1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tài Năng Tuyệt Sắc - Vô Tình Bảo Bảo (Full +eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 58: Thần Hắc Ám kịp thời xuất




      Khóe miệng Khắc Lôi Nhã lộ ra nụ cười châmchọc. ngờ vào lúc quan trọng nhất lại là thần Hắc Ám tới cứu mình!

      Thân thể của con rồng lớn màu vàng khẽ run lên. Nỗi sợ hãi ngừng tăng lên, tăng lên trong trái tim .

      Uy áp này là thần.

      Tại sao thần lại đến đây?

      Hơn nữa còn là thần Hắc Ám tà ác nhất, tàn bạonhất.

      cũng nghĩ rằng thần Hắc Ám đếnđây là muốn tìm Long vương nho nhưhắn để tán dóc vài câu.

      Chân của con rồng lớn màu vàng như nhũn ra. muốn chạy nhưng chân lại như mọc rễ, thể di động được.

      Uy áp cường đại khiến tất cả mọi người cảm thấy khó chịu khác thường.

      Hạ Thiên yếu nhất sắc mặt tái nhợt, bất tỉnh.

      “Thu hồi uy áp của ngươi lại, ta khó chịu!”Khắc Lôi Nhã dùng hết hơi sức nặn ra câu.

      Con rồng lớn màu vàng run lên bần bật. Nhânloại đê tiện này làm gì? Dám vô lễ như thế với thần Hắc Ám! Chẳng lẽ nàng muốn sốngtrong bóng tối, trọn đời đau khổ hay sao? Thủđoạn của thần Hắc Ám, ai biết? Ai hiểu? Chọc giận khiến ngươi hối hận vì sinh ra thế giới này. Trong tất cả các thần thần Hắc Ám là đáng sợ nhất.

      Nhưng, ngay sau đó đầu của con rồng lớn màuvàng như bị hỏng hoàn toàn. Uy áp biến mất nhưng phải là với mà là với những nhân loại đê tiện kia! Bóng tối xung quanh phai nhạt rất nhiều. Con rồng lớn màu vàng vẫn phải thừa nhận uy áp kinh người như cũ.

      Tại sao lại thế? Chuyện gì xảy ra vậy?

      Thần Hắc Ám sao lại nghe lời nhân loại đêtiện?

      Làm sao có thể?

      “Ngươi cái con thằn lằn sâu bọ này. Dám vọngtưởng hủy hoại vật tế của ta!” Giọng trầmthấp tà ác quen thuộc với Khắc Lôi Nhã chậm rãi vang lên. Trong giọng mang theo tức giận khiến lòng người run rẩy thôi.

      Vật tế? Con rồng lớn màu vàng hoảng sợ nhìn Khắc Lôi Nhã. Đây là vật tế của thần Hắc Ám???

      Tại sao lại có thể như vậy?

      Sắc mặt mọi người đều đại biến, trừ Phong Dật Hiên và Khắc Lý Phu. Vật tế? Có ý gì? Vật tế gì? Chẳng lẽ Khắc Lôi Nhã mà con rồng lớnmàu vàng muốn giết là vật tế của thần HắcÁm?! Có chuyện như vậy sao?

      Thần Hắc Ám giải khai uy áp cho đoàn ngườixong, Thủy Văn Mặc vội càng tới bên cạnhHạ Thiên sùi bọt mép, hôn mê. ngồichồm hỗm xuống, lo lắng mà ôm Hạ Thiên lên để cho nàng tựa vào ngực mình. (ầu, có gian tình :v)

      sao đâu. tỉnh ngay thôi.” Khắc LýPhu tiến lên xem xét, .

      Khắc Lôi Nhã thở ra, ngồi xuống, nghiêng đầunhìn trò đùa sắp diễn ra. Dù sao cũng xácđịnh mình an toàn, hơn nữa còn là vô cùng an toàn.

      “Thần Hắc Ám tôn kính, ta, ta cũng biếtnàng là vật tế của ngài. Ta tuyệt đối, tuyệt đối có ý tổn hại đến vật tế của ngài. Ta thề!”Con rồng lớn màu vàng chịu uy áp nên nănglắp bắp. dùng ánh mắt thể tưởng tượng nổi mà nhìn động tác nhàn nhã của Khắc Lôi Nhã . Nàng cư nhiên cứ như vậy mà ngồi ởđó.

      “Con thằn lằn sâu bọ ngu xuẩn. Chẳng lẽ Long thần dạy qua lễ nghi cơ bản cho ngươià?” Giọng tà ác lạnh lùng và hà khắc vô cùng, khiến đáy lòng của con rồng lớn màu vàng run lên từng trận.

      “Thần Hắc Ám tôn kính, ta, ta khôngbiết nàng là vật tế của ngài. Nếu biết, ta tuyệt đối làm như vậy. Xin ngài hãy tin tưởng ta. Xin ngài hãy tha thứ cho hành động ngu xuẩn của ta.” Con rồng lớn màu vàng run run, thận trọng . rất ràng tính tình của thần Hắc Ám. Có lẽ người vì mặt mũi củaLong thần mà tha cho mạng. Nhưngchọc giận chẳng đoái hoài gì đến điều này mà giết mình. Long thần cũng thể liều mạng vì Long vương đắc tội thầnHắc Ám. Cùng lắm tìm Long vương khác là được.

      “Cút . Nếu lần sau còn để ta phát ngươi dám ra tay với vật tế của ta, ta khiến ngươi sống bằng chết.” giọng lạnh lùng, hà khắc của thần Hắc Ám chậm rãi, phun ra mộtcâu như vậy.

      Con rồng lớn màu vàng nghe được câu này như mừng mở cờ trong bụng. Thần Hắc Ám bỏ qua cho ! tốt quá! Con rồng lớn màu vàng liền muốn bay lập tức.

      Nhưng ngay tại thời điểm muốn bay lên trung, giọng trầm thấp tà ác lại hừ lạnh tiếng. Sau đó liền cảm thấy mộthồi đau đớn kịch liệt đuôi của mình đến nỗi chỉ muốn bất tỉnh. Thân thể nghiêng . Khi quay đầu lại bị hoảng sợ cực kỳ. Cáiđuôi khổng lồ bị cắt đứt, máu tươi từ vết cắtđang ngừng tuôn ra.

      “Cút . Đây là để dạy dỗ ngươi. Lần sau đơn giản như vậy đâu.” Thần Hắc Ám khinh thường hừ lạnh tiếng, trong giọng tràn đầy khát máu.

      Con rồng lớn màu vàng hoảng sợ thôi,rắm cũng dám đánh cái. vội vàng liều mạng giương cánh bay lên khôngtrung, kịp cầm máu cái đuôi.

      Con rồng lớn màu vàng cứ nhếch nhác như vậy mà chạy mất, dám quay đầu lại. Máu tươi chói mắt rải đầy đất, nhìn thấy mà ghê người. trở thành Long vương duy nhất từ trước tớinay có đuôi.

      Nhưng thần Hắc Ám rời ngay lập tức mà phát ra tiếng cười kiệt kiệt đáng sợ. Sau đó mở miệng, hỏi đầy châm chọc: “Ngươimuốn tìm thần Tinh Tinh để cởi bỏ dấu ấn của ta phải ?”

      “Đúng vậy. Ai lại nguyện ý chờ chết như thế.”Khắc Lôi Nhã che giấu chút nào mà rất đúng lý hợp tình.

      Sắc mặt của mọi người ra lo lắng. Khắc LôiNhã lại có thể chuyện khách khí nhưvậy với thần Hắc Ám! Mặc dù nàng là vật tế của nên tại giết nàng, nhưng có nghĩa là khiến nàngchịu đau khổ. Con rồng lớn màu vàng hồi nãychính là ví dụ ràng.

      Ngoài dự liệu của mọi người, thần Hắc Ám lạikhông xuống tay với Khắc Lôi Nhã mà là cười như điên. Trong tiếng cười của tràn đầy hài lòng: “Vật , ngươi cần làm nhưvậy. Ngày hôm qua thần Tinh Linh đánh bạc với ta. thua nên đồng ý điều kiện của ta là bất kể xảy ra chuyện gì cũng cởi bỏ dấuấn của ta. Ha ha ha ~~~~~”. Trong giọng tràn đầy hài lòng, hiển nhiên là tâm tìnhkhông tệ.

      Gì? Thần Hắc Ám và thần Tinh Linh đánh bạc???

      Có nghe lầm ?

      Các thần mà cũng đánh bạc? Hơn nữa còn là thần Hắc Ám - tượng trưng cho tà ác và thầnTinh Linh – tượng trưng cho thuần khiết, tranh giành quyền thế?

      Mọi người đều cho là mình nghe lầm. Nhưng đáy lòng lại có giọng cho họ đây làthật, cần phải phủ nhận. Đây là , ,là .

      “Trưởng thành nhanh chút, vật tế xinh đẹpcủa ta.” Thần Hắc Ám kiệt kiệt cười lớn, sau đó chậm rãi biến mất.

      Bóng tối xung quanh cứ như vậy mà biến mất như chưa hề tồn tại.

      Mặt Khắc Lôi Nhã đen lại, trầm mặc.

      “Tiểu thư…Chuyện này là sao?” Tẫn Diêm từ từ tới, nhàng hỏi có chút chần chừ. Tronglòng những người khác cũng toàn là nghi ngờ.Phong Dật Hiên trầm mặc, sắc mặt khó coi khácthường.

      Khắc Lôi Nhã thở phào hơi dài, sau đó đứng lên duỗi người nhìn Thủy Văn Mặc và Tẫn Diêm, : “Lát nữa cho các ngươi. Điềucác ngươi cần làm bây giờ là lấy kiếm ngâm vào máu rồng. Đừng lãng phí. Nếu hết có thể cất vào bình để sau này làm bộ khôi giáp tốt rồi ngâm trong đó.”

      Mọi người hoa hoa lệ lệ như bị trúng bom. Lúc này mà Khắc Lôi Nhã còn có thể nghĩ tới việc này?

      Nhưng Thủy Văn Mặc và Tẫn Diêm vẫn nghelời nàng, ngay lập tức đem ngâm vũ khí trongmáu rồng. Những người khác cũng giúp tay thu thập máu rồng. Hắc Long Bản co quắp khóe miệng, im lặng đứng bên. Khóe mắt tà tà nhìn qua tiểu đạo tặc Hạ Thiên vẫn còn hôn mê nằm đất.

      Sau lát mọi người xong việc, cùng ngồi xuống. Tẫn Diêm và Thủy Văn Mặc nhìn vũ khí tản ra loại ánh sáng rực rỡ trong tay, ánh mắt biểu lộ vui mừng. Vũ khí dính máu rồngcó uy lực mạnh hơn trước kia mấy lần. Máu rồng lại quý hiếm. nhảm, có mấy người có bản lãnh giết rồng mà lấy máu? Hạ Thiên cũng tỉnh lại.

      Khắc Lôi Nhã nhìn ánh mắt của mọi người, nhàng than thở. Nàng biết bọn họ muốn hỏi cái gì.

      Khắc Lôi Nhã cởi ra bao tay bên tay phải, sauđó giơ tay lên, lộ ra dấu ấn sáu ngôi sao màu đenquỷ dị.

      Mọi người đều biến sắc. Mỗi người bọn họ đều phải là người thường nên cũng nghenói dấu ấn sáu ngôi sao màu đen này đại diện cho cái gì. Trong ấn tượng của bọn họ đâychỉ là truyền thuyết thể tin được mà thôi.

      Nhưng hôm nay lại có thể thấy tận mắt tay Khắc Lôi Nhã. Còn có lời của thần Hắc Ám nên đây phải là truyền thuyết mà là .

      “Tiểu thư!” Tẫn Diêm nhìn Khắc Lôi Nhã đầyphức tạp, câu cũng nên lời.

      Khắc Lý Phu và Phong Dật Hiên cũng im lặng,mặt trầm như nước.

      “Hèn chi thần Hắc Ám lại ra tay cứu ngươi.”Hắc Long Bản chợt hiểu ra, .

      “Vậy có phải là sau này khi ngươi gặp phải nguy hiểm thần Hắc Ám xuất cứu ngươi?”Hạ Thiên kinh ngạc, hỏi. Nếu là như vậy Khắc Lôi Nhã phải hoàn toàn có thể hoành hành ngang ngược sao?

      “Có lẽ vậy…!” Khắc Lôi Nhã trả lời hờ hững.

      “Vậy ngươi trở thành thiên hạ vô địch rồi còngì?” Hạ Thiên kích động.

      biết.” mặt Khắc Lôi Nhã ra nụ cười kỳ quái.

      “Tại sao?” Hạ Thiên cau mày.

      “Bởi vì sớm muộn gì thần Hắc Ám cũng lấyđi tính mạng của Khắc Lôi Nhã.” Thủy Văn Mặc hạ thấp giọng, lặng lẽ với Hạ Thiên. Trong giọng của mang theo trách cứ.

      Sắc mặt Hạ Thiên thay đổi. Lúc này nàng mới phản ứng được mình mạo hiểm cỡ nào. Đây phải là lúc để hỏi chuyện này mà là nên lo lắng cho tình cảnh của Khắc Lôi Nhã.

      phải vì cái này.” Khắc Lôi Nhã ngẩngđầu nhìn lên bầu trời, trong ánh mắt có chútthâm thúy.

      “Vậy là cái gì?” Hạ Thiên lập tức hỏi.

      Khắc Lôi Nhã trả lời ngay mà nhìn trung, nhàng : “Thần Hắc Ám tới hai lần. Mặc dù bản thể xuất nhưng các ngươi nghĩ rằng thần điện Quang Minh sẽkhông phát được lực lượng hắc ám cường đại như thế xuất sao?”

      Đúng rồi! Thần điện Quang Minh!

      Nếu Khắc Lôi Nhã là vật tế của thần Hắc Ám tất nhiên giúp đỡ thần Hắc Ám. Thần điện Quang Minh thả người sao?

      ràng là !

      Mọi người im lặng. Tất cả mọi chuyện đều vượt ra khỏi nhận thức của bọn họ.

      thôi. tại biết có tìm thần Tinh Linhcũng vô ích vậy chúng ta về đế đô thôi.”Khắc Lôi Nhã đứng dậy, vẫy vẫy tay với TiểuBáo vẫn còn run rẩy núp sau trại.

      Lúc bọn Khắc Lôi Nhã tới biên thành gặpmột người quen.

      Thánh tử điện hạ của thần điện Quang Minh – Lãnh Lăng Vân.

      Canh thứ hai: Tiểu Phong rời

      trình giấy tờ ở biên thành họ thấy Lãnh Lăng Vân.

      “Tiểu thư Khắc Lôi Nhã, đúng là ngươi ở đây.” Lãnh Lăng Vân mỉm cười chào hỏi. Vệbinh thấy Thánh tử điện hạ chào hỏi Khắc LôiNhã liền biết người cưỡi ma thú cấp bảy nàykhông phải nhân vật đơn giản. Khắc Lôi Nhã mang theo Tiểu Báo xuất hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.

      phải chứ? Chẳng lẽ tên tiểu bạch kiểmnày truy sát ngươi sao?” Ngõa Nhĩ Đa kinh ngạc kêu thành tiếng, “ thể nào! thể nhanh như vậy được!”

      Khắc Lôi Nhã nhìn nụ cười của Lãnh Lăng Vân. biết nàng có cảm nhận sai hay mà lại thấy nụ cười của người lạnh lùng này hình như chân hơn.

      “Sao Thánh tử điện hạ lại biết ta ở đây?” Khắc Lôi Nhã cũng mỉm cười, hỏi, “Thánh tử điện hạ tới nơi này có việc sao?”

      “Huyên Huyên muốn gặp ngươi nên ta mang nó đến thăm phủ Hi Nhĩ. Nhưng ngươi lại cóở đó. Công Tước Cổ Đốn ngươi đến đây rèn luyện rồi. Chỉ là, bây giờ ngươi phải về sao?” Lãnh Lăng Vân vẫn mỉm cười dịu dàngnhư cũ, “Ta tới đây là để xử lý vài việc của thầnđiện Quang Minh.”

      “Vậy sao? Đúng vậy. Phải về. Huyên Huyên vẫn khỏe chứ?” Khắc Lôi Nhã chợt hiểu, nhớtới tiểu nha đầu đáng nhưng có chút thần bí.

      “Cũng khá tốt. Nó rất muốn gặp ngươi.” Lãnh Lăng Vân chợt đầy chân thành: “Tiểu thư Khắc Lôi Nhã, ta có cầu hơi quá đáng, hy vọng ngươi có thể đồng ý.”

      “Có phải muốn ta gặp Huyên Huyên?” Khắc Lôi Nhã mỉm cười. Nàng biết Lãnh Lăng Vânmuốn gì.

      “Đúng vậy. Hy vọng tiểu thư Khắc Lôi Nhã có thể đồng ý.” Lãnh Lăng Vân có chút ngượngngùng, : “Ta chưa từng thấy Huyên Huyênnhớ người nào như vậy.”

      “Được. thành vấn đề. Chỉ là Huyên Huyên ở thần điện Quang Minh, ta có thể vàokhông?” Khắc Lôi Nhã hỏi dò.

      “Sau khi tiểu thư Khắc Lôi Nhã về đến nhà, Thánh Nữ điện hạ đồng ý giúp ta đưa Huyên Huyên đến thăm. Hy vọng đến lúc đó tiểu thư Khắc Lôi Nhã từ chối là được rồi.”Khó có dịp Lãnh Lăng Vân cười giỡn như thế mặc dù chuyện này chẳng có gì buồn cười cả.

      “Ha ha, được. Vậy chúng ta cũng cản trởThánh tử điện hạ làm việc nữa, chúng ta về trước.” Tuy buồn cười nhưng Khắc Lôi Nhã cũng cười gượng cái, đáp.

      Ngõa Nhĩ Đa nôn mửa. bội phục công lựcthâm hậu của bọn họ, đều là kẻ mạnh.

      “Vậy chúc tiểu thư Khắc Lôi Nhã thuận buồmxuôi gió.” Lãnh Lăng Vân lời từ biệt, nhìnnhững người đứng xa chờ nàng, , “Tiểu thư Khắc Lôi Nhã có nhữngbằng hữu tốt.”

      “Ha ha, cám ơn.” Khắc Lôi Nhã khách khí cảmơn, chia tay với Lãnh Lăng Vân.

      Khi bóng lưng của biến mất trước mắt mọi người, Ngõa Nhĩ Đa mới bắt đầu lải nhải:“ phải tên tiểu bạch kiểm này có ý đồ với ngươi à? Ta còn tưởng tới tìm ngươi.”

      Khắc Lôi Nhã trầm mặc, rồi mới từ từ vớiNgõa Nhĩ Đa: “ đến là vì ta. Lực lượng hắcám cường đại và hơi thở hắc ám nồng đậm như vậy, thần điện Quang Minh cảm nhận được.Vậy nên phái Thánh tử điện hạ đến điều trahoặc là điều tra tìm hiểu rồi xử lý.”

      “Vậy?” Ngõa Nhĩ Đa cau mày.

      biết cách liên lạc với ta.” Khắc Lôi Nhã nhàng thở ra hơi, “Mặc dù ta biết muội muội của thân cận với ta là vì cái gì. Nhưng như vậy cũng tồi. Ta có thể có cơ hội biết được hướng của thần điện Quang Minh mà sớm đề phòng. Chỉ là thần điệnQuang Minh cũng rất lợi hại. Chuyện mới xảy ra trong hai ngày liền có thể phái người ngay lậptức.”

      “Ở mỗi quốc gia thần điện Quang Minh đều có điện đường, có thiết kế Trận Truyền Tống.”Ngõa Nhĩ Đa khinh thường , “Đều được xâydựng nên từ tiền mồ hôi nước mắt của bình dân. biết được bao nhiêu người cam tâm tìnhnguyện chi tiền, hừ.”

      Trận Truyền Tống? Khó trách Lãnh Lăng Vân có thể tới nơi này nhanh như vậy. Khó trách ra khỏi thành điều tra mà phải là mới vàothành.

      “Mua vật phẩm tiếp tế và chiếc xe ngựa rồi trởvề thôi.” Khắc Lý Phu có chút mệt mỏi, tâm tình tốt lắm. Việc cởi bỏ dấu ấn vô vọng tâm tình của sao có thể tốt chođược?

      “Khắc Lôi Nhã.” Khắc Lôi Nhã chuẩn bịtrả lời Khắc Lý Phu giọng trầm thấp củaPhong Dật Hiên truyền tới từ sau lưng nàng. có tâm tình vô cùng phức tạp.

      “Phong Dật Hiên?” Khắc Lôi Nhã quay đầu, nhìn thấy mặt Phong Dật Hiên rất nghiêm túc.Nàng rất ít khi thấy nét mặt này của . Đáymắt kiên định giống như hạ quyết tâm.

      “Khắc Lôi Nhã, hãy chờ ta. Ta trở nên mạnh mẽ và trở lại bên cạnh nàng.” Mắt Phong Dật Hiên sáng quắc nhìn Khắc Lôi Nhã, từngchữ từng chữ rất nghiêm túc.

      Khắc Lôi Nhã ngạc nhiên, hồi lâu cũngkhông thể ra câu nào.

      “Tiểu tử, ngươi phải sao?” Khắc Lý Phu nháymắt, khó hiểu hỏi. Tên tiểu tử này tâm đối đãi với Khắc Lôi Nhã. Vậy mà lại phải ?

      “Bởi vì ngại mình quá yếu, thể bảo vệ tốt cho ngươi, cho nên muốn mình mạnh mẽ lên rồi mới trở lại.” Thủy Văn Mặc quệt miệng, cắt lời, “Mình ngươi làm cho mình mạnh mẽlên là được, kéo ta theo chịu tội làm gì?”

      Khắc Lôi Nhã chợt nhớ tới trong lúc chiến đấu, Thủy Văn Mặc ngăn cản Phong Dật Hiên cởi bỏ phong ấn. Thủy Văn Mặc rằng thể chịu đựng được lực lượng khi cởi bỏ phong ấn. Tại sao lại thế?

      “Ta quay lại.” ánh mắt Phong Dật Hiên hề rời khỏi Khắc Lôi Nhã, “Ta nhất định trở lại. Ta cưới nàng về nhà làm lão bà của mình mà.”

      Khắc Lôi Nhã im lặng. ra theo tuổi bềngoài, Phong Dật Hiên chỉ mới mười lăm, Khắc Lôi Nhã mười ba. Người của thế giới này cũng quen rồi nên tư tưởng của Phong Dật Hiênnày cũng đâu có gì đặc biệt.

      “Các ngươi phải sao?” Hạ Thiên nhìn ThủyVăn Mặc, nghi ngờ hỏi.

      “Ừ, ừ…phải .” Thủy Văn Mặc giựt giựt khóe miệng, sau đó nhìn Hạ Thiên, nghiêm mặt : “Ta cũng trở lại.”

      “Thôi . Ngươi về cứ về.” Hạ Thiên lơ đễnhcắt ngang lời .

      “Được lắm, tiểu tử. Ta chờ ngươi mạnh mẽ rồitrở lại.” mặt Khắc Lý Phu lộ ra ý cười. Tiểu tử lông đỏ này tiềm chất rất tốt, tính tình khôngtệ. nhớ đây.

      “Các ngươi đường cẩn thận.” Khắc Lôi Nhã mỉm cười .

      Mắt Phong Dật Hiên tỏa sáng, nắm tay KhắcLôi Nhã, kích động : “Thân ái, ta tự chămsóc tốt chính mình. Nàng cũng phải chăm lo mình cho tốt chờ ta trở lại.”
      Ngay lập tức che mắt ngồi chồm hổm đất, đau đến nhe răng trợn mắt. Khắc Lôi Nhã được là làm được. Lần này nàng đánh con mắt khác của Phong Dật Hiên.

      Người đường nhìn bọn họ, lộ ra ánh mắt kinh ngạc nhưng ai dám tiến lên ngăn cản. Người có thể cưỡi ma thú cấp bảy dễ chọc chắc.

      Sau khi ra khỏi thành, Phong Dật Hiên và ThủyVăn Mặc lưu luyến rời, cáo biệt Khắc LôiNhã. chính xác hơn là chỉ có mình Phong Dật Hiên lưu luyến rời mà thôi.

      Đoàn người và con Phong Báo trở lại đế đô.

      Phủ Hi Nhĩ.

      Trong thư phòng, Công Tước Cổ Đốn ngồi nhìndấu hiệu hoa Tường Vi tường, trầm mặc.

      lúc lâu sau, Công Tước Cổ Đốn mới : “Ô Mã Lý, ngươi thấy người mà Khắc Lôi Nhãmang về như thế nào?”

      “Đại nhân, nam tử áo đen cực kỳ cường đại, vô cùng nguy hiểm. người tản ra cỗcảm giác áp bức khác hẳn người thường.” Ô Mã Lý suy nghĩ chút, thận trọng trả lời.

      tệ. Nam tử áo đen đó vô cùng cường đại. khiến cho ta bất ngờ.” Công Tước Cổ Đốn vui mừng. Ông phải chỉ là có hìnhthức, ai thực lực chân chính của ông. gia tộc nòng cốt dĩ nhiên đơn giản.

      Ô Mã Lý im lặng. Cường đại cũng tốt nhưngcũng tồn tại cả những nguy hiểm. hiểu ý tứ của Công Tước Cổ Đốn. Nam tử áo đen này là trợ thủ đắc lực cho Khắc Lôi Nhã. Nhưng…Nếu trở thành chướng ngại của nhà Hi Nhĩthì điều đó khiến người ta vô cùng đau đầu.

      “Lần này Khắc Lôi Nhã thu hoạch ,ha ha.” Công Tước Cổ Đốn cười sung sướng,hiển nhiên là tâm tình vô cùng tốt. Khắc Lôi Nhã thăng cấp trở thành Ma Đạo Sĩ, lại còn mang về người mạnh mẽ như vậy.

      Ô Mã Lý lại có chút lo lắng. Lực lượng quá mạnh mẽ cũng dễ khống chế. Có rấtnhiều ví dụ cho đạo lý này.

      “Oa, Khắc Lôi Nhã, sau này ta ở đây à?” HạThiên nhào lên chiếc giường hoa lệ, hỏi đầy thỏa mãn.

      “Ừ, nhớ đừng gây phiền toái cho ta là được.Đừng có tùy tiện lấy thứ gì mà ngươi cần đấy.” Khắc Lôi Nhã trịnh trọng .

      “Yên tâm, yên tâm. Được ăn ngon lại ở thoảimái, ta gây phiền toái cho ngươi. ngờ nhà ngươi lại giàu như vậy.” Hạ Thiên lăn hai vòng giường, vui mừng . Đây là lần đầu tiên nàng được ở nơi sang trọng như thế này. Khi còn ở nhà phải chịu huấnluyện khắc khổ, chỗ ở của nàng khỏi phảinhắc tới.

      “Vậy tốt.” Khắc Lôi Nhã gật đầu.

      “Ngươi lăn lộn như thế là khó coi.” Chợt từcửa truyền đến giọng trầm của Hắc Long Bản.

      “Ngươi dám gõ cửa mà vào hả? Ngươilà đồ có giáo dục!” Hạ Thiên tức giận,.

      Hắc Long Bản nhún vai, lơ đễnh : “Cửakhông đóng sao ta phải gõ?”

      “Ngươi!” Hạ Thiên tức giận dậm chân nhưng lạikhông dám làm gì với Hắc Long Bản mà chỉ cóthể thầm mắng trong lòng, mong gặp xui xẻo.

      “Tiểu thư, Thánh nữ điện hạ của thần điệnQuang Minh cầu kiến.” thị nữ đứng ở cửa,cẩn thận bẩm báo. Nàng ta biết tại sao nam tử áo đen bên cạnh tiểu thư lại khiến chongười ta cảm nhận thấy cỗ áp lực vô hình,làm cho người ta muốn mau mau mà chạy khỏiđây.

      Nhanh như vậy sao? Khắc Lôi Nhã kinh ngạc.Mình vừa mới về đến nhà được lát, ngườicủa thần điện Quang Minh biết rồi.

      biết. Ta tới ngay.” Khắc Lôi Nhã phất tay ý bảo thị nữ lui ra trước.

      “Nhanh . Chắc là từ lúc ngươi vào thành thìbên kia biết. Thần điện Quang Minh sao lạichú ý ngươi như vậy? Điều này chẳng có gì tốtcả.” Hạ Thiên cau mày, thầm.

      “Các ngươi đừng có chạy loạn. Đừng gây chuyện cho ta. Đặc biệt là ngươi, Bản, nhớ là đồng ý với ta. Đừng làm loạn, biết ?”Khắc Lôi Nhã dặn dò lần nữa.

      “Biết, biết, yên tâm.” Hắc Long Bản bìnhtĩnh mà phất tay, “Ngươi nhanh gặp Thánh nữ gì đó .”

      “Ừ” Khắc Lôi Nhã gật đầu, xoay người ra ngoài.

      Thánh nữ điện hạ này đơn giản.Mình vừa vào thành liền biết để tới thăm ngaylập tức.

      “Thánh nữ này thích tên tiểu bạch kiểm kia.Tiểu bạch kiểm lại đối tối với muội muội củahắn. Muội muội của lại thích ngươi. Từ đósuy ra Thánh nữ chán ghét ngươi. Khắc Lôi Nhã, những ngày sau của ngươi u ám.”Ngõa Nhĩ Đa có chút hả hê mà .

      Khắc Lôi Nhã gì. Lá mặt lá trái có thể nhưng Thánh nữ mà cho rằng mình là quảhồng mềm, tùy ý nắn bóp sai lầm.

      Khắc Lôi Nhã tới đại sảnh. Vừa đến thấymột bóng dáng nho cấp tốc nhào tới.

      “Tỷ tỷ, muội rất nhớ tỷ.” giọng thanh thúy của tiểu nha đầu đáng Huyên Huyên vanglên.

      ai thấy được khi Thánh nữ điện hạ nhìn thấy cảnh tượng này trong đáy mắt thoángqua tia thâm trầm.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 59: Đẩy ngã Nhị hoàng tử



      “Huyên Huyên.” Khắc Lôi Nhã cúi người xuống ôm lấy Huyên Huyên, mỉm cười nhìn bé đángyêu trong lòng.

      “Tiểu thư Khắc Lôi Nhã, xin chào. Ta tùy tiệntới chơi, hy vọng quấy nhiễu ngươi.”Thánh nữ điện hạ Liễu Tuyết Tình đứng dậy, dịudàng mỉm cười với Khắc Lôi Nhã.

      sao. Mời Thánh nữ điện hạ ngồi.” Khắc Lôi Nhã gật đầu, mỉm cười.

      “Huyên Huyên vẫn muốn gặp ngươi cho nên biết ngươi trở lại liền tới thăm.” Liễu Tuyết Tình nhìn Huyên Huyên trong lòng Khắc Lôi Nhã, đầy cưng chiều.

      “Thánh nữ điện hạ tốt với Huyên Huyên.”Khắc Lôi Nhã than thở.

      “Tỷ tỷ, muội có thể xem thư phòng và và phòng ngủ của tỷ được ?” Huyên Huyênnhẹ nhàng kéo tóc Khắc Lôi Nhã, dời lực chú ý của nàng sang mình.

      “Huyên Huyên phải ngoan biết . Khôngthể gây phiền toái cho tiểu thư Khắc Lôi Nhã.”Liễu Tuyết Tình vẫn dịu dàng mỉm cười như cũ.

      “Biết mà, Tình tỷ tỷ yên tâm. Muội ngoan ngoãn.” Huyên Huyên ôm chặt Khắc Lôi Nhã, nghiêng đầu với Liễu Tuyết Tình, “Buổi tối tỷ tỷ tới đón muội nhé.”

      “Được. Tối tỷ đón muội.” Liễu Tuyết Tình tiến lên, đầy cưng chiều mà sờ đầu Lãnh HuyênHuyên.

      “Tình tỷ tỷ là tốt nhất.” Huyên Huyên cười ngọtngào.

      “Tiểu thư Khắc Lôi Nhã, hôm nay phải làm phiền ngươi chăm sóc cho Huyên Huyên rồi. Có thể chứ?” mặt Liễu Tuyết Tình vẫn giữ nụcười dịu dàng trang nhã.

      Khắc Lôi Nhã co quắp trong lòng. Hai người xong rồi, cũng quyết định rồi, ta có thể sao?

      “Dĩ nhiên. Huyên Huyên rất hiểu chuyện.”Khắc Lôi Nhã gật đầu, mỉm cười .

      Khắc Lôi Nhã tiễn Thánh nữ rồi ôm LãnhHuyên Huyên đến thư phòng của mình.

      Khắc Lôi Nhã ngồi trước thư án nhìn Huyên Huyên sờ cái này, xem cái kia rất hiếu kỳ trong lòng buồn bực thôi. Đứa nàythật kỳ quái. Sao lại thân thiết với mình ngay lần đầu tiên gặp mặt như vậy? Bây giờ lại cứ ngồi ở đây chịu .

      “Huyên Huyên.” Khắc Lôi Nhã nhìn Lãnh Huyên Huyên giẫm lên ghế đảo lộn sách, nhẹgiọng gọi.

      “Tỷ tỷ.” bỗng nhiên Lãnh Huyên Huyên ngẩng đầu nhìn Khắc Lôi Nhã, nở nụ cười rực rỡ, “Tỷtỷ chắc gặp ca ca?”

      Khắc Lôi Nhã khẽ cau mày. Lãnh Lăng Vân liên lạc với Lãnh Huyên Huyên?

      “Ca ca muội cho muội à?” Khắc Lôi Nhãnghi ngờ hỏi.

      , muội thấy được.” Lãnh Huyên Huyên chỉ mắt của mình, .

      Khắc Lôi Nhã sửng sốt. Thấy được? Có ý gì?

      “Tiểu nha đầu này làm cho ta thấy rợn cả tóc gáy.” Ngõa Nhĩ Đa đột nhiên cảm thấy tronglòng phát lạnh, thấp với Khắc Lôi Nhã.

      “Muội thấy được?” Khắc Lôi Nhã nhìn vẻ mặtthành của Lãnh Huyên Huyên, hỏi, “Làsao?”

      “Giống như muội có thể thấy được Thánh nữđiện hạ phải vì thích muội mà đối tốtvới muội mà là nàng thích ca ca của muội.”Lãnh Huyên Huyên buông sách trong tay, nhìnKhắc Lôi Nhã, nở nụ cười quái dị.

      Ngõa Nhĩ Đa càng thêm lạnh run. Ánh mắt củatiểu nha đầu này như có thể nhìn thấu người tavậy.

      Khắc Lôi Nhã ngây ngẩn, nhìn chằm chằm côbé mới năm tuổi trước mắt, thốt nên lời. bé này chỉ mới năm tuổi sao?

      Tại sao trong con ngươi lại có cơ trí như vậy?!

      “Tỷ tỷ, tỷ có nghe qua Thánh tử điện hạ phải có đôi con ngươi màu tím nhìn tương lai?” Lãnh Huyên Huyên thu hồi nụ cười,ngồi bàn sách, nhìn Khắc Lôi Nhã.

      Khắc Lôi Nhã nhàng gật đầu: “Nghe qua”.Khắc Lôi Nhã thầm kinh hãi. Chẳng lẽcô bé trước mắt này có thể biết được tương lai? thể nào!

      “Tỷ tỷ, cái này nghĩa là gì?” ngay sau đó Lãnh Huyên Huyên khôi phục lại nụ cười thuầnkhiết của đứa bé năm tuổi. Nó dời đề tài rất tựnhiên bằng cách chỉ vào sách trong tay mà hỏiKhắc Lôi Nhã.

      Khắc Lôi Nhã nhìn sang, mỉm cười và giải thích cho Lãnh Huyên Huyên.

      “Khắc Lôi Nhã, tiểu nha đầu này đơngiản, tuyệt đối đơn giản.” Ngõa Nhĩ Đa run rẩy .

      nhảm. Khắc Lôi Nhã hừ lạnh tiếng. cần Ngõa Nhĩ Đa nàng cũng biết. bé này đơn giản như bề ngoài.

      Giằng co ngày, đến tối Liễu Tuyết Tình đếnđón Huyên Huyên. bé lưu luyến rờicáo biệt Khắc Lôi Nhã rồi mới lên xe ngựa rời .

      Sau khi Lãnh Huyên Huyên lâu, LạpTây Á trở lại.

      “Tỷ tỷ về. rèn luyện mà đưa ta theo. Ta vừa nghe hôm nay tỷ trở lại liền muốntrở về ngay lập tức nhưng sư phụ lại cho. Người bắt ta làm hết mọi việc mới được về.”Lạp Tây Á tức giận .

      “Lần sau dẫn ngươi . Đúng rồi, mẫu thânđâu? Sao thấy mẫu thân vậy?” Khắc LôiNhã cau mày hỏi. Nàng trở về liền gặp CôngTước Cổ Đốn, sau đó tìm mẫu thân nhưnglại thấy. Muốn hỏi gia gia chút thìlại bị nha đầu Lãnh Huyên Huyên kia quấn lấy.

      “Mẫu thân ở trong hoàng cung. Người là nữquan của công chúa điện hạ rồi. biết tạisao công chúa điện hạ lại thỉnh cầu cho mẫuthân vào cung với mình. Chuyện gì cũng cần làm mà chỉ cần chuyện phiếm, chỉ đạocung nữ làm việc. Chẳng biết công chúa điện hạnghĩ gì nữa.” Lạp Tây Á cau mày. Nàng khônghài lòng lắm chuyện mẫu thân vào cung làm việc.

      Khắc Lôi Nhã vừa nghe liền trở nên trầm mặc. Hoàng cung là nơi sâu thăm thẳm, là dòng nướcxoáy của đấu tranh vì quyền lực. Mẫu thân lạivào cung, trở thành nữ quan của công chúa điệnhạ. Chuyện này là sao đây?

      “Tỷ tỷ, chuyện thành Ni Á lần này tất cả mọi người đều khen ngợi tỷ. Hoàng đế bệ hạ cũng khen tỷ đấy. Còn có, tỷ rèn luyện có gặp được kỳ ngộ gì ? Ngày mai có học với ta ?” Lạp Tây Á liên tiếp ném ra mấy vấn đề.

      “Chỉ tìm được con Phong Báo để cưỡi.Ngày mai thăm mẫu thân trước rồi mới đihọc. Dù sao cũng phải hoàn thành việc học, thông qua khảo hạch, lấy được huy chương. thể ném mặt mũi nhà Hi Nhĩ được.”Khắc Lôi Nhã mỉm cười, . Khảo hạch tốt nghiệp của học viện Hoàng đế ngự giá. Sau đó tự tay trao huy chương cho các học viên thông qua khảo hạch. Đó là huân chương vinhdự - tượng trưng cho việc có thể dốc sức vì đế quốc.

      “Phong Báo?! Ma thú cấp bảy?” Lạp Tây Á vừa nghe liền kích động, “Nó ở đâu? Ta xem chút.”

      “Ở chỗ hàng rào của hậu viện.” Khắc Lôi Nhã , “Cẩn thận đấy.”

      “Biết mà.” Lạp Tây Á hào hứng chạy về hậuviện.

      Khắc Lôi Nhã nhìn bầu trời dần tối, khe khẽ thở dài. Hy vọng Khải Sắt Lâm dịu dàng bị cuốn vào dòng nước đục đấutranh nơi cung đình này.

      Trong bữa cơm tối, Công Tước Cổ Đốn rất nhiệt tình với Hắc Long Bản. có hơi xa cáchnhưng ông cũng để ý mà chào hỏi .

      Vừa ăn cơm xong, người hầu tới bẩm báorằng công chúa điện hạ cho xe ngựa tới, chờbên ngoài phủ Hi Nhĩ. Đây là do công chúa Mã Lệ Ti ra lệnh để đón Khắc Lôi Nhã vào cung.

      “Cũng được, Khắc Lôi Nhã, con thăm mẫu thân con chút . Ngày mai còn phải học.” Công Tước Cổ Đốn dặn dò.

      “Dạ, gia gia.” Khắc Lôi Nhã gật đầu, dẫn theo Tẫn Diêm ra cửa.

      Trong hoàng cung, đèn thắp sáng trưng, xa hoa rực rỡ.

      Người hầu dẫn Khắc Lôi Nhã vào hậu cung. Tẫn Diêm chỉ có thể chờ ở cửa.

      Thị nữ dẫn Khắc Lôi Nhã qua hành lang dài tới tẩm cung của công chúa.

      Bên trong sáng như ban ngày. Khắc Lôi Nhã liếc mắt cái liền nhìn thấy Khải Sắt Lâm dịudàng khiến cho nàng nhớ nhung. Khải Sắt Lâm ngồi ghế salon cạnh công chúa Mã Lệ Tiđang mỉm cười. Hình như hai người nóiđến đề tài rất vui vẻ. Ngoài dự liệu của Khắc Lôi Nhã chính là nhị hoàng tử Nam Hi cũng ở đây.

      “Gặp qua nhị hoàng tử điện hạ, gặp qua công chúa điện hạ.” Khắc Lôi Nhã khẽ khom ngườihành lễ.

      “Khắc Lôi Nhã, ngươi đến rồi. Ta và nữ quan đại nhân về ngươi đấy.” Công chúa Mã Lệ Ti thấy Khắc Lôi Nhã đến rất vui mừng, vội vàng đứng lên nghênh đón.

      “Khắc Lôi Nhã.” Khải Sắt Lâm cũng đứng lên, mặt lộ ra nụ cười, tha thiết mà nhìn KhắcLôi Nhã.

      “Mẫu thân, con trở về.” Khắc Lôi Nhã nhìn Khải Sắt Lâm, mỉm cười. Nàng biết dịudàng này vẫn lo cho nàng.

      “Khắc Lôi Nhã, nghĩ tới dịch bệnhcủa thành Ni Á lần này lại là như vậy. Ta cũng ngờ ngươi có thể giải quyết nhanh nhưthế.” Nhị hoàng tử Nam Hi than thở.

      “Là nhờ công lao của đại sư Khắc Lý Phu và sựtrợ giúp của Thánh tử điện hạ của thần điệnQuang Minh mới có thể giải quyết nhanh như vậy.” Khắc Lôi Nhã mỉm cười.

      “Ngươi học cường điệu lúc nào vậy? Đừng nhưvậy trước mặt chúng ta.” Công chúa Mã Lệ Ti bĩu môi, .

      cần câu nệ như vậy trước mặt côngchúa điện hạ. Người là vô cùng dịu dàng.”Khải Sắt Lâm tiến lên, mỉm cười kéo tay củaKhắc Lôi Nhã, .

      “Dạ, mẫu thân.” Khắc Lôi Nhã thấy tâm tìnhKhải Sắt Lâm tệ nên cũng yên lòng. Xemra ở trong cung mẫu thân cũng tệ. Chỉ cần nàng vui vẻ tất cả đều tốt.

      “Tới đây ngồi Khắc Lôi Nhã. Kể cho chúngta chuyện xảy ra ở thành Ni Á . Cả chuyệncủa Ma Đạo Sư nữa.” Mã Lệ Ti kéo tay KhắcLôi Nhã, cùng ngồi xuống ghế sofa. Nàng rất mong chờ Khắc Lôi Nhã kể lại mọi chuyện.

      Khắc Lôi Nhã nhìn mẫu thân mỉm cười, rồi cũng mỉm cười và bắt đầu kể chuyện. Nàng kểvắn tắt và giấu giếm chút . Sau đó nàng tán gẫu với mọi người hồi. Đêm khuya mà công chúa Mã Lệ Ti còn chưa có ý định thả người. Lúc Nam Hi nhắc nàng mới tình nguyện mà buông tay Khắc Lôi Nhãra.

      “Nghỉ ngơi sớm chút . phải ngàymai học là có thể gặp nhau sao?” Nam Hi an ủi công chúa Mã Lệ Ti muốn rờiKhắc Lôi Nhã.

      “Vậy cũng được.” Công chúa Mã Lệ Ti vừa nghe liền vui mừng, “Khắc Lôi Nhã, ngày maigặp nhau ở trường.”

      “Ừ, công chúa điện hạ cũng nghỉ ngơi .” Khắc Lôi Nhã . Sau đó nàng quay đầu nhìn KhảiSắt Lâm vẫn giữ nụ cười môi gật đầu nhàng rồi rời với Nam Hi.

      hành lang dài, ánh nến khiến bóng haingười cứ kéo dài ra mãi.

      Hai người đều im lặng. Nam Hi rất chậm, hồi lâu sau mới nhàng với Khắc Lôi Nhã: “Khắc Lôi Nhã, ngươi giống trước kia.”

      “A, vậy sao?” Khắc Lôi Nhã hờ hững trả lời. Nàng muốn phí lời trong cái đề tài này.

      “Ừ, đúng vậy. Ngươi bây giờ rất hấp dẫn.” Nam Hi đứng lại, nhìn Khắc Lôi Nhã rồi nhàngnói tiếp, “Rất chói mắt làm cho người ta khôngdời mắt được.”

      Khắc Lôi Nhã dừng lại nhưng xoay ngườimà lạnh lùng : “Nhị hoàng tử điện hạ, đêm khuya rồi, ta muốn rời khỏi đây…”

      Nàng chưa kịp hết hai con ngươi mở lớn, xoay người chạy về phía Nam Hi, đẩyhắn ngã. Hai người lăn từng vòng đất.

      Là sát khí! Sát khí được che dấu rất kỹ, tưởngchừng như thể phát được.

      Chỗ Nam Hi vừa đứng xuất bóng người như quỷ mị. Xuất lặng yên khôngmột tiếng động, cực kỳ nguy hiểm.

      Là thích khách!

      Canh thứ hai

      đòn này của thích khách thực hiệnđược. lập tức thối lui vì khi bại lộ bóngdáng lúc đó gặp nguy hiểm trí mạng.

      Bóng dáng như quỷ mị kia hơi chậm lại. Khôngngờ hôm nay có Đoàn trưởng đoàn kỵ sĩ Cuồng Phong mà cũng thành công. dừng lại rồi vội vàng bỏ chạy.

      Khắc Lôi Nhã nhìn người che mặt mặc đồ đen, hừ lạnh tiếng: “Muốn chạy?!” ngay sau đóvô số quả cầu lửa màu vàng kim bay ra. Nhưng người áo đen biến mất ngay lập tức. Hànhlang bị cầu lửa đánh thủng lỗ chỗ, mùi cháy khét bốc lên nồng nặc. Động tĩnh lớn như vậy kinh động đến thị vệ. Công chúa Mã Lệ Ti và Khải Sắt Lâm cũng chạy ra.

      “Đừng đuổi theo. chạy rồi. Là thích kháchlần trước.” Nhị hoàng tử đứng trước mặt Khắc Lôi Nhã, , “Khắc Lôi Nhã, cảm ơn ngươi đãcứu ta.”

      Khắc Lôi Nhã xoay người nhìn Nam Hi và :“Là thích khách lần trước?”

      “Đúng vậy. Bản lĩnh của rất cao.” Nam Hi cau mày, . “Lần trước may nhờ có Đoàn trưởng đoàn kỵ sĩ Cuồng Phong ở bên cạnh, nếu ta còn mạng mà đứng đây nóichuyện với ngươi rồi. Đoàn trưởng đánh thíchkhách bị thương nặng, bản thân cũng điều dưỡng. Thích khách có thể hồi phục.Nếu hôm nay có ngươi ở đây, sợ rằng đắc thủ.”

      Khắc Lôi Nhã trầm mặc. Bóng lưng của thíchkhách kia nhìn rất quen. Tuyệt đối nhìn lầm! Là , nhất định là .

      “Khắc Lôi Nhã, sao ngươi có thể phát ra thích khách?” Nam Hi nhìn vào đáy mắt như có tâm của Khắc Lôi Nhã, hỏi.

      Khắc Lôi Nhã xoay người nhìn về phía Khải Sắt Lâm và công chúa Mã Lệ Ti lo lắng. Nàng để ý đến Nam Hi mà tiến lên nắm lấy tay của Khải Sắt Lâm: “Mẫu thân, con sao.Người đừng lo.”

      “Sao thích khách lại có thể lọt vào đây được?”Sắc mặt Khải Sắt Lâm tái nhợt, trở tay cầm chặt lấy tay của Khắc Lôi Nhã, “Con sao chứ? Khắc Lôi Nhã, con bị thương chứ?”

      sao. Người yên tâm. Mục tiêu ám sát của thích khách là nhị hoàng tử điện hạ, phải là con.” Khắc Lôi Nhã an ủi Khải Sắt Lâm. Những lời này bất kính nhưng ai dám trách cứ lời vô lễ này.

      Sau khi bị đống thủ tục giày vò Nam Hi cũng đưa Khắc Lôi Nhã ra khỏi cung.

      Ở cửa hoàng cung, Nam Hi nhìn sâu vàomắt Khắc Lôi Nhã muốn gì đó. Nàng lạiquay đầu nhìn , lạnh lùng : “Nhị hoàng tửđiện hạ, ta mặc kệ đấu tranh trong hoàng thất của các ngươi. Ta chỉ hy vọng đừng liên lụy đến mẫu thân của ta. Nếu người gặp nguy hiểm gì ta bỏ qua đâu. Nhớ lấy.”

      Nam Hi sửng sốt, sắc mặt khẽ thay đổi, ra được lời nào.

      Tẫn Diêm đứng bên , cúi đầu, im lặng.

      Lúc Khắc Lôi Nhã sắp lên xe ngựa, Nam Hi nhẹnhàng gọi nàng lại: “Khắc Lôi Nhã ~~~”

      Khắc Lôi Nhã quay đầu lại lạnh lùng nhìn . mặt nàng có biểu cảm gì.

      “Cám ơn ngươi cứu ta. Còn nữa, ta cam đoanvới ngươi, cho dù ta có bị lâm vào hiểm cảnh cũng để cho mẹ ngươi gặp nguy hiểm.”Nam Hi trịnh trọng với Khắc Lôi Nhã.

      Nghe xong, nàng hơi ngẩn ra, sắc mặt hơi hòa hoãn lại, giọng : “Hy vọng nhị hoàng tử điện hạ nhớ lấy những lời hôm nay.”

      “Ta luôn nhớ.” Nam Hi nhìn chằm chằm vào Khắc Lôi Nhã, .

      “Ừ.” Khắc Lôi Nhã nhàng gật đầu, xoayngười lên xe ngựa.

      Tẫn Diêm theo sau nàng. Lúc lên xe quaylại liếc nhìn Nam Hi nhưng ánh mắt của Nam Hi vẫn còn dừng người Khắc Lôi Nhã rời .

      Xe chạy , Khắc Lôi Nhã tựa vào thành xe, trầm mặc.

      “Tiểu thư ~~~” Tẫn Diêm khẽ mở miệng muốnnói gì đó.

      “Đến nhà thầy Tạp Mễ Nhĩ.” Khắc Lôi Nhãnhắm mắt lại, lạnh lùng câu.

      trễ thế này mà người còn muốn đến đósao?” Tẫn Diêm nghi ngờ hỏi.

      “Ừ, ta có việc muốn tìm người.” Khắc Lôi Nhã nhắm mắt lại thêm gì nữa.

      Đáy mắt Tẫn Diêm thoáng qua chút khó hiểunhưng gì mà chỉ dặn phu xe chạy đến nhà của Tạp Mễ Nhĩ.

      Nhà Tạp Mễ Nhĩ nằm đường phố an tĩnh. Đó là căn nhà lớn màu trắng. Xungquanh là hàng rào màu trắng, dây leo xanh ngắt phủ kín tường rào. Dưới ánh đèn đường mờ mờnhìn rất ấm áp.

      Xe dừng lại, Khắc Lôi Nhã xuống ngựa, vào đình viện, kéo dây chuông ở cửa chính.

      Tạp Mễ Nhĩ mặc trang phục ngày thường xuất rất nhanh trước mặt Khắc Lôi Nhã. Hắnvẫn giữ vẻ ôn tồn nho nhã. mỹ nam dịudàng săn sóc như vậy, khó trách khiến biếtbao nhiêu quý phụ và thiếu nữ ở đế đô rungđộng.

      “Khắc Lôi Nhã?” Tạp Mễ Nhĩ kinh ngạc khinhìn thấy nàng, “ trễ thế này mà còn có việcgì chăng?”

      có gì. Chỉ là nhớ thầy nên đến thăm chút.” Khắc Lôi Nhã lộ ra nụ cười mỉm nhìn rất vô hại.

      Ngõa Nhĩ Đa run lên theo phản xạ. biết lại có người xui xẻo rồi.

      “Vậy sao? Mau vào .” Tạp Mễ Nhĩ nghiêng người tránh ra, mỉm cười mời Khắc Lôi Nhã vào nhà.

      “Tẫn Diêm, chờ ta trong xe. Ta có việc muốn với thầy.” Khắc Lôi Nhã quay đầu, với Tẫn Diêm.

      “Dạ, tiểu thư.” Tẫn Diêm xoay người lên xe ngựa.

      Đáy mắt Tạp Mễ Nhĩ thoáng qua tia thâm trầm rất khó nhận ra.

      Khắc Lôi Nhã và Tạp Mễ Nhĩ vào phòng. Căn phòng được trang trí đơn giản nhưng lại rất có thẩm mỹ. Cách trang trí tạo cảm giác ấm áp và tường hòa. Đồ gia dụng màu trầm, đèn treo thủy tinh màu vàng. Điều này bộc lộ được cá tínhcủa chủ nhà.

      “Khắc Lôi Nhã, thể ngờ dịch bệnh ởthành Ni Á lần này ngươi có thể giải quyết nhanh như vậy. Ngồi , ta pha trà cho ngươi.”Tạp Mễ Nhĩ tới khay trà trước mặt, pha trà cho Khắc Lôi Nhã.

      Khắc Lôi Nhã thu hồi tầm mắt, ngồi xuống ghế sofa, nhìn bóng , cười tươi như hoa. Nàngnhẹ nhàng mềm mỏng ra câu: “Ta cũng nghĩ tới học giả ôn tồn nho nhã lại có bảnlĩnh làm thích khách tầm thường. Lại còncó thể hoàn toàn che giấu hơi thở của mình.”

      Tạp Mễ Nhĩ hề thay đổi nét mặt mà xoay người lại, mỉm cười như cũ, rót trà cho Khắc Lôi Nhã: “Khắc Lôi Nhã, ngươi gì vậy? Ta nghe hiểu. Đây là trà ướp hoa mà ngươithích.”

      “Thầy, thầy có biết tại sao ta lại có thể phát hiệnra ? Ngươi ràng hoàn toàn giấuđược hơi thở của mình nhưng lại bị Ma Pháp Sư như ta phát ra.” Khắc Lôi Nhãnhận lấy chén trà, ưu nhã nhấp ngụm, nhàn nhạt cười .

      Tạp Mễ Nhĩ gì, mỉm cười ngồi xuống, ôn hòa : “Mùi vị trà này thế nào?”

      “Rất thơm. Có thể thấy được thầy là người rất biết hưởng thụ.” Khắc Lôi Nhã để tách trà tinh xảo xuống, tựa vào ghế salon, mỉm cười nhìnTạp Mễ Nhĩ, “Ta cũng nhận ra thầy là người rất bản thân.”

      “Ta phải hiểu như thế nào đây?” Tạp Mễ Nhĩ nhàng nhíu mày, hỏi đầy hứng thú.

      “Thầy đặt điều gì vào mắt cả.” Khắc Lôi Nhã nghiêng đầu nhìn Tạp Mễ Nhĩ, cũng nhíumày, “Thầy muốn biết sao ta có thể phát được sao?”

      Tạp Mễ Nhĩ rũ mắt xuống, cười khẽ tiếng. Sau đó ngẩng đầu lên, mặt tràn đầy lạnh lẽo: “ , ngươi muốn làm gì?”

      “Ta ngờ thầy lại ủng hộ phe đại hoàng tử.Ta cũng muốn làm gì. Chỉ là ta túm được cái đuôi của thầy có lúc phải giữchặt lấy nó.” Khắc Lôi Nhã có hành độnggì mà chỉ cười rực rỡ.

      “Đuôi cái đầu ngươi!!” ngoài sức tưởngtượng của Khắc Lôi Nhã là Tạp Mễ Nhĩ vẫn giữphong độ, ôn tồn nho nhã lại biến sắc. vừanói lời hung dữ vừa căm tức nhìn nàng: “Ta ủng hộ cái rắm. Ta nhận giao dịch này từ lâu rồi.Thất bại lần trước khiến ta rất buồn bực, lần này lại bị tiểu nha đầu ngươi làm hỏng. Thanh danh của ta bị hủy rồi! Tên tuổi hùng đời củata mất!”

      Khắc Lôi Nhã hơi quýnh. ra Tạp Mễ Nhĩmới thực là sói đội lốt cừu, là người có nội tâm xấu xa.

      “Thầy, ngươi, ngươi ăn thô tục.” Khắc Lôi Nhã hoàn toàn dám tin rằng người tao nhã, lịch , săn sóc lại dịu dàng, luôn mang theo nụ cười ấm áp này vừa mới đầy thô tục.

      “Lão tử thô tục sao? Lão tử hận khôngthể bóp chết ngươi ngay lập tức. Ngươi phát bệnh thần kinh gì mà hôm nay lại tới hoàngcung? Phát bệnh thần kinh gì mà lại cứu nhị hoàng tử? Lão tử muốn biết vì sao ngươinhận thấy tồn tại của lão tử.” Lửa giận trong đáy mắt Tạp Mễ Nhĩ dường như muốn thiêu đốt Khắc Lôi Nhã thành tro bụi mới cam lòng.

      Khắc Lôi Nhã giựt giựt khóe miệng nhìn ngườitrước mắt mình. Nàng hoàn toàn ngổn ngangtrong gió rồi. Tạp Mễ Nhĩ ưu nhã cầm tách trànhấp ngụm, ngồi ngay ngắn ghế salon. Khí chất cao quý của làm cho người ta thấycảm phục. Nhưng động tác cao nhã cao quý nhưvậy mà miệng lại khạc ra lời có thể đánh nátruột gan của người ta như thế. Vậy mà vẫn cóthể ưu nhã uống trà rồi đặt tách xuống.

      tiểu nha đầu làm cho người ta chán ghétkia. Sao ngươi lại nhận ra tồn tại của lão tử?Ngươi cũng lão tử hoàn toàn che giấuđược hơi thở của mình. Lần trước là Đoàn trưởng đoàn kỵ sĩ Cuồng Phong gặp may, vừalúc có Đạo Cụ Ma Pháp mới phát lão tử. Đứa trẻ chưa dứt sữa như ngươi sao lại phát ra?” Tạp Mễ Nhĩ xong ưu nhã cầm lấy bình trà châm thêm cho Khắc Lôi Nhã. Sau đó để bình trà xuống rồi ưu nhã ngồi xuống.

      Ngõa Nhĩ Đa co quắp, hoài nghi người trước mắt biết có bị phân liệt nhân cách haykhông? Ccó thể làm đằng nhưng nẻo. biết những quý phụ và thiếu nữ ở đếđô bị cuốn hút – học giả đầy tao nhã lịch lại dịu dàng săn sóc – có bộ mặt như thếnày có thể từ bỏ .

      “Trước khi ta trả lời ngươi, ngươi có thể trả lời vấn đề của ta ?” Mặc dù trong lòngKhắc Lôi Nhã có hoài nghi nhưng cũng muốnchứng thực lần.

      “Có rắm mau thả!” Lúc giọng ôn hòa của Tạp Mễ Nhĩ ra mấy chữ này, Khắc Lôi Nhã có chút rét lạnh. Cảm giác quỷ dị.

      “Cố chủ của ngươi là ai?” Khắc Lôi Nhã cau mày hỏi, “Là đại hoàng tử?”

      Tạp Mễ Nhĩ khẽ hí mắt, ra đáp án khiến Khắc Lôi Nhã giật mình.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 60: Phụ thân là nỗi nhục nhã của Khắc Lôi Nhã



      “Chúng ta có luật lệ là thể tiết lộ thân phận của cố chủ.” Tạp Mễ Nhĩ vẫn giữ vẻôn tồn nho nhã, nhấp ngụm trà ướp hoa rồi : “ ra đối phương cũng muốnta biết được thân phận của . Chỉ là ta tò mò nên dò xét.”

      Khắc Lôi Nhã nhìn con tắc kè hoa trước mắt. Nàng chợt hiểu tên này là người có tính tìnhvô cùng xấu xa. Sát thủ mà còn tìm hiểu thân phận của cố chủ. Theo lý sát thủ chỉ lấy tiềngiết người là được, thể quan tâm đến những thứ khác. Nhưng người này lại có thểnhiều chuyện đến mức tìm hiểu cố chủ là ai.

      phải là đại hoàng tử à?” Khắc Lôi Nhã mỉm cười nhìn Tạp Mễ Nhĩ, hỏi dò.

      “Người bình thường cũng nghĩ như vậy. Haihoàng tử mà người bị thương nhất địnhlà do hoàng tử kia làm.” Tạp Mễ Nhĩ nở nụcười tao nhã, lễ độ. Tác phong nhàng nhưthế mê người.

      Nhưng Khắc Lôi Nhã nghĩ như vậy. Hắnlà sói đội lốt cừu!

      “Vậy là phải đại hoàng tử.” Khắc LôiNhã khẳng định.

      “Đúng. phải đại hoàng tử.” Tạp Mễ Nhĩhíp mắt nhìn Khắc Lôi Nhã, dịu dàng , “Xúnha đầu đáng chết! cho ta tại sao ngươi cóthể phát được ta trước . Sau đó ta mớinói cho ngươi biết cố chủ của ta. Tin này khiến ngươi thiệt thòi đâu.”

      “Ngươi đừng cười tao nhã lịch , tác phong nhàng nhưng lại khạc ra lời rắn độc như thế nữa.” Khắc Lôi Nhã co quắp khóe miệng, kháng nghị. Người này khiến người ta cảm thấy quỷ dị. chịu nổi.

      thể! Nha đầu chết tiệt kia, nếu khôngphải ngươi ăn no có việc gì làm mà lại chạy đến hoàng cung phá hỏng chuyện của ta, tên tuổi đời hùng của ta bị hủy. Ngươi là xú nha đầu.” Tạp Mễ Nhĩ vẫn giữ nụ cười dịu dàng mê người nhưng lời khạc ratừ miệng lại hoàn toàn khác biệt.

      Ngõa Nhĩ Đa sắp sụp đổ. Người này đúng là cực phẩm trong cực phẩm! Cam bái hạ phong! có thể dùng giọng dịu dàng nhất mà ra những lời ác độc nhất thế giới. Người như vậymà là cực phẩm còn có thể là ai? Aicó thể làm đối thủ của cơ chứ? Ai có thể có được năng lực như vậy?

      Khắc Lôi Nhã nhìn Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười đầy dịu dàng, khẽ giựt giựt khóe miệng, :“Được rồi. Ta cho ngươi biết. Ngươi quả rất ưu tú trong giới sát thủ. Có thể xem là ông hoàng của giới này rồi. Có thể giấu kín hơi thở của mình. Ngươi nắm giữ lưu động của khí, thân thể có thể khống chế nó hoàn toàn để di chuyển. Đây chính là kiến thức cơbản của việc nấp của sát thủ. Nhưng cho tới bây giờ ta thấy chỉ có mình ngươi có thể làm được hoàn mỹ như thế.”

      “Ha ha, cảm ơn khen. Ca ngợi ta nhiều hơn nữa , ta thích nghe.” (tự kỷ siêu cấp >”<)

      “Quả nhiên là tên tự mình đến điêncuồng! Khắc Lôi Nhã, mới vừa rồi sao ngươi cóthể thấy được rất bản thân vậy?” Ngõa Nhĩ Đa vừa nôn mửa, vừa bội phục mà .

      Khắc Lôi Nhã: “……”

      “Đúng rồi, nha đầu chết tiệt kia, rốt cuộc ngươi là ai?” Tạp Mễ Nhĩ như chợt nhớ tới cái gì đó,khẽ cau mày, hỏi.

      “Cái gì?” Lần này đến lượt Khắc Lôi Nhã giả bộngu.

      “Ít giả bộ cho lão tử ~~ Nhớ ngày đó, ta nhẹnhàng tới thư phòng trước ngươi, ta chuẩnbị để người vô liêm sỉ là ngươi vô lễ. ngờngươi thèm liếc nhìn ta lấy cái.Ngươi cho rằng ta tin ngươi là hoa si sao?” TạpMễ Nhĩ mỉa mai, cười lạnh. (ôi, đạo lý. Cho tachút đạo lý @@)

      “Vấn đề này sau này hãy .” Khắc Lôi Nhãchuyển đề tài, “Dung mạo của ngươi là độc nhấtvô nhị. tại chút tại sao ngươi lạibị ta phát .”

      “Ừ, lời này nghe thoải mái.” Tạp Mễ Nhĩ lạikhôi phục bộ dạng nho nhã vừa rồi.

      phải ta dựa vào lưu động trongkhông khí để phán đoán tồn tại của ngươi. Ta cảm nhận được tất cả những vật thể xung quanh. Có thêm vật thể mà nó còn chậm rãi chuyển động, ngươi xem ta có thể phát hiệnngươi ?”

      “Thần kỳ như vậy? Sao ngươi có thể cảm nhận được tất cả những vật thể xung quanh? Đừnglừa gạt ta đó là ma pháp gì đó. Ma Pháp Sư là người ngu ngốc nhất. Nếu có ai đó im hơi lặngtiếng đến gần họ liền xong đời, cầnđọc thần chú làm gì nữa. Chiến sĩ còn có thể sở hữu vũ khí.” Tạp Mễ Nhĩ khinh thường .

      “Điều này ta biết phải giải thích với ngươi như thế nào. Ta cũng hiểu sơ thuật thíchkhách. Sau đó ta đem dung hợp những gì họcđược về ma pháp và Đấu Khí vào với cảmnhận.” Khắc Lôi Nhã nửa nửa giả .

      “Vậy sao?” Tạp Mễ Nhĩ nghi hoặc.

      “Được rồi, ta cho ngươi biết mọi thứ. Ngươi có thể cố chủ là ai được rồi.” Khắc Lôi Nhã thúc giục.

      “Cố chủ là Hoàng đế bệ hạ.” Tạp Mễ Nhĩ nóikhông có chút để ý nào.

      “Cái gì?” Khắc Lôi Nhã và Ngõa Nhĩ Đa đồngthanh kêu lên. Hoàng đế bệ hạ? Sao hoàng đế bệ hạ lại thuê sát thủ giết chết nhị hoàng tử?

      “Tại sao Hoàng đế bệ hạ lại muốn phái ngươi giết nhị hoàng tử?” Khắc Lôi Nhã cau mày suyđoán, “Chẳng lẽ là vì chỉ cần người thừa kếnên mới diệt trừ người mình hài lòng?” Nhà Đế vương quả là vô tình.

      “Người bình thường cũng nghĩ như vậy.” Tạp Mễ Nhĩ phun ra câu.

      Chẳng lẽ?! Khắc Lôi Nhã thay đổi sắc mặt. Nếu đúng như nàng đoán vị Hoàng đế bệ hạ nàycũng quá đáng sợ, quá vô tình.

      “Vị Hoàng đế bệ hạ này của chúng ta cũng đơn giản như bề ngoài.” Tạp Mễ Nhĩ đứng lên, “Nước lạnh rồi. Ta đổi nước nóng.”

      “Hoàng đế bệ hạ đợi hai hổ đánh nhau rồichọn người mạnh nhất là người thừa kế của .” Đáy lòng Khắc Lôi Nhã phát lạnh. Chẳnglẽ đây là thủ đoạn của vị vua sao?

      “Ngươi cũng ngu ngốc nhỉ. Hoàng đế bệhạ thúc đẩy cho cuộc đấu tranh giữa haihoàng tử, để nó có thể nhanh chóng bắt đầu. muốn lựa chọn người thừa kế.” Tạp Mễ Nhĩmỉm cười, sau đó thở hắt ra đầy khó chịu, : “Cố chủ từng thỏa thuận với ta là nếu tiến hành hai lần mà có kết quả, cần thựchiện nữa. trả lại tiền cho ta nhưng tên tuổi lẫy lừng của ta bị ngươi phá hủy.”

      Sắc mặt của Khắc Lôi Nhã rất khó coi.

      Nếu là như vậy mẫu thân phải làm sao?Người có thể bị liên lụy hay ?

      Công chúa Mã Lệ Ti và Hoàng tử điện hạ Nam Hi là do hoàng hậu sinh ra, quan hệ của haingười đương nhiên tốt hơn. Mà tại mẫuthân lại trở thành nữ quan của công chúa. Liệucó thể bị dính líu hay ?

      Hay là..? Bỗng Khắc Lôi Nhã, sắc mặt tái nhợt. Hay là nhị hoàng tử điện hạ và công chúa MãLệ Ti sớm chuẩn bị xong cho việc khai chiếnvới đại hoàng tử. Họ mượn sức và cũng gây sức ép với nhà Hi Nhĩ?!

      Là như vậy sao?

      Khắc Lôi Nhã vô cùng lo lắng. dịu dàng lương thiện đó là người đầu tiên cho mình ấmáp ở thế giới này, tuyệt đối thể để chonàng chịu bất kỳ tổn thương gì.

      “Thầy, ta trước. Ta có việc.” nghĩ đến đây Khắc Lôi Nhã liền thể ngồi yên, muốn ngay lập tức.

      “A, ngươi muốn à? thể ngồi thêm mộtchút sao?” Tạp Mễ Nhĩ để bình trà xuống, kháchkhí hỏi.

      . Sau này nếu có sinh ý tới tìm ngươi,thuận tiện giới thiệu cho ngươi buôn bán.” Khắc Lôi Nhã vội vàng .

      “Ngươi phải trả gấp hai lần. Xú nha đầu đáng chết! Hại ta mất hết sáng suốt.” giọng cực kỳ dịu dàng của Tạp Mễ Nhĩ bay tới.

      “Ngươi với người khác là ngươi ám sát à? Ai biết ngươi ám sát thất bại hai lần? Ngươikhông , ta cũng , Hoàng đế bệ hạ lại càng ai biết? Ta giữ bí mậtcho ngươi. Ngươi cũng chịu thiệt gì.”Khắc Lôi Nhã tới cửa nhưng quay đầu lại, câu đầy hiểm. Nàng đợi Tạp Mễ Nhĩ trả lời mà mở cửa ra.

      “Đúng nha. Ta , nha đầu chết tiệt kiakhông , Hoàng đế cũng vậy ai biết? Hắc Hắc. tệ! tệ! Nha đầuđáng chết kia coi như còn có chút chút đángyêu.” Tạp Mễ Nhĩ nở nụ cười dịu dàng chiêu bài của mình, hài lòng rửa mặt chuẩn bị ngủ.

      Khắc Lôi Nhã ôm bụng tâm nặng nề lênxe ngựa, nhắm mắt lại tựa vào thành xe, dặnTẫn Diêm cho phu xe đánh xe về phủ.

      “Tiểu thư có chuyện phiền lòng à?” Tẫn Diêm giọng hỏi.

      Khắc Lôi Nhã thở dài, mở mắt mà : “Ta hối hận vì tìm .”

      Sau đó nàng im lặng.

      ? Học giả Tạp Mễ Nhĩ sao? Tẫn Diêm nghi ngờ.

      Lòng Khắc Lôi Nhã tràn đầy phiền muộn. Chântướng biết được hôm nay là may hay khôngmay?

      Tại sao lại cảm thấy có tấm lưới vô hìnhđang ép chặt lấy mình?

      “Khắc Lôi Nhã, đừng phiền não nữa. Mọi chuyện đều được giải quyết. Đừng quên CôngTước Cổ Đốn có thể chống đỡ vững vàng chonhà Hi Nhĩ năng lực cũng tầm thường.Phụ thân và ca ca của người cũng phải ngồi .” Ngõa Nhĩ Đa an ủi Khắc Lôi Nhã.

      Phụ thân? Ca ca? Khắc Lôi Nhã hiểu ra. Nàng cảm thấy hai người này rất xa lạ. Ngõa Nhĩ Đa nhắc tới nàng mới nhớ ra mình còn có phụ thân và hai ca ca. Dường như họ đều thíchnàng. Từ khi xuyên qua đến giờ nàng cũng chưagặp bọn họ lần nào. Chỉ có ở cuộc tỷ thí của haihọc viện lần trước mới gặp qua nhị ca. Ở tuổi đó mà có thể làm đội trưởng đội Sưu Thứu.

      Hôm sau, Khắc Lôi Nhã và Lạp Tây Á cùngnhau học. Khắc Lôi Nhã dặn dò kỹ lưỡng bọn thị nữ phải chăm sóc Hạ Thiên và Hắc Long Bản, rồi lại dặn dò hai người cho phép gây họa lần nữa mới ra cửa.

      Nhưng Khắc Lôi Nhã vừa có thể yên ổn vượt qua buổi sáng ở trường buổi trưa có người hốt hoảng tới bẩm báo rằng phủ CôngTước xảy ra chuyện. Họ muốn Khắc Lôi Nhã về nhanh. Nếu nàng về nam tử áo đen lật ngược cả phủ Hi Nhĩ.

      “Chuyện gì xảy ra vậy?” Khắc Lôi Nhã ngồitrong xe ngựa. Giọng nàng mang theo tức giận. Trước khi dặn dò con rồng cógiáo dục đó rồi, chẳng lẽ quên sạch sao? Mới lâu mà gây chuyện rồi.

      “Là, là Hầu Tước đại nhân trở về.” Người hầu thận trọng trả lời.

      “Hầu Tước đại nhân?” Khắc Lôi Nhã nghi ngờ.

      “Là phụ thân đại nhân của tiểu thư.” Người hầu cũng trả lời bằng giọng điệu nghi ngờ.

      “A, chuyện này có quan hệ gì với chuyện của Bản?” Khắc Lôi Nhã hiểu. Trở về thìtrở về. Trong ấn tượng của nàng nam nhânkia thích Khắc Lôi Nhã, thậm chí có thểnói là rất ghét.

      “Bởi vì…Bởi vì Hầu Tước đại nhân mấy câu dễ nghe về tiểu thư, cho nên, cho nên khách người mang về vui.” Người hầu trảlời rất cẩn thận.

      “A, cái gì?” Khắc Lôi Nhã nhíu mày cười lạnh, hỏi. Mấy câu dễ nghe? Chỉ sợkhông đơn giản như vậy.

      ràng, cặn kẽ chuyện xảy ra.” Tẫn Diêm ở bên cạnh liền đầy lạnh lùng.

      “Dạ, dạ.” Người hầu nuốt nước miếng cái, nhanh: “Hầu Tước đại nhân trở về, Công Tước đại nhân ở nhà nên đại sư Ô Mã Lýđã giới thiệu họ với nhau. Bản là bạn của tiểu thư. Hầu Tước đại nhân liền …”

      Câu kế tiếp người hầu dám ra.

      “Có phải là hoa si ngu ngốc này cũng có thểcó bạn phải ?” Khắc Lôi Nhã cười lạnh, thản nhiên .

      Người hầu im lặng, sắc mặt tái nhợt. Điều nàyđã khẳng định suy đoán của Khắc Lôi Nhã là .

      “Sau đó sao?” Khắc Lôi Nhã hỏi.

      “Bản tiên sinh chưa có nổi giận tiểu thư HạThiên phản bác lại. Sau đó, sau đó…” giọng của người hầu càng ngày càng , “Sau đó lời của Hầu Tước đại nhân có chút khó nghe. Sau đó nữa trở thành chuyện thể cứu vãn.”

      Khắc Lôi Nhã chậm rãi nhắm nghiền hai mắt lại, thêm gì.

      “Phu xe, nhanh hơn !” Tẫn Diêm cho phu xetăng tốc độ. nhìn Khắc Lôi Nhã vẫn im lặngkhông gì tự nhiên cảm thấy đành lòng và cả đau lòng. Chính người thân của Khắc Lôi Nhã lại chê bai nàng. Người ngoài bảo vệ nàng...

      Phủ Công Tước Hi Nhĩ bây giờ ầm ĩ muốn lật trời.

      Canh thứ hai

      “Mau xin lỗi! Thu hồi lời của ngươi.” Mặt HạThiên đỏ bừng, chống nạnh rống giận với Hi Nhĩ Lạp Cách – phụ thân của Khắc Lôi Nhã.

      “Con của ta, ta muốn thế nào cũngkhông liên quan đến người ngoài.” Hầu TướcLạp Cách khinh miệt . Nhưng trong lòng cũng đau khổ. Con vô dụng của có bạn từ khi nào vậy? Nó mà cũng có bạn sao? Tất cả mọi người đều tránh còn kịp nữa là. Mặc dù có nghe thấy gần đây nó làm được những gìnhưng sợ là những thứ này cũng phải nhờ vào thực lực của nó. Chắc là phụ thân đãđộng tay động chân. (edit đoạn này ta khôngbiết làm sao lun. Thấy bùn ghê gớm...)


      xót xa cho Khắc Lôi Nhã khi có phụ thânnhư ngươi! biết con của mình như thế nào cũng thôi . Đằng này lại còn sỉ nhụcnàng nữa.” Hạ Thiên muốn nhảy dựng lên. Ở ranh giới của sống và cái chết, Khắc Lôi Nhã bỏ bọn họ lại mà còn che chở cho họ. Mặc dù nàng rất đáng ghét nhưng cũng là người rất đáng tin. Nếu là người khác sỉ nhục nàng Hạ Thiên cũng cảm thấy gì.Nhưng người đó lại là phụ thân của Khắc LôiNhã!!!

      “Con của ta, ta là người hiểu nhất. Lúc nào đến phiên những người ngoài như cácngươi lên tiếng?” Hầu Tước Lạp Cách nhìn thiếu nữ trước mặt, kiên nhẫn mà .Tuy vậy cũng dám làm chuyện gì quá phận. Nam nhân áo đen tản ra khí thế bức ngườivà cái nháy mắt của Ô Mã Lý giúp hiểungười này tuyệt đối phải người bìnhthường.

      “Ngươi là người độc ác. Ngươi có tư cách gì mà sỉ nhục Khắc Lôi Nhã?” Hạ Thiên gân cổ , “Ngươi phải thu hồi lại lời của mình, phải xin lỗi.”

      “Càn rỡ!” Hầu Tước Lạp Cách nổi giận. Hắnđường đường là Hầu Tước, khi nào đến phiên tiểu nha đầu có thể hô to gọi vớimình? Mà còn ở trong nhà mình nữa!

      “Ta coi các ngươi là bạn của Khắc Lôi Nhã nên tranh cãi nữa. Nhưng các ngươi cũng quákhông hiểu lễ nghi, khiếm nhã như vậy. Người thiếu lịch , có lòng tốt, tử tế lại ở cùng với Khắc Lôi Nhã. là vật họp theo loài!” Rốt cuôc Hầu Tước Lạp Cách cũng nổigiận, để ý đến cái nháy mắt của Ô Mã Lý.

      “Ngươi là đại thúc khốn nạn! Ngươi cho rằngngươi là ai? Ngươi có giáo dục sao? Luôn miệngnói con của mình là hoa si ngu ngốc! Ngươi sinh ra con như vậy ngươi phải là trùm háo sắc!” Hạ Thiên nổi giận, lớn tiếng mắng mỏHầu Tước Lạp Cách.

      Mặt Hầu Tước Lạp Cách xanh mét. Khắc LôiNhã vẫn là cái gai trong lòng (ôi, Chúa lònglành  Bi kịch!!). nghe Khắc Lôi Nhãcó chút thành tích nên muốn về xác nhận thử. tin nàng ăn sâu bén rễ vào nhận thứccủa . ngờ lại có thể bị chống đối và trách mắng như vậy.

      “Ngươi, ngươi dám mắng ta?” Hầu Tước Lạp Cách nổi giận đùng đùng. Đường đường là mộtHầu Tước đại nhân mà lại bị tiểu nha đầu hỗn trướng khốn kiếp mắng trong phủ Hi Nhĩ.

      “Ta mắng ngươi sao. Ngươi là đồ khốn nạn. Ta chưa từng thấy qua phụ thân nào lại khốn kiếp như vậy. Có người sinh ra mà như , có cha, quan tâm. Khắc Lôi Nhã có phụ thân mà còn thảm hại hơn có!” Hạ Thiên như bị đâm vào nỗi đau nào đó.Nàng trợn to hai mắt, trong mắt có cái gì đó chớp động.

      “Ngươi!” Hầu Tước Lạp Cách Tạp tức giận đếnmức phát run, chỉ vào Hạ Thiên, : “Bắt nó lại cho ta!.”

      “Ai dám!”

      “Ai dám!”

      Hai giọng đồng thời vang lên.

      là của Hắc Long Bản, là của Khắc LôiNhã vừa chạy tới cửa.

      Hầu Tước Lạp Cách quay đầu lại liền bắt gặp Khắc Lôi Nhã mặt lạnh lùng đứng ở cửa. Mặc dù nàng chỉ lẳng lặng đứng ở đó nhưng lại tản ra cỗ quyết đoán thể thànhlời, khiến người phía sau Hầu Tước Lạp Cách dám động vào Hạ Thiên.

      “Khắc Lôi Nhã.” Vừa nhìn thấy nàng, Hạ Thiênliền chạy tới khoác tay nàng, “Ngươi về.”

      “Ừ.” Khắc Lôi Nhã nhìn Hạ Thiên, cười vớinàng, , “Lời của các ngươi ta đềunghe được. Cám ơn ngươi.”

      “Ta chỉ thôi.” Hạ Thiên nhớ tới cãi cọlúc nãy liền thở phì phò mà : “Lại có loại phụthân như vậy. là độc ác.”

      “Khắc Lôi Nhã, ngươi có bạn như thế này sao? vô giáo dục!” Hầu Tước Lạp Cách nhìn thấy Khắc Lôi Nhã liền gầm lên. Trong ấn tượng của , nàng rất sợ mỗi lần giận dữ mắng mỏ. Sau đó Khải Sắt Lâm che chở cho đứa bé vô dụng này.

      Nhưng phản ứng của Khắc Lôi Nhã lại hoàntoàn nằm ngoài dự liệu của : “Ta có bạn như thế nào cần người hỏi tới. Người cũngchưa bao giờ hỏi qua cuộc sống của ta. Trướckia có, tại cũng cần, về sau lạicàng !” Khắc Lôi Nhã lạnh lùng đầy khí phách, “Là Hầu Tước đại nhân lại tranh cãi với mười lăm tuổi, có phong độ. Người bôi nhọ danh tiếng củanhà Hi Nhĩ.”

      Sắc mặt Ô Mã Lý thay đổi. Lời này của KhắcLôi Nhã chỉ làm mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn thôi. Nghĩ đến đây liền nháy mắt với Lôi Nhã nhưng nàng để ý tới. Nàng có tính toán của mình.

      Hầu Tước Lạp Cách hoàn toàn sửng sốt. Đây là Khắc Lôi Nhã khiến người ta chán ghét sao? Đây là Khắc Lôi Nhã nhìn thấy như chuột thấy mèo sao? Có phải bị ảo giáckhông? Sao lại cảm thấy Khắc Lôi Nhã bâygiờ có khí phách, có quyết đoán?

      “Ngươi với ta sao? Ngươi chuyện với phụ thân đại nhân của mình đấy à?” Hầu Tước Lạp Cách trầm mặt, lạnh giọng hỏi.Dù có thể nào cũng thể khiêu chiếnquyền uy của người làm phụ thân. Mặc kệ con có khả năng đến đâu cũng được!

      “Ta có mấy phụ thân? phải ta nóichuyện với người sao? Chẳng lẽ ta còn có phụ thân khác?” Khắc Lôi Nhã trả lời đầy mỉa mai.Trong ký ức của nàng ngoài việc người phụ thânnày luôn trách mắng Khắc Lôi Nhã cógì khác.

      Mọi người trong đại sảnh như bị thiêu cháy.Tiểu thư dám chống đối Hầu Tước đại nhân!

      “Ngươi!! Ngươi càn rỡ!” mặt Hầu Tước Lạp Cách từ màu đen chuyển sang xanh mét. Khắc Lôi Nhã lại lời đại nghịch bất đạo nhưthế! Nó dám vô lễ mà chống đối !

      “Là ai coi ta là con nhưng bây giờ lại này ra dáng vẻ của người làm cha? Ngươi khôngcảm thấy rất buồn cười sao?” Khắc Lôi Nhã nhìn Hầu Tước Lạp Cách trước mắt, châm biếm, “Ngày đó khi ta ngã xuống ngựa thiếu chút nữa chết , người vừa ra đến cửa mà có đến nhìn ta cái ? Nếu lúc ấy ta khôngtỉnh lại người gặp được ta ở tại sao?Đối với người mà thấy hay cũng nhưnhau. Bởi vì trong lòng người sớm coita là con . tại người lại muốn bày ra dáng vẻ của người làm cha làm gì?”

      Trong lòng mọi người ở đại sảnh và Ô Mã Lý đều có chút phức tạp. Trước kia quả Hầu Tước đại nhân đủ quan tâm đến tiểu thư Khắc Lôi Nhã. đúng ra quantâm. Lời của tiểu thư Khắc Lôi Nhã bây giờcũng đúng.

      “Ngươi, ngươi ------!” Hầu Tước Lạp Cách có cảm giác choáng váng. Người vừa lời nóiđầy sắc bén trước mắt là con vô dụng của sao? Dám trách cứ trước mặt nhiều người như vậy.

      “Nếu Hầu Tước đại nhân còn chuyện gìnữa, xin lỗi ta tiếp được.” Khắc Lôi Nhã cười lạnh tiếng, kéo Hạ Thiên qua, quayđầu với Hắc Long Bản: “.”

      Hắc Long Bản lại gần. Mặt trầm: “Muốnta tiêu diệt giúp ngươi ?”

      . Làm vậy mẫu thân đau lòng.” Khắc Lôi Nhã chút để ý.

      Đối thoại của hai người bay vào tai Hầu TướcLạp Cách. Phổi của như muốn nổ tung.

      “Đứng lại! Ngươi muốn đâu?” Hầu Tước Lạp Cách quát lên.

      “Có liên quan gì đến ngài? Hầu Tước đại nhân tôn quý, ta nhớ ngài còn bận rất nhiều chuyện.Còn nữa, nếu ngài muốn mạo hiểm mà ngăn cảnta...người bạn này của ta ra tay có người nào có thể ngăn cản được!” Khắc LôiNhã lạnh lùng bỏ lại câu rồi mang theo Hạ Thiên và Hắc Long Bản rời .

      “Tẫn Diêm! Đứng lại. Chuyện gì xảy ra?” Hầu Tước Lạp Cách rống giận với Tẫn Diêm.

      Tẫn Diêm khẽ cúi đầu: “Hầu Tước đại nhân, ta là kỵ sĩ bảo vệ tiểu thư. Ta ở lại được. xảy ra chuyện gì, chờ Công Tước đại nhân trở lại ngài hiểu.” Tẫn Diêm kiêu ngạo tự ti mà hết, rồi theo sau Khắc Lôi Nhã.

      Mọi người ở đại sảnh nhìn nhau. Ô Mã Lý im lặng gì. Mặc dù Hầu Tước Lạp Cách Tạp bị chống đối vô lễ như thế, nhưng biết vì sao mà trong lòng lại có tia sảngkhoái. Mọi người quá năng lực của Hầu Tước Lạp Cách. phải người tài giỏicũng phải người ngu ngốc. Chỉ có thể nóilà ở mức độ trung bình. Hơn nữa nhược điểm của là quá lỗ mãng và hành động mà khôngcân nhắc cho toàn cục. Vậy nên Công Tước đạinhân mới an bài cho làm việc ở biên cảnh.Ô Mã Lý nhàng than thở. Chuyện lần này Công Tước đại nhân xử lý như thế nào đây?

      “Phản! Tất cả đều phản rồi!” Hầu Tước Lạp Cách nổi trận lôi đình. Khắc Lôi Nhã mạo phạm còn chưa tính. kỵ sĩ nho mà cũng dám làm trái lời .

      Đoàn người Khắc Lôi Nhã ra khỏi phủ CôngTước, Hạ Thiên liền nghiêng đầu : “Khắc Lôi Nhã, bây giờ chúng ta làm gì? Ta khiến ngươi phải ra khỏi nhà rồi.”

      “Có chỗ tốt có thể .” Khắc Lôi Nhã nhíumày, nở nụ cười.

      “Ở đâu?” Hạ Thiên trợn mắt hỏi.

      .” Khắc Lôi Nhã híp mắt, dẫn ba ngươi .

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 61: Khắc Lôi Nhã bị kề dao vào cổ



      Khắc Lôi Nhã dẫn mọi người qua vài con phố rồi dừng trước căn nhà màu trắng lớn.

      “Oa, nơi này đẹp.” Hạ Thiên hưng phấnnhìn dây lá xanh ngắt hàng rào, quăngchuyện vui vừa nãy ra sau đầu.

      “Thích là tốt rồi.” Khắc Lôi Nhã nhíu mày cườikhông có chút ý tốt nào.

      Nàng tiến lên kéo dây chuông cửa, tiếng bước chân bên trong vang lên rất nhanh.

      Ngay lập tức, gương mặt mỉm cười như gió xuâncủa Tạp Mễ Nhĩ xuất trước mắt mọi người.

      “Xin chào, thầy. Ta đưa bạn đến thăm ngươi.”Khắc Lôi Nhã . đợi gì nàngliền kéo Hạ Thiên chen vào.

      Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười dịu dàng theo sau, giọng : “Khắc Lôi Nhã, hôm nay ngươi có thời gian à? Còn dẫn theo nhiều bạn như vậy? giới thiệu chúng ta với nhau chútsao?”

      “Đây là Hạ Thiên. Đây là kỵ sĩ của ta – TẫnDiêm, ngươi biết rồi.” Khắc Lôi Nhã khôngkhách khí mà kéo Hạ Thiên ngồi xuống ghếsalon, mỉm cười nhìn Tạp Mễ Nhĩ rồi vớimọi người, “Mọi người ngồi . Đừng khách khí. Đây là thầy của ta – học giả Tạp Mễ Nhĩ có tácphong nhanh nhẹn, dịu dàng lương thiện, họcrộng tài cao nổi tiếng ở đế đô.”

      Trong lòng Tạp Mễ Nhĩ lâng lâng, mặt vẫn giữ nụ cười như gió xuân, dịu dàng : “Các vịđừng khách khí. Ngồi , ta pha trà.”

      Khắc Lôi Nhã đứng lên, theo sau Tạp Mễ Nhĩ:“Thầy, ta giúp ngươi.”

      Hai người pha trà. Hạ Thiên nhìn cách trang trí trong phòng. Nó tạo cảm giác rất thoải mái cho người khác.

      “Thầy, thầy là người lương thiện, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.” Khắc Lôi Nhãnhỏ giọng bên tai Tạp Mễ Nhĩ.

      “Cái gì?” Tạp Mễ Nhĩ vừa ưu nhã pha trà vừa hỏi.

      “Ta muốn ở đây với bọn họ. có vấn đề gì chứ?” Khắc Lôi Nhã nở nụ cười vô hại thuần khiết.

      Bình trà trong tay Tạp Mễ Nhĩ thiếu chút nữa thìrơi xuống. Rốt cuộc cũng biết mụcđích khi nàng ca ngợi rồi.

      “Ngươi, tiểu hỗn đản này, ngươi muốn làm gì?”Tạp Mễ Nhĩ vẫn mỉm cười. cắn răng, khôngthay đổi nét mặt mà nặn ra câu từ kẽ răng.

      Khắc Lôi Nhã cũng mỉm cười rồi nặn ra câu từ kẽ răng: “Ta mới gây gổ với phụ thân khốnkiếp của ta, có chỗ ở. Ta có tiền,ngươi lại có nên ta tới nương tựa ngươi.”

      “Tự ngươi kiếm tiền . Cửa chính của Công Hội Dong Binh luôn rộng mở.” Tạp Mễ Nhĩ rít qua kẽ răng.

      “Chưa kiếm được tiền nên ta cứ ở nhà ngươitrước.” Khắc Lôi Nhã cười rực rỡ, “Ta biết thầy rất muốn giữ sáng suốt, phải vua của giới sát thủ?”

      “Ta báo thù tiểu hỗn đản ngươi.” Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười đầy dịu dàng, cầm dụng cụ pha trà đặt lên khay trà, cười như gió xuân, “Hạ Thiên,Bản, Tẫn Diêm, uống trà . Hoan nghênh các ngươi tới đây ở.”

      sao? Chúng ta có thể ở đây hả? Khôngquấy nhiễu ngươi đấy chứ?” Hạ Thiên vui mừngkinh hô ra tiếng.

      “Dĩ nhiên là .” Tạp Mễ Nhĩ .

      “Vậy cảm ơn. Thầy là tốt.” Hạ Thiên đầy cảm kích.

      Tạp Mễ Nhĩ quay đầu, cười đầy dịu dàng với Khắc Lôi Nhã.

      Khẩu Phật tâm xà. Bây giờ Khắc Lôi Nhã đãhiểu sâu sắc câu này.

      Ở phủ Công Tước Hi Nhĩ, Công Tước Cổ Đốn mặt đen lại ngồi trước thư án trong thư phòng,Lạp Cách cúi đầu đứng phía dưới.

      “Lạp Cách, con xem con làm chuyện tốt gì?Chừng nào con mới sửa được bản tính hành động lỗ mãng của mình?” Cổ Đốn than thở, vô cùng đau đớn mà : “Sao ta có thể yên tâmgiao nhà Hi Nhĩ cho con đây?”

      “Phụ thân, con…” Lạp Cách muốn gì đó nhưng lại thôi.

      “Thôi. ra cũng khó trách con có thái độ như vậy. Đứa chịu tranh giành nhấtngày xưa giờ lại trở nên chịu thua kém ai, chói mắt nhất như vậy. Trong lúc ai tiếp nhận được.” Công Tước Cổ Đốn nhàng than thở.

      vậy là những chuyện kia đều là ?” Hầu Tước Lạp Cách kinh ngạc hỏi, “Lăng nhục họcsinh Lạp Cách Tạp, trở thành đệ tử của đại sư Khắc Lý Phu, giải quyết dịch bệnh ở thành NiÁ. Con tưởng là…”

      “Con tưởng là mọi chuyện đều do ta động tay động chân ở phía sau à?” Công Tước Cổ Đốn nhàng than thở, sau đó đứng lên rồi , “Con thấy theo tính cách của ta, nếu ta muốnthúc đẩy người, ta chọn ai?”

      “Lạp Tây Á.” Lạp Cách trả lời chút nghĩ ngợi.

      “Đúng vậy. Từ đến lớn hào quang của Lạp Tây Á chưa bao giờ bị đứt đoạn. Ta muốn thúc đẩy đưa Lạp Tây Á lên vị trí cao nhất mà phải là Khắc Lôi Nhã thanh danh khôngtốt từ trước tới nay.” Công Tước Cổ Đốn nghiêm túc , “Nhưng ta muốn cho conbiết chuyện của Khắc Lôi Nhã ta làm gì cả. Tất cả đều là nó tự làm.”

      “Cái gì?!” Lạp Cách thể tin được, cực kỳkinh ngạc.

      “Hai người nó mang về, bé kia ta khôngbiết có chỗ nào hơn người nhưng nam tử kia phải người bình thường. Ta muốn có thêm người trợ giúp cho nhà Hi Nhĩ. Hành độngnày của con khiến cho ta rất thất vọng.” giọng Công Tước Cổ Đốn nặng nề.

      “Phụ thân, xin lỗi. Con nghĩ mọichuyện thế này.” Lạp Cách sợ hãi, vội vàngxin lỗi.

      “Cũng thể hoàn toàn trách con. Muốn con tiếp nhận chuyện thể tưởng tượng nổinày khó khăn. Khắc Lôi Nhã dẫn bạnđến ở nhà thầy Tạp Mễ Nhĩ. Cứ để cho bọn họ ở đó vậy.” Công Tước Cổ Đốn đầy ý tứ.

      “Nhưng phải phụ thân muốn nam tử áo đen kia trợ giúp cho nhà Hi Nhĩ sao? Con xin lỗi rồi mời họ trở về.” Lạp Cách đầylo âu.

      cần. Con mới xung đột mãnh liệt vớiKhắc Lôi Nhã như vậy, cũng thể hóa giảingay được. Nam tử áo đen và tiểu nương kia đều lấy Khắc Lôi Nhã làm trung tâm. Bây giờ con phản tác dụng. Từ từ giảng hòa với Khắc Lôi Nhã mới là điều quan trọng nhất.”Công Tước Cổ Đốn lời thấm thía, sau đó thởdài rồi , “Lạp Cách, con nhất định phải nhìnthấu bản chất mọi chuyện, thấy bản tính con người. Con phải chững chạc hơn, được nóng nảy gấp gáp, thể lỗ mãng.”

      “Dạ, xin ghi nhớ lời dạy bảo của phụ thân đại nhân.” Lạp Cách cúi đầu, xấu hổ mà .

      “Được rồi. . Con cũng vừa trở về, cần phải nghỉ ngơi.” Công Tước Cổ Đốn giơ tay ý bảo Lạp Cách lui xuống.

      “Phụ thân, con muốn đến hoàng cung thăm KhảiSắt Lâm.” Lúc Lạp Cách câu này đáymắt đều là dịu dàng.

      ” Công Tước Cổ Đốn mỉm cười. Tư chất của Lạp Cách đúng là bình thường, lỗ mãngnhưng cũng rất chân thành với Khải Sắt Lâm, vô cùng dịu dàng săn sóc. Bởi vì Khải SắtLâm vì tìm Lạp Cách mà sẵn sàng đoạn tuyệtquan hệ với gia tộc. Nàng cũng mất họ của mình mà theo họ Hi Nhĩ.

      “Dạ, phụ thân. Con lui xuống trước.” Lạp Cáchra khỏi thư phòng.

      Công Tước Cổ Đốn thở dài, gọi “Ô Mã Lý.”

      “Đại nhân, ngài cho gọi ta?” Ô Mã Lý khe khẽ đẩy cửa, hỏi.

      “Ngươi tới phủ Tạp Mễ Nhĩ với Khắc Lôi Nhã là lúc nào hết giận hãy về nhà . Cầnthứ gì cứ , ta phái người đưa qua.”Công Tước Cổ Đốn nhàng .

      “Dạ, đại nhân, ta .” Tảng đá trong lòng Ô Mã Lý rơi xuống. Xem ra sủng ái của CôngTước đại nhân với Khắc Lôi Nhã vượt quadự đoán của .

      Ban đêm, Khắc Lôi Nhã tựa vào cột hành lang hóng gió. Hạ Thiên tới, ngồi bên cạnh.

      “Khắc Lôi Nhã, ngươi nghĩ đến ai à?” Hạ Thiên nghiêng đầu hỏi.

      nghĩ gì cả.” Khắc Lôi Nhã thuận miệngtrả lời.

      bậy. Ngươi nghĩ đến phụ thân đángghét của mình phải ?” Hạ Thiên quệt miệng, .

      Khắc Lôi Nhã im lặng, gì nữa.

      “Ngươi chấp nhận.” Hạ Thiên đầy khẳng định. Vừa dứt lời nàng liền nhìn lên bầu trời đầysao, : “Ngươi như vậy còn phiền phức hơn là có phụ thân. Phụ thân ta vì cứu ta mà chết khi ta còn . Ta ghi nhớ lời người cảđời quên. Đó là phải sống. Còn sống thìmới có hi vọng. Đó là lần cuối cùng ta cảm nhậnđược tình của người cha.” Hạ Thiên nhàng thở dài, .

      ra là như vậy…” Khắc Lôi Nhã thấp giọng . Bởi vậy nên lúc ban ngày Hạ Thiên mới cóthể xảy ra xung đột kịch liệt với phụ thân củaKhắc Lôi Nhã.

      “Đúng vậy. Cho nên ta vừa nhìn thấy phụ thânkia của ngươi khốn kiếp như vậy liền tức giận, khống chế được mình.” Hạ Thiên le lưỡimột cái.

      “Ta phải cám ơn ngươi mới đúng. Ngươi bảo vệ ta.” Khắc Lôi Nhã mỉm cười, nụ cười đầy chân thành.

      “Ngươi chỉ cảm ơn thôi sao? Ta muốn bảo bốiđắt nhất thế giới này, ngươi có thể lấy cho ta ?” Hạ Thiên chống nạnh, nghịch ngợmhỏi.

      “Chỉ cần có ngày như vậy, ta nhất định sẽđưa toàn bộ bảo bối trân quý nhất thế giới này cho ngươi.” Khắc Lôi Nhã mỉm cười, cam kết.

      “Được. Ngươi rồi đấy, cho phépđổi ý.” Hạ Thiên vui mừng vươn tay đến trướcmặt Khắc Lôi Nhã.

      Khắc Lôi Nhã cũng mỉm cười hiểu ý, đưa tay ra. Hai đôi tay bé giữ lấy nhau chặt.

      Hạ Thiên nằm mơ cũng nghĩ tới câu đùa này của nàng, Khắc Lôi Nhã lại làm . Nàng đưa hết bảo bối cực kỳ trânquý thế giới này cho Hạ Thiên. Dĩ nhiên, đây là chuyện sau này.

      “Ngươi là người bạn đầu tiên của ta.” Hạ Thiên nắm chặt tay Khắc Lôi Nhã, lòng.

      “Ngươi cũng là người bạn đầu tiên của ta.”Khắc Lôi Nhã nắm chặt tay Hạ Thiên.

      Hai thiếu nữ nhìn nhau mỉm cười, cần thêm gì nữa.

      Chợt động tĩnh khác thường trong khôngkhí khiến Khắc Lôi Nhã cảnh giác. Nàng tay kéo Hạ Thiên ra sau mình.

      Ngay sau đó, bóng dáng nhanh nhẹn linhhoạt xuất trước mặt họ. thanh chủy thủ sáng loáng lặng yên tiếng động đặt lên cổ Khắc Lôi Nhã. Chỉ cần hơi dùng lực chútlà cắt đứt cổ nàng ngay lập tức.

      Lúc này Ngõa Nhĩ Đa mới giật mình, kêu lên:“Người này là ai vậy? Lại có hơi thở hắc ám. có. Còn có nàng đến gần mà ngươikhông phát ra à? phải chứ? Khắc Lôi Nhã, phải ngươi rất lợi hại sao? phải ngươi am hiểu nhất là cái này sao? Sao hôm nay ngươi đột nhiên trở thành phế vậtvậy? Có người đến gần ngươi mà ngươi cũng biết?”

      Khắc Lôi Nhã nhìn người mặc đồ đen đầy cảnh giác. Thân thể nhắn xinh xắn trước mắt cho nàng biết người quỷ mị như ma quỷ này là nữnhân. phải phát mà là pháthiện muộn. Khắc Lôi Nhã vừa nhận ra người này đến bên cạnh nàng.

      Hạ Thiên khẩn trương, trong lòng bàn tay đổđầy mồ hôi. Khắc Lôi Nhã vẫn nhúc nhích nhìn áo đen.

      Chỉ cần ta hơi động chủy thủ chút là có thể lấy mạng Khắc Lôi Nhã.

      Nữ nhân có thực lực kinh khủng này là ai?

      Canh thứ hai

      “Nữ nhân này kinh khủng. Ta cũng khôngphát ra. Làm sao bây giờ? Khắc Lôi Nhã, ngươi dùng ma pháp đánh bay nàng ra.” Ngõa Nhĩ Đa nóng nảy, gào lên.

      Khắc Lôi Nhã muốn bấm cho Ngõa Nhĩ Đa bất tỉnh. Có thể đánh nàng còn gì để nữa?

      Mặc dù tại nàng dám phản kíchnhưng nàng hiểu tính mạng mình bị nguy hiểm. Bởi vì thần Hắc Ám tà ác nhất định xuất lúc nàng gặp nguy hiểm.

      Nhưng nữ tử này lại có động tác nào nữa.

      “Hừ.” Bóng dáng nhắn phát ra tiếng hừlạnh đầy khinh thường, sau đó liền biến mất.

      Gió lạnh thổi qua khiến Khắc Lôi Nhã và HạThiên hồi hồn lại.

      “Chuyện gì xảy ra vậy Khắc Lôi Nhã? Nữ nhânkia có chuyện gì à? thể giải thích.”Hạ Thiên vẫn còn nắm chặt lấy quần áo củaKhắc Lôi Nhã, hỏi đầy sợ hãi.

      biết. Nữ nhân này rất lợi hại. Ta có thểphát nàng nhưng cũng tránh được.”Khắc Lôi Nhã nghi ngờ, trầm tư, “Nhưng hành động vừa nãy của nàng là có ý gì? có ý định giết ta mà giống như muốn khoe khoangvậy.”

      “Khoe khoang?” Hạ Thiên tràn đầy nghi ngờ. Là sao?

      “Khoe nàng có năng lực giết ta nhưng lại làm vậy.” Khắc Lôi Nhã trầm giọng .

      “Có người nhàm chán như vậy sao?” Hạ Thiênhá to miệng, thể tin được.

      “Thế giới rộng lớn, chuyện gì mà có.” Khắc Lôi Nhã ngẩng đầu nhìn màn đêm mịt mờ. Nàng đoán xem người bản lĩnh như vậy rốt cuộc là ai. Nghĩ tới nghĩ lui cũng đoánđược là ai, có quan hệ gì với mình mà lại làmchuyện nhàm chán như vậy.

      “Khắc Lôi Nhã, quả nhiên ở cùng với ngươi nguy hiểm tự động tìm đến cửa.” Hạ Thiên oa oa kêu lên, vẫn còn sợ hãi.

      Khắc Lôi Nhã: “….”

      “Thấy ngươi trước tiên liền kéo ta ra khỏi nguyhiểm như vậy, ta tiếp tục làm bạn với ngươi.”Hạ Thiên chống nạnh, vặn eo, lớn tiếng đầynghiêm túc.

      tắm rồi ngủ thôi.” Khắc Lôi Nhã đổ mồ hôisau ót, thà .

      “Ừ, ta biết rồi. Ta ngủ đây.” Hạ Thiên chúc ngủngon xong liền xoay người rời .

      Khắc Lôi Nhã ngồi lại lan can, khẽ tựa vàocột. Nàng chợt nhớ ra cái gì đó liền gọi NgõaNhĩ Đa: “Ngõa Nhĩ Đa, Ngõa Nhĩ Đa!”

      “Sao vậy?” Ngõa Nhĩ Đa đáp, “ phải bâygiờ nên ngủ à?”

      “Ngươi vừa ngươi cảm thấy người sátthủ kia có hơi thở hắc ám?” Khắc Lôi Nhã cau mày, hỏi.

      “Ừ. Tên sát thủ đó giấu kín hơi thở hắc ám rất tốt, đến nỗi người của thần điện Quang Minhcũng phát ra. Hắc hắc, nhưng Ngõa Nhĩ Đa ta tuyệt đối có thể.” Ngõa Nhĩ Đa khoe khoang.

      Khắc Lôi Nhã lại rơi vào trầm tư. Là ai mà có hơi thở hắc ám? Hơn nữa còn có thể giấu kín nó rất tốt. Mình đen đủi đến mức có quan hệgì với người như thế chứ?

      Lúc này, bóng dáng xinh xắn ra khỏi nhà củaTạp Mễ Nhĩ, biến mất trong con hẻm. Trongkhách sạn gọn gàng sạch , nam tử tócvàng tựa vào cửa sổ nhìn màn đên. Ngaysau đó có bóng dáng lặng yên tiếng động xuất sau lưng . thanh chủythủ sáng loáng kề vào cổ .

      Mỹ nam tóc vàng bình tĩnh, nhàng mở miệng: “Thấy nàng như thế nào?”
      “Dừng lại!” Người phía sau cắt ngang, thu hồi chủy thủ. Sau đó kéo miếng vải đen che mặtxuống, cam lòng mà đến bên bàn ngồi xuống. Người đó rót cho mình chén nước, uống ngụm rồi : “Sao huynh biết muội tìm nàng?”


      “Ta còn hiểu muội sao?” Mỹ nam tóc vàng mỉm cười tới, ngồi xuống, nhìn có mấy phần tương tự với . này mới chỉkhoảng hai mươi, cũng có mái tóc màu vàng,con ngươi màu xanh da trời. Nàng là tiểu mỹnhân tiêu chuẩn.

      “Ừ, huynh hiểu. Ca ca ngươi sống với ta nhiềunăm như vậy sao hiểu ta?” đặtmạnh cái chén xuống bàn, tức giận .

      “Ta vẫn hiểu vì sao nàng có thể vì mộttên nam nhân khốn kiếp mà bỏ qua chúng ta, bỏ qua gia tộc.” ánh mắt tinh tường của nam tử tócvàng biến lạnh, câu qua kẽ răng.

      “Ca ca, huynh vẫn còn rối rắm với vấn đề nàysao? Nhiều năm như vậy, thể thayđổi được.” tóc vàng nhàng than thở. Nàng biết trong lòng ca ca mình luôn bị đau đớn dày vò. Nàng cũng như vậy nên tối nay mới đigặp đứa kia.

      “Đứa kia như thế nào?” mỹ nam tóc vàngchợt mở miệng hỏi, “Có bình thường như tronglời đồn ?”

      tệ. Có thể phát ra muội nhưng cũng né tránh. Nàng có thể gặp nguy hiểm mà sợ. Việc nàng nghĩ tới đầu tiên là bảo vệbạn của mình.” tóc vàng rót thêm chénnước, kể.

      Nam tử tóc vàng khẽ cau mày. hiểu muội muội của mình là người tâm cao khí ngạo. Cóthể được nàng đánh giá như vậy đúng tệ.

      cách khác là giống như lời đồn?”Nam tử tóc vàng hỏi.

      “Chuyện này muội biết. Trong lời đồnnàng là hoa si ngu ngốc. Nhưng lại giống như vậy. Có phải hoa si hay ta khôngthể nghiệm chứng được.” tóc vàng ngápdài, đứng lên rồi : “Nhưng ca ca này, huynh đừng quên mục đích đến đây của chúng ta.”

      “Ta biết. Muội nghỉ ngơi .” Nam tử tóc vàng thản nhiên .

      “Còn nữa, ca ca, người kia ở trong hoàng cung. Huynh đừng có mà thăm, quá mạo hiểm. Nếu đạt được mục đích củachuyến này, huynh còn gây thêm chuyện nữa đừng trách. Tính khí lão đầu kia huynh cũng biết rồi đấy.” Trước khi ra cửa, tóc vàng quay đầu lại, lên tiếng cảnh cáo.

      Nam tử tóc vàng im lặng, thêm gì.

      “Ca ca, huynh có nghe lời muội ? Muội mất người thân rồi. Muội khôngmuốn huynh xảy ra chuyện gì.” tóc vàng tức giận, quát lên.

      “Ta biết. Muội nghỉ ngơi .” Hồi lâu sau nam tử tóc vàng mới câu như vậy.

      tóc vàng hừ tiếng, xoay người mở cửa ra ngoài.

      Nam tử tóc vàng chậm rãi đứng dậy, đến bên cửa sổ, yên lặng nhìn bóng tối mịt mờ. Trong lòng cực kỳ phức tạp. Ở gần người kia như thế mà lại thể thăm nàng.

      Nam tử tóc vàng từ từ giơ tay lên, ngón tay có chiếc nhẫn thoạt nhìn rất bình thường.Cổ tay vừa chuyển tay xuất khí cụ lớn bằng đồng, hình tròn. Chiếc nhẫn này chính là Chiếc nhẫn gian trân quýnhất đại lục! Khí cụ bằng đồng tay nam tửcó vẽ hoa văn thần bí. Bên trong nó trống rỗng như thiếu mất bộ phận nào đó. Nam tử tócvàng nhàng sờ nơi được chạm rỗng ở giữa,nơi này thiếu mất viên ngọc quý. Tìm đượcviên ngọc đó là có thể tìm được đường vào bảotàng.

      Lúc đó có thể tìm về tất cả những thứ mình đãbỏ lỡ ? Có thể thỏa mãn nguyện vọng củamình ?

      Hôm sau, Khắc Lôi Nhã học. Nàng biết nếu nhất định bị Lạp Tây Á níu lấy buông tay, thao thao bất tuyệt những lờitốt đẹp về phụ thân, năn nỉ nàng về nhà. tạinàng muốn trở về nơi có Khải SắtLâm. Ít nhất bây giờ là như vậy.

      Khắc Lôi Nhã ngồi trong hậu hoa viên nhà Tạp Mễ Nhĩ, nằm xích đu đung đưa. Gió mát thổi tới hài lòng. Uống ngụm trà ướp hương trân quý của Tạp Mễ Nhĩ lại càng thêm vừa lòng.

      “Khắc Lôi Nhã, Khắc Lôi Nhã, tới đây, ta có đồtốt nè.” Giọng của Hạ Thiên truyền đến từ xa.

      “Hả? Là cái gì?” Khắc Lôi Nhã đung đưa xíchđi, đầu cũng nâng lên mà hỏi. Sáng sớmHạ Thiên ra ngoài với Hắc Long Bản. dạo chút, mua ít đồ ăn ngon. Bây giờ lại hưng phấn như thế. Chẳng lẽ nàng mua đượcthức ăn gì ngon?

      “Ngươi xem cái này . Hắc hắc.” Hạ Thiên vọt tới trước mặt Khắc Lôi Nhã, móc ra hạtngọc to như trứng gà, lắc lắc trước mặt KhắcLôi Nhã.

      Khắc Lôi Nhã híp mắt, quan tâm: “Chỉ là viên ngọc quý lớn hơn những viên ngọckhác mà thôi.”

      “Viên ngọc này vô cùng kỳ diệu!” Hạ Thiên là đạo tặc nên gặp ít bảo vật. Nhưng bâygiờ lại hưng phấn kéo Khắc Lôi Nhã lên, kéonàng chạy vào phòng, vứt Hắc Long Bản và TẫnDiêm lại.

      “Kỳ diệu như thế nào?” Trong tay Khắc LôiNhã vẫn cầm tách trà, kiên nhẫn mà hỏi.

      “Tới đây, tới đây biết.” Hạ Thiên vội vàng lôi Khắc Lôi Nhã vào phòng, kéo rèm cửa lên, đóng chặt cửa chính lại. Lúc này nàng mới lấy viên ngọc ra.

      Trong lòng Khắc Lôi Nhã cũng thể làmlơ. Nàng nhấp ngụm trà, nhìn viên ngọc. Nódần dần tỏa ánh sáng trong phòng.

      Dạ minh châu? Khắc Lôi Nhã kinh ngạc.

      “Lợi hại ? Càng tối nó càng sáng đấy.Nó còn có thể làm đèn vào buổi tối.” Hạ Thiênnhìn viên ngọc trong tay, vui mừng .

      “Ở đâu ra vậy?” dĩ nhiên là Khắc Lôi Nhã cho là Hạ Thiên dám dùng tiền mua đồđắt như vậy.

      “Thuận tay lấy.” Hạ Thiên cất viên dạ minhchâu, vặn vẹo uốn éo cái eo, hả hê .

      “Người nào lại xui xẻo như vậy?” Khắc Lôi Nhã thuận miệng hỏi.

      “Ông chủ của phòng đấu giá Hồng Quang.” Hạ Thiên đắc ý .

      “Phốc ~~” Khắc Lôi Nhã hoa lệ phun trà.

      “Tên mập này lại có thể mang theo đồ tốt nhưvậy.” Hạ Thiên đắc chí thôi. Khi thấy nét mặt Khắc Lôi Nhã liền nghi ngờ mà hỏi: “Sao vậy? Vật này kỳ quái sao? Đúng là như vậy.Lần đầu tiên ta thấy viên ngọc có thể sánglên trong bóng tối đấy. Ban đầu ta còn khôngnghĩ nó là ngọc đâu.” Hạ Thiên rất tự nhiên mànói.

      Khắc Lôi Nhã đổ mồ hôi lạnh: “Hạ Thiên, sao ngươi lại trộm nó? Ngươi có biết hai ngày sau phòng đấu giá Hồng Quang muốn bán đấu giá ba món châu báu kỳ lạ hay ? Trong đó có viên ngọc có thể sáng lên trong bóng tối. Cóthể lần đấu giá này được vạn người để ý, vé vào cửa có ngàn vàng cũng mua được.”

      “Ha ha, vậy hai món còn lại là gì?” Hạ Thiên hứng thú, hỏi tới.

      “Còn có hai món…” Khắc Lôi Nhã ngẫm nghĩ.

      Khắc Lôi Nhã và Hạ Thiên biết rằng viênngọc quý này mang đến nguy hiểm và kỳ ngộnhư thế nào.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 62: Ngõa Nhĩ Đa sống lại bằng thân thểcủa mình


      Khắc Lôi Nhã thảo luận với Hạ Thiên lâu.Cuối cùng nàng dặn dò Hạ Thiên: “Nhớ, thể để lộ vật này.”

      “Chắc chắn rồi, ha ha. Ta bảo quản tốt.”Hạ Thiên cất viên ngọc , lại hào hứng bừngbừng mà , “Có thể xem buổi đấu giá đó ? Ngươi có cách mà. Khắc Lôi Nhã, dẫnta .”

      Khắc Lôi Nhã nhìn vẻ mặt thiết tha của HạThiên, mỉm cười: “Được. Ta tìm gia gia lấymấy tấm vé vào cửa.”

      “Ừ, tìm gia gia ngươi có thể. Nếu ngươi tìm phụ thân khốn nạn của ngươi coi như xong. Ta tình nguyện .” Hạ Thiên bĩu môi, .

      “Viên ngọc này ngươi nên xử lý chút. Nếubị người ta nhận ra hay đâu.” Khắc LôiNhã sờ cằm, suy nghĩ.

      tìm đại sư Khắc Lý Phu nhuộm màu cho nóđi. Sư phụ ngươi làm việc này rất tốt. Người khác thể nhận ra được. Sau đó chúng ta bôi lớp bột phát quang rẻ tiền lên đó.” Hạ Thiên cười hắc hắc, , “Ta thường dùng cáchnày. Người ngoài cho rằng đây chỉ là đồ rẻ tiền.”

      “Được. Lát nữa ta sai Tẫn Diêm tìm gia gia lấy vé vào cửa rồi tìm sư phụ ta.” Khắc Lôi Nhã tới đây, lòng liền trầm xuống. Từ sau khi trở về Khắc Lý Phu vẫn tự giam mình ở Công Hội Ma Pháp ra khỏi cửa. muốn mauđột phá trở thành Pháp Thần. Tất cả cũng là vì mình…..

      “Lát nữa ngươi tìm Tẫn Diêm , để cho vàngươi có việc mà làm. Ta về phòng trước. Đừng tới quấy rầy ta. Ta muốn suy nghĩ chút, gần đây nhàn rỗi quá rồi.” Khắc Lôi Nhã nghĩ tới Khắc Lý Phu liều mạng, mình cũng thể đểmặc mọi chuyện được. Lần trước đột phá được điều quan trọng thứ hai của Liên Hoa Bảo Giám. Bây giờ nên luyện điều quan trọng thứ ba thôi.

      “A, được. Ngươi yên tâm mà suy nghĩ . Ha ha, sớm đột phá thành Ma Đạo Sư, sau đó là Thánh Ma Đạo Sư , tiếp đó là Pháp Thần. Vậy vềsau ta có thể xông pha mọi chỗ rồi.” Hạ Thiênhíp mắt, cười hắc hắc.

      Khắc Lôi Nhã cười cười đầy bất đắc dĩ. Hy vọngcủa nha đầu này là…

      Trở lại phòng mình, Khắc Lôi Nhã bày ra bọcma pháp, lấy Liên Hoa Bảo Giám ra. Lúc nàyNgõa Nhĩ Đa mới lên tiếng: “Khắc Lôi Nhã, sao ngươi có thể hiểu được chữ đó?”

      “Ngõa Nhĩ Đa, ngươi có cảm thấy ta giống hoa si vô dụng ?” Khắc Lôi Nhã đáp màhỏi ngược lại.

      phải giống mà căn bản là khôngphải.” Ngõa Nhĩ Đa trả lời đầy chắc chắn.

      “Vậy là được rồi. Im lặng . Đừng quấy rầy ta.”Khắc Lôi Nhã kiên nhẫn mà phất tay, ý bảo Ngõa Nhĩ Đa tránh ra.

      Ngõa Nhĩ Đa bay ra cửa, nhíu mày, suy nghĩ lời Khắc Lôi Nhã vừa . Từ khi theo Khắc Lôi Nhã luôn nghe mọi người xung quanh nóinàng là hoa si gì đó, lại còn ngu ngốc, vô dụng.Nhưng tiểu ác ma tà ác, lòng dạ xấu xa, giảlương thiện, hiểm, hèn hạ, vô sỉ, là Ma VũSong Tu, tại thăng cấp thành Ma Đạo Sĩ.Ngọn lửa của nàng còn biến thành màu vàng kimrất kỳ quái. Người như vậy có liên hệ gì với hoa si ngu ngốc đâu? Chẳng lẽ Khắc Lôi Nhã cố ý che giấu thực lực?

      Ngõa Nhĩ Đa nghĩ đến đau cả đầu vẫn tìm ra nguyên nhân.

      Khắc Lôi Nhã vận chuyển lực hoa sen, dung hợp vào trang sách. Chữ đó giống như có sinhmạng, chậm rãi chuyển động. Nét bút dần thay đổi biến thành những chữ khác. Nội dung đó dần dần thay đổi thành điều quan trọng thứ ba.

      Khắc Lôi Nhã suy nghĩ nhiều, đọc thậtcẩn thận, nhíu mày lại. Lúc nàng luyện thành điều quan trọng thứ hai gặp kiếp nạn từ trời là bởi vì nàng mang theo tấm lòng của hoa sen. Chính vì thế xuất đóa hoa sen lớn màu vàng. Nếu mang theo tấm lòng của hoasen gặp phải kiếp nạn từ trời. Trongsách còn người có thể mang theo tấm lòngcủa hoa sen rất ít. Điều quan trọng nhất là tính tình của hoa sen chịu ảnh hưởng của ngườiluyện nó. cách khác là gà sinh ra gà, vịtsinh ra vịt. Chủ nhân như thế nào mangtheo tính tình của hoa sen như vậy.

      Khắc Lôi Nhã thấy điều này hơi quýnh. Nàng tự hỏi tính cách mình cũng có dữ dội như thế chứ? Trước khi thần Hắc Ám phủ xuốnghình như hoa sen màu vàng mắng thô tục, nóigì mà mẹ kiếp, có người tới cứu ngươi ta còn rangoài làm cái lông gì, lãng phí tình cảm. Hìnhnhư là như vậy nhỉ? Mình có thể hiểu tính tìnhcủa hoa sen màu vàng là do mình tạo ra ?A phi! Khắc Lôi Nhã bực bội. Đây là cái quỷ gì vậy?

      “Mẹ, người phi cái gì? Ta là do người tạo ra đó.”Chợt giọng vang lên đột ngột trong đầuKhắc Lôi Nhã. Nàng cả kinh, đánh rơi sách trêntay. Tình huống lần trước quá bất ngờ nên khôngnghe giọng kia, tại rất ràng. Là giọng non nớt đầy cuồng vọng.

      Mẹ??? Khắc Lôi Nhã há to miệng, sau đó vươntay chỉ chỉ vào mũi mình. gọi mình à?

      “Con gọi người đó.” Giọng non nớt hừ lạnh, “Ngõa Nhĩ Đa bỉ ổi tự cho mình là đúngthường nhảm với người nên con muốn tham gia.”

      “Vậy… Có thể giải thích cho ta là chuyện gì xảy ra ?” Khắc Lôi Nhã hỏi, “Còn nữa,đổi cách xưng hô . Mặc dù có lẽ ra đời của ngươi có quan hệ với ta nhưng xưng hô kiểu nàyhình như đúng lắm.”

      “Được, mẹ, người hãy nghe con . Lúc ngườiluyện thành điều quan trọng thứ hai của Liên Hoa Bảo Giám là thời khắc quan trọng nhất. Nếu như lúc đó người sinh ra con dù ngườicó luyện thành mười điều quan trọng trong này cũng thể đạt tới cấp bậc Pháp Thần.Người cũng thể lĩnh ngộ được tâm pháp ởtầng cao hơn.” Giọng điệu non nớt của hoa sen màu vàng nghiêm túc khác thường, “Người có nhớ sau lưng người có 12 cánh hoa ?”

      Khắc Lôi Nhã gật đầu, sau đó bất đắc dĩ : “Có phải dùng sức mạnh nên mới có chuyệnnày?”

      Hoa sen màu vàng mắt điếc tai ngơ với kháng nghị của Khắc Lôi Nhã, tiếp tục : “Lần trước người lĩnh ngộ điều quan trọng thứ hai ở thờikhắc gặp nguy hiểm, thuận lợi sinh ra con nên mới gặp kiếp nạn của trời. Chút sấm sét này con cũng để vào mắt. Sinh con ra ngườimới có thể lĩnh ngộ được điều quan trọng thứmười và mười hai. Đến lúc đó toàn bộ cánh hoa lưng người nở rộ.”

      “Ngươi tồn tại như thế nào?” Khắc Lôi Nhã khẽ nhíu mày mà hỏi.

      “Mẹ, người ngu ngốc khi hỏi vấn đề này. Con được sinh ra, người thử xem?” hoa sen màu vàng có chút khinh thường.

      “Ngươi giống như mới được sinh ra à?” Khắc Lôi Nhã tức giận hỏi. Nếu người này là đứa trẻ cũng tuyệt đối là kẻ phản nghịch! hề đáng chút nào.

      “Con rất vừa mắt với cái người luôn đào lỗ tai kia. Mẹ, người mau cho thân thể để chơi đùa . trừ khi người gặp nguy hiểm con mới xuất .” hoa sen vànghừ lạnh tiếng. Sau đó liền nghe thấy giọng nó nữa.

      “Hoa sen vàng? Hoa sen vàng?” mặc cho Khắc Lôi Nhã kêu gọi, hoa sen vàng cũng đáp lại.

      “Khắc Lôi Nhã, ngươi làm sao vậy?” Ngõa NhĩĐa nhàng lại gần, hỏi đầy khó hiểu, “Sắcmặt của ngươi tốt lắm.”

      Khắc Lôi Nhã ngẩng đầu liếc Ngõa Nhĩ Đa, nhìn đến dựng hết cả lông tóc. đâu có biếtlòng Khắc Lôi Nhã rất rối rắm. Tự nhiên có sinh vật kỳ quái gọi nàng là mẹ! Có thểkhông bối rối sao?

      “A, Khắc Lôi Nhã, Bạch Đế tỉnh.” Chợt Ngõa Nhĩ Đa khẽ kêu lên, nhìn móng vuốt củaBạch Đế được Khắc Lôi Nhã đặt gối đangkhẽ giật giật.

      Khắc Lôi Nhã quay đầu lại, thấy Bạch Đế chậm rãi mở mắt ra.

      “Chiêm chiếp ~” Bạch Đế mở to miệng, đứng lên, thân thể run run. Sau đó nó thân mật bò lên người Khắc Lôi Nhã.

      Khắc Lôi Nhã ôm lấy Bạch Đế đầy lông, trong lòng càng thêm bối rối. Tại sao lại có cảm giácnàng chính là nơi tập hợp những sinh vật kỳ lạ?Ngõa Nhĩ Đa là Linh Hồn Thể, hoa sen vàngcuồng vọng gọi mình là mẹ, còn có Bạch Đế đầylông này nữa. Người đáng như thế này mà lại là chủ nhân của mình.

      Khắc Lôi Nhã trừng mắt nhìn Bạch Đế mình đầy lông, hừ lạnh. Cứ chờ xem, nhất định khế ước cóthể thay đổi. Mình nhất định trở thành chủnhân của Bạch Đế!

      “Ngõa Nhĩ Đa.” Khắc Lôi Nhã chợt kêu lên.

      “Cái gì?” Ngõa Nhĩ Đa theo phản xạ.

      “Ngoài việc tìm thân thể thích hợp khác để nhập vào có cách nào nữa ?” Khắc LôiNhã cau mày, hỏi.

      “Có mà cũng như có.” Ngõa Nhĩ Đa nóiđầy bất đắc dĩ.

      “Là sao?”

      “Có thứ có thể giúp ta sống lại. Nhưng đó lại là bảo vật của thần điện Quang Minh. Nghe là Nữ Thần ban cho Giáo Hoàng. Nó vẫnđược cung phụng ở chủ điện của thần điện Quang Minh. Ai có thể lấy được chứ? Vậy chẳngphải giống như có sao?” Ngõa Nhĩ Đa lảinhải, “Dĩ nhiên ta thích thân thể người khác. Ta chỉ có cảm giác với thân thể chínhmình mà thôi. Nhưng đồ chơi kia ta có thể suynghĩ chút. Sao có thể lấy nó được nhỉ?”

      Khắc Lôi Nhã cau mày nghĩ tới chuyện khác.

      “Nếu ngươi sống lại trong thân thể của mình có bị nhận ra ? Ví dụ như là Thánh tử điệnhạ giết ngươi?” Khắc Lôi Nhã nghi ngờ hỏi.

      đâu. Lúc đánh nhau với tên tiểu bạchkiểm đó ta che mình rất kỹ, cũng nóichuyện.” Ngõa Nhĩ Đa trả lời theo tình hình.

      Khắc Lôi Nhã ngồi xếp bằng ở đó, gì,rơi vào trầm tư.

      “Khắc Lôi Nhã, đừng ngươi muốn đến thầnđiện Quang Minh trộm đồ nha? Chẳng lẽ ngươi biết chuyện đó nguy hiểm cỡ nào sao? thể khẳng định ngươi có thể an toàn vào. Mà dù có thể như thế cũng nhất định có thể mang ra được!” Ngõa Nhĩ Đa sợ hãi kêu lên, vô cùng lo lắng mà , “Mặc dù ta rất muốnsống lại bằng thân thể của mình nhưng cũng muốn ngươi mạo hiểm.”

      “À.” Khắc Lôi Nhã đáp qua loa, vẫn còn suy nghĩ.

      phải ngươi hiểu lầm gì chứ? Ta sợ ngươi gặp chuyện may mà là ngươi xảy ra chuyện ta phải làm sao? Lúc đó ta chỉ là tảng đá mà thôi.” Ngõa Nhĩ Đa vội vàng giảithích, nhưng càng càng có sức lực. ảo não trong lòng. Sao lại có cảm giác càng tô càng đen nhỉ? Chẳng lẽ mình thích tiểu ác ma này rồi sao? Phi! Sao có thể?! Tiểu nha đầu này còn chưa hoàn toàn trổ mã, tính tình lại xấu xa như thế. Nàng thường dùng thủ đoạn hiểm độc với mình. Người ghê tởm như vậy sao mình có thể thích được?

      “À.” Khắc Lôi Nhã đáp qua loa.

      Ngõa Nhĩ Đa yên lòng. Xem ra tiểu ác ma khôngđặt lời mình trong lòng. May quá.

      “Ngõa Nhĩ Đa.” Khắc Lôi Nhã chợt lên tiếngkhiến Ngõa Nhĩ Đa sợ tới mức nhảy dựng lên.

      “Cái…cái gì?” Ngõa Nhĩ Đa cẩn thận hỏi.

      “Vật có thể giúp ngươi sống lại bằng thân thể của mình có hình dạng như thế nào?” Khắc Lôi Nhã đầy nghiêm túc.

      “Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Ngõa Nhĩ Đa giậtmình, hỏi.

      “Dĩ nhiên là ta giúp ngươi lấy, để cho ngươi có thể sống lại bằng thân thể của mình.” Ngươi có thân thể có thể trợ giúp ta nhiều hơn. Câucuối này Khắc Lôi Nhã ra. Ngõa Nhĩ Đa có thân thể cũng phải là chuyệntốt.

      “Cái gì?!” Ngõa Nhĩ Đa gào lên, “Ngươi có biếtđó là chuyện nguy hiểm cỡ nào ?! mu bàn tay ngươi có dấu ấn của thần Hắc Ám. Nếu bị người của thần điện Quang Minh phát ngươi có biết hậu quả thế nào ?” Ngõa Nhĩ Đa lo lắng, ngăn cảm ngay lập tức.

      Canh thứ hai

      bị bọn họ phát là được.” Khắc LôiNhã chẳng hề để ý, nhún vai đáp lại.

      đơn giản chút, ngươi cho rằng thầnđiện Quang Minh là nơi có thể vào dễ dàng hay ? Ngươi cho rằng có thể dễ dàng lấy được đồ trong đó à? Cao thủ trong thần điệnQuang Minh nhiều như mây. Hơn nữa đó còn là vật được cung phụng ở chủ điện.” Ngõa Nhĩ Đa lo lắng, cuống quýt liệt kê lợi hại để ngăn cản Khắc Lôi Nhã.

      “Ta xông vào.” Khắc Lôi Nhã nhàng nhíu mày, “Còn có, ta rất nghi ngờ. Vậtnhư vậy hẳn phải là bảo bối được cất giữ tại nơibí mật nào đó chứ?” Khắc Lôi Nhã khó hiểu, hỏi.

      “Là vì đám người của thần điện Quang Minh là đồ đạo đức giả lại còn kiêu căng. Đó là đồ Nữ Thần ban cho người phàm, dĩ nhiên là phải khoera. Phải cho mọi người biết thần điện được Nữ Thần chăm sóc. Còn có nguyên nhânnữa là thần điện Quang Minh vô cùng có lòng tin vào thực lực của mình. Ngươi nghĩ xem thếgiới này có ai dám trộm đồ trong chủ điện ?” Ngõa Nhĩ Đa cau mày, .

      “Ta dám.” Khắc Lôi Nhã nở nụ cười kỳ quái.

      “Ngươi! Ngươi muốn chết à?” Ngõa Nhĩ Đa nóng nảy rống giận, “Ngươi có biết làm như vậy rất nguy hiểm hay ?!”

      “Vật kia có hình dáng như thế nào? đó nhất định có kết giới?” Khắc Lôi Nhã sờ cằm, suynghĩ.

      nhảm! Đương nhiên là có kết giới rồi.Nhưng cũng mạnh lắm. Bởi vì thần điện Quang Minh phải kiêu căng bình thường.”Ngõa Nhĩ Đa phun khí lạnh. Sau đó giật mình cái, ánh mắt trở nên bỉ ổi, “Khắc Lôi Nhã, sao ngươi lại liều mạng muốn ta sống lại bằng thân thể của mình vậy? Chẳng lẽ ngươi để ý ta rồi? Ngươi thầm ta à?”

      Khắc Lôi Nhã lời, móc ma linhthạch ra, bấm cái mạnh. Ngõa Nhĩ Đa mất hồn, co quắp, dám lên tiếng nữa.

      Khắc Lôi Nhã lãng phí thời gian nữa, ngồi xếp bằng lại, nhắm mắt nhớ lại tâm pháp của điều quan trọng thứ ba của Liên Hoa Bảo Giám,bắt đầu luyện.

      Vô thanh vô hình, vô ngã vô tâm.

      Khắc Lôi Nhã tiến vào cảnh giới kỳ diệu. Tất cả mọi thứ xung quanh đều biến mất. Nàng cảm thấy có cảm giác ấm áp khác thường.

      Ngõa Nhĩ Đa bất tỉnh nên thấy đượcKhắc Lôi Nhã lúc này được bao quanh bởi mộtcỗ ánh sáng màu vàng. Thoạt nhìn rất thánh khiết, rất xinh đẹp.

      Bạch Đế nằm bên cạnh nâng cái đầu, nhìn chằm chằm Khắc Lôi Nhã nhúc nhích.

      biết qua bao lâu, rốt cuộc Khắc Lôi Nhã cũng mở mắt ra. Ánh sáng màu vàng biến mất.Khóe miệng Khắc Lôi Nhã lên nụ cười hàilòng. Dung hợp Đấu Khí và Ma Pháp với lực hoasen tạo nên kỳ tích. Chỉ chút nữa là lĩnh ngộ điều quan trọng thứ ba rồi. phải là thể đột phá mà là nàng muốn nghênh đón kiếp nạn từ trời ở đây. Nó hủydiệt phòng ốc của Tạp Mễ Nhĩ.

      “Mẹ, càng về sau càng khó đột phá. Tài nghệ Đấu Khí và Ma Pháp bây giờ của người chỉ có thể giúp người đạt tới điều quan trọng thứ hai thôi. Sau này càng khó khăn.” Giọng của hoa sen vàng vang lên trong đầu Khắc Lôi Nhã, “Nhưng người đừng sợ, con ngăn cản kiếpnạn từ trời.”

      “Có thể đổi cách xưng hô ?” Khắc LôiNhã vô lực .

      “Mẹ, ngủ ngon.” Hoa sen vàng lại tiếp tục mắtđiếc tai ngơ kháng nghị của Khắc Lôi Nhã, chúcngủ ngon xong liền gì nữa.

      Khắc Lôi Nhã im lặng, hoàn toàn làm gì được với hoa sen vàng này. Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng lộ ra nụ cười. tại nhắm mắt lại là có thể cảm nhận được xa hơn. Trờibên ngoài sắp tối, ý thức chậm rãi mở rộng ra, qua hành lang tới đại sảnh. Có thể cảm nhậnđược tình huống trong đại sảnh. Mọi người chuẩn bị ăn cơm. Hạ Thiên sao Khắc Lôi Nhã còn chưa suy nghĩ xong, biết có cần gọi . Tạp Mễ Nhĩ lại ngăn cản, rằngkhi Ma Pháp Sư suy nghĩ tốt nhất là nên quấy rầy.

      Khắc Lôi Nhã sợ hãi thầm than. Chỉ mới đột pháđiều quan trọng thứ ba của Liên Hoa Bảo Giám có hiệu quả kỳ diệu thế này, vậy về sau thìsao? Đây chính là thần thức sao? Trong đầu Khắc Lôi Nhã chợt thoáng qua suy nghĩ này rồibiến mất.

      Ngay sau đó, Tạp Mễ Nhĩ, Tẫn Diêm và Hắc Long Bản đều có cảm giác kỳ lạ.

      “Sao ta lại có cảm giác bị người theo dõi thế nhỉ?” Tạp Mễ Nhĩ nghi ngờ, quay đầu nhìn xung quanh nhưng tìm được điều bất thường ở bất cứ đâu.

      “Ta cũng có cảm giác này. Có người dòm ngó chúng ta.” Hắc Long Bản phun khí lạnh qua lỗ mũi, cực kỳ khó chịu mà .

      Tẫn Diêm nhìn xung quanh đầy cảnh giác nhưngcũng phát điều gì.

      Khắc Lôi Nhã hài lòng từ từ thu hồi ý thức.Nàng suy nghĩ tới hai chữ thần thức thoáng hiệntrong đầu. Có cảm giác nó rất quen thuộc cũngrất kỳ quái. Nhưng lại diễn tả được. Rốt cuộc là tại sao vậy?

      Khắc Lôi Nhã đứng dậy. Bạch Đế nhào lên lưng của Khắc Lôi Nhã. Sau đó thuận thế bò lên vai rồi lên đầu nàng, chiếm lấy cái ghế của nó.

      Khắc Lôi Nhã tới đại sảnh. Bọn Tạp Mễ Nhĩđang chuẩn bị ăn cơm. Vừa thấy Khắc Lôi Nhã, Hạ Thiên liền vui mừng nhảy lên, móc ra mấy tờ vé vào cửa từ trong ngực, vui mừng giơ lên:“Khắc Lôi Nhã, gia gia ngươi lợi hại. Hiệusuất tốt. Nhanh như vậy có thể lấy đượcvé vào cửa. Đến cả cái đó cũng lấy ra.”

      Khắc Lôi Nhã tự nhiên biết Hạ Thiên cái đólà có ý gì. Là dùng thuốc nước để nhuộm màu viên ngọc quý.

      “Khắc Lôi Nhã, ăn cơm thôi.” Tạp Mễ Nhĩ mỉmcười đầy ấm áp và săn sóc, “Ngươi nhốt mìnhtrong phòng lâu như vậy có đói bụng ? Ănnhiều chút nha.”

      Khắc Lôi Nhã gật đầu tới. Lúc đến gần TạpMễ Nhĩ nặn ra câu từ kẽ răng: “Ta ước gì ngươi chết đói trong đó.”
      “Nguyện vọng này của ngươi vĩnh viễn khôngthành thực.” Khắc Lôi Nhã cũng cười tươinhư hoa, rít lên qua kẽ răng.

      Bữa ăn này rất hòa thuận. Ít nhất ngoài mặt là như vậy.

      Ăn xong cơm tối, Khắc Lôi Nhã trở về phòng ngủ, móc ma linh thạch ra, đặt trong tay mà chàxát mạnh.

      Ngõa Nhĩ Đa tỉnh lại, trừng mắt nhìn hành độngcủa Khắc Lôi Nhã. Ma linh thạch giống như thân thể của vậy. Nó có thể cho có cảm giác. Khắc Lôi Nhã chà xát như vậy cũng giống như chà toàn thân .

      “Khắc Lôi Nhã, dừng tay, ngươi làm gì vậy?” Ngõa Nhĩ Đa kinh hô, vội vàng ngăn nànglại, “Ta tỉnh.”

      “À.” Khắc Lôi Nhã dừng tay, nhìn Ngõa Nhĩ Đa, : “ , bảo vật có thể cho ngươi sống lạibằng thân thể của mình có hình dạng như thếnào? À, sao mặt của ngươi lại đỏ như vậy?”

      “Ngươi!” Lời Ngõa Nhĩ Đa đến khóe miệng nhưng lại nuốt xuống. Bị chà như vậy mặt có thểkhông đỏ à? Dù gì ta cũng là nam nhân bình thường! (chà trúng chỗ…. =D)

      mau!” Khắc Lôi Nhã chọc chọc tay vào malinh thạch, kiên nhẫn mà .

      “A! Nó giống như vỏ sò vậy.” Ngõa Nhĩ Đa chỉsợ Khắc Lôi Nhã lại chà xát như vừa rồi, vội vàng trả lời. Sau đó vội vàng bổ sung: “ cho ngươi biết nhưng ngươi đừng . Nơi đó quá nguy hiểm. Thực lực bây giờ của ngươi khôngthể được. Ngay cả khi ngươi thành Ma ĐạoSĩ cũng thể an toàn vào, an toàn thoát thân được.”

      Khắc Lôi Nhã để ý đến Ngõa Nhĩ Đa mà là dùng sức bấm, khiến bất tỉnh lần nữa.Sau đó nàng thu thập vài thứ, đứng dậy ra cửa, tới phòng Hắc Long Bản.

      Nàng gõ cửa phòng . Mặt tràn đầy vẻ ngái ngủ. có việc gì làm chỉ có thể ngủthôi.

      “Sao vậy Khắc Lôi Nhã?” Hắc Long Bản nghingờ, khó hiểu.

      , tối nay ta dạy cho ngươi lớp rất quantrọng.” Khóe miệng Khắc Lôi Nhã lên nụcười giảo hoạt.

      Hắc Long Bản trừng mắt nhìn, vẫn còn nghihoặc.

      theo ta là được.” Khắc Lôi Nhã nở nụ cườiquỷ dị, “Ngươi có thể học được những gì cần học.”

      “Được.” Hắc Long Bản đồng ý ngay lập tức. lặng lẽ theo Khắc Lôi Nhã ra cửa.

      Đêm lạnh như nước.

      Khắc Lôi Nhã và Hắc Long Bản đứng trong góc yên lặng. Nàng thầm gì đó vào tai HắcLong Bản. lắng nghe cẩn thận, sót chữ.

      “Làm như vậy?” Hắc Long Bản lanh trí hỏi, như học sinh tiểu học chờ thầy giáo trả lời vậy.

      “Ừ, đến lúc đó ngươi chỉ cần như vậy…..Sau đó như vậy….” Khắc Lôi Nhã giải thích cặn kẽ cho Hắc Long Bản.

      “Được, được.” Hắc Long Bản gật đầu đồng ý. Sau đó nghi ngờ, nháy mắt cái, hỏi:“Nhưng tại sao ta phải làm vậy?”

      “Gương đông kích tây.” Khắc Lôi Nhã kiên nhẫn giải thích, “Ngươi ở bên kia lôi kéo chúý của họ, ta vào từ chỗ khác. Bọn họ cũng để ý tới ta.”

      “Cái này hay, ha ha.” Hắc Long Bản gật gù đắcý : “Ta cần trì hoãn bao lâu?”

      “Trì hoãn hết mức có thể, được ngươi kể chuyện xưa cho bọn họ. chút kỳvọng của Nữ Thần Quang Minh với Long Thần. rằng người hy vọng loài người có thể sống hòa bình với rồng nên ngươi tới thăm bọn họ.” Khắc Lôi Nhã vô sỉ mà dạy Hắc Long Bản.

      Hắc Long Bản nghiêm túc lắng nghe, ghi nhớtoàn bộ.

      “Ta nhớ rồi. Bây giờ xông lên hả?” trong mắtHắc Long Bản lóe lên hưng phấn, vô cùngkích động.

      . Bây giờ chưa được. Đợi thêm lát nữađã.” Khắc Lôi Nhã tính toán thời gian. Khoảng ba giờ sáng là lúc người ta buồn ngủ nhất, đềphòng cũng giảm xuống thấp nhất. Lúc đó là lúc tốt nhất để làm ầm ĩ.

      “Được.” Hắc Long Bản ngồi chồm hổm xuống, kiên nhẫn đợi.

      Đêm càng lúc càng sâu, Khắc Lôi Nhã ngẩngđầu nhìn trời. đến lúc rồi. Nàng đẩy HắcLong Bản buồn ngủ bên cạnh cái: “Bản, . Đến lúc ngươi biểu diễn rồi.”

      “Được.” Hắc Long Bản hưng phấn nhảy lên.

      người rồng lợi dụng đêm tối lặng lẽ đếngần cửa chính của thần điện Quang Minh.

      “Rống ~~~~” Hắc Long Bản gầm lên giận giữ,phá tan yên tĩnh của ban đêm. khôi phụcnguyên hình, ngồi chồm hổm ở cửa thần điện Quang Minh.

      cỗ Long uy chấn động lòng người chậm rãi lan ra.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :