1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tài Năng Tuyệt Sắc - Vô Tình Bảo Bảo (Full +eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 18: Thiên sứ đuổi giết! Long thần phủxuống!

      "Ngõa Nhĩ Đa. . . . . ." Tẫn Diêm nhàng lắc đầu" có tin tức của , vốn là Pháp Sư Hắc Ám, hành tung càng dễ dàng bại lộ. Chỉ là, khẳng định cũng biết chuyện của ngươi, có lẽ tìm ngươi.

      Thích Ngạo Sương giống như có điều suy nghĩ, gì thêm.

      "Tối nay ở chỗ này nghỉ ngơi , sáng sớm ngày mai nữa lên đường." Tẫn Diêm nhìn Chu Địch ngồi ở cách đó xa nhàng "Chu Địch cũng mệt mỏi rồi."

      Mọi người đồng ý, bắt đầu nghỉ ngơi.

      "Ngạo Sương, ngươi so với trước kia mạnh hơn rất nhiều a, khi nào thể chút thực lực cho ta xem với ?" Hắc Long Bản cười hì hì .

      Thích Ngạo Sương nhìn Hắc Long Bản cợt nhã, mà là cùng Lãnh Lăng Vân chuẩnbị củi đốt và chuẩn bị thức ăn. Hắc Long Bản ởbên cạnh lảm nhảm , Áo Tư Tháp trầmmặc ngồi đó gì.

      Tẫn Diêm lúc này lại đứng lên : "Ta săn mấy con thỏ hoang ."

      " , , nhớ kiếm con mập chút." Hắc Long Bản cười hắc hắc dặn dò .

      Tẫn Diêm về phía Chu Địch lạnh nhạt : "Chu Địch, thôi."

      "Chủ nhân?" Chu Địch nhìn Tẫn Diêm đến gần, có chút kinh ngạc.

      " cùng ta kiếm mấy con thỏ hoang." Tẫn Diêm có lời thừa thải, nhàn nhạt ném ra câu.

      Chu Địch cũng cái gì nữa, đứng dậyđi theo phía sau Tẫn Diêm . người rồng cứ như vậy vào trong rừng. Dọc theo đườngđi cũng chuyện.

      xa chút , Tẫn Diêm nhàng "ChuĐịch. . . . . ."

      "Vâng? Chủ nhân?" Chu Địch ngẩng đầu có chút mờ mịt.

      "Chu Địch, ngươi thích tiểu thư đúng ?" Tẫn Diêm xoay người ngừng lại nhìn chằm chằm Chu Địch, bình tĩnh ra câunói như vậy.

      Sắc mặt của Chu Địch đột biến, kinh ngạc nhìn Tẫn Diêm, dù thế nào cũng nghĩ ra TẫnDiêm lại ra trực tiếp như vậy, càng muốn Tẫn Diêm nhìn thấu tâm tư của nàng.

      Chu Địch cúi đầu cắn môi lời nào.

      Tẫn Diêm cũng , chỉ là trầm mặc chờ đợi.

      "Vâng! Ta ghét nàng!" hồi lâu, Chu Địch rốt cuộc cắn răng ra, ngẩng đầu hướng về phía Tẫn Diêm gầm " Ta rất ghét nàng. Tại sao? Tại sao chủ nhân lại đối tốt với nàng ta như vậy? Nhưng trong mắt của nàng ấy căn bảncũng có người. Chủ nhân người làm tất cảđiều đó có hồi báo sao?"

      "Chu Địch, nàng đối với ta mà rất quantrọng." Ở Chu Địch ra những lời này Tẫn Diêm vẫn như cũ bình tĩnh, chậm rãi " vị trí của nàng ấy ở trong lòng ta ai có thể thay thế được."

      Chu Địch nhìn khuôn mặt bình tĩnh của TẫnDiêm, lại nghe thấy Tẫn Diêm như vậy, timnhư bị đao cắt, nước mắt cầm được thinhau rớt xuống.

      "Dĩ nhiên, Chu Địch ở trong lòng của ta cũngkhông có người thay thế được." Tẫn Diêm nhìn gương mặt của Chu Địch đầy nước mắt dịu dàng " Chu Địch cùng người khác cũngkhông giống nhau."

      "Nhưng là, nhưng là! Chủ nhân, người đối vớinàng ấy là rất tốt, nhưng nàng ấy. . . . . ." Chu Địch nhàng khóc thút thít.

      "Ta hiểu. Nhưng ngươi đối với ta cũng tốt nhưvậy, ngươi có nghĩ qua bắt ta hồi đáp tình cảmcủa ngươi sao?" Tẫn Diêm giọng hỏi.

      " có, ta có nghĩ như vậy." Chu Địch vừa nghe chợt ngẩng đầu, rồi lại liên tục lắc đầu, nước mắt cũng theo vậy mà rơi xuốngcàng nhiều hơn. Chu Địch có chút nóng nảy " ta cam tâm tình nguyện, là ta nguyện ý. Tâm nguyện của chủ nhân chính là tâm nguyệncủa ta."

      "Ta cũng vậy chưa từng nghĩ bắt tiểu thư phảihồi đáp cái gì. Ta chỉ muốn ở bên cạnh tiểu thưlà tốt rồi, nhìn cuộc sống nàng trôi qua như vậylà đủ rồi." Tẫn Diêm vừa , vừa vươn tay ra vỗ đầu Chu Địch mỉm cười" ngươi có thể hiểutấm lòng của ta ? Còn nữa ngươi có nghĩ qua hay , nếu ngươi làm thương tổn tiểuthư, ta phải làm sao đây? Ngươi cảm nếu tiểuthư còn, trong lòng ta quên được nàng hay sao?"

      Chu Địch há to mồm, nhìn gương mặt tuấn mỹ của Tẫn Diêm, nghĩ tới lời của tẫn Diêm. Trong lòng chợt sợ hãi. Nếu mình làm gì nàngấy, chủ nhân tuyệt đối bỏ mặc, hơnnữa nghiêm nghị trừng phạt mình. Thậm chí, có thể vứt bỏ mình? Chu Địch càng nghĩ càng sợ.

      "Ô ô ô. . . . . ." Chu Địch rốt cuộc khóc lên,nhào vào trong ngực Tẫn Diêm " chủ nhân, ta có thể hiểu. xin lỗi, ta…. ta chỉ là ghen tỵvới nàng ta. Nàng ta có được quan tâm củangươi, có được bảo hộ của ngươi. Ta cũng muốn vậy, ta cũng muốn chủ nhân quan tâm ta như thế." Chu Địch khóc cái mặt thành mítướt.

      Tẫn Diêm ôn nhu mà cười cười, vuốt đầu ChuĐịch : "Là ta làm tốt, để cho ngươiđau lòng."

      Lời của Tẫn Diêm ra, Chu Địch khóccàng đau lòng. Tẫn Diêm cũng có động đậy, mặc cho Chu Địch khóc ở trong lòng. ra địch ý của Chu Địch đối với Thích Ngạo Sương, rất sớm từ trước kia Tẫn Diêm liền phát rồi, chỉ là ngờ Chu Địch càng ngày càng để ý đến. Nếu như để mặc cho tiếptục như vậy, biết xảy ra chuyện gì. Nghiêm chỉnh mà Chu Địch chỉ là con rồngnhỏ mới lớn, tâm trí cũng còn chưa thành thục.Vốn là rất thuần khiết và trong sạch, chỉ là bởi vì ghen tỵ mà tâm hồn biến dạng , nếu có làm ra chuyện gì tổn thương cho Thích Ngạo Sương,Tẫn Diêm tuyệt đối tha thứ mình, cũngsẽ tha thứ Chu Địch. Cho nên, bây giờ,tiểu nha đầu còn chưa có làm chuyện bậy bạmuốn đem nàng kéo trở về.

      "Ta cũng vậy từ trước đến nay ở chung chỗcùng chủ nhân, ta hiểu , ta và chủ nhân làkhông thể nào. Nhưng là, nhưng là, ta nhẫn nhịn được cứ ghen tỵ nàng. Ta….. ta còn địnhthời điểm bay tại trong trung tìm cơ hộiquăng nàng ."Chu Địch nức nở, thẳng thắn đem lời trong lòng ra, nhất thời cũng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Trong lòng nàng quả cũng nghĩ là làm gì đó Thích Ngạo Sương, nhưng lại rất ngây thơ muốn đem ThíchNgạo Sương từ trung ném xuống. tại nàng lại rất may mắn vì nếu là suy nghĩ chút, mình làm như vậy, chủ nhân sợ rằng giận dữ, hơn nữa chừng ra tay với chính mình!

      Tẫn Diêm nghe lời Chu Địch có chút tức cười, nha đầu này cho là như vậy là có thểthương tổn được tiểu thư sao? ( Tiểu Sương biết bay a ~~)

      "Ô ô, chủ nhân, xin lỗi, ta có phải là rất xấu ? !" Chu Địch khóc, nhìn Tẫn Diêm đangsửng sốt lại càng lo lắng hơn. (Quả con rồng này rất ngây thơ nha. Mà Ngây lại cònnhiều hơn Thơ.)

      "Chu Địch, chẳng lẽ ngươi quên tiểu thư có thểbay rồi hả?" Tẫn Diêm nhìn Chu Địch trước mắt khóc đau lòng vừa bực mình vừa buồn cười . May mắn là tiểu nha đầu này tại nhận thứcđược sai lầm của mình, cũng có ích kỉnữa.
      "Hả ?" Chu Địch dừng khóc thút thít lại ngây ngốc nhìn Tẫn Diêm, sau đó chu miệng
      " ta… ta quên mất!"

      "Về sau thể có ý nghĩ này nữa biếtkhông." Tẫn Diêm vuốt đầu Chu Địch, mỉm cườinói.

      "Uh, bao giờ nữa rồi."Chu Địch liềumạng gật đầu y như gà con mổ thóc.

      "Vậy chúng ta chuẩn bị thức ăn. Mấy ngày nay có thể ngươi phải chịu nhiều vất vả rồi,chở nhiều người như vậy." Tẫn Diêm khôngđau lòng cho Chu Địch là giả , Chu Địch dù sao cũng là người thân thiết bên cạnh .
      ( xong công tác tư tưởng nhé, Tẫn Diêm quảthật cao tay. Hắc hắc. Mà số í cũng đàohoa. Có tới hai em xin chết cơ đấy)

      " cực khổ." Chu Địch lúc này cười rộ lên, khi nàng nghĩ ít chút tâm tình liền dễ chịu rất nhiều. Tẫn Diêm vui mừng cười lên, Chu Địch là Long tộc, thích chính là thích,ghét chính là ghét. Cho dù ghét người nàng cũng giống loài người thầm mà dở thủ đoạn bẩn thỉu. Đây cũng là điểm khác biệt giữa Long tộc và nhân loại "

      Khi tẫn Diêm cùng Chu Địch mang theo rấtnhiều đồ tươi sống trở lại, Thích Ngạo Sương cóchút ngạc nhiên với thái độ của Chu Địch. ChuĐịch ràng đối với nàng nhiệt tình lên nhiều,vẫn vây ở bên người nàng hỏi han. Thích Ngạo Sương có chút nghi ngờ nhìn Tẫn Diêm, TẫnDiêm chỉ là khẽ mỉm cười gì.

      "Chậc, ngươi rất được a~~ . Đơn giản như vậyliền giải quyết xong." Hắc Long Bản đến gần Tẫn Diêm giọng thầm .

      "Ta muốn Chu Địch bị ngươi oanh tạcđến xương cốt đều còn." Tẫn Diêm bĩu môi hừ lạnh .

      "Coi như ngươi thông minh." Hắc Long Bản cắnmột quả dại đầy nước. Con rồng ngốc nghếch kia có địch ý đối với Thích Ngạo Sương,Hắc Long Bản làm sao nhìn ra được, chỉ là chưa có gì thôi. Chỉ cần con rồng ngungốc có hành động gì bất thường đối với thích Ngạo Sương, Hắc Long Bản lập tức ra tayđem Chu Địch đánh chết. hiểm, đây cũng là Hắc Long Bản học được từ Thích Ngạo Sương.

      "Về ngươi sau ít khi dễ Chu Địch ." Tẫn Diêmlạnh lùng câu.

      "Cắt." Hắc Long Bản vốn bị Tẫn Diêm nhìnthấu ý đồ, hừ lạnh tiếng nữa.Mặc dù Chu Địch phải chối bỏ tôn nghiêm cùng kiêu ngạo Long tộc, nhưng Hắc Long Bản vốn nhìn nàng khó chịu. Chỉ cần là Long tộc lại trở thành vật cưỡi của loài người , Hắc Long Bản đều nhìn thấy khó chịu. Vốn nghĩsau này cùng đường dễ dành thanh trừ ChuĐịch , bây giờ bị Tẫn Diêm như thế, ngượngngùng từ bỏ ý định kia.

      Theo bản đồ trong tay của Thích Ngạo Sương,ngày thứ hai Chu Địch chở mọi người hướngnơi ở Địa Tinh mà tới.

      Địa Tinh là gian thương, cũng là kẻ thích kiến trúc. Bọn họ thấp xấu xí, nhưng là trí thông minh cũng tuyệt đối thể khinh thường. Ở trong lòng đất, xuyên khắp bốn phương có thể đem người xoay chóng mặt, Cung Điện Địa Hạ rất to lớn. Nếu muốn lấy được thần khí trong tay Địa Tinh, quả có chút khó khăn. Loài người tiến vào huyệt độngcủa bọn họ, coi như tiến vào mê cung ,huyệt động cũng làm cho người ta chết ở bên trongvì mệt mỏi.

      "Cánh rừng này trong quá khứ toàn bộ đều là địa bàn của Địa Tinh." Hắc Long Bản híp mắt nhìn rừng cây phía trước " Địa Tinh cùng những chủng tộc khác qua lại."

      "Bởi vì bọn họ là gian thương, hơn nữa diện mạo lớn lên được đẹp mắt." Lãnh LăngVân trầm giọng .

      "Ha ha, ngươi có vẻ biết rất ràng nhỉ." Hắc Long Bản ha ha cười lên.

      " Tàng thư các của thần điện Quang Minh có ghi lại. Trước đây rất lâu, giữa các chủng tộc vẫn còn lui tới với nhau, Thú Nhân tộc, Ải nhân tộcvà Địa Tinh có các giao dịch, cho tới bây giờđều là Thú Nhân tộc và Ải nhân tộc thua thiệt. Sau này lại xảy ra ít chuyện, mới làm cho tất cả chủng tộc đều trở về chỗ của mình, giữvững nơi ở của mình, hề cùng các chủngtộc khác lui tới nữa." Lãnh Lăng Vân thản nhiên .

      " Tàng Thư Các của thần điện Quang Minh có ghi cái này? !" Hắc Long Bản có chút kinh ngạc ca ngợi.

      "Là bí mật cất trong Tàng Thư Các, ta nhìn lén ." Lãnh Lăng Vân những lời này tia ngượng ngùng, “nhìn lén” trong từ điển của cũng là việc đứng đắnkhông cần phải ngượng ngùng. ( cái logic nghìn chấm.)

      Hắc Long Bản mất trọng tâm suýt té ~~ ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Lãnh Lăng Vân, sau đó lạikhông .

      " thôi, trước xem kỹ rồi hẵng ."ThíchNgạo Sương bước chân về phía trước. Mới vừa bước vào rừng cây, chung quanh liền xộtxột xoạt xoạt hồi.

      Mọi người trao đổi ánh mắt, xem ra trong rừngcây có người của Địa Tinh là thủ vệ ở chỗ này .
      Quả nhiên, thanh càng lúc càng lớn. Trongrừng cây chui ra từng cái đầu màu xanh lá cây.

      Từng người võ trang đầy đủ nhóm Địa Tinh mỗi người cưỡi con sói, cầm trong tay vũ khí đưa bọn họ toàn bộ bao vây vào giữa. Mặtcủa Địa Tinh nhiều nếp nhăn, da màu xanh lá cây, lỗ tai dài lanh lảnh, con ngươi híp. Giờ phút này họ cũng nhìn chằm chằm đoànngười của Thích Ngạo Sương.

      "Loài người, dừng lại ngay lập tức. Trước mặt cho phép các ngươi qua." Ở trước mặt Địa Tinh lạnh lùng quát lên.

      "Ta có việc muốn gặp vua của các ngươi."Thích Ngạo Sương nhìn Địa Tinh phía trướctrước mặt thản nhiên . Địa Tinh tinh vi hơi nhíu mày, nhìn từ xuống dưới Thích NgạoSương, lại quay qua đánh giá thực lực củanhững người khác. Hắc Long Bản tức thời thả ra chút Long Uy.

      "Long tộc? !" nhóm Địa Tinh tất cả đều cả kinhthất sắc giọng hô, mà ngựa cưỡi của bọn họtất cả đều nằm rạp mặt đất run lẩy bẩy .

      Thích Ngạo Sương khóe miệng lộ ra độ cong dễ dàng phát giác, có con Rồng ở bên người đúng là thuận tiện.

      Còn chưa chờ nhóm Địa Tinh phản ứng, trênbầu trời chợt chiếu xuống đạo ánh sáng, đem toàn bộ nhóm Địa Tinh bao bọc vào bêntrong. Mà ở bên trong nhóm Địa Tinh thậm chí còn kịp kêu lên tiếng, liền toàn bộ biến thành bột, sau đó tiêu tán. Chỉ là trongchớp nhoáng này liền lấy sinh mệnh những Địa Tinh này. Trường hợp này xem ra có chút rợn cả tóc gáy.

      Địch tấn công sao? !

      Đoàn người Thích Ngạo Sương lập tức lui về phía sau, cảnh giác nhìn ánh sáng chói mắt kia.

      Quang minh lực lượng!

      Chậm rãi, vòng bạch quang từ từ tiêu tán, bên trong lộ ra vài bóng người.

      Thiên sứ! Ở bên trong là mấy thiên sứ, cầm đầulà kẻ có bốn đôi cánh là Bát Dực thiên sứ, phía sau là bốn thiên sứ đều có ba cặp cánh DựcThiên, trang phục giống nhau. Năm thiên sứ tất cả đều là thân y phục trắng như tuyết,những đôi cánh cũng trắng, tóc vàng mềm mạivà con ngươi màu xanh dương. Trong tay của bọnhọ cũng cầm trường kiếm trắng như tuyết.

      Ánh mắt Thích Ngạo Sương khẽ chìm, Nữ ThầnQuang Minh rốt cuộc kềm chế đượcmuốn động thủ sao? Cũng đúng, mình có trong tay ba món của Thí Thiên Thần Vũ, NữThần Quang Minh cũng phát ra, nàng cách nào xuống cái thế giới này quá lâu, lại nghĩ biện pháp phái ra mấy tên thiên sứ hạ giới. Sắc mặt của Lãnh Lăng Vân cũng chợtbiến đổi. Trước mắt mấy kẻ này đúng là thiênsứ. Theo lý thiên sứ cách nào thuận lợiphủ xuống nhân gian, coi như mạnh mẽ phủxuống thực lực rất lớn cũng yếu bớt , nhưng là trước mắt mấy kẻ này thực lực cường đại làmcho lòng người kinh hãi. cách khác Nữ ThầnQuang Minh hình như thông qua biện pháp gì khiến cho mấy thiên sứ phủ xuống mà khônglàm cho thực lực của bọn họ yếu bớt.

      "Mẹ nó! Cư nhiên là thiên sứ." Mặt HắcLong Bản hưng phấn muốn động thủ.

      "Long Vương!" Ai ngờ, chưa có động thủ, BátDực thiên sứ lại nhắm thẳng vào Hắc Long Bản,lạnh giọng quát lên " Hiệp nghị Long thần và Nữ Thần Quang Minh chẳng lẽ ngươi quên mấtsao?"

      "Ngươi ở đây gì a, ta phải LongVương." Hắc Long Bản mặt đổi sắc .

      "Hừ!" Ai ngờ, lúc này Bát Dực thiên sứ cũng làlạnh lùng cười tiếng, sau đó ngửa mặt lêntrời gào to tiếng, tiếng thét bén nhọn dài giống như kiểu tiếng sấm rền vang lên bên tai mọi người, cơ hồ đánh vỡ cả màng nhĩ.

      Đoàn người Thích Ngạo Sương sắc mặt đại biến,cái này là thực lực của thiên sứ, tuyệt khôngphải chuyện đùa rồi.

      Ở đó, Bát Dực thiên sứ hét lên thanhvang dội phía chân trời.

      Ngay sau đó tiếng gầm khác lại đáp lại.

      Sắc mặt của Hắc Long Bản vào giờ khắc này thay đổi vô cùng khó coi.

      Chỉ có biết tiếng gầm này có uy lực cỡ nào.

      Là Long thần phủ xuống!

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Quyển 2
      Chương 19: Bị trói thành bánh chưng


      tiếng động đinh tai nhức óc vang lên, đám mây bảy màu từ từ bay tới gần. Sắc mặtcủa Hắc Long Bản thành màu gan heo. hơn ai hết mục đích của Long thần khi tới đây.

      Thích Ngạo Sương nhìn bầu trời, thấy được vẻmặt đắc chí của mọi người, khóe mắt nhìn thấygương mặt đầy khó coi của Hắc Long Bản hiểu ra ngay lập tức.

      “Long Vương, để xem ngươi nhúng tay vào chuyện này như thế nào! Ngươi làm trái với thỏa thuận giữa Long Thần và Nữ Thần Quang Minh, Long Thần trừng trị ngươi. Hừ!” Thiênsứ tám cánh cười lạnh, huơ kiếm lên chỉ vàoHắc Long Bản, quát khẽ, trong giọng hề che giấu vui sướng khi thấy người khácgặp họa và độc ác.

      “Mẹ kiếp!” mặt Hắc Long Bản đen như than, ngẩng đầu nhìn đám mây từ từ tới gần, lòng trùng xuống ngừng.

      Thích Ngạo Sương và mọi người phản ứng, những thiên sứ lẳng lặng chờ đợi mà ra tay. Đám mây bảy màu dừng lại đầu mọingười, sau đó sợi dây thừng lộ ra khỏi đám mây. Hắc Long Bản biến sắc, xoay người địnhchạy. Nhưng sợi dây như có mắt, đuổi theo Hắc Long Bản. thậm chí còn chưa kịp phảnkháng bị sợi dây cuốn lấy, sau đó trói chặt lại với tốc độ sét đánh kịp bưng tai.Miệng Hắc Long Bản phát ra tiếng hu hu khôngrõ.

      Thích Ngạo Sương há hốc miệng. phải Hắc Long Bản phản kháng mà là khôngcó cơ hội để làm thế. có năng lựcchống lại Long Thần nên cứ như thế mà bị tróichặt lại.

      Ngay lập tức, Thích Ngạo Sương tạo ra ngọn lửa đánh vào sợi dây treo ngược Hắc LongBản lên. Nhưng nó hề bị ảnh hưởng chútnào. Đoàn người Thích Ngạo Sương cứ trơ mắt nhìn Hắc Long Bản bị trói thành bánh chưng,nhấc lên . vùng vẫy mạnh như con sâu róm nhưng thể thoát khỏi sợidây được. Tuy cảnh tượng này hơi buồn cười nhưng trong thời khắc này ai có thể cườiđược? Thích Ngạo Sương lại định ra tay lần nữa nhưng Hắc Long Bản dùng mắt ra hiệu để ngăn nàng lại. Tình thế trước mắt rất nguy hiểm, phải đối đầu với năm thiên sứ sức mạnh tầm thường, thể có thêm kẻ thù nữa. Hơnnữa đối phương còn là Long Thần có sức mạnh rất bí ! Thần giống như con người, điều này Thích Ngạo Sương hiểu rất . Nàng nhìnthấy ánh mắt của Hắc Long Bản hiểu ra nên ngăn những người khác muốn ra tay lại.

      Hắc Long Bản bị bắt vào trong đám mây rất nhanh. Chu Đế run lẩy bẩy, núp sau lưng Tẫn Diêm, chỉ sợ người Long Thần muốn bắt là nó. Hiển nhiên Hắc Long Bản bị bắt là vì tham dự vào chuyện này.

      “Ta mang thằng nhóc này .” Giọng từ trời vọng xuống, trong giọng chứa đầy uy nghiêm khiến lòng người rung động nhưng nội dung lại hợp. Thằng nhóc ư….?

      Đám mây bảy màu cứ như vậy mà bay nhanh , trong gian vang vọng tiếng Hắc Long Bảngiãy giụa và tiếng hu hu a a của .

      “Hừ! Loài người đê tiện, dám ngông cuồng khiêu khích uy nghiêm của Nữ Thần tôn quý.Hôm nay các ngươi phải trả giá lớn!”Thiên sứ tám cánh cầm đầu hừ lạnh, giơ cao tay,ánh kiếm lóe lên, lấp lánh chói mắt.

      Thích Ngạo Sương cười lạnh tiếng, xoay cổ tay, kiếm Thương Lan được nàng cầmchặt trong tay.

      Keng tiếng, Tẫn Diêm cũng rút kiếm ra.Lãnh Lăng Vân trầm mặt, mắt lạnh nhìn những thiên sứ với vẻ mặt lạnh nhạt trước mặt.

      Áo Tư Kháp khoanh hai tay trước ngực, im lặng dựa vào cửa, làm người xem. thực tế,Thích Ngạo Sương cũng trông mong hắnsẽ ra tay.

      “Tộc Tinh Linh?” Thiên sứ tám cánh cầm đầunhìn Áo Tư Kháp đầy kinh ngạc, thốt lên.

      “Chẳng lẽ tộc Tinh Linh cũng muốn tham gia à?” Thiên sứ tám cánh phía sau giương cánh lên, nhíu mày quát.

      Áo Tư Kháp nhíu mày, cực kỳ khó chịu. Trong đầu những thiên sứ này chứa cái gì vậy? thấy mình đứng sang bên à?

      “Ngươi cho là ta nhúng tay vào, nếu ta ra tay phụ kỳ vọng của ngươi.”Nụ cười lạnh lộ ra khuôn mặt tinh xảo vôsong của Áo Tư Kháp. đứng dậy, bước tới.

      “Đồ ngu!” thiên sứ tám cánh cầm đầu quay lại chửi thiên sứ giang cánh phía sau. là đồ có mắt. Chẳng lẽ nhìn ra TinhLinh kia vốn định ra tay à? Bây giờ hay rồi, chỉ vì câu của thiên sứ giang cánh kia mà Tinh Linh kia tham gia vàochuyện này! Mà trình độ của Tinh Linh tuyệtđối thấp! Có điều Tinh Linh cao nhã, tôn sùng hòa bình, ngu ngốc lại trong sáng mà cũng nóng nảy thế sao? Thiên sứ tám cánh ngoài tức giận còn thấy hơi bất ngờ.

      chỉ mình mà đoàn người Thích NgạoSương cũng vậy.

      Thích Ngạo Sương khẽ cau mày. Hành động củaÁo Tư Kháp quái lạ. ra tay là ra tay, lýdo lại đơn giản đến mức giải thích được như thế.

      “Chẳng lẽ ngươi sợ đem lại rắc rối chothần Tinh Linh của các ngươi à?” Mục đích củathiên sứ tám cánh là giết Thích Ngạo Sương, pháhủy linh hồn của nàng nên dĩ nhiên là muốn tốt nhất là chỉ cần lần ra tay là xong, nên mớithử khuyên Tinh Linh kia.

      “Thần Tinh Linh có thỏa thuận gì với thần của các ngươi ?” Áo Tư Kháp cười nhạt, tùy tiện mà hỏi.

      Thiên sứ tám cánh ngẩn ra. Đúng là thần Tinh Linh và Nữ Thần Quang Minh có thỏa thuận gì với nhau. Vì tộc Tinh Linh hòa bình, ghét con người nên muốn tiếp xúcgì với họ, chứ đừng là nhúng tay vào chuyệncủa con người.

      “Dù có, ngươi cũng sợ bị thầnTinh Linh cao quý trách phạt à?” thiên sứ tám cánh vẫn trầm mặt quát lạnh.

      Áo Tư Kháp cười nhạt, trả lời, hiển nhiên là thèm để ý đến lời của thiên sứ tám cánh. Sắc mặt của thiên sứ tám cánh thay đổi. Điều khiến thiên sứ kiêu căng khó chịu nhấtkhông phải là chửi mà là thèm để vào mắt. Áo Tư Kháp kiêu căng hơn khiến cảm thấy như bị tát cái mạnh vậy.

      “Ngươi khăng khăng muốn thế chịu chếtđi. Ta thưa với Nữ Thần là tộc Tinh Linh của các ngươi tùy tiện làm bậy nên mới có kết cụcnhư vậy.” Thiên sứ tám cánh hừ lạnh, định nóitiếp luồng ánh kiếm đáng sợ mạnh mẽ đâm tới.

      Thiên sứ tám cánh kinh hãi, giơ kiếm lên đỡ.

      Kiếm lớn rung lên trong tay, tay cũng khẽrun lên.

      Thích Ngạo Sương nhíu mày, nụ cười trêutức ra khóe miệng. Vẻ mặt nàng cho thấy dám khinh thường tồn tại của chúng tasao?

      “Loài người đê tiện!” thiên sứ trầm mặt, nắm chặt thanh kiếm lớn trong tay. Thanh kiếm vẫncòn rung lên. Trong lòng thầm kinh ngạc. Chỉ người mà thực lực đạt tới trình độnhư vậy, khó trách lần này Nữ Thần lại quantâm như vậy.

      Mặt Thích Ngạo Sương ra nụ cười lạnh. Lũngười chim này chỉ biết câu lời thoại nàythôi sao?

      Thích Ngạo Sương cho thiên sứ tám cánhcơ hội để thở. Nàng cầm kiếm, xông nhanh tới,mũi kiếm bén nhọn khiếp người, hơi thở tử vongtràn ngập. Đáy mắt thiên sứ tám cánh thoáng qua tia hoảng hốt, vội vàng nâng kiếm lên.

      Tẫn Diêm, Lãnh Lăng Vân và Áo Tư Kháp cũngbắt đầu chiến đấu với mấy tên thiên sứ giangcánh kia.

      Kiếm Thương Lan của Thích Ngạo Sương và kiếm của thiên sứ tám cánh chạm vào nhau tạo thành tiếng nổ lớn vang vọng bầu trời. ThíchNgạo Sương khẽ cau mày. Quả nhiên thiên sứ tám cánh này tầm thường. Thực lực của rất mạnh!

      Hai thanh kiếm giằng co, sắc mặt của ThíchNgạo Sương và thiên sứ tám cánh nặng nề.

      Thời khắc này, trong lòng thiên sứ tám cánh hơi e ngại. Thực lực của con người này lại tươngđương với mình hay cả mình? bị chínhý nghĩ của mình làm giật mình. tăng sức mạnh tay. Tuyệt đối thể thua bởi con người đê tiện có tư tưởng chống đối này! Đanglúc thiên sứ tám cánh dùng toàn lực để đốikháng với Thích Ngạo Sương giọng nhàn nhạt của nàng truyền vào trong tai : “Lần này các ngươi tới, đều là chiến sĩ như ngườichim thế này à?” trong giọng có chứa ý trêu tức khiến thiên sứ tám cánh sửng sốt, khônghiểu ý nàng.

      Người chim?! Thiên sứ tám cánh giật mình, mớikịp nhận ra lời của Thích Ngạo Sương là có ý gì!

      “Loài người đê tiện! Ta khiến ngươi trả giá lớn vì lời vô lễ này!” Thiên sứ tám cánh thẹnquá hóa giận, gầm lên, tập trung tư tưởng vậncông, ánh sáng màu trắng chói mắt tỏa ra từ người .

      “Hình như ngươi quên ta cũng là Ma Pháp Sư.” Thích Ngạo Sương lại nhíu mày, cười mộttiếng. Lúc thiên sứ tám cánh còn chưa phục hồitinh thần lại luồng khí cực nóng bay mạnh ra từ mũi kiếm của nàng, sau đó là ngọnlửa màu vàng kim ngập trời.

      Ngọn lửa nóng khác thường bao phủ thiên sứtám cánh trong nháy mắt.

      “A!” thiên sứ tám cánh hét lên thảm thiết, lui nhanh lại phía sau. Ngọn lửa màu vàng tắt rất nhanh. Khi lửa tắt thân hình thiên sứ tám cánh ra. Mái tóc vàng mềm mại của đãbị đốt thành đống rơm, tỏa ra mùi khét. Quần áocủa bị đốt rách tả tơi, từng sợi vải treo trênngười , miễn cưỡng che những chỗ quantrọng. Đôi cánh trắng như tuyết cũng cháy xém. Bây giờ còn vẻ kiêu căng như vừa rồi!

      “Có mùi thịt nướng.” lời của Thích Ngạo Sương đầy mỉa mai khiến thiên sứ tám cánh suýt hộc máu.

      “Loài người nham hiểm xảo trá!” thiên sứ támcánh tức giận, mắng Thích Ngạo Sương, chợtnhìn phía sau nàng, cười hung dữ, “Ngươi nhìn đồng bọn của ngươi . Hôm nay ai có thểchạy thoát được.” khuôn mặt hơi đen củathiên sứ tám cánh lộ ra hài lòng.

      Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, liếc mắt ra sau.Nàng thấy hai thiên sứ giang cánh vây lấyÁo Tư Kháp, Tẫn Diêm và Lãnh Lăng Vân mỗi người đối phó với thiên sứ. Chu Đế căng thẳng, đứng bên cạnh muốn giúp tay nhưnglại dám, đứng tại chỗ mà đấu tranh đếnmức sắp khóc chỉ bởi câu uy hiếp lạnh lùngcủa thiên sứ kia: nếu muốn bị Long Vương đưađi cứ ra tay. Điều này chạm tới tử huyệtcủa Chu Đế. Chu Đế sợ nhất là phải xa Tẫn Diêm. Hắc Vũ và Bạch Đế đứng vai Chu Đế, ôi ôi chiêm chiếp ngăn Chu Đế ra tay. Bọnhọ hề hoảng hốt. Theo như họ nghĩ thìnhững thiên sứ này làm gì được mấy người Thích Ngạo Sương.

      Lúc này, luồng hơi thở mịt mù bao lấy Áo Tư Kháp. Mỗi khi thanh kiếm lớn của thiên sứbổ về phía , sắp đụng tới kiếm tự động chệch hướng, chỉ lướt qua mà hề khiếnÁo Tư Kháp bị thương. tránh rất thoải mái, ra tay mà chỉ quấn lấy hai thiên sứ khiến họ thoát ra mà giúp những thiên sứkhác được. Lãnh Lăng Vân hơi cố hết sức. Dùsao cũng chỉ là Mục Sư chuyên trị liệu rồi mới là pháp sư. lúc Thích Ngạo Sương trầm ngâm suy nghĩ nên làm thế nào luồng ánh kiếm bén nhọn bổ tới.

      “Ngươi nhìn đâu vậy?” tiếng lạnh lẽo của thiên sứ tám cánh vang lên bên tai.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Quyển 2
      Chương 20: Diện mạo của Long thần!


      Thích Ngạo Sương huy kiếm ngăn cản, dừng mắt người thiên sứ tám cánh chật vật. Nàng thu hồi ý trêu đùa vì biết rằng phải giải quyết thiên sứ tám cánh trước mặt nhanh.Lãnh Lăng Vân duy trì được lâu. Thoạtnhìn Tẫn Diêm ngang sức với thiên sứ nhưngnếu cứ như thế rất bất lợi. Chu Đế đứng cạnh đó, nắm chặt hai tay, nhìn tình thế trước mắt đầy căng thẳng nhưng dám mù quángmà nhúng tay vào. Long Thần đâu aibiết nhưng nếu thiên sứ tám cánh lại gọi LongThần tới nữa xong đời. Tình hình của LãnhLăng Vân cũng rất khó khăn. Thiên sứ giang cánh thấy Lãnh Lăng Vân dùng ma pháp Quang Minh càng thêm căm giận, biết người trướcmặt chính là Thánh tử phản bội thần điệnQuang Minh, phản bội Nữ Thần nên ra tay càng ác độc hơn. Thiên sứ tám cánh như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, cười lạnh lùng rồi huy kiếm công kích Thích Ngạo Sương. Lần này, đấu với nàng mà chỉ quấn chặt lấy khiến nàng thể thoát ra được.

      Lâu sau, Thích Ngạo Sương hơi bực bội. Dườngnhư thể giết được thiên sứ tám cánh này.Tuy có nhiều vết thương nhưng có cái nào trí mạng. Đối phương trốn tránh như con cá trạch. Lúc Thích Ngạo Sương quay lại, địnhgiúp người phía sau thiên sứ tám cánh nhưtrúng xuân dược quá hạn, công kích dữ dội hơnbình thường. Cứ như vậy khiến Thích NgạoSương thấy phiền chịu nổi. Mà Tẫn Diêm và Lãnh Lăng Vân lúc này mệt.

      “Loài người đáng chết, dám khiến Nữ thần caoquý đau đầu.” Thiên sứ tám cánh dùng hết sức để chống lại bảo kiếm của Thích Ngạo Sương,nghiến răng nghiến lợi mà , trong đôi mắt ra ý cười lạnh lẽo, “Ngươi cho rằng chỉ cómấy người chúng ta thôi sao? Ngươi cho rằng chúng ta để ngươi tìm được Thí Thiên ThầnVũ à? Ngươi cho rằng những người giúp ngươitìm thần khí còn sống à?”

      Mắt Thích Ngạo Sương mở lớn, lập tức hiểu ra lời của thiên sứ tám cánh là có ý gì! Sở Tâm và Đông Phong Hầu gặp nguy hiểm! Thiên sứ támcánh thấy mặt Thích Ngạo Sương càng đen lại càng thêm đắc chí, tức giận vừa nãy giảmđi ít.

      “Ha ha, chỉ sợ bây giờ bọn chúng đến xương cũng còn!” thiên sứ tám cánh càng cườinhư điên kiêng nể gì, gương mặt biến thành màu đen vặn vẹo, nụ cười tràn đầy dữ tợn.

      “Ngươi…” Thích Ngạo Sương cúi đầu khiếnngười khác nhìn nét mặt của nàng.Nàng chỉ thốt ra chữ qua kẽ răng như thế.Đột nhiên, luồng khí lạnh có để đóng băngngười khác tản ra từ người nàng.

      “Sao? Rất đau lòng? Rất vội vàng?” thiên sứtám cánh cười ha hả, nghĩ rằng Thích Ngạo Sương bị đả kích, tinh thần trong lúc yếu ớt nhất, là cơ hội tốt. Vậy nên vung thanhkiếm lớn trong tay, điên cuồng công kích Thích Ngạo Sương.

      Nhưng Thích Ngạo Sương di chuyển, chỉ bình tĩnh giơ kiếm lên đỡ. Nàng đỡ công kích sắc bén của thiên sứ rất thoải mái.

      Cái gì? Thiên sứ tám cánh kinh ngạc nhìn Thích Ngạo Sương. Nàng bị kích thích như thế mà còn nhàng chặn kiếm của lại như vậy khiến ngẩn ra. Thế nhưng, sau đó, sát khí bài sơnđảo hải cứ như vậy mà bao phủ lấy . luồng khí lạnh dâng lên trong lòng . lui lại theo bản năng.

      “Hừ!” bỗng Thích Ngạo Sương ngẩng đầu, đôi mắt sâu như đầm nước lạnh, ánh sáng lạnh lẽo bắn ra khiến người khác run sợ.

      Thiên sứ tám cánh ngây ngẩn bởi vì nhìn thấy tia sáng màu đỏ ánh lên trong đôi mắtcủa Thích Ngạo Sương.

      Ánh sáng màu đỏ?! Thiên sứ tám cánh chớpmắt, muốn nhìn là mắt Thích NgạoSương biến thành màu đỏ hay nhưngngay sau đó, trước mắt chỉ toàn là màu đỏ.

      Đó là máu của phun ra.

      Đau đớn kịch liệt khiến hô hấp như ngừng lại. Kiếm trong tay Thích Ngạo Sương cứ nhưvậy mà xuyên qua ngực phải của . Máu tươiphun ra.

      “Máu của người chim màu đỏ à?” Thích NgạoSương cười lạnh, đâm mạnh tay hơn.

      Thiên sứ tám cánh kêu thảm, máu tươi phun ra như suối. lảo đảo lui lại, tránh xa ThíchNgạo Sương.

      Bốn thiên sứ giang cánh thấy thế, bỏ đối thủ củamình, nhanh chóng hợp lại với thiên sứ tám cánh. Tay trái của bốn thiên sứ cùng làm dấu tay, kết giới được tạo thành trước mặt Thích Ngạo Sương, ngăn bước chân của nàng lại.

      Năm thiên sứ tập trung chỗ, cùng đưa tay phải ra, Thích Ngạo Sương vừa vung kiếm phákết giới năm thiên sứ nhanh chóng tạo mộtdấu tay đơn giản trong trung. Trong nháy mắt, luồng ánh sáng trắng bao phủ bọn họ, bóng dáng của bọn họ biến mất vào giờ khắc này.

      “Là trận truyền tống.” Lãnh Lăng Vân ho ,bước lên, trầm giọng .

      “Trận truyền tống?” Tẫn Diêm thu kiếm, nhìn khoảng phía trước, cau mày.

      “Phải do năm thiên sứ cùng làm, truyền tống tớinơi sức mạnh của Quang Minh lớn nhất, là phânđiện gần đây.” Lãnh Lăng Vân giải thích, phấttay dùng ma pháp trị thương. Màu trắng phủ lênThích Ngạo Sương. Vết thương người nàngkhôi phục với tốc độ nhanh chóng. Tẫn Diêm im lặng, bởi vì vết thương người Lãnh LăngVân nặng hơn Thích Ngạo Sương nhiều.

      “Chủ nhân!” Chu Đế nước mắt lưng tròng, bay vọt lên, cẩn thận kiểm tra xem Tẫn Diêm có bị thương . Vừa khóc vừa , “ xin lỗichủ nhân. Ta thể giúp người. Ta sợ, sợLong Thần tới bắt ta . Ta muốn bịLong Thần đưa . Nhưng, nhưng, chủ nhân,ta…chỉ cần bọn họ quá, quá…Ta mặc kệ, sẽra tay.”

      “Ta biết!” Tẫn Diêm thông cảm, vươn tay sờ đầu Chu Đế, nhàng, “Ngươi làm rất tốt. Ngươi thấy chúng ta sao à? Nếungươi cũng bị đưa chúng ta muốn tới nơikhác tốn nhiều thời gian hơn.”

      Chu Đế vẫn nghẹn ngào.

      Áo Tư Kháp khoanh tay trước ngực, lẳng lặngnhìn Thích Ngạo Sương vẫn im lặng.

      Mặt Thích Ngạo Sương u, gì.

      “Sở Tâm và Đông Phong Hầu gặp nguy hiểm.”Nàng tựa như nghiến nát từng chữ .

      “Cái gì?!” Mọi người kinh ngạc. Chỉ có Áo TưKháp là vẫn chẳng để ý gì như cũ.

      “Cuối cùng Nữ Thần Quang Minh hànhđộng.” mặt Thích Ngạo Sương rất khó coi. Nàngphải lấy đủ bộ thần khí mới có thể giết chếtNữ Thần Quang Minh. Mà Nữ Thần Quang Minh chỉ cần lấy được thần khí là có thể khiến Thích Ngạo Sương thất bại trong gang tấc.Bây giờ điều khiến nàng lo lắng nhất là Kiều SởTâm và Đông Phong Hầu phải là đối thủ của những thiên sứ này. Năm thiên sứ đối phó với bọn họ, còn có cả thiên sứ tám cánh. Còn bên Kiều Sở Tâm và Đông Phong Hầu sao đây? Đừng là thiên sứ tám cánh, chỉ cần thiên sứ giang cánh là bọn họ thểđối phó được!

      “Lập tức tìm bọn họ.” Thích Ngạo Sươngkhông còn để ý gì nữa. Tuy tộc Địa Tinh ở phía trước, thần khí cũng gần trong gang tấc nhưng trong lòng của Thích Ngạo Sương lúc nàychỉ lo cho an nguy của Kiều Sở Tâm và ĐôngPhong Hầu.

      Mọi người có ý kiến gì khác. Bọn họ biết bên nào nặng bên nào .

      Chu Đế lập tức hóa thành rồng, đưa mọi người bay vào đám mây.

      Bọn họ muốn tới tộc Thú Nhân ngay lập tức. Nơi đến đầu tiên của Đông Phong Hầu và Kiều Sở Tâm là đây. Tính toán thời gian chút, có lẽ bọn họ còn chưa tới.

      Lúc này, Hắc Long Bản bị trói thành bánhchưng, đặt đám mây bảy sắc. ông lãomặt mày hồng hào, tinh thần rất tốt ngồi cạnhhắn. Ông lão này chính là Long Thần.

      “Hu hu a a ~~ a a~” Hắc Long Bản vẫn đanggiãy giụa cách vô nghĩa.

      Long Thần cúi đầu nhìn Hắc Long Bản, vươntay chọc chọc vào Hắc Long Bản thể nhúc nhích. trợn to hai mắt, càng giãygiụa mạnh hơn.

      “Kêu cái rắm ấy.” Long Thần vừa mở miệng khiến Hắc Long Bản như bị sét đánh. Giọng vang vọng đầy uy nghiêm mà lại những lời như vậy. Lúc bị bắt, Hắc Long Bản chú ý tới Long Thần rằng ta đưa thằng nhóc nàyđi. Lúc đó khổ sở giãy giụa, tìm cách thoát khỏi móng vuốt ma quỷ của Long Thần.

      “Hu hu!” Hắc Long Bản vặn vẹo, kêu mạnhhơn.

      “Sao ngươi lại ngu như thế chứ? Toàn gây tai họa cho ta thôi.” Long Thần đứng dậy, bất ngờnổi cơn giận dữ, nhấc chân đạp Hắc Long Bảnkhiến kêu đến mức hoa mắt chóng mặt.

      “Ngươi gây tai họa cứ việc, sao lại chọc vào Nữ Thần Quang Minh vậy? Ngươi chọc con nhóc này cũng thôi , còn cho đối phương biếtthân phận của ngươi! Ngươi là rồng hay là heo vậy?” Mặt Long Thần vốn đỏ, bây giờ cả tai và cổ cũng đỏ, biết là tức giận hay vui sướng.

      “Hu hu?” Hắc Long Bản nghe ra chỗ kỳ lạ. Ý là trách mình chọc tới Nữ Thần Quang Minh à?

      “Ngươi ỉa biết chùi đít à? Còn phải để ta đến lau cho ngươi! Ngươi là Long tộc chứ phải heo! Dùng cái đầu của ngươi ấy!”Long Thần càng đạp mạnh hơn, vừa dạy dỗ vừakhông quên dùng chân. Hắc Long Bản bị đạp đến mức khóc ra nước mắt.

      Cuối cùng, Long Thần mắng xong, đạp thoải mái mới hài lòng ngồi xuống. Búng ngóntay, cởi trói cho Hắc Long Bản. Hắc Long Bảnnửa sống nửa chết nằm mây, thở mạnh.

      “Ta thấy ngươi nham hiểm vô sỉ đạp tên LongVương ngu ngốc trước kia xuống đài, xem như cũng có tài, còn định khen ngươi. Kết quả là ngươi xem xem ngươi làm chuyện chó má gì? Làm cho con nhóc Nữ Thần Quang Minh kia tớichỗ ta tố cáo!” Long Thần càng càng tức, định ra tay dạy dỗ Hắc Long Bản nữa. HắcLong Bản dùng kỹ xảo và tiềm năng trong cơthể lăn qua bên cạnh, tránh khỏi móng vuốt ma quỷ của Long Thần.

      Bây giờ Hắc Long Bản hoàn toàn hiểu mộtchuyện: đó là Long Thần mà bọn họ sùng kínhcăn bản tốt cái chim ấy! Ông lấy vô liêm sỉ làmvinh dự, là lão già u ám phúc hắc.

      “Long Thần điện hạ cao quý, thần…” Hắc LongBản vừa mở miệng liền bị cốc cái vào đầu.

      “Đừng có giả vờ, đồ miệng đằng bụng nghĩ nẻo. Ngươi mắng ta là ông lãocặn bã đấy thôi.” Long Thần cười như cười, nhìn Hắc Long Bản đầy nguy hiểm.

      “Vâng! Vậy sao? Ông già cặn bã đáng chết, sao lại bắt ta ? Chẳng lẽ Long tộc chúng ta mà phải sợ Nữ Thần Quang Minh à?” Hắc LongBản thăm dò tính tình của Long Thần, bật thốtlên câu hỏi biết dưới.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 21: Thất bại trong gang tấc? Quay về!


      Hắc Long Bản phùng mang trợn mắt, đen mặtlại, nhìn ông lão Long Thần. Long Thần vừa nghe những lời này của Hắc Long Bản càng thêm tức giận, định ra tay đánh .

      “Ông ỷ mạnh hiếp yếu!” Hắc Long Bản vừa ôm đầu tránh né vừa lên án.

      “Đồ heo như ngươi mà cũng biết cái gì gọi là ỷ mạnh hiếp yếu à? A! Ngươi biết mà còn hỏi, vậy ngươi bị ngốc à?” ông già Long Thần càng tứcđiên lên, ra tay đánh Hắc Long Bản khiến kêu thảm thiết ngừng.

      “Có ý gì? Có ý gì?” Hắc Long Bản ôm đầu, vừagào khóc thảm thiết vừa hỏi ông lão Long Thần“Chẳng lẽ ông sợ người khác ông ỷ mạnhhiếp yếu nên mới…”

      “Ơ, thăng cấp rồi, từ ngu xuẩn thành đần độn.”Ông lão Long Thần dừng bàn tay độc ác lại, mỉa, “Ngươi rốt cuộc hiểu . Long tộc mạnhmẽ hơn loài người nhiều, con nhóc Nữ Thần Quang Minh chẳng là gì trong mắt ta cả. Nhưng ta mà bị người khác là ỷ mạnh hiếp yếu rất khó coi.” Ông lão Long Thần ngồi xếp bằng, thao thao bất tuyệt.

      “Hả?” Hắc Long Bản ngạc nhiên, ngờ Long Thần chẳng những vô sỉ, phúc hắc mà còn hết sức sĩ diện! “Có chuyện này à?” Mặt Hắc Long Bản đầy kinh ngạc.

      nhảm!” Long Thần vênh váo tự đắc, “Nếu phải con nhóc đó tỏ vẻ đáng thương tìm tới cửa cầu xin ta ký thỏa thuận ta nhổ vào! Ta mà phải quan tâm chuyện vớ vẩn này à?”khóe miệng Long Thần giựt giựt, rồi lẩm bẩm, “Con nhóc đó tâm kế quá sâu, ta rất thích nó.”

      Bằng những lời này, Hắc Long Bản hiểu tất cả. Nữ Thần Quang Minh bắt được xương sườn mềm của ông nên giả bộ đáng thương mà cầu Long Thần ký thỏa thuận rằng Long tộc mạnh mẽ được tùy tiện tấn công loài người, thể tự tiện bước vào lãnh thổ loài người.

      “Ông thích con nhóc đó để ta giúp bằng hữu của ta . Ta thầm giúp làđược mà.” Hắc Long Bản cau mày, cắt ngang dòng suy nghĩ của Long Thần.

      “Ngươi ngu như heo ấy. có người nhận rathân phận của ngươi mà còn thầm giúp cái rắm ấy! Để ta dạy thêm cho ngươi!” Long Thầnvừa nghe liền nổi giận lôi đình, chỉ vào mũi Hắc Long Bản mà mắng. Mắng xon đảotròng mắt, nhìn lên trời gì, biếtlà nghĩ gì.

      Bây giờ Hắc Long Bản biết cách nhìn sắc mặt mà chuyện, vì vậy ngoan ngoãn đứng đám mây, chờ Long Thần.

      “Đồ ranh con, sao trước kia ta phát hiệntrong Long tộc có người này nhỉ? Người này hiểm, vô sỉ, xảo trá, theo lý thuyết tính tình khiến người ta, ừ, khiến người ta thích như thế ta sớm phát . Sao trước kia ta thấy nhỉ?” Long Thần chợt .

      Hắc Long Bản há hốc miệng: “ khen ta haymắng ta vậy?”

      “Ngươi có thể coi đó là khen ngợi.” Ông lãoLong Thần gật đầu cách nghiêm túc.

      “Là bằng hữu loài người kia dạy ta. Ta họcđược từ nàng rất nhiều thứ. Sau đó ta mới cócách đá Long Vương trước xuống đài.” Hắc Long Bản thấy thái độ của Long Thần như vậy, biết ông thích nên cho ông biết cách thản nhiên.

      “Ừ, tệ, tệ.” Ông lão Long Thầncười híp mắt, gật đầu: “Con bé này rất được lòng ta.”

      “Vậy ý của người là ta có thể giúp nàng?” Hắc Long Bản cười nịnh nọt.

      “Ta thế lúc nào?” Mặt Long Thần đen lại, trầm giọng .

      Hắc Long Bản còn chưa kịp bày tỏ vẻ đau khổthì ông lão Long Thần đảo mắt, cười ha ha, đứng lên, : “Ngoài sáng được trong tối. Ta sớm vừa mắt con nhóc này rồi, kéo nó xuống cũng tốt.”

      Hắc Long Bản: “…”

      Cùng lúc đó, Chu Đế chở mọi người tới nơi ở của tộc Thú Nhân nhanh như chớp. cầnThích Ngạo Sương hỏi đường , Chu Đế mình biết liền bay tới đó ngừng nghỉ.

      Cứ bay mãi như vậy, buổi tối Chu Đế cũngkhông dừng lại nghỉ. Nó biết nếu mình chậm bước có thể hai bằng hữu của chủ nhânsẽ mất mạng!

      vất vả cho ngươi, Chu Đế.” Tẫn Diêmngồi cùng, vươn tay vỗ lên đầu Chu Đế, đau lòng giọng an ủi.

      Chu Đế cắn chặt răng, gì. Nó sợ mình chuyện thả lỏng nên chỉ có thể vỗ mạnhcánh, tiếp tục bay về phía trước.

      Trong lòng Thích Ngạo Sương vô cùng lo lắng,áy náy với Chu Đế sắp kiệt sức. Nhưng giờ phútnày thể dừng lại. khi dừng lại tất cả muộn.

      Chu Đế cứ thế bay liên tục hai ngày hai đêm,cuối cùng cũng tới nơi của Thú Nhân. Trước mặt chính là lãnh địa của Thú Nhân. Chu Đế chịu nổi nữa, rên lên tiếng rồi ngã chúi xuống, thân thể to lớn cứ rơi thẳng xuốngnhư vậy.

      “Chu Đế!” Sắc mặt Tẫn Diêm hơi thay đổi, vộivàng gọi.

      Nhưng lúc này Chu Đế tiêu hao hết sức lựccủa mình. Nó kiệt sức, hôn mê, thể khống chế thân thể nặng nề rơi xuống.

      Thích Ngạo Sương lập tức giương đôi cánh bằnglửa màu vàng, chuẩn bị tạo ra tầng kết giớiđể đỡ lấy thân thể của Chu Đế.

      Lúc này, Áo Tư Kháp lại bay lên nhàng, đợi mọi người ra tay đọc lên chú ngữ phức tạp. luồng gió mạnh mẽ thổi tới phía dưới Chu Đế, làm chậm lại tốc độ rơi xuống củanó. Sau đó, Áo Tư Kháp bắn ra viên bi nhonhỏ màu xanh biếc. Viên bi này vừa rơi xuống đất liền mọc rễ, nảy mầm, ra lá ngay lập tức. Trong nháy mắt nó biến thành cái giường mềm mại khổng lồ màu xanh lá, đỡ lấy thân thể Chu Đế.

      Tẫn Diêm vội vàng kiểm tra xem Chu Đế có bị thương . Lãnh Lăng Vân cũng giúp .

      Thích Ngạo Sương và Áo Tư Kháp còn bay trung.

      Thích Ngạo Sương nhìn Áo Tư Kháp, lâu sau mới nhàng : “Cảm ơn.”

      phải vì ngươi mới cứu nó.” Áo Tư Kháplạnh lẽo , sau đó bay xuống với mọi người.Thích Ngạo Sương cũng để ý thái độ kiêu căng của Áo Tư Kháp, bay xuống theo. Nàngthầm than về thực lực kinh người của Áo Tư Kháp.

      “Chu Đế có sao ?” Thích Ngạo Sương hạxuống, lập tức vội vàng hỏi.

      sao, chỉ là quá mệt mà thôi.” Lãnh LăngVân giọng .

      Tẫn Diêm đứng cạnh cổ Chu Đế, nhàngvuốt ve cổ nó. Chu Đế thở nặng nhọc, nơi cổ cũng phập phồng mãnh liệt. Hai mắt nó vẫnkhép chặt.

      Thích Ngạo Sương nhàng bay tới, nhìn nétđau lòng mặt Tẫn Diêm, : “Tẫn Diêm…”

      “Tiểu thư, sao đâu.” Tẫn Diêm như biếtThích Ngạo Sương muốn gì, liền chặn lại lờicủa nàng.

      Thích Ngạo Sương cắn môi, : “Ngươi ở đâychăm sóc Chu Đế, ta và bọn họ vào xem mộtchút. Nếu Sở Tâm và Đông Phong Hầu chưa tớithì tốt. Ngươi ở lại đây có thể ngăn bọn họ lại.”

      Tẫn Diêm há miệng, định gì đó nhưng thốt thành lời. biết Thích Ngạo Sương nghĩgì. Nàng muốn để chăm sóc cho Chu Đế, là ngăn cản Kiều Sở Tâm và Đông Phong Hầu chỉ là cái cớ…Nhưng, cái cớ này khiến tìm được lý do để phản đối.

      Cuối cùng, Tẫn Diêm gật đầu đồng ý.

      Đoàn Thích Ngạo Sương dừng bay, lẳng lặng đứng trung, chờ đội người đếngần.

      Tiếng động càng ngày càng lớn, ầm ầm tràn đầy khí thế. Là đội kỵ binh, đám người sóicưỡi lưng voi. đầu là người sói mặc quần áo màu đen, vai đeo huy chươngrất dễ thấy, tua màu vàng tung bay. Người sói là binh sĩ tiên phong của tộc Thú Nhân, tuần tra cũng là những người khỏe mạnh có tốc độnhanh nhất này.

      Đám Thú Nhân chạy tới trước mặt đoàn ThíchNgạo Sương dừng lại.

      “Loài người, chúng ta biết các ngươi tới để làmgì.” đợi Thích Ngạo Sương chuyện,giọng ồm ồm của người sói cầm đầu vang lên.

      Thích Ngạo Sương hơi sững sờ. Đối phương biếtmình đến làm gì? Chẳng lẽ?! Sắc mặt Thích Ngạo Sương thay đổi, ánh mắt trầm xuống. Chẳng lẽ Sở Tâm và Đông Phong Hầu gặpnguy hiểm?

      “Tiên tri của chúng ta , giao cái này cho các ngươi các ngươi tự động rời .” Người sóicầm đầu lấy thứ gì đó từ trong lòng ra, ném thẳng về phía Thích Ngạo Sương.

      Thích Ngạo Sương tập trung nhìn. Quả cầu thủytinh? Sau khi tiếp được, Thích Ngạo Sương nhìnquả cầu thủy tinh khéo léo tinh xảo trong taymột cách kinh ngạc, là Thủy Tinh Ký Ức?

      Tiên tri? Lãnh Lăng Vân cũng ngẩn ra. Tiên tri có địa vị cao nhất trong tộc Thú Nhân, ngay cảquốc vương của tộc cũng bằng. Tiên tri luôn dựa vào trí tuệ của mình và năng lực biếttrước mọi chuyện mà hóa giải nguy hiểm cho tộc Thú Nhân. Bây giờ xem ra, tiên tri sớmdự đoán được bọn họ đến?

      “Mời xem ghi chép bên trong.” Người sói cầm đầu thúc giục Thích Ngạo Sương. Tất cả ngườisói cũng rời .

      Thích Ngạo Sương chần chừ, lập tức rótma lực vào để nhìn cảnh tượng bên trong. Khi thấy đôi cánh màu trắng lòng nàng trầmxuống. Trong đó ghi lại thiên sứ tám cánh tớiđây, lấy thần khí trong tay tộc Thú Nhân, hề tốn chút sức nào, mà các thú nhân cũng chống cự mà giao thần khí cho thiênsứ tám cánh. Dù sao nữa vật kia cũngkhông có tác dụng gì lớn với bọn họ! Nếu chống lại có thương vong! Sắc mặt Lãnh Lăng Vân đen lại. Vậy là Thí Thiên Thần Vũ thể tập hợp đủ, bọn họ có làm gì nữa cũng chỉuổng công!

      Mặt Thích Ngạo Sương trầm như nước, từ từngẩng đầu nhìn người sói cầm đầu, : “Đa tạcác ngươi cho biết. Có điều, ta muốn biết bằng hữu của ta có tới đây ?”

      . Đây là lần đầu tiên chúng ta tiếp xúc với loài người.” Mặt người sói lạnh lùng, trả lời, trong mắt cũng rất trong sáng, hề lừa gạt. Sau đó lớn tiếng : “Ngươi thấy rồi, cóthể rời chưa?”

      Trong lòng Thích Ngạo Sương vừa vui vừa chánnản. Biết Kiều Sở Tâm và Đông Phong Hầukhông sao, lòng nàng cũng bớt lo. Chán nản là vì thể tập hợp đủ Thí Thiên Thần Vũ.Những thú nhân này làm vậy cũng là bình thường. Bọn họ muốn nhúng tay vào chuyện có liên quan tới Nữ Thần Quang Minhnên tự nhiên giao ra thần khí vô ích đó.

      “Cám ơn. Chúng ta .” Thích Ngạo Sương gật đầu với người sói cầm đầu, sắc mặt hơixanh.

      Những người sói kia vẫn đứng đó nhúcnhích, đưa mắt nhìn đoàn người Thích NgạoSương rời cho tới khi bóng lưng của họ biếnmất. Lúc này mới xoay người rời .

      Đoàn người Thích Ngạo Sương trở lại cạnh ChuĐế và Tẫn Diêm. Tẫn Diêm thấy bọn họ trở lại nhanh như vậy, lại thấy sắc mặt của Thích Ngạo Sương cả kinh trong lòng, khỏi đứnglên, nhìn mọi người cách căng thẳng, khẽ : “Chẳng lẽ…Kiều Sở Tâm và Đông Phong Hầu…”

      , bọn họ chưa tới.” Lãnh Lăng Vân nhẹnhàng lắc đầu, cười khổ, : “Nhưng thần khícủa tộc Thú Nhân bị thiên sứ lấy mất.”

      Tẫn Diêm khiếp sợ, quay lại nhìn Thích NgạoSương. Tuy trong mắt có thể tin nhưng nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Ngạo Sương hơi chán nản liền biết lời Lãnh Lăng Vân là ! vậy là tất cả đều uổng phí?!

      “Tiểu…tiểu thư…” Tẫn Diêm hai chữ cách khó khăn.

      Thích Ngạo Sương thở ra hơi dài, sauđó quay sang nhìn Tẫn Diêm, nở nụ cười sánglạn, : “ sao đâu. thể tập hợp đủ bộ thần khí nhất định còn có cách khác. Tamuốn đề cao thực lực của mình, ngừng đềcao!” Sau đó Thích Ngạo Sương đặt mông (bà tác giả viết là *.*…) ngồi xuống, “Chúng ta ở đây chờ Sở Tâm và Đông Phong Hầu. Đợi bọnhọ tới chúng ta trở về Vưu Ô Cát Lợi.”

      Tẫn Diêm thấy nụ cười sáng lạn của Thích Ngạo Sương, hơi thẫn thờ. Ngay sau đó liền phụchồi tinh thần, khuôn mặt tuẫn mỹ cũng hiệnra nụ cười, nhàng gật đầu: “Vâng, tiểu thư.Thuộc hạ vẫn ở bên cạnh người.”

      Vốn Lãnh Lăng Vân rất lo lắng trong lòng nhưng lúc này hơi yên tâm, nhìn nét mặt của ThíchNgạo Sương, mỉm cười.

      Áo Tư Kháp khẽ nhướng mày. Thiếu nữ này, tưởng nàng tuyệt vọng, chán chường, ngờ nhanh như vậy khôi phục lại.

      “Áo Tư Kháp…” chợt, giọng Thích Ngạo Sương vang lên bên tai Áo Tư Kháp. Áo Tư Kháp lấy lại tinh thần, hơi kinh ngạc mà nhìn Thích Ngạo Sương.

      “Trả ngươi này. Thí Thiên Thần Vũ thểgom đủ thành bộ. Trả Thí Thiên lại cho ngươi.”Thích Ngạo Sương lấy Thí Thiên ra khỏi chiếc nhẫn gian, đưa tới trước mặt Áo Tư Kháp.

      Áo Tư Kháp im lặng nhìn Thí Thiên trong tay Thích Ngạo Sương nhưng đưa tay nhận. Nếu nhận có nghĩa phải trở về rừng Tinh Linh rồi.

      “Ngươi cứ cầm . Ta có chỗ để. Dùkhông có Thí Thiên Thần Vũ, ngươi vẫn có thểkéo Nữ Thần Quang Minh xuống chứ?” Áo Tư Kháp đoán mò. Thân là hoàng tử của tộc Tinh Linh, sao có chiếc nhẫn gianchứ? muốn cứ như thế, khôngmuốn rời khỏi thiếu nữ thần bí này. có cảm giác chỉ cần theo cạnh nàng có rất nhiều chuyện kỳ diệu xảy ra.

      “Ừ.” Ánh mắt Thích Ngạo Sương lạnh lẽo, trongmắt vô cùng kiên định.

      “Vậy để ta tận mắt nhìn thấy ngày đó rồi ta về. Tới lúc đó hãy trả Thí Thiên lại cho ta.” Áo Tư Kháp chờ Thích Ngạo Sương trả lời .

      Thích Ngạo Sương hơi sững sờ, cất Thí Thiên .

      Chu Đế hôn mê bất tỉnh. Năm ngày sau, Chu Đế sớm tỉnh lại mà Kiều Sở Tâm và ĐôngPhong Hầu cũng chạy gấp tới.

      “Ngươi ngốc. phải ngươi là biếtđường à? Phải nhiều chặng oan uổng nhưthế!!” giọng đầy tức giận của Kiều Sở Tâm truyền tới từ phía trước.

      Hai bóng người càng ngày càng gần. Bọn họcùng cưỡi ma thú, Kiều Sở Tâm níu tai Đông Phong Hầu quở mắng.

      Thích Ngạo Sương nhìn bọn họ càng ngày cànggần, ý cười lộ ra mặt.

      Bây giờ có thể về Vưu Ô Tát Lợi rồi.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Q2 Chương 22: Ngõa Nhĩ Đa sợ Tạp Mễ Nhĩ

      Kiều Sở Tâm và Đông Phong Hầu cùng cưỡimột con Ma thú bay gần tời. Ở xa nghetiếng trách mắng của Kiều Sở Tâm: "Ngươi là dân mù đường à, ngươi Thú Nhân Tộc ở đây, nếu lần này mà còn đúng đường,xem ta thu thập ngươi thế nào!"

      "Lần này tuyệt đối sai, , mà!"tiếng kêu cứu thảm thiết của Đông Phong Hầu truyền đến. Bởi vì, Kiều Sở Tâm níu lỗ taicủa .

      mặt Thích Ngạo Sương lộ ra nụ cười, tốtrồi. Mặc dù Đông Phong Hầu có thể ăn trôi chảy, nhưng tính tình vẫn mơ hồ như xưa.Nếu Đông Phương Hầu lầm đường, chắc họ gặp nguy hiểm rồi. Nếu phải đánh nhau với thiên sứ Bát Dực, dù Đông Phong Hầu cho thể gọi Ma thú, nhưng cũng phải làđối thủ của thiên sứ Bát Dực. Mà Kiều Sở Tâm cũng phải là đối thủ của họ.

      "Ah? ! Ngạo Sương!" Còn ở xa Kiều sở Tâm đãnhìn thấy bóng dáng của Thích Ngạo Sương, vui mừng gọi to, đánh vào mông Ma thú, Ma thú nhanh chóng chạy về phía Thích Ngạo Sương.

      Thích Ngạo Sương đứng tại chỗ mỉm cười chờbọn họ.

      "Ngạo Sương, sao ngươi lại ở đây?" Ma thú chưa kịp dừng hẳn, Kiều Sở Tâm liền nhảyxuống đất, ôm lấy Thích Ngạo Sương.

      "Chuyện có biến, chúng ta trở về Ô Tát Lợithôi." Thích Ngạo Sương mỉm cười .

      "Cái gì? Xảy ra chuyện gì?" Sắc mặt Kiều SởTâm hơi đổi, Thích Ngạo Sương thế, có ý gì?Chẳng lẽ xảy ra chuyện?

      "Ngồi xuống , nghỉ ngơi . Từ từ ta cho ngươi biết." Thích Ngạo Sương thản nhiên .Bọn họ rất vội vàng lên đường đến đây, tất nhiên cũng có chút mệt mỏi.

      Trong lòng Kiều Sở Tâm có chút bất an ngồixuống, trong lòng có cảm giác chẳng lành. Đông Phong Hầu gọi Ma thú trở về, cũng ngồi xuốngbên cạnh Kiều Sở Tâm. Đưa cho Kiều Sở Tâmmột túi nước, Kiều Sở Tâm đẩy túi nước ra, vội vàng nhìn Thích Ngạo Sương, chờ Thích Ngạo Sương .

      Khi Kiều Sở Tâm và Đông Phong Hầu nghe Thích Ngạo Sương xong, hai người cũng ngẩn cả người.

      "Có nghĩa là . . . tìm đủ Thần Khí? thể báo thù?" Kiều Sở Tâm cà lăm hỏi, đáy mắt rất thất vọng.

      " cần bi quan thế, có biện pháp khác."Thích Ngạo Sương mỉm cười, chút nảnlòng nào.

      "Ừ, nhất định có biện pháp khác." Kiều SởTâm nóng lòng vội gật đầu, muốn an ủi ThíchNgạo Sương, ngẩng đầu lại nhìn thấy vẻ mặt kiên định của Thích Ngạo Sương, muốn gì cũng ra lời. Vốn muốn an ủi ThíchNgạo Sương, lại thành Thích Ngạo Sương an ủi nàng.

      Kế tiếp, phải trở về Ô Tát Lợi rồi.

      Lần này, cần vội vã như trước, Chu Đế bay rất lâu rồi cũng mệt mỏi, nên nghĩngơi chút.

      "Ah, Ngạo Sương, nhìn , đây chính là nơi màchúng ta và Hạ Thiên thất lạc nhau. Có Ma thú rất lợi hại á." Kiều Sở Tâm từ phía nhìn xuống, duỗi ngón tay chỉ về phía dãy núi phía dưới.

      "Hả? Ma thú đó là Ma thú gí?" Thích NgạoSương hỏi.

      " cao lớn, cả người đều là lửa. Nhưng động tác rất nhạy bén" Kiều Sở Tâm cau mày , nghĩ tới quái vật kia nàng vẫn còn sợ.

      Kiều sở Tâm thấy dáng vẻ trầm tư của Thích Ngạo Sương vội vàng : "Đừng xuống dưới,nguy hiểm lắm. Thực lực của quái vật kia rấtmạnh."

      Thích Ngạo Sương gật đầu cái gì thêm, nhìn kỹ địa hình bên dưới, ghi nhớ vị trícủa nó.

      Mấy ngày sau, cuối cùng bọn họ cũng tới biên giới Ô Tát Lợi.

      Thị trấn vẫn bình yên như trước. Mọi người vào quán rượu trong thị trấn, đợi đến tốiThích Ngạo Sương mới mang mọi người đến căn phòng. Cánh cửa mở ra, Đường Á ngẩn cả người khi nhìn thấy nhóm người lạ.

      "Xin hỏi có chuyện gì?" Đường Á nhận ranhững người trước mắt, khỏi cảnh giác, mặt vẫn nghi ngờ khách khí hỏi.

      Lúc này Thích Ngạo Sương mới nhớ tới mìnhchưa khôi phục diện mạo, bây giờ cũng cần phải che giấu nữa. Thích Ngạo Sương mócDiệp Tử khôi phục dung mạo ăn vào, ném cho Lãnh Lăng Vân viên.

      Đường Á khẽ cau mày, nhìn động tác của ThíchNgạo Sương càng thêm nghi hoặc, nàymuốn làm gì.

      "Là ta, Đường Á." Đường Á nghe được giọng quen thuộc, mà dung mạo của trướcmắt từ từ khôi phục nguyên trạng. Là Thánh Nữđại nhân của bọn họ!

      "Vào mau." Đường Á giọng , nghiêngngười tránh ra. Mọi người đứng bên ngoài lâu, nếu như bị người khác chú ý tới liền hỏng bét.

      Mọi người vào phòng, Đường Á mới cungkính : "Đại nhân, ngài trở lại, Giáo Chủ Đại Nhân và 2 thiếu gia Tập Ít đợi người rấtlâu."

      "Giáo Chủ Đại Nhân?" Thích Ngạo Sương cóchút nghi ngờ, tại sao Giáo Chủ lại xuất ở đây? Chức vị của Thần Điện Hắc Ám, Thánh nữ cũng chính là Giáo chủ Áo Đen.

      "Giáo chủ đại nhân phái người tới trợ giúp ngài. Bây giờ, bọn họ ở đại sảnh." Đường Á những vẫn dám ngẩng đầu nhìn Thích Ngạo Sương. Bởi vì Giáo Chủ Đại Nhân , . . . . . .

      Áo Tư Tháp mỡ to mắt nhìn nhan mạo Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân khi dùng thuốc phục hồi như trước. Lãnh Lăng Vân với mái tóc trắng 2 con ngươi màu tím tuấn mỹchói mắt. Còn Thích Ngạo Sương tinh xảo, mái tóc đen nhánh như sa tanh, tròng mắt đenchói sáng như bảo thạch, làm cho Áo Tư Tháp ngây người. ra, đây mới chính là dung mạothật của nàng? Mỹ lệ như thế.

      Mọi người theo Thích Ngạo Sương xuyên qua lối bí mật tới mật thất.

      "Giáo Chủ Đại Nhân, ngươi thể như vậy.. . . . . . . ."

      "Như thế!"

      "Ngưới bớt nhảm cho ta nhờ!" Giọng nóinày vô cùng quen thuộc!

      Khi đám người của Thích Ngạo Sương bước vàođại sảnh liền thấy Tập Ít Kì và Tập Ít Tư đangvò đầu bứt tóc, mà vẻ mặt người ngồi trước mặthọ đen như than.

      "Ah, đại nhân, ngươi về!" 3 người ngồi giữađại sảnh, Tập Ít Tư phản ứng trước nhất, ngẩngđầu nhìn thấy Thích Ngạo Sương đứng ở cửa, mừng rỡ kêu lên.

      Tập Ít Kì cũng ngẩng đầu lên, mặt lộ ra vẻ mặt mừng rỡ.

      Người ngồi gần bọn họ như bị động cứng, sững sờ ngồi bất động tại chỗ, nhìn chằm chằm vào Thích Ngạo Sương. Mặc dù biết nàng trở về, biết nàng bây giờ là Thánh Nữ của Thần Điện Hắc Ám, biết tên nàng bây giờ là Thích Ngạo Sương, biết nàng bị hãm hại, biết nàng rất khổ. Nhưng mà, khi nhìn thấy nàng sống sờ sờđứng trước mặt mình lại biết nên nóigì, gì. Nàng, có biết ta luôn tìm nàng, có biết tới nơi này cũng hỏi thăm tin tức của nàng, có biết rất nhớ thương nàng?

      Thích Ngạo Sương sững sờ nhìn người ngồiđó, thản nhiên cười: "Ngão Nhĩ Đa, thấy Thánhnữ đại nhân đến, còn mau tới đây cầukiến"

      Môi Ngão Nhĩ Đa hơi run rẩy, nhìn cố đứng ở cửa. Tóc đen, tròng mắt đen, bề ngoài giống nàng, nhưng mà vẻ kiên cường này vô cùng quen thuộc. Trừ nàng, còn ai khác có ánh mắt này hình dáng này.

      Ngão Nhĩ Đa mở miệng, nhưng biết nên gọi người trước mắt như thế nào. Thích NgạoSương? Khắc Lôi Nhã?

      "Ngão Nhĩ Đa! Ngươi sững sờ cái gì? Đến gần đây này?" Thích Ngạo Sương trực tiếp tới, ngồi xuống, mọi người cũng ngồi xuống. Mà Ngão Nhĩ Đa vẫn còn sững sờ.

      "Ngạo, Ngạo Sương. . . . . ." lâu sau NgãoNhĩ Đa mới có thể phun ra mấy chữ. Mà bây giờđầu óc của trống rỗng.

      "Ít Tư, pha trà." Thích Ngạo Sương sai Tập ÍtTư, nhưng Thích Ngạo Sương lại nhớ đến Tập Mễ Nhĩ. đúng hơn là nhớ Trà hoa hồng của Tập Mễ Nhĩ.

      "Đoàn trưởng, nguyện góp sức vì người." Vậy mà, Thích Ngạo Sương mới vừa xong, độtnhiên giọng gióng như u linh vang lên. người xuất sau lưng Thích Ngạo Sương, quỷ mị lặng yên tiếng động.Người có bản lĩnh như thế, chỉ có người.

      Tức khắc mùi thơm của trà hoa hồng tràn ngậpcả đại sảnh, mùi thơm quen thuộc khiến ánh mắtThích Ngạo Sương mở to.

      "Tập Mễ Nhĩ, sao ngươi xuất ở đây?" Thích Ngạo Sương bất chấp mọi thứ, đứng dậy quayđầu nhìn người đứng phía sau lưng mình, Tập Mễ Nhĩ pha trà cho nàng, vui mừng hỏi.

      Tập Mễ Nhĩ trả lời, vẫn bộ mặt dịudàng và mỉm cười, thản nhiên pha trà cho Thích Ngạo Sương. Sau khi pha xong đem bình trà đểlên bàn, nhìn Tập Ít Tư dịu dàng : "Tiểu tử, đichâm trà." Tập Ít Tư nhìn thấy khuôn mặt tươicười dịu dàng này của Tập Mễ Nhĩ, mồi hồi lạnh sau lưng tuôn ra. Hơi thở nguy hiểm này. Tập Ít Tư ngoan ngoãn vội châm trà cho những người khác.

      "Ngươi và Ngão Nhĩ Đa cùng tới đây sao? Làmsao các ngươi tìm được nơi này?" Thích NgạoSương vui mừng hỏi.

      "Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu."Tập Mễ Nhĩ dịu dàng mỉm cười, kéo Thích NgạoSương ngồi xuống "Khi xảy ra mọi chuyện ta lại có ở Đế Đô, ta nhận vụ buôn bánphải rời khỏi khi biết được mọi chuyện, ta liềnđi tìm ngươi. Biết ngươi chạy thoát, tìmngươi khó khăn." Tập Mễ Nhĩ ưu nhã bưng cái ly trống rỗng lên, đưa về phía Tập Ít Tư lập tức Tập Ít Tư chạy tới châm trà vào ly, rồi mới tiếp tục châm trà cho những người khác.

      Dĩ nhiên Thần Điện Hắc Ám là kẻ địch củaThần Điện Quang Minh. Mà Thích Ngạo Sươngbị Thần điện Quang Minh hãm hại, như vậy sẽcó cùng kẻ địch với Thần Điện Hắc Ám.Tập Mễ Nhĩ liền theo suy nghĩ đơn giản này tìmtới Thần Điện Hắc Ám, Ngão Nhĩ Tư cũng dùng cách này mà tìm được Thích Ngạo Sương.

      Áo Tư Tháp nhìn ly Trà Hoa Hồng, có chút kinh ngạc nhìn Tập Mễ Nhĩ, Trà hoa này tràn ngậpánh sáng mặt trời nhân loại bình thường làm sao có thể chế ra loại trà có hương vị nhưthế? Hơn nữa, thái độ của . Chỉ pha trà choThích Ngạo Sương mà quan tâm đếnnhững người khác. thể cảm nhận đượcNguyên Tố Ma Pháp nào dao động ngườihắn, nhưng vì sao Pháp sư Bóng tối đó lại sợhắn như thế, vì sao?

      "Ngạo Sương ~" Cuối cùng Ngão Nhĩ Đa cũngphục hồi tinh thần, nhảy lên chạy tới, vẻ mặtkích động khóc lóc nức nở vươn tay định ômThích Ngạo Sương, Tập Mễ Nhĩ ưu nhã đạp cho cước, động tác rất thuần thục, mây trôi nước chảy, đạp cước vàp mông , làmhắn cách xa Thích Ngạo Sương.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :