1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tài Năng Tuyệt Sắc - Vô Tình Bảo Bảo (Full +eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 48: Phong Dật Hiên xuất




      Khắc Lôi Nhã khéo léo di chuyển trong bóng đêm, đuổi theo khói đen về hướng cửa thành. Khói đen này bay thẳng đến chân tường thành, chui vào trong miệng giếng ở góc tường. Khắc Lôi Nhã ngừng thở, lặng lẽ theo. Trong tầm mắt nàng toàn là mảnh tối tăm. Đây là giếng cạn, bên cạnh có cái thang gỗ. Khắc Lôi Nhã dừng chút, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, đoán chừng chim dẫn sư phụ đến đây. Suy nghĩ chút, Khắc Lôi Nhã giấu giếm hơi thở, chậm rãi bò xuống giếng cạn.


      “Này này, Khắc Lôi Nhã, chờ chút . Chờ sư phụ ngươi tới rồi xuống. Ta cảm thấy gió lạnh thổi vù vù ở đây.” Ngõa Nhĩ Đa run rẩy.


      phải là cảm thấy, mà đúng là có gió!” Khắc Lôi Nhã cau mày nhìn giếng cạn phía dưới. Ở đó có từng đợt gió thổi nhè . Gió này từ đâu tới?


      Khắc Lôi Nhã từ từ bò xuống, thẳng tới đáy giếng.


      Khói đen biến mất.


      Bốn vách giếng có dấu vết gì.


      Khói đen biến đâu mất rồi?


      Khắc Lôi Nhã quan sát bốn phía, nhắm mắt lại, tay đặt nhè vách giếng. Ngõa Nhĩ Đa kinh ngạc nhìn Khắc Lôi Nhã cứ thế xuyên qua.


      Khi nàng mở mắt lần nữa, trước mắt là đường hầm tĩnh mịch.


      “Là ảo thuật?” Ngõa Nhĩ Đa kinh ngạc . Vách giếng này bình thường. ngờ đó chỉ là ảo giác của con người mà thôi. Căn bản có vách giếng, phía sau chính là mật đạo.


      Khắc Lôi Nhã thêm gì, mà cứ thế dọc theo đường hầm. Bạch Đế nắm chặt tóc nàng, cũng trừng tròng mắt lên nhìn về phía trước.


      Càng , gió càng mát.


      “Tình huống thế nào?” Khắc Lôi Nhã hỏi Ngõa Nhĩ Đa.


      “Hơi thở hắc ám so với mới rồi phai nhạt ít. Chắc xa.” Ngõa Nhĩ Đa cảm nhận, trả lời Khắc Lôi Nhã.


      Khi Khắc Lôi Nhã chui ra khỏi đường hầm bị kinh hãi. Nàng ở ngoài thành, trong rừng cây .


      “Cốt Tháp!” Ngõa Nhĩ Đa hô tiếng, tràn đầy kinh ngạc. Cốt tháp là kiến trúc cực kỳ tà ác, dùng hài cốt xây dựng, oán khí và thi khí (khí tỏa ra từ xương người *.*) của nó vô cùng có lợi với tu luyện của Pháp Sư Vong Linh.


      Khắc Lôi Nhã ngẩng đầu. Quả nhiên trong rừng cây có ngọn tháp mơ hồ ra. Nó cao chừng năm sáu thước, xây dựng từ xương trắng hếu.


      “Nó được xây từ xương người. Kỳ quái. Sao thời điểm chúng ta vào thành lại phát ra? Người ngoài thành phát , các Ma Pháp Sư trong thành cũng phải thấy chứ. Kiến trúc này rất dễ thấy.” Ngõa Nhĩ Đa tràn đầy hiểu.


      “Bởi vì nó di chuyển được!” Khắc Lôi Nhã hừ lạnh tiếng.


      “Cái gì?!” trong thanh Ngõa Nhĩ Đa lúc này tràn đầy kinh hãi và sợ hãi. Có Cốt Tháp di động, còn có cả Pháp Sư Hắc Ám và Pháp Sư Vong Linh. Cũng chỉ có thể là người. giống quái vật!


      “Khắc Lôi Nhã, ngươi xác định Cốt Tháp này có thể di chuyển được?!” thanh Ngõa Nhĩ Đa run rẩy.


      “Ừ, ta vừa thấy được Cốt Tháp này nhúc nhích. Điều này có thể giải thích được vì sao ai phát có Cốt Tháp ở đây.” Khắc Lôi Nhã trầm giọng, đầy chắc chắc.


      “Khắc Lôi Nhã, mau, chúng ta mau! Nhanh lên chút!” thanh Ngõa Nhĩ Đa khẩn trương, đầy sợ hãi.


      Khắc Lôi Nhã biết Ngõa Nhĩ Đa khác thường như thế tuyệt đối có đạo lý của . Nàng lời nào, lập tức lấy ra áo choàng thân Khắc Lý Phu đưa, phủ lên, khiến thân hình biến mất, chuẩn bị lui về bằng đường cũ.


      “Cái đó là Cốt Tháp của Ma Đạo Sư Hắc Ám Ban Ni Mỗ! Chỉ có mới có thể xây Cốt Tháp di động. Khó trách! Khó trách có thể khiến cho cả thành lây nhiễm hơi thở tử khí đen tối!” thanh Ngõa Nhĩ Đa run rẩy. Ma Đạo Sư đó! Trình độ chỉ dưới Thánh Ma Đạo Sư. Ma Đạo Sư Hắc Ám đấu với Ma Đạo Sư bình thường, Ma Đạo Sư tuyệt đối thua. Vì lòng dạ Ban Ni Mỗ độc ác, sử dụng ma pháp càng thêm ác độc, kinh khủng. Ma pháp tử vong của có thể cắn nuốt người bình thường thành xương trắng chỉ trong nháy mắt.


      Khắc Lôi Nhã cả kinh. Nàng biết Ban Ni Mỗ. đứng thứ hai trong danh sách đuổi giết của Công Hội Ma Pháp. Lần nào cũng bình yên mà trốn thoát, để người trong Công Hội Ma Pháp vào mắt. người cực độ nguy hiểm, độc ác tàn nhẫn. ngờ lại xuất ở đây.


      “Ơ, có con thỏ con đáng này.” lúc Khắc Lôi Nhã chuẩn bị lặng lẽ rút , thanh lạnh lẽo mang theo chút hài hước vang lên. Chung quanh vắng lặng nhưng thanh kia vang lên chân như thế trong tai nàng.


      thân rồi mà vẫn phát ? Khắc Lôi Nhã kinh hãi. Rốt cuộc đối phương có thực lực như thế nào?!


      Khắc Lôi Nhã cảm nhận khí lưu động xung quanh.


      “Ngươi ngu xuẩn. Bị người ta theo dõi mà cũng biết!” Trong thanh lạnh lùng hà khắc lại đầy tàn bạo.


      “Sư phụ, xin lỗi. Ta chú ý.” thanh từ Cốt Tháp xa xa truyền đến, tiếp theo khói đen cấp tốc bay tới. Sau tiếng phù, khói đen biến thành nam tử trẻ tuổi gầy trơ xương. Cặp mắt người nọ sâu hoắm, vô hồn nhìn phía trước. Da cổ nhăn nheo, nhìn như sắp đổ xuống. Cái mũi cao cao, bên dưới là đôi môi tái nhợt.


      là phiền toái. Người của thần điện Quang Minh tới , ngươi còn bị người này theo dõi. Mau giải quyết nàng . Chúng ta đổi địa điểm.” thanh lạnh lùng tàn khốc thúc giục.


      “Dạ, sư phụ, nhưng….” Nam nhân gầy kinh khủng khó xử nhìn mặt đất có gì cả, ngập ngừng . Tu vi của dĩ nhiên thấy được Khắc Lôi Nhã thân.


      “Đúng là phế vật, tiến bộ.” thanh lạnh lùng tàn khốc hừ tiếng. Ngay sau đó cỗ hơi thở khiến người ta hít thở thông bao phủ lấy Khắc Lôi Nhã. Nàng cảm thấu cổ họng bị bóp chặt, thân thể nặng nề khác thường, thể hoạt động.


      “Khắc Lôi Nhã, a a a a a, Khắc Lôi Nhã, cố gắng chịu đựng. Sư phụ ngươi cũng sắp tới rồi.” Ngõa Nhĩ Đa hoảng sợ lại lo lắng, kèm theo tiếng khóc nức nở vang lên trong đầu Khắc Lôi Nhã.


      Nàng thể phát ra bất cứ thanh nào. Cổ họng bị bóp rất chặt. Thân hình nàng chậm rãi bại lộ trước mặt Pháp Sư Vong Linh trẻ tuổi.


      “Xử lý nhanh rồi lên đường.” Thanh xa xôi lạnh lẽo bay tới, Cốt Tháp màu trắng bắt đầu di chuyển.


      “Dạ, sư phụ, ta đuổi theo ngay lập tức.” Pháp Sư Vong Linh đáp lại. Sau đó quay đầu nhìn Khắc Lôi Nhã trước mặt, phát ra tiếng cười kiệt kiệt kinh khủng. Con ngươi sâu hoắm vô hồn chuyển động, quan sát Khắc Lôi Nhã. từ từ đến trước mặt nàng, khẽ cúi người xuống nhìn vào mặt nàng.


      “Dáng dấp tệ. Da trơn mềm. Lột ra làm gối để gối lên mỗi tối nhất định rất thoải mái. Còn mái tóc vàng, cắt làm bàn chải cũng tốt lắm…” Pháp Sư Vong Linh trẻ tuổi cười hiểm, rất tự nhiên.


      Khắc Lôi Nhã lạnh lùng nhìn nam nhân biến thái trước mắt. Thân thể nàng ngừng chống cự lại giam cầm của Pháp Sư Vong Linh. Nhưng dù nàng có cố gắng thế nào nó cũng có giãn ra. hổ là Ma Đạo Sư.


      “Khắc Lôi Nhã, a a a a a a, làm thế nào bây giờ? Lão đầu Khắc Lý Phu sao còn chưa xuất ?” Ngõa Nhĩ Đa gào lên, gấp như kiến bò chảo nóng.


      Khắc Lôi Nhã cách nào phát ra thanh, cũng thể nhúc nhích.


      Pháp Sư Vong Linh trẻ tuổi cười quái dị, vươn cái tay gầy trơ xương ra, chậm rãi đưa về phía gương mặt Khắc Lôi Nhã.


      Lúc này, trăng sáng chậm rãi lộ ra nửa từ trong tầng mây.


      Nhìn gương mặt của Pháp Sư Vong Linh trẻ tuổi trước mắt, ngay sau đó, Khắc Lôi Nhã giật mình.


      Tay của Pháp Sư Vong Linh cứ như vậy dừng ở giữa trung, cách mặt của Khắc Lôi Nhã hai cen – ti – mét. Nụ cười quỷ dị, kinh khủng cứng lại mặt .


      Ngay sau đó, cổ của Pháp Sư Vong Linh phun ra suối máu, họa ra đường cung hoa lệ


      Pháp Sư Vong Linh duy trì động tác vừa rồi, tay vươn về phía trước, mặt mang nụ cười ghê tởm, chậm rãi ngã xuống.


      Thiếu niên tuyệt mỹ tóc đỏ tà mị cười với Khắc Lôi Nhã dưới ánh trăng.


      Phong Dật Hiên?


      Sao xuất ở đây?

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 49: Chân thân của Bạch Đế. Dấu ấnHắc Ám



      Dưới ánh trăng, mái tóc đỏ rực của Phong Dật Hiên cực kỳ chói mắt. môi nở nụ cườità mị sáng quắc.

      “A a a a! Thần của ta! Cái tên tiểu tử biến thái này chẳng lẽ muốn thừa nước đục thả câu?Muốn tự báo thù? cho phép ngươi chết trong tay người khác. Biến thái đáng chết. Tuổicòn trẻ mà tâm biến thái như thế. Xong rồi, hùng khí đoản! Ta hôm nay xong rồi.” Ngõa Nhĩ Đa gào lên, trong lòng đầy đau buồn vàphẫn nộ. Quả sắp hỏng rồi. Sóng trướcchưa xong sóng sau đến.

      Khắc Lôi Nhã nhìn Phong Dật Hiên đột nhiênxuất cứu mình. Nàng hề hoảng hốt. Bởi vì trong con ngươi của có tia ác ýnào.

      Khắc Lôi Nhã còn cảm thán thuật thích kháchcủa Phong Dật Hiên quả rất cao. im hơilặng tiếng xuất , giải quyết tên Pháp Sư Vong Linh đó. Mà nàng chỉ mực muốn thoátkhỏi giam cầm, chú ý đến động tĩnh rất xung quanh nên cũng phát hắnđến.

      Ngõa Nhĩ Đa cảm giác Khắc Lôi Nhã cókinh hoảng, sốt ruột: “Ta này Khắc Lôi Nhã,ngươi hối hận rồi hả? Hối hận lúc ấy cước mà giẫm lên lưng người ta. tại người ta đoán chừng thề đuổi giết ngươi tới chân trời góc biển. Báo ứng? Hả? Tới rồi đấy, quả nhiên tới rồi đấy.” Ngõa Nhĩ Đa xót xa gào lên.

      Khắc Lôi Nhã nhìn gương mặt tuấn mỹ của thiếu niên từ từ phóng đại. Phong Dật Hiên từ từtới gần nàng. Trong lòng nàng chợt căng lên. Saolại có cảm giác ánh mắt người này có điểm quái dị? Có chút lửa nóng? Ảo giác chăng?

      Ngõa Nhĩ Đa vẫn nhảy lên nhảy xuống, kêu thảm.

      Bạch Đế bò ra từ sau lưng Khắc Lôi Nhã. Từ khi vào giếng cạn nó liền trượt ra sau lưng nàng, nằm đó nhúc nhích. Bây giờ nó bò lênđầu Khắc Lôi Nhã, nắm tóc nàng, con mắt láoliên nhìn Phong Dật Hiên.

      “Ta trở lại, nữ nhân của ta.” Phong Dật Hiênđến gần Khắc Lôi Nhã, nhàng cầm tóc nànglên, đặt ở bên môi mềm mỏng hôn.

      Khắc Lôi Nhã hóa , Ngõa Nhĩ Đa cũng hóa đá.

      Ta trở lại, nữ nhân của ta.

      Ta trở lại, nữ nhân của ta. Ta trở lại, nữ nhân của ta….

      Tiếng vọng vô hạn, tiếng vọng vô hạn.

      Tiếng vọng vô hạn vang vọng trong đầu KhắcLôi Nhã và Ngõa Nhĩ Đa.

      Ngõa Nhĩ Đa đột nhiên cảm thấy ngổn ngang trong gió.

      Đột nhiên cảm thấy thế giới này có chỗ nào đúng. Tất cả đều chân .

      Tất cả đều là giả đấy!!!

      Đúng, tất cả đều là giả.

      Phong Dật Hiên trầm ngâm nhìn Khắc Lôi Nhã.Sau đó cau mày, thoải mái : “Chà mẹ nó, giam cầm này ta giải được!!! Tiện nhân nào làm vậy?”

      Khắc Lôi Nhã cách nào chuyện cũngkhông thể nhúc nhích. Nàng cứ trừng mắt như thế nhìn Phong Dật Hiên. Trong lòng nàng nghingờ tại sao Phong Dật Hiên lại xuất kịp thời mà cứu mình? phải trở về nước sao? Tại sao có thể xuất đúng lúc như thế?Còn ra lời oanh động như vậy.

      “Thôi, chúng ta về thành .” Phong Dật Hiênnói xong, vươn tay ra định ôm ngang Khắc LôiNhã.

      Con ngươi Khắc Lôi Nhã bỗng nhiên phóng đại.

      Bởi vì có người lặng yên tiếng độngxuất sau lưng Phong Dật Hiên. Người đó khoác cái áo choàng lớn, nhưng KhắcLôi Nhã lại thấy ràng tay có thịt! Chỉ là da bao lấy xương đầu, khớp xươnghiện , móng tay dài bén nhọn. Trong tròngmắt tĩnh mịch là tức giận. Ánh mắt rơi vào cỗ thi thể sau lưng Phong Dật Hiên. Cỗ thi thểđã mất nhiệt độ, máu đầy đất cũng đọng lại.

      Phong Dật Hiên cảm thấy Khắc Lôi Nhã khácthường, nhanh chóng xoay người, đối mặt với người trôi lơ lửng giữa trung.

      “Đáng chết! Khốn kiếp!” Ban Ni Mỗ lửa giậnngập trời. vất vả mới coi trọng mộtngười, thu làm người hầu. Hôm nay lại bị giết!Nhất thời khinh thường mà xa, pháthiện có người đến gần. Đệ tử duy nhất của hắncứ như vậy mà bị thích khách lặng yênkhông tiếng động giết chết!

      Phong Dật Hiên khẽ nhíu mày, nhìn hình ảnhngười trôi lơ lửng giữa trung. Sắc mặt của từ từ trở nên nặng nề. cảmnhận được tu vi của người này. tuyệt đối phải đối thủ! Chính là người này giam cầm Khắc Lôi Nhã sao? Khó trách mình khônggiải được.

      “Ta muốn cắt thịt ngươi thành từng mảnh từngmảnh, đem ngâm xương ngươi trong a–xít đậmđặc. Ta để cho ngươi chết. Ta muốnngươi thấy chính mắt nhìn thấy mình bị hủy diệttừ từ. Cuối cùng ta vĩnh viễn nhốt linh hồnngươi lại, để cho ngươi vĩnh viễn phải chịu khổsở.” Ban Ni Mỗ ngoan độc, trầm, chậm rãi xong. Tay nhấc lên nhè . Phong Dật Hiên lập tức cách nào nhúc nhích được.

      Cảm giác giống Khắc Lôi Nhã. Phong Dật Hiêncảm thấy khí xung quanh nặng nề khác thường. Cổ họng giống như bị bóp chặt, thể phát ra tiếng.

      “Trước tiên giải quyết ngươi rồi chậm rãihưởng thụ .” Ban Ni Mỗ lành lạnh quay đầunhìn Khắc Lôi Nhã, . Sau đó tay tỏa ra tử khí màu đen.

      Con ngươi Phong Dật Hiên phóng đại. Tử khínày có thể ngay lập tức khiến người ta hóa thànhxương trắng!

      Phong Dật Hiên muốn chuyện, muốn mắnglão đầu này chết . Nhưng chỉ có thể bắn ra ánh mắt phẫn hận lại lo lắng mà thể làmgì. Vào lúc này, Phong Dật Hiên căm hận bảnthân mình sao lại kém như thế! Chẳng những thể tự vệ mà còn cứu được KhắcLôi Nhã.

      “A! Ta X cả nhà . Ta còn chưa sống lại nha. Chẳng lẽ phải vĩnh viễn lời từ biệt với thếgiới này sao? dùng ma pháp nào khôngdùng, lại dùng tử khí ăn mòn! Tiện nhân! Lần này xong rồi. Đến bụi cũng có.” Ngõa Nhĩ Đa bi phẫn mắng, điệu chuyển cái, tiếp “Khắc Lôi Nhã, ra ra …”

      Phong Dật Hiên điên cuồng cố gắng phá vỡ giam cầm người nhưng vẫn có bất kỳ hiệu quả nào như cũ. trơ mắt nhìn hơi thở đentối chậm rãi đến gần Khắc Lôi Nhã.

      Khắc Lôi Nhã cau mày gì. Nàng cảmnhận được vị trí của chim . Sư phụ đến rấtnhanh.

      Nếu là sư phụ, nhất định có thể thu thập nhân vật nguy hiểm, đáng sợ này.

      Nhìn tử khí màu đen đến gần mặt mình, lòng Khắc Lôi Nhã trầm xuống.

      Tới kịp ?

      Hình như, kịp rồi...

      Khắc Lôi Nhã chậm rãi nhắm mắt lại, than trong lòng.

      Tất cả đều kết thúc...

      “Chiêm chiếp!” Lúc này, Bạch Đế nằm đầu Khắc Lôi Nhã chợt đứng lên, nhìn Ban Ni Mỗđang trôi lơ lửng giữa trung, nhàng kêu tiếng.

      Sau khắc, chuyện thể tưởng tượng được xảy ra.

      “Hưu ~~” tiếng, đạo lực lượng vô hình, kinh khủng, cuồng bạo đánh úp về phía Ban Ni Mỗ, bao lấy toàn thân .

      Tử khí màu đen tụ tập bên mặt nàng tan biếntrong nháy mắt.

      Thân thể Ban Ni Mỗ đụng vào đại thụ sau lưng, thanh ma sát vang lên thanh thúy. aibiết được kích này biến xương cốt toànthân Ban Ni Mỗ thành mảnh vụn, lục phủ ngũ tạng toàn bộ bị chấn động thành thịt vụn. Ban Ni Mỗ phun ra máu tươi. Máu cứ phun ngừng như thế.

      Giống như muốn phun ra toàn bộ máu trong thânthể.

      Vẫn phun....

      Vẫn còn phun...

      Phun dừng lại...

      Sau đó, dừng.

      dừng.

      Bạch Đế giết Ban Ni Mỗ trong nháy mắt.

      Đúng vậy, giết trong nháy mắt. Nhân vật nguyhiểm mang bài danh thứ hai trong danh sách đuổi giết của Công Hội Ma Pháp cứ như vậy bị giết. Giãy giụa cũng có, kêu cũng khôngkêu. tạm biệt với thế giới cũng có. Cứ hoa lệ như vậy mà chết.

      Khắc Lôi Nhã chậm rãi mở mắt ra, kinh ngạcnhìn màn trước mắt.

      Trước mắt lơ lửng bóng người.

      Tóc như tuyết, mắt như nguyệt.

      thân trắng như tuyết, có tạp sắc hay bất cứ hoa văn nào. Tóc trắng như tuyết tungbay, dung nhan tinh xảo vô song ra khí phách mơ hồ. quay đầu nhìn chằm chằmvào Khắc Lôi Nhã.


      Con ngươi xinh đẹp như dòng nước xoáy, hấpdẫn người ta sâu.

      Khắc Lôi Nhã bình tĩnh nhìn nam tử nghiệt,xinh đẹp đến mức người nào có thể hô hấp. Đây chính là chân thân của Bạch Đế?

      “Khế ước của ta và người, mau chút lớn lênthôi.” Thanh nghiêm túc và trang trọng lầnthứ hai vang lên trong đầu Khắc Lôi Nhã.

      đạo ánh sáng trắng xẹt qua, nam tử tuyệtmỹ áo trắng biến mất. viên cầu thịt trôi lơlửng giữa trung. “Chiêm chiếp” Bạch Đếkhông còn sức, kêu hai tiếng thấp, rồi nhắmmắt lại, chậm rãi rơi xuống.

      Khắc Lôi Nhã vội vươn tay ra đón lấy, mới kinh ngạc phát mình có thể động. Cảm giác áp bức làm cho người ta hít thở thông biến mất.

      “O o ~~” Bạch Đế ngáy o o, ngủ thiếp tay Khắc Lôi Nhã.

      “Đây là vật gì vậy?” Phong Dật Hiên cũng động đậy được, xông tới, cau mày nhìn viên thịtnhỏ tay Khắc Lôi Nhã. Trong lòng cựckỳ kinh ngạc.

      Tiểu bạch kiểm bảnh bao mới vừa rồi là viên cầuthịt này sao? Cư nhiên dám giành danh tiếng của như vậy. Đây là đồ chơi gì vậy? Ma thú? thú? Hay huyễn thú? Lại có thể biến thành hình người?! Còn có thể nháy mắt giết người đến mình cũng thể đánh được?! Quá mất mặt!

      Khắc Lôi Nhã nhàng sờ sờ thân thể lông lácủa Bạch Đế, cẩn thận bỏ nó vào trong túi xách.Sau đó nàng quay đầu nhìn Phong Dật Hiên : “Cám ơn ngươi cứu ta. Sao ngươi lại xuấthiện ở đây?”

      “Cứu nữ nhân của mình là chuyện ta nên làm. A ha ha ~~” Phong Dật Hiên nhếch môi, liều lĩnh cười lên. Tuy cười nhưng trong lòng rất ấm ức. Mẹ nó! Cuối cùng lại thành cái thứ lông látròn vo đó giải cứu! là khó chịu! Danh tiếngcủa bị nó giành mất rồi!

      Khắc Lôi Nhã khẽ cau mày. Phong Dật Hiênđang hát tuồng gì vậy? Có ý tứ gì?

      phải tên này cuồng ngược đãi chứ?”thanh hoài nghi của Ngõa Nhĩ Đa vang lên trong đầu Khắc Lôi Nhã. vỗ ngực, thầm vui mừng vì mình mới tìm được đường sống trongchỗ chết, “ bị ngươi đạp vậy mà lại si mêngươi? Mặc dù ta có nghe thế giới nàycó người cổ quái như vậy, nhưng nghĩ tớihôm này có thể gặp được. Như , Khắc Lôi Nhã, cái thứ tròn vo lông lá này là đồ chơi gì vậy? Lại có thể hóa thành hình người nữa? tại lại ngủ như chết. Chẳng lẽ mới vừa rồi dùnghết lực lượng rồi.” Ngõa Nhĩ Đa phát huy đặcđiểm vô cùng nhiều nước miếng, thao thao bất tuyệt.

      phải ngươi trở về nước à?” Khắc Lôi Nhã để ý đến Ngõa Nhĩ Đa mà cau mày nhìn Phong Dật Hiên trước mắt, nghi ngờ hỏi.

      “Ha ha, lại tới chứ sao.” Phong Dật Hiên lập tứcnói lảng sang chuyện khác, “Đúng rồi, Khắc Lôi Nhã, đây là ma thú gì? Lại có thể trong nháy mắtgiết chết tên kiêu ngạo đó, còn hóa thành hìnhngười. Giờ lại biến thành tròn vo đầy lông lá rồi. Nó thể duy trì hình người à?” Phong DậtHiên trợn trắng mắt trong lòng. Cũng thể cho Khắc Lôi Nhã là mình leo tường bò ra ngoài gian khổ như thế nào. Mới vừa bay qua tường lại gặp Thủy Văn Mặc ngồi chờ chồmhỗm ở đó theo lệnh lão mẹ. Sau đó sao ~ dĩ nhiên báo thù rửa hận phen rồi len lén rờikhỏi nước. Vừa nghĩ tới Thủy Văn Mặc bị đôngcứng thành khối băng lớn ở đó Phong Dật Hiên lại cảm thấy dễ chịu. Thoải mái nhất là hắnthuận tiện dùng băng nhũ bén nhọn ghim Thủy Văn Mặc đông thành cục lơ lửng giữa trung. Băng nhũ nhọn này ghim ngaycúc hoa của Thủy Văn Mặc! Khi băng tan, hừ hừ! Vậy cúc hoa của nở thành bông hoa rồi. Cho tới nay, thực lực hai người đều ngang nhau. Mỗi lần đánh nhau đều muốnnhìn xem ai giỏi hơn ai. Ngày đó là lần đối chiếnthứ bảy trăm lẻ , cũng là lần thắng thứ ba trăm năm mươi mốt của Phong Dật Hiên.

      Khắc Lôi Nhã khẽ trầm mặc, lúc sau mớilạnh nhạt : “Ta biết nó là ma thú gì.Đây là lần đầu tiên nó hóa thành hình người. Ta cũng mới biết thôi. Chỉ là, ngươi có thể giữ bí mật cho ta ?”

      “Dĩ nhiên. Hắc hắc!” Phong Dật Hiên sảngkhoái xong, lắc lắc đầu nhìn người chết dướitàng cây xa chút.

      thoải mái mà : “Người này là ai?”

      “Là Pháp Sư Vong Linh, Ma Đạo Sư Ban NiMỗ, là người cực kỳ nguy hiểm.” Khắc Lôi Nhã trầm giọng , nhíu nhíu mày nhìn thi thể lạnh.

      Chà mẹ nó đại gia! Khó trách ta giải được giam cầm, lại là Ma Đạo Sư Vong Linh.Phong Dật Hiên tức giận mắng thầm. Sao Khắc Lôi Nhã lại chọc phải nhân vật như thế?

      Vừa lúc đó, trong chỗ tối có động tĩnh. Chim nhỏcủa Khắc Lôi Nhã bay ra, ngay sau đó Khắc Lý Phu đẩy nhánh cây, rầm cái nhảy xuống trước mặt Khắc Lôi Nhã.

      “Khắc Lôi Nhã!” Khắc Lý Phu vô cùng lo lắngvọt tới, sau đó quan sát cẩn thận toàn thân caothấp của nàng. Cũng may, hoàn hảo, có bất kỳ vết thương nào. Khắc Lý Phu thở phào nhõm. Sau đó mới quay đầu nhìn Phong Dật Hiên đứng bên.

      “A, tiểu tử lông đỏ.” Khắc Lý Phu vẫn có ấn tượng với Phong Dật Hiên, bật thốt lên, “Ngươikhông phải là tiểu tử lông đỏ bị đồ đệ của ta giẫm dưới chân sao? Tới đây làm gì? Báo thù? Ta đánh với ngươi trước!” Khắc Lý Phu xong liền muốn động thủ.

      “Sư phụ!” Khắc Lôi Nhã ngăn cản, “ phải vậy đâu, sư phụ. Phong Dật Hiên vừa mới cứu ta.”. “À?” Khắc Lý Phu trợn to hai mắt, nghi ngờ nhìn Phong Dật Hiên, trong đáy mắt đều là tin tưởng.

      “Là , sư phụ. Đây là đồ đệ Ban Ni Mỗ, muốngây bất lợi cho ta nhưng bị Phong Dật Hiên giết. Bên kia là thi thể của Ban Ni Mỗ.” Khắc LôiNhã chỉ vào thi thể đất, với Khắc LýPhu.

      “Cái gì? Ban Ni Mỗ?” Khắc Lý Phu cau mày, sắc mặt khẽ biến đổi. đương nhiên biết Ban Ni Mỗ là ai. chưa từng gặp Ban Ni Mỗ giảohoạt hiểm. Mũi của còn thính hơn chó.Trước giờ đều núp xa. Bây giờ chết?Người nào giết? Thực lực Khắc Lôi Nhã bây giờcòn chưa giết được Ban Ni Mỗ.

      “Người nào giết? Ngươi?” Khắc Lý Phu quay đầu nhìn Phong Dật Hiên, rồi vội vàng lắc đầu , “ thể nào. Khắc Lôi Nhã, là ai giếtBan Ni Mỗ?” Khắc Lý Phu lập tức hỏi thăm Khắc Lôi Nhã.

      Khắc Lôi Nhã do dự chút, suy nghĩ xem có nên kể hết đầu đuôi chuyện vừa xảy ra hay .

      Vậy mà, vào lúc này, quang cảnh ngoài ý muốn xảy ra trong nháy mắt.

      “Hắc ám hơn bóng tối, tồn tại hỗn độn hơn, thần của ta, ta trịnh trọng xin...” thanh tà ácquen thuộc chợt vang lên trong trời đêm. Thanh của Ban Ni Mỗ! dồn dập niệmthần chú.

      “Mau !Mau ngăn cản thanh này!” Ngõa NhĩĐa sợ hãi kêu to lên. Thân là Pháp Sư Hắc Ámhắn ràng ý nghĩa của câu thần chú này hơnbất kỳ ai.

      Khắc Lôi Nhã ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhưng ở đó có gì đâu? Giữa trung trống rỗng, hoàntoàn yên tĩnh.

      Sắc mặt Khắc Lý Phu thay đổi. biết đây là nghi thức. Nghi thức triệu hồi! Mặc dù Ban Ni Mỗ chết rồi nhưng dùng phươngpháp để gọi linh hồn kịp thở dốc của mình về báo thù người mới vừa rồi giết chết .

      Phong Dật Hiên cảnh giới nhìn xung quanh, vậnsức chờ phát động. cỗ cảm giác lo lắngmãnh liệt đánh tới. Đây chính là trực giác bẩmsinh của thích khách, loại trực giác chuẩn đến đáng sợ. Phong Dật Hiên kinh hãi bởi vì hắnchưa bao giờ có cảm giác này. Nó khiến rợn cả tóc gáy.

      Khắc Lý Phu móc ra ma trượng, giơ lên, nhắm ngay nơi nào đó của bầu trời niệm thần chú, mộtđạo ánh sáng trực tiếp đánh úp vào giữa trung.

      Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên.

      Nhưng kế tiếp có tiếng cười to đầy điên cuồng: “ chậm rồi, ha ha. Các ngươi chỉ làcon kiến hôi. Ta muốn các ngươi phải trả giá lớn. Cho dù tan thành mây khói ta cũng phảikhiến các ngươi trả giá lớn. Ha ha ha ha....”Tiếng cuồng tiếu dần dần xuống, rồi biến mất thấy gì nữa. Hiển nhiên linh hồn của Ban Ni Mỗ bị Khắc Lý Phu phá hủy. Nhưnglời điên cuồng của truyền vào tai củamọi người rất ràng.

      Linh hồn Ban Ni Mỗ bị Khắc Lý Phu phá hủynhưng vẻ mặt vẫn nặng nề khác thường.Thậm chí chỗ sâu trong đáy mắt còn có lo lắngvà sợ hãi.

      “Khắc Lôi Nhã, mau. Mau rời thôi...” Khắc Lý Phu lập tức ra quyết định sáng suốt nhất.

      Nhưng tất cả đều chậm.

      Xung quanh tối trong nháy mắt. Trăng sángtrên trời biến mất. Bóng tối đánh tới, tất cả đều bị nó cắn nuốt. Đưa tay ra cũng thấyđược năm ngón tay.

      Khắc Lôi Nhã và Phong Dật Hiên tuy tinh thôngthuật thích khách, huấn luyện được đôi mắt có thể nhìn trong bóng đêm, nhưng giờ phút này cũng thể nhìn được gì.

      Cảm giác thể nào nhúc nhích lần nữađánh tới, so với vừa rồi còn kinh khủng hơn, càng khiến cho người ta sụp đổ.

      Mồ hôi lạnh toát ra trán Khắc Lý Phu, timcủa dần dần trầm xuống, trầm xuống.

      Ngõa Nhĩ Đa lúc này cực kỳ trầm mặc, câu cũng được.

      Nhưng Khắc Lôi Nhã có thể cảm nhận ràngsóng tinh thần của Ngõa Nhĩ Đa dao động mãnh liệt mạnh hơn cả lần trước.

      Xung quanh toàn bộ bị bóng tối cắn nuốt. Phía trước ba người đột nhiên xuất vòngxoáy tựa như trời đêm vỡ ra, rộng mở dầndần.

      Ánh sáng đỏ như máu nhàn nhạt phát ra từ vòng xoáy.

      cỗ uy áp chưa bao giờ cảm thụ qua cứ nhưvậy đánh tới, làm cho người ta thể nào hô hấp được. Nó áp bức người ta đến muốn nhũn ra.

      Mồ hôi lạnh trán Khắc Lý Phu chảythành dòng. Lưng cũng bị mồ hôi thấm ướt. đời này có thể địch lại nhiều. Chỉ cần những thứ đó liên thủ chống lại có thể đánh bại.

      Nhưng...

      Con người thể chống lại thần linh!

      “Là ai? Là ai quấy rầy giấc ngủ của ta? Vật tế ở đâu?” thanh ngột ngạt tà ác chậm rãi truyền ra từ vòng xoáy đỏ như máu. Sau đó mộtcỗ uy áp kinh khủng thể diễn tả thành lờiđánh tới lần nữa. Thanh này tà ác khiến cholinh hồn người ta run lên. cỗ lực lượngkhổng lồ, cường đại vô cùng lộ ra.

      “Phốc ~~” Khắc Lôi Nhã và Phong Dật Hiênkhông chịu được uy áp bá đạo như vậy trong lồng ngực, liền phun ra ngụm máu tươi.

      Sắc mặt Khắc Lý Phu tái nhợt.

      Ban Ni Mỗ gọi về chi thần Hắc Ám!!!

      Nhưng chuẩn bị vật tế!

      Ban Ni Mỗ hiểm ác hèn hạ lại hãm hại bọn họ. gọi chi thần Hắc Ám nhưng có bất kỳvật tế nào. Như vậy chi thần Hắc Ám giận dữ mà nghiền nát bọn họ đến hạt bụi cũng khôngtha. chỉ bọn họ mà còn cả thành Ni Á trởthành vật hy sinh

      Uy áp của thần ! Đây chính là uy áp của thần!

      Phong Dật Hiên và Khắc Lôi Nhã cũng đứngkhông vững nữa, phịch tiếng liền té xuống. Khắc Lý Phu cũng thể chịu đựng uy áp kinh khủng như vậy, hai chân run lên, cứ như vậy quỳ gối đất.

      Đây là đồ chơi gì? Phong Dật Hiên phẫn hận nằm mặt đất nhìn ánh sáng đỏ như máu. Mạnh mẽ như vậy căn bản phải là loài người!

      Khắc Lôi Nhã cau mày, thân thể thể nhúc nhích.

      “Khắc Lôi Nhã, vĩnh biệt. Đây là chi thần Hắc Ám chúng ta tín ngưỡng. Ban Ni Mỗ triệu hoánhắn mà có bất kỳ vật tế nào. Chúng ta bị giận chó đánh mèo, bị phá hủy đến cặn bã cũng còn.” Thanh Ngõa Nhĩ Đa lúc này rất bình tĩnh. Chi thần Hắc Ám bạo ngược,hỉ nộ vô thường hơn nữa còn cực kỳ tham lam. Mỗi lần gọi đều phải tốn rất nhiều thời gianvà tinh lực chuẩn bị lượng vật tế lớn. Nếukhiến chi thần Hắc Ám hài lòng, người triệu hồi phải nghênh đón đả kích mang tính hủy diệt. Cho nên ghi chép gọi chi thần Hắc Ám chỉ đếm đầu ngón tay. Ngõa Nhĩ Đa biết, mấy ngàn năm nay mới có được mấy lần. Lần thứnhất là vị Quốc vương cho gọi, vật tế chính là linh hồn của 3000 xử nữ.

      Là thần?! Cái thế giới này là thần?

      Khắc Lôi Nhã kinh ngạc nhìn đôi mắt dài đen nhánh trong ánh sáng đỏ như máu. Đó chính là chi thần Hắc Ám? Khắc Lý Phu nhớ tới ít nhất lúc này phải giúp Khắc Lôi Nhã chạy trốnan toàn. Nhưng thể nào thoát ra khỏi uyáp này. “Là ai gọi ta? Vật tế đâu?” thanh âmtrầm thấp tà ác vang lên lần nữa. “ có cách nào chạy trốn sao?” Khắc Lôi Nhã hỏiNgõa Nhĩ Đa. “Con người thể chống lại thần linh.” Thanh Ngõa Nhĩ Đa bình tĩnh dịthường. tại ở trong tay thần, tuyệt khôngoan. Tiếp theo, thêm gì, trầm mặclại, bình tĩnh nghênh đón tử vong sắp sửa phủxuống.

      “A, vật tế ở đây sao?” Vậy mà thanh trầmthấp tà ác lại toát ra câu.

      Khắc Lý Phu kinh ngạc. nhìn thấy đoàn khói đỏ thẫm vòng quanh Khắc Lôi Nhã, di chuyển dưới giống như quan sát nàng.

      “Vô cùng tốt.” Trong thanh trầm thấp tà ác đều là hài lòng, “Vật tế này ta nhận. Nhưng người nào gọi ta ra ngoài? Là ngươi sao?”

      Ngay sau đó, Khắc Lý Phu có thể cử động cũng có thể chuyện. Chi thần Hắc Ám giải trừ uy áp với bọn họ. Phong Dật Hiên hoạt động taychân, cảnh giác nhìn khói đỏ vây quanh Khắc Lôi Nhã.

      “Chớ hành động thiếu suy nghĩ. Đây là chi thầnHắc Ám.” Thanh cảnh cáo của Khắc Lý Phu vang lên trong đầu Phong Dật Hiên. cực kỳ kinh ngạc, nhìn đoàn khói ra lời. Là chi thần Hắc Ám! Quả nhiên phải là người. Khó trách cường đại thái quá như vậy.

      “Thần tôn kính, cho gọi ngài ra ngoài phảichúng ta, chết. Hơn nữa nàng cũng khôngphải vật tế.” Khắc Lý Phu thận trọng đáp trả.

      “A, sao. Quan trọng là ta cực kỳ hài lòng với vật tế này. Thời cơ tới, ta đến lấy.” Thanh trầm thấp tà ác ra câu như thế, hoàn toàn để ý đến câu sau cùng của KhắcLý Phu.

      Khắc Lý Phu kinh ngạc, lời này là có ý gì. Chỉ thấy đoàn khói đỏ thẫm bay vào tay Khắc Lôi Nhã, biến mất trong nháy mắt. Tiếptheo đó, vòng xoáy hỗn độn màu đen kia cũngdần dần biến mất, bóng tối xung quanh dần thốilui. Rừng cây và ánh trăng bầu trời lộ ra lầnnữa.

      Chi thần Hắc Ám rời .

      Cứ như vậy rời ?

      Ngõa Nhĩ Đa quên mất suy tư như thế nào. Mộtloạt chuyện xảy ra ngày hôm nay hoàn toàn khiến trở nên ngớ ngẩn. Mấy lần sắp chết lạicó thể bình yên vượt qua.

      “Ngươi sao chứ?” Phong Dật Hiên khôngnói lời nào, bắt lấy tay Khắc Lôi Nhã quan sát. Đoàn khói quỷ dị đỏ thẫm chính là biến mất trêntay nàng.

      Khắc Lôi Nhã nhìn mu bàn tay, gì.

      Khắc Lý Phu vội vàng vọt tới, nhìn mu bàn taycủa Khắc Lôi Nhã xong cũng ngây ngẩn.

      “Đây là đồ chơi quỷ gì?” Phong Dật Hiên nhìn mu bàn tay của Khắc Lôi Nhã, gầm ra tiếng.

      mu bàn tay nàng là hoa văn sáu ngôi sao màu đen! Nó giống như sinh ra da của nàng, như có sẵn ở đó.

      “Chi thần Hắc Ám, in dấu, dấu ấn…” Ngõa NhĩĐa thấy hoa văn này, run lẩy bẩy mà ra mộtcâu như vậy, “Ta, ta chỉ nghe chứ chưa từnggặp! Bởi vì đây là truyền thuyết lâu đời.”

      “Có ý gì?” Khắc Lôi Nhã cau mày nhìn hoa văn mu bàn tay, hỏi.

      “Chi thần Hắc Ám đánh ấn ký lên bảo bốitrân quý thuộc về mình. Chính là hoa văn sáu ngôi sao màu đen.” Đầu lưỡi Ngõa Nhĩ Đa vẫncòn dính lại. Ma Pháp Trận bình thườngđều là mũi nhọn năm ngôi sao, hoặc là màu vàngkim, hoặc là màu bạc. Ma Pháp Hắc Ám là mũinhọn năm ngôi sao màu đen. có sáu ngôisao. Nhưng hôm nay tay Khắc Lôi Nhã lại thấy được ấn ký trong truyền thuyết này.

      Ngõa Nhĩ Đa hiểu tại sao chi thần Hắc Ám lại cực kỳ hài lòng Khắc Lôi Nhã? Nàng chính là tiểu ác ma. Người tà ác hơn nàng cònnhiều mà. Tại sao chi thần Hắc Ám lại coi trọng nàng? là nghĩ ra.

      lâu về sau Ngõa Nhĩ Đa mới hiểu được.

      Dấu ấn Phụ Chúc (lệ thuộc)? Đầu Khắc Lôi Nhãto ra. Câu kia của chi thần Hắc Ám là có ýgì? Vẫn chưa tới thời cơ, thời cơ tới đến lấy vật tế? Lấy tính mạng của mình ư?

      “Đây là đồ vật quỷ gì!” Phong Dật Hiên giận dữ. cần nghĩ cũng biết cái thứ này phảiđồ tốt. dùng ngón tay xoa xoa ấn ký màu đen mu bàn tay nàng. Đương nhiên là khôngcách nào lau sạch được.

      Sắc mặt Khắc Lý Phu giống như tro tàn.

      cũng ràng đây là gì. Khắc Lôi Nhã lại bịchi thần Hắc Ám nhìn trúng, trở thành vật tế!Bây giờ tạm thời uy hiếp đến sinh mạngcủa nàng, nhưng… Nhưng sau này sao?!

      Cuối cùng rồi cũng ngày chi thần HắcÁm đến lấy sinh mạng của nàng. bảo vệ tốt Khắc Lôi Nhã, bảo vệ tốt đồ đệ bảo bối này.

      Hận! Lần đầu tiên Khắc Lý Phu hận mình cònchưa đủ lớn mạnh. Thánh Ma Đạo Sư. trởthành Thánh Ma Đạo Sư nhiều năm rồi,nhưng lại mực đứng yên, thể đột phátrở thành Pháp Thần. Có lẽ đột phá thành Pháp Thần có thể đấu với chi thần Hắc Ám trận.Cũng chỉ là có thể!

      “Sư phụ, cần lo lắng. Mọi chuyện có lẽ cũng xấu đến như thế.” Khắc Lôi Nhã nhàng , rút tay mình khỏi bàn tay đangquấy rối của Phong Dật Hiên. Vừa nhìn sắc mặtcủa Khắc Lý Phu nàng sư phụ mình xem ra cũng rất ràng cái ấn ký này là tượng trưng cho cái gì.

      “Khắc Lôi Nhã…” ánh mắt của Khắc Lý Phu tràn đầy mâu thuẫn.

      “Sư phụ, vận mệnh của ta chính ta nắm giữtrong tay mình.” Khắc Lôi Nhã nở nụ cười tự tin.

      Khắc Lý Phu kinh ngạc nhìn nụ cười của KhắcLôi Nhã, đáy lòng dâng lên lực lượng kiênđịnh. Đúng vậy! Chuyện còn chưa đến nỗi nào, sao mình lại có thể bi quan? Mình nhất định phải cố gắng đột phá trở thành Pháp Thần. Nhất định phải bảo vệ Khắc Lôi Nhã.

      Phong Dật Hiên nghi hoặc nhìn lão đầu trướcmắt. Nét mặt giống như bản vẽ biến đổi thần kỳ. Mới vừa rồi còn có bộ dạng muốn chết muốn sống, tại thần thái sáng láng rồi.

      “Sư phụ, Cốt Tháp của Ban Ni Mỗ ở đằng kia.” Khắc Lôi Nhã đưa tay chỉ nơi lộ ra đỉnh tháp màu trắng, .

      “Đúng rồi, Ban Ni Mỗ là do ai giết?” Khắc LýPhu chợt nhớ tới vấn đề này.

      Khắc Lôi Nhã giấu giếm nữa mà năm mười ngọn ngành.

      “Cái gì? Là Tiểu Mao Cầu?” Khắc Lý Phu kinh hô, “Cho ta nhìn, cho ta nhìn.”

      Khắc Lôi Nhã móc Bạch Đế còn ngủ say trong túi xách ra, thận trọng nâng trong lòng bàn tay cho Khắc Lý Phu quan sát.

      Khắc Lý Phu vuốt cằm. Dưới ánh trăng, Bạch Đế ngủ nhìn rất ngây thơ, ngốc nghếch. Hai cái móng vuốt đầy lông ôm lấy đầu, ngủ say.

      Khắc Lý Phu nhàng lắc đầu. Vẫn cách nào biết được tên tiểu tử kia là gì. Nhưng có thể xác định vật này tuyệt đối đơngiản! Có thể hóa thành hình người, tuyệt đốikhông phải là ma thú. Chỉ có thể là thú cao cấp hoặc huyễn thú! Nhưng nó rốt cuộc là thú hay huyễn thú gì biết.

      “Tên tiểu tử này, tại có dao độngchút ma lực nào. Chỉ có thể thỉnh thoảng bộc phát lần, sau đó phải nghỉ ngơi. Cũng khôngthể duy trì hình người.”

      “Phải.” Khắc Lôi Nhã gật đầu.

      “Tiểu tử lông đỏ, sao ngươi lại xuất ở đây?”Suy nghĩ của Khắc Lý Phu thay đổi nhanh, quay đầu lại hỏi Phong Dật Hiên.

      “Trở lại tìm nữ nhân của ta. thể à?” Phong Dật Hiên ưỡn ngực cái, đúng lý hợp tình .

      “Hả? Tán à?” Khắc Lý Phu vừa nghe, ánhmắt lại bỉ ổi, vươn tay ôm bả vai Phong DậtHiên, “Đến đây, tiểu huynh đệ. Chúng ta qua bên này tán gẫu.”

      Khắc Lôi Nhã giựt giựt khóe miệng, nhìn KhắcLý Phu bỉ ổi kề vai sát cánh với Phong Dật Hiên, vừa tới Cốt Tháp vừa trò chuyện, hoàn toàn được gì.

      “Chậc chậc, đúng khẩu vị của lão háo sắc.”Ngõa Nhĩ Đa khinh thường . Sau đó giọngđiệu lại chuyển thành lo lắng, “Khắc Lôi Nhã,về sau chúng ta làm thế nào?”

      Khắc Lôi Nhã cười nhạt. Hai chữ chúng ta của giúp nàng cảm nhận được chút xíu ấm áp. Nàng nhàng : “Xe tới trước núi ắt có đường. phải lo lắng, mọi chuyện đều sẽđược giải quyết. Trước khi chi thần Hắc Ám tìm ta, ta muốn mình cường đại lên. Ta giống người chờ người ta tới làm thịt sao?”

      “Đúng. Ngươi tuyệt đối phải là người nhưvậy.” Ngõa Nhĩ Đa lập tức gật đầu, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng. Đối phương là thần, phải người, cũng phải nhân vật bìnhthường.

      Khắc Lôi Nhã sờ sờ Bạch Đế ngủ say tronglòng bàn tay, thận trọng thả vào trong túi xách.

      Khắc Lý Phu và Phong Dật Hiên vơ vét khôngcòn gì trong tháp xong, thuận tay phá hủy nó. Khi hai người lần nữa xuất trước mặt nàng,tình cảm có vẻ tương đối tốt. Ngõa Nhĩ Đa nhìnthấy liền thẳng thừng phỉ nhổ.

      Chuyện cứ giải quyết như vậy.

      Dịch bệnh ở thành Ni Á là do Pháp Sư Vong Linh Ban Ni Mỗ làm. Nhưng trước mặt đại sưKhắc Lý Phu minh thần võ, pháp lực cao cường đáng . bị đại sư Khắc Lý Phu đánh gục. Đồ đệ của đại sư Khắc LýPhu – tiểu thư Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã, cũng là thành chủ đại nhân của thành Ni Á, nhạy bén phát giác tung tích của Ban Ni Mỗ tà ác, hiệp trợ đại sư Khắc Lý Phu tiêu diệt bọn chúng. Dịchbệnh được giải trừ.

      Có rất nhiều phiên bản truyền khắp phố lớn ngõ của thành Ni Á. Người người ca tụng thànhchủ đại nhân và đại sư Khắc Lý Phu. Dĩ nhiêncòn có cả Thánh tử điện hạ hao phí ma lực tiến hành lễ rửa tội cho họ.

      Trong hậu hoa viên, Khắc Lôi Nhã nhìn KhắcLý Phu nhã nhã uống trà, hi hi ha ha chuyện phiếm với Phong Dật Hiên, khẽ giựt giựt khóemiệng. Nàng hỏi thẳng: “Ngươi định làm gì?”

      theo bên cạnh ngươi, bảo vệ ngươi, bồidưỡng tình cảm. Sau đó lấy ngươi về nhà.” Hắntrực tiếp liền được Khắc Lý Phu mặt mày hớn hở, ý vị sâu xa vỗ vai, khen ngợi liên tiếp.

      Khắc Lôi Nhã nhìn vẻ mặt đúng lý hợp tình củaPhong Dật Hiên và Khắc Lý Phu bỉ ổi cười gian,đột nhiên cảm thấy sau ót đổ mồ hôi lạnh.

      Hai người này đều là người theo lẽthường. tại lại thông đồng với nhau càng thể giải thích được. Quan hệ giữa An Mạt Cách Lan và Lạp Cách Tạp vô cùng phức tạp.Phong Dật Hiên lại ở đây. Thế nào cũng khôngthể thích hợp được. Gia tộc của cho phéphắn mạo hiểm ở lại đây sao?

      “Vô cùng cảm tạ ngươi cứu ta, Phong Dật Hiên. Nếu ngươi cần ta trợ giúp, ta nhất định dốc hết toàn lực. Nhưng ngươi ở đây, hình như cũng thỏa đáng.” Khắc Lôi Nhã .

      “Ngươi báo đáp ta?” Phong Dật Hiên nhíumày.

      “Trừ những điều ta muốn.” Khắc Lôi Nhã hiểu người này muốn cái gì, lập tức ngăn cảný định của .

      “Vậy được rồi. Cứ thiếu ta trước .” Phong Dật Hiên gãi gãi mái tóc đỏ của mình, con ngươixoay vòng vòng, “Ta phong lưu phóng khoáng, tuấn tiêu sái như vậy hình như quá rêu rao.”

      “Cái này hay. Đến đây, tiểu tử, ta làm chongươi. Ta có thể nhuộm lại tóc, thay đổi màumắt. Như vậy ai nhận ra ngươi nữa.Màu gì tùy ngươi chọn.” Khắc Lý Phu nhếchmôi cười ha ha, .

      Hai người kề vai sát cánh, vô sỉ rời .

      Khắc Lôi Nhã im lặng. Rốt cuộc là sư phụ của ai vậy? giúp nàng thôi còn bày cho tên Phong Dật Hiên đó nữa?

      Tóc đỏ của Phong Dật Hiên được nhuộm thànhmàu đen. Con ngươi màu đen lại biến thành đỏnhạt. như vậy ai có thể nhận ra nữa. Điều khiến Khắc Lôi Nhã rất vô lực sau đó là Phong Dật Hiên luôn theo tấc rời. cho oai là bảo vệ cận thân, bảo vệ vợ đạinhân tương lai của mình.

      Ban ngày, đám người hầu bận rộn trong đạisảnh.

      Khắc Lôi Nhã ngồi ghế nhìn đại sảnh chất đầy quà tặng cảm tạ mà nhức đầu. Nên xử lý chúng sao đây?

      Còn nữa, thiếu niên tuyệt mỹ tóc đen ngồi bên cạnh nên xử lý thế nào? Người này cứ theo bêncạnh nàng, còn luôn nhìn thẳng vào nàng.

      Lúc này, Thánh tử Lãnh Lăng Vân vào, Tẫn Diêm vẫn mặt chút thay đổi sau. Hắnquả là theo bên cạnh Lãnh Lăng Vân tấckhông rời để bảo vệ .

      “Thân thể của Thánh tử điện hạ tại như thếnào?” Khắc Lôi Nhã nhìn thấy Lãnh Lăng Vân đến, đứng dậy hỏi thăm.

      tốt hơn nhiều. Tiểu thư Khắc Lôi Nhã, là chúc mừng. Dịch bệnh được giải trừ rồi.”Lãnh Lăng Vân mỉm cười, nhàn nhạt .

      “Đều là nhờ phúc của Thánh tử điện hạ và sư phụ ta. Nếu có các ngươi, dịch bệnh làm sao có thể khống chế và giải trừ nhanh nhấtđược?” Khắc Lôi Nhã khiêm tốn cảm ơn.

      , đây đều là do tiểu thư Khắc Lôi Nhã cố gắng.” Lãnh Lăng Vân cũng khách khí đáp trả.

      Có mệt vậy? Dừng lại! Tiểu bạch kiểmđáng chết. Ngõa Nhĩ Đa phiền não cắt ngang. là cười quá giả dối. Tiểu ác ma cũng là. nhân vật kiêu ngạo lấp lánh như vậy lại còn có thể cười giả lả như thế.

      Phong Dật Hiên vẫn chút để ý ngồi đó, , mắt lạnh nhìn Thánh tử điện hạ.

      Khi ánh mắt Lãnh Lăng Vân rơi vào ngườiPhong Dật Hiên đáy mắt thoáng qua tiakinh ngạc. Ngay sau đó khôi phục vẻ mặt thường ngày.

      Ánh mắt hai người lần lượt thay đổi, khí thế cóchút phức tạp. Sau đó lại biến mất, bình tĩnh như thường.

      Sau khi mọi chuyện ổn thỏa, phải khôi phục lại kinh tế của thành Ni Á. Khắc Lôi Nhã rơi vàotrầm tư, nghĩ tới còn rất nhiều việc phải làm.

      Lúc này, Hi Tư thay mặt thành chủ nhanh nhẹnđi vào, nhìn thấy Khắc Lôi Nhã hành lễ rồi : “Bẩm báo thành chủ đại nhân, Thánh nữđiện hạ giá lâm…”

      Thánh nữ điện hạ của thần điện Quang Minh?Chính là người xinh đẹp như thiên sứ và nhân từ trong truyền thuyết sao? Nàng ở dân gian có sứcảnh hưởng rất lớn. Đây là đối tượng được rấtnhiều bình dân sùng bái trong suy nghĩ. Lại làngười tình trong mộng của rất nhiều con em quý tộc. Nhưng họ chỉ có thể để trong lòng. Thánh nữ điện hạ cao quý thuần khiết, thể khinhnhờn.

      Người cao quý như vậy tới thành Ni Á bénày làm gì?

      Giáo Hoàng phải chỉ phái mình Thánh tửđiện hạ tới hiệp trợ khống chế ôn dịch sao?

      Hi Tư còn chưa xong, ở cửa vang lên tiếng bước chân.

      bóng dáng xinh xắn xuất ở cửa….

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 50: Xem ta đánh ngươi thành đầu heo




      Hi Tư còn chưa xong, ở cửa vang lên tiếng bước chân.

      bóng dáng xinh xắn xuất ở cửa…..

      Chân mày Lãnh Lăng Vân khẽ chau lại, mắtlạnh nhìn về phía cửa.

      Khắc Lôi Nhã nhìn về phía cửa chính. Người tớimặc váy trắng như tuyết, hoa văn lộ ra ở mép váy cho thấy địa vị hề thấp ở thần điệnQuang Minh. Người đó chậm rãi vào. Tóc quăn màu nâu xinh đẹp, lông mi cong vút, bêndưới là đôi mắt màu đen rất đẹp, đôi môi mỏng nâng lên nụ cười lẻ loi nho . Nàng mỉm cười dịu dàng mà đầy cao nhã vào. Quả nhiên là mỹ nữ.

      Nàng chính là đương kim Thánh nữ điện hạ của thần điện Quang Minh, tên là Liễu Tuyết. Nàngmang họ Cổ - dòng họ tôn quý am hiểu ma pháp Quang Minh.

      “Thánh nữ điện hạ, ngươi mạnh khỏe. Hoan nghênh tới thành Ni Á. Ta là thành chủ thành Ni Á này, Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã.” Khắc Lôi Nhã tiến lên, chào hỏi cách khách khí.

      “Thành chủ đại nhân, ngươi mạnh khỏe. Ta phụ mệnh Giáo Hoàng đến hiệp trợ ngươi. Nhưng bây giờ xem ra cần nữa.” Thánh nữLiễu Tuyết mỉm cười, khách khí đáp trả.

      “Đâu có. Lần này làm phiền Thánh tử điện hạ, làm phiền thần điện Quang Minh hiệp trợmới có thể khống chế dịch bệnh nhanh như vậy.” Khắc Lôi Nhã cũng khách sáo mỉm cười.

      Ngõa Nhĩ Đa trợn trắng mắt, câu chuachát: “Khắc Lôi Nhã, ngươi có muốn ói ?”

      Khi Khắc Lôi Nhã khen ngợi Thánh tử điện hạ trong đáy mắt Liễu Tuyết thoáng qua tia thẹn thùng và kiêu ngạo. (Thánh tử vs Thánh nữ ~> ơ hờ). Mặc dù chỉ là trong nháy mắt nhưngKhắc Lôi Nhã vẫn thấy được. Nàng lập tức hiểurõ chuyện gì xảy ra. Thánh nữ điện hạ này tới hiệp trợ là giả, theo đuổi người mới là .

      “Lăng Vân, ngươi thế nào rồi? Ta nghe nóingươi tiến hành lễ rửa tội duy nhất cho tất cả mọi người, hao phí rất nhiều ma lực.” Liễu Tuyết nhìn Lãnh Lăng Vân đứng ở phía sau, ân cần hỏi han.

      sao.” Lãnh Lăng Vân nhàn nhạt trả lời,“Dịch bệnh được giải trừ. Thánh nữ điện hạ nên sớm trở về thôi.”

      người gọi Lăng Vân đầy thân mật, mộingười lại lạnh lẽo mà gọi Thánh nữ. (hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình a. Ta là ta voice cho Vân cavà Nhã tỷ ^_^)

      Điển hình cho mặt nóng dán mông lạnh. A, đúng, là mặt nóng dán mông băng.

      “Ngươi xem ta đưa ai tới.” Liễu Tuyết đểý chút nào đến thái độ lạnh lẽo của Lãnh LăngVân, mà vẫn mỉm cười dịu dàng .

      Lãnh Lăng Vân ngẩng đầu nhìn về phía cửachính, thấy bóng dáng nho khiến nhớ thương bấy lâu.

      “Ca ca”, thanh ngọt ngào trong vắt truyềntới.

      “Huyên Huyên?!” sắc mặt Lãnh Lăng Vân lậptức nhu hòa lại, ba bước thành hai bước vộivàng về phía cửa chính.

      “Gần đây thân thể Huyên Huyên tốt lên rấtnhiều. Nghe dịch bệnh ở đây được khốngchế, Huyên Huyên lại rất muốn gặp ca ca. Cho nên ta thỉnh cầu dẫn nàng tìm ca ca.” LiễuTuyết mỉm cười, xoay người nhìn bọn họ.

      “Cám ơn ngươi.” Lãnh Lăng Vân ôm lấy thân hình nho của Huyên Huyên, quay đầu lạinói cám ơn với Liễu Tuyết. Giọng lần nàyđầy chân thành.

      Liễu Tuyết mềm mỏng cười đầy thỏa mãn.

      Khắc Lôi Nhã nháy mắt với Hi Tư, Hi Tư luixuống. Khắc Lôi Nhã cũng xoay người tới hậuviện. Phong Dật Hiên lập tức đứng dậy theo sátsau lưng nàng. Tẫn Diêm cũng lặng lẽ thối lui, để gian lại cho họ.

      “Khắc Lôi Nhã, trưa nay ăn cái gì? Trứng chưngsáng nay ăn rất ngon. Đầu bếp là ngươi dạy làm. Trưa nay có món gì ngon nữa ?”Phong Dật Hiên sau Khắc Lôi Nhã, như trẻcon đánh trống reo hò mà hỏi.

      Lúc này Khắc Lôi Nhã mới nhớ tới, hình như người này rất thích ăn. Lần đầu tiên tỷ thí vớiLạp Tây Á cũng bởi vì ăn đến đau bụng mới độtnhiên phải nhà xí, tương đương với bỏ cuộc, sau đó thua.

      “Có.” Khắc Lôi Nhã buồn bực .

      “Có cái gì? Có cái gì?” Phong Dật Hiên truyvấn.

      “Ngươi tới thư phòng xử lý cho ta ít tài liệuvề thương hội.” Khắc Lôi Nhã ném lại câu rồi tới thư phòng. Tuyệt đối thể phí củatrời được. Phong Dật Hiên này xuất thân khác với nhiều gia đình quý tộc. Mẹ là người rấtđược Hoàng đế trọng dụng và bách quan ngưỡngmộ. Tính tình nàng nóng nảy, kiêu ngạo. Phụ thân là hội trưởng thương hội lớn nhất Lạp Cách Tạp lại nho nhã dịu dàng. Đơn giản mànói, phụ thân chính là cái máy in tiền. Phong Dật Hiên lại thừa kế ưu điểm của hai người này,cường hãn lại có đầu óc rất nhanh nhạy. Nếu có thể kiếm tiền tuyệt bỏ qua. Đây là những điều Khắc Lôi Nhã điều tra được.

      Trong thư phòng, Khắc Lôi Nhã ngồi trước thưán, lật xem đống văn thư cao như núi. tayphải nàng đeo cái bao tay viền tơ màu trắngbạc tinh mỹ. Đây là Phong Dật Hiên chuẩn bịcho nàng. Từ sáng sớm đứng trước cửaphòng nàng, đưa ra cái túi cao đến nửa người.Bên trong là bao tay đủ kiểu dáng và màu sắc để cho nàng che cái dấu ấn màu đen kia lại. Cũng biết được làm thế nào trong buổi tối có thể tìm được nhiều như vậy.

      “Khắc Lôi Nhã, những thứ thuế thương nghiệp này có thể miễn giảm. Những thứ này thể. Cái này có thể giảm hai lần. Như vậy chẳngnhững có thể phát huy tính tích cực của bọn họ, còn có thể thu về ít tiền. Hơn nữa quan trọng nhất là bọn họ tuyệt đối còn cảm động đếnrơi nước mắt.” Phong Dật Hiên cầm công văntrong tay, chỉ cho nàng số chỗ.

      Khắc Lôi Nhã nhìn kỹ chút. Quả nhiên chỉ miễn giảm phần thuế cực nhưng lại rất dễ thấy kết quả.

      “Ừ. Trưa nay cho ngươi ăn ngon.” Khắc LôiNhã cầm bút lông ngỗng, viết nhanh chóng tờ giấy ít công thức nấu ăn, “Đưa cái nàycho phòng bếp để họ chuẩn bị cho buổi trưa.”

      “Được. Hắc hắc.” Phong Dật Hiên cầm lấy, hấpta hấp tấp ra cửa. Trong lòng càng thêm vui mừng vì sau này nếu cưới Khắc Lôi Nhã về là có đồ ăn ngon mỗi ngày.

      “Khắc Lôi Nhã, nhàm chán.” Ngõa Nhĩ Đa chán đến chết, rầm rì. dám tùy tiện phiêu đãng ở ngoài. Phải biết rằng trong phủ đệ này chỉ có tên đáng chết Thánh tử, còn có cả Thánh nữ. Nếu như bọn họ phát hơi thở của mình vậy xong rồi.

      Khắc Lôi Nhã nhanh chóng lật xem đống côngvăn như núi, nếu duyệt đóng con dấu lên, ném qua bên. hồi lâu sau, khi mắt nàng mỏi, mới đứng lên chuẩn bị ra ngoàiđi dạo.

      Trong hậu hoa viên của phủ thành chủ trồng đầy hoa hướng hương màu vàng. biết là vị thành chủ nào trước kia đặc biệt thích. Nơi này có những thứ hoa chóng tàn đầy màu sắc, mà trồng toàn bộ hoa hướng dương. Chúngđang nở rất đẹp. Trong tầm mắt đều là màu vàngrực rỡ.

      Khắc Lôi Nhã giương mắt nhìn, phát trongvườn hoa hướng dương cao lớn có bóng dáng nho , tóc bạch kim.

      Bóng dáng nho cũng cảm nhận được gì đó, xoay người lại đối mắt với Khắc Lôi Nhã. Con ngươi màu tím, khuôn mặt nhắn hơi táinhợt, đôi môi ướt át. Nhìn con ngươi trong suốtKhắc Lôi Nhã liền hiểu đây là đứa bé thuần khiết, trong sáng, dính chút bụi bặm nào.Xem ra được bảo hộ vô cùng tốt. Là muội muộicủa Lãnh Lăng Vân! Gương mặt hai người có mấy phần tương tự.

      Tiểu nương kia nhìn Khắc Lôi Nhã ngây ngẩn cả người, cứ đứng đó nhìn nàng chằm chằm.

      Khắc Lôi Nhã gì, xoay người chuẩn bị rời . Nàng am hiểu trong việc giap tiếp với người thuần khiết, vô hại như thế.

      “Tỷ tỷ, đợi .” Nhưng thanh trong vắt ngọt ngào gọi nàng lại.

      Khắc Lôi Nhã dừng chân, chậm rãi xoay ngườilại nhìn vội vàng chạy tới, bướcchân có chút lảo đảo.

      “Chậm thôi!” Khắc Lôi Nhã biết bé trướcmắt này yếu ớt nhiều bệnh, chạy nhanh như vậykhông tốt cho thân thể. Khắc Lôi Nhã khẽ khomngười xuống, tiếp được .

      “Tỷ tỷ, ta tên là Lãnh Huyên Huyên ~” gáimắt tím, tóc bạch kim mở to mắt nhìn chằm chằm Khắc Lôi Nhã, nghiêm túc tự giới thiệumình, “Ta năm tuổi rồi. Hân hạnh được gặptỷ tỷ.”

      Khắc Lôi Nhã quýnh rồi. Sao nàng lại có cảm giác bé này trưởng thành sớm nhỉ?

      “A, Huyên Huyên ngươi mạnh khỏe. Ta là KhắcLôi Nhã.” Khắc Lôi Nhã biết phải làm sao. Nàng chưa từng ở chung với đứa bémong manh dễ vỡ như thủy tinh bao giờ.

      “Tỷ tỷ, muội thích tỷ. Tỷ là người tốt.” Lãnh Huyên Huyên câu thể giải thíchđược như thế, rồi nở nụ cười sáng lạn khuôn mặt xinh đẹp.

      Khắc Lôi Nhã càng quýnh hơn, đứng trước mặtLãnh Huyên Huyên biết gì.

      Ngõa Nhĩ Đa liều lĩnh cười ha ha. Người tốt? Tiểu ác ma là người tốt? Chuyện cười này là lạnh. Trời ạ! Có người tiểu ác ma là người tốt. là con mẹ nó khôi hài!

      “Huyên Huyên?” Lúc này, thanh lo lắngtruyền tới. Đây là thanh của Lãnh Lăng Vân.

      “Ca ca, muội ở đây.” Lãnh Huyên Huyên xoayngười về phía sau, .

      Khắc Lôi Nhã vừa nghe tiếng bước chân của hai người liền biết Thánh nữ dịu dàng cao nhã cũngở đây. Vậy mình cũng nên rời thôi. Nàngkhông muốn kẹp giữa mặt nóng và cái mônglạnh.

      Khắc Lôi Nhã đứng dậy muốn , nhưng vạt áo lại truyền tới lực lượng giữ nàng lại. Khắc Lôi Nhã cúi đầu xem xét, thấy tay bé củaLãnh Huyên Huyên sống chết giữ chặt lấy vạt áo mình.

      “Huyên Huyên, tỷ quấy rầy mọi người nữa, ngoan nào, tỷ đây.” Khắc Lôi Nhã rốirắm.

      “Tỷ tỷ, đừng . Bồi Huyên Huyên chơi lát được ?” Đôi mắt to của Lãnh Huyên Huyên lấp lánh ánh nước trong veo, nhìn KhắcLôi Nhã đầy van xin. Bộ dáng vừa đáng vừa đáng thương như thế làm cho ai cự tuyệtđược.

      Người bình thường cách nào cự tuyệt,nhưng Khắc Lôi Nhã biết đụng đến người của thần điện Quang Minh tuyệt đối có chỗtốt. Nàng nhàng sờ sờ đầu Lãnh Huyên Huyên, : “Huyên Huyên ngoan. Có Thánh nữ điện hạ chơi với muội…”

      Lời còn chưa hết, Lãnh Lăng Vân và LiễuTuyết xuất trước mặt họ.

      Khi hai người thấy Lãnh Huyên Huyên níuchặt lấy vạt áo của Khắc Lôi Nhã khiến y phục nàng có chút nhăn nhúm đều hết sức kinh ngạc. Huyên Huyên bao giờ thân cận, cũng chưa bao giờ mở miệng chuyện với ngườingoài. Nhưng bây giờ lại ỷ lại vào Khắc Lôi Nhã như thế làm sao khiến họ kinh ngạc cho được.

      “Thánh tử điện hạ, Thánh nữ điện hạ.” Khắc Lôi Nhã cười có chút gượng ép.

      “Thành chủ đại nhân…” Liễu Tuyết nhìn LãnhHuyên Huyên níu vạt áo của Khắc Lôi Nhã, hơi đổi sắc mặt.

      “Huyên Huyên, muội ở đây làm gì? Muội khôngthể chờ chúng ta lát sao?” Lãnh Lăng Vântiến lên, đưa tay muốn ôm Lãnh Huyên Huyên.

      Lãnh Huyên Huyên lại làm động tác khiếnLãnh Lăng Vân ngờ được. Nàng ôm lấy chân Khắc Lôi Nhã, trừng mắt với : “Ca ca, muội muốn chơi cùng tỷ tỷ này.”

      Khắc Lôi Nhã há to miệng, cúi đầu nhìn LãnhHuyên Huyên ôm chặt đùi mình buông,hết ý kiến.

      Sắc mặt Lãnh Lăng Vân có chút xấu hổ. Lần đầu tiên nhìn thấy muội muội khéo léo của mình làm chuyện quá quắt.

      Liễu Tuyết mỉm cười, đáy mắt lại thoáng quamột tia thâm trầm. Nàng bước đầy ưu nhã tớitrước, dịu dàng : “Thành chủ đại nhân, nếunhư ngài vội, có thể chơi với Huyên Huyên lúc được ? Đứa này quácô độc. Hôm nay vất vả mới tìm được ngườinàng chịu thân cận…”

      Khi Liễu Tuyết đến những chuyện này thìđáy mắt Lãnh Lăng Vân thoáng qua tia ngại ngùng và đau lòng. thể bồi bên ngườiHuyên Huyên mới có thể khiến cho bé cảm thấy độc.

      “Lăng Vân, chỉ cần Huyên Huyên vui là được, phải sao?” Liễu Tuyết dịu dàng săn sóc .

      Lãnh Lăng Vân ngẩng đầu nhìn Khắc Lôi Nhã,có chút xấu hổ nhưng trong giọng lại mangtheo thỉnh cầu: “Thành chủ đại nhân, ta biết ngươi rất bận. Chỉ là ngươi có thể chăm sóc Huyên Huyên giúp ta lúc được ?”Lãnh Lăng Vân cũng cảm thấy kỳ quái. Tại saoHuyên Huyên luôn luôn chuyện vớingười xa lại lại thân cận với Khắc Lôi Nhã vừa mới gặp như thế. Nhưng đúng như Liễu Tuyếtnói. Chỉ cần Huyên Huyên vui vẻ, cái gì cũngkhông quan trọng.

      “Này…” Khắc Lôi Nhã rối rắm. Nàng biết dỗtrẻ con mới lạ!

      “Ôi mẹ nó, Thánh nữ này đơn giản. đơn giản!” Ngõa Nhĩ Đa sợ hãi than trong đầu Khắc Lôi Nhã, “ Biết đâm vào xương sườn mềm của nam nhân này. Lợi hại. Bộiphục.”

      Ai cũng chú ý tới, khi Ngõa Nhĩ Đa nóinhững lời này, ánh mắt Lãnh Huyên Huyên lướt qua túi áo của Khắc Lôi Nhã. Đáy mắt nàngthoáng qua tia kinh ngạc rồi biến mất.

      “Tỷ tỷ, tỷ tỷ ~” Lãnh Huyên Huyên kéo kéo y phục của Khắc Lôi Nhã, khéo léo : “Tỷ tỷ, muội gây phiền phức cho tỷ. Muội biết điều.”

      “Phiền toái thành chủ đại nhân rồi.” Lãnh LăngVân xin lỗi với Khắc Lôi Nhã xong, cưngchiều nhìn Lãnh Huyên Huyên, : “HuyênHuyên phải ngoan, cho phép làm khóthành chủ đại nhân, biết ?”

      Khắc Lôi Nhã giựt giựt khóe miệng, thầm giậntrong lòng. tại ngươi chính là làm khó ta!

      “Tỷ tỷ, chúng ta qua bên kia .” Lãnh HuyênHuyên hào hứng bừng bừng kéo tay Khắc Lôi Nhã.

      Lãnh Lăng Vân vẫn đứng đó, nghi hoặc nhìnbóng lưng hai người xa.

      Liễu Tuyết vẫn dịu dàng mỉm cười như cũ, tiến lên : “Lăng Vân, chúng ta nghỉ ngơi thôi.Huyên Huyên có thành chủ đại nhân chăm sóc rồi.”

      “Ừ.” Lãnh Lăng Vân nhàn nhạt đáp tiếng,xoay người vào nhà với Liễu Tuyết.

      Lãnh Huyên Huyên kéo tay Khắc Lôi Nhã tớichỗ sâu nhất trong hậu hoa viên, mặt đầy tươicười, hào hứng bừng bừng nhìn vườn hoa hướng dương.

      Khắc Lôi Nhã máy móc theo Huyên Huyên.

      khí trong lành, gió thổi qua khiến tâm thần sảng khoái.

      Sau đó, Lãnh Lăng Vân và Liễu Tuyết kinh ngạc nhìn Lãnh Huyên Huyên cứ dính chặt lấy KhắcLôi Nhã, ăn cơm cũng muốn ngồi chung mộtchỗ. Khắc Lôi Nhã làm việc nàng liền ngoan ngoãn đọc sách, chờ bên. Khắc Lôi Nhã ra ngoài tuần tra nàng cũng muốn theo, khó khăn lắm mới thuyết phục được nàng ở lại.

      Khắc Lôi Nhã lên xe ngựa, cực kỳ rối rắm. Rốt cuộc cũng thoát khỏi Lãnh Huyên Huyên. Khắc Lý Phu vừa nghe ra cửa tuần tra liền nhảy lên xen ngựa. có thể ra phố nhìn mỹ nữ rồi.

      “Khắc Lôi Nhã, que thịt nướng trưa nay ăn ngonthật.” Phong Dật Hiên ngồi phía sau .

      Khắc Lôi Nhã đưa tay lên dùng sức day huyệt thái dương. Gần đây vận mạng nàng làm sao vậy. Bị người này quấn lấy , đến ngay cả bé Lãnh Huyên Huyên cũng quấn lấy nànglà sao?

      khi Khắc Lôi Nhã cảm thấy nhức đầu, trần xe ngựa “phịch” cái. Hình như có vật nặng rơi mui xe.

      Xe ngựa lay động kịch liệt. Có người ở bên cạnhla hoảng lên.

      Ngay sau đó, hưu tiếng, thanh trườngkiếm sắc bén xuyên qua mui xe. Ánh sáng lạnh lẽo của kiếm sát qua gương mặt của Phong DậtHiên.

      Có thích khách?!

      Xe ngựa dừng lại ngay lập tức, con ngựa hí dài lên.

      Vẻ mặt Phong Dật Hiên lại hả hê, vươn tay nhẹnhàng gõ gõ thân kiếm, cười hi hi ha ha: “Văn Mặc, cúc hoa của ngươi tốt ?” (ôi Chúatôi, đây là từ gốc, iem nó thề!!) nhận ra thanh kiếm này. Đây là kiếm của Thủy Văn Mặc.

      Câu hỏi được trả lời. Thân kiếm chấnđộng mạnh rồi được rút ra. Ngay sau đó, oanh tiếng, đạo Đấu Khí sắc bén chém qua. Toàn bộ mui xe tan tành, người trong xe lộ ratrước mắt người đường.

      thiếu niên tuấn mỹ khuôn mặt tức giận vác kiếm đứng trước xe ngựa. Tóc chải ngượcthật tỉ mỉ, căm tức nhìn bọn họ. phảiThủy Văn Mặc còn là ai?

      “Ha, đúng là ngươi đuổi tới.” Phong Dật Hiên hi hi ha ha, coi trọng việc này.

      “Ngươi là đồ cầm thú. Dám làm vậy với ta!” Thủy Văn Mặc giơ kiếm chỉ Phong Dật Hiên,rống giận cuồng bạo.

      “Ta làm gì?” Phong Dật Hiên nhìn trời, vẻ mặt vô tội.

      “Ta làm thịt ngươi!” Thủy Văn Mặc vung kiếm xông lên. Khắc Lôi Nhã phát tư thế bộ của có chút được tự nhiên. Cái mông sao lại uốn qua uốn lại như thế? (edit mấy đoạnnày ta dám ăn uống :))

      Ngay lúc đó, trận cuồng phong thổi tới. Gió thổi loạn quần áo, tóc tai của Thủy Văn Mặc. khắc trước còn hung hăng huy kiếmxông lại đầy khí thế, khắc sau dứt khoát cắm kiếm mặt đất. Sau đó rất bình tĩnh mà đưa tay lên vuốt lại tóc vừa bị thổi loạn, vừa khôi phục lại kiểu tóc, vừa sửa sang lại y phục cẩn thận. (đỏm ớn &.&) Sau đó bình tĩnh rút kiếm, biến sắc ngay lập tức, liều mạng gầm lên: “Phong Dật Hiên, hôm nay ta phải làmthịt ngươi!”

      Vở kịch này khiến khóe miệng Khắc Lôi Nhã và Khắc Lý Phu co quắp.

      “Quả nhiên biến thái chỉ có thể làm bạn với biếnthái.” Ngõa Nhĩ Đa cảm thán.

      “Ta sợ ngươi sao?! Mẹ nó, tới đây. Xem ta đánhngươi thành đầu heo!” Phong Dật Hiên nhảykhỏi xe ngựa muốn đánh nhau.

      “Bồi thường xe ngựa của ta trước. Nếu khônghôm nay ta kêu sư phụ ta làm thịt các ngươi, cắt thành từng mảnh.” Ngay lúc tình hình hết sứccăng thẳng, thanh trầm của Khắc Lôi Nhã truyền đến.

      Mặt trời chói chang chiếu vào xe ngựa. Thời điểm giữa trưa chính là lúc ánh nắng mặt trời gay gắt nhất. Khắc Lôi Nhã nheo mắt lại. Hơn nữa quan trọng nhất là thành chủ đại nhân ngay giữa ban ngày ban mặt ngồi trong xe ngựa bị người ta xốc lên đỉnh xe. Mặt mũi nào mà sốngtiếp?!

      Người đường rối rít tránh , đường phố ngaylập tức an tĩnh lại.

      Khắc Lý Phu đứng lên, lấy ma trượng ra, mặtnghiêm chỉnh, nhàng ho hai tiếng, hung hăngnhìn Thủy Văn Mặc, : “Tiểu tử, giao tiền ranhanh chút, nếu hôm nay ta cạo sạch tóc của ngươi! Ngươi tin ta tuyệt đối có thể làmđược ngay lập tức ?” Khắc Lý Phu lúc nàymới đứng ra chuyện. cũng cảm thấyngười tới dù khí thế hung hăng nhảy lên xe ngựanhưng chút sát khí nào.


      “Đừng!” Thủy Văn Mặc hét thảm tiếng, đưatay che tóc của mình. biết lão đầu này. Chính là Thánh Ma Đạo Sư của An Mạt CáchLan. Tính tình quái dị, làm việc biến tháikhông theo lẽ thường. có thể cạo sạch đầutóc mềm mại vô cùng, siêu cấp đẹp đẽ của mình .

      “Vậy đưa tiền đây.” Khắc Lý Phu nhảyxuống xe ngựa, đến gần Thủy Văn Mặc, đưa tayra.

      Thủy Văn Mặc giựt giựt khóe miệng, lấy ra túitiền chuẩn bị bỏ tiền ra.

      Khắc Lý Phu giựt lấy túi tiền, ước lượng mộtchút, sau đó mặt mày hớn hở, xoay người trở về xe ngựa. Vừa vừa thầm tiền của ngườikhác nên xài thoải mái.

      Thủy Văn Mặc trơ mắt nhìn túi tiền, muốn gì đó nhưng chữ cũng thể ra. Phảibảo vệ tóc của .

      “Khắc Lôi Nhã, chừng này đủ tiền xe ngựachứ?” Khắc Lý Phu moi kim phiếu ra, cười hì hì nhìn túi tiền, thầm, “Ngươi tuần tra . Tađến nhà thợ cắt may ở phố đông. Nghe nơiđó chẳng những may khéo tay, còn rất dịu dàngsăn sóc. Ta phải làm mấy bộ y phục.” Rất rõràng lão đầu háo sắc này làm y phục là giả, giở trò bỉ ổi với mỹ nữ mới là . Có mỹ nữ lấy thước may đo tấc người , so tới so luithật là hưởng thụ.

      “Ha ha ha ha ~~” Phong Dật Hiên cười tora tiếng, cười đến nỗi đau cả bụng.

      “Đừng đánh nhau trong thành của ta. Nếu khôngta đánh các ngươi thành đầu heo.” Khắc Lôi Nhã nhàng bỏ lại câu, vẻ mặt lạnh nhạtbước xuống xe ngựa tan hoang, về phíatrước. Có Khắc Lý Phu hậu thuẫn, nàng còn sợgì!

      Phong Dật Hiên vội vàng theo. Thủy Văn Mặc ngượng ngùng sờ sờ lỗ mũi. Người cònđồng nào, lại thể dọn dẹp Phong Dật Hiênở đây, phải làm sao đây?

      Thủy Văn Mặc do dự hai giây, cắm kiếm lênlưng, tư thế có chút quái dị theo sau.

      “Ta cho ngươi biết, đừng nghĩ ta theo ngươitrở về. Có phải mẹ ta sai ngươi đến ?”Phong Dật Hiên nhìn Thủy Văn Mặc, hừ lạnh.

      phải. Mẹ ngươi cho ta đuổi theo ngươi.” Thủy Văn Mặc thành thực trả lời.

      “Vậy ngươi tới làm gì?” Phong Dật Hiên nghingờ, hỏi: “Mẹ ta thể nào bỏ qua dễ dàngnhư thế.”

      “Mẹ ngươi cứ để ngươi ở đây. Khi chiến tranh nổ ra ngươi phải tự dùng bản lãnh củamình mà an toàn cút về. Chết ở đây cũng đángđời. Bà có con trai ngu xuẩn như ngươi. Còn có bản lãnh ngươi mang lão bà về.” Thủy Văn Mặc buông tay, lại lời của bà mẹ hung dữ của .

      “Oh, mẹ tốt.” Phong Dật Hiên lại vui mừnghoan hô.

      Khóe miệng của Khắc Lôi Nhã co giật. Đây làmẹ kiểu gì? Còn là người mẹ tài năng như thế. Khó trách lại dạy ra Phong Dật Hiên còn nhỏnhư vậy mà biến thái.

      “Tiểu thư xinh đẹp.” Thủy Văn Mặc mặt dày lêntiếng với Khắc Lôi Nhã.

      Khắc Lôi Nhã suy nghĩ chút, nhìn Thủy Văn Mặc, lạnh nhạt : “Chuyện gì?”

      tại người ta còn đồng nào, vậy, ngươi xem, có thể thu ta làm thủ hạ của ngươikhông?” Thủy Văn Mặc cười nịnh nọt. Dĩ nhiênđây phải là nguyên nhân duy nhất ởlại bên cạnh nàng. Còn có nguyên nhân kháckhông được.

      “Có thể. tháng đồng tiền vàng. Bao ăn ở.” Khắc Lôi Nhã lạnh lùng , “Việc ngươi cần làm chính là nghe theo điều khiển của ta.”Thủy Văn Mặc thực lực tầm thường này vì sao muốn lưu lại, nàng . Nhưng nếutự đưa tới cửa, nhận uổng phí. tới rất đúng lúc.

      “À?” Thủy Văn Mặc kêu lên, “Tiện nghi nhưvậy?”

      “Ngươi ghét bỏ cái lông. Ta còn miễn phí đấy.”Phong Dật Hiên miệng thối, khó chịu khinh miệt Thủy Văn Mặc lòng tham đáy.

      “Đó là ngươi làm màu, ngươi phạm X, tự tìm,ta…” Thủy Văn Mặc lải nhải.

      “Ta xé nát cái miệng chó của ngươi giờ. Ngươivĩnh viễn đều thể nhả ra răng ngà.” Phong Dật Hiên tức giận mắng.

      “Người có thể khạc ra răng ngà? Ói ra cho ta xem!” Thủy Văn Mặc phấn khởi phản kích.

      Khắc Lôi Nhã mắt điếc tai ngơ hai thiếu niênđánh nhau sau lưng, vừa vừa nghĩ.

      Quý tộc của thành Ni Á hợp lại đưa thiếp mời, hy vọng Khắc Lôi Nhã đến dự bữa tiệc họ cố ý chuẩn bị.

      Chiêu đãi tẩy trần là giả. Thử dò xét, thị uy mớilà .

      Thành chủ nào cũng gặp phải chuyện nhưvậy. Các quý tộc bản địa muốn tranh thủ lợi ích lớn nhất cho mình. Khó trách có thành chủ ra chính sách mới thương hại đến lợi ích của bọn họ. Họ muốn sớm đề phòng. Dịch bệnh lần này khiến thành Ni Á bị thương tổn nặng nề. Mặc dù có vật liệu cứu tế của đế đô nhưng chỉ có thểgiải quyết phần của vấn đề. Những quý tộcnày khống chế rất nhiều thương hội và cửa hàng.Khắc Lôi Nhã sợ họ nhân cơ hội mà buôn bánvật liệu giá cao.

      Ban đêm, Khắc Lý Phu tìm được Khắc Lôi Nhãở thư phòng.

      Khắc Lý Phu bày ra bọc ma pháp, ngăn chặn tấtcả cảm ứng của ma pháp, xác định ai có thể nghe được cuộc chuyện của họ, mớimang khuôn mặt nặng nề, ngồi xuống.

      “Sư phụ? Có chuyện gì sao?” Khắc Lôi Nhãnhìn gương mặt Khắc Lý Phu nặng nề liền biết chuyện đơn giản.

      “Khắc Lôi Nhã, hoa văn tay ngươi có biệnpháp cởi bỏ.” Khắc Lý Phu phun ra câu như thế.

      Lôi Nhã ngơ ngẩn. Có thể cởi bỏ dấu ấn của chi thần Hắc Ám?! Người nào có thể làm được?

      “Thần Tinh Linh.” Khắc Lý Phu khốn đốn, khókhăn , “Dấu ấn này chỉ có chi thần Hắc Ámvà chi thần Tinh Linh mới có thể cởi bỏ.”

      Khắc Lôi Nhã sửng sốt. Cũng là thần?

      “Tinh linh cư xưa nay, thích loài người. Nhưng tinh linh đều thuần khiết, thiện lương. Nếu như có thể khiến họ thần phục mà cởi bỏ dấu ấn cho người trước khi lời kia linh nghiệm…” Khắc Lý Phu cau mày, nóitiếp. Hiển nhiên cũng thấy chuyện này là có khả năng. Đừng vào đượcrừng Tinh Linh. Coi như có thể vào, các tinh linhcũng cho loài người tiến gần thần điện của họ bước. Càng gọi ra thần Tinh Linh.

      “Sư phụ.” Khắc Lôi Nhã cười mềm mỏng, “Con biết tâm ý của người. Chuyện này thểcưỡng cầu được. Con nỗ lực trong thời giannày, khiến mình mạnh mẽ hơn. Nhưng nếu có ngày con chống lại được lời kia, cũng xin người nên khổ sở. Người cònphải sống tốt hơn nữa.”

      “Khắc Lôi Nhã ~~” thanh Khắc Lý Phu cóchút nghẹn ngào, “Đừng những thứ này. Lúc ta còn trẻ từng cứu tinh linh. Chờ con xử lý xong chuyện thành Ni Á, chúng ta rừng Tinh Linh tìm , thử vận khí chút.”

      “Vâng, sư phụ.” Khắc Lôi Nhã mỉm cười, gậtđầu. Mặc dù hi vọng rất , nhưng tâm ý này của Khắc Lý Phu làm nàng cảm động thôi.

      “Nghỉ ngơi sớm chút, đừng để mình mệtmỏi.” Khắc Lý Phu dặn dò.

      “Dạ, sư phụ, con xử lý mọi chuyện nhanhnhất. Sau khi giải quyết những quý tộc kia con liền giao lại mọi chuyện cho Hi Tư. Sau đó chúng ta lên đường.” Khắc Lôi Nhã gật đầu, mỉm cười.

      “Ừ, ta ngủ. Già rồi, chịu được giằngco.” Khắc Lý Phu ngáp dài.

      “Sư phụ, người lau dấu son môi mặt rồi hãy ngủ.” Khi Khắc Lý Phu ra nghe được tiếngcười khẽ của Khắc Lôi Nhã truyền đến từ phíasau. Khắc Lý Phu đại quýnh, vội vươn tay lau mặt. Đây là của xinh đẹp may y phục lưulại trước khi rời .

      Dịch bệnh được khống chế. Thánh tử và Thánh nữ điện hạ liền cáo từ. Lãnh HuyênHuyên lưu luyến rời, níu chặt vạt áo củaKhắc Lôi Nhã thả.

      “Huyên Huyên, ngoan nào, ca ca và Thánh nữ tỷ tỷ chờ muội đấy.” Khắc Lôi Nhã bất đắc dĩ ôm Huyên Huyên nho lên xe ngựa.

      “Tỷ tỷ phải đến thăm muội đấy. Tỷ đến thăm muội, muội để ca ca dẫn muội tới gặp tỷ.” Lãnh Huyên Huyên ôm cổ Khắc Lôi Nhãthật chặt, .

      “Ừ ừ, được.” Khắc Lôi Nhã gật đầu lấy lệ.

      thể qua loa với muội, nhất định phải tới thăm muội.” Lãnh Huyên Huyên ôm chặt cổKhắc Lôi Nhã nghiêm túc . Chợt nàng giọng, chỉ đủ cho hai người nghe: “Tỷ tỷ, về sau, tỷ nhớ chăm sóc tốt cho ca ca nha.” ai thấy được trong chỗ sâu trong con ngươi của Lãnh Huyên Huyên thoáng qua tia sáng. (ấugiè, Vân ca và Nhã tỷ, ấu giè. Ta thích Huyên Huyên quá ^_^)

      Cái gì? Khắc Lôi Nhã kinh ngạc đồng thời cũng nổi lên nghi ngờ. Lời này là có ý gì?

      “Được rồi, Huyên Huyên, nha.” Lãnh Lăng Vân lên trước, ôm Lãnh Huyên Huyên, cưng chiều .

      “Tỷ tỷ, hẹn gặp lại.” Lãnh Huyên Huyên vùitrong ngực Lãnh Lăng Vân, lộ ra cái đầu , cười .

      Lãnh Lăng Vân ôm Huyên Huyên lên, rồi xoayngười, có chút áy náy nhìn Khắc Lôi Nhã, :“ ngượng ngùng. Mấy ngày này khiến ngươiphiền toái rồi. Ta cũng biết chuyện gì xảyra với đứa này nữa. Nó chưa bao giờ nóichuyện với người lạ, lại có thể thân cận vớingươi như vậy.” Đây là câu dài nhất của Lãnh Lăng Vân với Khắc Lôi Nhã từ khi nàngbiết tới nay.

      Khắc Lôi Nhã khẽ nhíu mi, cảm thấy có chút kỳquái. Nhưng lại nghĩ ra được kỳ quái chỗ nào.

      Thánh nữ điện hạ cũng tới, lời cáo biệt.

      Xe ngựa chậm rãi rời phủ thành chủ, biến mất trong tầm mắt mọi người. Tẫn Diêm lại lặng yên tiếng động đứng trở về sau lưng Khắc LôiNhã. co giật nhìn vị trí vốn thuộc về mình bịchen lấn. Có hai người nữa cũng tấc rời sau lưng nàng.

      Xe ngựa dần dần xa. Lãnh Lăng Vân ôm LãnhHuyên Huyên. Nàng rúc vào trong ngực ,dần dần ngủ thiếp .

      Liễu Tuyết nhìn vẻ mặt cưng chiều, dịu dàng của Lãnh Lăng Vân, trong lòng cực kỳ phức tạp.Nàng suy nghĩ khi nào có thể lộ vẻ mặtnhư thế với mình. Chỉ trước mặt muội muội hắnmới tình cảm như vậy. Trước mặt người khác thìkhông bao giờ. Tuy rằng mỉm cười vớimỗi người nhưng Liễu Tuyết biết, đó phải là nụ cười chân thành. hâm mộ béHuyên Huyên này, có thể được giành yêuthương cho nàng.

      Lãnh Huyên Huyên từ từ nhắm hai mắt, khóemiệng mỉm cười thản nhiên. Hình như nó mơthấy chuyện tốt gì đó.

      Lãnh Lăng Vân cúi đầu nhìn khóe miệng ra nụ cười mỉm thản nhiên của Lãnh Huyên Huyên. cũng nở nụ cười như vậy khiến Liễu Tuyết mất hồn.

      ai biết Huyên Huyên mơ thấy gì, cũngkhông biết tin đồn nửa nửa giả đó. Đôi mắt màu tím có năng lực nhìn tương lai. Nhưngkhông phải đôi mắt của Thánh tử điện hạ, mà là của Lãnh Huyên Huyên!

      Lãnh Huyên Huyên có thể nhìn thấy tương lai!

      Có năng lực nhìn tương lai nên Lãnh Huyên Huyên phải trả giá bằng thân thể yếu ớt nhiều bệnh. Lần đầu tiên Huyên Huyên nhìn thấy Khắc Lôi Nhã biết mệnh bàn của nàng thích hợp nhất với mệnh bàn của ca ca. Hai người ở chung chỗ!!! (ye ye, thế là chính xoác oa oaoa ha ha http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif)

      Hôm sau, Khắc Lôi Nhã mang Hi Tư và TẫnDiêm, Phong Dật Hiên, Thủy Văn Mặc cùng tới bữa tiệc các quý tộc tổ chức vì nàng.

      Bữa tiệc tổ chức tại nhà của quý tộc trongthành Ni Á.

      Khi xe ngựa của Khắc Lôi Nhã tới cửa, thanh kéo dài của người hầu kêu lên thành chủ đạinhân đến, thông báo cho các quý tộc rằng nhân vật chính cuối cùng cũng tới.

      Khắc Lôi Nhã mặc váy lễ phục màu xanh nhạt, chói lọi xuất ở cửa. Khiến người ta phải liếcnhìn lần nữa chính là ba mỹ nam sau lưngnàng. Mỗi người đều có phong cách riêng. Lập tức có ít ánh mắt ghen tỵ của quý phụ vàthiếu nữ hâm hộ bắn sang. Có người ác độc suy đoán đây là nam nô mà Khắc Lôi Nhã bỏ tiền ramua. Mặc dù danh tiếng của nàng vang rất xa rồi nhưng vẫn đánh chết chừa tính hoa si.

      Khắc Lôi Nhã cảm thấy những ánh mắt khôngtốt trong đại sảnh, cười lạnh trong lòng. Bầy sâubọ này sợ là chuẩn bị biến nàng thành quảhồng mềm mà nắn bóp.

      Đáng tiếc, đúng lúc. Mình mặc dùkhông phải người xấu nhưng tuyệt đối cũngkhông thể nhận là người tốt gì.

      Nếu những người này chuẩn bị “đại lễ”, vậythì mình nên khách khí. Ra tay trước chiếm được lợi thế.

      khuôn mặt xinh đẹp của Khắc Lôi Nhã lần nữa nở nụ cười tuyệt mỹ, mê hoặc lòng người.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 51: Ngõa Nhĩ Đa bị trộm





      Ngõa Nhĩ Đa lạnh run. biết chỉ cần tiểu ác ma này lộ ra nụ cười như vậy là có người xui xẻo. dậy lên đồng tình với đám quý tộc trong đại sảnh này rồi.

      “Thành chủ đại nhân, ngài tới. Chúng ta đợiđã lâu.” nam tử trung niên mặc trang phục lộng lẫy tới từ giữa đại sảnh. Sắc mặt táinhợt bình thường, bước chân lỗ mãng,vừa nhìn là biết loại đắm chìm trong tửu sắc lâu ngày. Mặc dù chuyện dễ nghe nhưngtrong giọng tia cung kính nào. Trong mắt bọn , tiểu nương này chỉ là hoa si, ỷ vào thế lực trong nhà mới làm được thành chủ của nơi này. Nhà Hi Nhĩ sao? Trời cao hoàng đế xa. Chẳng lẽ bọn họ thể xử lý được đứa bé chưa dứt sữa này? Vừa uy hiếp vừa dỗ ngọt là được. Nhưng cũng thể quá mứcvì sư phụ của tiểu nha đầu này là đại sư Khắc Lý Phu. May mà hôm nay đại sư Khắc Lý Phu đến, nếu gặp khó khăn.

      Khắc Lôi Nhã tới trước mặt nam tử trungniên, vẫn mỉm cười như hoa như cũ. Nàng như vậy càng khiến cho nam tử trung niên cực kỳ vui mừng trong lòng. mừng rằng đứa bé này quảnhiên giải quyết rất dễ dàng.

      Khắc Lôi Nhã thấy tia khinh miệt ràng trong đáy mắt .

      “Thành chủ đại nhân, tại hạ là Mạnh Đạt PhúcLâm. Dịch bệnh lần này thành chủ đại nhân đãthể …” Nam tử trung niên tên Phúc Lâmnày chính là kẻ cầm đầu các quý tộc ở thành Ni Á. lộ ra nụ cười tự cho là ưu nhã, mãnh liệt khen ngợi. Thổi phồng trước sau đó điều kiện, đây là thủ đoạn thường dùng của bọn .

      Vậy mà, rất nhanh nụ cười ưu nhã của liềncứng lại mặt.

      Bởi vì Khắc Lôi Nhã nhàng nâng tay lên, ngăn lại lời định .

      Đây là hành động vô cùng vô lễ.

      Quý tộc trong đại sảnh cũng ngây ngẩn. Mặc dù Khắc Lôi Nhã là thành chủ, nhưng cũng chỉ là Nam Tước nho mà thôi. Nàng lại dám có hành động vô lễ như vậy? Thành chủ trước cũng dám như vậy với bọn họ.

      “Thành chủ đại nhân có điều gì muốn ?”Phúc Lâm cau mày, đè nén mất hứng trong mắt,hỏi.

      “Mọi người đều biết, dịch bệnh vừa kết thúc,còn rất nhiều chuyện phải xử lý. Ta cũng cần sựtrợ giúp của các vị. Tin tưởng các vị ở đây đều có tâm địa nhân từ, lòng dạ khoan dung.” Khắc Lôi Nhã đứng ở đại sảnh, .

      Khi Khắc Lôi Nhã ra những lời đó, Phúc Lâm và tất cả quý tộc trong đại sảnh đều thayđổi sắc mặt. Lời này ý tứ rất ràng. Khắc Lôi Nhã tuyệt đối để bọn họ nâng cao giá cả thương phẩm.

      “Thành chủ đại nhân…” Phúc Lâm nở nụ cười, muốn gì đó.

      Khắc Lôi Nhã liếc mắt cái, thèm nhìn mà ngẩng đầu nhìn mọi người trong đạisảnh, : “Ta hiểu các vị hôm nay mời ta tới là muốn biểu đạt trung thành của chư vị đốivới đế quốc. Tin tưởng rằng các vị hiệpthương giảm bớt hai thành giá tiền đồ dùng hàngngày của thương hội bán ra, trợ giúp cư dân củathành Ni Á. Ta còn muốn tuyên bố chuyện nữa, ta phải theo sư phụ Khắc Lý Phu để rèn luyện, mọi chuyện ở đây vẫn do Hi Tư thay mặt ta giải quyết. Ta tin rằng mọi người tíchcực trợ giúp Hi Tư khôi phục phồn vinh của thành Ni Á.”

      Khắc Lôi Nhã xong, trong đại sảnh hoàntoàn sôi trào.

      Mọi người châu đầu ghé tai, sắc mặt của Phúc Lâm càng khó coi hơn. ngờ tiểu cônương này lại ra đòn phủ đầu, trước chụp mũ, sau đó mới ra quyết định của nàng.

      “Thành chủ đại nhân, ta nghĩ ngài cũng biết,thương hội của chúng ta dễ dàng mà thành lập. Ở đây lại mới xảy ra dịch bệnh, chúngta cũng bị thiệt hại nghiêm trọng…” sắc mặt của Phúc Lâm xanh xám, bắt đầu kêu khổ.

      “Ý của ngươi là những lời của thành chủ đại nhân đều là rắm thúi à? Đồ chơi trung thành nàykhông đáng bao nhiêu tiền đúng ? Ý của các ngươi là chỉ hạ giá thành mà còn muốn tăng giá, kiếm khoản tiền tai nạn?Rồi sau đó các ngươi hung hăng bóc lột nhữngcư dân sống lại từ cơn dịch bệnh đau khổ đếnkhông muốn sống?” Phong Dật Hiên hung tợn nhìn chằm chằm Phúc Lâm, tức giận mắng. Sauđó đưa tay chỉ đại sảnh trang hoàng hoa lệ, lạnh lùng , “Đây chính là cái gọi là thiệt hại nghiêm trọng? Chậc chậc, nhìn chút xem, đèn treo bằng thủy tinh này giá thị trường là 5000 kim tệ (tiền vàng). Bộ đồ ăn này do thươnghội Phong gia sản xuất phải ? Ít cũng phải2000 kim tệ. Còn có thảm này, cũng là nhập từ Lạp Cách Tạp, cũng phải 8000 kim tệ!”

      Phúc Lâm há to miệng, ngu luôn. Thiếu niên tócđen mắt đỏ này là ai? Dám thô lỗ, lớn lối như thế! Thành chủ cũng quản . Hơn nữahắn còn giá của mỗi thứ chính xác như thế.

      “Ngươi! Ngươi là ai? Dám năng lỗ mãng nhưthế!” Phúc Lâm lấy lại tinh thần, gầm lên. Thiếu niên tóc đen mặc dù ăn mặc thỏa đáng nhưng lờinói lại thô lỗ. nghe thành chủ đồnghành với quý tộc khác, như vậy thiếu niên nàynhất định có bối cảnh gì. Có lẽ xuống taytừ có thể vãn hồi mọi chuyện.

      là trợ thủ của ta.” Khắc Lôi Nhã cười nhạtnói. Nàng biết câu tiếp theo của tiểu tửPhong Dật Hiên đáng chết này tuyệt đối là “Ta là chồng chưa cưới của thành chủ đại nhân các ngươi.” Tiếp đó, sắc mặt nàng trầm xuống, lạnh lùng , “Chẳng lẽ đúng sao?”

      “Đúng….” Phúc Lâm nhất thời mất hồn, sau đó giọng . Nhưng sau đó lập tức hồi thần, gầm lên, “Dĩ nhiên đúng. Lòng trung thành của chúng ta với đế quốc có Minh Nguyệt chứng giám.”

      “Vậy, Hầu Tước Phúc Lâm đồng ý hạ giáthương phẩm xuống hai thành rồi hả?” Khắc Lôi Nhã lại nở nụ cười rực rỡ.

      “Cái này, ta đồng ý. Chỉ là những thương hộikhác…” Phúc Lâm cưỡi lên lưng hổ khóxuống, làm bộ khổ sở nhìn những quý tộc kháctrong đại sảnh, tiếp tục , “Thành chủ đại nhân cũng thấy đấy. Mặc dù nhà ta hơi giàu có, chịu tổn thất trong dịch bệnh nhưng vẫn có thể duy trì. Nhưng những đồng liêu khác…” hạ giá sao. Cùng lắm đóng cửa bán, đưa thương phẩm cho những thương hội thân thích bán là được. Lợi nhuận kiếm được cũng giống nhau thôi.

      “Đúng vậy, thành chủ đại nhân, Hầu Tước PhúcLâm đại nhân có thể gắng gượng mà qua, nhưngta lại khó qua.” nam nhân mập mạp lập tứcđi tới, chen vào.

      “Ngươi có thể giảm cân.” Thủy Văn Mặc hừ tiếng, khó chịu nhìn sâu bọ đầy phòng. Nhữngngười này muốn thừa dịp dịch bệnh lần này kiếmmột khoản tiền tai nạn nhưng sao lại biếtđến những người đáng thương khác.

      “Ngươi là ai? Ta chuyện với thành chủ đạinhân mà ngươi dám chen miệng?” người mậpmạp kia vừa nghe Thủy Văn Mặc đâm chọc chỗđau của , mượn cơ hội phát tác.

      Trong đại sảnh ồn ào cả lên. Nhiều đầu mâunhắm ngay Thủy Văn Mặc. vất vả thành chủ mới lộ ra bím tóc, có thể bắt sao? Chỉlà tùy tùng của thành chủ mà thôi. tên bìnhdân đê tiện lại dám vô lễ với quý tộc như vậy. chỉ có thể có kết cục là bị cắn chết.

      Thủy Văn Mặc lại hừ tiếng, chút để ý chuyện vừa rồi.

      “Thành chủ đại nhân, ngươi cũng thấy đấy. Tùytùng của ngươi dám vô lễ với ta như thế. bình dân lại dám khiêu khích quyền uy của quýtộc. Ta thỉnh cầu người nghiêm trị tha! Lập tức hạ lệnh cắn chết .” Tên mập mạp chết bầm lòng đẫy căm phẫn, đến nướcmiếng văng khắp nơi.

      Khắc Lôi Nhã liếc mắt nhìn Văn Mặc, hạ thấp giọng chỉ cho mấy người bọn nghe được:“Thủy Văn Mặc, nước miếng phun lên tócngươi rồi.”

      Ngay sau đó, sắc mặt Thủy Văn Mặc sung huyết, đỏ bừng lên. Đó là biểu giận dữ của .

      “Vụt” tiếng, Thủy Văn Mặc rút kiếm, ĐấuKhí màu tím ngay lập tức tỏa ra, vô cùng chói mắt. đạo Đấu Khí hoa lệ bổ vào tên quý tộcmập mạp.

      vết nứt sâu nứt ra sàn nhà trải thảm đỏ đến tận giữa hai chân của tên mập mạp.Nếu lên chút xíu nữa thôi tính mạng của tên mập giữ được.

      Trong đại sảnh ngay lập tức im lặng lại.

      Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn màn trước mắt.

      Thiếu niên tuấn mỹ đó là Đại Kiếm Sư! cònlà người rất nguy hiểm. Động chút là rút kiếm ra! Hoàn toàn xem trường hợp vàđối tượng! Vừa rồi chỉ cần hơi dùng thêmchút lực, tính mạng của tên quý tộc béo mập liền khó bảo toàn!

      Chân của tên mập mạp rốt cuộc có phản ứng, ngừng run rẩy.

      “Ngươi, ngươi…” Tên mập ngay cả câu đầy đủ cũng được, chỉ có thể run run chỉvào Thủy Văn Mặc. rất hoảng sợ. Người nguy hiểm như thế lại ở bên cạnh thành chủ.

      Những quý phụ và thiếu nữ thèm thuồng ThủyVăn Mặc trước đó trong lòng cũng toát ra lãnh khí. Bọn họ nhất trí bỏ ý tưởng quyến rũ ThủyVăn Mặc trong bữa tiệc.

      “Ai nha, ha ha. là ngượng ngùng. Hộ vệ của ta vốn là như vậy. Nhìn thấy người bất kính với ta liền mất khống chế.” Khắc Lôi Nhã cườitươi như hoa, “Về phần đại nhân này muốn cắnchết , sợ rằng hơi khó. Trong thành Ni Á nàycó ai có thể làm đối thủ của đây?” Lời xinlỗi này có chút thành ý nào sao? Có sao? Cósao? Rất ràng rằng chẳng những có mà còn có phần hả hê.

      Trong đại sảnh yên lặng.

      Sắc mặt của mọi người khó coi đến cực điểm.Rất nhiều người muốn gì đó nhưng lại e ngại có Khắc Lý Phu làm hậu thuẫn của Khắc LôiNhã, dám nặng lời.

      Phúc Lâm nhíu mày, suy nghĩ làm sao để xoay chuyển tình huống.

      “Khụ khụ ~~” chợt Khắc Lôi Nhã nghiêm mặt, nhàng ho khan, làm bộ : “Thủy Văn Mặc,sao ngươi lại có thể làm vậy với vị đại nhân này?”

      Vừa nghe, sắc mặt mọi người hơi dịu lại, xem ra thành chủ đại nhân vì thể diện mà trách cứ hộ vệ của mình

      Sắc mặt Phúc Lâm cũng hơi dịu lại. Tiểu nha đầu này cũng được đấy chứ, biết tiến thoái.

      “A, là lỗi của ta.” Thủy Văn Mặc quệt quệt khóemiệng, cam lòng mà trả lời.

      “Đúng thế. Ngươi sai rồi. Lần sau nếu gặp tình huống như thế, cần lưu tình, cứ kiếm chém thành hai khúc là được.” mặt Khắc Lôi Nhã lộ ra nụ cười tuyệt mỹ, mê hoặc lòng người, lại phun ra câu hiểm như vậy.

      “Đúng, đúng.” Thủy Văn Mặc gật đầu, cười hắc hắc.

      “Lần sau nếu nghe lời tăng tiền công của ngươi.” Lời Khắc Lôi Nhã nhàng nhưng lạigiống như tảng đá ngàn cân đè trong lòng mỗiquý tộc trong đại sảnh. Như vậy mà lại khôngsao. Căn bản là coi trọng thân phận tônquý, lại càng coi trọng sinh mệnh của bọnhọ.

      Mọi người kinh ngạc nhìn Khắc Lôi Nhã. Giờphút này ai cũng cảm thấy nụ cười của nàng saomà rợn tóc gáy đến vậy.

      “Ha ha, vui lòng dốc sức.” Thủy Văn Mặc vừanghe thấy, mặt mày liền hớn hở. Dù sao mộttháng kim tệ quả quá ít.

      “Vậy ta sao? tại ta làm thịt có tiền công chứ?” Phong Dật Hiên vội vàng chenvào. Phải biết vẫn là người lao động miễnphí.

      “Lần sau . Xem các ngươi ai nhanh tay hơn.” Khắc Lôi Nhã hời hợt .

      Tẫn Diêm vẫn trầm mặc nhìn màn này, khi nhìn Khắc Lôi Nhã trong mắt thoáng quamột tia sáng.

      Ba người coi ai ra gì mà đối thoại khiếnquý tộc trong đại sảnh vừa buồn bực, vừa phẫnhận lại vừa sợ hãi. ai dám chen vào lúcnày. Hạ nhân của bọn cũng có thựclực chống lại Đại Kiếm Sư.

      Đáy mắt Phúc Lâm là lửa giận ngập trời. Tiểunha đầu này khinh người quá đáng! Nàng là gì chứ?! Nhất định phải nghĩ biện pháp đem chuyện vô pháp này của nàng tâu lên Hoàngthượng. Để rồi xem!

      “Chư vị cũng biết gần đây ta rất bận rộn, cho nên thể tham dự bữa tiệc này đến cùng.Cống hiến của chư vị với thành Ni Á, trungthành với đế quốc, ta bẩm báo để Hoàng thượng khen ngợi. Chư vị cứ từ từ hưởng thụ, tađi trước.” Khắc Lôi Nhã ưu nhã mỉm cười, gật đầu với người trong đại sảnh, sau đó xoay người rời .

      Mấy mỹ nam tử cũng xoay người theo sau KhắcLôi Nhã, nghênh ngang rời , lưu lại bầyquý tộc mặt biến thành màu gan heo.

      Đoàn người ra khỏi cửa chính, Tẫn Diêm đưa áo khoác che nắng cho Khắc Lôi Nhã. Nàngphủ lên, lên xe ngựa mà bước chậm trênđường. Trong túi áo khoác chứa nhiều thứ KhắcLôi Nhã cần, còn có Bạch Đế vẫn ngủ say.

      Thành Ni Á rốt cuộc phồn vinh như trước. ít người nhìn thấy nàng liền chào hỏi, mặt đầy cảm kích. Từ tin tưởng lúc đầu bây giờ trở thành sùng kính.

      Chợt bé mặc quần bông từ vải vụn cầmmột bó hoa tươi vọt tới, đứng trước mặt KhắcLôi Nhã, giơ hoa lên, cười: “Tỷ tỷ, tặng ngươi.”

      Khắc Lôi Nhã nhìn nụ cười thuần khiết của bé trước mặt ngây ngẩn cả người. Đáy mắt bé là cảm kích và vui mừng thuần khiết nhất.

      “Tỷ tỷ giúp mẹ tốt lên. Tỷ tỷ là người tốt.” bé tinh thần bất khuất giơ hoa tươi lên, Khắc Lôi Nhã nhận liền để xuống.

      “Mai Lý, ngươi làm gì ở đây?” Từ nơi xa truyềnđến tiếng trách mắng của người lớn. Sau đó mộtnam tử trẻ tuổi ăn mặc bình dân vội vàng chạytới, mặt là sợ hãi. nhìn Khắc Lôi Nhã, : ‘Thành chủ đại nhân, xin lỗi, nó còn , hiểu chuyện.”

      mặt Khắc Lôi Nhã từ từ lên nụ cười,khẽ khom người đón lấy hoa tươi từ đôi tay nhắn. Nàng sờ đầu đứa trẻ: “Cám ơn, hoa rấtđẹp.”

      Nam tử trẻ tuổi sửng sốt. Thân là quý tộc lại làthành chủ đại nhân lại bình dị gần gũi như thế?

      “Tỷ tỷ, ngươi bảo hộ ta và mọi người, phải ?” bé thấy Khắc Lôi Nhã nhận hoa, vui mừng hỏi.

      “Mai Lý!” Sắc mặt nam tử trẻ tuổi thay đổi, vộivàng lên tiếng quát và ôm lấy bé, lại vội vàngnói xin lỗi với Khắc Lôi Nhã: “Thành chủ đạinhân, xin lỗi, xin lỗi…”

      “Ừ, ta biết rồi. Ta vẫn bảo vệ mọi ngườikhông bị thương tổn. Mãi mãi.” Khắc Lôi Nhã mỉm cười, cam kết với mang vẻ mặt kỳ vọng.

      “Oa, tốt quá!” bé hoan hô, ôm cổ nàng vuimừng .

      Khắc Lôi Nhã mỉm cười nhìn nam tử trẻ tuổi, : “ cần câu nệ như vậy. Con của ngươirất đáng . Sau này nếu có việc hãy tới phủ thành chủ tìm người thay mặt thành chủ. giúp các ngươi.”

      “Cám ơn thành chủ. Cám ơn thành chủ.” Nam tử trẻ tuổi liên tục cảm tạ ngừng.

      Ngõa Nhĩ Đa hiểm hỏi: “Khắc Lôi Nhã,ngươi tốt bụng như thế từ khi nào?” Hỏi xonghắn liền chờ tiếp nhận cái bấm đoạt mệnh củaKhắc Lôi Nhã, nhưng hồi lâu sau cũng thấy nàng phản ứng.

      Khắc Lôi Nhã trầm mặc gì.

      Tốt bụng?

      Vậy sao?

      Vì sao từ này nghe rất châm chọc?

      Ngõa Nhĩ Đa thấy Khắc Lôi Nhã gì,liền tệ hại hơn: “Khắc Lôi Nhã, ngươi hôm nay trúng gió gì vậy? Mới vừa rồi còn cười gọi người giết người phân thây. tại lại thân thiện mà lừa gạt bé đáng . Ngươi hôm nay ăn gì nên ăn hay uống gì nên uống…”Ngõa Nhĩ Đa líu ríu ngừng.

      Khắc Lôi Nhã trầm mặc, từ từ về phía trước.Nàng suy nghĩ gì đó.

      Nàng đối diện với thiếu niên thân hình thấp bé. Bọn họ lướt qua nhau.

      Chờ Khắc Lôi Nhã lấy lại tinh thần phát hiệnthanh Ngõa Nhĩ Đa càng ngày càng xa.

      Chuyện gì xảy ra vậy?

      “Khắc Lôi Nhã, ta xiên chết ngươi. Ngươi ngu ngốc. Ta bị ăn trộm rồi! Lúc tiểu tử kia và ngươi lướt qua nhau liền trộm đồ từ trong túingươi. Còn mau tới cứu ta…” Ngõa Nhĩ Đa tức giận kêu la.

      Cái gì?! Khắc Lôi Nhã biến sắc. Thiếu niên mới lướt qua vừa rồi? Dám trộm đồ của nàng. Khắc Lôi Nhã vội vàng sờ túi trong áo khoác . Quảnhiên nàng phát túi tiền và ma linh thạch đãkhông thấy nữa. Bạch Đế vẫn an ổn ngủ. Những vật khác còn ở đây. Chỉ có tiền và ma linh thạchlà thấy nữa.

      “Sao vậy?” Phong Dật Hiên hỏi. phát Khắc Lôi Nhã có chút bất thường.

      “Chúng ta bị trộm rồi.” Khắc Lôi Nhã trầmgiọng .

      Sắc mặt mọi người khẽ biến, cũng theo bản năng sờ túi của mình. Chỉ có Thủy Văn Mặc là bìnhtĩnh vì có túi tiền, càng có thứgì đáng giá.

      Sắc mặt Tẫn Diêm cũng thay đổi. Có người có thể thần biết quỷ hay mà trộm tiền người !

      Phong Dật Hiên giận đến nghiến răng. Có ngườikhông có mắt dám trộm từ người ! Tìmđược tên ăn trộm này phải đánh đến mẹ hắncũng nhận ra!

      Khắc Lôi Nhã trầm mặt, xoay người phíatrước, lạnh lùng : “ theo ta.”

      Nếu như chỉ là trộm tiền, Khắc Lôi Nhã bắt tên ăn trộm.

      Nhưng trộm cái gì trộm, lại trộm người.

      Ngõa Nhĩ Đa cứ như vậy mà bị trộm !

      Đây là tên đạo tặc ưu tú. Vô cùng ưu tú làđằng khác.

      Khắc Lôi Nhã trầm mặt theo chỉ dẫn củaNgõa Nhĩ Đa qua hai con đường về phía ngõ sâu hút. Ngõ này vô cùng yên lặng, có bất kỳ người nào. đến cuối, phíabên phải xuất cánh cửa. Biển hiệu xiêuvẹo phía cho thấy đây là quán trọ.

      Khắc Lôi Nhã đẩy cửa vào. Bên quầy có người dựa vào, gà gật ngủ. Nghe tiếng cửa mở liền ngẩng đầu nhìn đoàn người Khắc LôiNhã muốn gì đó. Nhưng Khắc Lôi Nhã búng ngón tay, quả cầu lửa bay đến trước mặt lão bản, chớp chớp hai cái rồi tắt.

      Lão bản há to miệng, được câu nào. Ma Pháp Sư! Tiểu điếm tiếng tăm gì củahắn lại có Ma Pháp Sư xuất .

      “Chúng ta tìm người. Lát nữa nếu có bất kỳtiếng động gì ngươi cũng cần để ý. Tất cả tổn thất lát nữa ta bồi thường.” Phong DậtHiên cắn răng nghiến lợi, giận dữ .

      Khắc Lôi Nhã lời nào, trực tiếp lên lầu.

      Thanh đánh trống reo hò của Ngõa Nhĩ Đa vang lên ngừng: “Khắc Lôi Nhã, sao ngươi lại đần như vậy? người sống lớn như ta cũng để bị trộm. sờ đến túi tiền người mà ngươi cũng biết à?”

      Mặt Khắc Lôi Nhã đen lại, đường hướng vềcăn phòng Ngõa Nhĩ Đa chỉ. Đây là lần đầu tiên nàng bị trộm.

      “Thủy Văn Mặc, ngươi trông coi cửa sổ. TẫnDiêm, ngươi canh giữ ở cửa.” Khắc Lôi Nhã nổigiận. Ngay cả cảm giác bị trộm cũng có!

      “Sao ngươi biết được là ở đây?” Phong Dật Hiên nghi hoặc nhìn cánh cửa phòng.

      túi tiền ta có bày Ma Pháp Trận .”Khắc Lôi Nhã qua loa.

      Phong Dật Hiên hiểu ra. Sau đó nhấc chânmột cước đạp bay cửa. Thủy Văn Mặc lấy khíthế sét đánh kịp bưng tai xông về phíacửa sổ chặt đứt đường lui của tên trộm. Tẫn Diêm canh ở cửa.

      Phong Dật Hiên cười gằn, nắm chặt quả đấmđến nỗi vang lên tiếng răng rắc vang dội. Hômnay đánh cho tên đạo tặc này thành bánhbao, tên là Phong Dật Hiên nữa.

      Ngay sau khi cửa bị đá văng, người trong phòngphản ứng lại liền chạy về cửa sổ. Nhưng cửa sổ có Thủy Văn Mặc ở đó. Cửa phòng cũng cómột chiến sĩ canh chừng.

      “Chạy đâu?” Phong Dật Hiên cười gằn.

      Khắc Lôi Nhã quan sát thiếu niên đạo tặc trong nhà. mặc y phục mộc mạc, thân thể caogầy, tóc màu nâu để đến ngang trán che haihàng lông mày. đôi mắt to đen nhánh cảnh giác nhìn bọn họ.

      “Trả lại đồ cho các ngươi. Thả ta .” Thiếu niênđạo tặc vội vàng mở miệng. Tình thế trước mắthắn hiểu. Vốn nghĩ là dê béo ngờ mỗi mộtngười lại là cao thủ, lợi hại như vậy. là thất sách. Thiếu niên đạo tặc vội vàng lấy túi tiền đãtrộm được đặt lên bàn. Trong đó có mảnh ma linh thạch của Khắc Lôi Nhã. Tất cả mọi thứ vẫn còn nguyên.

      Khắc Lôi Nhã trầm mặc, bước lên cầm lấy túi tiền và ma linh thạch thả lại trong túi xách.

      “Thả ngươi cũng được. Chờ ta đánh ngươi đếnkhông ai nhận ra .” Phong Dật Hiên xắn tayáo, bắt đầu động thủ.

      Khắc Lôi Nhã lại chắn trước mặt Phong DậtHiên, đến gần thiếu niên đạo tặc. đối mắtvới nàng, lui từng bước về sau. Nữ tử này khiến cho cảm thấy áp lực đến khó tả.

      “Tên ngươi là gì?” Khắc Lôi Nhã nhìn thiếu niên gầy yếu trước mắt, hỏi.

      Thiếu niên cắn cắn môi, gì.

      Khắc Lôi Nhã liền cười lạnh: “ trả lời ta cho bọn họ lột sạch ngươi rồi đưa đến nhà giam. cần đến Thẩm phán vì ta chính là thành chủ của cái thành này.”

      Thiếu niên nhìn ánh sáng lạnh lẽo lóe ra trongmắt nàng, sợ run cả người, giọng : “Tatên là Ái La Hạ Thiên.”

      Mọi người nghe Khắc Lôi Nhã uy hiếp cũng giựtgiựt khóe miệng. Đây là uy hiếp kiểu gì vậy? Lộtsạch quần áo? Đưa đến nhà giam là được rồi, lạicòn muốn lột hết quần áo?

      “Được lắm, Hạ Thiên. , tại sao ngươimuốn trộm đồ?” Khắc Lôi Nhã nhàn nhạt ,kéo cái ghế qua, ngồi xuống, bảo Tẫn Diêmđóng cửa lại.

      “Ta là đạo tặc.” thanh Hạ Thiên có ý khiếp sợ. Ngược lại còn ưỡn ngực ra, đúnglý hợp tình mà . Ý chính là đạo tặc, trộm đồ là chuyện phải làm. Nhưng Khắc LôiNhã phát ra lời của kiêu ngạo.

      “Ngươi còn trộm những thứ khác phải ? Giao ra hay để bọn ta soát người?” Khắc LôiNhã lạnh lùng phun ra câu với Hạ Thiên.

      “Ôi mẹ nó. Khắc Lôi Nhã, ngươi muốn đen ăn đen à?” Ngõa Nhĩ Đa la hoảng lên.

      Khắc Lôi Nhã lời nào. nhảm. Bản lĩnh của đạo tặc này bọn họ được lĩnh giáo.Người như vậy trộm được đồ tốt mới làlạ. Hơn nữa vẫn túm chặt cái túi trong tay.

      Hạ Thiên phẫn hận nhìn Khắc Lôi Nhã, cắnrăng, đưa cái túi còn lại trong tay ra.

      Khắc Lôi Nhã khách khí đưa tay nhận.Sau đó nàng bắt đầu tìm kiếm đồ trong túi. Cóbảo thạch, có dây chuyền vòng tay, tất cả đều tầm thường.

      “Khắc Lôi Nhã, ngươi thích những thứ này? Vềnhà ta , ngươi muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”Phong Dật Hiên ngồi chồm hổm xuống, nhìnKhắc Lôi Nhã đảo loạn đồ trong túi, cười .

      Khắc Lôi Nhã nhìn cũng nhìn những thứchâu báu kia, vứt thẳng qua bên. Những thứnày đều vô dụng. Tận cùng bên trong túi có mộtquyển sách. Khắc Lôi Nhã lấy ra, liền bị chữtrên bìa hấp dẫn.

      Là Trung văn! Đích thực là Trung văn.

      Liên Hoa Bảo Giám.

      Bốn chữ phỏng Tống ( kiểu chữ Hán trong in ấn) in ràng phía .

      “Ngươi trộm thứ này ở đâu?” Khắc Lôi Nhã cau mày, cầm sách hỏi Hạ Thiên.

      biết. Ta ăn trộm của nhiều người nhưthế sao biết được là của ai.” Hạ Thiên hừ tiếng, trả lời đầy khinh thường.

      “A, vậy cũng tốt. Phong Dật Hiên, lột sạch y phục , trói lại rồi mang .” Khắc Lôi Nhãđứng lên, nhàn nhạt phân phó.

      “Ta . Ta .” Hạ Thiên hoảng sợ, khoát tayliên tiếp, vội vàng : “Cái này ta trộm của mộtđạo tặc khác.”

      vậy là ngươi biết này viết gì?” Khắc Lôi Nhã quơ quơ sách trong tay, hỏi.

      biết cái thứ méo mó gấp khúc đó là gì. Ta định vứt nó đây.” Hạ Thiên rất phốihợp mà trả lời nàng.

      Khắc Lôi Nhã gì nữa mà cúi đầu lật qua lật lại quyển sách trong tay. Vừa nhìn, con ngươi nàng lại trừng lớn.

      Đây là bản tâm pháp bí tịch!

      “Dẫn .” Khắc Lôi Nhã cất sách, sau đó dẫn đầu ra khỏi phòng.

      “Này, này, ngươi định làm gì? Đồ trả cho ngươi. Ngươi cũng lấy được thứ mình muốn. Thảta .” Hạ Thiên tức giận giơ nắm đấm lên. tưởng mình phối hợp như vậy rồi, xongchuyện được thả.

      “Ta đồng ý thả ngươi à?” Khắc Lôi Nhã quay đầu, lộ ra nụ cười sáng lạn.

      “Ngươi!” Hạ Thiên giận mà dám gì. chỉ có thể hung hăng trừng Khắc Lôi Nhã.

      Trong ánh mắt nghi ngờ của ba mỹ nam, KhắcLôi Nhã mang theo Hạ Thiên trở về phủ thànhchủ.

      Vào thư phòng, Khắc Lôi Nhã bảo mọi người ra ngoài. Nàng muốn chuyện với Hạ Thiên mộtchút.

      Phong Dật Hiên rối rắm, lo lắng. Chẳng lẽ Khắc Lôi Nhã coi trọng tên tiểu bạch kiểm cơngió cũng có thể thổi bay này?

      Phong Dật Hiên thiếu chút nữa rối rắm đến mức gãi tường. Thủy Văn Mặc hả hê nhìn . TẫnDiêm có biểu gì nhưng trong đáy mắthắn lại lên tia nghi ngờ.

      Trong thư phòng, Khắc Lôi Nhã bày ra bọc mapháp phòng ngừa cuộc chuyện này có ngườinghe thấy rồi ngồi xuống.

      Hạ Thiên phẫn hận nhìn Khắc Lôi Nhã. bây giờ như dê bị làm thịt vậy. Đánh lại Khắc Lôi Nhã cũng thể trốn khỏi đây. Bênngoài còn có ba người còn cường hãn hơn canh chừng.

      “Rốt cuộc muốn làm gì?” Hạ Thiên tức giận hỏi, “Ta cho ngươi biết, quyển sách kia là ta trộmđược từ tay đạo tặc khác. Ta cũng xem hiểu chữ đó.”

      phải ta muốn hỏi ngươi về quyển sáchnày.” Khắc Lôi Nhã cười khẽ, nhàn nhã dựa vàoghế nhìn Hạ Thiên.

      “Vậy rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Hạ Thiêncăm tức hỏi.

      “Khắc Lôi Nhã, phải ngươi coi trọng têntiểu bạch kiểm này chứ? Ngươi nhìn chút . gầy thành cái dạng gì rồi? trận gió cũng có thể thổi bay. Tối thiểu ngươi cũng phải tìm nam nhân cường hãn có thể áp chế người khác chứ?” Ngõa Nhĩ Đa vừa xong liền hốihận. Quả nhiên, ngay lập tức nhận được cáibấm đoạt mệnh.

      “Ái La Hạ Thiên, người của gia tộc Ái La – thế gia đạo tặc. Ngươi tự xưng là đạo tặc nhưng hìnhnhư chưa qua khảo hạch?” Khắc Lôi Nhã nhànnhã gõ gõ ngón tay mặt bàn, mỉm cười dịudàng.

      Hạ Thiên ngẩn ra, nhìn Khắc Lôi Nhã đề phòng.

      “Khảo hạch của các ngươi hà khắc, phảitrộm cái răng nanh rồng.”

      “Sao ngươi biết?” Hạ Thiên bật thốt lên. Ngaysau đó liền tỉnh ngộ lại, vội vàng lấy tay che miệng.

      đơn độc trộm răng nanh rồng. Có phải quá khó khăn ?” Khắc Lôi Nhã chốngcằm, lười biếng nhìn người đứng phía dưới, nhàn nhạt phun ra câu.

      Sắc mặt Hạ Thiên lập tức đại biến. Con ngươi nhìn chằm chằm vào Khắc Lôi Nhã.

      “Muốn biết tại sao ta lại phát ?” Khắc LôiNhã mỉm cười nhìn Hạ Thiên.

      Hạ Thiên trầm mặc nhưng ánh mắt lại lộ ra mong chờ. Nàng dĩ nhiên muốn biết. Cho tới bâygiờ vẫn chưa có người phát ra nàng là nữ. Tại sao thiếu nữ này mới gặp mặt lần đầu đãnhìn ra?

      Khắc Lôi Nhã tươi cười rực rỡ, nhìn Hạ Thiên, sau đó khẽ hé đôi môi đỏ mọng: “Mạn phép cho ngươi.”

      “Ngươi!” nét mặt Hạ Thiên từ mong chờ biếnthành ảo não. Thậm chí nàng còn có cỗ xúc động muốn xông tới đánh bẹp mặt người này.Nhưng đánh lại nàng được. Aiz…HạThiên cực kỳ rối rắm.

      “Theo ta . Ta giúp ngươi trộm được răngnanh rồng.” Khắc Lôi Nhã nở nụ cười mị hoặc,thanh trầm thấp thuyết phục Hạ Thiên.

      “Ngươi, sao ngươi lại như vậy? Ngươi có tư cách gì để ta theo?” Hạ Thiên hừ tiếng, khinh bỉ .

      “Thứ nhất, ta mạnh hơn ngươi. Ta có thể đánh cho mặt ngươi nở hoa, đến khi ngươi đồng ý thôi. Thứ hai, ba nam nhân canh chừng bên ngoài đều mạnh hơn ngươi, cũng có thể đánhcho mặt ngươi nở hoa. Thứ ba, sư phụ Khắc LýPhu của ta cũng có thể đánh cho mặt ngươi đếnmức hoa cũng thể nở, trực tiếp lời từ biệt thế giới này.” Khắc Lôi Nhã chút để ý mà , còn thêm câu, “Dĩ nhiên nếungươi nguyện ý, chúng ta chẳng những khôngđánh ngươi mà còn giúp ngươi trộm răng nanhrồng thành công. Ngươi vượt qua khảo hạch, trở thành phần tử chân chính của gia tộc ÁiLa, thành niềm kiêu ngạo của nhà Ái La.” Khắc Lôi Nhã đánh vào xương sườn mềm của HạThiên. Ái La là thế gia đạo tặc lớn nhất, lâu đời nhất. Nhưng nếu muốn trở thành phần tử đíchthực của nhà Ái La phải vượt qua khảo hạch.

      Hạ Thiên cau mày, sau đó giãn ra, rồi lại caumày, lại giãn ra. Tên tuổi của Khắc Lý Phu nàngđã nghe qua. nghĩ tới hôm nay lại gặp được đệ tử Khắc Lý Phu vừa mới thu nhận. Nàng chính là Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã?


      Lông mày Hạ Thiên giãn ra, cau lại nhiều lần, cả Ngõa Nhĩ Đa cũng cảm thấy rối rắm. Sau đó nàng chậm rãi lên tiếng: “Cần ta trả giá như thếnào?”

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 52: Gặp tập kích của rồng


      Khắc Lôi Nhã cười. này rất thông minh, hơn nữa còn là đạo tặc vô cùng lợi hại. Nàng biết được ở thế giới này muốn bảo vệ mình, bảovệ những người và vật mà mình quan tâm chỉ có mạnh thôi đủ. Nàng cần ủng hộ, cầnngười có thể trợ giúp mình. Thu nạp đạo tặc ưu tú này trăm lợi mà hại nào.

      “Tạm thời ta chưa nghĩ ra. Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối để ngươi vượt qua giới hạn của mình.” Vẻ mặt Khắc Lôi Nhã thành , nghiêm túc, .

      ?” Hạ Thiên khẽ cau mày, cảnh giác nhìnKhắc Lôi Nhã.

      .” Khắc Lôi Nhã gật đầu, “Ta thề. Mỗingười đều có ranh giới cuối cùng của mình. Ta cũng có nên ta cũng rất ràng. Xúc phạm đếnranh giới cuối cùng thể dễ dàng thathứ được.”

      Hạ Thiên nhìn ánh mắt sáng quắc của Khắc Lôi Nhã lâu gì.

      “Ngươi cải trang thành nam hài cũng là để tự bảo vệ mình gặp phải phiền toái mà thôi. tại có chuyện gì nữa. Chúng ta bảo vệ ngươi tốt. Ngươi nhìn ai thuận mắt cứ đánh thoải mái. Mọi chuyện còn lạichúng ta giải quyết.” Khắc Lôi Nhã nhíu mày, .

      ?” Hạ Thiên mừng rỡ. Mặc dù nàng cảitrang thành nam hài nhưng bề ngoài thanh tú nên gặp ít phiền toái. Có quý tộc chỉnuôi nữ hài đồng mà còn có hứng thú cả với nam hài đồng thanh tú, muốn nhúng chàm họ. Mỗi lần nàng đều chạy thoát từ trong nguy hiểm cách gang tấc. Tuy rất phẫn hận những thứ biến thái đó nhưng thể trả thù. Bây giờ nghe Khắc Lôi Nhã như thế đương nhiên là rất vui mừng.

      Ngõa Nhĩ Đa mím môi, im lặng. Tiểu ác ma Khắc Lôi Nhã này biết cách nắm xươngsườn mềm của người ta. Uy hiếp dụ dỗ, làm cho người ta thể lên thuyền giặc. Nhưng nghĩ tới thiếu niên gầy yếu này ra là nữ tử, còn là người của gia tộc Ái La. Đâylà thế gia đạo tặc đứng đầu thế giới này. Cái gì họ cũng dám trộm, cái gì cũng có thể trộm. Cótin đồn rằng đạo tặc ưu tú nhất trong lịch sử củabọn họ thậm chí còn có thể lẻn vào chủ điện của thần điện Quang Minh trộm đồ. Người đó còncắt nhúm tóc của Giáo Hoàng! Gia tộc kinhkhủng như vậy, người đời thể trêu chọc được. Chọc vào họ, chừng ngày nàođó tỉnh lại bộ vị kia cũng còn. Nhưng muốn chính thức trở thành thành viên củagia tộc cũng dễ dàng. Họ phải thông quakhảo hạch vô cùng gian nan.

      . Sau này ngươi có thể khôi phục thân phận nữ nhi để ra ngoài.” Khắc Lôi Nhã mỉmcười, trịnh trọng gật đầu bảo đảm. Có nàokhông cái đẹp? Có nào lại nguyện ýăn mặc dơ dáy cơ chứ.

      “Được. Đây chính là ngươi . thể ép ta làm chuyện muốn làm.” Hạ Thiên vuimừng , “Nếu ta có chỗ hữu dụng cho ngươi,ta nhất định làm hết sức nếu trong khả năng của mình.”

      “Đồng ý.” Khắc Lôi Nhã mỉm cười rực rỡ.

      “Từ hôm nay trở Hạ Thiên trở thành thành viên của chúng ta.” Khắc Lôi Nhã trịnh trọnggiới thiệu với mọi người, “Hạ Thiên, đây là Thủy Văn Mặc. Đây là Phong Dật Hiên. Vị này là kỵ sĩ của ta, Tẫn Diêm. Về sau xin mọi người ở chung tốt.”

      “Ngươi là nữ?” Thủy Văn Mặc cau mày quan sát Hạ Thiên.

      “Ha ha, rất tốt, rất tốt.” Phong Dật Hiên cườiđến mức mắt híp lại thành đường. ra lànhư vậy, ha ha, tốt quá. Là nữ chứ phải là tiểu bạch kiểm.

      “Nhìn cái gì!” Hạ Thiên cực kỳ khó chịu với ánhmắt của Thủy Văn Mặc. Nàng giận dữ mắng mỏ:“Có tin buổi tối ta trộm toàn bộ y phục củangươi để ban ngày ngươi phải trần truồng mà ra cửa ?”

      “Ta ngốc như vậy. Ngươi trộm sạch ta ra khỏi cửa là được.” Thủy Văn Mặc bắtđầu đấu võ mồm với Hạ Thiên.

      “Ngươi tùy tiện chọn phòng trong phủ thànhchủ. Hai ngày nữa chúng ta rời nơi này. Ta muốn rừng Tinh Linh. đường ngangqua Long mạch. Đến lúc đó ta nghĩ biện pháp giúp ngươi đạt được nguyện vọng.” Khắc LôiNhã dặn dò Hạ Thiên.

      “Được.” Hạ Thiên để ý tới Thủy Văn Mặc nữa. Nàng quay lại, gật đầu với Khắc Lôi Nhã.

      “Ơ, tiểu mỹ này này từ đâu tới?” Lúc này, thanh bỉ ổi của Khắc Lý Phu truyền đến từ cửa đạisảnh, tiếp theo Khắc Lý Phu vọt vào như cơn gió.

      “Sư phụ, đây là Ái La Hạ Thiên vừa mới gia nhập, nàng…” Còn chưa xong, Hạ Thiên la hoảng lên. Bởi vì lão háo sắc Khắc Lý Phu đãvén váy của nàng lên.

      “Sư phụ!” Khắc Lôi Nhã giận dữ.

      “Khắc Lôi Nhã, người này là đại sư KhắcLý Phu sao?” Hạ Thiên che váy, lòng vẫn còn sợhãi. Nàng núp sau lưng Khắc Lôi Nhã, lộ ra cái đầu nhìn lão đầu háo sắc cười to. Mặc dùsớm nghe Khắc Lý Phu cái gì cũng tốt nhưngrất háo sắc. Nhưng lại nghĩ vừa gặpmặt người ta liền hành động như thế.

      Khắc Lôi Nhã nhìn nụ cười bỉ ổi của Khắc LýPhu, tức giận : “Sư phụ, ta cảnh cáo người. cho phép ra tay với Hạ Thiên bằng ta làm thịt người.”

      Khắc Lý Phu bĩu môi, gì.

      Từ đó về sau, cứ có mặt Khắc Lý Phu Hạ Thiêntuyệt đối mặc váy nữa.

      Phong Dật Hiên và Thủy Văn Mặc cũng trợnmắt há hốc miệng. Đây là lần đầu tiên bọn thấy được mặt như vậy của đại sư Khắc LýPhu.

      ngày cãi nhau ầm ĩ cũng qua.

      Màn đêm phủ xuống, vạn vật tiếng động.

      Khắc Lôi Nhã tựa vào đầu giường, lật xem sách lấy được từ tay Hạ Thiên.

      “Khắc Lôi Nhã, đây là vật gì vậy? Chữ đóngươi đọc hiểu?” Ngõa Nhĩ Đa cực kỳ nghi ngờ. Chữ đó giống chữ viết quen thuộccủa bọn .

      chút xíu.” Khắc Lôi Nhã thuận miệng đápqua loa.

      Liên Hoa Bảo Giám, loại tâm pháp thần bí.

      Tổng cộng có mười điều quan trọng.

      Khắc Lôi Nhã cảm thấy kỳ quái. đó chỉ cótâm pháp quan trọng thứ nhất, toàn bộ còn lạigiống y như đúc nội dung của điều thứ nhất.Nàng lật đến trang cuối cùng mới hiểu được chuyện gì xảy ra. Bởi vì đó viết chỉ có luyện thành điều quan trọng thứ nhất rồi đem lực hoa sen dung hợp vào trang sách nội dung điềuquan trọng thứ hai mới ra. Phải sử dụng cái này.

      Khắc Lôi Nhã bày bọc ma pháp, ngồi xếp bằng, bắt đầu theo tu luyện theo khẩu quyết của điều quan trọng thứ nhất.

      Ngõa Nhĩ Đa nghi ngờ. hiểu Khắc Lôi Nhã đột nhiên làm điều khác thường gì. Nó cănbản phải chỉ là trong suy nghĩ.

      Khắc Lôi Nhã giữ nguyên tư thế trong hai canh giờ. Trong ánh mắt kinh ngạc của Ngõa Nhĩ Đa, trán nàng ra đóa hoa sen nho . Đến khi Ngõa Nhĩ Đa nhìn lại đóa hoa sen biến mất.

      Khắc Lôi Nhã lúc này tiến vào cảnh giớikỳ diệu. cỗ khí đem theo cảm giác thoải mái khó tả chạy trong tứ chi bách hải. Nàng có thểcảm nhận ràng mọi thứ xung quanh cho dù cónhắm mắt lại. Cảm giác này hoàn toàn khác vớiviệc phán đoán tồn tại của vật thể thông qua di động của khí.

      lâu sau Khắc Lôi Nhã mới chậm rãi mởmắt.

      Ánh mắt nàng đặt quyển sách, mặt ra nụ cười nhàn nhạt.

      Lần này nhặt được bảo vật rồi.

      Khắc Lôi Nhã nằm xuống, nhìn Bạch Đế ngủ ở bên cạnh. Nó vẫn ngủ say. Lần trước biếnthành hình người, giết chết Ban Ni Mỗ trong nháy mắt hao phí rất nhiều lực lượng của nó. tại phải ngủ say mới từ từ khôi phục lại.

      Ngõa Nhĩ Đa thấy thú vị, chìm vào giấcngủ. Mặc dù Linh Hồn Thể cần ngủnhưng Ngõa Nhĩ Đa vẫn ép mình phải nhắm mắt lại. Theo như lời làm vậy mớicảm thấy mình vẫn còn là người bình thường.

      “Bạch Đế…” Khắc Lôi Nhã nhàng vuốt ve lông của nó, đáy mắt lên vẻ phức tạp.

      Câu sau khi giết chết Ban Ni Mỗ trong nháymắt, nàng vẫn nhớ như in.

      Khế ước của ta và người, mau lớn lên thôi.

      Khắc Lôi Nhã siết chặt nắm đấm.

      Mạnh mẽ, nhất định phải mạnh mẽ!

      Đáy mắt nàng lạnh lùng, ánh mắt nhìn Bạch Đế cũng càng ngày càng lạnh. Trong đó có cả khôngcam lòng và bứt rứt.

      Bởi vì khế ước của nàng và Bạch Đế chính làkhế ước chủ tớ.

      Nhưng chủ nhân phải Khắc Lôi Nhã mà là Bạch Đế!!!!

      Chỉ có ngừng lớn mạnh mới có thể áp đảoBạch Đế, mới có thể thay đổi khế ước.

      Lúc đó nàng mới có thể trở thành chủ nhân củanó!

      Nhất định phải mạnh mẽ lên, thay đổi khế ước chủ tớ với Bạch Đế! Khắc Lôi Nhã hít hơithật sâu, chậm rãi nhắm mắt lại.

      Hai ngày sau, Khắc Lôi Nhã xử lý ổn thỏa mọi chuyện, giao lại cho Hi Tư thay mặt thành chủ. Cư dân thành Ni Á vui vẻ tiễn xe ngựa của nàng rời khỏi thành.

      “Ngươi là được lòng dân.” Hạ Thiên, KhắcLôi Nhã, Tẫn Diêm ngồi chung xe ngựa. Hạ Thiên đưa đầu ra ngoài cửa sổ nhìn đám cưdân thành Ni Á đưa tiễn bọn họ sau xe ngựa, chua xót .

      Khắc Lôi Nhã trầm mặc, gì.

      Muốn rừng Tinh Linh phải qua Vưu Ô Tát Lợi – quốc gia tương đối lạc hậu. Sau đó lạiđi qua đầm lầy mù mịt và Long mạch. Giấy thông hành ở trong tay. Mấy ngày trước khi Công Tước Cổ Đốn vừa nhận được tin Khắc Lý Phu muốn mang Khắc Lôi Nhã rèn luyện liền lập tức cho người bắt tay vào làm giấy thônghành.

      Sau khi cách thành thị khá xa, Khắc Lý Phu chomọi người thay trang phục bình thường nhất, cưỡi ngựa mà . Họ giả trang thành tiểu độimạo hiểm về phía trước. Như vậy bớt rấtnhiều phiền toái.

      Khắc Lý Phu trước với Khắc Lôi Nhã,nếu gặp chuyện đường bọn họ phải tự giải quyết. Trừ phi nguy hiểm đến tính mạng hắnmới ra tay. Như vậy mới có kinh nghiệm.

      Lời rất có đạo lý.

      Khắc Lôi Nhã cũng cảm thấy làm như vậy rất tốt.

      Nhưng có ai cho nàng biết tại sao nơi này lại có rồng ? phải ở chỗ ở của rồng mới có sao?

      Tại sao khi bọn họ vừa tiến vào khe núi dày đặc sương mù lại gặp phải rồng tập kích?

      con rồng ba đầu lớn. đầu phuncầu lửa, đầu khạc mũi tên nước, cái còn lại có thể phun ra gió.

      Gặp quỷ!

      Đây là rồng gì vậy?

      “Tâm tình lão tử cực kỳ khó chịu! Làm thịtcác ngươi!” Rồng này lại có thể tiếng người!!!

      Khắc Lôi Nhã thả ra tấm chắn bằng lửachặn lại con rồng lớn khạc ra mũi tên nước. Hạ Thiên ở sau lưng nàng nhìn con rồng lớn nổi điên, run rẩy : “Khắc Lôi Nhã, ta muốn trộm răng nanh của nó. Nhưng hình nhưphải tát vào miệng nó hơi nhiều.”

      nhảm. Rồng bình thường có đầu chỉcần vả vào miệng của nó lần. Con rồng này lại có tới ba cái đầu, ba miệng, nhiềuchắc?

      Khắc Lý Phu đứng ở nơi xa nhất quan sát tìnhthế.

      Phong Dật Hiên và Khắc Lôi Nhã thả ra tấmchắn ma pháp ngăn trở con rồng lớn ba đầu này tấn công điên cuồng. Trong lòng họ buồn bực vô cùng. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Chưa từng nghe ở đây có rồng mà chỉ có ít ma thú cấp thấp. Trước khi đến khe núi, lúc bọnhọ nghỉ ngơi và hồi phục ở thôn , các thôn dân cho bọn họ rằng khe núi này gần đây sương mù dày đặc. Còn có tiếng rống giậnbất chợt phát ra. Có rất nhiều ma thú cấp thấp chạy khỏi khe núi này. Nên gần đây có người nào dám vào chỗ sâu của khe núi săn thú hái thuốc. Họ đều hoạt động ở ngoài cửa khe, tuyệt đối dám đặt chân vào nơi toát ra sương mù dày đặc bước nào. Nghe họ nóimuốn vào khe núi, thôn dân hảo tâm liền khuyênbảo họ đừng nên vào.

      Bọn Khắc Lôi Nhã cảm ơn nhưng vẫn phải vào khe núi. Bởi vì đây là lối nhanh nhất. Nếu quay đầu đường vòng sợ rằng phải mất thêmmười ngày. Bọn họ dĩ nhiên là muốn chậm trễ. đội người của bọn họ dư dả đối phó với ma thú cao cấp.

      Nhưng có ai có thể cho bọn họ biết chuyện gì xảy ra ?

      Tại sao trong sương mù dày đặc lại có HắcLong ba đầu khổng lồ?

      Con rồng lớn rất tức giận, rống lên, liều mạng công kích bọn họ. Khắc Lôi Nhã và Phong Dật Hiên cố hết sức phòng thủ.

      Nhưng rất nhanh bọn họ phát ra có chỗkhông đúng. Hắc Long này vẫn đứng chỗ mà công kích bọn họ chứ bước lên trước.Hơn nữa uy lực của rồng hẳn rất mạnh mẽ, cóthể áp bức bọn họ. Con rồng lớn này lại cho bọnhọ cảm giác áp bức rất . Công kích của nó vừa mới bắt đầu liền bị tấm chắn của Khắc LôiNhã và Phong Dật Hiên cản lại cách nhõm. thể tưởng tượng được.

      “Lui lại!” Khắc Lôi Nhã và Phong Dật Hiênđồng thời quát khẽ tiếng. Mấy người bọn họnhanh chóng lui về chỗ Khắc Lý Phu. Khắc Lý Phu nhàn nhã ngồi dưới tàng cây, nhìn mọi người có chút chật vật. Lúc này mới chậm rãi : “ phát ra con rồng này bịnhốt tại chỗ à?”

      Mọi người cứng họng, nhìn chằm chằm vào Khắc Lý Phu gì.

      ra lão hồ ly này sớm phát đầu mối nhưng mở miệng mà ngồi tại chỗ xem náo nhiệt.

      Mọi người quay đầu nhìn Hắc Long trong sươngmù dày đặc. Quả nhiên nó vẫn ở chỗ cũ mà đuổi theo qua đây. Hơn nữa cầu lửa, mũi tên nước và gió cũng chỉ có thể công kích ở gần.

      Khắc Lý Phu miễn cưỡng đứng lên, lấy ma trượng ra, sau đó đọc câu thần chú. Ngaylập tức gió lớn gào thét, mãnh liệt quét về hướng con rồng lớn. Ngay sau đó, sương mù dày đặctan , thân hình con rồng lộ ra.

      đất trống ở bốn phía xung quanh Hắc Long khổng lồ có bốn cái cột cao cỡ nửa người. mỗi cột có quang cầu phát sáng. Ở giữa quang cầu bắn ra cái dây xích ánh sáng.Bốn cái dây xích trói chặt lấy con rồng.

      Mọi người thấy được thân hình khổng lồ củaHắc Long này ngây ngẩn cả người. Cả ngườinó đen nhánh, vảy màu xanh đen long lanh dưới ánh mặt trời. Thân là kỵ sĩ nên Tẫn Diêm và Thủy Văn Mặc nghĩ đến đầu tiên là nếu lấy vảynó làm đồ phòng ngự chính là thượng phẩm. Nó có đôi cánh khổng lồ, ba đầu đều mangvẻ mặt hung tợn.

      “Các ngươi là nhân loại đê tiện. Tới đây chịu chết !” Hắc Long khổng lồ tức giận gầm thét khiến lá cây rung lên.

      “Ngươi ngu vậy? Ngươi chúng ta tới liền tới sao? Chuyện này rất mất mặt mũi nha.” Hạ Thiên làm mặt quỷ với con rồng.

      “Nhân loại chết tiệt này. Ta muốn chặt ngươithành trăm mảnh!” Nó gầm thét, liều mạng giãygiụa thân thể to lớn của mình nhưng thể nào rời khỏi đó bước.

      Khắc Lý Phu nhìn nó, sắc mặt hơi đổi.

      “Hoàng tử Long tộc sao lại ở đây? Sao lại bịgiam cầm?” Khắc Lý Phu lầm bầm lầu bầu.

      “Cái gì? Nó là hoàng tử?” Hạ Thiên nhe răngtrợn mắt nhìn con rồng lớn bị nhốt chật vậtkhông chịu nổi ở đó, hừ lạnh.

      Khắc Lôi Nhã cau mày, nhìn Hắc Long tức giận thôi, trong lòng suy nghĩ chuyện khác.

      “Ôi mẹ nó. Hoàng tử mà có đức hạnh này à?” Thủy Văn Mặc trực tiếp ói ra. Con rồng này cục cằn, thô tục, xấu xí như vậy mà lại là hoàng tử của Long tộc? Có ai đánh nhất xỉu ?Quả thể tin được. Điều muốn làm nhất là tiêu diệt con rồng này, lột vảy để làm đồ phòng ngự. Khôi giáp, bao tay, bao đầu gối,ai nha nha, nghĩ tới liền chảy nước miếng. Nếu thấm ướt máu rồng đồ phòng ngự này càng đáng kiêu ngạo.

      Hoàng tử của Long tộc sao lại bị giam cầm ởđây?

      Cái lồng của lòng tự trọng rất mạnh. Chúng căm hận nhất là Địa Long và Á Long. Chúng lạithành vật để cưỡi của con người, đánh mất tôn nghiêm của rồng. Thân là hoàng tử Long tộc,lòng tự trọng càng mạnh mẽ hơn.

      Hoàng tử của Long tộc!

      Hoàng tử của Long tộc!

      Là hoàng tử của Long tộc đó!

      Những lời này quanh quẩn trong đầu Khắc LôiNhã.

      Giá trị lợi dụng của người này rất cao!

      Suy nghĩ chút mà xem, nếu con người lấy được trợ giúp của rồng…

      Lòng tự trọng của người này rất mạnh. Nếu như có ơn với , tận lực mà báo đáp.

      Dĩ nhiên phải có điều kiện tiên quyết.

      Theo tính tình mắc bệnh tâm thần của người này mà , nếu cứu , tuyệt đối ăn hếtngười ở đây đến mẩu xương cũng chừa.

      “Người này bị hạ cấm chế (giam cầm) rất mạnh mẽ. Sức mạnh của suy yếu chỉ còn phầnmười. Những nguyên tố trong các quả cầu thả ra lực lượng mới có thể trói buộc được .” Khắc Lý Phu nhìn Hắc Long bị vây trong mấy cái dâyxích ánh sáng gật gù, hả hê , “Lực lượngtrong những quang cầu kia có thể duy trì ít nhất hai trăm năm.”

      cách khác bị vây ở đây hai trămnăm?” Khắc Lôi Nhã nhìn Hắc Long gầm thét ở xa xa. Thanh nàng cao khôngthấp truyền đến, vừa đủ cho con rồng nghe được.

      “Chắc là phạm sai lầm mới bị trừng phạt.”Phong Dật Hiên vuốt cằm, .

      “Ta nhổ vào! Lão tử bị hãm hại! Ngậm cái miệng chim (~> tâm hồn trong sáng của ta TT__TT) của ngươi lại! Dám hươu vượn!” Con rồng nghe được đối thoại của mọingười, tức giận gào lên.

      “Vậy ngươi ngu ngốc. Lại để cho người hãm hại.” Khắc Lôi Nhã khinh thường, hừ lạnhmột tiếng.

      “Đúng là ngu ngốc! Ngu ngốc!” Hạ Thiên làm mặt quỷ với con rồng.

      Con rồng giận điên lên, gầm thét, liều mạng giãy giụa: “Ta muốn chặt các ngươi thành trăm mảnh.”

      “Ngươi lần thứ hai rồi! Ta vẫn còn đứng đây.” Hạ Thiên uốn éo, vặn vẹo eo, hả hê cười lớn.

      Hắc Long điên rồi. Ánh mắt của nó muốn phun ra lửa. Nhân loại đáng chết, đê tiện! Dám hunghăng ngang ngược ở trước mặt như thế. Conkiến hôi đê tiện! Nó muốn tránh khỏi trói buộcnhưng làm cách nào cũng được.

      “Hoàng tử điện hạ bị hãm hại, ở trong khe núi tối tăm này mà vượt qua hai trăm năm đầy bi thảm. Chờ thời hạn thi hành án hết, trở vềLong mạch phát con rồng hãm hại mìnhđã ngồi lên ghế vua. Rồi sau đó danh chính ngônthuận mà ban bố lệnh truy sát.” Khắc Lôi Nhã nhún vai, mặt hờ hững .

      chuyện xưa thê mỹ.” Phong Dật Hiêncảm thán.

      mặt mọi người lộ ra vẻ mặt đau buồn và phẫn nộ vô cùng.

      Ngõa Nhĩ Đa miệng cười muốn rách miệng.

      Khắc Lôi Nhã xấu xa này, lại lấy niềm vui từ sựkhổ sở của người khác! Bọn họ quá xấu xa. Vẻ mặt là thương xót nhưng đáy mắt đều có vui vẻ che giấu được.

      “Con người đáng chết. Ta muốn làm thịt cácngươi.” Hắc Long bị chạm đến chỗ đau, càngphát điên hơn. cũng chỉ có thể công kíchtrong cự ly gần mà thôi.

      “Hoàng tử điện hạ cao quý của Long tộc khôngnên bị giam ở nơi tối tăm thấy mặt trờinày trong hai trăm năm. , ngay cả hai ngày cũng nên.” Khắc Lôi Nhã thay đổilời , quay đầu nhìn Hắc Long, nghiêm túc .

      Hắc Long trầm mặc.

      “Bị vây ở đây rất khó chịu, khẳng định là tâm tình cũng thể tốt được. Ngay cả ma thú cấp thấp cũng có thể vây xem Hoàng tử điện hạ cao quý chứ đừng là loài người.” Phong DậtHiên than thở. Mấy ngày ở chung với Khắc LôiNhã, có thể cảm nhận sâu sắc dụng ý của nàng. Mỗi khi nàng dùng giọng điệu này đều có tính toán. chỉ cần thuận nước đẩythuyền, quạt gió thổi lửa là được.

      “Ừ, đúng thế. Hai trăm năm chứ phải hai ngày, cũng phải hai tháng hay hai năm.”Tiểu nha đầu Hạ Thiên cũng vội vàng đổ dầuvào lửa.

      Hắc Long vẫn trầm mặc.

      lâu sau ánh mắt của nó còn giận dữ nữa, hạ thấp thanh : “Ngươi cần gì?”

      Khóe miệng Khắc Lôi Nhã nâng lên đườngcong nhàn nhạt.

      cái răng của ngươi và ba nguyện vọng. Thỏa mãn ba nguyện vọng của ta với điều kiện nếu ngươi đủ khả năng.” Khắc Lôi Nhã trầmgiọng .

      “Loài người kia, đừng quá tham lam. nguyện vọng!” Hắc Long hừ lạnh tiếng,

      “Hai.” Khắc Lôi Nhã cau mày, : “ thể ít hơn. Hai trăm năm giam cầm đổi hai nguyện vọng và cái răng nanh mà thôi.” Nàng ngờ Hắc Long hào phóng như thế. Phải nhân cơ hội nâng cao giá cả, sau đó ép giá. Nhiều hơn nguyện vọng so với dự liệu củanàng rất có lời rồi.

      “Được rồi. Loài người, ngươi có biện pháp giải trừ cấm chế này sao?” Hắc Long giọng .

      thể.” Khắc Lôi Nhã nhún vai, trả lời dứtkhoát.

      Dứt lời, Hắc Long tức giận, gầm lên: “Loài người đê tiện. Ngươi dám trêu ta! Ta khiếnngươi phải trả giá lớn.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :