1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tài Năng Tuyệt Sắc - Vô Tình Bảo Bảo (Full +eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Q3 Chương 4 (tiếp theo)

      "Này, nếu như, nếu lần này Thần giới hay Ma tộc thắng sao nhỉ?" Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười ném câu nặng ký.

      " thể nào! Ma tộc thể vào Giới, Thần giới cũng thể, bọn họ khôngcách nào vào Thành tộc!" Hắc Vũ lập tức lên tiếng phủ nhận, nhưng sắc mặt của Hắc Vũ và Bạch Đế có chút thay đổi.

      "Ta có thể vào, tại sao người khác thể?" Tạp Mễ Nhĩ cười híp mắt g, ôm Thích Ngạo Sương vào trong ngực, nhàng sờ lỗ tai Mèo tầm bảo.

      Sắc mặt Bạch Đế và Hắc Vũ khẽ biến, hai ngườiliếc mắt nhìn nhau, nên lời. Nếu nhưlần đại hội lần này mà Ma tộc và Thần Giới xâm nhập vào, hậu quả tưởng nỗi. Trở thành Đại Vương dẫn dắt Giới thamgia Thánh Chiến, mấu chốt của kết quả Thánh Chiến là Giới. Có thể trợ giúp bên tiêu diệt bên còn lại. Nhưng nếu trợ giúp Ma Giớiđánh bại Thần giới, như vậy. . . . . .

      "Đây chính là mục đích ngươi đem ta tới YêuGiới sao?" Chợt, giọng lạnh lõe cũa Thích Ngạo Sương nhàn nhạt vang lên.

      "Đại Vương rất hay mà?" Tạp Mễ Nhĩ có chút uất ức nhìn Thích Ngạo Sương, nụ cười ở khóe mắt giảm.

      " buồn cười chút nào." giọng của Thích Ngạo Sương càng lạnh hơn.

      Ánh mắt của Bạch Đế và hắc Vũ cũng trở nênlạnh lẽo .

      "Tốt lắm, ta giỡn nữa. Tất nhiên,Bạch Đế hay Hắc Vũ làm Đại Vương tồi, chúng ta làm khán giả." Tạp Mễ Nhĩ dịudàng mỉm cười, "Ngạo Sương, ta đặt phòng, ngươi cùng ta sao?"

      Thích Ngạo Sương cau mày, trong lòng thoải mái!

      Sắc mặt của Bạch Đế và Hắc Vũ cũng trầm xuống, Hắc Vũ mất kiên nhẫn, trầm giọng :"Ngạo Sương, người này rất nguy hiểm, nên với ."

      "Các ngươi a, nên tranh thủ đến nơi các ngươi muốn ." Tạp Mễ Nhĩ sờ sờ Mèo tầm Bảo, đợi Thích Ngạo Sương trả lời lên tiếng, "Ngươi phải muốn Phong Dật Hiênsao? Ngươi muốn gặp Lãnh Lăng Vânsao?"

      Sắc mặt Thích Ngạo Sương biến đổi, hiểuý của Tạp Mễ Nhĩ.

      Tạp Mễ Nhĩ cười như cười nhìn ThíchNgạo Sương, ghé vào tai Thích Ngạo Sương, chỉ có hai người mới nghe được nhỉ giọng :"Chẳng lẽ ngươi muốn biết tại sao LãnhLăng Vân đột nhiên biến mất? Lãnh Lăng Vân muốn cứu ngươi nên từ mà biệt. Ngươi biết vật vành tai của ngươi là gì ? muốn gặp Phong Dật Hiên sao? PhongDật Hiên chỉ vì ngươi mà chịu nhiều đau khổnha."

      Con ngươi Thích Ngạo Sương bỗng chốc co rút, sững sờ quang đầu nhìn Tạp Mễ Nhĩ. Tạp Mễ Nhĩ vẫn dịu dàng mỉm cười.

      "Rốt cuộc ngươi, muốn làm gì?" Thích NgạoSương cắn răng nghiến lợi hỏi.

      "Vây ngươi cùng ta hay với bọn họ, chuyện rất phức tạp nha!" Tạp Mễ Nhĩ híp mắt cười ấm áp khác thường.

      Ánh mắt Thích Ngạo Sương lạnh xuống, tức giận : "."

      Tạp Mễ Nhĩ ôm Mèo tầm Bảo mỉm cười với Bạch Đế và hắc Vũ: " ra Ngạo Sương đivới ta là an toàn nhất. Ta hy vọng sao khi cácngươi trợ giúp bọn họ lên làm Đại Vươngrồi hãy tìm Ngạo Sương nha. Ha ha yên tâm"Tạp Mễ Nhĩ vừa dứt lời liền ôm Mèo tầm Bảo rời .

      Thích Ngạo Sương liếc nhìn Bạch Đế và hắc Vũ, theo Tạp Mễ Nhĩ.

      Bạch Đế và Hắc Vũ cũng lên tiếng giữ lại, hai người giống nhau. Tình huống hỗn loạnnhư vậy, Ngạo Sương cùng Tạp Mễ Nhĩ là antoàn nhất. Mặc dù biết thân phận của TạpMễ Nhĩ, nhưng làm thương tổn Ngạo Sương. Ít nhất, là bây giờ.

      Tạp Mễ Nhĩ và Thích Ngạo Sương lên cầuthang, bóng lưng biến mất. Hắc Vũ hư lạnh tiếng với Bạch Đế, cũng vội vã lên lầu. Bạch Đế chỉ thở dài chậm rãi lên cầu thang.

      Tạp Mễ Nhĩ mang Tích Ngạo Sương vào phòngtrên lầu 2, phân phó người hầu bàn rồi đóng cửalại, Tạp Mễ Nhĩ trả Mèo Tầm Bảo cho NgạoSương. Sau đó thong thả ưu nhã rót trà cho Thích Ngạo Sương, đưa tới trước mặt Thích Ngạo Sương.

      "Ngươi biết tại sao Lãnh Lăng Vân từ mà biệt? Ngươi biết bây giờ Phong Dật Hiên ở đâu? cho ta biết!" Thích Ngạo Sương nhưngkhông nhận ly trà trong tay Tạp Mễ Nhĩ, mà hỏidồn dập.

      Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười đặt ly trà trước mặt ThíchNgạo Sương, ngồi xuống bên cạnh Thích NgạoSương, sau đó mới thong thả : "Hai người bọn họ, cũng tham gia cuộc tỉ thí này. Nhưngmà, bọn họ có nhân ra ngươi hay , ta biết."

      Thích Ngạo Sương căng thẳng, cho đến khi Mèo Tầm Bảo khó chịu dùng móng vuốt liều mạngcào vào cánh tay nàng nàng mới bình tĩnh lại,phát mình luống cuống.

      "Có ý gì? Việc này cũng đo ngươi tạo thành?"giờ phút này Thích Ngạo Sương nhìn Tạp Mễ Nhĩ bằng ánh mắt vô cùng tốt, giọng điệu càng thêm lạnh lẽo.

      "Tiểu Ngạo Sương, sao ngươi lại nghĩ như thế?Ta là ngươi nhứ thế sao?" Tạp Mễ Nhĩ. Rất uất ức, nhưng vẻ mặt rất bình thường, dịu dàng mỉm cười.

      Thích Ngạo Sương hừ lạnh tiếng, nóigì.

      "Ngươi cũng biết, Lãnh Lăng Vân phải loài người." Tạp Mễ Nhĩ đứng lên, rót ly trà,chậm rãi qua.

      Thích Ngạo Sương sửng sốt, nhìn bóng lưng củaTạp Mễ Nhĩ, nên lời.

      "Phong Dật Hiên cũng phải loài người."Tạp Mễ Nhĩ quay lại, tươi cười rạng rỡ ra câu làm đầu óc Thích Ngạo Sương trống rỗng.

      "Buồn cười là Lãnh Lăng Vân còn tưởng PhongDật Hiên là nhân loại bình thường, chủ động thối lui, muốn cho Phong Dật Hiên vàngươi hạnh phúc." Tạp Mễ Nhĩ nhìn Thích NgạoSương, mỉm cười vui vẻ.

      Thích Ngạo Sương chỉ có cảm giác đầu óc trống rỗng, suy nghĩ hoàn toàn dừng lại. Lãnh LăngVân phải là loài người? Phong Dật Hiên cũng phải là? !

      Tạp Mễ Nhĩ hình như thấy Thích Ngạo Sươngchưa đủ kích động, đặt ly trà xuống mỉm cườinói: " Còn chiếc bông tai kia, là con ngươi củaLãnh Lăng Vân. Là con ngươi của ."

      Oanh tiếng, đầu Thích Ngạo Sương như nổtung .

      Mắt, này cái bông tai màu tím này là con ngươi của Lãnh Lăng Vân? ! Là mắt của LãnhLăng Vân!" Vừa lúc đó, cánh cửa bị đá văng.

      Gương mặt lạnh lùng của Lỵ La Lạp xuất ,ánh mắt độc.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Quyển 3: Chương thứ 5: Phong Dật hiên

      Lỵ La Lạp nhìn thấy Tạp Mễ Nhĩ , toànbộ ánh mắt của nàng ta đều ở người củaThích Ngạo Sương. Nàng cười lạnh tiếng, nhàng ra tay, cả phòng được phủ tầng kết giới, cùng ngăn cách hoàn toàn với bênngoài. Nàng biết, giờ phút này Bạch Đế và Hắc Vũ đều ở đây và là đối thủ cạnh tranh với ca ca nàng, nên nàng bày ra cái kết giới này họsẽ thể nào biết được tình hình bên trong.Cho nên nhân cơ hội này liền cướp đoạt conmèo đáng kia, và cho chủ nhân của nó lànhân loại yếu ớt kia bài học. Nàng cũng biết nặng , ít nhất thể lấy tính mạng của nhân loại kia.

      Lỵ La Lạp hừ lạnh tiếng, từ từ tới hướng Thích Ngạo Sương. Nàng thể thừa nhận, vẻ thùy mị của Thích Ngạo Sương quảthật tệ, tuyệt đối được coi là cực phẩm trong loài người, khó trách Vạn Phong Hoãn coitrọng nàng.
      "Nhân loại đê tiện. . . . . ." Lời của Lỵ La Lạpcòn chưa hết, lại bị cỗ lực lượng khổng lồ đáng sợ đánh tới, con ngươi của nàng chợt corút nhanh, nghĩ rằng có thể giơ tay lên ngăn trởcỗ lực lượng này, lại phát mình cóchút lực phản kháng nào. Lỵ La Lạp rên lên mộttiếng, bay tới đụng vào cửa phòng, nhưng có đụng vỡ cửa, mà là đụng vào kết giới nàngbày ra.

      Oa tiếng, ngực Lỵ La Lạp sôi trào khôngdứt, cứ như vậy phun ra ngụm máu tươi . Lục phủ ngủ tạng cư nhiên bị chấn động, lồng ngữ giống giống như bị lửa thiêu.

      Thích Ngạo Sương ôm Mèo tầm bảo trongngực lạnh lùng nhìn Lý Lao Lạp nhếchnhác, chợt mặt lộ ra nụ cười xinh đẹp tuyệt luân, dịu dàng : "Ngươi phải nhớ, phải là nhân loại nào ngươi có thể chọc.Mới vừa rồi ở bên ngoài ta thể ra tay, ngờ chính ngươi lại đưa tới cửa."

      Đáy mắt Lỵ La Lạp tất cả đều là thể tin,là người trước mắt đả thương nàng? Làm sao có thể? Nhân loại này có thực lực vượt qua thực lực của mình? Nhìn Thích Ngạo Sương nởnụ cười xinh đẹp, ở đáy lòng Lỵ La Lạp lại rùng mình cái. biết vì sao giờ phút nàyđáy lòng của nàng cảm thấy khí lạnh ngừng dâng lên, sau đó lan tràn ra, dường nhưsắp thấm ướt toàn thân của nàng. Tại sao phảicảm thấy người trước mắt này rất nguy hiểm?

      "Vị tiểu thư xinh đẹp này, ngươi có bị thươngkhông?" bên Tạp Mễ Nhĩ chậm rãi tiến lên, mặt lộ ra nụ cười dịu dàng ưu nhã, vươn tayđỡ Lỵ La Lạp giọng hỏi.

      Lỵ La Lạp ngơ ngẩn, ngẩng đầu si ngốc nhìnkhuôn mặt tuấn mĩ của Tạp Mễ Nhĩ. Trênkhuôn mặt tuấn mĩ kia là con ngươi màu xanh dương, trong con ngươi tràn đầy dịu dàng, cơ hồ sắp đem người hòa tan . Làm cho lòng người sayđắm, càng làm cho người ta mất hồn. Trong lúcnhất thời Lỵ La Lạp câu cũng nên lời, cũng chỉ là kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuyệt luân phi phàm của người trước mắt.

      "Vị tiểu thư này." Tạp Mễ Nhĩ dịu dàng mỉmcười giống như gió xuân ấm áp thổi lòng của Lỵ Lao Lạp, thanh dịu dàng càng làm cho Lỵ La Lạp mê mẩn tâm trí.

      "Sao?" Lỵ La Lạp lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn Tạp Mễ Nhĩ, có chút bức rức hồi đáp, "Ta,ta sao."

      "Vậy tốt." Tạp Mễ Nhĩ khẽ mỉm cười, thu hồi tay của mình, nhìn Lỵ La Lạp dịu dàng , "Tiểu thư xinh đẹp, bằng hữu của ta tính khíkhông tốt lắm, hi vọng ngươi để ý."

      Giờ phút này Lỵ La Lạp còn nghe thấy gì được nữa, trong mắt chỉ có khuôn mặt tuấn mĩ của Tạp Mễ Nhĩ cùng nụ cười ấm áp như gió xuân, liên tục ngừng gật đầu, nhưng biếtTạp Mễ Nhĩ rốt cuộc cái gì.

      "Con mèo kia, bằng hữu ta rất quan tâm, chonên, tiểu thư có thể thông cảm cho bằng hữu của, có được ?" thanh dịu dàng của Tạp Mễ Nhĩ hình như có ma lực kì lạ nhàng vang lên.

      "Được, được." Lỵ La Lạp si mê gật đầu, nhìngương mặt của Tạp Mễ Nhĩ hề dời giây.

      "Như vậy, tiểu thư, cửa ở bên kia." Tạp MễNhĩ mặt này bôi dịu dàng mỉm cười khôngcó tia tạp chất, nhìn Lỵ La Lạp tâmthần nhộn nhạo.

      "Vâng" Lỵ La Lạp nghe lời tới cạnh cửa,ngoan ngoãn tới cửa bên quay đầu lại nhìnTạp Mễ Nhĩ giọng , "Ta, có thể biết têncủa ngươi ? Chúng ta còn có thể gặp mặt sao?"

      Thích Ngạo Sương giựt giựt khóe miệng, cái nàylà chuyện gì? Nàng biết ý đồ của Tạp Mễ Nhĩ, ởchỗ này xung đột với đại tiểu thư Giới hiển nhiên sáng suốt. Bởi vì nơi này là Giới, Tộc bị nhân loại đả thương tạonên song gió gì ai cũng biết? Kế tiếp là cái gìnhỉ ? À! Tạp Mễ Nhĩ dịu dàng cho nàngbiết tên của , cẩu huyết hơn nữa là tới câu “hữu duyên tự nhiên gặp lại” ? Sau đó cứ nhưvậy đuổi cái kẻ phiền toái này ?

      Thích Ngạo Sương vốn là cho là như vậy, nhưngTạp Mễ Nhĩ nghe lời nàng ta sắc mặt lạichợt thay đổi. Con ngươi màu xanh đậm trong nháy mắt thay đổi khác thường lạnh lẽo, đáy mắt cư nhiên thoáng qua tia bạo ngượckhông dễ dàng phát giác. Tạp Mễ Nhĩ cứ như vậy tiếng động tới trước mặt của Lỵ Lao Lạp, vươn tay trực tiếp bóp cổ Lỵ Lao Lạp.

      Con ngươi Lỵ La Lạp trợn to, cảm thụ bàn tay lạnh lẽo cổ mình , nỗi sợ hãi trong nháymắt liền lan rộng ra toàn thân nàng. Nàng hiểu tại sao trong con ngươi của Tạp MễNhĩ bắn ra hàn băng lạnh lẽo, tại sao mới vừarồi còn dịu dàng cực thế nhưng lúc này như thế lạnh lẽo đáng sợ như vậy.

      Thích Ngạo Sương cũng ngây ngẩn cả người,nàng cũng hiểu thái độ Tạp Mễ Nhĩ vìsao đột nhiên đại biến. Mới vừa rồi còn bộ dạng tươi cười rạng rỡ, nhưng bây giờ giống như quỷ khát máu đáng sợ vô cùng.

      "Ngươi, xứng với biết tên của ta." thanh lạnh lẽo củaTạp Mễ Nhĩ giống như ác magiam cầm người ta làm cho người ta hít thởkhông thông, cứ như vậy thanh đó vang vọng bên tai Lỵ La Lạp.
      Lỵ La Lạp chỉ có cảm giác trong cơ thể mình hình như sắp bốc cháy lên, chi hạch của nàng, tính mạng của nàng giờ phút này ngừnglay động, cơ hồ sắp biến mất . (sinh mạng tộc là chi hạch có thể coi là nội đan của tộc.) nàng nghĩ muốn thét chói tai, nhưng há to mồm thanh gì cũng phát ra được.

      Tay Tạp Mễ Nhĩ chậm rãi từ Lỵ La Lạp rên cổcủa dời đến bụng của Lỵ Lao Lạp, cứ như vậy đưa vào thân thể Lỵ Lao Lạp, tay nắm được sinh mệnh chi hạch của Lỵ Lao Lạp, cứ như vậy đem chi hạch rút ra.

      Ánh mắt của Lỵ La Lạp hoảng sợ vạn phần, tiếp đó từ từ rũ xuống, thân thể chậm rãi mềm xuốngđi, còn có té đất mà từ từ hóathành vũng nước.

      Thích Ngạo Sương cứ như vậy kinh ngạc nhìnTạp Mễ Nhĩ , Tạp Mễ Nhĩ trước mắt xa lạ xa lạ. Căn bản cũng phải là Tạp Mễ Nhĩ nàng biết. Người trước mắt toàn thân lộ ra cỗ hơi thở lạnh lẽo vô cùng đáng sợ. Núp trong ngực Thích Ngạo Sương là Mèo Tầm Bảo, nó trợn to hai mắt, phát ra đe dọa. MèoTầm Bảo đối với nguy hiểm càng thêm nhạycảm so bất kỳ chủng tộc nào. Người trước mắt rất nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm. Thích NgạoSương hoàn toàn hiểu đến cùng là có chuyện gì xảy ra. Mới vừa rồi còn muốn dàn xếp ổn thỏa cho đại tiểu thư tộc, nhưngbây giờ chỉ vì câu như vậy giết chết đại tiểuthư tộc đó.

      Tạp Mễ Nhĩ thay đổi xoay người lại, ánh mắt dời về phía Thích Ngạo Sương. Thích Ngạo Sương sững sờ nhìn cong ngươi của Tạp MễNhĩ, tận sau đáy mắt đó tia nhiệtđộ, thoáng qua lại giống như Lam Bảo Thạch xinh đẹp nhất thiên hạ, sâu thẳm giống như có thể đem người hút vào. Đầu óc Thích NgạoSương chợt có chút mơ hồ.

      "Meo" Mèo Tầm Bảo chợt hạ miệng cắn ngóntay Thích Ngạo Sương cái, trận này đau đớnđem Thích Ngạo Sương tỉnh lại. Thích NgạoSương chợt tỉnh ngộ, dời khỏi ánh mắt của TạpMễ Nhĩ, trong lòng thất kinh đây rốt cuộc làchuyện gì xảy ra. Mới vừa rồi cư nhiên hồi mơ hồ như thế.

      Tạp Mễ Nhĩ lúc này hình như cũng trở về bình thường, khẽ cau mày, ánh mắt lạnh lẽo biến mất trong nháy mắt thấy, nhìn Thích Ngạo Sương lại lộ ra nụ cười mê người dịu dàng nhàng : "Tiểu Ngạo Sương, xin lỗi, tathiếu chút nữa có khống chế được.Thờiđiểm ta khác thường nên nhìn đôi mắtcủa ta."

      Thích Ngạo Sương chậm rãi quay đầu, nhìn vềphía gương mặt tuấn mỹ của Tạp Mễ Nhĩ, tronglòng càng thêm hoảng sợ, Tạp Mễ Nhĩ rốt cuộc là ai? Tạp Mễ Nhĩ , cái tên này, là của tên của sao? Có lẽ căn bản cũng phải!Tên của , chẳng lẽ là điều cấm kỵ? Thích Ngạo Sương suy nghĩ chút, cho tới nayđúng là người nào hỏi tên tuổi Tạp MễNhĩ. Tất cả mọi người chuyện đương nhiên biếtcái tên “Tạp Mễ Nhĩ” là từ miệng người khácnói ra. Dĩ nhiên là người nào từng hỏi. Cái này tộc đại tiểu thư là người đầu tiênhỏi tên của Tạp Mễ Nhĩ.
      " thôi, tiểu Ngạo Sương, cái chỗ này, cũngkhông phải chỗ chúng ta cần đợi." Tạp MễNhĩ mỉm cười nhàn nhạt mà ra.

      Thích Ngạo Sương phục hồi tinh thần lại, nhẹnhàng gật đầu, liếc nhìn sàn nhà. Mới vừarồi đại tiểu thư tộc còn diệu võ dương oaigiờ cứ như vậy hoàn toàn biến mất hết.

      "Meo meo!" Mèo Tầm Bảo lòng vẫn còn sợ hãinúp ở trong ngực Thích Ngạo Sương, cầm móngvuốt che hai mắt của mình nhìn lén Tạp Mễ Nhĩ .

      Tạp Mễ Nhĩ nhè vung lên, cơn gió màuxanh lá thổi qua, sàn nhà vũng nước cũng biến mất, nhìn lại thấy bất kỳ điều khác thường nào . Tạp Mễ Nhĩ đẩy cửa ra cùngThích Ngạo Sương ra ngoài, thị vệ giữ cửa cho Lỵ La Lạp kinh hoảng nhìn hai người trước ra ngoài bị thương chút nào, chợt thầm nghĩ trong lòng “ tốt”, vọt vàophòng, nhưng có thấy bóng dáng của Lỵ La Lạp. Tìm khắp cả phòng, cũng có bóng dáng của Lỵ La Lạp. Thị vệ trong lòng hốt hoảng, vội đuổi chạy ra ngăn cản Tạp MễNhĩ cùng Thích Ngạo Sương định rời : "Tiểu thư nhà ta ở đâu?"

      "Tiểu thư nhà ngươi người ở đâu làm sao chúngta biết được?" Tạp Mễ Nhĩ cười yếu ớt đáp lại.

      "Tiểu thư vào phòng các ngươi, bây giờ tìmkhông thấy người, dĩ nhiên là hỏi các ngươi!"Thị vệ mặc dù hốt hoảng, cũng dám có thái độ ác liệt gì đối với Tạp Mễ Nhĩ . Tiểu thư tại chẳng biết đâu, có phải cùng người này có liên quan hay ? Làm thị vệ nhiềunăm, bọn họ dĩ nhiên là kẻ từng trải việc đời . Người biết chuyện thể xem bề ngoàiđược. Hơn nữa mặc dù là nhân loại nhưng sau lưng người này có cả ngọn núi chống lưng, bọnhắn là thị vệ nho đắc tội nổi .

      "Tiểu thư nhà ngươi, từ cửa sổ nhảy ngoài đuổi theo người khác, các ngươi tìm chút sẽthấy thôi. Người sống lớn như vậy, chúng ta cũng thể giấu nàng được." Tạp MễNhĩ thản nhiên , "được rồi, chúng ta còn cóviệc phải làm, làm phiền ngươi tránh ra." giọng điệu Tạp Mễ Nhĩ mặc dù rất khách khí, lại làmcho thị vệ kia toát ra mồ hôi lạnh cả lưng.Cáingười mang vẻ dịu dàng này lại thoát ra cỗkiên quyết cho người khác cự tuyệt.

      Thị vệ cẩn thận tránh ra xa , đưa mắt nhìn Tạp Mễ Nhĩ và Thích Ngạo Sương rời , ghi nhớdung mạo Tạp Mễ Nhĩ sâu, tiếp vội vàng xoay người chuẩn bị bẩm báo Hán Mẫu Tư, chờ đợi Hãn Mẫu Tư định đoạt.

      Tạp Mễ Nhĩ mang theo Thích Ngạo Sương ra khỏi khách điếm, Thích Ngạo Sương dọc theo đường cũng trầm mặc. Tạp Mễ Nhĩ ở bên cạnh vẫn như cũ nhàng mỉm cười.

      "Tạp Mễ Nhĩ , ngươi. . . . . ." Hai người ở trênđường phố hồi lâu, Thích Ngạo Sương rốt cuộcchậm rãi ngẩng đầu chuẩn bị hỏi , lại bị bóng dáng trước mặt chặn đứng lời .

      Ở trước đường cách đó xa cái bóng lưng kia, sao lại quen thuộc như vậy. Thích NgạoSương cứ như vậy cứng đờ, bị bóng dángvới mái tóc đỏ rực tới mức làm cho mắt người khác nhức nhối.

      Phong Dật hiên, Phong Dật hiên. . . . . . . . . . . .

      cũng ở Giới sao. . . . . . . . . . . .

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 6: Sát ý của Thiếu Chủ Ma Giới và tínhtoán trong lòng của Lãnh Lăng Vân.
      Phong Dật hiên! là Phong Dật hiên! đầu óc Thích Ngạo Sương cơ hồ trống rỗng, cứ như vậy đứng đờ đẫn kinh ngạc nhìn bóng dángngười trước mắt kia. Mặc dù quần áo thay đổi,hơi thở cũng thay đổi, nhưng đó chính là Phong Dật hiên!

      Thích Ngạo Sương thấy Phong Dật hiên chẩn bịrời , vội vàng bước nhanh lên phía trước. TạpMễ Nhĩ đứng tại chỗ vẫn nhúc nhích, có chút hứng thú nhìn cử chỉ của nàng. Thích NgạoSương cấp tốc lên phía trước, chút nghĩ ngợi vươn tay nắm được vạt áo Phong Dật hiên.

      Phong Dật hiên quay đầu lại.

      Bốn mắt nhìn nhau.

      khí hình như cũng ngừng lại.
      Đáy mắt Phong Dật Hiên thoáng qua kinh ngạc,mừng rỡ, đau đớn, tất cả những tâm tình phứctạp thoáng qua rồi biến mất, sau khắc sauđó trong mắt Phong Dật Hiên mảnh hờhững.

      Thích Ngạo Sương đè nén xuống vui sướng trong lòng mình, nhìn người trước mắt, lộ ra nụcười dịu dàng, giọng nhàng vang lên : "Dật Hiên. . . . . ."

      Vậy mà chuyện xảy ra tiếp theo lại làm cho Thích Ngạo Sương sửng sốt.

      Phong Dật hiên lạnh lùng : "Tiểu thư, ngươinhận lầm người thôi. Ta quen biết ngươi."

      Thích Ngạo Sương sửng sốt, người trước mắt tócđỏ như lửa, con ngươi đen nhánh, dung nhan tuấn mỹ . Đây chính là Phong Dật hiên, sai. Chỉ là, Phong Dật hiên ở quá khứ hơi liềulĩnh thế nhưng lúc này lại là mảnh lạnh lẽo. Cho dù như thế, Thích Ngạo Sương cũng khẳng định người trước mắt nhất định chính là PhongDật hiên, tuyệt đối sai. Hơn nữa mớivừa rồi thời điểm nàng và Phong Dật Hiên bốnmắt nhìn nhau, đáy mắt Phong Dật Hiên lóe lêntâm tình như vậy cũng bán đứng . nhấtđịnh chính là Phong Dật Hiên!

      "Dật Hiên, ngươi làm sao vậy?" Thích NgạoSương khẽ cau mày, mới vừa rồi tới nàng liền chú ý tới chung quanh cũng có những người khác cùng Phong Dật Hiên. Phong DậtHiên là thân mình . Cũng cólý do để phủ nhận quan hệ với nàng.

      "Ta biết ngươi. Ta cũng gọi là cái gì Dật Hiên. Ngươi nhận lầm người." giọng điệuPhong Dật Hiên vẫn như cũ lạnh lẽo, bỏ lại những lời này liền muốn xoay người rời .

      "Dật Hiên!" Thích Ngạo Sương vươn tay muốnkéo vạt áo Phong Dật Hiên, nàng đưa đến giữakhông trung tay nàng lại bị cánh tay trắngnõn cầm lấy. Thích Ngạo Sương ngơ ngẩn, quay đầu lại thấy gương mặt tuấn mỹ kia của Tạp Mễ Nhĩ đều là dịu dàng.

      Tạp Mễ Nhĩ xông tới chỗ Thích Ngạo Sương nhàng lắc đầu, Thích Ngạo Sương rõchân tướng, quay đầu nhìn về phía phía trước,lại thấy Phong Dật Hiên cũng quay đầu lại nhanh chóng rời .

      "Tại sao?" Thích Ngạo Sương rút cánh tay mình từ trong tay Tạp Mễ Nhĩ, nhàng cắn môi giọng hỏi. biết là hỏi Phong Dật Hiên vì sao lại làm như quen biết nànghay là muốn hỏi Tạp Mễ Nhĩ tại sao ngăn cản nàng đuổi theo.

      " có lý do riêng của mình." Tạp Mễ Nhĩ nhẹgiọng trả lời.

      " tại sao lại xuất ở nơi này? . . . . . ." Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn về phíaTạp Mễ Nhĩ , có chút gấp gấp gáp mà hỏi.

      "Ngươi định hỏi người cũng có khí,muốn hỏi có phải là Tộc hay khôngđứng ?" Tạp Mễ Nhĩ vươn tay nhàng vuốt vuốt đầu Thích Ngạo Sương, thấp giọng mà hỏi.

      Thích Ngạo Sương cắn môi, nhìn bóng lưng Phong Dật Hiên sắp biến mất trong tầm mắtnàng, gật đầu cái, lại muốn đuổi theo.

      "Ta chỉ có thể cho ngươi biết, phải loài người, cũng phải là Tộc."Tạp Mễ Nhĩ thương sờ sờ đầu Thích NgạoSương tiếp tục , " Còn lý do cứ chờ đợi chính hỏi cho ngươi biết. Ta ngăn ngươi lại, là bởi vì ta cảm thấy tình huống các ngươi gặp mặt cũng thích hợp."

      "Tại sao?" Thích Ngạo Sương trơ mắt nhìnPhong Dật Hiên cứ như vậy biến mất ở cuốiđường, trong lòng mảnh trống rỗng.

      "Ngươi biết ngày nào đó. tại, chúng ta trở về Vạn Phong Lưu thành thôi." Tạp MễNhĩ nhàng thở dài , "Nếu như PhongDật Hiên muốn giải thích, tự nhiên tới tìmngươi, nếu như muốn , ngươi đuổi theo có ích lợi gì đây?"

      Thích Ngạo Sương ngơ ngẩn, ánh mắt dần dầnảm đạm xuống, chậm rãi cúi đầu trầm mặc.

      Cuối cùng vẫn là chậm rãi theo bên cạnh Tạp Mễ Nhĩ trở lại Chủ Phủ Vạn Phong Lưu Thành, trong đầu nàng giờ phút này tất cả đều là PhongDật Hiên, cho tới khi Tạp Mễ Nhĩ nhắc nhở,nàng cũng biết nàng về tới phủ như thếnào.
      Đêm lạnh như nước, tiếng động, đơn.

      Thích Ngạo Sương kinh ngạc nhìn vầng sáng màu tím bầu trời, tản ra loại lẳng lơ diêm dúa khó tả . Đây chính là ánh trăng ở Giới. ( Chả trách Lãnh Lăng Vân lại toàn gắnvới màu tím)

      Thích Ngạo Sương nhìn ánh trăng màu tím mà mất hồn, trong đầu tất cả dều là vẻ mặt lãnh lẽocủa Phong Dật Hiên. Tại sao Phong Dật Hiên xuất tại Giới? Vì sao làm như khôngquen biết nhau? Thích Ngạo Sương nhớ tới lời Tạp Mễ Nhĩ, Phong Dật Hiên phải là loài người, nhưng cũng phải là Tộc.Phong Dật Hiên thực có thân phận gì? Là bởivì Phong Dật Hiên muốn có người biết thân phận của , cho nên mới lại xuất tại nơi này sao? Mới giả vờ quen biết nhau sao?

      "Meo meo ~~~" Mèo Tầm Bảo đứng ở vai Thích Ngạo Sương, nhàng dùng cái đầu lônglá kia cọ xát gương mặt của Thích Ngạo Sương.

      Thích Ngạo Sương nhàng quay đầu lại, nhìnMèo Tầm Bảo, sau đó ôm nàng xuống tới, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, : "A Bảo, ngươi đây là an ủi ta sao?"

      "Meo meo ~~~" Mèo Tầm Bảo giơ giơ móngvuốt, sau đó dụng lực gật đầu cái

      "Cám ơn. . . . . ." Thích Ngạo Sương sờ sờ đầuMèo Tầm Bảo, khổ sở cười cười.

      Mèo Tầm Bảo an tĩnh vùi đầu ở trong ngựcThích Ngạo Sương, móng vuốt khoác lên trêncánh tay của Thích Ngạo Sương, híp mắt. Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn về phía bầu trờiđêm, nhàng than thở. Rất muốn, rất muốn tìm được Phong Dật hiên, hỏi đến cùng là có chuyện gì xảy ra. Nhưng theo lời Tạp Mễ Nhĩ , nếu như Phong Dật Hiên muốn ,đuổi theo hỏi cũng làm nên chuyện gì.

      hồi gió mát nhàng thổi qua, khí ẩm ướt lành lạnh.

      Mèo Tầm Bảo vốn là híp ánh mắt của đột nhiênchợt trợn to mắt ra, từ trong ngực Thích Ngạo Sương nhảy ra, hô hô kêu lên, cái đuôi cùngtoàn bộ lông mao dựng đứng.

      Thích Ngạo Sương sửng sốt, tiếp đột nhiên xoayngười, thấy bóng dáng làm cho tim nàng hơinhói lên,
      Thích Ngạo Sương có chút nào do dự, lậptức đuổi theo. Là Phong Dật hiên, chính là !Tuyệt đối có sai!

      Phong Dật Hiên, cứ như vậy lặng yên khôngtiếng động nhanh chóng ra khỏi phủ thành chủ. Thích Ngạo Sương cũng nhàng điểm mũi chân chút, theo ở phía sau. Phong DậtHiên hình như nghĩ muốn chạy nhanh chút bỏ lại Thích Ngạo Sương, tốc độ nhanh hơnhướng cửa thành nhảy tới, Thích Ngạo Sươngtheo sát ở phía sau. Nàng phải đuổi theo hỏixem rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Phong Dật Hiênlàm bộ như biết nàng, nhưng bây giờ lenlén đến xem nàng, điều này lên cái gì?

      Chẳng lẽ Phong Dật Hiên có lý do khó ? Thích Ngạo Sương nghĩ đến đây, trong lòngcó chút lo lắng, tăng nhanh bước chân đuổi theongười phía trước.

      Cửa Phong Lưu thành vẫn có khóa, thủvệ đều ở đây ngủ gà ngủ gật. Ở giai đoạn cuối cùng của cuộc thi, cửa thành vẫn là mở. Phong Dật hiên và Thích Ngạo Sương trước mộtsau trong nháy mắt ra ngoài, thủ vệ chỉ cảmthấy trước mắt thổi qua cơn gió , ngẩngđầu nhìn lên lại có gì cả, chỉ coi là ảo giáccủa mình, lại tiếp tục ngủ gật.

      Ra khỏi cửa thành, vẫn đuổi theo, khi đuổi kịp đến rừng cây, phía trước nhưng cóbóng dáng của Phong Dật Hiên. Thích NgạoSương đứng ở trong rừng cây, nhắm mắt lại, lạicái gì cũng cảm thấy, Phong Dật Hiên cứ như vậy biến mất thấy.

      "Dật Hiên! Dật Hiên!" Thích Ngạo Sương mởmắt ra, thấp kêu lên, vậy mà trả lời nàng chỉcó trận gió hồi tiếng lá cây xào xạc.

      Chung quanh có ai, có gì cả.

      Thích Ngạo Sương kinh ngạc đứng tại chỗ, trongmắt mảnh thẫn thờ.

      "Meo meo ~~~" Mèo Tầm Bảo vẫn đứng ở vai Thích Ngạo Sương giọng kêu tiếng,hình như an ủi Thích Ngạo Sương.

      Thích Ngạo Sương vươn tay nhàng sờ sờđầu Mèo Tầm Bảo, phát ra tiếng thở dài, xoay người chuẩn bị trở về. Vừa mới xoayngười, lại nhìn thấy đôi con ngươi màu đỏ, màu đỏ diêm dúa lẳng lơ, màu đỏ thâm thúy.Giống như nước xoáy làm cho lòng người sợhãi. Mà khuôn mặt tuyệt mỹ cùng dáng vẻ phách lối ấy quen thuộc làm sao.
      "Thiếu chủ!" Thích Ngạo Sương kinh ngạc nhìnngười đột nhiên xuất ở trước mặt mình. Thiếu nữ trước mắt chính là người Thích NgạoSương gặp ở Ma Vực là Thiếu chủ Ma giới!Thiếu chủ có thực lực siêu nhiên mà làm việc lại tùy hứng! Nàng ta cứ như vậy lặng yên khôngtiếng động xuất ở trước mặt của mình. Mànàng ta giờ phút này thân y phục đennhánh, quần áo ống tay áo cùng vạt áo cũng thêu hoa văn màu vàng. Có vẻ quý phái mà lạnh lùng, ăn mặc là bộ dạng nam trang. Mèo Tầm Bảo kêu tiếng, trực tiếp từ bả vai Thích Ngạo Sương trượt đến sau lưng Thích Ngạo Sương, nắm y phục sau lưng Thích Ngạo Sương treo ngược sau lưng nàng. Thân thể cũngđang khẽ run.

      " muốn chết đừng gần nữa!" giọng điệu Thiếu chủ giờ phút này còn giốngnhư trước kia nữa có vẻ bất cần đời, giờ phút này giọng điệu nàng ta lạnh lẽo khácthường, đáy mắt tia nhiệt độ.

      ? Người nào? Thích Ngạo Sương sửng sốt. Thân là Thiếu chủ Ma giới lại có thể biết xuất tại Giới, hơn nữa đột ngột xuất ởtrước mặt mình ra câu như vậy. Thích Ngạo Sương cau mày, nàng cảm thấy trênngười Thiếu chủ sát khí ngập trời, đây phải là giả vờ. Thiếu chủ trước mắt là muốn giếtnàng !

      Người trong miệng Thiếu chủ là ai? Thích Ngạo Sương cau mày nhìn Thiếu chủ Ma Giới trước mắt, chợt có chút hiểu được, lúc nãy là nàngđang đuổi theo Phong Dật Hiên. Chẳng lẽ “”trong miệng Thiếu Chủ chính là Phong DậtHiên? Thích Ngạo Sương bị cái ý nghĩ này của chính mình làm cho giật mình. như vậy,Phong Dật Hiên là Ma Tộc sao? Hơn nữa cùng Thiếu Chủ trước mắt có quen biết?

      "Tại sao?" Giọng nàng như lại , hỏi câunhư vậy.

      " tại sao cả." giọng của Thiếu chủ vẫn như cũ tia nhiệt độ, trong mắt lạihiện lên bộ dáng ngạo mạn.
      Thích Ngạo Sương sửng sốt, bởi vì nàng thấy ràng từ trong mắt Thiếu Chủ đầu là hận ý ! Thiếu chủ hận nàng! Tại sao?

      " chỉ vì ngươi, mới bị nhiều khổ sở như vậy! muốn giết chết ngươi cho rồi! Muốn chặt ngươi làm trăm mảnh, để cho ngươi hồn phiphách tán!" Thiếu chủ tới đây con ngươi màu đỏ càng thêm đỏ rực, hận ý ở đáy mắt càngthiể hơn. người của nàng ta cũng dần dần lên màu tầng đỏ nhàn nhạt .

      Nằm ở sau lưng Thích Ngạo Sương Mèo Tầm Bảo run rẩy càng lợi hại hơn. Nàng đối với nguyhiểm là nhạy cảm khác thường, nàng chỉ biết, trước mắt người này vô cùng nguy hiểm. cẩn thận nàng và bảo bối trân ái của nàng sẽphải bỏ mạng ở đây nha! là đáng sợ. Meo meo ô ~~~ tiểu Thiên Thiên ~~ mau tới cứu ta ~~ Mèo Tầm Bảo bám chặt ở lưng của Thích Ngạo Sương, trong lòng kêu thảm thiết.



      Phá Thiên giờ phút này dĩ nhiên ngheđược Mèo Tầm Bảo trong lòng kêu rên như thếnào. Cho nên, Thích Ngạo Sương cùng MèoTầm Bảo phải đối mặt với người siêu cấp nguyhiểm trước mắt này.

      Thích Ngạo Sương có chút nghi ngờ, hiểuThiếu chủ trước đối với nàng phi thường thân thiện bây giờ lại căm giận đến thế. Chẳng lẽ, Phong Dật Hiên là người của Ma Giới, là ngườiThiếu chủ quan tâm. Cho nên Thiếu chủ mớioán hận mình như thế? là vậy sao?Nhưng ánh mắt của Thiếu chủ so với ánh mắt của Liễu Tuyết Tình giống nhau!

      Tình cảm của Thiếu chủ đối với Phong DậtHiên, cùng với tình cảm của Liễu Tuyết Tình đối với Lãnh Lăng Vân giống nhau!Điểm này Thích Ngạo Sương có thể xác định.

      Thiếu chủ người Hồng Quang càng ngày càng đỏ rực lên, từng bước hướng chỗThích Ngạo Sương tiến tới gần. Áp lực cường đại đè ép Thích Ngạo Sương, Thích Ngạo Sương theo bản năng lui về phía sau .

      "Ngươi chết !" trong mắt Thiếu chủ hung quang ra, đột nhiên giơ tay lên, lòng bàntay ngưng tụ lại vầng Hồng Quang đoàn kinh người .

      Ánh mắt Thích Ngạo Sương trầm xuống, lập tứccảnh giới phòng bị.

      Sau khắc, Thiếu chủ tay lại bị bàn tay to bắt được, thanh lành lạnh nhàn nhạt vang lên: "Nếu như ngươi là muốn người kiavĩnh viễn hận ngươi, ngươi cứ rat ay với nàng ."

      Thích Ngạo Sương cả người cứng đờ, cứ nhưvậy kinh ngạc nhìn người đột nhiên xuất ởbên cạnh Thiếu chủ .

      "Hừ!" đáy mắt Thiếu chủ đều là bạo ngược, ánh mắt thay đổi rời khỏi người Thích Ngạo Sương,có bực tức cùng cam lòng. Cuối cùng độtnhiên dùng sức tránh ra khỏi cánh tay giữmình, xoay người rời .
      Mà người kia cứ như vậy đứng lẳng lặng ở nơi đó, yên lặng nhìn Thích Ngạo Sương.

      "Lăng Vân. . . . . ." Thích Ngạo Sương nhẹnhàng mở miệng, run rẩy gọi ra cái tên này.

      có sai, trong thiên hạ, chỉ có Lãnh LăngVân mới có như vậy dung nhan, khí chất như vậy. đầu phiêu dật tóc bạch kim, dung nhan tuấn mỹ, còn có con mắt màu tím mị. Chỉ là,giờ phút này trán Lãnh Lăng Vân chòmtóc rũ xuống, chặn lại bên mặt còn con ngươi kia. Như vậy chẳng những khôngcó để cho sức quyến rũ giảm bớt, ngược lạităng thêm tăng thêm tia sức quyến rũ thầnbí khó tả .

      "Ngạo Sương." khuôn mặt tuấn mỹ củaLãnh Lăng Vân lộ ra tia nụ cười, nụ cười ấy mê hoặc lòng người.

      Thích Ngạo Sương đôi môi khẽ run, có rất nhiều lời nàng muốn , rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng là lời đến khóe miệng, cư nhiên câu cũng ra được. Chỉ có sâu nhìn người trước mắt này, từng bước từng bước chậm rãi đến gần . Lãnh Lăng Vân vẫnkhông nhúc nhích, chỉ là đứng lẳng lặng tại nguyên chỗ, trầm mặc, chờ đợi Thích Ngạo Sương đến gần.

      Hình như qua lâu, Thích Ngạo Sương mới đitới trước mặt của Lãnh Lăng Vân. Thích Ngạo Sương đưa tay ra, chậm rãi đưa về phía gương mặt của Lãnh Lăng Vân. Lãnh Lăng Vân vẫnnhư cũ vẫn nhúc nhích, chỉ là lẳng lặng nhìn gương mặt xinh đẹp của Thích Ngạo Sương.

      Thích Ngạo Sương nhàng thận trọng đem lọn tóc rũ xuống của Lãnh Lăng Vân vén lên.Sau khắc, con ngươi của Thích Ngạo Sương co rút nhanh, nàng thấy ràng Lãnh Lăng Vân bên có con ngươi bên có! Tất cả là mảnh quỷ dị hư vô! như vậy, bôngtai màu tím thủy tinh màu tím lỗ tai nàng, con ngươi của Lãnh Lăng Vân !

      "Tại sao. . . . . ." Thích Ngạo Sương có chút mờmịt hỏi.

      "Nguyên nhân là ta cho là Phong Dật hiên làngười bình thường. Còn ta phải !" thanh Lãnh Lăng Vân lành lạnh chậm rãi vang lên"cho nên, ta nghĩ ta thể chăm sóc nàng, còn có thể. Nhưng ta sai lầm rồi, . . . . . ."thanh Lãnh Lăng Vân có chút sâu kín, trống , nhưng lại hình như lại chứa cỗ kiên định vô cùng khó tả .

      Thích Ngạo Sương thu hồi tay của mình, ánhmắt có rời ánh mắt của Lãnh Lăng Vân.

      " cũng phải là loài người. Nên ta sẽkhông dễ dàng buông tay nữa." Lãnh Lăng Vân chợt vươn tay, nhàng sờ sờ mái tóc của Thích Ngạo Sương, khẽ mỉm cười " Ngạo Sương, ta bảo vệ nàng. Nguyện vọng của nàng ta đều vì nàng mà hoàn thành. Chỉ cần nàng vui vẻ, ta vì nàng lật nghiêng tất cả. Nếuai làm cho nàng đau lòng, khó chịu, ta hủydiệt hết toàn bộ "

      Thích Ngạo Sương nhìn con ngươi màu tím củaLãnh Lăng Vân , trong con ng kiên địnhươi là vẻ vô cùng kiên định, trong lòng dâng lên cỗ cảm thụ cách nào dùng ngôn ngữ hìnhdung, thậm chí nàng cũng biết, cảm giácnày rốt cuộc là cái gì.

      " Bông tai này, chứa nửa lực lượng của ta.Khi ta ở bên nàng , nó cũng thay ta bảo vệ nàng" tay Lãnh Lăng Vân trượt xuốnghướng tới lỗ tai Thích Ngạo Sương, nhàngsờ sờ bông tai màu tím đó, ra câu này khiến Thích Ngạo Sương kinh ngạc thôi/
      Cái gì? Cái này bông tai là nửa lực lượng của Lăng vân sao? !

      Như vậy, Lăng Vân là ai? Thân phận thực sựcủa là gì?
      "Tốt lắm, chúng ta thôi." Lãnh Lăng Vân ngẩng đầu nhìn chung quanh, trầm giọng "Vạn Phong Lưu người này, đơn giản.Phải cẩn thận ."

      Vạn Phong Lưu đơn giản, Thích Ngạo Sương dĩ nhiên là biết. Có thể ở lại cái địaphương này mà phụ thuộc vào bất kỳ mộtthế lực nào, chỉ bằng điểm này cũng biết ngườinày tuyệt đối đơn giản. Chỉ là khôngnhư biểu mặt ngoài lại có vẻ đối với quyềnthế hề hứng thú, vậy sựu khôngđơn giản được.

      "Lăng Vân….." , Thích Ngạo Sương nhàng mở miệng, câu kế tiếp chưa kịp ra, lại bị Lãnh Lăng Vân nhàng cắt đứt.

      "Ngạo Sương, ta hiểu nàng có rất nhiều nghi vấn." Lãnh Lăng Vân dung nhan tuấn mỹ trànđầy nặng nề, chậm rãi trầm giọng " hôm nay Giới, mảnh hỗn loạn. Bởi vì gianđường hầm rối loạn, nên có cả người Ma giới trà trộn vào, còn Thần giới có người trà trộn vào hay ta cũng ràng lắm tuy nhiên Phong Dật Hiên là Ma Tộc, ta chỉ biết điểm nàymà thôi. Lần này đại hội tỷ võ, ai biết làlẽ xảy ra chuyện gì. Ta hy vọng nàng mạohiểm, ta xử lý tốt tất cả."

      Phong Dật Hiên là ma tộc? ? ? ( Tiểu Sương Sương à sao chỉ nghe thấy mỗi cái này thế. Có thấy tiểu Vân thâm tình thế cơ mà >.<)

      Mặc dù lòng của Thích Ngạo Sương có suy đoánnhư vậy, nhưng Lãnh Lăng Vân chứng như thế, trong lòng có mảnh tư vị khó tả .
      Phong Dật Hiên là ma tộc, như vậy, ngươi thìsao? Lăng Vân, ngươi sao? Ngươi phải là loài người, như vậy ngươi là ai đây?

      "Ta là Tộc." Lãnh Lăng Vân hình như nhìnthấu suy nghĩ của Thích Ngạo Sương, trênkhuôn mặt tuấn mỹ lên nụ cười nhànnhạt " ta ở nhân giới ngàn năm, trí nhớ mới dần dần khôi phục gần đây.

      " ngàn năm? Như vậy, ngươi cùng Bạch Đếvà Hắc Vũ dạng, từ Thánh Chiến lần trướcliền đến Nhân giới?" Thích Ngạo Sương nhỏgiọng hô ra tiếng.

      " Đúng thế" chỗ sâu trong con ngươi Lãnh Lăng Vân thoáng qua tia ánh sáng, hình như che giấu cái gì, chỉ là thanh nhàn nhạt liền sau đó gì nữa.

      "Ta còn có chuyện xử lý. Ta lại tới tìm nàng sau. Lúc ta có mặt, nàng phải tự chămsóc mình tốt, cẩn thận Vạn Phong Lưu ."Lãnh Lăng Vân đưa Thích Ngạo Sương về trước cửa thành, trước khi lần nữa dặn dò ThíchNgạo Sương cẩn thận Vạn Phong Lưu.

      Thích Ngạo Sương nhìn Lãnh Lăng Vân, muốn lại thôi. Cuối cùng thiên ngôn vạn ngữ đến khóe miệng chỉ hóa thành câu: " biết, ngươi cũng phải cẩn thận"

      Nhìn bóng dáng của Lãnh Lăng Vân biến mất,lòng của Thích Ngạo Sương dâng lêntư vị hỗ tạpkhó tả.

      Phong Dật Hiên, Lãnh Lăng Vân, Thiếu chủ Ma giới, Bạch Đế, Hắc Vũ, Tạp Mễ Nhĩ, Vạn Phong Lưu. . . Tại sao cảm giác rất hỗn loạn? Lại hìnhnhư sâu xa bên trong lại có cỗ liên kết gì đó…


      Tất cả rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Thích Ngạo Sương ôm Mèo Tầm Bảo ở dướibóng đêm đường phố thỉnh thoảng có Tộc ngang qua, thấy Thích Ngạo Sương mộtngười mình đường phố, có kinh ngạc cùng nghi ngờ, khi thấy dưới cổ áo ThíchNgạo Sương chính là huy chương hoa hồng liền thấy sáng tỏ, sau đó rời . Thích Ngạo Sương sờ sờ huy chương hoa hồng, thầm nghĩ trong lòng,Vạn Phong Lưu người này, có thể có lực uy hiếpnhư vậy, quả đơn giản.

      Thích Ngạo Sương trở lại Thành Chủ Phủ, thủvệ canh giữ ở cửa cùng trong đại sảnh, cả thị nữxinh đẹp thấy Thích Ngạo Sương từ bên ngoài trở lại cũng có chút cảm thấy kỳ quái, bởi vì bọn họ cũng có thấy Thích Ngạo Sương ra ngoài, tại Thích Ngạo Sương lại từ bênngoài trở về.

      để ý đến ánh mắt nghi ngờ của nhữngngười này, Thích Ngạo Sương trực tiếp hướngphòng khách mình ở tới. Tối nay Bạch Đế và Hắc Vũ cũng có lại trở lại Thành Chủ Phủ, mà là sai người nhắn cho Vạn Phong Lưuđể cho rất chăm sóc Thích Ngạo Sương, cũng nhắn cho Thích Ngạo Sương, có chuyện liền thông qua Vạn Phong Lưu tìm bọn . Hai người lời , làm xong việc liền lập tức trở lạiđón nàng.

      hành lang, Thích Ngạo Sương thấy được bóng dáng màu trắng lẳng lặng tựa vào cây cột bên cạnh chờ đợi nàng.

      Tạp Mễ Nhĩ nhìn Thích Ngạo Sương đến gần,khẽ mỉm cười, dịu dàng : "Thấy bọn họkhông?"

      “ Có" Thích Ngạo Sương dừng lại, lông mi rủ thấp xuống, thanh nhàng.

      "Ngươi nghĩ nên làm sao đây?" Tạp Mễ Nhĩ dịudàng hỏi.

      "Ta, biết. . . . . . Thích Ngạo Sương chậmrãi lắc đầu" ta thậm chí biết tại làtình trạng gì. Ta còn gặp được người kia. Ma giới Thiếu chủ. . .”

      "Vào nhà , bên ngoài lạnh lẽo." Tạp MễNhĩ tiến lên nhàng xao đầu Thích Ngạo Sương, thương câu.

      Thích Ngạo Sương phức tạp nhìn Tạp Mễ Nhĩ , rồi nhàng gật đầu, cùng Tạp Mễ Nhĩ về phía phòng của .

      Vào phòng, Tạp Mễ Nhĩ vì Thích Ngạo Sương rót thêm ly Hoa Trà nóng hổi, hiển nhiên là mới pha lâu.

      " Thiếu chủ Ma Giới muốn giết ta, bởi vì DậtHiên. Sau đó Lăng Vân đột nhiên xuất đãcứu ta." Thích Ngạo Sương bưng ly trà, nhưngkhông có uống hớp, mà là cúi đầu thậtnhỏ.

      "Ha ha, tiểu Ngạo Sương, ta để chongười khác giết ngươi."Tạp Mễ Nhĩ ngồi ở bên cạnh Thích Ngạo Sương , nhàng phun ra câu như vậy.

      Thích Ngạo Sương sửng sốt, quay đầu nhìn vềphía Tạp Mễ Nhĩ khuôn mặt dịu dàng mỉmcười. Chẳng lẽ, mới vừa rồi Tạp Mễ Nhĩ ra cũng ở đó sao? theo mình ư? Chỉ là Lăng Vân ra tay, cho nên mới có ra tay?

      Thích Ngạo Sương có tỉ mỉ suy xét lời Tạp Mễ Nhĩ. Ta để cho người khácgiết ngươi.
      "Dật Hiên là Ma Tộc. . . . . . tại sao lại tới Giới ?" Thích Ngạo Sương hình như đanghỏi Tạp Mễ Nhĩ , lại hình như là hỏi mình"Lăng Vân là Tộc, sau lần trước liền đếnNhân giới, bây giờ trở lại Giới.

      " cần nhớ quá nhiều. Ngươi bây giờ đoánmò cũng có kết quả gì." Tạp Mễ Nhĩ dịudàng an ủi" cho nên, cái gì cũng đừng nghĩ.Ngươi nhanh hiểu đây tất cả rốt cuộcchuyện gì xảy ra .Thời điểm nên biết biết."

      Thích Ngạo Sương nhìn ánh mắt của màu xanhdương đậm của Tạp Mễ Nhĩ , trong lòng phức tạp cực kỳ, cuối cùng nhàng gật đầu.

      Uống qua ly Hoa Trà xong , Thích Ngạo Sương chúc Tạp Mễ Nhĩ ngủ ngon, rồi trở về phòng khách của mình. Nằm ở giường, lòng của Thích Ngạo Sương khỏi cảm thấy hụthẫng. Vì cái gì mà nàng cảm thấy chung quanh mọi người vốn là rất quen thuộc dần trở nên xa lạ? Tất cả là sao đây?
      Sáng sớm hôm sau, Tạp Mễ Nhĩ tới gõ cửa,mỉm cười mang Thích Ngạo Sương dạo chút, xem chút xem Giới phồnhoa ra sao.

      biết rằng, vừa ra khỏi cửa, liền gặp phảiphiền toái.



      HẾT CHƯƠNG 6.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Quyển 3: Chương 7: hóa Thích Ngạo Sương

      Thích Ngạo Sương tuyệt hăng hái tuyệt lắm, nhưng lại đành lòng phụ lòng củaTạp Mễ Nhĩ. Nhìn Tạp Mễ Nhĩ dịu dàng mỉmcười, Thích Ngạo Sương hiểu Tạp Mễ Nhĩ nhìnthấy mình rất sa sút, cho nên muốn mang mìnhđi ra ngoài giải sầu. Vội vã rửa mặt xong, Tạp Mễ Nhĩ đều cho Thích Ngạo Sương ănđiểm tâm liền mang nàng ra cửa, là ra đường ăn ngon hơn , nếm thử chút mónăn ngon ở Giới .

      Nhắc đến ăn , Mèo Tầm Bảo hưng phấn ý vị kêu meo meo. Nàng đối với thức ăn ngon là có bất kỳ lực kháng cự nào.

      Tạp Mễ Nhĩ cứ như vậy cùng Thích Ngạo Sương ra cửa, có bất kỳ người hầu theo, haingười mình ra phố.

      Ở thành phủ chủ tại nơi cao gácxép, Vạn Phong Lưu đứng ở bên cửa sổ, nhìnbóng lưng Tạp Mễ Nhĩ và Thích Ngạo Sương,ánh mắt thâm thúy. tay nắm đóa hoahồng kiều diễm nhàng lắc lắc. Đợi bóng lưng củaTạp Mễ Nhĩ và Thích Ngạo Sương biến mất, ánh mắt của Vạn Phong Lưu dần dầnnghiêm túc, đem vật cầm trong tay là đóa hoa hồng vứt ra ngoài cửa sổ, xoay ngườirời .

      Thức ăn Giới phải giống loài người tưởng tượng răng vô cùng cổ quái hoặc là rất máu tanh. Ngược lại, mỹ vị Giới so với thức ăn nhân giới cách nào so sánh được.Thích Ngạo Sương ngồi trong phòng ưu nhã,nhìn trước mắt bàn tràn đầy sắc hương vịcầu toàn mỹ vị, cũng có chút giật mình . Nhữngthứ này nàng đều là chưa từng gặp qua . Còn có các loại trái cây diện mạo quái dị, tản ra mùithơm ngát mê người . Người hầu bàn cẩn thận cắt hoa quả thành các miếng mỏng theo lời Tạp Mễ Nhĩ phân phó.
      Mèo Tầm Bảo dùng móng vuốt đào đào cái này bào bào cái khác , dùng ánh mắt vô tội ngó ngóTạp Mễ Nhĩ. Bây giờ ở trong nhận thức củanàng, cái người tóc vàng mắt màu xanhdương này nhìn dịu dàng nhưng ra vô cùng nguy hiểm, thậm chí so với cái bà buổitối hôm qua còn nguy hiểm đáng sợ hơn nhiều. bàn món ăn ngon này nọ dường nhưđều là cái tên đáng sợ này mua, tự nhiên phải đồng ý nàng mới dám ăn.

      Tạp Mễ Nhĩ dịu dàng mỉm cười, đem chút thức ăn ngon bỏ vào mâm lớn , đẩy tới trước mặt Mèo Tầm Bảo. Mèo Tầm Bảo ô ô kêu tiếng, thận trọng liếc nhìn Tạp Mễ Nhĩ, thấy Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười gật đầu cái, lúc nàymới yên lòng. Vui mừng meo meo ô ô tiếng,khởi động.

      Thích Ngạo Sương nhìn bộ dạng tham ăn củaMèo Tầm Bảo, khỏi thản nhiên mỉm cười.

      "Tiểu Ngạo Sương, ngươi cười lên rất đáng ." Tạp Mễ Nhĩ nhìn Thích Ngạo Sương nở nụ cười, nhàng ra câu như vậy.

      Thích Ngạo Sương hơi sững sờ, nhìn khuôn mặtTạp Mễ Nhĩ tràn đầy dịu dàng, lần nữa lại mỉm cười. Cầm dao nĩa lên, cười : "Cám ơn."

      Tạp Mễ Nhĩ cười, gì, cũng cầm lên dao nĩa, chuẩn bị cắt cho Thích Ngạo Sương khối cá nướng.

      Mèo Tầm Bảo hạnh phúc híp mắt, há to mồm,chuẩn bị cắn miếng đề ăn ngon trongmâm mỹ vị.

      Vậy mà, vừa lúc đó, nổi lên điểm khác thường.

      Thích Ngạo Sương bỗng nhiên có cảm giác mộtcỗ sát khí đến trong khí, cấp tốc lui về phía sau.

      Oanh tiếng, bàn ăn trước mắt hóa thànhhư . Từ từ bụi mù mít tràn ngập cả phòng. quả nặng khổng lồ dính sàn nhà, tất cảthức ăn ngon tự nhiên toàn bộ hỏng hết. Cửachính cũng bị hỏng.

      Vẻ mặt Tạp Mễ Nhĩ lạnh nhạt, còn vẫn như cũ ngồi tại chỗ. Chỉ là thân quần áo vẫn sạchsẽ hề dính chút thức ăn, vẫn là bộ dạng tự đắc dáng vẻ hoàn mỹ. Ánh mắt của hắnmột mảnh yên tĩnh, nhìn ra bất kỳ hỉ nộnào.

      Người duy nhất phát điên là Mèo Tầm Bảo!

      Mèo Tầm Bảo lui đến bên cạnhTạp Mễ Nhĩ,nhìn chén bát ngổn ngang đầy đất, con ngươi màu hổ phách dần dần đỏ lên. Đây là điềm báonàng tức giận. vất vả mới có thể nếm được mỹ vị Giới, lại có tai họa bất ngờ dángxuống, toàn bộ thức ăn ngon đều đổ.

      Thích Ngạo Sương nhìn trước mắt mảnh bừa bãi cùng sàn nhà kia quả nặng còn lóe nhàn nhạt màu đen, nhìn lại gương mặt lạnhnhạt của Tạp Mễ Nhĩ. Là ai tập kích bọn họ?Hơn nữa còn là lựa chọn tại chỗ công cộng nhưvậy. Cái đó do Hán Mẫu Tư ? thể nào. Hán Mẫu Tư phải người ngốc nghếchnhư vậy chứ. Coi như tra được muội muộicủa biến mất có liên quan tới bọn họ, cũng đường đột ra tay như vậy. Như bây giờ đánh trống khua chiêng tập kích, xem ra là muốn dò xét họ.

      đất quả nặng có cái đầu nối với sợixích lớn, theo xích sắt nhìn sang. Tộccao lớn tráng kiện đứng ở cửa phòng, mặtlộ ra nụ cười lạnh nhìn bên này. Tứ chi của cũng được quấn vòng quanh bởi sợi xích sắt to lớn, quái dị vô cùng. Ở bên cạnh , là ba Tộc có diện mạo tương đối khác nhau. Mộtlà nữ nhân đẹp đẽ, ăn mặc hở hang, cầm tay cây roi, roi quấn quanh ở cánh tay củanàng ta. Còn có hai người còn lại đều là nam tử. người mặt lạnh lùng, vẻ lạnh lùng mặtđều là khinh thường, lưng là thanh đaokhổng lồ, người khác người mặc trườngbào, cầm tay quyền trượng đen nhánh.
      Tạp Mễ Nhĩ nhìn Thích Ngạo Sương, mặt lộ ra tia nụ cười nhàn nhạt, giọng : " Ta cùng vợ con ta ăn bữa ăn sáng ấm áp lại bị các ngươi phá hư rồi."

      Thích Ngạo Sương nhìn chút đám Tộcđang đứng ở cửa, ánh mắt nghiêm túc. Ở trướcthời điểm diễn ra đại hội tỷ võ rất nhạy cảm, mà còn có Tộc dám sinh ở chỗ đám đôngnhư vậy. Dù là tam đại thế lực cũng có chỗ cố kỵ làm như vậy. Nhưng đây lại là mộtđámYêu Tộc, hơn nữa người phụ trách quán rượu này cũng có xuất .

      Mấy tên Tộc này, rốt cuộc là có lai lịch gìđây.

      " chết !" Tộc cao lớn, đột nhiên lôi kéoxích sắt trong tay, đem quả nặng dính trênnền nhà kéo lên. Quả nặng to lớn nặng nề nhưvậy mà bị Tộc cầm lên như .

      Đối phương hiển nhiên là muốn dồn bọn họ đến đường cùng. lời gì, ba Tộc cùngnắm vũ khí của mình chuẩn bị tiến lên.

      Tộc cầm quyền trượng đen nhánhtrong miệng bắt đầu lẩm bẩm, niệm chú lênThích Ngạo Sương, nàng hoàn toàn nghe khônghiểu chú ngữ gì.

      Tạp Mễ Nhĩ vẫn như cũ nhúc nhích,Thích Ngạo Sương cũng có động đậy.

      Thích Ngạo Sương nhìn gương mặt bình tĩnh củaTạp Mễ Nhĩ, nàng lại rất ràng, giờ phút này Tạp Mễ Nhĩ cực kì tức giận.

      Tạp Mễ Nhĩ tức giận, xử trí mấy Tộc này như thế nào? Thích Ngạo Sương tuyệt đối khônggấp gáp cùng mấyYêu Tộc giao thủ. Nàng biết, Tạp Mễ Nhĩ xử lý xong rất đơn giản những thứ này.

      Mấy Tộc cứ như vậy hung ác vọt vào phòng.

      Vậy mà, đợi Tạp Mễ Nhĩ có bất kỳ độngtác, Mèo Tầm Bảo lại có động tác khiến chotrong phòng tất cả mọi người giật mình .
      Mèo Tầm Bảo hô hô kêu, sau đó nhảy lên khôngtrung, chắn trước mặt mấy tộc .

      Mấy Tộc kia đầu tiên là sửng sốt, tiếp trênmặt đều lộ ra vẻ khinh thường và buồn cười. Cảcái tên đọc chú ngữ cũng ngưng niệm chú,mà là buồn cười nhìn con mèo hết sức đáng nhưng tự lượng sức mình. như vậy,hình người cũng có, thậm chí cũng có đầu óc, lại dám ngăn cản trước mặt bọn họ.

      Thích Ngạo Sương hơi ngẩn ra, chuẩn bị gọiMèo Tầm Bảo quay lại.

      Tạp Mễ Nhĩ đầu tiên là thoáng chút đăm chiêu, tiếp theo là híp mắt có chút hăng hái nhìn màn trước mắt, chút nào lo lắng rằng phảira tay cả.

      "Meo meo! !" Mèo Tầm Bảo giờ phút này con ngươi thay màu đỏ khác thường. Trong lòng của nàng tại cũng chỉ là mảnh uất ức. Những thứ mỹ vị kia, mới vừa rồi ở ngay miệngcủa nàng gần như vậy, lại bị mấy người khôngbiết điều trước mắt phá hư hết!

      "Hừ!" mấy Tộc khinh thường cười lạnh tiếng, quơ múa cái quả nặng bay tới vị trí củaMèo Tầm Bảo.
      Trong lòng Thích Ngạo Sương căng thẳng, định ra tay, Tạp Mễ Nhĩ lại nháy mắt, ý bảo ThíchNgạo Sương nên khinh thường Mèo TầmBảo. Thích Ngạo Sương hơi sững sờ, chỉ do dự chút liền lựa chọn nghe theo Tạp Mễ Nhĩ. Tạp Mễ Nhĩ tuyệt đối làm khi khôngnắm chắc mọi chuyện, từ đầu tới đuôi, Tạp MễNhĩ thậm chí có coi trọng mấy Tộc này.
      Quả nặng khổng lồ nặng nề cứ như vậy đánh tớihướng Mèo Tầm Bảo, Tạp Mễ Nhĩ vẫn như cũ vẫn nhúc nhích.

      Cái tên Tộc cao lớn tráng kiện mặt lộra nụ cười tàn khốc và khinh thường, trong mắthắn, con tiểu Miêu này sắp trở thành đốngthịt vụn.
      Sau khắc, nụ cười của ngưng kết ở trênmặt, bên cạnh ăn mấy Tộc cũng hoàn toànngây ngẩn cả người.

      Quả nặng khổng lồ nặng nề cứ như vậy dừng ởtrên đầu Mèo Tầm Bảo, cũng rơi xuống nửa phần.

      Thích Ngạo Sương có kinh ngạc, có TạpMễ Nhĩ ở đây, những Tộc này làm sao cóthể thương tổn a Bảo được? màn này Thích Ngạo Sương tự nhiên hiểu là Tạp Mễ Nhĩ biết trước.

      Vậy mà, sau khắc, Thích Ngạo Sương cũng ngây ngẩn cả người.

      "Meo meo!" Mèo Tầm Bảo tức giận kêu tiếng, chợt trong phòng cuồng phong gào thét, tất cả mọi thứ cũng bị thổi bay. Thích Ngạo Sương xuất ra cái kết giới chặn lại trận cuồng phong giải thích được này. Tạp Mễ Nhĩvẫn là vẻ mặt lạnh nhạt ngồi ở tại chỗ khôngnhúc nhích. bị cảnh hưởng chút nào. có kết giới, càng có ra tay phảnkích. Chỉ là lẳng lặng ngồi ở chỗ đó. Cuồngphong hình như đều rời , tự động tránh quabên cạnh của .

      Mấy Tộc cũng nhíu mày, cuồng phong nàycó chút quái dị. Mà càng làm cho bọn họ kinhngạc hơn , là trước mắt con mèo nho kia, ở trong khoảnh khắc người nó khí kịch liệt tăng lên ngừng.

      Thích Ngạo Sương nhìn Mèo Tầm Bảo đấtmột chút, lại nhìn Tạp Mễ Nhĩ, trong nháy mắtliền hiểu được, cảnh tượng trước mắt phen nàykhông liên quan đến Tạp Mễ Nhĩ! Đây là lựclượng của Mèo Tầm Bảo! Tạp Mễ Nhĩ thấy lựclượng của nó nên khoog cần phải hoảng hốt làm gì. Người bị giết là bọn họ cư nhiên ngồi hưởngthủ cảm giác nhàn hạ, hề hoảng loạn. Hoảng loạn trong từ điển của Tạp Mễ Nhĩ là hề có mĩ cảm.

      Cuồng phong càng ngày càng quá mức, mấy Tộc cũng mở mắt được.

      Sau khắc, ở trong ánh mắt kinh ngạc của Thích Ngạo Sương, thân thể nho của MèoTầm Bảo dần dần trở nên to lớn, mà cái đuôi của nàng ta giờ phút này cũng ở đây biến hóa. Từ cái trong nháy mắt biến thành mười ba cái! Mười ba cái đuôi khổng lồ trắng nhưtuyết cái đuôi trong phòng bay múa, kinh động nhân tâm.
      Trong khoảnh khắc đó, Mèo Tầm Bảo vừa rồi là con mèo nho vô hại biến thành bộ dạng tại. Giống như hình dáng của con voi ,con ngươi màu đỏ, lông trắng như tuyết, mười ba cái cái đuôi cuồng loạn bay múa ở giữakhông trung, người tản ra khí làm cho lòng người sợ hãi. Hơn sát khí ngút trời.

      "Meo meo!" Mèo Tầm Bảo gầm tiếng, mấy con cái đuôi động. Lấy khí thế sét đánh kịp bưng tai quét về mấy Tộc.

      Bốn Tộc bị cái đuôi Mèo Tầm Bảo cuốn lấy, còn chưa kịp có phản ứng, chớ đừng chi là trăn trối điều gì, chỉ nghe bang bang mấy tiếng, bốn thân thể cứ như vậy hóa thành thịt vụn, tiêu tán trong khí. Ngay cả chi hạchsinh mạng thậm chí cũng có để lại!

      Thích Ngạo Sương giật mình nhìn Mèo Tầm Bảotrước mắt, đây mới là dáng vẻ chân củaMèo Tầm Bảo? Thực lực chân chính của nàng ta là vậy sao?

      Tạp Mễ Nhĩ sờ sờ cái cằm xinh đẹp trơn bóngcủa mình, nhìn Mèo Tầm Bảo trước mắt dáng vẻgiống như có điều suy nghĩ.

      ở thời điểm Thích Ngạo Sương còn chưalấy lại tinh thần, Mèo Tầm Bảo đột nhiên xoayngười, lộ hung quang nhìn hướng Thích Ngạo Sương và Tạp Mễ Nhĩ. Trong con ngươi màu đỏ là mảnh khát máu và dữ tợn.

      Mèo Tầm Bảo muốn công kích Thích Ngạo Sương và Tạp Mễ Nhĩ !

      "Sát khí giải khai, nàng ta tại cũngkhông nhận được ngươi." Tạp Mễ Nhĩ giọng đối với Thích Ngạo Sương giải thích nguyên nhân của việc Mèo Tầm Bảo muốn đánh bọnhắn.


      "Sát khí? " Thích Ngạo Sương có chút kinhngạc.

      " sai, trong cơ thể nàng có sát khí rất nặng. khi buông thả, công kích bất kỳ sinh vật chung quanh nào, cuối cùng đương nhiên bởi vì chịu nổi mà chết. !" Tạp MễNhĩ vuốt cằm của mình thản nhiên " trước đólà có người phong ấn ngăn lại nàng sát khí kia."

      Phá Thiên? Là Phá Thiên ngăn lại nàng sát khí? Là vì cứu a Bảo cho nên ngăn sát khí của nànglại?

      Nhưng là bây giờ a Bảo vì thức ăn ngon trướcmắt bị hủy diệt mà tự động giải khai phong ấnthả ra sát khí. ! ! “Ngươi sớm biết, vậy ngươi vì sao còn ngăn cản ta ra tay? Như vậy chẳngphải là a Bảo rất nguy hiểm sao? !" Uy NgạoSương có chút nóng nảy, mang theo chút trách cứ hỏi.

      Vừa mới xong, Mèo Tầm Bảo móng vuốt sắc bén như thép liền quơ múa tới đây, Thích Ngạo Sương tránh sang bên cạnh, sau lưng nàng tất cả đều bị phá hủy.

      "Trước ta cũng xác định, nhưng mà bây giờ ta xác định." Tạp Mễ Nhĩ nhìn dáng vẻ hung ác của Mèo Tầm Bảo .

      Thích Ngạo Sương cắn môi, trong lòng càng thêm bối rối. Mèo Tầm Bảo vốn là theo ở bên cạnh Phá Thiên, sau lại theo mình. Nếu nàngta bỏ mạng tại này, đừng cách nàogiao phó cho Phá Thiên, mà Thích Ngạo Sươngcũng nhịn được, càng cho phép xảy ra chuyện như vậy.

      "Làm sao bây giờ mới có thể cứu a Bảo?" Thích Ngạo Sương lần nữa tránh thoát công kích trímạng lần thứ mấy vội vàng hỏi.

      "Ngươi hãy thử phong ấn lần nữa xem sao." Tạp Mễ Nhĩ buông tay bất đắc dĩ " cái này phải chuyên môn của ta." Đáy mắt Tạp MễNhĩ thoáng qua tia ánh sáng, giống như tự giễu, giống như đau thương, sát khí ư? Trong cơ thể từ khi sinh ra có sát khí chỉ sợ là khắp thiên hạ ai bằng, còn khôngngăn được sát khí của mình làm sao có thể phong ấn sát khí cho người khác đây.
      Thích Ngạo Sương nhìn Mèo Tầm Bảo mất khống chế, trong lòng khẩn trương. Phải như thế nào mới có thể lần nữa phong ấn sát khí trongcơ thể Mèo Tầm Bảo? Tạp Mễ Nhĩ cũng khônglàm được, vậy mình có thể ?

      Mèo Tầm Bảo liên tục mấy lần công kích hụt có thương tổn được Thích Ngạo Sương và Tạp Mễ Nhĩ, hiển nhiên có chút gấp gấp nóngnảy. Nàng ta gầm tiếng, sau lưng nàng 13 cái đuôi cuồng loạn bay múa, con ngươi càngthêm đỏ sắp ra máu.

      "A Bảo!" Thích Ngạo Sương khẽ quát tiếng, phi thân tiến lên, cũng xuất ra ngọn lửa ma pháp tổn thương a Bảo, chỉ muốn đến gần nàng, muốn thử chút có thể làm cho nàngan tĩnh lại hay .

      Mèo Tầm Bảo há to mồm, lộ ra hàm răng lànhlạnh, giống như muốn đem Thích Ngạo Sươngmột miếng nuốt vào luôn.

      Thích Ngạo Sương phi thân đến trước mặt MèoTầm Bảo, bay thẳng lên trán Mèo Tầm Bảo.Mèo Tầm Bảo đưa móng vuốt ra đánh úp về phía Thích Ngạo Sương.

      Thích Ngạo Sương vươn tay đặt ngay tránMèo Tầm Bảo, trong chớp nhoáng này, tất cả chung quanh đều hình như ngưng đọng.

      Mèo Tầm Bảo dừng động tác lại, Tạp Mễ Nhĩ cũng ngây ngẩn cả người.

      Trước mắt đạo bạch quang chói mắt ánhmắt của Tạp Mễ Nhĩ nheo lại. Bạch quang đemThích Ngạo Sương cùng Mèo Tầm Bảo bao phủ bên trong. Tạp Mễ Nhĩ nhìn vòng bạch quangnày, hồi lâu ra lời gì. Chỉ là đáy mắt lên tia thâm trầm.

      Hồi lâu, bạch quang rốt cuộc rút .

      Ở trước mắt Tạp Mễ Nhĩ thấy bóng dáng Mèo Tầm Bảo, chỉ có Thích Ngạo Sươngcòn có chút mờ mịt đứng ở sàn nhà.

      Thích Ngạo Sương cúi đầu nhìn về phía sàn nhà, nhưng có thấy bóng dáng Mèo Tầm Bảo.Ngắm nhìn bốn phía, vẫn như cũ nhìn thấy bóng dáng Mèo Tầm Bảo.

      Tạp Mễ Nhĩ lại nhìn bộ dạng của Thích Ngạo Sương, vẻ mặt rất là cổ quái. ! ! “A Bảo đâu? A Bảo sao lại thấy rồi hả ?" Thích Ngạo Sương cau mày vội vàng hỏi.

      "Ngươi, ngươi tự sờ sờ đầu của mình ." nét mặt Tạp Mễ Nhĩ còn cổ quái, đáy mắtlại có tia suy tư.

      Thích Ngạo Sương vươn tay sờ hướngmình đầu, trong lòng có chút nghi ngờ. A Bảo thể nào đứng ở đầu của mình được,nếu như là đứng ở mình đầu, bằng sức nặng của Mèo Tầm Bảo mình tại sao khôngcảm thấy?

      Khi Thích Ngạo Sương sờ lên đầu của mình sắc mặt chợt thay đổi. Vội vươn cái tay còn lại,nóng nảy sờ lên đầu.
      đầu của nàng xuất hai cái tai lôngmềm mềm béo múp míp ! Cùng giống cái lỗ tai của Mèo Tầm Bảo nhưng lớn hơn!

      "Này, đây là chuyện gì xảy ra?"Thích Ngạo Sương gãi đầu, đó có đôi cái lỗ tai lớn có chút dở khóc dở cười, càng thêm nghi ngờ .

      Tạp Mễ Nhĩ sờ sờ cằm của mình, hơi suy tư hạnói: "Nếu như, ta đoán sai. Mèo Tầm Bảo tại ký túc ở tại thân thể ngươi để hóa tựhóa giải sát khí."

      "Cái gì?" Thích Ngạo Sương nghe mơ hồ cùngkhông hiểu. A Bảo bây giờ ở trong cơ thểnàng?

      "Ta nhớ được ngươi có đề cập tới Mèo Tầm Bảo là vì thân thể ngươi mới theo ngươi."TạpMễ Nhĩ khẽ hí mắt, đáy mắt thoáng qua tia sáng kỳ dị dễ dàng phát giác, tiếp chậm rãi " trực giác của Mèo Tầm Bảo so với cácsinh vật khác nhạy cảm hơn nhiều. Có lẽ nàng ta lúc ấy làm theo bản năng cảm thấy ngươi là bảo bối, cho nên theo ngươi . Chính nàng cũngkhông biết trong tiềm thức nàng ngươi là người có thể giúp nàng hóa giải sát khí."

      "À?" Thích Ngạo Sương ngu ngơ, ngắt cái lỗ tai to lớn đầu mình có chút đau. Tựa như phần thân thể mình . Ngất a~~, làngất mất thôi.

      "Như vậy tồi, ha ha, thân phận của ngươi bây giờ là Tiểu Miêu . người có khí rồi, ở Giới lại cũng tiện hơn nhiều." Tạp Mễ Nhĩ nhìn lỗ tai lông xù đầu Thích Ngạo Sương làm cho người ta thích, cũng nhịn được vươn tay ra sờ sờ.
      ( ta cũng sờ~ sờ nè, sờ nè , *nhéo* *nhéo* ~~)

      "Đừng làm rộn." Thích Ngạo Sương tay đẩyTạp Mễ Nhĩ ra, cau mày " thời điểm nào ta có thể khôi phục nguyên trạng? Tại sao ta có thểhóa giải sát khí của a Bảo ?"

      "Ta cũng biết ngươi tại sao có thể hóa giải sát khí của nàng. Khôi phục nguyên trạngthì dĩ nhiên là đợi sát khí trong cơ thể nàng giải xong !" Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười nhìn cái lỗ tai lớntrên đầu Thích Ngạo Sương .

      Thích Ngạo Sương có chút phiền lòng kéo kéo cái lỗ tai đầu mình. Mới vừa rồi là muốn thử chút có thể thu phục được a Bảo haykhông, ngờ vừa đụng đến cái trán a Bảo, lại có thể biết xảy ra chuyện như vậy! Có lầmhay a~! giải thích được! Ta phỉ nhổ ngươi Phá Thiên! Chờ nhìn thấy Phá Thiên ta nhất định phải lừa gạt hồi!

      " tại, chúng ta đổi quán ăn khác ăn điểm tâm thôi." Tạp Mễ Nhĩ hăng hái bừng bừng, mỉmcười , "Còn nữa, mới vừa rồi những Tộc kia tai sao timd đến cửa nhỉ?."

      "Ngươi biết là ai sao?" Thích Ngạo Sương nghingờ hỏi.

      "Ngươi rất nhanh cũng biết thôi." Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười như lúc ban đầu, lại sờ sờ cái lỗ tai lớntrên đầu Thích Ngạo Sương hồi, lúc này mới mặt thỏa mãn dưới ánh mắt bực tức của Thích Ngạo Sương mới thu tay lại. Sau đó kéotay Thích Ngạo Sương, ra ngoài phòng, vừa vừa cười trêu " biết phía sau ngươi cócái đuôi hay nha."

      Thích Ngạo Sương trong lòng cả kinh, vội vàngquay đầu lại nhìn. Nhìn cái mới tỉnh táo lại,hoàn hảo cũng may, sau lưng còn có cái đuôi. Nếu là tức chết nàng rồi.

      Tạp Mễ Nhĩ nhìn động tác củaThích Ngạo Sương , khóe miệng lộ ra nụ cười xinh đẹp.

      Hai người cứ như vậy trước sau rời ,ngoài dự đoán có kẻ nào ngăn cản, cùng có người tra hỏi xem mới vừa rồi có chuyện gì xảy ra. Tất cả giống như đều là ảo giác của Thích Ngạo Sương.

      đường lớn, Thích Ngạo Sương giống như trước có người nhìn chăm chúvào nàng. Giờ phút này nàng là Tộcchân chân , hơn nữa còn là cái YêuTộc tầng lớp thấp. đầu lỗ tai đều thểche vì pháp lực thấp kém quá.

      Tạp Mễ Nhĩ và Thích Ngạo Sương qua mộtcon đường khác, vào quán ăn khác, lần nàycũng là tìm gian phòng u tĩnh. Thức ăn tinh xảo mới vừa lên , Thích Ngạo Sương mắt liềntrừng mắt lớn. Thích Ngạo Sương thiếu chút nữa khống chế được lập tức kích độngmuốn lao vào ăn ngay. Nàng trong nháy mắthiểu được, đây là Mèo Tầm Bảo ký túc ở trongcơ thể nàng. Thích Ngạo Sương cười khổ tiếng, tên tiểu tử này, tại ký túc trong cơ thể chính mình còn an phận như vậy.

      Tạp Mễ Nhĩ nhìn thấy tâm trạng dở khóc dở cười của Thích Ngạo Sương, khỏi mỉm cười. Cầm dao nĩa lên vì Thích Ngạo Sương mỗi món lấy phần đặt ở trước mặt nàng. Thích Ngạo Sương nhìn mỹ vị trước mắt, từ buổi sáng đến bây giờ miếng đồ ăn cũng có quảthật cũng có chút đói bụng. Cũng có khách khí, cầm lên để lên bàn dao nĩa lên liền khởi động.

      Giờ phút này còn đâu là dáng vẻ bình tĩnh củaThích Ngạo Sương mà toàn là dáng vẻ tham ăn của Mèo Tầm Bảo. Tạp Mễ Nhĩ khóe miệngnâng lên thành đường cong tuyệt đẹp khôngthay đổi.

      "Ngươi, ông ải ói à ẽ ó ười ào ến ao? ( ngươi, phải có người nào đến sao? )"Thích Ngạo Sương trong miệng đầy đồ ăn, ràng hỏi.

      "Người tới rất hiểu lễ phép, biết trước hết để cho chúng ta ăn điểm tâm xong ." Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười, ưu nhã vì Thích Ngạo Sương mà rót ly Hoa Trà.

      Thích Ngạo Sương bưng trà qua, uống hơicạn sạch. Sau đó lúc này mới trở về chỗ suynghĩ laijlowif của Tạp Mễ Nhĩ. Người tới tính tình kì cục vậy? Phái người công kích bọn họ vì cái gì đây? Nhằm vào Tạp Mễ Nhĩ hay nhằm vào mình? Hoặc là cả hai ?

      Thích Ngạo Sương trong lòng nghi ngờ, Tạp MễNhĩ cũng vẫn là bộ dạng lạnh nhạt, ưu nhã uống trà, ăn mấy thứ linh tinh. Lẳng lặng chờ đợi.

      là ai?

      Thích Ngạo Sương ăn xong rồi, mới vừa để nĩaxuống, trước mắt liền xuất khăn lụa trắng noãn. Ngẩng đầu lên nhìn thấy Tạp Mễ Nhĩ dịu dàng nụ cười.

      Thích Ngạo Sương nhận lấy khăn lụa lau miệng,sau đó ngồi thẳng tốt, : "Ta ăn xong rồi."

      "Ừ, cũng nên xuất thôi." Tạp Mễ Nhĩ híp mắt cười nhạt.

      lúc giọng điệu cứng rắn vang lên Tạp Mễ Nhĩ , ngoài cửa liền vang lên hồi tiếng gõ cửa nhè .

      "Vào . !" Tạp Mễ Nhĩ dựa vào ghế, lơ đãng câu.

      Cửa bị đẩy ra khe khẽ, lộ ra khuôn mặt tràn đầy nụ cười.

      Thích Ngạo Sương nhìn người xuất tại cửa,có tia kinh ngạc, rồi lại cảm thấy hình nhưlà chuyện đương nhiên.

      !

      Quả nhiên là !

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Quyển 3:
      Chương 8: Thiếu chủ phiền não và các biện pháp

      Người đứng ngoài cửa khiến Thích Ngạo Sương giật mình như tồn tại.

      Gương mặt tuấn mỹ, trong đôi mắt hoa đào tàmị là nụ cười, lắc hoa hồng tay. Phục sức sang trọng, tóc dài uốn cong, sau lưng là bó hoa hồng to, càng thêm nổi bật dung nhan tuấn mỹ của . Trừ Vạn Phong Lưu ra có thể là ai nữa?

      Thích Ngạo Sương nhìn người trước cửa mỉm cười bước tới, khẽ cau mày. Là Vạn PhongLưu phái người công kích bọn họ? Vì sao? Đểthử dò xét? Thử dò xét mình hay Tạp Mễ Nhĩ?Có điều, có lẽ phần sau đúng hơn.

      “Chào buổi sáng, Vạn thành chủ.” Tạp Mễ Nhĩ ưu nhã mỉm cười chào hỏi nhưng có ý đứng dậy. Đáy mắt chút gợn sóng.Hiển nhiên Tạp Mễ Nhĩ sớm biết người tới là Vạn Phong Lưu. Thái độ của Tạp Mễ Nhĩ càng khiến Thích Ngạo Sương thêm khẳng định suy đoán của mình. ràng Vạn Phong Lưu tới vì Tạp Mễ Nhĩ.

      Vạn Phong Lưu để ý mà cười híp mắt, vào rồi ngồi xuống. Trong lúc đó, cửa phòng đóng lại, Vạn Phong Lưu vung tay lên, tạo thànhmột cái kết giới. Bên trong hoàn toàn ngăn cáchvới bên ngoài.

      “Chào buổi sáng, hai vị. Bữa ăn sáng ở đây cóhợp khẩu vị ?” Vạn Phong Lưu cười híp mắt, tùy ý hỏi.

      “Cũng tệ lắm.” Tạp Mễ Nhĩ cười meo meo, đáp.

      Có cảm giác như hai con hồ ly pha trò. người là hồ ly vạn năm, người là tiểuhồ ly mới tu thành tinh.

      Thích Ngạo Sương lạnh mắt nhìn Vạn Phong Lưu. Nàng nhớ Lãnh Lăng Vân từng nhắc ngườinày đơn giản!

      “A, tiểu thư Ngạo Sương, đầu nàng xảy ra chuyện gì vậy? Sao người nàng lại có khí?” Vạn Phong Lưu kinh ngạc mà nhìn cái tai lớn khẽ động đậy của Thích Ngạo Sương,ngạc nhiên mà hỏi.

      “Hình như trí nhớ của người có vấn đề?” Thích Ngạo Sương cũng mỉm cười, hỏi ngược lại. Nếunhững tộc vừa rồi là do Vạn Phong Lưu phái tới để dò xét họ sao lại báo cáo chuyện này cho chứ?

      “Tiểu thư Ngạo Sương gì vậy?” Vạn PhongLưu giả bộ ngu, mỉm cười hỏi.

      “Xem ra quả Vạn thành chủ nghe hiểu chúng tôi gì. Có lẽ chúng ta hiểu lầm rồi.” Tạp Mễ Nhĩ cười nhạt, chen vào, “Nếu sáng sớm mà Vạn thành chủ tới đây chỉ đểhỏi bữa ăn sáng có hợp khẩu vị của chúng ta hay đúng là phí tâm. Bây giờ biết đáp án, chúng ta liền xin lỗi vì thểtiếp được nữa. Ta còn muốn dạo lúc với thê tử Ngạo Sương của ta.”

      Dứt lời, Tạp Mễ Nhĩ đứng dậy, Thích NgạoSương cũng tỏ thái độ gì, đứng lên theo.

      Vạn Phong Lưu vẫn híp đôi mắt hoa đào, lúc này mới còn tự nhiên thoải mái như vừa nãy mà tia thâm trầm lóe lên trong mắt, lạnh giọng : “Ngươi muốn gì?”

      Tạp Mễ Nhĩ vẫn mỉm cười, lạnh nhạt : “Ta biết Vạn thành chủ gì.”

      “Chúng ta giao dịch . Ngươi là người thông minh, ta cần vòng vo,” Vạn Phong Lưu từ từ đứng lên, xoay người, nhìn Tạp Mễ Nhĩ, trầm giọng .

      “Ngươi muốn giao dịch với ta?” trong đôi mắtTạp Mễ Nhĩ lộ ra tia ý cười nhàn nhạt.

      “Dù là ai cũng có giá của mình. ai có thểlà ngoại lệ. Ngươi muốn gì?” Vạn Phong Lưu khẽ híp mắt, trầm giọng hỏi.

      “Vạn thành chủ muốn ta làm gì đây?” Tạp MễNhĩ đáp mà hỏi ngược lại.

      “Tham gia thi đấu.” Vạn Phong Lưu lạnh giọng .

      “Ha ha…” Tạp Mễ Nhĩ cười , “ cần ngươi chúng ta cũng .” Chuyện chơi vuinhư thế sao bỏ qua được.

      Vạn Phong Lưu khẽ cau mày, định gì đónhưng Tạp Mễ Nhĩ nâng tay lên, ngăn lại lời định , nhàn nhạt câu, chỉ mộtcâu: “Vạn thành chủ, thế giới này ai cũng có giá của mình nhưng chỉ có ta là có. Cho nên,đừng nhảm nữa.”

      Đôi mắt xinh đẹp của Vạn Phong Lưu co lại, há miệng định gì đó nhưng luồng áp lực vô hình đánh tới. Luồng áp lực này trực tiếp đánh vào người , khiến hạch sinh mạng củahắn như vỡ vụn. Vạn Phong Lưu dùng hết sứcmạnh thoàn thân mới ổn định được hạch sinh mệnh rung động của mình, nhịn lại xúcđộng muốn phun máu. Đáy mắt Vạn Phong Lưu lên kinh ngạc. Rốt cuộc hiểu rarằng nam tử tuấn mỹ trước mắt này khôngthể khống chế được. chút sức mạnh vừa nãy chỉ sợ là phần nổi của tảng băng chìm. Bâygiờ rốt cuộc Vạn Phong Lưu tin người trước mặt này thể có giá thích hợp.

      rốt cuộc là người như thế nào? Nhân vật như thế này tới giới làm gì?

      Thích Ngạo Sương và Tạp Mễ Nhĩ ra khỏi khách điếm, bước từ từ đường. Thích Ngạo Sương giọng hỏi: “Vạn Phong Lưu tìm thầy để làm gì? Con quên hỏi sao thầy lại biết Vạn Phong Lưu. Lãnh Lăng Vân từng dặn con phảicẩn thận với người này, rằng đơn giản.”

      “Ha ha, tiểu Ngạo Sương.” Tạp Mễ Nhĩ cườikhẽ, nhìn cái tai xù đáng đầu nàng, lạiđố kỵ mà vươn tay ra sờ. Mặt Thích Ngạo Sương lộ vẻ vui, mới thu tay lại, tiếp, “Con sai. Người này anphận như vẻ bề ngoài.”

      muốn làm gì?” Thích Ngạo Sương cau mày, hỏi.

      “Con đoán .” Tạp Mễ Nhĩ tự nhiên thoải mái hỏi, khóe mắt lại liếc nhìn về lầu các trênđường. người đứng sau tấm rèm dàycộm lầu, vẫn nhìn theo bọn họ rời.

      “Chẳng lẽ Vạn Phong Lưu muốn làm Đại YêuVương?” Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, suy nghĩ, kết nối các dấu hiệu lại với nhau, cho ra kết luận này.

      “Có lẽ vậy…! Ha ha.” Tạp Mễ Nhĩ đáp trả mộtcách tùy ý.

      Thích Ngạo Sương từ từ : “ biết thực lực của thầy rất mạnh, muốn thầy tham gia đại hội tỷ võ, thu hút ánh mắt của mọi người. thấyđược thầy có hứng thú với vị trí Đại Vương nên muốn mượn tay thầy diệt trừ nhữngđối thủ cạnh tranh có thực lực mạnh. Cuối cùngthì thua bởi ?” Thích Ngạo Sương hơi buồn cười trong lòng. Chủ ý của Vạn Phong Lưu tệ. sáng suốt của cũng tồi, có thể nhìn ra Tạp Mễ Nhĩ hề hứng thú với vị trí Đại Vương, cũng kiên trì cho rằngai cũng có cái giá của mình. Nếu chuyện này xảy ra với người khác có lẽ Vạn Phong Lưuđã thành công. Dù sao có thể đoạt được vị trí như vậy ở giới nhất định là có nguyênnhân. Mà cũng có thứ khiến người ta độnglòng. Nhưng đáng tiếc, người coi trọng lại là Tạp Mễ Nhĩ.

      Tạp Mễ Nhĩ…Tạp Mễ Nhĩ như thế, ai cũng nhìn thấu , kể cả mình. Thích Ngạosương quay sang nhìn Tạp Mễ Nhĩ mặt mày dịudàng, luôn mỉm cười. Người này dù cười nhưng cũng vui vẻ. Điều này cho thấy đó là thói quen của hoặc là dùng nó để chegiấu. Người như vậy, rốt cuộc là muốn gì?

      Hay là…Căn bản chẳng cần gì cả?

      “Tiểu Ngạo Sương, còn vài ngày nữa là tới đại hội tỷ võ, con cũng chuẩn bị . Chúng ta tham gia đại hội này.” Tạp Mễ Nhĩ cười híp mắt,.

      “Vâng.” Thích Ngạo Sương đồng ý rất dứtkhoát. Mục đích tới đây của nàng rất ràng, giữ được Nhân giới bằng tất cả mọi biện pháp.

      Nhân giới có người mà mình nhớ thương, có người mà mình quan tâm.

      Phải về, nhất định phải trở về…

      Bóng lưng của Thích Ngạo Sương và Tạp MễNhĩ dần xa, biến mất ở ngã tư đường.

      Sau tấm rèm dày cộm nặng nề là đôi mắtđen nhánh đầy vẻ muốn, ánh mắt vẫn còndừng lại nơi bóng lưng Thích Ngạo Sương biến mất.

      Người đứng sau rèm cửa phải ai khác,chính là Phong Dật Hiên.

      “Người rồi, còn nhìn theo làm cái lông gì.” giọng khó chịu truyền tới từ sau lưngPhong Dật Hiên. Người chính là Thiếu chủ. Thiếu chủ ngậm trái cây trong miệng, “phì” tiếng, phun hạt ra.

      Phong Dật Hiên xoay người mà thảnnhiên: “Nữ hài tử đừng chuyện thô lỗ nhưthế.”

      “Lão tử thích thế sao nào?” Thiếu chủcắn trái cây trong tay răng rắc như trútgiận, ngọn lửa vô danh bừng lên trong mắt.

      Phong Dật Hiên từ từ xoay người, lạnh mắt nhìn Thiếu chủ, câu nào.

      Thiếu chủ chống lại ánh mắt của Phong DậtHiên rồi chột dạ nhìn chỗ khác. Động tác cắn trái cây chậm lại rồi quay mặt cách mất tựnhiên.

      Phong Dật Hiên vẫn gì mà chỉ lạnhlùng nhìn Thiếu chủ.

      “Chao ôi, ta sai rồi được chưa.” Thiếu chủ bĩu môi, yếu ớt, đổi xưng hô lão tử thành ta.Nhưng trong lòng thầm , cùng lắm sau này lão tử trước mặt ngươi là được.

      Phong Dật Hiên thu hồi ánh mắt, về phía cửa, khi lướt qua người Thiếu chủ câu lạnh lẽo bay vào tai Thiếu chủ: “Nhớ, đừng tổnthương nàng. Ngươi nên hiểu tính tình của ta.”

      Phong Dật Hiên dứt lời, đầu quay lại, rời .

      “Cái gì? Cái gì chứ?” Thiếu chủ như bị lửa thiêumông, bắn lên, “Ta đâu có. Ta làm gì cả.Ngươi hung dữ thế với ta làm gì?”

      “Ngươi nên cảm thấy may mắn rằng đêm hômđó người ra tay ngăn cản ngươi là .” giọng lạnh lẽo trống rỗng của Phong Dật Hiên bay tới, người thấy. Có điều hơi thở nguy hiểm trong giọng này khiến lòng người rungđộng rất ràng.

      mình Thiếu chủ ngơ ngác đứng trong phòng, cắn mạnh môi mình. Lời của Phong DậtHiên rất , tính của Phong Dật Hiên nàng càngrõ hơn. Giờ khắc này, lòng Thiếu chủ càng thêmsợ. vậy là đêm hôm đó xa. thấy tất cả, thấy mình uy hiếp nàng, cũngthấy mình thiếu chút nữa ra tay với nàng.

      Thiếu chủ rùng mình cái. Đúng vậy, thậtmay là đêm hôm đó tộc đó ra tay ngăncản mình. Bởi vì nếu là Phong Dật Hiên ra taythì cũng chỉ là câu cảnh cáo. Màquan hệ của mình và Phong Dật Hiên cũng

      A ---!!! Thiếu chủ giựt tóc của mình, buồn bực đến mức muốn ngửa mặt lên trời kêu to.

      Đồ chơi khốn kiếp, dám khiến người taphiền lòng như vậy! Sớm biết nàng có thể ảnhhưởng tới như thế chưng nàng ở cái nơi tồi tàn đó rồi.

      Nhưng bây giờ gì cũng muộn.

      A a a a a! đáng ghét, phiền não, thậtbuồn bực…

      Thiếu chủ khó chịu trợn trắng mắt. Nếu hànhđộng đêm đó của mình bị nhìn thấy rồi còn cách nào nữa.

      Chỉ có thể làm như vậy…

      Thiếu chủ thở dài trong lòng, sau đó vô cùng ấm ức mà ra cửa.

      Chương này dài, nên ta cắt đôi :v

      Quyển 3:
      Chương 8: Thiếu chủ phiền não và các biện pháp (tiếp theo)

      Canh thứ hai

      Chỉ còn vài ngày nữa là tới đại hội tỷ võ. Chuyện ghi danh Tạp Mễ Nhĩ làm xong. Để dự thi rất đơn giản, nộp kim tệ, cầm cái thẻ rồi tới lúc vào trường đấu nghe theo sựsắp xếp là được.

      Buổi tối hôm trước khi bắt đầu đại hội tỷ võ, Thích Ngạo Sương nghênh đón người quen lâu gặp.

      Chính là lão đầu quái dị Tư Lâm. Có lẽphải gọi là sư phụ danh nghĩa của nàng.

      Lão đầu với diện mạo thể là đẹp cứ như thế mà xuất từ hư đầugiường Thích Ngạo Sương, lẳng lặng đứng đó. Khi đó, bên cạnh ông là mỹ nữ siêu cấpmặc quần áo màu vàng.

      Vốn Thích Ngạo Sương ngủ say cảmthấy có tia khác thường, mở mắt ra thấykhuôn mặt có biểu tình gì của Tư KhôngLâm đứng đầu nàng, chân còn xếp bằng nữa. Tình huống như vậy rất quái lạ.

      Thích Ngạo Sương mở lớn mắt nhìn lão đầuđang lơ lửng đầu mình, mắng thầm trong lòng. Quá vô sỉ, trong lúc người khác ngủmà xuất đường hoàng như vậy, ngại ngần gì cả. Dù gì mình cũng là nữ nhân mà.

      “Được lắm. Ta nhận con là đồ đệ của ta!” dường như Tư Lâm ra những từ nàytừ lỗ mũi.

      “À.” Thích Ngạo Sương liếc nhìn lão đầu đanglơ lửng đầu mình, cũng hừ tiếng từ lỗ mũi.

      “Ngươi phải cực kỳ cảm động, nước mắt đầmđìa rằng bái kiến sư phụ chứ.” Tư KhôngLâm trầm .

      “A, sư phụ ơi, hu hu hu hu.” Thích Ngạo Sương phối hợp, gào mấy tiếng nhưng ngồi dậy.Bây giờ nàng mặc cái váy ngủ mỏng,dĩ nhiên là bò dậy ôm đùi Tư KhôngLâm nước mắt đầm đìa rồi. Nhưng thực lực củalão đầu này rất khủng bố, đắc tội được,phối hợp chút tốt hơn.

      Sắc mặt Tư Lâm tái ngắt, rất ràng rằngthái độ qua loa của Thích Ngạo Sương khiến ông khó chịu.

      “Sư phụ, người đuổi tới giới xa xôi này làm gì vậy?” Thích Ngạo Sương nhìn sắc mặt tốt chút nào của Tư Lâm, vội vàngchuyển đề tài.

      “Dù sao con cũng là đồ đệ duy nhất của ta.Sau này chỉ có con giết người ta chứ thể bị người ta giết được.” Tư Lâm hừ lạnh, đầy bá đạo mà lại tàn nhẫn.

      Thích Ngạo Sương vừa nghe liền thấy vuimừng. Ý trong lời này rất ràng. Lão đầu quái dị Tư Lâm này ràng là người siêu cấp che chở cho người của mình. Ý của ông là dù cho mình đúng hay sai chỉ có mình mới có thể bắt nạt người khác mà người khác thể bắt nạt được mình.

      “Sư phụ minh, sư phụ cường đại.” Kỹ thuậtnịnh bợ của Thích Ngạo Sương rất khá. Dù sao Lâm cũng có phản ứng gì với việc nịnh bợ này.

      “Cho con cái này. Nó có thể giúp con tăng ma lực.” quả Lâm để ý tới lời nịnh bợ của Thích Ngạo Sương mà vung tay lêntrong nháy mắt. viên thuốc màu đỏ chui vào người Thích Ngạo Sương. có cảm giác gì cả. Thích Ngạo Sương trừng mắtnhìn. Khi viên thuốc tiến vào người cảm thấy gì khác lạ cả. Tư Lâm đợi Thích Ngạo Sương có bất kỳ phản ứng gì, vung tay lên lần nữa, ném ra thứ giống sắtvụn, thiếu chút nữa đập vào người Thích Ngạo Sương.

      “Đây là cái gì?” Thích Ngạo Sương vươn tay cầm khối sắt vụn hình thù kỳ lạ, hỏi đầy nghingờ.

      “Con nghĩ rằng nó là gì nó là cái đó.” Tư Lâm hừ lạnh, đầy khinh thường,“Hình như người con còn có thanhkiếm hỏng. Con lấy ra đây.”

      Trong lòng Thích Ngạo Sương nghi ngờ nhưng vẫn lấy kiếm Thương Lan ra khỏi chiếc nhẫnkhông gian. ngờ rằng khi lấy kiếmThương Lan ra khối sắt vụn dần dần thay đổihình dạng, từ từ thay đổi, bao lấy kiếm ThươngLan, mà kiếm Thương Lan từ từ biến mất!

      Khối sắt vụn cắn nuốt kiếm Thương Lan!

      “Đây…Đây là cái gì?” Thích Ngạo Sương hỏiđầy kinh ngạc, muốn lấy khối sắt vụn xuống nhưng có chút tác dụng nào. Thích NgạoSương hơi vội vàng. Đùa gì vậy, kiếm Thương Lan cứ bị hủy như thế, sau này biểu tỷ khôngđuổi mình tới gà bay chó chạy mới là lạ!

      “Con nghĩ rằng nó là gì nó chính là cái đó.”Tư Lâm vẫn giải thích cách khó hiểunhư vậy, sau đó híp mắt, lạnh lùng : “Con đãtới tầng thứ mười hai. Ta có gợi ý duy nhấtcho con: mượn sức mạnh của mặt trời chính là bước tu luyện tiếp theo của con, cũng chính là sức mạnh cực nóng.”

      Lâm bỏ lại những lời này rồi biếnmất, im hơi lặng tiếng như khi ông đến.

      Thích Ngạo Sương choáng váng, nhìn khối sắt vụn chút kiêng dè gì nuốt lấy kiếmThương Lan, làm sao mà dừng hành độngcủa nó lại được.

      Rốt cuộc đây là cái gì?

      Khối sắt vụn đó hoàn toàn cắt nuốt hết kiếm Thương Lan rất nhanh, rồi biến trở về hình dạng ban đầu, lẳng lặng nằm đó.

      Thích Ngạo Sương cầm khối sắt vụn lên, tronglòng vui. Lão đầu Tư Lâm đáng chết này rốt cuộc cho mình cái gì vậy? Kiếm Thương Lan cứ biến mất như vậy!

      Thích Ngạo Sương vừa nghĩ đến điều này thìkhối sắt vụn tay thay đổi, biến thành hình dạng của kiếm Thương Lan rất nhanh! Thích Ngạo Sương sửng sốt, kinh ngạc mà nhìn kiếmThương Lan trong tay. Sao khối sắt vụn lại cóthể biến thành hình dạng của kiếm Thương Lan? Thích Ngạo Sương duỗi ngón tay gõ gõ thanh kiếm trong tay, thanh kiếm phát ra tiếng thanh thúy du dương. Thân kiếm phát ra ánh sáng màuvàng nhàn nhạt. Kiếm tốt! Nhưng thanh kiếmnày tuyệt đối phải kiếm Thương Lan vì nó tốt hơn kiếm Thương Lan nhiều!

      Thích Ngạo Sương chợt nhớ tới câu kia củaTư Lâm: con nghĩ rằng nó là cái gì nólà cái đó.

      Chẳng lẽ? Chẳng lẽ?!

      Thích Ngạo Sương trợn mắt nhìn thanh kiếm trong tay, ý nghĩ xẹt qua đầu. Chẳng lẽ khối sắt vụn tầm thường kia có thể biến thành các hình dạng theo ý nghĩ của chủ nhân? Vậy sao lại cắn nuốt kiếm Thương Lan? Thích Ngạo Sương nhìn thanh kiếm trong tay, suy nghĩ.

      Thích Ngạo Sương nhắm mắt lại, nội tâm khẽđộng, bảo kiếm tay nhanh chóng thay đổi hình dạng, biến thành cái roi dài! Nàngmở mắt ra, nhìn cái roi trong tay, hơi suy nghĩ,cái roi biến thành hai thanh kiếm nhàng. Dù có thay đổi thành hình hình dạng như thế nào,ma lực khổng lồ chứa trong vũ khí khiếnThích Ngạo Sương phải líu lưỡi. Đồ tốt! Tuyệt đối là đồ tốt! Có điều sao lại cắn nuốt sạch kiếm Thương Lan? Chẳng lẽ khối sắt vụn này là loạivũ khí có thể trưởng thành? Nó cắn nuốt vũ khí khác để tăng cường thực lực của mình?

      Nghĩ tới đây, Thích Ngạo Sương bị dọa nhảydựng lên, nhưng trong lòng càng thêm vui mừng. vậy là người giao đấu với mình thảm rồi. Người chiến đấu gần với mình, khi đánhgiáp lá cà căn bản liền tuyên bố mất vũ khírồi. Chiến sĩ mà mất vũ khí tương đương với đánh mất nửa lực chiến đấu.

      Đồ này tốt. Nhưng Tư Lâm cho viênthuốc làm gì? Có thể tăng ma lực của mình?Nhưng sao bây giờ có cảm giác gì cả?

      Thôi, tạm thời nghĩ nữa. Dù sao lãođầu Tư Lâm này tuy kỳ lạ nhưng hại mình. Phải nghỉ ngơi tốt để chờ đại hội tỷ võ bắt đầu.

      Vừa định để vũ khí kia bên cạnh ngủ tiếp, nó lại bay vèo lên, sau đó rớt thẳng xuống, khí thếto lớn muốn đâm vào ngực Thích Ngạo Sương.Thích Ngạo Sương kinh hãi, lật người tránh ra, nó lại đuổi sát theo. Chỉ nhìn được bóng dángcòn lưu lại, sau đó nó cắm vào lưng Thích NgạoSương. Nàng sửng sốt bởi vì có cảm giácđau đớn. Ngược lại, nàng cảm thấy như nó dung nhập vào cơ thể mình.

      Thích Ngạo Sương đứng chân trần đất, nhắm mắt lại cảm nhận vũ khí trong cơ thểmình. Nó cứ như vậy mà ở trong ý thức của nàng, hề có cảm giác bất ngờ tựa như vốnlà phần của thân thể nàng vậy. Thích NgạoSương từ từ nâng hai tay lên, tay phải kề lòngbàn tay trái, điều khiển nó trong ý thức của mình.

      luồng ánh sáng màu vàng nhàn nhạt tỏa ra từ lòng bàn tay trái của nàng. Chuôi kiếmThương Lan lộ ra từ tay nàng. Thích NgạoSương cầm kiếm bằng tay phải, rút ra khỏingười cách nhanh chóng, nhưng cóchút cảm giác khó chịu nào.

      Bây giờ nếu có người khác ở đây nhất định sẽcực kỳ kinh ngạc. Bởi vì thiếu nữ trước mắt lại có thể rút ra thanh kiếm từ trong ngườimình. Bình thường người có thực lực mạnh mẽsẽ để vũ khí tùy thân bên ngoài. Bọn họ đều tạo cho mình gian , để bên cạnh mình. Như lưỡi hái của Hắc Vũ được để trong gian do tạo ra, có thểlấy ra bất cứ lúc nào. ra cũng tương tựnhư gọi ra vậy. Nhưng Thích Ngạo Sương lại trực tiếp lấy kiếm từ trong người ra để sử dụng.

      Chỉ câu: đồ tốt.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Tạp Mễ Nhĩ thấy Thích Ngạo Sương đáy mắt thoáng qua vẻ kinhngạc rồi biến mất, cuối cùng lộ ra nụ cười nhànnhạt. Bây giờ thấy có chuyện tầm thườngxảy ra người nàng cũng chẳng có gì là lạ. Nàng chính là đặc biệt…

      Ba ngày sau, đại hội tỷ võ chính thức bắt đầu. giới cực kỳ náo nhiệt.

      ngày ở đây, rất nhiều tộc tuôn đến nhưthủy triều đến thành trung tâm, đều là để thamgia đại hội tỷ võ của tộc.

      Trong thành Phong Lưu có vòng sáng được canh giác nghiêm ngặt. Dù cho tộc kích động thế nào cũng đều xếp hàng ngay ngắn trật tự, đưa ra thẻ bài tranh tài của mình, sau đó vào vòng sáng khổng lồ đó rồi biến mất.

      Quá nhiều tộc nên nhốn nha nhốn nháo.Thích Ngạo Sương cố gắng tìm bóng dáng của Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân trong đámngười nhưng thấy được. Thậm chí cả bóng dáng của Bạch Đế và Hắc Vũ cũng thấy.

      Tạp Mễ Nhĩ và Thích Ngạo Sương mặt bìnhtĩnh, vào cửa.

      Vạn Phong Lưu híp mắt nhìn tộc đangkhông ngừng bước vào vòng sáng, đáy mắtthoáng qua tia tham trầm. Nhiều tộc vàonhư vậy, liệu còn mấy người còn sống để ra ngoài?

      Lâu sau, khi tất cả tuyển thủ vào trong vòng sáng, Vạn Phong Lưu mới mang theo người củamình vào sau cùng.

      nhóm tuyển thủ cuối cùng bước vào vòngsáng nó biến mất.

      Chờ đợi bọn họ là mối nguy ai biết.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :