1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tài Năng Tuyệt Sắc - Vô Tình Bảo Bảo (Full +eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 63: Ngươi muốn đen ăn đen?



      Thân thể khổng lồ của Hắc Long Bản hoàn toàn che mất cửa chính của thần điện Quang Minh. cỗ Long uy thể diễn tả bằng lời lan tràn, lập tức kinh động người của thần điệnQuang Minh.

      Giáo Hoàng mở mắt, mặc quần áo qua loa rồichạy vội ra ngoài. Uy áp này biết rất . Đó là Long uy. Tại sao rồng lại xuất ở đây?Loại sinh vật mạnh mẽ, kiêu căng này sao lạixuất ở cửa thần điện? cảm giác chẳnglành dâng lên trong lòng .

      Thần điện Quang Minh trở nên ồn ào. con rồng lớn màu đen ngồi trước cửa thần điện. Tất cả mọi người mặc quần áo tử tế, vội vội vàng vàng chạy tới cửa thần điện, nhìn con rồng lớn đầy đề phòng. Họ suy đoán rốt cuộc con rồng này muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn công kích thần điện?

      Bọn họ rất ràng là chỉ cần hơi thở của con rồng lớn này là cửa chính của thần điệnQuang Minh bị phá hủy. mà thi triển vài ma pháp dù có là người mạnh nhất ngăn chặncũng khó mà chịu nổi. Mọi người biết đánh nhauvới rồng phải là hành động sáng suốt. Nếucó dũng sĩ diệt rồng đó chỉ là chuyện lừa gạttrẻ con. Nhưng rồng thể tùy ý xâm nhập vào đế đô. Sao lại có con rồng xuất ở đây?

      Khi Giáo Hoàng ra đến cửa ở đó có rấtnhiều người tụ tập. Họ thấy Giáo Hoàng tới thìnhường cho con đường. ngườinào dám hành động thiếu suy nghĩ.

      Giáo Hoàng cau mày, lo sợ nhìn con rồng lớnngồi chồm hổm ở cửa đầy nặng nề. Là rồng ba đầu có ba loại thuộc tính ma pháp! Nếu nhưchiến đấu với con rồng này có thắng cũng có lợi. Bởi vì đây là đế đô! Đây lại là cửacủa thần điện Quang Minh! Nếu đánh nhau phá hủy tất cả nơi này! Ai cũng chịu nổi trách nhiệm lớn này, bao gồm cả Giáo Hoànghắn!

      Điều khiến cho Giáo Hoàng luống cuống tay chân chính là con rồng này ngồi ngay ngắn ở đó nhưng có bất kỳ ý tứ muốn chiến đấu. cứ cao cao tại thượng mà đưa mắt nhìn mọi người. Chỉ trợn to hai mắt mà lên tiếng. ai phát được lưng Hắc Long Bản có con vật lông lá nho tồn tại. Đó là Bạch Đế. Khắc Lôi Nhã sợ nó ngồi chồm hổmtrên đầu mình bị người khác phát ra hơi thở của nó. Vậy nên nàng đưa nó cho Hắc Long Bản.

      con rồng ngồi nhìn mọi người, mắt to trừngmột đám đôi mắt ti hí.

      khí quỷ dị. Gió thổi vù vù lạnh lẽo.

      Yên lặng giống như chết.

      “Khách tôn quý của Long tộc, xin hỏi đêm khuya mà ngài còn tới chơi thế này, biết có chuyện gì ạ?” Rốt cuộc, Giáo Hoàng đại nhân tôn quý gặp nguy loạn lại thử mở miệng chuyện.

      Mọi người tụ tập càng lúc càng đông sau lưng Giáo Hoàng. Họ đều cảm nhận được uy áp kinhkhủng nên đến đây. ít người chỉ mặc mỗimột cái áo khoác. Trong lòng họ đều lo lắng và nghi ngờ. Tự nhiên có con rồng lớn lại nửa đêm thân ở đây. biết là có chuyện gì .

      “Hừ.” Ba lỗ mũi của Hắc Long Bản phun ra khílạnh. chậm rãi cúi đầu nhìn Giáo Hoàng.

      Mọi người ngừng thở, đề phòng. Muốn chiến đấuà?

      “Ta chỉ ngang qua, thuận tiện dừng lại nghỉ ngơi ở nơi này chút.” Hắc Long Bản trịnhtrọng lên tiếng, “Nơi này khá rộng rãi.”

      Mọi người nhìn nhau, đều nhìn thấy được sựhoài nghi trong mắt đối phương. Bọn họ có bị mộng du tập thể vậy? Giáo Hoàng cũng co quắp.

      ngang qua? Nghỉ ngơi ở đây?

      Có chuyện như thế sao?

      “Khách tôn quý của Long tộc, như vậy là ngài chỉ vô tình mà khơi lên rắc rối này sao?” Giáo Hoàng hỏi đầy cẩn thận, khách khí.

      “Rắc rối?” giọng Hắc Long Bản chứa đầy kinh ngạc. Sau đó làm như vô cùng đau đớn mà hô lên, “Ngươi nhăng cuội cái gì vậy?Long thần có thỏa thuận với Nữ Thần Quang Minh là Long tộc chúng ta thể tùy tiện tập kích nhân loại ở đế đô. Sao ta có thể làm chuyệnkhiến Long tộc hổ thẹn được?” Hắc Long Bản đầy nghiêm chỉnh.

      Hắc Long Bản máy móc làm theo những gì Khắc Lôi Nhã dặn dò, bắt đầu trì hoãn thời gian.

      Mọi người đều lộ ra vẻ nghi ngờ. Chẳng lẽ con rồng đen có thực lực tầm thường này chỉđi ngang qua sao? Có chuyện vừa khéo như vậy sao?

      Vẻ mặt Giáo Hoàng cũng đầy nghi ngờ. Nhưngchỉ cần đối phương tới gây rắc rối là được rồi.

      Lúc này, Khắc Lôi Nhã len lén vào thần điện từ phía khác. Quả nhiên đúng như nàng dự liệu. Người của thần điện bị Hắc Long Bản lôi kéo qua bên đó. Rồng là loại sinh vật kiêu căng, luôn luôn xuất cùng lúcvới con người. Chúng tượng trưng cho sức mạnhvà sợ hãi trong lòng mọi người. Nhưng bâygiờ lại đột ngột xuất ở cửa thần điện Quang Minh có thể kinh ngạc sao? Phản ứngđầu tiên của họ là bị kẻ địch mạnh đột kích nên ứng chiến. canh gác cũng lơi lỏng rấtnhiều.

      Khắc Lôi Nhã rơi xuống đất, hề phát ra tiếng động nào. Nàng giấu kín hơi thở của mình, bí mật theo hành lang bạch ngọc. Chủ điện ởphía sau. Nơi cung phụng bảo vật kia ởtrong đó.

      Dọc theo đường quả thấy ai. Thần điện Quang Minh luôn luôn kiêu căng. Trong mắt bọn họ có bất kỳ người nào hay thế lực nào có thể chống lại bọn họ. Ai mà nghĩ ra được có người cố ý bày mưu cho conrồng lớn thu hút chú ý của họ? Cũng chẳng cóai ngờ được rằng có người dám can đảm chạy vào ăn trộm đồ của thần điện.

      Khắc Lôi Nhã thoải mái bước giống như quỷ mị, ai có thể phát .

      Trước mặt chính là chủ điện. Khắc Lôi Nhã phủ áo choàng thân Khắc Lý Phu đưa lên. Thânhình của nàng biến mất ngay lập tức.

      Trong chủ điện đèn đuốc sáng trưng, rực rỡ. Nơi này vĩnh viễn đều có ánh sáng. ngọn đèn ma pháp khổng lồ treo trần nhà.Vách tường xung quanh cũng có rất nhiều đèn ma pháp . bậc cao nhất của chủ điện là tượng NữThần. Bức tượng được điêu khắc rất sống động, thiêng liêng và đầy trang trọng nghiêm túc, thể xâm phạm.

      vật xinh đẹp, giống như vỏ sò được đặt trước mặt tượng thần, trong bọc ma pháp. Chắc hẳn đó là vật có thể giúp Ngõa Nhĩ Đa sống lại bằng thân thể của mình.

      Khắc Lôi Nhã híp mắt quan sát kỹ chút rồibước tới để cảm nhận kết giới ma pháp. Quảnhiên đúng như lời Ngõa Nhĩ Đa, kết giới rấtyếu. Việc cần làm bây giờ là phá kết giới màkhông kinh động đến ai, mang bảo vật ra.

      Khắc Lôi Nhã tập trung suy nghĩ đọc bước sóng của kết giới. Đúng lúc đó đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng bước chân, sau đó là giọngnói thanh thúy quen thuộc: “Tình tỷ tỷ, nhanh lên.”

      “Huyên Huyên, chậm thôi. Muội đừng chạy như vậy. Cẩn thận thân thể của muội đấy. Nếu ca ca muội mà biết tỷ cho phép muội nửa đêm chạyđến đây nhìn rồng tỷ bị trách đấy.” Giọng của Liễu Tuyết Tình truyền đến. Trong đómang theo chút trách cứ và cưng chiều.

      đâu ạ. Muội với ca ca. Ca ca trách tỷ đâu.” Lãnh Huyên Huyên cười hì hì, , “Muội nhớ ca ca quá. Tình tỷ tỷ có nhớca ca muội ?”

      “Đứa này, muội gì vậy?” Mặc dù Liễu Tuyết Tình như thế nhưng trong giọng lại đầy thẹn thùng và vui mừng.

      “Tình tỷ tỷ ~~~” tiếng của Lãnh Huyên Huyêncàng ngày càng gần.

      Khắc Lôi Nhã dừng động tác lại, giấu kín hơi thởcủa mình, chờ bọn họ qua mới hành động.

      Liễu Tuyết Tình cầm tay Lãnh Huyên Huyên điqua chủ điện. Chợt nàng dừng lại, khẽ cau mày,quay đầu nhìn bảo vật được cung phụng dưới tượng thần. Nàng thấy hình như có cái gì đó bấtthường xuất ở đây.

      Khắc Lôi Nhã căng thẳng. thể nào! Chẳng lẽ trình độ của Thánh nữ này cao như vậy sao? Có thể cảm nhận được mình thân sao? Áo choàng thân này có thời hạn. NếuThánh nữ gặp rắc rối. Khắc Lôi Nhã dám cử động. Nếu Thánh nữ phát có gì đó bình thường mà nàng còn động bị phát ngay. Có thể trở thànhThánh nữ quả nhiên phải đơn giản. Thánh nữ này phải đèn cạn dầu. Khắc Lôi Nhã lo lắng. Nếu nàng phải làm thếnào đây?

      “Tình tỷ tỷ, nhanh . Nếu đến chậm chúng ta được nhìn thấy rồng.” Lãnh HuyênHuyên kéo vạt áo Liễu Tuyết Tình, bày ra vẻ đáng thương, : “Nhanh lên tỷ tỷ. Nếu lần này thấy có lẽ cả đời Huyên Huyên được thấy nữa.”

      “Huyên Huyên ~~~” vừa nghe những lời này, sắc mặt Liễu Tuyết Tình hơi đổi, nhíu mày lại rồigiãn ra. Sau đó nàng thay bằng vẻ mặt có chútthương tiếc. Lãnh Huyên Huyên yếu ớt nhiềubệnh, vẫn phải dựa vào dược vật của thần điệnmới có thể suy trì tính mạng. Nếu như có gì sơ xuất có lẽ cũng thể sống lâu được.

      “Tỷ tỷ, chúng ta mau .” Lãnh Huyên Huyênvội vàng kéo vạt áo của Liễu Tuyết Tình.

      “Được được. Huyên Huyên ngoan. Tỷ dẫnmuội . Nhưng khi ca ca muội trở về đừngnói với huynh ấy là nửa đêm tỷ dẫn muội ra khỏiđiện đấy.” Liễu Tuyết Tình cúi người xuống, ôm Lãnh Huyên Huyên rồi vội vàng ra.

      Khắc Lôi Nhã nhìn hai người xa, thở phào trong lòng cái. Cuối cùng cũng rồi. Áo choàng thân có hạn. Lần này dùng hết phải rót thêm ma lực rất mạnh vào mới có thể dùng tiếp.

      lúc Khắc Lôi Nhã yên lòng nàng lại nhìn thấy Lãnh Huyên Huyên nằm vai LiễuTuyết Tình cười với nàng cái.

      Con ngươi Khắc Lôi Nhã mở lớn.

      Tiểu nha đầu này nhìn thấy mình rồi! Khắc Lôi Nhã kinh hãi. Vậy là lúc nãy phải Lãnh Huyên Huyên vội xem rồng mà là muốn kéo Liễu Tuyết Tình nhanh! Muội ấy muốn bảo vệ mình? Tại sao muội ấy lại tốt với mình như vậy?

      Nghĩ tới đây, Khắc Lôi Nhã tủm tỉm cười với Lãnh Huyên Huyên, gật đầu cái.

      Lãnh Huyên Huyên nghịch ngợm trợn to mắt, rúc vào trong ngực Liễu Tuyết Tình. Họ xadần.

      Khắc Lôi Nhã quay đầu đọc bước sóng của kết giới. Sau đó nàng qua kết giới, lấy bảo vật ra rồi nhanh chóng trở về theo đường cũ. Vừa lúc nàng nhảy ra qua tường thần điện áo choàngẩn thân cũng hết hiệu lực. Thân hình nàng nhanhchóng ra.

      Khắc Lôi Nhã thu áo choàng lại, hòa mình vàomàn đêm.

      Lúc Khắc Lôi Nhã trở lại con hẻm hẹn vớiHắc Long Bản trong khí có tia khác thường. Khắc Lôi Nhã căng thẳng, nhanhchóng tránh sang bên. Ngay sau đó mộtthanh chủy thủ sáng loáng lướt qua tóc nàng, vài sợi tóc nhàng rơi xuống.

      “Ngươi có lá gan nhỉ. Dám nhân lúcđêm tối mà lẩn vào ăn trộm trong thần điện Quang Minh!” giọng lạnh lùng vang lênsau lưng Khắc Lôi Nhã.

      Canh thứ hai

      Khắc Lôi Nhã xoay người, đối mặt với đôi mắt lạnh lùng.

      Quần áo màu đen, có tài nghệ rất quỷ dị, giọngnói rất quen thuộc.

      Giọng này khiến Khắc Lôi Nhã ngạc nhiên.Đây chính là nữ sát thủ có thể ám sát mìnhnhưng lại ra tay hôm đó. Khắc Lôi Nhã im lặng nhìn trước mắt. này vừa liachủy thủ tới nhưng mang theo sát khí. biết vì sao mà Khắc Lôi Nhã lại hề ghét này.

      “Trễ như thế mà ngươi ngủ lại đến thần điện Quang Minh trộm cái gì vậy?” hừlạnh, .

      “Ngươi sai rồi. Ta trộm mà là mượn.”Khắc Lôi Nhã lắc đầu, đính chính.

      “A, ta chưa từng thấy người nào vô sỉ như ngươi. ràng là ăn trộm lại là mượn.” Nữ sát thủ thu hồi chủy thủ, lạnh nhạt với KhắcLôi Nhã. Trong giọng nàng có vị chua.

      “Vậy trễ như thế này mà các hạ ngủ được lại chạy đến đây, phải chỉ vì muốn chuyện phiếm với ta chứ?” Khóe miệng Khắc Lôi Nhã lên nụ cười thản nhiên. Nữ tử nàybản lĩnh phải cường hãn bình thường.Hơn nữa lần trước Ngõa Nhĩ Đa cũng người nàng có tia hơi thở hắc ám nhàn nhạt.Rốt cuộc nàng là ai? Tại sao mình lại có cảm giác nàng biết mình nhỉ?

      “Xú nha đầu, ngươi dám lắm lời với ta?” nữ sátthủ cau mày.

      dám.” Khắc Lôi Nhã thấy nữ sát thủ có giọng điệu kỳ quái. Tuổi nàng chắc cũng khônglớn nhưng lại có giọng của trưởng bối. rất kỳ quái.

      “Mau gọi con rồng ngu ngốc của ngươi thôi.”Nữ sát thủ xong liền biến mất.

      Khắc Lôi Nhã cau mày. khó hiểu. Nàng có cảm giác như nữ sát thủ này chỉ qua, thuậntiện chuyện phiếm với nàng. Cảm giác này giống như hai người quen nhau, ăn cơm xong rồi tản bộ, gặp được nhau rồi tán dócmột hồi. Khắc Lôi Nhã đổ mồ hôi. Sao mình lại có thể ví dụ như vậy nhỉ?

      Vật tới tay rồi, cũng nên gọi Hắc Long Bản thôi. Khắc Lôi Nhã nhắm mắt lại, dùng khế ước với Bạch Đế để liên lạc với nó, truyền đạt ý tứ của mình.

      “Chiêm chiếp!” Bạch Đế mở mắt, dùng sức cào hai móng trước lên lưng Hắc Long Bản, ý bảo có thể rồi.

      “Ta chỉ ngang qua nhưng lại rơi xuống đây nên thuận tiện thăm nơi này chút. Tín đồ của Nữ Thần Quang Minh rất trung thành, tựnhiên thái độ của Long tộc chúng ta cũng rấtthân thiện….” Hắc Long Bản vẫn say sưa nóingon lành, nước miếng văng đầy khiến nhữngngười phía dưới khổ thể tả.

      đám người chỉ mặc tạm cái áo khoác, ngừng suy nghĩ, kinh ngạc mà nhìn con rồng lớn ngồi chồm hổm ở đó, nghe .

      “Được rồi. Ta cũng nghỉ ngơi đủ rồi, tạm biệt các tín đồ trung thành của Nữ Thần.” Hắc LongBản cảm nhận được Bạch Đế gãi a gãi. hiểu Khắc Lôi Nhã bên kia làm xong mọi việc. cười ha hả chào tạm biệt với mọingười rồi vỗ cánh bay lên trời, biến mất trong màn đên.

      Đến khi bóng lưng của Hắc Long Bản biến mất, tất cả mọi người vẫn chưa hồi phục tinh thần. giống như giấc mơ tập thể vậy. Nhưngđây là , tuyệt đối là .

      Giáo Hoàng cau mày nhìn bầu trời đêm, cảmgiác có chút gì đó bất thường. Nhưng lại được là bất thường ở đâu.

      Ánh mắt Liễu Tuyết Tình rời khỏi HắcLong Bản. Lúc bay nàng nhìn thấy lưng vật đầy lông lá nhưng nhìnkhông lắm.

      “Tình tỷ tỷ, rồng bay mất rồi.” Lãnh HuyênHuyên ôm cổ Liễu Tuyết Tình, nhìn bầu trời đêm, nhàng .

      “Ừ, chúng ta về nghỉ ngơi thôi.” Liễu Tuyết Tình ôm Lãnh Huyên Huyên, mỉm cười.

      “Ừ.” Lãnh Huyên Huyên thu hồi ánh mắt. Trongđáy mắt có chứa tia cười ai phát giácđược.

      Mọi người từ từ tản . Khi Giáo Hoàng thở phào nhõm, xoay người chuẩn bị về phòng ngủ lại có người hốt hoảng chạy tới báo.

      xong rồi, Giáo Hoàng đại nhân, vật NữThần ban biến mất!” sắc mặt người tới tái nhợt, hốt hoảng bẩm báo.

      “Cái gì?!” sắc mặt của Giáo Hoàng thay đổi. Vật Nữ Thần ban thấy?!

      Vừa nghe, sắc mặt Liễu Tuyết Tình cũng thayđổi. Lúc này nàng mới nhớ ra lúc ngang quachủ điện có cảm thấy điều gì đó bât thường. ngờ xảy ra chuyện!

      Có người dám ăn trộm vật Nữ Thần ban ngay trước mắt bọn họ!!!

      Sửng sốt, tức giận, vội vã – tất cả những cảm xúc này khiến Giáo Hoàng thiếu chút nữa thìmất lý trí.

      “Lập tức điều tra! Cần phải tìm vật Nữ Thần banvề!” mặt Giáo Hoàng xanh mét. Có người dám can đảm che trời như vậy! Tất cả đều là do bọn họ bị con rồng lớn đột nhiên xuất kia lôi kéo chú ý, nên mới có cơ hội cho người khác lợi dụng. Đúng rồi! Rồng! Giáo Hoàng hiểu ra.Sao lại có rồng vô duyên vô cớ mà xuất ở đây, nhảm lúc?!

      Chẳng lẽ? Nghĩ tới đây, lòng Giáo Hoàng trầmxuống. Chẳng lẽ con rồng kia là do người lấytrộm vật Nữ Thần ban gọi tới hay sao? Có thể sai con rồng làm việc này thực lực của đốiphương….

      Càng nghĩ, Giáo Hoàng càng lo lắng. Vật NữThần ban phải chỉ để trưng bày mà là mộtmón đồ có thể tiêu hao. Nếu người trộm bảo vật có thực lực như thế chỉ sợ vật này thể tìm về. Mà nếu có tìm được người trộm bảo vật năng lượng của nó cũng bị dùng hết.

      Nghĩ đến đây Giáo Hoàng liền suy sụp. tự hỏi là ai mà có năng lực có thể sai khiến con rồng? Đế đô xuất người mạnh như vậy từ khi nào? Nhưng chưa từng nghe qua có ngườinhư thế đến đây.

      Sắc mặt Giáo Hoàng từ xanh chuyển sang đen,từ đen lại chuyển sang xanh khiến ai dám lại gần. Giáo Hoàng vừa về phòng vừa suy nghĩ xem chuyện này là do ai gây nên.

      Khắc Lôi Nhã và Hắc Long Bản biến về hìnhngười lẻn về nhà Tạp Mễ Nhĩ. Hắc Long Bảnthỏa mãn ngủ. Cảm giác tối nay tốt. Vừa nghĩ đến vẻ mặt phong phú của nhiều người như vậy nhìn diễn xuất, bị gây đau khổ, trong lòng rất vui thích.

      Khắc Lôi Nhã lặng lẽ trở về phòng, đóng cửa lại.Đèn tự nhiên sáng lên.

      Tạp Mễ Nhĩ ngồi giữa phòng, mặt trầm nhưnước.

      “A, thầy, sao thầy có thể vụng trộm nấp trongphòng ngủ của thiếu nữ chưa trưởng thành nhưvậy?” Khắc Lôi Nhã làm bộ chững chạc đànghoàng khiển trách.

      “Nửa đêm trộm đồ của thần điện Quang Minh là việc thiếu nữ nên làm hay sao?” mặt TạpMễ Nhĩ trầm nhưng giọng vẫn cực kỳ dịu dàng.

      Khắc Lôi Nhã muốn sụp đổ: “Này, thầy, ngươicó thể phối hợp sắc mặt với giọng của mìnhkhông?”

      “Được.” mặt Tạp Mễ Nhĩ lộ ra nụ cười ấm áp như gió xuân, giọng cực kỳ dịu dàng,đứng dậy, từ từ tới: “Trộm được vật tốt gì?Đưa ta xem!”

      “Ngươi muốn đen ăn đen?” Khắc Lôi Nhã nhìnTạp Mễ Nhĩ đầy cảnh giác.

      Ngay sau đó Khắc Lôi Nhã liền bị cốc cái. Giọng dịu dàng của Tạp Mễ Nhĩ mang theo chút tức giận: “Ngươi đọc nhiều sách loạn thất bát tao lắm phải?”

      “Ai ôi, ngươi đánh ta?” Khắc Lôi Nhã che đầu,ai oán nhìn Bạch Đế mới trượt xuống bả vai nàng tránh nạn. có lương tâm! Tốcđộ của Tạp Mễ Nhĩ quá nhanh khiến Khắc LôiNhã kịp né tránh. Thời khắc có thể lậtngược tình thế nhanh đến thôi.

      “Ta đánh ngươi sao? Nhanh lấy đồ ra đâycho ta nhìn cái!” Tạp Mễ Nhĩ đầy dịudàng nhưng lại chứa nguy hiểm.

      Khắc Lôi Nhã bĩu môi: “Ngươi xác định muốn đen ăn đen?”

      Tạp Mễ Nhĩ giơ tay lên, Khắc Lôi Nhã lập tức ôm đầu tránh sang bên.

      Hai người mắt to trừng mắt lúc lâu, Khắc Lôi Nhã mới chậm rãi móc vật ra.

      “Vật được Nữ Thần ban? Ngươi lấy cái này làm gì?” Tạp Mễ Nhĩ liếc mặt cái liền nhận ravật này nhưng kinh ngạc cho lắm.

      “Có chỗ cần dùng.” Khắc Lôi Nhã liếc Tạp MễNhĩ cái. Đồ khốn kiếp ỷ lớn hiếp , dựa vào tốc độ nhanh hơn mình mà có thể muốn làmgì làm.

      “Thôi. Ta còn tưởng là vật gì. Ngủ .” Tạp Mễ Nhĩ hừ lạnh tiếng, rời .

      Khắc Lôi Nhã nhìn cửa đầy nghi ngờ. Sao người này lại có phản ứng như vậy? là kỳ quái.

      Chỉ là, dù thế nào chăng nữa bây giờ có thể giúp Ngõa Nhĩ Đa có thân thể rồi. Đây là việc đáng để vui mừng.

      Khắc Lôi Nhã đóng kỹ cửa rồi ngồi lên giường,móc ra ma linh thạch chà xát tà ác.

      “Đừng, đừng chà nữa!” khi Ngõa Nhĩ Đa tỉnh lại liền ra câu này đầu tiên. Trong lòng rất căm hận Khắc Lôi Nhã. Tiểu ác ma bấm lần này tàn nhẫn. Nhưng chà xát như lời biết đời nào mới tỉnh!

      “Cái này dùng như thế nào?” Khắc Lôi Nhãngừng chà đạp Ngõa Nhĩ Đa, chỉ vỏ ốc để bên cạnh, hỏi Ngõa Nhĩ Đa.

      Ngõa Nhĩ Đa há to miệng đầy ngu ngốc.

      !” Khắc Lôi Nhã khách khí dùng móng tay nhàng chọc chọc ma linh thạchkhiến Ngõa Nhĩ Đa phục hồi tinh thần.

      “Khắc Lôi Nhã! Ngươi lấy được rồi? Ngươi thậtsự lấy được rồi?!” Ngõa Nhĩ Đa kích động, thể tin được.

      “Ta hỏi ngươi dùng nó như thế nào!” KhắcLôi Nhã u hỏi.

      “A, mở vỏ ốc ra rồi lấy vật bên trong mài thànhbụi phấn, rắc lên Linh Hồn Thể của ta. Nhưngnhất định ngươi phải bày kết giới ma pháp, cho ánh sáng lộ ra, để người ta phát ra. Ta có lại thân thể. là vui!” Ngõa Nhĩ Đa lập tức ngoan ngoãn trả lời mộthơi, dừng lại. Cả câu sau cùng cũng luôn lần.

      Khắc Lôi Nhã nhảm nữa, lập tức bày bọc ma pháp. Sau đó nàng mở vỏ ốc, lấy ra vật tròn bóng loáng. Nàng đứng giường,bóp vụn vật đó thành bột rồi rắc lên Linh Hồn Thể của Ngõa Nhĩ Đa.

      “Chờ chút !” sắc mặt Ngõa Nhĩ Đa đạibiến, kêu lên.

      Nhưng chậm. Bột được rắc lên.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 64: Người chết thể tố cáo được



      “Chờ chút !” sắc mặt Ngõa Nhĩ Đa đạibiến, kêu lên.

      Nhưng chậm. Bột được rắc lên.

      Khắc Lôi Nhã định thu tay lại nhưng bột rơilên Linh Hồn Thể của Ngõa Nhĩ Đa. đạo ánh sáng chói mắt phát ra từ người khiếncho người ta thể mở mắt. Khắc Lôi Nhã khẽ hí mắt nhưng vẫn nhìn được bên trong đạo ánh sáng xảy ra chuyện gì.

      “A....” giọng Ngõa Nhĩ Đa truyền ra thấp từ trong ánh sáng trắng.

      “Này, Ngõa Nhĩ Đa, ngươi sao chứ? Vừanãy ngươi muốn chờ cái gì?” Khắc Lôi Nhã thấygiọng Ngõa Nhĩ Đa rất bình thường. Vật kiakhông có gì bất thường chứ?

      “Ta sao.” Giọng thấp của NgõaNhĩ Đa truyền đến. chỉ trả lời vấn đề đầutiên. Những chuyện sau gì.

      Khắc Lôi Nhã ngồi xuống, chống cằm chờ ánhsáng trắng tản , nhìn xem chuyện gì xảy ra.

      Ánh sáng trắng từ từ tản , thân hình của NgõaNhĩ Đa dần dần lộ ra. Đầu tiên là đầu, khuônmặt thanh tú, mái tóc đen nhánh rồi đến bả vai thon gầy. Khắc Lôi Nhã trợn to mắt mà nhìn. thần kỳ! Ngõa Nhĩ Đa lại có thân thể! Những bộ phận khác của Ngõa Nhĩ Đa cũng lộ ra. Khắc Lôi Nhã cứ ngồi giường mà nhìnNgõa Nhĩ Đa sống lại như vậy. Bả vai, lồngngực, eo, phía dưới là.... (chẹp, *chảy nướcmiếng*)

      Khắc Lôi Nhã hóa đá. Dưới eo của nam nhân làcái gì....

      Ngõa Nhĩ Đa che bộ phận quan trọng của mình,nhìn Khắc Lôi Nhã xanh mét mặt, ấp úngnói: “Ta mới vừa đợi phải sao? Ta muốn ngươi đưa cho ta bộ quần áo. Ngươi rắcbột xong ngồi trong góc chờ.” Ngõa Nhĩ Đa giả bộ như mọi chuyện chẳng liên quan gì đếnmình.

      ra ngoài!” Khắc Lôi Nhã cầm gối, ném về phía Ngõa Nhĩ Đa. đưa tay tiếp được, dùng cái gối che bộ phận quan trọng của mình lại rồilui lại. (ta chết, ta chết ))))

      liên quan tới ta. Vật đó chỉ có thể giúpta sống lại nhưng tặng thêm quần áo. Ta cũng muốn như vậy.” Ngõa Nhĩ Đa uấtức nhìn Khắc Lôi Nhã tái xanh mặt mày, giải thích.

      “Ta ngươi ra ngoài. Ngươi nghe hiểu à?” Khắc Lôi Nhã phát cáu.

      “Ngươi, ngươi đưa cho ta tấm thảm để ta bao thân thể lại .” Ngõa Nhĩ Đa trơ mắt nhìn Khắc Lôi Nhã.

      “Cút ra ngoài.” Khắc Lôi Nhã tiện tay lột tấm thảm xuống, ném cho Ngõa Nhĩ Đa. bao kỹ lấy thân thể rồi chạy ra ngoài, nhìn cực kỳ nhếch nhác.

      Khi ra khỏi phòng liền nghe thấy tiếngđóng cửa đánh “cạch” cái.

      Ngõa Nhĩ Đa đứng hàng lang. Lúc này là rạng sáng. Thân thể Ngõa Nhĩ Đa trần truồng,chỉ quàng tấm thảm bên hông, sững sờ đứngtrước cửa phòng Khắc Lôi Nhã. Gió lạnh thổi qua khiến sợ run cả người. Lúc này mớihồi hồn lại, xoay người gõ cửa, : “Khắc Lôi Nhã, ngươi cứ như vậy mà ném ta ở đây sao?” có tiếng đáp lại.


      “Ngươi nhẫn tâm ném ta ở đây thu xếpgì? Ngươi cũng nên giới thiệu thân phận của ta cho bọn chút chứ. Ta cứ nhô ra như vậy tốt lắm đâu!” Ngõa Nhĩ Đa gõ cửathật mạnh.

      Bên trong vẫn im lặng như cũ.

      “Lát nữa có người thấy mỹ nam mặc quần áo, sáng sớm đứng gõ cửa ở phòng ngươi nghĩ gì? Họ nghĩ rằng ngươi....” Ngõa Nhĩ Đa gõ cửa trong tuyệt vọng. cứ đứngcứng ngắc như vậy. Nhưng ngay sau đó khuônmặt đen kịt của Khắc Lôi Nhã xuất .

      Ngõa Nhĩ Đa còn biết sống chết mà còn cười mỉa: “Người khác nghĩ ngươi như thếnào, ta cũng quan tâm.”

      “A -----!” Ngay sau đó, tiếng kêu thê lươngthảm thiết của Ngõa Nhĩ Đa phá vỡ bình minh. Mọi người đón ngày mới trong tiếng kêu gào thê thảm này.

      Khi mọi người chạy tới phòng Khắc Lôi Nhã thấy mỹ nam tử thanh tú mặt như bánh bao ngồi chồm hổm đất, ôm đầu kêu thảm thiết. Bên hông chỉ quây chiếc thảm. KhắcLôi Nhã xanh mặt, dừng tay.

      Mọi người ngổn ngang trong gió. Chuyện gì vậy?

      Hạ Thiên tinh mắt, thấy bên hông Ngõa Nhĩ Đa quây thảm, cau mày, nhàng : “Hình nhưđây là tấm thảm giường Khắc Lôi Nhã.”

      Sau khi ngổn ngang trong gió là sấm sét giữa trời quang.

      Ruột gan mọi người như bị đánh nát.

      Ánh mắt lạnh lẽo của Khắc Lôi Nhã bắn về phíaHạ Thiên. Ý tứ trong đó rất ràng. Ngươi câu này chết à?

      Hạ Thiên thấy ánh mắt này của Khắc Lôi Nhã, nuốt nước miếng cái, sợ sệt lui lại.

      Tẫn Diêm nhìn người ngồi chồm hổm đất,mở miệng, giọng hỏi: “Ngõa Nhĩ Đa?”

      Ngõa Nhĩ Đa ngẩng đầu nhìn Tẫn Diêm, lộ ra nụcười còn khó coi hơn khóc: “Tẫn Diêm, lấy cho ta bộ quần áo trước .”

      “A, hiểu rồi.” Hạ Thiên chợt hiểu, “ như vậy là ngươi muốn đánh lén ban đêm, sau đó bịKhắc Lôi Nhã đánh cho thành như vậy rồi vứtra đây phải ?” Hạ Thiên phát huy trí tưởngtượng, biết sống chết mà .

      “Ta ngủ. cho phép ai tới quấy rầy ta!” mặt Khắc Lôi Nhã càng đen hơn, xoay ngườiđóng cửa “rầm” cái, hề để ý đếnngười bên ngoài.

      bàn cơm, Hạ Thiên vuốt cằm quan sátNgõa Nhĩ Đa dùng cơm. Tóc đen nhánh như tơ, khuôn mặt thanh tú, con ngươi như nước, khiến cho người khác thích. Người nho nhã yếu đuối như vậy, đánh chết HạThiên cũng tin nam tử thanh tú này dámtập kích Khắc Lôi Nhã ban đêm. Trừ khi là hắnkhông muốn sống nữa. Mới vừa rồi là mình nhấtthời nhanh miệng bậy. tại suy nghĩ kỹmột chút thấy nếu người này là bạn của Khắc Lôi Nhã, tuyệt đối biết sống chết mà dám chạy đến đánh lén Khắc Lôi Nhãban đêm như vậy. Theo tính tình của Khắc LôiNhã, nhất định chặt làm tám khúc.

      “Ngươi là ai? Sao lại xuất trong phòng Khắc Lôi Nhã?” Hạ Thiên chống cằm, nhìn Ngõa Nhĩ Đa ăn cơm, hỏi đầy nghi ngờ.

      “Ta tên là Ngõa Nhĩ Đa, còn ngươi?” Ngõa NhĩĐa ăn xong, lấy khăn lau miệng, hỏi.

      “Hạ Thiên. Ngươi vẫn chưa trả lời ta.” Hạ Thiên cau mày, tiếp tục truy vấn.

      “Ta đến tối hôm qua. Nhưng trận gió thổi bay quần áo của ta mất nên mới thành rathế này.” Ngõa Nhĩ Đa đầy chững chạc đàng hoàng.

      Hạ Thiên bĩu môi: “ muốn thôi,hừ.”

      Ngõa Nhĩ Đa chỉ cười đáp. Chuyện này càng ít người biết càng tốt.

      Tạp Mễ Nhĩ bưng mâm thịt lớn tới hậuhoa viên. chửi mắng ngớt trong lòng. Xú nha đầu chết tiệt kia, nuôi con ma thú sức ăn rất lớn trong hậu việc cũng coi như thôiđi, lại còn thêm người sống. Nhà mình thành nơi làm từ thiện từ khi nào vậy? Chỉ là ngờ nha đầu kia trộm vật Nữ Thần banlà vì chuyện riêng.

      Lúc này Khắc Lôi Nhã ngồi xếp bằng giường, tĩnh tâm suy nghĩ.

      Ngõa Nhĩ Đa có thân thể rồi, liên lạc tinh thần với nàng cũng biến mất. Vấn đề lớn nhất là hắnlà Ma Pháp Sư Hắc Ám, sao có thể giấu kín hơithở mà theo bọn họ đây? Trước khi nghĩ ra biện pháp chỉ có thể bảo núp trong nhà. còn là đối tượng bị thần điện Quang Minhtruy nã!

      Lúc này, có người gõ lên cửa.

      phải ta dặn đừng tới quấy rầy sao?” Khắc Lôi Nhã đầy hung tợn.

      “Tiểu thư, là ta. Ta đưa đồ ăn tới cho người.”Giọng nhàng của Tẫn Diêm nhàng vang lên.

      Khắc Lôi Nhã ngớ ngẩn, đứng dậy mở cửa cho Tẫn Diêm. bưng cái mâm, sắc mặt có chút đơn.

      “Vào .” Khắc Lôi Nhã hề vui vẻ.

      “Tiểu thư...” Tẫn Diêm đóng cửa lại, đặt cái mâm trong tay lên bàn rồi ngồi xuống, nhìnKhắc Lôi Nhã chằm chằm.

      “Còn chuyện gì?” Khắc Lôi Nhã khẽ nhíu mày,hỏi.

      “Tiểu thư, ta muốn hỏi người. Người tiếp nhận trung thành của ta?” sắc mặt Tẫn Diêm nặng nề khác thường.

      Khắc Lôi Nhã ngơ ngẩn. Là sao?

      “Ta tiếp nhận lúc ngươi chiến đấu với con rồng lớn màu vàng bỏ ngươi lại.” Khắc Lôi Nhã lạnh lùng .

      “Nhưng, tiểu thư, tại sao tối hôm qua người mạo hiểm hành động lại với ta? Ta là kỵ sĩ bảo vệ người, cầu đồng cam, chỉ cầucộng khổ. Ta hy vọng có thể chia sẻ lo âu, mongcó thể bảo vệ người khi gặp nguy hiểm.” Nét mặt Tẫn Diêm nặng nề, mang theo đơnnhàn nhạt. (đao lòng T.T)

      Khắc Lôi Nhã được gì, kinh ngạcnhìn ánh sáng trong mắt Tẫn Diêm.

      “Tiểu thư, nếu lần sau còn có chuyện như thế,mặc dù ta thể giúp gì nhưng người cũngnói cho ta tiếng, được chứ?”, ánh mắt Tẫn Diêm sáng rực, nhìn Khắc Lôi Nhã, đề nghị.

      “Được....” Khắc Lôi Nhã nhìn ánh mắt của TẫnDiêm, phun ra chữ.

      “Tiểu thư ăn cơm . Ăn xong rồi nghỉ ngơi chotốt.” Tẫn Diêm nhận được câu trả lời của Khắc Lôi Nhã, mỉm cười thản nhiên. xongliền đứng dậy, mở cửa rời .

      “Mẹ, nam nhân này tuyệt đối có ý nghĩ khôngan phận với người. Nhưng con thích tiểu tử này. chịu biểu đạt gì cả, khó chịu!” giọng của hoa sen vàng đầy vui mừng, tiếp: “Ngõa Nhĩ Đa kia biến rồi. Sau này mẹ chỉ là của mình con thôi.”

      Khắc Lôi Nhã: “.......”

      “Hoa sen vàng, đừng ngủ. Ta muốn đột phá,ngươi phải giúp ta chịu đựng kiếp nạn của trời.”Khắc Lôi Nhã nhìn thức ăn bàn, tùy tiện ăn chút, .

      “Được. Ngay bây giờ sao?” hoa sen vàng đồng ý.

      “Nơi này được. Ra ngoài thành.” Khắc Lôi Nhã biết phải nhanh trở nên mạnh mẽ mới được. Thánh nữ Liễu Tuyết Tình cũng có thể nhận ra được nàng thân.

      “Được.” Hoa sen vàng nhao nhao muốn thử.

      Khắc Lôi Nhã chìa tay cho Bạch Đế nằm gối. Bạch Đế chiêm chiếp kêu hai tiếng rồi nhào lên tay nàng, sau đó thuận thế bò lên bảvai rồi nằm úp đầu nàng.

      Khắc Lôi Nhã chuẩn bị ra cửa lại nhớ tới lời hứavừa rồi với Tẫn Diêm, lại xoay người tới gõ cửa phòng .

      Cửa mở ra rất nhanh, Tẫn Diêm nhìn Khắc LôiNhã đứng ở cửa, nghi ngờ hỏi: “Tiểu thư, có chuyện gì sao?”

      “Ta muốn ra ngoài thành có chút việc. Khôngphải chuyện gì lớn. Ngươi cần phải theo ta. Giữa trưa ta về.” Khắc Lôi Nhã đơngiản.

      Tẫn Diêm nhìn Khắc Lôi Nhã, nghi ngờ hỏi:“Tiểu thư có chuyện gì? nguy hiểm chứ?”

      có gì nguy hiểm. Ta trở về. Ngươikhông cần theo ta. Ngươi canh chừng Hạ Thiênvà Bản cho tốt, đừng để bọn họ gây chuyện. Ta ở ngoài thành, có chuyện gì đâu.” Khắc Lôi Nhã hờ hững .

      “Nhưng.....” Tẫn Diêm chần chừ.

      “Nếu có nguy hiểm, ta dẫn ngươi theo.” Khắc Lôi Nhã chặn Tẫn Diêm lại, “Ta nhanh về nhanh.”

      đợi Tẫn Diêm trả lời, Khắc Lôi Nhãmang theo Bạch Đế tới hậu viện, cởi dây cho Phong Báo rồi ra từ cửa sau. Tẫn Diêm nhìn theo bóng lưng Khắc Lôi Nhã, trong mắt trànđầy phức tạp.

      thiếu nữ xinh đẹp tóc vàng mắt xanh, cưỡi con ma thú cấp bảy chạy băng băng đường,đương nhiên vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác. Cũng may bây giờ là rạng sáng, trênđường phố có nhiều người, gây ồn ào gì.

      chiếc xe ngựa chậm rãi chạy ngã tư. Khắc Lôi Nhã cưỡi Phong Báo chạy qua. Ngựabị dọa sợ, chồm lên. Phu xe mất rất nhiều sứcmới trấn an được nó. Người trong xe ngựa tức giận đùng đùng, thò đầu ra ngoài định hỏi có chuyện gì, thấy bóng dáng quen thuộc đangchạy ra ngoài thành.

      Là Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã! Con ngươi của ngườitrong xe mở lớn. đúng là oan gia ngõ hẹp. Người trong xe ngựa chính là La Môn Ái Lệ Ti – người từng khởi xướng quyết đấu với KhắcLôi Nhã rồi thảm bại, đánh mất bảo vật giatruyền của nhà La Môn.

      Ái Lệ Ti nhìn Khắc Lôi Nhã xa, nhíu mày. Sớm như vậy mà tiện nhân này muốn đâu?

      “Ái Lệ Ti, sao vậy?” giọng lạnh lùng vang lên bên tai Ái Lệ Ti.

      “Biểu ca, muội mới nhìn thấy kẻ thù của mình chạy ra ngoại thành.” Ái Lệ Ti hừ lạnh,.

      “A, có phải người khiến muội thua mất Ma Pháp Kiếm ?”

      “Đúng vậy.” Ái Lệ Ti cam lòng mà .

      . Biểu ca giúp muội hả giận.” giọng nóilạnh lùng của người kia vang lên.

      ạ?” Ái Lệ Ti vui mừng mà hỏi. Nếu biểu ca ra tay tuyệt đối có sai sót gì rồi.Biểu ca là Ma Đạo Sĩ nha! từ Lạp Cách Tạp tới để bàn bạc với gia gia chuyện gì đó. Với thực lực của mình, biểu ca có thể thừa sức dạy dỗ con tiện nhân kia.

      “Tất nhiên rồi. Ta khiến nàng ta phải trả giáthật lớn vì dám khi dễ Tây Môn Ái Lệ Ti.” Trong giọng lạnh lùng tràn ngập khinhthường.

      “Nhưng đó là người nhà Hi Nhĩ. Chúng ta dạy dỗ ả có gây phiền toái cho gia gia ?” Ái Lệ Ti cắn môi, do dự.

      “Người chết có khả năng tố cáođược.” giọng lạnh lùng đầy nham hiểm và tự tin.

      “Biểu ca, có thể sao?” Ái Lệ Ti kinh ngạc.

      “Sao lại . , phu xe quay đầu lại, theo sau ả.” Giọng đầy lạnh lùng và hiểm.

      “Được.” Ái Lệ Ti cho phu xe quay đầu xe lại,đáy mắt lên tia cười khó phát giác được.Nàng biết với tính tình của biểu ca làm như vậy.

      Ái Lệ Ti nhìn cửa thành, cười lạnh trong lòng.Tiểu tiện nhân, lần này đơn giản chỉ làchết.

      Xe ngựa vội vã về hướng ngoại thành.

      Lúc này Khắc Lôi Nhã thả chậm tốc độ. Nàng tìm nơi thích hợp để đón kiếp nạn từ trời. Nàng biết rằng nguy hiểmđang tới gần.

      Canh thứ hai

      Khắc Lôi Nhã ra khỏi thành, chạy đến nơi vắng lặng ở ngoại thành. Nàng muốn người khác nhìn thấy cảnh tượng kinh thế hãi tục sắp xảy ra.

      Trời rạng sáng, rừng cây yên tĩnh. lá cây còn đọng lại những giọt sương long lanh.

      “Tiểu Báo, chờ ta ở bên kia.” Khắc Lôi Nhã vỗ vỗ đầu Phong Báo, chỉ cho nó tảng đá lớn cách đó xa. Sau đó nàng lấy Bạch Đếđang ngồi đầu mình xuống, đặt lên đầu Phong Báo, “Bạch Đế, ngươi cũng qua đó .”

      Phong Báo mang theo Bạch Đế tới tảng đá, ngoan ngoãn đợi.

      Khắc Lôi Nhã tìm nơi sạch , ngồi xếp bằng xuống, mở rộng thần thức, cảm nhận xungquanh. Xung quanh rất yên tĩnh, có điều gì bất thường. Khắc Lôi Nhã bày bọc ma pháp,bắt đầu vận chuyển lực hoa sen, chuẩn bị độtphá điều quan trọng thứ ba.

      Toàn thân nàng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt màuvàng. Sau đó ánh sáng dần dần ràng hơn. Khi đạt tới cảnh giới siêu nhiên, huyền diệu, tất cả mọi vật xung quang đều có thể cảm nhận rất rõràng.

      Bỗng nhiên sinh ra cỗ khí tự nhiên vô cùng thoải mái. Khắc Lôi Nhã kinh ngạc. Quả nhiênđúng như lời hoa sen vàng. Lúc này có vài Nguyên Tố Ma Pháp và Đấu Khí hỗ trợ chonhau, đột phá rất dễ dàng. Hoa sen vàng từng nếu sinh ra nó chỉ có thể luyện được điều quan trọng thứ mười của Liên HoaBảo Giám, tương đương với lực lượng của Pháp Thần. Theo đó, mình luyện được điều quantrọng thứ mười rất nhanh. Lúc đó mình trởthành Ma Đạo Sĩ. ra là như vậy. Mới chỉluyện thành điều quan trọng thứ hai của Liên Hoa Bảo Giám có thể mở rộng cảm nhậnxung quanh. biết luyện thành điều quantrọng thứ ba có hiệu quả kỳ diệu như thế nào nhỉ?

      Mà ngay lúc này, bầu trời đầu nàng dần dầntối lại, mây đen nhanh chóng tụ lại.

      Kiếp nạn từ trời sắp đến.

      Khắc Lôi Nhã hề sốt ruột. Dù sao hoa sen vàng cũng cản giúp mình.

      Phong Báo ở bên cạnh nóng lòng, lo lắng càocào móng trước xuống đất. Mặc dù nó trải qua trường hợp như thế này nhưng lạ lùngtrên bầu trời khiến cho tất cả đều sợ hãi.

      Mây đen tụ lại càng ngày càng nhiều. Rất nhanh tụ thành đám lớn đầu Khắc Lôi Nhã. Sấm sét vang lên trong mây đen, nhìn thấy mà phát hoảng.

      “Sao đột phá được điều quan trọng thứ ba nhưng ta thấy điều gì khác thường?”

      “Lát nữa mẹ biết.” hoa sen vàng giả bộ thần bí, .

      “À?” Khắc Lôi Nhã nghi ngờ.

      “Mẹ nghĩ rằng con lợi hại như vậy nhưng thần công mẹ luyện được lại kém cỏi đấy chứ?”hoa sen vàng rắm thúi, sau đó lại đầy khinh thường, “Lát nữa con ăn hết sấm chớp này.”

      Khắc Lôi Nhã chán đến chết chờ sấm sét giáng xuống. Lúc này nàng được đóa hoa sen vàng khổng lồ bọc lấy.
      Tiếng sấm vang lên ầm ầm phía chân trời, cỗ áp lực khiến cho lòng người kinh hãi dâng lên.

      “Biểu ca, chuyện này là sao?” giọng của Ái Lệ Ti run run.

      biết.” trong tiếng lạnh lùng mangtheo tia nghi ngờ, “Người chúng ta muốn tìm ở phía bên kia. .”

      “Biểu ca, hay là thôi .” Ái Lệ Ti nhìn hiệntượng kỳ lạ bầu trời, lo lắng mà .

      “Chuyện ta quyết định thay đổi. !” trong giọng lạnh lùng mang theo mất kiên nhẫn. về phía trước.

      Ái Lệ Ti nhìn theo bóng lưng biểu ca, trong lòng tràn đầy lo lắng. Nàng do dự hồi lâu rồi mới đitheo.

      Cùng lúc đó, Liễu Tuyết Tình cũng caumày nhìn tượng kỳ lạ ngoài thành, lòng đầynghi ngờ.

      “Tình tỷ tỷ, có chuyện gì vậy? Sao ca ca còn chưa về?” Lãnh Huyên Huyên nhàng kéo áo của Liễu Tuyết Tình, hỏi.

      Sáng sớm hai người đến cửa thành để chờ Lãnh Lăng Vân. tra được chuyện gìở bên kia nên phải trở về. Sử dụng Trận TruyềnTống hao phí rất nhiều nên có chuyện quan trọng thần điện Quang Minh khôngmở ra. Lãnh Lăng Vân chỉ có thể về bằng xengựa.

      “Nhanh thôi. Huyên Huyên đừng vội.” Liễu Tuyết Tình an ủi nhưng vẫn quan sát tượngkỳ lạ bầu trời. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

      chiếc xe ngựa đến gần đế đô. Người ngồi trong xe chính là Lãnh Lăng Vân. cũng chú ý tới tượng kỳ lạ bầu trời, trong lòng tràn đầy nghi ngờ.

      Lúc này Ái Lệ Ti và biểu ca của nàng đếngần Khắc Lôi Nhã chuẩn bị chịu kiếp nạn từtrời.

      “Ơ, mẹ, có hai con kiến tới.” hoa sen vàng lên tiếng nhắc nhở.

      Khắc Lôi Nhã nghe thấy liền nhắm mắt lại, mở rộng thần thức. lát sau, khóe miệng nàng lộ ra nụ cười quỷ dị. đúng là oan gia ngõ hẹp. Là Ái Lệ Ti – quyết đấu thất bại.

      Tiếng sấm vang lên lớn hơn, mây đen vần vũ.

      tiếng nổ “ầm”, tia chớp chói mắt cắtqua bầu trời, trực tiếp đánh xuống.

      Tia chớp tràn đầy lực lượng hung ác đánh vào hoa sen vàng nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mấtkhông thấy đâu nữa. Khắc Lôi Nhã vẫn nhúc nhích vì vẫn còn tia chớp nữa.

      tia chớp thoạt nhìn rất kinh khủng nữa cũng bị hoa sen vàng tiếp thu nhàng.

      xong. Mẹ, tiếp theo đến lượt người. Hai con kiến kia vừa mắt.” đóa hoa sen lớnmàu vàng bọc lấy Khắc Lôi Nhã chậm rãi biếnmất.

      Khắc Lôi Nhã đứng lên, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Mây đen tản rất nhanh. Bầu trời lại trongxanh như cũ.

      Khắc Lôi Nhã lại chỗ Phong Báo và Bạch Đế, vươn tay vỗ vỗ Phong Báo, mỉm cười: “TiểuBáo biết nghe lời.”

      “Ngươi chính là Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã?” giọng lạnh lẽo có tí độ ấm nào đột ngột truyền đến từ phía xa.

      Khắc Lôi Nhã ngẩng đầu liền thấy người trẻ tuổi mặc trang phục quái dị nhìn mình đầy lạnh lẽo. Bên cạnh là Ái Lệ Ti với khuônmặt lạnh lùng. Khắc Lôi Nhã nhíu mày. Người trẻ tuổi này cho nàng cảm giác lạnh lùnghà khắc và khát máu. Chỉ có nhân tài trảiqua quyết đấu sinh tử lâu dài mới có hơi thở như vậy.

      “Nàng chính là Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã.” Ái Lệ Tibên cạnh vội vàng . Phải biểu ca giết tiểu tiện nhân này nhanh chút. tượng kỳ lạ bầu trời vừa nãy hẳn cũng có người chú ý tới. Lát nữa có người đến đây tra xét. Lúc đómuốn ra tay khó hơn.

      “Được lắm. Vậy ngươi chết .” Nam tử khátmáu cười lạnh tiếng. nhè vung tay lên, đọc câu thần chú nào. Tảng đá bên cạnh Khắc Lôi Nhã biến thành vô số mảnhnhọn đâm về phía nàng, hoàn toàn vây nàng lại. là Ma Pháp Sư hệ Thổ, đạt tới trình độ thực ma pháp trong chớp mắt.

      tại, hãy hưởng thụ .” Nam tử khát máu cười lạnh. Đáy mắt Ái Lệ Ti cũng lên nụ cười dữ tợn, tàn nhẫn hung ác.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 65: Lãnh Lăng Vân và Khắc Lôi Nhã


      tại, hãy hưởng thụ .” Nam tử khát máu cười lạnh. Đáy mắt Ái Lệ Ti cũng lên nụ cười dữ tợn, tàn nhẫn hung ác.

      “Biểu ca, nhanh lên chút. Nhanh giả quyết tiểu tiện nhân này . có người đến đây ngay, lúc đó phiền toái.” Ái Lệ Ti vội vàng thúc giục.

      Nam tử khát máu hiểu ý của Ái Lệ Ti. Hiệntượng kỳ lạ bầu trời vừa rồi nhất định hấp dẫn chú ý của rất nhiều người. Nhiều người đến việc thành được.

      tiện cho ả.” Nam tử khát máu cười lạnh đầy tàn khốc. phất tay gọi nguyên tố Thổ, định bụng sử dụng đất xung quanh Khắc LôiNhã, tạo thành những cái gai đất bao vây lấynàng, hung hăng mà đâm vào thân thể nàng.

      Nhưng xuất cảnh máu tươi chảy ra,ruột gan nát vụn từ thân thể Khắc Lôi Nhã như nam tử khát máu nghĩ.

      Khắc Lôi Nhã hừ lạnh tiếng, phát ra ĐấuKhí màu xanh, trực tiếp đánh tan gai đất bao vây lấy mình thành từng mảnh vụn. Bụi đất tung lên nhìn kinh hãi.


      “Đại Kiếm Sĩ?! Sao có thể?!” Ái Lệ Ti sợ hãikêu lên. Nàng tin những gì diễn ratrước mắt mình. Tiểu tiện nhân này lại phát ra Đấu Khí màu xanh! Sao có thể? Chỉ có Đại Kiếm Sĩ mới có Đấu Khí màu xanh. thời gian ngắn gặp mà tiểu tiện nhân này có thể thăng cấp nhanh như vậy? thể nào, thể nòa! Ái Lệ Ti kinh hãi. Đấu Khí thăng cấp nhanh như vậy, Ma pháp sao? Ma pháp của tiểu tiện nhân này rốt cuộc tới trìnhđộ nào?

      đúng là Ma Vũ Song Tu. Nhưng hôm nay ta cho ngươi hành động như ý.” Nam tử khát máu cười lạnh, chắp hai tay lại. cỗlực lượng khổng lồ phát ra từ tay . Những gaiđất khổng lồ bén nhọn bay ra từ trước mặt ,sau đó đánh về phía Khắc Lôi Nhã. mặt đất ra bức tường đất bén nhọn, đồ sộvà vô cùng nguy hiểm, đáng sợ.

      Khắc Lôi Nhã lách người tránh thoát gai đất vô cùng bén nhọn. Vừa đứng vững đất dướichân lún xuống, tạo thành vòng xoáy, kéo Khắc Lôi Nhã xuống.

      “Rống ~~~” Phong Báo bên cạnh nóng lòng vọttới liền bị cái gai đất bén nhọn chặn lại. Nó linh hoạt tránh thoát nhưng lại càng cách xa nơi đất lún dưới chân Khắc Lôi Nhã. Bạch Đế vẫn nhúc nhích, lẳng lặng ngồi đợi tảngđá lớn.

      “Nơi này là mộ của ngươi.” Nam tử khát máu cười tàn khốc, .

      Trong mắt Ái Lệ Ti ra tia cười tàn bạo,hung ác tàn nhẫn. Ý tưởng chôn sống tiểu tiện nhân này tồi. Ái Lệ Ti đè nén kíchđộng đến muốn cười to, dữ tợn nhìn đất lún vùi Khắc Lôi Nhã xuống. Điều khiến Ái Lệ Ti tức giận là mặc dù Khắc Lôi Nhã lâm vào hiểm cảnh nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh, khônglộ ra hốt hoảng hay sợ hãi.

      “Đồ tiểu tiện nhân!” Ái Lệ Ti tức giận mắng ratiếng, “Lúc ngươi lấy vũ khí của ta có nghĩ đến có ngày hôm nay? Vũ khí của ta ngươi có thểlấy sao? Ngươi phải trả giá bằng tính mạng củamình. Chôn sống ngươi vẫn còn có lợi cho ngươiđấy.” Ái Lệ Ti tới gần nơi đất lún sắp chôn Khắc Lôi Nhã, . (chưa biết ai tiện à. Chóa k thể mọc răng ngà >”<)

      “Chỉ tới đây thôi sao?” Khắc Lôi Nhã cười lạnh tiếng. Tay nàng nhè vung lên, định sử dụng ma pháp. Trong đầu nàng chợt vang lêntiếng của hoa sen vàng: “Mẹ, người hãy tậptrung suy nghĩ, ra lệnh cho nguyên tố Thổ xungquanh. Nhớ là ra lệnh chứ phải thỉnhcầu!”, hoa sen vàng cáu kỉnh .

      Khắc Lôi Nhã hơi ngẩn ra. Ra lệnh chứ khôngphải thỉnh cầu? Thi triển ma pháp đều là thỉnhcầu Nguyên Tố Ma Pháp tới cạnh người làmphép, sau đó hoàn thành câu thần chú mới có thể phát huy uy lực. Hoa sen vàng lại mình cảm nhận nguyên tố Thổ rồi ra lệnh? Mình am hiểu nhất là Ma Pháp hệ Hỏa mà?

      Tuy trong lòng có nghi vấn nhưng Khắc Lôi Nhãvẫn lập tức nhắm mắt lại, tập trung suy nghĩ để cảm nhận Nguyên Tố Ma Pháp xung quanh. Lúc này nàng kinh ngạc phát ra trước kia mình chỉ có thể cảm nhận được rất những điểm nhỏmàu đỏ. tại bây giờ nàng có thể cảm nhận được bên cạnh đó còn có rất nhiều điểmnhỏ màu vàng. Đây chính là nguyên tố Thổ?

      Khắc Lôi Nhã nhắm mắt lại, cảm nhận đượcnhững gai đất và dưới chân mình tập trung rấtnhiều nguyên tố Thổ. Đây là do ma pháp của nam tử khát máu đó.

      Ra lệnh cho nguyên tố Thổ?

      Ra lệnh chứ phải thỉnh cầu?

      “Biểu ca, mau giết ả ! Mau giết tiểu tiện nhânnày !” Ái Lệ Ti thấy Khắc Lôi Nhã muốn ratay nhưng lại dừng lại, trong lòng liền có cảmgiác bất an rất mãnh liệt. Nàng điên cuồng hét lên với biểu ca của mình: “Biểu ca, mau, maugiết tiểu tiện nhân này !”

      Nam tử khát máu cau chặt chân mày, lạnh lùngnhìn Ái Lệ Ti. Ái Lệ Ti bị ánh mắt kinh khủngnhư vậy nhìn cả kinh lui lại bước. Ánh mắt kia thực rất đáng sợ, khiến cho người tabị cỗ áp bức vô hình chụp lấy.

      “Biểu ca, muội, muội có ra lệnh cho huynh. đấy. Muội có ý này. Sao muội có thể ra lệnh cho huynh được?” Ái Lệ Tihốt hoảng, ngừng giải thích. Nàng rất ràng tính tình của vị biểu ca này. Độc ác tàn nhẫn, tự phụ, lạnh lùng hà khắc… hận nhất là có người dùng giọng điệu ra lệnh với mình. Cũng chính vì vậy mà đả thương hai trưởng bối trong gia tộc nhưng lại bị trách phạt gì nặng. Bởi vì là người có năng lực.Gia tộc tất nhiên nặng tay với .

      “Biểu ca, muội, muội chỉ sợ tiểu tiện nhân này giở trò.” Ái Lệ Ti vẫn giải thích liên tục. Nàng thấy Khắc Lôi Nhã vẫn nhắm mắt, khôngnhúc nhích, mặc kệ đất vùi mình xuống. bình thường. Nhất định tiểu tiệnnhân này mưu gì đó.

      “Hừ! thể có chuyện đó.” Nam tử khátmáu hừ lạnh tiếng, búng ngón tay. Vô số gai đất sắc bén nhô lên, điên cuồng lao về phía Khắc Lôi Nhã như có mắt vậy. Nếu bị những gai nhọn này đâm trúng, thân thể KhắcLôi Nhã chằng chịt vết thương.

      Nam tử khát máu lộ ra nét mặt lạnh nhạt, xoay người chuẩn bị rời . cho rằng mọi chuyện giải quyết xong.

      “Khắc Lôi Nhã!!!” Chợt, giọng lành lạnh mang theo kinh ngạc và lo lắng truyền đến.

      Ái Lệ Ti cả kinh, ngẩng đầu nhìn lên. Mặt nàng liền biến thành màu đất.

      Mắt tím, tóc bạch kim.

      Là Thánh tử điện hạ của thần điện Quang Minh!

      Mọi chuyện xảy ra trong nháy mắt khiến Ái Lệ Ti trực tiếp ngã ngồi mặt đất.

      Toàn bộ gai đất vốn đâm Khắc Lôi Nhã quay lại, điên cuồng xông tới. Tiếng xé gió bén nhọn khiến cho lòng người kinh sợ.

      Tất cả những gai đất đều hướng về phía nam tử khát máu.

      Nam tử khát máu sửng sốt. hoàn toàn bị chấn động bởi cảnh tượng trước mắt. Những thứnày đều do tạo ra, bây giờ lại quay lại tấncông !

      Có chuyện như vậy sao? Dù là Ma Pháp Sưcùng hệ cũng chỉ có thể thi triển chiêu thức ma pháp khác hệ để đánh trả, làm sao có thể ảnhhưởng đến ma pháp thi triển?! Giống nhưnhững gai đất này là do nữ nhân tóc vàng đó tạo ra vậy.

      Đáy mắt nam tử khát máu lên thểtin được. vô cùng khiếp sợ khi phát ranhững nguyên tố Thổ xung quanh đều từ chối thỉnh cầu của , từ chối kêu gọi của .Chúng điên cuồng hướng về thiếu nữ tóc vàng đó!

      Sao có thể có chuyện như vậy? Khi Ma Pháp Sư tỷ thí đều là tập hợp Nguyên Tố Ma Pháp. Ma Pháp Sư triệu tập những nguyên tố đó, đồngthời thỉnh cầu chúng để họ có thể thi triển ma pháp thành công. Có thể gọi được bao nhiêu làtùy vào thành tựu của Ma Pháp Sư đó. Nguyên Tố Ma Pháp được gọi thể chỉ nghe theolời của người mà từ chối người kia.

      Chỉ có Pháp Thần mới làm được như vậy. Chỉ có Pháp Thần mới có thể ra lệnh cho Nguyên Tố Ma Pháp nghe theo lời mình mà từ chối thỉnh cầu của người khác. Nhưng toàn bộ đại lục này chỉ có vị Pháp Thần, hơn nữa mất tích đãlâu. Thiếu nữ tóc vàng này tuyệt đối thểnào là Pháp Thần được!

      Nhưng thiếu nữ trước mắt lại ra lệnh được cho Nguyên Tố Ma Pháp từ chối kêu gọi và thỉnh cầu của ! Gai đất ra càng lúc càng lớn trong mắt .

      Nam tử khát máu lấy lại tinh thần, lăn vòng,tránh khỏi nguy hiểm.

      “Vù vù vù” sau tiếng xé gió là tiếng vật thể cắmxuống đất. Tiếng động đáng sợ.

      Chỗ nam tử khát máu vừa đứng cắm đầy gainhọn vô cùng sắc bén. Sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh.

      Ái Lệ Ti ngây ngốc nhìn màn này, hồi lâu sau vẫn thể tỉnh táo lại.

      Là ảo giác sao?

      , phải! Là mình cảm nhận sai.

      “Khắc Lôi Nhã….?” Lãnh Lăng Vân nhanhchóng chạy tới, thấy Khắc Lôi Nhã bị vùi dướiđất liền nghĩ ngợi nhiều mà vươn tay, chuẩn bị kéo Lôi Nhã lên.

      Khắc Lôi Nhã sửng sốt nhìn đôi tay trắng nõn thon dài đột nhiên xuất trước mắt mình.

      “Ngươi sao chứ?” Lãnh Lăng Vân khôngrút tay về mà hạ giọng hỏi. Khắc Lôi Nhã chú ý tới trong giọng có lo âu nhàn nhạt. Chính bản thân cũng phát điềunày.

      “Ta, ta sao.” Khắc Lôi Nhã chần chừ chút rồi đưa tay ra.

      Lãnh Lăng Vân nắm lấy tay Khắc Lôi Nhã, kéo nàng lên.

      Vừa lúc đó Liễu Tuyết Tình và Lãnh HuyênHuyên cũng chạy tới, chứng kiến màn này.

      Ánh mắt Liễu Tuyết Tình gắt gao dừng hai bàn tay nắm chặt lấy nhau của hai người.Trong đáy mắt thoáng qua vẻ lo lắng rồi biến mất.

      Lãnh Lăng Vân kéo Khắc Lôi Nhã lên, vẫnkhông buông tay ra. (chết mất ^_^)

      “Thánh tử đại nhân, cám ơn ngươi. Ta, ta khôngsao.” Khắc Lôi Nhã rồi nhàng rút tay lại.

      “À.” Lãnh Lăng Vân giật mình nhìn Khắc LôiNhã, rụt tay lại. nhàng nắm tay thànhnắm đấm. biết vì sao khi Khắc Lôi Nhã rút tay về đáy lòng tự nhiên có cảm giácmất mát. (giè :”>)

      “Làm sao ngươi…” Lãnh Lăng Vân vừa được mấy chữ, bên tai vang lên tiếng kêu củaLiễu Tuyết Tình.

      “Các ngươi muốn chạy đâu?!” Liễu TuyếtTình gầm lên, khiến Khắc Lôi Nhã và LãnhLăng Vân nhìn qua bên đó.

      Sắc mặt Ái Lệ Ti tái nhợt. Sắc mặt nam tử bêncạnh nàng cũng đầy phức tạp. Ái Lệ Ti kéo nam tử bên cạnh mình, muốn lén lén lút lút rời lại bị Liễu Tuyết Tình quát bảo dừng lại.

      “La Môn Ái Lệ Ti?” người Lãnh Lăng Vân đãgặp quên được. Quý tộc nào gặp liền có thể gọi tên. Giọng mang theo tứcgiận nhàn nhạt. mới vừa nhìn thấy hai người này thiếu chút nữa giết Khắc Lôi Nhã.

      Ái Lệ Ti tái mặt.

      Nàng biết, lần này chuyện chấm dứtđơn giản như vậy.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 66: Nhân vật quan trọng tề tụ



      Ái Lệ Ti cúi đầu lời nào. Sắc mặt củanam tử bên cạnh vẫn phức tạp. Khi Khắc Lôi Nhã và Lãnh Lăng Vân tới gần, mới quayđầu lại nhìn chằm chằm Khắc Lôi Nhã, hề nhúc nhích.

      “La Môn Ái Lệ Ti, ta và Thánh nữ chứngkiến ngươi muốn gây bất lợi cho Khắc Lôi Nhã.Ta muốn xin Hoàng đế bệ hạ định đoạt chuyện này!” giọng Lãnh Lăng Vân lạnh lẽo, cóchút độ ấm nào.

      “Đừng, Thánh tử điện hạ.” Ái Lệ Ti sợ hãingẩng đầu lên. Nàng hoảng hốt, lo sợ, trong đáy mắt lên sợ hãi. Chuyện lần này ồnào. Gần đây danh tiếng của Khắc Lôi Nhã lan rộng, hơn nữa nàng còn là người nhà Hi Nhĩ và là đệ tử của đại sư Khắc Lý Phu. Những người này tuyệt đối bỏ qua cho người muốnlấy tính mạng của Khắc Lôi Nhã.

      cần nhiều lời. Ngay bây giờ gặpHoàng đế bệ hạ.” mặt Lãnh Lăng Vân lạnh lẽo, muốn chừa đường sống cho Ái Lệ Ti và biểu ca của nàng ta.

      Đáy mắt Liễu Tuyết Tình lên vẻ tìnhbất định. Lần đầu tiên nàng thấy Lãnh Lăng Vânchú ý chuyện của người khác như vậy. Tronglòng Liễu Tuyết Tình, chưa bao giờ nhìn người khác nhiều thêm chút, càng bao giờ quản chuyện phải của mình. Nhưng bây giờ lại phí tâm vì thành chủ nho như vậy. Thậm chí còn muốn gặp Hoàng đế bệ hạ nữa. Chỉ bởi vì Huyên Huyên rất thích thiếu nữ tóc vàng này sao?

      Lúc này, từ trời có người bay xuống. Là Khắc Lý Phu với khuôn mặt ngái ngủ. Khắc Lý Phu bị tiếng sấm đánh thức, chợt nhớ tới từng thấy qua nên nghĩ có liên quan tới Khắc Lôi Nhã. vội vàng chạy đến xem nàng có gặp chuyện gì hay . Sau Khắc Lý Phu làHồng Y Đại Giáo Chủ - Lao Nhĩ. Từ cửa thành cũng có người ra. Họ đều tò mò về sấm sét lúc nãy.

      Thấy người tới càng nhiều, sắc mặt Ái Lệ Ticàng tái nhợt. Nàng biết, lần này xong rồi.

      “Sao ngươi lại tới đây?” Khắc Lý Phu đápxuống, nhìn chằm chằm Lao Nhĩ đáp xuống phíasau mình, hỏi chút khách khí.

      “Cũng như ngươi thôi.” Lao Nhĩ nhún vai, nhìnLãnh Lăng Vân và Khắc Lôi Nhã, cười híp mắt tới chỗ họ.

      “Ơ kìa, Khắc Lôi Nhã, sao con lại ở đây?” Lao Nhĩ tỏ thái độ thân thiết khác thường, vừa sờđầu Khắc Lôi Nhã vừa hỏi. Trong lòng Khắc LýPhu bối rối, nhìn Lao Nhĩ bằng ánh mắt đầy địch ý. Chẳng lẽ xú lão đầu này còn chưa từ bỏhy vọng muốn đoạt lấy đệ tử Khắc Lôi Nhã của mình?

      “Xin chào, đại sư Lao Nhĩ. Ta dạo vớima thú của mình thấy tượng kỳ lạ trênbầu trời nên đến xem. ngờ bị Ái Lệ Tiđánh lén. May mà có Thánh tử đại nhân ngang qua cứu ta.” Khắc Lôi Nhã cau mày đáp. Giọng của nàng chứa đầy tủi thân vàvô tội.

      “Cái gì?!” quả nhiên, Lao Nhĩ vừa nghe liền cau mày, gầm lên, “Lăng Vân, có chuyện này ?”

      “Đúng vậy thưa sư phụ. Con vừa đuổi tới thấy bọn họ dùng thủ đoạn hiểm độc đối phó vớiKhắc Lôi Nhã.” Lãnh Lăng Vân bình tĩnh trả lời.

      “Các ngươi dám gây bất lợi với đồ đệ ta? Muốnchết à?” sau lưng Lao Nhĩ truyền đến tiếng rít gào bén nhọn. Mọi người quay đầu lại thấy mặt Khắc Lý Phu đầy hung ác, chuẩn bị ra tay.

      “Tuổi lớn như vậy còn biết suy nghĩ.”Lao Nhĩ nhăn mặt. Lão gia hỏa này lại muốn hành động thiếu suy nghĩ như vậy. Muốn độngthủ cũng phải nhìn trường hợp và đối tượngchứ. Bên kia có nhóm người đến gần, nếu giết hai người kia phải là tự tìm phiền toái sao? Chỉ có bọn Lãnh Lăng Vân thấy hai người kia muốn gây bất lợi với Khắc Lôi Nhã. Hơn nữa nàng vẫn đứng đó, bị thương.Nếu Khắc Lý Phu động thủ bị nhiều người chứng kiến. Đến lúc đó khó mà ăn trước mặt Hoàng đế bệ hạ.

      “Ngươi muốn bao che cho hai người này?”Khắc Lý Phu nhìn Lao Nhĩ tức giận, hỏi.

      “Bọn họ sau này đều là trọng thần trong triều đình. Việc này giao cho Hoàng đế bệ hạ xử lý là tốt nhất. Người chắc chắn thiên vị cho ai cả. Lăng Vân và Tuyết Tình toàn bộ sựthật cho Hoàng đế bệ hạ.” Dù sao Lao Nhĩ cũngđã lăn lộn nhiều năm ở Thần điện và hoàng cung, càng già càng lão luyện.

      Khắc Lý Phu cau mày nhìn Lao Nhĩ, lêntiếng.

      “Sư phụ, đại sư Lao Nhĩ rất có lý. Con tin là Hoàng đế bệ hạ giải quyết mọi chuyện cách công bằng.” Khắc Lôi Nhã lên tiếng trấnan lão đầu kỳ cục Khắc Lý Phu.

      “Được rồi.” Khắc Lý Phu miễn cưỡng đồng ý, rồi hung hăng trợn mắt với Ái Lệ Ti khiến nàng ta cả kinh, cúi đầu xuống ngay lập tức.

      ít người tới gần bọn họ. Có người kêu lên khi nhìn thấy Khắc Lý Phu, LaoNhĩ và cả Thánh tử, Thánh nữ. Nhân vật quan trọng đều ở đây tượng kỳ lạ cũngkhông có gì là kỳ quái. Đó nhất định là do bọnhọ tạo ra. Thấy sắc mặt những người đó như vậy Khắc Lôi Nhã thở phào. Họ hiểu lầm như vậy tốt.

      Trong đám người có nam nữ nhìn kỹ bên này. Họ đều có tóc vàng, mắt màu xanh dương. Lúc này, mọi người hề chú ý đếnbề ngoài xuất chúng của họ mà đều nhìn về phía Khắc Lý Phu, Lao Nhĩ, Thánh tử và Thánh nữ của thần điện Quang Minh. tồn tại của những nhân vật quan trọng này hấp dẫn toàn bộ tầmmắt của họ.

      “Muội thấy sao?” nam tử giọng hỏi nữ tử có cùng màu tóc và màu mắt đứng bên cạnh.

      biết có phải tại muội vừa mắtnha đầu kia hay mà muội có cảm giác tượng kỳ lạ này có liên quan đến nàng.” Nữ tử giọng trả lời.

      “Huynh tình nguyện tin là muội nhìn vừa mắt nha đầu kia. Nhưng trực giác của muộichuẩn đến mức khiến huynh sợ.” nam tử trêughẹo.

      Nữ tử đó im lặng, khẽ hí mắt nhìn Khắc LôiNhã, thêm gì nữa.

      chung là đừng gây thêm rắc rối, phải tranh thủ thời gian tìm vật đó.” Nam tử kia .

      “Vấn đề là bây giờ còn chưa có tung tích vật đó.Có người ra tay trước chúng ta. Muội biết bây giờ vật kia ở trong tay ai nữa.” nữ tửnói đầy tức giận.

      “Đừng quá gấp. Huynh mang thứ kia người.Chỉ cần vật đó ở gần chúng ta cảm nhận được.” nam tử hạ thấp giọng an ủi, rồi thêm,“Đừng lo lắng. Nó nhất định còn trong thànhnày.”

      “Ừ, hy vọng là như vậy.” trong giọng của nữ tử mang thêm phiền muộn. Tìm được vật đó mới có thể chấn hưng gia tộc của bọn họ. Vì thế nhất định phải tìm được!

      thôi.” Nam tử xoay người, hòa vào đám đông. Nữ tử cũng biến mất ngay sau đó.

      “Vậy chúng ta đến hoàng cung gặp bệ hạ.” Khắc Lý Phu lạnh lẽo nhìn Ái Lệ Ti và nam tửđứng bên cạnh, đầy lạnh lùng.

      Khắc Lôi Nhã tới tảng đá gọi Phong Báo, ômBạch Đế lên. Ánh mắt nghi ngờ của Thánh nữLiễu Tuyết Tình rơi vào vật tròn vo đầy lông látrên người Khắc Lôi Nhã. Sao nàng lại có cảmgiác Tiểu Mao Cầu này quen mắt nhỉ? KhắcLôi Nhã hề để ý đến ánh mắt nghi ngờnày của Thánh nữ khi nhìn Bạch Đế trong lòngnàng.

      Rạng sáng nay yên bình.

      Người nhà La Môn muốn gây bất lợi với người nhà Hi Nhĩ – Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã – người mà gần đây danh tiếng của nàng càng ngày càng lan rộng. Chuyện này được truyền khắp đế đô rấtnhanh. Mọi người đều chú ý chặt chẽ đến phát triển của việc này.

      Lúc này Hoàng đế ngồi ngai vàng,nhức đầu nhìn hai lão nhân ở dưới. ngườisôi nổi, người còn lại chán chường. Đứng bêncạnh chính là Khắc Lý Phu với khuôn mặt xanh mét. Kế tiếp là Lao Nhĩ mang vẻ mặt bình tĩnh. Còn có cả Thánh tử Lãnh Lăng Vân và Thánhnữ Liễu Tuyết Tình. Cuối cùng là Khắc Lôi Nhãvà Ái Lệ Ti cùng với biểu ca của nàng ta vẫn imlặng.

      Người sôi nổi dĩ nhiên là Công Tước Hi Nhĩ. Người chán chường đương nhiên là Công Tước La Môn. Công Tước La Môn kêu rên trong lòng, hận cháu mình có tiền đồ, biết nghe lời. Mình sớm cảnh cáo nó khôngthể chọc vào người nhà Hi Nhĩ. Bây giờ tốtrồi, chẳng những chọc vào mà còn để người lợi hại như vậy thấy được, đứng ra làm chứng.Muốn nhận cũng khó.

      “Chuyện xảy ra lần này khiến ta đau lòng.Các ngươi đều là trụ cột của đế quốc, mà hai người này cũng là trụ cột trong tương lai của nước nhà. Nhưng lại xảy ra chuyện này…”Hoàng đế bệ hạ . Trong lòng hiểu mìnhkhông thể đứng nhìn mọi chuyện được. Đây phải là quyết đấu công bằng giữa haingười, cũng phải đứa trẻ giận dỗi mà đại nào – mà là mưu sát!

      “Bệ hạ, thần…” Công Tước La Môn ngậpngừng .

      ánh mắt lạnh lẽo của Khắc Lý Phu bắn tới. trợn mắt nhìn, đầy tức giận: “La Môn đại nhân, phải cháu ngươi muốn đùagiỡn với đồ đệ của ta mà mà muốn lấy mạngKhắc Lôi Nhã! Đây là mưu sát, mưu sát đó! Ngài có hiểu nghĩa của hai chữ này ?”Khắc Lý Phu gầm lên. Câu cuối cùng mang đầyý nghĩa châm chọc. Đường đường là Công Tước đại nhân của đế quốc mà hiểu mưu sát là gì sao?

      Sắc mặt Công Tước La Môn tái nhợt. hiểu ý nghĩa của hai chữ này. khi tội danh nàythành lập kết quả của Ái Lệ Ti rất khó .

      Công Tước Cổ Đốn vẫn híp mắt, trầm mặc. Mặc dù kết oán thù trong quan trường là hành động sáng suốt nhưng nhà Hi Nhĩ cũng phải là quả hồng mềm mặc cho người ta bóp. Ông mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện quyếtđấu lần trước. Lần này lại muốn lấy tính mạng của Khắc Lôi Nhã. Nhưng xem ra cần ông mở miệng gì cả. Khắc Lý Phu siêu cấp che chở người của mình này ép bệ hạ xử lý tốt.

      Hoàng đế bệ hạ nhìn sắc mặt giận dữ và lạnh lẽo của Khắc Lý Phu, khẽ thở dài trong lòng. Ái Lệ Ti đắc tội ai chẳng được, lại cố tình muốn mưu sát Khắc Lôi Nhã. Người của thần điện QuangMinh là nhân chứng, nếu xử lý công bằngthì chẳng những thể ăn với Công Tước Cổ Đốn mà còn cả với thần điện QuangMinh và Khắc Lý Phu.

      “Tống La Môn Ái Lệ Ti vào ngục. Thẩm Phán xử treo cổ.” Hoàng đế bệ hạ nhắm mắt, nhìn sắc mặt của Công Tước La Môn.

      Công Tước Cổ Đốn hề thay đổi sắc mặt. Những người khác cũng vậy. Ái Lệ Ti mở lớnmắt rồi chậm rãi nhắm lại. thể trách aiđược. Muốn trách hãy trách chính bản thânmình nghe lời gia gia chọc vào người mình chưa thể chọc. tại có chết cũngkhông đáng tiếc, chỉ hy vọng đừng liên lụy đếnnhững người trong gia tộc.

      Sắc mặt Công Tước La Môn tái nhợt, quỳ xuống kêu lên: “Bệ hạ, xin người khai ân. Thần tình nguyện từ chức Đại Thần Tài Chính. Xin bệ hạkhai ân.” Ái Lệ Ti đứng cuối cùng ngẩng mạnh đầu, vừa kinh ngạc vừa vô cùng đau lòng mà nhìn Công Tước La Môn, nhìn gia gia vì mình mà từ bỏ quyền lực.

      Hoàng đế mở mắt, lông mày nhíu chặt, nhìnchằm chằm lão nhân quỳ đất. Đáy mắt hắnhiện lên tia tức giận. Chỉ vì chuyện này mà muốn từ chức!

      “Được, được lắm! Ngươi dám uy hiếp ta?” Hoàng đế đứng bật dậy, căm tức nhìn lão nhân quỳ đất.

      “Thần dám. Thần chỉ nóng lòng muốn bảo vệ cháu mình mà thôi.” Công Tước La Môn đầy sợ hãi nhưng có ý đứng lên. Trong mắt Ái Lệ Ti lóe lên hối hận và đau lòng, muốn xông lên nhưng bị biểu ca bên cạnhkéo lại.

      “Được lắm. như vậy ta thành toàn chongươi. Từ hôm nay trở ngươi còn là Đại Thần Tài Chính nữa. Ngươi cũng cònlà Công Tước mà giáng xuống làm Nam Tước.Cả đời Ái Lệ Ti được tiếp nhận bất kỳtước vị gì. Toàn bộ người có chức vụ của nhà La Môn giáng xuống ba cấp!” xem ra Hoàng đế bệ hạ thực nổi giận. Lần đầu tiên có đại thần dám uy hiếp như vậy.

      Công Tước Cổ Đốn híp mắt tiếngnào. Làm quan nhiều năm nên ông hiểu tínhtình của Hoàng đế. cho phép bất luận kẻnào khiêu chiến uy quyền của Hoàng đế. Chẳng lẽ Công Tước La Môn hiểu đạo lý này sao?

      “Thần lĩnh mệnh. Đa tạ bệ hạ tha thứ cho Ái Lệ Ti.” Công Tước La Môn run rẩy đứng lên.Chỉ trong giây lát mà nhìn ông như già thêmmười tuổi.

      Hoàng đế bệ hạ hừ lạnh tiếng, nhìn Công Tước Cổ Đốn mà : “Công Tước Hi Nhĩ, ta xử lý như vậy ngươi có ý kiến gì ?”

      “Thần có bất kỳ ý kiến gì.” Công Tước Cổ Đốn cúi đầu, nhàng .

      “Hừ!” Hoàng đế bệ hạ liếc nhìn Công Tước La Môn cúi đầu tạ ơn, hừ lạnh tiếng. quản đến chuyện còn những người khác ở đó mà phất tay áo bỏ . Trong tình huống này tự nhiên ai để ý đến thái độ của Hoàngđế nữa.

      Trong lòng Công Tước Cổ Đốn vui mừng. Vị trí Đại Thần Tài Chính tại còn trống, phảitranh thủ tiến cử tâm phúc của mình mớiđược.

      Ông liếc nhìn Ái Lệ Ti với khuôn mặt phức tạp xông lên đỡ Công Tước La Môn rời mà tronglòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Trong giây lát ông cảm thấy hâm mộ Ái Lệ Ti. Có gia gia liều mạng bảo vệ nàng trong hoàn cảnh tranhđấu giành lợi ích của gia tộc đáng quý biết bao.

      Ái Lệ Ti và biểu ca đỡ Công Tước La Môn chậm rãi rời . Lúc Ái Lệ Ti bước ra cửa chínhliền quay đầu lại nhìn sâu vào mắt Khắc Lôi Nhã.

      Khắc Lôi Nhã hiểu ánh mắt đó.

      Đó là loại thù hận khắc vào xương tủy!

      Đó là thù hận thể đội trời chung!

      Canh thứ hai

      Chuyện được xử lý như vậy.

      Mặc dù trong lòng Công Tước Cổ Đốn rất vui nhưng lên mặt.

      “Thánh tử đại nhân, cám ơn người hôm nay đãcứu Khắc Lôi Nhã. Ta xin bày tỏ cảm tạthành khẩn nhất. Đại sư Khắc Lý Phu, hôm nay ngài ra mặt vì Khắc Lôi Nhã, ta xin bày tỏ sựcảm tạ tôn kính nhất. Giáo Chủ đại nhân, Thánhnữ đại nhân, đa tạ mọi người bảo vệ. Nếu ghét bỏ, xin mời mọi người dự tiệc cảm tạcủa ta.” Công Tước Cổ Đốn vô cùng thành khẩn. Ông có tính toán của mình. Hôm nay thậtlà trong họa có phúc, có cơ hội rất tốt để tạogiao tình với những nhân vật quan trọng này. Đặc biệt là người của thần điện Quang Minh.Cho tới bây giờ thần quyền và vương quyền cóquan hệ rất tế nhị. Giữ quan hệ tốt mặt ngoài vớibọn họ chỉ có lợi mà có hại.

      “Có gì đâu. Công Tước đại nhân đừng để ý. Chỉlà nhấc tay cái mà thôi.” Lãnh Lăng Vân rấtghét những cuộc xã giao kiểu này. uyển chuyển cự tuyệt lời mời.

      Những người khác cũng đồng ý. Bọn họđều thích xã giao như thế.

      “Vậy mười ngày nữa là sinh nhật của KhắcLôi Nhã, hy vọng mọi người đến lúc đó có thểvui lòng tham gia.” Công Tước Cổ Đốn hổ là lão hồ ly, lập tức ném ra câu như thế.

      “A, Khắc Lôi Nhã, sắp đến sinh nhật của con à?” Khắc Lý Phu và Lao Nhĩ híp mắt, đồngthanh hỏi. Vừa dứt lời hai người liền quay đầunhìn chằm chằm đối phương đầy bất mãn.

      Khắc Lôi Nhã mờ mịt. Sinh nhật á? Hình như trong trí nhớ có ngày như vậy nhưng cho đến bây giờ đều là mẫu thân tổ chức cho nàng.Nhưng ấn tượng về những lần đó cũng .

      “Sinh nhật của đồ đệ ta liên quan gì tới ngươi? Ngươi kích động như vậy là sao?” Khắc Lý Phu nhìn chằm chằm Lao Nhĩ đầy khó chịu.

      “Dù sao thiếu chút nữa Khắc Lôi Nhã cũnglà đồ đệ của ta. Thân là trưởng bối tự nhiênta muốn quan tâm, muốn tốn công chuẩn bị quàthôi.” Mặt Lao Nhĩ hề thay đổi mà dối.

      “Ta nhổ vào! Lúc nào đồ đệ bảo bối của ta thiếu chút nữa thành đồ đệ của ngươi vậy? Ngươi cho ta!” Khắc Lý Phu níu lấy LaoNhĩ buông.

      Sau đó hai người nhốn nháo mà ra, hềquan tâm đến mọi người sau lưng mình.

      “Sinh nhật của Khắc Lôi Nhã nhất định ta tới. Hôm nay xin cáo từ. Ta mới trở lại đế đô, còn phải đến Thần điện xử lý chút chuyện.”Lãnh Lăng Vân khách khí đáp.

      “Vậy tốt quá. Đến lúc đó xin hoan nghênhThánh tử đại nhân giá lâm.” Cổ Đốn mỉm cười,mở cờ trong bụng.

      Đáy mắt Thánh nữ Liễu Tuyết Tình thoáng quamột tia kinh ngạc. Nàng hoài nghi mình nghenhầm. Lãnh Lăng Vân lại đồng ý đến bữa tiệcnhàm chán đó. phải ghét nhấtchuyện này sao? Bao nhiêu người nổi tiếng đãtừng mời đều bị cự tuyệt đầy quả quyết, sao hôm nay lại đồng ý nhanh như vậy? Chỉ bởi vìHuyên Huyên thích Khắc Lôi Nhã này sao?!

      “Thánh nữ đại nhân, biết lúc đó ngài có rảnh ?” Công Tước Cổ Đốn lên tiếng gọi Liễu Tuyết Tình mất hồn.

      “Dĩ nhiên, lúc đó ta đến với Thánh tử.” Liễu Tuyết Tình mỉm cười dịu dàng, phong cách caonhã làm cho người ta thể rời mắt.

      quá vinh hạnh.” Công Tước Cổ Đốn híp mắt, tâm tình rất tốt.

      Từ đầu đến cuối Khắc Lôi Nhã hề câu nào. Bởi vì trong lòng nàng hề thấy thoải mái chút nào. Đầu tiên là kết cụccủa gia tộc La Môn, sau đó chính là lời của Công Tước Cổ Đốn. Nàng biết kết cục của gia tộc La Môn phải bởi vì Hoàng đế bệ hạ bảo vệ nàng quá đáng, mà là vì vị Công TướcLa Môn kia tận lực bảo vệ cháu của mình. chọc giận Hoàng đế bệ hạ nên mới có kết cục như vậy. Trong lòng Khắc Lôi Nhã dâng lên cảm giác phức tạp. Nếu như có ngày tính mạng của mình đụng chạm tới lợi ích của gia tộc Hi Nhĩ Công Tước Cổ Đốn lựa chọn như thế nào?

      Mọi người cùng nhau ra khỏi hoàng cung. Đến khi lên xe ngựa mà ánh mắt của Liễu Tuyết Tìnhvẫn đặt viên thịt lông lá tay Khắc Lôi Nhã. Xe chạy, nàng khẽ vén màn cửa lên, chăm chú nhìn bóng dáng càng ngày càng đó, khẽ cau mày lại, suy nghĩ. Chợt, con ngươi của Liễu Tuyết Tình mở lớn.

      Nàng nhớ ra con vật tròn vo đầy lông lá đó chính là thứ lông lá lưng con rồng đen đãxuất vào ngày vật được Nữ Thần ban bị trộm!

      Liễu Tuyết Tình đè nén kích động đến mức suýt chút nữa kêu thành tiếng, len lén liếc mắt nhìnLãnh Lăng Vân bên cạnh. Nàng biết nếu vớiLãnh Lăng Vân chỉ càng làm ghét nàng.Chuyện này phải với Giáo Hoàng đại nhân, đợi người xác định rồi mới cho cũng muộn. Nếu quả có liên quan tới Khắc Lôi Nhã chưa chắc phải là chuyện tốt với mình. Thái độ của Lãnh Lăng Vân với nha đầu kia càng ngày càng tốt. Chuyện nàythật bất lợi với mình.

      Lúc này Khắc Lôi Nhã vuốt đầu PhongBáo, chuyện với Công Tước Cổ Đốn.

      “Khắc Lôi Nhã, về nhà con. Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, nhất định mẫu thân con vềthăm con. Nếu nàng biết quan hệ giữa con và phụ thân gay gắt như vậy đau lòng.” Công Tước Cổ Đốn nắm được xương sườn mềm củaKhắc Lôi Nhã, tấn công từng bước.

      Khắc Lôi Nhã gì. Nàng muốnnhìn thấy Hầu Tước Lạp Cách. Người đó đúng là phụ thân của nàng nhưng chưa hề có ý thức trách nhiệm của người làm phụ thân.

      “Nếu mẹ con biết con có nhà mà chịu vềthì cực kỳ đau lòng. Hơn nữa cũng sắp đến sinh nhật của con rồi. Chẳng lẽ con muốn ở nhà Tạp Mễ Nhĩ để cho khách khứa đến nhìn lão đầu già yếu này sao? Lúc đó mẹ con cũng về,chẳng lẽ muốn mừng sinh nhật trong nhà Tạp Mễ Nhĩ sao?” Công Tước Cổ Đốn nhàngnói. Ông chắc chắn như vậy Khắc LôiNhã về.

      “Dạ, gia gia. Ngày mai tham dự đấu giá xong con về nhà.” Khắc Lôi Nhã gật đầu thỏa hiệp.

      “Được. Ta sai Ô Mã Lý đưa cho con ít kimphiếu. Con nhìn trúng cái gì cứ việc mua, coi như quà sinh nhật của gia gia cho con.” Công Tước Cổ Đốn mỉm cười, . Ô Mã Lý là ngườimà Khắc Lôi Nhã vô cùng kính trọng. Nếu hắnra tay Khắc Lôi Nhã về thôi.

      “Dạ. Nhưng tạm thời bạn của con ở lại nhà thầy Tạp Mễ Nhĩ. Nếu để cho các nàng gặp mặtphụ thân cũng tốt.” Khắc Lôi Nhã .

      “Việc này cần phải lo. Ta khiển tráchnó rồi. Tuyệt đối có chuyện như vậynữa. Con đưa bạn về .” Trong lòng Công TướcCổ Đốn dĩ nhiên là nghĩ đến nam tử áo đen tóc đen đó.

      “Dạ được.” Khắc Lôi Nhã cau mày, miễn cưỡngđồng ý, dắt theo Phong Báo rồi : “Vậy convề nhà thầy Tạp Mễ Nhĩ đây. Buổi tối ngày mốt, kết thúc đấu giá xong con trở về.”

      “Ừ.” Công Tước Cổ Đốn cười híp mắt, gật đầu.

      Khắc Lôi Nhã cưỡi Phong Báo chậm đường, trong lòng đầy phức tạp. Nàng nghĩ tớibộ dáng run rẩy của Công Tước La Môn, tớikhuôn mặt mỉm cười của Công Tước Cổ Đốn. Nàng hề bận tâm đến những ánh mắtđang tập trung người mình của những người xung quanh. thiếu nữ xinh đẹp tóc vàngmắt xanh, cưỡi con Phong Báo đầy uy mãnh dĩ nhiên vô cùng hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

      “Chiêm chiếp ~~” Bạch Đế nhàng tụt xuống từ đầu Khắc Lôi Nhã, đứng vai của nàng, nhàng liếm cổ nàng.

      “Bạch Đế ~~” Khắc Lôi Nhã ôm Bạch Đế xuống, nhìn nó trong lòng bàn tay mình, “Ngươiđang an ủi ta à?”

      “Mẹ, viên thịt này ổn định. có lực lượng rất kinh khủng nhưng thểbộc phát bất cứ lúc nào được. Lúc bình thườngchính là tiểu phế vật vô dụng nhưng cũng có lúc thông minh. vậy lại còn là chủ nhân củangười. Người phải vượt qua nó sớm chút,sau đó hung hăng đập bẹp nó.” Giọng đầy khó chịu của hoa sen vàng vang lên.

      “Chiêm chiếp!” Bạch Đế tức giận đùng đùngquơ múa móng vuốt của mình. Có thể thấyrất ràng là nó bất mãn với những lời này củahoa sen vàng.

      Khóe miệng Khắc Lôi Nhã gợn lên nụ cười thản nhiên. Cuối cùng tâm tình của nàng cũngsáng sủa lên được chút.

      “Tiểu Báo, thôi, về nhà.” Khắc Lôi Nhã nhàng vỗ cổ của Phong Báo, ý bảo nó chạynhanh lên.

      “Ta, ta xin lỗi rồi.” giọng đángthương truyền vào tai Khắc Lôi Nhã.

      Nàng quay đầu nhìn lại thấy thiếu nữ thanh tú bên đường bị hai đại hán mộttrước sau vây vào giữa. Đại hán đứng phía trước hung hãn : “Chỉ câu xin lỗi mà xong à? Ta bị ngươi đụng vào nên bị thương rồinày. Hôm nay ta thể làm việc được,ngươi phải bồi thường cho ta!” ra là phườnglưu manh muốn bắt chẹt thiếu nữ này. Khắc LôiNhã lười quản chuyện như vậy. Nhưng nàng lại thấy khi Phong Báo nhìn thấy thiếu nữ này liền dừng bước.

      “Bồi thường? Vậy, vậy bồi thường bao nhiêu?”thiếu nữ thanh tú sợ hãi, .

      kim tệ!” Đại hán thể công phu sư tử ngoạm. kim tệ bằng chi tiêu tháng của gia đình bình thường.

      “Hả? Nhiều vậy sao? ~~” thiếu nữ thanh tú mặt như đưa đám, “Ta, ta có nhiều tiền như vậy.”

      “Ngươi có bao nhiêu?” đại hán hỏi đầy hung tợn.

      “Ta chỉ có chừng này thôi ~~~” thiếu nữ thanh tú cẩn thận từng ly từng tí móc ra túi tiềngiản dị, mở ra.

      Đại hán đoạt lấy, đổ toàn bộ tiền trong túi ra. Chỉ có ba kim tệ và ít tiền đồng.

      là lợi cho ngươi. Nhiêu đây đủ rồi.” đại hán cười lạnh, muốn cầm lấy hết số tiền. Thiếu nữ thanh tú sợ hãi nhìn: “Nhưng, nhưng đó là toàn bộ tiền của ta. Nếu đưa hết cho ngươi thìtiền đâu ta ăn cơm?”

      “Ta quản nhiều chuyện như vậy…” đại hán ném cái túi lại, xoay người rời . Đại háncòn lại cũng cười ha ha, theo sau.

      Nhưng khi vừa xoay người liền đối mặt với con báo đen khổng lồ. Hai đại hán cả kinh, lui lại.

      “Nhặt túi tiền lên. Trả lại tiền cho nàng.” Thiếu nữ ngồi lưng con báo đen lạnh lùng . Trong giọng mang theo chút độ ấmnào.

      Hai đại hán nuốt nước miếng cái. Chúng vô cùng ràng thiếu nữ lạnh lẽo trước mắt phải người đơn giản. Có thể cưỡi ma thú uy mãnh như vậy mà là người đơn giản sao?

      “Ngươi cần tai à?” Khắc Lôi Nhã hípmắt, bắn ra tia sáng đầy nguy hiểm.

      “A, xin lỗi, xin lỗi.” đại hán chợt tỉnh ngộ, vội vàng ngồi xổm xuống nhặt túi tiền mới vứt xuống lên. Sau đó cất toàn bộ tiền vừa đoạt được vào, đưa tới trước mặt Khắc Lôi Nhã.

      Khắc Lôi Nhã lạnh lùng : “Cút .”

      Hai đại hán lập tức chạy nhanh hơn thỏ.

      “Túi tiền của ngươi.” Khắc Lôi Nhã đưa tiền cho thiếu nữ thanh tú còn ngẩn người.

      “Cám ơn ~~ cám ơn. Đây là di vật mẹ để lại cho ta.” Thiếu nữ thanh tú cất túi tiền thậtkỹ, liên tục cảm tạ.

      “Ngươi rất nghèo?” Khắc Lôi Nhã quan sát thiếu nữ mặc quần áo giản dị trước mắt. Ánh mắt nàng ta rất thành chất phác.

      “Ừ, nhà ta rất nghèo. Ta ở với mẹ trong núi. Saukhi mẹ qua đời ta đến đây, muốn nhìn thếgiới bên ngoài chút. vất vả mới tớiđược đây…” lúc thiếu nữ thanh tú về hoàn cảnh của mình hề có chút xấu hổ nào.

      Khóe miệng Khắc Lôi Nhã lộ ra nụ cười khôngdễ phát giác. Nàng mở miệng, từng chữ thậtrõ ràng: “Làm việc cho ta. năm ngươi được trăm kim tệ. Bao ăn, bao ở, bao mặc.Được ở chỗ tốt, ăn ngon, mặc quần áo mới.”

      sao?” thiếu nữ thanh tú đầy vui vẻ,“Có chuyện tốt như vậy sao?”

      . Ký trước hợp đồng năm năm với ta. Sau đó nếu ngươi thấy được chúng ta ký tiếp.Nếu làm tốt ta tăng tiền công cho ngươi.”Khắc Lôi Nhã cười tươi như hoa, cực kỳ hòanhã dễ gần.

      tốt quá, tốt quá. Tỷ tỷ tốt!” thiếu nữ thanh tú mừng rỡ.

      Khắc Lôi Nhã chỉ cười gì. Ánh mắt nàng rơi vào cung tên lưng thiếu nữ. Nơi kéo mũi tên bóng loáng, chứng tỏ trải qua rấtnhiều lần kéo cung. Mũi tên bình thường sớmgãy. Bộ cung tên này tuyệt đối tầm thường như vẻ ngoài. Tay của thiếu nữ thanh tú cũng hợp với vẻ ngoài của nàng. Ngóntay nàng đầy nốt chai. Chứng tỏ nàng là mộtcung thủ rất lợi hại và còn có thể làm nhiều việc lúc!

      trăm kim tệ hôm nay có lời!

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 67: Thần điện Quang Minh nghi ngờ Khắc Lôi Nhã



      “Tên ngươi là gì?” Khắc Lôi Nhã vỗ vỗ chỗ phía sau mình, ý bảo thiếu nữ ngồi lên.

      “Tên muội là Kiều Sở Tâm.” Thiếu nữ lưu loátnhảy lên lưng Phong Báo, hề sợ nó.

      “A, tên ta là Khắc Lôi Nhã. Sau này ta là bà chủ của ngươi, là lãnh đạo của ngươi, là lão đạicủa ngươi. Phải nghe lời ta, hiểu chưa?” KhắcLôi Nhã lại bắt đầu tẩy não người ta cáchvô sỉ. Nàng hơi giật mình khi nghe họ của thiếu nữ đó. Lại là dòng họ cổ xưa. biếtđại lục này có liên hệ gì với phương Đông nhỉ?

      “Được. Vậy muội phải xưng hô với tỷ như thế nào?” Kiều Sở Tâm dứt khoát đồng ý. Trongcảm nhận của nàng, vị tỷ tỷ này chính là người tốt nhất ngoài mẹ của mình.

      “Gọi Khắc Lôi Nhã là được rồi. Ngươi phải tuyệt đối nghe lời ta. Dĩ nhiên ta để ngươi làm trái với ranh giới cuối cùng củamình.” Khắc Lôi Nhã bổ sung.

      “Được, thành vấn đề.” Kiều Sở Tâm vui vẻ đồng ý.

      Khắc Lôi Nhã vỗ vỗ vào người Phong Báo, ý bảo nó chạy nhanh về nhà Tạp Mễ Nhĩ. Nàng có chút mệt mỏi. Cả đêm ngủ lại giằng co lâu như vậy, nên trở về nghỉ ngơi thôi.

      Trở lại nhà Tạp Mễ Nhĩ, Khắc Lôi Nhã kéo Kiều Sở Tâm đến thư phòng của Tạp Mễ Nhĩ đểKiều Sở Tâm ký kết khế ước năm năm khổ cực.Nàng hài lòng cất khế ước, ngáp dài, muốn trởvề ngủ.

      “Ngươi cầm tấm kim phiếu này . Trả trướccho ngươi năm tiền công. Nếu đủ thìtìm ta. Ngày mai ta về nhà, lúc đó sắp xếp chỗ ở cho ngươi.” Khắc Lôi Nhã vừa ngáp vừacam kết. Nàng hoàn toàn để ý đến đống ánh mắt đầy nghi ngờ ngoài cửa.

      “Vậy, Hạ Thiên, ngươi lại đây.” Khắc Lôi Nhã nhìn Hạ Thiên ngó dáo dác ngoài cửa,ngoắc.

      “Làm gì?” Hạ Thiên đầy bụng nghi ngờ, tới.

      “Đây là Kiều Sở Tâm. Sau này là người của chúng ta. Ngươi dẫn nàng mua ít quần áo và số thứ mà nàng ấy thích. Ngươi giới thiệu nàng với mọi người luôn. Ta muốn ngủ, mệt quá rồi. Ngày hôm nay nhiều chuyện xảy ra quá. Tasẽ giải thích với các ngươi sau. Ngày mai xembuổi đấu giá.” Khắc Lôi Nhã vừa ngáp dài vừadặn dò.

      Hạ Thiên giựt giựt khóe miệng. Chuyện này là sao? Cứ như vậy mà ném cho nàng à? Chẳngbiết người Khắc Lôi Nhã mang về như thế nàonữa.

      “Sở Tâm, ngươi theo Hạ Thiên . Ta ngủ,mệt quá.” Khắc Lôi Nhã ngáp, muốn rời .

      “Đưa tiền ta mua đồ chứ.” Hạ Thiên vội vàngmở miệng gọi Khắc Lôi Nhã lại.

      “Ngươi nhiều tiền như vậy, đưa chút chobạn mới của ngươi chết à?” Khắc Lôi Nhãmất kiên nhẫn, khiển trách Hạ Thiên rồi ra cửa, qua mọi người, trở về phòng.

      “Quỷ hẹp hòi. Đáng ghét!” Hạ Thiên chu môi mắng nhưng trong lòng nàng thấy rất ấm áp.Bạn, đúng vậy. Nàng vẫn luôn độc nhưng nay có bạn rồi. Đây đều là cảm giác ấm áp mà Khắc Lôi Nhã mang lại cho nàng.

      “Khắc Lôi Nhã keo kiệt đâu. Tỷ ấy cho ta trăm kim tệ năm, còn bao ăn, bao ở, bao mặc đấy.” Kiều Sở Tâm bị Khắc Lôi Nhãđộc hại nên vội vàng giải thích cho nàng.

      “Cái gì?” vừa nghe mọi người liền thấy hứngthú, chen nhau vào hỏi xem có chuyện gì.

      Khi Kiều Sở Tâm đem đầu đuôi gốc ngọn kể chuyện nàng và Khắc Lôi Nhã gặp nhau cùngvới khế ước giữa hai người xong mọingười nhìn nhau. Bọn họ thầm mắng trong lòng rằng Khắc Lôi Nhã quả là vô sỉ. Nàng tuyệt đối tốt bụng mà giúp người như vậy. Lại còn trả thù lao thấp như thế. Mặc dù thù lao nàyđã cao hơn bình thường nhưng đối với Khắc Lôi Nhã mà chỉ là chín con trâu chỉ mất mộtsợi lông (hạt cát trong sa mạc) mà thôi. biết người gian trá kia có ý định gì nữa.

      Mặc dù mọi người nghĩ vậy nhưng thểhiện ra. Ai mà biết thủ đoạn của Khắc Lôi Nhã cơ chứ. Nếu nàng bắt được xương sườnmềm của người ta đánh đến chết, khôngkhiến người ta thượng thổ hạ tả tuyệt đốikhông bỏ qua.

      “Ta giới thiệu mọi người cho ngươi. Sau này ngươi chính là bạn của chúng ta.” Hạ Thiên mỉm cười, bắt đầu giới thiệu mọi người với nhau.Trong lòng nàng bổ sung câu ngươi về sau cũng bị Khắc Lôi Nhã nô dịch giống ta rồi….

      Khắc Lôi Nhã vừa tới cửa hắt hơi to cái. Nàng sờ sờ lỗ mũi. Chẳng lẽ mình bị cảm?

      Thần điện Quang Minh ở đế đô. Trong thư phòng của Giáo Hoàng.

      Mặt Giáo Hoàng đầy nặng nề khi nhìn Liễu Tuyết Tình, nghe nàng bẩm báo. Liễu Tuyết Tình tìm được Giáo Hoàng trong thư phòng thìliền bày bọc ma pháp khiến cho nghi ngờ. Nghe Liễu Tuyết Tình bẩm báo xong hắnmới hiểu được tại sao nàng lại cẩn thận như vậy.

      “Ngươi xác định là nhìn lầm?” Giáo Hoàng hỏi đầy nghiêm túc. Đối phương là đồ đệ của đại sư Khắc Lý Phu, là người nhà Hi Nhĩ, lại là ngôi sao mới của đế đô. Cho dù là như thế làm sao có năng lực mà sai bảo con rồng lớn ba đầu đầy kiêu ngạo!

      “Giáo Hoàng đại nhân, ta bảm đảm mình khôngnhìn lầm. Viên cầu thịt đầy lông lá Khắc LôiNhã ôm hôm nay chính là con vật lưng con rồng đen ngày đó. Ta cũng biết là thể tưởng tượng nổi. Với thực lực của Khắc LôiNhã bây giờ, tuyệt đối thể cho gọi mộtcon rồng, càng đến chuyện ra lệnh cho con rồng đó làm chuyện vô sỉ như vậy. Nhưng ta thề là vật trong lòng nàng hômnay chính là con vật ngồi chồm hổm lưng con rồng đen đêm đó.” Liễu Tuyết Tình caumày, đầy nghiêm túc.

      Giáo Hoàng trầm mặc, sắc mặt tình bất định. Liễu Tuyết Tình có thể trở thành Thánh nữkhông chỉ bởi vì phong cách tao nhã bề ngoài. thể khinh thường thực lực của nàng. có chuyện hoa mắt ở đây, bởi vì nàng có sức quan sát rất nhạy bén và lực chiến đấu rất cường đại.

      Nếu Liễu Tuyết Tình nhìn lầm, đúnglà tiểu nương nhà Hi Nhĩ có thể cho gọi con rồng rồi ra lệnh cho nó sao? thấy tận mắt con rồng ngày đó, tuyệt đối là , phải ảo giác. Còn có cảm giác cái đầu rồng ghê tởm kia phun nước miếng rất chân thực nữa. thể nhầm được.

      Nếu quả có liên quan tới Khắc Lôi Nhã thìchuyện này phải bàn bạc kỹ hơn. thể dễdàng mà thả nàng như vậy! Dám trộm vật NữThần ban! Hừ! Mặc kệ là ai đều phải chịutrừng phạt.

      “Ta biết. Trước hết hãy giữ bí mật chuyện này. Ta giao cho ngươi điều tra ràng mọi việc.Ngươi quen biết nàng ta, thuận tiện cho việc điều tra. Nếu là nàng lấy trộm vật Nữ Thầnban, nhất định chúng ta phải phạt nàng. Cho dù là Hoàng đế bệ hạ cũng thể che chở chonàng!” Giáo Hoàng trầm khiến cho LiễuTuyết Tình vui mừng trong lòng.

      Liễu Tuyết Tình đè nén kích động đến muốn cười thành tiếng, trịnh trọng với Giáo Hoàng: “Giáo Hoàng đại nhân, ngài yên tâm. Ta nhất định dùng toàn lực truy xét việc này đểlàm sáng tỏ mọi chuyện.”

      “Ừ, .” Giáo Hoàng đại nhân gật đầu.

      Liễu Tuyết Tình rời lâu cửa vang lên tiếng gõ nhè .

      “Vào .” Giáo Hoàng nhận ra tiếng bước chânđó là của ai. Đó là Chiêm Tinh Sư giỏi nhất củathần điện Quang Minh – Âu Lai Nhã (Đây là lờitác giả: “Được rồi, ta thừa nhận là ta buồn nôn. Nhãn hiệu L’Oréal của Paris – mọi người nên có ) Oh yeah! ~> bà tác giả này ta còn gì để :)))

      Âu Lai Nhã có đôi mắt quỷ dị và mái tóc xanh chói mắt. Nàng khe khẽ đẩy cửa, thừa lời mà chỉ hờ hững : “Người Nữ Thần muốn tìmđang ở đế đô. tượng kỳ lạ bầu trời sáng nay chính là do người đó gây nên.”

      “Cái gì?!” Giáo Hoàng đứng bật dậy. Thánh tửLãnh Lăng Vân Vưu Ô Tát Lợi nhưng khôngtìm được đầu mối nào. Vậy mà người đó lại ở đếđô!

      “Thánh tử và Thánh nữ đều có mặt lúc xảy ra tượng kỳ lạ. Hỏi họ chút là có thể có đáp án.” Giọng của Âu Lai Nhã vô cùngtrống rỗng, có bất kỳ tình cảm nào.

      “Được. Ngươi vất vả rồi.” Giáo Hoàng rất khách khí với Âu Lai Nhã. Vì nàng là đại diện cho ánh mắt và là người phát ngôn của NữThần, vẫn luôn truyền đạt ý chỉ của Nữ Thần.

      “Vậy ta đây.” Âu Lai Nhã cũng nhiều lời, chậm rãi lui xuống.

      Giáo Hoàng thở phào nhõm. Chuyện tìm người Nữ Thần muốn vẫn có bất kỳ tiến triển nào, mất rất nhiều thời gian. sợ Nữ Thần mất kiên nhẫn mà trách cứ làm việcbất lực. Rốt cuộc tại có manh mối, thể thở phào nhõm được.

      Lãnh Lăng Vân xuất rất nhanh ở thư phòng.

      “Giáo Hoàng đại nhân, ngài tìm ta à?” Lãnh Lăng Vân kiêu ngạo tự ti mở miệng.

      Giáo Hoàng nhìn , cảm khái trong lòng. Namtử xuất sắc rực rỡ này phải hoàn toàntrung thành với Nữ Thần mà ra sức làm việc vìthần điện Quang Minh. vì muội muội duy nhất của mình mới làm như thế.

      “Ừ.” Giáo Hoàng đại nhân suy nghĩ chuyện đó nữa. đứng lên, từ từ tới gần Lãnh Lăng Vân, : “Lăng Vân, ta vẫn coi ngươi như con của ta. Ta nhìn ngươi gia nhập thần điện Quang Minh, nhìn ngươi từng bước từng bước có được thành tích ngày hôm nay. Ta hy vọng ngươi phụ lòng kỳ vọng của ta.”

      “Lăng Vân nhớ, cũng phụ lòng kỳvọng của Giáo Hoàng đại nhân.” điệu của Lãnh Lăng Vân vẫn như cũ, có chút thay đổi nào.

      Giáo Hoàng khẽ thở dài trong lòng. Quả nhiênđứa này vẫn chưa mở lòng với người khác.

      “Ngươi có thể kể lại chi tiết lúc sáng nay khi xảy ra tượng kỳ lạ ? Có những người nào ở đó?” Giáo Hoàng hỏi tới vấn đề chính.

      “Sáng nay ta sắp vào đến thành liền nhìnthấy mây đen giăng đầy bầu trời. Sấm chớpvang dội…” Lãnh Lăng Vân chi tiết toàn bộmọi chuyện, kể cả chuyện Khắc Lôi Nhã suýt chút nữa bị giết nhưng những gai đất đột nhiên lại chuyển hướng.

      “Ngươi Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã cũng ở đó?”Giáo Hoàng khẽ cau mày, thầm than trong lòng. Tại sao thiếu nữ đó lại dính dáng đến chuyện này? Chỉ là tình cờ thôi sao?

      “Vâng.” Lãnh Lăng Vân nhìn sắc mặt khẽ thayđổi của Giáo Hoàng, muốn mở miệng hỏi có chuyện gì nhưng lại nhịn xuống.

      có việc gì nữa. Ngươi lui xuống . thăm dò chút xem tại sao lại xảy ra hiệntượng kỳ lạ này.” Giáo Hoàng dặn dò, chân màykhông hề giãn ra.

      “Vâng.” Lãnh Lăng Vân lui ra, để lại mìnhGiáo Hoàng suy nghĩ trong thư phòng.

      Nhà Tạp Mễ Nhĩ.

      Khắc Lôi Nhã tỉnh lại tối. Hạ Thiên gõcửa gọi nàng dậy ăn tối. Thiếu nữ thanh tú Kiều Sở Tâm vẫn giữ nụ cười ngại ngùng mặt. Nàng hòa nhập rất tốt với mọi người. Thấy HạThiên và Khắc Lôi Nhã vào liền lập tức đứngdậy đón.

      “Khắc Lôi Nhã, hôm nay Hạ Thiên tỷ tỷ mua cho muội rất nhiều đồ.” Kiều Sở Tâm đầy vui mừng.

      Khắc Lôi Nhã thấy mặt Kiều Sở Tâm rạng rỡhẳn lên. Người nhờ vào ăn mặc, Phật nhờ vào kim trang, đó là đạo lý đúng đắn. Kiều Sở Tâmlúc này đẹp đến rung động lòng người. Nàng mặc quần áo màu hồng phấn vừa khít, cung tên giản dị lưng và cái mũ mới tinh rất đẹp.

      “Ăn cơm mà đeo cung tên làm gì?” Khắc LôiNhã ngồi xuống, nhàn nhạt .

      “Mẹ ta cung tên ở đâu người ở đó.”Kiều Sở Tâm trả lời đầy nghiêm túc.

      Khắc Lôi Nhã khẽ gật đầu, là quân nhân, nàng hiểu tôn chỉ này.

      Mọi người dùng cơm xong, Hạ Thiên liền đềnghị dạo chợ đêm phồn hoa nhất của đế đô.

      Khắc Lôi Nhã thấy Kiều Sở Tâm mặt đầy chờ mong liền gật đầu đồng ý. Kiều Sở Tâm và Hạ Thiên hoan hô vang trời.

      Họ biết được rằng dạo chợ đêm lần này đem đến kỳ ngộ cho mình.

      Canh thứ hai

      Đế đô vào đêm, trăm hoa đua nở.

      Đèn treo đầy đường trong khu náo nhiệt, chiếu sáng đường phố.

      Hạ Thiên và Kiều Sở Tâm phía trước đầyhưng phấn. Hai người nhìn cái này chút, sờcái kia chút. Tẫn Diêm và Hắc Long Bản im lặng theo sau Khắc Lôi Nhã. đáng thương cho Ngõa Nhĩ Đa phải ở lại nhà Tạp Mễ Nhĩ.Hơi thở hắc ám người cẩn thậnsẽ bị người khác phát , thể tùy tiệnxuất ở khu náo nhiệt này được.

      “Khắc Lôi Nhã, mua cho ta cái này .” HạThiên chỉ vào đồ trang sức được bày ven đường,.

      “Hai người các ngươi thích cái gì lấy.” Khắc Lôi Nhã thuận miệng đáp. Nàng có hứngthú gì với đồ trang sức của thiếu nữ.

      Hạ Thiên vui mừng chọn đồ với Kiều Sở Tâm. Hai nàng thích cái gì lấy cái đó, sau đó KhắcLôi Nhã trả tiền.

      Đường phố náo nhiệt khiến hai mắt của Kiều Sở Tâm mở to. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy sựphồn hoa vào ban đêm như thế.

      ánh mắt rơi người Khắc Lôi Nhã trong đám người.

      “Đại ca, là thiếu nữ kia.” Người vừa chính là nữ tử thần bí tóc vàng, mắt màu xanh dương.

      đúng là chỗ nào gặp.” nam tử tóc vàng, mắt màu xanh dương cười . Hắnbỗng thay đổi sắc mặt vì vừa cảm nhận ràng là khí cụ bằng đồng rung lên! Điều này nóirõ rằng viên ngọc quý vốn là thể với khí cụbằng đồng ở gần. Hai thứ đó có thể cảm nhận được nhau.

      “Sao vậy đại ca?” nữ tử khẽ cau mày, giọnghỏi. Nàng phát ra phản ứng bất thường của nam tử kia.

      “Bảo Châu Thương Lan ở gần đây!” nam tử hạthấp giọng, cực kỳ chắc chắn.

      “Gì cơ?” nữ tử tóc vàng kinh ngạc, giọng hô, “Ở gần đây? Đại ca, huynh chắc chắn chứ?”

      “Chắc chắn. Thương Lan rung lên. Nó cảm nhận được Bảo Châu Thương Lan ởgần.” sắc mặt nam tử tóc vàng đầy lo lắng. ngẩng đầu nhìn xung quanh. Làm cách nào tìmđược Bảo Châu Thương Lan trong đám đôngnhốn nha nhốn nháo này đây?

      Ngay lúc đó, sắc mặt lại thay đổi. thấymột thiếu nữ móc ra viên ngọc tầm thường.Viên ngọc này rung lên!

      “Khắc Lôi Nhã, kỳ lạ. Viên ngọc này như bịtrúng gió vậy, cứ rung mãi.” Hạ Thiên hiểu chuyện gì, móc viên ngọc rung lênkhông ngừng trong túi tiền ra, đưa tới trước mặtKhắc Lôi Nhã.

      Khắc Lôi Nhã nhận lấy viên ngọc, nghi ngờ mà nhìn viên ngọc tầm thường trong tay. Sao nó lạirung lên vô duyên vô cớ như vậy? Hình như nó cảm nhận được cái gì đó.

      Chợt Khắc Lôi Nhã cảm thấy có hai ánh mắtnóng rực rơi người mình. Nàng quay đầu lạithì thấy có nam nữ với khuôn mặttương tự nhau nhìn nàng bằng ánh mắt sáng rực. Chính xác hơn là nhìn viên ngọc trong tay nàng bằng ánh mắt nóng rực! Mà Khắc Lôi Nhã có cảm giác mình từng gặp nữ tử kia. Đôimắt đó…. Nàng nhớ ra đó là sát thủ có thể giết mình nhưng ra tay, cũng là nữ nhân nàng gặp lúc trộm vật Nữ Thần ban.

      Họ có liên quan đến viên ngọc quý này sao? Khắc Lôi Nhã thu hồi ánh mắt, nhìn viên ngọc quý trong tay, nhớ lại ánh mắt nóng rực của haingười đó. Nàng dường như hiểu ra được chuyện gì đó.

      Sợ là viên ngọc này hề đơn giản.

      “Khắc Lôi Nhã?” Hạ Thiên đầy nghi ngờ mà gọi Khắc Lôi Nhã.

      “À, có gì. Ta giữ viên ngọc này để nghiên cứu chút. Ngươi thích gì cứ mua .” Khắc Lôi Nhã rút trong túi tiền ra mấy tờkim phiếu, đưa cho Hạ Thiên.

      Hạ Thiên hớn hở cầm lấy, kéo Kiều Sở Tâm mua đồ. Hắc Long Bản chen vào, sau hainàng.

      “Tiểu thư, có chuyện gì sao?” người nhạy bénhơn Khắc Lôi Nhã – Tẫn Diêm cảm thấy cóđiều gì đó bình thường.

      “Ha ha, viên ngọc này hề đơn giản.”Khắc Lôi Nhã thưởng thức viên ngọc trong tay. Nàng chợt làm bộ thiếu chút nữa đánh rơi nó. Nàng liếc nhìn thấy mặt của hai người tóc vàng, mắt màu xanh dương thấy sắc mặt họ đầy hoảng sợ.

      đơn giản?” Tẫn Diêm nhìn viên ngọc trong tay Khắc Lôi Nhã. thể nhìn ra được nó có điểm gì đặc biệt.

      “Ngươi biết ngay thôi.” Khắc Lôi Nhã nhìnthanh niên đến gần nàng từ trong đám người, khóe miệng ra nụ cười giảohoạt.

      “Buổi tối tốt lành, tiểu thư xinh đẹp.” Nam tử tóc vàng đến gần Khắc Lôi Nhã, chào hỏi nàng đầy nho nhã lễ độ.

      “Buổi tối tốt lành.” Khắc Lôi Nhã cười ha hả, chút để ý mà trả lời.

      “Ta xin mạo muội hỏi tiểu thư chút. Nàng có thể bỏ thứ thích là viên ngọc trong tay để nhường lại cho ta ? Bao nhiêu tiền ta cũng đồng ý mua.” Nam tử có chút gấp gáp, trực tiếp thẳng vào vấn đề.

      “Viên ngọc này?” Khắc Lôi Nhã vuốt ve, lạnhnhạt , “Ánh mắt của hai vị tốt. Viênngọc này là bảo vật vô giá, có hai thế giới này. Bỏ thứ thích à? Chuyện này… Chuyện này khó mà được. Nơi nàycũng phải là chỗ tốt để chuyện.”

      Sắc mặt của nữ tử tóc vàng bên cạnh trầm xuống, trợn mắt nhìn Khắc Lôi Nhã. Khắc LôiNhã quay đầu nhìn nữ tử, cười hì hì, chuyện.

      “Được. Vậy tiểu thư muốn đến nơi nào?” ánhmắt của nam tử vẫn rời khỏi viên ngọc trong tay Khắc Lôi Nhã.

      lâu như vậy mà ta vẫn biết tên tuổi và lai lịch của hai vị đấy.” Khắc Lôi Nhã chậmrãi .

      Nữ tử tóc vàng muốn phát tác nhưng bị nam tử tóc vàng nháy mắt chặn lại. Khắc Lôi Nhã đều để trong mắt chuyện này.

      “Ta tên là Lý Minh Ngữ, đây là muội muội của ta – Lý Nguyệt Văn.” Nam tử tóc vàng giớithiệu.

      “Ta tên là Khắc Lôi Nhã. Rất vui khi gặp hai vị.” Khắc Lôi Nhã nhìn Lý Nguyệt Văn bêncạnh nhìn mình bằng ánh mắt sắc bén, cười thầm trong lòng. Sợ là nữ tử này hận thể cướp viên ngọc trong tay mình.

      Khoan …! Họ Lý? Lý Minh Ngữ? Khắc Lôi Nhã cau mày, trong đầu nhanh chóng tìm kiếmthông tin về cái họ này và tên người này. Khinhớ ra sắc mặt nàng hơi thay đổi. ngờngười của gia tộc Lý thị lại xuất ở đây! Đâylà trong bốn gia tộc lớn của Lạp Cách Tạp. Phong Dật Hiên và Thủy Văn Mặc – Phong gia và Thủy gia chính là hai trong số đó. Hai ngườitrước mắt là người của gia tộc Lý thị. Mấy năm trước gia tộc Lý thị có chiều hướng sa sút. Gầnđây có người dốc lòng muốn chấn hưng Lý gia. Lý Minh Ngữ chính là người dẫn dắt bọn họ!

      nghĩ tới nhờ viên ngọc tầmthường mà lại có thể gặp được người như vậy. Bản lĩnh của nữ tử tóc vàng Khắc Lôi Nhã đãđược lĩnh giáo. Vậy thực lực của ca ca nữ tử kia càng khỏi phải .

      thôi. Tìm chỗ nào đó chuyện.” Đáy mắtKhắc Lôi Nhã thoáng qua tia sáng, nở nụ cười rực rỡ. Người hiểu Khắc Lôi Nhã đều biết là nàng lại muốn tính kế người khác.

      Khắc Lôi Nhã gọi đám người Hạ Thiên lại, dẫn hai huynh muội Lý thị về nhà Tạp Mễ Nhĩ.

      Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười như gió xuân, pha trà cho mọi người. Khắc Lôi Nhã làm như thấy ánh mắt như muốn giết người của Tạp Mễ Nhĩ. Khắc Lôi Nhã biết mắng nàng: Nhađầu ngu xuẩn đáng chết kia, ngươi coi đây làđâu? Dám dẫn nhiều người như vậy về nhà ta.

      “Ngôi sao mới của gia tộc Lý thị, . Ngươimuốn viên ngọc này làm gì?” Khắc Lôi Nhã ưu nhã nâng tách trà, mỉm cười, hờ hững .

      Sắc mặt Lý Minh Ngữ và Lý Nguyệt Văn thayđổi. Khắc Lôi Nhã luôn: “Yên tâm, mọi người ở đây đều là người đáng tin. Nếu ta muốngây bất lợi với các ngươi dẫn các ngươi về. Hơn nữa ta hai lần gặp mặt Lý tiểuthư.”

      “Ngươi phát ra lúc nào vậy?” Lý NguyệtVăn sa sầm mặt.

      “Ánh mắt của ngươi rất đặc biệt. Hung hãn mà xinh đẹp.” câu trả lời của Khắc Lôi Nhã khiếnLý Nguyệt Văn sửng sốt. Đây là lần đầu tiên có người nhận xét ánh mắt của nàng như thế. Cảm giác tệ.

      Lý Minh Ngữ nhìn căn phòng đầy người, hơi run rẩy. Những người này có hứng thú vớichuyện của bọn họ. Hai thiếu nữ xúm lại nhìnđồ trang sức bày đầy khay, giọng thảoluận, trong giọng tràn đầy vui sướng. Nam tử mặc đồ đen ngáp dài, nhàm chán tựa vào ghế salon nhìn hành động của hai thiếu nữ kia.Người thanh niên có vẻ như là kỵ sĩ cúi đầuđứng bên. Chỉ có người bình thườngduy nhất là mỹ nam tử tóc vàng ăn bánhngọt bàn. Chỉ có mình Khắc Lôi Nhãnghiêm túc chuyện với bọn họ!

      “Cần gấp viên ngọc trong tay ta như vậy chắc là có liên quan đến việc muốn chấn hưng gia tộcLý thị? Người lãnh đạo mới – Lý Minh Ngữ chắc nhàm chán mà nhàn nhã du sơnngoạn thủy, mua châu báu ở những quốc giakhác nhỉ?” Khắc Lôi Nhã vuốt ve viên ngọc tay. Ánh mắt của hai huynh muội Lý thị rời khỏi nó. Thương Lan trong túi Lý Minh Ngữcàng rung mạnh hơn.

      “Được. Ta cho ngươi biết mọi chuyện.”Lý Minh Ngữ suy nghĩ chút, trả lời đầy nghiêm túc.

      “Đại ca!” Lý Nguyệt Văn nóng lòng, ngăn cảnca ca mình.

      sao đâu. Nàng là…” Lý Minh Ngữkhông tiếp. Lý Nguyệt Văn nhìn ánh mắt LýMinh Ngữ, khẽ thở dài, sau đó gật đầu, khôngnói thêm gì nữa.

      “Ta muốn ba người chúng ta chuyện riêng.”Lý Minh Ngữ cầu.

      thành vấn đề. Thầy, cho ta mượn thư phòng chút nhé.” Khắc Lôi Nhã đứng dậy, với Tạp Mễ Nhĩ ăn bánh ngọt, sau đó dẫn hai người đến thư phòng.

      Tạp Mễ Nhĩ bóp nát bánh ngọt trong tay, ngẩng đầu, cười tươi như hoa: “Được, có vấn đềgì.”

      Tẫn Diêm theo sau, canh ngoài thư phòng.

      Khắc Lôi Nhã bày bọc ma pháp trong thư phòng, ngồi xuống. Hai huynh muội Lý thị cũngngồi xuống. Ánh mắt hai người rời khỏi viên ngọc quý trong tay Khắc Lôi Nhã.

      “Bảo Châu trong tay ngươi có liên quan đếnviệc chấn hưng gia tộc Lý thị!” lời của LýMinh Ngữ khiến Khắc Lôi Nhã giật mình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :