1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tài Năng Tuyệt Sắc - Vô Tình Bảo Bảo (Full +eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 26: Thân phận của Bạch Đế và Hắc Vũ.

      Việc bây giờ Thích Ngạo Sương có thể làm cũng chỉ có lẳng lặng chờ đợi.

      Vừa lúc đó, bầu trời lại truyền đến mộtgiọng nghi ngờ, là thiếu nữ thanh bén nhọn: "Ah, Hỏa Hồn đây sao?”
      Thích Ngạo Sương theo thanh đó ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy nữ nhân thân quần áođỏ rực trôi lơ lửng ở giữa trung, chỉ là đôi môi màu đỏ, trang sức người nàng ta cũngmàu đỏ làm cho người ta cảm thấy quái dị. đầu đều là các loại đồ trang sức hoa mỹ, tay cổ đều mang lượng lớn bảo thạch và cả dây chuyền. Hỏa Hồn cũng là thân Hồng Y,nữ tử này cũng là thân Hồng Y, nhưng là giữa hai người cũng làmột phong cách nhưngquá chênh lệch. Hỏa Hồn đỏ rực mê hoặc lòngngười, mà trước mắt đỏ chói rất phàmtục.

      Lúc này, nữ tử áo đỏ trôi lơ lửng ở giữakhông trung tự nhiên cũng nhìn thấy Thích Ngạo Sương. Nàng từ từ bay đến trước mặt của ThíchNgạo Sương, hất cằm lên khinh thường : "Này, có thấy kẻ nào cầm Hỏa Hồn ?
      Thích Ngạo Sương gì, chỉ là lạnh lùng nhìn người trước mắt y phục đỏ rực y như cáimông khỉ. Nữ nhân này thực lực rất mạnh. Thích Ngạo Sương thể thừa nhận điểm này. Mặc dù mình thăng cấp, nhưng lại phải đối thủ của đối phương. Từ nơi này có thể cảm nhận người truyền tới nữ tử áo đỏ là cỗ nguyên tố ma pháp cuồng bạo vô cùng . Ma pháp hệ Hỏa khoa trương bao quanhnàng ta nhiều như vậy. Thực lực như thế còn phải tìm Hỏa Hồn sao?

      "Ta hỏi ngươi, ngươi nghe hiểu phảikhông?" Nữ tử áo đỏ nhìn thấy Thích NgạoSương nhìn nàng, tức giận liền chỉ tay vào Thích Ngạo Sương mà gầm lên .

      "Meo meo!" Ở trong ngực Thích Ngạo SươngChiêu Tài bảo Miêu nhanh như tia chớp đưa móng vuốt ra chợt chụp vào tay nữ tử áo đỏ.

      "A!" Nữ tử áo đỏ hét thảm tiếng, thu tay vềthật nhanh, mu bàn tay xuất mấyvết máu, máu tươi rịn ra .

      "Tiểu Súc Sinh! Ta giết ngươi"" , nữ tử áo đỏrống giận ra tay, nhưng nhìn đến trong ngựcThích Ngạo Sương là Chiêu Tài Bảo Miêu lạinhanh chóng đem lời vừa đến khóe miệng nuốt xuống. Nữ tử áo đỏ bộ dạng như gặp quỷ cấp tốc lui về phía sau mấy bước, kinh hồn nhìnChiêu Tài Bảo Miêu trong ngực Thích NgạoSương, vươn tay run rẩy chỉ vào Chiêu Tài Bảo Miêu, chuyện còn phách lối nữa , màlà có chút lắp bắp , “nó, tại sao nó lại ở trongtay ngươi? Chuyện gì xảy ra?"

      Thích Ngạo Sương sửng sốt, có chút nghi hoặcnhìn Chiêu Tài Bảo Miêu ở trong lòng mình mang cái móng vuốt múp múp cọ xát lên y phục của mình, nàng là ghét bỏ tay nữ nhân kia có chút bẩn, ở y phục của Thích Ngạo Sương mà lau móng vuốt đấy. Thích NgạoSương nhìn nữ tử áo đỏ hoang mang sợhãi, nhìn lại Chiêu Tài Bảo Miêu trong lòng ngực mình. Nàng có thể xác định, chính là nữ tửáo đỏ này rất sợ Chiêu Tài Bảo Miêu. Sợ A Bảo hay đúng hơn là sợ người sau lưng A Bảochính là mị nam tử Phá Thiên kia?

      "Có liên quan gì tới ngươi?" Thích Ngạo Sương sờ sờ đầu của Chiêu Tài Bảo Miêu, lạnh lùng đối với nữ tử áo đỏ phun ra câu nhưvậy. Thích Ngạo Sương hiểu chút, mình phải là đối thủ của nữ nhân này. Hơn nữaBạch Đế và Hắc Vũ hình như còn chưa có tỉnh lại, dưới tình huống như thế cùng nữ nhân này động thủ hiển nhiên rất sáng suốt. Tựnhiên biện pháp tốt nhất chính là tung hỏa mù, làm cho đối phương hiểu tình huống.

      ", cũng ở đây sao?"Nữ tử áo đỏ kinh hoảng ngẩng đầu nhìn bốn phía, lại chỉ thấyBạch Đế và Hắc Vũ. Nhưng là mặc dù thế nào nàng cũng dám hành động thiếu suy nghĩ.Theo thực lực của người kia, chỉ cần khôngmuốn người khác thấy mình, người khác bao giờ phát ra được .

      Thích Ngạo Sương tự nhiên hiểu trong miệng nữtử áo đỏ là chỉ người nào, nhất định là chỉ Phá Thiên. ngờ Phá Thiên lại có ảnh hưởng lớn như vậy trong cái thế giới này, địa vịchính là đây sao?

      " ở đây hay có liên quan gì tớingươi? ! ! Thích Ngạo Sương hừ lạnh tiếng, cũng có nhiều lời.

      Nữ tử áo đỏ cắn môi ác độc liếc nhìn Thích Ngạo Sương, lại nhìn phía sau vách đá thủy tinh và cả hạp cốc đều bị rút màu đỏ, sắc mặt bấtđịnh, hình như suy nghĩ cái gì.

      Thích Ngạo Sương cũng có động, mặt vẫn như cũ biến sắc.

      "Hừ! Coi như số ngươi gặp may!" Nữ tử áo đỏhung hăng trợn mắt nhìn Thích Ngạo Sương, sau đó bay lên giữa trung, cứ như vậy cấp tốc mà rời rồi.

      Hô~~

      Cuối cùng . Thích Ngạo Sương trong lòngthở phào cái. Cái này nữ tử áo đỏ này thựclực tầm thường, lại kiêng kỵ PháThiên như vậy. Cái thế giới này, là sâukhông lường được.

      Thích Ngạo Sương kiên nhẫn chờ đợi Bạch Đếvà Hắc Vũ giải trừ phong ấn, chỉ cần vừa giải trừliền niệm cái chú ngữ gì đó, nhờ Tạp Mễ Nhĩ dẫn bọn họ ra an toàn.

      Hồi lâu, người Bạch Đế và Hắc Vũ sươngmù mới chậm rãi biến mất, hai người lần nữa mở mắt, ánh mắt đều là bén nhọn bức người. Thích Ngạo Sương cảm thấy hơi thở hai người xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

      Bạch Đế và Hắc Vũ hướng Thích Ngạo Sươngđi tới, hai người đồng loạt mở miệng : "Phongấn được giải trừ”.

      "Bây giờ có thể cho ta biết, thân phận của các ngươi rồi hả?" Thích Ngạo Sương nghiêng đầu nhìn hai người khôi phục lựclượng. Mặc dù biết bọn họ khôi phục lực lượng,biết bọn họ xảy ra thay đổi, lại lên đây cụ thể là thay đổi gì.

      "Giống như Phá Thiên , chúng ta là từ YêuGiới tới ." Bạch Đế trầm giọng .

      "Nhưng chúng ta cũng phải là Tộccao cấp gì cả."Hắc vũ khinh thường thốt lên.""Chúng ta là Chiến Tướng."

      "Cái gì?" Thích Ngạo Sương có chút mờ mịt.

      " Giới tự nhiên cũng phân chia cấp bậc."Bạch Đế mở miệng nhàn nhạt giải thích" Tộc, Tộc cao cấp, Tướng, Tôn, Vương, Đại Vương."

      " có Chiến Tướng à?" Thích Ngạo Sương cau mày nghi ngờ hỏi.

      "Chúng ta là hay cánh tay đắc lực của Đại Vương, là hai Đại Chiên Tướng bên cạnh ngài."Hắc Vũ lỗ mũi phun lãnh khí, tiếp tục khó chịu " vốn cho là cần Đại Vương cho phép chúng ta có thể tùy ý làm chuyện mìnhthích nhưng kết quả là …." "Thôi, mặc kệ,những chuyện trước kia chỉ như cái rắm phóng mà thôi." Hắc Vũ tới chỗ này liền tiếp, hình như chuyện xảy ra phía saunhớ lại được vui.

      Thích Ngạo Sương rất thong cảm cho bọn họ, ra thân phận của Bạch Đế và Hắc Vũ lại là cao quý như vậy.Hai Đại Chiến Tướng bên cạnh người thống trị cao nhất ở Giới, nghe ý tứHắc Vũ, Đại Vương muốn làm cái chức vị này nên chạy trốn rồi bỏ trách nhiệm lênhai người bọn họ hay sao?
      ( Vâng Đại Vương cũng mất tích đấy ạ ~ Vàngài ta cũng ở đây xung quanh đây thôi ~~ Ai đây ta ~~ Ai đây ta ~~)
      "Tốt lắm, chúng ta về trước . Lần này, tất cả cần lo lắng nữa." Bạch Đế trầm giọng .
      ( ngầu dữ~)

      " nhảm, lần này đem thần điện Quang Minhoanh tạc đến mảnh vụn đều còn." đáy mắt Hắc vũ nổi lên tia khát máu .

      "Được, vậy chúng ta nhờ Tạp Mễ Nhĩ đưa chúng ta trở lại." Thích Ngạo Sương gật đầu mộtcái, chuẩn bị đọc lên chú ngữ. Bầu trời lại truyền đến thanh bén nhọn như tiếng xé gió.

      Đốc đốc đốc!

      Ba cái mũi tên Hỏa Diễm Tiễn cứ như vậy bayđến chỗ chân Thích Ngạo Sương. Cái gần nhất cách chân Thích Ngạo Sương khoảng mộtcentimet ( cái này nguyên văn của tác giả nhé)

      Bạch Đế và Hắc Vũ xụ mặt xuống, ngẩng đầu nhìn về bầu trời.

      Thích Ngạo Sương cau mày nhìn về phía bầu trời, lại thấy nữ tử áo đỏlúc nãy nhưng lại quay lại. Trong tay của nàng cầm cung tên bốc lửa, lại là do ngọn lửa Hóa Hình mà có.

      "Đem Chiêu Tài Bảo Miêu lưu lại ta tha cácngươi mạng." Nữ tử áo đỏ cười lạnh phách lối quát to. ra là nàng ta mới vừa rồi cũng xa, mà là quan sát Phá Thiên có ở đây hay . ngờ Phá Thiên cư nhiênkhông có ở đây . Nhưng thế này là quá khó hiểu . Phá Thiên coi Chiêu Tài Bảo Miêu là bảo bối độc nhất của , nhưng bây giờ có ở nơi này. Trong này nhất định là có duyên cớ gì đây. Mặc kệ như thế nào, trước tiên đem Chiêu Tài Bảo Miêu bắt lại, sau đó bắtChiêu Tài Bảo Miêu tìm kiếm chút bảo vật. thèm suy nghĩ tới tính mạng mấy ngườinày, cũng cần biết bọn họ và Phá Thiên có quan hệ thế nào. Đến lúc đó Phá Thiên tìmtới cửa, mình trả lại Chiêu Tài Bảo Miêu cho , khi đó chắc mình thu được ít bảo vật rồi, sau đó với Phá Thiên mình tốt bụngđem Chiêu Tài Bảo Miêu đoạt lại từ bọn ngườikhác, biết tìm kiếm liền nghĩ cách trảlại cho . Hoặc là với biết bọnngười này là ai, sợ bọn họ đối Chiêu Tài BảoMiêu gây bất lợi, cho nên tự mình động thủ đemChiêu Tài Bảo Miêu cứu trở về. Coi như PháThiên muốn truy cứu, nhưng mình cóthương tổn tính mạng những người này, vậycũng xảy ra vấn đề gì lớn. Phá Thiênsẽ phải nể mặt sư phụ mà bỏ qua cho mình.Huống chi, Phá Thiên, chưa từng có nghe nóiqua có bằng hữu yếu đuối như vậy. NhưngChiêu Tài Bảo Miêu tại ởtrong ngực thiếu nữ kia. Suy nghĩ lâu, nữ tửáo đỏ rốt cuộc quyết định uy hiếp, muốn đemChiêu Tài Bảo Miêu .

      "A Bảo rất chán ghét ngươi." Thích Ngạo Sương lại lạnh lùng cười tiếng, phun ra mấy chữnày .

      "Là ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết!" Nữ tử áo đỏ trong lòng giận dữ, ánh mắt khỏi rơi vào mu bàn tay mình nơi Chiêu Tài Bảo Miêucấu, mặc dù vết thương này nàng lấythuốc đắp lên, vết thương biến mất rồi. Nhưng mới vừa rồi cảm giác đau đớn đó mồnmột.

      Nữ tử áo đỏ mặc dù tức giận mắng tiếng, nhưng lại cũ có động thủ. Người có thể để cho Chiêu Tài Bảo Miêu an tĩnh đợi trongngực như vậy, quan hệ cùng Phá Thiên chắc phải chỉ là quen biết sơ qua . . . . . Giếtngười đoạt bảo, chỉ có thể nhằm vào những kẻkhông có thực lực và thế lực. Nhưng thiếu nữtóc đen mắt đen trước mắt, nữ tử áo đỏ cách nào nhìn thấu, nên cũng dám dễdàng động thủ.

      Thích Ngạo Sương cũng nguyện ý ở cái thế giới này lâu hơn, mở miệng niệm câu chú ngữ mà Tạp Mễ Nhĩ cho nàng biết.

      Rất nhanh, đạo sáng nhàn nhạt liềnxuất ở trước mặt của Thích Ngạo Sương.

      " Gian Chi Môn!" Sắc mặt nữ tử áo đỏcủa biến đổi, tại càng thêm xác định mấyngười này phải là người của Thế Giới Hỗn Độn rồi ! Bọn họ muốn dẫn Chiêu Tài Bảo Miêu? ! Nữ tử áo đỏ bất chấp tất cả, trong lòng chỉ có ý niệm. Chiêu Tài Bảo Miêu là Thần thú quý hiếm thể mang .
      "" Thích Ngạo Sương muốn ở chỗ nàytrễ nải việc chính, dẫn đầu bước tới vòng sángđược mở rộng kia.
      " được !" Nữ tử áo đỏ gầm lên tiếng, cung trong tay toàn lực kéo bắn ra hỏadiễm tiễn.

      Bạch Đế theo phía sau Thích Ngạo Sương,trong nháy mắt vung lên, đạo quang thuẫn màu trắng cứ như vậy xuất tại sau lưng củabọn họ, đem hung mãnh hỏa diễm tiễn baytới nhàng hóa giải. Bóng dáng Bạch Đế củacũng biến mất ở trong vòng sáng kia.

      "Dừng" Hắc Vũ cười gằn tiếng, người củathế giới này mặc dù rất cường hãn, nhưng làkhông có nghĩa là tất cả mọi người cáchnào chiến thắng bọn . Nữ tử áo đỏ trước mắtlà thuộc vào tầng lớp chót nhất rồi. Ánh mắtHắc Vũ lạnh lẽo, xoay người hướng về phía nữtử áo đỏ trôi lơ lửng ở giữa trung,mình giống như Bạch Đế dễ chuyện như vậy. Hắc Vũ tay nhàng vùng tay thoángmột cái thanh lưỡi hái đen nhánh khổng lồ xuất ở trong tay của . Nhưng nếu Thích Ngạo Sương lúc này thấy nhất định kêu lên, vũ khí của Hắc Vũ làm sao lại giống lưỡi hái tửthần thế! Lưỡi hái khổng lồ trong tay Hắc Vũtrong tản ra cỗ khí tức lạnh lẽo chết chóc,thời điểm nữ tử áo đỏ còn sững sờ, Hắc Vũvung lưỡi hái khổng lồ màu đen kia, cỗ lực lượng vô hình cứ như vậy cắt đôi khí,trực tiếp đánh úp về phía nữ tử áo đỏ. Hắc vũcười lạnh tiếng, có quay đầu nhìn lại,trực tiếp bước vào vòng tròn sáng kia, biến mấtngay tại chỗ. Vòng tròn cũng chậm rãi biến mấtkhông thấy gì nữa.

      Ở giữa trung, nữ tử áo đỏ cuống quít nhấc cung tên trong tay ngăn cản lực lượng đáng sợ đánh úp về phía mình.

      Ca ~ tiếng, cung tên trong tay nữ tử áo đỏbị gãy thành hai nửa. Sau khắc, cả người nữ tử áo đỏ bị cắt ngang thành hai nửa. Máu tươiđầy trời, thân thể nữ tử áo đỏ bị cắt thành hainửa cứ như vậy rơi xuống dưới.

      Mà thân thể kia cũng chạm đất, mà là bị cỗ ánh sáng từ xa đến gần cấp tốc vữngvàng nâng đỡ nàng ta.

      "Sư phụ. . . . . . !" Nữ tử áo đỏ cũng có lập tức tắt thở, nàng thấp yếu đuối hô lên câu như thế. Nhưng yên lòng, xem ra, mình cứu được. Ở trước khi nàng mất ý thứcý niệm cuối cùng chính là nhất định phải báothù! Đem gương mặt đoàn người của ThíchNgạo Sương khắc sâu ở trong đầu, rồi mới hôn mê .

      Lúc này đoàn người Thích Ngạo Sương chuira Gian Chi Môn, vừa về tới nơi thấybản mặt Tạp Mễ Nhĩ cười tít mắt.
      "Đây là nơi nào?" Thích Ngạo Sương nghi ngờ nhìn về phía chung quanh. Vị trí của bọn họ hiệntại là gian phòng ngủ rất lớn của gia tộcxa hoa nào đó. Rèm cửa sổ đóng chặt, bốnchân giường đều khắc hoa, giường trải đệmmới tinh , trần nhà treo chùm đèn thủy tinhgiá cả hề .

      "Nơi này là càng hoàng cung của Ô Tát Lợi."Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười trả lời, nhìn Bạch Đế và Hắc Vũ phía sau Thích Ngạo Sương nhưng có chút nào kinh ngạc nào cả, dịu dàng mỉm cười " Bạch Đế, Hắc Vũ, chúc mừngcác ngươi cởi bỏ được phong ấn."

      "Ngươi, trước đó nhìn ra được chúng ta bị phong ấn? Ngươi rốt cuộc là ai?" Bạch Đế khẽ cau mày nặng nề hỏi.
      ( phải Tạp Mễ Nhĩ là Phụ Thần đâu nha các nàng……hắc hắc…)

      "Đúng vậy a, ta thấy. Ta là ai các ngươi khôngcần phải để ý đến, tại cũng phải làthời điểm cho các ngươi biết. Tóm lại, các ngươi chỉ cần biết rằng, ta hại NgạoSương nương tử là được rồi." Tạp Mễ Nhĩ cườihíp mắt vươn tay xoa đầu Thích Ngạo Sương tiếp tục " tóc dài như vậy, cũng kéolê quét đất được rồi đấy. Phải dung hợp với Hỏa Hồn nên chắc có tác dụng phụ. Qua đây ta giúpngươi sửa sang lại.
      Tạp Mễ Nhĩ xong, liền lôi kéo Thích Ngạo Sương ngồi vào trước gương, trong ngăn kéo bàn trang điểm tìm được cây kéo và lược,cắt tóc cho Thích Ngạo Sương.

      "Ngươi ~~" Hắc Vũ mới chữ, Bạch Đế lấy tay nhàng đụng cái. Hắc Vũ quay đầu nhìn về phía Bạch Đế, Bạch Đế nhàng lắc đầu cái.

      "Hừ!" Hắc Vũ hiểu ý, vẫn còn chưa thoải mái hừ tiếng. Chợt ngạc nhiên " Tạp Mễ Nhĩ, ngươi biết lực lượng của chúng ta bị phongấn, chẳng lẽ ngươi cũng có thể giúp chúng ta cởi bỏ phong ấn?"

      "Đúng vậy a~~~" Tạp Mễ Nhĩ vẫn như cũ cườihíp mắt trả lời, nhưng có quay đầu lại liếchai người cái, mà là vẫn như cũ dịu dàng giúp Thích Ngạo Sương sửa sang lại tóc.

      "Mẹ nó! Vậy ngươi tại sao giúp chúng ta giải trừ phong ấn?" Hắc vũ tức giận hỏi.

      "Là ngươi có nhờ ta giúp ngươi cởi bỏphong ấn nha." Tạp Mễ Nhĩ nhàng bỏ lại câu.

      Hắc vũ thiếu chút nữa tức giận hộc máu, phải Bạch Đế ngăn liền muốn xông lên cùng Tạp Mễ Nhĩ liều mạng.

      "Nơi này, là hoàng cung của Ô Tát Lợi, cách khác, tại ở Ô Tát Lợi cách mạng thành công , Quốc vương là Long Tát Tư rồi hả ?"Thích Ngạo Sương ôm Chiêu Tài Bảo Miêu trong ngưc giọng hỏi " chúng ta ở bên trong gian đó khoảng mười ngày, xảy ra chuyện gì?"

      "Rất nhiều chuyện, tiểu Ngạo Sương, các ngươi ở bên trong mười ngày, nơi này qua batháng." Tạp Mễ Nhĩ tỉ mỉ vì Thích Ngạo Sươngcắt tỉa tóc, đem tóc Thích Ngạo Sương cắt cònlại chiều dài chỉ qua đầu gối .

      Ba tháng! Thích Ngạo Sương kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Tạp Mễ Nhĩ, lâu như vậysao? !

      "Chớ lộn xộn, ở đây còn choc cắt chưa xong. Bây giờ là mùa thu rồi." Tạp Mễ Nhĩ mỉmcười nhàng .

      “Mùa thu "

      Thích Ngạo Sương có chút buồn cười.

      gần năm này. . . . . .

      Từ lần kia tại sắp đến lần sinh nhật tiếp theo.
      "Tiểu Ngạo Sương, ngươi cũng mau trưởngthành rồi, sinh nhật lần tiếp theo muốn cái gì đây?" Tạp Mễ Nhĩ đem tóc Thích Ngạo Sươngcắt tỉa tốt, hài lòng gật đầu cái, hoàntoàn nhìn Bạch Đế và Hắc Vũ ở trongphòng.
      "Ta. . . . . ." Thích Ngạo Sương khẽ sửng sốt,quà tặng sao? Mình cho tới bây giờ cũng chưanghĩ được nhận quà gì.

      "Tình thế bây giờ như thế nào!" Bạch Đế lúc này trầm giọng mở miệng.

      "Tất cả đều giống như trưởng đoàn là ta đây dựliệu." Tạp Mễ Nhĩ ưu nhã tựa vào bàn trang điểm, hài lòng nhìn chiều dài kiểu tóc của Thích Ngạo Sương, cười " An Mạt Cách Lan và Lạp Cách Tạp phải khai chiến, Ô Tát Lợi dĩ nhiên là muốn cùng Lạp Cách Tạp liên thủ.Thần điện Quang Minh muốn chen vào, nhưngÔ Tát Lợi đem tất cả thế lực của thầnđiện Quang Minh thanh trừ."

      "Chúng ta cần phải làm cái gì?" Hắc vũ kêu lênmột câu.

      "Toàn diệt." Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười như gió xuân, nhàng phun ra hai chữ. Tiếp đó lại " việc các ngươi phải làm chính là hết toàn bộ người của thần điện Quang Minh, dĩ nhiênbao gồm cả mấy kẻ có cánh cả ngày bay loạnđược gọi là thiên sứ.
      "Được, Nhân loại bình thường đối phó vớiBát Dực thiên sứ quả rất thua thiệt. !" Bạch Đế nhàng gật đầu.

      "Các ngươi nghỉ trước . Nghỉ ngơi tốt để chuẩn bị tốt." Tạp Mễ Nhĩ cầm lược cắt tỉa máitóc màu vàng của , cảm thán câu " ai nha ~, tóc của ta vẫn mềm mại như vậy."

      Bạch Đế: ". . . . . ."

      Hắc vũ: ". . . . . ."

      Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, chợt trầm giọng : "Có tin tức sư phụ ta hay ? Hạ Thiên sao? Những người khác tại nhưthế nào?"

      "Sư phụ ngươi, bây giờ ăn ngon ngủ yên ở hoàng cung chờ ngươi trở lại. tại ngươichưa trở lại lão càng cố gắng tăng thực lực cho bản thân , nếu thấy ở Ô Tát Lợi mọc lên phân điện liền nổ phân điện, còn hạ cảcấm chú lên đó. Hạ Thiên và Thuỷ Văn Mặc bây giờ ở Lạp Cách Tạp giúp đỡ Phong Dật Hiên. Hạ Thiên biết ngươi có việc gì kích động thiếu chút nữa bất tỉnh tại chỗ. Những người đó hành động như vậy đương nhiên là nhờ lãnh đạo Minh Thần Võ ai bằngcủa ta."Tạp Mễ Nhĩ nhàng sửa lại chútmình tóc trán mình, tự khen .

      "Vậy thần điện Quang Minh thế nào rồi?" Hắc vũ bĩu môi hỏi.

      " Các phân điện của thần điện Quang Minh ở Ô Tát Lợi toàn bộ đều biến mất, thay vào đó là Trật Tự Thần Điện của chúng ta." Tạp Mễ Nhĩ vươn tay xoa xoa đầu Thích Ngạo Sương "để cho bọn họ tin thờ Hắc Ám chi thần là hoàntoàn có khả năng, cho nên, ta liền lấy cáitên Trật Tự Thần Điện. So với Thần Điện HắcÁm khác biệt lắm, chỉ là, mọi người muốn có được cái gì phải bỏ ra cái giá tương tự. Tất cả đều trao đổi bình đẳng."

      "Trật Tự Thần Điện?" Bạch Đế giọng lặp lại, sau đó trầm giọng
      " Rất thực tế. So với thần điện Quang Minh cam kết như vậy tốt hơn rất nhiều."

      "Đó là đương nhiên, còn nhìn xem ta làai." khuôn mặt tuấn mỹ của Tạp Mễ Nhĩ lên nụ cười hả hê.

      Thích Ngạo Sương nhìn nụ cười của Tạp MễNhĩ, khẽ mở miệng, muốn chút gì lại thôi, lời gì cũng ra được.

      "Ai nha, Chiêu Tài Bảo Miêu!" Tạp Mễ Nhĩ chợt thấy Chiêu Tài Bảo Miêu vùi đầu ngủ trong ngực Thích Ngạo Sương lên tiếng kinhhô.

      "Cái này, ngươi biết nó sao?" Thích Ngạo Sương cúi đầu nhìn vẻ mặt lười biếng tướng ngủ khó coi của Chiêu Tài Bảo Miêu nghi ngờ hỏi.

      "Đồ tốt a ~ Ha ha ~" Tạp Mễ Nhĩ nở nụ cười “đem nàng chăm sóc cho tốt, về sau có rất nhiều điều bất ngờ.Tốt lắm, ta cho ngườimang các ngươi nghỉ ngơi, bữa tối đượcmang đến tận phòng. Ngày mai ăn mừng các ngươi trở về. Tạm thời cần cho nhữngtên kia, nếu tối nay các ngươi đừng mơđược nghỉ ngơi."

      "Ngươi bây giờ ở Ô Tát Lợi nhậm chức gì?" Hắc vũ cau mày hỏi.

      "Thừa Tướng." Tạp Mễ Nhĩ híp mắt mỉm cười "nhớ, về sau gọi ta Thừa Tướng đại nhân, hoặc là Thừa Tướng."

      Hắc vũ: ". . . . . . coi như ta có hỏi."

      Tạp Mễ Nhĩ dịu dàng mỉm cười : "Tốt lắm, ngươi cũng nghỉ ngơi , có chuyện gì ngàymai lại ."

      "Đợi nào...!" Hắc Vũ chợt nhớ tới rất vấn đề mấu chốt.

      "Cái gì?" Tạp Mễ Nhĩ vẫn tức giận mỉmcười hỏi.

      "Ngươi, có năng lực mở ra Gian Chi Môn, cũng có thể cởi bỏ phong ấn của chúng ta,như vậy cách khác ngươi có năng lực đốikháng Bát Dực thiên sứ, hoặc là thực lực củangươi còn cao hơn cả thiên sứ nữa ? Ngươi tại sao lúc bắt đầu ngay lập tức bắt giết cácthiên sứ kia?"Hắc Vũ cau mày có chút nghi ngờmà hỏi.

      "Ngươi gì vậy" Tạp Mễ Nhĩ có chútkhông vui vân vê ngón tay trắng nõn thon dài của mình, có chút ghét bỏ
      " Cái loại trực diện đối kháng thô lỗ như thế, hề có chút mỹ cảm nào, làm sao ta có thể bắt bản thân mình làm loại chuyện đó được?Ta thích nhất chính là cảm giác khi cầm cáichủy thủ, tiếng động kề vào kể bọn chúng……. Cảm giác đó quả ….Cái loại cảm giácđó kẻ máu lạnh thô lỗ như ngươi vĩnh viễnkhông thể hiểu được”
      Sắc mặt Hắc Vũ màu xanh ngắt, thiếu chút nữa lại muốn Bạo Tẩu.

      Vào lúc này Tạp Mễ Nhĩ trong nháy mắt vung tay lên, kết giới bao phủ phòng ngủ bị xóa mất.

      "Người đâu." Tạp Mễ Nhĩ ưu nhã vỗ tay mộtcái, cửa liền bị đẩy ra , lộ ra bóng dáng của mộtngười thị vệ, khi thị vệ thấy trong phòng ngủvốn trống rỗng lại có thêm ba người ngẩnngười ra. Ba người này tiến vào phòng ngủ củaThừa Tướng đại nhân lúc nào đây? Phải biết rằng, bọn họ vẫn canh gác phòng ngủ của Thừa Tướng đại nhân tấc rời.
      "Tốt lắm, nên để ý nhiều, bọn họ là bằnghữu của ta, dẫn bọn xuống nghỉ ngơi. An bài cho họ phòng khách quý. Mau làm bữa tối cho mấy vị khách quý này." Tạp Mễ Nhĩ nhìnthị vệ sững sờ mở miệng phân phó .

      " Vâng, vâng ,Thừa Tướng đại nhân." Thị vệphục hồi tinh thần lại, cung kính gật đầu đồng ý, tiếp làm động tác mời" xin chư vị theo ta."

      Đến lúc Thích Ngọa Sương chuẩn bị vào phòngngủ, Hắc Vũ theo quán tính theo vào phòng. Sau đó lại ngẩng lên nhìn thấy con ngươi băng lãnh của Thích Ngạo Sương dừng lại.
      "Ha ha ~~ ta quên mất." Hắc Vũ ngượng ngùng cười, sau đó lui ra ngoài, chạy lại chỗ Bạch Đế đứng.

      "Hừ!" Thích Ngạo Sương vào phòng đóng cửa lại trong lòng khó chịu tới cực điểm. Hai người này thời điểm còn là hai cục lông vo tròn mặcdù chỉ số thông minh cao lắm, nhưng hiệntại khôi phục hình người tất cả đều nhớ hết. là thua thiệt lớn, cư nhiên ngủ cùng haingười này lâu như vậy!
      ( Đoạn này buồn cười ghê ghớm ~~)

      Bạch Đế liếc mắt lạnh lùng nhìn Hắc Vũ, về phía trước, nhàng bỏ lại câu: "Vô sỉ lưumanh."

      "Mẹ nó! Ngươi ai cơ?" Hắc vũ tức giận mặt xanh mét " ngươi tốt đẹp lắm chắc, chẳng lẽkhông phải ngươi tối nào cũng ngủ cùng tiểu Ngạo Sương hay sao" Hắc Vũ thiếu chút nữa đem câu kế tiếp ra, lời đến khóe miệng thế này mới ý thức được có cái gì đó được đúng cho lắm, nên đem câu kế tiếp nuốt xuống.

      Thích Ngạo Sương và Chiêu Tài Bảo Miêu cùngnhau tắm xong bao lâu sau bữa ăn tối được đưa tới. Chiêu Tài Bảo Miêu quả nhiêncùng Tiểu Miêu khác giống nhau, vô cùng thích nước, khi Thích Ngạo Sương cho nàng tắm, nàng phối hợp khác thường. Giơ móngtrước, giơ móng sau, rồi tới mặt, vẻ mặt hưởng thụ việc Thích Ngạo Sương tắm toàn thân chonàng. Cuối cùng khi Thích Ngạo Sương lau khô bộ lông cho nàng ta xong , nàng ta liền núp luôn ở trong ngực Thích Ngạo Sương khôngchịu chui ra.

      Đến bữa ăn tối, Chiêu Tài Bảo Miêu quả nhiên giống như lời Phá Thiên , vô cùng kiêng ăn. Trong mâm toàn bộ rau dưa bị nàng dùng móngtrước cào cào, chỉ ăn thịt. Ăn xong thịt, nàng ta giống như người khác lau lau cái móng vuốt lênkhăn trải bàn trắng tinh, sau đó lại quay qua nhìn đĩa trái cây rồi lại nhìn Thích Ngạo Sương.
      (Phá Thiên nuôi nó kiểu gì mà con mèo này lại thành như vậy được. là ngàn chấm)

      Thích Ngạo Sương nở nụ cười, đem miếng tráicây lớn cắt thành những phần , Chiêu Tài Bảo Miêu lúc này mới hài lòng gặm từng chút . Cuối cùng ăn uống no đủ chạy lên giường,chổng vó ngủ cái đệm tinh mĩ mà ThíchNgạo Sương vì nàng chuẩn bị xong.

      Tất cả màn này đều được các thị nữ chứngkiến, ngờ Tiểu Miêu lại đáng như thế. thị nữ từ từ đến bên giường, ở trong mắt của nàng ta, con Tiểu Miêu này là rấtđáng . Chỉ muốn sờ cái. Thị nữ chậm rãi vươn tay ra, cẩn thận sờ hướng nhắm mắt sờđến Chiêu Tài Bảo Miêu lim dim.

      Thích Ngạo Sương quay đầu liền nhìn thấy mộtmàn này: " được!" Thích Ngạo Sương vộivàng hô lên câu , cũng chậm.

      Chiêu Tài Bảo Miêu đột nhiên mở hai mắt ra, con ngươi màu hổ phách chợt bắn ra kim quang quỷ dị, trong nháy mắt lật người lại, nổi giận gầm lên tiếng.

      "A!!!!" Thị nữ hoảng sợ kêu thành tiếng, vì thân thể của nàng bị cỗ lực lượng cường đại vộivàng lao tới kịp chuẩn bị đột nhiên đẩyhướng phía sau, nhất định phải đụng vào tường phía sau.

      Thích Ngạo Sương trong nháy mắt vung tay lên kết giới mềm mại xuất sau lưng thị nữ,đem thị nữ bắt lại được. Thị nữ chưa tỉnh hồn, sợ hãi nhìn Chiêu Tài Bảo Miêu, thở hổn hển , trong lòng thế nào cũng bình tĩnh được.

      Thích Ngạo Sương khẽ hí mắt, trong nháy mắtánh mắt trầm xuống, lạnh lẽo : "Chẳng lẽ ngươi biết cái gì gọi là lễ phép sao?"

      " xin lỗi, xin lỗi. !" Thị nữ cúi đầu liều mạng xin lỗi, chính là nàng đúng, cho phép của chủ nhân liền sờ sủng vật của người ta. Thị nữ trong lòng kinh ngạc thôi, chỉ là sủng vật này rốt cuộc là cái gì? Tuyệt đối phải là Tiểu Miêu bìnhthường. Chẳng lẽ là ma thú có ngoại hình giốngquá Tiểu Miêu mà thôi. Nghĩ tới đây, thị nữcàng run sợ hơn. Đều do mình lỗ mãng, thiếuchút nữa mạng cũng mất."Tốt lắm, xuống "Thích Ngạo Sương xoay người tới bên giường, nhàng ôm Chiêu Tài Bảo Miêu, vuốt ve cái đầu an ủi. Trong lòng cũng kinh ngạc lựclượng mà Chiêu Tài Bảo Miêu bộc phát, xem ra, thực lực của nàng cũng chỉ là đơn giản tìm vật bảo vật.

      Thị nữ như trút được gánh nặng thu thập xong đồ ăn vội vàng lui ra ngoài.

      Thích Ngạo Sương ôm Chiêu Tài Bảo Miêu nằmxuống, nhưng có buồn ngủ, trừng to mắt mà nhìn rèm cửa, suy nghĩ bay rất xa.

      Này hôm đó nàng thề.

      Ta quay trở về, ta nhất định trở về!

      Thần điện Quang Minh, Cổ Đốn Công Tước, các ngươi chuẩn bị tốt nghênh đón ta trở về có phải ?

      . . . . . . Cao triều lại tới….

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 27: Mọi người tề tựu

      Sáng sớm hôm sau, cửa phòng ngủ của ThíchNgạo Sương liền bị gõ rung trời. Thích Ngạo Sương kinh hãi tới mức thiếu chút nữa từ trêngiường rơi xuống.

      "Ngạo Sương! Mở cửa nhanh!"

      "Ngạo Sương mau dậy !"

      "Đồ đệ bảo bối, nhanh lên chút ra ngoài để cho ta nhìn con con chút!"

      Bên ngoài ồn ào loạn thành đoàn, ThíchNgạo Sương vội vã mặc quần áo, liền đứng dậy mở cửa, Chiêu Tài Bảo Miêu vô cùng bấtmãn mới sáng sớm mà ầm ỹ vậy, nàng ta đưahai cái móng trước béo múp míp bịt lại cái lỗ tai, ưỡn người, chổng cái mông lên, sau đó tiếptục ngủ.

      Thích Ngạo Sương chân vừa bước ra mở cửa,toàn bộ người ngoài cửa liền nhào tới. Nhào lêncũng chỉ có người, mà là tất cả mọingười cùng xông lên, trước mặt nhất là Kiều SởTâm, sau đó là Khắc Lý Phu, tiếp theo là NgõaNhĩ Đa . Oanh tiếng, mấy người toàn bộ nhào tới, đem Thích Ngạo Sương đè bẹp dí phía dưới.

      "Ngạo Sương, ngươi cuối cùng trở lại." Kiều SởTâm ôm cổ của Thích Ngạo Sương mãi khôngchịu thả " ngươi rằng liền biếnmất, ta còn tưởng rằng Tạp Mễ Nhĩ đem ngươilừa bán mất rồi."

      "Đồ đệ bảo bối, ta cuối cùng cũng tìm được conrồi." Khắc Lý Phu đem tay Kiều Sở Tâm gỡ ra, lấy mông chèn bay Ngõa Nhĩ Đa phía sau, ôm Thích Ngạo Sương vào trong ngực, gào khóc lên" đồ đệ bảo bối, ta còn tưởng rằng con xảyra chuyện rồi, ô ô ô, con chịu uất ức bao nhiêu.Sư phụ giúp con đòi lại tất cả."

      Ngõa Nhĩ Đa tức muốn chết, vất vả hắnmới nắm được cơ hội muốn ôm Ngạo Sương cái, lần đầu tiên bị tên khốn kia Tạp Mễ Nhĩ đá bay, lần này là cái lão gia hỏa này đemmình đẩy phắt ra.

      "Sư phụ, bây giờ phải con vẫn bình an sao?" Thích Ngạo Sương lúc này mới phục hồitinh thần, vươn tay vỗ sau lưng an ủi Khắc Lý Phu, nhưng trong lòng mảnh ấm áp.

      Ngay tại cửa ra vào, Lãnh Lăng Vân và TẫnDiêm đứng lẳng lặng ở nơi đó, cứ yên lặng nhưvậy nhìn Thích Ngạo Sương gì. Chỉ làđáy mắt bọn họ đều có cỗ tình cảm rất khó hình dung. Áo Tháp Tư đứng ở phía sau, tay khoanh ở trước ngực nhàn nhạt nhìn màntrước mắt. Nhìn Thích Ngạo Sương, đáy mắt Áo Tháp Tư thoáng qua tia kinh ngạc, ngắn ngủn ba tháng thấy, thực lực người thiếunữ này cư nhiên cường đại hơn gấp bội, hơnnữa, hình như lại càng xinh đẹp hơn. . . . . .Đông Phong Hầu mơ hồ đứng ở bên cạnh Áo Tháp Tư, còn có chút mờ mịt. Tạp Mễ Nhĩ lạinhàn nhã đứng ở phía sau cùng, ngáp cái.Bạch Đế và Hắc Vũ vẫn chưa rời giường.

      Sáng sớm cả cung điện cứ như vậy nhao nhao ầm ĩ, bữa ăn sáng có thể là cực kỳ náo nhiệt, khi Thích Ngạo Sương đem chuyện khôi phục hình người của Bạch Đế và Hắc Vũ cho mọi người, tất cả mọi người giật mình thôi,nhìn qua nguyên hình của bọn họ, thế nào cũngkhông tin hai người siêu cấp mỹ nam như vậy cưnhiên chính là Bạch Đế và Hắc Vũ! Chủ cungđiện Long Tát Tư cũng trình diện rồi. Bây giờ Long Tát Tư là Quốc Vương của Ô Tát Lợi, thân cao quý, đầu mang vương miện kim quang lấp lánh tinh mỹ, bên hông ngọc bội tinh xảo, ngôn ngữ và cử chỉ đều rất khi pháchvà vô cùng tự tin. Bố trí xong thị vệ và tì nữ, Long Tát Tư cùng mọi người an tọa.
      bàn ăn dài là đầy đủ tất cả các loại mĩvị. Bữa sáng như vậy là thành ý của , Long Tát Tư cười tủm tỉm chân thành hướng Thích Ngạo Sương cám ơn, lấy trà sữa thay rượu kính nàng ly.

      "Thích Ngạo Sương tiểu thư, đa tạ ngươi hết sứcủng hộ ta, nếu phải ngươi giúp, khôngcó ta ngày hôm nay." Long Tát Tư giơ chén lên, tự đáy lòng cảm tạ .

      "Tất cả đều là công sức của bệ hạ." Thích NgạoSương mỉm cười, giọng điệu so với trước kia hoàn toàn khác nhau, giờ phút này đứng ở trước mặt nàng còn là Long Tát Tư thủ lĩnh của bọn cướp sa mạc mà là Quốc Vương của Ô Tát Lợi.

      "Được rồi, bệ hạ cũng cần những thứ này nữa, ăn điểm tâm chúng ta còn có rất nhiều chuyện quan trọng phải thương lượng."Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười cắt đứt cuộc chuyệncủa hai người, hai người này mà cứ khách sáo như vậy chắc tới sáng mai mới được ăn.

      Long Tát Tư gật đầu cười.

      Ăn xong bữa ăn sáng, mọi người tề tụ ở trongthư phòng của Long Tát Tư

      Long Tát Tư mặt nặng nề ngồi ở trước bàn đọc sách, nhìn Tạp Mễ Nhĩ ngồi bên cạnh : "Thừa Tướng, lần này thần điện Quang Minh tham gia, chỉ sợ làm cho lòng quân của Lạp Cách Tạp dao động?"

      " Trước mắt Thần điện Quang Minh cóchắc chắn lựa chọn đứng ở bên An Mạt CáchLan, nhưng nếu vừa khai chiến, thần điệnQuang Minh chút do dự lựa chọn An Mạt Cách Lan. Thực lực của bọn họ chúng takhông cần e ngại, có Ngạo Sương và mọi ngườiở đây, thiên sứ cũng phải là đối thủ." Tạp Mễ Nhĩ trầm giọng .

      "Vấn đề là, lòng tin của người dân Lạp Cách Tạp " sắc mặt của Long Tát Tư nặng nề vẫnkhác thường " ngươi cũng là biết, ở nước ta thế lực của Quang Minh cho dù ít nhiều cũng làmcho rất nhiều bình dân có chút e ngại cùng sùng kính, ngươi tốn bao nhiêu tinh lực mới thay đổi cục diện này ngươi hơn ta. Ngay tại lúc này, mặc dù đem thế lực của Quang Minh thanh trừnhưng là cũng có hoàn toàn đem tín ngưỡng của người dân mà thay đổi được." Long Tát Tư lo lắng phải có lý. Có rất nhiều người biết diện mạo thực của thần điệnQuang Minh, nhưng cũng ngoại trừ trường hợp có người còn mang tâm hồn ảo tưởng.

      "Ta hiểu." Tạp Mễ Nhĩ gật đầu, tiếp tục lạnhnhạt " Thần điện Quang Minh có thể đứng vững vàng trong lòng bách tính quả thực khôngdễ, là phải chuyên lừa gạt người, hai là tăngcường thực lực ngày càng cường đại. Thần điện Quang Minh ở trong lòng nhiều người chính là bách chiến bách thắng ." Tạp Mễ Nhĩ khôngnhanh chậm " nhưng còn chúng lấylực lượng cường đại nào ủng hộ chúng ta đây?"

      Long Tát Tư nhíu mày nhìn về phía đoàn ngườiThích Ngạo Sương, nhàng : " thể phủ nhận, Thích Ngạo Sương tiểu thư và bọn họ rất mạnh, nhưng là. . . . . ."

      "Nhưng lực lượng đủ thuyết phục " TạpMễ Nhĩ đem câu kế tiếp của Long Tát Tư ra.

      Long Tát Tư nhàng gật đầu, xem như đoànngười Thích Ngạo Sương quả rất mạnh,nhưng người đời biết được bao nhiêu đây? câu của họ cũng mang tính thuyết phụcgì.

      "Như vậy còn cái này sao?" Tạp Mễ Nhĩ chợt đứng dậy, tới bên cửa sổ, đột nhiên mộtcái kéo rèm cửa sổ ra, mở cửa sổ, nhìn về phíabầu trời, nhàng câu" Bản, có thể."

      Thích Ngạo Sương kinh ngạc đứng dậy, nhìn phía ngoài cửa sổ. Bản? phải là bị Long thần bắt sao?

      Tạp Mễ Nhĩ giọng điệu cứng rắn, từ đàng xa truyền đến liên tiếp tiếng Long Ngâm. Giống như sét đánh bên tai rất inh tai nhức óc.
      Buối sáng hôm nay, đế đô của Ô Tát Lợi mộtmảnh bình yên, vẫn giống như buổi sáng khác, mọi người rời giường rửa mặt ăn cơm, sau đó mở cửa làm ăn. Nhưng hôm nay từng tiếng gầmrú đinh tai nhức óc vang lên, tiếp theo bầu trờiđế đô tối sầm lại.

      Long Tát Tư vụt đứng lên, nhanh tới bên cửa sổ, nhìn phía ngoài cảnh tượng thiếu chútnữa bật ngửa ngồi mặt đất. Mà bên ngoàihoàng cung đám người kia bật ngửa ra , há to mồm ngây ngốc nhìn trung. Cóngười thậm chí trực tiếp sùi bọt mép ngã xuốngđất ngất . Rất nhiều người thét lên bắt đầuchạy trối chết. Cả đế đô mảnh hỗn loạn!

      Rồng! bầu trời bay múa là Rồng.

      Mấy ngàn con Rồng

      Rồng quơ múa cánh, cuồng phong nổi lên, làmcho người ta cơ hồ mở mắt được.

      Bay đầu tiên là con Cự Long ba đầu, ngửamặt lên trời ngâm tiếng, bay quanh quẩn ởphía hoàng cung.

      Thích Ngạo Sương khiếp sợ câu cũng nóikhông nên lời. Tình huống trước mắt vượt quá tưởng tượng của mọi người. Bầu trời đế đôcủa Ô Tát Lợi toàn bộ là Rồng. Ban ngày cơ hồ cũng mau biến thành đêm tối.

      "Này, đây là chuyện gì xảy ra? !" Long Tát Tư lắp ba lắp bắp hỏi.

      Trong thư phòng người của toàn bộ đứng ở bên cửa sổ, kinh ngạc nhìn trước mắt cảnh tượng,lời gì cũng ra được.

      "Bọn họ sao, có đủ cường đại hay ? Có đủ lực uy hiếp hay ?" Tạp Mễ Nhĩ dịudàng mỉm cười hỏi.

      Long Tát Tư nên lời, chỉ cảm giác tim của mình đập nhanh tới mức thể tưởng tượng nổi, trong đầu cơ hồ trống rỗng.

      "Bản, phải là bị Long Thần bắt rồisao?" Tẫn Diêm nghi ngờ ra hỏi. Vì sao lại có số lượng Cự Long khổng lồ như thế? Cự Long ở chỗ này, chỉ sợ là đến phân nửa Long Tộc.

      Thích Ngạo Sương cũng hiểu chuyện gì xảy ra. Nghe giọng điệu của thiên sứ và Long thần, Long tộc thể nhúng tay vào chuyệncủa loài người, vì sao bây giờ xuất nhiềuCự Long như vậy .

      Nhóm Cự long ở bầu trời đế đô bay qua bay lạimột lát sau cũng rối rít đáp xuống ngoài thành.

      Cùng lúc đó, Hắc Long Bản vốn cũng đápxuống hoàng cung, biến trở về hình người, trực tiếp phá cửa sổ mà vào vào trước mặt củaLong Tát Tư và Tạp Mễ Nhĩ.

      Long Tát Tư cũng lần nữa tiếp nhận nổi cái kích thích này, kinh hoảng lui về phía sau, đụng vào bàn sách, tay cũng đặt ở bộikiếm ngang hông, nhưng bỗng nhiên lại nhớ tới, động tác này của ở trước mặt Long Tộc cường đại là cỡ nào buồn cười. Long Tát Tư vộivàng đem tay đặt ở bội kiếm để xuống, cố gắng hết sức khiến mình trấn định lại.

      "Ngươi, mau cho bọn thần dân của ngươi antĩnh lại nên kinh hoảng, Long tộc chúngta chỉ là ngang qua đây, hoặc là chính xác là ngang qua bên này ngắm cảnh. đối với bọn họ gây ra tổn thương gì, bọn cũng nên an phận đừng manh động" Hắc LongBản thấy vương miện đầu Long Tát Tư lạnh lùng câu" tại, lập tức ngay."

      "Vâng, vâng" sau lưng của Long Tát Tư vào lúc này rịn ra mồ hôi lạnh. Nam tử tóc đen trướcmắt phát ra uy áp làm cho cơ hồ sắp đứng nổi.

      Long Tát Tư vội vã mở cửa xử lý chuyện này.

      Hắc Long Bản nhìn Tạp Mễ Nhĩ, lại nhìn lại ThíchNgạo Sương chút, miệng nở nụ cười.

      "Đây là chuyện gì xảy ra vậy?" Thích Ngạo Sương nghi ngờ dứt " Long tộckhông phải là thể nhúng tay vào chuyệnnày hay sao? Lần trước Long tộc. . . . . ." ,

      "Dừng!" Hắc Long bản giơ tay lên ngăn câu nóikế tiếp của Thích Ngạo Sương, sau đó tự nhiên tới cái ghế ngồi xuống, ngáp cái " ta cũng chưa từng chúng ta muốn nhúng tay chuyện này a~~. Ngạo Sương, ngươi mới vừa rồi nghe thấy ta gì sao?"

      " tệ, Bản cùng thần dân của cũng chỉ là ngang qua, du lịch ngắm cảnh mà thôi." Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười như gió xuân, cũng xoay người ngồi xuống.

      Trong thư phòng tất cả mọi người nghẹn họng trân trối, mà mới vừabàn giao công việc xong Long Tát Tư vào cũng nghe hết lờiđó mắt lại trợn ngược. Ngây thơ~. Chẳng lẽLong tộc là tới ngắm cảnh hay sao? Làmsao có thể a!

      "Bệ hạ, tới ~~"Tạp Mễ Nhĩ thấy Long Tát Tư đứng ở cửa, miệng mặt hóa đá vội vàng ngoắc ngoắc kêu Long Tát Tư.

      Long Tát Tư thà tới.

      "Bệ hạ, người xem có nhiều Long tộc ở đây như vậy, có thể để cho thần dân ủa người antâm hay ? Có thể để cho thần dân Lạp Cách Tạp an tâm ?" Tạp Mễ Nhĩ mỉmcười, trong nụ cười lại tràn đầy nguy hiểm.

      ( ngày nào đó ….Mĩ đêm khoảng 200 cái máy bay quân bay qua Việt Nam để ……..ngắm cảnh chắc cảm giác của chúng ta rất……)

      Long Tát Tư chết lặng gật đầu cái, lời gì cũng ra được.

      Thích Ngạo Sương tức cười, cứ như vậy sững sờ nhìn Tạp Mễ Nhĩ lại nhìn Hắc Long Bản, sau đó cau mày với Tạp Mễ Nhĩ: "Chẳng lẽ, cái chủ ý này là từ ngươi mà ra? !"

      "Làm sao có thể như vậy chứ." Tạp Mễ Nhĩ mộtbộ rất dáng vẻ vô tội, vội vàng " cái nàykhông quan hệ với ta, là Bản chủ động tìm tới ta đấy."

      Ánh mắt của Thích Ngạo Sương dời về phía Hắc Long Bản, Hắc Long Bản híp mắt, dáng vẻ hả hê.

      "Chủ ý của người nào?" Thích Ngạo Sương caumày hỏi.

      "Là ta ." Hắc Long Bản đong đưa đầu cười hípmắt .

      Thích Ngạo Sương đến gần Hắc Long Bản, tiếntới nhéo cái lỗ tai : "Ngươi còn chối, chỉ số thông minh của ngươi còn chưa tới mức này."

      "A!A! Ngạo Sương! Ngươi công kích người thân ~~" Biểu của Hắc Long Bản so với Tạp Mễ Nhĩ còn uất ức hơn.

      " , là ai?" Thích Ngạo Sương nhìn ánh mắthốt hoảng của Hắc Long Bản, lại nhớ tới LongThần mang , nhưng bây giờ lại có thể xuất tại nơi này, trong lòng toát ra ý niệm, chẳng lẽ là Long thần đưa ra chủ ý này? Chắc phải đâu! Long thần tại sao phảilàm như vậy?

      "Hắc hắc, xem ra ngươi cũng đoán được rồi đó. Lão già đó rất ưa thích ngươi, sau đó sao, lão vốn là cực kỳ khó chịu nữ nhân kia. Nhưngmà ta lại phải tuân thủ hiệp nghị, ra tay đối với nhân loại, cũng phát hỏng cơ sở vật chất của nhân loại, chúng ta chính là tới đây ngắm cảnh mà thôi. nửa Long tộc ở lạichỗ này ngắm cảnh, còn nửa Lạp Cáchtạp ngắm cảnh." Hắc Long Bản cười rất đê tiện, nhìn Thích Ngạo Sương, sau ót nàng đầy vạchđen.
      ( nửa Long tộc ở lại chỗ này ngắm cảnh, còn nửa Lạp Cách tạp ngắm cảnh >>>>Long Tộc toàn bộ du lịch ngắm cảnh>>> ( =_=!!!)

      Đủ ngoan độc! Đủ trầm! Long thần là cực phẩm nhân tài! Thích Ngạo Sương đưa ra kết luận. Cự Long chỉ là đứng ở đó đủ chongười ta ngừng run rẩy rồi còn cần gì phải động tay? Long thần quá độc ác, lấy danh nghĩa ngắm cảnh cũng có thể ra ngoài, tin tức Long Vương và Long Tộc ngắm cảnh ở Tạp Cách Tạp và Ô Tát Lợi được tung ra , đây chính là ngầm ủng hộ cho hai nước! Uy hiếp đáng sợ như vậy, vượt xa cả lực lượng của Thần điệnQuang Minh

      "Chuyện bây giờ đơn giản nhiều rồi chứ?" Tạp Mễ Nhĩ ấm áp mỉm cười" Ngạo Sương, ngươi và Bản đến Lạp Cách Tạp ngắm cảnh trước . rất nhanh khai chiến thôi, Lạp Cách Tạp và An Mạt Cách Lan trực tiếp đối đầu, Ô Tát Lợi chỉ có thể là phụ trợ. Ngươi tại có thể đem Lạp Cách tạp Quốc Nội ánh sáng thếlực thanh trừ. !"

      "Ta tin tưởng ở đây có bất cứ ai có ý kiến gì" Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười bổ sung.

      Long Tát Tư toát ra mồ hôi lạnh trán , theohắn thấy, Tạp Mễ Nhĩ giờ phút này mỉmcười chính là nụ cười của ác ma. Ánh mắt của Long Tát Tư từ từ dời đến người của Thích Ngạo Sương, trong lòng sợ hãi thôi, ngườithiếu nữ này, rốt cuộc là cái thân phận gì? Tại sao nhiều người như vậy hỗ trợ nàng? Tại sao Long tộc mạnh mẽ như vậy, thế lực đáng sợ như vậy cũng đứng ở sau lưng của nàng? Chuyện trước kia của Thích Ngạo Sương cũng hiểuđược đôi chút, hiểu được thiếu nữ trước mắt bịthần điện Quang Minh và An Mạt Cách Lan liên thủ hãm hại . tại, thần điện Quang Minh và An Mạt Cách Lan nếu như biết rằng chuyện sẽđi tới nước này biết có hối hận ?
      "Lãnh Lăng Vân, ngươi và Ngạo Sương hôm nay liền lên đường, việc cần người làm xongxuôi cả rồi chứ?" Tạp Mễ Nhĩ cười híp mắt hỏi.

      "Ừ." Lãnh Lăng Vân lạnh nhạt " thần điệnQuang Minh bí mật ghi lại tất cả mọi chuyện,ghi chép về những người bị tàn sát ta lấyđược rồi đem về cho ngươi”.

      "Ta an bài người sao chép, sau đó phát tán ra khắp nơi. Thời gian và địa điểm, nguyên nhân tốt nhất là viết càng kĩ càng tốt." Tạp Mễ Nhĩ nhàng gật đầu, mỉm cười như hoa đào tỏa sáng" biết các tín đồ của thần điện Quang Minh thấy những thứ này có cảmtưởng thế nào đây."

      "Những ngu dân kia căn bản tin tưởng." Ngõa Nhĩ Đa tìm được cơ hội phản bác Tạp Mễ Nhĩ .
      (Cái này là còn uất ức vụ bị đạp ra choôm tiểu Sương này)

      " cần bọn họ tin tưởng. Ta chỉ muốn bọn họ hoài nghi là đủ rồi." Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười nhìn Ngõa Nhĩ Đa , nhàng khạc ra câunhư vậy" cao thâm như vậy gọi là cuộc chiếntâm lý, người nông cạn như ngươi vĩnh viễn bao giờ hiểu được cái này"
      ( Tạp Mễ Nhĩ 2-0)

      Ngõa Nhĩ Đa giận đến nghiến răng, nhìn chằm chằm Tạp Mễ Nhĩ tay run run chỉ chỉ nửa ngày đến câu cũng nghẹn lại giám ra.

      Tại đây cũng chỉ có vài người hiểu được dụng kế cao thâm này của Tạp Mễ Nhĩ. Long Tát Tư vào giờ phút này cũng hiểu ra kế hoạch của TạpMễ Nhĩ, trong lòng càng thêm rung động. Quả nhiên, người tóc vàng mắt xanh dương trước mắt này sợ rằng chính là người am hiểu chính trịnhất ở đây! trong lòng Thích Ngạo Sương cũng vô cùng kinh ngạc, Được !!hay cho câukhông cần bọn họ tin tưởng, chỉ cần bọn họ hoài nghi ! Lòng người yếu ớt như vậy, Tạp Mễ Nhĩcư nhiên nắm chặt điểm này.

      "Đúng rồi, các ngươi có biết, Hoàng đế khaiquốc của Tích Lan đại lục là ai ? !" TạpMễ Nhĩ sửa lại chút tóc vàng của mình nhàng hỏi.
      Ánh mắt của Thích Ngạo Sương dời về phía bội kiếm bên hông Tẫn Diêm, Tử Vong Kiếm! Thanh kiếm kia, chính là thứ Hoàng đế Tích Lan Đại lục khai quốc mang theo. Thời điểm ở Ma Vực, Thiếu chủ Ma Giới mang theo mình đếnCung Điện Địa Hạ thấy được chẳng lẽ chínhlà hoàng cung của Hoàng đế sao? Nhưng TạpMễ Nhĩ chợt nhắc tới cái này làm cái gì? Tẫn Diêm cũng theo bản năng sờ sờ bội kiếm bên hông của mình.

      "Dĩ nhiên biết."Long Tát Tư trầm giọng "Hoàng đế khai quốc của Tích Lan Đại lục, Leobệ hạ là hùng chân chính, vĩnh viễnsống ở trong lòng mọi người. Là ngài vượtmọi chông gai vì nhân loại đấu tranh, cũng chính ngài thống nhất toàn bộ đại lục."

      "Ha ha, Đúng vậy a, là hùng chânchính." Tạp Mễ Nhĩ cười như cười lạinói" chỉ là, sau này kết cục của vị hùng khai quốc đó các ngươi có ai biết?”

      "Có ý gì?" Long Tát Tư nghe ra được lời củaTạp Mễ Nhĩ chứa rất nhiều hàm ý.

      "Hoàng đế Leo, trong mắt tất cả mọi người là hùng. Nhưng nếu như khi bọn họ biết hung trong lòng bọn họ bị Thần điện Quang Minh hãm hại, bọn họ còn có thể kiên định đứng ở bên phía Thần điện Quang Minh hay ."Tạp Mễ Nhĩ vừa , vừa đến bên cạnh bàn, ưu nhã rót hai chén Hoa Trà Hồng, đưa choThích Ngạo Sương chén, sau đó tự mình bưng lên chén , nhàng nhấp môi . . . . .

      Tạp Mễ Nhĩ vội, người trong phòng đãvội muốn chết.

      "Hành cung của Hoàng đế Leo trong đêmbiến mất, mà ngài ấy cùng tám vị kị sĩ của mình cũng biến mất hiểu lí do. ra đâylà thần điện Quang Minh làm. Bọn họ muốn phát triển thế lực của mình, Leo là trở ngại lớnnhất. Cho nên tất cả trong đêm hoàn toànbiến mất dấu vết." Tạp Mễ Nhĩ ngửihương thơm của chén trà chút rồi, cười hípmắt trả lời.

      Lời của Tạp Mễ Nhĩ vừa phát ra , sắc mặtcủa mọi người trong phòng đều thay đổi.

      Long Tát Tư gian nan " như vậy, truyền thuyết đều là . Truyền thuyết Leo Hoàng đếvà hành cung của ngài ấy đều trong đêmbiến mất là ." Tin tức này quá kinh người,cho tới Long Tát Tư thậm chí quên mất hỏi Tạp Mễ Nhĩ làm thế nào biết được tin tức này.

      "Chính xác." Tạp Mễ Nhĩ gật đầu cái.

      "Chẳng lẽ, Cung Điện Địa Hạ ở Ma Vực là hành cung của khai quốc Hoàng đế Leo?"Thích Ngạo Sương lẩm bẩm mở miệng hỏi.

      "A, ngươi vào đó rồi sao?" Tạp Mễ Nhĩ hípmắt nhìn Thích Ngạo Sương. Thích Ngạo Sươngnhẹ nhàng gật đầu. Lần trước tìm Khắc Lý Phu cũng qua đó.

      "Ở Ma Vực? !" Long Tát Tư thể tin nhìn Thích Ngạo Sương, trong lòng cứ như vậytừ từ dâng lên cỗ thù hận ngút trời. Khai quốc Hoàng đế Leo, là vị hùng bất khuấttrong lòng của bao nhiêu người, là ngài kếtthúc chiến loạn, là ngài làm cho nhân loại vượtqua họa nạn an ổn sống yên bình. Vị hung vĩđại như vậy bị mất tích, hậu nhân suy đoán rất nhiều trường hợp, làm thế nào cũng đoán được là do thần điện Quang Minh hãm hãi.
      "Ngươi, ngươi tại sao lại biết những thứ này?"Long Tát Tư chợt lấy lại tinh thần, đột nhiênnhìn về phía Tạp Mễ Nhĩ, trong lòng càng thêmkinh hãi dứt, người trước mắt, rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật? Long Tát Tư khôngchút nào hoài nghi lời của Tạp Mễ Nhĩ,trong mắt , có lẽ có chuyện gì Tạp Mễ Nhĩ làm được.

      "Ngươi cần phải biết ta làm sao biết được. Chỉ cần đem tin tức này lộ ra ngoài là được rồi." Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười, còn cái kếhoạch kia, cần mọi người tin tưởng, chỉ cần bọn họ hoài nghi là được.

      Thích Ngạo Sương lại lâm vào trầm tư, cái hành cung khổng lồ kia, còn có những hài cốt kia, sau khi Tạp Mễ Nhĩ như thế, Thích Ngạo Sương xác định thân phận của những bộ hài cốt kia.Đúng là hành cung của khai quốc Hoàng đế Leonằm ở đó, theo tác phong của thần điện QuangMinh, để tiêu diệt được vị kia quả có thể dốc toàn lực như vậy. Vào thời điểm đó Vương quyền liền giống như tòa núi cao sừng sững diệt được.
      Lần này, Tạp Mễ Nhĩ cư nhiên đem truyền ra ngoài! Trong lòng Ngõa Nhĩ Đa vẫncòn sợ hãi vỗ vỗ ngực, thấy Tạp Mễ Nhĩ làm thôi, mà làm coi như xong. Người này, là đáng sợ, Ngõa Nhĩ Đa nuốt nước miếng cái. may là ở phe bên này chứ nếu là người của đối phương, hậu quả kia tưởng tượng nổi. Trong phòng tấtcả mọi người ra trong lòng đều có nghi vấn, Tạp Mễ Nhĩ, rốt cuộc là ai? rốt cuộccòn có bao nhiêu bí mật muốn ngườibiết?

      " thần điện Hắc Ám bên kia, Tập Ít Tư phụ trách ở Lạp CáchTạp tiếp ứng. Lãnh Lăng Vân tin tức lúc nãy ngươi phụ trách sao chép pháttán ra ngoài, dĩ nhiên còn có cả tin tức về khaiquốc Hoàng đế Leo bị thần điện Quang Minh hạ độc thủ." Tạp Mễ Nhĩ nhàn nhạt phân phó .

      "Vâng" Tập Ít Tư trịnh trọng gật đầu đồng ý "tốt nhất chính là rải truyền đơn làm cho giấy bay đầy trời đúng ?"

      "Uh, ngươi so với bọn họ thông minh hơn nhiều ." Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười khen ngợi Tạp Ít Tư

      Ngõa Nhĩ Đa thiếu chút nữa cắn nát hàm răngcủa mình, ở chỗ này, chính là có địa vị cao hơn tên kia, đây phải là , còncó thể người nào? Khốn kiếp! Tạp Mễ Nhĩ!Ngươi nhớ kỹ cho ta! Dĩ nhiên, những lời này, cũng chỉ có thể vừa rống vừa hô ở trong lòng màthôi.

      "Tốt lắm, vì nghênh đón chiến lần này, chúng ta trước hết thả lỏng chút, cũng là vì NgạoSương đổi gió. Hôm nay ăn cơm dã ngoại. !" Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười để cái ly tay xuống, vỗ tay cái, thu hút chú ý của mọi người.

      "Bên ngoài cát bay đầy trời, đâu ăn cơm dã ngoại?" Ngõa Nhĩ Đa mặc dù lại phản bác,nhưng là ràng dám lớn tiếng ra, màlà giọng thầm .

      "Ngươi thích ăn cơm dã ngoại trong sa mạc, ta phản đối." Tạp Mễ Nhĩ híp mắt, conngươi xinh đẹp bắn ra nguy hiểm ánh tia sánglạnh, nhìn Ngõa Nhĩ Đa làm khỏi rụt cổ cái.

      "Như vậy , chư vị hôm nay thong thả nghỉngơi , ta tham gia náo nhiệt, còn có rấtnhiều chuyện chờ đợi ta xử lý." Long Tát Tư tự nhiên theo, cực kỳ thức thời rút lui trước.
      Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười gật đầu.

      Đợi Long Tát Tư rời , Tạp Mễ Nhĩ thần kỳ lấy ra quyển Truyền Tốn trục.

      "Đây là nơi nào?" Mọi người nghi ngờ.

      "Cùng đứng lên đây , đây là quyển trục cóthể truyền tống 25 người." Tạp Mễ Nhĩ cười híp mắt hướng mọi người ngoắc ngoắc, ý bảo tất cả mọi người đứng tới đây " cái này là người khác cho ta."Thích Ngạo Sương ôm Chiêu Tài BảoMiêu tới, những người khác cũng đều nhích lại gần.

      " phải ăn cơm dã ngoại sao, chuẩn bị đồ gì à?" Ngõa Nhĩ Đa cau mày hỏi.

      "Bên kia chuẩn bị tốt rồi"Tạp Mễ Nhĩ lại némra câu như vậy liền xé ra quyển trục TruyềnTống, bạch quang mãnh liệt thoáng qua, cảphòng đều biến mất ngay tại chỗ.

      Khi Thích Ngạo Sương lần nữa mở mắt ra lại thấy được khuôn mặt quen thuộc đến thểquen thuộc hơn.

      khuôn mặt tuấn mĩ đó bày ra vẻ kích động, mừng như điên. Là Phong Dật hiên! Mà bọn họ bây giờ ở nơi của Thiên Cương Phong lão . Đó là phong đảo!


      " Khắc Lôi Nhã!" thanh hưng phấn vang lên, sau đó cái thân thể nhào vào trênngười của Thích Ngạo Sương.

      "Hạ, Hạ Thiên. . . . . ." Thích Ngạo Sương còncó chút mờ mịt. là cái bóng dáng này quá nhanh bay vào nàng. Hai là cái tên“Khắc Lôi Nhã” lâu rồi còn ai gọi nàng như vậycả.
      "Ha, chúng ta tối hôm qua tới đây rồi. Có người vừa nghe được tin tức hưng phấn cả đêm ngủ, cứng rắn lôi kéo chúng ta tới nơi này trước." thanh Thuỷ Văn Mặc truyềnđến.

      Ngày hôm qua có tin tức? mình như vậymình mới từ Hỗn Độn Thế Giới trở lại Tạp Mễ Nhĩ báo cho Phong Dật Hiên và bọn họ biết sao? Nhưng Tạp Mễ Nhĩ dùng phương thức gìthông báo Phong Dật Hiên đây?
      ( Chắc là gọi điện, hay là gửi mail? A ~ có lẽ làinbox FB . Ha ha)

      "Ngạo…., Ngạo Sương ….nàng….” Ánh mắt Phong Dật Hiên cứ như vậy sáng quắc nhìn Thích Ngạo Sương, mới vừa khạc ra mấy chữ, liền bị đánh bay ra đằng xa.

      "Mau tránh ra!" Cái thanh này, là Lý NguyệtVăn! Sau khắc, Lý Nguyệt văn liền xông lạiđem Thích Ngạo Sương ôm chặt cứng, đem Hạ Thiên đẩy bay ra ngoài.

      "Biểu muội!" thanh này là Lý Minh ngữ! Lý Minh ngữ cũng ở đây!

      "Đây là?" Thích Ngạo Sương há to mồm, nhìn trước mắt trường hợp, cũng biết nên nóicái gì.

      Tất cả mọi người ở chỗ này!

      "Tất cả mọi người rất lo lắng cho ngươi, rất muốn gặp ngươi." Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười nhẹnhàng mà ra.

      Thích Ngạo Sương quay đầu nhìn Tạp Mễ Nhĩ,trong lòng ấm áp. Này, tất cả đều là Tạp Mễ Nhĩan bài sao?

      "Hắc hắc, tiểu đạo tặc, có muốn bay lên khôngtrung ngắm cảnh chút hay ." Hắc Long Bản thấy Hạ Thiên, cười hắc hắc lại gần, Hạ Thiên kinh hãi , khoát khoát tay lui về phíasau.

      ", cần, phía dưới này phong cảnh cũng rất tốt."Hạ Thiên mắc chứng sợ độ cao vẫn như cũ chữa được.

      "Đúng rồi, tiểu đạo tặc, ngươi có tỷ tỷ tên là “ Kiều Mạch” ?" Hắc Long Bản chợt nhớ tới chuyện này.

      "Đúng vậy a."

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . Hai người, đúng, là người con rồng liền quên mất chuyệnmới vừa rồi, ngồi xỗm vừa vừa cườicười.
      Thuỷ Văn Mặc nhìn bóng lưng Hạ Thiên, yên lặng tiếng động.

      "Ơ , dễ dàng buông tha như vậy sao? Khôngphải tác phong của ngươi nha?" thanh hài hước của Phong Dật Hiên vang lên bên tai ThủyMặc Văn.
      "Ngươi chết ! Ngươi trước hết lo mà giải quyết chuyện của mình rồi hẵng trở lại chỉ bảo ta ." Thuỷ Văn Mặc tuyệt nể tình hừlạnh câu.

      "Đối thủ của ngươi là nam nhân, của ta là nữ nhân, cái này giống nhau." Phong DậtHiên cười bỉ ổi, nhìn về phía bị Lý Nguyệt Văn ôm chặt cứng Thích Ngạo Sương trongngực, nhưng mặt lại tràn đầy bất đắc dĩ.

      "Phi! Chính ngươi trợn to mắt chó của ngươi mà xem có bao nhiêu nam nhân nhìn chằm chằm tiểu Ngạo Sương nhà ngươi kìa." Thuỷ Văn mặc xông lên giơ ngón giữa với Phong Dật Hiên.

      Phong Dật Hiên liếc mắt vòng, quả nhiênthấy ánh mắt của Lãnh Lăng Vân thỉnh thoảng hướng đến người Thích Ngạo Sương, ánh mắt của Tẫn Diêm chưa từng rời , còn có cả Tạp Mễ Nhĩ đề cập tới chuyện kibnh tinh gì đó ccũng nghiêng mắt nhìn tới? Ôi mẹ nó! Liền cả ánh mắt của Ngõa Nhĩ Đa cũngkhông an phận! Phong Dật Hiên nhất thời cảm thấy đầu mình to lên gấp đôi. Trong lòngThuỷ Văn Mặc cảm thấy cực kì hả hê nhưng, tiêu rồi. Nhìn Phong Dật Hiên phát điên, trựctiếp nhéo Thủy Văn Mặc: " chết !" Thuỷ Văn Mặc phản kích lại , hai người đánh nhauloạn thành đoàn.

      Bạch Đế và Hắc Vũ lẳng lặng ngồi im, trầm mặcnhìn cảnh tượng trước mắt .

      "Lâu rồi, thấy nàng ấy cười như vậy."Bạch Đế nhìn gương mặt của Thích Ngạo Sương nhàng .

      "Vậy sao?" Hắc vũ đảo tròng mắt, hình như hồi tưởng cái gì, sau đó gật đầu cái " quả lâu rồi chưa thấy nàng ấy cười nhưvậy”
      "Mặc kệ như thế nào, chuyện lần này phải kết thúc có hậu, rồi chúng ta !" Bạch Đế thuhồi nhãn thần, lạnh nhạt .

      "Thời gian qua thực mau, lại sắp đến Thánh Chiến rồi." Hắc vũ tay ôm cái ót, tựa vào tường.

      Lãnh Lăng Vân và Tẫn Diêm ngồi gần đó, đem củi đất đốt thành đống lớn. Chu Địch đangnướng thịt, mặt nở nụ cười hạnh phúc.

      "Lãnh Lăng Vân. . . . . ." Chợt, Tẫn Diêm mởmiệng .

      "Hả?" Lãnh Lăng Vân quay đầu lại nhìn TẫnDiêm.

      "Tiểu thư, rất lâu cười vui vẻ nhưvậy." Tẫn Diêm tựa như lầm bầm lầu bầu, vừa tựa như nhàng với Lãnh Lăng Vân.

      Lãnh Lăng Vân trầm mặc, nhìn nụ cười mặt của Thích Ngạo Sương, từ từ mặt của cũng lộ ra nụ cười, nhàng gật đầu :"Đúng vậy, rất lâu rồi nhìn thấy nàngcười như vậy. Hi vọng, sau khi kết thúc chuyệnlần này, nàng có thể vĩnh viễn giữ vững nụ cười này."

      "Ngươi, có thể làm cho nàng vĩnh viễn cười nhưthế được hay ?" Tẫn Diêm đột ngột câu làm cho Lãnh Lăng Vân ngây ngẩn cả người.

      Lãnh Lăng Vân kinh ngạc nhìn Tẫn Diêm chútmột, tiếp đo cũng cười, từng chữ từng chữ mộtnói ràng mà chân thành: "Nếu như ta có thể, ta hy vọng mình làm cho nàng vĩnh viễn cười rạng rỡ như thế”

      "Vậy đủ rồi." Tẫn Diêm mỉm cười" hi vọngngươi có thể làm được." Tẫn Diêm dứt lời, đứng dậy cùng Chu Địch nướng thịt rồi bày ra đĩa.
      Lãnh Lăng Vân ngơ ngẩn, Tẫn Diêm nhữnglời này là ý gì? Ủng hộ mình ư? ánh mắt của Lãnh Lăng Vân từ từ dời về phía Phong Dật Hiên đùa giỡn với Thủy Mặc Văn. Mìnhcũng hi vọng Ngạo Sương vĩnh viễn có thể cười như vậy, người làm được điều này phải chăng là người kia? ( người ấy đấy mà)
      ngày này, phong đảo có thể là cựckỳ náo nhiệt. Mọi người tụ tập lại ở nơi này ngày.

      Phong Dật Hiên, bọn sớm đem rất nhiều thức ăn cùng rượu ngon món ngon đến. Mà bây giờ việc muốn làm chính là mở tiệc còn có thịtnướng nữa. Phong Dật Hiên mang đến hai con heo sữa, ba con dê, vài con gà. tay Lý Nguyệt Văn là chủy thủ sắc bén giống như ảoảnh bình thường tung bay, đem từng trái câynhanh chóng cắt ra. Lý Minh ngữ vừa trải khăn trải bàn vừa bắt đầu mang rượu ra. Chiêu Tài Bảo Miêu đứng ở bàn, hào hứng bừng bừng trợn to con ngươi màu hổ phách xinh đẹp của mình nhìn mọi người bận rộn. Tạp Mễ Nhĩ lại dung chủy thủ sắc bén của mình điêu khắc ramột bông hoa xinh đẹp bằng trái cây đặt ngay trước mặt Chiêu Tài Bảo Miêu. Chiêu Tài BảoMiêu vui mừng meo tiếng, liền tiến lên dùnghai móng vuốt ôm lấy bong hoa trái cây kia nhấtđịnh chịu thả. Kiều Sở Tâm và Hạ Thiên vây ở bên người Thích Ngạo Sương, hỏi xem thời gian qua Thích Ngạo Sương xảy ra chuyện gì.
      Hắc Long Bản thấy thịt nướng rất chậm, tốtbụng khạc ra hớp Long Viêm, kết quả trực tiếp đem con gà kệ nướng đốt đến tro cũng còn. Sau đó Hạ Thiên đứng dậy lênán mạnh mẽ hành vi tà ác của Hắc Long Bản.đó là Long Viêm a, đó là thứ Hắc Long Bản nhổra từ trong miệng, có nước miếng a ~ nướcmiếng! Sau đó Hắc Long Bản đàng hoàng lấycủi đốt. Ngõa Nhĩ Đa cùng Tập Ít Tư và Tập Ít Kì rải mấy băng ghê để ngồi. Thiên CươngPhong lão giống như con khỉ chạy khắp nơi, nhìn nơi này chút thức ăn có ngon haykhông, rồi len lén thử trước miếng. Tạp Mễ Nhĩ ở bên cười híp mắt pha Trà Hoa Hồng. Đông Phong Hầu là nhìn bàn thức ăn nước miếng tuôn ra nuốt rồi lại nuốt, muốn ăn lạikhông dám. Tạp Mễ Nhĩ cho ánh mắt cảnh cáo bắt ngoan ngoãn ngồi chờ. Bởi vì Đông Phong hầu là Triệu Hoán Sư, gọi ma thúcần có lực lượng Tinh Thần cường đại, nên ăn nhiều vô cùng, tự nhiên Tạp Mễ Nhĩ là khôngcho phép trước, mà ăn trước, đoán chừng những người phía sau chắc chắn chẳngcó phần nữa rồi.

      Phong Dật Hiên và Thủy Văn Mặc, nhìn mọingười bận rộn."Uy." Phong Dật Hiên vươn tay đụng Thủy Văn Mặc bên cạnh cái.

      "Làm cái gì thế" Thuỷ Văn Mặc tức giận hỏi.

      "Ngươi, đúng là để ý tiểu đạo tặc sao?"Phong Dật Hiên lần này giọng có cườigiỡn nữa.

      Thuỷ Văn Mặc trầm mặc, có thừa nhậncũng có phủ nhận ý tứ của Phong DậtHiên, Phong Dật Hiên liền hiểu được xem ra ta thực rơi vào lưới tình của tiểu đạo tặc rồi.
      "Nhưng là, tiểu đạo tặc hình như cùng Bản. . ."Phong Dật Hiên vuốt cằm của mình, câu kếtiếp ra.

      "Ta hối hận." khuôn mặt tuấn của Thủy Văn Mặc lên nụ cười nhàn nhạt"ta cũng buông tha, trừ phi đến ngày nàng ấy tự mình. ra."

      "Được lắm, ngươi là nam nhân chân chính."Phong Dật Hiên vươn tay ôm cổ Thủy Văn Mặc " ngươi cố gắng lên. Bọn họ là người, làthú, nhân thú là được. Ngươi cơ hội rấtlớn đó."

      "Phi!" Thuỷ văn mực hừ tiếng." " Cái miệng thối của ngươi có được gì tử tế phải ?"

      "Ta ." Phong Dật Hiên cười hắc hắc .

      "Thôi , bản thân mình giữ chặt được vợ tương lai chưa mà hả?." Thuỷ văn mực hừhừ .

      Phong Dật Hiên lúc này lại mỉm cười, khôngnói.

      "Làm gì ngươi ngẩn người ra như vậy?"Thuỷ Văn Mặc nhìn thái độ khác thường của Phong Dật Hiên, tiếp đó vươn tay hung hăngngắt vào hông Phong Dật Hiên. Phong Dật Hiên bị đau, phục hồi tinh thần lại, cả giận : "Ngươi muốn chết có phải ?"

      "Này lúc đó ngươi giống ngươi a~ , ngươiphải , mẹ nó! Ai dám động đến lão bà ta, taliền đánh cho thể giao hợp được!"Thuỷ Văn Mực có chút nghi ngờ, nhưng trong lòng có chút lo lắng.

      "Ta rất muốn như vậy" Phong Dật hiên khẽmỉm cười, đáy mắt cũng là nghiêm túc khác thường " nhưng là, ta hi vọng nàng vui vẻ, hi vọng nàng vĩnh viễn giữ được nụ cười như ngày hôm nay. Nếu như, ta làm nàng cười được như vậy mà là người khác , ta rút lui. Dĩ nhiên, ta hi vọng người có thể làm cho nàng cười . . . . . . Là ta."

      Thuỷ văn mực sửng sốt, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Phong Dật Hiên, lời gì cũng ra được. Từ lúc nào mà, cái kẻ luôn cùng đối chọi gay gắt, quyết liệt thay đổi như vậy?Phong Dật Hiên, hình như so với trước kiađã thành thục hơn rất nhiều.

      "Đừng có đoán mò. Ngươi xem tròng mắt bọnhọ dán vào lão bà ngươi mà, lão bà ngươi đối với bọn họ đều có cảm giác . Thắng lợi đương nhiên là thuộc về ngươi." Thuỷ Văn Mặc ôm cổ Phong Dật hiên cười hắc hắc an ủi.

      Phong Dật Hiên nhìn khuôn mặt xinh đẹp ThíchNgạo Sương, cũng dịu dàng nở nụ cười.

      Buổi sáng bận rộn, đến buổi trưa rốt cuộc tất cảđều chuẩn bị xong. Nâng chén, mọi người uống hơi cạn sạch. Nhao nhao ầm ĩ bắt đầu đạichiến thức ăn. con gà nướng mất cái đùi thứ nhất, sau đó ra tiếp cái đùi còn lại. NgõaNhĩ Đa tức giận ngẩng đầu nhìn về phía này chủ nhân của hai cặp nĩa, thấy Khắc Lý Phu và Thiên Cương Phong lão. Sau đó tự giác rút nĩa về, hai lão quái này , thể đắc tội nổi. Khắc Lý Phu và Thiên Cương Phong lão mới vừa ngẩng đầu lên nhìn đối diện cái, còn kịp chuyện, cảm thấy chóng mặt, toàn bộ Gà đều thấy đâu. Đông Phong hầu trực tiếp đem cái mâm chạy đến, bưng lên trước mặt của Kiều Sở Tâm, vui vẻ nhìn cái cho cái đùi gà cũng cánh gà mà mình chiếm đượcđưa cho nàng ta.

      Khắc Lý Phu và Thiên Cương Phong lão trừng to đôi mắt ti hí, tất cả cần nhiều. Mọingười cười ầm lên dứt, đến cái núi bănglà Áo Tháp Tư cũng nở nụ cười thản nhiên.
      Chiêu Tài Bảo Miêu đáng nhất, ai cũng đemđồ ăn ngon tặng cho nàng, nàng trước hết ăn no, ăn no liền chạy tới phòng ốc của Thiên CươngPhong lão, thỏa mãn vỗ vỗ cái bụng tròn vo củamình, chổng vó phơi nắng bắt đầu ngủ.

      Tạp Mễ Nhĩ ngồi ở bên cạnh Thích Ngạo Sương, tỉ mỉ vì Thích Ngạo Sương rót Hoa Trà. Thích Ngạo Sương quay đầu nhìn Tạp Mễ Nhĩ khẽmỉm cười, lại quay đầu nhìn cảnh náo nhiệt trước mắt, trong con ngươi tràn đầy nụ cười,trong lòng càng thêm ấm áp. rất lâu, khôngcó cảm nhận được vui mừng hạnh phúc như thế, có cảm giác ấm áp như vậy . . . . . .

      "Cám ơn ngươi, Tạp Mễ Nhĩ. cần biếtngươi là ai, mặc kệ ngươi có mục đích gì, cũng lòng cám ơn ngươi." Thích Ngạo Sương mỉm cười nhìn người trước mắt, nhàng mởmiệng vớiTạp Mễ Nhĩ.

      Tạp Mễ Nhĩ dịu dàng mỉm cười: "Ta, cũng phải là người tốt lành gì cả."

      "Ta hiểu " Thích Ngạo Sương mỉm cười" mặc kệvề sau như thế nào, vào giờ khắc này, tronglòng ta ngươi vẫn là người tốt. Chỉ cần như vậythôi đủ cảm ơn ngươi rồi.
      Tạp Mễ Nhĩ hơi sững sờ, lông mi rủ thấpxuống, ánh măt màu xanh dương thoáng qua tia sáng quỷ dị màu đen, cũng là thoáng qua rồi biến mất.
      ( Chậc ~ các nàng phải lo lắng đâu. Tạp Mễ Nhĩ xét cho cùng từ đầu đến cuối khôngcó làm gì tổn thương tiểu Sương cả đâu. Ai Gia đảm bảo đấy)

      ngày náo nhiệt cứ như vậy trôi qua, đến buổi tối rất nhanh mọi người phải từ biệt.

      " cần gấp gáp, chiến tranh đến chúng tasẽ gặp lại thôi." Tạp Mễ Nhĩ nhìn mọi người bộ dạng y như là sinh ly tử biệt khỏi bất đắt dĩ hừ lạnh câu.
      Mọi người lúc này mới chợt hiểu, chiến tranhhết sức căng thẳng. Dựa theo kế hoạch hộicủa Thích Ngạo Sương và Hắc Long Bản mang theo đám Cự Long Lạp Cách Tạp tiến hành “ngắm cảnh”, nên còn có rất nhiều chuyện chờ bọn họ làm.

      ", mấy ngày nữa gặp lại."Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười thúc giục mọi người.

      Hai đạo bạch quang thoáng qua, mọi người rờiđi, Thiên Cương Phong lão nhìn trước mắt mảnh hỗn độn, lúc này mới phản ứng , ngửa mặt lên trời mắng mỏ : "Đáng chết! Các ngươi, bọnkhốn kiếp kia, trở lại cho ta dọn dẹp sạch cho ta" tiếng gào thét kinh khủng vang vọng ở phong đảo nhưng vô ích, đáng tiếc là trừ Thiên Cương Phong lão, chẳng còn ai có thể nghe thấyđược.

      Ban đêm, Thích Ngạo Sương đứng ở trước cửasổ, nhìn đèn dầu sáng rực hoàng cung, khóe miệng nâng lên đường cong nhàn nhạt. Mình, độc , bên cạnh mình, vẫn còn vàcả mọi người. . . . . . . . .

      Loại cảm giác này, ràng. . . . . .

      Lúc này, vang lên hồi tiếng gõ cửa nhè .

      Thích Ngạo Sương phục hồi tinh thần lại, nhìnvề phía cửa.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 28: Cao trào (1)

      Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên nhè .

      Thích Ngạo Sương phục hồi tinh thần, nhìn vềphía cửa.

      Thích Ngạo Sương nghe ra tiếng bước chân đó là của Khắc Lý Phu.

      “Mời sư phụ vào.”

      Cửa bị đẩy ra nhàng. Đúng là Khắc Lý Phu.

      “Sư phụ vào . Vừa đúng lúc con muốn gặp người đây.” Thích Ngạo Sương mỉm cười, .

      “Hả? Muốn gặp ta à?” Khắc Lý Phu nghi ngờ.

      “Vâng.” Thích Ngạo Sương gật đầu, nhàng, “Có người nhờ con đưa cái này cho người mà con vẫn chưa có cơ hội đưa.”

      Khắc Lý Phu sửng sốt: “Ai nhờ con đưa đồ cho ta?”

      Thích Ngạo Sương mỉm cười, trả lời ngaymà với Khắc Lý Phu: “Người đóng cửa vào . Vào rồi hãy .”

      Khắc Lý Phu xoay người đóng cửa lại, bước tới,ngồi xuống.

      Thích Ngạo Sương cũng ngồi xuống, lấy sợi dâychuyền Tương Mạc Na đưa ra, đưa tới trướcmặt Khắc Lý Phu, : “Người còn nhớ vật nàykhông?”

      Khắc Lý Phu thình lình đứng lên, nhìn Thích Ngạo Sương đầy kích động, cướp lấy sợi dâychuyền, vội vàng : “Sao con có nó? Nó ở đâura? Sao lại ở trong tay con?” Khắc Lý Phu quá mức kích động tới mức cả người run khẽ, sắc mặt đỏ lên.

      “Có tinh linh xinh đẹp cho con biết,lòng của bà vĩnh viễn thuộc về người tên là Khắc Lý Phu. Cả đời bà lấy ai khác.”Thích Ngạo Sương từ từ , “Lòng của bàvĩnh viễn ở bên người đó.”

      Khắc Lý Phu cầm lấy dây chuyền, đôi tay run rẩy, suy sụp ngồi xuống, nhìn sợi dây chuyềntrong tay đầy si ngốc, im lặng.

      Thích Ngạo Sương nữa, chỉ lẳng lặngchờ đợi.

      Trong phòng yên lặng, hai người im lặng ngồiđó. Khắc Lý Phu cứ nhìn chằm chằm sợi dây chuyền trong tay đầy si ngốc, ánh mắt đờ đẫn như nhìn qua sợi dây chuyền để thấy lại kýức xa xôi của mình. Lâu sau, hai giọt nước mắtlăn khỏi khóe mắt Khắc Lý Phu, nhàng nhỏxuống sợi dây chuyền trong tay.

      “Mạc Na…”

      Khắc Lý Phu gọi yếu ớt, trong đó là thươngcảm và nhớ nhung.

      “Sư phụ, dì Mạc Na rất nhớ người.” Thích NgạoSương nhàng.

      Khắc Lý Phu cầm thặt chặt sợi dây chuyền trong tay, hít hơi sâu, từ từ : “Bà ấy, vẫn khỏe chứ?”

      “Vẫn khỏe, trừ chịu đủ nỗi khổ tương tư ra.” Thích Ngạo Sương nhàng , “Con tự tiệnđưa ba quà ra mắt cho dì Mạc Na làm kỷ niệm rồi. Bà ấy vừa nghe là do người tự làm rất vui.”

      “Vậy sao?” mặt Khắc Lý Phu rất phức tạp, có vui mừng, có lo lắng và cả đau khổ.

      Trong phòng lại rơi vào im lặng lần nữa.

      Khắc Lý Phu cứ si ngốc nhìn sợi dây chuyềntrong tay lúc lâu, thêm gì, mà Thích Ngạo Sương cũng quấy rầy ông nữa.

      lúc lâu sau, Khắc Lý Phu mới phục hồi tinh thần lại, cất cẩn thân dây chuyền trong tay , ngẩng đầu nhìn Thích Ngạo Sương, : “Cám ơn con, đồ đệ bảo bối, rất cám ơn con.”

      “Cám ơn gì chứ. Sư phụ, đây là việc con nên làm.” Thích Ngạo Sương thấy Khắc Lý Phu khôi phục thái độ bình thường mới hỏi: “Sư phụtìm con có chuyện gì ?”

      “A, A!” Lúc này Khắc Lý Phu mới chợt nhớ ra, sắc mặt hơi trầm xuống, đầy xót xa: “Lầnnày, ta biết các con đối đầu chính diện với thần điện Quang Minh. Ta cũng biết thực lựccủa con khác xưa. Ta…ta chỉ mong con hứavới ta việc.”

      “Sư phụ cứ .” Thích Ngạo Sương nhìn vẻ mặt của Khắc Lý Phu hơi nghi ngờ. Rốt cuộc alf có chuyện gì mà khiến sư phụ nặng nề như thế.

      “Nếu gặp phải Lao Nhĩ, ta mong các con để cho ông ấy con đường sống. Dù lúc đầu ông ấylừa ta, khiến ta mất cơ hội cứu con nhưng dù sao ông ấy cũng là bằng hữu duy nhất của ta. Ta mong rằng con…” sắc mặt Khắc Lý Phu nặng nề.

      “Sư phụ, cần người con cũng làmnhư thế.” Thích Ngạo Sương chờ KhắcLý Phu xong ngắt lời, “ ra là do đại sư Lao Nhĩ quan tâm tới người thôi. Chỉ vì vậy mà muốn người phải liên lụy, khôngmuốn người trở thành kẻ địch của thần điện Quang Minh, muốn người chịu bất kỳ sựtổn thương nào mới phải ra hạ sách là lừa người.Con nghĩ trước khi lừa người ông ấy nghĩ tới hậu quả, dù sao ông ấy cũng là người hiểu người nhất. Nhưng ông ấy vẫn lựa chọn như thế. Có thể thấy được ông ấy rất lòng với người.”Thích Ngạo Sương từ từ .

      Vẻ mặt Khắc Lý Phu rất khó đoán, cuối cùngthở ra hơi dài, chậm rãi : “Mặc dùvậy nhưng ta vẫn thể tha thứ cho ông ấyngay được. Hãy để cho thời gian xóa nhòa tất cả vậy.”

      “Vâng, chuyện của sư phụ người hãy quyếtđịnh. Người yên tâm, con mọi ngườikhông tổn thương đại sư Lao Nhĩ.” Thích NgạoSương đảm bảo, “Sư phụ, người cũng mệt rồi, hãy nghỉ . Chuyện sau này người đừng quantâm nữa.” Thích Ngạo Sương nhìn ra được tâm tình của Khắc Lý Phu rất xấu, nên đề nghị ông về nghỉ.

      Khắc Lý Phu đứng lên, dáng vẻ rất mệt mỏi, khẽ gật đầu, : “Ừ, ta về nghỉ ngơi trước đây. Concũng nghỉ ngơi cho tốt, còn có rất nhiều việcchờ con xử lý đấy.”

      “Vâng, sư phụ yên tâm. Con xử lý tốt.” Thích Ngạo Sương gật đầu, tiễn Khắc Lý Phu.

      Hai ngày sau, nhóm cự long dưới hướng dẫn của Hắc Long Bản tới Lạp Cách Tạp du ngoạn.

      Gió thổi rất mạnh. Thích Ngạo Sương đứng trênlưng Hắc Long Bản, nhìn chằm chằm về phía trước, suy nghĩ rất phức tạp. Điểm đến đầu tiên này đặt dấu chấm hết cho tất cả. Mọi chuyệntrong quá khứ về, sư phụ Ô Mã Lý chếtthảm, mẫu thân biến mất, tất cả chỉ mới nhưngày hôm qua.

      Tầm Bảo Miêu núp trong lòng Thích Ngạo Sương tránh gió lớn. Hắc Vũ và Bạch Đế lẳnglặng đứng sau lưng Thích Ngạo Sương, khôngnói gì. Lãnh Lăng Vân cũng đứng phía sau, im lặng nhìn bóng lưng Thích Ngạo Sương.

      Khi nhóm cự long đáp xuống Lạp Cách Tạp dẫn tới chấn động rất lớn, nhưng mọi người quá hoảng hốt. Đoàn người Phong Dật Hiên khi trở lại Lạp Cách Tạp sắp xếp trước.Nhiều cự long xuất như vậy cũng khiến thần điện Quang Minh chú ý. Nhóm cự long đáp xuống ngoại thành của đế đô Lạp Cách Tạp nghỉ ngơi. Hắc Long Bản hóa thành hình người, vào đế đô của Lạp Cách Tạp. Đoàn người Phong Dật Hiên chờ sẵn ngoài cổng thành.

      Người của thần điện Quang Minh chạy tới trongthời gian ngắn nhất.

      người mặc áo bào trắng của Đại Giáo Chủvà hai thiên sứ phụ tá và thiên sứ tám cánhxuất , chuyện với mọi người trong nháy mắt.

      “Long Vương! Ngươi dám dẫn nhiều Long tộc tới ngoài lãnh địa của loài người! Chẳng lẽngươi cố ý muốn vi phạm ý chỉ của Long Thần?Chẳng lẽ ngươi quên thỏa thuận giữa Long Thần và Nữ Thần Quang Minh vĩ đại của chúng ta rồi à?” Thiên sứ tám cánh cầm đầu đứng đầu, quát to đầy tức giận với Hắc Long Bản.

      Trả lời luồng khí mạnh bén nhọn đáng sợ. Luồng khí mạnh mẽ đánh trực tiếp vào ngực . Ngay lập tức, thiên sứ tám cánh lui nhanh mấy bước lại sau, phun ra ngụm máutươi, hai thiên sứ phụ tá phía sau vội vàng đưa tay đỡ.

      “Ngươi…” mặt thiên sứ tám cánh tái nhợt, vươntay chỉ vào Hắc Long Bản. thể tin được, thể tin được rằng Hắc Long Bản dámra tay công khai như thế.

      “Ngươi cái gì? Ngươi muốn làm gì vậy? thiên sứ hạ cấp mà dám giơ tay múa chân với ta à?!” Hắc Long Bản cười lạnh, đầy khinhthường, “Ngươi phải nhớ kỹ thân phận củamình. Chẳng qua ngươi chỉ là tay sai trongcái đám đông đảo bên cạnh Nữ Thần Quang Minh mà thôi. Mà ta, là Long Vương cao quý.Lúc chuyện với ta chú ý giọng điệu củamình chút. Nếu chỉ khiến thiên hạcười chê thuộc hạ của Nữ Thần Quang Minh là người được dạy dỗ, hiểu chưa?” (trình chửi cao a :v)

      Mọi người đứng sau Hắc Long Bản cười ầm lên. Thích Ngạo Sương cũng nhịn được, mỉm cười. Xem ra Hắc Long Bản có xu hướng trò giỏi hơn thầy rồi. Người lỗ mãng đơn thuần ban đầu còn nữa, bây giờ là người thông minh lanh lợi lại vô sỉ. Hạ Thiên càng che miệng, cười to hơn.

      “Ngươi!” thiên sứ tám cánh đứng vững lại. Tuytức giận muốn chết nhưng vẫn biết mình phải là đối thủ của Long Vương trước mặt. thở dài, giọng hết sức lễ phép, “Long Vương bệ hạ, xin hỏi tại sao vào lúc này người lại dẫnLong tộc xuất ở đây? Long Thần có thỏa thuận với Nữ Thần Quang Minh rằng Longtộc thể tùy tiện ra tay với con người và người trong đế đô. Hành động của người có phải là muốn phá bỏ thỏa thuận ?”

      “Ngươi là người à?” Hắc Long Bản cười lạnh,“Ngươi phải là người. Ta ra tay với ngươichỉ là để dạy ngươi biết lễ phép chút mà thôi. Ta làm trái với thỏa thuận lúc nào?”

      “Là người chim.” Hạ Thiên giọng . Cáchgọi người chim này là Thích Ngạo Sương dạy cho nàng. Nàng vừa nghe, suy nghĩ cẩn thận chút thấy quá chính xác.

      “Câm miệng! Loài người đê tiện, tới lượtngươi chuyện ở đây!” thiên sứ phụ tá sau lưng thiên sứ tám cánh tức giận mắng, định ra tay.

      “Hừ!” Hắc Long Bản quát lạnh tiếng, mộtluồng khí mạnh đáng sợ hơn đánh về phía thiênsứ phụ tá khiến phun máu ra. Máu tươi vẽthành đường cong dài trong trung, nhìnthấy mà sợ.

      “Long Vương! Ngươi làm thế là sao?” thiên sứtám cánh cũng nén được giận nữa.

      Đoàn người Thích Ngạo Sương tiếp tục xem trò vui, tất cả nhíu mày híp mắt nhìn trò đùa trướcmắt.

      “Ngươi ràng cho ta. Thứ nhất, ta làm trái với thỏa thuận giữa Long Thần và Nữ Thần Quang Minh. Long tộc chúng ta chỉ tớiđây du ngoạn mà thôi. Con mắt nào của ngươi nhìn thấy Long tộc của ta ra tay với loài người hay là người ở đế đô? Ngược lại, các ngươi thậtlà đạo đức giả, đáng ghê tởm. mặt mình là thần hộ mệnh của loài người, mặt coi họ như con kiến hôi, chà đạp vũ nhục bọn họ.” Chợt Hắc Long Bản vươn tay ra ôm lấy Hạ Thiên, : “Về phần người chim có cánh sau lưng ngươi, dám vũ nhục vị hôn thê của ta, ta dạy dỗ như thế, lấy mạng làcòn nể mặt Long Thần của chúng ta lắm rồiđấy.”

      Lời Hắc Long Bản vừa dứt, mọi người liền ngây ngẩn, kể cả đoàn người Thích Ngạo Sương. Thủy Văn Mặc mở to hai mắt nhìn màntrước mắt, thể thốt nên lời.

      “Ta thành vị hôn thê của chàng lúc nào vậy?”Hạ Thiên giọng , nhưng tránh khỏi lòng Hắc Long Bản.

      “Vừa nãy.” Hắc Long Bản cười, ôm Hạ Thiêncàng chặt hơn.

      Thích Ngạo Sương khẽ thở dài trong lòng, vừabuồn vừa vui. Cuối cùng Hắc Long Bản đãphá lớp giấy này rồi. Mà nhìn phản ứng của Hạ Thiên hình như cũng ghét Hắc LongBản, chắc là cũng thích . Có điều, ngườilà Long tộc, người là con người, liệu có thể đến với nhau ?

      Đáy mắt Thủy Văn Mặc ra đau khổ, cứ nhìn chằm chằm Hạ Thiên trong lòng Hắc LongBản, nắm chặt nắm tay, móng tay đâm sâu vàothịt, máu tươi chảy ra theo kẽ tay , trênđất. Nhưng hề cảm thấy đau. Bỗng nhiên cánh tay nhàng khoác lên vai . Thủy Văn Mặc quay lại thấy khuôn mặt lo lắng của Phong Dật Hiên. im lặng, cúi đầu, thêm gì. Đoạn tình cảm nàykhông có bắt đầu bị cắt đứt đột ngột như vậy.

      “Long Vương!” Thiên sứ tám cánh tức đến nỗi toàn thân run lên nhưng dám làm gì vớiLong Vương nữa. hiểu rất mình phải là đối thủ của Long Vương này. Nhưngthiên sứ tám cánh cũng ngốc, phải là người lỗ mãng. ổn định cảm xúc, trầm giọng , “Ý của Long Vương là khôngcan thiệp vào cuộc chiến của loài người mà chỉtới ngắm cảnh thôi sao?”

      “Đúng vậy.” Hắc Long Bản cười khẽ, gật đầu. Nụ cười tà mị khuôn mặt tuấn mỹ khiến thiên sứ tám cánh cảm thấy tim đập nhanh hơn. Bởi vì rất ràng dù có đúng như lời Long Vương , Long tộc tham gia vào nhưng chỉ tồn tại của nhóm cự long này cũngđã có tác dụng gây sợ hãi rồi. Hai nước khaichiến, những cự long này dù chỉ đứng bên Lạp Cách Tạp thôi cũng đủ để lòng quân yên, thậm chí suy sụp mất!

      đáng ghét! Quả rất đáng ghét! Thiênsứ tám cánh tức đến nỗi cắn răng nghiến lợi.Nếu phải Nữ Thần chuẩn bị cho cuộc thánh chiến, thể quan tâm tới chuyện ở đây sao cục diện lại tồi tệ thế nàyđược!

      “Vậy, Long Vương bệ hạ, ý của ngươi là chúngta ra tay với bọn họ các ngươi cũng khôngquan tâm?” thiên sứ tám cánh rút cự kiếm ra,chỉ vào đoàn người Thích Ngạo Sương, lạnhgiọng .

      Hắc Long Bản cười ha ha, ôm Hạ Thiên vọtsang bên cạnh, vui vẻ : “Xin cứ tự nhiên,chúng ta đứng ngoài quan sát.” Hắc Long Bản dứt lời, lấy từ trong chiếc nhẫn gian ra hai cái ghế, đặt bên cạnh, cùng với Hạ Thiên mỗi người ngồi chiếc. Hạ Thiên lo lắng nhìnphía trước, định gì đó Hắc Long Bản nắm tay nàng, lắc đầu với nàng, ýbảo nàng cần lo lắng. Hạ Thiên ngẩn người, yên lặng ngồi đó. màn này rơi vào trong mắt Thủy Văn Mặc khiến lòng đaunhư bị dao cắt.

      “Sở Tâm, chúng ta cũng xem trò vui.” khuôn mặt nghiệt của Đông Phong Hầu cũng lộ ra nụ cười châm biếm. kéo Kiều Sở Tâm tới bên cạnh hai người Hắc Long Bản,ngón tay động đậy, dây leo xinh đẹp liền mọc lên. dây leo còn có hoa năm màu thơm ngát. Hai cây dây leo nhanh chóng kếtthành hai cái ghế mây xinh đẹp rất lớn. ĐôngPhong Hầu kéo Kiều Sở Tâm ngồi xuống ghế. Càng khoa trương hơn nữa là Đông Phong Hầugọi ra hai vật nho tựa như chén trà, đưa cho Kiều Sở Tâm cái, lựa chọn cẩn thận: “Sở Tâm, đây là mật dùng để dưỡng nhan sắc, làm đẹp. Năm mươi năm mới có được chén trà như thế này.” Kiều Sở Tâm nhìn Thích NgạoSương đầy lo lắng, Đông Phong Hầu tiếp: “Nàng yên tâm, thực lực của Thích Ngạo Sươngđã như trước. Chúng ta giúp gì được cứ ngoan ngoãn ngồi xem, đỡ làmphiền bọn họ.”

      Đầu mọi người đầy vạch đen. Lý do rất hay, rất mạnh mẽ nhưng cũng rất . Giờ phút nàythực lực của bọn họ quả chỉ làm phiền bọn Thích Ngạo Sương mà thôi.

      Khóe miệng Thích Ngạo Sương giựt giựt. Những người này đúng là quá tin vào thực lực của mình, dám đứng ngoài xem kịch.

      Mà bên thần điện Quang Minh rốt cuộc bùng nổ! Bọn nhận ra những loài người đê tiện này dám đùa giỡn bọn họ, xem thường bọn họ!Long Vương cũng thôi , cả những loài người này mà cũng dám khinh thường bọn họ! thể tha thứ được!

      chết ! Loài người đê tiện!” thiên sứ tám cánh quơ thanh cự kiếm, bổ mạnh về phía Kiều Sở Tâm.

      “Keng” tiếng, Đông Phong Hầu ngay lập tức gọi ra đám cự thú mang áo giáp, chặn lại công kích trí mạng này. Sau đó quay lại,vội vàng với Thích Ngạo Sương: “NgạoSương, lên …Cố lên, chúng ta ủng hộ ngươi.”

      Mồ hôi lạnh chảy ra gáy Thích NgạoSương.

      “A, cái này gọi là vật họp theo loài. Những người này bị ngươi dạy hư hết rồi.” giọng HắcVũ mang theo chút đau lòng truyền tới từ phía sau.

      Thích Ngạo Sương chảy mồ hôi lạnh lần nữa.Nghĩ kỹ chút quả là như thế. Kể từkhi những người này theo nàng tất cả đềubiến thành dáng vẻ này.

      “Đừng nhảm nữa.” giọng lạnh lẽo của Bạch Đế vang lên hờ hững. Ngay sau đó, bóng dáng màu trắng vọt ra từ sau lưng Thích Ngạo Sương.

      Hắc Vũ nhún vai, sau đó bóng dáng màuđen cũng vọt ra.

      Tiếng kêu thảm thiết vang lên nhưng ngừng lạingay lập tức.

      Giết trong nháy mắt!

      Hai thiên sứ phụ tá và thiên sứ tám cánh bị chém thành hai nửa nằm ở đó. Máu nhiễm đỏmột khoảng đất dưới người họ.

      Mọi người thậm chí thấy được Bạch Đếvà Hắc Vũ ra tay thế nào.

      Chỉ có ba người thấy : Hắc Long Bản, ThíchNgạo Sương và Phong Dật Hiên!

      Vũ khí của Bạch Đế là thanh kiếm dài, rútra từ trong tay trái của . Vũ khí của Hắc Vũlà cái lưỡi hái sáng bóng dã. Sau khilàm xong hai người liền nhanh chóng thu hồi vũ khí của mình.

      Mọi người trợn mắt há miệng, ai ngờ rằngkhi Bạch Đế và Hắc Vũ khôi phục hình người lại có thực lực kinh khủng đến thế.

      Đại Giáo Chủ sững sờ nhìn cảnh tượng trướcmắt, cứ kinh ngạc mà đứng đó như hóa đá, đầu óc trỗng rỗng. Người tuyệt đối mạnh mẽ trongsuy nghĩ của bọn cứ như vậy mà bị giếttrong chớp mắt, biến mất cách dễ dàng.

      Xung quanh yên lặng.

      hàng người ngồi bên cạnh chuẩn bị xem tròvui cứ kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt như vậy. Vậy là xong rồi à?! Cái ghế dưới mông cònchưa kịp nóng mà xong chuyện rồi sao?

      Gió thổi qua nhàng, cuốn theo những chiếclá vàng.

      Gió thu lạnh lắng nhưng Đại Giáo Chủnhư đứng trong hầm băng, tất cả mọi hành độngvà lời bị đình chỉ.

      “A…” cuối cùng, Thích Ngạo Sương phá vỡ sựim lặng, nhìn Đại Giáo Chủ hóa đá, ,“Vậy có cần đánh nữa ?”

      “A, còn người.”

      Tiếng kêu cực kỳ bi thảm xuyên qua màng nhĩcủa mọi người. Đại Giáo Chủ xoay người địnhchạy. Hắc Vũ chuẩn bị giết bị Lãnh Lăng Vân ngăn cản.

      “Đợi chút, đừng giết .” Lãnh Lăng Vân lậptức lên tiếng ngăn cản, “Bắt lại.”

      Ngay sau đó, Đại Giáo Chủ cứ như vậy mà bị Hắc Vũ vác về cách dễ dàng.

      “Bắt làm gì?” Hắc Vũ đung đưa Đại Giáo Chủ trong tay, thiếu chút nữa dốc cả lục phủngũ tạng của ra ngoài.

      “Giữ lại . Lời của có sức thuyết phục hơnai hết.” Lãnh Lăng Vân thản nhiên .

      “Ngươi…Các ngươi định làm gì? Ta khôngkhuất phục đâu! Ta càng làm chuyệnphản bội Nữ Thần!” tuy Đại Giáo Chủ run rẩynhưng hợp tình hợp lý, kiên quyết.

      “Cắt!” Tập Thiểu Tư hừ lạnh, “Ta biết ngươi trung thành. Chúng ta cần thân phận của ngươi, cần thân xác của ngươi chứ cần cái lòng trung thành của ngươi.”

      mặt Đại Giáo Chủ lập tức ra tuyệtvọng. Ngay sau đó liền bị Thích NgạoSương vung tay lên, làm hôn mê. Chờ mởmắt ra lần nữa ánh mặc dù vẫn như trướcnhưng thái độ hoàn toàn thay đổi.

      “Xin hỏi cần ta làm gì?” Đại Giáo Chủ kháchsáo, dáng vẻ nho nhã lễ độ, hỏi.

      “Chiêu này độc ác.” Đông Phong Hầu ởbên cạnh gật đầu liên tục. Khống chế tinh thầnthật là lợi hại. Trong đám người này, Đông Phong Hầu biết rằng trừ ra lực tinh thần của Thích Ngạo Sương là mạnh nhất. Sauđó, hoàn toàn là cuộc tàn sát bí mật.

      Dưới hướng dẫn của Đại Giáo Chủ, đoànngười tiến vào thần điện Quang Minh ở đế đô Lạp Cách Tạp. Ở hậu điện thần điện tìm thấy thiên sứ tám cánh và hai thiên sức giangcánh khác. Từ miệng Đại Giáo Chủ biết được,lần này có thiên sứ tám cánh và mười hai thiên sứ phụ tá giáng xuống. Ở Lạp Cách Tạp có hai thiên sứ tám cánh và bốn thiên sứ phụ tá, còn lại đều ở An Mạt Cách Lan. Toàn bộ thiên sứ ở Lạp Cách Tạp bị giết, sau đó kế hoạch củaTạp Mễ Nhĩ tiến hành rất thuận lợi.

      Quả nhiên các tín đồ của thần điện Quang Minh ở Lạp Cách Tạp tin những tờ giấy đó. Dù Đại Giáo Chủ ra mặt xác nhận vẫn có rất nhiều người tin. Lòng tín ngưỡng cắmrễ nhiều năm như vậy, muốn thay đổi trong mộtđêm là chuyện tưởng. Nhưng cũng đúng như lời Tạp Mễ Nhĩ, cần bọn họ tin tưởng, chỉ cần bọn họ nghi ngờ là đủ rồi. Màquân đội của loài người chỉ là những người đểduy trì vương quyền, từ đầu tới cuối cũng tin thần điện Quang Minh.

      Trong đêm, thế lực của thần điện QuangMinh cứ như vậy mà bí mật biến mất. Thần điệnQuang Minh trở thành ngôi điện có giá trị.

      Nhóm cự long đứng ở ngoại thành đế đô, bắtHoàng đế Lạp Cách Tạp cung cấp thức ăn và nước uống. Người được lợi nhất trong chuyện này tất nhiên là hoàng đế Lạp Cách Tạp rồi. Bâygiờ ông ở trong cung, cười với An Lệ Toađến khép miệng lại được.

      “Ha ha, An Lệ Toan, lần này, ha ha…” hoàng đế cười híp mắt, lúc lâu sau mới tiếp được,“Cuối cùng chúng ta cần nhìn đámthần linh đó giả danh lừa bịp, ăn uống chùa ở chỗ chúng ta nữa rồi. Ha ha ~ còn có Long tộcgiúp chúng ta tay, cuộc chiến lần này, ha ha, thắng chắc.”

      “Long tộc giúp ngài đánh giặc đâu.”An Lệ Toa dội nước lạnh.

      “Vậy cũng đủ rồi. Chờ tới khi bắt đầu chiến tranh, bọn họ chỉ bay đầu chúng ta là đủrồi.” mắt Hoàng đế híp thành đường, “An Mạt Cách Lan vẫn chèn ép chúng ta. Bây giờ là lúc chúng ta trút giận.”

      “Người này là độc ác. Lần này trực tiếp diệt người ta.” An Lệ Toa giựt giựt khóe miệng.

      “Đừng thế chứ. Ha ha.” Tâm tình Hoàng đế vô cùng tốt, “ là làm phiền con dâu củangươi. Lần này Long tộc thay đổi, ra tay giúp đỡ đều là bởi vì mối quan hệ với nó mà thôi. Hơn nữa thực lực của nó đột nhiên tăng mạnh. Thực lực của những người bên cạnh nó cũng rất đáng sợ.” An Lệ Toa im lặng, gì nữa,Hoàng đế nhìn nét mặt An Lệ Toa bất thường,khẽ cau mày, : “ sao? Có vấn đề gì à?”

      “Người cũng biết con bé bị uất ức và khổ sở. Lần này, nó phải đối mặt trực tiếp với những người đó. Cuối cùng ra sao, ta cũng biết được. Có điều ta muốn những người đólại khiến nó đau đớn.” An Lệ Toa thở dài.

      “Chuyện này có vấn đề gì. Phủ Hi Nhĩ đó chúng ta tự mình tiêu diệt hết là được. để bọn họ chạm mặt, để con dâu phải đối mặt với những chuyện thể chịu đựng nổiđó lần nữa.” Hoàng đế .

      .” An Lệ Toa lắc đầu, “Ngườikhông hiểu con bé rồi…Hãy để cho nó tự mìnhgiải quyết. Như vậy mới có thể cởi được nút thắt trong lòng nó được.” An Lệ Toa nhàngnói.

      “Ừ.” An Lệ Toa gật đầu. Thích Ngạo Sươngở Lý gia nhưng chỉ im lặng nhốt mình trong phòng. có ai quấy rầy nàng bởi vì mọi người đều biết, vào lúc này, nên để cho nàng ởmột mình là tốt nhất.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 28: Cao trào (2)
      Đêm dài trống vắng, Thích Ngạo Sương lẳng lặng nằm giường, ôm Mèo tầm bảo. Mèotầm bảo ngáp dài, dùng chân lau mặt của mình, tìm vị trí thoải mái trong lòng Thích Ngạo Sương.

      “A Bảo, mày quan tâm đến cái gì nhất?” Thích Ngạo Sương nhàng hỏi Mèo tầm bảo tronglòng.

      “Meo meo?” Mèo tầm bảo vừa nghe liền trợn to mắt nhìn Thích Ngạo Sương, sau đó lại meo meo tiếp.

      “Là Phá Thiên đúng ?” Thích NgạoSương nhìn mèo tầm bảo giơ móng vuốt, nở nụcười.

      “Meo meo!” mèo Tầm Bảo gật đầu.

      “Vậy mày có nhớ nó ?” Thích NgạoSương mỉm cười, vuốt ve cái đầu của mèo tầm bảo.

      Mèo tầm bảo tiếp tục gật đầu. Tuy thế giới nàycó rất nhiều đồ ăn ngon nhưng bây giờ lại bắtđầu thấy nhớ người đó rồi.

      “Khi giải quyết xong mọi việc, ta đưa mi vềđược ?” Thích Ngạo Sương vuốt mèo tầmbảo, mỉm cười. Nó gật đầu, lại nằm xuống lòngThích Ngạo Sương.

      Bỗng nhiên, Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ. Tiếng động rất ở cửa sổkhông tránh khỏi cảm giác của Thích NgạoSương. Nàng đặt mèo tầm bảo xuống, đứng dậy, tới bên cửa sổ, đẩy cửa ra, sau đó vừatức vừa buồn cười, : “ trễ thế này huynhcòn lén lút mò mẫn tới đây làm gì?”

      Thích Ngạo Sương vừa dứt lời bóngngười vọt vào. Chính là Phong Dật Hiên!

      “Ta muốn ở bên cạnh nàng!” Phong Dật Hiên vào, hơi do dự chút rồi .

      Thích Ngạo Sương nhìn Phong Dật Hiên, hồi lâu được lời nào. Có điều ở nơi sâunhất trong mắt có tia sáng kỳ lạ lóe lên. cảm giác ấm áp tràn ra từ đáy lòng.

      “Chiến tranh rất nhanh bùng lên. Nàng vốnlà thần dân của An Mạt Cách Lan, lần này lạiđứng ở vị trí đối lập. Ta biết nhất định tâmtình của nàng tốt như…” giọng củaPhong Dật Hiên càng ngày càng .

      Thích Ngạo Sương hạ lông mi, thở dài hơi , bước lên đóng cửa sổ lại rồi tới bên giường, ngồi xuống, vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh:“Huynh tới đây ngồi .”

      Phong Dật Hiên ngẩn người, bước nhanh tới, ngồi xuống. Lúc này Thích Ngạo Sương khiến cảm thấy rất kỳ lạ. Nàng rất xa lạ, rất ưuthương và vô cùng độc!

      “Huynh biết thế giới này có rất nhiều khônggian đúng ?” Thích Ngạo Sương nhẹnhàng .

      “Ừ. giới, Ma giới, Thần giới.” Phong DậtHiên gật đầu, trả lời.

      “Vậy huynh có biết có những thế giới kháccũng tồn tại ?” Thích Ngạo Sương thở ra hơi dài, “ giống với thế giới này, có nhiều phần như thế.”

      Phong Dật Hiên chỉ hơi ngẩn ra, nhìn ThíchNgạo Sương bằng ánh mắt sáng ngời, : “Ta biết nhưng ta tin nàng đến từ thế giới khác.”

      “Đúng vậy. Ta đúng là đến từ thế giới khác.” Thích Ngạo Sương mỉm cười nhìn Phong Dật Hiên. Mà Phong Dật Hiên chỉ hơi giật mình rồi có phản ứng gì khác nữa, chỉ lẳng lặng chờ câu tiếp theo của nàng. biết, lúc này đây nên lắng nghe mà nên hỏi.

      “Ta… thuộc về thế giới này.” Mặt Thích Ngạo Sương lên nụ cười đau khổ, “Ta đến từ thế giới khác. Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã gặp cố mà chết. Còn ta chỉ là linh hồnxuyên tới, bám vào người nàng mà thôi. Cho nên…cho nên đại tiểu thư hoa si ngu ngốc thayđổi trong đêm, trở thành viên ngọc chói sáng!

      Thích Ngạo Sương gì, rơi vào mộtvòng tay ấm áp. Phong Dật Hiên ôm chặt lấynàng, nhàng mà kiên định : “Mặc kệ nàng tới từ đâu, nàng chính là nàng. Bây giờ nàng thuộc về nơi này, thuộc về chúng ta. Nàng là Thích Ngạo Sương, là bằng hữu của chúng ta, là người chúng ta quan tâm, là người chúng taquý trọng.”

      Thích Ngạo Sương sửng sốt, cứ như vậy mànhìn người trước mặt đầy kinh ngạc, hưởng thụ vòng tay ấm áp của Phong Dật Hiên. Lâu sau,Thích Ngạo Sương từ từ nhắm mắt lại, tựa nhẹlên vai Phong Dật Hiên.

      “Cám ơn.”

      câu nhàng yếu ớt vang lên, có hai giọt nước mắt trong suốt lăn ra khỏi khóe mắtThích Ngạo Sương.

      “Ngạo Sương, ta vĩnh viễn ở cạnh nàng. Nếu có chuyện ngoài ý muốn khiến chúng ta phảitách ra, ta cũng tìm nàng. Tìm mãi, tìm mãi…cho tới khi thấy nàng mới thôi.” Trong giọng của Phong Dật Hiên có kiên định và thâm tình khác thường.

      “Phong Dật Hiên…” Thích Ngạo Sương ngẩnngơ. Cho tới bây giờ, Thích Ngạo Sương vẫn nhìn thẳng vào tình cảm của mình, càngkhông nhìn thẳng vào cảm tình Phong Dật Hiên dành cho mình. Mà bây giờ…

      “Biểu muội!” Đúng lúc đó, cửa bỗng bị đẩy ra,lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của Lý Nguyệt Văn. Khi Lý Nguyệt Văn thấy tình cảnh trước mắt lập tức nổi giận!

      “Đồ ranh con kia! Đêm hôm khuya khoắt mà vào phòng ngủ của biểu muội ta làm gì? Ngươi là đồ sắc lang biến thái!” Lý Nguyệt Văn mắngđiên cuồng, vung chủy thủ lên, vọt nhanh tới.

      Phong Dật Hiên hoảng hốt, buông Thích Ngạo Sương ra, chật vật chạy trốn bằng cửa sổ, mà Lý Nguyệt Văn bám sát rời. (chết cười mất thôi :)))

      Thích Ngạo Sương đứng bên cửa sổ, nhìn theobóng hai người dần xa, khóe miệng cũng lộ ra chút ý cười.

      Đêm đó, mộ bóng người mặc áo đen lặng lẽ xuất trong phòng ngủ của Lãnh Lăng Vân. có bất kỳ ai nhận ra xuất củahắn. Giọng của lạnh lẽo bức người.

      “Ngươi nghĩ cho kỹ. Nàng sống hay chết đềutùy vào ngươi.”

      Lãnh Lăng Vân im lặng, mặt từ từ lộ ra nụcười nhàn nhạt, có điều trong nụ cười đó chứađau thương và quyến luyến vô hạn.

      “Ta muốn nàng sống…”

      “Vậy thôi.”

      “Cho ta thêm thời gian. Ta muốn kết thúc tất cảvới nàng.” Lãnh Lăng Vân ra câu đầy khó khăn.

      “Được.” Người mặc đồ đen đồng ý cáchdứt khoát. Ngay sau đó liền biến mất khỏiphòng.

      Chiến tranh bùng nổ toàn diện!

      Quân đội của Lạp Cách Tạp tiếng độngđánh vào biên giới của An Mạt Cách Lan. Đây là tác phong của đương kim hoàng đế. Hẹn thời gian địa điểm mới tuyên chiến, đó là điềukhông tưởng. An Mạt Cách Lan cứ như vậy màbị đánh trở tay kịp. Nhưng dù sao An Mạt Cách Lan cũng là nước mạnh, lấy lại tinh thần rất nhanh, lập tức phòng thủ, quân đội tiếp viện cũng được điều đến rất nhanh. Trận nàyđánh rất vất vả. Cuối cùng biên giới thất thủ,quân đội Lạp Cách Tạp bước vào lãnh thổ An Mạt Cách Lan. khí trong hoàng cung An Mạt Cách Lan rất căng thẳng. Mặt hoàng đếtrầm như nước nghe báo cáo tình hình chiến ,vừa nghĩ đối sách nhanh. Nhưng điều họa vô đơn chí chính là, ở phía khác, Vưu Ô Tát Lợi cũng tuyên chiến với An Mạt Cách Lan, cũng xuất binh đánh ở biên giới. Vưu Ô Tát Lợi vẫn là nước bé lạc hậu nên An Mạt Cách Lan để trong mắt. Thời gian trước,lúc Vưu Ô Tát Lợi đuổi toàn bộ thế lực khôngnhiều lắm của thần điện Quang Minh , Giáo Hoàng của thần điện gặp hoàng đế để ông chú ý việc này chút nhưng hoàng đế thèmđể ý. Thế lực của thần điện Quang Minh yếu hoàng đế càng mừng. Có điều ngờ Vưu Ô Tát Lợi lại tuyên chiến với An Mạt CáchLan.

      Chuyện tệ hơn còn ở phía sau. Trong quân độicủa Lạp Cách Tạp và Vưu Ô Tát Lợi lại cónhiều cự long theo. Tuy nhóm cự long ra tay nhưng lại khiến lòng quân An Mạt CáchLan tan rã. Có thành trì còn trực tiếp mở cửathành đầu hàng, điều kiện là mong kẻ địch thương tổn thần dân trong thành của bọnhọ, hy vọng nhóm cự long đừng hủy hoại mọi thứ. Tồn tại là uy hiếp! Quân đội Lạp Cách Tạp và Vưu Ô Tát Lợi hiểu rất điểm này nên lợidụng nó rất tốt, phát huy tinh thần cáo mượnoai hùm rất xuất sắc, chỉ với thương vong rất nhanh chóng tiến tới đế đô của An Mạt Cách Lan.

      Dọc đường , đoàn người Thích Ngạo Sươngchỉ đứng lưng cự long nhìn trận chiến. Đâylà cuộc chiến tranh có thương vong nhất từtrước tới nay, rất nhiều người chưa đánh đầuhàng. Dù sao ai cũng có người thân, là ngườimình quan tâm nhất, là gia đình mình quý trọng nhất. Bọn họ cũng muốn tất cả bị hủy diệt dưới sức mạnh của cự long. Dù có phảnkháng cũng rất yếu ớt. Chỉ có đám người thầnđiện Quang Minh là cầu nguyện ngừng, cầu xin Nữ Thần mau xuất ngăn chặn chuyện thể tưởng tượng nổi này. Nhưng sao bọn họ biết bây giờ Nữ Thần của mình đangbận chuẩn bị Thánh Chiến, sao còn có thể quan tâm tới chuyện ở đây.

      Cuộc chiến tranh này có gì phải lo lắng.An Mạt Cách Lan binh bại như núi đổ, phồn hoa và cường đại ngày xưa trước mặt Long tộc rất bé. ai dám lấy trứng chọi đá mà công kích nhóm cự long. Hai kỵ sĩ rồng của An Mạt Cách Lan thấy nhiều cự long như vậy, điềuduy nhất muốn làm là ép cự long dưới người rờixa bầy rồng. Bọn họ muốn vật để cưỡi cótình cảm sâu sắc với mình bị những cự long kia xé thành từng mảnh . Bởi vì Long tộc hận thấu xương những cự long trở thành vật cưỡicủa con người. Đội Sưu Thứu của An Mạt CáchLan càng cần nhắc tới. Bầy rồng cùng thả long uy ra đủ uy hiếp tất cả Sưu Thứukhiến chúng nằm rạp mặt đất, dám tiến lên trước dù chỉ bước! Chỉ trong bảy ngày, An Mạt Cách Lan mất phần lớn lãnh thổ. Quân đội Lạp Cách Tạp tới ngoại thành đế đô An Mạt Cách Lan.

      Nữ Thần Quang Minh phái bốn thiên sứ támcánh và tám thiên sứ phụ tá xuống đối phó với đoàn người Thích Ngạo Sương ở ngoại thành nhưng có gì ngoài ý muốn, bị Bạch Đếvà Hắc Vũ giải quyết nhàng. Cuối cùng, Bạch Đế và Hắc Vũ để lại mộ thiên sứ tám cánh tượng trưng cho Thích Ngạo Sương. Nàng cầm cự kiếm trong tay, mái tóc đen tung bay, đứng lơ lửng trong trung, dùng kiếm giếtchết thiên sứ tám cánh trong nháy mắt.

      Đại quân cứ cản trở nào mà xôngvào An Mạt Cách Lan như vậy.

      Thích Ngạo Sương nhảy xuống lưng cự long, từtừ đường. Hướng nàng tới chính là thầnđiện Quang Minh.

      Trong hoàng cung, hoàng đế đứng tòa thápcao nhất lẳng lặng nhìn đại quân của Lạp CáchTạp ở xa. Hoàng hậu đứng bên cạnh ông. Bụngbà hơi lộ ra. Bà có thai được bốn tháng. Đứng sau hoàng hậu là nhị hoàng tử Nam Hi và công chúa Mã Lệ Ti.

      thể cứu vãn nữa rồi.

      Hoàng đế từ từ nhắm mắt lại rồi mở mắt ra,nhìn đế đô từng vô cùng phồn hoa. Cứ thua như vậy, cứ mất cách khó hiểu như vậy. bầu trời vẫn còn vô số cự long quanhquẩn. Tiếng rồng ngâm dài vang vọng nơi chân trời khiến người ta rét mà run.

      “Tại sao…” hoàng đế nhàng thở dài. Ông hiểu tại sao lại xuất nhiều cự long như vậy, tại sao cự long lại đứng về phía Lạp Cách Tạp và Vưu Ô Cát Lợi. Sao cự long lại nhúng tay vào chuyện của loài người? Rốt cuộclà vì sao? đúng là vì thiếu nữ kia sao?Thiếu nữ thiên tài nhà Hi Nhĩ – Khắc Lôi Nhã.Nhưng sao có thể? Chỉ là con người mà sao có thể vận dụng nhiều sức mạnh khổng lồ nhưthế? Lạp Cách Tạp vẫn đối đầu với An Mạt Cách Lan, chiến tranh chỉ là chuyện sớm haymuộn. Nhưng với thực lực của An Mạt CáchLan cần sợ bọn họ. Có điều, có chuyện gì xảy ra với đoàn cự long và Vưu Ô Tát Lợi vậy? chỉ bởi vì thiếu nữ kia sao?!

      Hoàng hậu đứng sau lưng hoàng đế, khuôn mặtđầy dịu dàng, nhàng vuốt bụng của mình. Nơi này có sinh mệnh lớn lênkhỏe mạnh. Nhưng sau này nó ra sao?

      Nhị hoàng tử Nam Hi nhìn quân đội chỉnh tềcủa Lạp Cách Tạp đường phố tới mất hồn.Suy nghĩ giờ phút này của bay tới nơi rất xa. Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã – cái tên vẫn luôn nhung nhớ, vẫn luôn khiến đaulòng. Lúc đầu, nếu mình lựa chọn lợi dụng Khải Sắt Lâm mọi chuyện có khác ? Hối hận. ra Nam Hi vẫn rất hối hận. Trong mỗi đêm, Nam Hi vẫn luôn thấy hốihận trong bóng tối thê lương. Nếu ban đầu lựa chọn lợi dụng Khải Sắt Lâm Khắc Lôi Nhã bị thần điện Quang Minh hãm hại . Nàng bị uất ức và đau khổ như thế. Tất cả đều là tại mình! Nam Hi từ từ nhắmmắt lại, nhàng thở ra hơi. Tất cả mọichuyện trước mắt đều là gieo gió gặt bão!

      Mã Lệ Ti lẳng lặng đứng đó, nhìn đường phố, khóe miệng ra nụ cười dễ phát giác.Sâu trong đáy mắt chứa đậm đau thương: ngươi trở lại, rốt cuộc ngươi trở lại…Ta biết ,ngươi nhất định trở lại. Cũng đến lúc kết thúc tất cả rồi.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Quyển 2:

      Chương 29: Hoàn quyển

      Trong hoàng cũng sớm hỗn loạn. Đám ngườihầu thị nữ thét lên, bỏ trốn. Khắp nơi bừa bãi.

      Hoàng đế từ từ xoay người lại, nhìn Nam Hi, chợt nở nụ cười, lấy vương miện đầu mìnhxuống, tự tay đặt lên đầu Nam Hi, trầm giọng : “Á Đức Lý Nam Hi, bây giờ ta truyền ngôi cho con. Con là người thừa kế thứ ba mươi lăm của An Mạt Cách Lan.” Hoàng đế đặt vương miện lên đầu Nam Hi xong, từ từ quỳ xuống,trầm giọng : “Tham kiến hoàng đế bệ hạ.” Hoàng hậu và Mã Lệ Ti sững sờ, ngay sau đólập tức khôi phục vẻ mặt bình thường.

      Hoàng hậu vén váy lên, ưu nhã hành lễ: “Thamkiến hoàng đế bệ hạ.”

      Mặt Mã Lệ Ti nặng nề, vén váy lên rồi hành lễmột cách tiêu chuẩn: “Tham kiến hoàng đế bệ hạ.”

      Nam Hi kinh ngạc mà nhìn mấy người trước mặtmình, trong lòng cực kỳ phức tạp, thể nóirõ lòng mình.

      , An Mạt Cách Lan vĩnh viễn tồn tại!”Hoàng đế lấy ra quyển trục, nhét vào tay Nam Hi, “Bằng trách nhiệm của hoàng đế mới,xin dẫn thần dân cuối cùng của người rời .Hãy nhớ, An Mạt Cách Lan vĩnh viễn tồn tại!”

      Nước mắt Nam Hi rơi xuống, hoàng hậu cắn môi nức nở, Mã Lệ Ti nhắm hai mắt lại, để mặccho nước mắt chảy tràn khuôn mặt xinh đẹp. Trong lòng bọn họ đều có niềm tin kiênđịnh: An Mạt Cách Lan mất ! An Mạt Cách Lan vĩnh viễn tồn tại!

      Hoàng đế đứng dậy, lẳng lặng đứng bên cửa sổ trước mặt, nhìn đường phố phía ngoài.

      Sau lưng, Nam Hi và hoàng hậu, công chúa MãLệ Ti đứng cùng chỗ. Nam Hi nặng nề xé quyển trục truyền tống ra, luồng ánh sángtrắng thoáng qua, bóng dáng ba người biến mấttại chỗ.

      Hoàng đế mỉm cười, từ từ ngẩng đầu, rút bội kiếm bên hông ra, đâm vào ngực mình cách ưu nhã. Trước khi trút hơi thở cuối cùng, hoàng đế chỉ nghĩ tới điều, nếu ban đầu bắttay với thần điện Quang Minh hãm hại Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã tốt rồi. Có điều, thế giớinày có nếu…

      Hoàng đế An Mạt Cách Lan cứ như vậy màchết . Sau này, nhị hoàng tử Nam Hi phục quốc. Có điều thực lực của An Mạt Cách Lankhông còn mạnh như trước. Dĩ nhiên đó là chuyện sau này.

      Trong thần điện Quang Minh lúc này rất yêntĩnh. Tất cả mọi người hoảng hốt. Trong chủ điện này đều là tín đồ trung thành nhất củaNữ Thần Quang Minh. cách khác đây là những người bị tẩy não triệt để nhất, nên đương nhiên là muốn sống chết vì thần điện QuangMinh rồi.

      Bước vào thần điện Quang Minh, đoàn người Ngõa Nhĩ Đa cũng khách khí. Ngõa Nhĩ Đa vẫn luôn đội trời chung với thần điệnQuang Minh, lần này rốt cuộc có thể xoay người, sao có thể hạ thủ lưu tình được. Ngõa Nhĩ Đa mang theo người của thần điện Hắc Ámnhư gió cuốn mây tan chạy đường, càn quéttất cả mọi thứ. Khắc Lý Phu tìm Lao Nhĩ.

      Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân, Phong Dật Hiên, Tẫn Diêm, Bạch Đế, Hắc Vũ, mặtbình tĩnh về phía nội điện.

      Chỗ này Thích Ngạo Sương từng tới, LãnhLăng Vân lại càng quen thuộc. Đoàn người cứ thế mà về phía thư phòng của Giáo Hoàng.

      Thích Ngạo Sương chậm rãi đẩy cửa ra. Trongthư phòng có hai người.

      là Giáo Hoàng với khuôn mặt bình tĩnh, là Liễu Tuyết Tình với khuôn mặt lo lắng!Liễu Tuyết Tình lại bỏ chạy. Nàng cũng phải người hiền lành gì. Nàng ta xuất ở đây quả khiến người ta ngờ tới.

      Cửa bị đẩy ra, Giáo Hoàng và Thích NgạoSương bốn mắt nhìn nhau.

      Sắc mặt Giáo Hoàng bình tĩnh khác thường,nhìn khuôn mặt sắc lạnh của Thích Ngạo Sương, nụ cười giễu cợt lên khóe miệng ông: “Ngươi quả nhiên chính là nữ tử có hai thứ màu đen trong truyền thuyết. Quả nhiên là người có thể phá vỡ ánh sáng…” đến từ cuối cùng, khuôn mặt Giáo Hoàng trở nên buồn bã.Dùng hết tất cả các biện pháp, ngăn cản bằngtrăm phương ngàn kế, kết quả vẫn tới bướcnày. Ánh sáng vẫn phải kết thúc ở đây…

      Thích Ngạo Sương lạnh lùng nhìn Giáo Hoàng trước mặt. Cái chân bị đứt của ông bây giờ đãkhông khác bình thường là mấy, bởi vì áo khoácđã che cái chân làm bằng ngọc đặc biệt. Chính là người này tự tay giết thầy Ô Mã Lý tôn kính cách tàn nhẫn!

      Giọng lành lạnh của Lãnh Lăng Vân cũngvang lên, hờ hững, mang theo chút mỉa mai: “Nàng vốn phải là nữ tử có hai thứ màu đen, mà chính các ngươi khiến nàng phảibước con đường này. Nàng vốn có ý phá vỡ ánh sáng, đều là do các ngươi ép nàng mà thôi.”

      “Đúng vậy. Các ngươi là đồ ngu ngốc, bảo thủ, quan hệ nhân quả cũng chịu nghĩ.”Phong Dật Hiên cười lạnh, lạnh lùng ,“Ngươi nghĩ cho kỹ , tất cả chuyện này là do đâu mà ra?”

      Giáo Hoàng sửng sốt, há hốc miệng, hơi suy nghĩ rồi chợt mở lớn mắt nhìn mọi người trước mặt, thân thể lảo đảo. Liễu Tuyết Tình sau lưng vội đỡ lấy ông. Đôi môi Giáo Hoàng run rẩy, rấtlâu vẫn thể nặn ra được chữ nào. hoảng sợ và đau đớn trong mắt như nhấn chìmông. Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện là do thần điện gieo gió gặt bão sao? Chẳng lẽ đều là do thầnđiện tự tay thúc đẩy sao? Chẳng lẽ sai lầm ngay từ đầu sao? Bây giờ nghĩ lại, là thần điện ra tay với thiếu nữ trước mặt này chứ phải là nàng ra tay với thần điện trước. Hơn nữa là sau kiện đó nàng mới có mắt màu đen, tóc đen!

      “Nếu lúc đầu các ngươi đối xử như thế với mẫu thân Khải Sắt Lâm của Thích NgạoSương, mọi chuyện thế này sao?” mặt Phong Dật Hiên tràn đầy sương lạnh, giọng cànglạnh thấu xương. Nếu phải do tên khốntrước mặt này sao Ngạo Sương lại phải chịuuất ức, khổ sở như vậy! Người này có chết trăm lần cũng đủ!

      Giáo Hoàng kinh ngạc mà nhìn Thích Ngạo Sương trước mặt, thốt nên lời. Chẳng lẽ,chỉ ý ban đầu của Nữ Thần là sai lầm sao? Chẳng lẽ đáng ra mọi chuyện thành rathế này sao? ! Sao có thể! Ý chỉ của Nữ Thần làm sao sai được? Chuyện này là khôngthể! thể nào!

      Liễu Tuyết Tình quay lại nhìn Lãnh Lăng Vân.Bao nhiêu ngày bao nhiêu đêm, nàng vẫn nhớ người này. Muốn gặp chàng, muốn đến phát điên. Hôm nay, rốt cuộc gặp được chàng, lạidưới tình huống thế này. Tia tự giễu và đau lòngthoáng qua đáy mắt Liễu Tuyết Tình. Cũng đúng thôi, chỉ có dưới tình huống thế này mới cóthể gặp chàng, mới có thể để chàng thấy thựclực của mình. Với tính tình của nàng, trước khingười chưa vào thành nàng có thể vứt bỏtất cả mà bỏ trốn mộ mình. Nàng trung thành ngu ngốc với Nữ Thần Quang Minh.Nhưng nàng muốn , nàng muốn ở lại. Ởlại để gặp người đó mộ lần nữa, gặp lại người đãđưa trái tim nàng . Cho dù đây là lần cuối gặp chàng cũng đủ rồi.

      “Giáo Hoàng đại nhân cao quý.” Khóe miệng Thích Ngạo Sương nhếch lên thành đườngcong , nụ cười mỉm hấp dẫn trí mạng hiệnlên mặt nàng.

      Giáo Hoàng vẫn nhúc nhích, trong đôi mắt còn tiêu cự. Lúc này ông chìmđắm trong mạch suy nghĩ của mình. Ông ngừng tự hỏi chính mình, chẳng lẽ ý chỉ ban đầu của Nữ Thần là sai lầm? Sau đó lại bác bỏ. Sao có thể như thế được. Ý chỉ của Nữ Thần thể sai được. Nhưng tình cảnh của thần điệnhôm nay là do đâu? Thần điện là lọt vào đườngcùng, tại sao Nữ Thần vẫn giáng xuống?Tại sao Nữ Thần vươn đôi tay nhân từ ra cứu vớt bọn họ?

      Ở hậu điện, nữ tử tóc màu xanh quỳtrước tượng Nữ Thần Quang Minh,. Đó là Chiêm Tinh Sư cao nhất của thần điện – Âu LaiNhã. Nàng quỳ gối trước tượng thần đầy thành kính, chắp hai tay trước ngực ngừng cầukhẩn, van xin. Nhưng Nữ Thần hề đáp lại. Hai hàng máu xuống từ hai mắt của nàng. Nàng vẫn quỳ như cũ hề nhúcnhích. Chẳng lẽ Nữ Thần bỏ rơi chúng ta thậtsao? Âu Lai Nhã khẽ cau mày, tuyệt vọng dâng lên trong lòng. Nhưng vẫn muốn buông tha chút cố gắng cuối cùng này. Mongrằng có kỳ tích xuất

      Khắc Lý Phu tìm được Lao Nhĩ bình tĩnh ngồi trong phòng. Khi Lao Nhĩ nhìn thấy Khắc Lý Phu nở nụ cười mệt mỏi nhưngthoải mái.

      “Thần điện còn tồn tại, ngươi khôngcòn bị kẹp giữa thần quyền và vương quyền nữa, có thể dưỡng lão được rồi.” mặt Khắc Lý Phu hơi mất tự nhiên, về phía Lao Nhĩ, quay đầu sang hướng khác, hừ hừ .

      “Ta biết ngươi đến.” Lao Nhĩ đứng dậy, mỉmcười nhìn Khắc Lý Phu, . Cả đời qualại với nhau nữa chỉ là lời nhảm của Khắc Lý Phu mà thôi.

      “Cắt, ta tính toán với ngươi.” Khắc LýPhu khó chịu thầm .

      “Ừ, vậy từ từ cũng được.” Lao Nhĩ mỉm cười, vỗ vỗ vạt áo, sau đó duỗi lưng, “Rốt cuộc ta cũng chờ được ngày này. Tất cả kết thúc. Ta cũng mệt rồi, cuối cùng còn bị kẹpnhư bơ, khiến ta khó chịu muốn chết rồi.”

      Khắc Lý Phu và Lao Nhĩ nhìn nhau, rồi nở nụcười hiểu ý.

      Trong thư phòng, hai mắt Giáo Hoàng vẫn vôhồn, nhìn chằm chằm vào trung.

      thể nào! Ý chỉ của Nữ Thần saiđược!” Giáo Hoàng đột nhiên phát điên, kêu to lên, giằng mạnh tay Liễu Tuyết Tình đỡmình ra, cười lớn như điên, cười đến nỗi nướcmắt cũng rơi xuống, “Các ngươi là đồ dị đoan!Dám khiêu khích quyền uy của Nữ Thần, chết !” Giáo Hoàng phát điên, kêu to lên, thi triểnma pháp, vọt tới.

      Thanh kiếm của Tẫn Diêm chắn trước mặt Thích Ngạo Sương, đỡ được chiêu này củaGiáo Hoàng.

      Mặt Thích Ngạo Sương chút thay đổi, vung tay lên, cự kiếm bằng lửa ra tay!

      Vung lên cách tự nhiên, nhàng trướcmặt Giáo Hoàng, sau đó thu kiếm. thèmliếc Liễu Tuyết Tình cái, mặt đầy lạnh lùngxoay người qua, về phía trước. Tẫn Diêmcũng thu kiếm theo sau. Bạch Đế cũng im lặngxoay người rời . Hắc Vũ nhún vai, giựt giựtkhóe miệng rồi xoay người theo. Trong mắt Thích Ngạo Sương, Liễu Tuyết Tình chẳng là gì cả, bằng cả con tôm tép nhãi nhép. Chonên cần lãng phí thời gian với nàng ta.

      Giáo Hoàng mở to mắt nhìn Thích Ngạo Sương cứ rời như vậy, vừa định mở miệng gì đóthì dòng máu tươi xuống từ trán, mũi.Sau đó, cái rãnh nứt ra giữa trán, thân thể Giáo Hoàng cứ như thế mà chia làm hai nửa.Cuối cùng, Giáo Hoàng còn chưa chết, cứ kinh ngạc đứng nhìn thân thể mình bị chẻ làm hai như thế.

      Liễu Tuyết Tình kinh ngạc nhìn tất cả, nhìnThích Ngạo Sương cứ rời như vậy. ratay với mình? Liễu Tuyết Tình sửng sốt. Tại sao? ràng nữ nhân kia có thực lực giết chết mình! Nhưng sao lại ra tay? Tại sao lạikhông giết mình? Bởi vì mình cả tư cách chết cũng có sao? Nàng ta khinh thườngkhông giết mình, mà để cho người của thần điệnHắc Ám tới giết hay sao?

      Lãnh Lăng Vân nhìn Liễu Tuyết Tình, lạnh lùngnói: “Ngươi .”

      Liễu Tuyết Tình sửng sốt, ngẩng đầu nhìn LãnhLăng Vân bằng ánh mắt thể tin. Chàng chuyện, chàng chuyện với mình. Chàngnói mình ? Vì sao?

      “Lăng Vân!” trong mắt Liễu Tuyết Tình lóe lêntia hy vọng và vui mừng. Chẳng lẽ chàng vẫncòn tình ý với mình hay sao?

      “Ngươi đừng có hiểu lầm.” Lãnh Lăng Vân liếcnhìn Liễu Tuyết Tình, đáy mắt che giấu được chán ghét, lạnh lùng : “Ta thể giết ngươi, là nể ngươi chăm sóc cho HuyênHuyên. Mặc kệ ngươi lòng hay giả bộ chămsóc Huyên Huyên, tóm lại ngươi chăm sóc nó rất lâu. Cho nên, hôm nay, ta bỏ qua cho ngươi.Có thể tránh được người của thần điện Hắc Ámđuổi giết hay phải xem vận may củangươi.”

      Lãnh Lăng Vân lạnh lùng xong những lờinày liền xoay người theo Thích Ngạo Sương.

      Mắt Liễu Tuyết Tình đầy kinh ngạc. Nàng đứngyên, si ngốc nhìn theo bóng lưng cao lớn của Lãnh Lăng Vân, trong lòng đau như dao cắt. Tất cả đều kết thúc rồi… ra là, từ đầu đến cuối, trong lòng nam nhân khiến mình si mê này chưabao giờ có mình! Cho tới bây giờ chưa từngcó…

      Liễu Tuyết Tình nhìn Giáo Hoàng tắtthở mặt đất, vội vàng đuổi theo. Nhìn vàobóng lưng của Lãnh Lăng Vân, nở nụ cười tannát.

      “Khắc Lôi Nhã! Ngươi chết !” Liễu TuyếtTình quát to, xông tới.

      Lãnh Lăng Vân sau cùng đột nhiên xoay người lại, hề do dự mà quăng luồngma pháp Quang Minh tới. Ánh sáng màu trắngđẹp đẽ xuyên qua thân thể Liễu Tuyết Tình. Lãnh Lăng Vân ngẩn ngơ nhìn Liễu Tuyết Tìnhtay vũ khí, cũng có bất kỳ ma phápgì. Nàng thi triển ma pháp! cách khác, nàng hề có ý định ra tay?!

      Thích Ngạo Sương quay đầu lại, nhìn đôi mắtcủa Liễu Tuyết Tình và nụ cười đau đớn nhưng thỏa mãn mặt nàng ta, khẽ cau mày.

      thôi.” Thích Ngạo Sương hờ hững , gọi suy nghĩ của mọi người phía sau về, chỉ để lạimình Lãnh Lăng Vân. Người đáng ghét cũng có lúc như Liễu Tuyết Tình. Giờ đây nàng phải là Thánh nữ cao quý, phải nữ tử có lòng đố kỵ mãnh liệt mà chỉ là nữ nhânđáng thương với khát vọng có được tình củamình mà vĩnh viễn có được.

      Máu tươi tràn ra khỏi miệng Liễu Tuyết Tình.Ma pháp Quang Minh của Lãnh Lăng Vân xuyên qua người nàng, tạo thành dòng máu.Máu tươi nhìn thấy mà ghê nhuộm đỏ quần áo nàng. Nàng ngã xuống đất, si ngốc mà nhìnLãnh Lăng Vân.

      Lãnh Lăng Vân ngồi xổm xuống, lẳng lặng nhìnLiễu Tuyết Tình, trong mắt có gợn sóng, hờ hững hỏi: “Vì sao?”

      Liễu Tuyết Tình cố gắng nặn ra nụ cười, cách khó khăn: “Ta…Ta chỉ muốn chàng nhớtới ta. Dù chỉ trong giờ phút này. Ta…ta chỉmuốn chết trong tay chàng…” Đáy mắt Liễu Tuyết Tình tràn ngập đau khổ. Vì người kia,chàng có thể ra tay chút chần chừ với mình. Tuy sớm biết nhưng xảy ra lạithấy trái tim đau đớn quá. Vậy vào giờ khắccuối cùng này, hãy để chàng nhớ mình, dù chỉmột chút ngắn ngủi cũng tốt…”

      Lãnh Lăng Vân im lặng nhìn Liễu Tuyết Tình.Liễu Tuyết Tình mỉm cười nhìn Lãnh Lăng Vân. Thời gian nhưng ngừng lại.

      Lâu sau, Lãnh Lăng Vân từ từ vươn tay, nhàng vuốt đôi mắt của Liễu Tuyết Tình để nó nhắm lại. Giờ phút này nàng còn thở nữa.

      Lãnh Lăng Vân thu tay về, quay đầu, đứng dậy,nhìn về phía trước, nở nụ cười cay đắng. NgạoSương, ta đây. Nàng nhớ tới ta chứ?

      Thích Ngạo Sương đứng trước cửa lớn của thầnđiện Quang Minh, ngẩng đầu nhìn lên trời, hít hơi sâu, từ từ nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra, từ từ về phía. Phía đó là conđường nàng vô cùng quen thuộc.

      Phủ Hi Nhĩ.

      Ngoài dự đoán của mọi người, trong phủ Hi Nhĩ có bóng người. Nhưng hề có vẻhỗn loạn. Tất cả đều vô cùng chỉnh tề, khôngnhếch nhác như phủ của những quý tộc khác. Những quý tộc đó sớm bỏ trốn, phủ đệ dĩnhiên là vô cùng lộn xộn.

      hình bóng quen thuộc đứng thẳng tắptrước cửa lớn.

      Tóc vàng tung bay, trong đôi mắt màu xanh là lạnh lùng và kiên quyết.

      Lạp Tây Á.

      “Muội chờ tỷ lâu!” Lạp Tây Á đứng trước cửa, ngẩng đầu nhìn Thích Ngạo Sương, lạnh lẽonói.

      Thích Ngạo Sương nâng tay, ngăn người chuẩn bị ra tay phía sau. Tẫn Diêm và mọi người lùi lại. Bọn họ biết, đây là chuyện của Ngạo Sương.

      “Muội phải là đối thủ của tỷ.” ThíchNgạo Sương hờ hững .

      “Có phải là đối thủ hay phải thử mớibiết được!” Lạp Tây Á cắn môi, cau mày, ném ra câu đầy thù hận, tay bắt đầu tập hợpnguyên tố ma pháp.

      “Sét đánh!” Lạp Tây Á quát khẽ, tay tậphợp được dòng điện, cứ như vậy mà bổ vềphía Thích Ngạo Sương. Nhưng tia sét chỉ dừng lại trước mặt Thích Ngạo Sương, tạo thành mộtgợn sóng rồi biến mất như tồn tại, nhưgiọt mưa rơi xuống mặt hồ. Thích Ngạo Sương chỉ tạo kết giới trong suốt chứ ra tay.

      “Sấm vang chớp giật!” Lạp Tây Á đứng lại, ánhsáng lạnh bắn ra từ đôi mắt, vung hai tay lên, đọc nhanh chú ngữ.

      luồng sét đánh xuống đầu Thích Ngạo Sương nhưng vẫn như cũ. Sét đánh lên trênThích Ngạo Sương liền tạo thành gợn sóng rồi biến mất.

      “Muội tiến bộ rất nhiều.” Thích Ngạo Sương nhàng .

      Lạp Tây Á cắn môi, chắp hai tay trước ngực, đọc chú ngữ phức tạp, sau đó, sét dày đặc xuấthiện đầu Thích Ngạo Sương.

      Thích Ngạo Sương ngẩng đầu, chỉ hờ hững nhìn Lạp Tây Á cố gắng, lêntiếng.

      “Sấm chớp mưa bão!” hai mắt Lạp Tây Á mởto, thả ra ma pháp cao nhất mà nàng có thể làm được.

      Tiếng ầm vang lên nhưng sét với lực sátthương khổng lồ khi đánh lên người Thích NgạoSương vẫn chỉ như gợn sóng rồi biến mất.

      “Tỷ rồi, muội phải là đối thủ của tỷ.”Thích Ngạo Sương hờ hững xong, liền về phía trước. Người nàng muốn tìm là người dính đầy máu tươi của mẫu thân tay kia.

      “Đứng lại!” Lạp Tây Á đưa tay chặn trước mặt Thích Ngạo Sương, khuôn mặt tràn đầy bướng bỉnh.

      Thích Ngạo Sương chậm rãi cúi đầu nhìn thiếunữ bướng bỉnh trước mặt, bỗng đưa tay ra sờ lênđầu Lạp Tây Á, nở nụ cười nhàn nhạt, lạnh nhạtnói: “Muội cao hơn.”

      Lạp Tây Á mím chặt môi, nước mắt kìmđược chảy xuống, “oa” tiếng khóc lên,vươn tay ôm lấy Thích Ngạo Sương, khóc lớn: “Tại sao? Tại sao lúc đầu tỷ dẫn muội ? Tại sao tỷ lại bỏ muội lại? Tại sao tỷ lại bỏ ?Tại sao tỷ cần muội nữa?”

      Thích Ngạo Sương thở dài, lời nào.

      “Muội biết, muội biết là do lúc đó muội khôngđứng ra. Nhưng muội vẫn luôn hối hận, hốihận. Vừa hối hận vừa giận mình sao ban đầukhông đứng ra. Muội hối hận. Tỷ tỷ! Hu hu hu hu…Tỷ tỷ! Muội nhớ tỷ! Muội nhớ tỷ!” LạpTây Á gào khóc, ôm chặt lấy Thích Ngạo Sương chịu buông ra.

      Thích Ngạo Sương vuốt tóc Lạp Tây Á, nhànnhạt cười: “Ừ, tỷ hiểu rồi.”

      Lạp Tây Á khóc đến nỗi thở ra hơi, cónói gì cũng chịu buông tay ra.

      Thích Ngạo Sương động đậy, mặc cho Lạp Tây Á mít ướt ôm nàng mà khóc.

      “Hạ nhân đều đưa ra ngoài, bây giờ phủ Hi Nhĩ có ai. Phụ thân sớm mất tích. Đạica cũng mất tích. Nhà này chẳng còn gì cả.” Lâu sau Lạp Tây Á mới lấy lại tinh thần, lau nướcmắt, với Thích Ngạo Sương.

      “Ừ.” Thích Ngạo Sương chỉ hờ hững ừ mộttiếng. Nàng gì nữa, nhấc chân bước vào. Bởi vì nàng cảm nhận được người kiakhông rời .

      “Mọi người chờ ở đây .” Thích Ngạo Sươngkhông quay lại, chỉ nhàng bỏ lại câu.Tất cả mọi người dừng bước, Lạp Tây Á định cùng lại bị Tẫn Diêm kéo lại. Lạp Tây Á cau mày, quay đầu, mặt lạnh lẽo nhìn Tẫn Diêm.Tẫn Diêm lắc đầu, đáy mắt có chútnhiệt độ, mang đầy ý cảnh cáo. Lạp Tây Á luilại, kinh ngạc nhìn theo bóng lưng Thích Ngạo Sương.

      Thích Ngạo Sương chậm rãi vào nơi mà nàngđã từng quen thuộc nhất. Đại sảnh xa hoa rộngrãi. Chính ở nơi này nàng tổ chức sinh nhậtlần thứ mười lăm. Bước qua hành lang, mắt Thích Ngạo Sương nhìn về phía nhà ấm trồnghoa và sân huấn luyện ở phía bên phải. Nơi nàykhông thể phai mờ trong ký ức. Thoải mái uốngtrà trong vườn hoa, Bạch Đế đột nhiên xuất hiệnở sân huấn luyện, lúc cùng Tẫn Diêm đối chiến khắc khổ. Phủ Hi Nhĩ từng huy hoàng, naybiến thành nơi hoang vu.

      Nơi đây còn tiếng cười ấm áp của Khải Sắt Lâm.

      Thích Ngạo Sương từ từ bước , tới trướcphòng ngủ của mình, nhàng đẩy cửa ra, kinh ngạc mà nhìn cái giường. Tại đây, lần đầu tiên mình mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy lo lắng của Khải Sắt Lâm. Tại đây, lần đầu tiênmình thấy được ánh mặt trời khi tới thế giớinày.

      Tất cả, dường như qua mấy đời, dường như chỉ mới hôm qua.

      Thích Ngạo Sương nhàng đóng cửa lại, xoayngười tới thư phòng.

      Đẩy cửa thư phòng ra, khắc sâu vào tầm mắt chính là huy hiệu hình hoa Tường Vi tường.

      Cờ hoa Tường Vi vĩnh viễn tung bay, nhà Hi Nhĩ vĩnh viễn tồn tại…

      Từng thề nguyền hẹn ước, nay đều qua.

      Có lẽ, từ lúc đó, Cổ Đốn biết mình khôngphải là Khắc Lôi Nhã.

      “Rốt cuộc ngươi đến…” giọng giànua vang lên bên tai Thích Ngạo Sương.

      Thích Ngạo Sương quay lại. Giọng này là của Cổ Đốn.

      “Ta rồi, nhất định ta quay lại.” Thích Ngạo Sương lạnh lùng cười, xoay người nhìn CổĐốn đứng trước kệ sách.

      “Ta từng nghĩ, ta đối xử với con như vậy có phải là sai rồi .” Cổ Đốn nhìn Thích Ngạo Sương, chậm rãi , “Suy nghĩ rất nhiều, ta nghĩ là mình sai. Phải có người hy sinh vì phồn thịnh và tồn tại vĩnh viễn của nhà Hi Nhĩ. Cái giá phải trả rất lớn.”

      Thích Ngạo Sương cười nhạt, nụ cười châm chọc lên khóe miệng. Người này vẫnkhăng khăng như thế. Trong mắt ông, tất cả đềucó thể hy sinh.

      “Nhưng nhà Hi Nhĩ vĩnh viễn còn tồntại. Tất cả đều hóa thành hư .” Thích Ngạo Sương cười lạnh, nhìn khuôn mặt cố tỏ ra bình tĩnh của Cổ Đốn trước mặt đan dần dầnvặn vẹo. Trước mặt Thích Ngạo Sương lại lên đôi mắt dịu dàng tràn đầy đau lòng của KhảiSắt Lâm, càng hận người trước mặt hơn, tự nhiên hạ thủ lưu tình. “Ha ha, nhà Hi Nhĩ? Nhà Hi Nhĩ phồn thịnh lâu, bây giờ còn gì? Bây giờ chẳng phải ông như chó nhà có tang vậy. Đừng có nhà, ngay cả chủ nhân cũng có. An Mạt Cách Lan bịdiệt, ông còn gì?” Thích Ngạo Sương nhìn Cổ Đốn lộ ra ánh mắt độc ác trước mắt, cười lạnh ngừng. Cuối cùng cũng có ngày này. Cuốicùng có thể phá hủy tất cả của người trước mặt!

      Cổ Đốn trợn tròn mắt, nắm chặt nắm tay. Đột nhiên ông hét lớn tiếng rồi vọt lên, phát ra đấu khí, hung hăng tung quyền về phíaThích Ngạo Sương.

      Nắm đấm phóng lớn trước mặt Thích Ngạo Sương. Trước mắt nàng bỗng ra cảnh tượngngày đó. Chính là nắm đấm này đánh vàogiữa lưng Khải Sắt Lâm, máu tươi nhiễm đỏ cảngười bà. Chính là người này giết Khải SắtLâm mà nàng quan tâm nhất!

      Thích Ngạo Sương né tránh, đáy mắt thoáng qua ánh sáng khát máu. Nàng nhàng nâng tay tiếp nhận nắm đấm của Cổ Đốn, bóp nát mà chỉ bắt lấy nắm đấm như vắt mì, vung tay lên. Cái tay này của Cổ Đốn bịphế. Tiếng kêu thê lương tràn ngập căn phòng. Cổ Đốn đau đến mức co quắp cả người. Ông hề ngờ rằng người trước mặt dùngcách tàn nhẫn như vậy để đối xử với ông.

      “Đồ độc ác. Ngươi là ác ma…” Cổ Đốn đau đếnmức ngừng hít khí, khó khăn ra mấy chữ này. Hận ý với Thích Ngạo Sương càngsâu hơn.

      Thích Ngạo Sương cười mỉa mai: “Ông phải là người đầu tiên ta như thế.”

      Thích Ngạo Sương vung tay lên, hất Cổ Đốn ra. Thân thể ông đập mạnh vào tường phía sau, từ từ rơi xuống.

      “Nhà Hi Nhĩ, vốn là gia tộc sừng sững ngã…” Cổ Đốn nằm rạp đất, đôi mắt vô hồn, lẩm bẩm .

      “Từ nay về sau, đại lục này còn gia tộc Hi Nhĩ nữa.” sâu trong mắt Thích Ngạo Sương có chút nhiệt độ nào, vung tay lên.Huy hiệu hoa Tường Vi tường bốc cháy,sau đó hóa thành tro.

      “Ta giết ngươi!” Cổ Đốn nổi điên kêu lên, định đứng lên.

      “Ông nghĩ rằng mình là đối thủ của ta sao sao?” Thích Ngạo Sương cười lạnh, hỏi mỉa mai.

      “Ngươi là tội nhân khiến nhà Hi Nhĩ rơi vào kết cục này! Ngươi đáng chết, có chết trăm lần ngàn lần vạn lần cũng đủ đền tộilớn này của ngươi!” mặt Cổ Đốn đầy dữ tợn,rống giận, gương mặt hoàn toàn vặn vẹo, haimắt đỏ ngầu.

      Thích Ngạo Sương chỉ lẳng lặng nhìn Cổ Đốn.Người này hoàn toàn bị danh lợi ăn mòn, còn tình cảm của nhân loại. Là đáng buồnhay nực cười?

      chết ! Nữ nhân hạ tiện thân phận!” Cổ Đốn cười như điên, phát ra đấu khí đẹp mắt, nắm mạnh tay thành nắm đấm.

      Thích Ngạo Sương ngẩn ra, trong lòng dâng lêncảm giác chẳng lành. Cảm giác này rất giống khibị người của thần điện Quang Minh phục kích trong rừng! Cổ Đốn ra tay với nàng mà là đánh lên sàn nhà?!

      Mọi người kiên nhẫn chờ đợi bên ngoài. Bởi vì nơi này thể gây tổn thương cho Thích Ngạo Sương được. Cho nên khi Thích NgạoSương mình vào đối mặt với Cổ Đốn thìkhông ai lo lắng.

      Nhưng ngay sau đó, mọi người như bị sét đánh.

      Tiếng nổ lớn vang dội bầu trời, đinh tai nhức óc!Trước mặt bọn họ, ánh sáng trắng mạnh đến mức mắt mọi người thể mở ra, sóng khí cuồng bạo đánh nhanh tới, đánh bay tất cả mọi thứ xung quanh. Mảnh vỡ của tòa nhà văngkhắp nơi. Bạch Đế và Hắc Vũ nhanh chóng tạokết giới, chặn lại sóng khí cuồng bạo này. Trướcmắt chỉ có màu trắng như tuyết, thểnhìn thấy gì. đám mây hình nấm mọc lêngiữa trời.

      Khi trước mắt dần ràng, mọi người thấy tình cảnh trước mắt lòng ngừng trầm xuống.

      Phủ Hi Nhĩ thành mảnh đất bằng phẳng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :