1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tài Năng Tuyệt Sắc - Vô Tình Bảo Bảo (Full +eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chính văn 2
      Chương 6: Xinh đẹp vô song


      Đoàn người rời khỏi rừng đá tiếng động.Thích Ngạo Sương kéo kiếm yên lặng mình phía trước, mọi người cũng im lặng theo sau. Người phía sau duy trì khoảng cách nhất định với Thích Ngạo Sương!! “Chiêm chiếp ~~”Bạch Đế đứng vai Lãnh Lăng Vân, nhìnbóng lăng Thích Ngạo Sương phía trước, kêu hai tiếng đầy lo lắng. (phiên dịch: Ngạo Sương sao chứ?)
      “Ôi ôi!!!” Hắc Vũ đứng vai Phong Dật Hiên, quơ móng vuốt , kêu hai tiếng với Bạch Đế. (phiên dịch: ngươi lo cái rắm! Có chuyện gì được?)

      Tập Thiểu Kỳ dắt hai con lạc đà, buồn rầu sau cùng. Thích Ngạo Sương cứ bộ như vậy, thẫnthờ về phía trước như thế. Kiếm Thương Lantạo thành đường dài đất, vết máu trênđó sớm khô lại. Mọi người sau lưng khôngtiến lên cản mà lẳng lặng theo sau.

      Bóng đêm từ từ phủ xuống, Thích Ngạo Sươngcuối cùng cũng dừng lại, cắm kiếm đất rồingồi xuống. Mọi người sau lưng liếc mắt nhìn nhau, yên lặng bước lên. Tập Thiểu Kỳ và TậpThiểu Tư bắt đầu dựng trại. Phong Dật Hiên vàLãnh Lăng Vân nhóm lửa chuẩn bị bữa tối.

      “Ta tìm Địa Tinh (người sống dưới đất) và Ải Nhân (người lùn) là để lấy vật trong tộc của bọn họ.” chợt Thích Ngạo Sương từ từ mởmiệng.

      Mọi người khẽ giật mình, cùng dừng lại động tác tay. Thích Ngạo Sương sai người của Thầnđiện Hắc Ám tìm nơi ở của Địa Tinh và Ải Nhân nhưng chưa từng cho bọn họ là mìnhmuốn tìm những người này để làm gì.

      “Ta muốn tập hợp đủ Thí Thiên Thần Vũ.”Thích Ngạo Sương nhàng . Giờ phút này Thích Ngạo Sương hoàn toàn ổn định cảmxúc. Nàng nhìn mọi người bận rộn, trong lòng nổi lên cỗ ấm áp.

      “Là cái gì vậy?” Tập Thiểu Kỳ cau mày, mặt nghi ngờ, hỏi.

      Những người khác gì. Bọn họ biết nếu Thích Ngạo Sương thế nhất định cho bọn họ biết đó là gì, tại sao lại muốn tìm được nó.

      “Thí Thiên Thần Vũ là bộ thần khí của thần giết cha mẹ. Thí Thiên là cây giáo dài,Thần Vũ là bộ áo giáp.” Thích Ngạo Sương câu rất nhàng mà như hòn đá némvào mặt hồ yên ả, khiến sóng lòng mọi ngườitrỗi dậy.

      “Rắc.” Tập Thiểu Kỳ trực tiếp bóp gãy đồ trong tay mình. Mọi người dừng tay, im lặng nhìn Thích Ngạo Sương.

      “Bộ thần khí này phân ở trong các chủng tộc. ẢiNhân và Địa Tinh có bộ phận, Tinh Linh có bộ phận, tộc Nhân Ngư cũng có, Thú Nhân cũng có, Long tộc cũng có phần. Phải tập hợp đủ mới có thể phát huy hết uy lực củanó, có thể giết được Nữ thần Quang Minh.”Thích Ngạo Sương nhìn kiếm Thương Lan trướcmặt. Vũ khí này chỉ là nửa thần khí, thể giết Nữ thần Quang Minh. Nhưng phụ thầnnăm đó chế tạo ra thần khí Thí Thiên Thần Vũ nên uy lực thể coi thường được.

      mặt của mọi người lên kinh ngạc.

      đợi mọi người đặt câu hỏi, Thích NgạoSương tiếp tục nhàng : “Là thần Hắc Ámnói cho ta biết.” Thích Ngạo Sương dứt lời thìsắc mặt của mỗi người cũng khác nhau.

      “Dù thực lực con người có thể vượt qua bọn họnhưng bọn họ có cách tồn tại riêng. Cho dù có giết Nữ thần Quang Minh bà ta vẫn có thể dựa vào hồn phách mà sống lại lần nữa. Thần khí có thể khiến bà ta tan biến, thể sống lại.” Trong giọng của Thích Ngạo Sương cóchứa băng lãnh.

      “Nơi này gần Ải Nhân, nên chúng ta tìm ẢiNhân trước hả?” Tập Thiểu Kỳ hỏi.

      , nơi đây gần tộc Nhân Ngư.” Thích Ngạo Sương nhàng lắc đầu, “Chúng ta tìm tộc Nhân Ngư trước.”

      “À? Vậy…” Tập Thiểu Kỳ vừa định gì đó chợt nhớ ra, lập tức ngậm miệng. Thích Ngạo Sương để thần điện Hắc Ám tìm nơi ở của tộc Nhân Ngư, chỉ có nguyên nhân – đó là nàng sớm biết.

      “Tiểu thư, những tộc người kia coi những vậtnày là bảo bối.” Tập Thiểu Tư vuốt cằm, rơi vào trầm tư.

      nhất định.” Phong Dật Hiên lên tiếng, “Mỗi Thần tộc đều có thứ mà mình quan tâm nhất. Vật này trân quý bằng vật họ quan tâm nhất. Hơn nữa bọn họ thể có bộthần khí hoàn chỉnh. Vậy những bộ phận đónằm trong tay bọn họ cũng chẳng có tác dụng gì. Bọn họ đặc biệt quý trọng nó.”

      “Ải Nhân thích chế tạo nhất, quý trọng nhất ria mép của bọn họ. Địa Tinh thích đào bới và xây dựng. Long tộc thích nhất là tiền bạc châubáu. Tộc Nhân Ngư .” Tập Thiểu Tưkhẽ cau mày, phân tích.

      “Tiểu thư, chúng ta phải qua sa mạc này, tới bờ biển tìm tộc Nhân Ngư à?” Tập Thiểu Kỳ nghiêng đầu hỏi.

      “Ừ, ở sâu dưới biến. Tộc Nhân Ngư thích ởvùng biển sạch . Bọn họ thích nơi vắng vẻsạch .” Thích Ngạo Sương gật đầu, trả lời.

      “Nhưng tiểu thư, tộc Nhân Ngư thích gì chúngta biết. Còn bọn họ ghét cái gì chúng ta lại biết .” Tập Thiểu Tư thở dài.

      “Bọn họ ghét nhất là con người.” Lãnh LăngVân trầm giọng đáp.

      “Việc ác mà con người làm cho bọn họ quả thể diễn tả bằng ngôn từ.” Tập Thiểu Kỳ nhún vai, nhíu mày, : “Bởi vì nước mắt lần đầu tiên chảy xuống của bọn họ hóa thành trân châu quý giá nhất, nên bắt được bọn họ liềnlàm tất cả các cách để hành hạ bọn họ, khiến họrơi nước mắt. vậy còn móc mắt ra để chếthành báu vật đem bán, hoặc giết họ đem phơikhô, chế thành nến. Nhiều quá, ta lười .” TậpThiểu Kỳ nhếch mép, gì nữa.

      Kết luận câu, nếu muốn cầm trong tay thần khí từ tộc Nhân Ngư khó càng thêm khó.

      “Đến đó rồi . được giành hoặctrộm.” mặt Thích Ngạo Sương nghiêm túc, đúng lý hợp tình.

      Mọi người phía sau chảy mồ hôi lạnh. Có người dám tranh giành hoặc ăn trộm nghiêm túcnhư vậy sao?

      ra cần làm thế. Tộc Nhân Ngư luôn luôn cao ngạo nhưng nếu là người có ơn với họ lại là chuyện khác.” Lãnh Lăng Vân rủ thấp mắt, suy nghĩ.

      “Có ơn?” Phong Dật Hiên đấm quyền vàolòng bàn tay mình, hưng phấn , “Có. Ta biếtphải làm gì rồi.”

      “Làm gì?” Hai huynh đệ họ Tập cùng hỏi.

      “Ở hải cảng khuất của Vưu Ô Cát Lợi có nơi nuôi nhốt Nhân Ngư. Nơi đó đặc biệt dành để nuôi nhốt những Nhân Ngư bắt được.Khi Nhân Ngư trưởng thành cho dùng thuốc để đuôi tách làm hai chân, sau đó bán cho loàingười.” Phong Dật Hiên giải thích, “Tộc Nhân Ngư là Thần tộc có dáng vẻ xinh đẹp. Hơn nữatrước khi trưởng thành bọn họ có giớitính. Sau khi trưởng thành bọn họ mới tự chọngiới tính cho mình. Mà nơi đó ép buộc Nhân Ngư theo ý của khách hàng.”

      “Phong thiếu, sao người biết nhiều thế?” ánh mắt Tập Thiểu Kỳ nhìn Phong Dật Hiên thay đổi, trầm , “Chẳng lẽ người từng muaNhân Ngư nữ làm sủng vật?” Lời của Tập ThiểuKỳ còn chưa dứt phải đối mặt với ánh mắt giết người của Phong Dật Hiên. liền vộivàng nuốt câu tiếp theo xuống.

      “Chỗ đó vốn muốn trở thành khách hàng củaPhong gia chúng ta. Tuy đó là giao dịch có lợilớn nhưng phụ thân ta nghĩ rằng chuyện này quá tàn nhẫn nên từ chối. Dĩ nhiên, chúng ta có quyền can thiệp vào chuyện buôn bán củangười khác.” Phong Dật Hiên đầy bất đắc dĩ.

      “Ý của huynh là cứu những Nhân Ngư bị nuôi nhốt ở đó?” Lãnh Lăng Vân trầm giọng .

      “Nhân tiện phá hủy chỗ đó luôn.” Phong DậtHiên gật đầu, “Ơn nghĩa lớn như thế tộcNhân Ngư đền đáp. Ít nhất khi chúng ta bước vào lãnh địa của tộc Nhân Ngư bị côngkích. Dĩ nhiên cũng cần hy vọng đượcchào đón nhiệt liệt.”

      “Huynh biết chỗ nuôi nhốt đó ở đâu ?”Tập Thiểu Kỳ hỏi.

      .” Phong Dật Hiên buông tay, thành trả lời.

      “Mẹ nó, vậy huynh làm gì?” Tập Thiểu Kỳ cắt lời.

      “Huynh ngốc. Chẳng lẽ chúng ta thểtìm được à?” Phong Dật Hiên khinh bỉ phản bác.Mặt Tập Thiểu Kỳ xụ xuống.

      “Ta…” Tập Thiểu Kỳ nghiến răng, nhìn Phong Dật Hiên.

      “Óc huynh quả nhiên là óc heo.” Phong DậtHiên liếc mắt, thở dài.

      “Ta liều mạng với huynh!” Tập Thiểu Kỳ nổiđiên, đứng dậy đánh về phía Phong Dật Hiên.

      “Huynh thắng được ta à?” Phong Dật Hiên nhẹnhàng linh hoạt tránh qua, giọng đầy khinh thường.

      Tập Thiểu Kỳ nhào xuống đất, mặt dính đầy cát, ngừng phun ra.

      Thích Ngạo Sương nhìn hai người ồn ào, khóemiệng cong lên thành nụ cười nhàn nhạt.

      Phong Dật Hiêu trêu đùa Tập Thiểu Kỳ, khóemắt nhìn nét mặt của Thích Ngạo Sương. Thấy được nụ cười dễ dàng phát giác của nàng, thầm thở phào nhõm trong lòng.

      Lãnh Lăng Vân lẳng lặng nhìn mặt Thích NgạoSương, trong mắt cũng lóe lên tâm tình khác lạ.

      “Tổ chức Hắc Điện bỏ qua như thếđâu.” Lãnh Lăng Vân chợt trầm giọng , “Lầnđầu tiên gặp chúng ta nếm được lợi hạicủa bọn họ. Lần này phá được trận pháp làNgạo Sương may mắn thấy được trận nhãn. Lần sau sao?”

      Ánh mắt của Thích Ngạo Sương cũng lạnh xuống. Lần này gặp phải những người này, pháđược trận pháp cũng là cơ duyên xảo hợp. Mình may mắn biết trận nhãn. Nếu biết đượcsợ rằng bị vây ở bên trong. Giết được nhữngngười này là nhờ thực lực của mình cao hơnrất nhiều. Nhưng thực lực của đội này trongHắc Điện thế nào? Nếu chỉ là những người dướiđáy, rốt cuộc tổ chức này có thực lực mạnh mẽ đến mức nào đây…

      “Tất nhiên bọn họ phái người tới truy sát.” Phong Dật Hiên cau mày.

      “Mục tiêu chỉ có muội.” Thích Ngạo Sương thảnnhiên .

      “Tiểu thư, người nghĩ chuyện này làm gì.” TậpThiểu Tư cau mày, trầm giọng , “Chúngthuộc hạ để người về phía trước mộtmình.”

      “Ta trước, các ngươi theo sau là được rồi.”Thích Ngạo Sương vẫn dùng giọng điệu lạnhnhạt như trước.

      “Sao được!” mấy giọng khác nhau cùngphản đối.

      “Được rồi. Mọi người uống thuốc biến tính nàyđi.” Thích Ngạo Sương chỉ chờ bọn họ câunày. Sau đó nàng lấy từ trong chiếc nhẫn khônggian ra chai thuốc, quơ quơ trước mặt mọi người. Mặt mọi người trắng bệch. Giờ họ mớihiểu mưu của Thích Ngạo Sương.

      Đúng là thay đổi giới tính tuyệt đối có người nhận ra!

      “Hoặc là mọi người , hoặc là uống thuốc này xong rồi cùng ta. Ta miễn cưỡng ai hết.” Thích Ngạo Sương mở nắp lọ, uống mộtngụm lớn…

      Bốn nam tử tuấn mỹ xanh mặt, xanh như quảdưa chuột giữa mùa hè….

      Ha ha, xinh đẹp vô song chính là thế này. Bốnmỹ nữ siêu cấp ~~ gào khóc ~~ (cái này là lờitác giả :))

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chính văn 2
      Chương 6: Xinh đẹp vô song (tiếp theo)

      Canh thứ hai

      Mặt trời chói chang, nhóm năm người xuống lạc đà, vào thành Hữu Nhĩ của Vưu Ô Cát Lợi. Đây là thành thị lớn nhất mà họ phải qua. Theo dự tính của Thích Ngạo Sương, còn bảy tám ngày nữa là có thể qua sa mạc này,tới biên giới Vưu Ô Tát Lợi.

      Đoàn người khoác áo choàng dày cộm nặng nề,từ từ tiến vào tòa thành lớn này. Dọc theođường , Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân câu thừa thãi nào. Bị biến thành nữnhân bọn họ ấm ức dứt trong lòng. Bạch Đế và Hắc Vũ trốn trong áo choàng của Thích Ngạo Sương thò đầu ra. sủng vật đen trắng quá thu hút, khiến thân phậnThích Ngạo Sương bại lộ vậy nên phải giấu haivật này .

      Vào lữ điếm hơi vắng vẻ, Thích NgạoSương thuê năm gian phòng. Khi Thích NgạoSương cởi mũ áo choàng xuống người trongđại sảnh lữ điếm khẽ nhíu mày, sợ hãi than trong lòng. thiếu niên tuấn mỹ độc nhất vô nhị. Nhìn dung mạo và khí chất là biết phảingười thường. Bốn người sau lưng là tùy tùngcủa người đó sao?

      “Nóng muốn chết.” Tập Thiểu Kỳ thầm rồigỡ áo choàng xuống.

      Tập Thiểu Kỳ gỡ áo choàng xuống, người trong đại sảnh ngây ngẩn. Lại là mỹ nữ. Mỹ nữnày là tùy tùng của thiếu niên kia? Sợ là chỉ là đồ chơi thôi. Có người trong đại sảnh suy đoán ác độc. Có điều biết đây là thiếu gia củanhà quý tộc nào. biết hưởng thụ, ra ngoàimà còn mang theo mỹ nhân.

      “Mặc áo choàng lên.” Tập Thiểu Tư lạnh lùngnói.

      “Tại sao?” Tập Thiểu Kỳ cau mày, “Chẳng lẽ đệkhông nóng?” Tập Thiểu Kỳ dứt lời, kéo áo choàng của Tập Thiểu Tư xuống.

      Trong đại sảnh vang lên tiếng kêu . Sinh đôi! Mà còn là sinh đôi tuyệt sắc như thế.

      “Tên đần độn này.” Tập Thiểu Tư hừ lạnh. Tất nhiên Tập Thiểu Kỳ còn chưa ý thức được mìnhđã trở thành nữ nhân xinh đẹp.

      Ánh mắt của mọi người trong đại sảnh nhìn về phía Thích Ngạo Sương khác nhau. Có hâm mộ,ghen ghét và cả khinh thường. Đương nhiên là khinh thường khi thấy Thích Ngạo Sương còntrẻ như vậy sao có thể hưởng cả hai mỹ nhânmột lúc?

      Khóe mắt Thích Ngạo Sương nhìn thấy ánh mắtcủa mọi người. Nàng khẽ cau mày. Có lẽ mìnhkhông nên vào thành, hoặc là nên để bọnhọ cùng vào thành để mua đồ. Sao nàng lại quên mất mấy người này bây giờ là mỹ nữ vô song,hơn nữa còn là mỹ nữ vô song tuyệt đối cho phép nam nhân lấy ánh mắt bỉ ổi mà đánhgiá họ.

      đầu chữ sắc có cây đao. Lời này bao giờ sai!! “Hai vị mỹ nữ, có muốn tới uốngmột ly ?”

      “Tiểu tử kia có thể khiến các ngươi hài lòngkhông? bằng tới cạnh chúng ta…”

      Mặt Tập Thiểu Kỳ tối sầm, định phát tác.

      “Tỉnh táo chút. Đừng để ý.” Lãnh LăngVân thản nhiên .

      “Bình tĩnh.” Phong Dật Hiên có chút vui vẻ khi người gặp họa.

      Trong lòng Thích Ngạo Sương chợt dâng lên cảm giác chẳng lành.

      Lúc này, người phục vụ nữ còn trẻ tới,mỉm cười, với đoàn người Thích NgạoSương: “Xin quý khách đừng để ý. Những người này vô lễ vậy đấy. Mời theo ta lên lầu nghỉngơi!”

      Sắc mặt Tập Thiểu Kỳ vẫn trầm xuống như cũ, miễn cưỡng gật đầu cái.

      Nhưng ngay sau đó, phục vụ trẻ kia chợt vươntay giật áo choàng của Phong Dật Hiên và LãnhLăng Vân xuống, để lộ ra hai dung nhan tuyệt thế khiến người khác giật mình!!!

      Xôn xao.

      Tiếng kinh hô vang lên trong đại sảnh.

      Mà nữ phục vụ trẻ vẫn mỉm cười như cũ, :“Quý khách nên cởi áo choàng xuống để hóng mát ở nơi mát mẻ này hơn. Vậy mới tốt choda của các vị.” Tay nàng ở sau lưng làm mộtdấu tay với người ngồi trong góc.

      Ánh mắt của Thích Ngạo Sương trầm xuống. Rõràng là người phục vụ thu lợi từ người khác mớilàm vậy. Hành động của đối phương có chút sát khí nào, còn là nữ nhân. Phong DậtHiên và Lãnh Lăng Vân cũng có phản ứng quá khích nào.

      Trong đại sảnh của lữ điếm rất ồn ào. Bốn mỹnữ tuyệt sắc như vậy lại xuất lần, hơn nữa còn có phong phạm riêng khiến người trong đại sảnh hoa mắt. Ông chủ càng thêm ngây ngốc đứng ở đó, nhìn mấy mỹ nữ vô song trước mắt chằm chằm.

      “Vị tiểu thư xinh đẹp này, có thể mời nàng uốngmột ly ?” nam tử ăn mặc gọn gàng tới trước mặt Phong Dật Hiên, lễ phép hỏi.Giọng rất lễ phép nhưng ánh mắt lại khôngche giấu bỉ ổi.

      Tập Thiểu Kỳ cười đến nghẹn, sắp nghẹn thànhnội thương. Phong thiếu ai bì kịp mà lạicó ngày bị người đến gần như hôm nay, mà người đó còn là đàn ông!

      “Ánh mắt của ngươi tệ.” Lãnh Lăng Vânkhẽ mỉm cười, câu tán thưởng với namnhân biết sống chết kia.

      Sắc mặt của Phong Dật Hiên càng ngày càngkhó coi. Lãnh Lăng Vân mỉm cười như hoa đào,dùng lời của Phong Dật Hiên để chặn : “Phảibình tĩnh.” Tập Thiểu Kỳ và Tập Thiểu Tư liều mạng nhịn cười.

      Bây giờ mọi người cũng cảm thấy nhữngmỹ nữ tuyệt thế này là đồ chơi của thiếu niêntóc đen kia. Bốn mỹ nữ, hơn nữa còn hơn tuổi thiếu niên kia! Dù quan hệ của họ thế nào, chỉ cần phải là đồ chơi là được. Mà bọn họ đến gần, thiếu niên kia cũng ngăn cản,càng thêm tiếng động mà khích lệ mọi người.

      “Tiểu thư cao quý mỹ lệ, xin hỏi nàng có phải may mà rơi vào ma trảo hay ? Ta có thể ra giá cao hơn để chuộc nàng từ tay chủnhân của nàng. Ta tuyệt đối để nàngphải bôn ba dưới trời nắng gay gắt.” Người ngồitrong góc khuất nhất cũng chạy vội tới, vội vàngnói với Lãnh Lăng Vân. chỉ sợ trễ chút nữa mình có cơ hội. Trong mắt của nhữngngười ở đây, Thích Ngạo Sương nghiễm nhiêntrở thành thiếu gia lừa gạt con nhà lành!

      Chợt sắc mặt Lãnh Lăng Vân đen lại.

      “Phải bình tĩnh.” Phong Dật Hiên mỉm cười, nhàn nhạt . Nụ cười mỉm này của càng tạo cảm giác khuynh thành khiến tất cả mọingười nhìn phải choáng váng.

      “Tiểu thư xinh đẹp, chẳng lẽ nàng cũng bất hạnh rơi vào ma trảo sao? Ta có thể dùng hết sức lực để cứu nàng ra...” nam nhân quần áo gọn gàng bên cạnh Phong Dật Hiên cũng thổ lộ liên tục.

      “Mẹ kiếp!” Phong Dật Hiên cũng nhịnđược nữa, tức giận mắng tiếng, vươn tay, trong tay có ngọn gió bắn ra trong nháy mắt, trực tiếp khiến người đó bay ra ngoài.

      Lãnh Lăng Vân càng dữ dội hơn, ma pháp trêntay cũng bắn ra.

      Tập Thiểu Kỳ trợn mắt há miệng: “ phải các huynh phải bình tĩnh, tỉnh táo à?”

      “Bình tĩnh cái rắm!”

      “Người chết mới có thể tỉnh táo được!”

      Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân cùng giậndữ, đồng thanh quát lên.

      Tập Thiểu Kỳ và Tập Thiểu Tư giựt giựt khóe miệng, liếc mắt nhìn nhau, hoàn toàn nóiđược gì.

      Thích Ngạo Sương vừa bực mình vừa buồn cười, câu: “Muội mua đồ, chờ các huynh ở phía tây ngoại thành.” Bây giờnàng mới biết những người này nên vào thành. Những khuôn mặt họa thủy như nhau nàyđi tới đâu cũng rắc rối. Lãnh Lăng Vân tỉnh táo nhất còn chịu được những tên heo ghê tởm kia đùa giỡn. Nếu là nam nhân thể nhịn được.

      Thích Ngạo Sương ra khỏi lữ điếm mình,thầm thở dài trong lòng. Mong muốn được tắm nước nóng lại được rồi. Lúc ra khỏi lữ điếm, Thích Ngạo Sương tiện tay đóng cửa lại,mặc cho bên trong đánh nhau tới long trời lởđất.

      Nước sạch, thức ăn, củi đốt, quần áo...ThíchNgạo Sương mua đống đồ lớn, đặt vào hai giỏ gỗ bên hông lạc đà. thể để lộ chiếcnhẫn gian, nếu dẫn tới rắc rốikhong cần thiết. Đến chỗ vắng trong ngõ thìđể đồ mua được vào chiếc nhẫn gian rồilại mua tiếp. Mấy lần như vậy, rốt cuộc cũngmua đủ đồ. Nàng dắt lạc đà về phía cổngthành.

      Ra khỏi cổng thành, về phía tây, từ xa thấymấy người chờ ở đó.

      Mặt Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân trầmnhư nước. Tập Thiểu Kỳ và Tập Thiểu Tư cố nén cười rất vất vả.

      thôi. Về sau các huynh đừng vào thành nữa.Mình muội mua đồ là được rồi.” khóe miệngThích Ngạo Sương cũng có nụ cười thản nhiên.Đây là lần đầu tiên mấy người này bị nam nhântới gần trêu chọc.

      Mọi người kêu rên, gì. Bọn họ chỉ trừng phạt những người trong lữ điếm chứkhông hạ sát thủ. Bọn họ biết rằng chỉsau ngày, dung nhan tuyệt thế của bọn họđã được truyền tụng trong Vưu Ô Cát Lợi. Cuối cùng, ngay cả Hoàng đế bệ hạ của Vưu Ô Cát Lợi cũng biết. Tuy nhiên, đó là chuyện sau này.

      Đoàn người tiếp tục lên đường, sau đó cũngchưa gặp rắc rối gì. Đồ tiếp tế cũng chỉ do mình Thích Ngạo Sương mua, cũng gặptổ chức Hắc Điện. Biên giới Vưu Ô Cát Lợi làmột hải cảng tương đối phồn hoa. Tòa thành nàylà nguồn kinh tế và là nơi hoàng đế muốn pháttriển mua bán bằng đường biển.

      Tòa thành lớn như thế nhưng Phong Dật Hiênlại ngăn mọi người vào thành.

      phải huynh muốn tìm nơi bí mậtnuôi nhốt những Nhân Ngư kia à?” Tập ThiểuKỳ liếc Phong Dật Hiên, cười ha ha, “Chẳng lẽ Phong thiếu xinh đẹp vô song của chúng ta sợ bịtrêu ghẹo lần nữa?”

      Vừa mới xong luồng gió quỷ dị bao vây lấy Tập Thiểu Kỳ, thổi tóc thành cái ổ gà, khiến quần áo thành mớ vải vụn. látsau, Tập Thiểu Kỳ trở thành nữ nhân xinhđẹp quần áo lộ liễu.

      “Dáng người tệ!” Phong Dật Hiên nhíu mày cười lạnh.

      “Huynh!” Tập Thiểu Kỳ xấu hổ, khóc ranước mắt. Có điều trong lòng cũng bỉ ổi đồng ý với lời của Phong Dật Hiên. Đúng là dáng ngườibây giờ của mình tệ. A phi! Mình nghĩ gì vậy? Tập Thiểu Kỳ vội thu lại ý nghĩ, vẻ mặt đau khổ hỏi xin Thích Ngạo Sương quần áo.

      “Nơi nuôi Nhân Ngư ở trong thành mà là ở làng chài cách đây hơi xa.” Lúc nàyPhong Dật Hiên mới nghiêm túc .

      phải huynh biết à?” Tập Thiểu Kỳ vừa đau thương căm giận mặc quầnáo, vừa chất vấn.

      “Ta lừa huynh được à?” câu đầy xấu xa của Phong Dật Hiên khiến trách cứmọc lên.

      “Vậy luôn .” Lãnh Lăng Vân nhìn sắc trời rồi , “Có thể tới trước khi trời tối ?”

      “Có thể.” Phong Dật Hiên cũng nhìn sắc trời rồinhìn xung quanh để xác định phương hướng,“ thẳng về bên này.”

      Khi làng chài trong lời của Phong Dật Hiên ở trước mặt bọn họ trời tối. Người của làngchài vô cùng đề phòng những người lạ như họ.Đáy mắt họ lên ý rất ràng: chàođón!

      “Các ngươi là ai? Tới làng chúng ta làm gì? Nơi này hoan nghênh người lạ.” nam tử trung niên cầm cái xiên cá như lâm đại địch mà nhìn mọi người. Mặt những nam tử trung niên sau lưng ông cũng đầy vẻ đề phòng.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 7: Nhân Ngư ( Người cá)

      "Các ngươi là ai? Tới thôn chúng ta làm gì? Nơi này của chúng ta hoan nghênh người lạ." người nam tử trung niên cầm xiên cá nhìnbọn họ. Mọi người đứng sau lưng nam tử trung niên có khuôn mặt đề phòng.

      Đoàn người của Thích Ngạo Sương mới bước vào thôn bị phát , sau đó bị mọi ngườitrong thôn bao vây.

      Phong Dật Hiên thấy ánh mắt thiện cảmcủa mọi, mỉm cười lên phía trước : "Chúngta tới bàn chuyện làm ăn. Làm phiền ngươithông báo Trưởng thôn tiếng."

      "Buôn bán cái gì? Chúng ta có dự địnhbuôn bán gì cả. Các ngươi mau, nơi này hoan nghênh các ngươi." Nam tử cầmđầu khách khí hung hăng quát, địch ý càng tăng thêm. Hoàn toàn dao độngtrước đám người tuyệt sắc Phong Dật Hiên.

      "Chúng ta tới mua rất nhiều loại thủy sản."Phong Dật hiên vẫn như cũ mỉm cười.

      "Dự định, có." Trong mắt nam tử trungniên cầm đầu lóe lên tia nghi ngờ và do dự,nhưng lại lập tức biến mất, vẫn như cũ khôngchút khách khí cự tuyệt, chỉ là giọng điệu đãkhông còn hung hãn như trước.

      Lúc này Phong Dật Hiên lại tiến lên bước, đưa tay ra cánh tay có đấu ấn kỳ quái.

      Đoàn người Thích Ngạo Sương kinh ngạc khi thấy trong mắt nam tử trung niên cầm đầu biếnmất địch ý, xiên cá trong tay cũng để xuống.

      "Có thể dẫn chúng ta gặp thôn trưởng ? chúng ta tới chuyện làm ăn ."PhongDật Hiên nhìn nam tử trung niên lên tiếng hỏi.

      Nam tử trung niên lui về phía sau hai bước, nhàng phất tay, những người sau lưng nhanh chóng tản . Thích Ngạo Sương khẽ hí mắt,những ngư dân này, tuyệt đối đơn giản. Mới vừa rồi nhanh chóng bao vây, bây giờ nhanh chóng tản di có bất cứ rối loạn nào.

      " theo ta" nam tử trung niên xoay người về phía trước.

      Bóng đêm mong lung, có thể thấy khắp nơi là những căn phòng được xây bằng đá tảng,phía trước những căn phòng phơi lưới cá, dưới mái hiên treo cá khô. Rất nhiều ngư cụ để trướccửa phòng, có thể xem đây chỉ là làng chai bình thường. Nếu phải đoạn đối thoại vừa rồi giữa Phong Dật Hiên với nam tử trung niên và biểu của các ngư dân, mọi người cách nào tưởng tượng được ra bí mật của làngchày này.

      Nam tử trung niên mang mọi người vào thônngừng lại trước căn nhà đá to nhất, quay đầu với Phong Dật Hiên: "Xin các vị chờ ởđây, ta bẩm báo thôn trưởng."

      "Vâng." Phong Dật Hiên khẽ mỉm cười đứng tạichỗ chờ đợi.

      Nam tử trung niên vươn tay gõ cửa, bên trongtruyền ra thanh vẩn đục: "Người nào? "

      "Thôn trưởng, là ta." Nam tử trung niên trầmgiọng trả lời.

      "Vào ." Thanh trong phòng chậm rãi .

      Nam tử trung niên đẩy cửa bước vào, sau đó đóng cửa lai.

      "Phong thiếu, vừa rồi ngươi cho lao già kia xem cái gì thế?" Tập Ít Kì đến gần Phong Dật Hiênhạ thấp giọng hỏi.

      Phong Dật Hiên liếc Tập Ít Kì cái, khôngnói.

      Tập Ít Kì chợt tỉnh ngộ, bưng kín miệng mìnhkhông hỏi nữa. Nếu nơi là nơi bí mật nuôi dưỡngngười cá, như vậy người ở trong phòng nhất định cũng phải là người bình thường, Nếu bên trong là cao thủ có thể nghe được đối thoại của bọn họ.

      Nhưng, hình như người ở bên trong ngheđược động tĩnh bên ngoài. lát sau cửa mở ra, nam tử trung niên nhô đầu ra, nhìn PhongDật hiên : "Các vị mời vào."

      Phong Dật Hiên vào trước, những người khác cũng theo sau.

      Trong phòng, trang trí cực kỳ đơn giản, cái bàn hình vuông, mấy cái ghế gỗ, ông cụ tuổi giàsức yếu ngồi ở đó, thân bố y, quần áo còn có mấy miếng vải vá màu trắng, híp mắtnhìn mọi người, nhàng ho khan tiếng, lúc này mới " Các vị, ta chính là trưởngthôn, mời ngồi."

      Mọi người ngồi xuống, trưởng thôn vẫn giữ tưthế kia, híp mắt nhìn mọi người, mặt có biến hóa gì.

      "Xin hỏi các vị từ đâu tới đây?" Thanh âmtrưởng thôn như còn hơi, nhìn thế nàođều cũng là ông cụ yếu đuối bệnh tật.

      "Lạp Cách Tạp." Phong Dật Hiên nhàng trảlời.

      "Uh, Như vậy." Dáng vẻ trưởng thôn vẫn mềm nhũn.

      "Chúng ta muốn nhìn hàng chút, có thểkhông?" Phong Dật Hiên mỉm cười hỏi.

      "Ngày mai. Hôm nay quá muộn rồi." Thôn trưởng híp mắt đợi Phong Dật Hiên nóitiếp liền với nam tử trung niên: " Y Ân, mang những vi khách này nghỉ ."

      xong thôn trưởng liền nhắm hai mắt lại thêm gì nữa.

      Phong Dật Hiên còn muốn điều gì, nhưng Y Ân đến "Các vị, xin bên này." Giọng điệu có thỉnh cầu.

      Đoàn người Phong Dật Hiên đứng lên, theo Y Ân rời đ.

      Y Ân mang bọn họ hướng về phía tây thôn, tới trước hang rào nhà đá thu ngưng lại, ngăn giọng : "Lao Lạp, khách tới rồi. Tiếp đãi bọn họcho tốt."

      Y Ân vừa dứt lời liền rời , nhìn bọn họ lấy cái.

      Rất nhanh, cửa nhà đá mở ra, phụ nữ mập mạp ra, cười ha ha: "Các vị từ xa đến, mời vào bên trong."

      Mọi người chút do dự, bước vào phòng.

      Đơn sơ, nhưng rất sạch . Bốn mộtphòng, Thích Ngạo Sương mình phòng.

      Đêm khuya yên tĩnh, chỉ có gió biển nhàngthổi lất phất.

      Thích Ngạo Sương nằm giường, nhìn ra cákhô đung đưa ngoài mái hiên, khẽ cau mày. Cóhay , mọi chuyện quá thuận lợi?

      "Ngạo Sương. . . . . ." thanh thấp tuyền đến tai Thích Ngạo Sương.

      "Phong Dật Hiên?" Thích Ngạo Sương ngạcnhiên, ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ.

      " theo ta." Phong Dật Hiên hạ thấp giọng .

      Thích Ngạo Sương suy nghĩ nhiều, vội vàng mặc quần áo vào, lặng lẽ tiếng động từ cửa sổ nhảy ra ngoài.

      "Có vấn đề, lão già kia tuyệt đối đơn giản." Phong Dật Hiên đứng trong góc thậtnhỏ với Thích Ngạo Sương.

      Thích Ngạo Sương ngẩn ra, ra Phong Dật Hiên cũng phát ra vấn đề này.

      "Ta nghỉ cái dấu ấn tay kia, chính là ám hiệu của bọn họ và khách hàng. Nhưng phản ứng của thôn trưởng rất kỳ quái. hỏi gìcả, ông ta có nghi ngờ Phong Dật Hiên giọng .

      " Bây giờ chúng ta thăm dò chút ?"Thích Ngạo Sương cau mày.

      "Chổ nhốt người cá cũng biết ra làm sao.Ta nghe bọn họ đều đem người cá ra trướcmặt khách hang, mang khách hàng đếnchuồng nhốt người cá. Chúng ta điều tra mộtchút. Lãnh Lăng Vân và hai huynh đệ Tập Ít tạm thời đợi chúng ta ở trong phòng."

      Thích Ngạo Sương gật đầu cái. Ba người kia biết thuật thích khách, nếu đối phương làcao thủ dễ dàng bị phát . Nàng và Phong Dật Hiên dò xét là sáng suốt nhất.

      "." Phong Dật hiên che giấu hơi thở, quỷmị lặng yên về phí trước tiếng động động. Thích Ngạo Sương theo sát phía sau.

      Hai người che giấu hơi thở tới phòng của trưởng thôn. Gio5ng mềm nhũn của Trưởngthôn truyền đến: "Y Ân, chừng nào ngươi mới chững chạc dây?"

      " xin lỗi, thủ lĩnh, ta quá mạo hiểm." thanh Y Ân thấp truyền đến. Lúc này Y Ân còn gọi là thôn trưởng mà gọi là Thủ lĩnh.

      "Về sau ngươi phải thong minh chút. Chưabiết mọi chuyện tin tưởng người khác."Trưởng thôn than thở: " Ngươi có từng thấy đám người tuyệt sắc thế mà tự mua hàng ?"

      "Thủ lĩnh dạy rất phải làm sao có người xinhđẹp thế mua hàng chứ . Hơn nữa đâu phải người." Y Ân đáp trả.

      "Nhưng cũng nhiều khi cũng có . thếgiới này, rất nhiều chuyện cần lý do, chúng ta chỉ hoài nghi. Là hay giả cònkhông biết." Thanh của Trưởng thôn tùy ý. "Cho nên thủ lĩnh mới giữ bọn lai xem tìnhhình thế nào?" Y Ân hỏi.

      " tệ. Chúng ta là người làm ăn, chỉ cầntiền." thanh trưởng thôn bình bình ảm đạm.

      "Dạ, thủ lĩnh dạy phải." Y Ân gật đầu mặt cung kính.

      "Tốt lắm, để cho người đem bên kia xem chừngđiểm. Còn có chú ý chút làm cho hôm nay những người đó theo dõi đến các ngươi." Thôn trưởng phất tay ý bảo Ian xuống" , ta cũng vậy mệt nhọc."

      "Vâng" Y Ân gật đầu, thối lui ra khỏi phòng.

      Phong Dật Hiên và Thích Ngạo Sương liếc mắtnhìn nhau, nhàng gật đầu.

      theo Y Ân nhất định có thể tìm được chổ nhốt người cá.

      Y Ân ra cửa, nhìn bốn phía, xung quanh yên tĩnh như lúc ban đầu. Sau đó mới bước chân về phía trước Phong Dật Hiên và Thích Ngạo Sương đợi xa, rồi theo.

      Y Ân về phía trước, cho đến khi ra khỏi thôn. Bên ngoài thôn có bất kỳ chổ nào để ẩnnáo. Mà Y Ân vài bước lại quay đầu, PhongDật Hiên và Thích Ngạo Sương chỉ có ngưng theo dõi.

      "Ta theo . Ta có áo choàng thân."Thích Ngạo Sương lấy cái áo choàng từ Chiếc Nhẫn Gian, đợi Phong Dật Hiên lên tiếng, liền phủ lên, lập tức thân hình biến mất trước mặt của Phong Dật Hiên. Đây làáo choàng thân lúc đầu Khắc Lý Phu đưacho nàng.

      " cần lo lắng, khi phát chỗ đó, ta chờ ở đấy, chờ mọi người đến." Thích NgạoSương móc con chuột nho ra, đưa choPhong Dật Hiên.

      Phong Dật Hiên nhận lấy, do dự chút, lolắng : "Ngươi phải cẩn thận. Ta trở về tìm bọn người Lãnh Lăng Vân, khi ngươi phát hiệnchỗ đó ngàn vạn lần được tự mình độngthủ, phải chờ chúng ta tới lại." Phong Dật Hiên liên tục dặn dò, khi nghe Thích Ngạo Sương đảm bảo mới chịu trở về.

      Thích Ngạo Sương phủ áo choàng thân, tiếng động lặng lẽ đuổi theo.

      Y Ân rất cảnh giới, thỉnh thoảng quay đầu lại quan sát, xác định có ai theo sau, mớităng tốc bước chân về phía trước .

      rất xa, bờ cát lởm chởm nham thạch. Y Ân tăng nhanh bước chân, vào tru đá ngầm. Thích Ngạo Sương tiếng động theo, ẩnnáo những tản đá theo dõi động tác của Y Ân.

      Y Ân tới tản đá nham thạch khổng lồ, vươn tay gõ ba cái. Khối nham thạch chậm rãichuyển động, từ từ mở ra. Lộ ra lối vào rộng lớn.

      Này, lối vào. Ngó dáo dác xung quanh khôngthấy có người, Y Ân yên lòng vào.

      "Uh, ngươi đến rồi." Người nọ gật đầu giọngnói.

      "Uh, thế nào rồi? Hôm nay có việc gì chứ?" Y Ân bước vào trong nhưng cũng quên quay đầu lại xem có ai theo dõi mìnhkhông, xác định có ai vươn tay vặn khối nham thach bên cạnh, cánh cửa nham thạch từ từ đóng lại.

      Thích Ngạo Sương suy nghĩ lút, thầmđiều kiển ma ngẫu trước đó đưa cho PhongDật Hiên. Lúc này Phong Dật Hiên nắm chặt ma ngẫu lo lắng yên, ma ngẫu lại thoát khỏi tay của rơi xuống đất rồi chạy vềphía trước hai bước.

      ", Ngạo Sương phát chổ nhốt người cá."Phong Dật Hiên vui mừng xông vào phòng phất tay kêu 3 người Lãnh Lăng Vân, vội vàng đitheo.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 7.2

      Đoàn người Phong Dật Hiên theo chỉ dẫn củaThích Ngạo Sương thẳng về phía khối đá nham thạch nơi Thích Ngạo Sương trốn.

      "Ngạo Sương." Phong Dật Hiên giọng gọi.

      "Lối vào phía sau khối đá nham thạch kia."Thích Ngạo Sương chỉ vào khối đá Nham Thạch khổng lồ cách đó xa.

      "Để ta mở cửa đá Nham thạch." Tập Ít Kì làm phép.

      ", còn chưa biết tình hình bên trong nhưthế nào, nên gấp." Thích Ngạo Sương đivề phía trước, vỗ 3 cái vào học văn tảng đá nham thạch khổng lồ. Nham thạch di chuyển, xuất gương mặt người, mặt người kia có chút nghi ngờ, sắc mặt đại biến khi thấytrước mắt mình là người xa lạ, định vươn tay chạm vào cái gì đó bên cạnh.

      Động tác của Thích Ngạo Sương rất nhanh, nhẹnhàng vươn tay đến cổ người nọ. tiếng động người nọ co quấp chậm rãi ngã xuống.

      Bọn họ tiến vào lối tĩnh mịch, hai bên lối cắm đuốc, gió thổi qua, ngọn lửa chập chờn, lộ ra cỗ khí quỷ dị.

      "Mùi máu tươi." Lãnh Lăng Vân khẽ cau mày,mùi máu tươi từ cuối lôi theo giá biển truyềntới!

      Phong Dật Hiên cau mày : "Hôm nay, có lẽlà ngày trưởng thành của đám người cá."Sắc mặt mọi người hơi đổi. Lời này có ý gì, mọi người dĩ nhiên hiểu. Trưởng thành, dĩ nhiên bị xé rách đuôi cá để tạo nên cặp chân!

      Thích Ngạo Sương gì, đầu về phíatrước. Trong thông đạo rất nhiều cái bẫy. ThíchNgạo Sương lai dể dàng phá giải, Tập Ít Kì và Tập Ít Tư giật mình chút. Trong mắt bọn họ, Thích Ngạo Sương là Ma Vũ Song Tu, nhưngmà, tại sao còn biết luôn những thứ này? Thích Ngạo Sương hóa giải từng cái bẫy, chợt nhớ tới người. Đó chính là Tạp Mễ Nhĩ. Những cơquan này, phần lớn phương pháp hóa giải đều đo Tạp Mễ Nhĩ dạy nàng. Luôn dịu dàng mỉm cười như gió xuân nhưng lại hay mắng mắngchửi người, giờ này biết làm gì?

      Có lẽ những người này tự tin quá mức vàonhững cái bẫy này, cuối lối chỉ có hai ngườivệ thủ. "Nhanh chóng giải quyết hai người này,Ném bọn họ vào lối . Lối ." Mùi máu tươi càng đậm, trong tiến sóng có có tiếng kêu thảmthiết truyền đến.

      Trước mắt bọn họ là tòa nhà ngục lớn dưới lòng ao nước khổng lồ, phía ao nướcđược bao bọc bằng những song chắn rất kiên cố,trong ao có rất nhiều người cá! Tiếng kêu thảm thiết ngừng vang lên, ánh sáng từ nhữngcây cuốc xuyên qua mặt ao nên có thể thấy những vẩy cá lấp lánh, thanh ào ào khôngdứt truyền đến tai. Những tiếng kêu thảm đây tức giận, kiến người ta sợ hãi.

      Phía sau ao nước là căn nhà đá, người ở trong nhà đa bận rộn, mà mùi máu tươi chính là từ trong căn phòng đó phát ra. Tất cả mọi người trong đại sảnh rất bận rộn, nên ai để ý tới cái lối này. Xuất hiên nhiều ngườilạ.

      ai biết, lúc này, lại có thêm hai người từlối vào. Yên lặng tiếng động lẻnvào.

      Thích Ngạo Sương chậm rãi vào bên trong gian phòng đá, mọi người trong phòng rất bậnrộn. bàn đá trói người cá cònsức lực giãy giụa. người người cá sáng lấplánh, lay động thân thể xinh đẹp, khuôn mặt tuyết trắng xinh đẹp, trong mắt đẹp tràn đầy sợ hãi. Hai tay và eo của nàng bị trói cố định bàn đá, xung quanh bàn đá có rất nhiều ngườiđang đánh vào vây ở đuôi nàng. Vết máu loanglổ phía dưới bàn đá. Nhà đá lạnh lẽo, mấy người cá bất tỉnh, mái tóc dài uyển chuyển che lấythân thể, vây ở đuôi còn, thay vào đólà đôi chân trắng tuyết, đùi loang lổ vết máu. Sắc mặt của các nàng tái nhợt khácthường.

      "Nhanh chút, bên này còn muốn 3 người cá nữa." người đánh vào vây đuôi củangười cá gầm lên với người bên cạnh. Trong taynam tử cầm thanh chủy thủ sắc bén, tay còn lai cầm cái lọ dựng con ngươi màu xanh. Mọi người rất chăm chú vào công việccủa mình, phát có rất nhiều người lạxuất .

      "Biết, phiền chết mất, các ngươi thấy à.Vừa rồi làm vỡ cái lọ đựng 2 con ngươi sao, nó rất quý đấy." Nam tử kia nhịn được lên tiếng, tay cầm chủy thủ tiến tới bên hông người cá, chuẩn bị đâm vào.

      Rất nhanh, cơn đau đớn ập tới người cá nằm bất động bàn đá.

      "Súc sinh!" Tập Ít Kì và Tập Ít Tư gầm lên, đồngthời ra tay. Hai cổ sức mạnh bóng tối khổng lồtrực tiếp xuyên qua thân thể nam tử cầm chủy thủ. Phù tiếng, máu tươi từ nam tử phun ra, tung tóe lên mặt mấy người bên cạnh, cả ngườicá bị trói bàn đá.

      "Ai? !" Mọi người hoảng sợ xoay người khôngbiết từ bao giờ có rất nhiều người lạ xuất .

      "Các ngươi giải quyết nơi này."Phong Dật Hiênnói Tập Ít Kì và Tập Ít Tư nhanh chóng chayđến những căn phòng khác. Lãnh Lăng Vân và Thích Ngạo Sương cũng chia nhau ra làm việc, cứu những người cá trong các căn phòng. Trongđại sảnh rất ồn ào, trong khoảng thời gian ngắnkhông ai chú ý tới điểm khác thường.

      Cảnh tượng trong nhà đá thê thảm khiến tronglòng Thích Ngạo Sương tức giận. Thích NgạoSương đứng ở trước nhà đá khác, nhìn cảnhtượng thê thảm bên trong bóp chặt quả đấm khanh khách. Trong phòng đá, người cá bị sợi dây ghìm chặt cổ treo sớm tắtthở, nửa vây đuôi biến thành bắp đùi,bên còn lại là vảy cá. Tất nhiên là bị thất bại khitách vây cá. Cho nên người cá này được dùng làm những chuyện khác. Đó chính là bị móc con ngươi, đem con ngươi chế thành Bảo Châu, cạo sạch vảy toàn thân để làm Sáp Nhân Ngư.

      "Ngươi là ai? Làm sao có. . . . . ." , nam tử cầm chùy thủy thấy Thích Ngạo Sương xuất kinh ngạc quát to.

      Trả lời thanh lạnh lẽo sắc bén,mủi kiếm xuyên qua lồng ngực , hung hăng xoay nửa vòng tròn, làm lòng ngực vỡ nát, mới hả được cơn giận trong lòng.

      Thích Ngạo Sương nhìn những người cá chếtbị treo ở tường đá còn 2 con ngươimà chỉ là 2 lỗ rỗng toàn máu, máu vẫn còn từng giọt xuống mặt đất. Bên cạnh là nhữngchiếc bình dựng những con ngươi xanh lá. Thích Ngạo Sương nhắm mắt lại, thở dài, trong lòngkhông chỉ tức giận mà còn có đau thương. Nhân tính, nhân tính. . . . . .

      Ngay sau đó, liên tiếp những tiếng kêu thảmthiết phát ra. Những tiếng kêu thảm thiết, chắc chắn phải là của những người cá. Mà làcủa những con người điên rồ kia. Thích Ngạo Sương nhìn trạng thái bi thảm trước mắt lâuvẫn nhúc nhích, trong lòng cực hận.

      Cuối cùng, Thích Ngạo Sương mang tâm trạng nặng nề bước ra khỏi nhà đá, liền thấy cảnh tượng kiến nàng ngây người.

      Đám người trong nhà đá chạy tán loạn, khuônmặt hoảng sợ. Thế nhưng, từng mũi tên Lôi Điệnnứ theo hướng họ chay mà đuổi theo, khôngchút sai lệch cấm vào sau lưng. Ngay lập tức, tiếng kêu thảm thiết vang dội cả đại sảnh. Mùi máu tươi càng đậm.

      Lóe Điện Quang Tiễn? Tiễn Ma Pháp? Ma pháp hệ Lôi Điện?

      Thích Ngạo Sương chợt quay đầu nhìn về phíabắn ra Tiễn Ma Pháp, liền thấy bắn cung rất quen thuộc.

      Kiều Sở Tâm! ! !

      Giờ phút này sắc mặt của nàng đỏ lên, trong mắtrất tức giận. Những mũi tên trong tay bắn ra ngừng.

      " chết ! Súc sinh! Súc sinh!" Kiều Sở Tâm tức giận điên cuồng bắn tên, chút lưutình, Tiễn Ma Pháp bắn vào lồng ngực bọn họ, đầu. Trong đại sảnh tràn ngập máu tươi, vẩy ra đến tận ao nước.

      Phong Dật Hiên thấy vậy, vọt tới trước mặtKiều Sở Tâm, Kiều Sở Tâm kinh ngạc lập tứcxoay người, hung ác hướng mũi tên về phíaPhong Dật Hiên.

      "Này! Kiều Sở Tâm! Ta là Phong Dật Hiên mà!"Phong Dật Hiên tức giận hô to, khó khắn tránh thoát mủi. Có chút ảo não, bây giờ giả làm , cho nên Kiều Sở Tâmkhông nhận ra sao?

      Hai huynh đệ nhà Tập Ít thấy hungác đột nhiên xuất .

      "Kiều Sở Tâm?" Lãnh Lăng Vân về phía KiềuSở Tâm , vừa lên tiếng, mũi tên hung ác củaKiều Sở Tâm cũng xuất gần bên .

      "Xảy ra chuyện gì? !" Lãnh Lăng Vân cau màynhìn về phía Kiều Sở Tâm phát điên, nhanh chóng vọt đến bên cạnh Phong Dật Hiên. có cùng ý nghĩ với Phong Dật Hiên, chẳng lẽ mình giả thành nên Kiều Sở Tâm khôngnhận ra.

      Nhưng ngay lập tức, Lãnh Lăng Vân liền bỏ qua ý nghĩ này.

      "Ha ha, Lãnh Lăng Vân, ngươi người ăn mặcthành nương?" cái giọng quen thuộcvang đến. Lãnh Lăng Vân định thần lại, khuôn mặt bỉ ổi núp dưới bàn đá sau lưng Kiều Sở Tâm.

      "Đông Phong Hầu?" Lãnh Lăng Vân có chútnghi ngờ. Trong trí nhớ của , Đông Phong Hầu trầm mặc ít , chuyện đều rất hỗn độn, sao có thể chuyện như thế.

      "Tránh . Thời điểm Sở Tâm kích động nàngkhông phân biệt thù hay bạn đâu, cẩn thận là tốt nhất." Đông Phong Hầu núp dưới bàn đá với Lãnh Lăng Vân.

      Thời điểm kích động phân biệt thù hay bạn? !

      "Sở Tâm." Thích Ngạo Sương nhàng bayđến, tới gần bên người Kiều Sở Tâm.

      "Cẩn thận!" Mọi người đồng loạt lên tiếng cảnh báo. Phải biết, bây giờ Thích Ngạo Sương khôngcó chút đề phòng chút nào nào với Kiều Sở Tâm cũng biết Kiều Sở Tâm kích độngkhông bân biệt địch hay bạn!

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Q2 Chương 8.1: Đến Nhân Như Quốc

      "Cẩn thận cái gì?" Thích Ngạo Sương đứng gần bên cạnh Kiều Sở Tâm. Bạch Đế và Hắc Vũ đứng vai Thích Ngạo Sương, trừng mắt nhìn Kiều Sở Tâm. Lòng của mọi người bị thót tới cổhọng, Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân cũngđã chuẩn bị bay về phía trước cứu nàng.

      Nhưng, việc xảy ra khiến bọn họ kinh ngạc.Kiều Sở Tâm để cung xuống, nghiêng đầu nhìn Thích Ngạo Sương, đem cung cầm trong tay ném về phía sau, đập vào đầu Đông Phong Hầu,làm Đông Phong Hầu ôm đầu nhe răng la lối.

      "Khắc Lôi Nhã!" Kiều Sở Tâm lên tiếng ôm lấy Thích Ngạo Sương khóc lên, khóc cực kỳ uấtức, đau lòng: " Khắc Lôi Nhã, chuyện gì thế, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ta nghe ngươi của Thần điện , ta rất lo lắng, nhất quyết tìm ngươi, ô ô ô ô. . . . . "

      Đông Phong Hầu há to mồm, quay đầu thẩn thờnhìn Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân, sau đó ngượng ngùng : "Đừng nhìn ta như vậy, tacũng biết tại sao. Thời điểm Sở Tâm phátđiên ai cũng ngăn cản được." Xem ra Đông Phong Hầu rất đau khổ.

      "Sở Tâm. . . . . ." Thích Ngạo Sương nhàng vỗ lưng Kiều Sở Tâm giọng an ủi: "Đừngkhóc, phải giờ ta rất tốt sao?"

      "Có tốt đâu, ngươi biến thành nam nhân. Ô ô ô . . . . . ." Kiều Sở Tâm khóc càng đau lòng.

      Sắc mặt của mọi người quái dị, hai mặt nhìn nhau. Thích Ngạo Sương cũng biết nên cười hay nên khóc, dở khóc dở cười : "Ngươiquên dược thay đổi giới tính hả? Chúng ta uốngcái đó, vì tránh né đuổi giết của Thần điện."

      "À?" lúc này Kiều Sở Tâm mới chợt hiểu, nhưng người còn chút vẻ ngơ ngác.

      Chợt, cả hang động lắc lư.

      " Làm việc trước, tí nữa hả ." Đông PhongHầu đứng dậy, vội vàng " Để ta gọi động vật biển trở lại, chắc bây giờ bọn họ phá đượccửa vào rồi, phía dưới cái ao nước này thong với đại dương. Chúng ta cứu người cá ra ngoàitrước." "Đúng đúng. Chúng ta cứu những người cá này. ngờ lai gặp được mọingười, quá tốt." Kiều Sở Tâm hưng phấn, ánh mắt kích động và vui mừng.

      "Mang những người cá tới cửa đá thông với đại dương . Thuận tiện phá huỷ nơi này." Đông Phong Hầu đưa cung cho Kiều Sở Tâm nhanh chóng .

      Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân cũng khôngnói nhiều, nhấc những khung sắc mặt nước lên, Tập Ít Kì và Tập Ít Tư cũng vội vàng vào trong những căn phòng đá ôm những người cára, thả về ao. Để họ vào trong nước, những người cá trong ao tiến đến gần để chăm sóc những người mới được giải cứu.

      Đại sảnh rung lên mạnh mẽ, nham thạch khôngngừng rơi xuống. Liên tiếp những tiếng kêuthảm thiết, số người bị Kiều Sở Tâm bắnđính vào tường đá, chỉ có thể trơ mắt nhìnnhững khối nham thạch khổng lồ rơi xuống, đập vào người họ. Toàn bộ người cá trong phòng đá được cứu ra, thả vào trong ao. Đến bây giờnhững người cá mới bình tỉnh trở lại, hiểu đượcnhững người trước mắt là tới cứu bọn họ.

      "." Phong Dật Hiên trong nháy mắt, kết giớibáo quanh mọi người. nhàng nâng tay, tất cả mọ người chìm trong nước, kết giới baoquanh những người cá, chờ đợi. Chợt thanh truyền đến, nước bắt đầuchuyển động .

      "Bên kia." Đông Phong Hầu duỗi ngón tay ra. "Thẳng về phía trước."

      Phong Dật Hiên khống chế kết giới về phíatrước, rất nhiều người nuốt nước miếng, càng ngày càng đến gần thanh ầm ầm.

      Vẫn phía trước, thấy rất nhiều sinh vật biểnđang dùng sức đập vào tường đá.

      Bùm! !

      tiếng động lớn vang lên, cửa đá vỡ Phong Dật Hiên chế kết giới về phíatrườc, những người cá kích động nhanh chóng bơi theo. Đông Phong Hầu đưa tay phải ra, ngón trỏ và ngón giữa co lại, chống đỡ mi tâm, lẩm bẩm trong miệng.

      Ngay sau đó, cái đầu động vật biển khổng lồ có thể lắp lối nhìn họ.

      Ngao!

      Động vật biển há to mồm phát tiếng kêu khiểntrách, sau đó hung mãnh hướng về phía trước bơi .

      "Nơi này thể ở lại lâu." Đông Phong Hầu nhún vai giải thích triệu hồi động vật biển khổng lồ là muốn phá hủy chỗ này.

      Thích Ngạo Sương khẽ cau mày nhìn Đông Phong Hầu, nàng nhìn ra trong mắt Đông Phong Hầu có biến hóa. trước kia chỉ biết ăn và chuyện ràng lắm mà giờ, con người thay đổi. Trong lúc nàng có ở cùng chuyện gì xảy ra?

      Những người cá phía sau họ vẫn tiếp tục bơi vềphía trước.

      Tập Ít Kì trừng to mắt mà nhìn những người cáđã xa thất thanh la lên:" Bọn họ rồi làm sao chúng ta đến được Nhân Ngư Quốc ?"

      " cần lo lắng, bọn họ ở bên ngoài chờchúng ta ." Đông Phong Hầu bỏ nghi ngờ TậpÍt Kì, "Bọn họ giúp chúng ta, khôngcách nào chung ta thuận lợi và được Nhân Ngư Quốc ."

      "Khắc Lôi Nhã, cuối cùng chuyện gì xảy ra thế,chuyện gì xảy ra với tóc và mắt ngươi vậy, tại sao biến thành màu đen? Cũng uống thuốc chegiấu sao?" Kiều Sở Nóng lòng hỏi.

      Thích Ngạo Sương cười nhạt: " ra ngoài rồi hãy ."

      Đáy mắt Kiều Sở Tâm rất lo lắng, nhưng vẫn gật đầu cái.

      Kết giới dưới nước cứ thẳng tiến về phía biển, bầu trời tối đen truyền đến tiếng ầm ầm trầm muộn, tất nhiên là Đông Phong Hầu kêu động vật biển phá hủy nơi đột ác kia.

      Kết giới trôi lơ lững mặt biển, rất đông những người cá thấy kết giới, mở to hai mắtnhìn bọn họ, trong ánh mắt có cảm kích, có hy vọng.

      Những người cá há to mồm chuyện, nhưng tất cả mọi người lại hiểu ngôn ngữ.

      "Đông Phong Hầu, nhanh phiên dịch !" Kiều Sở Tâm nóng nảy xông tởi bên cạnh ĐôngPhong Hầu khẽ quát.

      "Bọn họ cảm tạ chúng ta cứu ra họ, nhưng số người trong bọn họ rất yếu, cách nào đường xa, hi vọng chúng ta có thể giúp họ về Nhân Ngư Quốc. Nếu chúng ta đồng ý hộ tốngbọn họ trở về, khi đến Nhân Ngư Quốc họsẽ táp tạ chúng ta." Đông Phong Hầu phiêndịch.

      "Nha." Kiều Sở Tâm nga tiếng quay đầu nhìn Thích Ngạo Sương "Chúng ta đưa bọn họ trở về được ?"

      Thích Ngạo Sương gật đầu, đấy cũng là mụcđích lần này nàng đến đây.

      Đông Phong Hầu gật đầu cái, sau đó ngồichồm hổm xuống chuyện với người cá, vẻ mặt tất cả các người cá mừng rỡ.

      "Nhưng mà, làm sau chúng ta đến đó? Thuyềnđâu?" Phong Dật Hiên vuốt cằm, nhìn kết giới"kết giới này thể chống đỡ quá lâu ."

      "Ta có biện pháp." Đông Phong Hầu đứng dậy, đôi tay khép lại để trước ngực, trong miệng niệm chú ngữ. Nhưng, lần này hình như đọc chú ngữ dài hơn trước.

      Đọc xong chú ngữ, tiếng ầm lớn vang lên, con vật khổng lồ đột nhiên xuất trong nước, lơ lửng bơi tới trước mặt bọn họ.

      Mọi người ngạc nhiên biết ông vậtnày sống ở đâu mà có thể lớn như vậy, cái gì đây?

      Tiếng bò rống

      Động vật biển phát ra tiếng kêu, sau đó độtnhiên há to mồm, hút bọn họ vào, t. Trước mắt mọi, toàn bộ những người cá và vòng kết giới bí đều bị hút vào trong, trong nháy mắt tốitâm.

      Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân vừa muốnđộng, Đông Phong Hầu vội ngăn cản: "Khôngđược! Chúng ta cần nó đưa chúng ta đến Nhân Như Quốc."

      Lời Đông Phong Hầu vừa , ánh sáng xungqunh xuất . Toàn bộ bọn họ bị động vật biển nuốt vào trong bụng. Bên trong thân thể độngvật biển thân thể ấm áp, phía dưới là nước biển, người cá cũng có chút hốt hoảng. Đông PhongHầu hướng tới bọn người cá khoát tay, người cáyên tĩnh lại.

      "Chổ này là bên trong thân thể của nó. Phíadưới là vùng nước biển, có chổ cho người cánghỉ ngơi, chúng ta cũng nghỉ ngơi ." Đông Phong Hầu chỉ chỉ về phía . Mọi ngườingẩng đầu nhìn, thấy từng dãy Nhục Bích giống như thớ thịt dài màu hồng, thành những dãy Nhục Bích là những loại đá quý sáng lấp lánh. Ánh sáng này, chính là ánh sáng cơ duyên.

      "Con bò Mu Mu này hay ăn lung tung, những thứ đó cách nào tiêu hóa, liền nằm ở phíatrên đó." Đông Phong Hầu giải thích kêu Phong Dật Hiên khống chế kết giới bay đến, phía có thể cần dùng kết giới.

      "Bờ biển chính là cái thôn! Đông PhongHầu, con vật này có thể nuốt trọn cái thôn. Có thể nuốt cái làng chài đó, những người đó buônn bán ngươi cá." Thích Ngạo Sương cũngkhông quên cái làng chài đó.

      "Uh. Ta ." Đông Phong Hầu nhắm mắt lại, mi mắt lên màu đỏ, lóe lên chỉ chốc lát, Đông Phong Hầu ngưng động tác, lên tiếng "Yêntâm, tí nữ thôi cái tôn đá còn tồn tại thế giới này."

      "Tốt lắm, ngươi có thể cho ta biết chuyện gì xảy ra với ngươi . Hạ Thiên và Thuỷ VănMặc cùng các ngươi sao?" Thích NgạoSương ngồi xuống, hài hước nhìn Đông Phonghầu : "Còn nữa, Đông Phong Hầu, ngươi, giờngươi rất thông minh."

      "Oa, nên như vậy a, ta vốn bị cấm chế linh hồn, ra ta rất thông minh đó." Đông Phong Hầu bĩu môi, khó chịu , bàn tay đặttrên Nhục Bích, cùng chuyện với con Mu Mu, chỉ huy nó bi đúng hướng.

      "Chúng ta và Hạ Thiên thất lạc nhau. Chúng tagặp phải ma thú cường đại tập kích, chúng ta trốn thoát, nhưng lai thất lạc nhau. Bây giờchúng ta cũng biết bọn họ ở nơi nào. Ta nghe chuyện xảy An Mạt Cách Lan liền lập tức tìm ngươi. Ta biết những việc đó phải là ngươi làm. Thần điện Quang Minhghê tởm hãm hại ngươi!" xong lời cuối cùng Kiều Sở Tâm tức giận quơ tay múa mình chân.

      "Khắc Lôi Nhã, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Sắc mặt Đông Phong Hầu nặng nề. cũng khôngtin tưởng là Khắc Lôi Nhã làm.

      "Tên ta bây giờ, là Thích Ngạo Sương." Thích Ngạo Sương thản nhiên .

      "Thích Ngạo Sương?" Kiều Sở Tâm và ĐôngPhong Hầu kinh ngạc lặp lại.

      "Ư, đây mới là tên của ta." Tiếp đó Thích Ngạo Sương bình thản đem tình lai mộtlần nữa. Mọi người trầm mặc, đôi môi của KiềuSở Tâm bị nàng cắn rớm máu, đáy mắt ĐôngPhong Hầu đều là lửa giận ngập trời. Mặc dùgiọng Thích Ngạo Sương rất bình thản, nhưng 2 người có thể hình dung ra cái cảnh tượng khủngkiếp ấy.

      "Đám người khốn kiếp, súc sinh!" Đông PhongHầu siết chặt quả đấm.

      "Vậy bây giờ chúng ta nhanh tìm người luyệnthần khí Tập Tề Na!" Kiều Sở Tâm nắm chặt quả đấm , "Sớm chế tạo ra thần khí, giết chết Nữ Thần Quang giả nhân giả nghĩa ghê tởmkia."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :