【014】 Bảo vật trong tay, máu trong tim.
Ván bài cửu đầu tiên, Vô Ưu lợi dụng lòng tự ái lấy hết bảo vật của bọn họ.
Thái tử, Thạc vương, Hằng Vương, Minh vương đối với bài cửu, mặc dù là quá nhiệt tình, nhưng vẫn rất thích.
"Ai nha, vận may của Vô Ưu muội muội tốt!"
Sắp xếp bài cửu xong, lại đặt ngân phiếu ở bàn, Vô Ưu nhìn mấy xấp ngân phiếu này, lại nhìn mệnh giá, trong lòng tính toán chút, đại khái ở đây có bốn, năm vạn lượng.
Thái tử vô cùng tàn nhẫn.
Vô Ưu cười, nghĩ đến việc thái tử giấu giếm bạc .
Cầm xúc xắc lên vứt xuống bàn.
"Ba số sáu, đại!"
Cầm bài của mình, Vô Ưu mở ra, con ngươi Cung Ly Lạc híp lại, động thủ đổi bài cửu .
đôi hầu, Chí Tôn Bảo.
"Ah. . . . . ."
Mắt thái tử híp lại, nhìn Vô Ưu chút, lại nhìn Cung Ly Lạc chút, lại nhìn mấy huynh đệ khác.
Nghĩ thầm Vô Ưu biết chơi bài cửu, bài cũng là bọn tự sửa lại, Vô Ưu chỉ phụ trách ném xúc xắc, nhất định là may mắn.
Chỉ là, ván thứ ba, ván thứ tư, ván thứ năm vẫn là Chí Tôn Bảo, tiền đánh cuộc bọn họ đặt ra càng ngày càng lớn, thậm chí lúc Minh vương bắt đầu viết giấy nợ, bọn họ liền tỉnh ngộ, bọn họ gặp được cao thủ rồi.
Nhưng, Vô Ưu vẫn cười rất ngọt ngào, cũng quản việc sắp xếp lại bài cửu, cũng quản bọn họ làm gì, chỉ chuyên tâm ném xúc xắc. Khéo léo ngồi ở trong ngực Cung Ly Lạc, thỉnh thoảng ăn miếng dưa và trái cây Cung Ly Lạc đưa tới bên miệng nàng.
khí này, giống như lập tức trở lại mười năm trước, Cung Ly Lạc cũng ôm Vô Ưu như vậy, cho Vô Ưu ăn.
Thái tử cũng phải viết vài giấy nợ.
"Vô Ưu muội muội, hôm nay mấy ca ca chúng ta đắc tội, kính xin Vô Ưu muội muội giơ cao đánh khẽ!" Thái tử Cung Thịnh xong, ôm quyền với Vô Ưu.
Vô Ưu cười nhạt, "Thái tử ca ca trêu ghẹo Vô Ưu!" xong, ném xúc xắc trong tay lên bàn, "Ca ca, giờ cơm đến, chúng ta ăn cơm !"
Cung Ly Lạc gật đầu, "Tốt!"
Nghiêng đầu nhìn Cung Nhất, "Cung Nhất, tại đến phủ thái tử, phủ Thạc vương, phủ Hằng Vương, phủ Minh vương lấy ngân phiếu!"
Thái tử Cung Thịnh lúng túng cười tiếng, " cần, cần, ta để cho gã sai vặt quay về phủ thái tử lấy ngân phiếu!"
Thái tử cũng mở miệng, Thạc vương, Hằng Vương, Minh vương cũng thể giở trò, lập tức để cho gã sai vặt bên cạnh trở về vương phủ lấy ngân phiếu.
bàn thức ăn.
Con ngươi Vô Ưu quét vòng, cầm đũa lên gắp rau và đồ ăn thả vào trong đĩa trước mặt Cung Ly Lạc, "Ca ca, ngươi ăn !"
Cung Ly Lạc sững sờ, những món ăn này, đều là món trước kia thích ăn, nhưng mà sau khi mất Vô Ưu, bao giờ ăn nữa, cầm đũa lên, gắp bỏ vào trong miệng.
Hình như lại được nếm mùi vị năm đó.
Giống như, Vô Ưu chưa bao giờ gặp chuyện may, giống như tất cả đều chưa từng xảy ra.
Nhưng, Vô Ưu bị thương, nàng lại, tới hôm nay tay lại đầy vết chai, Cung Ly Lạc muốn lừa mình dối người cũng được.
Gắp rau và đồ ăn đưa đến bên miệng Vô Ưu, "Vô Ưu cũng nếm thử chút !"
Vô Ưu há mồm, nhàng nhai, "Ca ca, vẫn là mùi vị năm đó!"
Lúc ăn cơm, mấy gã sai vặt của các hoàng tử đưa ngân phiếu tới, Vô Ưu cúi đầu cười, Cung Ly Lạc phân phó Cung Nhất kiểm tra lại.
Mấy hoàng tử xấu hổ vô cùng, nhưng lại thể nhếch miệng mà cười.
canh giờ sau, từng người từng người thua ít nhất hai mươi mấy vạn lượng, thái tử ít nhất 30 vạn lượng.
Sau khi ăn xong, Cung Ly Lạc cũng cáo biệt bọn thái tử, dắt Vô Ưu xuống lầu, lên xe ngựa, trực tiếp trở về Lạc vương phủ.
Bên trong xe ngựa.
Vô Ưu ha ha nở nụ cười.
Cung Ly Lạc nhéo lỗ mũi Vô Ưu, "Nghịch ngợm!"
ràng chính là cao thủ, còn làm bộ biết chơi, thắng như vậy làm bọn họ tâm can tính khí phổi đều đau.
"Ca ca, có phải Vô Ưu rất lợi hại hay ?"
Cung Ly Lạc gật đầu, "Hư, giống như khi còn bé, chỉ thích tính kế người khác!"
"Nào có, ai bảo bọn muốn lừa bạc của ca ca!" Vô Ưu xong, dựa vào trong ngực Cung Ly Lạc, "Mà bạc của ca ca, chính là bạc của Vô Ưu, Vô Ưu tự nhiên muốn bảo vệ thôi!"
"Của ca ca?"
"Ca ca là của Vô Ưu, ai cũng thể mơ ước, nếu ai dám giành ca ca với Vô Ưu, Vô Ưu nhất định khiến sống bằng chết, muốn chết cũng xong. . . . . ."
Cung Ly Lạc nhàn nhạt nhếch môi, "Vẫn bá đạo giống như khi còn bé!"
Vô Ưu ha ha cười ngừng.
Nàng bá đạo, cũng chỉ đối với mình Cung Ly Lạc, những người khác, từ trước đến giờ nàng đều cực kỳ lạnh nhạt.
Lạc vương phủ.
Mạc Cẩn Hàn ngồi ở cửa Lạc vương phủ, vuốt gương mặt bị Cung Nhất đánh, ai u ai u hô hoán lên.
Nếu phải sợ động đến kịch độc trong cơ thể, nhất định đánh Cung Nhất nửa tháng xuống giường được.
"Ai u, ai u. . . . . ."
Xa xa, Mạc Cẩn Hàn nhìn thấy xe ngựa quen thuộc kia, mắt trong nháy mắt sáng lên.
ra, nàng chính là tiểu Vô Ưu năm đó.
Chuyện này Mạc Cẩn Hàn hề nghĩ tới .
Khi còn bé, Vô Ưu đối với người nào cũng làm mặt lạnh trừ với Cung Ly Lạc, Mạc Cẩn Hàn chỉ gặp Vô Ưu có lần.
Vô Ưu chỉ cho Mạc Cẩn Hàn vẻ mặt, mím môi, con ngươi híp lại, dáng vẻ tiểu đại nhân.
Xe ngựa dừng lại, Mạc Cẩn Hàn lập tức đứng dậy, kinh ngạc nhìn Cung Ly Lạc xuống xe ngựa trước, cẩn thận ôm Vô Ưu xuống xe ngựa, mà đôi tay Vô Ưu vòng quanh cổ Cung Ly Lạc, tựa đầu vào trong ngực Cung Ly Lạc, hình như ngủ.
Trong phút chốc Mạc Cẩn Hàn chợt hiểu, có người, có chuyện, từ lúc vừa mới bắt đầu, cũng chưa có phần của .
Đợi Cung Ly Lạc vào, Mạc Cẩn Hàn mới thu ánh mắt mất mác lại, hi hi ha ha , "Cung Ly Lạc, ta có chỗ để , ngươi chứa chấp ta mấy ngày !"
Cung Ly Lạc liếc mắt nhìn Mạc Cẩn Hàn, lên tiếng, ôm Vô Ưu thẳng vào Lạc vương phủ.
Mạc Cẩn Hàn thở ra hơi, có cự tuyệt, chính là chấp nhận.
Cuối cùng vẫn còn có chút lương tâm.
Trở lại sân , Cung Ly Lạc đặt Vô Ưu lên giường, hơi nhếch môi, "Mới vừa ăn no, lại ngủ như vậy, bụng khó chịu, nếu , đứng lên chút !"
"Ta ngủ thiếp !"
Cung Ly Lạc bật cười, "Nếu , ta dẫn ngươi nhảy dây!"
Vô Ưu lắc đầu, "Nhảy dây, dễ chơi!"
"Vậy ngươi muốn nơi nào?"
Vô Ưu đột nhiên ngồi dậy, nheo mắt lại, "Ca ca, chúng ta đến lãnh cung, xem cái chuồng chó đó có còn hay , có được ?"
Đó là của hai người bọn họ, kí ức đáng nhớ nhất.
Cung Ly Lạc gật đầu, ôm Vô Ưu nhanh chóng bay ra khỏi Lạc vương phủ, mũi chân đạp nóc nhà.
"Khinh công của ca ca tệ!"
Cung Ly Lạc hơi nhếch môi.
Nếu có trúng độc, võ công của so với giờ phút này, cao hơn gấp đôi.
Trong lãnh cung của hoàng cung.
Vô Ưu đứng bên, nhìn Cung Ly Lạc khom lưng, tìm kiếm trong bụi cỏ, "Ca ca, vẫn còn chứ?"
"Vô Ưu, tìm được rồi!"
thanh phát ra, khó nén mừng rỡ.
Vô Ưu vội vàng tới, khom lưng nhìn, lại quay sang nhìn Cung Ly Lạc, "Ca ca, ta thấy, ngươi sợ là chui qua được rồi !"
Cung Ly Lạc bất đắc dĩ, "Nếu , ta làm cái chuồng chó này lớn hơn chút?"
"Ha ha ha!"
Vô Ưu nở nụ cười, trong con ngươi, lại đầy tràn nước mắt.
Tên ca ca ngốc này.
Tiến lên, kéo Cung Ly Lạc, "Ca ca, cần, khi còn bé, chúng ta phải vượt qua bức tường này, mới chui chuồng chó, hôm nay, cần gì như thế. . . . . ."
xong, kéo cánh tay Cung Ly Lạc, vận công, hai người vững vàng rơi vào trong lãnh cung.
"Vô Ưu ngươi. . . . . ."
"Ta biết võ công!" Vô Ưu cười, vào trong việc theo trí nhớ.
Cung Ly Lạc vội vàng đuổi theo.
Tiểu viện trước kia, hôm nay lại bị Đông Hoàng Cung Diệu bỏ quên, vị trí đồ vật, thay đổi.
Chỉ có cây trong sân, trở thành đại thụ che trời.
ít lá cây rơi xuống, Vô Ưu đưa tay, mặc cho nó rơi vào trong lòng bàn tay, sau đó từ từ nắm lại, Cung Ly Lạc tiến lên, tới bên cạnh Vô Ưu, tay Vô Ưu, kể cả lá cây, đều cầm lấy.
"Bảo vật trong tay, máu trong tim, vẫn luôn như vậy, chưa bao giờ thay đổi!"
【015】 Học quy tắc.
Bảo vật trong tay, máu trong tim.
Vô Ưu cười, dựa vào trong ngực Cung Ly Lạc, "Ca ca. . . . . ."
"Ừm!"
"Cám ơn ngươi khi còn bé lượm ta về!"
Cung Ly Lạc ôm chặt Vô Ưu, "Là ta cám ơn ngươi, xuất trong cuộc đời của ta, cho ta nhà và người thân!"
"Ca ca, chúng ta trở về thôi!"
"Tốt!"
Hai người mới vừa trở lại Lạc vương phủ, nhìn thấy thái giám trong hoàng cung đến tuyên chỉ.
"Chuyện gì?" Cung Ly Lạc lạnh nhạt hỏi.
"Khởi bẩm Lạc vương, hoàng thượng hạ chỉ, tứ phong Vô Ưu nương làm Quận chúa Vô Ưu, truyền nô tài đến tuyên chỉ trước!"
Cung Ly Lạc nhìn thái giám đến tuyên chỉ, "Thánh chỉ đâu?"
Thái giám đến tuyên chỉ lập tức đưa thánh chỉ lên, Cung Ly Lạc nhận lấy mở ra, nhìn chút, thu vào, "Vô Ưu, chúng ta vào cung tạ ơn !"
Vô Ưu cười gật đầu.
thể , người ca ca này của nàng, luôn bảo vệ nàng.
Biết nhận thánh chỉ là phải quỳ xuống, nên lấy thánh chỉ trước.
Mặt thái giám đến tuyên chỉ lúc xanh, lúc trắng, "Vương Gia. . . . . ."
Cung Ly Lạc lạnh lùng nhìn thái giám đến tuyên chỉ, "Thế nào, ngươi có ý kiến?"
"Nô tài dám!"
" dám là tốt rồi, Bổn vương luôn luôn thích người nhiều lời, Bổn vương tin tưởng, Từ công công, hẳn phải là người thích nhiều lời !"
"Nô tài dám lắm mồm!"
Hoàng cung.
Đại khí hào hùng.
Xe ngựa dừng ở cửa cung, tiến vào trong hoàng cung, lập tức có kiệu đón, Cung Ly Lạc dắt Vô Ưu lên chiếc kiệu, đến Dưỡng Tâm điện.
Dưỡng Tâm điện.
Đông Hoàng Cung Diệu uy nghiêm ngồi ghế rồng, bên cạnh là hoàng hậu, Trương quý phi, Lương quý phi, Đức Phi, Hiền phi, Thục phi, còn có Nguyên Phi, Ninh phi, Như phi tương đối được cưng chìu.
Cung Ly Lạc dắt Vô Ưu vào Dưỡng Tâm điện.
Khẽ khom lưng, "Tham kiến phụ hoàng!"
Đông Hoàng Cung Diệu nhìn Vô Ưu bên cạnh Cung Ly Lạc, dung nhan tuyệt sắc, hơi lạnh nhạt, tuy khiến người khác phải cách xa ngàn dặm, nhưng, vừa nhìn biết phải nương dễ đối phó.
"Ngươi chính là Vô Ưu?"
Vô Ưu khẽ cúi thân, "Vô Ưu tham kiến hoàng thượng!"
Đông Hoàng Cung Diệu nhìn kỹ chút, mới lên tiếng, "Vẫn còn mấy phần dáng vẻ khi còn bé, những năm này, ngươi sống tốt ?"
"Còn sống, chính là tốt nhất!" Vô Ưu hời hợt , ngẩng đầu, khéo cười tươi nhìn Cung Ly Lạc.
Miễn là còn sống trở lại, trở lại bên cạnh Cung Ly Lạc, chính là tốt nhất.
Cung Ly Lạc nhìn, con ngươi lạnh lẽo trở nên ấm áp, cầm tay Vô Ưu chặt.
Dưới con mắt của mọi người, chàng chàng thiếp thiếp.
Hoàng hậu hừ lạnh cái thứ nhất.
Vô Ưu ngước mắt nhìn, lạnh lùng liếc hoàng hậu cái, rồi dời ánh mắt .
Hoàng hậu chỉ cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, trong lòng lại hừ lạnh.
Thản nhiên mở miệng , "Hoàng thượng, hôm nay Quận chúa Vô Ưu trở lại, hôn của Lạc vương cũng định, chỉ là Quận chúa Vô Ưu, dù sao vẫn còn tuổi, cho dù thành thân, năm nửa sợ cũng thể viên phòng, theo nô tì . . . . . ."
Vô Ưu nghe vậy, nhìn hoàng hậu lần nữa.
Nhếch môi cười lạnh.
Cung Ly Lạc lại mở miệng trước, "Chỉ cần ngươi sợ chết, Bổn vương cũng để ý việc giết thêm mấy người!"
"Ngươi. . . . . ." Hoàng hậu hơi tức giận.
Hoàng thượng lạnh lùng nhìn hoàng hậu cái, mới lên tiếng, "Trẫm ngược lại cảm thấy, nhiều năm như vậy cũng chờ được, lại chờ thêm hai năm, cũng sao!"
"Ý tứ của phụ hoàng, cũng là ý của ta, chọn ngày hoàng đạo, làm lễ cập kê cho Vô Ưu, lại chọn ngày lành tháng tốt, cưới Vô Ưu vào cửa, về phần viên phòng, ta là người hơn 20 tuổi, cần các ngươi quan tâm!"
Cái nặng cái , trong lòng biết .
Cung Ly Lạc xong, dắt Vô Ưu, xoay người rời khỏi Dưỡng Tâm điện.
Hoàng đế tức giận sầm mặt lại, hoàng hậu cũng thế, lại lập tức khuyên nhủ Hoàng đế, " cho cùng, thân thế Vô Ưu, có hơi thấp kém, những năm này cũng biết lưu lạc ở nơi nào, trải qua như thế nào, theo ý kiến của nô tì, nếu phái ma ma , dạy Quận chúa Vô Ưu chút quy tắc, đường đường là Lạc vương phi, hiểu quy tắc cũng hay!"
"Ừ, cũng tốt, chuyện này hoàng hậu tự mình quyết định, xem trong cung có ma ma nào được, phái người đó !"
"Dạ!"
Vị Ương cung của Hoàng hậu.
"Kê ma ma, nghe , quy tắc của ngươi trong hoàng cung, là tốt nhất, lần này đến Lạc vương phủ, ngươi hiểu ý tứ Bổn cung chứ?"
Kê ma ma lập tức hành lễ, "Hoàng hậu nương nương yên tâm, nô tỳ hiểu!"
Lạc vương phủ.
Vô Ưu và Cung Ly Lạc chân trước vừa bước vào, chân sau thái giám đến tuyên chỉ dẫn kê ma ma đến trước.
Vô Ưu nhìn kê ma ma đứng ở trước mặt, hời hợt mở miệng, "Mới vừa rồi, ngươi , ngươi tới đây làm gì?"
"Bẩm Quận chúa Vô Ưu, nô tỳ tới dạy quy tắc cho Quận chúa!"
Vô Ưu cười ra tiếng, "Thánh chỉ của ai?"
"Hoàng thượng!"
Vô Ưu nở nụ cười, nhìn Cung Ly Lạc, "Ca ca, ngươi muốn Vô Ưu học quy tắc sao?"
" cần!"
Vô Ưu gật đầu, nếu Cung Ly Lạc muốn nàng học, nàng cũng muốn phí tâm tư học những thứ vô dụng này.
"Nếu ca ca lên tiếng, Kê ma ma ngươi, đến từ nơi nào, chạy về chỗ đó , về phần những quy tắc kia, Vô Ưu muốn học, cũng bao giờ học!"
Vô Ưu xong, đứng dậy.
Nàng xem sách thuốc, hoặc là lịch sử còn tốt hơn.
Tìm được vị trí của những vị thuốc kia sớm chút, giải độc cho Cung Ly Lạc sớm chút, mới là chính .
Kê ma ma trở lại hoàng cung, sau đó ra sức, Vô Ưu ngang ngược càn rỡ, vô lễ vô cùng.
Hoàng hậu sau khi nghe xong, nở nụ cười, "Kê ma ma, ngươi mỗi ngày chạy đến các nơi đông đúc, nên làm như thế nào, chắc hẳn cần Bổn cung dạy ngươi!"
"Hoàng hậu nương nương yên tâm, nô tỳ hiểu!"
Mấy ngày kế tiếp, Cung Ly Lạc phụ trách chọn ngày hoàng đạo, Vô Ưu cả ngày ở trong thư phòng, xem sách, hoàn toàn biết, phố lớn ngõ đều nghị luận Vô Ưu Quận chúa ngang ngược càn rỡ, vô lễ.
"Vương Gia. . . . . ."
Cung Ly Lạc nhìn Cung Nhất, "Có chuyện gì sao?"
Cung Nhất gật đầu, mang lời đồn đãi ngoài phố lớn ngõ lần, con ngươi Cung Ly Lạc từ từ nheo lại, "Cung Nhất, , cắt lưỡi Kê ma ma cho Bổn vương, để cho nàng vĩnh viễn cũng mở miệng được, cũng nhảm nữa!"
"Dạ!"
Ngày thứ hai.
Kê ma ma bị mang đến trước mặt Đông Hoàng Cung Diệu, chân mày Đông Hoàng Cung Diệu vặn, "Chuyện gì xảy ra?"
"Khởi bẩm hoàng thượng, hôm qua Kê ma ma ở trong nhà, bị thích khách cắt đứt đầu lưỡi!"
Đông Hoàng Cung Diệu giận dữ, "Người nào lớn mật như thế?"
"Là Lạc vương!"
Đông Hoàng Cung Diệu khẽ kinh ngạc, nhìn sang thái giám đứng bên, "Tiểu Từ Tử, ngươi , tại sao?"
"Hồi bẩm hoàng thượng, Kê ma ma miệng nhai đầy giòi, tùy ý bôi nhọ thanh danh của Quận chúa Vô Ưu, khiến dư luận xôn xao, Lạc vương mới tức giận. . . . . ."
Công công mang hết nguyên nhân hậu quả lần, Đông Hoàng Cung Diệu giận dữ, "Người đâu, kéo nô tỳ xảo quyệt này xuống đánh 100 gậy, treo ở cổng Kinh Thành ba ngày, răn đe cảnh cáo!"
"Truyền chỉ xuống, ai dám bàn luận thị phi về Quận chúa Vô Ưu, theo luật bắt lại, đánh 100 gậy!"
Khi hoàng hậu biết chuyện của Kê ma ma, kinh ngạc chút, vừa định phân phó, Đông Hoàng Cung Diệu tới Vị Ương cung.
"Nô tì tham kiến hoàng thượng!"
Đông Hoàng Cung Diệu nhìn hoàng hậu, "Ban đầu trẫm bảo ngươi sai ma ma, dạy Quận chúa Vô Ưu học lễ nghi, ngươi phái Kê ma ma sao?"
"Hồi hoàng thượng, đúng vậy!"
Đông Hoàng Cung Diệu lạnh lùng khẽ hừ, "Hoàng hậu, nếu muốn người biết trừ phi mình làm, ngươi cho rằng, Lạc nhi vẫn còn giống như hai mươi năm trước, là đứa bé hề có năng lực phản kháng, luôn phải chịu ủy khuất, trẫm nhắc lại với ngươi lần nữa, sóng to gió lớn tới, chớ để thuyền lật trong mương, vì ngươi, cũng suy nghĩ cho thái tử !"
Đông Hoàng Cung Diệu xong, vung tay lên, ném mấy quyển tấu chương xuống trước mặt hoàng hậu.
Last edited by a moderator: 14/11/15