1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tài Năng Tuyệt Sắc - Vô Tình Bảo Bảo (Full +eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chính văn 2

      Chương 1: Lịch sử qua trang mới.

      Phong Dật Hiên liếm liếm đôi môi khô khốc, do dự. Lãnh Lăng Vân cũng trầm mặc.

      "Hai người cảm thấy ta làm chuyện điên rồsao? !" mặt Khắc Lôi Nhã mảnh yêntĩnh, cứ như vậy nhàn nhạt ra câu.

      "Ta hiểu biết nàng phải người như vậy.Nhưng là. . . . . ." Phong Dật Hiên muốn lạithôi. Nhưng muốn cho Khắc Lôi Nhã biết thực tàn khốc như vậy. Đây là xát muối lên vết thương của Khắc Lôi Nhã.Nhưng nếu mình , Khắc Lôi Nhã cuối cùng cũng biết chuyện này. Khi đó, làm Khắc Lôi Nhã khổ sở hơn.

      "Giống như hai người , ta còn có rất nhiều chuyện phải làm. Mẫu thân và sư phụ chết, tanhất định hướng thần điện Quang Minh đòi lại món nợ này." thanh Khắc Lôi Nhã thậtbình tĩnh, lại lạnh lẽo khác thường.

      Phong Dật Hiên nhìn Khắc Lôi Nhã, cắn cắnmôi. (lại cắn nữa à?)

      Khắc Lôi Nhã gì, lẳng lặng chờ đợi lời kế tiếp của Phong Dật Hiên.

      Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân liếc nhaumột cái, cuối cùng Phong Dật Hiên nhàng ra An Mạt Cách Lan và thần điện QuangMinh liên thủ phát ra Lệnh Truy Nã Khắc Lôi Nhã, thanh Phong Dật Hiên rất rất , vẫn cẩn thận chú ý nét mặt Khắc Lôi Nhã. Vậy mà, từ đầu đến cuối Khắc Lôi Nhã đều vô cùng bình tĩnh.

      Phong Dật Hiên rốt cuộc xong rồi, lo lắng nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Khắc LôiNhã, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

      Khắc Lôi Nhã quay đầu nhìn hai người, khẽ mởmiệng, hai người hồi khẩn trương, Khắc LôiNhã lại nhàng hỏi Lãnh Lăng Vân : "Lãnh Lăng Vân, Huyên Huyên sao rồi?" Lãnh Lăng Vân ngẩn ngơ, Phong Dật Hiên cũng ngẩnngơ.

      "Ngươi cùng ta ở chung chỗ, lại cứu ta,thần điện Quang Minh làm sao có thể bỏ qua ngươi? Chẳng lẽ ngươi vì Huyên Huyên nghĩ tới chuyện này sao?" lòng của Khắc LôiNhã sáng tỏ từ lâu, nhìn sắc mặt khẽ biến của Lãnh Lăng Vân, trong lòng cũng dâng lên mộtcỗ cảm giác chẳng lành . Lãnh Lăng Vân trầmmặc xuống, chỉ là đáy mắt này nồng nặc đauthương có qua được mắt Khắc Lôi Nhã

      Phong Dật Hiên cũng biết cái gì chophải.

      Khắc Lôi Nhã trong nháy mắt hiểu được, bé đơn giản thuần khiết nhất thiên hạ, sợ rằng ...

      " xin lỗi. . . . . ." , Khắc Lôi Nhã trầm lặng ra câu , thanh có nồng đậm bi thương cùng tự trách.
      ",Chuyện này và ngươi có liên quan." Lãnh Lăng Vân nhàng thở ra hơi, mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, "Đây là nguyện vọng của Huyên Huyên. Nguyện vọngcuối cùng của muội ấy chính là để cho ta rờikhỏi thần điện Quang Minh, muốn ta có mộtcuộc sống tự do. Ta nghĩ, ta hoàn thành nguyện vọng của muội ấy."

      Khắc Lôi Nhã và Phong Dật Hiên nhìn thấy lúc này khuôn mặt của Lãnh Lăng Vân nhàn nhạttươi cười, trong lòng phức tạp cực kỳ. Nụ cườinhư vậy, từ khi quen biết chưa từng thấyqua. Đây là nụ cười tràn đầy hi vọng và sứcsống.
      "Nơi này, là nơi nào?" Khắc Lôi Nhã nhìn bốn phía, phòng này có cửa sổ, chỉ có cửa đá,ở đỉnh có lỗ thông gió . Trongphòng dụng cụ tương đối đơn giản, bàn đểNgân nến tam giác .

      "Là mật thất nhà ta." Phong Dật Hiên nhàng , " ảnh hưởng của thần điện Quang Minh ở Lạp Cách Tạp thể khinh thường. Cho nên. . . . . ."

      " Thần điện Quang Minh và An Mạt Cách Lanmặc dù ban bố Lệnh Truy Nã, nhưng bọn họ sẽkhông phát động tín đồ đuổi bắt Khắc Lôi Nhã.Bởi vì giờ phút này con ngươi và màu sắc tóccủa Khắc Lôi Nhã biến thành màu đen. Quang Minh thần điện là thể nào quangminh chính đại huy động tín đồ truy bắt cácthiếu nữ tóc đen mắt đen. Nếu như vậy liền bại lộ rằng thần điện Quang Minh là nơi dối trá và tàn bạo. Cho nên, đuổi theo đến đây toàn bộ chỉ là người của Thần điện ." Lãnh Lăng Vân nhàn nhạt phân tích.

      Phong Dật Hiên và Khắc Lôi Nhã tự nhiên cũng nghĩ đến việc ban đầu thần điện Quang Minh bí mật đuổi giết các thiếu nữ tóc đen mắt đen. Khắc Lôi Nhã ánh mắt hơi trầm xuống, khôngngờ những thiếu nữ kia đều là vì mình mà chết.
      "Hai người, ra ngoài trước . Ta muốn nghỉ ngơi chút." Khắc Lôi Nhã chậm rãi nhắmmắt lại, nhàng .

      Phong Dật Hiên và lãnh Lăng Vân liếc mắt nhìn nhau, hai người đều ở đây đều thấy lo lắngtrong mắt đối phương lại hướng nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Khắc Lôi Nhã, hai người rốt cuộc yên lặng lui ra ngoài.

      Đợi cửa nặng nề đóng, Khắc Lôi Nhã vô lực dựa vào đầu giường, chậm rãi mở mắt ra.

      Trong mắt tất cả đều là vẻ lạnh lùng mê hoặc lòng người !

      Thần điện Quang Minh! Cổ Đốn Công Tước!

      Ta quay trở về!

      Ta nhất định trở về!

      Khắc Lôi Nhã trầm ngâm cảm giác tình huốngcủa thân thể mình, thầm vận lực, Khắc LôiNhã cũng có chút giật mình. Liên Hoa Bảo Giám mực tự động lưu động. Trong cơ thể vết thương rất tốt rồi.
      "Chiêm chiếp" ,

      Bạch Đế ở bên gối kẽ gọi Khắc Lôi Nhã , Hắc Vũ chịu yếu thế càng lớn tiếng hô.

      Khắc Lôi Nhã cúi đầu, nhìn hai Tiểu Mao Cầu, mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, tay ôm lấymột nâng đến trong ngực của mình, nhàngnói: "Cám ơn các ngươi hai cứu ta."
      ( Sau này 2 đứa biến về nguyên hình mà vẫn đòingủ chung với chị Nhã bị chị ấy cước đá bay ra khỏi cửa luôn. Buồn cười ghê ghớm).

      “ Chiêm chiếp" Hắc vũ vẫy cánh, là bộ dáng hả hê. ( ăn được cả đống đậu hủ thế kia hả hê là phải)

      "Chỉ là, hai người các ngươi rốt cuộc là ai ? Tạisao Nữ Thần Quang Minh cùng Thần Hắc Ámđều biết các ngươi? " Khắc Lôi Nhã nghi hoặcnhìn hai Tiểu Mao Cầu trong ngực .

      Hai Tiểu Mao Cầu nhất trí đều trầm mặc.

      Khắc Lôi Nhã nằm trở lại giường, nhìn trần nhà đỉnh đầu, hai mắt chậm rãi nhắm nghiền.

      Tất cả mới chỉ bắt đầu mà thôi.

      Lịch sử Tích Lan Đại Lục, hôm nay bắt đầu mở ra trang mới.

      Ba ngày sau, chiếc xe ngựa cực kỳ bình thường chậm rãi rời đế đô Lạp Cách Tạp.

      Bầu trời xanh thẳm vạn dặm có bóngmây, ven đường cây đại thụ xanh ngắt, nhìn kỹtrên đầu có con chim gọi tới gọi lui.

      Bình thản đường lớn, xe ngựa cứ vậy màtiến tới phía trước.

      Trong chiếc xe ngựa bình thường, Khắc Lôi Nhã lẳng lặng tựa vào trong buồng xe. Trong xe ngựacòn có Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân.

      "Ta thể tiếp tục ở lại nơi này. Thứ nhất,ta muốn liên lụy Phong gia, thứ hai, ta muốn báo thù." Hai ngày trước, Khắc Lôi Nhã cự tuyệt An Lệ Toa. An Lệ Toa cũng gì, chỉ đơn giản là cho nàng cái ôm và mộtnụ cười tươi rói khích lệ. Trước mắt Lạp CáchTạp có cách nào chống lại An Mạt Cách Lan, huống chi còn có thần điện Quang Minh đứng sau. Khắc Lôi Nhã dĩ nhiên là rất ràngnhững thứ này. Nàng thậm chí để cho Lý gia biết nàng bây giờ ở Phong gia. thể liên lụy Phong gia và Lý gia. Chính mìnhkhông có cường đại lên, cũng là khôngthể cùng An Mạt Cách Lan và thần điện QuangMinh trực diện đối kháng. Trong lòng Khắc Lôi Nhã có tính toán.

      Phong Dật Hiên lần này theo bên người KhắcLôi Nhã, Khắc Lôi Nhã nữa phản đối, cũng có đuổi Phong Dật Hiên rời .

      Ba người mục đích, đổi.

      Lực lượng thần điện Quang Minh bố trí khắpnơi. Kể cả đất nước nghèo khó nhất Tích LanĐại Lục Ô Tát Lợi này.
      Cái đường này là do các tảng lớn sa mạc vàsố ít ốc đảo tạo thành, hoàn cảnh địa lý ác liệt và cư dân bần khốn thần điện Quang Minh có quá chú ý cái chỗ này. Chỉ có đế đô đất nước này có tòa phân điện tượngtrưng .

      Đại Mạc Cuồng Sa, dần dần muốn làm cho người ta lóa mắt. Đỉnh đầu là nắng gắt kịch liệt.
      Sa mạc mịt mờ, ba con Lạc Đà chở lưng ba người từ từ về phía trước . Chung quanh là cây Tiên Nhân Chưởng khổng lồ, trừ nó ra còn bất kì thực vật hay động vật sống gìnữa, thỉnh thoảng lộ ra dưới cát vàng mấy bộ xương khô. Đây là khu vực cực kì nguy hiểm.

      Nơi xa, chợt bốc lên mảnh bụi cát. Bụi mịtmù, vả lại càng ngày càng gần. Là đội cưỡi ngựa, mọi người vạm vỡ, loan đao cầm trongtay, chân mang ủng da. Là bọn cướp!

      "Lão đại, nhìn, chính là ba người này, mặc dù thấy mặt, nhưng mà ta lại nhìn thấy ngườiở giữa, tư thái đó tuyệt đối là mỹ nhân." Tên cướp chạy trước tiên là nam tử bị ổi đanghướng về nam tử tuấn tú . Ba người này ràng phải là dê béo tốt, nhưng là nếucó mỹ nữ, liền kiếm lợi lớn rồi.

      Mà ai cũng ngờ, nam tử tuấn tú này lại là Bá chủ sa mạc này, thủ lĩnh của bọn cướp.

      Long Tát Tư gật đầu cái, có hoài nghi lời tên nam tử bị ổi . Mặc dù người nàyrất bỉ ổi, nhưng là ánh mắt cũng là sắc bén khác thường. Chưa từng có nhìn sai bao giờ.

      Lũ mã tặc khua khua loan đao, lao đến trước mặt ba người.

      "Người ở giữa ở lại, còn hai tên kia mau cút."Long Tát Tư vung đao hừ lạnh câu.

      "Ngươi. . . . . ." thanh dễ nghe cứ nhưvậy bay tới, khiến lòng của lũ cướp đều có chút run lên. Chỉ có thanh mà như vậy thìdung nhan là tuyệt đại đến mức nào đây?

      "Ngươi, chính là Long Tát Tư thủ lĩnh ở sa mạc này?" Cái đó thanh dễ nghe nhàng bay tới là nữa, câu liền điểm ra tên tuổiLong Tát Tư.

      Long Tát Tư hơi sững sờ, ngay sau đó cười lênha hả: "Thế nào, mỹ nhân biết danh tiếng củata rồi hả ? như vậy, xuống đây ngoan ngoãn theo ta ."

      "Cái người ngu xuẩn này, ngươi bị người ta hãm hại trở thành cướp, mất gia đình, có tư cách gì phách lối ở đây?" Mà này thanh dễ nghe đó cũng có thể dùng chỉ trích người khác sao?

      Bọn cướp xung quanh Long Tát Tư sắc mặt chợt biến, ai cũng biết cái này là xương sườn mềm của lão đại bọn họ, thể chọc bừa. Vừa nhắc tới cái này, lão đại phát điên. Hậuquả tưởng tượng nổi.

      Vậy mà ngoài dự liệu của mọi người chính là, Long Tát Tư cư nhiên có nổi điên, mà là cảnh giới vung đao chỉ vào người ở giữa, lạnh lùng : "Ngươi là người nào?"

      "Ta tới trợ giúp ngươi." Thanh dễ nghe nhàn nhạt trả lời. Tiếp, người ở giữa chậm rãi vén màn che đầu, lộ ra dung nhan tuyệt thế. Màu tóc đen, tròng mắt đen vô cùng thâm thúy.Thiếu nữ trước mắt tuổi tác như vậy toát lên vẻ thùy mị, nếu sau khi lớn lên, biết còn nghiêng nước nghiêng thành đến mức nào?

      Song hắc trong truyền thuyết, cũng khôngcó truyền lưu quá rộng, cho nên lũ mã tặc chỉ là sợ hãi dung mạo thiếu nữ trước mắt, mà khôngcó nghĩ quá nhiều. ! !
      “Trợ giúp?" Long Tát Tư cười lạnh, "Ngươi ở đây là đùa . . . . . ." đợi bọncướp cười ầm lên phụ họa, bên cạnh thiếu nữmột người nhàng vung tay lên. Trong nháy mắt cuồng phong gào thét, còn có mộtcỗ vô hình lực lượng cường đại đánh úp về phíaLong Tát Tư phía sau mọi người. Bọn cướp sợ hãi kêu ra tiếng, thân thể mọi người đều khôngcó ngoại lệ toàn bộ bay lên , sau đó nặng nềquăng xuống đất.

      Nụ cười mặt Long Tát Tư cứng đờ, bọncướp nhanh chóng bò dậy, mặt cũng là mộtmảnh nặng nề. người của bọn họ cóthương tổn, trong nháy mắt hiểu được đốiphương chỉ cho bọn họ chút cảnh cáo nho ,mà có tổn thương bọn họ.

      Ma Pháp Sư? ! Hơn nữa còn là cường đại nhưthế?

      Long Tát Tư cau mày, theo bản năng liếm liếmđôi môi khô khốc. Đề phòng nhìn trước mắt ba người. Ba người này, rốt cuộc là có thân phận gì? Mục đích gì đây?

      "Ngươi, rốt cuộc muốn làm cái gì?" Long tư tátcẩn thận hỏi, biết , bọn họ tuyệt đối phải đối thủ của ba người này.
      "Để cho ngươi trở thành chủ nhân của vùng sa mạc ." Thiếu nữ tóc đen mắt đen mặt lộ ra dáng vẻ tươi cười tà mị, chính là làm cho ngườita mất hồn, làm cho người ta mê say.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chính văn 2
      Chương 1: Lịch sử qua trang mới.
      (tiếp theo)

      Trở thành chủ nhân vùng sa mạc ? !

      Long Tát Tư sửng sốt, cứ như vậy kinh ngạcnhìn thiếu nữ thần bí trước mắt. phán đoán lời của thiếu nữ là hay giả.

      "Long Tát Tư, con cháu duy nhất Bắc ThânVương, văn võ song toàn, được lòng dân. Là người kế nhiệm duy nhất của Bắc Thân Vương.Lúc ấy Hoàng Thái Tử hoang dâm vô sỉ, ngườinhư vậy tuyệt đối phải minh quân. Mà vì ngươi, là chướng ngại vật lớn nhất cản trởhắn trở thành Hoàng Đế. Cho nên, ngươi còn chưa trở thành Bắc Thân Vương liền bị hãmhại." Thanh dễ nghe nhưng tia nhiệt độ, liên tục mà .

      "Ngươi! Ngươi rốt cuộc là ai?" sắc mặt của Long Tát Tư rốt cuộc thay đổi.

      "Ta. . . . . . Tên của ta là Thích Ngạo Sương."Thiếu nữ tóc đen mắt đen mỉm cười như hoa.

      Thích Ngạo Sương, Thích Ngạo Sương. . . . . . Đáy mắt tóc đen thiếu nữ thoáng qua tia nhàn nhạt đau thương nụ cười. Còn tưởng rằngsẽ dùng đến cái tên này nữa. Đúng vậy,cái tên này, mới chân chính là tên của Khắc LôiNhã.

      "Tin tưởng ta, ta khiến ngươi trở thành chủnhân vùng sa mạc ." Thích Ngạo Sương nàythanh dễ nghe mang theo cỗ mị hoặckhó tả .

      "Ta làm sao phải tin tưởng ngươi?" Long Tát Tư mới vừa rồi thấy thiếu nữ và những người bêncạnh ra tay, trong lòng mặc dù rung động, nhưng là chỉ bằng điểm này thực lực của nàng ta khôngđủ thuyết phục .

      khuôn mặt xinh đẹp của Thích Ngạo Sươnglộ ra nụ cười tuyệt luân rực rỡ , chẳng biết tạisao, Long Tát Tư thấy cái nụ cười này tronglòng có chút sợ hãi.

      Ánh mắt Thích Ngạo Sương dời đến nam tử bị ổi bên cạnh Long Tát Tư, ánh mắt trầm xuống.

      Sau khắc, màn xảy ra làm cho người ta co giật.

      Nam tử bỉ ổi lập tức nhảy lên, mặt đối mặt với Long Tát Tư, tình ái dào dạt: "Lão đại, ngươibiết , bóng dáng cao lớn của người sớmin ở trong lòng của ta sâu. Tình của ta đối với người say đắm giống như bầu trời đêm, có vầng trăng cao chứng giám, lòng ta đốivới người đến chết cũng đổi. . . . . ."
      Sau lưng Long Tát Tư có người chịunổi biến hóa như thế, che lồng ngực của mìnhbắt đầu nôn mửa. Long Tát Tư thấy vậy gươngmặt nặng nề, bởi vì và bất kì ai khác cũng thấy ràng nam tử bị ổi thích mình. Ánh mắt người trước mắt trong suốt, chuyện tựnhiên lưu loát. Nhưng! cho là như thế, sắc mặt của Long Tát Tư đột nhiên thay đổi. Thuậtkhống chế tinh thần cao cấp! Lại là khống chếtinh thần cao cấp! quá ràng cái phápthuật độc ác đó, ban đầu chính là bị ngườiyêu dấu nhất bán đứng như vậy! Sau đó bị thân nhân chỉ trích.

      Long Tát Tư ngẩng đầu nhìn về phía thiếu nữtuyệt sắc tóc đen, lạnh lùng : "Đủ rồi, ta tin tưởng rồi." Trong lòng càng thêm rung độngkhông dứt, thiếu nữ trước mắt, vì sao lại hiểu rõchuyện tình của mình như thế? Nàng rốt cuộc làai?

      Thích Ngạo Sương thu hồi khống chế tinh thần,mỉm cười lạnh nhạt : "Ngượng ngùng, gợi lên kí ức tốt trước kia của ngươi."

      Nam tử bỉ ổi mờ mịt nhìn trước mắt thấy LongTát Tư trầm mặc như nước, lại nhìn thấy những người sau lưngLong Tát Tư dùng ánh mắt quái dị nhìn mình, mảng mờ mịt.

      "Vì sao tìm tới ta?" Long Tát Tư thanh trầmthấp hỏi.

      "Bởi vì ta cần danh vọng của ngươi." Thích Ngạo Sương cười nhạt," Người dân ở Ô Tát Lợi phần lớn cũng tin chắc rằng ngươi là bị hãmhại."

      Long Tát Tư trầm mặc .

      "Tin tưởng ta hãy tới vũ điếm ở Thanh Tuyền trấn tìm ta ." Thích Ngạo Sương nhẹnhàng kéo kéo dây cương Lạc Đà, Lạc Đà bướcchân về phía trước, bên cạnh Lãnh Lăng Vân và Phong Dật Hiên theo sát.

      Sau lưng Long Tát Tư mọi người nhìn nhau, sauđó cũng chủ động nhường ra con đường.

      Ba con Lạc Đà từ từ về phía trước, mọi ngườithấy bóng lưng của bọn họ, quay lại nhìn bónglưng Long Tát Tư, tất cả đều đợi Long Tát Tư quyết định.

      Long Tát Tư lại lên tiếng, trầm mặc nhưnước nhìn thích đoàn người của Ngạo Sương cứnhư vậy rời .
      "Ngạo Sương, nàng tìm đến chúng ta sao?" Phong Dật Hiên trầm giọng hỏi. Ở sa mạcvòng vo hồi cũng tìm được người bọn họ muốn tìm, cũng dễ dàng gì.

      "Đúng vậy." mặt Thích Ngạo Sương hiệnlên tia nụ cười nhàn nhạt.

      Thanh Tuyền trấn, là cách biên giới Điểu TátLợi gần Lục Châu. Mặc dù , nhưng lại vôcùng quan trọng. Rất nhiều người dừng chân nơi đây để tiếp tế lương thực.

      Ba người Thích Ngạo Sương giống như được rấtnhiều người đường để ý, dắt Lạc Đà chậmchậm về phía trước. Quán ở ven đường,các lão bản cũng còn hơi sức thét, nửachết nửa sống tựa vào cửa vừa chờ khách tớicửa miệng, phần lớn cửa nhà khép chặt, chỉ cómột ít cửa hàng mở cửa, người đường ăn mặccũng khác biệt lắm, đều là thân áochoàng dài bọc lấy toàn thân.

      Ba người tới tòa nhà, đem Lạc Đà kiểmtra kĩ càng, đẩy cửa ra vào nhà.

      "Tiểu thư, ngươi trở lại." phụ nữ mậpmạp tiến lên đón.

      "Ừ" Thích Ngạo Sương nhàng gật đầu, "Tốinay có người đến vũ điếm tìm ta, đến lúc đóngươi hãy dẫn tới đây."

      "Vâng" phụ nữ mập mạp chính là người thầnđiện Hắc Ám phái tới trợ giúp Thích Ngạo Sương, phụ trách liên lạc.

      Ba người Thích Ngạo Sương vào trong phòng, đitới bên vách tường, vươn tay mở tủ gỗ ra, nhìntrước mắt là mảng tĩnh mịch. Ngón tay Thích Ngạo Sương gảy , lấy đuốc đem đốtlên, đem cả phòng chiếu sáng. Thích NgạoSương cất bước về phía trước.

      Đợi ba người sau khi tiến vào, cửa tủ gỗ đónglại, nhìn lại có bất kỳ điều gì ổn. Mà ngoài cửa Ba con Lạc Đà cũng có người lập tức dắt . Tóm lại, ra ngay trước mắt chỉ là ngôi nhà trống. Dưới chân là hành lang rất dài, hai bên là rất nhiều phòng, phía trướclớn nhất là đại sảnh.
      "Thánh nữ đại nhân, người trở lại."Tập Ít Kì mang vẻ mặt đưa đám lập tức tiến lên đón.Ban đầu Lãnh Lăng Vân và Phong Dật Hiên quả bị cái thân phận này của Thích Ngạo Sương dọa cho giật mình. Bọn họ thậm chí biết Thích Ngạo Sương có thân phận như vậy từ lúc nào. Khi Thích Ngạo Sương cho bọn biết lần ấy ở Tuyết Băng bị Thần điện Hắc Ámđánh lén, Lãnh Lăng Vân lập tức hiểu ngay.

      Thích Ngạo Sương chậm rãi về phía trước,lạnh nhạt : "Thế nào?"

      "Giáo chủ đại nhân rồi, người trở lại chúng ta phải bị xử phạt. Bởi vì trải qua nhiềungày như vậy, người vẫn thấy đâu." Tập ít Kì theo phía sau mọi người kêu khổ.

      "Thánh nữ đại nhân." tới đại sảnh, Tập Ít Tư mỉm cười kéo cho Ngạo Sương cái ghế, rót trà Hoa Hồng.
      Lão Giáo Hoàng của Thần điện Quang Minh thiếu bàn chân, ai cũng biết rồi. 12 Đại GiáoChủ toàn diệt! Đây là tin tức làm người ta phấnchấn cỡ nào. Mà tạo thành cục diện như vậy đều là bởi vì người thiếu nữ trước mắt này! đámngười của Thần điện Hắc Ám cũng phấn chấn dứt, cũng tin chắc Thích Ngạo Sương sẽdẫn dắt bọn họ nghênh đón kỷ nguyên mới.

      "Thánh nữ đại nhân tìm được người muốntìm đúng ?" Tập Ít Tư rót trà cho tất cả mọi người.

      Thích Ngạo Sương nhàng nhấp trà, nhàn nhạt gật đầu: "Tối nay có tin tức ."

      "Thánh nữ đại nhân thứ người nhờ chúng tìm,chúng ta tìm được."Tập Ít Tư từ trong lồngngực lấy ra thứ đồ, mở ra ở trước mặt ThíchNgạo Sương , bản đồ ghi chú có hai điểm màu đỏ, Tập Ít Tư duỗi ra ngón tay chỉ vào hai điểm này , "Cái này là chỗ Ải Nhân, cái nàylà chỗ Địa Tinh ."

      "Ừ" Thích Ngạo Sương nhìn bản đồ thoáng chútđăm chiêu.

      "Thánh nữ đại nhân, có thể hay tiết lộ chút người tìm bọn để làm cái gì à? ẢiNhân chỉ biếtchế tạo, Địa Tinh chỉ biết đào bới. Hơn nữa bọn họ căn bản cùng nhân loại tiếp xúc, đối với nhân loại họ có địch ý rất sâu, tìm bọn họ làm cái gì?" Tập Ít Kì nghi hoặc nhìn bản đồ, rốt cuộc nhịn được đặt câu hỏi. Tìm được hai nơi này, mất quá nhiều tinh lực, cũng tổn thất ít nhân lực.

      " Thần điện Quang Minh có tôn chỉ là cái gì?"Thích Ngạo Sương đáp hỏi ngược lại.

      "Còn có thể là cái gì? làm mà hưởng, dối ta gạt người." Tập Ít Kì hừ lạnh trả lời “ ngườidân ngu ngốc táng gia bại sản quyên tiền chobọn họ, họ đều coi là chuyện đương nhiên, còn cổ động tuyên truyền cho Thần điện."

      "Như vậy là công bằng sao?" Thích Ngạo Sương ý vị sâu xa hỏi ra câu.

      "Đây phải là đùa nha, khẳng định công bằng!" Tập Ít Kì khinh thường mở miệng .

      "Nếu muốn hoàn toàn lật nghiêng lũ người này,ngươi cảm thấy giết sạch đầu não là được sao?"Thích Ngạo Sương nhìn điểm đỏ bảnđồ thản nhiên .

      Tập ít Kì sửng sốt, lần này Thích Ngạo Sươngvây quét Thần điện Quang Minh bỏ ra giá cao, mặc dù thần điện Quang Minh tạm thời suyyếu lực lượng, nhưng lại đem danh tiếng thầnđiện Quang Minh nâng lên tầm cao mới. Tôn chỉ Thần điện Quang Minh xâm nhậplòng người, bọn họ chính là hóa thân chính nghĩa vĩ đại.

      "Ý của người là..!" Tập Ít Kì nắm chặt tay thành nắm đấm, giọng có chút hưng phấn. sao? Đúng như mình phỏng đoán như vậy sao?Thiếu nữ trước mắt có thể làm được sao?

      Quyền thế, tiền bạc, địa vị. . . . . .

      Là thứ loài người siêng năng theo đuổi. . . . . .

      "Ô Tát Lợi là đất nước đầu tiên thờ phụng Thần Hắc Ám." Thích Ngạo Sương nâng chum trà lên, nhàng nhấp.Ừ, trà ngon.

      Tập Ít Kì đè nén kích động trong nội tâm, đột nhiên hiểu kế hoạch của Thích Ngạo Sương.Kế hoạch khổng lồ như thế, kế hoạch kì dị nhưthế, nếu như là người khác ra , chỉ cảmthấy là chuyện nực cười. Nhưng là, do thiếu nữ trước mắt ra, lại tuyệt đối cảm thấy là chuyện cười. Sâu trong nội tâm của ý niệm, thiếu nữ trước mắt, nhất định,nhất định có thể làm được. Nhất định có thể lật nghiêng Thần điện Quang Minh!

      Đêm, lạnh như nước.

      Màn đêm tĩnh lặng bao phủ Thanh Tuyền trấn
      Trong sa mạc ban ngày cùng ban đêm nhiệt độ chênh lệch rất lớn , ban đêm rất lạnh lẽo, dĩ nhiên là có người ra ngoài hoạt động.

      Thanh tuyền trấn ở vũ điếm còn có chiếc đèn chiếu sáng.

      Lão bản ngủ gục bàn.

      Cửa nhàng mở ra, lão bản chậm rãi mở mắt, đứng dậy.

      có lời thừa thải, lão bản cầm lấy áo choàng bên cạnh mặc vào lạnh nhạt : “ Mời theo ta."

      Long Tát Tư cau mày, nhìn cử chỉ của lão bản trước mắt, trong đầu lên nụ cười xinh đẹp tự tin của người thiếu nữ kia. Nàng ta cứ nhưvậy khẳng định mình nhất định đến sao?

      Lão bản vững bước ở phía trước, Long TátTư hí mắt theo, trong lòng kinh ngạc. Cái nàylão bản tầm thường lại là cao thủ! Lúc nào mà Thanh Tuyền trấn nho như vậy cũng có cao thủ?

      Lão bản mang theo Long Tát Tư đến căn phòng tầm thường, làm tư thế xin mời lạnh nhạtnói: "Ta chỉ phụ trách dẫn ngươi tới đây."

      Dứt lời, lão bản xoay người cứ như vậy rời .

      Cửa phòng ngay sau đó được mở ra, phụ nữmập mạp : "Xin mời."

      Long Tát Tư chỉ hơi hơi do dự, liền mở ra bướcđi vào.

      biết là, bước này của chính mình , lại là bước quan trọng đầu tiên thay đổi lịch sử của Ô Tát Lợi.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chính văn 2

      Chương 2: đời kiếp bao giờ phản bội
      Long Tát Tư theo người phụ nữ mập mạp, tới trong phòng kia, người phụ nữ mập mạp thuần thục kéo cửa ra, cỗ u lãnh khí đập vào mặt.

      "Xin mời, tiểu thư ở dưới chờ ngươi."Đường Á kiêu ngạo tự ti làm tư thế xin mời.

      Long Tát Tư do dự, nhấc chân bước xuống, theo lối vẫn về phía trước , xuyên qua hành lang dài, tới nơi đại sảnh có mảnh đèn dầu sáng rỡ.

      Ở giữa đại sảnh có để cái bàn dài, ngườingồi ở phía cao nhất là tuyệt đại thiếu nữ ban ngày thấy. Ngồi bên phải thiếu nữ là nam tử tuấn mỹ, tóc đỏ rực như lửa, khẽ hímắt nhìn . Bên trái thiếu nữ chính là mộtnam tử tuấn mỹ khác có khuôn mặt rất tuấn tú,con ngươi màu tím, tóc màu bạc.Phía sau thiếunữ là hai nam tử nhìn rất giống nhau, người tay bưng bình trà, người khác nghiêngđầu quan sát .

      "Mời ngồi." Thích Ngạo Sương mỉm cười nhìnnam tử trước mắt.

      Long Tát Tư khẽ cau mày, trước mắt đánh giá,người thiếu nữ này, hình như sớm ngờ tớimình đến. Thân phận của nàng rốt cuộc là gì? Hơn nữa sớm đem thân thế của mình tất cả điều tra ràng, tới chỗ sa mạc để bị chínhngười của mình bắt được tuyệt phải tình cờ. Mà là chắc chắn tìm mình.

      Long Tát Tư ngồi ở đối diện Thích Ngạo Sương,Tập Ít Tư tiến lên rót thêm ly trà hoa hồng cho Long Tát Tư
      "Mời uống trà." Thích Ngạo Sương khẽ mỉm cười.

      "Có thể chút kế hoạch của ngươi được ?" Long Tát Tư sau khi ngồi xuống có uống trà, mà là nhìn thích Ngạo Sương trầmgiọng hỏi.

      "Đem thanh danh của ngươi lên cao nhất, cuối cùng công bố thân phận của ngươi. Trả lại trong sạch cho ngươi." Thích Ngạo Sương ưu nhã miệng nhấp Trà hoa hồng nhàn nhạt trả lời.

      "Làm thế nào mà được?" Long Tát Tư cau màyhỏi.

      "Ngươi cần làm gì hết. Ăn, chơi ngủ là tốt rồi." Thích Ngạo Sương mỉm cười nhìn Long TátTư, đợi Long Tát Tư chuyện, Thích Ngạo Sương lên tiếng lần nữa,"Dĩ nhiên, nhưvậy là thể nào được. Ngươi đồng ý, ta cũng vậy đồng ý."

      Long Tát Tư giựt giựt khóe miệng, đột nhiên cảm thấy thiếu nữ trước mắt tính tình cùngvới bề ngoài của nàng ấy nhìn thế nào cũngkhông đồng nhất. ( Đây chắc là thống nhất của hai mặt đối lập)

      Tập Ít Kì và Tập Ít Tư liếc mắt nhìn nhau, trongmắt của đối phương lại thấy được đồng tình. Cáitên Long Tát Tư, lại trở thành đối tượng để Thánh nữ đại nhân của bọn họ làm nhục rồi.
      "Việc ngươi phải làm bây giờ chính là mang theo nhóm Tinh Vệ quân hành hiệp trượngnghĩa, cứu người dân gặp khó khăn, nhưngkhông cần lưu danh.Thời điểm làm việc mặt của mỗi người bịt kín bằng mặt nạ màu đỏ."Thích Ngạo Sương để ly xuống, trầm giọng .

      "Hành hiệp trượng nghĩa?" Long Tát Tư nghi hoặc nhìn Thích Ngạo Sương, có chút hiểu.

      "Sa mạc này, trừ bọn ngươi ra chỉ còn lại bọncướp khác thôi. Các ngươi cho tới nay cướp bóccũng có đúng mực. Chỉ lấy của thương nhân mộtphần ba hàng hóa. Nhưng những tên cướp khác cũng giống như vậy, giết người cướp của." Thích Ngạo Sương sờ sờ cằm của mình, có chút nghi ngờ , "Chỉ là, hôm nay tại sao các ngươi lại bắt ta? Cho tới nay các ngươi đều làcướp tiền cướp sắc mà ." ( vì chị đẹp . Được chưa? )

      mặt Long Tát Tư xuất vẻ lúng túng.

      "Thôi, muốn cần phải . Tómlại, kế tiếp các ngươi phải làm chính là ở thờiđiểm người dân cần nhất xuất trước mặt bọn họ." Thích Ngạo Sương an bài. Ô Tát Lợi lúc này đây là quốc gia phần lớn là sa mạc, băng qua có phương tiện. Mà bọn cướp đều là những kẻ cưỡi ngựa giỏi trong sa mạc, đợi chuyện xảy ra, nhiều nhất chỉ thấy bụi bặmcuồn cuộn, nhìn theo bóng lưng bọn chúng mà chửi mắng, có biện pháp cướp lại.

      "Cứ như vậy sao?" Long Tát Tư cau mày.

      "Đúng vậy, trước mắt chính là muốn ngươi làmvậy. Còn cóthân phận của ngươi giữ kín, đếnlúc thân phận của ngươi được tiết lộ, mọi ánh mắt cũng tập trung ở người ngươi.Kẻ hãm hại ngươi và người thân của ngươi, ta bắt bọn họ thừa nhận trước mặt mọi người."Thích Ngạo Sương nhàng gõ cái bàn, lạnh nhạt , "Nhớ, các ngươi phải che mặt, thốngnhất mặt nạ màu đỏ."

      "Vì sao phải mặt nạ màu đỏ?" Long Tát Tư rốtcuộc có chút hiểu được kế hoạch của thiếu nữtrước mắt.

      "Vậy ngươi cũng có thể lựa chọn màu sắc khác. Chỉ cần đặc biệt, có thể phân biệt các ngươi vàbọn cướp khác là được. Tốt nhất nênđuổi tận giết tuyệt bọn cướp, bắt được bọn chúng rồi sau đó đợi mọi người hết thả bọn chúng ra. Hoặc là cứu người xong liền thả bọn chúng ." Thích Ngạo Sương cặn kẽ giao phó.

      "Tại sao?" Long Tát Tư lại càng khó hiểu.

      Sau khắc, liền hối hận vì hỏi như thế.
      Đối mặt với ánh mắt khinh bỉ của mấy người,Long Tát Tư đột nhiên cảm thấy chỉ số thôngminh của mình bị thoái hóa trầm trọng.
      "Đương nhiên là để cho bọn họ tiếp tục làm điềuác, các ngươi tiếp tục diệt kẻ gian." Tập Ít Kì liếc mắt khinh thường kẻ hiểu lời củaThích Ngạo Sương. Thích Ngạo Sương trả lời"bằng lấy ở đâu ra nhiều cơ hội như vậycho các ngươi hoạt động?"
      ( tập đoàn vô sỉ và rất hiểu ý đồng đội )

      Long Tát Tư co quắp khóe miệng nhìn trước mắt thiếu nữ, trong đầu nhảy ra câu “ Vật họptheo loài”. Người thiếu nữ này quá quá .......cái đó gì . ( ý ấy chắc là quá vô sỉ màkhông dám )

      "Ngươi, có thể giúp ta tẩy rửa oan khuất?"trong mắt Long Tát Tư lóe lên tia hoàinghi. Mặc dù người thiếu nữ và nam tử bêncạnh cực kỳ cường hãn, nàng cũng có thể khốngchế tinh thần cấp cao, nhưng là, có thể làm được sao? người vu hãm , bây giờ trởthành Hoàng đế và Hoàng hậu. . . . . . mà mình từng thương mến bây giờ trở thànhđương kim Hoàng hậu.

      " tại đương nhiên được. Nếu như bọn hắnbây giờ xuất ngay trước mặt ngươi, vậy thìnhư thế nào?" Thích Ngạo Sương cười nhạt mộttiếng" chẳng lẽ ngươi biết khi đấm ngườimột phát xong liền rút tay về phải là đánh nữa, mà là vì để đánh ác hơn, đau hơn hay sao?" ( cái triết lí gì đây biết !!??? )

      Long Tát Tư sửng sốt. Quả đấm lấy lại, là vì đánh ác hơn, đau hơn!

      "Ngươi, rốt cuộc là người như thế nào?" Long Tát Tư đứng lên, cau mày trừng tròng mắt sáng quắc nhìn thiếu nữ trước mắt.

      Thiếu nữ tóc đen mỉm cười, trả lời.

      Phong Dật Hiên đứng lên, trong tay trống rỗngxuất xấp tờ kim phiếu, đưa tới trước mặt của Long Tát Tư. Những kim phiếu này đều là của Phong gia trợ giúp Thích Ngạo Sươngđem mấy cái bảo vật của Hắc Long Bản âmthầm bán rồi lấy phần tiền.
      "Để làm cái gì?" Long Tát Tư xụ mặt xuống.

      " cần tự mình đa tình, phải chongươi xài. Những thứ này đổi thành Kim khăn, các ngươi dùng cái này trợ giúp những dânchúng cần trợ giúp." Phong Dật Hiên lại lần nữakhi dễ trí thông minh của người trước mắt

      Trong lòng Long Tát Tư hồi buồn bực. Từlúc chào đời tới nay đây là lần đầu tiên cảmthấy đầu óc mình đủ dùng.

      Chỉ là, đây cũng là thủ đoạn cao mình.Ô Tát Lợi vẫn luôn rất nghèo khó, nếu như cầmtiền tới trợ giúp mọi người, quả rất nhanhcó thể thu mua lòng người.

      Khi Long Tát Tư nhận lấy những tờ kim phiếunày vẫn rất thất kinh. Mỗi tờ kim phiếu sốtiền đều là vạn, như vậy xấp, ít cũng có trăm vạn! Hơn nữa còn là kimphiếu thông dụng ở toàn bộ đại lục.

      Long Tát Tư ngẩng đầu nhìn về phía khuôn mặtxem thường của Phong Dật Hiên, nhìn lại chút khuôn mặt lạnh lùng Thích Ngạo Sương.

      Bọn họ, rốt cuộc là ai?

      " . Mỗi thời điểm cuối tháng phái người đến vũ điếm lần." Thích Ngạo Sương đứngdậy, có chút mệt mỏi ngáp cái.

      Long Tát Tư nhìn thiếu nữ trước mắt, lâunói ra lời.

      Cái này thiếu nữ thần bí, lai lịch, mục đích gì mình cũng biết. Nhưng là, tronglòng vì biết vì sao lại tin tưởng người thiếu nữ này nhất định có thể giúp mình hoàn thành nguyện vọng!

      "Tốt. Có chuyện ta vũ điếm tìm ngươi. Ta trước." Long Tát Tư nhận kim phiếu, gật đầumột cái với Thích Ngạo Sương, xoay người rời .

      Đêm khuya, Thích Ngạo Sương đứng ở nóc phòng, yên lặng nhìn màn đêm có ánh trăng.

      Chợt, cái áo khoác dầy khoác lên vai của nàng. Bỗng nhiên quay đầu lại, đối mặt với khuôn mặt mỉm cười của Phong DậtHiên.

      " suy nghĩ gì vậy?" Phong Dật Hiên cũngngẩng đầu nhìn bầu trời trăng.

      Thích Ngạo Sương trầm mặc, lần này chậm rãinói: " suy nghĩ, thời điểm Long Tát Tư đốimặt người hãm hại , có có thể xuống tayđược hay ."

      Phong Dật Hiên hơi ngẩn ra, ngay sau đó cườinhạt: "Đó là ngu xuẩn, người khôngđáng giá. vừa bắt đầu sai lầm rồi, phíasau còn có thể chính xác được ư?"

      Thích Ngạo Sương sửng sốt, quay đầu cứ nhưvậy nhìn chằm chằm Phong Dật Hiên, PhongDật hiên vẫn như cũ mỉm cười: "Cái đó của bọn họ, gọi tình . Tình có thể tùy tiệnbị quyền lực, tiền bạc thu mua, vậy còn gọi tình sao?"

      Thích Ngạo Sương rủ thấp xuống lông mi, sâu xa : "Người" phải là loại động vật ngừng truy đuổi tiền bạc quyền lực danhtiếng hay sao. . . . . ."

      "Ít nhất ta có như vậy. Ta đời kiếp cũng phản bội nàng." lời của Thích Ngạo Sương vẫn chưa hết, liền bị lời như đinh chém sắt của Phong Dật Hiên chặt đứt.

      "Ngạo Sương, cho dù tất cả thiên hạ có phản bội nàng, ta vẫn như cũ đứng ở bên cạnh nàng, đem hết toàn lực bảo vệ nàng." Phong Dật Hiên nắm bả vai Thích Ngạo Sương, làm cho ThíchNgạo Sương xoay người lại đối mặt với mình.

      Thích Ngạo Sương kinh ngạc nhìn người trước mắt, nhìn đến nét mặt của lúc này hết sứckiên nghị, đáy mắt chỉ có kiên định. Trong lúcnhất thời, Thích Ngạo Sương lời gì cũng ra được. Chỉ là, đáy lòng có cái gì đó mọcrể, nảy mầm. . . . . .

      "Cho nên, Tiểu Sương Sương~~, nàng khôngcần phải ủ rũ như thế, ta vẫn mãi mãi bên cạnh nàng nha ."Phong Dật hiên cười hì hì, dẩumôi lên, hướng Thích Ngạo Sương mà tiến tới.
      "Thân ái ~~."

      Phanh!

      Sau khắc, Phong Dật Hiên che hai mắt của mình ngồi chồm hổm mặt đất kêu rên.

      Thích Ngạo Sương xoay người tức giận đằng đằng trực tiếp bay xuống.

      Phong Dật Hiên đợi bóng dáng Thích Ngạo Sương biến mất, lúc này mới đứng dậy, mặt là nụ cười nhàn nhạt, đáy mắt có vui mừng.Nàng, rốt cuộc lại khôi phục lại bộ dạng trướckia. Đây mới chân chính là nàng. . . . . .

      Phong Dật Hiên vuốt vuốt hai mắt của mình, hừ lạnh tiếng: " ra , ngươi thấy hết rồi?
      Chung quanh vẫn mảnh trầm mặc. Hồi lâu,bóng dáng Lãnh Lăng Vân xuất .

      "Ta cho ngươi biết, ta để cho ngươi cóbất kì cơ hội nào đâu." Phong Dật Hiên trừngtròng mắt xông vào Lãnh Lăng Vân quát lạnh. Chỉ là nhìn vào nửa bên mắt gấu mèo của hắnthì miệng những lời này có lực uy hiếp.

      Lãnh Lăng Vân trầm mặc, gì.

      "Hừ!" Phong Dật hiên hừ lạnh tiếng, xoamắt của mình để ý tới Lãnh Lăng Vân, từcái thang bò xuống. ( hiểu sao ảnhkhông bay xuống?! ?!)

      Lãnh Lăng Vân mình đứng ở nóc nhà, trầm mặc nhìn trung.

      tiếng động.

      Hai ngày sau đó, nhóm năm người lênđường rời Thanh Tuyền trấn. Lần này, còn có hai huynh đệ nhà họ Tập.
      Mà mục đích của bọn họ, tất nhiên là đến vị trí điểm đỏ trong bản đồ. . . . . .

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chính văn 2
      Chương 2: đời kiếp bao giờ phản bội

      ( tiếp theo)
      nhóm năm người cứ như vậy tiếp trong sa mạc, nhìn thấy đầu sa mạc làm cho người ta cảm thấy hứng thú , mọi người cứ như vậy mềm nhũn mà tới. Chung quanhlà cảnh sắc thay đổi, bãi cát, Tiên NhânChưởng khổng lồ bị cát che giấu nửa thân hình.

      "A! Ốc đảo!"Tập Ít Kì chợt hưng phấn kêu lên.Nắng gắt thiêu đốt, bây giờ nhìn thấy ốc đảo dĩ nhiên là cực kỳ kích động. Tập Ít Kì lập tức nghĩ đến có thể uống nước hả hê, sau đó thoải máitắm rửa. !" Đó là trấn hình tròn." Tập ÍtTư lạnh nhạt , "Trung gian có hồ , hồ này ở đáy có suối nước. Cái trấn này xây vòng quanh hồ , nên mới có hình cái hình tròn, cho nên gọi vòng tròn trấn."

      "Tiểu thư, chúng ta nghỉ ngơi chút . Cái mông của ta giờ đến ngồi cũng đau." Tập Ít Kì vặn vẹo uốn éo cái mông, những ngày qua vẫncưỡi Lạc Đà , quả quá mức.

      "Được, nghỉ ngơi tiếp tế thực phẩm. Sáng sớm ngày mai lại xuất phát."Thích Ngạo Sương nhàng gật đầu, cùng mọi người hướng trấn nhỏmà tới.

      Trấn này cũng như các trấn khác, chungquanh cũng có các tảng đá cao làm tường chắn,đem trấn vây lại. Cửa trấn là tảng đá to thay cho cửa chính, bên cạnh của chính là tảng đá hẹp dài ghi tên trấn.
      Nhộn nhịp người lại lại đường, có ai chú ý tới mấy người bọn họ. ngang quađây người đường cũng tới tiếp tế và nghỉngơi chút, đây là chuyện quá bình thường.

      "Tập Ít Tư, các ngươi đến quán trọ trước, chúng ta tới phía trước xem chút." Thích NgạoSương đem dây cương trong tay giao cho Tập Ít Kì, rồi quan sát chung quanh.

      "Được . . . . ." Tập Ít Kì đồng ý, hai người huynh đệ bọ họ ở thần điện Hắc Ám cho tới bây giờđều là bọn họ sai bảo người khác, nhưng là kể từđi theo Thích Ngạo Sương, vẫn bị Thích NgạoSương sai bảo . dám nghe theo,chỉ vì vị Thánh nữ đại nhân này quá hiểm. Kể từ kiện kia về sau liền dám trêu chọc Thích Ngạo Sương. Lần đó đánhcuộc thua, thua cuộc chỉ cần vì đối phương làmmột chuyện là đủ thôi mà. Tập Ít Kì bất mãn. Đồng ý làm chuyện có gì khó khăn? Nhưng nghe được Thích Ngạo Sương để cho làmngười hầu sai vặt, như vậy chết quáchcho xong. Thích Ngạo Sương biết làm gì , mà gặp người ta tự nhận mình là heo, chính là heo, cái đầu heo ngu ngốc. xong câu đó liền lập tức tìm người kế tiếp . ra là bị khống chế tinhthần. Từ đó về sau, Tập Ít Kì đối với ThíchNgạo Sương là vâng lệnh nghe theo. Cũngkhông dám náo loạn nữa.

      Thích Ngạo Sương và Phong Dật Hiên còn có Lãnh Lăng Vân từ từ đến ngã tư đường, nhìn đường phố người lui tới, chợt nhíu mày. Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân cũng pháthiện có cái gì đúng.

      Những người này, mặc dù lại, nhưng lại hình như có gì mục đích, cứ như vậykhông ngừng tới lui. tới cuối ngã tư đường, sau đó quay đầu lại, tới nha đạo lại mặt khác nữa quay đầu lại về! Thích Ngạo Sương cau mày nhìn người ngangqua bên cạnh mình, trong lòng hơi động. Ngườinày ánh mắt tia tiêu cự, có bất kỳ nét mặt, chỉ có nhiệm vụ là thôi.

      "Này, xin hỏi ngươi. . . . . ." Phong Dật Hiên tựnhiên cũng cảm thấy có cái gì đúng,thuận tay kéo qua ngang qua người bên cạnh phải mở miệng muốn hỏi. Vậy mà, làm cho người ta giật mình là màn xảy ra như vậy. Người kia bị Phong Dật Hiên kéo cũngmắt điếc tai ngơ, lập tức về phía trước .Nhưng là mới vừa bước ra bước, người liềnthẳng tắp té xuống. Tiếp theo là bất động, khôngcó hô hấp nữa!

      Phong Dật Hiên nhìn chút tay của mình, coi lại người nằm đất, giựt giựt khóe miệng.Đây là chuyện gì xảy ra? Kéo cái cũng có thể kéo người chết?

      Kỳ quái hơn là, chung quanh người đườnggiống như nhìn thấy nhau, tiếp tục rục rịch.

      "Người này, chết rồi." Lãnh Lăng Vân khẽ cau mày nhìn ngươi té ở trước mặt bọn họ thảnnhiên .

      Phong Dật Hiên cũng cau mày, nữa ngẩng đầunhìn về phía chung quanh, chợt kêu lên: “Khôngtốt! chúng ta bị mai phục" ,

      Thích Ngạo Sương bỗng nhiên cả kinh, đỉnh đầuđã xuất dị biến.

      Đỉnh đầu thoáng qua đạo ánh sáng chóimắt, sắc trời khẽ ảm đạm xuống. Khi bọn hắnnhận ra bên đỉnh đầu xuất đạo kết giới hơi mờ! Ánh mặt trời có thể xuyênqua , nhưng là, bọn họ lại thấy bóng dáng củamình đỉnh của kết giới! Kết giới này giốngnhư tấm gương, chỉ có thể mông lung nhìnra bên ngoài, nhưng là hơn nữa là ở kết giớilại thấy cảnh tượng phía dưới. Cả trấn cũng bịtầng kết giới kỳ quái bao phủ lại.

      "Những người này, chết từ trước rồi!" Phong Dật Hiên mặt nặng nề, nhìn lại người ngang qua bên cạnh trầm giọng .

      " đúng là Dụng Tâm Khổ Kế, vì vây khốnchúng ta, cư nhiên giết trấn người." Lãnh Lăng Vân cũng xụ mặt xuống. Mặc dù thiện lương đến mức trách thương cho người dân, nhưng là, nhìn nhiều người vô tội bị sát hại vô cớ như vậy, trong lòng cũng bực tức.

      "Đây là kết giới gì?" Thích Ngạo Sương mắtlạnh lùng nhìn kết giới đỉnh đầu trầm giọngnói. Kết giới như vậy nàng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.

      "Tiểu thư! Chuyện gì xảy ra à?" Tập Ít Kì nhảylên vọt tới" tòa trấn tốt như vậy mà lại giốngnhư là U Linh Trấn ấy ? đầu chính là cái gìkết giới à?"

      Tập Ít Tư cũng theo tới đây, sắc mặt cũng là mảnh nặng nề.

      "Tiểu thư, dọc theo đường đều là người chết."Tập Ít Tư tới đây trầm giọng , "Nhưng là, vẫncòn lập lại chuyện bọn họ làm dở lúc sống. Duy trì động tác."

      "Quỷ dị, là quỷ dị. Gặp quỷ rồi !" Tập Ít Kì run run , hướng bên này nhích lại gần. Trườnghợp quỷ dị như vậy quả chưa từng thấy qua. Nhiều nhất chính là thấy qua khống chếtinh thần người khác, nhưng đó cũng là khống chế người sống, gặp qua người có thể khống chế Hoạt Tử Nhân.

      " Con cừu đáng , các ngươi ở chỗ nàyhưởng thụ tốt thôi." Chợt, đỉnh đầu của mọi người truyền tới thanh quỷ dị, tronggiọng tất cả đều là hả hê cùng hài lòng.

      Người nào? !

      Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, liền nhìn đến lão ăn mặc quái dị, tóc giống như ổ gà đứng ởkết giới đỉnh cao nhất kết giới vừa hua tay múa chân vừa chuyện. bộ quần áo thoáng như dẻ rách hợp lại, có tới năm màu sắc, đầu tóc cột nhúm dựng lên rất cao, chung quanhloạn thành đoàn.

      "Ngươi là người nào?" Tập Ít Tư quát lạnh hỏi.

      Quái nhân kia giơ đôi tay lên ở trước ngực bày ra cái tư thế kỳ quái. Mọi người hồi rét lạnhđến buồn nôn. Quái nhân kia lúc này mới :"Người sắp chết, chưa cần thiết phải biết têncủa ta. Các ngươi chỉ cần biết rằng mạng củacác ngươi rất đáng tiền. Đặc biệt là nàng giữa các ngươi . Quả Giá Trị Liên Thành, chậc chậc ~ "

      đợi mọi người chuyện, quái nhân kia hú lên quái dị, mủi chân điểm cái, nhanhchóng hướng dọc theo kết giới bay , nháymắt liền biến mất ở trong mắt mọi người.

      " Thần điện Quang Minh đuổi giết sao?" Phong Dật Hiên cau mày nhìn phương hướng lão quáinhân kia biến mất trầm giọng hỏi.

      "Ít nhất phải người của thần điện QuangMinh." Lãnh Lăng Vân nhàng lắc đầu.

      "Ý của ngươi là, . . . . . ." Tập Ít Tư cau mày.

      " ngoại trừ Thần điện thuê sát thủ." Lãnh Lăng Vân sắc mặt có chút nặng nề. ! ! Rời khỏinơi này rồi sau." Phong Dật Hiên quay đầu nhìn chút chung quanh
      "Cái trấn này hình như cũng bị kết giới này bao vây rồi."

      "Nhìn xem có hay có thể đọc được bướcsóng kết giới (khoảng cách chu kì daođộng)." ( cái này là nguyên văn tác giả viết nha các nàng)
      Thích Ngạo Sương dọc theo về phía, vươn tay nhàng đụng chạm kết giới. Vậy mà, còn có đụng tới kết giới, kết giới kia chợt sinhra cỗ phản lực nho , đem tay ThíchNgạo Sương văng ra.

      Hả? Thích Ngạo Sương nghi ngờ lần nữa đưa tay đến gần, kết quả lại dạng. cỗ nhu hòa lần nữa đánh văng tay Thích Ngạo Sương ra!" Chuyện gì xảy ra?" Phong Dật Hiên cũng lên trước , thấy được màn kỳ quái này.

      " cách nào đến gần." Thích Ngạo Sương cau mày .

      "Trực tiếp bổ ra được sao." Tập Ít Kì hừ lạnh tiếng, móc ra quyền trượng, trong miệng niệm lên chú ngữ.

      Thích Ngạo Sương lại trầm tư, mới vừa rồi kết giới bắn ra cỗ sức lực kia, hình như có chút kỳ quái. Nhưng là kỳ quái ở đâu vậy?

      Tập Ít Kì đọc xong chú ngữ, quyền trượngtrong tay quơ múa, đạo hắc quang cường đại liền đánh úp về phía kết giới.

      "Đợi nào...!" Thích Ngạo Sương quát to ra tiếng, nàng rốt cuộc nhớ tới mới vừa rồi kì quáiở chỗ nào rồi.
      "À?" Tập Ít Kì nháy mắt hiểu nhìn Thích Ngạo Sương, hiểu tại sao vào lúc này phải gọi đợi chút.

      Sau khắc, Tập Ít Kì liền lập tức hiểu được.Cái đạo hắc quang mình phát ra, ở thờiđiểm sắp đánh tới kết giới đột nhiên quay đầulại, dọc theo đường cũ cấp tốc phản kích lại!Tập Ít Kì tay vội chân loạn kết xuất tấmchắn Ma Pháp Thuẫn ngăn trở công kích này. Cột sáng màu đen đánh tới tấm chắn, phát ra ầm tiếng, chấn động lỗ tai Tập Ít Kì, lại càng thêm run sợ dứt. Thiếu chút nữa liền bị ma pháp của chính mình giết chết!

      " Đại tiểu thư! Làm sao người sớm?"Tập ít kỳ tâm kinh run sợ vỗ vỗ lồng ngực của mình, an ủi trái tim nhảy kịch liệt.

      Sắc mặt của những người khác cũng nặng nề,trong lòng đại khái hiểu đến cùng là có chuyện gì xảy ra rồi.

      "Giống như mọi người thấy, kết giới này, có thể bắn ngược tất cả lực lượng." Thích Ngạo Sương cau mày nhìn kết giới hoàn hảo hao tổn, trong lòng trầm xuống. Mới vừa rồi suy tư vẻ này bắn ngược lực lượng của mình vì sao cóchút kỳ quái, chợt nhớ tới đó chính là mình đến gần kết giới thả ra chút xíu áp lực. Lực độkhông lớn cũng , vừa lúc phù hợp. MàTập Ít Kì gấp gáp ra tay còn kịp nữa ngăn cản, dĩ nhiên là bị bắn ngược trở lại.

      "Cái gì mà kết giới lại biến thái vậy? !" Tập ÍtKỳ sợ hãi mắng. qua ngồi xổm xuống, tiện tay nhặt lên cục đá nhàng ném tới, quảnhiên, này cục đá mới vừa đến gần kết giới, liền theo đường cũ bay trở lại. May mắn sức lực lớn, tự nhiên cũng có khiến taychân loạn lên ứng phó.

      Đây tất cả tất cả mọi người nhìn ở trong mắt, cách nào ra ngoài, cũng cáchnào phá kết giới này. Dùng bao nhiêu lực lượngcông kích kết giới liền bị bị bắn ngược trở về bao nhiêu lực lượng.

      "Ta thử chút." Phong Dật Hiên nhàng vung tay lên, tay nắm ở thanh Phong Nhận khổng lồ gần như trong suốt.

      "Tốt nhất cần." Thích Ngạo Sương nhẹnhàng lắc đầu.

      "Nếu như dùng lực lượng công kích vượt quagiới hạn của kết giới này, có lẽ cũng khôngbắn ngược, mà là đem kết giới phá ." Phong Dật Hiên khẽ cau mày phân tích chuẩn bị ToànLực Nhất Kích thử chút.

      "Nếu như phải sao?" Thích NgạoSương nhàn nhạt hỏi ngược câu. . . .

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chánh văn 2

      Chương 3: ra được bên ngoài đem ngươilàm thịt

      "Nếu như được? !" Thích Ngạo Sươngnhàn nhạt hỏi ngược câu.

      Mọi người trong lòng dâng lên cỗ khí lạnh,nếu như được? kích này của Phong Dật Hiên, ai có thể ngăn cản? thực lực củaPhong Dật Hiên bây giờ có thể tự xưng là biếnthái, nhưng nếu toàn lực nhất kích, có lẽ chính cũng ngăn cản được, huống chinhững người khác.

      Phong Dật Hiên trừng mắt nhìn, thử dò xét tínhhuơ ra kiếm đánh về phía kết giới. Lực lượng bắn ngược trở về khiến Phong Dật Hiênhá to miệng, sức lực cùng tốc độ y đúc lúc hắnxuất ra. Phong Dật Hiên lập tức kết tấmchắn Ma Pháp Thuẫn, chặn lại công kích kia. Trong lòng có chút mồ hôi lạnh, nếu kiếm này mình dụng hết toàn lực mà có phá được kết giới hậu quả là như thế nào đây?

      "Vậy làm sao bây giờ?"Phong Dật Hiên thu kiếm trong tay về buồn bực hỏi. Nghĩ tới nếu như mình bị chính pháp thuật của mình đánhngã, trong lòng liền dâng lên cỗ cảm giác rất thoải mái.

      "Đúng vậy, vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta bị giam ở đây?" khóe mắt Tập Ít Kì nghiêng nghiêng nhìn qua mấy xác chết bêncạnh , sợ run cả người. Những người này ràng chết rồi, vẫn còn giữ vững hành động khi còn sống, ở đường lại lại có mục đích . là quỷ dị tới cực điểm.

      "Ha ha, chớ uổng phí tâm cơ rồi. Cái trận này, mặc kệ lực lượng của các ngươi dù cường đại thế nào cũng thể phá được. Nghĩmuốnchết lập tức cứ công kích vào kết giới , hay muốn chết chậm chút ngoan ngoãn đợi ở bên trong , ha ha ha ~ ~" ngoài trận truyền đếnâm thanh tiếng cười lớn quỷ quái. cần phải cũng biết chính là cái lão quái nhân bẫy bọn họ. Tiếp thanh dần dần xa, hiểnnhiên người nọ cho là trận pháp này của lão có người nào có thể phá hủy, tìm nơithoải mái để nghỉ ngơi. Quái nhân đơn giản nghĩ,chẳng cần hao tổn chút sức nào cả, có thể thong thả đợi nhặt xác của bọn .

      "Mẹ nó! Cái lão tiện nhân!" Tập Ít Kì tức giận mắng.

      " ra ngoài liền đem ngươi là thịt” Phong DậtHiên cắn răng tức giận mắng.

      Lãnh Lăng Vân trầm giọng : "Ta chưa từngthấy qua trận pháp như vậy, cũng chưa từng nghe qua có hình dạng trận thế này. Tàng ThưPhòng của thần điện Quang Minh cũng chưatừng thấy ghi lại."

      "Thôi , Tàng Thư Phòng của thần điện QuangMinh có ghi lại có nghĩa là ai biết. !" Tập Ít Kì mặc dù biết Lãnh Lăng Vân cùng bọn họ chung chiến tuyến, nhưng là vừa nghe đến mấy chữ thần điện Quang Minhnày thoải mái hừ lạnh ra tiếng.

      "Ý của ngươi là ngươi biết ?" câu lạnh lùngcủaThích Ngạo Sương lập tức khiến Tập Ít Kì ngoan ngoãn ngậm miệng lại, ngồi chồm hổm mặt đất vẽ vòng vòng.

      " nghỉ chút trước , đứng ở chỗnày cũng phải là biện pháp." Thích NgạoSương lạnh nhạt , "Đến lữ điếm ngồi thươnglượng chút."

      Mọi người đồng ý, Tập Ít Tư ở phía trước,mang theo mọi người hướng lữ điếm tới. TậpÍt Kì ở phía sau cam lòng, ngừng thả ma pháp công kích cố gắng phá kết giới, nhưng kết quả chẳng khác gì lúc nãy, vĩnh viễnnhẫn tâm như vậy đánh trở lại. Mặc dù Tập Ít Kì có chuẩn bị, vẫn bị trò đùa của mình làm cho đau kêu oái oái . Mấy người trước mặt hoàntoàn thấy , chỉ lo về phía trước.

      đến lữ điếm, trong đại sảnh có khách, lão bản cứ lau lau lại cái ly, ngừng lau chùi, mà trong đại sảnh bên cạnh bàn, có tiểu nhị đứng trước cái bàn dùng khăn ngừng lau chùi cái bàn. Haingười động tác cứ như vậy lặp lại.

      Tập Ít Kì nhìn trong nội tâm lại nao nao, ngồi ở bàn xa nhất, nuốt ngụm nước bọt, tận lựckhông nhìn tới này hai xác chết này.

      "Tiểu thư, ta ghét nơi này. . . . . ." thanh Tập Ít Kì cũng kèm theo run rẩy.

      "Hai người thấy thế nào?" Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ đường, như cũ là người đường qua lại.

      "Giải trừ trận pháp, hoặc mạnh mẽ phá trận,hoặc giết chết người bày trận." Lãnh Lăng Vân trầm giọng .

      "Những cách này chẳng khác gì là cách. Người bày trận bên ngoài, nếu muốn giết , vẫn phải là ra ngoài. Tình trạng bâygiờ là ra được." Phong Dật Hiên có chút vui .

      "Vấn đề là, làm như thế nào mà bày trận được? Cái trấn này lớn lớn,nhưng là cũng . Từ đầu đếncuối, chúng ta liền nhìn thấy mình . Khichúng ta vào lâu trận pháp này liền lậptức khởi động." Thích Ngạo Sương khẽ cau mày trầm tư.

      "Ban đầu sư phụ bày trận cũng phải cần hai chúng ta hiệp trợ, hoặc là những người kháchiệp trợ. mình có biện phápbố trí trận pháp quá lớn." Tập Ít Tư vuốt cằm của mình cũng suy tư, "Nhưng là trận pháp khổng lồ như thế, người như thế nào làm được đây?"

      "Chẳng lẽ đối phương phải có cái bảo vật gì?"Tập Ít Kì nháy mắt, ngồi băng ghế cáimông dịch sang bên Tập Ít Tư, vừa nhìnthấy này động tác của hai cái xác trong lòng liền hồi sợ hãi.

      "Bảo vật?" Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn vềphía Tập Ít Kì.

      "Ta đoán ." Tập Ít Kì đại.

      Trong lòng của Thích Ngạo Sương chợt vừa lóelên, hỏi: "Hai ngừoi còn nhớ trận pháp kia làm sao khởi động ?"

      "Hình như là đỉnh đầu sáng lên, sau đó liềnkhởi động." Phong Dật Hiên hồi tưởng.

      "Phương hướng ở đâu?" Thích Ngạo Sương hỏitới.

      "Phương hướng? Hình như là từ điểm tản ra bốn hướng." tu vi của Phong Dật Hiên khôngthể khiến người ta sợ hãi than, trong nháy mắt đó chuyện thế nhưng lại thấy rất ràng !
      ." Thích Ngạo Sương chợt đứng dậy.

      " đâu?" Mọi người hỏi.

      " đến trung tâm cái trấn này ." trong nội tâm của Thích Ngạo Sương khẽ động. Người của thếgiới này biết, nhưng là nàng lại biết. Cómột loại trận pháp, là cần có trận nhãn hỗ trợ. Nhưng nếu Phong Dật Hiên có nhớ lầm,mà mình cũng có đoán sai, cái này khổnglồ trận pháp là có trận nhãn , mà trận nhãn nhất định ở trung tâm của tiểu trấn này. Đó chính là mấu chốt để phá trận pháp !

      "Trấn trung tâm ấy là hồ , đáy hồ làmột suốinước ngầm dưới lòng đất." Tập Ít Tư ở phía sau bổ sung, trong lòng cũng là nghi ngờ hiểu, Thích Ngạo Sương rốt cuộc suy nghĩgì. Chỗ đó có thể có cái gì? Đều là nước mà.

      "Cùng theo , lời lão bà đại nhân của ta là chân lý!" Phong Dật Hiên khó chịu liếc mắt nhìn. Tập Ít Tư im lặng, mắt trợn trắng theo sát ở phía sau.

      Giờ phút này Thích Ngạo Sương có tâm tình so đo cái này với Phong Dật Hiên, mà là cấp tốc hướng tới trung tâm trấn.

      Trung tâm trấn quả nhiên là mặt hồ bích lụcnhỏ, bên hồ có loại thực vậy gì đó sinh trưởngmà mọi người chưa từng thấy qua, bộ dạng bừngbừng sức sống. Ở chung quanh hồ, cũng thấy từng dãy thềm đá, dễ dàng cho mọi người xuống múc nước.

      "Cái này hồ, có vấn đề sao?" Tập Ít Tư cau màynhìn cái hồ, nhìn ra bất kỳ dị tượng a.

      Thích Ngạo Sương cũng chuyện, mà là ngồi xuống, nhắm mắt lại, trầm ngâm cảm giác tình huống dưới nước. Phong Dật Hiên thấythế, cũng trầm ngâm cảm ứng.

      Tập Ít Kì vừa muốn mở miệng hỏi bọn họ làm gì, lãnh Lăng Vân làm cá ngăn lại động tác, ý bảo an tĩnh chút. Tập Ít Kì lập tức im lặng.

      Quả nhiên!

      Thích Ngạo Sương khóe miệng nâng lên đườngcong nhàn nhạt.

      Đáy hồ này quả nhiên có vấn đề. Ở nơi rất sâu, lại có cỗ nhàn nhạt ma pháp hoạt động. Hình như là có đồ vật gì đó thả ra ma pháp.

      Thích Ngạo Sương thu hồi cảm giác của mình,mở mắt.

      Phong Dật Hiên cũng mở mắt ra, đợithích Ngạo Sương chuyện, Phong Dật Hiên cau mày trầm giọng : "Này dưới nước có đồ vật hình tròn tản ra cỗ ma pháp, biết là có cùng trận pháp này liênquan hay ."

      Thích Ngạo Sương trong lòng giật mình, Phong Dật Hiên lại có thể dò xét đến cả hình dáng củavật này. Nàng cách nào thấy ràng hìnhdạng, chỉ có thể cảm thấy ma pháp động.

      "Đúng là như vậy." Thích Ngạo Sương gật đầu.

      "Hả? thể nào?" Tập ít thứ nhất mặt hoàinghi "cùng trận pháp này có liên quan chỉ cóngười bên ngoài thôi. Cùng bên trong có quan hệ gì?"

      "Trận nhãn. Có lẽ, vật phía dưới kia chínhlà trận nhãn của trận pháp này." Thích NgạoSương nhàn nhạt ra câu như vậy .

      "Trận nhãn? Thứ gì?" Tập Ít Kì hỏi ra, lúc nàykhông phải mình nghi ngờ, những ngườikhác cũng mang khuôn mặt nghi ngờ.

      “ Là đồ để chống đỡ trận pháp cao cấp."Thích Ngạo Sương chỉ có thể giải thích như vậy.

      Mọi người người hiểu người .

      "Tiểu thư, làm sao người biết?" Tập Ít Tư chợtkhẽ cau mày hỏi câu.

      Dứt lời, tất cả mọi người mang loại ánh mắtphức tạp nhìn Thích Ngạo Sương.

      "Muốn biết?" Thích Ngạo Sương mỉm cười nhưhoa. ( có mùi nguy hiểm)

      ",giờ lại muốn rồi." Tập Ít Tư chợtthấy lưng toát ra hồi mồ hôi lạnh, hiểuđược, mỗi lần Thích Ngạo Sương vừa lộ ra nụcười này tuyệt đối có người xui xẻo. dám dùng tính mạng của mình ra bảo đảm, câunói tiếp theo của Thích Ngạo Sương tuyệt đối làngươi chắc chắn muốn biết sao? Quá ác liệt rồi, rất rất rất ác liệt. Tốt nhất đừng hỏi, đợi thờiđiểm tiểu thư muốn liền nhất định ra.

      "Tiểu thư, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Tập Ít Kì chú ý Thích Ngạo Sương vì sao biếtcái này, mà là như thế nào có thể mau rời khỏi cái nơi quái quỷ này.

      "Đợi đến buổi tối. Rồi đem cái vật kia vớt lên.Nếu ban ngày khi người bày trận nhìn thấychúng ta xuống nước, biết phía dưới có đồ bị lộ nhất định có biện pháp ngăn lại. Lúctối đợi buông lỏng cảnh giác là được." Thích Ngạo Sương nhàn nhạt trả lời.

      " tại, có lẽ thông qua cái gì quan sát hành vi của chúng ta." Lãnh Lăng Vân tiếnlên, tay phát ra bạch quang, sau đó quayđầu , " có độc."

      "Ngươi giám định nước có độc hay làmcái quái gì, ta tuyệt đối muốn uống nước chỗ này đâu." Tập Ít Kì mang vẻ mặt chán ghét .

      " múc nước." Thích Ngạo Sương lại như vậyra lệnh.

      "Tại sao? Tại sao? Tại sao ? Tiểu thư trong Nhẫn Gian của người phải chứa rất nhiều nước hay sao" Tập Ít Kì kêu lên cứ nhưoan uổng, uất ức lắm.

      "Cái tên đần độn này! Làm cho giống chútthôi, nếu như người kia nhìn thấy chúng ta đếnđây, có lẽ sinh nghi ." Phong Dật Hiên lấy haitay ôm ở trước ngực vừa khinh bỉ vừa dạy dỗtên đần độn kia.
      ( Hiểu ý đồng đội. 100 điểm cho đội Khắc LôiNhã và hai chàng nam sủng của chị. Mà cái kế sách này quá chu toàn. khâm phục)

      Tập Ít Kì buồn bực tiến lên, cởi xuống túi nước bên hông bắt đầu múc nước. Tập Ít Tư cũng tiến lên bắt đầu múc nước.

      Thích Ngạo Sương đoán sai, lão quái nhân bày trận quả chú ý tới điểm này. giờ phút này núp ở tảng đá khổng lồ mát mẻ, thuận tiện nhìn chút thủy tinh cầu trong tay. Khi thấy Thích Ngạo Sương và đám ngườivây ở này bên hồ trong lòng căng thẳng.Thế nhưng khi thấy Lãnh Lăng Vân giám định nước hồ có độc, mọi người bắt đầu múc nước lập tức yên lòng. Thu hồi thủy tinh cầungáp cái lật người tiếp tục ngủ. Hãy , làm sao có thể có người đoán được trận phápkia có điểm mấu chốt chính là ở đáy hồ. Độitrưởng cũng là đề cao bọn quá rồi. Đámngười kia mặc dù trong đó có người nghe nóidiệt sạch 12 Đại Giáo Chủ của thần điện Quang Minh, nhưng là so với tổ chức của bọn họ , thần điện Quang Minh chả là cái thá gì cả. người trong tổ chức thôi có thể tự mình xóa sạchbọn thần điện.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :