1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tài Năng Tuyệt Sắc - Vô Tình Bảo Bảo (Full +eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 43: Nhị sư phụ muốn giết Đại sư phụ!



      thiếu niên quý tộc chặn trước mặt Khắc Lôi Nhã. Nếu có sắc mặt tái nhợt bất thường và ánh mắt mơ hồ cũng được coi là nam tử tuấn mỹ. kiêng kỵ chút nào mà nhìn Khắc Lôi Nhã.


      “Ngươi làm gì đấy? Có chuyện gì sao?” Lạp Tây Á cau mày nhìn thiếu niên trước mắt, khách khí hỏi.


      “Buổi sáng tốt lành, hai vị tiểu thư xinh đẹp.” Thiếu niên tái nhợt chào tiếng, sau đó nở nụ cười tự cho là mê người.


      Lạp Tây Á giựt giựt khóe miệng, nhìn thiếu niên trước mắt giả bộ, nhịn xuống kích động muốn ói.


      Khắc Lôi Nhã cau mày, người này…Nàng có chút ấn tượng. Hình như là người Khắc Lôi Nhã trước kia từng dây dưa, còn theo đuổi rất vất vả. Tên là Tư hay Đức gì đó, nhớ lắm. Nàng chỉ có ấn tượng với gương mặt giống mông heo này.


      “Khắc Lôi Nhã tiểu thư, ta muốn mời ngươi ăn trưa. Có thể hay ?” Trư ca mỉm cười, tràn đầy tự tin mà hỏi. Phải biết rằng Khắc Lôi Nhã trước kia cứ dây dưa mãi. Ánh mắt càn rỡ du tẩu người Khắc Lôi Nhã. là vô cùng ngoài dự đoán, hoa si Khắc Lôi Nhã làm người ta chán ghét ban đầu lại có thể tỏa hào quang như thế. Lần nhất chiến thành danh trước và quyết đấu ở thư viện khắc sâu ấn tượng với . ngờ hoa si ngu ngốc cũng có ngày khiến người ta chú ý như vậy. Nàng như vị thần khiến người ta dời được tầm mắt. ra nếu nhìn cẩn thận chút, dáng dấp nàng cực kỳ xinh đẹp. Chỉ là bộ dạng ngu ngốc trước kia của nàng khiến dạ dày người ta sôi trào. tại lại hoàn toàn khác.


      rảnh.” Khắc Lôi Nhã thấy ánh mắt chút kiêng kỵ của người này, liền lạnh giọng từ chối.


      “Hả?” Trư ca ngây ngẩn. hoàn toàn ngờ lời mời tình của mình lại nhận được hai chữ lạnh lẽo này. Trong dự tính của , Khắc Lôi Nhã có lẽ mừng như điên, nhảy cà tưng, nhưng cũng cười thành đóa hoa mà đồng ý chứ. Nhưng nàng lại nể mặt mà trực tiếp cự tuyệt như thế?! Lạt mềm buộc chặt? Nhất định là như vậy!


      Lạp Tây Á cau mày, nhịn được mà : “Ngươi nghe hiểu tiếng người à? Tỷ ta rảnh.”


      Trư ca cũng để ý đến thái độ của Lạp Tây Á, nàng này luôn kiêu ngạo như thế. Khắc Lôi Nhã cũng là, muội muội nàng vậy rồi, chẳng lẽ nàng vẫn còn muốn giả bộ nữa hay sao?


      “Ta nghĩ tiểu thư Khắc Lôi Nhã ngượng ngùng nên muốn đồng ý ngay lập tức thôi. (tự kỷ, tự kỷ nặng #.#) Tiểu thư Lạp Tây Á có thể cho chúng ta chút gian riêng tư được ?” mặt trư ca lộ ra nụ cười tự cho là mê người.


      có thời gian.” Khắc Lôi Nhã nhàn nhạt , chuẩn bị rời .


      Lạp Tây Á hừ lạnh tiếng, khinh thường liếc nhìn trư ca sau lưng Khắc Lôi Nhã, cùng nàng rời .


      Trư ca sửng sốt, rồi nổi giận bừng bừng. Hoa si này, cho nàng chút mặt mũi mà còn lên mặt! Muốn giả bộ tới khi nào?


      “Đợi .” Trư ca quát lên.


      Khắc Lôi Nhã mắt điếc tai ngơ, trực tiếp rời .


      Trư ca gấp gáp, đuổi theo Khắc Lôi Nhã, chặn nàng lại, hừ hừ cười lạnh: “Đừng có giả bộ. Ngươi vẫn muốn ở cùng ta phải sao?” Dứt lời, vươn tay muốn bắt lấy nàng. Trong mắt toàn là hình ảnh khuôn mặt lành lạnh của Khắc Lôi Nhã. Nàng như vậy khiến động lòng. Nam nhân chính là động vật như thế. Có được dễ như trở bàn tay thích, ngược lại lại có hứng thú (chuẩn ^_^).


      Khắc Lôi Nhã nhìn bàn tay heo của , hơi cau mày.


      Ngay sau đó, tiếng kêu cực kỳ thảm thiết vang lên từ rừng cây, xông thẳng lên trời, khiến tất cả các loài chim bay nháo nhác.


      Mặt Khắc Lôi Nhã lạnh lẽo. Trư ca cầm cổ tay phải của mình gào lên. Tiếng gãy ràng như thế! Gãy rồi, xương cổ tay gãy rồi! Nước mắt trư ca dâng lên, còn thiếu nước mũi rơi ra nữa thôi! hoảng sợ nhìn vẻ mặt sắc lạnh của Khắc Lôi Nhã. Nàng mới bẻ gãy cổ tay của mình mà mặt đổi sắc!


      “Ngu ngốc! Tỷ ra rảnh! Lại đây, ta bẻ gãy tay còn lại của ngươi!” Lạp Tây Á vốn vận dụng ma pháp, chờ phát động công kích, bây giờ cần nữa rồi.


      “Ngươi…ngươi…A!A! Tay của ta!” Nước mắt của trư ca rơi ra.


      tìm Mục Sư tay của ngươi bị phế.” Thanh Khắc Lôi Nhã nhàng, nhưng lại thanh tịnh và đẹp đẽ như của Tử Thần.


      Trư ca như người mới tỉnh mộng, kinh hoảng chạy ra khỏi rừng. hận sao cha mẹ chỉ cho đôi chân!


      Trư ca là tấm gương…


      Cho nên, khóa học này của Khắc Lôi Nhã cực kỳ thuận lợi, có những người tự cho mình là mỹ nam tới quấy rầy nàng nữa.


      Khắc Lôi Nhã cứ nghĩ mình thời gian yên tĩnh, lại xảy ra chuyện lớn.


      Thành Ni Á– đất phong của Khắc Lôi Nhã – bộc phát dịch bệnh!


      Trong thư phòng phủ Công Tước Hi Nhĩ.


      Công Tước Cổ Đốn gương mặt nặng nề nhìn mấy văn thư bàn, chân mày cau chặt.


      Khắc Lôi Nhã lẳng lặng đứng chờ.


      “Khắc Lôi Nhã, tình thế rất nghiêm trọng. Dịch bệnh vẫn hoành hành ở thành Ni Á, hơn nữa lần này rất kỳ lạ. Dân tâm cũng có chút rung chuyển. Mặc dù ta muốn con phải mạo hiểm, nhưng con là thành chủ của thành Ni Á nên phải . Con hiểu chứ?” sắc mặt Công Tước Cổ Đốn nặng nề, đầy lo lắng. Bình tĩnh mà xem xét, ông tuyệt đối hy vọng Khắc Lôi Nhã đến địa phương nguy hiểm như thế. Nếu bị lây dịch bệnh, hậu quả cần cũng biết. Nhưng Khắc Lôi Nhã là thành chủ, là người nhà Hi Nhĩ.


      “Con hiểu, gia gia, khi nào lên đường?” Khắc Lôi Nhã trầm giọng hỏi.


      “Con cầm những tài liệu này về phòng xem chút . Tối nay xuất phát. Thần điện Quang Minh phái người trợ giúp con. Hy vọng lần này có thể khống chế được dịch bệnh. Vật dụng cứu nạn ngày mai phát. Tối nay con cứ lên đường trước.” Công Tước Cổ Đốn giơ tài liệu trong tay lên , sắc mặt ông vẫn luôn khó coi.


      “Dạ, gia gia, người cần phải lo lắng. Con có việc gì.” Khắc Lôi Nhã tiến lên nhận lấy tài liệu, giọng an ủi Công Tước Cổ Đốn.


      “Con ngàn vạn lần phải cẩn thận. Nhất định phải bình an trở về, biết ?” Công Tước Cổ Đốn dặn dò lần nữa.


      “Dạ. Gia gia đừng lo lắng.” Khắc Lôi Nhã cười tủm tỉm.


      Ngay lúc đó, tiếng nổ lớn vang lên, truyền vào tai hai người.


      Công Tước Cổ Đốn chợt đứng lên, mặt lên vẻ kinh sợ. Tiếng nổ này phát ra từ trong phủ. Hình như là từ phòng của Ô Mã Lý!


      Khắc Lôi Nhã cũng nghi ngờ nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy khói đen cuồn cuộn bốc lên. Hình như vừa có gì đó phát nổ. Nhưng Khắc Lôi Nhã lại nhận ra trong khí có ma pháp dao động mãnh liệt. Hiển nhiên vụ nổ này là do ma pháp gây nên!


      “Đại nhân, ổn rồi, ổn rồi! Đại sư Khắc Lý Phu đánh nhau với đại sư Ô Mã Lý. Đại sư Khắc Lý Phu muốn giết đại sư Ô Mã Lý!” người hầu gõ cửa mà vọt vào, hô to gọi . Ai cũng biết Ô Mã Lý là trợ tá đắc lực của đại nhân, mà đại sư Khắc Lý Phu lại là nhân vật truyền kỳ. Mặc kệ là ai trong hai người bị tổn thương, hậu quả những nhân vật như bọn họ thể tưởng tượng, cũng thể thừa nhận được.


      Cái gì? Nhị sư phụ muốn giết Đại sư phụ?


      Sắc mặt Khắc Lôi Nhã biến đổi, hai lời liền lập tức vọt ra khỏi thư phòng đến phòng của Ô Mã Lý. Công Tước Cổ Đốn cũng vội vàng theo sau.


      Chuyện gì xảy ra vậy?

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 44: Hai huynh đệ tốt



      Khi Khắc Lôi Nhã chạy tới phòng của ô Mã Lý, bị cảnh tượng trước mắt làm cho nàng kinh ngạc. Phòng đâu rồi? Phòng ngủ cũng là phòng thí nghiệm của Ô Mã Lý bị san thành bình địa, chỉ còn lại phế tích. Bạch Đế nắm tóc Khắc Lôi Nhã cũng trừng to mắt nhìn màn này, phát ra thanh chiêm chiếp. (Bình thường Bạch Đế luôn an tĩnh đứng bả vai hoặc đầu của nàng. Cảm giác nó tồn tại quánhỏ.)


      Ô Mã Lý nhếch nhác đứng trong đống phế tích. người ít vết thương. Máu tươi nhuộm đỏ tay áo bên phải của . Máu vẫn ngừng xuống. Khắc Lý Phu đứng lơ lửng giữa trung, gương mặt đầy sát khí, nhìn chằm chằm Ô Mã Lý bên dưới.


      “Sư phụ, người sao chứ?” Khắc Lôi Nhã nhanh chóng vọt tới bên cạnh Ô Mã Lý, đỡ lấy thân thể xiêu vẹo chực đổ của , lo lắng hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”


      “Khụ, khụ….” Ô Mã Lý ho khan, khóe miệng chảy xuống vết máu đỏ tươi, nhàng “Cũng may, tạm thời ta có chuyện gì làm. Hôm nay đại sư Khắc Lý Phu vừa vọt vào ra ta là Đại sư phụ của ngươi, cho nên ta nhất định phải chết.”


      Khắc Lôi Nhã lập tức hiểu mọi chuyện.


      Lão đầu hẹp hòi Khắc Lý Phu này cam tâm làm Nhị sư phụ, cho nên muốn giết chết Ô Mã Lý. Sau đó chính là sư phụ duy nhất của Khắc Lôi Nhã.


      “Ngươi có tài đức gì mà có thể làm sư phụ của Khắc Lôi Nhã? Ta còn nghĩ người nào có thể làm Đại sư phụ của nàng. Tiểu nhân vật như ngươi cũng xứng sao?” Khắc Lý Phu lơ lửng , mặt đầy sát khí nhìn Ô Mã Lý, gầm lên.


      Ô Mã Lý đè nén khí huyết sôi trào trong lồng ngực, ho khan : “Đúng. Ta cũng thấy mình xứng…”


      “Vậy ngươi chết .” Đáy mắt Khắc Lý Phu thoáng qua hàn quang, muốn xuất thủ.


      “Dừng tay!” Khắc Lôi Nhã chắn trước mặt Ô Mã Lý, nổi giận với Lý Phu: “Ô Mã Lý là lão sư vỡ lòng của ta, trợ giúp ta và quan tâm ta. có bất luận kẻ nào có thể thay thế.”


      có thể dạy ngươi, ta cũng có thể. dạy ngươi được ta cũng có thể! có tư cách gì mà làm sư phụ của ngươi? Hôm nay phải chết!” Khắc Lý Phu gầm thét, mặt bởi vì kích động mà đỏ lên.


      “Khắc Lý Phu!” Khắc Lôi Nhã trợn mắt lên, trực tiếp hô tên tuổi của Khắc Lý Phu, “Ta cho ngươi biết, sư phụ Ô Mã Lý mến và trợ giúp ta, người nào có thể thay thế! Nếu hôm nay ngươi dám tổn thương nữa, ta dốc hết cả đời để đuổi giết ngươi. Tuyệt đối bỏ qua cho ngươi!”


      Cuồng phong thổi qua, bụi bặm đầy trời.


      mảnh khí ngột ngạt, khắc nghiệt sinh ra.


      Công Tước Cổ Đốn ở bên choáng váng mặt mày. Ông nghĩ Khắc Lôi Nhã lại lời đối nghịch lớn như vậy. tại phải làm sao đây? Đối phương cũng là đại nhân vật mà nhà Hi Nhĩ thể đắc tội.


      Ô Mã Lý bị cảm động thể nên lời. sững sờ nhìn thiếu nữ trước mặt mình, cổ họng có chút nghẹn ngào, khóe mắt cũng ấm áp. Hình như có chất lỏng gì đó sắp trào ra.


      Mặt Khắc Lý Phu càng đỏ hơn, thân thể hơi run rẩy, đôi môi nhàng nhếch lên. Dường như muốn điều gì đó nhưng chữ cũng phát ra được.


      Khắc Lôi Nhã lại vì người phải là Ma Pháp Sư mà lời ngoan tuyệt như vậy với !


      Dốc hết cả đời đuổi giết ngươi! Tuyệt đối bỏ qua cho ngươi!


      khí căng thẳng tới cực điểm. Công Tước Cổ Đốn hô to xong đời! Lần này xong rồi. Đại sư Khắc Lý Phu bị uy hiếp như thế bao giờ?


      Hàm răng Ngõa Nhĩ Đa run rẩy, trong lòng bi thống. Quả cách nào dùng lời mà hình dung được. Khắc Lôi Nhã muốn sống, nhưng mình còn muốn. Mình còn muốn lại có thân thể, lần nữa cảm thụ ánh nắng mặt trời! Dám với Lão Quái Vật lơ lửng giữa trung như thế, phải muốn sống là gì?


      Khắc Lôi Nhã cứ nhìn chằm chằm Khắc Lý Phu như vậy. Khắc Lý Phu lơ lửng giữa trung cũng dùng ánh mắt sáng quắc nhìn nàng.


      khí hết sức căng thẳng.


      Công Tước Cổ Đốn toát mồ hôi đầy người.


      mặt Ô Mã Lý lên nụ cười thản nhiên. Đó là loại giác ngộ mà cười. Trong tim quyết định. Cả đời này, có Khắc Lôi Nhã là đệ tử, còn có cái gì để tiếc nuối nữa?


      Ô Mã Lý muốn mở miệng gì đó, Khắc Lôi Nhã lại nhìn chằm chằm Khắc Lý Phu, mềm mỏng ra câu.


      “Đồng dạng với đạo lý đó, sư phụ, người ở trong lòng ta cũng ai thay thế được. Nếu có người muốn thương tổn người, ta cũng liều mạng, dùng hết sức lực và tính mạng bảo vệ người. Ta tuyệt đối bỏ qua cho người đó. Ta thề, ta bỏ qua cho .” Thanh mềm mỏng nhưng vô cùng kiên định của Khắc Lôi Nhã cứ như vậy vang lên trong khí, vang lên trong lòng của Khắc Lý Phu.


      Xung quanh hoàn toàn yên lặng, an tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở của mọi người.


      Chợt, Khắc Lý Phu giống như đứa trẻ oa oa khóc lớn lên, đáp xuống, đặt mông ngồi mặt đất, đạp đạp hai chân đại náo: “Tại sao ta lại là Nhị sư phụ? Tại sao lại muốn ta là Nhị sư phụ? Ta muốn là Đại sư phụ, ta muốn là Đại sư phụ…”


      Quýnh rồi, mọi người hoàn toàn quýnh rồi.


      Công Tước Cổ Đốn ngổn ngang trong gió. Đây là Thánh Ma Đạo Sư trong truyền thuyết sao? Sao giống đứa trẻ như vậy?


      mặt Khắc Lôi Nhã lộ ra ý cười. Mọi người đều lão còn , lời này sai. Biểu của mười phần là đứa trẻ. Nhưng mặc kệ như thế nào, cuối cùng chuyện được giải quyết.


      “Ngươi!” đại sư Khắc Lý Phu ngẩng đầu nhìn Ô Mã Lý chật vật chịu nổi, rống giận “Ta là Đại sư phụ, ngươi là Nhị sư phụ. Ngươi đồng ý ta liền bồi thường phòng thí nghiệm cho ngươi, còn đưa cho ngươi rất nhiều đồ dùng ma pháp, còn dạy ngươi ít câu thần chú! Nhanh đồng ý! Phải đồng ý! Cứ như vậy !”


      được, Đại sư phụ là Đại sư phụ.” Khắc Lôi Nhã cự tuyệt.


      quan trọng, Khắc Lôi Nhã. Đại sư phụ hay Nhị sư phụ thế nào? Ta hiểu tâm ý của ngươi. Để đại sư Khắc Lý Phu làm Đại sư phụ của ngươi . Ta thể theo bên cạnh ngươi để dạy ngươi. Ta còn phải phụ trợ Công Tước đại nhân. Đại sư Khắc Lý Phu vô câu vô thúc, có thể theo ngươi, dạy ngươi những thứ tốt nhất. Trong lòng ngươi có ta, điều này khiến ta vui mừng hơn bất cứ thứ gì.” Thanh cự tuyệt của Ô Mã Lý truyền đến từ sau lưng Khắc Lôi Nhã.


      Khắc Lôi Nhã kinh ngạc quay đầu lại, thấy mặt Ô Mã Lý đều là thỏa mãn mỉm cười hạnh phúc.


      “Có đệ tử như ngươi, ta chết cũng tiếc.” Cặp mắt Ô Mã Lý có chút mông lung. Chưa từng nghĩ tới có thể có tư cách làm sư phụ của Khắc Lôi Nhã, nhưng nàng luôn đặt mình ở vị trí thứ nhất. Vì mình mà nàng tiếc đắc tội đương kim Thánh Ma Đạo Sư Khắc Lý Phu. Có đệ tử như Khắc Lôi Nhã, mình còn cần cái gì nữa?


      “Sư phụ?” Khắc Lôi Nhã cũng có chút giật mình.


      “Tốt, quyết định như vậy . Đại sư Khắc Lý Phu sau này là Đại sư phụ của Khắc Lôi Nhã.” Công Tước Cổ Đốn chạy lại, hòa giải. biết chết mất bao nhiêu tế bào của ông rồi. Tình thế rốt cuộc cũng được khống chế. Ông đương nhiên lập tức nhảy ra chuyện để hòa hoãn khí lại.


      “Tốt, ha ha, cứ quyết định như thế, ta sau này là Đại sư phụ rồi!” Khắc Lý Phu vô lại , lập tức bò dậy, cười rộ lên nhảy tới vỗ vỗ bả vai Ô Mã Lý, : “Ngươi về sau chính là tiểu đệ của ta, ai dám khi dễ ngươi, tới tìm ta.”


      Vết thương của Ô Mã Lý bị vỗ vào, đau tới nhăn mày lại. Khắc Lý Phu thấy thế lập tức từ trong chiếc nhẫn gian móc ra thuốc trị thương, lời nào liền bắt đầu thoa thuốc cho Ô Mã Lý. Vết thương khép lại với tốc độ mắt thường thể nhìn kịp.


      Dáng vẻ hai huynh đệ tốt với trường hợp vừa sống chết vật lộn với nhau hoàn toàn chẳng quan hệ gì.


      “Còn đau ? A ha ha, trước kia Khắc Lôi Nhã nhà ta được ngươi chăm sóc, về sau ta dạy dỗ nàng. A ha ha, về sau chúng ta là người nhà. Đúng ?” Khắc Lý Phu vui mừng . Công Tước Cổ Đốn đứng đó mà dám là Khắc Lôi Nhã nhà .


      Ô Mã Lý gật đầu.


      Bộ dạng hai người hài hòa, mỹ mãn.


      Khắc Lôi Nhã nhàng thở hơi, mặc kệ như thế nào, chuyện được giải quyết là tốt rồi.


      Buổi tối còn phải lên đường đến thành Ni Á.


      Người thần điện Quang Minh phái tới hiệp trợ Khắc Lôi Nhã chính là Thánh tử Điện hạ mắt tím tóc bạch kim – Lãnh Lăng Vân.

      Mn cứ chờ tới chương 50 , biết chính xác nam 9 là ai ạ phải nhị hoàng tử, yên tâm hô hô

      Cúm ơn ủng hộ của mn ạ

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 45: Đây đơn giản là dịch bệnh




      Vừa nghe Khắc Lôi Nhã phải đến thành Ni Á, Lạp Tây Á cũng muốn xin nghỉ để theo. Nhưng nàng bị Công Tước Cổ Đốn và Khắc Lôi Nhã ngăn lại. Dịch bệnh rất nguy hiểm, bọn họ muốn nàng mạo hiểm như vậy. Khắc Lý Phu và Tẫn Diêm nhất định phải theo.


      Ban đêm, người của thần điện Quang Minh phái tới đến phủ Công Tước Hi Nhĩ, cùng Khắc Lôi Nhã đến thành Ni Á. Công Tước Cổ Đốn cố ý chuẩn bị chiếc xe ngựa thoải mái lớn, có thể chứa sáu người lúc. Đệm mềm mại, xe ngựa phủ thảm dày, đồ ăn và đồ dùng tất cả đều đầy đủ. cùng Khắc Lôi Nhã lần này đều là những nhân vật đơn giản. Là Thánh tử điện hạ của thần điện Quang Minh và Thánh Ma Đạo Sư -đại sư Khắc Lý Phu.


      Bốn người lên xe ngựa. Khắc Lý Phu dựa vào thành xe ngủ gà ngủ gật. Tẫn Diêm cũng trầm mặc ngồi phía sau.


      “Đa tạ Thánh tử điện hạ hiệp trợ lần này.” Khắc Lôi Nhã cảm ơn. Nàng biết Lãnh Lăng Vân có thể trị bệnh bằng ma pháp. Nhưng dịch bệnh hình như thể dùng ma pháp để trị dứt được. Lần này, đúng là khó giải quyết.


      “Đây là việc Thần điện chúng ta nên làm.” Lãnh Lăng Vân nhàn nhạt cười, đáp trả.


      còn tiếng động gì sau đó nữa.


      Trong khoang xe, khí trầm mặc.


      “Chiêm chiếp ~~” Bạch Đế chui ra từ trong ngực Khắc Lôi Nhã, run rẩy bò lên bả vai nàng, rồi tiếp tục bò lên đầu. Sau đó nó bứt tóc nàng đầy bất khuất.


      Khắc Lôi Nhã vẫn trầm mặc như trước, hề cử động. Lãnh Lăng Vân có chút kinh ngạc nhìn viên cầu thịt đầy lông lá đầu nàng. Đây là cái gì vậy? Sủng vật của Khắc Lôi Nhã sao? Nhìn thế nào Khắc Lôi Nhã cũng giống người biết nuôi sủng vật khả ái như vậy.


      “Chiêm chiếp!!!” Bạch Đế hình như tức giận Khắc Lôi Nhã để ý tới nó, hai cái móng vuốt nho nắm tóc nàng, kéo mạnh.


      “Được rồi, được rồi. Cho ngươi ăn.” Khắc Lôi Nhã bất đắc dĩ lấy từ ghế sau ra cái giỏ đựng thức ăn, lấy cái khay bạc và miếng thịt nướng. Nàng lấy thịt nướng lạnh ra đặt khay, đọc lên thần chú, thả ra quả cầu lửa nho nướng thịt lại cho nóng. Bạch Đế vui mừng kêu chiêm chiếp, bổ nhào tới cái khay. Hai cái móng vuốt ôm thịt nướng, bắt đầu gặm.


      “Đây là ma thú gì vậy?” Lãnh Lăng Vân ngạc nhiên, hỏi.


      biết.” Khắc Lôi Nhã nhún vai, nhìn Bạch Đế đứng ngay ngắn trong mâm, thành trả lời. Bạch Đế phải động vật ăn thịt cũng chẳng phải động vật ăn chay. Nó là động vật ăn tạp, chỉ cần ăn ngon là thích. Mặc kệ là thịt hay rau dưa trái cây. Nó thích nhất là thịt nướng.


      Tiếp đó lại có tiếng động nào nữa.


      Dọc theo đường vẫn là tiếng động như thế. Khắc Lôi Nhã cũng muốn có bất kỳ quan hệ gì với thần điện Quang Minh. Cũng biết tại sao. Chắc là vì thần điện Quang Minh ở trong lòng của nàng chính là nơi tụ tập thần linh chăng?



      “Khắc Lôi Nhã, người này cố ra vẻ. là làm cho người ta chán ghét, muốn kéo cái mặt nạ đó xuống, xem đằng sau đó là gì.” Ngõa Nhĩ Đa chít chít cạc cạc trong đầu Khắc Lôi Nhã.


      “An tĩnh chút. Ta muốn nghỉ ngơi. Còn phải lên đường. Chắc sáng sớm là có thể đến được thành Ni Á. Có rất nhiều chuyện cần phải xử lý.” Khắc Lôi Nhã nhắm mắt lại, tựa vào phía sau.


      “Hừ hừ.” Ngõa Nhĩ Đa phẫn hận hừ lạnh. Thánh tử điện hạ, hừ, chỉ là tay sai của Nữ Thần Quang Minh mà thôi. Cứ chờ mà xem, ngày nào đó mình báo thù !


      Thành Ni Á phong tỏa toàn diện. Khi Khắc Lôi Nhã đến nơi thấy cửa thành đóng chặt, ngoài thành có rất nhiều ngôi lều cỏ đơn giản. Đây đều là những người bị cấm vào thành. Bọn họ muốn vào thăm người thân hoặc bạn bè trong thành. Nhưng trong thành lan tràn dịch bệnh. Để phòng ngừa lây bệnh, dĩ nhiên là cấm mọi hoạt động xuất nhập thành.


      Mọi người xôn xao khi biết được người ngồi trong xe ngựa chính là thành chủ thành Ni Á.


      “Thành chủ đại nhân, xin cho chúng ta vào. Vợ con của ta vẫn còn ở bên trong. Ta muốn biết tình hình tại của bọn họ.”


      “Thành chủ đại nhân, cha của ta vẫn còn ở bên trong. Van cầu người cho chúng ta vào .”


      “Thành chủ đại nhân….”


      Thanh cầu cạnh vang lên liên tiếp, mọi người xông tới khiến cho xe ngựa cách nào tiến lên phía trước thêm bước nào.


      Vừa lúc đó, cửa thành mở ra, đội binh lính chỉnh tề ra bắt đầu xua đuổi người dân, mở ra con đường để xe ngựa có thể vào thành. Rồi họ lại tiếp tục xua đuổi người muốn nhân cơ hội mà vào thành. Mặc dù có chút thô bạo nhưng cũng có chừng mực, để họ bị thương tổn. Có thể sử dụng hàng loạt các biện pháp như thế này trước tình huống nghiêm trọng xảy ra, chứng tỏ người Công Tước Cổ Đốn phái tới cũng phải những kẻ đầu đường xó chợ.


      Ngay sau đó cửa thành vang lên thanh : “Chư vị bình tĩnh, chớ nóng nảy. Thành chủ đại nhân tự mình đến đây, chuyện này rất nhanh được giải quyết. Xin mọi người bình tĩnh chờ tin tức tốt lành. Cấm mọi người ra vào cũng chỉ là vì an toàn của mọi người. Thánh tử điện hạ của thần điện Quang Minh cũng tới, xin mọi người yên tâm. Rất nhanh có tin tốt thôi.”


      Cửa thành đóng lại lần nữa. Mọi người mặc dù khẩn trương nhưng có khủng hoảng.


      Bên trong thành Ni Á, tràn ngập mùi quái dị. Mùi vị rữa nát xen lẫn với mùi nhang. Khắc Lôi Nhã vén màn lên nhìn tình huống bên ngoài. đường phố có lấy bóng người. Tất cả cửa nẻo đều đóng chặt. Mùi quái dị nàng ngửi thấy chắc là mùi nhang át mùi thối nát.


      Như vậy là, thi thể người tử vong vì dịch bệnh đưa hỏa táng?


      Như vậy chỉ càng khiến cho dịch bệnh lan rộng!


      Xe ngựa vào phủ Thành chủ. Đám người Khắc Lôi Nhã vừa vào tới có người nghênh đón.


      “Tiểu thư Khắc Lôi Nhã, thuộc hạ đợi người lâu.” nam tử trẻ tuổi hào hoa phong nhã tiến lên, cung kính hành lễ “Thuộc hạ là trợ tá Công Tước đại nhân phái tới giúp người xử lý vụ, Hi Tư.”


      “Vất vả cho ngươi rồi.” mặt Khắc Lôi Nhã nặng nề, vào nhà mà lập tức hạ loạt mệnh lệnh “Người chết trong cơn dịch bệnh, lập tức hỏa táng. Tất cả các gia đình đều phải thông gió, trừ độc. Khi bọn lính thi hành đều phải đeo khẩu trang. Đưa ta gặp những người bị lây bệnh. Ta muốn xem triệu chứng của bọn họ.” Nàng thấy những binh lính nghênh đón mình trước cổng thành có bất kỳ biện pháp phòng hộ nào. Đây phải là nguy hiểm bình thường.


      “Thành chủ đại nhân?” Hi Tư thay đổi xưng hô, có chút kinh ngạc hỏi “ gặp ngay bây giờ sao?”


      “Lập tức thi hành mệnh lệnh của ta. Phải ngay lập tức hỏa táng những thi thể kia. Mùi nhang chỉ có thể che bớt mùi, có bất kỳ tác dụng nào khác. Mang ta gặp những người bị lây bệnh.” Khắc Lôi Nhã nghiêm túc khác thường, ra lệnh “Ngay bây giờ! Hiểu ?”


      Hi Tư sợ đến ngẩn người, rồi lập tức hồi thần lại, xoay người phân phó mọi chuyện.


      Rất nhanh có mấy đội binh lính chỉnh tề, đeo khẩu trang tản ra bốn phương tám hướng.


      Lãnh Lăng Vân nhìn khuôn mặt nặng nề khác thường của Khắc Lôi Nhã, nghe nàng ra lệnh, trong chỗ sâu của con ngươi thoáng qua chút ánh sáng rồi biến mất.


      Khi Khắc Lôi Nhã nhìn thấy tình trạng của những người bị lây dịch bệnh trong lòng nảy lên nghi ngờ. Dịch bệnh này phải là đậu mùa hoặc là dịch chuột hay có ở thời cổ. Triệu chứng của họ đều là da thân thể có chút biến thành màu đen, rồi đen hơn cho đến khi rữa nát! Dịch bệnh lan ra theo nước bọt, máu.


      Trong mắt Lãnh Lăng Vân lóe lên ánh sáng lạnh. Trong lòng có đáp án.


      Đây phải là dịch bệnh!


      “Khắc Lôi Nhã, đây phải là dịch bệnh. Là độc hệ Hắc Ám. Mặc dù rất nhạt nhưng có cỗ hơi thở bóng tối tỏa ra. Có Pháp Sư Hắc Ám giở trò quỷ trong thành. Hơn nữa thành tựu của cũng thấp. Nếu thành Ni Á này thể có Ma Pháp Sư nào phát ra.” Thanh Ngõa Nhĩ Đa đầy chắc chắn vang lên trong đầu Khắc Lôi Nhã.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 46: Pháp Sư Vong Linh





      Những người bị lây bệnh được an trí trong căn nhà trống trải. những tấm đệm là bệnh nhân giọng kêu rên. Trong phòng tràn ngập mùi rữa nát. Mặc dù mở cửa sổ ra để thông gió nhưng mùi vẫn khó ngửi vô cùng.


      “Ngươi xác định?” Khắc Lôi Nhã cau mày nhìn chằm chằm những người bệnh nằm dưới đất, hỏi Ngõa Nhĩ Đa. Mặc dù có nghi vấn, nhưng Khắc Lôi Nhã ràng, ở phương diện về Pháp Sư Hắc Ám, Ngõa Nhĩ Đa có quyền phát ngôn hơn bất cứ người nào. dù sao cũng là Pháp Sư Hắc Ám thiên tài.


      “Ta xác định.” Thanh Ngõa Nhĩ Đa nặng nề, “Nhưng ma pháp ác độc này lâu ai dùng. Người này, chỉ là Pháp Sư Hắc Ám, mà còn là Ma Pháp Sư Vong Linh.”


      “Cái gì?” Khắc Lôi Nhã kinh ngạc. Ma Pháp Sư Vong Linh tương đối tà ác. Ma Pháp Sư Hắc Ám mặc dù khiến rất nhiều người ghét, Công Hội Ma Pháp cũng bài xích. Nhưng Ma Pháp Sư Vong Linh là mục tiêu khiến tất cả các Ma Pháp Sư dùng hết quyền lợi và nghĩa vụ, bất chấp tất cả mà đuổi giết. Bởi vì Ma Pháp Sư Vong Linh rất tà ác. Chúng dùng sinh mạng con người để nâng cao ma lực của mình.


      “Đây phải ôn dịch.” Lúc này, thanh lành lạnh của Lãnh Lăng Vân truyền đến tai Khắc Lôi Nhã.


      “Ha ha, tiểu tử, tệ. Ngươi có thể nhìn ra đây phải ôn dịch.” Khắc Lý Phu nhíu mày, cười ha ha .


      “Dừng! Túm cái rắm! Vậy ngươi hỏi chút, xem đây phải ôn dịch, nhưng cụ thể là cái gì?” Ngõa Nhĩ Đa khinh thường .


      “Đại sư, đây là Ma Pháp Hắc Ám gây ra, nhưng cụ thể là gì ta biết.” Lãnh Lăng Vân khiêm tốn mà thành thực .


      tệ, ngươi biết được đây phải là dịch bệnh tệ. có Ma Pháp Sư nào của thành Ni Á phát ra.” Khắc Lý Phu khen Lãnh Lăng Vân nhưng nửa câu sau có ý trách cứ Ma Pháp Sư của thành Ni Á.


      “Ma pháp này biến mất rất lâu rồi.” Ngõa Nhĩ Đa tiếp tục trong đầu Khắc Lôi Nhã, “Mọi người bị lây nhiễm hơi thở tử khí đen tối, sau đó lan ra toàn thân, từ từ rữa nát mà chết. Mọi người phải chịu đựng đau đớn rất khổ sở. Pháp Sư Vong Linh hấp thu khổ sở của những oan hồn này để phát triển thực lực của mình. Chỉ là, đây tác giả lớn, ra tay với cả thành trì.” Ngõa Nhĩ Đa cảm thán.


      Ở thời điểm Khắc Lôi Nhã còn kinh ngạc, Khắc Lý Phu mở miệng chuyện: “Đây là Ma Pháp Tử Linh. Ta từng thấy qua trăm năm trước.”


      trăm năm? Khắc Lôi Nhã kinh ngạc. Sư phụ năm nay rốt cuộc bao nhiêu tuổi?


      nghĩ tới hôm nay lại gặp được, hơn nữa lại là thành.” Khắc Lý Phu nhàng than thở, “Biện pháp duy nhất để diệt trừ dịch bệnh này là tìm ra Pháp Sư Vong Linh đáng chết đó, hủy diệt hoàn toàn.”


      “Trong bụng lão đầu này còn có chút dự tính.” Ngõa Nhĩ Đa hừ hừ. Mặc dù cực kỳ khó chịu nhưng trong lòng vẫn khâm phục. Thân là Thánh Ma Đạo Sư Khắc Lý Phu quả có tiền vốn để kiêu ngạo.


      “Pháp Sư Vong Linh!” Sắc mặt Lãnh Lăng Vân khẽ biến. Pháp Sư Vong Linh có ý nghĩa thế nào ai cũng biết. Ý nghĩa của tử vong, tử vong khổ sở nhất.


      Nguyên nhân tìm được, nhưng hành tung của Pháp Sư Vong Linh tuyệt đối phải dễ tìm. Bọn họ núp ở nơi u nhất, bí mật nhất mà dòm ngó cái thế giới này.


      “A!!” Chợt có thanh thê lương truyền vào lỗ tai mọi người, tiếp theo đó mọi người xôn xao lên.


      “Chuyện gì xảy ra vậy?” Khắc Lý Phu ngẩng đầu nhìn về phía bên kia.


      Khắc Lôi Nhã trầm mặc, ánh mắt rơi vào người bệnh nhân gần đó. Da thịt phơi bày lõm xuống, đen lại và chậm rãi rữa nát. Những thống khổ họ phải thừa nhận phải bình thường. Thanh hét thói tai thê lương kia là của người chịu đựng nổi mà tự vận.


      Lãnh Lăng Vân chậm rãi nhắm mắt lại, trong miệng niệm lên câu thần chú. đạo ánh sáng trắng rực rỡ từ người phát ra, tạo thành màn hào quang khổng lồ, bao vây lấy những người bị thương. Ánh sáng nhu hòa chiếu lên họ, thanh thống khổ dần dần xuống. Nhưng màu da đen nhánh và rữa nát của thân thể hóa giải được. Đây chỉ là giúp họ giảm bớt khổ sở mà thôi, thể chữa khỏi được.


      ích lợi gì đâu tiểu tử. Chỉ có thể giảm bớt nỗi khổ sở của bọn họ thôi. Nếu muốn giải quyết dứt điểm, phải tìm người khởi xướng.” Khắc Lý Phu nặng trịch .


      “Ta biết .” Lãnh Lăng Vân nhàng , nhưng ngừng động tác tay.


      Khắc Lôi Nhã quay đầu, nhìn Lãnh Lăng Vân tuấn mỹ, hờ hững, sâu trong con ngươi màu tím có chút gì đó ai hiểu được.


      Kỳ quái…Khắc Lôi Nhã nghi ngờ. Lãnh Lăng Vân cho nàng cảm giác bọn họ rất giống nhau, đều lạnh bạc từ trong xương. Hơn nữa tính tình tuyệt đối phải là loại trách trời thương dân. Nhưng tại những gì Lãnh Lăng Vân biểu ra hoàn toàn khác vớinhững gì Khắc Lôi Nhã nhận thức.


      “A phi, đúng là cho mình là Thánh tử rồi. phải là có ý đồ riêng mới vào thần điện Quang Minh, học ma pháp Quang Minh để trở thành Mục Sư sao?” Ngõa Nhi Đa rất khó chịu với Lãnh Lăng Vân, tiếp tục dội nước lạnh.


      “Nguyên nhân gì?” Khắc Lôi Nhã nghi ngờ hỏi.


      muội muội yếu ớt nhiều bệnh, cho nên mới vào thần điện Quang Minh, trở thành Mục Sư, sau lại làm tới Thánh tử. Muội muội của tại dùng dược vật của thần điện Quang Minh cung cấp để kéo dài tính mạng. Cho nên mới bán mạng vì thần điện Quang Minh như vậy.” Ngõa Nhĩ Đa khinh thường “Ngươi cho rằng còn tâm trí trách trời thương dân à?”


      Khắc Lôi Nhã chợt hiểu. Rốt cuộc nàng cũng hiểu được vì sao tính tình Lãnh Lăng Vân lạnh bạc như vậy lại trở thành Mục Sư. ra tất cả đều vì muội muội của .


      “Sư phụ, phải làm phiền người rồi.” Khắc Lôi Nhã nhìn căn phòng đầy bệnh nhân, giọng với Khắc Lý Phu.


      Khắc Lý Phu hiểu ý tứ của nàng, vỗ ngực : “Yên tâm, ta lập tức điều động Ma Pháp Sư trong Công Hội Ma Pháp trong thành trợ giúp điều tra, tìm kiếm tung tích của Pháp Sư Vong Linh.”


      “Đối phương phải là người bình thường. Ngàn vạn lần thể hành động thiếu suy nghĩ khi gặp bọn chúng.” Khắc Lôi Nhã dặn dò.


      “Ừ. Ta đến Công Hội Ma Pháp đây.” Khắc Lý Phu hấp tấp ra ngoài.


      “Tẫn Diêm, , chúng ta xem xung quanh chút.” Khắc Lôi Nhã nhìn bệnh nhân đầy phòng, nhàng .


      “Vâng.” Tẫn Diêm cúi đầu theo sau Khắc Lôi Nhã.


      “Thánh tử điện hạ, nơi này phải làm phiền ngươi rồi.” Khắc Lôi Nhã khách khí .


      “Đâu cần phải thế.” Lãnh Lăng Vân cười nhạt.


      Khắc Lôi Nhã và Tẫn Diêm ra cửa, nàng nhàng thở hơi.Ở chung với Lãnh Lăng Vân khiến cho nàng thấy rất áp lực.


      Thành Ni Á mảnh tiêu điều. Người dân đóng chặt cửa chính, bước ra khỏi nhà.


      “Ngõa Nhĩ Đa, có biện pháp nào ngăn cảnhơi thở tử khí đen tối khuếch trương ?” Khắc Lôi Nhã và Tẫn Diêm đường phố trống trải, cảm thấy rất nhiều ánh mắt tốt bắn tới từ khe cửa hoặc cửa sổ.


      “Có có, nhưng rất phiền toái. Hơi thở tử khí đen tối thể xâm lấn ở những nơi có hơi thở của ánh sáng. Những người dân nào có thể chất của ánh sáng? Người yếu ớt nhiều bệnh, người già, phụ nữ và trẻ con bị lây trước hết.” Ngõa Nhĩ Đa gọn gàng, dứt khoát .


      Người có thể chất ánh sáng rất ít. biết có bao nhiêu người còn khỏe mạnh chưa bị lây bệnh. Nếu tiếp tục như thế này nữa, người của toàn thành đều bị lây bệnh. Việc cấp bách chính là tìm được Pháp Sư Vong Linh.


      “Có biện pháp có thể ngăn chặn tạm thời.” Ngõa Nhĩ Đa bỉ ổi cười “Người nào ở đây có hơi thở ánh sáng đậm nhất?”


      Đáp án đương nhiên là Thánh tử Lãnh Lăng Vân rồi.


      “Gọi tiểu tử kia làm lễ rửa tội cho toàn bộ những người chưa lây bệnh, mỗi người đều tiếp thụ hơi thở ánh sáng của . Hắc hắc, như vậy có thể tạm thời dự phòng rồi.” Ngõa Nhĩ Đa xấu bụng . Thành Ni Á còn nhiều người như vậy, ha ha, mệt chết tên tiểu tử mắt tím tóc bạch kim đó. A ha ha, Ngõa Nhĩ Đa càng nghĩ càng vui mừng.


      “Cái này cho quyết định. Nếu nguyện ý làm lễ rửa tội tốt, nguyện ý còn biện pháp nào cả.” Khắc Lôi Nhã thản nhiên .


      Khắc Lôi Nhã và Tẫn Diêm tuần tra trong thành, nhưng phát bất cứ điều gì khác thường.


      “Ngươi có thể cảm nhận được hơi thở tử khí đen tối đậm nhất ở đâu ?” Khắc Lôi Nhã nhìn về phía bầu trời dần trở nên mờ mịt, hỏi.


      “Tạm thời cảm thấy.” Ngõa Nhĩ Đa thành thực trả lời.


      Trở về phủ thành chủ, Lãnh Lăng Vân cũng về, ngồi nghỉ ngơi trong đại sảnh.


      “Tiểu thư Khắc Lôi Nhã, ngươi trở về.” Lãnh Lăng Vân thấy Khắc Lôi Nhã về liền lập tức đứng dậy, “Ta đợi ngươi, có chuyện muốn nhờ.”


      “Hả?” Khắc Lôi Nhã kinh ngạc. Lãnh Lăng Vân mở miệng muốn nhờ vả?


      “Xin tiểu thư Khắc Lôi Nhã lấy thân phận thành chủ triệu tập người toàn thành tập hợp ở quảng trường. Ta phát những hơi thở tử khí đen tối kia hình như rất chán ghét hơi thở ánh sáng. Cho nên ta muốn tiến hành lễ rửa tội cho bọn họ, để họ bị lây nhiễm hơi thở tử khí đen tối.” Lãnh Lăng Vân cứ ra thỉnh cầu như vậy làm Khắc Lôi Nhã ngây ngẩn. Nàng còn chưa mở miệng, ra.


      “Nhưng, trong thành nhiều người như vậy…” Khắc Lôi Nhã có chút do dự. Quá nhiều người. Nếu như Ngõa Nhĩ Đa , Lãnh Lăng Vân có thể mất mấy ngày mấy đêm được ngủ.


      “Giáo Hoàng phái ta tới hiệp trợ ngươi, ngươi phải ngại ngần gì cả. Ta dùng biện pháp nhanh nhất để át chế hơi thở tử khí đen tối.” thái độ Lãnh Lăng Vân kiên quyết, .


      “Được. Vậy ta lập tức cho người làm.” Khắc Lôi Nhã từ chối nữa. Chưa tìm được Pháp Sư Vong Linh, thể để cho hơi thở tử khí đen tối lấy tính mạng của mọi người được.


      “Oa ha ha ha, mệt chết tên tiểu tử mặt trắng này. Oh vui, oh vui, oh vui vui ~~” thanh hả hê của Ngõa Nhĩ Đa vang lên trong đầu Khắc Lôi Nhã.


      Khắc Lôi Nhã mặt thay đổi duỗi tay vào trong túi xách, cầm ma linh thạch, hung hăng bấm mạnh.


      “Vui ~~~~ a ~~~!!!!!” Ngõa Nhĩ Đa như máy móc hết nhiên liệu, điệu biến đổi kéo dài, giọng từ từ lại sau đó liền im lặng.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 47: Cảm giác chẳng lành



      Người thay mặt thành chủ nhanh chóng tập hợp người trong thành ở quảng trường. Hi Tư rất thông minh. hết toàn bộ chân tướng tình, sau đó rằng Ma Pháp Sư Quang Minh – khắc tinh của Ma Pháp Hắc Ám được Khắc Lôi Nhã mời tới. Thánh tử của thần điện Quang Minh tự mình đến. Chỉ cần tiếp nhận lễ rửa tội ánh sáng bị hơi thở tử khí đen tối xâm nhập nữa.


      Kêu gọi của thần điện Quang Minh rất hữu dụng. Mọi người tập hợp rất nhanh ở quảng trường, chờ đợi nhìn Thánh tử điện hạ có mái tóc màu bạch kim đài cao. Mắt tím tóc bạch kim trở thành loại tượng trưng cho ánh sáng và tốt lành.


      Mọi người xôn xao dứt, nghị luận ầm ĩ.


      Ngay lúc đó, đài cao truyền đến thanh .


      “Chư vị cần khủng hoảng. Tin tưởng mọi người đều hiểu dịch bệnh này là do Pháp Sư Hắc Ám giở trò quấy rối. Chúng ta tìm ra hung thủ rất nhanh, quét sạch bầu khí. Thánh tử Điện hạ làm lễ rửa tội cho mọi người ngay lập tức. Khó khăn gì rồi cũng qua. Mọi người có thể đoàn tụ với người thân ở ngoài thành rất nhanh thôi. Hy vọng mọi người nghe theo an bài của bọn lính ở đây. Ta lấy danh nghĩa nhà Hi Nhĩ thề, nhất định giải quyết chuyện lần này. Còn có sư phụ ta là đại sư Khắc Lý Phu và Công Hội Ma Pháp cũng hiệp trợ. Xin mọi người an tâm, cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này.” Mặt Khắc Lôi Nhã nặng nề, đứng đài cao tuyên bố. Khắc Lý Phu sử dụng ma pháp nho khiến cho thanh của nàng có thể truyền khắp mọi nơi, đến tai của tất cả mọi người.


      Mọi người dần dần yên lặng lại, mặt cũng dần dần bình tĩnh hơn.


      Đúng vậy. Có Thánh tử điện hạ của thần điện Quang Minh và Thánh Ma Đạo Sư đại sư Khắc Lý Phu ở đây, còn phải sợ gì nữa?


      Giống như thành chủ đại nhân , bọn họ nhất định có thể gắng gượng vượt qua cửa ải khó khăn lần này.


      Khắc Lôi Nhã nhìn mọi người phía dưới dần dần an tĩnh lại, nhàng thở ra, quay đầu lại với Lãnh Lăng Vân: “Thánh tử điện hạ, tiếp theo phải làm sao?”


      “Tiếp theo giao cho ta thôi.” Lãnh Lăng Vân nhàn nhạt câu, tiến lên trước hai bước, nhắm mắt lại, chậm rãi ngẩng đầu lên, từ từ nâng đôi tay lên, trong miệng bắt đầu đọc lên câu thần chú dài dòng. đoàn ánh sáng trắng dần dần ra giữa hai tay , chậm rãi lớn dần, bay lên giữa trung.


      Ánh sáng trắng lớn dần lên, câu thần chú của Lãnh Lăng Vân vẫn ngừng lại.


      Ánh sáng trắng chậm rãi chiếu xuống từ trời, tạo thành màn hào quang cực lớn, bao phủ toàn bộ quảng trường.


      “Ôi mẹ nó! nam nhân mạnh mẽ! Lại muốn cử hành lễ rửa tội toàn bộ! Ma lực của mặc dù rất mạnh, nhưng hành động này là tự làm khổ chính mình!” Ngõa Nhĩ Đa la hoảng lên trong đầu Khắc Lôi Nhã.


      Khắc Lôi Nhã gì, chỉ hơi hơi cau mày, biết nghĩ gì.


      Ánh sáng trắng chậm rãi chiếu rọi lên mỗi người. Tất cả đều cảm nhận được ấm áp lan tràn toàn thân và cả trái tim mình, thoải mái thành lời.


      Ánh sáng trắng vẫn ngừng chiếu xuống, câu thần chú của Lãnh Lăng Vân vẫn ngừng lại. Nhưng sắc mặt lại trở nên trắng bệch.


      Trong lòng Ngõa Nhĩ Đa rất muốn nhảy lên, tiếp tục tiếp tục tiểu tử mặt trắng, chết sớm đầu thai sớm, a ha ha, đừng dừng lại, tiếp tục . Nhưng những lời này chỉ dám trong lòng. dám cho Khắc Lôi Nhã nghe thấy. Cả người bây giờ vẫn đau nhức thôi. Cái bấm của Khắc Lôi Nhã là muốn đoạt mệnh , đau muốn chết!


      Khắc Lý Phu khẽ cau mày, bĩu môi. Cũng khó trách cái lão già kia cả ngày ở trước mặt hít hà. Tên đồ đệ này của đơn giản. Tính sơ sơ quảng trường này cũng có vạn người. lại cử hành lễ rửa tội như thế. Hừ, có gì, đồ đệ bảo bối của mình cũng làm được. ! Đồ đệ bảo bối của mình nhất định vượt qua .


      Khắc Lôi Nhã nhìn mặt Lãnh Lăng Vân càng ngày càng tái nhợt, khẽ cau mày lại.


      có phải quá liều mạng ?


      Nàng suy nghĩ chút liền thấy thoải mái hơn. Nam nhân cá tính lạnh bạc này, vì nơi mềm mại nhất trong đáy lòng mà làm ra điều này cũng có gì kỳ quái. Trong lòng mỗi người đều có nơi mềm mại nhất, đều có người hoặc vật mình quan tâm nhất.


      Hồi lâu sau, Lãnh Lăng Vân rốt cuộc ngưng đọc câu thần chú, ánh sáng trắng dần dần tiêu tán. Trán toát ra mồ hôi lạnh. Vừa dừng đọc câu thần chú lại, hơi lảo đảo. Khắc Lôi Nhã đứng bên cạnh vội đưa tay đỡ .


      “Ta sao.” Lãnh Lăng Vân quay đầu nhìn Khắc Lôi Nhã, nở nụ cười nhàn nhạt, mặt đổi sắc rút tay về. Khắc Lôi Nhã cảm thấy ràng rằng lúc mình đưa tay đỡ , thân thể cứng đờ lại. Rất ràng rằng có thói quen đụng chạm với người khác.


      Khắc Lôi Nhã quay đầu nhìn Tẫn Diêm, : “Tẫn Diêm, bắt đầu từ bây giờ, ngươi phải bảo vệ Thánh tử điện hạ tấc rời, cho đến khi ma lực của Thánh tử điện hạ khôi phục.” Rồi nàng nhìn Lãnh Lăng Vân, lạnh lùng , “ được cự tuyệt. Ta hy vọng Thánh tử của thần điện Quang Minh xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở đất phong của ta. Ta chịu nổi trách nhiệm này.”


      Lời cự tuyệt đến khóe miệng của Lãnh Lăng Vân liền bị những lời này của Khắc Lôi Nhã chặn lại.


      “Xin mọi người cần lo lắng. Cứ khôi phục mọi việc hàng ngày và nghỉ ngơi là được. Thành chủ đại nhân và đại sư Khắc Lý Phu nhất định rất nhanh bắt được Pháp Sư Vong Linh kia để trả lại bầu trời trong sạch cho mọi người.” Hi Tư vội vàng tuyên bố với mọi người quảng trường.


      Tâm trạng của mọi người an định lại, khôi phục mọi việc và nghỉ ngơi như bình thường.


      tại chuyện cần làm nhất chính là lùng bắt Pháp Sư Vong Linh.


      “Khắc Lôi Nhã, con phải nhớ, Pháp Sư Vong Linh này tuyệt đối đơn giản. Nếu con phát tung tích của , tuyệt đối thể khinh thường, được tự tiện hành động. Phải báo cho ta lập tức, biết ?” Khắc Lý Phu nghiêm túc khác thường, dặn dò.


      “Được, sư phụ, con tự có chừng mực.” Khắc Lôi Nhã bảo đảm.


      Khắc Lý Phu lo lắng phải có đạo lý. tại kỵ sĩ bảo vệ Khắc Lôi Nhã bảo vệ Thánh tử điện hạ rồi. Nếu như Khắc Lôi Nhã gặp phải nguy hiểm có ai ngăn chặn.


      “Sư phụ, đừng lo lắng, con còn có mấy bảo bối người đưa mà.” Khắc Lôi Nhã mỉm cười giơ lên vòng tay tay.


      “Ừ, dù sao cũng thể hành động đơn độc. tại trở về ăn cơm, nghỉ ngơi . Vội lâu như vậy, mọi người đều mệt mỏi rồi.” Khắc Lý Phu ngáp cái, .


      Thành Ni Á cuối cùng cũng tạm thời khôi phục yên bình của ngày xưa, nhưng cửa thành vẫn phong tỏa như cũ. Vẫn chưa tìm được Pháp Sư Vong Linh và giết , lệnh cấm chưa thể giải trừ.


      Ban đêm, thành Ni Á mảnh an tĩnh.


      Khắc Lôi Nhã mặc nguyên quần áo nằm giường, nhìn rèm che, trầm tư. Bạch Đế nằm trước ngực nàng, an ổn ngủ.


      “Khắc Lôi Nhã!” Chợt Ngõa Nhĩ Đa quát lạnh tiếng, “Hơi thở bóng tối! Rất đậm! Ta cảm thấy!”


      “Ở đâu?” Khắc Lôi Nhã cau mày, lập tức hỏi.


      “Dưới giường ngươi!” Ngõa Nhĩ Đa phi thường chắc chắn , “Tuyệt đối sai!”


      “Dưới giường ta?” Khắc Lôi Nhã ngơ ngẩn.


      phải ý đó. Ở rất sâu dưới giường ngươi cơ. Có mật thất!” giọng Ngõa Nhĩ Đa bắt đầu nhanh dần, “ di chuyển nhanh chóng! Mau, di chuyển đến phía tây. Ngoài cửa sổ! Nhìn, mau nhìn, khói màu đen!”


      Khắc Lôi Nhã lập tức lật người, vọt tới bên cửa sổ. Trong bóng đêm người bình thường thể nhìn được gì. Nhưng Khắc Lôi Nhã được huấn luyện nên trong đêm vẫn có thể thấy ràng. Quả nhiên, cỗ khói đen nhàn nhạt di chuyển nhanh chóng. Bạch Đế bò lên đầu Khắc Lôi Nhã, nắm tóc nàng chặt.


      Đối với thích khách mà , ban đêm chính là thiên đường của họ. Bóng tối là lá chắn bảo vệ bọn họ cách tốt nhất. Khắc Lôi Nhã khẽ híp mắt, nhìn làn khói đen biến mất cấp tốc trong bóng đêm. Trong đáy mắt nàng nổi lên hàn quang.


      Khắc Lôi Nhã móc ra chim thỉnh thoảng mới sử dụng, thả vào bầu trời. Con chim này tìm Khắc Lý Phu. Khắc Lôi Nhã nhảy ra theo cửa sổ, đuổi theo khói đen rời , biến mất trong đêm tối.


      Trong lòng Ngõa Nhĩ Đa nghi ngờ. Mặc dù hơi thở bóng tối rất đậm, nhưng chưa đủ để khiến cả thành ngập trong hơi thở bóng tối. Bởi vì đủ mạnh để làm như thế.


      Chẳng lẽ chỉ có Pháp Sư Vong Linh?!


      Ngõa Nhĩ Đa nhíu mày, trong lòng nảy lên cảm giác chẳng lành.


      Cúm ơn mn lắm ạ

      Tình hình là chương này làm mấy chương này lúc nửa đêm, xong cái ngủ được lun vì quá hãi @.@

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :