Chương 6.2
Edit + Beta: Nhược Đồng
“, có!” Tiểu nhị hoàn hồn, vội vàng cười lấy lòng.
“Mang hết đặc sản trong tiệm các ngươi ra đây.” Trạm Ly Tiêu lanh nhạt với tiểu nhị. thích chú ý của Thôi Bán Hạ rơi người kẻ khác, kể cả dù đó có là tiểu nhị đáng thương thay thành nơi trút giận cũng được, đối với Thôi Bán Hạ có dục vọng giữ lấy rất nghiêm trọng.
“Có điểm tâm ? Trước tiên mang lên dùng .” Thôi Bán Hạ thích ăn đồ ngọt, nhất là khi có thể ngụm bỏ vào miệng ăn hết là nàng thích nhất.
“Có có, lập tức mang tới!” Tiểu nhị vội vàng , thấy cần tiếp tục phải ứng phó nương khó chơi kia nữa, khỏi thở phào hơi nhõm trong lòng, xoay người mau chóng rời , có vài phần giống chạy trối chết.
Thế nhưng trong mắt Thôi Bán Hạ, đó chính là chột dạ!
Yên lặng uống trà Trạm Ly Tiêu rót cho nàng, Thôi Bán Hạ híp mắt nhìn tiểu nhị rời , muốn chuyện với Trạm Ly Tiêu, muốn chú ý chút, lời đến khóe miệng lại cứng họng đành nuốt xuống.
đúng, nàng còn giận dỗi với tên khốn Trạm Ly Tiêu này! Hơn nữa nàng nhìn ra tiểu nhị này có vấn đề, cũng tin Trạm Ly Tiêu lòng dạ lòng thâm trầm hiểm độc này nhìn ra, nàng việc gì phải mù quáng bận tâm!
Thôi Bán Hạ dừng lại, dám lên tiếng.
Trạm Ly Tiêu nhìn thấy hết biểu tình của Thôi Bán Hạ, trong mắt thoáng qua chút ý cười, sau đó yên lặng đếm ngược, quả nhiên, đếm tới ba Thôi Bán Hạ nhịn được.
Nàng hạ thấp giọng, khó chịu mà với Trạm Ly Tiêu: “Này! Trong lòng gã tiểu nhị này ràng có quỷ, chừng là tay chân của huyện lệnh.”
“Ừ, biết.” Trạm Ly Tiêu nâng lên nụ cười, con mắt tình bình tĩnh nhìn nàng, thanh dịu dàng dễ nghe giọng : “Hạ Hạ nàng tốt.”
Thôi Bán Hạ đỏ mặt. Đáng ghét! Người này nhất định là cố ý, đừng tưởng rằng nàng biết phóng mỵ nhãn dụ dỗ nàng!
Nhưng… Mẹ kiếp, tim của nàng thế nào lại đập nhanh như vậy… A a a a!
~~~
“Đệ xác định nhìn lầm?”
Trong huyện nha, Lưu Hành khẩn trương nhìn người báo tin.
“Là ! Tỷ phu, lần đầu tiên trong đời đệ thấy vị công tử quý khí lại đẹp mắt tới vậy, vị công tử này nhất định là người tỷ phu căn dặn muốn đệ chú ý.” Người trả lời chính là tiểu nhị Lý Đại Phong trong khách điếm.
Vừa đến đêm khuya, Lý Đại Phong liền chạy ra khách điếm, vội vàng đến huyện nha thông báo tin tức. Vị Thủy huyện lệnh huyện thái gia Lưu Hành chính là tỷ phu của , ra khách điếm này là của Lý Đại Phong, gần đây Lưu Hành đột nhiên muốn để ý kỹ khách ngoại lai, còn nếu thấy giống người bình thường phải lập tức đến huyện nha thông báo.
Nhìn đến tỷ phu khẩn trương như vậy, cho nên hàng ngày đều giả trang thành tiểu nhị tự mình chào hỏi khách nhân, vốn là tiểu nhị bị điều tới phòng bếp phụ giúp.
“Tỷ phu, người đó là ai vậy? Xem bộ dáng huynh khẩn trương như vậy.” Lý Đại Phong khỏi tò mò.
Lưu Hành trợn mắt nhìn , trách mắng: “ phải chuyện đệ nên biết, hỏi cái gì!”
Lý Đại Phong rụt hạ bả vai, rất biết nhìn sắc mặt, thấy Lưu Hành vẻ mặt nghiêm nghị, cũng dám hỏi nhiều hơn nữa, tự giác ngậm miệng.
Lưu Hành tới lui mấy bước, suy nghĩ chút, lại tiếp tục hỏi: “Còn gì nữa ? Công tử kia còn có điểm đặc biệt gì?”
“Đặc biệt?” Lý Đại Phong gãi đầu: “Công tử kia bộ dạng đặc biệt đẹp mắt, y phục người chất vải cực tốt, bên cạnh còn mang theo nương hung hăng, vị công tử kia đối xử nàng tốt cách bất thường, còn tự mình rót trà cho nàng uống… A, đúng rồi, bên cạnh công tử kia còn có người hầu dáng dấp thanh tú, gật liên tục chút ý kiến cũng có, đệ nghe thanh cũng có chút the thé…”
Nghe thế Lưu Hành lập tức xác định, gã người hầu kia nhất định là thái giám. Lần này trong lòng có điểm hoảng hốt.
Đại nhân phía truyền xuống, hoàng thượng phái thái tử tư tuần (tự tuần tra), bao lâu đến huyện Vị Thủy của ; mặc dù có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi người đến, lại biết nên làm thế nào.
Tuy rằng đuổi hết nạn dân và ăn mày trong thành ra ngoài, khiến cho nới đây nhìn rất phồn vinh, nhưng trong lòng cũng biết, loại mánh khóe này gạt được ai.
chỉ là chột dạ, làm chút gì an tâm.
ràng người tham ô ngân lượng chỉ mình , nhưng quan vị , đại quan căn bản đắc tội được. Nhưng thái tử điện hạ cũng đắc tội nổi đâu! Nên làm thế nào đây…
“Tỷ phu, huynh sao vậy?” Sắc mặt sao lại khó coi như vậy?
Lưu Hành giận tái mặt: “ có gì. Đệ có thể về. Nhớ quan sát người kia kỹ, biết chưa?”
“Vâng.” Lý Đại Phong lắp bắp rời .
Lý Đại Phong vừa , Lưu Hành liền mềm nhũn ngồi lại ghế, sư gia vẫn trốn sau tấm bình phong cũng ra.
“Đại nhân.” Sư gia rót ly trà, cẩn thận đưa cho Lưu Hành.
Lưu Hành tay run run nhận lấy, trà trong chén cũng tràn ra ngoài. hung hăng hớp mạnh chén trà, khàn giọng hỏi: “Sư gia, ngươi nên làm gì?”
“Đại nhân, ngài nên bình tĩnh chút.” Sư gia mặc lam sam, tướng mạo nho nhã, mặt mày lại mơ hồ mang theo chút bỉ ổi, phá hoại dáng vẻ thư sinh của .
“Sao có thể bình tĩnh! Đây chính là…” Lưu Hành cắn răng, dám ra hai chữ thái tử: “Vậy phải làm sao bây giờ, nếu bị thông báo lên , chức quan này cần đến…” Chỉ sợ đầu của cũng giữ nổi!
Sư gia vuốt vuốt râu, con ngươi đảo vòng, cười ác độc: “Vậy đơn giản, khiến tên công tử kia ra được huyện Vị Thủy chẳng phải là được rồi sao.”
Lưu Hành bị lời của sư gia hù dọa, tay cầm chén trà hung hăng run lên, chén trà trong nháy mắt rơi xuống đất thành mảnh vụn, nước trà tràn ra đầy đất.
Lưu Hành nhìn chằm chằm sư gia: “Ngươi…ngươi gì?!” run giọng: “Như vậy sao được! Đây chính là tội đại nghịch bất đạo, toàn mạng…”
Thấy Lưu Hành dáng vẻ vô dụng, trong mắt sư gia thoáng xẹt qua ánh nhìn khinh bỉ, chỉ là mặt vẫn treo nụ cười: “Đại nhân, nếu hề làm gì, cũng là dạng mất mạng! Hơn nữa người bên cũng có gì, nếu diệt trừ Thái Tử, mà vị hoàng tử kia được lên thay thế, đến lúc đó đại nhân chính là công thần, đâu cần phải ở cái Vị Thủy huyện nho này làm quan cửu phẩm tép riu, nhất phẩm đại quan chờ đại nhân ngài phía trước!”
“Chuyện này…” Lưu Hành bị sư gia động lòng.
Sư gia thấy thế lại thêm sức lực: “Lại , đại quan cũng phái thích khách tới.”
“Cái… cái gì?” Lưu Hành khiếp sợ đứng dậy.
“Đại nhân, chúng ta cái gì cũng đều cần làm, chỉ cần thủ khẩu như bình (giữ mồm giữ miệng), sau đó hủy thi để lại dấu vết là được.” Sư gia cười : “Đại nhân, chỉ cần làm được chuyện chính là vinh hoa phú quý đó!”
Lưu Hành cắn răng, cũng có đường lui, lập tức từ gan sinh ra: “Được, phái người canh giữ phụ cận mười dặm quanh khách điếm, canh kỹ cửa thành, đừng để cho người có cơ hội thoát .”
Thái tử điện hạ, tuyệt đối thể tời khỏi huyện Vị Thủy!
~~~
Đêm khuya, trong khách điếm hoàn toàn yên tĩnh.
Thôi Bán Hạ cảnh giác mở mắt, nàng vốn ngon giấc, lại đột nhiên bị bừng tỉnh.
Nhìn chằm chằm căn phòng u ám, thân thể nàng tự chủ căng thẳng, thậm chí lông tơ dựng đứng.
Trực giác cho nàng biết bản thân gặp nguy hiểm, mà nàng từ trước đến giờ tin tưởng trực giác mình.
Thôi Bán Hạ nhanh chóng nhảy xuống giường, cầm lên y phục mặc vào. Vừa mới mặc quần áo, nàng nhìn thấy ánh lửa nổi lên bên ngoài, trong lòng rét run, nhanh chóng lao ra cửa.
“Thôi nương!” Thôi Bán Hạ mới lao ra cửa phòng bị Tiểu Quế Tử kéo, Tiểu Quế Tử mặt hốt hoảng kích động nhìn nàng, nhìn tới mặt của nàng lại ngây ngẩn cả người.
Ách, đây là Thôi nương sao? ràng chính là gương mặt quen thuộc, nhưng sao cảm giác lại trở nên rất đẹp mắt? Hơn nữa so nương nương trong cung còn đẹp hơn, thế này là thế nào!
Thôi Bán Hạ vừa ra khỏi phòng ngửi thấy tư vị gay mũi. Là dầu!
Ngẩng đầu nhìn lại, ngoài khách điếm lại nổi lên ánh lửa, khách điếm cháy rồi sao?
đúng, là có người phóng hỏa! Hơn nữa trong khách điếm đều là mùi dầu, căn bản dùng nước cách nào dễ dàng dập tắt lửa.
“Con bà nó! Người nào dám phóng hỏa!” Mùi dầu nặng như vậy, ràng là muốn thiêu bọn họ chết cháy.
Lời của nàng làm Tiểu Quế Tử bừng tỉnh, vỗ đầu mình cái. tại cũng phải lúc ngẩn người nhìn Thôi nương, điện hạ dặn dò muốn phải bảo vệ tốt cho Thôi nương đấy!