1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tà Vương Tuyệt Sủng Cuồng Phi - Tiêu Tùy Duyên (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      【029】 Khí phách đến, khí phách về.

      Cung Ly Lạc xong, trường thương chỉ Đông Hoàng Cung Diệu, trong con ngươi, tàn nhẫn khát máu, hề có chút ấm áp.

      So với hàn băng ngàn năm, thân thể, linh hồn chi phối.

      Đông Hoàng Cung Diệu nhìn, khỏi rùng mình cái.

      biết, biết rồi.

      Là ai cho biết. . . . . .

      "Cung Ly Lạc, mình ngươi, dám xông vào hoàng cung, mang theo đao kiếm vào cung, còn dám ở trước mặt trẫm, xằng bậy, ảnh vệ ở đâu, bắt nghịch tử này lại cho trẫm!"

      Đông Hoàng Cung Diệu xong lời cuối cùng, tay nắm thành quyền, "Giết tha!"

      Thân thể là hoàng đế uy nghiêm, thể bị thương tổn.

      Đông Hoàng Cung Diệu vừa dứt lời, lập tức có vô số ảnh vệ ra, những người này đều là cận vệ của Đông Hoàng Cung Diệu, hôm nay từng người đều mặc hắc y, mang theo miếng lụa che mặt, nhanh chóng tấn công Cung Ly Lạc.

      Cung Ly Lạc hừ lạnh, "Tài năng thấp kém. . . . . ."

      Trường thương trong tay nhanh chóng phiên chuyển, gần như trong nháy mắt, chém giết mấy ảnh vệ.

      Tóc trắng bay lượn, tất cả vô cùng tươi đẹp, tròng mắt đen trong nháy mắt biến thành đỏ thẩm, đôi môi cũng biến thành đỏ tươi.

      Chém giết.

      Vô số ảnh vệ tấn công Cung Ly Lạc, muốn giết Cung Ly Lạc.

      Nhưng, giờ phút này Cung Ly Lạc, như U Linh( hồn, linh hồn người chết) lấy mạng, từng bước từng bước tiến sát Ngự Thư Phòng, mỗi bước , bên cạnh lại có mấy ảnh vệ lần lượt ngã xuống.

      Thi thể mặt đất, máu đất, trường thương trong tay, ra tay, thu tay lại, chỉ có giết chết.

      Từ khi Đông quốc lập quốc cho tới nay, lần đầu tiên có người dám cầm binh khí giết người ở Ngự Thư Phòng, máu đầy đất, bên ngoài ngự thư phòng, cấm vệ quân sớm chuẩn bị vô số cung tên.

      Cung Ly Lạc chưa từng quay đầu lại.

      muốn cho Vô Ưu nước, nhà, cho nàng đời lo, làm được.

      Cho dù con đường phía trước đầy chông gai, chỉ cần có Vô Ưu ở đây, nguyện ý để đôi tay nhuốm máu, lương tâm khốn khổ, chỉ vì để người , đời lo.

      Đông Hoàng Cung Diệu thấy Cung Ly Lạc như vậy toàn thân run rẩy, giật mình, từng bước từng bước lui về phía sau, hét lớn, "Cung tiễn ở đâu, giết nghịch tử này cho trẫm. . . . . ."

      Gần như sau tiếng này của Đông Hoàng Cung Diệu, bên ngoài truyền đến tiếng kêu mềm mại, "Ca ca, Vô Ưu tới giúp ngươi!"

      Cung Ly Lạc quay đầu lại, thấy Vô Ưu thân xiêm áo hoa lệ, trâm ngọc trai đầu lay động, trường kiếm trong tay, là treo trong phòng cho nàng hộ thân.

      Mà tay nàng cầm kiếm, xuất chiêu, càng tàn nhẫn hơn , thể nào so kịp.

      Đến mức, thi thể khắp nơi, máu chảy thành sông.

      Nàng ra tay, vô cùng tàn nhẫn, cũng cho đối thủ cơ hội phản kích, chiêu trí mạng, chiêu đoạt mạng người.

      Trong nháy mắt này Vô Ưu, hiểu .

      Trong cuộc sống, thiện lương, là món đồ xa xỉ, làm được. Nếu làm được, tự tay phá huỷ, làm người ác nhất.

      Giờ phút này, nàng muốn bất cứ thứ gì, chỉ muốn, nàng muốn Cung Ly Lạc tốt, mười năm trước, nàng đủ sức, bảo vệ được hạnh phúc của mình, mười năm sau, cho dù sau khi chết nàng phải xuống 18 Tầng Địa Ngục, cũng muốn khi còn sống ở nơi này, cùng Cung Ly Lạc Tu bách niên hảo hợp (trăm năm hạnh phúc).

      ". . . . . ."

      Vô Ưu nhàng há miệng, tiếng động giết người, trường kiếm trong tay, phân biệt thiện ác, càng kinh khủng hơn.

      Đến mức, hoàn toàn cho người khác cơ hội đánh lại.

      Bên kia, Cung Ly Lạc nhanh chóng ra tay như cũ, chém giết.

      Khi bình minh sắp đến, cấm vệ quân bị Vô Ưu chém giết hầu như còn, toàn bộ ảnh vệ cũng chết dưới trường thương của Cung Ly Lạc.

      Cung Ly Lạc vươn tay đến trước mặt Vô Ưu, lòng bàn tay đều là máu, Vô Ưu cười tiếng với Cung Ly Lạc, bách mị sinh hoa (trăm hoa đua nở).

      nhàng đặt bàn tay cũng nhuốm máu, vào lòng bàn tay của Cung Ly Lạc, hai người từng bước từng bước tới Ngự Thư Phòng. . . . . .

      Đông Hoàng Cung Diệu kinh hãi sắc mặt trắng bệch, ngã ngồi ở ghế rồng, tay run run, chỉ vào Cung Ly Lạc, Vô Ưu, "Các ngươi, các ngươi to gan, dám tạo phản. . . . . ."

      "Phi, cẩu hoàng đế, ngươi cho rằng, chúng ta muốn cái ngôi vị hoàng đế này sao?" Vô Ưu tức giận mắng.

      "Chỉ với phẩm chất của ngươi, chỉ với việc trong đầu ngươi đầy tư tưởng bẩn thỉu, loại người cặn bã như ngươi, có tư cách gì làm Hoàng đế!"

      Đông Hoàng Cung Diệu giận, hoàng đế uy nghiêm, thể bỏ qua. . . . . .

      "Ít ra oai với ta, làm lão nương phát bực, hôm nay lão nương kiếm kết thúc ngươi, ta tin tưởng, nếu thái tử biết ta giết chết ngươi, nhất định ở phủ thái tử, thắp nhang thơm, cảm tạ ta giải quyết chướng ngại vật giúp , đáng tiếc nhi tử bảo bối kia, nhất định có duyên với ngôi vị hoàng đế!"

      Dám đốt tấu xin tứ hôn của ca ca, chán sống rồi!

      Nếu phải ca ca vẫn còn nhiều chuyện tra ra được, nàng nhất định giết chết tên cẩu hoàng đế này.

      Đông Hoàng Cung Diệu tức giận đến mức ra lời.

      Cung Ly Lạc lại thản nhiên mở miệng, "Ngươi tứ hôn hay ?"

      "Tuyệt. . . . . ." Còn chưa xong, chỉ trong nháy mắt, trường thương, bảo kiếm, đồng thời xuyên qua giữa tóc của , cắm vách tường sau lưng.

      Đông Hoàng Cung Diệu hít vào hơi.

      Nhìn thi thể chất đống như núi, hạ thân nóng lên, mùi thối truyền đến.

      Nặng nề nhắm mắt lại, "Trẫm tứ hôn. . . . . ."

      Trong góc, Thôi công công run lẩy bẩy lập tức tiến lên, chuẩn bị bút mực hoàng gấm, lại mang chiếc bàn đến trước mặt Đông Hoàng Cung Diệu.

      Đông Hoàng Cung Diệu cầm bút viết, " Lạc Vương chi lan ngọc thụ (ưu tú), phong thái nhàng, Vô Ưu quận chúa kinh thế tài nữ, hai người trai tài sắc, duyên trời tác hợp, đặc biệt tứ hôn, tùy ý thành hôn!"

      Cung Ly Lạc dắt Vô Ưu tiến lên, khom lưng nhặt ngọc tỷ bị thiếu góc lên, đưa cho Đông Hoàng Cung Diệu, "Ngươi quên đóng dấu rồi!"

      Đông Hoàng Cung Diệu tiếp nhận ngọc tỷ, đắp ấn.

      Cung Ly Lạc mới cầm thánh chỉ tứ hôn lên, cười đến ấm áp, đưa tới trước mặt Vô Ưu. Vô Ưu đưa tay tiếp nhận, nhìn kỹ, xếp tốt, nắm chặt ở trong tay, ấn vào ngực.

      Giờ phút này vô cùng xúc động, chỉ có nàng và Cung Ly Lạc hiểu.

      Cung Ly Lạc giơ tay lên, rút bảo kiếm ra, kẹp ở dưới nách, lại rút trường thương của ra, với Đông Hoàng Cung Diệu: "Về sau, chớ làm chuyện ngu xuẩn, ngôi vị hoàng đế này của ngươi, tạm thời cho ngươi ngồi, chờ đến ngày, ta nhất định tự mình đến lấy!"

      xong, dắt Vô Ưu ra khỏi Ngự Thư Phòng.

      Cuộn ngón tay lại, đặt ở trong miệng chu môi huýt sáo tiếng, Thiên Lý Mã của nhanh chóng chạy tới, Cung Ly Lạc ôm eo Vô Ưu, phi thân lên.

      Khí phách rời . . . . . .

      Hồng trần, tóc trắng xiêm áo màu tím tung bay, nữ tử trong ngược, tiếng cười dễ nghe như thanh tự nhiên, giống như với nam tử tình cảm sâu đậm, đời đời kiếp kiếp, xa rời.

      Trong hoàng cung, rối loạn cả ngày, Đông Hoàng Cung Diệu đập rất nhiều đồ trong Ngự Thư Phòng, nhưng mà, cũng đập hết lửa giận trong lòng .

      Cung Ly Lạc, ngày nào đó, nhất định ngươi phải hài cốt còn. . . . . .

      Phủ thái tử. l.ê q.uý đ.ôn

      Thái tử Cung Thịnh nhận được tin tức, nhắm mắt lại, thầm hận Cung Ly Lạc xuống tay đủ tàn nhẫn, có giết chết Đông Hoàng Cung Diệu.

      Nếu . . . . . .

      Thạc vương phủ.

      Thạc vương và Hằng Vương ngồi đối diện nhau, Hằng Vương thản nhiên mở miệng, "Chuyện này, ngươi thấy thế nào?"

      "Còn cần xem ý tứ của phụ vương!"

      " Cung Ly Lạc, đến lúc mấu chốt, tại sao lại dừng tay. . . . . ."

      Thạc vương cười nhạt, "Đó là vì thông minh, muốn may áo cưới cho người!"

      Hằng Vương sững sờ, ngay sau đó hiểu ra.

      Xác thực, hoàng thượng vừa chết, thái tử danh chính ngôn thuận kế vị.

      Minh vương phủ.

      Minh vương Cung Minh tay cầm quân cờ, cũng đặt xuống, trong đầu, thế nào cũng xua được, ngày đó, đài cao, nữ tử kia tuyệt thế phong hoa, điệu múa, trăm hoa đua nở, tiếng đàn, dẫn bách điểu đến.

      Nữ tử tuyệt thế như vậy, cũng thuộc về .

      Nhắm mắt lại, ngón tay buông lỏng, đặt xuống bàn cờ, làm rối loạn bàn cờ tốt, lòng càng loạn hơn.

      Lạc vương phủ.

      Cung Ly Lạc tự mình rửa tay cho Vô Ưu, nước đổi chậu lại chậu, cho đến khi tay Vô Ưu sạch , còn vết máu.

      Vô Ưu cười tiếng với Cung Ly Lạc, "Ca ca. . ."

      Cung Ly Lạc nhìn Vô Ưu, duỗi bàn tay, ôm eo Vô Ưu, "Ưu nhi. . . . . ."

      Hai mắt Vô Ưu ngập nước, nhộn nhạo rực rỡ, đôi môi, đỏ thắm mê người, lưu luyến thấp giọng kêu, triền miên tận xương, "Ca ca!"

      Cung Ly Lạc đột nhiên cúi đầu, gắt gao hôn lên đôi môi đỏ mọng của Vô Ưu, lưỡi tiến vào trong miệng Vô Ưu, tùy ý liếm láp, hấp thụ lấy tốt đẹp của Vô Ưu.

      "Ưu nhi, ta muốn ngươi, tại muốn ngươi. . . . . ."
      Last edited: 19/2/16

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      【030】 Thành công.

      Vô Ưu đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó mừng rỡ, bật thốt lên, "Ta nguyện ý!"

      Cung Ly Lạc nhìn Vô Ưu, chặn ngang ôm Vô Ưu lên, vào gian phòng của bọn họ.

      nhàng đặt Vô Ưu ở giường, Cung Ly Lạc nhìn nữ tử dưới thân kiều mỵ như hoa, trong lòng khó nhịn.

      "Ưu nhi, bây giờ hối hận, vẫn còn kịp. . . . . ."

      Hối hận?

      chuyện cười khắp thiên hạ.

      Vô Ưu đột nhiên ôm cổ Cung Ly Lạc, ngọt ngào dâng lên, triền miên hôn sâu.

      Giường lớn khẽ lay động, Cung Ly Lạc cố gắng cẩn thận, muốn đả thương Vô Ưu, đau lòng, nhưng, mặc dù thề trong lòng, nhưng, khi chạm vào Vô Ưu hoàn toàn dừng lại được.

      Triền miên cả đêm, đến sáng, hai người giống như Miêu nhi ngừng thoả mãn, vẫn vui thích.

      Bên ngoài xảy ra chuyện gì, hai người đều để ý, giờ phút này, chỉ có nhau.

      Cho đến khi Vô Ưu vô cùng mệt mỏi, vùi ở trong ngực Cung Ly Lạc, ngủ say, Cung Ly Lạc thản nhiên nhếch môi, nở nụ cười.

      nhàng lật người, lại thấy cái bình , quyển sách ở dưới gối, lộ ra góc, nụ cười càng sâu, đưa tay nhàng đẩy bình sứ và quyển sách vào dưới gối đầu, giả bộ chưa từng nhìn thấy, ôm chặt Vô Ưu của .

      Hoàn mỹ, sợi tóc tản ra, tất cả đều hài hòa.

      "Ca ca. . . . . ."

      "Ừm!" Cung Ly Lạc đáp tiếng.

      "Đói!"

      Cung Ly Lạc cười, "Muốn ăn cái gì?"

      Vốn là, nàng câu để trêu ghẹo, nhưng nghĩ đến.

      "Ca ca làm thức ăn!"

      Cung Ly Lạc đột nhiên thở dài, đêm qua , làm nàng quá mệt.

      "Muốn tắm rửa sao?"

      "Mệt!"

      "Ca ca giúp ngươi!"

      Vô Ưu vung tay, cái gì cũng quản, chỉ muốn nhắm mắt lại, yên ổn ngủ, yên tâm thoải mái hưởng thụ.

      Sau khi Cung Ly Lạc tắm rửa cho Vô Ưu, lại bôi thuốc cho nàng, bản thân mới tắm rửa, rồi làm thức ăn cho Vô Ưu.

      Nhưng, Vô Ưu mệt muốn chết rồi.

      Lười biếng, để Cung Ly Lạc ôm nàng, cho ăn từng miếng từng miếng.

      Tình chàng ý thiếp, tình ý lưu luyến.

      Bên ngoài Lạc vương phủ, lại có vị khách mời mà đến. /l,ê q.úy đ,ôn/

      "Ta , các ngươi để cho lão già này vào sao?"

      Thị vệ thờ ơ, nhíu mày, hoàn toàn để ý tới.

      "Ta với các ngươi, ta biết gia chủ của các ngươi, ta là sư phụ của nàng!"

      Thị vệ vẫn để ý tới như cũ.

      " Ta với các ngươi, các ngươi có lỗ tai hay !"

      Thị vệ giả câm vờ điếc.

      "Ta cho các ngươi biết, ta chính là Phong Thành Quang tiếng tăm lừng lẫy, người khác gọi là Quỷ Kiến Sầu tuyệt thế thần y!"

      Thị vệ cuối cùng cũng di chuyển.

      "Lão nhân gia, ngươi chờ chút, ta bẩm báo với thị vệ trưởng!"

      Phong Thành Quang bốc lửa, ám vệ của vương phủ, ảnh vệ cũng ngăn được , nhưng mà, sợ Vô Ưu, cho mặt mũi, ném ra ngoài.

      Dạo này, làm sư phụ, biến thành bộ dạng như , đúng là hiếm có.

      bao lâu, Cung Nhất ra, khách khí mời Phong Thành Quang vào Lạc vương phủ.

      "Cái đó, tiểu nha đầu Vô Ưu đâu?" Phong Thành Quang hỏi Cung Nhất.

      Cung Nhất chớp mắt cái.

      thế nào đây?

      , Quận chúa cuối cùng cũng đụng ngã Vương Gia, ba ngày xuống giường?

      Hay là , Vương Gia nhà , uy vũ, khiến Quận chúa ba ngày xuống giường được?

      Hình như, như thế nào, đều tốt.

      "Thần y, Quận chúa có việc bận rộn, đợi nàng rảnh rỗi, tới gặp thần y!"

      Phong Thành Quang nhíu mày.

      tin.

      Vừa mới đến Lạc vương phủ, cảm nhận được hơi thở, loại hơi thở đó, là, khó có thể mở miệng.

      "Vậy trước tiên ta tạm thời ở lại đây!"

      Ở, Vô Ưu cũng ném ra ngoài.

      Nhưng mà, ở Lạc vương phủ, năm ngày, Phong Thành Quang cũng nhìn thấy Vô Ưu, tìm đến Cung Nhất, "Hôm nay, bất luận như thế nào, cũng phải cho ta nhìn gặp Vô Ưu, nếu . . . . . ."

      xông vào nơi ở của Cung Ly Lạc và Vô Ưu.

      " xin lỗi, thần y, Vương Gia và Vô Ưu Quận chúa, , du sơn ngoạn thủy rồi!"
      Last edited: 19/2/16
      PhongVy thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      【031】 Đen ăn đen.

      Phong Thành Quang chớp mắt, "Ngươi mới vừa cái gì?"

      ngàn dặm xa xôi đuổi theo, nha đầu chết tiệt kia lại dám bỏ lại .

      là, là. . . . . .

      đau lòng!

      Cung Nhất nhìn Phong Thành Quang, "Cái đó, thần y, Quận chúa và Vương Gia, du sơn ngoạn thủy rồi!"

      Phong Thành Quang cúi đầu, "Vậy, Vô Ưu có để lại lời nào cho ta ?"

      Cung Nhất gật đầu.

      Nhưng mà, những lời kia của Quận chúa là quá độc ác, ra, làm lão nhân gia này bi thương chứ?

      "Nàng gì?" Phong Thành Quang hỏi.

      Biết có lời gì tốt, nhưng, vẫn rất muốn nghe.

      Dạo này, sư phụ có đức hạnh như , là. . . . . .

      Mất thể diện.

      Có biện pháp gì chứ, ai kêu trong tay Vô Ưu, có nhiều vật hiếm lạ, lại có đồ chơi thực dụng.

      Cung Nhất nuốt ngụm nước bọt, "Quận chúa , khiến lão đầu tử (lão già) biết xấu hổ kia đến từ nơi nào trở về nơi đó!"

      "Cái gì?" Phong Thành Quang lớn tiếng hỏi, "Ngươi mới vừa gì, ta có nghe lầm chứ, ngươi lặp lại lần nữa!"

      "Quận chúa , khiến lão đầu tử biết xấu hổ kia đến từ nơi nào trở về nơi đó. . . . . ."

      Cung Nhất còn chưa xong, Phong Thành Quang phát bão, túm chặt Cung Nhất cuốn chân đá đánh trận tơi bời, "Đánh chết ngươi này thằng nhóc, Vô Ưu mắng ta thôi, thằng nhóc như người, lại dám hùa theo mắng, khốn kiếp. . . . . ."

      Thị vệ trong phủ lập tức nhảy ra, chuẩn bị giúp Cung Nhất, Phong Thành Quang kỳ quái khẽ hừ, "Lo lắng làm cái gì, dù sao lão đầu tử ta cũng vô cùng ngứa tay, tới đây để cho ta gãi ngứa!"

      đám thị vệ tấn công Phong Thành Quang, lại bị Phong Thành Quang tam hạ lưỡng hạ đánh kêu ai u ngừng.

      Sau đó bị Phong Thành Quang chồng lên xếp La Hán (tiếc mục xiếc chồng người).

      Thúy Thúy ở bên trong viện nghe thấy thanh, chạy đến, lại thấy Mạc Cẩn Hàn núp ở trong góc cười tặc tặc, ra sức hô, "Đánh mặt , đúng, đánh mặt , đánh mặt !"

      Thúy Thúy liếc Mạc Cẩn Hàn cái, muốn ra ngoài khuyên nhủ.

      Mạc Cẩn Hàn kéo Thúy Thúy lại.

      "Mạc công tử. . . . . ."

      "Đừng , bọn họ đánh nhau, ngươi , có thể làm ngươi bị thương!"

      Thúy Thúy nhíu lông mày, "Mạc công tử, ngươi buông tay ra, ta phải khuyên, nếu , Cung Nhất bị đè chết!"

      Đè chết mới tốt.

      Mạc Cẩn Hàn vừa nghĩ tới chuyện Cung Nhất đánh , chuyên đánh mặt , bụng tức giận.

      "Thúy Thúy, ngươi xem lão đầu tử kia hung hãn như vậy, người gầy yếu, vẫn là đừng , đừng . . . . . ."

      Thúy Thúy đẩy Mạc Cẩn Hàn ra, vội vàng chạy về phía trước, Phong Thành Quang đánh người nghe thấy tiếng kêu rất là vui vẻ, quản người xông lên là nam hay nữ, biết võ công hay biết võ công, nắm quyền muốn đánh chết.

      Cổ tay bị ai đó gắt gao nắm chặt.

      "Tên hỗn đản nào, dám ngăn cản lão đầu tử đại nhân. . . . . ." Phong Thành Quang chửi .

      "Ngươi cứ ?" thanh u lạnh lẽo truyền đến.

      Phong Thành Quang đột nhiên khô khốc nở nụ cười, nghiêng đầu, kêu tiếng nịnh nọt, "Là nha đầu Vô Ưu, ha ha ha, ha ha. . . . . ."

      "Ngươi còn chưa có cho ta biết, ai là tên khốn kiếp vậy?" Vô Ưu lạnh giọng hỏi.

      Cho rằng cười ha hả là xong ư, có cửa.

      "Ai dám Vô Ưu của chúng ta là tên khốn kiếp, sư phụ giúp ngươi đánh , đánh đến răng rơi đầy đất, gảy tay chân gảy, Vô Ưu, ngươi xem, có được hay ?"

      Vô Ưu lạnh lùng hất Phong Thành Quang ra, "Ngươi là sư phụ ai?"

      tới bên ngồi xuống, Cung Ly Lạc theo sau, từ đầu đến cuối, tâm tình vô cùng tốt, khóe miệng đều nở nụ cười.

      Tròng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Vô Ưu, nhu hòa đến mức nặn ra mật.

      Thúy Thúy kinh hãi, chạy đến bên cạnh Vô Ưu, "Tiểu thư, ngươi muốn uống trà sao?"

      " cần!"

      "Tiểu thư, ngươi muốn ăn trái cây sao?"

      " cần!"

      Thúy Thúy khẩn trương.

      Mỗi lần Vô Ưu lạnh lùng, nàng chỉ sợ.

      "Tiểu thư, ngươi muốn cái gì?"

      Vô Ưu nhìn Thúy Thúy lã chã chực khóc, lại liều mạng kìm nén để cho mình khóc, "Ngươi, trở về phòng, may xiêm áo cho ta!"

      Trong nháy mắt Thúy Thúy như được đại xá, cúi đầu, chạy như làn khói.

      Vô Ưu lần nữa nhìn Phong Thành Quang, "Ngươi vẫn chưa trả lời ta đấy?"

      "Cái đó, cái đó, ra , chính là, Vô Ưu, ngươi thể đối với ta như vậy, ngươi phải biết, ta đường tới tìm ngươi, ngậm bao nhiêu đắng, những người đó hung dữ, cướp đồ của ta, trộm bạc của ta, còn, còn. . . . . ."

      Phong Thành Quang nhất thời được, bởi vì ánh mắt của Vô Ưu nhìn càng ngày càng lạnh, càng ngày càng đáng sợ.

      Nhất thời còn kiêu ngạo, ăn khép nép, "Vô Ưu ta sai rồi, ta cũng dám dối nữa, ta cũng dám nữa, ngươi tha thứ cho ta , a, đúng rồi, chỗ này ta còn quyển sách thuốc, in lại nữa, ngươi xem chút. . . . . ."

      Phong Thành Quang, lục lọi ở trong ngực, cung cung kính kính đưa lên quyển sách da trâu, Vô Ưu liếc Phong Thành Quang cái, nhận lấy, mở ra nhìn mấy tờ, trong lòng mừng rỡ, ngoài miệng lại vô cùng lạnh nhạt ừ tiếng.

      Phong Thành Quang như được đại xá, tâm cuối cùng cũng thả lỏng.

      Mới cẩn thận quan sát Cung Ly Lạc.

      Ừ, dáng vẻ tệ, chỉ là tóc trắng, có vẻ có chút tà khí, ánh mắt người này nhìn Vô Ưu, thâm tình khẩn thiết, ừ, điểm này cũng được.

      Phong Thành Quang lập tức quyết định, về sau muốn theo Cung Ly Lạc, bởi vì, Vô Ưu, khống chế được.

      tới trước mặt Cung Ly Lạc, "Cái đó ta tên là Phong Thành Quang, chính là Vô Ưu. . . . . ."

      Phong Thành Quang rối rắm, phải giới thiệu quan hệ giữa và Vô Ưu thế nào đây?

      Mặc dù võ công, y thuật, độc thuật của Vô Ưu đều học từ , nhưng mà, chỉ quăng vài cuốn sách cho nàng, cách khác, là trao đổi.

      "Người quen!" Vô Ưu thản nhiên mở miệng.

      Phong Thành Quang nhất thời đau khổ cười ha ha, lúng túng nhìn Cung Ly Lạc.

      Cung Ly Lạc ngược lại đứng dậy, ôm quyền, cung cung kính kính cúi người chào Phong Thành Quang, "Phong tiền bối!"

      Ai u. l,ê q.úy đ,ôn

      Phong Thành Quang nhất thời cảm thấy, tâm can tính khí phổi đều dễ chịu hơn nhiều, nơi đó chịu uất khí của Vô Ưu trong nháy mắt tan thành mây khói.

      " khách khí, khách khí...!"

      Vô Ưu cười nhạo tiếng, "Ca ca, ta đến thư phòng xem sách!"

      Cung Ly Lạc gật đầu, "Vậy ta đến phòng bếp làm thức ăn cho ngươi, buổi tối ngươi muốn ăn cái gì?"

      Vô Ưu cười, nét mặt tươi cười như hoa, "Cái gì cũng được, chỉ cần ca ca làm, đều thích!" Vô Ưu xong, ôm cổ Cung Ly Lạc, ghé vào bên tai Cung Ly Lạc, , "Nếu như ca ca rửa mình sạch , mở gói, Vô Ưu thích hơn đấy!"

      Mặt Cung Ly Lạc đỏ lên.

      Trái tim, bùm bùm nhảy.

      Vô Ưu nhìn, ghé vào lắng nghe tiếng tim Cung Ly Lạc đập, cười ha ha, dương dương hả hê rời .

      Cũng mấy lần, vẫn xấu hổ như thế.

      Hại nàng luôn nhịn được, muốn trêu chọc chút!

      Phong Thành Quang lại giống như gặp quỷ nhìn bóng lưng Vô Ưu rời .

      Mười năm, ở đáy cốc mười năm, nàng cười qua lần.

      Cho tới bây giờ đều mím môi, lạnh nhạt nhìn tất cả, bất luận cái gì, cũng kích dậy nổi tâm tình của nàng.

      Nhưng hôm nay, nàng vì nam nhân này, mặt cười vui vẻ.

      Cung Ly Lạc lại giương mắt nhìn Phong Thành Quang rồi ôm quyền, "Phong tiền bối, mời ngài tự nhiên, ta làm thức ăn cho Vô Ưu, nàng đói bụng rồi!"

      Phong Thành Quang cúi đầu.

      bàn cơm.

      Vô Ưu gắp rau, cười híp mắt đút cho Cung Ly Lạc ăn, Cung Ly Lạc cũng há miệng ngậm, Vô Ưu cười vui vẻ.

      Con ngươi Phong Thành Quang cũng muốn rơi ra ngoài.

      Ảnh vệ tiến đến.

      Cung Ly Lạc nhìn thấy, để đũa xuống, "Đến thư phòng!"

      " ở đây , cho mười lá gan, cũng dám tiết lộ ra ngoài chữ!" Vô Ưu thản nhiên xong, cầm chiếc đũa của Cung Ly Lạc lên, đặt vào trong tay Cung Ly Lạc.

      Liếc Phong Thành Quang cái.

      Phong Thành Quang cười ha ha, gắp rất nhiều món ăn, thả vào trong chén, "Ta ra ngoài ăn, các ngươi cứ chính !"

      Bưng chén bỏ chạy.

      Trời mới biết, tính tình Vô Ưu, rất quái, vẫn nên ít chọc mới tốt, nếu bị ném ra ngoài, có nhà để về!

      Sau khi Phong Thành Quang rời , Vô Ưu vẫn thong thả ung dung ăn cơm như cũ, Cung Ly Lạc mới thản nhiên mở miệng, " !"
      Last edited: 19/2/16
      thienbinh2388 thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      【032】Huyết tế.

      "Vương Gia, Hoàng thượng thầm điều động hai mươi vạn binh mã, về Kinh Thành!"

      Cung Ly Lạc thản nhiên để đũa xuống, Vô Ưu nhìn, chân mày nhíu lại, gắp đồ ăn đút tới khóe miệng Cung Ly Lạc, "Ca ca, nếu biết xấu hổ, chúng ta cần gì phải cho mặt mũi!"

      Cung Ly Lạc từ từ nhai, sau khi nuốt thức ăn vào, mới thản nhiên , "Giết!"

      Vô Ưu lắc đầu, "Ca ca, thầm giết, vậy dùng người của chúng ta, đến hoạt động bí mật, phải tốt hơn sao?"

      Ảnh vệ nghe vậy, sống lưng lạnh run.

      Đúng là kế sách ác độc cao minh.

      Cung Ly Lạc gật đầu, coi như là đồng ý. Vô Ưu cười đến híp cả mắt, gắp đồ ăn tiếp tục đút cho Cung Ly Lạc.

      "A, há miệng!"

      Cung Ly Lạc quả nhiên ngoan ngoãn há miệng, cũng quản Vô Ưu đút cái gì, cho dù giờ phút này, Vô Ưu cho ăn độc dược xuyên ruột, cũng ăn.

      Ảnh vệ hít thở sâu, cả người run rẩy nổi da gà, lại tiếp tục mở miệng, "Hoàng hậu nương nương vì Hoan Hỉ công chúa, chuẩn bị Hộ Quốc tự dâng hương cầu phúc!"

      Tay gắp thức ăn của Vô Ưu dừng lại, con ngươi thâm thúy nhếch lên, "Ca ca, bằng phái vị thần y xem Hoan Hỉ công chúa!"

      Cung Ly Lạc kinh ngạc.

      Vô Ưu cười ha ha, "Ngươi xem, chúng ta phải nuôi nhiều người như vậy, rất là phí bạc, vậy có thể nuôi đám ăn hại sao, cho nên, để cho lão đầu tử kiếm phí cơm nước, cũng quá đáng !"

      Cung Ly Lạc bật cười.

      Nghĩ vị thần y này, bao nhiêu năm qua, vô số người đều nhìn sắc mặt làm việc, cho dù là (CLL), theo quy củ mà , cũng phải gọi tiếng sư bá.

      Lại cứ bị Vô Ưu khi dễ, lực đánh trả cũng có.

      "Ừ, chuyện này ngươi cứ xem đó mà làm!"

      Vô Ưu cười lên , cầm lấy chiếc đũa, đứng dậy đến làm ổ trong ngực Cung Ly Lạc, "Ca ca, hoàng hậu nương nương dâng hương, dọc đường , bình an , an toàn trở lại, tốt lắm, bằng, chúng ta đưa chút tin tức cho Tề Phiêu Phiêu, lại thầm cho nàng mấy cao thủ võ lâm, gây náo nhiệt chút như thế nào?"

      Nếu như vậy, Tề Phiêu Phiêu bị bại lộ.

      Hoàng hậu và Hữu Thừa Tướng, sợ là cũng thể tiếp tục thông đồng.

      có tộc Hữu Thừa Tướng chống đỡ, xem thái tử làm thế nào.

      "Theo ngươi!" Cung Ly Lạc xong, ý bảo ảnh vệ xuống an bài.

      Vô Ưu vui vẻ, ân cần đút thức ăn cho Cung Ly Lạc, "Ca ca, buổi tối, chúng ta tiếp tục sao?"

      "Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ. . . . . ."

      Cung Ly Lạc hoàn toàn bị nghẹn, liên tục ho khan.

      Bàn tay ôm chặc eo của Vô Ưu, bình ổn nhịp tim, cúi đầu giọng hỏi bên tai Vô Ưu, "Còn đau ?"

      "Đau, nhưng mà chỉ còn chút ít, chỉ là, ca ca, nếu nhàng, ngược lại vẫn có thể tiếp nhận!"

      "Tiểu bại hoại!"

      Vô Ưu cười, gì.

      Nàng hư hỏng, chỉ vì người, trừ ra, ai có thể khiến cho nàng nhìn nhiều, tốn nhiều tâm tư.

      Hoàng cung. d đ "L>Q<Đ"

      Mấy ngày nay Đông Hoàng Cung Diệu, cơm nuốt trôi, đêm an giấc, vẻ mặt cực kì tiều tụy, mấy hoàng tử đều tới thăm, thể quan tâm, chỉ có Cung Ly Lạc, từ đầu đến cuối chưa từng xuất , cũng vào triều.

      Thôi công công nhìn, "Hoàng thượng, hay là ngài nghỉ ngơi , tiếp tục như vậy, thân thể. . . . . ."

      Câu kế tiếp, Thôi công công cũng dám , cũng được, đến đó là dừng, nếu nhiều hơn, chết thế nào cũng biết.

      Đông Hoàng Cung Diệu khoát khoát tay, Thôi công công lập tức thức thời lui ra.

      Trầm mặc hồi lâu, Đông Hoàng Cung Diệu mới thản nhiên mở miệng, "Truyền Duệ vương hồi cung!"

      Lạc vương phủ.

      Cung Ly Lạc lạnh lùng cười.

      Cung Diệu, ngươi rốt cuộc cũng nhịn được rồi.

      Cung Minh Duệ, trở lại cũng tốt, nợ mới nợ cũ giữa chúng ta, cứ tính lần.

      "Truyền lệnh xuống, cho phép Cung Minh Duệ , để cho hồi kinh, còn nữa, an bài cả hồng phấn tri kỷ cho !"

      "Dạ!"

      Bên này mới vừa phân phó xong, thị vệ lập tức chạy đến, "Vương Gia, xong, Quận chúa đốt phòng bếp!"

      Thị vệ còn chưa xong, chỉ cảm thấy khuôn mặt tê rần, bóng dáng chạy ra ngoài nhanh như gió.

      Bên ngoài phòng bếp.

      Ánh mắt Vô Ưu lạnh lùng nhìn phòng bếp bị đốt, lẳng lặng nhúc nhích.

      Mạc Cẩn Hàn, Phong Thành Quang ở bên nhìn, chẳng dám thở mạnh.

      "Vô Ưu. . . . . ."

      Cung Ly Lạc thấp giọng kêu tiếng, trong nháy mắt khi Vô Ưu quay đầu lại, ôm Vô Ưu vào trong ngực chặt.

      Vô Ưu nhất thời cảm thấy uất ức.

      "Ca ca, ta chỉ muốn nấu chè cho ngươi ăn. . . . . ."

      " có việc gì, có việc gì, phòng bếp mà thôi, đốt đốt !" Cung Ly Lạc nhàng dỗ.

      Có gì, quan trọng hơn Vô Ưu của .

      Vô Ưu lắc đầu, "Ca ca, phòng bếp, phải là ta đốt!"

      Cung Ly Lạc yên lặng.

      "Là có người ở bên ngoài phóng hỏa!"

      May nhờ võ công nàng lợi hại, trước ra ngoài, nếu . . . . . .

      Cung Ly Lạc nắm chặt quả đấm, "Vô Ưu, chuyện này, giao cho ca ca , có được hay ?"

      "Ca ca, chè của ta. . . . . ."

      "Huyết tế!" Cung Ly Lạc xong, ôm ngang Vô Ưu lên, tự có ảnh vệ xử lý ý tứ trong hai câu của Cung Ly Lạc.

      Đêm, Vị Ương Cung. l,ê quý đ.ôn

      Thích khách tràn vào.

      Giơ kiếm ám sát, cho dù là cung tỳ hèn mọn, cũng giết tha.

      Phủ thái tử.

      Cũng có thích khách tràn vào, liên tiếp tàn sát, máu chảy thành sông.

      Cung Ly Lạc nhìn Vô Ưu ngủ say trong ngực, nhàng, ôn nhu, vuốt ve mái tóc đen của Vô Ưu, con ngươi đỏ tươi.

      Ưu nhi, ta để cho bất cứ kẻ nào làm ngươi bị thương, tuyệt .

      Những tiện nhân kia, người cặn bã kia, dám tổn thương dù chỉ là cọng tóc của ngươi, ta nhất định khiến —— huyết tế.

      【033】 Tra chân tướng năm đó.

      Hoàng cung Ngự Thư Phòng.

      Đông Hoàng Cung Diệu cảm thấy, tim đau đớn, hô hấp cực kỳ khó khăn, thân thể run rẩy, tay nắm thành quyền, tức giận, hoảng sợ, rùng mình.

      Cung Ly Lạc lớn mật.

      Gần như lộ liễu phái người vào cung tìm hoàng hậu trả thù, giết sạch tất cả nô tài trong Vị Ương Cung, chỉ để lại mình hoàng hậu, ngay cả mấy con mèo hoàng hậu nuôi, cá chép trong hồ, cũng may mắn thoát khỏi.

      Phủ thái tử, trừ thái tử, thái tử phi, ba đứa bé của thái tử, những người khác, bao gồm thị thiếp của thái tử, sủng cơ, thực khách đều bị giết.

      "Người đâu, truyền Lạc vương vào cung. . . . . ."

      Có thái giám lập tức xuất cung mời Cung Ly Lạc.

      Lạc vương phủ.

      Sau bữa cơm trưa, Vô Ưu làm chuyện xấu, lôi kéo Cung Ly Lạc ngủ chung, kết quả dụ dỗ Cung Ly Lạc, kết quả, kết quả, nàng mệt mỏi thành bộ dạng bây giờ, ngã xuống giường, ngáy to ngủ.

      Có người ở ngoài viện bẩm báo.

      "Vương Gia, hoàng thượng phái người tới mời ngài vào cung. . . . . ."

      Có thể là thanh của thị vệ lớn chút, chân mày Vô Ưu nhíu lại, Cung Ly Lạc vội vàng dụ dỗ, " có việc gì, ngủ !"

      thanh lại truyền ra, "Đánh thái giám kia đến tàn phế, ném trở về, nếu như lại phái người tới, trực tiếp đánh chết!"

      Trong lòng thị vệ hiểu , vội vàng lui ra.

      Hoàng cung. l,ê q.uý đ,ôn

      Sau khi Đông Hoàng Cung Diệu biết thái giám bị đánh đến tàn phế rồi được trả lại, "Lại phái người !"

      Khi thái giám thứ hai bị đánh chết rồi trả lại, Đông Hoàng Cung Diệu nhất thời hiểu, Cung Ly Lạc, bao giờ nể mặt của nữa.

      Tính toán phản công.

      "Người đâu!"

      "Hoàng thượng!"

      Đông Hoàng Cung Diệu nhìn người trước mặt, "Duệ Vương có đưa thư trở lại?"

      "Hồi hoàng thượng, tạm thời chưa có!"

      Đông Hoàng Cung Diệu khoát tay, ý bảo xuống.

      Chẳng lẽ, Đông quốc này, rơi vào tay Cung Ly Lạc?

      , tuyệt .

      Cho ai, cũng thể cho Cung Ly Lạc.

      Vị Ương Cung.

      Hoàng hậu nhìn thi thể mặt đất, cả người phát run, Vị Ương Cung to như vậy, vào giờ phút này chỉ có mình nàng còn sống, dưới ánh nắng chói chang, những thi thể ghê tởm kia bốc mùi.

      Hoàng hậu hét lên tiếng, chạy ra bên ngoài, biết người nào bắt được cổ chân của nàng, nghẹn ngào gào lên, "Đừng giết ta, đừng giết ta... ta cũng dám nữa, cũng dám hại người nữa!"

      Dùng sức đá, dùng sức đạp, cuối cùng đá cánh tay kia rơi xuống, rồi lăn vòng chạy ra khỏi Vị Ương Cung, bà điên.

      Mà Vị Ương Cung, trong nháy mắt sau khi hoàng hậu chạy ra ngoài, bốc cháy.

      Lại người dập lửa, lửa cháy nhuộm đỏ cả bầu trời, dân chúng trong Kinh Thành bừng tỉnh hiểu ra, hôm nay, sợ là phải thay đổi.

      Lạc vương phủ.

      Vô Ưu ngủ giấc tỉnh lại, sau khi rửa mặt súc miệng, mới thận trọng chuyện lạ cùng Cung Ly Lạc, "Ca ca, ta có lời muốn với ngươi!"

      "Vô Ưu , ca ca nghe!"

      Vô Ưu cầm tay Cung Ly Lạc, "Ca ca, thiện lương, là thứ xa xỉ nhất thế gian, chúng ta muốn nổi!"

      "Nếu muốn nổi, vứt bỏ, làm người nhất ác, đường xấu nhất, ta phụ người trong thiên hạ, làm người trong thiên hạ phụ ta!"

      Cung Ly Lạc nhìn Vô Ưu, nhàng ôm Vô Ưu vào trong ngực, "Đúng, ta phụ người trong thiên hạ, làm người trong thiên hạ phụ ta Vô Ưu!"

      Vô Ưu cười, "Ca ca, ta muốn nghe chuyện xưa của ngươi, chuyện xưa của mẫu phi ngươi!"

      Cung Ly Lạc hơi kinh ngạc, nhưng vẫn thản nhiên mở miệng, "Mẫu phi được xưng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, sau khi vào cung được Hoàng đế sủng ái, chỉ là, trước khi mẫu phi vào cung, có thanh mai trúc mã, đàm hôn luận gả cho người thương, sau khi vào cung mang thai ta, lại sinh non tháng, từ đó trong cơn tức giận bị Hoàng đế đày vào lãnh cung, nhà mẫu phi, bị khám nhà diệt tộc, mình Mạc Cẩn Hàn trốn được!"

      Mấy câu đơn giản, lại tất cả đau thương của Cung Ly Lạc.

      "Ca ca, chúng ta có thể vào cung thẩm vấn hoàng hậu, hoặc là, dùng mạng của Hoan Hỉ công chúa, uy hiếp hoàng hậu, từ trong đó lấy được chút chân tướng năm đó!"

      Cung Ly Lạc nghe vậy, chợt hiểu, "Được, bây giờ chúng ta !"

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      【034】Chân tướng năm đó.

      Thời buổi loạn lạc, chỉ có nam nhân ở trong chiến trường, mà nữ nhân cũng ở trong chiến trường.

      Cung Ly Lạc ôm Vô Ưu nhảy lên nóc nhà, nhảy mấy cái, chỉ chốc lát, yên lặng tiếng động tiến vào hoàng cung, bị người nào phát .

      Vô Ưu thấy Cung Ly Lạc chạy như vậy là có mục đích, kinh ngạc, "Ca ca, chúng ta đâu vậy?"

      "Vị Ương Cung bị cháy, hoàng hậu ở Hoan Hỉ cung!"

      Vô Ưu cười, cũng hỏi nhiều.

      Hoan Hỉ cung.

      Hoan Hỉ công chúa cố gắng nằm ở giường, dù là lư hương, hương nhang ít ỏi, cũng che đậy được mùi hôi tản ra từ người nàng.

      Hoàng hậu trốn ở phía dưới giường lớn, cả người run lẩy bẩy, làm gì còn đoan trang uy nghiêm như những ngày trước, mà Hoàng đế Cung Diệu, lại có thể chưa từng phái người tới đây nhìn cái, vô cùng lạnh nhạt.

      Vừa tiến vào đại điện, chân mày Vô Ưu nhíu lại, Cung Ly Lạc từ trong ngực lấy ra túi thơm, "Đặt dưới lỗ mũi, cũng ngửi thấy mùi khó ngửi!"

      Vô Ưu nhận lấy, nhìn túi thơm có đường may khó coi, vải vóc sớm trắng bệch, ràng giặt nhiều lần, nhất thời nở nụ cười, "Ta cho là ngươi sớm làm mất!"

      "Vô Ưu đưa, tất nhiên phải dùng cả đời!"

      Vô Ưu nở nụ cười.

      Trái tim, ấm áp.

      Trong đại điện, cũng có cung tỳ thái giám.

      Thế gian vốn chính là như vậy, lúc ngươi được sủng ái, tất cả mọi người nịnh bợ ngươi... khi ngươi có gì cả, ai cũng để ý đến ngươi.

      Hai người đứng ở bên giường, nhìn Hoan Hỉ công chúa ngủ mê man, Vô Ưu thản nhiên , "Ca ca, ngươi , tại ta bóp chặt cổ nàng, vừa dùng lực, có thể bóp gãy cổ nàng hay ?"

      "!"

      Vô Ưu cười, "Ca ca, nếu , ta thử chút!"

      " bẩn tay của ngươi, để cho ta!" Cung Ly Lạc xong, về phía trước.

      Hoàng hậu trốn ở dưới sàng hét lên tiếng, từ dưới sàng xông ra, " cho ngươi làm tổn thương Hoan Hỉ của ta, có thù hận gì, các ngươi cứ nhằm vào ta!"

      Vô Ưu cười lạnh, "Cũng có gì, chỉ cần hoàng hậu nương nương ngươi, cho chúng ta đáp án hài lòng, chúng ta những làm con của ngươi bị thương, thậm chí, còn có thể giúp chút, ngươi nghĩ , rồi hãy trả lời!"

      Vô Ưu xong, từ trong ngực lấy ra chiếc bình.

      "Ngươi. . . . . ."

      Dù gì Hoàng hậu cũng ở trong hoàng cung ba mươi năm, có gì hiểu.

      Càng hiểu , Hoan Hỉ trúng độc, Vô Ưu hoặc là Cung Ly Lạc tuyệt đối thoát khỏi liên quan.

      "Hoàng hậu, ngươi cần phải hiểu !" Vô Ưu xong, lắc lư chiếc bình trong tay nàng, "Thuốc giải chỉ có nhiêu đây, nếu muộn, cũng có phần của ngươi!"

      Hoàng hậu nhìn bình sứ trong tay Vô Ưu, lại nhìn người giường, từng vui vẻ, xinh đẹp động lòng người, hôm nay Hoan Hỉ cả người tản ra mùi hôi thối, nuốt ngụm nước bọt, "Được, các ngươi muốn hỏi cái gì, hỏi !"

      Vô Ưu nhìn Cung Ly Lạc, đổ viên thuốc ra, đặt ngay giữa ngón tay.

      Cung Ly Lạc mới thản nhiên mở miệng, "Năm đó, Bổn vương là sinh non sao?"

      Hoàng hậu chê cười, "Sinh non? Cả Đông quốc đều là của hoàng thượng, Đông quốc tròn, ai dám là dẹp, Lạc vương, ngươi cứ ?"

      "Mẫu phi của ta, năm đó rời khỏi lãnh cung hậu, rốt cuộc nơi nào?"

      Hoàng hậu nhìn Cung Ly Lạc, "Lạc vương, chuyện này, ngươi phải hỏi hoàng thượng, thử hỏi, ở Đông quốc, trừ hoàng đế, ai có thể làm người sống biến mất?"

      "Mười năm trước, là ngươi phái người tới ám sát Bổn vương và Vô Ưu?"

      Hoàng hậu nở nụ cười, "Lạc vương, ngươi cho rằng, năm đó ngươi, có thể tạo thành mối đe dọa cho ta sao?"

      mẫu phi, có gia tộc giúp đỡ đoạt vị trí hoàng tử, nàng cần gì phải để ở trong mắt, nhiều nhất, cũng chỉ là mượn sức thôi.

      Trong lúc nhất thời, Vô Ưu và Cung Ly Lạc hiểu.

      Những người năm đó, nhất định do hoàng đế phái tới, hơn nữa, khi đó, Cung Thịnh là thái tử.

      tình nguyện mượn sức Cung Ly Lạc, cũng tính kế diệt trừ Cung Ly Lạc.

      khi chuyện bị bại lộ, vị trí thái tử của Cung Thịnh. . . . . .

      Vô Ưu kéo Cung Ly Lạc, "Ca ca, ta biết, chúng ta trở về thôi!"

      Cung Ly Lạc gì, lại cầm tay Vô Ưu chặt, hai người thỏa mãn ra ngoài.

      Hoàng hậu vội vàng kêu, "Thuốc giải của Hoan Hỉ. . . . . ."

      " đút!"

      ra khỏi Hoan Hỉ cung, Vô Ưu chợt với Cung Ly Lạc, "Ca ca, chúng ta đến chỗ ở trước kia xem chút , được ?"

      "Tốt!"

      Nắm tay, về phía trước, để lại bóng dáng uốn lượn.

      "Ca ca, ngươi nghĩ rồi sao?" Vô Ưu hỏi.

      Cung Ly Lạc gật đầu, "Nghĩ rồi, do dự nữa!"

      "Ca ca, ta ủng hộ ngươi!"

      Trở lại Lạc vương phủ. lê, quý. đôn

      "Vương Gia!"

      Cung Ly Lạc nhìn ảnh vệ, "!"

      "Khởi bẩm Vương Gia, Tam quốc, mỗi quốc còn dẫn theo công chúa, tin tức , là tới vì cùng Vương Gia, hòa thân!"

      【035】 Người đến đều có ý tốt.

      Ảnh vệ xong, đột nhiên nhìn Vô Ưu.

      Cung Ly Lạc cũng nhìn Vô Ưu, lại thấy Vô Ưu cầm quyển sách, ngón tay nhàng lật, sắc mặt thay đổi, ảnh vệ nuốt ngụm nước bọt, Cung Ly Lạc cũng khẩn trương.

      Vô Ưu lại thản nhiên , "Tới tới, nếu họ thiếu nam nhân, Đông quốc này, tìm ba con cóc khó, chứ ba nam nhân nhiều, ca ca, ngươi đúng ?"

      Cung Ly Lạc đột nhiên ho khan.

      Ảnh vệ nghe xong lời thiếu suy nghĩ của Vô Ưu, mặt đỏ lên, lập tức lui ra.

      Đợi ảnh vệ lui ra, bốp Vô Ưu lập tức ném sách, "Mẹ trứng, muốn sống, có phải hay . . . . . ."

      Lời lẽ thô tục, Cung Ly Lạc nghe thấy mặt đỏ tới mang tai, nhưng, lại hiểu, Vô Ưu quan tâm .

      tới bên cạnh Vô Ưu, ôm Vô Ưu, "Được rồi, được rồi, ngươi đừng tức giận, tức giận vì những người này, đáng, ngươi yên tâm, ta bảo đảm nhìn họ cái, tuyệt đối để ý tới họ!"

      "Ừ, ngay cả mấy con chó ngươi cũng được để ý!" Vô Ưu dặn dò.

      "Được, để ý!"

      Vô Ưu vẫn cảm thấy chưa đủ, "Nếu họ dám duỗi móng vuốt với ngươi, hai lời, giẫm cho ta!"

      "Giẫm, giẫm, nhất định giẫm!"

      Khi Cung Ly Lạc xong lời thề sắt son, Vô Ưu mới nở nụ cười.

      Ôm Cung Ly Lạc chặt, "Ca ca, ta đói rồi!"

      Cung Ly Lạc nhìn bầu trời, nửa đêm canh ba, lại dắt tay Vô Ưu ", đến phòng bếp, ca ca nấu mì cho ngươi!"

      chén mì rau cải đơn giản, Vô Ưu lại ăn vô cùng ngon lành, cùng Cung Ly Lạc ăn hai người cũng để thừa nước canh.

      Sau khi ăn xong, Cung Ly Lạc rửa chén rửa nồi, Vô Ưu ngồi ở bên, hai tay chống cằm, giống như lại trở về trước khi năm tuổi, Cung Ly Lạc cũng có bộ dạng này, nàng đói bụng, nấu đồ ăn cho nàng, mặc kệ là nửa đêm canh ba, hay là sáng sớm.

      Chỉ cần nàng , luôn thỏa mãn vô điều kiện.

      nam tử như vậy, nàng tuyệt đối nhường cho ai, nếu ai dám mơ ước, làm cho người đó sống bằng chết, muốn sống cũng được muốn chết cũng xong.

      "Nghĩ gì thế?" Cung Ly Lạc hỏi.

      "Ta nghĩ, ta muốn chuẩn bị những hình phạt tàn khốc nhất, mang những tiện nhân động tình, chỉnh đến chết. . . . . ."

      Cung Ly Lạc bật cười, "Có lẽ ngươi nghĩ nhiều rồi. . . . . ."

      Vô Ưu hí mắt nhìn Cung Ly Lạc.

      Con ngươi lãnh, bão táp sắp tới, Cung Ly Lạc vội , " Bất quá, phòng ngừa chu đáo, tốt hơn!"

      "Hừ, cái này sai biệt lắm!"

      Cung Ly Lạc bất đắc dĩ cười tiếng, " thôi, chúng ta trở về phòng, ta giải thích cục diện ngày hôm nay cho ngươi!"

      "Ăn quá no, nổi!" Vô Ưu lại giở trò.

      Vươn tay với trước mặt Cung Ly Lạc.

      Cung Ly Lạc liếc mắt nhìn Vô Ưu, ôm ngang Vô Ưu lên.

      tới nội viện. diễn, đàn. l,ê Q.uý đ,ôn

      biết, Vô Ưu muốn bộ, chỉ muốn ôm, nhưng mà, thích dáng vẻ như vậy của Vô Ưu, chết dáng vẻ như vậy của Vô Ưu.

      Cảm giác, vốn mình.

      Lại có người .

      Bây giờ, Đông quốc, Tây quốc, Nam quốc, Bắc quốc, thực lực của Đông quốc là mạnh nhất, cho nên, tam quốc, luôn liên thủ, muốn đánh sụp Đông quốc, năm năm trước, tam quốc liên thủ xâm chiếm Đông quốc, Đông quốc liên tiếp mất thành, gần như sắp tới gần quốc đô (thủ đô) của Đông quốc, Cung Ly Lạc ra tay, mình cầm trường thương, chém giết vài chục vạn đại binh của tam quốc, lại sống sót trở về.

      Ép tam quốc liên tục thất bại, cuối cùng thu hồi thành mất, khiến tam quốc cúi đầu xưng thần, cũng đưa lên rất nhiều vàng bạc châu báu, tơ lụa, dê bò, mới bỏ qua mọi việc.

      Hôm nay tam quốc đến, trong hồ lô bán thuốc gì, trong lòng mọi người đều biết .

      Cung Ly Lạc xong, lại thấy Vô Ưu ngủ, khẽ bật cười, nhìn Vô Ưu đến say mê.

      Ưu nhi, ta nhất định phụ ngươi.

      triều đình.

      Văn Võ Bá Quan cũng dám há miệng thở dốc, rất lâu Lạc vương chưa vào triều, hôm nay, phá lệ, vào triều.

      Mọi người cúi đầu, tận lực giảm bớt cảm giác về tồn tại của chính mình.

      Mấy hoàng tử, bao gồm thái tử, nhiều lần nhìn người đứng ở đó, tượng đá lạnh lẽo Cung Ly Lạc, người nào dám mở miệng trước.

      Con ngươi của Đông Hoàng Cung Diệu lệ quét vòng, Thôi công công lập tức lớn tiếng thét, "Có bản (tấu chương) thượng tấu, bản bãi triều!"

      Trong tay Văn Võ Bá Quan đều cầm bản, nhưng mà, Cung Ly Lạc ở đây, người nào dám mở miệng, người nào dám chuyện.

      Con ngươi Cung Ly Lạc quét vòng, thanh lạnh nhạt , "Tất cả các ngươi đều nghe cho Bổn vương, chớ đẩy ba người kia lên đầu Bổn vương, ai dám làm Bổn vương thoải mái, Bổn vương để cho tổ tông tám đời gặp Diêm Vương, các ngươi đừng tưởng rằng Bổn vương đùa giỡn, đừng tưởng rằng tổ tông tám đời các ngươi chết từ lâu, nhưng, các ngươi nên quên, người đời có thể đào thi thể trong mộ phần lên!"

      Cung Ly Lạc xong, trong tay những người có sổ gấp, mà sổ gấp viết, đề nghị Lạc vương hòa thân, lập tức thu sổ gấp vào trong tay áo.

      Đông Hoàng Cung Diệu nhìn, tức giận thôi.

      Những người này, đều là tâm phúc của , lại bị mấy câu của Cung Ly Lạc, dọa sợ, dám lên tiếng.

      Cung Ly Lạc nhìn, khẽ hừ lạnh, đám người vô dụng, phất tay áo, ra khỏi Kim Loan điện. . . . . .

      Toàn thân ngạo nghễ, mắt nhìn xuống bá tánh, khí phách sáng chói.

      Mười ngày sau, sứ thần tam quốc đến Đông quốc.

      Lạc vương phủ.

      Mạc Cẩn Hàn chạy đến say sưa ngon lành bên tai Vô Ưu, "Ngươi có nhìn thấy, thái tử Tây quốc, kiêu ngạo cỡ nào, công chúa Nam quốc, dịu dàng cỡ nào, Bắc quốc, càng thêm khó lường, nghe , tay Cầm Kỹ, chỉ có thể hấp dẫn bách điểu, càng có thể mê hoặc lòng người. . . . . ."

      Vô Ưu vẫn lẳng lặng đọc sách, rốt cuộc đặt quyển sách ở trong tay xuống, nhìn Mạc Cẩn Hàn, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề, "Ngươi sao?"

      Mạc Cẩn Hàn gật đầu.

      Vô Ưu nhắm mắt, khẽ mím môi, " Lão già. . . . . ."

      Phong Thành Quang núp ở phòng bếp ăn trộm nghe tiếng kêu, thiếu chút nữa bị sặc, vội vàng nhét đồ ăn vào trong miệng, lại để tay vào trong vạc nước dùng sức chà xát, lung tung lau miệng, mới chạy ra khỏi phòng bếp, kéo người lại hỏi, "Quận chúa nhà ngươi ở đâu?"

      "Quận chúa ở đại sảnh. . . . . ."

      "Ở đại sảnh!" Sau khi Phong Thành Quang thầm, nhanh chóng chạy đến đại sảnh, vừa chạy vừa kêu, "Vô Ưu, sư phụ tới cứu ngươi!"
      PhongVy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :