1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tài Năng Tuyệt Sắc - Vô Tình Bảo Bảo (Full +eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Q2 Chương 23: Bí mật của Tạp Mễ Nhĩ, Hướng mới của Thích Ngạo Sương

      Ngõa Nhĩ Đa bị Tạp Mễ Nhĩ đạp cước nằm mặt đất.

      "Ngươi làm gì đó?" Ngõa Nhĩ Đa nằm mặtđất phẫn hận quay đầu nhìn Tạp Mễ Nhĩ "Ta ôm cái có sao? Ta thể tấm lòng của ta á?"

      "A, ta có đá ngươi à?" Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười phun ra câu.

      Ngõa Nhĩ Đa sợ run cả người, Tạp Mễ Nhĩ này cười dịu dàng thế nhưng trong ánh mắt lạnh lùng như :Ta đá cước sao, mà buổi tối ta có thể cầm chủy thủ để cổ ngươi cơ, thìsao nào?

      Ngõa Nhĩ Đa sáng suốt chạy tới ngồi vào cái ghế khác bên cạnh Thích Ngạo Sương, đặt mông chen vào chỗ Tập Ít Kì ngồi. Vẻ mặt Tập Ít Kì hết sức đau khổ, giận mà dám .Chức vị của Ngõa Nhĩ Đa cao hơn , thực lựccũng mạnh hơn bọn . Mỗi lần Ngõa Nhĩ Đa khi dễ , phải kêu Tập Ít Tư phụ mới cóthể hòa. Như mới vừa rồi á!

      "Ngạo Sương a, ta với ngươi a. . . . . ." Ngõa Nhĩ Đa bắt đầu . Nào vượt sông, nóikhoác mình rèn luyện thực lực của mình nâng cao giờ rất mạnh nha. Còn đánh lén những phân điện của Thần Điện Quang Minh, tới nước bọt tung tóe, nhưng lại là có bao nhiêu cao thủ theo để náo loạn.

      Thích Ngạo Sương cười tủm tỉm chenvào, Ngõa Nhĩ Đa vẫn tức tức oa oa . Cuối cùng Ngõa Nhĩ Đa đến mệt mỏi, lúc nàyThích Ngạo Sương mới giới thiệu bọn họ với nhau. Khi giới thiệu tới Chu Đế mặc áo hồng, trong mắt của Tạp Mễ Nhĩ lóe tia sángkhông dễ dàng phát . Khiến mọi người kinh ngạc là xuất của Áo Tư Tháp. Lại làHoàng Tử Tinh linh tộc. Giới thiệu xong Ngõa Nhĩ Đa chạy tới bên cạnh Đông PhongHầu, kéo Đông Phong Hầu qua bên chuẩn bị hỏi thăm tại sao lại thay đổi như thế.

      Tập Ít Tư báo cáo mọi việc diễn ra như thếnào với Thích Ngạo Sương.

      "Bây giờ danh vọng của Long Tát Tư ở Ô Tát Lợi rất cao, dĩ nhiên, phải dùng thânphận trước kia của , mà là thân phận hiệnnay. Mọi người đều tôn xưng là hiệp đạo.Hoàn toàn biết được thân phận của . Mà Hoàng đế cũng chỉ lần phía binh lính tiêu diệt bọn họ." Tập Ít Tư nghiêm túc báo cáo.

      " nhảm, Lão Hoàng Đế sâu bọ đó biết là mình bị nguy hiểm chứ sao." Tập Ít Kì hừ hừ.

      "Ừ, vậy tốt. tại ta muốn chính là Long Tát Tư thu hồi tất cả những gì thuộc về ."Thích Ngạo Sương mỉm cười, có Long Tát Tư ủng hộ, việc đầu tiên phải làm là thanh trừ thế lực Thần Điện Quang Minh ra khỏi Ô Tát Lợi!

      "Chúng ta đến Đế đô Ô Tát Lợi à" Mặt mày TậpÍt Kì hớn hở, rốt cuộc cũng có thể làm chuyệnnày.

      "Đế đô có phân điện của Thần Điện Quang Minh." Tạp Mễ Nhĩ gõ cái bàn, thanh âmnhu nhu, "Nếu chúng ta phát động lật đỗ Hoàng Đế, Thần điện nhúng tay vào."

      Thích Ngạo Sương nhàng gật đầu.

      "Đông Phong Hầu và Ngõa Nhĩ Đa còn có 2 huynh đệ Tập Ít, các ngươi dẫn người đánhPhân Điện của Thần Điện Quang Minh. Ta vàLãnh Lăng Vân vào Cung điện." Tạp Mễ Nhĩ móc ra tấm bản đồ, trải lên bàn. Hiển nhiên sớm có chuẩn bị.

      "Nhìn , bố trí của Thần điện là như vậy. Tòa phân điện này chỉ có hai Hồng Y Chủ Giáo trấn thủ. Lần trước Đại Giáo Chủ chết khi giao chiến với Ngạo Sương, chưa tìm ra được Đại Giáo Hoàng mới." Tạp Mễ Nhĩ khoa tay múa chân tấm bản đồ.

      "Bố trí này, đám Giáo chủ vô dụng kia phải đối thủ của ta." Lỗ mũi Ngõa Nhĩ Đa phun khí lạnh, khinh thường .

      "Ngươi óc heo à." Tạp Mễ Nhĩ kinh thường cười tiếng, nhàng phun ra câu.

      Ngõa Nhĩ Đa tức giận mặt đỏ rần khi nghe TạpMễ Nhĩ , còn chưa kịp mở miệng nghe Thích Ngạo Sương hừ lạnh tiếng. Những lờiNgõa Nhĩ Đa muốn lại nuốt vào, ngồi quamột bên im lặng.

      "Phó Đoàn trưởng hùng, mời tiếp tục."Thích Ngạo Sương nỡ nụ cười ca ngợi TạpMễ Nhĩ, Tạp Mễ Nhĩ hả hê sửa lại tóc tránmình, làm tư thế hoàn mỹ, tiếp tục .

      "Muốn phá tan Thần điện cũng phải khó khăn gì, những vẫn có rất nhiều người có thể xây dựng lại Thần Điện Quang Minh. Chỉ cầnbọn họ nguyện ý cho dù táng gia bại sảncũng là vấn đế." Tạp Mễ Nhĩ tiếp tục nhàn nhạt "Thần điện chiếm được lòng người, là chính nghĩa vĩ đại trong lòng mọingười. Cho nên, trước hết chúng ta phải phá vỡ hình tượng tốt đẹp của Thần điện Quang Minhtrong lòng mọi người."

      "Hai Hồng Y Chủ Giáo đều phục nhau, bởi vì bọn họ muốn làm Đại Giáo Chủ." Tạp MễNhĩ mọi việc mà thăm dò trước "Trong thư phòng của bọn họ có giá sách bí mật, có rất nhiều sổ sách. Sổ sách này ghi lạinhững thứ mà muốn ai biết." Tạp Mễ Nhĩ xong, tỏ ý sâu xa nhìn Ngõa Nhĩ Đa "Bâygiờ ngươi biết ngươi nên làm gì rồi chứ?"

      "Làm sao ngươi biết thế? Chẳng lẽ thời gian ngươi mất tích chính là . . . . . ." Ngõa Nhĩ Đa kinh ngạc nhìn Tạp Mễ Nhĩ. Tạp Mễ Nhĩ là vuasát thủ, muốn tới đâu, cũng chưa bao giờ có người có thể ngăn được .

      Thích Ngạo Sương cũng có chút sửng sốt. TạpMễ Nhĩ lại vì nàng mà làm việc nguy hiễm như vậy. có biết , khi lựa chọn đứng bên cạnh nàng, làm địch nhân của bao nhiêu người, của bao nhiêu thế lực ? Tạp MễNhĩ nhìn vẻ mặt sửng sốt của Thích Ngạo Sương, cũng chỉ khẽ mỉm cười, trong ánh mắt biểu đạt tất cả ý tứ, đây chính là lựa chọn củahắn.

      "Thủy Tinh Ký Ức, công dụng rất lớn đấy." Tạp Mễ Nhĩ híp mắt, đáy mắt thoáng lạnh lùng"Nhất định phải ghi chép cặn kẽ, sổ sách đó, làmra nhiều bản sao chút, gửi cho mọi người."Giọng Tạp Mễ Nhĩ rất dịu dàng, trầm.Chiêu này, đủ ngoan độc.

      "Ta và Lãnh Lăng Vân đến Cung điện, chính là biết các ngươi có thể vào ?" Rốt cuộc Tạp Mễ Nhĩ cũng có cơ hội kể khổ. Lãnh Lăng Vân sớm còn là Thánh Tử ĐiệnHạ của Thần Điện Quang Minh rồi, Sao có thểtự nhiên tiến vào cung điện? Chỉ cần chuyện này là có thể xảy ra chánh biến đúng theo kếhoạch của bọn họ?

      "Đương nhiên chỉ có chúng ta. Còn có Tẫn Diêm á." Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười nhìn Tẫn Diêm, sau đó khẽ nhíu mày "Tẫn Diêm, bâygiờ ngươi ngươi là kỵ sĩ của An Mạc Cách Lan, hay là kỵ sĩ của Ngạo Sương?"

      Mọi người hơi sững sờ, ngay cả Thích NgạoSương cũng ngây người, hiểu lời Tạp Mễ Nhĩ có ý gì.

      Nhưng Tẫn Diêm chút do dự, thản nhiên : "Dĩ nhiên là kỵ sĩ của tiểu thư." Thanh âmtuy , nhưng lại kiên định khác thường.

      "Ha ha, vậy tốt." Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười nhưgió xuân, ưu nhã nâng chung trà lên "Ô Tát Lợicó Kỵ Sĩ Rồng ?" Dứt lời, Tạp Mễ Nhĩ nhấp chén trà. Uống trà, gì nữa.

      Mọi người lập tức hiểu ý tứ của Tạp Mễ Nhĩ. KỵSĩ Rồng, đất nước Ô Tát Lợi rất nghèo khó. Nếunhư Tẫn Diêm xuất ở Đế Đô với danh là Kỵ Sĩ Rồng, xuất trước mặt Hoàng đế, chodù vị Hoàng đế này hoang dâm đến thế nào, cũng biết Kỵ Sĩ Rồng rất quan trọng. Vì thế tổ chức yến tiệc hết lòng lôi kéo Kỵ sĩ Rồng. Đến lúc đó bọn họ có thể thuận lời vào Cungđiện, mà Hoàng đế cầu xin gì , phải tùy bọn họ có nguyện ý hay .

      "Khoan." Ngõa Nhĩ Đa khó chịu cất tiếng, .

      "Thế nào, đến lúc đó cứ như vậy",Tạp Mễ Nhĩmỉm cười "Tập hợp quần thần, sau đó kiến cho Hoàng Đế và Hoàng Hậu ra toàn bộ mọiviệc, Sau đó Long Tát Tư phát động chánh biến, mọi việc thận lợi. Có Chu Đế ở đấy, tất cả khán cự."

      "Làm sao mà Hoang Đế và Hoàng Hậu có thểngoan ngoãn ra mọi chuyện?" Ngõa Nhĩ Tư thầm.

      "Tự ta có biện pháp." Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười " cần phải khống chế tinh thần của bọnhọ, ta vẫn có thể khiến bọn họ ra toàn bộmọi chuyện xưa."

      "Thần kỳ như thế à?" Ngõa Nhĩ Đa liếc mắt lẩmbẩm, cũng dám lớn.

      "Còn thần kỳ hơn nhiều, tối nay ngươi ngủ ta có thể làm cho ngươi bao giờ tỉnh lại á." Tạp Mễ Nhĩ híp mắt cười ấm áp.

      Ngõa Nhĩ Đa sợ run người, gì. Hắnbiết rất , nên cãi nhau với Tạp Mễ Nhĩ.

      Nghe Tạp Mễ Nhĩ bố trí, Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, cảm giác có điểm thích hợp.Rốt cuộc là ở chỗ nào?

      "Ah, còn Thích Ngạo Sương?" Ngõa Nhĩ Đa chợt nhớ tới cái gì.

      Cuối cùng Thích Ngạo Sương cũng biết cái gì bình thường, trong kế hoạch của Tạp MễNhĩ có nàng.

      "Chuyện quan trọng nhất phải ở nơi này."Tạp Mễ Nhĩ thu hồi khuôn mặt tươi cười, nhìn Thích Ngạo Sương , "Ngạo Sương, nếu như Lạp Cách Tạp khai chiến với An Mạt Cách Lan,ngươi phải làm gì?!"

      Cái gì? Tất cả mọi người trong đại sảnh kinh ngạc nhìn Tạp Mễ Nhĩ.

      " tại nguyên khí của Thần Điện Quang Minh tổn thương nặng nề, toàn bộ thế lực và tinh lực đều tập trung vào ngươi. Mượn sức củaAn Mạt Cách Lan. Chèn ép thương hội củaPhong gia, chuyện này càng ngày càng nghiêmtrọng. Thương hội Phong gia trụ cột kinh tế củaLạp Cách Tạp. Vốn Hoàng Đế Lạp Cách Tạp quan tâm đến tình trạng giờ củangươi, chỉ quan tâm đến tình trạng càng ngày càng căn thẳng của 2 nước mà thôi." Ánh mắtTạp Mễ Nhĩ sáng quắc nhìn Thích Ngạo Sương, từng câu từng chữ "Thần điện liên kết vớiAn Mạt Cách Lan chèn ép Thương hội Phonggia, bây giờ Phong Dật Hiên quay lại cụcđiện cũng thay đổi. Nhưng mà, chỉ là tạmthời. Hai nước xảy ra chiến tranh chỉ là chuyệnsớm muộn mà thôi."

      Thích Ngạo Sương lẳng lặng nhìn gương mặt nghiêm túc của Tạp Mễ Nhĩ, trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc chậm rãi : " tại Lý Gia trong Tứ Đại Thế Gia ở Lạp Cách Tạp như thế nào?"

      "Tích cực chuẩn bị chiến tranh." Tạp Mễ Nhĩ lạnh nhạt "Lý do, vì ngươi báo thù, vì mẹ ngươi báo thù."

      Thích Ngạo Sương trong nháy mắt sửng sốt, kinh ngạc nhìn Tạp Mễ Nhĩ, ánh mắt lóe lên.

      "Mục tiêu bên kia rất lớn." Tạp Mễ Nhĩ "Cho ta thời gian nữa năm, , 3 tháng, ta đêm Ô Tát Lợi biến thành thế lực của ngươi, đem toàn bộ thế lực Quang Minh trừ khử. Trong khoảng thời gian này, ngươi có thể làm chuyện ngươi muốn làm. Dĩ nhiên, những người này phải ở lại giúp ta." Tạp Mễ Nhĩ xong, híp mắt nhìn mọi người trong đại sảnh.

      Mọi người lập tức hiểu ý Tạp Mễ Nhĩ, Tập Ít Kì và Tập Ít Tư hưng phấn nắm chặt nắm đấm, chuyện này, nghe rất hay. Mục tiêu của Tạp Mễ Nhĩ rất lớn, Thích Ngạo Sương cũng biết . Chỉ sợ Thần điện phái người nhúng tay vào cuộcchiến của hai nước. Lần này nàng biết sẽxuất bao nhiêu thiên sứ. Lần trước có hai thiên sứ Bát Dực, nếu như những Thiên sứ ra tay với Lý gia và Phong gia, hậu quả khôngthể nghĩ đến.

      "Ngươi cần nâng cao thực lực của ngươi, tất cả mưu đều uổng công với lực lượng giờ."Tạp Mễ Nhĩ nhàng giơ chén trà, ánh mắtnghiêng nhìn Tập Ít Tư, ánh mắt Tạp Mễ Nhĩ dịu dàng, nhưng sau lưng Tập Ít Tư chợt lạnh, vộivàng tiến lên châm trà cho Tạp Mễ Nhĩ. Ánh mắt của Tạp Mễ Nhĩ nữa mỡ nghiêng mắt nhìn cái ly của Thích Ngạo Sương, lập tức Tập Ít Tư hiểu đạo lí, vội vàng rót trà cho Thích Ngạo Sương.

      "Ta. . . . . ." Thích Ngạo Sương nhìn Tạp Mễ Nhĩ sâu, ra lờn. Người đàn ông này,luôn cao thâm khó lường, rốt cuộc là người như thế nào? Vì sao đối tốt với mình như thế, vìsao phải làm nhiều chuyện vì mình như vậy? Trong lòng Thích Ngạo Sương biết ràng, lời TạpMễ Nhĩ mới vừa tuyệt khoác lác, thựclực của , tuyệt đối có thể làm chuyện này.

      "Các ngươi có ý kiến gì sao? Nếu như có ý kiến, bây giờ có thể , chúng đối địch với An Mạt Cách Lan, còn có Thần điện Quang Minh." Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười híp mắt hỏi. Nhưng đáy mắt có tia ấm nào.

      Mọi người đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo mỉm cười.

      "Tất cả đều nghe theo Phó Đoàn trưởng." Ngõa Nhĩ Đa quệt mồm, trong lòng có chút khó chịu. tại hiểu, Tạp Mễ Nhĩ cùng bọnhọ cướp Ô Tát Lợi. Thích Ngạo Sương tham gia, mà tu luyện đề cao thực lực của mình. Cuối cùng khi hai nước liên thủ đối kháng An Mạt Cách Lan. Đây là chuyện tốt, vô cùng tốt!Khi đó Ngạo Sương có thể báo được thù, có thểdiệt trừ Thần Điện Quang Minh đối trá kia. Nhưng trong lòng Ngõa Nhĩ Tư cũng còn rất khó chịu, bởi vì mới được nhìn thấy Thích NgạoSương, giờ lại phải chia ra! Ngõa Nhĩ Tư lẩmnhẩm trong lòng, được rồi, vì Ngạo Sương có thể sớm ngày báo thù, rửa sạch oan khuất, liền nhịn vậy.

      Kiều Sở Tâm cau mày: "A! Này, vậy ý củangươi là muốn Ngạo Sương Lạp Cách Tạp? ! Ta cũng muốn ! Ta rời NgạoSương đâu." Kiều Sở Tâm muốn xông lên ôm Thích Ngạo Sương.

      "Ngươi cùng nàng làm liên lụy nàng, bây giờ ngươi rất yếu, phải yếu bình thường. phải ta muốn nàng Lạp Cách Tạp, màlà rèn luyện, tăng thực lực." Tạp Mễ Nhĩ nhẹnhàng câu khiến động tác của Kiều SởTâm cứng đờ, Kiều Sở Tâm mếu máo khó chịunhìn về phía Tạp Mễ Nhĩ, cũng biết lời Tạp Mễ Nhĩ . Mặc dù thực lực bây giờ củanàng mạnh hơn các cung tiễn thủ rất nhiều, nhưng mà đối với Thích Ngạo Sương, nàng yếutới nỗi thể yếu hơn nữa.

      " rèn luyện? nơi nào?" người khác bêncạnh Thích Ngạo Sương lên tiếng, tất cả mọi người rất nghi hoặc.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Q2 Chương 23 ( tiếp theo)

      " cần các ngươi quan tâm, các ngươi chỉcần ở lại đây giúp ta là được. có ý kiến gì chớ?" Tạp Mễ Nhĩ vừa lòng hớp trà, nhìn về phía Lãnh Lăng Vân, lại nhìn về hướng TẫnDiêm.

      Sắc mặt của mọi người có chút phức tạp, nhưngkhông ai lên tiếng dị nghị.

      Chỉ có Áo Tư Tháp nhìn Thích Ngạo Sương lạnhnhạt : "Ta là người ngoài."

      Tạp Mễ Nhĩ nhún vai: "Tùy ngươi." Tạp Mễ Nhĩ vốn có tình tới phần của Tinh Linh trongkế hoạch.

      Tạp Mễ Nhĩ cứ như vậy phân tích tình hìnhtrước mắt, an bài mọi chuyện. Thủ đoạn mạnh mẽ tàn nhẫn, khiến tất cả mọi người có chút kinh ngạc.

      "Ngươi, dẫn mọi người nghỉ" Tạp Mễ Nhĩ liếcvề phía Tập Ít Tư giọng .

      Ngay lập tức Tập Ít Tư, tươi cười rạng rỡ hướngvề phía mọi người làm tư thế xin mời: "Xin mời mọi người theo ta, về phòng ngủ tắm nước nóng, hồi có cơm ăn."

      Áo Tư Tháp đứng lên trước, tất cả các Tinh linh rất thích sạch . Những người khác cũng đứnglên theo Tập Ít Tư ra ngoài, Tập Ít Kì cũngđứng lên dẫn đường, phân phối gian phòng cho mọi người.

      lúc sau, trong đại sảnh chỉ còn 2 ngườiThích Ngạo Sương và Tạp Mễ Nhĩ.

      Xung quanh yên tĩnh.

      lâu, Thích Ngạo Sương chậm rãi quay đầunhìn Tạp Mễ Nhĩ, muốn gì, rồi lại nên lời, giờ phút này trong lòng nàng cực kỳ phức tạp. Tại sao lại giúp mình? Tạp Mễ Nhĩ người như thế nào, chợt Thích NgạoSương phát mình có chút hiểu . Tính cách của phải rất lạnh lùng sao? Lần này vì sao lại giúp mình? đứng vềphía Thần Điện Quang Minh và An Mạt CáchLan, đối địch với bọn họ. Gia nhập Đông BinhĐoàn Nguyên Bảo, Thích Ngạo Sương tìm ra được lý đo Tạp Mễ Nhĩ theo nàng.

      Tạp Mễ Nhĩ lại cười , nụ cười dịu dàng như mọikhi, Tạp Mễ Nhĩ đứng lên, vươn tay vuốt vuốtđầu Thích Ngạo Sương, : "Tạm thời cần nghĩ tới nguyên nhân tại sao ta làmnhư thế, ngươi chỉ cần biết ta để ngươichịu khổ, rửa sạch oan khuất cho ngươi. Nếungươi còn nghi ngờ, có thể nghĩ ta quá nhàm chán, muốn làm chút chuyện."

      Thích Ngạo Sương nhớ lại, lý đo này cũng là lý đo Tạp Mễ Nhĩ muốn gia nhập nàng Đông BinhĐoàn, bởi vì quá nhàm chán, cho nên muốn tìm chút chuyện để làm."Ngươi để cho ta đề cao thực lực? !" Thích Ngạo Sương nghi ngờhỏi.

      "Ta . Tốt lắm, bây giờ nghỉ ngơi trước,tắm nước nóng, ăn cơm tối xong ta vớingươi." Tạp Mễ Nhĩ thu hồi tay của mình, mỉmcười rời .

      Thích Ngạo Sương sững sờ ngồi tại chỗ, chậmrãi vươn tay sờ sờ đầu mình, ấm áp. Bàntay khi Tạp Mễ Nhĩ sờ đầu nàng, ấm áp. chỉ ở đấy, mà còn ở trong lòng. Loại cảmgiác này, khiến Thích Ngạo Sương suy nghĩ rất nhiều. Loại ấm áp rất lâu rất lâu xuất , khiến Thích Ngạo Sương nhớ tới Khải SắtLâm, cũng nhớ tới người rất lâu rất lâu trước, người kia cũng giống như Khải Sắt Lâmrất dịu dàng. Người mẹ của nàng. . . . . .

      lâu sau, Thích Ngạo Sương mới chậm rãiđứng lên, trở về trong phòng tắm.

      Bữa ăn tối, rất thịnh soạn.

      Cao lương mỹ vị bày đầy bàn, thậm chí ở giữacòn bày đầu heo sữa quay. Trước mặt ÁoTư Tháp có rất nhiều thức ăn, nhưng Tinh Linhtộc hòa bình ăn mặn. Đường Á rót rượu nho cho mọi người sau đó lui xuống.

      "Tạp Mễ . . . ." Ngõa Nhĩ Đa vừa mở miệngmuốn gọi Tạp Mễ Nhĩ, lời chứ ra tới miệngthì vội sửa lại. "Phó Đoàn Trưởng hùng vĩ đại, ta muốn hỏi, ngươi muốn đưa Ngạo Sươngđi đến nơi nào?"

      Tạp Mễ Nhĩ giơ ly rượu lên, mỉm cười lạnh nhạt : "Cái này cần các ngươi quan tâm."

      Mọi người hai mắt nhìn nhau, sắc mặt phức tạp, mà Tạp Mễ Nhĩ vẫn mỉm cười như gió xuân dáng vẻ bình tĩnh, ưu nhã uồng rượu. Rốt cuộc Tạp Mễ Nhĩ muốn làm cái gì? Mà thần bí như thế.

      "Các ngươi cỉ cần phối hợp với ta để nắm lấy Ô Tát Lợi." Tạp Mễ Nhĩ quét mắt nhìn mọi ngườitrong đại sảnh, thản nhiên "Dĩ nhiên, nếucác ngươi tin tưởng ta, bây giờ có thể rời "

      Nhất thời trong đại sảnh tiếng động,từ khi quen biết Tạp Mễ Nhĩ bọn họ tìmra được có tật xấu gì. Mà Thích Ngạo Sương cũng khẽ cau mày gì. Giờ khắcnày, Tạp Mễ Nhĩ làm cho mọi người có cảm giác rất xa lạ, hoàn toàn giống nhưlúc trước. giống chổ nào? Hình như, dưới nụ cười hoàn mỹ kia là tức giận?

      "An Mạt Cách Lan, Thần điện Quang Minh."

      Tạp Mễ Nhĩ nâng chén, mọi người cũng nângchén.

      Tạp Mễ Nhĩ từ từ mím môi uống rượu, mà chỗsâu trong con ngươi thoáng tia sáng đáng sợmà dễ dàng phát . An Mạt Cách Lan, Thần Điện Quang Minh, các ngươi, chuẩn bịchịu đựng cơn giận của ta rồi sao?

      Đêm khuya yên tĩnh.

      Lãnh Lăng Vân lẳng lặng nằm giường, nghĩ tới những an bài của Tạp Mễ Nhĩ. Nhưng trong lòng lại có nghi vấn. Tạp Mễ Nhĩ chỉ chỉ là học giả và là sát thủ sao? Chỉ vậy thôi sao? Hỉ nộ vô thường, thích khác hành độngtùy ý thích, đệ nhất sát thủ, lại tận tâm với Thích Ngạo Sương, mục đích là gì? Tẫn Diêm và Ngõa Nhĩ Tư cũng giống như Lãnh Lăng Vân đangsuy nghĩ vấn đề này. Bọn họ nghĩ ra đượcvì sao Tạp Mễ Nhĩ phải giúp Thích Ngạo Sương.

      Nhưng mà mặc kệ mục đích của là gì, thìhiện tại đứng về phía Thích Ngạo Sương. Thế là đủ rồi. Nếu như muốn làm ra tổn thương Thích Ngạo Sương, tuyệt đối bỏ qua cho !

      Thích Ngạo Sương ngồi xếp bằng giường,Bạch Đế và Hắc Vũ vừa lòng nằm gói mềm mại híp mắt nghỉ ngơi.

      Liên Hoa Bảo Giám, Tư Lâm khi nàng đột phá tầng 12 xuất . Nhưng mà, đến bây giờ, nàng cách nào đột phá được.

      lúc Thích Ngạo Sương cau mày suy tư, tiếng gõ cửa nhè truyền đến.

      "Vào " Thích Ngạo Sương nhìn cửa phòng ngủ lạnh nhạt , tiếng bước chân này, là Tạp Mễ Nhĩ.

      Tạp Mễ Nhĩ mở cửa, mỉm cười vào.

      "Phó đoàn trưởng Minh Thần Võ, trễ như thế tìm ta có chuyện gì? ! ! Thích Ngạo Sươngnghiêng đầu Tạp Mễ Nhĩ từ cửa vào hỏi.

      "Ngạo Sương, ngươi nhớ ta , muốn cho ngươi rèn luyện, muốn cho ngươi tăng thực lực ?" Tạp Mễ Nhĩ ngồi bên giường, cười híp mắt hỏi.

      "Tối nay mới qua, ta quên mau như vậy." Thích Ngạo Sương trợn mắt nhìn Tạp MễNhĩ, vui .

      "Ngạo Sương, ngươi biết, thế giới này có mấyGiới ?" Tạp Mễ Nhĩ chợt thu lại nụ cườihỏi.

      "Nhân Giới, Giới, Ma Giới, Thần Giới."Thích Ngạo Sương đáp.

      Tạp Mễ Nhĩ cười nhạt: "Ngươi đúng phân nửa."

      "Có ý gì?" Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, cảm giác Tạp Mễ Nhĩ ở trước mắt nàng rất lạlẫm.

      mặt Tạp Mễ Nhĩ lại lộ ra nụ cười dịu dàngquen thuộc nhìn Thích Ngạo Sương: "Ta đưangươi đến nơi rất nguy hiểm, lợi ích và nguy hiểm cùng tồn tại. Nơi đó có bảo vật giúpngươi gia tăng thực lực. Bây giờ ngươi, chỉ cóthể đối kháng với thiên sứ Bát Dực. Ngươiphải mau chóng tăng nhanh thực lực." Tạp MễNhĩ ràng, tại Thích Ngạo Sương chỉ có thể đối kháng cùng với Thiên sứ, nếu hai thiên sứ Bát Dực cùng công kích nàng, nàng nguy hiểm. Thế giới này chỉ có thiên sứ Bát Dực( thiên sứ 8 cánh). Đại thiên sứ (thiên sứ 10 cánh) và Sí thiên sứ (thiên sứ 12 cánh) thể xuất .

      "Cái gì?" Thích Ngạo Sương sửng sốt.

      "Thí Thiên ở trong tay ngươi phải ?"Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười " Lấy ra , ta cũng cóthể tiết kiệm nhiều hơi sức."

      Trong đầu Thích Ngạo Sương đều là dấu chấmhỏi, nhưng vẫn nghe theo lời Tạp Mễ Nhĩ lấyThí Thiên ra.

      "Hừm, quả nhiên còn chưa bị mở, bọn họ biết Gian Thược Thi sao?" Tạp Mễ Nhĩ cầm Thí Thiên mỉm cười làm cho sắcmặt Thích Ngạo Sương đại biến. Tạp Mễ Nhĩ! Rốt cuộc là ai?

      " phía tây đến chổ sâu nhất trong khe cốc, tìmđược Ngọn lữa quan trọng liền đọc câu chú ngữ." Tạp Mễ Nhĩ vào tai Thích Ngạo Sương, giọng đọc câu chú ngữ "Nhớ,tìm được phải đọc chú ngữ, ta đưa ngươi rangoài. Nơi đó, ngươi thể ở lại quá lâu."

      Thích Ngạo Sương kinh ngạc nhìn trước Tạp MễNhĩ, Tạp Mễ Nhĩ lại đem Thí Thiên đặt ngangkhông trung, Thí Thiên lơ lửng trong khôngtrung.

      "Đường Hoàn Thánh, mở!!" Tạp Mễ Nhĩ khẽ hí mắt, ngón tay cử động chút. Thí Thiên lơ lửng trong trung chậm rãi xoaytròn, xoay vòng sau đó ngừng lại, Thí Thiên chuyển động tạo thành vòng sáng nhàn nhạt, có mất .

      " , Ngạo Sương, nhớ, cho phép ngươichết trong đó." Tạp Mễ Nhĩ xoay đầu lại, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Thích Ngạo Sương, bá đạo câu sau đó cười nhạt, hôn lên trán Thích Ngạo Sương, đợi Thích Ngạo Sương kịp phản ứng liền kéo Thích Ngạo Sương, đẩy vàovòng tròn co ánh sáng nhàn nhạt. Bạch Đế và Hắc Vũ mới vừa tỉnh lại, cũng bị Tạp Mễ Nhĩbắt, ném vào vòng ánh sáng.

      Vẻ mặt cuối cùng của Thích Ngạo Sương là kinh ngạc, bởi vì Thích Ngạo Sương thấy ràng, con ngươi màu xanh dương của Tạp Mễ Nhĩ lại nổi lên tia sáng kỳ dị. Nếu như nàng nhìn khônglầm, con ngươi xuất ánh sáng màu đen, con ngươi màu đỏ!

      Rốt cuộc Tạp Mễ Nhĩ là ai? !

      Thích Ngạo Sương và Bạch Đế Hắc Vũ trongvòng tròn ánh sáng từ từ biến mất. Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười thu Thí Thiên lại, con ngươi cũng khôi phục lại màu xanh dương.

      Cổ tay Tạp Mễ Nhĩ thoáng cái, Thí Thiên biến mất.

      "Món đồ chơi xinh đẹp của ta, làm sao có thể đểcác ngươi phá hư?" khóe miệng Tạp Mễ Nhĩ lên nụ cưới tà mị, liếc nhìn chiếc giường xốc xếch của Thích Ngạo Sương.

      Tạp Mễ Nhĩ đứng lặng yên mấy giây, sau đó sắpxếp giường lại cho Thích Ngạo Sương. . . . . .

      Lúc này Thích Ngạo Sương chỉ cảm thấy trờiđất như quay cuồng, xung quanh xám xịt, cảm thấy gì cả.

      "Chiêm chiếp!"

      "Ôi Ôi!"

      Hai thanh quen thuộc khiến Thích Ngạo Sương định thần lai, theo bản năng vươn tay,đem hai vật bắt vào trong tay.

      Cuối cùng trước mắt cũng có tia sáng, rồi càng ngày càng sáng.

      Thích Ngạo Sương cứ như vậy nhìn về nới phát ra ánh sáng, rốt cuộc dưới chân là gì. Là mặtđất! Còn chưa kịp hình cảnh tượng xung quanh, đột nhiên trong tay có cảm giác khác lạ.

      Thích Ngạo Sương khẽ cử động 2 cánh tay, sau đó cau mày cúi đầu nhìn cánh tay của mình,phát mỗi tay mình nắm bàn tay to.

      Thích Ngạo Sương chết lặng ngẩng đầu nhìn vềphía bên trái: tóc trắng như tuyết, mắt tựa ánhtrăng. Vẻ mặt tuyệt mỹ dễ phát ra ý cười.

      Là hình người của Bạch Đế!

      Thích Ngạo Sương nhìn phía bên phải: tóc đenmực, ánh mắt tựa ngôi sao. Khóe miệng nở nụcười tà mị, nhìn chằm chằm Thích Ngạo Sương.

      Là hình người của Hắc Vũ!

      Mà nàng nắm lấy tay bọn họ!

      Q2 Chương 24 Ta đồng ý gả cho ngươi là được

      Thích Ngạo Sương vội vàng thu tay lại, kinh ngạc : "Các ngươi, vì sao các ngươi có thểbiến thành hình người?"

      "Bởi vì thế giới này rất đặc biệt." Bạch Đế nhìn xung quanh .

      "Hừm, xung quanh tràn đầy lực lượng." Hắc Vũ duỗi lưng cái híp mắt " hoạt độnglàm xương cốt ta muốn rỉ sét."

      "Nơi này là nơi nào?" Thích Ngạo Sương quansát xung quanh, kinh ngạc hỏi.

      khí xung quanh mát mẻ khác thường,khung cảnh trước mặt xanh ngắt, núi non trùngđiệp, cảm giác như rất gần. Hoa có mùi thơm khác thường, thảm cỏ xanh cao tới nửa người.

      "Thế Giới Hỗn Độn." Bạch Đế ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời "Nhìn!"

      Thế Giới Hỗn Độn? Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Đế chỉ ngẩn cả người,nửa bên bầu trời là mặt trời, nửa bên còn lại làmặt trăng. Thế giới này giống như bị chia làmhai, vừa sáng ngời, vừa tối tăm.

      "Nơi này bóng đêm và ánh sáng cùng tồn tại."Hắc Vũ cười tà mị, cúi đầu bên tai Thích Ngạo Sương "Cái thế giới này, chủng tộc nào cũng có. Nơi này tràn ngập lực lượng, cho nên chúng ta có thể khôi phục nguyên hình. Ở đây rất nguy hiểm cho loài người, ngươi phảitheo sát bên cạnh ta, được để Ma tộc ănnha." Hắc Vũ cười lên, phun khí nóng vào bên tai Thích Ngạo Sương, cười cợt nhã, chuẩn bị hôn lên lỗ tai Thích Ngạo Sương. Thích NgạoSương phát ánh mắt hả hê của Hắc Vũ, có nghĩa là Bạch Đế phát .

      Bạch Đế lạnh lùng, đáy mắt gợn sóng,nhanh chóng ra tay. Ngón tay nhàng giươnglên, tia chớp đánh vào đầu Hắc Vũ.Pằng tiếng, Hắc Vũ kịp chuẩn bị. Mái tóc đen nhánh truyền đến mùi khét.

      Khóe miệng Hắc Vũ co quắp, lại động thủ.

      "Ngươi nghĩ người đưa chúng ta đến đây làngười như thế nào?" Bạch Đế lạnh lùng .

      Hắc Vũ liếc Thích Ngạo Sương, đè lửa giậntrong lòng xuống. Nếu như gặp phải cường giả (cao thủ) của thế giới này, cho dù là bọn họ, cũng chỉ có thể bảo vệ tính mạng mà chạy trốn.Tốt nhất nên làm theo lời Tạp Mễ Nhĩ , KhiThích Ngạo Sương tìm được Hỏa Chi Hạch Tâm lập tức rời . Nghĩ tới đây, Hắc Vũ chợt cau mày nghiêm túc hỏi: "Ngạo Sương, rốt cuộc Tạp Mễ Nhĩ là ai?" Thích Ngạo Sương cũngsửng sốt, rốt cuộc thế giới này là chổ nào? Nàngbiết thực lực của Bạch Đế và Hắc Vũ khi khôiphục được nguyên hình. Mà bây giờ bọn họ khôi phục nguyên hình mà lại cẩn thận như vậy, sinh vậy trong thế giới này, mạnh hơn bọn họ? Thế Giới Hỗn Độn? Trước kia tại sao mình chưa bao giờ nghe qua?

      Sau khi nghe câu hỏi của Hắc Vũ Bạch Đế cũng quay đầu nhìn Thích Ngạo Sương, ánh mắtnặng nề. Tạp Mễ Nhĩ lại biết Thí Thiên là chìakhóa để mở thế giới này, còn biết cách sữ dụng. Rốt cuộc thân phận của là gì? !

      Thích Ngạo Sương cũng cau mày, trầm giọng : "Ta, ta biết. Khi gặp chỉ là học giả, là học giả giỏi nhất Đế Đô. Sau đó, ta biết được còn là sát thủ, hơn nữa là sát thủ vô cùng lợi hại."

      "Chuyện này chúng ta cũng biết."Hắc Vũ khó chịu " ta, hình như rất mạnh. Làm cho người ta có cảm giác thoải mái chút nào."Hắc Vũ nhướng mắt, thầm.

      "Lấy được Hỏa Chi Hạch Tâm rồi về hỏi ." Bạch Đế lời ít ý nhiều "Nhanh tìm HỏaChi Hạch Tâm rồi trở về. Chỗ này, thể ở lâu." Bạch Đế khẽ cau mày, trước kia bọn họ có thể an toàn rời khỏi vì bọn họ có toàn bộ sứcmạnh, còn bây giờ chưa có lại hoàn toàn sứcmạnh, còn mang theo Ngạo Sương. Nếu như có chuyện gì xảy ra biết có an toàn mạngrời hay .

      " làm cho ta có cảm giác thoải mái."Hắc Vũ khó chịu .

      Thích Ngạo Sương trầm mặc, nhớ lại lúc con ngươi của Tạp Mễ Nhĩ thay đổi. Con ngươi của Tạp Mễ Nhĩ vốn là màu xanh dương, nhưng con lại lóe ánh sáng màu đen, con ánh sángmàu đỏ. , là người à?

      " thôi, Ngạo Sương, mau đến khe cốc phía tây. Tạp Mễ Nhĩ Hỏa Chi Hạch Tâm ở đó."Bạch Đế trầm giọng thúc giục.

      "Ừ." Thích Ngạo Sương gật đầu, muốn bước , lại nghe giọng trẻ con "Mẹ,mẹ!"

      "Kim Liên? !" Thích Ngạo Sương ngạc nhiên dừng bước.

      "Đây là đâu? Khắp nơi toàn lực lượng? Ha ha, nơi rất tốt. Con có thể Hóa Hình!"lúc này Kim Liên tỉnh, dứt lời, bé trai xinh đẹp dể thương xuất trước mắt 3 ngườiThích Ngạo Sương. Bé trai này chứng 3 4 tuổi,con ngươi màu đen giống bảo thạch sáng chói, tóc màu vàng, lông mày màu vàng, bộ quần áo màu vàng kim, vẻ ung dung cao quý. Đưa bàn tay béo mập kéo vạt áo Thích Ngạo Sương.

      "Mẹ, Ôm ôm." Bé trai nhếch môi nở nụ cười, nụ cười thiên sứ mê người.

      "Kim Liên?" Thích Ngạo Sương thử dò xét,giọng này rất giống Kim Liên, nhưng mà, hình dáng này. . . . . . giống với suy nghĩ của nàng về Kim Liên, nàng nghĩ Kim Liên cùng lấm là mười mấy tuổi, kết quả bây giờ xuất hiệnmột bé trai trắng trẻo béo mập đáng .

      "Mẹ, là con, là con, con muốn ôm ôm." Kim Liên cười hắc hắc mở rộng đôi tay.

      "Ngươi là tiểu Sắc Lang." Sau khắc, thânthể nho của Kim Liên bị Hắc Vũ ôm lên"Còn mà háo sắc thế!"

      " nhãm cái gì đó! Ta. . . . . ." Sắc mặt của Kim Liên đỏ lên, hừ lạnh, chưa hết câu kếtiếp, giọng non nớt khác truyền đến.

      "Buông lão công ta ra!" Á? Mọi người trừng mắt mà nhìn mặc áo trắng đột nhiên xuất . Tiểu nương này chừng năm tuổi,mặc váy trắng tuyết, gương mặt béo mập tức giận nhìn Hắc Vũ, con mắt mở to tức giận, cáimiệng hồng hồng vểnh lên. đứa bé xinh đẹp.

      Lão công? Hắc Vũ ngạc nhiên nhìn nhỏđột nhiên xuất , lại quay đầu nhìn Kim Liênđang bị xách tay. Vừa rồi Kim Liên còn diễu võ dương oai, sau bây giờ là cúi gằm đầu xuống đất, làm bộ như mình hề tồn tại.

      "Chồng ngươi? Cái này?"Hắc Vũ kinh hãi há to miệng, sau bây trờ trẻ con trưởng thành sớmthế. đứa muốn chiếm tiện nghi, đứ thìồn ào kêu lão công?

      " nhảm, phải chồng ta, chẳng lẽ là ngươi à?" siết chặt nắm đấm tức giậngiơ giơ lên.

      Hắc vũ: ". . . . . ."

      "Nghiên mực Lưu Ly?" Thích Ngạo Sương nhìntiểu nương, đây là bảo vật bọn họ cướp được ở Thị trấn ở Sa mạc, sau khi đổi chủ, trở thành bảo vật của nàng.

      "Chào bà bà. . . . . ." Ai ngờ, tiểu nương xôngtới hành lễ với Thích Ngạo Sương.

      Phốc! ! ! Tất cả mọi người đều phun.

      Thích Ngạo Sương như bị sét đánh, khóe miệngHắc Vũ ngừng co quắp, ngay người luôn nghiêm túc như Bạch Đế khóe miệng cũng khỏi co quắp.

      Chào. . . . . . . . . . . . Bà bà, . . . . . . , . . . . . .

      Đột nhiên Thích Ngạo Sương cảm thấy đầu óccủa mình ngu có chút, đứa bé này phải gọi nàng là chủ nhân chứ?

      " được năng lung tung, ta, ta còn chưađồng ý cưới ngươi mà." lỗ mũi Kim Liên phun lãnh khí, ngẩng đầu giương nanh múa vuốt .

      "Chỉ cần ta đồng ý gả là được." bé áo trắng mở miệng cười, lộ ra vài cái răng trắng, đáng .

      Hắc Vũ buông lỏng tay ra, bởi vì Kim Liên vẫn còn kinh ngạc, nên phản ứng kịp, môngrơi xuống đất. Kêu ôi ôi xoa cái mông, thấy thế, muốn tiến lên giúp đỡ.

      Kim Liên hoảng sợ chạy vòng quanh ba người, liền đuổi theo. chạy, đuổi theo.

      "Xem ra, ở thế giới này, chỉ chúng ta có thể khôi phục hình người, mà bọn họ cũng có thể." Bạch Đế trầm giọng .

      "Xem ra là như thế." Hắc Vũ cúi đầu nhìn 2 đứatrẻ chạy vòng quanh 3 người .

      "Mẹ, con trốn đây, con chịu hết nổi rồi." Kim Liên vừa dứt lời, ánh sáng màu vàng kim thoáng qua, Kiêm Liên biến mất.

      "Bà bà, Lưu Ly cũng đây." vội vàng dậm chân cái, cũng biến mất ngay tại chỗ.

      Thích Ngạo Sương nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn trời, thở dài cái thế giới này, điêncuồng a. . . . . .

      "Tốt, chúng ta thôi." Bạch Đế khẽ cau mày.

      "Ừ." Thích Ngạo Sương gật đầu, ba người vộivàng thẳng về phía tây.

      tại bọn họ đứng ở đồi núi, trênsườn núi là những cây cỏ xanh câu nửa người,gió thổi qua, những cây cỏ xanh cao lớn theo gióphất phơ. Hắc Vũ trước mở đường, vạch những cây cỏ cao phía trước. Dưới sườn núi là rừng cây rậm rạp, xuyên qua rừng cây là những dãy núi dài vô tận, về phía tây qua dãynúi là đến khe cốc mà bọn họ muốn tìm.

      " , ta rất ngạc nhiên, Tại sao Tạp Mễ Nhĩlại biết Ngọn lửa nằm ở khe Cốc phía tây chứ?"Hắc Vũ trầm giọng .

      "Tóm lại phải người bình thường."Bạch Đế lạnh lùng "Mặc kệ thế nào, trướcmắt làm hại Ngạo Sương. Quan trọng bây giờ là tìm Ngọn lửa kia để cho Thích Ngạo Sương đột phá."

      Hắc Vũ trầm mặc, nhanh về phía trước. Thích Ngạo Sương chính giữa, Bạch Đế theo sau.Cứ như vậy 3 người xuống sườn núi, chui vàorừng cây.

      "Cẩn thận chút." Bạch Đế khẽ cau mày dặndò Hắc Vũ.

      "Biết." Kỳ lạ, từ trước đến nay Hắc Vũ luôn làmtrái những lời mà Bạch Đế ra nhưng lần nàyhắn lại đồng ý, mà giọng dịu được tốtlắm. Chỗ này, nguy hiểm ở khắp nơi thểxem thường. Mỗi bước phải rất cẩn thận.

      Hắc Vũ vừa đồng ý, lại dẫm vào cái gì, tiếngđộng mạnh mẽ vang lên.

      Hắc vũ hề nghĩ ngợi, xoay người trực tiếp ôm Thích Ngạo Sương té nhào xuống đất.

      Vèo vèo vèo thanh của những châm gỗ xé gió mà bay tới.

      Ba ngân châm bằng gỗ dài khoảng 30 cm cấmvào cành cây khô gần đỉnh đầu họ, đầungân châm ló mà xanh lá, là kịch độc.

      Có người tập kích? Ngay lập tức Thích NgạoSương liền nghĩ đến điểm này. Trong lòng kinh hãi, bởi vì căn bản nàng cảm nhân được có ngưới xung quanh.

      "Chú ý dưới chân ngươi chút." Bạch Đếđứng lên, nhìn chổ vừa rồi Hắc Vũ đạp phải lạnh lùng .

      Hắc vũ vui : "Làm sao ta biết cái câynày lại như thế chứ?"

      Thích Ngạo Sương có chút ngạc nhiên, lời nàycó ý gì? Chẳng lẽ tập kích bọn họ vừa rồi phải người?

      "Là Hoa độc châm." Bạch Đế nhìn vẻ mặt nghingờ của Thích Ngạo Sương giải thích "Loại hoa này chủ động tấn công người, trừ phicó người công kích nó, nó mới phản ứng như thế. Mới vừa rồi cái tên Hắc Vũ ngu ngốc này dẫm vào đó."

      Thích Ngạo Sương quay đầu nhìn lại, quả nhiênvừa rồi Hắc Vũ đạp phải nó, có thể thấy, mộtđóa hoa nho màu đen nằm giữa vật to bằngchậu nước rửa mặt, mà bông hoa kia lại lóe ánhsáng mà xanh kịch độc.

      "Cẩn thận chút, bông hoa này coi là gì cả, nơi này cón có rất nhiều động vật là thực vật đáng sợ." Bạch Đế dỡ Thích Ngạo Sương dậy, giọng dặn dò.

      Hắc Vũ khó chịu cau mày, muốn làm theolời Bạch Đế khó á.

      "Vậy ngươi trước , mẹ nó!" Hắc Vũ đổi vịtrí với Bạch Đế, phía sau Thích Ngạo Sương.

      Bạch Đế cũng nhiều, cẩn thận phía trước mở đường. Cái chỗ thể dùng phápthuật cũng thích hợp để dùng, nếu dùng gặp phiền toái. Cái thế giới này có bấtkỳ quy tắc nào, người mạnh là vương. Giếtngười đoạt bảo vật cũng cần bất kỳ lý donào. thể cẩn thận.

      Bạch Đế tỉ mỉ hơn nhiều, cận thận mang Thích Ngạo Sương và Hắc Vũ xuyên qua rừng cây. gặp nguy hiểm gì khác. Gần qua hết rừngcây xảy ra chuyện kỳ quái.

      "Meo meo" mèo keo truyền đến tay bọn họ.

      Bạch Đế cẩn thận ngừng lại, đề phòng nhìn xung quanh.

      "Cái gì thế?" Hắc Vũ cũng đề phòng.

      Thích Ngạo Sương gì, cố tìm nơi phát ra tiếng động.

      "Meo meo rào rào" thanh phát ra từ gốccây trước mặt. Sau đó, con mèo có bộ longtrắng như tuyết bước ra. đầu con mèo nhỏcó ngôi sao hơi lớn, cả người trắng nhưtuyết, chút lông khác màu, ánh mắt to tròn màu hổ phách, tò mò nhìn đám người Thích Ngạo.

      "Cái này. . . . . . Chẳng lẽ là?" Bạch Đế giọng hô lên.

      "Phải. Bất quá, nó có chủ." Sắc mặt Hắc Vũtrầm xuống, quay đầu quan sát khắp nơi, xem xung quanh còn có người nào hay .

      " có ai." Bạch Đế khẽ cau mày "Chẳng lẽ nó bỏ hoang? có chủ nhân?"

      "Nó là con gì?" Thích Ngạo Sương nhìn vẻ mặtnặng nể của 2 người họ biết vật nàykhông bình thường, chỉ là con mèo .

      "Là Chiêu Tài Bảo Miêu, còn gọi là Tầm Bảo Miêu. Là Thần Thú Tầm Bảo!" Bạch Đế chút buông lỏng, vẫn quan sát xung quanh, mặcdù cảm thấy ai tồn tại, nhưng là ngoại trừ thực lực đối phương cao hơn bọn họ. Phải biết, con vật quý này mà có chủnhân là thể nào.

      "Tầm Bảo Miêu?" Thích Ngạo Sương có chút ngơ ngẩn "Ý là nó cướp bảo vật à?"

      "Đúng. Nó có thể tìm ra bảo vật cách xa ngàn dặm, xem bảo vật như mạng." Bạch Đế gật đầu"Nó phải có chủ nhân, có lẽ là thừa dịp chủ nhân chú ý tự chạy ra ngoài . Chúng ta thôi, chủ nhân của Tầm Bảo Miêu phải là người tầm thường."

      Thích Ngạo Sương nhìn thái độ nặng nề củaBạch Đế như thế, cũng gì nữa, sau lưng Bạch Đế tiến về phía trước.

      "Meo meo!" Ai biết, bọn họ muốn , cónghĩa Tiểu Miêu thả họ . Chiêu Tài Bảo Miêukêu tiếng, sau khắc đứng vaiThích Ngạo Sương. Tốc độ nhanh! Khôngthấy được động tác của con mèo con, thấy nó đứng vai Thích Ngạo Sương.

      Thích Ngạo Sương sửng sốt, khóe mắt nhìn Chiêu Tài Bảo Miêu đứng bả vai củamình, chân tướng. Chiêu Tài Bảo Miêuđứng vai Thích Ngạo Sương, liếm liếmmóng vuốt, sau đó đưa hai mắt mà xanh nhìnchằm chằm vào Thích Ngạo Sương. Cũng khônghẳn là mà xanh, nmà là màu hổ phách. Nhưng mà, Thích Ngạo Sương lại thấy vậy con mèo nhìn nàng bằng đôi mắt màu xanh, hình như,nhìn nàng như nhìn bảo vật.

      "Hỏng bét, người có bảo vật mà nó thích?"Hắc Vũ cau mày, có chút lo lắng , nếu chủ nhân của Chiêu Tài Bảo Miêu xuất rất nguy hiểm.

      Bảo vật? Thích Ngạo Sương suy nghĩ chút,nghi ngờ : "Chỉ có nghiên mực Lưu Ly có thểcoi là bảo vật thôi."

      "Vậy giao ra đây, ta tha các ngươi mộtđường sống!" Chợt, vang thanh trống rỗng vang lên, bọn họ bị chấn động lỗ tai ông ông.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Q2 Chương 24 ( tiếp theo)

      "Ai?" trong lòng Hắc Vũ trầm xuống, có ngườinói chuyện, nhưng mà bọn họ lại cảm thấy tồn tại của đối phương! Điều này lên cái gì, đối phương là cao thủ! Cănbản bọn họ phải là đối thủ. Trong lòngHắc Vũ thầm mắng tiếng, đau đầu, mới bắt đầu gặp phải cao thủ như thế.

      Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, nghiên mựcLưu Ly, giao ra là phải giao ra sao? Đùa à! Cái bé đáng kia mới vừa rồi gọi nàng là bà bà. Làm sao có thể giao ra.

      "Hừ! giao ra tự ta lấy!" Trong giọngnói có tia tức giận, sau khắc, hơithở đáng sợ bao phủ Thích Ngạo Sương.

      Đột nhiên Thích Ngạo Sương cảm thấy cả ngườikhông còn sức lực, hô hấp cũng khó khăn.

      Bạch Đế và Hắc Vũ muốn cử động, Chiêu Tài Bảo Miêu vội vàng kêu lên tiếng. Trong nháy mắt, áp lực đáng sợ bao phủ Thích NgạoSương biến mất. Trong lòng Thích Ngạo Sươnghoảng sợ thôi sao khi song sót. chút năng lực phản kích, thiếu chút nữamình chết trong tay đối phương, nhưng ngay cả hình đáng đối phương như thế nào nàng cũngkhông biết.

      "Bảo Nhi, mau tới đây, ta giết bọn họ."giọng lại lần nữa vang lên là giọng lấy lòng, tia tức giận.

      Vèo tiếng, Nghiên mực Lưu Ly trong ngực Thích Ngạo Sương bay ra ngoài, trôi lơ lửnggiữa trung, sau đó chậm rãi bay đến gần Chiêu Tài Bảo Miêu đứng vai ThíchNgạo Sương.

      "Bà bà, cứu con, ô ô ô ô, con muốn xa lão công của con đâu." Trong đầu Thích NgạoSương truyền đến tiếng khóc của Lưu Ly. Thích Ngạo Sương muốn đưa tay bắt lấy nghiênmực Lưu Ly phát mình thể nhúc nhích.

      "Meo meo!" Ai ngờ, Chiêu Tài Bảo Miêu vai nàng lại kêu lên tiếng kinh thường, quay đầu them nhìn nghiên mực Lưu Ly, vẫndùng ánh mắt màu xanh nhìn Thích NgạoSương.

      "A Bảo, ngươi muốn cái này à, vậy ngươi muốn cái gì?" thanh nghi ngờ vang lên.

      "Meo meo! !" Chiêu Tài Bảo Miêu quơ quơmóng vuốt, bắt lấy tóc của Thích Ngạo Sương.

      "Người còn bảo vật gì, lấy ra đây cho ta, ta tha chết cho các ngươi." thánh vang lên lần nữa, Nghiên mực Lưu Ly mất khống chế rơi mặt đất. Ngay sau đó, Thích Ngạo Sương cảm thấy thân thể mình , có thể chuyển động.

      Thích Ngạo Sương ngồi xuống cầm Nghiên mực Lưu Ly nghiên mực nhét vào áo, sau đó hướngmắt về phía trước : "Ngươi cũng nghe chúng ta chuyện, trừ cái này, ta còn bảo vật nào khác."

      "Thúi lắm! Ngươi có bảo vật Bảo Nhi nhà ta làm sao có thể theo ngươi?" thanhtức giận vang lên.

      "Làm sao ta biết được!" Thích Ngạo Sương chút yếu thế .

      Bạch Đế và Hắc Vũ liếc mắt nhìn nhau, trong mắt có chút lo lắng. Người trước mắt, bọn họ phải đối thủ của , nếu chọc giận đối phương, đừng lấy Lửa Chi Hạch Tâm, mà tính mạng của bọn họ cũng khó bảo toàn.

      "Ơ a, Còn trẻ mà ngông cuồng thế!" thanhkhông chút giận dữ vang lên, khí trước mắt khẽ lưu động, bóng người chậmrãi xuất trước mặt mọi người.

      Mái tóc nam tử trước mắt phiêu dật, quần áo mà trắng ngà tôn lên thân hình thon dài của , bờmôi mỏng khêu gợi, đôi mắt câu hồn, đanghíp lại nhìn Thích Ngạo Sương. nam nhân có dáng dấp mị lại thô tục thế. ai có thể tưởng nổi.

      "A Bảo, tới đây." nam tử mị vươn tay vẫyvẫy Chiêu Tài bảo Miêu đứng vai Thích Ngạo Sương. Chiêu Tài bảo Miêu lại them để ý tới nam tử nghiệt kia, mà vẫn dùng ánh mắt màu xanh nhìn chầm chầmThích Ngạo Sương.

      "Ngươi mau đưa bảo vật ra đây." mị nam tử vừa nhìn thấy A Bảo thèm để ý tới ,tức giận dứt, chỉ tay về phía Thích NgạoSương giận dữ hét lên " Ngươi giao ra đây ta giết chết ngươi sao đó lấy Chiếc nhậnKhông Gian vậy."

      "Meo meo!" Chiêu Tài Bảo Miêu vừa nghe lời của chủ nhân mình tức giận giơ giơ móngvuốt lên, ngay sau đó xuất bên cạnh nam tử nghiệt, cào vào mặt . Ngay lập tức trênmặt nam tử nghiệt kia xuất mấy vệtmáu.

      Ba người Thích Ngạo Sương trợn mắt hốc mồm.Sủng vật mà ra tay khách khí với chủ nhân?! Nhưng thái độ của nam tử kia càn làmchi Thích Ngạo Sương kinh ngạc. mị nam tử cẩn thận ôm Chiêu Tài Bảo Miêu mặtmình xuống, lấy lòng hỏi: "A Bảo ngươi muốn gì? Ta giết nàng đâu?"

      Két

      Đám người Thích Ngạo Sương nhìn tình cảnh trước mắt muốn trật khớp hàm. Máu gươngmặt hoàn mĩ của nam tử kia chảy xuống, những nam tử mị vẫn nở nụ cười.

      "Meo meo!" Chiêu Tài Bảo Miêu vèo cái đãthấy xuất vai Thích Ngạo Sương, ngồi bất động. Mặt nam tử mị xụ xuống, nhìndám người Thích Ngạo Sương tức giận :"Tiểu tử kia ngươi làm gì mà A Bảo lại thích ngươi thế. Ngươi và hai nhân kia tới đậylàm gì?" Trong lòng nam tử mị căm tức hỏi.Muốn giết lại thể giết, A Bảo lại làm nhưthế, chuyễn gì đây nhỉ?

      "Ta tìm Lửa Chi Hạch Tâm" Thích Ngạo Sương lấy lại tinh thần hồi đáp, khóe mắt nhìn mèo con màu trắng đứng vai mình, trong lòngđã biết, là vật này cứu bọn họ. Thực lực củanam tử trước mắt thâm sâu lường được,muốn giết bọn họ cũng cần tí sức. Khôngbiết vì sau lại nhân nhượng với mèo con nhỉ, phải con mèo con này chỉ là Chiêu Tài Bảo Miêu hay sao? Chỉ là con mèo để tìm bảo vật à?

      "A, Các ngươi vào đây bằng cách nào?" Hình như nam tử mị sớm bọn họ từ nơi khácđến, nhàn nhạt hỏi tiếp.

      " người bạn đưa chúng ta tới đây." Thích Ngạo Sương đáp lời.

      "Vậy?" Nam tử mị khẽ cau mày, sắc mặt tình bất định, biết đây suy nghĩ cái gì.

      Ba người Thích Ngạo Sương cũng chuyển, đứng lẳng lặng đợi.

      "Tìm được đồ liền quay về à?" Nam tử mị hỏi vấn đề mấu chốt.

      "Đúng" Thích Ngạo Sương gật đầu.

      "Vậy tốt." khóe mắt nam tử mị lộ ý cười,Tiểu tử này rồi, A Bảo trở về bên cạnhmình. Nên giúp bọn họ tìm vât kia sao đó tốngkhứ bọn họ .

      "Khe cốc phía tây." Thích Ngạo Sương quan sát vẻ mặt của nam tử mị, chợt hiểu. Quay đầu nhìn Chiêu Tài Bảo Miêu lười biếng đứngtrên vai mình, trong lòng có chút ngạc nhiên, hình như mèo con rất quan trọng đối với nam tử này, rất quan tâm đến nó.

      " theo ta." Nam tử mị nhìn chằm chằmChiêu Tài Bảo Miêu vai Thích Ngạo Sương, khó hiểu hỏi "Thất ngươi còn bảo vậtgì à? Thế sao A Bảo lại luôn theo ngươi? Sao có thể như thế nhỉ."

      "Cái này. . . . . ."

      Thích Ngạo Sương nỗ lực nhớ lại, sau đó lắc cái đầu " có. Ngươi biết A Bảo muốn bảo vật gì à."

      "Là bảo vật trân quý, còn bảo vật gì ta biết." Nam tử mị trừng mắt nhìnThích Ngạo Sương, khó chịu về phía trước. đúng hơn, là trôi lơ lửng phía trước. Thích Ngạo Sương nhìn nam tử mị trước mặt, cănbản , mà là lơ lửng mặt đất. Dánh vẻ tự đắc siêu nhiên.

      "Nhanh lên, nhanh tìm Lửa Chi Hạch Tâm rồicút ." Nam tử mị quay đầu nhìn đám người Thích Ngạo Sương khẽ quát.

      Bạch Đế và Hắc Vũ liếc mắt nhìn nhau, đáy mắtkinh ngạc. Thực lực của Nam tử trước mắt rấtmạnh bọn họ nhìn ra được. Nhưng khôngngờ, lại giúp bọn họ tìm Lửa Chi HạchTâm.

      Có nam tử mị này ở đây, lần này hết sứcđơn giản. Những sinh vật chướng mắt, muốncông kích bọn họ, đều bị nam tử kia sánh thànhmảnh vụn. Quan trọng hơn là, những thực vật này thể di động làm gì. Ngay cả những động vật cũng đám đếngần họ. đường bọn họ cũng gặp phải mộtngười của Ma tộc, và 2 Tộc, nhưng khi họ nhìn thấy nam tử nghiệt vội vàng bỏ .Thực lực của Ma tộc và tộc rất mạnh.Khiến cho 3 người Thích Ngạo Sương càngthêm nghi ngờ, nam tử trước mặt này là ai? Thực lực của mạnh tới đâu? thế giới này, sao lại xuất ngươi như thế ?

      Nơi này bóng đêm và ánh sáng cùng tồn tại, Làm cho người ta còn định nghĩa về thời gian.

      Cũng biết bao lâu, đám người Thích Ngạo Sương còn có thể chống đỡ được, mà nam tử kia lại có chút mệt mỏi. Nhưng mà, có đứa bé trong bọn họ mệt rồi.

      Chiêu Tài Bảo Miêu đứng vai Thích NgạoSương ngáp cái, nheo mắt lại.

      "Nghỉ ngơi , ngủ giấc ." Nam tử mị quan tâm đến động tác của Thích NgạoSương, trực tiếp ngừng lại.

      Thích Ngạo Sương và Bạch Đế Hắc Vũ liếc mắt nhìn nhau, cũng lên tiếng, cũng ngừng lại.Bọn họ mới đến thế giới này, cũng rất lâu, cũng có chút mệt mỏi. Nam tử mị tựa vào bên cây, nhìn đám người Thích Ngạo Sương dựng trại, bắt đầu nướng thịt.

      "Á . . . . . . thơm quá. Bao nhiều lầu rồi ta chưa ăn đồ chín nhỉ?" Nam tử mị bước tới, caumày hồi tưởng.

      "Meo meo?" Chiêu Tài Bảo Miêu chợt mở mắt, trừng to mắt nhìn thịt nướng trong tay Thích Ngạo Sương, ngừng kêu meo meo.

      "Chưa chín, chút nửa chín ta cho ngươi ăn."Thích Ngạo Sương nhìn Chiêu Tài Bảo Miêuđang trợn to mắt cười . Méo con rất đáng , Thích Ngạo Sương cũng rất thích, mặc dùnàng thích chủ nhân của nó chút nào.

      "Meo meo " Chiêu Tài Bảo Miêu liếm liếm đầu lưỡi. Tay nam tử mị khẽ động, chiếcđệm mềm mại xuất , cẩn thận trải xuống bên cạnh. Chiêu Tài Bảo Miêu hài lòngkêu tiếng, nhảy khỏi vai Thích NgạoSương xuống tấm đệm kia, cuộn thành cụt.

      Thích Ngạo Sương nướng thịt, Bạch Đế và HắcHũ châm lửa, ba người trầm mặc .

      "Ngươi, xác định người có bảo vậtnào nữa?" Nam tử mị vuốt cằm mình, hỏi "A Bảo nhà ta chưa bao giờ nhìn sai."

      Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn nam tử yêumị, ném câu: " có. Ta đổ đồ trongChiếc Nhẩn gian cho ngươi xem."

      " cần, chỉ cần ngươi nhất trí với hànhđộng của ta ta biết ngay." nam tử mị vươn tay đặt trán Thích Ngạo Sương " nên chống cự bằng ý thức, ý thức của ta và ngươi nhất thống, thả lỏng."

      Bạch Đế và Hắc Vũ cau mày muốn gì. Thích Ngạo Sương dụng ánh mắt ngăn bọn họ. Nam tử mị này có sát khí, làm tổn thương mình.

      Thích Ngạo Sương khó chịu giựt giựt khóe miệng, nếu như làm theo hỏi đến cùng. Chỉ có thả lỏng cho xem Chiếc nhẩn gian vậy. lát sau, nam tử yêumị thu tay về. Nam tử mị vuốt chiếc cầmxinh đẹp của mình cau mày quan sát ThíchNgạo Sương, lẩm bẩm : "Quả nhiên còn còn bảo vật gì. Vậy sau, A Bảo nhà ta lại theo ngươi nhỉ?"

      Thích Ngạo Sương để ý tới nam tử mị nữa, tiếp tục nướng thịt. Mùi thơm tràn ngậpkhông khí, làm người ta thấy thèm. Trong lòng Thích Ngạo Sương kinh ngạc vô cùng, người này, có thể khống chế ý thước và tra xét gian của Chiếc nhẩn gian. đáng sợ!

      "Meo meo" Ánh mắt Chiêu Tài Bảo Miêu nhìn chằm chằm thịt nướng tay Thích Ngạo Sương, kêu meo meo như thúc giục ThíchNgạo Sương nhanh lên chút.

      Cuối cùng cũng nướng xong, Thích Ngạo Sương đưa cho Chiêu Tài Bảo Miêu khối thịt, mèo con dùng móng vuốt cào cào vào khối thịt, vuivẻ ăn, dáng vẻ vất rất hài lòng. Thích NgạoSương nhìn bộ đạng ngây thơ ngốc ngốc của mèo con, khỏi nở nụ cười.

      "Ta cũng muốn ăn." Nam tử mị nhìn chằm chằm Thích Ngạo Sương phun ra câu. Kinh thường giành đồ ăn trong tay Thích Ngạo Sương, đoạt bảo vật và giành ăn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau!

      Thích Ngạo Sương liếc mắt nhìn nam tử mị, lên tiếng, đem thịt nướng chia làm bốnphần, đưa cho phần nhất, 3 phần kiacho mình Bạch Đế vè Hắc Vũ. Nam tử mịnhìn mình phần thịt nướng của mình khó chịu bĩu môi. Trong lòng thầm mắng, tiểu nhânđắc chí! Ỷ A Bảo thích ngươi sao? Chờ chừng nào A Bảo thích ngươi nữa ta đem ngươi xé thành từng mảnh . Khi nam tử yêumị suy nghĩ, vạt áo khẽ động. Cúi đầu nhìn thấy A Bảo ăn no lấy vạt áo của để laumóng vuốt. Khi lau xong, lấy móng vuốt vỗ vỗ cái bụng, rồi té chổng vó lên chiếc đệm lăngra ngủ. đáng . Thích Ngạo Sương mỉm cười khi nhìn thấy Chiêu Tài Bảo Miêu chổngvó mà ngủ. Nam tử yệu mị dở khóc dở cười nhìnvạt áo dính mỡ của mình, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Chiêu Tài Bảo Miêu ngủ. Nam tử mị ăn thịt nướng xong, lại đoạt lấy bình nước bên cạnh Hắc Vũ, uống hớp :" lâu mới có người lạ xuất thế giớinày. A, đúng hơn là có người có thể sống sót đến giờ khi đặc chân lên thế giới này."

      "Có ý gì?" Thích Ngạo Sương nghi ngờ.

      "Các ngươi từ đâu tới đây? A, Bứa bé này ngươitừ đâu đến, hai người là Nhân, nhất định là tới từ Giới." Nam tử mị hài lòng nhainhai thịt hỏi. . . . . . . Thích Ngạo Sương nhìnvề phía Bạch Đế và Hắc Vũ, nam tử mị Hắc Vũ và Bạch Đế là , là Tộc?Dung mạo quan hệ trực tiếp với thực lực, càngtuấn mỹ thực lực càng mạnh. Nếu như thế Bạch Đế và Hắc Vũ là Tộc cao cấp à, cho nên khi gặp họ nàng biết được thân phận của bọn họ, thậm chí còn hiểu lầm bọn họ là mathú.

      "Ta đến từ Đại lục Tích Lan." Thích NgạoSương đáp.

      "Ha ha, hi vọng về sau ngươi có thể dùng thựclực của mình để đến thế giới này." Câu của nam tử mị có ý nghĩa sâu xa.

      "Có ý gì?" Thích Ngạo Sương nghi ngờ hỏi.

      "Về sau ngươi biết." Nam tử mị thuậnmiệng, nhai nhai thịt.

      Thích Ngạo Sương nhìn về phía Bạch Đế và Hắc Vũ, muốn đáp án từ bọn họ. Mà 2 người họ cựckì ăn ý, lắc đầu giọng : "Về sau ngươi biết."

      Thích Ngạo Sương trợn trắng con mắt, được,vậy để sau vậy. tại, ngủ trước !

      Thích Ngạo Sương bò vào lều ngã xuống nằm ngủ. Dù sao cũng có nam tử mị kia canh gácmà, sợ cái gì.

      Tỉnh dậy, Thích Ngạo Sương cảm thấy tinh thầnrất sảng khoái, chui ra khỏi lều, thấy nam tử yêumị vẫn nhúc nhích ngồi bên cạnh Chiêu Tài Bảo Miêu, nhắm mắt, nhưng ngủ. Chiêu Tài Bảo Miêu vẫn còn chổng vó ngủ say. Bạch Đế và Hắc Vũ đều tỉnh, Chiêu Tài BảoMiêu mới lười biếng bò dậy. Vừa bò dậy liềnnhảy lên vai Thích Ngạo Sương, làm như bảo vệ cái gì quý lắm. Nam tử mị rối rắm.

      Mọi người vừa vừa nghỉ, vì Chiêu Tài Bảo Miêu phải có thời gian nghỉ ngơi, cũng mayChiêu Tài Bảo Miêu nghỉ ngơi cùng khoảng thời gian với bọn họ. Vì thế mọi người bộ chứkhông cần bay, bởi vì Chiêu Tài Bảo Miêu thích độ cao và gió. Khoảng 8 ngày sau, cuối cùng bọn họ cũng tới được khe Cốc.

      Bước vào khe Cốc, cảnh sắc xung quanh thay đổi toàn bộ. còn thấy màu xanh của cây cối, mà được thay bằng màu lửa đỏ, ngay cảnhững sóc củng màu đỏ bừng. người bọn họ cũng nồng nặc nguyện tố hỏa.

      "Á ngươi có thuộc tính hỏa à, khó trách muốn lấy Hỏa Chi Hạch Tâm. Nó rất thích hợp để ngươi lên cấp và tang thực lực." Nam tử mị híp mắt chút để ý nhìn Thích Ngạo Sương. Trong giọng có ý kích thích làm cho Thích Ngạo Sương có chút giật mình, giọng điệucủa , Hỏa Chi Hạch Tâm được coi là bảo vật à?

      " thôi." Nam tử mị nóng lòng , Thích Ngạo Sương là ôn thần của . Cũng khôngbiết tại sao A Bảo lại quấn lấy nàng, tức thậtmà.

      Càng vào sâu bên trong, nhiệt độ càng cao.Tráng của dám người Thích Ngạo Sương cũngrịn mồ hôi, cả người cũng bị nóng lên. Nam tử như có chuyện gì vẫn thằng về phía trước.

      "Meo meo!" Chiêu Tài Bảo Miêu khó chịu kêu lên tiếng, nam tử mị vội vàng quay đầu lại tạo vòng kết giới cho mát mẽ cho ChiêuTài Bảo Miêu.

      Thích Ngạo Sương lau mồ hôi trán, nhìn khe Cốc phía trước, trong lòng suy nghĩ làm cách nào để vào sâu hơn. Nên dùng ĐấuKhí? Hay dùng kết giới?

      Lúc Thích Ngạo Sương suy nghĩ, mộtvòng kết giới xuất xung quanh mình, khílạnh xuất . Quay đầu nhìn lại, là kết giới đo Hắc Vũ tạo nên.

      "Cám ơn." Thích Ngạo Sương .

      "Cám ơn cái gì, đừng quên, ngươi có khế ướcvới chúng ta." Hắc Vũ nhún vai, sắc mặt rất tựnhiên như có chuyện gì.

      " nhanh lên, dài dòng cái gì. !" Nam tử mị phía trước quay đầu lại thúc giục.

      Đám người của Thích Ngạo Sương bước nhanh hơn, lâu sau, Chiêu Tài Bảo Miêu bắt đầu ngủ gật, mới tới cuối khe cốc.

      Cuối khe cốc là vách đá màu lửa, dưới ánhmặt trời, phát ra ánh sáng màu đỏ chói mắt.

      "Ở giữa là Hỏa Chi Hạch Tâm, lấy nhanh . Ngươi có thuộc tính hỏa, ta tọa kết giới phòngngự cho ngươi, ngươi tự mình lấy ." Nam tử mị ngáp cái, vung tay lên, toàn thânThích Ngạo Sương được bao phủ tần ánh sáng nhàn nhạt, nam tử mị tiếp "Ngườiđưa ngươi đến nơi này rất đúng giớ, vật này năm trăm năm mới xuất lần. Hình là biết nómới xuất được mấy ngày thôi."

      Mới được hình thành mấy ngày? cách kháclà khi bọn họ xuất ở thế giới này nó chưa hình thành? Tạp Mễ Nhĩ biết thời gian như vậy?

      "Nhanh lên. Mặc dù ta quan tâm nó, nhưng có nghĩa những người khác quan tâm nó." Nam tử mị thúc giục, thực tế là muốn Thích Ngạo Sương nhanh chóng lấyHỏa Chi Hạch Tâm, để có thể đem A Bảovề nhà.

      Thích Ngạo Sương chậm rãi lên, càng ngàycàng gần, cảm giác lửa nóng ngày càng mãnh liệt. Nếu có kết giới của nam tử mị kia, chắc chắn nàng bị nướng chính rồi. Tạp Mễ Nhĩ đưa nàng tới đây, nhưng cho nàng biện pháp lấy nó. Nếu phải gặp phải được nam tử mị này, phải rất cực khổ mới lấy được á.

      Khối lửa đỏ ở giữa vách đá, có hình trái tim.Chắc hẳn nó là Hỏa Chi Hạch Tâm. Ngọn lửa đỏbừng, nhưng lại có cảm giác thất ngọn lửa kia có màu đen. Khi đến gần, nguyên tố hỏa daođộng mãnh liệt. Lực lượng này, lực lượng rất mạnh mẽ, nó giống như muốn phun trào.

      Thích Ngạo Sương nhàng bay, đến gần HỏaChi Hạch Tâm. Ngừng lại phía trước Hỏa Chi Hạch Tâm. Thích Ngạo Sương chậm rãi vươn tay, đưa về phía Hỏa Chi Hạch Tâm.

      Thần kì là bàn tay của nàng có thể xuyên qua Hỏa Chi Hạch Tâm, tại thời điểm Thích NgạoSương muốn động cánh tay, xuất tượng kì lạ!

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 25 : Ngạo Sương lên cấp!

      Tay Thích Ngạo Sương cứ như vậy thần kỳxuyên qua mặt ngoài của kết tinh màu đỏ kia, thời điểm tay Thích Ngạo Sương muốn đụng vàoHỏa Hồn, nổi lên dị biến!

      Ngọn lửa đó chợt khẽ run lên, giống như có sinhmạng, chậm rãi di động, di động đến tay của Thích Ngạo Sương.

      luồng nhiệt lưu cứ như vậy từ tay Thích Ngạo Sương truyền khắp toàn thân của nàng.

      "Meo meo?" Chiêu Tài Bảo Miêu còn đứng ở vai Thích Ngạo Sương, quay đầu nghi hoặcnhìn Thích Ngạo Sương. Nó cho dù có kết giới của mị nam tử bảo vệ, nhưng cũng làm cho nó cảm thấy nóng bỏng.

      "A Bảo, trở lại." mị nam tử lên tiếng kêugọi.

      Chiêu Tài Bảo Miêu nghi ngờ nhìn Thích NgạoSương chút, lại hướng nhìn mị nam tử,lần này có chuyện nghe lời, màvèo tiếng liền nhanh chóng chạy đến bảvai mị nam tử. mị nam tử cười híp mắtđem Chiêu Tài Bảo Miêu bả vai ôm xuống, vui vui mừng mừng ôm vào trong lòng.
      ( Sau này A Bảo biến thành hình người mới thấy này là bình dấm siêu chua)

      "Ngạo Sương!"

      "Ngạo Sương. . . . . ."

      Bạch Đế và Hắc Vũ đồng thời giọng hô ra tiếng, khẩn trương nhìn Thích Ngạo Sương trôi lơ lửng ở giữa trung. Bởi vì giờ khắcnày tình hình quá quỷ dị. Cả người Thích Ngạo Sương cũng bị ngọn lửa màu đỏ bao vây lại ở bên trong, nhưng là y phục là hoàn hảokhông tổn hao gì. Mà Thích Ngạo Sương cũngkhông có vẻ gì khác thường.

      Từ từ, cả người Thích Ngạo Sương cũng thay đổi đỏ bừng. Mà ở tay nàng ngọn lửa chậm rãi chui từ bàn tay vào miệng của nàng.

      cỗ nóng bỏng thể tưởng tượng baobọc lấy toàn thân Thích Ngạo Sương, ngọn lửa ởtoàn thân Thích Ngạo Sương chút kiêngkỵ mà bốc cháy lên. Thích Ngạo Sương cứ như vậy lẳng lặng trôi lơ lững ở giữa trung hề nhúc nhích.

      Bạch Đế và Hắc Vũ vô cùng lo lắng nhìn ThíchNgạo Sương giữa trung , nàng bây giờđang gặp nguy hiểm hay an toàn, bọn họ thể nào kết luận được gì.

      "Meo meo?" Chiêu Tài Bảo Miêunghi ngờ cầmmóng vuốt đụng cái vào bộ ngực của mị nam tử. mị nam tử híp mắt nhìn Thích NgạoSương lại để ý đến nó.

      "Meo meo!" Chiêu Tài Bảo Miêu hơi tức giận, đưa móng vuốt ra bất chấp tất cả bắt đầu ở trước ngực mị nam tử mà cào cấu. Trong nháy mắt, áo khoác trắng liền bị nó xéthành từng mảnh vải vụn, lộ ra lồng ngực tinhtráng.

      "Ai da, A Bảo của ta, đừng kích động. Đó là thời điểm quan trọng nàng ta và ngọn lửa dunghợp được làm loạn. Ngọn lửa này là thứcó linh tính, tự nhiên có ý thức, khảonghiệm nàng ta xem nàng ta có đủ tư cách dung hợp hay ." mị nam tử thấy A Bảonhà mình nổi giận, lúc này mới liên tục khôngngừng giải thích. Ôi chà ra là tức giận đến nỗi lỗ mũi cũng méo sẹo hết rồi, A Bảo nhà mình trừ lúc lo lắng cho mình ra , chưa từng lo lắng cho người nào như vậy? Hôm nay cứ như vậymà lo lắng cho đứa trẻ xa lạ, là tức chết được!
      ( thế có ai thấy dấm đổ ra chưa)

      Lời của mị nam tử ra, Chiêu Tài BảoMiêu lúc này mới yên tĩnh lại, nó dùng đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp nhìn chằm chằm Thích Ngạo Sương trôi lơ lửng ở trong khôngtrung.

      Mà Bạch Đế và Hắc Vũ nghe lời mị nam tử , cũng hơi yên tâm, nhưng ánh mắt cũngkhông có rời khỏi người của Thích Ngạo Sương.

      mị nam tử sai, giờ phút nàyThích Ngạo Sương chịu đựng khảonghiệm. Xuất tại trước mặt nàng là mộtthiếu nữ mỹ lệ thân Hồng Y. đầu thiếu nữ phất phới tóc đen, thân y phục đỏ rực,đứng ở đó diêm dúa lẳng lơ như những đóa hoađầy gai nở trong bụi rậm mỉm cười nhìn ThíchNgạo Sương.

      "Ngươi muốn lấy lực lượng của ta mục đích là vì cái gì đây?"Nữ tử áo đỏ mỉm cười, chậm rãi cúi đầu, tháo xuống đóa lửa đỏ như đóa hoa nhàn nhạt hỏi.

      Thích Ngạo Sương hơi ngẩn ra, lập tức phục hồi tinh thần lại, cảnh tượng trước mắt đều là do nữ tử này tạo thành, mà nữ tử chỉ sợ chính là linh hồn ngọn lửa.

      Mục đích là gì ư?

      Còn đợi Thích trả lời Ngạo Sương, trướcmắt khí giống như lưu động, cảnh tượng lần nữa biến hóa xảy ra.

      Mà xuất lần nữa người xuất ở trướcmặt ThíchNgạo Sương khiến Thích Ngạo Sương hơi ngẩn ra.

      Là Cổ Đốn Công Tước!

      Đây là ảo giác, Thích Ngạo Sương biết đây là ảo giác.

      Nhưng Thích Ngạo Sương mặt đổi sắc vươn tay ra, nhàng thoáng cái, thanh Kiếm khổng lồ xuất trong tay ThíchNgạo Sương.
      "Khắc Lôi Nhã, con rốt cuộc trở lại, con hãy nghe ta giải thích, ta. . . . . ." Cổ Đốn Công Tướccó chút hoảng hốt vội vàng .

      Trả lời kích bén nhọn của Thích Ngạo Sương, gọn gàng linh hoạt đem mộtkiếm chém thành hai đoạn. Ảo giác về Cổ ĐốnCông Tước vì vậy biến mất.

      "Khắc Lôi Nhã, cái đồ tiện nhân, ngươi quyếnrũ Lăng Vân của ta, ta tuyệt đối thathứ cho ngươi!" cần phải , kẻ thốt ra lời này, chính là Liễu Tuyết Tình.

      Thích Ngạo Sương lần nữa mặt vẻ gì huykiếm giải quyết hết cái này huyễn tượng.

      " Nữ Thần Quang Minh vĩnh viễn tồn tại cùng chúng ta, xin người hãy phù hộ cho chúng con. . . . . ." Toàm bộ đều thân áo trắng người của Thần điện cầu nguyện, cầu nguyện còn chưa dứt lời bị Thích Ngạo Sương kiếm chém hết.
      Thích Ngạo Sương lạnh lùng đứng tại chỗ vẫnkhông nhúc nhích, trước mắt bỗng nhiên xuấthiện bóng dáng của nữ tử áo đỏ, nữ tử áo đỏcầm thanh kiếm sắc bén trong tay cứ nhưvậy đâm tới Thích Ngạo Sương.

      Thích Ngạo Sương vẫn nhúc nhích, mặc cho thanh kiếm sắc bén kia nhắm thẳng vào cổ họng của nàng.

      Thời điểm kiếm đó cách cổ họng Thích NgạoSương tấc đành dừng lại, mặt Thích Ngạo Sương hề có chút sợ hãi nhìn nữ tử áo đỏ trước mắt mặt nàng ta có chút kinhngạc.

      Nữ tử áo đỏ đem kiếm thu hồi lại, đứng lại vềsau nghi ngờ : "Vì sao ngươi có thể đánh chếtba người kia, lại tránh né công kích của ta?"

      "Trước đó hai người kia là kẻ thù của ta, cho dùlà ảo giác, ta cũng nương tay." Thích Ngạo Sương thản nhiên .

      "Này còn kẻ thứ ba kia? phải kẻ thù của ngươi sao?" Nữ tử áo đỏ khẽ cau mày hỏi, trong lòng nàng tràn đầy nghi ngờ.

      "Ta thấy vừa mắt, chỉ đơn giản như vậy thôi." Thích Ngạo Sương nhàn nhạt khạc ra câu.

      Hả? Nữ tử áo đỏ thấy Thích Ngạo Sương thẳng thắn ra như vậy rất sửng sốt, tiếp đó lạigấp gáp hỏi: "vậy tại sao né tránh côngkích của ta, cũng có ra tay với ta?"

      "Bởi vì ta muốn có được lực lượng của ngươi, thể đắc tội ngươi. !" Thích Ngạo Sương thản nhiên những lời này

      Phốc!

      Trong lòng nữ tử áo đỏ cười điên cuồng. Chỉ là ngoài mặt nàng cố nhịn.

      "Ngươi, ngươi người thú vị, rất thẳng thắn." Nữ tử áo đỏ khẽ mỉm cười " ngọn lửa này cho ngươi thôi."

      Nữ tử áo đỏ xong, nàng liền biến mất.

      Mà Thích Ngạo Sương lần nữa trở về thực tế, trước mắt là mảnh đỏ tươi vách đá thủy tinh, nàng vẫn như cũ còn trôi lơ lửng ở giữa trung. Chậm rãi cúi đầu, thấy lòng bàntay mình ngọn lửa đỏ rực cứ như vậy nhanh chóng lan tràn ra,bám vào cánh tay. Viên HỏaNgọc kia biến mất thấy. Toàn thân nàng có cỗ cảm giác thoải mái ra được.

      "Ơ, vận khí của đứa trẻ này tệ, cư nhiênđem toàn bộ ngọn lửa hấp thu " mị nam tử nhìn Thích Ngạo Sương trôi lơ lửng ở giữakhông trung, híp mắt . đợi Chiêu Tài Bảo Miêu trong ngực có điều động tác gì, mị nam tử vội vàng tiếp tục giải thích " Ngọn lửanày năm trăm năm ngưng kết ra viên ngọc, có người tới nơi này nghĩ có được nó cũngkhông phải là có thể hấp thu hoàn toàn, nếu khiến linh hồn ngọn lửa hài lòng, chỉcó thể lấy được ngọn lửa có bất kì lực lượng nào, tốt chút có thể hấp thu70%. Đứa trẻ này lại có thể toàn bộ hấp thu. Chẳng lẽ linh hồn ngọn lửa là nam nhân, bị nàng dung sắc dụ rồi hả ?"

      "Meo meo!" Chiêu Tài Bảo Miêu mất hứng kêu lên.

      "Ta đùa giỡn nha, A Bảo, ngươi xem nàng vẫnchỉ là tiểu hài tử, có nam nhân nào mù mắt mới để ý nàng nha?" mị nam tử cười ha hả .

      "Hắt xì!"
      Tại nơi xa xôi, đế quốc Lạp Cách Tạp,Phong Dật Hiên hung hăng hắt hơi cái.

      "Thiếu gia? Thế nào? Bị cảm sao?" Những ngườibên cạnh ân cần hỏi han.

      " có." Phong Dật Hiên lắc đầu, sau đó ác khẩu nhìn chằm chằm về phía Thiên Đạo" biết là tên khốn kiếp nào nóixấu ta"

      "Hắt xì!"

      "Hắt xì!"

      chỉ mình Phong Dật hiên nhảy mũi . . . . . .

      ( Há há há…..đoán xem là ai nhảy mũi nữa đây)

      Bạch Đế và Hắc Vũ nghe thấy lời mị nam tử, tảng đá nặng nề trong lòng buông xuống.Xem ra, lần này Ngạo Sương có thể thuậnlợi hấp thu lực lượng của Hỏa Hồn, có thể đem thực lực tăng lên ít rồi.

      Mà Thích Ngạo Sương vẫn còn cảm thấy cựcnóng trong người mình.

      Nhiệt, rất nóng, vô cùng nóng. . . . . .

      Thích Ngạo Sương từ từ nhíu mày.

      Trong cơ thể dường như muốn bốc cháy lên .

      " phải chứ?" mị nam tử nhìn còn Thích Ngạo Sương còn trôi lơ lửng ở giữa trung, giựt giựt khóe miệng " Hỏa Hồn cư nhiên thích nàng như vậy sao? Ta xác định HỏaHồn tuyệt đối là đàn ông!"

      Bạch Đế và Hắc Vũ chân tướng, vô cùng lo lắng nhìn Thích Ngạo Sương vẫn cònđang trôi lơ lửng ở giữa trung, lỗ tai lạichống lên nghe mị nam . mị nam tử cố gắng giải thích cho A Bảo nhà hiểu tình hình.

      "Ngươi xem, A Bảo, màu sắc ngọn lửa người đứa trẻ đó có phải thay đổi, biến hóa hay ?" mị nam tử đem Chiêu Tài Bảo Miêu đặt ở vai của mình rồi . Chiêu Tài Bảo Miêu trợn to con ngươi xinh đẹpmàu hổ phách nhìn biến hóa người Thích Ngạo Sương.

      Ngọn lửa người Thích Ngạo Sương, từ lúcmới bắt đầu từ màu đỏ biến thành màu vàngkim, tiếp theo là màu trắng, nữa sau đó là màu xanh, màu xanh dương. . . . . . chuyện này li kì.

      "Meo meo?" Chiêu Tài Bảo Miêu sững sờ nhìn ngọn lửa người Thích Ngạo Sương cuối cùng biến thành màu đen.

      "Vương giả chi diễm!" mị nam tử khẽ nhíu mày. Những thứ này mặc dù đối với căn bản cũng để vào mắt, nhưng thứ này đối với đứa trẻ đó mà , có thể là mộtbước đột phá rất lớn!

      Vương giả chi diễm! ! !

      Bạch Đế và Hắc Vũ kinh hãi liếc nhau cái,đều thấy được kinh hãi trong mắt đối phương.

      Rất nhiều người biết là, ngọn lửa cũng có Vương

      Ngọn lửa màu đen chính là Hỏa Diễm ChiVương. Ngọn lửa có màu sắc khác khi gặp phảingọn lửa màu đen phải công kích, màlà cúng bái. Nếu như hai Pháp Sư Hỏa Hệ đốichiến, người có Vương Giả Chi Diễm khôngđánh cũng thắng. Bởi vì dù gì ngọn lửa gặp phảiVương Giả Chi Diễm chỉ biết cúng bái, làm sao có thể giao thủ?

      " Lực công kích Vương Giả Chi Diễm rất cao sao?" Hắc vũ giọng hỏi câu.

      "." mị nam tử tốt bụng nheo mắt lại,nở nụ cười" chút tổn thương cũng khôngcó."

      "Cái gì?" Hắc vũ hô tiếng, Bạch Đếcũng khẽ cau mày. Vương Giả Chi Diễm bọn họcũng nghe qua, nhưng là cũng có gặpqua. Cũng biết lực công kích của Vương Giả Chi Diễm rốt cuộc như thế nào.

      "Vương Giả Chi Diễm lực côngkích nào." mị nam tử híp mắt cười" nhưng tất cả hỏa diễm khác gặp phải đều phảicúng bái, đều muốn né tránh."

      “Hả?” Bạch Đế cùng hắc vũ khẽ co quắp khóe miệng "….."

      "Ai biểu người ta là Vương? Vương phải cần động thủ." mị nam tử khóe miệng nânglên nụ cười hài hước.

      ở thời điểm mị nam tử hào hứng bừng bừng giải thích, thích Ngạo Sương người của lại xảy ra biến hóa kinh thiên động địa.

      "hầy….”

      tiếng thở dài dằng dặc từ trong miệng Thích Ngạo Sương phát ra, giống như từ phía chân trời xa xôi truyền đến, làm cho lòng người rungđộng sâu.

      Toàn thân Thích Ngạo Sương cũng được bao phủ bởi cỗ ngọn lửa màu vàng, mà lưngcủa nàng, mở rộng ra đôi cánh bằng ngọn lửa cũng màu vàng. Con ngươi của nàng mộtmảnh hư vô, mái tóc màu đen trong nháy mắtchợt thay đổi rất dài, dài qua cả cổ chân củanàng, sau đó tung bay.

      "Hả? Có chút ý tứ a ~." mị nam tử híp mắtnhìn biến hóa của Thích Ngạo Sương.


      Thích Ngạo Sương chậm rãi xoay người lại, mặthờ hững nhìn mấy người phía dưới.

      Đúng lúc ánh mắt mọi người kinh ngạc, đôi cánh lưng của Thích Ngạo Sương thay đổilớn, màu sắc cũng biến hóa.

      Trong nháy mắt, đôi cánh lưng Thích NgạoSương biến thành màu đen, chiều dài cũng tăng lên gấp ba lần, bao gồm cả ngọn lửa toànthân nàng cũng từ màu vàng kim toàn bộ biếnthành màu đen.

      Tóc đen, tròng mắt đen, màu đen cánh, ngọn lửa màu đen. ( Giống Ác Ma thế??)

      Diêm dúa lẳng lơ đến mức tận cùng, mĩ lệ tớimức làm cho người ta hít thở thông.

      Bạch Đế bỗng nhiên có cảm giác chung quanhkhác thường. Chung quanh mảnh Ma Pháp Nguyên Tố cực nóng, vốn là cả hạp cốc đều là màu đỏ. Vào giờ khắc này, hạp cốc màu đỏ rút , hoặc là đúng ra, toàn bộ hướng về chỗ Thích Ngạo Sương mà hội tụ.

      Dưới chân bọn cảm giác nóng bỏng chậmrãi biến mất, mặt đất cũng từ màu đỏ dần dần khôi phục thành màu sắc nguyên thủy. Chung quanh hoa cỏ cây cối cùng các động vật nhỏtrên người bọn chúng màu đỏ cũng toàn bộ bịrút hết.

      Lực lượng khổng lồ, điên cuồng mang quyền năng vô hạn, giống như Thượng đế, Chúa Trời, giống như nước lũ theo phương hướng củaThích Ngạo Sương mà nhào tới
      Thích Ngạo Sương chậm rãi đáp xuống, từ từmở rộng hai cánh tay của mình, ngẩng đầu lênhai mắt nhắm nghiền. Ở trước mặt nàng bỗng nhiên xuất cột sáng màu đỏ, trong nháy mắt nhiễm đỏ nửa bầu trời, cột sáng cứ như vậy hội tụ vào chỗ, Thích Ngạo Sương bay bên sau đó lao xuống. Những dòng chảy đó tiếp xúc được với thân thể Thích Ngạo Sương liền biến mất, cũng nàng dung hợp mộtchỗ.
      Bạch Đế và Hắc Vũ kinh ngạc nhìn màn trước mắt, Miêu Nhãn của A Bảo cũng có nháy cái nào thẳng tắp nhìn biến hóa củaThích Ngạo Sương.

      Cứ như vậy trong nháy mắt chung quanh mátmẻ lên, tất cả màu đỏ đều biến mất. Chỉ có hạpcốc cái vách thủy tinh của hạp cốc này là vẫncòn màu đỏ nhưng màu sắc phai nhạt đinhiều.



      Thích Ngạo Sương nhàng thở ra hơi. Giờ phút này nàng chỉ cảm thấy trong thân thể tất cả đều là lực lượng, giống như thiên binh vạn mã, lại giống như sóng to gió lớn .

      Toàn thân Hắc Sắc Hỏa Diễm từ từ thối lui, ngọn lửa màu đen cánh cũng từ từ thu hồi.

      Thích Ngạo Sương chợt chợt mở mắt, cau mày giọng : "Lên cấp rồi ! là Thiên Lôi. . . . . ."

      ( Khụ khụ …. Tiểu Sương lên Thiên Lôi rồi….ta hiểu Tiểu Sương dấu cái Búa đâu a ~)

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 25: Ngạo Sương lên cấp!
      ( tiếp theo)

      Vừa mới xong, bầu trời trong xanh tối sầm lại, tiếng sấm ầm ầm từ xa đến gần, mây đen cuồn cuộn mà đến.

      "Nha~ " mị nam tử nhìn trời, mỉm cười " có lửa đây rồi tất phải có khói thôi?" Ý là Thiên Lôi khi thấy có lửa lập tức đến xem .

      "Mẹ!" vào lúc này Kim Liên nhảy lên ra ngoàinói " cần sợ, có ta ở đây, ha ha. . . . . . Lần này vận khí là tốt a. Nếu như phải là cái địa phương này, con còn thể tỉnh lại nhanh như vậy."

      "A?" ánh mắt của mị nam tử rơi vào người của Kim Liên. Chẳng lẽ cái vật này chính là đứa trẻ đó kêu ra sao? mị nam tử híp mắt nhìn Kim Liên, trong lòng chợt hiểuđược tại sao A Bảo nhà mình vẫn đuổi theo Thích Ngạo Sương chịu buông. ra là trong mắt của A Bảo vật đó chính là bảo vật, là bảo vật di động còn sống. Lần nàychắc dễ dàng rồi, . . . mị nam tử cóchút phiền não cau mày. Nhưng nếu A Bảo nhàmình muốn chạy theo đứa trẻ này thế nàođây? Chẳng lẽ xuất tình huống mình lo lắng nhất?

      Tiếng sấm ầm ầm cắt đứt suy nghĩ của mịnam tử, Thiên Lôi mãnh liệt đánh xuống. MàThích Ngạo Sương lại bị đóa hoa sen rực rỡ khổng lồ màu vàng kim bao bọ tại bên trong.Đạo thiên lôi này đánh vào người Kim Liên trong nháy mắt biến mất, hình như là bị hấp thu.

      "Meo meo meo meo ~~" Chiêu Tài Bảo Miêu rất hưng phấn, ở bả vai mị nam tử nhảy lên, tiếp đó lại chạy đến đầu mị nam tử, lay tóc mị của nam tử, hai mắt tỏa ánh sáng kích động nhìn đóa Kim Liên khổng lồ.

      "Tốt lắm, A Bảo." mị nam tử có chút im lặng, A Bảo hôm nay là hưng phấn hơi quá rồi.

      Mười đạo thiên lôi cứ như vậy bị Kim Liênhấp thu toàn bộ, rất nhanh, mây đen tán , bầu trời lần nữa tĩnh lặng. Có Kim Liên ở đây thiên lôi căn bản là cái gì. Thế nhưng cái tênnhóc này mỗi lần hấp thu Thiên Lôi phải ngủ say tu luyện.

      Hoa sen khổng lồ màu vàng kim biến mất, Kim Liên khôi phục hình người đứng ở trước mặt của Thích Ngạo Sương.

      " Mẹ, nấc ~~" Kim Liên lại là dáng vẻ say xỉn,cơ hồ đứng vững, lôi kéo vạt áo của Thích Ngạo Sương mà nấc.
      "Kim Liên, Con sao chớ?" Thích NgạoSương ôm lấy Kim Liên, có chút lo lắng mà hỏi.

      " có việc gì, có, có. . . . . ."Kim Liên lại ợ lên, sau đó mắt cơ hồ mở ra được, " mẹ, ta. . . . . . Ta buồn ngủ. . . . . . buồn ngủ. . . . . ." Kim Liên xong cứ như vậy biến mất ở trong ngực Thích Ngạo Sương

      "Meo meo ~" Chiêu Tài Bảo Miêu hưng phấnkêu tiếng, nháy mắt sau đó từ đầu mịnam tử nhảy lên đầu Thích Ngạo Sương mà kêu lên, lôi lôi tóc nàng.
      Thích Ngạo Sương quay đầu, thấy trong mắt yêumị nam tử buồn bã cùng ghen tị. Thích Ngạo Sương rùng mình cái, trong mắt ngườiđàn ông mà lại thấy cảm xúc phức tạp như vậy, đúng là làm cho người ta có chút chịu nổi.

      Thích Ngạo Sương mang Chiêu Tài Bảo Miêu đầu mình ôm xuống, nhàng sờ sờ đầu của nó mỉm cười : "A Bảo, ta cũng vậy rất thích ngươi, nhưng mà ta phải về thế giới củata"

      "Meo meo" Chiêu Tài Bảo Miêu hai móng trước béo múp míp ôm lấy ngón tay Thích NgạoSương thả con ngươi màu hổ phách mở ra to còn lưu luyến nguôi. Ở trong mắtChiêu Tài Bảo Miêu, đây chính là cái bảo vật cực lớn, kẻ luôn xem bảo vật là tính mạng nhưnó làm sao nguyện ý buông tay đây?

      Thích Ngạo Sương mỉm cười, vuốt vuốt lỗ tai Chiêu Tài Bảo Miêu, ôm nó tới bên cạnh mị nam tử,
      "Mặc dù ta tại biết tên của ngươi, nhưng cám ơn ngươi hộ tống."

      "Ta phải. . . . . ." mị nam tử híp mắt lạnh lùng mở miệng định .

      "Ta hiểu biết ngươi phải muốn hộ tống chúng ta, ngươi là vì nó." Thích Ngạo Sương cúiđầu nhìn Chiêu Tài Bảo Miêu siêu cấp đáng cười cười" nhưng mặc kệ ngươi từ mụcđích gì, ngươi cũng hộ tống ta tới nơi này. Nếu như có ngươi, ta thể nào lấy được ngọn lửa thuận lợi như vậy "

      "Dừng!" mị nam tử khó chịu phun ra tiếng, sau đó vươn tay muốn ôm Chiêu Tài BảoMiêu trở về.

      "Meo meo meo meo ~ meo meo!" Ai ngờ, Chiêu Tài Bảo Miêu liều mạng kêu lên , đưa hai cái móng trước béo múp míp ôm chặt ngón tayThích Ngạo Sương thả. Mắt thả ra lụcquang trần trụi, bảo vật a ~, đây là bảo vật thuộc về của nó a, nó thể rời bảo vật củamình mà được!
      ( Bảo vật >>> Logic của A Bảo có chút……ừm khó hiểu)

      Thích Ngạo Sương có chút xấu hổ nhìn ChiêuTài Bảo Miêu ôm tay mình chịu thả, nhìnlại trước mắt mặt mị nam tử cũng chuyển sang màu xanh lá, hồi lâu mới lẩm bẩm :"Ngươi, thẳng tay mang nó về , ta cũng vậy lập tức phải về thế giới của chính ta”.

      "" mặt mị nam tử mặc dù xanhnhư tàu lá lại dứt khoát tiếng cự tuyệt .

      "À?" Thích Ngạo Sương có chút .

      "A Bảo coi ngươi là bảo vật khổng lồ có thể di động được, nàng là người xem bảo vật như tínhmạng." mị nam tử có chút nhức đầu
      " Ngươi cứ mang theo A Bảo ra ngoài chơi chút , dù sao thực lực tăng lên cũng rất mau chóng, ngươi sớm muộn gì cũng quay lạithế giới này. Đến lúc đó A Bảo cũng nên hiểungươi phải là thứ bảo vật mà nàng mongmuốn..., tự nhiên trở lại bên cạnh ta thôi." mị nam tử nhìn Chiêu Tài Bảo Miêu trong tay Thích Ngạo Sương, trong con ngươi nổi lênđiểm dịu dàng, nhịn đau để Thích Ngạo Sương mang A Bảo, chỉ có nguyên nhân, làkhông muốn A Bảo mất hứng.

      "Này? Ngươi có ý tứ gì?" Thích Ngạo Sương cóchút mờ mịt. mị nam tử những lời này rốtcuộc là có ý gì đây? Cái gì gọi là mình sớm muộn gì cũng tới cái thế giới này?

      "Đến lúc đó ngươi biết." mị nam tử mỉmcười, ánh mắt đắm đuối nhìn Chiêu Tài BảoMiêu trong tay Thích Ngạo Sương, vươn tay nhàng nhéo lỗ tai Chiêu Tài Bảo Miêu lại quay sang hỏi " Tiểu hài tử, ngươi tên là gì?"

      "Thích Ngạo Sương. !" Thích Ngạo Sương ngắn gọn trả lời.

      "Ừ, cũng coi là ngươi và A Bảo nhà ta hữuduyên. Ngươi tốt nhất hãy quý trọng đoạn này duyên phận này!" mị nam tử trong lòng nhẹnhàng than thở, cùng A Bảo tách ra thờigian quả nhiên là được định sẵn? mị nam tử ngẩng đầu nhìn Thích Ngạo Sương tiếp tục " A Bảo có chút kiêng ăn, thích ăn rau dưa, chỉ thích ăn thịt. Ăn trái cây nhất định phảingọt, chua là ăn."

      Thích Ngạo Sương có chút kinh ngạc, mịnam tử những lời này chẳng lẽ là lòng muốncho Chiêu Tài Bảo Miêu theo mình sao?

      "Cái người này tại sao ngươi lại giao A Bảo cho ta, ngươi sợ ta thể chăm sóc tốtnàng được sao? Nàng có thể tìm bảo vật, ThầnThú như vậy có rất nhiều người cướp đoạtđúng ?" Thích Ngạo Sương hỏi dò.

      "Ha ha, A Bảo cần ngươi bảo vệ, đến lúc đó ngươi biết." mị nam tử cưng chiều sờsờ đầu Chiêu Tài Bảo Miêu, nhàng " A Bảo, ngươi phải ngoan nha. Ta chờ ngươi mà trở về , ngươi đúng là vật nghịch ngợm."

      "Meo meo ~~" Chiêu Tài Bảo Miêu hưởng thụbàn tay vuốt ve của mị nam tử, gương mặt vừa lòng, cái lỗ tai hơi hơi rung động mà nhếch lên.

      "Tốt lắm, các ngươi trở về . Tên của ta là PháThiên." mị nam tử mỉm cười " chờ ngươicó được lực lượng tự tới nơi này chúng ta gặp lại thôi.”
      Phá Thiên? Đây chính là tên của mị nam tử trước mắt sao? Thích Ngạo Sương ôm Chiêu TàiBảo Miêu, cảm thụ A Bảo mềm mại nằm trong ngực.

      "Còn các ngươi, thân là Tộc cao cấp lại bịphong ấn lực lượng, cũng là khôi hài." mị nam tử xoay người nhìn Bạch Đế và Hắc Vũ hài hước câu.

      Sắc mặt Bạch Đế và Hắc Vũ của hơi đổi, hiểnnhiên bị mị nam tử trúng .

      "Phong ấn lực lượng? Các ngươi, Tộc cao cấp? !" Thích Ngạo Sương kinh ngạcnhìn Bạch Đế và Hắc Vũ, giọng hỏi. ThíchNgạo Sương chợt nhớ tới hiểu tại sao Bạch Đế và cả Hắc Vũ bị giáng xuống làm Thần Thú. Bọn họ lúc bắt đầu đều cùng mình kýkết khế ước chủ tớ, rồi sau đó bị chính mìnhxoay ngược lại lấy được quyền bình đẳng. Ngay từ ban đầu, Bạch Đế phải là muốn tìmchủ nhân, mà là tìm đầy tớ. Thực lực củabọn họ Thích Ngạo Sương biết, cũng mực nghi ngờ thân phận của bọn họ. mị nam tử lần nữa bọn họ là Tộc, hơn nữa lại còn là Tộc cao cấp nữa.

      (Ở đây chia ra làm 3 tộc : Tộc ( Bạch Đế, Hắc Vũ) , Ma Tộc ( Thiếu chủ ma giới mà lầntrước tiểu sương gặp đó) và Thần Tộc ( Thần Hắc Ám, Nữ Thần Quang Minh…)…. Dần dầnthân phận của các nhân vật được tiết lộ.Riêng Tạp Mễ Nhĩ chính là cho tới cuối truyện mới được tiết lộ.. khụ khụ…. Ai Gia nhiều quá rồi)

      "Vì A Bảo nhà ta, ta giúp các ngươi cởi bỏ phong ấn." Phá Thiên thản nhiên .

      Bạch Đế và Hắc Vũ liếc mắt nhìn nhau, ở trongmắt đối phương mơ hồ thấy được kích động.

      " ngươi có thể giúp chúng ta cởi bỏphong ấn?" Bạch Đế nhìn chằm chằm vào Phá Thiên nghĩ xác nhận lần nữa.

      " phải giúp các ngươi, mà là A Bảo nhà ta muốn theo đứa trẻ kia ra ngoài, các ngươicùng đứa trẻ kia có kế ước. Tóm lại, nếu bêncạnh đứa trẻ đó có nhiều kẻ thực lực khôngđược cao cường có phải là rất mắt mặtkhông." Phá Thiên chút để ý , vừa nóivừa động thủ.

      Hai tay của Phá Thiên dừng ở giữa trung vẽ ra hai nét đơn giản, trung liền bày biện ra hai cái ấn kí kì quái.

      "!"Phá Thiên khẽ quát tiếng, hai tay đẩynhanh về phía trước, hai ấn ký cứ như vậy độtnhiên bắn vào người Bạch Đế và Hắc Vũ.

      Bạch Đế và Hắc Vũ hô tiếng, tiếp đó hai người cũng khẽ cau mày hai mắt nhắmnghiền.

      Thích Ngạo Sương có chút khẩn trươngnhìn đứng thẳng hai người đứng thẳng bất động.

      Hai người cứ như vậy đứng lẳng lặng ở nơi đó,chung quanh Bạch Đế tỏa ra mảng sươngmù màu trắng đem bao vây chặt bêntrong, Hắc Vũ xung quanh cũng có mảng sương mù màu đen vây lấy.

      "Tốt lắm, ta , nhớ chăm sóc A Bảo nhà ta, cái này cho ngươi, là cái đệm mà nàng thích nhất."Phá Thiên đem cái nệm tinh xảo mà Chiêu TàiBảo Miêu hay ngủ cho Thích Ngạo Sương

      "Nên rời khỏi nơi này sớm chút. Nơi nàykhông phải là nơi các ngươi các ngươi có thể ởlâu được." Lời của Phá Thiên cũng giống vớilời nhắc của Tạp Mễ Nhĩ.

      Thích Ngạo Sương nghiêm túc gật đầu cái,đồng ý: "Chờ phong ấn của bọn được cởi ra chúng ta lập tức ngay."

      "Vậy tốt."Phá Thiên gật đầu cái, sờ sờ cái đầu của Chiêu Tài Bảo Miêu "ABảo, khi nào muốn hãy quay về với ta"

      "Meo meo?" Chiêu Tài Bảo Miêu có chút mờ mịt, nhưng vẫn đưa đầu lưỡi ra liếm liếm ngón tay Phá Thiên.

      Đáy mắt Phá Thiên tất cả đều là lưu luyếnkhông thôi, đột nhiên nhắm mắt lại, cứ nhưvậy biến mất trong nháy mắt trước mặt của Thích Ngạo Sương.

      "Meo meo?" Chiêu Tài Bảo Miêu nhảy xuốngtrên đất, chuyển cổ nhìn chung quanh lần, nhưng có tìm được Phá Thiên.

      "Meo meo meo meo!" Chiêu Tài Bảo Miêu có chút nóng nảy, nhảy lên cắn cắn vạt áo Thích Ngạo Sương, ý tứ hình như muốn Thích NgạoSương giúp nàng tìm Phá Thiên.

      "A Bảo, chúng ta gặp lại Phá Thiên nhanhthôi. Ngươi đừng lo lắng quá" Thích NgạoSương ngồi chồm hổm xuống nhàng vuốtcái đầu của Chiêu Tài Bảo Miêu.

      "Meo meo” Chiêu Tài Bảo Miêu có chút nghingờ, sau đó ngẩng đầu cầm đầu cọ xát bàn tay của Thích Ngạo Sương. Thích Ngạo Sươngđem Chiêu Tài Bảo Miêu dịu dàng ôm vào trongngực, nhàng vuốt ve đầu của nàng, anủi nàng.

      Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn về phía BạchĐế và Hắc Vũ, hai người vẫn duy trì trạng thái đó. Cặp mắt đều đóng chặt, hình như chịu rất nhiều khổ sở

      Việc Thích Ngạo Sương bây giờ có thể làm cũng chỉ có lẳng lặng chờ đợi. Vừa lúc đó, bầutrời lại truyền đến thanh nghi ngờ, là có thanh bén nhọn: "A , Hỏa Hồnở đây sao?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :