẫnkhông ngừng hút máu của tộc kia. Máu ngừng chảy ra từ chỗ xúc tua tiếp xúc, nhuộm đỏ quần áo của tộc và khoảng đất chỗ đó.

      Cuối cùng, có tộc vội vàng rống to để Yêutộc đất tự chặt cánh tay, lúc này mới thoát khỏi cảnh bị hút thành thịt khô.

      Trong rừng rậm, bụi cây hình chày nguy hiểmnày chỗ nào cũng có, khắp nơi đều vang lêntiếng kêu thảm thiết.

      Mà động vật nguy hiểm càng khiến người ta khó lòng đề phòng.

      Động vật có hình dáng khổng lồ đáng sợ thườngvô hại, ngược lại động vật chỉ như con sâu mớilà trí mạng. Thậm chí có cả động vật nguy hiểm có thể tạo ra ảo giác.

      Trước mặt Thích Ngạo Sương và Tạp Mễ Nhĩchính là động vật nguy hiểm như thế.

      mỹ nữ phóng khoáng và mỹ nam đangngồi gốc cây to, nhìn Tạp Mễ Nhĩ và Thích Ngạo Sương đầy tình cảm.

      Mỹ nữ mặc rất thoải mái, đồ bằng lụa mỏng, phơi bày hoàn toàn dáng người xinh xắn, như như dưới làn lụa mỏng, quyến rũ hơn làkhông mặc gì. Mà khuôn mặt của nàng xinh đẹp chút tỳ vết, mái tóc dài màu vàng mềm mại đổ xuống, quấn quanh cánh tay của nàng.Đôi mắt màu xanh xinh đẹp động lòng người.Đôi môi đào tươi đẹp ướt ái, cực kỳ dụ người. Đôi chân xinh xắn trắng nõn như như khiến người ta muốn phun máu mũi. Nàngôm cái đàn hạc màu trắng bạc, gẩy , ánh mắt đắm đuối đưa tình nhìn Tạp Mễ Nhĩ.

      Bên cạnh mỹ nữ là mỹ nam siêu cấp đẹpmắt. có mái tóc màu nâu mềm mại. ánh mắtdịu dàng như chảy ra nước cũng đắm đuối đưatình mà nhìn Thích Ngạo Sương. Dung mạo của xinh đẹp có hai, thậm chí còn đẹp hơn Đông Phong Hầu mà Thích Ngạo Sương từng gặp vài lần. cũng mặc lụa mỏng màu trắng, phơi này hoàn toàn dáng người cường tráng của . Nơi to lớn mạnh mẽ phíadưới :”> càng khiến người ta phải nghẹn họng nhìn trân trối.

      Hai người vô cùng xinh đẹp cùng nhàngxuống khỏi gốc cây, bay tới trước mặt Thích Ngạo Sương và Tạp Mễ Nhĩ.

      “Tiểu thư xinh đẹp, có thể đồng hành với nàng được ? Ta ở bên cạnh nàng, bảo vệnàng vĩnh viễn.” Nam tử vô cùng tuấn mỹ đứngtrước mặt Thích Ngạo Sương, dịu dàng, thậm chí muốn cầm tay Thích Ngạo Sương, chuẩn bị hôn lên mu bàn tay nàng.

      Mà mỹ nữ siêu cấp đứng trước mặt Tạp MễNhĩ, giọng êm ái: “Loài người mạnh mẽ tuấn, chàng có bằng lòng giúp ta ?”

      Sắc mặt Thích Ngạo Sương thay đổi, bởi vì lời của hai người này khiến nàng nhớ đến mộtngười. người từng vĩnh viễn ở bên cạnh mình, mực yên lặng bảo vệ mình – Tẫn Diêm!

      chết con nhện xấu xí!” Ánh mắt Thích Ngạo Sương lạnh lẽo, khẽ giơ tay lên, luồngánh sáng rực rỡ màu vàng tỏa ra từ lòng bàn tay trái. chuôi kiếm xuất trong lòng bàntay trái của nàng. Mà thanh bảo kiếm này giốngthanh kiếm Tẫn Diêm sử dụng – kiếm Tử Vong - như đúc! Vào lúc này, Thích Ngạo Sương nhớ Tẫn Diêm nên thanh kiếm nàng rút ra cóhình dạng giống với bảo kiếm trong tay !

      Thích Ngạo Sương bổ kiếm về phía siêu cấp mỹ nam kia chút do dự. tầng kết giớinhàn nhạt bao phủ lấy Thích Ngạo Sương. Đó là kết giới của Tạp Mễ Nhĩ. Chất lỏng màu xanh lá cây tanh hôi phun lên đó. Đó là máu của siêu cấp mữ nam trước mặt. Mà vũ khí củaThích Ngạo Sương dính chút máu nào.

      Tiếng kêu thảm thiết quái lạ vang lên. ThíchNgạo Sương hề do dự, bổ thêm kiếm về phía siêu cấp mỹ nữ với khuôn mặt sợ hãitrước mặt Tạp Mễ Nhĩ.

      Tiếng “xì” vang lên. Đây là tiếng bảo kiếm đâmvào da thịt.

      Tạp Mễ Nhĩ kêu lên tiếng, vội vàng tạo kếtgiới bao lấy mình, chỉ sợ chất lỏng màu xanhghê tởm ấy phun lên người mình.

      Hai thích khách xinh đẹp đến kỳ lạ này ngã xuống đất, co quắp. Chất lỏng màu xanh lá chảytràn khắp nơi. Ngay sau đó, hai người vô cùngđẹp đất còn. Trước mặt Thích Ngạo Sương và Tạp Mễ Nhĩ là hai con nhện tám chân xấu xí co quắp đất đầy đau đớn, từ từ ngừng động đậy. Khắp người con nhện tám chân xấu xí đều là chất lỏng màu xanh lá cây,hoàn toàn giống hình người xinh đẹp đến kỳ lạ như vừa nãy.

      Khóe miệng Tạp Mễ Nhĩ giựt giựt, nhìn hai quái vật xấu xí ghê tởm đất. Chợt mặt hắnhiện lên nụ cười quái dị, quay lại với Thích Ngạo Sương: “Tiểu Ngạo Sương, con xemnhững tộc kia bị mê hoặc mà ôm hôn mấy con nhện này có cảm giác gì?”

      Thích Ngạo Sương vừa nghe sợ run cả người,cái lạnh dâng lên từ đáy lòng, lan ra toàn thân.

      Ôm hôn những quái vật xấu như vậy…

      Nôn…

      thôi, đừng chần chừ ở đây nữa.” Thích Ngạo Sương thu vũ khí lại, giọng .

      Thích Ngạo Sương vừa xong mặt đấtrung động mãnh liệt.

      mặt đất, con nhện tám chân vô cùng to lớn cứ như thế mà chui ra từ trong đất trước mặtThích Ngạo Sương và Tạp Mễ Nhĩ. Đôi mắt màuxanh biếc nhìn Thích Ngạo Sương đầy hung ác. Nhìn dáng dấp có lẽ con nhện này đến để báo thù cho hai con kia.

      Có điều, kết quả cũng như nhau mà thôi.

      Thích Ngạo Sương chuẩn bị rút vũ khí rathì bóng đen ra trước mặt.

      Bóng đen này, Thích Ngạo Sương biết. Cả hơithở từ người bóng đen, Thích Ngạo Sương cũng biết.

      Người vừa xuất là Thiếu chủ!

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Canh thứ hai

      Quyển 3:
      Chương 9: Thiếu chủ có ý đồ như thế?

      Đúng vậy. Người vừa xuất chính là Thiếuchủ.

      Thiếu chủ bay lên, ngưng tụ luồng đạn màu đen tay, quát khẽ tiếng rồi đánh về phía con nhện khổng lồ.

      Ngay lập tức, luồng đạn màu đen đụng vào con nhện khổng lồ. Nó hóa thành tro bụi trong nháy mắt. mặt đất vẫn còn cái hố mà vừa nãycon nhện chui ra từ đó nhưng hề có dấu vết tồn tại của nó.

      Thiếu chủ xoay người cách xinh đẹp, đứngthẳng trước mặt Thích Ngạo Sương.

      Thích Ngạo Sương nhìn người trước mặt với ánhmắt đề phòng. Tuy từ đầu tới cuối chưa bao giờ nàng ghét Thiếu chủ, từng căm ghét Thiếu chủ từng muốn giết nàng nhưng cónghĩa Thích Ngạo Sương có thể bình tĩnhđối mặt với người nguy hiểm như vậy. Dù Thiếu chủ từng muốn giết nàng, nàng cũng thể hận Thiếu chủ nổi. Cho tới nay, Thích Ngạo Sương vẫn rất thích tính cách của Thiếuchủ. Huống chi lúc ở Ma Vực Thiếu chủ giúp nàng, cũng giúp sư phụ Khắc Lý Phu của nàng đột phá. Những ân tình này, Thích Ngạo Sươngđều nhớ rất .

      Tạp Mễ Nhĩ cũng mỉm cười nhìn Thiếu chủtrước mắt, im lặng đứng bên.

      Thiếu chủ trừng mắt nhìn Thích Ngạo Sương, cứnhìn chằm chằm như vậy lúc lâu nóilời nào.

      Thích Ngạo Sương cũng gì, chỉ im lặng nhìn Thiếu chủ.

      Hai người cứ nhìn chằm chằm nhau như vậy.

      Đến nỗi Thích Ngạo Sương hiểu Thiếu chủ làm vậy để làm gì. Nếu mục đích củaThiếu chủ là như trước đây, muốn tới giết nàng nhưng bây giờ người Thiếu chủ cóchút sát khí nào.

      Ngược lại, Thích Ngạo Sương lại thấy được tiangượng ngùng trong mắt Thiếu chủ. Thiếu chủ biết xấu hổ? Sao có thể? Có phải mình nhìnnhầm rồi hay ? Mình bị ảo giác à? ThíchNgạo Sương hơi vô lực mà nghĩ.

      “Này!” Rốt cuộc, Thiếu chủ cũng mở miệng nóichuyện. Lỗ mũi hướng về phía Thích Ngạo Sương hừ lạnh, dường như muốn hếch lên trờiluôn.

      “Gì?” Thích Ngạo Sương hỏi đầy nghi ngờ.

      “Ngươi! Vừa rồi thấy ?” Ánh mắt Thiếu chủ hơi tránh né.

      “Thấy gì?” Thích Ngạo Sương càng thêm nghi ngờ. Sao có cảm giác Thiếu chủ trước mặt bình thường nhỉ?

      “Chẳng lẽ ngươi thấy ta vừa cứu ngươi à?” Thiếu chủ sắp nhảy dựng lên, gầm lên, hỏi.

      “À? A, hình như vậy.” Thích Ngạo Sương hơimù mờ, mờ mịt gật đầu cái. ra cần Thiếu chủ ra tay, nàng có thể giảiquyết thú cấp thấp này. Rốt cuộc lời củaThiếu chủ là có ý gì?

      “Tại sao lại là hình như? Vốn chính là ta cứungươi!” Thiếu chủ nhảy lên, chỉ tay vào mũiThích Ngạo Sương, gào lên: “Vừa rồi là ta làm hùng cứu ngươi, nếu ngươi sẽgặp phải thú ngu ngốc này, , ngươi sẽbị thú hung dữ mạnh mẽ này tập kích, giữ nổi tính mạng.”

      Đầu Thích Ngạo Sương đầy mờ mịt, hoàn toànkhông hiểu Thiếu chủ diễn trò gì.

      Thấy Thích Ngạo Sương lời nào, Thiếu chủ hơi nóng nảy, vội vàng : “Saongươi lời nào? Ta vừa cứu ngươi,đúng ?”

      “À? Ừ, đúng.” Thích Ngạo Sương vẫn hiểu Thiếu chủ muốn làm gì, nhưng khi nhìnthấy dáng vẻ gấp gáp như thế của Thiếu chủ,vẫn phối hợp gật đầu cái với nàng ta. Tuy vừa rồi cần nàng ta cứu cũng được nhưngđúng là vừa nãy Thiếu chủ ra tay đánh chếtnhện đó. Điều này dễ hiểu hơn.

      Tạp Mễ Nhĩ đứng bên cạnh, híp mắt nhìn trò cười trước mắt, tuy hăng hái nhưng vẫn giữ im lặng.

      “Cho nên, ta cứu ngươi nên ngươi được ghét ta, biết chưa?” Thiếu chủ rời mắt , mất tự nhiên quay sang bên, ra câu khiến Thích Ngạo Sương ngạc nhiên.

      Gì cơ? Là sao? Thiếu chủ vậy là có ý gì?

      “Có nghe thấy ? cho phép ghét ta.Ta là ân nhân cứu mạng ngươi. Tuy hôm đó hơi hung dữ với ngươi nhưng…” Thiếu chủ nhăn nhó, ánh mắt càng liếc trái liếc phải nhưngkhông dám nhìn thẳng vào ánh mắt đầy kinh ngạc của Thích Ngạo Sương.

      Thích Ngạo Sương trừng mắt nhìn, sau khi mờ mịt hình như hiểu ra.

      Chẳng lẽ Thiếu chủ làm vậy là vì Phong Dật Hiên?

      Nghĩ tới điểm này, có thể giải thích được hành động kỳ lạ của Thiếu chủ rồi.

      “Được rồi, chính là như vậy. Nhớ, được phép ghét ta!” Thiếu chủ cắn răng, giận dữ bỏ lại những lời này rồi quay người bỏ chạy xa,bóng dáng biến mất rất nhanh trong rừng.

      Nàng để lại Thích Ngạo Sương đứng đó dở khóc dở cười. Thích Ngạo Sương nhìn mặt đất hơi lộn xộn rồi nhìn về phía bóng lưng Thiếu chủ biến mất, khóe miệng nở ra nụ cười hiểu ý. Thiếu chủ đáng . Thiếu chủ của Ma giới mà lại có tính cách đáng như thế.

      thôi, tiểu Ngạo Sương!” Tạp Mễ Nhĩ lêntiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của Thích Ngạo Sương.

      Thích Ngạo Sương quay lại, nhìn Tạp Mễ Nhĩ,gật . Nhưng trong lòng nàng nghĩ xem rốt cuộc quan hệ của Thiếu chủ và Phong Dật Hiên là gì. Sao Thiếu chủ lại quan tâm tới thái độ của Phong Dật Hiên như thế? Hôm nay Thiếu chủ hành động như vậy là do ảnh hưởngcủa Phong Dật Hiên. vậy là đêm đó hắnkhông rời xuất để gặp mình. Nghĩ tới đây, lòng Thích Ngạo Sương hơi buồn.Tại sao Phong Dật Hiên chịu nhận mình? Tại sao ràng rất quan tâm mình lại làm ra vẻ rất lạnh lùng như thế?

      Hai người tiếp tục lên đường. Thích Ngạo Sương ghi nhớ vị trí bản đồ vô cùng ràng, vì vậyđi thẳng về phía mục tiêu.

      Hu



      Tiếng động kỳ lạ truyền tới từ phía trước, mà càng tới gần tiếng động càng lớn, nhiệt độ cũng càng ngày càng cao.

      tới cuối khu rừng, cảnh tượng quái lạ ra trước mặt Thích Ngạo Sương và Tạp Mễ Nhĩ.

      Khí nóng lượn lờ trước mặt, cái hồ nước mênh mông như bị đun sôi. Bọt khí nổi lênùng ục. Khi bọt khí nổ, những giọt nước tản ra hơi thở nóng rực. mặt hồ là những lá sen màu đỏ có kích cỡ giống nhau. Muốn tới mục tiêu nhất định phải qua cái hồ này.

      Trong hồ, có vài tộc cẩn thận từng litừng tí những lá sen lửa kia. Nhưng bọn họ đều có điểm giống nhau đó là người đỏ bừng lên như trứng tôm. mặt mỗi tộc đều là mồ hôi hột, thận trọng nhìn chằm chằm vị trí mà lá sen tới. Hiển nhiên nhiệt độ của nước hồ rất cao.

      Thích Ngạo Sương nhặt cái lá đất némvào trong hồ. Chiếc lá bị thiêu rụi trong nháy mắt. Cảnh tượng rất quỷ dị. Lá cây lại có thểbùng cháy trong nước! Cái hồ này rất quỷ dị,những chiếc lá sen trôi mặt hồ càng kỳ lạhơn. Nhiệt độ cao!

      Xem ra mấy tộc tới trước kia tìm được cách vượt qua cái hồ kỳ lạ này rồi. Đó chính là đạp lên những lá sen chuyển động mà . Bởi vì khu vực này cấm bay nên có biệnpháp nào tốt hơn.

      Thích Ngạo Sương tạo kết giới quanh ngườimình, đầu đạp lên cái lá sen đỏ như lửa gần nhất.

      Vậy mà chuyện kỳ lạ xảy ra.

      Kết giới người Thích Ngạo Sương biến mấtmột cách khó hiểu, mà nước hồ dưới chân nàngcàng sôi mạnh hơn. Hơi thở nóng rực ngập trờicuốn về phía Thích Ngạo Sương trong nháy mắt.

      Tạp Mễ Nhĩ vẫn đứng yên động đậy, có ý ra tay giúp Thích Ngạo Sương.

      Thích Ngạo Sương hơi kinh hãi, muốn chống lạihơi thở nóng rực sao được này, nhưng nàng lại dừng tay lại. Thích Ngạo Sươngđứng lẳng lặng ở đó, động đậy.

      Thích Ngạo Sương cũng ngây ngẩn, bởi vì nàngkhông muốn làm thế mà nó như là phản ứng bảnnăng vậy.

      Dòng hơi thở cuồng nhiệt điên cuồng hướng vềphía Thích Ngạo Sương, trực tiếp tuôn vào cơ thể nàng. Thích Ngạo Sương thể tránh được, vốn cho là mình cũng biến thành trứng tôm nhưng kết quả là Thích Ngạo Sương lại cảm thấy thoải mái nên lời.

      Hơi thở cuồng nhiệt cứ tràn vào cơ thể Thích Ngạo Sương như vậy, bị nàng hấp thu hoàntoàn. Nàng kinh ngạc, trợn to mắt. Nàng cảm nhận rất ràng ma lực của mình khôngngừng tăng lên, bây giờ toàn thân tràn đầy sứcmạnh. Nhưng hơi thở cực nóng có ý dừnglại mà vẫn liên tục đưa vào cơ thể nàng khôngngừng.

      Tạp Mễ Nhĩ híp mắt nhìn Thích Ngạo Sươngtrước mặt. Lúc này người nàng lên mộtvòng ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, khiến nàng càng thêm thần bí mà xinh đẹp.

      Nhiệt độ của cả cái hồ mênh mông đều ngừng hướng về bên này.

      Những tộc cẩn thận lá sen dầndần phát ra chỗ khác thường. Hơi thở cực nóng dưới chân từ từ giảm , còn nóng rực đến nỗi khó thở như vừa nãy. Mà lá sen đỏ rực dưới chân cũng dần phai màu, từ màu đỏ trở lại màu xanh lá cây bình thường.

      Thích Ngạo Sương cảm thấy sức mạnh nóng rựccàng ngày càng nhiều, càng ngày càng điêncuồng, sắp vượt khỏi khả năng hấp thu của thânthể nàng, vượt qua khả năng chịu đựng của nàng. Nhưng sức mạnh nóng rực này có ý dừng lại.

      Dần dần, Thích Ngạo Sương cảm thấy thân thểmình như sắp nổ tung. Sức mạnh nóng rực càngngày càng điên cuồng chạy trong tứ chi bách hài của nàng, dường như muốn thiêu đốt toàn bộthân thể và ý thức của nàng. Đau đớn, đau đớnvô cùng ập tới.

      Lúc này, Thích Ngạo Sương nhớ lại lời TưKhông Lâm. Nhất định là do viên thuốc nhỏmàu đỏ! Nàng mắng thầm, lão đầu khốn kiếp này, quả nhiên là bình thường! Bắt tăngsức mạnh chỉ là bề ngoài, mà cắn nuốt sức mạnh bên trong mới là . Nhưng ai có thể cho nàng biết nên dừng luồng sức mạnh nóng rựcđang ngừng tràn vào cơ thể mình thế nào đây? Rốt cuộc, Tạp Mễ Nhĩ hành động. bay lên, điểm vào trán Thích Ngạo Sương. Sứcmạnh cuồng bạo nóng rực này dừng lại. Trước mắt Thích Ngạo Sương tối sầm, cứ như thế mà yếu ớt ngã xuống, rơi vào trong vòng tay lạnh lẽo.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 10: Tạp Mễ Nhĩ khác thường

      Tạp Mễ Nhĩ nhìn lên cái trán của Thích Ngạo Sương rơi vào lòng hôn mê bất tỉnh, khẽ cau mày.

      trán Thích Ngạo Sương có đóa hoa sen màu vàng xinh xắn đẹp đẽ như như .

      Tạp Mễ Nhĩ vươn tay, chạm vào đóa hoasen màu vàng trán Thích Ngạo Sương. Mộtluồng nóng rực đau đớn khiến rút tay lại.Tạp Mễ Nhĩ nâng tay lên nhìn vào ngón tay vừa chạm vào đó. Ngón tay biến thành màuđen.

      Kỳ lạ…

      Kỳ lạ……

      Tiểu Ngạo Sương, biết đâu ngươi có thể thay đổi vận mệnh của ta…?

      Tạp Mễ Nhĩ thở dài, ôm Thích Ngạo Sương ung dung đạp lên vài chiếc lá sen, biến mất trênmặt hồ. Những tộc kia thậm chí còn khôngcó cơ hội nhìn thấy dáng vẻ người vừa lướt quabọn họ chứ đừng là ra tay tập kích .

      Khi Thích Ngạo Sương tỉnh lại lần nữa cảm thấy có cảm giác rất thoải mái. Sức mạnh, sức mạnh tràn trề. Thậm chí nàng còn có cảm giác gì là làm được. Mở mắt ra thấybầu trời đêm yên tĩnh, ánh trăng tỏa màu tím, gió mát phất qua, mùi cỏ xanh thoang thoảng nơimũi.

      Thích Ngạo Sương ngồi dậy thấy Tạp Mễ Nhĩ ngồi bên cạnh đống lửa. Nhìn thấy nàngtỉnh lại, Tạp Mễ Nhĩ cười khẽ, lạnh nhạt :“ tỉnh rồi hả? Cảm giác thế nào?”

      “Rất tốt.” Thích Ngạo Sương gật đầu, ngồi thẳng dậy rồi , “ đúng ra là vô cùng tốt. Cảm giác sức mạnh tràn đầy thân thể.”

      “Đó là đương nhiên. Nhiệt độ của cả hồ dường như bị con hấp thu hết. Thiếu chút nữa conđã nổ tan xác rồi.” Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười.

      “Vậy, là thầy cứu con?” Thích Ngạo Sương nhẹnhàng . Nàng nhìn Tạp Mễ Nhĩ đầy phức tạp.Lại được Tạp Mễ Nhĩ cứu lần nữa…Tạp Mễ Nhĩvẫn theo bên cạnh mình là vì cái gì?

      “Có thể là như vậy.” Tạp Mễ Nhĩ cười nhạt đầy khinh thường.

      “Thầy lại cứu con lần nữa. Con nên báo đáp thầy thế nào đây?” Thích Ngạo Sương nhìn đống lửa cháy tí tách, giọng hỏi.

      Tạp Mễ Nhĩ như suy nghĩ sâu xa, chợt ánh sán lóe lên trong mắt, dường như muốn gì đó nhưng lời tới miệng lại thành nụ cười mỉm: “Báo đáp? Chẳng lẽ tiểu Ngạo Sương muốn lấy thânbáo đáp?”

      Thích Ngạo Sương trợn trắng mắt, hừ lạnh mộttiếng, lạnh nhạt : “Thầy chỉ yêubản thân mình mà còn cần con lấy thân báo đáp à?”


      Tạp Mễ Nhĩ cười ha ha, gì. Nhưng đáymắt lại có tia đau thương xẹt qua, chỉ mộtthoáng rồi biến mất. Chỉ bản thân mình? Haha, từ khi sinh ra mình mất tư cách được người khác thương. Kể cả bản thân mình…? Là gì?

      “Vậy con sao? Tiểu Ngạo Sương, Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân, conthích ai?” Tạp Mễ Nhĩ lại đột nhiên ném ra câu như thế khiến Thích Ngạo Sương hoàn toàn sửng sốt.

      “Con…” lòng Thích Ngạo Sương run rẩy mạnh mẽ, nhìn ánh mắt dịu dàng của Tạp Mễ Nhĩ, được lời nào. Phong Dật Hiên vàLãnh Lăng Vân…Thích Ngạo Sương chưa từngnghĩ tới phải đối mặt với những việc này như thế nào. Lúc Phong Dật Hiên thổ lộ với nàng, lúc Lãnh Lăng Vân thổ lộ với nàng, nàng đều biết xử lý như thế nào. Bây giờ Tạp Mễ Nhĩ lạihỏi vậy, nàng cũng biết nên trả lời ra sao.

      “Bây giờ trong lòng con có câu trả lời. Bởi vì chính con cũng biết. Nhưng thờigian cho con biết câu trả lời.” Tạp Mễ Nhĩ vươn tay, dịu dàng vuốt tóc Thích Ngạo Sương, giọng an ủi, “Thời gian có thể chứng minhtất cả. Bây giờ đừng suy nghĩ nhiều.”

      “Tạp Mễ Nhĩ…Thầy sống bao lâu rồi? Thầy sống mình bao lâu rồi?” Thích Ngạo Sương nhìn ánh mắt Tạp Mễ Nhĩ, bỗng ngơ ngác hỏi câu như thế.

      Tạp Mễ Nhĩ lắc đầu, mỉm cười như lúc ban đầu, nhàng rất dịu dàng: “Thầy nhớ .”

      Thích Ngạo Sương nhìn ánh mắt Tạp Mễ Nhĩ.Nàng nhìn lầm. Đáy mắt Tạp Mễ Nhĩ có tia đau thương dễ phát .

      xin lỗi…” Thích Ngạo Sương cúi đầu nóinhỏ.

      “Vì sao lại xin lỗi?” Tạp Mễ Nhĩ nhìn đống lửa,thêm vài nhánh củi, cười khẽ, hỏi.

      biết nữa. Muốn thôi.” Thích Ngạo Sương .

      “Ngủ lát , mai lại tiếp.” Tạp Mễ Nhĩ nằm xuống, híp mắt nhìn bầu trời đêm nhưngtrong lòng trống vắng.

      “Cám ơn, Tạp Mễ Nhĩ…” Thích Ngạo Sương , “Cám ơn thầy vẫn ở bên con.”

      Tạp Mễ Nhĩ từ từ nhắm mắt lại nhưng trong lòngthì lại cười . Nếu con biết lý do vì sao thầy luôn ở bên con con còn có thể cám ơn thầykhông?

      Sáng sớm hôm sau Thích Ngạo Sương mới nhìnrõ vị trí của bọn họ. Đây là thảo nguyênmênh mông bát ngát. Tất cả trong tầm mắt đều là màu xanh ngắt. Khóc trách buổi tối khi tỉnh lại ngửi thấy mùi cỏ xanh. thẳng về phíatrước ngừng gặp tộc công kích lẫn nhau. Hiển nhiên đại hội tỷ võ lần này khiến rất nhiều tộc cố gắng hết sức.

      Thích Ngạo Sương tuyệt đối lo cho BạchĐế và Hắc Vũ. Hai người bọn họ là đại chiến tướng bên cạnh Đại Vương. Mà Phong DậtHiên…Thích Ngạo Sương lâm vào dòng suynghĩ. Thực lực bây giờ của Phong Dật Hiên ra sao rồi? Có thể vào tộc mà bị pháthiện chắc thực lực của cũng tầmthường. Hơn nữa còn có Thiếu chủ với thực lựcbiến thái ở đây, chắc Phong Dật Hiên khôngcó chuyện gì. Điều khiến Thích Ngạo Sương lo lắng chính là Lãnh Lăng Vân! Bởi vì cái bông tai lành lạnh vành tai nhắc nhở nàng rằng đó là mắt của Lãnh Lăng Vân, cũng là nửasức mạnh của . mất nửa sứcmạnh thực lực ra sao?

      khi Thích Ngạo Sương hơi thất thần thìTạp Mễ Nhĩ ngừng bước, híp mắt cười, nhìntrước mặt, nhàng : “Tiểu Ngạo Sương,chúng ta bị bao vây rồi. Cứ đối mặt trực diệnnhư vậy lỗ mãng, có chút thưởngthức cái đẹp gì cả. Giao cho con đó.”

      Thích Ngạo Sương phục hồi tinh thần lại, quaylại nhìn khuôn mặt tự nhiên, vênh váo của TạpMễ Nhĩ, cũng cười với . Chẳng biết tại saokhi nhìn thấy dáng vẻ này của Tạp Mễ Nhĩ lòng nàng mới bớt căng thẳng được chút.

      Đây mới là Tạp Mễ Nhĩ mà nàng biết. Đây mới là Tạp Mễ Nhĩ mà nàng quen thuộc.

      Giọng điệu và đau thương nhàn nhạt trongđáy mắt Tạp Mễ Nhĩ nàng nghe thấy, nhìn thấy.Tuy biết rằng rốt cuộc là người nhưthế nào, trải qua những gì nhưng Thích NgạoSương coi Tạp Mễ Nhĩ là bằng hữu, là người thân nên muốn nhìn thấy khó chịu.

      Thích Ngạo Sương từ từ nâng hai tay lên, luồng ánh sáng màu vàng mạnh mẽ ánh lên trong lòng bàn tay trái của nàng.

      Thần khí ra khỏi vỏ!

      Ánh sáng màu vàng bắn ra bốn phía khiến lòngngười sợ hãi.

      Tạp Mễ Nhĩ nhắm nửa con mắt, đứng sau lưng Thích Ngạo Sương, tự nhiên thoải mái chờ xemThích Ngạo Sương biểu diễn.

      tộc xiết chặt vòng vây.

      Nhìn tộc vây quanh mình, Thích Ngạo Sương nhíu mày.

      Là người quen cũ!

      Là ca ca của Lỵ La Lạp, đoàn người Hán MỗTư.

      Hán Mỗ Tư ăn mặc sang trọng, mặt sắc lạnh,khoanh hai tay trước ngực, yên lặng nhìn phía này.

      tộc vây quanh Thích Ngạo Sương và TạpMễ Nhĩ đều có thực lực tầm thường.Chúng nhìn Thích Ngạo Sương chằm chằm.

      “Muội muội của ta đâu?” Hán Mỗ Tư .

      Thích Ngạo Sương im lặng. Lúc này mà còn nóinhững thứ vô nghĩa đó làm gì?

      Lỵ La Lạp còn hài cốt, còn gì để nữa?

      “Ta khiến các ngươi phải ra. Lên!” Hán Mỗ Tư lạnh lùng , rồi lạnh nhạt lui về sau.

      tộc vây quanh Thích Ngạo Sương và TạpMễ Nhĩ nhanh chóng ra tay.

      Thích Ngạo Sương nhếch miệng cười, cầmtrường kiếm trong tay, đột nhiên chém xuống tạichỗ.

      vòng tròn bằng lửa hung ác cứ như vậy mà đánh về phía đám tộc trước mặt.

      có tiếng kêu thảm thiết, bọn tộc bị cắt đôi. Ánh mắt vẫn còn mờ mịt, thân thể chia làm hai, ngã xuống đất, sau đó ngọn lửa hừng hực thiêu đốt thân thể bọn họ, trong nháy mắt bọn họ thành tro bụi.

      màn này khiến những tộc khác cực kỳ sợ hãi, mà sắc mặt Hán Mỗ Tư cũng đại biến.

      biết loài người hóa từ lúc nào mà có thực lực mạnh như vậy.

      “Tất cả lui xuống.” Hán Mỗ Tư phất tay, ra hiệucho các tộc khác lui xuống. biết dù có nhiều tộc lên nữa cũng chỉ uổng công, chỉkhiến tổn thất thêm nhiều thuộc hạ hơn mà thôi. Như vậy, con đường tranh đoạt của trở nên khó khăn.

      Hán Mỗ Tư từ từ tới, vung tay lên, tay trống đột nhiên có thanh trườngkiếm màu trắng. Ánh sáng màu trắng nhàn nhạt bao phủ bảo kiếm, tản ra hơi thở đậm đặc của nguyên tố ma pháp.

      Kiếm tốt!

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Quuyển 3: chương 11 : tới Thần giới?

      Tự nhiên miếng sinh mệnh chi hạch chợt từ tay Thích Ngạo Sương nhảy lên, bay thẳng vào trong cơ thể Thích Ngạo Sương biến mất khôngthấy gì nữa.

      "Chuyện gì xảy ra?" Thích Ngạo Sương sờ sờ lồng ngực của mình, nhưng có cảm thấybất kỳ khác thường nào. Miếng sinh mệnh chi hạch cứ như vậy biến mất ở trong thân thể của nàng.

      Tạp Mễ Nhĩ nhìn Thích Ngạo Sương nở nụ cười: " Trong cơ thể Mèo Tầm Bảo ."

      "À?" Thích Ngạo Sương trừng mắt nhìn, lập tứchiểu được, Mèo Tầm Bảo chân chân thích bảo vật, cho nên. . . . . . . . . . . ."Là a Bảo hấp thu sinh mạng chi hạch này?"

      " Đúng." Tạp Mễ Nhĩ gật đầu.

      "Mới vừa rồi là sinh mệnh chi hạch của tiểu hồ ly, ta có cảm giác có thêm lực lượngnào cả." Thích Ngạo Sương có chút nghi ngờ. Mới vừa rồi con bé Lolita xinh đẹp đó, ThíchNgạo Sương cũng cảm thấy ngườinàng có cái gì là sức mạnh hùng mạnh cả

      "Nàng ta phải là tiểu hồ ly, nàng ta sống ít nhất năm ngàn năm nên là Mị Thịnh chi hồ. Ngươi nghĩ nàng mới vừa rồi phương thức côngkích của nàng ta dùng công kích ngươi là cái gì?" Tạp Mễ Nhĩ híp mắt cười dịu dàng, giọng nhắc nhở.

      Thích Ngạo Sương ngạc nhiên, đúng rồi, con bé Lolita đó, nàng ta chính là dùng Tinh Thần Công Kích, là trực tiếp mị hoặc tâm thần của mình. Mới vừa mình quả nhất thời hoảng hốt,nhưng là rất nhanh liền phục hồi lại tinh thần và hiểu đối phương là dùng Tinh Thần CôngKích, là hấp dẫn mình làm tiêu mất ý thức của mình.

      "Mị hoặc. . . . . ." Thích Ngạo Sương sâu kín nhẹnhàng khạc ra hai chữ .

      "Dừng!" Tạp Mễ Nhĩ trầm giọng " cần sử dụng với ta. hồi nữa ngươi tùy tiệntìm tên Tộc thử chút, chớ ở trước mặt ta bày ra cái bộ dáng này."

      Bộ dáng này? Bộ dáng gì? Thích Ngạo Sươngnghi ngờ hiểu lời Tạp Mễ Nhĩ là có ý gì. Nếu như lúc này Thích Ngạo Sương có thể mang theo cái gương cũng biết lời Tạp Mễ Nhĩ có ý gì rồi.

      Khi Thích Ngạo Sương trầm ngâm sử dụng mịhoặc nàng làm cho cả người nàng là thoạt nhìn là mê người như vậy, như thế làm cho người ta thương tiếc đến nỗi nước miếng chảydài, con ngươi nàng tràn đầy vô tội, khuôn mặtxinh đẹp đến nỗi làm cho người ta hận khôngthể nhào tới hôn cái ngay lập tức, đôi môi ướt át khẽ vểnh lên, thậm chí có làm cho người ta đề phòng nào mà chỉ muốn thỏamãn bất kì cầu của nàng. Đây chính là lựclượng của mị hoặc.

      Hiển nhiên, ma lực củaThích Ngạo Sương chỉ cóở Hồ Tộc , giờ lại có người Mèo Tầm Bảođang ký túc ở trong người nàng, dĩ nhiên là cái ma pháp này được phát huy đến cực hạn.

      "Tốt lắm, chúng ta thôi."Tạp Mễ Nhĩ nhắcnhở.

      “ Được." Thích Ngạo Sương tiếp tục thả Hỏa Viêm, đốt ra con đường tới.

      Hai người cứ như vậy thẳng tắp tới, cuối cùngtới nơi trống trải đất bằng phẳng, mà chungquanh có cây cối làm vách tường. Ở mặt đất bằng phẳng có trong suốt suối phun, lúc suối nước phun ra dòng nước lành lạnh, dưới ánh mặt trời lóe ra bạch quang xinhđẹp.

      "Này, đây là trung tâm của mê cung?" Thích Ngạo Sương nhìn chút chung quanh chắc chắn .

      "Phải" Tạp Mễ Nhĩ sờ sờ chiếc cằm trắng nõn xinh đẹp của mình lạnh nhạt " vấn đề là, tạisao lại là nơi này, hình như đây là đích đến?"

      Thích Ngạo Sương cũng nhíu mày, bởi vì nàngnhớ, dấu hiệu về đích đến bản đồ hình như ở chỗ này. Cái suối phun trước mắt chính làđích đến? Giống như có cái gì đúng a.

      Thích Ngạo Sương tiến lên nhìn suối phun thể bình thường hơn, diện tích rất lớn, trung gian nguồn nước phun lên giữa khôngtrung lại rơi xuống. có gì khác thường.

      Mà chung quanh Tộc khác đến,chẳng lẽ bọn họ đến đây trước hết sao?

      Nhưng vì sao đến nơi này rồi lại có những thứ gợi ý khác? vào lúc Thích Ngạo Sươngnghi ngờ , hồi tiếng vang truyền đến, thích Ngạo Sương quay đầu nhìn lại, liền nhìnthấy người làm cho nhịp tim nàng cơ hồ dừnglại.

      Tóc đỏ như lửa, con ngươi đen nhánh, dungnhan tuấn mỹ cứ như vậy khắc sâu vào tầm mắt của Thích Ngạo Sương. Đáy mắt Phong Dật Hiên thoáng qua quá nhiều tâm . cũngsững sờ ở tại chỗ, cứ như vậy kinh ngạc nhìn Thích Ngạo Sương. Mà đứng bên cạnh làthiếu chủ. Thiếu chủ liếc mắt nhìn, bĩu môi, gì. Hai người vẫn đứng ở đó khôngnhúc nhích.

      Lúc này, nơi khác cũng truyền đến thanhâm. người quen khác cũng xuất ở lối vào
      Tóc bạch kim, mắt tím. Lãnh Lăng Vân mộtthân y phục trắng như tuyết nhiễm mộthạt bụi, khuôn mặt tuấn mỹ đều là lạnhlùng. Khi thấy Thích Ngạo Sương, đườngcong gương mặt lạnh lẽo dần dần trở nên mềm mại. Bên cạnh theo là mộtngười mặc áo xám, đội cái mũ to lớn. Cái mũ tolớn che dung nhan của . Ánh mắt của Lãnh Lăng Vân và Phong Dật Hiên cũng dừnglại ở người của Thích Ngạo Sương. Hai bên cũng còn chưa kịp chuyện, hồi tiếng đánh nhau truyền đến.

      " chết , Bạch Đế, ngươi cho là ta phải là đối thủ của ngươi?" thanh của Hắc Vũ nóng nảy là quen thuộc.

      Trả lời chỉ có trầm mặc, Bạch Đế cólên tiếng. ! ! Cái người này, tên khốn kiếp này. Mấy ngàn năm rồi, lần này nhất định phải phân ra thắng bại! Ta so với ngươi còn mạnh hơn, so với ngươi mạnh hơn!" thanh Hắc Vũ quátlên xen lẫn tiếng đánh nhau kịch liệt càng ngày càng gần.

      Ầm ! tiếng vang lớn, Thích Ngạo Sươngthấy phía trước cây cối toàn bộ sụp đổ. Bóngdáng của đen trắng cứ như vậy bay vào tầm mắt của mọi người. Chính là cặp đôi thể tách rời ra Bạch Đế và Hắc Vũ.

      "Bạch Đế, Hắc Vũ!" Thích Ngạo Sương kêulên.

      Vậy mà Hắc Vũ chỉ là vội vã trả lời: "NgạoSương, ngươi cũng ở đây à, chờ ta , ta giết chết cái tên này rồi lại ."

      Thích Ngạo Sương có chút nhức đầu. Người này, chẳng lẽ biết ba người bọn họ kí Khế Ước Giả sao? Còn là cố ý coi thường điểm này?Cứ xuống tay như vậy, chẳng ai có lợi cả.

      Bạch Đế trầm mặc, chỉ là ngăn cản HắcVũ công kích, hoàn toàn ở thế thủ.

      "Bạch Đế, cái tên khốn kiếp này! Dám trêuchọc ta!" Hắc vũ cực kỳ tức giận mắng. BạchĐế như cũ là trầm mặc.

      Bốn phương nhân mã liền chạy lại đây xem tìnhhuống chạm mặt này, hai mặt Bạch Đế và HắcVũ ý thức được vấn đê nhìn nhau, nhưng biết cái gì cho phải.

      Vừa lúc đó, thanh của người trong đại hộ tỉvõ lần trước chợt lần nữa vang lên: "Các vị, vui mừng vì các ngươi có thể tới tới đây. Hai vị kia cũng nên dừng lại rồi."

      Dứt lời, đạo lực lượng cường đại vô hình cứnhư vậy chút khách khí đánh úp về phíaHắc Vũ và Bạch Đế, đem hai người tách ra.

      "Tốt lắm, tất cả mọi người an tĩnh lại cho ta."thanh thản nhiên lạnh nhạt , thanh cứ như vậy vang lên trung, nhìn thấy bóng người nhưng lại nghe thấy tiếng
      " Các vị ở chỗ này, đưa các vị đến chỗ này đềucó mục đích của ta. phải lên làm Đại Vương tới thống lĩnh Thánh Chiến lần này, màmục đích là kết thúc Thánh Chiến ."

      Tất cả sắc mặt của mọi người cũng thay đổi, có ai nghĩ đến thanh này lại có thể ra chuyện kinh thiên động địa như vậy .

      "Ta đúng sao? Hai vị khách Ma giới kia?" Trong lúc này thanh kia còn có ti tí ranh mãnh.

      Sắc mặt của Phong Dật hiên và Thiếu chủ đột nhiên biến đổi, Phong Dật hiên trầm mặc, Thiếuchủ khó chịu quát khẽ: "Ngươi có cái gì chứng cớ chúng ta là Ma tộc?"

      "Nhưng nếu là Ma tộc, các ngươi cho là chúng ta tiến vào Giới làm gì? Hơn nữa làm gì các ngươi khi tham gia đại hội tỷ võ lần này sao?" Cái thanh kia lại mang theo nụ cười. Trong lòng căng thẳng Thích Ngạo Sương, trong nháy mắt hiểu được loại thân phận củamình có lẽ cũng lừa gạt được Chí Tôn.Bọn họ sớm biết mình là nhân loại, cũng hiểu mình đối với Giới vô hại cho nên mới để mặc cho mình tới tham gia đại hội tỷ võ lần này. Lực lượng của Chí Tôn này, quả nhiên sâukhông lường được!

      "Ngươi! Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? !" Thiếuchủ chống nạnh phẫn nộ quát.

      "Lời này ta nên hỏi mọi người mới phải, cácngươi, muốn thế nào?" Thanh chậm rãi "Thánh Chiến cũng biết kéo dài bao nhiêunăm, mỗi lần Thánh Chiến cũng làm cho vô số sinh mạng chết . Giới giống như là cũng phải cố gắng hồi phục sau Thánh Chiến. tại, mấy lão già chúng ta mệt mỏi, muốn lại tiếp tục tham dự Thánh Chiến."

      "Thôi , nhảm, ai nguyện ý đánh tới đánhlui có kết quả như vậy, các ngươi khôngmệt, ta nhìn cũng mệt mỏi." Thiếu chủ khó chịunói.

      " Ngươi muốn đánh có nghĩa làngười thống trị cao nhất của Thần giới vàMa giới muốn" trong thanh mang theochút bất đắc dĩ.

      "Cho nên ….. " Thích Ngạo Sương nhìn suốiphun kia hỏi câu.
      "Cho nên, ta nghĩ trong các ngươi có người cóthể ngăn cản được cuộc chiến tranh vô nghĩa này. Khiến Thánh Chiến biến mất." Thanh âmkia chậm rãi " vì vậy chúng ta cử hành đại hội tỉ võ lần này. Ngăn cản Thánh Chiến vônghĩa đó tiếp và tất cả đành phải dựa vào các ngươi rồi. Ta tin tưởng các ngươi có thể hoàn thành."

      "Tại sao ta muốn giúp ngươi hoàn thành cái tâmnguyện dẻ rách này? Chính các ngươi tự làm được sao? Tiếp tục đánh cũng phải là chuyện gì xấu à nha?" Hắc Vũ khiêng lưỡi hái đen nhánh khổng lồnói mát.

      "Vậy sao?" thanh thấp nở nụ cười, tiếptheo ý vị sâu xa ném ra câu" ngươi nghĩ như vậy sao? Trong lòng ngươi nhớ nhấtchính là người kia, ngươi nguyện ý. . . . . ."

      "Dừng lại! !" Hắc Vũ gầm lên tiếng, vội vàng ngăn lại thanh kia tiếp, tiếp tục nữa liền bại lộ. Đáng chết! Hắc Vũ trong lòng tức giận dứt. Giới Chí Tôn, lão quái này, hình như cái gì cũng biết!

      " như vậy, ngươi là nguyện ý tham gia nhiệmvụ lần này rồi." Trong thanh mang theo chút hài hước.

      Hắc Vũ trầm mặc, lời nào, coi như chấp nhận.

      "Như vậy, mọi người có dị nghị gì, xin hãy từ này suối phun này xuất phát ." thanh hắng giọng " tiến vào rồi sau.Hãy đitới hạ nguồn của suối phun. Có lẽ các ngươi sẽphải tách ra hành động. Nhưng các ngươi phảinhớ kỹ, các ngươi cùng chung mục đích, chẳng những muốn ngăn chặn chiến tranh lần này, hơnnữa còn muốn cho Thánh Chiến ngàn năm lần hoàn toàn thủ tiêu. !"

      Thanh biến mất, chung quanh yên tĩnh lại.

      Mọi người có cau mày, có suy tư. Thích NgạoSương cũng suy tư lời của người kia rốt cuộcbiểu đạt ý gì. Mà hạ nguồn của suối phun có thứgì vậy?

      Mọi người ở đây cũng trầm mặc, Lãnh LăngVân lên trước, nhìn Thích Ngạo Sương khẽ mỉm cười, thanh lành lạnh mặc dù khônglớn, lại ràng truyền đến chỗ mỗi người: "NgạoSương, ta rồi, nàng muốn điều gì ta đều vì nàng hoàn thành."

      Lãnh Lăng Vân xong, liền mang theo ngườiphía sau chút do dự vào, cũng quay đầu lại.

      Thích Ngạo Sương nhìn bóng lưng Lãnh Lăng Vân, muốn cái gì, lại ra được.

      Thiếu chủ trừng tròng mắt lãnh ác nhìn bónglưng Lăng Vân, cơ hồ hận ăn được .

      ", chúng ta thể để cho cái tên mặt trắng đó vượt lên trước được!" Thiếu chủlôi Siêu cấp bao che lôi kéo Phong Dật Hiên hướng suối phun tới, vừa vừa quay đầu hướng Thích Ngạo Sương " chúng ta làmnhanh hơn so với mặt trắng kia”.

      Phong Dật Hiên nhìn ánh mắt của Thích NgạoSương mảnh phức tạp, muốn lại thôi. Đáy mắt còn có đau thương sâu.

      Bạch Đế liếc nhìn Thích Ngạo Sương, tiếp quayđầu lại đối với bên cạnh Hắc Vũ : " thôi."

      " đâu? Còn chưa có phân ra thắng bại." món vũ khí trong tay Hắc Vũ vung lên lại muốn động thủ.

      Bạch Đế để ý đến, mà là lập tức về phía trước , tới suối phun bên mới lạnh lùngnói: "Ngươi còn chưa muốn sao?"

      " !" Hắc vũ hừ lạnh tiếng, vội vàngđuổi theo, trước khi còn quay đầu liếc nhìn Thích Ngạo Sương

      Bóng dáng của mọi người cứ như vậy biến mất ở trong suối phun.

      mặt Tạp Mễ Nhĩ lộ ra nụ cười ưu nhã dịudàng: " thôi, tiểu Ngạo Sương. !"

      Thích Ngạo Sương nhìn suối phun, có chút nào do dự, cũng bước mau về phía trướcđi. mặt Tạp Mễ Nhĩ thoáng qua mộttia thần thái, trầm mặc theo phía sau.

      Khi Thích Ngạo Sương bước vào suối phun trong nháy mắt, tất cả chung quanh cảnh sắccũng thay đổi.

      Chung quanh trở nên tối đen như mực. MàThích Ngạo Sương cả người cũng hôn mê, cỗ kỳ quái xao động ở trong cơ thể nàng. Từ từ, ý thức thay đổi bắt đầu mơ hồ. Bên tai hình như còn truyền đến Mèo Tầm Bảo tiếng kêu.

      Khi thích Ngạo Sương tỉnh lại lần nữa thờiđiểm, trong tầm mắt chính là cây xanh, trời xanh và mây trắng

      "Meo meo. . . . . ." nhàng tiếng kêu kêukhiến Thích Ngạo Sương phục hồi tinh thần lại, Thích Ngạo Sương chống thân thể ngồi dậy, lúcnày mới thấy Mèo Tầm Bảo từ trong thân thể của mình tách ra, giờ phút này an tĩnhđứng ở bên cạnh nàng. Thấy nàng tỉnh lại trongcon ngươi tất cả đều là mừng rỡ, ở đùi củanàng gọi tới gọi lui . Bây giờ Mèo Tầm Bảobiến thành dáng vẻ dễ thương, trắng như tuyết và còn rất nhắn.

      Thích Ngạo Sương nhàng ôm Mèo TầmBảo, sờ sờ đầu của nàng ta, ý bảo chính mìnhkhông có việc gì. Quay đầu theo thói quen nhìn,nhưng có phát ra Nhĩ bóng dáng TạpMễ.

      Tạp Mễ Nhĩ đâu rồi?

      Thích Ngạo Sương kinh ngạc đột nhiên đứng lên.

      có ai, chung quanh có ai.

      Chỉ có mát mẻ gió thổi qua, mang đến mộtloạt hương hoa.

      Tiến vào suối phun trước nhất là Lãnh LăngVân cũng có thấy, Phong Dật Hiên cùng Thiếu chủ cũng có thấy bóng dáng. BạchĐế và Hắc Vũ cũng có ở nơi đây lại , ngay cả người vẫn bên cạnh là Tạp Mễ Nhĩnày giờ phút này cũng thấy.

      Chỉ cong chính nàng.

      Đây rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Đây là đâu?

      Thích Ngạo Sương cau mày nhìn về phía chung quanh, trong lòng nghi hoặc thôi.

      "Meo meo " Mèo Tầm Bảo núp ở trong ngực Thích Ngạo Sương, nhàng kêu tiếng.

      Thích Ngạo Sương cúi đầu nhìn Mèo Tầm Bảođã từ trong thân thể mình tách ra, thoáng chútđăm chiêu. Chẳng lẽ, là bởi vì đến địa phươngnày, cho nên Mèo Tầm Bảo mới từ trong thân thể của mình tách ra sao?

      Như vậy, nơi này là nơi nào?

      Thích Ngạo Sương ngồi xuống, nàng vị trí là dưới cây đại thụ. Tựa vào cây nhìn về phíabầu trời xanh thẳm. Thích Ngạo Sương nhớ tới lời của người kia.

      Người đó "Các ngươi có thể bị tách ra, . . . . . . Các ngươi muốn đánh, cónghĩa là người thống trị cao nhất của Thần giới muốn đánh" "

      Tất cả biểu đạt ý gì đó

      Chẳng lẽ, cái suối phun đó là Gian Chi Môn.

      Mà ở trong đó, là Thần giới? !

      Giới Chí Tôn đưa bọn họ tới Thần giới, chính là vì để cho bọn họ tới chỗ này ngăn cảnThánh Chiến?

      Thích Ngạo Sương chậm rãi đứng lên, nhìnchung quanh.

      Nơi này, chính là Thần giới sao? Nhưng thế nào thấy so với vùng thôn quê có gì khácnhau?

      Liếc nhìn lại, thấy mảnh đồng ruộng cùng vườntrái cây. Ở phía xa đồng ruộng, còn lại người làm việc tay chân.

      Thần giới là cái bộ dáng này sao? Hay là có chỗnào đó hoặc có cái gì đó đúng, hoặc lànơi này căn bản cũng phải là Thần giới

      Thích Ngạo Sương ôm Mèo Tầm Bảo chậm rãi hướng đồng ruộng trước mặt tới, có lẽ, ở nơi này có người làm việc tay chân có thể cho nàng biết đáp án.

      Khi Thích Ngạo Sương đến gần, thấy người làmviệc tay chân cùng nông phu ở nhân giới khôngcó gì khác nhau, quần áo, nông cụ, cơ hồ đều là giống nhau.

      "Xin hỏi. . . . . ." Thích Ngạo Sương nhàng mở miệng.

      Ở dưới ruộng nam tử trung niên làm việc,nam tử trung niên ngẩng đầu nhìn về phía Thích Ngạo Sương, ngây ngẩn cả người. Chỉ vì trang sức và y phục của Thích Ngạo Sương.

      "Tiểu thư, xin hỏi nàng ra ngoài mình du ngoạn lạc đường sao?" Nam tử trung niên thậntrọng hỏi.

      Thích Ngạo Sương hơi sững sờ, hiểu namtử trung niên trước mắt tại sao có thể như vậyhỏi.

      "Meo meo!" Mèo Tầm Bảo trong ngực ThíchNgạo Sương chợt hạ móng vuốt, phát ra mộttiếng..

      Ánh mắt của nam tử trung niên kia lập tức thay đổi mê ly, tiếp là si ngốc cười lên, thà : "Tiểu thư, người muốn biết cái gì?"

      Thích Ngạo Sương sờ sờ đầu Mèo Tầm Bảo,trong nháy mắt hiểu được là a Bảo dùng mị thuật đối với người trước mắt này.
      Rất thuận lợi , Thích Ngạo Sương lấy được tintức mong muốn.

      Nơi này, xác thực chính là Thần giới.

      Nhưng lại là địa phương cấp thấp nhất ở Thần giới. Là thôn . Thần giới cũng khôngphải là giống như Thích Ngạo Sương nghĩ người người đều mang theo cánh bay tới bay lui, cũngkhông phải là mọi người ai cũng có lực chiếnđấu. Mà là phải dựa vào thi tuyển cuối cùngđược nữ thần thừa nhận mới có thể có đượccánh, mới có thể trở thành chiến sĩ bảo vệ nữ thần. Mỗi năm khắp nơi tiến hành chọn lựa.

      Mà Thần giới càng phải là do Nữ ThầnQuang Minh định đoạt. Ở chỗ này, có rất nhiềuthần. Quang Minh Nữ Thần chỉ là phụ trách trông coi Nhân giới. Mà còn có thần, tỷ như Nữ Thần Tình , Nữ Thần May Mắn, Nữ Thầnxui xẻo. Người thống trị cao nhất là các trưởnglão.

      Phụ thần cùng mẫu thần là mặc kệ nhữngchuyện này vụ . Mẫu thần vẫn ngủ say, mà phụ thần còn lại là ở bên cạnh thủ hộ. Thay vì là thủ hộ, bằng là áp chế đểcho nàng tỉnh lại. Bởi vì mẫu thần bạo ngược,chỉ biết là phá hư. Phụ thần cũng là ngược lại.

      Mà Phụ Thần và Mẫu Thần ở nơi nào cũng ai biết, thậm chí Trưởng Lão Hội cao nhất cũng biết.

      Về phần Thích Ngạo Sương mới bị nam tử vừarồi cho là thiên kim tiểu thư nhà nào lạc, là bởi vì Thích Ngạo Sương mặc rất quý phái, tại cái địa phương này làm sao có trang sức cùng y phục như vậy được. Chỉ có ở thị trấn hoặc là trong thành, người có tiền mới có thể mặc y phục như thế. Người như vậy giàu cũng quý, phải bọn họ có thể đắc tội được. Tự nhiên thái độ đối với Thích Ngạo Sương mới dè dặt như vậy.
      Thích Ngạo Sương lấy được tin tức như thế, liền kêu Mèo Tầm Bảo giải trừ mị thuật cho đồng thời xóa trí nhớ của .
      như vậy, quyền chủ động chiến tranh ra là nằm ở trong tay các Trưởng Lão. Ngay cả các nữ thần đều phải nghe theo lệnh của mấy lão này, Hội Trưởng Lão rốt cuộc là cái địaphương nào, bọn người đó là ai đây
      Theo lời nông phu đó ắt hẳn là nàng phải tớithành nào đó , nơi đó có các thiên sứ cấp cao, còn có Nữ Thần cùng Hội Trưởng Lão.
      Nhưng muốn tới đó cũng phải là chuyện dễ dàng bởi vì tòa thành kia là trôi lơ lửng ở trong trung, trong thành người nàocũng đều có trắng như tuyết cánh. có cánh chỉ có các Nữ Thần cùng người củaTrưởng Lão Hội, nhưng những người như vậy cách nào giả mạo .

      Xem ra, chỉ có lẻn vào.

      Nhưng có tin tức quan trọng nông phu lại quên ra.

      Thần giới là nơi có nhiều gian tạothành, giữa tất cả thành thị muốn di chuyển,toàn bộ dựa vào Truyện Tống Trận. Muốn phải nộp phí, còn phải có lý do mới có thể đivào trong thành. Ví dụ như, giao dịch hàng hóa,đưa thư, đều phải có giấy chứng minh thân phậnmới có thể dùngTruyện Tống Trận rời thành thị này đến thành thị khác.

      Thích Ngạo Sương triển khai Hỏa Diễm Sí Bàngbay thẳng lên vượt qua đồng ruộng, xa xa thấyđược thôn . Vòng qua thôn để cho người khác chú ý, tiếp tục bay về phíatrước . Cho đến khi trước mắt xuất mộtcái thị trấn, Thích Ngạo Sương mới thu hồi cánhrơi xuống.

      Ở bên ngoài trấn, lại thấy chiếc xe ngựa xahoa, mà ở chung quanh xe ngựa lại có bốn gãBát Dực thiên sứ hộ tống!

      Thích Ngạo Sương cau mày suy tư, Bát Dực thiên sứ cấp cao như vậy cư nhiên xuất ở đây chính là tiểu Trấn này, rất tầmthường. Theo như lời nông phu trước đó, những thiên sứ chiến sĩ bình thường khôngxuất ở địa phương . Bị tuyển trở thànhthủ vệ nữ thần, cũng trở về quê quán nữa, nhiều lắm là gửi thư liên lạc.

      Ánh mắt của Thích Ngạo Sương rơi vào chiếcxe ngựa xa hoa kia, chẳng lẽ xe ngựa kia có điều bất thường?
      Thích Ngạo Sương suy nghĩ chút, theo chiếc xe ngựa kia. Xe ngựa cũng có dừnglại ở trong trấn, mà là ngang qua trấn vội vã tiếp.

      Thích Ngạo Sương bất lộ thanh sắc lặng lẽ theo. Có thể để cho Bát Dực thiên sứ làm ngườibảo vệ, hẳn phải là đơn giản như vậy.Thích Ngạo Sương chú ý tới xe ngựa chạynhanh vội vã, mà mấy cái Bát Dực thiên sứ sắcmặt của cũng là mảnh nặng nề.

      Thích Ngạo Sương cứ như vậy xa xa theo,vẫn duy trì khoảng cách làm cho đốiphương phát được, cũng có làm cho đối phương thoát khỏi tầm mắt của nàng.

      Hành sử hồi lâu, đến địa phương có chút yên lặng, xe ngựa rốt cuộc dừng lại xuống.

      " Nữ Thần Quang Minh điện hạ, xin cẩn thận dưới chân." Bát Dực thiên sứ đưa tay ra đỡ,hướng cửa xe ngựa.

      Thích Ngạo Sương lòng của chợt run lên. Nữthần Điện hạ? !

      Nữ Thần Quang Minh? !

      Kẻ làm cho mình mất mẫu thân Khải SắtLâm, Nữ Thần Quang Minh?

      Kẻ đem thân thể của mẫu thân cùng linh hồn phá hủy, Nữ Thần Quang Minh? ! !

      Chiếc xe ngựa sang trọng trước mắt chở mộtngười, lại là Quang Minh Nữ Thần? ! !

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Quyển 3:
      Chương 10: Tạp Mễ Nhĩ khác thường

      Canh thứ hai

      Lúc này, Hán Mỗ Tư lập tức ra quyết định, vungtay lên, giọng quát: “Rút lui!”

      tộc còn chưa lấy lại tinh thần Hán Mỗ Tư dẫn đầu chạy . Lúc này tộc mới chợt hiểu, vội vàng rời theo sau. Tuy trong lòngchưa hiểu lắm nhưng vẫn nghe theo lệnh của Hán Mỗ Tư mà rút lui.

      Thích Ngạo Sương đuổi theo mà chỉ đứng đó, nhìn bảo kiếm tham lam cắn nuốt bảokiếm của Hán Mỗ Tư.

      Mà bây giờ Hán Mỗ Tư mới hiểu ra vì sao Vạn Phong Lưu lại đối đãi như thế với loài người này, tặng cả huy chương hoa hồng cho nàng. Và hiểu ra rằng vì sao Bạch Đế và Hắc Vũlại vì nàng mà đắc tội với mình.

      Loài người này tuyệt đối đơn giản! Thựclực của nàng lại ngang mình! ! Thực lực của nàng hơn mình! Nàng hóa , tới tham gia đại hội tỷ võ là vì mục đích gì?

      Trở thành Đại Vương? có khả năng!Sao lại có chuyện kỳ lạ này được chứ? Mộtngười khi hóa , tham gia đại hội tỷ võ, rồitrở thành Đại Vương?

      con người trở thành Đại vương thốngtrị giới?!

      Có thể sao?

      Đừng giới, cả tộc đồng ý. Bốn vị cao quý tuyệt đối đồng ý?

      Nhưng với sức mạnh của bốn vị cao quý nhấtđịnh phát thân phận loài người của thiếunữ kia, vì sao lại đồng ý cho nàng tham gia thiđấu.

      Tất cả rốt cuộc là tại sao?

      Hán Mỗ Tư chợt thấy mù mờ.

      Bảo kiếm trong tay Thích Ngạo Sương cắn nuốtthanh kiếm kia, rốt cuộc dung hợp lại với nhau.Thích Ngạo Sương hơi kỳ lạ, phất phất bảo kiếmtrong tay, phát ra bảo kiếm tăngsức mạnh, khỏi nghi ngờ mà gõ gõ thân kiếm, tư nhủ: “Kỳ lạ, có cảm giác gì cả.”

      có cảm giác?” Tạp Mễ Nhĩ bước lên trước, nhìn bảo kiếm của Thích Ngạo Sương trong tay, trầm ngâm mà nhìn lúc rồi chợt mỉm cười, : “Lần sau con tìm tộcmà chọc kiếm thử xem.”

      “Hả?” Thích Ngạo Sương nhìn bảo kiếm trong tay, vẫn phát ra rốt cuộc là nó khácở chỗ nào.

      “Thanh kiếm vừa nãy tên là kiếm Tà, là binh khí của Hán Mỗ Tư. Thanh bảo kiếm nàycó thể trực tiếp hấp thụ sức mạnh từ hạch sinh mạng của tộc.” Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười, giảithích.

      “A, Hán Mỗ Tư đó là lại dùng loại vũ khí độc ác này à?” Thích Ngạo Sương giật mình, . khi sinh mạng còn sức mạnh tộc đó coi như bỏ .

      Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười ưu nhã, nhàng : “ ra thầy cảm thấy Hán Mỗ Tư còn trong sáng hơn con.”

      “Thầy!” Thích Ngạo Sương nổi đóa, tức giận mànhìn Tạp Mễ Nhĩ.

      Tạp Mễ Nhĩ cười như hoa đào, về phía trước.Thích Ngạo Sương thu bảo kiếm lại, theo.

      Hai người mạch qua thảo nguyên, bướcvào dãy nũi. tộc gặp dọc đường đều bịThích Ngạo Sương giải quyết cách nhẹnhàng, thậm chí cần dùng bảo kiếm mà trực tiếp dùng ma pháp giải quyết gọn gàng. Chưa gặp được cao thủ như Bạch Đế và Hắc Vũ, cũng thấy bóng dáng của Phong DậtHiên và Lãnh Lăng Vân.

      Hai người nghỉ ngơi đêm xong, dường nhưlà mạch qua dãy núi.

      Cuối cùng cũng tới vị trí đánh dấu bản đồtrước khi cuộc tranh tài bắt đầu.

      Vậy nhưng bọn họ nhìn thấy cảnh tượng trướcmắt hơi sửng sốt.

      Bởi vì trước mặt bọn họ là hoa viên mê cung khổng lồ được hình thành từ rất nhiều loạithực vật. Cây cối khổng lồ xanh ngắt, đường quanh co khúc khuỷu, tất cả đều chập chờn trước mắt.

      “Phải qua mê cung?” cái tai lớn đầu Thích Ngạo Sương khỏi run lên, khiến TạpMễ Nhĩ thiếu chút nữa là xoa lên. Thấy ánh mắt hung ác của Thích Ngạo Sương mới dừngtay lại.

      “Chắc là thế. thôi.” Tạp Mễ Nhĩ nhìn mê cung khổng lồ phức tạp, thản nhiên : “Loạimê cung này cũng khó lắm. Chúng ta làm dấu ở lối rẽ, nếu phía trước là đườngcùng quay lại, cũng có khả năng mộtđường là đúng…”

      Tạp Mễ Nhĩ vẫn nghe “oanh” tiếng.

      Thích Ngạo Sương trực tiếp thả ra lửa màu vàngcông kích cây cối khổng lồ trước mặt.

      Cây cối ngã xuống, bị Thích Ngạo Sương thiêuthành tro.

      Trước mặt liền trống .

      “Làm theo lời thầy rắc rối. Trực tiếp đốtmột đường có phải nhanh hơn ?” Thích Ngạo Sương nhíu mày nhìn mê cung lớn trước mặt. Giải quyết dứt khoát tốt hơn.

      Tạp Mễ Nhĩ lên tiếng, nhìn hành động lỗ mãng của Thích Ngạo Sương, cứ yên lặng mànhìn như thế.

      Lần đầu tiên Tạp Mễ Nhĩ cảm thấy vô lực.

      “Nhìn cái gì? Như vậy nhanh hơn, cứ thẳng là được.” Thích Ngạo Sương cười ha ha, tiếp tục thả lửa mở con đường trước mặt.

      Tạp Mễ Nhĩ im lặng sau nàng. Lần đầu tiên cảm thấy mình thông minh bằng nàng.

      Thích Ngạo Sương cứ dùng vũ lực mà thẳngtới như vậy, tốc độ rất nhanh, chủ yếu là bị lạc đường.

      Trong mê cung, có vô số tộc có lối suy nghĩbảo thủ. Phần lớn tộc đều đàng hoàng đitrong mê cung, nghiêm túc đánh dấu, cố gắng đitới lui.

      Hô.

      Lửa màu vàng lại thiêu hủy cái cây.

      tiếng kêu sợ hãi truyền vào tai Thích Ngạo Sương và Tạp Mễ nhĩ. Sau cây có người. À, đúng, có quái!

      Cây xanh bị thiêu hủy, trước mặt Thích NgạoSương và Tạp Mễ Nhĩ là tiểu La Lỵ nhỏxinh đáng khoảng bảy tám tuổi. Đôi mắt côbé to tròn ngập nước, khuôn mặt trắng nõn, da thịt trắng nõn, mái tóc quăn màu vàng, mặc váy công chúa trắng như tuyết, cứ rụt rè mà nhìnThích Ngạo Sương và Tạp Mễ Nhĩ.

      La Lỵ đáng !

      “Tỷ tỷ, ca ca, các huynh…các huynh phải qua mê cung này à?!” giọng của tiểu La Lỵ rấtngọt ngào, tựa như thanh của thiên hiên. Côbé rụt rè, giọng hỏi, cộng thêm đôi mắt to tròn ngập nước vô tội nhìn bọn họ, đáy mắt còn hơi sợ hãi.

      “Ừ!” Thích Ngạo Sương nhìn tiểu La Lỵ đángyêu trước mặt, gật đầu. bé này quá đángyêu, quá khiến người ta thích. Thậm chí còn khiến người ta có nỗi xúc động muốn ôm bé hôn cái.

      “Vậy tỷ tỷ có thể dẫn muội theo ?” tiểu La Lỵ rụt rè hỏi.

      Thích Ngạo Sương gật đầu, mỉm cười, : “Cóthể.”

      “Vậy, vị đại ca này…Dáng vẻ huynh đángsợ…” tiểu La Lỵ liếc nhìn Tạp Mễ Nhĩ, đáy mắtthoáng qua tia sợ hãi, từ từ tới cạnh ThíchNgạo Sương, dường như tìm người bảo vệ mình.

      Thích Ngạo Sương mỉm cười, vươn tay vuốt đầutiểu La Lỵ, : “Yên tâm, vị đại ca này khôngđáng sợ chút nào đâu.”

      , huynh ấy… là dọa người…Muộikhông muốn cùng huynh ấy.” tiểu La Lỵ népvào người Thích ngạo Sương. Sau đó đôi mắt to tròn xinh đẹp nhìn chằm chằm vào ánh mắtThích Ngạo Sương như van xin.

      Tạp Mễ Nhĩ vẫn gì, khuôn mặt tuấn mỹ vẫn là nụ cười dịu dàng mà ưu nhã.

      “Vậy muội muốn ta làm thế nào đây?” ánh mắtThích Ngạo Sương chợt hơi mơ màng.

      “Muội…muội muốn tỷ giết huynh ấy, chỉ mang theo mình ta ra khỏi mê cung này.” Giọng của tiểu La Lỵ vẫn ngọt ngào như thế nhưng lại ra lời đáng sợ. Đôi mắt to tròn ngập nước vẫn nhìn thẳng vào mắt Thích Ngạo Sương. Giọng ngọt ngào như thanh của thiên nhiên tiếp tục vang lên , “Đại tỷ tỷ, muội thấy tỷ cực kỳ vui lòng làm như vậy, đúng ?”

      “Đúng vậy.” Thích Ngạo Sương giống như mê muội, mặt nở nụ cười mỉm, thanh bảo kiếm ra lòng bàn tay trái. Khi tiểu La Lỵ thấy thanh bảo kiếm trong tay Thích Ngạo Sương đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là mừng như điên.

      Thích Ngạo Sương từ từ rút kiếm ra, ánh mắtkhông còn tiêu cự.

      “Đúng rồi, đại tỷ tỷ, giết người này sau đó đưa muội ra khỏi đây!” giọng ngọt ngào của tiểuLa Lỵ rất hấp dẫn khiến người ta thể nhẫn tâm mà từ chối cầu của bé. Vẻ mặt vô tội của nó càng khiến người ta đau lòng.

      Tiểu La Lỵ nhìn Thích Ngạo Sương giơ cao thanh kiếm trong tay, trong lòng vô cùng mừngrỡ. ngờ hôm nay lại có thu hoạchlớn như vậy. Thực lực của nữ nhân này thậtkhông tệ. Nhưng vẫn trúng thôi miên của mình, nghe lệnh của mình đó thôi. Chỉ cần dựa vào sức mạnh của nữ này này để ra khỏi mê cung khốn kiếp này, sau đó ra lệnh cho nàng ta tự sát là được. Có điều, có lẽ nên giữ lại nàng ta đểbảo vệ mình cho tới vòng so tài cuối cùng.

      Tạp Mễ Nhĩ hơi híp mắt nhìn nụ cười như ý sâutrong đáy mắt tiểu La Lỵ, tiếng động mà nở nụ cười.

      Ngươi cười cái gì? Chết đến nơi rồi mà còn cười! Tiểu La Lỵ vừa định hỏi thành lời ngựcnó chợt đau như kim châm muối xát.

      Tiểu La Lỵ trợn to hai mắt, nhìn bảo kiếm đâmvào ngực mình, ngây ngẩn.

      Ánh mắt Thích Ngạo Sương còn chút mơmàng nào mà chỉ cười lạnh nhìn khuôn mặt giậtmình của tiểu La Lỵ. Đáy mắt Thích Ngạo Sương tràn đầy bỡn cợt.

      “Ngươi…” tiểu La Lỵ trợn tròn mắt, thểtin mà nhìn Thích Ngạo Sương đầy lạnh lẽođang đứng trước mặt. Sao có thể? Nữ nhân này sao lại trúng thôi miên của mình? Nó rấtmuốn hỏi nữ nhân với khuôn mặt lạnh lẽo trướcmặt là sao lại thoát khỏi thôi miên của mình nhưng thể ra, cứ như vậy mà ngã vềsau, thân thể dần dần hóa thành tro bụi.

      kiếm là hạch sinh mệnh tỏa sáng.

      “Đây là cái gì?” Thích Ngạo Sương lấy hạch sinh mệnh xuống, hỏi đầy nghi ngờ.

      “Là hạch sinh mệnh của Hồ Ly kia. Trướckia Tà kiếm hoàn toàn hấp thu nó nhưngnó bị bảo kiếm của ngươi dung hợp. Bảo kiếm của ngươi rất kén ăn nên ăn thứ này.” Tạp Mễ Nhĩ thản nhiên .

      “À.” Thích Ngạo Sương nhìn hạch sinh mệnh trong tay cách nghiêm túc, định cấtđi.

      Nhưng lúc này lại có việc khiến người takinh ngạc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :