1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tài Năng Tuyệt Sắc - Vô Tình Bảo Bảo (Full +eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Q2 Chương 14.2

      thanh huyên náo càng ngày càng gần.

      Thích Ngạo Sương cảnh giới cảm nhận xung quanh. Bởi vì thanh này chỉ vang lên trước mặt, mà còn vang lên ở xung quanh.

      Sau khắc, những bóng đen xuất . Âmthanh ngừng vang lên, ba người Thích Ngạo Sương bị kìm chân , tiếp theo là cánh tay,eo ếch cũng bị nắm chặt.

      Thích Ngạo Sương kinh ngạc nhìn thứ gì đó trêncổ tay và cổ chân của mình, đây là Thôn Đằng!Màu xanh lá cây từ bốn phương tám hướng ngừng đánh tới, nhanh chóng quấn cánh tay bọn họ, bắp chân cũng bị sức chặt .

      Hắc Long Bản dùng sức làm gãy những dâyleo màu xanh lá cây quấn quanh người .

      "Đợi . . . ! nên cử động." Thích NgạoSương lại giọng ngăn Hắc Long Bản lại. Lãnh Lăng Vân và Thích Ngạo Sương giống nhau, nhúc nhích, mặc cho những thứ kiaquấn đầy toàn thân.

      Lỗ mũi Hắc Long Bản phun ra lãnh khí, lúc này mới nhớ tới. Tinh linh tộc thích hòa bình, chủng tộc thiện lương. Bọn họ thích nhất tốtchính là những thứ thiên nhiên. Thực vật và động vật đều là bọn họ chỗ trú của bọn họ. Chỉ là, có thể sai kiến thực vật, hình như chưa từngnghe .

      "Loài người bẩn thiểu, nơi này phải là nơi các ngươi có thể đến, ngây lập tức trở ra ngoài." thanh lạnh lành truyền đến, trong giọng ngạo mạn khiến Hắc Long Bản khó chịu tới cực điểm.

      "Đây là đạo đãi khách của Tinh linh tộc cácngươi sao?" Hắc Long Bản phá ra lệ khí, trong nháy mắt Long Uy cũng phóng xuất ra ngoài.

      Giọng lại lần nữa vang lên.

      Giọng vang lên, nhưng lần này lại có chút khách khí: "Long tộc? Vị Khách tôn quý, xin thu hồi Long Uy của ngài." Sau khắc, nhữngđây leo quấn quanh thân thể bọn họ cũng biếnmất, thân thể bọn họ được tự do. Tinh linh tộcvà Long tộc mặc dù có qua lại, nhưng muốn vào Tinh linh tộc cần phải xuyên qua Long mạch. ý nghĩa mà , Long tộc có thể coi như là Thủ Hộ Gỉa của Tinh linh tộc. Chẳng trách Tinh linh tộc khách khí với Longtộc như vậy.

      Hắc Long Bản hừ lạnh tiếng, thu hồi Long Uy của mình. Các tinh linh náo trong rừngthở phào cái. tại Bản là Long Vương, nên Long Uy của để chịu tínào.

      "Xin hỏi, hai vị nhân loại, tên của ngươi là Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã?" Giọng lạnh lùng kia lạivang lên, trong giọng lại che giấu đngạo nghễ.

      "Ta là." Thích Ngạo Sương nhàn nhạt trả lời. Nhưng trong lòng nghi ngờ, Tinh linh tộc làmsao biết tên của nàng, hơn nữa, hình như sớm biết bọn họ đến. Nơi này là bên ngoài Tinh Linh Chi Sâm, Hắc Long Bản có qua bìnhthường nơi này có Tinh linh xuất .Nhưng bây giờ lai có ít Tinh Linh. Khi bọn họ mới vừa vào bên trong kết giới những Tinh linh này liền xuất , tất nhiên sớm chờ đợi ở chỗ này.

      "Dung mạo của ngươi, hình như đúng."Giọng kia tia ấm, vẫn hiệnthân "Nếu như ngươi dùng ngoại lực thay đổi ngươi dáng bên ngoài, như vậy xin hỏi ngươi có biện pháp nào khác chứng minh thân phận củangươi ?"

      Thích Ngạo Sương còn chưa trả lời, Bạch Đế và Hắc Vũ chui ra khỏi áo choàng của nàng,đứng bả vai Thích Ngạo hướng về phía khu rừng kêu Ôi Ôi Chiếp Chiếp.

      Người trong rừng hơi trầm mặc, lại có động tĩnh.

      Các tinh linh chậm rãi từ nơi thân ra, Có ít nhất 23 người, Thích Ngạo Sương khẽ nhíu mày.Quả nhiên, vẻ ngoài các tinh linh rất tuấn mỹ,hơn nữa còn có rất nhiều tinh linh xinh đẹp xuấthiện như vây, làm cho người ta mất thị giáckhông cách nào suy nghĩ. Các tinh linh rất tuấn mỹ, cầm Đậu Ma pháp. Phần lớn các Tinh linh đều là Cung thủ Ma Pháp Sư. Mà Tinh Linh đầu phải là người rất xuất sắc. Thân hình của thon dài, mái tóc màu xanh dương, vẻ mặt lạnh lùng nhưng tuấn mỹ vô song, tròng mắt của con ngươi màu vàng kim, conngươi khác là màu xanh dương! thân quầnáo trắng tinh càng lộ vẻ người xuất trần thoáttục. Mà trong tay của lại phải là cung mà là trượng pháp, cách nào biết đượcnghề nghiệp của . Chỉ là đáy mắt của hắnhiện lên vẻ kinh thường nhìn Thích Ngạo Sương.Tất nhiên, giống dạng với tất cả tinhlinh khác, rất chán ghét loài người.

      "Tiểu thư Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã, Nư Vương củachúng tôi đợi ngài. Xin mời theo ta." Tinh linh dẫn đầu ưu nhã làm tư thế mời, giọng vẫn cao ngạo. Hiển nhiên, Bạch Đế và Hắc Vũ xuất là để khẳng định thân phận của Thích Ngạo Sương.

      "Các ngươi, ở đây đợi chúng ta từ sớm?" Thích Ngạo Sương khẽ nhíu mày mà hỏi.

      "Đúng vậy." Tinh linh dẫn đầu lạnh nhạt "Xin mời theo ta, Ngã Vương đợi."

      "Các ngươi, biết mục đích của chúng ta là gì?"Thích Ngạo Sương bước chân, mà là nhìntinh linh cao ngạo tuấn mỹ kia trầm giọng hỏi.

      "Biết." Tinh linh dẫn đầu nhàn nhạt bỏ lại câu, sau đó về phía trước.

      Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân nhìn nhaumột cái, lựa chọn trầm mặc theo Tinh linh cao ngạo kia. Hắc Long Bản mắt trợn trắng, cũng theo phía sau. Các tinh linh còn lại cũng theo sát họ. Trong lòng Thích Ngạo Sương ngừng suy tư. Vì sao Tinh linh tộc biết thân phận mình, vì sao biết mình đến, cũng biết mục đích của mình. Thích Ngạo Sương chợt nhớtới lần chuyện với Thần Hắc Ám. ThầnHắc Ám và Thần Tinh Linh từng đánh cuộc vớinhau mà Thần Tinh Linh thua. Có thể thấy được quan hệ của 2 Thần này rất tốt. Chẳng lẽ Thần Hắc tìm Thần Tinh linh để "Cửa sau"?

      Dọc đường , trầm mặc tiếng động. Thủ lĩnh tinh linh cao ngạo cứ trầm mặc về phía trước. Mà ba người Thích Ngạo Sương lạichú ý tới tượng kì lạ. Trước mặt họvốn có đường, rậm rạp toàn cỏ dại chậtních và cả rừng cây. Nhưng mà, khi Tinh linh trước mặt bước chân tới, những cành câyvà cỏ dại rối rít lắc lắc nhường đường.

      Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân nhìn nhau, đều nhìn thấy tia kinh hãi trong mắt đối phương. Hắc Long Bản cũng thầm kinh hãi,mới vừa rồi thấy các Tinh linh sai kiến thực vật. nghĩ tới Tinh linh tộc thần khì như vậy! từng, đại khái, giống như phụ vương , mấy trăm năm trước à hơn nghìn nămtrước, Tinh linh tộc từng có kì tài hiếp có như thế. ngờ hôm nay có thể gặp được!

      Tinh linh cao ngạo nhanh chóng về phíatrước, thẳng hướng nơi sâu nhất trong rừng rậm.Xung quanh vẫn u, những cây cối to lớn kialàm cho ánh mặt trời cách nào chiếuxuống. Vẫn tiếp tục về phía trước, từ từ ánh sáng bắt đầu xuất . Qua khỏi những cây cối cuối cùng. Thôn Diệp xuất , những cánh hoa cũng lóe vài giọt sương, nhữnggiọt sương này phát ra ánh sáng nhàn nhạt nhu hòa. Số lượng phong phú, chiếu sáng xung quanh.

      Hắc Long Bản tò mò vươn tay đụng vàogiọt sương, ánh sáng giọt sương chậm rãi mất , biến thành giọt nước bình thường.

      "Đây là cái gì?" Hắc Long Bản quay đầu hỏimột Tinh linh bên cạnh.

      "Đây là nước suối sinh mênh của chúng tôi.Những cây cối này tạo ra suối nước sinh mệnh cho chúng tôi, cung cấp nước suối, cho nên nóxuất các Thủy Châu như thế." Tinh linhbên cạnh mặc dù chán ghét Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân, nhưng mà đối với Hắc Long Bản rất khách khí. Dù sao thân phận của Hắc Long Bản cũng là Long Vương, phải là loài người.

      Trước mặt càng ngày càng sáng hơn, mà khôngkhí cũng càng ngày càng mát mẻ.

      "Long tộc tôn quý, ngài nhìn xem, đó chính là suối nước sinh mệnh của chúng tôi." Tinh linhbên cạnh Hắc Long Bản tự hào vươn tay chỉ về phía trước.

      Tiếng nước chảy truyền đến, đoàn người về phía trước, khắc sâu vào mắt mọi người là mộtmặt hồ màu bạc, cả mặt hồ phản chiếu mãnh liệt ánh sáng màu bạc. Mà chính giữa cái hồ, là mộtcái thôn xanh lá khổng lồ. Mà trong thôn có mộtcăn nhà kì lạ nhất nó nằm thân câykhô, dòng nước màu bạc ngừng chảy ra từ đấy, nước chậm rãi rót vào trong hồ, liên tục ngừng. Đây chính là Sinh mệnh của Tinhlinh tộc và Tuyền Thủy Sinh Mệnh.

      "Rất đẹp." Thích Ngạo Sương tự đáy lòng than thở.

      Hừ! Tinh Linh ở phía trước hừ lạnh tiếng. Giống như được ca ngợi là chuyện đương nhiên.

      "Xin bên này. !" Giọng Thủ lĩnh Tinh linh cao ngạo vẫn ngạo mạn như cũ.

      Thích Ngạo Sương nhìn theo Thủ lĩnh tinh linh,thấy những cây xanh um tùm có rất nhiều Tinh linh mặt mũi tuấn mỹ, vẻ mặt đề phòng. Mà sau lưng những Tinh linh kia chính là chỗ ở của bọn họ, đều là những phòng ốc rất tinh xảo.Phía trước là gốc cây to lớn nhất, phía trêncao cửa đại điện mở, hai đội thị vệ Tinh linhcầm cung tên trong tay đứng ở 2 bên. Tất cảTinh linh nhìn Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân bằng ánh mắt mấy thiện cảm.

      Thích Ngạo Sương bận tâm tới những ánhmắt thiện cảm của các Tinh linh đó, Sắcmặt đổi theo Tinh Linh cao ngạohướng đến cửa đại điện.

      Tất cả đều rất tự nhiên, vách tường, cái ghế, nến cũng làm từ những nhánh cây , mà dướinhững cây nến đó là những viên bảo thạch xinhđẹp. Ngồi cao của đại điện là Tinh Linhxinh đẹp hào phóng. Quần áo của nàng toàn mộtmàu xanh lá, đầu đỉnh đầu có kim quan xinh xắn, ngồi đoan trang ở nơi đó. Đây chính là Nữ vương của Tinh linh tộc. Nét mặt cómột tia biến hóa nào khi nàng nhìn thấy đoàn người của Thích Ngạo Sương. có xem thường cũng có hoan nghênh, chỉ lẳnglặng ngồi đó.

      "Mẫu hậu, người mang tới. Nàng chính là Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã." Thủ lĩnh Tinh linh cao ngạovừa , đám người Thích Ngạo Sương mới biết thân phận của . ra Tinh linh cao ngạonày là hoàng tử của Tinh linh tộc! Như vậy thìcó thể giải thích được thái độ cao ngạo chánghét với nhân loại kia của .

      "HI Nhĩ Khắc Lôi Nhã, ta chờ ngươi rất lâu."Nữ Vương Tinh Linh tộc xinh đẹp nhàng lêntiếng, giọng càng êm tai dễ nghe.

      "Nữ Vương tôn quý, ngươi khỏe." Thích NgạoSương lễ phép mở miệng "xin hỏi ngài vì sao lạichờ ta đến?" . . . . . .

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Q2 Chương 15.1: quái lạ

      "Ta biết ngươi đến đây vì Thí Thiên." Nữ vương Tinh Linh ưu nhã mỉm cười, ánh mắt vẫnkhông rời Thích Ngạo Sương, nhưng gương mặtThích Ngạo Sương vẫn bình tĩnh như cũ. Conngươi của Nữ Vương Tinh Linh thoáng tia tán thưởng, nhân loại này rất có định lực. ThầnTinh Linh phân phó như vậy chắc có lý do củaThần.

      Thích Ngạo Sương gì, lẳng lặng chờNữ Vương Tinh Linh tiếp.

      "Vốn, Thí Thiên rất quý thể đưa chongươi." Nữ vương Tinh Linh mỉm cười nhưnước, khẽ dừng lại sau đó Nữ Vương Tinh Linh tiếp "Chỉ là, bây giờ chỉ cần ngươi đồng ýmột cái điều kiện ta ta đem Thí Thiên đưacho ngươi."

      "Thỉnh Nữ vương bệ hạ." Thích Ngạo Sương nghiêm túc dò hỏi.

      "Xin ngươi mang con trai ta Áo Tư Tháp theo bên cạnh ngươi, cho đến khi mọi việc hoànthành." Nữ Vương Tinh Linh mỉm cười ra câu khiến Thích Ngạo Sương kinh ngạc.

      Áo Tư Tháp? Cái tên Vương tử Tinh Linh cao ngạo đó? Ta ngất, đùa cái gì vậy! Mang cáitên Tinh Linh ấy cùng? Làm ơn, xem nàngbây giờ , muốn gây thêm phiền toái đâu. Nữ Vương Tinh Linh này suy nghĩ cái gì thế, còn ngại bây giờ nàng đủ thảmsao? Còn muốn nàng mang cái tên Vương tử nàynữa. Mà cái tính tình của vị Vương tử này có ‘tốt’ đến ai chịu nỗi. Mà, nhìn cái tư thếcủa cái lỗ mũi hướng lên trời, ở chungmột chổ với người như vậy, tổn thọ á! "Nữvương bệ hạ, ngài, biết ta muốn làm việc gìkhông?" Thích Ngạo Sương cười nhạt, khôngđợi Nữ vương Tinh Linh trả lời, Thích Ngạo Sương tiếp tục "Nữ vương bệ hạ biết thân phận của ta bây giờ sao? Bây giờ ta chỉ là kẻ diễn trò mà thôi. Mà quan trong nhất ta là tộiphạm của đế quốc An Mạt Cách Lan còn cóThần điện Quang Minh nữa. Người muốn Vươngtử trở thành bạn đồng hành của ta, người muốnnhư vậy sao?"

      Sắc mặt của Áo Tư Tháp hơi đổi, khóe mắt nhìn khuôn mặt bình tĩnh này của Thích Ngạo Sương,sâu trong con ngươi dâng lên tia khinh thường.Tinh linh tộc luôn luôn thích cái đẹp, Thích Ngạo Sương này rất bình thường thậm chí có thểnói là tướng mạo xấu xí khiến Áo Tư Tháp có chút chán ghét. tại lại nghe nàng là trọng phạm từ trong miệng của nàng, trong lòng càngthêm thích. Nếu phải mẫu hậu đây là chỉ ý của Thần Tinh Linh, muốn theo nhân loại dơ bẩn này rời khỏi Tinh Linh Chi Sâm !

      Ánh mắt Nữ vương Tinh Linh chỉ hơi hơi biến đổi liền lập tức khôi phục trạng thái mỉm cười ban đầu, thản nhiên : "Ta nghĩ con trai của ta có thể tự vệ. tuyệt đối trợ thủđắc lực của ngươi. Thân phận của ngươi ta để ý."

      "Nhưng ta quan tâm thân phận của Vương Tử Điện Hạ." Thích Ngạo Sương lại chútkhách khí lạnh lùng "Ta ra ngoài chính làtiêu điểm, cho nên ta mới ăn mặc thành bộ dángnày vì muốn bị người khác nhận ra. Mà bộ dạng cùng với cái lỗ tai của Vương Tử Tinh Linh, quá bắt mắt, ra ngoài chính là phiền toái."

      "Ngươi!" sau khi nghe xong lời của Thích Ngạo Sương Áo Tư Tháp, tức giận lan tràntrong lòng. Lại có người ghét bỏ ! Từ lúcchào đời tới nay lần đầu tiên có người ghét bỏ! ánh mắt của Áo Tư Tháp nhìn về vẻ mặt bình thường của Thích Ngạo Sương, trong lòng nghĩ, dáng vẻ bên ngoài của nhân loại này được thay đổi? Vậy bộ dạng chân chính của nàng như thế nào?

      "Ta đều là ." Thích Ngạo Sương để ý đến ở vẻ mặt khó chịu Vương TửTinh Linh bên cạnh, mà nhìn chằm chằm về phía Nữ Vương Tinh Linh ngồi, chờ câutrả lời của Nữ Vương Tinh Linh.

      Nữ vương Tinh Linh vẫn như cũ dịu dàng nở nụ cười, mở miệng : "Ta nghĩ biện pháp đem lỗ tai . Dùng nón che bộ đáng bênngoài của , ta nghĩ có vấn đề chứ?Hơn nữa ta nghĩ thực lực giờ của các ngươithì giải quyết chút phiền toái thành vấn đề chứ."

      Thích Ngạo Sương nhìn Nữ Vương Tinh Linh mỉm cười, trong lòng chợt có cảm giác. Nữ Vương này, hình như giống bộ mặt dịudàng đoan trang này. thể đánh giá người qua bề ngoài. . . . . . , đây là người phúc hắc.

      Nữ Vương như vậy, Thích Ngạo Sươngcòn có thể cái gì đây? Muốn lấy Thí Thiêntừtrên tay người ta phải đáp ứng thôi.

      "Được. Ta chấp nhận." Thích Ngạo Sương gậtđầu cái, từ chối nữa. Muốn Nữ Vương Tinh Linh đưa ra Thí Thiên biền phức. Phải mang theo Vương tử Tinh Linh nàythật tổn thọ á. Cho dù Vương tử Tinh Linh cao ngạo này có cao ngạo đến đâu, nàng cũng cóbiện pháp khắc chết !

      Đáy mắt Nữ Vương Tinh Linh thoáng qua mộtchút vui vẻ, nhân lời như thế mới ngoan chứ.Nhìn thấy thế Thích Ngạo Sương lạnh sống lưng buồn nôn.

      " như thế, ta liền đem Thí Thiên giao cho ngươi." Nữ vương Tinh Linh mỉm cười, quay đầu lại với Tinh linh đứng bên cạnh "Điđi, đem Thí Thiên ra đây. !"

      Thích Ngạo Sương khẽ nhướng mày, hiệu suất làm việc của Thần Hắc Ám vô cùng cao nha, nhanh như vậy làm xong việc với Thần Tinh Linh. Mặc dù Thần Hắc Ám rất sợ chết, bỉ ổi vô sỉ, nhìn thấy Nữ Thần Quang Minh liền chạy trối chết, như thế sao chứ. Thế có thể biết. Thần Tinh Linh cũng phải tốt gì. Cái gọi là gầnmực đen gần đèn sáng, quan hệ tốt với Thần Hắc Ám như thế, tốt ở chỗ nào? Chỉ là lời này Thích Ngạo Sương nóitrước mặt đám Tinh Linh này. Nàng nghĩ muốn bị những mũi tên đó bắn thành con nhím.

      Thời điểm 2 Tinh Linh trở lại tay cầm mộttrường thương màu bạc vẻ mặt rất trịnh trọng,các Tinh Linh ở cửa đại điện đều đưa mắt nhìnvào trong, ánh mắt nhìn về Ngân Sắc TrườngThương hoa lệ. Mà nét mặt của hai Tinh linh rất trang nghiêm thần thánh khi đem trường thương đến trước mặt Nữ vương Tinh Linh.

      Nữ vương Tinh Linh chậm rãi đứng lên, 2 taycầm lấy Trường Thương, hai Tinh linh lui ra, Nữvương Tinh Linh chậm rãi tới trước mặtThích Ngạo Sương, trầm giọng : "Khi ngươi hoàn thành việc của ngươi, ta hi vọng ngươi cóthể đem lấy Thí Thiên trả lại cho chúng ta."

      "Ta biết rồi." Thích Ngạo Sương cũng trịnh trọng dùng 2 tay nhận Thí Thiên, nghiêm túc đáp trả.

      Nữ vương Tinh Linh mỉm cười: "Áo Tư Tháplàm phiền ngươi chăm sóc."

      Thích Ngạo Sương thu Thí Thiên vào Chiếcnhẫn gian, khóe mắt nhìn về phía bộ mặtcao ngạo và khó chịu của Vương Tử Tinh Linh, trong lòng cũng khó chịu. Nữ vương Tinh Linhnày cũng hiểm. Để cái tên Hoàng tửTinh Linh cao ngạo vô lễ theo bên mình, thứ nhất là về sau có thể đem Thí Thiên về, thứ haichỉ sợ là muốn nàng mang Vương Tử Tinh Linhcao ngạo này ra ngoài để rèn luyện thôi. Nghĩthế nào Thích Ngạo Sương cũng nghiêng về điều thứ 2. Để cho mình dẫn con trai của nàng ra ngoài rèn luyện để có kinh nghiệm, còn miễnphí, hiểm vô sỉ. Mà Nữ vương Tinh Linh vẫn cười dịu dàng đoan trang vả lại còn hào phóng: "Như vậy, tiểu thư Hi Nhĩ Khắc LôiNhã, tất cả phải nhờ ngươi rồi. Các ngươi nghỉngơi hai ngày rồi hãy lên đường."

      "Cảm tạ nữ vương bệ hạ thịnh tình chiêu đãi."Thích Ngạo Sương khẽ cúi đầu hành lễ khách khí .

      Nữ vương Tinh Linh vỗ vỗ bàn tay, lập tứccó thị nữ Tinh linh xuất .

      "Ô Lợi Tạp, mang các vị khách tôn quý nghỉ."Nữ vương Tinh Linh mỉm cười phân phó.

      "Dạ, bệ hạ." thị nữ Ô Lợi Tạp hậu lễ, chân thành tới trước mặt Thích Ngạo Sương, nhẹnhàng : "Các vị mời theo ta." Tinh linh tộc thích yên tĩnh, hơn nữa đối mặt với nhân loại rấtchán ghét, nên cũng cần mở tiệc hoannghênh bọn họ.

      Đoàn người Thích Ngạo Sương rời , khuôn mặt Áo Tư Tháp kiên nhẫn vẫn ở lạitrong đại điện, rời .

      "Áo Tư Tháp, con, trong lòng khó hiểu phải hay ?" Nữ vương Tinh Linh mỉm cười nhìn nhitử cao ngạo này của mình. thể khôngthừa nhận, đứa bé có tư cách cao ngạo. Nhưng mà, như vậy có cách nào có thể làm Tinh Linh Vương, cho nên Nữ vương Tinh Linh mới ra quyết định bắt Áo Tư Tháp theo Thích Ngọa Sương.

      "Ta hiểu, mẫu hậu, vì sao ngươi phải làmnhư vậy? Nhân loại kia, chúng ta theo chỉ ý của Thần Tinh Linh, đem Thí Thiên giao cho bọnhọ. Đợi nàng làm xong chuyện cần làm, nàng sẽchủ động trả cho chúng ta. Dầu gì mẫu hậu có thể phái những người khác cùng, vì sao phảilà ta?" Khuôn mặt Vương Tử Tinh Linh Áo Tư Tháp mất hứng.

      "Áo Tư Tháp, ngươi theo nàng ra ngoài du ngoạn thôi. Về sau ngươi hiểu quyết định bây giờ của ta." Nữ vương Tinh Linh biết con trai của mình. Bất luận bây giờ nàng gì, Áo Tư Tháp cũng nghe. Đứa bé này, chỉ có chân chính cảm nhận mới có thể phục. Để ra ngoài tôi luyện lần cũng tốt.

      Áo Tư Tháp há mồm còn muốn gì nữa, Nữ vương Tinh Linh lại giơ tay lên ngăn lại, lạnhnhạt : "Ta mệt, nghỉ trước. Lúc nào bọn họlên đường, ngươi theo." Nữ vương Tinh Linhgiơ tay lên, đạo ánh sáng màu bạc trắng đổxuống, chiếu vào lỗ tai Áo Tư Tháp. Rất nhanh, chóp nhọn 2 bên tai của Áo Tư Tháp từ từ biến mất, biến thành tai của nhân loại. Bây giờ nhìn thấy, dáng ngoài của Áo Tư Tháp so với nhânloại có gì khác biệt. Khác nhau chỉ là diệnmạo của rất tuấn mĩ, da trắng nõn hơn nhân loại chút mà thôi.

      Nữ vương Tinh Linh làm pháp xong rời ngay, để Áo Tư Tháp mất hồn mình đứng đại điện.

      Ban đêm, nàng và Lãnh Lăng Vân còn có HắcLong Bản bàn luận , ngày mai rời . Trở lại phòng mà Tinh Linh tộc chuẩn bị cho nàngnằm xuống, tiếng gõ cửa vang lên.

      Thích Ngạo Sương có chút nghi ngờ, nhưng vẫnbò dậy mở cửa liền thấy Tinh Linh mỹ lệ đứng ở cửa.

      "Xin hỏi có việc gì? Nữ vương bệ hạ muốn triệukiến ta?" Thích Ngạo Sương nghi hoặc nhìn Tinh linh trước mắt. Cách ăn mặc của Tinh linh trước mặt giống thị nữ, nàng mặc quần áo màu trắng có thêu chút hoa văn màu xanh lá cây. Khí chất dịu dàng hào phóng, đứng ở cửa hồi lâu vẫn nhúc nhích.

      Thích Ngạo Sương khẽ cau mày chuẩn bịmở miệng hỏi tiếp, Tinh Linh kia lại nhànglên tiếng: "Ta, có thể vào trong ?"

      Trong lòng Thích Ngạo Sương nghi ngờ nhưng vẫn tránh ra bên mời Nữ Tinh Linh mỹ lệkia vào.

      Đóng cửa lại, Thích Ngạo Sương cũng vào.Nữ Tinh Linh kia mỉm cười tự giới thiệu mình: "Tiểu thư Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã, ngươi khỏe. Ta là Đại Trưởng của Lão Tinh linh tộc, Mạc Na."

      "Ngài khỏe." Thích Ngạo Sương cũng lễ phépgật đầu cái, lạnh nhạt : "Là Nữ vươngkêu ngài đến giao phó gì sao?"

      "A, , phải." Mạc Na vội vàng khoáttay, sắc mặt có chút mất tự nhiên .

      "Vậy?" Thích Ngạo Sương càng thêm nghi ngờ. phải Tinh linh tộc rất ghét loài ngườisao? Mà sao vị Đại trưởng lão của Tinh Linh tộc lại đến tìm nàng?

      "Ta, ta. . . . . ." Mạc Na có chút thấp thỏm, cóchút ngượng ngùng, nhìn ánh mắt khó hiểu của Thích Ngạo Sương rốt cuộc cũng mở miệng: "Ta, ta muốn hỏi thăm ngươi người."

      "Hả?" Thích Ngạo Sương càng thêm tò mò, nhíumày :"Người nào?"

      "Khắc Lý Phu." Nữ Tinh linh có chút ngượngngùng .

      Hả? Thích Ngạo Sương vừa nghe, chân mày cau lại.

      quái lạ! Ba chữ xuất ngay lập tứctrong đầu Thích Ngạo Sương.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 15.2 :

      Thích Ngạo Sương nhìn vẻ mặt xấu hổ của Tinh Linh trước mặt, lập tức nhớ tới lời sư phụ đãtừng trước kia ông cứu Tinh linh vàhộ tống nàng về Tinh Linh Chi Sâm, chẳng lẽ chính là Tinh Linh này?

      Mạc Na thấy sắc mặt có chút quái lạ của ThíchNgạo Sương, khỏi có chút lùi bước, nóithật : "Ta, ta, quá đường đột. Nhiều người như vậy, ngươi, cũng thể. . . . . ."

      ". Trưởng lão, ta với người.Người ngài tìm là sư phụ Khắc Lý Phu của ta, ông từng cho ta biết, khi còn trẻ ông có cứumột tinh linh hộ tống nàng trở lại Tinh Linh Chi Sâm." Thích Ngạo Sương nhìn Tinh Linh xinh đẹp trước mắt trong lòng có chút thổn thức.Loài người và Tinh linh khác nhau quá lớn, loài người sống chỉ mấy chục năm còn Tinh linh lại là mấy trăm năm, giống như bây giờ. Tinh linh trước mắt trẻ xinh đẹp như thế, mà sư phụ đãthành ông già, mặc dù lão đầu đấy rất đáng .Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, bây giờ sư phụđang ở nơi nào? Khi nàng còn ở Đê đô cũngkhông thấy bóng dáng của sư phụ, có thể làThần điện cố ý tạo ra. Giời phút này Thích NgạoSương lại càng nhớ đến lão đầu đáng đó .

      "A! sao?" Mặc Na kích động đứng lên, trênmặt đỏ ửng.

      "Đúng." Thích Ngạo Sương gật đầu, nhìn thái độ của Tinh Linh trước mắt biết quan hệcủa 2 người đơn giản.

      ", tại có tốt ?" lúc này Mặc Na mới nhớ tới thất thố của mình, cúi đầu che giấu thất thố của mình, ngồi xuống.

      "Ông rất tốt." Thích Ngạo Sương gật đầu, tronglòng cũng than , sư phụ, giờ này người đangở đâu? Mình xảy ra chuyện lớn như vậy, chắchẳn sư phụ cũng biết. Như vậy, bây giờ rốt cuộc sư phụ làm gì đấy?

      "Vậy tốt, vậy tốt. . . . . ." Mặc Na lẩmbẩm, chậm rãi ngẩng đầu, cười khổ, khó khăn : ", hết hôn rồi à? Bây giờ chắc cũng có nhiều con cháu?"

      Thích Ngạo Sương nhìn vẻ mặt khổ sở của Tinh linh trước mặt, lắc đầu : ", sư phụcả đời lập gia đình, thê tử, đừngnói đến tôn tử?"

      "Cái gì? !" Sắc mặt của Mặc Na biến đổi: ", lấy vợ? lấy vợ. . . . . ."

      Thích Ngạo Sương hiểu, sư phụ và Tinh tinh này có đính ước với nhau, hoặc là lúc còn trẻ sưphụ sư phụ thề với Tinh Linh này cả đời lấy vợ, cho nên sư phụ vẫn có lấy vợ sinh con.

      "Đúng vậy, chỉ sợ trong lòng sư phụ sớm có người rồi." Thích Ngạo Sương nhìn vẻ mặt của Tinh linh này tiếp tục : " Người trong lòng sưphụ, chắc là người, trưởng lão Mặc Na."

      Mặc Na kinh ngạc mất hồn, hồi lâu mới lẩm bẩm : " là đồ ngốc, là đồ ngốc, nhiều năm như vậy. . . . . ."

      "Sư phụ cảm thấy rất đáng giá, ông nguyện ý làm như vậy." Thích Ngạo Sương nhìn vẻ mấthồn của Tinh Linh Trưởng lão, than thở "vìsao ngài chịu ở chỗ với sư phụ? ! !

      tới đây, sắc mặt của Tinh linh ảm đạm xuống, trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi : "Tuổithọ của nhân loại chỉ có mấy chục năm, mà tuổi thọ của ta mấy trăm năm. Ta, ta muốn nhìn chết . Loài người và Tinh linh làm sao có thể?"

      Thích Ngạo Sương lẳng lặng nhìn Mặc Na, chậmrãi : "Mỗi người đều có quyền lợi chọn lựa. Bây giờ ngài biết ông rất tốt, hơn nữa cũng vẫnnhớ ngài. Thế là đủ rồi sao?"

      "Đủ rồi, ta rất thỏa mãn." Mặc Na mỉm cười, tháo dây chuyền cổ xuống đưa cho ThíchNgạo Sương "Làm phiền ngươi đưa cái này cho , cho biết, trong lòng của ta vĩnh viễn nhớ ."

      Thích Ngạo Sương nhận lấy dây chuyền khẽ nhướng mày, Tinh Linh luôn tự kìm chế cảm súc bao giờ ra, xem ra trong lòng của nàng rất và nhớ sư phụ.

      "Ta biết rồi. " Thích Ngạo Sương nhận dâychuyền cam kết: "Ta đem những lời củangười với sư phụ." Mỗi người đều có lựa chọn của mình, vì sao Khắc Lý Phu và Tinh Linh này lại lựa chọn như thế, Thích NgạoSương cũng biết. Nhưng mà, nàng lại lựa chọn tôn trọng lựa chọn của bọn họ.

      "Cám ơn ngươi, vô cùng cảm tạ ngươi." Mặc Na đứng dậy hành lễ, bị Thích Ngạo Sương ngăn lại.

      Thích Ngạo Sương trêu chọc : "Ta dámtiếp nhận đại lễ của ngài, sư phụ mà biết bóc da ta mới là lạ."

      Sắc mặt của Mặc Na hơi đỏ lên.

      "Đúng rồi, cái này cho ngài." Thích Ngạo Sương suy nghĩ chút, đem 3 lễ vật mà Khắc Lý Phu đưa cho nàng đem toàn bộ cho Mặc Na.

      Mặc Na nhìn những món đồ trong tay nghi hoặcnhìn Thích Ngạo Sương,Tthích Ngạo Sươngcười : "Tất cả những thứ này đều là sư phụlàm, ta cần phải những thứ này, ngài giữ lại làm kỉ niệm."

      "Đích thân làm?" Mặc Na mừng rỡ nhìnmón đồ trong tay.

      "Đúng." Thích Ngạo Sương gật đầu "Cất , nếusư phụ biết được nhất định khen ta đấy, chừng đem hết toàn bộ cấm chú dạy cho ta." Thích Ngạo Sương cười cười.

      Mặc Na si ngốc nhìn đồ vật tay, vuốt ve. Nhìn Thích Ngạo Sương thổn thức.

      Cuối cùng Mặc Na tươi cười rời , Thích Ngạo Sương đóng cửa phòng nằm xuống. Làm thế nàocũng ngủ được, trong lòng nhớ đến những người bên cạnh mình. Giờ khắc này sư phụ ở đâu, Hạ Thiên như thế nào? Tẫn Diêm đâu rồi, từng lập lời thề mãi mãi theo bên cạnh nàng. Xảy ra chuyện như vậy, vẫn kiên trì hay từ bỏ. Dù sao cũng là người của Công Tước Cổ Đốn. Nghĩ tới đây, trong lòng ThíchNgạo Sương như bị kim châm. Công Tước Cổ Đốn! Mình tuyệt đối bỏ qua cho !Vì quyền thế mà hy sinh tất cả mọi người!

      Đế đô An Mạch Cách Lan.

      Đêm khuya yên tĩnh, Lạp Tây Á ở trong phòngnghĩ của Viện trưởng Mạc Trác Học Viện Ma Pháp.

      "Lạp Tây Á. . . . . ." Mạc Trát gõ cửa gọi.

      "Mời vào. !" thanh Lạp Tây Á lạnh nhạt.

      Mạc Trát chậm rãi đẩy cửa vào, thấy Lạp TâyÁ nằm giường. Lạp Tây Á, lòng níu chặt lại. Từ khi việc kia xảy ra, Lạp Tây Á liền rời phủ Hi Nhĩ, trở về nhà nữa. Đến đây ở cùng với ông, cùng tập luyện. thiếu nữ hoạt bát đáng bây giờ thành mộtngười lạnh lẽo. Sâu trong con ngươi Mạc Trát đau lòng, đối với đồ đệ này cực kỳ có thiênphú và thông minh, từ đáy lòng ông rất thương nàng. Bộ dáng này của Lạp Tây Á, làm sao ông có thể thương cho được. Đứa bénày, hoàn toàn đóng chặc lòng mình.

      "Lạp Tây Á, đêm khuya, nghỉ ngơi chútđi. Ngày mai nữa tu luyện." Mạc Trát mở miệngnhẹ .

      "Uh, biết. Tạ sư phụ." Thanh Lạp Tây Á vẫn như cũ mang tia ấm, nhàn nhạt , nhưng di động, còn ngồi yên tĩnh.

      Mạc Trát thấy thế, than thở, xoay người ra khỏi phòng, khép cửa biết, gì nữacũnh uổng công. Công Tước Cổ Đốn phái người tới khuyên những Mạc Trác cũng vớinàng. biết bao nhiêu lần Công Tước Cổ Đốn khuyên Lạp Tây Á trở về, Lạp Tây Á lại mắt điếc tai ngơ, cũng chưa bao giờ gặp người Công Tước Cổ Đốn phái tới. Chỉ ném lại câu, bế quan tu luyện, ai cũng gặp.

      Lạp Tây Á nhìn chằm chằm cánh cửa, chậm rãinhắm mắt lại, giọng ai có thể nghe được: "Ta biết , người nhất định trở lại, tỷ tỷ. Ta chờ." Lạp Tây Á nhắmmắt lại, khóe mắt xuất giọt nước mắttrong suốt, xuống thấy.

      Phủ Công tước Cổ Đốn.

      Trong thư phòng, Công Tước Cổ Đốn chắp tayđứng ở cửa sổ, cau mày. cái tay để phía saulưng, cánh tay kia chút huyết sắc.Chính là cánh tay bị Khắc Lôi Nhã hủy , cánh tay bây giờ được làm bằng quáng thạch, doGiáo Hoàng giúp ông . Cánh tay này, cũng giống như cái chân của Giáo Hoàng. Chỉ là, do NữThần Quang Minh tạo thành. Dĩ nhiên, tất cả đều đo Khắc Lôi Nhã gây ra.

      Sắc mặt Công Tước Cổ Đốn tốt cho mấy, bóng tối bao trùm khắp nơi. Cái tên phếvật Lạp Cách vì chết oán giận ông, liền nhậm chức ở vùng đất rấ xa Đế đô, cả ngày lấy rượu tiêu sầu, bao giờtỉnh táo. Người hối báo rất tiều tụy, như vậy cũng tốt. Đồ phế vật, nên chết. Đứa bé LạpTây Á này, vừ nghĩ đến Công Tước Cổ Đốn thởdài, đứa bé này vẫn còn phản nghịch với ông, đợi thời gian nữa tin chắc nó hiểu tất cả.Chỉ là, việc kia tóc đen mắt đen, Khắc LôiNhã, bây giờ có bất kì tinh tức gì!

      Điều này làm cho Công Tước Cổ Đốn rất lo lắng, vô cùng lo lắng.

      Trong lòng ông vẫn khắc sâu hình ảnh cặp mắt tràn đầy thù kia của nó. Nó, nhất định trở lại tìm ông báo thù! Trong lòng Công Tước Cổ Đốn rất , vì thế thể an lòng. chỉ lần thúc giục Giáo Hoàng tìm giết nàng. Khi bắt đầu Giáo Hoàng còn kiên nhẫn, sau phát chán,thậm chí còn trốn tránh gặp.

      Tiếp tục như vậy, được! Tước Cổ Đốn lo lắng tiến về phía bàn đọc sách. Mình cũng phải làm chút gì đó!"Khắc Lôi Nhã" rất đáng sợ và nguy hiểm, nhất định phải giải trừmối nguy hiểm này sớm! Tuyệt đối thể đểcho nàng trở lại nơi này!

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 16 : trở về của Tẫn Diêm ? !

      Sáng sớm Tinh Linh Chi Sâm mảnh hài hòa,đoàn người Thích Ngạo Sương bái biệt TinhLinh nữ vương liền lên đường, lần này, đoàn người nhiều hơn vì bao gồm cả Tinh LinhVương Tử Áo Tư Tháp cùng . Dọc theo đườngđi Áo Tư Tháp mặt cao ngạo, thậm chí cũng hề coi trọng Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân, người duy nhất để ý là Hắc Long Bản. Bởi vì Hắc Long Bản mang thân phận là người của Long Tộc.
      ( Tinh Linh tộc vốn rất thích cái đẹp cho nên ông này thấy Tiểu Sương với Tiểu Vânxấu quá nên khinh thường đây mà. biếtkhi biết diện mạo của 2 người đó miệng ổng há to cỡ nào. Mỏi mắt mong chờ a~~ )

      Thích Ngạo Sương cũng lười để ý tới tên hoàngtử cao ngạo này, thầm nghĩ trong lòng chỉ cần cái người cao ngạo này gây ra phiền toái cho mình là được rồi, nếu là người trung thực tốt rồi. Ra khỏi Tinh Linh Chi Sâm, Hắc Long Bản chợt khôi phục nguyên hình, để mọi người ngồi lên lưng của . Nếu như khôngphải chuyện của Thích Ngạo Sương quan trọnghơn, Hắc Long Bản tuyệt đối cho phépÁo Tư Tháp ngồi lên phía sau lưng của .

      Áo Tư Tháp quả lấy làm kinh hãi. Long tộccao ngạo cư nhiên cam tâm tình nguyện khôiphục nguyên hình cho nhân loại cưỡi phía saulưng của . Hắc Long Bản mở hai cánh nhanh chóng bay về phía trước, bên tai gió thổi vù vù. Áo Tư Tháp có chút sững sờ nhìn Thích Ngạo Sương bên cạnh khuôn mặt tỏ ra bình tĩnh,nhưng trong lòng cả kinh, nhân loại này và cái tên Long tộc phía dưới rốt cuộc có quan hệ gì mà Long tộc cao ngạo lại đồng ý cho nàng ngồi lưng mình?

      Những việc làm cho Áo Tư Tháp giật mình vẫncòn ở phía sau. Thời điểm sắp đến Long chi mạch, Hắc Long bản khôi phục nguyên hình, mọi người cùng bộ xuyên qua Long chi mạch. Áo Tư Tháp kinh ngạc thôi khi tên Long tộc tiến lên phía trước hỏi thăm, mà là cũng mực cung kính tiến lên hành lễ, trong miệng kêu “bệ hạ” cách tôn kính.

      Câu này “bệ hạ” này khẳng định phải gọi , là hoàng tử Tinh linh tộc. Cũng chỉ là Tinh linh tộc mới gọi là VươngTử Điện Hạ mà thôi. Càng gọi Thích Ngạo Sương và nam tử nhân loại cạnh nàng, nhưvậy chỉ có thể có . Chính là gọi cái tênLong tộc kia lúc nãy vừa mới cho mọi người cưỡi!

      Áo Tư Tháp thể tin nhìn Hắc Long Bản và bóng lưng Thích Ngạo Sương, Hắc Long nàylại là Vương của Long tộc ! ! ! Con Cự Long mới vừa rồi còn vác bọn họ ở trời bay lượn. Đây tuyệt đối phải nằm mơ. Ánh mắt Áo Tư Tháp dừng ở người Thích Ngạo Sương lâu cách nào dời , nhân loại này, rốt cuộc là mang thân phận gì đây?

      Ra khỏi Long chi mạch, Hắc Long Bản quayđầu nhìn Thích Ngạo Sương :
      "Ngạo Sương, chúng ta nên đến chỗ nào đầu tiên đây?"

      "Sở Tâm và Đông Phong Hầu Thú Nhân tộc và Ải Nhân tộc, chúng ta tìm Địa Tinhthôi." Thích Ngạo Sương trầm giọng xong, nhìn Hắc Long Bản tiếp tục " ngươi cũng mệt mỏi rồi, chúng ta về phía trước, đến trấn gần đây nghỉ ngơi đêm thôi."

      "Tốt." Hắc Long bản đồng ý.

      "Trước mặt, có rất nhiều người ở trong đó. !" Chợt, Áo Tư Tháp lại nhàng lên tiếng.

      "Ngươi làm thế nào biết?" Hắc Long Bản lậptức hỏi.

      "Gió cho ta biết. !" Áo Tư Tháp ngẩng đầunhìn phía trước, tiếp tục chậm rãi " có cả lựclượng của Thần Điện Quang Minh .

      "Lực lượng của thần điện Quang Minh?" Lãnh Lăng Vân cau mày, có chút nghi ngờ nhìn ÁoTư Tháp" gió cho ngươi?"

      "Hừ, có tin hay là tùy ngươi." Hiển nhiêndáng vẻ nghi hoặc của Lãnh Lăng Vân khiến ÁoTư Tháp vô cùng khó chịu. Chưa từng bị ngườinào hoài nghi qua năng lực của mình, hôm nay cư nhiên bị nhân loại như thế hoài nghi, sắc mặt Áo Tư Tháp tự nhiên đẹp mắt chút nào.

      Hắc Long Bản vuốt cằm của mình nhíu màynhìn Áo Tư Tháp, Tinh Linh Vương Tử này, xem ra vẫn có chút thực lực nha. Lại có thể lắngnghe thanh của gió. Mình mặc dù cũng cóma pháp Phong hệ, nhưng tuyệt đối cáchnào lắng nghe được thanh của gió. Hơn nữacũng phải là tất cả tinh linh đều có thể đạttới cảnh giới này, cái tên Tinh Linh Vương Tửnày, hình như cũng là thiên tài nha.

      Thích Ngạo Sương khẽ nhíu mày, cười lạnh mộttiếng. Thần điện Quang Minh rốt cuộc đuổi kịp tới nơi đây rồi, nhưng lại ngại vì phía trước làLong chi mạch mà dám tiến đến. Đangđợi mình ra ngoài sao? chuyện Tiết Long Phi trợ giúp mình chỉ sợ sớm bại lộ, hi vọng Tiết Long Phi gặp phải khó khăn gì. Chỉ là, hành tung của mình bại lộ, là ai để lộ ra điđây? thần điện Quang Minh biết mình cùng Hắc Long Bản có quan hệ, chỉ là biết bản thânphận bây giờ của mà thôi. Ban đầu ở Thần điện ít người ăn đủ nước miếng Hắc Long bản, bao gồm cả Giáo Hoàng đại nhân mangdáng vẻ đạo mạo kia. Là cái tên hoàng tử ngu dốt Bối Lỗ Khoa hay là nàng đạo tặc kia đểlộ tin tức??
      " Là nữ nhân kia để lộ ra." Lãnh Lăng Vân lúcnày lạnh lùng lên tiếng" Hoàng tử Bối Lỗ Khoa cũng có biết chúng ta tiến vào Long chi mạch, cũng biết chúng ta cùng Bản có quan hệ. Nhưng nữ nhân kia thấy được tấtcả. Có thể cùng Long tộc có quan hệ mật thiếtnhư thế, thần điện Quang Minh tự nhiên nghĩđến nàng. Bọn họ định giết nhầm còn hơn bỏsót”

      Nghe Lãnh Lăng Vân vừa như thế, tình liền ràng. Theo tác phong của thần điệnQuang Minh quả có thể làm như vậy, chỉcần có thể cũng bỏ qua tia hoàinghi nào.

      "Hừ!" Thích Ngạo Sương cười lạnh tiếng"cũng chỉ là phái tới chịu chết mà thôi ."

      Áo Tư Tháp vừa nghe, khẽ cau mày, nữ nhân này, có phải ngông cuồng quá hay ?

      "Ta đập nát bọn chúng." trong cơ thể HắcLong Bản phần tử bạo lực bắt đầu thức tỉnh,hưng phấn siết chặt quả đấm nhao nhao muốn thử.

      "Ngươi quên hiệp nghị của Long thần và Nữ Thần Quang Minh rồi hả?" Thích Ngạo Sương liếc mắt dội cho Hắc Long Bổn gáo nước lạnh.

      "A ——!" Hắc Long bản phát ra tiếng kêu thảmthiết.

      "Chờ thời điểm ta đánh lại ngươi được ra tay thôi." Thích Ngạo Sương nhìn dáng vẻthất vọng này của Hắc Long Bản có chút buồncười, bộ dáng như vậy giống như là đứa trẻ bịcướp món đồ chơi thích.

      Hắc Long Bản miễn cưỡng đồng ý.

      "Dù sao bây giờ còn chưa đem Nữ Thần QuangMinh kéo xuống, hiệp nghị của Long thần và Nữ Thần Quang Minh còn có hiệu quả. Ngươi là Long tộc Vương, phải suy nghĩ cho Long tộc !" Lãnh Lăng Vân nhìn dáng vẻ ảo não của Hắc Long Bản, mỉm cười khuyên.

      "Dạ dạ, ta biết rồi. . . . . ." Hắc Long Bản cúigằm đầu.

      "Ngạo Sương." Lãnh Lăng Vân lại cau mày trầmgiọng " thần điện Quang Minh lần trước cùng nàng giao thủ nguyên khí tổn thương nặngnề, bọn họ biết có làm ăn nên chuyện gìhay ."

      "Cho nên? !" Thích Ngạo Sương nhìn lãnh LăngVân hỏi.

      "Lần này người tới, có lẽ phải đơn giản như vậy." Lãnh Lăng Vân trầm giọng "có lẽ ở trong mắt rất nhiều người, Giáo Hoàng và ĐạiGiáo Chủ chính là người cường hãn nhất của Thần điện."

      "Chẳng lẽ đúng?" Hắc Long Bản cau mày hỏi ngược lại.

      "Dĩ nhiên phải." Lãnh Lăng Vân nhẹnhàng lắc đầu" trong thần điện có ít người thực lực cường đại, thích danh lợi quyềnthế, thích cuộc sống an tĩnh. Nhưng Thần điện khi gặp nạn, xin bọn họ ra tay trợ giúp."

      "Hừm hừm, vậy ta nhất định phải ra tay rồi."Hắc Long Bản sờ sờ vào trong ngực, lấy ra mảnh vải đen, đem mặt của mình che lại.
      ( Ta hiểu sao mảnh vải đen lại nằm trong đó đúng lúc thế)

      "Ngươi làm gì thế?" Thích Ngạo Sương nhìnHắc Long Bản cười cười bỉ ổi cau mày hỏi.

      "Ta bịt mặt rồi làm thịt bọn họ !" Hắc Long bản cười hắc hắc , dương dương hả hê .

      "Ngươi là Long tộc, những người đó thực lực kém, nhất định có thể nhìn thấu thânphận của ngươi." Lãnh Lăng Vân có chút nhức đầu .

      "Sợ cái gì? Bọn họ lại thấy được mặt củata." Hắc Long bản nhún vai chuyện đương nhiênnói " coi như bọn họ biết ta là Long tộc thế nào? Lại , thực lực của ta bây giờ, nặc hơithở chuyện quá đơn giản rồi."

      "Nếu như bọn họ nhận ra thân phận của ngươi,bọn họ ở trước mặt Nữ Thần Quang Minh ra chuyện này Long thần khó xử ."Lãnh Lăng Vân .
      (chỉ cần biết là do con rồng nào đó làm là tìm Long Thần chất vấn liền, bọn chúng có cần biết là con rồng đầu đàn hay cuối đàn làm đâu)

      "Ta thừa nhận là ta. Ta che mặt, ngườinào thấy là ta?" Hắc Long bản vô liêm sỉ " ta chết thừa nhận là được. Ta còn muốn khiếu nại ta có người giả mạo ta khích bác Long thần và Quang Minh Nữ Thần nhằmchia rẽ quan hệ !"
      (quả nhiên thông minh lên ít rồi)

      Lãnh Lăng Vân tức cười, mà người thuần khiết,cao ngạo như Tinh Linh Vương Tử Áo Tư Tháp há to miệng, sững sờ nhìn Hắc Long Bảnvô liêm sỉ trước mắt hóa đá tại chỗ, cái nam tử trác tuyệt này, là Long tộc cao ngạo vô cùng sao? là vị Vương của Long tộc cao quý hay sao? Thích Ngạo Sương co quắp khóe miệng, nhìn Hắc Long Bản vô sỉ trướcmắt, có chút đau lòng. Trước kia Bản thuần khiết lắm cơ mà, bây giờ biến thành cái bộ dángnày ,ai ~"
      ( Gần mực đen thôi )

      "Ngươi. . . . . ." Thích Ngạo Sương nhìn Hắc Long Bản che mặt, câu kế tiếp vẫn làkhông ra hơn. Nàng biết, Hắc Long Bản biến thành cái bộ dáng tại này, cần phải toàn bộ là công lao của nàng, tối thiểu hơn phân nửa là do nàng giáo dục hiệu quả.

      "Tất cả mọi người phải cẩn thận." Lãnh LăngVân nặng nề " những người này cũng phải màng danh lợi quyền thế. Cho nên ở trong Thần điện đảm nhiệm chức trách gì.Nhưng thực lực tuyệt đối thể khinhthường."

      "Người như vậy trong thần điện có bao nhiêungười?" Hắc Long bản che mặt hỏi.

      "Ta cũng biết, ta chỉ biết có thế." Lãnh Lăng Vân nhàng lắc đầu, mặc dù trước kia là Thánh tử, nhưng là có nghĩa là tấtcả cơ mật đều biết.

      "Mặc kệ, toàn bộ đều đánh nát." Hắc Long Bản quả đấm nắm chặt bóp ken két vang dội, đáymắt lên hưng phấn. lâu vẫn nhúc nhích.

      Vừa bạo lực quá, vừa vô liêm sỉ, Long Vương này! Hoàn toàn giống như Long tộc caoquý! Đây là kết luận mà Áo Tư Tháp đưa ra.

      Lãnh Lăng Vân là có chút thổn thức, namtử đơn thuần liền bị Thích Ngạo Sương dạy hưthành như vậy. ….......... tồi a~
      " thôi." Thích Ngạo Sương có chút nhức đầu nhìn mặt Hắc Long Bản tràn đầy hưng phấn, tức giận mà " ngươi đừng giống như Sở Tâm kích động liền địch ta chẳng phân biệt được là được,nhìn chút cho ràng"

      "Biết, biết, ta làm sao mắc sai lầm ngớ ngẩn giống nàng ta được?" Hắc Long Bản dứt lời liềncấp tốc chạy tới phía trước. Thích Ngạo Sương lắc đầu cái, vội vàng theo phía sau. LãnhLăng Vân cũng theo sau. Áo Tư Tháp ngón tay nhàng vung lên, cỗ gió nhàngkhoan khoái liền vây lại , mang ưu nhã bay theo.

      Chợt, Hắc Long Bản chạy trước tiên bỗng nhiêndừng lại, Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân ngạc nhiên cũng dừng lại, hiểu đanglàm cái gì.

      "Ta này tự dưng xông vào đánh bọn chúng có chút phải đạo." Hắc Long Bản dừng lại lẩm bẩm .

      “À?” Thích Ngạo Sương cùng lãnh Lăng Vân ngạc nhiên nhìn Hắc Long Bản, người này rốtcuộc cái gì?

      Sau khắc, bọn họ liền hiểu Hắc Long Bản vốn định làm cái gì. ( Đoán ~ đoán ~ ta thề ai đoán được ảnh muốn làm gì đâu)

      Vô sỉ! Quả thực vô sỉ cực điểm làm người tagiận sôi !

      Hắc Long Bản mượn áo choàng của Thích NgạoSương khoác ở người, đem toàn thân bọc kĩ càng, sau đó đem mặt che lại bằng miếng vải đen, chỉ lộ ra đôi đồng tử màu đen, cùngmột đầu tóc đen nhánh. Sau đó cong người xuống, làm mình thấp , lén lút chạy về phía trước. Chợt nhìn thế này, chiều cao, vóc ngườibị áo choàng che khuất, đúng nhìn ra là nam tử. Hắc Long Bản sớm biết thần điện Quang Minh đối với thiếu nữ mắt đen tóc đen rất “ ưu ái” , cũng biết Thích Ngạo Sương tại dáng vẻ chân chính là mắt đen tócđen.

      Nhưng Áo Tư Tháp tại biết.

      Cho nên thời điểm Áo Tư Tháp thấy màn như vậy thiếu chút nữa từ giữa trung ngã xuống!
      ( Tội Nghiệp ! Ai tốt bụng cấp cho bạn ấy mộtviên thuốc trợ tim , chứ cứ ngất lên ngấtxuống vậy biết bạn học Tinh Linh có chịunổi cú sốc lần sau ?!?)
      Đó là Long Vương sao? Đó là Long tộc cao quý vô cùng sao? Cái bộ dáng này của , hình nhưlà ngụy trang thành nữ nhân? Tại sao? Đây là vì cái gì? Rốt cuộc tại sao? Áo Tư Tháp trong đầucó mười vạn cái tại sao, nhưng thể nào lí giải được.
      Lãnh Lăng Vân rất rối rắm nhìn bóng lưng Hắc Long Bản, lại quay qua Thích Ngạo Sương đối diện nhìn cái.
      ( ý tứ : Cái này nàng dạy ?!?)

      Thích Ngạo Sương bất đắc dĩ buông tay, rất vô tội : "Ta thề, ta tuyệt đối có dạy hắnnhững thứ này."

      Áo Tư Tháp nhìn bộ dạng Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân, hiểu rằng hai người bọn họ biết dụng ý của Hắc Long Bản. Nhưng là niềm kiêungạo của cho phép hướng hai nhân loại kia để hỏi. Chỉ có yên lặng giữ vữngkhoảng cách nhất định theo ở phía sau.

      "Các ngươi đợi lát nữa hẵng tới đây." Hắc LongBản quá mức bỉ ổi bỏ lại câu, lén lút chạylên phía trước. Cái tư thế lén lút này, muốnngười ta đem long sinh nghi cũng khó khăn.

      Quả nhiên, chủ động đánh người làkhông phải đạo. Nhưng nếu là người khác động thủ trước Hắc Long Bản có thể đường đườngchính chính mà ra tay rồi.
      Thích Ngạo Sương mấy người xa xa theo ở phíasau, nhìn bóng dáng quỷ mị của Hắc Long Bảnđang lén lút chạy phía trước.

      Ở lối vào hạp cốc. Quả nhiên thấy được rất nhiều người cắm trại, mà ở trong đó mặtkhông chỉ có người của thần điện Quang Minh, hình như còn có những người khác. Người củatổ chức Hắc Điện?

      Dĩ nhiên, khi thấy người lén lén lút lút, giấuđầu hở đuôi thế kia, Hắc Long Bản lập tức bịvây .

      Mắt đen tóc đen! Hơn nữa còn là từ Long chi mạch ra ngoài! tại theo tin tức Hy NhĩKhắc Lôi Nhã chính là thiếu nữ có mắt đen tócđen, cùng con rồng ở Long tộc quan hệ mậtthiết. Hai cái điều kiện này cũng phù hợp.

      "Đứng lại!" tiếng quát lạnh truyền đến lỗ tai của Hắc Long Bản.

      Câu này rơi vào tai Hắc Long Bản cũng cảm thấy đương nhiên, còn sợ đối phươngkhông ngăn cản lại cơ.

      Nhưng được Thích Ngạo Sương chân truyềnHắc Long bản giờ phút này cũng có dừnglại, mà là mặc kệ người của Thần điện đangquát lạnh tiếng ngược lại bước nhanh hơn. Đây càng làm cho người ta nghi ngờ, còn có người thậm chí xác định hô to: "Hy Nhĩ KhắcLôi Nhã, là nàng”
      " phải nàng." lão già tóc muối tiêu từ lều trung chui ra, lạnh lùng nhìn Hắc Long Bản mặc áo choàng nhàn nhạt phun ra câu . Lão già này chính là người Thần điện cố ý mời tới. cũng mặc trang phục bình thường như người của Thần điện. Chỉ là mi gian bén nhọnhiện lên cho thấy thực lực của tầmthường. Nếu như bây giờ Hắc Long Bản chưatiếp nhận Long Vương truyền thừa tự nhiên lão già kia cảm thấy hơi thở của Hắc Long Bản thuộc về loài người. Như vậy nhất định ngăn cản người của thần điện ra tay. Nhưng là, bây giờ Hắc Long Bản quá cườnghãn, làm cho người ta hoàn toàn cảmthấy hơi thở của . Mà tôn chỉ của Thầnđiện luôn luôn là thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Lão già mặc dù Hắc Long vốn phảingười mà bọn họ muốn tìm, nhưng lại cũng có ngăn cản người phía dưới động thủ.Trùng hợp, chính là như vậy.

      ngọn lửa ma pháp ở người của HắcLong Bản nở rộ ra. Hắc Long Bản chưa từngcảm thấy ma pháp Hỏa Hệ cũng có thể như xinh đẹp như hôm nay. vui vẻ ra mặt. Long tộc thể tùy ý rat ay với nhân loại. Nhưnglà, bây giờ là khi nhân loại xâm nhập vào địa bàn của , hơn nữa đám nhân loại này còn động thủ trước!

      " Loài người hèn mọn, lại dám động thủ với Long tộc cao quý”

      Hắc Long Bản đem lột xuống áo choàng cùngmiếng vải đen che mặt, lộ ra thân namtrang, rống giận. Mà trong nháy mắt thả ra Long Uy khiến người của thần điện cửa sắc mặt cũng xanh như tàu lá chuối. Những kẻ vừa độngthủ đến cả ruột gan cũng xanh, hận thểchặt cánh tay ngu ngốc của mình. Mà lão giàđầu tóc muối tiêu càng them choáng váng.

      Lại là Long tộc! Tại sao có thể như vậy? Long tộc từ Long chi mạch ra ngoài, lại còn phải mang bộ dạng lén lút hay sao? Làm sao có thể? !

      Những kẻ của Thần điện ngây ngốc nhìn HắcLong Bản trước mắt. Cảm thụ Long Uy làm cho người kinh hãi run sợ, hai chân đều run rẩy. Trước mắt thân áo đen , phải là loài người, mà là Long tộc thứ thiệt, hơn nữakhông phải thiếu nữ! Là nam tử!

      "Ta muốn các ngươi cho các ngươi trả giá lớn vì vô lễ này!" Hắc Long bản mới khách khí, chuyện phát triển trở thành như vậyđúng là kết quả mong muốn, căn bản khôngcho đối phương cơ hội giải thích, Hắc Long Bảnxuất ra bản lĩnh của mình, Phong, Hỏa, Thủy, tam hệ ma pháp liều mạng công kích. Dĩ nhiêncó rất nhiều người bị thương.

      " Long tộc đại nhân tôn quý. . . . . . !" Này lão già tóc muối tiêu mặc dù là người mạnh, thậmchí mạnh hơn Giáo Hoàng, nhưng sao lại hiểu tình hình tại được? Làm sao cùng Long tộc đối kháng đây? vô cùng lo lắng muốn ngăn cản hành động dã man của Hắc Long Bản, nhưng là Hắc Long Bản làm sao chohắn cơ hội chuyện, trái cầu lửa lớnliền phun vào mặt . Lão già kia nhanh bay lên trung, tránh thoát hỏa cầu hungmảnh này, cảm giác cực nóng từ dưới chân truyền đến. Vị trí mới vừa đứng bị thiêu thành tro tàn, đất phát ra mùi khét.

      Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân đứng xaxa nhìn tất cả, sắc mặt nhàn nhã.

      mặt Áo Tư Tháp mặc dù thoạt nhìn bình tĩnh, nhưng là đáy mắt là khác thườngđặc sắc. Dù là ở Tinh linh tộc lớn lên trong hoàn cảnh tinh khiết như vậy, nhưng Áo Tư Thápcũng hiểu được chút. Đó chính là cái tên Long Vương này, lại cho người nhânloại này thanh minh câu! Đúng vậy, Long Vương , ngài mới cao quý làm sao!

      Lão già tóc muối tiêu, thế nào cũng là mộttrong những lá bài chủ chốt bí mật của Thần điện, thực lực cường hãn khiến Giáo Hoàng cũng sinh lòng kính nể. Nhưng ở nơi này có mộtngày, oan uổng muốn chết.

      "Quá thảm!" Thích Ngạo Sương có chút đaulòng nhìn cảnh tượng trước mặt mà cảm thán.

      "Đúng vậy quả quá tàn nhẫn." Lãnh LăngVân lắc đầu thở dài.

      Áo Tư Tháp ngẩn người, nhìn gương mặt củaThích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân, nhìn thế nào cũng nhìn ra bọn họ đau lòngchỗ nào nha.
      Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân córa tay, nhìn cái tên Hắc Long Bản nín lâu rồi. quá lâu có ra tay đánh người, lần này vất vả mới có cơ hội để cho khôngchút kiêng kỵ động thủ, tự nhiên cực kỳ quý trọng cơ hội lần này. Thỉnh thoảng nghiêngmắt nhìn qua, sử dụng ánh mắt cảnh cáo ThíchNgạo Sương và Lãnh Lăng Vân cho phép nhúng tay, sau đó quay đầu lại lần nữa đuổi đám người của Thần điện và Hắc Điện chạy trối chết. Thích Ngạo Sương đồng tình nhìn những người kia chạy thục mạng, ra , những người nàythực lực cũng rất mạnh. Đặc biệt là cái đó lão già tóc muối tiêu đó, hơi thở người của hắnrất mạnh, quả so Giáo Hoàng còn mạnhhơn. Nếu như gặp phải Long tộc bình thường có lẽ còn có thể liều mạng phen, nhưng đúng là muốn chết cũng được chết tự tế, cố tình gặp gỡ cái tên Hắc Long Bản biến thái có tam hệ ma pháp, càng đáng chết hơn chính là vừa đón nhận Long tộc truyền thừa, trởthành Long Vương! ( Khổ cho cái số của lão già đầu muối tiêu)

      ở tình thế chật vật lão giả tóc muối tiêuquyết định sử dụng tuyệt kỹ được ăn cả ngã về , đầu lại chợt tối sầm lại. bóng dáng khổng lồ đưa bọn họ toàn bộ bao phủ tại bên trong. Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, trênvẻ mặt lại càng tuyệt vọng hơn.

      Rồng! Vừa rồi lại có con rồng nữa!

      Thích Ngạo Sương lại ngây ngẩn cả người, ánh mắt của nàng cứ như vậy gắt gao dừng ở bóngdáng lưng con rồng kia. lưng con Rồngđó là bóng dáng mà nàng cực kì quen thuộc.

      Là tẫn Diêm!

      Tẫn Diêm ngạo nghễ đứng ở lưng con Rồng kia, mắt nhìn xuống phía dưới. Ánh mắt của rơi vào người kẻ chạy thục mạng, sau đó từ từ di động đến người đuổi theo bọn kia.

      Mắt đen tóc đen áo đen! gương mặt lạnh lùng,hơi thở liều lĩnh.

      Là Bản,

      Con ngươi Tẫn Diêm chợt phóng đại!

      nơi này, như vậy nàng đâu? Nàng ở đâu?

      Sắc mặt Tẫn Diêm chợt biến, ánh mắt khôngngừng quét mặt đất, tìm bóng dáng màhắn ngày đêm mong nhớ.

      "Rống!" Hắc Long Bản ngửa đầu nhìn con Rồngnhỏ bay đầu mình, rống giận tiếng, Long Uy bá đạo hung mãnh khuếch tán ra, khiến rất nhiều người căn bản cách nào ngăn cản được. tiếng này giống như Kinh chạy thẳng đến tai mọi người nổ tung, đầuóc cũng điên đảo.

      Cự Long Chu Địch ( tên tiếng của nó là Judy nghe rất nữ tính mà dịch ra nghe lại rất nam tính) cả người run rẩy, sợ hãi rơi xuống. Nằm rạp mặt đất, đầu hướng về phía Hắc Long Bản lại dám nhúc nhích. Là Long tộc, hơn nữa còn so với nàng mạnh hơn rấtnhiều lần . Lực lượng kinh khủng này làm cho nàng sinh lòng sợ hãi, cũng dám nhúcnhích.

      Tẫn Diêm giờ phút này để ý tới Chu Địch run rẩy mặt đất, cũng có lại nhìn đến ánh mắt vui mừng của Hắc Long Bản. Ánh mắt của , rơi vào hình bóng đứng ở xa kia.

      Này bóng dáng nhắn cứ như vậy lẳng lặng giữa trung, lẳng lặng nhìn bên này. Mặcdù có chút xa, nhưng mà Tẫn Diêm phải là Tẫn Diêm trước kia, giờ phút này thực lực giống ngày xưa. có thể thấy ràng tất cả chi tiết mặc dù ở xa như vậy. đứng lẳng lặng ở nơi đó, nhìn người thiếu nữ diện mạo bình thường kia.Tóc màu xanh lá,đôi mắt màu xanh dương, mặt còn là có tànnhang. Nhưng là ánh mắt kia, quen thuộc đếnnhư vậy.

      Là nàng, thiếu nữ tầm thường kia chính là nàng.

      Tẫn Diêm quả đấm chậm rãi nắm chặt, cứ như vậy nhìn xem si ngốc nhìn hình bóng mà mình khổ tâm tìm kiếm bấy lâu. Tim, giống như vào giờ khắc này ngừng đập, tất cả chung quanhgiống như tồn tại. Chỉ còn lại có cùng với người thiếu nữ kia.

      Ánh mắt Tẫn Diêm dừng ở mặt Thích Ngạo Sương có dời dù chỉ chút, để ý tất cả chung quanh, mà là chậm rãi trựctiếp hướng Thích Ngạo Sương tới.

      Thích Ngạo Sương cũng nhìn Tẫn Diêm từ từ tới, trong lòng cũng hiểu nổi cảm giác của mình lúc này. Cứ như vậy kinh ngạc nhìn Tẫn Diêm từng bước tới.

      Lãnh Lăng Vân khẽ hí mắt, gì.

      Tẫn Diêm từ từ đến trước mặt của đoàn ngườiThích Ngạo Sương.

      Thích Ngạo Sương cúi đầu nhìn Tẫn Diêm gì.

      "Tiểu thư, ta trở về. . . . . ." thanh từ trongmiệng Tẫn Diêm thốt ra, như chứa rất nhiều chân tình. Tẫn Diêm chậm rãi chân quỳxuống, tay phải nắm thành nắm đấm đặt ở trướcngực trái, nghi lễ tiêu chuẩn nhất của kỵ sĩ.

      Thiên ngôn vạn ngữ cũng thể sánh kịpcâu này.

      Tiểu thư, ta trở về. . . . . .


      HẾT CHUƠNG 16

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 17 : Ngõa Nhĩ Đa có tung tích sao?

      Hắc Long Bản ở bên kia đánh nhau khí thế ngất trời, bên này lại là mảnh yên tĩnh.

      Thích Ngạo Sương cúi đầu nhìn Tẫn Diêm, TẫnDiêm ngẩng đầu ánh mắt sâu nhìn Thích Ngạo Sương.

      Hai người cứ như vậy tiếng động nhìnnhau. có ai chuyện cũng có ai nhúc nhích.

      Hồi lâu, Thích Ngạo Sương chậm rãi đến gầntrước mặt của Tẫn Diêm.

      Tẫn Diêm tiếng động nhìn người trước mặt.

      "Ngươi, trở lại. . . . . ."

      mặt của Thích Ngạo Sương là nụ cười sáng lạn, thanh cũng rất nhàng.

      Tẫn Diêm chậm rãi đứng dậy, sâu nhìntrước người trước mặt, đây là thiếu nữ mà hắnmong nhớ ngày đêm, khuôn mặt tuấn mỹ cũng dần dần lộ ra nụ cười rực rỡ, chậm rãi gậtđầu: " Vâng, tiểu thư, ta trở về."

      "Chiêm chiếp! !"


      Bạch Đế và Hắc Vũ phát ra tiếng kêu hưngphấn, từ trong áo choàng của Thích Ngạo Sương nhô đầu ra, giống như hai viên đạn bay ra khỏinòng súng ào vào trong ngực Tẫn Diêm. Thânthiết kêu. Bạch Đế và Hắc Vũ thấy trong rấtnhiều người bên cạnh Thích Ngạo Sương thíchnhất chính là Tẫn Diêm. Bây giờ nhìn thấy TẫnDiêm rồi, dĩ nhiên là hưng phấn khác thường.

      Bên này ôn chuyện vẫn chưa xong, Hắc Long Bản bên kia chiến đấu xong rồi. Người bênkia toàn bộ bị hàm oan mà chết. Cái gì gọi trộm gà còn mất nắm gạo, hôm nay Thích Ngạo Sương tự mình thể nghiệm.
      Những người này vốn là tới vây quét người của nàng, nhưng đến cả bộ dạng nàng còn chưathấy, chứ đừng chi là công kích nàng, cứ như vậy toàn quân bị tàn mạng.

      "Ơ, Tẫn Diêm, làm sao ngươi tìm đến đây được?" mặt Hắc Long Bản nụ cười thỏa mãn,vặn vẹo uốn éo bả vai vọt tới.

      "Chuyện của Tiểu thư ta cũng vậy nghe , sauđó ta liền mực tìm kiếm tiểu thư. Sau lạinghe bên này thần điện Quang Minh mang rất nhiều người tới vây quét ở đây. Vì bên nàycó ngươi, ta đoán có lẽ tiểu thư tới tìm ngươi."Tẫn Diêm quay đầu nhìn Hắc Long Bản giải thích.

      "Ha ha tệ! Tiểu tử coi như ngươi cólương tâm a. Ta nhớ được ngươi cũng được coi là người của Phủ Hy Nhĩ, muốn lùng bắt tiểu thư nhà ngươi trở về lãnh thưởng hay sao?"Hắc Long Bản khẽ hí mắt, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo dễ dàng phát giác . Nếu là câu trả lời của Tẫn Diêm có chút vừa ý của , chỉ sợ rằng chút khách khí động thủ.

      "Ta sớm qua, tiểu thư chính là tín ngưỡngcủa ta. Mặc kệ tiểu thư làm cái gì ta đều đứngvề phía nàng, huống chi thần điện Quang Minh đều là vu khống." Tẫn Diêm thản nhiên .

      "Hả?" Hắc Long Bản nhíu mày, híp mắt “ngươi giống như rất tin tưởng tiểu thư nhàngươi? đúng, Nàng bây giờ cũng khôngphải tiểu thư nhà ngươi nha. Nàng tên bây giờ là Thích Ngạo Sương."

      "Thích Ngạo Sương?" Tẫn Diêm hơi ngẩn ra, lẩm bẩm cái tên này, sau đó kiên định nhìnThích Ngạo Sương nhàng " ta tin tưởngtiểu thư, tiểu thư mãi mãi là tiểu thư, cần bất kỳ lý do khác."

      Thích Ngạo Sương nhìn ánh mắt kiên định củaTẫn Diêm, trong lòng ấm áp. Tẫn Diêm vốn làngười của Cổ Đốn Công Tước, cuối cùng lại lựachọn kiên định đứng ở cạnh mình. . .

      "Cám ơn ngươi” Thích Ngạo Sương nhàng mở miệng, thiên ngôn vạn ngữ chỉ hóa thànhmột tiếng cám ơn.

      "Đó là Rồng của ngươi?" Hắc Long bản chợtnhìn về phía này Chu Địch còn nằm mặt đất khẽ run.

      "Đúng vậy." Tẫn Diêm gật đầu.

      "Tốt lắm, cần hung dữ như vậy." Thích Ngạo Sương nhìn Hắc Long Bản mang dáng vẻ hung ác , hiểu Hắc Long bản thống hận nhất chính là Long tộc trở thành vật cưỡi của loài người. Mặc dù có thể tâm cam tìnhnguyện để Thích Ngạo Sương cưỡi lưng của , nhưng đây là hai việc hoàn toàn khác nhau.

      "Tới đây!" Hắc Long Bản hướng về Chu Địchđang nằm run rẩy đất quát lạnh.

      Chu Địch khẽ run lên, đạo bạch quangthoáng qua, Chu Địch liền biến thành thân Hồng Y thiếu nữ, khiếp sợ từ từ tới.

      "Mới lớn lâu?" Hắc Long Bản híp mắt nhìn Chu Địch mặt tràn đầy sợ hãi hỏi.

      Chu Địch gật đầu, dám lời nào.

      "Ngươi biết ta là ai sao?" lỗ mũi Hắc Long Bản phun lãnh khí hỏi.

      Chu Địch lắc đầu sau đó lại gật đầu. Nàng chỉbiết nam tử tóc đen trước mắt là Long tộc, so sánh thực lực mạnh hơn nàng biết baonhiêu lần. Nhưng xác thực là biết thân phận của .

      "Được rồi, Bản, cần khi dễ nàng." Thích Ngạo Sương lên tiếng ngăn cản.

      "Ta là Long Vương, ngươi về sau là vật cưỡicủa ta và mọi người."Hắc Long Bản nghe đượcThích Ngạo Sương như vậy, giọng lúc này mới có hòa hoãn.

      "A!" Chu Địch kinh ngạc nhìn Hắc Long Bảnđứng trước mặt, trong lòng vừa có sợ hãi vừa cókinh ngạc. Long Vương! Vương của Long tộc lại cùng nữ nhân kia ở chung chỗ. Khóe mắtChu Địch nghiêng nhìn qua Tẫn Diêm, lại thấy ánh mắt của Tẫn Diêm vẫn có rời Thích Ngạo Sương. Trong lòng xám xịt. Trong lòng của chủ nhân vĩnh viễn đều chỉ có nữ nhân kia. Chu Địch khẽ cắn môi, cúi đầu cung kính đốivới Hắc Long bản : "Dạ, bệ hạ."

      "Chu Địch từ chưa có được sinh trưởng ở Long chi mạch. Thời điểm ta tìm thấy nàng cũngchỉ là quả trứng có Rồng ấp." Tẫn Diêm lúc này mới nhàn nhạt lên tiếng.

      Hắc Long Bản cau mày, còn chưa lên tiếng,Thích Ngạo Sương tự nhiên hiểu được, bổ sung:"Cho nên Chu Địch cũng phải là phản bộitôn nghiêm cùng kiêu ngạo của Long tộc mà làm vật cưỡi của loài người. Hiểu chưa, Bản, ngươi về sau cần dữ dội như vậy đối với Chu Địch! !"

      " sao!" Hắc Long Bản giựt giựt khóe miệng lúc này mới gì thêm.

      Chu Địch cúi đầu sâu, mà đáy mắt nàng thoáng qua khuất nhục và cam lòng. Nàng ta vì mình cầu tình! cam lòng! cam lòng! Dĩ nhiên tất cả ý nghĩ đókhông có ai thấy được.

      "A, Tẫn Diêm, ngươi đoán nam nhân xấu xí này là ai?" Hắc Long Bản chợt thay bằng khuônmặt tươi cười, chỉ vào Lãnh Lăng Vân bên cạnhvui mừng hỉ hả .

      "Thánh tử Điện hạ."Tẫn Diêm lại nhàn nhạt ra câu như vậy, giọng cũng là cực kỳ bình thản.

      "Dừng!" Hắc Long Bản thoải mái bĩu môi, cái tên cổ hủ này có khiếu hài hước.

      "Ta phải là Thánh tử điện hạ gì nữarồi." Lãnh Lăng Vân mỉm cười bình thản .

      "Vị này là Vương Tử Điện Hạ của Tinh linh tộc Áo Tư Tháp."Hắc Long Bản miệng giới thiệu"Áo Tư Tháp, đây là kỵ sĩ của Ngạo Sương, Tẫn Diêm."

      Hai người chỉ là nhàn nhạt gật đầu, có lờinói thêm càng thừa thải. Sắc mặt của Áo ThápTư nhìn đần thối ai bì nổi. Nam tử trướcmắt có con rồng làm vật cưỡi,lại là kỵ sĩ của người thiếu nữ này! người của người thiếunữ này, rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật?

      "Tiểu thư, kế tiếp người muốn đâu? Nơi này nên ở lâu." Tẫn Diêm quay đầu nhìn mộtchút phía sau trầm giọng .

      "Chúng ta vốn là tính toán tìm Địa Tinh. !"Thích Ngạo Sương cũng nhìn về phía trước khẽ cau mày " rời khỏi nơi này trước thôi."

      "Tiểu thư tìm Địa Tinh để làm gì?" Tẫn Diêmkhông hiểu.

      "Muốn lấy thần khí tay bọn họ. Nó vốn làmột mảnh của Thần Vũ." Thích Ngạo Sương lạnh nhạt " thu tập bộ Thí Thiên Thần Vũ là có thể tru diệt Nữ Thần Quang Minh."

      " hiểu, tiểu thư."Tẫn Diêm gật đầu, nhìn về phía Chu Địch" Chu Địch, lại đây"

      Chu Địch nghe được lời của Thích NgạoSương trong lòng chợt căng thẳng, chìmđắm trong suy nghĩ của chính mình nghe được Tẫn Diêm phân phó lúc này mới lấy lạitinh thần.

      "Chủ nhân, nơi nào?" Chu Địch than tiếng, khôi phục nguyên hình, thân thể cao lớnhiện ra ở trước mặt mọi người.

      "Rời khỏi nơi này trước . !" Tẫn Diêm trầm giọng . Tất cả mọi người lên sau lưng của Chu Địch, thời điểm khi Thích Ngạo Sương cũng leo lên, đáy mắt Chu Địch thoáng qua tia lãnh dễ dàng phát giác, thoáng qua rồi biến mất.

      Tất cả mọi người lên hết, Chu Địch than nhẹmột tiếng, mở hai cánh bay lên cao.

      "Tẫn Diêm, trong khoảng thời gian ngươi biến mất làm cái gì?" Hắc Long bản híp mắt nhìnTẫn Diêm, chợt cười hắc hắc " ngươi so với trước kia mạnh a. Lúc nào chúng ta mới được xem thực lực của ngươi chút đây?"

      "Ngươi giống như quên. Lần đầu tiênngươi động thủ đánh Ngạo Sương cũng còn nửa cái mạng. Tẫn Diêm trở nên mạnh mẽ,ngươi hình như còn mạnh hơn." Lãnh Lăng Vân bất thình lình phun ra câu.

      Hắc Long Bản cười cười xấu hổ, quả như thế, là như vậy nhưng là đánh nhau tự chủ mà xuất toàn lực rồi.

      Thích Ngạo Sương cười cười, gì.

      "Đúng rồi, ngươi có tin tức của đại sư Khắc Lý Phu và Ngõa Nhĩ Đa ?" Hắc Long Bản chợt vuốt cằm của mình hỏi" Nếu ngươi có thể do la được tin tức Ngạo Sương đến Long chi mạch, những người khác đâu, chắc họ cũngtra ra chứ?"

      "Đại sư Khắc Lý Phu. . . . . ." , Tẫn Diêm muốn lại thôi.

      "Có chuyện gì sao?" Thích Ngạo Sương vừanghe đến giọng điệu của Tẫn Diêm như vậy, vộiquay đầu tới khẩn trương hỏi.

      "Trước tiên tìm chỗ cắm trại nghỉ ngơi ta chi tiết cho mọi người."Tẫn Diêm tronglòng nhàng than thở, vươn tay vỗ Chu Địch " Chu Địch, tìm địa điểm rừng cây nào đóvắng vẻ mà hạ xuống thôi."

      Chu Địch vỗ cánh, cấp tốc bay về phía trước.

      Sắc mặt của Thích Ngạo Sương loa lắng, tâmtình bất ổn, sư phụ, biết người ra sao rồi?Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao?

      "Tiểu thư, xin cần lo lắng, Đại sư Khắc Lý Phu có xảy ra chuyện gì." Tẫn Diêmhình như nhìn thấu tâm tư trong lòng của Thích Ngạo Sương, mở miệng an ủi.

      Bên tai tin tức chấn động như thế, nét mặt của Thích Ngạo Sương cũng rất nặng nề.

      Rốt cuộc đáp xuống, Mọi người ngồi xuống chỗcủa mình, Thích Ngạo Sương vội vàng mởmiệng muốn hỏi.

      Tẫn Diêm nhìn khuôn mặt khẩn trương của Thích Ngạo Sương lại nhìn Lãnh Lăng Vân, thậtdài thở dài : "Ở phiên tòa xét xử Phu nhânmấy ngày trước, Đại sư Khắc Lý Phu liền cùng người ra ngoài. Cho nên, Đại sư căn bảnkhông biết chuyện tiểu thư trở về. Mà ngài ấyvội vàng trốn nguyên nhân là nghĩ tiểu thưgặp tình huống nguy cấp, muốn trước cứu tiểu thư. ! !

      "Khi đó ta bí mật trở về đế đô." Thích NgạoSương cau mày, trong lòng dâng lên hồi lo lắng và cả hối tiếc. Nếu mình sớm tìm sư phụ cũng bỏ lỡ cơ hội.

      "Mà người cho đại sư Khắc Lý Phu biếttin tức này, là đại sư Lao Nhĩ." Tẫn Diêm nhìn Lãnh Lăng Vân khuôn mặt vẫn bình tĩnh rốtcuộc biến sắc, trong lòng càng thêm thở dài.

      "Là sư phụ? !" sắc mặt Lãnh Lăng Vân thay đổikhác thường khó khăn nhìn lên" là sư phụ lừa gạt khiến cho đại sư Khắc Lý Phu rời ?”
      "Đúng vậy" Tẫn Diêm nhàng gật đầu" khi đại sư Khắc Lý Phu biết được chuyện, mặc kệLao Nhĩ đại sư bị thương nặng, mình rời tìm tiểu thư. Thề nhất định phải tìm được tiểu thư. Mà đại sư Khắc Lý Phu bỏ lại câu tuyệt giao với đại sư Lao Nhĩ, cả đời qualại với nhau!"

      "Sư phụ ta ở đâu?" Thích Ngạo Sương quan tâm nhất chính là cái này.

      "Ta biết."Tẫn Diêm lắc đầu" Đại sư vì vậy mất tích, nữa có xuất ."

      Thích Ngạo Sương cau mày, có chút chán chường cúi đầu xuống. Tình cảm của Sư phụ cùng Lao Nhĩ đại sư nàng ràng hơn ai khác.Lao Nhĩ đại sư là bằng hữu duy nhất của sư phụ, lòng đối tốt với sư phụ, nhưng bởi vì mình mà biến thành như thế này.

      Lãnh Lăng Vân chậm rãi nhắm mắt lại, khôngnói gì. Chỉ là mi tâm nhíu lại, chất chứa ưu thương.
      "Sợ rằng tại An Mạt Cách Lan rất hối hậnvì đối xử với ngươi như vậy?" Hắc Long Bản khinh thường
      " Tận mắt thấy ngươi khiến thần điện QuangMinh nguyên khí tổn thương nặng nề, lại tổn thất mất đại sư Khắc Lý Phu, tại còn tổn thất cả Long Kỵ Sĩ Tẫn Diêm. Nhưng ngay cảcái bóng của ngươi cũng tìm được."

      Mọi người trầm mặc, gì.

      "Tốt rồi, hai người các ngươi nghĩ cái gì ?"Hắc Long vốn thoải mái nên quát lên" sư phụ của các ngươi cũng đều có chết,Ngạo Sương, ngươi cũng chết. Chờ tìmđược sư phụ ngươi, đến lúc đó diệt trừ thần điện Quang Minh, tất cả đều giải quyết lượt" .

      Thích Ngạo Sương nhàng than thở: "Ừ, ta muốn sư phụ bởi vì ta mất người bạn duy nhất.

      "Vậy nhanh chóng xử lý bọn họ thôi." Hắc Long Bản xoa hay tay nhao nhao muốn thử, là điển hình của phần tử bạo lực.

      "Ngõa Nhĩ Đa có tin tức sao?" Thích NgạoSương nhớ lại cái tên Ngõa Nhĩ Đa đó rất rất sợ chết nhưng cuối cùng lại chưa bao giờ bỏ lại mình bỏ chạy.

      HẾT CHƯƠNG 17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :