1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tà Y - Nguyên Viện ( 10 chương + 1 hồi cuối )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 6.1
      Edit + Beta: Nhược Đồng​

      Cuối cùng cũng ý thức được Trạm Ly Tiêu là nam nhân, điều này làm cho trong lòng Thôi Bán Hạ luôn cách nào bình tĩnh khi đối mặt với Trạm Ly Tiêu… Hơn nữa nam nhân này còn thích nàng.

      Được rồi, mặc dù bị Trạm Ly Tiêu hù dọa, nhưng ra nàng cũng ghét, chẳng qua là cảm thấy kỳ cục khi ở cùng, làm cho nàng suốt quãng đường cứ mỗi lần chạm phải ánh mắt của Trạm Ly Tiêu liền vội vã chuyển hướng tầm mắt.

      Hơn nữa mặt nàng đều nóng lên… Mẹ kiếp, thế này đúng là giống nữ sinh ngây thơ a khốn kiếp!

      Trong lòng Thôi Bán Hạ rối rắm, rối rắm đến nỗi nàng rất muốn đổi vị trí với Tiểu Quế Tử, nàng tình nguyện ngồi bên ngoài đánh xe ngựa cũng muốn đơn độc ngồi trong xe với Trạm Ly Tiêu nha!

      Quả nàng như vậy rất kỳ quái, cũng có vẻ nàng trốn thánh Trạm Ly Tiêu… Thôi Bán Hạ liếc trộm gương mặt bình tĩnh của Trạm Ly Tiêu cái, tại sao người tỏ tình lại có thể trấn định như vậy, ngược lại người được tỏ tình là nàng đây lại đứng ngồi yên?

      Thôi Bán Hạ nhịn được tự phỉ nhổ mình ở trong lòng, nàng cũng biết mình tự nhiên cái gì… Lại nhịn được lại liếc Trạm Ly Tiêu cái, nhìn ngoài cửa sổ, mặt mày nghiêm cẩn, mơ hồ nổi ý lạnh lùng.

      Càng về phía đông, bọn họ càng thấy nhiều nạn dân, còn có người đói chết, bệnh chết ở đường, qua thành trấn đều là mảng hoang vắng, mà sắc mặt Trạm Ly Tiêu cũng càng lạnh như băng.

      Có thể tưởng tượng khi đến nơi tòa thành hoang !

      Thôi Bán Hạ than trong lòng, cũng nhấc rèm cửa sổ lên nhìn ra ngoài… Cảm thán, thế nào nạn dân cũng có? Nàng suy tư chớp chớp mắt, dứt khoát thò đầu ra ngoài xe ngựa, nhìn trước ngó sau.

      có, bốn phía rất sạch . ràng trước đó đường còn chứng kiến đám lại bầy nạn dân, như thế nào tại toàn bộ biến mất?

      “Đây là có chuyện gì?” Trong lòng Thôi Bán Hạ tràn đầy nghi ngờ.

      “Xem ra trước mặt đơn giản.” Trạm Ly Tiêu nhàn nhạt . Sao lại khác thường. Con ngươi đen trầm tĩnh xẹt qua tia lạnh lùng, chỉ là khi nhìn về phía Thôi Bán Hạ lại là mảnh dịu dàng: “Hạ Hạ, tiếp theo đừng cách ta quá xa.”

      Thôi Bán Hạ phải ngu ngốc, nàng cũng nhìn ra được có gì đó quái lạ, chỉ là đối mặt ánh mắt cưng chìu như thế, nàng thấy được tự nhiên, chớp chớp mắt, hừ : “Lo lắng cái gì, ta có thể tự bảo vệ mình.”

      có võ công, nhưng quyền cước hộ thân thành vấn đề. Kiếp trước nàng cũng luyện qua quyền pháp, đai đen thủ đạo đó!

      Nhìn Thôi Bán Hạ bộ dáng kỳ cục, Trạm Ly Tiêu nhếch lên khóe miệng, đột nhiên nghiêng người đến gần nàng: “Ta biết Hạ Hạ rất mạnh, chẳng qua ta vẫn lo lắng, cho nên ngoan ngoãn nghe lời, được ?”

      Thôi Bán Hạ vốn bị hù khi Trạm Ly Tiêu đột nhiên đến gần, nghe được lời , mặt nàng lại đỏ tới mang tai… phải thẹn thùng, là bực tức!

      Loại giọng điệu dỗ trẻ này là thế nào! Thôi Bán Hạ tức giận trừng : “Trạm Ly Tiêu!”

      “Cuối cùng cũng bằng lòng nhìn ta rồi.” Những ngày qua nàng đều dám nhìn thẳng vào mắt .

      Thôi Bán Hạ ngẩn người, biết ngay chắc chắn là cố ý, nếu tiếp tục né tránh tầm mắt cũng rất kỳ quái, chỉ đành phải tiếp tục trừng mắt: “Cút ngay!” Nàng đẩy ra.

      Trạm Ly Tiêu lại bắt được tay nàng, dùng sức lôi kéo.

      Thôi Bán Hạ ngờ động thủ với nàng, căn bản kịp phản ứng, bị ôm vào lòng.

      “Trạm Ly Tiêu, ngươi làm…”

      “Hạ Hạ, ta là nghiêm túc.” Tiếng trầm tĩnh khiến Thôi Bán Hạ dừng lại động tác, Trạm Ly Tiêu nhân cơ hội ôm lấy nàng càng chặt hơn: “Sau khi vào thành đừng cách ta quá xa, được ?”

      Biết Trạm Ly Tiêu lo lắng cho nàng, Thôi Bán Hạ mím môi, mặt kỳ cục: “ biết.” là, nàng cũng phải là đứa trẻ ba tuổi, nàng ràng lớn tuổi hơn … Thôi Bán Hạ lầu bầu trong lòng, tâm lại mềm nhũn, cánh môi tự chủ hơi nhếch.

      “Chủ tử, đến Vị Thủy thành.” Tiểu Quế Tử cách màn xe bẩm báo.

      Vị Thủy thành là thành trấn gần Tương thành nhất, đại khái chỉ bốn, năm ngày đường là bọn họ có thể tới Tương thành.

      thanh Tiểu Quế Tử quấy rầy mập mờ trong xe ngựa, Thôi Bán Hạ lúc này mới phát ra mình còn bị Trạm Ly Tiêu ôm ở trong lòng, vội vàng đẩy ra, sau đó mới nghĩ đến đúng.

      Trạm Ly Tiêu vốn là thái tử, huyện lệnh Vị Thủy thành lại dám to gan tiếp giá, mặc dù có tham ô ngân lượng cứu tế, cũng nào dám coi thái tử điện hạ là gì như thế này, cũng phải là muốn sống nữa.

      Nghĩ thông suốt, Thôi Bán Hạ lập tức hiểu được mình bị thằng nhãi đen tối này mượn dịp ăn đậu hũ của nàng!

      Đúng là giả vờ thuần lương, khốn kiếp! Thôi Bán Hạ trợn trừng mắt: “Trạm…” muốn cùng họ Trạm này tính toán, xe ngựa lại đột nhiên dừng lại.

      Tiểu Quế Tử dừng xe trước gian khách điếm, sau đó đưa tay nhấc lên màn xe.

      Điều này làm cho giận dữ của Thôi Bán Hạ nghẹn lại trong cổ họng, Trạm Ly Tiêu nhân cơ hội xuống xe, sau đó đưa tay về phía Thôi Bán Hạ: “Hạ Hạ.” mặt lộ ra mỉm cười, bộ dạng vô tội giống như bản thân trong sạch chuyện gì cũng chưa từng làm. Người này quả có thể làm Ảnh Đế rồi!

      Thôi Bán Hạ căm giận trừng Trạm Ly Tiêu cái, thèm nhìn tay đưa ra, tự mình bước xuống xe ngựa… Vừa rồi bị tên khốn này ăn đậu hũ còn chưa đủ sao?

      Trạm Ly Tiêu cười cười nhìn bộ dạng phát giận của nàng, cực kỳ đắc ý. thích nàng như vậy, cho dù biết lừa nàng, nàng cũng chỉ tức giận, mà phải chán ghét … Điều này làm cho tâm tình của rất tốt.

      Trạm Ly Tiêu cười yếu ớt, theo sau lưng Thôi Bán Hạ vào khách điếm, chỉ là trước khi bước vào khách điếm, nhàn nhạt nhìn bốn phía.

      đường phố người bán hàng rong đông đảo, rao hàng ồn ào, rất là náo nhiệt, hơn nữa tựa hồ ngay cả khất cái (cái này có cần giải thích ?) cũng có, càng có nạn dân.

      ràng phía đông xảy ra nạn hạn hán, Vị Thủy thành lại giống như hoàn toàn bị ảnh hưởng, dáng vẻ náo nhiệt tựa như thế giới độc lập chốn đào nguyên.

      Thôi Bán Hạ cũng thấy đường phố cảnh tượng nhiệt náo, nhịn được châm chọc trong lòng.

      Huyện lệnh cai trị Vị Thủy thành là ngu ngốc sao? Muốn phô bày thành tích cũng nên vào lúc này, ràng trong vòng vài dặm quanh đây đều có thể nhìn thấy nạn dân, chẳng lẽ ai tiếp cận Vị Thủy thành? Hơn nữa trong thành còn mảnh hòa thuận vui vẻ, đây phải tự tố cáo với người ta trong lòng mình có quỷ sao?

      Huyện lệnh này nhất định là biết Trạm Ly Tiêu đến mới có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như thế, mà huyện lệnh nho sao có thể biết chuyện thái tử tuần tra… Xem ra có người đứng sau xúi dục.

      “Khách quan, ở đây, mời ngồi, các vị muốn dùng bữa hay là ở trọ vậy?” Tiểu nhị tay cầm khăn vải, nhanh nhẹn lau bàn ghế, khom người hì hì cười nhìn bọn họ, ánh mắt vừa lúc dừng lại người Trạm Ly Tiêu.

      Mặc dù ánh mắt tiểu nhị lảng tránh rất nhanh, nhưng Thôi Bán Hạ vẫn chú ý tới. Nàng chính là tâm tình tốt, quyết định tìm tiểu nhị gây phiền phức.

      “Này, ngươi thấy công tử nhà ta vẻ mặt lạ lắm sao?” Lúc có người ngoài nàng gọi thẳng tên , dù sao Trạm cũng là quốc họ, bô bô gọi ra miệng phải chính là cho người ta biết là hoàng tộc sao? Dù sao nàng cũng giả dạng làm hộ vệ bảo vệ Trạm Ly Tiêu xuất cung, cũng nên gọi tiếng công tử.

      Nhưng mà, có hộ vệ nào lại ngồi trước cả chủ tử như thế chứ – Tiểu Quế Tử tức giận nghĩ. cũng dám giống Thôi Bán Hạ có quy củ như vậy mà ngoan ngoãn đứng sau lưng Trạm Ly Tiêu.

      Tiểu nhị sửng sốt chút, vội vàng : “Ách, tiểu nhân là lần đầu tiên trông thấy vị công tử có quý khí lại tuấn mỹ như vậy, nhất thời mạo phạm. Ha ha, khách quan, các vị muốn gọi món gì?” Cười mấy tiếng gượng gạo, vội vàng lảng sang chuyện khác.

      Thôi Bán Hạ cũng bỏ qua cho , nàng chống cằm, mắt thẳng nhìn chằm chằm tiểu nhị: “Tiểu nhị, trong thành các ngươi đúng là náo nhiệt, nghe phải xảy ra hạn hán thiên tai sao? Thế mà ngay cả nạn dân cũng có.”

      “Đúng nha! Đây đều là do Lưu đại nhân chúng ta có cách cai trị, Lưu đại nhân chúng ta là quan tốt khó tìm đó!” Tiểu nhị cười .

      Thôi Bán Hạ phát trong mắt thoáng nét kinh hoảng. Chậc chậc, công phu láo này so với kẻ bụng dạ đen tối nào đó kém quá nhiều.

      Thôi Bán Hạ liếc Trạm Ly Tiêu cái.

      Trạm Ly Tiêu xách bình lên tự rót ly trà, rất tự nhiên đưa cho Thôi Bán Hạ: “Hạ Hạ, uống trà.”

      Tiểu Quế Tử đứng ở bên sớm quen, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, ngược lại, tiểu nhị kia vẻ mặt lại kinh ngạc, khỏi nhìn về phía Thôi Bán Hạ, trong bụng thầm nhủ, theo như lời của huyện lệnh đại nhân khách quý phải chú ý lẽ là vị nương tướng mạo bình thường này? Cũng đúng nha, nhìn thế nào cũng đều thấy vị tuấn mỹ công tử cả người quý khí này mới chính là chủ tử nha!

      “Nhìn cái gì mà nhìn!” Thôi Bán Hạ trợn mắt trừng tiểu nhị.
      AChu thích bài này.

    2. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 6.2
      Edit + Beta: Nhược Đồng
      , có!” Tiểu nhị hoàn hồn, vội vàng cười lấy lòng.

      “Mang hết đặc sản trong tiệm các ngươi ra đây.” Trạm Ly Tiêu lanh nhạt với tiểu nhị. thích chú ý của Thôi Bán Hạ rơi người kẻ khác, kể cả dù đó có là tiểu nhị đáng thương thay thành nơi trút giận cũng được, đối với Thôi Bán Hạ có dục vọng giữ lấy rất nghiêm trọng.

      “Có điểm tâm ? Trước tiên mang lên dùng .” Thôi Bán Hạ thích ăn đồ ngọt, nhất là khi có thể ngụm bỏ vào miệng ăn hết là nàng thích nhất.

      “Có có, lập tức mang tới!” Tiểu nhị vội vàng , thấy cần tiếp tục phải ứng phó nương khó chơi kia nữa, khỏi thở phào hơi nhõm trong lòng, xoay người mau chóng rời , có vài phần giống chạy trối chết.

      Thế nhưng trong mắt Thôi Bán Hạ, đó chính là chột dạ!

      Yên lặng uống trà Trạm Ly Tiêu rót cho nàng, Thôi Bán Hạ híp mắt nhìn tiểu nhị rời , muốn chuyện với Trạm Ly Tiêu, muốn chú ý chút, lời đến khóe miệng lại cứng họng đành nuốt xuống.

      đúng, nàng còn giận dỗi với tên khốn Trạm Ly Tiêu này! Hơn nữa nàng nhìn ra tiểu nhị này có vấn đề, cũng tin Trạm Ly Tiêu lòng dạ lòng thâm trầm hiểm độc này nhìn ra, nàng việc gì phải mù quáng bận tâm!

      Thôi Bán Hạ dừng lại, dám lên tiếng.

      Trạm Ly Tiêu nhìn thấy hết biểu tình của Thôi Bán Hạ, trong mắt thoáng qua chút ý cười, sau đó yên lặng đếm ngược, quả nhiên, đếm tới ba Thôi Bán Hạ nhịn được.

      Nàng hạ thấp giọng, khó chịu mà với Trạm Ly Tiêu: “Này! Trong lòng gã tiểu nhị này ràng có quỷ, chừng là tay chân của huyện lệnh.”

      “Ừ, biết.” Trạm Ly Tiêu nâng lên nụ cười, con mắt tình bình tĩnh nhìn nàng, thanh dịu dàng dễ nghe giọng : “Hạ Hạ nàng tốt.”

      Thôi Bán Hạ đỏ mặt. Đáng ghét! Người này nhất định là cố ý, đừng tưởng rằng nàng biết phóng mỵ nhãn dụ dỗ nàng!

      Nhưng… Mẹ kiếp, tim của nàng thế nào lại đập nhanh như vậy… A a a a!

      ~~~

      “Đệ xác định nhìn lầm?”

      Trong huyện nha, Lưu Hành khẩn trương nhìn người báo tin.

      “Là ! Tỷ phu, lần đầu tiên trong đời đệ thấy vị công tử quý khí lại đẹp mắt tới vậy, vị công tử này nhất định là người tỷ phu căn dặn muốn đệ chú ý.” Người trả lời chính là tiểu nhị Lý Đại Phong trong khách điếm.

      Vừa đến đêm khuya, Lý Đại Phong liền chạy ra khách điếm, vội vàng đến huyện nha thông báo tin tức. Vị Thủy huyện lệnh huyện thái gia Lưu Hành chính là tỷ phu của , ra khách điếm này là của Lý Đại Phong, gần đây Lưu Hành đột nhiên muốn để ý kỹ khách ngoại lai, còn nếu thấy giống người bình thường phải lập tức đến huyện nha thông báo.

      Nhìn đến tỷ phu khẩn trương như vậy, cho nên hàng ngày đều giả trang thành tiểu nhị tự mình chào hỏi khách nhân, vốn là tiểu nhị bị điều tới phòng bếp phụ giúp.

      “Tỷ phu, người đó là ai vậy? Xem bộ dáng huynh khẩn trương như vậy.” Lý Đại Phong khỏi tò mò.

      Lưu Hành trợn mắt nhìn , trách mắng: “ phải chuyện đệ nên biết, hỏi cái gì!”

      Lý Đại Phong rụt hạ bả vai, rất biết nhìn sắc mặt, thấy Lưu Hành vẻ mặt nghiêm nghị, cũng dám hỏi nhiều hơn nữa, tự giác ngậm miệng.

      Lưu Hành tới lui mấy bước, suy nghĩ chút, lại tiếp tục hỏi: “Còn gì nữa ? Công tử kia còn có điểm đặc biệt gì?”

      “Đặc biệt?” Lý Đại Phong gãi đầu: “Công tử kia bộ dạng đặc biệt đẹp mắt, y phục người chất vải cực tốt, bên cạnh còn mang theo nương hung hăng, vị công tử kia đối xử nàng tốt cách bất thường, còn tự mình rót trà cho nàng uống… A, đúng rồi, bên cạnh công tử kia còn có người hầu dáng dấp thanh tú, gật liên tục chút ý kiến cũng có, đệ nghe thanh cũng có chút the thé…”

      Nghe thế Lưu Hành lập tức xác định, gã người hầu kia nhất định là thái giám. Lần này trong lòng có điểm hoảng hốt.

      Đại nhân phía truyền xuống, hoàng thượng phái thái tử tư tuần (tự tuần tra), bao lâu đến huyện Vị Thủy của ; mặc dù có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi người đến, lại biết nên làm thế nào.

      Tuy rằng đuổi hết nạn dân và ăn mày trong thành ra ngoài, khiến cho nới đây nhìn rất phồn vinh, nhưng trong lòng cũng biết, loại mánh khóe này gạt được ai.

      chỉ là chột dạ, làm chút gì an tâm.

      ràng người tham ô ngân lượng chỉ mình , nhưng quan vị , đại quan căn bản đắc tội được. Nhưng thái tử điện hạ cũng đắc tội nổi đâu! Nên làm thế nào đây…

      “Tỷ phu, huynh sao vậy?” Sắc mặt sao lại khó coi như vậy?

      Lưu Hành giận tái mặt: “ có gì. Đệ có thể về. Nhớ quan sát người kia kỹ, biết chưa?”

      “Vâng.” Lý Đại Phong lắp bắp rời .

      Lý Đại Phong vừa , Lưu Hành liền mềm nhũn ngồi lại ghế, sư gia vẫn trốn sau tấm bình phong cũng ra.

      “Đại nhân.” Sư gia rót ly trà, cẩn thận đưa cho Lưu Hành.

      Lưu Hành tay run run nhận lấy, trà trong chén cũng tràn ra ngoài. hung hăng hớp mạnh chén trà, khàn giọng hỏi: “Sư gia, ngươi nên làm gì?”

      “Đại nhân, ngài nên bình tĩnh chút.” Sư gia mặc lam sam, tướng mạo nho nhã, mặt mày lại mơ hồ mang theo chút bỉ ổi, phá hoại dáng vẻ thư sinh của .

      “Sao có thể bình tĩnh! Đây chính là…” Lưu Hành cắn răng, dám ra hai chữ thái tử: “Vậy phải làm sao bây giờ, nếu bị thông báo lên , chức quan này cần đến…” Chỉ sợ đầu của cũng giữ nổi!

      Sư gia vuốt vuốt râu, con ngươi đảo vòng, cười ác độc: “Vậy đơn giản, khiến tên công tử kia ra được huyện Vị Thủy chẳng phải là được rồi sao.”

      Lưu Hành bị lời của sư gia hù dọa, tay cầm chén trà hung hăng run lên, chén trà trong nháy mắt rơi xuống đất thành mảnh vụn, nước trà tràn ra đầy đất.

      Lưu Hành nhìn chằm chằm sư gia: “Ngươi…ngươi gì?!” run giọng: “Như vậy sao được! Đây chính là tội đại nghịch bất đạo, toàn mạng…”

      Thấy Lưu Hành dáng vẻ vô dụng, trong mắt sư gia thoáng xẹt qua ánh nhìn khinh bỉ, chỉ là mặt vẫn treo nụ cười: “Đại nhân, nếu hề làm gì, cũng là dạng mất mạng! Hơn nữa người bên cũng gì, nếu diệt trừ Thái Tử, mà vị hoàng tử kia được lên thay thế, đến lúc đó đại nhân chính là công thần, đâu cần phải ở cái Vị Thủy huyện nho này làm quan cửu phẩm tép riu, nhất phẩm đại quan chờ đại nhân ngài phía trước!”

      “Chuyện này…” Lưu Hành bị sư gia động lòng.

      Sư gia thấy thế lại thêm sức lực: “Lại , đại quan cũng phái thích khách tới.”

      “Cái… cái gì?” Lưu Hành khiếp sợ đứng dậy.

      “Đại nhân, chúng ta cái gì cũng đều cần làm, chỉ cần thủ khẩu như bình (giữ mồm giữ miệng), sau đó hủy thi để lại dấu vết là được.” Sư gia cười : “Đại nhân, chỉ cần làm được chuyện chính là vinh hoa phú quý đó!”

      Lưu Hành cắn răng, cũng có đường lui, lập tức từ gan sinh ra: “Được, phái người canh giữ phụ cận mười dặm quanh khách điếm, canh kỹ cửa thành, đừng để cho người có cơ hội thoát .”

      Thái tử điện hạ, tuyệt đối thể tời khỏi huyện Vị Thủy!

      ~~~

      Đêm khuya, trong khách điếm hoàn toàn yên tĩnh.

      Thôi Bán Hạ cảnh giác mở mắt, nàng vốn ngon giấc, lại đột nhiên bị bừng tỉnh.

      Nhìn chằm chằm căn phòng u ám, thân thể nàng tự chủ căng thẳng, thậm chí lông tơ dựng đứng.

      Trực giác cho nàng biết bản thân gặp nguy hiểm, mà nàng từ trước đến giờ tin tưởng trực giác mình.

      Thôi Bán Hạ nhanh chóng nhảy xuống giường, cầm lên y phục mặc vào. Vừa mới mặc quần áo, nàng nhìn thấy ánh lửa nổi lên bên ngoài, trong lòng rét run, nhanh chóng lao ra cửa.

      “Thôi nương!” Thôi Bán Hạ mới lao ra cửa phòng bị Tiểu Quế Tử kéo, Tiểu Quế Tử mặt hốt hoảng kích động nhìn nàng, nhìn tới mặt của nàng lại ngây ngẩn cả người.

      Ách, đây là Thôi nương sao? ràng chính là gương mặt quen thuộc, nhưng sao cảm giác lại trở nên rất đẹp mắt? Hơn nữa so nương nương trong cung còn đẹp hơn, thế này là thế nào!

      Thôi Bán Hạ vừa ra khỏi phòng ngửi thấy tư vị gay mũi. Là dầu!

      Ngẩng đầu nhìn lại, ngoài khách điếm lại nổi lên ánh lửa, khách điếm cháy rồi sao?

      đúng, là có người phóng hỏa! Hơn nữa trong khách điếm đều là mùi dầu, căn bản dùng nước cách nào dễ dàng dập tắt lửa.

      “Con bà nó! Người nào dám phóng hỏa!” Mùi dầu nặng như vậy, ràng là muốn thiêu bọn họ chết cháy.

      Lời của nàng làm Tiểu Quế Tử bừng tỉnh, vỗ đầu mình cái. tại cũng phải lúc ngẩn người nhìn Thôi nương, điện hạ dặn dò muốn phải bảo vệ tốt cho Thôi nương đấy!
      AChutart_trung thích bài này.

    3. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 6.3
      Edit + Beta: Nhược Đồng





      “Thôi nương, nhanh chút! Cùng nô tài thoát khỏi khách điếm!” Tiểu Quế Tử vội vàng lôi kéo Thôi Bán Hạ chạy về phía cửa.

      Bị Tiểu Quế Tử lôi kéo chạy mấy bước, Thôi Bán Hạ phát hình như đúng, vội vàng hỏi: “Trạm Ly Tiêu đâu?” Sao lại thấy ?

      “Chủ tử bảo chúng ta trước.” Tiểu Quế Tử hầm hừ. Bởi vì bị vẩy dầu, lửa đốt cháy cực nhanh, khói dày đặc tràn ra, Tiểu Quế Tử bị sặc khói ho điên cuồng.

      Thôi Bán Hạ thấy tiếp tục thế này được, liếc đến gần đó, lập tức kéo Tiểu Quế Tử chạy đến giếng nước.

      “Thôi nương, làm cái gì? tại chúng ta phải nhanh chạy ra khỏi khách điếm!” Tiểu Quế Tử kêu to.

      “Câm miệng!” Thôi Bán Hạ quăng thùng gỗ xuống, nhanh chóng kéo thùng nước, dội lên người Tiểu Quế Tử: “Đừng đứng đực ra đó, mau chóng tìm chăn bông về đây!”

      Tiểu Quế Tử sửng sốt, lập tức hiểu ý tứ Thôi Bán Hạ, vội vàng vọt vào gian phòng lôi hai cái chăn bông ra ngoài.

      Thừa dịp Tiểu Quế Tử tìm chăn bông, Thôi Bán Hạ lại kéo thùng nước, dội ướt chính mình.

      “Thôi nương! Chăn bông!” Tiểu Quế Tử rất nhanh ôm hai cái chăn bông tới đây.

      “Làm ướt chăn bông nhanh!” Thôi Bán Hạ kêu, hai người vội vàng dội nước, thấm ướt chăn bông.

      Vừa cầm chăn bông, Thôi Bán Hạ vừa hỏi: “Trạm Ly Tiêu đâu? ở đâu?” Nàng biết Trạm Ly Tiêu tuyệt đối bỏ nàng lại mà rời trước, nhất định là gặp phải chuyện gì.

      “Chủ tử có việc gì, ngài sai nô tài dẫn nương trốn trước, chúng ta mau oh…” cái chăn bông ướt nhẹp đột nhiên vứt lên đầu Tiểu Quế tử, chăn bông bị nước thấm ướt rất nặng, Tiểu Quế Tử đau đến kêu tiếng: “Thôi nương, làm cái gì!” rống giận.

      Thôi Bán Hạ cũng rống theo: “ cho ta biết! Trạm Ly Tiêu đâu rồi?” thấy Trạm Ly Tiêu nàng yên lòng!

      Tiểu Quế Tử gấp gáp giậm chân: “Chủ tử gặp phải thích khách, đối phó với bọn chúng, chúng ta giúp được gì, mau!”

      “Ai giúp được gì!” Nàng làm sao có thể để Trạm Ly Tiêu mình đối phó thích khách: “Tiểu Quế Tử, ngươi ra ngoài trước!” xong, cũng quản Tiểu Quế Tử gào rú, quay đầu liền chạy hướng khách điếm.

      Theo tính cách của Trạm Ly Tiêu, vì bảo vệ nàng, nhất định dụ thích khách vào sâu trong khách điếm. Nàng biết tên ngu ngốc kia tuyệt đối làm chuyện ngu xuẩn như thế, bởi vì… Bởi vì tên ngu ngốc rất coi trọng nàng.

      Hạ Hạ, ta bảo vệ nàng! Tên ngốc kia từ đến lớn đều treo ngoài miệng những lời này, mặc dù nàng mỗi lần nghe được luôn làm bộ xem thường, nhưng ra luôn ghi nhớ.

      “Trạm Ly Tiêu! Khụ khụ…” Thôi Bán Hạ lấy khăn ướt bịt miệng, mắt sớm bị khói làm cay xè ửng đỏ, nàng vừa tránh lửa, vừa gọi tên Trạm Ly Tiêu.

      Chạy đến trong cùng khách điếm nàng cuối cùng mới tìm thấy người nọ: “Trạm Ly Tiêu!” Nàng hét.

      Nghe được thanh Thôi Bán Hạ, Trạm Ly Tiêu sợ run, lưỡi kiếm thoáng đâm tới, kích đánh ra, hạ gục thích khách, quay đầu chỉ thấy Thôi Bán Hạ thân nhếch nhác đứng trong hành lang.

      vừa giận vừa sợ: “Tiểu Quế Tử đâu? phải ta kêu dẫn nàng sao!” Mặc dù tức giận, việc Thôi Bán Hạ xuất , cũng ngoài dự đoán của . Sớm biết, Thôi Bán Hạ làm sao có thể bỏ lại mình mà trốn, nàng chưa bao giờ là loại nữ nhân nhu nhược cần người bảo vệ.

      “Ngươi ở trong này, làm sao ta có thể !” Thôi Bán Hạ rống giận, thấy có thích khách hướng tấn công, vội vàng : “Cẩn thận!”

      Trạm Ly Tiêu tránh được thích khách công kích, thấy Thôi Bán Hạ ở đây, ra tay càng nhanh hơn, đập vỡ xương ngực thích khách, vội vàng bay về phía nàng.

      Những thích khách còn lại thấy thế, hai tên ngăn trở Trạm Ly Tiêu, hai kẻ khác hướng Thôi Bán Hạ tấn công, muốn bắt nàng làm con tin.

      “Hạ Hạ!” Trạm Ly Tiêu đá bay tên, muốn đuổi theo gã khác nhanh chóng cầm kiếm đâm .

      “Khẩn trương cái gì, tự chăm sóc chính mình !” Thôi Bán Hạ hét, tay nắm thành quyền, thấy thích khách tới lập tức đá chân qua, thích khách căn bản coi nàng ra gì, nhanh nhẹn tránh , đưa tay muốn bắt nàng.

      Thôi Bán Hạ chính là chờ lúc này, bột phấn trong tay tung về phía thích khách.

      “A…” Hai tên thích khách ngờ nàng bất ngờ động thủ, bột bay đến ngay giữa khuôn mặt, hai người đau đến kêu thảm thiết, khuôn mặt lại nhanh chóng bị ăn mòn.

      Tình huống đột nhiên tới làm cho những tên khác hoảng sợ, Trạm Ly Tiêu nhân cơ hội giải quyết kẻ cản đường, khóe mắt lại liếc thấy thanh xà ngang lại từ bên rơi xuống, mà Thôi Bán Hạ vừa đúng đứng ở phía dưới.

      Thôi Bán Hạ cũng bị xà ngang rớt xuống hù dọa, nhất thời kịp phản ứng.

      “Hạ Hạ!” Trạm Ly Tiêu sợ hãi rống, để ý đến thích khách, nhanh chóng lao về phía Thôi Bán Hạ, vung tay đánh bay thanh xà ngang, nhanh chóng ôm Thôi Bán Hạ kéo vào ngực.

      Thôi Bán Hạ nghe tiếng kêu đau, ngẩng đầu, thấy kiếm trong tay thích khách đâm vào bả vai Trạm Ly Tiêu, máu tươi nhanh chóng thấm ướt đầu vai , nàng kinh hoảng trợn to mắt: “Trạm Ly Tiêu!”

      sao.” Trạm Ly Tiêu mỉm cười trấn an nàng, xoay người đánh bay thích khách: “!” ôm Thôi Bán Hạ bay lên nóc nhà, lại thấy tên nhọn bắn tới.

      “Đạo chích phương nào lại dám phóng hỏa!” Lưu Hành sớm dẫn người vây lại khách điếm, vừa nhìn thấy nóc nhà có người, lập tức quát: “Người đâu! Mau bắn tên!”

      Trạm Ly Tiêu đưa tay gạt bay tên bắn, ôm Thôi Bán Hạ chạy về phía cửa.

      “Mau đuổi theo!” Lưu Hành gầm lên, đám quan binh bám sát phía sau.

      Thôi Bán Hạ mở long bàn tay, bột phấn vô sắc theo cơn gió thổi về hướng quan binh phía sau, chỉ chốc, quan binh truy kích đồng loạt ngã xuống.

      Hai người đến cửa thành, lại thấy cửa thành cũng có người canh chừng, sư gia sớm dẫn quan binh chờ nơi này dự phòng ngộ nhỡ.

      Vừa nhìn thấy hai người, sư gia vội vàng rống lên với quan binh: “Mau! Giết chết hai kẻ ác tặc này!”

      Đáng ghét! Hết đợt này đến đợt khác! Thôi Bán Hạ ở trong lòng mắng, nàng vô cùng sốt ruột thương thế Trạm Ly Tiêu, tâm hung ác, từ túi gấm bên người lôi ra viên thuốc màu đen.

      Lần này xuất cung nàng len lén lấy trộm trong hộp bảo bối của A Công, mang theo ít thứ theo cùng.

      Thôi Bán Hạ ném viên thuốc về phía cổng thành, oanh tiếng, cửa thành nổ tung, quan binh xung quanh cũng bị nổ bay, trong nháy mắt, cửa thành thế lửa lan tràn.

      “Mau! Mau ra cửa thành!” Thôi Bán Hạ la hét.

      Trạm Ly Tiêu ôm nàng nhanh chóng bay ra khỏi thành, Thôi Bán Hạ vẫn nhìn chằm chằm về phía sau, thấy có truy binh, nàng cuối cùng cũng thở phào hơi.

      “Trạm Ly Tiêu, có truy binh rồi. Nhanh, cho ta xem thương thế của ngươi.”

      Trạm Ly Tiêu lên tiếng, vẫn ôm nàng, bước chân chạy cũng chậm lại.

      Còn chưa đủ xa, bây giờ vẫn thể dừng… mím môi, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt vẫn tỉnh táo sắc bén.

      Thôi Bán Hạ nghe tiếng hô hấp bất thường, ngẩng đầu, thấy khóe miệng tràn ra máu đen, nàng sửng sốt chút, vội vàng nhìn về phía vai , máu chảy ra cũng là đen.

      Nhát kiếm kia có độc.

      Lúc này Trạm Ly Tiêu đột nhiên phun ra ngụm máu, thân hình dừng lại, thể tiếp tục khống chế lực, ôm Thôi Bán Hạ rơi xuống, trước khi ngã mặt đất, quên che chở nàng, để bản thân rơi xuống đất trước.

      “Trạm Ly Tiêu!” Thôi Bán Hạ nhanh chóng bò dậy.

      “Hạ Hạ, nàng có bị thương ?” hỏi nàng, khuôn mặt tái nhợt nhưng khóe miệng vẫn mỉm cười.

      Thôi Bán Hạ cảm giác trong lòng vừa chua vừa chát, nàng giận trừng : “Bị thương là ngươi! Ngu ngốc! Trúng độc sao ! Còn vận nội lực, ngươi biết như thế càng khiến độc phát nhanh hơn!” Hơn nữa lúc rơi xuống đất vẫn quên dùng thân thể bảo vệ nàng… Kẻ ngốc!

      Thấy nàng gấp đến độ giống như sắp khóc, Trạm Ly Tiêu trong lòng hoảng hốt, muốn cho nàng biết có việc gì, đừng lo lắng, vừa muốn mở miệng, lại nôn ra ngụm máu đen.

      dường như nghe thấy Thôi Bán Hạ gọi tên , muốn trấn an nàng, nhưng cuối cùng vẫn ngất .

      Trước khi mất ý thức, dường như còn thấy nàng khóc…

      Hết chương 6
      AChutart_trung thích bài này.

    4. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 7.1
      Edit + Beta: Nhược Đồng

      Thôi Bán Hạ còn lâu mới khóc, nàng tức chết có!

      Tức Trạm Ly Tiêu để ý bản thân , giận ngu xuẩn, giận bị thương trúng độc nhưng vẫn lòng muốn bảo vệ nàng, câu đầu tiên của là hỏi nàng có bị thương .

      là ngu ngốc chết được!

      Trạm Ly Tiêu từ từ mở mắt ra, nhìn trần nhà xa lạ có chút hoảng hốt, trong nháy mắt, ánh mắt mê mang lập tức khôi phục trấn tĩnh, lập tức ngồi dậy, bả vai truyền tới đau đớn khiến cau mày.

      “Động cái gì mà động! Quên ngươi bị thương rồi phải ? Ngoan ngoãn nằm xuống cho ta!” Thôi Bán Hạ ngồi ghế thấy Trạm Ly Tiêu tỉnh, trong lòng mừng rỡ, nhưng vẫn chặt mím môi, ép bản thân làm mặt lạnh.

      Nàng còn tức giận!

      “Hạ Hạ.” Thấy nàng, Trạm Ly Tiêu như thói quen lại dịu dàng mỉm cười, nhanh chóng liếc nàng từ xuống dưới, nhìn nàng hết sức mạnh khỏe, hơn nữa bị thương, cuối cùng mới yên tâm quan sát bốn phía.

      Đây là nhà gỗ đơn sơ, gian lớn, chỉ có cái giường gỗ cùng bàn ghế, có thể là nơi thợ săn nghỉ ngơi, thỉnh thoảng cũng có khách qua đường tá túc.

      Thôi Bán Hạ thu hết cử chỉ của Trạm Ly Tiêu vào trong mắt, ngực khỏi vừa chua vừa chát, còn có cỗ buồn bực ưu thương. Đứa trẻ trưởng thành, trở thành nam nhân rồi, hơn nữa tưởng chừng đơn thuần kì thực lại là tên lòng dạ đen tối, nhưng mà đối xử với nàng lại rất tốt.

      Lần đầu tiên có người hoàn toàn đặt nàng tại trong lòng như vậy, điều này làm cho lòng nàng vốn là lạnh nhạt lại lặng lẽ nổi lên sóng gợn rung động.

      ra , đối với thích của Trạm Ly Tiêu, nàng có chút động lòng.

      Động lòng sao chứ? Nàng rất ràng thân phận hai người chênh lệch, là thái tử, là đế vương tương lai, được đế vương thích có thể kéo dài bao lâu?

      Nàng muốn để tình mạo hiểm trong hư vô mờ mịt, vì tâm tư nuôi dưỡng Trạm Ly Tiêu, nàng cũng chưa từng nghĩ tới phương diện tình nam nữ kia, chỉ đơn thuần nghĩ giữ được tính mạng bản thân, muốn khiến Trạm Ly Tiêu quyến luyến tình nghĩa hai người cùng nhau lớn lên, cho dù ngày nào đó biết thân phận của nàng, cũng có thể bảo vệ nàng.

      Nàng đối tốt với Trạm Ly Tiêu, nàng nhìn đứa trẻ luôn theo sau nàng dần dần lớn lên, nhìn dần trở thành nam nhân mê người, nàng thậm chí từng nghĩ tới biết nữ nhân nào vận cứt chó có thể chạm đến trái tim Trạm Ly Tiêu, nhất định là kiếp trước thắp hương khấn phật mới có vận khí tốt như vậy, bởi vì nàng nuôi dưỡng Trạm Ly Tiêu lớn lên tốt lắm!

      Nàng chưa từng đem cái vận khí tốt đó đặt người mình, bởi vì nàng dám nghĩ.

      Nhưng nàng nghĩ, Trạm Ly Tiêu cũng buông tha nàng. từng bước tiến sát, thích nàng, dùng dịu dàng chỉ thuộc về từ từ bao phủ nàng, dùng hai chữ bảo vệ mà bao bọc nàng, thà bị thương, cũng muốn bảo vệ nàng.

      Nàng bị bức có đường để lui, lại vẫn cố chấp dùng bức tường mỏng manh che nỗi lòng.

      Rũ mắt xuống, Thôi Bán Hạ nhàn nhạt : “Chất độc người ngươi rất khó hiểu.”

      Khi hộc máu lúc hôn mê, nàng vừa vội lại sợ, may là kịp thời nhớ tới lọ Giải Độc Hoàn trong hộp bảo bối của A Công, liền vội vàng cho ăn.

      Nhưng vết thương vai xử lý được, hai người lại ở nơi hoang vu, mặc dù trước mắt an toàn, nhưng ai biết được truy binh từ bỏ ý định đuổi theo chưa.

      Nàng chỉ còn cách dùng hết sức, vác theo Trạm Ly Tiêu còn hôn mê, cắn răng lôi vào rừng, đến khi thấy cản nhà gỗ, mới vội vã đưa vào trong.

      Nhà gỗ lâu ai lui tới, may cũng coi như sạch .

      “Vết thương vai ta xử lý qua, ngươi đừng lộn xộn, tránh để vết thương nứt ra, ta còn phải băng thêm lần nữa.” Thôi Bán Hạ lạnh nhạt, ánh nến bàn chiếu mặt nàng lạnh lùng xa lánh.

      Trạm Ly Tiêu sao lại nhìn ra khác thường của Thôi Bán Hạ, lập tức hiểu nàng biết, hơn nữa rất tức giận.

      thở dài trong lòng, sợ rằng lần này Hạ Hạ giận .

      “Hạ Hạ, xin lỗi.” chủ động lấy lòng, đáng thương nhìn Thôi Bán Hạ.

      Nhưng Thôi Bán Hạ thèm nhìn .

      “Ngươi sớm biết đúng ?” Ngay từ đầu nghĩ tới, chỉ lúc Trạm Ly Tiêu hôn mê, tỉnh táo lại tới nàng cảm thấy đúng.

      Trạm Ly Tiêu tâm tư thâm trầm như vậy, sao có thể để bản thân lâm vào nguy hiểm? Hơn nữa biết có người từ trong cung theo dõi , nàng cũng tin biết người kia lén lút làm những gì.

      Thôi Bán Hạ chưa bao giờ đần, kinh nghiệm kiếp trước làm nàng vô cùng hiểu thủ đoạn cấp , Trạm Ly Tiêu giỏi ngụy trang như vậy như thế nào dễ dàng để cho mình bị người tính kế, trừ phi cố ý!

      Khách điếm phát hỏa, thích khách, còn có những quan binh đuổi giết bọn họ… Những thứ này đều nằm trong dự liệu của Trạm Ly Tiêu, đây mới là điều làm cho nàng tức giận nhất.

      Trạm Ly Tiêu than thở trong lòng. Quả nhiên, Hạ Hạ cũng đoán được.

      Quả , mọi thứ đều là kế hoạch của , chính là muốn nhờ vào hành động của Lưu Hành, bắt được kẻ đứng sau . Từ sau khi rời cung, người trong cung liền rục rịch. là cái đinh trong mắt những người khác, những người kia tuyệt đối để cho địa vị thái tử của tiếp tục vững chắc, phải phá hoại chính là mượn dịp diệt trừ .

      Huyện lệnh Lưu Hành này chỉ là con cờ, muốn từ Lưu Hành tra ra được kẻ đứng đằng sau, lưới bắt hết.

      nắm tất cả trong lòng bàn tay, chờ lũ tôm tép nhãi nhép kia sa lưới, Thôi Bán Hạ cũng trở thành quân cờ ngoài ý muốn của : “Ta tính đúng tất cả, nhưng Hạ Hạ, nàng là ngoài ý muốn.” sai Tiểu Quế Tử bảo vệ nàng rời , lại nghĩ rằng nàng chú ý an nguy bản thân mà trở lại tìm .

      sao?” Thôi Bán Hạ ngước mắt, lạnh lùng nhìn . Đây là lần đầu tiên nàng dùng ánh mắt lạnh lẽo này nhìn . Nàng tin tính đến chuyện nàng tìm , tin tranh thủ trong lúc lộn xộn mà bị thương khiến nàng mềm lòng.

      Trạm Ly Tiêu né tránh, thu hồi nụ cười, nhìn lại nàng: “Hạ Hạ, ta tính kế với tất cả mọi người đường này, chỉ có nàng, ta .”

      Ánh mắt nghiêm túc như vậy khiến Thôi Bán Hạ chật vật, nàng siết chặt lòng bàn tay, lại nắm được lòng run rẩy: “Tại sao?” Tại sao chấp nhất với nàng như vậy?

      Trạm Ly Tiêu khẽ mỉm cười: “Thái Phó lòng ta quá lạnh, quá ác, làm việc quá tàn nhẫn tuyệt tình, ta cũng cần vỏ đao có thể kịp thời kìm hãm bản tính ta lại, nếu có vỏ đao, ta có thể cần giả bộ lương thiện, ta có thể tùy ý làm bậy, sống với chính mình.” giọng , ánh mắt nhìn nàng tràn đầy nhu tình, tiếng động bước xuống giường, chậm rãi thong thả đến bên nàng.
      tart_trung thích bài này.

    5. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 7.2
      Edit + Beta: Nhược Đồng

      Quỳ gối, Trạm Ly Tiêu đưa tay nâng mặt nàng lên, cho nàng trốn tránh, thanh ngang ngược mà kiên định: “Hạ Hạ, nhìn ta.”

      Lòng Thôi Bán Hạ run lên, ánh mắt chậm rãi dời về phía , bốn mắt nhìn nhau.

      Trạm Ly Tiêu bình tĩnh chăm chăm nhìn nàng, đôi mắt thâm thúy như đầm sâu, ánh mắt nóng bỏng khóa chặt nàng khiến nội tâm Thôi Bán Hạ hốt hoảng bối rối.

      “Hạ Hạ, ta muốn nàng trở thành vỏ bao của ta. đời này, người khiến ta vĩnh viễn cần phòng bị, người mà khi ở chung ta có thể luôn luôn cười sung sướng, ta muốn người đó là nàng.” biết bắt đầu từ khi nào, tim của bị nàng cướp mất. Có lẽ là từ khi dùng đôi chân ngắn cũn theo sau lưng nàng; hay có lẽ là lúc bi bô tập , câu đầu tiên chính là gọi tên nàng; hay cũng có lẽ từ khi nàng luôn cần lý do ở bên cạnh bảo hộ , đối xử tốt với … Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, ánh mắt dõi theo nàng, nàng dắt tay , cười với sáng lạn, bàn tay mềm mại khẽ nắm, nhìn nàng cười chân , bắt đầu muốn chiếm lấy.

      Ý niệm này càng ngày càng ăn sâu, cho đến khi ánh mắt của thể rời khỏi nàng nữa, càng cam tâm bản thân ở trong lòng nàng chỉ là đứa trẻ.

      “Hạ Hạ, ta thích nàng.” lần nữa tỏ tình, sau đó rơi vào bờ môi.

      Chỉ là lần này hôn hề như bông, mà là kịch liệt như muốn cắn nuốt Thôi Bán Hạ, đầu lưỡi dò vào cái miệng nhắn, ngang ngược mà mút đầu lưỡi nàng, cho nàng trốn, cũng để cho nàng trốn.

      Thôi Bán Hạ cũng biết chính mình trốn thoát, yếu ớt tiếp nhận, thanh mỏng như giấy dán tường bị xé rách, sau đó nàng giãy giụa nữa.

      ràng sớm động lòng, thời điểm khi phát đứa trẻ trong trí nhớ trở thành nam nhân, thời điểm khi thích nàng, thời điểm trong đồng tử của chỉ phản chiếu hình bóng nàng… Nàng cách nào kháng cự mà động tâm.

      Nàng chỉ muốn thừa nhận, chỉ là sợ hãi phải thừa nhận, bởi vì thân phận là thái tử khiến cho nàng chậm chạp tiếp thu phần tình cảm này, chỉ sợ thích giống như hoa quỳnh (sớm nở tối tàn), cho nên nàng chần chờ.

      Nhưng… Mẹ kiếp nàng lùi bước vì gì cái đây? Mắc cỡ ngại ngùng như vậy giống nàng chút nào! Nàng từng tung hoành giang hồ, là đại tỷ hắc đạo đó! Nam nhân lòng quỳ dưới váy nàng dài từ Đài Loan đến tận Bắc Cực đó, bằng bản lãnh của nàng chẳng lẽ bắt được đứa trẻ? Hơn nữa tên này còn được nàng nuôi lớn! Nàng nuôi lớn lên như vậy, sao lại giữ lại cho mình? Tại sao phải để người khác hưởng tiện nghi!

      Mẹ kiếp, dám thích nàng, dám bức nàng tới mức này, cũng đừng nghĩ nàng bỏ qua cho !

      Đại tỷ hắc đạo khí phách chuẩn mực ở đây, Thôi Bán Hạ nàng dù thế nào cũng để bị động nữa, nàng kích thích hôn lại , đầu lưỡi hung hăng quấn lấy lưỡi Trạm Ly Tiêu.

      Trạm Ly Tiêu ngẩn người, khi còn sững sờ Thôi Bán Hạ dùng sức đẩy ngã , giạng chân ngồi người , cao ngạo hất cằm lên.

      Trạm Ly Tiêu nhíu mày, cũng giãy giụa, nhìn tấm khuôn mặt nhắn cuồng ngạo, giống như hiểu ra cái gì, trong lòng chầm chậm dâng lên vui sướng: “Hạ Hạ…”

      “Câm miệng!” Thôi Bán Hạ cho có cơ hội nhảm, cúi đầu hung hăng hôn môi … Để cho mở mang kiến thức tung hoành tình trường cùng với kỹ thuật hôn môi siêu việt của nàng!



      Nàng sai lầm rồi, nàng quên đây phải con thỏ mới đụng xấu hổ, mà là con sói đen tối gian xảo… Hơn nữa còn là con sói biết được voi đòi tiên!

      “Ư ưm…” Thôi Bán Hạ há miệng, đầu lưỡi bị mút đến mơ hồ tê dại, trong miệng tất cả đều là hương vị Trạm Ly Tiêu. Ánh mắt nàng phủ đầy sương mù, gương mặt phiếm tình dục đỏ ửng, thân thể kiều diễm nằm ngang giường gỗ, y phục người sớm bị cởi ra, cái yếm bị ném mặt đất, phía dưới chỉ còn lại đơn độc chiếc tiết khố, kiều nhũ được bàn tay qua lại vân vê, đầu nhũ ngạo nghễ ngẩng cao ưỡn lên giống như nụ hoa kết trái.

      ràng ngay từ đầu chỉ là hôn, nàng hung hăng hôn Trạm Ly Tiêu, đầu lưới xinh xắn liếm lưỡi , khẽ cắn môi , mới đầu Trạm Ly Tiêu còn thuận theo nụ hôn của nàng, nhưng càng về sau hai người hôn lại càng lúc càng ướt át, hô hấp cũng càng lúc càng trầm trọng, lúc nàng sắp thở nổi, tính kết thúc nụ hôn Trạm Ly Tiêu lại đưa tay giữ chặt sau ót, đầu lưỡi lại thăm dò vào môi nàng, mãnh liệt chiếm đoạt hô hấp của nàng.

      Nàng bị hôn đến mức thở nổi, trong mũi phát ra hừ kháng nghị, như vậy y hệt mèo con khẽ rên trong nháy mắt thổi bùng lên ngọn lửa trong cơ thể , ôm hông nàng, xoay người đè ép nàng xuống.

      “Hạ Hạ, ta muốn nàng.” mút lấy môi nàng, nhìn nàng với ánh mắt tràn đầy ánh lửa làm cho người ta run rẩy.

      Thôi Bán Hạ khỏi cả người tê dại, đó là ánh mắt tràn đầy dục vọng.

      Nàng đáp lại nhiệt tình đánh thức thú tính trong người Trạm Ly Tiêu. sớm khát vọng nàng từ lâu, đợi ngày kia nàng đáp lại . biết Thôi Bán Hạ phải động lòng với , nếu thích , với cá tính của nàng sớm cự tuyệt.

      hiểu Thôi Bán Hạ, biết trong lòng nàng có điều cố kỵ, biết nàng chần chờ cùng lo lắng, ngại, sẽ dùng thời gian chứng minh rằng lòng, nguyện ý chờ đợi.

      Vẫn tưởng rằng bản thân còn phải đợi lâu, nhưng khi Thôi Bán Hạ chủ động hôn , đè ở người , ánh mắt nhìn tràn ngập quyết tâm đánh bạc phen, sau đó ra sức hôn môi , biết bản thân đợi được rồi.

      Trong lòng dâng lên niềm vui mừng như điên nhưng hôn môi vẫn chưa đủ, muốn nhiều hơn, muốn biến nàng trở thành của cho nàng đường lui!

      Lúc Thôi Bán Hạ hồi hồn nàng bị đặt xuống giường, thân thể ngây ngô nhiễm đầy tình dục, giữa hai chân ướt át, hơi thở nóng rực, thân thể thậm chí bởi vì dục vọng mà run rẩy.

      Muốn đẩy Trạm Ly Tiêu ra, nhưng mới giơ tay lên, nhìn đến đầu vai bị thương của lại thấy mềm lòng.

      Trạm Ly Tiêu liền tóm lấy dạ của nàng, giữ chặt cổ tay muốn khước từ của nàng hướng đỉnh đầu.

      “Hạ Hạ, ta thích nàng.” dùng thanh dễ nghe hấp dẫn dụ dỗ nàng: “Rất thích…” mút lấy đầu lưỡi, kích tình hôn khiến nước miếng chảy xuống khóe miệng nàng, thò lưỡi liếm , nhàng mút lấy cằm nàng, lời lẽ nóng bỏng dần dần hạ xuống.

      Thôi Bán Hạ ngẩng lên khuôn mặt nhắn, hơi thở cực nóng phun lên cần cổ tuyết trắng, thân thể mềm mại khỏi khẽ run.

      Môi mỏng ở da thịt trắng nõn để lại dấu vết, trêu chọc thân thể của nàng, khiến cho nàng vì lay động, vì mà mê say, muốn nàng chủ động mở ra hai chân xinh đẹp.

      Nụ hôn ẩm ướt rơi xuống trước ngực, bàn tay vuốt ve cặp nhũ Hoa phiến hồng, nhụy hoa có chút run rẩy, Trạm Ly Tiêu há miệng ngậm chặt, giống như hài đồng tham lam bú mút, đầu lưỡi ngây ngất vòng quanh, gặm bầu ngực trắng nõn.

      “Ưm…” Thôi Bán Hạ nhịn được mà phát ra hừ , hai vú sớm bị đôi tay chơi đùa xoa nắn vừa nóng lại nhạy cảm, đầu nhũ bị mút có hơi đau chút, nhưng đau đớn nhặt này lại kích thích tình dục phấn chấn bộc phát thân thể, nàng nhịn được nhấc lên hai chân, cọ xát nơi riêng tư.

      Trạm Ly Tiêu thích phản ứng của nàng, khóe miệng nhếch lên chút tươi cười, gương mặt trẻ trung tuấn tú nháy mắt lên tà nịnh ác ý, dùng tay cùng môi đùa bỡn hai nụ kiều nhũ, ấn bầu ngực trắng noãn xuống cắn mút lưu lại dấu vết, cuốn đầu nhũ vào miệng, dùng sức khẽ hút.
      AChu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :