【040】 Kiếm nhiều tiền.
"Ưu nhi. . . . . ."
Cung Ly Lạc nhìn Vô Ưu.
lại biết, Vô Ưu luôn luôn lạnh lùng, rời giường sớm chút làm điểm tâm cho .
Trong nháy mắt cảm động vô cùng.
Ôm Vô Ưu chặt, nên lời.
Vô Ưu cười, "Ca ca, rời giường, thức ăn lạnh!" xong, đẩy Cung Ly Lạc ra, cười đứng dậy, lấy xiêm áo cho Cung Ly Lạc, trở lại bên giường.
"Ca ca, bộ xiêm áo này như thế nào?"
Cung Ly Lạc nhìn xiêm áo, cùng màu tím, giống nhau như đúc, hề khác biệt, Vô Ưu cầm, thận trọng hỏi ngược lại.
Cung Ly Lạc gật đầu.
Kéo tay Vô Ưu, "Ưu nhi, tối hôm qua, xin lỗi, ta làm ngươi đau!"
Vô Ưu cười, tiến tới bên tai Cung Ly Lạc, "Đêm qua ca ca mãnh liệt như vậy, vô cùng tính phúc....!"
Cung Ly Lạc đỏ mặt, biết Vô Ưu an ủi .
"Ưu nhi, ta khó chịu, phải bởi vì Hoàng đế đối với Cung Minh Duệ rất tốt, mà là, vì mẫu phi đáng. . . . . ."
Phá hủy tuổi xuân, có tình , mất người nhà, kết quả cuối cùng, chính là chết ở lãnh cung, thi thể bị cuốn vào chiếu rơm, chôn ở đâu, cũng thể nào biết được.
"Ca ca, ta biết, cho nên, ngươi cần phải giải thích!" Vô Ưu xong, mặc xiêm áo cho Cung Ly Lạc.
ra , xiêm áo của mình, Vô Ưu cũng mặc tốt.
Hơn nữa sau khi trở về, xiêm áo càng ngày càng hoa lệ, dây càng ngày càng nhiều, móc cũng nhiều, phiền chết .
Giúp Cung Ly Lạc mặc xiêm áo, Vô Ưu lại rửa mặt cho Cung Ly Lạc, phục vụ Cung Ly Lạc súc miệng.
Hai người ngồi ở trước bàn cơm, Vô Ưu rất thận trọng mở miệng , "Ca ca, đây là lần đầu tiên Vô Ưu phục vụ ngươi, về sau, ta cũng có ý định bởi vì tâm tình ngươi tốt, phục vụ ngươi, ta cách xa ngươi, cuộc sống của chúng ta vốn rất tốt rồi, nhưng ngươi bởi vì những chuyện vụn vặt kia, khiến cho mình khó chịu!"
Vô Ưu xong, gắp đồ ăn đặt ở trong chén Cung Ly Lạc, "Ăn cơm !"
"Ăn xong điểm tâm, chúng ta ra ngoài dạo!"
Mọi việc thế tục, cũng muốn quản, người nào chọc nàng, đánh, giết, đánh lại, cắn cũng phải cắn cái.
Cung Ly Lạc gật đầu, ăn cơm.
Thỉnh thoảng, chuyện với Vô Ưu, Vô Ưu thản nhiên lên tiếng trả lời.
Cung Ly Lạc biết, Vô Ưu tức giận, giận tranh.
Giống như khi còn bé, nàng mất hứng, rầu rĩ ăn cơm, dùng bữa, đối với cũng xa cách.
"Ưu nhi!"
"Ừm!"
Cung Ly Lạc thấy Vô Ưu lên tiếng trả lời, cười.
Chỉ cần còn lên tiếng trả lời, tỏ ý, phải rất tức giận, còn có thể dỗ được, "Chúng ta cùng đến nơi nào?"
"Đều tốt!"
chỗ nào cũng sao, tốt nhất, có người muốn sống, cho nàng hả giận.
Vô Ưu nghĩ như vậy.
Bên kia, quản gia báo lại, "Vương Gia, Quận chúa, Duệ vương, cùng Thái tử Tam quốc, Công chúa tới chơi!"
Cung Ly Lạc khẽ nhíu mày. L/ê Q#uý Đ$ôn
Trong nháy mắt, khí lạnh người tỏa ra bốn phía, lạnh lẽo gia tăng mãnh liệt.
Vô Ưu lại cười, chậm rãi để đũa xuống, "Quản gia!"
"Quận chúa!"
"Chiêu đãi tốt, dùng trà ngon nhất, trà cụ (dụng cụ dùng pha trà) quý báu nhất, điểm tâm tinh sảo nhất, cần phải chăm sóc khách tốt, chăm sóc chu đáo, biết ?"
Quản gia kinh ngạc.
phải nên, trực tiếp đuổi sao?
Vô Ưu cười nhìn quản gia, ngoắc ngoắc tay với quản gia, quản gia lập tức đến gần, Vô Ưu mấy câu bên tai quản gia, mặt quản gia mờ mịt nhìn Vô Ưu.
"Thế nào, làm được?"
Quản gia lắc đầu, "Quận chúa, nô tài sợ bọn họ mắc mưu!"
Vô Ưu nở nụ cười, "Quản gia, có làm hay là chuyện của ngươi, bọn họ bị mắc mưu hay là chuyện của bọn họ, ngươi nên nhớ, ta là chủ tử, về sau cho nghi ngờ quyết định của ta, hiểu ?"
xong, mặt Vô Ưu vẫn nở nụ cười như cũ, nhưng, giọng lại càng ngày càng lạnh.
Quản gia nuốt ngụm nước bọt, vội vàng lên tiếng trả lời, "Dạ, nô tài nhớ kỹ!"
Lui ra, chuẩn bị.
Vô Ưu tốn hơi thừa lời nghiến răng nở nụ cười, nhìn Cung Ly Lạc, "Ca ca, chúng ta kiếm nhiều tiền, như thế nào?"
【041】Chó hoang từ đâu tới.
Cung Ly Lạc nhìn Vô Ưu, đột nhiên nở nụ cười.
vô cùng may mắn, có được bảo vật quý giá nhất thế gian, cần gì phải vì những người hoặc những chuyện kia, mà phiền lòng.
"Ưu nhi, ngươi định làm gì?"
Vô Ưu dựa vào người Cung Ly Lạc, , Cung Ly Lạc cười, lần trước ở Lâu Ngoại Lâu, thắng bọn họ bạc, mấy người kia sĩ diện hảo, chuyện hôm đó chữ cũng , người ngoài đối với chuyện hôm đó, chút cũng biết, hôm nay Vô Ưu như vậy, sợ là lại kiếm được khoản lớn.
"Ca ca, ngươi cảm thấy thế nào?"
Cung Ly Lạc cười, điểm lên lỗ mũi Vô Ưu, "Ngươi vui vẻ là được rồi!"
Vô Ưu hì hì cười ra tiếng, "Ca ca, ta làm vậy cũng là vì bất đắc dĩ, ngươi xem nhà chúng ta, nhiều người ăn cơm như vậy, mọi chuyện đều cần bạc, nhiều đến hoa mắt, ta cũng phải nghĩ biện pháp, kiếm thêm thu nhập, đúng , đúng !"
"Đúng!"
Bên kia.
Duệ vương cho là lần này đến, chắc chắn bị ngăn ở bên ngoài, chuẩn bị xong kế ly gián, nhưng nghĩ tới, được người khác khách khách khí khí mời vào đại sảnh, trà thượng hạng, điểm tâm ngon, hoa cỏ tươi đẹp, còn có nhạc công đánh đàn, tiếng đàn lượn lờ.
Quản gia nhiệt tình tiếp đãi, phục vụ thoả đáng.
Thái tử Tam quốc, Công chúa, mọi người tâm tư đều khác nhau, ngồi ngay thẳng thưởng thức trà, điểm tâm, cho dù Công chúa Tây quốc Bùi Diệu Nguyệt đêm qua thất lễ, cũng ngồi yên lặng, vết thương trán kết vảy, Bùi Diệu Nguyệt mặc cho nó lộ ra bên ngoài, giống như tỏ tội của Vô Ưu.
Cung Minh Duệ ngồi ở vị trí phía , hết ly trà, Cung Ly Lạc và Vô Ưu vẫn chưa tới, sau nén nhang, người vẫn chưa thấy đâu.
Thái tử Tam quốc, mặt hơi biến sắc.
Cung Minh Duệ cười, cứ như vậy, tốt.
Chỉ cần Cung Ly Lạc có ủng hộ từ bên ngoài, Đông quốc này, ngoài Cung Minh Duệ , còn là của ai?
Cho đến khi mấy Thái tử Công chúa rốt cuộc cũng ngồi yên, Cung Ly Lạc mới dắt Vô Ưu, tiêu sái đến.
"Lạc vương đến, Vô Ưu Quận chúa đến!"
Mọi người nghiêng đầu nhìn. Lê Quý Đôn
Nam tử bộ tử y, tóc trắng tung bay, nữ tử bộ hồng cẩm y, xiêm áo rực rỡ lay động theo chiều gió, tóc đen tùy ý vén ở sau ót, hai người cùng nhau đến, thực quốc sắc thiên hương, trai tài sắc.
Cung Ly Lạc chỉ tùy ý gật đầu với mọi người, cùng Vô Ưu ngồi ở vị trí chủ vị, Cung Ly Lạc gì, Vô Ưu cũng gì.
Thái tử Tam quốc thấy thế, nhìn muội tử (em ) của mình, Công chúa tam quốc, tâm tư hơi đổi, cũng gì.
Cung Minh Duệ cười , "Lạc ca, Thái tử Tam quốc tới chơi, ngươi đãi khách như vậy, cũng hay lắm!"
Cung Ly Lạc thản nhiên nhìn Vô Ưu, thấy Vô Ưu cúi đầu, cũng ngủ, thanh lạnh nhạt , "Tiễn khách!"
"Lạc ca. . . . . ."
Cung Ly Lạc mặt lạnh nhìn Cung Minh Duệ, "Có rắm phóng, phóng rồi cút ngay!"
Sắc mặt Cung Minh Duệ thay đổi, những năm này, ở bên ngoài, vô lại, du côn cũng gặp qua, nhưng, còn chưa từng gặp qua người như Cung Ly Lạc, chuyện thẳng thắn, hoàn toàn cho chút mặt mũi.
Đứng dậy, híp mắt, nhìn Vô Ưu.
Tiến lên, ôm quyền với Vô Ưu, "Vô Ưu muội tử . . . . ."
Muội tử?
Vô Ưu ngẩng đầu, nhìn Cung Minh Duệ, con ngươi nheo lại, "Ngươi là ai, ta biết ngươi... tại sao ngươi lại kêu ta là muội tử?"
Cung Minh Duệ sờ lỗ mũi cái, "Vô Ưu muội tử, khi còn bé chúng ta gặp nhau, khi đó, ngươi vẫn thể lại, nhưng mà, mười năm gặp, Vô Ưu muội tử, lại có thể lại, là. . . . . ."
" là cái gì, là có ý tốt, hoặc là, có thể ta giả bộ, đặc biệt tới mê hoặc Cung Ly Lạc sao?" Vô Ưu xong, thanh lành lạnh, nghiêng đầu nhìn Cung Ly Lạc, "Ca ca, chó điên từ đâu tới, ở Lạc vương phủ cắn loạn sủa loạn!"
Cung Ly Lạc đứng lên, ôm Vô Ưu, "Tốt lắm, tốt lắm, giận, giận!"
Nghiêng đầu, nhìn vào chỗ tối, "Người đâu, đánh mấy con chó hoang này cho Bổn vương, ném ra ngoài. . . . . ."
Last edited by a moderator: 3/5/16