1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tài Năng Tuyệt Sắc - Vô Tình Bảo Bảo (Full +eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 68: Hắc Long Bản gây họa



      “Bảo Châu trong tay ngươi có liên quan đến việc chấn hưng gia tộc Lý thị!” lời của Lý Minh Ngữ khiến Khắc Lôi Nhã giật mình.

      với ngươi, viên ngọc quý trong tayngươi tên là Bảo Châu Thương Lan, vốn là mộtthể với Thương Lan của ta.” Lý Minh Ngữ lấy ra khí cụ bằng đồng, đặt trước mặt KhắcLôi Nhã. Khắc Lôi Nhã thấy khí cụ đó chạmrỗng ở bên trong. Vị trí này có cùng kích cỡ với viên ngọc quý trong tay nàng.

      “Cho nên?” Khắc Lôi Nhã nhìn Thương Lan trong tay Lý Minh Ngữ, hỏi.

      “Thương Lan chỉ dẫn dắt chìa khóa. Khi BảoChâu Thương Lan kết hợp với Thương Lan chỉ nơi có bảo vật. Tìm được bảo vật cũnglà lúc chúng ta chấn hưng được gia tộc Lý thị.”Lý Minh Ngữ chậm rãi ra mục đích củamình.

      “Bảo vật là gì mà có thể chấn hưng được gia tộc?” Khắc Lôi Nhã nghi ngờ.

      “Là thanh thần khí, thanh kiếm – kiếm Thương Lan. Đời trước của Lý thị biết tốn bao nhiêu tinh thần và thể lực, trải qua rấtnhiều lần chế tạo mới tạo ra được thanh kiếmnày. Vào lúc huy hoàng nhất của gia tộc Lý thịđã sai người giấu bảo kiếm . Họ muốn đời saucủa mình dựa vào lực lượng này vẫn cóthể phát triển. Nhưng nay gia tộc Lý thịcàng ngày càng sa sút. Chúng ta cần thanh thần khí này.” Lý Minh Ngữ rất chi tiết nhưng lạikhiến Khắc Lôi Nhã nghi ngờ.

      “Ngươi cho ta biết nhiều như vậy, sợta cướp đoạt Thương Lan, tự tìm bảo vật sao?” Khắc Lôi Nhã .

      “Ngươi có năng lực đó. Ta có thể lấymạng ngươi ngay lập tức.” Lý Nguyệt Văn bêncạnh mở miệng, đầy khinh thường.

      “Vậy các ngươi cũng đừng nghĩ có thể an toàn rời khỏi đây. Càng đừng nghĩ đến chuyện tìm thần khí để chấn hưng gia tộc.” Khắc LôiNhã hời hợt đáp trả.

      Lý Nguyệt Văn nhìn chằm chằm khuôn mặt sao cả của Khắc Lôi Nhã, hận ngứa cảmắt. Tiểu nha đầu này đáng chút nào!

      “Ngươi tìm được cũng thể sử dụng được.Người rút được kiếm Thương Lan lên phải có huyết thống Lý gia. Phải được kiếm Thương Lan đồng ý mới có thể rút nó ra được. Phải có ý chí kiên cường, can đảm, quyết tâm và có ràngbuộc với Lý thị mới có thể rút kiếm Thương Lan ra và sử dụng nó.” Lý Minh Ngữ hềhoang mang mà .

      Vừa nghe, Khắc Lôi Nhã liền cảm thấy hứngthú: “Thần khí đều có linh tính như vậy sao? Có thể tự chọn chủ nhân cho mình?”

      “Là thần khí dĩ nhiên có chỗ phi phàm.” Lý Minh Ngữ giải thích.

      “Có thể đưa Bảo Châu Thương Lan cho ngươi.Nhưng ta có điều kiện.” Khắc Lôi Nhã vuốtviên ngọc trong tay, chậm rãi .

      “Điều kiện gì?” Lý Minh Ngữ hỏi ngay lập tức.

      “Ta muốn cùng các ngươi. Ta muốn xem thần khí rốt cuộc là như thế nào, thuận tiện rèn luyện mình.” Khắc Lôi Nhã nhìn viên ngọc quý trongtay, trầm giọng.

      “Rèn luyện mình? Quả ngươi bây giờ yếunhư con gà con.” Lý Nguyệt Văn chế giễu.

      “Ta mạnh mẽ hơn.” Khắc Lôi Nhã ngẩngđầu, nhìn chằm chằm Lý Nguyệt Văn cười cợt, rất nghiêm túc.

      Nụ cười mặt Lý Nguyệt Văn cứng đờ. Nàng hoàn toàn mất hồn trong ánh mắt kiên định của Khắc Lôi Nhã.

      “Nhưng phải đợi mười ngày.” Khắc Lôi Nhã cấtviên ngọc quý, hờ hững .

      “Tại sao?” Lý Nguyệt Văn cau mày, vuimà hỏi.

      “Mười ngày nữa là sinh nhật ta. Sinh nhật lần đầu tiên. Mặc dù thích nhưng gia gia đãmời rất nhiều người đến dự tiệc. Ta thểném mọi người lại được.” Khắc Lôi Nhã nhẹnhàng . Trong giọng tràn ngập bất đắc dĩ.

      Lý Minh Ngữ và Lý Nguyệt Văn liếc nhìn nhau.Họ đều nhận ra được tia phức tạp trong mắt đối phương.

      “Được. Ta chờ mười ngày. Hy vọng ngươi tuân thủ lời hứa của mình.” Lý Minh Ngữ đứng dậy, đầy dứt khoát, “Mười ngày sau chúng ta chờ ngươi ở khách sạn lớn nhất ở cửa đông.”

      “Được.” Khắc Lôi Nhã gật đầu, đứng dậy, “Tatiễn ngươi ra cửa.”

      Sau khi tiễn hai huynh muội Lý thị, trở lại đạisảnh Khắc Lôi Nhã thấy Hạ Thiên và KiềuSở tâm còn nhìn những đồ trang sức kia.Nàng lộ ra nụ cười thản nhiên.

      Lý Minh Ngữ và Lý Nguyệt Văn đườngphố đế đô. Hai người đều im lặng. Hình nhưđang tự hỏi mình gì đó.

      “Đại ca, tiểu nha đầu này đáng chút nào.” lúc lâu sau Lý Nguyệt Văn mới lêntiếng.

      “Nhưng phải muội cũng rất thích nàng, rất tin nàng sao?” Lý Minh Ngữ câu trúng tim đen của Lý Nguyệt Văn.

      “Hừ!” Lý Nguyệt Văn ngoảnh đầu sang bên, gì.

      “Nàng rất giống người kia.” Ánh mắt Lý Minh Ngữ buồn rầu, nhàng .

      “Giống ở đâu? Nha đầu hung dữ đángyêu này giống Duệ di dịu dàng kiên cường của chúng ta chỗ nào?” Lý Nguyệt Văn khó chịu phản bác.

      “Ánh mắt của các nàng đều rất kiên định.” Lý Minh Ngữ nhàng câu khiến Lý Nguyệt Văn im lặng. Trong đầu Lý Nguyệt Văn nhớ lại ánh mắt kiên định của Khắc Lôi Nhã khi câu ta mạnh mẽ hơn.

      “Vậy chúng ta chờ mười ngày?” Lý NguyệtVăn hỏi.

      “Ừ, cho nàng cùng để rèn luyện mình cũng tốt. Ta cũng muốn xem đứa của Duệ di làngười như thế nào.” Lý Minh Ngữ cười nhạtmột tiếng.

      “Hừ!” Lý Nguyệt Văn hừ lạnh tiếng, khôngnói thêm gì nữa, lập tức lên phía trước.

      Lý Minh Ngữ mỉm cười, nhàng lắc đầu,theo sau. quá hiểu tính tình của muội muộimình rồi, luôn là miệng đường tâm nghĩmột nẻo, năng chua ngoa nhưng tâm tính hiền lành.

      Hôm sau, mới sáng sớm Khắc Lôi Nhã cưỡi Phong Báo đến Công Hội Ma Pháp tìm Khắc LýPhu. Vì Ngõa Nhĩ Đa là Pháp Sư Hắc Ám nên nếu giấu kín hơi thở của khôngthể xuất cách quang minh chính đại được. Huống hồ còn là người bị thần điện Quang Minh truy nã. Mấy ngày nay đềuđóng cửa làm tổ trong phòng, cho oai là đóng cửa tu luyện để khôi phục lại trình độtrước kia.

      Lúc Khắc Lôi Nhã dừng trước cửa Công HộiMa Pháp Tẫn Diêm cũng vừa tới. biết tên này di chuyển bằng gì nữa. Nàng có thểkhẳng định là vẫn canh cánh trong lòng chuyện mình vắng mặt vào buổi sáng nàng gặpnạn. tại lại càng bảo vệ nàng tấc rời.

      Khắc Lôi Nhã quen đường quen nẻo thẳng tới trước cửa phòng thí nghiệm của Khắc Lý Phu. Nàng nghe thấy tiếng kêu kỳ quái phát ra từ bên trong.

      “Sư phụ?” Khắc Lôi Nhã kinh hãi, gõ cửamà trực tiếp xông vào. Trong phòng dày đặc khói, Khắc Lý Phu huơ tay múa chân xuabớt khói .

      “A, Khắc Lôi Nhã, con đến rồi hả?” Khắc Lý Phu xua tan hết đám khói dày đặc, cười híp mắt hỏi Lôi Nhã.

      “Sư phụ, người làm gì vậy?” Khắc Lôi Nhã kinh ngạc nhìn căn phòng bừa bãi, hỏi.

      “Cái này là lão già Lao Nhĩ nhờ ta làm. Cái gì mà Tiểu Thủy Tinh (quả cầu nước ) cảmnhận hơi thở hắc ám.” Khắc Lý Phu lắc đầu đầyphiền não, “Làm cả ngày mà chỉ ra Tiểu Thủy Tinh giấu kín hơi thở hắc ám chứ thể cảmnhận được nó.” Khắc Lý Phu chỉ đống hỗn độn, đầy ngượng ngùng.

      “Tiểu Thủy Tinh giấu kín hơi thở hắc ám?” vừa nghe, Khắc Lôi Nhã liền vui vẻ. là trùng hợp.

      “Đúng vậy. Vật này tốt lắm đó. Nhưng khôngcảm nhận được hơi thở hắc ám.” Khắc Lý Phu phiền não kéo tóc của mình. Chẳng biết tên Lao Nhĩ đó muốn làm gì nữa. chỉ là Thế Lực Hắc Ám chậm rãi ăn mòn nội bộ quyềnquý mà ràng là có chuyện gì cả.Còn nhờ mình làm thứ đồ khó như thế này nữa. Chẳng lẽ chỉ nhờ vậy mà có thể tra được mọi chuyện sao?

      “A, sư phụ, vậy người định làm gì với thứ này?”Khắc Lôi Nhã nhìn đống thủy tinh trong suốt bàn, hỏi.

      “Đều là thứ vô dụng. Con thích cứ cầm lấylàm đồ trang trí cũng được.” Khắc Lý Phu nghiêng đầu nhìn những đồ dùng vừa mới tạo ra. suy nghĩ xem rốt cuộc vấn đề nằm ởchỗ nào.

      “Được. Sư phụ, cám ơn người. Con đây.”Khắc Lôi Nhã chút khách khí mà thutoàn bộ những quả cầu thủy tinh lại, nghênh ngang rời .

      “Khắc Lôi Nhã, con tìm ta có chuyện gì ?” Khắc Lôi Nhã tới cửa Khắc LýPhu mới nhớ ra, hỏi.

      có gì. Chỉ là đến thăm sư phụ để dặn dòngười chú ý nghỉ ngơi, giữ gìn sức khỏe.” Khắc Lôi Nhã ném cho Khắc Lý Phu nụ cười rực rỡ, bước khỏi cửa rồi khép cửa lại.

      Khắc Lý Phu gật đầu đầy vui mừng. Trong lònghắn rất ngọt ngào. Khắc Lôi Nhã biết đaulòng cho sư phụ này của nàng rồi.

      Khắc Lôi Nhã trở lại nhà Tạp Mễ Nhĩ, gõ cửaphòng Ngõa Nhĩ Đa.

      Khuôn mặt thanh tú của Ngõa Nhĩ Đa lộ ra. thấy Khắc Lôi Nhã hỏi đầy nghi ngờ: “KhắcLôi Nhã, mới sáng sớm mà tìm ta có chuyệngì à?”

      “Cái này có thể giấu kín hơi thở hắc ám người ngươi ?” Khắc Lôi Nhã móc ra túi Tiểu Thủy Tinh đưa cho Ngõa Nhĩ Đa.

      Ngõa Nhĩ Đa nhận lấy. Vừa nhìn liền trợn to mắt, thể tin, ngẩng đầu nhìn Khắc LôiNhã, hỏi: “Đây chính là thủy tinh giấu kín hoànmỹ nhất! Ngươi kiếm được ở đâu mà nhiều nhưvậy? Trời ạ, nhiều. Ngươi có biết túi thủytinh này mà đem ra chợ đen bán kiếmđược bao nhiêu tiền ?”

      Khắc Lôi Nhã cau mày, muốn đoạt lại: “Nếukhông cần trả cho ta. Nhiều lời vô ích.” KhắcLôi Nhã thầm than trong lòng. Ma Pháp Sư quả nhiên là nghề hao tiền tốn của. Chỉ tùy tiện làmmột đồ vật thí nghiệm cũng đắt như vậy. Nàngđã hiểu vì sao Khắc Lý Phu lại mập chảy mỡ ra như vậy.

      “Muốn chứ, sao lại ? Vậy là ta có thểđường hoàng mà ra ngoài rồi.” Ngõa Nhĩ Đa vộivàng cất cái túi vào trong ngực, sau đó ngẩngđầu cười hì hì, : “Khắc Lôi Nhã, ngươi thậtphí tâm vì ta. Chẳng lẽ ngươi…”

      Chưa hết câu tiếng kêu thảm thiết đãvang dội cả phòng, đánh thức toàn bộ người trong nhà.

      Mọi người mở cửa thò đầu ra thấy Khắc LôiNhã mặt đổi sắc qua hành lang. MàNgõa Nhĩ Đa ngồi chồm hổm trước cửa phòng, rên rỉ thê thảm.

      Buổi chiều, Ô Mã Lý đưa kim phiếu tới nhà Tạp Mễ Nhĩ. nhận lệnh của Công Tước Cổ Đốn đến đón Khắc Lôi Nhã về nhà.

      “Sư phụ ~~” Khắc Lôi Nhã nhìn Ô Mã Lý rất thân thiết. Người có thể dốc hết lòng vì nàng cần báo đáp này chiếm vị trí rất quan trọng trong lòng nàng.

      “Khắc Lôi Nhã, Công Tước đại nhân và HầuTước đại nhân rất hy vọng con về nhà sớm đấy.Dĩ nhiên ngươi muốn con về nhất là ta.” Ô Mã Lý cười ha ha, thấy Khắc Lôi Nhã cực kỳvui mừng. Đồ đệ bảo bối của tiến bộ ít. lâu nữa nàng vượt qua sư phụ là đây.

      “Sư phụ, kết thúc đấu giá chúng con về.”Khắc Lôi Nhã nhìn Ô Mã Lý mỉm cười trước mặt, . Nàng biết rất ít khi cười. Chỉ khi ở trước mặt nàng mới lộ ra nụ cười chân thành như vậy.

      “Ừ. Công Tước đại nhân nếu con thích thứ gì cứ mua. Người đưa cho ta rất nhiều tiền.”trong giọng của Ô Mã Lý mang theo cưngchiều.

      Khắc Lôi Nhã mỉm cười trả lời. Đấu giá lần này ra cũng có báu vật quý hiếmgì. Vật quý nhất bị Hạ Thiên thuận tay trộm rồi.

      Quả nhiên, trong buổi đấu giá ban đêm Khắc Lôi Nhã coi trọng thứ gì. Nàng mua đôi bao tay tinh xảo cho Kiều Sở Tâm, giúp bảo vệ tay nàng ấy khi dùng sức kéo cung tên. Việc này khiến cho Kiều Sở Tâm cảm động đến rối tinh rối mù. Nàng càng nhận định Khắc Lôi Nhã là người tốt nhất thế gian khiến Hạ Thiên giậndữ trong lòng. Ngõa Nhĩ Đa càng khinhthường hơn. Tiểu ác ma này mà là người tốt thìkhắp thiên hạ có người xấu!

      Buổi đấu giá kết thúc, đoàn người trùng trùngđiệp điệp trở về phủ Hi Nhĩ.

      Công Tước Cổ Đốn tự mình nghênh đón ở đại sảnh.

      “Khắc Lôi Nhã, con về là tốt rồi.” Ánh mắtCông Tước Cổ Đốn rơi vào đám người sau lưngKhắc Lôi Nhã. Trong mắt ông bắn ra tia sáng. Những người này đều đơn giản. Trong thời gian ngắn như vậy mà Khắc Lôi Nhã tậphợp được nhiều người tài như vậy bên người.Hơn nữa bọn họ trước nàng mà theo sát sau lưng. Có thể nhận ra Khắc Lôi Nhã rấtquan trọng với bọn họ. Công Tước Cổ Đốn tánthưởng trong lòng nhưng biểu lộ ra, mà nhiệt tình chào hỏi mọi người, mời bọn họ ngồixuống.

      “Khắc Lôi Nhã, con về.” Lúc này, Hầu TướcLạp Cách vẫn đứng bên mới mở miệng chào hỏi đầy miễn cưỡng.

      “A, phụ thân. Dạ, con về.” Khắc Lôi Nhã hờhững trả lời.

      “Khụ khụ ~” Lạp Cách mất tự nhiên, ho rồinói, “Còn chưa đầy mười ngày nữa là sinh nhậtcủa con. Đến lúc đó mẫu thân và nhị ca của con cũng về. Đại ca con còn phải đóng quân ở biên cảnh nên về được.”

      “A.” Khắc Lôi Nhã a tiếng, nhìn Công Tước Cổ Đốn, , “Gia gia, bạn của con cũng mệt rồi. Con muốn đưa bọn họ về nghỉ ngơitrước .”

      “Cũng được.” Công Tước Cổ Đốn mỉm cười,gật đầu đồng ý.

      Sắc mặt Hầu Tước Lạp Cách hơi đổi. Nhưng bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Công Tước Cổ Đốn nên phát tác.

      Sau khi Khắc Lôi Nhã đưa mọi người về nghỉ ngơi, đại sảnh yên lặng Hầu Tước mới đầy tức giận: “Phụ thân, người xem thái độ của Khắc Lôi Nhã kìa. Nàng căn bản coi con là cha. vậy còn dẫn theo đám ô hợp. vô giáo dục!”

      “Lạp Cách…” Công Tước Cổ Đốn mở miệng, rất bất đắc dĩ, “Chừng nào con mới học được cách nhìn người? Con cảm thấy nhữngngười theo Khắc Lôi Nhã là đám ô hợp sao?Thái độ của Khắc Lôi Nhã với con trách ai đây? Aiz… Tốt nhất con nên quan sát nhữngngười Khắc Lôi Nhã mang về . Xong rồi thìhãy thu hồi lại những lời con hôm nay.” Công Tước Cổ Đốn thở dài, rời khỏi đại sảnh, để lại Lạp Cách đầy nghi ngờ.

      Mấy ngày sau, bọn họ sống cuộc sống của sâu gạo, cơm tới há miệng, áo tới vươn tay. Hạ Thiên và Ngõa Nhĩ Đa rung đùi đắc ý đầy mãn nguyện. Chỉ có Kiều Sở Tâm là lo lắng. Tiềncông năm trăm kim tệ mà đến bây giờvẫn làm gì lại còn sống cuộc sống xa hoa như vậy. Tốt như vậy bình thường.

      Hôm nay mặt trời chiếu sáng rực rỡ, Khắc Lôi Nhã đối diện với Tẫn Diêm trong sân huấnluyện, nhìn Hắc Long Bản đứng thẳng. Hạ Thiên và Kiều Sở Tâm nằm xích đu phơi nắng, quan sát Khắc Lôi Nhã huấn luyện vớiTẫn Diêm. Ngõa Nhĩ Đa vẫn bế quan.

      “Ta cũng muốn đánh.” Hắc Long Bản nhaonhao muốn thử.

      “Đánh với ngươi? Ta muốn gãy tay hay thiếu chân đâu.” Khắc Lôi Nhã hừ lạnh, từ chối. Ai mà biết rồng là loại sinh vật có lựclượng kinh khủng. Chụp cái là bẹp người ngay. Chuyện này có thể công bằng.

      “Ta khống chế lực đạo. Ta tận tâm. Đánhvới ta . Ta giúp ngươi tiến bộ. Dù sao trênphương diện lực lượng chúng ta là mạnh nhất. Đến đây, đến đây ~~ Ta tận tâm.” Hắc Long Bản vội vàng khuyên bảo. muốn vận độngmột chút. Trong thâm tâm nhột nhạt khó chịu.

      Khắc Lôi Nhã suy nghĩ chút rồi : “Vậy ngươi chỉ có thể dùng tay, tay khác phải cộtlại.”

      “Có thể, có thể, có thể.” Hắc Long Bản gật đầu như bằm tỏi. vội vàng lau quyền màichưởng, hận thể đánh nhau ngay lập tức.

      Mà lúc này đây Thánh nữ Liễu Tuyết Tình và Thánh tử Lãnh Lăng Vân cùng tới thăm.

      “Thánh tử và Thánh nữ đại nhân đại giá quanglâm, tiếp đón từ xa thất lễ.” Công Tước Cổ Đốn ở nhà nên người đón bọn họ là Hầu Tước Lạp Cách.

      “Là chúng ta quấy rầy mới đúng.” Liễu Tuyết Tình mỉm cười dịu dàng, “Chúng ta tới tìm tiểu thư Khắc Lôi Nhã.”

      “Tìm Khắc Lôi Nhã ư?” Hầu Tước Lạp Cáchngây ngẩn. Hai vị có thanh danh lan xa như thế này lại tìm Khắc Lôi Nhã? Trong lòng Hầu Tước Lạp Cách dâng lên cảm giác lành, hỏingay lập tức, “Có phải chuyện với nhà La Môn vẫn chưa giải quyết tốt? Có phải Khắc Lôi Nhã còn che giấu gì ? Có phải…”

      phải như Hầu Tước đại nhân nghĩ. Chuyện kia được xử lý tốt. Khắc Lôi Nhã là người bị hại.” Lãnh Lăng Vân lạnh nhạt cắt lời Hầu Tước Lạp Cách. biết tại sao vừanhìn thấy nam tử trước mắt có thành kiến với Khắc Lôi Nhã như vậy, liền cảm thấy thoải mái.

      Liễu Tuyết Tình thay đổi sắc mặt, mỉmcười dịu dàng tao nhã như cũ. ai phát ra lo lắng thoáng qua trong mắt nàng.

      “Vậy ta gọi Khắc Lôi Nhã ra tiếp hai vị.” Hầu Tước Lạp Cách thở phào, vội vàng .

      cần. Có thể cho người dẫn chúng ta tìm nàng ?” Lãnh Lăng Vân từ chối.

      “A, vậy ta dẫn hai vị đại nhân .” Hầu TướcLạp Cách đứng dậy. Tuy trong lòng đau khổnhưng vẫn dẫn hai người tới sân huấn luyện ởhậu viện.

      Vừa vào hậu viện, kịp chuẩn bị gì nhìn thấy cảnh Khắc Lôi Nhã giống như diều đứtdây, đập mạnh lên kết giới. Nàng phun ngụm máu, rơi xuống khỏi tường kết giới, hônmê.

      Tiếng nổ kia vọng vào lòng mọi người.

      “Khắc Lôi Nhã!”

      “Khắc Lôi Nhã!”

      “Khắc Lôi Nhã!”

      Vài giọng cùng vang lên.

      Liễu Tuyết Tình chỉ thấy trước mắt nhoáng mộtcái thấy bóng dáng của Lãnh Lăng Vân xônglên.

      Canh thứ hai

      Ngay lập tức kết giới được mở ra. Có mấy người cùng vọt tới chỗ Khắc Lôi Nhã. Tẫn Diêm ở gầnnên xông tới nhanh nhất. Lúc mọi người vọt tớithì ôm chặt nàng vào lòng.

      Hắc Long Bản ngây ngốc đứng ở đằng xa, nhìn tay mình đầy kinh ngạc. Mới vừa rồi chính là bàn tay này đánh bay Khắc Lôi Nhã. Hắnkhông hề ý thức được mà làm theo bản năng.Khắc Lôi Nhã công kích quá hung dữ mạnh mẽlại xảo trá. mải đối chiến mà quên mất phải khống chế lực đạo.

      Xong rồi! Mình gây họa rồi!

      Hắc Long Bản giựt giựt khóe miệng, vội vàngchạy tới.

      “Khắc Lôi Nhã, ngươi làm sao vậy?” Hạ Thiênvà Kiều Sở Tâm nóng lòng, nhíu chặt lông mày.Các nàng gọi thế nào Khắc Lôi Nhã cũng khôngcó phản ứng.

      Tẫn Diêm ôm Khắc Lôi Nhã vào phòng bị Lãnh Lăng Vân chặn lại: “Để ta chữa chonàng.”

      Lúc này mọi người mới lấy lại tinh thần thấykhông biết từ lúc nào Thánh tử và Thánh nữ đãtới hậu viện. Sắc mặt của Lạp Cách sau lưngbọn họ có chút phức tạp.

      “Thánh tử đại nhân, vậy làm phiền ngươi. Xinhãy nhanh lên.” Tẫn Diêm cẩn thận đặt Khắc Lôi Nhã hôn mê xuống. Thánh tử là Mục Sư có năng lực xuất sắc ở đế đô, ai biết, ai hiểu. Đáy mắt Tẫn Diêmthoáng qua yên tâm. Có Thánh tử ở đây quá tốt.

      Lãnh Lăng Vân nhiều lời, phất tay dùngma pháp trị liệu cho Khắc Lôi Nhã. Ánh sáng trắng lập tức bao phủ lấy thân thể nàng.

      ai để ý đến đôi môi của Liễu Tuyết Tình mím lại, ánh mắt hề rời khỏi người Khắc Lôi Nhã.

      Ánh sáng trắng người Khắc Lôi Nhã từ từ tản , mọi người thấy sắc mặt nàng thở phàomột cái. Mặt nàng vốn tái nhợt giờ từ từ hồngnhuận.

      “Nàng bị thương tới nội tạng. Ta chữa cho nàng nhưng còn cần tĩnh dưỡng.” Lãnh LăngVân dừng trị liệu, dặn dò, “Mấy ngày này khôngđược vận động mạnh, điều dưỡng tốt là được.”

      “Thánh tử đại nhân, rất cảm tạ người.”chân mày nhíu chặt của Tẫn Diêm từ từ giãn ra theo sắc mặt dần hồng lại của Khắc Lôi Nhã. đứng dậy hành lễ với Lãnh Lăng Vân.

      có gì. Chỉ là nhấc tay cái mà thôi.”Lãnh Lăng Vân nhàng khoát tay, ý bảo Tẫn Diêm đừng khách khí.

      “Đa tạ Thánh tử đại nhân ra tay cứu giúp.”Tiếng của Lạp Cách vang lên.

      “Nhấc tay cái thôi.” Lãnh Lăng Vân nhànnhạt đáp lời, “Đưa Khắc Lôi Nhã về phòng nghỉngơi .”

      Khắc Lôi Nhã chậm rãi mở mắt ra liền thấy khuôn mặt đầy lo lắng của nhóm người.

      “Khắc Lôi Nhã, ngươi tỉnh! tốt quá!”Hạ Thiên và Kiều Sở Tâm vừa thấy Khắc LôiNhã tỉnh liền vui mừng, hô lên.

      “Ta…” Khắc Lôi Nhã khẽ cau mày. Thân thểthật khó chịu. đòn tràn đầy lực lượng cuồngbạo của Hắc Long Bản đánh bay mình rồi.

      “Có cảm thấy khó chịu ở đâu ?” Lãnh Lăng Vân nhìn Khắc Lôi Nhã, mở miệng hỏi.

      “Thánh tử đại nhân, là ngươi trị liệu cho ta sao?” Khắc Lôi Nhã vươn tay nhàng sờxương sống của mình. May mà gãy. Cúđập vừa rồi mất hồn.

      “Ừ. Để ta đưa ngươi về phòng nghỉ ngơi.” Lãnh Lăng Vân vươn tay, muốn đỡ Khắc Lôi Nhã.

      Tẫn Diêm lại nhanh chóng vươn tay ôm Khắc Lôi Nhã vào lòng, nhìn Lãnh Lăng Vânnói: “Đa tạ Thánh tử đại nhân ra tay cứugiúp. Bảo vệ tiểu thư vốn là trách nhiệm của ta mà ta lại thất trách.”

      “Thánh tử đại nhân, Thánh nữ đại nhân, cácngươi tới tìm ta à?” lúc này Khắc Lôi Nhã mớithấy được Liễu Tuyết Tình sau lưng Lãnh Lăng Vân, mở miệng hỏi rất yếu ớt.

      Liễu Tuyết Tình vừa muốn gì đó LãnhLăng Vân mở miệng trước.

      “Phải. Nhưng chờ ngươi điều dưỡng thân thể cho tốt rồi .” Lãnh Lăng Vân gật đầu, .

      “Đa tạ Thánh tử đại nhân trị liệu cho ta.”Khắc Lôi Nhã lộ ra nụ cười nhàn nhạt, lờicảm tạ lần nữa.

      “Đừng khách khí như thế. Về phòng .” LãnhLăng Vân ngẩng đầu nhìn ánh nắng mặt trời rựcrỡ, ý bảo Khắc Lôi Nhã vừa bị thương nặng chưa khỏi nên ở lại đây.

      Đoàn người vây quanh Tẫn Diêm về phòng Khắc Lôi Nhã. Hắc Long Bản vẫn ngây ngốcđứng ở đó, dám theo. Sắc mặt Lạp Cách vẫn phức tạp, đứng nguyên tại chỗ khôngnhúc nhích.

      Liễu Tuyết Tình nhìn bóng lưng Lãnh Lăng Vân,trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Nàng định theo sau lại nhìn thấy Hắc Long Bản băn khoăn lo lắng.

      Áo đen, mắt đen, tóc đen, thoạt nhìn rất phóng khoáng, rất gây chú ý. Liễu Tuyêt Tình khẽ caumày, nhìn Hắc Long Bản thêm mấy lần. Chợt nàng thấy có gì đó bình thường. Nàng hoàn toàn nhìn được thực lực của nam tử áo đen này! Hơn nữa nam tử này cóhơi thở của loài người?!

      Trời sinh nữ nhân nhạy cảm nên Liễu Tuyết Tình cảm thấy hoài nghi. Tiểu sủng vật củaKhắc Lôi Nhã chính là sinh vật xuất lưng con rồng đen. Bây giờ mình lại hoàn toàn nhìn được thực lực của nam tử này. lại có hơi thở của loài người. Chẳng lẽ? Chẳng lẽ nam tử này chính là con rồng đen đó?!

      Liễu Tuyết Tình đè nén kích động trong lòng, theo mọi người vào nhà mà vội vã chàotạm biệt với Hầu Tước Lạp Cách rồi trở về thần điện. Nàng phải suy đoán này cho GiáoHoàng đại nhân. Chỉ có khi Giáo Hoàng đạinhân tận mắt thấy nam tử áo đen này mới có thể biết thân phận của . Chỉ có Giáo Hoàng đại nhân mới có thực lực này!

      Liễu Tuyết Tình vội vàng rời phủ Hi Nhĩ màkhông ai để ý.

      Trong phòng Khắc Lôi Nhã đầy người. Tất cảđều nhìn nàng yếu ớt nằm giường đầy lolắng.

      Hắc Long Bản cúi đầu sâu, đứng ở cửa dám vào. thỉnh thoảng tiếp nhận vàiánh mắt muốn giết người cạnh giường.

      “Được rồi, ta sao rồi. Đừng trách hắnnữa.” Khắc Lôi Nhã tựa vào đầu giường. Nàng thấy mọi người thỉnh thoảng quay đầu lại, trừngmắt với Hắc Long Bản.

      là…” Hạ Thiên vừa gầm lên, muốn gì đó. Nhưng nàng chợt thấy Lãnh Lăng Vân đứngđó liền giọng lại, đầy tức giận: “Sớm được rồi. Con người kia rất bạo lực.Ngươi thấy đấy, tại xảy ra chuyện rồi. thể khắc chế lực lượng của mình.”

      “Hừ! Lại khiến tỷ tỷ bị thương nặng như vậy.”Kiều Sở Tâm nổi giận đùng đùng, quay đầu nhìnHắc Long Bản ở cửa.

      Hắc Long Bản cúi gằm đầu lời, mặc cho mọi người công kích.

      Lúc này Lãnh Lăng Vân mới chú ý tới người uể oải đứng ở cửa. Vừa nhìn trong lòng cả kinh.Cả người nam tử này tản ra cỗ lực lượng nguy hiểm, cuồng bạo lại cường đại. Hình nhưhắn phải là con người?! Cho nên mới có thể khiến Khắc Lôi Nhã bị thương nặng như vậy sao?

      tốt hơn nhiều. May mà Thánh tử đại nhân xuất đúng lúc.” Khắc Lôi Nhã mỉm cười, rất nhõm.

      “Nếu Thánh tử đại nhân xuất đúnglúc sao?” Hạ Thiên giận dữ hỏi ngược lại.

      “Vậy hôn mê thêm lúc.” Khắc Lôi Nhã biết mình ép Hắc Long Bản mới khiến thể thu tay lại được.

      “Hừ.” Hạ Thiên khó chịu hừ lạnh tiếng.

      “Đúng rồi, Thánh tử đại nhân, ngươi tìm ta cóchuyện gì ?” Khắc Lôi Nhã quay đầu nhìnLãnh Lăng Vân, hỏi dò.

      “Sau này hãy . Hôm nay ngươi yếu như vậy, điều dưỡng cho tốt .” Lãnh Lăng Vân thảnnhiên .

      Khắc Lôi Nhã im lặng, gì nữa.

      Lãnh Lăng Vân rơi vào trầm tư.

      Nhưng trong lòng có quyết định.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 69: Hào quang vạn trượng



      Lãnh Lăng Vân chậm rãi đứng dậy, nhìn KhắcLôi Nhã, : “Ngươi yên tâm , ta làm bất cứ chuyện gì ảnh hưởng tới ngươi.Ngươi cứ điều dưỡng thân thể cho tốt . Ta trước.” Lãnh Lăng Vân xong muốn rời .

      Khắc Lôi Nhã nhìn theo bóng lưng Lãnh Lăng Vân đầy khó hiểu. Thái độ của nam nhân này rất kỳ quái. Trước kia luôn có thái độ lạnh lùngcự tuyệt mọi người cách xa ngàn dặm nhưngbây giờ lại ra những lời cam kết này. Hay làhắn bị kích thích bởi cái gì đó rồi?

      Cùng lúc đó, Liễu Tuyết Tình cấp tốc chạy về thần điện Quang Minh tìm Giáo Hoàng.

      “Nam tử áo đen, tóc đen có thực lực rất mạnh đến nỗi ngươi thể nhìn thấu?” Giáo Hoàng ngồi ghế, trầm giọng hỏi Liễu TuyếtTình. Giáo Hoàng mặc áo khoác trắng nhưtuyết, bên thêu những hoa văn hình mặt trời. Khuôn mặt tràn đầy nghiêm túc.

      “Ta cảm thấy có liên quan đến con rồng đenđêm đó. Ta thể nhìn ra nam tử áo đen kiacó thân phận như thế nào. Ta muốn mời GiáoHoàng đại nhân kiểm tra, xem xét chút. Ta dám chắc nam tử áo đen đó phải là người.” Liễu Tuyết Tình rất chắc chắn về chuyện này. Chỉ cần Giáo Hoàng xác định thânphận của nam tử áo đen đó chuyện Khắc LôiNhã có liên quan đến việc vật Nữ Thần ban bị trộm được xác định.

      “Được. Ta biết. Ngươi lui xuống .” Giáo Hoàng phất tay, ý bảo Liễu Tuyết Tình đixuống. Nàng còn muốn gì đó nhưng nhìnthấy sắc mặt lơ đễnh của Giáo Hoàng nên nhịnxuống, dịu dàng lời cáo lui.

      Lúc Giáo Hoàng đứng dậy khuôn mặt trởnên lạnh lẽo, đáy mắt lóe ra hàn quang. Nếu lờiThánh nữ chuyện vật Nữ Thần ban bị trộm thể liên quan đến nữ nhân kia. Mặc kệ là ai, dám tôn trọng Nữ Thần nhất định phải chịu trừng phạt. Tất cả bằng chứng đều chứng minh chân tướng và lờiThánh nữ khác nhau là mấy. Thực lựccủa Thánh nữ chính là chứng cứ lớn nhất!

      Lãnh Lăng Vân trở lại thần điện, đến hồi báo với Giáo Hoàng mà đến phòng tầng cao nhất, tìm Chiêm Tinh Sư Âu Lai Nhã.

      nhàng gõ cửa phòng. Bên trong truyềnđến giọng trống rỗng của Âu Lai Nhã: “Vào , Lăng Vân.”

      Lãnh Lăng Vân khe khẽ đẩy cửa vào thấy Âu Lai Nhã với mái tóc xanh đứng lẳnglặng đài cao ở giữa phòng. đó đặt quả cầu thủy tinh khổng lồ. Lãnh Lăng Vân nhìn Âu Lai Nhã bằng ánh mắt phức tạp. Từ trước tới giờ luôn kính trọng Âu Lai Nhã. Nữ tử này kiêu ngạo, nóng nảy, luôn giữ tháiđộ tỉnh táo và là người công bằng.

      “Âu Lai Nhã…” Lãnh Lăng Vân nhàng mởmiệng. chưa kịp thêm Âu Lai Nhã nhàng nâng tay lên, ngăn lại.

      Tiếng trống rỗng vang lên: “Ta biết ngươimuốn hỏi cái gì. tìm được người Nữ Thầnmuốn tìm phải ?”

      Lãnh Lăng Vân hơi ngẩn ra, im lặng.

      “Có thể là lưỡi dao sắc bén, cũng có thể là hung khí giết người.” Âu Lai Nhã yếu ớt . Ánh mắt nàng vẫn trống rỗng rất quỷ dị. Nhưng chính ánh mắt này có thể đoán tương lai rất chính xác.

      “Cho nên…” Lãnh Lăng Vân khẽ cau mày.

      “Cho nên ngươi có thể để cho nàng trở thành lưỡi dao sắc bén hay là hung khí giết người.”giọng của Âu Lai Nhã thấp dần, ý tứ hàm súc.

      “Lăng Vân hiểu.” Lãnh Lăng Vân gật đầu. Chỉ với mấy câu hoàn toàn hiểu đượcý của Âu Lai Nhã. Khắc Lôi Nhã chính là ngườiphi phàm mà Nữ Thần muốn tìm. Nếu nàngphục vụ cho thần điện có thể tỏa hàoquang vạn trượng. Ngược lại nàng trở thành uyhiếp rất lớn với thần điện. Lúc đó thần điện tìm cách loại trừ nàng. Trong đầu Lãnh LăngVân lúc này lên khuôn mặt tràn đầy thỉnhcầu thiết tha của Lãnh Huyên Huyên.

      , Lăng Vân.” mặt Âu Lai Nhã hiệnlên nụ cười nhàn nhạt đầy bí hiểm.

      Lãnh Lăng Vân khẽ hành lễ, lẳng lặng ra ngoài.

      nhàng gõ cửa phòng Giáo Hoàng. Bêntrong truyền ra giọng hiền lành nhưng mất vẻ uy nghiêm của Giáo Hoàng: “Lăng Vân, vào .”

      Lãnh Lăng Vân bước vào thấy vẻ mặt sắc lạnh của Giáo Hoàng. đứng bên cửa sổ, suy nghĩ cái gì đó.

      “Giáo Hoàng đại nhân.” Lãnh Lăng Vân nhẹgiọng mở miệng.

      có tin tức về người lấy trộm vật được Nữ Thần ban.” Mặt Giáo Hoàng trầm lạnh lùng,.

      Lãnh Lăng Vân sửng sốt rồi cau mày, :“Nhanh như vậy có đầu mối à? Rốt cuộc là người phương nào có năng lực ăn trộm vật được Nữ Thần ban nhỉ?”

      Giáo Hoàng trả lời câu hỏi của LãnhLăng Vân ngay mà quay đầu đầy thâm ý: “Hôm nay gặp Khắc Lôi Nhã có thấy namtử áo đen, tóc đen mà thể nhìn thựclực của ? có phải là con ngườikhông?”

      Lãnh Lăng Vân khẽ cau mày, hiểu lờiGiáo Hoàng có ý gì. nhớ lại cảnh tượng Khắc Lôi Nhã bị lực lượng cuồng bạo đánh bay, rồi nhàng gật đầu, : “Đúng vậy. Thực lực của nam tử đó rất cường hãn. Lực lượng củahắn rất cuồng bạo.”

      “Có hơi thở của con người ?” Giáo Hoànghờ hững hỏi nhưng trong lòng có đáp án.

      Lãnh Lăng Vân trầm mặc, hồi lâu sau mới nhàng lắc đầu: “Ta cảm nhận được hơithở con người từ .”

      “Hừ!” Giáo Hoàng hừ lạnh tiếng, đáy mắtngập tràn giận dữ. can đảm! thành chủnho mà có lá gan lớn như vậy. Dám lẻn vào thần điện lấy trộm vật được Nữ Thần ban! thế còn có thể sai bảo Long tộc kiêu ngạo thực mánh khóe tinh vi như thế!

      “Giáo Hoàng đại nhân!” Lãnh Lăng Vân cảmnhận được thay đổi của Giáo Hoàng, khỏi có chút lo lắng mà gọi khẽ ra tiếng.

      Con ngươi Giáo Hoàng lạnh lẽo, đè nén giận dữ trong lòng, nhìn Lãnh Lăng Vân. Trong lòng hắnđã có tính toán cách xử lý Khắc Lôi Nhã.

      “À, ngươi đến tìm ta có việc gì?” Giáo Hoàngkhôi phục sắc mặt, hỏi.

      tìm được người Nữ Thần muốn tìm. Ta đãtìm Âu Lai Nhã để xác nhận. Chính là người đó.” câu của Lãnh Lăng Vân khiến sắc mặt Giáo Hoàng lập tức trở nên trầm.

      “Cái gì? tìm được? Âu Lai Nhã xácnhận?” Giáo Hoàng kích động, mặt ửng hồng. Đây là tin tức vô cùng tốt! Nữ Thần hạ lệnh tìmngười này rất lâu rồi nhưng đến bây giờ bọn họ mới tìm được.

      “Đúng vậy. tìm được.” Lãnh Lăng Vân thấyGiáo Hoàng kích động, lộ ra nụ cười.

      tìm được người tạo ra tượng kỳ lại trênbầu trời hả?” Giáo Hoàng vội vã hỏi.

      “Đúng vậy. Chính nàng tạo ra tượng kỳlạ bầu trời.” Lãnh Lăng Vân trả lời rất chắc chắn, “Người đó chính là Hi Nhĩ Khắc LôiNhã.”

      Lãnh Lăng Vân vừa dứt lời nét mặt của GiáoHoàng rất thú vị. há to miệng, chăm chúnhìn Lãnh Lăng Vân.

      thay đổi cảm xúc nhanh chóng khiến trái tim Giáo Hoàng cảm thấy rất nặng nề. Người ngay ở giây trước mình muốn tử hình lại chính là người Nữ Thần muốn mình tìm. Cảm giác này khôngphải người thường có thể chịu đựng nổi. Mộtgiây trước còn ở mặt đất, giây sau bịquăng lên trời.

      “Giáo Hoàng đại nhân?” Lãnh Lăng Vân khẽcau mày, nghi hoặc nhìn biểu tình của Giáo Hoàng. Lần đầu tiên người bộc lộ hỉ nộ lại có vẻ mặt phong phú như thế.

      “A, a, hả?” hồi lâu sau Giáo Hoàng mới phục hồi được tinh thần rồi , “Ngươi, ngươi vừanói gì?”

      “Ta ...” Lãnh Lăng Vân chuẩn bị nhắc lại lờimình bị Giáo Hoàng giơ tay lên ngăn lại.

      “Ta biết rồi. Ta nghe được. Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã là người Nữ Thần muốn tìm.” Giáo Hoàngchấp nhận phũ phàng.

      Lãnh Lăng Vân trầm mặc nhìn Giáo Hoàng đangbất thường. thể hiểu được chuyện gì xảy ra nữa.

      Giáo Hoàng lảo đảo đến bên ghế, ngồi xuống,bắt đầu nhớ lại từng ly từng tí về Khắc Lôi Nhã.Giáo Hoàng có bất kỳ ấn tượng về quýtộc nào nhưng lại nhớ Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã.Hôm đó để ý chuyện nàng đánh trận thành danh với học sinh của học viện Lạp Cách Tạp. Cứ cho nàng là Ma Vũ Song Tu nhưng thành tựu cao lắm. Hơn nữa lạinghe đồn rằng nàng vốn là hoa si vô dụng lại có thể trở thành đệ tử Khắc Lý Phu. Có điều gì đó kỳ lạ ở đây.

      “Lăng Vân, ngươi điều tra toàn bộ tư liệu về Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã cho ta. Ta muốn tìm hiểu cách cặn kẽ nhất.” Giáo Hoàng day day huyệtthái dương, bối rối .

      “Dạ, Giáo Hoàng đại nhân.” Lãnh Lăng Vân đồng ý, lui ra, để lại mình Giáo Hoàng bối rối.

      Trong căn phòng yên tĩnh, Giáo Hoàng đứng dậy kinh ngạc nhìn bầu trời xanh thẳm ngoàicửa sổ, lẩm bẩm: “Thần ơi, người đùa giỡn với chúng con sao? Thần rất vĩ đại, người khảo nghiệm con sao?”

      Tất cả tài liệu về Khắc Lôi Nhã đến tay GiáoHoàng bằng tốc độ nhanh nhất.

      Giáo Hoàng xem xét tài liệu tay rất cẩn thận, chỉ sợ bỏ sót mắt xích quan trọngnào đó. Lãnh Lăng Vân đứng dưới nhìn đầynghi ngờ, khó hiểu. Chưa bao giờ gặp qua tháiđộ thận trọng như thế của Giáo Hoàng. , phải là chưa bao giờ người có thái độ thận trọng như thế với ai. Có chuyện gì vậy? Lãnh Lăng Vân chỉ có thể khẳng định chuyện. Đó là Giáo Hoàng tuyệt đối có ý định thương tổn Khắc Lôi Nhã. Muốn trừ bỏ ngườikhông nhất thiết phải tìm hiểu cặn kẽ quá khứcủa người đó.

      Giáo Hoàng nhìn tài liệu, vẻ mặt ngừngbiến hóa. Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã quả phải người thường. Nàng luôn bị người đời nhạobáng là hoa si vô dụng mà lại có thể trở thành ngôi sao sáng nhanh chóng. trận thành danhvới học viên Lạp Cách Tạp, trở thành đệ tử của Khắc Lý Phu, được phong làm thành chủ thành Ni Á sau đó nhanh chóng giải quyết dịch bệnh ở đây. Là Ma Vũ Song Tu, thành tựu rất cao. Nàng đạt cấp bậc Ma Đạo Sĩ trong ma pháp,cấp độ Đại Kiếm Sĩ trong chiến sĩ! Tiến bộnhanh như vậy phải là người thườngrồi. Là trước kia nàng giấu tài hay đột nhiên lộtxác thành người khác?

      Giáo Hoàng khép mạnh tài liệu trong tay, đứngbật dậy, trong lòng có quyết định. GiáoHoàng nhìn khuôn mặt đầy nghi ngờ của Lãnh Lăng Vân, mỉm cười, hỏi: “Vài ngày nữa là sinh nhật Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã phải ?”

      Lãnh Lăng Vân gật đầu. Trong tư liệu viết rấtrõ ràng, sao Giáo Hoàng còn hỏi lại?

      “Chúng ta nên tặng nàng đại lễ.” Giáo Hoàng nở nụ cười bí , đặt tư liệu xuống, trongmắt bắn ra ánh sáng, nhàng , “Sau đó chúng ta nghênh đón vị chủ tế mới.”

      đại lễ?

      Chủ tế mới?

      Lãnh Lăng Vân nhìn Giáo Hoàng nở nụcười thâm thúy, đáy lòng thoáng qua dự cảmchẳng lành.

      Canh thứ hai

      “Hắt xì, hắt xì, hắt xì ~~” Khắc Lôi Nhã đangđung đưa xích đu cạnh cửa sổ, hắt hơi liên tiếp ba cái.

      “Khắc Lôi Nhã, cảm lạnh rồi à?” Khải Sắt Lâm vội vàng muốn đóng cửa sổ.

      phải. Mẫu thân, con chỉ ngứa mũi thôi.”Khắc Lôi Nhã ngăn động tác của Khải Sắt Lâmlại. Nhìn ánh mắt dịu dàng của Khải Sắt Lâm,nàng thấy rất ấm áp. Khải Sắt Lâm biết nàng bị thương liền chạy về ngay lập tức. Công chúa Mã Lệ Ti cũng cùng. Công chúa ở lại lâu, hỏihan ân cần rồi trở về. Khải Sắt Lâm ở lại chăm sóc Khắc Lôi Nhã.
      “Hay là có người chửi ngươi sau lưng?” Hạ Thiên cẩn thận gọt Tương Thủy vội vàngxoay lưng lại. Nàng sợ nước mũi Khắc Lôi Nhãdính vào trái cây.


      “Chẳng lẽ là ả ngu ngốc đáng ghét La Môn ÁiLệ Ti?” Lạp Tây Á bên cạnh cau mày đầy khó chịu.

      “Hả?” Khắc Lôi Nhã sửng sốt. Sao lại nhắc tới ảta?

      Khải Sắt Lâm nháy mắt với Lạp Tây Á nhưngnàng để ý đến, dương dương tự đắc mà : “Tỷ tỷ biết gì rồi. Ả ngu ngốc đó muốn mưu sát tỷ, được Hoàng đế bệ hạ miễn cưỡng đặc xá nhưng người tước bỏ chứcquan của gia gia ả ta. Toàn bộ người làm quancủa gia tộc La Môn đều bị giáng xuống ba cấp.”

      Khắc Lôi Nhã gật đầu, : “Việc này ta biết. Ta cũng ở đó.”

      “Ha, tỷ biết chuyện hay phía sau rồi.Mấy ngày trước cả nhà La Môn biến mất trong đêm, tìm đến nương nhờ ở Lạp Cách Tạp. Hoàng đế bệ hạ nổi giận, hạ lệnh truy nã. LạpCách Tạp lại chịu giao người....” Lạp TâyÁ hết sức phấn khởi, để ý đến đáy mắt Khắc Lôi Nhã trầm xuống.

      Toàn bộ nhà La Môn trốn ? Chắc hẳn Hoàngđế bệ hạ tự phụ kia giận lắm đây. Chuyện đến nước này cũng phần là do mình.

      “Tỷ tỷ, liên quan tới tỷ. Nghe người trẻ tuổi muốn giết ngươi hôm đó khuyên bọn họ đến nương nhờ ở Lạp Cách Tạp...” rốt cuộcLạp Tây Á cũng phát Khắc Lôi Nhã thay đổi sắc mặt, vội .

      “Lạp Tây Á!” Khải Sắt Lâm gọi Lạp Tây Á, ngăn nàng tiếp.

      Lạp Tây Á lè lưỡi, ngừng lại.

      “Mẫu thân, khiến người phải lo lắng.” Khắc Lôi Nhã biết Khải Sắt Lâm muốn nàngchịu áp lực tinh thần nên mới quát bảo Lạp Tây Á dừng lại.

      “Mấy ngày nữa là tới sinh nhật con rồi. Con đừng suy nghĩ nhiều.” Khải Sắt Lâm dịu dàng .

      “Dạ.” Khắc Lôi Nhã gật , cười thản nhiên,hưởng thụ khí tốt lành.

      Mấy ngày tiếp đó đều thấy bóng dáng của Hạ Thiên và Kiều Sở Tâm. Hai nàng là đangchuẩn bị quà tặng.

      Đảo mắt qua mười ngày.

      Ngày hôm đó phủ Hi Nhĩ cực kỳ náo nhiệt.Trước cửa phủ ngựa xe như nước. Xe ngựa sang trọng đến ngừng. Người hầu khàn cả giọng. Bọn thị nữ đứng ở cửa nhận quà mỏi tay.

      Công Tước Cổ Đốn đứng ở cửa, mặt hồngnhuận, tâm tình rất tốt. Hầu Tước Lạp Cách an tĩnh hơn bình thường rất nhiều, lẳng lặng giúp đón khách phía sau.

      “Nhị hoàng tử điện hạ đến, công chúa điện hạ đến.” Người hầu kéo dài giọng. Nhị hoàng tử và công chúa đền là học viên của học viện, có giao tình với Khắc Lôi Nhã nên đến dự tiệc là điềurất bình thường. Tất cả mọi người mỉm cườichào hỏi Nhị hoàng tử và công chúa.

      “Đại sư Khắc Lý Phu đến!” người hầu kêu thậtto, hấp dẫn ánh mắt đám đông.

      Khắc Lý Phu thay đổi hoàn toàn cách ăn mặc,tinh thần phấn chấn bước xuống xe ngựa, thu hút ánh mắt của mọi người. Sinh nhật của đồ đệ bảo bối đương nhiên sư phụ phải tới.

      Quý tộc đến rất nhiều. Xe ngựa còn chỗ dừng trong phủ. Công Tước Cổ Đốn cũng khôngngờ có nhiều người như vậy. Rất nhiều quýtộc dẫn con theo. Công Tước Cổ Đốn hiểu tínhtoán của bọn họ. Chắc chắn kết thông gianhưng chưa chọn được đối tượng thích hợp nhất nên cần nóng vội.

      “Thánh tử điện hạ, Thánh nữ điện hạ giá lâm!” người hầu hô lên đầy kích động. Nhân vật quan trọng của thần điện Quang Minh cũng tham gia!

      Công Tước Cổ Đốn tiếp đón Khắc Lý Phu xongliền tiến lên chào đón Lãnh Lăng Vân và LiễuTuyết Tình

      “Thánh tử đai nhân, Thánh nữ đại nhân, hânhạnh đón hai vị quang lâm hàn xá.” Công Tước Cổ Đốn cười ha ha, tâm tình tốt hơn bao giờ hết.

      “Công Tước đại nhân mời chân thành nhưthế, nhất định chúng ta tham gia.” Lãnh Lăng Vân cười thản nhiên

      “Mời hai vị vào.” Công Tước Cổ Đốn .

      “Công Tước đại nhân cứ tự nhiên, chúng ta tự vào.” Lãnh Lăng Vân gật đầu.

      “Công Tước đại nhân, hôm nay nhiều người. Ta còn thấy cả xe ngựa của hoàng gia nữa.” Liễu Tuyết Tình mỉm cười dịu dàng nhưnước, rất tao nhã.

      “Đúng vậy. Khắc Lôi Nhã và Nhị hoàng tử điện hạ, công chúa điện hạ đều là học viên của họcviện...” Công Tước Cổ Đốn mỉm cười, trả lời, ý tứ sâu xa trong lời của Liễu Tuyết Tình.

      Liễu Tuyết Tình xem xét xung quanh kỹ lưỡng, kiềm chế được vui mừng. Càng nhiềungười càng tốt. Lúc Giáo Hoàng đại nhân tới vạch trần thân phận của nam tử áo đen, định tội Khắc Lôi Nhã để xem Công Tước Cổ Đốn có còn cười được nữa ? Trộm vật được Nữ Thần ban chính là tội chết. Mặc kệ thân phận của đối phương như thế nào cũng tránhđược hình phạt này. Ngay cả Hoàng đế bệ hạcũng thể che chở được! Liễu Tuyết Tình thầm hài lòng. Giáo Hoàng đại nhân biếtchọn thời điểm, cố ý trừng phạt Khắc Lôi Nhãvào hôm nay. Tất cả quý tộc của đế đô đều cómặt, lại còn có cả người của hoàng thất nữa. Vạch trần nàng dưới chứng kiến của nhiềungười như vậy nàng ta còn có thể ngụy biệnthế nào được? Nàng ta được nếm tư vị đangtrên thiên đường rớt thẳng xuống địa ngục.

      Giờ phút này đại sảnh vốn rộng rãi trở nên nhốnnháo. Áo quần đẹp đẽ quý giá lay động. Các quýphụ tụm năm tụm ba, cầm quạt trong tay thảoluận gì đó. Các vị thân sĩ tác phong nhanh nhẹnthì cầm rượu, cười với nhau. Hương rượu thơm ngát, nhạc làm say lòng người. Lần này Công Tước Cổ Đốn tốn ít tâm tư.


      Các thiếu niên quý tộc đến theo lệnh của cha mẹ trông ngóng chủ nhân của bữa tiệc –Khắc Lôi Nhã xuất .

      Khách đến đông đủ, bữa tiệc bắt đầu.

      Trong tiếng nhạc dìu dặt, Khắc Lôi Nhã, LạpTây Á, Hạ Thiên và Kiều Sở Tâm bước xuống cầu thang. Khắc Lôi Nhã mặc bộ váy trắng tinh, viền tơ màu tím nhạt, bên hông thắt dải lụa thêu hoa Tường Vi màu hồng sống độngnhư . Trước ngực áo cài đóa hoa tươi xinh xắn. Tóc dài buông. đầu nàng cài vật trang sức màu tím nhạt. Thoạt nhìn nàng phiêu dật như tiên dáng trần khiến mọingười chìm đắm.

      Khắc Lôi Nhã chậm rãi xuống, thu hút ánhmắt của tất cả mọi người. Những thiếu niên trước kia còn lưỡng lự khi đến đây đều hạ quyếttâm.

      Mắt Công Tước Cổ Đốn híp thành đường.Ông biết mình đạt được mục đích ngày hômnay. Công Tước Cổ Đốn bước nhanh lại chỗ Khắc Lôi Nhã, vươn tay để nàng khoác lên tay mình.

      “Hôm nay là sinh nhật cháu bảo bối của ta. Ta xin chân thành cảm tạ các vị đến dự...”Công Tước Cổ Đốn bắt đầu giọng điệu giao tiếptiêu chuẩn.

      Khắc Lôi Nhã mỉm cười nhưng nụ cười khôngtới đáy mắt. thoải mái. Mình giống như hàng hóa để mọi người lượng giá vậy. Hôm nay là nhiều người, lại còn toàn là người cóvai vế ở đế đô này. Có rất nhiều quý tộc nàng đãgặp qua nhưng thể nhớ tên cũng tới. Những ánh mắt này khiến người ta mất tựnhiên!

      Lời cũ rích kết thúc, bữa tiệc chính thứcbước vào giai đoạn cao trào. Công Tước Cổ Đốn như con bướm lượn quanh xã giao với mọi người, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười sảngkhoái. Mọi người đều hiểu tâm tình của ông tốtnhư thế nào. Cũng đúng thôi. Chỉ là sinh nhậtcủa cháu ông mà có nhiều người có vai vế tham gia như vậy. Hoàng tử, công chúa, thậm chí còn có cả Thánh tử và Thánh nữ của thần điện Quang Minh. Sao ông phấn khởi cho được.

      Khắc Lôi Nhã cười cứng ngắc, lần nữa cự tuyệt lời mời khiêu vũ của thiếu niên quý tộc. Trong lòng nàng gào khóc đau đớn khôngbiết chừng nào bữa tiệc mới kết thúc.

      “Khắc Lôi Nhã ~~” giọng dí dỏm vang lên sau lưng Khắc Lôi Nhã. Nàng quay đầu lại bắt gặp nụ cười của công chúa Mã Lệ Ti.

      “Công chúa...” Khắc Lôi Nhã mỉm cười chàohỏi. Nàng thấy Nam Hi phía sau Mã Lệ Ti liền , “Nhị hoàng tử điện hạ. Đa tạ hai vị bớtchút thời gian tham dự bữa tiệc.”

      “Ha ha, ta chỉ sợ ngươi ước gì chúng ta đến thôi.” Nam Hi trêu ghẹo, “Ta ràng đọc được kiên nhẫn trong mắt ngươi.”

      Khắc Lôi Nhã quýnh, chuẩn bị gì đó thìcông chúa Mã Lệ Ti bật cười: “Đừng ngụy biện.Ha ha, ngươi giống chúng ta, rất ghét xã giao nhưng thể ứng phó.” Công chúa Mã Lệ Ti hạ giọng với Khắc Lôi Nhã.

      Khắc Lôi Nhã nhớ tới cảnh tượng hôm sinh nhật của công chúa Mã Lệ Ti, bật cười đầy hiểu ý. Hạ Thiên và Kiều Sở Tâm hưởng thụ đồ ănngon. Hắc Long Bản gì, ngáp dài, tựavào tường nhìn hai thiếu nữ vui vẻ. BạchĐế hăng say gặm gan ngỗng vai . NgõaNhĩ Đa xuất . sợ nhiều ngườinhư vậy có người phát ra hơi thở hắc ámmà giấu kín. Sau này chứng minh lo lắng của là chính xác.

      Liễu Tuyết Tình đứng xa xa nhìn Khắc Lôi Nhãđang bị mấy người vây lấy, cười rất trong sáng.Đáy mắt nàng thoáng qua tia thâm trầm. Cứcười , ngươi sắp cười được nữa rồi. Liễu Tuyết Tình nhìn chằm chằm vào Hắc LongBản và Bạch Đế vai . Nàng khẳng địnhhai người này chính là đồng lõa với người trộmvật Nữ Thần ban đêm đó. Chủ mưu còn có thểlà ai nữa?

      Đại sảnh cực kỳ náo nhiệt. Mọi người đều tươi cười. Về phần cười vì chuyện gì chỉ có bảnthân họ hiểu.

      “Giáo Hoàng đại nhân đến!” chợt giọng nóivang dội pha lẫn chút run rẩy vang lên, phá tan náo nhiệt trong đại sảnh.

      Giáo Hoàng đại nhân đến?

      chỉ có Công Tước Cổ Đốn mà tất cả mọingười đều ngây ngẩn.

      Tại sao Giáo Hoàng đại nhân lại tới? Phải biết rằng dù là sinh nhật của công chúa điện hạ mà người còn đến!

      Đáy mắt Liễu Tuyết Tình thoáng qua lo lắng.Kịch hay chỉ mới bắt đầu!

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 70: Hào quang vạn trượng (tiếp theo)



      “Giáo Hoàng đại nhân đến!” giọng từ cửavang lên lần nữa, mang theo run rẩy khó giấu. Người hầu này bị sợ hãi bởi thân phận củangười vừa đến.

      Lúc này Công Tước Cổ Đốn mới phục hồi tinh thần, vội vàng tiến lên nghênh đón.

      Mọi người trong đại sảnh cũng hồi thần lại, ồn ào hẳn lên. Trong đại sảnh vang lên tiếng nghịluận ầm ĩ. Mỗi người mang vẻ mặt khácnhau, đoán già đoán non lý do khiến GiáoHoàng quang lâm.

      Lãnh Lăng Vân lẳng lặng tựa vào tường, mặt có biểu lộ gì. sớm biết GiáoHoàng đến.

      Liễu Tuyết Tình đè nén kích động trong lòng,giữ vẻ bình tĩnh mặt nhưng trong tâm nhưsóng trào. Mỗi khi thấy thái độ rất tốt của Lãnh Huyên Huyên với Khắc Lôi Nhã trong lòng nàng tràn ngập cảm giác nguy hiểm. Lãnh LăngVân đối xử đặc biệt với mình cũng chỉ vì mình chăm sóc cho muội muội duy nhất của . Đâycũng là mối dây duy nhất để mình có thể tiếp xúc với . Nếu có con át chủ bài này, chỉ sợ cũng đối xử lạnh lẽo vô tình với mình như những người khác. Nghĩ đến đây, Liễu Tuyết Tình càng vội vàng và lo lắng. Sắp trừ bỏ mối nguy hiểm tiềm tàng là Khắc Lôi Nhã, sao có thể kích động cho được? Lãnh LăngVân là ông trời của mình, là tất cả của mình!

      Khắc Lôi Nhã đứng lên, nhìn về phía cửa đại sảnh. Giáo Hoàng đại nhân đích thân đến mangtheo phúc hay họa đây? Chắc là phải đơngiản chỉ để mừng sinh nhật mình. Khắc Lôi Nhãrất ràng địa vị của mình trong lòng GiáoHoàng.

      Chẳng lẽ Nữ Thần muốn ban ơn sao?

      Hắc Long Bản híp mắt nhìn Giáo Hoàng vớikhuôn mặt trang nghiêm, ngáp cái. Lão đầu này đêm đó hứng hết nước miếng của mình phải sao? Bây giờ còn giả bộ uy nghiêmcho ai nhìn?

      Theo sau Giáo Hoàng là vị Hồng Y GiáoChủ. Là người Khắc Lôi Nhã quen – lão đầu đáng Lao Nhĩ. mặc trang phục dạ tiệc,cầm hộp gấm xinh đẹp tay. khócho khi phải bày ra sắc mặt nghiêm túc nhưvậy.

      biết Giáo Hoàng đại nhân đại giá quangtâm, thể tiếp đón từ xa…” Công Tước CổĐốn mỉm cười đầy áy này, bước lên chào GiáoHoàng. Trong lòng ông thấp thỏm, biếtGiáo Hoàng đến đây với dụng ý gì.

      “Công Tước đại nhân đùa rồi. Ta tự tiện đến mà được mời, là ngại.” Giáo Hoàngmỉm cười nhã nhặn. Nụ cười này càng khiến choCông Tước Cổ Đốn hoang mang hơn.

      Mọi người trong đại sảnh nghe được nghịluận càng lớn hơn. Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy? Dù Khắc Lôi Nhã chơi nổi như thế nào cũng chỉ là thiếu nữ mười bốn tuổi mà thôi.Sinh nhật nàng sao có thể kinh động đến cả Giáo Hoàng đại nhân?

      “Ha ha, đông vui, cảnh tượng náonhiệt.” Giáo Hoàng quét mắt nhìn đại sảnh. Đềulà những khuôn mặt quý tộc mà quen, còncó cả Thánh tử và Thánh nữ. Ánh mắt dời đến người Khắc Lôi Nhã, rồi dời sang Hắc Long Bản cách đó xa. Trong mắt hắnhiện lên tia tinh quang dễ dàng phát giác. Quả nhiên nam tử áo đen kia chính là con rồngđen đêm đó! Những lời suy đoán của Thánh nữhoàn toàn là . Khắc Lôi Nhã chính là người dám trộm vật Nữ Thần ban. Nhớ đếnchuyện mình bị Hắc Long Bản phun nước miếng đầy mặt đêm đó trong lòng Giáo Hoàng rất khó chịu. tin tưởng lời của Nữ Thần về Khắc Lôi Nhã. Tuy thực lực của nàng khôngmạnh nhưng có thể sai bảo được con rồngđen kiêu ngạo, cường đại như vậy cũng phải đơn giản. Nữ Thần nhất định có lý do của mình.

      dám nghĩ Giáo Hoàng đại nhân sẽđích thân tham dự, vẻ vang cho kẻ hèn này.” Công Tước Cổ Đốn rất khách khí,kèm theo sợ hãi. Trong lòng ông vừa vuimừng vừa lo lắng. Giáo Hoàng đến đây chỉ để mấy câu khách sáo như thế!

      “Hôm nay, ta tới đây là do được Nữ Thần chỉ dẫn.” Chợt, sắc mặt Giáo Hoàng nghiêm túc hẳn, xoay người, nhàng với mọi ngườitrong đại sảnh. Giọng rất nhưng mang theo ma pháp nên mọi người trong đại sảnh đềucó thể nghe .

      Đại sảnh yên tĩnh lại ngay lập tức. Tất cả đềungây ngẩn. Được Nữ Thần chỉ dẫn? Mọi người ởđây đều tin tưởng và ngưỡng mộ Nữ Thần. Người là trụ cột tinh thần của bọn họ. Bây giờGiáo Hoàng như vậy có thể khiến chobọn họ kinh ngạc sao?

      Công Tước Cổ Đốn cũng ngây ngẩn cả người,hoàn toàn hiểu ý định của Giáo Hoàng.

      Tay Liễu Tuyết Tình nắm chặt thành nắm đấm,ngừng thở, nhìn chằm chằm vào Giáo Hoàng.Trái tim nàng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngựcvậy. Ánh mắt Giáo Hoàng vừa lướt qua nam tử áo đen. Chắn hẳn người xác định thân phận của người đó. Vậy là ngay sau đây Khắc LôiNhã chịu trừng phạt vì tội dám to gan ăn trộm ngay trong thần điện!

      Lãnh Lăng Vân chán đến chết, nhấp rượu ngọttrong tay. Mặt biểu tình nhìn Giáo Hoàng đứng giữa đại sảnh.

      Khắc Lôi Nhã nhìn nụ cười của Giáo Hoàng,trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành. Cảm giác này giống như đối mặt với con cáo già!

      “Được Nữ Thần chỉ dẫn?” rốt cuộc có người hồi hồn lại. Mọi người trong đại sảnh như bị sét đánh. khí càng trở nên sôi nổi hơn. Nữ Thần chỉ dẫn Giáo Hoàng! Bọn họ lại có may mắn được nhìn thấy Giáo Hoàng làm việc đượcNữ Thần chỉ dẫn. quá vinh hạnh! Tất cảmọi ánh mắt sáng trưng chiếu lên Giáo Hoàng, chờ đợi lời tiếp theo.

      Hắc Long Bản nháy mắt đầy nghi ngờ. Chẳng lẽ lão gia hỏa kia phát ra mình chính là con rồng đen phun nước miếng vào đêm đó sao? đúng. Ánh mắt chỉ dừng lại ở đây chút rồi rời ngay. Hơn nữa cũng chú ý nhiều.

      “Mời mọi người yên lặng. Hôm nay rất vinh hạnh khi có thể để cho nhiều người chứng kiếnviệc được Nữ Thần chỉ dẫn.” giọng uy nghiêm của Giáo Hoàng vang lên, thành công khiến mọi người yên lặng lại, nhìn về bên này. Ánh mắt họ nóng rực tập trung lại chỗ.

      “Hôm nay, dưới chứng kiến của mọi người,ta thành tâm mời Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã trở thành thành viên của thần điện Quang Minh, đảm nhiệm chức vị chủ tế, tạo phúc cho nhân dân, cống hiến sức lực cho đế quốc. Đây chính là vật Nữ Thần ban cho Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã! Đây đều là ý chỉ của Nữ Thần, là ân sủngcủa Người.” giọng nhanh chậmcủa Giáo Hoàng vang vọng trong đại sảnh, vang vọng trong lòng mỗi người, lâu sau vẫnchưa biến mất. (ta có bệnh nổi da gà khi đếnđoạn hay. Ôi chao, ta chết *.*)

      Tin tức như sét đánh ngang tai khiến cho tất cảmọi người trong đại sảnh đều kinh hãi. Mọi người im lặng đến mức có thể nghe được tiếng tim đập của nhau. Ý chỉ của Nữ Thần? Ân sủng của Nữ Thần? Ân sủng lớn như vậy lại rơi vàongười Khắc Lôi Nhã?! Tại sao? Tại sao?

      Sắc mặt Công Tước Cổ Đốn thay đổi! Thần điện Quang Minh có thể ngay tại đây đưa ra quyếtđịnh như vậy! Công khai lôi kéo Khắc Lôi Nhãvề với thần điện Quang Minh! Hơn nữa còn lấycớ rất đường hoàng là được Nữ Thần chỉ dẫn?! Lại còn đảm nhiệm chức vụ chủ tế? Chưa từng nghe qua trường hợp nhận chức đột ngột nhưvậy!

      Ngay lập tức đại sảnh sôi trào, phi thường ồn ào náo nhiệt, cơ hồ muốn nổ tung căn nhà. màn gây chấn động như vậy xảy ra ngay trướcmắt họ! Giáo Hoàng lại muốn đem cả vật đượcNữ Thần ban cho Khắc Lôi Nhã. Đó là bảo bối quý giá nhất, giúp cho linh hồn có thể sống lạibằng thân thể của mình! Chỉ mới nghe qua chứ chưa từng được thấy. Chỉ bằng câu của Giáo Hoàng tặng cho Khắc Lôi Nhã?Tặng cho nữ tử vừa tròn mười bốn tuổi?! Hơnnữa đây còn là ý chỉ của Nữ Thần! Tại sao Nữ Thần lại quan tâm Khắc Lôi Nhã như vậy?

      Toàn bộ ánh mắt nóng rực đều đặt người Khắc Lôi Nhã như muốn đốt cháy nàng. Rốtcuộc Khắc Lôi Nhã có điểm gì hơn người mà được Nữ Thần quan tâm đến thế?!

      Khắc Lôi Nhã hề biểu lộ thái độ gì khi cảm nhận được những ánh mắt nóng rực đó.Đáy mắt nàng rất thâm trầm.

      Lão đầu Giáo Hoàng này phát mìnhchính là người trộm vật Nữ Thần ban! Vậy màhôm nay lại tới chặn ngang mình! hiểuhắn lôi kéo mình vì cái gì nữa. Nhờ năng lực của Thánh nữ, lão đầu Giáo Hoàng này phát mình chính là người lấy trộm vật Nữ Thần ban. Cái hộp Lao Nhĩ cầm chắc chắn trống .Chiêu này của Giáo Hoàng cao minh! Qua cao minh! Khắc Lôi Nhã nhớ lại quá khứ củamình. Cho tới bây giờ đều là nàng tính kế người khác. Vậy mà hôm nay lại bị người khác tính kế đưa lên sân khấu cách quang minh chínhđại. Điều quan trọng là mình lại thể phảnđối!

      Sắc mặt Liễu Tuyết Tình tái nhợt, kinh ngạcnhìn mọi chuyện xảy ra. Nàng thể chấp nhận được . Giáo Hoàng đại nhân tới là để vạch trần thân phận của nam tử áo đen đó, sau đó đem Khắc Lôi Nhã ra trước công chúngmới đúng chứ? Tại sao tình huống lại trở thànhnhư thế này? những thế còn đưa Khắc Lôi Nhã lên vị trí quan trọng như vậy! Nàng đãthu hút được chú ý của mọi người! Ánh sángcủa Khắc Lôi Nhã lại lần nữa hấp dẫn mọi người!

      “Giáo Hoàng đại nhân, chuyện này…” Công Tước Cổ Đốn cố gắng đấu tranh tư tưởng. Cháu coi trọng nhất trở thành người của thần điện Quang Minh trong nháy mắt như vậy, mọingười sao có thể tiếp nhận được đây? Cho tớibây giờ quan hệ giữa vương quyền và thần quyền đều là nước sông phạm nước giếng. Bây giờ Giáo Hoàng lại làm chuyện nhưvậy là có dụng ý gì?

      “Công Tước đại nhân, đây đều là do Nữ Thầnchỉ dẫn. Chẳng lẽ ngài hoài nghi ý chỉ củaNữ Thần?” Giáo Hoàng quay đầu nhìn CôngTước Cổ Đốn, hỏi rất nghiêm túc. Lời này vừanói ra tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người Công Tước Cổ Đốn.

      , dĩ nhiên là rồi. Sao ta có thểhoài nghi ý chỉ của Nữ Thần được?” Công TướcCổ Đốn vội vàng khoát tay nhưng trong lòng vẫn vô cùng lo lắng. Mọi việc phát triển ngoài tầm kiểm soát của ông. Chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn Khắc Lôi Nhã bị thần điện Quang Minh lôi kéo sao?

      “Vậy xin mọi người ở đây làm chứng.” Giáo Hoàng hắng giọng, . Trong giọng mang theo uy nghiêm cho phép kháng cự.

      Đáy mắt Công Tước Cổ Đốn đầy hoảng sợ. Ông thể ngờ được thần điện Quang Minh ra tay khiến ông kịp ứng phó như vậy. Trong đại sảnh, trước mặt nhiều người như vậysao ông có thể công khai kháng lại ý chỉ của NữThần? Ông thể hiểu được tại sao thần điện Quang Minh lại chịu bỏ ra cái giá lớn, cùng với thái độ ôn hoàn lôi kéo Khắc Lôi Nhã cho bằng được như thế. Họ phát được tiềm lực của Khắc Lôi Nhã? Nếu như vậy ngay từ lúcnàng đối chiến với học viên Lạp Cách Tạp đãphải phát ra rồi chứ cần gì chờ tới bây giờ.Rốt cuộc là tại sao lại muốn lôi kéo Khắc Lôi Nhã? Công Tước Cổ Đốn thể thông suốtmọi chuyện. tại chỉ có thể trông cho bữatiệc mau chóng kết thúc để nghĩ đối sách.

      Ánh mắt hâm mộ, ghen tị tập trung vào người Khắc Lôi Nhã tưởng chừng như muốn đâm thủng nàng lỗ chỗ. Khắc Lôi Nhã mỉm cười lạnh nhạt, chậm rãi tiến lên, đối mắt với Giáo Hoàng. Họ ngầm hiểu ý của nhau.

      Trong cái nhìn chăm chú của mọi người, Giáo Hoàng tự tay giao hộp gấm cho Khắc Lôi Nhãcùng với trang phục chủ tế và huy chương. Ánh mắt mọi người rời khỏi hộp gấm tay nàng. Bảo vật trân quý như vậy cứ tặng ra ngoàivậy sao? Thân phận bây giờ của Khắc Lôi Nhãkhiến người ta phải ngước nhìn. Chủ tế của thầnđiện Quang Minh, thành chủ thành Ni Á, ngôisao sáng của nhà Hi Nhĩ, đệ tử của đại sư Khắc Lý Phu. Tất cả hào quang như đều tập trung hếtlên thiếu nữ này. Có thể khiến người tahâm mộ lẫn ghen tỵ sao?

      Khắc Lôi Nhã khẽ khom người nhận lễ rửa tội của Giáo Hoàng, rồi nở nụ cười rực rỡ: “Giáo Hoàng đại nhân, vật quý giá như vậy lại để ởchỗ ta, khó tránh khỏi bị kẻ xấu nhòm ngó. Ta muốn mời Giáo Hoàng đại nhân bảo quản nógiúp ta được ?” Khắc Lôi Nhã khôngngốc. Cái hộp trống này là củ khoai lang nóng bỏng tay. Nàng, Giáo Hoàng và người củathần điện Quang Minh đều biết nó có gì bên trong. Nhưng thần điện Quang Minh phong tỏa toàn bộ tin tức. Người ngoài biết chuyện vật được Nữ Thần ban bị mất. Đặt tại chỗ Khắc Lôi Nhã tự nhiên khiến kẻxấu nhòm ngó. bằng trực tiếp giao cho Giáo Hoàng.

      Giáo Hoàng cũng có ý này, gật đầu, mỉm cườinhận lấy. Mọi người trong đại sảnh thổn thức.

      Bữa tiệc này giúp danh tiếng Khắc Lôi Nhã tăng lên bậc. Thiếu nữ mười bốn tuổi trở thành con cưng của Nữ Thần, nhận chức chủ tế của thần điện Quang Minh! Đây là vinh dự cỡ nào. lâu về sau những ký ức về yến hội đó vẫn chỉ như mới xảy ra trong lòng mọi ngườitham dự ngày hôm đó. Họ nhớ như in thiếu nữ tóc vàng, mắt xanh giống như mặt trời tỏa sáng rực rỡ, hào quang tỏa khắp, mê hoặc lòng người.

      khí náo nhiệt còn chưa có bình thườngtrở lại người hầu ở cửa vội vàng vào bẩm báo, thần sắc cực kỳ hoảng sợ.

      “Có chuyện gì mà hốt hoảng vậy?” Công TướcCổ Đốn khó chịu, quát người hầu.

      “Đại nhân, đại nhân cứ biết.” người hầukích động.

      Công Tước Cổ Đốn cau mày, nhấc chân ra ngoài. Những người khác cũng theo.

      Mọi người nhìn thấy xe ngựa xếp thành hàng dài bên ngoài ngây ngẩn. Hàng xe rất dài khôngnhìn thấy điểm cuối. mỗi chiếc xe rải đầyhoa hồng rất đẹp lại rực rỡ tráng lệ. chiếc xe ngựa đầu tiên là hàng chữ “Khắc Lôi Nhã,sinh nhật vui vẻ!” rất lớn.

      Ai mà điên cuồng như vậy?

      Mọi người bị chấn động bởi cảnh tượng trướcmắt. Giáo Hoàng xuất theo chỉ dẫn củaNữ Thần khiến tim họ chịu nổi, bây giờ lại xuất cảnh tượng tráng lệ như vậy khiến đầu óc họ như ngừng trệ.

      “Khắc Lôi Nhã?” Công Tước Cổ Đốn quay đầulại định gọi Khắc Lôi Nhã hỏi xem có chuyện gì. Lúc này ông mới phát ra Khắc Lôi Nhã vừađứng bên cạnh mình thấy đâu nữa.

      Khắc Lôi Nhã lặng yên tiếng động biếnmất tại tiệc sinh nhật cùng với Hạ Thiên, KiềuSở Tâm, Tẫn Diêm, Ngõa Nhĩ Đa, Hắc Long Bản.

      Ngoài cửa thành phía đông, dángngười xinh đẹp nhưng dung mạo lại rất bình thường, mặc bộ quần áo vải bình thường, đeo lưng bộ cung tên khéo léo theo đám người cũng mặc như vậy.

      “Sao ngươi lại muốn dùng cái tên giả Bạch Tiểu Nguyệt?” Hạ Thiên vuốt cằm nhìn Khắc Lôi Nhã phía trước đầy nghi ngờ. Sau đó nàngquay đầu nhìn mỹ nam tử mỉm cười như gió xuân bên cạnh, khóe miệng có chút run rẩy mà , “Còn nữa, tại sao thầy Tạp Mễ Nhĩ củangươi lại xuất ở đây?”

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 71: Nổi danh bốn biển


      “Sao ngươi lại muốn dùng cái tên giả Bạch TiểuNguyệt?” Hạ Thiên vuốt cằm nhìn Khắc Lôi Nhã phía trước đầy nghi ngờ. Sau đó nàngquay đầu nhìn mỹ nam tử mỉm cười như gió xuân bên cạnh, khóe miệng có chút run rẩy mà , “Còn nữa, tại sao thầy Tạp Mễ Nhĩ củangươi lại xuất ở đây?”

      “Ta thích.” Khắc Lôi Nhã nhàng bỏ lại mộtcâu.
      “Ha ha, đây cũng là sở thích của ta. Ở đế đô nhàm chán quá nên ta ra ngoài chơi với cácngươi.” Tạp Mễ Nhĩ cười đến dịu dàng dễ gần, trong mắt lóe lên hàn quang, “Hơn nữa ta còn là phó đoàn của các ngươi. nghe lời ta bịtrừng phạt đấy ~~”

      Mấy chữ vô cùng dịu dàng cuối cùng đọng lại trong tim mọi người. ràng là cực kỳ dịu dàng mà sao có cảm giác rợn cả tóc gáy. trừng phạt, trừng phạt ~~ giọng vọng lại trong tai mọi người như ma .

      “Đoàn Dong Binh Nguyên Bảo?” Hạ Thiên cầm tờ giấy. Chính là cuốn sách bọn họ mới ghitên vào của đoàn Dong Binh để làm căn cứ.Nàng nhìn trời, “Tại sao lại có cái tên kỳ cụcnày nhỉ? Nguyên bảo là cái gì?”

      Khắc Lôi Nhã cải trang thành cung tiễn thủ bình thường, hờ hững : “Đó là sở thích của ta.”

      Hạ Thiên im lặng, cất chứng thư vào, yên lặng theo sau gì nữa.

      “Bỏ lại nhiều người như vậy để rèn luyện với ta, có được ?” Lý Minh Ngữ nhìn cửathành, nhàn nhạt hỏi.

      “Ta mà ở lại mới là tốt.” Khắc Lôi Nhã hừ lạnh tiếng, trả lời đầy tức giận. Nàng màlại bị lão hồ ly Giáo Hoàng kia ám toán! Hơn nữa lại tính kế mình trước mặt nhiều người như vậy, mà mình lại có đường phản đối. hiểu vì sao mà Giáo Hoàng lại phải lôi kéo mình vào thần điện Quang Minh. Nhưng nàng có thể khẳng định được rằng đây khôngphải là khi Giáo Hoàng tâm huyết dâng trào mớilàm như vậy. Lãnh Lăng Vân hỏi thăm cặn kẽvề tượng kỳ lạ xảy ra bầu trời ngàyhôm đó là có liên quan đến chuyện này sao? Mặc kệ như thế nào rời khỏi vùng đất thị phi đó lúc này là quyết định đúng đắn. Cảm giác bịkẹp giữa vương quyền và thần quyền tuyệt đối dễ chịu chút nào.

      Đoàn Dong Binh này có kết cấu có khônghai. Khắc Lôi Nhã cải trang thành cung tiễn thủ,Hạ Thiên là đạo tặc, Kiều Sở Tâm là cung tiễnthủ đúng nghĩa, Tẫn Diêm là chiến sĩ, Ngõa NhĩĐa là Pháp Sư Hắc Ám, Hắc Long Bản là Ma Pháp Sư kiêm chiến sĩ, Tạp Mễ Nhĩ bản thân điên cuồng là sát thủ. Nghề nghiệp coi như phù hợp, cái gì cần có đều có. Mà bề ngoài thìLý Minh Ngữ và Lý Minh Nguyệt chính là cố chủ của đoàn Dong Binh này.

      “Tiểu Báo” Khắc Lôi Nhã gọi Phong Báo, nhảylên lưng nó.

      “A, ngươi là đồ gian trá. phải ngươi muốn rèn luyện mình sao?” Hạ Thiên kháng nghị ngay lập tức. Mọi người đều bộ mà Khắc Lôi Nhã lại cưỡi ma thú.

      chỉ rèn luyện thân thể mà còn có ý chí nữa. Chỉ chuyện xíu như vậy ngươi cònkhông bình tĩnh nổi khiến phó đoàn TạpMễ Nhĩ tức giận đó.” Khắc Lôi Nhã đầythâm ý.

      Ngay lập tức Hạ Thiên liền cảm thấy có cơngió lạnh đầy quỷ dị thổi tới. Nàng quay đầu lại thấy nụ cười dịu dàng của Tạp Mễ Nhĩ. Nàngrùng mình cái. Trực giác mách cho nàng rằng người này rất nguy hiểm. Hạ Thiên thứcthời im lặng, sát bên người Khắc Lôi Nhã.

      Đoàn Dong Binh rời khỏi đế đô cách an toàn, tới thành phố bên cạnh. Thương Lan chỉ tới biên cảnh của nước Bối Lỗ Khoa.

      Khắc Lôi Nhã ngẩng đầu nhìn về phía trước, gió mát nhàng phất qua tóc nàng, con đườngtrước mắt rộng mở.

      Bắt đầu cuộc sống mới.

      Đoàn người nhìn là biết là đoàn Dong Binh bình thường nhất. Hai huynh muội Lý thị lại trởnên bắt mắt nhất. Dung mạo xuất chúng, cử chỉbất phàm của họ khiến người ta chú ý. Họ đến chỗ nào ánh mắt của người bên đườngđều thể rời khỏi.

      Nhưng hôm nay lại là ngoại lệ. Đoàn người nhìnrất nhiều người cuống quýt chạy ra khỏi thành mà buồn bực trong lòng. Trước mặt là thành thị đứng thứ ba của An Mạt Cách Lan, là hải cảng phồn vinh thái bình, là thị trường buôn bán chủ yếu của đất nước – thành Thủy Bình. Bìnhthường thương nhân tới lui dứt ở cửathành nhưng hôm nay mọi người đều như gặpquỷ, hận thể mọc thêm chân tay, thêm cánh mà bay khỏi đây.

      “Ấy, xin chờ chút ~~~” Hạ Thiên muốnkéo người lại hỏi thăm người đó mắtđiếc tai ngơ, ôm bọc đồ chạy mất tăm.

      Lý Minh Ngữ và Lý Nguyệt Văn cũng muốn giữmột người lại hỏi nhưng người đó cũng đểý mà chỉ lo chạy thục mạng. Xe ngựa chạy rakhỏi thành tạo thành những vết hằn ngang dọc đường. Cả thành nhìn hỗn loạn!

      “Bản!” Khắc Lôi Nhã khẽ gọi Hắc Long Bản. hiểu ý nàng, vươn tay bắt lấy ngườichạy qua.

      “Ngươi làm gì vậy? Buông ta ra!” người bị HắcLong Bản xách lên hoảng sợ đạp hai chân lơlửng trung, tức giận quát.

      “Trả lời vấn đề của ta có thể .” Khắc LôiNhã nhíu mày.

      thể nào ra biển được. Mau mau trốn ! Hải cảng bị bao vây. Có con vật biển nổiđiên, tập kích hải cảng! Nó còn gọi thêm rấtnhiều sinh vật biển khác nữa. Tai họa, tai họalớn rồi! Nhanh chạy trốn bảo toàn tính mạng thôi!”, người nọ đợi Khắc Lôi Nhã hỏi vội vàng , “Thành chủ đại nhân cầu việnbinh nhưng vẫn chưa có hồi . Chờ người củathần điện Quang Minh tới nơi này bị phá nát. Cầu xin các ngươi thả ta !” Người đó tỏ thái độ sợ sệt như trời sập tới nơi, vội vã muốn tránh thoát khỏi tay Hắc Long Bản.

      Khắc Lôi Nhã gật đầu, Hắc Long Bản ném cái, người nọ liền bị ném ra xa. Vừatiếp đất người đó liền bật dậy, kịp xoa cái mông đau vội chạy thục mạng. có vẻ rấthài lòng khi bị Hắc Long Bản ném xa như vậy.

      “Sao hải cảng lại bị động vật biển tập kích mộtcách vô duyên vô cớ như vậy?” Lý Nguyệt Văn cau mày, nghi ngờ nhìn cửa thành hỗn loạn.

      “Nhất định chúng ta phải ra biển.” Lý Minh Ngữ nhìn cửa thành, trầm giọng đầy kiênđịnh.

      “Trước tiên phải xem có chuyện gì .” Khắc Lôi Nhã đeo cung tên ma pháp tinh xảo do KhắcLý Phu chế tạo, nhảy khỏi lưng Phong Báo, dẫn đầu chạy về cửa thành.

      Mọi người theo sát phía sau.

      Vừa vào đến thành, cảnh tượng hỗn loạn trongthành đập vào mắt họ. Tất cả cửa hàng đềuhoảng hốt dọn dẹp, đóng cửa. đường phố có rất nhiều người mang theo túi lớn túi vộivã chạy về cửa thành. Tuy có binh lính duy trì trật tự nhưng thể ngăn cản được bướcchân hoảng sợ của người dân.

      “Thành chủ các ngươi đâu?” Tẫn Diêm túm lấymột binh sĩ khổ sở khuyên giải người dân,hỏi.

      “Các ngươi là ai?” Binh lĩnh cau mày đầy khó chịu nhìn người vô lễ trước mắt.

      “Hỏi ngươi ngươi trả lời !” đáy mắt Lý Nguyệt Văn bắn ra hàn quang, ý định giết ngườithoáng qua, khiến người binh lính kia phát run trong lòng.

      Binh lính nọ trả lời ngay lập tức: “Ở tườngthành. Người dẫn dắt các Ma Pháp Sư đối kháng với động vật biển.”

      . xem chút.” Khắc Lôi Nhã ngẩngđầu, nhìn tường thành phía xa, nhàn nhạt .

      Mọi người tới dưới tường thành. Thủ vệ ở đâybảo vệ rất nghiêm ngặt, sắc mặt nặng nề. Bênngoài truyền tới tiếng sóng biển rất lớn vỗ vàotường thành khiến ai nấy đều kinh hãi.

      “Đứng lại, là ai?” người có vẻ là đội trưởngsắc mặt ngưng trọng tiến lên chặn đoàn người Khắc Lôi Nhã, “Thành chủ đại nhân cùng Ma Pháp Sư bề đối kháng đầy gian khổ vớima thú nổi điên. Những người cóphận được đến gần.”

      “Chúng ta cũng có Ma Pháp Sư, muốn giúpthành chủ tay.” Khắc Lôi Nhã thản nhiên , “Nhiều người thêm sức, thực lực của Ma Pháp Sư của đoàn Dong Binh chúng ta rất cường đại.”

      Đội trưởng nọ nhìn Khắc Lôi Nhã đầy nghi ngờ.Thiếu nữ này nhìn rất bình thường, cóđiểm đặc biệt nào. Nếu nàng lẫn trong đám người cũng ai tìm ra. Đoàn người sau lưng nàng cũng có gì xuất chúng, khôngthể nhìn ra được điểm nào hơn người. Đội trưởng phân vân, biết gì.

      “Rống ~~~!!!” chợt bên ngoài tường thành truyền tới tiếng rống lớn kinh thiên động địa.Sau đó là tiếng ầm ầm. con sóng khổng lồđánh vào tường thành. Tường thành chống đỡ nổi, sắp sụp xuống.

      “Đội trưởng, động vật biển lại nổi điên!” mặt binh lính bên cạnh đều là sợ hãi. Đó là mộtbinh lính trẻ tuổi, nét ngây thơ mặt chưamất, đáy mắt tràn đầy sợ hãi. Đội trưởng nhìn , tâm tình phức tạp.

      “Được, xin hỏi các ngươi là đoàn Dong Binhnào? Nếu đúng như ngươi , nhiều người lực lượng lớn, hy vọng các ngươi có thể trợ giúp thành chủ và các Ma Pháp Sư bề .” Đội trưởng kia nghiêng người, nhường đường cho bọn họ.

      “Đoàn Dong Binh Nguyên Bảo.” Khắc Lôi Nhã nhành bỏ lại câu rồi dẫn mọi người lêntường thành.

      Đoàn Dong Binh Nguyên Bảo? Đội trưởng chớp mắt, nghi ngờ nhìn bóng lưng Khắc Lôi Nhã.Tên gì mà kỳ quá vậy? Chưa từng nghe đếnđoàn Dong Binh nào như vậy cả. Hy vọng bọn họ phải chịu chết. Đội trưởng ngẩng đầunhìn bầu trời mờ mịt, cầu nguyện trong lòng choviện binh mau tới. Nếu cứ tiếp tục như vậy thành phố này bị phá hủy mất.

      Khi đoàn người Khắc Lôi Nhã lên đến tườngthành thấy nước mênh mông. Chỉ còn lại mấy cột buồm cao lớn chứng minh rằng đâytừng là cửa biển phồn vinh. Có hàng ngườiđứng tường thành, tất cả đều ướt như chuộtlột. nam tử trung niên với sắc mặt nặng nềvà căng thẳng, nắm chặt nắm đấm nhìn tình huống bên dưới. Bên cạnh có hai chiến sĩ mang bội kiếm bảo vệ. Chắc hẳn đây là thànhchủ. Hàng người chiến đấu đầy gian khổ bên cạnh là Ma Pháp Sư. Áo bào ma pháp rộngrãi người họ ướt đẫm, dính sát vào người nhìn rất nhếch nhác. Bọn họ đều niệm thần chú. Ai cũng mệt mỏi chịu nổi.

      Khắc Lôi Nhã dời mắt nhìn về phía trước thấy động vật biển khổng lồ màu trắng ngà lăn lộn, gầm thét. Nó cao chừng ba mươithước, mười cái râu cuồng loạn bay múa đầytrời. Xung quanh nó có rất nhiều động vật biểnkhông biết tên cũng gầm thét đầy tức giận,lăn lộn.

      Sao nhìn con vật biển này giống bạch tuộc vậy nhỉ?

      Khắc Lôi Nhã cau mày nhìn tình huống, suy nghĩ. Động vật biển là sinh vật có tính chiếm cứlãnh thổ rất mạnh. Nhưng nó vô duyênvô cớ mà tấn công đại lục. Sao ở đây lại xuấthiện tình huống bất thường như vậy?

      “Các ngươi là ai? Nơi này rất nguy hiểm. Lậptức xuống!” lúc này, giọng uy nghiêmnhưng giấu vẻ quan tâm cắt đứt suy nghĩcủa Khắc Lôi Nhã.

      Canh thứ hai

      Khắc Lôi Nhã quay đầu nhìn thấy ánh mắt quan tâm của nam tử trung niên đầy uy nghiêmđó.

      “Ngài chính là thành chủ đại nhân?” Khắc LôiNhã lui lại mà đứng ra hỏi.

      “Ngươi là ai? được vô lễ với thành chủđại nhân!” chiến sĩ bên cạnh ông nhìn Khắc LôiNhã đầy cảnh giác, quát bảo nàng dừng lại.

      “Câm miệng.” Thành chủ vui, cau mày quát thị vệ bên cạnh dừng tay, sau đó quay đầu với Khắc Lôi Nhã, “Tiểu nương, ngươi nên tới đây. Nhanh . Nếu chúng takhông thể ngăn cản được hậu quả rất khótưởng tượng nổi. Ngươi và bạn đồng hành của mình mau .” Vừa nhìn, thành chủ đại nhânđã biết đoàn người Khắc Lôi Nhã toàn là nhữngnhân vật quan trọng.

      “Chúng ta là đoàn Dong Binh Nguyên Bảo. Nếu các ngươi thể ngăn cản công kích củađộng vật biển?” Khắc Lôi Nhã hí mắt nhìn độngvật biển điên cuồng xa và nhữngcon sóng lớn, nhanh chậm mà hỏi.

      “Thề sống còn cùng thành trì!” thành chủ cũngquay đầu nhìn phía trước đầy mịt mờ, đầy kiênđịnh và dứt khoát mà .

      “Thành chủ đại nhân!” hai thị vệ cận thân lậptức kinh hô đầy căng thẳng, ngừngkhuyên bảo, “Thành chủ đại nhân, ngài sơ tán mọi người rồi mà sao bản thân vẫn còn ở đây? Nếu thể chống cự hãy tạm thời rút lui thôi.”

      “Đừng nữa, ta quyết định thayđổi!” thành chủ dứt khoát, nhìn sóng lớn ngậptrời trước mặt, động đậy.

      “Rống ~~~~” chợt tiếng động muốn xé tan màng nhĩ của mọi người vang lên, thu hút chú ý của bọn họ.

      hay rồi. Thành chủ đại nhân, nó muốnphát động tổng tấn công. Xin thành chủ đại nhânhãy tránh .” Ma Pháp Sư gầy yếu, nhếch nhác chạy tới khuyên.

      “Lòng ta quyết. Ta đồng sinh đồng tử vớicác ngươi. Đừng gì nữa.” thành chủ nhúc nhích, nhìn chằm chằm động vật biển vàsóng lớn càng ngày càng gần.

      “Rống ~~~”

      “Gào khóc ~~~”

      “Ô ô ~~~”

      Vô số động vật biển lăn lộn, cưỡi sóng tiếntới gần. Sóng biển vỗ mạnh lên tường thành mang theo những bọt sóng khổng lồ.

      Thành chủ đại nhân cau chặt chân mày, quayđầu chuẩn bị khuyên đoàn người Khắc Lôi Nhã. Ông nhìn Khắc Lôi Nhã lấy cung tên lưng xuống, kéo cung đầy ngạc nhiên. cung có mũi tên nhưng thiếu nữ kia vẫn kéo căng dây cung.

      “Hưu ------“ tiếng xé gió truyền vào tai mọingười. mũi tên lửa chói mắt bắn về phía những động vật biển tới gần. Gần tới nơi biến thành vô số mũi tên . Động vật biển bị công kích phát ra tiếng gào thét khổ sở, lăn lộn rồi lặn xuống nước.

      Là tên ma pháp! (Nhã tỷ quá cường ^_^)

      Ma Pháp Sư tường thành kêu lên. Thànhchủ đại nhân ngây ngẩn. ngờ thiếu nữ nhìn tầm thường này lại có thể sử dụng mũi tênma pháp, hơn nữa uy lực còn . Hai thịvệ cận thân bên cạnh thành chủ cũng kinh ngạc,chấn động.

      Nhưng chỉ như thế thể đối kháng với bầy động vật biển.

      Thành chủ đại nhân cau mày, muốn lời cảm ơn để nhóm người trước mắt rời bị cảnh tượng xảy ra làm cho kinh hãi, cứ đứng sững sờmà nhìn nhóm người, thốt nên lời.

      Kiều Sở Tâm thanh tú dịu dàng còn vẻ e lệ thường ngày. Mặt nàng lạnh lùng, thong dong lấy cung tên lưng xuống. Trong đáy mắt lóe lên hàn quang, lời, nhắm ngayđộng vật biển mà bắn. mũi tên bắn ra, động vật biển trúng tên kêu lên thảm thiết, sau đó lặnxuống, biến mất tăm. Kiều Sở Tâm cũng sử dụngcung tên ma pháp, mũi tên mang thuộc tính Lôi!Nước có thể dẫn điện. Động vật biển bị Kiều Sở Tâm bắn trúng và những con ở gần khỏi có bao nhiêu đau đớn.

      Hạ Thiên nhìn chằm chằm Kiều Sở Tâm thay đổi, há hốc miệng được gì.

      Hắc Long Bản híp mắt, tùy ý ném ra ma pháphoa lệ nhưng có lực sát thương khổng lồ vào sóng biển. Ma pháp đụng vào nước liền bung ra, động vật biển vô lực lặn xuống nước tránh né. Hắc Long Bản càng ném càng hăng hái, cực kỳ vui mừng như chơi trò chơi thú vị.

      Những Ma Pháp Sư kiệt sức thấy cách thứcvà tần số Hắc Long Bản sử dụng ma pháp thìchoáng váng. Sử dụng trong chớp mắt diện rộng mà mặt đỏ, hơi thở gấp!

      Phải có thành tựu như thế nào mới được như vậy?!

      Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười nhìn tình huống trướcmắt, ưu nhã lấy ra cái dù hình mặt trời che nước biển. người mọi người ít nhiềuđều dính nước biển, chỉ có mình vẫn sạch như ban đầu. (má ơi @.@)

      Ngõa Nhĩ Đa dám sử dụng Ma Pháp HắcÁm, chỉ dám vờ vịt ném ra mấy ma pháp thườnggặp. Nhưng điều này cũng đủ để khiến các Ma Pháp Sư tường thành giật mình. đoànDong Binh nho mà có đến hai Ma PhápSư!!! Hơn nữa có người có trình độ tất cả bọn họ! Còn có hai thiếu nữ sử dụng mũi tênma pháp! Vậy nghề của những người khác là gì?

      “Ào!” tiếng vang lớn kèm theo cơn sóngthần đánh lên tường thành. Bọt sóng tràn đầy lực lượng khổng lồ, cuồng bạo muốn vây lấythiếu nữ sử dụng mũi tên ma pháp bằng lửa. Chiến sĩ bên cạnh thiếu nữ nhàng tiến lênmột bước, lạnh lùng rút kiếm ra, quát khẽ mộttiếng. Đấu Khí màu tím chói mắt nở rộ. Bọt sóng bị Đấu Khí đẹp mắt này bổ đôi, bốc hơinhanh chóng. Thiếu nữ kia hề dính chút nước nào. Nam tử trẻ tuổi lại trở về khuôn mặtlạnh nhạt, lui lại sau lưng thiếu nữ.

      Đấu Khí màu tím?! Hai thị vệ cận thân bên cạnhthành chủ lạnh lùng nhìn Tẫn Diêm, hồi lâu vẫnkhông thể phản ứng. Đoàn Dong Binh nho nhỏnày mà lại có chiến sĩ với thực lực Đại KiếmSư?! Chuyện đùa à?

      Tiếng mũi tên ma pháp nổ tung, tiếng thét dàicủa động vật biển hòa làm , truyền rất xa khiến cho người ta kinh hồn bạt vía.

      biết trải qua bao lâu, khi Tạp Mễ Nhĩcầm cái dù có hình mặt trời bắt đầu ngáp dưới tường thành truyền đến tiếng kêu rất dài.

      Động vật biển rút lui!

      Thành chủ sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, dám tin. Chúng cứ như vậy mà rút lui?Ông chuẩn bị tinh thần ngọc đá cùng vỡ mà giờ này động vật biển lại rút lui như thế?

      Hai thị vệ cận thân bên cạnh cũng thể tinđược. Nhưng ánh mắt họ khi nhìn đoàn ngườiKhắc Lôi Nhã hoàn toàn khác. khinh thường ban đầu biến thành kính nể và giậtmình.

      Những Ma Pháp Sư khác mệt chịu nổi, để ý đến hình tượng mà ngồi bệt đất. Bọn họ nhìn đoàn người Khắc Lôi Nhã đầy cảm kích. Nếu đám Khắc Lôi Nhã tới kịp thời họ phải vùi thân nơi biển rộng này rồi.Đặc biệt là nam tử áo đen có thực lực kinh khủng. Thi triển nhiều ma pháp cường đại nhưvậy mà vẫn giữ dáng vẻ nhàn nhã.

      “Nhờ có giúp sức của các vị mới đánh lui được động vật biển nổi điên. Ta xin đại diện chotoàn thể dân cư của thành cám ơn các vị. Vẫn chưa biết đại danh các vị?” mặt thành chủ đầy mệt mỏi nhưng vẫn rất vui mừng, tiến lên, hỏi rất khách khí.

      “Ta là đoàn trường đoàn Dong Binh NguyênBảo – Bạch Tiểu Nguyệt. Vị này là phó đoànTạp Mễ Nhĩ…” Khắc Lôi Nhã giới thiệu cácthành viên. Khi ánh mắt mọi người rơi vào Tạp Mễ Nhĩ quýnh. tay còn cầm cái dù hình mặt trời !

      Tạp Mễ Nhĩ ưu nhã gấp dù lại, mặt mày hớn hởnói với thành chủ: “Thành chủ đại nhân, đoànDong Binh Nguyên Bảo chúng ta rất vinh hạnh được góp chút sức lực. Là con dân của đế quốc, ra tay tương trợ lúc người của đế quốc gặp nguyhiểm là chuyện nên làm.”

      “Phó đoàn là trượng nghĩa…” Thành chủcười có chút miễn cưỡng. Từ đầu tới cuối phó đoàn này chưa hề nhúc nhích đầu ngón chân,chỉ cầm dù che nước biển văng lên. tại lạinghe mấy lời này từ miệng , là… Đáymắt hai thị vệ cận thân bên cạnh thành chủ cũng lộ ra tia khinh bỉ. Bọn liệt Tạp Mễ Nhĩvào loại phó đoàn danh nghĩa, chuyênhưởng thụ công sức của người khác rồi. Khắc Lôi Nhã giới thiệu thành viên của đoàn DongBinh và cố chủ là hai huynh muội Lý thị. Thànhchủ ngừng tạ ơn.

      “Động vật biển chỉ tạm thời rút lui thôi.” Khắc Lôi Nhã đứng tường thành, lẳng lặng nhìnmặt biển tưởng chừng gió êm sóng lặng, nhànnhạt .

      “Hy vọng trước khi động vật biển phát độngcông kích lần nữa cứu binh tới kịp.” mặt thành chủ đại nhân đầy nặng nề và lo lắng.

      Khắc Lôi Nhã nhìn mặt biển mờ mịt, suy nghĩ gìđó.

      Từ đầu tới cuối Lý Minh Ngữ và Lý Nguyệt Văn cũng làm gì, gì, chỉ trao đổi ánhmắt cho nhau. Họ đều đọc được tâm tình bấtthường của đối phương.

      “Ta có cầu quá đáng, hy vọng chư vị có thể đồng ý.” Mặt thành chủ lộ ra ngần ngại, nhàng với Khắc Lôi Nhã.

      “Chúng ta giúp các ngươi cầm cự đến khiviện binh tới.” Khắc Lôi Nhã biết thành chủmuốn gì nên lập tức mở miệng . Họ cònphải đợi nơi này an toàn mới có thể ra biểnđược. Bây giờ thể ngay.

      “Vậy tốt quá! Mời các vị theo ta về phủ đệnghỉ ngơi.” Thành chủ mừng rỡ, .

      Khắc Lôi Nhã gật , dẫn mọi người theothành chủ rời khỏi tường thành. Trước khi rời , Khắc Lôi Nhã ngắm nhìn mặt biển mịt mờ như có điều đắn đo. Tiếng gầm gừ của động vậtbiển truyền đến từ phía xa. Khắc Lôi Nhã khẽcau mày. biết có phải nàng cảm nhận saihay mà lại thấy trong tiếng gầm gừ có đauthương, tức giận và cấp bách.

      Sau đó, đoàn người Khắc Lôi Nhã được thànhchủ khoản đãi nhiệt tình. Nhưng nhiệt tình này cũng có mức độ. Phần lớn người trong phủ thành chủ rời . Người nấu cơm là quản gia mà ông có đuổi thế nào cũng .

      Đêm khuya, gió biển thổi từng đợt, thành ThủyBình an tĩnh lại. Có số người tình nguyện rời quê hương của mình nghe độngvật biển liền trở lại.

      Khắc Lôi Nhã lẳng lặng đứng hành lang,cảm thụ vị mặn trong từng cơn gió biển, nhìn về chân trời.

      “Khắc Lôi Nhã, trễ thế này sao còn chưangủ? Coi chừng bị cảm lạnh đó.” Tiếng dịudàng nhưng dễ làm cho người ta tức giận đến hộc máu của Tạp Mễ Nhĩ vang lên. Nghe thế nào cũng rất khó chịu.

      “Ngươi cũng còn thức đấy thôi.” Khắc Lôi Nhã tùy ý mà .

      “Ngươi nhận ra?” Tạp Mễ Nhĩ cười híp mắt,bước tới.

      “Ừ.” Khắc Lôi Nhã gật đầu, hơi kinh ngạc về cảm nhận của Tạp Mễ Nhĩ.

      cũng nhận ra sao?

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 72: Thiếu niên nghiệt ngu như heo!

      Tạp Mễ Nhĩ ngẩng đầu nhìn về chân trời, trênmặt vẫn giữ nụ cười dịu dàng đổi, giọngnói cũng vô cùng dịu dàng: “Những động vậtbiển kia tìm gì đó.”

      “Vậy là ta nghe lầm. Những động vật biển đó rất vội.” Khắc Lôi Nhã dựa vào cột,lạnh nhạt , “Tuy động vật biển có tính sở hữu rất mạnh nhưng nếu chọc giận chúng thìchúng phát động công kích chứ đừng đến chuyện rời thủy vực nơi chúng sinh hoạt để công kích lục địa.”

      “Chúng tìm gì đây?” Tạp Mễ Nhĩ ưu nhãsửa lại tóc trán, hỏi rất mềm mỏng.

      “Ngươi trực tiếp hỏi bọn chúng biết.” Khắc Lôi Nhã thuận miệng đáp qua loa. Nàng cũng tính đến chuyện này. Trong thành này có thứ động vật biển tìm, nếu chúng điên cuồng công kích thành phố diệnrộng như vậy.

      “Đây là cách hay. Nhưng đáng tiếc ta khôngphải là Triệu Hoán Sư. Ta cũng phải Đức Lỗ Y. Ta là nam tử sạch như cơn gió.”Tạp Mễ Nhĩ lộ ra tiếc hận, “Cho nên ta hiểu được ngôn ngữ của động vật biểnthô lỗ.”

      Triệu Hoán Sư? Đức Lỗ Y? Trong đầu Khắc LôiNhã thoáng qua tia linh quang. Nếu có người có thể chuyện với động vật biển mọi chuyện được giải quyết rất dễ dàng. Nhưng thànhThủy Bình rất rối loạn, người người bàng hoàng trốn chạy. Càng đến chuyện cóngười tới nơi nguy hiểm này. Rốt cuộc động vậtbiển tìm gì?

      “Nếu nghĩ biện pháp giải quyết, người của thần điện Quang Minh tới. Ha ha, chủ tế đại nhân, sao ngài lại ở đây? Mời ngài theo chúng ta về thần điện.” giọng của Tạp Mễ Nhĩ mang theo cảm giác quỷ dị. Người này lại học theo giọng điệu của người của thần điện Quang Minh. Lời từ miệng mang theo sựchâm chọc đến mười phần.

      Mắt Khắc Lôi Nhã trợn trắng. phải nàngmuốn làm chức tế ti này mà là lão hồ ly kia cứngrắn đưa cho nàng dưới con mắt của mọi người!

      “Ta cũng muốn giải quyết nhanh còn lên đường!” Khắc Lôi Nhã đầy khó chịu. Sau đó nàng lấy túi xách Ô Mã Lý đưa vẫn mang theo người ra. Trong đó có rất nhiều ma ngẫu (thứdùng để liên lạc), có chim, có chuột, còn có cảcá. Bay trời, chạy dưới đất, bơi trong nước, đủ cả.

      “Dùng cái này để tìm hiểu?” Tạp Mễ Nhĩ đầyhứng thú mà nhìn Khắc Lôi Nhã móc ma ngẫura.

      “Ừ.” Khắc Lôi Nhã gật đầu, sau đó rót ma lực vào ma ngẫu rồi thả hết ra ngoài. Tiếp đó nàng lấy ra quả cầu thủy tinh để quan sát. Thủy Tinh Cầu chia làm ba mặt, từ ba góc khác nhau lên ba ma ngẫu.

      thú vị.” Tạp Mễ Nhĩ sờ cằm, nhíu mày, .

      Khắc Lôi Nhã hy vọng nhiều. Chỉ sợ thứ động vật biển muốn tìm thể tìm được dễ dàng như thế. Có lẽ bảo vật trân quý nhất của chúng bị loài người cướp nên mới nổi điên.Nếu là bảo vật sao nàng có thể tìm được cách dễ dàng. Khắc Lôi Nhã quét mắt nhìn cảnh tượng lên trong Thủy Tinh Cầu, pháthiện điều gì khác thường.

      Tạp Mễ Nhĩ hí mắt nhìn Thủy Tinh Cầu, gì.

      Chợt, hình ảnh trong Thủy Tinh Cầu thay đổi, lên nơi ẩm ướt. đôi mắt tràn đầy kỳ vọng lóe lên rồi biến mất. Thủy Tinh Cầu trởvề trạng thái ban đầu.

      “Đó là cái gì vậy?” Tạp Mễ Nhĩ nhạy cảm thấyđược chỗ bình thường.

      “Ma lực đủ, ma ngẫu trở về mất rồi.” sắc mặc Khắc Lôi Nhã hơi đổi. Nàng hiểu ánh mắt vừa rồi. Chủ nhân của ánh mắt đó phát mangẫu, muốn truyền tin tức gì đó.

      “Là ma ngẫu nào vậy?” Tạp Mễ Nhĩ vẫn giữ nụcười ưu nhã môi.

      “Phải tìm. Người kia ở dưới đất.” Khắc LôiNhã cau mày tự hỏi. Mình có nên xen vàochuyện này ? Có nên xen vào chuyện củachủ nhân cặp mắt xuất trong Thủy Tinh Cầu ?

      “Thông thường bên dưới phủ thành chủ đều có địa lao.” Tạp Mễ Nhĩ rất hờ hững. Sau đó thấy ánh mắt Khắc Lôi Nhã bắn về phía mình lập tức lắc đầu: “Quên chuyện muốn ta thăm dò giúp ngươi . Nơi đó vừa bẩn vừa ướt. Hơn nữa bây giờ ngươi rảnh đến mức muốnquản chuyện này à?”

      “Ngộ nhỡ có liên quan tới việc động vật biển tấn công lần này sao?” Khắc Lôi Nhã thản nhiên với Tạp Mễ Nhĩ.

      đúng lúc thế chứ?” Tạp Mễ Nhĩ trả lời qua loa.

      nào. theo ta. Vua của giới sát thủ, chỉ cótài năng thoắt thoắt như ngươi mới cóthể làm được việc khó này thôi.” Khắc Lôi Nhã nhàng bỏ lại những lời này rồi xoay người đitrước. Tạp Mễ Nhĩ lập tức theo tới, cười rất xinhđẹp, “A, đoàn trưởng, xin ngài cứ tiếp tục ca ngợi ta . thôi, chúng ta xem xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.”

      “Dáng người của ngươi ai có thể so được.Ngươi có nhận biết tinh tế khiến cho ta phảithán phục. Dáng vẻ tao nhã của ngươi khiến cho ta cảm phục…” mặt Khắc Lôi Nhã đổi, êm ái mà ra những lời này rồi lập tức đitrước. Mặt Tạp Mễ Nhĩ ngây ngất, cười tủm tỉm theo sau.

      Hai người lặng lẽ biến mất trong bóng đêm.

      Khắc Lôi Nhã cảm thán. Tạp Mễ Nhĩ cứ cười xán lạn cả ngày như thế rất hợp với người sốngtrong bóng tối. Đó chính là nơi làm chúa tể. Tạp Mễ Nhĩ giống như ma quỷ vậy. ràng là lần đầu tiên tới đây nhưng có thể quen đườngquen lối mà dẫn Khắc Lôi Nhã tới địa lao của phủ thành chủ. Tất cả cửa ngầm, cơ quan đượcthiết kế ở đây như báo trước cho . rất bình tĩnh, chẳng bị cản trở gì.

      Địa lao ẩm ướt bốc mùi nấm mốc. hềthấy người nào cả. Bóng người thấy trong Thủy Tinh Cầu bị đưa sao? Vậy là khi động vật biển tấn công vào thành, thành chủ giải tán tất cả thuộc hạ và đưa tội phạm quan trọng ? Chẳng lẽ người bị bỏ lại đây có tội ác tày trời, quan tâm sống chết?

      Cửa chính đại lao rộng mở. Có thể nhìn thấy sựhỗn loạn bên trong nhưng bóng người. Hành lang sâu thẳm dẫn tới phòng giamcuối cùng. Tạp Mễ Nhĩ đứng lại, quay lại, khẽgật đầu với Khắc Lôi Nhã ý bảo bên trong cóngười. Khắc Lôi Nhã cũng cảm nhận được hơithở yếu ớt bên trong.

      Tạp Mễ Nhĩ rút chủy thủ ra, dùng mũi đẩy cánhcửa bẩn thỉu của địa lao. Cảnh tượng đập vàomắt khiến hai người ngân ngẩy.

      Tạp Mễ Nhĩ tặc lưỡi lắc đầu, hề muốn tiến tới cởi trói cho người đó.

      Khắc Lôi Nhã bước lên, kéo miếng vải trongmiệng thiếu niên nghiệt, trầm giọng : “Ngươi là ai? Sao lại bị giam ở đây?”

      Mà câu đầu tiên của thiếu niên lại khiến Khắc Lôi Nhã ngây ngẩn.

      “Triệu Hoán Sư…đói…tính kế…muội muội củathành chủ…nam sủng……bị giam…”thiếu niên từng từ bằng giọng yếu ớt.

      Đúng lúc vậy sao? Thiếu niên nghiệt này là Triệu Hoán Sư? Vậy là có hy vọng giải quyếtnhững động vật nổi điên kia rồi ư? Khắc LôiNhã xác nhận: “Ngươi là Triệu Hoán Sư?”Những từ đứt quãng mà vừa nãy có ýgì?

      là Triệu Hoán Sư. Bởi vì bề ngoài xinh đẹp nên bị muội muội của thành chủ coi trọng. Vừa lúc đói bụng nên bị bỏ thuốc vào đồ ăn. Nàng ta uy hiếp, bắt trở thành nam sủng của mình nhưng chịu, thế là bị giam ở địalao tối tăm thấy ánh mặt trời này.” TạpMễ Nhĩ híp mắt, diễn đạt từ ngữ của thiếu niên thành câu hoàn chỉnh.

      Khắc Lôi Nhã nháy mắt, nhìn Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười chút rồi nhìn sang đáy mắt thiếu niên lộ ra vẻ mừng rỡ. Nàng biết Tạp Mễ Nhĩ hiểu đúng ý tứ của thiếu niên kia.

      “Thầy, lần đầu tiên ta phát ra ngươi là học giả học rộng tài cao.” Khắc Lôi Nhã trịnh trọng , sau đó nàng quay đầu với thiếu niên, “Ngươi có thể chuyện với động vật biển ? Ngươi có thể chuyện với độngvật biển phát động công kích thành Thủy Bình ?”

      “Bọn họ…cứu ta…hủy diệt nơi này.” Thiếuniên rên hừ hừ, ra mấy từ.

      “Những động vật biển kia muốn tới cứu ,hủy diệt thành phố này.” Tạp Mễ Nhĩ tao nhã vuốt tóc, theo bản năng diễn đạt lại lời thiếu niên. xong mới phục hồi lại tinh thần, ýthức được mình gì. Tạp Mễ Nhĩ trợn to mắt nhìn thiếu niên bằng ánh mắt thể tinđược. Những động vật biển kia đều do thiếuniên nhu nhược này gọi đến sao?!

      vậy là những động vật biển kia là do ngươi gọi tới hả? cần bất kỳ câu thần chú hay vật tế nào, chỉ dùng tinh thần gọi lên?” Khắc LôiNhã kinh ngạc gì mà chỉ cau mày nhìnthiếu niên đầy nghi ngờ. Nếu là như vậy thực lực của thiếu niên này thể dùng hai chữ cường đại để miêu tả nữa, mà phải là “kinhkhủng”. thiếu niên có thực lực kinh khủngnhư vậy sao lại biến thành bộ dạng nhếch nhácnhư thế này? Sao có thể thuyết phục người tađược? Trừ phi thiếu niên này ngu như heo! Chỉbởi vì đói bụng, tìm đồ ăn mà bị người ta hạ thuốc. Vậy thông minh chỗ nào?

      “Thành chủ phải người cho phép muội muội của mình làm như vậy.” Khắc Lôi Nhã vuốt cằm, suy nghĩ, hề có ý mở trói cho thiếu niên. Thiếu nhiên vặn vẹo, hừ chữtrong miệng. Chữ đó chính là “đói”.

      “Đơn giản thôi. Thành chủ cũng biết việcnày. Sau khi người này tỉnh liền gọi động vật biển đến muốn tìm cách thoát thân. Những người đó chạy mất rồi. Người bắt dám đưa cũng có thời gian mà để ý đến . Đương nhiên hy vọng chết cho rồi. Muội muội của thành chủ bắt cóc người làm nam đồng là chuyện vô cùng ám muội.” Tạp MễNhĩ mau mồm mau miệng hết suy đoán của mình.

      Khắc Lôi Nhã đọc được vui mừng trong mắtthiếu niên. Sợ là thiếu niên này coi Tạp Mễ Nhĩ là tri kỷ rồi.

      “Tên ngươi là gì?” Khắc Lôi Nhã nhìn thiếuniên nghiệt trước mắt, vẫn hề có ý mở trói.

      “Đông Phong Hầu.” thiếu niên nghiệt nháy mắt với Khắc Lôi Nhã, sau đó nặn ra chữ,“Đói.”

      Khắc Lôi Nhã phát Triệu Hoán Sư có thựclực kinh khủng này lại bị thiểu năng ngôn ngữ!Đôi mắt của thiếu niên này còn tinh khiết hơncả thủy tinh. Giống ai nhỉ? Khắc Lôi Nhã lục lọi trong trí nhớ. A đúng rồi! Giống Kiều Sở Tâm!Đều cho người ta cảm giác thuần khiết, chưa từng giao tiếp với nhiều người. Chẳng lẽ thiếu niên này tới từ nơi rừng sâu núi thẳm nào đó? lưu lạc giang hồ nhưng lại gặp bất lợi, chưa kịp nổi tiếng bị bắt rồi bị hành hạ thành cái dạng này?

      “Đói, đói, đói…” Đông Phong Hầu nhìn chằm chằm Khắc Lôi Nhã, chỉ đúng chữ.

      Khắc Lôi Nhã nhìn Đông Phong Hầu. Trong mắtnàng bắn ra hàn quang, lên tiếng.

      Tạp Mễ Nhĩ ngáp cái. biết đoàn Dong Binh Nguyên Bảo có thêm người đáng thương bị Khắc Lôi Nhã sai bảo.

      Canh thứ hai

      Trong phòng Khắc Lôi Nhã, Hạ Thiên và KiềuSở Tâm mở to mắt nhìn thiếu niên nghiệt dốc sức mà ăn, hoàn toàn đượclời nào.

      Đây là mâm thức ăn thứ mấy chục rồi?

      Người này có bề ngoài tuấn mỹ như thế mà lại có tướng ăn vô cùng khó coi. Dạ dày nhưcái động đáy vậy. Ngõa Nhĩ Đa và Tẫn Diêm lén lút xuống bếp lấy thức ăn mấy lầnrồi. Tất nhiên là trừ bọn họ ra ai biết cả.

      “Trước đến giờ ngươi vẫn ăn như thế này à?”Hạ Thiên nhìn Đông Phong Hầu ra sức mà ăn, hỏi rất cẩn thận.

      Đông Phong Hầu chuyện mà chỉ gậtđầu rồi nhét miếng thịt muối vào miệng, tiếp đóuống ngụm nước trái cây lớn.

      “Sức ăn của ngươi vẫn lớn như vậy à?” Kiều SởTâm cũng hỏi rất cẩn thận.

      Đông Phong Hầu gật đầu, tiếp tục nhét mộtmiếng thịt muối nữa vào miệng.

      “Trời ạ, ăn như vậy ai mà nuôi nổi?” Ngõa NhĩĐa câu mang theo vị chua nồng nặc.

      “Ta…bị đuổi…ăn…quá nhiều.” Đông PhongHầu khạc ra mấy chữ mơ hồ.

      “Bởi vì ăn quá nhiều nên bị người nhà ghét bỏ, sau đó đuổi tự lực cánh sinh.” Tạp Mễ Nhĩ cầm ly trà tinh xảo rất tao nhã, phiên dịch cho Đông Phong Hầu.

      Sau ót mọi người lên vạch đen, nhìn đống lớn mâm và xương, còn có nồikhông, hiểu ra. Ăn như thế này gia đình bình thường nào mà nuôi nổi?

      lâu lắm rồi ngươi được ăn như vậyphải ?” Khắc Lôi Nhã chống cằm, lườibiếng tựa vào bàn, hờ hững với Đông PhongHầu.

      Đông Phong Hầu gật đầu mạnh với KhắcLôi Nhã, lộ ra nụ cười thỏa mãn.

      theo ta, làm theo lời ta, sau này tuyệt đối để ngươi đói. Ngươi có thể ăn rất rất nhiều và ăn ngon nữa.” Khắc Lôi Nhã ra những lời khiến mọi người trong phòng khinh bỉ.

      Khóe miệng Ngõa Nhĩ Đa co quắp. Quả nhiên, vĩnh viễn thể che giấu bản chất tiểu ác ma.

      Đông Phong Hầu kích động, hai mắt tỏa sáng,đứng bật dậy. tay cầm cái đùi gà quơ múa, hàm hồ : “ phải mỗilần…đều nhiều hơn…đói lâu…ăn những thứnày…”

      Tạp Mễ Nhĩ vừa muốn phiên dịch Khắc Lôi Nhã gật đầu, : “Ta hiểu ý của ngươi.Ngươi là chỉ có lần này mới ăn nhiều như vậy vì đói lâu chứ phải ngày nào cũngthế. Ý của ngươi là cầu của ngươi cao, hơn nữa làm tốt công việc của mìnhvì ta tốt với ngươi như vậy.”

      Đông Phong Hầu gật đầu như gà mổ thóc, khônghề che giấu vui mừng trong đáy mắt khiếnmọi người lạnh đến buồn nôn. Người đơn thuần này bị thuê với giá rẻ nhưng cứ nghĩ mình chiếmđược tiện nghi lớn, được dựa vào núi lớn!

      Kế tiếp chính là ký kết khế ước bán mình. Khi Khắc Lôi Nhã cất khế ước bán mình của Đông Phong Hầu xong, quay đầu lại liền nhìn thấy tất cả mọi người đều tập trung ánh mắt vào nàng.

      “Sao? Có ý kiến gì à?” Khắc Lôi Nhã ngẩngđầu, lạnh lùng .

      Mọi người đồng loạt cúi đầu, giả như có gì mà chuyện với nhau.

      “Chỉ là, đoàn trưởng, tiếp theo ngài muốn làm gì?” Tạp Mễ Nhĩ đặt ly trà xuống cách tao nhã, móc khăn lụa sạch ra, nhàng lau tay, hỏi.

      Ánh mắt mọi người tập trung người KhắcLôi Nhã. Đúng vậy. tìm được người gọi độngvật biển, nên làm gì tiếp theo đây?

      “Tiếp theo ~~~” khóe miệng Khắc Lôi Nhã hiệnlên nụ cười nhàn nhạt đầy quỷ dị, tiếp. Cảm giác quỷ dị khiến cho mọi người trong phòng giật mình.

      Chuyện Khắc Lôi Nhã muốn làm tuyệt đối phải là chuyện tốt.

      Bọn họ dám dùng tính mạng của mình mà thề!

      “Được rồi. Các vị trở về nghỉ ngơi tốt .Sáng sớm mai phải diễn kịch nữa.” Khắc LôiNhã nhàng vỗ tay, ý bảo mọi người trở vềphòng nghỉ ngơi. Đêm khuya, cũng khôngngủ được bao lâu.

      “Ngày mai chính là ngày thực bước đầutiên giúp tên tuổi đoàn Dong Binh Nguyên Bảo được mọi người biết đến.” Tạp Mễ Nhĩ mỉmcười dịu dàng mê người, lững thững ra.

      Mọi người nhìn vào mắt nhau, trong lòng hiệnlên cảm giác quái dị.

      Rạng sáng hôm sau, tiếng chuông cảnh báo vanglên, phá tan tĩnh lặng!

      Động vật biển lại khởi xướng tổng tiến công lần nữa! vậy còn mãnh liệt hơn lần đầu tiên.Sóng to gió lớn đánh vào tường thành cao cao khiến nó như run rẩy, có thể sụp xuống bất cứ lúc nào. Sắc mặt thành chủ cực kỳ nặng nề,vội vàng mặc quần áo, dẫn những Ma Pháp Sưcòn chưa nghỉ ngơi tốt lên tường thành.

      Chân trời ra những tia nắng đầu tiên, bọt sóng cuồn cuộn trắng xóa, biển gào thét. Độngvật biển khổng lồ giương nanh múa vuốt tiến tới.

      tiếng “ầm” vang lên, nước trong các con sông trong thành dâng cao. Những thuyền bè neo sông bị nước cuốn lên cao rồi rơi xuốngthật mạnh, những bọt nước khổng lồ văng bốn phía. Tiếng động đinh tai nhức óc vang dội,truyền khắp thành Thủy Bình. Các cư dân chưatản cư cầu nguyện, đặt hy vọng vào thành chủđại nhân và đoàn Dong Binh trợ giúp đánh lui chúng. Mong rằng hôm nay có thể đánh lui độngvật biển nổi điên thành công, chờ cứu việnđến. Sắc trời u càng khiến cho đáy lòng mọingười như bị bóng ma phủ kín.

      Thành chủ và các Ma Pháp Sư nhìn tình huốngtrước mắt đầy sợ hãi. Mặt họ tái nhợt, tâm chìm xuống sâu. Sợ rằng thể cứu vãn nổi nữa rồi!

      Động vật biển xuất ngày hôm nay mạnhhơn hôm qua gấp mấy lần! Hơn nữa thế tới hung hãn. Tiếng gầm gừ đầy phẫn nộ vang lên khiến mọi người ù cả tai.

      Thành chủ cau mày nhìn phía trước, cắn chặtmôi, thầm hạ quyết tâm.

      thể cứu vãn được nữa rồi! Ông là thànhchủ, cùng sống chết với thành trì này cũng có gì đáng tiếc. Nhưng những Ma Pháp Sư trước mắt này đều là tài sản vô giá của đế quốc, tuyệt đối thể mất mạng ở đây! Phải ra lệnh cho bọn họ quay về.

      Lúc thành chủ muốn ra lệnh sau lưng vang lên tiếng bước chân. Ông quay đầu lại thấy Khắc Lôi Nhã với vẻ mặt lạnh nhạt dẫn đám người lên.

      “Bạch đoàn trưởng…” thành chủ vừa mở miệng muốn chuyện con sóng khổng lồ ập đến, văng lên những bọt nước lớn.

      Tạp Mễ Nhĩ bình tĩnh, tao nhã dương cái dù hình mặt trời lên, chặn nước biển lại. Mặt Bạch Đế núp vai Tạp Mễ Nhĩ tràn đầy sựhài lòng. Từ khi rời khỏi đế đô Bạch Đế rất thích ở cạnh Tạp Mễ Nhĩ. Vì vĩnh viễn bảođảm gọn gàng sạch . Tẫn Diêm rút kiếm, bắnra Đấu Khí bổ đôi sóng nước khiến chúng bốchơi trong nháy mắt. Sau đó thu kiếm, đứng sau lưng Khắc Lôi Nhã. Động tác rất lưu loát.

      Thành chủ được may mắn như thế. có ai che dù cũng có ai dùng Đấu Khí để khiến nước bốc hơi giúp ông. Ngay lập tức ông bị ướt sũng. Quần áo dính vào người,nước tóc xuống ngừng, dáng vẻ rất nhếch nhác. Hai thị vệ cận thân bên cạnh cũng tốt hơn là mấy. Quần áo họ cũngướt đẫm.

      “Thành chủ, đừng nhiều lời. Chúng ta giúpngươi đánh lui động vật biển. Chỉ hy vọng sau khi chúng rút chúng ta có thể ra biển trong thời gian ngắn nhất.” Khắc Lôi Nhã như tínhtrước mọi chuyện, nhàn nhạt .

      Thành chủ sửng sốt. Ông ngàn vạn lần cũngkhông thể ngờ được trong lúc gặp nguy hiểm như vậy mà thiếu nữ trước mắt này lại có thểbình tĩnh ra những lời này. Chẳng lẽ hôm qua thể tất cả thực lực của mình?Như vậy …thành chủ vui mừng. Nếu quả lànhư vậy thành Thủy Bình được cứu rồi. Thiếu nữ trước mặt có thể bình thản ung dung như vậy cũng đúng thôi!

      “Bạch đoàn trưởng có biện pháp đánh lui độngvật biển?” thành chủ vội vàng hỏi.

      “Có. Hơn nữa động vật biển tập kích nữa. Ta bảo đảm.” Khắc Lôi Nhã gật đầu rấtnghiêm túc.

      sao?” thành chủ kích động đến mức runcả người. Mặc dù thiếu nữ nhìn có vẻ tầmthường này chưa quá 15 tuổi nhưng khiến người ta rất tin tưởng. Vì sao? Thành chủ thể được nguyên nhân. Có lẽ là tự tin và hào quang người nàng chăng?

      “Ừ. Nên ta hy vọng sau khi đán lui động vật biển thành chủ chuẩn bị cho ta chiếcthuyền để ta có thể ra biển. Chúng ta còn có việc quan trọng phải làm.” Khắc Lôi Nhã nghiêm mặt, rồi ngẩng đầu nhìn phía trước, , “Việc này nên chậm trễ. Động vật biển tới nhanh thôi. Chúng ta chuẩn bị chiến đấu!”

      “Được, được, được!” thành chủ vội vàngnghiêng người tránh ra, bổ sung, “Khi động vật biển thối lui, ta chuẩn bị thuyền và thuyềntrưởng, thủy thủ tốt nhất hộ tống các ngươi.”

      “Hy vọng thành chủ có thể giữ đúng cam kết của mình.” Khắc Lôi Nhã quay đầu, cười , sau đó ngạo nghễ đứng tường thành, chậmrãi lấy cung tên sau lưng xuống.

      Thành chủ và thị vệ cận thân bên cạnh nhìn động tác của Khắc Lôi Nhã cũng ngây ngẩn, hiểu nàng muốn làm gì.

      Ma Pháp Sư đứng thành hàng cũng nhìn KhắcLôi Nhã đầy nghi ngờ. Đám binh sĩ thủ vệ dướichân tường thành nhíu chặt chân mày lại. Thiếu nữ kia muốn sống nữa sao? Cứ đứng ở chỗ cao nhất của tường thành hề đềphòng gì như vậy? Chỉ cần con sóng lớn là có thể cuốn phăng nàng đấy!

      Khắc Lôi Nhã đứng rất ngạo nghễ, chậm rãi giơ cung tên trong tay lên, nhắm bầu trời phía trước.

      Chậm rãi, từ từ, kéo cung ra…

      Ma Pháp Sư đứng tường thành thay đổi sắc mặt. Họ cảm nhận được cỗ ma pháp rất lớn dao động. Chúng phát ra người thiếu nữ tầm thường kia!

      Dây cung càng kéo căng tim của các Ma Pháp Sư càng đập kịch liệt. Lực lượng của ma pháp càng ngày càng lớn!

      quả cầu màu vàng chậm rãi ra cung, lớn dần lên trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.

      Hơi thở cực nóng đè lên khiến cho mọi người xung quanh thể thở được.

      Sóng đánh lên còn chưa tới gần bốc hơi thấy vết tích.

      Vẻ mặt Khắc Lôi Nhã sắc lạnh.

      Trầm ngâm, bắn tên!!!!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :