1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tà Vương Tuyệt Sủng Cuồng Phi - Tiêu Tùy Duyên (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      044】 Vô Ưu uy vũ khí phách.

      Cung Nhất gật đầu, lui xuống chuẩn bị.

      Chỉ chốc lát, phố lớn ngõ đều biết được lời của Vô Ưu, dân chúng ít nhiều vẫn tin, rất nhiều người đến Lạc vương phủ xem náo nhiệt, khi Vô Ưu ra khỏi Lạc vương phủ, dân chúng chỉ chỉ chõ chõ Vô Ưu, Vô Ưu cười lạnh, con ngươi híp lại, thản nhiên nhìn sang.

      Ánh mắt kia lãnh thấu xương, giống như linh hồn ở địa ngục, nhìn thấy làm lòng người hoảng sợ.

      "Cung Nhất. . . . . ."

      "Có thuộc hạ!"

      Ngón tay trắng nõn của Vô Ưu chỉ, "Mang người kia, người kia, còn có người kia bắt lại, loạn côn đánh chết!"

      "Dạ!"

      Sau khi Cung Nhất lên tiếng trả lời, lập tức có người tiến lên bắt lấy mấy hán tử Vô Ưu chỉ, hai lời, đè ở đất, mộc côn lớn đánh xuống.

      "Ai u. . . . . ."

      "Ngao. . . . . ."

      "Giết người. . . . . ."

      Dân chúng kinh sợ, bọn họ ngờ, Vô Ưu dám ở trước mặt mọi người, ra tay.

      Vô Ưu thản nhiên nhìn, thanh lạnh nhạt , "Các ngươi nên nhớ, Đông quốc phân chia dưới, về sau ai dám đến Lạc vương phủ xem náo nhiệt, nghị luận chuyện của Lạc vương phủ, đều bị loạn côn đánh chết!"

      Phất tay áo, lên xe ngựa. l q đ

      Trực tiếp đến dịch quán Tây quốc, thăm Công chúa Bùi Diệu Nguyệt.

      Nhưng, bị chặn ở ngoài cửa.

      Vô Ưu ngồi ở trong xe ngựa, thanh lạnh nhạt phân phó, "Cung Nhất. . . . . ."

      "Có thuộc hạ!"

      "Phá cánh cửa này cho Bản Quận chúa, thuận tiện phá hủy tường rào bên cạnh!" Vô Ưu .

      Hôm nay nàng, tin, nàng vào được.

      Cung Nhất kinh ngạc, nhưng chỉ chốc lát sau lên tiếng trả lời, "Dạ!"

      Cung Nhất lập tức dẫn người tiến lên, Bùi Ngọc đứng ở cửa, rút kiếm chỉ Vô Ưu, "Ngươi dám!"

      Vô Ưu chui ra khỏi xe ngựa, mắt lạnh nhìn Bùi Ngọc, "Cung Nhất, phá hủy cho ta, nếu ai dám ngăn, đánh cho ta, đánh đến chết, đánh chết, tàn phế cũng tốt, dù sao, thanh danh của ta bị bôi nhọ, duy trì cũng vô dụng, vậy vứt bỏ danh thanh này, muốn làm gì làm!"

      "Dạ, thuộc hạ nhớ kỹ!" Sau khi Cung Nhất lên tiếng trả lời, với ảnh vệ cùng, "Lên cho ta!"

      Cung Nhất dứt lời, ảnh vệ lập tức rút kiếm tấn công Bùi Ngọc và thị vệ của Bùi Ngọc.

      Mười mấy chiêu, tất cả thị vệ của Bùi Ngọc bị đánh ngã mặt đất.

      Cung Nhất và Bùi Ngọc so chiêu, cũng chiếm thế thượng phong.

      Ảnh vệ lập tức tiến lên, lấy chưởng phá cửa, bao lâu, phá vỡ cửa chính, lại bắt đầu phá hủy tường rào.

      Mà Bùi Ngọc cũng bị đánh đến quỳ xuống, kiếm của Cung Nhất đặt cổ của .

      Vô Ưu thản nhiên cười, xinh đẹp như tiên.

      Bùi Ngọc nghĩ, xà hạt mỹ nhân, chính là Vô Ưu.

      Vô Ưu được Thúy Thúy dìu, từ từ xuống xe ngựa, từng bước từng bước về phía Bùi Ngọc, từ cao nhìn xuống nhìn Bùi Ngọc, "Ngươi cho rằng, mưu của ngươi và Cung Minh Duệ có thể thực được sao, ngươi cho rằng, Tây quốc là vật trong túi ngươi, ha ha, Bùi Ngọc, Thái tử Tây quốc, ta nghĩ, Tây quốc, ít người mơ ước vị trí thái tử của ngươi!"

      "Ngươi yên tâm, Lạc vương rồi, nếu ngươi thích cấu kết với Cung Minh Duệ, Lạc vương thành toàn cho ngươi, tất cả tâm ý của ngươi, đều đưa cho người khác !"

      Xoay người, lên xe ngựa.

      Kiêu ngạo bá đạo rời , lưu lại Bùi Ngọc cùng nhóm thương binh bại tướng, quỳ quỳ, ngã ngã.

      Nắm tay Bùi Ngọc nắm chặt.

      Cung Ly Lạc, Vô Ưu, sỉ nhục hôm nay, ngày khác, nhất định hoàn trả gấp trăm lần. . . . . .

      Duệ vương Phủ.

      "Ngươi cái gì?" Cung Minh Duệ đột nhiên ngồi dậy, người đau đớn, té xuống.

      Mở miệng trách móc.

      "Hồi vương gia, Vô Ưu Quận chúa dẫn người đến dịch quán, đả thương thái tử Tây quốc, còn phá hủy cửa chính của dịch quán, tường rào của dịch quán!"

      Kiêu ngạo bá đạo, liều lĩnh đến cực điểm.

      Vô Ưu. . . . . .

      Cung Minh Duệ hít khí, nhắm mắt lại.

      mỹ nhân tuyệt sắc ỷ vào sủng ái của Cung Ly Lạc thôi, đáng lo lắng.

      "Vào cung!"

      Chuyện này, cần vào cung thương lượng với phụ hoàng.

      Sửa sang lại xiêm áo, Cung Minh Duệ ra khỏi Duệ vương phủ, vào cung.

      Xe ngựa dừng lại, thị vệ nhìn phía trước xe ngựa, nuốt ngụm nước bọt, nghiêng người vào bên trong xe ngựa, "Vương Gia!"

      "Chuyện gì!"

      "Xe ngựa của Vô Ưu Quận chúa, ở phía trước, chặn đường của chúng ta!"

      Vô Ưu Quận chúa?

      Cung Minh Duệ trầm mặc trong chốc lát, tiêu sái xuống xe ngựa, tới trước xe ngựa của Vô Ưu, "Vô Ưu muội muội muốn dạo phố sao?"

      Bên trong xe ngựa, hề đáp lại.

      Vô Ưu ngồi ở lầu hai vị trí cạnh cửa sổ, nhìn bộ dạng ngu ngốc của Cung Minh Duệ, hì hì cười ra tiếng, cười mắng, "Ngu ngốc!"

      Ngu ngố như vậy, còn dám tranh đoạt với Cung Ly Lạc, biết tự lượng sức mình.

      Đưa hai ngón tay ra, nâng chung trà lên, từ từ uống.

      Thúy Thúy nhìn, vẻ mặt lo lắng, nhiều lần muốn mở miệng, cũng biết phải thế nào, mới có thể lưu loát, vậy dứt khoát, đóng chặt miệng, cái gì cũng .

      "Thúy Thúy!"

      "Tiểu thư, có nô tỳ!"

      "Ngồi xuống nếm thử chút, điểm tâm này ca ca có thể thích hay !"

      Thúy Thúy sững sờ, ngồi xuống, cẩn thận cầm miếng lên, cắn cái, híp mắt lại, "Tiểu thư, ăn rất ngon!"

      "Mấy cái khác, cũng nếm thử chút!"

      Thúy Thúy gật đầu, thử qua lần, chỉ vào loại trong đó , "Tiểu thư, cái này quá ngọt, Vương Gia thích!"

      Vô Ưu nhìn Thúy Thúy, mấy ngày nay, ăn ngon, ở được, mặc được, việc phiền lòng ít , sắc mặt Thúy Thúy tốt hơn nhiều, nhìn người cũng có tinh thần ít, xem ra, thuận mắt rất nhiều.

      Thúy Thúy cũng là lần đầu tiên nàng, hiếm khi tốt bụng, nhặt về gánh nặng.

      Ít nhất, từ lúc vừa mới bắt đầu, Vô Ưu đều cảm thấy, Thúy Thúy là gánh nặng.

      Sau đó, bắt đầu từ khi nào, nàng đối với Thúy Thúy, quan tâm nhiều hơn, tâm tư cũng khác.

      "Thúy Thúy!"

      "Ừm!"

      "Ngươi học thêu như thế nào rồi?"

      Đường may của Thúy Thúy rất , bản lĩnh được, học, cũng tốn sức.

      Thúy Thúy nở nụ cười, "Được sư phụ dạy thuê khen ngợi mấy câu!"

      "Học tốt!"

      Thúy Thúy vội vàng gật đầu, "Tốt!"

      Vô Ưu do dự chút, mới tiếp tục , " lát nữa mời sư phụ làm bánh ngọt này về, ngươi học làm bánh ngọt !"

      "Tiểu thư. . . . . ."

      Vô Ưu nhìn ra ngoài cửa sổ, thản nhiên , "Thúy Thúy, đường, ta mở ra cho ngươi, như thế nào, là do chính ngươi!"

      Thúy Thúy đột nhiên lệ rơi đầy mặt, "Tiểu thư, Thúy Thúy hiểu!"

      Lầu dưới, đường. d đ l@ê q#úy đ,ôn

      Cung Minh Duệ tự nhiên cũng phát bên trong xe ngựa có người, ngẩng đầu nhìn lầu hai của quán rượu, thấy Vô Ưu ngồi ở bên cửa sổ, khóe miệng khẽ nhếch cười, bên trong liên tiếp châm biếm.

      Tâm Cung Minh Duệ căng thẳng, xoay người vào quán rượu.

      Nhưng. . . . . .

      Cung Nhất ngăn Cung Minh Duệ lại, "Duệ vương, Quận chúa , cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy!"

      "Cút ngay!" Cung Minh Duệ hét lớn.

      nô tài, chó giữ cửa mà thôi.

      Cung Nhất nghe vậy, vẫn kiêu ngạo tự ti, "Duệ vương, thứ cho thuộc hạ khó lòng tuân lệnh!"

      Chủ tử của , chỉ có Cung Ly Lạc và Vô Ưu.

      Những người khác, đừng mơ tưởng được sai khiến.

      "Đồ khốn kiếp, gia chủ ngươi dạy ngươi tốt, hôm nay bản vương dạy dỗ ngươi tốt, nô tài nên làm như thế nào!"

      Cung Minh Duệ xong, ra chiêu, tấn công Cung Nhất, Cung Nhất chút do dự đánh trả, cùng Cung Minh Duệ so chiêu, hai người đánh nan xá nan phân (rất khó khăn).

      Lầu hai.

      Thúy Thúy nghe thấy tiếng động, "Tiểu thư, đánh nhau!"

      Vô Ưu cười, "Đánh đánh , đánh chết !"

      "Nhưng mà, Cung thị vệ . . . . . ."

      Vô Ưu nghe vậy liếc nhìn Thúy Thúy, "Nếu Cung Minh Duệ cũng đánh lại, giữ lại có tác dụng gì, bằng chết cho xong!"

      Thúy Thúy cúi đầu , thỉnh thoảng nhìn cửa cầu thang.

      Cho đến khi, Cung Nhất lên, Thúy Thúy mới thở phào nhõm, tâm ấm áp cười.

      "Quận chúa!"

      Vô Ưu nhìn Thúy Thúy chút, lại nhìn Cung Nhất chút, mới lên tiếng, "Cung Nhất, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi, có muốn thành thân ?"

      【045】 Tới người giết người.

      Cung Nhất kinh ngạc nhìn Vô Ưu, lắc đầu cái.

      "Người trong lòng ngưỡng mộ?"

      Cung Nhất vẫn lắc đầu.

      cả ngày bận đến chết, làm gì có thời gian đàm tình thuyết ái ( chuyện đương), lại , cả ngày chỉ có cái mặt đen (mặt lạnh), nương nào thích.

      Chẳng lẽ. . . . . .

      "Quận chúa, người muốn chỉ hôn cho thuộc hạ sao?"

      Vô Ưu cười nhạo, "Ngươi cảm thấy thế nào?"

      Cung Nhất khô khốc cười tiếng, "Ha ha, ha ha, Quận chúa, nếu người có ý định này, ngàn vạn đừng chỉ người quá xấu xí, dinh dưỡng đầy đủ, ta thích béo ụt ịt, dễ nuôi!"

      Vô Ưu cầm ly trà bàn lên ném về phía Cung Nhất, Cung Nhất cười né tránh.

      "Cung Nhất, trở về, ta ca ca phạt ngươi lăn đinh bản (bàn đinh)!"

      Cung Nhất kinh ngạc, "Quận chúa. . . . . ."

      "Ta với ca ca, ngươi chửi bới ta, còn né tránh trừng phạt của ta!"

      Cung Nhất hô to oan uổng, có, bảo đảm với trời đất, có.

      Cầu cứu nhìn Thúy Thúy, Thúy Thúy vội cúi đầu.

      Trong lòng nghi ngờ.

      Tiểu thư lòng muốn có đứa bé, len lén chế thuốc uống, Cung Nhất lại ngu ngốc, giẫm phải tiểu thư.

      Nàng nào dám cầu cạnh.

      Vô Ưu hừ lạnh tiếng, đứng dậy, xuống dưới lầu, liếc mắt nhìn Cung Minh Duệ bị nâng lên, cả người nhếch nhác, u khẽ hừ cười, chuẩn bị lên xe ngựa trở về Lạc vương phủ.

      "Ha ha, dạo này, là người biết xấu hổ cũng dám ra cửa, cũng biết phụ thân nương nàng dạy dỗ như thế nào, dạy nàng thành dạng chó hình người, thực ghê tởm đến cực điểm!"

      thanh chanh chua cay nghiệt truyền đến.

      Vô Ưu thản nhiên nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy nữ tử, vô số tùy tùng, trang điểm xinh đẹp, giống như com chim Khổng Tước, khó đến gần.

      Nhưng, cho dù trang phục hoa lệ như thế nào, cũng che giấu được tầm thường của nàng, gà rừng chính là gà rừng, trang điểm như thế nào, cũng thể hóa thành Phượng Hoàng. Vô Ưu khẽ cau mày.

      Nữ tử này chửi mình sao? l>ê q?úy đ;ôn

      Nếu như vậy, lá gan của nàng là lớn, dám đưa tới cửa —— tự tìm cái chết.

      Nhưng mà, Vô Ưu tự nhận là người có phẩm cách, cũng thể, chó cắn ngươi cái, ngươi cũng cắn lại cái.

      Ngẩng đầu ưỡn ngực, về phía trước.

      Ai ngờ gà rừng kia lại cản đường của Vô Ưu.

      " ngươi đó, thế nào, sợ Bản Công chúa sao? Nếu như sợ cũng có việc gì, quỳ xuống dập đầu trăm cái với Bản Công chúa, nếu tâm tình Bản Công chúa tốt, tha cho ngươi, nếu tâm tình tốt. . . . . ."

      Vô Ưu khẽ nhíu mày, "Ngươi chuyện với ta phải ?"

      "Vẻ mặt này của ngươi, ngươi lại dám dùng ánh mắt khinh thường này nhìn Bản Công chúa!"

      Vô Ưu cười cười, thanh lạnh nhạt hỏi, "Ngươi là chó hoang nhà ai, cài chốt, chạy đến đây sủa loạn sao?"

      "Ngươi. . . . . ." Mạn Nhã Công chúa gầm lên tiếng, roi trong tay đánh về phía Vô Ưu, trường tiên vù vù.

      Con ngươi của Vô Ưu lạnh lẽo, đưa tay bắt được trường tiên, dùng sức kéo, trường tiên từ trong tay Mạn Nhã Công chúa bay , rơi vào trong tay Vô Ưu, sau đó bị Vô Ưu dùng sức kéo ra, cứng rắn kéo thành mấy đoạn, đánh ở đầu Mạn Nhã Công chúa.

      u lạnh lẽo cười tiếng.

      Giơ ngón út lên với nàng, khoa tay múa chân vài cái.

      Mặt của Mạn Nhã Công chúa, trong nháy mắt đỏ lên, tức giận đến mức ngực phập phồng dữ dội, nàng là Công chúa tôn quý của Đông quốc, được phụ hoàng sủng ái, người khác nhìn thấy nàng đều khách khách khí khí cố gắng nịnh hót, nữ nhân này lại có thể. . . . . .

      "Tiện nhân, ngươi lại dám. . . . . ." Mạn Nhã Công chúa xong, nhìn về phía sau, "Bọn cẩu nô tài các ngươi, thất thần cái gì, lột da nàng cho Bản Công chúa!"

      Vô Ưu nghe vậy, ánh mắt lạnh lùng híp lại, quét nhìn Cung Nhất, "Cung Nhất. . . . . ."

      "Có thuộc hạ!"

      "Tới người, giết người, tới hai người, giết đôi, nếu ai dám hạ thủ lưu tình, xuống tay đủ hung ác tàn nhẫn, trở về chịu phạt!"
      PhongVy thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      【046】 Làm chuyện xấu.

      Vô Ưu ra lệnh tiếng, Cung Nhất lập tức ra tay, giết thuộc hạ của Mạn Nhã Công chúa, mỗi chiêu đều hạ thủ lưu tình, chiêu trí mệnh, sau mỗi chiêu, đều có người chết, mà ảnh vệ cùng, cũng hạ sát chiêu, mỗi chiêu đều muốn mạng người.

      Trong chốc lát, người của Mạn Nhã Công chúa, đều bị giết.

      ai sống sót.

      Mạn Nhã Công chúa nhìn, khiếp sợ ra lời, mà người vây quanh, đều lui về phía sau.

      Ra tay tàn nhẫn như vậy, ngay cả Công chúa Vương Gia cũng để ở trong mắt, làm sao bình dân bách tính bọn họ chọc nổi.

      Vì bảo vệ tánh mạng, náo nhiệt, bạc, vẫn nên kiếm hơn.

      "Ngươi...ngươi. . . . . ."

      Thị vệ chết hết, dân chúng nàng dùng bạc mời tới làm nhân chứng cũng chạy hết, Mạn Nhã khiếp sợ gắt gao níu chặt khăn tay, hai mắt rưng rưng, bộ dạng bị uất ức.

      Vô Ưu chê cười, "Mắt ông trời ở mông, mới phơi bày nguyên hình của những tiện nhân này!"

      mẹ nó biết xấu hổ.

      Vô Ưu mắng xong, xì tiếng khinh miệt, nghiêng đầu, thấy Thúy Thúy mặt trắng bệch, run lẩy bẩy, con ngươi híp lại.

      Thân thể Thúy Thúy lập tức cứng đờ, cắn răng để cho mình sợ.

      Vô Ưu nhìn, hài lòng gật đầu.

      "Trở về phủ!"

      xong, nghênh ngang rời , lúc ngang qua Mạn Nhã Công chúa, châm biếm, "Nhớ trở về, nhất định phải tố cáo với phụ hoàng ngươi, ta chỉ giết thị vệ của ngươi, còn đánh ngươi!"

      xong, cước đá vào đầu gối Mạn Nhã Công chúa, Mạn Nhã Công chúa "Ngao" tiếng quỳ mặt đất, trong nháy mắt Vô Ưu như người đàn bà chanh chua, thượng cẳng chân hạ cẳng tay với Mạn Nhã Công chúa, Mạn Nhã Công chúa ngừng gào khóc, sau khi đánh xong, Vô Ưu khẽ giơ tay lên, ưu nhã vuốt tóc, nghiêng đầu hỏi Thúy Thúy, "Lúc ta ân cần thăm hỏi Công chúa, có phải rất dịu dàng hay ?"

      Thúy Thúy khiếp sợ nhìn Vô Ưu.

      Khóe miệng Cung Nhất giật giật.

      Người đàn bà chanh chua vừa mới đánh người, cùng dịu dàng hoàn toàn liên quan.

      Nhưng. . . . . .

      Cung Nhất rất chân chó gật đầu, "Dạ, mới vừa rồi Quận chúa, vô cùng dịu dàng, là nữ tử mẫu mực trong thiên hạ!"

      Vô Ưu cười, "Vậy các ngươi với ca ca, ta mới hoạt động gân cốt chút chứ?"

      "Dạ dạ dạ, biết, mới vừa rồi bọn thuộc hạ nhìn thấy!"

      Vô Ưu vô cùng hài lòng, "Ừ, vậy tốt, trở về phủ !"

      Xa xa, gã sai vặt giữ cửa thấy xe ngựa của Vô Ưu trở lại, lập tức chạy bẩm báo với Cung Ly Lạc.

      Cung Ly Lạc cởi tạp dề xuống, "Chuẩn bị nước nóng cho Quận chúa rửa tay, bày chén đũa!"

      "Dạ!"

      Mấy gã sai vặt lên tiếng trả lời, lập tức chuẩn bị nước nóng, lau bàn, mang thức ăn Cung Ly Lạc làm đặt lên bàn, dọn bốn bộ bát đũa.

      Bên kia, Cung Ly Lạc đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn Vô Ưu cười mặt mày cong cong toàn thân ấm áp, cũng từ từ nở nụ cười.

      Tiến lên dắt tay Vô Ưu, thấy mu bàn tay Vô Ưu khẽ ửng hồng, trong lòng biết .

      Lúc rửa tay cho Vô Ưu, "Đau ?"

      Vô Ưu hơi kinh ngạc, nghiêng đầu con ngươi nghiêm túc quét về phía Cung Nhất, thân thể Cung Nhất run lên, vội vàng lắc đầu.

      Tỏ ý phải là mình tố cáo.

      Thấy Vô Ưu làm chuyện mờ ám, Cung Ly Lạc bất đắc dĩ cười tiếng, "Lần sau loại chuyện đánh người nặng nhọc này, để Cung Nhất làm là được rồi, những người đó, đáng để ngươi động thủ!"

      Vô Ưu bĩu môi, đắm đuối đưa tình nhìn Cung Ly Lạc.

      Vừa lấy lòng, vừa khoe mẽ.

      Khiến Cung Ly Lạc nhìn thấy, thế nào cũng đành lòng, tiếp tục dạy dỗ mấy câu, khẽ thở dài cái, "Bảo vệ mình tốt, để cho mình bị thương, được ?"

      Vô Ưu cười toét miệng.

      "Ăn cơm , ta đều làm ăn thức ngươi thích ăn!" Cung Ly Lạc xong, lau khô tay cho Vô Ưu, tay chân lại nhàng lau bụi mặt Vô Ưu.

      bàn cơm. d ^ đ LQD

      Mạc Cẩn Hàn cầm đũa lên, Phong Quyển Tàn Vân (điên cuồng) ăn cơm, con ngươi Cung Ly Lạc híp lại, thản nhiên nhìn Mạc Cẩn Hàn, "Mấy năm rồi ngươi chưa ăn cơm sao?"

      Mạc Cẩn Hàn sững sờ.

      Cung Ly Lạc lại phối hợp cầm lấy đôi đũa trong tay , "Về sau ăn cơm, được ngồi cùng bàn với chúng ta!"

      "Tại sao?" Mạc Cẩn Hàn hét lớn.

      "Thức ăn này, là ta cố ý làm cho Vô Ưu ăn, ngươi thích ăn cái gì, tìm đầu bếp làm cho ngươi!"

      " cần, tại sao!" Mạc Cẩn Hàn xong, muốn bắt lấy chiếc đũa, Cung Ly Lạc lại mở miệng trước.

      "Cung Nhất, kéo xuống!"

      "Dạ!"

      Cung Nhất lập tức tiến lên, túm chặt Mạc Cẩn Hàn, ra ngoài.

      Mạc Cẩn Hàn hùng hùng hổ hổ, "Cung Ly Lạc, ngươi là tên khốn kiếp, dù gì ta cũng là biểu đệ (em trai con , dì hoặc cậu) của ngươi, tại sao ngươi có thể đối với ta như vậy. . . . . ."

      Lông mày Vô Ưu nhíu , gắp đùi gà, để vào trong chén Phong Thành Quang, thầm, "Ầm ĩ...!"

      Ngay sau đó Cung Ly Lạc lập tức lên tiếng, "Người đâu, che miệng của !"

      Lập tức có người tiến lên, che miệng của Mạc Cẩn Hàn, để cho "Ưmh ưmh ưmh" phát ra thanh, ngừng giãy giụa, bị khiêng .

      Phong Thành Quang nhìn đùi gà trong chén, khuôn mặt già nua tất cả đều là ý cười.

      Nha đầu này, mặc dù ngoài miệng khoan dung buông tha, đùi gà cũng là ném qua, nhưng mà, tâm tuyệt đối tốt. . . . . .

      Gắp lên cắn cái.

      Ừ, mùi vị vô cùng ngon.

      Sau khi ăn xong, Vô Ưu vùi ở ghế trong thư phòng, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn Cung Ly Lạc nghiêm túc xem mật hàm, "Ca ca. . . . . ."

      "Ừm!" Cung Ly Lạc để mật hàm xuống, nhìn Vô Ưu, "Muốn ăn chút gì sao?"

      Vô Ưu lắc đầu, "Ca ca. . . . . ."

      "Ân Ân!"

      "Ta ra ngoài chút!" Vô Ưu xong, ném sách thuốc lên bàn, đứng dậy ra khỏi thư phòng.

      Cung Ly Lạc nghiêng đầu, "Ngươi , nàng suy nghĩ gì?"

      Bóng đen xuất , "Vương Gia. . . . . ."

      Cung Ly Lạc khoát tay, " xuống !"

      chỉ bỏ được trong lòng nàng khó chịu, Ưu nhi của , nên buồn lo vui vui vẻ vẻ sống, mà phải còn tuổi, vẻ mặt luôn u sầu.

      Ảnh vệ lui ra.

      Cung Ly Lạc đứng lên, ra khỏi thư phòng, nhìn cả vườn hoa khoe màu đua sắc, trầm tư.

      Vô Ưu trực tiếp tìm Phong Thành Quang.

      "Lão đầu!"

      Phong Thành Quang quay đầu lại, "Ah, nha đầu, ngươi tới đây làm gì?"

      "Hỏi ngươi chút chuyện!"

      Phong Thành Quang cười, "Hắc hắc, hắc hắc, nha đầu, chuyện gì, ngươi hỏi, ta nhất định tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn (hễ biết , hễ hết)!"

      Vô Ưu tìm chỗ ngồi xuống, vừa sửa cho xiêm áo bằng phẳng lại, giả bộ chút để ý hỏi, "Làm sao mới có thể nhanh chóng mang thai?"

      Phong Thành Quang bị dọa, "Nha đầu, ngươi mới mười lăm!"

      "Mười lăm sao, mười lăm thể sinh con sao?" Vô Ưu hỏi.

      Nàng chỉ muốn, sớm sinh đứa bé cho Cung Ly Lạc mà thôi.

      "Nha đầu, hay là đợi hai năm nữa cũng muộn, hôm nay các ngươi cửu biệt trọng phùng, tình chàng ý thiếp, có thêm đứa bé. . . . . ."

      Vô Ưu trừng mắt nhìn Phong Thành Quang.

      Phong Thành Quang im lặng.

      "Ta cũng biết ta nóng nảy, nhưng mà. . . . . ." Vô Ưu xong, khẽ thở dài cái.

      Nàng và Cung Ly Lạc, sống nương tựa lẫn nhau, nàng hi vọng, có thể có thêm người thân, mà thôi.

      "Nha đầu, chuyện như vậy, vội vàng được!"

      "Ta phi!" Vô Ưu giận, "Ngươi dám , ngươi có chế thuốc cho Cung Ly Lạc uống?"

      Phong Thành Quang cứng lưỡi.

      có chế thuốc cho Cung Ly Lạc uống, Vô Ưu mới có thai được.

      "Đừng cho là ta biết, ta chỉ lười vạch trần các ngươi thôi!" Vô Ưu xong, hừ lạnh tiếng.

      Phong Thành Quang thở dài tiếng, "Nha đầu, đó là vì Lạc vương đau lòng cho ngươi, cho nên. . . . . ."

      Cung Ly Lạc thương nàng, làm sao nàng biết.

      hồi lâu, Vô Ưu mới sâu kín , "Vậy đợi thôi!"

      Hoàng cung. *lê* *quý* *đôn*

      Ngự Thư Phòng.

      Đông Hoàng Cung Diệu cực kỳ tức giận.

      Nhi tử và nữ nhi thương nhất, bị đánh, đều do người của Cung Ly Lạc.

      "Phụ hoàng. . . . . ." Mạn Nhã Công chúa mặt mũi bầm dập, mặt giống như đầu heo, có thể là thê thảm nỡ nhìn.

      Đông Hoàng Cung Diệu nhìn, đau lòng dứt.

      "Phản, phản, phản rồi!"

      Hay cho Cung Ly Lạc, hay cho Cung Ly Lạc.

      "Duệ nhi!"

      Gương mặt Cung Minh Duệ vẫn tím bầm như cũ, tiến lên, "Phụ hoàng, hí. . . . . ."

      Vừa , lại khiến mặt đau đớn.

      "Mặc kệ ngươi làm như thế nào, nhất định phải lấy được Vô Ưu, nhớ, nhất định phải lấy được!"

      "Phụ hoàng, tại sao?"

      Đông Hoàng Cung Diệu nhíu lông mày, "Cái này, tạm thời phụ hoàng vẫn thể cho ngươi biết, ngươi nhất định phải lấy được lòng của nàng, sau đó từ trong tay Cung Ly Lạc, đoạt lấy!"
      Last edited: 7/3/16

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      【047】 Hạ chiến thư.

      Cung Minh Duệ kinh ngạc.

      Vô Ưu Quận chúa.

      Vóc người đẹp, lúc lời nào, nhìn nhàng tựa như tiên, mở miệng lại liên tục lời lẽ bẩn thỉu, khi động thủ, thô tục chịu nổi.

      Cũng chỉ có kẻ ngu như Cung Ly Lạc mới muốn.

      Hơn nữa, nàng còn tấm thân xử nữ, muốn bị cắm sừng, hoặc là toàn thân mặc Lục Y (đều chỉ bị cắm sừng).

      "Phụ hoàng. . . . . ."

      Đông Hoàng Cung Diệu thấy Cung Minh Duệ như vậy, trong lòng biết cho lời giải thích, nhất định rất khó tiếp nhận, Vô Ưu phải là hoàn bích chi thân.

      "Mạn Nhã, ngươi trước xuống bó thuốc !"

      Mạn Nhã Công chúa nghe vậy, bĩu môi, "Phụ hoàng. . . . . ."

      " xuống!" Đông Hoàng Cung Diệu hét lớn, sắc mặt khó coi.

      Mạn Nhã Công chúa ngốc, biết nàng ở Đông quốc này, ngang ngược càn rỡ, diễu võ dương oai dựa vào gì, cúi đầu, "Nha" tiếng lui ra.

      Tâm bất cam tình bất nguyện quay đầu lại liếc mắt nhìn Cung Minh Duệ.

      Bên trong ngự thư phòng, chỉ còn lại Cung Minh Duệ và Đông Hoàng Cung Diệu.

      "Duệ nhi, ngươi nghe qua chuyện về Phượng Hoàng Nữ chưa?"

      Cung Minh Duệ lắc đầu.

      Trong nháy mắt hiểu mọi chuyện, "Phụ hoàng. . . . . ."

      Chẳng lẽ nàng. . . . . .

      Đông Hoàng Cung Diệu gật đầu, "Nàng biết Phượng Vũ Cửu Thiên, mặc dù cũng có rất nhiều người có thể múa Phượng Vũ Cửu Thiên, nhưng mà, tuyệt đối múa ra tinh túy, trăm hoa đua nở!"

      Đột nhiên Cung Minh Duệ nở nụ cười, "Phụ hoàng yên tâm, nhi thần biết phải làm gì rồi!"

      Có được nữ tử Phượng gia, có được thiên hạ.

      Thiên hạ. . .

      Đông quốc, Tây quốc, Bắc quốc, Nam quốc, Tứ Quốc thống nhất.

      Cung Minh Duệ giống như nhìn thấy sau khi thống nhất thiên hạ, quần thần bái lễ, nằm rạp dưới đất, hô to Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế.

      Lúc mới bắt đầu cười , càng về sau càng cười ha ha, tuỳ tiện cười to.

      Đông Hoàng Cung Diệu nhìn, chân mày nhíu lại.

      Đứa nhi tử này, cực kỳ ưu ái lòng bồi dưỡng ra sao?

      "Duệ nhi. . . . . ."

      Liên tiếp kêu lên vài tiếng, Cung Minh Duệ cũng có phản ứng, Đông Hoàng Cung Diệu than thở.

      Đại chưa thành, lại vui vẻ trước.

      Hét lớn tiếng, "Duệ nhi. . . . . ."

      Cung Minh Duệ nghe tiếng hồi hồn, "A, a. . . . . ." Sững sờ nhìn Đông Hoàng Cung Diệu, "Phụ hoàng, ngươi kêu nhi thần có chuyện gì?"

      Chuyện gì. . . . . .

      Còn có thể có chuyện gì?

      Đông Hoàng Cung Diệu khoát tay, "Vô , xuống !"

      "Dạ!"

      Cung Minh Duệ lui ra.

      Đông Hoàng Cung Diệu tựa vào ghế rồng, nhớ lại năm đó quốc sư đoán mệnh, Cung Minh Duệ bảo vệ , Cung Ly Lạc khắc .

      Cho nên. . . . . . D Đ l#ê q^u&ý đ*ô@n

      Nhưng mà, hôm nay nhìn Cung Minh Duệ như vậy, có thể bảo vệ mình sao?

      Mạn Nhã Công chúa vừa ra khỏi Ngự Thư Phòng, liền bị người bắt , kéo vào trong phòng tối, còn chưa kịp kêu, bị người khác đánh ngất xỉu, khi nàng tỉnh lại, mái tóc màu đen bị cạo thành đầu trọc.

      Mười ngón tay, bây giờ đầm đìa máu tươi.

      Mười móng ngón tay, bị người khác rút sạch, đầu ngón tay da thịt lẫn lộn.

      "A. . . . . ."
      Tiếng thét chói tai vang khắp trời, vang dội cả hoàng cung.

      "Hoàng thượng, hoàng thượng, xong. . . . . ."

      Thôi công công vội vội vàng vàng vào Ngự Thư Phòng, thanh cũng run rẩy.

      Đông Hoàng Cung Diệu nhìn , "Chuyện gì?"

      "Mạn Nhã Công chúa, bị tặc nhân cạo trọc đầu, còn rút hết mười móng tay. . . . . ."

      Đông Hoàng Cung Diệu sửng sốt.

      Thử hỏi, bây giờ, ai dám lớn gan làm bậy ở trong hoàng cung như vậy, trừ Cung Ly Lạc, còn có thể là ai.

      Nắm tay từ từ nắm chặt.

      "Truyền ngự y rồi sao?"

      "Truyền rồi!"

      "Trẫm xem chút!"

      Ở bên ngoài đại điện của Mạn Nhã Công chúa, xa xa Đông Hoàng Cung Diệu nghe thấy tiếng kêu rên lẫn tiếng chửi rủa của Mạn Nhã Công chúa, hoàn toàn có đoan trang như thường ngày khi ở trước mặt , hơi thở mạnh, giống như bát phụ (người đàn bà chanh chua) phố.

      "Trở về thôi!"

      Giờ khắc này, Đông Hoàng Cung Diệu hết sức thất vọng.

      Nhi tử và nữ nhi lòng bồi dưỡng, lại đảm nhận nỗi trọng trách của mình, rốt cuộc là bước sai lầm sao?

      Lạc vương phủ.

      Vô Ưu ngồi ở ghế, cầm quyển sách thuốc, nhìn say sưa ngon lành.

      Cung Ly Lạc cầm cái hộp gấm, bước nhanh vào, thấy Vô Ưu chăm chú, cười cười, "Ưu nhi, thứ ngươi muốn có!"

      Vô Ưu mừng rỡ, bỏ sách thuốc lại, vui vẻ , "Mau cho ta nhìn chút!"

      Cung Ly Lạc mở hộp gấm ra, bên trong hộp gấm, là mấy miếng tơ tằm bạc nhược thiền dực (mỏng), Vô Ưu cầm lên nhìn kỹ chút, "Ca ca, đây chính là Thiên Tằm Ti?"

      Cung Ly Lạc gật đầu, "Đúng, phải ngươi muốn làm cặp bao tay sao, ta sai người dệt thành vải, mấy gốc khác, ta chuẩn bị lấy ra làm thành dây đàn!"

      Trải qua rất nhiều công đoạn, mới trì hoãn nhiều thời gian như vậy.

      Vô Ưu cười đến híp cả mắt, "Ca ca tự tay làm đàn cho ta sao?"

      Cung Ly Lạc nhếch môi, gật đầu.

      thích nhìn Vô Ưu cười, Vô Ưu cười thiên chân vô tà (ngây thơ), hồn nhiên.

      "Ca ca, ngươi định dùng gỗ gì?"

      "Gỗ cây ngô đồng vạn năm, thân đàn đại khái có hình dạng, chờ thêm mấy ngày, ta cho ngươi xem!"

      Vô Ưu cười, "Như vậy, làm phiền ca ca!"

      "Nha đầu ngốc!" Cung Ly Lạc xong, nhàng vuốt mấy sợi tóc ra sau tai cho Vô Ưu, cực kỳ nhu hòa, tình ý lưu luyến, thâm tình , "Ta nguyện ý vì ngươi làm bất cứ chuyện gì!"

      Cho dù là lên núi đao xuống chảo dầu, tìm cái chết, đều nguyện ý, oán hối.

      Bao nhiêu tình ý, cần phải thành lời, trong lòng hai người đều biết.

      Tuổi của Vô Ưu, tuy mới mười lăm, nhưng, linh hồn cũng phải mười lăm.

      Dựa vào trong ngực Cung Ly Lạc, "Ca ca. . . . . ."

      "Ừm!"

      "Có phải ngươi lén uống thuốc hay , để cho ta mang thai?"

      Cung Ly Lạc hơi kinh ngạc, "Ưu nhi, ngươi còn , đứa bé, qua hai năm nữa chúng ta lại muốn!"

      " có nguyên nhân khác sao?"

      phải vì nguyên nhân khác? phải vì nguyên nhân khác sao? Trong lòng Vô Ưu tự hỏi lần lại lần.

      Đối với ai, nàng đều có thể lãnh khốc vô tình, nhưng đối với Cung Ly Lạc, nàng làm được.

      Vì khiến cho vui vẻ, nàng ở trước mặt , đều thể nét mặt tươi cười như hoa, có trời mới biết, Vô Ưu nàng, là người lãnh tình cỡ nào.

      Mặc kệ là Ngô Du kiếp trước, hay là Vô Ưu tại.

      Chỉ vì, là ca ca của nàng, từ nuôi nàng lớn lên, bởi vì nàng rơi xuống vách núi, trong nháy mắt bạc cả tóc, tan nát cõi lòng thành bệnh.

      Cung Ly Lạc ôm chặt Vô Ưu, "Ưu nhi, có nguyên nhân khác, dù có chỉ là, bởi vì, ta quá ngươi, nỡ để ngươi còn tuổi, bị đứa bé ràng buộc bước chân, ta nghĩ, chờ những chuyện xấu của Đông quốc bị bại lộ, dẫn ngươi xem thế giới bên ngoài!"

      "Là tam quốc khác sao?"

      Cung Ly Lạc gật đầu, "Trừ Đông Nam Tây Bắc bên ngoài Tứ Quốc, còn có đại quốc ngầm, nơi đó dân giàu nước mạnh, người người võ nghệ cao siêu, Ưu nhi, ta cảm thấy, ta nên dẫn ngươi xem!"

      "Ân Ân, ca ca, chờ những chuyện xấu này được giải quyết, độc của ngươi được giải, chúng ta cùng xem thế gian bên ngoài, sau đó tìm nơi non xanh nước biếc, hì hì, hi hi hi. . . . . ."

      Cung Ly Lạc thấy Vô Ưu cười như tên trộm, trong lòng biết nàng có tâm tư riêng, cũng cười lên.

      Ưu nhi của , dù có tâm tư riêng, cũng đáng , ấm áp như thế.

      Khiến cho nhịn được, muốn nàng, càng nàng.

      Cằm chống ở đỉnh đầu Vô Ưu, vẻ mặt tươi cười hạnh phúc, si ngốc : "Đến lúc đó, đều tùy ngươi!"

      "Đây chính là do ngươi , đến lúc đó, đổi ý là chó !"

      "Ừ, là ta !"

      Thế gian này, đổi ý đối với bất kỳ người nào, duy chỉ có đối với Vô Ưu như vậy.

      Bắt đầu từ ngày lượm nàng về lại đặt tên là Vô Ưu, biết, Vô Ưu chính là người thân của .

      Nàng tốt, tốt, nàng ở đây, ở đây.

      "Ưu nhi. . . . . ."

      "Ừm!"

      "Hoàng đế , muốn Cung Minh Duệ . . . . . ." Câu kế tiếp, Cung Ly Lạc được.

      Sau khi Vô Ưu kinh ngạc, câu phá vỡ, hỏi, "Là muốn tới quyến rũ ta sao?"

      Cung Ly Lạc gật đầu.

      "Ưu nhi, ta phái người dạy dỗ Mạn Nhã, Cung Minh Duệ. . . . . ."

      " cần, ca ca, ta muốn tự mình thu thập , cho biết, phải tất cả nữ tử, vẻ ngoài xinh đẹp, đều có đầu óc!"
      Last edited: 7/3/16
      PhongVy thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      【048】 Bố trí ác chỉnh Cung Minh Duệ.

      Cung Ly Lạc nghe vậy, có chút buồn cười.

      "Thu thập như thế nào, ngươi cảm thấy vui vẻ, thu thập như thế đó, chơi đùa đến chết vẫn có ta ở đây!"

      Những lời này.

      Thực làm Vô Ưu cảm động đến chết.

      Ngươi thích làm sao, ầm ỉ thế nào, thích chơi ra sao, đùa như thế nào, chỉ cần vui vẻ là được rồi, gây họa, gây phiền toái, mọi chuyện có ta đây!

      Vô Ưu nặng nề gật đầu.

      Cùng Cung Ly Lạc xem người làm bao tay Thiên Tằm Ti cho nàng, cho đến khi bao tay làm xong, Vô Ưu đeo tay, lăn qua lộn lại nhìn nhìn, cười đưa cho Cung Ly Lạc nhìn, "Ca ca, đẹp ?"

      Cung Ly Lạc gật đầu.

      Vô Ưu cười.

      Trở lại Lạc vương phủ, Vô Ưu đeo bao tay vào sờ dây đàn, gảy bản, ngón tay đau.

      Khúc nhạc gảy ra, uy lực tăng lên gấp bội.

      " thứ tốt, ca ca, người tìm Thiên Tằm Ti, cực khổ, ngươi nên thưởng nhiều cho bọn họ!"

      "Ừm!" Cung Ly Lạc gật đầu lên tiếng trả lời.

      "Mấy sư phó làm bao tay cũng cực khổ, cũng phải thưởng!"

      "Ừm!" Cung Ly Lạc lại gật đầu.

      "Ca ca cũng cực khổ, buổi tối cũng phải được thưởng!"

      "Khụ khụ khục, khục khụ khụ!"

      Êm đẹp qua phần thưởng cho thuộc hạ, kết quả lại chuyển qua, đến chuyện giường chiếu của hai người.

      Câu kia, * trắng trợn đùa giỡn và nhắc nhở, khiến Cung Ly Lạc ho khan trận, mặt hồng tim đập cực kì mong đợi.

      Vội vàng đứng dậy, nắm quyền che môi, che giấu xấu hổ, "Ưu nhi, ta còn có việc, trước, ngươi...ngươi, ta kêu Thúy Thúy tới đây cùng ngươi!"

      "Uh, chỉ là, ca ca, chút nữa ta hầm cho ngươi nồi canh thập toàn đại bổ ~"

      Cung Ly Lạc trượt chân, đỏ mặt, chạy trối chết.

      Thư phòng.

      Cung Ly Lạc rất rối rắm.

      Canh thập toàn đại bổ?

      Chẳng lẽ. . . . . .

      Mặt đó của , được sao?

      "Ngươi , có phải Bổn vương được hay ?"

      Nhưng mà, ban đêm, giường, Vô Ưu luôn cầu xin tha thứ, kêu được, mệt mỏi, chịu nổi?

      Ảnh vệ té xuống đất, cho dù rất bình tĩnh, cũng nhịn được trực tiếp ho khan.

      Thầm nghĩ.

      Vương Gia, từ ngày ngài và Vô Ưu Quận chúa lên giường đến nay, thanh giường lay động chưa từng dừng lại, tiếng thở gấp của Vô Ưu Quận chúa, dứt bên tai, mỗi đêm ngài đều chiến đấu hăng say đến khi trời sáng.

      Ngài vậy mà được sao. Ngài uy vũ khí phách, mạnh mẽ. Từ đầu Quận chúa chỉ muốn chọc ngài vui vẻ thôi.

      Nhưng. . . . . .

      "Vương Gia, nếu Quận chúa hầm, vì để Quận chúa vui vẻ, hay là ngài uống !"

      Cung Ly Lạc liếc mắt nhìn Ảnh Vệ, "Ừ, xuống !"

      Cho dù là thuốc độc xuyên ruột, chỉ cần là Vô Ưu đưa cho , cũng chút do dự uống vào.

      ra Vô Ưu hầm phải là canh thập toàn đại bổ, đó chỉ là chén thuốc áp chế độc trong cơ thể Cung Ly Lạc mà thôi.

      "Lão đầu, ngươi , mấy vị thuốc này, có thể mạnh chút nữa hay ?" Vô Ưu vừa bốc thuốc, vừa hỏi Phong Thành Quang ở ghế, thoải mái uống nước trà, Thúy Thúy bên quạt giúp .

      Phong Thành Quang hơi híp mắt lại, "Nha đầu, ngươi thông minh như vậy, luôn có biện pháp giải quyết!"

      Vô Ưu nhíu mày. l,ê q.úy đ,ôn

      Tâm tư hơi đổi, "Người đâu, mời Mạc Cẩn Hàn đến đây!"

      bao lâu, Mạc Cẩn Hàn vui mừng tới, chỉ chưa hưng phấn đến mức quỳ xuống thỉnh an Vô Ưu, cảm tạ Vô Ưu gọi đến.

      Mạc Cẩn Hàn chưa bao giờ biết, Cung Ly Lạc cưng chiều người, có thể cưng chiều đến mức này.

      Chiều theo mọi chuyện, đồng ý mọi chuyện, mặc kệ là đúng, sai, chỉ cần Vô Ưu , thực đến cùng, có ý kiến.

      "Ha ha, ha ha, Vô Ưu. . . . . ." Mạc Cẩn Hàn vừa cười, vừa nhìn Vô Ưu.

      Vô Ưu thản nhiên chỉ chỉ cái ghế bên cạnh, "Ngồi , ta bắt mạch cho ngươi!"

      "Ah. . . . . ."

      Mạc Cẩn Hàn kinh ngạc.

      Đều có việc gì mà ân cần, phải gian trá tức trộm cắp.

      Quả nhiên, Vô Ưu, Phong Thành Quang chia ra bắt mạch cho Mạc Cẩn Hàn, sau đó hai người thầm với nhau mấy câu, Vô Ưu bưng chén thuốc tỏa khói, đưa cho Mạc Cẩn Hàn.

      "Uống vào!"

      "Là cái gì?" Mạc Cẩn Hàn hỏi.

      Vô Ưu nhíu mày, " biết, có thể là thuốc độc!"

      Mạc Cẩn Hàn ngu, cũng ngốc, và Cung Ly Lạc trúng độc giống nhau, thuốc này. . . . . .

      Nhảy lên, "Ngươi có lương tâm lại gọi ta tới đây thử thuốc?"

      "Đúng vậy, phục, muốn uống, muốn sống, ngươi có thể , có người ngăn ngươi!" Vô Ưu xong, lạnh lùng cười tiếng với Mạc Cẩn Hàn, cầm chén thuốc nặng nề đặt bàn.

      Thuốc tràn ra ít.

      Mạc Cẩn Hàn kinh ngạc nhìn Vô Ưu.

      Đây là khác biệt giữa sao.

      Bởi vì nàng Cung Ly Lạc, cho nên suy nghĩ mọi chuyện vì Cung Ly Lạc, mà nàng. . . . . .

      Cười nhạt.

      Nghĩ gì vậy.

      Bọn họ từng đồng sinh cộng tử, trong lòng của bọn họ, chỉ có nhau, làm sao có thể chứa thêm người khác.

      Bưng chén thuốc lên, hơi uống cạn.

      Lung tung lau miệng, Mạc Cẩn Hàn xoay đầu .

      Vô Ưu gì, Thúy Thúy lập tức đưa nước ngọt lên, "Mạc công tử, ngươi uống chút nước ngọt!"

      Mạc Cẩn Hàn nhìn Thúy Thúy cái, lắc đầu, " cần, cám ơn!"

      Vô Ưu bắt mạch cho Mạc Cẩn Hàn, Phong Thành Quang lại bắt mạch cho Mạc Cẩn Hàn.

      "Như thế nào?" Vô Ưu hỏi.

      Phong Thành Quang cau mày, "Có chút tác dụng, chỉ là, hiệu quả lớn lắm, xem ra, vẫn cần có mấy thứ thuốc dẫn!"

      Vô Ưu hít sâu hơi, "Xem ra, vẫn phải tìm, tung tích của những vị thuốc dẫn kia, tránh việc, bỏ lỡ!"

      "Nha đầu!" Phong Thành Quang thấp giọng kêu.

      Vô Ưu ngẩng đầu, nhìn Phong Thành Quang, "Ta sao!"

      Bưng chén thuốc, xoay người rời .

      Thúy Thúy vội vàng đuổi theo.

      Bên trong phòng thuốc, chỉ còn lại Mạc Cẩn Hàn và Phong Thành Quang.

      Phong Thành Quang nhìn bóng lưng Vô Ưu, thở dài, "Nha đầu này, buông tha đâu!"

      Mạc Cẩn Hàn do dự chút, vẫn nhịn được hỏi, "Tại sao lại buông tha?"

      "Con người, từ đều lãnh tình, cho dù có tàn tật, cũng là trời sinh, nhưng nàng giống vậy!"

      "Hai chân của nàng là bị người khác hung bạo bẻ gảy, rơi xuống vách đá, thực đúng với câu kia, tan xương nát thịt, ta dùng hết Linh Đan Diệu Dược nối xương khai thông mạch máu, mới giữ lại được mạng của nàng, nha đầu này lại có thể chịu được, khi đó mới năm tuổi, bình tĩnh. . . . . ."

      Phong Thành Quang nhớ lại chuyện cũ.

      Cảm thán thôi.

      Vị nương như vậy, chăm sóc nàng từ lúc năm tuổi đến mười lăm tuổi, chưa bao giờ thấy nàng cười, chưa bao giờ thấy nàng nhiều mấy câu, chỉ khi ở trước mặt Cung Ly Lạc, nàng mới có nét mặt tươi cười như hoa, nhiều giống như, chuyện ngừng.

      "Phong tiền bối, những năm đó, nàng rất khổ sao?" Mạc Cẩn Hàn hỏi.

      Phong Thành Quang nhìn Mạc Cẩn Hàn, "Khổ, rất khổ, nhưng nàng chưa từng khóc thút thít tiếng, chảy giọt lệ, mà luôn lạnh nhạt nhìn nóc nhà, trong con ngươi, hề có khát khao, hề có ấm áp, cho đến khi, ta cho nàng biết, người nàng muốn tìm, còn sống, trong khắc kia, con ngươi của nàng, sáng chói. . . . . ."

      Giống như chiếu sáng cả thế gian.

      Mạc Cẩn Hàn nghe vậy, gì, xoay người ra ngoài, Phong Thành Quang đột nhiên lên tiếng, "Ta cho phép, bất kì kẻ nào làm nàng bị thương, Mạc Cẩn Hàn, tâm tư nên có của ngươi, tất cả đều thu lại cho ta, nếu . . . . . ."

      Mạc Cẩn Hàn nghe vậy, ổn định bước chân, nghiêng đầu, kinh ngạc nhìn Phong Thành Quang, thần y trong truyền thuyết.

      Nghe đồn cứu người, luôn cầu chết sống, ngươi còn phải trả tiền, mới cứu ngươi.

      Nhưng hôm nay. . . . . .

      "Sau đó?"

      "Ta giết chết ngươi!" Phong Thành Quang , rất nghiêm túc.

      Mạc Cẩn Hàn kinh ngạc, "Ta hiểu!"

      hiểu.

      Có người tình cảm còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì, như Cung Ly Lạc, như Vô Ưu.

      Vô Ưu bưng chén thuốc tìm Cung Ly Lạc, Cung Ly Lạc hai lời, ngụm uống cạn thuốc trong chén, đưa trả lại cho Vô Ưu, chân mày cũng nhíu lại.

      "Ca ca, có đắng hay ?"

      Cung Ly Lạc lắc đầu, " đắng, mùi vị tệ!"

      "Ca ca, ngươi phải nên hỏi đây là thuốc gì sao?"

      "Ưu nhi nấu, khẳng định là rất tốt với thân thể!"

      "Ngươi sợ đó là thuốc độc sao?"

      "Thuốc độc ta cũng Uống....uố...ng!"

      "Ngốc tử!" Vô Ưu mắng, vui vui mừng mừng ra khỏi thư phòng, Thúy Thúy theo sau lưng Vô Ưu, yên lặng.

      "Nô tài ra mắt Quận chúa!"

      Vô Ưu nhìn người gác cổng, nghiêng đầu, lạnh nhạt, "Chuyện gì?"

      "Quận chúa, đây là thư Duệ vương tự mình đưa tới!"

      Vô Ưu nhìn thư trong tay người gác cổng, lạnh nhạt hỏi, "Người đâu?"

      "Ở cửa ra vào!" d đ l q đ

      Con ngươi Vô Ưu híp lại, ", với Duệ vương, gặp nhau ở Lâu Ngoại Lâu!"

      Sau khi người gác cổng kinh ngạc, lui ra.

      Vô Ưu lập tức gọi Cung Nhất, mấy câu bên tai Cung Nhất, Cung Nhất khiếp sợ, kinh ngạc, bị dọa ngốc.

      "Quận chúa, có thể quá độc ác hay ?"

      Vô Ưu nhíu mày, nhìn Cung Nhất, "Nhân từ với kẻ địch, chính là tàn nhẫn với bản thân!"

      Cung Nhất yên lặng.

      lúc sau, "Thuộc hạ hiểu, thuộc hạ chuẩn bị!"

      Tâm tư Vô Ưu hơi đổi, "Thúy Thúy, kêu Mạc Cẩn Hàn trang điểm, cùng ta gặp Duệ vương!"

      "Dạ!"

      Cải trang xong, nhưng cam lòng, tình nguyện theo sau lưng Vô Ưu.

      Cung Ly Lạc ở bên nhìn, tâm tư hơi đổi.

      "Ưu nhi. . . . . ."

      Vô Ưu nghe thấy cười với Cung Ly Lạc, "Ca ca!"

      "Chơi tốt!"

      Vô Ưu hì hì cười ra tiếng.

      Ca ca này, đây chính là huynh đệ của ngươi đấy.

      Nhưng, Cung Ly Lạc là nhi tử của Đông Hoàng Cung Diệu sao? Vô Ưu tỏ vẻ hoài nghi. . . . . .
      Last edited: 7/3/16
      PhongVy thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      【049】Kết cục thê thảm của Cung Minh Duệ.

      Lâu Ngoại Lâu

      Lầu ba nhã gian (gian phòng tao nhã).

      Cung Minh Duệ ngừng sửa sang lại xiêm áo của mình, hỏi thị vệ bên cạnh, "Bổn vương có khôi ngô tuấn tú ?"

      "Vương Gia tuấn mỹ phi phàm, thế gian độc nhất vô nhị!"

      Cung Minh Duệ cười, "Lạc vương như thế nào?"

      "Lạc vương bằng Vương Gia ngài, phần vạn!"

      Cung Minh Duệ nhìn thị vệ, nở nụ cười, "Mặc dù biết lời này của ngươi, là , nhưng mà, Bổn vương vẫn rất vui vẻ, ha ha!"

      Thị vệ cười, hạ mí mắt xuống.

      Nhưng trong lòng lại lạnh lùng khẽ hừ.

      Nếu bàn về ngu xuẩn ngu ngốc, Lạc vương bằng phần vạn Duệ vương.

      "Ngươi , Vô Ưu Quận chúa, có thể Bổn vương hay ?"

      Thị vệ do dự chút, mới lên tiếng, "Vương gia tuấn vô song, là tiên giáng trần, Vô Ưu Quận chúa, chắc chắn vương gia!"

      Cung Minh Duệ nhìn thị vệ.

      Hài lòng gật đầu, "Về sau hãy theo bên cạnh Bổn vương!"

      "Dạ, tạ Vương gia, tiểu nhân nhất định vào nơi nước sôi lửa bỏng vì Vương Gia, chối từ!" "Cái miệng này rất hay, Bổn vương thích!"

      Thị vệ cười, cười cực kì nịnh bợ.

      luôn luôn tìm cơ hội đến gần Cung Minh Duệ, nhưng vẫn có, hôm qua, người của Cung Minh Duệ bị người của Vô Ưu Quận chúa đánh đến thương tổn gân cốt, lúc này còn ở giường, thể động đậy.

      Ngay cả Cung Minh Duệ, lúc này mặt mũi cũng bầm dập, cùng tuấn hoàn toàn chút dính dáng.

      "Vương Gia, Vô Ưu Quận chúa đến!"

      Cung Minh Duệ nghe vậy, lập tức ghé vào cửa sổ nhìn xuống dưới.

      Vừa đúng lúc nhìn thấy Vô Ưu xuống xe ngựa.

      bộ áo trắng, thắt lưng gấm bồng bềnh, toàn thân, ngọc trai óng ánh, khí thế phi phàm.

      Nếu nàng băng thanh ngọc khiết (còn trong trắng), chắc chắn nàng.

      Cung Minh Duệ nghĩ như vậy.

      Lại thấy Vô Ưu ngẩng đầu, lấy tay che trán, cười với , nụ cười kia, dung nhan tuyệt mỹ kia, thu phục lòng người.

      Cung Minh Duệ nuốt ngụm nước bọt, mỹ nhân như thế, dùng để ấm giường, cũng rất tốt.

      Ở thời điểm Vô Ưu cúi đầu, lại cười lạnh.

      Cung Minh Duệ, hôm nay, chỉnh ngươi chết, bỏ qua.

      Lên lầu.

      Nhã gian. lêqđôn/

      Người còn chưa thấy, Vô Ưu nghe được giọng của Cung Minh Duệ, bỉ ổi, tự cho là đúng, còn mang theo phần *.

      Vào phòng, Cung Minh Duệ lập tức tiến lên, "Vô Ưu muội muội. . . . . ."

      Vô Ưu lạnh nhạt liếc Cung Minh Duệ, gì, sang bên, Mạc Cẩn Hàn lập tức trải khăn tay ghế, Vô Ưu mới ngồi xuống.

      Cung Minh Duệ nhìn, chớp chớp hai mắt, lại chú ý sau lưng Vô Ưu, người đó cao hơn nha hoàn rất nhiều rất nhiều.

      Trong lòng, chỉ muốn, làm thế nào để bắt Vô Ưu lại.

      Nước trà điểm tâm được mang lên.

      Cung Minh Duệ nhiệt tình như lửa, ngừng khuyên Vô Ưu uống trà, ăn điểm tâm, Vô Ưu lẳng lặng nhìn Cung Minh Duệ, cử động.

      "Vô Ưu muội muội, tại sao lại nhìn ta như vậy?"

      Vô Ưu cười, "Mặt của ngươi còn đau ?"

      "Ngạch. . . . . ."

      Đau.

      Làm sao đau.

      Đau chết.

      Nhưng mà, Cung Minh Duệ rất khéo léo bày tỏ, " đau, Vô Ưu muội muội, ngươi xuất môn (ra ngoài), Lạc vương biết sao?"

      " biết!"

      Cung Minh Duệ mừng rỡ.

      Lại có thể lén lút chạy đến gặp , nếu Cung Ly Lạc biết. . . . . .

      "Vậy thư ta viết cho ngươi, ngươi xem rồi sao?"

      Thư.

      Vô Ưu chưa từng xem qua.

      Cũng cần thiết phải xem, khinh thường nhìn.

      "Xem rồi!"

      Cung Minh Duệ cười, "Vậy ý của Vô Ưu muội muội là?"

      Vô Ưu nhíu mày, nhìn Cung Minh Duệ, "Ngươi hi vọng ta có ý tứ gì, hửm?"

      "Dĩ nhiên là. . . . . ." Cung Minh Duệ xong, cảm thấy có chút nóng vội, khô khốc cười tiếng.

      Vô Ưu cũng cười.

      Nhưng ý cười cũng có trong đáy mắt.

      Nâng chung trà lên, nhàng ngửi ngửi, "Ừ, trà này tệ!"

      Cung Minh Duệ nghe vậy, bưng lên, vội vàng uống vài ngụm, khen, " tệ, tệ, tệ!"

      Vô Ưu lại cầm lấy miếng bánh ngọt, đặt ở khóe miệng, cắn cái, "Bánh ngọt này tồi!"

      Cung Minh Duệ do dự chút, cũng cầm miếng bánh ngọt lên, ăn.

      lát sau.

      Cung Minh Duệ cảm thấy cả người ngứa ngáy, ngừng gãi khắp người, lớp da rơi xuống.

      "Vương Gia. . . . . ." Thị vệ của Cung Minh Duệ kêu lên.

      Cung Minh Duệ cũng hoảng sợ.

      Vén xiêm áo lên nhìn, người nhanh chóng nổi mẩn.

      Vô Ưu hét to tiếng, "Trời ạ, ngươi lại bị bệnh truyền nhiễm!"

      Xoay người, chạy, vừa chạy, vừa kêu, "Trời ạ, Duệ vương bị bệnh đường sinh dục, còn bị bệnh truyền nhiễm, kinh khủng, cả người cũng bắt đầu thối nát!"

      Trong lúc nhất thời, Lâu Ngoại Lâu, thậm chí là dân chúng trong Kinh Thành, đều biết, Duệ vương bị bệnh đường sinh dục, hơn nữa cả người Cung Minh Duệ máu chảy đầm đìa, xiêm áo xốc xếch, cả người tản ra mùi hôi thối, mọi người càng tin tưởng, Cung Minh Duệ bị bệnh đường sinh dục.

      "Người đâu, phá hủy Lâu Ngoại Lâu cho Bổn vương!"

      Thị vệ lập tức tiến lên, "Vương Gia, thể phá hủy!"

      Cung Minh Duệ giận, "Khốn kiếp, Bổn vương rồi, phá hủy cho Bổn vương!"

      "Vương Gia, nghe đồn Lâu Ngoại Lâu là của U Minh cung!"

      U Minh cung

      Cung Minh Duệ nghe qua, nhưng mà, nghĩ đến, Lâu Ngoại Lâu lại thuộc về U Minh cung.

      Hít hơi sâu, "Trở về vương phủ"

      Nhưng, chuyện Cung Minh Duệ nghĩ tới vẫn còn nhiều.

      Trở lại Duệ vương Phủ, mời đại phu đến xem, sau khi đại phu cho uống thuốc, người còn ngứa, sau khi cả người rớt lớp da, lại hoàn hảo như lúc ban đầu.

      Nhưng. . . . . .

      Cung Minh Duệ phát , mình bất lực rồi.

      Đúng, bất lực.

      Đối với các loại mỹ nữ, trêu đùa, lại có thể hề có chút hứng thú.

      "A. . . . . ." Cung Minh Duệ kêu to.

      Tất cả, xảy ra, chỉ trong vòng ba canh giờ.

      Lạc vương phủ. d đ L@ê Q@uý Đ@ôn

      Sau khi Vô Ưu nhận được tin tức, cười lạnh vài tiếng, nhìn Cung Nhất, "Cung Nhất, ngươi cảm thấy, lúc nào Cung Minh Duệ mới có thể hiểu mọi chuyện, là do ta ra tay?"

      "Quận chúa, có thể, vĩnh viễn cũng nghĩ ra!"

      Vô Ưu khẽ thở dài cái, "Cung Nhất, như vậy, chơi vui rồi!"

      Đối thủ, yếu như thế, còn chưa khiến cho sống bằng chết, lại chết, vui chút nào.

      "Ý của Quận chúa là?" Cung Nhất cẩn thận hỏi.

      Cũng muốn, trở thành đối tượng thí nghiệm kế tiếp của Vô Ưu.

      Loại cảm giác đó, tư vị đó, cực kỳ khó chịu.

      Bất kỳ người nam nhân nào, cũng muốn.

      "Cung Nhất, ngươi là thực ngốc, hay là giả ngốc, Đông quốc này, trừ ca ca, Cung Minh Duệ còn có rất nhiều huynh đệ, phải sao?"

      Cung Nhất khẽ kinh ngạc, hiểu .

      "Thuộc hạ hiểu, thuộc hạ làm ngay!"

      Ngay đêm đó.

      Cung Minh Duệ biết , độc của , có thể là do thái tử Cung Thịnh hạ, cũng có thể là Hằng Vương, Thạc vương, Minh vương phái người hạ độc.

      Cung Ly Lạc cũng thoát khỏi liên quan. Chỉ là, rốt cuộc là người nào?

      Cung Minh Duệ vắt hết óc cũng nghĩ thông.

      Lạc vương phủ.

      Đêm khuya yên tĩnh.

      Sau khi Vô Ưu tắm rửa thay xiêm áo, bộ voan mỏng, phiêu phiêu nhiên nhiên ( nhàng) ra, Cung Ly Lạc nhìn, nuốt ngụm nước bọt, yết hầu chuyển động, trong nháy mắt hai tròng mắt nhuộm *.

      "Đẹp ?"

      Cung Ly Lạc gật đầu, mắt mở trừng trừng nhìn Vô Ưu đến gần, vùi ở trong ngực , hương thơm người xông vào mũi, cả người mềm mại, mỏng manh xương.

      "Ca ca, rốt cuộc có đẹp mắt ?"

      "Đẹp mắt, đẹp như tiên!"

      Vô Ưu cười, "Ca ca, thưởng cho ngươi!"

      "Ưu nhi. . . . . ."

      Cung Ly Lạc thấp giọng kêu, trong nháy mắt thanh trở nên khàn khàn, dính *.

      "Ân Ân!"

      "Tối nay, ta nhất định nhàng!"
      Last edited: 11/3/16
      thienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :