1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tà Vương Tuyệt Sủng Cuồng Phi - Tiêu Tùy Duyên (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      【014】 Bảo vật trong tay, máu trong tim.

      Ván bài cửu đầu tiên, Vô Ưu lợi dụng lòng tự ái lấy hết bảo vật của bọn họ.

      Thái tử, Thạc vương, Hằng Vương, Minh vương đối với bài cửu, mặc dù là quá nhiệt tình, nhưng vẫn rất thích.

      "Ai nha, vận may của Vô Ưu muội muội tốt!"

      Sắp xếp bài cửu xong, lại đặt ngân phiếu ở bàn, Vô Ưu nhìn mấy xấp ngân phiếu này, lại nhìn mệnh giá, trong lòng tính toán chút, đại khái ở đây có bốn, năm vạn lượng.

      Thái tử vô cùng tàn nhẫn.

      Vô Ưu cười, nghĩ đến việc thái tử giấu giếm bạc .

      Cầm xúc xắc lên vứt xuống bàn.

      "Ba số sáu, đại!"

      Cầm bài của mình, Vô Ưu mở ra, con ngươi Cung Ly Lạc híp lại, động thủ đổi bài cửu .

      đôi hầu, Chí Tôn Bảo.

      "Ah. . . . . ."

      Mắt thái tử híp lại, nhìn Vô Ưu chút, lại nhìn Cung Ly Lạc chút, lại nhìn mấy huynh đệ khác.

      Nghĩ thầm Vô Ưu biết chơi bài cửu, bài cũng là bọn tự sửa lại, Vô Ưu chỉ phụ trách ném xúc xắc, nhất định là may mắn.

      Chỉ là, ván thứ ba, ván thứ tư, ván thứ năm vẫn là Chí Tôn Bảo, tiền đánh cuộc bọn họ đặt ra càng ngày càng lớn, thậm chí lúc Minh vương bắt đầu viết giấy nợ, bọn họ liền tỉnh ngộ, bọn họ gặp được cao thủ rồi.

      Nhưng, Vô Ưu vẫn cười rất ngọt ngào, cũng quản việc sắp xếp lại bài cửu, cũng quản bọn họ làm gì, chỉ chuyên tâm ném xúc xắc. Khéo léo ngồi ở trong ngực Cung Ly Lạc, thỉnh thoảng ăn miếng dưa và trái cây Cung Ly Lạc đưa tới bên miệng nàng.

      khí này, giống như lập tức trở lại mười năm trước, Cung Ly Lạc cũng ôm Vô Ưu như vậy, cho Vô Ưu ăn.

      Thái tử cũng phải viết vài giấy nợ.

      "Vô Ưu muội muội, hôm nay mấy ca ca chúng ta đắc tội, kính xin Vô Ưu muội muội giơ cao đánh khẽ!" Thái tử Cung Thịnh xong, ôm quyền với Vô Ưu.

      Vô Ưu cười nhạt, "Thái tử ca ca trêu ghẹo Vô Ưu!" xong, ném xúc xắc trong tay lên bàn, "Ca ca, giờ cơm đến, chúng ta ăn cơm !"

      Cung Ly Lạc gật đầu, "Tốt!"

      Nghiêng đầu nhìn Cung Nhất, "Cung Nhất, tại đến phủ thái tử, phủ Thạc vương, phủ Hằng Vương, phủ Minh vương lấy ngân phiếu!"

      Thái tử Cung Thịnh lúng túng cười tiếng, " cần, cần, ta để cho gã sai vặt quay về phủ thái tử lấy ngân phiếu!"

      Thái tử cũng mở miệng, Thạc vương, Hằng Vương, Minh vương cũng thể giở trò, lập tức để cho gã sai vặt bên cạnh trở về vương phủ lấy ngân phiếu.

      bàn thức ăn.

      Con ngươi Vô Ưu quét vòng, cầm đũa lên gắp rau và đồ ăn thả vào trong đĩa trước mặt Cung Ly Lạc, "Ca ca, ngươi ăn !"

      Cung Ly Lạc sững sờ, những món ăn này, đều là món trước kia thích ăn, nhưng mà sau khi mất Vô Ưu, bao giờ ăn nữa, cầm đũa lên, gắp bỏ vào trong miệng.

      Hình như lại được nếm mùi vị năm đó.

      Giống như, Vô Ưu chưa bao giờ gặp chuyện may, giống như tất cả đều chưa từng xảy ra.

      Nhưng, Vô Ưu bị thương, nàng lại, tới hôm nay tay lại đầy vết chai, Cung Ly Lạc muốn lừa mình dối người cũng được.

      Gắp rau và đồ ăn đưa đến bên miệng Vô Ưu, "Vô Ưu cũng nếm thử chút !"

      Vô Ưu há mồm, nhàng nhai, "Ca ca, vẫn là mùi vị năm đó!"

      Lúc ăn cơm, mấy gã sai vặt của các hoàng tử đưa ngân phiếu tới, Vô Ưu cúi đầu cười, Cung Ly Lạc phân phó Cung Nhất kiểm tra lại.

      Mấy hoàng tử xấu hổ vô cùng, nhưng lại thể nhếch miệng mà cười.

      canh giờ sau, từng người từng người thua ít nhất hai mươi mấy vạn lượng, thái tử ít nhất 30 vạn lượng.

      Sau khi ăn xong, Cung Ly Lạc cũng cáo biệt bọn thái tử, dắt Vô Ưu xuống lầu, lên xe ngựa, trực tiếp trở về Lạc vương phủ.

      Bên trong xe ngựa.

      Vô Ưu ha ha nở nụ cười.

      Cung Ly Lạc nhéo lỗ mũi Vô Ưu, "Nghịch ngợm!"

      ràng chính là cao thủ, còn làm bộ biết chơi, thắng như vậy làm bọn họ tâm can tính khí phổi đều đau.

      "Ca ca, có phải Vô Ưu rất lợi hại hay ?"

      Cung Ly Lạc gật đầu, "Hư, giống như khi còn bé, chỉ thích tính kế người khác!"

      "Nào có, ai bảo bọn muốn lừa bạc của ca ca!" Vô Ưu xong, dựa vào trong ngực Cung Ly Lạc, "Mà bạc của ca ca, chính là bạc của Vô Ưu, Vô Ưu tự nhiên muốn bảo vệ thôi!"

      "Của ca ca?"

      "Ca ca là của Vô Ưu, ai cũng thể mơ ước, nếu ai dám giành ca ca với Vô Ưu, Vô Ưu nhất định khiến sống bằng chết, muốn chết cũng xong. . . . . ."

      Cung Ly Lạc nhàn nhạt nhếch môi, "Vẫn bá đạo giống như khi còn bé!"

      Vô Ưu ha ha cười ngừng.

      Nàng bá đạo, cũng chỉ đối với mình Cung Ly Lạc, những người khác, từ trước đến giờ nàng đều cực kỳ lạnh nhạt.

      Lạc vương phủ.

      Mạc Cẩn Hàn ngồi ở cửa Lạc vương phủ, vuốt gương mặt bị Cung Nhất đánh, ai u ai u hô hoán lên.

      Nếu phải sợ động đến kịch độc trong cơ thể, nhất định đánh Cung Nhất nửa tháng xuống giường được.

      "Ai u, ai u. . . . . ."

      Xa xa, Mạc Cẩn Hàn nhìn thấy xe ngựa quen thuộc kia, mắt trong nháy mắt sáng lên.

      ra, nàng chính là tiểu Vô Ưu năm đó.

      Chuyện này Mạc Cẩn Hàn hề nghĩ tới .

      Khi còn bé, Vô Ưu đối với người nào cũng làm mặt lạnh trừ với Cung Ly Lạc, Mạc Cẩn Hàn chỉ gặp Vô Ưu có lần.

      Vô Ưu chỉ cho Mạc Cẩn Hàn vẻ mặt, mím môi, con ngươi híp lại, dáng vẻ tiểu đại nhân.

      Xe ngựa dừng lại, Mạc Cẩn Hàn lập tức đứng dậy, kinh ngạc nhìn Cung Ly Lạc xuống xe ngựa trước, cẩn thận ôm Vô Ưu xuống xe ngựa, mà đôi tay Vô Ưu vòng quanh cổ Cung Ly Lạc, tựa đầu vào trong ngực Cung Ly Lạc, hình như ngủ.

      Trong phút chốc Mạc Cẩn Hàn chợt hiểu, có người, có chuyện, từ lúc vừa mới bắt đầu, cũng chưa có phần của .

      Đợi Cung Ly Lạc vào, Mạc Cẩn Hàn mới thu ánh mắt mất mác lại, hi hi ha ha , "Cung Ly Lạc, ta có chỗ để , ngươi chứa chấp ta mấy ngày !"

      Cung Ly Lạc liếc mắt nhìn Mạc Cẩn Hàn, lên tiếng, ôm Vô Ưu thẳng vào Lạc vương phủ.

      Mạc Cẩn Hàn thở ra hơi, có cự tuyệt, chính là chấp nhận.

      Cuối cùng vẫn còn có chút lương tâm.

      Trở lại sân , Cung Ly Lạc đặt Vô Ưu lên giường, hơi nhếch môi, "Mới vừa ăn no, lại ngủ như vậy, bụng khó chịu, nếu , đứng lên chút !"

      "Ta ngủ thiếp !"

      Cung Ly Lạc bật cười, "Nếu , ta dẫn ngươi nhảy dây!"

      Vô Ưu lắc đầu, "Nhảy dây, dễ chơi!"

      "Vậy ngươi muốn nơi nào?"

      Vô Ưu đột nhiên ngồi dậy, nheo mắt lại, "Ca ca, chúng ta đến lãnh cung, xem cái chuồng chó đó có còn hay , có được ?"

      Đó là của hai người bọn họ, kí ức đáng nhớ nhất.

      Cung Ly Lạc gật đầu, ôm Vô Ưu nhanh chóng bay ra khỏi Lạc vương phủ, mũi chân đạp nóc nhà.

      "Khinh công của ca ca tệ!"

      Cung Ly Lạc hơi nhếch môi.

      Nếu có trúng độc, võ công của so với giờ phút này, cao hơn gấp đôi.

      Trong lãnh cung của hoàng cung.

      Vô Ưu đứng bên, nhìn Cung Ly Lạc khom lưng, tìm kiếm trong bụi cỏ, "Ca ca, vẫn còn chứ?"

      "Vô Ưu, tìm được rồi!"

      thanh phát ra, khó nén mừng rỡ.

      Vô Ưu vội vàng tới, khom lưng nhìn, lại quay sang nhìn Cung Ly Lạc, "Ca ca, ta thấy, ngươi sợ là chui qua được rồi !"

      Cung Ly Lạc bất đắc dĩ, "Nếu , ta làm cái chuồng chó này lớn hơn chút?"

      "Ha ha ha!"

      Vô Ưu nở nụ cười, trong con ngươi, lại đầy tràn nước mắt.

      Tên ca ca ngốc này.

      Tiến lên, kéo Cung Ly Lạc, "Ca ca, cần, khi còn bé, chúng ta phải vượt qua bức tường này, mới chui chuồng chó, hôm nay, cần gì như thế. . . . . ."

      xong, kéo cánh tay Cung Ly Lạc, vận công, hai người vững vàng rơi vào trong lãnh cung.

      "Vô Ưu ngươi. . . . . ."

      "Ta biết võ công!" Vô Ưu cười, vào trong việc theo trí nhớ.

      Cung Ly Lạc vội vàng đuổi theo.

      Tiểu viện trước kia, hôm nay lại bị Đông Hoàng Cung Diệu bỏ quên, vị trí đồ vật, thay đổi.

      Chỉ có cây trong sân, trở thành đại thụ che trời.

      ít lá cây rơi xuống, Vô Ưu đưa tay, mặc cho nó rơi vào trong lòng bàn tay, sau đó từ từ nắm lại, Cung Ly Lạc tiến lên, tới bên cạnh Vô Ưu, tay Vô Ưu, kể cả lá cây, đều cầm lấy.

      "Bảo vật trong tay, máu trong tim, vẫn luôn như vậy, chưa bao giờ thay đổi!"




      【015】 Học quy tắc.

      Bảo vật trong tay, máu trong tim.

      Vô Ưu cười, dựa vào trong ngực Cung Ly Lạc, "Ca ca. . . . . ."

      "Ừm!"

      "Cám ơn ngươi khi còn bé lượm ta về!"

      Cung Ly Lạc ôm chặt Vô Ưu, "Là ta cám ơn ngươi, xuất trong cuộc đời của ta, cho ta nhà và người thân!"

      "Ca ca, chúng ta trở về thôi!"

      "Tốt!"

      Hai người mới vừa trở lại Lạc vương phủ, nhìn thấy thái giám trong hoàng cung đến tuyên chỉ.

      "Chuyện gì?" Cung Ly Lạc lạnh nhạt hỏi.

      "Khởi bẩm Lạc vương, hoàng thượng hạ chỉ, tứ phong Vô Ưu nương làm Quận chúa Vô Ưu, truyền nô tài đến tuyên chỉ trước!"

      Cung Ly Lạc nhìn thái giám đến tuyên chỉ, "Thánh chỉ đâu?"

      Thái giám đến tuyên chỉ lập tức đưa thánh chỉ lên, Cung Ly Lạc nhận lấy mở ra, nhìn chút, thu vào, "Vô Ưu, chúng ta vào cung tạ ơn !"

      Vô Ưu cười gật đầu.

      thể , người ca ca này của nàng, luôn bảo vệ nàng.

      Biết nhận thánh chỉ là phải quỳ xuống, nên lấy thánh chỉ trước.

      Mặt thái giám đến tuyên chỉ lúc xanh, lúc trắng, "Vương Gia. . . . . ."

      Cung Ly Lạc lạnh lùng nhìn thái giám đến tuyên chỉ, "Thế nào, ngươi có ý kiến?"

      "Nô tài dám!"

      " dám là tốt rồi, Bổn vương luôn luôn thích người nhiều lời, Bổn vương tin tưởng, Từ công công, hẳn phải là người thích nhiều lời !"

      "Nô tài dám lắm mồm!"

      Hoàng cung.

      Đại khí hào hùng.

      Xe ngựa dừng ở cửa cung, tiến vào trong hoàng cung, lập tức có kiệu đón, Cung Ly Lạc dắt Vô Ưu lên chiếc kiệu, đến Dưỡng Tâm điện.

      Dưỡng Tâm điện.

      Đông Hoàng Cung Diệu uy nghiêm ngồi ghế rồng, bên cạnh là hoàng hậu, Trương quý phi, Lương quý phi, Đức Phi, Hiền phi, Thục phi, còn có Nguyên Phi, Ninh phi, Như phi tương đối được cưng chìu.

      Cung Ly Lạc dắt Vô Ưu vào Dưỡng Tâm điện.

      Khẽ khom lưng, "Tham kiến phụ hoàng!"

      Đông Hoàng Cung Diệu nhìn Vô Ưu bên cạnh Cung Ly Lạc, dung nhan tuyệt sắc, hơi lạnh nhạt, tuy khiến người khác phải cách xa ngàn dặm, nhưng, vừa nhìn biết phải nương dễ đối phó.

      "Ngươi chính là Vô Ưu?"

      Vô Ưu khẽ cúi thân, "Vô Ưu tham kiến hoàng thượng!"

      Đông Hoàng Cung Diệu nhìn kỹ chút, mới lên tiếng, "Vẫn còn mấy phần dáng vẻ khi còn bé, những năm này, ngươi sống tốt ?"

      "Còn sống, chính là tốt nhất!" Vô Ưu hời hợt , ngẩng đầu, khéo cười tươi nhìn Cung Ly Lạc.

      Miễn là còn sống trở lại, trở lại bên cạnh Cung Ly Lạc, chính là tốt nhất.

      Cung Ly Lạc nhìn, con ngươi lạnh lẽo trở nên ấm áp, cầm tay Vô Ưu chặt.

      Dưới con mắt của mọi người, chàng chàng thiếp thiếp.

      Hoàng hậu hừ lạnh cái thứ nhất.

      Vô Ưu ngước mắt nhìn, lạnh lùng liếc hoàng hậu cái, rồi dời ánh mắt .

      Hoàng hậu chỉ cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, trong lòng lại hừ lạnh.

      Thản nhiên mở miệng , "Hoàng thượng, hôm nay Quận chúa Vô Ưu trở lại, hôn của Lạc vương cũng định, chỉ là Quận chúa Vô Ưu, dù sao vẫn còn tuổi, cho dù thành thân, năm nửa sợ cũng thể viên phòng, theo nô tì . . . . . ."

      Vô Ưu nghe vậy, nhìn hoàng hậu lần nữa.

      Nhếch môi cười lạnh.

      Cung Ly Lạc lại mở miệng trước, "Chỉ cần ngươi sợ chết, Bổn vương cũng để ý việc giết thêm mấy người!"

      "Ngươi. . . . . ." Hoàng hậu hơi tức giận.

      Hoàng thượng lạnh lùng nhìn hoàng hậu cái, mới lên tiếng, "Trẫm ngược lại cảm thấy, nhiều năm như vậy cũng chờ được, lại chờ thêm hai năm, cũng sao!"

      "Ý tứ của phụ hoàng, cũng là ý của ta, chọn ngày hoàng đạo, làm lễ cập kê cho Vô Ưu, lại chọn ngày lành tháng tốt, cưới Vô Ưu vào cửa, về phần viên phòng, ta là người hơn 20 tuổi, cần các ngươi quan tâm!"

      Cái nặng cái , trong lòng biết .

      Cung Ly Lạc xong, dắt Vô Ưu, xoay người rời khỏi Dưỡng Tâm điện.

      Hoàng đế tức giận sầm mặt lại, hoàng hậu cũng thế, lại lập tức khuyên nhủ Hoàng đế, " cho cùng, thân thế Vô Ưu, có hơi thấp kém, những năm này cũng biết lưu lạc ở nơi nào, trải qua như thế nào, theo ý kiến của nô tì, nếu phái ma ma , dạy Quận chúa Vô Ưu chút quy tắc, đường đường là Lạc vương phi, hiểu quy tắc cũng hay!"

      "Ừ, cũng tốt, chuyện này hoàng hậu tự mình quyết định, xem trong cung có ma ma nào được, phái người đó !"

      "Dạ!"

      Vị Ương cung của Hoàng hậu.

      "Kê ma ma, nghe , quy tắc của ngươi trong hoàng cung, là tốt nhất, lần này đến Lạc vương phủ, ngươi hiểu ý tứ Bổn cung chứ?"

      Kê ma ma lập tức hành lễ, "Hoàng hậu nương nương yên tâm, nô tỳ hiểu!"

      Lạc vương phủ.

      Vô Ưu và Cung Ly Lạc chân trước vừa bước vào, chân sau thái giám đến tuyên chỉ dẫn kê ma ma đến trước.

      Vô Ưu nhìn kê ma ma đứng ở trước mặt, hời hợt mở miệng, "Mới vừa rồi, ngươi , ngươi tới đây làm gì?"

      "Bẩm Quận chúa Vô Ưu, nô tỳ tới dạy quy tắc cho Quận chúa!"

      Vô Ưu cười ra tiếng, "Thánh chỉ của ai?"

      "Hoàng thượng!"

      Vô Ưu nở nụ cười, nhìn Cung Ly Lạc, "Ca ca, ngươi muốn Vô Ưu học quy tắc sao?"

      " cần!"

      Vô Ưu gật đầu, nếu Cung Ly Lạc muốn nàng học, nàng cũng muốn phí tâm tư học những thứ vô dụng này.

      "Nếu ca ca lên tiếng, Kê ma ma ngươi, đến từ nơi nào, chạy về chỗ đó , về phần những quy tắc kia, Vô Ưu muốn học, cũng bao giờ học!"

      Vô Ưu xong, đứng dậy.

      Nàng xem sách thuốc, hoặc là lịch sử còn tốt hơn.

      Tìm được vị trí của những vị thuốc kia sớm chút, giải độc cho Cung Ly Lạc sớm chút, mới là chính .

      Kê ma ma trở lại hoàng cung, sau đó ra sức, Vô Ưu ngang ngược càn rỡ, vô lễ vô cùng.

      Hoàng hậu sau khi nghe xong, nở nụ cười, "Kê ma ma, ngươi mỗi ngày chạy đến các nơi đông đúc, nên làm như thế nào, chắc hẳn cần Bổn cung dạy ngươi!"

      "Hoàng hậu nương nương yên tâm, nô tỳ hiểu!"

      Mấy ngày kế tiếp, Cung Ly Lạc phụ trách chọn ngày hoàng đạo, Vô Ưu cả ngày ở trong thư phòng, xem sách, hoàn toàn biết, phố lớn ngõ đều nghị luận Vô Ưu Quận chúa ngang ngược càn rỡ, vô lễ.

      "Vương Gia. . . . . ."

      Cung Ly Lạc nhìn Cung Nhất, "Có chuyện gì sao?"

      Cung Nhất gật đầu, mang lời đồn đãi ngoài phố lớn ngõ lần, con ngươi Cung Ly Lạc từ từ nheo lại, "Cung Nhất, , cắt lưỡi Kê ma ma cho Bổn vương, để cho nàng vĩnh viễn cũng mở miệng được, cũng nhảm nữa!"

      "Dạ!"

      Ngày thứ hai.

      Kê ma ma bị mang đến trước mặt Đông Hoàng Cung Diệu, chân mày Đông Hoàng Cung Diệu vặn, "Chuyện gì xảy ra?"

      "Khởi bẩm hoàng thượng, hôm qua Kê ma ma ở trong nhà, bị thích khách cắt đứt đầu lưỡi!"

      Đông Hoàng Cung Diệu giận dữ, "Người nào lớn mật như thế?"

      "Là Lạc vương!"

      Đông Hoàng Cung Diệu khẽ kinh ngạc, nhìn sang thái giám đứng bên, "Tiểu Từ Tử, ngươi , tại sao?"

      "Hồi bẩm hoàng thượng, Kê ma ma miệng nhai đầy giòi, tùy ý bôi nhọ thanh danh của Quận chúa Vô Ưu, khiến dư luận xôn xao, Lạc vương mới tức giận. . . . . ."

      Công công mang hết nguyên nhân hậu quả lần, Đông Hoàng Cung Diệu giận dữ, "Người đâu, kéo nô tỳ xảo quyệt này xuống đánh 100 gậy, treo ở cổng Kinh Thành ba ngày, răn đe cảnh cáo!"

      "Truyền chỉ xuống, ai dám bàn luận thị phi về Quận chúa Vô Ưu, theo luật bắt lại, đánh 100 gậy!"

      Khi hoàng hậu biết chuyện của Kê ma ma, kinh ngạc chút, vừa định phân phó, Đông Hoàng Cung Diệu tới Vị Ương cung.

      "Nô tì tham kiến hoàng thượng!"

      Đông Hoàng Cung Diệu nhìn hoàng hậu, "Ban đầu trẫm bảo ngươi sai ma ma, dạy Quận chúa Vô Ưu học lễ nghi, ngươi phái Kê ma ma sao?"

      "Hồi hoàng thượng, đúng vậy!"

      Đông Hoàng Cung Diệu lạnh lùng khẽ hừ, "Hoàng hậu, nếu muốn người biết trừ phi mình làm, ngươi cho rằng, Lạc nhi vẫn còn giống như hai mươi năm trước, là đứa bé hề có năng lực phản kháng, luôn phải chịu ủy khuất, trẫm nhắc lại với ngươi lần nữa, sóng to gió lớn tới, chớ để thuyền lật trong mương, vì ngươi, cũng suy nghĩ cho thái tử !"

      Đông Hoàng Cung Diệu xong, vung tay lên, ném mấy quyển tấu chương xuống trước mặt hoàng hậu.
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      PhongVy thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      【016】 Vô Ưu ra tay

      Hoàng hậu nhặt tấu chương lên rồi nhìn, phía đều là lời buộc tội thái tử xa hoa dâm đãng, khi dễ hành hung dân chúng, mua chuộc quan viên, mỗi bản tấu chương, đều ghi thời gian, địa điểm, nhân vật, nhân chứng.

      Thậm chí ngay cả những đoạn đối thoại cũng có.

      Hoàng hậu khẽ phát run, "Hoàng thượng, oan uổng, thái tử . . . . . ."

      Đông Hoàng Cung Diệu lạnh lùng nhìn hoàng hậu, "Oan uổng hay , trong lòng trẫm hiểu , trẫm, chỉ cảnh cáo hoàng hậu, đừng tự nâng đá đập chân của mình, phá hủy tất cả hi vọng của ngươi!"

      Xoay người, phẩy tay áo bỏ .

      Thân thể hoàng hậu mềm nhũn, ngã ngồi mặt đất.

      "Cung Ly Lạc. . . . . ."

      Cung Ly Lạc trả thù nàng, bởi vì nàng giật dây Kê ma ma hủy hoại thanh danh của Vô Ưu.

      liền ra tay, hủy hoại thái tử của nàng.

      "Hoàng hậu nương nương!" Nô tỳ trong cung vội vàng tiến lên, đỡ hoàng hậu dậy.

      "Truyền thái tử vào cung!"

      "Hoàng hậu nương nương, thái tử ở Ngự Thư Phòng, lúc nãy, nghe , vẫn còn quỳ!"

      Hoàng hậu nghe vậy, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch.

      Ngự Thư Phòng.

      Đông Hoàng Cung Diệu từ cao nhìn xuống nhìn thái tử Cung Thịnh quỳ dưới đất, "Ngươi biết, vì sao trẫm phế bỏ ngươi ?"

      "Nhi thần rất sợ hãi!"

      "Sợ hãi, hay cho tiếng sợ hãi, mẫu hậu ngươi hồ đồ, ngươi cũng có đầu óc mà ngu dốt như vậy, thế, ngươi còn quỳ gối ở đây, tốt tự xét lại mình !" Đông Hoàng Cung Diệu xong, đứng dậy rời .

      "Cung tiễn phụ hoàng!"

      Thái tử Cung Thịnh nằm rạp mặt đất, sợ hết hồn hết vía.

      Mấy ngày trước, chuyện hoàng hậu giật dây, cũng biết, nhưng, vì chèn ép Cung Ly Lạc, nhắm mắt mở mắt, nhưng nghĩ Cung Ly Lạc phản kích lại, nổi trận lôi đình, dâng ba bản tấu chương, chữ nào cũng là châu ngọc, đâm thẳng vào .

      Lâu Ngoại Lâu."L.ê, Q.u.ý, Đ.ô.n"

      Lầu hai.

      Thạc vương khẽ mỉm cười, "Lần này hoàng hậu nương nương tự bê đá đập vào chân của mình, thái tử ở trước mặt phụ hoàng, bị xem thường từ lâu!"

      Hằng Vương cười, "Nhị ca, như thế, đối với chúng ta có lợi rất lớn, phải sao!"

      "Đúng là có lợi, chỉ là, Cung Ly Lạc, quá kinh khủng, ra tay thôi, vừa ra tay, thiếu chút nữa phá hủy thái tử, ngươi , có thể chúng ta cũng có nhược điểm rơi vào trong tay hay !"

      Huynh đệ hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, trong nháy mắt cả người lạnh run.

      Lạc vương phủ.

      Trừ thái tử phi, mấy tẩu tẩu đều tới, ra cho oai là tới tranh thủ tình cảm với Vô Ưu.

      Vô Ưu cười nhạt, nghe các nàng chuyện này chuyện nọ, trong Kinh Thành lại mở tiệm xiêm áo, tiệm bán son phấn tử, tiệm trang sức, Vô Ưu nghe đến nhàm chán.

      "Mấy tẩu tẩu, bằng, chúng ta chơi bài cửu !"

      Vô Ưu vừa , mấy tẩu tẩu nhất thời lộ vẻ mặt lúng túng, vội vàng từ chối ở phủ còn có chuyện quan trọng, vội vội vàng vàng về nhà.

      Vô Ưu nhìn, thở ra hơi.

      Cuối cùng cũng .

      Quay đầu lại, thấy Cung Ly Lạc mặc bộ xiêm áo màu tím tới, Vô Ưu cười ha ha, "Ca ca, tại sao hôm nay thái tử phi tới?"

      "Thái tử phi bị bệnh!"

      Vô Ưu cười, đứng dậy, ôm cổ Cung Ly Lạc, cả người bám lên người Cung Ly Lạc, "Ca ca, có phải ngươi làm chuyện xấu xa gì rồi hay !"

      "!"

      Vô Ưu mới tin.

      Cắn môi, "Ca ca, đêm chúng ta thành thân, có muốn động phòng hoa chúc hay ?"

      Mặt Cung Ly Lạc lập tức đỏ bừng, "Ngươi còn , thân thể còn chưa phát triển, ta...ta tính đợi thêm hai năm!"

      "Ca ca, có phải nguyệt của Vô Ưu tới, coi như trưởng thành hay . . . . . ."

      Cung Ly Lạc nghe vậy, dừng lại.

      Giơ tay lên vỗ nhè vào mông của Vô Ưu, "Hồ đồ, cho dù như vậy, vẫn phải chờ hai năm!"

      Vô Ưu cau mày, dùng sức, đẩy Cung Ly Lạc ngồi ghế, nhanh chóng ngồi vào trong ngực Cung Ly Lạc, quyến rũ đa tình mị hoặc : "Nhưng ca ca, người ta đợi được"

      "Khụ khụ khụ. . . . . ."

      Cung Ly Lạc trực tiếp bị lời của Vô Ưu làm sặc.

      lúc sau mới hồi hồn lại, "Tiểu hài tử, được hồ đồ!"

      "Nào có, ca ca, người ta ràng bắt đầu trưởng thành, tin, ngươi sờ !"

      Vô Ưu xong, nắm tay Cung Ly Lạc lên, đặt ở bộ ngực bằng phẳng của mình.

      Nơi đó, mấy ngày nay bắt đầu khẽ căng đau.

      ngọn núi nho .

      Cung Ly Lạc giống như bị giật điện, nhanh chóng đứng lên, đặt Vô Ưu ở ghế, chạy giống như trốn.

      Vô Ưu ngồi ở ghế, ha ha ha cười lớn.

      Ca ca như vậy, là đáng .

      Mạc Cẩn Hàn đứng ở bên, khóe miệng giật giật.

      Thường ngày, nhìn nàng, đều chỉ thấy mỗi gương mặt lạnh lùng, thấy ai cũng lạnh nhạt xa lánh, chỉ có đối với Cung Ly Lạc, nàng chủ động ôm , hôn , trêu chọc , làm cho cười.

      Gần như tất cả cảm xúc của nàng, đều xuất vì Cung Ly Lạc.

      Khi Vô Ưu cười đủ rồi, quay đầu lại, trầm nhìn Mạc Cẩn Hàn, mở miệng thấp giọng kêu, "Mạc Cẩn Hàn. . . . . ." Sau đó ngoắc ngoắc ngón tay với Mạc Cẩn Hàn.

      Mạc Cẩn Hàn do dự chút, tới bên cạnh Vô Ưu, "Chuyện gì?"

      "Ngươi , có phải ta quá thiện lương ?"

      Mạc Cẩn Hàn trợn mắt, "Ngươi. . . . . ."

      "Đúng vậy!"

      " nhìn ra, ngươi thiện lương!"

      Vô Ưu giơ tay lên, nhìn tay của mình, lật tới lật lui xem xét, " ra , đôi tay này của ta, còn thích hợp để giết người!"

      Ở nơi nhà cao cửa rộng này, hùng có đất dụng võ.

      "Ngươi muốn làm gì?"

      " muốn làm gì cả, chỉ là sau lễ cập kê, ta định mang theo ca ca, tìm những vị thuốc giải kia, hoặc là tìm kẻ thù năm đó muốn giết chúng ta, ăn miếng trả miếng!"

      Con mắt lạnh lùng trong nháy mắt sáng lên, "Mang ta cùng, ngươi xem, ta lái xe ngựa, ta cũng làm người cho ngươi sai bảo, ta càng . . . . . ."

      " cần dài dòng, ta mang theo ngươi, chỉ là, ngươi phải giúp ta làm chuyện!"

      "Được, ngươi !"

      Vô Ưu nghiêng đầu suy nghĩ chút, " điều tra xem, hoàng hậu, ban đầu muốn đưa mấy... nữ tử nào vào Lạc vương phủ, ta muốn thông tin cặn kẽ về các nàng!"

      "Được, tiểu nhân ngay!" Mạc Cẩn Hàn xong, hấp tấp chạy làm việc.

      Vì mạng sống, Mạc Cẩn Hàn chịu khó.

      Vô Ưu nghiêng người ghế, nhàn nhạt nhếch môi.

      Mơ tưởng nam nhân của nàng, cũng phải xem họ có bản lãnh này hay . . . . . .

      【017】 Lễ cập kê.

      Buổi tối, Mạc Cẩn Hàn trở lại, trong tay cầm xấp tác phẩm được chọn, cảm thán, "Chậc chậc chậc, Cung Ly Lạc này, đúng là diễm phúc tồi!"

      Vô Ưu từ trong sách ngẩng đầu lên, nhìn Mạc Cẩn Hàn, lại cúi đầu tiếp tục xem sách thuốc.

      Mạc Cẩn Hàn thấy Vô Ưu để ý tới mình, phối hợp , "Cháu Hữu Thừa Tướng, Tề Phiêu Phiêu, được xưng là tài nữ đứng đầu Đông quốc, cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú, mọi thứ đều tầm thường, chậc chậc chậc, nghe còn là Đệ Nhất Mỹ Nhân của Đông quốc!"

      Mạc Cẩn Hàn xong, nhìn Vô Ưu, ha ha ha , "Chỉ là, sau khi có Vô Ưu ngươi, danh hiệu Đệ Nhất Mỹ Nhân này của Tề Phiêu Phiêu, sợ là giữ được!"

      "Nhưng mà, có danh hiệu Đệ Nhất Mỹ Nhân, có danh hiệu Đệ Nhất Tài Nữ cũng tốt đấy!"

      Vô Ưu nhàng đặt sách y thuật xuống, thanh lạnh lùng mở miệng, "Cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú đều tinh thông?"

      "Đúng vậy, nghe , nhảy múa cũng tệ!"

      Vô Ưu cười, "Nhảy tốt tính, nàng có bản lãnh khiến trăm hoa đua nở, tiếng đàn có thể gọi ra Bách Điểu Triều Phụng(Con công), thi họa có thể gọi bươm bướm tới, đó mới coi là vô cùng tuyệt diệu!"

      Mạc Cẩn Hàn kinh ngạc, nhìn Vô Ưu, "Những thứ này ngươi đều biết sao?"

      "Ta có thể nhốt ngươi lại ?" Vô Ưu xong, liếc Mạc Cẩn Hàn cái, tiếp tục xem sách.

      "Qua cầu rút ván!" Mạc Cẩn Hàn thầm.

      " tiếp, còn mấy người khác?"

      " !" Mạc Cẩn Hàn, ngồi ở ghế, nghiêng đầu, khịt mũi hả giận.

      mệt giống như con chó, chạy tới chạy lui, ngay cả sắc mặt tốt nàng cũng cho.

      " ?" Vô Ưu lạnh nhạt hỏi.

      "Đánh chết cũng !"

      Vô Ưu nghe vậy ngẩng đầu, từ từ đặt sách xuống, giữa ngón tay, chẳng biết lúc nào xuất cây ngân châm, "Mấy ngày nay trong lúc rãnh rỗi, ta nghiên cứu loại độc dược, lúc đâm vào da, hơi hơi đau, lúc lâu sau, ngũ tạng lục phủ bắt đầu từ từ đau, hai canh giờ, ngũ tạng lục phủ bắt đầu đau nhức, ba canh giờ, cả người cũng bắt đầu thối rữa, nếu ngươi gãi, cái, rơi lớp da ra, máu thịt be bét, nhưng mà ngươi cảm thấy đau, lại cảm thấy nhột, đợi đến da người ngươi bắt hư thúi, ngươi mới cảm thấy đau đớn như trời đất đánh xuống!"

      Mạc Cẩn Hàn nghe xong cả người nổi da gà, "Ngươi lừa ta . . . . . ."

      Còn chưa xong, Mạc Cẩn Hàn cảm thấy cổ khẽ đau, giơ tay lên từ cổ rút ngân châm xuống, nhìn Vô Ưu, thấy hai ngón tay của Vô Ưu rỗng tuếch, Mạc Cẩn Hàn nhảy lên.

      "Ngươi...ngươi, ngươi nghiên cứu chế tạo thuốc giải chưa?"

      "Nghiên cứu chế tạo, chỉ là, tạm thời ta muốn cho ngươi!" Vô Ưu xong, cầm sách thuốc lên rồi đứng dậy, lúc ngang qua Mạc Cẩn Hàn, "Bảo trọng, ba canh giờ sau, nếu ngươi còn sống, nhớ tới tìm ta!"

      Rời .

      Mạc Cẩn Hàn nghiến răng.

      Lừa , nhất định là lừa .

      Nhưng, canh giờ sau, lục phủ ngũ tạng bắt đầu co rút, hai canh giờ sau, lục phủ ngũ tạng bắt đầu đau nhức.

      Mạc Cẩn Hàn nhất thời hiểu ra, Vô Ưu đùa với .

      "Vô Ưu, Vô Ưu. . . . . ."

      Lúc này, Vô Ưu ngồi ở ghế nhìn sách thuốc, Cung Ly Lạc giặt quần áo.

      Vô Ưu lấy sách thuốc ra, nhìn Cung Ly Lạc cố gắng giặt sạch xiêm áo của nàng, khẽ kêu, "Ca ca. . . . . ."

      "Ừm!"

      "Những bộ xiêm áo này, giao cho Thúy Thúy giặt là được rồi, ngươi cần gì. . . . . ."

      Cung Ly Lạc cười nhạt, "Còn nhớ từng , vật của ngươi, ngoại trừ ta ra, cho phép bất kì kẻ nào đụng vào, ngươi ở đây mười năm, mỗi lần ta nghĩ đến, đều. . . . . ."

      Hốc mắt Vô Ưu đỏ lên, "Ca ca, ngươi tiếp tục giặt , ta tiếp tục xem sách thuốc!"

      Cung Ly Lạc đáp tiếng, quả tiếp tục vùi đầu vào giặt xiêm áo của Vô Ưu.

      Ngay cả áo lót quần lót, lúc giặt mặt đỏ, tim đập mạnh.

      Vô Ưu khẽ rời khỏi sách thuốc, nhìn gò má Cung Ly Lạc.

      , so với mười năm trước, tuấn hơn, trầm mặc ít lời hơn, cả người luôn tỏa ra hơi lạnh.

      Mười năm này, cuộc sống của nàng thấy mặt trời, chưa chắc dễ chịu hơn nàng.

      Ca ca. . . . . .

      Vô Ưu để sách thuốc xuống, tới bên cạnh Cung Ly Lạc, ngồi xổm xuống, tựa vào bên người Cung Ly Lạc, "Ca ca, về sau, để Vô Ưu bảo vệ ngươi, có được hay ?"

      Cung Ly Lạc nghe vậy, cười.

      Cúi đầu, hôn lên trán Vô Ưu cái, "Tốt!"

      "Chao ôi, Chao ôi, Chao ôi. . . . . ." Mạc Cẩn Hàn kêu gào chạy tới, thân thể bắt đầu nhột, "Vô Ưu, Vô Ưu, ta sai rồi, ta sai rồi, về sau cũng dám nữa, ngươi cho ta thuốc giải !"

      Cung Ly Lạc nhìn Mạc Cẩn Hàn cái, lại nhìn Vô Ưu chút, tiếp tục giặt xiêm áo, Vô Ưu từ trong ngực lấy ra bình sứ, ném cho Mạc Cẩn Hàn, "Lần sau, cần nghi ngờ lời của ta..., có hiểu ?"

      "Hiểu, hiểu, bảo đảm về sau dám nữa!"

      lần thiếu chút nữa muốn mạng của , làm sao còn dám có lần sau.

      Đêm. . . . . . D, đ, Lê. Quý. Đôn

      "Ưmh. . . . . ." Vô Ưu rên rỉ.

      Cung Ly Lạc vội vàng ngồi dậy, "Vô Ưu, thế nào?"

      "Ca ca, đau bụng!"

      "Ăn phải đồ hỏng sao?"

      Vô Ưu lắc đầu, "Ca ca, ngươi xoa xoa cho Vô Ưu !"

      Cung Ly Lạc gật đầu, xoa bụng cho Vô Ưu cả đêm, ngày thứ hai, nhìn thấy vết máu cẩn thận dính ở quần lót tuyết trắng của Vô Ưu trong nháy mắt mặt Cung Ly Lạc đỏ tới mang tai.

      Vô Ưu đổi xiêm áo sạch ra ngoài, tiến lên ôm lấy cổ của Cung Ly Lạc, "Ca ca, đẹp ?"

      Cung Ly Lạc nổi đóa.

      Vô Ưu lại phối hợp , "Ca ca, Vô Ưu quỳ nha. . . . . ." (Nguyên văn của tác giả là như vậy, em cũng hiểu có ý gì)

      "Hồ đồ!" Cung Ly Lạc xong, ôm chặc lấy Vô Ưu.

      Nữ tử này, lúc nhặt về, còn là oa nhi, gào khóc đòi ăn, bón cơm nước, tắm rửa, mới đó lớn rồi.

      Lúc nghe nàng trưởng thành gả cho làm nương tử vô cùng mừng rỡ, sau đó xảy ra chuyện, tạm thời lạc mất nàng, nhưng vẫn như cũ nhớ lời của nàng..., đồng ý.

      "Ca ca, lễ cập kê của Vô Ưu là vào lúc nào?"

      "Năm ngày sau!"

      "Vậy Vô Ưu phải chuẩn bị cái gì?"

      "Cái gì cũng cần chuẩn bị, an tâm làm chuyện ngươi thích là tốt rồi!"

      Năm ngày sau. "L,ê. Q,u,ý. Đ,ô,n"

      Sớm tinh mơ, Vô Ưu rời giường, tắm rửa thay quần áo, mặc xiêm áo chính thức vào, đến cửa chính tiếp khách.

      Nhưng nghĩ người tới, lại là trưởng công chúa của Đông quốc, của đương Kim hoàng thượng, nãi nãi của Cung Ly Lạc —— Tuyên Văn công chúa.

      " nãi nãi!"

      Tuyên Văn công chúa cười nhìn Vô Ưu, 93 tuổi, già rồi mắt mờ, chỉ đưa tay ra, Vô Ưu lập tức nắm lấy.

      Tuyên Văn công chúa gật đầu, "Được, nương tốt, khi còn bé nhìn ngươi chính là phúc, chích xác là phúc lớn!"

      Vô Ưu nghĩ tới, lễ cập kê của nàng lại có nhiều người tới như vậy, hoàng thượng tới, hoàng hậu, thái tử, thái tử phi, mấy vương gia vương phi khác.

      Quỳ gối bồ đoàn, nghe răn dạy, lấy tự, tên Vô Ưu, Tử Mẫn Tuệ.

      Tuyên Văn công chúa tự mình búi tóc cho Vô Ưu, vừa đúng lúc đó, Thúy Thúy bưng khay lên, khay được che bằng tấm lụa đỏ, Cung Ly Lạc tiến lên, vén tấm lụa đỏ lên, vật bên trong khay lộ ra, cây trâm vàng được khảm tám con bướm màu đỏ.

      Mọi người kinh hãi, đây chính là vật năm đó của Ly quý phi, cũng chính là cây trâm cài mẫu phi Cung Ly Lạc thích nhất.

      Đông Hoàng Cung Diệu hơi căng thẳng.

      Vốn cho là vật này được chôn cất theo Ly quý phi, nhưng nghĩ, Ly quý phi lại cho Cung Ly Lạc.

      Cung Ly Lạc coi như chốn người, cầm cây trâm lên, tiến lên, cắm nhè vào búi tóc của Vô Ưu.

      "Nha đầu, ngươi rốt cuộc cũng trưởng thành!"

      Vô Ưu nghe vậy, khẽ gật đầu, nắm tay Cung Ly Lạc.

      "Ca ca. . . . . ."

      Cung Ly Lạc đỡ Vô Ưu đứng dậy, "Qua ít ngày nữa, thể kêu là ca ca rồi!"

      Vô Ưu gật đầu.

      Khi đó, nàng kêu tướng công, nhưng, như cũ trong lòng nàng, là ca ca độc nhất vô nhị.

      Lễ cập kê hoàn thành.

      Vô Ưu cuối cùng cũng là đại nương.

      Mọi người ở đây cũng rời sau lễ cập kê của Vô Ưu, thái tử phi lại đưa thiệp mời cho Vô Ưu, mời Vô Ưu ba ngày sau đến tiệc rượu thưởng hoa của thái tử phi.

      Vô Ưu vốn là có ý định , chỉ là, nghĩ đến Đệ Nhất Tài Nữ kia, Đệ Nhất Mỹ Nhân Tề Phiêu Phiêu cũng , nàng thể rồi. . . . . .
      Last edited by a moderator: 15/12/15
      PhongVy thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      【018】 Khiêm tốn xa hoa.

      Tiệc rượu thưởng hoa của thái tử phi.

      Vô Ưu rời giường rất sớm, gọi Thúy Thúy vào chuẩn bị cho nàng, cầu gì nhiều, cầu duy nhất chính là mọi thứ đều phải tốt nhất, toàn thân, tùy tùy tiện tiện món trang sức, cũng phải mười vạn lượng bạc.

      Mạc Cẩn Hàn nhìn trang phục lộng lẫy của Vô Ưu trợn to hai mắt.

      "Trời, thân trang phục và đạo cụ của người này, xem chừng muốn hơn trăm vạn lượng!"

      Vô Ưu, chút để ý gật đầu, "Đúng vậy, ta tính rồi, đại khái khoảng trăm hai mươi vạn lượng!"

      "Khụ khụ khục, khục khụ khụ. . . . . ." Mạc Cẩn Hàn ho khan.

      Vô Ưu dự tiệc, nhưng ràng là diệu võ dương oai thôi.

      "Ngươi chuẩn bị xa hoa như vậy, thích hợp sao?"

      Vô Ưu nhìn Mạc Cẩn Hàn, "Thế nào, ngươi có ý kiến?"

      Mạc Cẩn Hàn lắc đầu.

      " có ý kiến là tốt rồi, dù sao, ca ca , mọi thứ trong Lạc vương phủ này tất cả đều là của ta, Mạc Cẩn Hàn, nếu ngươi còn muốn ở địa bàn của ta, ăn uống miễn phí, hàng vạn hàng nghìn lần nên đắc tội ta, nếu đắc tội với ta, ta Cung Nhất ném ngươi ra đường!"

      "Ha ha ha, ha ha ha!" Mạc Cẩn Hàn cười gượng.

      "Đúng rồi, Mạc Cẩn Hàn, ta phân phó người, làm cho ngươi bộ xiêm áo, ngươi thử chút !"

      Mạc Cẩn Hàn nghe vậy, mừng rỡ, "Chao ôi, chao ôi, đều là người mình, cần gì khách khí như vậy!"

      Nhưng, khi mặc xiêm áo lên người, Mạc Cẩn Hàn khóc cũng biết phải khóc thế nào.

      "Chuyện này. . . . . ."

      Vô Ưu gật đầu.

      "Ngươi bắt ta ăn mặc như thế này?"

      Vô Ưu vẫn gật đầu, lại khẽ nén cười.

      "Ngươi bắt ta mặc như thế, phải muốn ta dự tiệc với ngươi chứ?"

      Vô Ưu nở nụ cười, "Chúc mừng ngươi, đáp đúng!"

      "Nhưng, ta là nam nhân, ta. . . . . ." Mạc Cẩn Hàn nóng lòng giải thích, dù gì cũng đường đường là người đứng đầu giáo(Giống như ban phái).

      Giả , ra, bao nhiêu người cười đến rụng răng.

      "Ăn mặc như vậy phải là nam nhân!" Vô Ưu xong, đứng lên, "Dù sao, hai con đường, là chuẩn bị dự tiệc với ta, hai, thu dọn quần áo, chuẩn bị cút khỏi Lạc vương phủ, chính ngươi lựa chọn!"

      "Có lựa chọn thứ ba ?"

      Vô Ưu lắc đầu.

      Mạc Cẩn Hàn khóc ra nước mắt, "Ngươi khinh người quá đáng!"

      Vô Ưu lại cứ bày ra bộ dạng ta thích bắt nạt ngươi đó, ngươi cắn ta , Mạc Cẩn Hàn tức giận, "Giả giả , hừ, Mạc Cẩn Hàn ta co được dãn được, vừa nam vừa nữ!"

      "Còn vừa đánh vừa chịu!" Vô Ưu bổ sung.

      Mạc Cẩn Hàn hiểu lắm ý tứ vừa đánh vừa chịu, nhưng cảm giác được dáng vẻ rất lợi hại, nặng nề gật đầu.

      Cung Ly Lạc tự mình đưa Vô Ưu đến phủ thái tử.

      Thái tử phi Diệp Vũ Hà nhìn thân trang phục và đạo cụ của Vô Ưu, trong lòng ước ao ghen tị, mặt lại cười đến nở hoa rực rỡ, "Lạc vương cứ yên tâm , bản phi nhất định chăm sóc Vô Ưu muội muội tốt, nhất định để cho Vô Ưu muội muội chịu chút xíu uất ức!"

      Cung Ly Lạc nhàn nhạt ừ tiếng, mới nhìn Vô Ưu thân trang phục hoa lệ, khẽ mỉm cười, "Tốt, trước khi trời tối ta tới đón ngươi về nhà!"

      Lại giơ tay lên sửa lại trâm vàng cho Vô Ưu.

      Trước khi rời , nhìn Mạc Cẩn Hàn cái, ý tứ rất ràng.

      Mạc Cẩn Hàn vội vàng gật đầu, tỏ ra hiểu .

      Trong lòng thầm nhũ, với khả năng của Vô Ưu, còn cần bảo vệ? Nàng ra tay đả thương người coi như là cám ơn trời đất.

      Những đại gia tiểu thư được thái tử phi mời tới, danh môn khuê tú, vừa thấy Vô Ưu trang điểm như vậy, nhiều người bị làm kinh sợ.

      Dù sao, toàn bộ gia sản của họ cộng lại, cũng bằng toàn thân của Vô Ưu.

      Hơn nữa cách ăn mặc của Vô Ưu, ung dung cao quý, hoàn toàn đè ép khí thế của những đồ trang sức quý giá khác, khiến những món đồ trang sức khác càng làm Vô Ưu quyến rũ, xinh đẹp động lòng người.

      "Vô Ưu muội muội, ngươi đeo những món đồ trang sức đáng giá nhất của Lạc vương phủ sao?"

      Vô Ưu nghe vậy nhìn.

      biết.

      Thái tử phi Diệp Vũ Hà lập tức giải thích, "Đó là đại tiểu thư của phủ Hữu Thừa Tướng, Tề Phiêu Phiêu!"

      Vô Ưu nở nụ cười, " phải, ca ca bảo quản gia giao chìa khóa phòng kho cho ta, tự ta chọn, nhưng đồ trong phòng kho quá nhiều, chọn tới chọn lui, chọn đến mắt ta cũng hoa luôn, sau lại quyết định, tùy tiện cầm mấy cái này, ca ca còn vẫn được!"

      bộ dạng thiên chân vô tà(Ngây thơ), rành việc đời.

      Tề Phiêu Phiêu khẽ cắn môi, Lạc vương phủ giàu có, nàng sớm biết.

      Lạc vương Cung Ly Lạc cưng chiều Vô Ưu, nàng cũng có nghe qua, nhưng nghĩ đến, lại cưng chiều đến mức này, lúc nãy tự mình đưa tới, trước khi trời tối tự mình đến đón.

      Những thứ sủng ái này, vốn nên thuộc về nàng.

      Cười, cực kì dối trá.

      "Này Vô Ưu muội muội, ngày khác phải mời mọi người đến Lạc vương phủ làm khách!" Tề Phiêu Phiêu .

      Vô Ưu cười, "Tốt!"

      Trong lòng vui mừng đến nở hoa.

      Cho dù nàng mời, Tề Phiêu Phiêu cũng .

      Trong vườn hoa của phủ thái tử.

      Vườn hoa sắc màu rực rỡ.

      Thái tử phi ở phía trước, vừa giới thiệu các loài hoa, vừa hỏi Vô Ưu, "Vô Ưu muội muội, những loài hoa này, ngươi có thấy qua chưa?"

      Vô Ưu lắc đầu.

      Thái tử phi khẽ hài lòng, "Mấy bồn hoa này là hoa sơn trà, gọi là hoa hồng mùa đông, mấy bồn hoa bên kia gọi là Thập Tam Thái Bảo(*)!"

      Vô Ưu nghe vậy, đột nhiên quay đầu lại, nhìn Mạc Cẩn Hàn, "Tiểu Hàn Hàn, hôm đó, ta nhớ, trong thư phòng của ca ca, hình như cũng có chậu hoa sơn trà, ca ca , gọi là gì?"

      Mạc Cẩn Hàn ngu muội, "Hồi tiểu thư, gọi là Thập Bát Học Sĩ(**)!"
      (*) và (**): Đều là hoa sơn trà, chỉ biết loại hoa gọi là Thập Bát Học Sĩ quý hiếm hơn.

      Vô Ưu gật đầu, nhìn thái tử phi Diệp Vũ Hà, "Thái tử phi tẩu tẩu, Thập Bát Học Sĩ rất trân quý sao?"

      Diệp Vũ Hà cắn răng, đâu chỉ trân quý, đó là cực phẩm trong cực phẩm.

      Hình như, năm ngoái, hoàng thượng đưa chậu Thập Bát Học Sĩ duy nhất cho Lạc vương. Vô Ưu thấy, cũng là lạ, nhưng, nàng lại nhìn thấy ở trong thư phòng của Lạc vương.

      Đây mới là việc khiến Diệp Vũ Hà và đông đảo các nương ghen ghét.

      Nên biết, ở Đông quốc, nương nào cũng được tùy ý ra vào thư phòng của phu quân, giống như vậy, chỉ có những nương vô cùng được phu quân sủng ái, mới có thể vào.

      "Vô Ưu muội muội là mở rộng tầm mắt rồi, để cho chúng ta phải hâm mộ !"

      Vô Ưu nghe vậy, giả bộ biết trong lời của thái tử phi đầy oán khí, khẽ thở dài cái : "Mỗi ngày đều nhìn, nhìn đến ngán, cũng bằng nơi đẹp mắt này của thái tử phi tẩu tẩu!"

      câu , lại dẫn đến thù hận.

      Trong nháy mắt Mạc Cẩn Hàn hiểu , Vô Ưu cố ý.

      Ngồi ở vườn hoa, ngắm hoa thưởng thức trà ngon, ăn bánh ngọt. "d, đ, L.ê, Q.úy, Đ.ôn"

      Nước trà vừa dâng lên, Vô Ưu nhận ra là Vũ Di Sơn Đại Hồng Bào, Bạch Mào Gà, Thiết La Hán, Nước Kim Quy.

      Vô Ưu nâng chung trà lên, học dáng vẻ của mọi người, nhàng hít hà, mới chậm rãi thưởng thức.

      "Vô Ưu muội muội, nhận ra đây là trà gì rồi sao?" Thái tử phi Diệp Vũ Hà hỏi.

      Vô Ưu nghiêng đầu, "Mùi vị giống khi uống ở nhà, chỉ là, đau đầu, còn có mùi thơm, quá phức tạp!" Vô Ưu xong, mở nắp ly, kinh hô, "Lá trà này hình như lớn hơn ở nhà!"

      Hoàn toàn thấy sắc mặt của thái tử phi liên tục thay đổi, nhìn Mạc Cẩn Hàn, "Tiểu Hàn Hàn, ngươi xem, có phải lớn hơn trong nhà hay !"

      Mạc Cẩn Hàn nhìn, muốn hộc máu, nhưng lại thể tiến lên nhìn chút, "Đúng là lớn hơn chút!"

      "Vậy trách được có chút khó khăn rồi!" Vô Ưu xong, đặt ly trà xuống, cũng chạm vào nữa.

      Dáng vẻ kia, rất ràng, nàng ghét loại trà này rồi.

      Trong lòng thái tử phi Diệp Vũ Hà ghen ghét cực kỳ, lại cười , "Vô Ưu muội muội là kén chọn, muốn uống uống, cũng khó trách, ban đầu Vũ Di tiến cống loại trà thượng hạng nhất, tổng cộng cân, hoàng thượng ban thưởng nửa cân cho Lạc vương!"

      Mấy Vương Gia khác, ngay cả thái tử cũng có.

      Vô Ưu đột nhiên trách cứ, "Ca ca cũng thiệt là, hoàng thượng ban thưởng, làm sao lại lấy ra cho ta súc miệng chứ, nên, quá nên rồi!"
      Last edited by a moderator: 15/12/15
      PhongVythienbinh2388 thích bài này.

    4. thienbinh2388

      thienbinh2388 Active Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      182
      Dung la khien nguoi khac tuc hoc mau ma k the noi gi duoc

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      【019】 So tài thua bắt chước tiếng chó sủa

      Hít ~

      Từng tiếng hít khí vang lên.

      Mọi người khiếp sợ nhìn Vô Ưu, biết, nàng cố ý khoe khoang, hay là ngu dốt ra loại chuyện như vậy.

      Chỉ có thái tử phi khẽ cười, cầm tay Vô Ưu, "Đó là do Lạc vương thương Vô Ưu muội muội!"

      Vô Ưu cười, thiên chân vô tà(Ngây thơ), bộ dạng vô hại, hoàn toàn biết họa từ miệng mình mà ra, hại Cung Ly Lạc.

      Cùng mọi người hi hi ha ha, cười cười , ăn bánh ngọt, nhưng, có động tới ly trà.

      "Vô Ưu muội muội, Cầm Kỳ của Lạc vương, ở Đông quốc, là số số hai, Vô Ưu muội muội theo bên cạnh Lạc vương, nhiều năm như vậy, Cầm Kỳ nhất định cũng rất tuyệt vời!"

      Vô Ưu nghe vậy, nhìn nương mở miệng chuyện.

      biết.

      Lại nhìn thái tử phi Diệp Vũ Hà, Diệp Vũ Hà cười, "Đó là đại tiểu thư con chánh thất nhà Lễ Bộ Thị Lang Chu đại nhân, Huyễn Nhĩ muội muội!"

      Vô Ưu cười, "Chu tỷ tỷ, đánh đàn, ngược lại ca ca dạy cho Vô Ưu, chỉ là, khi đó Vô Ưu còn tuổi, học được nhưng tinh!"

      Mọi người cười, thứ họ muốn chính là tài nghệ của Vô Ưu tinh, họ mới có thể giễu cợt.

      " có chuyện gì, Vô Ưu muội muội, chúng ta cũng chỉ tùy tiện chơi đùa chút!"

      "Chơi đùa chút?" Vô Ưu kinh ngạc.

      "Đúng vậy, trước kia chúng ta chơi đùa, cũng vui vẻ như vậy!"

      Vô Ưu ngây thơ hỏi, "Luật như thế nào, thắng có ích lợi gì, thua bị trừng phạt sao?"

      Chu Huyễn Nhĩ khẽ nhíu mày, "Thắng, có thể muốn vật người người thua, thua, bắt chước tiếng chó sủa, bò ba vòng ở đất!"

      ra, các nàng coi trọng đồ người nàng.

      tốt.

      Vô Ưu vỗ tay, "Tốt, tốt, chỉ là, chọi , chúng ta chọn mấy người ra thi, còn nữa, ai phân xét đây?"

      "Ta so tài với ngươi, mọi người phân xét, nếu như Vô Ưu muội muội thắng, mọi người phục, cũng có thể tìm Vô Ưu muội muội tỷ thí!" Chu Huyễn Nhĩ , trong lòng cực kỳ hả hê.

      Vô Ưu lập tức kéo cánh tay của thái tử phi Diệp Vũ Hà, "Thái tử phi tẩu tẩu, ngươi nhất định phải làm chứng, người thua, cũng thể ăn vạ, nếu ai dám ăn vạ, ta cho ca ca biết, để ca ca tố cáo với hoàng thượng!"

      "Tốt, nếu ai ăn vạ, bản phi cũng thái tử tố cáo với hoàng thượng!" Thái tử phi Diệp Vũ Hà xong, cười càng vui vẻ.

      Bắt đầu.

      Chu Huyễn Nhĩ rất có khách khí, "Vô Ưu muội muội, ngươi đàn trước !"

      Vô Ưu lắc đầu, "Chu tỷ tỷ đàn trước !"

      "Vậy ta khách khí!" Chu Huyễn Nhĩ xong, đứng dậy, tới trước đài, ngồi xuống.

      Bàn tay trắng nõn gảy dây đàn, tiếng đàn chậm rãi phát ra.

      Vô Ưu nghe, nhàn nhạt cười.

      Thúy Thúy lo lắng, đầu nhanh chóng đầy mồ hôi, Mạc Cẩn Hàn nhìn, lại vô cùng hứng thú, tò mò, Vô Ưu, rốt cuộc giấu bao nhiêu tài nghệ.

      Chu Huyễn Nhĩ đàn xong, mọi người dùng sức vỗ tay, ngay cả Diệp Vũ Hà cũng vỗ tay.

      Vô Ưu thu nụ cười lại, nhàn nhạt lắc đầu.

      Chu Huyễn Nhĩ nhìn, mừng rỡ, "Vô Ưu muội muội, nếu ngươi nhận thua, ngươi chỉ cần kêu lên mấy tiếng, bò ba vòng, coi như xong!"

      Thúy Thúy sốt ruột, muốn đứng ra, thay cho Vô Ưu, lại bị Mạc Cẩn Hàn kéo lại, hung ác trợn mắt nhìn nàng cái.

      Trong nhà người quyền quý, đứa nha hoàn, làm gì có tư cách chuyện.

      Vô Ưu cười nhạt, đứng lên, chỉnh sửa xiêm áo, "Nghe ca ca , tiếng đàn tốt nhất thế gian, êm tai nhất, có thể dẫn bách điểu đến!"

      Chu Huyễn Nhĩ cười ha ha, "Đúng vậy, ta cũng từng nghe , đáng tiếc, đến nay vẫn có duyên được nhìn thấy!"

      "Chu tỷ tỷ, nếu tiếng đàn của ta có thể dẫn bách điểu đến, có tính ta thắng hay ?" Vô Ưu hỏi.

      "Ha ha, Vô Ưu muội muội, đừng là bách điểu, nếu như ngươi có thể dẫn tới , hai con điểu, cũng coi như ngươi thắng!"

      Vô Ưu cười ha ha, "Chu tỷ tỷ lời phải giữ lời!"

      Chu Huyễn Nhĩ nhìn nụ cười kia của Vô Ưu, đột nhiên cảm thấy cả người rét lạnh, có cảm giác mình tự đào cái hố, chuẩn bị chôn người khác, lại tự vùi mình vào đó.

      Thế nhưng lúc này từ chối được nữa, chỉ có thể gật đầu, "Tự nhiên, tự nhiên!"

      Vô Ưu ưu nhã tới ngồi xuống trước đài, tay gảy dây đàn.

      "Loong coong. . . . . ."

      Chói tai. dien, dan. L,e Q,u.y D,o.n

      Lại gảy chút, "Loong coong. . . . . ."

      Chu Huyễn Nhĩ nhìn thấy cười tiếng, cho là mình nắm chắc phần thắng.

      Nhưng, người hiểu cầm, lại biết, Vô Ưu điều chỉnh dây cầm, hay là thử dò xét năng lực chịu đựng của cây cầm này.

      Như Tề Phiêu Phiêu, như Diệp Vũ Hà, như Mạc Cẩn Hàn, như thái tử Cung Thịnh đứng ở đằng xa cầm Ống Nhòm quan sát.

      Chu Huyễn Nhĩ vui vẻ bao lâu, , cơ hồ chưa kịp vui vẻ, Vô Ưu gảy dây đàn, khúc Bách Điểu Triều Phượng chậm rãi phát ra.

      Khúc nhạc nhiệt tình vui vẻ, lại giống như Phượng Hoàng kêu khóc, gọi bách điểu ở những nơi gần đấy đến, tiếng đàn lúc nhanh lúc chậm, mười ngón tay Vô Ưu, gảy dây đàn.

      Bỗng nghe thấy trung truyền đến tiếng chim hót.

      "Líu ríu. . . . . ." thanh dứt bên tai.

      Dân chúng trong Kinh Thành nhìn thấy, rối rít ngẩng đầu, nhìn trung, vô số con chim bay đến phủ thái tử.

      Quanh quẩn ở trong phủ thái tử, cho đến khi tiếng đàn dừng lại, vẫn muốn rời .

      Vô Ưu đứng lên, nhìn khuôn mặt trắng bệch của Chu Huyễn Nhĩ, "Chu tỷ tỷ, đồ người ngươi, Vô Ưu đều có, coi như xong, chỉ là, trừng phạt này, Chu tỷ tỷ cũng thể chơi xấu!"

      Chu Huyễn Nhĩ đột nhiên đứng lên, "Vô Ưu muội muội, ta. . . . . ." Chu Huyễn Nhĩ xong, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn thái tử phi Diệp Vũ Hà.

      Diệp Vũ Hà vừa muốn mở miệng, lại thôi.

      Vô Ưu vượt lên mở miệng trước "Thái tử phi tẩu tẩu, ngươi tương lai là quốc mẫu, nhưng muốn lời giữ lời, nếu , Vô Ưu nhất định phải đến chỗ hoàng thượng, lý luận ràng, minh bạch!"

      Vô Ưu xong, tới chỗ của mình rồi ngồi xuống, cười nhạt tiếng.

      Nếu hôm nay nàng là người ngu ngốc, thua, những người này nhất định cười đến chết.

      tới canh giờ, cả Kinh Thành đều biết, Lạc vương phi tương lai này, hề xinh đẹp, cũng phải là người ngu ngốc.

      câu của Diệp Vũ Hà mắc kẹt ở cổ họng, khô khốc cười tiếng, "Vô Ưu muội muội rất đúng, Huyễn Nhĩ muội muội, làm người phải giữ lời, bắt đầu !"

      Vành mắt của Chu Huyễn Nhĩ hồng hồng, đứng dậy muốn chạy .

      Vô Ưu lại nhàn nhạt mở miệng, "Tiểu Hàn Hàn, ngăn nàng lại, hôm nay nàng ở tại phủ thái tử này kêu lên, lúc nữa ta, nhất định khiến nàng kêu lên ở đường lớn!"

      Thân thể Mạc Cẩn Hàn nhanh chóng tiến lên, ngăn cản đường của Chu Huyễn Nhĩ.

      Chu Huyễn Nhĩ quay đầu lại, "Vô Ưu, ngươi. . . . . ."

      Vô Ưu nhíu mày, "Ta sao, so Cầm Kỳ là ngươi đề nghị, quy định thắng thua, cũng là ngươi , muốn đổi ý. . . . . . , Chu đại tiểu thư, chuyện đó là thể nào!"

      Chu Huyễn Nhĩ thấy có người giúp mình, mặt đỏ lên, "Gâu gâu gâu" kêu ba tiếng, uất ức nhìn Vô Ưu, "Ngươi hài lòng chưa?"

      " hài lòng, ngươi còn chưa có bò ba vòng!" Vô Ưu xong, cầm khối bánh ngọt lên, đặt ở trong miệng từ từ nhai.

      Liên tục cười, giống như bánh ngọt này là cao lương mỹ vị.

      Tề Phiêu Phiêu đột nhiên đứng lên, "Vô Ưu muội muội, làm người thể được tấc lại muốn tiến thước!"

      Vô Ưu nghe vậy, ngẩng đầu, nhìn Tề Phiêu Phiêu, "Nếu ta muốn tiến thêm thước, đại tiểu thư phủ Thừa Tướng, ngươi tính toán làm thế nào?"

      "Có bản lãnh, chúng ta so tài !" Tề Phiêu Phiêu .

      Vô Ưu để bánh ngọt xuống, "Thắng thua như thế nào?"

      "Nếu như ngươi thua, miễn ba vòng cho Chu muội muội, ngươi ở đây bò ba vòng!" Tề Phiêu Phiêu .

      là tự tin.

      Tự cho là đúng.

      Tốt CMN biết xấu hổ.

      Nếu biết xấu hổ, vậy để cho nàng vứt hết thể diện xuống nhà ngoại tổ mẫu(bà ngoại).

      Vô Ưu lắc đầu, "... được bò ở chỗ này, phải bò dọc theo đường cái của Kinh Thành, mà nơi so tài, phải ở phủ thái tử này, dù sao, phủ thái tử này, là địa bàn của các ngươi, chúng ta đến Kinh Thành, bày cái đài, xin dân chúng khắp thành, làm chứng, như thế nào?"
      Last edited by a moderator: 15/12/15
      PhongVythienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :