1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tà Y - Nguyên Viện ( 10 chương + 1 hồi cuối )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      ♥ Chương 4.1 ♥
      Edit + Beta: Nhược Đồng

      Quả nhiên giống như Trạm Ly Tiêu dự đoán, buổi lâm chiều vài ngày sau, Thiên Tỳ Đế đột nhiên đến việc hạn hán và mã tặc hoành hành ở Tương thành.

      Trước tiên hoàng đế sai người đưa ngân lượng giúp nạn dân thiên tai, vì đảm bảo ngân lượng được đưa đến cho đúng người, hoàng đế muốn thái tử đến Tương thành trước xem tình hình dân chúng cùng dịch bệnh, thuận đường diệt trừ mã tặc.

      Bách quan văn võ trong triều đều đoán đây là hoàng thượng muốn rèn luyện cho thái tử, nếu thái tử có thể giải quyết tình hình thiên tai ở Tương thành cách mỹ mãn, vậy địa vị của thái tử càng được gia cố, tiếng tăm của thái tử trong lòng dân chúng cũng được vang xa.

      Dĩ nhiên, nếu thái tử làm tốt việc này, cũng ảnh hưởng đến địa vị tại

      Tuy nhiên năng lực thái tử xuất chúng, hơn nữa còn là môn đồ của Phượng hữu tướng, hỗ trợ lẫn nhau, có thể là văn võ đều xuất chúng. Vì vậy bách quan văn võ rất có lòng tin vào thái tử có thể xử lý tốt chuyện ở Tương thành, thậm chí có quan viên còn cảm thán, ngờ hoàng thượng lại khổ tâm tạo cơ hội, có tâm tư bồi dưỡng thái tử điện hạ như vậy.

      Đâu ai biết, đây chỉ là kế trả thù của hoàng đế.

      Hừ, dám mách lẻo với Phượng Tình Lam, để y giận chó đánh mèo với ! Hơn nữa qua việc điều tra chuyện về Nghi phi phát ra được là do Trạm Ly Tiêu bí mật ra tay.

      hiểu được cá tính của Nghiên phi, não lại hay nghe lời tào lao mà sinh ra ghen tị, nàng ta làm ra cái chuyện tư thông với địch chắc chắn là có người sắp xếp xúi giục, mà xem ra lại liên quan tới đứa con luôn dịu dàng hiền hòa của .

      Nghĩ thông suốt càng khiến vừa tức vừa giận. Tên nhóc muốn đối phó với Nghiên phi, có ý kiến, mặc dù thủ đoạn tàn nhẫn, chỉ khiến cho Hỏa Diễm tướng quân sinh tử , lại làm cho Phượng Tình Lam phẫn nộ với … Đương nhiên, đây mới là điều quan tâm nhất.

      Vừa đúng lúc Tương thành truyền đến tin tức thiên tai, quyết định đá thằng nhãi xử lý việc này.

      phải rất biết dùng thủ đoạn vui vẻ đùa giỡn sao? Nếu thông minh đến thế, cứ để Tương thành cho mình y xử lý . Thành, thanh thế của thái tử cao hơn bậc. Bại, phía y còn có hai vị hoàng tử nữa đấy. Hừ hừ.

      Đối mặt với phụ hoàng lòng dạ hẹp hòi nhà mình, Trạm Ly Tiêu vẫn vô cùng bình tĩnh mà tiếp nhận thánh chỉ. Phụ hoàng còn , muốn trước điều tra, bởi vậy cũng phái quân hộ tống mà để thầm trước, chỉ có thể mang theo hai hộ vệ tùy thân.

      Mệnh lệnh này cũng ngoài dự liệu của Trạm Ly Tiêu, hơn nữa lại hợp với mong muốn của , chính là muốn cho nhiều người theo bên mình, quá nhiều người ngược lại chính là trở ngại.

      Bởi vậy chỉ dẫn theo Tiểu Quế Tử cùng hộ vệ, ba người ngồi chiếc xe ngựa, vô cùng thầm rời khỏi cung.

      Tiểu Quế Tử đánh xe, hộ vệ ngồi ở bên màn xe ôm kiếm hơi cúi thấp đầu, tóc rũ xuống, thấy diện mạo, còn thái tử điện hạ ngồi trong xe ngựa.

      Bình thường nếu muốn ra vào cung đều phải có lệnh bài, nhưng thủ vệ nhận ra Tiểu Quế Tử là hầu cận bên người thái tử, vì vậy Tiểu Quế Tử ngay cả lệnh bài cũng cần đưa, cổng cũng trực tiếp được mở.

      cần nghĩ cũng biết người trong xe ngựa chắc chắn là thái tử điện hạ, mặc dù cái người ngồi ở cửa xe kia cũng lạ mắt, nhưng là người của thái tử điện hạ bọn họ làm sao dám tra hỏi. Mà đây lại còn là thái tử nhân hậu hiền lương, người của điện hạ đương nhiên cũng cần thiết phải hoài nghi.

      Xe ngựa vừa ra khỏi Hoàng Đô, thủ vệ vẫn vùi ở bên màn xe lập tức nâng người lên: “Ôi, cái lưng của ta!” Thôi Bán Hạ duỗi cái lưng mỏi nhừ, vẫn duy trì cái tư thế khiến nàng cứng ngắc.

      “Thôi nương! Chúng ta vừa mới ra khỏi hoàng thành nha!” Thanh Tiểu Quế Tử mềm . Mời vừa rồi đối mặt với thủ vệ canh cổng còn khiến mồ hôi lạnh.

      “Khẩn trương cái gì, cũng ra khỏi thành rồi.” Thôi Bán Hạ vặn vẹo cái đầu, còn hạ lệnh với cái người bên trong xe ngựa: “Trạm Ly Tiêu, giúp ta đấm lưng .”

      Trạm Ly Tiêu xốc màn xe lên, bên môi có nụ cười nhàn nhạt, rất tự nhiên xoa bóp hai bả vai Thôi Bán Hạ, còn thân thiết hỏi: “Hạ Hạ, lực đạo như vậy có được ?”

      “Ừ, bên phải mạnh hơn chút.” Thôi Bán Hạ híp mắt, đường đường thái tử điện hạ xoa bóp cho nàng, cũng bình thường thôi.

      Nàng thấy bình thường, còn Tiểu Quế Tử ngồi bên lại nhìn được. Thế nhưng thái tử lại thản nhiên liếc cái, khiến cho những lời giận dữ trách móc của cam lòng mà nuốt vào bụng.

      biết Thôi Bán Hạ này có gì tốt, khiến cho thái tử thích như vậy. Tiểu Quế Tử ở trong lòng thầm nghĩ, từ được đưa đến làm thái giám bên người thái tử, cũng biết thái tử có bao nhiêu dung túng Thôi Bán Hạ, ngoại trừ hoàng thượng, có thể sai bảo thái tử điện hạ như vậy cũng chỉ có Thôi Bán Hạ mà thôi.

      Lần này đến Tương thành, hoàng thượng chỉ cho điện hạ mang theo hai người, Tiểu Quế Tử theo là chuyện bình thường, dù sao cũng là người chăm lo sinh hoạt hàng ngày của điện hạ, nhưng mang theo Thôi Bán Hạ làm gì? Nữ nhân này vai thể gánh, tay thể xách, đừng đến việc bảo vệ điện hạ, có khi gặp chuyện lại phải khiến điện hạ bảo hộ nàng đó!

      “Tiểu Quế Tử, trong đầu ngươi nghĩ xấu ta đúng ?” Thấy Tiểu Quế Tử nhìn nàng chằm chằm, trong mắt lộ vẻ bất mãn, Thôi Bán Hạ nhàng nhíu mày, lười biếng liếc cái.

      Nhìn cũng biết Tiểu Quế Tử nghĩ gì, nhất định cho rằng nàng là gánh nặng đây. Nhưng mà tên thái giám này có tư cách nàng sao? Nàng biết võ công, còn biết chắc?

      có, tiểu nhân dám.” Có thái tử điện hạ ở đây, nào dám gì. Thấy chủ tử liếc mắt qua, Tiểu Quế Tử vội vàng cúi mặt rũ mắt, lôi kéo dây thừng, ngoan ngoãn đánh xe.

      Thôi Bán Hạ muốn tiếp tục trêu chọc Tiểu Quế Tử, Trạm Ly Tiêu lại chịu để Thôi Bán Hạ tiếp tục chú ý đến Tiểu Quế Tử: “Hạ Hạ, nàng theo ta Tương thành sao chứ? Thái Y viện làm sao bây giờ?”

      sao, ta có nhắn lại với Phan gia gia rằng ta với ngươi cùng Tương thành rồi.” Còn Phan ngự y phản ứng thế nào khi đọc được lời nhắn cũng phải chuyện của nàng. Thôi Bán Hạ vô trách nhiệm nghĩ.

      Dù sao Phan ngự y tiếc mạng như thế, khi biết chuyện nhất định phong tỏa tin nàng có ở trong cung. Điều này cũng khó, dù sao nàng cũng chỉ là kiến tập sinh mà thôi, hơn nữa cũng chỉ vùi đầu trong Thái Y viện.

      “Nhưng mà hoàng thượng cũng mọn, lại chỉ cho ngươi mang theo hai người, chẳng lẽ sợ ngươi gặp chuyện may sao?” Thôi Bán Hạ cảm thấy bất bình thay Trạm Ly Tiêu, những thế còn lớn tiếng mắng đương kim hoàng thượng.

      Mặc dù trước đó Trạm Ly Tiêu nhắc tới khả năng bị phái Tương thành, chỉ là ngờ hoàng đế lại ác như vậy, phái người theo bảo vệ coi như thôi, lại chỉ cho phép Trạm Ly Tiêu mang hai người theo, cái gì mà như vậy mới gọi là ân thầm điều tra, đả thảo kinh xà (đánh rắn động cỏ). Cái rắm!

      Trạm Ly Tiêu khẽ mỉm cười, thích dáng vẻ Thôi Bán Hạ bênh vực : “Phụ hoàng là muốn ta rèn luyện.” Là con, đương nhiên rất khó cha mình xấu xa, cho nên mặc dù cũng cảm thấy phụ hoàng nhà mình lòng dạ hẹp hòi lại mọn cũng ra.

      Hơn nữa biết như vậy, Thôi Bán Hạ nhất định đứng về phía .

      Quả nhiên, Thôi Bán Hạ tức giận lườm cái: “Tôi luyện cái rắm! căn bản là muốn trả thù chuyện ngươi mách lẻo với Phượng Tình Lam. Con trai ruột so ra còn kém hơn cơ hữu (người tình, công thụ đó) của mình, là…” câu cuối cùng là nàng thầm trong miệng.

      Chẳng qua Trạm Ly Tiêu lại ở rất gần Thôi Bán Hạ, hơn nữa người luyện võ có nhĩ lực cực tốt, cho nên lời nàng bỏ sót từ nào. Cùng lớn lên với Thôi Bán Hạ, cũng quen việc thỉnh thoảng Thôi Bán Hạ ra ít lời kỳ quái, tuy rằng hiểu cơ hữu có ý gì, thế nhưng nếu lời này ám chỉ quan hệ của phụ hoàng và thái phó, như vậy có thể đoán được phần hàm ý trong lời .

      sao, phụ hoàng ngươi để ý đến ngươi, ta để ý. Yên tâm, ta bảo vệ ngươi.” Thôi Bán Hạ dùng sức vỗ vai Trạm Ly Tiêu. Nàng tuy rằng biết võ công, nhưng y thuật của nàng tệ, độc thuật cũng kém, nàng tự tin dù có chuyện gì xảy ra cũng cần Trạm Ly Tiêu bảo vệ, nàng còn có thể bảo vệ .

      Thôi Bán Hạ cũng quên ghi hận bổ thêm câu: “Ta so với thái giám bên người ngươi tuyệt đối hữu dụng hơn nhiều.” Cũng quên nhìn chằm chằm bóng lưng Tiểu Quế Tử.

      Tiểu Quế Tử lưng cứng đờ, yên lặng cắn chặt răng, giận mà dám .

      Ánh mắt Trạm Ly Tiêu ấm áp, cánh tay nhàng dấu vết vòng qua ôm hông nàng: “Ta biết.” Sau đó che giấu ánh mắt, ngón tay khẽ run rẩy, khát vọng trong lòng càng sâu hơn.

      Nàng che chở như vậy càng khiến muốn giữ lấy, để cho nàng chỉ thuộc về mình .
      AChutart_trung thích bài này.

    2. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      ♥ Chương 4.2 ♥
      Edit + Beta: Nhược Đồng

      Từ hoàng đô (thủ đô) đến Tương thành tốn chừng tháng đường, tuy rằng ra khỏi hoàng đô nhưng địa phương xung quanh cũng phồn vinh kém. Tuyết Hương thành là thành trì ở gần hoàng đô nhất, mặc dù rộng lớn bằng nhưng cũng là thành trấn vô cùng tươi đẹp.

      Khi bọn họ đặt chân đến Tuyết Hương thành mặt trời xuống núi. Ánh đèn rực rỡ mới được treo lên, đường ồn ào tiếng người, từ mấy quán ăn vặt ngừng bay ra hương thơm mê người.

      Thôi Bán Hạ vén rèm xe ra, nhìn đường phố náo nhiệt vẻ cực kỳ hăng hái và phấn khích, chú ý đến đám người tụ tập phía trước.

      Tụ tập lại, giống như là có chuyện gì đó náo nhiệt.

      “Phía trước xảy ra chuyện gì? Tại sao đám người lại chạy về phía ấy?” Nàng tò mò hỏi.

      Trạm Ly Tiêu nhìn cái là biết nguyên nhân: “Là hoa khôi diễu hành trong đêm đấu giá đầu tiên.”

      Thôi Bán Hạ gật đầu sáng tỏ, sau đó lại cảm thấy đúng, híp tròng mắt lại: “Làm sao ngươi biết?” Thằng nhóc này phải cũng lăn qua lăn lại trong cung như nàng sao? Như thế nào lại chỉ cần nhìn cái liền biết có hoa khôi diễu hành, lại còn biết cả chuyện đấu giá?

      Sắc mặt Trạm Ly Tiêu đổi: “Nghe đại hoàng huynh qua.”

      “A?” Thôi Bán Hạ nhíu mày, mắt nhìn chòng chọc, chờ người nào đó tự động thà.

      Trạm Ly Tiêu ngay cả chút giãy dụa cũng có, lập tức báo cáo đầy đủ quá trình: “Hai năm trước cũng có lần thấy đấu giá hoa khôi, đại hoàng huynh rủ ta và nhị hoàng huynh cùng xem náo nhiệt.” cùng hai vị hoàng huynh tình cảm được tốt lắm, dù sao người trong hoàng gia rất ít khi tình, nhưng ít ra vẫn duy trì hòa khí bên ngoài.

      “À.” Thôi Bán Hạ cong lên cánh môi, tươi cười rét lạnh, ngay cả giọng điệu cũng trầm: “Vậy lần này ngươi cũng muốn xem náo nhiệt sao?” Thằng nhóc chết tiệt này dám cõng nàng tán , trong lòng nàng lập tức bốc lên trận lửa giận.

      “Ta .” Trạm Ly Tiêu vẻ mặt chính trực: “Ta có hứng thú với hoa khôi, thay vì nhìn cái vị hoa khôi kia, chẳng bằng giúp Hạ Hạ phơi thảo dược.”

      Nghe Trạm Ly Tiêu vậy, cơn tức trong lòng Thôi Bán Hạ giảm ít. Nàng hừ hừ: “Ngươi dám đến cái nơi đó lần xem! Có mắc bệnh cũng đứng có mong ta giúp ngươi chữa trị!” Nàng còn có thể hạ độc khiến cả đời bất lực luôn!

      Giáo dục là quan trọng, nàng tuyệt đối phải khiến Trạm Ly Tiêu hiểu rằng nữ nhân bên ngoài đều là hồ ly tinh, chỉ có duy nhất mình nàng có thể tin tưởng được, bởi vì Trạm Ly Tiêu chính là chỗ dựa của nàng sau này, nàng sao có thể cho phép nữ nhân khác phá đám… Thôi Bán Hạ rất tự nhiên vì ham muốn của mình mà tìm lời giải thích.

      Nàng và Trạm Ly Tiêu cùng nhau lớn lên, Trạm Ly Tiêu lại khắp nới cưng chiều nàng khiến cho nàng, Thôi Bán Hạ sớm có thói quen coi Trạm Ly Tiêu là của mình, còn nữa, nếu phải từ được nàng tận tâm nuôi dưỡng, Trạm Ly Tiêu có thể lớn lên được tốt như thế này sao?

      Điều hoàn mỹ duy nhất chính là Trạm Ly Tiêu lớn lên quá mức ôn hòa, chút khí phách cũng có…

      Nghĩ tới đây, Thôi Bán Hạ khỏi nhìn ra ngoài cửa sổ thở dài.

      Nàng chút nào để ý đến cái kẻ bị nàng cho là ôn hòa Trạm Ly Tiêu kia nhìn nàng bằng ánh mắt thâm trầm, khuôn mặt tuẫn nhã mặc dù vẫn lộ ra nụ cười yếu ớt, thế nhưng ánh mắt canh chừng nàng lại tuyệt đối ôn hòa, ngược lại lộ ra ý muốn cướp đoạt cùng giữ lấy, giống như con sói ngủ đông, cất giấu nanh vuốt trong bóng tối, chỉ chực nuốt lấy nàng.

      Kỳ dối Thôi Bán Hạ, lần đấu giá hoa khôi đó , đại hoàng huynh thậm chí còn tặng hoa khôi cho , cũng cùng hoa khôi đó trải qua đêm.

      Chẳng qua là hề làm gì… đúng hơn là chỉ làm đến nửa.

      Đêm đó mặc dù bị hoa khôi xinh đẹp quyến rũ kia khiêu khích, ở người trêu đùa, thế nhưng trong lòng lại có chút thôi thúc xúc động, chỉ có lãnh đạm, mà huân hương (hương thơm của nước hoa hay tinh dầu) người hoa khôi kia lại làm nhíu mày, trong lòng dấy lên cảm giác chán ghét. So với hương thơm nồng đậm này, thích hương vị nhàn nhạt của thảo dược hơn, mà nhìn trước mắt gương mặt son phấn tươi đẹp, nghĩ chính là có ngụy trang thành gương mặt nhắn thanh lệ.

      Nếu người trêu đùa khiêu khích người là nàng… Dục vọng vốn lãnh đạm trong nháy mắt cứng rắn lên, cũng tại thời khắc đó, cuối cùng cũng hiểu cảm tình của dành cho Thôi Bán Hạ là thứ tình cảm gì.

      chỉ đơn thuần là thanh mai trúc mã, còn có dục vọng đối với nàng, dục vọng của nam nhân đối với nữ nhân.

      Thôi Bán Hạ biết, nàng hoàn toàn biết có dục niệm đối với nàng, nàng vẫn luôn cho rằng vẫn là đứa đơn thuần, nàng biết con người của , biết rằng lừa gạt nàng.

      Ánh mắt Trạm Ly Tiêu thâm trầm, hăn dối nàng đâu chỉ có mỗi chuyện hoa khôi này, nếu nàng biết bộ mặt của , biết giống với những gì nàng nghĩ… Lòng dạ Trạm Ly Tiêu hung hăng co thắt lại, trong lòng dâng lên chút ý nghĩ sợ hại, nhưng cũng dâng lên cỗ khát vọng. nghĩ đến việc để cho Thôi Bán Hạ biết được bộ mặt của , muốn biết nàng có tiếp tục lo lắng che chở cho , đứng về phía nữa hay ?

      Cứ cho là nàng muốn chạy trốn, cũng cho phép. tuyệt đối giam nàng lại, khóa trong nhà tù của , cho phép nàng rời .

      Trạm Ly Tiêu luôn luôn trầm tĩnh thế nhưng lúc này trong con ngươi lại lên tia tà tính, điên cuồng khiến lòng người rung động.

      Thôi Bán Hạ theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, nhanh chóng quay đầu.

      “Hạ Hạ, sao vậy?” Trạm Ly Tiêu nhìn nàng, bộ dáng tuấn tú dịu dàng cực vô hại.

      Thôi Bán Hạ cũng khẽ cau mày. Nàng giống như vừa mới nhìn thấy ánh mắt Trạm Ly Tiêu giống như ánh mắt của thú dữ, là nàng nhìn lầm rồi sao?

      Trong lòng Thôi Bán Hạ khỏi nghi ngờ, Tiểu Quế Tử ngoài xe vừa vặn lên tiếng.

      “Chủ tử, đến khách điếm.” Xe ngựa dừng lại ở tửu điếm sang trọng nhất Tuyết Hương thành, Tiểu Quế Tử xuống xe, đứng bên cạnh xe ngựa cung kính .

      Trạm Ly Tiêu cười khẽ: “Hạ Hạ, xuống xe thôi. Nàng nhất định đói bụng rồi, nghe đồ ăn tại khách điếm này tệ, chúng ta có thể thử xem.” vén rèm, xuống xe trước.

      Tiểu Quế Tử lập tức tiến lên kéo mành xe, Trạm Ly Tiêu đưa tay về phía Thôi Bán Hạ: “Hạ Hạ.” mặt từ đầu tới cuối đều là nụ cười ôn nhã.

      Thôi Bán Hạ nhìn chằm chằm Trạm Ly Tiêu, là bộ dáng nàng quen thuộc, vậy nên ánh mắt mới nãy đúng là ảo giác của nàng rồi. Nhưng nàng nhớ khi đưa lưng về phía lại cảm thấy nguy hiểm… kỳ quái.

      Thôi Bán Hạ trước giờ vẫn luôn tin tưởng vào trực giác của mình, kiếp trước chính là nhờ trực giác khiến cho thân là đại tỷ hắc đạo như nàng thoát được rất nhiều hiểm cảnh, nhưng nàng dối với Trạm Ly Tiêu vô cùng hiểu , chính là con thỏ đơn thuần lại thiện lương, có gì nguy hiểm?

      “Hạ Hạ, làm sao vậy?” Trạm Ly Tiêu nghi ngờ nhìn nàng.

      <

      p style=”text-align:justify;”>“ có gì.” Có lẽ là nàng bị ảo giác rồi… Thôi Bán Hạ cười cười, lập tức xuống xe. Nàng cũng phải thiếu nữ nhu nhược, đâu có cần đỡ.
      AChu thích bài này.

    3. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      ♥ Chương 4.3 ♥
      Edit + Beta: Nhược Đồng

      Vừa xuống xe ngựa, Thôi Bán Hạ liền bị hai mẹ con lủi thủi ở góc tường tửu điếm làm cho chú ý.

      Hai mẹ con kia quần áo tả tơi, hơn nữa da dẻ vàng vọt, xa xa nhưng vẫn có thể ngửi thấy vị chua từ người họ tỏa ra. Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm lên người mẫu thân, vị mẫu thân kia viền mắt hơi ửng hồng, ánh mắt vẩn đục, hiển nhiên bệnh .

      “Khách quan, xin hỏi là muốn dùng bữa hay ở trọ?” Tiểu nhị tửu lâu thấy có khách nhân vào cửa, vội vàng chạy ra nghênh đón. Khách nhân trước mắt ăn mặc cao quý, nhất là vị công tử vận áo dài thiên thanh kia, tướng mạo, khí độ vừa nhìn là biết phải người thường, tiểu nhị dám chậm trễ.

      Tiểu nhị tửu lâu vừa ra tới cửa liền nhìn thấy Thôi Bán Hạ đam dòm góc tường lom lom, sợ hãi khách nhân thích, vội chạy đến cửa đuổi.

      ! Muốn ăn xin cũng phải chỗ khác, đừng có ám ở cửa khách điếm chúng ta! Chúng ta còn phải làm ăn, các ngươi ngồi ở cửa là muốn làm cho chúng ta xúi quẩy sao?”

      Đứa bé tuổi lớn, đứng chắn ở trước người mẫu thân, gương mặt dơ bẩn ngẩng lên là da bọc xương, đôi mắt đen đúa đáng thương: “Mẫu thân tôi bệnh, cầu xin ông bố thí cho chúng tôi chút gì ăn, làm ơn!” Đứa bé cúi đầu nghẹn ngào.

      “Khụ khụ! Đại Bảo…” Phụ nhân yếu ớt kêu nhi tử, hốc mắt cũng đỏ, thanh yếu ớt đến mức gần như nghe được.

      Tiểu nhị tửu lâu cũng phải là có tình người, nhưng bây giờ có khách, đương nhiên khách nhân quan trọng hơn, chỉ đành phải hung ác quyết tâm xua đuổi: “Tránh ra tránh ra! Chớ có cản ở cửa!” Rồi lại quay sang nhìn về phía Thôi Bán Hạ lấy lòng: “Khách quan, ta lập tức đuổi hai người này .”

      Tiểu Quế Tử ở bên nhìn nổi mắng: “Này, ngươi cái người này sao lại tí tình người!”

      Tiểu nhị tửu lâu ngẩn người: “Ách, khách quan…”

      Thôi Bán Hạ để ý tới hai người, tự mình tới trước mặt phụ nhân, ngồi xổm người xuống, để ý người phụ nhân bốc mùi hôi thối, đưa tay kiểm tra tròng mắt của bà: “Ánh mắt ửng hồng, sốt, tiếp tục kéo dài trở thành bệnh phổi.”

      “Đại ca ca, huynh biết y thuật?” Đứa trẻ ngẩng đầu nhìn Thôi Bán Hạ thân nam trang: “Van cầu huynh, cứu lấy mẫu thân đệ!”

      Nó kích động lôi kéo ống tay áo nàng, lại nghĩ tới bàn tay mình rất sạch , vội vàng rút tay về, nhưng tay áo kia cũng dính bẩn rồi, đứa trẻ sợ hãi xin lỗi rối rít: “, thành xin lỗi!”

      sao.” Thôi Bán Hạ mỉm cười với nó.

      Trạm Ly Tiêu nhìn hai mẹ con, tròng mắt lóe lên, hỏi đứa trẻ: “Tiểu đệ đệ, ngươi với mẫu thân ngươi là từ vùng khác tới sao?”

      Đứa trẻ lần đầu tiên thấy người đẹp mắt như vậy, cả người lại quý khí, thanh khỏi hèn nhát: “Vâng, mẹ con đệ từ phía đông tới.”

      Phía đông? Trạm Ly Tiêu và Thôi Bán Hạ trao đổi ánh mắt.

      “Ai, nghe phía đông xảy ra hạn hán, thời gian này trong thành liên tục có người bên ngoài tới, may mắn gặp được thân thích, xui xẻo trở thành ăn mày.” Tiểu nhị tửu lâu nhịn được chen vào .

      Thấy chủ tử tỏ ý muốn biết, Tiểu Quế Tử mở miệng hỏi: “Thời gian trước phải có phát ngân lượng cứu tế sao?”

      “Đệ biết.” Đứa trẻ lắc đầu: “Hạn hán vừa xảy ra mẹ con đệ liền rời thôn, vốn là muốn nương nhờ cữu cữu (cậu), nhưng cữu cữu dọn nhà, mẫu thân lại bệnh…” Đứa trẻ xong khóc: “Ca ca! Van cầu huynh cứu mẫu thân đệ!”

      Tiểu nhị tửu lâu hừ tiếng: “Đường xá xa xôi như vậy, cứ coi như ngân lượng dến được phía đông, cũng biết còn dư lại bao nhiêu!” Tham quan ô lại, hoàng đế lão tử (lão già hoàng đế) sao có thể trông nom hết, lại quay sang an ủi đứa trẻ: “Ai! Đứa ngươi cũng đừng khóc nữa, mấy văn tiền này ngươi cầm .” Tiểu nhị tửu lâu móc ra ít tiền từ trong ngực, kín đáo đưa cho đứa trẻ.

      Trạm Ly Tiêu dĩ nhiên nghe ra ý tứ trong lời tiểu nhị, đây cũng là lo lắng của phụ hoàng.

      Cho dù có mang tính trả thù, nhưng Trạm Ly Tiêu hiểu, phụ hoàng cũng lấy dân chúng cùng quốc gia mang ra giỡn, để cho thầm điều tra cũng là muốn biết có quan viên nào bòn rút ngân lượng hay .

      Xem ra tình hình thiên tai ở phía đông còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng, quan viên báo lên cũng là tránh nặng tìm … Trong mắt Trạm Ly Tiêu thoáng qua chút lãnh ý.

      “Ngoan, đừng khóc, ta chữa khỏi cho mẫu thân đệ.” Thôi Bán Hạ an ủi đứa trẻ: “Này! Tiểu Quế Tử, ôm bà ấy vào tửu lâu .”

      Tiểu nhị tửu lâu ngây ngẩn cả người, người này thúi như vậy sao có thể vào khách điếm, bên trong còn có khách nhân khác, vội vàng ngăn lại: “Khách quan, được…”

      “Vì sao được?” Thôi Bán Hạ trừng mắt: “Cũng phải là trả tiền.” Nàng móc ống tay áo… Ách, nàng quên mang tiền khi ra cửa, sau đó rất tự nhiên nhìn hướng Trạm Ly Tiêu.

      Trạm Ly Tiêu lập tức tiến lên, lấy thỏi bạc đưa cho tiểu nhị, mắt nhìn về phía Thôi Bán Hạ, mơ hồ phiếm nụ cười.

      thích người đầu tiên Hạ Hạ nghĩ đến khi có chuyện là , cảm giác rất tốt.

      Có tiền có thể sai quỷ khiển ma, tiểu nhị dù nguyện ý, nhìn thấy ngân lượng cũng chỉ có thể cho hai mẹ con kia vào tửu lâu.

      Thôi Bán Hạ còn lớn tiếng bao hết bốn gian thượng phòng – dĩ nhiên, tiền là Trạm Ly Tiêu trả.

      Trong khi đợi hai mẹ con rửa mặt sạch , Thôi Bán Hạ viết đơn thuốc, sai Tiểu Quế Tử dược đường mua thuốc, nàng trước tiên dùng rượu trắng giúp phụ nhân lau người, dùng để tan khí nóng người rất tốt.

      Đại Bảo ăn mặc sạch đứng ở bên giường, lo lắng nhìn mẫu thân: “Tỷ tỷ, mẫu thân đệ…”

      Thôi Bán Hạ thay nữ trang, y phục còn do Trạm Ly Tiêu đưa cho nàng, là nếu nàng muốn chữa trị cho phụ nhân nên khôi phục thân nữ nhi tốt hơn, tránh để người ngoài biết lại tổn thương danh tiết người ta, Đại Bảo mới biết đại ca ca tốt bụng ra là đại tỷ tỷ.

      “Yên tâm, chỉ cần làm cho hạ sốt là sao.” Thôi Bán Hạ cười cười trấn an Đại Bảo, trong lòng lại nghĩ tới Tiểu Quế Tử tên kia làm gì thế, có mỗi việc sắc thuốc mà cũng lâu như vậy, liền quay sang : “Đại Bảo, đệ dùng rượu trắng lau người giúp mẫu thân , tỷ xem thuốc sắc đến đâu rồi.” Nàng đưa khăn ướt cho Đại Bảo.

      “Vâng!” Đại Bảo lanh lợi nhận lấy khăn.

      “Ngoan.” Thôi Bán Hạ xoa xoa đầu Đại Bảo, sau đó ra khỏi phòng, tới phòng bếp. Khi ngang qua viện nàng dừng bước, thấy Trạm Ly Tiêu đứng trong đình viện.

      Trễ thế này đợi ở trong phòng mà đứng ở chỗ này làm gì?

      Thôi Bán Hạ nghi ngờ, muốn mở miệng gọi Trạm Ly Tiêu lại nghe được thanh của .

      “Tình hình trong cung thế nào rồi?”

      Thôi Bán Hạ sững sờ, thanh này là Trạm Ly Tiêu, sai, nhưng rất xa lạ, phải thanh ôn hòa nàng quen thuộc, mà là lạnh lùng như băng.

      “Thục phi và Hoa phi đều an phận đợi tại trong cung, có bất kỳ hành động gì.” nam nhân toàn thân đen tối quỳ chân đất, cúi đầu trả lời.

      Thôi Bán Hạ lúc này mới phát ra ra trong viện còn có người khác, chỉ là đối phương trốn ở trong chỗ tối bí mật gần đó, cho nên nhất thời phát ra nàng.

      Thục phi và Hoa phi trong miệng nam nhân kia chính là mẫu phi của đại hoàng tử cùng nhị hoàng tử.

      “Đại hoàng tử và nhị hoàng tử sau khi lâm triều đều lập tức trở về vương phủ, có bất kỳ điều gì khác thường.” Nam nhân áo đen tiếp tục . Trạm Ly Tiêu phất tay, ánh trăng lặng lẽ thay đổi, nhàng dừng ở người , chiếu lên gò má tuấn nhã, cánh môi cũng lên tươi cười yếu ớt hệt gió xuân nữa, mà là xa cách lạnh lẽo.

      Thôi Bán Hạ nhìn chằm chằm gương mặt quen thuộc mà xa lạ kia, nghĩ đến ánh mắt thoáng qua xe ngựa, còn đột nhiên có cảm giác nguy hiểm… Chỉ thoáng, nàng dường như hiểu ra cái gì.

      “Tiếp tục giám thị, nhất là hậu cung.” Bình thường những người an phận nhất chính là nữ nhân trong hậu cung.

      “Vâng” Nam nhân áo đen ứng tiếng, ngay sau đó biến mất.

      Trạm Ly Tiêu quay đầu, Thôi Bán Hạ vốn đứng ở đó giờ thấy đâu.

      Ngay từ lúc Thôi Bán Hạ đến gần phát ra rồi, cho ám vệ rời , thậm chí cố tỉnh để nàng nghe thấy.

      giống như dĩ vãng – nhưng lại là chân .

      biết mình có thể tiếp tục che giấu, ở trước mặt nàng tiếp tục ngụy trang, chỉ cần muốn, có thể lừa gạt nàng cả đời, thế nhưng lại muốn.

      muốn nàng, nàng là của , cho nên ở trước mặt nàng, muốn ngụy trang nữa.

      “Hạ Hạ, nàng như thế nào đây?” Phát căn bản đơn thuần như nàng nghĩ, nàng đối đãi ra sao?

      ♥ Hết chương 4 ♥
      AChu thích bài này.

    4. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      ♥ Chương 5.1 ♥
      Edit + Beta: Nhược Đồng

      Thôi Bán Hạ nghĩ hình như bản thân bỏ quên cái gì, nàng cũng phải chút nào đề phòng người khác, dù sao thân phận kiếp trước cũng tầm thường, nếu đề cao cảnh giác biết chết mấy trăm lần rồi, nếu có chuyện bất ngờ rơi máy bay, nàng tại vẫn còn là đại tỷ hắc đạo tung hoành ngang dọc.

      đời này nếu hỏi nàng người ngươi tin tưởng nhất là ai, đó nhất định là Thôi thần y và Trạm Ly Tiêu. là A Công nuôi nàng lớn lên, nữa là đứa trẻ nàng nhìn lớn lên.

      Đối với người được nàng tín nhiệm, nàng luôn có bất kỳ đề phòng nào, huống chi nàng và Trạm Ly Tiêu cùng nhau lớn lên, đối xử với nàng rất tốt, so ra ngược lại nàng nên cảm thấy áy náy, bởi vì nàng đối tốt với Trạm Ly Tiêu cũng phải mục đích, nàng đối tốt với người ta nhưng đồng thời cũng nuôi dưỡng tâm tư.

      Cho nên mỗi khi Trạm Ly Tiêu đối tốt với nàng chút do dự, trong lòng nàng luôn cảm thấy áy náy.

      Trong mắt nàng, tính cách Trạm Ly Tiêu mềm yếu, chút cáu gắt cũng có, đối với cung nữ cũng đều ôn hòa lễ độ.

      Ở trong hoàng cung hắc ám này lại có thể nuôi ra con thỏ trắng yếu ớt, nàng cảm thấy thể tin nổi; thế nhưng nàng vẫn có bất kỳ hoài nghi gì đối với Trạm Ly Tiêu.

      Bởi vì biểu của Trạm Ly Tiêu trước mặt nàng thực tốt lắm. Đối với nàng, Trạm Ly Tiêu luôn cười dịu dàng, ánh mắt nhìn nàng cũng chân thành, nàng làm sao có thể hoài nghi.

      Nếu phải tận mắt trông thấy bộ mặt lãnh khốc của Trạm Ly Tiêu, nàng luôn luôn cho rằng Trạm Ly Tiêu chỉ là con thỏ vô hại.

      Nàng quả nhiên quá ngây thơ rồi, trong hoàng cung nào có người đơn thuần như vậy, Trạm Ly Tiêu nếu đơn thuần vô hại, nào có thể an ổn ngồi cái ngôi vị thái tử kia… Cho dù hoàng đế và hoàng hậu cùng nhau che chở, nhưng nữ nhân hậu cung người nào hung ác tàn nhẫn, thủ đoạn tuyệt đối người nọ so với người kia càng hiểm.

      Người đơn thuần cách nào sống sót tại đây.

      Trạm Ly Tiêu ngụy trang quá tốt, kiếp trước nàng cũng phải là chưa từng gặp qua người hai mặt khẩu phật tâm xà, cũng người nào có thể so sánh với Trạm Ly Tiêu. Cái khuôn mặt kia rất lừa gạt người đời, hơn nữa phong cách dịu dàng, khí chất ưu nhã… Thôi Bán Hạ nhìn chằm chằm Trạm Ly Tiêu, người trước mắt lại khôi phục bộ dáng nàng quen thuộc, giống như tối hôm qua điều nàng thấy là ảo giác.

      Nàng sâu sắc cảm thấy mình bị lừa gạt, điều này làm cho tâm tình nàng tốt. Nàng vẫn cho là mình rất hiểu Trạm Ly Tiêu, nghĩ rất dễ bị bắt nạt, còn nghĩ tương lai nàng làm sao có thể dựa vào người nhu nhược đến thế… Mẹ kiếp tại mới biết ra người ngu xuẩn thực là nàng!

      ra Trạm Ly Tiêu chút cũng phải con thỏ , cũng có nhu nhược chút nào, có thể trở thành bùa hộ mệnh của nàng trong tương lai —— nhưng nàng chút cũng vui nổi!

      Trạm Ly Tiêu nãy giờ vẫn bị trừng cuối cùng cũng dời mắt khỏi quyển sách tay, ngẩng đầu nhìn Thôi Bán Hạ. Nàng ôm gối mềm ngồi đối diện , mặc dù cách , nhưng trong xe ngựa, chỉ cần đứng dậy vươn tay là có thể đem lấy nàng vồ vào ngực.

      Từ sáng sớm bọn họ rời Tuyết Hương thành, mẫu thân Đại Bảo hạ sốt, căn bản còn sốt nữa, cũng còn gì đáng ngại, kế tiếp nghỉ ngơi tốt thời gian là được.

      Bọn họ để lại số bạc cho Đại Bảo, kêu tiểu nhị ba lần ngày giúp Đại Bảo sắc thuốc, cũng mời đại phu dược đường cố định chuẩn bệnh cho mẫu thân Đại Bảo, bọn họ liền ở lại nữa, dù sao tình hình ở Tương thành cũng quan trọng hơn.

      Thôi Bán Hạ vẫn luôn yên lặng, cũng chuyện với , lên xe ngựa liền ngồi vào nơi cách xa nhất.

      Vừa bắt đầu muốn giả bộ ngủ, cũng gì, chỉ cầm sách đọc.

      Chỉ là Thôi Bán Hạ làm thế nào cũng ngủ được, nhắm dù mắt, tâm tình lại càng lúc càng kém, cuối cùng mở mắt ra trừng Trạm Ly Tiêu, cũng chuyện, cứ như vậy ánh nhìn thẳng tắp, giống như đợi Trạm Ly Tiêu tự thú.

      Thôi Bán Hạ như vậy khiến Trạm Ly Tiêu cảm thấy buồn cười, lại biết làm thế nào, cuối cùng cũng quyết định phá vỡ trầm mặc giữa hai người.

      “Hạ Hạ.”

      “Ngươi cố ý!” Chờ Trạm Ly Tiêu mở miệng, Thôi Bán Hạ lại cắt đứt lời , híp mắt thâm thúy.

      Từ tối hôm qua, sau khi thấy được bộ mặt khác của Trạm Ly Tiêu, nàng tốn đêm suy nghĩ. người có thể giấu giếm nàng lâu như vậy, như thế nào lại cẩn thận để cho nàng phát bộ mặt của như vậy? Nàng nghĩ hồi liền hiểu, Trạm Ly Tiêu cố ý cho nàng biết.

      Trạm Ly Tiêu sao lại hiểu lời nàng …, Thôi Bán Hạ từ trước đến giờ thông minh, chỉ bởi vì tin tưởng, cho nên mới hoài nghi .

      “Đúng vậy.” phủ nhận, đúng là cố ý.

      Quả nhiên. Chứng suy đoán của mình, Thôi Bán Hạ nhìn chằm chằm Trạm Ly Tiêu, lửa giận vẫn vùi trong lòng bắt đầu bùng lên: “Tại sao? Nếu ngụy trang ở trước mặt ta lâu như vậy, vì sao tiếp tục giả bộ nữa?” Tin tưởng với bản lĩnh của , ở trước mặt nàng giả bộ cả đời cũng nhất định thành vấn đề.

      Đối mặt với lửa giận của nàng, trong lòng Trạm Ly Tiêu khỏi dâng lên chút vui sướng. So với hờ hững, càng thích Thôi Bán Hạ tức giận với : “Hạ Hạ, thực xin lỗi.” đối với nàng khoe mẽ.

      “Ít giả bộ !” Sau khi biết bản chất của Trạm Ly Tiêu, Thôi Bán Hạ tiếp tục để bộ dạng ngụy trang đơn thuần này lừa gạt.

      “Trạm Ly Tiêu, khai báo thành thực cho ta, từ lúc nào ngươi bắt đầu giả bộ?” Người này từ lúc nào trong ngoài đồng nhất?

      Từ khi nào bắt đầu… “Ta biết.” Trạm Ly Tiêu khẽ mỉm cười, ràng mặt mang nụ cười, trong mắt nhưng ý cười, Trạm Ly Tiêu như vậy khiến Thôi Bán Hạ sửng sốt.

      “Hạ Hạ, ta là thái tử, sau này nhất định là hoàng đế, bởi vì ta còn có hai hoàng huynh luôn thèm thuồng, chăm chăm chờ ta phạm sai lầm. Ta chỉ là may mắn, có mẫu thân là hoàng hậu, cho nên ta mới có thể là thái tử, nhưng nếu ta ưu tú, thái tử đổi thành người khác.” Điểm này so với bất cứ ai đều hơn cả.

      “Nhân từ cách nào sống sót ở hoàng gia, Hạ Hạ, từ lúc nào ta bắt đầu thay đổi, bản thân ta cũng biết, ta cũng quan tâm.” nhìn nàng: “Nhưng đối với nàng phải vậy. Ta có thể ngụy trang ở trước mặt tất cả mọi người cả đời, nhưng chỉ với nàng, ta muốn.”

      Thôi Bán Hạ ngẩn người, Trạm Ly Tiêu trước mắt đối với nàng xa lạ, lại cũng giống với vẻ xa lạ nàng thấy được tối qua, Trạm Ly Tiêu trước mắt lại khiến cho nàng cảm thấy như nam nhân, ánh mắt mà nhìn nàng… Tim nàng đột nhiên loạn nhịp, tùy tiện né tránh.

      Trạm Ly Tiêu để cho nàng làm vậy, đột nhiên hướng về phía nàng, thân thể ấm áp dựa vào, gần như bao phủ toàn thân nàng.

      Thôi Bán Hạ giật mình, thằng nhóc vẫn luôn theo sau nàng từ lúc nào trở nên cao lớn như vậy?

      Trực giác cảnh báo nàng lui về phía sau, nhưng mà phía sau chính là vách xe, nàng căn bản có đường lùi, mà cánh tay Trạm Ly Tiêu chống ở hai bên, tựa như khóa nàng vào trong ngực, hô hấp hơi nóng khẽ phun mặt nàng khiến cho nàng cảm nhận được nguy hiểm xâm lược thuộc về .

      Thôi Bán Hạ có chút khẩn trương ngẩng đầu lên trừng , dùng thanh hơi lớn hư trương thanh thế: “Trạm Ly Tiêu ngươi dựa vào gần như vậy làm cái gì? Cút! Ngồi trở lại vị trí của ngươi .”

      Lần này Trạm Ly Tiêu nghe lời như trước kia nữa: “ muốn.” mỉm cười, gương mặt tuấn nhã gần sát gương mặt nàng, cả thân mình khóa nàng chặt, con ngươi trong mắt phản chiếu bóng dáng nàng.

      Thôi Bán Hạ nhịn được ngừng thở, dựa gần như vậy, giống như là muốn hôn nàng… ác độc của nàng bị treo ngược, nàng có thể giãy giụa, còn có thể cho Trạm Ly Tiêu quyền, nhưng lần đầu tiên thấy Trạm Ly Tiêu có bộ dạng giống nam nhân như vậy, nàng nhất thời bị dọa, căn bản quên phản kháng, thậm chí khi khuôn mặt tiến sát lại theo bản năng nhắm mắt.

      Khi Trạm Ly Tiêu chỉ còn cách khuôn mặt nhắn của nàng chưa đến tấc dừng lại, trong mắt thoáng qua nụ cười. Phản ứng của Thôi Bán Hạ khiến tâm tình rất tốt: “Hạ Hạ, nàng chán ghét ta sao?”

      Câu hỏi đột ngột tới khiến Thôi Bán Hạ sửng sốt chút, nàng sững sờ trợn mắt, ngây ngốc nhìn Trạm Ly Tiêu: “Cái gì?”

      “Nàng luôn nghĩ rằng ta thiện lương ôn hòa, thế nhưng con người chân của ta càng hung ác hơn so với bất cứ ai, như vậy nàng chán ghét ta sao?” Trạm Ly Tiêu hỏi.

      Chán ghét ư? Nàng cũng chưa nghĩ qua cái này. Nàng tức giận lừa gạt nàng, còn với bộ mặt khác của , nàng cũng có cảm giác quá lớn, dù sao kiếp trước nhân vật hung ác thế nào nàng chẳng thấy qua. Ít nhất khi Trạm Ly Tiêu phải con thỏ , nàng cũng cần lo sợ sẽ có người bắt nạt nữa… Thằng nhãi đen tối này ám toán người ta là còn may.

      Nhưng bây giờ tư thế hai người mập mờ khiến cho nàng ra lời, hơn nữa mới vừa rồi nàng còn tưởng rằng muốn hôn nàng, còn mất thể diện nhắm mắt lại… Nghĩ đến hành động ngu xuẩn của mình, Thôi Bán Hạ khỏi vừa thẹn vừa cáu: “Trạm…”

      Trạm Ly Tiêu cũng cho nàng cơ hội chuyện: “Cho dù nàng chán ghét ta, ta cũng buông ta nàng. Hạ Hạ, ta phải đứa trẻ luôn theo phía sau nàng nữa rồi.” cúi đầu nhàng ở bên tai nàng phun ra từng chữ: “Ta trưởng thành, là nam nhân, hơn nữa, còn là nam nhân thích nàng.”

      Cái… cái gì? Thôi Bán Hạ kinh ngạc trợn tròn mắt.
      AChu thích bài này.

    5. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 5.2
      Edit + Beta: Nhược Đồng

      Mà lần này, Trạm Ly Tiêu môi gần sát nàng.

      “Ta thích nàng, Hạ Hạ.”

      Sau đó Thôi Bán Hạ cảm giác mềm mại môi, lần này nàng bị hôn rồi.

      Bị hôn cũng tính là gì, kiếp trước nàng cũng hôn qua rất nhiều lần… Đừng tưởng rằng nàng lăn lộn trong giới xã hội đen có người thích, mặc dù kiếp trước nàng có bộ dạng của kẻ gây họa như tại, nhưng cũng là mỹ nữ phương, từ đến lớn người theo đuổi nàng phải là ít.

      Bị hôn tính là gì, nàng cũng phải là chưa từng quen bạn trai… mặc dù là nụ hôn đầu của kiếp này, nhưng kinh nghiệm kiếp trước của nàng cũng khá phong phú.

      Lại đến, như vậy cũng tính là hôn, chỉ là môi chạm môi, ngay cả đầu lưỡi cũng dùng, loại trình độ mẫu giáo này căn bản là gì… Nhưng vì sao cái loại hôn môi này lại làm cho tim nàng đập loạn a!

      Còn có lời tỏ tình của Trạm Ly Tiêu, mặc dù trong lòng nàng vẫn tự với mình cũng phải là chưa từng được tỏ tình qua, nhưng Trạm Ly Tiêu tỏ tình thế này lại khẫn thiết chân dọa nàng sợ.

      ràng hơn nàng, khi nào trở thành nam nhân rồi, đứa trong trí nhớ thay đổi hoàn toàn, chỉ còn thuần lương nữa, giờ còn dùng ánh mắt nam nhân nhìn nữ nhân với nàng…

      Lần đầu trong đời Thôi Bán Hạ cảm thấy tay chân luống cuống, nuôi dưỡng trở thành thế này hoàn toàn ngoài dự liệu của nàng, thậm chí là ngoài tưởng tượng.

      Đúng thế, bởi vì Trạm Ly Tiêu hề bị nàng khống chế.

      Hoặc nên , hề bằng lòng nghe lời nữa, muốn nàng lẩn tránh , muốn nàng dùng ánh mắt của nữ nhân nhìn , tuyệt đối để cho nàng có cơ hội tìm người .

      Dù có, người trong lòng nàng cũng chỉ có thể là !

      “Hạ Hạ.” Trạm Ly Tiêu cầm cái bánh bao đưa cho nàng, bánh màn thầu kẹp thịt tương heo: “Trước ăn cái này lót dạ, đợi lát nữa ăn cá nướng.”

      Bọn họ đúng lúc vượt qua dòng sông , vừa lúc là buổi trưa, nên dừng lại nghỉ ngơi. Tiểu Quế Tử từ biết ra sông bắt cá, giờ nhóm lửa nướng, hơn nữa rất thức thời cách hai người đoạn, tránh nghe thấy chuyện nên nghe.

      Thôi Bán Hạ yên lặng gặm màn thầu, ánh mắt lại dám nhìn Trạm Ly Tiêu. Từ sau nụ hôn có trình độ mẫu giáo kia, nàng liền cảm thấy kỳ cục khi đối mặt , biết nên lấy cái thái độ gì để đối xử với .

      Cảm thấy, cảm thấy rất tự nhiên, hơn nữa thấy ánh mắt Trạm Ly Tiêu nhìn nàng, càng làm cho nàng cảm thấy hoảng hốt… ràng gương mặt đó của đứa Trạm Ly Tiêu nàng nhìn quen, làm sao có thể bất chợt trở thành nam nhân như thế này?

      So với nàng được tự nhiên Trạm Ly Tiêu lại cực kỳ thong dong, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vẫn mỉm cười với nàng, đối với nàng ân cần hỏi han, thái độ hoàn toàn như trước có biến đổi.

      A, đúng, có chút giống.

      “Hạ Hạ, miệng nàng dính tương.” Trạm Ly Tiêu đưa tay lau khóe miệng dính tương của Thôi Bán Hạ, rồi sau đó rất tự nhiên liếm sạch ngón, gương mặt phiếm cười yếu ớt, ánh mắt nhìn nàng rất là dịu dàng: “Hạ Hạ, tướng ăn giống trẻ con.”

      Mẹ kiếp! Ai là trẻ con! Nàng ràng lớn hơn ! Mặt Thôi Bán Hạ nhanh chóng đỏ lên, nhất là khi thấy Trạm Ly Tiêu vừa liếm nước tương vừa nhìn chằm chằm môi nàng… ràng có là gì, nàng lại có cảm giác bị hôn hôn.

      Từ sau nụ hôn ấy, ánh mắt Trạm Ly Tiêu nhìn nàng càng lúc càng lộ liễu, ba năm lần làm chút động tác thân mật, mà nàng luôn vì những hành động đột nhiên của làm cho tâm hoảng ý loạn.

      Như vậy sao được! Nàng sao có thể bị tiểu quỷ tuổi hơn nàng đùa giỡn xoay quanh!

      Thôi Bán Hạ nhìn chằm chằm Trạm Ly Tiêu, quyết định tỉnh táo lại , nhưng nàng đánh giá thấp trình độ vô sỉ của Trạm Ly Tiêu.

      “Sao ta lại có cảm giác bánh màn thầu tương của Hạ Hạ ăn rất ngon?” Trạm Ly Tiêu nghi hoặc nhìn Thôi Bán Hạ: “Hạ Hạ, để cho ta cắn miếng màn thầu .” dựa vào nàng, bắt được tay phải của nàng, cúi đầu cắn màn thầu tay nàng.

      “Quả nhiên.” Trạm Ly Tiêu ngước mắt nhìn nàng, nghiêm túc chép chép miệng: “Hạ Hạ, màn thầu rất là ngon.”

      Lần này Thôi Bán Hạ chỉ đỏ mặt, ngay cả tai cũng đều nóng lên rồi.

      Trạm Ly Tiêu thưởng thức bộ dáng xấu hổ của Thôi Bán Hạ. Khó có thể thấy được nàng có loại vẻ mặt này, khiến cho nhịn được muốn tiếp tục trêu đùa nàng.

      “Hạ Hạ, bộ dáng đỏ mặt rất là đáng .” Phản ứng của nàng khiến cho rất vui vẻ. Nếu phải giờ nàng ý thức được là đàn ông, nàng như thế nào có thể lộ ra loại vẻ mặt thuộc về nữ nhân này.

      “Trạm Ly Tiêu!” Thôi Bán Hạ xấu hổ nổi giận, nàng thế nào cũng nghĩ tới bản thân có thời điểm bị Trạm Ly Tiêu đùa giỡn, sau khi trút bỏ dáng vẻ ngụy trang thuần lương, người này càng trở nên như thế vô lại.

      “Ừ?” Trạm Ly Tiêu nhìn nàng, thanh hừ lại khiến Thôi Bán Hạ cảm thấy hấp dẫn.

      Mẹ kiếp, nàng sinh bệnh sao?!

      Thôi Bán Hạ hoàn toàn bị tâm tình kỳ quái cả mình hù dọa, ràng trước kia đều là nàng chỉ tay sai khiến với Trạm Ly Tiêu, mà Trạm Ly Tiêu luôn là ngoan ngoãn nghe lời, làm cho nàng đối với bản thân đắc ý vì nuôi dưỡng thành công.

      tại lại hoàn toàn trái ngược lại, giờ đây Trạm Ly Tiêu hoàn toàn chịu khống chế của nàng, ngược lại, nàng lại bị trêu tới chọc lui, thế nhưng còn đỏ mặt! Toàn bộ giống như thiếu nữ mới biết !

      Như vậy sao được! Nàng muốn xoay chuyển tình thế đáng xấu hổ này! Đùa giỡn thôi, nàng cũng phải là biết, cái này nàng cũng có kinh nghiệm của người xuyên qua đó, chẳng lẽ lại có thể bại trong tay cổ nhân còn hơn nàng?

      Thôi Bán Hạ lòng hít sâu, hất cằm, rất có khí thế nhìn Trạm Ly Tiêu: “Ngươi… Vì sao lại thích ta?” đúng! Nàng phải muốn đùa giỡn lại sao?

      Thấy Thôi Bán Hạ vẻ mặt hối hận lại hốt hoảng, Trạm Ly Tiêu nhịn cười được.

      Thôi Bán Hạ càng tức giận: “Trạm Ly Tiêu ngươi cười cái rắm!”

      “Hạ Hạ, nàng đáng .” Chưa từng phát Hạ Hạ của cũng có mặt đáng như vậy.

      Cái gì, đáng ! Thôi Bán Hạ ngây ngẩn cả người, nàng sống hai đời cũng chưa từng có người nàng đáng nha! tại nàng lại bị nam nhân hơn nàng nàng đáng ?

      Thôi Bán Hạ giận, hơn nữa còn thấy xấu hổ, quẫn bách: “Trạm Ly Tiêu ngươi bậy cái gì! Đừng quên ngươi còn hơn ta đó!” Người tuổi hơn nàng lại dám dùng cái loại giọng điệu như cưng chiều đứa đó với nàng!

      Trạm Ly Tiêu cưng chiều nhìn nàng: “Ta chính là thích nàng như vậy.”

      “A?” Thôi Bán Hạ sững sờ nhìn .

      “Nàng hung hăng với ta, luôn gọi cả tên cả họ của ta, còn luôn sai bảo ta, kêu gọi lại, nàng như vậy, khiến cho ta rất thích.”

      Ngươi là có bị cuồng ngược ? Nàng ngây ngốc nghĩ.

      Trạm Ly Tiêu nhìn ra nàng suy nghĩ cả nàng, khỏi bật cười. Nàng cho là bất cứ kẻ nào cũng dám đối xử với như vậy sao? Cũng chỉ có nàng dám đối xử với thái tử như vậy.

      Nhưng chính là vì nàng đặc biệt như vậy, quấy nhiễu cõi lòng , khiến cho bất tri bất giác thích.

      “Trong cung chỉ có nàng dám đối xử với ta như vậy, nàng hoàn toàn coi ta là thái tử, cũng lúc nào cũng cung kính với ta, mà là lòng rất tốt với ta.” đời này lòng người đối tốt với nhiều lắm, trừ mẫu hậu thương , ngoài ra cũng chỉ có nàng.

      Cho nên từ khi còn bé luôn thích theo sau nàng, cực kỳ thích dính lấy nàng, ở cùng với nàng hoàn toàn cần phải phòng bị, bởi vì ánh mắt nàng nhìn tia giả dối, mà là chân .

      Ách… Lời của Trạm Ly Tiêu khiến Thôi Bán Hạ khỏi chột dạ.

      Nàng căn bản có tốt như nghĩ, cũng phải có tính toán với , dù sao nàng cũng có động cơ tà ác nuôi dưỡng … Nhìn đôi mắt dịu dàng, trong lòng Thôi Bán Hạ là nồng đậm áy náy.

      “Trạm Ly Tiêu, ta…” Nàng nhịn được nghĩ muốn thẳng thắn với , nhưng lời đến đầu môi rồi lại có cách nào ra miệng. Nàng phải thế nào đây! nàng cha ruột nàng là phiên vương có ý đồ mưu phản nhưng lại thất bại, mà nàng lại là nhi nữ phản tặc, nàng đối tốt là bởi vì muốn tìm chỗ dựa?

      Lời này ra, Trạm Ly Tiêu nhất định tức giận, cũng thích nàng nữa, những thế còn có thể muốn làm thịt nàng…

      Nghĩ vậy, Thôi Bán Hạ khỏi chần chờ, nàng cách nào tưởng tượng Trạm Ly Tiêu luôn luôn đối nàng tốt lại trở nên thống hận nàng.

      “Ta biết nàng có bí mật.” Trạm Ly Tiêu đột nhiên đưa tay sờ mặt nàng.

      Thôi Bán Hạ bị dọa nhảy dựng, bản năng muốn lui về phía sau, nhưng khi nhìn đến ánh mắt dừng lại.

      Ánh mắt thâm thúy phản chiếu hình ảnh nàng, gương mặt tuấn nhã giương lên nụ cười nhàn nhạt, giống như sớm nhìn thấu nàng rồi, nhưng toạc, mà là tràn đầy dung túng.

      Ánh mắt như vậy khiến trái tim Thôi Bán Hạ càng lo sợ.

      Trạm Ly Tiêu vốn có bộ dạng đẹp mắt, mi dài mắt hẹp, con ngươi trời sanh tình, thời điểm cười trong suốt như ngọc, nhìn như gió xuân, mà thời điểm khi cố ý hấp dẫn người ta, càng vui vẻ lợi dụng ưu điểm của mình, ánh nhìn nàng càng nhu tình cưng chiều, ánh mắt chăm chú như vậy làm cho người ta có loại cảm giác được sủng ái, người nữ nhân nào có thể kháng cự lại loại ánh mắt này.

      “Hạ Hạ, ta chờ nàng cho ta biết ngày nào đó.” Hai người cơ hồ có thể là sống chung lâu ngày, chung quy chỉ nàng, cũng phát bí mật người nàng. nghĩ bí mật này có liên quan đến tướng mạo của nàng, dù sao che giấu dung mạo ở trong cung còn có thể hiểu, nhưng bây giờ xuất cung rồi, nàng lại vẫn ngụy trang.

      Mặc dù nghi ngờ, nhưng có hỏi .

      phải là muốn biết, mà muốn nàng chủ động cho biết.

      Thôi Bán Hạ nhìn Trạm Ly Tiêu, cảm thấy giống như có cái gì đó đánh cho lòng nàng mềm , khiến trái tim nàng tê dại.

      Trước đó Trạm Ly Tiêu với nàng trưởng thành, còn là bé trai theo sau lưng nàng nữa, trong lòng nàng còn hoảng hoảng hốt hốt, dù sao nàng dối đãi Trạm Ly Tiêu như đứa trẻ thành thói quen.

      Nhưng mà bây giờ, nàng lại cảm nhận được, cái đứa luôn là theo sau nàng đúng là lớn rồi, hơn nữa còn trở thành nam nhân khiến người động lòng…
      AChu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :