1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tài Năng Tuyệt Sắc - Vô Tình Bảo Bảo (Full +eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 78: Thân phận Ngõa Nhĩ Đa bại lộ (tiếptheo)



      Xung quanh tối đen. Ánh sáng của binh khí chạm vào nhau chỗ Tẫn Diêm đối chiến với chiến sĩ kia đủ để chiếu sáng. Cặp tỷmuội song sinh la hoảng lên, tức giận mà mắng Ma Pháp Sư của bọn chúng: “Tên ngu ngốc kia, chiếu sáng nhanh lên. có bóng dángchúng ta khống chế bằng cách nào?”

      “Đối phương có Pháp Sư Hắc Ám!” giọng nóinóng nảy của tên Ma Pháp Sư kia truyền đến.

      “Pháp Sư Hắc Ám sao? Nhanh lên!” tỷ muộisong sinh mắng mỏ.

      Tiếng xé gió và tiếng kêu sợ hãi vang lên trong màn đêm yên tĩnh. Kiều Sở Tâm xác định nơi phát ra tiếng vang liền bắn liên tiếp vài mũi tên.Ma Pháp Sư đối phương cảm nhận được điểmkhác lạ nên lập tức bày ra kết giới.

      “Trốn sau cây!” Lý Minh Ngữ hô lên. Nếu KiềuSở Tâm bắn tên công kích đối phương đốiphương cũng xác định được vị trí của bọn họ.

      Mọi người nhanh chóng trốn sau gốc cây. Quảnhiên chỗ họ vừa đứng xuất mấy quả cầulửa.

      Khuôn mặt thanh tú của Ngõa Nhĩ Đa lúc nàytràn đầy bạo ngược. Vừa nghĩ tới tình trạng chỉcòn hơi thở của Khắc Lôi Nhã là phát điên lên. Đối phương dám sử dụng cách đánhlén hèn hạ như vậy! Ngõa Nhĩ Đa nấp sau cây,nhìn bóng đêm rồi chậm rãi đọc thần chú. Mộtđám sương mù màu đen hướng về phía đối diện.

      “A!” tiếng thét chói tai truyền đến, kèm theo đó là tiếng vật thể ngã xuống đất. Tiếng này là củađôi tỷ muội song sinh. Hiển nhiên hai người đãbị đánh ngã.

      Ngõa Nhĩ Đa sửng sốt. Khí đen của chưalàm gì đối phương, cũng thấy người khác ra tay. Vậy bên kia hoảng sợ cái gì?

      “Cái gì thế này?!” tỷ muội song sinh sợ hãi kêu.

      “Câm miệng, đừng . Đối phương phát hiệnđược vị trí của chúng ta.” giọng thậtthấp mắng hai ả.

      “Con mẹ nó. Ngươi còn ở đó mà nữa? Bây giờ chúng ta có thể làm được gì?” giọng ỏnẻn nhũn cả chân tràn đầy tức giận. Vừa dứt lời lại hối hận. Chẳng khác gì hai ả báo cho đối phương là mình thể nhúc nhích được,cứ việc công kích .

      ai thấy được khuôn mặt bừng tỉnh ngộcủa Đông Phong Hầu. lẩm bẩm gì đó.Người này vĩnh viễn chậm chạp như vậy. Khắc Lôi Nhã bị thương và Lãnh Lăng Vân bị khống chế mà còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. tại hồi hồn lại, cảm giác mìnhcần phải làm gì đó.

      “Là tinh linh nguyên tố Thổ cấp thấp!!” trong giọng của Ma Pháp Sư đối phương rốt cuộccũng có hốt hoảng, “Đối phương có Triệu Hoán Sư!” Ngõa Nhĩ Đa nghe vậy mới hiểu raĐông Phong Hầu chậm lụt kia thi triển Thuật Triệu Hoán của .

      Lên tiếng để lộ ra vị trí, cơ hội tốt như vậy sao mọi người có thể bỏ qua được. Tên của Kiều SởTâm bắn như mưa. Tiếng mũi tên ma pháp đụng vào kết giới vang lên ầm ầm. Có thể tưởng tượng được Ma Pháp Sư đối phương phải cốgắng chống đỡ như thế nào.

      Lãnh Lăng Vân rất muốn ra tay nhưng ma pháp của có thuộc tính ánh sáng, khi thi triểnsẽ khiến xung quanh sáng lên. Điều này tạocơ hội cho đối phương thi triển ma pháp khốngchế bóng dáng. Lãnh Lăng Vân đứng sau gốc cây, bàn tay nắm chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch. Lần đầu tiên trong lòng có cảm giác cam lòng.

      “A, chuyện gì vậy?! Tại sao….” Giọng đốiphương mang theo kinh hoảng và lo lắng, cả sựnghi ngờ nữa. Sau đó giọng dần.

      Khóe miệng Ngõa Nhĩ Đa lên nụ cười lạnh.Bóng tối là thiên đường của . Chỉ có trong bóng tối mới có thể muốn gì được nấy. Bênkia cần phải để ý nữa. Bọn chúng mải ứng phó với Thuật Triệu Hoán của Đông PhongHầu nên quên mất làn khói đen của đanglặng yên tiếng động đến gần. Làn khói đen này là ma pháp hại người Ngõa Nhĩ Đa amhiểu nhất, mang đến hiệu quả khiến đối phương tê liệt.

      Bên này, Tẫn Diêm phân tán lực chú ý củachiến sĩ to lớn mạnh mẽ. hơi phân thần mộtchút là Tẫn Diêm chiếm được lợi thế! Thắng bạiđã phân!

      “Hừ!” Ngõa Nhĩ Đa hừ lạnh, đứng lên, phất taytiêu trừ toàn bộ khí hắc ám. Xung quanh dầnsáng lên. Thần thú lơ lửng giữa trung chậm rãi xoay tròn. Ánh sáng bảy màu trải khắp trung.

      Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bốn ngườiđối diện ngã xuống đất, thể nhúc nhích được. Đôi song sinh kia còn bị bốn cánh tay bé màu nâu cầm chặt. Chỗ bị bàn tay cầm ra vết máu. Quả nhiên là tinh linh hệ Thổ cấp thấp do Đông Phong Hầu chậm lụt đó gọi ra.

      “A!” tiếng kêu khổ sở thảm thiết truyềnđến. Mọi người quay đầu nhìn thấy cánh taycủa chiến sĩ to lớn mạnh mẽ kia bị Tẫn Diêmchặt xuống. Máu tươi tung tóe. Cái búa khổng lồrơi xuống. Tẫn Diêm cho chiến sĩ đối phương có cơ hội mà lưu loát đâm kiếm vàongực , ghim chặt mặt đất. Chiến sĩtrừng lớn đôi mắt, khóe miệng tràn máu tươi, nhìn chằm chằm vào Tẫn Diêm mà chưa tắt thở.

      “Đại ca!”

      “Đại ca!”

      Mấy người bị tê liệt thể nhúc nhích đất kêu lên rất thảm thiết, thê lương, giọng đến đáng thương. Toàn thân bị tê liệt nên đầu lưỡi chúng cũng cùng chung cảnh ngộ.

      “Hừm, hừ…!” Ngõa Nhĩ Đa cười trầm, chạy đến đối diện. Phép thuật tê liệt có hạn nên phảitranh thủ thời gian xử lý những người này.

      Lý Minh Ngữ bế Khắc Lôi Nhã theo sau mọingười. Đông Phong Hầu chậm lụt kia vẫn cònngồi chồm hổm ở đất lẩm bẩm chỉ huynhững nguyên tố tinh linh cấp thấp kéo chân haiả kia. Tên chậm lụt này bị Hạ Thiên và Kiều Sở Tâm mắng cho trận. Tạp Mễ Nhĩ bảo người bị trói chặt muốn thoát thân liền gọi động vật biển đến giải cứu trí thông minh cũng tới nỗi. Lúc này Hạ Thiên và Kiều Sở Tâm mới bỏ qua cho Đông Phong Hầu với vẻmặt đầy vô tội.

      Mọi người vọt tới, nhìn mấy người ngã đất. mặt bọn chúng đều là đau xót bi thương và thù hận nhìn về hướng Tẫn Diêm. Tẫn Diêm vẫn chưa rút kiếm khỏi người chiến sĩ kia.

      Mặt Lý Nguyệt Văn tràn đầy tức giận xông lên đầu tiên, vọt đến trước mặt hai ả sinh đôi, móc ra chủy thủ muốn đâm vào tim hai ả. Đáy mắthai ả lộ ra vẻ kinh hoàng. Đây là lần đầu tiênchúng cảm nhận được Tử thần ở gần như vậy.

      “Đợi …!” Ngõa Nhĩ Đa quát bảo Lý Nguyệt Văn dừng lại.

      “Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ngươi xem trọng hai tỷ muội này?” Lý Nguyệt Văn giận dữ, quay đầyquát to.

      “Sao có thể.” Ngõa Nhĩ Đa cau mày, đầykhinh thường, “Cứ giết bọn chúng như vậy lợi cho chúng quá.”

      Lý Nguyệt Văn vừa nghe sắc mặt hòa hoãn lại. Nàng nâng chủy thủ lên xẹt qua cổ tay của người. Máu tươi chảy ra, ả ta kêu thảm mộttiếng. Lý Nguyệt Văn cầm chủy thủ xẹt qua tay người còn lại.

      “Ngươi đúng. Trực tiếp đâm chết quá lợi cho chúng.” Lý Nguyệt Văn cắn răng nghiến lợi, trong giọng tràn đầy thù hận. Nàng đứngdậy, giẫm chân lên vết thương, hung hăngnghiến. Vẻ mặt ả kia đầy khổ sở, mắng . ai hiểu được tâm tình của Lý Nguyệt Văn lúc này. Nàng đả thương Khắc Lôi Nhã nên trong lòng bị bao phủ bởi ân hận. Cùng sốngchung với Khắc Lôi Nhã nên nàng rất thíchnha đầu nhìn có vẻ ghê tởm này.

      “Tẫn Diêm, giết chiến sĩ đó .” Khắc Lôi Nhã giọng . Trong giọng nàng mang theo chút tình cảm nào.

      “Đừng! Van cầu các ngươi. Đừng làm vậy.” mặt bốn người tê liệt ngã đất đầy thống khổ. Chúng cầu xin tha thứ.

      “Ta hận nhất là thứ người như các ngươi! biết xấu hổ! Ta nhổ vào!” Hạ Thiên đá cước vào người Ma Pháp Sư ở gần nàng nhất, hung hăng mà nhổ nước bọt. Nàng nổigiận, mắng: “Lúc các ngươi giết người chắc là vô cùng thoải mái nhỉ. Người khác cầu xin tha thứ có bao giờ các ngươi tha cho họ ? Đếnlượt mình lại kêu cha gọi mẹ, cầu xin tha thứ.Sao phải tha cho các ngươi? Các ngươi có thể tùy tiện giết người mà người khác khôngsao?”

      Mặt bốn người nằm dưới đất xám như tro tàn,trong mắt tràn đầy tuyệt vọng. Bọn họ biết tấtcả kết thúc tối nay.

      Mặt Tẫn Diêm có biểu tình gì, dùng sức rút kiếm ngực chiến sĩ kia ra, giơ lên cao rồiđâm xuống, lưu loát chặt đầu chiến sĩ kia . Máu tươi văng tung tóe khắp nơi. Mặt nướcmàu đen bị nhiễm sắc hồng nhìn hết sức quỷ dị.

      “Các ngươi là đồ súc sinh!” Ma Pháp Sư khô gầy cắn răng nghiến lợi, trong đáy mắt ngập tràn thù hận. Bọn chúng thể ngờ được có ngày mình thua trong tay người khác, càngkhông ngờ được đại ca vô cùng cường đại của chúng bị người ta chặt đầu! Bây giờ bọn chúng thể nhúc nhích được. Bọn chúngchưa bao giờ trải qua hiểm cảnh như thế này!

      “Ngươi ngay cả súc sinh cũng bằng.” Hạ Thiên đạp cước lên mặt Ma Pháp Sư, họctheo bộ dạng của Lý Nguyệt Văn, hung hăng mànghiến. Nàng vừa nghĩ tới chuyện mình bị khốngchế mà tổn thương Khắc Lôi Nhã, thể đốimặt với Khắc Lôi Nhã được trong lòng rấtkhủng hoảng.

      “Diệt cỏ phải diệt tận gốc. Giết nhanh lên. Thần thú sắp ra đời rồi.” Khắc Lôi Nhã cau mày, rất khó khăn.

      “Đúng vậy. Giết nhanh . Tình trạng tê liệt này quá lâu đâu.” Ngõa Nhĩ Đa móc chủy thủ của mình ra, ngồi xuống, tìm đến nơi yếu hại của đối phương mà nhắm ngay tay, chân và bụng mà đâm loạn lên. Máu tươi vung ra, baytrước mặt như những bông tuyết. Tiếng kêu nho của đối phương vang lên. Đầu tiên làtiếng chửi mắng, sau đó yếu dần, chuyển thành cầu xin tha thứ. Ngõa Nhĩ Đa cử động,sâu trong đáy mắt là tức giận và thù hận.Nhất là khi đâm tới hai ả song sinh kia hắncàng đâm mạnh vào tay của chúng hơn. Tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang lên ngừng. có ai ngăn cản màn đẫm máu này, kể cả Thánh tử Lãnh Lăng Vân của thần điện Quang Minh. Mặt Lãnh Lăng Vân vẫn lạnh lùngmà nhìn cảnh tượng trước mắt, hề có ý đứng ra ngăn cản. Những người này đáng chết. Còn chết thế nào quan tâm.

      Hạ Thiên chịu nổi cảnh tượng đẫm máunày, quay đầu lại, ngồi xổm xuống ói. Những người khác dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn, hề cử động.

      “Được rồi, Ngõa Nhĩ Đa. Đừng lãng phí thờigian nữa.” Khắc Lôi Nhã nhàng . Ngõa Nhĩ Đa hừ lạnh, quơ chủy thủ cắt động mạch cổ của từng người trong bọn chúng.

      Làm xong tất cả, Ngõa Nhĩ Đa chậm rãi đứngdậy, thở ra hơi dài. quay đầu, định hỏithăm thương thế của Khắc Lôi Nhã lại đốidiện với đôi mắt lành lạnh của Lãnh Lăng Vân.

      “Ngươi là Pháp Sư Hắc Ám?” giọng lạnhlùng hờ hững của Lãnh Lăng Vân vang lên. Trong giọng mang theo ý tứ hàm súc.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 79: Chọc phải nhân vật lợi hại


      “Ngươi là Pháp Sư Hắc Ám?” giọng lạnhlùng hờ hững của Lãnh Lăng Vân vang lên. Trong giọng mang theo ý tứ hàm súc.

      Ngõa Nhĩ Đa hóa đá. Gió lạnh thổi vù vù saulưng . Tình huống vừa rồi quá khẩn cấp nênvội vàng ra tay. tại mới nhớ ra trong đoàn người bọn họ còn có Lãnh Lăng Vân. Tên tiểubạch kiểm này là nhân vật cao cấp của thầnđiện. Nhân vật cao cấp đó! Hệ số nguy hiểm cực kỳ cao. chết lần trong tay rồi, NgõaNhĩ Đa cũng muốn giẫm vào vết xe đổlần nữa. Quan trọng nhất là lần này có ma linh thạch để gửi linh hồn vào nữa. NgõaNhĩ Đa lui lại hai bước, nhìn Lãnh Lăng Vân đầy cảnh giác.

      Lãnh Lăng Vân lời mà chỉ đứng lẳng lặng ở đó nhìn Ngõa Nhĩ Đa. Ánh sáng lạnhtrong mắt khiến Ngõa Nhĩ Đa run lên. Mọi người yên lặng ngay lập tức, nhìn cảnh tượngtrước mắt mà nên lời. Ánh sáng vàbóng tối mãi mãi đối lập, như nước với lửa.

      khí hết sức căng thẳng, hồi hộp khiếnmọi người như bị buộc chặt.

      Rốt cuộc cũng có giọng phá vỡ cục diện bếtắc này.

      “Đúng vậy. là Pháp Sư Hắc Ám.” Giọngnói nhàng của Khắc Lôi Nhã truyền đến. Tuy rất nhưng rất kiên định, “Nếu ngươimuốn ra tay với ta đồng ý.”

      Mọi người nhìn sắc mặt tái nhợt của Khắc Lôi Nhã bằng ánh mắt khác nhau. Ngõa Nhĩ Đa được gì mà chỉ nhìn chằm chằm vàokhuôn mặt kiên định của Khắc Lôi Nhã. dòng nước ấm chảy qua tim .

      “Ta làm gì cả.” Lãnh Lăng Vân cườinhạt, thả lỏng, “Chỉ hỏi vậy thôi.”

      Ngõa Nhĩ Đa sửng sốt, quay đầu thấy LãnhLăng Vân hề có thái độ giả tạo. Ngườinày cứ buông tha như vậy sao? ra tay vớimình à?

      “Thân phận bây giờ của ta là thành viêncủa đoàn Dong Binh Nguyên Bảo, nghề nghiệplà Mục Sư.” Lãnh Lăng Vân mỉm cười vớiKhắc Lôi Nhã, “Mà ngươi là đoàn trưởng của ta. hơn.”

      Lời của Lãnh Lăng Vân vừa rơi xuống mọi người căng thẳng liền buông lòng. Ngõa Nhĩ Đa thở dài hơi, trút gánh nặng. Khắc Lôi Nhã lên tiếng. ai biết nàngđang nghĩ gì.

      “Vậy Mục Sư của chúng ta có thể trị liệu vết thương cho phó đoàn của mình chưa?” giọng nóiâm trầm của Tạp Mễ Nhĩ bay tới. Trong giọngnói chứa khó chịu, “Đoàn trưởng bị thương.Ta sao?”

      Ánh mắt mọi người dời sang thấy máu đầy tay Tạp Mễ Nhĩ. Lúc này họ mới nhớ ra lúc nãyTạp Mễ Nhĩ vươn tay ngăn kích trí mạng kia cho Khắc Lôi Nhã. Cũng chỉ có mới cóphản ứng như vậy! Nếu Tạp Mễ Nhĩ là lãođại của giới sát thủ Lý Nguyệt Văn đứng thứ hai. Nếu hôm nay đổi thành người khác chứkhông phải Tạp Mễ Nhĩ đứng sau lưng Khắc LôiNhã nàng mất mạng.

      “Ha ha, quên mất.” Lãnh Lăng Vân cười cười xin lỗi, vội vàng tới trị liệu cho Tạp Mễ Nhĩ. Tiếng cười xin lỗi của Lãnh Lăng Vân khiến mọi người như gặp phải quỷ. Bọn họ chưa từng gặp Thánh tử cười như vậy. Trong lòng mọi ngườithì cho tới bây giờ người này vẫn là ngoài cườinhưng trong cười, vĩnh viễn là dáng vẻ cao nhã tiêu chuẩn. Vậy mà hôm nay lại lộ ra bộmặt như vậy. bị ma nhập à?

      Lãnh Lăng Vân trị liệu cho Tạp Mễ Nhĩ. Mọi người nhìn nhau lúc lâu mới lấy lại tinh thần, tới hỏi thăm thương thế của Khắc LôiNhã. Bạch Đế đứng vai Lý Minh Ngữ nhìn Khắc Lôi Nhã đầy lo lắng.

      “Ta sao đâu.” Khắc Lôi Nhã nhàn nhạt , “ dọn dẹp hậu quả . Xem xem chúng có đồ tốt gì .”

      Tẫn Diêm tới trước mặt Lý Minh Ngữ, rất tựnhiên mà vươn tay nhận lấy Khắc Lôi Nhã, ômvào lòng. Những người khác bắt đầu tìm kiếm xem có gì . Sắc mặt Hạ Thiên vẫn còn tái nhợt, ngồi tại chỗ cũ. Cảnh tượng huyết nhụcmơ hồ vừa rồi quá ghê tởm.

      Ngõa Nhĩ Đa ngồi chồm hỗm xuống chuẩn bị tìm kiếm nhìn thấy những nguyên tố tinh linh hệ Thổ vẫn còn nắm chặt chân của cặp sinh đôikia.

      “Con lợn ngu ngốc Đông Phong Hầu kia! Mau gọi nguyên tố tinh linh về!” Ngõa Nhĩ Đa bốchỏa, quay đầu về hướng Đông Phong Hầu vẫn còn đứng lẩm bẩm bên đầm lầy, quát lớn,“Ngươi đúng là ngu như heo vậy. Lúc nên ra taythì ra tay. Tới lúc cần nữa ngươi mới bắt đầu hành động!”

      Lúc này Đông Phong Hầu mới gọi những nguyên tố tinh linh trở về. Sau đó đứng lênmột cách bướng bỉnh. Chắc là suy nghĩmình nên làm gì mới giống heo.

      Lãnh Lăng Vân nhanh chóng chữa trị cho TạpMễ Nhĩ rồi trở về trị liệu cho Khắc Lôi Nhã. Trong ánh sáng trắng rực rỡ, vết thương củanàng khỏi rất nhanh, hề để lại sẹo. Chủythủ đâm trúng tim hơn nữa lại được trị liệu kịp thời, lần này quả Khắc Lôi Nhã đãgặp may.

      “A ha ha, có rất nhiều thứ tốt.” Ngõa Nhĩ Đa kêu lên vui vẻ, sau đó lại kêu to hơn, “Đây làChiếc nhẫn gian à? phải chứ? Bọn chúng mà cũng có sao?”

      “Đưa ta xem.” Khắc Lôi Nhã còn gì đáng ngại, chỉ còn choáng váng chút. Nàngnhảy ra khỏi lòng Tẫn Diêm, tới sau lưngNgõa Nhĩ Đa, hờ hững .

      “A.” Ngõa Nhĩ Đa suy nghĩ nhiều, lộtxuống chiếc nhẫn tay Ma Pháp Sư, đưa cho Khắc Lôi Nhã.

      Mặt Khắc Lôi Nhã hề thay đổi, nhận lấy, sau đó móc ra thanh chủy thủ đâm vào đầu ngón tay cái. Nàng giọt máu lên đórồi : “Là của ta.”

      “Ôi mẹ nó!!! là Chiếc nhẫn khônggian!” Ngõa Nhĩ Đa nhìn hành động đúng lý hợp tình nhưng rất vô sỉ của Khắc Lôi Nhã, nhảydựng lên, “Ngươi là xem chút mà? Sao lại trực tiếp máu cho nó nhận chủ thế hả? quá đáng! Vô sỉ! Chỉ có ngươi mới làm thếthôi đấy.” trừ khi chủ nhân của Chiếc nhẫn gian bỏ quyền sở hữu chỉ có khi ngườiđó chết nó mới nhận chủ mới. Tiểu ác ma này bỏ quyền sở hữu sao? Nằm mơ! Mọi người nhìn Chiếc nhẫn gian với ánh mắt thèm thuồngnhưng Khắc Lôi Nhã hề để ý đến.

      “Ặc, gian lớn, chỉ mấy thước vuông mà thôi. Nhưng đồ vật bên trong ~” Khắc Lôi Nhã để ý đến lời kháng nghị củaNgõa Nhĩ Đa mà chỉ nhìn bên trong Chiếc nhẫn gian. Tuy chỉ có gian nhưngcũng là bảo vật trân quý.

      Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Khắc Lôi Nhã lấy ra những thứ quý hiếm. cái ma hạch của ma thú cấp chín, năm cái ma hạch của ma thú cấp tám, mười mấy cái ma hạch của ma thú cấp bảy. Còn có mấy cái quyển trục mapháp, mấy lọ thuốc nước, ít khoáng thạch quý hiếm và dược thảo.

      “Phát tài rồi…” Ngõa Nhĩ Đa mở to mắt nhìnnhững thứ Khắc Lôi Nhã lấy ra, cười ha ha. Hắncầm thuốc nước lên nhìn rồi mở ra ngửi rất khoatrương, “Thuốc nước thay đổi giới tính! Ôi trời ơi!! Mấy người này có lai lịch như thế nào mà có vật quý thế này. A, còn có cái này nữa! Trờiạ, cái này có thể biến thành…a ha ha…” Ngõa Nhĩ Đa cười bỉ ổi, tiếp.

      “Biến thành cái gì?” Khắc Lôi Nhã nhận lấythuốc nước xem xét nhưng nhìn được điểm khác biệt.

      “Giúp ngươi thay đổi hoàn toàn khác bây giờ.Biến thành mỹ nữ tuyệt thế, ngực lớn, eonhỏ, mông lớn. Dáng người của ngươi bâygiờ…” Ngõa Nhĩ Đa chưa dứt lời nhận ngay đấm, lăn đất kêu thảm.

      Khắc Lôi Nhã thu hồi nắm đấm, nghi ngờ mà nhìn bình thuốc trong tay. nghĩ có thứ đồ thần kỳ như thế này.

      Lúc này, bàn tay trắng nõn thon dài vươntới, Khắc Lôi Nhã ngẩng đầu bắt gặp đôi mắt màu tím của Lãnh Lăng Vân. Nàng thả bìnhthuốc vào tay Lãnh Lăng Vân.

      “Đúng là thuốc nước làm đẹp!” Lãnh Lăng Vân quan sát rồi rất chắc chắn, “Ta từng gặp. nữ nhân dù có xấu xí như thế nào nữacũng trở thành mỹ nhân khi uống thuốc này.Nhưng vẫn có nét của người đó. Chẳng hạn như nữ nhân xấu xí uống vào chỉ có thể biến thành mỹ nữ bình thường. Nhưng nếu người đóvốn là mỹ nữ biến thành mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành. Nhưng thời gianbiến thân bị hạn chế. Uống ít có thể giữ được năm sáu canh giờ. Uống càng nhiều giữ được càng lâu.”

      Ngõa Nhĩ Đa nhìn tên tiểu bạch kiểm đó bằngánh mắt căm tức, hiểu tại sao lại có tin tức của đủ hạng người như vậy. Những thứdùng để ngụy trang này phải là sỉ nhục lớn nhất đối với thần điện sao? Vậy mà nóiđã từng thấy?

      “Đây là thuốc nước biến hình. Uống ngụmnhỏ có thể thay đổi giới tính trong năm sáu canh giờ. Càng uống nhiều thời gian cànglâu.” Lãnh Lăng Vân tiếp tục quan sát những bình thuốc nước khác, cảm thán, “Những thứ này quả vô cùng quý giá. biết thân phận của mấy người này là gì mà lại có Chiếc nhẫn gian và những vật quý như thếnày.”

      Khắc Lôi Nhã cất thuốc nước lại, mặt đổi sắc mà : “Bây giờ là của ta.”

      Mọi người đều khinh bỉ nàng nhưng cũng suynghĩ về những lời của Lãnh Lăng Vân. Rốt cuộcthân phận của những người này là gì?

      “Ta biết bọn họ là ai rồi.” giọng thấpcủa Lý Minh Ngữ truyền đến. cầm trong tay cái huy chương . Huy chương này có màu trắng, hoa văn bên rất đơn giản,chỉ có tia chớp. Nhưng tia chớp này có màuđen, hoàn toàn đối lập với màu trắng của huychương.

      “Là Hắc Điện…” sắc mặt Lãnh Lăng Vân hơiđổi, nhíu chặt chân mày mà , “Có thể lý giảiđược tại sao thực lực của năm người này lạimạnh như vậy. Hơn nữa lại có nhiều vật quýhiếm như thế.”

      “Hắc điếm?” Kiều Sở Tâm nghi ngờ, nháy mắt, hỏi.

      “Tia chớp màu đen – là Hắc Điện.” sắc mặt Lý Minh Ngữ khó coi, “Chúng ta chọc phải nhânvật lợi hại rồi.”

      “Lợi hại ư? Chúng chết vô cùng khó coi mà?”Kiều Sở Tâm càng nghi ngờ hơn. phải những thi thể đất kia rất ràng sao?Lợi hại ư? Đều chết.

      “Bọn chúng chỉ là nhân vật của Hắc Điện thôi.” Lý Minh Ngữ nắm chặt huy chương trong tay, lạnh lùng, “Gom hết mọi thứ lại rồi hủydiệt những thi thể này . được để lại chút dấu vết nào.” Cái gì? Mọi người kinh ngạc. Người như vậy mà chỉ là nhân vật ? Có chiến sĩ có thực lực ngang với Tẫn Diêm, MaPháp Sư có thể thực ma pháp trong nháy mắt, cung tiễn thủ sử dụng tên ma pháp và có cả hai thiếu nữ sinh đôi có thể khống chế người bằng bóng dáng. Vậy mà chỉ là nhân vật ? Người thiếu chút nữa đánh bại bọn họ chỉ là nhân vật mà thôi?!

      “Làm theo lời .” Sắc mặt Tạp Mễ Nhĩ rất nghiêm túc. thâm trầm lóe lên trong đáy mắt . Có thể xác định được Tạp Mễ Nhĩ cũng biết tổ chức Hắc Điện này.

      Tạp Mễ Nhĩ luôn luôn mỉm cười ôn hòa lại có sắc mặt nghiêm túc như vậy nên mọi người hiểu chuyện này đơn giản.

      “Đông Phong Hầu, tới đây.” Tạp Mễ Nhĩ ngoắcĐông Phong Hầu đứng mình suy nghĩ xem nên làm gì, “Có chỗ dùng được ngươi rồi.”Đông Phong Hầu a tiếng như hiểu ra, chạy chậm tới. Sau ót mọi người lên vạch đen, xác định lần nữa rằng thiếu niên này ngu ngốc hết chỗ .

      “Vỏ trứng nứt ra!!” chợt, Lý Nguyệt Vănkêu .

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 79: Chọc phải nhân vật lợi hại (tiếptheo)



      “Vậy xử lý những thi thể này nhanh lên. Sau đó xem thử bên trong trứng rốt cuộc là cái gì.” Tạp Mễ Nhĩ vuốt cái cằm bóng loáng xinh đẹp của mình, mỉm cười, .

      Đông Phong Hầu chạy chậm tới. Tạp Mễ Nhĩ ngoắc ngoắc ngón tay. Đông Phong Hầu chạy tới bên cạnh Tạp Mễ Nhĩ đợi lệnh.

      “Gọi các sinh vật có thể ăn thịt người ở chỗkhác đến đây.” Tạp Mễ Nhĩ dặn. Biện pháp này rất tốt. Ăn sạch rồi cho chúng trở về vị trí khác, ai có thể tra ra được?


      “À?” Đông Phong Hầu sửng sốt, ngơ ngác mànhìn Tạp Mễ Nhĩ, dáng vẻ cực kỳ nghi ngờ.

      Tạp Mễ Nhĩ day day huyệt thái dương, sau đó giọng : “Gọi sinh vật ăn thịt.”

      “À.” Đông Phong Hầu hiểu ra.

      Mọi người đổ mồ hôi, năng lực biểu đạt và hiểuchuyện của Đông Phong Hầu là vô địch.

      Đông Phong Hầu vung tay lên, thuận miệng đọc câu. Sau tiếng vang màu tím ngợp trước mắt mọi người. ngọn gió mang theo mùi máu tươi ập vào mặt bọn họ. Họđều phải dê đợi làm thịt nên vội vàng trốn .

      Khi thấy tình trạng trước mắt mọi người sửng sốt. đóa hoa khổng lồ màu tím đứng đó, gật gù đắc ý. Những cái rễ bóng loáng nhưchân người. Cái miệng như chậu máu khổng lồ. Hàm răng sắc nhọn cắn nuốt thi thể trênmặt đất từng tí từng tí . Tiếng nhai vang lên ken két. Huyết nhục văng ra và có cả bộ ruột lòi ra khỏi răng nó. Bông hoa màu tím hút mạnh cái, nuốt bộ ruột vào. Nó ăn xong liếm sạch vết máu lưu lại. (ôi, nôn #.#) Đóahoa này muốn ăn người sống trước. Bọn họ trốn nên nó mới ăn thi thể đất! Mọi ngườikhông dám cử động. Đóa hoa màu tím giơ chân,chạy bình bịch đến chỗ thi thể của chiến sĩ to lớn mạnh mẽ kia. Nó chạy vào đầm lầymà chỉ chạy tới trước thi thể kia ăn sạch , kểcả cái đầu bị chặt ra. Càng bỉ ổi hơn nữa là ngay cả máu văng ra lẫn vào nước đen trong đầm lầy nó cũng liếm sạch . Tạp Mễ Nhĩ thể chịu được, dạ dày cuộn lên. Chuyện này còn khiến người ta thấy ghê tởm hơn hành động giết người vừa nãy của Ngõa Nhĩ Đa! Mọi người chưa kịp lấy lại tinh thần từ trong hoảng hốt đóa hoa mày tím nhấc chân chạy bình bịch về phía bọn họ!

      “Nôn…Đông Phong Hầu, kêu nó về!!!” Tạp MễNhĩ đè lại dạ dày cuộn lên, kêu lên đầy tứcgiận với Đông Phong Hầu.

      Đông Phong Hầu a tiếng rồi thuận miệngđọc câu gì đó. Bông hoa ăn thịt biến mất trước mắt mọi người.

      Tạp Mễ Nhĩ nghiêm mặt. Đông PhongHầu gọi cái gì đó ăn thịt ra nhưng cứ nghĩ đó là thú lạ gì đó…Vậy mà Đông Phong Hầu lại gọi thứ ác độc như vậy! là sinh vậtkhiến người ta buồn nôn!

      chỉ có Tạp Mễ Nhĩ mà sắc mặt tất cả mọingười đều rất khó coi. Lần đầu tiên họ thấyđược trường hợp buồn nôn như vậy.

      “Lần sau…, có lần sau…Đừng gọi vật ghê tởm như vậy nữa.” sắc mặt Hạ Thiên tái nhợt, lải nhải.

      “Nhưng nó ăn rất sạch . Máu cũng liếm sạch!”Lý Nguyệt Văn bổ sung.

      “Được rồi. Đừng nữa. Vỏ trứng nứt ra đường . Tới xem .” Khắc Lôi Nhã ngăn cho mọi người thảo luận nữa. Nàngnhìn quả trứng hồng hào lơ lửng đầm lầy, .

      Quả nhiên, tiếng ma sát rất vang lên. Trênvỏ trứng nứt ra nhiều rãnh . Ánh sáng bảy màu chậm rãi biến mất. Từ khe hở tỏa ra ánhsáng trắng rực rỡ.

      “Chiêm chiếp…” Bạch Đế ngồi chồm hổm trênđầu Khắc Lôi Nhã, híp mắt nhìn cảnh tượng kỳlạ diễn ra.

      Quả trứng xoay tròn nhanh như gió, tiếng răngrắc vang lên, vỏ trứng nứt ra. Rầm tiếng, vỏ trứng hoàn toàn nứt ra, sau đó là ánh sáng trắng chói mắt vút thẳng lên trời khiến mọi ngườikhông thể mở mắt được. Mọi người vươn tayche ánh sáng mạnh này lại theo bản năng. lát sau, ánh sáng mờ dần. Lúc này mọi người mới có thể thấy được chỗ quả trứng treo lơ lửngvừa rồi.

      có gì cả! đầm lầy chỉ có mấy mảnh vỏ trứng, ngoài ra có gì cả.

      Thần thú đâu? Thần thú thu hút ma thú tụ tập lạiđâu rồi?

      Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Mọi người đưamắt cố gắng tìm kiếm xung quanh xem có điểmgì khác lạ , xem có thấy bóng dáng thần thú mới ra đời . Nhưng họ thu hoạch được gì cả!

      Chợt, khí yên tĩnh bị tiếng kêu phá vỡ.

      “Chiêm chiếp!” Bạch Đế ngồi chồm hổm trênđầu Khắc Lôi Nhã kêu lên, trong tiếng nó ẩnsự mất hứng.

      Mọi người quay đầu lại nhìn phía đầu Khắc Lôi Nhã, há hốc miệng. sinh vật có cánh, màu đen tuyền, đầy lông lá tiếngđộng mà bay đầu Khắc Lôi Nhã. Đầu nótròn vo, thân thể tròn vo đầy lông rất mềm, móng vuốt nho . Nó vỗ vỗ đôi cánh trênlưng, mắt to trừng mắt với Bạch Đế. (ha ha, Bạch Đế có địch thủ :)))))

      có bất kỳ hơi thở hay tiếng động nào! Khó trách mọi người cảm nhận được sựtồn tại của nó.

      “Cái gì vậy?” tất cả mọi người cau mày, nhìn động vật bay đầu Khắc Lôi Nhã bằng ánh mắt nghi hoặc. Khắc Lôi Nhã quay đầu nó cũng bay theo. Nàng thể nhìn được hìnhdáng của nó.

      “Cái gì vậy?” Khắc Lôi Nhã hỏi lại lần nữa.

      biết.” mọi người lắc đầu, “Nhưng nó trừng mắt với Bạch Đế.”

      Khắc Lôi Nhã vừa nghe lập tức ôm Bạch Đếxuống. Sinh vật cũng vỗ cánh bay xuống, trừng mắt với Bạch Đế. Bạch Đế cũng trừng mắt lại.

      Rốt cuộc Khắc Lôi Nhã cũng nhìn thấy bộ dáng của sinh vật . Thân thể nó tròn vo lại còn có cánh lưng. Nó bay nhưng hềphát ra tiếng động nào. Nhưng tại sao nó lại mắt to trừng mắt với Bạch Đế?

      “Chiêm chiếp!” lúc mọi người nghi ngờ xảy ra tượng kỳ lạ. Bạch Đế giơ móng vuốtra, hung hăng tát cho sinh vật kia cái.

      “Ôi ôi!” sinh vật cũng trở nên nóng nảy, vọt vào ngực Khắc Lôi Nhã, cắn cái lên đầuBạch Đế.

      “Chiêm chiếp!” “Ôi ôi!” “Chiêm chiếp!!!” “Ôi ôi!!!” (ha ha, trận PK đầu tiên. Dễ thương hếtsức ^_^)

      Hai con vật đánh nhau thành đoàntrong lòng Khắc Lôi Nhã, lăn qua lăn lại.

      Mọi người quýnh. Khắc Lôi Nhã cũng giựt giựtkhóe miệng, quýnh theo.

      Chuyện gì vậy?

      lúc Khắc Lôi Nhã nghi ngờ, hiểu gì cả sinh vật kia há mồm táp cái vàotay nàng. cỗ lực lượng cường đại bá đạoquen thuộc tràn vào người Khắc Lôi Nhã.Nhưng vừa vào được chút bị chặn lại.Bạch Đế tát cái vào đầu sinh vật , quật ngã nó. (oh yeah, 2 đứa này đều thích Nhãtỷ, đòi làm chủ nhân mới ghê :v có chuyện hayròi)

      Khắc Lôi Nhã biết sinh vật này muốn ép buộc mình ký kết khế ước như Bạch Đế! Viên cầu này giống Bạch Đế, đều là sinh vật thần bí! Chẳng lẽ nó cũng giống Bạch Đế, khi bộc phát có thể biến thành hình người?

      “Ôi ôi!”

      “Chiêm chiếp!”

      Cuộc chiến của quả cầu và viên thịt đãxuống đến đất. Hai vật lăn tròn thành mộtđoàn.

      Mọi người trợn mắt, ngây ngốc nhìn màntrước mắt rồi thẫn thờ. Chuyện này là sao?

      Khắc Lôi Nhã cũng trợn mắt nhìn vết thươngtrên tay mình rồi nhìn hai tiểu tử đánhnhau biết trời trăng mây gió gì đất. Nàng vội vàng tiến lên, ngồi chồm hổm xuốngtách hai tiểu tử ra. Nhưng vừa mới tách ra thìviên cầu lại nhào lên muốn cắn Khắc LôiNhã, định ký kết khế ước. Dĩ nhiên lại bị Bạch Đế hung hăng cho tát. Sau đó chúng lại tiếptục đánh nhau. Khắc Lôi Nhã tách chúng ra mấy lần nhưng đều kết thúc như thế này. Rốt cuộc nàng cũng từ bỏ, đứng lên, dựa vào cái cây,nhìn hai tiểu tử đánh nhau cách bấtđắc dĩ. (dễ thương quá *mắt long lanh*)

      “Khắc Lôi Nhã, chuyện này, chuyện này là sao?” Hạ Thiên lắp ba lắp bắp, hỏi.

      “Ta cũng biết.” Khắc Lôi Nhã nhún vai đầy bất đắc dĩ, “Nhưng có thể khẳng định là hai tên tiểu gia hỏa này có thù oán.”

      Lời này càng làm cho mọi người thể tưởng tượng được. Viên cầu này chỉ mới ra đời mà giống như biết Bạch Đế. Hơn nữa hình như Bạch Đế có thâm thù đại hận với nó.Cả hai rằng mà xông vào đánh nhau. Phải giải thích sao đây?

      “Vậy phải làm sao bây giờ?” Tạp Mễ Nhĩ cũngbất đắc dĩ. Hai sinh vật trắng đenvẫn vật lộn đất.

      “Chúng ta chứ sao.” Khắc Lôi Nhã nhún vai,dẫn đầu mọi người về phía trước. Mọi ngườinghi ngờ. Cứ vứt Bạch Đế và thần thú nhưngkhông biết gọi là gì kia lại có được ?

      Khắc Lôi Nhã trước, những người khác mangtheo bụng nghi ngờ sau.

      Bạch Đế và viên cầu thấy mọi người xa dứt khoát dừng lại mọi động tác. nhảy lên đuổi theo Khắc Lôi Nhã, vẫy cánh đuổi theo.

      Hai tiểu tử kia nhanh chóng đuổi theo, sau đó chia ra chiếm lấy bên vai của Khắc LôiNhã, nhìn đối phương đầy căm tức. Bộ dạng chúng nhao nhao muốn thử, sẵn sàng đánh nhau.

      “Đây là thần thú à?” Hạ Thiên cau mày, hừ lạnh.

      Mọi người nhìn nhưng đáy mắt đều cùngmột ý: rất ràng là phải.

      Chỉ có Khắc Lôi Nhã là hiểu viên cầu đentuyền kia tuyệt đối đơn giản!!

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 80: Được bắt chuyện?


      Đoàn người trở lại nơi cắm trại. Hạ Thiên nhìn thấy cảnh tượng trước mắt tức giận đến mức giậm chân. Bảo sao tiếng bọn họ đánh nhau lớn như vậy mà thấy con rồng đen vô giáo dục kia chạy tới! bịt lỗ tai lại mà ngủ!

      “Con rồng vô giáo dục kia!” Hạ Thiên xông tới rống giận với Hắc Long Bản. biết nànglấy dũng khí đâu ra mà nắm vai Hắc Long Bản, lay tỉnh.

      “Hả? Hả? Chuyện gì?” giọng Hắc Long Bản nhưsấm đánh, vừa mở mắt liền lớn tiếng hỏi.

      Hạ Thiên lôi thứ Hắc Long Bản dùng để bịt taira, quát lên đầy phẫn nộ với : “Ngươi lại cóthể ở đây mà ngủ hả? Ngươi có biết vừa rồi xémchút nữa chúng ta chết ? Khắc Lôi Nhãcũng bị trọng thương suýt chết đấy.”

      “Cái gì?” Hắc Long Bản chợt hiểu, sau đó quayđầu nhìn Khắc Lôi Nhã đầy kinh ngạc, , “ phải vẫn còn khỏe sao?”

      “Đó là nhờ có Mục Sư Lãnh Lăng Vân ở đây.”Hạ Thiên thấy thái độ của Hắc Long Bản thìcàng tức hơn.

      “Được rồi, Hạ Thiên. có ước định là được tùy tiện ra tay. Mặc dù mới vừa rồirất nguy hiểm nhưng tại mọi người sao rồi.” Khắc Lôi Nhã ngăn Hạ Thiên phát điênlại, ngồi xuống, rất thản nhiên.

      “Ah, Khắc Lôi Nhã, sao lại có viên bi đen vai ngươi vậy? đen trắng, thú vị.” Hắc Long Bản thấy hai vật vai Khắc Lôi Nhã tò mò, hỏi.

      “Nhặt được.” Khắc Lôi Nhã thuận miệng .

      “Ôi ôi!” viên bi đen quơ múa móng vuốt nhưđang bất mãn với cách của Khắc Lôi Nhã.Nó vừa kêu ra tiếng Bạch Đế cũng kêu lênchiêm chiếp đầy uy hiếp. Sau đó Bạch Đế cũngquơ múa móng vuốt như cảnh cáo.

      “Khắc Lôi Nhã, bây giờ cảm thấy thế nào?”Lãnh Lăng Vân ngồi xuống, nhàng hỏi.

      có gì đáng ngại nữa. Chỉ hơi choáng váng chút thôi.” Khắc Lôi Nhã trả lời.

      “Đó là do ngươi mất máu quá nhiều. Điều dưỡng chút có vấn đề gì nữa. Nhưng tình trạng ngươi bây giờ thích hợpđể vào núi. Với hoàn cảnh này thể điềudưỡng thân thể được.” Lãnh Lăng Vân rất có chừng mực trong cách chữa trị của mình.

      “Ừ, cám ơn ngươi lại cứu ta lần nữa.” Khắc Lôi Nhã nở nụ cười thản nhiên.

      Lãnh Lăng Vân chưa kịp chuyện Tạp Mễ Nhĩ bu lại, híp mắt đầy bất mãn: “Ngươiphải cảm tạ ta trước chứ?”

      “Ha ha, vâng, cám ơn ngươi – phó đoàn tôn quýcủa chúng ta ở đây. Chỉ có ngươi mới cónăng lực ứng biến như vậy. Chỉ có ngươi mới có bản lĩnh nhanh nhẹn như vậy.” Khắc Lôi Nhã cười nhạt tiếng, khen ngợi Tạp Mễ Nhĩ. Mặt đầy hưởng thụ, vừa lòng híp mắt lại, nở nụcười.

      Lúc này chỉ có người là có sắc mặt khôngtốt. Đó chính là Lý Nguyệt Văn. Nghe mọi người chuyện, sắc mặt nàng càng khó coi hơn.

      “Phải rồi, Lý Nguyệt Văn đại tỷ, ta còn chưatính toán với ngươi.” Khắc Lôi Nhã chợt trầm câu.

      Thân thể Lý Nguyệt Văn cứng đờ, sắc mặt biến hóa, kinh ngạc nhìn khuôn mặt nghiêm túc củaLý Nguyệt Văn. lo lắng trong lòng nàng càngngày càng nhiều.

      Lý Minh Ngữ vẫn giữ bộ dáng thản nhiên. biết Khắc Lôi Nhã tuyệt đối làm gì Lý Nguyệt Văn.

      “Là sai lầm của ta. Ta thất thủ khiến ngươi bịthương…”

      Lý Nguyệt Văn cúi đầu .

      “Đúng vậy. Thiếu chút nữa là đâm chết ta rồi. Nếu có Tạp Mễ Nhĩ và Lãnh Lăng Vân là ta chết chắc.” giọng Khắc Lôi Nhã lạnh lùng.

      Lý Nguyệt Văn cắn chặt môi muốn bật máu.

      “Cho nên ngươi phải bồi thường cho ta.” Khắc Lôi Nhã chuyển ngữ điệu, nhàng , “Tamất máu quá nhiều nên hoa mắt. Ngươi phảiphụ trách làm thuốc bổ cho ta. tại ta rất suy yếu, thể tiếp tục huấn luyện. Bây giờ chúng ta trở về . Trước tiên nghỉ ngơi tại Lý gia rồi huấn luyện ở sân huấn luyện. Còn nữa, buổi tối được đánh lén ta để cho ta ngủngon. Quầng thâm mắt ta càng ngày càngđậm rồi.”

      Khắc Lôi Nhã chít chít cạc cạc chuỗi dài. Lý Nguyệt Văn ngẩng đầu, há to miệng nhìn Khắc Lôi Nhã. Đây chính là bồi thường theo lờinha đầu kia?!

      “Sao? Ngươi cảm thấy ta quá đáng à?” KhắcLôi Nhã cau mày nhìn Lý Nguyệt Văn, hỏi.

      , có.” Lý Nguyệt Văn lắc đầu nhưtrống bỏi, “Được được, vậy ngày mai chúng ta về nước, kéo dài hành trình. Ta bồi bổ thânthể cho ngươi dọc đường . Buổi tối ta cũng đánh lén ngươi nữa.”

      “Ha ha, hay lắm. Buổi tối đừng đến đấy.Gần đây ta chưa hề được ngủ giấc an ổn.”KHắc Lôi Nhã ngáp dài đầy thỏa mãn, xác nhậnlần nữa.

      “Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta là người mộtđằng làm nẻo?” Lý Nguyệt Văn dựng lông mày, hừ lạnh.

      có, có, ha ha. Ta đói bụng, muốn ăn cái gì đó rồi ngủ.” Khắc Lôi Nhã lắc đầu đầy thỏa mãn.

      Khắc Lôi Nhã ăn xong, mặc kệ người khác mà trực tiếp bò vào trại ngủ. viên cầu và mộtviên thịt đen trắng cũng vào theo. Nhưng hai vật này ngủ mà ngồi chồm hổm trước mặt Khắc Lôi Nhã, trừng mắt vớinhau, hề chớp lấy cái. muốn cắnKhắc Lôi Nhã lập khế ước, để chuyện đó xảy ra, dĩ nhiên là giằng co như vậyrồi.

      Sáng sớm, ánh nắng mặt trời rực rỡ, giọt sương long lanh lá cây. Toàn bộ ma thú sớm tản . thể nhìn ra được tối hôm qua trận ác chiến ở đây.

      khí cuối thu khá thoải mái. chiếc xengựa nhìn rất thoải mái chậm rãi ra khỏitrấn . Đây là chiếc xe ngựa tốt nhất của trấn mà Tẫn Diêm phải mua với giá cao. Kiều SởTâm cưỡi Phong Báo chậm phía trước, những người khác bộ từ từ sau xe. Khắc Lôi Nhã nằm thoải mái trong xe, Tẫn Diêm đánh xe. Chỉ có mình Khắc Lôi Nhã hưởng thụ như vậy. là vì xe ngựa chỉ có thể chứa được hai người. Hai là Khắc Lôi Nhã muốn yên tâm mà hưởng thụ rất thoải mái, cho oai là điềudưỡng cho tốt.

      Nhìn cái là biết tiểu thư nhà giàu du lịch, thuê đoàn Dong Binh bảo vệ cho nàng.

      Đoạn đường này vô cùng thuận lợi. cóđạo tặc trừng mắt ra tay với bọn họ. Ma thú cấpbảy rất nổi bật và phu xe lạnh lùng cùng với đội ngũ như vậy ai dám ra tay?

      ba ngày họ tới thành gần nhất – thành Phong Hoa. Thành phố này sầm uất nhưng rấtlộn xộn vì nó là thành thị gần núi Mê Đồ nhất. Rất nhiều người liều lĩnh tiến vào núi Mê Đồ đến đây bán những thứ họ lấy được từ núi. Khoáng thạch, ma hạch, ma thú , dược thảoquý hiếm…Vậy nên thành phố này sầm uất cách khác thường. Những người tới đây bán đồđều phải là người bình thường. Họ đều là người có thể giữ lại tính mạng mà ra khỏi núi Mê Đồ nên tất nhiên đều là nhân vật hề đơn giản. khi xảy ra mâu thuẫn với họ thể hóa giải dễ dàng được. Cục trị an trong thành phố là nơi rất bận rộn, thường chân chạm đất. Cho nên phồn hoa luôn luôn cóliên hệ trực tiếp với hỗn loạn.

      Người ngoài vào thành cần trả thuế màngược lại là trả khi ra khỏi thành.

      Đoàn người Khắc Lôi Nhã chỉ cần trả lời vài câu hỏi qua loa là có thể vào thành. Trong thành huyên náo, dọc theo đường có đủ loại cửahàng: bán ma hạch, bán vũ khí, bán y phục…Cửa hàng nào cũng có khách. Người đườngmuôn hình vạn trạng: có cư dân bản địa cũng cónhững người liều lĩnh đầy phong trần. Mọi kiến trúc trong thành như tường thành, phòng ốc, mặtđường phố… đều được xây bằng những hòn đákhổng lồ.

      Khắc Lôi Nhã vừa lòng híp mắt nằm trong xe ngựa. Đoàn người đến trước khách sạn sạchsẽ trong thành rất nhanh.

      “Đến rồi, tiểu thư!” Tẫn Diêm xuống xe, mở cửa xe cho Khắc Lôi Nhã, đưa tay ra.

      Khắc Lôi Nhã vịn tay Tẫn Diêm bước xuống.

      “Oa a, rốt cuộc hôm nay được tắm nước nóng rồi!” Hạ Thiên kéo tay Khắc Lôi Nhã đầy vuimừng.

      “Ừ, lần trước ngươi chưa kịp tắm nước nóng.Lần này được rồi.” Khắc Lôi Nhã mỉm cười với Hạ Thiên.

      “Ha ha, mau, mau.” Hạ Thiên kéo tay Khắc Lôi Nhã đến cửa khách sạn. Nhữngngười khác theo sát phía sau.

      Vừa đến cửa khách sạn vật thể bay ra ngoài. Vật thể đó ngã đất, lăn mấy vòng đếntrước chân của Khắc Lôi Nhã và Hạ Thiên.

      Khắc Lôi Nhã và Hạ Thiên cúi đầu nhìn thấy dưới chân họ là người.

      “Ta thao! Các ngươi là đồ súc sinh! Dám đối đãinhư thế với đội trưởng của các ngươi!” người đất hùng hùng hổ hổ bò dậy, ngẩng đầunhìn Khắc Lôi Nhã và Hạ Thiên. hơi sững sỡ sau đó nhếch môi nở nụ cười, : “Là ngươi sao, tiểu thư xinh đẹp?”

      “Ngươi là ai?” Hạ Thiên cau mày đầy vuinhìn đại hán cợt nhả trước mắt, hỏi. Nhếch nhácnhư vậy còn đến gần Khắc Lôi Nhã.

      “Ngươi là bạn của vị tiểu thư này à? Ta là Á ÁKhắc Tư, đội trưởng phân đội 17 của đoàn Dong Binh Thiết Huyết, cũng là bạn của tiểu thư Khắc Lôi Nhã.” Đại hán tên Á Á Khắc Tư này làngười Khắc Lôi Nhã và Tẫn Diêm gặp ở núi TậtPhong. vẫn còn nhớ Khắc Lôi Nhã.

      “Vậy sao?” Hạ Thiên nhìn đại hán lỗ mãngtrước mắt bằng con mắt nghi ngờ. Tên này là bạn của Khắc Lôi Nhã? Chỉ sợ đây là ý của mộtmình .

      “Đúng vậy, đúng vậy. Ha ha, tiểu thư Khắc Lôi Nhã, từ hôm từ biệt đó ngươi có khỏe ?”Á Á Khắc Tư rất vui mừng mà chuyện với Khắc Lôi Nhã. Khắc Lôi Nhã chỉ gật đầu hờ hững.

      “Rất khỏe. Chúng ta mệt rồi.” Khắc Lôi Nhã trảlời hờ hững rồi cùng Hạ Thiên vòng qua đại hán vào cửa.

      Á Á Khắc Tư gãi gãi đầu, cười cười cách ngượng ngùng. thấy Tẫn Diêm vội vàngtiến lên, vừa cười ha ha vừa , “Tẫn Diêm huynh đệ, ngươi cũng ở đây à? Ha ha, là khéo. Có thể gặp được các ngươi ở đây.”

      “Vâng.” Tẫn Diêm buồn bực khạc ra từ, lời thừa.

      “Ha ha, các ngươi định đâu?” Á Á Khắc Tư theo Tẫn Diêm, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìnđám người sau lưng Tẫn Diêm, tò mò. Mọingười bước qua hai người, theo Khắc Lôi Nhãvào cửa.

      đến Lạp Cách Tạp!” Tẫn Diêm muốntiết lộ nhiều, chỉ trả lời hờ hững.

      “Hả? Có ? Vậy tốt quá. Chúng ta cũng đến Lạp Cách Tạp. Vậy cùng . Chúng ta có rất nhiều thời gian, có thể chờ các ngươi rồi khởi hành. Mọi người có thể chiếu cố cho nhau đường.” Á Á Khắc Tư há miệngcười lớn.

      “Các ngươi đến Lạp Cách Tạp làm gì?” Tẫn Diêm thuận miệng hỏi. Có cùng hay khôngcòn phải xem ý tứ của Khắc Lôi Nhã.

      “Hộ tống vài thứ cho thương hội của Phong gia.” Á Á Khắc Tư tùy tùy tiện tiện mà ,“ cho ngươi biết nha, Phong gia chính là gia tộc có nhiều tiền đến mức làm cho người ta ghen tỵ.”

      Phong gia? Gia tộc của Phong Dật Hiên?

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 80: Được bắt chuyện? (tiếp theo)


      “À. Vậy à.” Tẫn Diêm hờ hững đáp.

      “Khi nào các ngươi lên đường? Chúng tađồng hành .” Á Khắc Tư vào cửa theo TẫnDiêm, .

      “Việc này phải hỏi đoàn trưởng và phó đoàn của chúng ta.” Tẫn Diêm trầm giọng, đáp.

      “Đoàn trưởng? Phó đoàn? Các ngươi thànhlập đoàn Dong Binh rồi hả? Là đoàn Dong Binh gì?” Á Khắc Tư vừa nghe liền tò mò.

      “Đoàn Dong Binh Nguyên Bảo.” Tẫn Diêm vẫncó chút hảo cảm với Á Khắc Tư nên kiên nhẫn đáp lời.

      “Ha ha, chúc mừng. Các ngươi thành lập đoàn Dong Binh rồi.” Á Khắc Tư chúc mừng.

      “Cám ơn.” Tẫn Diêm hờ hững đáp.

      “Tẫn Diêm huynh đệ, có thể gặp nhau đúng dịp như vậy, chúng ta phải uống ly để chúcmừng chứ.” Á Khắc Tư cầm tay Tẫn Diêm, nóirất hào sảng.

      cần.” Tẫn Diêm khách khí cự tuyệt.

      “Ha ha, còn khách khí với ta làm gì. Các ngươivừa mới tới, ăn cơm rồi nghỉ ngơi .” Á Khắc Tư cười.

      “Ừ.” Tẫn Diêm gật đầu.

      Tầng dưới của khách sạn có hơn mười cái bàn.Có nhiều người tụm năm tụm ba ngồi chuyện. Khi Á Khắc Tư và Tẫn Diêm vào thìnhững người ngồi vài cái bàn trong góc cườiầm lên đầy quái dị. Bọn họ chính là các dongbinh thủ hạ của Á Khắc Tư. Mới vừa rồi chính họ ném ra ngoài.

      “Tiểu thư, phó đoàn, bọn họ mời chúng ta cùng khởi hành vào ngày mai. Ý mọi người thế nào?”Tẫn Diêm tới, hỏi Khắc Lôi Nhã và Tạp Mễ Nhĩ.

      “Cứ để phó đoàn quyết định.” Khắc Lôi Nhã đáp bằng giọng mệt mỏi. Ngủ xe ngựa thoải mái, ngược lại càng mệt hơn. Bâygiờ nàng chỉ muốn tắm nước nóng.

      “Vậy trả lời họ ngày mai chúng ta cùngnhau.” Tạp Mễ Nhĩ hờ hững .

      Khi đoàn người Khắc Lôi Nhã lên lầu, Á Khắc Tư vẫn còn đứng ở đó nhìn theo bóng lưng KhắcLôi Nhã đến xuất thần.

      “Sắc lang, trở lại nhanh vậy?”

      “Lưu manh, còn nhìn cái gì đấy?”

      “Con ngươi của ngươi sắp rơi xuống đất rồikìa.”

      Tiếng cười vang truyền đến từ mấy cái bàntrong góc. Bọn họ là đoàn viên của Á Khắc Tư.

      “Con mẹ nó chứ, các ngươi là đồ cầm thú. Ta còn chưa tính toán chuyện hồi nãy với các ngươi đấy.” Á Khắc Tư rống giận, vọt tới, tùy tiện nắm chặt cổ áo của người.

      “Đội trưởng, thiếu nữ tóc vàng mắt xanh lúc nãynhìn quen quen. Hình như từng gặp qua. Xa quá, ta nhìn .” Ma Pháp Sư trẻ tuổitrong số đó mở miệng hỏi.

      “Chính là tiểu thư xinh đẹp chúng ta gặp khi lên núi Tật Phong đấy.” Á Khắc Tư cười ha ha, “ ngờ lại gặp bọn họ ở đây. Họ thành lập đoàn Dong Binh rồi.”

      “Đoàn Dong Binh gì?” người bên cạnh thuận miệng hỏi.

      “Đoàn Dong Binh Nguyên Bảo.” Á Khắc Tưcười vang. Nhưng nụ cười mặt cứng lạingay sau đó. Đoàn Dong Binh Nguyên Bảo?! Bọn họ chính là đoàn Dong Binh Nguyên Bảo – đoàn Dong Binh nổi tiếng thời gian gần đây?

      Những người còn lại cũng ngây ngẩn, mắt chữ A miệng chữ O mà nhìn đội trưởng của họ.

      “Đoàn, đoàn Dong Binh Nguyên Bảo?” khóe miệng Á\ Á Khắc Tư co quắp, nặn ra mấy chữ này. Nếu là dân thường của thành phố nơi biên giới này biết đến cái tên này là chuyệnbình thường, nhưng trong giới Dong Binh tên tuổi của họ được lưu truyền. Đoàn DongBinh Nguyên Bảo – đoàn Dong Binh với cáitên kỳ lạ, chưa từng nghe họ nhận nhiệm vụ khó khăn gì. Thế nhưng thanh danh họ lan xa tronggiới Dong Binh chỉ trong đêm. Chỉ bằng năng lực của vài người mà đuổi những động vật biển công kích khiến thành Thủy Bình sống trong cảnh lo sợ bị hủy diệt . Ngay sau đó lại diệt trừ đoàn cướp biển Hồng Khô Lâu tiếng tăm xấu xa chỉ trong lần ra tay. Nhóm hảitặc khiến quân đội đế quốc bất lực, khiến đoànDong Binh đau đầu cứ như vậy mà tan rã. Mặcdù nghe là thuyền của bọn chúng chạy mất nhưng muốn khôi phục lại là chuyện khôngthể nào. Á Khắc Tư thể ngờ được đoànDong Binh Nguyên Bảo chính là đám ngườiKhắc Lôi Nhã.

      “Đội trưởng, ta thấy ngươi nên từ bỏ ý định của mình . Cẩn thận bị người ta đánh cho thành tổ ong đấy. Hơn nữa ngươi nhìn như gấuthế này, lại còn già nữa, chậc chậc…Đốiphương là tiểu nương nhắn xinh xắn đấy.” Lời mang ý chế nhạo của đội viên vừa dứt mọi người đều ủng hộ, nhao nhao gậtđầu phụ họa khiến cho Á Khắc Tư phát điên.Trong đại sảnh cực kỳ náo nhiệt.

      Ban đêm, Khắc Lôi Nhã uống hơi hết chén thuốc bổ máu do Lý Nguyệt Văn kiên trì làmcho nàng hàng ngày mới chuẩn bị ngủ.

      Đợi Lý Nguyệt Văn ra khỏi phòng và đóng cửalại xong Khắc Lôi Nhã mới lẳng lặng cúi đầunhìn tay phải mình. tay nàng vẫn mang cáibao tay Phong Dật Hiên đưa. Nàng vỗ lên cái bao tay, trước mắt nàng lên dáng vẻkiên định của Phong Dật Hiên trước khi . Hắnmuốn trở nên mạnh mẽ, còn mình sao? KhắcLôi Nhã chậm rãi cởi cái bao tay ra. Khi nàngnhìn dấu ấn mu bàn tay sắc mặt khẽ biến đổi. Dấu ấn màu đen kia đậm hơn trước.

      “Ôi ôi!” viên cầu đứng vai trái Khắc Lôi Nhã nhìn thấy dấu ấn này kêu lên, sau đó bay thẳng lên đứng mu bàn tay của Khắc Lôi Nhã.

      “Chiêm chiếp!” Bạch Đế nhảy xuống, cướcđạp bay viên bi đen.

      Lại bắt đầu đại chiến…

      “Mẹ, mẹ…” chợt giọng của Kim Liên vang lên.

      “Kim Liên?” Khắc Lôi Nhã nghi ngờ. lâu Kim Liên xuất , sao hôm nay lại lên tiếng?

      “Con mới tỉnh ngủ. Con vẫn ngủ say. Viên cầu màu đen này là đồ chơi gì vậy? Con thấy nórất giống Bạch Đế, có lực lượng rất lớn nhưngkhông thả ra ngoài được. Con có cảm giác đâykhông phải là diện mạo của nó. Trí thôngminh cũng chỉ là của trẻ con mà thôi.” Kim Liênngáp dài, .

      “Ngủ? Ngươi ngủ say?” Khắc Lôi Nhã hăng háinhìn hai tiểu tử đen trắng đánh nhauđến mức lăn xuống đất.

      “Con cũng cần phải tu luyện. Con phải tiêu hóa hết sấm sét nuốt vào để biến nó thành lựclượng của con.” Kim Liên trả lời như là chuyệnđương nhiên phải vậy.

      Khắc Lôi Nhã ngạc nhiên. Chẳng trách thời điểm mình bị Lý Nguyệt Văn ám sát Kim Liênlại xuất . ra nó ngủ say.

      Khắc Lôi Nhã đeo bao tay lên, lấy Liên HoaBảo Giám ra. Nàng nhớ lại lời Lý Minh Ngữ. Tổ năm người quái dị kia chỉ là nhân vật mà thôi! Rốt cuộc trình độ của tổ chức Hắc Điện mạnh đến mức nào? Họ còn có bao nhiêu cườnggiả chưa lộ diện? Khắc Lôi Nhã hí mắt nhìn Liên Hoa Bảo Giám. Nàng hiểu rất mình phải nhanh chóng trở nên mạnh mẽ.

      “Kim Liên.” Khắc Lôi Nhã gọi.

      “Hả?” Kim Liên nghi ngờ.

      “Tại sao ta thể cảm nhận được nguyên tốThổ như lần trước? Cũng thể ra lệnh cho chúng?” Khắc Lôi Nhã hỏi nghi vấn trong lòngmấy ngày nay. Từ lần đối chiến với Ái Lệ Ti và biểu ca của nàng ta tới nay vẫn cảm nhậnđược nguyên tố Thổ.

      “Lần đó là có con giúp người. Mẹ, mẹ đừng vội.Mấy tầng của Liên Hoa Bảo Giám trước mặt người chỉ có thể giúp cho uy lực của ngọn lửa của người lớn hơn thôi. Nó vẫn chưa thể sựcường hãn của Bảo Giám. Chờ người lĩnh ngộ phần sau của Bảo Giám mới thấy được điều huyền diệu.” Kim Liên rất thần bí.

      Khắc Lôi Nhã hỏi thêm nữa. Nàng biếtKim Liên hay thừa nước đục thả câu này sẽkhông cho mình biết. Nàng tin được mình sinh ra hài tử rắm thúi này. Nó giống mình chỗ nào chứ? Khắc Lôi Nhã mở sách, rót lực hoa sen vào, mở ra tầng thứ tư của BảoGiám. Nếu phải vì ngại có sấm sét thìnàng muốn luyện luôn đến tầng thứ mười. Lực hoa sen trong người nàng di chuyển rất thoảimái. Khắc Lôi Nhã luyện được đến tầng thứba. Muốn đột phá tầng thứ tư phải trải quathiên lôi nên nàng dừng lại.

      “Mẹ, ra ngoại thành . Dứt khoát luyện luônđến tầng thứ bảy . Tiện thể con ăn hết sấm sétrồi tiêu hóa để tu luyện luôn.” Kim Liên cười hìhì, “Người yên tâm. Người chỉ cần đột phá thôi.Con giải quyết những chuyện khác, khôngđể mẹ chịu chút tổn thương nào. Ma pháp và Đấu Khí bây giờ của mẹ có thể trợ giúp mẹ đạttới tầng thứ bảy của Liên Hoa Bảo Giám rồi.Đến lúc đó người hiểu rốt cuộc Bảo Giám có gì huyền diệu.”

      “Ừ.” Khắc Lôi Nhã suy nghĩ chút. Thân thểmình mặc dù còn mệt và khó chịu nhưng khôngcó gì đáng ngại. Sớm trở nên mạnh mẽ hơn là điều Khắc Lôi Nhã hy vọng nhất. Nàng đứng dậy. Viên cầu thịt và viên cầu vật lộndưới đất lập tức dừng tay, nhảy lên bả vai củanàng.

      Khắc Lôi Nhã gõ cửa phòng Tẫn Diêm. TẫnDiêm ra mở cửa sửng sốt, biết Khắc Lôi Nhã tìm mình có việc gì.

      “Ta muốn ra khỏi thành. Ngươi có nhớ lúcchống lại con rồng lớn màu vàng rồi đột phá, sau đó có thiên lôi chứ? Ta muốn đột phá lần nữa. Ngươi bảo vệ ta.” Khắc Lôi Nhã trực tiếp ràng.

      Tẫn Diêm ngẩn ngơ nhưng trong lòng vô cùng sung sướng.

      Khắc Lôi Nhã muốn làm hộ pháp!

      “Được.” Tẫn Diêm gật đầu, lời thừamà đóng cửa chuẩn bị cùng Khắc Lôi Nhã.

      Ngoài thành, gió thổi hiu hiu. Khắc Lôi Nhãcưỡi chung Phong Báo với Tẫn Diêm chạy băng băng ra khỏi thành. Gió thổi bay mái tóc dài củaKhắc Lôi Nhã. mùi thơm đặc biệt bay vào mũi Tẫn Diêm. nhìn Khắc Lôi Nhã trướcmặt đầy kinh ngạc, tầm mắt như bị mờ .

      Phong Báo thi triển ma pháp hệ Phong dướichân, chạy rất nhanh. Vầng trăng tròn vànhvạnh tỏa sáng trời cao. Thỉnh thoảng có tiếng chim hót líu lo.

      Chạy đến nơi vắng vẻ, Khắc Lôi Nhã nhìn xung quanh lượt thấy vách núi, xungquanh trống trơn. Nàng ngẩng đầu lên thấy vầng trăng tỏa sáng cao.

      “Ở đây.” Khắc Lôi Nhã rời khỏi lưng Phong Báo, nhìn địa hình trước mặt bằng ánh mắt hài lòng. Ba mặt vách núi là vực sâu vạn trượng, tối tăm, ao có thể nhìn được đến đây. Chỉ cần Tẫn Diêm đứng ở nơi là có thể quan sátxung quanh.

      “Ta canh chừng ở bên kia, cho bất luận kẻ nào đến gần.” Tẫn Diêm trầm giọng rồi xoay người về phía sau. Trong giọng nóituy nhưng tràn đầy kiên định và có ý hứahẹn.

      “Các ngươi cũng theo .” Khắc Lôi Nhãném hai tiểu tử bả vai cho Phong Báo. Hai tiểu tử vững vàng đáp xuống lưng PhongBáo. Bọn chúng theo Tẫn Diêm.

      “Mẹ, mọi chuyện phải trông cậy vào người.Người chỉ cần đột phá là được. Để con ăn no ,ha ha.” Kim Liên đợi được mà thúc giục.

      Khắc Lôi Nhã quan tâm đến chuyện sau đó hơn.Rốt cuộc Liên Hoa Bảo Giám có gì huyền diệu khiến cho nàng phải kinh hỉ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :