1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tài Năng Tuyệt Sắc - Vô Tình Bảo Bảo (Full +eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 83: Thay đổi khế ước! Ra oai phủ đầu! (tiếp theo)



      Lý Minh Ngữ thở dài, tới đại sảnh.

      Đại sảnh được thắp nến sáng ngời. cái giá nến khổng lồ có rất nhiều nến bên trong treotrên trần nhà. vách tưởng đại sảnh cũng có chân nến hình tam giác đầy nến bên . Lý gia bây giờ còn có thể dùng khoáng thạch thắp sáng nữa rồi. Họ phải dùng nến để chiếu sáng. Thời kỳ huy hoàng của Lý gia qua.

      Ba lão giả mặc y phục gọn gàng ngồi ngay ngắn ở chỗ cao nhất của đại sảnh. Y phục và trang sức của họ vẫn là những bảo thạch hoa lệ vàtrân quý nhưng có tuổi thọ vài chục năm. tay họ đeo nhẫn bằng bảo thạch, sắc mặttrang trọng và nghiêm túc. Dung mạo của họ có mấy phần giống nhau. Họ đều là huynh đệ của gia gia của Lý Minh Ngữ ( em của ông nội@.@). Bên cạnh bọn họ là con trai và cháu trai nhìn Lý Minh Ngữ với sắc mặt trầm. Lý Minh Ngữ khẽ thở dài trong lòng. Nhữngngười này vẫn còn chìm đắm trong thời khắc huy hoàng của Lý gia chịu tỉnh. Họ đềunhòm ngó vị trí tộc trưởng. Sao bọn họ khôngchịu chấp nhận thực tế?

      “Minh Ngữ, lần này ra ngoài hy vọng ngươi để cho chúng ta phải thất vọng.” Đại trưởng lão ngồi phía cùng mỉm cười mởmiệng. Nhưng nụ cười kia cho thấy ông chỉ là ngoài cười nhưng trong cười. Hơn nữa ông luôn nghĩ rằng mình là trưởng bối nên toàn cậy già lên mặt. Lý Minh Ngữ là tộc trưởngnhưng những trưởng lão này gọi tiếng tộc trưởng mà gọi thẳng tên. Vậy mà còn có thái độ thân thiết như vậy!

      “Đúng đó Minh Ngữ. Tin rằng ngươi lấyđược kiếm Thương Lan.” Nhị trưởng lão cũngcười giả dối.

      “Các ngươi từng thề son sắt rằng nhất định sẽtìm được kiếm Thương Lan nên chúng ta mới giao Thương Lan để các ngươi tìm Bảo Châu về!” Tam trưởng lão cười hiểm, nhìn LýMinh Ngữ bằng cặp mắt tràn đầy thâm ý.

      Những người đứng bên cạnh các trưởng lão cũng lạnh lùng mà nhìn Lý Minh Ngữ. Đáy mắthọ lên vui sướng khi người gặp họa và tàn nhẫn. có người sớm nhìn thấy lúc trở vềtrên tay Lý Minh Ngữ có kiếm. LýNguyệt Văn cũng có. Với tính cách của bọn họ thể cất kiếm Thương Lan trong Chiếc nhẫn gian. Vậy là bọn họ khôngtìm được kiếm Thương Lan! Hừ, để xem vị tộctrưởng tuổi trẻ tài cao này làm sao ăn vớimọi người. Nếu phải bởi vì đánh lại huynh muội bọn họ sớm dùng vũlực mà đánh đuổi khỏi vị trí tộc trưởng rồi.

      “Con đem kiếm Thương Lan về!” Lý Minh Ngữ rất thản nhiên.

      “Cái gì?! Lý Minh Ngữ! Ngươi có biết ngươiđang ? Chỉ còn hơn hai tháng nữa làtới đại hội tỷ võ của cả nước. Đây là cơ hội để chấn hưng Lý gia. Bây giờ ngươi lại đem kiếm Thương Lan về!” Đại trưởng lão vừanghe sắc mặt đại biến, buồn bực và nónggiận mà quát Lý Minh Ngữ. khuôn mặt giànua lên thần thái sáng láng, hùng hổ dọangười.

      “Ngươi có tư cách gì làm tộc trưởng của chúngta nữa?” Nhị trưởng lão tức giận, vỗ mạnh tayvịn của ghế, gào thét. Khuôn mặt toàn nếp nhănđã nhăn lại thành đoàn.

      “Lý Minh Ngữ, giao Thương Lan và con dấu tộctrưởng ra đây!” Tam trưởng lão đứng bật dậy,làm ầm ĩ. Thân thể ông hơi run rẩy giống nhưđang là hùng trừ hại giúp dân.

      “Thứ cho con thể làm theo.” Lý Minh Ngữ động đậy, nhàn nhạt ra câunhư vậy.

      “Cái gì?” sắc mặt nhóm người trong đại sảnhcăng thẳng. Bọn họ thể ngờ Lý Minh Ngữ hành bất lực lại có thể dám đúng lý hợp tình như vậy.

      “Lý Minh Ngữ, ngươi muốn làm phản hả? Chẳng lẽ cơ nghiệp hơn nghìn năm của Lý gia phải hủy trong tay ngươi? Nếu gia gia và phụthân mất của ngươi biết nhất định cũng sẽkhông tha cho ngươi.” Gương mặt già nua củaĐại trưởng lão vặn vẹo, đầy ác độc. Ông độc ác mà chụp cái mũ sắc bén lên đầy Lý Minh Ngữ.

      “Chính là bởi vì muốn cơ nghiệp ngànnăm của Lý gia bị hủy diệt nên mới thểgiao vị trí tộc trưởng.” Lý Minh Ngữ nhàn nhạtnói. Ánh mắt đầy khinh miệt mà nhìn cáctrưởng lão và những người đứng bên cạnh.Những người này đều là loại có chí tiếnthủ, chỉ mong được hưởng lạc. Nếu vị trí tộctrưởng lọt vào tay họ chỉ Lý gia kết thúc.

      “Ngươi cái gì?!” Tam trưởng lão gầm lên. Ông chỉ tay vào Lý Minh Ngữ, quát, “Ý củangươi là chúng ta có tư cách làm tộctrưởng cũng có năng lực lãnh đạo Lý gia sao?”

      Chỉ trích như vậy bất luận người nào của Lý gia cũng thể chịu nổi. Bởi vì dù sao mấyngười ngồi phía cũng là trưởng lão củaLý gia, là người già nhất của Lý gia và là ngườicó uy tín cao nhất!

      Nhưng…

      Mặt Lý Minh Ngữ đổi sắc, nhàng nhưng ràng khạc ra mấy chữ: “Chính là ý này.”

      “Ngươi! Lý Minh Ngữ, ngươi muốn làm phản?Ngươi cho rằng ở đây ai có thể đánh lạingươi phải ?” Đại trưởng lão tức giận vỗxuống tay vịn của ghế, đứng lên. Tay vịn ghế bị trưởng lão vỗ vào liền biến thành bột ngay lập tức.

      Sắc mặt Lý Minh Ngữ vẫn đổi, lạnh nhạt : “ như vậy là đại hội tỷ võ hơn hai thángsau mọi người tìm được người tham gia? Hơnnữa nắm chắc phần thắng rồi?”

      câu khiến cho mấy người địa sảnh nhất thời uể oải. Đại hội tỷ võ! có ai trong Lý gia có thể là đối thủ của Lý Minh Ngữ.Dĩ nhiên nếu liên thủ chưa chắc.

      “Ngươi dùng việc này để uy hiếp chúng ta?Ngươi cho rằng trừ ngươi ra dưới Lý gia còn ai sao? Lần này ngươi hành bấtlực là ! Giao vị trí tộc trưởng lại! Về chuyện tỷ thí hơn hai tháng sau, ngươi là người của Lýgia nên tham gia là đúng, là thể trách móc ai!” gương mặt Đại trưởng lão trở nên vặn vẹo, lạnh lùng , “Người đâu, bắt nó lại cho ta, tìm cho ra con dấu của tộc trưởng!”

      Mọi người chuẩn bị động thủ bắt Lý Minh Ngữthì xảy ra dị biến!

      kiếm khí cường đại kinh khủng trực diệnđánh tới.

      Như cuồng phong quét qua, toàn bộ mọi thứtrong đại sảnh bị phá hủy.

      vết nứt đáng sợ mở rộng ra đất, thẳng tới trước mặt mấy trưởng lão. Mặt họ tái nhợt. Bọn họ thể chống lại cỗ lực lượng cường đại đáng sợ này.

      Trong nhất thời, tình cảnh hỗn loạn. là náo nhiệt.

      Mấy người đức cao vọng trọng vừa rồi còn có hình người với khí thế bức người giờ đây chạy nhanh hơn thỏ, vô cùng chật vật mà chạy. Con trai và cháu trai của bọn họ càng chạy nhanh hơn.

      Rầm!

      Chỗ mấy trưởng lão vừa ngồi bị nổ vỡ tan tành.

      Bụi bay đầy trời. Đại sảnh vô cùng lộn xộn.

      “Ha ha. Ta chưa từng gặp qua người biếtxấu hổ như vậy. Hôm nay được mở rộng tầm mắt. có bản lĩnh đảm nhiệm vị trí tộc trưởng lại cứ muốn làm. có năng lựctham gia tỷ thí lại cứ học theo chó sủa để phô trương thanh thế. vậy còn muốn người bịtước đoạt vị trí tộc trưởng tỷ thí. Lần đầu tiên thấy súc sinh vô sỉ như vậy!” giọng thanh thúy nhưng tràn đầy khinh bỉ và mỉa mai vang lên trong đại sảnh.

      “Ai?” Đoàn người Đại trưởng lão tức giận màhỏi. Dám vũ nhục bọn họ! Chó? Súc sinh?

      Bụi tản , mọi người tập trung tư tưởng nhìn người đứng ở cửa.

      thiếu nữ với mái tóc vàng óng và đôi mắt màu xanh dương mê người với khuôn mặt lạnhnhạt đứng ở cửa. Nàng cầm thanh kiếm trong tay. Kiếm cắm đất. Bên cạnh là Lý Nguyệt Văn với khuôn mặt phẫn hận.

      “Tiểu súc sinh dã man này từ đâu tới? Dám can đảm lỗ mãng ở Lý gia?!” con cháu Lý gia mở miệng mắng đầy tức giận.

      Khắc Lôi Nhã lạnh lùng liếc người trẻ tuổi này của Lý gia. Chỉ ánh mắt làm cho cảm thấy lạnh như ở trong hầm băng. cảm thấy cả người vô lực, rùng mình.

      “Cắt lưỡi của ngươi hay là cái tay đây?”mặt Khắc Lôi Nhã lên phiền não. Mộtcỗ kiếm khí đánh về phía người này nhanh nhưchớp. Phanh! Tiếng nổ lớn vang lên bên tai mọingười. Lưng của thanh niên vừa năng lỗmãng kia đụng mạnh vào tường. Tường phía sau bị nứt thành hình mạng nhện, nhìn thấy mà giật mình. Thân thể mềm nhũn trượt xuốngđất, ói máu tươi, sống chết. Tất cả mọi người ngây ngẩn. Thiếu nữ này ra tay họ đềuthây nhưng ai có thể ngăn cản!

      “Kiếm Thương, Thương Lan!!!” Đại trưởng lão kinh ngạc, kêu lên thất thanh. Trong phòng chứasách của Lý gia có bức vẽ của kiếm Thương Lan nên ông nhìn cái là có thể nhận ra. Nhưng bảo kiếm này nên nhận người của Lý gia làm chủ nhân chứ? Sao lại ở trong tay thiếu nữ xa lạ?

      “Cái gì? Là kiếm Thương Lan?” những ngườikhác cũng kinh hô. Giọng điệu của họ khiến Khắc Lôi Nhã cười lạnh đầy khinh thường.

      “Có phải đám phế vật các ngươi cảm thấy ta có kiếm Thương Lan trong tay mới có thể khốngchế các ngươi?” Khắc Lôi Nhã cười lạnh, tùy ý ném kiếm trong tay xuống. tay trống của nàng xuất thanh kiếm bằng lửa.Nàng cười : “Nếu hôm nay thay máu cho Lý gia. Giết hết các ngươi là được.”

      Mọi người trong đại sảnh cảm thấy lạnh lẽo. Lần đầu tiên thấy có người dùng ngọn lửa biến hình! Mặc dù thiếu nữ trước mặt cười nhưngkhiến người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, tàn khốc. Nàng phải giỡn mà là nghiêm túc. Nàng có thực lực này! Nàng có thể giết sạch người trong đại sảnh!

      Khắc Lôi Nhã tản ra khí thế kinh khủng khiếnngười trong đại sảnh hoảng sợ thôi. cỗ hơi thở khắc nghiệt lan ra, ngập tràn đạisảnh. Ai cũng dám động dù chỉ chút.Người nằm đất sống chết chính là tấm gương cho bọn họ. Chỉ lời nóivô lễ của đem đến hậu quả như thế!Thực lực của thiếu nữ này đáng sợ! Rốtcuộc nàng là ai?

      “Tộc trưởng, tộc trưởng!” Đại trưởng lão dẫnđầu vội vàng mở miệng, trong giọng đều làcẩu khẩn. Lúc này ông gọi là Minh Ngữhay Lý Minh Ngữ mà gọi tộc trưởng vô cùng tôn kính.

      “Tộc trưởng, mau cứu chúng ta. Nhị tiểu thư, mau cứu chúng ta. Dù gì chúng ta cũng là người của Lý gia. Các ngươi thể trơ mắt mànhìn người ngoài giết chúng ta được!” Tam trưởng lão run giọng cẩu khẩn.

      “Nàng phải là người ngoài.” Lý NguyệtVăn hừ lạnh tiếng. Câu của nàng khiếnngười trong đại sảnh sửng sốt.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 84: Ta khinh người quá đáng sao?



      “Nàng phải là người ngoài.” Lý NguyệtVăn hừ lạnh tiếng. Câu của nàng khiếnngười trong đại sảnh sửng sốt.

      Lý Minh Ngữ cũng kinh ngạc, quay đầu nhìn Lý Nguyệt Văn. hiểu tại sao Lý Nguyệt Văn lại lựa chọn ra lúc này. Liệu có được ? Chính Khắc Lôi Nhã cũng biếtchuyện này.

      Khắc Lôi Nhã ngây ngẩn. Có ý gì?

      “Nàng là hài tử của Duệ di. Nàng là huyết mạchcủa Lý gia nên kiếm Thương Lan nhận nàng làm chủ nhân là đúng thôi. Còn nữa, nàng tham gia tỷ thí hai tháng sau. Ta nghĩ rằng ai trong các ngươi mạnh hơn nàng.” Lý NguyệtVăn bình tĩnh .

      Trong đại sảnh xôn xao.

      Khắc Lôi Nhã cau mày nhìn Lý Nguyệt Văn. Đáy mắt nàng mang theo nghi ngờ.

      “Tên của mẫu thân người là Lý Duệ Hoàn, là muội muội ruột của phụ thân ta. Duệ di vì phụthân của ngươi mà rời bỏ gia tộc.” Lý NguyệtVăn khẽ với Khắc Lôi Nhã. Trong lời nóicủa nàng có chứa ý bất mãn với phụ thân KhắcLôi Nhã.

      Khắc Lôi Nhã kinh ngạc mà nhìn Lý NguyệtVăn. mặt Lý Nguyệt Văn là nghiêm túc. Khắc Lôi Nhã hiểu Lý Nguyệt Văn gạtmình. Chợt Khắc Lôi Nhã bỗng hiểu ra tại saohai huynh muội Lý Nguyệt Văn lại cho nàng cảm giác quen thuộc và thân thiết nhàn nhạtnhư vậy. ra lý do là đây! vậy là mẫuthân là người của Lý gia, vì phụ thânnên chấp nhận xa rời quê hương? Mẫu thân vìphụ thân mà rời bỏ gia tộc? Vậy nên trong giọngcủa Lý Nguyệt Văn mới mang theo bất mãnvới phụ thân như vậy? Vậy là Lý Nguyệt Văn là biểu tỷ, còn Lý Minh Ngữ là biểu ca của mìnhsao? Khắc Lôi Nhã choáng váng. thay đổi quan hệ này khiến người ta phải sửng sốt.

      “Nó là nữ nhi của Lý Duệ Hoàn?” sắc mặt của Đại trưởng lão rất khó coi. Trong giọng củaông mang theo chán ghét và khinh thườngnồng đậm. Những người khác của Lý gia đangđứng trong đại sảnh cũng lộ ra nét mặt khinh thường và căm hận. nữ nhân vì nam nhânmà rời bỏ gia tộc, tự phế võ công, gả sang nước khác. Thiếu nữ này là nữ nhi của bà. Nhìn kỹ quả nhiên có mấy phần giống nhau.

      thể được. Sao có thể để hài tử của nữ nhân kia đại diện cho Lý gia chúng ta?!” Nhịtrưởng lão lập tức phản đối. Ông gọi nữ nhân kiađầy khinh thường. Trong giọng ông tràn đầy sựchán ghét.

      “Ha ha, ngươi có ý kiến với mẫu thân ta?” Khắc Lôi Nhã giơ kiếm chỉ vào Nhị trưởng lão, cườilạnh. Mặc kệ rốt cuộc là có chuyện gì, Khắc Lôi Nhã tuyệt đối cho phép có người bất kính với mẫu thân dịu dàng của mình.

      “Nữ nhân kia vì nam nhân mà tự phế võ công. Nó bị gia tộc đuổi rồi! Nó cómặt mũi mà trở về nữa. Ngươi có tư cáchđại diện cho Lý gia tham gia tỷ thí! Lý gia chúngta cần nữ nhi của phản đồ đại diện cho chúng ta!” Đại trưởng lão tức giận gầm thét.

      “Câm cái miệng chim của ngươi lại.” Khắc LôiNhã cười lạnh, câu chẳng nững khiến cho sắc mặt của Đại trưởng lão đen kịt mà còn làm cho những người khác của Lý gia trầm mặt như nước. Khắc Lôi Nhã nhanh chậm, “Đại diện cho Lý gia? nực cười. Ngươi cho rằng mặt mũi của Lý gia lớnđến nỗi có thể làm phiền ta tỷ thí thay các ngươi à? Ngươi tự sờ mặt của mình xem diện tích lớnbao nhiêu? Ta trịnh trọng cho các ngươi – đồphế vật có chí tiến thủ biết, ta chỉ thaybiểu tỷ Lý Nguyệt Văn và biểu ca Lý Minh Ngữ tham gia tỷ thí thôi. liên quan gì đến Lý gia cả. Các ngươi phục có thể khiêu chiếnta. Nếu ta thua các ngươi tham gia. Còn nếuta thắng các ngươi phải trá giá bằng tínhmạng của mình. Ta hạ thủ lưu tìnhđâu.” đến câu sau giọng của KhắcLôi Nhã trở nên lãnh, tàn nhẫn. Giọng nóilành lạnh của nàng vang vọng trong đầu mọi người, đánh thẳng vào tâm của bọn họ. Khi Lý Nguyệt Văn và Lý Minh Ngữ nghe được hai tiếng biểu tỷ và biểu ca trong lòng cảm thấy có dòng nước ấm chảy qua.

      “Ngươi!” Đại trưởng lão cắn răng, nắm chặt nắm đấm, muốn mắng nàng nhưng khi chạm đếm cỗ hơi thở cực nóng ông liền nuốtngay những lời đến khóe miệng xuống.Những người khác giận mà dám gì. Thiếu nữ tàn bạo, hung ác khắc nghiệt này vô cùng có khả năng mà tùy thời lấy tính mạngcủa bọn họ mà nháy mắt cái! Quả là ác ma vô nhân tính! Ma quỷ! Hai huynh muội Lý Minh Ngữ lại trêu vào người kinh khủng như vậy. Lý Duệ Hoàn cư nhiên sinh ra nữ nhi đáng sợ như vậy!

      “Ta khinh người quá đáng phải ?” Khắc Lôi Nhã ra lời Đại trưởng lão dám .
      đợi những người khác lên tiếng, chờ Đại trưởng lão đáp lại, Khắc Lôi Nhã thu hồi thanh kiếm lửa, khoanh hai tay trước ngực, nghiêng đầu nhìn những người của Lý gia, từngchữ từng chữ ra: “Ta khinh người quá đángthì sao? Ta khi dễ những người yếu hơn mình thìsao? phục cút tu luyện . Chờ đếnngày các ngươi mạnh hơn ta các ngươi có bản lĩnh khinh người quá đáng. Các ngươi bâygiờ chỉ như chó rơi xuống nước, vẫy đuôi theosau người ta mà thôi.”

      Khinh người quá đáng! Khinh người quá đáng!! Người trong đại sảnh xiết chặt nắm đấm nhưngkhông ai dám ra câu phản bác. Bởi vì có thực lực mới có tư cách chuyện!

      Lý Nguyệt Văn khẽ nhíu mày, trong đáy mắtthoáng qua tia thống khoái. Nha đầu này hoàn toàn giống mẫu thân của mình. là ác liệt, ghê gớm. Nhưng nàng thích! Nàng thích tiểu nha đầu ác liệt này! Ha ha~ sảngkhoái. Bọn lão già kia chưa bao giờ chịu nhụcnhã như thế này. Hôm nay có thể khiến cho bọnhọ thoải mái.

      Sắc mặt Lý Minh Ngữ phức tạp. Trong lòng có vui mừng và cả lo lắng.

      “Trời sáng rồi mà các ngươi còn chưa cút? Nênlàm gì làm . Sao? Còn ngại chưa đủ à?”Khắc Lôi Nhã nhịn được hừ lạnh, bước lên hai bước. Nàng sử xuất ra thanh kiếm lửa, kiếm Hỏa Diễm Kim Sắc bốc cháy mạnh hơn,hơi thở cực nóng khiến người ta kinh hồn bạt vía.

      Khắc Lôi Nhã vừa động, những người đó vộivàng lùi lại sau. Giữa lông mày là sợ hãi. Giờ khắc này trong lòng bọn họ, thiếu nữ này chính là ác ma hỉ nộ vô thường! Tùy thời có thể mỉm cười mà lấy tính mạng của bọn họ!

      “Được rồi, tất cả giải tán .” Lý Minh Ngữ lạnh nhạt , “Chuyện hôm nay coi như chưa từng xảy ra. Ta hy vọng Lý gia có chuyện nộichiến như thế này nữa.”

      Sắc mặt mọi người khác nhau, chán nản mà lui với tốc độ nhanh nhất. Người bị thương đangnằm đất cũng được mang xuống.

      Đảo mắt, trong đại sảnh yên tĩnh trở lại, tất cảmọi người đều lui xuống. Bây giờ chỉ còn lại ba người bọn họ và Tẫn Diêm đứng ở cửa.

      Lý Nguyệt Văn máy móc xoay người, đảo mộtvòng quanh đại sảnh, nhìn quang cảnh hỗn độn, rồi đột nhiên bóp cổ của Khắc Lôi Nhã, phát điên: “Nha đầu chết tiệt kia, ta giết muội! Muộicó biết những thứ này có giá bao nhiêu ? Ta có tiền sửa cửa đâu, có tiền!”

      kiếm tiền chứ sao.” Khắc Lôi Nhã đổ mồ hôi. Vừa nãy chỉ lo khiến mấy lão già kia khiếpsợ, còn nghĩ gì đến mấy thứ này?

      “Bồi thường, bồi thường!” Lý Nguyệt Văn vẫnphát điên.

      “Được rồi, Nguyệt Văn, đừng lắc nữa, Khắc LôiNhã còn chưa phục hồi như cũ đâu.” Lý Minh Ngữ lên tiếng ngăn cản.

      Lúc này Lý Nguyệt Văn mới hoảng hốt buông Khắc Lôi Nhã ra.

      “Khắc Lôi Nhã, chuyện gì xảy ra? Sao muộitỉnh nhanh vậy? Hai vật ký kết khế ước với muội đâu rồi?” đầu Lý Minh Ngữ đầy dấu chấm hỏi.

      Vừa nhắc tới chuyện này, mặt Khắc LôiNhã lộ ra nụ cười đắc chí.

      Lý Minh Ngữ trợn to mắt, nhìn lầm, Khắc Lôi Nhã luôn luôn hỉ nộ lộ nở nụcười đắc chí!

      “Đều ký khế ước rồi.” Khắc Lôi Nhã nhíumày, cười. Có chuyện nàng thể cho bọn họ biết đó là khế ước chủ tớ đổi thành khế ước bình đẳng. Quan hệ khế ước của nàng và Bạch Đế, Hắc Vũ giống như hình tam giác. Nàng là người đứng ở đỉnh, cân bằng hai lực lượng của hai khế ước. Nàng có ưu thếhơn chút. Ít nhất bây giờ phải là khế ước chủ tớ!

      “Cái gì? Muội ký khế ước với hai ma thú?” Lý Minh Ngữ giật mình, đáy mắt đều là kinh ngạc.Phải biết rằng dù là ký kết khế ước với ma thúcao cấp hay cấp thấp người chỉ có thể ký cái mà thôi! thể ký với hai ma thúđược. tại Khắc Lôi Nhã có thể ký với hai ma thú mặc dù vẫn chưa biết hai tiểu ma thú này là gì.

      “Đúng.” Khắc Lôi Nhã quay đầu, nhìn Bạch Đếvà Hắc Vũ ngồi hai vai của Tẫn Diêm,nở nụ cười thản nhiên. Khế ước bình đẳng rồi,ha ha. Chỉ cần tiếp tục cố gắng, mình nhất địnhcó thể trở thành chủ nhân của bọn họ. Khắc Lôi Nhã cũng rất ràng lần này có thể thay đổithành khế ước bình đẳng phải dựa vào thực lực của mình mà là may mắn. Bởi vì hai cỗ lực lượng khế ước tranh đấu với nhau mới để cho Khắc Lôi Nhã ở giữa được lợi mà kìm hãmđược, trở thành khế ước bình đẳng. Nàng thanthầm trong lòng. Mình đột phá tầng thứ bảycủa Liên Hoa Bảo Giám mới miễn cưỡng thay đổi thành khế ước bình đẳng. Như vậy, thực lực của Bạch Đế và Hắc Vũ như thế nào?

      “Có thể ký với hai ma thú? Sao muội làmđược?” Lý Minh Ngữ nghi hoặc nhìn Khắc Lôi Nhã.

      “Tự nhiên làm được.” Khắc Lôi Nhã thu hồingọn lửa, sau đó xoay người nhặt lên kiếmThương Lan mình mới vừa tùy tiện ném đất, nhíu mày, , “Mọi người là nghèo,toàn dùng nến thắp sáng.”

      Mặt Lý Nguyệt Văn biến sắc, muốn phát tác.

      “Muội này biểu tỷ, chừng nào tỷ mới thay đổi được tính dễ kích động của mình?” Khắc Lôi Nhã quay đầu cười hì hì với Lý Nguyệt Văn, sau đó tiếp tục , “Tiền, chúng ta kiếm làđược.”

      “Muội dễ nghe. Lý gia chúng ta khôngcó người có tài buôn bán. Cho dù có cũng thể chen chân vào các thương hội được! Tám mươi phần trăm là sản nghiệp của Phong giarồi.” Lý Nguyệt Văn ảo não .

      “Vậy sao?” Khắc Lôi Nhã sờ cằm, nháy mắt,, “Vậy sao? Mọi người buôn bán cóđầu óc, có nghĩa là muội có.” KhắcLôi Nhã ý vị thâm trường mà .

      Mắt Tẫn Diêm thoáng qua tia hiểu. Chẳng lẽ tiểu thư muốn nhờ Phong Dật Hiêngiúp tay? Nhưng ngay sau đó liền bỏ ý nghĩ này. Theo tính tình của tiểu thư, nàng tuyệt đối làm chuyện như vậy. Chẳng lẽ tiểu thưmuốn tự mình làm sao?

      “Ngủ trước . Muội mệt chết được. Biểu tỷ,biểu ca, ngủ ngon. Chờ muội ngủ dậy rồi .”Khắc Lôi Nhã ném kiếm Thương Lan vào Chiếcnhẫn gian, xoay người về phòng ngủ, Tẫn Diêm trầm mặc theo sau.

      Trong đại sảnh chỉ còn lại Lý Nguyệt Văn và Lý Minh Ngữ nhìn nhau.

      “Đại ca, huynh thấy nha đầu này có thể thay đổicục diện ?” Lý Nguyệt Văn cắn cắn môi, nhàng .

      “Ta có cảm giác sắp có cuộc phong ba.” Mặt Lý Minh Ngữ đầy trịnh trọng mà .

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 84: Ta khinh người quá đáng sao? (tiếp theo)


      Phía đông dần sáng lên, Khắc Lôi Nhã say ngủ.

      Hắc Vũ và Bạch Đế trái phải dựa vào gối của nàng.

      Tóc trắng như tuyết, đôi mắt như nguyệt.

      Mặt Bạch Đế lạnh lẽo, ra thân hình. Trênkhuôn mặt tuyệt mỹ là lạnh lùng. cứ lạnhlùng mà nhìn Hắc Vũ.

      Hắc Vũ vẫy cánh, bay lên.

      Tóc đen như mực, đôi mắt sâu như đêm tối.

      nam tử đen như mực, khuôn mặt tuyệtmỹ mang theo cuồng ngạo, hoàn mỹ tựa như được bàn tay điêu khắc khéo léo của tạo hóa mà thành, cười lạnh nhìn Bạch Đế.

      Bạch Đế vung tay lên, lông mi Khắc Lôi Nhãrun lên rồi yên tĩnh lại, chìm vào giấc ngủ say.

      “Hình như chúng ta lâu gặp.” Hắc Vũcười lạnh. Trong giọng kia mang theo sựkhiêu khích và liều lĩnh.

      Bạch Đế trầm mặc, vẫn lạnh lùng nhìn Hắc Vũ như cũ.

      “Đừng nhìn ta như vậy. Dù gì chúng ta bây giờcũng có chung khế ước với người. Mặc dùhiện tại nha đầu này còn yếu ớt đến đángthương.” Hắc Vũ quay đầu nhìn Khắc Lôi Nhãđang ngủ say, cười lạnh tiếng rồi , “Thậtkhông ngờ ngươi lại chọn tiểu nha đầu yếuớt như thế làm người khế ước của ngươi.”

      “Ngươi cũng chọn đấy thôi.” Bạch Đế lạnh giọng trả lời.

      “Chỉ cần ngươi coi trọng ta cướp!” khóe miệng Hắc Vũ nở nụ cười liều lĩnh.

      “Kết quả là bị tiểu nha đầu trong miệng ngươi kiềm chế.” Bạch Đế lạnh lùng ra câu mang theo ý khiêu khích.

      Quả nhiêm sắc mặt Hắc Vũ khẽ biến, trong mắt lóe lên tia tức giận và bạo ngược: “Khônglâu đâu.”

      “Đúng vậy, lâu đâu. biết ngươi cóthể làm chủ nhân hay tiểu nha đầu trong miệngngươi là chủ nhân của chúng ta.” Bạch Đế mắtlạnh nhìn Hắc Vũ biến sắc, lạnh giọng khạcra câu.

      Hắc Vũ cau mày: “Ta muốn xem chút, xemnàng có bản lĩnh trở thành chủ nhân của ta haykhông!”

      “Mỏi mắt chờ mong.” Bạch Đế nhàng cúiđầu, nhìn Khắc Lôi Nhã ngủ say, sâu trong đôimắt là thần thái khó hiểu. vươn tay, nhẹnhàng xoa mặt Khắc Lôi Nhã.

      “Sao? Ngươi động lòng với tiểu nha đầu này rồi à?” Hắc Vũ buồn cười nhìn Bạch Đế.

      “Ngươi cảm thấy nàng chỉ là tiểu nha đầu?”Bạch Đế ngẩng đầu, vẫn nhìn sâu vào khuôn mặt của Khắc Lôi Nhã.

      Sắc mặt Hắc Vũ thay đổi lần nữa. cũngchậm rãi cúi đầu nhìn Khắc Lôi Nhã, thậtnhỏ: “Linh hồn trong thân thể này rất đẹp. Màbản thể của nàng là tóc đen mắt đen!”

      Bạch Đế trầm mặc, ngầm thừa nhận lời Hắc Vũ.

      “Đó là lý do mà thần Hắc Ám vô sỉ đó mới nhìntrúng nàng, đánh ấn ký của lên?” Hắc Vũthô lỗ nắm tay phải của Khắc Lôi Nhã.

      . Chỉ có như vậy thần Hắc Ám coi trọng nàng.” Bạch Đế lắc đầu.

      “Vậy là cái gì?” Hắc Vũ cởi bao tay bên phảicủa Khắc Lôi Nhã, nhìn dấu ấn màu đen, caumày hỏi. Dù gì thân thể này cũng là chủ nhân của khế ước với , đương nhiên phải hiểu về nàng.

      “Nàng là thể kết hợp hoàn mỹ nhất của bóng tốivà ánh sáng, tà ác và chính nghĩa.” Bạch Đếnhìn gương mặt điềm tĩnh của Khắc Lôi Nhã, trầm giọng .

      “Cái gì? Ý của ngươi là nàng bị làm vật tếcho...” sắc mặt Hắc Vũ rốt cuộc cũng thay đổi.
      Bạch Đế trầm mặc, biểu tình nặng nề khiến Hắc Vũ biết suy đoán của là đúng.

      “Con mẹ nó! Vừa trọng sinh tìm Khế Ước Giả (người ký khế ước) gặp phiền toái.” Hắc Vũnguyền rủa.

      “Khi ta khôi phục toàn bộ lực lượng, ta ngăncản.” Bạch Đế cầm bao tay trong tay Hắc Vũ, cẩn thận đeo cho Khắc Lôi Nhã.

      “Tùy tiện, tùy tiện.” Hắc Vũ khó chịu cắt ngang,“Ta cũng duy trì được hình người lâu. Lực lượng vẫn chưa khôi phục.” Hắc Vũ bay đến gối Khắc Lôi Nhã, biến thành viên cầu đen, nằm gối ngủ say.

      Bạch Đế lẳng lặng nhìn Khắc Lôi Nhã lúc lâu rồi biến trở về viên bi màu trắng, ngủ gối Khắc Lôi Nhã.

      Xung quanh hỗn độn và tối tăm, dưới chân là con đường đá nhấp nhô. Khắc Lôi Nhã ngẩng đầu. Trước mắt nàng là bóng tối, thể nhìn được gì. Xung quanh bóng người.Hai huynh muội Lý gia có ở đây, Tẫn Diêm có ở đây, Ngõa Nhĩ Đa có ở đây, Hạ Thiên và Kiều Sở Tâm có ở đây,Tạp Mễ Nhĩ cũng ... Chỉ có tĩnh mịch.

      Đây là đâu?

      Khắc Lôi Nhã bước , bị đá cứa vào chân, máutươi theo miệng vết thương chảy ra.

      Ngay lập tức bóng tối xung quanh tụ lại thành khí thể (thân thể bằng khí), ở giữa cómột đôi mắt mày đỏ, nhìn chằm chằm Khắc LôiNhã.

      Thần Hắc Ám?!

      “Khắc Lôi Nhã, ngươi được đánh ấn ký thuộc về ta. Ngươi chính là vật tế quý giá của ta.” Thanh lạnh lẽo đáng sợ .

      “Ta tuyệt đối trở thành vật tế mặc ngươi làm thịt!” Khắc Lôi Nhã nắm chặt nắmđấm, quát lên với đoàn khí màu đen.

      “Ngươi cho rằng ngươi có thể tránh được sao?Ngươi là của ta. Ngươi phải nhớ, đến thời điểmthu hoạch nhất định ta đến.” Thần Hắc Ám cười lớn, u lạnh lẽo bức người.

      Dấu ấn mu bàn tay phải của Khắc Lôi Nhã trở nên nóng rực. Khắc Lôi Nhã cúi đầu thấydấu ấn đó càng đen hơn.

      “Ngươi thể trốn, cũng có cách nàocó thể phản kháng lại ta.” Thần Hắc Ám cườilạnh, lưới màu đen chụp lên Khắc Lôi Nhã, vâychặt lấy nàng rồi thu lại. Khắc Lôi Nhã hít thở thông, đầu đầy mồ hôi.

      !!!!!!!!!!” Khắc Lôi Nhã lớn tiếng kêu,mở mắt, nhìn thấy màn che hoa lệ giường.

      Là mộng?

      “Tiểu thư?!” cửa vang lên tiếng gõ dồn dập củaTẫn Diêm. Giọng rất lo lắng, “Tiểu thư, người sao chứ?”

      Khắc Lôi Nhã chống tay muốn ngồi dậy, lại phát hai vật nằm trước ngực mình. Hắc Vũ tròn vo và Bạch Đế lông lá – hai vật nằm trước ngực nàng ngủ say. Khắc Lôi Nhã co quắpkhóe miệng. Chẳng trách mình gặp ác mộng. ra là do hai tiểu tử này đè lên ngực mình.

      “Ta sao, Tẫn Diêm, chỉ là gặp ác mộng thôi.” Khắc Lôi Nhã vội vàng lên tiếng trấn an Tẫn Diêm ngoài cửa. Nàng biết nếu lên tiếng Tẫn Diêm phá cửa mà vào.

      “A, tiểu thư, người sao là tốt rồi.” ràng là Tẫn Diêm thở phào nhõm.

      “Ngươi ngủ .” Khắc Lôi Nhã thở ra mộthơi, vươn tay ôm hai vật trước ngực xuống, đặt lên gối.

      “Vâng” Tẫn Diêm đáp tiếng, muốn rời .

      “Đợi chút, giờ là giờ nào rồi? Ta ngủ bao lâu?” Khắc Lôi Nhã hỏi.

      sáng rồi. Tiểu thư ngủ ngày đêm.” Tẫn Diêm đáp.

      “À.” Khắc Lôi Nhã đứng dậy, bụng nàng vanglên tiếng kháng nghị. Khắc Lôi Nhã khẽ cau mày, , “Ngươi bảo người làm cho ta ít đồ ăn. Ta đói bụng.”

      “Dạ, tiểu thư.” Tẫn Diêm đáp. Tiếng bước chândần dần xa.

      Khắc Lôi Nhã đứng dậy mặc quần áo tử tếnhưng vẫn nhớ lại cơn ác mộng vừa rồi.Cản giác hít thở thông rất mãnh liệt, chânthật. Tuyệt đối thể để chuyện như vậy thành thực! Khắc Lôi Nhã nắm chặt nắmđấm, mặc đồ xong rồi ra ngoài.

      Bữa ăn sáng nay náo nhiệt dị thường. Khắc LôiNhã tỉnh nên mọi người yên ổn ăn chung với nhau bữa cơm.

      “Biểu tỷ, cho muội biết tình hình ở đế đô củaLạp Cách Tạp và các tài liệu về các hội trưởngcủa các thương hội.” Khắc Lôi Nhã ăn xong, ưu nhã lau miệng, với Lý Nguyệt Văn.

      “Cả tài liệu cá nhân?” Lý Nguyệt Văn nghi ngờ. Muốn biết về các thương hội và cả tài liệu củacác hội trưởng?

      “Ừ, gần đây đế đô có kiện lớn hay hoạt độnglớn gì khiến người khác chú ý ?” Khắc LôiNhã nhận lấy trà ướp hoa Tạp Mễ Nhĩ đưa,uống cách thỏa mãn rồi hỏi tiếp.

      “À? Chuyện này có liên quan gì với chuyện trước?” Lý Nguyệt Văn sững sờ hỏi.

      Khắc Lôi Nhã thể giải thích với bọn họ nên chỉ có thể trả lời chắc chắn: “Có. Rốt cuộclà có kiện lớn gì khiến người khác chú ý ?”

      “Có.” Lý Nguyệt Văn gật đầu, “Hai tuần nữa đế đô cử hành đại hội quyên tiền. Tiền quyên được dùng để xây nơi chữa bệnh cho người nghèo. Đương kim Hoàng Thái tử đến. Còncó đệ nhất mỹ nhân của đế đô cũng tham dự.”

      “Hoàng Thái tử? Đệ nhất mỹ nhân?” Khắc LôiNhã đặt ly trà xuống, nghi ngờ mà hỏi.

      “Ha ha, Khắc Lôi Nhã, ra là Tam đại mỹ nhân. Tam đại mỹ nhân của đế đô, là Hoa Tú Ninh của Hoa gia, Thủy Tâm Mị của Thủygia.” Lý Minh Ngữ buồn cười, giải thích.

      “Còn người nữa?” Khắc Lôi Nhã bưng ly trà, Tạp Mễ Nhĩ tiếp tục rót trà cho nàng. Khắc Lôi Nhã nhàng nhấp ngụm, “Mới có hai người. Còn mỹ nhân nữa?”

      “Người còn lại của tam đại mỹ nhân là biểu tỷLý Nguyệt Văn của muội.” Lý Minh Ngữ để ý đến ánh mắt cảnh cáo của Lý Nguyệt Văn,cười .

      “Phốc” Khắc Lôi Nhã hề có hình tượng mà phun toàn bộ trà ướp hoa lên mặt Ngõa NhĩĐa ở đối diện. Hạ Thiên và Kiều Sở Tâm bêncạnh cũng bị vạ lây. Ngõa Nhĩ Đa vô cùng buồnbực nhưng dám phát tác.

      “Nha đầu chết tiệt kia, thái độ của muội như vậy là sao?” Lý Nguyệt Văn vừa nhìn liền phát điên, muốn động thủ với Khắc Lôi Nhã.

      “Ha ha, muội sai rồi, muội sai rồi. Mỹ nhân biểutỷ đừng để bụng.” Khắc Lôi Nhã cười cầu xintha thứ, “Này, mỹ nhân biểu tỷ, tỷ tham dự chứ?”

      .” Lý Nguyệt Văn hừ lạnh, “Chúng ta có tiền quyên tặng.”

      “Đúng vậy. Tam đại mỹ nhân của đế đô, Thủy Tâm Mị gả cho Phong gia, biểu tỷ muội rất ítkhi xuất đầu lộ diện. Bây giờ chỉ còn danh tiếng của Hoa Tú Ninh thôi.” Lý Minh Ngữ trầm giọng , đáy mắt hơi phức tạp.

      Khắc Lôi Nhã hiểu Lý Minh Ngữ bùi ngùi. Lý gia càng ngày càng sa sút, được huyhoàng như trước.

      “Chỉ còn danh tiếng của Hoa Tú Ninh?” Khắc Lôi Nhã vuốt cằm, suy nghĩ.

      “Đúng vậy. Có thể tưởng tượng được đến lúc đó danh tiếng của nữ nhân kia và Hoa gia vangxa đến đâu.” Lý Nguyệt Văn hừ lạnh. Hoa gia vẫn đối đầu với Lý gia, khi Lý Nguyệt Văn nhắc tới họ dĩ nhiên vô cùng khó chịu.

      “Biểu tỷ, đừng có cam lòng như vậy.”Khắc Lôi Nhã híp mắt, mỉm cười .

      “Nha đầu chết tiệt kia, ngươi có ý gì? Ta đâu cókhông cam lòng?” Lý Nguyệt Văn hừ hừ.

      “Ý của muội là...” khóe miệng Khắc Lôi Nhã lên nụ cười, “Đến lúc đó chúng ta đoạtdanh tiếng của nàng ta!”

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 85: Tuyệt đại mỹ nhân muôn vàn tao nhã



      “Đoạt danh tiếng? Làm thế nào để đoạt danhtiếng?” Lý Nguyệt Văn mê hoặc mà nhìn KhắcLôi Nhã.

      “Biểu tỷ, lần quyên góp này tỷ phải xuất ,hơn nữa phải dẫn người xuất ! Chúng ta quyên tặng bảo vật tuyệt thế.” Khắc Lôi Nhã .

      “Dẫn người theo? Chúng ta lấy đâu ra bảo vậttuyệt thế?” Lý Nguyệt Văn nghi hoặc nhìn KhắcLôi Nhã, biết trong hồ lô của nàng có cái gì.

      Khóe miệng Khắc Lôi Nhã lên đường cong quỷ dị. Nàng quay đầu lại nhìn Đông Phong Hầu ăn ngấu nghiến, : “Các ngươi cảm thấy Đông Phong Hầu có xinh đẹp ?”

      Ánh mắt của tất cả mọi người hướng về phía Đông Phong Hầu. Giờ phút này Đông Phong Hầu chút hình tượng nào thưởngthức mỹ thực. Đông Phong Hầu nghiệt nghiệt nhưng với hình tượng như thế này có dính dáng gì tới xinh đẹp đâu? Khóe miệnghắn dính đầy thức ăn thừa, các ngón tayđầy dầu mỡ! Đông Phong Hầu đột nhiên cảm thấy có gì đó đúng, ngẩng đầu thấyánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về .

      “Cái gì?” Đông Phong Hầu mơ hồ mà trả lời. Mặc dù chậm lụt nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt của Khắc Lôi Nhã có gì đó đúng.

      được, quá trì độn. Răng đẹp. Dù có giả dạng làm mỹ nhân cũng thể ứng phó được.” Tạp Mễ Nhĩ nhìn thấu ý đồ củaKhắc Lôi Nhã đầu tiên, lên tiếng ngăn cản.

      À?! Mọi người lập tức hiểu được Khắc Lôi Nhã muốn làm gì. Nếu Đông Phong Hầu mặc trangphục nữ tử quả khuynh quốc khuynh thành! Danh tiếng vang dội tuyệt quá đáng. Nếuxuất tại đại hội quyên góp tuyệt đối hút toàn bộ ánh mắt của mọi người. Nhưng ĐôngPhong Hầu chỉ biết ăn này có thể làm được gì? vừa mở miệng tất cả đều bị phá hủy.

      “Cũng đúng.” Khắc Lôi Nhã sờ cằm, có chút khó xử gật đầu. Thiếu chút nữa nàng quên mất thiếu niên tuyệt mỹ nghiệt này ngu nhưheo, hoàn toàn thể xuất trong trườnghợp lớn như vậy!

      Ánh mắt của Khắc Lôi Nhã lại chuyển sang Hạ Thiên và Kiều Sở Tâm. được. Hai tiểunha đầu này đều có vẻ ngoài thanh tú, cóchút dính dáng nào tới xinh đẹp mị. NgõaNhĩ Đa? Lãnh Lăng Vân? Tẫn Diêm? Khắc Lôi Nhã tự động từ bỏ ý nghĩ này. Bắt những người này giả làm nữ tử chẳng khác nào bắt họ chết.

      Phải làm sao mới tốt đây? Khắc Lôi Nhã bối rối. Nhân tuyển tốt nhất là Đông Phong Hầu thìkhông được rồi. Còn ai thích hợp nữa đây?

      “Muội muốn tìm người đẹp hơn Hoa Tú Ninh? dễ đâu. Hoa Tú Ninh là đại mỹ nhân đó.” Lý Nguyệt Văn ý định của Khắc Lôi Nhã, “Ánh mắt của Hoa Tú Ninh rất cao. Nàng vẫnnhắm đến Hoàng Thái tử, muốn làm thái tử phi,sau này là hoàng hậu. Vậy nên luôn mựctìm cơ hội có thể tiếp xúc với Hoàng Thái tử.”

      “Nhưng nàng thành công?” Khắc LôiNhã cười lạnh, .

      “Sao muội biết? Quả Hoàng Thái tử khôngtỏ thái độ gì.” Lý Nguyệt Văn kinh ngạc mà hỏi.

      “Nếu nàng thành công tỷ có khẩu khí này.” Khắc Lôi Nhã nhíu mày, hài hước .

      “Nha đầu chết tiệt kia, muội dám trêu ta?” Lý Nguyệt Văn nghe ra hàm ý trong lời củaKhắc Lôi Nhã.

      ra người rất thích hợp.” Tạp Mễ Nhĩ nhìn Khắc Lôi Nhã, mỉm cười .

      “Dược thủy xinh đẹp.” Lãnh Lăng Vân chợtphun ra mấy chữ, xong lại vùi đầu ăn bữasáng. Mọi người nhìn . Mặt đổi sắc, bình tĩnh uống nước giống như lời vừa rồi phải ra.

      “Đúng vậy, dược thủy xinh đẹp, ha ha, KhắcLôi Nhã, thân thể bé của ngươi có thể biếnthành đại mỹ nhân đầy đặn…A!!!” Lời NgõaNhĩ Đa còn chưa dứt kêu thảm, téxuống khỏi ghế. Khắc Lôi Nhã thuận tay đập tiếp lên cái mặt bánh bao của . đập nàykhông đơn giản mà có dùng Đấu Khí. Pháp SưHắc Ám nhu nhược sao có thể chống lại được lực lượng cường đại như vậy. Nên hoa lệ bịcỗ lực lượng khổng lồ trực tiếp đập cho té lănxuống đất, kêu lên thảm thiết.

      Khắc Lôi Nhã quay đầu lại thấy ánh mắt xấuxa của mọi người dừng người mình.

      “Ta cho các ngươi biết, đừng có mơ. Ta sẽkhông đồng ý.” Khắc Lôi Nhã đứng dậy muốn .

      “Tiểu Nhã, chẳng lẽ muội nhẫn tâm nhìn Lý gia sa sút? Chẳng lẽ muội nhẫn tâm nhìn người thâncủa mẫu thân muội trở nên nghèo túng?” Lý Nguyệt Văn kéo Khắc Lôi Nhã lại, giọng mềmhẳn . Nàng nhìn Khắc Lôi Nhã sâu, thoáng qua ánh sáng.

      Khắc Lôi Nhã nổi da gà đầy người, rút tay đangrun lên của mình ra, khóe miệng co quắp mà : “Biểu tỷ, tỷ có từng nghe ai giọng và ánh mắt này hợp với tỷ chưa?”

      “Muội muốn ăn đòn à?” Lý Nguyệt Văn lập tức phát điên, lộ ra nguyên hình, trợn mắt với Khắc Lôi Nhã.

      “Được rồi, chuyện này nữa. Chúng tagiải quyết chuyện bảo vật trước!” Khắc Lôi Nhã ngồi xuống, tiếp tục lạnh nhạt .

      “Lấy đâu ra bảo vật?” Lý Nguyệt Văn cau mày. tại trong tay bọn họ chỉ có ma hạch mà Khắc Lôi Nhã cho là có giá trị. Nhưng nó chuẩn bị dùng để tu sửa đại sảnh bị Khắc Lôi Nhã pháhỏng lần trước và chi tiêu trong thời gian.

      “Bản.” Chợt, Khắc Lôi Nhã giọng gọi HắcLong Bản im lặng ngồi bên.

      “Cái gì?” Hắc Long Bản đần độn nhìn Khắc Lôi Nhã.

      “Long tộc có thích thu thập bảo vật ?”Khắc Lôi Nhã nhìn Hắc Long Bản hỏi. Mặc dùlà hỏi nhưng trong giọng chứa nghi vấn mà là khẳng định.

      .” Hắc Long Bản . Nhưng ánh sáng trong mắt bán đứng .

      Người này! Khắc Lôi Nhã giựt giựt khóe miệng.Tên này theo mình học được ít nhưng vẫn chưa đủ trình độ điêu luyện. Lúc dối ánh mắt lóe lên. Sớm nghe Longtộc rất thích thu thập bảo vật, đều là giá trị liên thành. Xem ra là .

      có à? Đường đường là hoàng tử Longtộc, thậm chí cả thứ giống bảo vật cũng khôngcó? Chậc chậc, ngươi thảm thương. Sợ rằngngươi là người nghèo nhất Long tộc?” Khắc LôiNhã than thở, mang vẻ mặt tiếc hận.

      Những người khác im lặng lên tiếng, LýNguyệt Văn nhìn chằm chằm Khắc Lôi Nhã.Phép khích tướng đơn giản như thế có người sẽmắc bẫy ư? thể nào?!

      bậy! Ta là người có nhiều bảo vật nhất Long tộc đấy!” Hắc Long Bản kích động, đứngbật dậy hét lên.

      Vừa dứt lời trong lòng liền yên lặng. Tất cả mọingười nhìn chằm chằm vào Hắc Long Bản. Lý Nguyệt Văn há hốc miệng, thể tin mà nhìn Hắc Long Bản. phải chứ? Phép khích tướng đơn giản vụng về như vậy mà cũng có người mắc lừa sao?!! Con rồng ngu ngốc!

      Hạ Thiên nhún vai, bày ra dáng vẻ chuyện đương nhiên. Hắc Long vô giáo dục này đúng là được ai dạy dỗ, ngu muốn chết. Chuyện này tuyệt ngoài ý muốn.

      Hắc Long Bản nhìn mắt Khắc Lôi Nhã lóe lên tia giảo hoạt, chợt có xúc động muốn khóc.Khắc Lôi Nhã quả là người xảo trá nhất,giống y Ngõa Nhĩ Đa. Người này là loại người gìvậy? Căn bản là tiểu ác ma! Bảo vật, mình có nhiều bảo vật! Tuyệt đối thể để toàn bộ lọt vào tay nàng.

      “Ngươi đưa ta là được.” Lời kế tiếp của Khắc Lôi Nhã đánh tan nát hy vọng trong lòng HắcLong Bản, “Những tài vật kia có ích gì? thể ăn cũng thể giúp ngươi vui vẻ, thể cho ngươi địa vị, thể giúp ngươi cường đại, thể giúp ngươi đạt đượcnguyện vọng. Bản, nghe lời ta sai đâu.Tất cả đều là mây trôi thôi.”

      Mặt Hắc Long Bản như đưa đám. Những điềunày biết nhưng thu thập bảo vật là thiên tính của Long tộc. Chỉ câu của người này đãcướp toàn bộ bảo vật mình sưu tầm trong nhiềunăm mới có! Nhưng đáy lòng Hắc Long Bản đãra quyết định. Đúng như lời Khắc Lôi Nhã .Những bảo vật này đem lại gì cho .Mà cùng với Khắc Lôi Nhã cảm nhận được rất nhiều. Cảm giác cùng với đoànngười Khắc Lôi Nhã rất tốt, ấm áp. Khi hắnbảo vệ những người khác cũng có cảm giác thỏamãn. Nguyên lai cảm giác cảm kích là như thếnày, khiến người ta vui vẻ. Mà khi Khắc Lôi Nhã chắn trước người , cái loại cảm giácđược quan tâm đó ấm áp, làm cho người ta xúc động. Trước kia chưa từng được trải qua những điều này. hy vọng loại cảm giác này duy trì được lâu dài. Còn có cảm giáckỳ quái khi ở bên nha đầu đạo tặc gầy nhomnày. Mỗi lần nhìn thấy nàng ta đều muốn khi dễ. Đây là cảm giác gì? Trước kia chưa từng có.

      “Quyết định như vậy . Ta cùng ngươi để lấy toàn bộ bảo vật.” Khắc Lôi Nhã cười híp mắt quyết định. Sao nàng có thể hiểu được tâm tình của Hắc Long Bản, chỉ lo bắt chẹt thôi.

      Khóe miệng Hắc Long Bản co quắp, chữcũng thể được.

      “Rốt cuộc kế hoạch của ngươi là gì?” Tạp Mễ Nhĩ hiểu đại khái nhưng vẫn mở miệng hỏi.

      “Đầu tiên, lưu lại ấn tượng sâu đậm cho người ở đế đô. Nếu Hoàng Thái tử tới, còn cảđại mỹ nhân nữa tự nhiên có rất nhiều quýtộc tham dự.” Khắc Lôi Nhã còn chưa hết,Tạp Mễ Nhĩ hiểu ý nàng.

      “Ở đại hội quyên góp Lý gia lấy ra bảo vật chấn động mọi người và tuyên bố bảo vật như vậy ở Lý gia nhiều kể xiết. Mỹ nữ tuyệt thế, bảo vật – những thứ này thu hút toàn bộánh mắt của mọi người vào Lý gia. Đến lúc đótự nhiên có người tìm tới cửa. Có người vì bảo vật, có người vì mỹ nữ.” Tạp Mễ Nhĩ trầm giọng , “Nhưng bảo vật có hạn. Có bán tất cả cũng thể kéo dài nguồn tiền được.”

      “Đúng. Chuyện kế tiếp chính là mở ra thương hội có liên quan tới tất cả mọi thứ. Ăn,mặc, đồ dùng, đồ trang trí. Lý gia am hiểu chếtạo nhất đúng ? Nhưng sau đó bị Phonggia qua mặt. Phường làm binh khí cũng đóng cửa.” Khắc Lôi Nhã trầm giọng , “Vậy đầutiên chúng ta nhắm vào binh khí. Mạo Hiểm Giả (người mạo hiểm) rất nhiều, nhu cầu binh khí của họ rất cao. Nếu có thể lấy được quyềnphân phối vũ khí cho quân đội hoàng gia lợinhuận khó mà tưởng tượng.”

      Lý Nguyệt Văn và Lý Minh Ngữ hít ngụm khílạnh. Lòng ham muốn lớn! Muốn quyềnphân phối binh khí quân đội? Binh khí của quânđội của đế quốc vốn là do phường của mình chế tạo nhưng biết Phong gia dùng biện pháp gì mà lấy được. Bây giờ nếu muốn đoạt từtay Phong gia hề dễ.

      “Chuyện này rất khó. có khả năng.” Lý Nguyệt Văn cắn môi.

      “Lý gia đúc bằng Phong gia?” Khắc LôiNhã hừ lạnh tiếng, hỏi.

      “Sao có thể! Lý gia chúng ta có sa sút nhưng kỹ thuật đúc vẫn là hạng nhất ở đế quốc!” Lý Nguyệt Văn kích động đứng bật dậy, đập mạnhtay lên bàn.

      “Cho nên, thử sao biết?” Khắc Lôi Nhã cười lạnh, đáy mắt thoáng qua tia thâm trềm, “Nếu ta quyết định làm nhất định hoànthành.” Khắc Lôi Nhã bĩu môi. Còn có ngườikhác có thể làm sao?

      “Đưa tài liệu cặn kẽ về Hoàng Thái tử cho muội.” Khắc Lôi Nhã híp mắt tiếp. Nếumuốn lấy được quyền phân phối binh khí cho đếquốc lọt vào mắt Hoàng đế và Hoàng Thái tử là con đường nhanh nhất. Trước tiên phải biết người này muốn cái gì nhất, cái gì mới là xươngsườn mềm của . Chỉ đơn giản là quyền lực,tài vật hoặc là cái gì đó biến thái chút là cùng. Mặc dù muốn trở thành mỹ nhânđể người ta nhìn nhưng sau khi kết thúc coi như xong, ai biết đó là nàng. Khi dượcthủy hết tác dụng biến mất, ai tìm được nữa. Như vậy là thần bí mười phần. Con người là loài động vật kỳ quái, càng thần bícàng muốn theo đuổi. đến thời điểm Lý gia lần nữa hoa lệ tiến vào tầm mắt mọi người.

      Nếu quyết định làm thôi!

      Mục tiêu đương nhiên là con cá lớn nhất –Hoàng Thái tử!...

      Canh thứ hai

      Khi Khắc Lôi Nhã có được tư liệu của HoàngThái tử nhức đầu. Người này được coi là hoàn mỹ! Dù là dung mạo, bản lĩnh hay tínhcách, thanh danh đều thể chê được. có bất kỳ đam mê chính đáng nào. Cũng đặc biệt thích cái gì.

      Khắc Lôi Nhã ném tài liệu lên bàn, dựa vào ghế.Mặc dù trong tài liệu có nhưng cónghĩa Hoàng Thái tử có nhược điểm. Chỉ cần là người có nhược điểm. Đó là gì thìchính mình phải tự tìm hiểu thôi.

      Bảo vật của Hắc Long Bản quả là sặc sỡ lóamắt, giá trị liên thành. Khắc Lôi Nhã nghĩ tớithu hoạch hôm qua liền hài lòng nheo mắt lại. Có cả đồ cổ khiến người ta kinh ngạc.

      “Tức chết ta, Hoa Tú Ninh khốn kiếp!” Lý Nguyệt Văn tức giận đùng đùng, đẩy cửa thưphòng, mặt đen thui ngồi xuống ghế.

      “Sao vậy?” Khắc Lôi Nhã nhíu mày hỏi, “Hôm nay gặp người Hoa gia à?”

      “Hừ, gặp phải Hoa Tú Ninh. Đúng là nữ nhântáo bạo.” Lý Nguyệt Văn giận dữ , “Nàng tanói gì mà hy vọng gặp chúng ta ở đại hội quyên góp.”

      Khắc Lôi Nhã vừa nghe thấy tức cười. ra biểu tỷ tâm cao khí ngạo gặp phải địch thủ, bị nàng ta chế giễu rồi.

      “Biểu tỷ, cần phải tức giận. Ngày maimuội giúp tỷ lấy lại mặt mũi.” Khắc Lôi Nhã cười quỷ dị.

      “Ừ, y phục của muội được chuẩn bị. Là ta cho người Lý gia may theo mẫu của muội.Người này tuyệt đối có thể tin được, phảingười của mấy lão già kia. Bản vẽ cũng bị hủy rồi.” Lý Nguyệt Văn đến thư phòng tìm Khắc Lôi Nhã chính là vì chuyện này.

      “Ừ, những thứ khác sao?” Khắc Lôi Nhã gõ ngón tay lên mặt bàn, nhàn nhạt hỏi.

      “Toàn bộ được làm theo lời muội. Tốn nhiều tiền.” Lý Nguyệt Văn đau lòng mà .

      “Được rồi, biểu tỷ, bỏ được hài tử bẫy được sói, đến lúc đó tỷ có thể gặt hái được gấp trăm gấp nghìn lần.” Khắc Lôi Nhã khôngvui, .

      bỏ được hài tử bẫy được sói?”Lý Nguyệt Văn lặp lại những lời này, gật đầumột cái.

      “Được rồi, biểu tỷ, ngủ . Mấy ngày nay tỷ vất vả rồi.” Khắc Lôi Nhã , “Ngày mai,Lý gia lần nữa bước lên vũ đài lịch sử,chúng ta cùng nghênh đón thời khắc này.”

      “Ừ.” Lý Nguyệt Văn đứng dậy, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm. Ngày mai thuận lợi chứ?

      Ngày hôm sau, thời tiết cuối thu rất dễ chịu. Mới sáng sớm có rất nhiều xe ngựa sangtrọng cùng tiến về hướng. Quảng trường lớn có sức chứa hàng vạn người của đế đô cửhành kiện quyên góp lớn. Hoàng đế đồngý cử hành, Hoàng Thái tử chủ trì. nhà quý tộc nào muốn thể trung thành với đế quốc, kính trọng với Hoàng đế,nhân từ với bình dân. Lần này là cơ hội thể của các quý tộc.

      Mọi người đổ xô ra đường. chỉ có quý tộc mà bình dân cũng có thể đến quảng trườngđể chiêm ngưỡng phong thái của Hoàng Thái tửvà dung nhan tuyệt đại của đệ nhất mỹ nhân.

      Hoàng Thái tử mặc trang phục hoa lệ màu ngà xuất . Phía dưới lập tức ồn ào náo nhiệt.

      “Hoàng Thái tử điện hạ vạn tuế, Hoàng Thái tử điện hạ vạn tuế…”

      Tiếng tung hô vang lên liên tiếp. Hoàng Thái tửtrong lòng bình dân là người nhân từ độlượng.

      Hoàng Thái tử mỉm cười vẫy tay với đám đông dưới đài cao dẫn tới hồi hoan hô vang dội.

      “Hoàng Thái tử này quả nhiên lợi hại.” Hạ Thiên và Kiều Sở Tâm đứng trong góc của quảng trường. Hạ Thiên ăn điểm tâm Kiều Sở Tâm mua, thầm, “Có thể khiến nhân dânkính như thế.”

      , Khắc Lôi Nhã mới lợi hạ. Khắc LôiNhã từng qua dân tâm đoàn kết là nền tảnglớn mạnh của quốc gia. Lạp Cách Tạp càngngày càng cường đại là có nguyên nhân. KhắcLôi Nhã cũng , quan hệ giữa Hoàng đế và bình dân là thuyền và nước. Nước có thể nâng thuyền lên cũng có thể dìm thuyền chỉ bằng cơn sóng.” Kiều Sở Tâm cắn điểm tâm, .

      “Tất nhiên, Khắc Lôi Nhã có tư duy giống người thường.” Hạ Thiên dùng sức nhai. Gia hỏa đó lợi hại sao có thể ăn sạch sành sanh bọn họ mà họ có bất kỳ ý muốnphản đối nào.

      Hai người giọng chuyện. Vốn là người bình thường nghe được nhưng với caothủ khác. lão giả mặt trang phục đennho nhã ngang qua, liếc bọn họ. Cuộc chuyện của hai người vừa rồi nghe rất . Khắc Lôi Nhã? Người này là ai? Có thể có kiến giải như thế? Có thể lấy ví dụ rất đúng về mối quan hệ giữa vua và dân. Dân tâm đoàn kết là nền tảng lớn mạnh của quốc gia. Có ngườivẫn luôn như vậy. Đương kim Hoàng đế bịảnh hưởng sâu sắc của người kia nên Lạp Cách Tạp mới càng ngày càng cường thịnh.

      “Hoa tiểu thư đến rồi!” Chợt, biết ngườinào giọng hô lên, sau đó chiếc xe ngựa hoa lệ dừng lại.

      “Hoa gia đến.” Người hầu dài giọng hô.

      Ánh mắt của tất cả mọi người tập trung về mộtphía. Bình dân dài cổ ngóng nhìn phong thái củađệ nhất mỹ nhân của đế đô.

      Cửa xe ngựa mở ra, ngọc thủ đưa ra, quản gia đợi sẵn, vội đỡ người trong xe xuống. bộ trang phục hoa lệ trắng như tuyết, cổđeo chuỗi trân châu đen bóng, lộ ra vẻ caoquý trang nhã. tay đeo chuỗi bảo thạch ngũ sắc, vừa nhìn liền biết giá trị rất cao. Da Hoa TúNinh như ngọc, nụ cười quyến rũ mê người, lông mi cong như trăng lưỡi liềm, cái mũi xinh xắn, cái miệng đào nhắn. Cười khẽ mộttiếng, mê đảo chúng sinh.

      Rất nhiều thanh niên quý tộc sững sờ mà nhìnHoa Tú Ninh. Hôm nay bọn họ chỉ tới để thể trước mặt Hoàng Thái tử mà còn muốngặp Hoa Tú Ninh – người tình trong mộng của bọn họ. Tam đại mỹ nhân của đế đô, làm vợ người ta, lạnh lùng cường hãn khôngdám trêu chọc. Chỉ có Hoa Tú Ninh quyến rũ và kiêu ngạo.

      “Hoàng Thái tử điện hạ.” Hoa Tú Ninh chậm rãibước thảm đỏ lên đài cao, khẽ hành lễ với Hoàng Thái tử. Mắt nàng che giấu tìnhyêu say đắm. Hoa Tú Ninh chỉ muốn vịtrí Thái tử phi. Nàng bị Hoàng Thái tử hoàn mỹ tuấn tú này mê hoặc.

      “Hoa tiểu thư.” gương mặt tuấn tú củaHoàng Thái tử lên nụ cười thản nhiên, trong đáy mắt hề có chút gợn sóng nào.

      Đáy mắt Hoa Tú Ninh thoáng qua thất vọng. phí công ăn mặc hôm nay. Ánh mắt Hoàng Thái tử dừng người nàng lâu thêmchút nào. Tại sao chứ?

      “Đại hội quyên góp bắt đầu!”

      Thanh kéo dài tuyên bố đại hội quyên gópbắt đầu. Trình tự rất đơn giản, có bất kỳ nghi thức gì. là đại hội quyên góp cần gìmấy thứ lễ nghi hao tài tốn của.
      Các quý tộc bắt đầu lên đài cao quyên góp. Cóngười quyên tiền, cũng có người quyên tài vật. Phong gia phái quản gia tới, quyên mười triệukim tệ và chỉ lấy nửa giá vật liệu dùng để xây dựng nơi chữa bệnh. Tiếng khen ngợi rộ lên. Mà quản gia chính là lão giả nghe được cuộc nóichuyện của Hạ Thiên và Kiều Sở Tâm!

      “Hoàng Thái tử điện hạ, Hoa gia chúng ta cũng quyên góp.” Hoa Tú Ninh dịu dàng mỉm cười, giọng với Hoàng Thái tử. lúc nàng muốn phân phó người đứng phía sau dâng hộpgấm lên bị tiếng báo đột ngột vang lên cắt đứt.

      “Lý gia đến.”

      Lý gia?!

      Đáy mắt Hoàng Thái tử thoáng qua tia ngạcnhiên. Lý gia trong tứ đại gia tộc xuấthiện trước mọi người lâu, sao hôm nay lại xuất ?

      Đáy mắt Hoa Tú Ninh xẹt qua tia tức giận ai phát giác được. Nàng quay đầu nhìn về phía cửa vào hội trường…Trong lòng càng thêm khinh thường, Lý gia bị người cười nhạo lại dám đến đây để chuốc lấy mất mặt?

      chiếc xe ngựa vô cùng hoa lệ dừng trước cửa. Xe ngựa dừng lại. Người đầu tiên nhảyxuống chính là Lý Nguyệt Văn – đóa hoa hồngđầy gai. biết có bao nhiêu người vì muốn hái đóa hoa hồng này mà bị gai đâm thương tích đầy mình. Hôm nay Lý Nguyệt Văn mặc bộtrang phục lộng lẫy, rực rỡ chói lọi khiến khôngít người phải than lên đầy sợ hãi. hổ là trong tam đại mỹ nhân của đế đô.

      Lý Nguyệt Văn? Hừ! Đáy mắt Hoa Tú Ninh thoáng qua tia thâm trầm và ác độc. Nhục nhãngày hôm qua chưa đủ với Lý Nguyệt Văn ngươi sao? Hôm nay lại tự động đưa tới cửa.

      Thế nhưng Lý Nguyệt Văn bước thảm đỏ lên đài cao mà đưa tay về phía cửa xe ngựa. Mọi người nhìn hành động của Lý NguyệtVăn bằng ánh mắt nghi ngờ. Người có thể khiếnLý Nguyệt Văn đỡ xuống xe ngựa là ai?

      đôi tay ngọc ngà mềm mại chậm rãi vươn ra ngay lập tức thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người. Đôi tay trắng như tuyết, ưu nhã xinh đẹp khiến người ta thể dời mắt. Người có đôi tay như vậy thế nào đây?

      Chậm rãi, từ từ, người được Lý Nguyệt Văn đỡ ra khỏi xe ngựa.

      Ngay lập tức tất cả mọi người quảng trườngngây ngẩn dưới ánh mặt trời. Giờ khắc này họquên cả hô hấp, đầu óc trống rỗng, hoàn toànmất hết khả năng tư duy.

      người phong hoa tuyệt đại!

      Mái tóc dài vàng óng mềm mại rực rỡ như ánhmặt trời được búi lên, tóc mai hai bên rủ xuống,cái cổ trắng nõn thon dài vô cùng rung độnglòng người, tóc cài đóa hoa trắng tinhlàm nổi bật dung mạo tuyệt thế vô song củanàng. Đôi mắt xanh giống như dòng nước xoáy hút hồn người. Dung nhan tinh xảo như ngọc,khẽ mỉm cười, rực rỡ chói mắt. Mắt mọi ngườinhư bị mặt trời làm cho nhức nhối. rực rỡ, mê hoặc lòng người! Nàng ngẩng đầu, nhìnvề phía trước, lẳng lặng đứng đó. Nàng mặc bộ váy màu tím nhạt tôn lên vóc người vô cùnghoàn mỹ. thần bí tỏa ra từ nàng khiến lòngngười gợn sóng. Chưa có ai thấy qua bộ váy nào như vậy. cần bất kỳ trang sức châu báu nào tôn lên, cần trang điểm gì, nàng như đóa hoa sen trắng nõn thánh khiết, như đóamẫu đơn kiều diễm. Mọi người biết dùng từ nào để miêu tả vẻ đẹp tuyệt thế của nữ tử này.

      Hoàng Thái tử ngơ ngẩn nhìn nữ tử vừa xuất , cứ nhìn như vậy mà thể thốt ra lời nào, cũng thể nghĩ được gì.

      Khi nàng mỉm cười giống ánh mặt trời rực rỡ. Khi nàng an tĩnh đứng ở đó như vầng trăng sáng ngời.

      Nàng giống nữ thần nữ thần ánh trăng giángxuống phàm trần, khiến người nào có thểkhinh nhờn.

      Lý Nguyệt Văn đỡ nữ tử tuyệt thế chậm rãi bước từng bước thảm đỏ.

      chuyện khiến cho người ta sửng sốt xảy ra.

      Dưới mỗi bước chân của nữ tử tuyệt thế này ra đóa hoa sen màu vàng nho .

      Từng bước cho đến cuối cùng.

      Cả quảng trường sôi trào!

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 86: Cười tiếng khuynh thành, cười hai tiếng khuynh quốc


      Tuyệt thế mỹ nhân, cười tiếng khuynh thành, cười hai tiếng khuynh quốc, mê đảo chúng sinh.

      Mà chuyện thần kỳ làm cho người ta rung độngnhất là mỗi bước chân của nữ tử nở ra bônghoa sen màu vàng nho rực rỡ. Tất cả cường giả có mặt đều sửng sốt. Dù họ biết đây là do bí pháp nào đó tạo thành nhưng biết bằngcách nào mà làm được như vậy.

      Nữ tử tuyệt đại được Lý Nguyệt Văn đỡ, mỗi bước chân nở ra đóa hoa sen, ưu nhã mà bước thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. khuôn mặt tinh xảo vô song lên nụcười nhàn nhạt khiến người say mê. Thậm chí có rất nhiều người vào giờ phút này có suy nghĩrằng chỉ cần nàng cười với mình tiếng thôithì dù có chết ngay lập tức cũng đáng giá.

      Hoa Tú Ninh thấy Hoàng Thái tử sửng sốt thìđôi mắt như phun lửa. Nữ nhân này từ đâu nhô ra vậy?!

      Giờ phút này, hai tuyệt đại mỹ nhân của đế đôkhiến mọi vật đều thất sắc. Hào quang của hainữ tử chiếu rọi mọi người.

      Lý Nguyệt Văn đỡ Khắc Lôi Nhã chậm rãi thảm tới đài cao. Tạp Mễ Nhĩ cầm hai cái hộp theo sau.

      “Gặp qua Hoàng Thái tử điện hạ.” Lý NguyệtVăn hành lễ.

      “Gặp qua Hoàng Thái tử điện hạ.” Nữ tử tuyệt đại khẽ lên tiếng, thanh như châu rơi trênkhay ngọc cực kỳ dễ nghe. Nam tử quý tộc xungquanh si ngốc nhìn nữ tử tuyệt thế vừa xuất hiệnđến thẫn thờ, mặc kệ bạn bên cạnh hunghăng nhéo tay họ cũng có phản ứng.

      Hoàng Thái tử phải người bình thường,lấy lại tinh thần rất nhanh, nhìn nữ tử tuyệt đại cười rất ưu nhã: “Lý tiểu thư, vị này là?”

      Lời của Hoàng Thái tử vừa dứt, tất cả mọi ngườivểnh lỗ tai lên. Họ cũng muốn biết rốt cuộc nữ tử tuyệt đại này là người phương nào? Chưa từng nghe Lý gia có mọt vị tuyệt thế giai nhân thế này, càng chưa có ai được thấy. Ánhmắt của những quý tộc dính chặt người nữtử tuyệt đại.

      “Hồi Hoàng Thái tử điện hạ, vị này là biểu muội của ta, Lam Linh Nhi.” Lý Nguyệt Văn mỉm cười trả lời. Người xung quanh nghi ngờ, HoàngThái tử cũng nghi ngờ mà nhìn Lý Nguyệt Văn.Biểu muội? Lý gia có vị biểu muội này sao? Người phong hoa tuyệt đại như vậy sao chưatừng nghe ?

      “Chẳng lẽ là nữ nhi của nữ nhân nhiều nămtrước bỏ rơi gia tộc, tự phế võ công?” Hoa Tú Ninh bên cạnh cất giọng sắc sảo. khinhthường ra rất ràng trong giọng . Có thể khiến đối phương thẹn quá hóa giận càng tốt.

      “Rốt cuộc hôm nay được thấy trình độ của đệ nhất mỹ nhân của Lạp Cách Tạp rồi.” Khắc LôiNhã dùng tên giả là Lam Linh Nhi cười nhạt, dịudàng . Thanh ôn nhu lời trúng đích. Mọi người dùng ánh mắt chán ghét nhìn Hoa Tú Ninh. Thậm chí có người kích động muốn đứngra giải thích đây chỉ là đệ nhất mỹ nhân của đếđô thôi, phải đệ nhất mỹ nhân của LạpCách Tạp. Lời ác độc của vị đệ nhất mỹ nhân với nữ tử tuyệt đại khiến mọi người bất mãn.

      Mặt Hoa Tú Ninh đỏ lên, sau đó biến thành màugan heo, cuống quýt nhìn về phía Hoàng Tháitử. Quả nhiên đáy mắt Hoàng Thái tử thoáng qua chán ghét. Nhất thời, Hoa Tú Ninh hốihận thôi, oán trách bản thân hồ đồ đãmau miệng ra những lời đó mà quên mất đâylà trường hợp gì.

      “Hoa tiểu thư, xin chú ý lời của ngươi.Chuyện riêng của Lý gia tới phiên ngươi thêm thắt đặt điều. Hơn nữa ngươi sai rồi.Biểu muội này của ta họ Lam, ngươi lại kéo tớinhà Hi Nhĩ của An Mạt Cách Lan, sửa cả họ của người khác.” Lý Nguyệt Văn phải đèn cạn dầu, bắn ngược lại những lời sắc sảohơn. Những lời này hoàn toàn bác bỏ lời củaHoa Tú Ninh.

      “Ngươi!” Hoa Tú Ninh tức đến mức sắp cắn náthàm răng ngà. Nàng rất muốn dùng lời ác độchơn để phản bác nhưng ngại có Hoàng Thái tửbên cạnh nên chỉ liều mạng đè nén tức giận.

      “Hoàng Thái tử điện hạ, biểu muội ta mới trở lại Lý gia thăm người thân, nghe có đại hội quyên góp nên nhất quyết đòi tới tham dự.” Lý Nguyệt Văn mỉm cười với Hoàng Thái tử.

      sớm nghe Hoàng Thái tử điện hạ trạch tâm nhân hậu, hôm nay được thấy, quả là danh bất hư truyền!” Khắc Lôi Nhã mỉm cười, dịudàng với Hoàng Thái tử điện hạ. Mặc dù chỉ là câu hờ hững nhưng lại làm Hoàng Thái tử mỉm cười mà : “Tin đồn vốn rất khoatrương, ta chỉ làm chuyện nên làm.”

      “Hoàng Thái tử điện hạ chẳng những thương cảm cho bách tính mà còn rất khiêm tốn.” Khắc Lôi Nhã mỉm cười ôn nhu, tiếp tục , “Hôm nay, Hoàng Thái tử điện hạ tạo phúc cho dân, Lý gia chúng ta cũng muốn góp chút sức lực.Xin điện hạ nhận lễ vật của chúng ta.”

      Khắc Lôi Nhã dứt lời, ra hiệu cho Tạp Mễ Nhĩphía sau đặt cái hộp lên bàn đài cao.

      đợi Hoàng Thái tử hỏi, Khắc Lôi Nhã vươn tay ngọc, nhàng mở ra cái hộp thứnhất. Hộp vừa mở ra, Hoa Tú Ninh lộ ra vẻ mặtkhinh bỉ, giọng : “Đây là gì? Kiếm à? thanh kiếm được khắc rất bình thường.”Hoa Tú Ninh rút kinh nghiệm lần trước, đổi cách kiếm mẻ thành thanh kiếm bình thường

      Lý Nguyệt Văn mỉm cười với Hoàng Tháitử: “Điện hạ, có thể mượn bội kiếm của ngàimột chút ?”

      Hoàng Thái tử chút do dự cởi bội kiếmbên hông xuống, đưa cho Lý Nguyệt Văn. Mộttay Lý Nguyệt Văn cầm bội kiếm của HoàngThái tử, tay giơ lên thanh kiếm bình thườngtrong hộp.Hai thanh kiếm nhàng chạm vàonhau trong trung, chỉ nghe tiếng“keng” thanh thúy, bội kiếm của Hoàng Thái tửgãy đôi, mà thanh kiếm bình thường kia lại hoàn hảo sứt mẻ gì.

      Sắc mặt Hoàng Thái tử hơi đổi. Bội kiếm của là đặc biệt tìm người chế tạo. Đó là do thợgiỏi nhất của đế quốc chế tạo ra. Hôm nay cưnhiên bị chạm cái gãy đôi!

      Hoa Tú Ninh choáng váng, các quý tộc cũng ngây ngẩn.

      Thanh kiếm nhìn bình thường trong tay Lý Nguyệt Văn kia rốt cuộc là bảo kiếm gì?

      “Hoàng Thái tử điện hạ, phải vớingài, bội kiếm của ngài bị biểu tỷ ta làm hỏng mất rồi. Hy vọng ngày khác Hoàng Thái tử có thể di giá đến Lý gia, ta đền cho người cái tốt hơn.” Khắc Lôi Nhã có chút ngượngngùng, giọng . Thanh ôn nhu khiếncho lòng của tất cả nam nhân dâng lên thương tiếc. Người như vậy làm gì có ai nhẫn tâm trách cứ. Giờ khắc này nam nhân quảng trườnghận thể thay Hoàng Thái tử vỗ ngực nóikhông sao.

      Sắc mặt Hoa Tú Ninh đen kịt. Nữ nhânkhông lai lịch này dám mở miệng Hoàng Tháitử tới cửa?! Thủ đoạn tuyệt!

      Hoàng Thái tử hiển nhiên chưa hồi phục tinhthần lại, vẫn còn nhìn vào thanh kiếm trong tayLý Nguyệt Văn.

      Cái gì? Đền thanh tốt hơn?

      Cái để quyên góp này phải là tốt nhất?

      “Hoàng Thái tử điện hạ, hy vọng ngài khôngtrách tội.” Lý Nguyệt Văn cũng nghiêm chỉnhnói.

      đâu. Đây đúng là bảo kiếm.” Hoàng Thái tử điện hạ phục hồi tinh thần lại, mỉm cườinói, đáy mắt thoáng qua ánh sáng dễ dàng phát giác. Kiếm tốt, đúng là kiếm tốt. Nếu binh lính của đế quốc có được thanh bảo kiếm như vậy

      “Còn có bảo vật Lý gia nguyện ý quyêngóp.” Lý Nguyệt Văn tiến lên mở ra cái hộpkhác.

      Từ từ mở ra, chỉ mới hơi hé ra, ánh sáng màuvàng tỏa ra rực rỡ.

      Là vật gì? Tất cả mọi người dài cổ nhìn.

      Cái hộp được mở ra.

      Hoàng Thái tử giọng hô: “Vương miện AnĐắc Lý!”

      Các bình dân quảng trường biết mấy chữ này có ý gì, nhưng các quý tộc đài caothì biết rất . Khi các quý tộc thấy món đồtrong tay Lý Nguyệt Văn, sắc mặt liền thay đổi.Vương miện tỏa ánh sáng rực rỡ này được đínhcác loại bảo thạch trân quý, vô cùng tinh mỹ,rạng rỡ tỏa sáng dưới ánh mặt trời.

      Vương miện An Đắc Lý là vương miện màHoàng đế khai quốc của Lạp Cách Tạp thích nhất. Vương miện này được chế tạo bởi mườimấy vị thợ thủ công chế tạo đồ trang sức, dùng bảo thạch và hoàng kim tốt nhất cả nước. Hình dạng và cách thức chế tạo của vương miện cũng là độc nhất vô nhị. Bởi vì sau khi các thợ thủcông hoàn thành vương miện này Hoàng đế khai quốc giết chết bọn họ. Hậu nhân vô cùng thương tiếc cho những thợ thủ công này.Vương miện bị mất trong chiến loạn, bao giờ thấy tung tích nữa. Hôm nay có thể nhìnthấy ở đây! Quý tộc và Hoa Tú Ninh cũng nhậnra được vương miện trong tay Lý Nguyệt Văn đúng là vương miện An Đắc Lý bởi vì aimô phỏng được những thứ đính vươngmiện! Tại nơi treo tranh của các hoàng đế LạpCách Tạp, Hoàng đế khai quốc mang vươngmiện này. Tại sao vương miện An Đắc Lý biếnmất lâu nay lại xuất ? Mà còn do Lý gia quyên góp?

      “Tình cờ có được.” Khắc Lôi Nhã cười nhạt, “Vậy chúng ta xin cáo từ.”

      “Hoàng Thái tử điện hạ, chúng ta cáo lui.” Lý Nguyệt Văn đỡ Khắc Lôi Nhã, xoay người ưunhã rời , chỉ để lại trong khí mùi hương thoang thoảng.

      Hoàng Thái tử khẽ gật đầu, sắc mặt phức tạp.

      Các quý tộc dài cổ si ngốc ngóng nhìn bóng lưngKhắc Lôi Nhã rời . Mà Hoàng Thái tử vẫn nhìn chăm chú vào vương miện, trong đầu hiệnlên vô số ý niệm.

      Nữ tử tuyệt đại thần bí này là ai? Sao trong tay nàng có vương miện An Đắc Lý? Nghe giọngđiệu của nàng vật quý giá như thế với nàng mà chỉ là vật tầm thường mà thôi. Rất ràng ý định của nàng là bán đấu giá để quyên tiền xây nơi chữa bệnh. Nhưng đây là đồ của Hoàng thất, ai dám đấu giá, Hoàng thất dùng số tiền lớn nhất để mua lại.Lễ vật lớn như thế sao nữ tử tuyệt đại thần bínày lại cứ như thế mà đưa tới? Rốt cuộc nàng cóbối cảnh như thế nào?

      Khắc Lôi Nhã và Lý Nguyệt Văn, Tạp Mễ Nhĩcứ như thế mà rời .

      Tất cả mọi người vẫn còn chìm đắm trong rung động cách nào lấy lại tinh thần. xuất của nữ tử tuyệt đại thần bí giống nhưpháo hoa rực rỡ xán lạn rồi bến mất ngay lập tức khiến mọi người rung động.

      Sắc mặt Hoa Tú Ninh trắng bệch rồi đen kịt.Nàng nắm chặt nắm đấm đến mức các đốt ngóntay lên ràng, móng tay đâm sâu vào thịtcũng phát ra.

      ngày này để lại kinh diễm trong lịchsử.

      Rất lâu sau đó người đời vẫn còn tranh nhau tán dương ngày này. Có nữ tử mỹ lệ thánhkhiết như nữ thần xuất ở đế đô, quảng trường có sức chứa cả vạn người. Phong tư của nàng ai sánh được. Dung nhan độc nhấtvô nhị càng nhìn càng đẹp, khiến người ta say mê. Y phục thần bí cao quý của nàng càng khắcsâu ấn tượng trong lòng mọi người.

      Trong xe ngựa, Khắc Lôi Nhã xoa xoa cổ, tựavào thành xe, hừ lạnh tiếng: “Hoa Tú Ninh, vũ nhục mẫu thân ta, ta tính sổ với ngươi.”

      “Hôm nay sảng khoái.” Lý Nguyệt Văn cười ha ha, “Ta vừa thấy bộ dáng của nàng ta liền thiếu chút nữa cười to.”
      “Tỷ nên nghĩ đến chuyện phải ứng phó sắp tới . Cửa hàng quần áo chuẩn bị chu đáochưa?” Khắc Lôi Nhã nhàn nhạt .

      “Oh, ong bướm phía sau…” Lý Nguyệt Văn vỗvỗ cái trán, nhức đầu mà , rồi xoay chuyểnlời , “Đúng rồi, Khắc Lôi Nhã, ngờmuội lại có thiên phú thiết kế trang phục. Mởcửa hàng quần áo, sinh ý vô cùng tốt ha ha.”

      Khắc Lôi Nhã giựt giựt khóe miệng nóigì. Nàng muốn về sườn xám – tinh hoa củavăn hóa phương Đông nhưng những người nàylàm sao mà hiểu được.

      Bước đầu tiên tiến hành thuận lợi. Mọi chuyệnchỉ mới bắt đầu mà thôi!

      Phần thứ hai: Hình mẫu của Bạo Long ( dữ dội) xuất

      Đêm lạnh như nước.

      Hoàng cung, thư phòng.

      “Đây đúng là vương miện An Đắc Lý củaHoàng đế khai quốc.” nam tử trung niên uy nghiêm với gương mặt nặng nề khẳng định. Hắnmặc y phục màu trắng ngà hoa lệ, có thêu hoa văn màu vàng theo phong cách cổ xưa, ngón tay cái đeo chiếc nhẫn lớn bằng ngọcbích thể thân phận – chính là Hoàng đế của Lạp Cách Tạp.

      Tạp Luân Cơ Nhĩ mặc dù ở tuổi trung niên nhưng từ gương mặt và dáng người có thể nhận ra khi còn trẻ cũng là mỹ nam tử.

      “Đúng vậy, phụ vương. Đây là Thủy Tinh Ký Ức. Người xem tình cảnh lúc ấy chút.”Hoàng Thái tử Ngải Bỉ Cơ Nhĩ đưa ra quả cầu thủy tinh.

      Pháp sư to lớn đứng cạnh Hoàng đế nhận lấy,rót ma lực vào, mở Thủy Tinh Ký Ức.

      Ánh mắt Hoàng đế biến đổi theo hình ảnh trong Thủy Tinh Ký Ức.

      mỹ nữ tuyệt thế chưa từng thấy qua, càng chưa từng nghe đến có người như vậy. Mỗi bước chân nở đóa hoa sen màu vàng. Saonàng có thể làm được?

      “Ngải Bỉ, con thấy sao?” Hoàng đế buông vương miện trong tay xuống, mỉm cười hỏi Hoàng Thái tử. rất vừa lòng với con trai duy nhất của mình, rất giống . Cơ trí, tỉnhtáo, rộng lượng, nhìn xa trông rộng, tài hoa tronglĩnh vực quân khiến người ta phải kinh ngạctán thán. Hoàng đế có thể đoán được thời đạiLạp Cách Tạp dưới lãnh đạo của đứa con này trở nên phồn vinh thịnh vượng cỡ nào.

      “Nữ nhân này rất thần bí nhưng có thể khẳng định được sau lưng nàng có thế lực to lớn làm hậu thuẫn.” Hoàng Thái tử trầm giọng phântích, “Thứ nhất, nữ nhân này rất mạnh. Mỗi bước chân nở ra đóa hoa sen màu vàng củanàng phải dị tượng mà là do chính nàng dùng bí pháp tạo thành. Thứ hau, tiện tay liền lấy ra vương miện An Đắc Lý chúng ta làm mấtđã lâu. Thứ ba, phục trang của nàng con mớithấy lần đầu. Thứ tư, chính là dung mạo khuynh quốc khuynh thành của nàng. Nữ tử tuyệt thếnhư vậy sao lại ai biết? Hôm nay vừaxuất liền dẫn tới oanh động. Nhất định lànàng trưởng thành dưới bảo vệ nghiêm mật.”

      tệ.” Trong mắt Hoàng đế lóe lên tán thưởng. trầm giọng : “Ngải Bỉ, con phân tích rất đúng. Nhưng chỉ dựa vào những thứ này kết luận sau lưng nàng có thế lực lớn hậuthuẫn chưa đủ. Ta cảm thấy hứng thú nhất phải với vương miện này, cũng phải tài vật quý báu hơn nó.”

      “Đúng vậy, phụ vương. Con hiểu ý người.”Hoàng Thái tử mỉm cười, “Phụ vương nghĩ đến thanh kiếm nhìn rất tầm thường kia.”

      tệ.” Hoàng đế tán dương, gật đầu, “ hổ là con trai của ta, lập tức hiểu ý của ta.”

      “Ta phái người điều tra. Thanh kiếm kia do người Lý gia chế tạo ra nhưng tốn rất nhiều tinhlực và vật liệu hơn kiếm bình thường. Mặc dùkhông thể sản xuất số lượng lớn nhưng tương laichắc chắn có thể. Nếu quân đội của chúng ta có vũ khí như vậy...” Đáy mắt Hoàng Thái tử lóelên.

      “Ngải Bỉ, . phải nữ tử kia đềncho con thanh kiếm khác sao? Con tiếp cận nàng, điều tra lai lịch của nàng. Lần đại hội quyên góp này có lời. điều tra xem nàngcó mục đích gì.” Ánh mắt Hoàng đế lại dời về phía vương miện, đáy mắt thoáng qua kinh ngạc.Những viên ngọc đính vương miện vô cùng tinh mỹ, lộng lẫy mê người. Khó trách lại nổidanh như vậy. Vật phẩm quý giá như thế cănbản là gì trong mắt nữ tử tuyệt thế kia.Vậy rốt cuộc nữ tử này còn có bảo vật trânquý hơn nào nữa? Trong nhất thời, Hoàng đế cóchút hiếu kỳ.

      “Dạ, phụ vương. Vậy nhi thần cáo lui.” HoàngThái tử hành lễ, muốn cáo lui.

      “Đợi chút, Ngải Bỉ.” Hoàng đế mỉm cười gọiHoàng Thái tử lại.

      “Phụ vương muốn dặn dò gì nữa ạ?” HoàngThái tử nghi ngờ mà hỏi.

      “Ngải Bỉ, nếu quả nữ tử này có bối cảnh cường đại mà chúng ta biết con cứliệu mà làm. Ta cảm thấy nàng là người có tư cách ngồi lên vị trí Thái tử phi nhất. Ánh mắtcủa con quá cao.” Hoàng đế đến đây trong giọng sủng nịch.

      “Phụ vương...” sắc mặt Hoàng Thái tử mất tự nhiên.

      “Con là nhi tử của ta, chẳng lẽ ta còn khônghiểu con sao? .” Hoàng đế mỉm cười cho Hoàng Thái tử lui ra.

      Sắc mặt Hoàng Thái tử mất tự nhiên mà lui xuống. Sau khi cửa thư phòng đóng lại, Hoàng đế mới nhức đầu, xoa xoa huyệt thái dương, bất đắc dĩ mà : “Lệ Toa, xuống được chưa?”

      Hưu tiếng, trước mặt Hoàng đế xuất hiệnmột nữ tử mặc quan phục màu đỏ rực. Nữ tử này chỉ khoảng ba mươi, dung nhan xinh đẹp,giữa lông mày tỏa ra khí, tóc đỏ rực, mắtđen nhánh, cứ như thế mà nhìn chằm chằm vàoHoàng đế. Nàng lộ ra cỗ khí thế bá đạo.

      “Lệ Toa, đừng nhìn ta như vậy.” Hoàng đế day day huyệt thái dương, đau đầu. biết vì sao nữ nhân nóng nảy này lại khó chịu như vậy.

      “Ngươi muốn thu hồi quyền làm đại lý phânphối binh khí của Phong gia giao cho Lý gia?” Nữ tử giáng quyền lên thư án khiến nó rung lên. Ma Pháp Sư cung đình bên cạnh thấyquen nên trách. Trong cả nước chỉ có mộtmình nữ nhân này dám bất kính như thế vớiHoàng đế mà bị xử phạt. Nàng chính làđại thần quân cơ của Lạp Cách Tạp, cũng là nữ tử duy nhất đảm nhiệm chức vụ quan trọng của đế quốc.

      “Lệ Toa, ngươi nghe ta . Ngươi suy nghĩcho kỹ chút, nếu Lý gia có thể chế tạo binhkhí như trong đại hội quyên góp hôm nay, , chỉ cần được nửa như vậy thôi,trang bị cho quân đội của chúng ta, có uy lực cỡ nào?!” Hoàng đế dằn lại, giải thích, hiển nhiên là kiêng kỵ nữ nhân nóng nảy trước mắt này.

      “Có thể suy nghĩ giao ra quyền đại lý phân phối.Nhưng ta phải gặp nữ nhân này. Nàng đơn giản.” Nữ tử nheo mắt nhìn mỹ nhân tuyệtđại trong quả cầu thủy tinh, hừ lạnh tiếng.Lần này Lý gia xuống dốc tìm được cây đạithụ để dựa vào rồi? Mình muốn xem chút.

      “Ngươi thấy sao?” Hoàng đế rất muốn nghe ý kiến của nữ tử trước mắt.

      đơn giản.” Nữ tử chỉ ném lại câu .

      “Ừ, ta cũng nhìn thấu. Ta cho Ngải Biđi điều tra rồi.” Hoàng đế .

      “Ta biết. Vừa nãy nghe thấy hết. Còn phải chúc mừng bệ hạ, rốt cuộc Hoàng Thái tử điện hạ coi trọng người.” Nữ tử nhướng đôi lông mày xinh đẹp, hài hước , “Ban đầu, ta còn hoài nghi con của ngươi có vấn đề.”

      “Được rồi, phải ngươi cũng hoài nghi con trai mình có vấn đề, còn tìm người kiểm nghiệm đó sao. Đúng rồi, Phong Dật Hiên sao rồi?” Lúc này Hoàng đế còn giữ vẻ uy nghiêm mà đùa với nữ tử trước mắt. Cũng chỉ với người trước mặt này Hoàng đế mới có thể thả lỏng tâmtình.

      “Tiểu tử chết tiệt đó điên cuồng muốn cởi bỏ phong ấn, thiếu chút nữa chết rồi. Bất tỉnh bangày ba đêm, ta cho là chết, cũng chuẩn bị tang lễ rồi, nó lại tỉnh.” Nữ tử nóng nảy trợn trắng mắt, nhún vai, bất đắc dĩ .

      “Đây là giọng điệu của người làm mẹ sao?”Hoàng đế hết ý kiến, giọng điệu này như thểtiếc rằng nhi tử chết vậy.

      “Tiểu tử kia chết cũng đáng đời. thấy nókiên quyết trở nên mạnh mẽ để bảo vệ mẹ già của mình, vậy mà vì nữ nhân ta chưa bao giờgặp lại mạo hiểm tính mạng trở nên mạnh mẽ, cái gì rắm chó là phải bảo vệ nữ nhân kia.” Mỹ nhân nóng nảy cắn răng nghiến lợi buông lời thô tục trước mặt Hoàng đế.

      Ngươi còn cần bảo vệ? Ngươi là biểu tượng của Bạo Long, người gặp người chạy, thú thấy thúchết, hoa thấy hoa dám nở! Cần người bảo vệ? Ngươi giết người tồirồi! ( há há há :v) Hoàng đế trợn tròn mắt. Dĩ nhiên những lời này chỉ dám thầm trong lòng chứ tuyệt dám ra. Lại càng khôngdám người này ghen với nàng dâu tương lai.

      “Được rồi, ta về đây. Có tin gì báo cho ta.”Hình mẫu của Bạo Long ngáp cái, chuẩn bịrời .

      “Ừ, với Phong thiếu xế chiều ngày mai đến uống trà, đánh ba ván. nó bớt chút thời gian, tiền kiếm nhiều tiêu cũng hết!” Ý của Hoàng đế là chỉ cha của Phong Dật Hiên.

      “Được.” Hình mẫu của Bạo Long phất tay, đồngý rồi rời .

      Cửa thư phòng đóng lại lần nữa. Hoàng đế dựa vào ghế, ánh mắt rơi lên khung ảnh thưán. Trong bức họa là hai thiếu niên mỉm cười, ởgiữa là thiếu nữ há miệng cười lớn. Hai thiếu niên kia , là phụ thân củaPhong Dật Hiên. Hoàng đế nhớ lại tình cảnh nhiều năm trước khi hai hảo bằng hữu cứu .Rồi nhớ tới hình mẫu Bạo Long thận trọng từngchút và Phong thiếu toàn lực tương trợ hắnđoạt vị. hơn mười năm rồi sao? Thời giantrôi nhanh. Khóe miệng Hoàng đế lên nụ cười thản nhiên.

      “Hắt xì” Khắc Lôi Nhã hắt hơi cái to,sau đó xoa lỗ mũi, cau mày nhìn trăng tròn trời đêm: “Chẳng lẽ có người xấu mình?”

      “Người xấu có, chỉ có hoa tươi và quà tặng nhiều đếm xuể!” Lý Nguyệt Văn như quỷ mị xuất sau lưng Khắc Lôi Nhã.

      “Biểu tỷ, tỷ là quỷ à? Vào phòng cũng gõ cửa.” Khắc Lôi Nhã khó chịu .

      “Cửa đóng, tỷ gõ làm gì?” Lý Nguyệt Văn hùng hồn , “Từ xế chiều đến tối nay, có hoa tươi và quà tặng và rất nhiều thiệp bái phỏng. nhiều ong bướm!” Lý Nguyệt Văn khinh thường, tức giận mắng.

      “Đừng nóng. Chúng ta chờ người kia. Nhất định tới.” Khóe miệng Khắc Lôi Nhã nânglên đường cong, nhìn lên vầng trăng sángtrên trời, cười yếu ớt xinh đẹp.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :