1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tài Năng Tuyệt Sắc - Vô Tình Bảo Bảo (Full +eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 53: Xử lý Thánh Kỵ Sĩ




      Hắc Long tức giận gầm thét, đôi cánh khổng lồ kích động, nổi lên trận trận cuồng phong. Mặcdù nó rất muốn xé rách loài người đáng hận trước mắt này nhưng lại thể tiến lên phía trước dù chỉ bước.

      “Ngươi nhìn ngươi chút . Lỗ mãng lại dễ kích động. Khó trách bị người hãm hại.” KhắcLôi Nhã chậm rãi , “Ta ta giảiđược chứ có trong nhóm ta có ai giảiđược đâu?”

      Hắc Long dừng động tác, mắt đầy mong chờnhìn Khắc Lôi Nhã.

      khí rất quỷ dị.

      Ngõa Nhĩ Đa co quắp. Tiểu ác ma này có thể tà ác hơn ?

      Hạ Thiên cũng quan tâm nữa. Lúc ban đầu nàng còn chán ghét Khắc Lôi Nhã, nhưngbây giờ khác. theo nàng có rất nhiều chuyện vui để xem.

      “Loài người, ngươi rất xảo trá. Tên ngươi là gì?”Kỳ lạ là Hắc Long còn tức giận nữa mà hạ thấp giọng, hỏi.

      “Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã.” Khắc Lôi Nhã trả lời nhưng trong lòng lại cảm thấy kỳ quái. Ngườinóng nảy này lại vì mình lừa gạt mà tức giận? Rất kỳ quái, rất bình thườngnha.

      “Khắc Lôi Nhã, ta thỏa mãn cầu của ngươi. Ta muốn thêm cầu.” Thanh Hắc Long trầm thấp, ầm ầm vang dội như sấm.

      Lên giá ngay tại chỗ? Hắc Long này lại vô sỉ nhưvậy?

      “Đồng ý với ta giao dịch này thành.” Hắc Long buồn bực .

      “Ngươi để ta suy tính trước.” Khắc Lôi Nhã dĩ nhiên tùy tiện đồng ý gì cả.

      “Cho ta theo ngươi để học ít hèn hạ, vô sỉ và xảo trá của loài người. Ngươi là đốitượng vô cùng đáng giá để học tập.” (á há há,coan rồng này kute thế ) Giọng Hắc Long nghiêm túc khác thường, : “Ta muốn đoạt lại đồ của ta. Có lẽ ngươi đúng. Ta quá vọngđộng cho nên mới bị hãm hại. Ta muốn theongươi học tập sau đó trở về đối phó với người đãhãm hại ta.”

      Nghe Hắc Long xong Khắc Lôi Nhã chỉ cảm thấy dở khóc dở cười. Đây là khen nàng hay là làm nàng tổn thương đây?

      Mọi người sau lưng Khắc Lôi Nhã nhịn được nữa. Mỗi người đều cười nghiêng ngửa. Khắc Lý Phu cười đến lông mày cũng run lên.Hạ Thiên ôm bụng cười ha ha. Thủy Văn Mặc càng thêm khoa trương. ngồi chồm hổm đất, vỗ đất mà cười đến mức muốn trúng gió luôn. Chỉ có Tẫn Diêm và Phong Dật Hiên hơi kiên nhẫn hơn chút, khoatrương như thế.

      “Có thể. Nhưng phải ký ước pháp tam chương.Thứ nhất, ngươi được tùy tiện hiệnnguyên hình nếu được ta cho phép. Thứ hai, ngươi phải khống chế tính tình nóng nảy, được tùy tiện công kích loài người. Phải được ta đồng ý ngươi mới được hành động. Điều thứ ba tạm thời ta chưa nghĩ tới, sau .”Khắc Lôi Nhã suy nghĩ chút rồi với HắcLong.

      “Được, thành vấn đề. tại có thểcởi cấm chế cho ta chưa?” Hắc Long hỏi.

      “Sư phụ.” Khắc Lôi Nhã nhíu mày, quay đầu nhìn Khắc Lý Phu vẫn còn cười to.

      “A, được được.” Khắc Lý Phu vất vả mới có thể ngưng cười, móc ra cái hũ bằng thủy tinh, đập vỡ miệng rồi với Hắc Long:“Hoàng tử điện hạ tôn quý, ta hoàn toàntin tưởng lời của ngươi. Thủy Tinh Ký Ức này ghi lại quá trình ta cứu ngươi. Nếu sau khi cứu ngươi, ngươi lại nuốt lời, muốn giết sạchchúng ta Thủy Tinh Ký Ức này lập tứctruyền hình ảnh tới lão bằng hữu của ta. ChuyệnHoàng tử Long tộc lấy oán báo ân lan truyềnkhắp đại lục.” Hậu quả cần cũng biết. Rồng là sinh vật có lòng tự trọng mạnh nhất. khi làm chuyện lấy oán báo ân bị loài ngườitruyền tụng, bị nhân loại đê tiện khinh bỉ đó chính là sỉ nhục lớn nhất.

      Lão hồ ly này! Hắc Long thầm mắng tiếng. ra quả có tính toán đó. Chỉ cần đám người kia giải cứu chặt chúnglàm trăm mảnh ngay lập tức. Nhưng thayđổi chủ ý. Loài người là động vật hèn hạ, vô sỉ,xảo trá nhất. theo nàng học những thứ nàymột chút rồi trở về đối phó với ca ca vôcùng tốt.

      Khắc Lôi Nhã nheo mắt lại. Ý tưởng của Khắc Lý Phu và nàng mưu mà hợp. Nhưng bâygiờ nhìn lại thấy Hắc Long tuyệt đối giết bọn họ.

      Khắc Lý Phu làm Ma Pháp Trận thủy tinh cầu rồi đưa cho Khắc Lôi Nhã. móc ra ma trượng, giơ giữa trung, bắt đầu niệm mộtcâu thần chú phức tạp. Ma trượng phát ra mộtđạo ánh sáng thẳng tới đầu Hắc Long, sau đó biến thành chùm ánh sáng chiếu nghiêng xuống, đánh tới bốn quang cầu trói buộc HắcLong.

      Bốn quang cầu run lên, chấn động càng ngàycàng kịch liệt. Trán Khắc Lý Phu toát ra tầng mồ hôi mịn nhưng vẫn dừng câu thần chú trong miệng mà tốc độ còn nhanh hơn.

      Hắc Long phát ra tiếng ngâm dài, haimóng chân trước kéo mạnh chùm ánh sáng ra.

      tiếng nổ lớn vang lên bên tai, ánh sáng chóimắt bao phủ Hắc Long. Nó vỗ cánh tạo ra giólớn làm cho mọi người thể mở mắt.

      Ngay sau đó, bốn cây cột bị Hắc Long phá hủy.Ánh sáng trắng tản . Nó mở rộng thân thể tựdo.

      “Rống ~~~~!” Hắc Long ngửa mặt lên trời gàoto tiếng, phát tiết hết oán hận trong nội tâmvà thoải mái khi được giải thoát.

      Khắc Lý Phu chậm rãi mở mắt ra, xoa xoa mồhôi hột dày đặc đầu. Khắc Lôi Nhã vội đỡ Khắc Lý Phu ngồi xuống.

      Hắc Long lành lạnh nhìn về bên này, phù tiếng, đạo ánh sáng thoáng qua, nó hóa thành hình người. Mắt đen tóc đen, quần áo màu đen. khuôn mặt tuấn mang theo sựcuồng dã, sâu trong tròng mắt lên vẻ cuồngbạo.

      “Khắc Lôi Nhã, răng nanh, răng nanh.” Hạ Thiên giọng nhắc nhở nàng.

      “Ngươi lấy được răng nanh rồi trở về hoànthành khảo hạch? Rồi biến mất luôn? Vậy ta lỗ lớn.” Khắc Lôi Nhã quay đầu với Hạ Thiên. Nàng biết tính tình nha đầu quỷ này vô cùngbướng bỉnh.

      “Ai nha, ngươi cần vô tình như thế.Ta trở về nộp răng nanh, hoàn thành khảo hạch liền quay lại. Ta cùng ngươi tới rừng Tinh Linh. Ta còn chưa báo đáp ngươi mà.” Hạ Thiênvội vàng bảo đảm.

      “Vậy, Hoàng tử điện hạ, ta muốn cầu thứ ba.” Khắc Lôi Nhã để ý đến Hạ Thiênmà quay đầu nhìn Hắc Long.

      “Tên ta là Bản Bối Nhĩ Nạp Á Lịch Khắc Tát A Đặc Phỉ Nhĩ Đức...(tha thứ cho ta. Mấy thứ nàyta rất bất tài *.*) Hắc Long tóc đen mắt đen như niệm kinh tên của . liên tục màchưa có ý dừng lại. Tên tuổi của Long tộc đều dài như vậy sao?

      tên Bản là được rồi.” Khắc Lôi Nhã cắt lời Hắc Long, : “Ngươi đưa răng nanh của ngươi cho tiểu nha đầu này rồi đưa nàng tới gia tộc Ái La. Nàng hoàn thành khảo hạch xong liền mang về hội hợp với chúng ta. Chúng ta cắm trại ởđây chờ các ngươi ngày đêm. Nếu nhađầu này quay về, ngươi hãy đạp gia tộccủa nàng đến mảnh vụn cũng còn cho ta.”

      Nghe xong lời Khắc Lôi Nhã sắc mặt của Hạ Thiên liền đại biến. Nàng quả có ý niệm trở về rồi quay lại nữa. Khắc Lôi Nhã quánguy hiểm. Nữ nhân luôn có giác quan thứ sáu.Nhờ điều này mà Hạ Thiên có thể cảm nhận được ở cùng Khắc Lôi Nhã, nguy hiểm tự tìmtới. Sau này lần lại lần chứng giác quan thứ sáu của Hạ Thiên vô cùng chính xác!

      “Ta từ chối.” mặt Hắc Long Bản lên vẻ khinh bỉ, “Ta thể để loài người đê tiệnngồi lên lưng ta.”

      Sắc mặt Hạ Thiên vui mừng nhưng câu tiếp theo của Khắc Lôi Nhã khiến nụ cười cứng lại ngay lập tức.

      “Ta cho nàng cưỡi ngươi. Ngươi treongược nàng lên đuôi mình hay dùng móng vuốt nắm nàng là được.” Khắc Lôi Nhã cắt lời HắcLong Bản.

      “A, cái này được.” Hắc Long Bản phối hợp, gật đầu cái.

      “Khắc...Khắc Lôi Nhã... được đâu ~~~” Hạ Thiên hoảng sợ nhìn Hắc Long Bản khôiphục lại nguyên hình, thanh run rẩy. Móng vuốt sắc bén như thế, bị chộp lên rồi bay lượntrên ? cần!!!

      .” Hắc Long Bản mặc kệ, đưa móng vuốt ra, phát bắt được thân thể nho của Hạ Thiên rồi vỗ vỗ cánh bay lên trời. Trong tiếngkêu sợ hãi của Hạ Thiên, bóng dáng Hắc LongBản biến mất bầu trời.

      Mọi người dõi mắt về phương xa cho đến khi bọn họ biến mất mới thu hồi ánh mắt lại.

      “Khắc Lôi Nhã, ngươi xem bọn họ có trở lại ? Ta cảm thấy Hắc Long này thể tintưởng.” Phong Dật Hiên lo lắng, hỏi.

      “Có thể gây bất lợi với tiểu đạo tặc ? Cókhi nào bay đến cái hồ hay dãy núi nào đóhắn liền trực tiếp ném tiểu đạo tặc xuống chochết đuối hay ngã chết ?” Thủy Văn Mặc cau mày, hỏi.

      .” Khắc Lôi Nhã nhàn nhạt, trả lời khẳng định. Tính tình Hắc Long Bản chính hắncũng rất , quá xúc động, nóng nảy. khôngcó tâm kế nên mới bị người khác hãm hại. Hiệntại được tự do lần nữa học thông minh hơn.Tự nhiên bỏ qua cơ hội lần này.

      Muốn học hèn hạ, vô sỉ và xảo trá của mình? làm người ta được gì. Khắc Lôi Nhã sờ sờ cằm của mình.

      “Vậy hôm nay phải đóng quân dã ngoại ở đâyrồi. Tiểu tử, ngươi gom nhánh cây. Tiểu tử cầm kiếm kia, ngươi tìm ít thức ăn hoang dã. Tên nghiêm mặt kia, ta ngươi đấy, đừng đứng đó mà nhìn. Ngươi dựng lều lên.” Khắc LýPhu nhàn nhã ngồi đó, chỉ huy mọi người sau đó vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, : “Đồ đệ bảo bối,chúng ta ngồi nghỉ ngơi trước .”

      Phong Dật Hiên gom nhánh cây. Thủy Văn Mặc vác kiếm săn. Tẫn Diêm phụ trách dựng lều.

      “Sư phụ, người từng tới rừng Tinh Linh à?”Khắc Lôi Nhã mở miệng hỏi.

      “Ừ. Ta đưa Tinh Linh kia về nhà. Tinh Linh kia tò mò cuộc sống là như thế nào, cũng muốn gặp nhân loại.” Khắc Lý Phu nhìn về phía trước.Ánh mắt trở nên buồn rầu. Hình như hắnđang hồi tưởng lại quá khứ xa xôi khi nhìn xuyên qua rừng cây.

      Khắc Lôi Nhã trầm mặc, chờ đợi lời tiếp theo của Khắc Lý Phu. Nàng thấy đáy mắt tia ưu thương mơ hồ. Tinh Linh được sưphụ cứu kia nhất định là nữ giới!

      “Tinh Linh kia rất xinh đẹp, rất dịu dàng, thuầnkhiết như tờ giấy trắng vậy. Nàng tò mò thếgiới bên ngoài có dáng vẻ như thế nào cho nênlen lén chạy ra khỏi rừng Tinh Linh, qua Long mạch tới nhân thế phồn hoa.” Khắc Lý Phu nhẹnhàng tựa như sợ quấy rầy người trong mộng.

      “Sư phụ ngươi nhất định có gian tình với TinhLinh kia.” Thanh bỉ ổi của Ngõa Nhĩ Đa vang lên trong đầu Khắc Lôi Nhã.

      Ngoài suy nghĩ và dự đoán của Ngõa Nhĩ Đa,Khắc Lôi Nhã đồng ý lại đồng ý với .

      “Nhưng loài người tham lam, xấu xí, đầy dụcvọng ngoài suy nghĩ của nàng. Nàng bị bắt nhốt,chuẩn bị hiến tặng cho tên Hoàng đế ngungốc lại háo sắc...” nét mặt Khắc Lý Phu hiệnlên tức giận.

      Khắc Lý Phu dừng lại, nữa mà trở nên trầm mặc, mặt lên tia đau thương nhànnhạt.

      cần nữa. Sư phụ ngươi nhất định là hùng cứu mỹ nhân. Họ vừa gặp .Nhưng con người và Tinh Linh thể lấy nhau. Tuổi thọ của Tinh Linh dài hơn con người.Hơn nữa Tinh Linh tộc tuyệt đối chophép loài người khinh nhờn huyết thống thuầnkhiết, cao quý của họ. Cho nên đây là chuyệnxưa đầy bi thương...” Ngõa Nhĩ Đa tiếp đến mức nước miếng cũng văng đầy.

      Khắc Lôi Nhã cũng suy đoán như vậy.

      Ngay lúc đó, từ trong rừng rậm lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết, thê lương. Tiếp đó là tiếng hét phẫn nộ của Thủy Văn Mặc.

      xảy ra chuyện!!!

      Khắc Lôi Nhã đứng bật dậy, chạy theo phươnghướng thanh truyền tới.

      “Ôi mẹ nó, ai kêu thê lương vậy? Chẳng lẽ Thủy Văn Mặc gặp được mỹ nữ, muốn xxoo người ta nhưng người ta theo, liền tự vận, tiếpđó...” Ngõa Nhĩ Đa phát huy trí tưởng tượng củamình chít chít cạc cạc .

      “Câm miệng.” Khắc Lôi Nhã tức giận quát bảo Ngõa Nhĩ Đa ngưng lại, cấp tốc chạy tới hướngthanh vừa phát ra.

      “Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó!” Ngõa Nhĩ Đa phiềnnão kêu to lên. “Khắc Lôi Nhã, hơi thở ánh sáng. Con bà nó. Là tay sai của thần điện QuangMinh. Rất đông, ít nhất năm người! đúng,còn người nữa.”

      Cái gì? Người của thần điện Quang Minh? Tạisao lại xuất ở đây?

      “Khắc Lôi Nhã.” Lúc này, thanh của PhongDật Hiên cũng truyền đến từ phía sau. cũngvội vàng chạy tới. Tẫn Diêm cũng đến rất nhanhtừ hướng khác, hội hợp với bọn họ.

      “Là người của thần điện Quang Minh.” Khắc Lôi Nhã trầm giọng .

      “Sao ngươi biết?” Phong Dật Hiên kinh ngạc hỏi.

      “Khôi giáp của mấy người đó đều là màu trắng,còn có dấu hiệu của thần điện Quang Minh.”Khắc Lôi Nhã vui .

      “À?” Phong Dật Hiên ngẩng đầu nhìn. Quả nhiên thấy năm người mặc khôi giáp ThánhKỵ Sĩ màu trắng vây công Thủy Văn Mặc. Mà Thủy Văn Mặc đối kháng có chút gian nan, để cho những Thánh Kỵ Sĩ đó lại gần phía sau bước. Khắc Lôi Nhã nhìn sau lưng Thủy Văn Mặc, thấy Thánh Kỵ Sĩ khác.Khôi giáp người người đó dơ bẩn chịu nổi, dính đầy vết máu và bùn đất. Trongngực của thiếu nữ khuôn mặt táinhợt, cả người đầy máu! Thiếu nữ rúc sâu vàolòng kỵ sĩ, mặt lo lắng. Bởi vì kỵ sĩ đó đứng ở lằn ranh bất tỉnh nhân . Có vẻ kỵ sĩ này trải qua cuộc ác chiến.

      Đây là chuyện gì?

      Thủy Văn Mặc sao lại đánh nhau với người của thần điện Quang Minh?

      “Mẹ nó! Năm đánh ! Tiện nhân!” Phong DậtHiên nổi giận, gầm lên tiếng. sao còn có thể thấy đó là người của thần điện QuangMinh nữa? Trong mắt chỉ có năm tiện nhân lấy nhiều địch ít vây công huynh đệ của .Động tác của Phong Dật Hiên nổi tiếng là lưu loát và sắc bén. ngay lập tức dùng mấy băng nhũ kinh khủng chào hỏi. đợi nhữngThánh Kỵ Sĩ kia phản ứng kịp, mảng băng nhũ lớn bay đến.

      “Tẫn Diêm. Trung thành của ngươi với ta có vượt qua tín ngưỡng với thần điện Quang Minh ?” Khắc Lôi Nhã chợt lành lạnh hỏi TẫnDiêm.

      “Tiểu thư, người chính là tín ngưỡng của ta.”Tẫn Diêm cười nhạt, giọng trả lời.

      “Vậy tốt.” Khắc Lôi Nhã cười lạnh, “Ngươinghe cho kỹ, chừa lại mống.” Theo tác phong của thần điện Quang Minh, bọn hắntuyệt đối bỏ qua cho người khiêu chiến quyền uy của mình. Nếu đụng tới phải xử lý thích đáng. Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, tuyệt đối cho đối phương có cơ hội trở mình cho dù là chút xíu.

      “Vâng.” Đáy mắt Tẫn Diêm nổi lên hàn quang, nhàng đồng ý. rút kiếm ra, gia nhập trận đấu.

      “Các ngươi là ai? Có biết cản trở thần điệnQuang Minh lùng bắt phản đồ có bao nhiêu tội ?” Thánh Kỵ Sĩ nhìn hai người có thực lực tầm thường gia nhập cuộc chiếnliền cuống quýt hô lên.

      “Giết chết các ngươi rồi thiêu cháy thi thể đến hạt bụi cũng chừa, khôi giáp cũng tan mất còn ai biết được các ngươi là người của thần điện Quang Minh nữa?” Thanh lạnh lẽo của Khắc Lôi Nhã khiến mấy Thánh Kỵ Sĩ sợ runlên. Thiếu nữ này tuyệt đối được làm được.Tuổi còn trẻ như thế mà có lòng dạ độc ác như thế?!

      để bọn họ chạy thoát.” Khắc Lôi Nhã dặn dò.

      thoát được.” Phong Dật Hiên hừ lạnh tiếng, ra tay độc ác hơn.

      Khắc Lôi Nhã tới bên cạnh Thánh Kỵ Sĩ mà Thủy Văn Mặc bảo vệ, chậm rãi ngồi xổmxuống. Nàng kinh ngạc nhìn thiếu nữ tóc đen mắt đen trong lòng Thánh Kỵ Sĩ! Chẳng lẽ thiếu nữ có thể đánh bại Nữ Thần Quang Minh chính là người này? Chính là người trong lời tiên tri từ ngàn năm trước? Cho nên thiếu nữ này mới bịtruy sát?

      Thanh của Ngõa Nhĩ Đa truyền đến: “KhắcLôi Nhã, đừng có đoán mò. Thiếu nữ này khôngphải người trong lời tiên tri. Ngươi nhìn kỹ vàosâu trong mắt nàng xem. Nó có tia xanh dương. Mặc dù rất nhạt nhưng quả có. Thần điện Quang Minh thà giết nhầm ngàn cũngtuyệt đối bỏ qua người. Đây chính là tác phong của họ. Hôm nay vận số họ tốt,gặp được chúng ta.”

      Khắc Lôi Nhã nhìn kỹ lại. Quả nhiên sâu trong con ngươi của thiếu nữ có tia màu xanhdương nhạt.

      “Hơn nữa số mệnh của thiếu nữ này vô cùngbình thường.” Ngõa Nhĩ Đa chắc chắn . Đối với thuật chiêm tinh vẫn hiểu mấy phần.

      Khắc Lôi Nhã nhặt lên kiếm của Thánh Kỵ Sĩ bất tỉnh, xoay người gia nhập chiến đấu.

      Cuộc chiến biến thành bốn đấu năm.

      Khi Khắc Lý Phu nhàn nhã tới, nhìn thấy màn khiến tim muốn nhảy luôn ra khỏihọng.

      Khắc Lôi Nhã và mấy tên tiểu tử đấu với mấykỵ sĩ của thần điện Quang Minh đến cạn tàu ráománg, nhiều chiêu sắc bén, chặn hết đường lui của bọn họ. Nếu giết bọn họ thề bỏqua.

      Nhưng đối phương cũng hổ là Thánh Kỵ Sĩ của thần điện Quang Minh. Đối mặt với nhiềuchiêu công kích sắc bén của bọn họ Phong DậtHiên đều có thể hóa giải. Mà Phong Dật Hiên và Thủy Văn Mặc phối hợp thiên y vô phùng cũngkhiến họ đau đầu dứt.

      Khắc Lôi Nhã thường đối chiến luyện tập với Tẫn Diêm hàng ngày cũng phối hợp rất tốt, đánh cho đối phương phải cố hết sức chống đỡ.

      Khắc Lý Phu sững sờ nhìn màn trước mắt,chưa lấy lại tinh thần.

      “Các ngươi làm gì?” Khắc Lý Phu cau mày, lên tiếng hỏi.

      “Đại sư Khắc Lý Phu?” Thánh Kỵ Sĩ cầm đầu nhận ra Khắc Lý Phu ngay. Sau đó giống như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng hô lên.

      phải Khắc Lý Phu.” Khắc Lôi Nhãgầm lên tiếng. đạo Đấu Khí bổ tới,ngay sau đó là mọt quả cầu lửa.

      Khắc Lý Phu cau mày, rơi vào trạng thái nghingờ.

      “Sư phụ, mấy tên cầm thú này muốn xâm phạm thiếu nữ kia, bị chúng ta cản trở. Bọn họ còn vô sỉ muốn nhúng chàm ta. Họ rằng thích tuổi của ta. Thân thể còn như vậy giày xéolên cực kỳ có cảm giác.” Khắc Lôi Nhã mặtkhông đỏ, tim đập, hạ bút thành văn nóira đống lời dối. Lời biết xấuhổ như vậy khiến mấy Thánh Kỵ Sĩ đối diện choáng váng mặt mày, đỏ mặt.

      “Cái gì?!” Lửa giận của Khắc Lý Phu dâng lên, sờ ma trượng muốn xông lên.

      phải như vậy. Đại sư Khắc Lý Phu, xinnghe ta giải thích. Chúng ta là những kỵ sĩ trungthành nhất của thần điện Quang Minh. Saochúng ta có thể làm chuyện như vậy được.Chúng ta.... A!!!” Sau đó có chúng ta, chỉcó tiếng kêu thảm thiết.

      Khắc Lôi Nhã mặt biểu tình, lè lưỡi. ra nàng rất ràng rằng lời dối vụng về như vậy lừa được Khắc Lý Phu. Nhưngtình hình như vậy, Khắc Lý Phu còn cách nào khác là phải lên thuyền giặc. Bởi vì hiểu tác phong của thần điện Quang Minh hơn ai hết. Khắc Lôi Nhã cũng chỉ cho cáicớ để đại khai sát giới.

      Khắc Lý Phu ra tay, ai có thể cản?

      Rất nhanh mấy Thánh Kỵ Sĩ bị hạ gục.

      “Sư phụ, vậy, vậy, người về nghỉ ngơi trước . Chúng con trở về ngay lập tức.” Khắc LôiNhã cười dịu dàng. Cảnh tượng máu tanh tiếp theo thích hợp với lão nhân gia.

      Khắc Lý Phu nhìn trời: “Ừ, thời tiết hôm nay tệ. Ta trước nướng thịt chờ cácngươi.” Khắc Lý Phu xong, nhặt lên mấy con thỏ Thủy Văn Mặc mới săn được, nghênh ngang rời . Giết người của thần điện QuangMinh có gì tốt. Phải làm bộ biết. Dù sao những người này cũng là người của Lao Nhĩ.

      “Tẫn Diêm, dìu bọn họ về, trị liệu cho họ.” KhắcLôi Nhã nhìn Thánh Kỵ Sĩ bị thương và thiếu nữcả người đầy máu, .

      “Cám ơn ngươi. Cám ơn các ngươi.” Thiếu nữcảm kích nhìn bọn họ, . Nàng bị thương. Vết máu người nàng đều là củangười kỵ sĩ kia.

      “Dạ, tiểu thư.” Tẫn Diêm khom người, đỡ kỵ sĩ bị trọng thương lên, theo sau Khắc Lý Phu.

      Mấy Thánh Kỵ Sĩ bị đánh đến thể giãygiụa, đưa ánh mắt tin và đầy phẫn nộ nhìn bóng lưng Khắc Lý Phu biến mất. Đó chính là đại sư Khắc Lý Phu, tuyệt đối nhận lầm.Như vậy thiếu nữ tóc vàng này chính là đồ đệ của , Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã rồi. Hoa si chợtthông suốt trong truyền thuyết. Bọn họ dám xuống tay trắng trợn như vậy với người của thần điện Quang Minh?!

      “Ném lên nhau, ta thiêu hủy.” Trong con ngươi Khắc Lôi Nhã nổi lên ánh sáng lạnh, nhàn nhạt với Thủy Văn Mặc và Phong Dật Hiên.

      “Các ngươi muốn làm gì? Con mắt của Nữ Thần Quang Minh đầy trí tuệ, đặt tội ác của cácngươi vào đáy mắt. Các ngươi bị trừng phạt...” Thánh Kỵ Sĩ cầm đầu giận dữ mắng mỏ.

      Phong Dật Hiên và Thủy Văn Mặc đều mắt điếc tai ngơ, hành động nhanh chóng. kiếm củaThủy Văn Mặc nhằm ngay yết hầu của bọn họ.Các Thánh Kỵ Sĩ đều chết nhắm mắt, mắt trợn trừng.

      “Phi! Con mắt của Nữ Thần Quang Minh đầy trí tuệ? khác gì mắt chó.” Ngõa Nhĩ Đa giậndữ, mắng.

      Thủy Văn Mặc rất lưu loát chất đống thi thể lên.

      Khắc Lôi Nhã niệm câu thần chú thả ra ngọn lửa đốt cháy thi thể. Tất cả từ từ hóa thành tro bụi. Nhưng khôi giáp kia tan rất chậm. đó đềuđược Ma Pháp Sư của thần điện Quang Minh tăng thêm hiệu quả. Khắc Lôi Nhã cau mày. Lúc nàng suy nghĩ cách làm thế nào để mau hòa tan khôi giáp này chút cỗ khí kỳ quái lưu động. Trong ánh mắt kinh ngạc củaPhong Dật Hiên và Thủy Văn Mặc, ngọn lửa Khắc Lôi Nhã thả ra dần dần biến thành màuvàng kim. Khôi giáp bị hóa thành nước thép trong nháy mắt, chảy xuống đất.

      “Nhìn xem còn có đồ gì có thể khiến thân phận bại lộ ?” Khắc Lôi Nhã dừng ngọn lửa lại, lên phía trước tra xét kỹ xem còn đồ vật gìkhông nên có .

      “Chôn là được.” Thủy Văn Mặt rút kiếm, khẽquát tiếng rồi bổ lên mặt đất. Sau đó mặt đất liền xuất cái hố to. Thủy Văn Mặckhông lời, dùng Đấu Khí lật tung đấtvừa bị đốt cháy vào cái hố đó, chôn hết tất cảmọi dấu vết.

      Ba người cẩn thận kiểm tra xung quanh, tuyệt đối để sai sót mới chuẩn bị trở về.

      “Khắc Lôi Nhã...” Chợt Thủy Văn Mặc dừng bước, gọi tên Khắc Lôi Nhã.

      “Hả?” Khắc Lôi Nhã xoay người, khó hiểu mà nhìn Thủy Văn Mặc.

      “Cám ơn ngươi.” Thủy Văn Mặc tuy cám ơn rất nhưng rất ràng.

      Khắc Lôi Nhã lập tức hiểu ý của Thủy Văn Mặc.Đúng thế. Nếu phải vì , bọn họ cũngsẽ bị cuốn vào cuộc tranh đấu này. Cũngsẽ nhúng tay vào chuyện của thần điện Quang Minh. Lại càng đối địch với thầnđiện Quang Minh cường đại.

      Phong Dật Hiên lại hung hăng ôm chầm cổ của , bằng thanh chỉ hai người mới ngheđược, : “Ta cảnh cáo ngươi. Khắc Lôi Nhã là của ta. Ngươi đừng giành với ta...”

      “Mẹ nó! Nếu cái thế giới này có bị phá hủy thìta cũng có ý đồ an phận với lão bà của ngươi.” Thủy Văn Mặc hừ lạnh tiếng.

      “Coi như ngươi thức thời.” Phong Dật Hiên buông cổ ra.

      Hai người kề vai sát cánh tới nơi cắm trại.

      Thánh Kỵ Sĩ cả người là máu và thiếu nữ kia rấtbí . Tin tưởng bọn họ ra mọi chuyện.

      Trở lại nơi cắm trại, Thánh Kỵ Sĩ được trị liệubằng dược vật của Khắc Lý Phu, khá hơn rất nhiều.

      Thấy ba người Khắc Lôi Nhã trở lại, thiếu nữ kia vội vàng đứng lên nghênh đón.

      “Ngồi xuống . Tình trạng ra sao? Chuyện gì xảy ra với các ngươi?” Khắc Lôi Nhã phấttay, ý bảo thiếu nữ ngồi xuống.

      “Bởi vì lời tiên tri ngu xuẩn kia, thần điện QuangMinh liền phái ta giết nàng. thiếu nữ hồnnhiên ngây thơ, có chút sức mạnh nào.” Thánh Kỵ Sĩ còn có chút yếu đuối bên cạnh mở miệng, phẫn hận , “Nàng như thế sao có thểlật đổ ánh sáng? Con ngươi nàng còn trong hơnnước suối.” Thánh Kỵ Sĩ dứt lời, quay đầu nhìnthiếu nữ mặt đầy lo lắng bên cạnh. Thiếu nữ nhàng lắc đầu, gương mặt đành lòng: “Ta,ta căn bản đáng giá cho đại nhân nhưngươi làm vậy.”

      “Còn đại nhân cái gì? Ta cũng là đối tượng bị thần điện Quang Minh truy sát rồi. Ta chỉ là kỵ sĩ.” thản nhiên cười cười, cầm chặt tay của thiếu nữ, “Ta phải sao? Sau này cùng sinh cùng tử.” (oa a, thik <3)

      “Chậc chậc, buồn nôn ~~” Ngõa Nhĩ Đa rùng mình.

      “Khắc Lôi Nhã, ta cũng muốn cùng sinh cùng tửvới ngươi.” Ngay lập tức, Phong Dật Hiên nắm tay Khắc Lôi Nhã, nhìn nàng ra câunghiêm túc khác thường.

      Mọi người hóa đá.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 54: Phong Dật Hiên chiếm tiện nghi củaKhắc Lôi Nhã?


      Phong Dật Hiên nắm chặt tay Khắc LôiNhã, nhìn nàng chằm chằm. Ngay sau đó hắnliền che mắt ngồi chồm hổm mặt đất, kêuthảm thiết.

      “Lần sau còn dám làm thế ta lấy con mắtcủa ngươi.” Khắc Lôi Nhã thu hồi quả đấm, .

      “Đau quá. Đây là lời tâm của ta mà.”Phong Dật Hiên mặt như đưa đám, buông tay xuống để lộ ra con mắt gấu mèo. Đây là kiệt táccủa Khắc Lôi Nhã. Lúc mọi người còn chưa lấylại tinh thần, Khắc Lôi Nhã hành động nhanhhơn suy nghĩ. Nàng rút tay bị Phong Dật Hiên cầm chặt ra, đánh quyền lên mắt .

      “Ngươi cười cái rắm!” Phong Dật Hiên phát tiết lửa giận ngút trời người Thủy Văn Mặc, băng nhũ liền bay qua.

      Thủy Văn Mặc sớm có phòng bị, rút kiếm rađỡ, linh hoạt lách qua bên. Hai người bắtđầu đùa giỡn.

      Khắc Lôi Nhã ngồi xuống, nhìn thiếu nữ cảngười đầy máu, suy nghĩ chút rồi xoay người lấy từ túi hành lý ra bộ quần áo sạchcủa mình và Tẫn Diêm, ném cho hai người.

      “Các ngươi có dự định gì ?” Khắc LôiNhã nhàn nhạt hỏi.

      “Mai danh tính, định cư ở Vưu Ô Tát Lợi.Tìm thôn trang vắng vẻ nào đó vượt quanửa đời sau.” Kỵ sĩ trả lời.

      Vưu Ô Tát Lợi là quốc gia lạc hậu nhất, là nơi ítchịu ảnh hưởng bởi thế lực của thần điện QuangMinh nhất.

      “Thần điện Quang Minh bỏ qua cho các ngươi.” Khắc Lôi Nhã lạnh lùng .

      “Ta biết. Ta biết khí ở thần điện QuangMinh lành mạnh như người đời vẫntưởng. Họ cũng bỏ qua cho ta. Nhưngdù thế nào nữa ta cũng khoanh tay chịu trói. Ta cố hết sức mình để bảo vệnàng.” Kỵ sĩ nhìn sâu vào thiếu nữ đangngồi ăn bên cạnh. Thiếu nữ cũng nhìn kỵ sĩ nhưthế. Tấm lòng của họ cần phải ra.

      là đôi uyên ương số khổ.” Ngõa Nhĩ Đa nhún vai với Khắc Lôi Nhã.

      “Cám ơn ân nhân ra tay cứu giúp. Cám ơn.”Kỵ sĩ muốn đứng lên hành lễ, “Nếu có các ngươi, sợ rằng chúng ta hôm nay chết minh bạch.”

      Khắc Lôi Nhã ngăn lại: “ cần đa lễ. Ngươi dưỡng thương cho tốt rồi hãy .”

      “Ta thể gây thêm phiền toái cho ân nhânđược. Chúng ta mau chóng vượt qua quốc cảnh đến Vưu Ô Tát Lợi.” Kỵ sĩ nặng nề . rất hiểu nếu những Thánh Kỵ Sĩ đuổi theo còn chưa trở về phục mệnh, thần điện QuangMinh có hành động mới rất nhanh.

      “Tiểu nương, lại đây.” Khắc Lý Phu ngoắcthiếu nữ, “Ta biến tóc và mắt ngươi thành màu khác. Nó có thể giữ được mười năm. Việc nàysẽ tránh được rất nhiều phiền toái. Các ngươi tựbảo trọng.”

      sao?” thiếu nữ mừng rỡ. Bởi vì màu tócvà màu mắt này mà để người bên cạnh chịu tổn thương, cũng lần lượt bị phản bội. Vừa nghe có thể biến đổi chúng lâu như vậy dĩ nhiên là vô cùng mừng rỡ.

      “Có thể. Dùng thuốc nước của ta có thể giữđược tám năm mười năm.” Khắc Lý Phu tùytiện .

      “Cám ơn, cám ơn đại sư.” Thiếu nữ vui mừngnói cám ơn ngừng.

      Kỵ sĩ nhìn Khắc Lý Phu. tin lời của ThánhKỵ Sĩ truy sát . Đây nhất định là Thánh MaĐạo Sư Khắc Lý Phu nên mới có thể đánh bạinăm Thánh Kỵ Sĩ nhàng như vậy. Nhưngnhững điều này còn quan trọng.

      Tẫn Diêm yên lặng nướng thỏ hoang, nhìn bên này lấy cái. Phong Dật Hiên và Thủy Văn Mặc đánh nhau. Khắc Lý Phu bỉ ổiđang nhuộm tóc cho thiếu nữ. Kỵ sĩ ánh mắttràn đầy cảm kích nhìn bọn họ.

      Khắc Lôi Nhã ngồi dưới tàng cây, nhìn cây khô, ngẩng đầu nhìn lên sắc trời ngày càng tối . Nàng nhàng sờ lên bao tay bên phải, khẽ cau mày. Chuyện phiền lòng còn rất nhiều. Bạch Đế vẫn mực ngủ say, còn có dấu ấn Hắc Ám mu bàn tay.

      Phong Dật Hiên và Thủy Văn Mặc càng ngàycàng xa, làm ầm ĩ trong rừng cây. Ở nơi KhắcLôi Nhã thấy được, hai người dừng lại.Hai người ngồi chồm hổm xuống. Thủy VănMặc bỉ ổi : “ phải là ảo giác của ta chứ?”

      “Mới đầu ta cũng cho chỉ là ảo giác của mình,nhưng tuyệt đối phải như vậy.” Phong Dật Hiên đầy chắc chắn.

      “Ngọn lửa Khắc Lôi Nhã tạo ra lại biến thànhmàu vàng kim. Chuyện gì xảy ra nhỉ?”, Thủy Văn Mặc sờ cằm, nghi ngờ. “Ta chưa từng gặp qua ngọn lửa có màu như vậy, mặc dù chỉ là trong nháy mắt nhưng quả nó có đổi màu.”

      “Sao ta biết được. Sau này quan sát cần thận hơn .” Phong Dật Hiên xong, gõ lên đầuThủy Văn Mặc rồi bỏ chạy.

      “Mẹ kiếp, ngươi dám nhân cơ hội đánh ta.”Thủy Văn Mặc nhảy dựng lên, dồn sức đuổi đánh Phong Dật Hiên.

      Phong Dật Hiên phản kích lại. Hai người vừađùa giỡn vừa chạy về phía cắm trại.

      Ban đêm, mọi người ăn xong, Phong Dật Hiênnhường lều lại cho kỵ sĩ và thiếu nữ, chen chúc trong lều của Thủy Văn Mặc. Khắc Lôi Nhãlẳng lặng nằm trong lều của mình, nhìn đèn ma pháp, nhớ lại tâm pháp Liên Hoa Bảo Giám.

      Hồi tưởng lần lại lần, tinh thần Khắc Lôi Nhã càng phấn chấn, ngủ được. Nàng ngồi xếp bằng bắt đầu vận hành tâm pháp Liên Hoa Bảo Giám.

      cỗ thông thuận nên lời lan tràn toàn thân Khắc Lôi Nhã. Dòng khí nóng chậmrãi di chuyển trong tứ chi bách hài của nàng. Cỗnhiệt lưu này di chuyển càng lúc càng nhanh.Khắc Lôi Nhã chợt hiểu ra điều gì đó khi dòngkhí tới đan điền.

      Đột nhiên, nàng mở mắt ra. Điều quan trọng thứ nhất của Liên Hoa Bảo Giám luyện thành.Khóe miệng nàng lên tia mỉm cười thản nhiên. Quyển tâm pháp này nếu có ngườixem hiểu cũng thể luyện thành. Bởi vì sợ rằng người của thế giới này ai biết huyệt đạo được miêu tả trong đó.

      Khắc Lôi Nhã búng ngón tay, ngọn lửa màu vàng kim ra. cần đọc bất kỳ câu thần chú nào cũng có thể phát ra.

      “Khắc Lôi Nhã, ngươi, ngươi đọc câu thần chú. Chẳng lẽ ngươi có thể đọc thần chú ma pháp trong nháy mắt ở cấp thấp rồi hả? phải chứ?” thanh kinh ngạc của NgõaNhĩ Đa truyền đến. Ở tuổi này của Khắc Lôi Nhã, với thành tựu của nàng sao có thể trong nháy mắt đọc thần chú được? “Còn nữa, tại saongọn lửa của ngươi lại có màu vàng? Trong lúchủy thi diệt tích hôm nay ta thấy được nó biếnthành màu vàng nhưng chỉ trong nháy mắt. Ta còn tưởng là ảo giác.” Trong giọng của Ngõa Nhĩ Đa đầy khó hiểu.

      “Sau này ngươi biết.” Khắc Lôi Nhã thuậnmiệng đáp qua loa tiếng. Sao có thể giải thích với Ngõa Nhĩ Đa thực ra mình là linh hồnđến từ thế giới khác? Thế giới đó có chữ viết khác ở đây. Quyển sách kỳ quái lấy được từ tiểuđạo tặc chính là bí tịch tâm pháp rất trâu bò.

      Ngõa Nhĩ Đa rầm rì: “ thể bây giờđược à? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tại sao lửa của ngươi lại biến thành màu vàng kim? Nó lợi hại hơn những ngọn lửa khác. Hôm nay nóđã hòa tan những khôi giáp kia đấy.”

      “Im lặng!” Chợt sắc mặt Khắc Lôi Nhã thay đổibởi vì sau lưng nàng đau nhức giống như bị lửa thiêu.

      “Hả?” Ngõa Nhĩ Đa lập tức bị dọa sợ. Thấy Sắcmặt Khắc Lôi Nhã đại biến tưởng mình chọc Khắc Lôi Nhã mất hứng. Nhưng rất nhanhhắn phát có điều bất thường. tránKhắc Lôi Nhã chậm rãi toát ra mồ hôi lạnh. Hình như phải chịu nỗi đau nào đó.

      “Khắc Lôi Nhã, ngươi làm sao vậy? Ngươi đừnggấp gáp. Hay là tối nay ngươi ăn thịt thỏ đầuheo Tẫn Diêm nướng chín, bị đau bụng?”Ngõa Nhĩ Đa khẩn trương hỏi.

      lưng ta có cái gì đó sinh ra và lớnlên!” Khắc Lôi Nhã cắn răng, nặn ra mấy chữ.

      “Cái gì?” Ngõa Nhĩ Đa kinh hãi. Có gì đó đangsinh ra và lớn lên?! Có nhầm vậy?Chuyện gì xảy ra? Có phải Khắc Lôi Nhã dởvăn, hình dung vớ vẩn?

      “Nhìn chút xem chuyện gì xảy ra!” KhắcLôi Nhã xoay người, nhanh chóng vén y phụclên để lộ ra tấm lưng. Cảm giác lửa lưngcàng ngày càng mãnh liệt. Có cái gì đó ngừng lan ra, lan ra…

      Ngõa Nhĩ Đa theo phản xạ nhắm mắt lại. dưỡng thành thói quen tốt là chỉ cần Khắc Lôi Nhã cởi quần áo liền ngoan ngoãn nhắm mắt lại hoặc biến mất.

      “Là gì vậy?” Khắc Lôi Nhã giận dữ hỏi.

      , biết. Ta nhìn.” Ngõa NhĩĐa run run rẩy rẩy trả lời, “ dám nhìn.Ngươi ta dám nhìn thân thể ngươi liền làm thịt ta.”

      tại ta cho ngươi nhìn!” Khắc Lôi Nhã nổigiận, : ‘Chỉ là nhìn sau lưng! Ngươi mà khôngnhìn ta lập tức làm thịt ngươi.” có gương lớn nếu Ngõa Nhĩ Đa có thể nhìn xem là chuyện gì xảy ra sao?

      Ngõa Nhĩ Đa chậm rãi mở mắt, nhìn về phần da thịt trơn bóng lưng Khắc Lôi Nhã. Đến khi thấy được ràng giống như bị sét đánhtrúng, thể suy nghĩ được gì.

      lưng Khắc Lôi Nhã có nụ hoa sen màu vàng kim chớm nở. Nó ra từ bả vai đến bên hông nàng. Cánh hoa vàng rực tản ra mỹ lệ thể diễn tả thành lời khiến cho linh hồn rung động. Hoa sen khổng lồ màu vàng cứnhư vậy sinh ra và lớn lên ở làn da trắngnõn của Khắc Lôi Nhã, tự nhiên như có sẵn.Bông hoa có 12 cánh. Nhưng chỉ có cánh lànở rộ ra, còn lại 11 cánh thu lại chặt. Cánhhoa màu vàng và da thịt trắng nõn của Khắc Lôi Nhã tạo thành đối lập mãnh liệt, xinh đẹp làm cho người ta hít thở thông.

      Ngõa Nhĩ Đa ngu ngơ, bị vẻ xinh đẹp nghiệt đến thế này làm cho kinh ngạc vô cùng. Hắnquên mất phải suy nghĩ và chuyện như thếnào. đời có thể có vật xinh đẹp như thế?

      “Ngõa Nhĩ Đa!” Khắc Lôi Nhã gầm lên, kéo suy nghĩ của trở lại.

      “A, cái gì vậy? Khắc Lôi Nhã, cái gì vậy?” Ngõa Nhĩ Đa làm động tác lau nước miếng. Nếu có nước miếng thành giọt đất rồi.

      Lúc này Khắc Lôi Nhã còn cảm thấy đau đớn nữa, buông áo xuống, tức giận hỏi: “Ngươinhìn thấy cái gì? lưng ta có cái gì?”

      , đóa hoa sen màu vàng. Có 12 cánh hoa, cánh nở ra. 11 cánh còn lại chưa. là xinh đẹp! Ta chưa bao giờ gặp qua thứ gì xinh đẹp như vậy.” Ngõa Nhĩ Đa còn đắm chìm trong rung động mạnh mẽ vừarồi, “Nhưng, Khắc Lôi Nhã, lưng của ngươi sao lại có hoa sen?”

      Khắc Lôi Nhã trầm mặc, đầu óc xoay chuyểnthật nhanh. Hoa sen màu vàng? Lúc mình luyệnthành điều quan trọng thứ nhất của Liên Hoa Bảo Giám nó xuất lưng mình?

      Liên Hoa Bảo Giám!

      Nhất định là do tâm pháp thần kỳ này.

      cánh hoa nở ra chứng tỏ điều quan trọngthứ nhất luyện thành. Luyện xong điều quan trọng đầu tiên mở gian của cánh hoa đầu tiên. Nhưng quyển sách kia viết là thần công Liên Hoa Bảo Giám chỉ có mười điều quan trọng. Tại sao hoa lưng lại có 12 cánh? Đây là tại sao?

      “Ngõa Nhĩ Đa, ngươi nhìn lầm chứ? Là12 cánh hoa sao?” Khắc Lôi Nhã cau mày, hỏi.

      “Hắc hắc, ngươi cho ta nhìn lại chút để ta xác định cũng tốt.” Ngõa Nhĩ Đa cười hắc hắc,bỉ ổi . vẫn còn chìm đắm trong cảnhtượng xinh đẹp vừa rồi.

      “Ngươi nghỉ ngơi .” Khắc Lôi Nhã móc ra malinh thạch, cho Ngõa Nhĩ Đa cái bấm đoạt mệnh. kịp kêu thảm thiết liền bấttỉnh.

      Khắc Lôi Nhã cởi áo ra, muốn quay đầu nhìn sau lưng mình. Nhưng sao nàng có thể nhìnđược? Khắc Lôi Nhã rối rắm. Muốn nhìn nhưnglại nhìn được. Hoa sen màu vàng rốt cuộc là như thế nào?

      Vừa lúc đó, rèm lều bị vén lên, cửa lộ ra để lộ mặt của Phong Dật Hiên. cầm con thỏ nướng.

      Bốn mắt nhìn nhau, hai người hóa đá.

      Khắc Lôi Nhã cởi áo, bên trong chỉ có áo lót…

      Phong Dật Hiên cứ nhìn trực diện quần áo của Khắc Lôi Nhã như thế….

      Ngay sau đó

      Chuyện bi thảm nhất trần gian xảy ra.

      “A………-----------!” Tiếng kêu thảm thiết của Phong Dật Hiên vang dội bầu trời đêm, hồi lâu sau cũng chưa dừng lại.

      Mọi người vọt tới lều của Khắc Lôi Nhã chỉthấy Phong Dật Hiên mặt như bánh bao bị KhắcLôi Nhã giẫm dưới chân. tay vẫn còngiơ thỏ nướng cho nó dính phải chút bụi bặm nào.

      có gì. Ta và Phong Dật Hiên có chútchuyện riêng mà thôi. Quấy rầy mọi người rồi.”Khắc Lôi Nhã thản nhiên cười với mọi người vừa xông tới, lơ đễnh .

      Chuyện riêng? chuyện riêng mà đánh người ta thành bánh bao, sau đó giẫm dưới chân à?

      Đáy mắt Thủy Văn Mặc bắn ra ánh sáng bỉ ổi, vươn tay ngăn mọi người lại,cười : “ thôi, thôi. Nếu là chuyện riêng chúng ta cũng nên quấy rầy.” Khẩu khí mập mờ làm cho người ta phải suy nghĩ miên man.

      Mọi người lộ ra nét mặt chợt hiểu, quay đầu trở về lều của mình.

      Tẫn Diêm như có điều suy nghĩ nhìn nét mặt củaKhắc Lôi Nhã rồi xoay người rời . nhìn là hiểu đáy mắt đè nén thịnh nộ của nàng.

      Đợi xung quanh an tĩnh lại, Khắc Lôi Nhã nghiến chân lưng Phong Dật Hiên, hung hăng : “, ngươi nhìn thấy gì?”

      “Nội y của ngươi là màu tím, rất hấp dẫn.”Phong Dật Hiên biết sống chết thành thực trả lời.

      Nghênh đón chính là cước mạnhgiẫm lưng, Khắc Lôi Nhã gầm lên: “Ta hỏilại, ngươi nhìn thấy gì?”

      “Ta, ta chưa nhìn thấy gì cả.” Phong Dật Hiênlúc này có kinh nghiệm, đổi câu trả lời.Nhưng tia cười bỉ ổi ở đáy mắt lại bán đứng tâm tư của .

      Lúc Khắc Lôi Nhã cởi áo là đối mặt với cửa lềunên nhìn thấy sau lưng của nàng nhưng lại thấy được áo lót viền tơ màu tím.

      “Ngươi gõ cửa à? cho phépcủa ta mà dám vén rèm lên?” Khắc Lôi Nhã phẫn nộ quát, lòng đầy lửa giận.

      “Ta sai lầm rồi. Lần sau ta dám nữa.” vẻ mặt Phong Dật Hiên như đưa đám, , “Kỵ sĩ đầu heo kia nướng thỏ quá khó ăn nên ta nướngcho ngươi con khác, muốn lặng lẽ đưa cho ngươi.”

      Lúc này Khắc Lôi Nhã mới chú ý tayPhong Dật Hiên bị mình giẫm dưới chân còn cầm chặt con thỏ nướng vàng ươm, giơ cao để cho nó dính bụi.

      Khắc Lôi Nhã thu chân về: “.”

      Phong Dật Hiên bò dậy.

      “Sau này phải được ta cho phép mới được vào.” Sắc mặt Khắc Lôi Nhã hơi hòa hoãn lại, vẫn còn tức giận mà .

      “Ừ, được. Sau này nhất định như thế.” Phong Dật Hiên đưa thỏ cho Khắc Lôi Nhã, nghiêm túc bảo đảm.

      “Được rồi. Ngươi về .” Khắc Lôi Nhã nhậnthỏ, Phong Dật Hiên xoay người rời . Nàng nhìn bóng lưng , nhàng : “Cám ơn.”

      “Ha ha, cần phải vậy.” Vừa nghe, Phong Dật Hiên liền vui mừng, hấp ta hấp tấp xoa cái đầu đầy cục u rồi ra ngoài. thầm nghĩ bữa này đáng giá. những thấy đượcphong cảnh tốt mà còn khiến Khắc Lôi Nhã cảmđộng.

      Khắc Lôi Nhã nhìn con thỏ nướng vàng ươm, độ lửa vừa vặn trong tay. nhìn ra PhongDật Hiên có bối cảnh ưu việt như vậy lại có thểcó tay nghề tốt như thế.

      Chỉ là mới vừa rồi rất nguy hiểm. Maymà có quay lưng về cửa lều. Nếu Phong Dật Hiên thấy được hoa sen vàng biết tình hình thế nào.

      Khắc Lôi Nhã nhìn tay phải mang bao tay củamình chút, khe khẽ thở dài. là thần kỳ. tay bị thần Hắc Ám biến thái khắc dấu ấn, lưng còn có đóa hoa sen vàng dài. Cóphải khi 12 cánh hoa nở rộ hoa sen vàng cũng biến mất? Hy vọng như thế. Khắc Lôi Nhã buồn bực cắn thỏ nướng, giận dữ nghĩ.

      Sáng sớm hôm sau, kỵ sĩ và thiếu nữ liền cáo từ,rời . Kỵ sĩ được trị thương bằng dược liệu củaKhắc Lý Phu tốt hơn rất nhiều. Tóc thiếu nữbiến thành màu nâu thường gặp, con ngươi biếnthành màu xám tro. Trông nàng bình thường đến thể bình thường hơn.

      “Ta thể để các ân nhân bị liên lụy. chú ý với hai người chúng ta cũng tương đối . Vì vậy bái biệt ở đây.” Kỵ sĩ trang trọng hành đại lễ. Thiếu nữ bên cạnh cũng khom lưng hành lễ.Hai người đổi lại y phục Khắc Lôi Nhã đưacho. Khôi giáp và kiếm có thể khiến thân phậnbại lộ cũng vứt bỏ, trở thành hai người đườngbình thường nhất.

      đường cẩn thận.” Khắc Lôi Nhã móc túi tiền ra, rút ra mấy tờ kim phiếu trong túi ra, lạilấy thêm ít kim tệ đưa cho kỵ sĩ, “Các ngươi cầm lấy, đến thôn vắng vẻ mua mộtmảnh đất mà định cư. Đừng từ chối. ngườicác ngươi cũng có đồng nào.”

      “Này…” kỵ sĩ do dự.

      “Cám ơn nhân. Ân tình của ngươi chúng ta vĩnh viễn lưu trong tim. Nếu có cơ hội báo đáp, nhất định dốc sức.” Thiếu nữ bên cạnh nhăn nhó nữa, cầm lấy rồi cảm ơn.

      Tiễn thiếu nữ và kỵ sĩ xong, mọi người lại chán đến chết mà chờ Hắc Long Bản và tiểu đạo tặcHạ Thiên trở lại.

      Ngõa Nhĩ Đa vẫn suy tư. Rốt cuộc vẫn thể hiểu được tính tình của Khắc Lôi Nhã là như thế nào. Lúc nàng lòng dạ độc ác mà xử lý Thánh Kỵ Sĩ và lúc nàng quan tâm kỵ sĩ và thiếu nữ căn bản là hoàn toàn khác nhau. Lòng của nàng rốt cuộc là hư hay vẫn còn tốt? Saolại có cảm giác Khắc Lôi Nhã là thể mâuthuẫn nhỉ? Vừa tà ác vừa thiện lương. A phi! Đây là hình dung chó má gì vậy. Ngõa Nhĩ Đa tự khinh bỉ mình.

      Chợt giật mình, trong lòng có gì đó chợtsáng tỏ.

      Thể mâu thuẫn? Vừa tà ác vừa thiện lương. Linh hồn này là thứ xinh đẹp nhất đối với chi thần Hắc Ám. Chẳng lẽ bởi vì điều này nên Khắc LôiNhã mới bị chi thần Hắc Ám chọn làm vật tế?Chưa lấy nàng làm vật tế là để chờ linh hồn Khắc Lôi Nhã tiếp tục lớn lên?

      Tà ác và thiện lương kết hợp thành thểhoàn mỹ nhất!!! Linh hồn xinh đẹp như thế mấy ngàn năm cũng khó gặp được.

      Ngõa Nhĩ Đa bị hoảng sợ bởi chính suy đoáncủa mình. phải như vậy chứ? Chỉ cóthể bước tính bước thôi. Sau này sẽhiểu chuyện gì xảy ra.

      Dưới trông chừng của Khắc Lý Phu, KhắcLôi Nhã ngồi ngay tai chỗ suy tưởng.

      Chưa tới trưa, giữa trung liền có trận cuồng phong thức tỉnh mọi người. Hắc LongBản nắm tiểu đạo tặc Hạ Thiên trở lại. Phốc tiếng, nó hạ thấp độ cao, biến thành hình ngườirồi rơi xuống. tay nắm lấy Hạ Thiên hôn mê bất tỉnh. Nàng sùi bọt mép, sắc mặt táinhợt.

      “Mọi chuyện đều thuận lợi chứ? Nàng bị sao vậy?” Khắc Lôi Nhã nhìn Hắc Long Bản mặttrầm như nước hỏi.

      “Bẩn quá. Nhân loại đê tiện này lại sợ độ cao, ói hết lên người ta.” Hắc Long Bản chán ghét nhưng cũng ném Hạ Thiên mặt đất.Hạ Thiên nôn mửa trời những người trênmặt đất gặp xui xẻo rồi. Nghĩ đến đây, mọingười lạnh run. Ghê quá…

      làm xong mọi chuyện rồi hả?” Khắc LôiNhã hỏi.

      “Xong rồi. Lão già kia mới đầu còn lải nhải với nàng, nàng thể nào trộm được cái răng nanh của Hoàng tử Long tộc. Ta lấy longuy ép bọn họ phải nghiêm chỉnh lại. Ta dámtrộm răng nanh của ta cứ chịu chết .” HắcLong Bản thối miệng, “Sau đó những lão già chết tiệt kia cho nàng qua khảo hạch”

      phải chứ? Hắc Long Bản học thông minhnhanh như vậy?

      “Chuyện cứ như vậy? có đoạn ngươi đibáo thù sao? Cứ giải quyết gì như vậy?”Khắc Lôi Nhã cảm giác có chút bình thường.

      “Ha ha, đương nhiên là có. Ta giao tiểu đạo tặc này ra ta liền bỏ qua cho bọn chúng. Chonên ta mang theo tiểu đạo tặc đê tiện này trởvề.” Hắc Long Bản cười ha hả, cúi đầu nhìn Hạ Thiên nắm trong tay, nhấc nàng lên, liều mạnglắc lắc: “Tỉnh cho ta.”

      Hạ Thiên nôn ọe mấy tiếng, chậm rãi mở mắt ra.Khi thấy Khắc Lôi Nhã trong mắt liền toát ra sựthân thiết khác thường, khóc nức nở : “KhắcLôi Nhã, ngươi để ta xuống . Ngườilòng dạ xấu xa này biết ta sợ độ cao còn cố ý bay thêm mấy vòng. Nếu chúng ta sớm trở lại. Những thứ ta ăn ngày hôm qua đềuphun ra hết rồi, nôn ~~” Hạ Thiên đột nhiên cảm thấy Khắc Lôi Nhã đáng ghê tởm này thuận mắt hơn, khiến cho người ta thấy ấm áp hơn.

      Khắc Lôi Nhã nhìn về phía Hắc Long Bản. ngẩng đầu nhìn trời suy nghĩ, giả bộ thấy được ánh mắt của Khắc Lôi Nhã.

      ngờ tính tình người này lại ác liệt như vậy. Khắc Lôi Nhã nhức đầu nhìn Hắc LongBản vẫn còn lay Hạ Thiên, lên tiếng với : “Được rồi, buông Hạ Thiên ra.”

      Hắc Long Bản buông tay, Hạ Thiên rơixuống. Chưa kịp cảm giác mông đau đớn nàng bò dậy ôm Khắc Lôi Nhã buông tay.

      “Thay quần áo trước .” Khắc Lôi Nhã bịt mũi, ngăn mùi lạ bay tới từ người Hạ Thiên.

      “Hả?” Hạ Thiên ngửi ngửi mình cái, sau đó thè lưỡi.

      “Đó là lều của ta. Y phục ở trong đó.” Khắc LôiNhã chỉ lều của mình với Hạ Thiên.

      “Ừ, được.” Hạ Thiên chạy nhanh như làn khói vào lều thay quần áo.

      Mọi người đông đủ, có thể lên đường.

      “Bản, ngươi phải nhớ kỹ đồng ý cầu của ta. thể tùy tiện ra nguyên hình, thể tùy tiện công kích loài người.” Khắc Lôi Nhã dặn dò lần nữa.

      “Nhớ, nhớ, yên tâm.” Hắc Long Bản tùy tùytiện tiện gật đầu. Ánh mắt liếc về phía lều của Khắc Lôi Nhã. Sao tiểu đạo tặc còn chưa thay quần áo xong?

      Đoàn người lại lên đường, về hướng quốc cảnh.

      Vưu Ô Tát Lợi, là quốc gia yếu nhất của đại lụcTích Lan. Bởi vì địa thế đặc biệt, quốc thổ phần lớn là ao đầm và núi non. Đất đai nhiềulắm, nửa lại cằn cỗi cho nên có quốcgia nào chịu tổn hao quá nhiều binh lực để tiếnđánh.

      Vệ binh biên thành lười biếng kiểm tra qua giấythông hành của đoàn người Khắc Lôi Nhã rồi cho họ . Sau đó lại tiếp tục gà gật ngủ.

      “Được rồi, Khắc Lôi Nhã, hôm nay có thể tắmnước nóng chưa?” Hạ Thiên duỗi lưng, nhìn Khắc Lôi Nhã đầy mong chờ.

      “Ừ, tìm khách sạn tốt chút cho mọi người nghỉ ngơi, mai lại lên đường.” Khắc Lôi Nhã cũng có chút mệt mỏi. Hơn nữa nàng vẫn muốn tìm chỗ an tĩnh, an toàn, nghiên cứu điều quantrọng thứ hai của Liên Hoa Bảo Giám.

      “Oa, Khắc Lôi Nhã, ngươi tốt.” Hạ Thiênnhảy chân sáo, mặt đầy thỏa mãn. Cho dù đanglà giữa hè nhưng tắm nước lạnh thoảimái.

      Tìm được khách sạn tốt nhất biên thành, KhắcLôi Nhã trả tiền, đặt cho mỗi người gianphòng. Nàng dặn dò lão bản đưa thức ăn và nước nóng lên từng phòng.

      Rốt cuộc có thể an tĩnh lúc. Khắc Lôi Nhã vào phòng, khóa cửa lại, để nguyên quần áonằm giường.

      “Ngõa Nhĩ Đa, ngươi ra ngoài canh chừng.”Khắc Lôi Nhã đuổi Ngõa Nhĩ Đa rồi lấy LiênHoa Bảo Giám, lật ra, trầm ngâm, chậm rãi rótlực hoa sen vào như chỉ dẫn tờ cuối cùngcủa quyển sách.

      Nàng kinh ngạc nhìn những văn tự kia như cósinh mạng, bắt đầu giãy giụa biến thành những chữ khác. Chỉ sau lát, nội dung phía đãthay đổi! Nội dung của điều quan trọng thứ nhấtkhông thấy nữa mà thay vào đó là nội dung củađiều quan trọng thứ hai.

      Khắc Lôi Nhã tập trung tinh thần đọc nội dung trang sách.

      Vừa lúc đó có tiếng la hét ầm ĩ ngoài hành lang.

      “Tất cả cút ra ngoài. Toàn bộ lăn ra đây. Cầm lấy số tiền gấp ba lần tiền thuê phòng rồi cút ra ngoài. Nơi này được thiếu gia nhà ta baotrọn.” thanh thô lỗ vang lên hànhlang, tiếp theo đó là tiếng đạp cửa.

      Khắc Lôi Nhã nghe tiếng đạp cửa liền thay đổi sắc mặt. Hướng đó chính là phòng của HắcLong Bản!

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 55: Hành vi vô sỉ của Khắc Lôi Nhã



      Khắc Lôi Nhã nghe tiếng đạp cửa liền thay đổi sắc mặt. Hướng đó chính là phòng của HắcLong Bản!

      Tình tình Hắc Long Bản thô lỗ, nóng nảy. chừng phá hủy cả lữ điếm này cũngnên.

      Khắc Lôi Nhã lập tức đứng dậy, đẩy cửa ra, vộivàng chạy ra ngoài.

      Ngõa Nhĩ Đa hả hê quay lại: “Hoan hô, Khắc Lôi Nhã, có trò hay để xem rồi.”

      Khắc Lôi Nhã vội vàng chạy về phía phòng củaHắc Long Bản. Ở trước cửa có người ănmặc như người hầu đứng, hùng hùng hổ hổgầm gừ: “Lăn ra đây. Ta ngươi đấy. Dân đen lông đen, cút ra ngoài nhanh lên. Cầm tiền rồi cút nhanh, được cản trở thiếu gia nhà tanghỉ ngơi.”

      Trước cửa những căn phòng khác hành langđều có người hầu chia ra đạp cửa, gào thét đòingười trong phòng ra ngoài.

      Khắc Lôi Nhã và Ngõa Nhĩ Đa chuẩn bị xong tư tưởng, chờ đợi Hắc Long Bản bộc phát. Vậymà sau đó vẫn an tĩnh như ban đầu, phòng củahắn vẫn yên tĩnh.

      Khắc Lôi Nhã ngẩn ngơ, vội vàng chạy tới,đứng ở cửa nhìn vào. Hắc Long Bản ngồi trêngiường nhưng mặt đỏ lên chứng tỏ giờ phút này liều mạng nhẫn tức giận.

      “Ngươi mau cút ra ngoài, cầm tiền ở cửa rồi cút cho ta.” Người hầu hùng hùng hổ hổ đạp cửamột căn phòng ra.

      Hắc Long Bản thấy Khắc Lôi Nhã liền lành lạnh nặn ra mấy chữ: “Khắc Lôi Nhã, ta cũng khôngtệ lắm phải ? Ta con mẹ nó tự bộiphục chính mình lại có thể nhịn được.”

      Khắc Lôi Nhã xấu hổ. Tên này cử chỉ thô bạo, chuyện khiếm nhã, thiếu lịch , có lòng tốt, phải là người tử tế, lại là Hoàngtử Long tộc… sai, là Hoàng tử, Hoàngtử….

      “Ừ, ngươi làm vô cùng tốt. Bước đầu tiên con đường báo thù của ngươi rất tốt.” Khắc Lôi Nhã gật đầu tán thưởng, “Nhịn chút trời cao biển rộng.”

      “Ta tiếp tục nhịn.” Hắc Long Bản thở dài sâu hơi, sau đó nhắm mắt lại. Chỉ ngherăng rắc tiếng, Khắc Lôi Nhã giựt giựt khóemiệng, bốn chân của cái giường Hắc Long Bản ngồi lún sâu vào sàn nhà. Có thể thấyđược Hắc Long Bản kìm nén tới cỡ nào. Mộtnhân loại đê tiện lại dám bảo cút ra ngoài.Nếu có ước định với Khắc Lôi Nhã hắnđã sớm ăn hết những người này rồi hủy diệt cái khách sạn này.

      “Rất tốt, tiếp tục tiếp tục.” Khắc Lôi Nhã gậtđầu cái, sau đó xoay người.

      Lúc này đám người Phong Dật Hiên, Tẫn Diêmcũng mở cửa phòng, nhìn xem là ai hô to gọinhỏ. Chỉ có Khắc Lý Phu là mở cửa. Hắnbiết bọn Khắc Lôi Nhã giải quyết những chuyện này.

      cầu thang lên hành lang vang lên chuỗi tiếng bước chân, tiếp theo thanh nhuđầy trách cứ vang lên: “ là nơi đáng ghê tởm. Ta phải ở chỗ như thế này sao? Chẳng lẽkhông thể tới nơi tốt hơn chút à?”

      “Thiếu gia, đây là khách sạn tốt nhất rồi. Xin ngài hãy nhẫn nại. Bọn người hầu xua đuổinhững bình dân đê tiện cho ngài rồi.” thanh an ủi.

      Sau đó, xuất trong tầm mắt của mọi người là nam tử trẻ tuổi ăn mặc hoa lệ, khuôn mặt đầy tàn nhang nhưng lại cố tình thoa lên mặt thứbột nước mà các nam tử quý tộc ưa dùng. Mặthắn mốc trắng lên như da heo. Theo sau đám người hầu.

      “Ồn chết người.” Thủy Văn Mặc dụi dụi conmắt, khó chịu nhìn đám người.

      Phong Dật Hiên nhảy đến bên người Khắc LôiNhã, cười hì hì: “Khắc Lôi Nhã, ngươi có đói ? Chúng ta hẹn hò bên ngoài , a khôngphải, chúng ta ra ngoài ăn khuya thôi.” Phong Dật Hiên bắt gặp ánh mắt của Khắc Lôi Nhã liền sửa lời ngay lập tức.

      “Ah, nơi này sao lại có thể có bình dân thuậnmắt như vậy?” Thiếu gia da heo nhìn thấy KhắcLôi Nhã liền sáng mắt. đúng là tiểu mỹ nữ. Tuổi của nàng cũng lớn. Vóc người nhưvậy chơi mới thích (a phi! Khốn nạn. Xem Nhã tỷ bằm ngươi ra làm nhân bánh %$#^&)

      “Hỏi chút xem là ai mang người này tới, trả giá cho bản thiếu gia. Vừa lúc tối hôm nay có thể hưởng dụng.” Thiếu gia da heo đắm đuối nhìn Khắc Lôi Nhã, với người hầu bên cạnh, “ ngờ nơi tồi tàn thế này lại có mặt hàngtốt như vậy.”

      “Dạ, thiếu gia.” Người hầu bên cạnh lập tứcchạy bình bịch lên lầu, tới trước mặt Khắc LôiNhã. nhìn nàng chút rồi lại nhìn PhongDật Hiên.

      “Ngươi, dân đen ngu ngốc. Tiểu nương nàybao nhiêu tiền? Ra giá . Thiếu gia nhà ta coitrọng nàng. Đây là phúc phận của nàng đấy. Nếu tối nay phục vụ thiếu gia thoải mái, có lẽ người mang theo mà cưng chiều mấy ngày này.” Tên người hầu vênh váo tự đắc, nhìnPhong Dật Hiên năng lỗ mãng. biết rằng tử thần sắp phủ xuống.

      Khắc Lôi Nhã còn chưa kịp chuyện, Phong Dật Hiên bùng nổ.

      chết !” Trong mắt lên vẻ tàn khốc, có chút độ ấm nào. điên cuồng hét tiếng, cho đối phương kịp phảnứng phóng băng nhũ tới. Băng nhũ bénnhọn đâm xuyên qua thân thể tên người hầu.

      Tên người hầu ngã xuống, máu, khắp nơi toàn là máu. Máu phun như suối.

      sàn nhà sau lưng tên người hầu ra vết máu nhìn rất kinh khủng.

      Phong Dật Hiên giờ phút này giống như Tu Latừ địa ngục, tản ra hơi thở khủng khiếp. Mọi người trong hành lang có ảo giác như ởtrong địa ngục. Mà thiếu niên cả người tỏa ra hơi thở kinh khủng chính là Ma vương tội ác tày trời trong truyền thuyết.

      Hành lang trong nháy mắt liền yên lặng lại.

      Phong Dật Hiên hề báo trước mà cứ nhưvậy cướp tính mạng của tên người hầu đó.Đáy mắt bắn ra ánh sáng lạnh khiến người hành lang ngây ngẩn.

      “Ôi mẹ nó, là làm ngay cũng rào đón gì.” Thủy Văn Mặc bĩu môi.

      Sắc mặt Tẫn Diêm lại hơi đổi.

      Trong nháy mắt người thiếu niên kia trở nênkinh khủng như vậy, cuồng bạo như vậy chỉ vìlời của tên người hầu! Tâm tư dành choKhắc Lôi Nhã….

      Tay Tẫn Diêm giữ chặt chuôi kiếm. Mọingười chỉ chú ý tới tên người hầu bị ma pháp hoa lệ giết chết nhưng ai chú ý tới trái timcủa thi thể mặt đất bị đạo Đấu Khíchấn vỡ. (cho chừa, mà k dùng não @>@)

      Tẫn Diêm và Phong Dật Hiên cùng ra tay mộtlúc!

      “Ma Pháp Sư!”

      “Là Ma Pháp Sư!”

      “Giết người!”

      “Có ai ? Giết người rồi…”

      Nhất thời, hành lang loạn thành đoàn. Tiếngkêu hoảng sợ vang dội cả khách sạn.

      Chân của thiếu gia da heo có chút run lên. Mặc dù từng chỉ đạo thủ hạ giết ít ngườinhưng đây là lần đầu tiên thấy phương pháp giếtngười cuồng bạo như vậy, lần đầu tiên thấy người kinh khủng như vậy. hề báo trướcmà cứ thế ra tay. Máu tươi sàn nhà vẫn ngừng chảy xuống tới tận cầu thang.

      “Kêu la cái gì? phải chúng ta cũng có Ma Pháp Sư sao? Lên cho ta! Đập chết !” Dù sao thiếu gia da heo cũng làm rất nhiều chuyện xấu, gặp phải phản kháng cũng nhiều. rất nhanh thích ứng với tình huống nơi này, rống giận với người phía sau: “Lên cho ta. Giếtchết . Đừng thương tổn tới nữ nhân kia. Tốinay lấy nàng làm bồi thường.”

      biết sống chết! Ngõa Nhĩ Đa khinh bỉ.

      Phong Dật Hiên tiếng nào, lấy ra mộtthanh chủy thủ từ trong giày. sử dụng ma pháp nữa mà linh hoạt luồn qua những người xông tới, nhàng vũ động chủythủ. Hàn quang lóe lên. Mỗi khi vũ động hạ xuống, cổ họng người liền bị cắt qua nhàng. Sau đó máu tươi tuôn như suối theo hànhlang.

      Đây quả là vũ điệu của tử thần. Đẹp đẽ và rực rỡ lại mang theo hơi thở tử vong nồng đậm rấtđáng sợ.

      Con ngươi Phong Dật Hiên lên tia đỏ, đáng sợ mà quỷ dị vô cùng.

      “Chặn lại cho ta! Chặn lại.” Thiếu giada heo rốt cuộc cũng hoảng sợ, ý thức được mình chọc phải người dễ chọc.

      Hai Ma Pháp Sư sau lưng thiếu gia da heo vộivàng thả ra ma pháp hoa mỹ. Phong Dật Hiên nhàng vung tay lên, xuất ra lá chắn, dễ dàngchặn lại công kích của đối phương.

      Thủy Văn Mặc tựa vào vách tường hànhlang, ngáp dài nhìn Phong Dật Hiên độc diễn. thầm hỏi trong lòng tại sao trước kia có người vũ nhục gia tộc Phong Dật Hiên cũngkhông thấy kích động như vậy. Hôm nay lạigiống như ăn phải xuân dược quá liều, liều mạngnhư thế. tức giận vì Khắc Lôi Nhã bị vũ nhục ư?

      “Khắc Lôi Nhã, sao lại tức giận như thế?”Lúc này Hắc Long Bản khuôn mặt nghi ngờ đứng bên cạnh Khắc Lôi Nhã, khó hiểu.

      Khắc Lôi Nhã trầm mặc.

      Sắc mặt Tẫn Diêm biến đổi, đáy mắt có chút thâm trầm.

      Tại sao lại tức giận như vậy….Vì Khắc Lôi Nhã mà tức giận như thế. bày tỏ rằng mình thích Khắc Lôi Nhã. Chuyện này có gì làkỳ lạ.

      Nhưng…tại sao? Tay Tẫn Diêm nhàng đặtlên lồng ngực của mình. Tại sao lúc người hầu ra những lời đó lại có cỗ tức giận thể hình dung bằng lời xông lên, hơn nữa càng ngày càng lan rộng?

      Tại sao? Tại sao vừa nghe đến những lời đó trong lòng mình lập tức nổi lên sát ý? Tẫn Diêm cầm kiếm chặt hơn.

      Khắc Lôi Nhã nhìn Phong Dật Hiên giống nhưmột tử thần thu tính mạng của đối phương,trong lòng trống rỗng. Đây là cảm giác gì?

      “Lan Địch! Mau lên đây. Bản thiếu gia chết ngươi xu cũng lấy được. Ông nội ta trách tội ngươi.” Thiếu gia da heo liều mạng lui về, gào lên về phía dưới lầu.

      Ngay sau đó, cột nước mãnh liệt vòng qua thiếu gia da heo, xông thẳng đến. Sau khi vòngqua thiếu gia da heo liền hóa thành vô số mũitên nước đánh tới.

      Khắc Lôi Nhã cau mày, dùng hết toàn lực thả ra lá chắn ma pháp. Bởi vì ma pháp của đối thương dao động rất mãnh liệt, giống bình thường! Thực lực của đối phương tuyệt tầm thường.

      Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp hành lang. Mũi tên nước cứ thế công kích vào mọi người trừ thiếu gia da heo.

      Trong nháy mắt, sau tiếng kêu la thảm thiết trênhành lang là máu chảy thành sông. Cả sàn nhà hành lang hoàn toàn bị nhuộm thành màuđỏ. Người hầu của thiếu gia da heo mất mạng toàn bộ. Còn có số khách của các gian phòng khác đứng ngoài cũng bị mũi tên nước cắm vào thân thể, tử vong tại chỗ. Mỗi thi thể đều biến thành tổ ong!

      Thủ đoạn là độc ác! Ngay cả người của mình cũng bỏ qua.

      Phong Dật Hiên lui về bên người Khắc Lôi Nhã,mắt lạnh nhìn cầu thang ngay cạnh hành lang.

      “Oh, nhiều người chết.” Hắc Long Bản gậtgù, hả hê tới bên cạnh Khắc Lôi Nhã, nhìn thi thể đầy đất, chút để ý.

      Sau đó mặt đầy mong chờ nhìn Khắc Lôi Nhã: “Ta có thể ra tay ? Ta có thể ăn tên Ma Pháp Sư kia ?”

      Hắc Long Bản chỉ Ma Pháp Sư chậm rãi,hờ hững lên cầu thang.

      “Để cho ta.” Phong Dật Hiên lạnh lẽo .

      “Ta rất nghèo. Ta có tiền. Cho nên tamuốn giết chết ngươi để lấy tiền.” Ma Pháp Sưđang hờ hững lên chậm chạp câu, có bất kỳ cảm xúc cũng như nhiệt độ nào, “Vì tiền của ta, hôm nay các ngươi phải chết.”

      “Cẩn thận.” Khắc Lôi Nhã cau mày, nhàngnói câu.

      Ma Pháp Sư này tuyệt đối phải là người bình thường. Khắc Lôi Nhã có chút lo lắng. Vừa rồi chẳng những nàng phải đem hết toàn lực thả ra lá chắn ma pháp mà còn thầm tỏa ra lựchoa sen mới chặn được mũi tên nước công kích của .

      Hắc Long Bản chuyện, chỉ giựt giựt khóe miệng. là phiền não. được Khắc Lôi Nhã đồng ý, mình thể ra tay.Nhịn a nhịn a nhịn a… Dù sao tối nay cũngkhông có việc gì làm, dứt khoát trở về phòngngủ là được.

      “Bản.” khi Hắc Long Bản muốn xoay người rời chợt Khắc Lôi Nhã giọnggọi .

      “Cái gì?” Hắc Long Bản ngáp cái, chán đến chết mà .

      tại ta dạy ngươi kiến thức đầu tiên. Đánhnhau cần công bằng. Nhiều người đánhmột. Đây chính là quần đấu theo lời mọi ngườivẫn . Chỉ cần giành thắng lợi.” Khắc Lôi Nhã đầy sắc bén, “Còn nữa, mới vừa rồi ta ngươi nhịn, giờ cần nhịn nữa. Khi cần có thể lật lọng lại lời của mình. Đây là kiếnthức thứ hai ta dạy ngươi. Ngươi hãy ghi nhớcho tốt.” (hí hoáy ghi chép đặng lôi ra xài lúccần :)))

      Mặt Tẫn Diêm đen lại. Khóe miệng tiểu đạo tặc co giật. Thủy Văn Mặc há to miệng. Mặt PhongDật Hiên giống như người mất hồn. Ngõa Nhĩ Đa trực tiếp lâm vào bất tỉnh.

      Ngay sau đó, quần đấu bắt đầu.

      Canh thứ hai: Nguy cơ đột kích.

      Hắc Long Bản gào tiếng quái dị, ói ra quả cầu lửa mãnh liệt. Nước và máu chảy hành lang bốc hơi trong nháy mắt. Ma Pháp Sưđối diện thong thả dùng tấm chắn nước, bịlực lượng quái dị của Hắc Long Bản đánh lui lại. Nhưng lá chắn nước bị rách.

      “Mẹ kiếp! đại gia!” Hắc Long Bản khôngcó hình tượng mắng tiếng. chỉ xuất raba phần lực, cho là có thể giải quyết. ngờđối phương lại có thể kháng lại công kích củahắn.

      Tên Ma Pháp Sư kia lại hờ hững lên. Nghênh đón là công kích càng mãnh liệt hơn. Tẫn Diêm và Thủy Văn Mặc xông tới, chút nể tình mà đánh. Phong Dật Hiên càng thêm vô sỉ sử dụng ma pháp hoa lệ. Khắc Lôi Nhã dựa vàotường, ngáp cái. Hắc Long Bản nhìn từ xuống. Hình như muốn tìm gianlớn hơn.

      “Ngươi đừng nhìn. cho phép biến thân!”Khắc Lôi Nhã biết Hắc Long Bản muốn làm gì.Hắc Long đáng chết có giáo dục này muốn biến thân, phá hủy nơi này.

      Hắc Long Bản gãi đầu, vô cùng buồn bực.

      “Nhanh giải quyết , sau đó tìm đườngchạy.” Khắc Lôi Nhã điều khiển Hắc Long Bản.

      “Đường chạy gì?” Hắc Long Bản cau mày, hiểu.

      “Tối nay ngươi có lời. Dạy ngươi kiến thức thứ ba: làm xong chuyện xấu nên nhanh chóng cách xa nơi xảy ra chuyện, càng nhanh càng tốt,càng xa càng tốt.” Khắc Lôi Nhã nghiêm túc khác thường, dạy dỗ Hắc Long Bản.

      “Ý ngươi là lát nữa đánh rơi người kia xong chúng ta phải vội vàng chạy xa nơi này?”Hắc Long Bản lĩnh ngộ rất nhanh.

      tệ. .” Khắc Lôi Nhã phất tay, ý bảo Hắc Long Bản tham gia quần đấu.

      Ma Pháp Sư cường đại rất nhanh bị đánh đến còn sức phản kháng.

      trực tiếp gào khóc: “Ta muốn tiềnnữa. Các ngươi từ từ chuyện. Vĩnh viễnkhông gặp lại.” Ma Pháp Sư cường đại vô sỉ nóira những lời này xong, móc ra cuốn tranh xé ra, liền thấy tăm hơi.

      Quyển trục có thể truyền tống (chuyên chở) trong gian?!

      Mọi người giật mình. ngờ Ma Pháp Sư làm thuê cho người lại có đạo cụ ma pháp trânquý như thế.

      Đối tượng quần đấu còn, tất cả mọi người dừng động tác lại.

      “Rút khỏi đây. Càng nhanh càng tốt, càng xa càng tốt.” Hắc Long Bản nghiêm túc thi hànhkiến thức quý báu mà Khắc Lôi Nhã dạy.

      thôi.” Khắc Lý Phu lúc này mới mở cửa, lười biếng .

      thôi, thôi, chạy từ cửa sổ.” Phong Dật Hiên chỉ vào cánh cửa, ý bảo mọi người rờiđi từ cửa sổ của gian phòng kia.

      Họ kẻ trước người sau rời từ cửa sổ. PhongDật Hiên nhíu mày, như quỷ mị trượt xuống cầuthang, tìm được thiếu gia da heo núp trong góc. nhàng vung chủy thủ diệt khẩu rồi vội vàng di chuyển cùng đám người Khắc Lôi Nhã.

      “Ta chưa tắm được nước nóng, ô ô ô, còn chưa kịp tắm.” Tiểu đạo tặc mặt như đưa đám theo mọi người. Họ chạy như điên về hướng cửa thành.

      “Ta có thể chịu uất ức chút, khôi phục nguyên hình ói ít nước miếng để ngươi tắm.”Hắc Long Bản nghiêm chỉnh .

      “Còn nóng nữa.” Phong Dật Hiên bỉ ổi cười, bổ sung.

      “Ta nhổ vào! Đồ Hắc Long ghê tởm có giáo dục! Ngươi là Hoàng tử đấy!” Tiểu đạo tặc Hạ Thiên nhịn được nữa, tức giận mắngra tiếng.

      Hắc Long Bản phản kích, chạy như điêntheo mọi người.

      Ngõa Nhĩ Đa xót xa cảm thán. Những người này ở cùng Khắc Lôi Nhã lâu ngày, cư nhiên cũnghọc xấu.

      Đoàn người lén lén lút lút theo đườngthông thường mà vượt tường ra ngoài, chạy như điên và biến mất trong bóng đêm. Nếu người ta tra ra thân phận của bọn họ dẫn tới mâu thuẫn giữa hai nước.

      Đoàn người dĩ nhiên phải ngủ dã ngoại rồi.

      Mọi người chạy như điên đường cũng mệtmuốn chết, dựng trại qua loa liền ngủ.

      Mới vừa nhắm mắt được lát, trậncuồng phong thổi trúng lều của bọn họ, khiến trại ngã trái ngã phải. Sau đó từ xa xa truyền đến loạt tiếng gầm gừ.

      ồn ào! Làm sao người ta ngủ được? Ta làm thịt bọn họ.” Hắc Long Bản đứng lên, hùng hùng hổ hổ muốn về chỗ sâu trong rừng cây.

      “Ma thú?” Dĩ nhiên toàn bộ mọi người cũng bị đánh thức. Họ cũng nghe được tiếng hô từ nơixa.

      “Là con báo hệ Phong và con rắnhệ Thổ.” Hắc Long Bản đào đào lỗ tai, nhịn được mà , chạy đến nơi phát ra âmthanh.

      Khắc Lôi Nhã lên tiếng mà trầm theo sau Hắc Long Bản.

      Khắc Lý Phu bò ra khỏi trại, dựng kết giới ma pháp, ngáp cái rồi lại bò trở về, tiếp tục ngủ.

      Đạo tặc Hạ Thiên cũng chui về trại, ngủ tiếp.

      “Buồn ngủ quá, Khắc Lôi Nhã, Bản làm thịtma thú, ngươi theo làm gì?” Phong Dật Hiênngáp dài, nhìn về trại chút rồi lại nhìn bóng lưng Khắc Lôi Nhã chút. rối rắm biết nên theo hay tiếp tục ngủ. Chẳng lẽ Khắc Lôi Nhã muốn đào ma hạch? Theo tính tình của nàng tuyệt đối có thể.

      , ta ngủ đây.” Thủy Văn Mặc cước đạp mông Phong Dật Hiên, đá ra khỏitrại.

      Phong Dật Hiên vuốt vuốt mí mắt muốn sụpxuống, theo sau Khắc Lôi Nhã với Tẫn Diêm.

      Lúc bọn họ chạy tới nơi ma thú gầm rú mới nhìnrõ chuyện gì xảy ra. con báo đen hệ Phongđang đọ sức với con rắn hệ Thổ khổng lồ. Con báo cố hết sức mà con rắn kia càngđánh lại càng hăng. Nó ngừng dùng cái đuôi tiếp xúc với đất tạo thành quả cầu bằng đất, bắn về phía Phong Báo.

      “Đều là ma thú cấp bảy, lại còn trưởngthành.” Phong Dật Hiên nhìn Phong Báo và con rắn lớn, sợ hãi than. đúng là thể tưởng tượng được cái chỗ này lại xuất ma thú có cấp bậc như vậy.

      phiền. Có cho người ta ngủ hay ?”Hắc Long Bản nghe hai con ma thú gầm gừ, oán trách. chuẩn bị dùng Long uy đè tới khiến hai con ma thú này khiếp sợ, sau đó làm thịt Khắc Lôi Nhã lại lên tiếng: “Đợichút.”

      “Làm gì?” Hắc Long hiểu, hỏi.

      “Che chở ta là được. Ta giết chết con rắn kia.Phong Báo này là của ta.” Khóe miệng KhắcLôi Nhã nâng lên đường cong.

      “Ngươi lấy con mèo kia làm gì?” Hắc LongBản nghi ngờ hỏi.

      “Ngày mai ngươi biết.” Khắc Lôi Nhã khônggiải thích mà lên, giữ khoảng cách, bắt đầu tiến hành công kích đối với con rắn lớn.

      Hành động kế tiếp là cực kỳ tàn ác với thú vật.

      Con rắn lớn bị phân thành mấy đoạn, ma hạch bị đào ra, chết toàn thây.

      Phong Báo có chút sửng sốt. Khi nó lấy lại đượctinh thần động tác đầu tiên chính là bỏ chạy,muốn cách xa những nhân vật nguy hiểm này.

      “Bắt nó lại cho ta.” Khắc Lôi Nhã sai bảo Hắc Long Bản.

      Hắc Long Bản hí mắt, tùy ý thả ra Long uy nho . Ngay lập tức xung quanh liền an tĩnh lại.Những con sâu bọ kêu to ban đêm đều imlặng. Phong Báo nằm mặt đất, hai móng trước ôm lấy đầu, thân thể hơi run rẩy.

      “Ngươi, sau này là ma thú của ta. nghe lời ta liền cho bọn họ đem ngươi cắt thành từng mảnh để nấu canh. Hiểu ?” Khắc LôiNhã tiến lên, ngồi chổm hổm xuống với Phong Báo. Ma thú cấp bảy có trí thông minh rất cao, hoàn toàn có thể hiểu lời Khắc Lôi Nhã.

      Phong Báo lộ ra cái đầu từ trong hai móng vuốt, nhìn nơi con rắn lớn chết toàn thây, lạinhìn Hắc Long Bản hung thần ác sát chút, sau đó nó cực kỳ cẩn thận gật đầu cái. Nórất ràng cái người áo đen tóc đen đó phải là người mà là sinh vật áp đảo nó. Con rắn lớn chia thành mấy đoạn kia khiến ở trong bụng .

      “Khắc Lôi Nhã, ngươi muốn ma thú này làm gì? lẽ ngươi muốn nó ký kết khế ước trở thành ma thú của ngươi?” Phong Dật Hiên rấtkhó hiểu. Mặc dù là ma thú trưởng thành nhưng chỉ là Phong Báo mà thôi.

      “Để cưỡi.” Khắc Lôi Nhã híp mắt sờ sờ da lôngmềm mại của Phong Báo. Nếu ngồi lên vậy ,chậc chậc, cực kỳ thoải mái. Rất nhiều nơi ngựakhông thể về phía trước. Phong Báo là thíchhợp nhất.

      “A.” Phong Dật Hiên bừng tỉnh, hiểu ra.

      Lúc mọi người muốn trở về trại của mình, trời chợt truyền đến hồi gió lớn mãnh liệt quái dị, thổi trúng khiến cho họ mắt đều mởkhông ra. Cây cối xung quanh cũng bị thổi trúngđổ nghiêng ngả.

      Sau đó cỗ uy áp cường đại bao phủ lấy họ.Phong Báo sợ hãi run rẩy, nằm mặt đất,móng trước ôm lấy đầu của mình, ô ô kêu thấp.Uy áp này so với vừa rồi của Hắc Long Bản cònkhiến nó sợ hơn.

      Có sinh vật đáng sợ tới gần!

      Mặc dù uy áp này rất kinh khủng, làm cho ngườita rung động. Nhưng đối với Khắc Lôi Nhã và Phong Dật Hiên trải qua uy áp của chi thần Hắc Ám mà chỉ như bữa ăn sáng màthôi.

      Mặt Hắc Long Bản đầy phẫn hận nhìn bầu trời đêm, giữa hai lông mày còn có nặng nề khácthường.

      “Bản, là ai vậy? Ngươi biết phải ?” Khắc Lôi Nhã ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm. Khi thấy sinh vật đến gần bọn họ sắc mặt củanàng dần dần thay đổi.

      con rồng lớn màu vàng!

      con rồng lớn màu vàng, tượng trưng cho vua của Long tộc!

      “Giam cầm bị cởi bỏ, ta còn tưởng là ngươi tự chạy trốn. ngờ ngươi lại nhờ loài ngườiđê tiện. Ngươi quái dị. Tôn nghiêm của rồngbị ngươi chà đạp hầu như còn. Phụ vươngđã qua đời. Ngươi may mắn như lần trước nữa. Hôm nay, ngươi an tâm chết .”Thanh của con rồng lớn màu vàng ầm ầmvang dội. Nó liều lĩnh mà ác độc cười lớn.

      Sắc mặt Hắc Long Bản thay đổi trở nên rất khónhìn.

      Sắc mặt của Khắc Lôi Nhã cũng thay đổi. Con rồng lớn màu vàng này chính là vua của Long tộc! Đừng là nơi này có ai là đối thủ của . Ngay cả Khắc Lý Phu và Hắc Longcũng thể!

      “Có con kiến hôi đê tiện này chôn theo ngươi coi như cũng làm thân phận đê tiện của ngươi phải thất vọng rồi. Ha ha ha ha ~~~” Conrồng lớn màu vàng liều lĩnh cười lớn.

      Phong Dật Hiên chậm rãi nắm chặt nắm đấm.

      Nếu nơi này số người tăng lên cũng phải là đối thủ của con rồng lớn màu vàng này. Muốncởi bỏ phong ấn sao?

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 56: Khắc Lôi Nhã bộc phát


      Con rồng lớn màu vàng giang rộng đôi cánh vô cùng to lớn màu vàng kim, bay trung, khinh bỉ nhìn Hắc Long Bản: “Ngươi là đồ đêtiện. Phụ vương che chở cho ngươi ở khắp mọi nơi. Bây giờ ta xem còn ai che chở ngươi nữa?”

      Khắc Lôi Nhã nhìn con rồng lớn màu vàng giữakhông trung, lòng trầm xuống. Rồng đại lục này là sinh vật trong truyền thuyết. conrồng bình thường cũng có thể tùy tiện phá hủy cả thành trì. Trước mặt mình phảirồng bình thường mà là vua của Long tộc, conrồng lớn màu vàng. Sức mạnh của nó cầnphải bàn cãi gì nữa. Chỉ cần nhìn sắc mặt củaHắc Long Bản là biết.


      “Người thừa kế vương vị chỉ có ta. Tiện chủng như ngươi có tư cách gì tranh giành với ta? Hôm nay ta khiến ngươi tan thành mây khói.” Con rồng lớn màu vàng gầm thét, ói ra dòng khí của rồng. Hơi thở tràn đầy sức mạnh hủy diệt của rồng ập tới, đất đá bay mù trời, cây bị nhổbật gốc.

      Hắc Long Bản gầm tiếng, khôi phục lạinguyên hình trong nháy mắt, mạnh mẽ chặn lại hơi thở của con rồng kia.

      Hai con rồng lớn đọ sức giữa trung. biết giữa hai người có thâm thù đại hậnnhư thế nào mà khi đánh nhau dùng ma pháp, trực tiếp vật lộn. thanh rít gào của conrồng lớn vang dội tới tận chân trời. Nhưng rấtnhanh Hắc Long rơi vào thế hạ phong.

      “Khắc Lôi Nhã ~~~ chúng ta có nên nhân cơhội trốn ?” Ngõa Nhĩ Đa run rẩy hỏi. Người này vĩnh viễn đều sợ chết như vậy.

      Khắc Lôi Nhã gì.

      có biện pháp chạy thoát. Hắc Long Bảncũng phải là đối thủ của con rồng thừa kế lực lượng hoàng kim kia. Có thể chạy đâuđược? Kể cả có dùng quyển trục truyền tốngkhông gian mà Ô Mã Lý đưa cho nàng, cũng chỉcó người chạy thoát được. Nàng thể bỏ lại những người khác.

      Khắc Lý Phu cũng nhận ra bên này có điềubất thường, chạy tới cùng với tiểu đạo tặc HạThiên và Thủy Văn Mặc.

      “Ngu xuẩn. Tới đây làm gì? Cút nhanh lên chút cho ta.” Hắc Long Bản ở giữa trung thấy mấy người chạy tới, giận dữ hét lên.

      “Ha ha, tiện chủng, ngươi lại muốn bảo vệnhững con kiến hôi đê tiện này? Chẳng lẽ là bởivì các ngươi đều là lũ đê tiện nên ngươi mới chịu làm ra những hành động ngu xuẩn này hay sao?” Con rồng lớn màu vàng lớn tiếng nhạobáng, “oanh” tiếng khạc ra quả cầu lửađánh úp về phía Hắc Long Bản. Hắc Long Bảnlập tức khạc ra quả cầu nước chặn lại.Nhưng quả cầu nước khi tiếp xúc với ngọn lửacủa con rồng màu vàng liền bị bốc hơi trongnháy mắt. Sau đó ngọn lửa nặng nề đánh vào người của Hắc Long Bản, phát ra tiếngvang tiếng vang lớn.

      “Tiện chủng!” Con rồng lớn màu vàng hình như có oán hận rất lớn với Hắc Long Bản, hạ đòn sát thủ ngay mà dùng móng đánh rớtHắc Long Bản từ giữa trung xuống đất. Sau đó lao xuống, hung hăng giẫm cước lên người Hắc Long Bản.

      “Tiện chủng, ngươi lại có thể quan tâm nhữngcon kiến hôi này?” Con rồng lớn màu vàng mởto mắt, nhìn chằm chằm vào đoàn người Khắc Lôi Nhã, rồi cười lớn: “Vậy ta liền giết chết từng người từng người , để cho ngươi hưởngthụ cảm giác này chút.”

      “Dừng tay. Đây là ân oán giữa chúng ta, khôngliên quan đến những người này.” Hắc Long Bản giùng giằng muốn thoát ra khỏi chân của conrồng lớn màu vàng.

      “Chuyện cười!” con rồng lớn màu vàng hunghăng giẫm cước mạnh lên Hắc Long Bản, trợn tròn đôi mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười dữ tợn: “Ta biến những con kiến hôi đê tiện nàythành mảnh vụn trước rồi tiễn ngươi xuống Địa ngục.”

      “Khắc Lôi Nhã, các ngươi mau, nên dây dưa với .” Mặt Khắc Lý Phu nặng nề, móc ra ma trượng. Đáy mắt trầm ổn, thấy chết sờn.

      “Sư phụ, muốn cùng , phải chết cùng chết. Đừng nhiều lời.” Khắc Lôi Nhã câu như chém đinh chặt sắt. Tuyệt đối khôngthể bỏ sư phụ của mình để chạy trốn. Lão đầu đáng này vì mình mà bỏ ra quá nhiều,tuyệt đối thể để cho vì mình màmạng cũng mất.

      “Con còn trẻ, sư phụ già rồi.” Khắc Lý Phu nóng nảy quát lớn, “ nhanh lên, sư phụ có thểgiữ chân lát.”

      “Ha ha, ngu xuẩn. Bằng vào các ngươi mà cũngmuốn ngăn cản ta?” con rồng lớn màu vàng cườiđiên cuồng, đầy dữ tợn, vung đuôi lên quétvề phía mọi người.

      Khắc Lý Phu biến sắc, lập tức thả ra láchắn ma pháp chặn lại công kích của nó. Cáiđuôi của con rồng lớn màu vàng bị chặn lại. Sắc mặt liền trầm xuống, giống như bị Khắc Lý Phu chặn công kích là điều vô cùng mất thể diện. hét to đầy giận dữ tiếng rồi phunra quả cầu bằng lửa khổng lồ.

      Khắc Lôi Nhã sớm được nhìn thấy lợi hạicủa ngọn lửa của . Bọn họ đều thểthắng được. Hắc Long Bản cũng bị ngọn lửa nàylàm bị thương. Phong Dật Hiên lập tức khomchân sau, để tay mặt đất, trầm ngâm tậphợp lực lượng chút. tường băng dày nhanh chóng ra.

      Đáy mắt Khắc Lý Phu lộ ra vẻ kinh ngạc. Thiếuniên này lại có thành tựu như thế và năng lực ứng biến tốt như vậy. Hơn nữa còn là trongchớp mắt, đọc bất kỳ câu thần chúnào! Đây mới là thực lực của sao?

      Đáy mắt con rồng lớn màu vàng lộ ra ý tứ khinhbỉ. Tường băng như vậy mà muốn ngăn cản ngọn lửa của ? Nực cười!

      Nhưng ngay lập tức, con rồng lớn màu vàngkhông còn cười được nữa. Ngọn lửa bị tường băng ngăn lại, tường băng bị ngọn lửa hòa tan từ từ. Mặc dù tường băng bị hòa tan nhưng ngọn lửa cũng biến mất rất nhiều, chỉ còn lại ít.Khắc Lý Phu liền buông lỏng ngay lập tức.

      “Con kiến hôi đáng chết! chết .” Hiểnnhiên việc đỡ được ngọn lửa khiến cho con rồnglớn màu vàng cảm giác vô cùng khuất nhục. Những người này có thể hóa giải công kích của hai lần. Lòng tự trọng của thể bịchà đạp bởi những con kiến hôi này được.

      Con rồng gầm thét điên cuồng, uy lực của rồng ngừng mở rộng, mở rộng…

      Mọi người cảm thấy uy áp tăng lên, sắc mặt cũng càng ngày càng nặng nề hơn.

      Phong Dật Hiên cắn răng, vỗ tay cái, chắplại trước ngực.

      “Ngươi điên rồi!” Thủy Văn Mặc đứng bên cạnhngay lập tức cầm tay Phong Dật Hiên, ngăn lạiđộng tác của , tức giận mắng ra tiếng: “Ngươi lại muốn làm vậy sao? phải ngươi muốn chết đấy chứ? Thân thể ngươi bâygiờ chịu nổi lực lượng như vậy.”

      làm như vậy chúng ta phải chết!”Phong Dật Hiên muốn rút tay lại nhưng ThủyVăn Mặc lại nắm chặt thả ra.

      tới đường cùng cho phép dùng. Ta chết ngươi hãy làm.” Thủy Văn Mặcbuông tay Phong Dật Hiên, rút kiếm ra, gầm lênmột tiếng, toàn thân phát ra Đấu Khí màutím.

      Tẫn Diêm trầm ngâm, chậm rãi rút kiếm ra, nhìn Khắc Lôi Nhã rồi nhàng : “Tiểu thư, người chạy trước . Trách nhiệm của ta chínhlà bảo vệ người an toàn. Người dẫn bọn họ trước .”

      “Ngươi ngăn được .” Khắc Lý Phu cau mày, dồn dập .

      Tẫn Diêm trả lời, nhìn sâu vào mắt Khắc Lôi Nhã, sau đó quay đầu, mắt lạnh nhìnvề phía con rồng lớn màu vàng, lạnh lùng :“Phong Dật Hiên, nhờ ngươi đem tiểu thư an toàn trở về.”

      Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người,Tẫn Diêm quát khẽ tiếng, cả người phát ra Đấu Khí màu bạc.

      Đúng vậy, mọi người nhìn lầm, là ĐấuKhí màu bạc.

      Chỉ Kiếm Thánh mới có màu bạc!

      ra Tẫn Diêm đạt tới cấp bậc KiếmThánh!

      vẫn giấu kín thực lực của mình khiến cho người ta cho rằng chỉ là Đại Kiếm Sĩ. ngờ cách cấp bậc cao nhất là Kiếm Thần chỉmột bước!

      Mà bây giờ lại tình nguyện hi sinh bản thân, tranh thủ thời gian cho mọi người.

      đúng ra là tranh thủ thời gian vì Khắc Lôi Nhã.

      !” Tẫn Diêm quay đầu gầm tiếng vớiPhong Dật Hiên, sau đó điểm chân mặtđất, lao như tên bắn về hướng con rồng lớn màu vàng.

      mau, Khắc Lôi Nhã. Nếu tất cả mọi người phải chết ở đây.” Ngõa Nhĩ Đa vộivàng thúc giục.

      ! kịp mất.” Thủy VănMặc gầm tiếng, thúc giục mọi người.

      Phong Dật Hiên cau mày, nhìn Tẫn Diêm đangchiến đấu với con rồng lớn màu vàng. Đáy mắthắn tràn đầy cam lòng và khuất nhục.Nam nhân này lại cứ như vậy mà xông tới, trì hoãn thời gian vì Khắc Lôi Nhã! Kiếm Thánh!Tuổi còn trẻ mà đến được tài nghệ như vậy. Mà bây giờ lại bỏ mạng ở đây. Chỉ vì Khắc Lôi Nhã? Chỉ vì tình chủ tớ? Trong thời khắc này lạicó thể đưa thân mình ra chống đỡ cho Khắc LôiNhã. có thực lực có thể ngăn cản được lát. Tại sao mình thể? Hận! hận! Tại sao mình lại yếu như thế, ngay cả lực lượng phong ấn cũng chịu nổi!

      “Thủy Văn Mặc, đưa Phong Dật Hiên .” KhắcLôi Nhã nhìn con rồng lớn màu vang chiếnđấu với Tẫn Diêm, lạnh lùng câu nhưvậy với Thủy Văn Mặc.

      đợi Phong Dật Hiên lấy lại tinh thần, gáy liền truyền đến đau nhức kịch liệt. Sau đó trước mắt bỗng tối sầm, mềm nhũn té xuống.Thủy Văn Mặc hai lời, khiêng PhongDật Hiên lên, kéo Hạ Thiên bị chấn độngmà chưa lấy lại tinh thần, chạy như bay.

      “Khắc Lôi Nhã, chúng ta cũng mau.” KhắcLý Phu nóng nảy thúc giục Khắc Lôi Nhã. Bây giờ phải là lúc chần chừ. Cho dù TẫnDiêm thân là Kiếm Thánh nhưng cũng thể thắng được con rồng lớn màu vàng mà chỉ có thể hết sức trì hoãn thời gian.

      Khắc Lôi Nhã nhìn con rồng lớn màu vàng liều lĩnh. Cho dù đấu với Tẫn Diêm nhưng hắnvẫn hề dao động mà đứng nguyên tại chỗ, chân còn giẫm lên Hắc Long Bản.

      “Sư phụ, người biết ? Lúc mới đầu lòngcon vẫn còn tồn tại khúc mắc với Tẫn Diêm, cách nào tiếp nhận được. Bởi vì trung thành. Nhưng, tại…” Khắc LôiNhã nhàng cười tiếng, trong mắt rasự lạnh nhạt, “Sư phụ, hãy tha thứ cho con. Người trước . Con thể bỏ Tẫn Diêmlại.”

      Khắc Lý Phu thay đổi sắc mặt nhưng nóigì mà chỉ thuận miệng đọc câu thần chú ngắn gọn. Lập tức, thân thể Khắc Lôi Nhã cứng đờ, thể nhúc nhích. Khắc Lý Phu ôm nàng lên, thi triển ma pháp, bay lên, nhanhchóng bỏ chạy.

      “Sư phụ!” Khắc Lôi Nhã kinh ngạc kêu lên. Khắc Lý Phu lại muốn mạnh mẽ mang nàng ,cứ như vậy mà bỏ lại Tẫn Diêm?!

      “Khắc Lôi Nhã, con thể chết ở đây, cũng đáng chết ở đây.” Giọng Khắc LýPhu giờ phút này đầy lạnh lẽo, toát ra lãnhkhốc thể hình dung.

      Khắc Lôi Nhã trừng mắt nhìn con rồng lớn màu vàng vật lộn với Tẫn Diêm từ từ ra khỏi tầm mắt.

      “Rống ~~~” chợt con rồng lớn bị đau, gầm thét tiếng đầy thống khổ. ra là Tẫn Diêm làm cái đuôi của bị tổn thương. vếtthương chảy máu đỏ tươi ra rất chói mắt cái đuôi.

      “Con kiến hôi đáng chết. Ta phải hủy diệt luôn cả mảnh đất này.” Con rồng lớn màu vàng tức giận gầm lên. Sau đó nó chỉ dùng móng vuốt đọ sức với Tẫn Diêm, trong miệng niệm lên mộtcâu thần chú dài dòng.

      tốt! Sắc mặt Khắc Lý Phu đại biến. Câuthần chú mang theo hơi thở hủy diệt và ma phápba động vô cùng cường đại. Điều này đại diệncho cơn giận điên cuồng của con rồng lớn màu vàng. Nó muốn hủy diệt cả mảnh đất này. chỉ là biên thành mà còn có cả những chỗ xa hơn.

      “Dừng lại! Ngươi làm gì vậy? Đừng quên hiệp nghị giữa Long thần và Nữ Thần Quang Minh.Long tộc thể tùy tiện hủy diệt lãnh thổloài người.” Hắc Long Bản cảm thấy hơi thởtức giận mãnh liệt liền hiểu được con rồng lớnmàu vàng muốn làm gì. kinh hãi hét lên tiếng hy vọng có thể ngăn cản hành động điên cuồng của con rồng kia. Nếu cứ tiếp tục như vậysẽ mang tới ngập trời phiền toái cho Long tộc.

      “Khắc Lôi Nhã, quyển trục truyền tống gian của con đâu? Mau, mau!” Khắc Lý Phu đặt Khắc Lôi Nhã xuống, hốt hoảng giải khaigiam cầm cho nàng, nóng nảy thúc giục.

      Khắc Lôi Nhã cũng cảm thấy ma pháp dao động đập vào mặt càng ngày càng mạnh, mang theomột cỗ hơi thở hủy diệt.

      Chỉ cần con rồng lớn màu vàng đọc xong câu thần chú, cả vùng đất này biến thành khô cằnngay lập tức. ngọn cỏ cũng còn. Tấtcả các sinh mạng cũng bị phá hủy trong nháy mắt.

      Tẫn Diêm cũng cảm nhận được nguy cơ, kiếmmang theo Đấu Khí sắc bén chém thẳng vào cáimiệng đọc câu thần chú của con rồng lớn.

      Con rồng lớn màu vàng cười đầy khinh miệt tiếng. vung móng vuốt lên, đánh ngã TẫnDiêm xuống đất. Móng vuốt bén nhọn cứ như vậy trực tiếp bổ xuống, chuẩn bị đâm thủng tim của Tẫn Diêm.

      Tẫn Diêm!

      Tẫn Diêm!

      Con ngươi Khắc Lôi Nhã ngay lập tức mở lớn.

      cỗ lực lượng hung mãnh thể tả xông ra từ trong thân thể nàng.

      Giờ phút này trong lòng của Khắc Lôi Nhã chỉ có ý niệm.

      Tẫn Diêm thể chết!

      Canh thứ hai

      Thời gian như dừng lại, tất cả mọi vật cũng dừnglại.

      Vạn vật yên tĩnh lại. Hết thảy đều yên lặng.

      Con rồng lớn sắp đọc xong câu thần chú liền bịchặn lại, thả ra được lực lượng khổng lồ. trợn to hai mắt, cứ như vậy mà nhìn chằmchằm vào móng vuốt của mình. Móng vuốt dừng sát ngực của Tẫn Diêm, thểnhích tới thêm chút. Có lực lượng khổng lồ đè nén , cho thân thể nhúc nhích.

      phải thời gian dừng lại mà là cỗ lựclượng cường đại chèn ép. Tất cả những sinhvật xung quanh cũng đều dừng động tác lại.

      Khắc Lý Phu giật mình. cảm thấy trong thân thể Khắc Lôi Nhã đứng bên cạnhkhông ngừng xông ra cỗ lực lượng cườngđại thể diễn tả thành lời…

      Lực lượng, lực lượng vô cùng ngừngxông ra.

      Đó là cỗ lực lượng nóng rực, khiến cho người ta cảm thấy đè nén khác thường dường như mất luôn cả suy nghĩ.

      Sương mù chậm rãi, chậm rãi lơ lửng trong ánhmắt của Khắc Lôi Nhã.

      “Loài bò sát bốn chân kia, trở về chỗ cũ của ngươi .” Khóe miệng Khắc Lôi Nhã lên ý cười tàn khốc. Nàng nhè nhấc tay lên, ngay lập tức quả cầu lửa màu vàng kim bắn nhanh ra. Quả cầu lửa màu vàng xinh đẹp chói mắt bay qua bầu trời đêm, đánh tới thân thể cao lớn của con rồng lớn màu vàng.

      Con rồng lớn màu vàng lúc này mới lấy lại tinhthần, hừ lạnh tiếng, đầy khinh miệt dùng móng trước ngăn cản ngọn lửa của Khắc LôiNhã. Ngọn lửa do loài người phát ra, phát làcó thể dập tắt. Mới vừa rồi biết trúng phải gió gì mà bị lực lượng khó hiểu của loài người nho này phát ra làm mất hồn.

      Vậy mà tiếng kêu thống khổ đầy thảm thiết cứ như vậy truyền ra từ trong miệng con rồng lớn màu vàng. Ngọn lửa màu vàng xuyên qua móng vuốt của , tạo thành cái lỗ.

      “Nhân loại đê tiện, ngươi làm gì?” Con rồng lớn màu vàng thống khổ, tức giận gầm thét. Vết thương móng vuốt có khuynh hướng rộng ra. Cảm giác đau đớn nóng rực càng ngày càng mãnh liệt.

      “Ngươi lợi hại, cao quý sao? Chỉ là loài bò sát bốn chân mà thôi.” Khắc Lôi Nhã chậm rãi bay tới trước mặt con rồng lớn màu vàng, nhìn , khóe miệng nâng lên nụ cười lạnh lẽo,“ xử lý vết thương, ngươi biến thànhloài bó sát ba chân.” Giọng lạnh lẽo giống như ác ma tới từ địa ngục, sâu thẳm lại đáng sợnhư có thể ăn mòn linh hồn.

      Sắc mặt của con rồng lớn màu vàng rốt cuộc cũng thay đổi. cảm thấy móng vuốt càngngày càng nóng rực, đau đớn. Vết thương tay càng ngày càng rộng ra. Mặc dù thể tin nhân loại đê tiện có thể đả thương đượcnhưng vết thương đúng là rất trầm trọng.

      “Nhân loại đê tiện, ta nhớ kỹ chuyện này. Ngươi hãy chờ trả thù tàn khốc nhất của ta.”Con rồng lớn màu vàng rốt cuộc cũng tin tưởnguy hiếp của Khắc Lôi Nhã, câu đầy căm hận sau đó vỗ cánh, cấp tốc biến mất bầu trời đêm.

      Khắc Lôi Nhã đưa mắt nhìn con rồng lớn màu vàng rời , thở phào cái dài. Nếu hắnthật muốn đọ sức, tất nhiên nàng bại trận. thể tưởng tượng được vua của Long tộc lại sợ chết như vậy.

      “Khắc Lôi Nhã…” Khắc Lý Phu nhàng gọiKhắc Lôi Nhã trôi lơ lửng giữa trung.

      Khắc Lôi Nhã chậm rãi lấy lại tinh thần, thẳng tắp rơi xuống từ giữa trung.

      Ngay sau đó, nàng rơi vào lồng ngực ấm áp.(lãng mạn, quá lãng mạn <3) Tẫn Diêm kịpthời đỡ được nàng.

      “Khắc Lôi Nhã, con làm sao vậy?” Khắc LýPhu vội vàng vọt lên hỏi.

      “Tiểu thư, người sao chứ?” gương mặtTẫn Diêm đầy lo lắng.

      “Chuyện gì vậy? Ngọn lửa của ngươi sao lại có màu vàng? Tại sao nó có thể đốt cháy thân thểcủa ? Thân thể của rồng là kiên cố nhất. Sao lại có thể đả thương được?” Hắc Long Bản biếntrở về hình người, chạy tới, nghi ngờ hỏi. Loạisinh vật này đáng sợ chỉ vì có ma phápcao cấp mà còn vì có thân thể tráng kiện khácthường. Đao kiếm bình thường căn bản cách nào tạo thành bất kỳ tổn thương nào cho thân thể bọn họ. Huống chi còn là thân thể của con rồng lớn màu vàng. Nhưng lại bị ngọn lửa của Khắc Lôi Nhã gây thương tích, saokhông thể gây kinh ngạc cho họ.

      Lúc này Khắc Lôi Nhã thể thành lời. lưng lại truyền tới cảm giác nóng rực. Lần này là do cánh hoa sen thứ hai nở rộ!

      Ở nơi này, vào thời khắc mấu chốt có thể lĩnhngộ điều quan trọng thứ hai trong Liên Hoa BảoGiám! Vì vậy mới có thể phát ra được quả cầulửa màu vàng, đánh bại con rồng lớn.

      Nhưng ai có thể cho nàng biết tại sao lại có cảm giác có nguy hiểm đáng sợ hơn tới gần?

      Hơn nữa lại vô cùng ràng, chỉ nhằm vào mộtmình nàng.

      Kiếp Lôi (kiếp nạn từ Thiên Lôi)!

      Đáng chết! Tại sao chỉ luyện thành điều quantrọng thứ hai trong Liên Hoa Bảo Giám lại phảichịu đựng Thiên kiếp (kiếp nạn từ trời)?

      Những thần công chó má phải là luyện đến tầng cao nhất mới phải chịu tai kiếp sao? Người luyện thành thần công theo lẽ tự nhiên phải tiếp nhận trừng phạt của trời cao. Độ kiếp, chịu đựng Thiên Lôi. Thành công thànhtiên, thất bại hồn phi phách tán.

      Nhưng đó là ở phương Đông!!!! Qua gian khác cũng có à?!

      Khắc Lôi Nhã muốn chết. Chuyện quá theo lẽ thường!

      Luyện thành điều quan trọng thứ hai phải trảiqua Thiên Lôi, hơn nữa còn là ở thế giới này.

      “Sư phụ, bố trí lồng kết giới kiên cố nhất xungquanh con. Tốt nhất là làm thêm mấy tầng. Sau đó mọi người lập tức cách xa con ra. Nhanh lênmột chút!” Khắc Lôi Nhã tránh khỏi ngực Tẫn Diêm, nóng nảy .

      “Hả?” Khắc Lý Phu mặc dù hiểu gì cả nhưng vẫn nghe theo lời Khắc Lôi Nhã, lập tức bố trí kết giới ma pháp kiên cố nhất.

      ! Mọi người xa chút! Nhanh lên chút!” Khắc Lôi Nhã nóng nảy ngẩng đầu lênnhìn trời. Sắp tới rồi! Kiếp Lôi chết tiệt nọ sắp tới rồi!

      Khắc Lý Phu và Tẫn Diêm cùng Hắc Long Bảnngẩng đầu nhìn trời, ngờ lại phát rabóng đêm mông lung tối hẳn lại. Mây đenđang tụ về bên này. Dần dần, mây đen hợp lại thành mảng lớn. Trong tầng mây vang dộiầm ầm, tia chớp phát ra mãnh liệt.

      Muốn mưa sao?

      Nhưng tại sao chỉ có đầu bọn họ là có mâyđen?

      Nhưng chỗ khác ánh sao vẫn rực rỡ.

      Trời mưa? Hay còn có chuyện gì khác?

      “Mọi người tránh xa chút! Lát nữa có sétđánh xuống. Sét này phải chuyện đùa.Thân thể người ngăn cản được.” mặt Khắc Lôi Nhã nặng nề với mọi người, “Sét này chỉ nhằm vào mình ta. Mọi người tránh xa chút có việc gì.”

      Mọi người nghe xong lời Khắc Lôi Nhã sắc mặt đại biến.

      Có thể biết được mọi chuyện xảy ra như thế?

      “Tiểu thư! Người thân thể người thểngăn cản, người, mình người sao có thểngăn cản?” Tẫn Diêm sốt ruột, muốn vọt tới bêncạnh Khắc Lôi Nhã. Nhưng Khắc Lý Phu tạo kết giới kiên cố nhất, còn tạo thành mấy tầng. Người bên ngoài thể chạm vào nàng.

      “Ta, ta lập tức mở kết giới.” Khắc Lý Phu cũngluống cuống.

      kịp rồi, sư phụ. Người mà cởi bỏ bây giờ con hẳn phải chết thể nghi ngờ.Người cởi ra con còn có đường sống. Mọi người mau tránh ra.” Khắc Lôi Nhã lập tức quát bảo Khắc Lý Phu dừng tay.

      “Chuyện gì vậy? Khắc Lôi Nhã, rốt cuộc là có chuyện gì?” Khắc Lý Phu gấp đến độ đầu đầymồ hôi, thể lý giải.

      “Sau này cho mọi người biết. tạiđừng quấy rầy con.” Khắc Lôi Nhã lập tức ngồixếp bằng xuống, bàn tay nhàng để trước ngực, bắt đầu vận chuyển điều quan trọng thứhai của Liên Hoa Bảo Giám.

      “Trước tiên lui lại .” Hắc Long Bản nhìn mây đen đỉnh đầu Khắc Lôi Nhã cùng với tiếng sét vang dội, khuyên giải Khắc Lý Phu và TẫnDiêm.

      Hai người chịu dời bước.

      Hắc Long Bản khôi phục lại nguyên hình, mộttay túm lấy người, vội vàng lui về phía sau.

      Tiếng sấm ầm ầm vang dội phía chân trời. Tia chớp xẹt lên trong mây đen càng làm cho lòngngười sợ hãi. Lực lượng cuồng bạo đáng sợ trànđầy.

      đạo, chỉ đạo Thiên Lôi mà thôi!

      Khắc Lôi Nhã cắn răng mới có thể gắng gượng được.

      đạo sấm sét sáng ngời khó coi cắt ngang bầu trời đêm, trực tiếp bổ về phía Khắc Lôi Nhã.

      “Khắc Lôi Nhã!”

      “Tiểu thư!”

      Khắc Lý Phu và Tẫn Diêm hốt hoảng, lớn tiếnghô lên.

      Đây phải là do Ma Pháp Sư thả ra tia lửa điện mà là Lôi Điện tự nhiên của trời!

      Tràn đầy cuồng bạo và lực lượng ổn định.

      Đạo tia chớp này chiếu sáng cả vùng trời.

      Hắc Long Bản nhìn tình cảnh trước mắt, hoàntoàn ngu ngốc, buông lỏng móng vuốt khiến Tẫn Diêm và Khắc Lý Phu rớt xuống.

      Bọn họ thấy ràng chỗ Khắc Lý Phu bày ra kết giới bị Thiên Lôi phá vỡ nhưng lại khôngthương tổn đến Khắc Lôi Nhã.

      Bởi vì thấy được Khắc Lôi Nhã!

      Khắc Lôi Nhã được đóa hoa sen màu vàngkhổng lồ bao chặt. Đóa hoa này phát ra ánh sáng màu vàng, cực kỳ chói mắt trong trời đêm, đẹp sao tả xiết. Cảnh tượng này khiếncho tâm hồn bọn rung động sâu, thể dời ánh mắt.

      Thiên Lôi phá vỡ kết giới Khắc Lý Phu bày ra, đánh vào mặt cánh hoa màu vàng giống nhưđá chìm đáy biển, tia phản ứng.

      Ngay sau đó, mây đen trời tản . Bầu trờiđêm đầy sao rực rỡ tạo cho bọn họ cảm giác mây đen và tia chớp vừa rồi chỉ là ảo giác.

      Hai người rồng cứ như vậy kinh ngạc nhìn Khắc Lôi Nhã. Họ bị đóa hoa sen bao chặtlấy nàng hấp dẫn ánh mắt sâu. Chậm rãi,đóa hoa sen màu vàng từ từ nở ra, ra KhắcLôi Nhã ngồi bên trong. Mọi người lâu vềsau vẫn còn nhớ như in cảnh tượng này. Khắc Lôi Nhã như vậy mê hoặc lòng người, tường hòa mỹ lệ.

      Khắc Lôi Nhã chậm rãi mở mắt ra, từ từ đứng dậy. Nàng cúi đầu nhìn đóa hoa sen lớn màu vàng dưới chân, rủa thầm người sáng tạo ra thầncông Liên Hoa Bảo Giám này. là có đủ xảo trá. Cư nhiên có đóa hoa sen bảo vệ tránh khỏi kiếp lôi. như vậy, về sau nếu lĩnh ngộ đều sẽcó kiếp lôi và được đóa hoa sen vàng này bảovệ?

      “Khắc Lôi Nhã!” Khắc Lý Phu và Tẫn Diêm mặt đều là lo lắng, muốn vọt tới.

      Vừa lúc đó, đóa hoa sen màu vàng chợt tỏa ra ánh sáng vạn trượng, bao phủ lấy Khắc Lôi Nhã.Sau đó ánh sáng từ từ phai nhạt dần.

      Mọi người kinh ngạc nhìn Khắc Lôi Nhã nhắmmắt lại, tóc tung bay, tay áo cũng tung bay. Bộdáng xuất trần thoát tục động lòng người. loại cảm giác khoan khoái dễ chịu nóinên lời tràn ngập toàn thân Khắc Lôi Nhã. Cócái gì đó manh nha, sau đó nở rộ sâu trongthân thể nàng.

      Hoa sen màu vàng chói mắt dần dần biến mất.Xung quanh tối lại.

      “Khắc Lôi Nhã!” mọi người vọt lên.

      Khắc Lôi Nhã nhàng than thở. tại làm sao giải thích với bọn đây?

      “Khắc Lôi Nhã, con, con lên cấp rồi hả?” KhắcLý Phu nhìn Khắc Lôi Nhã, vui mừng hô lên tiếng, “Lại là tiêu chuẩn Ma Đạo Sĩ. Lần trước con mới là Cao Cấp Pháp Sư thôi.”

      Cái gì? Ma Đạo Sĩ?!!

      Đế đô, trong thần điện Quang Minh.

      Trước tượng Nữ Thần Quang Minh trong chủ điện, có mái tóc xanh biếc – Chiêm Tinh Sư cao cấp nhất thần điện Quang Minh – đangnhắm mắt quỳ gối trước mặt tượng thần.

      lát sau nàng chậm rãi đứng dậy, mở đôi mắt quỷ dị.

      Nữ Thần vừa có chỉ thị!

      Người Nữ Thần muốn tìm ở Vưu Ô Tát Lợi!

      Phải lập tức phái người đem người đến!

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 57: Con rồng lớn màu vàng tức giận



      Lên cấp? Như thế này gọi là lên cấp à?

      Khắc Lôi Nhã nghi ngờ nhìn tay mình. Nàng có cảm giác rất khác lạ giống như trong cơ thể có lực lượng khổng lồ chuyển động. Đột nhiên lên cấp như vậy? Có liên hệ với Liên Hoa Bảo Giám sao?

      “Khắc Lôi Nhã, sao vừa nãy lại có hoa? Tại sao lại có sấm sét giáng xuống?” Hắc Long Bản nghingờ, muốn hỏi đến cùng.

      “Đó là…” Khắc Lôi Nhã đắn đo tìm từ ngữ thích hợp để trả lời.

      “Khắc Lôi Nhã!” từ xa truyền đến tiếng gọi ầmĩ. Là giọng của Phong Dật Hiên.

      Mọi người quay đầu nhìn lại , thấy Phong DậtHiên chạy như điên tới.

      “Những điều mọi người vừa thấy là ta học đượctừ quyển sách lấy được từ chỗ Hạ Thiên.” Khắc Lôi Nhã trả lời ngắn gọn. Nàng cũng khôngmuốn giấu giếm mọi chuyện.

      Học được từ quyển sách nào vậy? Tẫn Diêmnghi ngờ. Chữ quyển sách đó phải làchữ viết của đại lục này. Tại sao Khắc Lôi Nhã lại hiểu? Mặt Hắc Long Bản cũng tràn đầy nghi ngờ. Khắc Lôi Nhã thoáng chút đăm chiêu.

      “Khắc Lôi Nhã, ngươi sao chứ?” Phong Dật Hiên chạy tới như điên, nắm lấy tay Khắc Lôi Nhã, xem xét dưới cẩn thận lượt, thấy nàng bị thương ở đâu mới yên tâm.

      “Con rồng kia đâu rồi? Sao vừa nãy lại có tia chớp vậy?” Phong Dật Hiên cau mày quan sát xung quanh. Mọi thứ xung quanh đều lộn xộn. Ở đất có cái hố to, rất nhiều cây cối gãylìa và đá bị vỡ vụn.

      “Chạy.” Khắc Lôi Nhã rút tay về, trả lời hờ hững.

      “Chạy?” Phong Dật Hiên há to miệng. Rồng làđộng vật cao ngạo, sao lại có thể bỏ chạy?”

      có chuyện nên đột nhiên bỏ chạy. Hìnhnhư có ai đó gọi .” vẻ mặt Khắc Lôi Nhã thành , .

      “Hả?” Phong Dật Hiên gãi gãi đầu. Gáy lại truyền đến đợt đau nhói. Lúc này mới nhảy lên, “Đồ tiện nhân Thủy Văn Mặc kia, ngươi lại dám đánh lén ta. Ta đánh bộ mặt nở hoa, cũng biết…”

      “Ngươi thể chết ở đây. Cho dẫnngươi là ý của ta.” Khắc Lôi Nhã ngăn lạiđộng tác của Phong Dật Hiên.

      Phong Dật Hiên dừng lại, đưa lưng về phía Khắc Lôi Nhã, trầm mặc. ai nhìn thấy sắc mặthắn tái xanh.

      Thủy Văn Mặc và Hạ Thiên cũng tới sau khi xác định an toàn.

      Lúc Thủy Văn Mặc tới gần mọi người mới thấy được con mắt của giống như gấu mèo. Hiển nhiên đây là tác phẩm của Phong Dật Hiênrồi.

      “Con rồng kia đâu?” Hạ Thiên nghi ngờ hỏi.

      “Long mạch có chuyện, bị gọi trở về.” HắcLong Bản dối mà mặt đỏ tim khôngđập.

      “Oa! Vận khí của chúng ta tốt.” Hạ Thiênnhảy lên.

      Lời của Hắc Long Bản có thể tin tưởng được.

      Nhưng bây giờ kết thù với con rồng lớn màuvàng đó, muốn qua Long mạch khó càng thêm khó. căn bản là thể được vì đắc tội với vua của rồng đồng nghĩa đắctội với toàn bộ Long tộc. Nếu bị phát qua Long mạch, chỉ cần hơi thở của rồngliền trực tiếp biến bọn họ thành cát bụi.

      Đây là vận xấu hay tốt?

      “Chúng ta rời khỏi đây trước . Động tĩnh lớnnhư vậy kinh động tới người khác.” Khắc LýPhu nhìn xung quanh bừa bãi chút, .

      “Ừ, thu dọn đồ đạc rời khỏi đây thôi.” Khắc LôiNhã quay đầu tìm kiếm gì đó.

      “Tiểu thư tìm gì vậy?” Tẫn Diêm hỏi.

      “A, ở đây. Tiểu Phong, ngươi lại đây.” Khắc LôiNhã vui mừng ngoắc.

      Phong Dật Hiên quay đầu lại đầy mê muội.Khắc Lôi Nhã gọi à? cókhả năng.

      Phong Báo vẫn núp ở góc liền đứnglên, run lẩy bẩy tới. Nó dám chạy nên chứng kiến tất cả. Ấn tượng vô cùng đáng sợvề Khắc Lôi Nhã in sâu trong lòng nó.

      “Tiểu Phong?” Phong Dật Hiên co quắp khóe miệng, chỉ vào Phong Báo từ từ tới, cực kỳ rối rắm mà hỏi, “Nó là Tiểu Phong?”

      “Ngươi có ý kiến gì sao?” Khắc Lôi Nhã vuốtbộ lông mềm mại của Phong Báo đầy thỏa mãn.

      “Ngươi vuốt lông nó mà lại gọi tên của ta, ta hiểu lầm.” Phong Dật Hiên cười hắc hắc.

      Sắc mặt Khắc Lôi Nhã tối sầm lại, vừa vuốt Phong Báo vừa : “Sau này tên ngươi chính là tiểu báo. Hiểu chưa?”

      Phong Báo nhìn vẻ mặt đầy uy quyền của Khắc Lôi Nhã, sau đó nặng nề gật đầu cái.

      Bọn họ lên đường. Mọi thứ đồ đạc để trongChiếc nhẫn gian (nhẫn gian) củaKhắc Lý Phu. có ngựa nên họ phải bộ vì Chiếc nhẫn gian thể mang theo người. Nhưng lúc này có điểm khác biệt.

      Thân thể Phong Báo cao lớn, lông mềm mại, lòng bàn chân có đệm thịt rất dày, cưỡi rất tốt.

      Mặt Khắc Lôi Nhã đầy vẻ hưởng thụ. Nàng dứt khoát nằm xuống, dính cả người lên lưng PhongBáo. Hạ Thiên hình như rất sợ những động vậtlông lá nên tránh xa.

      xa chỗ vừa rồi, Khắc Lôi Nhã mới ngáp dài. bầu trời có tia nắng mờ mờ. Ầm ĩ đêm , có thời gian chợp mắt.

      “Nghỉ ngơi ở đây chút . Các ngươi từ đâutới đây về lại nơi đó . Các ngươi tuyệt đốikhông thể qua Long mạch được rồi.” Hắc Long Bản ngồi xuống, hờ hững , “Hôm nayđã đắc tội cái tên lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, độc ác kia rồi. còn thừa kế lực lượng hoàng kim nữa. khi thương thế của tốt lên sẽlập tức nghĩ biện pháp trả thù. Hay là cứ suynghĩ biện pháp đối phó với trước?”

      Sắc mặt Khắc Lý Phu khẽ biến. hiểu đượcnhững lời của Hắc Long Bản đều là .

      Nhưng qua Long mạch thể tới được rừng Tinh Linh, thể gặp thầnTinh Linh được. Dấu ấn mu bàn tay KhắcLôi Nhã cũng thể nào cởi bỏ.

      “Nếu cứ qua Long mạch hẳn phải chếtkhông thể nghi ngờ. còn có mộtchút hy vọng.” Khắc Lôi Nhã hờ hững với Khắc Lý Phu.

      Dĩ nhiên Khắc Lý Phu hiểu lời này của KhắcLôi Nhã là có ý gì. Trước khi thần Hắc Ám đến lần nữa phải mạnh mẽ lên, dùng lực lượng của mình để cởi bỏ dấu ấn, đối kháng vớithần Hắc Ám. Nhưng có thể sao? Có thể đợi đếnlúc đó sao?

      “Được rồi, sư phụ, đừng suy nghĩ nữa. Trời sáng rồi, chúng ta nghỉ ngơi trước .” Khắc Lôi Nhã ngáp cái, “Dựng trại .”


      Sắc mặt Khắc Lý Phu có chút nặng nề, lặng yên tiếng nào lấy ra những vật dụng cần thiết. Trong lòng nặng nề khác thường.

      tiếp hay trở về?

      Xung quanh yên lặng lại, tất cả mọi người vào trại ngủ. Nhưng có mấy người có thể ngủ biết được.

      đêm này quá mệt mỏi. Mọi người ngủ mãi đến buổi chiều hôm sau mới tỉnh lại.

      “Tiểu thư, người tỉnh?” Tẫn Diêm đứng lên, mặt lên nụ cười nhàn nhạt.

      “Ừ, thân thể ngươi thế nào rồi?” Khắc Lôi Nhã bảo Tẫn Diêm ngồi xuống, nhàng hỏi. Mặcdù hôm qua con rồng lớn màu vàng chỉ trêu đùaTẫn Diêm mà hạ đòn sát thủ nhưng cũngkhiến bị thương.

      tốt hơn nhiều. Thuốc do đại sư Khắc Lý Phu luyện ra quả nhiên tốt hơn rất nhiều.” Tẫn Diêm trả lời.

      “A, Khắc Lôi Nhã, chào buổi sáng nhé.” PhongDật Hiên chui ra, nhảm, trực tiếpchen vào ngồi giữa hai người.

      “Ừ, chào buổi sáng.” Khắc Lôi Nhã gật đầu.

      “Sớm trở về đế đô thôi.” Chợt Tẫn Diêm trầmgiọng, , “Hôm qua Hắc Long Bản cũng rồi, con rồng lớn màu vàng tuyệt đối từbỏ ý đồ. Muốn rèn luyện nhất thiết phải rừng Tinh Linh. Có thể lựa chọn con đườngkhác.”

      Phong Dật Hiên cau mày, muốn gì đó nhưnglại nhớ tới dấu ấn mu bàn tay của Khắc Lôi Nhã chỉ có mình và Khắc Lý Phu biết nên nuốtxuống lời đến miệng.

      “Ừ, trở về thôi. Dù sao đế đô cũng là chỗ ở củaChủ Điện của thần điện Quang Minh. Nếu đúng như lời Hắc Long Bản , Nữ Thần QuangMinh và Long thần có hiệp nghị, Long tộckhông thể quấy rầy tới loài người ở đế đôđược.” Khắc Lôi Nhã gật đầu cái. Nếu con rồng lớn màu vàng kia bị mình hù dọa cũng chạy trối chết. Rồng như vậy mà có thểtrở thành vua sỉ nhục của Long tộc.Xem ra mối quan hệ giữa con rồng kia và HắcLong Bản rất rối rắm. Khắc Lôi Nhã đoán rằngcó lẽ Hắc Long nếu bị hãm hại hắnnhất định là vua kế nhiệm của Long tộc.

      “Tiểu thư, người đói chưa?” Tẫn Diêm lật thịtnướng trong tay, nhàng hỏi.

      Khắc Lôi Nhã chưa kịp trả lời Hắc Long Bảnđã như cơn lốc chạy vội ra từ trại của mình. Vẻ mặt hốt hoảng, vừa khẩn trương vừa phẫnnộ quát lên: “ mau. Mau rời thôi. Tên khốnkia trở lại!”

      Cái gì?!

      Người có thể khiến cho Hắc Long Bản kinhhoảng như thế trừ con rồng lớn màu vàng tànbạo đó còn có thể là ai?

      Khắc Lôi Nhã đứng bật dậy, xoay người nhìn về phía trước.

      Trong nháy mắt, cơn gió lớn cuồng bạođánh tới. Cát bụi mù mịt, phía trước trở thànhmột bãi đất hoang. Gió lớn đầy tính hủy diệt cứ như vậy hề báo trước đánh úp về phíamọi người.

      Sắc mặt Hắc Long Bản trầm xuống, nhanh chóng vọt tới trước mặt mọi người, nguyênhình ngăn cản lực lượng tràn đầy cuồng bạo củacơn gió.

      Cơn gió xẹt qua bên người Hắc Long Bản, toànbộ cây cối và đá lớn có may mắn mà thoát khỏi, bị thổi bay ngay lập tức. đất lên từng đạo dấu vết nhìn thấy mà giật mình.

      “Phù” tiếng, trại sau lưng mọi người giốngnhư bị cái gì đó đụng phải. Sau đó trại bị nhiễmmột màu đỏ. Khắc Lôi Nhã kinh ngạc ngẩng đầu, màu đỏ in vào đáy mắt nàng. dòngmáu chảy dọc theo thân thể Hắc Long Bản. Cơngió lớn cuồng bạo cắt bị thương thân thểcường tráng của Hắc Long Bản! Máu tung tóe trại là của . Cơn gió lớn này có thể cắt đứt thân thể của !

      Bọn Khắc Lôi Nhã chui ra khỏi trại rất nhanh. Nhìn thấy màn trước mắt, sắc mặt mọingười cũng tái nhợt.

      “Nhân loại đê tiện, ta khiến ngươi phảitrả giá lớn. Ta chặt linh hồn ngươi làmtrăm mảnh, khiến linh hồn ngươi phải đau khổ trọn đời.” giọng rít gào của con rồng lớnmàu vàng truyền đến từ xa xa. Trong giọng tràn đầy thù hận và tức giận.

      Sắc mặt Khắc Lôi Nhã cũng thay đổi. Con rồng lớn màu vàng có thể trở lại nhanh như vậy? Nócó thể kiềm chế vết thương nhanh như vậy?

      Lần này bọn họ thể tiếp tục chịu đựng cơn tức giận của con rồng lớn màu vàng.

      Phải làm như thế nào đây?

      Canh thứ hai

      Bóng dáng của con rồng lớn màu vàng xuất rất nhanh trước mắt mọi người. trợn to hai mắt đầy dữ tợn, phun khí qua hai lỗ mũi, trong đáy mắt đều là tức giận và khuất nhục. Trước tiên cứ đe dọa nhân loại đê tiện này . Sao lúc ấy mình có thể tin móng vuốt của mình bịthiêu rụi chứ?

      “Nhân loại đê tiện, dám lừa ta. Ta khiếnngươi trả giá lớn.” con rồng lớn màu vàng gầm thét đầy tức giận.

      Con rồng vô sỉ này. Khắc Lôi Nhã hừ lạnh mộttiếng. Có thể lừa được ngươi còn phải vìngươi sợ chết sao?

      “Khắc Lôi Nhã, làm sao đây? Làm thế nào bâygiờ? nổi giận rồi, tại tuyệt đối bị hù dọa nữa. Mới xuất sử dụng lực lượng như vậy, lần này chẳng lẽ thể chết?” Ngõa Nhĩ Đa run rẩy hỏi.

      biết.” Khắc Lôi Nhã hừ lạnh tiếng. Nếu con rồng lớn màu vàng bộc phát toàn bộ lực lượng như lời ở đây ai có thểngăn chặn được.

      “Nhất định chết chắc…” Ngõa Nhĩ Đa kinh hoảng, lẩm bẩm. Bỗng nhiên nghĩ ra cái gìđó, vội vàng , “Khắc Lôi Nhã, Bạch Đế đâu rồi, tỉnh chưa? phải lần trước nó hình người giết chết Ma Đạo Sư trong nháy mắt đó sao? Mau cứu tỉnh nó , để nó đối phó vớicon rồng lớn này.”

      Khắc Lôi Nhã trầm mặc, gì. Bạch Đế vẫn còn ngủ say. Khế ước giữa bọn họ khiến cho Khắc Lôi Nhã biết được tạm thời nó tỉnh lại. Nó vẫn còn khôi phục.

      “A, ta biết ngay mà. Ở chung với Khắc Lôi Nhãsẽ có chuyện tốt. Lần này xong rồi.”Gương mặt Hạ Thiên đầy bi thống, thê thảm .

      “Chưa tới cuối cùng được buông tay.”Thủy Văn Mặc trầm giọng .

      Bóng dáng của con rồng lớn màu vàng càngngày càng gần. Khi thấy Hắc Long Bản đứng vững vàng trước mặt mọi người khuônmặt càng trở nên dữ tợn hơn. cắn răngnghiến lợi mà : “ còn thuốc nào cứu được ngươi nữa rồi. Lại có thể làm bạn vớinhững thứ nhân loại đê tiện này. là mất hết mặt mũi của Long tộc!”

      “Vẫn mạnh hơn loại khốn kiếp dùng thủ đoạnghê tởm để lên làm vua như ngươi.” Hắc LongBản cắn răng nghiến lợi phản bác.

      “Ha ha” con rồng lớn màu vàng cười như điên đầy khinh thường, “Muốn trách hãy tráchchính ngươi ngu xuẩn! Ngươi hãy xuống địangục !” con rồng lớn màu vàng lui lại mấybước, miệng nhanh chóng đọc lên câu thần chú.

      chùm ánh sáng chói mắt bắn ra. Hắc Long Bản liền biến sắc, lắc mình tránh thoát. Vậy mà chùm ánh sáng kia như có sinh mệnh, đuổi theođánh thẳng vào Hắc Long Bản tránh né.

      “Xuy” tiếng, chùm ánh sáng xuyên qua thân thể Hắc Long Bản, sau đó ngừng kéo dài ra, quấn quanh . Rồi sau đó thu chặtlại, trói chặt Hắc Long Bản.

      “Tiện chủng, cứ đợi đấy. Lát nữa ta xử trí ngươi. Ta muốn cho ngươi tận mắt thấy nhânloại mà ngươi muốn che chở có kết quả nhưthế nào.” Con rồng lớn màu vàng cười gằn đầytàn khốc, đưa mắt nhìn xuống những nhân loại dưới chân.

      Khắc Lôi Nhã nắm chặt nắm đấm. Nếu với con rồng lớn này là người ngươi tìm là ta, hãythả bọn họ ra chỉ chọc cười . Điều này càng làm cho hài lòng hơn. Theo tính cách của người nơi này đều phải chết.

      bỏ qua bất kỳ người nào!

      Khắc Lôi Nhã do dự mà ngay lập tức vận chuyển Liên Hoa Bảo Giám. Quanh người nàng lập tức ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt.

      Nhưng ai ngờ, con rồng lớn màu vàng vừa thấy được cái này liền nổi điên lên.

      Chính là ngọn lửa màu vàng này đả thương , khiến cho tâm trí hỗn loạn mà tưởng rằng ngọn lửa này tạo thành tổn thương rất lớn cho mình, mới có thể chịu khuất nhục mà chạy trối chết.

      Loại sỉ nhục này, nhất định phải xóa sạch !

      chết !” con rồng lớn màu vàng cười gằn, vỗ cánh bay lên trung, cỗ khí rồng mạnh mẽ phun tới.

      Khắc Lý Phu vội vàng bày kết giới, Phong DậtHiên cũng giúp tay.

      Bụi đất tung bay, sương mù lượn lờ.

      “Cẩn thận!” Giọng yếu đuối của Hắc Long Bản truyền tới khiến cho mọi người cả kinh.

      Khi bụi bặm tản , sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi. chùm ánh sáng chói mắt khủngkhiếp tập kích Khắc Lôi Nhã. Con rồng lớn màuvàng xảo trá hơn bọn họ tưởng. Trước ói ra cỗ khí rồng khiến mọi người mê muội, sau đó mới phát ra chùm ánh sáng.

      Chùm ánh sáng đó xuyên qua thân thể của Khắc Lôi Nhã ngay lập tức. Mà nàng là loài người, thể chống cự được công kích nhưvậy như Hắc Long Bản được.

      mặt con rồng lớn màu vàng lên nụ cười ác độc. Chùm ánh sáng đó đánh nát thânthể cũng như linh hồn của nhân loại đê tiện đó. Nàng chết trong đau đớn vô cùng, tan .

      có bất kỳ người nào có thể ngăn cản! có bất kỳ người nào có thể cứu đượcnàng!

      Ha ha, nhân loại đê tiện ngu ngốc. Đây chính làcái giá phải trả khi dám tổn thương thân thể củata. Con rồng lớn màu vàng ngửa mặt lên trời cười to, chờ đợi Khắc Lôi Nhã bị giày vò đếnchết, chờ đợi những nhân loại đê tiện này tuyệtvọng.

      Sắc mặt Phong Dật Hiên tái nhợt, hề do dự mà xông lên chặn trước mặt Khắc Lôi Nhã.Tẫn Diêm cũng hành động. Họ đều muốn chặn trước mặt nàng. Khắc Lý Phu thả ra rất nhiều lá chắn ma pháp nhưng chùm ánh sáng kia đều dễdàng phá tan. Lá chắn ma pháp vỡ vụn ngay lập tức.

      Khắc Lôi Nhã nhắm mắt lại, điên cuồng vậnchuyển Liên Hoa Bảo Giám trong người.

      Hoa sen màu vàng, thời khắc này cần gọi hoasen màu vàng có thể ngăn sấm sét ra để chặn chùm ánh sáng này lại.

      Mau ra đây hoa sen vàng, XXOO ngươi (cái này là chửi bậy chứ phải…cái kia :”>),thời khắc mấu chốt lại xuất . Khắc Lôi Nhã tức giận mắng trong lòng.

      “Mẹ kiếp, có người trở lại cứu ngươi, ta hiệnra làm cái lông gì? lãng phí tình cảm củata.” giọng đột ngột khách khí vang lên trong đầu Khắc Lôi Nhã, sau đó biếnmất ngay lập tức.

      Khắc Lôi Nhã chưa kịp lấy lại tinh thần là ai chuyện và có ý gì.

      Đột nhiên xuất cỗ cảm giác bị áp bứckinh khủng quen thuộc.

      Con rồng lớn màu vàng bay giữa khôngtrung cười điên cuồng cứ như vậy cứng lại. Bỗng nhiên xuất cỗ cảm giác áp bức thể thừa nhận được khiến cho hoảnghốt, rối loạn. Trong lòng dâng lên cảm giácchẳng lành. Mà chùm ánh sáng nên xuyên qua thân thể Khắc Lôi Nhã và hòa tan linh hồn nàng lại dừng thẳng tắp ở trước ngực nàng, tới thêm phân nào.

      Mọi người đều bị giật mình. Chỉ có Khắc Lý Phu và Phong Dật Hiên biết cỗ uy áp quen thuộc này là gì.

      Uy áp kinh khủng phủ xuống, xung quanh dần dần bị bóng tối cắn nuốt. ràng là ban ngàynhưng xung quanh tối om, đưa tay ra thấy được năm ngón.

      vòng xoáy xuất trong bóng tối, phát ra ánh sáng màu đỏ.

      Khóe miệng Khắc Lôi Nhã gợi lên nụ cười châm chọc.

      nghĩ tới lại là tới cứu mình!

      Là thần Hắc Ám!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :