1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tà Vương Tuyệt Sủng Cuồng Phi - Tiêu Tùy Duyên (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thienbinh2388

      thienbinh2388 Active Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      182
      Co tro hay de xem roi

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      【020】Cung Ly Lạc ngang ngược.

      Tề Phiêu Phiêu nghe vậy, tâm cả kinh.

      Nàng là đại tiểu thư con chính thất của Thừa Tướng phủ, thân phận cao quý, làm sao loại nữ tử như Vô Ưu có thể sánh bằng.

      Nhưng. . . . . .

      Hôm nay những người này, cũng đều đến trút giận cho nàng, nhất là Chu Huyễn Nhĩ, nếu nàng thấy chết mà cứu, vậy sau này, còn ai nguyện ý ra mặt giúp nàng nữa?

      Vừa nhìn Vô Ưu vừa cười, "Được, chỉ là, chúng ta chỉ so cầm, chúng ta còn phải so, Kỳ Thư Họa, Thi Từ Ca Phú!"

      Tề Phiêu Phiêu tin, Vô Ưu có thể tinh thông mọi thứ.

      Cầm Kỳ cao siêu, nhất định là bản lĩnh duy nhất của nàng.

      Vô Ưu nhìn Tề Phiêu Phiêu, khẽ gật đầu, "Tốt, đến lúc đó mà thua, từ cửa Kinh Thành, bò về nhà người đó là được, về phần Chu tiểu thư, nếu Tề tiểu thư thắng, vậy bỏ qua, nhưng nếu Tề tiểu thư cẩn thận thua, vậy cũng từ cửa thành bò về nhà là được, Tề tiểu thư, ngươi thấy thế nào?"

      " lời định!" Tề Phiêu Phiêu xong, vươn tay.

      Vô Ưu đứng lên, đập tay với Tề Phiêu Phiêu, "Tứ Mã Nan Truy!"

      Có trận đánh cược này, mọi người ngược lại vô cùng yên lặng, cũng có ý định điều tra Vô Ưu, ngay cả thái tử phi Diệp Vũ Hà nhìn Vô Ưu, cũng cười như cười.

      Vô Ưu nhìn, trong lòng hừ lạnh.

      Xem nàng có chỉnh chết những người dám mơ ước Cung Ly Lạc .

      Trước khi trời tối, thái tử phi, hề lo lắng cho Vô Ưu, bởi vì Cung Ly Lạc tự mình đến đón người.

      bộ xiêm áo màu tím, bên hông đeo ngọc thạch Lưu Tô, đai lưng mạ vàng, mái đầu bạc trắng giờ phút này dùng chiếc trâm Tử Ngọc(trâm ngọc màu tím) cố định, cả người hăng hái, khí phách nghiêm nghị.

      "Vô Ưu. . . . . ." thanh lại vô cùng dịu dàng, cưng chiều.

      Vô Ưu nghe thấy tiếng gọi lập tức nhìn sang, ha ha nở nụ cười, cười nhe răng, mềm mại đáng thấp giọng kêu, "Ca ca!"

      Cung Ly Lạc hoàn toàn nhìn những người khác, tới trước mặt Vô Ưu, thanh trầm thấp , "Trở về thôi, trong nhà thức ăn chuẩn bị xong, trở về có thể ăn ngay rồi!"

      Vô Ưu gật đầu, đứng lên, khoác tay Cung Ly Lạc, "Ca ca, ngươi tự tay làm sao?"

      "Ừ, người khác làm, ta yên lòng!" Cung Ly Lạc xong, dắt tay Vô Ưu, chuẩn bị về nhà.

      Vô Ưu vẫn đứng tại chỗ, chu miệng lên.

      "Sao vậy?" Cung Ly Lạc hỏi.

      "Ca ca, ta và Thất Tiểu Thư của Thừa Tướng phủ, muốn tranh tài, người thua, từ cửa thành, bò về nhà mình!" Vô Ưu xong, khẽ cúi đầu, bộ dạng làm sai việc.

      Cung Ly Lạc nghe vậy, lông mày vặn , con ngươi quét vòng.

      Tề tiểu thư Thừa Tướng phủ, là vị nào?

      Tề Phiêu Phiêu thấy Cung Ly Lạc nhìn sang, lập tức đứng lên, "Lạc vương, bằng coi như chưa xảy ra chuyện gì!"

      " cần, nếu Vô Ưu thua, ta và nàng cùng nhau bò, nếu Vô Ưu may mắn thắng, Tề tiểu thư nhớ giữ lời, nếu . . . . . ." Cung Ly Lạc xong, vung tay lên, chưởng bổ nát bàn đá để nước trà điểm tâm, " giống như cái này bàn!"

      hỏi các nàng muốn đấu cái gì, chỉ câu như vậy, Vô Ưu thua, và nàng cùng nhau bò.

      Nếu Vô Ưu thắng, dù là đại tiểu thư con chính thất của Thừa Tướng phủ, cũng thể chối cãi.

      "Ca ca. . . . . ." Vô Ưu thấp giọng kêu.

      Cung Ly Lạc lại ôm ngang Vô Ưu lên, lạnh lùng nhìn thái tử phi Diệp Vũ Hà, hừ lạnh tiếng, nhanh chóng rời .

      Thúy Thúy hai chân như nhũn ra, bộ cũng vững, Mạc Cẩn Hàn bất đắc dĩ thở dài, đưa tay kéo Thúy Thúy, tránh cho nàng ngã đất, mất mặt xấu hổ.

      Bị Cung Ly Lạc nhìn, bao hàm rất nhiều điều, Diệp Vũ Hà chỉ cảm thấy cả người lạnh run.

      Có cảm giác tai hoạ sắp xảy ra.

      Tề Phiêu Phiêu nghĩ đến việc Cung Ly Lạc cũng liếc nhìn nàng cái, uất ức vô cùng.

      Những tiểu thư khác, từng người đều cúi đầu, chẳng dám thở mạnh.

      xe ngựa.

      Vô Ưu vùi ở trong ngực Cung Ly Lạc, "Ca ca. . . . . ."

      "Ừm!" Cung Ly Lạc giọng trả lời, ôm chặt Vô Ưu, vỗ sau lưng Vô Ưu, " có việc gì, sợ, thua, ca ca và ngươi cùng nhau bò, ai cũng dám cười nhạo Vô Ưu nhà ta!"

      Vô Ưu bật cười, ngẩng đầu, "Ca ca, Vô Ưu gây họa cho ngươi!"

      " có việc gì, gây đại họa mỗi ngày, ca ca cũng thu thập cho ngươi!"

      Vô Ưu chu mỏ, "Ca ca, ta , trong phủ của ngươi có bồn thập bát học sĩ!"

      "Ừm!"

      "Ta còn , ngươi lấy trà hoàng thượng ban thưởng cho ta súc miệng!"

      Cung Ly Lạc bật cười, "Lạc vương phủ, quả thực có bồn thập bát học sĩ!"

      Mà Vô Ưu súc miệng bằng trà cống phẩm, cũng là .

      " có ư, cái gì ta cũng biết?"

      "Ở trong hoa viên, biết còn sống hay , trở về thử tìm chút, chắc là vẫn còn sống!"

      Vô Ưu cười, "A ha ha. . . . . ."

      Đều , khiêm tốn xa hoa.

      Xem, người trước mặt là, thập bát học sĩ, lại có thể cứ như vậy bị ném trong vườn hoa, trách được nàng phát ra.

      Cung Ly Lạc thấy Vô Ưu cười, cũng cười theo.

      Đây mới là người thân của , nhà của , cho nên, che chở nàng tốt.

      "Ngươi và nàng tỷ thí những gì?"

      "Cầm Kỳ Thư Họa, Thi Từ Ca Phú!"

      "Ngươi biết?" Cung Ly Lạc hỏi.

      Vô Ưu ha ha ha cười tiếng, "Ca ca, tại học, có đuổi kịp hay vẫn chưa biết?"

      Khóe miệng Cung Ly Lạc giật giật.

      Vô Ưu ha ha cười ngừng, ngồi thẳng người, ôm lấy cổ Cung Ly Lạc, dùng sức hôn lên môi Cung Ly Lạc, nhàng liếm, lại ngậm đôi môi của Cung Ly Lạc.

      Thân thể Cung Ly Lạc cứng đờ, đưa tay dùng sức ôm lấy Vô Ưu, triền miên mãnh liệt hôn, lưỡi trượt vào trong miệng Vô Ưu, hấp thụ lấy ngọt ngào chỉ thuộc về Vô Ưu.

      Cho đến khi hai người thở nổi, Cung Ly Lạc mới buông ra, thanh khàn khàn, * nồng đậm, "Vô Ưu. . . . . ."

      "Ca ca, ngươi hãy yên tâm , Vô Ưu tuyệt đối để cho ca ca từ cửa thành bò về Lạc vương phủ đâu!"

      Cung Ly Lạc đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó cười ha ha, "Cái người xấu xa này!"

      Chuyện Vô Ưu và nữ nhân tài ba Tề Phiêu Phiêu so Cầm Kỳ Thư Họa, Thi Từ Ca Phú, chỉ mới ngày thứ hai, truyền khắp cả phố lớn ngõ trong Kinh Thành, già trẻ nam nữ đều biết.

      Ngay cả những chủ tử trong hoàng cung, cũng bỏ qua.

      Sau khi Hoàng hậu biết được, cười lạnh, "Người đâu, phái người lặng lẽ đến phủ Hữu Thừa Tướng, khiến Phiêu Phiêu đặt tiền đánh cuộc nhiều thêm chút!"

      "Ý của Hoàng hậu nương nương là?"

      "Mạng sống. . . . . ."

      "Dạ!"

      Ngự Thư Phòng.

      Đông Hoàng Cung Diệu nhìn tấu chương trước mặt, lại nhìn mấy nhi tử đứng ở phía dưới, "Lạc nhi, nghe , ngươi mang trà cống phẩm trẫm ban thưởng cho Vô Ưu súc miệng?"

      Cung Ly Lạc lạnh nhạt trả lời, "Đúng!"

      Đông Hoàng Cung Diệu tức giận, vừa định mở miệng, Cung Ly Lạc lần nữa lạnh nhạt , "Những thứ đó mấy năm trước, cũng bị mối mọt ăn mất!"

      "Ngươi. . . . . ." Đông Hoàng Cung Diệu tức giận.

      Cung Ly Lạc giả bộ thấy, tiếp tục mở miệng, "Đại tiểu thư của Thừa Tướng phủ và Vô Ưu tỷ thí Cầm Kỳ Thư Họa, Thi Từ Ca Phú, người thua từ cửa thành bò về nhà, vốn là chuyện hai nàng đùa giỡn, lại nghe , hoàng hậu phái người đến Thừa Tướng phủ, muốn Tề tiểu thư lấy tính mạng làm tiền đặt cuộc, phụ hoàng, hoàng hậu là nữ nhân của ngài, nếu như ngươi mặc kệ, mặc cho nàng đả thương Vô Ưu của ta, ta nhất định huyết tẩy cả nhà mẹ đẻ hoàng hậu!"

      Trong Ngự Thư Phòng tiếng hít khí vang lên từ bốn phía.

      Đông Hoàng Cung Diệu vỗ lên bàn cái, giận dữ đứng dậy, tức giận chỉ Cung Ly Lạc.

      Cung Ly Lạc lại giống như thấy, nhìn thái tử Cung Thịnh, "Thái tử, quản thái tử phi của ngươi cho tốt, khi dễ Vô Ưu của ta như vậy, lần là đủ rồi, nếu có lần sau, những ngày làm thái tử của ngươi, cũng nên chấm dứt !"

      Cung Ly Lạc xong, rời khỏi Dưỡng Tâm điện.

      thân lành lạnh, thân xa cách, thân lãnh khốc vô tình, tàn nhẫn khát máu. . . . . .
      Last edited: 25/12/15
      PhongVy thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      【021】 Người thân.

      Chuyện Cung Ly Lạc ở Ngự Thư Phòng uy hiếp Hoàng đế và thái tử, trong nháy mắt truyền khắp cả hoàng cung, Đông Hoàng Cung Diệu giận đến mức quét rớt hết mọi thứ bàn, bao gồm ngọc tỷ, tấu chương.

      Ánh mắt lạnh lùng quét nhìn chúng đại thần, mấy hoàng tử, phất tay áo, trực tiếp đến Vị Ương Cung tìm hoàng hậu.

      Bên ngoài Vị Ương Cung.

      Thái giám được hoàng hậu phái làm việc bị trói thành bánh chưng, treo cây to bên ngoài Vị Ương Cung, nhưng, ai dám cứu, hoặc là thả thái giám này xuống, bởi vì người thái giám này, rắn độc bò đầy.

      Từng con rắn độc thè lưỡi, khiến người nhìn thấy kinh hồn bạt vía.

      Lúc Đông Hoàng Cung Diệu tới Vị Ương Cung, nhìn thấy mấy con rắn độc kia, đôi môi mím chặt, quả đấm nắm chặt, lạnh giọng phân phó, "Tất cả nô tài trong Vị Ương Cung, đánh 100 gậy, hoàng hậu tĩnh tâm nghỉ ngơi ba tháng!"

      Xoay người rời .

      Phủ thái tử.

      Thái tử Cung Thịnh vừa về tới phủ, bắt lấy thái tử phi rồi tát nàng hai bạt tai, "Tiện nhân, xem chuyện tốt ngươi làm !"

      Thái tử phi Diệp Vũ Hà bị đánh cực kì uất ức, cũng dám phản bác, chỉ có thể nức nở nghẹn ngào khóc thút thít.

      Thái tử Cung Thịnh nhìn, càng thêm tâm phiền ý loạn, giơ tay vừa chuẩn bị đánh thái tử phi, cuối cùng thu lại, "Về sau sống ở phủ thái tử cho tốt, được ra ngoài gây chuyện thị phi cho Bổn cung, nếu Bổn cung phế bỏ ngươi!"

      Lạc vương phủ. "Lê, Quý. Đôn"

      Khi Cung Ly Lạc biết quyết định của hoàng thượng, cười lạnh, "Thuận theo , thu châu chấu về, nhảy lên được bao lâu. . . . . ."

      Lại thấy Vô Ưu ở cửa thư phòng lộ ra cái đầu , rồi rụt về, xoay người chuẩn bị rời .

      "Vô Ưu. . . . . ."

      Vô Ưu ở ngoài cửa, thở ra hơi, cười ha ha, thoải mái vào thư phòng, "Ca ca!"

      "Tại sao tiến vào?"

      Vô Ưu ha ha cười, "Ta thấy ca ca chuyện, sợ vào quấy rầy ca ca!"

      Cung Ly Lạc vươn tay đến tước mặt Vô Ưu, ôm Vô Ưu vào trong ngực, liếc mắt nhìn Ảnh Vệ ở bên, " tiếp!"

      Vô Ưu lập tức lắc đầu, "Ca ca, Vô Ưu vẫn nên ra ngoài, tránh nghe được chuyện nên nghe, sau đó miệng rộng ra ngoài, lại gây phiền toái cho ca ca!"

      "Tiểu Phiến Tử(Tên lừa gạt), câu là , ở bên ngoài lừa gạt người khác coi như xong, về nhà còn lừa gạt ca ca!" Cung Ly Lạc xong, gõ lên trán Vô Ưu.

      Vô Ưu cười, gì.

      Cung Ly Lạc khoát tay, ý bảo Ảnh Vệ xuống, mới hỏi Vô Ưu, "Có chắc chắn hay ?"

      Vô Ưu nhíu mày."Vì thể để cho ca ca từ cửa thành bò về, có 90% chắc chắn!"

      "Ừ, như thế giỏi!"

      Vô Ưu cười duyên ôm cổ Cung Ly Lạc, "Ca ca, có câu thế này, hi vọng càng lớn, thất vọng càng lớn, cho nên kế tiếp. . . . . ."

      Vô Ưu ở bên tai Cung Ly Lạc, .

      Sau khi Cung Ly Lạc nghe, dở khóc dở cười, "Ngươi đúng là Tiểu Phiến Tử!"

      "Ai kêu họ dám mơ ước người của Vô Ưu, ca ca là người của Vô Ưu, người nào dám mơ ước, xâm phạm, ta muốn mạng sống của nàng!"

      Cung Ly Lạc nghe vậy, tim ấm áp, ôm chặt Vô Ưu, "Vô Ưu, chỉ khi có ngươi, ta mới là ta, chỉ khi có ngươi, ta mới có nhà!"

      "Ca ca. . . . . ."

      Cung Ly Lạc khẽ lắc đầu, "Vô Ưu, ngươi biết , mười năm nay, những lời ta từng , cũng nhiều bằng ngày ở bên cạnh ngươi, mười năm vui vẻ, cũng bằng với ngươi, ngày, cho nên, Vô Ưu, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cần phải sợ, chỉ cần có ca ca ở đây, ca ca nhất định bảo vệ ngươi chu đáo, mười năm trước ca ca ngu ngốc, ca ca đần, mười năm sau, ca ca nhất định để cho ngươi rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm!"

      Vô Ưu ở trong ngực Cung Ly Lạc, nặng nề gật đầu, "Ca ca, chúng ta ngoéo tay, nuốt lời là chó !"

      Cung Ly Lạc cười, cùng Vô Ưu ngoéo tay.

      Mấy ngày kế tiếp, đường lớn phồn hoa nhất Kinh Thành, bắt đầu xây dựng đài, bởi vì, Tề Phiêu Phiêu đại tiểu thư con chính thất của Thừa Tướng phủ và Vô Ưu Quận chúa vương phi của Lạc vương phủ muốn tỷ thí Cầm Kỳ Thư Họa, Thi Từ Ca Phú, người thua, từ cửa thành bò về nhà.

      Tề đại tiểu thư cả ngày ở nhà khổ luyện.

      Nghe Lạc vương cũng mời những danh sư nổi danh nhất Kinh Thành về dạy Vô Ưu Quận chúa Cầm Kỳ Thư Họa, Thi Từ Ca Phú, nhưng. . . . . .

      Chỉ có nhạc công Thượng Quan sư phó ở lại, những người khác rời khỏi Lạc vương phủ, đều câu, bùn loãng thể trát trường, gỗ mục thể đẽo!

      Cũng biết người nào, bày trang(Gần giống với nhà cái, để đánh cược), mua hết Phiêu Phiêu thắng, lỗ , mua Vô Ưu Quận chúa thắng, lỗ mười, nhưng. . . . . .

      Tất cả đều mua Tề Phiêu Phiêu, còn Vô Ưu Quận chúa cũng người mua.

      Vô Ưu ở cửa lớn, thấy Mạc Cẩn Hàn trở lại, vội vàng tiến lên hỏi, "Như thế nào, có người mua ta thắng sao?"

      Mạc Cẩn Hàn lắc đầu, cuối cùng lại gật đầu cái.

      "Rốt cuộc là có, hay có, sao ngươi còn mau ?" Vô Ưu phát cáu.

      Mạc Cẩn Hàn chỉ Thúy Thúy, "Nàng đưa cho ta mười lượng bạc, mua ngươi thắng!"

      Vô Ưu nhìn Thúy Thúy, Thúy Thúy lập tức cúi đầu, "Là Vương Gia phân phó quản gia, cho ta mười lượng bạc, làm tiền tiêu vặt, ta...ta. . . . . ."

      Vô Ưu cười ha ha, vỗ vỗ bả vai Thúy Thúy, "Thúy Thúy, ngươi có mắt!"

      Thúy Thúy ngây ngốc cười tiếng.

      ra , nàng đau lòng muốn chết vì mười lượng bạc đó rồi trở lại, nhưng mà, dù sao nàng cũng là nha hoàn của Vô Ưu, cũng thể ủng hộ chủ tử của mình.

      "Thúy Thúy, nếu , ta cho ngươi thêm ngàn lượng, ngươi mua ta thắng?" Vô Ưu xong, cảm thấy rất tốt, "Ừ, cứ quyết định như vậy, ta trở về phòng lấy bạc, ngàn lượng đủ, cầm vạn lượng !"

      Kết quả, buổi tối hôm đó, dân chúng trong Kinh Thành rối rít nghị luận, Vô Ưu Quận chúa vì thể diện của mình, lại có thể ép nha hoàn bên cạnh dùng vạn lượng mua nàng thắng, Lạc vương càng thêm phóng khoáng, dùng 20 vạn lượng mua Vô Ưu Quận chúa thắng.

      Trong lúc đó, dân chúng rối rít mua Phiêu Phiêu, có người nào dám mua Vô Ưu.

      Ngày so tài càng ngày càng gần, có người phát , cửa sau của Lạc vương phủ, có người làm chọn đồ gốm, xuất phủ, dùng xe ngựa kéo đến Tây Sơn chôn.

      Dân chúng càng thêm tin tưởng, Vô Ưu nhất định thua, lần nữa móc vốn ra mua Tề Phiêu Phiêu thắng.

      "Ca ca, nghe , tất cả đều mua Phiêu Phiêu thắng, hơn ba ngàn vạn lượng, cũng biết người mở trang này có thể bồi thường nổi hay !"

      Cung Ly Lạc nghe vậy, liếc mắt nhìn Vô Ưu, hì hì cười ra tiếng, "Tiền đều là của ngươi!" Mang quả dương mai đút tới khóe miệng của Vô Ưu.

      Vô Ưu nhíu mày, chân mày vặn lên, "Ca ca, ăn quả dương mai, chua, ta muốn ăn quả vải!"

      Cung Ly Lạc cũng giận, rửa tay trong chậu bên cạnh, lại chuyên tâm bóc quả vải cho Vô Ưu, "Bỏ hạt sao?"

      " bỏ, ta thích ăn thịt của quả vải, sau đó phun hạt ra xa!" Vô Ưu há miệng, ngậm quả vải Cung Ly Lạc đút tới khóe miệng, sau khi ăn thịt của quả vải, phun hạt ra xa, nghiêng đầu cười hì hì , "Bộ dạng kia, chứng minh Vô Ưu trưởng thành, có thể gả cho ca ca, làm tân nương rồi!"

      Cung Ly Lạc nghe vậy, tay bóc quả vải khẽ run, trong lòng ấm áp, sắc mặt đỏ lên, nhếch môi cười yếu ớt.

      Thừa Tướng phủ.

      Tề Phiêu Phiêu mấy ngày nay khổ luyện, cơ thể bị nóng, khóe miệng bị lở, mặt nổi mụn, mắt có quầng thâm, tóc bù xù, thừa tướng phu nhân nhìn thấy mà đau lòng, tìm Hữu Thừa Tướng trách móc.

      Hữu Thừa Tướng câu, "Ngươi lo vớ vẩn cái gì, Vô Ưu Quận chúa này vô cùng ngu dốt, Phiêu Phiêu nhà chúng ta chắc chắn thắng, nhớ, lấy thêm năm vạn lượng bạc, đặt Phiêu Phiêu thắng, bảo người nhà mẹ đẻ ngươi, cũng đặt Phiêu Phiêu thắng!"

      Thừa tướng phu nhân còn cách nào, chỉ đành về nhà mẹ đẻ, cầu xin tất cả thúc thúc thẩm thẩm, tỷ tỷ muội muội, đệ đệ, em dâu đều mua Phiêu Phiêu thắng.

      Có người vì lấy lòng Hữu Thừa Tướng, cầm hết những vật có thể cầm để đổi thành bạc, đặt Tề Phiêu Phiêu thắng.

      Trước trận đấu khắc(15’), đặt cược sắp kết thúc, có nam tử, sau lưng có mười mấy gia đinh, chọn, đặt Vô Ưu Quận chúa thắng.

      Chờ trang viết giấy chứng xong, đưa cho nam tử kia, đặt cược chính thức kết thúc, bắt đầu tranh tài.

      Dân chúng ngừng la hét Tề đại tiểu thư cố gắng lên, hơn nữa lúc Tề Phiêu Phiêu thân xiêm áo hoa lệ xuất , càng hô to hơn, có người kích động đến mức hôn mê bất tỉnh.

      Vô Ưu thân thanh lịch, cúi đầu, được Cung Ly Lạc dắt lên đài.

      Xem ra, giống như đoán được, mình chắc chắn thua, cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, hề để ý đến xung quanh.

      Dân chúng cảm thấy, ừ, hôm nay số bạc này, chắc chắn có lời, suy nghĩ trong bụng, ổn thỏa.

      "Hoàng thượng giá lâm, thái tử giá lâm, Thạc vương đến, Hằng Vương đến, Minh vương đến!"

      Dân chúng nhất thời kích động, hoàng thượng cũng tới, khó lường, rối rít quỳ xuống, các Quý công tử tới quan sát cũng rối rít quỳ xuống, khỏi châu đầu ghé tai, chuyện này chưa bao giờ xảy ra, chỉ có Cung Ly Lạc và Vô Ưu vẫn đứng thẳng ở đó như cũ.

      Đông Hoàng Cung Diệu nhìn, hỏi Vô Ưu, "Vô Ưu Quận chúa, dân chúng thấy trẫm, cũng dập đầu quỳ lạy, vì sao ngươi quỳ?"

      Vô Ưu nghiêng đầu, hồn nhiên, "Hoàng thượng , bọn họ là dân chúng, Vô Ưu là Quận chúa, tương lai là Lạc vương phi, ca ca cũng quỳ, hơn nữa, người xem, thái tử, Thạc vương, Hằng Vương, Minh vương cũng quỳ, mấy tẩu tẩu cũng quỳ!"

      Hàm ý, tại sao bọn họ đều quỳ, lại muốn ta quỳ?

      Cung Ly Lạc nghe vậy, khẽ nhếch môi, cầm tay của Vô Ưu, "Hôm nay Vô Ưu so tài, khí thế thể thua!"

      Đông Hoàng Cung Diệu khô khốc cười tiếng, "Lạc nhi có lý, Vô Ưu cũng có lý!" Vung tay lên, "Hãy bình thân!"

      Đông Hoàng Cung Diệu tới ngồi xuống vị trí của chủ vị, thái giám theo chuẩn bị trà, khẽ nhấp cái, đột nhiên nhìn mấy nhi tử, "Nghe , có người mở trang, các ngươi có đặt ?"

      "Bẩm phụ hoàng, có đặt!"

      "Các ngươi đặt người nào thắng?"

      Thái tử, Thạc vương, Hằng Vương, Minh vương , rất ràng, bọn họ đặt Tề Phiêu Phiêu thắng.

      Nếu đặt Vô Ưu, nhất định lớn tiếng ra.

      Cái gì gọi là "lấy tay bắt cá", chính là những người này.

      Người thân gì chứ, ích lợi trước mặt, đều là đồ bỏ .

      Vô Ưu đột nhiên uất ức, nhìn Cung Ly Lạc, chu môi, "Ca ca. . . . . ."

      Cung Ly Lạc vội an ủi, "Ca ca mua ngươi thắng, đặt 20 vạn lượng!"

      Vô Ưu nghe vậy, mới nở nụ cười.

      Cuộc tranh tài chính thức bắt đầu. . . . . .
      Last edited: 25/12/15
      PhongVy thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      【022】Từng bước thắng lợi.

      Tám phần tranh tài, chỉ có người thắng năm phần mới được tính là thắng.

      Cầm Kỳ Thư Họa, Thi Từ Ca Phú.

      Kỳ lạ là cầm lại được xếp vào trận cuối cùng, bắt đầu từ cờ.

      Tề Phiêu Phiêu lên đài, khẽ chào Vô Ưu, "Vô Ưu Quận chúa hữu lễ!"

      Vô Ưu hời hợt gật đầu, cũng đáp lễ.

      Nàng là Quận chúa, Lạc vương phi tương lai, cao cao tại thượng, cần gì phải đáp lễ với tiểu thư con chính thất của Thừa Tướng phủ.

      Dân chúng dưới đài lập tức hò hét, Cung Ly Lạc nghiêng đầu nhìn, lạnh lùng , "Cung Nhất, nếu ai dám lớn tiếng ồn ào, mang xuống, đánh chết!"

      "Dạ!"

      Cung Ly Lạc giọng khách át giọng chủ, mái tóc bạc trắng thô bạo, thân xiêm áo màu tím uy phong lẫm liệt, dân chúng nhìn, nuốt ngụm nước bọt, lại dám nhiều lời.

      đài.

      Vẻ mặt Tề Phiêu Phiêu lúng túng, phấn dầy cũng che hết được khuôn mặt mệt mỏi của nàng, nhưng lại thể lên tinh thần.

      "Vô Ưu Quận chúa, xin mời!"

      Vô Ưu nhìn bàn cờ chút, đột nhiên vui, thanh lạnh nhạt , " như vậy mà chỉ có bàn cờ thôi sao, thú vị chút nào, bằng chúng ta lần, đánh nhiều bàn cờ, cũng suy nghĩ nhiều chút, Tề tiểu thư, ngươi thấy thế nào?"

      lần đánh nhiều bàn cờ, ngừng khảo nghiệm trí nhớ, còn khảo nghiệm năng lực phản ứng, hơn hết khảo nghiệm kỳ nghệ của người đánh.

      Tề Phiêu Phiêu tự nhận kỳ nghệ siêu phàm, ngày thường, cũng từng đánh với bạn tốt, gật đầu, " biết Vô Ưu Quận chúa muốn đánh mấy bàn cờ?"

      Vô Ưu đưa tay, lắc bàn tay, Thúy Thúy lập tức đưa trà thơm lên cho Vô Ưu, Vô Ưu uống hớp, đưa ly trà cho Thúy Thúy, mới mở miệng , "Ba năm bàn cờ quá ít, bảy tám bàn nhiều, vậy mười bàn , thập toàn thập mỹ phải sao, người nào thắng, khởi đầu tốt!"

      Mọi người nghe vậy, kinh ngạc há to miệng.

      Tề Phiêu Phiêu càng thêm kinh ngạc, giống như gặp quỷ nhìn Vô Ưu.

      Nàng dũng cảm biết sợ, còn ngu ngốc, nhưng, nụ cười thản nhiên của Vô Ưu, vô cùng ngây thơ, rực rỡ đơn thuần, Tề Phiêu Phiêu nhìn thế nào, cũng nhìn ra là Vô Ưu.

      Vô Ưu cười, sờ mặt của mình chút, "Tề tiểu thư, mặt ta có gì sao, hay là, son phấn, đúng, ta có tô son, ngay cả miệng cũng tô!"

      Tề Phiêu Phiêu cắn răng.

      Nàng hề tô son, nhưng làn da như mỡ đông, trắng như bạch ngọc, môi hồng răng trắng, khuynh quốc khuynh thành.

      Mà mình, bôi nhiều phấn như vậy, cũng che được đôi mắt thâm quầng, mặt tiều tụy.

      Ghen ghét.

      Hơi lắc đầu, " có, Vô Ưu Quận chúa quá lo lắng rồi!"

      " như vậy, Tề tiểu thư, chúng ta bắt đầu !" Vô Ưu vân đạm phong khinh .

      Trong lòng cười đến nở hoa.

      Sau ngày hôm nay, Vô Ưu nàng, vang danh thiên hạ, được cả danh và lợi, tốt lắm, tốt lắm.

      Quay đầu lại, cười nhìn Cung Ly Lạc, chỉ thấy hai mắt Cung Ly Lạc dịu dàng, lưu luyến triền miên nhìn nàng.

      Vô Ưu đột nhiên giơ tay lên, đặt ở bên môi, trừng mắt nhìn Cung Ly Lạc, nhưng thấy thân thể Cung Ly Lạc hơi cương, sắc mặt đỏ lên, ha ha cười xấu xa.

      Tề Phiêu Phiêu cắn răng, từ trong kẽ răng, nặn ra chữ, "Tốt!"

      Mười bàn cờ dọn xong.

      Hai người đứng dậy, Tề Phiêu Phiêu để tỏ lòng lễ phép, "Vô Ưu Quận chúa, xin chọn cờ!"

      Vô Ưu cười, đưa tay sờ cờ trắng, hời hợt , "Cả người Vô Ưu quá tinh khiết hoàn mĩ, ca ca luôn trách mắng, là đầu gỗ, thông suốt, vậy Vô Ưu chọn cờ đen!"

      Cờ đen trước.

      Vô Ưu xong, cầm cờ đen đặt xuống, mười bàn cờ, vị trí cờ đen được đặt xuống, đều giống nhau.

      Tề Phiêu Phiêu khẽ nuốt nước miếng, cầm cờ trắng đặt xuống, vòng, Vô Ưu lần nữa đặt cờ đen xuống.

      Tề Phiêu Phiêu đuổi theo.

      Hai mươi vòng, hai mươi quân cờ được đặt xuống, Tề Phiêu Phiêu vô cùng mệt mỏi.

      Ba mươi vòng, ba mươi quân cờ được đặt xuống, Tề Phiêu Phiêu có cảm giác cổ họng bị bóp chặt đến mức nghẹt thở.

      Bốn mươi vòng, bốn mươi quân cờ được đặt xuống, Tề Phiêu Phiêu chỉ cảm thấy, cả người lạnh run, lục phủ ngũ tạng đau đớn.

      Năm mươi vòng, năm mươi quân cờ được đặt xuống, Tề Phiêu Phiêu đầu óc rối loạn, ngã ngồi mặt đất.

      "Ưmh. . . . . ."

      Phun ra ngụm máu tươi.

      Vô Ưu khẽ kinh ngạc, là vô dụng, năm mươi quân cờ đánh bại nàng, có ý nghĩa.

      trở về ngồi xuống vị trí của mình, Thúy Thúy hưng phấn, nghĩ ngợi được nhiều, kéo xiêm áo của Vô Ưu, Vô Ưu quay đầu lại, mỉm cười nhìn Thúy Thúy, Thúy Thúy lập tức buông tay, ngừng xoa tay, ha ha ha cười ngừng.

      "Trà!" Vô Ưu giọng .

      Thúy Thúy lập tức nhìn Mạc Cẩn Hàn, Mạc Cẩn Hàn nhíu mày, chỉ tạm thời, ta cũng phải là nha hoàn của nàng.

      Cung Ly Lạc đưa trà mình uống cho Vô Ưu.

      Vô Ưu nhận lấy, ngửi cái, đến gần Cung Ly Lạc, "Ca ca uống, rất thơm!"

      Cung Ly Lạc khẽ mặt đỏ, "Đánh tệ, thắng rất đẹp!"

      "Đáng tiếc, tốn nhiều công sức, cũng phát huy được bản lãnh , ca ca, sau khi trở về Lạc vương phủ, ngươi phải đánh với ta!"

      Cung Ly Lạc gật đầu.

      Bên kia, Tề Phiêu Phiêu tự nhiên được dẫn , nghỉ ngơi, ngự y bắt mạch, uống Linh Đan Diệu Dược.

      Mà ván cờ, tự có người đức cao vọng trọng đứng đầu Đông quốc phán xét.

      " Loảng xoảng. . . . . ." thanh đồng la vang lên, có người ở đài hô to, "Ván đầu tiên, đánh cờ, Vô Ưu Quận chúa thắng!"

      Dân chúng dưới đài, nghĩ thầm, nhất định là trùng hợp, trùng hợp, phía sau còn bảy phần so tài, Cầm Kỳ của Vô Ưu Quận chúa có cao siêu đến đâu, những cái khác nhất định giỏi.

      Nhưng mà, thái tử Cung Thịnh, Thạc vương, Hằng Vương, Minh vương, lại nhớ lại, lần kia, Lâu Ngoại Lâu, Vô Ưu biến sắc, chơi bài cửu, thắng bọn họ vài chục vạn lượng bạc.

      Cả người bắt đầu đổ mồ hôi.

      Nàng cố ý.

      Nếu , thế trận này do Tề Phiêu Phiêu bày ra, Vô Ưu thắng trận này là do được nhường, nhưng Cung Ly Lạc, ở trong thế trận này, đóng vai trò gì?

      Trừ mấy hoàng tử, tự nhiên cũng có người khác nhận ra.

      có thể dùng tiếng đàn, dẫn bách điểu đến, người ngu ngốc sao?

      Chú thích này, hình như đặt sai.

      Chỗ nghỉ ngơi phía sau đài.

      Thừa tướng phu nhân khích lệ Tề Phiêu Phiêu, "Phiêu Phiêu cần hoảng hốt, kế tiếp so thư, chữ của Phiêu Phiêu, nổi danh, cho nên, Phiêu Phiêu, ván này, ngươi nhất định có thể thắng!"

      Tề Phiêu Phiêu gật đầu, "Mẹ, nếu như ta thua, làm thế nào đây?"

      Thừa tướng phu nhân nghe vậy, "Phi phi phi, Phiêu Phiêu, thua, tin tưởng nương, ngươi là Đệ Nhất Tài Nữ của Đông quốc, làm sao ngươi có thể thua, nhanh, chuẩn bị, tranh tài sắp bắt đầu!"

      Tề Phiêu Phiêu hít sâu hơi, lên đài.

      đài, bàn dọn xong, giấy và bút mực chuẩn bị tốt.

      Vô Ưu lạnh nhạt ngồi xuống.

      "Ván này, thư, chính là thư pháp, hai vị tiểu thư so chữ!"

      Vô Ưu nghiêng đầu, cẩn thận suy nghĩ chút, cầm bút lông lên, ở giấy tuyên thành màu trắng, cúi đầu, chữ như gà bới, nhanh chóng viết.

      Viết chương, lại chương.

      Mỗi tờ đều dùng kiểu chữ khác nhau để viết《 Thấm Viên Xuân, Tuyết 》.

      Mà chữ viết của Tề Phiêu Phiêu rất tốt, giả, nhưng, sở trường của nàng, chỉ có chữ in thường.

      Viết tám tờ giấy, Vô Ưu đặt bút xuống, viết nữa.

      Tề Phiêu Phiêu nhìn Vô Ưu, thấy Vô Ưu đứng lên, mà nàng, chỉ viết loại chữ in thường, viết nữa cũng như vậy.

      Vô Ưu trở về bên cạnh Cung Ly Lạc, làm biểu thắng lợi với Cung Ly Lạc, Cung Ly Lạc hơi nhếch môi, "Đói ?"

      Vô Ưu lắc đầu.

      "Trái cây, có ăn hay ?"

      Vô Ưu vẫn lắc đầu.

      Bên kia, Tề Phiêu Phiêu nhìn chữ của Vô Ưu, muốn khóc lên.

      Nàng nàng nàng, tại sao có thể, tại sao có thể. . . . . .
      Last edited: 25/12/15
      PhongVythienbinh2388 thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      【023】 Toàn thắng.

      Cùng bài thơ, viết ra lại mang đến cảm giác khác nhau, giống như, đó phải là do người viết, mà là tám người viết, khiểu chữ càng thêm hoàn toàn khác nhau, nếu phải có nhiều người nhìn như vậy, ai cũng hoài nghi, những chữ này, phải do người viết.

      Mà câu thơ này, Tề Phiêu Phiêu nàng, cả đời, cũng viết ra được đại khí hào hùng đó.

      "Vài người phong lưu, hôm nay cũng xem!"

      Đông Hoàng Cung Diệu nhìn câu thơ, thấp giộng đọc câu cuối cùng, nâng mắt nhìn chỗ ngồi ở bên cạnh Cung Ly Lạc, Vô Ưu hi hi ha ha cười.

      Câu thơ này, là nàng viết, hay xuất từ tay của Cung Ly Lạc?

      Nghi ngờ, hoài nghi, ở trong lòng Đông Hoàng Cung Diệu, bắt đầu mọc rể nảy mầm.

      Thái tử, Thạc vương, Hằng Vương, Minh vương, đều kinh hãi, nhưng, từ lớn lên trong hoàng cung, sớm luyện thành sóng nước chẳng dao động.

      Người đức cao vọng trọng sau khi xem xong, gật đầu cái.

      "Loảng xoảng!"

      thanh đồng la vang lên.

      "Ván thứ hai, thư, Vô Ưu Quận chúa thắng!"

      Dân chúng có trái tim yếu ớt, quan tài cũng mang đặt, bắt đầu chịu nổi, thân thể nhịn được khẽ phát run, mà những trái tim rất yếu kia, cả nhà cũng mang đặt, thân thể suy sụp, ngã ngồi mặt đất.

      Nhưng, nhìn thấy kỵ binh hai bên dám hé răng.

      Những kỵ binh kia, là người của Lạc vương, hoàng thượng ngự tứ(cai quản).

      "Ván thứ tư, họa!"

      Bàn, thuốc màu được mang lên.

      Đôi môi Tề Phiêu Phiêu trắng bệch, tay phát run, cầm bút cũng cảm thấy mất hết sức lực.

      Vô Ưu lại lạnh nhạt, nghiêng đầu nghĩ, lại ngẩng đầu nhìn bần trời, rồi nhìn Cung Ly Lạc, "Tranh giấy này quá , đổi cái khác !"

      Lập tức có người đổi lại giấy vẽ lớn hơn.

      Vô Ưu nhìn thuốc màu bàn, "Cái bàn này quá , cho ta thêm cái bàn khác, lấy cho ta thêm mấy cây bút, mấy khay thuốc màu!"

      Tất cả chuẩn bị xong, Vô Ưu cũng quản Tề Phiêu Phiêu, lần nữa liếc mắt, nhắm mắt, cầm bút vẽ tranh.

      Nhiều lần, Vô Ưu cảm thấy nóng nên chảy mồ hôi ròng ròng, cũng cho phép bất luận kẻ nào đến gần, bức họa này, Vô Ưu vẽ đúng canh giờ.

      Sau khi vẽ xong, Vô Ưu lắc lắc bàn tay đau nhức, cười nhìn Cung Ly Lạc, "Ca ca, ngươi mau tới đây xem, ta vẽ có được hay !"

      Cung Ly Lạc nghe vậy đứng dậy, tới trước Bức họa.

      bức họa, vào giờ phút này là cảnh tượng, Cung Ly Lạc tóc trắng xiêm áo màu tím lay động theo chiều gió, trong mắt ôn nhu chân thành, phía sau Mạc Cẩn Hàn xem kịch vui, Thúy Thúy lo lắng, hoàng thượng uy nghiêm, thái tử kinh ngạc, Thạc vương, Hằng Vương hoài nghi, Minh vương nghi ngờ, dân chúng thất vọng, tuyệt vọng, Tề Phiêu Phiêu khó khăn đặt bút xuống, sắc mặt trắng bệch, sợ, những người bạn tốt của Tề Phiêu Phiêu thản nhiên xa cách, còn ở đài, những bồn hoa được đặt xung quanh, bồn hoa, có con bướm nhàng bay xuống.

      Đột nhiên có mấy con bươm bướm bay tới, nhàng đậu lên bông hoa ở Bức họa.

      Cung Ly Lạc khen, "Được, được, tốt lắm, tốt lắm, Vô Ưu, bức họa này của ngươi, có thể là kinh thế chi tác(tác phẩm độc nhất vô nhị)!"

      cần đánh giá nữa, chỉ bằng bức vẽ, có khả năng hấp dẫn bươm bứớm tới, cực kỳ hiếm thấy.

      Bức họa, bị Cung Ly Lạc thu vào, có thể nhìn thấy, cũng chỉ vài người.

      Lần nữa quay sang Tề Phiêu Phiêu, giấy vẽ, trừ vài giọt mực, còn cái khác.

      " Loảng xoảng. . . . . ."

      "Ván thứ ba, họa, Vô Ưu Quận chúa thắng!"

      Tề Phiêu Phiêu bùm quỳ gối trước mặt Vô Ưu, "Vô Ưu Quận chúa, là Phiêu Phiêu đúng, cầu xin Vô Ưu Quận chúa, giơ cao đánh khẽ. . . . . ."

      Vô Ưu cười lạnh, giơ cao đánh khẽ?

      Nếu hôm nay nàng thua, trừ Cung Ly Lạc, ai giơ cao đánh khẽ với nàng?

      , có ai.

      Cái dị thế này, trừ Cung Ly Lạc lòng vì nàng, còn người nào, như Cung Ly Lạc, cưng chiều nàng, thương nàng, nàng.

      "Tề tiểu thư, phải còn chưa so hết sao, thắng bại chưa phân, cái người này sao nhận thua gấp vậy, hay cho lắm!"

      Vô Ưu xong, đưa tay đỡ Tề Phiêu Phiêu, Tề Phiêu Phiêu liều mạng nghĩ đứng lên, nhưng, lại làm thế được, bị Vô Ưu dễ dàng đỡ lên, Vô Ưu cười nhạt, "Nghe , kỹ thuật nhảy của Tề tiểu thư đệ nhất thiên hạ, hôm nay, Vô Ưu muốn lãnh giáo chút, Tề tiểu thư, xin mời!"

      Tề Phiêu Phiêu bất đắc dĩ.

      Có đấu trước cũng thất bại, Tề Phiêu Phiêu nhảy, nhảy quá mất tiêu chuẩn.

      Vô Ưu nhìn, khẽ thở dài cái, cùng đẳng cấp, chơi có kích thích chút nào.

      "Vô Ưu. . . . . ." Cung Ly Lạc khẽ gọi.

      Vô Ưu cười, "Ca ca, hôm nay Vô Ưu vang danh thiên hạ, từ nay về sau, còn là người ngu ngốc, bùn loãng thể trát tường, gỗ mục thể đẽo, Vô Ưu xứng đôi với ca ca!"

      "Vô Ưu, ta để ý!"

      "Ca ca, ngươi để ý, Vô Ưu biết, nhưng mà, Vô Ưu để ý. . . . . ."

      Bên ngoài nàng thành như vậy chịu nổi, hôm nay nàng, chứng minh, Vô Ưu nàng, kinh tài tuyệt diễm, văn chương của nàng có thể lưu danh thiên hạ, võ có thể xoay chuyển càn khôn(xoay chuyển trời đất). Cung Ly Lạc nhìn Vô Ưu, đứng lên, "Người đâu, dời những bồn hoa kia đến trung tâm !"

      Những bồn hoa kia, đều là các chậu đủ loại kiểu dáng với những nụ hoa chớm nở, chưa từng có ngày trời nắng nào, hoa nở.

      Giờ khắc này, Vô Ưu vạn chúng chú mục.

      Bao nhiêu người đau lòng khó chịu, lại thể nhìn.

      Vô Ưu cầm trường kiếm, từ từ phi thân lên, kiếm khí giống như cầu vồng, mỹ nhân như ngọc, kỹ thuật nhảy nhàng, Du Long Kinh Phượng.

      Mà dưới chân nàng những nụ hoa chớm nở, trong nháy mắt, từ từ lớn lên, tại thời điểm này nở rộ, hương hoa tỏa ra bốn phía.

      Thân thể Đông Hoàng Cung Diệu đột nhiên cứng lại, thầm giật mình, Phượng Vũ Cửu Thiên, nàng là truyền nhân của Phượng gia!

      Nhiều năm trước, có truyền thuyết, nữ tử của Phượng gia, ở trong thiên hạ, nhưng nhiều năm qua Phượng gia biến mất khỏi Tứ Quốc mà để lại dấu vết, nàng. . . . . .

      , , trong thiên hạ này, tuyệt đối thể nào là Cung Ly Lạc .

      Tuyệt . . . . . .

      Ngừng múa, Vô Ưu cười nhìn Cung Ly Lạc.

      , Cầm Kỳ Thư Họa, Thi Từ Ca Phú đều tinh, nàng chân chân chính chính là tài nữ đệ nhất thiên hạ, nàng xứng với bất kỳ nam nhân nào.

      Cung Ly Lạc gì, chỉ tiến lên, ôm chặt lấy Vô Ưu, "Vô Ưu, Vô Ưu. . . . . ."

      "Ca ca. . . . . ."

      "Uất ức cho ngươi rồi!"

      Vô Ưu của , vì chứng minh mình, để chứng minh Cung Ly Lạc là nam tử hạnh phúc đệ nhất thiên hạ, hao tổn tâm sức.

      Chỉ vì .

      Vô Ưu lắc đầu, "Ca ca, Vô Ưu mới thắng bốn phần, chỉ cần thắng phần nữa, Vô Ưu chiến thắng!"

      "Vô Ưu, cần, ngươi thắng!"

      Đúng, được cả danh và lợi.

      Nhưng, nàng cam lòng.

      Những người này, là tới cười nhạo nàng, làm sao nàng có thể để cho bọn họ an nhàn như thế.

      "Ca ca, muốn thắng năm phần, mới tính là thắng!"

      Cung Ly Lạc cười, "Chuẩn bị cầm!"

      có đối thủ để so tài, nhưng, Vô Ưu vẫn mang chuyện Bách Điểu Triều Phượng, dẫn bách điểu tới.

      Dân chúng đau lòng mất bạc đồng thời, cũng may mắn được chứng kiến trận so tài mãi mãi thể nhìn thấy lần nào nữa.

      Nhưng, bầu trời, bách điểu đột nhiên thả xuống vô số cứt chim.

      Rơi ở đầu dân chúng, bả vai, y phục, ngay cả người Hoàng đế, thái tử, Thạc vương, Hằng Vương, Minh vương.

      Chỉ có Cung Ly Lạc, đứng ở bên cạnh Vô Ưu, dùng xiêm áo che ở Vô Ưu.

      Đúng như ban đầu, lấy tên cho nàng, đời lo.

      Tiếng đàn kết thúc, bách điểu, rời .

      Chỉ còn lại tiếng chửi rủa dứt của dân chúng, nhưng, Cung Ly Lạc, "Có ai , mang Tề tiểu thư, Chu tiểu thư đến cửa thành, để cho bọn họ bò về nhà!"

      "Dạ!"

      Kỵ binh lập tức ra, tiến lên nhìn vẻ mặt trắng bệch của Tề Phiêu Phiêu, hồn bay phách lạc.

      Tề Phiêu Phiêu đột nhiên kêu lên "Lạc vương, Lạc vương, Phiêu Phiêu cũng là vì người!"

      Cung Ly Lạc nghe vậy, lãnh khát máu, "Ngươi ái mộ, Bổn vương nhận nổi, cũng muốn, từ nay về sau, nử tử có thể ái mộ Bổn vương, trừ Vô Ưu ra, ai Bổn vương cũng cho phép, mang xuống. . . . . ."

      Cửa Kinh Thành. diễn, đàn "L.ê"q,uý"Đ.ôn"

      Dân chúng thua bạc dám đối đầu với Cung Ly Lạc, Vô Ưu, nhưng mà, dám xả giận với Tề Phiêu Phiêu tên đầu sỏ làm hại bọn họ nghèo hai trắng đắc tội với Lạc vương.

      Trứng gà, rau cải thúi.

      Có người càng thêm ác độc, ném phân lên người Tề Phiêu Phiêu, dội nước lên người Chu Huyễn Nhĩ.

      "Tên lường gạt, tên lường gạt!"

      "Đập chết tên lường gạt này!"

      Lừa gạt bọn họ thua sạch gia sản.

      Giờ khắc này, Tề Phiêu Phiêu hận thể tìm cái chết, chết, cũng so với khắc này, còn tôn nghiêm.

      Nhưng, có người ở sau lưng cầm roi, thúc giục, "Lạc vương phân phó, nếu sợ, thuộc hạ chúng ta có thể dùng roi quất chết, người nhà của các ngươi, cũng khó thoát tội!"

      Mỗi lần bò, Tề Phiêu Phiêu lại cảm thấy, đây là hủy thiên diệt địa, vô cùng nhục nhã.

      Giờ khắc này, nàng hận Cung Ly Lạc ác độc, hận Vô Ưu ác độc.

      Cũng hận hoàng hậu ác độc.

      Nếu như phải hoàng hậu xui khiến nàng, nàng cũng động lòng với Cung Ly Lạc, cũng có kết quả như hôm nay.

      Hận, giống như ly độc dược, ở trong lòng Tề Phiêu Phiêu lan tràn, thấm ướt Tứ Chi Bách Hài.
      Last edited: 31/12/15
      PhongVy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :