1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tài Năng Tuyệt Sắc - Vô Tình Bảo Bảo (Full +eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 8.2

      "Được, cần phải nhắc tới việc này nữa.Có ngày chúng ta đòi lại tất cả." Thích Ngạo Sương cười nhạt nhìn Đông Phong Hầu : "Đông Phong Hầu, thấy ngươi bây giờkhông quen tí nào."

      "Lão đại, là khen ta hay chê ta đây?" Đông Phong Hầu bài ra vẻ mặt đau khổ .

      "Đúng rồi, chưa giới thiệu với các ngươi. Hai vị mỹ nữ tuyệt thế là Tập Ít Kì và Tập Ít Tư, đây là Phong Dật Hiên." Thích Ngạo Sương mỉmcười giới thiệu với Đông Phong Hầu: "Còn đây là Đông Phong Hầu, Triệu Hoán Sư."

      Mặt Tập Ít Kì và Tập Ít Tư đen thui, bọn họ đâu có muốn giả thành mỹ nữ đâu?

      Tuy bây giờ Đông Phương Hầu có thể năng lưu loát, nhưng tính tình đần độn như cũ, có giễu cợt mọi người, mà rất khí phách.

      "Ngạo, Ngạo Sương ! !" Kiều Sở Tâm còn có chút với tên mới của Thích Ngạo Sương, với Thích Ngạo Sương bên cạnh: " tại biết Hạ Thiên và Thủy Văn Mặc thế nào. Ta biết làm thế nào tìm được bọn họ."

      "Rốt cuộc Ma thú nào tập kích các ngươi?"Thích Ngạo Sương khẽ nhíu mày hỏi.

      " biết. Đông Phong Hầu cũng biết Ma thú đó là Ma thú gì. Nó rất đáng sợ, rất caolớn, toàn thân đều là lửa. Dùng công kích gìcũng có hiệu quả với nó, cho nên chúng ta thể làm khác hơn là chạy trốn." Kiều Sở Tâm vừa trong lòng vẫn còn sợ hãi.

      Thích Ngạo Sương khẽ trầm tư, : "Chờ sau khi chúng ta thu phục được tộc Nhân Ngư có được Thần khí rồi chúng ta tìm bọn họ."

      "Uh." Kiều Sở Tâm gật đầu cái mạnh, quay đầu nhìn xung quanh rồi nhìn nơi cácngười cá nghỉ ngơi, cảm thán đứng lên: "Bên trong thân thể con bò Mu Mu này thần kỳ. Có thể tránh gió bão, còn có thể đem theo chúng ta lặn xuống nước."

      Thích Ngạo Sương nhàng gật đầu, thân thểcủa Ma phú này thần khỳ, giống như chiếc tàu ngầm. Quả Đông Phong Hầu có chútbản lãnh.

      Con bò Mu Mu nghe chỉ huy của Đông PhươngHầu, hướng sâu về biển khơi. Có lúc nổi mặt nước lấy hơi và đổi ngước biển bên trong cơ thể, bảo đảm mọi người có đầy đủ khí, cũng bảo đảm cho các người cá có nước biển mới. Tốc độ của Mu Mu rất nhanh, trong ba ngày đến vùng biển sâu.

      "Đến." Đông Phong Hầu đứng lên, vươn cái lưng mỏi, hướng mọi người : " thôi, ra cửa. Tất cả thành trì của người cá đếu ở dưới nước,có thể tránh rất nhiều ma thú và con người."Dứt lời, Đông Phong Hầu nhảy xuống trước,đứng vững vàn trước mặt những người cá biết gì với bọn họ, họ kích động, rấtnhiều người cá vây đuôi vỗ nước biển xuất bọt sóng, mặt tràn đầy nụ cười.

      Đoàn người Thích Ngạo Sương đoàn nhảyxuống, Đông Phong Hầu đếm số người, sau đó phất tay triệu hoán ra 7 động vật biển đầu giống con lừa lớn khác nhau, phần lưng của các con thú này rất rộng rãi, lỗ mũi dài, lỗ tai hình bầu dục, cái đuôi cuốn cuốn, cái cổ dài. Bảy động vật biển đứng yên tai chổ.

      "Ừ." Đông Phong Hầu phất tay lần nữa, trongtay xuất 7 vật hình cái loa, rồi đưa cho mọi người : " Cái loa thú này có thể tạo khí cho chúng ta, mặc dù thể làmcho chùng ta tránh được nước biển, Nhưng nó có thể cung cấp khí cho chúng ta thở được. Đeo nó ở trước ngực." Đông Phong Hầu dứt lời, đeo nó lên ngực , những người khácrối rít làm theo.

      "." Đông Phong Hầu dẫn đầu cởi tránh nướcthú, leo lên lưng động vật biển có cái đầu giống con lừa. Những người khác cũng đeo loa thú, leo lên lưng những con còn lại theo sau.

      "Thần ca ca." Kiều Sở Tâm ôm cổ ma thú cúiđầu nhìn mình cái loa kỳ quái trước ngực, cái loa. Hé ra kép lại như hô hấp.

      Thời điểm Động Phương Hầu triệu hồi những Ma thú động vật biển, trong lòng Phong DậtHiên và Tập Ít Kì Tập Ít Tư sợ hãi, Triệu Hoán Sư rất ít, Triệu Hoán Sư cường đại như Đông Phong hầu còn ít hơn.

      Con bò Mu Mu rống tiến há to miệng, cỗ lực lượng khổng lồ làm toàn bộ họ bay ra ngoài. Người cá kêu lên sợ hãi, theo nước biển bơi ra ngoài. Thích Ngạo Sương chỉ cảm thấytrước mắt có cỗ xung lượng ập vào mặt, phía ngoài nước biển dâng lên.

      Phốc

      Con ma phú mà nàng cưỡi kêu lên mộttiếng, xuất lớp màng mỏng giống như kết giới đem nàng và ma thú bao lại, tạo thành gian . Bạch Đế và Hắc Vũ đứng vai Thích Ngạo Sương, nhìn xung quanh.

      Ơ ơ hhhh

      Con thú cưỡi phát ra tiếng kêu, sau đó bơi về phía trước, tập họp lại với nhau.

      Người cá kích động bơi , thỉnh thoảng dừng lại nhìn ân nhân cứu mình có theo sau hay .

      Đông Phong Hầu duỗi ngón tay trước mặt: "Nhìn xem, đó chính là đế đô Người cá."

      "Đế đô?" Thích Ngạo Sương nghi ngờ :"Chẳng lẽ bọn họ còn có những trấn và thôn?"

      "Đúng, cách đế đô xa." Đông Phong Hầu giải thích "Muốn đền ơn cho chúng ta phải đưa chúng ta đến Đế đô."

      Ánh sáng dưới lòng biển rất mờ, nhưng tòa thị trấn của người cá rất lung linh, tản ra ánhsáng năm màu sắc xinh đẹp. Cả thành thị xâydựng những tảng san hô, xây dựng bằngmột loại đá màu trắng. Mà tảng đá đó có khảm rất nhiều các loai khoáng thạch và vỏ ốcxinh đẹp. Có rất nhiều rong biển bám lên, theodòng nước lay động , giống như Tiên cảnh .

      " đẹp!" Kiều Sở Tâm cảm thán.

      Những người cá ở trước mặt, bơi vào các thành trì xôn xao. Mọi người ghìm chặt dây cườngnhững ma thú cưỡi dừng cách xa cửa thành, bọn họ biết, cho dù bọn họ cứu người cá, nhưng tộcNhân Ngư vô cùng bài xích loài người, tùy tiệnđi vào đưa tới hiểu lầm. Cứ để cho nhữngngười cá đó bàn luận.

      Cửa thành xôn xao hồi lâu mới bình tĩnh lại,đoàn người cá nhanh chóng vào thành. Mọi người kiên nhẫn chờ đợi, qua lâu, rốt cuộc cửa thành có động tĩnh.

      người cá nam chậm rãi bơi tới, người bọn họ có bất kỳ đồ trang sức, tóc màuxanh lá cây, có người màu xanh dương, cổ tay có những lớp vảy cá dài, lưng là chiếc kỳ dài và bén.

      "Các vị ân nhân, vô cùng cảm tạ các ngươi cứu bạn của chúng ta." Người cá cầm đầu mở miệng. ngôn ngữ của nhân loại, cảm kích,những người cá phía sau đều cúi đầu cảm tạ họ.

      Đông Phong Hầu cau mày, cảm giác có chútkhông đúng, nhưng thể ra.

      "Các vị là ân nhân của chúng ta chùng ta nhất định nhới mãi quên Vương của chúngtôi phái chúng tôi tới đây vô cùng cảm tạ. Muốn hỏi các vị muốn trả ơn như thế nào?" Giọng điệucủa người cá cầm đầu rất có lễ, đáy mắt lai che giấu khinh thường. Nhân loại, làm sao có lòng tốt cứu bọn họ? có tâm tứkhác mới lạ? Đánh chết bọn họ cũng tin.

      Đông Phong hầu chân mày nhíu chặt hơn, cuối cùng hiểu này cổ có cái gì đúng là cái gì rồi. Mặc dù bọn họ cứu Nhân Ngư tộc, nhưng là Nhân Ngư tộc lại hình như có quá lớn thành ý. Cứu nhiều người như vậy cá, chẳng những có ý tứ mời cửa vàothành, ngay cả vua của bọn họ cũng có lộ diện, chỉ là phái người cá hộ vệ đội trườngtới đàm phán. Hình như muốn dùng chút tàivật vì vậy chấm dứt.

      Thích Ngạo Sương cười nhạt, nhanhkhông chậm : "Các ngươi cho là chúng ta cần gì?"

      "Bảo thạch? Trân châu? Quáng thạch?" Đội trưởng người cá mở miệng hỏi. Loài người phải là luôn tìm kiếm nhữn thứ này sao? Cứu bọn họ muốn đến nơi này chẳng qua và vì những thứ này? bản tính của loài người chính ác liệt xấu xí như thế!

      Những người trong đội người cá kinh thường,cũng khẽ nhăn mày lại.

      " ra mạng của bạn các ngươi cũng chỉ bằng những thứ đó." Thích Ngạo Sương lạnh lùng cười tiếng.

      Đội trưởng người cá ngẩn ra, tiếp sắc mặt tốixuống, trầm giọng : "Nhân loại phải các ngươi thích nhất nó sao?"

      "Ta có ta thích sao? Xem ra Tộc Nhân Ngưcủa các ngươi có ân báo, tự cho mình là đúng. Đem cái ý nghĩ nông cạn ấy nghĩ về bọn ta." Thích Ngạo Sương chút khách khí lạnh lùng .

      "Đúng, Tộc Nhân Ngư lại tự cho mình đúng."Tập Ít Kì sớm khó chịu, mở miệng phụ họa.

      "Ngươi!" sắc mặt đội trưởng người cá dần dầnđen xuống. Tộc Nhân Ngư rất kiêu ngạo khôngtha chó ai xem thường họ. tại người trước mắt là thiếu niên họ biết bào ơn, còntự cho là đúng. Làm sao bọn họ có thể chịu được.

      "Vậy xin hỏi các ngươi muốn gì?" đội trưởngNhân ngư nhịn tức giận trong lòng khách khí hỏi. Bọn họ dù sau cụng là ân nhân. Thái độ quá mức cứng rắn tốt lắm.

      "Ta cứu bạn của các ngươi, chính nghĩ có báo. . . . . . . Nhưng mà, ta nghĩ muốn những thứđó. với Vương của các ngươi, thứ ta muốn chính là Thần Vũ. Nếu đưa ta, ta mạnh mẽ lấy. Đừng tưởng rằng ta uy hiếp,ta năng lực này." Giọng Thích Ngạo Sương lạnh lẽo, đáy mắt cũng tia ấm.

      "Ngươi! ! ! Người quá cuồng vọng, đừng tưởng rằng các ngươi cứu bạn của chúng ta có thể cuồng vọng và vô lễ như vậy!" Đội trưởng người cá nhìn Thích Ngạo Sương cuồng ngạo trước mắt, trong lòng dâng lên lửa giận, nắm chật dây cương tay, những người phía sau mặc dùkhông hiểu đội trưởng mình gì, nhưng nhìn thấy vẻ mặt này của đội trưởng cũngbiết mấy phần.

      "Hừ!" Thích Ngạo Sương hừ lạnh tiếng, ánhmắt hơi trầm xuống.

      Đội trưởng Nhân Ngư cảm thấy cỗ lực lượng mạnh mẽ đánh tới, đánh lui mấy bước về phía sau, huyết khí trong lòng ngực sôi trào. rên lên tiếng, khi thân thể nình ổn lại,là đo những người sau lưng đở , toàn bộ họđề phòng nhìn đám người Thích Ngạo Sương.

      Đội trưởng Nhân ngư vươn tay ngăn lai, nhìn Thích Ngạo Sương cắn răng lạnh lùng : "Takhông biết Thần Vũ là gì."

      "Ngươi phải biết đại biểu là Vươngcủa các ngươi biết." Thích Ngạo Sương nhịn lạnh lùng : "Nếu tộc Nhân Ngư của các ngươi báo ơn đừng trách takhông khách khí!"

      Sắc mặt Đội trưởng người cá trắng bệt, cắn răngnhìn Thích Ngạo Sương hồi lâu lạnh lùng : "Các ngươi chờ ở đây, ta bẩm báo Vương."

      Đoàn người cá vội vã bơi vào thành.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Q2 Chương 9.1: Công Chú Nhân Ngư bỏ trốn

      Lần này, Đội trưởng nhân ngư rất nhanh quay lại, sắc mặt nặng nề vội vã tới trước mặtmọi người, nhìn Thích Ngạo Sương : "Ânnhân, mời theo ta, nhưng Vương có , chỉ mình ngươi được vào thành."

      Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân chưa gì, Thích Ngạo Sương quay đầu với bọn họ: "Ở đây chờ ta." Khẩu khí kiên định cho mọi người cự tuyệt. Mọi người biết làm thể khác hơn đành gật đầu ở lại chờ.

      Thích Ngạo Sương cởi Ma thú theo đội trưởng nhân ngư hướng về những tòa thành trì. Kiều Sở Tâm lo lắng nhìn bóng lưng Thích Ngạo Sương:"Ngạo Sương có chuyện gì chứ? QuốcVương Nhân Ngư có giở trò ?"

      " ." Đông Phong Hầu nhìn Thích NgạoSương xa trả lời: "Nếu như có vấn đề gì, ma thú cưỡi lập tức báo cho ta."

      "Dám Nhân ngư dám làm gì ta giết chết hết họ." Phong Dật Hiên bóp bóp nắm tay lạnh lùng .

      Tập Ít Kì và Tập Ít Tư xem thường, nếu cóchuyện, còn đến phiên Phong thiếu ra tay sao? mình đại tỷ cũng có thể đem nơi này san thành bình địa. Nên có lo lắng nên lo cho tộc Nhân ngư chứ phải tiểu thư?

      Thích Ngạo Sương sau lưng Đội trưởng người cá vào thành, hai bên cửa thành là những vệbinh đứng thẳng tấp, thấy Đội trưởng người cámang nhân loại vào, ánh mắt đồng loạt nhìn vềhướng Thích Ngạo Sương, ánh mắt đề phòng.

      Xuyên qua cửa thành, tiến vào tòa thành trìkhổng lồ dưới nước. Tòa thành trì này rất khácvới thành trì của con người phải là to lớn,trước mắt là con dường rộng lớn, bốn hướng thông nhau. Những người cá ở cổngthành kinh ngạc đứng lại nhìn nhân loại theo sau Đội trường người cá, chuyện hôm nay xảy ra những người cá này đều biết, họ biết người sau đội trưởng là ân nhân cứu bạn của họ. Nhưng mà, ánh mắt của đám người cá vẫn mấy thiện cảm. Dù sao ấn tượng củabọn họ với loài người là ác liệt nham hiểm.

      Thích Ngạo Sương rãnh quan tâm những người cá xung quanh, theo đội trưởng người cáđi con đường lớn hướng về phía trước,xuyên qua quảng trường khổng lồ, tới tòa thành kiến trúc tráng lệ.

      "Xin mời theo ta." Trong lòng đội trưởng người cá tuy tự nguyện nhưng vẫn khách khívới Thích Ngạo Sương, đưa Thích Ngạo Sươngxuyên qua những bật thang dài, bơi tới đạiđiện.

      Sau những bật thang dài là cửa cung, tới trướcđại điện. Trong đại điện, hai hộ vệ ngưới cáđứng 2 bên, 2 người cá ngồi chiếc ghếhoa lệ. người cao lớn cường tráng, vây đuôimàu đen dài kéo mặt đất, mặt ngạonghễ. đầu đỉnh đầu là vương miện màu vàng, sáng chói mắt. Chắc hẳn đây là QuốcVương tộc người cá rồi. Người bên cạnh mỹ lệdịu dàng, tấm lụa mỏng quấn quanh thân thể mềm mại, vây đuôi ở hạ thân màu bạc đầucó kim quang xinh xắn, đây chắc là Vương Hậu.

      "Bẩm báo Vương, loài người mang tới." Đội trưởng người cá cung kính hành lễ lui về phíasau.

      Ánh mắt mọi người trong đại điện đều rơi người Thích Ngạo Sương.

      "Ngươi, chính là nhân loại cứu con dân củata?" Nhân Ngư Vương cao cao tại thượng nhìn Thích Ngạo Sương, nhàn nhạt hỏi. rất thuầnthục ngôn ngữ của loài người.

      "Vật ta muốn ngươi biết rất là cái gì." Thích Ngạo Sương lười phải cùng bọn người cá ngạomạn này chuyện, gọn gàng dứt khoát .

      Nhân Ngư Vương vui cau mày, nhân loạinày vô lễ với ông, thèm trả lời vấn đề ông hỏi mà trực tiếp đưa ra cầu.

      Thích Ngạo Sương vừa dứt lời, nhưng người cátrong đại điện xôn xao , những người cá trong điện hiểu được lời của Thích NgạoSương. Người cá ở phía cửa điện nhìn ThíchNgạo Sương chớp mắt. Ánh mắt của cáichết nhìn chằm chằm Thích Ngạo Sương, chỉcần có lệnh của Vương, nhào tới đuổi ThíchNgạo Sương ra khỏi thành.

      "Thứ ngươi muốn, thể đưa cho ngươi. Vậtkia vô cùng quý giá. Ngươi chỉ có thể lựa chọnnhững thứ khác mà thôi." Nhân Ngư Vương thản nhiên , sau đó vỗ tay cái, nhữngngười cá vất vả mang ra rất nhiều cái rương. Theo lời của Ngư Vương, bọn họ vén lớp vải che rương xuống, trong phút chốc, ánh sáng7 màu từ trong những chiếc rương bắn ra, làm cho hai mắt người ta tỏa sáng. cần cũng biết, bảo vật trong rương có giá trị liên thành.

      "Loài người, những thứ này đều thuộc ngươi.Đây là tạ lễ vì ngươi cứu thần dân của ta."Nhân Ngư Vương mỉm cười ý bảo những người cá mang những cái rương tới trước mặt ThíchNgạo Sương. Trong rương tuyệt đối phảibảo vật bình thường, những bảo vật trong rương có thể mua cả quốc gia. Nhân Ngư Vương và những người cá liếc mắt nhìn nhau, đáy mắt đều khẳng định. Bọn họ tin nhân loại nàykhông động lòng ai ngờ, sau khắc, ThíchNgạo Sương chỉ nhàng phất tay, cái rương bị đánh nát, đồ vật bên trong rương rải rác đầymặt đất. Thích Ngạo Sương nhìn vật trân quý lấy cái, mà cau mày khó chịu : "Lỗtai của ngươi hiểu lời của ta?" Đối vớisự kiêu ngạo của tộc người cá, đem ý tưởng của mình áp đặt lên người khác, cuối cùng ThíchNgạo Sương còn kiên nhẫn nữa. Dùng lời được Thích Ngạo Sương dành,cứng rắn đoạt. Tình thế bắt buộc. tại tháiđộ ác liệt của Nhân Ngư Tộc, Thích Ngạo càngkhông cần khách khí nữa.

      "Lớn mật!" Rốt cuộc sắc mặt Nhân Ngư Vương thay đổi, vỗ mạnh tay xuống bảo tọa, căm tức nhìn Thích Ngạo Sương.

      Những người cá trong đại điện nâng vũ khí trongtay hướng về phía Thích Ngạo Sương, chỉ cần Vương ra lệnh lập tức tấn công, đem kẻ cuồng vọng này biến thành con nhím!

      Thích Ngạo Sương nhìn những người cá bàitrận trong đại điện, cười lạnh tiếng: "Đây là cách trả ân của Tộc Nhân Ngư? Lấy oán báo ân với ân nhân cứu mình?"

      "Ngươi vì muốn có được lợi ích mới cứu con dân của ta!" Sau khuôn mặt xinh đẹp của Nhân Ngư Vương giận dữ, lạnh giọng phản bác.

      "Mặc kệ như thế nào, ta mang toàn bộ con dân của ngươi trở về. Nếu bọn họ bị xé đuôi thành 2 chân, bị lấy con ngươi, thi thể bị biến thành cây nến. Ta là ân nhân của các ngươi, này rất đáng tin." Thích NgạoSương lạnh mặt tuyên bố.

      "Ngươi! ! !" Nhân Ngư Vương tức giận run lên, chưa từng găp nhân loại nào vô sỉ như thế! Đám đem chuyện vô sỉ cuồng ngạo như thế nóithành chuyện đương nhiên tốt đẹp! Nhưng vừanghĩ tới con dân của mình gặp những việc tàn khốc kia, lại rét run. Lời vừa dứt, những người cá 2 bên đại điện câm tức nhìn ThíchNgạo Sương, hai hàm răng cắn vào nhau khanhkhách, chứ như Thích Ngạo Sương chính làngươi làm những việc đấy.

      "Tốc Nhân Ngư của các ngươi buồn cười,ánh mắt của các ngươi, xem ta như người làm nhục đồng loại của các ngươi, mà khôngphải là người cứu họ vậy." Thích Ngạo Sương nhìn ánh mắt những người cá trong đại điện cười lạnh, trong giọng tràn đầy châm chọc và mỉa mai. Ánh mắt nhìn Nhân Ngư Vương càng miệtthị.

      Lần đầu tiên, Nhân Ngư Vương bị ánh mắt như thế của con người nhìn , làm sao ông có thể nghĩ. Có ngày Tộc Nhân Ngư lại bị loàingười khinh bỉ.

      Nhân Ngư Vương hổ danh là Vương, rất nhanh bình tĩnh lại, giơ tay lên ý bảo ngườicá trong đại điện bỏ vũ khí xuống. Mặc kệ nhânloại trước mắt có mục đích gì, nhưng dù sau cũng là ân nhân của họ.

      "Khụ, khụ . . . . ." Nhân Ngư Vương ho khan tiếng, che giấu bối rối của mình, mớinói: "Ân nhân, vô cùng cảm tạ ngươi cứungười trong tộc của chúng ta, xin tha thứ vô lễ kích động của chúng ta. Nhưng mà, vật ngươi cần thể đưa cho ngươi. Ngươi hay cầu những thứ khác."

      "Ta , ta đến chỉ cần thứ. Những thứkhác cần." Thích Ngạo Sương lạnh lùng nhìn Nhân Ngư Vương, có ý nhượng bộ.

      "Ngươi! Ngươi quá đáng! Ngươi nghĩ ở đâylà nơi nào! Nơi này là Nhân Ngư Quốc. Dưới chân ngươi là đất của Tộc Nhân Ngư!" Nhân Ngư Vương tức giận đứng lên, giận dữ mắngThích Ngạo Sương, thiếu niên nhân loại nho mà dám đến đây gây , khiêu khích quyềnuy của ông: "Bắt lại cho ta, đưa cho hắnmột chút châu báu rồi đuổi ra ngoài!"

      Nhân Ngư Vương híp mắt nhúc nhích, coinhư chấp nhận hành động của đội thị vệ người cá. Nhân loại này biết điều, ngừng khiêu khích kiêu ngạo của TộcNhân Ngư, khiêu khích uy quyền của Vương.

      Các người cá trong đại điện sớm xem thiếu niên nhân loài này vừa mắt, thiếu niênnày rượu mời uống lại muốn uống rượu phạt. Cho rất nhiều tiền bạc châu báo, biết điều còn khiêu khích.

      Những chiến sĩ người cá trong đại điện nắmchặc vũ khí từ bước tiến tới gần Thích NgạoSương, từ từ đến.

      "Hừ!" Thích Ngạo Sương mặt lạnh như băng, hừ lạnh tiếng. cổ lực mạnh mẽ cường đại lấy nàng làm trung tâm đánh về 4 phía. Mọi người cá chỉ cảm thấy tiếng nổvang trong lỗ tai mình, đầu óc như muốn nổ tung, thân thể cũng chịu được bị đánhbay về phía sau, đập mạnh vào 2 bên tường của đại điện. Cả đại điện lung lay. Sau khắc, trong đại điện còn chiến sĩ người cá nào có thể đứng vững, toàn bộ nằm mặt đất cách nào đứng lên. Trong đại điện, chỉ có Thích Ngạo Sương ngạo nghễ đứng đấy, lạnh lùng nhìn Nhân Ngư Vương. Ánh mắt lạnh lẽolàm bọn họ rét run.

      Nhân Ngư Vương chợt đứng lên, kinh hãi nhìnthiếu niên đứng đại điện, đôi môi giậtgiật, nên lời. Nhân Ngư Vương càng kinh hãi, trong đôi mắt đẹp là hoảng sợ. thể nghĩ thiếu niên nhu nhược thế lại có lực lượng khổng lồ thế.

      "Ta lần cuối cùng, ta muốn Thần Vũ." Thích Ngạo Sương nháy mắt. Trong lời mang theo cổ lực lượng vô hình.

      Làm lay động đại điện kịch liệt. Sắc mặt Nhân Ngư Vương có chút tái nhợt, đây phải là ảo giác. Đại điện bị lay động. Nhân NgưVương Hậu nắm chặc lan can, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt tin nhìn thiếu niên nhân loại đại điện, nàng thể nào nghĩ thiếu niên này lai có sức mạnh to lớn như thế. Cuối cùng nàngcũng , cho dù cứu bạn của bọn họ, thiếu niên này cũng dùng thực lực của mình để lấy được thứ muốn.

      "Ân nhân, xin dừng lại, xin dừng tay." Giờ phútnày rốt cuộc Nhân Ngư Vương nhận tìnhthế, ngừng liên tục mở miệng cầu xin.

      Sắc mặt Thích Ngạo Sương lạnh lẽo như cũ,Nhân Ngư Vương giao ra Thần Vũ, nàngsẽ đáp ứng lời của Nhân Ngư Vương.

      "Ân nhân, xin dừng tay. phải là ta khôngmuốn giao ra, Thần Vũ còn ở trong tay chúng ta. Mấy năm trước bị cướp ." Nhân Ngư Vương bất chấp những thứ khác ngừng cầu xin và ra .

      Cái gì? Thích Ngạo Sương sửng sốt, rốt cuộccũng dừng tay, lạnh lùng nhìn Nhân Ngư Vương : "Bị ai cướp?" Thích Ngạo Sương hiểu, ra Nhân Ngư Vương giao ra là vì nguyên nhân này. Đây cũng là kiêu ngạo củaTộc Nhân Ngư sao?

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Q2 Chương 9.2

      "Bị ai cướp ?" Thích Ngạo Sương lạnh lùng nhìn vẻ mặt ngượng nghịu của Nhân NgưVương.

      Nhân Ngư Vương chần chừ, cắn cắn răng, dùsao hôm nay cũng mất mặt, thôi .

      "Là bị người cướp ." Sắc mặt của NhânNgư Vương càng ngày càng khó coi, cắn răng : "Tên là Tiết Long Phi." Cái tên này cho dù hóa thành tro Nhân Ngư Vương cũng quên, nhân loại liều lĩnh đó cướp Thần Khí. Nhưng ông hận cũng phải chỉ vì chuyệnnày.

      "Tất cả lui ra. !" Nhân Ngư Vương phất taykhiến những thị vệ người cá vất vả nhếch nhácbò dậy lui xuống.

      Những người cá sợ hãi liếc nhìn Thích NgạoSương, sau đó im lặng lui xuống. Nháy mắt,trong đại điện chỉ còn Nhân Ngư Vương, Nhân Ngư Vương Hậu và Thích Ngạo Sương.

      " , chuyện gì xảy ra?" Thích Ngạo Sương nhìn dáng vẻ cắn răng nghiến lợi của Nhân Ngư Vương, biết chuyện này đơn giản. Thần khí bị loài người trộm?

      " ra , chúng tôi biết món thần khí đó, nếu tập hợp đủ bộ cũng chỉ là đồ trang sức mà thôi. Mà chúng tôi có cách nào đểtìm kiếm đủ bộ được. Cho cái Kim Quan đóchúng tôi đưa cho con của mình." mặt Nhân Ngư Vương xuất tức giận, mộtlúc ra lời.

      Nhân Ngư Vương than thở: " cũngphải lại. Con của chúng tôi trong nhấtthời ham chơi mang theo nó lên mặt biển, lại gặp con người. Nhân loại tên là Tiết Long Phi. mang con chúng tôiđi, và mang theo Kim Quan!"

      "Người kia đoạt con các ngươi? Coi trọng dung mạo của nàng?" Thích Ngạo Sương nghingờ hỏi.

      Sắc mặt Nhân Ngư Vương và Nhân Ngư VươngHậu có chút lúng túng, lúc lâu 2 người mới yếu ớt : "Con bất hiếu, nàng từ bỏ Tộc Nhân Ngư theo tên nhân loại đó! Chúng takhông nên sinh ra thứ bất hiếu đó."

      Thích Ngạo Sương lập tức hiểu, chỉ sợ là sứcquyến rũ của nam tử kia quá lớn, Công chúa Nhân Ngư cách nào ngăn cản được sứcquyến rũ, cho nên tự nguyện theo nam nhânkia. ra chuyện này có gì đángcười.

      "Tiết Long Phi là ai?" Thích Ngạo Sương nhíumày nhàn nhạt hỏi.

      "Là Thành chủ thành của Tư Duy Nặc. Xấu xí vô cùng, vô cùng tà ác, hạ lưu vô sỉ, đặc biệtvơ vét mỹ nữ khắp nơi. Thành của nằm trênhòn đảo. và 18 hòn đảo xung quanh đều thuộc phạm vi quản lý của ." Nhân Ngư Vương cắnrăng nghiến lợi .

      Trong lòng Thích Ngạo Sương biết, những lời này của Nhân Ngư Vương, đáng tin. Nhưng nếu Tiết Long Phi là người như Nhân Ngư Vương , sao Công Chú NhânNgư lại coi trọng ?

      Bây giờ biết Thần Khí ở nơi nào, cũngkhông nên dây dưa ở đây nữa. Bây giờ cần làm là tìm cho ra Công Chú Nhân Ngư. "Con củacác ngươi hình dáng như thế nào?" Thích NgạoSương nhàn nhạt hỏi: "Cái thành đó ở đâu?"

      "Đây, Đây là bức họa của con ta." Nhân Ngư Vương lấy mặt dây chuyền là mộtbông tai từ cổ xuống, tới, đưa cho Thích Ngạo Sương: "Thành kia gọi là Kiếu Bất Kì, từ đây thẳng về phía đông thấy, thấy là biếtngay. !"

      Thích Ngạo Sương nhìn vào tấm hình bôngtai, bên trong là cười nghiênnước nghiên thành. đỉnh đầu của nàng có vương miện phát sáng, chắc đây là Thần Vũ rồi. Đặc biệt khi nó trong nước càng , bức họa này là đo Ma pháp tạo thành. cách khác,Công chúa nhân ngư bỏ trốn, mang theo Thần Vũ bỏ trốn, chứ phải bị đoạt mất. Cho nên thái độ của Nhân Ngư Vương và Nhân NgưVương Hậu mới kì quái như thế.

      "Uh, biết." Thích Ngạo Sương trả lại dâychuyền cho Nhân Ngư Vương, Nhân Ngư Vương lại khoát tay , "Nếu như ân nhân tìm con bất hiếu của ta, hay đưa vật này cho nó, cho nó biết chúng ta với nó còn quan hệ gì nữa."

      Thích Ngạo Sương nhìn bông tai trong tay mình,lại nhìn ánh mắt ưu thương Nhân Ngư Vương Hậu, trước mắt chợt xuất hình ảnh nụ cười cuối cùng của Khải Sắt Lâm dịu dàng đau lòng. Thích Ngạo Sương nắm chặt hoa tai, lạnh lùng : "Nếu như vậy, ta giúp các ngươi giết chết con bất hiếu của các ngươi."

      Thích Ngạo Sương xoay người .

      "Đợi ...!" Giọng hoảng hốt của Nhân Ngư Vương Hậu.

      "Cái gì?" Thích Ngạo Sương ngừng lại, nhưngkhông quay đầu lại, giọng lạnh lẽo: "VươngHậu muốn ta đem thi thể con người về đây?Thế rất phiền quá, đến lúc đó ngươi kêungười lên bờ biển, ta cho người đưa thi thểcho ngươi. !"

      ", đừng làm như thế!" Nhân Ngư Vương Hậu kêu lên.

      Trong lòng Thích Ngạo Sương than thở, tìnhthương của mẹ, vĩnh viễn đều như thế.

      ", nên làm tổn thương nó." Nhân Ngư Vương Hậu đuổi theo, khuôn mặt vội vàngvà cầu khẩn.

      "Yên tâm, nàng làm tổn thương nàngmà khiến nàng trở lại bên cạnh ngươi, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện." Thích NgạoSương lạnh nhạt phất tay, cưỡi Ma thú bơi về phía trước. Tiết Long Phi, là người như thế nào, lại có thể khiến đường đường là Công chúa Nhân Ngư mà lại vừa gặp thương , bỏ cha mẹ bỏ tộc Nhân Ngư theo .

      Nhân Ngư Vương Hậu kinh ngạc nhìn bóng lưngcủa Thích Ngạo Sương, mới hồi phục tinh thần, biết vì sao, nàng tuyệt đối tin tưởnglời của Thích Ngạo Sương, có bất kỳlý đo nào. Trong lòng Nhân Ngư Vương dânglên ý nghĩ, thiếu niên nhân loại này có thể tìm con trở về!

      Thích Ngạo Sương thẳng đường ra khỏithành Nhân Ngư, tụ tập cùng mọi người. Vừa thấy bóng dáng của Thích Ngạo Sương xuất hiệnở cửa thành mọi người thở phào nhõm.

      "Ngạo Sương, như thế nào? Có lấy được ThầnVũ ?" Kiều Sở Tâm tiến đến vội vàng hỏi.

      Thích Ngạo Sương xả giận, nhìn Đông Phong Hầu : "Kêu con bò Mu Mu vào trong rồi hãynói."

      Đông Phong Hầu chỉ huy con bò Mu Mu nuốtmọi người vào lần nữa. Vào bên trong thânthể con bò, mọi người xuống khỏi Ma thú cưỡi,Đông Phong Hầu phất tay đem đem chiếc loacùng những con Ma thú trở về, mọi người chờ câu trả lời của Thích Ngạo Sương.

      "Thần khí có trong tay bọn họ, ở trong tay Công Chú Nhân Ngư, nhưng công chúa đãbỏ trốn theo nam nhân." Vẻ mặt Thích Ngạo Sương bình tĩnh , đưa bông tay ra chomọi người xem: "Đây chính là công chúa nhân ngư, chúng ta phải tìm được nàng mới có thể lấyđược Thần Khí."

      Bỏ trốn? ! !

      Mọi người ngạc nhiên, hai mắt nhìn nhau.

      Công chúa Nhân Ngư bỏ hết tất cả bỏ trốn cùngmột nam nhân à, đây là chuyện gì?

      "Bỏ trốn với Tiết Long Phi. Nhân Ngư Vươngnói Thành chủ của Tư Duy Nặc, ở hòn đảo. thôi, chúng ta tìm ."Thích Ngạo Sương nhàn nhạt .

      "Tiết Long Phi?" Lãnh Lăng Vân khẽ cau mày.Mặc dù lực lượng của Thần điện Quang Minh ở Tư Duy Nặc nhiều, nhưng tình hình ở đây Lãnh Lăng Vân cũng biết được ít nhiều.

      "Ngươi biết, người này à?" Phong Dật Hiên hỏi.

      "Uh. Có nghe qua." Lãnh Lăng Vân trầmgiọng : "Người này", Lãnh Lăng Vân khẽ cau mày, nhìn bức họa trong tay Tập Ít Kì nghi ngờ.

      "Có vấn đề gì?" Thích Ngạo Sương hỏi.

      "Người này, văn võ song toàn, danh vọng ở Tư Duy Nặc rất cao, chịu ràng buộc, Thành trì quản lý rất phồn hoa, cáchhắn quản lý kinh doanh cũng rất tốt. Nghe . . . . . . " Lãnh Lăng Vân dừng chút chần chờnói "nghe người này tướng mạo tuấn mỹ, thực lực rất mạnh, diễn hình của công tử hoa tâm. Có rất nhiều vợ. Nhưng mà, vẫn có rất nhiều thiếu nữ muốn theo ." Cái này Nhân Ngư Vương có qua. Xem ra Nhân Ngư Vương rất phẫn hận với người này nên xấu người ta mà.

      "A, Lãnh thiếu, ngươi biết bói toán à? Sao chuyện gì ngươi cũng biết hết?" Tập Ít Kì hài hước hỏi. Những lời vừa rồi tuyệt đối giống với phong cách của Lãnh Lăng Vân.

      "Những thứ này, Thần điện Quang Minh có ghi lại." Sắc mặt của Lãnh Lăng Vân khẽ biến. Thần Điện Quang Minh ghi lại những điều này, cóthể thấy thực lực của người này ảnh hưởng tớiTư Duy Nặc rất lớn. Thần Điện ghi lại điều nàylà có đạo lý của nó chứ phải là ngẫunhiên.

      Lời Lãnh Lăng Vân vừa dứt, sắc mặt của mọi người cũng khẽ biến, đều cùng dáng vẻ suy tư.

      Nam tử hoa tâm? như vậy, là hoa hoa công tử hả? Đường đường Công Chúa lại bỏ trốn cùng . Người này, đơn giản. Thính Ngạo Sương cầm lấy dây chuyền từ tay Tập Ít Kì lạnh nhạt : "Người này, tuyệt đối đơn giản. Thực lực đoán được.Nếu như thân phận của chúng ta bại lộ, tổ chứcHắc Diện rất nhanh tìm đến."

      đến tổ chức Hắc Diện, Thích Ngạo Sươngkhẽ cau mày. Thế lực của cái tổ chức này đến cùng lớn bao nhiêu?

      "Chúng ta vẫn về phía đông, Đông Phong Hầu." Thích Ngạo Sương với Đông Phong Hầu.

      "Uh" Đông Phong Hầu đáp, về phía trước nóivới con bò Mu Mu.

      Tiết Long Phi. . . . . . Ánh mắt Thích NgạoSương hơi trầm xuống, nàng làmcách nào để lấy vật kia còn có vị Công chúa kia nữa .

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 10 : Tỷ thí với hoa hoa công tử TiếtLong Phi

      Trời trong nắng ấm, hòn đảo yên bình.

      Bến tàu rộn ràng nhộn nhịp.

      tòa thành phồn hoa chào đón ánhnắng ban mai rực rỡ.
      "Tại sao lại là ta?" Đông Phong hầu nghiệt ngồi bệt mặt tất cả đều là uất ức. Mà giờ phút này lại mang thân phận thiếu nữ tuyệt đại. Dược thủy biến thân của mọi người mất tác dụng, cho nên tạm thời đợi tại lữ điếm chờ tin tức của bọn họ.

      Giờ phút này Thích Ngạo Sương và Đông PhongHầu lẳng lặng ngồi ở quảng trường bên cạnhsuối phun, cùng số người, cầm tay bánhbao, đút cho chim biển đậu đất. ( nhìn giống quảng trường ở nước thế)
      Dược thủy biến thân người của Thích NgạoSương cũng đến thời gian, biến trở về là nữthân. Chỉ là nàng giờ phút này màu vàng trêntóc là do đội tóc giả, có Lý Khắc Phu thay đổi màu tóc và màu sắc con ngươi bằng dược thủy, cũng chỉ có thể làm như thế.

      "Bởi vì ngươi xinh đẹp nhất." Thích NgạoSương nhàn nhạt câu.

      "Ta tình nguyện xinh đẹp."Đông Phong hầu vẻ mặt đưa đám, tại sao mỹ nhân kế lại do thực hành? Trong lòng tự nhủ là nam nhân thứ thiệt a! Để cho giả trang thành nữ nhân tới nơi này quyến rũ Tiết Long Phi, tại sao,đây là vì cái gì ? (Tại vì Tiểu Hầu Hầu lại làm bạn bè với Tiểu Sương Sương phúc hắc nênchấp nhận số phận thôi ~~)

      "Ở đây chờ, hồi nữa Tiết Long Phi qua nơi này." Thích Ngạo Sương đứng dậy, vỗ vỗ vạt áo.
      " Ngươi chỉ cần xâm nhập vào hỏi thăm đượcnhân ngư công chúa ở nơi nào là được." Thích Ngạo Sương tới chỗ này, đối với Tiết Long Phi này rất là khinh bỉ. Tối hôm qua nàng cũng định Phủ Thành Chủ dò thăm chỗ ở nhân ngưcông chúa, nhưng lại bị hậu cung khổng lồ kia làm cho câm nín. Cái phủ này làm cho người ta chậc lưỡi hít hà, tất cả mọi nơi đều cơ hồ giống nhau như đúc, phải tìm được nhân ngưcông chúa, chiến tích vĩ đại. Tiết Long Phi đáng chết, mỗi vị thiếp thất ta lại xây dựng tràng viện. Nghe hậu cung của Tiết long phi sống chung rất hài hòa, Đông Phong Hầu xâm nhập vào hỏi thăm tình hình rất đơn giản.

      Thấy Thích Ngạo Sương phải , Đông Phong hầu hoảng loạn hét lên: "Ngộ nhỡ tên kia đốivới ta đòi hỏi cái này cái kia, ta nên làm thế nào đây?" ( Đoạn này buồn cười. Chẳng biết tiểuHầu Hầu nghĩ gì a~~)

      "Ngươi yên tâm, Tiết Long Phi chưa bao giờmiễn cưỡng nữ nhân."Thích Ngạo Sương nhàng bỏ lại câu, tiếp tục về phía trước.

      Đông Phong hầu trơ mắt nhìn bóng lưng ThíchNgạo Sương, trong lòng đau khổ cực kỳ.

      Thích Ngạo Sương xoay người rời , trước mắtlại chợt thoáng qua cái bóng, chặn lại đường của nàng. là nhanh! Thích NgạoSương khẽ kinh hãi tốc độ của người trước mắt .

      "Tiểu thư xinh đẹp, xin hỏi có vinh hạnh mời nàng uống ly trà hay đây?" thanh dịu dàng vang lên.

      Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn người trước mắt, trong mắt thoáng qua kinh ngạc, giật nảymình. Thanh y hệt nhan sắc, tóc vàng nhành xõa xuống , bờ môi mỏng mà khêu gợi.Dung nhan tuyệt thế như vậy lại là ngườiđàn ông, đúng là lãng phí. Nhìn ngườitrước mắt dung nhan tuyệt thế, y phục cao quý, còn có phương thức làm quen với nữ nhân như vậy, Thích Ngạo Sương lập tức hiểu thânphận của người tới đây
      chính là tên Thành chủ phóng đãng khôngkiềm chế.

      Tiết Long Phi!

      Chỉ là, đối tượng tiếp cận phải Đông Phong Hầu, mà là Thích Ngạo Sương.

      Nam tử trước mắt mỉm cười làm cho người ta cảm thấy giống như tắm rửa gió xuân, Thích Ngạo Sương thể thừa nhận, nam tử này, xác thực rất có khí chất. nam tử rất có sức quyến rũ. Có lẽ nhân ngư công chúa chính là bị mất hồn khi chìm trong nụ cười tự như gió xuân của .

      Thích Ngạo Sương chậm chạp gì, TiếtLong Phi lại mỉm cười ra câu khiến sắc mặt Thích Ngạo Sương chợt biến : "Ngươi phải là mực chờ ta sao? Tại sao nhưng bây giờ gì vậy?"

      Tâm củaT hích Ngạo Sương chợt trầm xuống, lui về phía sau , lạnh lùng nhìn Tiết Long Phi mặt vẫn mỉm cười như thế. Xem ra nàng quá xem thường người đàn ông này rồi !

      "Hy Nhĩ Khắc Lôi Nhã, lần đầu tiên gặp mặt, tạihạ ngưỡng mộ đại danh lâu. Xin tự giới thiệu mình , ta là Tiết Long Phi." Mắt Tiết Long Phi sáng quắc nhìn thiếu nữ trước mắt. Đây chính là thiếu nữ cho thần điện Quang Minh kích trí mạng sao? là người mà thần điện Quang Minh tiếc bất cứ giá nào diệt trừ bằng được?

      Ánh mắt của Thích Ngạo Sương khẽ trầm xuống, đối phương biết thân phận của mìnhrồi? !

      Tiết Long Phi đùa giỡn cười nhạt tiếng, nhẹnhàng : "Ngươi nhất định ở tò mò ta là gì mà biết được thân phận của ngươi. Ha ha, ngươi ở đây còn các bằng hữu của ngươi giờ phút này ở lữ điếm cũng có thể giao đấu cùng Thần điện và người của tổ chức Hắc Điện.
      tại, chỉ còn trận chiến của hai chúng ta."Tiết Long Phi đáy mắt lên tia hưng phấn. Hy Nhĩ Khắc Lôi Nhã, người thiếu nữ này, vốn là chưa bao giờ để ý nàng là ai, nhưng khi nàng cùng thần điện Quang Minh đánh trậnkia, liền chú ý tới người thiếu nữ này. Thếmới biết, nàng vốn là đại tiểu thư hoa si ngungốc nhảy cái trở thành thiên tài, trở thànhthần đồng của đế quốc An Mạt Cách Lan, chủtế của thần điện Quang Minh. Cuối cùng lại chống lại thần điện Quang Minh, Giáo Hoàng và12 Đại Giáo Chủ, thực lực như vậy, để cho vẫn luôn nhớ dứt, muốn cùng thiếunữ trước mắt đánh trận.

      Thích Ngạo Sương khóe mắt nghiêng mắt nhìn, lại thấy Đông Phong Hầu giờ phút này cải trang làm nữ nhân lại bị thiếu nữ nào đó đuổicho chạy náo loạn. Thích Ngạo Sương ngạcnhiên, đây là chuyện gì xảy ra? Đông Phong Hầu phải Triệu Hoán Sư sao? Vì sao hiệntại chật vật như vậy?

      " Nghề nghiệp của người thiếu nữ kia là khắctinh của Triệu Hoán Sư. cách nào cho gọi ma thú giúp cả."Tiết Long Phi nhàn nhạt câu giải thích tình huống trước mắt của Đông Phong Hầu ra sao.

      Dừng

      Thích Ngạo Sương khó chịu thốt lên tiếng,mắt lạnh nhìn nam tử trước mắt. Xem ra, TiếtLong Phi sớm bố trí xong đây tất cả. Ngườiđàn ông này, quả nhiên đơn giản!

      Mà giờ khắc này quảng trường các bình dân biến mất thấy, nhưng họ cũng ở tại đây, cũng chưa xa, rất nhiều người đứng ởnơi xa lầu cao hướng bên này ngắm nhìn. Nhiều người vây lượn ở chung quanh quảng trường.

      "Thành Chủ Đại Nhân vô địch!"

      "Thành Chủ Đại Nhân cố lên!"

      "Thành Chủ Đại Nhân đệ nhất thiên hạ!"

      Chợt, chung quanh táo động, tiếng hoan hô và thanh cổ vũ vang lên lien tiếp.

      Tiết Long Phi híp mắt giơ tay lên đáp lại, mặtdáng vẻ hưởng thụ.
      Xem ra, người này chẳng những hoa tâm mà cònrất tự luyến. Hơn nữa phản ứng của người dân ở đây hình là đến xem trận đấu, Tiết Long Phi hình như nóng lòng cùng thiếu nữ này quyếtđấu, cũng thích được người dân tới quan sát hắnthắng lợi nhằm thỏa mãn hư vinh của . Hơn nhìn ra họ đối với đều là sùng bái tới mùquáng rồi.
      "Hy Nhĩ Khắc Lôi Nhã, đến đây . Cho ta xem xem ngươi có hay cường hãn giống nhưtrong truyền thuyết, hi vọng ngươi đểcho ta thất vọng." Tiết Long Phi trầm giọng ,mà mặt của trong nháy mắt thu lạinụ cười. Khí thế tản ra làm cho người khác khiếp sợ. chậm rãi giơ tay lên, trong taychợt xuất thanh bảo kiếm kim quang bắn ra bốn phía. Tiết Long Phi cứ như vậy lẳnglặng đứng nghiêm ở nơi đó, hơi thở vững nhưbàn thạch khiến Thích Ngạo Sương thể xem thường.

      Tiết Long Phi! Là cao thủ! nước Tư Duy Nặccũng có thiên tài như vậy! Cái chính là mới có hai mươi bảy tuổi, cũng có tu vi như vậy,cũng coi như có thành tích đáng kể.

      Thích Ngạo Sương khẽ hí mắt, cười lạnh mộttiếng, thoáng cái tay trống rỗng,Thương Lan kiếm nắm chặt .

      Tiết Long Phi nhìn Thương Lan kiếm trong tay Thích Ngạo Sương khẽ nhíu mày, thầm than trong lòng, quả là thanh tuyệt thế bảo kiếm,

      Gió biển thổi qua, tóc hai người tung bay. Ánh mắt của hai người đột nhiên thay đổi, cỗ khíthế vô hình lan tràn ra.

      mặt đất chim biển tìm kiếm thức ăn toàn bộ bay lên bầu trời, giữa trung rơixuống ít lông vũ trắng noãn. Tung bay ở trước mắt của hai người. Trong nháy mắt, tình thế hếtsức căng thẳng.

      Thích Ngạo Sương và Tiết Long Phi cứ như vậylạnh lùng đôi co.

      Hai người cũng cố khống chế hơi thở bén nhọn của mình để cho hơi thở kinh người này lan đến gần chung quanh người dân. Đáy mắt Tiết Long Phi thoáng qua tia khen ngợikhông dễ dàng phát giác. Trong lòng càng thêm sáng tỏ, xác định suy đoán của mình.

      "Thành Chủ Đại Nhân, thiên hạ vô địch!"

      " Thành Chủ Đại Nhân là nhất ~~"

      Chung quanh quảng trường truyền đến hàng loạttiếng thét chói tai, đó là của các thiếu nữ sùngbái ái mộ Tiết Long Phi . Ở trong lòng bọn hắnThành Chủ Đại Nhân là bách chiến bách thắng , có bất kỳ chuyện có thể làm khó ThànhChủ Đại Nhân của bọn họ.

      Hưu

      Thời gian vào giờ khắc, hai người đồng thời đột nhiên nhảy lên, bảo kiếm trong tay đều phát ra ánh sáng, tia sáng chói mắt làm cho người nào có thể mở mắt ra.

      Hai đạo tàn ảnh trung đụng vàonhau.

      Oanh tiếng nổ lớn đột nhiên vang lên.

      Cả quảng trường giống như cũng run rẩy. ! Cả hòn đảo giống như cũng run rẩytheo.

      Đám người kia cũng bưng kín lỗ tai, tiếng nổ ầmầm vang lên đinh tai nhức óc. Tất cả chungquanh hình như đều khẽ run, khiến người ta kinh hồn bạt vía.

      Trong trung hai đạo tàn ảnh tách ra, hai người đều lui trở về tại chỗ.

      Thích Ngạo Sương mắt lạnh nhìn nam tử trướcmặt, mà Tiết Long Phi cũng là mặt đổisắc nhìn thiếu nữ trước mắt.

      Thực lực ngang nhau? !

      Chung quanh quảng trường các bình dân cũng trừng to mắt mà nhìn xem tình cảnh trước mặt.Chung quanh mảnh tĩnh mịch.

      Người thiếu nữ kia cư nhiên có thể cùng ThànhChủ Đại Nhân có thực lực ngang nhau? ! Mọi người hai mắt nhìn nhau, trong mắt đều là nồng nặc thể tin. Làm sao có thể? !

      Sau khắc, thiếu nữ ngạo nghễ đứng yên đầu mái tóc màu vàng rơi xuống mặt đất,lộ ra mái tóc xinh đẹp đen nhánh như mực.Tóc vàng mặt đất có ràng có vết đao chém.

      Ồn ào

      Tiếng hoan hô nhất thời xông thẳng lên trời, đinh tai nhức óc.

      "Thành Chủ Đại Nhân!"

      "Thành Chủ Đại Nhân!"

      "Vô địch! Vô địch!"

      Tiếng hoan hô của người dân cơ hồ đem trong hai người quảng trường bao phủ.

      Vậy mà, sau khắc, Tiết Long Phi phù tiếng phun ra ngụm máu tươi, sau đó cảngười thân hình vững, té xuống. TiếtLong Phi chợt đem kiếm cắm mặt đất, ổn định thân hình.

      Tiếng hoan hô chấn động bị ngừng lại.

      Cả quảng trường câm như hến, tất cả mọi người thể tin Thành chủ vô định của họ giờ phútnày lại bị bức tới tình trạng như vậy. Thành Chủ Đại Nhân thua sao? Ở trong lòng bọn họ ThànhChủ Đại Nhân vĩnh viễn vô địch vào giờ khắcnày lại thua? Bại bởi người thiếu nữ kia? ! Tầmmắt mọi người cũng tập trung người thiếu nữ tóc đen.

      trận gió nhàng thổi qua, mái tóc đen nhánh của Thích Ngạo Sương tung bay theo gió, gương mặt tinh xảo vô song tất cả đều là bănglãnh cùng cao ngạo. Nàng cứ như vậy đứng lẳnglặng ở nơi đó, mà cũng tạo ra uy hiếp vô cùng mạnh mẽ.
      "Ngươi rất mạnh, nhưng chưa đủ." thanh âmlạnh lẽo của Thích Ngạo Sương nhàng vang lên, lại giống như ác mộng vang lên ở trong lòng của tất cả mọi người.

      "Ngươi quả nhiên rất mạnh." Tiết Long Phi vươn tay xoa xoa vết máu nơi khóe miệng mình,nhàn nhạt mà ra.

      "Chết hay là sống?" Thích Ngạo Sương mắt lạnh nhìn nam tử trước mắt mặt đổi sắc lạnhgiọng hỏi.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 10: Tỷ thí với hoa hoa công tử TiếtLong Phi
      ( tiếp theo)

      "Đương nhiên là muốn sống rồi." Tiết Long Phi lại lộ ra nụ cười với hàm răng trắng noãn, búng tay cái, thiếu nữ đuổi theo Đông Phong Hầuđang náo loạn lập tức dừng động tác lại, khéoléo hướng lại gần Tiết Long Phi."Cuộc sống tốtđẹp như thế, ta còn chưa có hưởng thụ đủ tại sao có thể chết chứ?"

      Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, nhìn Tiết Long Phi trước mắt cười rực rỡ, chợt có chút nghi hoặc . Người này rốt cuộc suy nghĩ gì?

      "Tất cả giải tán, nên làm gì làm cái đó ! ! ! Tiết Long Phi quay đầu hướng tới đám người xem náo nhiệt mà quát to tiếng, mọi người phẫn hận nhìn Thích Ngạo Sương, sau đó toàn bộ nhanh chóng tản .

      Đông Phong Hầu vội vàng chạy tới bên ngườiThích Ngạo Sương, lửa thiêu mông đít : "Ngạo Sương, ta …ta…. ta lữ điếm, tìm Sở Tâm." (Đông Phong Hầu và Sở Tâm có JQ đónha ~~ hắc hắc * cười gian trá*)
      Hiển nhiên là do Đông Phong Hầu sớm ngheđược Tiết Long Phi thần điện Quang Minhcùng người của tổ chức Hắc Điện bao vây mọi người trong lữ điếm . tại hận khôngmọc cánh để lập tức bay đến lữ điếm.

      " ." Thích Ngạo Sương khẽ cau mày gậtđầu, nhưng ánh mắt có rời tên Tiết LongPhi cười rực rỡ. Vẫn đề phòng nhìn TiếtLong Phi.

      Đông Phong Hầu hướng lữ điếm mà chạy nhưđiên, dọc theo đường người nào ngăn cản , càng làm cho Thích Ngạo Sương nghi ngờ Tiết Long Phi rốt cuộc có chủ ý gì.

      "Ngươi tiếp cận ta là vì cái gì?"Tiết Long Phi hỏi, rồi phất tay thiếu nữ bên cạnh liền rời .

      Thích Ngạo Sương nhìn Tiết Long Phi đến gần, lại hề cảm thấy tia sát khí nào cả.

      "Ta mặc kệ ngươi và cái lũ kia có thù oán gì ta quan tâm, ta chỉ là muốn cùng ngươi đánh trận, tại kết quả xong. Ngươi so với ta mạnh hơn nhiều." Tiết Long Phi thu hồi kiếm, buông tay thành thực .

      "Nhân ngư công chúa ở đâu? ! !” Thích NgạoSương cũng thu hồi kiếm, lạnh lùng ra khỏimục đích của mình. Nàng bây giờ có thể khẳngđịnh, chính là Tiết Long Phi quả nhiên là kẻ phóng đãng kềm chế được, làm gì theo lẽ thường tình cả. Hành động tùy ý như vậy cũng làm cho Thích Ngạo Sương có chút xem trọng, thậm chí còn có chút hâm mộ. là kẻ cầm lên được cũng để xuống được.

      "À? Ngươi tìm nàng làm gì vậy?" Tiết Long Phi nghi ngờ vuốt cằm của mình nhìn Thích Ngạo Sương, thình lình ném câu" chẳng lẽ ngươi định chiếm hữu xinh đẹp kia, ngươi thíchnữ nhân ?"

      Sắc mặt Thích Ngạo Sương lạnh lẽo, trong tayđã xuất Thương Lan kiếm.

      " giỡn thôi! Ta giỡn thôi mà!" Tiết LongPhi vội vàng lui về phía sau hai bước khoát taynói" đừng xúc động, ta chỉ đùa giỡn chút thôi." ( đùa chút thôi mà >>>> suýt chết)

      "Hừ!" Thích Ngạo Sương hừ lạnh tiếng thuhồi Thương Lan kiếm.

      "Chỉ là ngươi tìm Thiến Nhi làm cái gì?" Tiết Long Phi vẫn còn là nghi hoặc hiểu.

      "Muốn lấy đồ vậy đầu nàng ta, còn có đưa nàng ta trở về bên cạnh cha mẹ của nàng."Thích Ngạo Sương dứt lời, nhìn Tiết Long Phi với ánh mắt khinh bỉ.

      "Này, làm ơn nên dùng loại ánh mắt nàynhìn ta. Ta có dụ dỗ nàng ấy, là nàng ấy sống chết muốn theo tới đây!"
      Tiết Long Phi co rút khóe miệng bất mãn mà giải thích. Sau đó lau lau mồ hôi trán, còn làm ra động tác phiêu dật giả vờ khổ não " có biện pháp, ai kêu ta lại có sức quyếnrũ kinh người đến vậy ?" ( Hết thốc chữa rồi).
      Trong lòng Thích Ngạo Sương đối với việc TiếtLong Phi tự luyến ra sức phỉ nhổ trận, nhưng mặt vẫn lời nào, chỉ là mắtlạnh lùng nhìn Tiết Long Phi.

      "Được, trước hết ngươi cứu bằng hữu củangươi . Sau đó về bến tàu phía đông, nơi đó có thuyền của ta, ta đem cho ngươi đồ vậtngươi muốn. Còn có Thiến Nhi ta mang nàngvề Nhân Ngư tộc." Tiết Long Phi nhún vai cấtcao giọng .

      Thích Ngạo sương cau mày, hồ nghi nhìn TiếtLong Phi. Người này, rốt cuộc mưu gì đây?

      "Mau , các bằng hữu của ngươi đoán chừnghiện tại lâm vào khổ chiến." Tiết Long Phi khuyên lơn .

      "Người của bọn họ vây quét, so với ngươithì thực lực như thế nào?" Thích Ngạo Sương có bước vội, mà hỏi câu như vậy.

      "Dĩ nhiên là mạnh bằng ta. Ta đây làngười cường hãn nhất đương nhiên là muốn đối phó với ngươi." Tiết Long Phi nhíu mày .

      "A, vậy cần nữa, ta ở chỗ này chờ bọn họ." Thích Ngạo Sương xong, trực tiếp tới bên cạnh cái hồ nước thản nhiên ngồi xuống. (phải rồi thực lực tiểu Phong Phong còn hơn tiểuSương Sương cơ mà, mấy người còn lại cũng là quái vật biến thái rồi còn gì phải lo. Tội cho đámngười kia quá)

      " phải chứ? !" Tiết Long Phi kinh ngạc trợn to con ngươi, nhìn Thích Ngạo Sương mặt đổi sắc. Là quan tâm bằng hữu hay là quá tự tin vào thực lực của bọn họ? Xem ra hình như là vế sau. Trong lòng Tiết Long Phi khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ bằng hữu củanàng lại có thực lực cường hãn như vậy?

      Thích Ngạo Sương lời nào, vẫn nhưcũ vững như bàn thạch ngồi ở chỗ đó.

      "Ai, ta , ngươi chuẩn bị làm cái gì vậy?" Tiết Long Phi cư nhiên cũng đặt mông ngồi ở bên cạnh Thích Ngạo Sương, cùng tán gẫu với nàngvoi như đó là chuyện bình thường.
      " Tay sai của Thần điện ta cũng ghét, cả ngày ăn uống miễn phí. Vốn là ở chỗ này của ta có mộtthần điện, nhưng là bị ta vụng trộm bắn sập mấtrồi. Họ bắt ta tìm hung thủ, giỡn sao, ta sẽnộp mình sao?" Tiết Long Phi liến thoắng khôngngừng hề đề phòng mà cùng Thích Ngạo Sương vừa chuyện vừa cười.

      "Diệt Thần điện." Thích Ngạo Sương nhàn nhạt câu phun ra trả lời vấn đề Tiết Long Phi,sau đó ngẩng đầu tới phương hướng kia mà nhìn, trong lòng tính toán bên kia lúc nào có thể xử lý xong việc. Cũng thầm than cái tên Tiết Long Phi này đúng là hoang đường. Cái thành phố này tên tuổi đúng là như tínhcách của .

      "A, sao? Ha ha, tệ." Tiết Long Phi nhíu mày hưng phấn mà , tiếp đó lại cau mày " chỉ là, ngươi bây giờ bị Thần điện đuổi giếtchạy đến nơi này, có thể diệt đượcThần điện?"

      Thích Ngạo Sương lạnh lùng liếc nhìn Tiết LongPhi, lạnh nhạt : "Ngươi cảm thấy ngươi dùngtừ chính xác sao"

      "A, ha ha, đúng, là Thần điện chạy khắpnơi đuổi theo ngươi hít bụi." Tiết Long Phi cườihắc hắc đứng lên sữa chữa cách vừa rồi của mình.

      Thích Ngạo Sương nhìn Tiết Long Phi, khẽ caumày: "Ngươi tại sao lựa chọn giúp ta, mà khôngphải giúp Thần điện bắt bọn ta, theo bọn họ thờphụng Nữ Thần Quang Minh?" Đối với thần điện Quang Minh Thích Ngạo Sương chút cũng để vào mắt, ví dụ như việc TiếtLong Phi , thần điện Quang Minh phái ngườiđuổi theo cũng chỉ là theo phía sau nàng hítbụi thôi. Nàng kiêng kỵ phải thần điện Quang Minh mà là cái tổ chức kia, và Nữ ThầnQuang Minh! Nữ nhân kia thực lực kinh khủng, hình ảnh trong ký ức Thích Ngạo Sươnghãy còn mới mẻ. Nàng ta tuyệt đối có năng lựclấy tính mạng Thích Ngạo Sương. Cho nên,trước mắt Thích Ngạo Sương còn phải tránhcùng Nữ Thần Quang Minh đối đầu chính diện.

      Tiết Long Phi vươn tay sửa lại chút tóc trán mình, bày ra tư thế rất tao nhã, sau đó lúcnày mới khinh thường phun ra câu: "Khôngtại sao cả, ta thích. ! !”

      Thích Ngạo Sương im lặng, lời này, động tác này, đúng là phong cách của Tiết Long Phi. Thiên hạ chỉ độc nhất vô nhị là .

      "Đúng rồi, Khắc Lôi Nhã. . . . . ." Tiết Long Phi nhìn tóc đen nhánh của Thích Ngạo Sương đangmuốn gì đó.

      Thích Ngạo Sương nhàn nhạt cắt đứt: "Ta hiệntại gọi là Thích Ngạo Sương. Khắc Lôi Nhã, cáitên này sớm theo người mất rồi."

      "A ~ Thích Ngạo Sương, bằng hữu của ngươi cóphải có người là người của Phong gia hay ? !" Tiết Long Phi chợt chuyển hướng hỏi tới cái này. Lúc nãy Tiết Long Phi bắt được đáymắt Thích Ngạo Sương lóe lên tia ưu thương dễ dàng phát giác, cái người kiatrong miệng nàng chỉ sợ là mẫu thân của nàng mà thôi. Tiết Long Phi dĩ nhiên là tintưởng thiếu nữ trước mắt giết chết mẫu thâncủa chính mình, chính là lũ thần điện kia làm ra "Chuyện tốt" này.

      Hả? Thích Ngạo Sương nhìn Tiết Long Phi, hiểu vì sao như vậy hỏi. Phong giathương hội ở Tích Lan Đại lục cũng nổi danh tới tận đây, Thích Ngạo Sương biết. Nhưng vìsao Tiết Long Phi đột nhiên hỏi như vậy. Có vấnđề gì sao?

      Quảng trường lên chuỗi tiếng bước chân dồn dập.

      "Ừ, chính là cái người tóc đỏ, chính là người Phong gia thương hội là con trai độc nhấtcủa Phong Thiếu Hiên." Thích Ngạo Sương nhìnPhong Dật Hiên chạy như bay lại đây, nhẹnhàng .

      Trong lúc chuyện, Phong Dật Hiên cùngLãnh Lăng Vân nhanh chóng chạy vội tới trước mặt của bọn , theo sát phía sau là hai huynh đệ nhà họ Tập và Kiều Sở Tâm cùngĐông Phong Hầu.

      Khi bọn thấy Thích Ngạo Sương cùng namtử hài hòa, quần áo hoa lệ kia ngồi chung mộtchỗ lúc cũng ngây ngẩn cả người. Đông PhongHầu cằm đều muốn trật khớp. Trước khi dường như Thích Ngạo Sương vẫn còn cảnh giác uy hiếp tên kia mà, khí rất khẩntrương, thế nào mà tại liền hòa hài như thế?

      "A, ngươi chính là người của Phong gia thươnghội. Thần điện Quang Minh cùng An Mạt CáchLan thông đồng định tội các ngươi là bao che cho tội phạm." Tiết Long Phi nhìn Phong DậtHiên đứng ở trước mặt đùa giỡn mà .
      Sắc mặt Phong Dật Hiên biến đổi.

      Tiết Long Phi lại vỗ vai Phong Dật Hiên cứng đờ ở đó "Phong gia bởi vì ngươi mới bịthần điện Quang Minh cùng An Mạt Cách Lanchèn ép rất lợi hại. Ngươi, trở về xem chút?"
      (Chỗ này giải thích chút: Phong Dật Hiên ở Lạp Cách Tạp, Thích Ngạo Sương ở An Mạt Cách Lan. Mà An Mạt Cách Lan lớn mạnh hơnLạp Cách Tạp nên Lạp Cách Tạp mặc dù có Hoàng đế là bạn bè của vợ chồng Phong Thiếu Hiên và An Lệ Toa nhưng Phong gia bị chèn ép cũng giúp được gì)

      Tiết Long Phi dứt lời, mọi người đều ngơ ngẩn.

      Phong Dật hiên sửng sốt, kinh ngạc nhìn TiếtLong Phi, ánh mắt Tiết Long Phi có tránhné, tuyệt đối giống như dáng vẻ láo.

      "Phong gia xảy ra chuyện?" Thích NgạoSương chợt đứng lên, nhìn vẻ mặt đùa giỡn củaTiết Long Phi, nhưng trong con ngươi của Tiết Long Phi lại tất cả đều là nghiêm túc.

      "Ngươi cho là thế nào? Ta có thể nhận ra thân phận của các ngươi, chẳng lẽ người khác lạikhông thể? đường có đối với các ngươi ra tay là vì nắm chắc phần thắng."Tiết Long Phi nhún vai chút để ý " phải chỉ ta, thần điện Quang Minh còn liên lạc với rất nhiều có thể có kẻ có thực lực giết được các ngươi. Chính ngươi tự giải quyếtcho tốt ."

      "Phong gia rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" lòng củaThích Ngạo Sương chợt trầm, trước mắt củanàng lên hình ảnh khuôn mặt của An Lệ Toa tràn đầy nụ cười xinh đẹp. Người kia, đối với Thích Ngạo Sương mà , là tồn tạicó vị trí rất đặc biệt trong tim nàng. Người đóbên ngoài y như khủng long bạo chúa nhưngtrong nội tâm lại tràn đầy dịu dàng. Ban đầu là chính người đó đem Thích Ngạo Sương dẫn tớiphong đảo khiến Thiên Cương Phong lão vì nàng đỡ lôi kiếp. Thời điểm khó khăn nhất là người đó chứa chấp nàng.

      Thế nhưng lúc này mặt Phong Dật Hiên rất bình tĩnh, tỉnh táo hỏi: "Phong gia rốt cuộc thếnào, làm phiền ngươi cho ta biết."

      Tiết long phi sắc mặt khẽ biến đổi, cái thiếu niên tóc đỏ trước mắt này, mặc dù hơi thở giống nhưmột hồ Thanh Thủy yên ả nhưng lại cho cỗ cảm giác bị áp bức cách nào diễntả bằng ngôn từ. Loại cảm giác này so với cảmgiác của Thích Ngạo Sương cho còn kinh người hơn. Tiết Long Phi trong lòng thoáng qua ý niệm đáng sợ, thiếu niên này, so với thực lực của Thích Ngạo Sương còn mạnh hơn? ! Cho nên mới vừa rồi Thích Ngạo Sương mớichắc chắn thản nhiên ngồi ở chỗ đó chờ bọn họ sao ?"

      "Mời cho ta biết."Phong Dật Hiên thanh âmlành lạnh bình tĩnh, lại mang theo cỗ lãnh ý làm cho lòng người rung động.

      "Phong gia giờ phút này bị chèn ép nhiều phía, rất nhiều chi nhánh của phân hội ở cách địa phương khác nhau đều bị chèn ép. An MạtCách Lan ngừng bắt Lạp Cách Tạp phải gây áp lực, khiêu khích." Tiết Long Phi nghiêmmặt " ta đề nghị ngươi, trở về xem chút hơn." Giờ phút này Tiết Long Phi cảm nhận được thực lực Phong Dật Hiên mà khuyên .

      Đáy mắt Phong Dật Hiên mảnh nóngbỏng đáng sợ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :