Chương 8.2
Edit + Beta: Nhược Đồng
Trạm Ly Dung sắc mặt trầm nhìn thư tín bàn, quả thực là hận thể xé nát lá thư.
Sáng sớm lúc tới thư phòng nhìn thấy phong thư đặt bàn, điều này làm cho cau mày. Thư phòng trừ ra cho phép bất cứ ai đến gần, mà ngày hôm qua trước khi rời có lá thư này.
Là ai im hơi lặng tiếng tiến vào phủ của , còn để lại lá thư?
nghi ngờ cầm thư, vừa mở ra, sắc mặt lập tức xanh mét.
Bên trong là hai tờ giấy, viết rằng có chứng cứ mẫu thân Hoa phi của cùng kẻ khác thông đồng ý đồ sát hại thái tử, hơn nữa phía liệt kê từng cái từng cái tội chứng , nếu bị đưa đến trước mặt phụ hoàng, vậy… mẫu phi nhất định mất mạng.
Cái còn lại là viết những người giúp đỡ mẫu phi, cũng là người cùng tham gia việc ám sát thái tử lần này. Những người này đều là tộc nhân mẫu phi thầm sắp xếp, cũng đều là những người vì trải đường.
Nhìn chằm chằm danh sách những quan viên kia, Trạm Ly Dung nắm đấm run rẩy nắm chặt.
lập tức liền hiểu ý tứ kẻ để lại thư. Nếu muốn giữ được mẫu phi phải tự thanh trừ hết những quan viên ủng hộ , nếu mẫu phi mất mạng.
Nhưng nếu tự tay thanh trừ đại thần ủng hộ , ngày sau còn ai dám đứng về phía đây?
Mặc kệ lựa chọn thế nào, đều là bất lợi cho .
cứu mẫu phi, chính là khiến phụ hoàng trực tiếp ra mặt. Dựa vào thủ đoạn của phụ hoàng, chỉ mẫu phi có chuyện, quan viên đồng mưu cùng mẫu phi cũng bị phụ hoàng thanh trừ.
Cứu mẫu phi, vậy phải động thủ, mà sau khi động thủ, còn ai ủng hộ nữa.
“Hoàng đệ đúng là thủ đoạn!” Trạm Ly Dung gần như cắn răng bật ra lời này, bàn tay vỗ lên mặt bàn, án thư vỡ tan thành hai mảnh.
Thị vệ canh gác bên ngoài nghe được động tĩnh trong phòng, kinh hoảng đập cửa, cũng dám vô phép tự tiện tiến vào: “Điện hạ! Xảy ra chuyện gì?”
“ có việc gì! Lui ra!” Trạm Ly Dung gầm lên.
Nghe được thanh người ngoài cửa rời , nhắm mắt hít sâu.
Sớm biết thái tử hoàng đệ giống bên ngoài ôn hòa, nhưng vẫn còn sơ sót.
ngờ Trạm Ly Tiêu hành động nhanh như vậy… Hoặc là nên , ngờ mẫu phi lại quá nóng vội, thương lượng cùng thầm làm ra chuyện ám sát ngu xuẩn này, mới có thể khiến Trạm Ly Tiêu bắt được nhược điểm.
vẫn luôn cẩn thận làm việc, cho dù dám biểu chút nào với vị trí kia. chờ cơ hội lật đổ Trạm Ly Tiêu, ngay cả Trạm Ly Nghị cũng thèm để ý.
So với Trạm Ly Nghị kích động kia, Trạm Ly Tiêu thâm trầm khó dò càng khiến phải cẩn thận.
Chỉ là dù cẩn thận thế nào, lần này là thua, hơn nữa thua hoàn toàn.
“Ha…” Trạm Ly Dung cười ra tiếng.
nên cảm động, ít nhất Trạm Ly Tiêu cho có cơ hội lựa chọn, mà phải trực tiếp đối phó .
Trạm Ly Dung mở mắt ra, là người thức thời, hiểu đây là Trạm Ly Tiêu cho cơ hội, thuận theo về sau có thể tiếp tục phụ tá, nếu y cũng ngại diệt trừ .
Tình huynh đệ cái gì, ở hoàng thất chẳng là gì cả.
Trạm Ly Dung khẽ cười, thể nhận thua. Thủ đoạn của so ra kém Trạm Ly Tiêu.
Nhặt lên tờ danh sách quan viên, trong lòng Trạm Ly Dung có đau khổ có chua sót, lại cười tiếng.
thể làm theo lời Trạm Ly Tiêu, bởi vì nhược điểm của chính là mẫu phi.
Nghĩ thông suốt, Trạm Ly Dung khỏi tò mò, biết hoàng đệ độc ác lại thủ đoạn kia có nhược điểm gì?
~~~
Trong ngự thư phòng, Thiên Tỳ Đế thú vị nhìn thư tín trước mắt, bên trong ghi chép nhất cử nhất động sau khi Trạm Ly Tiêu rời cung, bao gồm chuyện làm lén lút.
thể đứa con này của đúng là thủ đoạn, dễ dàng giải quyết xong kẻ địch.
“Xem ra địa vị thái tử của Tiêu Nhi rất vững chắc.” Thiên Tỳ Đế lắc đầu cười khẽ.
Giết người thấy máu, cho dù có, người ra tay cũng phải . Tiêu Nhi thủ đoạn quả hung ác, lão Nhị lần này thua lớn. Như vậy cũng tốt, ít nhất lão Nhị lần này tâm phục.
Còn lại Trạm Ly Nghị, đứa con lớn nhất đối với ngôi vị hoàng đế căn bản hứng thú. Thục phi thân là võ tướng thế gia, so với cuộc sống hoàng cung, Trạm Ly Nghị ở lại chiến trường giết địch tương đối có hứng thú.
Thiên Tỳ Đế vuốt cằm, quyết định vứt đứa con lớn nhất vào quân doanh cho tôi luyện.
Phượng Tình Lam đứng bên mặc kệ Thiên Tỳ Đế suy nghĩ, cầm lên tờ giấy bàn, hài lòng cười tiếng. hổ là đồ nhi dạy dỗ.
“Tiêu Nhi cũng hai mươi rồi!” Thiên Tỳ Đế đột nhiên : “Hai mươi còn chưa lập phi, ngay cả thiếp cũng có, chúng đại thần mấy năm này cũng ít lần lấy chuyện này phiền trẫm.”
Phượng Tình Lam nhàn nhạt liếc về phía Thiên Tỳ Đế.
Thiên Tỳ Đế cau mày suy tư, bắt đầu nghĩ tới hôn tiểu nhi tử: “A Lam, ngươi nghĩ khuê nữ nhà Lý thượng thư được , còn là nữ nhi Điền tướng quân cũng tốt nhỉ?”
“Thế nào, ngươi cảm thấy ngươi có thể bắt chẹt Tiêu Nhi sao?” Phượng Tình Lam bưng trà lên bàn sách Thiên Tỳ Đế, thong thả ung dung nhấp ngụm. Trà long tĩnh thượng hang, mùi vị quả nhiên tệ.
Thiên Tỳ Đế hừ lạnh: “Ta là phụ hoàng của , thánh chỉ ban xuống, dám nghe lời?”
Phượng Tình Lam cũng hừ theo: “Ngươi dám bắt nạt đồ nhi của ta, là muốn chết sao?” từ trước đến giờ luôn bao che người của mình, mặc dù nghiêm khắc với Trạm Ly Tiêu, nhưng cũng luôn bảo hộ đồ nhi duy nhất này.
Khiến Phượng Tình Lam tức giận lần nữa, Thiên Tỳ Đế theo vết xe đổ ấy, mặt dày tươi cười lấy lòng: “A Lam, đùa thôi, đùa thôi, chỉ đùa chút thôi.” vừa vừa đưa tay muốn nắm lấy tay Phượng Tình Lam, lại thấy ánh nhìn lạnh lung ném qua, rất thức thời rút tay về, ha ha gãi lấy gương mặt tuấn tú.