【011】 Cưng chiều như cốt tủy.
Mặt trời mọc.
Ánh nắng ấm áp bao phủ cả vùng đất.
Cung Ly Lạc bật dậy, từng ngụm từng ngụm thở dốc.
mới vừa nằm mơ, Vô Ưu của trở lại.
Nghiêng đầu, nhìn sang bên cạnh, cái đầu nho , đôi môi đỏ bừng, sống mũi xinh xắn, gương mặt trắng nõn sạch sáng sủa như ngọc, mặt còn có chút lông tơ.
Tay Cung Ly Lạc run run, nhàng vươn tay, muốn sờ mặt của nàng, nhiều lần ở giữa trung dừng lại, nắm quyền.
Sau đó vươn ra, nhàng, cẩn thận chạm vào mặt của Vô Ưu, cũng trong nháy mắt rụt trở về, hai tay nắm chặt, Cung Ly Lạc nở nụ cười.
Con ngươi lạnh lẽo, dần dần trở nên ấm áp.
Vô Ưu của trở về, ấm áp trở lại.
tốt. . . . . . diễn, đàn,
Vươn tay ra lần nữa, nhưng bàn tay bị nắm lại.
Đôi tay kia, so với tay của Cung Ly Lạc, còn thô ráp, vết chai còn nhiều hơn.
"Vô Ưu, những năm này, làm sao ngươi có thể chịu đựng được?"
Vô Ưu cười, mở mắt ra, "Nhớ ngươi, nghĩ đến lúc trở lại bên cạnh ngươi, nghĩ tới lúc ngươi đồng ý lấy ta, sau đó, cứ như vậy cũng xong!"
"Vô Ưu, về sau, ta nhất định chăm sóc ngươi tốt, bao giờ làm mất ngươi nữa!"
"Ca ca, tóc của ngươi. . . . . ."
"Trúng độc, thể giải được!"
Vô Ưu ngồi dậy, "Ai , Vô Ưu xem cho ngươi!"
xong, kéo tay của Cung Ly Lạc, bắt mạch cho Cung Ly Lạc, chân mày từ từ nhíu lại.
Độc này, tại sao lại giống với độc của Mạc Cẩn Hàn?
"Ca ca, ngươi biết Mạc Cẩn Hàn?"
Cung Ly Lạc nghe vậy, trầm mặc, chốc lát sau mới lên tiếng, "Biết, cũng gặp qua mấy lần, rất nhiều, rất phiền phức!"
Cung Ly Lạc xong, hậu tri hậu giác(*) phát chuyện, nắm tay của Vô Ưu chặt, "Vô Ưu, chân của ngươi. . . . . ."
(*)Hậu tri hậu giác: rồi mới biết mình gì.
"Ca ca, ta có thể được!"
", , có ?" Cung Ly Lạc chuyện có chút cà lăm.
Vô Ưu gật đầu.
Ôm cổ Vô Ưu, Cung Ly Lạc gì, gì, vào giờ phút này cũng biểu đạt được kích động trong lòng như thế nào.
Tin tức Cung Ly Lạc ở cửa Lạc vương phủ, ôm lấy cuồng hôn, trong đêm truyền khắp cả Kinh Thành.
Hoàng cung.
Đông Hoàng Cung Diệu lập tức phái thái giám đến Lạc vương phủ thăm dò tin tức, phủ thái tử, Minh vương, Thạc vương, Hằng Vương biết sau, cũng lập tức phái người đến Lạc vương phủ thăm dò tin tức.
Chỉ là, những người tới thăm dò tin tức, mỗi người đều bị Cung Ly Lạc hạ lệnh, đánh cho tàn phế rồi ném ra khỏi Lạc vương phủ.
Nhưng, Cung Ly Lạc mời người của cửa hàng xiêm áo tốt nhất Kinh Thành, chưởng quỹ(Chủ) tiệm trang sức, son phấn, để cho bọn họ mang theo đồ tốt nhất trong cửa tiệm của mình vào Lạc vương phủ.
Vô Ưu ngồi ở ghế, tay bé chỉ lung tung.
Cung Ly Lạc ngồi ở bên, dùng cây tăm, cắm trái cây đưa tới bên miệng Vô Ưu, nhàn nhạt mở miệng, "Những thứ Vô Ưu vừa mới chỉ, đều để lại, đến chỗ quản gia lấy bạc, về sau có kiểu gì mới đều đưa tới cho Vô Ưu nhìn chút!"
"Cám ơn Vương Gia!"
Vô Ưu đột nhiên nhíu lông mày, nhìn Thúy Thúy đứng ở bên, "Thúy Thúy, ngươi cũng chọn vài món !"
Thúy Thúy lập tức lắc đầu, "Tiểu thư, Thúy Thúy cần, vài món tiểu thư xài qua, còn mới tinh, tiểu thư, bằng tất cả đều cho Thúy Thúy !"
Vô Ưu bĩu môi, "Tùy ngươi!"
Cung Ly Lạc mua số lượng xiêm áo lớn như vậy cho Vô Ưu, đồ trang sức, son phấn, trong trong ngoài ngoài đều muốn tốt nhất, lập tức, bạc rầm rầm chảy ra ngoài.
Bao nhiêu người ngẩng đầu mong ngóng, mong Cung Ly Lạc dẫn Vô Ưu ra ngoài.
Kết quả, hai ngày trôi qua, Cung Ly Lạc và Vô Ưu núp ở trong Lạc vương phủ, chàng chàng thiếp thiếp, lại bước cũng ra khỏi Lạc vương phủ.
Ngay cả Hoàng đế tới mời, Cung Ly Lạc cũng nhăn mặt .
Tự nhiên phái người tới thăm dò tin tức, lần này Cung Ly Lạc ác hơn, trực tiếp đánh chết, ném ra ngoài.
Vô Ưu cả ngày đều nghĩ, phải chữa tâm bệnh mộng du cho Cung Ly Lạc như thế nào mới tốt.
Nếu Vô Ưu ở thư phòng, Cung Ly Lạc nhất định đứng nghiêm bên, bưng trà rót nước.
Nếu Vô Ưu đến vườn hoa, Cung Ly Lạc che dù.
Nếu Vô Ưu ngồi xích đu, Cung Ly Lạc đẩy xích đu cho Vô Ưu.
Nếu Vô Ưu đói bụng, Cung Ly Lạc tự mình xuống bếp.
Cung Ly Lạc thay đổi như vậy, dọa tất cả mọi người người trong Lạc vương phủ vô cùng sợ, ngay cả những ám vệ, từng người đều trợn to hai mắt, hoặc là lặng lẽ đánh cược, Vương Gia của bọn họ, còn có cái gì là làm ra được?
"Ca ca!"
"Ừm!"
"Ta muốn dạo trong vương phủ!"
Cung Ly Lạc lập tức đứng dậy, "Tốt!"
Giống như là có mục đích trước, Vô Ưu đến tiểu viện kia, cũng để ý con ngươi của Cung Ly Lạc càng ngày càng lạnh, chỉ cầm tay của Cung Ly Lạc chặt, "Ca ca, Vô Ưu trở lại, lần này trở lại!"
Cung Ly Lạc lên tiếng.
Cho đến cuối cùng Vô Ưu dừng bước ở trước bức tường bên ngoài viện, "Ca ca, phá hủy nơi này cho ta xem !"
Cung Ly Lạc đột nhiên nghiêng đầu nhìn Vô Ưu, con ngươi đỏ tươi.
Vô Ưu ngửa đầu, sợ hãi.
"Ca ca, Vô Ưu trở lại, lần này trở lại, nữa, cho nên, ca ca cũng hoàn hoàn chỉnh chỉnh trở lại, có được hay ?"
Cung Ly Lạc nhìn Vô Ưu, hồi lâu, ôm chặt lấy Vô Ưu.
Khàn giọng , "Vô Ưu, ta sợ. . . . . ."
Sợ, đây chỉ là giấc mộng, mộng tỉnh, bể nát, bên gối vẫn lạnh như cũ.
"Ca ca, cần sợ, về sau, Vô Ưu bảo vệ ca ca!"
Lòng Cung Ly Lạc đột nhiên chua xót, "Vô Ưu. . . . . ."
"Ca ca, phá hủy , chẳng lẽ ngươi biết, mỗi đêm ngươi đều tới nơi này, sau đó ở bên trong, ngồi đến trời sáng!"
"Ta. . . . . ." Cung Ly Lạc khẽ do dự, cúi đầu nhìn con ngươi đen như mực của Vô Ưu, con mắt trong suốt, nồng đậm lo lắng.
Lòng Cung Ly Lạc đột nhiên căng thẳng, "Nghe Vô Ưu, phá hủy !"
Ôm lấy Vô Ưu rời , Cung Nhất từ góc tối nhảy ra, thở ra hơi, sau đó mấy người áo đen nhảy ra, "Lấy ra lấy ra, có chơi có chịu!"
Mấy người áo đen trong lòng phục móc ngân phiếu ra, người trong đó mở miệng, "Các ngươi , buổi tối Vương Gia có tới nơi này nữa hay ?"
"Ta đoán !"
"Ta cũng vậy!"
Cung Nhất giơ lên ngón tay, lắc lắc, "Ta thấy rằng, Vương Gia, tối hôm nay tới nữa đâu!"
Đêm khuya.
Vô Ưu và Cung Ly Lạc đánh cờ, Cung Ly Lạc kỳ nghệ tinh xảo, Vô Ưu cũng cam chịu yếu thế, để đánh thắng Cung Ly Lạc cũng rất khó khăn.
Đêm càng khuya, Cung Ly Lạc càng lo lắng.
"Ca ca, có đàn ?"
"Đàn gì?"
"Đều tốt, ta muốn đàn khúc, khiến ca ca bình tâm!"
Cung Ly Lạc cười, "Người đâu, chuẩn bị đàn!"
Đàn chuẩn bị tốt, Vô Ưu cười cười nhìn Cung Ly Lạc, tay nhàng sờ dây đàn, khúc《 Thủy Vân 》, tiếng đàn lượn lờ, giống như dẫn Cung Ly Lạc vào giữa thiên nhiên yên tĩnh, thuần khiết đẹp đẽ, Vô Ưu có ý tứ gì, chỉ là đơn thuần muốn giữ Cung Ly Lạc lại mà thôi.
Căn bệnh mộng du —— phải trị.
Cung Ly Lạc từ từ nhắm mắt lại, hơi nhếch môi.
Chỉ sau khúc, Cung Ly Lạc đột nhiên đứng lên. . . . . .
【012】 Trị bệnh mộng du.
"Ca ca. . . . . ." Vô Ưu thấp giọng kêu, đưa tay kéo bàn tay lạnh như băng của Cung Ly Lạc, ngửa đầu ấm áp cười tiếng với Cung Ly Lạc, "Ca ca. . . . . ."
"Vô Ưu, ta. . . . . ."
Con ngươi Cung Ly Lạc hơi ấm, trong lúc nhất thời, biết phải giải thích như thế nào.
Vô Ưu cười, "Ca ca, Vô Ưu cùng với ngươi!"
Cung Ly Lạc kinh ngạc, Vô Ưu lại đứng dậy, khoác lên cánh tay của Cung Ly Lạc, tay gắt gao cầm tay của Cung Ly Lạc, bao bọc ở trong lòng bàn tay.
"Tay ca ca là đẹp!"
Cung Ly Lạc đỏ mặt, lại nghĩ tới tay của Vô Ưu, "Vô Ưu, ngày mai ca ca dẫn ngươi đến chi ngọc trai(Cửa hàng bán các sản phẩm từ ngọc trai) tốt nhất, mua bột ngọc trai tốt nhất ở nơi đó, tới nửa tháng, tay của Vô Ưu, khẳng định còn đẹp hơn tay của ca ca!"
"Ừ, tốt!"
Hai người con đường trong vườn hoa của Lạc vương phủ, "Ca ca, ngươi còn nhớ ư, khi còn bé, Vô Ưu ngủ được, cũng thích quấn lấy ngươi, ngươi nhất định phải ôm Vô Ưu tản bộ ở vườn hoa!"
"Ừ, cũng biết người như vậy, tại sao nửa đêm lại ngủ được!"
"Còn có, nhớ năm ấy Vô Ưu hai tuổi, từ tiệm thuốc trở lại, trưởng thành muốn gả cho ca ca làm tân nương của ca ca, ca ca đỏ mặt!"
Cung Ly Lạc nghe vậy ho khan mấy tiếng, mặt càng thêm hồng tim càng đập mạnh.
Vô Ưu cười.
"Ca ca, Vô Ưu còn nhớ , lúc bé ở hoàng cung, ca ca rất thích ôm Vô Ưu chui vào chui ra từ chuồng chó kia, biết, mười năm trôi qua, chuồng chó kia, còn ở đó hay ?"
Cung Ly Lạc nhìn Vô Ưu, "Vô Ưu. . . . . ."
Đầu Vô Ưu khe khẽ dựa vào trong ngực Cung Ly Lạc, "Ca ca, đây phải là mộng, Vô Ưu của ngươi, trở lại, về sau bao giờ rời khỏi ngươi nữa, ca ca, cần đắm chìm trong cơn ác mộng đó, Vô Ưu trở lại, về sau, đều là mộng đẹp, bao giờ bể nát nữa!"
Hoảng loạn trong lòng, gần như trong nháy mắt, được lấp đầy toàn bộ.
Cung Ly Lạc cũng muốn bất cứ điều gì, chỉ muốn ôm chặt lấy Vô Ưu của .
Bên trong máu thịt, thấm đến linh hồn, cũng bao giờ rời xa.
"Ca ca, ngươi còn nhớ khi còn bé, Vô Ưu chịu ngủ, ngươi hát đồng dao cho Vô Ưu nghe ?"
Cung Ly Lạc gật đầu.
"Ca ca ngươi hát cho Vô Ưu nghe lần nữa , có được hay ?"
Cung Ly Lạc lại gật đầu.
Vô Ưu dùng ngón tay chỉ, "Ca ca, chúng ta lên cây đại thụ kia !"
"Tốt!"
Cung Ly Lạc ôm Vô Ưu rơi xuống ngọn cây đại thụ, Vô Ưu dựa vào trong ngực Cung Ly Lạc, "Ca ca, ngươi cũng thể ngủ trộm, nếu Vô Ưu té xuống, cây đại thụ này, cao như vậy, té xuống. . . . . ."
"Ta để cho Vô Ưu té xuống!" Cung Ly Lạc xong, ôm chặt lấy Vô Ưu.
Lành lạnh mở miệng, "Ngô gia có bảo vật tên Vô Ưu, trị giá nghìn lạng vàng, vạn lạng vàng. . . . . ."
Vô Ưu nhắm đôi mắt lại, dựa vào trong ngực Cung Ly Lạc, nghe Cung Ly Lạc hát đồng dao lần lại lần nhớ tới khi còn bé cũng dỗ nàng ngủ như vậy.
Cả đêm cho đến khi trời sáng.
Ở Lạc vương phủ ăn điểm tâm, Cung Ly Lạc dắt Vô Ưu, xuất phủ đến chi ngọc trai.
Hai người bên này mới ra khỏi Lạc vương phủ, bên kia, phủ thái tử, mấy phủ hoàng tử, ngay cả hoàng cung cũng nhận được tin tức.
Ngay sau đó mấy hoàng tử mang theo phi tử của mình tiến về phía chi ngọc trai.
đường cái, tiếng rao hàng bên tai dứt.
Bên trong xe ngựa.
"Ca ca, chúng ta xuống dạo chút , nhiều năm có nhìn thấy phố xá, biết, còn có còn giống năm đó hay ?"
Cung Ly Lạc gật đầu, "Ngừng!"
Cung Nhất lập tức dừng xe, Thúy Thúy ngồi ở trước xe ngựa cũng lập tức xuống xe.
Cung Ly Lạc chui ra khỏi xe ngựa trước, thân hàn, xuống xe ngựa, hướng bên trong xe ngựa, dịu dàng thấp giọng kêu, "Vô Ưu. . . . . ."
"Ca ca. . . . . ."
Vô Ưu chui ra khỏi xe ngựa, sắc mặt hồng hào, ngũ quan cực đẹp, khi cười tươi càng đẹp hơn, mặc cho Cung Ly Lạc ôm nàng xuống xe ngựa.
Dân chúng nhìn thấy, từng người từng người trợn to hai mắt.
Thậm chí biết nên lấy từ ngữ gì để hình dung, mỹ nhân tuyệt sắc như vậy.
trách được Lạc vương lạnh lùng, lại cưng chiều nàng như vậy.
đường cái, Cung Nhất lái xe ngựa, Thúy Thúy giao bạc, Cung Ly Lạc che dù, Vô Ưu chuyên tâm ăn.
"Ăn ngon ?" Cung Ly Lạc hỏi.
Vô Ưu gật đầu, cầm bánh ngọt trong tay đưa tới khóe miệng Cung Ly Lạc, "Ca ca nếm thử chút!"
Cung Ly Lạc lắc đầu.
Suốt bao nhiêu năm qua, ăn đồ ngọt, lúc trước luôn là Vô Ưu ép buộc ăn chung, mười năm này, càng thêm bao giờ ăn đồ ngọt nữa, sợ nếm vị ngọt kia, nhớ tới Vô Ưu.
Vô Ưu thấy Cung Ly Lạc ăn, cũng miễn cưỡng, "Ha ha, vậy ta ăn cả phần của ca ca!"
"Ừ, nếu thích, mời người này về Lạc vương phủ , mỗi ngày làm cho ngươi ăn!"
Vô Ưu lập tức lắc đầu, " cần, mỗi ngày đều ăn, ngán đấy!"
"Vậy mời thêm mấy người, ngán lại đổi!"
Vô Ưu bật cười, "Ca ca, ra , Vô Ưu nghĩ là, về sau muốn ăn, ca ca cùng với Vô Ưu ra ngoài mua, ha ha!"
Cung Ly Lạc nhìn Vô Ưu, "Được, về sau Vô Ưu muốn ăn, ca ca bồi Vô Ưu ra ngoài mua!"
"Vô Ưu còn muốn chỗ khác chút, ca ca có muốn với Vô Ưu ?"
"Tiếp, Vô Ưu nơi nào, ca ca nơi đó!"
Chi ngọc trai.
Cung Ly Lạc mới vừa mang theo Vô Ưu vào, chưởng quỹ vui mừng tiến lên chào đón, "Vương Gia mời, nương xin mời!"
Cung Ly Lạc lạnh lùng đáp tiếng, "Nơi này, những loại bột tốt nhất, đều lấy ra!"
"Dạ dạ dạ!"
Chưởng quỹ cũng ngốc, sáng sớm nghe , Lạc vương đối với nghĩa muội từ nuôi dưỡng bị thất lạc nhiều năm rất là sủng ái, mấy ngày trước đây chỉ là xiêm áo, đồ trang sức, son phấn mấy vạn lượng bạc, còn giao trước, tiếc!
bao lâu, chưởng quỹ bưng cái khay ra, đặt ở bên cạnh Cung Ly Lạc và Vô Ưu, "Vương Gia, nương, những thứ này đều là bột ngọc trai tốt nhất để thoa tay!"
Cung Ly Lạc lạnh nhạt gật đầu, Vô Ưu cầm cái hộp lên, mở ra, hít hà, chân mày nhíu lại.
Cái này, là tốt nhất?
" tốt sao?" Cung Ly Lạc hỏi.
Vô Ưu gật đầu, " được, ca ca, ta thích cái này!"
"Nhưng. . . . . ." Cung Ly Lạc nhìn đôi tay xù xì của Vô Ưu, đau lòng thôi.
Vô Ưu quan tâm cười tiếng, giơ hai tay lên, "Ca ca, ngươi ghét bỏ đôi tay khó coi của Vô Ưu sao?"
Cung Ly Lạc cầm tay của Vô Ưu, " bậy, làm sao ca ca lại ghét!"
đau lòng, thương tiếc cũng kịp.
Càng khó có thể tưởng tượng, khi có ở đây, nàng nhất định sống rất khổ.
Cũng biết, người cứu nàng, có ngược đãi nàng hay , đánh nàng, mắng nàng.
Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Cung Ly Lạc rất ấm ức.
Lại nhớ lại, té xuống từ nơi cao như vậy, nàng nhất định rất khổ sở, mà chân của nàng, trước kia vốn thể bước , hôm nay gặp, lại giống như người bình thường.
Vậy, phải chịu bao nhiêu khổ sở, có bao nhiêu nghị lực, mới có thể sống đến giờ. . . . . .
"Vô Ưu. . . . . ."
Vô Ưu cười nhìn Cung Ly Lạc.
"Chúng ta về nhà !"
"Tốt!"
Đứng dậy vừa mới chuẩn bị rời , cửa truyền đến tiếng gọi nhiệt tình, "Vong liễu nương. . . . . ."
Last edited by a moderator: 14/11/15
Dion và PhongVy thích bài này.