1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tài Năng Tuyệt Sắc - Vô Tình Bảo Bảo (Full +eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Quyển 2:
      Chương 29: Hoàn quyển (2)

      “Có chuyện gì vậy?!” Sắc mặt Phong Dật Hiên tái nhợt, vọt tới. có ai! có bóng dáng của Ngạo Sương!

      Sắc mặt của Bạch Đế và Hắc Vũ càng tái hơn. Bởi vì bọn họ có khế ước với Ngạo Sương. Nhưng lúc này bọn họ thể cảm nhận được tồn tại của nàng! Điều này lên cái gì? Bọn họ dám nghĩ, cũng dám . thể nào! Sao có thể được?!

      Lãnh Lăng Vân ngơ ngác nhìn đống đổ náttrước mặt, tay khẽ run lên. Sao lại như vậy?Chẳng lẽ bọn họ ra tay? thể nào! Nếu bọn họ muốn mình theo họ , đồng ý với mình lại làm chuyện gây tổn thương đến nàng! Nhưng, bây giờ xảy ra chuyện gì?

      Đôi mắt Tẫn Diêm còn tiêu cự. Tiểu thư, tiểu thư ở đâu?

      Lạp Tây Á nổi điên, vọt vào: “Tỷ tỷ! Tỷ tỷ! Tỷđang ở đâu? Tỷ tỷ!!”

      Dường như mọi người lâm vào sợ hãi và tuyệtvọng vô cùng giọng hài hước vanglên trời: “Ai da, là nguy hiểm. Ta chậmchút nữa các ngươi được gặp tiểuNgạo Sương đáng nữa rồi.” Lúc này Bạch Đế và Hắc Vũ mới hơi yên lòng, bởi vì qua khếước bọn họ cảm nhận được tồn tại của Thích Ngạo Sương.

      Mọi người ngẩng đầu, kinh ngạc mà nhìn TạpMễ Nhĩ mỉm cười dịu dàng bế Thích Ngạo Sương đứng trung. Mà Thích Ngạo Sương hôn mê.

      Tạp Mễ Nhĩ chậm rãi hạ xuống, mọi người căng thẳng vây lại.

      “Được rồi, sao đâu.” Tạp Mễ Nhĩ cườihíp mắt, “Có điều ngờ lão hồ ly Cổ Đốnnày lại dùng bom ma tinh. Thứ đồ chơi này đãbiến mất nhiều năm như vậy mà ông ta vẫn còntrữ hàng.”

      Lạp Tây Á u mê nhìn Tạp Mễ Nhĩ. Tạp Mễ Nhĩkhông phải là học giả à? Sao lại đột nhiên xuất ở đây? Tại sao lại biết bay? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Bom ma tinh là cái gì?

      Lòng của những người khác vẫn còn sợ hãi,nhìn Thích Ngạo Sương hôn mê. ra là bom ma tinh, khó trách lại có lực phá hoại như thế. ngờ lão già đó dám có ý đồng quy vu tận với Ngạo Sương. Lúc này Tạp Mễ Nhĩ có thể xuất kịp thời cứu Thích Ngạo Sương,đây là chuyện cường giả cũng làm được.Mọi người ngoài lo lắng cho Thích Ngạo Sương cũng nghi ngờ biết Tạp Mễ Nhĩ là thầnthánh phương nào mà lại có trình độ như vậy.

      “Nó sao đâu. Chỉ ngất thôi.” Tạp MễNhĩ ôm thích Ngạo Sương, quay lại với mọi người, “Được rồi, tất cả đều kết thúc. Việckhắc phục hậu quả giao cho các ngươi.”

      Tất cả mọi người như rơi vào cõi thần tiên…

      Ba ngày sau khi An Mạt Cách Lan bị chiếmđóng, hoàng đế Lạp Cách Tạp đem chuyện thần điện Quang Minh và Hi Nhĩ Cổ Đốn bắt tay hãm hại Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã công bố khắp thiên hạ. Tất cả tội lỗi của thần điện Quang Minh bị lôi ra ngoài sáng, đưa tới hỗn loạn . Thầnđiện trật tự được thành lập rất nhanh, tất cả đều là người của thần điện Hắc Ám. Thần điện Hắc Ám đổi tên thành thần điện Trật Tự, từ từ dungnhập vào cuộc sống của mọi người. Hoàng đếLạp Cách Tạp rất thông minh. Ba tháng sau, Lạp Cách Tạp lui binh. Thắng lợi vốn là nhờ vàoLong tộc. Long tộc rời , thực lực của An MạtCách Lan vẫn cường thịnh, chịu làm nô lệ mất nước nên phản kích là tất nhiên. Làmnước xâm lược cũng hợp lý lắm. Vậy thìthay vì lo lắng mất nước, bằng cho làm nước thuộc địa. Ba tháng sau, Á Đức Lý Nam Hi của hoàng thất An Mạt Cách Lan phục quốc, ký kết hiệp ước bình đẳng với Lạp Cách Tạp vàVưu Ô Cát Lợi, nộp tiền bồi thường chiến tranhcho hai nước, hàng năm tiến cống Lạp CáchTạp. Rất lâu sau đó, An Mạt Cách Lan cũngkhông tránh khỏi số mạng là nước thuộc địa củaLạp Cách Tạp. lâu sau này mới thay đổi được cục diện này.

      Phòng ngủ tao nhã gọn gàng, giường trắng tinh, Thích Ngạo Sương nhắm mắt nằm. Nàng vẫn chưa tỉnh lại. Đoàn người tạm thời ở lại phòng Tạp Mễ Nhĩ.

      Lúc này Thích Ngạo Sương cảm thấy mình nhưchiếc thuyền lá, bồng bềnh trôi trong biển rộng mênh mông. Kết thúc, tất cả đều kết thúc…

      Trán nàng có cảm giác ấm áp. Là gì vậy? Lãnh Lăng Vân lẳng lặng đứng trước giường Thích Ngạo Sương, nhìn sâu vào gương mặt điềmtĩnh của nàng. Lãnh Lăng Vân từ từ vươn taynhẹ nhàng vuốt ve cái trán, mặt, mũi, đôi môicủa Thích Ngạo Sương.

      “Ngạo Sương, hãy chăm sóc mình tốt.”Lãnh Lăng Vân từ từ cúi đầu, nhàng ấnxuống nụ hôn nhàng mềm mại trán Thích Ngạo Sương. Lãnh Lăng Vân từ từ đứngdậy, sâu trong đáy mắt là quyến luyến vô hạn.Lâu vậy rồi, lần đầu tiên nhìn thẳng vào lòngmình. ra là, Ngạo Sương từ từ chiếm vị trí quan trọng trong lòng mình…

      Nhưng tất cả còn kịp. Lãnh Lăng Vân cười buồn, vươn tay đặt lên mắt phải của mình, tay xuất viên thủy tinh màu tím, mà tròng mắt màu tím của lại trống rỗng! Lãnh Lăng Vân nhìn viên thủy tinh màu tím tay, chút do dự mà đặt lên vành tai phải của Thích Ngạo Sương. Viên thủy tinh màu tímnhư có sinh mạng, nhàng khảm vào trong tai nàng, trở thành cái bông tai màu tím rất đẹp, tỏa ra ánh sáng dã mê người.

      “Ra tay hào phóng.” giọng hàihước chợt vang lên.

      Lãnh Lăng Vân chợt quay lại nhìn về phía phát ra tiếng . Tạp Mễ Nhĩ khoanh tay, mỉmcười, tựa vào tường. Mèo tầm bảo ngồi vai Tạp Mễ Nhĩ. Bây giờ nó cực kỳ yênlặng, đôi mắt màu hổ phách lóe ra ánh sáng tămtối, lẳng lặng nhìn tất cả trước mắt.

      “Tạp Mễ Nhĩ…” Lãnh Lăng Vân khẽ mở miệng, ba chữ, giọng hơi phức tạp.

      “Phong ấn của ngươi được gỡ bỏ lúc nào vậy? Nhớ lại lúc nào?” Tạp Mễ Nhĩ cười híp mắt, hỏi.

      “Phong ấn của ta chưa được gỡ hết.” Lãnh Lăng Vân cười khổ sở, “Ở Lạp Cách Tạp lâu ta nhớ lại.”

      “A, rốt cuộc ngươi cũng nhớ ra mình là ai rồià?” Tạp Mễ Nhĩ chút để ý lên trước,nhìn tròng mắt trống rỗng bên phải của Lãnh Lăng Vân, mỉm cười, : “Ngươi muốn cho nàng nửa?” Lãnh Lăng Vân gì,ngầm thừa nhận.

      “Nhớ lại tất cả nên muốn rời hả?” Tạp MễNhĩ vuốt cái cằm xinh đẹp của mình, mỉm cườihỏi.

      “Trí nhớ vẫn còn đứt quãng nhưng ta biếtthân phận của mình.” Lãnh Lăng Vân quay lại nhìn Thích Ngạo Sương nằm giường,trong mắt đầy vẻ muốn.

      “Ha ha.” Tạp Mễ Nhĩ cười khẽ, : “Cho nên ngươi cho rằng với thân phận của mình thìkhông thể cạnh nàng, bằng buông tay, tranh giành mà tặng cho Phong Dật Hiên?Tặng cho con người bình thường, có thểcho nàng hạnh phúc như con người?” Lãnh Lăng Vân lại im lặng.

      tia sáng lên trong đáy mắt Tạp Mễ Nhĩ.

      Ngay sau đó, bỗng nhiên người áo đen xuấthiện trong phòng, thèm nhìn Tạp Mễ Nhĩ cái, mà quỳ gối xuống trước mặt Lãnh Lăng Vân, giọng lạnh lẽo có chútnhiệt độ nào: “Vương, chúng ta nên rồi.”

      “Rảnh tới đây ngồi lát.” Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười, thản nhiên .

      “Càn rỡ!” Người áo đen kia đứng lên, định ratay với Tạp Mễ Nhĩ nhưng ngay sau đó cả ngườihắn lại run lên, nằm rạp đất dám ra tay.

      “Chú ý giọng điệu khi chuyện của ngươi.Hôm nay nể mặt tiểu Vân Vân nên tha chongươi mạng.” tuy Tạp Mễ Nhĩ mỉmcười nhưng giọng lại vô cùng lạnh lẽo.

      Người áo đen run rẩy, dám câu nào.Lãnh Lăng Vân thở dài, quay lại nhìn ThíchNgạo Sương nằm giường, khuôn mặt điềm tĩnh mỹ lệ, nhàn nhạt với người áo đen trênđất: “ thôi.”

      “Là Diêu ~” người áo đen run rẩy , lẩm bẩm gì đó trong miệng. Trước mặt Lãnh Lăng Vânđang trống rỗng xuất cánh cửa gian màu đen. Cánh cửa gian truyền rahơi thở khiến người ta rét mà run. Lãnh Lăng Vân bước vào cánh cửa gian màuđen kia, người áo đen vội vàng theo. Khi cánh cửa gian sắp đóng lại, giọng hài hước của Tạp Mễ Nhĩ truyền vào tai của Lãnh LăngVân.

      “Lãnh Lăng Vân, ngươi cho rằng Phong Dật Hiên cũng chỉ là con người bình thường sao? Kịch hay chỉ mới bắt đầu. Ha ha…” giọng của Tạp Mễ Nhĩ mang theo tà ác khiến người ta run rẩy. Sau khi Lãnh Lăng Vân nghe xong đôi mắt mở lớn, muốn xoay người lại nhưng chỉ thấy được nụ cười ý vị sâu xa của Tạp Mễ Nhĩtrước khi cánh cửa gian đóng lại. Trong đôi mắt Tạp Mễ Nhĩ, bên lên ánh sángmàu đen, bên lại lên ánh sáng màu đỏ!

      Cánh cửa gian đóng lại, ngăn cách LãnhLăng Vân và thế giới này.

      Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười, đến gần giường, nhìn Thích Ngạo Sương vẫn chưa tỉnh lại, khóe miệng nâng lên thành nụ cười tà mị. vươn tay vuốt ve gương mặt điềm tĩnh của nàng, tự nhủ: “Ta mong đợi xem các ngươi diễn màn kịch này thế nào…”

      Giọng Tạp Mễ Nhĩ sâu kín như tiếng thở dài củaác ma…

      Trong đại sảnh của nhà Tạp Mễ Nhĩ, tất cả mọingười ngồi chung chỗ, hưng phấn ăn mừng. Cuối cùng tất cả qua. Thích Ngạo Sương tỉnh, tuy vẫn còn hơi yếu.

      “Sao thấy Lãnh Lăng Vân?” Ngõa Nhĩ Đa cắn thịt nướng, hỏi đầy nghi ngờ.

      có việc phải xử lý nên tạm thời tới được.” Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười giải thích.

      “Vậy sao?” Ngõa Nhĩ Đa nghi ngờ hỏi.

      Trong lòng Thích Ngạo Sương vẫn hơi lo lắng,từ khi nàng tỉnh lại đến bây giờ cũng chưa thấyLãnh Lăng Vân. Mà tai mình hiểu sao lại có cái bông tai màu tím. Chuyện này có liên quan gì tới chuyện Lãnh Lăng Vân vẫn xuất ?

      “Mọi người, bây giờ tất cả đều kết thúc. Mọi người có thể làm việc mình muốn làm rồi.”Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười nhìn mọi người.

      “Cám ơn mọi người giúp đỡ ta.” Lúc này Thích Ngạo Sương cũng mỉm cười, .

      có chuyện gì nên nhảm mà…” Ngõa Nhĩ Đa giựt giựt khóe miệng, bưngly lên, vừa lòng nhấp ngụm rượu ngọt.

      Thích Ngạo Sương mỉm cười, đúng là những lờinày thừa thãi. cần cảm ơn vớibọn họ.

      “Chuyện xử lý xong, ha ha. Bây giờ chúng ta có thể làm việc của mình.” Hắc Long Bản cườiha ha, đứng lên, “Ta phải trở về mạch rồng rồi.Chúng ta thường đến thăm mọi người.”

      Chúng ta?

      Mọi người chú ý tới cách dùng từ của Hắc Long Bản. Câu cuối cùng là “chúng ta” mà phải “ta”.

      Hắc Long Bản cười vô sỉ, nhìn Hạ Thiên ăn trái cây bên cạnh, gì. Ánh mắt củamọi người đổ dồn về phía Hạ Thiên. Hạ Thiênnghi ngờ ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, hỏi rất thà: “Sao vậy? Sao các ngươi lại nhìn ta như vậy?”

      “Ta và Sở Tâm cũng phải . Ta đồng ý đưa nàng tới quê hương của ta để xem mộtchút.” Đông Phong Hầu lúc này cũng mỉm cười,. Đông Phong Hầu có dáng dấp nghiệt, là mỹ nam tử, cuối cùng cũng với Kiều Sở Tâm. lâu sau này cũng bị Kiều Sở Tâm đuổi theo đánh cũng chỉ vì dung mạo tuyệt thế vô song này, tới đâu cũng gieo họa khiến Kiều Sở Tâm ghen ít. Tuy những lần ghen này đềuoan uổng, bởi vì Đông Phong Hầu chọc ghẹo ai, đều là do những người mê trai đó tự động tới cửa.

      Vương tử của tinh linh Áo Tư Kháp cũng hờhững trở về rừng Tinh Linh. Tạp Mễ Nhĩ trả Thí Thiên lại cho .

      Bây giờ Ngõa Nhĩ Đa là Đại Trưởng Lão củaThần điện Trật Tự. Tập Thiểu Kỳ và Tập Thiểu Tư cũng theo để được ăn uống miễn phí.

      Hai huynh muội Lý gia dĩ nhiên là muốn ThíchNgạo Sương và Lạp Tây Á về Lý gia, ở cùng bọn họ. Tẫn Diêm tất nhiên cũng theo. Lãnh Lăng Vân vẫn xuất , Tạp Mễ Nhĩ giải thích với Thích Ngạo Sương là Lãnh Lăng Vânquả có chuyện phải xử lý, xong đến tìm nàng. Tuy Thích Ngạo Sương sinh nghi trong lòng nhưng biết phải tìm Lãnh Lăng Vânthế nào nên chỉ có thể tạm tin lời của Tạp MễNhĩ.

      Khắc Lý Phu và Lao Nhĩ chuẩn bị du lịch khắp nơi, sau đó tìm chỗ cư.

      Từ đầu đến cuối Thủy Văn Mặc câu nào, thỉnh thoảng nhìn về phía Hạ Thiên. PhongDật Hiên im lặng ngồi cạnh . Bạch Đế vàHắc Vũ câu nào, chỉ yên lặng nhìn tất cả trước mắt.

      Thiên hạ có bữa tiệc nào tàn. Mọi người hẹn hai năm sau tụ họp tại nhà của TạpMễ Nhĩ.

      Ngoại thành, Đông Phong Hầu gọi ra con thú ăn cỏ, mang theo Kiều Sở Tâm, ngồi lên,tạm biệt mọi người rồi rời .

      Hắc Long Bản hóa thành nguyên hình, để HạThiên ngồi lên lưng , lưu luyến mọi người rồirời . Thủy Văn Mặc tới tiễn mà mộtmình. du ngoạn bốn phương.

      Những người còn lại về Lạp Cách Tạp.

      Xe ngựa chờ sẵn, Lạp Tây Á và Tẫn Diêm, Chu Đế lên xe ngựa, chờ Thích Ngạo Sương tạm biệt Tạp Mễ Nhĩ. Phong Dật Hiên hơi mất hồn đứng cách đó xa. còn nhớ tới Thủy Văn Mặc rời mình.

      “Ngươi cùng ta à?” Thích Ngạo Sương nhìn gương mặt mỉm cười của Tạp MễNhĩ, giọng hỏi.

      “Ha ha, chúng ta gặp lại.” Tạp Mễ Nhĩ hỏimột đằng trả lời nẻo.

      Mèo tầm bảo đứng vai Thích Ngạo Sương,nhàm chán ngáp cái.

      “Vậy được. Có chuyện gì tới Lạp CáchTạp tìm ta.” Thích Ngạo Sương gật đầu. rathì điều Thích Ngạo Sương muốn biết nhất chính là thân phận của Tạp Mễ Nhĩ. Nhưng nàng biết Tạp Mễ Nhĩ muốn nàng có hỏi cũng chẳng được gì.

      Tạp Mễ Nhĩ lại cười, trả lời Thích Ngạo Sương mà quay lại nhìn Bạch Đế và Hắc Vũ,lạnh nhạt : “Các ngươi nếu kịp đâu!”

      “Cái gì?” Thích Ngạo Sương nhìn sắc mặt củaBạch Đế và Hắc Vũ. Lời của Tạp Mễ Nhĩ là có ý gì?

      “Ha ha.” Tạp Mễ Nhĩ cười khẽ, đột ngột : “ , tiểu Ngạo Sương. Lớn nhanh chút.Nơi này thích hợp để ngươi phát triển.”

      Rốt cuộc là gì vậy? Thích Ngạo Sương khẽ cau mày. Cách cư xử của Tạp Mễ Nhĩ hômnay rất lạ. Rốt cuộc là có ý gì?

      Tạp Mễ Nhĩ trả lời mà chỉ vung tay lên trong nháy mắt. lồng ánh sáng trắng liền bao phủ lấy ba người Thích Ngạo Sương, BạchĐế và Hắc Vũ. ai phản ứng kịp, ánh sáng trắng lướt qua, ba người cứ như vậy mà biến mất tại chỗ.

      Phong Dật Hiên cách đó xa kinh hãi, vọt tới. Tạp Mễ Nhĩ bay lên, mặt ra nụ cười quỷ dị.

      “Tạp Mễ Nhĩ! Ngươi làm gì vậy?” Hai huynhmuội Lý gia và Tẫn Diêm, Lạp Tây Á cũng vọt tới, trợn mắt nhìn Tạp Mễ Nhĩ.

      “Nàng nên tới chỗ của nàng. Mà các ngươikhông có thực lực và tư cách để theo nàng.Hãy sống tốt cuộc sống của các ngươi. Nể mặtmũi nàng, ta giết các ngươi.” mặtTạp Mễ Nhĩ lại là nụ cười dịu dàng thường ngày nhưng lời từ miệng lại lạnh lẽo như vậy.

      Có ý gì? Mọi người vừa giận vừa sợ.

      Phong Dật Hiên chuẩn bị ra tay.

      “Chậc chậc.” Tạp Mễ Nhĩ thở dài, ngay sau đó lại xuất như quỷ mị sau lưng Phong DậtHiên, cầm cổ tay khiến thể động đậy được. Giọng sâu kín như ác ma của TạpMễ Nhĩ vang lên bên tai : “Ngươi hãy mau tỉnh lại . Hành động như thế rất phù hợp với thân phận của ngươi. Đừng gấp, ngươisẽ gặp được nàng. Ha ha, tặng ngươi món quà trước khi chia tay.” Ngón tay Tạp Mễ Nhĩ nhẹnhàng điểm lên gáy Phong Dật Hiên, sau đó còn động tĩnh nữa.

      Phong Dật Hiên kinh ngạc trước thực lực củaTạp Mễ Nhĩ, càng thêm kinh ngạc hơn với lờihắn . Vừa định quay lại hỏi Tạp Mễ Nhĩ thấy bóng dáng đâu. Tạp Mễ Nhĩ cứ như vậy mà biến mất như khí.

      Chuyện thay đổi quá mức quỷ dị và đột ngột. Thích Ngạo Sương và Bạch Đế, Hắc Vũ cứ nhưthế mà biến mất. Tạp Mễ Nhĩ cũng biến mất.Lãnh Lăng Vân có tin tức.

      Đoàn người Lạp Tây Á vô cùng hoảng hốt, tìmkiếm tung tích của Thích Ngạo Sương.

      Phong Dật Hiên cúi đầu đứng yên, đôi mắt vốn đen nhánh nhưng lúc này lại ra ánh sángmàu đỏ quỷ dị.

      Tạp Mễ Nhĩ đứng , cười híp mắt.

      Kịch hay, lúc này mới bắt đầu.

      Thích Ngạo Sương và Bạch Đế, Hắc Vũ tớimột thế giới khác.

      Bạch Đế và Hắc Vũ trầm mắt, nhìn mọi thứ trước mặt.

      Lại trở về đây lần nữa.

      Lời tác giả: xong cuốn nữa rồi. Khiến mọi người phải chờ lâu như vậy xấu hổ. Sau này công bố thân phận của Phong Dật Hiên. Nhân vật Tạp Mễ Nhĩ này ta chưa bao giờ làngười tốt nhưng cũng phải là người xấu, ha ha, từ từ theo dõi biết.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Quyển 3:
      Chương 1: Hắc Vũ được tự nhiên

      Khi Thích Ngạo Sương còn chưa đứng vững, chưa kịp nhìn quang cảnh xung quanh bị mộtluồng gió lạnh đáng sợ thổi qua khiến nàng run lên.

      “Ha ha, hôm nay may mắn, có mỹ vị dângtới tận miệng!” tiếng cười tràn đầy liều lĩnh, bén nhọn vang lên. Sau đó gió lớn thổi tới khiếnnàng thể mở mắt được.

      Thích Ngạo Sương run rẩy. Luồng gió lạnh nàyquá kỳ lạ, lạnh đến thấu xương. Ngay cả nàng là người có thể chất hệ Hỏa cũng cảm thấy lạnh khác thường.

      Đáy mắt Bạch Đế và Hắc Vũ đều có tia kinh ngạc. Chẳng lẽ đối phương cảm nhận được khí của mình sao? quái này lại muốn ăn thịt bọn họ?

      Mèo tầm bảo meo tiếng đầy tức giận, lông đuôi dựng đứng hết lên. Đây là dấu hiệu nó nổigiận. Nó ghét thời tiết lạnh giá thế này.

      Thích Ngạo Sương sửng sốt nhìn cảnh tượng trước mắt. xinh đẹp trắng như tuyếtđứng , tóc trắng như tuyết, lông mày trắng như tuyết, quần áo trắng như tuyết khônghề có nếp gấp, ngay cả đôi mắt cũng màu trắngtinh. khuôn mặt tái nhợt chút huyết sắc là nụ cười liều lĩnh hưng phấn. Nàng ta mởto mắt nhìn Bạch Đế và Hắc Vũ đầy hưng phấn,vươn lưỡi liềm môi, cười ha ha: “Hai cao cấp, còn có cả con người. Ha ha, lại có con người! Hôm nay kiếm được món lợi lớn rồi! quá tốt!” Nàng ta hả hê kêu gào, chỉ cònthiếu nước huơ tay múa chân nữa thôi.

      Gió lạnh như băng thổi vù vù, ngay sau đó, tất cả xung quanh bị đóng băng. Bông tuyết baymúa đầy trời, cây cối xung quanh bị đóng bănglại trong nháy mắt, trở thành cây kem lớn,tỏa ra ánh sáng kỳ lạ.

      “Tuyết .” Hắc Vũ lạnh lùng , vạch rathân phận của tộc trước mặt.

      Thích Ngạo Sương giựt giựt khóe miệng, nhìn Hắc Vũ đầy khinh bỉ, : “Các ngươi khôngphải là hai chiến tướng à? Sao vừa tới nơi này bị tập kích?” Hai vị chiến tướng có địa vị cao lại vừa vào giới bị quái tập kích, chuyện này khó khiến người ta tin được.

      Sắc mặt Hắc Vũ đen thui, tức giận : “Ta cũng biết nữa. Cứ coi như những tiểu nàykhông biết chúng ta nhưng cũng có thể cảm nhận được khí của chúng ta chứ. Dám tập kích chúng ta, biết sống chết!”

      Gió lạnh thấu xương thổi qua lần nữa, ThíchNgạo Sương sợ run cả người, tạm thời muốn truy cứu chuyện này nữa. Bây giờ phảithoát khỏi cảnh này cái . Thích Ngạo Sương vung tay lên trong nháy mắt, vô số ngọn lửa màu đỏ tỏa ra từ tay nàng, hòa tan tuyết trước mặt mình, ngăn cản gió lạnh thấu xương. Xungquanh ấm dần lên, mèo tầm bảo hơi hạ cái đuôi xuống. Nếu còn lạnh như thế nổi đóa mất.

      Tuyết hơi sững sờ, sau đó nhìn ngọn lửatrước mặt mạnh dần lên, nhận ra ngọn lửa nàykhông bình thường. Nàng ta nghĩ thầm khôngxong, muốn quay đầu bỏ chạy.

      “Chạy đâu!” Hắc Vũ hét to, bay tới trước mặt Tuyết , vươn tay bóp cổ nàng ta. mặtTuyết lộ ra nụ cười quỷ dị, hóa thành nướcchảy xuống khỏi tay Hắc Vũ, rồi hóa thành vôsố giọt nước định bỏ trốn.

      Tay Thích Ngạo Sương kết thành ấn ký, niệmchú ngữ, đẩy tay về phía trước. kết giới lớnbao phủ toàn bộ những giọt nước kia lại, khôngđể sót giọt nào.

      Vô số giọt nước đụng vào kết giới, muốn chạy khỏi đó nhưng thể thoát được.

      “Quay lại!” Thích Ngạo Sương quát lạnh, kếtgiới quay trở về trước mặt nàng, sau đó nó ngừng thu lại, ép sát giọt nước bêntrong. Các giọt nước từ từ hợp lại, hóa thànhhình người. Có điều mặt Tuyết lúc này đầysợ hãi, thân thể ngừng run rẩy. Nàng ta bây giờ hơi hối hận vì mình ra tay tùy tiện.

      Bạch Đế cau mày nhìn Tuyết trước mặt,cảm giác có cái gì đó bất thường. Tuyết tộc cao cấp, bọn họ thể chưa từnggặp. Nhưng Tuyết này lại khác với Tuyết họ từng nhìn thấy trước đây. Nhưng khác ở chỗ nào đây?

      “Lá gan của ngươi , dám tập kích chúng ta. Ngươi biết chúng ta là ai ?” sắc mặt Hắc Vũ vô cùng khó coi. Tuyết trước mắt chỉ là tiểu mà lại dám vọng tưởng ăn hết bọn họ! ra khiến người ta chê cười. Dù gì trước đây bọn họ cũng là hai đạichiến tướng oai phong cõi!

      Tuyết sửng sốt, sau đó lắc đầu, : “Khôngbiết.” mặt có chút gì là giả dối. Xemra đúng là biết Bạch Đế và Hắc Vũ rồi.

      Lúc này tới lượt Hắc Vũ ngây ngẩn. lấy lạitinh thần ngay lập tức, phẫn nộ quát: “Khôngbiết chúng ta nhưng ngươi cũng có thể cảm nhậnđược khí của chúng ta chứ. Chúng ta mạnhhơn ngươi nhiều, vậy mà ngươi cũng dám ra tay?”

      Bây giờ Tuyết còn sợ hãi như vừanãy, đáy mắt thoáng qua tia khinh thường, lạnh lùng : “Bây giờ chỗ nào cũng có khímạnh mẽ. khí cũng chỉ là mặt nạ để che giấu thực lực của mình mà thôi. Hơn nữa, ta tập kích các ngươi thành công hóa thànhgiọt nước. Chỉ cần giọt thoát khỏi là ta liềnchạy trốn thành công.”

      Lời Tuyết vừa dứt, Bạch Đế và Hắc Vũ cũng hiểu ra. Khó trách tiểu này khônghề sợ hãi. Vô số giọt nước tỏa ra bốn phía, đúng là bắt được toàn bộ cách dễ dàng. Tiểu này có chút thủ đoạn. Có điều, Tuyết trở thành như vậy từ khi nào?

      “Chú ý cách chuyện của ngươi! Bây giờ ngươi là tù binh của ta!!” Thích Ngạo Sương hừlạnh. Kết giới nóng lên lập tức khiến Tuyết Yêukêu lên sợ hãi, ngừng cầu xin tha thứ.

      Có điều lời của Tuyết khiến Bạch Đế vàHắc Vũ nghi ngờ. “ khí che giấu thực lựcnghĩa là sao?” Bạch Đế và Hắc Vũ liếc mắt nhìn nhau, đều thấy khó hiểu và ngạc nhiên trong mắt đối phương. khí mạnh mẽ chỗ nào cũng có? khí chỉ dùng để che giấu thực lực củamình mà thể thực lực? Rốt cuộclà có ý gì? Xem ra, hình như sau khi bọn họ thế giới này xảy ra thay đổi động trời rồi.

      “Các ngươi đâu có già? Từ đâu tới? Chẳng lẽ lâurồi ra ngoài à?” Tuyết rất muốn hỏibọn họ là đồ nhà quê chui từ đâu ra, nhưng nhìnthấy đôi mắt lạnh lẽo của Thích Ngạo Sương thìlập tức biết nhìn xa trông rộng. Nàng cũng rấtkinh ngạc. Hai mỹ nam tử cao cấp của tộc mà lại đột nhiên hỏi như thế.

      ngàn năm ra ngoài rồi.” Bạch Đế thản nhiên, “ , có chuyện gì xảyra?”

      Tuyết bày ra nét mặt ra là vậy, rồi hắng giọng, : “Ta cho các ngươi biết, các ngươi thả ta ra.”

      Ngay lập tức, Tuyết hét lên đầy đau đớn, bởi vì Thích Ngạo Sương lại nâng nhiệt độ của kết giới lên lần nữa. Tuyết vốn là tuyết, sợnhất là nhiệt độ, ngọn lửa, bây giờ bị ThíchNgạo Sương nướng như thế nên đau nổi. Lửa bình thường nàng ta sợ nhưng ngọn lửa của Thích Ngạo Sương lại giống bình thường!

      “Ngươi còn chưa hiểu à? Mạng của ngươi nằmtrong tay chúng ta.” Thích Ngạo Sương lạnhlùng nhìn Tuyết trước mặt, hừ , “ hết những gì ngươi biết ra. Đừng mặc cả với ta!”

      “Ta…Ta chỉ biết bây giờ khắp nơi lộn xộn. Có nơi khí ngất trời, tất cả mọi người có thể tớiđó hấp thu. Cho nên chỉ bằng khí khôngthể thực lực.” mặt Tuyết vốn có huyết sắc, tái nhợt, sợ hãi nhìn Thích Ngạo Sương, thận trọng . Trong mắt nàng ta, con người này còn đáng sợ hơn hai tộc bêncạnh. Sau đó Tuyết giọng , “Nếu biết các ngươi kinh khủng như thế ta sớmchạy xa, sao dám chọc giận các ngươi.” Tuyết thầm trong lòng, sớm biết thế ta tập kích các ngươi mình rồi.

      “Sao lại có chuyện đó?” ánh mắt Bạch Đế tối lại, ý nghĩ lành dâng lên trong lòng.

      “Ta…Ta sao biết được!” Tuyết nhìn sắcmặt của Bạch Đế thay đổi hơi sợ, : “Ta…Ta chỉ mới 500 tuổi. Nghe chuyện này xảy ra sau Thánh Chiến. Hơn nữa chỗ các ngươi đứng tộc cao cấp tới. Chonên…Cho nên ta mới…” Cho nên mới ra tay với các ngươi. Những lời đó Tuyết khôngdám ra.

      Bạch Đế và Hắc Vũ nhìn nhau, hiểu rằng sau đó giới thay đổi khiến số nơi ở giới biến đổi, lại là biến đổi dã. Tuyết Yêutrước mắt chính là minh chứng. Trước kia Tuyết chỉ biết canh chừng tuyết, đóng băng cácthứ, hòa tan thành vô số giọt nước đểchạy trốn.

      “Xem ra chỉ có tìm mới biết rốt cuộc là có chuyện gì.” Bạch Đế trầm giọng .

      “Ừ.” Hắc Vũ gật đầu, xoay người nhìn xung quanh.

      ? Ai? Thích Ngạo Sương cau mày. Chẳng lẽngười trong lời của Bạch Đế và Hắc Vũ là ĐạiVương ?

      Lúc này Thích Ngạo Sương mới có thời giannhìn xung quanh. Bây giờ bọn họ ở trongmột rừng cây yên lặng, nhưng cây cối đều cómàu đen, hơn nữa hình như chết héo. Màuđen đọng nhánh cây, nhìn hơi kỳ lạ. Ngẩngđầu nhìn lên chỉ thấy bầu trời mờ mịt.

      “Có thể thả ta ra ? Ta biết gì hết cho các ngươi.” Tuyết thận trọng hỏi ba người Thích Ngạo Sương.

      “Tình trạng của giới bây giờ thế nào?”Bạch Đế trầm giọng hỏi.

      “Ta…Ta cũng lắm.” Tuyết sắp khóc rồi. Nàng biết những người xa lạ trước mặt này phải người dễ chọc rồi. Nhưng saongười có thực lực cao cường như vậy lại xuấthiện ở nơi vắng vẻ hoang vu thế này chứ!

      “Đại vương đâu? Tứ đại hộ pháp và bát đạiyêu vương đâu? Bọn họ bận gì vậy? Yêugiới biến thành thế này bọn họ có cáchnào à?” Hắc Vũ cau mày, hỏi. Hiển nhiên nhữngchuyện này phá vỡ thế cân bằng của Yêugiới. Sao lại có chuyện này? Chẳng lẽ những người kia đều nghe, hỏi sao?

      “Ta…Ta biết. Ta chỉ du đãng nơi rừng rậm này thôi, qua xa. Cùng lắm là tới cái trấn bên cạnh. Ta biết được từ đó. Những thứ khác ta biết.” Tuyết Yêulắc đầu ngừng, sợ hãi : “ là takhông biết gì cả, tha cho ta .”

      Thích Ngạo Sương cởi bỏ kết giới, Tuyết Yêuquay người bỏ chạy.

      “Hình như rừng cây này bị lực lượng nào đó ô nhiễm nên chết.” Bạch Đế nhìn nước sơn đentrên cây cối, thản nhiên .

      “Ra khỏi đây rồi tiếp.” Hắc Vũ cau mày . thích chỗ này.

      Mặt Thích Ngạo Sương nặng nề. Vì sao Tạp Mễ Nhĩ lại truyền tống mình tới đây?

      Ba người cùng về phía trước, vừa Bạch Đếvừa nhàn nhạt : “Ngạo Sương, nơi này là thếgiới của chúng ta.” Trong lòng Bạch Đế cũng hiểu rốt cuộc Tạp Mễ Nhĩ muốn làm gì. Vốn và Hắc Vũ muốn trở về giới nhưngsao Tạp Mễ Nhĩ lại đưa Thích Ngạo Sương tớicùng họ?

      “Meo meo!” mèo tầm bảo đứng vai ThíchNgạo Sương quơ múa móng vuốt , trợn to đôi mắt màu hổ phách nhìn mọi thứ trước mắt.

      “Bây giờ tạm thời ngươi trở về được.”Hắc Vũ bĩu môi, : “Ba người chúng ta cùng hợp lực mới mở được cánh cửa gian. Nhất định chúng ta phải tìm được .”

      ? Thích Ngạo Sương nhàng: “ trong lời của các ngươi chính là Đại vương à?”

      “Ừ.” Hắc Vũ gật đầu chút để ý, rồi nhíumày, : “Có điều biết Tạp Mễ Nhĩ lêncơn điên gì mà lại đưa chúng ta tới cùng nhau.”

      “Ngạo Sương...” sắc mặt của Bạch Đế lúc này dễ nhìn, trầm giọng : “Ngươi hãy ngheta .”

      đợi Thích Ngạo Sương mở miệng, Hắc Vũ mỉa: “Ngươi muốn gì? Muốn mụcđích mà ngươi tìm tới Ngạo Sương à?”

      Có ý gì? Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, nhìnkhuôn mặt đầy khinh thường của Hắc Vũ và sắcmặt Bạch Đế khẽ biến biết nhất định trongchuyện này có tình.

      “Khi chúng ta mất hết sức mạnh, cần từ từ khôiphục lại. Lúc chưa khôi phục hoàn toàn thìhình dạng của chúng ta tương đối yếu ớt. Ta tìmtới ngươi lúc lực lượng chưa ổn định.” Bạch Đếkhông tiếp. Hắc Vũ chua ngoa : “Đừngnói là chúng ta, mà là ngươi. Là ngươi tìm Ngạo Sương trước, bởi vì thân thể ngươi yếu ớt nênmuốn tìm thần hộ mệnh. Cho nên nhìn vàotiềm lực khổng lồ của Ngạo Sương, mạnh mẽ ký kết khế ước chủ tớ. Kết quả bị Ngạo Sương đảongược khế ước biến thành khế ước bình đẳng.”

      Sắc mặt Bạch Đế tái nhợt. Tuy mới đầu đúng là có ý này nhưng càng tiếp xúc với ThíchNgạo Sương lòng thay đổi.

      Thích Ngạo Sương hiểu ra, nhìn sắc mặt tái nhợt của Bạch Đế, nhìn ánh mắt hả hê của Hắc Vũ,nàng chỉ cười nhạt, : “ khác với suy đoán của ta lắm. Ta cũng thiệt thòi. Các ngươi cứu ta.”

      Bạch Đế ngẩn ra, quay sang nhìn Thích Ngạo Sương, muốn nhìn ra tức giận và trách cứtrong mắt nàng nhưng chỉ thấy thản nhiên. Hiển nhiên là Thích Ngạo Sương để ý tới mục đích ban đầu của Bạch Đế.

      Hắc Vũ thấy thế cắt ngang đầy khó chịu.

      “Ta biến mất như thế, nhất định mọi người biểu tỷ rất lo lắng. biết Tạp Mễ Nhĩ muốn làm gì? Sao lại đưa ta tới đây?” Thích NgạoSương khẽ cắn môi, đáy mắt tràn ngập nghi ngờ.Chợt Thích Ngạo Sương nhớ tới câu cuối cùng của Tạp Mễ Nhĩ: , tiểu Ngạo Sương,lớn nhanh lên. Nơi này hợp cho ngươi phát triển.

      Muốn mình trưởng thành nhanh chút? Nhân giới thích hợp cho mình trưởng thành nênđể mình tới giới? Nhưng sao Tạp Mễ Nhĩ lại làm vậy?

      “Ta tiễn ngươi về thế giới của mình.” Bạch Đế nhìn Thích Ngạo Sương, bình tĩnh .

      “Ha ha, là mạnh miệng.” Hắc Vũ khinh thường , “ có ta và có thể mở cánh cửa tới Nhân giới à? Coi như ngươi đưanàng trở về, lúc đó Nhân giới còn tồn tại hay cũng là câu hỏi lớn.”

      “Nghĩa là sao?” sắc mặt Thích Ngạo Sương hơithay đổi, nghe ra ý nghĩa sâu xa trong lời Hắc Vũ.

      “Đơn giản thôi. Thánh Chiến bộc phát lậptức. Ma giới và Thần giới lại chuẩn bị bắt đầu đại chiến. giới của chúng ta gió chiều nào xoay chiều đó, ai yếu giúp người đó. Cho tới nay đều giúp Ma giới. khi Ma giới diệt vongthì tiếp theo chính là giới chúng ta. Ngược lại cũng thế. Nếu Thần giói thất bại, Ma giới thống trị Thần giới, mục tiêu tiếp theo chính là giới và Nhân giới. Nhân giới phụ thuộc vàoThần giới nên có thể tưởng tượng được rằng nếu Ma giới thắng dĩ nhiên Nhân giới là thiênđường đồ ăn của các Ma tộc rồi.”

      “Cái gì?!” đôi mắt Thích Ngạo Sương co lại, thể tin mà nhìn Hắc Vũ, muốn tìm chút manh mối từ . Nhưng trong mắt Hắc Vũkhông có chút né tránh nào.

      Thích Ngạo Sương quay sang nhìn Bạch Đế, muốn nghe từ miệng . Mặt Bạch Đế nặng nề, đen lại. Lòng Thích Ngạo Sương trầm xuống. Vậy là những lời Hắc Vũ ?!

      “Nếu Ma tộc xâm lấn Nhân giới, ha ha, có lẽLong tộc còn có thể sống sót bằng sức mạnh củamình. Nhưng loài người yếu ớt nhất chỉ sợ trở thành thức ăn của Ma tộc. Kể cả sư phụ của ngươi, biểu tỷ, biểu ca và tiểu tử thúi tóc đỏ đó nữa.” Hắc Vũ híp mắt, cười cười đầy độc ác. Lời của như cái búa lớn giáng mạnh vào lòng Thích Ngạo Sương.

      “Hắc Vũ, câm miệng!” rốt cuộc, Bạch Đế chịu được nữa, quát lạnh.

      “Mẹ kiếp! Ngươi cho rằng ta sợ ngươi à? Bây giờ trở lại giới, phong ấn được cởi ra,sức mạnh trở lại toàn bộ. Ta căn bản khôngcần sống nhờ các ngươi nữa!” Hắc Vũ cũng cam chịu yếu thế mà quát lại, đầy khinh thường: “Chẳng lẽ ngươi muốn lừa tiểu Ngạo Sương của ngươi? Kể chuyện cười rằng dùcó xâm chiếm Nhân giới cũng sống hòa bình với loài người sao?”

      Thích Ngạo Sương cảm thấy sức lực mình nhưbị rút hết, cứ đứng sững tại chỗ như vậy. Nếu đúng như lời Hắc Vũ Nhân giới biến thànhđịa ngục trần gian. Máu chảy thành sông, tiếng kêu than khắp nơi, tuyệt vọng và sợ hãi bao phủ toàn bộ thế giới.

      Hắc Vũ nhìn đáy mắt lóe lên tức giận của BạchĐế, mặt lộ ra nụ cười đắc chí. Chỉ cần thấy được Bạch Đế tức giận rất dễ chịu. Ánhmắt Hắc Vũ chuyển , thấy mặt Thích Ngạo Sương tái nhợt trong lòng khỏi căngthẳng. Hắc Vũ cuống quýt quay mặt , cười lạnh, : “Thánh chiến lần này, ta tham gia. Muốn chơi các ngươi cứ từ từ mà chơi.”

      “Ngươi!” Bạch Đế cau mày nhìn Hắc Vũ, sắc mặt tình bất định nhưng ra đượclời nào.

      Thích Ngạo Sương còn chưa lấy lại được tinhthần. Mặt nàng tái nhợt, đắm chìm trong lời nóicủa Hắc Vũ thoát ra được. Nàng nhớ lúc ở Ma giới, Thiếu chủ từng phải về chuẩn bị Thánh Chiến. Vậy là lời Hắc Vũ là ! Nếu đúng thế, Thánh Chiến…

      “Ngạo Sương, đừng nghe . Nhân giới sẽkhông bị diệt vong, bởi vì giới để Ma giới làm được điều đó.” Bạch Đế vươn taynắm vai Thích Ngạo Sương, lắc để nàng phục hồi tinh thần lại.

      Thích Ngạo Sương lấy lại tinh thần, nhìn vẻ mặt kiên định của Bạch Đế. Bạch Đế trầm giọng : “Mỗi ngàn năm, tam giới cuộc chiến tranh. Ma giới muốn thâu tóm Thần giới,Thần giới muốn thống trị Ma giới. Mà giớiở giữa, vì để tự vệ nên chọn bên yếu hơn để giúp. Mấy vạn năm nay là như vậy. Cho nên,Nhân giới bị diệt đâu, yên tâm .”

      chờ Thích Ngạo Sương , lời chuangoa của Hắc Vũ lại bay tới: “Đó là trước đây thôi. Bây giờ khác rồi. giới có nhúng tayvào hay còn chưa biết được. Ngươi thấy giới thay đổi lớn như vậy sao? Chúng ta cũng biết bây giờ thành rathế nào, mà ngươi vội hứa với Ngạo Sươngrồi? Hơn nữa dù Thần giới thắng, thần điện Quang Minh bị tiêu diệt, Nữ Thần QuangMinh thể lấy lại được sức mạnh tín ngưỡng của loài người nữ, đến lúc đó thanh tẩy, lập ra thần điện Quang Minh lần nữa. Rắc rối lớn nhất là đây!”

      Bạch Đế ngẩn ra, hồi lâu thành lời.

      Mặt của Thích Ngạo Sương càng tái hơn. Thiếuchủ Ma giới mạnh mẽ nàng biết. Dù Thiếu chủ Ma giới chỉ tiết lộ phần nổi của tảng băngchìm nhưng cũng đủ khiến Thích NgạoSương rất kinh hãi rồi. Nàng cũng từng giao thủvới Nữ Thần Quang Minh, càng thực lực đáng sợ của bà ta. ai có thể đoán trướckết quả của cuộc chiến, ai có thể…

      Hắc Vũ nhìn sắc mặt tái hơn của Thích Ngạo Sương trong lòng lại càng thấy khó chịu hơn, cuối cùng cau mày, hung dẽ : “Ngươi bày ra vẻ mặt nhà có tang đó làm gì? Dù giới thay đổi thế nào tộc cũng thể bị diệtdễ dàng. Còn nữa, ngươi cho rằng thần Hắc Ámchỉ là kẻ thiên vị ngu ngốc à? Tên khốn kia đểcho thế lực mình rất vất vả mới tạo được tan rã sao?”

      Đáy mắt Bạch Đế thoáng qua tia sáng, quay lạinhìn gương mặt tuấn mỹ của Hắc Vũ. Hắc Vũchột dạ quay mặt .

      Bạch Đế khẽ híp mắt. Hắc Vũ, đây là cáchan ủi à? mà cũng an ủi người khác à?

      Hắc Vũ bước nhanh tới trước, quay đầu lại, lạnh lùng : “Nhanh lên!”

      Bạch Đế nhìn khuôn mặt còn hơi tái của Thích Ngạo Sương, giọng : “Ngạo Sương, ngươi đừng quá lo lắng. Đúng như Hắc Vũ . giới vì sinh tồn của mình để cuộcchiến này nghiêng về bên nào. Hơn nữa chờ đạichiến xong, dù Thần giới có thắng lợi, Nữ ThầnQuang Minh muốn xóa sổ mảnh đất này cũng phải chuyện dễ dàng. Khi đó thần Hắc Ám phát triển thế lực của mình.”

      Thích Ngạo Sương nâng khuôn mặt nhắn lên, nhìn Bạch Đế, cuối cùng từ từ gật đầu. Nắmtay trong tay áo thầm nắm chặt. Mặc kệ thế nào,mình cũng muốn cố gắng bằng hết sức mình, tuyệt đối thể để Ma giới thắng, Thần giới xâm lấn Nhân giới. Thích Ngạo Sương vừa nghĩtới chuyện này, chợt cả người cứng đờ, nhớ tớilời Tạp Mễ Nhĩ . Chẳng lẽ, Tạp Mễ Nhĩ đưa mình tới đây là vì chuyện này sao? Tạp Mễ Nhĩ muốn mình tham gia vào sao? Vì sao?

      Bây giờ Phong Dật Hiên làm gì? Mình đột nhiên biến mất, huynh ấy nhất định rất lo chomình. Theo tính tình nóng nảy của có động thủ với Tạp Mễ Nhĩ ? Nếu là như vậy, căn bản phải đối thủ của Tạp Mễ Nhĩ! Tâm tình Thích Ngạo Sương loạn lên.Lúc này, bông tai ở tai truyền tới cảm giácmát rượi. Lãnh Lăng Vân…Thích Ngạo Sươngsờ bông tai thủy tinh màu tím tai mình,nhưng trong lòng thể bỏ được. Nàng cócảm giác Lãnh Lăng Vân mất tích hơi kỳ lạ. Mà tai mình lại có bông tai bằng thủy tinh màutím. Bông tai xinh đẹp này xuyên qua tai nàng mà chỉ khảm vành tai, giống như có từ trước người nàng. Thần Hắc Ám có thể bảo vệ thần điện Trật Tự sao? Có thể làm lớn mạnh lực lượng hơn ? Dấu ấn màuđen mu bàn tay Thích Ngạo Sương đãkhông còn. biết từ lúc nào thần Hắc Ámđã hủy nó cho nàng. Hôm nay ở Nhân giới, thay thế được Nữ Thần Quang Minh nên tự nhiên cũng cần lấy linh hồn của ThíchNgạo Sương làm vật tế.

      khi Thích Ngạo Sương và Bạch Đế chuẩnbị rời khỏi khu rừng tậm sau lưng bọn họ lại truyền tới loạt tiếng động xôn xao, dườngnhư có cả giọng bọn họ từng nghe qua.

      “Mau, ở phía trước.”

      “Tuyết Nữ, ngươi tính nhầm chứ?”

      “Sao lại thế này! Tuyệt đối sai! Hai Yêutộc này rất mạnh mẽ…”

      “Vậy chúng ta chỉ cần ăn họ là lên cấp?”

      “Ha ha, còn có loài người xinh đẹp nữa.”

      “Oa, phải chứ? Lại có loài người xuấthiện. Có phải là đồ chơi của hai tộc này ?”

      “Chắc là thế…”

      “Dù sao lát nữa cũng trở thành đồ chơi của chúng ta. Chơi chán rồi ăn, ha ha…”

      Tiếng cười chói tai truyền tới từng hồi khiếnngười ta thấy rất khó chịu.

      Bạch Đế cau mày nhìn về phía sau. Xem raTuyết vừa nãy hiểu thực lực củabọn họ cách bọn rất xa mà còn gọi cứu viện. Ở giới có loài người là cực kỳ hiếm thấy. Huống chi Thích Ngạo Sương lại đẹp nhưthế, càng thêm khiến tộc xôn xao khôngngừng.

      Mặt Hắc Vũ đen như sắp nước. Bởi vì hai câu sau truyền vào tai rất ràng. Khôngbiết vì sao Hắc Vũ vừa nghe những tộc kia lát nữa Ngạo Sương là đồ chơi của bọn họthì tức đến nỗi muốn băm những tộc kiathành từng mảnh! Bọn quái hạ đẳng ngu ngốc!

      đột nhiên xoay người, đứng cạnh Thích Ngạo Sương.

      xa trước mặt , Tuyết vừa nãy dẫn ít tộc chạy tới. Trong số đó có ít tộc cao cấp. Khi bọn thấy ba người Thích Ngạo Sương mặt đều lộ ra hưng phấn.

      Còn cả giọng Tuyết đầy đắc chí: “Khôngsai chứ? Ta lừa các ngươi chứ? Có phảicó hai tộc cao cấp và loài người xinhđẹp ?”

      Nghe giọng bén nhọn của Tuyết , nắmđấm của Hắc Vũ nắm chặt tới mức các đốt ngón tay trắng bệch. Hai mắt bắn ra ánh sánglạnh nhìn Tộc tới gần. Cầm đầuchính là Tuyết trắng như tuyết vừa bỏ chạy.Trong nhận thức của nàng, lần này bọn Bạch Đếđã là vật nằm trong túi.

      “Chậc chậc, là loài người!” tộc tóc xanh sợ hãi kêu thành tiếng, trong giọng tràn đầy kích động và hưng phấn. Sau lưng hình người có cái đuôi dài, hiển nhiên chỉ là tộc bình thường chưa tiến hóa hết thành hìnhngười.

      “Cút ngay, người này ngươi mơ tưởng được. Loài người kia là của ta, ta chơi cho các ngươi. Chúng ta cùng ăn hai tộc này, sau đó thực lực của chúng ta có thể tăng lênrồi.” tộc tóc nâu đứng bên cạnh Tuyết dùng chưởng vỗ bay tộc tóc xanh, hai mắt tỏa sáng nhìn Thích Ngạo Sương, cườiha ha, chỉ thiếu điều chảy nước miếng nữa thôi. Dáng vẻ của tộc tóc nâu này thể, giống Tuyết , là tộc cao cấp.

      tìm chết.” Hắc Vũ vẫn cúi đầu, ai thấy ánh mắt của . giọng câu lạnh lẽo, cái lưỡi hái khổng lồ đen tuyền xuất tay , lóe ra ánh sáng dã.

      Ngay sau đó, Hắc Vũ động thủ. Trước mắtThích Ngạo Sương và Bạch Đế chỉ còn bóng dáng lưu lại, Hắc Vũ đứng trước mặt lũ quái.

      “A?” tộc phát ra tiếng hô đầy kinh ngạc, ai thấy được Hắc Vũ đến trước mặt mìnhnhư thế nào.

      khuôn mặt tuyệt mỹ của Hắc Vũ tràn đầy lạnh lẽo, vung lưỡi hái khổng lồ trong tay lên. Lũ quái sửng sốt, nhìn chằm chằm vào lưỡi hái trung. Động tác của Hắc Vũtrong mắt bọn chúng hình như rất chậm, rất chậm. Bọn họ có thể thấy nhưng điều khiến bọn chúng kinh hoảng và sợ hãi trong lòng chính là tuy động tác của Hắc Vũ thoạt nhìn rất chậmnhưng bọn chúng thể tránh được! Bọn chúng cứ như vậy mà nhìn lưỡi hái khổng lồ màu đen quét ngang qua, chẻ toàn bộ tộc đứng đó làm hai từ ngang eo! Máu tươi vung ra, tạo thành nhiều tia máu dã giữa trung. Mắt các tộc mở lớn, chưa kịp tắt thởthì ngã mạnh xuống đất, nhìn mình tách khỏithân dưới. Hơi thở tử vong đáng sợ và sợ hãingập trời bao phủ bọn họ.

      “A.” tiếng hét chói tai vang lên đinh tainhức óc, trong giọng tràn đầy sợ hãi và tuyệtvọng.

      Đó là tộc tóc nâu vừa đánh bay tộccấp thấp. hoảng sợ nhìn mọi thứ trước mắt.Nam tử áo đen tóc đen cứ như vậy mà giết đám quái trong nháy mắt! Hơn nữa bọn họ còn thể chống lại được. Quá đáng sợ! Điều này giống với lời Tuyết chỉ là tộc cao cấp thôi sao? tộc tóc nâu dùng cảtay chân liều mạng vọt về phía trước. Bây giờhắn chỉ có ý niệm là nhanh thoát khỏi nơi đáng sợ này, cách xa tộc tóc đen kinhkhủng đó. Cái đuôi dài của quét đất tạo thành dấu vết xiêu xiêu vẹo vẹo.

      Hắc Vũ chỉ hừ lạnh tiếng, người bay lên tộc tóc nâu, chút do dự vunglưỡi hái trong tay lên. Tiếng kêu thảm thiết vangdội cả khu rừng. Lưỡi hái của Hắc Vũ cứ nhưthế mà găm cái đuôi của tộc xuống đất.

      “A, xin bỏ qua cho ta . Ta biết gì hết, tha cho ta . Tha mạng ~~” tộc liều mạng cầu xin tha thứ, giãy giụa thân thể muốn vứt bỏ cái đuôi để chạy .

      Trong mắt Hắc Vũ lóe lên ánh sáng lạnh, vunglưỡi hái lên trước, tách tộc khỏi cái đuôicua . Đỏ đỏ xanh xanh chảy tràn đấtthật là kinh người.

      Mặt Hắc Vũ lạnh như tiền, chút biểu tình.

      Thích Ngạo Sương còn chưa lấy lại được tinhthần cuộc chiến kết thúc nhanh như thế.Nàng và Bạch Đế thậm chí còn chưa ra tay.

      Hắc Vũ thu hồi vũ khí, mặt đầy khí lạnh bỏ ,quay lại, lạnh giọng : “.”

      Thích Ngạo Sương liếc nhìn thi thể đất, khẽ híp mắt, gì, xoay người theo sau HắcVũ.

      Ánh mắt Bạch Đế trầm xuống, nhìn bóng lưngcủa Hắc Vũ gì. hiểu Hắc Vũ hơn ai hết. biết Hắc Vũ tức giận cái gì. Bởivì những tộc đó lời vũ nhục NgạoSương.

      Bạch Đế nghĩ tới đây nhướng mày. Nếu quả là như thế …!!!

      Bạch Đế nhìn bóng lưng Hắc Vũ, trong lòng hơi kinh ngạc. Hắc Vũ, chẳng lẽ ngươi đối với Ngạo Sương…

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Q3 Chương 2: Hoa lài cấm bãi phân trâu

      "Ngu ngốc!" Hắc Vũ thu vũ khí, nhìn những thi thể dưới đất hừ lạnh.

      Bạch Đế thở dài, biết đây là nhóm Yêutộc thứ mấy tập kích bọn họ rồi? Thứ 7 hay thứ 8? Ánh mắt những nhân này sáng lên khinhìn thấy bọn họ, thấy Thích Ngạo Sương hai mắt tỏa sáng còn nước miếng chảy dài. Cũng thể trách họ khi nhìn thấy Thích Ngạo Sương được, đột nhiên xuất Nhân loại, còn là ngươi tuyệt sắc nữa, tất nhiên họ them thuồng.

      " hết, phiền ." Hắc Vũ khó chịu hừlạnh. Đầu tiên là Tuyết muốn giết bọn họsao đó bắt Thích Ngạo Sương, nhưng sau nhữngYêu Tộc chỉ đến vì Thích Ngạo Sương. cần đợi bọn họ đến tự động tập kích bọn họ, thể tưởng tượng kế tiếp bọn họ bị bao nhiêu lần tập kích nữa.

      Cục diện này cách thay đổi, bởi vì Thích Ngạo Sương là loài người. Hơi thở của loàingười, mà tộc rất nhạy bén với hơi thở này. Khi Thích Ngạo Sương mới đến tộc, mọingười biết được thực lực của Hắc Vũ và Bạch Đế, nên bọn họ mới dũng tiến lên, kếtquả chỉ có là chết, tới đôi chết đôi.

      Bọn họ tối đây, liền xử lý họ, nhưng mà, tre già măng mọc làm người khác buồn phiền mà.

      "Lại tới nữa kìa." Hắc Vũ cau mày rất khó chịuhừ lạnh .

      Bạch Đế trầm ngâm, lạnh nhạt : " đội tộc, thực lực yếu."

      "Vì Ngạo Sương mà tới." Hắc Vũ vung tay, vũ khí xuất trong tay.

      "Đợi chút, phải." Bạch Đế khẽ cau mày giọng .

      Hắc Vũ điểm mủi chân, nhảy lên ngọn cây bên cạnh nhìn về phía trước, sau đó nhảy xuống khinh thường : "Là người quen cũ."

      "Ai?" Bạch Đế có chút kinh ngạc, nơi vắng vẻ này lại gặp người quen.

      Thích Ngạo Sương cũng có chút tò mò, nghegiọng điệu Bạch Đế và Hắc Vũ, bọn họ rời khỏi Giới hơn ngàn năm rồi, vẫn có người quen biết họ.

      "Là tên ngốc Vạn Phong Lưu." Hắc Vũ cười lạnh.

      Hắc Vũ vừa , giọng từ phía trước truyền tới, như có tiếng cười: "Hắc Vũ, ngươicòn sống à, ta tưởng là ngươi chết rồi."

      Sau đó, Thích Ngạo Sương chỉ nghe thấy mộtgiong như gió thoảng, mùi hương truyềnđến. nam tử tuấn mỹ xuất trước mặt 3 người họ, tay nam tử cầm bông hoahồng, đặt bên bên mặt, đôi mê người, ánhmắt đào hoa, mê ly nhìn Hắc Vũ. Mái tóc màuvàng, quần áo quý tộc, hơi thở cao ngạo. Mê người. Nhưng mà, phía sau đại đoànhoa hồng là chuyện gì xảy ra? Thích Ngạo Sương nhìn kỹ chút, khỏi thấy buồncười. Hình như nam tử tuấn mỹ này dùng ma pháp để tạo nên đám hoa hồng sau lưng để tạo nên vẻ phong lưu tuấn mỹ của . Ngay lậptức Thích Ngạo Sương biết, tộcrất mạnh, tự nhiên có thể vận dụng ma pháp nhưvậy.

      "Bạch Đế, ngươi cũng ở đây à, ha ha." Vạn Phong Lưu khẽ cười, ánh mắt rơi vào ngườiThích Ngạo Sương, hai mắt chợt tỏa sáng.

      Thích Ngạo Sương cảm thấy hoa mắt, VạnPhong Lưu cũng xuất trước mặt nàng. Thích Ngạo Sương có chút kinh hãi với thực lực của tộc này.

      "Ai nha, tiểu thư loài người xinh đẹp, có thể mờingươi ly Trà Hoa ?" Vạn Phong Lưu nhã lộ mỉm cười mê người lễ phép hỏi, "Tên ta là Vạn Phong Lưu, tiểu thư có thể gọi ta PhongLưu."

      Khóe miệng Thích Ngạo Sương co quắp, Tộc này, đơn giản!

      "Ngươi chết !" Hắc Vũ vung mạnh lưỡi háimàu đen khổng lồ trong tay đánh úp về phía sau lưng Vạn Phong Lưu.

      Vạn Phong Lưu xoay mình đưa tay kẹp vũ khí của Hắc Vũ bằng 2 ngón tay, lại lộ ra nụ cười mê người: "Hắc Vũ, lâu rồi gặp, ngươi đối đãi với bạn cũ của ngươi thế sao?"

      "Ngươi hạ lưu vô sỉ." Hắc Vũ mặt lạnh khẽ quát.

      " phải á, ta là Phong Lưu đâu phải Hạlưu." Vạn Phong Lưu cười tà mị, nhưng tràn đầy giễu cợt. Đám hoa hồng sau lưng càng thêm sinh động. Tôn lên vẻ tuấn mỹ mê người của VạnPhong Lưu.

      "Hạ tiện." Vẻ mặt Bạch Đế bình tĩnh nhàn nhạtphun ra hai chữ. Sau khi xong, gương mặttuyệt mỹ của Bạch Đế vẫn lạnh lùng, giống như2 chữ kinh thiên động địa kia phải do vậy .

      Thích Ngạo Sương ——囧. Coi như nàng biết, quan hệ của 3 người phải đơn giảnnhư thế. Ít nhất, bọn họ rất thân với nhau. Hơn nữa khá hiểu. . . . . .

      "Như , sao 2 ngươi lại xuất ở đây? Sao vị tiểu thư xinh đẹp này phải ở cùng tột chổ với các ngươi? phải là hoa lài cấm bãiphân trâu sao?" Vạn Phong Lưu lắc lắc cànhhoa hồng tay, vẻ mặt trịnh trọng hỏi vấn đề này.

      "Rốt cuộc Giới xảy ra chuyện gì? Khi chúng ta rời xảy ra chuyện gì?" Bạch Đếcau mày phía trước thủ hạ của Van Phong Lưu cũng tới.

      "Cái vấn đề này. . . . . ." Vạn Phong Lưu ngửingủi cành hoa hồng trong tay nhưng lại trả lời vấn đề này, ngược lại cười tủm tỉm nhìnvề phía Thích Ngạo Sương.

      Khóe miệng Bạch Đế và Hắc Vũ co quắp, Bạch Đế buồn bực : "Nàng là người có khế ước vớichúng ta, thích Ngạo Sương."

      "Ngạo Sương, đây là tên hạ tiện Vạn Phong Lưu." Hắc Vũ quay đầu lại giới thiệu với Thích Ngạo Sương.

      Thích Ngạo Sương có chút xấu hổ, biếtnên làm thế nào chỉ gật đầu với Vạn Phong Lưu: "Ngươi khỏe."

      "Ấy da da, giai nhân tuyệt sắc, ngay cả giọngnói cũng để nghe. Tiểu thư Ngạo Sương, nếu như ghét bỏ ta, xin mời tiêu thư về phủ của ta uống chén trà Hoa." Vạn Phong Lưu cườitủm tỉm đưa cành hoa hồng trong tay cho ThíchNgạo Sương.

      Thích Ngạo Sương nhìn ánh mắt của Bạch Đếmột chút, nhận lấy cành hoa hồng.

      "Ha ha, xong rồi, thế này phải tốt hơnsao." Vạn Phong Lưu híp đôi mắt nở nụ cưới khithấy Thích Ngạo Sương nhận cành hoa hồng,mạnh mẽ , "Từ lần Thánh Chiến trước, khi 2 người các ngươi biến mất, Đại Vương cũngphong ấn bản thân. Giới bắt đầu rối loạn,các hộ pháp và Đại Vương cùng nhau biến mất. Mọi chuyện như thế nào ai biết. Tám vị Vương nội đấu, chia thành nhiềuthế lực, đấu tranh nghỉ, ai cũng muốn làm Đại Vương, nhưng ai phục ai. ThánhChiến cũng sắp đến, cho nên bọn họ tổ chức tranh tài, người thánh trở thành Đại YêuVương dẫn đầu giới tham gia ThánhChiến."

      Hắc Vũ và Bạch Đế trầm mặc, ngờ saukhi bọn họ rời khỏi Giới lại xảy ra nhiềuchuyện như thế.

      "Vậy bây giờ có bao nhiêu thế lực ở Giới?"Hắc Vũ lạnh giọng hỏi, "Ngươi thuộc thế lực nào?"

      "Chia làm ba, tự xưng Đại Vương." tay Vạn Phong Lưu lại xuất cành hoa hồng, đám hoa hồng phía sau lưng biết mất, Vạn Phong Lưu thâm tình khẩn thiết nhìn ThíchNgạo Sương , "Ta thuộc bất kỳ thế lựcnào hết, ta là nhân vật cường đại tuyệt đỉnhphong lưu tất nhiên có rất nhiều thế lực muốncó được ta, nhưng ta thích. Tiểu thư NgạoSương, chỉ cần người theo ta, ngươi tuyệt đồi an toàn ở Giới này a——~~~~~" sao tiếng a là tiềng kêu thảm thiết. Lưỡi háikhổng lồ trong tay Hắc Vũ đâm vào đầu ,đau đến nổi khiến quên mất hình tượng nhảy dựng lên .

      "Ngươi muốn chết sao? Hắc Vũ, đám làm loạntóc của ta." Khuôn mặt Vạn Phong Lưu khônggợn sóng quát lớn, nhưng dùng ánh mắt ác độctức giận nhìn về phía Hắc Vũ, vô cùng tức giận.

      "Là ngươi muốn chết." Hắc Vũ trầm .

      "Hừ!" Vạn Phong Lưu mỉm cười vung cànhhoa hồng trong tay, nháy mắt cành hoa hồng biến thành cây roi, rất nhàng, nhưng lại bén nhọn gào thét quất về hướng Hắc Vũ.

      Hắc Vũ cười lạnh, quơ vũ khí nghênh đón.

      Hai người đấu với nhau, trời đất mù mịt, cát đábay lung tung.

      Chiêu thức của Vạn Phong Lưu rất hoa lệ, mỗi khi quơ roi đều ra vố số cánh hoa hồng, xahoa. Vừa đánh Vạn Phong Lưu vừa ưu nhã mỉmcười: "Cái người này vẫn thô bạo thế, thô lỗ đến chịu nổi, ngươi nhìn xem roi hoa hồng của ta này, xem Mưa Hoa Hồng này." Vạn Phong Lưu xong quay đầu mỉm cười mêngười khoe khoang với Thích Ngạo. Rất thảnnhiên nghênh đón công kích mãnh liệt của Hắc Vũ.

      đám Tộc bên cạnh Vạn Phong Lưugiống như sớm quen với cảnh tượng này, thậm chí Thích Ngạo Sương còn nhìn thấy bọnhọ bàn luận xôn xao, tay còn cầm kim tệ, bọn họ đánh cuộc xem Hắc Vũ thắng hay chủ nhân mình thắng.

      Bạch Đế bình tĩnh đứng sang bên chờ bọn họ đánh xong.

      "Cứ để cho bọn họ đánh nhau sao?" Thích NgạoSương khẽ cau mày nghi hoặc nhìn 2 người họ.

      " cần phải để ý đến bọn họ." Bạch Đếnhàn nhạt . Chân mày lại nhíu lại, nghĩ đếnnhững lời vừa rồi của Vạn Phong Lưu. Bây giờYêu Giới loạn thành như vậy, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? tự phong ấn bản thân? Tứ Đại Hộ Pháp cũng biến mất, chẳng lẽ tại hắntự phong ấn nên họ cũng biến mất? Tứ Đại Hộ Pháp rất trung thành với .

      Mèo tầm bảo ngáp, nhàm chán nhìn bọn họ,nheo mắt đừng vai Thích Ngạo Sương đầuvai.

      Cũng biết bao lâu, Hắc Vũ và Vạn Phong Lưu cũng ngừng lại, Vạn Phong Lưu ưu nhã thuroi hoa hồng, cười : "Người thô lỗ, hình nhưngươi hơi yếu nha."

      Ánh mắt Hắc Vũ trầm xuống, nắm chặt vũ khí tay.

      "Thôi, cần ồn ào, ta có nhiều chuyện muốn hỏi ngươi." Bạch Đế lạnh giọng ngăn cảnhai người họ.

      "Ta cũng biết nhiều chuyện." Vạn Phong Lưu đến, tay cầm cành hoahồng, mỉm cười nhìn về phía Thích Ngạo Sương, "Ta lại rất hiếu kỳ, vị tiểu thư xinh đẹp nàykhông biết 2 ngươi chỉ là đống phân thôi à?" ra trong lòng Vạn Phong Lưu rất kinhngạc là sao Bạch Đế và Hắc Vũ có thể hòa bìnhsống chung chỗ, cùng chỗ với côgái. Phải biết 2 ngươi họ là ‘Thủy Hỏa BấtDung’, hơn nữa rất kinh người, bên cạnh 2 người bọn họ chưa bao giờ có nữ nhân!

      "Mắc mớ gì tới ngươi!" Hắc Vũ bước tời che trước mặt Thích Ngạo Sương Thích tức giận mắng.

      "Ngươi tới đây làm gì?" Bạch Đế lạnh giọng hỏi. lắm về tính tình của Vạn Phong Lưu nhưng, Vạn Phong Lưu tuyệt đồi khôngtự nhiên mà chạy đến nơi vắng vẻ này, thời gian của rất quý giá thời gian của là để ỡ cùng với các tộc xinh đẹp, ăn chơi đàng điếm, ngắm hoa dưới trăng.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Q3 Chương 3: Bạch Đế và Hắc Vũ phản bội?!

      "Ta đặc biệt tới đây để đón các ngươi." Vạn Phong Lưu cười như cười lắc lắc cànhhoa hồng trong tay.

      Hắc Vũ khinh thường hừ tiếng, tin lời của Vạn Phong Lưu .

      "Rốt cuộc ngươi tới đây có mục đích gì?" Bạch Đế trầm giọng hỏi.

      "A, nơi này thuộc lãnh địa của ta mà, gần đâycó Tộc biến dị, có chút ngông cuồng." Vạn Phong Lưu rũ mắt xuống, mỉm cười nhìn cành hoa hồng trong tay , "Cho nên, ta tới tiêu diệtbọn họ. Đại hột tranh tài cũng sắp bắt đầu thể có sai lầm gì. Lần này, bốn Lão Quái Vật cũng trở về chủ trì đại hội, phần thưởng cũng đobọn họ cung cấp, có thể giúp nhanh chống giatang thực lực nha."

      "Có ý gì?"

      "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Sau khi nghe xong Vạn Phong Lưu sắc mặtBạch Đế và Hắc Vũ trở nên hết sức nặng nề, cau mày nhìn Vạn Phong Lưu. Vạn Phong Lưulại híp mắt cười, quơ quơ cành hoa hồng :"Giải quyết đám tộc ngông cuồng trước ,sau khi trở về phủ ta tất cả mọi việc."

      Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, nàng nhìn phảnứng của Bạch Đế và Hắc Vũ, hình như chuyệnlần này đơn giản, Bốn Lão Quái Vật trong lời của Vạn Phong Lưu càng khôngđơn giản.

      " Tộc ngông cuồng?" Hắc Vũ trừng mắt, tiếp tục hỏi, "Ngươi cho thuộc hạ ngươi xem, cóphải những thi thể nằm dưới đất kia . . . . . ."

      Vạn Phong Lưu ngưng quơ cành hoa hồng nữa, sau đó giựt giựt khóe miệng, quay đầu hướng các thuộc hạ của mình nạt : " xem ."

      "Dạ!" Lũ tộc nhân mệnh lệnh, nhanh chóng chạy về phía trước.

      Nhưng trong lòng Vạn Phong Lưu có đáp án, sờ rằng nhận tộc ngông cuồng này chết hết rồi. Khi Hắc Vũ ra tay, chắc chắn để người nào sống sót. Khóe mắt Vạn PhongLưu liếc nhìn về phía Thích Ngạo Sương, kinh ngạc và nghi ngờ trong lòng vẫn chưa biến mất. nhân loại này, thực lực rất mạnh. Nàng ởchung chổ với 2 tên đầu gỗ Bạch Đế và Hắc Vũ? Còn có kế ước với cả 2 người họ? Tộc và nhân loại kí kế ước. . . . . . Nếu khế ước Chủtớ mọi chuyện rất bình thường, dĩ nhiên Tộc làm chủ, loài người là tớ. Nhưng nhìn tháy độ của bạch Đế và Hắc Vũ, hình như giữabọn họ phải là Khế ước chủ tớ. kỳ quái! Trước kia quan hệ Bạch Đế và Hắc Vũ . . .. . . Nhưng bây giờ lại có cùng kế ước với 1 người! Lại là loài người, chỉ sợ phải đơn giản như vậy. Có ý tứ ~~~. Đáy mắt Vạn Phong Lưu lóe sáng. Ánh sáng này như nhìn thấy con mồi của mình.

      Khi Vạn Phong Lưu suy tư, Bạch Đế vàThích Ngạo Sương giọng trò chuyện.

      "Bạch Đế, Vạn Phong Lưu Lão Quái Vật là ai vậy?" Thích Ngạo Sương nghi ngờ hỏi.

      Bạch Đế yên lặng chút, sắc mặt nặng nề trầm giọng : "Là người chống đỡ Giới. ai biết mặt mũi của bọn họ, dù ĐạiYêu Vương cũng biết. Bọn họ chỉ xuất khi Giới bị nguy hiểm mà thôi. Cũngkhông ai biết thực lực của bọn họ. Ai muốnbiết thực lực của bọn họ, đều chết hết. . . . . ." tới chỗ này, sắc mặt của Bạch Đế càng khó hơn. Ý tứ của rất ràng, từng có ngườithử dò xét thực lực của bọn họ, nhưng vĩnh biệt thế gian.

      Thích Ngạo Sương giật mình. Vốn cho là ngườithống trị cao nhất của Giới là Đại YêuVương, ngờ lại có những cường giả luôn núp bên trong.

      "Chúng ta đều gọi bọn họ là Chí Tôn, lực lượng tuyệt đối của Giới, cũng là trật tự của YêuGiới. nghĩ tới lần này bọn họ lại muốn ra tay. Tình huống bây giờ của Giới, chắc chắn xảy ra chuyện rất lớn." Mặc dù giọng của Hắc Vũ cam lòng, nhưng ánh mắt lại chút gợn sống. Mặc dù cam lòng như phải là phục.

      Sau lúc, người của Vạn Phong Lưu cũng trở lại, báo cáo mọi việc, khắp nơi đều là thi thể của tộc ngông cuồng, cũng chết hết.

      Vạn Phong Lưu nhíu mày cười khẽ, tới bên cạnh Bạch Đế và Hắc Vũ : "Xem ra các ngươi giúp ta giải quyết hết rồi, thôi, vềphủ của ta. Ta tất cả mọi việc cho các ngươi biết."

      Theo Vạn Phong Lưu rời khỏi rừng rậm, bênngoài cánh rừng có đám nựa kỳ quái, lỗ mũi xoắn, trừ chổ này, còn lại rất giống nhân mã. Ba thuộc hạ của Vạn Phong lưu nhừơng cho bọn họ 3 con ngựa, Thích Ngạo Sương và Bạch Đế HắcVũ leo lên ngựa, theo sau Vạn Phong Lưu.

      "Gần đây bị giới nghiêm, cho phép cưỡithú bay. Ta rất tuân thủ quy định nhe." Chơi đùavới cành hoa hồng trong tay, đầu ngón tay út nhếch lên, dáng vẻ phong tình vạn chủng mỉmcười giải thích.

      "Bởi vì ngươi thuộc bất cứ thế lực nào, cho nên lần này tỷ nếu muốn công bằng, ngươi là người an bài mọi chuyện? Mà cũngchính ngươi chủ trì?" Bạch Đế khẽ hí mắt nóira suy đoán của mình.

      "Ha ha, Bạch Đế vẫn là Bạch Đế." Vạn PhongLưu híp mắt mỉm cười tán dương, "Ngươi sai, lần tỉ thí này đo ta chủ trì, do ta an bài tất cả."

      "Kẻ đê tiện, ngươi kiếm được ít nhỉ?"Giọng của Hắc Vũ buồn bực.

      "Hắc Vũ, ngươi đổ oan cho ta nha." Vạn PhongLưu tỏ vẻ bi thương .

      "Tỉ lệ đặt cược của 3 thế lực như thế nào?"Bạch Đế lại đột ngột .

      "Ha ha, theo ta phân tích, dĩ nhiên là. . . . . ."Vạn Phong Lưu vừa mấy chữ, mặt liền biếnsắc, lập tức câm mồm. Hắc Vũ lộ vẻ mặt khinhbỉ, sắc mặt Bạch Đế lạnh lùng. Khóe miệngVạn Phong Lưu giựt giựt, trong lòng thầm mắng mình cẩn thận, chỉ đơn giản như thế liền bị Bạch Đế phát .

      Đoàn người cứ như vậy lên đường, dọc đườngThích Ngạo Sương chút kinh ngạc. Bởi vì thoạt nhìn Giới cũng rất giống với Nhân giới. Thị trấn của Tộc rất yên bình, trật tự. Mặcdù những tộc giật mình khi thấy Thích Ngạo Sương, cũng có chút rục rịch chộn rộn,nhưng nhìn thấy bên cạnh có Vạn Phong Lưu thìhơi giật mình, bàng hoàng. Trong mắt bọn họ, thâ phận của Vạn Phong Lưu rất cao, có mộtsủng vật như Thích Ngạo Sương cũng là bình thường. Mà thú cưỡi của bọn họ chạy rất nhanh,rất nhanh xuyên qua thị trấn, chỉ nửa ngày, đến thành của Vạn Phong Lưu.

      Thành Phong Lưu. cửa thành có khắc 3 chữ to như rồng bay phượng múa.

      cần Bạch Đế cùng hắc vũ thích Ngạo Sương cũng nhìn ra nơi nào là Thành Chủ Phủ. Này xanh vàng rực rỡ, khổng lồ cửa đóa bảnh bao hoa hồng bại lộ này tòaphòng ốc quy chúc. Như vậy bảnh bao kiếntrúc, quả rất phù hợp Vạn Phongchảy phong cách.

      Vào cửa chính, thấy hai hàng thị nữ xinh đẹp,tất cả đều mặc quần áo đồng phục hấp dẫn,cung kính hành lễ. Thích Ngạo Sương liếc mắt nhìn xung quanh, người hầu namnào. Mà mấy thị vệ Tộc dừng lại ở cửachính, tất cả đều đứng bên ngoài. Chổ này, chắclà hậu cung của Vạn Phong Lưu.

      Phủ Thành Chủ của Vạn Phong Lưu rất hào hoa tráng lệ, khắp nơi đều là hoa hồngg. Những bứchọa xếp thành hang hành lang dài, tất cảcác bức tranh đều là hình của Vạn Phong Lưucầm cành hoa hồng, khuôn mặt tuấn mỹ là nụ cười mê người.

      Trong thư phòng, thị nữ xinh đẹp dâng trà liền lui ra ngoài.

      Vạn Phong Lưu vừa uống trà vừa híp mắt nhìn Bạch Đế và Hắc Vũ, chậm rãi : " , takhông ngờ các ngươi lại xuất ." khôngngờ bọn họ lại xuất đúng lúc như thế.

      " vấn đề chính ." Hắc Vu nhịn đượccắt lời Vạn Phong Lưu.

      "Được rồi. ra Bạch Đế đoán đùng rồi. Giới cử hành cuộc tranh tài, người thắng làm vua. Ai cũng có thể tham gia.Đến cuối cùng, mấy Lão Quái Vật kia mới xuấthiện, giúp người thắng cuộc gia tang thực lực trở thành Đại Vương nha. Bọn họ ra mặt,cũng khẳng định thân phận của người thắng cuộc, ai cũng thể phản đối, mà muốn phản đối cũng có năng lực. ai có thể quản ta, nên nơi tỉ thí đo ta quyết định." Vạn Phong Lưu híp mắt nhìn về phía Thích NgạoSương, nhấp ngụm trà , "Bây giờ ngươicó thể cho ta biết các ngươi và vị tiểu thư xinh đẹp xảy ra chuyện gì ?"

      " thể ." Bạch Đế lạnh lùng khạc ra câu.

      "Cái gì!" Vạn Phong Lưu mở to mắt, kêu lên,"Ta tất cả cho ngươi biết mà."

      "Lúc nào chúng ta chúng ta muốn biết chuyện này, mà tại sao chúng ta phải cho ngươi biết?" Bạch Đế nhàn nhạt hỏi ngược lại.

      Vạn Phong Lưu muốn tự tát vào miệng mình,hết ý kiến. Qủa Bạch Đế , chỉlà tự nghĩ như thế.

      "Vậy các ngươi nghỉ ngơi . Ta có việc bận. Ta con bài vị trí tốt nhất cho các ngươi trong Đạihội." Đôi mắt Vạn Phong Lưu lại tràn đầy ý cười, "Dĩ nhiên, nếu các ngươi muốn tham gia, ta có thể ưu tiên cho các ngươi nha."

      "Dừng!" Hắc Vũ khó chịu.

      " tự phong ấn ở đâu?" Bạch Đế lại đột nhiên hỏi.

      " biết. Ngươi đến Cung Điện coi có pháthiện gì . Các ngươi tự chơi , ta khôngcó thời gian chăm sóc các ngươi đâu." Vạn Phong Lưu trả lời, bỗng nhiên lại nhìn vềphíaTthích Ngạo Sương bổ sung, "Tốt nhất cácngươi nên mang theo vị tiểu thư xinh đẹpnày khắp nơi. Mặc dù ta có quyền giớinghiêm, Tộc động thủ, nhưng khi ra khỏi khu vực của ta. . . . . Sủng vật của Tộc nhiều. Tất nhiên, Trong phạm vi của ta. Cho ngươi cái này, Tiêu thư Ngạo Sươngxinh đẹp. Ngươi đeo cái này vào, người khác sẽbiết ngươi là người trong phủ của ta. ai quấy rầy nha." Vạn Phong Lưu đến bên cạnhThích Ngạo Sương, lấy ra huy hiệu hoahồng, thoáng cái, thích Ngạo Sương khôngthấy động tác của Vạn Phong Lưu, huy hiệu đó nằm cổ áo của nàng.

      "Biết." Bạch Đế nhàn nhạt lên tiếng. Hắc vũnhìn huy hiệu hoa hồng kia cổ áo ThíchNgạo Sương hừ lạnh tiếng, trong mắt lóe lênmột tia khó chịu.

      Vạn Phong Lưu vỗ tay, thị nữ xinh đẹpđi vào.

      "Dẫn bằng hữu của ta nghỉ, được chậmtrễ." Vạn Phong Lưu mỉm cười .

      "Dạ, chủ nhân." Thị nữ xinh đẹp cúi đầu cung kính đáp làm cá tư thế xin mời, "Mời các vị theo ta."

      Thị nữ dẫn bọn họ rời . tiểu viện yên tĩnh, phía là phòng ngủ, phía dưới là sảnh lớn, thư phòng và phong ăn.

      Sắc mặt Bạch Đế vả Hắc Vũ có chút nặng nềngồi ở ở đại sảnh, hai người trầm mặc khôngnói, biết nghĩ gì.

      Thích Ngạo Sương cũng suy nghĩ đều gì.

      Trong đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh, Mèo tầm bảo chán chết nằm dùi Thích Ngạo Sương ngápdài.

      Vừa lúc đó, có tiếng gõ ngoài cửa.

      "Vào ." Bạch Đế thản nhiên .

      Cửa bị đẩy , lộ ra gương mặt của thị nữ xinh đẹp. Thị nữ giọng : "Hai vị đạinhân, 2 vị có thư."

      Bạch Đế và Hắc Vũ kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau. Bọn họ vừa mới đến, lại có thư? ?

      "Đây là thư của Bạch đại nhân, đây là của Hắc đại nhân." Thị nữ xinh đẹp đưa thư cho 2 ngườihọ. Động tác vui mừng, giọng cũng vuimừng, nhưng là chuyện này tuyệt đối thể vui nổi.

      Bạch Đế đưa tay nhân thư, Hắc Vũ giànhlấy, lạnh lùng : "Ai kêu ngươi đưa thư cho ta?"

      "Là chủ nhân." Thị Nữ xinh đẹp thành thực trả lời.

      Bạch Đế khẽ cau mày, Hắc Vũ cũng nhíu mày, phất tay : "Biết rồi, ngươi xuống ." Chỉ làmột thị nữ, hỏi được gì. Vạn Phong Lưumuốn làm cái gì, xem thư .

      Hắc Vũ đưa cho Bạch Đế cái thư còn lại rồi mở thư của mình ra, xem xong thư sắc mặt của trở nên nặng nề. Ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Đế gương mặt củng cũng nặng nề như thế. Thích Ngạo Sương nhìn nét mặt của 2 ngườihọ, trong lòng có dự cảm xấu.

      " thôi, Ta cũng muốn biết mọi chuyện."Bạch Đế trầm giọng .

      Hắc Vũ trầm mặc, khóe mắt liếc về cánh hoa hồng cổ áo Thích Ngạo Sương, cuối cùngcũng gì, chỉ chậm rãi đứng lên. ThíchNgạo Sương gật đầu cái, ôm Mèo tầm Bảo đứng lên. Rốt cuộc Bạch Đế và Hắc Vũ nhân thư của ai, mà sắc mặt 2 người họ lại đột biếnnhư thế, Rốt cuộc Giới như thế nào, nàngcũng rất muốn biết.

      theo Bạch Đế và Hắc Vũ ra khỏi Phủ ThànhChủ, Thích Ngạo Sương sờ sờ bông tai màu tím của mình, trong lòng lại nhớ Lãnh LăngVân. Tạo sao Lãnh Lăng Vân chào mà biệt? Rốt cuộc vì chuyện gì? Tạp Mễ Nhĩ đưa nàng đến đây, biểu ca và biểu tỷ rất lo lắng?Phong Dật Hiên. . . . . . như thế nào? có tìm nàng ?

      Ba người tới Cửa Phủ Thành Chủ thấy mộtcổ xe ngựa, phu xe cung kính, Thành chủ đãphân phó từ trước.

      Hắc Vũ trầm mặt giúp Thích Ngạo Sương lên xe, hừ lạnh với Bạch Đế: "Vạn Phong Lưu ti tiện thiên hạ loạn á."

      " mà làm việc chánh nghĩa còn là nữa." Bạch Đế khẽ nhắm mắt lại, lạnh lùngnói. Hắc vũ hừ lạnh, .

      Thích Ngạo Sương cảm thấy cảm xúc của 2 người họ dao động, hai người họ gì, Thích Ngạo Sương cũng hỏi, chỉ lẳnglặng ngồi đó. Nàng biết, nếu như Bạch Đế vàHắc Vũ muốn , hỏi cũng phí công.

      Cuối cùng xe ngừng lại trước Đại môn, phu xe cung kính mỉm cười : "Đến rồi, hai vị đạinhân. Đây là khách sạn tốt nhất."

      Bạch Đế và Hắc Vũ xuống xe ngựa, Thích Ngạo Sương ôm Mèo tầm bảo theo phía sau. Phu xerời , Bạch Đế và Hắc Vũ lại bước chân vào cửa, mà quay đầu nhìn Thích Ngạo Sương,Bạch Đế trầm giọng : "Ngạo Sương. . . . . ."

      Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nặng nề của Bạch Đế, trầm mặc chờ lời củaBạch Đế.

      "Người quen của ta và Hắc Vũ, hẹn chúng tagặp mặt, hi vọng chúng ta có thể trợ giúp , tham gia tranh tài." Bạch Đế trầm giọng thậtnhỏ.

      " phải cùng người." Hắc Vũ híp mắtlạnh lùng .

      Trong nháy mắt Thích Ngạo Sương liền hiểu. Người muốn mời Bạch Đế và Hắc Vũ, khôngphải cùng người, cách khác phải cùng thế lực. Như vậy, nếu Bạch Đế và HắcVũ đồng ý lời mời này, bọn họ trở thành đối thủ, thậm chí phản bội.

      "Hai phòng ở lầu 2, Ngạo Sương, ngươi với ta ." Hắc Vũ mở miệng muốn Thích Ngạo Sươngđi cùng .

      Bạch Đế khẽ cau mày, nhưng .

      Thích Ngạo Sương ngẩn người, nàng nghĩ đến, tới Giới, quan hệ của Bạch Đế vàHắc Vũ trở thành như vậy. Trước quan hệcủa bọn họ khắc nghiệt như thế, nhưng mà, lúc này như nước với lửa thể dung hợp.

      "Các ngươi. . . . . ." Thích Ngạo Sương chần chờ mở miệng, "Các ngươi phải bằng hữu sao? Nhất định phải chọn giúp đỡ thế lực khác nhau sao?"

      "Bằng hữu? !" Hắc Vũ cười lạnh tiếngkhinh thường , "Khi nào ta cùng trởthành bằng hữu? Đùa à. Khi ở Nhân Giới thực lực của ta chưa khôi phục, hên cùng bảo trì yên tĩnh để phục hồi."

      Thích Ngạo Sương sửng sốt, hồi tưởng lại lầnđầu tiên Bạch Đế và Hắc vũ gặp mặt, quả hai người đều hung hăn. Nhưng mà, hai ngườivẫn luôn hòa bình mà. Cũng liên thủ bảo vệmình. Trong mắt Thích Ngạo Sương lóe lên nghi ngờ.

      Bạch Đế rủ mi thấp xuống, lạnh lùng nhàn nhạt : "Ta với , quả phải bằnghữu."

      Lúc này Thích Ngạo Sương hoàn toàn giật mình,người trầm tỉnh như Bạch Đế thế. Thìquan hệ của bọn họ? Thích Ngạo Sương sững sờnhìn hai người, rất lâu lên tiếng. ThíchNgạo Sương biết, thực lực của Bạch Đế và Hắc Vũ tương đương nhau, là 2 Đại tướngbên cạnh Đại Vương. Hắc Vũ chịu hài lòng Giới lại xếp 2 người họ vàovị trí đứng đầu, cho luôn nhằm vào Bạch Đế.Mặc dù trước kia hai người họ coi kẻ địch, nhưng quan hệ của bọ họ thể nào hòa thuận với nhau. Chì là thời điểm bọn họ ở cùng với Thích Ngạo Sương quan hệ của bọn họ mới tốt lên được ít, nhưng mà vừa về tới Giới, gặp phải vấn đề trọng đại như thếthì quan hệ mà 2 ngươi họ khó khan gầy đựngđã hoàn toàn biến mất.

      "Ngạo Sương, ngươi chọn cùng hay cùng với ta?" Hắc Vũ cau mày nhìn chằm chằmtTích Ngạo Sương hỏi.

      Bạch Đế lạnh xuống, trầm giọng : "Ý củangươi là, ngươi đồng ý giúp đỡ người kia?"

      "Chẳng lẽ ngươi đồng ý?" Hắc Vũ cười lạnh tiếng, Bạch Đế trầm mặc. Hắc Vũ quay đầu nhìn về phía Thích Ngạo Sương, tiếp tụcnói, " , Ngạo Sương, ngươi chỉ có thể lựachọn theo người thôi!"

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Q3 Chương 4: Lựa chọn của Thích Ngạo Sương

      Ba người đứng yên tại cửa tiệm rượu, Hắc Vũ trầm mặt khí thế bức người hỏi Thích NgạoSương. Sắc mặt của Bạch Đế cũng lạnh lẽo nhưng lên tiếng. Lần đầu tiên Thích NgạoSương biết nên làm thế nào. Trong lòng nàng Bạch Đế và Hắc Vũ đều rất quan trọng, ai có thể thay thế bọn họ. Mà nàng cũng quen luôn có Bạch Đế và Hắc Vũ bên cạnh, 2 người họ như chỉnh thể thể tách rờikhỏi nàng. Nhưng tình hình bây giờ lại như vậy.

      Hắc Vũ và Bạch Đế cũng nhìn chằm chằm Thích Ngạo Sương, Hắc Vũ thúc giục, trong mắtcó chút nóng nảy và lo lắng. Người bên ngoài sẽnghĩ, quan hệ của ba người này rất phức tạp, hai người đàn ông bức bách . Nhưng rất là 2 nam nhân đó là Tộc, còn đó là loài người.

      Ba người vẫn trầm mặc, Thích Ngạo Sương khẽđộng môi, vẫn nên lời, tiếngthét chói tai sau lưng truyền đến: "Oa, đại ca,cao mau nhìn, con vật trong tay người kia, a! đáng !"

      Bạch Đế và Hắc Vũ quay đầu lại nhìn, liền nhìnthấy đám Tộc mặc quần áo quý tộcđang đứng trong đại sảnh khách sạn, cầm đầu làmột nam tử tuấn mỹ, mái tóc đen, con ngươimàu nâu, quần áo quý tộc, bình tĩnh nhìn BạchĐế và Hắc Vũ, 2 người có vẻ mặt khác thường.Khi nhìn thấy diện mạo của đứng bên cạnh, mặc dù rất mỹ lệ, chỉ là huy hiệu hoa hồngtrên cổ áo làm phá hư vẻ xinh đẹp này.

      "Vương, là người của Vạn Thành chủ." namtử Tộc khác vào lỗ tai của .

      Nam tử tuấn mỹ nghiêng mắt nhìn huy hiệu hoa hồng cổ áo Thích Ngạo Sương, khẽ hí mắt gì, xoay người mang theo mọi ngườichuẩn bị rời . nhìn kỹ con mèo kia,chỉ coi là sủng vật mà thôi.

      Bạch Đế và Hắc Vũ nhận ra thân phận nam tử tuấn mỹ trước mắt , Bạch Đế : "LàHán Mẫu Tư, ngờ thế lực còn lại là của ."

      Hắc Vũ khinh thường hừ lạnh tiếng. Rất rõràng, người này, là kẻ địch chung của bọn .

      Hán Mẫu Tư thấy cái huy hiệu kia cổ áo của Thích Ngạo Sương biết nhân loại này là người của Vạn Phong Lưu, muốn sinh thêm cố. Dù sao lần tranh tài này Vạn Phong Lưu làm chủ. Đáy mắt Hán Mẫu Tư thoáng tia sáng lạnh. Vạn Phong Lưu, người tự xưng bá phương, thềm quan tâm đến ai? Hừ! Đợi đoạt được Đại Vương, thứ nhất định thu phục ! tại, để cho đắc chí chút .

      Giờ phút này Hán Mẫu Tư muốn xungđột với Vạn Phong Lưu, có nghĩa là muộimuội Lỵ La Lạp của bỏ. Trong mắt của LỵLa Lạp, ca ca của nàng là người rất quan trọngcủa Giới, hơn nữa lâu sao nhất định là Đại Vương, người thống trị Giới, người tầm thường thế coi là gì? Vạn Phong Lưu chỉ là Thành Chủ nho mà thôi, đếnlúc đó cũng cúi đầu xưng thần mà thôi. Hiên tại giành ít đồ của , về sau trượctiếp ban thưởng ít là được. Vì dù sao lúc đóca ca của nàng làm chủ Giới , mình sợcái gì. Mình lấy nó trước. Chắc hẳn Vạn PhongLưu vì những người trước mặt mở trởmặt với bọn họ, huống chi nàng dâu có cướpngười, nàng chỉ lấy con mèo . Lỵ La Lạpđiêu ngoa bốc đồng, bước lên trước, chỉ về phía Thích Ngạo Sương cao giọng quát: "Nhân loại đê tiện, ta ra lệnh ngươi, lập tức đem con mào trong tay giao cho ta!"

      Hán Mẫu Tư vừa nghe, chân mày khẽ chau,trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ, nhưng trách cứ. Lỵ La Lạp là con cưng trong Gia tộc, cũng thường cưng chìu nàng. Cho nên đứabé này như thế bốc đồng như thế, cần vật gì nhất định phải lấy được. có biện pháp, xem ra chỉ có thể làm theo cầu của Lỵ La Lạp, chỉ cần với Vạn Phong Chảy tiếng là được. Vạn Phong Lưu giảo hoạt như vậy chuyện mà đối chọi với , nhưng Bạch Đế và Hắc Vũ ở bên cạnh đó nha, sao. Hai người kia luôn luôn lạnh nhạt vô tình. Nghĩ tới đây, Hán Mẫu Tư ngừng lại, với người bên cạnh: " , lấy con mèo kia cho Lỵ La Lạp rồi thôi."

      Ánh mắt Thích Ngạo Sương lạnh xuống, xem ra giới cũng cùng dạng với Nhân giới thôi, đều có những Đại tiểu thư ngu ngốc.

      đợi Thích Ngạo Sương , Hắc Vũ lạnhgiọng : "Tiện nhân, ngươi có can đảm lạilần nữa!"

      Lời Hắc Vũ vừa , Lỵ La Lạp sửng sốt, Hán Mẫu Tư cũng hơi sững sờ.

      Hắc Vũ lại vì nhân loại với Lỵ La Lạpnhư vậy? !

      Giọng của Bạch Đế thấp lại mang theo lãnh: " xin lỗi. Con mèo này thểđưa cho ngươi."

      Lỵ La Lạp há to mồm, đầu tiên là thể tưởng tượng nổi, tiếp theo khuôn mặt xinh đẹpmặt đỏ, duỗi ngón tay ngón tay chỉ về phía Bạch Đế và Hắc Vũ, thân thể run rẩy chút, đangmuốn há mồm mắng to, giọng trầm thấp củaHán Mẫu Tư vang lên: "Lỵ La Lạp, trở lại."

      Lỵ La Lạp quay đầu nhìn Hán Mẫu Tư, đôi môi khẽ run, trong mắt có tầng sương mù, chưa bao giờ nàng chịu nhục như vậy? Đại ca luôn bảo vệ nàng rất tốt, muốn cái gì có cái đó, bâygiờ lại bị hai lai lịch quát lớn, đáng giận nhất là Đạ ca cũng giúp nàng, mà gọi nàng trở lại!

      "Bạch Đế, Hắc Vũ, ngượng ngùng, muội muội takhông hiểu chuyện." Hán Mẫu Tư thái độ tựnhiên tới đây, bình tĩnh . Lỵ La Lạp chợttrợn to mắt, xoay người nhìn Bạch Đế và HắcVũ, hai người kia chính 2 Đại tướng của YêuGiới? ! Bọn họ phải biến mất sao trân Thánh Chiến sao? Bây giờ xuất tại nơi này?

      "Người nên xin lỗi phải ngươi, mà đối tượng xin lỗi cũng phải là chúng ta."Hắc vũ tuyệt tình, khinh thường .

      Đáy mắt Hán Mẫu Tư thoáng qua lãnh, trong lòng kinh ngạc. Bạch Đế và Hắc Vũ lại vì mộtnhân loại xung đột với ? Thái độ còn kiênquyết như vậy. Bạch Đế và Hắc Vũ thểnào biết thế lực bây giờ của , tại sao lại vì người của Vạn Phong Lưu xung đột với ?

      Bạch Đế trầm mặc, nhưng mặt lại khôngmột nhiệt.

      Trong lòng Hán Mẫu Tư nghĩ, tại khôngnên đối nghịch với Vạn Phong Lưu, Bạch Đế vàHắc Vũ. Mặc dù biết vì sao nhân loại nàycó thể làm cho Bạch Đế và Hắc Vũ quantâm mọi việc đối nghịch với , nhưng tình nàyhắn nên lùi bước.

      "Lỵ La Lạp, xin lỗi vị tiểu thư này nhanh." Hán Mẫu Tư biết Lỵ La Lạp tùy hứng và cao ngạo,để cho nàng xin lỗi nhân loại hạ tiện, quả rất uất ức cho nàng, về sao bồi thườngcho nàng vây. Hán Mẫu Tư với Lỵ La Lạp,Lỵ La Lạp vừa mới phục hồi tinh thần, lửa giậnngập trời.

      Đùa gì thế? ! xin lỗi? Nhân loại hạ tiện, chỉxứng cho để tộc chơi đùa mà thôi! Lỵ La Lạp vừa định mở miệng gì, ánh mắt của Hán Mẫu Tư có chút nghiêm nghị. Mặc dù Lỵ La Lạp kiêu căng, cũng hiểu lần này tỷ võ này rất quan trọng. Nàng nhắm mắt hít hơi sâu, nữa đột nhiên mở mắt, vọt tới trước mặt Thích Ngạo Sương, nhanh chóng ra câu: "Thậtxin lỗi." Dứt lời, quay bầu chạy lên lầu 2.

      Hán Mẫu Tư lạnh nhạt nhìn Bạch Đế và Hắc Vũ, trầm giọng : "Muội muội ta lỗ mãng xin lỗi." Sắc mặt Hán Mẫu Tư lạnh lùng rời .

      Hắc vũ khinh thường. Bạch Đế khẽ hí mắt nhìnbóng lưng Hán Mẫu Tư. Người này, thủ đoạn như thế, nhẫn như thế. . . . . . , vô cùngnguy hiểm.

      Thích Ngạo Sương nhàng sờ sờ Mèo tầmbảo trong ngực mình, từ đầu tới đuôi nàng câu câu nào. Kết thúc mọi việc lạiphải suy nghĩ chuyện của Hắc Vũ và Bạch Đế. Rối rắm. . . . . . Thích Ngạo Sương cau mày nhắm nghiền 2 mắt.

      Quả nhiên, Hắc Vũ trừng mắt với Bạch Đế, sau đó nhìn về phía Thích Ngạo Sương : "NgạoSương, theo ta ."

      "Nàng cùng ai hết." giọng quen thuộc truyền đến tai mọi người.

      Thích Ngạo Sương quay đầu lại, kinh ngạc nhìnkhi nhìn thấy người đứng phía sau nàng.

      Là Tạp Mễ Nhĩ!

      mặt Tạp Mễ Nhĩ vẫn là nụ cười dịu dàng,quần áo màu trắng tao nhã lịch , mái tóc màumàu vàng chói mắt, con ngươi màu xanh dương sâu thúy mê người. mỉm cười nhìn Thích Ngạo Sương, nhàn nhạt : "Có phải rất nhớ ta hay , Tiểu Ngạo Sương."

      "Nhớ cái đầu ngươi!" Thích Ngạo Sương đè lửa giận trong lòng xuống, bị Tạp Mễ Nhĩ đưa đến Giới, gặp phải cục diện như vậy, mà lạicoi như chuyện vui. Mà Bạch Đế và Hắc Vũcũng cau mày, người Tạp Mễ Nhĩ tỏa ra khí! Xem ra, Tạp Mễ Nhĩ ngụy trang thành Tộc.

      "Nghĩ tới cái đầu của ta cũng được, ta cho rằngcái đầu của ta hình cũng rất hoàn mỹ nha." Tạp Mễ Nhĩ quan tâm đến thái độ ác liệt củaThích Ngạo Sương, cười híp mắt với Thích Ngạo Sương.

      "Ngươi rốt cuộc là ai?" sắc mặt Hắc Vũ lạnh xuống, ánh mắt nguy hiểm nhìn Tạp Mễ Nhĩ.Hình như chỉ cần câu trả lời của Tạp Mễ Nhĩ làm hài lòng, lập tức động thủ.Bạch Đế và Hắc Vũ cau mày nhìn Tạp Mễ Nhĩ,trong mắt địch ý và cảnh giới cách nàoche giấu. Thân phận Tạp Mễ Nhĩ rất thần bí, đột ngột xuất tại Giới. Càng làm cho bọnhọ kiêng kỵ với thực lực của , sâu khônglường được chỉ có mấy chữ này mới có thể hình dung được.

      "Nơi này, hình như chổ này phải chổ để chuyện á." Tạp Mễ Nhĩ cười híp tránh né vấn đề của 2 người họ.

      Bạch Đế và Hắc Vũ liếc mắt nhìn nhau, cũng trầm mặc nhúc nhích, bởi vì chổ bọn họ phải giống nhau. Mà Thích Ngạo Sương còn chưa lựa chọn với ai, cho nên hai người họ chưa thể được.

      Tạp Mễ Nhĩ thấy thế khẽ nhíu mày cười nhạt, giọng : "Ta khuyên các ngươi nên thamgia Đại hội tỉ võ ."

      Con ngươi của Bạch Đế và Hắc Vũ chợt co lại,ngay sau lạnh giọng nhìn hướng Tạp Mễ Nhĩ:"Rốt cuộc ngươi biết những gì?"

      "Lần tỉ võ này mặc kệ ai thắng đều trở thành Đại Vương tham dự Thánh Chiến, đúng ?" Tạp Mễ Nhĩ híp mắt mỉm cười nhỏgiọng hỏi.

      Bạch Đế và Hắc Vũ gì, coi như chấp nhân vấn đề Tạp Mễ Nhĩ .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :