1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tà Y - Nguyên Viện ( 10 chương + 1 hồi cuối )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 7.3
      Edit + Beta: Nhược Đồng



      “A!” Thôi Bán Hạ run rẩy, trong mắt dâng lên sương mù, hai chân kẹp chặt chặt hơn.

      “Hạ Hạ, ngoan, mở hai chân.” Tay nhàng trượt xuống bên dưới, vuốt ve vùng tiết khố, bàn tay đặt ở nơi đó, ngoài ý muốn chạm vào lớp vải ẩm ướt, tà khí cười tiếng: “Hạ Hạ, nàng ướt cả rồi.”

      Nàng đương nhiên biết! Thôi Bán Hạ xấu hổ nhìn chằm chằm Trạm Ly Tiêu. Sớm biết tên khốn này trong ngoài bất nhất, ngờ vào lúc này lại càng thêm hề kiêng nể, lời hạ lưu thế nào cũng đều phun hết ra miệng.

      Bị ánh mắt ướt át của nàng nhìn chằm chằm, Trạm Ly Tiêu cảm thấy bụng dưới căng thẳng, dục vọng nhức nhói khiến cơ hồ phát đau.

      Hạ Hạ nhất định biết bộ dạng nàng lúc này có bao nhiêu mê người, tròng mắt long lanh mang theo mị hoặc, khuôn mặt nhắn nhiễm tình dục mà phiến hồng, còn có cánh môi bị hôn đỏ mọng… Cả người nàng tản ra quyến rũ phong tình câu dẫn người ta.

      muốn bất chấp tất cả mà xỏ xuyên qua nàng, chiếm đoạt thân thể mỹ lệ mềm mại phía dưới này, khiến cho nàng khóc lóc rên rỉ, phơi bày hết tất cả kiều mị của nàng.

      Nhưng mà luôn có tính nhẫn nại rất tốt, nhịn xuống dục vọng đau đớn, dùng đầu ngón tay cọ vào tiết khố ướt át, từng chút từng chút trêu chọc nàng: “Hạ Hạ, muốn sao?”

      Muốn! Nàng chết tiệt rất muốn!

      Thân thể động tình kêu gào đòi được giải phóng, nơi riêng tư có chút tê dại, muốn được vuốt ve, muốn bị hung hăng giày xéo. Trạm Ly Tiêu mị mắt nhìn nàng ý : muốn, vậy tự mình mở chân ra.

      Thôi Bán Hạ cắn môi, xấu hổ nhắm mắt lại, từ từ mở rộng hai chân, sau đó nghe thấy Trạm Ly Tiêu cười . Tên khốn này!

      “Ngoan, rất biết nghe lời.” Nhìn Thôi Bán Hạ chậm rãi mở ra hai chân giống như hiến tế xử nữ, Trạm Ly Tiêu hài lòng nhếch khóe môi, thích bộ dáng nàng cách nào kháng cự .

      Trạm Ly Tiêu đưa tay nhàng gạt tiết khố, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm khe suối, lông mao mềm mại cất giấu cánh hoa ướt át trong đó, tỏa ra hương vị ngọt ngào mê người.

      Ngón tay nhàng đẩy ra lông mao tinh tế mềm mại, khẽ chạm hai cánh hoa thịt.

      “Ưm…” Thôi Bán Hạ lập tức phát ra hừ , nhắm chặt mi mắt khẽ run. nhìn thấy gì khiến cho giác quan càng thêm nhạy cảm, hô hấp nóng rực phả vào nơi tư mật, sau đó lưỡi nóng khẽ liếm.

      “A!” Nàng khỏi kêu thành tiếng, hốt hoảng mở mắt ra, lại thấy Trạm Ly Tiêu vùi mặt vào giữa hai chân nàng, miệng ngậm cánh hoa, bờ môi cọ sát, ngón tay dính hoa mật tiến vào hoa cốc, mỗi lần lại càng sâu.

      “Ách a!” Thôi Bán Hạ khỏi ưỡn người, thân thể hưng phấn run rẩy, phản ứng nhiệt tình câu động dục vọng nam nhân, ngón tay thon dài bị hoa thịt hút cắn chặt, rút ra, lại lần nữa dò vào bằng hai ngón tay, đầu lưỡi hung hăng liếm hoa khẩu, hút hết mật hoa tràn ra vào trong miệng.

      Trạm Ly Tiêu dùng tay môi ngừng trêu đùa kiều hoa, nhìn Thôi Bán Hạ run rẩy, hoa vách nhanh chóng co rút, nhiệt dịch ngọt ngào chảy ra, lẫn vào nước miếng trong miệng , nhụy hoa ẩm ướt lấp lánh.

      Nhụy châu bị giấu trong miệng , Thôi Bán Hạ nghe được thanh liếm mút, thanh xấu hổ này khiến cho cả người nàng nóng lên, rồi lại cảm thấy hưng phấn.

      Ngón tay xâm nhập lần lại lần, liếm thành thịt mềm mại, kích thích dục vọng trong người nàng, làm cho thân thể nàng giống như nước hồ xuân mềm mại, mùi thơm dâm mỹ này càng lúc càng nồng…

      “A a…” Thân thể Thôi Bán Hạ chấn động, khóe mắt trượt xuống nước mắt kích động, dịch mật trào ra đầy hoa lộ, lần đầu đạt cao trào khiến thân thể mới nếm thử tình dục khẽ run, cả người kiều mỵ như lẳng lơ dâm đãng.

      Nàng xinh đẹp vui sướng khiến Trạm Ly Tiêu điên cuồng, thô bạo cởi xuống y phục người, sớm quên vết thương nơi bờ vai, vào giờ phút này, chỉ muốn hung hăng tiến vào nàng!

      Đôi tay giữ chặt hai chân của nàng, dục vọng phấn chấn chống đỡ cánh hoa đỏ tươi, Trạm Ly Tiêu nhìn chằm chằm ánh mắt nàng, mang theo thanh khàn khàn đầy dục vọng: “Hạ Hạ, nhìn ta.”

      Thôi Bán Hạ vẫn đắm chìm trong cao triều hoảng hốt nhìn , sau đó trợn to mắt: “A…” Thân thể trong nháy mắt bị xuyên qua, thành vách khít khao bị hung hăng tiến vào, nàng có thể cảm nhận được nhịp đập của ở bên trong cơ thể nàng, sâu như vậy, khiến nàng gần như cách nào hô hấp.

      Trạm Ly Tiêu cũng phát ra tiếng rên, cảm giác dục vọng được thành vách vây quanh chặt vô cùng tuyệt vời, cơ thể căng cứng, dòng máu xử nữ lẫn cùng ái dịch chảy ra, còn dính lên dục vọng cứng rắn, đây tượng trưng cho việc nàng thuộc về .

      “Hạ Hạ, nàng là của ta.” cắn môi của nàng, ôm nàng càng chặt, để nàng khóa ngồi người , lại lần nữa hung hăng xỏ xuyên, lần lại thêm lần, hận thể chôn vào nơi sâu nhất của nàng.

      “Ách a!” vào quá sâu, Thôi Bán Hạ có loại cảm giác bị cắn nuốt: “Khoan! Chậm chút…”

      Nàng theo bản năng muốn giữ lấy vai , lại nhìn đến vết thương vai bị nứt ra, vải mơ hồ phiếm tia máu.

      “Thương thế của ngươi a…” đột nhiên dùng sức, thân thể nàng khỏi căng thẳng, cũng khiến hoa vách gắt gao co rút.

      Trạm Ly Tiêu căn bản quan tâm vết thương vai, bả vai bị thương sánh được việc làm cho nàng vui thích. Hơn nữa còn đủ, muốn nhiều hơn, muốn tất cả của nàng.

      điên cuồng liếm môi nàng, cắn mút bầu ngực đầy đặn, cánh tay săn chắc ôm nàng chặt, dục vọng dâng trào cuồng liệt ra vào, bức ra nước mắt cùng từng đợt sóng rên rỉ, còn có chỗ kia vì mà chảy ra mật dịch.

      Thôi Bán Hạ căn bản còn sức lực kháng cự lại đòi hỏi của , thân thể tất cả đều là dấu vết cùng mùi vị của , chẳng những thế nàng còn giống như đứa trẻ bị giày vò thành các loại tư thế.

      Nàng quỳ sấp giường, đầu bị đè quay lại, phấn lưỡi bị dùng sức mút, nam căn lửa nóng từ sau người ngừng tiến vào, hai mảnh múi thịt vừa đỏ vừa sưng, ái dịch ẩm ướt theo từng đợt trừu đưa ngừng chảy ra.

      Bàn tay nắm bên kiều nhũ bừa bãi xoa nắn, lôi kéo đầu vú đỏ thẫm, cảm thụ hoa vách nhanh chóng co rút, bàn tay dùng sức siết chặt bầu ngực.

      “Ách ừm!” Đau đớn khiến Thôi Bán Hạ cau mày, thân thể run rẩy, lại đợt sóng cao triều cuốn lấy nàng, hốc mắt ửng hồng lần nữa tràn ra nước mắt.

      Trạm Ly Tiêu liếm nước mắt, bàn tay hạ xuống vuốt ve cái bụng mềm mại, nơi đó khẽ phồng lên, biết ở trong cơ thể nàng bắn ra mấy lần, hoa huyệt vừa ướt vừa nóng, cơ hồ đều là chất dịch nóng bỏng của .

      “Hạ Hạ.” khẽ cắn vành tai nàng, nhàng rút ra, lại dùng sức tiến vào.

      “Ừ…” Thôi Bán Hạ bản năng buộc chặt bụng, hoa thịt khít khao xoắn chặt nam căn cứng rắn, ngay sau đó cỗ nhiệt dịch quen thuộc bắn vào trong cơ thể nàng, bỏng đến khiến nàng khẽ run, quá nhiều vui thích làm cho nàng hư nhuyễn, nhịn được toàn thân mềm .

      Người phía sau lại vẫn chưa thoả mãn, lật người nàng lại, nam căn vẫn ở trong nơi nhục huyệt nhạy cảm đảo vòng.

      “A!” Thôi Bán Hạ kinh hoảng trợn to mắt, cảm thấy dục vọng trong cơ thể lại từ từ trở nên cứng rắn.

      được! Dừng ưm…” Môi nàng lần nữa bị lấp kín.

      “Hạ Hạ, còn chưa đủ.” Trạm Ly Tiêu tham lam liếm môi nàng, bàn tay giữ chặt cái mông tròn trịa.

      Cái muốn… còn chưa đủ.

      Hết chương 7
      AChu thích bài này.

    2. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 8.1
      Edit + Beta: Nhược Đồng



      Thôi Bán Hạ cảm giác kẻ nàng đụng tới phải lang, mà là cầm thú!

      Thôi Bán Hạ nằm lỳ giường, ngay cả hơi sức giơ ngón tay lên cũng có, người tất cả đều là chằng chịt vết hôn, gần nơi tư mật giữa hai chân thậm chí có vết cắn, càng cần tới nơi bị xuyên qua, nàng cảm thấy chân mình tài nào khép lại được.

      Tối hôm qua bị làm mấy lần nàng cũng đếm nổi, mặc dù đến mức như truyền thuyết sói đói đêm bảy lần, nhưng mà cũng kém nhiều lắm. Nếu phải cuối cùng nàng chịu được mà khóc lóc cầu xin khoan dung, tên khốn kia đến bây giờ có lẽ còn chưa bỏ qua cho nàng.

      Mẹ kiếp, nàng cũng muốn bị bức chết ở giường đâu!

      Trạm Ly Tiêu vừa bê chậu nước vào cửa liền nhìn thấy bộ dáng đáng thương của Thôi Bán Hạ, khỏi cong khóe môi, ánh mắt từ từ trượt xuống thân thể mềm mại bị hung hăng thương, dấu vết tình dục để lại người nàng khiến rất hài lòng.

      Vừa nhìn thấy Trạm Ly Tiêu, Thôi Bán Hạ lập tức trừng mắt qua: “Nhìn đủ chưa?” Thanh của nàng khan cả rồi, ngay cả mắt cũng còn sưng đỏ, có thể thấy được nàng bị làm đến vô cùng thê thảm.

      “Chưa.” Trạm Ly Tiêu bỏ chậu gỗ tay lên bàn, rót ly nước đến bên giường, mắt tình nhìn nàng: “Cả đời cũng đủ.” Nghe như vui đùa trêu chọc, giọng lại hàm nghiêm túc.

      Thôi Bán Hạ hừ hừ, dùng loại lời ngon tiếng ngọt này với nàng cũng vô dụng… Nàng thừa nhận mặt mình nóng lên đâu.

      Đáng ghét! Nàng lần nào cũng kháng cự được loại ánh mắt này của .

      Thôi Bán Hạ k được tự nhiên nổi giận: “Nước!” Nàng sắp chết khát rồi.

      Bộ dáng khả ái kia khiến Trạm Ly Tiêu cong môi mỉm cười. ngồi bên mép giường, ôm lấy nàng, để cho nàng tựa vào ngực , bưng nước trà đưa tới bên môi nàng.

      Trạm Ly Tiêu toàn thân rạng rỡ, da tay của trắng nõn, mặc quần áo vào càng thấy thân hình thon dài, khiến người ta cho là văn nhã yếu đuối, ra dưới lớp quần áo kia cũng rất rắn chắc, mặc dù có bắp thịt khoa trương, nhưng cũng gầy yếu, mà là mạnh mẽ đanh thép, hơn nữa còn có cơ bụng.

      Thôi Bán Hạ cũng là hôm qua mới biết ra vóc người Trạm Ly Tiêu tốt như vậy.

      Nàng cũng nhăn nhó, tựa vào lồng ngực trần trụi của uống nước. Dù sao cái gì nên làm nên làm cũng làm rồi, còn xấu hổ gì chứ. Chỉ là nhịn được chuyển mắt qua vai trái .

      Miếng vải vai bị Trạm Ly Tiêu bỏ ra, lộ vết thương dữ tợn do trúng tên. Nàng nhớ ngày hôm qua vết thương của bị rách, mặc dù bây giờ chảy máu, nhưng mà vết thương còn đỏ tươi.

      Thấy ánh mắt nàng, Trạm Ly Tiêu khẽ cười, thích bộ dạng Thôi Bán Hạ quan tâm : “ có việc gì, đau.”

      Thôi Bán Hạ lườm cái. Đương nhiên đau, tinh trùng lên não còn có thể đau sao? Dù đau, nàng nhìn vào, được chưa: “ lấy túi gấm cho ta.”

      Trạm Ly Tiêu rời giường, cầm lên túi gấm bị ném ghế dựa. Túi gấm lớn, thế nhưng bên trong đều là bảo vật, trong hộp chứa bảo bối đồ nghề Thôi Bán Hạ lấy từ A Công.

      Thôi Bán Hạ nhận lấy túi gấm, từ bên trong lấy ra bình màu xanh lá cây, bắt Trạm Ly Tiêu ngồi xuống, nàng lấy bột thuốc trong bình rắc lên bả vai bị thương của , phát run rẩy chút. Sợ đau, nàng chút nghĩ ngợi, thổi lên vết thương.

      ra động tác này chẳng có tác dụng gì, nhưng là thói quen của nàng. Khi còn bé, lúc Trạm Ly Tiêu tập võ bị thương, luôn là nàng giúp bôi thuốc, sợ đau, nên thổi lên vết thương, sau đó

      “Thổi chút hết đau.” Lời ra khỏi miệng, Thôi Bán Hạ liền hối hận. Nàng làm gì thế này! Người ta đâu còn là trẻ con nữa!

      Quả nhiên, nghe thấy Trạm Ly Tiêu cười ra tiếng.

      Thôi Bán Hạ thẹn quá hóa giận, muốn trợn mắt, Trạm Ly Tiêu lại đưa tay chạm má nàng.

      “Hạ Hạ, nàng tốt.” Dùng loại giọng điệu này chuyện với chỉ có nàng. Mẫu hậu mặc dù thương , khi bị thương cũng chỉ vuốt đầu , với , thân là thái tử, cho nên dù bị thương cũng phải nhịn, thể khóc.

      Chỉ có Hạ Hạ dùng ánh mắt đau lòng nhìn , với thổi chút liền hết đau.

      Chính như vậy, nàng lay động trái tim , từng chút từng chút, khiến cho thể có nàng.

      Trạm Ly Tiêu nắm lấy tay nàng, nhàng hôn, nụ hôn rất mềm rất , thành kính giống như hôn bảo bối trân quý.

      Bị hôn như vậy khiến Thôi Bán Hạ rung động, chứa bất kỳ kích tình nào, lại làm cho nàng có loại cảm giác thương sâu sắc. Nàng mềm mại dựa vào trong ngực , ngẩng đầu để cho hôn.

      Chỉ là… Thôi Bán Hạ đẩy ra cái tay mò tới mông nàng, hung hăng trừng mắt: “Đủ rồi!” Người này chính là luôn biết nhân cơ hội được voi đòi tiên.

      Trạm Ly Tiêu thức thời thu tay về, vô tội nhìn nàng, ngược lại vuốt lưng nàng, thuận khí.

      Thôi Bán Hạ hừ hừ, muốn để ý tên háo sắc chỉ biết giả bộ vô tội này, xé miếng vải giúp băng tốt vết thương, mới lười biếng nằm ở người .

      Hai người da thịt trần trụi kề sát, nhịp tim cùng nhịp tim, thân mật lại ấm áp.

      Thôi Bán Hạ nhắm hai mắt, có chút buồn ngủ, lúc nàng hơi lim dim đột nhiên nghĩ đến…

      “A! Tiểu Quế Tử!” Nhanh chóng mở mắt ra, nàng quên Tiểu Quế Tử rồi!

      Trạm Ly Tiêu ôm nàng: “Yên tâm, có chuyện gì.” hiểu rõ những người thân cận của mình. Tiểu Quế Tử cơ trí, mặc dù có võ công, khả năng trốn tránh ngược lại là hạng nhất.

      Lời của khiến Thôi Bán Hạ an tâm, nếu Trạm Ly Tiêu như vậy, Tiểu Quế Tử nhất định an toàn. Nhưng nàng vẫn nhịn được hỏi: “Có nghĩ đến người muốn diệt trừ ngươi là ai? Đại hoàng tử hay là nhị hoàng tử?” Nghĩ nghĩ, so với đại hoàng tử đầu gỗ, nàng cảm thấy nhị hoàng tử dối trá kia tương đối có thể hơn.

      “Đều phải.” Trạm Ly Tiêu vuốt tóc nàng, nhàn nhạt cho nàng biết đáp án: “Là Hoa phi.” Mẫu phi của nhị hoàng tử.

      “Gì?” Thôi Bán Hạ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn : “Khó trách ngươi muốn người của ngươi chú ý hậu cung. nghĩ đến lại là Hoa phi.” Dù sao cũng cảm thấy là nhị hoàng tử làm.

      Nhìn ra ý nghĩ của nàng, khóe môi Trạm Ly Tiêu khẽ nhếch: “Nhị hoàng huynh là người thông minh.” Trạm Ly Dung là người có khả năng xem xét tình thế, hơn nữa tính cách lại cẩn thận. Nếu là thái tử yếu đuối nhu nhược, vậy y lựa thời cơ bổ nhào đến cắn, đáng tiếc thế, vì vậy, Trạm Ly Dung dám hành động thiếu suy nghĩ.

      Thôi Bán Hạ híp con mắt, nhìn chằm chằm: “Ngươi đem chứng cứ Hoa phi ám sát giao cho hoàng thượng đúng ?”

      Trạm Ly Tiêu cười: “Nhị hoàng huynh là đứa con hiếu thuận.” Bắt chẹt được Hoa phi, Trạm Ly Dung còn ngoan ngoãn nghe lời?

      Nhìn người chút nào che giấu ý nghĩ xấu xa, Thôi Bán Hạ hừ hừ. Người này thản nhiên thể bộ mặt trước mặt nàng, thế nào lại hư hỏng như vậy.

      Nhưng mà… Được rồi, nàng ghét. Bởi vì nàng biết Trạm Ly Tiêu tốt với nàng.

      “Bản thân nên cẩn thận chút.” Nàng trừng . Trạm Cách Dung phải là người dễ đối phó.

      “Ta biết.” Trạm Ly Tiêu cong lên khóe miệng, ôm Thôi Bán Hạ vào ngực, gương mặt vùi vào mái tóc nàng, ngửi thấy mùi thuốc thích, con ngươi đen khẽ lóe.

      Điều muốn làm cũng chỉ là dùng chuyện Hoa phi để nắm được Trạm Ly Dung, mà còn nhiều hơn thế… Những thứ này Thôi Bán Hạ cần biết.

      Trạm Ly Tiêu khẽ mỉm cười.

      Nàng chỉ cần cứ như vậy dựa và trong ngực là tốt rồi.
      AChutart_trung thích bài này.

    3. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 8.2
      Edit + Beta: Nhược Đồng


      Trạm Ly Dung sắc mặt trầm nhìn thư tín bàn, quả thực là hận thể xé nát lá thư.

      Sáng sớm lúc tới thư phòng nhìn thấy phong thư đặt bàn, điều này làm cho cau mày. Thư phòng trừ ra cho phép bất cứ ai đến gần, mà ngày hôm qua trước khi rời có lá thư này.

      Là ai im hơi lặng tiếng tiến vào phủ của , còn để lại lá thư?

      nghi ngờ cầm thư, vừa mở ra, sắc mặt lập tức xanh mét.

      Bên trong là hai tờ giấy, viết rằng có chứng cứ mẫu thân Hoa phi của cùng kẻ khác thông đồng ý đồ sát hại thái tử, hơn nữa phía liệt kê từng cái từng cái tội chứng , nếu bị đưa đến trước mặt phụ hoàng, vậy… mẫu phi nhất định mất mạng.

      Cái còn lại là viết những người giúp đỡ mẫu phi, cũng là người cùng tham gia việc ám sát thái tử lần này. Những người này đều là tộc nhân mẫu phi thầm sắp xếp, cũng đều là những người vì trải đường.

      Nhìn chằm chằm danh sách những quan viên kia, Trạm Ly Dung nắm đấm run rẩy nắm chặt.

      lập tức liền hiểu ý tứ kẻ để lại thư. Nếu muốn giữ được mẫu phi phải tự thanh trừ hết những quan viên ủng hộ , nếu mẫu phi mất mạng.

      Nhưng nếu tự tay thanh trừ đại thần ủng hộ , ngày sau còn ai dám đứng về phía đây?

      Mặc kệ lựa chọn thế nào, đều là bất lợi cho .

      cứu mẫu phi, chính là khiến phụ hoàng trực tiếp ra mặt. Dựa vào thủ đoạn của phụ hoàng, chỉ mẫu phi có chuyện, quan viên đồng mưu cùng mẫu phi cũng bị phụ hoàng thanh trừ.

      Cứu mẫu phi, vậy phải động thủ, mà sau khi động thủ, còn ai ủng hộ nữa.

      “Hoàng đệ đúng là thủ đoạn!” Trạm Ly Dung gần như cắn răng bật ra lời này, bàn tay vỗ lên mặt bàn, án thư vỡ tan thành hai mảnh.

      Thị vệ canh gác bên ngoài nghe được động tĩnh trong phòng, kinh hoảng đập cửa, cũng dám vô phép tự tiện tiến vào: “Điện hạ! Xảy ra chuyện gì?”

      có việc gì! Lui ra!” Trạm Ly Dung gầm lên.

      Nghe được thanh người ngoài cửa rời , nhắm mắt hít sâu.

      Sớm biết thái tử hoàng đệ giống bên ngoài ôn hòa, nhưng vẫn còn sơ sót.

      ngờ Trạm Ly Tiêu hành động nhanh như vậy… Hoặc là nên , ngờ mẫu phi lại quá nóng vội, thương lượng cùng thầm làm ra chuyện ám sát ngu xuẩn này, mới có thể khiến Trạm Ly Tiêu bắt được nhược điểm.

      vẫn luôn cẩn thận làm việc, cho dù dám biểu chút nào với vị trí kia. chờ cơ hội lật đổ Trạm Ly Tiêu, ngay cả Trạm Ly Nghị cũng thèm để ý.

      So với Trạm Ly Nghị kích động kia, Trạm Ly Tiêu thâm trầm khó dò càng khiến phải cẩn thận.

      Chỉ là dù cẩn thận thế nào, lần này là thua, hơn nữa thua hoàn toàn.

      “Ha…” Trạm Ly Dung cười ra tiếng.

      nên cảm động, ít nhất Trạm Ly Tiêu cho có cơ hội lựa chọn, mà phải trực tiếp đối phó .

      Trạm Ly Dung mở mắt ra, là người thức thời, hiểu đây là Trạm Ly Tiêu cho cơ hội, thuận theo về sau có thể tiếp tục phụ tá, nếu y cũng ngại diệt trừ .

      Tình huynh đệ cái gì, ở hoàng thất chẳng là gì cả.

      Trạm Ly Dung khẽ cười, thể nhận thua. Thủ đoạn của so ra kém Trạm Ly Tiêu.

      Nhặt lên tờ danh sách quan viên, trong lòng Trạm Ly Dung có đau khổ có chua sót, lại cười tiếng.

      thể làm theo lời Trạm Ly Tiêu, bởi vì nhược điểm của chính là mẫu phi.

      Nghĩ thông suốt, Trạm Ly Dung khỏi tò mò, biết hoàng đệ độc ác lại thủ đoạn kia có nhược điểm gì?

      ~~~

      Trong ngự thư phòng, Thiên Tỳ Đế thú vị nhìn thư tín trước mắt, bên trong ghi chép nhất cử nhất động sau khi Trạm Ly Tiêu rời cung, bao gồm chuyện làm lén lút.

      thể đứa con này của đúng là thủ đoạn, dễ dàng giải quyết xong kẻ địch.

      “Xem ra địa vị thái tử của Tiêu Nhi rất vững chắc.” Thiên Tỳ Đế lắc đầu cười khẽ.

      Giết người thấy máu, cho dù có, người ra tay cũng phải . Tiêu Nhi thủ đoạn quả hung ác, lão Nhị lần này thua lớn. Như vậy cũng tốt, ít nhất lão Nhị lần này tâm phục.

      Còn lại Trạm Ly Nghị, đứa con lớn nhất đối với ngôi vị hoàng đế căn bản hứng thú. Thục phi thân là võ tướng thế gia, so với cuộc sống hoàng cung, Trạm Ly Nghị ở lại chiến trường giết địch tương đối có hứng thú.

      Thiên Tỳ Đế vuốt cằm, quyết định vứt đứa con lớn nhất vào quân doanh cho tôi luyện.

      Phượng Tình Lam đứng bên mặc kệ Thiên Tỳ Đế suy nghĩ, cầm lên tờ giấy bàn, hài lòng cười tiếng. hổ là đồ nhi dạy dỗ.

      “Tiêu Nhi cũng hai mươi rồi!” Thiên Tỳ Đế đột nhiên : “Hai mươi còn chưa lập phi, ngay cả thiếp cũng có, chúng đại thần mấy năm này cũng ít lần lấy chuyện này phiền trẫm.”

      Phượng Tình Lam nhàn nhạt liếc về phía Thiên Tỳ Đế.

      Thiên Tỳ Đế cau mày suy tư, bắt đầu nghĩ tới hôn tiểu nhi tử: “A Lam, ngươi nghĩ khuê nữ nhà Lý thượng thư được , còn là nữ nhi Điền tướng quân cũng tốt nhỉ?”

      “Thế nào, ngươi cảm thấy ngươi có thể bắt chẹt Tiêu Nhi sao?” Phượng Tình Lam bưng trà lên bàn sách Thiên Tỳ Đế, thong thả ung dung nhấp ngụm. Trà long tĩnh thượng hang, mùi vị quả nhiên tệ.

      Thiên Tỳ Đế hừ lạnh: “Ta là phụ hoàng của , thánh chỉ ban xuống, dám nghe lời?”

      Phượng Tình Lam cũng hừ theo: “Ngươi dám bắt nạt đồ nhi của ta, là muốn chết sao?” từ trước đến giờ luôn bao che người của mình, mặc dù nghiêm khắc với Trạm Ly Tiêu, nhưng cũng luôn bảo hộ đồ nhi duy nhất này.

      Khiến Phượng Tình Lam tức giận lần nữa, Thiên Tỳ Đế theo vết xe đổ ấy, mặt dày tươi cười lấy lòng: “A Lam, đùa thôi, đùa thôi, chỉ đùa chút thôi.” vừa vừa đưa tay muốn nắm lấy tay Phượng Tình Lam, lại thấy ánh nhìn lạnh lung ném qua, rất thức thời rút tay về, ha ha gãi lấy gương mặt tuấn tú.
      AChu thích bài này.

    4. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 8.3
      Edit + Beta: Nhược Đồng


      Ở trước mặt Phượng Tình Lam, vị hoàng đế này từ trước đến giờ luôn có uy nghiêm thiên tử.

      “Ngươi hài lòng Thôi Bán Hạ?” Trạm Ly Tiêu ở trước mặt bọn che giấu chút nào tâm tư đối với Thôi Bán Hạ, sau khi xuất cung càng làm càn kiêng kỵ. Tiểu tử kia nhất định biết hoàng đế có phái người theo dõi y, nhưng vẫn muốn tự tung tự tác, lo lắng chút nào hoàng đế lão tử tức giận, phế truất ngôi vị thái tử.

      Nhưng đối với học trò gan dạ sáng suốt, Phượng Tình Lam rất hài lòng.

      “Thân phận Thôi Bán Hạ xứng.” Thiên Tỳ Đế thành thực : “Dù là cháu nuôi của Thôi thần y, nó vẫn là thường dân, nhiều lắm cũng chỉ có thể làm thiếp, muốn trở thành thái tử phi là thể.”

      Phượng Tình Lam hừ : “Từ khi nào mà ngươi cũng để ý loại vấn đề thân phận địa vị này?” ràng bản thân là bề nhưng vẫn quấn ở bên người , lấy quyền gì quản chế con mình tuân theo quy củ?

      Thiên Tỳ Đế than : “A Lam, ngươi biết thân phận Thôi Bán Hạ đơn giản như vậy.” Thôi thần y vô cớ mang nữ nhi vào cung, làm sao có thể lén lút điều tra.

      là hoàng đế, tâm tư đế vương chính là luôn luôn phòng bị, tuyệt để mặc cho người lai lịch tiến cung, huống chi địa vị Thôi thần y lại tầm thường, tin tưởng Thôi thần y, đồng thời cũng đề phòng, dù sao thầy thuốc cũng là người dễ dàng xuống tay với người hoàng tộc nhất.

      Vì vậy vẫn luôn theo dõi mọi hành động của Thôi thần y, dĩ nhiên cũng bao gồm thân phận chân của Thôi Bán Hạ, chỉ toạc ra mà thôi, dù sao đây chẳng qua cũng chỉ là đứa bé mới sinh, ngại giữ lại tính mạng đứa trẻ vô tội.

      Nhưng có nghĩa là sẵn lòng để đứa trẻ vô tội đó trở thành con dâu , dù sao phụ thân Thôi Bán Hạ cũng phạm tội mưu phản, vị quân vương nào có thể dễ dàng tha thứ hai chữ mưu phản này.

      “Lại đến, trước đây người tự tay giết chết Thanh vương chẳng phải là A Lam ngươi sao.” Thế nên, Phượng Tình Lam còn là kẻ thù giết cha của Thôi Bán Hạ, nếu Thôi Bán Hạ về sau biết tất cả, có tâm tư muốn vì cha báo thù sao?

      Phượng Tình Lam cau mày, hiểu được điều lo lắng Thiên Tỳ Đế, chỉ là cũng nhìn thấy Thôi Bán Hạ lớn lên, đối với tính cách thẳng thắn của nàng cũng rất thích.

      Thiên Tỳ Đế phẩy tay đánh gãy lời Phượng Tình Lam muốn : “A Lam, ta biết ngươi muốn bệnh vực Thôi Bán Hạ, chỉ là chuyện này tới phiên ngươi. Người muốn Thôi Bán Hạ chính là Tiêu Nhi, kia sao được, ngay cả lão nhị cũng bị đánh bại, chuyện Thôi Bán Hạ lại giải quyết được sao? Nếu có bản lãnh này, dựa vào cái gì muốn cưới nữ nhân mình thích!”

      Thiên Tỳ Đế nhìn phía bàn giấy, giấy viết nhất cử nhất động Trạm Ly Tiêu che chở Thôi Bán Hạ, nhi tử này phải dùng hành động để cho người cha này biết ý muốn ám chỉ sao?

      Chỉ là, liệu Tiêu Nhi có biết thân phận chân của Thôi Bán Hạ ? Thiên Tỳ Đế cười.

      chờ, chờ đứa con thông minh cơ trí này làm thế nào để khiến đồng ý cho Thôi Bán Hạ trở thành thái tử phi!



      ~~~



      Sau khi rời nhà gỗ, Thôi Bán Hạ cùng Trạm Ly Tiêu tiếp tục tiến về phía Tương thành, mặc dù có xe ngựa, nhưng bộ cũng có cái hay, đường đầy rẫy nạn dân.

      Nhưng kỳ lạ, những nạn dân này lại cũng về phía Tương thành.

      “Ai, tiểu nương, biết chứ, nghe gần đây vào khoảng giờ thìn có phát lương thực trong Tương thành, hơn nữa huyện lệnh Tương thành là vị quan tốt, bỏ lại dân chúng tự lo cho mình, mà thức ăn, chăn bông trong nhà đều mang đến giúp đỡ dân chúng khốn khổ!” vị lão nhân khàn giọng , ông cũng đưa người nhà về hướng Tương thành.

      A, là khó có được. Thôi Bán Hạ trong lòng suy nghĩ, biết đây là hay giả đây. Nàng nhìn Trạm Ly Tiêu, ánh mắt thăm dò.

      Trạm Ly Tiêu suy nghĩ chút: “Huyện lệnh Tương thành Lý Ngọc vốn có chút danh tiếng, Tương thành được cai quản rất khá, nếu phải lần này xảy ra hạn hán, Tương thành vẫn là thành trấn rất phồn vinh.”

      Mặc dù trải qua hạn hán, Tương thành còn phồn vinh như xưa, nhưng cũng phải hoang vu, ở cổng thành có quan binh ghi danh từng nạn dân vào thành.

      Sau khi vào thành, đường phố mặc dù có bán hàng rong, nạn dân cũng là tự động bày hàng, bọn họ ăn xin, ngược lại lấy vật đổi vật, tận lực tự tìm no ấm.

      “Mau! Y đường phát lương thực!” Đột nhiên có người hét lên, sau đó toàn bộ người trong thành trong nháy mắt chạy về hướng nam.

      Trạm Ly Tiêu đưa tay bảo vệ Thôi Bán Hạ, đưa nàng vào ven đường, tránh cho bị người đường đụng phải.

      Thôi Bán Hạ rất có hứng thú đối với y đường phát lương thực, đầu năm nay còn có loại người tốt bụng này sao, dù thế nào khi xảy ra hạn hán, thứ quý giá nhất chính là lương thực.

      “Trạm Ly Tiêu, chúng ta theo xem chút .” Nàng lôi kéo Trạm Ly Tiêu theo đoàn người.

      Xa xa, có thể nhìn thấy rất nhiều người rồng rắn xếp hàng trước phủ đệ.

      Trừ người bên ngoài xếp hàng lấy lương thực, còn có người xếp hàng bên trong, Thôi Bán Hạ xa xa liền nhìn thấy cao treo mấy chữ chữa bệnh từ thiện: “Trạm Ly Tiêu, có người ở đây chữa bệnh từ thiện.” Sau đó chút nghĩ ngợi lôi kéo Trạm Ly Tiêu chạy về phía Y đường chữa bệnh.

      Nàng cũng là thầy thuốc, tuy trước mắt còn chưa thành nghề, nhưng mà cũng có thể giúp tay.

      Trạm Ly Tiêu biết tâm tư Thôi Bán Hạ, dọc theo đường gặp phải nạn dân đau ốm, nàng đều dừng lại xem bệnh trị liệu. Mặc dù nàng luôn mình còn chưa thành nghề, chỉ là có lòng nhân từ của thầy thuốc mà thôi.

      Thôi Bán Hạ cũng nghĩ nhiều như vậy, giúp người trị bệnh cũng phải là chuyện gì phiền phức, hơn nữa nàng học y lâu như vậy, thứ còn thiếu vừa vặn chính là kinh nghiệm, đoạn đường này giúp đỡ mọi người cũng khiến nàng tiếp thu được ít kinh nghiệm.

      Còn chưa hết hang người phía trước, Thôi Bán Hạ liền ngẩn người, hoài nghi mình có phải nhìn lầm hay .

      “A Công!” Nàng kêu to, người chữa bệnh từ thiện kia phải Thôi thần y sao?

      “Sao con lại ở đây?” phải hái thuốc sao? Như thế nào chạy tới Tương thành hái?

      Thôi thần y chuẩn bệnh nghe được tiếng A Công cũng sợ run người, đời này chỉ có người gọi như vậy. ngẩng đầu, quả nhiên thấy cháu nhà mình, cực kỳ kinh ngạc.

      “Bán Hạ, sao con lại đến nơi này?” Liếc mắt nhìn thấy Trạm Ly Tiêu bên người nàng, ánh mắt mạnh mẽ chợt lóe, hai người nắm tay nhau sai.

      Thôi Bán Hạ có chú ý tới ánh mắt Thôi thần y, cả người vẫn còn kinh ngạc khi gặp được A Công nhà mình.

      Nhưng còn Trạm Ly Tiêu thấy được, cười với Thôi thần y, vẫn nắm chặt tay Thôi Bán Hạ, giống như công khai biểu cái gì đó với Thôi thần y.

      Thôi thần y trong lòng hừ lạnh, muốn mở miệng gọi cháu tới, phụ nhân đúng lúc bưng trà tới: “Sư phụ, trước uống ngụm…” Nhìn thấy Thôi Bán Hạ lập tức cứng đờ.

      Thôi Bán Hạ cũng kinh ngạc nhìn. Phụ nhân này bộ dáng rất đẹp mắt, có thể là mỹ nhân tuyệt sắc, mặc dù là trâm gỗ quần vải, nhưng cũng tổn hao khí chất cao quý nhã nhặn của bà chút nào.

      Quan trọng là —— dáng dấp phụ nhân và nàng rất giống nhau, mặc kệ là lông mày hay là mắt, cơ hồ như là từ khuôn mẫu in ra, khác biệt duy nhất ở chỗ nàng thiếu mất vẻ thành thục mê người giống phụ nhân kia.

      Tiếp đó, Thôi Bán Hạ khỏi nghĩ đến bức họa mẫu thân ruột thịt.

      Phụ nhân kinh ngạc nhìn Thôi Bán Hạ, vành mắt ửng đỏ, thậm chí kích động lan tới môi.

      Phản ứng này quá ràng… Thôi Bán Hạ gì.

      Mẹ kiếp, ai có thể cho nàng biết tại sao lại cùng vương phi mẫu thân vốn vô duyên cùng xuất ở đây ?



      Hết chương 8
      AChu thích bài này.

    5. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 9.1
      Edit + Beta: Nhược Đồng


      “Tuyết Vận, đến đây ngồi .” người nam nhân mặc áo xanh ôn văn tao nhã đỡ phụ nhân ngồi ghế, săn sóc rót ly nước đưa cho bà: “Trước uống chút nước.”

      Bạch Tuyết Vận tay run rẩy nhận lấy chén trà, nhưng uống…, ánh mắt ửng hồng vẫn nhìn chằm chằm Thôi Bán Hạ, trong mắt có kích động cùng khát vọng, nghĩ mở miệng, muốn lại thôi.

      Thôi Bán Hạ cũng bị bà nhìn đến mức tâm tình rối rắm, lại biết nên cái gì, chỉ có thể trầm mặc, nhưng ánh mắt nhịn được lén nhìn về phía nam nhân dịu dàng chăm sóc vị phụ nhân kia.

      Mới vừa thấy người bên ngoài chính là người nam nhân này, đưa tay đỡ mẫu thân rưng rưng, sau đó ôn hòa mời bọn họ vào y đường.

      A, nam nhân này còn kêu A Công nàng tiếng “Sư phụ”.

      Thôi Bán Hạ lập tức nhìn về phía Thôi thần y, lại vô tình bỏ qua mẫu thân léng phéng kia, nàng cũng tin A Công biết chuyện gì xảy ra! Nàng chờ A Công giải thích với nàng!

      Đối mặt ánh nhìn chằm chằm của cháu , Thôi thần y hoàn toàn đau nhột, ánh mắt lấp lánh thẳng tắp nhìn Trạm Ly Tiêu… Chính xác mà , là nhìn vào nơi hai người còn tay trong tay.

      Thôi Bán Hạ lúc này mới phát ra khác thường này, cộng thêm ánh mắt quá hung tàn của A Công, nàng lúc này mới nghĩ đến A Công vẫn luôn thích Trạm Ly Tiêu.

      Nàng vội vàng muốn rút tay về, Trạm Ly Tiêu lại nắm lấy tay nàng chặt, còn vô sỉ đưa tay lấy mấy sợi tóc vương bên má nàng vuốt ra sau tai, ngón tay nhàng quấy nhiễu lỗ tai nhạy cảm.

      Trạm Ly Tiêu vô tình cố ý vừa nghịch lỗ tai Thôi Bán Hạ vừa nhìn về phía Thôi thần y, hướng Thôi thần y biểu ràng và Thôi Bán Hạ thân mật giống như xưa.

      Thôi thần y nheo con mắt, nặng nề bỏ chén trà trong tay lên bàn. Sao ông lại nhìn ra thằng nhóc đáng ghét này là muốn thị uy! Ông trước giờ có hảo cảm với hoàng thân quốc thích, nếu phải bởi vì Y Tiên cốc lưu truyền tổ huấn, ông cũng vào hoàng cung làm đồ bỏ ngự y.

      Mà đối với Trạm Ly Tiêu luôn mơ tưởng đến cháu mình, ông cảm thấy càng thêm khó chịu. Thái tử điện hạ sao, hoàng cung chính là nơi thị phi bất phân, có ý định để cháu cả đời lăn qua lăn lại trong hoàng cung, càng giao cháu cho Trạm Ly Tiêu tâm cơ khó dò này!

      Thấy cháu tự chủ đỏ mặt, Thôi thần y càng thêm tức giận. Đứa cháu này là người thông minh, mặc dù có tâm phòng bị người khác, nhưng đây ràng là con sói lại cho đó là thỏ trắng mà nuôi, là!

      “Bán Hạ, tới đây!” Thôi thần y trầm giọng gọi cháu .

      Thôi Bán Hạ cũng biết Thôi thần y tức giận, nàng hung hăng trừng Trạm Ly Tiêu cái. Người này nhất định là cố ý!

      Trạm Ly Tiêu mỉm cười vô tội với nàng, lại vẫn buông tay để nàng rời .

      Thôi Bán Hạ thấy sắc mặt Thôi thần y càng lúc càng khó coi, vội vàng giãy bàn tay bị nắm, gấp gáp thấp giọng quở trách: “Này! Mau thả…”

      Trạm Ly Tiêu để ý tới Thôi Bán Hạ giãy giụa, nhàn nhạt nhìn về phía nam nhân nho nhã: “Ngươi là Lý Ngọc?” Từ khi tiến vào Y đường chú ý tới dân chúng Tương thành vô cùng kính trọng đối với nam nhân này, lập tức đoán ra thân phận y.

      Lý Ngọc lập tức tiến lên, cung kính khom người hướng Trạm Ly Tiêu: “Huyện lệnh Tương thành Lý Ngọc tham kiến thái tử điện hạ.”

      Loảng xoảng… Chén trà tay Bạch Tuyết Vận rơi xuống đất, nàng khiếp sợ nhìn Trạm Ly Tiêu, lại nhìn Thôi Bán Hạ, sau đó khẽ nhìn về phía nắm tay hai người, sắc mặt lập tức tái nhợt.

      “Tuyết Vận!” để ý thái tử điện hạ, Lý Ngọc gấp gáp nhìn Bạch Tuyết Vận: “ có bị trà nóng đổ trúng chứ?” cầm tay bà lên kiểm tra.

      .” Bạch Tuyết Vận lắc đầu, miễn cưỡng cười yếu ớt: “Tướng công, đừng lo, thiếp sao.”

      Thôi Bán Hạ đương nhiên có thể hiểu được phản ứng của mẫu thân, nếu đổi lại nàng là vương phi phản thần, chẳng những chết hơn nữa còn nhìn thấy nữ nhi ở cùng chỗ với thái tử điện hạ, chỉ sợ sớm bị hù chết.

      Ách… Nàng trì độn nhớ tới tình cảnh mình bây giờ.

      Trước mặt là vương phi phản thần, mà nàng là nhi nữ phản thần, dắt tay nàng chính là thái tử đương triều …

      Con bà nó! Thôi Bán Hạ biến sắc mặt. Trạm Ly Tiêu cũng phải là kẻ ngốc, nhất định hoài nghi!

      Thôi Bán Hạ khỏi run rẩy nhìn trộm Trạm Ly Tiêu.

      nhìn chằm chằm Bạch Tuyết Vận. Biết được thân phận của phụ nhân này có nét sợ hãi thoáng qua trong mắt, mà nàng và Hạ Hạ dung mạo rất giống nhau, Hạ Hạ lúc này cũng rất kích động…

      từng nghĩ tới bí mật có liên quan tới bộ dáng nàng, mà rất ràng dung mạo Hạ Hạ di truyền từ phụ nhân trước mắt này, lúc đầu Thôi thần y ràng phụ mẫu nàng bị cường đạo giết chết… Nếu Thôi thần y láo nguyên nhân là cái gì?

      Trạm Ly Tiêu khẽ chau lông mày, thấy được thân phận phụ nhân này tầm thường. tới dung mạo tuyệt sắc, mà còn có khí chất tôn quý kia, nhớ Lý Ngọc gọi là nàng Tuyết Vận…

      “Bạch Tuyết Vận.” Trong đầu Trạm Ly Tiêu nhanh chóng thoáng qua cái tên này. Khi còn bé mẫu hậu từng với nàng có tỷ muội gọi Bạch Tuyết Vận, từng được xưng tụng là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, trước đây là vương phi của Thanh vương, chỉ tiếc Thanh vương mưu phản, hồng nhan cuối cùng bạc mệnh.

      Nghe Trạm Ly Tiêu lẩm bẩm ba chữ Bạch Tuyết Vận, trừ Thôi Bán Hạ vẻ mặt ngây ngốc ra, còn lại, Thôi thần y nhíu mày, Lý Ngọc lại là vẻ mặt cẩn thận che trở thê tử.

      Bạch Tuyết Vận mặc dù mặt trắng bệch, nhưng lại vỗ tay trượng phu, trấn định mà khẽ mỉm cười với Trạm Ly Tiêu: “ hổ là đứa của Hinh Vũ.”

      Thôi Bán Hạ nhớ tới Hinh Vũ hình như là khuê danh hoàng hậu. ra mẫu thân ruột thịt của nàng và Hinh hoàng hậu còn là quen biết cũ… đúng, Trạm Ly Tiêu như thế nào biết tên mẫu thân? Vậy… Vậy phải cũng biết trước đây mẫu thân từng là vương phi chứ? Vậy phải cũng biết nàng là…

      Trạm Ly Tiêu cuối cùng cũng hiểu mục đích mà phụ hoàng giảo hoạt kêu đến Tương thành là gì. Huyện lệnh Tương thành Lý Ngọc là người Y Tiên cốc, có Y Tiên cốc ở Tương thành giúp tay, khó trách phụ hoàng chỉ hạ chỉ xuất ngân lượng giúp nạn dân thiên tai mà phái thầy thuốc đến Tương thành.

      Còn có thê tử Lý Ngọc, hẳn là Thanh vương vương phi đáng ra nên bị xử tử từ lâu, hơn nữa ràng có quan hệ với Thôi Bán Hạ, mà Thôi Bán Hạ… Trạm Ly Tiêu yên lặng nhìn về phía nàng.

      Thôi Bán Hạ bị nhìn đến da đầu tê dại, nàng quyết định giả ngu: “A Công, sao ông lại ở Tương thành? Còn có ách…” Nàng nhìn hướng Bạch Tuyết Vận, Bạch Tuyết Vận cũng nhìn nàng, mỉm cười dịu dàng với nàng, ánh mắt từ ái nhưng cũng khẩn trương.

      Ánh mắt như vậy khiến Thôi Bán Hạ mềm lòng, nàng vội vàng mở to mắt, chỉ sợ Trạm Ly Tiêu vẫn nhìn nàng chằm chằm nhận ra điều gì: “Ách, bà ấy là ai vậy? Thế nào bộ dạng lại giống con đến thế?”

      Thôi thần y tức giận nhìn cháu : “Tuyết Vận là mẫu thân thân sinh ra con!” Đứa ngốc nghếch! Khi còn bé cho nàng xem bức tranh mẫu thân, giờ còn nhận ra!

      Thôi Bán Hạ mặt kinh ngạc: “Ách, nhưng phải là A Công phụ mẫu thân sinh bị cường đạo giết?”

      “Đó là gạt con!” Thôi thần y nhìn về phía Trạm Ly Tiêu, trước mặt thái tử, ra thân phận Thôi Bán Hạ: “ ra mẹ con năm xưa chính là Thanh vương vương phi, chỉ là phụ vương con bị bắt vì mưu phản, mẹ con vì muốn cứu sống con, uống thuốc trợ sinh, sau đó ta mang con , nghĩ tới…”

      Thôi thần y nhìn về phía Lý ngọc, hừ hừ: “Ta lại giao người kia cho đồ đệ tốt!”

      “Ta cùng Tuyết Vận từng là đôi tình lữ, cuối cùng có duyên đến được với nhau.” Lý Ngọc , thâm tình nhìn thê tử: “Sau được biết chuyện Thanh vương mưu phản, ta vội vàng chạy tới Thanh vương phủ, kịp thời cứu Tuyết Vận. Bán Hạ,…” nhìn Thôi Bán Hạ, ôn hòa mỉm cười: “Con tên là Bán Hạ đúng ? Tuyết Vận vẫn rất muốn gặp con, lại muốn con biết thân thế của mình, hơn nữa con lại ở trong cung…” tạm ngừng, nhìn về phía Trạm Ly Tiêu.

      Thôi Bán Hạ thực muốn khóc rồi, tại sao chuyện cẩu huyết như vậy lại xảy ra người nàng? Nàng hoàn toàn dám nhìn Trạm Ly Tiêu nữa.

      “Điện hạ.” Lý Ngọc nhìn về phía Trạm Ly Tiêu: “Tuyết Vận và Bán Hạ là vô tội, hơn nữa điện hạ cùng Bán Hạ…” Lý Ngọc ngừng , hai người công khai thân mật ràng như vậy, sao sư phụ chưa từng qua thái tử và Bán Hạ là đôi? Nhưng vấn đề thân phận… khỏi trầm mặc.

      Bạch Tuyết Vận cũng nghĩ tới chuyện này, ánh mắt vừa đau lòng vừa áy náy nhìn nữ nhi.

      Thôi thần y lại là hừ lạnh nhìn Trạm Ly Tiêu, ông sớm nhìn ra tiểu tử này có lòng dạ xấu xa với cháu bảo bối của mình, ông ngàn phòng vạn tránh, nghĩ tới thằng nhãi này lại thừa dịp ông ở mà xuống tay. Được lắm, tại biết thân thế Bán Hạ rồi, ông muốn xem thằng nhãi này làm thế nào! Nếu dám bắt nạt Bán Hạ… Mặc kệ tiểu tử này là thái tử, ông cũng bỏ qua cho y!

      Thân thế Thôi Bán Hạ quả ngoài dự liệu của Trạm Ly Tiêu, tin phụ hoàng nhất định sớm biết chuyện này, bức Thanh vương phi chết lại mắt nhắm mắt mở để bà trở thành thê tử của Lý Ngọc.

      Phụ hoàng bởi vì nữ nhân và đứa mà đối nghịch với Y Tiên cốc, chỉ đơn giản coi như chuyện gì cũng biết, lờ , sau khi phát tâm tư nhi tử nhà mình, liền vứt cho nan đề (vấn đề khó khăn).

      Địa vị thái tử và nhi nữ tội thần, chọn bên nào?

      Trạm Ly Tiêu nhìn chằm chằm Thôi Bán Hạ, tròng mắt đen tĩnh mịch. thấy hết chột dạ của nàng, bao gồm cả việc nàng giả bộ kinh ngạc lúc nghe được mình thân thế của mình.

      Trước mặt cao thủ ngụy trang như , biểu của nàng cũng quá vụng về , hơn nữa nàng luôn tìm cách che giấu dung mạo bản thân… Trạm Ly Tiêu từ từ nheo con mắt.

      Thôi Bán Hạ đột nhiên cảm thấy lạnh cả người…
      AChutart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :