1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tài Năng Tuyệt Sắc - Vô Tình Bảo Bảo (Full +eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chính văn 2:

      Chương 3: ra được bên ngoài đem ngươi làm thịt

      (tiếp theo)

      Đêm phủ xuống, nhiệt độ cũng bắt đầu giảmxuống nhanh chóng. Ánh trăng mông lung.

      Trấn , đường phố những người đườngkia vẫn còn giữ vững động tác ban ngày tới lui.

      Đoàn người của Thích Ngạo Sương, khoác áo choàng, hướng đến trung tâm trấn .

      tới bên hồ, Thích Ngạo Sương quay đầu nhìn Tập Ít Kì, ra lệnh " xuống ."

      "A! phải chứ, tại sao lại là ta!" Tập Ít Kì kêu rên.

      "Bởi vì ngươi là người muốn rời khỏi đây nhất."Thích Ngạo Sương chỉ câu đem lời kêuthán của Tập Ít Kì quăng trở về.

      " có thiên lý, cái kia nơi đó lạnh băng,ngươi để cho thân thể pháp sư suy nhược này xuống, đây phải là tội mưu sát sao?" Tập Ít Kì vẻ mặt đưa đám, di chuyển đến bên hồ.

      " nhiều!" Thích Ngạo Sương quát lạnh mộttiếng, trong nháy mắt vung tay lên.

      Ý thức Tập Ít Kì phản xạ ôm đầu ngồi xổmxuống, nhưng có nghênh đón đau đớnnhư trong tưởng tượng, người lại truyền đến cảm giác ấm áp. Tập Ít Kì lúc này mới cúi đầunhìn qua thân thể của mình, thân thể của mình chung quanh được bọc tầng kết giới tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt màu vàng.

      "Nhanh chút . hồi kết giới còn nữa ngươi chờ đông cứng ." Thích NgạoSương thúc giục.

      "Ngàn lần dù chết cũng chối từ, thưa tiểu thư, tâm địa của người lương thiện, tiểu thư đúng là đúng là người tốt." Tập Ít Kì đứng lên, hai lời liền vào trong nước. ( ặc đáng thương)

      Tập Ít Tư đứng ở bên bờ khẽ co quắp khóe miệng. là tên này có tế bào não đơn thuần ! ràng là làm nô bộc, nàng ta cho cái kếtgiới cũng là bình thường, nhưng bây giờ lại coi như là cái ân huệ lớn lao.

      Tập Ít Kì ở dưới nước, mừng rỡ phát quả nhiên thân thể và nước tách rời ra, thấm, kết giới còn tản ra cảm giác ấm áp. Nghĩ tớicảnh cáo cuối cùng của Thích Ngạo Sương, Tập Ít Kì hiểu kết giới này thời gian có hạn, vì vậyvội vàng hướng chỗ sâu nhất mà lặn tới.

      Nước hồ cũng phải là rất sâu, lặn hồi,Tập Ít Kì cũng cảm thấy suối nước dưới đất có vẻ hơi phun lực lên. Mà vật hình tròn tròn gì đó cũng đập vào mắt . Chậm rãi mà tớigần, Tập Ít Kì cảm thấy vật kia phát tán ma pháp ra ngoài. Chính là cái đồ này? Chính là cái gì đó trận nhãn?

      Tập Ít Kì định đưa tay ra cầm lấy, chợt nhớ tới lời của Thích Ngạo Sương dặn dò, vì vậy lại rút tay trở về, vội vàng bơi lên, quyết định haylà bẩm báo Thích Ngạo Sương trước hơn.

      Lên bờ, tất cả mọi người đợi,

      "Như thế nào?" Thích Ngạo Sương tiến lên hỏithăm.

      "Có vật tròn tròn gì đó, tản ra ma pháp. Takhông động vào nó." Tập Ít Kì trả lời.

      " Ừ" Thích Ngạo Sương gật đầu"đúng là vật kia rồi."

      "Tiểu thư , bây giờ chúng ta làm thế nào đây?"Tập Ít Kì cúi đầu nhìn kết giới người mìnhtừ từ biến mất, nháy mắt hỏi. là muốn nhanh chóng rời thôi.

      "Ta xuống xem chút. Các ngươi tại đây chờ." Thích Ngạo Sương dứt lời nhàng trongnháy mắt, người cũng bao trùm tầng mỏng kết giới màu vàng nhạt.

      "Ta và nàng cùng ." Phong Dật Hiên lên trước.

      "." Thích Ngạo Sương nhàng lắc đầu , "Mọi người cũng ở lại chỗ này. Các ngươiđều là Ma Pháp Sư, nếu như phía dưới làm trễnãi lâu chút, sức lực các ngươi đủ."

      Mọi người lúc này mới nhớ tới quả như thế,khi bọn năm người chỉ có Thích Ngạo Sương là ma vũ song tu, là Ma Pháp Sư, cũng là Chiến Sĩ.

      "Nhưng.....!" Phong Dật hiên còn muốn điều gì, Thích Ngạo Sương giơ tay lên che miệng .

      "Ngươi xuống cũng giúp được gì. bằng ở phía tiếp ứng. Mọi người biết trận nhãn là vật gì sao?" Thích Ngạo Sương mộtcâu khiến Phong Dật Hiên có lời nàođể nữa.

      " cần lo lắng, có việc gì. Phá trậnlà cần chút thời gian . Ở phía chờ ta là tốt rồi." Thích Ngạo Sương xong cũng xuống nước.

      Phong Dật Hiên theo ở phía sau, đứng ở mép nước lo lắng nhìn dưới nước.

      Thích Ngạo Sương lặn xuống dưới , càng ngàycàng gần, trầm ngâm nhìn quả nhiên thấy được này sáng trong vòng tròn . Lại gần, mới nhìnrõ, vật kia chỉ bằng lòng bài tay trẻ con, đặtngang ở nơi đó chậm rãi xoay tròn. Ngay mặtcủa nó giống như gương trơn bóng, hình như là thủy tinh làm thành, mà phía sau là làm bằngđồng, phía có vẽ hoa văn thần bí. Tản ra cỗ nhàn nhạt ma pháp .

      Lấy? Nhưng phải lấy như thế nào?

      Thích Ngạo Sương trầm tư , đưa tay ra chạmvào vòng tròn kia.

      Thích Ngạo Sương tay mới vừa chạm tới vật kia cảnh tượng trước mắt lập tức thay đổi!

      ra ở trước mắt Thích Ngạo Sương là mộtmảnh bờ cát rộng lớn, mênh mông. Biển rộng mà khô khốc, giọt nước biển. bờ biển rất nhiều màu sắc xinh đẹp.

      Hưu!

      Sau lưng tiếng động rất khiến Thích NgạoSương cảnh giác, chợt quay đầu lại, lại thấy gương mặt giống mình như đúc.

      Thích Ngạo Sương cảnh giác lui về phía sau hai bước.

      Ảo giác sao?

      Ngoài dự liệu của Thích Ngạo Sương chính làđối phương sắc mặt khẽ biến, lui về phía sau hai bước.

      "Ngươi là ai?" Đối phương cau mày nhìn Thích Ngạo Sương hỏi. thanh đối phương cư nhiênchính là giống y hệt thanh của nàng.

      Thích Ngạo Sương khẽ kinh hãi, đây chính làcâu nàng muốn hỏi.

      Thích Ngạo Sương trầm mặc nhìn người trước mắt diện mạo giống nàng như đúc. Cái này căn bản là mình, thần thái cũng là , giống như mình soi gương vậy.

      Mặt sắc của đối phương chợt trầm xuống, nàylạnh lẽo vẻ mặt ở trong mắt Thích Ngạo Sương chính là rất quen thuộc. Đôi môi mỏng khinh thường phun ra hai chữ: "Ảo giác!"

      đợi Thích Ngạo Sương ra tay, trong tay của đối phương xuất thanh Kim Sắc Hỏa Diễm khổng lồ ! Kiếm khí bén nhọn khiếnThích Ngạo Sương lần nữa giật mình! ThíchNgạo Sương lắc mình tránh thoát, kiếm khí lướt qua nhau, luồng ánh sáng chóe lên..

      "Hừ!" Thấy Thích Ngạo Sương tránh thoát, đối phương cười lạnh tiếng, lần nữa huy kiếmnhào tới.

      "Ngươi là ai?" Thích Ngạo Sương nhanh nhẹn lui về phía sau, trầm giọng hỏi.

      "Hy Nhĩ Khắc Lôi Nhã” Đối phương huy kiếm bén nhọn công kích tới, lạnh lùng , "Phảinhanh giải quyết xong áo giác này, bọn họ vẫncòn ở phía chờ ta."

      Sau khắc con ngươi của " Khắc Lôi Nhã"phóng đại, khóe miệng chảy ra vết máu đỏ thẫm, thể tin nhìn trước mặt Thích Ngạo Sương vẫn sạch mà đứng ở đó . Mà thân thể củanàng, bị cự kiếm trong tay của Thích NgạoSương đâm xuyên. Máu theo thanh cự kiếmkhông ngừng xuống.

      "Tại sao?" Trợn to hai mắt "Khắc Lôi Nhã" hình như hiểu tại sao mình bị giết trong nháy mắt như vậy. ràng là hoàn toàn dựa theo bảnmẫu của nàng ta, vì sao còn bị giết nhàngnhư thế.

      "Thứ nhất, cái tên này Khắc Lôi Nhã này theo mẹ ta chết . Thứ hai, ngươi quá nhiềulời." Thích Ngạo Sương rút kiếm ra, mặthiện lên nụ cười lạnh lùng.Hy Nhĩ Khắc Lôi Nhã. . . . . . Cái tên nàytrong ngày Khải Sắt Lâmchết liền theo đó biến mất. Cái bảo vật này có chức năng chính là như vậy sao? Bày trận phảnxạ tất cả công kích, thời điểm khi có ngườichạm lấy nó khiến người đó tiến vàocái thế giới này, phỏng chế ra chính họ. Nhưnglà, lần này, cái bảo vật này hình như có nhìn thấu bản chất . Mình, còn là HyNhĩ Khắc Lôi Nhã trước đây rồi.
      (Quá nhọ cho cái bảo vật vì nó gặp phải chịNhã)

      Sau khắc" Khắc Lôi Nhã" kia biến mất, vếtmáu đất biến mất, vết máu Thích Ngạo Sương chém cũng biến mất. Trước mắt biển rộng khô khốc trong nháy mắt tràn đầy nướcbiển. Từng đợt từng đợt sóng biển cọ rửabãi biển.

      bờ biển, chân trần thânquần áo trắng, mặt phấn mài ngài, xông tới Thích Ngạo Sương cười rực rỡ tiếng.

      Thích Ngạo Sương còn chưa có lấy lại tinh thần, tất cả trước mắt nháy mắt biến mất. Biển rộng nước xanh, bãi biển năm màu sắc, tiểu nương cười rạng rỡ, trong nháy mắt này toàn bộ biến mất.

      Đợi Thích Ngạo Sương lấy lại tinh thần, cúi đầu phát tay mình nắm cái vòng tròn nho .
      Ở bên hồ bốn người kinh ngạc ngẩng đầu nhìnvề phía bầu trời.

      Kết giới chậm rãi nhạt dần, tiếp biến mất.

      Trận bị phá rồi !

      Ở đó nơi quái nhân ngủ tảng đá khổng lồ,giờ phút này bỗng nhiên thức tỉnh, sắc mặt trắngbạch, hết trắng rồi lại đen!

      Trận pháp bị phá rồi !

      Hơn nữa bảo vật của mình nghiên mực Lưu Ly đổi chủ! ! ! ( lại lụm được bảo vật)

      Trời đánh! nghiên mực Lưu Ly đổi chủ? ! Cólầm hay ! mới vừa rồi đổi chủ! Bây giờ mình mảy may cảm nhận được nghiên mực Lưu Ly tồn tại.

      Là ai? là ai? Lại có thể phá trận, hơn nữa để nghiên mực Lưu Ly của mình nhận chủ khác! Quái nhân chợt gãi gãi tóc của mình. Rất buồn bực ngửa mặt lên trời than , nhưng là lại sợ mấyngười phá được trận pháp đó. tuyệt đối phải là đối thủ nếu bọn họ liên thủ lại.Xem ra chính mình xem thườngbọn họ!

      Quái nhân lần này hối hận đến nỗi ruột trong bụng xanh lè rồi. Sớm biết liền ngoan ngoãn nghe đội trưởng lời , cmọi người cùng nhauhành động. Như vậy cũng đến nỗi trộm gà được còn mất nắm gạo. tại người có giết chết, ngược lại còn mất bảo bốicủa chính mình.
      Đáng chết!

      Quái nhân trong lòng tức giận cực kỳ, nhưngvẫn là lý trí lập tức đứng dậy, theo phương hướng nào đó cấp tốc mà rời , cách xa trấnnhỏ. tại muốn làm chính là lập tứccùng đám đội trưởng hợp lại, đem việc vừa xảyra cho đội trưởng. Nhất định phải đoạt lại nghiên mực Lưu Ly!

      Thích Ngạo Sương lúc này cũng lên bờ.

      Mọi người vội vàng xông tới.

      "Sương Sương, mới vừa rồi nàng xảy ra chuyện gì, ta cảm nhận thấy nàng vẫn nhúc nhích, ta muốn xuống, lại sợ ảnh hưởng nàng." Phong Dật Hiên lo lắng hỏi ý tứ là hắnrất lo lắng, ở rất nhiều lần ngay tại thời khắcmấu chốt, nếu là có ảnh hưởng bên ngoài, tất cả thất bại trong gang tấc.
      Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn lên đỉnh đầu,thấy kết giới biến mất, nhất thời hiểuvòngtròn này đích thị là trận nhãn, cũng chính là mấu chốt phá trận. Chỉ là, có người nào cho nàngbiết hay , cỗ nhàn nhạt ma pháp cảmnhận giữa nàng và vật tròn tròn này là gì?vừa rồi có chuyện gì xảy ra?

      "Trận nhãn là cái này." Thích Ngạo Sương lấy ra vòng tròn " cái này gọi là nghiên mực Lưu Ly."

      " nghiên mực Lưu Ly?" Mọi người cùng kêu lên nghi ngờ hỏi.

      "Làm sao biết tên của nó?" Tập Ít Kì trừng to mắt mà nhìn nghiên mực Lưu Ly trong tayThích Ngạo Sương, vật xinh đẹp.

      "Chính nàng cho ta biết."Thích Ngạo Sươngđem Lưu Ly nghiên mực cất .

      ( các nàng. Cái con bé Lưu Ly đó đòicưới Kim Liên nhà chị Nhã đó)

      "Gạt người!" Tập Ít Kì nhảy lên tố cáo. Vậtphẩm làm sao chuyện, ràng cho thấytiểu thư lại lừa gạt .

      " trước hết làm thịt cái lão già bày trận."Phong Dật Hiên cắn răng .

      "Đúng , đúng, trước hết làm thịt , mộthồichạy mất muốn làm thịt cũng được." Tập Ít Kì cũng cắn răng nghiến lợi .

      "Nên bỏ ." Thích Ngạo Sương lạnh nhạt ,"Khi kết giới phá trong nháy mắt cũng cảm thấy rồi" .

      Lòng của mọi người khẽ chìm, bọn họ hiểu, phía trước, sợ rằng có nguy hiểm lớn hơn nữa đangđợi bọn họ.



      Hết chương 103.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chính văn 2
      Chương 4: Bộ mặt của Lãnh Lăng Vân


      Trận phá, cuối cùng mọi người có thể rời được rồi.

      “Làm sao bây giờ? Ta muốn qua đêm ởđây, đánh chết cũng !” Tập Thiểu Kỳ cau mày nhìn trấn khí đầy vẻ đe dọatrước mắt. tình nguyện hạ trại trong sa mạc chứ nguyện qua đêm trong lữ điếm quỷ dị của trấn này.

      “Những thi thể này phải rữa nát. biết có tạo thành dịch bệnh .” Tập Thiểu Tư vuốt cằm, trầm giọng , “Nguồn nước nơi đây là điểm thu hút người đường. Nếu nguồnnước bị ô nhiễm tốt. Cũng chẳngbiết nước ngầm chảy tới đâu.”

      “Để ta.” Lãnh Lăng Vân đứng dậy, hai tay tạothành dấu tay phức tạp, nhắm mắt lại, giọngniệm chú ngữ. Trong khoảnh khắc, tay LãnhLăng Vân liền có rất nhiều điểm ánh sáng .Điểm sáng đột nhiên lan ra toàn trấn. Vô số điểm sáng rơi vào những thi thể kia từ từ thay đổi, trở nên trong suốt rồi dần dần biến mất. bao lâu, đường phố liền trống . Tập Thiểu Kỳ quay đầu nhìn sang phòngbên cạnh, cũng thấy người trong đó từ từ biếnthành điểm sáng trắng rồi biến mất. Cứ như vậy,cả trấn trống , bóng người.

      “Đây là ma pháp gì vậy?” Phong Dật Hiên caumày. Cảm giác khó chịu.

      “Đúng đó, đây là ma pháp gì vậy? tà môn.” Tập Thiểu Tư phùng mang trợn má hỏi. Mộtluồng khí lạnh dâng lên từ đáy lòng.

      “Là ma pháp đặc biệt của thần điện Quang Minh.” Lãnh Lăng Vân nhàn nhạt đáp, định thêm gì nữa mà xoay người dắt lạc đà ra ngoài, để ý Tập Thiểu Tư tiếp tục hỏitới sau lưng.

      Đáy mắt Thích Ngạo Sương xẹt qua tia hiểu . Chỉ sợ ma pháp này là biện pháp hủy thi diệttích diện rộng của thần điện Quang Minh cho nên Lãnh Lăng Vân mới muốn thêm gì nữa.

      “Chúng ta phải cẩn thận, sợ rằng chỉ có từng này sát thủ.” Tập Thiểu Tư dắt lạc đà theo sau, đáy lòng vẫn rất lo lắng.

      Đoàn người rời khỏi trấn trong đêm, cáchrất xa mới dừng lại hạ trại.

      Thích Ngạo Sương lấy trại từ chiếc nhẫn khônggian ra. Tập Thiểu Kỳ và Tập Thiểu Tư bắt đầudựng trại.

      Đống lửa được nhóm lên, xua tan khí lạnh.

      Phong Dật Hiên chuyên tâm nướng thịt, trong lòng thầm tính toán chỗ nào là ngon nhấtđể dành cho Thích Ngạo Sương. Chỗ nào khó ăn nhất dành cho tiểu tử Lãnh Lăng Vân kia. Bạch Đế và Hắc Vũ đứng vai Phong Dật Hiên, chờ thịt trong tay chín.

      Thích Ngạo Sương nhìn cái vòng trong tay,trong lòng tràn đầy ngờ vực. Vật này thầnkỳ. bé mặc quần áo màu trắng xuất hiệntrong khắc cuối cùng là ai Nghiên mực LưuLy…Chẳng lẽ bé kia chính là nghiên mực Lưu Ly? Thích Ngạo Sương khẽ quay đầu thìthấy đôi mắt màu tím khuôn mặt bình tĩnhcủa Lãnh Lăng Vân chứa đầy đau khổ. Thích Ngạo Sương nhìn theo ánh mắt thấy cái hộp đóng kín tay Lãnh Lăng Vân. vươn tay, nhàng vuốt ve cái hộp.

      “Lãnh Lăng Vân, cái đó…”

      Thích Ngạo Sương vừa hỏi thành lời liền hối hận. Có thể khiến cho Lãnh Lăng Vân đau khổ như thế còn là gì được?

      Quả nhiên, Lãnh Lăng Vân thấp giọng trả lời,“Là tro của Huyên Huyên. Huyên Huyên từngnói nó muốn sống trong thế giới tinh khiết hoàn mỹ nhất thế giới. Huynh muốn an táng nó nhưng chưa tìm ra được chỗ như thế.”

      Thích Ngạo Sương im lặng, cảm giác khó tả dâng lên trong lòng.

      “Cho huynh cái này. Hãy cất tro của HuyênHuyên trước . Sau này huynh tìm được chỗ đó an táng Huyên Huyên.” Thích NgạoSương lấy ra chiếc nhẫn gian đưa ra trước mặt Lãnh Lăng Vân.

      “Chiếc nhẫn gian?” Lãnh Lăng Vân giọng hô.

      Thích Ngạo Sương im lặng, ngầm thừa nhận.

      , vật quý giá như vậy…” Lãnh LăngVân lắc đầu.

      tiếng “cạch” vang lên giữa hai người.

      Hai người quay lại thấy nhánh cây trong tay Phong Dật Hiên gãy làm hai đoạn.

      Phong Dật Hiên nhìn Lãnh Lăng Vân chằm chằm. Ánh mắt Lãnh Lăng Vân trầm xuống, nhìn lại Phong Dật Hiên.

      “Đại nam nhân mà lại kiểu cách như thế. Tay Sương Sương sắp cứng lại rồi, ngươi còn khôngnhận.” Hai người im lặng hồi lâu. Phong DậtHiên những lời này xong lại vùi đầu nướngthịt. Lãnh Lăng Vân ngẩn ra, quay sang nhìn Thích Ngạo Sương. đối mắt với nàng, ngaysau đó khuôn mặt tuyệt mỹ của Lãnh Lăng Vân lên nụ cười thản nhiên. vươn tay nhận lấy chiếc nhẫn gian tayThích Ngạo Sương, máu nhận chủ rồi đeo lên.

      Dưới ánh trăng, trong sa mạc mênh mông, đoàn người vây quanh đống lửa, ăn thịt nướng. Tập Thiểu Kỳ lảm nhảm kể chuyện cười nhưngkhông buồn cười chút nào. Trước mặt PhongDật Hiên, Bạch Đế và Hắc Vũ tranh nhaumột miếng thịt nướng, hai bên bất phân thắngbại.

      Buổi sáng mọi người lên lưng lạc đà. Buổi tối thìhạ trại trong sa mạc. Họ chỉ cách ốc đảo cóngười có vài ngày.

      Màn đêm hạ xuống, Tập Thiểu Tư lại đứngchống nạnh trước đống lửa kể chuyện cườichẳng buồn cười, mọi người ngáp ngừng.

      Thích Ngạo Sương trêu chọc Bạch Đế và HắcVũ tranh giành thức ăn.

      Bỗng nhiên, Thích Ngạo Sương đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt trầm xuống, mắt lạnh nhìn phíasau, động đậy.

      Tập Thiểu Tư phát bình nước trước mặtmình hơi rung lên.

      đội người ngựa chạy về phía này, tốc độ rất nhanh.” Tập Thiểu Tư nhìn bình nướctrước mặt, trầm giọng .

      “Vũ trang đầy đủ.” Phong Dật Hiên bổ sung. Nếu được vũ trang đầy đủ tiếng vó ngựa có quy luật và nặng nề như thế.

      “Nhằm vào tiểu thư à?” Tập Thiểu Tư mở tomắt nhìn Thích Ngạo Sương.

      “Ừ.” Thích Ngạo Sương lại gật đầu.

      “Sao người biết? Bây giờ mà vì người có phải quá sớm !” Tập Thiểu Kỳ hừ hừ.

      “Bởi vì những người đó là Thánh kỵ sĩ của thần điện Quang Minh.” Thích Ngạo Sương rất bình tĩnh, nhàng ra, giống như lời chào tùy ý lúc sáng sớm.

      “Sao người biết?” Tập Thiểu Kỳ hừ hừ. Chỉbằng tiếng vó ngựa nhận ra thân phận người khác sao có thể. Nhất định là tiểu thư lại lừa gạt mình.

      “Bởi vì ta thấy được.” Thích Ngạo Sương lại ra câu còn tùy ý hơn khiến Tập Thiểu Kỳsửng sốt, rồi nhìn thấy nhóm người khí thếhung hăng tới gần. Dưới ánh trăng, áo giápmàu bạc phát sáng rạng rỡ, cây giáo dài lóe ra ánh sáng bạc lành lạnh. Còn có cả huy chương gắn ngực rất dễ thấy, thể thân phận của bọn họ.

      Tập Thiểu Kỳ giựt giựt khóe miệng, ai oán xoayngười đối mặt với đội kỵ sĩ tới gần rất nhanh, thầm kêu may mắn mình thích cá cược với Thích Ngạo Sương. Nếu cá cược mình thua cũng chẳng oan uổng gì.

      Có điều những người của thần điện Quang Minhnày sao biết hành tung của bọn họ được? Sắc mặt Tập Thiểu Kỳ trầm xuống, lập tức nghĩ tới những người lập dị bày trận đưa bọn họ tớicái trấn kia. Tin tức tất nhiên là do những người lập dị kia truyền .

      Lãnh Lăng Vân từ từ đứng lên, đáy mắt có chút gợn sóng nào. Phong Dật Hiên cũngđứng lên, nắm đấm vang lên tiếng rắc rắc vangdội. Tập Thiểu Tư và Tập Thiểu Kỳ cũng lấypháp trượng ra, mặt trầm như nước, chuẩn bị chiến đấu.

      Thích Ngạo Sương chỉ hờ hững nhìn độiThánh kỵ sĩ ngày càng tới gần, mặtkhông có biểu tình gì, cũng nhúc nhích.

      Ầm ầm. đội Thánh kỵ sĩ được huấn luyệnnghiêm khắc cấp tốc chạy như bay đến trước mặt mọi người. Thánh kỵ sĩ dẫn đầu thấy Lãnh Lăng Vân tóc bạch kim mắt màu tím sắc mặtđại biến. thầm mừng rỡ trong lòng. Đó chính là người bọn họ khốn khổ tìm kiếm. Hơn nữa, trong đoàn người này nhất định có ngườihắn từng thề phải hủy diệt bằng bất cứ giá nào – ma nữ có nhân tính kia.

      “Thánh tử đại nhân!” Thánh kỵ sĩ dẫn đầu tungngười xuống ngựa, quỳ gối xuống, đậpmạnh nắm đấm tay phải lên ngực trái, trịnh trọng hành lễ cách tiêu chuẩn của kỵ sĩ. Kỵsĩ sau cũng làm theo, toàn bộ xuống ngựa, trịnh trọng hành lễ.

      Tiếp theo, hoàn toàn yên tĩnh.

      Tập Thiểu Tư và Tập Thiểu Kỳ vẫn nắm chặt pháp trượng trong tay, nhìn Thánh kỵ sĩ trướcmặt đầy cảnh giác. Phong Dật Hiên bĩu môi, gì. Đáy mắt Thích Ngạo Sương vẫnkhông chút gợn sóng, lẳng lặng ngồi ở đó.

      “Tạp Đặc, ta phải là Thánh tử đại nhân gìcả.” Giọng Lãnh Lăng Vân có chút độ ấm, lạnh lùng câu như vậy. Tập Thiểu Kỳ và Tập Thiểu Tư khẽ nhíu mày, ngờ những người này là người quen cũ của Lãnh Lăng Vân.

      “Thánh tử đại nhân! Ngài bị ma nữ kia mê hoặc sao? Ả là ma nữ. Tóc đen mắt đen, tượngtrưng cho sa ngã. Thánh tử đại nhân, xin ngàitỉnh lại, trở lại bên cạnh chúng thần, cùng chiếnđấu với chúng thần. Nữ thần nhân từ tha thứcho hồ đồ nhất thời của ngài. Giáo Hoàng đạinhân và Thánh nữ đại nhân đều hy vọng ngài trở về!” Thánh kỵ sĩ dẫn đầu – Tạp Đặc trong lờinói của Lãnh Lăng Vân – mặt tràn đầy đau xót,khuyên bảo tận tình. đám Thánh kỵ sĩ phíasau cũng là dáng vẻ đau xót, ánh mắt nhìn Thích Ngạo Sương càng thêm thù hận. Chính làma nữ này dụ dỗ Thánh tử đại nhân caothượng tôn quý của bọn họ vào địa ngục.

      Khi Tập Thiểu Kỳ và Tập Thiểu Tư nghe từ Nữ thần từ Tạp Đặc hai người đều lộ ra vẻ mặtkhinh thường. Phong Dật Hiên híp mắt nhìncảnh tượng trước mắt, chờ Lãnh Lăng Vân trả lời.

      “Các ngươi nhầm rồi. Ta có cảm giác bị hạ cổ.” Giọng Lãnh Lăng Vân trầm tĩnh, khôngchút gợn sóng, thản nhiên , “Ta rất ràng ta làm gì. Dù ai cũng ép được ta phảilàm gì. Bây giờ những gì ta làm đều là ý muốnthật của ta.”

      Tạp Đặc sửng sốt. Các Thánh kỵ sĩ sau lưngcũng nhìn nhau, đều thấy được khiếp sợ và tức giận trong mắt nhau. Thánh tử đại nhân bị ma nữ hạ cổ !

      Lãnh Lăng Vân thấy các Thánh kỵ sĩ nhìn Thích Ngạo Sương bằng ánh mắt thù hận liền biết bọn họ muốn gì.

      Bỗng nhiên, khuôn mặt tuyệt mỹ của LãnhLăng Vân lên nụ cười khiếp người, ràng từng chữ: “Ta lại lần nữa, ta bịbất kỳ ai hạ độc.” Lần này, từng lời truyền vàotai các Thánh kỵ sĩ rất ràng. Lãnh Lăng Vân dừng lại chút, cười kỳ lạ, tiếp, “Còn nữa, Nữ thần Quang Minh chẳng phải là Nữ thần nhân từ gì mà là người bỉ ổi vô sỉ thấphèn.”

      Gió thổi qua, lời kinh thế hãi tục củaLãnh Lăng Vân cứ như vậy mà vọng trong taimỗi Thánh kỵ sĩ, vang vọng trong lòng họ.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 4: Bộ mặt của Lãnh Lăng Vân (tiếptheo)

      Canh thứ hai

      “Thánh tử đại nhân…” Tạp Đặc hét lên vô cùng đau đớn, tức giận trong mắt càng dày đặc hơn. Ánh mắt nhìn Thích Ngạo Sương đều là thù hận, dường như có thể bắn thủng nàng.

      Các Thánh kỵ sĩ sau lưng Tạp Đặc cũng đaulòng, nhìn Thích Ngạo Sương bằng ánh mắt thù hằn.

      “Ma nữ kia, ngươi dám dụ dỗ Thánh tử đại nhânsa đọa như thế!” Tạp Đặc đứng lên, giơ cây giáodài trong tay lên, nhìn Thích Ngạo Sương đầy căm tức, “Các dũng sĩ, phải diệt trừ ma nữ này hoàn toàn, cứu Thánh tử đại nhân của chúng ta về.”

      Thích Ngạo Sương tỏ thái độ, vẫn bình tĩnh ngồi tại chỗ, trêu đùa Bạch Đế và Hắc Vũ.Phong Dật Hiên dứt khoát đặt mông ngồi xuống, lấy miếng thịt trong chiếc nhẫn gianra nướng. Mặt Tập Thiểu Kỳ và Tập Thiểu Tưđầy cảnh giác, nhìn đám Thánh kỵ sĩ trước mặt, thầm đếm trong lòng. Tất cả có chín người. Hai người khẽ cau mày. Chẳng lẽ chín Thánh kỵ sĩ này chính là kỵ sĩ Bụi Gai mà thần điện QuangMinh lấy làm tự hào?

      Tập Thiểu Kỳ và Tập Thiểu Tư đoán sai. Thánh kỵ sĩ trước mắt chính là lưỡi dao sắc bén của thần điện Quang Minh – đoàn kỵ sĩ Bụi Gai. Bọn họ chỉ có chín người, thực lực vô cùng cao, hơn nữa còn phối hợp vô cùng ăn ý, cho tới nayđều đánh đâu thắng đó, gì cản nổi. Thầnđiện Quang Minh giao rất nhiều nhiệm vụ khó khăn cho họ. Vậy nên nhiệm vụ bao vâytiêu diệt Thích Ngạo Sương cũng giao cho bọnhọ.

      Tạp Đặc cầm cây giáo dài trong tay, thở dài mộthơi, toàn thân lập tức phát ra đấu khí màu trắng. Tám Thánh kỵ sĩ phía sau cũng nhanhchóng đứng lên, xếp thành hàng, tạo thành hình tam giác lấy Tạp Đặc làm đỉnh.

      Trong mắt Tạp Đặc chỉ có thiếu nữ tóc đen vẫnbình tĩnh ngồi đó, thèm nhìn bọn họ! Chính là ma nữ này mê hoặc Thánh tử đại nhân mạnh mẽ cao ngạo trong lòng bọn họ. Tóc đen mắt đen, nhuộm màu sa ngã. Bức họa thiếunữ bị truy nã có mái tóc vàng, mắt màu xanhnhưng dù có thay đổi màu mắt và màu tóc vẫn chỉ cần nhìn cái là nhận ra.

      Tạp Đặc nắm chặt giáo dài trong tay, bước lên trước bước, ngay lập tức có bóng người lướt tới, chắn trước mặt .

      “Thánh tử đại nhân!!!” Trong lòng Tạp Đặc vừa giận vừa vội. Người chặn trước mắt chính là Thánh tử Lãnh Lăng Vân mà trong lòng tôn kính nhất!

      mặt Lãnh Lăng Vân có biểu tình gì, đáy mắt lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn người trướcmắt, nhàng câu: “Ta ta phải là Thánh tử đại nhân từ lâu rồi.”

      “Thánh tử đại nhân muốn ngăn thần tiêudiệt ma nữ kia sao?” ánh mắt Tạp Đặc trầm xuống, trong lòng càng đau đớn hơn. Thánh tửđại nhân bị mê hoặc trở nên sa đọa đến nông nỗi này, muốn xung đột với cả bọn họ.

      “Ừ.” Lãnh Lăng Vân hờ hững đáp trả, hơi dừng lại rồi nhàng tiếp, “Nàng phải là ma nữ.”

      Sau khi Lãnh Lăng Vân dứt lời máu trong người chín Thánh kỵ sĩ đều đông lại. Mọi ngườitrợn tròn mắt, rồi dần dần trong mắt vằn lên tia máu.

      “Thánh tử đại nhân! Ngài cố ý muốn cản trởchúng thần sao?” lòng Tạp Đặc dường nhưrướm máu. Nếu có thể, muốn động thủ với Thánh tử đại nhân mà mình tôn kính nhất. Nam nhân tóc bạch kim mắt màu tím này từng là mục tiêu để bọn họ phấn đấu. mạnhmẽ của , tự đắc phi phàm của , cao ngạo của – tất cả đều khiến bọn họ phấnđấu để được như vậy.

      “Thánh tử đại nhân, chẳng lẽ ngài quên mối thù của tiểu thư Huyên Huyên sao? Bây giờ ngài lại muốn bảo vệ hung thủ sát hại muội muộicủa người sao?” cây giáo dài của Thánh kỵsĩ sau lưng Tạp Đặc rung rung. thể tiếp nhận nổi rằng Thánh tử đại nhân lại bị mê hoặc đến mức này, có thể vì bảo vệ kẻ thù của ngài ấy mà xung đột với bọn họ.

      Lãnh Lăng Vân khẽ cau mày, ánh mắt trầmxuống, luồng khí thế khó tả đột nhiên bộcphát từ người khiến nhóm người Tạp Đặc cảm thấy có luồng áp lực vô hình baovây họ.

      “Ai cho các ngươi chuyện này?” mặt Lãnh Lăng Vân trầm như nước, giọng rét buốt như hàn băng ngàn năm.

      Tạp Đặc hơi ngẩn ra, dừng lại chút rồi gầmlên: “Chẳng lẽ phải vì ma nữ này sao? Ả ta sát hại mẫu thân và thầy giáo vỡ lòng củamình cách tàn nhẫn, còn làm tổn thương ông nội của mình. Tiểu thư Huyên Huyên cũnglà do ả dùng thủ đoạn hiểm độc hại chết!”

      “Thúi lắm.”

      “Thúi lắm.”

      Hai người cùng đồng thanh.

      là Phong Dật Hiên, là Lãnh Lăng Vân.

      Hai người liếc đối phương bằng khóe mắt, lên tiếng nữa.

      Tạp Đặc và đám Thánh kỵ sĩ hoàn toàn sửngsốt. Thánh tử đại nhân tao nhã mà lại tục?!Người vĩnh viễn thánh khiết cao quý lãnh ngạo hoàn mỹ hôm nay lại tục.

      Đáy mắt Thích Ngạo Sương lại thoáng qua tia lãnh. Thần điện Quang Minh tệ,có thể hắt toàn bộ nước đục qua đây. Mìnhmuốn xem xem còn gì để đổ tội nữa . Thậtra Lãnh Huyên Huyên chết phải là do Giáo Hoàng bày mưu đặt kế để đổ tội cho ThíchNgạo Sương, mà là do Liễu Tuyết Tình làm.

      “Đội trưởng, nhiều lời vô ích. Xem ra chỉ có tiêudiệt ma nữ kia Thánh tử đại nhân của chúngta mới có thể tỉnh táo lại.” Thánh kỵ sĩ saulưng Tạp Đặc lạnh giọng quát.

      ai hiểu tâm tình lúc này của Tạp Đặc. vẫn đuổi theo mục tiêu bằng toàn bộ sức lực nhưng giờ lại thành ra như vậy. Còn nhớnăm đó, thiếu niên áo trắng cao ngạo nhàngvung tay lên, liền cứu mình từ cõi chết trở về, thèm liếc mình cái, tựa như ngài chỉđang cứu con mèo ven đường. Cho tới bây giờ ngài cũng chưa từng nhìn thẳng vào mình.Hôm nay, cuối cùng ngài nhìn thẳng vào mình nhưng lại trong tình huống thế này.

      “Ánh sáng che chở!” Tạp Đặc quát lạnh, giơ cao cây giáo dài trong tay. luồng ánh sángtrắng chói mắt chiếu xuống, bao phủ lấy vàcác Thánh kỵ sĩ sau lưng. Đây là ma pháp giúp đỡ, thêm vào người có thể tăng cường sức khỏe cho con người.

      Lãnh Lăng Vân khẽ híp mắt, sắp ra tay.

      Ngay sau đó, trước mắt liền nhoáng cái, bóng dáng nho chắn trước mặt .Là Thích Ngạo Sương.

      “Để muội.” Thích Ngạo Sương nhàn nhạt .

      Lãnh Lăng Vân muốn gì đó nhưng rốt cuộckhông thể thốt nên lời.

      Thích Ngạo Sương nhìn các Thánh kỵ sĩ trướcmắt cách lạnh lùng, thầm bùi ngùi. Trong lòng những người này Lãnh Lăng Vân đơn giản chỉ là Thánh tử. Nàng hiểu ánh mắt của những người này khi nhìn Lãnh LăngVân. Đó là tôn kính, sùng bái, quý... Nếu Lãnh Lăng Vân tự động thủ...

      “Ma nữ, hôm nay là ngày chết của ngươi!”Tạp Đặc nắm chặt cây giáo dài trong tay, thânthể hơn trầm xuống, quát khẽ tiếng rồi phithân lên.

      “Dừng lại...” Thích Ngạo Sương vẫn nhúcnhích, chỉ yếu ớt câu mà như qua cảngàn năm, thế xoay vần... luồng hơi thởthản nhiên tản ra, bao phủ lấy Thích Ngạo Sương trước mặt các Thánh kỵ sĩ.

      Tạp Đặc giữ nguyên tư thế, cứ như thế mà đứngtrong trung cách nào cử độngđược. Các Thánh kỵ sĩ sau lưng cũng vậy.

      “A? Có chuyện gì vậy?” Tập Thiểu Kỳ trừng to mắt nhìn tất cả các Thánh kỵ sĩ thể nhúcnhích được. Ánh mắt bọn họ vô hồn, động táccũng dừng lại toàn bộ.

      Thích Ngạo Sương nhắm mắt lại, vươn hai tay lên, chỉ trong cái nháy mắt, chín đóa hoa sen màu vàng liền ra, chậm rãi xoaytròn, bay đến trán từng Thánh kỵ sĩ , rồi biến mất.

      “Vậy là sao? Vậy là sao?” Tập Thiểu Kỳ kinhngạc nhìn cảnh tượng thể tưởng tượngnổi trước mắt, hỏi nguyên nhân.

      thôi. Bọn họ sớm tỉnh lại.” Thích NgạoSương xoay người, trả lời, tới vị trí vừarồi của mình. Bạch Đế và Hắc Vũ nhảy lên vai của nàng.

      giết bọn họ à?” sắc mặt của Tập Thiểu Tư trầm xuống. Bọn họ luôn căm thù đến tận xương tủy với những người của thần điện QuangMinh. Cứ giết luôn cho sướng.

      “Đúng đấy. Để ta làm thịt bọn họ.” Tập Thiểu Kỳ càng căm ghét người của thần điện QuangMinh hơn. Có điều, từ tối nay, hai huynh đệ bọnhọ thay đổi thái độ với Lãnh Lăng Vân.

      “Đừng.” Thích Ngạo Sương dắt lạc đà, về phía trước.

      Tập Thiểu Kỳ và Tập Thiểu Tư nhìn các Thánh kỵ sĩ thể phản kháng kia, tuy ngứa ngáy trong lòng, hận thể đâm mấy cái lỗ ngực những người này. Nhưng bọn họ khôngdám làm trái lời của Thích Ngạo Sương. Hai người hiểu rất tuy nàng chỉ nhàn nhạt ra chữ đó nhưng điều nàng quyết định ai có thể thay đổi. Có điều bọn họ biết tại sao lại giết những người ngoan cố đến mức khiến người khác ghê tởm kia.

      Mọi người tiếp tục lên đường, từ từ về phíatrước trong màn đêm.

      “Cám ơn.” Giọng trong trẻo lạnh lùng củaLãnh Lăng Vân truyền tới tai của Thích Ngạo Sương.

      Thích Ngạo Sương quay lại, cũng gì. Có đôi lúc cần phải gì cả.Thích Ngạo Sương biết Lãnh Lăng Vân cũngkhông muốn động thủ với những người đó.

      “Sương Sương, vừa rồi nàng dùng ma pháp gì vậy?” Phong Dật Hiên bên cạnh hỏi đầy nghingơ.

      “Mộng Liên.” (hoa sen khiến người ta nằm mơ)Thích Ngạo Sương nhàng .

      “Hả?” Phong Dật Hiên chớp mắt, “Là sao?”

      Thích Ngạo Sương vươn tay, vung lên trongnháy mắt, tay nàng liền xuất đóahoa sen màu vàng nho , xung quanh nó là luồng hơi thở nhàn nhạt màu đỏ.

      “Có thể khiến cho người đó nhìn thấy thứ mà muội muốn cho họ thấy.” Thích Ngạo Sương thutay về, hoa sen màu vàng biến mất.

      “Chính là khiến ảo giác xuất trong đầungười khác?” Phong Dật Hiên cau mày.

      “Ừ.” Thích Ngạo Sương gật đầu. Cũng gầnđúng. Nhưng nàng để cho mấy Thánh kỵ sĩ kia thấy phải cảnh giả mà là ký ức về trận chiến của mình! Dọc theo đường , LãnhLăng Vân vẫn im lặng cúi đầu khiến người khác thấy vẻ mặt của .

      Chín Thánh kỵ sĩ bị vây tại chỗ vẫn chưa tỉnh lạinhưng giờ phút này tâm trí bọn họ dường nhưsắp sụp đổ. Rất lâu sau bọn họ mới tỉnh lại. Tất cả mọi người đều ngã ngồi đất.

      “Ảo giác! Tất cả chỉ là ảo giác! Đây là cảnh tượng trong mơ mà ma nữ kia tạo ra!” Tạp Đặc ngã đất, lẩm bẩm, ánh mắt rã rời. Nhất địnhnhững cảnh tượng vừa rồi trong đầu là do ma nữ kia tạo ra.

      “Đội trưởng!” những Thánh kỵ sĩ sau lưng gọiTạp Đặc cách khó khăn.

      Tạp Đặc ngỡ ngàng quay đầu, đối diện với là những đồng đội mà tín nhiệm nhất. Nhìn vào đôi mắt của họ, thấy mình mờ mịt.

      “Là ảo giác...” Tạp Đặc khó khăn phát lần đầu tiên tự thuyết phục mình lại khó như thế.

      Trước mặt người đời, đối đầu với thần điệnQuang Minh, tiếc bất cứ giá nào để cứumẫu thân của mình. Sau đó, giết chết mẫu thânmình cách tàn nhẫn. Nguyên nhân là muốn tạo mối quan hệ tốt đẹp với thần điện Quang Minh.

      Chuyện này có thể xảy ra sao?

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chính văn 2
      Chương 5: Thích Ngạo Sương nổi giận


      Tạp Đặc ngồi tại chỗ, thể bình ổn nổi tâmtình. Cảnh vừa nhìn thấy tàn khốc đẫm máu.

      “Đội trưởng, chỉ là ảo giác mà thôi! Là ảo giácdo ma nữ kia tạo ra!” Thánh kỵ sĩ bên cạnh Tạp Đặc rống lên như phát điên.

      Tạp Đặc im lặng, sắc mặt buồn bã, để cây giáodài bên cạnh động tới. Đống lửa cạnh đó vẫn cháy tí tách.

      “Ả giết chúng ta mà chỉ mê hoặc tâm trí chúng ta, làm dao động tín ngưỡng của chúng ta.” Thánh kỵ sĩ khác quơ nắm đấm, tứcgiận .

      “Nếu ả lòng với Thần điện sao lại cắt đứt với Thần điện trong ngày phán án cách quyết liệt như vậy?” Tạp Đặc chậm rãi, khó khăn . Đây là lần đầu tiên niềm tin thâm căncố đế trong lòng bao nhiêu năm nay bị lunglay.

      “Lúc đó ả cắt đứt với Thần điện, sau đó giếtchết mẫu thân của mình để lấy lòng. Làm nhưthế khiến Thần điện càng cảm thấy ả trungthành…”

      Thánh kỵ sĩ bên cạnh Tạp Đặc đày tức giận, nhưng giọng càng ngày càng , càng ngày càng yếu. Sắc mặt của cũng thay đổi. Lý do này có thể chấp nhận được sao?

      “Giết hại mẫu thân của mình để lấy lòng Thần điện, Thần điện chấp nhận sao?” Tạp Đặc cau mày hỏi.

      !” Thánh kỵ sĩ khác quát lên đầy tức giận, “Chắc chắn Thần điện bảo vệ cho thứ súc sinh giết mẫu thân của mình.”

      “Ai cũng biết đạo lý này, chẳng lẽ thiếu nữ kia biết?” Tay của Tạp Đặc run khẽ.

      Mặt của các Thánh kỵ sĩ khác lúc xanh lúc trắng, sâu trong lòng bọn họ vào giờ phút này cũng mâu thuẫn. Niềm tin vững vàng tronglòng nhiều năm dao động trong lúc này.

      …Sao có thể…” ánh mắt của Thánh kỵ sĩ bên cạnh Tạp Đặc tan rã, lắc đầu thể tin được, miệng lẩm bẩm. muốn thuyếtphục mình nhưng lại phát ra mình có cách nào làm được.

      Đoàn người cứ yên lặng như vậy, ngồi ở đó nhúc nhích. Gió nhàng thổi qua, đốnglửa vẫn cháy tí tách.

      Trời nắng chang chang, đoàn người Thích Ngạo Sương từ từ về phía trước.

      “Tiểu thư, thuộc hạ vẫn hiểu sao ngườilại muốn thả cho những Thánh kỵ sĩ kia conđường sống. Bọn chúng lại tới phải làm sao? Chẳng lẽ người vẫn để yên?” Tập Thiểu Kỳ nghĩ mãi vẫn hiểu được. rất rằng Thích Ngạo Sương tuyệt đối phải người tốt, chưa tới mức người ta đánh má trái mình giơmá phải lên cho họ đánh nốt. Từ đủ loại dấuhiệu có thể kết luận nàng là người có thù tấtbáo.

      “Bọn họ tới.” Thích Ngạo Sương nhànnhạt ném ra câu.

      “Cái gì? tới? Sao có thể như thế? Bọn chúng là những con chó trung thành của Thần điện Quang Minh!” thiếu chút nữa Tập ThiểuKỳ nhảy dựng lên. cho rằng tiểu thư lạiđang lừa .

      Tập Thiểu Tư lại khẽ cau mày. năm ngày rồinhưng vẫn thấy những Thánh kỵ sĩ kiađuổi tới. Với tốc độ của bọn họ, nhưng người đó nếu muốn sớm đuổi tới. Nhưng sao nhiềungày mà vẫn thấy động tĩnh gì. Chuyện này là sao?

      “Oa, đó chính là rừng đá lớn phải ?” Tập Thiểu Kỳ bị cảnh tượng trước mắt thu hút sựchú ý, hỏi Thích Ngạo Sương nữa.

      Phía trước là dải những cột đá lớn, như mộtkhu rừng rậm. Cột đá lởm chởm trải rộng, khôngthấy điểm dừng. Có nhiều cột đá vì gió bào mònmà có hình thù kỳ lạ. Gió thổi qua khiến trongrừng đá vang lên tiếng động quái dị. Cảnh tượngquỷ dị khiến Tập Thiểu Kỳ sợ run cả người. sợ nhất là những nơi như thế này.

      “Mọi người cảm thấy nơi này thế nào?” ThíchNgạo Sương lạnh lùng nhìn rừng đá mênh mông trước mắt.

      “Là nơi tốt nhất để mai phục.” Phong Dật Hiên đặt tay lên lông mày, ngắm nhìn phía trước.Rừng đá phức tạp trước mắt chặn lại tầmnhìn của bọn họ.

      thôi.” Thích Ngạo Sương xoay người xuốnglạc đà, dắt lạc đà về phía trước.

      “A, tiểu thư, Phong thiếu đây là nơi tốt nhất để mai phục, vậy mà chúng ta còn vào à?” Tập Thiểu Kỳ trợn to hai mắt.

      “Ta muối biết ngoài Thần điện Quang Minh thìcòn có ai đuổi giết ta.” Thích Ngạo Sương nhàn nhạt bỏ lại câu.

      Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân nóigì, xuống lạc đà theo nàng. Vẻ mặt Tập ThiểuKỳ và Tập Thiểu Tư đầy đau khổ, liếc nhìn nhaurồi xuống lạc đà theo. Bóng dáng đoàn ngườibiến mất giữa rừng đá.

      Cột đá có hình thù kỳ quái khiến người ta thể mở rộng rầm nhìn. Tuy vậy, chỉ cần xác địnhđúng phương hướng là ra khỏi rừng đá.

      Trong góc của rừng đá.

      “Lão đại, mục tiêu tiến vào phạm vi.” giọng trầm thấp vang lên .

      “Lão đại, người nhất định phải đoạt lại nghiênmực Lưu Ly cho thuộc hạ.” giọng tràn đầy oán hận khác vang lên. cần phải cũng biết người này chính là người có mái tóc tổ gà dùng trận pháp vây đoàn người Thích Ngạo Sương.

      “Câm miệng! Tên ngốc này, nếu phải ngươi hành động mình vật kia bịngười khác cướp sao?” giọng trầm thấp ban đầu trách cứ tóc ổ gà.

      Tóc ổ gà gì cả. Ai bảo làm mấtbảo vật quan trọng như thế.

      “Ha ha, thịnh yến sắp bắt đầu.” người được gọi là lão đại cười quỷ dị, răng va vào nhau vang dội. có mái tóc màu xanh, tóc che khuấtnửa mặt tạm coi là khôi ngô tuấn tú của . Nhưng nụ cười dữ toạn và tàn bạo trong đáy mắt khiến người ta thấy thoải mái. Mộtnửa mặt của có chút da nào, chỉ cótừng thớ thịt, con mắt và cái miệng môi lộ ra ngoài khiến người ta kinh hồn bạt vía.

      Lão đại tóc xanh nhàng phất tay. bóng dáng hoạt bát chuyển động cột đá cao nhấttrong rừng đá. Là nữ tử. Nàng ta luồn qua các cột đá như tinh linh khéo léo, lặng yên tiếng động đến bên đoàn người Thích Ngạo Sương vào rừng đá.

      Nàng ta dừng lại ở khoảng cách mà mình cho là an toàn. Nàng từ từ gỡ cây cung lưng xuống, nhắm vào Thích Ngạo Sương phía trước. Chỉ cần giết thiếu nữ này liềnhoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng lớn chưatừng có. Đây là mộ cây cung ma pháp, mũi tênbằng nước bắn ra, lặng yên tiếng động laovề phía thiếu nữ tóc đen. Nó chia làm hai trênkhông trung trong nháy mắt. Đây là hai mũi tên Đoạt Mệnh liền nhau mà nàng ta am hiểu nhất! có bao nhiêu người mất mạng dưới côngkích này, nàng ta đếm nổi.

      Nữ cung thủ nhìn mũi tên ma pháp lao về phíangực thiếu nữ tóc đen, khóe miệng cong lên. Tên bắn ra từ cây cung ma pháp này của nàngkhông hề gây ra tiếng động, dao động ma pháp cực kỳ , khi người ta có thể phát ra được muộn. Giết thiếu nữ này, nhữngngười khác để cho lão đại giải quyết.

      Vậy mà ngay sau đó, nụ cười môi nữ cung thủ cứng lại.

      Mũi tên ma pháp hung dữ mạnh mẽ sắp tới gần thiếu nữ dừng lại. Cảnh tượng ngay sau đókhiến nàng ta hồn phi phách tán. Mũi tên hung dữ mạnh mẽ đó lại đổi đầu, quay về đường cũ, mạnh mẽ quay lại.

      Là nghiên mực Lưu Ly của lão Tam?! Trong đầu nữ cung thủ ngay lập tức lên mấy chữnày. Điều khiến nàng ta kinh hãi này chính là thiếu nữ tóc đen từ từ ngẩng đầu, lẳng lặng nhìnnàng ta, khóe miệng cong lên thành nụ cười lạnh.

      ra là nàng ấy sớm phát ra mình sao?Trong đầu nữ cung thủ thoáng qua ý nghĩ đáng sợ này, chật vật tránh khỏi mũi tên ma phápmình vừa bắn ra.

      “Có mai phục!!!” Tập Thiểu Kỳ gào lên.

      “Là người của Thần điện Quang Minh à?” Phong Dật Hiên quay lại, nhìn Lãnh Lăng Vândò hỏi.

      phải.” Lãnh Lăng Vân lắc đầu.

      “Là người cùng hội với tóc ổ gà.” Phong DậtHiên khẳng định.

      Ánh mắt Thích Ngạo Sương hơi trầm xuống. Nàng cảm nhận được khác thường rất nhỏdưới chân.

      Ngay sau đó, rất nhiều bàn tay xương trắng vươn ra khoảng đất xung quanh. Rất nhiều xương người bò lên.

      “Pháp Sư Tử Linh!!” Mặt Tập Thiểu Kỳ xanh ngắt. ghét nhất là cái này. Sao gần đây toàngặp thứ đồ này nhỉ! Vài con lạc đà hốt hoảng kêu to, muốn chạy khỏi đây. Lãnh Lăng Vânnhẹ nhàng phất tay, ánh sáng trắng bao lấy đámlạc đà. Chúng bình tĩnh lại, quỳ xuống, rúc vàonhau.

      Phong Dật Hiên cũng hành động. Trong tayhắn xuất thanh kiếm bằng gió mờmờ, đột nhiên vung mạnh về phía tay phải mình.

      Tiếng răng rắc vang lên ngừng bên tai. Là tiếng xương gãy.

      Nhưng mục tiêu của Phong Dật Hiên phảilà đám xương này mà là người thântới gần! đất xuất vết máu loang lổ. người lộ ra thân hình ở cách đó xa.Người nọ mặc áo choàng đen, chủy thủ màu xanh lóe lên tay, vừa nhìn liền biết chứa kịch độc. thở hổn hển, tay trái run lên,máu chảy từng giọt theo ngón tay xuống đất, sauđó ngấm vào sa mạc.

      “Sao có thể? Sao ngươi biết ta đến gần?” giọng người đó khàn khàn, thể tin được mà hỏi. Trong tâm mãnh liệt run lên. Cái đấu tay là vật báu hiếm thấy, có thể khiến hắnẩn giấu hoàn toàn hơi thở và thân hình, saongười trước mắt có thể phát được?! Chẳng lẽ thành tựu của người này cao đến thế rồisao?

      “Ngu ngốc, đất có dấu chân của ngươi!”Phong Dật Hiên khinh thường

      Người nọ há hốc miệng nhìn chuỗi dấu chân mấy ràng đất, chợt ấm ức đến mức muốn đập đầu vào cột đá bên cạnh.

      ra Phong Dật Hiên sớm phát hiệnngười đó tới gần nhưng muốn như thếđể khiến người nọ tức chết.

      Thân hình của người có cái đấu biến mất ngay lập tức, vào sau cột đá rồi thấy đâu nữa.

      Những hài cốt kia nhào vào mọi người. Tập Thiểu Kỳ và Tập Thiểu Tư cau mày chán ghét, thi triển ma pháp nổ nát những hài cốt ngừng vọt tới từ xung quanh.

      thể nào. Những người này cũng có chútbản lĩnh đấy nhỉ.” Tập Thiểu Kỳ nổ nát đám hài cốt, cau mày khó chịu .

      Dĩ nhiên chỉ như vậy.

      “Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã! Hôm nay đầu của ngươisẽ thuộc về ta.” giọng liều lĩnh truyềntới từ chỗ cao.

      Mọi người ngẩng đầu thấy cột đá cao nhất trước mắt có mấy người đứng. Đứngđầu là nam tử tóc xanh áo đen, phía sau là tóc ổ gà và nữ cung thủ vừa rồi.

      “Ngươi là ai?” Tập Thiểu Kỳ phẫn nộ quát.

      “Tiểu tạp chủng đứng qua bên . Cái đầu của ngươi chẳng đáng mấy đồng.” mặt nam tử tóc xanh lên nụ cười dữ tợn, lãnh nhìn Thích Ngạo Sương rồi cười đầy hưng phấn. liến thoắng, “ ngờ ngươi lớn lên như con người mà lại giết chết mẫu thân của mình. Nếu nhận nhiệm vụ này tamuốn nhận ngươi làm thủ hạ của ta. Chậc chậc,có phải mẫu thân của ngươi rất cam lòngkhông khi bị chính con của mình giết chết, ha ha. Có phải gào khóc là đừng ? Còn rất ngu xuẩn mà cam tâm tình nguyện đến gần đểngươi giết?...”

      Nam tử tóc xanh rất hưng phấn, bởi vì hắnchính là tên biến thái cuồng giết người thân. Hắnnói rất phấn khởi, phát ra Thích Ngạo Sương cúi đầu, nắm chặt tay thành nắmđấm đến mức các khớp xương trắng bệch, cắn môi sắp bật máu.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chính văn 2
      Chương 5: Thích Ngạo Sương nổi giận (tiếp theo)

      Canh thứ hai

      Nam tử tóc xanh phát ra điểm khác thường của Thích Ngạo Sương, càng thêm liều lĩnh nhạo báng: “Nghe mẫu thân ngu ngốccủa ngươi là vật hy sinh cho cuộc tranh giànhcủa hai hoàng tử. Ngươi cũng con mẹ nókhôi hài. Chết chết còn cứu làm gì. Cứu rồi lại giết. Đầu ngươi bị nước vào à?”

      Sắc mặt của Phong Dật Hiên trở nên rất khó coi, quơ thanh kiếm lớn trong tay, định xông lên.

      Vậy mà ngay sau đó, bóng dáng thoáng qua.Thích Ngạo Sương nhảy lên nhanh như chớp, đột nhiên xuất bên cạnh nam tử tóc xanh như quỷ mị.

      Nam tử tóc xanh kinh hãi nhìn thiếu nữ tóc đenvới khuôn mặt đẹp đẽ vô song nhưng lại vô cùng lạnh lẽo trước mặt, trong lòng run lên.

      Trong tay Thích Ngạo Sương đột nhiên ramột thanh bảo kiếm cổ vô cùng lợi hại, phát sáng rạng rỡ dưới ánh mặt trời. Trong mắt nam tử tóc xanh lên tham lam. Vừa nhìn liền biết thanh bảo kiếm này phải vật thường.

      Còn chưa kịp thanh bảo kiếm vô cùng sắc bén kia chém tới trước mặt .

      Ầm.

      Tiếng nổ lớn chấn động cả góc trời.

      kiếm này của Thích Ngạo Sương chémcột đá khổng lồ làm hai nửa. Người cột đáchật vật tránh ra các hướng khác nhau. Cột đákhổng lồ ầm ầm ngã xuống, phát ra tiếng động đinh tai nhức óc, bụi đất tung lên. Trong nhất thời, xung quanh đó trở nên mờ ảo.

      Đối phương có năm người nhưng mục tiêu củaThích Ngạo Sương chỉ có – chính là nam tửtóc xanh.

      Mọi người đứng dưới hí mắt nhìn thấy nam tử tóc xanh đứng cột đá khá xa đó cười lạnh. Thích Ngạo Sương đứng cột đá,lạnh lùng nhìn nam tử tóc xanh.

      Ngay sau đó, màn khiến mọi người kinhngạc xuất .

      “Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã, ngờ đầu củangươi đáng giá như thế.” Giọng kia vang lên,mọi người quay đầu lại thấy nam tử tóc xanh đứng cột đá sau lưng nhìn xuống bọn họcười lạnh.

      “Bảo kiếm tay ngươi là kiếm gì vậy? Thần khí hay nửa Thần khí?” giọng giống như thế mang theo tham lam truyền tới từ cột đá bên tráimọi người. Là nam tử tóc xanh!

      Ảo ảnh?

      “Hừm hừm, các ngươi nhìn đâu vậy?!”giọng giống như thế lại truyền tới từ bênphải mọi người.

      Bốn nam tử tóc xanh?! Phân thân hay ảo ảnh?!

      “Đoán xem ai mới là ta . Đoán đúng có thưởng.” Nam tử tóc xanh cười quang quác.Tiếng cười chói tai làm đau màng nhĩ của mọingười. Rầm! Trong nháy mắt, Lãnh Lăng Vân tạo ra lá chắn ma pháp chặn mũi tên ma pháp bắn về phía mình. Đối phương bắt đầuđộng thủ! Hai hàng lông mày của Lãnh Lăng Vân cau chặt, tay bắt đầu thi triển ma pháp.

      Phong Dật Hiên bổ kiếm về phía thíchkhách thân về phía này. Thích khách chật vậtlăn đất, tránh được kiếm trí mạng này.Lần này, hề thấy dấu chân nào mặtcát. phải phát mình qua dấu chân cát mà là thực lực của người này rất mạnh mẽ. Tập Thiểu Kỳ và Tập Thiểu Tư cũng phối hợp công kích rất ăn ý, ngừng gọi ra chiến sĩ Khô Lâu và Pháp Sư Vong Linh. Tóc ổ gà còn núp phía sau.

      Thích Ngạo Sương đứng cột đá. Gió mạnhthổi qua khiến mái tóc đen của nàng tung bay.

      Nam tử tóc xanh cười hiểm, tay tạo mộtdấu tay kỳ quái, ngoài miệng cũng lẩm bẩm chúngữ. Ba nam tử tóc xanh khác cũng làm như vậy.

      “Ngạo Sương!” Phong Dật Hiên dùng kiếmđánh lui thích khách quỷ dị kia xong chú ý tình huống bên này, cau mày quát khẽ rồi định xông lên.

      Nhưng, màn tiếp theo khiến sững sờ tại chỗ.

      người Thích Ngạo Sương từ từ tản ra ánhsáng màu đỏ, bao phủ quanh người nàng.

      Nam tử tóc xanh hơi ngẩn ra. Đấu khí màu đỏ?Có màu đấu khí như vậy sao? đối diện vớiđôi mắt rét lạnh của Thích Ngạo Sương, trong lòng cũng rét run. Đôi mắt vốn đen nhánh lại phát ra ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt!

      khi nam tử tóc xanh ngẩn ra trước mắt nhoáng lên, khuôn mặt lạnh lẽo của Thích NgạoSương ở ngay trước mặt . Theo phản xạ, định lui lại phát ra thân thể mình thể nhúc nhích được! cỗ áp lực vô hình khiến cho thể cử động chân của mình!

      Dưới ánh mặt trời, bảo kiếm trong tay ThíchNgạo Sương lóe lên lạnh lẽo, cứ như vậy màgiáng kiếm xuống. Hơi thở lạnh lẽo như TửThần giáng tới khiến người khác kinh hãi. Trong mắt nam tử tóc xanh lên hoảng sợ! Nhiềunăm như vậy, tàn sát bao nhiêu người đãkhông nhớ nổi. chưa từng trải qua cảm giácnày. Nó mạnh mẽ tới mức thể chốnglại, thể giãy giụa.

      giống nhau.” Nam tử tóc xanh còn chưa hết câu trán xuất vết máu, mặt vẫn là kinh hãi như cũ, cứ như thế màchia làm hai nửa. Tiếng động đáng sợ vang lên,cột đá khổng lồ mà nam tử tóc xanh kia đứngcũng bị chém thành hai nửa! Mà tay của vẫn duy trì tư thế cũ. chưa thi triển ra bất kỳ ma pháp gì bị Thích Ngạo Sương giếttrong nháy mắt.

      “Sao tiểu thư biết đó là người ?” Tập ThiểuKỳ nhìn màn kinh tâm động phách này, hỏi.

      “Sao đệ biết được.” Tập Thiểu Tư tức giận trảlời. Vừa dứt lời phát ra sắc mặt đối thủ của họ xám ngắt.

      Thích Ngạo Sương điểm chân, rời khỏi cộtđá sụp xuống, phi thân nhảy qua chỗ những nam tử tóc xanh khác.

      “Đó phải là ảo ảnh!” Tập Thiểu Tư kinh ngạc, thốt lên. Nếu là ảo ảnh vừa rồi khiThích Ngạo Sương chém người , những ảoảnh khác biến mất. Nhưng những nam tử tócxanh kia vẫn kinh ngạc nhìn Thích Ngạo Sương,chưa lấy lại được tinh thần.

      Thích Ngạo Sương tới trước mặt nam tử tócxanh nhanh như chớp, huy kiếm chém tới. Nam tử tóc xanh bị chém thành hai nửa ở nganghông. Máu tươi phun ra, tạo thành vòi máuquỷ dị trong trung rồi trợn to hai mắt,rơi xuống. Chết nhắm mắt! khôngthể tin là mình có sức mà ngăn cản.

      Trong mắt Thích Ngạo Sương có độ ấm, lần nữa đánh về phía nam tử tóc xanh khác.

      phải ảo ảnh! Đều là thực thể!” Tập Thiểu Kỳ há hốc miệng, quát thành tiếng đầy kinh ngạc. Bốn em ruột?

      Thích khách muốn ám sát Phong Dật Hiên cũng lặng lẽ lui lại. Cung thủ giằng co với Lãnh Lăng Vân nhảy các cột đá, chuẩn bị rút lui. Rấtrõ ràng rằng nam tử tóc xanh này là linh hồn của bọn họ, là trụ cột tinh thần của bọn họ.

      Tóc ổ gà chạy nhanh nhất. làm mất bảo vật, lực chiến đấu giảm mất tám phần, phải chứngkiến lão đại chưa thi triển ma pháp bị ngườita bổ như bổ dưa, chạy đợi tới khinào? Bây giờ tóc ổ gà hiểu vì sao nghiênmực Lưu Ly phải đổi chủ.

      “Chạy đâu?” Phong Dật Hiên bay lên, đâmmột kiếm thủng cột đá lớn và thích kháchẩn sau cột đá đó. Kiếm xuyên qua ngực thích khách. Phong Dật Hiên thu kiếm, cột đá ầm ầm đổ xuống, vùi thích khách chết xuống.

      Tình thế nghiêng về bên, cần phải lo nữa.

      chết !” Thích Ngạo Sương chém chết mộtnam tử tóc xanh lần nữa rồi đuổi theo người cuối cùng hoảng hốt bỏ chạy. Nàng quơkiếm chém đứt hai chân nam tử tóc xanh. Hắnkêu thảm rồi rơi khỏi cột đá. Bọn họ hiểu nhất làtạo ra ảo ảnh bốn em sau đó kết thành trậnđể thi triển ma pháp. Bây giờ bốn người mất ba, còn ý chí chiến đấu, chỉ muốnmau thoát khỏi thiếu nữ nổi điên này.

      Thích Ngạo Sương lao như tên bắn, đuổi theo,kiếm tay cắm mạnh vào bụng nam tử tócxanh.

      Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang dội góc trời khiến người ta kinh hồn bạt vía.

      Hai mắt Thích Ngạo Sương ửng đỏ, lại đâmmạnh vào lần nữa, găm nam tử tóc xanh xuống đất. thể kêu nữa, chỉ có thể thở mạnh, máu tươi ngừng chảy khỏi khóe miệng. Cát vàng phía dưới sớm bị máu tươi nhuộm đỏ.

      phải ngươi rất giỏi sao? tiếp !” Thích Ngạo Sương cười lạnh, rút kiếm ra rồi đâm mạnh vào bụng nam tử tóc xanh lần nữa.

      Trong mắt nam tử tóc xanh ngoài hoảng sợ có gì khác. Điên rồi! Biến thái! Ác ma! Thiếu nữ này phải là người! Trong lòngnam tử tóc xanh chỉ có những ý nghĩ này. hận thể chết ngay lập tức nhưng thiếu nữ trước mặt lại cho thoải mái, khôngđâm vào chỗ hiểm của .

      Đây là hành hạ tới chết!

      kiếm lại kiếm, Thích Ngạo Sương dường như biết mệt mà đâm nam tử tócxanh đất. Oán giận tích tụ lâu ngày tronglòng nàng bộc phát ra như lũ quét vào giờphút này.

      biết qua bao lâu, bên tai nàng vang lêntiếng gọi dồn dập.

      “Ngạo Sương!”

      “Tiểu thư!”

      đôi tay ấm áp nắm lấy cổ tay Thích Ngạo Sương, ngăn hành động mất khống chế của nànglại.

      Thích Ngạo Sương quay lại đối diện với đôi mắt tràn đầy đau lòng của Phong Dật Hiên.

      “Đủ rồi, Ngạo Sương, dừng lại .” Giọng nóinhẹ nhàng của Lãnh Lăng Vân vang lên bên cạnh nàng. Ánh sáng màu đỏ người ThíchNgạo Sương từ từ tản , ánh mắt cũng hồi phục tiêu cự. thèm nhìn thi thể máu thịt lẫn lộntrên đất lấy cái, nàng xoay người chậm rãiđi về phía trước. Phong Dật Hiên đứng tại chỗnhìn theo bóng lưng nàng, liếc nhìn Lãnh Lăng Vân, ăn ý đuổi theo. Bây giờ Thích NgạoSương cần yên lặng mình. Xung quanh bừa bãi. Tất cả mọi người bị giết, thi thể tìm được cái huy chương nho màu trắng có hoa văn hình tia chớp màu đen. Những người này là người của tổ chức Hắc Điện.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :