1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tài Năng Tuyệt Sắc - Vô Tình Bảo Bảo (Full +eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 76: Thần thú ra đời


      Đầu thu, khắp thế gian nhuộm màu vàngnhàn nhạt.

      Lá rụng bay đầy trời. Đây là trấn sátbiên giới rất yên tĩnh, cách núi Mê Đồ xa.Mặc dù khá hẻo lánh nhưng rất sầm uất. Núi Mê Đồ được mệnh danh là núi tử vong. Bên trongcó rất nhiều ma thú và khoáng thạch quý hiếm.Mọi người muốn tiêu tiền kiếm được cách chính đáng đều tìm đến đây. Chính vì thế nên rất nhiều người nghỉ lại nơi này. Họ sợ khi vào núi còn mạng mà hưởng thụ nữa nên tiêu hết số tiền mình có. Mặc dù đây chỉ là trấn nhưng cần cái gì có cái đó. Quầyrượu, khách sạn, các loại cửa hàng bán khoáng thạch, ma hạch, lông và thịt ma thú.

      Đây là nơi lộn xộn.

      “Ta ngươi liếm cho sạch . Ngươi nghekhông hiểu tiếng người à?” giọng bỉ ổi,thô lỗ truyền ra từ quán rượu.

      Sau đó là tiếng cười.

      Quán rượu chật ních người. nam tử có vếtsẹo rất dài mặt ngồi ở giữa sảnh rống giận với nữ phục vụ. Đùi nam nhân kia đầy rượu. Nữ phục vụ khóc lớn. Nàng biết hôm nay mình gặp phải lưu manh rồi. Nam nhân này có khuôn mặt dữ tợn. cố ý làm đổ rượu trong tay nàng lên quần rồi ra những lời xấu xa như vậy. Liếm ở đâu cơ chứ?!

      “Tiện nhân này, ngươi nghe hiểu hả? Ngươi làm ướt quần của ta. Bây giờ nó nồng nặc mùi rượu khó chịu. Liếm khô nhanh chota!” Nam nhân mặt sẹo ồn ào, đứng dậy túm lấy tay của nữ phục vụ.

      Cả quán rượu vang lên tiếng cười bỉ ổi, aira tay tương trợ mà đều đứng xem kịch vui. Chủquán rượu cắn răng, muốn đứng ra bảo vệ nữ phục vụ nhưng khi thấy ánh mắt cảnh cáo rất đáng sợ của nam nhân mặt sẹo lại chần chừ.Những người này đều phải người bìnhthường, thể đắc tội được. phục vụ nam khác lại có ở đây. Nếu có thìmọi chuyện đến mức khó giải quyết như bây giờ.

      “Ta, ta cố ý.” Nữ phục vụ khóc nức nở,đưa ánh mắt cầu cứu về phía chủ quán rượu.

      “Con bà nó, tiện nhân…” những lời này chưanói hết chỉ thấy đạo hàn quang thoángqua, sau đó máu tươi cứ thế phun ra.

      “A….!” nữ phục vụ hét chói tai, thiếu chút nữa làm bay nóc nhà. Cái tay kéo nàng kia rời khỏi thân thể của nó!

      Nam nhân mặt sẹo sững sờ nhìn máu tươi văng khắp nơi, trận đau đớn kịch liệt gọi thần chíhắn trở về! Tay của bị người ta chặt xuống!!!

      Tiếng kêu như giết heo át tiếng hét chói tai của nữ phục vụ. trợn to mắt nhìn thiếu niênvới vẻ mặt lạnh lùng tới bên quầy, nhàngngồi xuống: “Chủ quán, cho ta ly rượu ngọt.”

      Chủ quán dám thở mạnh, lập tức mangrượu ngọt tới. thấy rất ràng cảnh tượngvừa rồi! Chính thiếu niên này dùng nhátkiếm chém đứt cánh tay của nam nhân mặt sẹokia!

      Quán rượu tĩnh lặng như chết. Mọi người đềungây ngẩn, ngơ ngác nhìn thiếu niên vừa xuất .

      “Tên khốn kiếp kia!!!! A!!! Dám chém tay ta!!!A!! Ta giết ngươi!” nam nhân mặt sẹo phát điên.Tiếng kêu thảm thiết của kéo mọi người trởlại thực tại. Thiếu niên ngồi bên quầy rượu quay đầu lại mà bình tĩnh nhận rượu ngọt từ tay chủ quán, ưu nhã nhấp ngụm... Nam nhân mặt sẹo đứng dậy, xông lại thiếu niên kia nhưng vừa nhấc chân thanh chủy thủbay tới, đâm qua chân , ghim tại chỗ. Lỗ tai mọi người bị tra tấn lần nữa. Tiếng kêu thê lương khiến cho người ta chấn động.

      đáng tiếc. làm bẩn chủy thủ của ta rồi.” Cửa quán rượu bị đẩy ra, nữ tử tócvàng, mắt xanh xinh đẹp với vẻ mặt tiếc hậnxuất trước mắt mọi người.

      Mọi người quay đầu lại nhìn cửa. Có thêm vài người nữa xuất trong ánh sáng chói mắt.Khi nhìn thấy ràng mọi người hít vào ngụm khí lạnh. Nữ tử xinh đẹp có khuôn mặt khá giống với nam tử kia. Mặt của hai người đều lạnh lẽo, đáy mắt có chút độ ấm nào khiến cho mọi người thấy lạnh. Sau bọn họ là nam tử trẻ tuổi với khuôn mặt lạnh lùng.Bên hông thanh kiếm, bước chân trầm ổn, hô hấp vững vàng. Vừa nhìn là biết hắnlà chiến sĩ có tu vi rất cao. Mặt nam tử tócđen áo đen đầy vẻ bạo ngược, tản ra hơi thở nguy hiểm. Nam tử thanh tú mặc áo bào dài bên cạnh cũng phải người bình thường mà là Ma Pháp Sư! Chỉ có hai thiếu nữ đứng sau có vẻ vô hại. Thế nhưng mọi suy đoán của mọi người đều bị đánh bay khi nhìn thấy tay của thiếu nữ đeo cung tên. tay nàng có rất nhiều vết chai chứng tỏ nàng phải cungthủ bình thường. Chỉ còn nam tử tóc vàng đangmỉm cười là vô hại.

      Nam tử tóc vàng nở nụ cười với mọi người, rất dịu dàng: “ ngại vì quấy rầy các vị. Hôm nay tâm tình của đoàn trưởng nhà ta khôngđược tốt lắm.” Nam tử tóc vàng dịu dàng xin lỗi mọi người, tới bên cạnh tên mặt sẹo bị chủy thủ ghim chặt tại chỗ. khẽ cúi người, hề báo trước mà rút chủy thủ ra, nhàng lướt qua cổ nam nhân mặt sẹo. vẫn mỉm cườidùng khăn ăn bàn lau chủy thủ, bằng tác phong nhanh nhẹn đưa lại chủy thủ cho thiếu nữ tóc vàng sau lưng.

      Nam nhân mặt sẹo ngã xuống, máu tươi vẽ ra bức tranh quỷ dị.

      Khí lạnh tràn ngập quán rượu. Nam tử ôn hòanho nhã này lại là nhân vật nguy hiểm, đáng sợnhư thế!

      khí kinh khủng khiến mọi người trong quán rượu toát mồ hôi lạnh. Mọi người vội vàng đứng lên muốn thoát khỏi nơi có khí áp bức này. Vừa rời khỏi chỗ ngồi nam tử tóc vàng dịu dàng cười rạng rỡ với họ: “Các vị đừngquên trả tiền.”

      Có người chịu nổi áp lực, hét lên tiếng, ném kim tệ lên bàn rồi chạy ra ngoài. từng thấy giết người nhưng chưa từng thấy aigiết người tao nhã như vậy!

      “Đoàn trưởng, sao ngươi lại chạy trước, bỏ chúng ta lại vậy?” Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười đầydịu dàng, ngồi cạnh Khắc Lôi Nhã mặc nam trang.

      “Hừ!” Khắc Lôi Nhã chỉ hừ lạnh mà lời nào. Nàng bưng ly rượu lên, tiếp tục uống.

      “Quỷ hẹp hòi. Chẳng phải là ngươi thua cuộcnên mới phải cõng Phong Báo mấy dặm đường sao?” Lý Nguyệt Văn hừ lạnh, rấthùng hồn, “Ta giúp ngươi rèn luyện lực tayđấy. Mang vật nặng vai mà cũng là khóatu luyện quan trọng.”

      “Ngươi chơi xấu!” Khắc Lôi Nhã tức giận đếnmức cắn răng nghiến lợi. Nàng phát ra mọi việc muộn.

      “Ngươi còn trách ai? Chuyện ngươi phải học còn rất nhiều.” Lý Nguyệt Văn dạy dỗ.

      Khắc Lôi Nhã gì nữa mà quay đầuuống rượu cách buồn bực. Vẫn luôn là nàngcưỡi Tiểu Báo, hôm nay vị trí lại thay đổi.

      “Cám ơn ngươi cứu ta...” giọng dịu dàng yếu ớt chen vào.

      Khắc Lôi Nhã quay lại thấy nữ phục vụ vớikhuôn mặt tái nhợt cố gắng nở nụ cười.Nàng thấy cái tay của người chết vẫn bámlấy tay nàng kia buông. Khó trách sắc mặt nàng ta khó coi như vậy.

      “Lấy ra cho nàng.” Khắc Lôi Nhã với TẫnDiêm sau lưng.

      Tẫn Diêm nhận lệnh, cầm lấy cánh tay ngườichết, gỡ ra.

      “Cám ơn, cám ơn các vị.” Nữ phục vụ rối rít cảm ơn.

      cần cám ơn, chỉ là tiện tay thôi.” Khắc Lôi Nhã phất tay ý bảo nữ phục vụ tránh ra, sau đó nhìn chủ quán, , “Chủ quán, có trà hoahồng ?”

      “A, ngại thưa quý khách. Ở đây chỉ có rượuvà nước thôi.” Chủ quán đầy sợ hãi. chứng kiến thủ đoạn đẫm máu của thiếu niênnày và bạn đồng hành nên chuyện càng thận trọng hơn.

      “Đoàn trưởng, nơi hẻo lánh này sao có hoađược.” Tạp Mễ Nhĩ thở dài.

      Mọi người trợn trắng mắt nhìn Tạp Mễ Nhĩ.Khẩu vị của nàng bị chiều hư rồi. Khắc Lôi Nhã mới phát bệnh thần kinh đòi uống trà hoa hồng nên tìm khắp trấn nhưng khôngđược.

      “Nhà ta có hoa hồng. Nếu chê xin mờiđến nhà ta. Ta còn ít hoa khô.” Nữ phục vụ cẩn thận mở miệng.

      “A, sao? Vậy .” Khắc Lôi Nhã đứng dậy, muốn ngay lập tức.

      Lý Nguyệt Văn liếc mắt, muốn khiển trách gì đó nhưng nghĩ đến tâm trạng Khắc Lôi Nhã hômnay rất xấu nên nữa.

      “Chủ quán, lát nữa đệ đệ của ta trở lại nóivới nó là ta đưa ân nhân về nhà.” Nữ phục vụ với chủ quán.

      “Được, được, được.” Chủ quán gật đầu ngừng, đưa mắt tiễn đám người đáng sợ xa.

      Nữ phục vụ cởi tạp dề ra, dẫn mọi người .

      “Người này biết hưởng thụ.” Lý NguyệtVăn theo sau, lầm bầm đầy bất mãn.

      “Thời gian này muội luyện nàng cũng đủ ác rồi. Hôm nay để nàng nghỉ ngơi lấy lại sức .” LýMinh Ngữ đau đầu, . Từ khi rời khỏi đảo đến giờ, Lý Nguyệt Văn áp dụng phương thức huấn luyện rất hà khắc. Cho dù Khắc Lôi Nhã ngủ cũng phải đề phòng bị cắt cổ. Ban đêm Lý Nguyệt Văn hay đánh lén Khắc Lôi Nhã, cho oai là để nàng luyện tính cảnh giác. KhắcLôi Nhã thường bị đánh thức, ứng đối với đánh lén của Lý Nguyệt Văn. Tính cảnh giáctăng lên, quầng thâm cũng càng đậm.

      Thiếu nữ trước ngừng liếc mắt nhìn thiếu nhiên sau nàng. Tóc vàng, đôi mắt màuxanh dương rất đẹp. Tuy rằng quầng thâm rất đậm nhưng thể che giấu được hào hoa phong nhã. Chính thiếu niên này cứu mìnhkhỏi tay người ác. Nếu hôm nay khôngthể giải quyết mọi chuyện được. Đệ đệ rangoài làm việc. Nếu có thiếu niên này thìkhông thể tưởng tượng được hậu quả. Tim của thiếu nữ nhảy lên thình thịch trong ngực.

      Mặt Khắc Lôi Nhã đầy khó chịu. Phong Báo sau cùng. Từ khi nó được Khắc Lôi Nhã cõng trở nên rất sợ hãi. Bây giờ nó dám đến gần nàng.

      “Nhà ta chỉ có ta và đệ đệ. Hôm nay đệ đệ đãlên núi Mê Đồ rồi. Tiểu tử đó gần đây xuấthiện thú lạ nên muốn bắt để bán với giá cao.” Thiếu nữ chuyện với Khắc Lôi Nhã. Nàngcũng biết phải gì nên chỉ có thể cằnnhằn về đệ đệ mình.

      “Thú lạ?” Tạp Mễ Nhĩ hứng thú, hỏi, “Đệ đệ ngươi có là thú lạ gì ?”

      “Có. Nó là thần thú.” Thiếu nữ nhức đầu, rất bất đắc dĩ, “Thần thú sao lại có thể xuất ở đây được? Sao có khả năng bị nó bắtđược cơ chứ?”

      Thần thú? Lý Nguyệt Văn trao đổi bằng ánh mắt với Lý Minh Ngữ, nhìn thấy được hoài nghitrong mắt nhau.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 76: Thần thú ra đời (tiếp theo)



      “Đệ đệ ta ỷ mình có chút Đấu Khí liền cho mìnhlà cao thủ. là ý nghĩ viển vông.” Thiếu nữnói rất bất đắc dĩ, dẫn mọi người vào trấn.

      cái sân nho , hàng rào gỗ dây leomàu xanh mọc đầy. Dưới giàn nho là mấy cáighế và cái bàn, nhìn rất ấm áp.

      “Ân nhân, mời các vị ngồi chờ chút. Ta đipha trà.” Thiếu nữ ngượng ngùng, “Mời các vị ở ngoài này. Trong nhà rất lộn xộn.”

      Khắc Lôi Nhã nhàng gật đầu, khách khí mà ngồi xuống trước. Ngõa Nhĩ Đa vẫn im lặng cũng vội vàng ngồi theo. phát đủ ghế để ngồi. muốn đứngnên giành trước vị trí. Tạp Mễ Nhĩ mỉmcười, theo thiếu nữ vào ngâm trà hoa hồng.

      Tẫn Diêm có ghế để ngồi. Lý Minh Ngữvà Hắc Long Bản cũng đứng. Ngõa Nhĩ Đa vừalòng, ngẩng đầu, híp mắt nhìn bầu trời qua giànnho, giả vờ như thấy mấy người đứng.

      Trong phòng, thiếu nữ nhìn Tạp Mễ Nhĩ pha tràrất thuần thục do dự nửa ngày mới mở miệng, yếu ớt hỏi: “Ân nhân, ta còn chưa biết tên người. Các vị muốn mạo hiểm vào núi Mê Đồ sao?”

      “Ừ, chúng ta chuẩn bị lên núi. Tên chỉ là hìnhthức mà thôi. Người cứu ngươi là trưởng đoàn của chúng ta – Bạch Tiểu Nguyệt. Chúng ta là đoàn Dong Binh Nguyên Bảo.” Tạp Mễ Nhĩ ôn hòa nho nhã, dễ gần, đáp lời thiếu nữ.

      Bạch Tiểu Nguyệt? Thiếu nữ ngẩn ra. Cái tênnày sao giống tên con vậy? Đoàn Dong BinhNguyên Bảo? Tên lạ.

      “Núi Mê Đồ rất nguy hiểm.” Thiếu nữ chần chừ,mở miệng, “Nhưng các vị lợi hại như vậy chắc có chuyện gì đâu.”

      “Ngươi là hy vọng đoàn trưởng của chúng ta gặp chuyện may.” Tạp Mễ Nhĩ pha trà xong, mỉm cười rồi bỏ lại câu, ra khỏi phòng.

      Mặt thiếu nữ đỏ bừng. Nàng vội vàng nâng tay che mặt, may bị Tạp Mễ Nhĩ nhìnthấy.

      “Đoàn trưởng, uống trà !” Tạp Mễ Nhĩ ưu nhã rót trà cho Khắc Lôi Nhã, sau đó rót cho mìnhmột tách, hoàn toàn để ý đến những người khác.

      Ngõa Nhĩ Đa hừ hừ, trực tiếp cầm bình trà lên uống khiến Hạ Thiên và Kiều Sở Tâm nhìn bằng con mắt khinh thường.

      “Tay nghề của phó đoàn vĩnh viễn là độc nhất vô nhị.” Khắc Lôi Nhã nhấp ngụm trà hoa hồng, cảm giác mình được sống lại.

      Tạp Mễ Nhĩ cười híp mắt. Thậm chí mọi người còn hoài nghi nếu người này có đuôi chắc nó vểnh lên trời rồi.

      Ngõa Nhĩ Đa đặt bình trà xuống, mắt lạnh nhìnKhắc Lôi Nhã. hiểu tại sao tiểu ácma này lại chấp nhất với trà hoa như thế. Nàng thích uống trà hoa nhất. Theo hiểu biết củaNgõa Nhĩ Đa với tính tình ác liệt của tiểu ác ma căn bản thích hợp với trà hoa cao quýthanh nhã này. Nàng phải cầm dao ăn tươi nuốt sống mới đúng! (thô bỉ thiển *.*)

      “Ngõa Nhĩ Đa, ngươi nhìn ta như vậy là có ý bất mãn với ta à?” giọng nguy hiểm trầm của Khắc Lôi Nhã bay tới.

      Ngõa Nhĩ Đa giật mình, lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Ta nào dám, ha ha ha ha...” tiếng cười gượng vang vọng trong sân, muốn bao nhiêu giả dối có bấy nhiêu.

      Thiếu nữ nhìn đám người trong sân đầy bứt rứt. Dưới ánh mặt trời nhóm người này nhìn rất đẹp, giống như bức tranh hoàn mỹ tỳ vết khiến cho ai có thể nhẫn tâm mà phá vỡkhông khí giữa bọn họ. Nàng có cảm giác họkhông hợp với nghề nghiệp của mình. Thiếu nữ nhìn đến thất thần.

      Lúc này, bên ngoài viện vang lên tiếng bướcchân dồn dập.

      “Lỵ Á, hay rồi. Đệ đệ của tỷ bị ma thútập kích. Bây giờ núi. sắp chết rồi. Tỷ mau gặp lần cuối .” Mấy người trẻ tuổi thở hổn hển, chạy tới hô to với thiếu nữđang đứng ở cửa.

      “Gì cơ?” sắc mặt Lỵ Á trở nên tái nhợt, nhìn mấy thiếu niên đứng ở cửa viện bằng ánh mắt thể tin được, đầu óc trống rỗng, “Sao lạicó thể như vậy? Sáng nay nó vẫn còn rất khỏe mà!” những thiếu niên này Lỵ Á biết. Chúng đều là bạn bè tốt của đệ đệ nàng.

      “Đừng chần chừ nữa, nhanh lên . Năng lựccủa thầy thuốc cũng có hạn.” Thiếu niên đứng ởcửa viện cực kỳ sốt ruột.

      Lúc này Lỵ Á mới lấy lại tinh thần, hoảng hốt chạy theo mấy thiếu niên.

      , xem chút.” Khắc Lôi Nhã uống ngụm trà cuối cùng xong, chậm rãi đứng lên,.

      “Ngươi trở nên tốt bụng như thế từ khi nàovậy?” Ngõa Nhĩ Đa thầm. Ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa. KhắcLôi Nhã thuận tay đập mạnh kiếm Thương Lan vào đầu Ngõa Nhĩ Đa khiến cho đầu nổimột cục u to tướng.

      Đoàn người theo người phía trước về hướngnúi Mê Đồ.

      Từ xa thấy đám đông vây lại. Tiếng khóc đau đớn của Lỵ Á truyền tới.

      Khắc Lôi Nhã tiến lên thấy Lỵ Á ôm thiếu niên với khuôn mặt tương tự nàngtrong lòng, cả người toàn là máu. Mắt hắnkhép chặt, mặt hề có chút huyết sắc nào. người có vẻ là thầy thuốc lắc đầu thở dài. Mặt những người trẻ tuổi xung quanh cũng đầyđau thương.

      Khắc Lôi Nhã quay đầu nhìn Tạp Mễ Nhĩ. Tạp Mễ Nhĩ nhìn chằm chằm Khắc Lôi Nhã. Ý tứtrong mắt rất ràng: ta là sát thủ chứkhông phải là thầy thuốc hay Mục Sư.

      Ánh mắt Khắc Lôi Nhã dời sang những ngườikhác. Mọi người đều lắc đầu. Lúc này Khắc LôiNhã mới giật mình nhớ ra trong đoàn Dong Binh của nàng có thầy thuốc hay Mục Sư!

      “Đều là những vết thương trí mạng. Dược vậtkhông thể giúp gì được. Nếu tại có Mục Sưthì may ra.” Lý Nguyệt Văn trầm giọng, .

      Khắc Lôi Nhã nhìn thiếu nữ tên là Lỵ Á khóc rất thương tâm, thở dài trong lòng. Trong đầunàng chợt lên ý niệm, nếu có Lãnh Lăng Vân ở đây tốt rồi.

      Ngay sau đó mái tóc bạch kim xuất hiệntrước mặt nàng. Khắc Lôi Nhã cười tự giễu. Nàng cười thầm mình nghĩ quá nhiều dẫn đến ảo giác.

      Nhưng ánh sáng trắng tường hòa xuất ngaysau đó cho nàng đây phải là ảo giác.Lãnh Lăng Vân có đôi mắt màu tím, tóc bạch kim ở trước mặt nàng! ngồixuống trị liệu cho thiếu nhiên chỉ còn thở thoithóp!!!

      Khắc Lôi Nhã chớp mắt, xác định mình khôngnhìn lầm.

      “Đừng chớp mắt nữa. vừa mới đến.” Tạp Mễ Nhĩ hiểu cái chớp mắt của nàng, lại gần, thấp giọng với nàng.

      Khắc Lôi Nhã há hốc miệng, sau đó theo phản xạ có điều kiện mà nhìn ra phía sau nhưngkhông thấy những người khác của thần điệnQuang Minh. Chỉ có mình Lãnh Lăng Vân đột ngột xuất !!

      Tiếng kinh hô và cảm tạ kéo Khắc Lôi Nhã về thực tại. Máu của thiếu niên trong lòng Lỵ Á ngừng chảy. Mặc dù mặt vẫn tái nhợt nhưng hô hấp ổn định hơn.

      “Mục Sư đại nhân, cám ơn ngài, cám ơn ân cứu mạng của ngài.” Lỵ Á cực kỳ vui mừng, cảm tạkhông ngừng.

      cần phải cám ơn. có gì đâu.”Giọng lành lạnh của Lãnh Lăng Vân vang lên bên tai mọi người.

      Khắc Lôi Nhã trợn to mắt nhìn Lãnh Lăng Vân trước mắt. Nàng cứ nhìn chằm chằm cả nửa ngày vẫn thể ra câu nào. Trongđầu nàng toàn là dấu chấm hỏi. Tại sao LãnhLăng Vân lại đột ngột xuất ở đây? Tại sao lại đến đây mình? Là tới tìm mình, muốn mình quay về dốc sức vì thần điện Quang Minh với sao?

      Mặc Ngõa Nhĩ Đa rất đặc sắc. Trước mắt chính là kẻ thù của ! Kẻ thù!

      Chợt, Ngõa Nhĩ Đa hú lên tiếng rất quái dị, dùng hết hơi sức của mình mà quăng cái tátlên mặt Lãnh Lăng Vân khiến ngã xuống đất. Lãnh Lăng Vân chưa kịp lấy lại tinh thần thìNgõa Nhĩ Đa đá tiếp cước vào bụng , sau đó dùng sức giẫm chân lên lưng Lãnh Lăng Vân: “Ta nhổ vào! Tiểu bạch kiểm đáng ghêtởm. Ta giẫm chết ngươi! Ta nhổ chết ngươi! Tanhổ!” Ngõa Nhĩ Đa phun ngụm nước miếng lớn lên đầu Lãnh Lăng Vân. Sau đó đạp điên cuồng rồi ngửa mặt lên trời cười to, cực kỳhài lòng. Cuối cùng có thể hung hănggiẫm tên tiểu bạch kiểm này dưới chân! “ chết tên tiểu bạch kiểm kia! Ta muốn ngươi nếm thử tư vị của cái chết. A ha ha ha, ha ha...”tiếng cười thoải mái của Ngõa Nhĩ Đa vang dội cả bầu trời, “Ngươi cũng có ngày bị ta giẫmdưới chân. Thánh tử đại nhân vô cùng tôn quýcũng có ngày hôm nay. Cầu xin tha thứ , cầuxin ta bỏ qua cho ngươi! Nếu tâm tình ta tốt bỏ qua cho!” Ngõa Nhĩ Đa cười ha hả.

      “Ngõa Nhĩ Đa, ngươi bị sao vậy? Sao lại cười khúc khích mình như thế?” giọng tràn đầy nghi ngờ truyền vào lỗ tai Ngõa Nhĩ Đa.

      Ngõa Nhĩ Đa lấy lại tinh thần, giương mắt nhìnkhuôn mặt tò mò của Hạ Thiên, tức giận hừ lạnhmột tiếng: “Ai cần ngươi lo!” Ngõa Nhĩ Đa trợnmắt nhìn Lãnh Lăng Vân chuyện với Khắc Lôi Nhã, thống hận trong lòng. Sao lạikhông cho phép mình có ý nghĩ này? cho phép mình tưởng tượng ra cảnh tên tiểu bạchkiểm đáng hận kia bị mình giẫm dưới chân sao?

      Cảnh tượng vừa nãy là do Ngõa Nhĩ Đa tưởngtượng ra. Thực tế là Lãnh Lăng Vân quần áochỉnh tề, dáng vẻ vô cùng cao quý chuyện với Khắc Lôi Nhã.

      “Thánh tử đại nhân, sao ngươi lại xuất ở đây?” Khắc Lôi Nhã nhìn Lãnh Lăng Vân đangnở nụ cười nhàn nhạt, hỏi.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 77: Hành động lạ lùng của Thánh tử



      “Thánh tử đại nhân, sao ngươi lại xuất ở đây?” Khắc Lôi Nhã nhìn Lãnh Lăng Vân đangnở nụ cười nhàn nhạt, hỏi.

      “Đừng có xưng hô xa lạ như vậy. Chẳng lẽ ngươi muốn ta gọi ngươi là chủ tế đại nhân?”Lãnh Lăng Vân cười nhạt, “Cứ gọi tên ta .”

      Khắc Lôi Nhã hơi ngẩn ra. Lúc này nàng mới nhớ ra biết từ lúc nào Lãnh Lăng Vân gọi thẳng tên của nàng.

      “Lãnh, Lãnh Lăng Vân, sao ngươi lại bỗngnhiên xuất ở đây?” Khắc Lôi Nhã khôngđược tự nhiên mà gọi tên Lãnh Lăng Vân.

      “Người ta nhờ.” Lãnh Lăng Vân mỉm cười nhưng thêm gì.

      Khắc Lôi Nhã nhìn Lãnh Lăng Vân đầy nghingờ: “Ai nhờ ngươi? phải là đặc biệt tớicứu thiếu niên kia chứ?” trong lòng Khắc LôiNhã dâng lên cảm giác kỳ quái. Người ta nhờ?Chắc phải Giáo Hoàng. Nếu là GiáoHoàng họ thể chuyện thoải mái như vậy. phải Giáo Hoàng là ai nhỉ?Lãnh Lăng Vân hề ngạc nhiên khi thấy nàng. Chẳng lẽ sớm biết mình ở đây?

      “Đưa thiếu niên này về trước .” Lãnh LăngVân lảng tránh, nhìn Lỵ Á : “Ngươi là ngườinhà của hả? Đưa về nhà trước . cần phải tĩnh dưỡng tốt. Ta trị liệu vếtthương của nhưng mất máu quá nhiều, thể chất suy yếu, cần phải nghỉ ngơi nhiều.”

      Đoàn người và Lỵ Á đưa đệ đệ của nàng về. LỵÁ chăm sóc đệ đệ nàng trong phòng. Khắc Lôi Nhã ngồi ghế nhìn vẻ mặt nhàn nhã của Lãnh Lăng Vân đầy bụng nghi ngờ. Rốtcuộc người mặt lạnh này muốn làm gì?

      “Đệ câm miệng cho ta. Nếu hôm nay có Mục Sư đại nhân cứu đệ mất mạng rồi.Còn thần thú gì nữa!” tiếng rống giận dữ của Lỵ Á truyền ra từ trong phòng.

      “Tỷ tỷ, , là có thần thú ra đời. Tỷ phải tin đệ. Những ma thú canh chừng ở đó là muốn ăn tiểu thần thú mới ra đời. Phải nhanhlên chút nếu kịp.” Giọng yếu đuối thấp dần, thấp dần nhưng Khắc Lôi Nhã vẫn nghe rất ràng.

      Khắc Lôi Nhã đứng dậy, trực tiếp vào phòngngủ liền nhìn thấy mặt Lỵ Á đầy giận dữ khiển trách thiếu niên suy yếu nằm giường.Thiếu niên vẫn cố gắng giải thích. Lỵ Á thấy Khắc Lôi Nhã vào thu lại giậndữ, giọng xin lỗi: “Ân nhân, sao người lạivào đây? Nơi này rất lộn xộn. Còn nữa, cảm ơn bạn của người cứu đệ đệ duy nhất của ta.”

      Khắc Lôi Nhã nhàng phất tay, tiếplời Lỵ Á mà chỉ nhìn thiếu niên giường, : “Ngươi có thần thú ra đời?”

      Thiếu niên nhìn Khắc Lôi Nhã, im lặng.

      “Ân nhân hỏi đệ đấy! Hôm nay nếu có ân nhân cứu ta xú tiểu tử đệ thấyđược ta nữa đâu. Mục Sư đại nhân vừa cứu đệ cũng là bạn của ân nhân đấy!” Lỵ Á sốt ruột, tức giận đùng đùng trách mắng thiếu niên.

      “Ngươi muốn tìm thần thú để bán? Ngươi thiếutiền à?” Khắc Lôi Nhã ngăn Lỵ Á lại, hỏi.

      “Chỗ này phải để cho người ở. Đệ muốn kiếm khoản tiền lớn để mang tỷ tỷ đến nơikhác định cư.” Thiếu niên nhìn Khắc Lôi Nhã, . Vừa dứt lời sắc mặt Lỵ Á phức tạp hẳn.Chỗ này quả thích hợp cho hai tỷ đệ nàngsinh sống. Chuyện phát sinh hôm nay còn cóthiếu niên trước mắt cứu, nhưng lần sau sao?Lần sau có ai cứu nàng?

      “Thần thú ở đâu? Cái này cho ngươi. Hãy đếnthành Ni Á định cư, buôn bán . Ta viếtmột bức thư giới thiệu cho ngươi. Hãy đến phủthành chủ tìm người đại diện cho thành chủ, hắnsẽ an bài cho ngươi.” Khắc Lôi Nhã móc ra hai tờ kim phiếu trong túi tiền, đưa cho thiếu niên.

      “Ta, chúng ta thể nhận được.” Lỵ Á vộivàng khoát tay cự tuyệt.

      “Coi như ta mua tin tức về thần thú của đệ đệngươi. Mặc dù thành Ni Á lớn nhưng rất thích hợp với các ngươi. Đợi vết thương của đệ đệ ngươi tốt lên hãy . Quả nơi này khôngphải chỗ các ngươi có thể ở.” Khắc Lôi Nhãkhông lùi bước mà nhìn thiếu niên, .

      Thiếu niên nhận tiền của Khắc Lôi Nhã khôngchút do dự. nhìn Khắc Lôi Nhã, : “Tỷ tin có thần thú? Tin lời đệ? Tỷ tỷ của đệ lại tin.”

      “Ta tin. , nó ở đâu?” Khắc Lôi Nhã gậtđầu, hỏi.

      “Lên núi Mê Đồ theo hướng đông, ở đó cómột cái đầm lầy. Đến tối trong đầm có ánh sángmờ mờ. Đó chính là tiểu thần thú sắp ra đời.Xung quanh có rất nhiều ma thú canh chừng ởđó, muốn ăn tiểu thần thú để lấy lực lượng của nó. Các tỷ muốn nhanh lên . Nhất địnhlà thần thú. Chỉ có thần thú mới có thể hấp dẫnnhiều ma thú như vậy.” Thiếu niên hơi thở hổn hển.

      “Ừ. Đưa giấy bút cho ta. Ta viết thư để ngươi mang đến thành Ni Á.” Khắc Lôi Nhã quay đầu với Lỵ Á.

      Lỵ Á sững sờ, mặc dù trong lòng đầy nghi ngờnhưng vẫn lấy giấy bút cho nàng. Khắc Lôi Nhã nhanh chóng viết xong, với Lỵ Á: “Chúng ta trước. Các ngươi hãy cẩn thận đườngđến thành Ni Á.”

      Dứt lời, Khắc Lôi Nhã xoay người ra cửa. Lỵ Á kinh ngạc nhìn lá thư trong tay, thấy bóng lưngKhắc Lôi Nhã sắp biến mất liền vội vàng hỏi:“Ta, chúng ta có thể gặp lại ?”

      “Đến thành Ni Á . Sau này có lẽ có thể gặp nhau.” Khắc Lôi Nhã nhàng phất tay, bóngdáng nàng biến mất trong mắt hai tỷ đệ.

      Mọi người trong sân thấy Khắc Lôi Nhã ra ngoài. Nàng cười với mọi người: “ thôi. Lên núi Mê Đồ.”

      Mọi người gật đầu, cùng đứng dậy theo KhắcLôi Nhã.

      Ra khỏi trấn mặt Ngõa Nhĩ Đa liền đen lại. Có ai đó có thể cho biết tại sao tên tiểu bạch kiểmkia cũng theo ? Khắc Lôi Nhã cũng rất muốn biết chuyện gì xảy ra. Tại sao Lãnh Lăng Vân lại tỏ vẻ yên tâm, thoải mái theo nàng?

      “Lãnh, Lãnh Lăng Vân, ngươi muốn xử lý chuyện gì ở đây sao? Nếu phải tới tìm ta về thần điện Quang Minh, vậy...” những lời tiếp theo Khắc Lôi Nhã ra.

      Giọng dương quái khí của Ngõa Nhĩ Đa vanglên: “Nếu phải đến tìm Khắc Lôi Nhã thìđi làm chuyện của ngươi , theo chúng ta làm gì?”

      phải đoàn Dong Binh Nguyên Bảokhông có Mục Sư sao? Bây giờ ta chính thức trởthành thành viên của đoàn Dong BinhNguyên Bảo.” Lãnh Lăng Vân mỉm cười, ra câu khiến người ta chết đứng.

      Ngõa Nhĩ Đa há hốc miệng, trợn to mắt giốngnhư người bị treo cổ.

      Sắc mặt của Khắc Lôi Nhã cũng rất đặc sắc. Đây là sao? Thánh tử đại nhân cao quý lại trở thành thành viên của đoàn Dong Binh bọnhọ? Đùa gì thế! Đợi nào..! Khắc Lôi Nhã giật mình. Sao Lãnh Lăng Vân biết tên của đoànDong Binh Nguyên Bảo? Khắc Lôi Nhã quayđầu trừng Tạp Mễ Nhĩ. Tạp Mễ Nhĩ vẫn mỉmcười dịu dàng vô hại: “Đoàn trưởng, chuyện đoàn chúng ta có Mục Sư khiếnngười ta đau đầu. Ngươi nghĩ xem, nếu bất kỳ ai xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà được cứu trị kịp thời hậu quả rất nghiêm trọng.”

      Khắc Lôi Nhã thấy Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười dịudàng vô hại hiểu ra. Người này tự chủ trương nhận Lãnh Lăng Vân. Khắc Lôi Nhã nghĩ đến đây nhức đầu. Lãnh Lăng Vân và họ là người thuộc hai thế giới khác nhau, saophải trộn vào nhau làm gì? Còn nữa, rốt cuộcmục đích của Lãnh Lăng Vân là gì? Sao lạixuất ở đây? hề giải thích gì cả. Lãnh Lăng Vân nhìn vẻ mặt bối rối của Khắc Lôi Nhã, trong lòng có chút buồn cười. tồn tại của mình khiến nàng đau đầu như vậy sao? Lãnh Lăng Vân nhớ tới giao ước với HuyênHuyên, đáy mắt lên phức tạp. Tuy rằnghắn có chút hứng thú với Khắc Lôi Nhã nhưngchưa đủ để khiến phải tìm hiểu nàng (ta hết vote cho đôi này ròi  PDH iu quý Nhã tỷ hơn). thể hiểu lời thỉnh cầu củaHuyên Huyên. hài tử chưa hiểu chuyện như nó lại có thỉnh cầu vô lý như thế. Ánh mắt lo lắng sốt ruột khiến cho thể cự tuyệt được. Gần đây thần điện cũng có chuyệnlớn gì. Khi ra khỏi cửa thần điện Giáo Hoàng gọi lại.

      “Ngươi tìm Khắc Lôi Nhã à?” nụ cười bí của Giáo Hoàng vẫn còn in sâu trong lòng LãnhLăng Vân. gật đầu, biết tại sao GiáoHoàng lại biết.

      “Ngươi . Chuyện của thần điện ngươikhông phải lo. Nhiệm vụ của ngươi là theo Khắc Lôi Nhã, giải thích với nàng.” Giáo Hoàngra lệnh kỳ quái cho .

      “Tại sao? Tại sao vào đoàn Dong Binh mà được đồng ý của đoàn trưởng?” Ngõa Nhĩ Đa gào lên đầy khó chịu.

      “Ta là phó đoàn.” Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười ônhòa, nhìn Ngõa Nhĩ Đa, rất nhàng. Nhưng tia nguy hiểm trong mắt khiến Ngõa Nhĩ Đa im miệng lập tức.

      Ngõa Nhĩ Đa biết người tưởng như ôn hòa vô hại này là sát thủ, hơn nữa còn có bản lĩnh rấtcao. muốn đầu và thân chia lìa đôingả. Ngõa Nhĩ Đa tự giác ngậm miệng lại, lui sang bên. Chỉ có người có ý kiến.Những người khác gì. Khắc Lôi Nhã dù có ý kiến trong lòng cũng tiện ra.

      Đoàn người lên đường. Mặt Ngõa Nhĩ Đa rấtkhó chịu. Còn Khắc Lôi Nhã khó chịu tronglòng.

      “Ặc, ma thú!” hồi lâu sau mọi người phát được điều khác lạ. Càng về phía trước thìcàng có nhiều ma thú tụ tập. xa trướcmặt bọn họ là ma thú cấp thấp tụm năm tụm ba, dám tiến lên. thêm chút nữa là ma thú cao cấp hơn chút. Càng ma thú càng nhiều, cấp bậc cũng càng cao.

      Ánh mắt Khắc Lôi Nhã trầm xuống. Nàng hiểunhững lời của thiếu niên kia đều là .

      “Rống!!” Phong Báo nổi giận, gầm tiếng bởi vì nó thấy có quá nhiều ma thú cấp thấp chặn đường. Hành động của những ma thú cấp thấp này vũ nhục ma thú cấp bảy như nó.

      Những ma thú cấp thấp kia vừa nghe tiếng rốnggiận dữ của Phong Báo run rẩy nhưng khôngcó ý rời , chỉ run run nằm bất động đất.

      Mọi người thấy màn này đáy mắt lên kinh ngạc. Rốt cuộc thần thú sắp ra đờitrong đầm kia là gì? Nó có sức hấp dẫn mạnh đến nỗi những ma thú kia liều mạng giữ ở đây như vậy sao?

      “Xem ra, hôm nay chúng ta được vận động rồi.”Ngõa Nhĩ Đa nhướng mày, cười hì hì.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 77: Hành động kỳ lạ của Thánh tử (tiếp theo)



      “Bản, mở đường.” Khắc Lôi Nhã quay đầu, hờ hững câu với Hắc Long Bản. cần thiết phải sát sinh, để Hắc Long Bản mở đườnglà được rồi.

      Hắc Long Bản tiến lên, gầm tiếng, tỏa ra Long uy.

      “Gào khóc...” ma thú trước mặt chịu nổiáp bức như vậy, kêu thảm tiếng rồi ngườiđường. Hắc Long Bản trước. đá bay những ma thú chưa hết hy vọng mà còn nằm đó.

      Dọc đường đến đầm lầy có rất nhiều ma thú. Hắc Long Bản dọn sạch đoạn đường dài. Mọingười có thể đến trước đầm lầy. Xung quanh chỗ bọn họ đứng có ma thú nào dám bén mảng đến nhưng những nơi khác chật ních.Ngồi quanh đầm lầy là những ma thú cấp cao nhất nhưng có con nào dám tập kích đoànngười Khắc Lôi Nhã. Trong đoàn người này có loại uy áp khiến chúng dám tới gần.

      Chỗ này rất ẩm thấp khiến người ta khó chịu.Mùi thối rữa tràn ngập trong gian. Những bọt nước sôi sùng sục. Thỉnh thoảng có nhữngcon côn trùng bò lên miệng đầm đen thùi lùi. Ngõa Nhĩ Đa ngồi xổm xuống, nhặt hòn đá ném vào đầm. Tảng đá chậm rãi chìm xuống, nước màu đen nổi lên những bọt khí .

      “Nơi này mà có thần thú ra đời sao?” Ngõa Nhĩ Đa cau mày nhìn hoàn cảnh tồi tệ trước mắt, rất nghi ngờ mà hỏi.

      “Có lời đồn rằng núi Mê Đồ có cái đầm lầy thần bí với cái tên là đầm lầy màu đen. Ba ngànnăm trước, tín đồ của Quang Minh và tín đồ củaHắc Ám xảy ra đại chiến. Tín đồ Hắc Ám thua trận, thi thể hai ngàn người được chôn tập thể. Tín đồ Quang Minh hạ lời nguyền vô cùng tàn nhẫn, giam cầm linh hồn của tín đồ Hắc Ám trọnđời thể thoát thân mảnh đất chônhọ. Hai ngàn oan hồn khóc lóc. Sau này chỗ đất đó biến thành đầm lầy để trấn áp linh hồn của hai ngàn linh hồn đó.” Lãnh Lăng Vân đứngcạnh đầm lầy, nhìn mặt nước đen ngòm, chậm rãi, trầm giọng kể.

      Tất cả mọi người sửng sốt. Chẳng lẽ việc này có quan hệ với chuyện thần thú ra đời?

      “Hừ! Đúng vậy. Đây là hành động cứu đời của thần điện Quang Minh vô cùng tôn quý đấy! Giết người còn chưa tính, lại còn phải trấn áp linh hồn người ta nữa.” Ngõa Nhĩ Đa nghe chuyện này vô cùng căm phẫn, dươngquái khí mà ra những lời này. chưa từngnghe chuyện này. Tên tiểu bạch kiểm này bịa chuyện à? thể nào! Là Thánh tử của thần điện Quang Minh sao có thể bôi nhọ Nữ ThầnQuang Minh như thế!

      “Ta chưa từng thần điện Quang Minh là vôcùng tôn quý và cứu đời.” Lãnh Lăng Vân lạnhlùng .

      Ngõa Nhĩ Đa hừ lạnh. thèm dây dưavới người này.

      “Vậy sao ngươi biết chuyện này? Trong sách vởkhông hề ghi lại.” Khóe miệng Tạp Mễ Nhĩ vẫnnở nụ cười ôn hòa. Trong lòng thầm đaukhổ vì vẫn có chuyện mà mình biết.

      “Đây là vết nhơ của thần điện Quang Minh nên thần điện cho phép chuyện này lộ ra ngoài. Đây là bí sử được cất giấu kỹ của thần điện.” Giọng Lãnh Lăng Vân cực kỳ lạnh lùng, có tí tình cảm nào.

      “Đầm lầy này chính là đầm lầy màu đen?” Tạp Mễ Nhĩ sờ cái cằm xinh đẹp của mình, nhìn đầmlầy, hỏi.

      “Chắc vậy rồi. Nhưng sao thần thú lại lựa chọn sinh ra ở nơi như thế này cơ chứ?” Lý Minh Ngữ nhìn đầm lầy màu đen trước mắt, nghi ngờ.

      “Có phải thần thú cũng biết ?”Ngõa Nhĩ Đa trầm .

      “Chúng ta ở đây biết thôi.” Khắc Lôi Nhã nhìn xung quanh chút, hừ lạnh, “Có sẵnthức ăn rồi.”

      Ma thú xung quanh rùng mình.

      Màn đêm phủ xuống, đoàn người cắm trại cáchđầm lầy chừng 100m. Nếu ở quá gần sẽkhông chịu nổi mùi của nó. Ma thú lấy bọn họlàm trung tâm nhưng dám lại gần.

      Lý Nguyệt Văn nhìn hành động của Khắc LôiNhã, im lặng. Khắc Lôi Nhã lùng giết ma thú, đào toàn bộ ma hạch của chúng. Tẫn Diêm và Lý Minh Ngữ nướng thịt. Khắc Lôi Nhã và HắcLong Bản tiến hành đại thanh tẩy toàn bộ ma thú xung quanh vì ma hạch của chúng. Theo lờinàng cơ hội này có nhiều. Cái này có thể bán được rất nhiều tiền.

      Mọi người lượn vòng lớn rồi trở lại, toàn thắng. Khắc Lôi Nhã chất đống ma hạch trướcmặt Lý Nguyệt Văn: “Các ngươi có Chiếc nhẫn gian phải ? Cất , về thành rồi bán. Mỗi ma hạch của ma thú cấp năm cấp sáu có thể bán được 20 kim tệ đấy.”

      Lý Nguyệt Văn sửng sốt. Tiểu nha đầu này có ý gì?

      “Ngươi muốn huấn luyện ta mà. Coi như là họcphí của ta.” Khắc Lôi Nhã ngồi xuống, chút để ý.


      Lý Nguyệt Văn bừng tỉnh. cảm giác ấm áp lan trong tim nàng. Nàng hiểu Khắc Lôi Nhã kiếm tiền giúp nàng. Khắc Lôi Nhã vẫncòn nhớ những lời Hoa Nam Thiên trênthuyền ngày đó.

      “Ngươi đừng cho chỉ chút ít này mà đủ họcphí!!” Lý Nguyệt Văn cảm động trong lòng nhưng ngoài miệng lại rất hung ác.

      “Biết. Coi như giao trước ít.” Khắc Lôi Nhãtùy ý phất tay, sau đó quay đầu nhìn đầm lầy. Trời tối dần, xung quanh dần bị bao phủ bởi màu đen.

      “Ánh sáng! Có ánh sáng!” Hạ Thiên kích động,đứng lên, nhìn về đầm lầy quơ múa nắm đấm, đầy hưng phấn. Là đạo tặc xuất sắc, Hạ Thiên rất nhạy cảm với bảo vật. Trực giác cho nàng biết ánh sáng trước mặt hề bìnhthường.

      Khắc Lôi Nhã cũng nhìn thấy ánh sáng yếu ớt từđầm lầy.

      , xem chút.” Lý Minh Ngữ buông thịtnướng trong tay ra, đứng dậy.

      “Ta chờ các ngươi. có hứng thú.” HắcLong Bản ngồi yên, ngáp cái rồi nằm xuốngđất.

      “Cũng được. Ở lại canh chừng.” Khắc Lôi Nhã gật đầu, theo mọi người đến đầm lầy.

      Đoàn người tới cạnh đầm lầy bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi. Trong bóng đêm, trong đầm lầy màu đen tỏa ra ánh sáng bảy màu rất rực rỡ. Vầng sáng này lúc sáng lúc tốitheo quy luật như là trái tim đập vậy.

      đẹp!” Hạ Thiên si ngốc nhìn ánh sáng bảymàu, lẩm bẩm.

      Mọi người gì mà ngừng thở nhìn chăm chú vào ánh sáng bảy màu trong đầm lầy.

      Vầng sáng trở nên rực rỡ hơn, lấp lánh hơn. Ma thú xung quang đầm lầy xao động. ít ma thú phát ra tiếng hô thấp.

      “Sắp rồi.” Lãnh Lăng Vân .

      Ánh sáng bảy màu càng ngày càng , tần suất nhấp nháy cũng tăng lên. Đoàn ánh sáng chậmrãi tỏa sáng đầm lầy, càng ngày càng lấp lánhhơn. Ma thú xung quanh cũng xao động hơn.Đầm lầy trở nên ầm ĩ.

      Bóng tối bị đẩy lui bởi ánh sáng bảy màu ấy.

      Từ từ, ánh sáng tỏa ra ngoài đầm lầy. Diện mạochân của nó lộ ra.

      quả trứng tròn trịa hồng hào nổi lên trung. Ánh sáng bảy màu tỏa khắp bầu trời, lấp lánh khiến cho người ta thể mở mắt được.Mọi người híp mắt nhìn màn thần kỳ này.Quả trứng tròn trịa hồng hào trôi lơ lửng nhẹnhàng trong trung rồi từ từ xoay tròn, ánhsáng bảy màu rực rỡ tuyệt đẹp tỏa rạng.

      Lúc này, bầu trời đêm truyền đến tiếng hổ kêu thảm thiết đầy thống khổ. tiếng nối tiếp tiếng. Ngay sau đó mùi máu tươi tràn ngập gian.

      Có người đến! Ánh mắt Khắc Lôi Nhã lạnh lẽo. Xem ra chỉ có bọn họ biết chuyện này!

      Ngay lập tức tiếng bước chân vang lên. Nhờ vào ánh sáng bảy màu, mọi người thấy có năm ngườixuất . Ba nam nhân, hai nữ nhân. Theo cáchăn mặc chiến sĩ nam lưng hùm vai gấu, đeo cái búa khổng lồ thò tay cầmlông ngực đen thùi lùi của mình. Ma Pháp Sư nam gầy đét như que củi, mũi chim ưng, conngươi trầm. cung tiễn thủ nam có vóc người thon gầy, vẻ mặt lạnh lẽo. Hai nữ nhân ăn mặc hở hang giống nhau, đoán ra đượcnghề của bọn họ. Họ là hai tỷ muội sinh đôi.

      Hai đoàn người nhìn thẳng vào mắt nhau.

      “Ơ a, có người tới trước chúng ta. Nhưng khôngsao, người chết thể tranh cướp với chúng ta được.” Chiến sĩ có tướng mạo to lớnmạnh mẽ gãi gãi bộ ngực đầy lông đen thui của mình, đầy khinh thường.

      Cung tiễn thủ thon gầy hai lời liền giương cung nhắm vào đoàn người bên kia. Hắnkhông hề báo trước mà kéo căng dây cung.

      “Hưu” tiếng xé gió bén nhọn gióng lên hồichuông cảnh giác trong lòng đoàn người KhắcLôi Nhã! Công kích này tuyệt đơn giản! Hơn nữa điều mấu chốt là cung tiễn thủ kiakhông dùng tên! Điều này lên rằng đối phương cũng sử dụng cung tên ma pháp giống Kiều Sở Tâm! Tư thế giương cung vừa nãy cho thấy đối phương hề dùng sức!

      “Phanh!” tiếng nổ vang lên trong bầu trời đêm.Lãnh Lăng Vân kịp thời bày ra kết giới chặn công kích lại. Mũi tên đập vào kết giới tạo ra tiếng nổ rất lớn. Là mũi tên lửa!

      “Trời ơi, ngươi muốn chết à? Đừng có tổnthương mỹ nam của đối phương đấy! Hãy để người đó cho tỷ muội chúng ta!” sau tiếng nổcủa mũi tên là giọng nữ ỏn ẻn trách cứ.

      “Khi nào thẩm mỹ của các ngươi mới khá được? Tiểu bạch kiểm như vậy mà cũngvừa lòng? Người như ta mới là nam nhân chân chính. Xem cơ bắp của ta này, xem lông ngực của ta này!” giọng của chiến sĩ đeo chiếc búa khổng lồ cực kỳ khó chịu. (ôi má ơi, ta nôn $.$)

      “Ta nhổ vào! Ngươi như gấu vậy! Sao có thể so với nam tử đẹp trai này?” giọng ỏn ẻn khiến chân người ta nhũn ra, mang theo giậndữ mà mắng mỏ.

      “Mẹ nó! Lão tử bằm nát tên tiểu bạch kiểmkia làm nhân bánh cho các ngươi biết.” Chiến sĩto lớn mạnh mẽ nổi giận, gầm lên tiếng, lấybúa lưng xuống, vọt tới chỗ bọn Khắc LôiNhã. vòng qua đầm lầy mà bay thẳng sang! bước như bay, khí thế hùng hổ!

      Sắc mặt Khắc Lôi Nhã thay đổi. Hôm nay gặpphải cường địch rồi!

      Tối nay cuộc ác chiến!

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 78: Thân phận Ngõa Nhĩ Đa bại lộ

      Chiến sĩ to lớn mạnh mẽ gầm lên, vọt tới. Mặt Tẫn Diêm sắc lạnh, lưu loát rút kiếm ra nghênhđón.

      Tiếng vũ khí chạm vào nhau vang lên, phá vỡ tĩnh lặng của bóng đêm.

      Ngay sau đó là tiếng nổ mạnh. Ma Pháp Sư đốiphương thả ra công kích ma pháp. Là ma pháp thuộc tính Hỏa! khi Tẫn Diêm giao thủ với chiến sĩ như gấu kia Ma Pháp Sư lại đánh lén. Khắc Lôi Nhã cũng phát ra ma pháp chặnlại. Ma pháp chạm vào nhau trung vỡ thành vô số tia lửa, thắp sáng bầu trời đêm.

      Cung tiễn thủ của đối phương giương cung lầnnữa. Ngay sau đó tiếng nổ vang lên nhiều hơn. Lãnh Lăng Vân bày ra kết giới chặn lại nhữngchỗ cung tiễn thủ bắn ra tên ma pháp. Mũi tênma pháp nổ tung kết giới. Ánh mắt Kiều SởTâm lạnh xuống, nhanh chóng lấy cung tên lưng xuống, giương cung bắn về phía cung tiễnthủ thon gầy của đối phương.

      Mũi tên ma pháp của Kiều Sở Tâm rít lên,hướng về đối phương. Cung tiễn thủ đối phương sửng sốt. Hiển nhiên thể ngờ đượcđối phương cũng có người sử dụng cung tên ma pháp. Lúc Ma Pháp Sư đối phương hé kết giớiđể Kiều Sở Tâm bắn tên tiếng vang của tên ma pháp kết giới khiến người ta rợn cả tóc gáy.

      ôi, cũng có chút năng lực đấy nhỉ.” hai nữ nhân sinh đôi kinh ngạc, che miệng nhìn bênnày.

      nhảm ít thôi. Ra tay nhanh lên.” Mặt Ma Pháp Sư khô gầy nặng nề, quát khẽ tiếng, tay vẫn thi triển ma pháp. cầnđọc thần chú mà có thể sử dụng ma pháp trongnháy mắt!

      Điều khiến Khắc Lôi Nhã và Tẫn Diêm kinhngạc là chiến sĩ to lớn mạnh mẽ phát ra Đấu Khí màu bạc! Đối thủ có cấp bậc Kiếm Thánh! Tẫn Diêm cũng phải đối mặt với cuộc ác chiến.

      Hạ Thiên nuốt nước miếng cái, núp sau lưng Khắc Lôi Nhã. Nàng vừa muốn mở miệngnói gì đó giọng thấp của Tạp Mễ Nhĩ truyền đến: “Khắc Lôi Nhã, giúp ta với.”

      “Ngươi phải là vua của giới sát thủ à?Còn cần người bảo vệ sao?” Hạ Thiên đầykhinh bỉ.

      “Chính diện giao phong phải là điểm mạnh của ta.” Tạp Mễ Nhĩ rất đúng lý hợptình, sau đó cực độ tao nhã mà đứng sau lưngKhắc Lôi Nhã. Động tác rất tao nhã nhưng hành động tao nhã chút nào.

      “Ngươi!” Hạ Thiên hừ lạnh, vừa định gì đóthì bị cảnh tượng trước mắt làm cho nàng sợ ngây người.

      Hàn quang lóe qua, thanh chủy thủ sắc bén đâm về phía trái tim Khắc Lôi Nhã!

      Nếu là người khác bắn ra Khắc Lôi Nhã có thể tránh thoát nhưng người đó lại là Lý NguyệtVăn! Lý Nguyệt Văn có thể im hơi lặng tiếng cướp tính mạng của Khắc Lôi Nhã! Nàng ta có thực lực này!

      Ngay lập tức, Tạp Mễ Nhĩ hề do dự lấy tay cản trước mặt Khắc Lôi Nhã. Chủy thủxuyên qua tay Tạp Mễ Nhĩ, đâm vào thân thểKhắc Lôi Nhã cách hung ác tàn nhẫn!

      “Nguyệt Văn! Muội làm gì vậy?!” Lý Minh Ngữkinh hô, nhìn Lý Nguyệt Văn ra tay ác độc bằngánh mắt thể tin.

      Lý Nguyệt Văn kinh ngạc nhìn tay của mình.Trong đáy mắt là thể tin! Nàng độngthủ tập kích Khắc Lôi Nhã!

      Chủy thủ được rút ra, tay Tạp Mễ Nhĩ đầy máu tươi. Thân hình Khắc Lôi Nhã lung lay, chậm rãi ngã xuống. Lãnh Lăng Vân bịt tay vào vếtthương của nàng nhưng máu tươi vẫn khôngngừng chảy ra, nhanh chóng nhiễm đỏ y phụctrên lưng nàng.

      “Chuyện gì vậy?!!!” Ngõa Nhĩ Đa hô to đầy hung ác.

      “Ta, ta có. Ta....” đáy mắt Lý NguyệtVăn tràn đầy kinh hãi, dùng thủ ngữ (ngôn ngữcủa người câm điếc) .

      “A ha ha~ vui.” Phía đối diện truyền đếntiếng cười sắc nhọn. “Tiếp theo là ai đây?”

      Lý Nguyệt Văn trợn to hai mắt, đáy mắt toàn làkinh hãi và sợ hãi! Thân thể nàng động màkhông theo ý chí của nàng!

      “Là hai ả kia. Họ khống chế thân thể của Nguyệt Văn!” Lý Minh Ngữ ngay lập tức tỉnhngộ, ngẩng phắt đầu nhìn đối phương. Mặt LãnhLăng Vân sắc lạnh, nhíu mày, tay ôm KhắcLôi Nhã, tay ngừng thả ra ma pháp trị liệu cho nàng.

      “Sở Tâm, mau bắn hai ả kia . Chúng có thể khống chế thân thể con người! Nhanh lên!” Hạ Thiên kêu lên sợ hãi. Trong lòng nàng hoảngloạn, sợ chính mình là mục tiêu kế tiếp. Nếunàng tổn thương Khắc Lôi Nhã nàng tuyệt đối tha thứ cho mình!

      Kiều Sở Tâm cần Hạ Thiên nhắm ngay vào hai ả kia, kéo căng dây cung. Nhưngnàng dừng động tác lại.

      “Sở Tâm? Sở Tâm?” đáy lòng Hạ Thiên dâng lên dự cảm chẳng lành. Nàng gọi Kiều Sở Tâm đầy lo lắng.

      “Mau, mau tránh ra!” giọng của Kiều SởTâm tràn đầy hốt hoảng.

      Thân thể Lý Nguyệt Văn bẫng. Có thể tự do hoạt động rồi. Trói buộc người Lý NguyệtVăn được giải trừ. Ngược lại Kiều Sở Tâm bịkhống chế.

      Trong mắt Kiều Sở Tâm tràn đầy kinh hãi và gấp gáp nhưng thân thể chịu khống chếmà nhanh chóng xoay người, sau đó đột nhiên bắn tên.

      Ngõa Nhĩ Đa kêu lên quái dị, vội vàng gỡ bỏ kếtgiới.

      tiếng nổ lớn vang lên giữa mọi người. Mũi tên ma pháp thuộc tính Lôi vỡ tung.

      “A ha ha, là vui.” Hai nữ tử đối diện cười ha ha, đáy mắt tràn ngập khát máu. Cung tiễnthủ dừng tay, trở lại bộ dạng lạnh nhạt. rất có lòng tin với hai nữ tử này. Những quả cầu lửa với lực sát thương lớn đánh tới bị Ngõa Nhĩ Đa hóa giải nhanh chóng. Nhưng đoàn người Ngõa Nhĩ Đa dính đầy bụi đất rấtnhếch nhác.

      Lý Minh Ngữ ra tay đánh rơi cung tên tay Kiều Sở Tâm. Nàng có cung tên nên lực chiến đấu giảm xuống.

      Sắc mặt Lãnh Lăng Vân tốt chút nào. ngờ đối phương có người có thể khống chế hành động của người khác! Khống chế thông qua cái gì? Khống chế tinh thần? đúng! Nếu là khống chế tinh thần thần chí của người bị khống chế ràng. Nhưng vừa rồi thần chí của Lý NguyệtVăn và Kiều Sở Tâm vẫn rất tỉnh táo! Vậy cóthể khống chế người ta qua cái gì?!

      vui. Đổi người khác !” tỷ muộisong sinh thấy cung tên của Kiều Sở Tâm bịđánh rơi đất chuẩn bị đổi sang khốngchế người khác.

      Lời của hai ả sinh đôi vừa dứt đoàn người Ngõa Nhĩ Đa liền xôn xao. lo lắng càng ngàycàng tăng.

      “Ôi...” Khắc Lôi Nhã chậm rãi lấy lại tinh thần.

      “Khắc Lôi Nhã, ngươi sao chứ?!” Lãnh Lăng Vân nhìn sắc mặt tái nhợt của Khắc Lôi Nhã, hỏi đầy lo lắng.

      “Ta sao...” Khắc Lôi Nhã trả lời yếu ớt. Nàng biết nếu Tạp Mễ Nhĩ đỡ cho nàng trái tim nàng bị xuyên thủng rồi. Nếu có Lãnh Lăng Vân trị liệu kịp thời nàng mất máu mà chết! Lần này lại lướt qua Tử thần!

      “Ngươi đừng lộn xộn, cẩn thận vết thương củangươi.” Lãnh Lăng Vân còn chưa xong thìsắc mặt thay đổi. cảm nhận được thânthể mình có điểm bất thường! Mục tiêu của haiả sinh đôi là !

      “Ha ha ha, mỹ nam tử, nhanh giết nữ nhân bên cạnh ngươi . Hãy đến trong vòng tay củachúng ta.” Hai ả sinh đôi cười rất ngông cuồng, vặn vẹo cái eo. Y phục hở hang bị đung đưa nhưvậy lại càng hở hơn.

      Sắc mặt mọi người đại biến. Bọn họ rất thựclực của Lãnh Lăng Vân! Lý Minh Ngữ nhanh tay đoạt lấy Khắc Lôi Nhã từ tay , ôm thậtchặt trong lòng, cảnh giác nhìn Lãnh Lăng Vân. Lãnh Lăng Vân nhíu mày, thân thể vẫn khôngnhúc nhích nhưng cả người run lên nhưđang chống lại lực lượng nào đó.

      “A? Dám phản kháng chúng ta!” hai ả sinh đôiđối diện kêu lên. Sau đó chúng xoay người đối mặt với nhau, áp tay vào nhau, làm độngtác kỳ quái. Chân mày Lãnh Lăng Vân nhíu chặthơn. Có thể thấy rất ràng là liều mạng đấu tranh với lực lượng muốn khống chếhắn.

      Khắc Lôi Nhã yếu đuối dựa vào ngực Lý Minh Ngữ, ánh mắt ngưng lại nhìn đối phương. thể bị động như vậy! Nếu tiếp tục bọn họ thua mất! Rốt cuộc là đối phương dựa vào cái gì để khống chế thân thể con người? phải là tinh thần! Bởi vì tinh thần của người bị khốngchế vẫn hoàn toàn tỉnh táo.

      Ngõa Nhĩ Đa vẫn đối phó với những quảcầu lửa có lực sát thương lớn của Ma Pháp Sư đối phương. Quả cầu lửa dày đặc chiếurọi cả vùng trời. Tẫn Diêm vẫn chiến đấuvô cùng gian khổ với chiến sĩ to lớn mạnh mẽkia, thể phân thân được. Khi hai cao thủ đối chiến, có người phân tâm bỏ mạngngay lập tức! Tẫn Diêm rất ràng rằng nếu thua tăng thêm kẻ địch mạnh cho bọnKhắc Lôi Nhã. thể thua!

      ! Các ngươi nhanh !” Lãnh Lăng Vâncắn răng nặn ra mấy chữ.

      “Rốt cuộc đây là ma pháp gì?” Tạp Mễ Nhĩkhông còn cười được mà khẽ cau mày, hỏi đầynghi ngờ nhưng có ý muốn chạy. biết có chạy cũng vô dụng.

      “Con rồng đen có giáo dục kia sao khôngxuất trong thời khắc mấu chốt này?” Hạ Thiên muốn khóc. Tiếng động bên này lớn nhưvậy sao con rồng có giáo dục kia chết ở nơi nào mà xuất ?

      “Ha ha ha, mỹ nam, đừng từ chối, hãy đến trong vòng tay của chúng ta .” Tiếng cười gằn của hai ả sinh đôi truyền tới tai mọi người.

      “Khắc Lôi Nhã, làm sao bây giờ?” Hạ Thiênkhóc nức nở, nhìn Khắc Lôi Nhã.

      Mặt Lý Minh Ngữ và Lý Nguyệt Văn nặng nề, cảnh giác nhìn Lãnh Lăng Vân. Lý Nguyệt Vănnắm chặt chủy thủ trong tay, thầm ra quyết định. Xem ra chỉ có cách đánh ngã Lãnh LăngVân thôi!

      “Bóng dáng! Đối phương khống chế chúng ta thông qua bóng dáng!” Khắc Lôi Nhã nhịn cơn đau lưng, vội .

      Mọi người kinh ngạc. Người đối diện cũng bịchấn động. Hai ả sinh đôi ngây ngẩn, phân thần. Lãnh Lăng Vân lập tức thoát ra.

      Mọi người chợt hiểu ra. phải là khốngchế tinh thần mà là khống chế qua bóng dáng!Khó trách tên Ma Pháp Sư kia chỉ dùng nhữngquả cầu lửa lớn để công kích bọn họ! ra chúng trông mong ma pháp thấp kémnày tổn thương được bọn họ mà là chiếu sángđể bóng dáng bọn họ ra ràng! Là để phối hợp với phép thuật của hai ả kia!

      Ngõa Nhĩ Đa thèm đoái hoài gì nữa màbuông ra Ma Pháp Hắc Ám. Hơi thở màu đen bao trùm bọn họ, chậm rãi lan ra. Nó bao phủ cả quả trứng tròn vo phát sáng. Bóng dáng của bọn họ cũng bị bóng tối bao phủ. Lãnh LăngVân quay đầu nhìn Ngõa Nhĩ Đa, ánh mắt lạnhlẽo.

      Người bên cạnh Khắc Lôi Nhã này là Ma PhápSư Hắc Ám?!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :