1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tài Năng Tuyệt Sắc - Vô Tình Bảo Bảo (Full +eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 73: Động thủ đầu thái tuế



      Lúc này Khắc Lôi Nhã giống như pho tượng cực kỳ xinh đẹp, in đậm dấu ấn vào trong mắt, trong lòng mọi người.

      Khuôn mặt lạnh lẽo, ánh mắt kiên định, mái tóc tung bay…

      “Hưu” tiếng xé gió dài, nghe như bản nhạc du dương phá tan bầu trời u. đạo ánh sáng màu vàng óng xẹt qua mọi người.

      Phanh! Tiếng nổ mạnh phía chân trời khiến mọi người bị chấn động.

      Thành chủ quên cả suy nghĩ, sững sờ nhìn cảnhtượng bầu trời, thể được gì.

      Đầu các Ma Pháp Sư cũng trống rỗng, dừng tấtcả mọi động tác, kinh ngạc nhìn bầu trời.

      Binh sĩ thủ thành và ở trong thành, cùng với cáccư dân cầu nguyện đầy sợ hãi, tất cả đềungửa đầu lên nhìn theo màn tựa như kỳ tích này.

      Ngọn lửa màu vàng lộng lẫy nổ tung trung, tiếng xé gió vang lên liên tiếp. Bầu trời xám xịt được chiếu rọi, ánh sáng màu vàng xua tan sợ hãi trong lòng mọi người.

      Sau đó, ngoài biển vang lên tiếng động vật biển gầm lên đau đớn, bén nhọn đến chói cả tai. Từng đợt sóng đánh lên tường thành vang lênâm thanh đinh tai nhức óc, từ rất xa cũng có thể nghe thấy được.

      Đứa ngốc cũng biết được những động vật biểnđau đớn có liên quan đến cảnh tượng rực rỡ vừa rồi!

      Ma Pháp Sư đứng tường thành há hốcmiệng, thể tin mà nhìn chuyện xảy ra trước mắt. Uy lực này tuyệt đối thểphát ra từ mũi tên ma pháp! Thiếu nữ thoạt nhìn vô cùng tầm thường này là Ma Pháp Sư! Hơn nữa còn là Ma Pháp Sư có thực lực vượt qua tất cả Ma Pháp Sư ở đây!

      “Rầm rầm rầm” tiếng nổ mạnh vang lên liêntiếp, nước biển dâng lên cuồn cuộn. Động vật biển gào thét cực kỳ khổ sở, lăn lộn rồi lặnxuống nước, biến mất tăm tích. ai để ý đến Đông Phong Hầu mặc áo khoác rộngđang im lặng đứng đó. Khiến động vật biển giả bộ chút phải là việc khó với .

      Tiếng gầm gừ càng ngày càng xa, sóng biển càng ngày càng . Bầu trời u sáng dần lên. Mây đen chậm rãi tản . Mặt trời từ từ nhô ra. Nướcbiển bao phủ ngoài tường thành cũng rút dần, từtừ ra diện mạo vốn có của hải cảng.

      Mọi người kinh ngạc nhìn kỳ tích bầu trời, lâu sau cũng chưa thể phục hồi tinh thầnđược.

      Ánh nắng mặt trời vô cùng rực rỡ, ấm áp chiếurọi từng góc của thành Thủy Bình; chiếu rọitrên mỗi người.

      Bọn lính canh tường thành nhìn thiếu nữđứng ngạo nghễ bằng ánh mắt kinh ngạc. Dưới ánh mặt trời, sắc mặt thiếu nữ lạnh nhạt, gió nhẹnhàng phất qua mái tóc của nàng. Vào giờ khắc này mọi người thấy thiếu nữ tỏa hào quang vạn trượng. Nháy mắt cái lại chỉ thấy mộtthiếu nữ tầm thường đến thể tầm thườnghơn được nữa.

      “Vậy là động vật biển rút lui và baogiờ trở lại nữa?” thành chủ kinh ngạc nhìn hảicảng từ từ ra, sững sờ hỏi.

      “Đúng vậy. trở lại nữa. Hôm qua chúng ta tìm ra nguyên nhân động vật biểntập kích hải cảng.” Khắc Lôi Nhã trịnh trọng trảlời.

      “Động vật biển chỉ muốn cho loài người bài học. Mọi người thể khai thác cá bừa bãi như thế. Thành chủ ngài nên suy tính chính sáchmới, ví dụ như nuôi cá chứ phải chỉ bắt cá như vậy…” Tạp Mễ Nhĩ bày ra dáng vẻchính nghĩa lẫm liệt, che chở Khắc Lôi Nhã.

      “Vậy sao?” mặt thành chủ biến sắc, nhìn KhắcLôi Nhã, muốn lấy đáp án khẳng định từ nàng.

      “Đúng vậy, thành chủ đại nhân. Tin rằng ngài xử lý việc này tốt. Động vật biển rút lui và tập kích nữa. Tin rằng dưới lãnhđạo của ngài thành Thủy Bình khôi phục sựphồn vinh thịnh vượng cách nhanh nhất.”Khắc Lôi Nhã ăn lung tung. Dĩ nhiên thể cho thành chủ biết màn họ vừa nhìn thấy lànửa nửa giả. Nhân tiện dạy cho nhân loạitham lam đạo lý phải duy trì phát triểnbền vững cũng tốt. hạn chế đánh bắt cáthì sớm muộn gì tài nguyên cũng bị cạn kiệt.

      Khắc Lôi Nhã ra nguyên nhân động vật biểntập kích khiến cho mọi người thổn thức thôi. Họ thể tìm ra nguyên nhân nào hợp lý hơn. Thức ăn có liên quan đến sinh tồn củađộng vật biển. Thành Thủy Bình là nơi có sản lượng hải sản lớn nhất cả nước. Lượng hải sản được vận chuyển mỗi ngày rất lớn.

      Khắc Lôi Nhã ngờ được rằng chỉ lý do mình vô tâm ra lại có thể giúp thành Thủy Bình trở thành trong ba hải cảng lớnnhất đại lục Tích Lan sau này! Thành Thủy Bình sau này là viên ngọc tỏa sáng của nước An Mạt Cách Lan. Tất nhiên, đây là chuyện sau này.

      Chuyện quan trọng bây giờ là phải đối phó với cảm tạ nhiệt tình của cư dân thành Thủy Bình và khen ngợi của thành chủ.

      “Xin các vị lưu lại hai ngày, chỉ hai ngày thôi.Ta báo cho đế đô. Phần thưởng của Hoàngđế bệ hạ nhanh tới thôi. Nhất định phải tiếp nhận lòng biết ơn chân thành của nhân dânthành Thủy Bình. Các vị nhất định phải tham gia nghi thức nhận thưởng!” thành chủ đại nhân tận tình khuyên.

      “Được. Làm phiền thành chủ đại nhân chuẩn bịthật tốt đồ dùng ra biển cho chúng ta. Dĩ nhiênphải là thuyền và thuyền trưởng, thủy thủ tốt nhất như ngài đồng ý nha.” Khắc Lôi Nhã cười nhạt tiếng, đồng ý. Sắc mặt của mọi người khác nhau. muốn ở lại tham gia nghithức nhận thưởng nhàm chán? Rồi chờ người của thần điện Quang Minh đuổi theo?

      Tạp Mễ Nhĩ nhàn nhã tựa vào cửa sổ nhìn chimbiển màu trắng bay lượn đầy trời. rất rõràng rằng tiểu nha đầu Khắc Lôi Nhã này sẽkhông ngồi chờ người của thần điện QuangMinh đuổi tới.

      Thành chủ đại nhân lấy được lời hứa, cười rất hài lòng rồi ra cửa, chuẩn bị.

      phiền phức. Khắc Lôi Nhã, đến cửa ngươicòn dám bước ra mà lại muốn tham gia cái nghi thức khen thưởng kia à?” Hạ Thiên ảo não đá đá chân ghế. Họ vừa ra khỏi cửa bị vây quanh ngay lập tức. Quà tặng chất đống đến mức muốn đè chết bọn họ. Vậy nên họ mới nhờthành chủ chuẩn bị những vật dụng cần thiết đểđi biển.

      Danh tiếng Bạch Tiểu Nguyệt và đoàn Dong Binh Nguyên Bảo truyền đến từng nhà dân trong thành Thủy Bình chỉ trong đêm. Thiếunữ đeo cung tên ma pháp nhìn rất bình thườngấy là Ma Pháp Sư có thực lực rất mạnh. Nàng dẫn theo thành viên nhiều lắm chiến đấu rất kịch liệt với động vật biển tấn công đầy điên cuồng, mạnh mẽ. Chỉ lần đánh lui bọn chúng, đem lại phồn vinh, an bình cho thành Thủy Bình. Ngay cả thành chủvà tất cả các Ma Pháp Sư trong thành cũng làm được chuyện này mà thiếu nữ ấy và đoàn Dong Binh của nàng lại làm được!

      Phải có thực lực mạnh và vinh dự lớn như thế nào! ít người còn khoác rằng tận mắt chứng kiến dáng người mạnh mẽ của thiếunữ này.

      Trong đêm, Bạch Tiểu Nguyệt và đoàn Dong Binh Nguyên Bảo trở thành hùng củathành Thủy Bình! Chuyện của bọn họ được lan truyền. Hoàng đế bệ hạ ở đế đô đích thân hạlệnh khen thưởng.

      Hai ngày sau, ánh nắng mặt trời rực rỡ, thành Thủy Bình hài hòa sầm uất như trước đây.

      Mọi người trong thành đổ xô ra đường. Tất cảmọi người tập trung lại hướng.

      Đó chính là quảng trường của thành Thủy Bình, xa phủ thành chủ mấy.

      Hôm nay là ngày thành chủ khen thưởng những hùng của họ.

      Quảng trường cực kỳ náo nhiệt. Tất cả đều rướncao cổ lên chờ đợi hùng của bọn họ xuấthiện.

      Thành chủ thay đổi cách ăn mặc, tinh thần phấn khởi mà rút lui khỏi đài cao. khí càng trở nên nhiệt liệt hơn. Bọn họ biết mình có thể tậnmắt thấy được những hùng cứu vớt thành Thủy Bình rồi.

      “Các vị, rất vinh hạnh khi có thể bình yên vô mà đứng ở đây để cùng cảm nhận ánh mặt trờirực rỡ với các vị. Chúng ta cũng biết rằng mọichuyện tốt đẹp này đều là do người và các thành viên trong đoàn của nàng ban tặng. Chínhnàng là hùng đuổi những động vật biểnđiên cuồng – Bạch Tiểu Nguyệt!” thành chủhùng hồn tuyên bố.

      Quần chúng phía dưới hoan hô nhiệt liệt. Tiếngvỗ tay vang dội bầu trời.

      “Sau đây, xin mời Bạch Tiểu Nguyệt và đoànDong Binh Nguyên Bảo ~~~” thành chủ mỉmcười, giơ tay làm động tác mời.

      Tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Tiếng hoan hô rung trời. Mọi người quảng trường liều mạng vỗ tay.

      Nhưng có ai xuất . Thiếu nữ nhìn rất bình thường nhưng có thực lực cường hãn, mang cung tên lưng xuất .

      Thành chủ khẽ cau mày, cất cao giọng lần nữa, giơ tay ra: “Sau đây, xin mời hùng BạchTiểu Nguyệt và đoàn Dong Binh Nguyên Bảo~~~~”

      Tiếng vỗ tay như sấm. Tiếng hoan hô tung trời. Mọi người ra sức vỗ tay.

      Nhưng vẫn có ai xuất . Thiếu nữ tàihoa trong truyền thuyết xuất .

      Khóe miệng thành chủ giựt giựt, sắc mặt thayđổi.

      Mọi người chăm chú lắng nghe, nhìn thành chủđại nhân đầy tha thiết và cả nghi ngờ. Ông luôn luôn bình tĩnh nhưng lúc này có vẻ sốt ruột.

      “Sau đây ~~” thành chủ đại nhân kéo dài giọng muốn vớt vát, nhưng có người nhanh chóng đitới, ghé vào tai ông gì đó.

      Mọi người quảng trường nhìn thành chủ đạinhân cho dù có đối mặt với động vật biển đangcuồng bạo cũng thấy chết sờn; đối mặt với việc thành phố sắp bị phá hủy cũng đổi sắc mặt; ngày thường vẫn ung dung bìnhthản – lúc này có sắc mặt rất đặc sắc.

      Tất cả chăm chú lắng nghe. Gió lạnh thổi vù vù.

      “A ---“ con chim biển kêu lên tiếng,bay qua quảng trường. Sau đó đống phânchim hoa lệ rớt xuống vai thành chủ đại nhân, đánh thức người hóa đá.

      Lúc này Khắc Lôi Nhã híp mắt nằm ghế ở thuyền. Tạp Mễ Nhĩ cười dịu dàng,rót nước trái cây cho Khắc Lôi Nhã cáchtao nhã. Bạch Đế hưởng thụ bánh ngọt ngon lành bàn.

      Hạ Thiên và Kiều Sở Tâm lần đầu được ra biểnnên đứng ở mạn thuyền, hưng phấn nhìn biểnrộng xanh thẳm nhìn thấy bờ. Tẫn Diêm ngồi im lặng xa sau lưng Khắc Lôi Nhã. Đông Phong Hầu tay năm tay mười, ăn rất ngonlành. Ngõa Nhĩ Đa hài lòng nằm ghế hưởng thụ ánh mặt trời. Phong Báo phơi nắng sàn.

      Hắc Long Bản nằm trong góc, nôn ngừng.Con rồng đen cường đại kiêu ngạo này bị sau sóng. Đúng vậy, hoa lệ mà say sóng.

      “Đoàn trưởng, điểm tâm này thế nào?” Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười.

      “Nước trái cây và bánh ngọt phó đoàn làm là độc nhất vô nhị.” Khắc Lôi Nhã híp mắt, khôngchút để ý mà .

      Tạp Mễ Nhĩ cười đầy tao nhã, cao quý, bưng tràvào khoang thuyền, tiếp tục cam tâm tìnhnguyện tạo ra nước trái cây mới cho Khắc LôiNhã.

      Lý Minh Ngữ và Lý Nguyệt Văn trợn mắt nhìnmột màn trước mắt, muốn gì đó nhưng lại ra được.

      Thuyền lớn nhất của thành Thủy Bình và thuyềntrưởng, thủy thủ có kinh nghiệm phong phú nhất đều thuộc về Khắc Lôi Nhã. Động vật biển bị đuổi . Hai huynh muội Lý thị cảm thấy trongđó có vấn đề nhưng lại tìm được cơ hộihỏi Khắc Lôi Nhã. Hai người thầm hạ quyết tâmnhất định phải hỏi xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra.

      Gió êm sóng lặng, mỗi ngày của đoàn người đều trôi qua rất vừa lòng. Dù có bão cũng sợ vì có thuyền trưởng và thủy thủ có kinh nghiệmphong phú nhất ở đây.

      Vì vậy, câu cá cứ câu cá, hưởng thụ ánh nắng mặt trời cứ hưởng thụ ánh nắng mặt trời, ăn cứ ăn, làm nước trái cây cứ làm nước trái cây, và ói cứ ói…

      ngày, hồi chuông báo động dồn dậpphá vỡ yên tĩnh thuyền.

      phải có bão, mà là cướp biển!

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 73: Động thủ đầu thái tuế (tiếptheo)



      “Địch tấn công!”

      “Chuẩn bị!”

      “Cảnh giới!”

      Tiếng chuông báo động vang lên dồn dập. Trênsàn thuyền vang lên tiếng bước chân chỉnh tề.

      Đoàn thủy thủ có kinh nghiệm phong phú nhất này chỉ là thủy thủ mà còn là quân nhâncủa đế quốc!

      Đoàn người Khắc Lôi Nhã hành động. toán người vũ trang đầy đủ nhanh chóng xuất sàn thuyền.

      “Thuyền trưởng, tình hình thế nào?” Khắc LôiNhã đứng lên, tới mạn thuyền nhìn thuyềntrưởng đứng nghiêm bên cạnh, trầm giọng hỏi.

      Thuyền trưởng buông ống nhòm tay ra, sắc mặt nặng nề, : “Bạch trưởng đoàn, có chút rắc rối. Là đám cướp biển Hồng Khô Lâu (đầu lâu màu đỏ).”

      “Hả?” Khắc Lôi Nhã ngẩng đầu, trầm ngâm. Xaxa có mấy chiếc thuyền lớn tới gần. cột buồm treo cờ màu đen thêu đầu lâu màu đỏxấu xí dữ tợn.

      “Đám cướp biển Hồng Khô Lâu xuất quỷ nhậpthần, tàn khốc vô tình. Nếu gặp hàng hóa củathương nhân nhất định đoạt hết, giết sạch nam nhân còn nữ nhân bán làm đầy tớ. Đếquốc nhiều lần phái binh vây quét nhưng tiêu diệt hết được bởi vì bọn chúng rất quen thuộc với thời tiết và đá ngầm biển.”Tạp Mễ Nhĩ tiến lên, sửa lại mái tóc cách ưu nhã, khoe khoang học thức của mình, “Nămngoái đế quốc phái 20 chiếc thuyền để vây quét,8 chiếc bị đánh chìm, 7 chiếc hư hỏng nặng. Đám cướp biển Hồng Khô Lâu chỉ bị hư hại 1 chiếc thuyền.”

      Sắc mặt thuyền trưởng tốt chút nào. Nam tử tóc vàng, mắt xanh bên cạnh có giọng rất dịu dàng nhưng ra lời nào cũng tràn đầy khí thế bức người, trúng tim đen. Quả đế quốc có cách nào với đám cướp biển này bởi vì thuyền trưởng của chúng là Ma Pháp Sư rất lợi hại. Mỗi lần giao thủ quân đội của đế quốc đều chiếm được lợi thế.

      “À…” Khắc Lôi Nhã suy nghĩ gì đó. Xem ra đốiphương phải là nhân vật . Như vậy bọn họ có nên ra tay sớm chút ?

      nấp, chuẩn bị bắn!” thuyền trưởng ra lệnh.Tất cả thủy thủ tìm đến nơi bí mật, cầm cung tên nhắm phía trước.

      “Bạch trưởng đoàn, mời các vị cũng nấp .Đối phương có cung tiễn thủ có thực lực rất cường hãn.” Mặt thuyền trưởng nặng nề,khuyên bảo.

      Khắc Lôi Nhã gật đầu, ý bảo mọi người maunúp . Nàng cũng muốn nhìn năng lực ứng chiến của quân nhân của đế quốc.

      “Hưu” tiếng. thanh xé gió phá vỡ tầngkhông. mũi tên sắc nhọn cắm boong thuyền.

      Đối phương bắt đầu công kích.

      Khắc Lôi Nhã tựa vào cầu thang, chậm rãi lấy cung tên xuống, chuẩn bị bắn.

      Khắc Lôi Nhã bắn ra mũi tên lửa bằng ma pháp, chiếc thuyền đối diện vỡ tung. Đối phương kêu lên rồi tỉnh táo lại ngay sau đó.

      Mũi tên Khắc Lôi Nhã bắn ra chỉ có hiệu quả rấtnhỏ, lực sát thương mạnh. Đối phươngcũng có Ma Pháp Sư nên căn bản tạo thành uy hiếp.

      “Trưởng đoàn, ngươi đủ tư cách làm cung tiễn thủ.” Tạp Mễ Nhĩ đứng bên cạnhKhắc Lôi Nhã, tay cầm bình trà, taycầm cái tách. ưu nhã rót đầy tách trà rồiđưa cho Khắc Lôi Nhã, “Trưởng đoàn, hãy nếm thử trà hoa hồng ta ngâm cho ngươi xem.”


      Khắc Lôi Nhã giựt giựt khóe miệng. Mũi tênvừa rồi thực khiến người ta bực bội. Bắn ra mấymũi tên liên tiếp nhưng đả kích được đốiphương.

      Khắc Lôi Nhã buồn bực nhận lấy tách trà trong tay Tạp Mễ Nhĩ, uống hơi cạn sạch. Lúc này quay đầu trả lại cái tách nhìn thấy KiềuSở Tâm mặt lạnh lẽo kéo cung tên. Đáymắt nàng tia nhiệt độ nào, nhắmchuẩn, bắn tên!

      Khắc Lôi Nhã nhìn theo hướng mũi tên thấy người bị Kiều Sở Tâm bắn nát đầu! Máu văng tung tóe. Bên kia ồn ào hẳn lên. Hạ Thiên đứng bên cạnh Kiều Sở Tâm hít ngụm khí lạnh. Đây là nữ tử e lệ mà nàng biết sao? Sao lạigiống như kẻ cuồng sát vậy? Còn bắn vào đầungười khác cách khủng bố như thế! Nàng ta cảm thấy đáng sợ sao? Rốt cuộc KhắcLôi Nhã tìm được quái thai gì gia nhập vào đámngười họ vậy?

      “Sở, Sở Tâm…” Hạ Thiên yếu ớt gọi.

      “Hả?” Kiều Sở Tâm lấy lại tinh thần, quay đầu, mù mờ nhìn Hạ Thiên. Lúc này nàng trở vềbộ dạng e lệ dịu dàng.

      “Ngươi, ngươi giết người…Hơn nữa, hơnnữa…” Hạ Thiên thể hết câu. Hơnnữa còn bắn vào đầu người ta!

      “Lúc giương cung bắn tên, trong mắt ta chỉ cómục tiêu, cần biết là người hay thú.” MắtKiều Sở Tâm nóng rực ra câu như vậy.Sắc mặt nàng lạnh lẽo, con ngươi trong suốt. HạThiên co quắp, nên lời.

      “Được lắm. Sở Tâm, tiếp tục .” Khắc Lôi Nhã híp mắt, nhàn nhã tựa vào bên, chuẩn bị ngủ. Kiều Sở Tâm được khích lệ, quay đầu, vẻ mặt thành tiếp tục giương cung bắn tên.Mỗi mũi tên đều xuyên thủng đầu hoặc tim đốiphương! Người nấp sau thùng gỗ bị mũi tên xuyên qua mặt nhìn rất thê thảm.

      “Trưởng đoàn, ngươi còn chưa nhận xét trà hoa hồng của ta.” Mặc dù giọng của Tạp Mễ Nhĩ vẫn dịu dàng nhưng ánh mắt rất buồn bã.

      “A, vô cùng ngon. Cho ta tách nữa ~~~”Khắc Lôi Nhã quay đầu, ném cho Tạp Mễ Nhĩmột nụ cười rực rỡ.

      Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười, cầm bình trà chuẩn bị châm thêm.

      Lúc này, bên tai truyền đến tiếng nổ, sau đó thân thuyền lay động kịch liệt. Bên mép thuyềnnổi lên từng con sóng khổng lồ!

      “Pháo Ma Tinh?” Lý Minh Ngữ kinh ngạc nhìn vật thể hình tròn chiếc thuyền lớn nhất,kinh hô. Cướp biển mà có thứ như này sao?

      “Đối phương rất giàu.” Lý Nguyệt Văn cườilạnh. Giờ phút này ai cười nổi.

      Xem ra đối phương bị mũi tên ma pháp của Kiều Sở Tâm làm cho khiếp sợ rồi. Chúng khôngnghĩ tới thuyền có người lợi hại như vậycho nên muốn đánh nhanh thắng nhanh. Dùng Pháo Ma Tinh lần là có thể bắt được chiếc thuyền lớn béo bở này.

      “Nôn---“ lúc này, tiếng nôn mửa đúng lúc chút nào truyền đến.

      Ánh mắt mọi người cùng tìm kiếm, thấy HắcLong Bản ngọ ngoạy bò ra từ trong góc.

      “A, Bản, thức ăn ngày hôm qua ói hếtchưa?” Khắc Lôi Nhã nhíu mày, thuận miệng mà hỏi.

      “Sao? Có chuyện gì vậy? Nôn --- Sao thuyền lắcmạnh dữ vậy?” Hắc Long Bản vỗ vỗ ngực, cố nén vị chua trào ra từ dạ dày.

      “Chúng ta gặp cướp biển. Đối phương sử dụng Pháo Ma Tinh oanh tạc chúng ta. Vậy nên ngươithấy thuyền lắc mạnh hơn, sau đó càng ói nhiềuhơn.” Hạ Thiên đắc chí . Nàng sớm muốncười nhạo con rồng đen có giáo dục nàyrồi. cũng có ngày ói như vậy. Nhưng HạThiên dám ra mấy lời ấy, sợ sẽkhông bỏ qua cho mình!

      Thuyền trưởng vô cùng lo lắng nhìn bên này. Tình thế ác liệt như vậy mà những người này có thể nhàng bâng quơ như vậy. Là Pháo Ma Tinh đó! Đối phương có vũ khí với lực sát thương khổng lồ như vậy! Vốn là có hy vọngvào những người có năng lực đuổi động vật biểnnày có thể đánh được cướp biển, nhưng khôngngờ chúng lại có Pháo Ma Tinh! Thuyền trưởngngẩng đầu nhìn mặt nước xanh ngắt, tuyệt vọng dâng lên trong lòng. Chẳng lẽ hôm nay phải vùi thây ở đây?


      “Đoàn, đoàn trưởng…Nôn…” Hắc Long Bản giãy dụa muốn giữ vững thân thể, nhìn Khắc Lôi Nhã chằm chằm, trong mắt tràn đầy kỳ vọng.

      Khắc Lôi Nhã mở to hai mắt, nhìn Tạp Mễ Nhĩ bên cạnh, lạnh nhạt : “Phó đoàn, đám cướpbiển Hồng Khô Lâu này có phải là tội phạm cótội ác tày trời ?”

      “Đương nhiên thưa trưởng đoàn. Mỗi đầu ngườitrong đám cướp biển kia đều rất đắt giá. Tất cả đều là tội phạm bị truy nã đứng đầu bảng.” Tạp Mễ Nhĩ nghiêm mặt, .

      “Được rồi, Bản, ta cho phép ngươi vì dân trừhại, nhưng là…!” Khắc Lôi Nhã còn chưa nóixong Hắc Long Bản ngửa mặt lên trời gào to tiếng, cắt đứt lời nàng.

      Tiếng gầm gừ tràn đầy sức mạnh xông thẳng lên trời, tiếng rống khiến người ta kinh hồn bạt vía.

      “Rống! chết !!!” Hắc Long Bản hú lên đầyquái dị, bay lên. Hai tay vung lên, quảcầu lửa khổng lồ đánh về phía thuyền cướp biểnở đối diện!

      Quả cầu lửa tràn đầy cuồng bạo và hơi nóngđánh vào thuyền cướp biển. Tiếng động rungchuyển cả bầu trời làm cho người ta đinh tainhức óc. Thuyền cướp biển bị đánh chìm nửa trong nháy mắt! Sau tiếng vỡ ầm ầm là tiếngbọn cướp biển kêu lên thảm thiết. Lửa lan ra đỏrực cả bầu trời.

      Thuyền trưởng và đoàn thủy thủ ngừng động tác trong tay, ngây ngốc nhìn tình cảnh phía trước, nên lời. Giờ phút này đầu óc bọn họ trống rỗng!

      Hạ Thiên trợn to mắt, sợ hãi xích tới gần KiềuSở Tâm. Nàng ngẩng đầu lên thấy sắc mặtcủa Kiều Sở Tâm vẫn lạnh lẽo, cầm cung bắn,đoạt tính mệnh của người ta. Hạ Thiên rùng mình cái, cẩn thận tới gần Khắc Lôi Nhã.

      chết ! chết ! Dám khiến lão tử ói nhiều hơn. chết !” Hắc Long Bản kêu lên đầy quái đản. Ma pháp tay liều mạng đánhvề phía thuyền cướp biển. đáng thương cho bọn cướp biển trở thành đối tượng trút giận của Hắc Long Bản. Nếu bọn cướp biển biết được là do bọn chúng khiến thuyền lắc quá mạnh dám chắc chết vì bực.

      “Bản, để người sống. Cũng đừng phá hếtthuyền ---“ Khắc Lôi Nhã thở dài bất đắc dĩ.Đốt thành như vậy sao còn nhận ra được đám cướp biển Hồng Khô Lâu từng khiến người tanghe sợ mất mật. Đó trở thành truyền thuyết đầy bi kịch. Chuyện thể kết thúcnhư vậy.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 74: Thần khí?!



      Những mảnh gỗ vụn bay đầy trời. Tiếng gào khóc thảm thiết, gai người khiến người ta đau cảtai. Nếu Khắc Lôi Nhã ngăn Hắc Long Bản lại sợ rằng oanh tạc đối phươngđến hạt bụi cũng còn. Pháo Ma Tinh trân quý cũng thiếu chút nữa bị hủy dưới ma pháp cuồng bạo của Hắc Long Bản.

      Khi thuyền trưởng của đoàn cướp biển Hồng Khô Lâu bị áp giải đến trước mặt Khắc Lôi Nhãthì dùng ánh mắt thể tin được mànhìn nàng. tin mình thua trong tay thiếu nữ nhìn rất bình thường này. Nam tử áo đen với thực lực kinh khủng phá hủy tâm huyết cả đời của . Thua trong tay người có thực lực như vậy cũng oan ức. Cho đến bây giờ, nam tử đó là người cường đại nhất màhắn thấy. Nhưng thiếu nữ nhìn rất bình thườngtrước mặt này lại có thể là thủ lĩnh của nam tử mặc quần áo màu đen đó sao? Nam tử áo đen có lực lượng cuồng bạo đáng sợ kia lại nghe lời của nàng? Nghe lời của thiếu nữ ràng là yếu hơn rất nhiều?

      Dung mạo thiếu nữ kia bình thường đến mức có lẫn vào đám người cũng ai có thể nhận ra. mặt nàng còn có tàn nhang nhàn nhạt.Nàng nhàn nhã nằm xích đu. Bên cạnh là nam tử tuấn mỹ tóc vàng mỉm cười rót trà cho nàng.

      trong những ác mộng của đoàn cướp biểnHồng Khô Lâu - nam tử áo đen ói sau lưngthiếu nữ. Nam tử đáng sợ này bị say sóng? Mà ác mộng khác của bọn – thiếu nữ dùngcung tên ma pháp mặt đầy thỏa mãn đếm kim tệ bên cạnh thiếu nữ tầm thường kia.

      Đoàn trưởng đoàn cướp biển Hồng Khô Lâu khẽ run lên. cần cũng biết thiếu nữ đáng sợ giết nhiều người của bọn như vậy đếm thù lao! Nàng có biết rằng bất cứ người nào mà nàng vừa giết cũng có giá trị cao hơn số kim tệ trong tay nàng mấy lần ?!

      Rốt cuộc thiếu nữ tầm thường này là ai?!

      “A, ngươi chính là thuyền trưởng của đoàncướp biển Hồng Khô Lâu?” Khắc Lôi Nhã nhấp ngụm trà, nhìn nam tử trẻ tuổi nhếch nhác bị giam cầm trong cái vòng ma pháp, hỏi. Trong lòng nàng cũng rất kinh ngạc. ngờthuyền trưởng cướp biển đáng sợ trong truyềnthuyết lại có bề ngoài như thế này. Mặt nhưtrẻ con, nhìn rất đáng , chútsát khí nào. Cái dạng này mà cũng có thể khiến cho những tên cướp biển kia cúi đầu nghe theoư? Chỉ như vậy mà có thể khiến cho đế quốcđau đầu? tuyệt đối đơn giản như bềngoài.

      “Đúng. Chính là ta. Ngươi là ai? Hôm nay ta bạitrong tay ngươi, ít nhất ngươi cũng phải để chota chết ràng chút chứ.” Thuyền trưởngthuyền cướp biển đáng như trẻ con giương mắt nhìn Khắc Lôi Nhã, hừ lạnh.

      “Hỏi người khác là ai mà lại tên mình trước! là người vô giáo dục!” Hạ Thiêngiận dữ mắng mỏ nhưng khóe mắt lại nhìn HắcLong Bản ói. Nàng chỉ cây dâu mà mắng cây hòe nhưng đáng tiếc Hắc Long Bảnkhông nghe được mà chỉ chuyên tâm ói.

      “Lưu Khốc!” thuyền trưởng mặt trẻ con rấthung dữ rồi căm tức nhìn Khắc Lôi Nhã, chờcâu trả lời của nàng.

      “Thuyền trưởng, cập bờ ở hòn đảo gần đâyrồi giao bọn họ cho cục an ninh trật tự. Sau đó chúng ta tiếp tục lên đường.” Khắc Lôi Nhã ngáp cái, nằm xuống.

      Khuôn mặt như trẻ con của Lưu Khốc đỏ lên. rống giận với Khắc Lôi Nhã: “Ngươi là ai?”

      “Ta có rằng nếu ngươi cho ta biết tên ngươithì ta cho ngươi biết tên ta à? Ngươi là cướpbiển mà sao lại ngây thơ như thế? Cho là thếgiới này có công bằng như vậy à?” Khắc LôiNhã ngẩng đầu, mở mắt, lười biếng câu khiến tên thuyền trưởng tức chết,“Ta cho ngươi biết, càng muốn ngươichết nhắm mắt.”

      Trong lòng người ở đây lạnh đến buồn nôn. Tiểu ác ma này quả nhiên là người xấu, rất xấu!

      Lưu Khốc ngây ngẩn. Đến lúc bị giải vẫn nhìnchằm chằm Khắc Lôi Nhã. Ánh mắt cực kỳphức tạp.

      Những tên cướp biển còn sót lại bị bắt toàn bộ,thuận lợi giao cho cục an ninh trật tự. Pháo Ma Tinh cũng được giữ lại, nộp lên . Tin tứcđoàn cướp biển Hồng Khô Lâu bị tiêu diệt trongmột lần hành động truyền rất nhanh. Ngay lậptức khiến mọi người sôi trào. Cư dân của đảo đổxô xem mặt người làm được chuyện này.Đoàn người Khắc Lôi Nhã xuống thuyềnmà giao cho thuyền trưởng xử lý tất cả nhữngchuyện này rồi vội vã ra biển. Họ chỉ lưu lại tên tuổi Bạch Tiểu Nguyệt và đoàn Dong Binh Nguyên Bảo.

      “Đoàn trưởng, ngươi lại thành người nổi tiếngrồi.” Tạp Mễ Nhĩ điều chỉnh vị trí cây dù, mỉmcười, ngồi đối diện với Khắc Lôi Nhã.

      “Thưa phó đoàn, mái tóc của ngài dưới ánh mặt trời là rực rỡ như viên ngọc sáng chói.”Khắc Lôi Nhã ăn ba hoa, “Ta muốn ăn bánh ngọt hoa hồng có mùi cỏ.”

      “Được, thưa đoàn trưởng, xin cống hiến sức lực vì ngài.” Tạp Mễ Nhĩ lời vô nghĩa,hấp ta hấp tấp vào khoang thuyền. Bạch Đếnhảy lên vai Khắc Lôi Nhã. Đông Phong Hầu theo sát phía sau.

      “Được rồi, các ngươi muốn gì?” Khắc LôiNhã ngồi dậy, mở mắt nhìn hai huynh muội Lýthị ngồi trước mặt mình mà hồi lâu vẫn khôngnói gì, hờ hững hỏi. boong thuyền chỉ cònlại ba người bọn họ. Những người khác đềuđang bận rộn chuyện của mình. Hạ Thiên bị Kiều Sở Tâm kéo nướng cá. Ngõa Nhĩ Đa phơi nắng mũi thuyền. Tẫn Diêm nghỉ ngơitrong khoang thuyền. Hắc Long Bản vẫn óikhông ngừng.

      “Ngươi chẳng đáng chút nào.” Lý Nguyệt Văn nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Khắc Lôi Nhã, hừ lạnh, phun ra câu.

      Khắc Lôi Nhã nhún vai, phủ nhận.

      “Ngươi…” Lý Minh Ngữ nhàng mở miệng, giọng , “Chúng ta biết nam tử áo đen kia phải là người mà là rồng. Vậy nên mới có thực lực cường hãn như vậy. Nhưng sao lại nghe lời ngươi? Tại sao hôm đó động vậtbiển lại rút lui cách khó hiểu như vậy? Đừng có dùng lý do với thành chủ mà vớita.”

      Khắc Lôi Nhã khẽ nhíu mày, rất lạnh nhạt: “Vì sao ta phải cho ngươi?”

      Lý Nguyệt Văn muốn phát tác, Khắc Lôi Nhãlại nghiêng đầu, lạnh nhạt , “Nhưng các ngươi muốn biết ta .”

      Khóe miệng Lý Nguyệt Văn co quắp, nóiđược lời nào. Đáy mắt Lý Minh Ngữ thoáng quaý cười. Sao lại hiểu Khắc Lôi Nhã cố ý trêu chọc vị muội muội tính tình hấp tấp này.

      “Hắc Long Bản vô tình được sư phụ ta cứu. bị người trong tộc hãm hại. Chỉ câu,quá ngu xuẩn. Cho nên muốn theo ta học thông minh, nghe lời ta cũng là chuyện bình thường. Chuyện của động vật biển ngày đó càngđơn giản hơn.” Khắc Lôi Nhã vừa lòng nhấp tràhoa, trong lòng thầm than tay nghề của Tạp Mễ Nhĩ tầm thường, tiếp tục, “Bởi vìđộng vật biển là do thủ hạ của ta gọi đến. Sau đó vào thời điểm thích hợp khiến bọn chúng rút lui!”

      Lý Minh Ngữ và Lý Nguyệt Văn nhìn nhau. Họkhông biết phải gì cho phải.

      “Triệu Hoán Sư? Trong đoàn của ngươi ai là Triệu Hoán Sư?” Lý Nguyệt Văn hỏi đầy kinhngạc. Nghề Triệu Hoán Sư rất ít người có thểlàm được. Nếu có thể chuyện với tự nhiên,lắng nghe tiếng lòng của các sinh vật có thểảnh hưởng tới tâm trí bọn chúng. Phải có lựctinh thần và lực liên lạc mạnh mẽ.

      “Là tiểu tử cả ngày chỉ biết ăn.” Khắc Lôi Nhãnằm xuống, chút để ý, “Bây giờ cácngươi có thể ngủ giấc an ổn rồi. Cũng đãbiết toàn bộ chân tướng. Hãy nghỉ ngơi lấy lại sức, chuẩn bị lấy lại bảo vật.”

      “Sao ngươi biết có người cướp bảo vật?” Lý Nguyệt Văn tính tình thẳng thắn, suynghĩ. Ngay sau khi ra câu đó nàng liền che miệng mình lại.

      “Tứ đại gia tộc Thủy gia và Phong gia kếtthân với nhau, địa vị thể lung lay được.Hoa gia và Lý gia các ngươi luôn như nước với lửa. Lần này các ngươi tìm thần khí chấnhưng Lý gia. Hoa gia coi các ngươi là cái đinhtrong mắt, cái gai trong thịt sao lại ra tay được?” Khắc Lôi Nhã nhắm mắt lại, nhàn nhãnói.

      Lý Minh Ngữ và Lý Nguyệt Văn nhìn nhau, thậtlâu sau cũng phát ra tiếng động nào. Họ đọc được rất nhiều tâm tình trong mắt đốiphương. Có tán thưởng, có lo lắng, có vui mừng.Họ lo người của Hoa gia ra tay đoạt bảo vật.Nhưng cho tới bây giờ Hoa gia vẫn chưa cóđộng tĩnh gì. Chắc là muốn tìm cơ hội tốt đểhành động!

      Khắc Lôi Nhã nhắm mắt dưỡng thần. Tạp Mễ Nhĩ là từ điển sống. Muốn tài liệu gì cứ tìm từ ca ngợi tra được tất cả tin tức muốn tìm từ !

      Ba ngày sau, thuyền cập bến hòn đảo biết tên.

      “Nơi đến cứt chim cũng có này mà cũngcó bảo vật à?” Hắc Long Bản tiếp đất liền hồi phục tinh thần. hưng phấn đến mức muốnnhảy lên. Rốt cuộc ói nữa rồi.

      Khắc Lôi Nhã biết rất . Nếu có Thương Lan chỉ dẫn bọn họ cũng thể tìm đượchòn đảo này. Nó tồn tại bản đồ. Tổ tiên Lý gia giấu bảo vật ở đây chứng tỏ nó có chỗ bất phàm.

      Thuyền trưởng và đoàn thủy thủ chờ trênthuyền. Đoàn người Khắc Lôi Nhã mang theo ít vật dụng lên bờ. Vừa lên bờ Khắc Lôi Nhã thấy hàng dừa đầy trái dọc theo bờ biển. cây dừa có rùa đen ngũ sắc phơinắng. Nghe thấy tiếng người chúng liền nhảyvào biển.

      Hòn đảo xanh ngắt. Cây cối và hoa cỏ khiến cho lòng người vui vẻ, thoải mái. Những động vậtnhỏ hề sợ người mà giương mắt tò mò nhìn họ.

      “Ở phía trước.” Lý Minh Ngữ móc Thương Lan ra, nhìn chút rồi ngẩng đầu nhìn phía trước, rất chắc chắn.

      “Vậy thôi.” Khắc Lôi Nhã cưỡi lưngPhong Báo, chút để ý khiến Hạ Thiênnhìn nàng bằng ánh mắt khinh bỉ.

      Lý Minh Ngữ dẫn đường. huy kiếm mởđường cho mọi người theo sát phía sau. KhắcLôi Nhã hí mắt nhìn hành động của Lý Minh Ngữ, đoán thực lực của . Nhìn hồi lâu nàng liền bất đắc dĩ mà kết luận là nhìn ra được tu vi của .

      lâu sau mới tìm thấy.

      “Ở trong sơn động này à?” Hắc Long Bản nghển cổ nhìn sơn động cực lớn, hỏi đầy nghi ngờ.

      “Thương Lan chỉ ra nó ở bên trong.” Lý Minh Ngữ trả lời rất chắc chắn, dẫn đầu mọi người đivào.

      “Đại ca, cẩn thận. Có điều khác thường.” Lý Nguyệt Văn vội vàng theo.

      Lý Minh Ngữ gật , thận trọng về phíatrước. cỗ ma pháp rất xuất ở cửa động.

      “Kết giới?” Lý Minh Ngữ dừng lại, vươn taychuẩn bị đọc bước sóng của kết giới.

      Nhưng lúc này lại xuất tượng lạ

      Canh thứ hai

      lúc mọi người kinh ngạc tay của Lý Minh Ngữ cứ như vậy mà xuyên qua kết giới.Sau đó bóng dáng biến mất. Hình như có cỗ lực lượng rất mạnh kéo vào.

      “Đại ca!” Lý Nguyệt Văn kêu khẽ, chútdo dự mà đưa tay ra.

      Ngay sau đó Lý Nguyệt Văn cũng biến mất.

      “Khắc Lôi Nhã?!” Hạ Thiên nhìn Khắc Lôi Nhãđầy sợ sệt. Tình huống trước mắt quỷ dị. Có thể thấy được những hòn đá lởm chởm qua kết giới trong suốt. Nhưng hai người kia biếnmất.

      “Bị cái gì đó lôi vào rồi…” Khắc Lôi Nhã khẽcau mày. Nàng cảm thấy kết giới có ma pháp rấtlạ dao động. Khắc Lôi Nhã chậm rãi vươntay, sờ vào kết giới. Hạ Thiên sau lưng kêu khẽ tiếng.

      Ngay sau đó nàng cảm thấy có cỗ lực lượng cường đại thể kháng cự được hút nàngvào. Hạ Thiên kéo tay nàng cũng bị cuốn theo.

      Bốn người biến mất trong nháy mắt.

      Hắc Long Bản hừ lạnh tiếng, đưa tay ra và cũng biến mất như mọi người.

      Tẫn Diêm lời, bước lên trước.Những người khác nhìn nhau. Tạp Mễ Nhĩ nhún vai tới rất thoải mái. Mọi người theo sát sau , biến mất trước cửa sơn động.

      Mọi người vừa bước vào kết giới liền cảm thấy cỗ lực lượng cách nào kháng cự được. Bên tai là tiếng hét chói tai của Kiều Sở Tâm và Hạ Thiên.

      Khắc Lôi Nhã liếc mắt, hoàn toàn nên lời để nhận xét về người thiết kế lối này. Cảm giác tuyệt! cái cửa hình bánnguyệt dẫn vào đường trượt thẳng xuống dưới (kiểu cầu trượt á). vách tường cónhững khoáng thạch tỏa sáng lung linh cả sơn động. Mọi người trượt xuống. Hạ Thiên và KiềuSở Tâm hét chói tai. Cảm giác khó chịu!Nhưng vấn đề quan trọng nhất phải là chuyện này mà là cái mông bị chà rất đau!

      Mọi người thất điên bát đảo trượt đến đáy. Họ vất vả mới giữ được thăng bằng để quan sátxung quanh.

      Khắc Lôi Nhã sờ cái mông đau, nguyền rủangười tạo ra kết giới này.

      “Đó là bảo vật phải ?” Hạ Thiên kinh ngạc, giọng hô.

      Mọi người nhìn theo ánh mắt Hạ Thiên. đài cao với những bậc thang bằng bạch ngọc hiệnlên trong mắt mọi người. Có thanh kiếmnhìn rất tầm thường cắm đài cao! Nó hoàntoàn đối lập với ánh sáng xinh đẹp tỏa ra từbạch ngọc.

      “Nó cũng bình thường thôi. Ta tưởng nó được khảm rất nhiều đá quý cơ.” Hạ Thiên đầy thất vọng.

      “Những thứ đó đều chỉ là có vẻ hào nhoáng bên ngoài thôi.” Lý Nguyệt Văn rất lạnh lẽo. Thái độ của Hạ Thiên khiến nàng khó chịu.

      “Có phải tìm được bảo vật dễ quá hay ?”Ngõa Nhĩ Đa nhìn xung quanh bằng con mắt nghi ngờ.

      “Nhìn vậy nhưng chưa chắc vậy. Thầnkhí tự lựa chọn chủ nhân cho mình. Coi như ngươi gặp được cũng chưa chắc rút nó ra đượcchứ đừng đến dùng nó.” Lý Minh Ngữ giải thích.

      Khắc Lôi Nhã nhớ Lý Minh Ngữ từng đây làthần khí do tổ tiên Lý gia tạo ra, chỉ có hậu duệ của Lý gia mới có thể điều khiển được. Nàng hiểu ra rồi. Khó trách Lý Minh Ngữ hềvội vàng. Thần khí chỉ nhận hai huynh muội bọnhọ là chủ nhân.

      “Chỉ là rất hấp dẫn.” Hắc Long Bản bướclên đài bằng bạch ngọc, nhìn bảo kiếm trước mắt đầy nghi ngờ.

      “Ngươi biết cái gì!” Khắc Lôi Nhã tiến lên, quan sát, hừ lạnh tiếng rồi dạy dỗ Hắc LongBản, “Càng là vật tầm thường càng sâu lường được. Vật tầm thường khiến chongười ta khinh thường. Chính điều đó có thể cho đối phương kích trí mạng. Hậu quả thậtkhông lường được.”

      Hắc Long Bản cau mày, nghiêm túc nghe lờiKhắc Lôi Nhã dạy. Sau đó gật đầu, : “ đúng hơn là ngụy trang?”

      “Khiến cho đối phương thể phân biệt được, để chúng cho rằng ngươi vô dụng. Sau đó hung hăng đập bẹp , lập công lớn.” Khắc LôiNhã hừ lạnh, tiếp tục dạy dỗ.

      “A a a, ha ha.” Hắc Long Bản gật đầu như bằm tỏi, ghi nhớ nghiêm túc.

      Mọi người nhìn hai người dạy học, sau ót đầy vạch đen.

      Lý Minh Ngữ chậm rãi lên, nhìn thanh bảo kiếm chằm chằm. biết thanh bảo kiếm nàytuyệt đối đơn giản như bề ngoài. Tổ tiênLý gia phải tốn rất nhiều tinh lực mới chế tạođược nó nên nhất định nó có chỗ bất phàm. lúc Lý Minh Ngữ đến gần bảo kiếm cảnh tượng kỳ quái xảy ra.

      Bảo kiếm rung lên, phát ra ánh sáng màu bạc.

      Lý Nguyệt Văn nở nụ cười thoải mái, vui sướng.Xem ra tìm được bảo kiếm rồi. Có hy vọngchấn hưng Lý gia rồi!

      Lý Minh Ngữ kích động. Bảo kiếm tìm lâu ở ngay trước mắt, hơn nữa khi đếngần nó có phản ứng lại!

      Khắc Lôi Nhã mở to mắt nhìn màn thần kỳ trước mắt, cảm thán trong lòng. Đúng là thầnkhí có linh tính, có thể tự chọn chủ nhân! Mọingười đều ngừng thở, chớp mắt nhìn màn này.

      Lý Minh Ngữ càng đến gần bảo kiếm càng rung mạnh hơn, ánh sáng thân kiếm càngsáng hơn.

      “Xin đáp lại lời kêu gọi của ta, theo ý chí của ta, dẫn dắt Lý gia hưng thịnh trở lại.” mặt Lý Minh Ngữ nghiêm trang, đứng trước bảo kiếm ra những lời đầy trang trọng và nghiêm túc nhưvậy.

      Ánh mắt mọi người dời mà chăm chú vào động tác của Lý Minh Ngữ, chỉ sợ bỏ qua thời khắc thần kỳ khi thần khí nhận chủ nhân.

      Lý Minh Ngữ nhắm mắt, trầm ngâm, chậm rãiđặt tay lên chuôi kiếm, dùng sức rút ra. Trongchớp mắt, hào quang vạn trượng hút hồn người tỏa ra…..mới là lạ!

      Bảo kiếm vẫn nhúc nhích, khẽ rung lên,phát ra ánh sáng màu bạc.

      Hả? Lý Minh Ngữ ngẩn ra, lần nữa dùngsức rút kiếm ra.

      Bảo kiếm vẫn nhúc nhích như cũ!

      Mọi người nghi ngờ. làm hết mọi việc, sao rút ra được?

      Khắc Lôi Nhã cau mày nhìn Lý Minh Ngữ. hiểu làm gì mà còn chưa rút bảo kiếm ra, còn đứng đó?

      Lý Nguyệt Văn khẽ cau mày. Nàng hiểu đại ca của mình. Lý Minh Ngữ hề do dự mà rút kiếm ra! Trong lòng Lý Nguyệt Văn dâng lêndự cảm chẳng lành.

      Lý Minh Ngữ dùng sức rút kiếm lần nữa nhưng nó vẫn cắm đài bạch ngọc hề nhúc nhích.

      Sắc mặt Lý Minh Ngữ thay đổi, chậm rãi buông tay ra, trầm giọng : “Ta rút ra được.Nguyệt Văn, muội thử xem.”

      “À?!” mọi người kêu lên, thổn thức. Lý Minh Ngữ lại thể rút bảo kiếm ra?! Bảo kiếm nhận là chủ nhân?! Lúc Lý Minh Ngữ lên nó còn rung lên và phát sáng mà? là nực cười.

      “Muội?” Lý Nguyệt Văn chỉ vào mũi mình, hỏiđầy nghi ngờ.

      “Đúng. Người có tư cách của Lý gia trừ ta ra chỉcó muội.” Giọng Lý Minh Ngữ có chút phức tạp. Lý gia xuống dốc trầm trọng, chỉ có hai huynh muội bọn họ khổ sở chống đỡ.

      Khắc Lôi Nhã và những người khác nhìn mọichuyện xảy ra trước mắt, nên lời, chỉcó thể lẳng lặng chờ đợi.

      Sắc mặt Lý Nguyệt Văn phức tạp, chầm chậm lên đài bạch ngọc, chậm rãi đưa tay ra. Tay LýNguyệt Văn run lên. Vừa hy vọng mình có thể rút ra vừa hy vọng mình thể làm được.Nếu mình rút được chứng tỏ đại ca khôngbằng mình. Vậy làm sao có thể chấn hưng Lýgia? Lòng Lý Nguyệt Văn vô cùng phức tạp.Nàng đặt tay lên chuôi kiếm.

      Trầm ngâm, rút kiếm!

      Bảo kiếm vẫn nhúc nhích.

      Lý Nguyệt Văn thở phào nhõm. Bảo kiếmkhông chọn nàng làm chủ nhân!

      Ngay lập tức, sơn động trở nên yên tĩnh. Mọi người nhìn nhau, nên lời.

      Tình huống này là sao?!

      Bảo kiếm lựa chọn chủ nhân! Hai huynhmuội Lý thị thể trở thành chủ nhân củanó.

      Xung quanh yên tĩnh, chỉ có bảo kiếm vẫn rung lên.

      Lý Minh Ngữ và Lý Nguyệt Văn ngơ ngác nhìnbảo kiếm, thể thốt ra lời nào. Trăm phương ngàn kế tìm bảo vật nhưng bây giờ chỉ có thể nhìn. Mọi người cũng dám gì. Nhìn mặt hai huynh muội, họ chỉ biết im lặng. An ủi lúc này tốt lắm.

      biết qua bao lâu, Khắc Lôi Nhã thấychân mình tê rần. Nàng mở miệng, rất yếu ớt: “Có thể nghĩ biện pháp khác ?Đập đài bạch ngọc rồi đem nó và bảo kiếm về.Có lẽ Lý gia có người khác khiến cho bảo kiếm nhận làm chủ nhân.”

      Lý Minh Ngữ nhàng lắc đầu, trong mắt tràn đầy bi thương: “Nếu có thể làm như vậy có người làm trước rồi. Điều này hai huynhmuội chúng ta đủ thực lực để bảo kiếmnhận làm chủ nhân.”

      Lý Nguyệt Văn thẫn thờ.

      khí bi thương lan tràn. Tất cả mọi ngườikhông biết gì cho phải.

      Khắc Lôi Nhã nhìn Lý Nguyệt Văn đờđẫn, trong lòng nàng cũng chẳng dễ chịu gì. Mặcdù nữ tử này luôn có bộ dạng hung ác nhưngKhắc Lôi Nhã cũng ghét. Nàng muốn an ủi chút, lời đến khóe miệng nhưng khôngbiết sao cho phải.

      Khắc Lôi Nhã cử động thân thể. Chân đứng lâu tê rần.

      Nàng dựa vào bảo kiếm theo bản năng.

      “Phanh” tiếng rất lớn, vang dội trong sơnđộng.

      Thấy việc diễn ra trước mắt, mọi người há hốc miệng, choáng váng.

      Khắc Lôi Nhã ngã đài bằng bạch ngọc, bên cạnh là thanh bảo kiếm nhìn rất tầm thường!

      Khắc Lôi Nhã lật đật bò dậy, nhìn thanh kiếm bên cạnh mình, vội nhặt lên, rất hoảng loạn: “Ta chỉ muốn dựa vào chứ cố ý. Ta, ta cắm trở lại…”

      Ta chỉ muốn dựa vào chứ cố ý. Ta, ta cắm trở lại…

      Tiếng vọng ngân vang, tiếng vọng ngân vang…

      Tiếng vọng tiếp tục ngân vang…

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 75: Khắc Lôi Nhã rất vô tội!

      Phản ứng đầu tiên của Khắc Lôi Nhã khi cầmthanh kiếm là vội vàng cắm lại chỗ cũ.

      Bỗng, nàng cứng người. Gió lạnh thổi vù vù saulưng. Khắc Lôi Nhã chậm rãi cúi đầu, ngớ ngẩnnhìn bảo kiếm trong tay.

      phải chỉ có hậu duệ của Lý gia mới có thể rút ra sao? phải là phải có ý chí kiên định, lực lượng cường đại mới có thể rút ta sao?Tại sao mình vừa đụng cái nó liền rớt ra?

      Khắc Lôi Nhã máy móc quay đầu lại thấy nét mặt mọi người rất đặc sắc. Đặc biệt là Lý Nguyệt Văn. Nàng ta cứ trợn to mắt nhìn chằm chằm bảo kiếm trong tay Khắc Lôi Nhã.

      “Này… phải chỉ có người Lý gia mới có thể rút ra sao? Bảo kiếm chọn sai người rồi. Có muốn ta cắm lại ?” Khắc Lôi Nhã nhìnánh mắt muốn ăn thịt người của Lý Nguyệt Văn,hỏi yếu ớt.

      “Bảo, bảo kiếm nhận ngươi làm chủ nhân rồi!”Hạ Thiên lắp bắp, duỗi ngón tay chỉ bảo kiếmtrong tay Khắc Lôi Nhã. Trong mắt nàng tràn đầy khó tin và kinh ngạc. Đầu những ngườikhác cũng trống rỗng, cứ đứng sững sờ nhìn Khắc Lôi Nhã.

      “Ta, ta cắm lại ngay…” nét mặt Khắc LôiNhã rất vô tội, .

      “Ngươi! Xú nha đầu!” Lý Nguyệt Văn như phát điên, nắm cổ áo Khắc Lôi Nhã, dùng sức mà lắc,“Ngươi cho rằng bảo kiếm của Lý gia là cái gì? Còn muốn cắm lại? Nó lựa chọn ngươi, lựa chọn ngươi là chủ nhân của mình? Có lầm hay vậy? Có còn thiên lý nữa ?!”

      Giọng điên cuồng đầy giận dữ của LýNguyệt Văn vang động trong sơn động. KhắcLôi Nhã bị lắc đến hoa cả mắt, thể phản bác câu.

      “Được rồi, Nguyệt Văn, bảo kiếm lựa chọn Khắc Lôi Nhã là . Chúng ta thểthay đổi được gì.” Giọng nhàng của LýMinh Ngữ truyền tới.

      Lý Nguyệt Văn giận dữ buông cổ áo Khắc Lôi Nhã ra nhưng vẫn căm tức nhìn nàng.

      Khắc Lôi Nhã nhìn bảo kiếm trong tay, khẽ giựt giựt khóe miệng. Nàng rất muốn ta cũng muốn bảo kiếm nhận mình làm chủ nhânđâu. Nhưng đối diện với ánh mắt như muốn ăntươi nuốt sống mình của Lý Nguyệt Văn, Khắc Lôi Nhã vẫn còn sáng suốt mà nuốt những lời này lại.

      “Chuyện gì vậy? phải bảo kiếm chỉ chọnngười của Lý gia làm chủ nhân à? Sao ta có thểrút ra được?” Khắc Lôi Nhã nhìn bảo kiếmtrong tay, khó hiểu.

      “Ngươi có thể…” Lý Nguyệt Văn gầm lên, muốn gì đó nhưng Lý Minh Ngữ lại quátkhẽ.

      “Nguyệt Văn!” sắc mặt Lý Minh Ngữ rất phứctạp. trầm giọng : “Kiếm Thương Lannhận Khắc Lôi Nhã làm chủ nhân là .Nếu nó nhận chủ tất có nguyên nhân. Chỉ là chúng ta cũng biết tại sao.”

      Khắc Lôi Nhã nhìn sắc mặt phức tạp của hai người đầy nghi ngờ. Hình như họ giấu giếm gì đó.

      “Đây là thần khí? Ta cảm thấy có gì khácbiệt.” Khắc Lôi Nhã giơ kiếm Thương Lan lên, nhàng huơ, đầy nghi ngờ.

      “Kiếm Thương Lan là vũ khí có thể phát triển.Khi ngươi trưởng thành nó cũng trưởngthành theo. Lúc đó ngươi mới có thể phát huyuy lực của nó. Đây chính là nguyên nhân tại saonó được gọi là thần khí. Bây giờ nhìn thấy kiếm Thương Lan trong tay ngươi chỉ là mộtthanh kiếm bình thường mà thôi.” Lý NguyệtVăn rất bất mãn.

      Quả nhiên, ánh sáng màu bạc của kiếm ThươngLan mờ dần, biến thành thanh trường kiếm bình thường hết mức.

      Khắc Lôi Nhã giơ kiếm Thương Lan đầy đaukhổ. Vũ khí mà cũng coi thường người như vậy. Lần đầu tiên nghe có thứ vũ khí có thể trưởng thành cùng với người.

      “Nhưng phải làm sao bây giờ? Các ngươi muốn tìm nó để chấn hưng Lý gia. Ngươi thể về tay được…” Khắc Lôi Nhã thoải mái với kiếm Thương Lan trong tay nhưng khinghĩ đến chuyện này nàng rất lo lắng mà hỏihai huynh muội Lý thị.

      “Chỉ có thể bước tính bước thôi. Chúng ta cố hết sức rồi. Nếu ông trời muốn diệt Lý gia…” trong giọng của Lý Minh Ngữmang theo thê lương.

      đâu đại ca! Ta để cho Lý gia đến bước đường cùng!” Lý Nguyệt Văn nóng nảy, vội vàng .

      Khắc Lôi Nhã nhìn tình cảnh trước mắt, tronglòng dâng lên tư vị phức tạp. Nếu phải bảo kiếm lên cơn động kinh nhận nàng làm chủ nhân chuyện đến mức này!

      “Ta, ta có thể giúp gì cho các ngươi ?”Khắc Lôi Nhã mở miệng, nhàng hỏi.

      cần đâu. Bảo kiếm nhận ngươi làm chủnhân là ý trời…” Lý Minh Ngữ giọng . còn chưa hết bị Lý Nguyệt Văn chenngang.

      “Ngươi đừng muốn giúp chúng ta, ngươi phải chịu trách nhiệm!!!” Lý Nguyệt Văn hầmhừ tức giận, lớn tiếng . (~> ta thấy tỷ này rấtvô lý. K sao Nhã tỷ biết được. Cứ hét lên cũng chả làm được gì @.@)

      “Ừ, được. Là lỗi của ta, ta chịu trách nhiệm.”Khắc Lôi Nhã gật đầu như gà mổ thóc, “Vậy tacó thể làm gì cho các ngươi?”

      “Ba tháng sau trong cuộc tỷ võ của tứ đại gia tộc, ngươi phải đại diện cho Lý gia xuất chiến.Dùng kiếm Thương Lan!” Lý Nguyệt Văn hùnghồn .

      “À?” Khắc Lôi Nhã mở miệng, nhìn Lý NguyệtVăn chằm chằm, “Người ngoài có thể thay thế xuất chiến thay cho Lý gia à?”

      “Ai ngươi là người ngoài?!” Lý Nguyệt Văn lẹ mồm lẹ miệng, sắp cái gì đó bị ánh mắt cảnh cáo của Lý Minh Ngữ chặn lại. Nàng lậptức chuyển thái độ, “Kiếm Thương Lan của chúng ta nhận ngươi làm chủ nhân rồi! Ngươicũng được coi là nửa người của Lý gia! Sao ngươi thể xuất chiến thay chúng ta ?”

      “Vậy à?” Khắc Lôi Nhã chớp mắt nhìn kiếmThương Lan tầm thường trong tay. Nàng rất vô tội nha!

      “Sao? Xú nha đầu này. Ngươi được tiện nghi còn khoe mẽ! Thần khí nhận ngươi làm chủ nhân rồi. Ngươi cũng phải làm chút chuyện choLý gia chứ?” Lý Nguyệt Văn tỏ vẻ chỉ tiếc rènsắt thành thép.

      “Cũng đúng.” Khắc Lôi Nhã vuốt cằm, thở dài, “Được rồi. Ba tháng sau ta dùng tên giả xuất chiến giúp các ngươi.”

      “Rất tốt.” Lý Nguyệt Văn hài lòng gật đầu.

      Lý Minh Ngữ vẫn còn lo lắng, chưa kịp phục hồitinh thần. Hai người kia cứ kẻ xướng người họa mà quyết định mọi việc như thế?!

      “Chỉ là bây giờ ngươi quá yếu. Đến nửa uy lực của kiếm Thương Lan cũng phát huy được. Ta huấn luyện cho ngươi trong vòng ba tháng này!” hai mắt Lý Nguyệt Văn sáng rỡ, vô cùng “dữ tợn”.

      Khắc Lôi Nhã giựt giựt khóe miệng. Nàng bỗngcảm thấy tiền đồ của mình mảnh xám xịt.Khắc Lôi Nhã ai oán nhìn bảo kiếm trong tay, thầm mắng mình quá tùy tiện. Tê chân dựa vào cái gì được lại dựa vào thanh bảo kiếm chết tiệt này. Bây giờ bị kéo xuống nước rồi! vô tội! buồn bực!

      Mọi người cho Khắc Lôi Nhã ánh mắt đồng tình. Tạp Mễ Nhĩ nhún vai, bày tỏ thái độ lựcbất tòng tâm. Đáy mắt Tẫn Diêm mang theo ý tứcho dù tiểu thư đâu ta cũng theo!

      “Hai tháng tới đến núi Mê Đồ để huấn luyện. tháng sau trở về Lý gia tiếp tục luyện.”Lý Nguyệt Văn đầy hung hãn.

      Khắc Lôi Nhã im lặng.

      “Vậy chúng ta ra ngoài . Nhưng làm sao để ra được đây?” Khắc Lôi Nhã nhìn cầu trượt khổng lồ, hỏi.

      “Bên kia có cầu thang.” Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười chỉ vào cầu thang dài bên cạnh, .

      Mọi người quay đầu lại thấy bên cạnh cầu trượt có cầu thang rất dài. Họ đột nhiên cảm nhận được người thiết kế sơn động và bố tríkết giới này quả là người xấu tính đầy thú vị. Cócầu thang nhưng cho người ta màkhiến người ta phải mài mông cầu trượt!

      Vừa lúc đó, cửa động vang lên tiếng nổ kinh thiên động địa, sau đó sơn động rung chuyển.Đá rơi xuống ngừng, sơn động muốn sụp xuống.

      “A a a a! Sơn động sắp sụp!” Hạ Thiên hoảng sợhét ầm lên.

      Khắc Lôi Nhã phất tay bố trí kết giới. Mọi ngườiđược quây lại.

      “Là người của Hoa gia!” sắc mặt Lý NguyệtVăn trở nên lạnh lẽo, chắc như đinh đóngcột.

      Mọi người ngạc nhiên. Khắc Lôi Nhã cũng hỏiđầy nghi ngờ: “ thể nào. biển có bất kỳ chỗ nào có thể núp. Chỉ cần thuyền bè đến gần nhất định chúng ta phát ra.Thuyền trưởng và đoàn thủy thủ đều do thành chủ lựa chọn tỉ mỉ, đều là những quân nhân trung thành với đế quốc.”

      Đá ầm ầm nện lên kết giới. Thoạt nhìn sơn độnglung lay muốn sụp rất nguy hiểm nhưng nó vẫn chưa sụp xuống. Ngược lại ánh sáng ở cửa động dần tắt, cửa sơn động bị chôn vùi.

      “Chỉ có khả năng. Đó là trong đoàn thủythủ có người của bọn họ.” sắc mặt Lý NguyệtVăn càng ngày càng lạnh.

      thể.” Tạp Mễ Nhĩ rất dịu dàng, “Tađã kiểm tra toàn bộ người được thành chủ chọn.Mỗi người đều là con dân của đế quốc, là ngườicó huyết thống An Mạt Cách Lan thuần chủng. Bối cảnh của bọn họ rất trong sạch.”

      phải là người, mà là tinh thần.” Lý Nguyệt Văn cắn răng nặn ra câu.

      Sơn động yên tĩnh trở lại. mặt đất toàn làđá rơi. Cửa động hoàn toàn bị bịt chặt.

      “Là sao?” Khắc Lôi Nhã nghe ra điểm bất thường.

      “Hoa gia có phép thuật cao cấp rất tà ác, có thể chuyển dời ý chí lên người khác. Chúngsẽ cắn nuốt hoàn toàn ý chí của người đó rồiđiều khiển thân thể của họ.” sắc mặt Lý Minh Ngữ cũng rất khó nhìn, trầm giọng , “Khôngngờ lần này vì ngăn trở chúng ta mà chúng bỏ ra giá cao như vậy. Cư nhiên phái ra người có ma pháp cao thâm như thế!”

      Cũng chính là đấu lực tinh thần? Khắc Lôi Nhã hiểu ra điểm này.

      “Nếu như có người có lực tinh thần mạnh hơnđối phương sao?” Khắc Lôi Nhã lập tức hỏingược lại, gỡ bỏ kết giới.

      “Chúng bị cắn trả. Nặng tử vong, thìsi ngốc. Cho nên họ dám tùy tiện sử dụngma pháp tà ác này. Lần này là ra tay với nhữngthuyền viên chứ dám chọn người của các ngươi.” Lý Nguyệt Văn hừ lạnh tiếng, “Tađoán chúng nghĩ cho nổ cái sơn động này là cóthể chôn sống chúng ta. Nhưng sơn động này lạikhông bị phá hủy dễ dàng như vậy. Nhất định là chúng mai phục, chờ chúng ta ra ngoài.”

      “Vậy ra ngoài tiêu diệt chúng!” Hắc LongBản trầm .

      “Ma pháp này hay nha.” Ngõa Nhĩ Đa nhe răngcười đầy hứng thú. Pháp Sư Hắc Ám như hắnrất muốn biết cái ma pháp tà ác kia là thế nào,tiện thể học luôn cũng tốt.

      “Ta rất muốn biết người thi triển ma pháp ởđâu.” Khóe miệng Khắc Lôi Nhã ra nụ cườiquỷ dị, rất dịu dàng, “Nếu hủy diệt thân thể vậy ý chí tinh thần gửi người người khác thế nào đây?”

      Sau khi nghe xong lời Khắc Lôi Nhã, đáy lòngmọi người đều trở nên lạnh lẽo.

      thôi. Ra ngoài rồi !” Khắc Lôi Nhã cầm kiếm Thương Lan lên, dẫn đầu mọi người ra.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 75: Khắc Lôi Nhã rất vô tội (tiếp theo)


      Đoàn người theo cầu thang lên . HắcLong Bản tùy ý phất tay thả ra ma pháp dọn đường.

      “Đợi …!” Lý Nguyệt Văn đứng lại, lạnhgiọng gọi mọi người dừng lại.

      “Sao vậy?” Khắc Lôi Nhã khẽ cau mày, tậptrung suy nghĩ để cảm nhận nhưng pháthiện có gì bất thường.

      “Khắc Lôi Nhã, ngươi quá lệ thuộc vào mạnhmẽ của con rồng này. Việc này tốt cho quá trình trưởng thành của ngươi! Cho nên bắtđầu từ bây giờ, cho phép ra tay. Trừphi ngươi chỉ còn hơi thở mới đượcđộng thủ!” Lý Nguyệt Văn rất nghiêm túc.

      “À?” Khắc Lôi Nhã há hốc miệng, nhìn đá đầytrên cầu thang mà đau đầu. Chẳng lẽ nàng phảitự mình động thủ?

      “Cố gắng lên, đoàn trưởng. Ta quạt cho ngươi.” Tạp Mễ Nhĩ bày ra vẻ xót xa, đứng sau lưng Khắc Lôi Nhã. biết lấy đượcmột cái quạt ở đâu ra, chuẩn bị quạt cho nàng.

      Hắc Long Bản chủ động lui lại, nhường vị trícho Khắc Lôi Nhã.

      Hạ Thiên nhếch miệng cười thành tiếng. Kiều Sở Tâm nháy mắt tỏ vẻ hiểu.

      Ngõa Nhĩ Đa ngáp dài, tựa vào vách tường đợi.Tẫn Diêm muốn cái gì đó bị giọng trầm của Lý Nguyệt Văn cắt ngang: “Nếu cácngươi muốn ba tháng sau Khắc Lôi Nhã chết đài tỷ võ cứ ra tay.” Tẫn Diêm liền imlặng, lui xuống.

      Khắc Lôi Nhã thở dài đầy bất đắc dĩ, hậm hựcđẩy cái quạt tay Tạp Mễ Nhĩ, cố gắng bắn ra Đấu Khí để dọn đường.

      Con đường khá dài được dọn dẹp sạch , mọingười tới cửa sơn động.

      Khắc Lôi Nhã huy kiếm, gầm lên. cỗ Đấu Khí cường đại đánh về phía tảng đá chặn cửa động. Sau tiếng nổ, tảng đá vỡ vụn. Sơn động sáng lên ngay lập tức.

      Trước mắt vừa sáng lên, Khắc Lôi Nhã liền bày kết giới. Ngay sau đó là tiếng mũi tên đụng vào kết giới đinh đinh . Quả nhiên có mai phục ở cửa!

      “Hài tử, hãy bay !” Khắc Lôi Nhã nén oán khítrong lòng, khạc ra câu đầy hung tợn.Mọi người chưa có chuyện gì Khắc Lôi Nhã niệm thần chú. Ngọn lửa màu vàngnhanh chóng lớn dần tay nàng!

      Khắc Lôi Nhã ném ngọn lửa ra. Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp. Quả nhiên có ít người kêu thảm, văng lên trời.

      “Khắc Lôi Nhã, những người này là đoàn thủy thủ.” Hạ Thiên rất yếu ớt.

      “Ý chí của họ bị cắn nuốt. Trong cơ thể bọn họ chính là ý chí của Hoa gia. Khi ý chí của Hoa gia rời khỏi những thân thể kia chỉ là đồ vôdụng. Khiến những quân nhân kiêu ngạo nhấtcủa đế quốc trở thành cái xác hồn là sỉnhục lớn nhất với bọn họ.” Tạp Mễ Nhĩ mỉmcười nhưng đáy mắt hoàn toàn lạnh lẽo. mềm mỏng ra những lời này.

      “Đúng vậy. Cái chết chính là giải thoát chobọn họ.” Tẫn Diêm nhìn về phía trước, ánh mắtkiên định, trầm giọng .

      Hạ Thiên trầm mặc. Trong đám người này chỉ có nàng là hiểu ý nghĩa của cái chết nhưvậy.

      Khắc Lôi Nhã nhiều mà hươ kiếmThương Lan trong tay, xông lên. Nàng vận dụng lực tinh thần liều mạng công kích cỗ ý chí tinh thần núp trong thân thể của các thủy thủ.

      Lý Nguyệt Văn nhàn nhã ngồi đất nhìnKhắc Lôi Nhã biểu diễn. Những thủy thủ này quá yếu. Thân thể họ bị xâm chiếm nhưng thực lực rất yếu. Khắc Lôi Nhã có thể đối phó dễ dàng được.

      Khắc Lôi Nhã xử lý mọi việc rất nhanh. Nàngcầm kiếm Thương Lan trở lại, mặt đen lại. Mộtđám người ngồi nghỉ ngơi liền đứng lên.

      thấy ý chí thân thể mấy người kia.” Khắc Lôi Nhã lạnh nhạt , “Muốn điều khiếnđược thân thể của họ người thi triển ma pháp ở quá xa đúng ?”

      “Đúng! Mau, ở thuyền!” Lý Nguyệt Văn tỉnh ngộ, dẫn đầu mọi người chạy .

      “Người kia thể điều khiển toàn bộ đoànthủy thủ. Nhất định là nửa thao túng mộtnửa chế phục. giết chết họ bởi vì còn phải trở về!” Lý Minh Ngữ cau mày,vừa theo sát phía sau vừa giải thích.

      Quả nhiên khi đoàn người chạy về thuyền thìtrên thuyền an tĩnh khác thường. Họ tìm được thuyền trưởng và đoàn thủy thủ bị trói chặt trong khoang thuyền.

      Những người được cởi trói cho bọn họ biếtrằng tin được những đồng đội sống chung với nhau lâu như vậy đột nhiên ra tay vớibọn họ. Sau đó chúng trói chặt bọn họ lại rồicầm vũ khí xuống thuyền.

      Khắc Lôi Nhã nghe họ mà trực tiếp đixuống tầng hầm. Chỉ có chỗ đó là bọn họ khônggiao tiếp! Những người khác cũng theo sau Khắc Lôi Nhã.

      Trong chỗ chưa rượu vang lên tiếng ho khan được đè nén. Khắc Lôi Nhã hừ lạnh tiếng, cước đá văng cửa chính. Trong cănphòng mờ mờ thấy mọi vật. Khắc LôiNhã tiện tay thả ra quả cầu lửa để chiếusáng. Họ nhìn thấy nam tử trẻ tuổi trong góc che ngực, cố đè nén tiếng ho khan. Máutươi đỏ thẫm nơi khóe miệng cho thấy bịthương .

      “Hoa Nam Thiên!” Lý Nguyệt Văn kinh hô, gọitên đối phương.

      “Ngươi dám đơn thân độc mã tới ám sát chúngta.” Đáy mắt Lý Minh Ngữ lên ánh sánglạnh, trầm giọng .

      mình ta là đủ rồi.” nam tử trẻ tuổi tên là Hoa Nam Thiên cười lạnh, lạnh giọng trả lời.

      Thế nhưng vừa xong cỗ lực lượng mạnh mẽ bất ngờ đánh vào mặt , đánh té xuống đất thể đứng dậy nổi!

      Mọi người há hốc miệng nhìn cảnh tượng trướcmắt mà ngây ngẩn cả người. Khắc Lôi Nhã đámột cước lên mặt Hoa Nam Thiên, giẫm lên đầu .

      mình ngươi là đủ? Vậy bây giờ ngươi làm gì? Ngươi bị ta dẫm lên, hộc máu, bị ta chà đạp đáng đồng.” ánh mắt Khắc LôiNhã lạnh lẽo như hàn băng ngàn năm, giọng nóilạnh lùng tàn khốc rất đáng sợ.

      Tất cả mọi người giật mình. Họ chưa từng gặp qua Khắc Lôi Nhã thế này.

      có thực lực đừng có đánh rắm! Có sức mạnh là điều kiện tiên quyết.” giọng nóilạnh lẽo của Khắc Lôi Nhã vang vọng trong phòng. Tất cả chỉ là dối trá. Chỉ có thực lực mới là ! Ngươi có sức mạnh chân lý thuộc vềngươi! Mọi hành động của ngươi lúc đó đều làtiêu chuẩn của chính nghĩa! Cho nên phải mạnh mẽ! Phải mạnh mẽ!

      Hoa Nam Thiên bị Khắc Lôi Nhã giẫm dướichân, nhìn nàng bằng ánh mắt căm hận. Trong đáy mắt là thù hận ngút trời và cả khôngcam lòng.

      Khắc Lôi Nhã nhìn người bị mình giẫm dướichân đầy lạnh lùng, cười lạnh: “Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó. Ngươi hận ta? Ngươi có tư cách hận ta! Muốn hận hãy hận chính bảnthân mình quá yếu đuối. Nếu ngươi mạnh hơn ta người bị giẫm dưới chân hôm nay là ta chứ phải ngươi. Mà ta tuyệt đối hậnngươi. Ta chỉ hận bản thân mình yếu đuối khôngthể thắng nổi ngươi. Hoặc là ta hận chính mình quá tự kiêu và lỗ mãng mà từ chối giúpđỡ của người khác, muốn tự mình tùy tiện làmviệc.”

      Mọi người cứ sững sờ mà nhìn Khắc Lôi Nhã. Nàng trước mắt rất xa lạ, rất xa lạ nhưng lại tỏa ra sức quyến rũ thể diễn tả được.Chuyện này là sao? ai giải thích được.

      Đáy mắt Hoa Nam Thiên thoáng qua kinhngạc và tức giận. Khắc Lôi Nhã trúng chỗ đau của . muốn mình lập công ám sát huynh muội Lý thị nhưng ngờ bọn họcó người có thể công kích bằng tinh thần. Lạicàng ngờ rằng lực tinh thần của người này lại mạnh đến thế!

      “Tha cho ta con đường sống, ta trả giá xứng đáng.” Hoa Nam Thiên .

      “Mạng của ngươi rất đáng giá?” Khắc Lôi Nhãcười lạnh, tăng thêm lực chân.

      “Kinh tế của Lý gia bằng Hoa gia chúngta. Ta trả cho ngươi năm trăm vạn kim tệ.” HoaNam Thiên rất khó khăn dưới chân Khắc Lôi Nhã.

      Khắc Lôi Nhã quay đầu lại, thấy sắc mặt Lý Minh Ngữ và Lý Nguyệt Văn hơi đổi, có lúng túng, có tức giận. Nàng hiểu những lời củangười này là . Xem ra quả Lý gia rấtsa sút.

      “Ta hỏi ngươi vấn đề.” Khóe miệng Khắc Lôi Nhã lên nụ cười lạnh lùng tàn nhẫn.

      “Chuyện gì?” Hoa Nam Thiên cảm thân cái chân đầu mình càng ngày càng nặng.

      “Lúc ngươi giết người, đối phương cầu xinngươi tha mạng hay trả giá lớn để đổi tínhmạng của mình, ngươi làm thế nào?” Khắc Lôi Nhã rất nhàng mềm mỏng, “Ngươimà láo chết nhanh hơn đấy. Đừng quên lực tinh thần của ta mạnh hơn ngươi rất nhiều. Ta có thể cảm nhận được dao độngtinh thần của ngươi, cho dù là chỉ tia nhỏnhoi.” Giọng Khắc Lôi Nhã lạnh lùng tàn khốc khiến cho lòng mọi người bị chấn động.

      Hoa Nam Thiên nuốt nước miếng cái, nóirất gian nan: “Ta…Ta giết đối phương.”

      “Vậy được.” Khắc Lôi Nhã nở nụ cười lạnh lẽo,chậm rãi giơ kiếm Thương Lan trong tay lên. Nàng đâm kiếm vào ngực Hoa Nam Thiên cách từ từ và vô cùng dịu dàng. Nụ cười mê hoặc lòng người và động tác vô cùng ưu nhã ấykhắc sâu vào lòng mỗi người ở đây.

      Con ngươi Hoa Nam Thiên mở lớn, lên đầy tia máu và cả bất ngờ. Thiếu nữ có bề ngoài bình thường này có thể thản nhiên, ưu nhã mà lấy tính mạng người ta như thế.

      “Chuyện mình làm xong còn có tư cách gì mà cầu xin người khác? Mạng của ngươi là mạng, của người khác phải sao?” giọng Khắc Lôi Nhã vang lên nhàng, thâmthúy.

      Mọi người nghi ngờ. Đây là thiếu nữ rực rỡ đósao? Là tiểu nương lương thiện từng cam kết bảo vệ họ vĩnh viễn sao? Nàng và thiếu nữlấy tính mạng người khác cách tàn khốc nàylà sao?

      phải cảm giác của họ sai. Hành độngmâu thuẫn như vậy lại xảy ra người thiếu nữ này!

      Máu tươi phun ra vẽ nên đường vòng cungyêu dã. Máu phun lên mặt Khắc Lôi Nhã nhưngnàng dường như cảm nhận được mà chỉ chậm rãi rút kiếm ra, xoay người.

      Tạp Mễ Nhĩ vẫn mỉm cười như gió xuân, tiến lên, móc ra khăn tay sạch , động tác vô cùngtự nhiên, lau vết máu mặt Khắc Lôi Nhã rất cẩn thận.

      ai biết dấu ấn màu đen tay Khắc LôiNhã càng khắc sâu hơn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :