1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tài Năng Tuyệt Sắc - Vô Tình Bảo Bảo (Full +eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 92: Lão đầu dở hơi (tiếp theo)
      Canh thứ hai

      Trận thế này khiến lòng người phải lo lắng.An Lệ Toa khẽ cau mày nhìn vòng tròn đangxoay từ từ đầu Khắc Lôi Nhã. Lần này sư phụ thậm chí đưa cả vật kia ra, xem ra thậtkhông phải chuyện đùa! Phong Dật Hiên càngthêm lo lắng, nắm chặt nắm đấm đến nỗi các khớp ngón tay trắng bệch.

      “Phong lệ!” (gió mạnh) Ngón trỏ và ngón giữacủa lão giả khép lại với nhau, vung mạnh lên, cỗ gió cuồng bạo lấy kết giới làm trung tâm, cuốn theo tất cả lên tầng khiến cho xung quanh chỗ họ đứng trở nên trống trải còn khu vực khác bị gió xoáy mãnh liệt chiếm cứ.

      Khắc Lôi Nhã kinh ngạc nhìn cảnh tượng trướcmắt, nghi hoặc, lão giả này rốt cuộc có tu vithâm hậu đến mức nào?

      Oanh.

      Sấm sét dài cắt qua trung, tràn đầy lực lượng cuồng bạo vô cùng đáng sợ, cứ như vậy mà bổ xuống. Lòng Phong Dật Hiên như bịai níu chặt. Ánh mắt sáng quắc nhìn hai người trong kết giới. Sắc mặt lão giả cũng vô cùng nặng nề, càng khiến người khác lo lắnghơn.

      “Uống…uố…ng! Hàaa…!” Nhưng màn tiếp theo khiến ba người Khắc Lôi Nhã hoàn toànngây ngốc.

      Lão giả nhảy về phía trước, vung tay lên, đạo lực lượng cường đại đánh thẳng về phíasấm sét kia. Phanh! Trong nháy mắt, điện quang hỏa thạch, đạo sấm sét cuồng bạo bị cỗ lực lượng này trực tiếp ngăn trở, sau đó vỡ ra, tản ra ánh sáng như pháo hoa nở rộ giữa trung, vô cùng sáng lạn. Chỉ đơn giản vậy thôi sao? Chỉnhẹ nhàng vậy thôi sao? Chỉ vung tay lên trong nháy mắt mà như vậy sao?

      “A, đẹp quá. Uống…uố…ng!” Lão giả rung vai đắc chí, tiếp tục vung hai ngón tay lên chống lại đạo Thiên lôi giáng xuống. Tia lửa rực rỡ lần nữa nở ra, đẹp sao tả xiết. An Lệ Toa giựt giựt khóe miệng, trực tiếp im lặng.Phong Dật Hiên nuốt nước miếng cái, ngơ ngác nhìn tia lửa điện tung bay đầy trời, khôngthể thốt nên lời.

      Khắc Lôi Nhã nhìn lão đầu rung vai,khuôn mặt hả hê rồi ngước mắt lên nhìn vòng tròn lơ lửng đầu mình. Kết giới xung quanh nàng tỏa ánh sáng rực rỡ, còn có cả gió lốc vôcùng cuồng bạo. Nàng rất muốn hỏi lão đầu mộtchút rằng ông thể công phu này làm gì? Ông có thể giải quyết Thiên lôi rất dễ dàng cònbày ra trận thế lớn như vậy làm gì?

      Lão đầu còn dành thời gian vuốt vuốt lại bộ râuthật dài bị gió thổi loạn của mình, sau đó tiếp tục giải quyết Thiên lôi rất nhàng. Cứ như vậy, lão đầu giải quyết hết bảy đạo Thiên lôi cách vô cùng thoải mái. Sau đó ông lấy trong tay áo mình cái lược , chải râu và lông mày cẩn thận, còn thầm: “ là, khiến cho tóc tai râu ria của ta loạn hết cả lên.” @.@

      Mây đen trời dần dần tản , bầu trời xanhthẳm ra, khí tức tường hòa lan tỏa.

      Lão đầu vung tay lên, kết giới màu trắng rực rỡvà gió lốc biến mất ngay lập tức, vòng tròn óngánh trong suốt đầu nàng cũng được thu hồi.

      , vào nhà, Lệ Toa, pha trà.” Lão đầu cười híp mắt, nhấc chân bước về phía cửa chính.

      “Sư phụ! Chờ chút…!” giọng An Lệ Toa hơi run, hiển nhiên là nhẫn gì đó.

      “Cái gì?” lão đầu xoay người, nhìn An Lệ Toa muốn bùng nổ, hỏi đầy nghi ngờ.

      “Sư phụ, người có thể đỡ Thiên lôi dễ dàng nhưvậy còn làm nhiều chuyện vô dụng như thế làmgì? Nào là kết giới, nào là Phong Lệ!!!” An Lệ Toa phát điên, hỏi ra nghi vấn trong lòng KhắcLôi Nhã và Phong Dật Hiên.

      “Con biết cái gì? Nhất đinh phải có trận thế,nếu sao có thể thấy được phiêu dật của ta, cường hãn của ta?” Lão đầu trợn mắt nhìn An Lệ Toa, sau đó cười híp mắt vớiKhắc Lôi Nhã, “ thôi, , con nhấtđịnh phải cặn kẽ tình huống cho ta biết.”

      Khắc Lôi Nhã quẫn, An Lệ Toa phát điên, Phong Dật Hiên co khóe miệng lại, dở khóc dởcười.

      Khắc Lôi Nhã theo lão đầu vào phòng. Lão đầu ngồi xuống ghế chủ vị rồi ra dấu cho mọi người ngồi xuống.

      , cho ta nghe sao con lại lấyđược bí tịch này. Phải biết rằng cái lão già Tư Lâm đó cực kỳ nâng niu nó như cụccưng vậy. Ta lấy Thiên Cương Phong Lệ (ThiênCương là sao bắc đẩu, ta nghĩ nó là chỉ dẫn củaPhong Lệ) ra để đổi mà lão chịu.” Vừa tới đây, lão đầu liền cắn răng nghiến lợi.

      Khắc Lôi Nhã toàn bộ quá trình mình có được bí tịch cho lão đầu biết. Đôi mắt của lão đầu càng ngày càng mở to.

      Phong Dật Hiên cau mày. nhớ rằng lúc bắt được Hạ Thiên cũng có mặt. ngờKhắc Lôi Nhã lại lấy được quyển bí tịch nàyvào lúc đó.

      “Có thể cho ta mượn xem chút được ?”Lão đầu vừa ra liền cảm thấy mình có chút quá đáng.

      “Sư phụ, sao người lại làm vậy?” An Lệ Toavừa bưng trà ra nghe thấy, liền giận dữ mà mắng mỏ.

      “Ha ha, ta cũng biết mình hơi quá đáng.” Lão đầu cười ngượng ngùng, đỏ mặt.

      “Người biết là tốt rồi. Mặc dù người cản Thiên lôi cho Khắc Lôi Nhã nhưng lại lấy đó làm điềukiện để được thấy bí tịch, quá đáng!” An Lệ Toa tuyệt cho sư phụ mình chút mặt mũinào, lên tiếng dạy dỗ.

      “Ta xem là được chứ gì!” Lão đầu giựt giựt khóe miệng, đầy ngượng ngùng.

      “Người xem .” Lúc này Khắc Lôi Nhã lại có hành động khiến An Lệ Toa và lão đầu cực kỳkinh ngạc. Nàng lấy bí tịch ra khỏi Chiếc nhẫnkhông gian, trực tiếp đưa tới trước mặt lão đầu.

      “Cái gì? Con cho ta xem?” Lão đầu thểtin mà nhìn Khắc Lôi Nhã, nhắc lại lời nàng.

      “Dạ. Người xem .” Khắc Lôi Nhã rất bình tĩnh.

      “Lão gia tử, thuốc của người ở đâu? Khắc Lôi Nhã bị thương…” Phong Dật Hiên nhìn vết thương người Khắc Lôi Nhã, la hoảng lên. Từ lúc rời khỏi đế đô đến giờ, Khắc Lôi Nhãkhông hề kêu đau tiếng nào, cũng nhắc đến thương thế của mình, lại còn phải vội vàng chống đỡ Thiên lôi. Việc này khiến mọingười quên mất thương thế của nàng.

      “A a, thuốc trị thương.” Lão đầu vội vàng lục lọi trong Chiếc nhẫn gian, lấy ra bìnhsứ khắc hoa màu xanh, đổ ra viên dượcđưa cho Khắc Lôi Nhã, “Ăn cái này xong đảmbảo tinh thần con lập tức sảng khoái. Đây là đan dược Tư Lâm cho ta. Ta phải đổi rấtnhiều đồ tốt mới có được đấy.” Lão đầu đầyđau lòng. Tất nhiên phải bởi vì Khắc LôiNhã cho ông xem bí tịch nên ông mới hào phóng như vậy. Ông như vậy cũng là để bày tỏ chân thành.

      Khắc Lôi Nhã khách khí mà nhận thuốc, nuốt vào. Quả nhiên, cảm giác mát mẻ lan khắp toàn thân, miệng vết thương mát lạnh, cảmgiác nóng rực đau đớn cũng biến mất cáchnhanh chóng. Trong cơ thể nàng tỏa ra mát mẻ, thoải mái khác thường. Thuốc này là gì vậy?Khắc Lôi Nhã khiếp sợ thôi. Thuốc của Luyện Kim Sư hay trị liệu của Mục Sư hoàn toàn thể có dược hiệu như vậy.

      Khắc Lôi Nhã đưa bí tịch trong tay cho lão đầu. Ông hưng phấn lấy qua, vội vàng mở ra xemnhưng khi nhìn thấy liền thay đổi sắc mặt.

      “Đây là chữ gì?!” Lão đầu cau mày, hấp háy mắt hỏi, vừa như lẩm bẩm, vừa như hỏi Khắc Lôi Nhã.

      Khắc Lôi Nhã im lặng, trả lời.

      Lão đầu chỉ hơi sửng sốt chút, rồi vội vànglật bên trong ra xem.

      Chuyện kỳ lạ xảy ra. thể mở được bí tịch!

      “Hả?” Lão đầu cau mày, sau đó lật sách lần nữa, nhưng vẫn mở ra được.

      Mọi người trong phòng ngây ngẩn. Chuyện này là sao?

      “Lão gia tử, người tạo hiệu quả dạo đầu đấy à?” Phong Dật Hiên dùng đôi mắt chăm chú đầy mong chờ mà nhìn ông, hỏi.

      “Ta làm cái đầu con ấy! Con mắt nào của conthấy ta làm khúc dạo đầu? Ta lật sách mà cần khoa trương vậy à?” Lão đầu dựng râu trợn mắt đầy tức giận, quát mắng Phong Dật Hiên.

      Phong Dật Hiên sửng sốt. vậy là lão gia tử mở được sách à?

      “Sao lại mở ra được nhỉ?” Lão đầu lật qua lật lại cuốn sách xem xét.

      Khắc Lôi Nhã cũng ngây ngẩn. Nàng vốn tính là đưa sách cho lão đầu xem, nhất định ông hiểu chữ Trung Quốc ở đó, có xem cũngkhông sao. Nếu đọc hiểu lão đầu này cũngđến từ thế giới khác giống mình, vậy có thể chuyện tiếp được.

      Nhưng tình hình này ngoài dự liệu củanàng. Ông lại thể mở được sách.

      Lão đầu dùng sức muốn mở cuốn sách ra, nhưng nó vẫn nhúc nhích.

      “Đây là bí tịch đó à?” Lão đầu lật tới lật lui lâu cũng thể mở ra được, ngẩng đầu nhìn Khắc Lôi Nhã đầy nghi ngờ.

      “Oa, lão gia tử, người có ý gì? Chẳng lẽ KhắcLôi Nhã lại lừa người à?” đợi Khắc LôiNhã , Phong Dật Hiên khó chịu mà lên tiếng.

      “Đó là bí tịch.” Khắc Lôi Nhã đứng dậy, tới trước mặt lão đầu, cầm lấy cuốn sách. Tronglòng nàng cũng vô cùng nghi hoặc. Sao lại cóchuyện này được? Khắc Lôi Nhã cầm sách, lậtmột cái, cuốn sách lập tức mở ra.

      Trong nháy mắt, trong phòng yên lặng.

      Sắc mặt của lão đầu thiên biến vạn hóa. Phong Dật Hiên và An Lệ Toa cũng sững sờ nhìn màn này. Khắc Lôi Nhã khẽ cau mày, trong lòng cũng đầy nghi ngờ, biết tại sao lại có chuyện như vậy.

      “Ta xem chút.” Lão đầu hung thần ác sát cầm lấy, mở to mắt nhìn chữ đó rồi trợn tròn mắt. Đọc hiểu! Vì vậy lão đầu lại cốgắng lật giấy tình huống vừa rồi lại diễn ra, thể mở được!

      Mặt Khắc Lôi Nhã bình tĩnh nhìn lão đầu lật sách nhưng vẫn toàn là chữ lão đọc hiểu.

      Lão đầu hóa đá, cứ dùng tư thế cứng ngắc màngồi ở đó.

      Mặt Khắc Lôi Nhã bình tĩnh, tiếp tục tốt bụng lật sách giúp lão đầu, nhưng vẫn toàn là chữ màlão đầu đọc hiểu.

      “Mẹ kiếp!!! Tư Lâm, ngươi dám đùa bỡn ta!” Lão đầu gào to đầy bi phẫn, quay đầu với Phong Dật Hiên, “Tiểu tử, con lại đây, con thử xem có thể mở được !”

      Phong Dật Hiên nghe lời chạy tới, lật sách ra.

      Sắc mặt lão đầu biến thành màu xanh ngay lập tức.

      “Tư Lâm! Lão già biết xấu hổ kia! Dám hạ cấm chế với ta! để cho ta xem, để cho ta học đúng ? Kỳ thị ThiênCương Phong Lệ của ta đúng ? Hôm nay ta cột Thiên Cương Phong Lệ của ta và LiênHoa Bảo Giám của ngươi lại chỗ!” Lão đầuđứng lên, phát điên, nhảy tưng tưng, tức giận màmắng.

      Ba người trong phòng chưa lấy lại tinh thần.

      ! Con phải học Thiên Cương PhongLệ với ta! Ta muốn dạy tuyệt kỹ của ta cho conmột cách hoàn hoàn chỉnh chỉnh. Ta muốn lão tặc Tư Lâm này tức chết!” Lão đầu vừa khóc vừa gào lên. Mọi người trong phòng bâygiờ mới hiểu được câu cột Thiên Cương Phong Lệ và Liên Hoa Bảo Giám lại chỗ có nghĩalà gì!

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 93: Biến cố

      Lão đầu vừa xong, Khắc Lôi Nhã liền ngây ngẩn, An Lệ Toa và Phong Dật Hiên cũng vậy.

      “Tiểu tử, con cũng thuận tiện mà học . Phong Nhận của con xem ra cũng tệ lắm. Cảm giác giải khai phong ấn cũng tệ đâu nhỉ?” Lão đầu mặc kệ suy nghĩ của bọn họ, cách đắc chí.

      Sắc mặt An Lệ Toa vui mừng. Cư nhiên cứ đơngiản như vậy mà sư phụ dạy tuyệt kỹ của mình cho Dật Hiên sao? Nhiều năm nay bà dạycho Phong Dật Hiên chiêu nửa thức Thiên Cương Phong Lệ nào bởi vì bà từng thề trước mặt sư phụ rằng tuyệt đối truyền Thiên Cương Phong Lệ cho bất kỳ ai. Có thể thấy sư phụ coi trọng tuyệt kỹ này như thế nào. Hôm nay lại rằng muốn truyền cho Dật Hiên. Hơnnữa còn là thuận tiện. Mắt An Lệ Toa nhìn vềphía Khắc Lôi Nhã còn chưa hồi thần, than thầm trong lòng. Nên cảm thán rằng vận khí của con bé tốt hay ánh mắt của Phong Dật Hiên tốt đây?

      “Nhưng tiền bối, thuộc tính của ta là Hỏa.”Khắc Lôi Nhã nhàng . Trong lòng nàng khẳng định, người tên Tư Lâm đó là người cùng thế giới với mình! Ông sáng chế ra Liên Hoa Bảo Giám, hơn nữa bí tịch này viếtbằng chữ Trung Quốc. Nhưng sao nó lại mất nhỉ? kỳ lạ!

      “Thuộc tính Hỏa sao? Ta mới mặc kệ. Bắtđầu từ hôm nay nhất định con phải học với ta!Học lấy những thứ quan trọng nhất! Dù sao nữa cũng phải học! Học tầng thôi cũngđược! Con học Liên Hoa Bảo Giám nhấtđịnh phải học Thiên Cương Phong Lệ. Nếukhông sao có thể giúp ta làm cho lão già kia tứcchết?” Lão đầu lớn tiếng gầm lên, sau đó lại thêm câu đầy vô sỉ, “Dù sao hôm nay ta cản giúp con bảy đạo Thiên lôi! Con coi như báo đáp ta được à…? Chỉ câu thôi,con phải học!”

      Khắc Lôi Nhã quẫn, biết sao cho phải. quái nhân. Có giao dịch như thế à? Lấy cứu người làm cán cân để người kháctheo mình học tuyệt kỹ? Có thể cự tuyệt đượckhông? Khắc Lôi Nhã đau đầu.

      “Nhưng con có sư phụ rồi.” Khắc Lôi Nhã suy nghĩ rồi . Mặc dù nàng biết học được tuyệt kỹ của lão đầu này mình có thêm thứđể bảo vệ tính mạng. Nhưng bái lão đầu trướcmắt làm sư phụ thể được. Hơn nữaKhắc Lôi Nhã biết thể chất mình có thuộc tínhHỏa, có học cũng thể lĩnh hội được hếttinh túy.

      “Con muốn bái ta làm sư phụ nhưng ta khôngmuốn.” Lão đầu vặn vẹo, uốn éo, đắc chí . Ông có tính toán của mình. Thứ nhất, nhỏnày có thể coi là con dâu tương lai của An Lệ Toa. Thứ hai, này phải đồ đệ của mình, cũng phải đồ đệ của Tư Lâm nhưng lại có tuyệt kỹ của hai người bọn họ.Tư Lâm mà biết ra sao nhỉ? Vừa nghĩ chút thấy hưng phấn rồi.

      Gì? Khắc Lôi Nhã nhìn lão đầu đắc chí, giật mình. bái sư nhưng lại truyền thụ tuyệt kỹ cho người ta?

      , tên con là gì? Cái gì Nhã?” Lão đầu vuốt râu cẩn thận, hỏi.

      “Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã.” Khắc Lôi Nhã đáp.

      “Ừ, được rồi, sau này con gọi ta là Thiên CươngPhong lão!” Lão đầu lúc lắc cái đầu, dặn dò.

      “Thiên Cương Phong lão?” Khắc Lôi Nhã nhắc lại, cảm thấy rất kỳ lạ. Đây tuyệt đối phảilà tên của ông.

      “Sao? Có ý kiến gì à? Chẳng lẽ cảm thấyđược tên này vô cùng có nội hàm, vô cùng khíphách sao?” Lão đầu giương mắt nhìn Khắc Lôi Nhã, chất vấn.

      , có ý kiến.” Khắc Lôi Nhã lắcđầu.

      “Được rồi, Lệ Toa, con nên làm gì làm , trở về . Chờ ta cảm thấy hai tiểu gia hỏa này có thể xuất quan ta cho chúng trở về.” Thiên Cương Phong lão ngẩng đầu, dặn An Lệ Toa.

      “Được, sư phụ. Khắc Lôi Nhã và Phong Dật Hiên giao cho người.” An Lệ Toa cười híp mắt, đồng ý, quay đầu với Khắc Lôi Nhã, “Coinhư con báo đáp ơn cứu mạng của sư phụ ta màở lại đây học Thiên Cương Phong Lệ . Chỉ học được tầng cũng coi như hoàn thành tâmnguyện của sư phụ rồi.”

      An Lệ Toa như thế khiến Khắc Lôi Nhãkhông tìm ra lý do để cự tuyệt.

      “Đợi , còn cuộc tỷ thí sao?” Khắc Lôi Nhãcau mày, nhớ tới cuộc tỷ thí ở đế đô Lạp Cách Tạp còn chưa xong.

      “Lần này con giúp danh tiếng Lý gia vang xarồi. Yên tâm, quyền đại lý binh khí của quân đội ta giao cho Lý gia. Còn nữa, ta dặn Thủy Văn Mặc đánh bại toàn bộ người tham gia,nhưng sau đó bỏ cuộc. Dật Hiên cũng bỏ cuộc.Chức vô địch thuộc về Lý gia.” An Lệ Toamỉm cười ra quyết định của mình.

      “Này…” Khắc Lôi Nhã nhìn An Lệ Toa đầy phức tạp, nên lời.

      “Con cần phải cảm thấy là chúng tanhường cho con! Với thực lực bây giờ của con,Thủy Văn Mặc và Dật Hiên phải là đốithủ! Cho nên, chức vô địch vốn thuộc về Lý gia.” Sắc mặt An Lệ Toa nghiêm túc, “Con yêntâm mà tu luyện .”

      Nghe xong những lời này sắc mặt Khắc Lôi Nhã mới hơi dịu . Đáy mắt Dật Hiên thoáng qua tia kiên quyết. Thời điểm Khắc Lôi Nhã tỷ thí đột phá, vượt qua mình, nhất định mình phải trở nên mạnh mẽ, nhất định phải mạnh để có thể bảo vệ Khắc Lôi Nhã!

      “Con cũng cần lo lắng về Lý gia. Con có dặn dò gì bằng hữu của mình ? Ta dùngThủy Tinh Ký Ức ghi lại, sau đó giao cho bọnhọ. Các con yên tâm ở lại đây tu luyện .” AnLệ Toa cực kỳ tự nhiên mà ra những lời này.

      “Đúng vậy, , con yên tâm ở lại đây tu luyện, a ha ha. Con thể chạy thoát được đâu. Xung quanh hòn đảo này là Phong Lệ, bấtcứ sinh vật nào qua cũng bị xé nát thành từngmảnh . Khi các con học thành ta tiễn hai đứa ra ngoài.” Thiên Cương Phong lão cười haha đầy hả hê.

      Khắc Lôi Nhã bĩu môi, xem ra mọi chuyện đãđịnh. Nhưng cách báo ân này là lần đầu tiên nàng thấy.

      “Vậy, làm phiền người chuyển Thủy Tinh Ký Ức cho bằng hữu của con vậy.” Khắc Lôi Nhã khách khí với An Lệ Toa.

      An Lệ Toa chỉ cười, gật đầu.

      “Còn nữa, cám ơn người dẫn con tới đây, cám ơn người nhờ Thiên Cương Phong lãogiúp con.” Khắc Lôi Nhã trịnh trọng lời cảmơn.

      An Lệ Toa mỉm cười: “Muốn cám ơn cám ơn Dật Hiên ấy. Nếu có nó ta ra tay đâu.”

      Lời An Lệ Toa vừa dứt, Phong Dật Hiên liềnnhăn nhó, sắc mặt Khắc Lôi Nhã cũng tựnhiên.

      “Được rồi, làm nhanh chút rồi về. là, ta muốn dạy cho bọn chúng bây giờ, đừng lãngphí thời gian nữa.” Thiên Cương Phong lão mất kiên nhẫn, phất tay.

      “Biết rồi! Còn nữa, quyển trục Truyền Tống conđã dùng mất rồi. Cho con hai cái nữa .” An Lệ Toa vừa năng hùng hồn, vừa đưa Thủy TinhKý Ức cho Khắc Lôi Nhã.

      “Sao con lại có suy nghĩ thế nhỉ? Cường đạo!Con chính là cường đạo (cướp ấy mà ) Con dùng cái rồi, sao còn đòi thêm?” Thiên Cương Phong lão kêu la với An Lệ Toa.

      “Con cần cái để trở về…”

      “Con chính là cường đạo! Cường đạo…”

      Khắc Lôi Nhã nhận Thủy Tinh Ký Ức, dặn dòngắn gọn. Nàng biết mình phải ở đâybao lâu nên bọn họ muốn làm gì làm. Nếu có chuyện làm về nhà Hi Nhĩ chờ nàng. Rồi nàng dặn Tẫn Diêm mang theo BạchĐế và Hắc Vũ về trước.

      Rốt cuộc An Lệ Toa cũng bóc lột được haiquyển trục Truyền Tống, mang theo Thủy TinhKý Ức chứa lời của Khắc Lôi Nhã rời .

      “Được rồi, , tiểu tử, bắt đầu từ hômnay, bắt đầu tu luyện ma thức!” Thiên CươngPhong lão chống nạnh, rất nghiêm trang.

      “Thiên Cương Phong lão, con muốn tắm rồithay quần áo.” Khắc Lôi Nhã chỉ vào bộ quầnáo rách nát dính đầy máu của mình, .

      “A ~ được rồi, . Các con làm quen với xungquanh chút cũng tốt. Phòng bếp ở bên kia,có ôn tuyền để tắm rửa. Sau rừng cây cóphòng ở. Vậy mai bắt đầu tu luyện.” Thiên Cương Phong lão vuốt cằm, biết nghĩ cái gì.

      Hôm sau bắt đầu tu luyện.

      Khắc Lôi Nhã từ từ quen thuộc với địa hình củahòn đảo. Hòn đảo lớn, bốn bề đều là biển, thể nhìn thấy điểm cuối. Xung quanh đảolà tường gió rất cao, xoay tròn với tốc độ nhanh chóng mặt. Khắc Lôi Nhã từng thử đưamột nhánh cây lại gần tường gió, kết quả là nó ngay lập tức bị chặt đứt! Ném viên đá vào đó, trong nháy mắt nó liền bị nghiến thành bột. Chân chính ngăn cách với bên ngoài.

      Tu luyện rất khô khan và gian khổ. Khắc LôiNhã và Phong Dật Hiên tách ra tu luyện, chỉ có đến tối mới thấy mặt nhau. Buổi tối hai người đều mệt, mắt to nhìn mắt rồi tranh thủ thời gian nghỉ ngơi. Ban ngày hai người tu luyệnrất gian khổ ở hai đầu hòn đảo. Theo như lời Thiên Cương Phong lão là sợ hai ngườicùng tu luyện chỗ ngộ thương đốiphương. Sau khi giải khai phong ấn, Phong Dật Hiên tu luyện được ít nhưng Khắc LôiNhã ngược lại. Với thuộc tính Hỏa nàng thể cảm nhận được nguyên tố Phong, cảngày bị Thiên Cương Phong lão gào lên bên tai.

      Cuộc sống cứ trôi qua từng ngày như vậy. Nửa tháng sau, tin tức cắt đứt tu luyện của bọnhọ.

      An Lệ Toa xuất đảo, mang đến choKhắc Lôi Nhã phong thư.

      “Con đến đây làm gì? có con bọn chúng tu luyện nhanh hơn.” Thiên Cương Phong lãolẩm bẩm. Trong lòng đau khổ, đặc biệt là KhắcLôi Nhã, lâu vậy rồi mà hề có chút tiến triển nào.

      “Con tới tìm Khắc Lôi Nhã. Có thứ cần đưa gấpcho nó.” An Lệ Toa lấy ra phong thư, đưa cho Khắc Lôi Nhã hoài nghi.

      “Lý gia gặp chuyện à?” Khắc Lôi Nhã cau màyhỏi, “Hay là bằng hữu của con gặp chuyện gì?”

      “Đều phải. Bằng hữu của con tách ra làm chuyện mình cần làm. Kỵ sĩ bảo vệ con cũng trở về An Mạt Cách Lan. Lá thư này là do kỵ sĩ của con đưa cho ta để ta đưa cho con. Nội dung là gì ta cũng biết.” An Lệ Toathành trả lời.

      Khắc Lôi Nhã nhìn phong thư phong kín trongtay, đáy lòng nàng dâng lên lo lắng. Nàng nhanh chóng mở thư ra, sắc mặt liền thay đổi.

      Là Khắc Lý Phu gặp chuyện!

      “Thiên Cương Phong lão, con có việc, nhất địnhphải rời khỏi đảo! Mong người thành toàn.”Khắc Lôi Nhã cất thư , gương mặt đầy kiên định.

      “Con học xong tầng thứ nhất, tiểu tử Dật Hiên học được tầng thứ năm rồi. Con mới học được chừng đó muốn đâu?” Thiên Cương Phong lão dựng râu trợn mắt khiển trách.

      Khắc Lôi Nhã đứng im, sắc mặt nặng nề, lạimột lần nữa đầy kiên định: “Người này rất quan trọng với con. tại người đó gặp nguy hiểm. Nhất định con phải tìm. Hơn nữa người từng , tầng cũng được rồi mà. Với thể chất của con, quả thể nào tu luyệnđược Thiên Cương Phong Lệ của người được. phải người cũng rất ràng sao? Nửa tháng nay cho dù con có cố gắng thế nào thìcũng thể đột phá Thiên Cương Phong Lệ được.”

      Thiên Cương Phong lão sửng sốt, nhìn ánh mắtkiên định của Khắc Lôi Nhã lúc lâu, khôngnói được gì.

      “Người đó là gì của con?” An Lệ Toa nhìn Phong Dật Hiên với bộ dáng bình tĩnh,dịu dàng hỏi.

      “Là sư phụ Khắc Lý Phu của con.” Khắc Lôi Nhã hiểu ý của An Lệ Toa, thành trả lời.

      “Sư phụ, người nghe rồi đấy. Sư phụ gặp nạn, đồđệ có thể được sao? Nếu ngày nào đó người gặp chuyện, con cũng thể khoanh tay đứng nhìn được.” Khóe mắt An Lệ Toa nhìn thấy Phong Dật Hiên như trút được gánh nặngthì khóe miệng mà giựt giựt.

      “Cũng đúng.” Thiên Cương Phong lão sờ râu,“Được rồi, , con . Dù sao tại con cũng học được Thiên Cương Phong Lệrồi, tầng cũng là học, ha ha, có thể tức chết Tư Lâm rồi. Chúng ta tiếp tục tu luyện,con .”

      Chúng ta? Phong Dật Hiên cau mày? Lời này là có ý gì?

      “Con cũng muốn với Khắc Lôi Nhã!” PhongDật Hiên hiểu ra ý của Thiên Cương Phong lão, lập tức mở miệng.

      “Con nghĩ hay lắm! Tư chất của con hơn hẳnmẫu thân hình mẫu của Bạo Long của con. Ngoan ngoãn ở lại học với ta . Ta truyềnthụ tuyệt kỹ cả đời ta cho con, ha ha, !” Thiên Cương Phong lão để Phong Dật Hiên kịpphản ứng, trực tiếp bắt lại, cười ha ha, baylên trời, hướng về phía khác của hòn đảo.

      Xa xa truyền đến tiếng rít gào của Phong Dật Hiên nhưng thể làm gì được.

      Khắc Lôi Nhã và An Lệ Toa nhìn thẳng vào mắt nhau.

      “An, An đại nhân, làm phiền người.” Khắc LôiNhã vẫn lúng túng, biết gọi An Lệ Toa như thế nào, suy nghĩ chút rồi .

      “Ta hy vọng con gọi ta là An di, ha ha, thôi.Kỵ sĩ của con chờ con ngoài kia.” An Lệ Toa trêu ghẹo, kéo Khắc Lôi Nhã qua, lấyquyển trục Truyền Tống, xé ra. Bóng dáng haingười biến mất ngay tại chỗ.

      Lòng Khắc Lôi Nhã ngừng trầm xuống. Sư phụ vì đột phá mà đến chỗ đó!

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 94: Tiến vào Ma vực (lãnh thổ của ma)

      “Ầm”, cự long đáp xuống trước mặt hai người.Khắc Lôi Nhã kinh ngạc nhìn con rồng trước mắt, lúc lâu nên lời.

      Cự long vươn cổ, dụi dụi đâò vào Tẫn Diêm vô cùng thân thiết. mặt Tẫn Diêm nở nụ cườirất khó thấy, đưa tay vuốt ve cái đầu của nó.

      “Chu Đế, thôi, đưa chúng ta đến ngoài Ma vực.” Tẫn Diêm kéo tay Khắc Lôi Nhã, đưa nàng lên lưng rồng.

      Cự long phun khí lạnh qua mũi, thể mấthứng của nó, hoàn toàn khác với thái độ vôcùng thân thiết vừa rồi. Nó trợn to mắt nhìnKhắc Lôi Nhã mà phun khí lạnh.

      Khắc Lôi Nhã hiểu ngay lập tức rằng cự long muốn chở nàng.

      “Chu Đế!” sắc mặt Tẫn Diêm trầm xuống, lạnh giọng hét lên.

      Cự long kêu hu hu hai tiếng, cúi đầu, có tia ảm đạm thoáng qua đáy mắt nó.

      “Tiểu thư, đây là Chu Đế - ngựa của ta. Nó gì đâu. Nghiêm túc mà nó vẫncòn , chỉ là chút kích động thôi, saođâu.” Tẫn Diêm vỗ vỗ đầu Chu Đế, .

      Khắc Lôi Nhã gật đầu. Nàng hiểu Chu Đế vì sao phản đối chuyện này. Ngựa vốn là dành riêngcho người, nên tự nhiên nó bài xích người khác cưỡi nó.

      thôi, tiểu thư.” Tẫn Diêm đỡ Khắc Lôi Nhã lên lưng con rồng, trước sau ngồixuống.

      thôi, Chu Đế, lần này ngươi phải vất vả rồi.Hãy toàn dùng toàn lực bay đến ngoài Ma vực.”Tẫn Diêm vỗ vỗ cự long. Nó gào to tiếng,nhanh chóng bay lên trời.

      Gió thổi vù vù bên tai, Khắc Lôi Nhã ngồi trước mặt Tẫn Diêm nhưng lòng nàng có hàngvạn suy nghĩ. Từ lúc bắt đầu Tẫn Diêm giấu giếm thực lực theo bên mình. Sau này nàng phát phụng mệnh gia gia thầm trợ giúpNhị hoàng thử. tại thân phận của lại là kỵ sỹ cưỡi rồng. An Mạt Cách Lan chỉ có hai kỵsĩ cưỡi rồng, thần bí mà vô cùng cường đại. Nhưng Khắc Lôi Nhã biết, tuyệt đối Tẫn Diêmkhông phải là trong số đó. cách khácthân phận kỵ sỹ cưỡi rồng của Tẫn Diêm là bí mật! Tẫn Diêm, rốt cuộc còn thân phận nào nữa mà Khắc Lôi Nhã biết?

      Dưới thúc giục của Tẫn Diêm, Chu Đế bay rất nhanh, suốt ngày hề nghỉ ngơi.Đến tối, khi hạ cánh cắm trại ở nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi, Chu Đế mệt nằm chỗ nhúc nhích.

      “Tẫn Diêm, đối với rồng còn trẻ mà , thế nàycó mệt quá ? Hay mai lúc ban ngày cho nó nghỉ chút .” Khắc Lôi Nhã nhìn Chu Đế mệt đến mức nhúc nhích nổi, nhịnđược mà .

      “Bay ngày mai nữa, tới tối là có thể đến ngoàiMa vực rồi. Nhất định phải ngăn cản đại sư Khắc Lý Phu trước khi người tiến vào Ma vực.Để người vào rồi tất cả muộn.” Tẫn Diêmkhông nhúc nhích, kiên trì mà .

      Khắc Lôi Nhã quay lại nhìn Chu Đế mệt mỏi rãrời, nghĩ tới hậu quả khi sư phụ bước vào Ma vực thấy mâu thuẫn. Chu Đế vẫn còn ,nếu tiếp tục như vậy thể lực bị tiêu haonghiêm trọng, có hậu quả thế nào đây?

      sao đâu. Tối nay để nó nghỉ ngơi tốt. Chịu khó thêm ngày mai nữa là được rồi.”Đáy mắt Tẫn Diêm cũng lên tia đành lòng, nhưng nghĩ đến hậu quả khi đại sư Khắc Lý Phu tiến vào Ma vực đành dằn lòng lại.

      Hai người ăn xong liền ngủ.

      Sáng sớm hôm sau, Chu Đế chở bọn họ bay trêntrời lần nữa.

      Chu Đế mệt mỏi rã rời rốt cuộc cũng hạ cánhtrước Ma vực trước buổi tối. Khắc Lôi Nhã kinhngạc phát , bên dưới là dải núi trùngđiệp! Có sông nhưng bên bap phủ kếtgiới khổng lồ, nhìn thấy giới hạn. Chu Đếtừ từ hạ xuống, mới vừa hạ cánh liền ngã vậtra nhưng vẫn cố gắng chống người lên, tránh đểthân thể to lớn đè lên hai người lưng.

      “Chu Đế!” Tẫn Diêm lo lắng, kinh hô.

      Khắc Lôi Nhã nhàng đáp xuống đất, đứngbên cạnh. Mặt nàng tràn đầy phức tạp nhìn ChuĐế vừa té xuống đất.

      Chu Đế cố ngẩng đầu lên, le lưỡi liếm liếm lên khuôn mặt lo lắng của Tẫn Diêm, am ủi TẫnDiêm và ý bảo nó sao.

      Tẫn Diêm nhàng vuốt đầu Chu Đế, trongmắt lên đau lòng.

      Khắc Lôi Nhã im lặng, thở dài trong lòng nhưng thể gì được.

      “Xem thời gian có lẽ đại sư Khắc Lý Phu chưa tới.” Tẫn Diêm nhàng vuốt ve đầu ChuĐế, an ủi Khắc Lôi Nhã.

      “Ừ.” Khắc Lôi Nhã giọng trả lời, quan sát xung quanh. Nơi bọn họ hạ cánh là ở giữa dãy núi. Ngọn núi vô cùng cao, kéo dài mãi tới chântrời. Giữa dãy núi là rừng cây xanh ngắt tươi tốt. Đây là cửa vào Ma vực sao?

      Kết giới nhìn thấy giới hạn. Rốt cuộc là do ai dựng nên? Thực lực đạt tới cảnh giới thế nào mới có thể làm được như vậy?

      “Tẫn Diêm, ngươi ở đây với Chu Đế, ta xem xét xung quanh chút.” Khắc Lôi Nhã quay đầu lại dặn dò Tẫn Diêm.

      “Tiểu thư, ngàn vạn lần được bước vàoMa vực.” Mặt Tẫn Diêm nặng nề, dặn dò rấtnghiêm túc.

      “Ta biết mà.” Khắc Lôi Nhã phất tay, đôi cánh bằng lửa màu vàng lưng giang rộng, từ từ bay lên trời, xem xét xung quanh.

      Rất nhanh Khắc Lôi Nhã phát ra bấtthường ở đây. Mặc dù cây cối xanh ngắt nhưng trong vòng 500m trong kết giới có bất kỳ sinh vật nào tồn tại. Chỉ có lý do để giảithích. Đó chính là nhạy cảm trời sinh củađộng vật. Chúng cảm giác được đây là nơi nguyhiểm nên tránh xa nơi này.

      Khắc Lôi Nhã bay từ từ, quan sát động tĩnh mặt đất. Chợt có cái gì đó lấp lánh đất thuhút chú ý của nàng. Khắc Lôi Nhã chậm rãihạ cánh, thấy được vật lấp lánh đó là gì liền thay đổi sắc mặt.

      Vật này là của Khắc Lý Phu! Đây là mảnh thủy tinh của cái bình ông dùng đựng dược.Tuyệt đối sai. Vật này vô cùng hiếm thấynhưng Khắc Lý Phu lại có rất nhiều. Chỗ này lạilà cấm địa của các cường giả nên có ai khác làm mất vật như vậy. Như vậy chỉ cóthể giải thích Khắc Lý Phu tới đây. Chuyện xấu nhất xảy ra rồi. Chưa kịp ngăn cản ông ông bước vào Ma vực rồi!

      Khắc Lôi Nhã thu lại mảnh thủy tinh, xoayngười nhanh chóng bay về chỗ Tẫn Diêm.

      Lúc này, Chu Đế hơi hồi phục, nằm nghỉ ngơi.

      “Tiểu thư.” Tẫn Diêm thấy mặt Khắc Lôi Nhãtrầm như nước, trong lòng dâng lên dự cảm xấu.

      “Rất có thể sư phụ vào.” Khắc Lôi Nhã lấymảnh thủy tinh nhặt được ra, trầm giọng , “Vật này sư phụ có rất nhiều. Quanh đây khônghề có nhân loại hay sinh vật nào, thể cóai khác qua mà bỏ lại được.”

      “Tiểu thư, cũng nhất định, biết chừng đại sư Khắc Lý Phu chưa vào, chúng ta chờ .” Tẫn Diêm vội vàng . hiểu vớitính tình của Khắc Lôi Nhã, nếu xác định đại sư Khắc Lý Phu vào Ma vực nàng nhấtđịnh vào theo.

      “Tẫn Diêm, ta biết ngươi muốn ta theo vào.” Khắc Lôi Nhã nhìn mảnh thủy tinh trongtay, nhàng thở dài, “Nhưng, ra ngươi cũng rất nàng đây nhất định là sư phụ, đúng ?”

      Sắc mặt Tẫn Diêm tái nhợt, thốt lên nổi câu nào.

      “Ta muốn vào.” Khắc Lôi Nhã từ từ ngẩng đầu, nhìn Tẫn Diêm, mặt nghiêm túc.

      , tiểu thư! thể!” Tẫn Diêm lập tức lắc đầu, vội vàng ngăn cản. Ma vực là nơi đáng sợ, Tẫn Diêm quá điều này.

      “Tẫn Diêm, ngươi chờ ta bên ngoài, nhất định tasẽ ra ngoài bình yên.” Khắc Lôi Nhã cũng kiên định khác thường.

      ! Tiểu thư, người rất Ma vực đáng sợthế nào. Vào đó ra được! thểvào được!” Tẫn Diêm hốt hoảng đứng dậy, cau mày, nặng nề với Khắc Lôi Nhã.

      “Ngươi và Chu Đế ở đây chờ ta. Nhất định ta ra.” Khắc Lôi Nhã quyết tâm, dù Tẫn Diêm có gì cũng thay đổi quyết định củanàng được.

      “Tiểu thư, nếu người muốn ta vớingười.” Tẫn Diêm thở dài trong lòng, biếtrằng lời của thể thay đổi được ý định của Khắc Lôi Nhã. Nghĩ đến đây, Tẫn Diêmbình tĩnh lại, vẻ mặt rất nghiêm túc, , “Tiểuthư, ta là kỵ sỹ bảo vệ người, người đâu ta sẽtheo đó.”

      “Tẫn Diêm, lần này khác. Ta muốnngươi theo ta vào.” Khắc Lôi Nhã suy nghĩ chút, cuối cùng quyết định. Nàng nâng tay phảicủa mình lên, từ từ gỡ bao tay ra, để lộ dấu ấnmàu đen kinh tâm động phách.

      Sắc mặt Tẫn Diêm thay đổi, giọng run rẩy:“Đây, đây là gì? Tiểu thư?” Lòng Tẫn Diêmkhông ngừng trầm xuống. mơ hồ hiểu được đây là cái gì nhưng chịu thừa nhận. Tronglòng có giọng vang lên, phải thế, phải thế, ấn ký mu bàn tay của tiểuthư phải là cái đó.

      “Đây là dấu ấn thần Hắc Ám lưu lại cho ta. Talà vật tế của . Nhưng hình như chưa tới lúc, lấy linh hồn của ta . cách khác, tại ta có hộ vệ cường hãn đáng sợ. giúp ta an toàn.” Khắc Lôi Nhã dừngmột chút rồi tiếp. “Cho nên, tại ta cần ngươi bảo vệ ta, biết chưa? Ngươi ở đây chờ ta ra. Ta nhất định an toàn mà ra.”Mặc dù biết những lời này làm Tẫn Diêm tổn thương nhưng Khắc Lôi Nhã muốn theo vào nên đành phải ra.

      “Sao lại như vậy? Tiểu thư, sao thần Hắc ám lạicoi trọng người, biến người thành vật tế? Sao có thể như vậy được? Dấu ấn màu đen tồn tại…” Tẫn Diêm thể năng mạch lạc,lẩm bẩm, thể tiếp nhận .

      “Lần trước đánh chết trưởng lão Hỏa đường, ra phải do kẻ thù của lão mà nhờthần Hắc Ám giúp ta, ta mới có thể đánh chếtngười kia.” Khắc Lôi Nhã trầm giọng , rồi nhìn Tẫn Diêm giống như bị sét đánh đến hồn phi phách tán, lòng nàng cực kỳ phức tạp.

      Tẫn Diêm chán nản ngồi xuống, nỗi đau đớntrong lòng ai có thể hiểu được. Máu đỏtheo tay nắm chặt của chảy xuốngnhưng hề có cảm giác gì.

      “Tẫn Diêm, ta quay lại, ngươi ở đây chờ ta làđược!” Khắc Lôi Nhã hít hơi sâu, xoay người về phía kết giới. Tẫn Diêm cúi đầu, thể thấy vẻ mặt của .

      Khắc Lôi Nhã tới kết giới, vươn tay nhàng chạm vào, cảm nhận bước sóng của nóthế nhưng nàng cứ như vậy mà bước vào, khônghề gặp ngăn trở nào!

      Cứ như vậy mà Khắc Lôi Nhã bước vào Ma vực!

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 94: Tiến vào Ma vực (tiếp theo)


      Canh thứ hai

      Cảnh vật ra trước mặt Khắc Lôi Nhã là mộtrừng cây xanh ngắt rậm rạp nhưng lại yên tĩnhkhắc thường. Ít nhất cho tới giờ vẫn chưa cảm giác được hơi thở của sinh mạng.

      Khắc Lôi Nhã quay đầu lại, đưa tay chạm vàokết giới kinh ngạc phát ra rằng khôngthể đọc được bước sóng của nó, thể bướcqua được. Hoàn toàn khác với việc dễ dàng bước qua vừa rồi. Nhưng bây giờ phải lúcnghĩ điều này, tìm sư phụ trước .

      Nơi này quá quỷ dị. Cảnh đẹp như thế nhưng có bất kỳ sinh vật nào tồn tại. Làcó sinh vật rất nguy hiểm ở đây uy hiếp khiến những sinh vật khác dám đến gần hayvốn nơi này thế?

      “Chiêm chiếp…” “Ôi ôi…” Bạch Đế và Hắc Vũ trái phải đứng vai Khắc Lôi Nhã chợt kêu lên. Lập tức Khắc Lôi Nhã cảm nhận được sau lưng có tiếng động rất , xoay người đối diện với khuôn mặt kiên định của Tẫn Diêm.

      “Tẫn Diêm!” Sắc mặt Khắc Lôi Nhã thay đổi, “Sao ngươi lại vào? phải ngươi hơn aihết nguy hiểm ở đây sao? Ta ngươiđừng vào!”

      Bạch Đế và Hắc Vũ nhảy lên ngồi vai TẫnDiêm. Vai rộng, ngồi thoải mái hơn.

      “Tiểu thư, ta rồi, người đâu ta theo đó, cho dù rơi vào vạn kiếp bất phục.” Tẫn Diêmbình tĩnh, nhàng nhàn nhạt , đáy mắt lộra kiên định khiến ai có thể từ chốiđược.

      Khắc Lôi Nhã buồn cười, kinh ngạc mà nhìnTẫn Diêm. thay đổi của nam tử với khuôn mặt kiên định này phải Khắc Lôi Nhãkhông thấy được. Từ khinh thường, chán ghétnàng đến tấc rời. thay đổi nàyKhắc Lôi Nhã cảm nhận được rất ràng.

      thôi.” Khắc Lôi Nhã nhàng hai chữ,nhưng trong lòng tự nhiên nảy sinh cảm giác thể diễn tả thành lời.

      “Vâng.” Tẫn Diêm nở nụ cười mỉm thản nhiên,theo sau Khắc Lôi Nhã.

      “Phải rồi, Chu Đế đâu rồi?” Khắc Lôi Nhã chợtnhớ tới cự long mệt lử ngoài kết giới.

      “Nó sao, nghỉ ngơi ngoài đó lúc rồi tự trở về.” Tẫn Diêm giọng trả lời, tronggiọng có chứa tia áy náy nhàn nhạt.

      Khắc Lôi Nhã hỏi nhiều nữa, tiếp tục về phía trước.

      Vẫn yên lặng đến quỷ dị như cũ, hề có sựtồn tại của sinh vật nào.

      “Tiểu thư, nơi này rất kỳ lạ.” Tẫn Diêm nhìn bốn xung quanh, phát có điểm khác thường.

      “Ừ, có sinh mạng.” Khắc Lôi Nhã gậtđầu, “ biết là vốn là như vậy hay là do có sinh vật cường đại nào đó uy hiếp.”

      Khắc Lôi Nhã vừa xong sắc mặt liền thayđổi. Trước mặt nàng xuất cỗ lực lượngcực kỳ mạnh mẽ đến đáng sợ nhanh chóngđến gần.

      Tẫn Diêm lắc mình đứng trước mặt Khắc LôiNhã ngay lập tức.

      Khi Khắc Lôi Nhã và Tẫn Diêm thấy sinh vậtđang chạy như bay đến trước mặt mình ngây ra. Đó là con rồng bị trói! Ma thú cấp chín! Vảy màu lam lấp lánh phủ kín khắp người, gáy có hàng sai sắc nhọn lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, bốn cái chân to khỏe tràn đầy lực lượng , cái đuôi to khỏe mạnh mẽ. Đây là loại sinh vật oai phong lẫm lẫm đặc biệt nguy hiểm! Nếu đối đầu Khắc Lôi Nhã và TẫnDiêm chắc có thể thắng được. Rồng bịtrói vô cùng hiếm thấy, ngờ vừa vào Ma vực liền thấy ma thú cao cấp như thế chờ sẵn. Nhưng lúc này đây mặt của con thú cường đại này tràn đầy sợ hãi, chạy như điên như bị thứ gì đó rất kinh khủng đuổi theo sau. Rồng bị tróiđiên cuồng mà chạy, ngang qua hai người Khắc Lôi Nhã và Tẫn Diêm, hề liếc mắt nhìnbọn họ cái chứ đừng là dừng lại. Nó chỉ chăm chú chạy nhanh về phía trước.

      Là thứ gì khiến cho ma thú vô cùng cường đại lại nguy hiểm này sợ như vậy?

      “Khốn kiếp! Ngươi còn chạy à! Hôm nay lão tửsẽ kho tàu ngươi, có tin hay ?” Tiếng mắng to đầy thô lỗ truyền đến từ phía sau. Rồngbị trói chạy nhanh hơn, thầm than khóc trong lòng rằng hấp và kho tàu có khác gì nhau đâu?

      Ngay sau đó Khắc Lôi Nhã và Tẫn Diêm cònchưa nhìn là ai bóng người đứngtrước mặt họ.

      “A, loài người?” Đứng trước mặt Khắc Lôi Nhãlà thiếu niên gầy yếu, mái tóc đen mượt như gỗ mun. dung nhan tinh xảo thể che giấu được cuồng ngạo và hung hãn của .Đôi mắt có màu đỏ! Ma tộc!!! là Ma tộc! Ma vực có Ma tộc!


      Tẫn Diêm chưa kịp hành động thiếu niên mắt đỏ nhàng vươn tay, hai ngón tay kẹp lấy kiếm của . Chỉ nghe “keng” tiếng thanh thúy, thanh kiếm của Tẫn Diêm gãy đôi.Thanh kiếm ma pháp này mà lại bị hủy dễ dàng như thế!

      thôi nhóc con, lão tử mời ngươi ăn cơm.” Tay thiếu niên mắt đỏ nhè vung lên, Tẫn Diêm biến đâu mất!

      “Ngươi! Ngươi làm gì? Tẫn Diêm đâu?” sắc mặt Khắc Lôi Nhã đại biến, nhìn thiếu niên mắt đỏ trước mắt, tiếng chuông cảnh giác gióng lêntrong lòng! Người này, , lực lượng của Ma vực và bọn họ cùng cấp độ!

      “Tẫn Diêm? Cái tên vừa chỉ kiếm vào mặt lão tửá? Lão tử đưa đến góc nào đó du lịchrồi.” Thiếu niên Ma tộc cười đắc chí, “, nhóccon, mời ăn rồng bị trói hấp.”

      “Ngươi là ai?” Khắc Lôi Nhã lui lại. Chỉ cái phất tay truyền tống Tẫn Diêm, Bạch Đế vàHắc Vũ trong gian. Đây là lực lượng cỡnào! Khí tức tán phát của thiếu niên Ma tộc nàykhông có gì cường đại nhưng lại có thực lựckhủng bố như vậy. Rốt cuộc là người nhưthế nào?

      “Lão tử phải là người mà là Ma tộc.”Thiếu niên mắt đỏ lúc này rất tốt tính mà trả lờinàng.

      “Nữ hài tử nên cứ mở miệng là xưng lãotử.” Khắc Lôi Nhã vẫn cảnh giác nhìn Ma tộc trước mắt, cố gắng phân tán chú ý của nàng ta. Khắc Lôi Nhã muốn vừa bước vào Ma tộc, chưa tìm được sư phụ bị làm thịt.Thoạt nhìn Ma tộc này là thiếu niên nhưng tuyệt đối nàng là nữ nhân!

      “Lão tử thích thế đấy sao. Ơ, nhóc con, sao ngươi lại thấy được ta là nữ nhân?” Ma tộc nàyrất hứng thú, nhìn Khắc Lôi Nhã từ xuốngdưới, gãi gãi đầu rồi , “Con mắt của ngươikhông tệ lắm. Chẳng lẽ mắt ngươi khác người?Để lão tử moi ra xem chút.”

      Khắc Lôi Nhã trừng mắt nhìn Ma tộc trước mắt,biết nàng ta tuyệt đối có năng lực này. Hơn nữa người đời đều biết Ma tộc hung ác tàn nhẫn. Có thể nhìn thấy điều đó qua việc nàng ta đuổi theo đòi ăn thịt con rồng bị trói kia.

      “Coi ngươi căng thẳng kìa.” Ma tộc có đôi mắtmàu đỏ cười lên ha hả, “Nhóc con, dạo này có ai chịu chuyện với lão tử. Nhữngthứ ngu xuẩn kia vừa nhìn thấy lão tử liền bỏ chạy. Mẹ kiếp, sang bên kia giải sầu mấy thứ đồ chơi đó thấy lão tử liền chạy!”

      Khắc Lôi Nhã nhìn Ma tộc cười trước mắtđến sững sờ, nhưng trong lòng suy nghĩ xem rốt cuộc thân phận của Ma tộc này là gì.Lời của nàng có ý gì? Những thứ ngu xuẩn kiathấy nàng liền bỏ chạy? Bên kia? Là ở đâu?Ma giới chăng?! Ma tộc của Ma giới thấy nàngthì bỏ chạy, vậy nàng là người thế nào? Hoặc là lực lượng đạt tới trình độ nào rồi?

      “Đừng để ý lão tử là ai. Hôm nay tâm tình ta rấttốt.” Thiếu nữ mắt đỏ cầm tay Khắc Lôi Nhã, giở giọng lưu manh, “, lão tử dẫn ngươi dạo. Tìm được rồng bị trói lúc nãy trước . Hôm nay tạm thời ăn nó, chúng ta dùng nó để cưỡi.”

      Khắc Lôi Nhã dở khóc dở cười, thế nào cũng thấy đầu Ngô mình Sở. Giống như mình bị gã lưu manh chặn lại và : , tôi lái xe thểthao đưa hóng gió. Nhưng tên lưu manh này là nữ! Càng khiến cho Khắc Lôi Nhã bất đắc dĩ hơn là nàng hoàn toàn thoát khỏitay thiếu nữ này được. Khắc Lôi Nhã chỉ biết điều, đó là thiếu nữ Ma tộc này là ngườimạnh nhất mà nàng từng gặp! Dù là trưởng lão Hỏa đường cũng bằng nàng ta. Hoàn toàn nhìn thấu thực lực của thiếu nữ này. Nếu nàng ta có đôi mắt màu đỏ cũng giốngthiếu nữ bình thường. thực tế lực lượng nàng ta thể khiến người ta kinh hồn bạt vía.

      Lúc này, kết giới truyền đến tiếng va chạm ầm ầm, vô cùng gấp gáp. Khắc Lôi Nhã ngẩn ngơ lập tức kịp phản ứng, biết đó là con rồng bịtrói kịp chọn đường mà chạy đụngphải kết giới.

      “Cho ngươi ba giây. Nếu lập tức xuấthiện trước tối nay tuyệt đối lão tử ăn thịtngươi. Hôm nay tâm tình của lão tử tốt, nhanh tới đây làm ngựa cho ta để ta dẫn mỹ nữ dạoxung quanh.” Thiếu nữ mắt đỏ hắng giọng, vô cùng mất kiên nhẫn mà hét lên với khí.

      Trong nháy mắt, đúng là chỉ trong nháymắt, cơn lốc quét qua, con rồng bị trói ngoan ngoãn, nhanh nhẹn đứng trước mặt hai người.

      Khắc Lôi Nhã trợn mắt, ngây người nhìn conrồng có ánh mắt của tiểu tức phụ (nàng dâu ) trước mắt mình. Đây là rồng bị trói thực lực vượt trội, hung thần ác sát trong lời đồn đấy à?Trước mắt thiếu nữ Ma tộc này còn ngoan hơn cả cừu non nữa! Rốt cuộc thân phận của nàng ta là gì?

      “Đúng rồi, nhóc con, ngươi tên là gì nhỉ?” thiếu nữ Ma tộc khẽ hí mắt, con rồng bị trói lập tứcngồi xổm xuống, để thiếu nữ Ma tộc cưỡi lên. Thiếu nữ Ma tộc kéo tay Khắc Lôi Nhã, đỡ nàng lên.

      “Khắc Lôi Nhã.” Nàng dùng giọng buồn bựcmà trả lời. Nhưng trong lòng rất lo cho an nguy của Khắc Lý Phu và Tẫn Diêm. Trong khu vựcthần bí đáng sợ này, biết tại haingười ra sao rồi. Nhưng thiếu nữ Ma tộc trước mắt này hỉ nộ vô thường, chọc giận nàng ta làhành động sáng suốt.

      “Tên ngươi tệ. Ngươi tới đây làm gì?”Thiếu nữ mắt đỏ vỗ vỗ con rồng dưới thân, nó liền nhấc chân về phía trước. Nhưng vì quá căng thẳng nên hai chân trước vừa bước hai chân sau cũng tiến lên theo cùng lúc, như người đồng thời dùng cả tay chân mà vậy.

      “Ta tới tìm sư phụ ta. Người vào Ma vực.” Khắc Lôi Nhã thành trả lời.

      “A, sư phụ à?” Thiếu nữ tóc đỏ vuốt cằm củamình, suy nghĩ lúc, “A, hình như mấy ngàytrước có lão đầu nhân loại bước vào. Ma vực? Loài người gọi chỗ đó như vậy sao? Hừ…”Thiếu nữ mắt đỏ cười lạnh tràn đầy khinh thường.

      à? Vậy ngươi có biết sư phụ ta ở đâu ?” Khắc Lôi Nhã vừa nghe thấy gấp gáp trong lòng, vội vàng hỏi.

      “Biết.” Thiếu nữ mắt đỏ vung tay, tiện tay ngắt cái lá nhánh cây, trả lời chút để ý.

      sao? Có thể đưa ta tìm sư phụ được ?” Khắc Lôi Nhã vội vàng hỏi.

      thể. Hôm nay ngươi phải chơi với lão tử. Chờ lúc tâm tình lão tử tốt dẫn ngươi . biết chừng lúc lão tử vui lên liền thuậntiện tiễn ngươi ra ngoài luôn. Các ngươi có cách nào ra khỏi kết giới này.” Thiếu nữ mắtđỏ liếm cái lá trong tay đầy thô bỉ, nghiêm trangtrả lời.

      Khóe miệng Khắc Lôi Nhã giựt giựt. Quả nhiênngười này hỉ nộ vô thường. Hơn nữa điều nangiải nhất chính là thực lực của nàng ta sâu lường được!

      “Ngươi, là ai?” Suy nghĩ chút, Khắc LôiNhã quyết định hỏi. Lúc này nàng vẫn chưa hềbiết rằng mình gặp được nhân vật lợi hại như thế nào!

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 95: Thiếu chủ của Ma giới

      Khắc Lôi Nhã hỏi xong, thiếu nữ mắt đỏ cười haha: “Mỹ nữ, ngươi có biết cũng chẳng để làm gì. thôi, lão tử dẫn ngươi thăm nơi này.”

      “Này, ta nên xưng hô với ngươi thế nào?” Khắc Lôi Nhã cẩn thận hỏi. Mặc dù thiếu nữ mắt đỏ giờ phút này tươi cười rực rỡ, nhưng Khắc Lôi Nhã biết thiếu nữ trước mắt này khắc trướccó thể tươi cười rực rỡ nhưng ngay sau đó có thể tiện tay lấy tính mạng của nàng.

      “À…Để lão tử nghĩ.” Thiếu nữ ma tộc nghẹođầu như nhớ gì đó.

      Khắc Lôi Nhã quan sát xung quanh, hềcó dấu hiệu cho thấy có sinh mạng tồn tại là do thiếu nữ Ma tộc trước mắt mình à?

      “Tên ta thể cho ngươi biết được. Ngươi gọi là Thiếu chủ , giống những người khác ấy.” Thiếu nữ Ma tộc nghẹo đầu lúc rồi cũngnghĩ ra.

      Thiếu chủ?! Khắc Lôi Nhã kinh ngạc, trong đầuhiện lên ý nghĩ kinh hãi. Thiếu chủ? Hài tửcủa thành chủ của Ma giới? Có điều thực lực của hài tử này rất kinh khủng. Vậy thànhchủ sao? Có thể cao đến mức nào? Rốt cuộcMa giới là nơi thế nào? Mà thiếu nữ này sao cóthể tới đây từ Ma giới được? Lòng Khắc Lôi Nhã tràn đầy nghi vấn.

      “Thiếu chủ, sao ở đây lại yên tĩnh như vậy, hề có bất kỳ dấu hiệu nào của sinhmạng?” Khắc Lôi Nhã nhìn bốn phía rồi hỏi ra nghi vấn vẫn giấu trong lòng.

      “A, hoặc là bị lão tử ăn mất, hoặc là bị lão tử dọa chạy mất rồi.” Thiếu chủ hừ lạnh, đầykhinh thường.

      Khắc Lôi Nhã cảm nhận rất ràng rằng con rồng bị trói dưới thân rùng mình cái khi nghe thấy Thiếu chủ những lời này.

      “Bên này cũng thú vị. Mẹ nó! Ban đầu mấy thứ đồ này thấy lão tử còn muốn ăn lão tử, sau nhìn thấy lão tử chạy nhanh hơn bấtcứ thứ gì!” Thiếu chủ giận dữ xong, khó chịu vươn tay ra bắn vào mấy cái gai nhọn cổcon rồng bị trói khiến chúng rơi ra. Con rồng runrẩy, sợ muốn chết.

      Khắc Lôi Nhã trầm mặc, hoàn toàn biếtnên gì cho phải. Khắc Lôi Nhã chỉ biết rằngtính tình người này cũng rất ác liệt, hơn nữa còn là ác liệt đến cực điểm…!

      “Mỹ nữ, thế giới này nhàm chán, có trò gì để chơi ?” Thiếu chủ chán đến chết, lắc lư cái đầu, hỏi.

      “Chuyện này…”

      Nhất thời Khắc Lôi Nhã biết sao chophải nữa. Trò để chơi? Thế nào mới gọi là trò chơi? “Thiếu chủ thích gì nhất?” Khắc Lôi Nhã suy nghĩ chút rồi hỏi.

      “Thú vui lớn nhất của lão tử là khiêu chiến vớinhững người mạnh hơn lão tử, sau đó giẫm bọn chúng dưới chân, thưởng thức bộ dạng củachúng.” Thiếu chủ nhíu mày, với vẻ bằnglòng nhưng ngay lập tức tiếp, “Mẹ nó!Bây giờ thú vui đó mất rồi!”

      Khắc Lôi Nhã vừa nghe những lời này quẫn, sau đó là cực kỳ kinh ngạc!

      Rốt cuộc thân phận của thiếu nữ này là gì?

      Khiêu chiến với cường giả, đánh bại bọn họchính là thú vui của nàng ta. Nhưng bây giờ lạikhông còn nữa! Chẳng lẽ thiếu nữ này là ngườimạnh nhất Ma giới? Làm sao có thể như vậy được? Chỉ là hài tử của thành chủ màđã mạnh như vậy rồi sao?

      “Tất cả Ma tộc trong Ma giới đều phải làđối thủ của ngươi à?” Khắc Lôi Nhã thận trọnghỏi.

      sai. Nhưng vẫn có người lão tử khôngdám đánh, cũng đánh lại.” Thiếu chủ bĩu môi, khó chịu mà . Ma tộc duy nhất nàngkhông dám đụng tới chính là phụ thân đại nhâncủa nàng!

      Những lời này khiến thân phận của nàng bại lộ!

      Thiếu chủ, Thiếu chủ! phải là hài tử của thành chủ mà là hài tử của Ma vương của Ma giới! Là Thiếu chủ của Ma giới!!!

      Khắc Lôi Nhã thở ra hơi lãnh khí.Thiếu nữ này là Thiếu chủ của Ma giới! Nhưng sao lại xuất ở đây? Có là vì ai trong Ma giới là đối thủ của nàng ta cho nênnàng ta mới ra ngoài dạo chơi chút?

      tại Khắc Lôi Nhã có thể hiểu được vì sao nàng ta có thể truyền tống Tẫn Diêm tới chỗkhác cách đơn giản như thế! Chợt, Khắc Lôi Nhã nảy ra nghi ngờ. Ma giới do ngườilàm chủ, vậy vua của Ma giới và thần của nhângiới, ai mạnh ai yếu?

      “Chán là chán. Mỹ nữ, thú vui của ngươi làgì?” Thiếu chủ móc trong túi ra cái gì đó xanhxanh đỏ đỏ, tùy ý chơi đùa. Khắc Lôi Nhã tậptrung nhìn kỹ khóe miệng liền nhếch lên. Tấtcả đều là ma hạch cấp chín! Mặc dù ma hạchcấp tám và cấp chín chỉ cách nhau con số nhưng thực lực chênh lệch rất xa! Khắc Lôi Nhã mà đối phó với ma thú cấp chín cònphải cố sức. Vậy mà Thiếu chủ này chỉ tùy tiện mà lấy ra đống như vậy!

      “Thú vui của ta…Khi dễ và sai khiến người khác.” Khắc Lôi Nhã nhìn đống ma hạch nhìnthấy mà giật mình trong tay Thiếu chủ, thành trả lời.

      “À?” Thiếu chủ quay mạnh đầu nhìn Khắc LôiNhã, rồi cười ha hả, “Mỹ nữ, tệ, ngươi rất biết điều. Lão tử thích ngươi rồi đấy. Nếu lão tửlà nam nhân nhất định kéo ngươi về để cưới,cùng khi dễ, sai khiến người ta.”

      Khắc Lôi Nhã biết nên khóc hay nên cười.

      Thiếu chủ nhìn theo ánh mắt của Khắc Lôi Nhã, chợt hiểu ra, trừng mắt mà nhìn: “Mỹ nữ, ngươi thích thứ này à? Ta tặng cho ngươi.” Thiếu chủđưa toàn bộ ma hạch trong tay mình cho Khắc Lôi Nhã.

      “À?” Khắc Lôi Nhã lấy lại tinh thần, nhận lấy ma hạch, bỏ vào chiếc nhẫn gian. lấy là phí của trời! Vật này rất quý. “Cámơn.” Khắc Lôi Nhã lễ phép cảm ơn.

      “Mỹ nữ, tay ngươi là chiếc nhẫn gian sao?” Thiếu chủ nhìn chằm chằm vào tay KhắcLôi Nhã, hỏi.

      “Đúng vậy. Nhưng gian lớn lắm.”Khắc Lôi Nhã thành trả lời.

      , mỹ nữ, dẫn ngươi tới nơi.” Thiếu chủ giơ chân ra đá đá con rồng bị trói dưới thân.“, dẫn chúng ta đến trung tâm của mảnh đấtnày, nhanh lên chút nếu ta trụng dầungươi!”

      Vừa mới xong con rồng bị trói giống nhưgà bị cắt tiết, chạy rất nhanh về phía trước.Cảnh vật bên cạnh lùi lại rất nhanh khiến KhắcLôi Nhã hoa mắt. Nàng khỏi nghi ngờ rằng rồng bị trói có thể nhanh như thế sao? phải nó nổi tiếng là thịt có cường độ rấtmạnh sao? (tức là cái kiểu nhiều thịt nặng thân,chạy ì ạch ấy ạ :))

      Dọc theo đường gà bay chó sủa, con rồng bị trói cứ chạy như điên thẳng theo đường, vọt tới địa bàn của ma thú khác. ngừng cóma thú đòi chiến đấu với con rồng bị trói nhưngkhi thấy người ngồi lưng nó sợ tới hồnphi phách tán, tản tán loạn. ma thú nào dám ngăn trở trước mặt, nhao nhao dùng hết sức mình mà chạy trốn nhanh.

      Khắc Lôi Nhã nhìn tới trợn mắt. Đồ ngốc, thiếu nữ Ma tộc này đáng sợ như thế sao?

      Con rồng phi nước đại, cuốn theo bụi bặm mù mịt, rất nhanh tới nơi. Đây là khoảng đất bằng phẳng trống trải, có cây chỉ có cỏ. Con rồng bị trói thở hổn hển, vữngvàng đứng lại đó.

      Thiếu chủ xoay người xuống, đưa tay đỡ KhắcLôi Nhã xuống đầy thô bạo, sau đó giơ chân đáđá con rồng bị trói: “Cút , hôm nay ngươi thể rất tốt, lão tử ăn ngươi.”

      Con rồng bị trói lệ nóng doanh tròng, kích động xoay người , đầu ngoảnh lại.

      , mỹ nữ, dẫn ngươi tới chọn ít đồ bỏ .”Thiếu chủ buông tay Khắc Lôi Nhã ra, ngồi xổm xuống, chắp hai tay lại, quát khẽ tiếng:“Mở!” Đôi tay nàng từ từ tách ra, cùng với đó là mặt đất cũng từ từ mở ra. cầu thang bằng đá tối tăm xuất trước mặt Khắc Lôi Nhã.

      Nhặt rác?

      Khắc Lôi Nhã nghi ngờ nhìn cầu thang bằng đá đột ngột xuất trước mắt. Nó dẫn tới đâu?

      !” Thiếu chủ kéo Khắc Lôi Nhã qua, bướcxuống bậc thang.

      Cầu thang tối tăm, thiếu nữ vung tay lên, đầu xuất vô số điểm sáng kéo dài tới chỗ sâu nhất, thắp sáng cầu thang dài.

      “Đây là đâu?” Khắc Lôi Nhã nhìn vách tườngloang lổ, giọng mà hỏi. Sức lực của thiếuchủ trước mặt rất lớn, cứ thế mà kéo tay KhắcLôi Nhã thẳng về phía trước.

      “Chẳng biết là ai xây cung điện dưới đất nữa.Dù sao những thứ bỏ trong đó ngươi hẳn cũng biết.” Thiếu chủ tùy ý , “Lần trước vô tình phát ra.”

      Mùi ẩm mốc xong vào mũi, Khắc Lôi Nhã nhìn cầu thang bằng đá dài hun hút, vô cùng nghi ngờtrong lòng. Kể từ lúc gặp thiếu nữ mắt đỏ này, nghi ngờ trong lòng nàng càng lúc càng nhiều.

      lúc tới cuối cầu thang, tới nơi trống trải.

      Đây là tòa cung điện cũ kỹ cổ xưa, đổ nát thê lương, cột làm bằng bạch ngọc sớm mất độ sáng trước kia. Nhưng tất cả cũng cho thấy rằng trước kia tòa cung điện này rất xa hoađường hoàng.

      “Vào trong .” Thiếu chủ trước, “ có ai, chỉ có ít xương trắng. Chẳng biết chết từ lúcnào.”

      Khắc Lôi Nhã nhìn xung quanh, khí trầmlặng, yên tĩnh đến khác thường. Khắc Lôi Nhã theo Thiếu chủ vào sâu trong cung điện. Đilên đại điện, giương mắt nhìn, bảo tọa trongđại điện có hộp báu, nhưng bị mở ra.

      “Đến đây, mỹ nữ, đây coi như thù lao ngươi chuyện với ta hôm nay.” Lần đầu tiên Thiếu chủkhông xưng là lão tử, tiến lên trước mở cái hộpra, khóe miệng giựt giựt, đầy khinh thường,“Những thứ đồ chơi này vô dụng với ta nhưngcó lẽ hữu dụng với ngươi.”

      Khắc Lôi Nhã mang theo nghi ngờ tiến lên, khi thấy thứ trong hộp ngây ngẩn cả người. Đồ trong hộp bị xáo trộn, có tám cái nhẫn, ít ma hạch, bảo thạch, khoáng thạch quý giá.

      “Cái nhẫn này…” Lòng Khắc Lôi Nhã có đáp án nhưng vẫn có chút dám tin.

      “Chiếc nhẫn gian đó, gian của nócũng tạm được.” Thiếu chủ trả lời chút để ý rồi quay đầu nhìn xung quanh.

      Khắc Lôi Nhã kinh ngạc cầm chiếc nhẫn trongtay mà cảm nhận, lại bị gian trong chiếc nhẫn làm cho hết hồn. Từng chỗ trong chiếc nhẫn gian này lại lớn như thế!

      “Đều là những thứ vô vị thôi.” Thiếu chủ ngáp dài, tập trung, thuận miệng , “Cất ,những thứ này có ích cho ngươi đấy.”

      Khắc Lôi Nhã suy nghĩ chút rồi thu toàn bộnhững thứ trong hộp lại. Những thứ quý giá nhưthế này mà Thiếu chủ lại bảo là đồ bỏ

      “Mỹ nữ, sao tay phải ngươi lại mang bao tay?”Mặc dù ngoài miệng Thiếu chủ hỏi nhưng động thủ kéo tay Khắc Lôi Nhã qua, trực tiếp cởi bao tay của nàng đầy thô bạo.

      cách nào chống lại Thiếu chủ được nênchỉ có thể nhìn nàng ta cởi bao tay của nàng xuống.

      “Aha! Dấu ấn của thần Hắc Ám!” Thiếu chủgiống như phát ra vùng đất mới, kêu lên đầy hưng phấn.

      Khắc Lôi Nhã tuyệt thấy kỳ quáichuyện Thiếu chủ có thể nhận ra cái này, mà là hiểu sao nàng ta lại có giọng điệu hưngphấn như thế.

      “Ngươi mà lại được coi trọng à? Ngươi có chỗ nào khác người chứ?” Hình như Thiếu chủ hiểu rất về dấu ấn này. Nàng ngẩng đầu vuốt cằm, nhìn Khắc Lôi Nhã bằng con mắt nghi ngờ.

      “Ngươi biết thần Hắc Ám à?” Khắc Lôi Nhã thử dò xét. Thiếu nữ Ma tộc này biết thần Hắc Ám sao? Nhân giới và Ma giới có gian khácnhau, có điểm nào chung sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :