1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tài Năng Tuyệt Sắc - Vô Tình Bảo Bảo (Full +eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 11: Phong thiếu rời , Hắc Long Bản trở thành Vương

      "Thần điện và người của tổ chức Hắc Điện giải quyết xong rồi hả ?" Tiết Long Phi ngẩngđầu nhìn về phía sau lưng của bọn họ, đợiđám người Đông Phong hậu trả lời, Tiết Long Phi búng tay cái, nháy mắt từ quảng trường chui đâu ra đám thị vệ võ trang đầy đủ.

      "Đại nhân có gì phân phó?" Nhóm thị vệ này hiển nhiên được nghiêm chỉnh huấn luyện, mỗi người hơi thở đều kín kẽ, bước chân chững chạc.

      " lữ điếm kia xem chút, thần điện QuangMinh và tổ chức Hắc Điện còn có người sống . " Tiết Long Phi chút để ý hạ lệnh"còn hấp hối bồi thêm vài đao, rồi xử lý thi thể cho sạch ."

      "Vâng" đội người lông mày cũng hềnhúc nhích, nhanh chóng rời khỏi quảngtrường.

      Tiết Long Phi hướng tới thiếu nữ kia ngoắcngoắc, người thiếu nữ kia chính là mới vừa rồigắt gao đuổi theo Đông Phong Hầu. Thiếu nữ khéo léo tới.

      ", gọi Thiến nhi là ta muốn cái đồ vật trênđầu nàng ấy, rồi đem đến bến tàu phía đông cho ta." Tiết Long Phi nhàn nhạt câu khí thếkhông cho cự tuyệt cùng chất vấn.

      "Vâng" thiếu nữ gật đầu, xoay người cấp tốc mà rời . Đông Phong Hầu lòng vẫn còn sợ hãinhìn kia bóng lưng xa, cũng buồnbực dứt, khi thiếu nữ đó công kích tới, cách nào tập trung tinh thần gọi ma thú được. Mới vừa có tia liên lạc tinh thần cũng bị lập tức cắt đứt. Người thiếu nữ kia, hiểu rốt cuộc là cái người gì "

      ", nơi này phải nơi chuyện." Tiết Long Phi đứng dậy, về phía trước.

      Thích Ngạo Sương do dự, theo phíasau. Những người khác cũng theo phía sau, Phong Dật Hiên trầm mặc, cũng lờinào.

      Tiết Long Phi mang theo mọi người hướngThành Đông tới bến tàu. Bến tàu bận rộn mọi người thấy Tiết Long Phi, đều dừng công việctrong tay chuẩn bị tiến hành lễ, Tiết Long Phi chỉ là nhàng vung tay lên, những người đó liền lập tức ngưng động tác, bắt đầu chuyện ai nấy làm. Nhìn như vậy Thích Ngạo Sương kinh hãi, những người dân này đối với Tiết Long Phi là tin phục tuyệt đối. Tiết Long Phi, rốt cuộc là người như thế nào? !

      Cập bến là chiếc thuyền hết sức xa hoa tất nhiên là của Tiết Long Phi rồi, vừa nhìn thấy trang trí hoa lệ, điêu khắc tỉ mỉ là ai cũng đoán được ngay. Tiết Long Phi mặt đổi sắc đivề phía trước, mọi người cùng xuống khoangthuyền rộng rãi, nhưng giờ phút này mọi người ai có tâm tình thưởng thức chiếcthuyền này hoa lệ.

      "Ngươi, Phong Dật Hiên, nhi tử của hội trưởngPhong gia thương hội." Tiết Long Phi ngồixuống , duỗi ra ngón tay chỉ vào Phong DậtHiên câu nhưng gì tiếp, sau đó nhìn Lãnh Lăng Vân " ngươi, là người bị Ma Nữ dụ dỗ Thánh tử Điện hạ Lãnh Lăng Vân."

      Mọi người khẽ cau mày, nhưng có chen vào , chờ Tiết Long Phi tiếp.

      "Mà ngươi, vẫn theo bên cạnh Khắc Lôi Nhãtiễn cung thủ Kiều Sở Tâm" ánh mắt Tiết LongPhi dời đến người của Kiều Sở Tâm, mộtcâu liền điểm ra thân phận của nàng, lại hướngnhìn Đông Phong Hầu " ngươi là Triệu Hoán Sưđi theo Khắc Lôi Nhã."

      Thích Ngạo Sương sắc mặt của khẽ chìm, TiếtLong Phi, quả nhiên cái gì cũng biết rồi.

      "Mà các ngươi, là hai em sinh đôi Pháp SưHắc Ám ." Tiết Long Phi nhìn Tập Ít Kì và TậpÍt Tư nhàn nhạt tiếp tục .

      "Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?" Tập Ít Kì cựckỳ khó chịu mà hỏi.

      "Ngươi cho là thế nào? Trang phục các ngươi cóthể lừa gạt được người bình thường, nhưng cácngươi cảm thấy có thể lừa gạt được thầnđiện Quang Minh cùng tổ chức Hắc Điện sao? Các ngươi cảm thấy mình bị ném vào đám người tìm ra được sao?" Tiết Long Phi cườinhạt, ý vị sâu xa khạc ra câu
      " các ngươi thấy bản thân mình nhìn bìnhthường lắm hả?"
      (chí lý a~ ta thấy hạc trong bầy gà hạc trống hay mái vẫn là hạc, vẫn nổi bật đó thôi)

      Mọi người trầm mặc lại, sắc mặt rất khó coi.

      Thích Ngạo Sương trầm mặc, hồi lâu, nhàngthở ra hơi dài. Chậm rãi nhắm mắt, lầnnữa mở mắt cũng vẫn là mảng nặng nề.

      "Tập Ít Kì, Tập Ít Tư, hai người các ngươi trở về Ô Tát Lợi, hiệp trợ Long Tát Tư. tại ngay lập tức." thanh Thích Ngạo Sương trong có uy nghiêm cho phép phản đổi.

      Hai người liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt cũng nặng nề, đứng lên, măt sáng quắc nhìn Thích Ngạo Sương, trịnh trọng : "Tiểu thư, nếu như đây là mệnh lệnh của người, chúng ta lập tức lên đường."

      "Đúng là mệnh lệnh của ta, các ngươi đường phải cẩn thận " Thích Ngạo Sương nhẹnhàng gật đầu, chắc chắn .

      "Ta phái người đưa các ngươi rời khỏi thành,thuận tiện ta còn phải đưa Thiến Nhi trở về."Tiết Long Phi dương dương tự đắc "Cái nơi hải vực này, đều là địa bàn của ta, ai dám cùng ta khiêu chiến."

      Thích Ngạo Sương nhìn Tiết Long Phi, nhàng : "Cám ơn."

      "Muốn cám ơn ta sao?" Tiết Long Phi bỉ ổi quan sát Thích Ngạo Sương, sau đó miệng phun ra câu "nếu ngươi lấy thân báo đáp ta khoảngbốn năm năm , ta tuyệt đối phản đối."

      Tiết Long Phi nhìn ánh mắt mọi người tốtvội vàng khoát tay : " giỡn, giỡn thôi." Hiển nhiên ánh mắt lạnh lẽo của mọingười cho biết, đùa giỡn thế này tuyệtđối buồn cười!

      " Dật Hiên”

      Chợt, Thích Ngạo Sương quay đầu nhìn Phong Dật Hiên vẫn trầm mặc, mà đây là lần đầutiên Thích Ngạo Sương gọi thẳng tên Phong Dật Hiên.

      Phong Dật Hiên chậm rãi ngẩng đầu, nhìn vàocon ngươi đen nhánh của Thích Ngạo Sương .

      Hai người nhìn nhau, gì, cũng hiểu ý tứ trong mắt đối phương.

      Thích Ngạo Sương khẽ mở miệng, nhưng vẫn gì, Phong Dật Hiên nhàng trước: "Ngạo Sương, ta hiểu ."

      "Được, ngươi trở về trước . Nhớ hãy bảo vệ An Di, để cho An Di bị thương tổn."Thích Ngạo Sương lòng lại trầm xuống.

      "Còn nàng nhất định phải bình an vô trở lại."Phong Dật Hiên nhìn Thích Ngạo Sương thậtsâu, cứ như vậy nhàng ra câu.

      "Ta biết rồi." Thích Ngạo Sương mặt chợtlộ ra tia mỉm cười, nhàng gật đầu.

      Lãnh Lăng Vân nhìn màn này, trong mắtlóe lên tia đơn, rất nhanh biến mất thấy gì nữa.

      "Sở Tâm, Đông Phong Hầu, chúng ta tách ra thôi." Thích Ngạo Sương quay đầu nhìn Kiều SởTâm và Đông Phong Hầu trầm giọng .

      "Tại sao? cần như vậy, chúng ta mới gặpnhau bao lâu, ta muốn cùng ngươi tách ra!" Kiều Sở Tâm vọt đứng lên, vội vàngnói.

      "Sở Tâm, nếu như chúng ta tiếp tục cùng nhau, chỉ làm nguy hiểm gia tăng thêm thôi. Tỷ lệ bại lộ càng lớn, bằng chúng ta tách ra tìm kiếm vật kia." Đông Phong Hầu vừa thấy Kiều Sở Tâm nóng nảy như vậy, lập tức đứng dậy nhàng kéo vạt áo của Kiều Sở Tâm, nóitrúng tim đen của nàng. Bởi vì Tiết Long Phi ở đây, Đông Phong Hầu lại vô tình tiết lộcái đồ vật gì đó. Tiết Long Phi có chút ngạcnhiên, Thích Ngạo Sương rốt cuộc tìm cái gì?

      "Hả ?"Kiều sở tâm lúc này mới có chút ngạcnhiên, suy nghĩ chút tới đây lập tức hiểu , nhìn Thích Ngạo Sương cắn cắn môi, rất là giãy giụa " này, vậy chúng ta liền tách ra, ta và Đông Phong Hầu giúp ngươi tìm vật khác."

      Thích Ngạo Sương ngơ ngẩn, nàng căn bản cũngkhông có nghĩ tới khiến Kiều Sở Tâm và ĐôngPhong Hầu vì nàng mà phải mạo hiểm. Vốn làmuốn để bọn họ rời tiếp tục du lịch hoặc làtrở về Ô Tát Lợi chỗ đó có thế lực của thần điệnHắc Ám.

      Ngoài khoang thuyền vang lên tiếng bước chân, Tiết Long Phi ngẩng đầu lên : "Các ngươi tròchuyện , ta ra ngoài trước, đồ được đưatới."Tiết Long Phi dứt lời đợi mọi người đáp lời liền ra ngoài, đem gian để lại cho bọn họ.

      "Ta cùng Sở Tâm tìm Thú Nhân tộc, ta hiểu ngôn ngữ bọn họ và cả họ thích gì. Nhất định đem thần khí trong tay họ về." Đông Phong Hầu nét mặt kiên định khác thường,giọng điệu cũng cho phép bất kì ai cự tuyệt.

      "Đúng rồi Ngạo Sương, ta và Đông Phong Hầuđi giúp ngươi tìm thần khí, tách ra hành động cũng dễ dàng bại lộ. Khắp nơi đều làTiễn cung thủ." Kiều Sở Tâm liên tục khôngngừng gật đầu đồng ý .

      "Ta. . . . . ." Thích Ngạo Sương nhìn Kiều SởTâm cùng Đông Phong Hầu đều mang vẻ mặt kiên định, lời đến khóe miệng làm thế nào cũng ra được. Ta ….. ta đáng giá để cho các ngươi ta mạo hiểm như vậy.

      "Quyết định như vậy, chúng ta tìm được Thú Nhân liền tìm Ải Nhân."Kiều Sở Tâm gật đầuđối với Đông Phong hầu .

      "Như vậy còn có Địa Tinh, Tinh linh tộc cùng Long tộc có thần khí trong tay rồi." Lãnh LăngVân trầm giọng .

      đến Long tộc, tất cả mọi người hẹn mà cùng nhớ lại Hắc Long Bản. Cái con rồngvụng về đó, cũng biết tại rửađược oan khuất chưa? Có lấy lại được những thứ thuộc về mình ?

      "Ta cùng Lãnh Lăng Vân Long tộc trước, nếu là có thể tìm được Bản, chuyện dễ làm hơnnhiều." Thích Ngạo Sương quyết định. Thực lực của Hắc Long Bản cần phải , mấuchốt nhất là có thể bay lượn. Điều này đểcho bọn họ hành động dễ dàng hơn.

      "Vậy tốt, cứ quyết định như vậy ." Kiều SởTâm nặng nề gật đầu , tiến lên nắm tayThích Ngạo Sương trịnh trọng " Ngạo Sương,ngươi nhất định phải cận thận! !

      Thích Ngạo Sương đáy mắt thoáng qua tia phứctạp, còn nhiều hơn nữa là cảm động. Lời này,phải là do nàng mà mới đúng.

      "Các ngươi, cũng nhất định phải coi chừng."Thích Ngạo Sương trở tay cầm chặt tay Kiều SởTâm chân thành .

      "Yên tâm , thân phận của chúng ta khôngcó người hoài nghi, ta nhất định bảo vệ tốt SởTâm ." Đông Phong Hầu mở miệng cười " đánhkhông lại, ta cũng có thể kéo nàng ấy chạy trốn!"

      "Dừng!"Kiều Sở Tâm liếc Đông Phong Hầu cái, bất mãn vì lời tim phổi củaĐông Phong Hầu
      "Đánh lại bỏ chạy, Sở Tâm, ta khônghy vọng các ngươi có chuyện gì." Thích NgạoSương vẻ mặt thành .

      Kiều Sở Tâm hơi ngẩn ra, tiếp cũng nghiêm túc gật đầu : "Yên tâm, ta đần như vậy,ta giữ tính mạng trở lại tìm ngươi."

      "Vậy tốt." Thích Ngạo Sương gật đầu.

      Quyết định xong xuôi, trong khoang thuyền khí cũng có chút trầm trọng. Mọi người im lặng lâu.

      "Các vị, ta vào đây." Ngoài khoang thuyền tứcthời vang lên thanh của Tiết Long Phi, sau khắc Tiết Long Phi cười cười sáng lạn đivào, mà cầm tay chính là hộp gỗ tinh xảo.

      "Khắc …. à , Thích Ngạo Sương, cái nàylà thứ ngươi muốn." Tiết Long Phi đem hộp gỗ trong tay đưa tới "ngươi yên tâm, ta làmcho Thiến Nhi cam tâm tình nguyện trở về Nhân Ngư tộc."

      Thích Ngạo Sương nhận lấy hộp gỗ, mở ra nhìn,chính là cái đồ vật tinh xảo phát quang trongbức họa nhân ngư công chúa. Đây cũng là mộttrong những phần của Thần Vũ sao? Xem ra trừ chạm khắc tinh xảo, nhìn ra có bất kỳ gì đặc biệt, ngay cả chút ma pháp cũng khôngcó. Có lẽ đúng như lời Hắc Ám chi thần, những thứ đồ này đơn độc tách ra chút lực lượng nào, toàn bộ tập ở chung chỗmới có thể phát huy lực lượng khổng lồ đáng sợ.

      "Cám ơn ngươi." Thích Ngạo Sương thành khẩn tạ , mặc kệ Tiết Long Phi rốt cuộc vì sao giúp nàng, tóm lại là giúp chính là giúp nàng phải cám ơn.

      "Muốn cám ơn ta liền. . . . . ." Tiết Long Phi cười hắc hắc, lời vừa mói được nửaliền thấy những người khác chợt sắc mặt u, lập tức thức thời ngậm miệng lại. ( ha ha~ lầnnày biết rút kinh nghiệm >>> lại suýt chết)

      "Cái này, mời giao cho nhân ngư công chúa. Nóicho nàng biết, mẫu thân của nàng rất nhớ nhungnàng." Thích Ngạo Sương đem chuỗi dâychuyền mà Ngư Vương giao cho nàng đưa choTiết Long Phi. Thích Ngạo Sương tại tuyệt lo lắng nhân ngư công chúa giận dỗi trở về. Tiết Long Phi chỉ câu mà nàng ta tình nguyện giao ra cả thần khí, có thểthấy được nàng ta là vô cùng nghe lời Tiết LongPhi.

      "Tốt, có vấn đề."Tiết Long Phi nhận lấy dây chuyền .

      Đoàn người vì vậy chia ra, cứ theo hướng địnhtrước mà .Tiết Long Phi phái thuyền hộ tống những người khác. Mà đích thân hộ tốngThích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân. Trướckhi Phong Dật Hiên cũng gì, chỉ lànhìn Thích Ngạo Sương sâu. khắc kia, vô thanh thắng hữu thanh. ( gì màhơn cả mở miệng).

      Thích Ngạo Sương đứng ở đầu thuyền, gió nhẹnhàng phất qua khuôn mặt của nàng, Lãnh Lăng Vân đứng ở bên trầm mặc gì.

      Tiết Long Phi tay bắt chéo vòng ở trước ngực,nhìn về phía trước biển rộng mênh mông bát ngát, mở miệng sảng khoái cười lên: "Nếukhông phải ta còn là Thành chủ, ta muốn cùng các ngươi phiêu du chuyến."

      "Chỉ cần theo bên cạnh ngươi, liền tuyệt đối chuyện kịch tính xảy ra." Sau khắc TiếtLong Phi đem ý đồ của mình ra ngoài. ( thấy còn chưa đủ loạn hay sao? >.<)

      "Ngươi chính là nên nảo vệ tốt những ngườingươi quan tâm thôi. Ngươi lần này thả ta , thần điện Quang Minh cuối cùng nhất định cóthể tra ra." Thích Ngạo Sương nhăn lại mày, chỉ vì nàng nhớ lại Phong gia vô tội vì mình mà bị liên lụy. Bởi vì Phong Dật Hiên trợ giúp mình như thế nên Phong gia bị chèn ép.

      "Phong gia thương hội ảnh hưởng rất rộng lớn,bị chèn ép khó tránh khỏi được cái này mất cáikhác. Ta giống họ, hòn đảo này của ta cónúi cao, biển sâu, hơn nữa rất tập trung tách biệt bên ngoài, giao thông cũng bất tiện. Thần điệnQuang Minh muốn đánh ta căn bản thểnào." Tiết Long Phi lòng tin tràn đầy , chợt cười tiếng" ta là rất mong đợi, mong đợi cái ngày ngươi lật nghiêng thần điện Quang Minh, Song hắc thiếu nữ." Tiết Long Phi cũng nghe qua truyền thuyết kia, trước kia là xì mũi coi thường, nhưng bây giờ có mấy phần tin.

      " ngày như vậy. !" Thích Ngạo Sương nhàn nhạt câu như thế.

      "A, còn nữa, bộ dáng của hai người các ngươi quá gây chú ý rồi." Tiết Long Phi vuốt cằm củamình nhìn Thích Ngạo Sương lại nhìn LãnhLăng Vân, chế giễu " Mặc dù hình dáng của các ngươi bằng ta, nhưng là rất khiếnngười ta để ý. Ta là có biện pháp để cho dung mạo các ngươi thay đổi chút. Bảo đảm đem các ngươi ném ở trong đám người cũng ai nhận."

      Thích Ngạo Sương vừa nghe, ngược lại có chúthứng thú. Bề ngoài của nàng và Lãnh Lăng Vân quả cũng rất phiền toái, đặc biệt làdung mạo của Lãnh Lăng Vân, tóc bạch kim mắt tím, quá ràng rồi.

      "Cái trái cây này, ăn làm các ngươi thay đổi trở thành rất bình thường, có lẽ còn xấu xínữa."Tiết Long Phi thò tay trong ngực tìm kiếm hồi lấy ra loại quả nho , nhiều nếp nhăn .

      "Đây là vật gì?" Lãnh Lăng Vân cau mày nhìn hai quả nho trong tay Tiết Long Phi.
      "Cái này là bảo vật gia truyền của trong các thiếp thất của ta, chỉ có mười quả thôi, tạiliền còn có ba quả." Tiết Long Phi đau lòng nhìn hai quả tay.

      "Ngươi dùng cái này để làm cái gì?" Thích NgạoSương cũng khách khí hỏi.

      Tiết Long Phi đau lòng nhìn hai quả trongtay Thích Ngạo Sương khổ não : "Có lúc dáng dấp các ngươi quá đẹp quá xuất sắc cái gì cũng quá nhưng mà như vậy cũng bất tiện. Tacó thời điểm muốn làm chuyện bí mật, liền thể thay đổi cái dáng ngoài.Nếu tới đâu cũng quá bắt mắt."

      Thích Ngạo Sương im lặng.

      "Muốn khôi phục dung mạo phải dùng cáinày." Tiết Long Phi lại từ trong lòng ngực móc ra hai mảnh Diệp Tử nhiều nếp nhăn , "Đây là trái cây Diệp Tử, có thể khôi phục dung mạo."

      Thích Ngạo Sương nhìn Tiết Long Phi, hồilâu ra lời. Người trước mắt cùng mình chỉ là bèo nước gặp nhau, thế nhưng lại giúp mình nhiều như vậy mà thể hồi đáp. Loại quả này, cần phải cũng biết vô cùng trân quý. Nhưng là, Tiết Long Phi lại cứ như vậy tặng cho nàng. Đáy lòng của Thích Ngạo Sươngnổi lên chút cảm động.

      Thích Ngạo Sương có lập tức đưa tay đón lấy, mà là nhìn Tiết Long Phi ánh mắt sáng quắcnói: "Tiết Long Phi, ân tình của ngươi hôm nay ta ghi nhớ lòng, nếu có ngày ngươi cần ta trợ giúp, ta nhất định đem hết toàn lực hỗtrợ."

      "Có câu này của ngươi là đủ rồi." Tiết Long Phi cười sảng khoái, đưa hai mảnh quả Diệp Tử nhét vào trong tay Thích Ngạo Sương " tại ăn xem chút."

      Thích Ngạo Sương nhìn chút quả nho nhỏtrong tay, đưa cho Lãnh Lăng Vân quả. Lãnh Lăng Vân nhìn thứ vừa được đưa bề ngoài bình thường, hớp nuốt xuống. Trong ánhmắt Thích Ngạo Sương kinh ngạc, dung mạoLãnh Lăng Vân nhanh chóng xảy ra thay đổi.Con ngươi màu tím tràn đầy mị dần dần trở nên thành màu xám tro, đầu tóc màu bạc phiêu dật dần dần trở thành màu nâu, mà khuôn mặttuyệt mỹ giờ phút này cũng chầm chậm biến hóa. Trong khoảnh khắc đó, Lãnh Lăng Vân đứng ở trước mặt Thích Ngạo Sương khôngthấy, thay vào đó là nam tử bình thường có đôi mắt , tóc màu nâu, tướng mạo bìnhthường đến thể bình thường hơn.

      "Đến đây xem chút." Tiết Long Phi từ tronglòng ngực lấy ra cái gương tinh xảo, đưa cho Lãnh Lăng Vân. hổ là kẻ tự luyếnTiết Long Phi, mang theo cả gương bên người!Lãnh Lăng Vân nhận lấy gương, nhìn ngườitrong gương cũng lấy làm kinh hãi. Người trong gương cùng lúc trước trời vực.

      "Tuyệt đối có người nhận ra các ngươi." Tiết Long Phi híp mắt hài lòng .

      "Chiêm chiếp!"

      Trốn ở phía sau áo choàng cuả Lãnh Lăng Vân,Bạch Đế cùng Hắc Vũ bay đến bả vai LãnhLăng Vân, trong đôi mắt tròn trịa tất cả đều là kinh ngạc.

      "Ha, ngươi còn có hai sủng vật này sao, ngươinhất định phải coi trọng chúng nó. Hai sủng vật này cũng là dấu hiệu cho thân phận của ngươi rồi." Tiết Long Phi nhìn hai sinh vật kỳ quái bả vai của Lãnh Lăng Vân sờ lên cằmnói như vậy , tiếp nghiêng đầu nghi ngờ " hai vật này, rốt cuộc là ma thú gì ? Ta cư nhiên nhận ra. Dưới gầm trời này lại có ma thú ta nhận biết, quá kinh hãi rồi ! có khả năng, tại sao ta có thể biếtđược chứ. . . . . ." lòng tự ái của Tiết Long Phi bị nhục mạ, miệng vẫn lẩm bẩm.

      Thích Ngạo Sương cũng hớp nuốt vào thứquả đó, cảm thụ dung mạo biến hóa,nhìn Bạch Đế và Hắc Vũ bả vai của Lãnh Lăng Vân nhàn nhạt đối với Tiết Long Phi nóicâu: "Bọn họ, có lẽ thuộc về cái thế giới này. Đây phải là nguyên hình của bọnhọ."

      "A, vậy bọn họ là ai?" Tiết Long Phi hứng thú.

      "Ta biết." Thích Ngạo Sương thành thực trả lời, mặc dù Bạch Đế và Hắc Vũ của lộ nguyên hình lần, nhưng Thích Ngạo Sương thủy chung cách nào biết được thân phậnthật của hai người bọn họ. Chỉ biết là hai người bọn họ ngay cả Hắc Ám chi thần và Quang Minh Nữ Thần đều biết, hai người bọnhọ tự nhiên phải đơn giản.

      "Hắc hắc, bây giờ còn có ai có thể nhận ra ngươi là Thích Ngạo Sương, ta liền tự hủydung!" Tiết Long Phi dương dương tự đắc hả hê nhìn Thích Ngạo Sương bây giờ tự thề son sắt như vậy.

      Trong mắt Lãnh Lăng Vân cũng thoáng qua mộttia kinh ngạc, đem gương trong tay đưa tới trước mặt của Thích Ngạo Sương, Thích Ngạo Sương nhận lấy vừa nhìn người trong gương đầutóc màu xanh lá, con ngươi híp đầy mỡ,màu sắc biến thành màu xanh dương thườngthấy nhất, chỉ là mặt có ít tàn nhang, lỗ mũi tẹt xuống bây giờ chính xác hơn xấu xí là bao.

      Thích Ngạo Sương hài lòng gật đầu cái, quả , như vậy dung mạo tuyệt đối có người nhận ra được.

      Mấy ngày sau, Tiết Long Phi vẫn hộ tống Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân đến bến tàubiên giới, lúc này mới quay đầu trở về.

      Mặt trời chiều ngã về tây, Thích Ngạo Sươngđứng ở bên bờ nhìn thuyền bè vô cùng hoa lệ,yên lặng tiếng động.

      "Ngạo Sương, thôi." Lãnh Lăng Vân ở mộtbên nhàng .

      "Được" Thích Ngạo Sương nhàng gật đầu, xoay người cùng Lãnh Lăng Vân rời .

      Dọc theo đường , quả nhiên thuận lợi. ThíchNgạo Sương và Lãnh Lăng Vân với dáng vẻ bềngoài như vậy hề gây cho người ta chút chú ý nào.
      Hai người cứ như vậy thuận lợi qua biên giới Điểu Tát Lợi, vượt qua ao đầm, hướng Long chi mạch tiến tới.

      Long chi mạch, là do tảng lớn hiểm trở dựngquanh lại đượcbao bọc bởi các dãy núi liên tiếp.

      Sơn mạch này, là cấm địa loài người.

      Cũng ai biết có bao nhiêu nhân loại qua đây mà còn sống.

      Mới vừa vào dãy núi, Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân cũng cảm thấy cỗ áp lực vô hình đập vào mặt.

      Sau khắc, trước mắt đột nhiên tối sầm, bóng dáng khổng lồ liền xuất ở đỉnh đầu của bọn họ. tiếng nổ vang ầm, bóng dáng con vật khổng lồ thong thả đáp xuống trước mặt bọn họ.

      "Nhân loại kia, muốn chết liền lập tức cút ra khỏi nơi này. Nơi này là nơi ở của Long tộc." loại thanh giống như sấm đánh bỗng nhiên vang lên bên tai của hai người.

      Thích Ngạo Sương cùng Lãnh Lăng Vân ngẩng đầu nhìn lại, ở trước mặt bọn họ là con rồngthật lớn, ánh mắt miệt thị nhìn bọn họ. Chắc hẳn chính là thủ vệ của Long chi mạch rôì.

      Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân liếc nhaumột cái.

      "Bản, ta tìm Bernal Alexa Bethe Ibu Athfield. . . … Hắc Long Bản" " trí nhớ của Thích NgạoSương phải bình thường, đem tên tuổi đầy đủ mà Hắc Long Bản tự giới thiệu toàn bộnhớ hết.
      ( Cái tên y như tên của nhóc Beel trong Vua Quỷ á)

      "Câm mồm! Nhân loại đê tiện, tên tuổi Vươnghá lại cho các ngươi càn rỡ ra sao." Cự Longnày vừa nghe giận tím mặt, há mồm khạc ra luồng long tức.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 11 : Phong thiếu rờiđi, Hắc Long Bản trở thànhVương

      Thích Ngạo Sương trong nội tâm vui vẻ,thành công rồi. Bản quả nhiên rửa sạchoan khuất, lấy lại những thứ thuộc về mình! Trở thành Vương của Long Tộc! Nếu như là vậy, chuyện liền đơn giản hơn nhiều. Chỉ là,cái tên thủ vệ này chỉ số thông minh là quá thấp.
      "Long tộc thông minh chính là như thế sao? Long tộc các ngươi có thể tùy tiền mang tên họ của mình cho người ngoài hả? Ngươi cho Bản biết, Hy Nhĩ Khắc Lôi Nhã cầu kiến." Thích Ngạo Sương hừ lạnh nhanhchóng câu khiến động tác thủ vệ Long tộc đành cứng đờ.

      Thủ vệ Long tộc sững sờ đứng tại chỗ, nhìn hai nhân loại bé mặt đất. Long tộc làmột chủng tộc kiêu ngạo, tên họ tuyệt đối thể nào tùy tiện cho loài người được! Nhưng tên tuổi Vương của bọn họ quảthật bị cả nhân loại này kêu lên. Vương đờitrước bị hãm hại tất cả mọi người biết,cũng biết là kẻ loài người nào đó cứu Vương. Nhưng người kia hình như là tóc vàng mắt xanh, kẻ trước mặt ràng mắt híp bằng hạt đậu, bề ngoài phù hợp .

      "Loài người, ngươi là Hy Nhĩ KhắcLôi Nhã sao? Nghe Khắc Lôi Nhã tóc là màu vàng, mà tóc của ngươi là màu xanh lá ."Thủ vệ Long cúi đầu gần nhìn Thích Ngạo Sương, xác định mình có nhìn lầm. Người trước mắt vô luận là tóc hay màu sắcánh mắt đều phù hợp.

      "Ta chỉ là dùng bí pháp thay đổi dángngoài." Thích Ngạo Sương giải thích" ngươi dẫn ta gặp Vương của các ngươi được sáng tỏ”
      "Nhưng là, Vương bây giờ bế quan, tiếpnhận Long Vương truyền thừa." Thủ vệ Long tộc có chút khó xử . Mặc dù người trước mắt cùng người vương giao phó giống nhau, nhưng là nàng lại có thể ra tên tuổi của Vương. Có lẽ là Khắc Lôi Nhã thay đổi dáng ngoài đây?

      Long Vương truyền thừa? !

      Thích Ngạo Sương hiểu được, trở thành Long Vương về sau, phải tiếp nhận ý chỉ Long thần ban cho, lấy được lực lượng hoàng kim, mớithật là Long Vương.

      "Như vậy, chúng ta đợi là được." Thích NgạoSương nhìn thủ vệ Long tộc có chút khổ sởmỉm cười , " cần lo lắng, chúng tasẽ thối lui khỏi Long chi mạch, ở bên ngoài sơn cốc chờ. Nếu như nghi thức truyền thừa vua của các ngươi kết thúc, xin hãy thông báo cho ta."

      "Đó là chắc chắn rồi. Vương vừa xuất quan,ta lập tức thông báo." Thủ vệ Long tộc liên tục ngừng gật đầu, nếu như người trước mắt là ân nhân của Vương, mình cũng muốn hồ đồ mà đắc tội với họ.
      Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân cứ như vậy thối lui ra khỏi Long chi mạch, ở bên ngoài ven đường mà cắm trại. Lãnh Lăng Vân dựng lều, Thích Ngạo Sương đem củi đốtchất đống chỗ chuẩn bị buổi tối đốt lửa.Hắc Vũ và Bạch Đế ở vai Lãnh LăngVân nhảy lên . Bọn họ đợi Lãnh Lăng Vân thịt nướng ăn.
      (Sau này dần dần tiết lộ vì sao Bạch Đế vàHắc Vũ lại thích quấn quýt bên người Lãnh Lăng Vân)

      Ở nơi này là lối vào hạp cốc, đội ngườiđang vào. tuốt ở đàng trước chính làmột thiếu nữ đẹp đẽ quyến rũ, mà theo sát bên cạnh là nam tử trẻ tuổi ăn mặc caoquý. Bên hông nam tử trẻ tuổi có thanhbảo kiếm hoa lệ, chân là đôi ủng da thượng đẳng, y phục hoa văn tinh xảo đãnói lên thân phận, địa vị của rất quyềnquý.
      theo bọn họ phía sau là đám kỵ sĩ toànbộ võ trang. Mà kỳ quái là, ở cuối cùng là người trang phục cùng bọn họ hoàn toànkhông thống nhất. thân y phục màu trắng nhiễm hạt bụi, cùng bọn người kia duy trì khoảng cách nhất định, có tụt lại ở phía sau cũng có đến gần phía trước, vẫn duy trì khoảng cách nhưvậy theo ở phía sau.

      "Thiếu gia, trước mặt chính là Long chimạch rồi, chúng ta dừng lại thôi." theo nam tử trẻ tuổi phía sau là đội trưởng đội kỵsĩ rất khổ tâm. Ra sức khuyên lơn.Nhưng trong lòng thầm mắng dứt.Cái tên hoàng tử đáng chết có phải tinh trùnglên não hay , bởi vì nữ nhân kia giựtgiây, liền mang theo bọn họ tới địa phươngnguy hiểm này. Trước mặt Long chi mạch,đây phải nơi có mấy con ma thú bình thường. Mặc dù phía sau bọn họ có tên đệ tử Tông bảo vệ, nhưng là quyền cước có mắt, nếu là tiến vào Long chi mạch, chọc giận Long tộc, đội người củachính mình bị ăn tươi nuốt sống mới làlạ! toàn bộ cưỡi ngựa vào ở hạp cốc. Hắncũng rất lo lắng cách nào an tĩnh lại, chỉ lưu lại hai người trông coi ngựa, mànhững người khác bộ vẫn về phía trước.

      "Câm mồm! Đồ vô dụng." Nam tử cao quý kia quay đầu tức giận quát lớn, hiển nhiên lời của đội trưởng đội kỵ sĩ làm cho ởtrước mặt mỹ nhân mất mặt. Nam tử nàykhông phải là người khác, chính là Bối Lỗ Khoa Tam vương tử Điện hạ của nước TốngBỉ Ngạn. Mà cái thiếu nữ đẹp đẽ đó đúng làhắn vô tình gặp được ở đường, sau đó hoàn toàn bị mê hoặc.
      Đội trưởng đội kỵ sĩ vẻ mặt đau khổ, cái nàygọi là vô dụng sao? Loài người có thể chốnglại Long tộc sao? Đội trưởng kỵ sĩ căm phẫn nhìn xinh đẹp ở phía, cũng bởi vì nàng ta, ngực lớn nhưng có não, nữnhân ngu xuẩn, làm cho hoàng tử bọn họ bắthọ phải theo đến tận nơi này. Đệ tử ẨnTông chỉ phụ trách bảo vệ an toàn của người là Vương Tử Điện Hạ, thời khắc nguycấp cũng quản bọn làm khỉ giógì. Tông mặc dù màng việc đời, nhưng bọn họ cũng là người, cũng muốn ăn cơm mặc quần áo, tất cả chi phí đều là quốcgia vương thất tài trợ, mà bọn họ cũng phảiphái ra vài tên đệ tử bảo vệ thành viên vươngthất. Mà Bối Lỗ Khoa chính là thành viên hoàng tộc cung cấp tài chính cho Tông.Đội kỵ sĩ mở to mắt hướng về phía đệ tử tông duy trì khoảng cách nhất định đitheo phía sau bọn họ, người này khí thế mườiphần nhàn nhã, nhanh chậm đitheo, cho tới bây giờ cũng cùng bọn họnói chuyện nhiều. Đội trưởng kỵ sĩ tronglòng thầm thở dài, hi vọng tới hạp cốc cái tên tinh trùng lên nãoVương Tử Điện Hạ có thể tỉnh táo chút mà về phía trước.
      "Thân ái. . . . . ." nàng xing đẹp quay đầugiọng nũng nịu hướng về phía hoàng tử Bối Lỗ Khoa, cất giọng buồn nôn.

      "Ừ, thế nào? Bảo bối?" hoàng tử Bối LỗKhoa lấy lòng cẩn thận hỏi.

      "Sắc trời tối rồi, chúng ta ở lại hạp cốc cắm trại, ngày mai lại tiến tới có được haykhông?" nàng đẹp đẽ kiều mở miệng,chỉ mấy câu đó trực tiếp đem hoàng tử hạ gục. thể từ chối cầu của nàng.

      "Được được, thành vấn đề, bảo bối,ngày mai tiến vào Long chi mạch." hoàng tử Bối Lỗ Khoa đắm đuối với vẻ mặt liếc mắt đưa tình của nàng. đồng ý.

      " có vấn đề chứ?" nàng ta lại mềm mại hỏi.

      "Làm sao lại có vấn đề gì được? bọn kị sĩ củata là kĩ sĩ cường đại nhất Tống Bỉ Ngạn, hơnnữa còn đệ tử Tông ở phía sau giúp ta với." Tinh trùng lên tới não hoàng tử Bối Lỗ Khoa son sắt bảo đảm.

      "Ghét, cái đó đệ tử Tông chỉ phụ trách bảo vệ an toàn của chàng thôi, lại phụtrách bảo vệ cho người ta ." nàng đẹp đẽnũng nịu, đáy mắt lại thoáng qua tia thâm trầm , tiếp đó thoáng qua rồibiến mất, có ai thấy.

      "Đứa ngốc, nàng cũng là người của ta, sao dám bảo vệ nàng được." Hoàng tửBối Lỗ Khoa thấy nàng ta làm nũng cảm thấy là thoải mái tới cực điểm. Nhưngmiệng trong long cũng nghĩ vậy. Cái tên đệ tử Tông đó cùng nóichuyện với nhau hơn ba câu. Hoàng tửcực kỳ khó chịu với thái độ của , ngườikia ánh mắt coi trời bằng vung của khiến trong lòng Hoàng tử Bối Lỗ Khoa vẫn giốngnhư có cái gai nhọn đâm vào.

      "Thân ái, ta cũng biết chàng đối với ta là tốtnhất." nàng ôm lấy cánh tay hoàng tử tới trước ngực mình ngừng cọ xát. Hoàng tử trong nháy mắt liền có cảm giác phiêuphiêu. Nhìn sau lưng đội trưởng đội kỵ sĩ tứcgiận dứt. nàng kia đem vẻ mặt củađội trưởng đội kị sĩ thu hết vào mắt, trong lòng dâng lên tia cười lạnh.

      Khi đội người tới hạp cốc bóng đêm từ từ phủ xuống.

      "Ah, có lửa." Hoàng tử cau mày nhìn đống lửa chập phía trước mặt chờn .

      "Có người ở nơi đó sao" nàng xinh đẹptrong lòng hơi kinh hãi, lại có người cắm trại nơi đó? !

      ", qua đó xem chút." Hoàng tử ở phía trước, nàng kia kéo cánh tay của để cho biểu chút khí khái của nam nhi. Đội trưởng đội kỵ sĩ lại khẽ cau mày, cóthể ở cái chỗ này cắm trại, chắc phảilà người bình thường. Cầu nguyện cho VươngTử Điện Hạ ngốc nghếch của bọn họ tốt nhấtkhông cần rước thêm phiền phức.

      Khi đoàn người của Hoàng tử gần, nhìn tình cảnh trước mắt có chút ngây ngẩn cảngười.

      Hai tướng mạo bình thường đến thể bình thường hơn ngồi ở trước đống lửa, nam tử trẻ tuổi thịt nướng, mà thiếu nữ mang bộ mặt tàn nhang pha trà ?! Đúngvậy, bọn họ có nhìn lầm, thiếu nữ đóđúng là pha trà. Trước mặt nàng là mộtbộ trà cụ giá rẻ, nàng đứng dậy đangnhìn xem ấm nước đống lửa sôi hay chưa. đôi tiểu tình nhân tới nơi này ước hẹn? Phi Phi! Mọi người lập tức đem ý niệmnày đuổi ra khỏi đầu. Có người đứt gânnão hay sao mà chạy tới nơi này ước hẹn. Cholà ai ai cũng đều giống như Vương Tử Điện Hạ ngốc nghếch của bọn họ sao? Bị nữ nhân giựt giây mấy câu tới Long chi mạch thể long dũng cảm của mình. Đểtránh tai mắt của người khác Thích NgạoSương thể lựa chọn sử dụng bộ trà cụ giá rẻ.
      (chả trách mà ta cứ thắc mắc tiểu Sương Sương chịu dùng cái bộ trà cụ giá rẻ sao?)

      "Thân ái, hai người kia là ai vậy?" nàngkia làm bộ như rất ngu ngốc bộ dạng tòmò quay đầu hỏi Hoàng tử khẽ cau mày.

      Ta cũng biết. Lời như vậy Hoàng tử dĩ nhiên là thể nào ra khỏi miệng được.

      "Chắc là người bình dân lạc đường thôi."Hoàng tử Bối Lỗ Khoa thuận miệng . Hai người này tầm thường quá, cóhứng thú gì.

      "Nhưng hạp cốc này chỉ có con đườnga." nàng giọng nũng nịu .
      (ý là có con đường lạc đường bằng niềm tin à ???)

      Sắc mặt của Hoàng tử Bối Lỗ Khoa hơi đỏ lên, ngay sau đó lập tức che giấu ôm chầm bả vai nàng : "Mà quản xem bọn làm khỉ gió gì? Chúng ta bên kia." Hoàng tửôm vai nàng sang bên . Hai ngườikia xem ra rất tầm thường, mặc dùHoàng tử tương đối là kẻ háu sắc, nhưng cũng hiểu, có thể xuất tại nơi này còn mang vẻ mặt thản nhiên như vậy, tuyệt đốikhông phải là người bình thường, ít gâychuyện .
      "Như vậy a ~" nàng bất mãn bĩu môi, cùng Hoàng tử tới bên khác của hạp cốc. Hoàngtử phân phó bọn thủ hạ bắt đầu xây dựng lều, mà mình cùng nàng kia ngồi vừa chọc ghẹo nhau .

      Tên đệ tử Tông đứng lẳng lặng ở chỗ xa, ánh mắt vẫn dừng lại ở ngườiThích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân. Haingười kia, tuyệt đối phải là đơn giản như vẻ bề ngoài.

      Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân sớm đãnhận ra đám người kia đến gần, tại cũng cảm thấy ánh mắt của người kia vẫndừng lại người của bọn họ. Thích Ngạo Sương khóe mắt mỡ nheo lại, khẽ nhíu mày.Người này, đúng là khéo, lại là người nàng gặp ở thành Phong Hoa! Giống như tênhắn gọi là Tạp Tháp Nhĩ. Nhớ tên người nàycũng là bởi vì cùng với Tạp Mễ Nhĩ tên chỉ khác nhau chữ.
      (Tạp Mễ Nhĩ là người bí nhất toàn bộ câu chuyện. này chính là…..…..ây da ây da ~ thiên cơ bất khả lộ. Thiện tai thiện tai)

      Y phục của người này là màu trắng, lần trướcđã cảm thấy cái trang phục kia rất quen thuộc, tại Thích Ngạo Sương nghĩ tới, đây phải là y phục tương tự của cái lão Ân Tông gì đó sao. ra là người này là đệtử Tông. Chỉ là, làm sao lại theo phíasau đám người ngu ngốc? Hình như bảo vệ an toàn cho cái tên hoa hoa công tử kia.

      "Có chuyện gì sao?" Lãnh Lăng Vân nhận ra điểm khác thường của Thích Ngạo Sương giọng hỏi.

      "Ngươi cảm thấy đám người kia xuất tạinơi này là vì cái gì?" Thích Ngạo Sương hạthấp giọng hỏi.

      "Cái tên ăn mặc hoa lệ nhất là Bối Lỗ Khoahoàng tử Tống Bỉ Ngạn. Người này nhân cách luôn tốt lắm. Bên cạnh ăn nữ nhânnhiều đếm hết. Xuất tại nơi này là có chút kỳ quái. thể nào có gantới khiêu khích Long tộc." Thời điểm Lãnh Lăng Vân làm Thánh tử, cũng có tiếp xúc cùng các thành viên vương thất của các quốcgia. Mà trí nhớ của cũng cực kỳ tốt, cókhả năng nhớ cả hình dáng cùng nhân cách của họ.
      "Nữ nhân kia, ngươi cảm thấy nàng xinh đẹpkhông?" Thích Ngạo Sương lại đột ngột hỏi câu như vậy. Lãnh Lăng Vân ngẩn ra,sững sờ nhìn Thích Ngạo Sương nửa ngày, lại phun ra câu như vậy "Ta cảm thấy nàng nhìnthuận mắt hơn nhiều."

      Thích Ngạo Sương cũng sửng sốt, cứ như vậyngây ngốc nhìn Lãnh Lăng Vân, sau đó lậptức phản ứng, có chút xấu hổ : "Ta khôngphải có ý này. Ta là , nữ nhân kia, hìnhnhư dùng dược thủy dung nhan."

      "À?" Lãnh Lăng Vân lúc này mới lấy lại tinh thần chợt hiểu lời của Thích Ngạo Sươnglà có ý gì, đáy mắt của Lãnh Lăng Vân thoáng qua tia lúng túng dễ dàngphát giác. Khóe mắt của Lãnh Lăng Vânnghiêng nghiêng nhìn qua , thấy nàngxinh đẹp kia cùng Hoàng tử chọc ghẹo nhau. Sắc mặt Lãnh Lăng Vân hơi đổi, nếunhư nữ nhân kia là dùng dược thủy đến gầnHoàng tử, như vậy đám người kia vì sao xuất tại nơi này chắc là cùng nữ nhân đó có liên quan rồi. Nếu như là nữ nhân này giựtgiây bọn họ tới Long chi mạch, mục đích là cái gì?

      " tại biết được gì chưa?" Thích NgạoSương đem ấm nước bếp lửa lấy xuống, đem nước nóng đổ ra pha trà.

      "Xác thực có vấn đề." Lãnh Lăng Vân gậtđầu, lật thịt nướng trong tay mình . ở thời điểm hai người suy tư, đứngở đằng xa Tạp Tháp Nhĩ lại động đậy, trực tiếp hướng Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân bên này tới.

      Hoàng tử và nàng xinh đẹp cũng ngẩng đầu nhìn về phía Tạp Tháp Nhĩ, hiểuhắn muốn làm cái gì. Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân cũng khẽ cau mày nhìn tới đây.

      "Hai vị buổi tối tốt lành, xin hỏi có thể để cho ta ở chỗ này hơ lửa chút được ?"Cái tên Tạp Tháp Nhĩ lạnh lùng! Giờ phút này lại mỉm cười thản nhiên.

      Hoàng tử Bối Lỗ Khoa mở trừng cả hai mắt, có nhìn lầm chứ? Cái tên đó cảngày mang bộ mặt chết người lại lại mà giờ cũng biết cười ư? Mà Hoàng tử và bọn kỵ sĩ gương mặt hoàn toàn chỉ cókinh ngạc. Lần đầu tiên thấy cái người cao ngạo,cường đại lại chủ động bắt chuyện với người khác, hơn nữa còn là người quenbiết! bên cạnh hoàng tử ánh mắt nàng xinhđẹp là khẽ chìm, hí mắt nhìn bên này.

      Câu trả lời của Thích Ngạo Sương lại làm cho sắc mặt Tạp Tháp Nhĩ cứng đờ.

      " thể được. Ngại quá, nơi này cóchỗ cho ngươi." Thích Ngạo Sương bưng ly trà nhấp miếng trà sau chút để ý hồi đáp. cái cũng có nhìn Tạp Tháp Nhĩ.
      "Nhưng nơi này phải có rất nhiều vịtrí sao?" Tạp Tháp Nhĩ câu càng làmcho đoàn người kinh ngạc thôi, hắnmỉm cười đặt mông an vị ở bên cạnh Lãnh Lăng Vân .
      (Mặt dày siêu cấp vô địch, chắc nó còn dàyhơn cả cái vách hầm chống bom ở Dinh Độc Lập a ~~)

      biết xấu hổ! trong lòng Thích Ngạo Sương khó chịu. Nàng cũng muốn cùng người này có bất kỳ dính líu gì. Người nàytuyệt đối rất khó đối phó. Đây là trực giáccủa Thích Ngạo Sương. Hơn nữa nàng khôngmuốn ở chỗ này sinh ra rắc rối gì.

      Ánh mắt Tạp Tháp Nhĩ nhìn Thích Ngạo Sương, có dời , sau khắc chợtnhớ lại câu của Thích Ngạo Sương lạiphun ra câu khiến Thích Ngạo Sương trong lòng khẽ run lên: "Vị tiểu thư này, thanh của ngươi cùng người bạn ta biết rất giống nhau."
      HẾT CHƯƠNG 11

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 12: nữ mục đích của ngươi là gì ?

      Tại thời điểm Tạp Tháp Nhĩ , ánh mắt càng thêm sáng quắc nhìn Thích Ngạo Sương, quan sát phản ứng của Thích Ngạo Sương.

      Thích Ngạo Sương mặt đổi sắc cười nhạt:“Vậy sao? Ta đúng là chưa từng thấy quangười mặt dày như ngươi." Thích Ngạo Sương dừng chút, lời trở nên ác độc hơn "muốn tạo mối quan hệ mà mặt dày tới trình độnày cũng là loại cảnh giới."

      Ánh mắt Tạp Tháp Nhĩ hơi đổi, càng thêm trầm ngâm nhìn kỹ Thích Ngạo Sương, thế nào cũngkhông tìm ra đầu mối gì. có thể xác địnhthanh của người trước mắt cùng Khắc Lôi Nhã , người mà muốn đánh trận là giống nhau như đúc. Hy Nhĩ Khắc Lôi Nhã,thiếu nữ này giống như pháo hoa sáng chói, tựdưng lại bị vùi lấp như vậy. cũng tin tưởng thiếu nữ kia tàn nhẫn giết chết mẫuthân của mình để hướng thần điện Quang Minh lấy lòng. Thiếu nữ tầm thường trước mắt này sẽlà Khắc Lôi Nhã cao ngạo, tỏa sáng rực rỡ kia sao? Tạp Tháp Nhĩ lại trầm ngâm nhìn Thích Ngạo Sương, lại thất vọng phát cóbất kỳ đầu mối. Gương mặt đó đến lỗ chân lôngđều là tự nhiên chân như vậy, tuyệt đốikhông thể nào dùng kĩ năng hóa trang, cũng giống dấu vết dùng dược thủy. Xem ra chính mình đích xác là hiểu lầm rồi.

      "Như vậy, là ta nhận lầm người rồi, ngại quá." Tạp Tháp Nhĩ mỉm cười đứng lên xin lỗi rồi hướng chỗ khác mà tới.

      Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân đểý đến, vẫn như cũ uống trà ăn thịt nướng. tại bọn họ phải làm là chỉ cần chờ đợi Hắc Long Bản xuất quan.

      Hạp cốc ở hai bên, đoàn người của Hoàng tử và Thích Ngạo Sương ai làm chuyện nấy, khôngcan thiệp chuyện của nhau.

      Chiều nay, bình an vô .

      Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời rải đầy cả hạpcốc. Tiếng chim hót líu ríu êm tai và rất dễ nghe.

      Hoàng tử có chút buồn bực chui ra lều, vẫn chẳng có tiến triển gì, cái làm cho hắnthần hồn điên đảo, vẫn như cũ cho hắnđụng vào nàng.
      "Thân ái. . . . . ." tay của Hoàng tử bị người phía sau khoác lấy, nàng giọng nũng nịu "chàng còn tức giận à? Người ta quarồi a, chỉ cần thỏa mãn nguyện vọng này của người ta, muốn cái gì đó đều tùy chàng rồi”.
      (Đầu tiên ta đoán là bà này là Hạ Thiên nhưng sau đó thấy bả lẳng lơ quá nên đoán là phải.)

      Tay truyền đến cảm xúc mềm mại, Hoàngtử đem việc vui kia tam thời quăng vào sau ót, vươn tay ôm nàng xà , gật đầu : "Tốt, bảo bối, đây chính là nàng nha."

      "Uh, đương nhiên rồi, thân ái." nàng mềm mại đồng ý, mà đáy mắt lại thoáng qua tiachán ghét, nhưng thoáng qua rồi biến mất. Trong lòng điên cuồng mắng dứt, cái tên lợn ỉ ghê tởm này, cho là mình là cái thứ đồ chơisao?. Nếu như đầu có cái danhHoàng tử, liền đến cả cái rắm cũng khôngxứng làm. Cái tên tinh trùng lên não, đầu óc ngu xuẩn, lát chỉ cần giúp mình thu hút chú ý của thủ vệ Long tộc là được. Hừ, vềphần sống chết của cùng mình có bấtkỳ quan hệ. Chỉ cần mình có thể lấy được vật kia là tốt rồi.

      "Đều tỉnh dậy hết , chuẩn bị lên đường thôi!"Hoàng tử Bối Lỗ Khoa quát lạnh phát hiệu lệnh.

      "Thiếu gia, chúng ta đâu đây?" Đội trưởng đội kỵ sĩ trong lòng dâng lên lo lắng. Cái Vương Tử Điện Hạ háu sắc này phải lòngmuốn làm cái chuyện ngu xuẩn gì chứ?

      "Đương nhiên là tiến vào Long chi mạch rồi."Hoàng tử Bối Lỗ Khoa mặt ngạo nghễ .

      Đội trưởng đội kỵ sĩ há to mồm, thể tin,đây phải là chịu chết sao? Vì nữ nhânkia, mà phải trả giá bằng cả tính mạng sao?
      "Vào xem chút rồi trở lại." Hoàng tử nhịn được thúc giục. mặc dù sắc, nhưng là phải đứa ngốc.( ờ có phải đứa ngốc đâu mà lên tới trình độ khác luôn rồi ấy chứ ).
      Long tộc cường đại hiểu, nhưng nguyện vọng của mỹ nhân chỉ là muốn thấy con Cự Long mà thôi. Cái này có gì khó khăn cả, tiến vào Long chi mạch thấy được Cự Long liềnlập tức lui ra ngoài là được.

      Xem chút rồi trở ra? Đơn giản như vậy? Độitrưởng đội kỵ sĩ thoáng qua trong mắt nghi hoặc. Cái ả nữ ngực lớn nhưng có não chỉlà muốn tới xem chút? Có lẽ nên là muốn qua . Đoàn người rửa mặt xong, ănrồi điểm tâm mới nhìn đến Thích Ngạo Sương đối diện và Lãnh Lăng Vân miễn cưỡng từ trong lều trại chui ra.

      "Bảo bối, thôi. vào là có thể gặp Cự Longmà nàng muốn rồi. Chỉ là, chúng ta phải cẩnthận chút." Hoàng tử lấy lòng cười, ômhông của nàng xinh đẹp đứng ở bên cạnhmình, chờ đợi các thuộc hạ dọn xong lều.

      "Vâng, thân ái. !" nàng xinh đẹp cười kiều mỵ, khiến Hoàng tử càng thêm mở cờ trongbụng.

      "Tạp Tháp Nhĩ, ngươi phải bảo đảm an toàn chota và bảo bối, hiểu ?" Bối Lỗ Khoa quayđầu hướng về phía Tạp Tháp Nhĩ .

      Tạp Tháp Nhĩ sắc mặt thủy chung lạnh lẽo, lạnh nhạt : "Chức vụ của ta là bảo vệ an toàn của ngươi." Ngụ ý rất ràng, chỉ phụ trách an toàn người, phụ trách an toàn của nữ nhân kia.

      "Ngươi!" Bối Lỗ Khoa chợt cảm thấy mặtkhông chút máu, muốn phát tác. nàng xinh đẹp lại nhàng lôi kéo cổ tay của , cười : "Thân ái, chàng bảo vệ ta là được chứ sao."

      "Đúng rồi, bảo bối, ta hảo hảo bảo vệ nàng!!” Hoàng tử Bối Lỗ Khoa thần hồn điên đảo gật đầu liên tục.

      nàng lại quyến rũ cười tiếng, trong lòng khi dễ biết tự lượng sức mình, mà ánh mắt nghiêng qua nhìn qua Tạp Tháp Nhĩ con ngươi thoáng qua tia cay nghiệt. Trong lòng cười lạnh dứt, ta đây mới cầnngươi bảo vệ. Những người này chỉ cần giúp nàng hấp dẫn chú ý của Long tộc là tốt rồi,như vậy nàng mà có thể núp vào trong mà tìm kiếm.

      Thích Ngạo Sương nhìn nhóm người thu thập xong đồ, hướng Long chi mạch tới,khẽ cau mày.

      "Ngạo Sương, nàng thấy thế nào?" Lãnh LăngVân đưa tới bánh bao choThích Ngạo Sương giọng hỏi.

      "Cái tên hoàng tử ngốc nghếch bị giựt giây tiến vào Long chi mạch rồi, nhưng nữ nhân kia mụcđích là cái gì ta nhìn ra." Thích NgạoSương nhận lấy bánh bao cắn miếng. Lạnh nhạt . Bạch Đế và Hắc Vũ ở trong lều, bọnhọ từ tối hôm qua vẫn núp ở trong lều, để cho đoàn người kia nhìn thấy.

      Lãnh Lăng Vân ngồi chồm hổm xuống, móc ra bánh bao tiến dần vào trong lều trại, đưa cho hai tiểu tử kia.
      "Có muốn theo sau xem chút hay ?"Lãnh Lăng Vân đứng dậy trầm giọng hỏi.

      "Trước nhất nên gấp gáp. Nhìn kỹ hẵngnói." Thích Ngạo Sương nhìn kĩ mấy bóng lưngmất hút ở hạp cốc giọng mà ra. Mộtthân áo trắng, Tạp Tháp Nhĩ cũng biến mất trước mắt Thích Ngaọ Sương.
      "Ta cảm thấy được, bọn họ rất bi thảm."Lãnh Lăng Vân chút để ý chậm rãi ra khỏi câu.

      Thích Ngạo Sương mỉm cười: "Sao ta lại cảmthấy lời của Thánh Tử Điện hạ của chúng ta có chút mùi vị hả hê nhỉ?”
      "Có sao?" Lãnh Lăng Vân bộ mặt tỉnh bơ hỏingược lại.
      ( theo Tiểu Sương Sương riết rồi Tiểu Vâncũng thành phúc hắc luôn)

      Ngay sau đó khắc, dị biến nổi lên.

      Rống

      tiếng Long Ngâm tức giận từ hạp cốctruyền đến. Lãnh Lăng Vân hướng Thích NgạoSương nháy mắt, xem đám người kia quả nhiên rất bi thảm mà.

      Tiến vào Long chi mạch . . . . .

      Thủ vệ Long Tộc tiếng gầm gừ phẫn nộ đinh tainhức óc.

      "Đáng chết loài người đê tiện, các ngươi phải trả giá lớn vì ngu xuẩn của mình!" Thủ vệ Long Tộc nộ khí xung thiên hầm hừ, mở miệng, luồng luồng long tức đáng sợ bay thằng vào mặt của đoàn người kia.

      "Xin nghe ta giải thích, Long tộc tôn quý."Hoàng Tử Bối Lỗ Khoa đầu đầy mồ hôi nghĩgiải thích cho tình huống vừa mới đột phát này.Bọn Đoàn người bọn họ vừa mới vào Longchi mạch, tự nhiên giống như Thích Ngạo Sương gặp được thủ vệ Long Tộc, tất nhiên bịthủ vệ Long Tộc cảnh cáo. Vốn cho là nhìn thấy Cự Long rồi, nữ nhân của thỏamãn nguyện vọng mà có thể ra ngoài. ngờ, nữ nhân kia đột nhiên ra tay thi triển ma pháp tập kích Thủ vệ Long Tộc trước mắt. Mặcdù chỉ là cái hỏa cầu nho , nhưng là chính xác đánh vào lỗ mũi của Cựu Long. Đây thể nghi ngờ là đối với Long Tộc khiêu khích. Mà nữ nhân kia liền trốn ở phía sauhắn, hô to là ra lệnh cho nàng ta làm vậy,thành công đem Cự Long trước mắt chọc giận sau đó liền trốn mất . Giờ phút này Hoàng Tử Bối Lỗ Tư liền hiểu mình bị người ta gày bẫychạy tới nơi này, triệt triệt để để bị tính kế, bị lợi dụng. Nhưng là, bây giờ những thứ này hình như cũng vô dụng rồi.

      "Ngu xuẩn." Tạp Tháp Nhĩ trong lòng khinhthường thốt lên tiếng, tiến lên tay ôm lấy Hoàng Tử kẹp ở dưới nách, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi Long chi mạch.Long Tộc mặc dù thực lực rất cường hãn, nhưnglà thực lực Tạp Tháp Nhĩ, muốn chạy trốn cũngsẽ làm khó được . Họa đâu từ trời rơi xuống đầu bọn lính, thủ vệ Long Tộc tức giận toàn bộ đều phát tiết đầu bọn họ, longtức ngừng phun ra, rất nhanh liền đem bọn kị sĩ kia dẫm nát dưới chân ngay cả thổ địacũng bị oanh thành mảnh vụn. Bọn kỵsĩ màmay mắn sống sót bây giờ hoàn toànđánh mất ý chí chiến đấu, cũng hoảng hốt chạy bừa, liều mạng chạy ra. có ai thấy, nàng xinh đẹp kia khóe miệng nâng lên cườilạnh, nấp phía sau cây đai thụ, bản lĩnh bén nhạy khác thường, cứ như vậy cách xa nơi này.

      Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân ngẩng đầu nhìn thấy màn chính là Tạp Tháp Nhĩ dưới nách kẹp cái tên Hoàng tử ngu ngốckhông ai bì nổi chạy như điên, phía sau là bọn kị sĩ may mắn sống sót mặt sợ hãi đều là sợ hãi tột độ hốt hoảng chạy ra ngoài.
      "Đứng lại, mấy con kiến hôi kia!"Thủ vệ LongPhi trung, tức giận gầm thét đuổi theo sau.

      Thích Ngạo Sương khẽ híp híp mắt, đám ngườitrong đó, quả nhiên nhìn thấy kia.Lãnh Lăng Vân tự nhiên cũng phát điểm này. Hai người liếc mắt nhìn nhau, ngạc nhiên.

      Thủ vệ Long Tộc gầm thét đuổi theo đám người kia bay rất xa, cuối cùng mới lộ vẻ tức giận trở lại. Hiển nhiên có đuổi kịp Tạp Tháp Nhĩ.

      Khi thủ vệ Long Tộc trở lại hạp cốc. thấyđược Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân, giờ phút này trong tim của đều là căm tức. Đối với Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân cũnglười để ý tới. Chỉ là nhìn bọn họ nhàn nhạt gậtđầu cái.

      Mà Thích Ngạo Sương lại nhàn nhạt lên tiếng:"Đám người kia chỉ là con mồi hấp dẫn chú ý của ngươi. Lúc nãy còn có nữ nhân xâm nhập vào phải ?"

      Thủ vệ Long ngạc nhiên, lúc này mới hồi tưởng tình huống vừa rồi. Cẩn thận hồi tưởng lại tình huống vừa rồi, sắc mặt của thủ vệ Long Tộc thay đổi, mở cánh ra liền nhanh chóng bay trở về.

      "Nữ nhân kia, xâm nhập vào là vì cái gì đây?"Lãnh Lăng Vân nhìn thủ vệ Long Tộc cấp tốc xa khẽ cau mày.

      "Khó ." Thích Ngạo Sương cũng nhíu mày,dùng dược thủy quyến rũ cái tên Hoàng tử ngốc nghếch, lấy đoàn người làm mồi xâm nhập vàoLong chi mạch. Nữ nhân kia dĩ nhiên là khôngcách nào cùng Long tộc chính diện đối kháng, như vậy nàng ta thầm tính toán gì đây?

      Vốn là những thứ này là cùng Thích NgạoSương liên quan, nhưng là vừa nghĩ tới Long tộc giờ phút này Bản là Vương, Thích Ngạo Sương liền thể ngồiyên coi như có gì. Mặc kệ nữ nhân kia muốn làm cái gì, có thể khẳng định chút, tuyệt đối phải là chuyện gì đó tốt đẹp cho Long tộc!

      HẾT CHƯƠNG 12

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Q2 Chương 13: Vì sao ngươi báo thù?

      Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân nghĩ họcũng nên vào Long Mạch, biết lời nhắc nhở của các Long thủ vệ. Bây giờ bọn họ cũng thể ra thân phận của mình, tùy ý tiến vào Long Mạch phải chuyện tốt.Quyết định tốt nhất là nên ở đây đợi Bản xuấtquan.

      Qủa nhiên, chỉ 2 ngày sau, Hắc Long Bản vừaxuất quan nghe thuộc hạ bẩm báo nhanhchóng phi thân ra khỏi cốc. Hắc Long Bản đứng trước mặt Thích Ngạo Sương, hình có chút khác so với lúc trước. Hắc Long Bản trước mắtmái tóc đen phiêu dật, con ngươi lạnh lùng giống cái lạnh rét của bầu trời đêm, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra cỗ kiên định và hơi thở bá đạo. Mi mắt hiếp lại càng ra khí thế vương giả. Hai người thủ hạ phía sau mặt áo màu xám tro. đúng hơn là rồng hóa hình thành người.

      Hắc Long Bản ngẩn người khi nhìn thấy 2 ngườidung mạo bình thường trước mắt, thử đồ hỏi: "Khắc Lôi Nhã? !"

      Thích Ngạo Sương mỉm cười, chưa lên tiếng, Bắc Đế và Hắc Vũ ở trong lều liền nhảy rangoài, trực tiếp nhảy lên bả vai Hắc Long Bản.

      "A! là Khắc Lôi Nhã!" Lúc này Hắc LongBản hoàn toàn tin trước mắt là KhắcLôi Nhã. Mừng rỡ gọi to.

      Thích Ngạo Sương gật đầu, Hắc Long Bảnnghi ngờ nhìn về phía Lãnh Lăng Vân: "Vậyngươi là ai?"

      "Lãnh Lăng Vân." Lãnh Lăng Vân trầm giọng khạc ra ba chữ.

      "Làm sao các người lại biến thành bộ dạng này? là xấu xí. Ha ha ha. . . . . ." Hắc Long Bổn kích động mở miệng liền lộ bản tính của . Vẫn là Hắc Long có giáo dục. Chỉ khác làbây giờ còn làm hoàng tử, mà thành Long Vương rồi!

      Tất nhiên, Hắc Long Bản biết được mọiviệc bên ngoài như thế nào. Cũng khó trách ,Long tộc luôn luôn ở Long Mạch giaothiệp với loài người, mà Hắc Long Bản mới cướp lại Vương vị liền bế quan để nhận truyền thừa, tất nhiên là biết Thích Ngạo Sươngxảy ra việc.

      "Chuyện này, đợi lát nữa hãy . Bây giờ ngươi phải giải quyết hiền toái trước mắt . Có xâm nhập vào Long mạch, chưa tìm được? Mục đích của nàng là gì chúng takhông biết." Thích Ngạo Sương trầm giọng :"Có chuyện như vậy? !" Hắc Long Bản caumày, xoay người nhìn vẻ mặt sợ hãi của 2 ngườimặc áo xám tro sau lưng : "Tìm được đó chưa?" Hắc Long Bản hỏi có làcó xâm nhập vào Long Mạch hay , mà là hỏi tìm được đó chưa. Hắntin tưởng có bất kì nghi ngờ vào với lời của Thích Ngạo Sương. Trong lòng Hai người áo xám có chút kinh ngạc Vương của bọnhọ tin tưởng nhân loại này.

      "Bẩm bệ hạ, kia, tại. . . . . ." Người áo xám thấp thỏm , nhưng cách nàonói hết câu.

      " đúng hơn và vẫn chưa tìm được!" mặtHắc Long Bản lên tức giận, đáy mắtlạnh lẽo. !" Bệ hạ thứ tội, chúng thần gia tăngthị vệ tìm." Vẻ mặt người áo xám tro sợ hãi .

      "Bản, kia đơn giản. Nàng sử dụngdược thủy trở nên xinh đẹp hấp dẫn đám ngườilàm mối, nhân cơ hội lẻn vào. Ngươi nghĩ xem,nàng muốn cái gì?" Thích Ngạo Sương nhìn Hắc Long Bản làm cho người nào có thể đứng gần hơi thở kiếp người của , biết bây giờ hắnđã làm Long Vương rồi.

      "Hạ Thiên." Chợt, sắc mặt cổ quái Hắc Long Bản phun ra hai chữ.

      "Hạ Thiên?" Thích Ngạo Sương cau mày, mặtliền biến sắc " Người nhà Ái La! kia làngười của nhà Ái La, mục đích của nàng là hàm răng của rồng!"

      " kia là trộm." thế nhưng lúc này vẻ mặtHắc Long Bản rất tỉnh táo, trầm giọng với 2 người áo xám sau lưng: "Lập tức phái người đếnLong Huyệt, nếu phát ra đó lập tứcđưa đến gặp ta."

      "Dạ, bệ hạ." Hai người áo xám lập tức xoayngười chạy . Long Huyệt là phần mộ của Longtộc, là nơi yên nghĩ của các đời Long Vương, cho phép ai quấy rầy.

      " thôi, Khắc Lôi Nhã, vào cung điện của ta trước ." Hắc Long Bản cười mở miệng, trongánh mắt có chút hài lòng.

      Thích Ngạo Sương gật đầu, Hắc Long Bảnthan tiếng, nguyên hình, bay lên trung. Thích Ngạo Sương mỉm cười, trong nháy mắt lưng đôi màu vàng cánh mở rộng, Lãnh Lăng Vân cũng bay lên giữa trung.Hai người theo sau Hắc Long Bản bay về phíatrước.

      Theo sau Hắc Long Bản tiến về phía LongMạch, dĩ nhiên là con rồng nào đám ngăncản. Cốc Long Mạch. Thủ vệ Long tộc thấy HắcLong Bản bay mà sau lưng lại có Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân, ngây ngốc miệng mở to, trong lòng thầm nghĩ may mắn mình đắc tội với bằng hữu của Vương.

      Bay cao, Ánh mắt Thích Ngạo Sương nhìncả Long Mạch. Là những dãy núi khổng lồ liềnnhau cây cối um tùm, chợt có con rồng khổng lồ bay qua đỉnh núi. Trong chổ sâu nhấtcủa sơn cốc, có hồ nước màu ngọc bích, là nơi cho Long Vương nghĩ ngơi. Phía xa, tòacung điện hùng vĩ xuất trước mắt bọn họ.Được xây dựng từ những khối bạch ngọc trong suốt. Lớn hơn nhiều so với cung điện của loài người.

      "Bản, bình thương các ngươi đề dùng hình dángcon người?" Thích Ngạo Sương có chút nghi ngờ hỏi.

      "Khi Trưởng thành rồng có thể biến thành hình dáng nhân loại, Khi còn dùng hình đángrồng. Tất nhiên, những cái này đều tự minh chọn, chỉ khi vào Cung điện Long tộc đều phải dùng hình đáng loài người." Thanh Hắc Long Bản lúc có chút buồn bực "Mặc dù Long tộc rất cao ngạo, thích loài người, trưởngthành lai hóa thành người, muốn vào Cung điệncũng phải lấy hình thái loài người. Điều này trào phúng."

      "Có lẽ đây là hi vọng của các Long Thần muốn Long tộc chung sống hòa bình với loài người."Lãnh Lăng Vân giọng .

      "Chắc là vậy." Hắc Long Bản hướng cung điệnbay tới, trong nháy mắt hóa thành hình người. Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân cũng đáp xuống, lập tức hai thị nữ xinh đẹp tiếnlên nghênh đón.

      "Bệ hạ."

      Hai Long tộc xinh đẹp cung kính hành lễ, đáy mắt che giấu được sùng kính và ái mộ. Long tộc chính là như thế, thực lực chính làvương pháp.

      Hắc Long Bản chỉ tùy ý gật đầu lạnh nhạt : "Chuẩn bị 2 gian phòng cho bằng hữu của ta."

      "Dạ, bệ hạ." Hai thị nữ xinh đẹp hành lễ lui xuống.

      Hắc Long Bản mang Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân hướng tới cửa đại điện, xuyênqua hành lang to lớn ở Chủ Điện tới TiểuThiên Điện.

      thị nữ rồng mỹ lệ dâng 3 chén nước liền luixuống. Long tộc thích uống trà, đều nước lấy từ dưới mặt đất.

      "Bản, lần này ta tới tìm ngươi, muốn hỏi ngươimột vật." Sau khi Thích Ngạo Sương ngồi xuống, trầm giọng .

      "Thứ gì?" Hắc Long Bản nhìn biểu lộ nặng nềThích Ngạo Sương, mặt cũng nặng nề.

      "Ngươi biết Thí Thiên Thần Vũ ?" Thích Ngạo Sương trả lời mà hỏi ngược lại.

      "Thần khí?" Hắc Long Bản dò hỏi.

      Thích Ngạo Sương gật đầu.

      "Vật này, Long tộc chúng ta có. Nhưng là. . . . . ." Hắc Long Bản gãi gãi đầu "Nhưng mà khôngbiết nhét ở chổ nào trong bảo khố. Muốn tìm có chút phiền toái. Hình như là đôi bao tay cổ. . . . . ."

      Thích Ngạo Sương đổ mồ hôi. ngờ ThầnVũ ở Long tộc lại càng được chào đón, dầu gì ở Nhân Ngư tộc cũng làm trang sức cho Công Chúa Nhân Ngư, tốt hơn ở Long tộc, trựctiếp nhét vào góc trong bảo khố. !" Đúngrồi, Khắc Lôi Nhã, ngươi tìm vật này làm gì?Vật này giống như với bảo vật mà Tinh Linh tộc thờ phụng đấy." Hắc Long Bản nghi ngờ hỏi.

      "Bản, bây giờ tên ta, là Thích Ngạo Sương. . . . . .", Thích Ngạo Sương chậm rãi trầm giọng ,mà đáy mắt là mảnh phức tạp. Có đau thương, đau lòng, tức giận, thù hận.

      "Có ý gì?" Hắc Long Bản cau mày, nhìn nét mặtThích Ngạo Sương, đáy lòng của Hắc Long Bản lên ti cảm giác chẳng lành. "Để ta "Lãnh Lăng Vân lên tiếng chen vào, muốn Tích Ngạo Sương lại phải lầnnữa nhớ đến việc này. ra những chuyện đónàng lại đau khổ .

      Khi Lãnh Lăng Vân trầm giọng những chuyện qua lửa giận ở đáy mắt của Hắc Long Bản càng ngày càng lớn. Cái tay vịn ghế bị Hắc Long Bản bóp nát bấy.

      "Lão tử Đế đô An Mạt Cách Lan, đánh đámthần điện Quang Minh hạ tiện đó." Hắc LongBản chợt kích động đứng lên muốn xông ra ngoài.

      "Bản!" Thích Ngạo Sương đứng lên quát lớn ngăn hành động của Hắc Long Bản.

      "Cái gì?" Giờ phút này Hắc Long Bản tức giậnđến cắn răng nghiến lợi.

      "Long tộc thể tự tiện ra tay với nhân loại,càng thể tự tiện ra tay với nhân loại ở trong thành. Ngươi quên quy củ của Long tộcsao?" Thích Ngạo Sương nhìn vẻ mặt giận dữHắc Long Bản tiếp tục kiên nhẫn : "Ngươicho rằng tại ta có năng lực phá nát Thần Điện Quang Minh sao? Ta có thể!"

      "Vậy! Vậy tại sao ngươi báo thù?" Ánh mắt Hắc Long Bản ngạc nhiên, hoàn toàn khôngkhó hiểu.

      "Cho dù thần điện Quang Minh bị phá hủy,nhưng vẫn còn sống mãi trong tâm của mọi người, Thần điện co thể sống lại lần nữa. Chẳng những ta thể rửa sạch tộidanh mà còn có thể là thù địch với toàn bộ những tín đồ Thần điện Quang Minh Đạilục. Ngươi cũng biết ở An Mạt Cách Lan có bao nhiêu tín đồ của Thần Điện Quang Minh? Toànbộ đại lục có bao nhiêu người là tín đồ thần điệnQuang Minh? Bọn họ tin tin tưởng lời của bên, vẫn luôn tin tưởng tín ngưỡng thần điện Quang Minh?" Sắc mặt Thích Ngạo Sương lạnh lẽo, từng câu từng chữ.

      Sắc mặt của Hắc Long Bản thâm sâu yên tĩnh, chậm rãi ngồi xuống. Giờ phút này, khôngcòn là Hắc Long Vương Tử kích độngkhông suy nghĩ đến hậu quả rồi. cau mày suy tư lời của Thích Ngạo Sương, rất lâu nhẹthan thở: "Uh, như thế chỉ là nhất thời nóng lòng, tức giận nhất thời. cách nào hoàntoàn giải quyết việc này." mặt Hắc LongBản rất nghiêm túc mà trước nay chưa từng có.

      "Thế, ngươi có kế hoạch gì?" Hắc Long Bản nghiêm nghị chăm chú hỏi.

      "Từng bước vạch trần bộ mặt của Thần Điện Quang Minh. Lật đổ hình tượng Nữ Thầntrong lòng mọi người, thay đổi tín ngưỡng của mọi người. Cuối cùng ta tự tay giết chết NữThần Quang Minh." Thích Ngạo Sương xong lời cuối cùng, đáy mắt là mảnh lạnh lẽo quyết tuyệt khiếp người!

      "Tốt. Ta giúp ngươi tìm các thần khí." Hắc Long Bản mở miệng : " Nơi này rất gần Tinhlinh tộc . Mặc dù Tinh linh tộc và Long tộc luôn luôn chưa có qua lại, nhưng Tinh linh tộc đối vớiLong tộc cũng chúng ta hết sức khách khí.Trước chúng ta Tinh linh tộc tìm thần khí."

      Cái tính nóng nảy của Hắc Long Bản khôngchút thay đổi bây giờ nghe Thích Ngạo Sương chịu oan, lập tức đứng dậy thúc giục: " thôi, chúng ta nhanh chóng xuất phát."

      Thích Ngạo Sương nhìn Hắc Long Bản vội vàng,trong lòng cảm động. Nhớ tới thời điểm lần đầugặp phải Hắc Long Bản, khi đó chỉ đơn thuầnmuốn lợi dụng lẫn nhau, nhưng mà, từ lúc nàokhông hay, bọn họ từ quan hệ lợi dụng lẫn nhau biến thành bằng hữu cùng nhau chiến đấu.

      Thích Ngạo Sương còn chưa kịp , ngoài cửađã vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.

      "Bẩm bệ hạ, nhân loại kia, bị bắt được!" Giọng Ngoài cửa truyền đến.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Q2 Chương 14.1: Vương Tử Tinh Linh kiêungạo

      "Đưa vào." Hắc Long Bản lạnh lùng .

      Cánh cửa mở ra, hai người mặt báo xám tro mang theo có dáng vẻ rất chật vật vào, kia run lẩy bẩy, mặt tái nhợt, rất sợ hãi. Từ bộ quân áo mặc, biết chính là theo vương tử Ba Nạp Tư trà trộn vào. Chỉ là mặt mũi thay đổi, Thích Ngạo Sươngđoán, này dùng dược thủy để trở nên xinhđẹp, bây giờ mới là dáng vẻ chân chính củanàng. Khuôn mặt xem là xinh đẹp, nhưngcũng để nhìn có phần giống với Hạ Thiên. Chỉ là này có tâm kế quá nặng làm cho ngườikhác cách nào tôn trọng nàng. Từ nàng lúc nàng lợi dụng sắc đẹp hấp dẫn Ba Nạp Tư là có thể nhìn ra.

      "Ngươi tên gì." Thích Ngạo Sương lạnh lùng nhìn trước mắt, nếu nàng là ngườithân của Hạ Thiên, mất mạng ở đây, đúnglà biết nên với Hạ Thiện như thế nào.

      Sắc mặt sợ hãi run lẩy bẩy ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra thanh, ngây ngẩn cảngười. Loài người? ! tường mạo bình thường mà nàng gặp ngoài cốc. kia? Mà nam nhân bên cạnh cũng ở đây.Xảy ra chuyện gì? Nàng quen biết Long tộc?Tên? Hỏi tên minh làm gì? Trong lòng nàng nỗilên chút hi vọng, chừng mình có thểsống sót. Vào Long Huyệt của Long tộc trộm đồđó chính là quấy rầy linh hồn Long tộc, làm sa mà nàng biết việc này. Môt khi bị Long tộc bắt được, chỉ có đường chết. Vốn tưởng mình chết chắc, bây giờ thấy này hỏi nhưvậy, có lẽ mình còn có hy vọng sống sót.

      "Ái La Kiều Mạch Nhi." Kiều Mạch Nhi vộivàng trả lời, quan sát sắc mặt Thích Ngạo Sương, thận trọng "Tiểu thư, ngài là bằnghữu với Long tộc sao? Van ngài cứu ta, về sau ta nhất định báo đáp ngài. Van ngài ta cũng có chút hữu ích."

      Sắc mặt của Thích Ngạo Sương hề thayđổi, chỉ lấy ánh mắt trao đổi với Hắc Long Bản.

      "Ái La Hạ Thiên là gì của ngươi?" trong lòngThích Ngạo Sương sáng tỏ, nhưng vẻ mắt vẫnlạnh lùng nhìn trước mắt.

      "Là, là. . . ." Kiều Mạch Nhi nhìn nét mặt của Thích Ngạo Sương rồi nhìn nam tử tóc đen đangđứng bên cạnh, thấp thỏm. Nam tử tóc đen tuấnmỹ kia, chính là Long vương sao? Long tộc cũng người tuấn mỹ thế sao?

      "Trả lời vấn đề của nàng." Ánh mắt của HắcLong Bản khẽ híp lại, trầm giọng .

      "Là, là muội muội của ta!" trong nháy mắt tronglòng Kiều Mạch Nhi ra quyết định. Đánh cuộc lần, mình biết Hạ Thiên là thể nào. Liền đánh cuộc cố loài người tầm thường này biết Hạ Thiên, có lẽ cầu cạnh vì mình.

      "Ngươi tới trộm răng rồng, muốn thông qua khảo nghiệm?" Thích Ngạo Sương tỏ tháiđộ gì, mà nhàn nhạt hỏi, dừng lại chút sau khẽ cau mày : "Ngươi là tỷ tỷ của nàng, vì sao tới giờ con tiến hành khảo nghiệm này?"

      Lời Thích Ngạo Sương dứt, sắc mặt củaKiều Mạch Nhi càng trắng hơn. Biết ngườitrước mặt quen biết với Hạ Thiên.

      "Ta, ta. . . . . ." Đáy mắt Kiều Mạch Nhi hiệnlên cam lòng với phẫn hận.

      Thích Ngạo Sương cười lạnh, trong lòng biết được. Mặc dù Kiếu Mạch Nhi là tỷ tỷ Hạ Thiên, nhưng tất nhiên ưu tú bằng Hạ Thiên.Cho nên tới bây giờ mới có thể tiến hành khảonghiệm cuối cùng. Nhìn đáy mắt nàng lóe lên ti phẫn hận, sợ rằng quan hệ của nàng vàHạ Thiên tốt. Tính tình độc của này, cách nào đảm bảo tổnthương Hạ Thương hay rat ay đối với Hạ Thiên. Đáy mắt Thích Ngạo Sương chợt lóe ý. Cónguy cơ, phải bóp chết nó khi còn chứ manh nha.

      "Cút . Hôm nay tha cho ngươi, nên mộtlần nữa vào Long Mạch." Lúc này Hắc LongBản lạnh lùng mở miệng, kêu 2 thị vệ mang Kiều Mạch Nhi "Ném nàng ra ngoài, đến gầnLong Mạch lần nữa giết tha."

      Hai thị vệ Long chấp vấn quyết định của Vương, mà cung kính gật đầu, kéo Kiều Mạch Nhi rời .

      Kiều Mạch Nhi quay đầu nhìn chằm chằm gương mặt Hắc Long Bản, cho đến bị đưa ra tới cửa chính, ánh mắt vẫn thu hồi lại.

      "Tại sao ngươi thả nàng?" Giọng Thích NgạoSương bình tĩnh.

      "Bởi vì, nàng là tỷ tỷ của Hạ Thiên." Hắc LongBản buồn bực phun ra câu.

      Thích Ngạo Sương thở ra. Thở dài, tronglòng nàng hiểu. Hắc Long Bản, bởi vì thíchHạ Thiên. Cho nên muốn lấy tánh mạngcủa kia. Dù sao nàng ta còn chưa làm tổnthương Hạ Thiên. Nhưng nếu Hạ Thiên biết Hắc Long Bản giết tỷ tỷ của nàng, chuyện này quả đơn giản như vậy.

      "Ta làm vậy đúng sao?" Hắc Long Bản nhìn sắc mặt có chút trầm xuống Thích NgạoSương khó hiểu hỏi.

      Thích Ngạo Sương cũng biết nên vớihắn thế nào, tình cảm của nhân loại rất phứctạp, tâm trạng của nhân loại thâm trầm hiểmhơn Long tộc rất nhiều. Vừa rồi để cho gáikia thoát, Thích Ngạo Sương vẫn cảm thấy nàng ta đơn giản.

      " có gì. Về sau ngươi phải cẩn thận chút. kia tâm cơ rất nặng, được để nàng ta tổn thương Hạ Thiên." Thích Ngạo Sương trầm giọng .

      " thể nào, nàng phải tỷ tỷ Hạ Thiên sao?" Hắc Long bản cau mày có chút hồ nghi.

      " phải ngươi cũng bị huynh trưởng của ngươi hãm hại thiếu chút nữa là chết sao?"Thích Ngạo Sương tức giận quát Hắc Long Bản.

      Sắc mặt Hắc Long Bản biến hóa, cứng họng rồi.

      "Này, này, ta biết rồi. Nếu có người dám đả thương Hạ Thiên, ta liền đem nàng ta chặt làm trăm mảnh." Trong mắt Hắc Long Bản lên cỗ đáng sợ thô bạo.

      Trong lòng Thích Ngạo Sương nhàng than thở. Bị thương rồi mới báo thù, cũng chậm rồi, tổn thương tạo thành. Chỉ là, tính cách của Long tộc, Đối với tình làm của con người biết nhiều. Thôi, từ từ dạy vậy. Nếu lĩnh ngộ được. chỉ cần lòng thành mà thôi, mà tại Kiều Mạch Nhi cũng làm ra bất kỳ hành động gì. Tất cả cũng chỉ suyđóan của Thích Ngạo Sương mà thôi.

      "Như vậy, bây giờ Hạ Thiên ở nơi nào?"Hắc Long Bản nhìn Thích Ngạo Sương hỏi. "Họđi du lịch rồi, bây giờ ta cũng biết họ ở nơi nào." Thích Ngạo Sương lạnh nhạt "Nàng và Thuỷ Văn Mặc cùng nhau. Kiều Sở Tâm và Đông Phong Hầu đến Thú Nhân tộc giúp ta lấy thần khí."

      "Nếu như vậy, chúng ta cũng nhanh lên. Bây giờ tìm bao tay cổ trong bảo khố sau đó lập tức đếnTinh linh tộc." Hắc Long Bản chút mơhồ, vội vàng đứng lên thúc giục " thôi, mộtgiay ta cũng thể chờ."

      Thích Ngạo Sương nhìn dáng vẻ vội vàng củaHắc Long Bản, trong lòng ấm áp. Gật đầu mộtcái, đồng ý .

      Hắc Long Bản mang theo Thích Ngạo Sương vàLãnh Lăng Vân bay đến dãy núi khổng lồ chậm rãi hạ xuống. Hai Cự Long đứng dướichân núi, thấy Hắc Long Bản đến, đều tiến lênphía trước hành lễ. Hắc Long Bản giơ tay lên ngăn lại, nhàng gật đầu sau : "Ta đến mộtít đồ."

      "Dạ, bệ hạ." Khóe mắt hai Cự Long liếc nhìnThích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân, biết hai người kia chính là bằng hữu của Vương, khôngnói gì.

      Hắc Long Bản mang hai người vào sơn động khổng lồ, vào bên trong. Trong sơn động. Ánh sáng có chút mờ mờ. Nhưng càng vào sâu,càng sáng hơn. Khi Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân hốp ngụm khí lạnh khi nhìn thấy bảo vật tràn đầy cả sơn động. Nhiều như vậy! Ánh sáng xanh vàng rực rỡ, ánh sáng bắn ra bốn phía, cực kỳ chói mắt. . . . . . Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân dùng từ nào có thể hình dung được những thứ này. Ở chỗ này tìm đôi bao tay cổ. Thích Ngạo Sương lấymột cái đỉnh tinh xảo phát quan ra từ trong chiếc nhẫn gian, với Lãnh Lăng Vânvà Hắc Long Bản: "Nếu Bản sai đôi bao tay kia, phía hoa văn cũng phátra ánh sáng như vật này. Chúng ta tìm chút ."

      Hắc Long Bản nhìn vật phát ánh sáng kia: "Uh,ta chỉ biết Long tộc cũng có thứ này, Long Vương đời nào cũng biết, nhưng chưa từng thấyqua hình dáng của nó. Vậy tìm ." Hắc LongBản là làm ngay, nhớ hoa văn vương miệng, bắt đầu tìm kiếm trong đống bảo vật. biết rốt cuộc ba người kiếm bao lâu, rốtcuộc cũng tìm được bao tay cổ có hoa văn kia nằm trong góc tràn đầy bụi bậm. Bạch Đế và Hắc Vũ có chút hăng hái ở trong đống bảovật kia chạy qua chạy lại.

      Thích Ngạo Sương lau sạch nó, nó khác với vương miệng phát quang kia, nhưng phía vẫn có hoa văn cổ xưa thần bí.

      "Đúng rồi, lấy . Chúng ta đến Tinh Linh tộc"Hắc Long Bản vốn có chút kích động gật đầu.

      "Uh." Thích Ngạo Sương cẩn thận đem Vương miệng phát quang và bao tay cổ bỏ vào chiếcnhẫn gian, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Hắc Long Bản, nghiêm túc và trịnh trọng "Bản, cám ơn ngươi."

      "Cám ơn cái gì? Chúng ta là bằng hữu khôngcần như thế?" Hắc Long Bản cười nhạt mộttiếng, .

      mặt Thích Ngạo Sương mỉm cười, nhàng gật đầu hề lời khách khí hay cảm tạ nữa.

      Hắc Long Bản với các Trưởng lão Long tộc ít chuyện, liền mang theo Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân xuyên qua Long mạch. xa khỏi Long Mạch, lúc này Hắc LongBản mới quay đầu lại bay tại bên cạnh ThíchNgạo Sương : "Hắc hắc, bây giờ trèo lên lưngcủa ta , ta mang theo các ngươi nhanh bay đến Khu Rừng Tinh Linh."

      Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân mỉm cười,Hắc Long Bản bản tính rất tốt. Ở Long Mạch,Hắc Long Bản thể nào để cho hai bọn họ cưỡi lưng, dầu gì cũng là Long vương,là thủ lĩnh kiêu ngạo của Long tộc. Làm sao cóthể ngay trước mặt Long tộc mà để nhân loạicưỡi lưng.

      tại ra khỏi Long mạch, Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân có thể ngồi lưng HắcLong Bản. Hắc Long Bản than tiếng, đột nhiên vỗ cánh, nhanh chóng bay về phíatrước. Cảnh vật phía dưới nhanh chóng biếnmất.

      Nửa ngày sau, nhìn thấy màu xanh lá cây rừng rậm.

      Hắc Long Bản hạ xuống: "Đến rồi, nơi này là rìaKhu rừng Tinh Linh rồi. Trước mặt là lãnh địaTinh Linh tộc."

      Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn mảnh rừng xanh um tùm trước mắt, trầm ngâm, lại thấy trước mặt là tầng kết giới nhàn nhạt.

      "Kết giới này, Thần Tinh Linh bày ra để bảo vệ con dân của ." Hắc Long Bản về phíatrước, để tay đặt lên kết giới, kết giới kia liền bị rách lổ lớn. " thôi, vào rồi hãy ."

      Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân tiến vàokết giới, Hắc Long cũng chui vào. Khi sau lưngbọn , kết giới từ từ khép lại, khôi phục dáng vẻ như cũ.

      "Nơi này chỉ là ngoài rìa, bình thường cóTinh linh thân." Hắc Long Bản giải thích, cóchút khổ não gãi gãi đầu,"Ahhh. Tinh linh tộc ghét nhất chính là loài người. Đoán chừng nhìn thấy các ngươi phát cuồng, đừng là muốn lấy thần khí. Huống chi hình như vật kia còn là bảo vật mà bọn họ thờ phụng."

      Thích Ngạo Sương khẽ cau mày lạnh nhạt :" gặp Vương của bọn họ hãy . Long tộc vàTinh linh tộc luôn luôn qua lại, bây giờngươi lại là Long Vương. Tốt nhất ngươi khôngnên ra mặt."

      " sao, cùng lắm đến lúc đó ta che mặt giúp ngươi giành thần khí." Hắc Long Bản cườihắc hắc, xong liền lấy ra tấm vải chemặt chuẩn bị trước từ lúc nào. Thích NgạoSương vừa bực mình vừa buồn cười muốn cái gì đó, trước mặt có động tĩnh.

      Có người đến rồi!

      Đoàn người Thích Ngạo Sương trao đổi bằng ánh mắt, khẽ hí mắt cảnh giới nhìn về phía trước. . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :