1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tà Y - Nguyên Viện ( 10 chương + 1 hồi cuối )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 9.2
      Edit + Beta: Nhược Đồng


      “Ách…” Thôi Bán Hạ bị áp đảo lên tường, áo đơn mỏng bị kéo xuống, cái yếm cùng tiết khố cũng bị vứt mặt đất, hai chân nàng mở rộng, nhục huyệt màu hồng dâng trào bị hung hăng xỏ xuyên qua, đầu nhũ đầy đặn cơ hồ bị môi nóng ngậm mút hết nửa.

      Đêm quá yên tĩnh, bất kỳ tiếng động nào vang lên giống như đều bị người ta nghe thấy, điều này làm cho Thôi Bán Hạ phải tận lực cắn môi nhịn xuống tiếng rên rỉ, trong mắt nổi lên ướt át.

      Trạm Ly Tiêu chút dịu dàng mà giống như trừng phạt, dũng mãnh liều chết tiến vào, chà xát chặt chẽ xông vào nhục huyệt, lại dùng sức tiến vào kiều hoa, hung ác xỏ xuyên qua.

      Lệ châu nháy mắt trào ra.

      Ban ngày Trạm Ly Tiêu đều rất bình thường, sau khi biết thân thế của nàng hề gì, chỉ hỏi Lý Ngọc chuyện Tương thành, hơn nữa cùng Lý Ngọc vào trong thành quan sát nạn dân.

      Thôi Bán Hạ bị Thôi thần y kéo giúp chữa bệnh tay, Bạch Tuyết Vận cũng ở đây bên cạnh giúp. Bà vẫn nhìn chằm chằm Thôi Bán Hạ, nhìn ra được có rất nhiều lời muốn với nàng.

      Đối mặt Bạch Tuyết Vận, Thôi Bán Hạ cảm thấy rối rắm. Mặc dù Bạch Tuyết Vận là mẫu thân ruột của nàng, mặc dù tuổi hai kiếp của nàng cộng lại cũng hơn Bạch Tuyết Vận là bao, cái từ mẫu thân này nàng gọi ra được khỏi miệng.

      Hơn nữa, khiến cho nàng lo hơn cả là thái độ của Trạm Ly Tiêu.

      Phản ứng của quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến cho tim gan nàng run sợ, luôn có loại cảm giác bình yên trước cơn bão.

      Bọn họ ở lại trong Y đường, Thôi thần y lại chăm chú quản nàng chặt chẽ, an bài gian phòng ở sát vách, Trạm Ly Tiêu bị bố trí ở căn phòng cách Thôi Bán Hạ xa nhất.

      Dùng xong bữa tối, Thôi Bán Hạ bị Thôi thần y giữ lại kiểm tra, ngoài mấy chuyện bệnh này chữa như thế nào, còn có gần đây nàng cứu người có cảm thấy đắc ý chỗ nào , cho đến tận đêm khuya, Thôi thần y mới thả cháu rời .

      Thôi Bán Hạ ôm đầu bị choáng váng trở về phòng. Bởi vì nàng vẫn yên lòng, kết quả vẫn đáp sai, kết quả là bị A Công hung hăng dạy dỗ.

      Nàng vào phòng, còn chưa kịp đốt đèn liền bị cỗ sức lực mạnh mẽ đè đến tường, nàng sững sờ, muốn mở miệng hỏi bị chặn lại, mùi hương quen thuộc chiếm hết hơi thở của nàng.

      Ách, Trạm Ly Tiêu từ lúc nào chạy vào phòng nàng?

      kinh ngạc y phục người nàng bị xé rách thô bạo, hai chân cũng bị vặn bung ra, thân thể từng được hưởng qua mùi vị ân ái rất dễ bị trêu chọc, sau đó bị nam căn to dài dùng sức đâm vào.

      Nhục huyệt khít khao bởi vì bị kích thích mà hút chặt lấy nam căn, nam nhân ra vào càng sâu càng mãnh liệt, mỗi lần xâm nhập giống như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, thân thể mềm mại khỏi run rẩy.

      Trạm Ly Tiêu mút lấy bầu ngực trắng noãn, đầu lưỡi cuốn nhũ hoa vào trong miệng, trước dùng răng nhọn cọ sát, sau đó dùng sức mút cắn.

      “A!” Thôi Bán Hạ lập tức hừ , nàng cắn môi, nước mắt trong mắt tràn ra, đáng thương nhìn Trạm Ly Tiêu.

      “Đau…”

      Trạm Ly Tiêu liếm môi, nhiệt thiết chôn ở thủy huyệt rút ra nửa, lại đột nhiên mạnh mẽ tiến vào, hoa thịt bị đâm kích thích co rút, thè lưỡi liếm nước mắt mặt nàng, ở bên tai nàng giọng : “Hạ Hạ, giả bộ đáng thương cũng vô dụng.” dễ dàng mềm lòng.

      hiểu rất , nàng chưa bao giờ dùng loại vẻ mặt uất ức này lấy lòng , nàng luôn luôn kiêu ngạo, kể cả bị bắt nạt, nàng cũng sẽ dùng thân thể chặt chẽ xoắn chắc , khiến cho bắn ra trong người nàng, mà phải giống như tại, nhu nhược đáng thương.

      Điều này chứng minh, trong lòng nàng có quỷ.

      Thân thể Thôi Bán Hạ cứng đờ, nước mắt nháy mắt thấy bóng dáng.

      Trạm Ly Tiêu liếm môi nàng, cười đến cực kỳ dịu dàng: “Ừ?” chờ nàng thẳng thắn đấy.

      Nếu bị nhìn thấu rồi, Thôi Bán Hạ cũng cần giả bộ. Nàng sớm nên biết kỹ thuật diễn trò bản thân vụng về sao có thể qua mắt vị ảnh đế này.

      “Muốn ta cái gì?” Nàng trừng , sau đó cảm thấy cái tư thế này đúng, vẫn còn ở trong cơ thể nàng: “Ra ngoài!”

      ra.” Trạm Ly Tiêu cự tuyệt, tiếp tục chôn trong hoa huyệt thịt mềm nhàng cọ xát: “Bên trong Hạ Hạ là ấm áp.”

      “…” Người này sao lại có thể vô sỉ như vậy. Thôi Bán Hạ trợn mắt, thể nhịn được cắn răng: “Trạm…”

      “Nàng sớm biết thân thế của mình rồi?!” cho Thôi Bán Hạ cơ hội mở miệng, Trạm Ly Tiêu hỏi ngược lại.

      Tuy là câu nghi vấn, giọng điệu lại là khẳng định.

      “Đúng.” Thôi Bán Hạ đàng hoàng thừa nhận.

      “Biết từ bao giờ?”

      Từ trong tã lót! Thôi Bán Hạ dĩ nhiên thể nào như vậy, thể làm gì khác hơn là : “Lúc ta bảy tuổi A Công cho ta bức họa mẫu thân, còn dặn dò ta thể để cho ai nhìn thấy, nhưng có lần cẩn thận bị Phan ngự y thấy, Phan ngự y từng thấy qua mẫu thân của ta, sau đó ta biết thân thế của mình.” Nàng bịa đặt bậy bạ, cũng quản lời dối này có trăm ngàn chỗ hở hay , nhìn vào mắt Trạm Ly Tiêu.

      “A, ta cũng thừa nhận với ngươi trước vậy, ta muốn nuôi ngươi thành chỗ dựa để bảo vệ tính mạng cho ta, ta đối tốt với ngươi cũng phải mục đích gì, mà là ôm ý định nuôi dưỡng…”

      “Nuôi dưỡng?” Hai chữ này khiến Trạm Ly Tiêu nhíu mày.

      “Chính là dạy ngươi làm hôn quân… Ách, cũng chỉ mê muội ta mà thôi, như vậy ngày nào đó nếu ngươi phát được thân thế ta rồi, có lẽ nhớ tới tình cảm từ , bảo vệ tính mạng ta.”

      Thẳng thắn xong rồi, Thôi Bán Hạ hất cằm lên nhìn , bộ nét mặt “Bà đây chính là ôm loại tâm tư tà ác này ở lại bên cạnh ngươi đó, khó chịu cút ngay”. Nàng đẩy ngực : “ ra ngoài!” Lâu như vậy động mà vẫn còn cứng rắn là sao!

      Trạm Ly Tiêu bắt được tay của nàng, côn thịt chôn ở trong hoa huyệt từ từ rút ra lại nhanh chóng tiến vào, khuấy ái dịch ướt át.

      lần so với lần càng mãnh liệt rút ra đâm vào, giống như mưa rền gió dữ xâm chiếm hoa huyệt mềm mại.

      “A…” Thôi Bán Hạ trợn mắt, lại bị nhiệt thiết ra vào làm cho cả người hư nhuyễn. làm quá mãnh liệt, thân thể mềm mại bị tình dục thao túng căn bản cách nào kháng cự, vách tường hoa ướt át hưng phấn co rút, cắn nuốt nam căn.

      Trạm Ly Tiêu tay bắt tay của nàng, tay xoa hai luồng kiều nhũ, để ý nàng trợn mắt tức giận, hung tợn tiến vào.

      “A!” Thôi Bán Hạ run rẩy, nước mắt nhịn được rơi xuống.

      Trạm Ly Tiêu Chân thích bộ dáng nàng bị áp bức nỉ non, vui sướng khi cắn nuốt nàng.

      Nàng , nàng muốn đem dạy làm hôn quân.

      Trạm Ly Tiêu nhếch môi, ngậm vành tai của nàng, đầu lưỡi liếm qua: “Được, ta chỉ mê muội vì nàng.”

      Thôi Bán Hạ trợn tròn mắt, trong thoáng chốc hoài nghi mình nghe lầm.

      “Ngươi…” Nàng kinh ngạc nhìn Trạm Ly Tiêu: “Ngươi cái gì?”

      Trạm Ly Tiêu mỉm cười với nàng, ánh mắt nhìn nàng của vẫn như xưa tràn đầy dung túng: “Hạ Hạ, ta chỉ làm hôn quân của nàng.”

      “Ngươi… tức giận?” ràng biết được nàng ôm mục đích lợi dụng .

      “Ta biết Hạ Hạ là tâm.” Mặc dù nàng nàng đối tốt với có mục đích, nhưng là hay giả đều được, đều phân biệt được rồi.

      chọc nàng mất hứng, nàng mắng ; bị thương, nàng đau lòng thay . Nàng ở trước mặt chưa bao giờ giả tạo, luôn ấm áp như vậy, tựa như giờ phút này, nàng bao lấy nóng rực.

      thích nàng ấm áp.

      Thôi Bán Hạ hết chỗ . Trạm Ly Tiêu như vậy là…..

      “Ngu ngốc!” Nàng , cánh tay lại chủ động ôm gáy của , hai chân cuốn chặt lấy eo .

      Trạm Ly Tiêu biết Hạ Hạ của cảm thấy thẹn thùng, nâng lên khóe môi, trong mắt thoáng qua tia xảo trá, đôi tay giữ chặt cái mông tròn, đột nhiên với nàng: “Hạ Hạ, làm thái tử phi của ta !” xong đợi nàng phản ứng, lập tức che kín môi nàng, tay cũng dùng sức giữ chặt cái mông, côn thịt cứng rắn tiếp tục đưa đẩy, đoạt lấy ấm áp thuộc về .
      tart_trung thích bài này.

    2. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 9.3
      Edit + Beta: Nhược Đồng

      Thôi Bán Hạ lần nữa bị làm cho cả người mềm nhũn, nằm lỳ giường, ngay cả hơi sức mở mắt cũng có.

      Cảm giác bên giường có người, nàng khàn khàn giọng : “Trạm Ly Tiêu, nước!”

      Chỉ chốc lát sau, chén trà được đưa đến bên môi nàng, Thôi Bán Hạ mắt vẫn nhắm, cấp tốc uống nước, lập tức cả chén nước đều bị nàng uống hết, nàng vẫn chưa thỏa mãn liếm môi.

      “Còn muốn ?” thanh dịu dàng hỏi.

      Ách, tại sao là giọng của nữ nhân!

      Thôi Bán Hạ kinh ngạc mở mắt ra, thấy Bạch Tuyết Vận trong phòng nàng, nàng theo bản năng hỏi: “Sao lại là bà? Trạm Ly Tiêu đâu?”

      “Thái tử điện hạ chuyện cùng sư phụ.” Bạch Tuyết Vận cười đáp.

      Thôi Bán Hạ ngây người hồi lâu mới nghĩ đến sư phụ trong miệng Bạch Tuyết Vận chính là A Công nàng, ách… Vậy phải là chuyện tối qua nàng cùng Trạm Ly Tiêu lăn qua lăn lại bị A Công biết!

      Aaa… Sau đó Thôi Bán Hạ mới bất tri bất giác nhớ tới mình bây giờ toàn thân trần trụi, hơn nữa người đều là vết hôn a a a a!

      Nàng đỏ mặt, lúng túng xấu hổ chui tọt vào trong chăn, đôi mắt được tự nhiên nhìn Bạch Tuyết Vận. Bạch Tuyết Vận bị hành động đáng của Thôi Bán Hạ chọc cười, dường như hề để tâm chuyện nữ nhi mình chưa xuất giá bị chiếm tiện nghi, nàng xoa đầu nàng, dịu dàng : “Đứng lên rửa mặt , ta nấu cháo, rang chút thức ăn.”

      Thôi Bán Hạ cũng ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, nàng quả cũng đói bụng rồi.

      Bạch Tuyết Vận vui vẻ vắt khăn, giúp Thôi Bán Hạ lau mặt, Thôi Bán Hạ thể làm gì khác hơn là tự nhiên để bà hầu hạ, ngay cả quần áo cũng đều là Bạch Tuyết Vận giúp mặc vào.

      “Đến đây, ta giúp con chải đầu.” Bạch Tuyết Vận lôi kéo Thôi Bán Hạ ngồi vào bàn trang điểm, cầm lên cây lược gỗ giúp Thôi Bán Hạ chải mái tóc dài.

      Thôi Bán Hạ từ trong gương đồng nhìn Bạch Tuyết Vận.

      Vẻ mặt bà hiền hoà, mặt mày lên nét dịu dàng, ánh mắt nhìn nàng đầy thương : “Ta vẫn luôn ao ước có ngày có thể giúp con chải đầu, giống như mẫu thân bình thường, thân mật chuyện phiếm.” Bà , nhìn Thôi Bán Hạ trong gương đồng khẽ mỉm cười.

      Thôi Bán Hạ lên tiếng, nàng biết nên ứng phó khí này như thế nào.

      Trong nháy mắt, vành mắt Bạch Tuyết Vận ửng hồng. Khiến cho Thôi Bán Hạ thập phần luống cuống: “Người… Sao người lại khóc?”

      “Bán Hạ, xin lỗi, mẫu thân thực xin lỗi con, biết con ở đâu nhưng lại dám tới tìm con…” Bạch Tuyết Vận áy náy .

      “A, sao…, con còn có A Công! A Công đối xử với con rất tốt.” Thôi Bán Hạ luống cuống tay chân an an ủi bà: “Hơn nữa con ở trong cung sống rất tốt, người trong cung đều đối xử với con tệ, còn có Trạm Ly Tiêu.”

      Nghe nhắc đến thái tử, Bạch Tuyết Vận nhìn Thôi Bán Hạ: “Thái tử đối với con rất tốt sao?”

      “Vâng.” Thôi Bán Hạ chút nghĩ ngợi gật đầu, nghĩ đến Trạm Ly Tiêu, cánh môi tự chủ dâng lên nụ cười.

      “Vô cùng tốt.”

      Nhìn nụ cười tin tưởng của nữ nhi, ánh mắt Bạch Tuyết Vận khỏi mềm mại. Bà cũng nhìn ra thái tử điện hạ đúng rất thích Bán Hạ, nhưng đó là thái tử! Mà thân phận Bán Hạ lại là…

      “Đừng lo.” Nhận ra lo lắng của Bạch Tuyết Vận, Thôi Bán Hạ trấn an bà: “Trạm Ly Tiêu che chở con.”

      muốn làm hôn quân của nàng đó!

      “Dù thế nào , cóc ba chân khó tìm, nam nhân hai đùi nhiều vô số, con thấy nhất định phải gả cho đâu!” Giọng điệu vô cùng thực dụng.

      Bạch Tuyết Vận bị lời này chọc cười, loại lời kinh thế hãi tục này nữ nhi lại có thể ra miệng, nhìn bộ dáng kiêu ngạo kia, xem ra nữ nhi sống rất tốt.

      Thấy Bạch Tuyết Vận cuối cùng cũng cười, Thôi Bán Hạ thở phào hơi. Mẫu thân chính là quan tâm tới nàng nha!

      Thôi Bán Hạ gãi gãi đầu: “Ách, vậy còn người? Có khỏe ? Vị Lý Ngọc kia đối với người tốt chứ? Nếu ông ta tốt với người, người cứ với con, con cáo với A Công, nhờ A Công trả thù giùm người.” Cuối cùng lại thêm câu: “Mẫu thân.” Được rồi quên , quan tâm tuổi tác cái gì, ai bảo nàng được bà ấy sinh ra chứ!

      Ai biết được Bạch Tuyết Vận khi nghe Thôi Bán Hạ gọi bà mẫu thân, nhịn được run rẩy, rồi bật khóc.

      “Ách, người đừng khóc!” Thôi Bán Hạ cuống quít giơ khăn tay lên. là, mẫu thân này sao lại thích khóc như vậy! Nhưng mà… gọi tiếng mẫu thân vài lần có cảm giác cũng tệ lắm!

      Vừa giúp Bạch Tuyết Vận lau nước mắt, Thôi Bán Hạ vừa mỉm cười nghĩ đến Trạm Ly Tiêu.

      biết và A Công như thế nào rồi?

      ra thể thống gì, sắc mặt Thôi thần y cực thúi, hận được hạ độc tiểu tử Trạm Ly Tiêu đáng chết này!

      Chất nữ nhà ông lại bị chiếm tiện nghi rồi… Hơn nữa ông tin tưởng cái tên tiểu tử khốn khiếp kia cố ý cho ông biết! Vẻ lang sói đắc ý đầy mặt! Nhìn thế nào cũng thấy lòng dạ hiểm độc, chỉ có cháu đần nhà ông mới có thể bị lừa.

      Nghĩ đến cháu mình từ khi còn bé bị quấn lấy, Thôi thần y hối hận. Sớm biết ban đầu nên đưa Thôi Bán Hạ tới hộ sinh, còn để cho nàng ôm cái cục thịt ấy, bây giờ mới vĩnh viễn thoát thân được.

      Thôi thần y tức giận nhìn chằm chằm Trạm Ly Tiêu: “Tiểu tử, ngươi tính giữ Bán Hạ thế nào?”

      Trạm Ly Tiêu có chút để ý thái độ Thôi thần y, dù sao từ đến lớn Thôi thần y chưa từng vừa mắt .

      Cái lão nhân khôn khéo này từ rất lâu trước đây nhìn thấu bản chất của .

      “Hạ Hạ trở thành thái tử phi của ta.”

      “Hừ, phụ hoàng ngươi chịu sao?” Thôi thần y cũng tin Thiên Tỳ Đế lại biết tất cả chuyện này. Người hoàng tộc tầm mắt vĩnh viễn tầm thường, nhất là kẻ ngồi long vị, lòng nghi ngờ so với người khác càng nghiêm trọng hơn.

      Trạm Ly Tiêu cười nhạt, vẻ mặt tự tin: “Ta khiến ông ấy phải đồng ý.”

      Địa vị thái tử và nữ nhân chỉ có thể chọn ? Đừng đùa, chính là muốn cả hai!

      Nắm được quyền lực mới có thể bảo vệ Hạ Hạ, cho nên vị trí thái tử này tuyệt đối buông tha, Hạ Hạ cũng vậy.

      Phụ hoàng khiêu chiến với tuyệt đối trả lại gấp đôi!

      Hết chương 9
      AChutart_trung thích bài này.

    3. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 10.1
      Edit + Beta: Nhược Đồng



      Bọn họ ở Tương thành đợi nửa tháng, trong thời gian này, triều đình xảy ra chút chấn động, nhóm quan viên bị nhị hoàng tử trình lên chứng cứ phạm tội với hoàng thượng, hoàng thượng giận dữ, toàn bộ đám quan viên kia bị đưa vào đại lao, gia sản cũng đều bị tịch thu sung quốc khố.

      Nhìn phong thư tay, Trạm Ly Tiêu khẽ nhếch môi. Nhị hoàng huynh quả nhiên thức thời!

      Thôi Bán Hạ cũng nhàn rỗi, nàng ngày ngày chữa bệnh ở Tương thành, Trạm Ly Tiêu cũng cùng Lý Ngọc lên kế hoạch tiêu diệt toàn bộ mã tặc.

      Quan viên trước đó tham ô ngân quan cũng đều bị bắt, trong đó huyện lệnh Vị Thủy thành cùng sư gia, bởi mắc thêm tội ám sát thái tử nên trực tiếp đưa ra pháp trường.

      Hoàng đế lại lần nữa xuất ngân lượng giúp nạn dân thiên tai, bao lâu tới Tương thành.

      Sau khi tình hình Tương thành ổn định trở lại, Trạm Ly Tiêu mang Thôi Bán Hạ cung hồi cung, chỉ có Thôi thần y vẫn ở lại Tương thành, ông muốn tiếp tục giúp xem bệnh, vì vậy đồng hành cùng bọn họ.

      thể phủ nhận, vì thế mà tâm tình Trạm Ly Tiêu rất tốt.

      Thôi thần y nhìn chằm chằm cái tiểu tử thúi kia, hừ lạnh: “Ta xem ngươi đối phó cha ngươi thế nào.”

      Trạm Ly Tiêu gì, chỉ cười nhìn Bạch Tuyết Vận lời từ biệt Thôi Bán Hạ, trong mắt tràn ngập cưng chiều. Thôi thần y hừ hừ, nếu phải thấy được tâm ý thằng nhãi này đối với cháu , còn lâu ông mới giao cháu bảo bối cho .

      Thôi Bán Hạ dụ dỗ thân mẫu: “Mẫu thân, ngươi đừng lo lắng, nếu rảnh con đến thăm người, nếu người muốn cũng có thể viết thư cho con.” Sau đó dòm qua Lý Ngọc: “Lý thúc thúc, phải làm phiền thúc chăm sóc bà ấy rồi.”

      “Điều đó là đương nhiên.” Lý Ngọc nhìn Thôi Bán Hạ khẳng định: “Yên tâm, ta cho con cơ hội cáo trạng với sư phụ đâu!”

      “Chàng gì thế!” Bạch Tuyết Vận cười vỗ bàn tay Lý Ngọc.

      “Vậy tốt. Đừng hòng bắt nạt mẫu thân, nếu bỏ qua cho thúc!”

      Thôi Bán Hạ tuy là giọng đùa giỡn, nhưng Lý Ngọc biết nàng rất nghiêm túc. Nha đầu này đối với người mình rất qun tâm bảo hộ, cứ coi như là kế phụ của nàng, nhưng mà cũng thể thân thiết như mẫu thân ruột thịt.

      Chia tay cùng mẫu thân xong, Thôi Bán Hạ lại bị Thôi thần y níu lấy dặn dò, đơn giản là muốn nàng để tâm nhiều hơn, ràng bình thường rất thông minh, thế nào gặp phải người nào đó liền biết thành ngu xuẩn, nếu bị bắt nạt chớ than, có chuyện gì xảy ra A Công thèm chịu trách nhiệm!

      Thôi Bán Hạ ngoan ngoãn nghe dạy dỗ, sau hồi lâu mới cam tâm thả cháu .

      Từ Tương thành trở về hoàng cung tầm tháng đường xe, chỉ là Trạm Ly Tiêu trở về có chút nào vội vã.

      vội, Thôi Bán Hạ lại càng nóng lòng, hai người đường cùng nhau du ngoạn, hai tháng sau mới về đến hoàng cung.

      Vừa tiến vào hoàng cung, thái giám có vẻ chờ đợi rất lâu, khom người tiến đến: “Tham kiến thái tử.”

      Thôi Bán Hạ nhận ra đây là thái giám thân tín của hoàng hậu.

      Trạm Ly Tiêu nhìn thấy thái giám ánh mắt lấp lánh: “Trình công công như thế nào ở nơi này?”

      “Hoàng hậu nghe tin thái tử hồi cung, sai tiểu nhân ở chỗ này chờ, hoàng hậu có chuyện muốn tìm Thôi nương.” đến ba chữ Thôi nương ánh mắt Trình công công mỉm cười hướng về thị vệ đứng sau lưng thái tử, hiển nhiên nhận ra đó là Thôi Bán Hạ ngụy trang.

      Thôi Bán Hạ cứng cả người. Nàng lúc trước giả dạng làm thị vệ cùng Trạm Ly Tiêu xuất cung, hồi cung đương nhiên cũng phải giả trang thành thị vệ, nghĩ tới sớm bị người ta phát rồi.

      Trạm Ly Tiêu nhíu lại chân mày: “Mẫu hậu tìm Hạ Hạ có chuyện gì?”

      “Tiểu nhân ràng, hoàng hậu chỉ phân phó tiểu nhân đưa Thôi nương đến Vân Phượng cung.”

      Trạm Ly Tiêu suy nghĩ chút: “Ta cùng Hạ Hạ gặp mẫu hậu.” Lời vừa dứt, chỉ thấy Phúc công công chạy nhanh tới.

      “Tiểu nhân tham kiến thái tử điện hạ, hoàng thượng truyền điện hạ lập tức đến ngự thư phòng.” Phúc công công khom người .

      cũng quá đúng dịp rồi. Trạm Ly Tiêu híp mắt lại.

      Thôi Bán Hạ cũng cảm thấy quá khéo. Nàng có loại cảm giác sắp đến Hồng Môn Yến… Hơn nữa theo tình hình này, chuyện nàng và Trạm Ly Tiêu làm hoàng thượng cùng hoàng hậu đều biết cả rồi.

      Nàng nhịn được kéo kéo tay áo Trạm Ly Tiêu, giọng : “Này! Mẫu hậu ngươi nhân cơ hội chém đầu ta chứ?”

      Mặc dù hoàng hậu trong ấn tượng của nàng là người từ ái, nhưng nữ nhân có thể yên ổn ngồi hậu vị sao có thể đơn giản, nếu cũng sinh ra đứa con trai Trạm Ly Tiêu đen tối giảo hoạt như vậy.

      Thanh Thôi Bán Hạ tuy , Trình công công vẫn có thể nghe thấy, cười cười: “Thôi nương yên tâm, nương nương chỉ muốn tìm Thôi nương chuyện tâm tình mà thôi.”

      Tâm ? Hai chữ này khiến Thôi Bán Hạ thầm toát mồ hôi lạnh. Mặc dù phải chưa từng gặp qua hoàng hậu, nhưng mà lòng nàng cảm thấy nàng và hoàng hậu có thân thiết đến mức có thể giãi bày tâm .

      Trạm Ly Tiêu nhìn chằm chằm Trình công công, quả yên lòng dể mình Thôi Bán Hạ gặp mẫu hậu. Tuy biết rằng mẫu hậu làm gì Thôi Bán Hạ, nhưng vẫn an tâm.

      Trình công công mỉm cười với : “Điện hạ xin yên tâm, tiểu nhân dám cam đoan Thôi nương nhất định bình an.”

      “Thái tử điện hạ, hoàng thượng chờ.” Phúc công công nhịn được ở bên lớn mật thúc giục.

      Tình hình này, Thôi Bán Hạ cảm thấy đây là Hồng Môn Yến, nàng cũng phải đơn độc dự tiệc rồi. Chỉ là sợ cái gì! Nếu như hoàng hậu thực nghĩ chém đầu nàng cũng phải tính đến thân phận của nàng, nàng có thần y A Công che chở đấy! Còn có Trạm Ly Tiêu… Quên , cái núi dựa này trước mắt còn chưa đủ vững chắc.

      Thôi Bán Hạ vỗ vỗ vai Trạm Ly Tiêu, bày ra khí phách đại tỷ hắc đạo: “ mình ta là được rồi, ngươi gặp hoàng thượng !” Đều là Hồng Môn Yến cả thôi.

      Nhưng nàng cũng yên lòng, nhón chân lên bên tai Trạm Ly Tiêu: “Hãy cẩn thận.”

      Lão hoàng đế kia cũng dễ đối phó, rồi lại bỏ thêm câu: “Ách, giải quyết xong cha ngươi mau chạy tới cứu ta!”

      Bằng nàng sợ trái tìm mình chịu nổi mất.

      xong nàng rời cùng Trình công công.

      Trạm Ly Tiêu nhìn bóng lưng Thôi Bán Hạ, cánh môi khẽ nhếch, sau đó chắp tay tới ngự thư phòng, ánh mắt cũng chuyển thành bén nhọn… Người phải đối phó ở chỗ này.
      AChutart_trung thích bài này.

    4. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 10.2
      Edit + Beta: Nhược Đồng


      Thôi Bán Hạ theo Trình công công tới Vân Phượng cung, vừa , nàng vừa tò mò nhìn Trình công công. Trình công công này là tổng quản Vân Phượng cung, cũng kỳ quái, cung phi bên cạnh người ta đều là nữ quan, lại chỉ có hoàng hậu khác biệt, bên cạnh lại là công công.

      Cho là ít khối thịt, có gì khác biệt với nữ quan… Thôi Bán Hạ yên lặng suy nghĩ trong lòng, sau đó lại hiếu kỳ quan sát Trình công công. Trình công công bộ dáng trẻ trung, cười lên còn có má lúm đồng tiền, chậc chậc, bộ dáng kia nếu nàng gặp ở kiếp trước, chắc chắn là tiểu bạch kiểm được bao nuôi nha! (nam nhân ẻo lả yếu ớt)

      Bị hoàng hậu bao nuôi cũng kém nhiều lắm, ha ha ha… Điều này cũng có thể nhỉ!

      “Thôi nương cười cái gì vậy?” Trình công công bị tiếng cười đột ngột của Thôi Bán Hạ hù dọa.

      , có gì.” Thôi Bán Hạ ho tiếng, nghiêm lại nét mặt, bày ra bộ dáng nghiêm chỉnh.

      Trình công công cũng hỏi gì thêm, chỉ cười nhìn Thôi Bán Hạ cái. Thôi Bán Hạ bị nhìn đến dựng tóc gáy, hơn nữa vào Vân Phượng cung thấy cũng cung nữ nào, điều này làm cho nàng phát hoảng.

      Trình công công dừng ở cửa, để Thôi Bán Hạ mình tiến vào.

      Thôi Bán Hạ nhún vai, đến cũng đến rồi, còn gì phải sợ nữa.

      Bước vào tẩm cung hoàng hậu, Hinh hoàng hậu ngồi trước bàn cười nhìn nàng, bàn để ít trà bánh.

      “Tham kiến hoàng hậu nương nương.” Thôi Bán Hạ khom người thi lễ.

      cần đa lễ. Bán Hạ, ngồi .” Hinh hoàng hậu cười kêu nàng, thái độ rất gần gũi.

      Thôi Bán Hạ ngồi đối diện Hinh hoàng hậu, có chút thận trọng nhìn nàng. Hoàng hậu tuổi cũng gần bốn mươi, nhưng nhìn lại như ba mươi tuổi, bảo dưỡng tốt, da thịt nhìn giống như thiếu nữ, phong thái duyên dáng sang trọng lại thêm phần hồn nhiên.

      Hinh hoàng hậu cười nhìn Thôi Bán Hạ trấn an: “Đừng lo lắng, ta làm gì con, chỉ muốn cùng con tâm .” Sau đó tinh tế quan sát Thôi Bán Hạ, khẽ thở dài: “Dung mạo con đích thực là thừa hưởng từ Tuyết Vận.”

      Nghe hoàng hậu nhắc đến mẫu thân, Thôi Bán Hạ vô cùng kinh ngạc. mặt nàng tại vẫn là đống hóa trang.

      “Mặc dù con che giấu, nhưng mặt mày ngũ quan vẫn giống Tuyết Vận tới năm phần.” Hinh hoàng hậu khẽ mỉm cười: “Tuyết Vận khỏe ?”

      Thôi Bán Hạ kinh ngạc nhìn Hinh hoàng hậu: “Hoàng hậu, người biết…” Mẫu thân nàng chưa chết?!

      Hinh hoàng hậu mặt mày dịu dàng: “Ở đời này có cái gì là bí mật hoàn toàn, người muốn biết của nhất định biết, nhất là người quyền cao chức trọng.” Cho nên đối với thân thế Thôi Bán Hạ, người nên biết đều biết , chỉ là ai toạc ra.

      Đối với việc lần này, bà vui mừng. Tỷ muội vẫn còn sống, đứa của nàng cũng an toàn sống ở trong cung, vả lại ở nơi này cuộc sống của nó tốt hơn rất nhiều so với người khác đều, bởi vì được người che chở.

      chỉ có Thôi thần y che chở, mà còn có người của Thái Y Viện, ngay cả con trai của bà – cái thằng nhóc luôn trầm ổn trấn tĩnh – tính kế với tất cả hoàng nhi, nhưng lại ra sức che chở con bé.

      Thôi Bán Hạ thể nghi ngờ là vô cùng may mắn, ở cái nơi… hoàng cung giống như chảo nhuộm đục ngầu này, chỉ có nàng sống chân nhất, chói mắt nhất, mới có thể khiến cho đứa kia động lòng.

      Nghe lời Hinh hoàng hậu, Thôi Bán Hạ cảm thấy vài năm nay bản thân lôn nơm nớp lo sợ, hành động lo lắng thân phận nhi nữ tội thần bị phát là ngu ngốc.

      Quả nhiên, trong hoàng cung này ai đơn thuần, người sống qua hai kiếp như nàng cũng chẳng là gì, căn bản là mưu cơ chí thế nào cũng như múa rìu qa mắt thợ!

      Ngẫm lại, đời này việc tà ác nhất mà nàng từng làm chính là muốn nôi dưỡng đứa đơn thuần kia, kết quả sao? Nguyên tưởng rằng dưỡng thành con thỏ trắng, kết quả lại là nuôi con sõi xám xảo quyệt! Hơn nữa nàng còn bị con sói xấ xa đó ăn nuốt vào bụng!

      Bây giờ còn cùng mẫu thân sói xám tâm !

      Mẹ kiếp, liền ! Thôi Bán Hạ ưỡn ngực tuyên bố: “Ta vẫn ở bên cạnh Trạm Ly Tiêu…”

      “Ta ngăn cản.” Hinh hoàng hậu mỉm cười : “Tiêu Nhi là nhi tử của ta, ta hi vọng nó hạnh phúc. Bán Hạ, ta phải cám ơn cho ngươi bên cạnh Tiêu Nhi, bởi vì có ngươi, tuổi thơ của Tiêu Nhi mới có thể tịch mịch.” Cũng bởi vì có Thôi Bán Hạ, Tiêu Nhi mới có tâm tư ấm áp.

      ngờ Hinh hoàng hậu ràng như vậy, Thôi Bán Hạ vốn là chuẩn bị sẵng giọng tranh cãi, giờ lời bị nghẽn lại ở cổ, hơn nữa hoàng hậu còn cám ơn nàng, điều này làm cho nàng càng kinh sợ hơn rồi: “Ách, ta cũng có làm cái gì có ích cho …”

      , ngươi làm rất nhiều. Bán Hạ, ta chỉ hi vọng ngươi có thể lôn bên cạnh Tiêu Nhi, vĩnh viễn xa rời .” Hinh hoàng hậu vẻ mặt chuyển biến nghiêm túc: “Ngươi có thể hứa với ta ? Bán Hạ.”

      Thôi Bán Hạ ngẩn người. Giọng điệu này là sao đây? Như thế nào giống như sợ Trạm Ly Tiêu bị nàng vứt bỏ: “Nếu vĩnh viễn quá xa vời, chừng đến ngày nào đó Trạm Ly Tiêu thay lòng…”

      có chuyện đó.” Hinh hoàng hậu vô cùng tin tưởng mình con trai mình: “Người của Trạm gia khi người chính là cả đời chung thuỷ.”

      sao? Thôi Bán Hạ hoài nghi, nàng nghĩ đến cái người Trạm gia ngồi long vị kia, những hậu cung thiếu, mà còn muốn ở chung chỗ với hữu tướng.

      Hinh hoàng hậu dễ dàng nhìn ra ý nghĩ Thôi Bán Hạ, khỏi cười: “Hoàng thượng giống, hơn nữa hoàng thượng cùng Hữu Tướng ở chung chỗ, chạm đến nữ nhân trong hậu cung.”

      Giọng của Hinh hoàng hậu bình tĩnh, Thôi Bán Hạ khỏi chớp mắt, nhịn được bát quái: “Hoàng hậu, người để ý sao?”

      Bộ dạng Thôi Bán Hạ bát quái khỏi khiến Hinh hoàng hậu buồn cười: “Ta và hoàng thượng cũng có tình nam nữ chân chính, trong lòng ta vốn có người khác.” Nàng giương mắt nhìn về phía ngoài cửa, trong tròng mắt mảnh nhu quang.

      Thôi Bán Hạ nghĩ đến ở ngoài giữ cửa là Trình công công… Trời ạ! thể nào! Hinh hoàng hậu nhìn Thôi Bán Hạ, thấy nàng vẻ mặt hoảng sợ, khẽ mỉm cười.

      “Ban đầu ta vốn là muốn cùng thành thân, nhưng xảy ra chuyện, ta cho là chết, mất hết ý chí nên để người nhà an bài vào cung, ai biết được còn chưa chết, chung quy bỏ lỡ, ngờ đến lại giả trang thành thái giám vào cung theo ta… Hoàng thượng mặc dù biết cũng gì, ngược lại hỏi ta có muốn xuất cung hay , có thể an bài. Nhưng ta yên lòng Tiêu Nhi người ở cung, cho nên vẫn lưu lại.”

      Thôi Bán Hạ mặt ngốc sững sờ, nàng còn đắm chìm trong hoảng sợ. ra là hoàng hậu có thể bao nuôi tình lang, hơn nữa tên tình lang này còn giả thành công công… Hoàng cung này quá đáng sợ, chuyện gì cũng có thể phát sinh nha!

      “Ta biết thể cùng người thương ở chung có bao nhiêu khổ sở, cho nên ta ngăn cản. Ta hi vọng Tiêu Nhi may mắn hạnh phúc, cũng hi vọng nữ nhi Tuyết Vận hạnh phúc. A, trước đây, khi ta cùng Tuyết Vận chưa gả ra ngoài còn từng đùa với nhau, nếu sinh ra trai có thể kết làm thông gia, ngờ đúng là thành thực rồi.”
      AChu thích bài này.

    5. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 10.3
      Edit + Beta: Nhược Đồng


      Lời này Hinh hoàng hậu Thôi Bán Hạ nghe vào rồi, nàng tại đầy trong đầu rất hỗn loạn.

      “…”

      “Bán Hạ.”

      “À?” Thôi Bán Hạ giật mình ứng tiếng.

      “Vậy ta giao Tiêu Nhi cho con.” Hinh hoàng hậu giống như mẹ chồng tốt bụng vỗ tay Thôi Bán Hạ: “Còn có, mới vừa rồi chúng ta là chuyện bí mật giữa hai người, đừng có ra ngoài!”

      Hinh hoàng hậu cười rất là hiền lành, Thôi Bán Hạ lại toàn thân sợ hãi.

      Nàng thế nào cảm giác Hinh hoàng hậu giống như cùng nàng … Ngươi nếu dám tốt với con trai ta, ta bỏ qua cho ngươi.

      Con bà nó! Chính vì có người mẫu thân như thế này mới nuôi dạy được đứa con thế kia, đúng là mẹ nào con nấy!

      Trạm Ly Tiêu ngươi ở đâu? Còn mau chạy tới cứu ta a a a ——

      Trạm Ly Tiêu chính là bận đối phó với lão hoàng đế giảo hoạt.

      Đến ngự thư phòng, Trạm Ly Tiêu cũng lười chơi chữ với Thiên Tỳ Đế, còn vội Vân Phượng cung cứu Thôi Bán Hạ!

      Vì vậy, mở miệng liền ngay tới trọng điểm: “Con muốn cưới Hạ Hạ làm thái tử phi.”

      được!” Thiên Tỳ Đế thẳng thắng cự tuyệt: “Trẫm chọn cho con thái tử phi rồi, khuê nữ của Lý thượng thư…”

      Trạm Ly Tiêu muốn nghe những thứ này nhảm: “Trừ Hạ Hạ, ai con cũng muốn!”

      Thiên Tỳ Đế híp con mắt, khí thế uy nghiêm khiếp người: “Ngươi bây giờ là muốn phản kháng trẫm? Đừng tưởng rằng trẫm biết thân thế Thôi Bán Hạ, ngươi sợ trẫm cơn thịnh nộ mà xử tội Thôi Bán Hạ…”

      “Phụ hoàng nếu dám, vậy cứ làm !” Trạm Ly Tiêu sợ, lạnh lùng nhìn Thiên Tỳ đế: “Đối địch Thôi thần y, đối địch Y Tiên cốc, chẳng biết ngày nào đó phụ hoàng liền ngủ cả đời long sàng, rốt cuộc tỉnh lại nữa.” Y Tiên cốc trừ y thuật số , độc thuật cũng là hạng nhất.

      “Trạm Ly Tiêu!” Thiên Tỳ Đế nặng nề vỗ bàn: “Ngươi lại dám chuyện như vậy với trẫm! sợ trẫm phế ngươi?”

      “Vậy phụ hoàng muốn phong ai làm thái tử đây? Là nhị hoàng huynh làm mất lòng quần thần? Hay là đại hoàng huynh bộp chộp chỉ hợp với chinh chiến xa trường?” Trạm Ly Tiêu hỏi ngược lại, sau đó mặt ngộ đạo: “A! Con quên mất, phụ hoàng ngài vẫn trung niên cường tráng, tạo ra thêm hoàng tử cũng phải là vấn đề.” Chỉ là biết phụ hoàng có dám hay thôi.

      Thiên Tỳ Đế trầm mặt, căm tức nhìn Trạm Ly Tiêu, Trạm Ly Tiêu vẫn bình tĩnh nhìn như thường.

      Hồi lâu, Thiên Tỳ Đế thỏa hiệp: “Được, trẫm để cho ngươi cưới Thôi Bán Hạ, nhưng Thôi Bán Hạ chỉ có thể là trắc phi, trẫm muốn ngươi cưới nữ nhi Lý thượng thư làm thái tử phi!”

      có khả năng!” Trạm Ly Tiêu cự tuyệt.

      Thiên Tỳ Đế hoàn toàn nổi giận: “Trạm Ly Tiêu, lòng khoan dung của trẫm cũng có hạn.”

      Trạm Ly Tiêu thản nhiên nhìn Thiên Tỳ Đế: “Phụ hoàng, con và người giống nhau, có lẽ bản thân người từ nhận cả đời này người có lỗi với thái phó, nhưng người lại thực có lỗi với nữ tử hậu cung. Mà con, tuyệt đối muốn trở thành người giống phụ hoàng.” gằn từng chữ: “Đời này, con chỉ cưới người là Thôi Bán Hạ, cũng chỉ có thái tử phi!”

      Dứt lời, Trạm Ly Tiêu xoay người rời ngự thư phòng, trước khi , nhàn nhạt liếc bình phong sau lưng Thiên Tỳ Đế cái, lại câu: “Phụ hoàng, hài nhi cảm thấy, Thái Phó coi trọng gìn giữ nhang khói hương hỏa của Trạm gia. Chỉ là đáng tiếc cho Thái Phó.” Sau đó rời .

      Trạm Ly Tiêu rời , Phượng Tình Lam liền từ sau tấm bình phong bước ra.

      “A, Tiêu Nhi đúng là lớn rồi.” Phượng Tình Lam nhìn về phía Thiên Tỳ Đế: “Xem ra là ngươi thua.” Đối mặt nhất quốc chi quân giận dữ những sợ hãi, còn có thể trấn định phản kích, mỗi câu đều đánh vào trọng điểm.

      Thiên Tỳ Đế cũng nguôi giận, nhưng mà câu cuối khiến ông vô cùng khó chịu.

      “Hừ, thằng nhóc láo toét! Lại dám cha mình như vậy!”

      “Tiêu Nhi đâu có sai.” Phượng Tình Lam nghe thấy rất khoái trá, biết câu cuối cùng kia là Trạm Ly Tiêu cố ý cho nghe. Tiểu tử khôn khéo tinh ranh kia sớm biết trốn sau bình phong, mới có thể những lời này làm vui lòng, muốn giúp tay: “Sánh đội với ngươi, ta cũng đáng tiếc.”

      “A Lam!” Thiên Tỳ Đế giả bộ đáng thương: “Ngươi cũng về phe thằng nhóc thúi kia!”

      , ta đứng vào địa vị những nữ nhân kia.” Phượng Tình Lam cười. Câu cuối cùng kia có phân lượng, giúp: “Ta quyết định nhận Thôi Bán Hạ làm nghĩa nữ. Nữ nhi của ta cũng xứng với thái tử điện hạ ?”

      Thiên Tỳ Đế sờ mũi cái, lời nào.



      ~~~



      Trạm Ly Tiêu chạy tới Vân Phượng cung đúng lúc thấy Thôi Bán Hạ mặt thẫn thờ ra khỏi Vân Phượng cung.

      “Hạ Hạ.” Trạm Ly Tiêu vội bước đến: “Nàng làm sao vậy? Mẫu hậu cái gì với nàng?” Thế nào bộ dáng yếu ớt?

      Thôi Bán Hạ vẫn ngớ ngẩn vì hoàng hậu hung tàn, cái gì gọi là tiếu lý tang đao cuối cùng nàng cũng lĩnh giáo rồi! Hoàng cung này quá đáng sợ! Nàng muốn trở về Thái Y viện yên bình kia!

      Thấy Thôi Bán Hạ lời nào, Trạm Ly Tiêu nóng nảy: “Hạ Hạ!”

      “Ta sao.” Thôi Bán Hạ vẫy tay, nhìn Trạm Ly Tiêu, ấp úng: “Chuyện đó… hoàng hậu cùng… Trình công công…” Lời của nàng đứt quãng.

      Trạm Ly Tiêu thoáng nghe liền hiểu ra, nhíu mày, có chút ngạc nhiên: “Mẫu hậu cho nàng biết?”

      “Ách, ngươi cũng biết?” Thôi Bán Hạ kinh hãi.

      “Ừ.” Chuyện mẫu hậu và Trình công công từ khi còn bé biết, mẫu hậu cũng giấu giếm , lúc biết chuyện phản ứng của cũng rất bình thản, dù sao phụ hoàng tâm tư ở hậu cung, với chỉ cần mẫu hậu thấy vui là được, hơn nữa Trình công công tâm với mẫu hậu, cũng có lý do gì để ngăn cản.

      Chỉ là chuyện mẫu hậu và Trình công công là bí mật, trừ phụ hoàng, thái phó và còn ai biết… Trạm Ly Tiêu suy tư chút cũng hiểu ra nguyên nhân, nhất định là dùng bí mật bắt chẹt Hạ Hạ, Hạ Hạ tuyệt dám truyền , mà còn phải giúp mẫu hậu giữ bí mật, thậm chí còn lo lắng mẫu hậu có thể vin vào việc nàng biết bí mật mà tìm thời cơ giết nàng hay .

      Khó trách sắc mặt của nàng khó coi như vậy.

      Thôi Bán Hạ cuối cùng cũng hiểu vì sao tính cách của Trạm Ly Tiêu lại vặn vẹo như vậy, lão tử cùng đương triều Hữu Tướng, mẫu thân cùng công công hầu cận… Thế này muốn vặn vẹo cũng khó.

      “Hạ Hạ, nàng yên tâm.” Trạm Ly Tiêu vuốt mặt nàng, trấn an: “Ta để cho mẫu hậu thương tổn nàng.”

      Thôi Bán Hạ nhìn , vẻ mặt nghiêm túc, lời êm ái lại kiên định như lời thề, khỏi cười: “Ta biết.” Biết che chở nàng.

      “Ngươi sao? Hoàng thượng gì với ngươi?” Nàng hỏi .

      có gì, chỉ là hỏi chuyện Tương thành.” Trạm Ly Tiêu lời tóm tắt, thấy Thôi Bán Hạ tin, mỉm cười: “Yên tâm, phụ hoàng ra tay với mẫu thân nàng.”

      “Ta biết.” Thôi Bán Hạ nhíu mày nhìn : “Bởi vì ngươi che chở ta, đúng ?”

      “Ừ.” che chở nàng, cả đời: “Hạ Hạ.” Trạm Ly Tiêu đột nhiên vươn tay về phía nàng, mắt đen bình tĩnh: “Làm như thái tử phi của ta được ?”

      Thôi Bán Hạ nhìn tay đưa ra, lại nhìn nghiêm túc, tươi cười.

      “Được.” Sau đó, đặt tay lên tay .

      Trạm Ly Tiêu cầm chặt tay của nàng, giống như thời khắc ra đời nắm chặt ống tay áo của nàng, buông.



      Hết chương 10
      AChu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :