1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tà Vương Tuyệt Sủng Cuồng Phi - Tiêu Tùy Duyên (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      【009】Gặp lại ca ca.

      Đông Hoàng Cung Diệu nghe vậy tức giận đứng lên, chỉ Cung Ly Lạc, "Càn rỡ, cho dù ngươi có chút chiến công, trẫm cũng dám phế bỏ ngươi sao?"

      Con ngươi của Cung Ly Lạc hờ hững lướt qua Đông Hoàng Cung Diệu, chậm rãi đứng lên, phủi phủi nếp nhăn xiêm y, "Tùy ngươi!"

      Dù thế nào nữa ở lại, phải là vì tình thân còn mỏng hơn tờ giấy này sao.

      Cất bước, rời .

      Bóng lưng đơn, hiu quạnh.

      Trong lòng Đông Hoàng Cung Diệu căng thẳng, "Lạc nhi!"

      Cung Ly Lạc nghe vậy, dừng bước, nghiêng đầu, con ngươi xa lạ nhìn Đông Hoàng Cung Diệu, chút tình cảm, lạnh nhạt giống như nhìn người xa lạ.

      Đứa này, rất hận .

      Đông Hoàng Cung Diệu nghĩ thầm, cất bước về phía Cung Ly Lạc, dùng ngón tay chỉ, "Những món lễ vật kia, có thể con thích, chọn mấy thứ mang về !"

      Cung Ly Lạc dùng đôi mắt trong suốt nhìn, "Đều thích, phụ hoàng phái người đưa tới Lạc vương phủ , hôm nay là đại thọ của phụ hoàng, chúc phụ hoàng hàng tuế tuế hữu kim triêu(mỗi năm đều có ngày này, mỗi tuổi đều có tiệc như thế này)!"

      Đều thích, là muốn toàn bộ.

      Đông Hoàng Cung Diệu khẽ cau mày, "Lạc nhi, hôm nay là đại thọ của phụ hoàng!"

      "Hả?" Con ngươi của Cung Ly Lạc lành lạnh, nhìn về phía Đông Hoàng Cung Diệu, chờ lời kế tiếp.

      "Lễ vật, ngươi còn chưa có đưa lễ vật cho phụ hoàng!"

      "Ta có chuẩn bị!" Cung Ly Lạc xong, trực tiếp rời .

      Trở lại ba năm trước, ba lần thọ yến của Đông Hoàng Cung Diệu, đều có chuẩn bị lễ vật.

      Đông Hoàng Cung Diệu nhìn bóng lưng đơn lạnh lùng của Cung Ly Lạc, khoát khoát tay, "Tất cả giải tán , còn nữa đưa tất cả những lễ vật còn nguyên đến Lạc vương phủ !"

      Văn Võ Bá Quan, mấy hoàng tử, phi tử rối rít đứng dậy, cung tiễn Đông Hoàng Cung Diệu.

      Vẻ mặt mọi người giống như đều hiểu.

      Ngấm ngầm mưu tính. . . . . .

      Lạc vương phủ.

      Vô Ưu nhảy xuống ngựa, rồi đỡ Thúy Thúy xuống ngựa, Thúy Thúy nhìn cửa chính nghiêm trang của Lạc vương phủ, "Tiểu thư, lúc còn ngươi ở nơi này sao?"

      "Ừ, thời gian cũng lâu!" Vô Ưu xong, nhắm mắt, đưa tay sờ vách tường, vẫn về phía trước, tiếp về phía trước, sờ tới con sư tử bằng đá ở trước cửa lớn của Lạc vương phủ.

      Đều là dấu vết quen thuộc.

      "Lớn mật, Lạc vương phủ là nơi nào, tránh ra tránh ra, mau tránh ra!"

      "Ta. . . . . ."

      Vô Ưu mở miệng, nhìn người xa lạ trước mặt, nhưng biết phải thân phận của mình thế nào.

      Thúy Thúy vội vàng tiến lên, ngăn ở trước người Vô Ưu, lắp bắp, "Này, kêu la cái gì, ta cho ngươi biết, tiểu thư nhà ta, là Tiểu Chủ Tử của Lạc vương phủ, ngươi mắt chó nhìn người thấp, cẩn thận Lạc vương trở lại, chém đầu ngươi!"

      Người gác cổng hừ lạnh, " đùa, Lạc vương phủ chỉ có chủ tử là Lạc vương, dạo này, chó và mèo lá gan cũng rất lớn!"

      Thúy Thúy há mồm, biết phải phản bác thế nào.

      Vô Ưu kéo Thúy Thúy, "Chúng ta chờ !"

      Cung Ly Lạc trực tiếp ra khỏi hoàng cung, lên xe ngựa.

      "Vương Gia. . . . . ."

      Cung Nhất cung kính, quy củ thấp giọng kêu.

      "Trở về phủ!"

      "Dạ!"

      Xe ngựa đường cái, đột nhiên, bên cạnh truyền đến thanh non nớt, "Ca ca. . . . . ."

      thanh này, thanh này. . . . . .

      "Ngừng!"

      Gần như trong nháy mắt, Cung Ly Lạc lên tiếng, vén rèm che xe ngựa lên, thân thể nhanh chóng bay ra khỏi xe ngựa, rơi xuống trước mặt đứa bé.

      Cung Ly Lạc ngồi xổm người xuống, xiêm y màu tím chạm đất.

      "Mới vừa rồi là ngươi chuyện sao?"

      Đứa bé vừa thấy Cung Ly Lạc cả người lạnh lùng, đầu bạc trắng, con ngươi màu đỏ, bị dọa sợ đến mức oa tiếng khóc lớn.

      Cung Ly Lạc cũng muốn khóc.

      Cuối cùng vẫn phải người kia, cuối cùng vẫn phải Vô Ưu của .

      Đứng lên, lắc đầu cái, cả người đơn, xoay người về phía xe ngựa, từng bước từng bước nặng nề vô cùng, Cung Ly Lạc hi vọng rất nhiều, có tiểu oa nhi hồng hào từ phía sau chạy tới, ôm lấy chân của , kêu tiếng ca ca.

      Ca ca của nàng.

      Cung Nhất thấp giọng kêu, "Vương Gia. . . . . ."

      Cung Ly Lạc khoát tay, "Cung Nhất, ngươi hiểu, cũng hiểu được!"

      "Thuộc hạ xin lỗi!"

      Cung Ly Lạc lên tiếng, lên xe ngựa, ngồi xuống, mở bàn tay ra, ngọc bội trong tay, liền biến thành bột.

      Vươn tay ra khỏi xe ngựa, lật tay, bột ngọc bay múa trong gió. . . . . .

      Có lẽ năm năm sống nương tựa lẫn nhau, năm năm tri kỷ chờ đợi, lúc xe ngựa hoa lệ tiến tới gần, Vô Ưu cảm nhận được.

      Loại cảm giác đó xa lạ nhưng quen thuộc, ngọt ngào nhưng cay đắng.

      Hết mười năm, ngày đêm nhớ nhung, gian khổ sợ, còn sống trở về, trở lại bên cạnh .

      "Ca ca. . . . . ."

      Bỗng nhiên quay đầu.

      xe ngựa cực kỳ xa hoa, nam tử toàn thân áo đen lái xe ngựa, Vô Ưu nhanh chóng nhảy qua, trực tiếp nhìn vào trong xe ngựa kia.

      Hình như trong nháy mắt nhìn thấy Vô Ưu, Cung Ly Lạc cũng vén rèm che xe ngựa lên.

      Liếc mắt cái, đúng là khuôn mặt đó, lại lạnh lẽo hờ hững đơn u ám, con ngươi của Vô Ưu, trong nháy mắt tràn đầy sương mù.

      Nhìn lại đầu tóc đen biến thành tóc trắng, lệ trong nháy mắt rơi xuống, Vô Ưu hốt hoảng giơ tay lên che môi, làm thế nào cũng kiềm nén được đau buồn tràn đầy trong lòng.

      từng ôn nhu như ngọc, trác tuyệt bất phàm, người vô cùng lịch tao nhã, vì sao lại trở thành thiếu niên tóc trắng.

      "Ca ca, ca ca, ca ca. . . . . ."

      Vô Ưu thấp giọng kêu, từng bước từng bước về phía xe ngựa.

      Cung Ly Lạc cũng đứng lên, từ từ xuống khỏi xe ngựa, giống như là giấc mộng, mộng tỉnh, bể nát, hòa vào cát bụi.

      dám mở miệng, dám lên tiếng, thậm chí ngay cả động tác cũng hết sức mềm mại, chỉ sợ dọa đứa từ từ tới.

      Trước mắt, rừng hoa tái lại.

      Nàng như tiên tử, chậm rãi bước tới, dáng vẻ thướt tha mềm mại.

      Vô Ưu nhìn Cung Ly Lạc, chợt được.

      Lệ như nước, Tâm như xoắn lại.

      Mười năm trắng đêm khó ngủ, mười năm tương tư tận xương, mười năm kiên cường sống tiếp, mười năm hoàn toàn tin tưởng, mười năm gian nan vất vả, chỉ vì có thể nhìn thấy , kêu tiếng ca ca, chỉ vì muốn trở lại bên cạnh , cùng sống đến đầu bạc.

      Nhưng quả rất ngoan, tốt chút nào.

      Vốn nên là người cao quý ôn nhu như ngọc, giờ phút này tóc lại bạc trắng, nước mắt trong mắt Vô Ưu lại rơi xuống,

      nhìn thấy mặt của Cung Ly Lạc, chỉ có mái tóc trắng nhức mắt kia.

      "Ca ca. . . . . ."

      "Vô Ưu, là ngươi sao?" Cung Ly Lạc hỏi.

      Cách ba bước.

      Suốt mười năm mỗi đêm đều nằm mộng, trong mộng, nàng luôn kêu phải sống tốt, sống sót tốt. Nhưng từ đầu đến cuối chưa từng kêu tiếng ca ca.

      Nửa đêm thức giấc, dù là tháng sáu nóng bức, nhưng bên gối vẫn lạnh như cũ.

      "Ca ca. . . . . ."

      tiếng ca ca, ngừng cổ vũ Cung Ly Lạc, tiến lên, đưa tay, nhàng chạm vào mặt Vô Ưu, sợ hãi, sợ, cẩn thận, sợ giấc mộng đẹp này biến mất.

      Nhiệt độ truyền đến đầu ngón tay, Cung Ly Lạc thấp giọng kêu, "Vô Ưu. . . . . ."

      "Ca ca. . . . . ."

      Còn chưa dứt lời, người bị Cung Ly Lạc kéo vào trong ngực ôm chặt.

      Ôm nhau, Cung Ly Lạc hình như dùng hết toàn bộ sức lực, làm Vô Ưu đau.
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      DionPhongVy thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      【010】Chứng bệnh mộng du.

      Vô Ưu dùng sức ngửi hơi thở người Cung Ly Lạc, mười năm thấy, cao hơn, rắn chắc hơn, khí lực cũng lớn hơn trước kia rất nhiều.

      Người chưa già, nhưng tóc lại bạc.

      Cung Ly Lạc ôm chặt lấy Vô Ưu, dám buông tay, cũng muốn buông tay.

      Trong lòng từng thử tưởng tượng ra dáng vẻ sau khi nàng lớn lên, hôm nay tận mắt nhìn thấy, lại cùng tưởng tượng xê xích nhiều, cho nên vừa nhìn cái, liền nhận ra.

      "Vô Ưu. . . . . ."

      "Trở lại, bao giờ nữa sao?"

      Cung Ly Lạc rất sợ, sợ đây chỉ là giấc mộng, mộng tỉnh, Vô Ưu của , lại lần nữa, biến mất.

      Vô Ưu vừa định gật đầu, chỉ cảm thấy đỉnh đầu có từng giọt nước nóng bỏng rơi xuống, kinh ngạc ngẩng đầu, "Ca ca. . . . . ."

      giọng gọi, lại khóc.

      Mười năm trước, nàng bị ném xuống vách đá, kéo nàng, liều mạng muốn cứu nàng, lệ rơi đầy mặt, ruột gan đứt từng khúc.

      may là, may là, bọn họ vẫn còn sống!

      Trong nháy mắt, đôi môi đỏ mọng bị Cung Ly Lạc hôn.

      nhàng, cẩn thận, giống như chuồn chuồn lướt qua.

      Con ngươi vốn lạnh lẽo gợn sóng, lại tràn đầy vui mừng, khuôn mặt tái nhợt lạnh lùng như tản băng ngàn năm, lại đỏ ửng.

      "Ca ca. . . . . ."

      "Vô Ưu, còn giữ lời sao?"

      Còn giữ lời sao?

      Vô Ưu gật đầu.

      "Chắc chắn, ca ca, Vô Ưu trở lại là để thực lời hứa năm đó!"

      Cung Ly Lạc chợt cười, "Nhưng ca ca già rồi!"

      "Ca ca già, trong lòng Vô Ưu, ca ca vẫn như cũ là người ca ca Vô Ưu thương nhất, cả đời, vĩnh viễn, đều như vậy!"

      "Nhưng tóc của ta. . . . . ."

      Vô Ưu lắc đầu, lệ rơi đầy mặt, " có chuyện gì, ca ca, tóc quan trọng, . . . . . ."

      "Có lẽ ta sống được bao lâu nữa!"

      "Có Vô Ưu ở đây, Vô Ưu nhất định khiến ca ca sống lâu trăm tuổi. . . . . ."

      Lần này, Cung Ly Lạc do dự nữa, ôm chặt lấy Vô Ưu, cúi đầu, hung hăng hôn Vô Ưu.

      còn là cẩn thận, nhàn nhạt thưởng thức.

      Lần này, đầu lưỡi tiến vào trong miệng Vô Ưu, thưởng thức vẻ đẹp của nàng.

      Chỉ có kích thích như vậy, mới có thể làm cho Cung Ly Lạc tin tưởng, Vô Ưu của , trở lại.

      Hai người, ở đường lớn, trước cửa Lạc vương phủ, ôm nhau chặt, thâm tình triền miên hôn mãnh liệt.

      Nam tử kia, bộ xiêm y màu tím, tóc trắng bồng bềnh, nữ tử kia, bộ xiêm y trắng nhạt, tư thái yểu điệu.

      Giờ phút này, trong mắt bọn họ, chỉ có lẫn nhau.

      Cho đến khi hai người đều thở được, Cung Ly Lạc mới buông Vô Ưu ra, lại phát xung quanh có rất nhiều dân chúng.

      Con ngươi Cung Ly Lạc híp lại, hơi lạnh tỏa ra bốn phía.

      Trong nháy mắt dân chúng bị dọa sợ đến mức hoảng hốt bỏ chạy.

      "Vô Ưu. . . . . ."

      Vô Ưu khẽ cắn môi, "Ca ca!"

      "Về nhà!"

      Vô Ưu gật đầu, mặc cho Cung Ly Lạc ôm nàng lên, vào trong Lạc vương phủ, giống như khi còn bé.

      Mặt Thúy Thúy đỏ lên, gắt gao cắn môi.

      Con ngươi Cung Ly Lạc quét qua Thúy Thúy, vừa nhìn Cung Nhất ngây ngốc tại chỗ, "Cung Nhất. . . . . ."

      "Có thuộc hạ, thuộc hạ hiểu, thuộc hạ nhất định an bài mọi chuyện!"

      Cung Ly Lạc ừ tiếng, ôm Vô Ưu vào bên trong Lạc vương phủ.

      Cung Nhất lập tức tiến lên, " nương. . . . . ."

      "Ta tên là Thúy Thúy, là nha hoàn của tiểu thư!" Thúy Thúy lên tiếng, kiêu ngạo tự ti.

      Những thứ này Thúy Thúy học được, là dọc theo đường , Vô Ưu uy hiếp nàng, nếu làm được, đưa nàng về nhà.

      Mặc dù bây giờ nàng ra, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng, hoảng hốt vô cùng.

      Cung Nhất là ai, tự nhiên nhìn ra được, lại giả bộ biết, "Thúy Thúy nương, mời vào bên trong!"

      Vương Gia đối với Vô Ưu nương này, bộ dáng gì nữa, ai cả đường , địa vị của Thúy Thúy nương này ở Lạc vương phủ, tuyệt đối thấp.

      Cung Ly Lạc ôm Vô Ưu qua từng hành lang, "Vô Ưu, ngươi xem, cây bên kia do ngươi trồng, cao lớn như vậy, ta tự mình làm cái xích đu rồi treo lên, ta vẫn tin tưởng, ngươi trở lại!"

      Lòng Vô Ưu chua xót.

      "Ca ca, ta muốn ngồi xích đu, ngươi đẩy ta !"

      "Ừ, tốt!"

      Cung Ly Lạc vẫn cưng chìu Vô Ưu đến vô pháp vô thiên, tự tay xuống bếp, tự tay sửa sang lại gian phòng, tự tay cắt tỉa mái tóc dài của Vô Ưu, tắm rửa, mặc quần áo.

      Vô Ưu trưởng thành, Cung Ly Lạc hơi đỏ mặt, nhịp tim như sấm.

      Lạc vương phủ, rất nhiều nơi, đều giống như trong trí nhớ của Vô Ưu, chưa từng thay đổi.

      Chỉ có điểm thay đổi, cây đại thụ kia cao hơn, tóc của Cung Ly Lạc lại bạc .

      Đêm, giường, Vô Ưu ngủ ở bên trong, Cung Ly Lạc ngủ ở bên ngoài.

      Hai người ai cũng dám mở miệng hỏi, những năm này trôi qua thế nào, bởi vì những chuyện trải qua, mở miệng chính là máu, qua chính là lệ.

      Chỉ có ôm lẫn nhau, cảm nhận nhiệt độ của nhau, mới có thể ấm áp, trái tim mới còn đơn.

      Yên lặng cảm nhận cảm giác lâu ngày mới gặp lại.

      Cung Ly Lạc ôm Vô Ưu chặt, giống như trân bảo mất nhưng tìm lại được, cẩn thận, che chở.

      Đêm khuya.

      Cung Ly Lạc mờ mịt mở mắt, sau đó đứng dậy, từng bước từng bước ra ngoài.

      Vô Ưu kinh ngạc, thấp giọng kêu, "Ca ca. . . . . ."

      Nhưng, Cung Ly Lạc có trả lời nàng.

      Vô Ưu lập tức đuổi theo, Cung Ly Lạc ở phía trước, Vô Ưu ở phía sau.

      Cho đến khi. . . . . .

      Đó là tiểu viện hoang vắng, Vô Ưu nhìn bên ngoài, Vô Ưu chợt nhớ tới, bức tường này giống như trong lãnh cung của hoàng cung.

      Cung Ly Lạc tiến vào, Vô Ưu muốn đuổi theo, Cung Nhất từ góc tối ra, ngăn Vô Ưu lại, " nương. . . . . ."

      Vô Ưu nghiêng đầu, "Ngươi tên là Cung Nhất?"

      "Dạ!"

      "Nơi này là nơi nào?"

      Cung Nhất nhìn Vô Ưu, do dự chút, "Thuộc hạ thể cho nương biết, nếu nương muốn biết, ngày mai có thể hỏi Vương Gia!"

      Vô Ưu nắm quyền, "Cung Nhất, ngươi với Vương Gia nhà ngươi, bao lâu!"

      "Năm năm!"

      Vô Ưu nhìn Cung Nhất cái, xoay người rời , ngã xuống giường, Vô Ưu lăn qua lộn lại.

      Cho đến khi trời sáng, Cung Ly Lạc trở lại, mắt vẫn mờ mịt như cũ, ngả xuống nhắm mắt mà ngủ.

      Trong lúc mê sảng, nhàn nhạt nỉ non "Vô Ưu"

      Trong lòng Vô Ưu chua xót, cầm tay Cung Ly Lạc chặt, "Ca ca, Vô Ưu ở đây, Vô Ưu trở lại!"

      Mười năm nóng ruột nóng gan, mười năm nửa đêm tỉnh giấc.

      Nàng rốt cuộc cũng trở lại.

      Ca ca, mười năm trước, ngươi bảo vệ Vô Ưu, như vậy mười năm sau, hãy để Vô Ưu bảo vệ ngươi.

      Mười năm trước người tổn thương nàng, tổn thương Cung Ly Lạc, nàng đều bỏ qua, bắt hết tất cả bọn , muốn nợ máu phải trả bằng máu. . . . . .
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      DionPhongVy thích bài này.

    3. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      hay qá editor ơi!!! tiếp

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070

      【011】 Cưng chiều như cốt tủy.


      Mặt trời mọc.

      Ánh nắng ấm áp bao phủ cả vùng đất.

      Cung Ly Lạc bật dậy, từng ngụm từng ngụm thở dốc.

      mới vừa nằm mơ, Vô Ưu của trở lại.

      Nghiêng đầu, nhìn sang bên cạnh, cái đầu nho , đôi môi đỏ bừng, sống mũi xinh xắn, gương mặt trắng nõn sạch sáng sủa như ngọc, mặt còn có chút lông tơ.

      Tay Cung Ly Lạc run run, nhàng vươn tay, muốn sờ mặt của nàng, nhiều lần ở giữa trung dừng lại, nắm quyền.

      Sau đó vươn ra, nhàng, cẩn thận chạm vào mặt của Vô Ưu, cũng trong nháy mắt rụt trở về, hai tay nắm chặt, Cung Ly Lạc nở nụ cười.

      Con ngươi lạnh lẽo, dần dần trở nên ấm áp.

      Vô Ưu của trở về, ấm áp trở lại.

      tốt. . . . . . diễn, đàn,

      Vươn tay ra lần nữa, nhưng bàn tay bị nắm lại.

      Đôi tay kia, so với tay của Cung Ly Lạc, còn thô ráp, vết chai còn nhiều hơn.

      "Vô Ưu, những năm này, làm sao ngươi có thể chịu đựng được?"

      Vô Ưu cười, mở mắt ra, "Nhớ ngươi, nghĩ đến lúc trở lại bên cạnh ngươi, nghĩ tới lúc ngươi đồng ý lấy ta, sau đó, cứ như vậy cũng xong!"

      "Vô Ưu, về sau, ta nhất định chăm sóc ngươi tốt, bao giờ làm mất ngươi nữa!"

      "Ca ca, tóc của ngươi. . . . . ."

      "Trúng độc, thể giải được!"

      Vô Ưu ngồi dậy, "Ai , Vô Ưu xem cho ngươi!"

      xong, kéo tay của Cung Ly Lạc, bắt mạch cho Cung Ly Lạc, chân mày từ từ nhíu lại.

      Độc này, tại sao lại giống với độc của Mạc Cẩn Hàn?

      "Ca ca, ngươi biết Mạc Cẩn Hàn?"

      Cung Ly Lạc nghe vậy, trầm mặc, chốc lát sau mới lên tiếng, "Biết, cũng gặp qua mấy lần, rất nhiều, rất phiền phức!"

      Cung Ly Lạc xong, hậu tri hậu giác(*) phát chuyện, nắm tay của Vô Ưu chặt, "Vô Ưu, chân của ngươi. . . . . ."
      (*)Hậu tri hậu giác: rồi mới biết mình gì.

      "Ca ca, ta có thể được!"

      ", , có ?" Cung Ly Lạc chuyện có chút cà lăm.

      Vô Ưu gật đầu.

      Ôm cổ Vô Ưu, Cung Ly Lạc gì, gì, vào giờ phút này cũng biểu đạt được kích động trong lòng như thế nào.

      Tin tức Cung Ly Lạc ở cửa Lạc vương phủ, ôm lấy cuồng hôn, trong đêm truyền khắp cả Kinh Thành.

      Hoàng cung.

      Đông Hoàng Cung Diệu lập tức phái thái giám đến Lạc vương phủ thăm dò tin tức, phủ thái tử, Minh vương, Thạc vương, Hằng Vương biết sau, cũng lập tức phái người đến Lạc vương phủ thăm dò tin tức.

      Chỉ là, những người tới thăm dò tin tức, mỗi người đều bị Cung Ly Lạc hạ lệnh, đánh cho tàn phế rồi ném ra khỏi Lạc vương phủ.

      Nhưng, Cung Ly Lạc mời người của cửa hàng xiêm áo tốt nhất Kinh Thành, chưởng quỹ(Chủ) tiệm trang sức, son phấn, để cho bọn họ mang theo đồ tốt nhất trong cửa tiệm của mình vào Lạc vương phủ.

      Vô Ưu ngồi ở ghế, tay bé chỉ lung tung.

      Cung Ly Lạc ngồi ở bên, dùng cây tăm, cắm trái cây đưa tới bên miệng Vô Ưu, nhàn nhạt mở miệng, "Những thứ Vô Ưu vừa mới chỉ, đều để lại, đến chỗ quản gia lấy bạc, về sau có kiểu gì mới đều đưa tới cho Vô Ưu nhìn chút!"

      "Cám ơn Vương Gia!"

      Vô Ưu đột nhiên nhíu lông mày, nhìn Thúy Thúy đứng ở bên, "Thúy Thúy, ngươi cũng chọn vài món !"

      Thúy Thúy lập tức lắc đầu, "Tiểu thư, Thúy Thúy cần, vài món tiểu thư xài qua, còn mới tinh, tiểu thư, bằng tất cả đều cho Thúy Thúy !"

      Vô Ưu bĩu môi, "Tùy ngươi!"

      Cung Ly Lạc mua số lượng xiêm áo lớn như vậy cho Vô Ưu, đồ trang sức, son phấn, trong trong ngoài ngoài đều muốn tốt nhất, lập tức, bạc rầm rầm chảy ra ngoài.

      Bao nhiêu người ngẩng đầu mong ngóng, mong Cung Ly Lạc dẫn Vô Ưu ra ngoài.

      Kết quả, hai ngày trôi qua, Cung Ly Lạc và Vô Ưu núp ở trong Lạc vương phủ, chàng chàng thiếp thiếp, lại bước cũng ra khỏi Lạc vương phủ.

      Ngay cả Hoàng đế tới mời, Cung Ly Lạc cũng nhăn mặt .

      Tự nhiên phái người tới thăm dò tin tức, lần này Cung Ly Lạc ác hơn, trực tiếp đánh chết, ném ra ngoài.

      Vô Ưu cả ngày đều nghĩ, phải chữa tâm bệnh mộng du cho Cung Ly Lạc như thế nào mới tốt.

      Nếu Vô Ưu ở thư phòng, Cung Ly Lạc nhất định đứng nghiêm bên, bưng trà rót nước.

      Nếu Vô Ưu đến vườn hoa, Cung Ly Lạc che dù.

      Nếu Vô Ưu ngồi xích đu, Cung Ly Lạc đẩy xích đu cho Vô Ưu.

      Nếu Vô Ưu đói bụng, Cung Ly Lạc tự mình xuống bếp.

      Cung Ly Lạc thay đổi như vậy, dọa tất cả mọi người người trong Lạc vương phủ vô cùng sợ, ngay cả những ám vệ, từng người đều trợn to hai mắt, hoặc là lặng lẽ đánh cược, Vương Gia của bọn họ, còn có cái gì là làm ra được?

      "Ca ca!"

      "Ừm!"

      "Ta muốn dạo trong vương phủ!"

      Cung Ly Lạc lập tức đứng dậy, "Tốt!"

      Giống như là có mục đích trước, Vô Ưu đến tiểu viện kia, cũng để ý con ngươi của Cung Ly Lạc càng ngày càng lạnh, chỉ cầm tay của Cung Ly Lạc chặt, "Ca ca, Vô Ưu trở lại, lần này trở lại!"

      Cung Ly Lạc lên tiếng.

      Cho đến cuối cùng Vô Ưu dừng bước ở trước bức tường bên ngoài viện, "Ca ca, phá hủy nơi này cho ta xem !"

      Cung Ly Lạc đột nhiên nghiêng đầu nhìn Vô Ưu, con ngươi đỏ tươi.

      Vô Ưu ngửa đầu, sợ hãi.

      "Ca ca, Vô Ưu trở lại, lần này trở lại, nữa, cho nên, ca ca cũng hoàn hoàn chỉnh chỉnh trở lại, có được hay ?"

      Cung Ly Lạc nhìn Vô Ưu, hồi lâu, ôm chặt lấy Vô Ưu.

      Khàn giọng , "Vô Ưu, ta sợ. . . . . ."

      Sợ, đây chỉ là giấc mộng, mộng tỉnh, bể nát, bên gối vẫn lạnh như cũ.

      "Ca ca, cần sợ, về sau, Vô Ưu bảo vệ ca ca!"

      Lòng Cung Ly Lạc đột nhiên chua xót, "Vô Ưu. . . . . ."

      "Ca ca, phá hủy , chẳng lẽ ngươi biết, mỗi đêm ngươi đều tới nơi này, sau đó ở bên trong, ngồi đến trời sáng!"

      "Ta. . . . . ." Cung Ly Lạc khẽ do dự, cúi đầu nhìn con ngươi đen như mực của Vô Ưu, con mắt trong suốt, nồng đậm lo lắng.

      Lòng Cung Ly Lạc đột nhiên căng thẳng, "Nghe Vô Ưu, phá hủy !"

      Ôm lấy Vô Ưu rời , Cung Nhất từ góc tối nhảy ra, thở ra hơi, sau đó mấy người áo đen nhảy ra, "Lấy ra lấy ra, có chơi có chịu!"

      Mấy người áo đen trong lòng phục móc ngân phiếu ra, người trong đó mở miệng, "Các ngươi , buổi tối Vương Gia có tới nơi này nữa hay ?"

      "Ta đoán !"

      "Ta cũng vậy!"

      Cung Nhất giơ lên ngón tay, lắc lắc, "Ta thấy rằng, Vương Gia, tối hôm nay tới nữa đâu!"

      Đêm khuya.

      Vô Ưu và Cung Ly Lạc đánh cờ, Cung Ly Lạc kỳ nghệ tinh xảo, Vô Ưu cũng cam chịu yếu thế, để đánh thắng Cung Ly Lạc cũng rất khó khăn.

      Đêm càng khuya, Cung Ly Lạc càng lo lắng.

      "Ca ca, có đàn ?"

      "Đàn gì?"

      "Đều tốt, ta muốn đàn khúc, khiến ca ca bình tâm!"

      Cung Ly Lạc cười, "Người đâu, chuẩn bị đàn!"

      Đàn chuẩn bị tốt, Vô Ưu cười cười nhìn Cung Ly Lạc, tay nhàng sờ dây đàn, khúc《 Thủy Vân 》, tiếng đàn lượn lờ, giống như dẫn Cung Ly Lạc vào giữa thiên nhiên yên tĩnh, thuần khiết đẹp đẽ, Vô Ưu có ý tứ gì, chỉ là đơn thuần muốn giữ Cung Ly Lạc lại mà thôi.

      Căn bệnh mộng du —— phải trị.

      Cung Ly Lạc từ từ nhắm mắt lại, hơi nhếch môi.

      Chỉ sau khúc, Cung Ly Lạc đột nhiên đứng lên. . . . . .


      【012】 Trị bệnh mộng du.

      "Ca ca. . . . . ." Vô Ưu thấp giọng kêu, đưa tay kéo bàn tay lạnh như băng của Cung Ly Lạc, ngửa đầu ấm áp cười tiếng với Cung Ly Lạc, "Ca ca. . . . . ."

      "Vô Ưu, ta. . . . . ."

      Con ngươi Cung Ly Lạc hơi ấm, trong lúc nhất thời, biết phải giải thích như thế nào.

      Vô Ưu cười, "Ca ca, Vô Ưu cùng với ngươi!"

      Cung Ly Lạc kinh ngạc, Vô Ưu lại đứng dậy, khoác lên cánh tay của Cung Ly Lạc, tay gắt gao cầm tay của Cung Ly Lạc, bao bọc ở trong lòng bàn tay.

      "Tay ca ca là đẹp!"

      Cung Ly Lạc đỏ mặt, lại nghĩ tới tay của Vô Ưu, "Vô Ưu, ngày mai ca ca dẫn ngươi đến chi ngọc trai(Cửa hàng bán các sản phẩm từ ngọc trai) tốt nhất, mua bột ngọc trai tốt nhất ở nơi đó, tới nửa tháng, tay của Vô Ưu, khẳng định còn đẹp hơn tay của ca ca!"

      "Ừ, tốt!"

      Hai người con đường trong vườn hoa của Lạc vương phủ, "Ca ca, ngươi còn nhớ ư, khi còn bé, Vô Ưu ngủ được, cũng thích quấn lấy ngươi, ngươi nhất định phải ôm Vô Ưu tản bộ ở vườn hoa!"

      "Ừ, cũng biết người như vậy, tại sao nửa đêm lại ngủ được!"

      "Còn có, nhớ năm ấy Vô Ưu hai tuổi, từ tiệm thuốc trở lại, trưởng thành muốn gả cho ca ca làm tân nương của ca ca, ca ca đỏ mặt!"

      Cung Ly Lạc nghe vậy ho khan mấy tiếng, mặt càng thêm hồng tim càng đập mạnh.

      Vô Ưu cười.

      "Ca ca, Vô Ưu còn nhớ , lúc bé ở hoàng cung, ca ca rất thích ôm Vô Ưu chui vào chui ra từ chuồng chó kia, biết, mười năm trôi qua, chuồng chó kia, còn ở đó hay ?"

      Cung Ly Lạc nhìn Vô Ưu, "Vô Ưu. . . . . ."

      Đầu Vô Ưu khe khẽ dựa vào trong ngực Cung Ly Lạc, "Ca ca, đây phải là mộng, Vô Ưu của ngươi, trở lại, về sau bao giờ rời khỏi ngươi nữa, ca ca, cần đắm chìm trong cơn ác mộng đó, Vô Ưu trở lại, về sau, đều là mộng đẹp, bao giờ bể nát nữa!"

      Hoảng loạn trong lòng, gần như trong nháy mắt, được lấp đầy toàn bộ.

      Cung Ly Lạc cũng muốn bất cứ điều gì, chỉ muốn ôm chặt lấy Vô Ưu của .

      Bên trong máu thịt, thấm đến linh hồn, cũng bao giờ rời xa.

      "Ca ca, ngươi còn nhớ khi còn bé, Vô Ưu chịu ngủ, ngươi hát đồng dao cho Vô Ưu nghe ?"

      Cung Ly Lạc gật đầu.

      "Ca ca ngươi hát cho Vô Ưu nghe lần nữa , có được hay ?"

      Cung Ly Lạc lại gật đầu.

      Vô Ưu dùng ngón tay chỉ, "Ca ca, chúng ta lên cây đại thụ kia !"

      "Tốt!"

      Cung Ly Lạc ôm Vô Ưu rơi xuống ngọn cây đại thụ, Vô Ưu dựa vào trong ngực Cung Ly Lạc, "Ca ca, ngươi cũng thể ngủ trộm, nếu Vô Ưu té xuống, cây đại thụ này, cao như vậy, té xuống. . . . . ."

      "Ta để cho Vô Ưu té xuống!" Cung Ly Lạc xong, ôm chặt lấy Vô Ưu.

      Lành lạnh mở miệng, "Ngô gia có bảo vật tên Vô Ưu, trị giá nghìn lạng vàng, vạn lạng vàng. . . . . ."

      Vô Ưu nhắm đôi mắt lại, dựa vào trong ngực Cung Ly Lạc, nghe Cung Ly Lạc hát đồng dao lần lại lần nhớ tới khi còn bé cũng dỗ nàng ngủ như vậy.

      Cả đêm cho đến khi trời sáng.

      Ở Lạc vương phủ ăn điểm tâm, Cung Ly Lạc dắt Vô Ưu, xuất phủ đến chi ngọc trai.

      Hai người bên này mới ra khỏi Lạc vương phủ, bên kia, phủ thái tử, mấy phủ hoàng tử, ngay cả hoàng cung cũng nhận được tin tức.

      Ngay sau đó mấy hoàng tử mang theo phi tử của mình tiến về phía chi ngọc trai.

      đường cái, tiếng rao hàng bên tai dứt.

      Bên trong xe ngựa.

      "Ca ca, chúng ta xuống dạo chút , nhiều năm có nhìn thấy phố xá, biết, còn có còn giống năm đó hay ?"

      Cung Ly Lạc gật đầu, "Ngừng!"

      Cung Nhất lập tức dừng xe, Thúy Thúy ngồi ở trước xe ngựa cũng lập tức xuống xe.

      Cung Ly Lạc chui ra khỏi xe ngựa trước, thân hàn, xuống xe ngựa, hướng bên trong xe ngựa, dịu dàng thấp giọng kêu, "Vô Ưu. . . . . ."

      "Ca ca. . . . . ."

      Vô Ưu chui ra khỏi xe ngựa, sắc mặt hồng hào, ngũ quan cực đẹp, khi cười tươi càng đẹp hơn, mặc cho Cung Ly Lạc ôm nàng xuống xe ngựa.

      Dân chúng nhìn thấy, từng người từng người trợn to hai mắt.

      Thậm chí biết nên lấy từ ngữ gì để hình dung, mỹ nhân tuyệt sắc như vậy.

      trách được Lạc vương lạnh lùng, lại cưng chiều nàng như vậy.

      đường cái, Cung Nhất lái xe ngựa, Thúy Thúy giao bạc, Cung Ly Lạc che dù, Vô Ưu chuyên tâm ăn.

      "Ăn ngon ?" Cung Ly Lạc hỏi.

      Vô Ưu gật đầu, cầm bánh ngọt trong tay đưa tới khóe miệng Cung Ly Lạc, "Ca ca nếm thử chút!"

      Cung Ly Lạc lắc đầu.

      Suốt bao nhiêu năm qua, ăn đồ ngọt, lúc trước luôn là Vô Ưu ép buộc ăn chung, mười năm này, càng thêm bao giờ ăn đồ ngọt nữa, sợ nếm vị ngọt kia, nhớ tới Vô Ưu.

      Vô Ưu thấy Cung Ly Lạc ăn, cũng miễn cưỡng, "Ha ha, vậy ta ăn cả phần của ca ca!"

      "Ừ, nếu thích, mời người này về Lạc vương phủ , mỗi ngày làm cho ngươi ăn!"

      Vô Ưu lập tức lắc đầu, " cần, mỗi ngày đều ăn, ngán đấy!"

      "Vậy mời thêm mấy người, ngán lại đổi!"

      Vô Ưu bật cười, "Ca ca, ra , Vô Ưu nghĩ là, về sau muốn ăn, ca ca cùng với Vô Ưu ra ngoài mua, ha ha!"

      Cung Ly Lạc nhìn Vô Ưu, "Được, về sau Vô Ưu muốn ăn, ca ca bồi Vô Ưu ra ngoài mua!"

      "Vô Ưu còn muốn chỗ khác chút, ca ca có muốn với Vô Ưu ?"

      "Tiếp, Vô Ưu nơi nào, ca ca nơi đó!"

      Chi ngọc trai.

      Cung Ly Lạc mới vừa mang theo Vô Ưu vào, chưởng quỹ vui mừng tiến lên chào đón, "Vương Gia mời, nương xin mời!"

      Cung Ly Lạc lạnh lùng đáp tiếng, "Nơi này, những loại bột tốt nhất, đều lấy ra!"

      "Dạ dạ dạ!"

      Chưởng quỹ cũng ngốc, sáng sớm nghe , Lạc vương đối với nghĩa muội từ nuôi dưỡng bị thất lạc nhiều năm rất là sủng ái, mấy ngày trước đây chỉ là xiêm áo, đồ trang sức, son phấn mấy vạn lượng bạc, còn giao trước, tiếc!

      bao lâu, chưởng quỹ bưng cái khay ra, đặt ở bên cạnh Cung Ly Lạc và Vô Ưu, "Vương Gia, nương, những thứ này đều là bột ngọc trai tốt nhất để thoa tay!"

      Cung Ly Lạc lạnh nhạt gật đầu, Vô Ưu cầm cái hộp lên, mở ra, hít hà, chân mày nhíu lại.

      Cái này, là tốt nhất?

      " tốt sao?" Cung Ly Lạc hỏi.

      Vô Ưu gật đầu, " được, ca ca, ta thích cái này!"

      "Nhưng. . . . . ." Cung Ly Lạc nhìn đôi tay xù xì của Vô Ưu, đau lòng thôi.

      Vô Ưu quan tâm cười tiếng, giơ hai tay lên, "Ca ca, ngươi ghét bỏ đôi tay khó coi của Vô Ưu sao?"

      Cung Ly Lạc cầm tay của Vô Ưu, " bậy, làm sao ca ca lại ghét!"

      đau lòng, thương tiếc cũng kịp.

      Càng khó có thể tưởng tượng, khi có ở đây, nàng nhất định sống rất khổ.

      Cũng biết, người cứu nàng, có ngược đãi nàng hay , đánh nàng, mắng nàng.

      Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Cung Ly Lạc rất ấm ức.

      Lại nhớ lại, té xuống từ nơi cao như vậy, nàng nhất định rất khổ sở, mà chân của nàng, trước kia vốn thể bước , hôm nay gặp, lại giống như người bình thường.

      Vậy, phải chịu bao nhiêu khổ sở, có bao nhiêu nghị lực, mới có thể sống đến giờ. . . . . .

      "Vô Ưu. . . . . ."

      Vô Ưu cười nhìn Cung Ly Lạc.

      "Chúng ta về nhà !"

      "Tốt!"

      Đứng dậy vừa mới chuẩn bị rời , cửa truyền đến tiếng gọi nhiệt tình, "Vong liễu nương. . . . . ."
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      DionPhongVy thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      【013】 Học chơi bài.

      Vô Ưu nghe vậy quay đầu lại, Mạc Cẩn Hàn?

      Da mặt là dầy.

      Chân mày Cung Ly Lạc nhíu chặt, hơn nữa khi thấy Mạc Cẩn Hàn hi hi ha ha, bộ dạng cửu biệt trọng phùng(xa cách lâu ngày), vui mừng hớn hở tới bên cạnh Vô Ưu, con ngươi Cung Ly Lạc híp lại, nhìn Vô Ưu, "Ngươi biết?"

      Vô Ưu lắc đầu, " biết!"

      Mạc Cẩn Hàn nghe vậy, kinh ngạc há to miệng, hồi lâu mới ha ha cười ngừng, "Vong liễu nương, ngươi biết ta, nhưng Thúy Thúy nương bên cạnh ngươi biết ta chứ?"

      Thúy Thúy nghe vậy, lập tức cúi đầu, tiếng như muỗi kêu, "Công tử, xin lỗi, ta...ta biết ngươi!"

      "Ah. . . . . ." Mạc Cẩn Hàn từng bước từng bước tới bên cạnh Thúy Thúy, "Thúy Thúy, ngươi can đảm!"

      Thúy Thúy bị dọa sợ đến run lên, cắn cắn môi, xê dịch đến bên cạnh Vô Ưu.

      Trong trực giác, Thúy Thúy cảm thấy, Vô Ưu bảo vệ nàng.

      Vô Ưu nhìn, "Ca ca, người này rất đáng ghét!"

      Cung Ly Lạc nghe vậy, thanh lạnh lùng : " Cung Nhất, kéo người này ra ngoài, hung hăng đánh trận, nhớ, đừng đánh chết là được rồi!"

      "Dạ!" Cung Nhất xong, nhanh chóng đánh tới Mạc Cẩn Hàn.

      Mạc Cẩn Hàn giơ chân, "Cung Ly Lạc, ngươi là tên khốn kiếp, dù gì ta cũng là thân thích của ngươi, làm sao ngươi có thể đối với ta như vậy?"

      "Kéo ra ngoài, đánh rụng răng!" Cung Ly Lạc tiếp tục dùng giọng lạnh nhạt phân phó.

      "Cung Ly Lạc. . . . . ." Mạc Cẩn Hàn hô to.

      "Gảy tay!" Cung Ly Lạc nhàn nhạt mở miệng, dắt Vô Ưu ra ngoài.

      Mạc Cẩn Hàn đau đầu, biết, khi Cung Ly Lạc mở miệng, Cung Nhất thực đến cùng.

      Thần linh ơi, Cung Nhất chào hỏi liên tục bằng vài quyền, còn trực tiếp đánh vào mặt.

      "Ai u, Cung Nhất, ngươi là tên khốn kiếp, đánh người đánh mặt, gia hôm nay liều mạng với ngươi!"

      Mạc Cẩn Hàn gầm lên tiếng, thần tốc phản kích Cung Nhất, hai người từ trong chi ngọc trai đánh tới bên ngoài chi ngọc trai.

      Cung Ly Lạc và Vô Ưu nhìn Mạc Cẩn Hàn bị Cung Nhất đánh rất thê thảm, Vô Ưu mặc niệm vì Mạc Cẩn Hàn.

      Thầm mắng đáng đời, lúc đó biết nàng nhầm hướng, cũng với nàng tiếng, hại nàng mất thời gian, hôm nay, gảy tay là tiện nghi cho lắm rồi.

      Cung Ly Lạc dắt Vô Ưu chuẩn bị lên xe ngựa, chợt nghe được tiếng kêu, "Lạc đệ. . . . . ."

      Cung Ly Lạc, Vô Ưu đồng loạt quay đầu nhìn, chỉ thấy người mặc áo mãng bào (lễ phục của người trong hoàng gia thời nhà Thanh) màu vàng, mày kiếm hơi nghiêng, ngẩng cao đầu mà bước tới, "Lạc đệ, trùng hợp như thế, các ngươi cũng tới chi ngọc trai mua đồ, ha ha, mấy ngày nay đại tẩu của ngươi vẫn muốn đến chi ngọc trai mua gì đó, nàng năn nỉ ta cùng, ha ha, nếu gặp nhau, vào chọn chung , nhìn trúng cái gì, cứ lấy, tính cho vi huynh!"

      bên, ăn mặc đoan trang xinh đẹp hơi thở xa hoa lập tức tiến lên, thân thiện nắm cổ tay Vô Ưu, "Ai u, đây chính là Vô Ưu muội muội sao, dáng dấp là đẹp, giống như tiên trời!"

      Khóe miệng Vô Ưu giật giật.

      Vô tình gặp được?

      giống.

      Nếu mà là tới lập quan hệ, nhiệt tình như vậy, giống hơn.

      Vô Ưu cười cười với thái tử phi Diệp Vũ Hà, nhưng mặt vẫn lạnh lùng, nhìn Cung Ly Lạc nhìn thái tử giống như nhìn thấy người xa lạ, từ trong tay thái tử phi, rút cánh tay của mình ra, "Ca ca, chúng ta trở về thôi!"

      Cung Ly Lạc gật đầu, hoàn toàn để ý tới thái tử, thái tử phi lúng túng, dắt Vô Ưu chuẩn bị lên xe ngựa.

      Lại truyền tới mấy tiếng reo hò nhiệt tình, "Ngũ đệ, Vô Ưu muội muội. . . . . ."

      Những người này, khi còn bé Vô Ưu từng gặp qua.

      Nhị hoàng tử Thạc vương, Tam hoàng tử Hằng Vương, Tứ hoàng tử Minh vương. Bên cạnh bọn họ, đều là vương phi cùng.

      là khéo.

      Mấy người nhìn Mạc Cẩn Hàn đánh nhau cùng Cung Nhất, từng người đều nghi ngờ, lại mở miệng, giả bộ nhìn thấy.

      "Các ngươi đều tới, nếu tất cả mọi người ở đây, bằng ta làm chủ, mời các ngươi Lâu Ngoại Lâu uống chén?"

      Thạc vương, Hằng Vương, Minh vương vội vàng phụ họa, "Tốt, hiếm khi thái tử mời khách, chúng ta cũng thể bỏ lỡ, Ngũ đệ, cùng chứ!"

      Cung Ly Lạc làm mặt lạnh, nhíu lông mày, nhìn Vô Ưu, "Ngươi muốn ?"

      Vô Ưu vừa định cự tuyệt, thái tử phi Diệp Vũ Hà lập tức , "Vô Ưu muội muội, cùng chứ, ngươi biết, những năm này ngươi có ở đây, Ngũ đệ đều rất ít ra khỏi cửa, khó khăn lắm ngươi mới bình an trở về, chúng ta nhất định phải họp mặt!"

      Khi còn bé Vô Ưu đều gặp các nàng, chỉ là tình cảm sâu mà thôi.

      Vốn cũng có ý định , nhưng thái tử phi Diệp Vũ Hà đến độc của Cung Ly Lạc, Vô Ưu cười nhạt, "Ca ca, chúng ta , nghe điểm tâm và thức ăn Lâu Ngoại Lâu đều rất tốt!"

      "Muốn ?" Cung Ly Lạc hỏi.

      Vô Ưu gật đầu, "Vậy hãy !"

      Cưng chiều như vậy.

      Mọi người đều có suy nghĩ khác nhau, mấy đại tẩu, thân thiện muốn mời Vô Ưu ngồi chung xe ngựa với các nàng.

      " cần, nàng sợ nóng!" Cung Ly Lạc lạnh lùng cự tuyệt, dắt Vô Ưu dẫn đầu lên xe ngựa.

      Ngồi ở trong xe ngựa, Cung Ly Lạc mới mở miệng, "Cung Nhất, hôm nay tha cho lần, Lâu Ngoại Lâu!"

      Cung Nhất nghe vậy, nhanh chóng thu tay lại, nhảy lên xe ngựa, ngồi ở bên, chẳng dám thở mạnh nhìn Thúy Thúy , "Thúy Thúy nương, ngồi xong...!"

      Thúy Thúy liền vội vàng gật đầu.

      Lâu Ngoại Lâu.

      Hôm nay Lâu Ngoại Lâu có khách quý tới, thái tử vừa định xuống xe ngựa, gã sai vặt bên cạnh lập tức tiến vào Lâu Ngoại Lâu, lấy ngân phiếu ra, trực tiếp muốn gian phòng tốt nhất ở lầu ba.

      Đoàn người lên lầu ba, Vô Ưu mới hiểu được, lầu ba, chỉ có gian phòng.

      Có cơm ăn, còn có đài(Sân khấu) , hai cái bàn.

      "Ngũ đệ, hôm nay trong lúc rãnh rỗi, ăn cơm hơi sớm, bằng chúng ta chơi bài cửu(*) !" Thái tử Cung Thịnh .
      (*)Bài cửu còn được gọi là cốt bài, mỗi bộ bài có 32 trương, mỗi trương có hình chữ nhật, bên có khắc các chấm tròn từ 2 đến 12 theo những phương thức sắp hàng bất đồng, bắt nguồn từ Trung Quốc, thường có bốn người chơi, cách chơi cũng biến hóa theo từng trường hợp.

      Cung Ly Lạc nghe vậy, nhìn Vô Ưu, thấy hai mắt Vô Ưu lóe sáng, "Vô Ưu, muốn chơi sao?"

      "Muốn chơi, nhưng ta biết chơi, ca ca, chúng ta thua làm sao?"

      Cung Ly Lạc hơi nhếch môi, kéo Vô Ưu vào trong ngực, " có việc gì, thua thua thôi!"

      Mọi người cười trêu ghẹo, Vô Ưu mặc dù thua, Cung Ly Lạc rất giàu có, thua 350 vạn lượng, cũng có việc gì.

      Thái tử Cung Thịnh vừa sắp xếp lại bài cửu vừa , "Ngũ đệ, hôm nay tính ra, Vô Ưu muội muội cũng 15, cập kê rồi, các ngươi tính toán lúc nào vào cung cầu xin phụ hoàng ban hôn?"

      "Tìm ngày tốt làm lễ cập kê cho Vô Ưu, rồi . . . . . ." Cung Ly Lạc lạnh nhạt trả lời.

      ra vẫn muốn nghe chút ý kiến của Vô Ưu.

      Vô Ưu cười ha ha, "Ca ca, chuyện này, ngươi quyết định là tốt rồi, ngươi khi nào thành thân, khi đó thành thân!"

      "Ừ, vậy chờ sau lễ cập kê của ngươi, chúng ta vào cung. . . . . ."

      Vô Ưu cười gật đầu.

      Mấy đại tẩu ở bên cũng ha ha cười, xem ra xong, muốn đưa lễ vật cho lễ cập kê của Vô Ưu.

      Vô Ưu cười gật đầu.

      "Tốt lắm, tốt lắm, bắt đầu chơi bài cửu thôi!"

      Thái tử Cung Thịnh đưa xúc xắc cho Vô Ưu, "Vô Ưu muội muội, ngươi nhất ở đây, nếu , ngươi làm nhà cái"

      " tốt lắm đâu!" Vô Ưu dùng thanh lạnh nhạt hỏi.

      " có việc gì, có việc gì!"

      Vô Ưu cầu cứu nhìn Cung Ly Lạc, Cung Ly Lạc dùng thanh lạnh nhạt , " có việc gì, ném xúc xắc !"

      Vô Ưu gật đầu, ném xúc xắc lên bàn, ba cái đều là hai, sáu điểm, .

      "Bắt đầu tiến hành?" Vô Ưu hỏi.

      Thái tử Cung Thịnh đếm điểm, đẩy bài cửu cái, "Vô Ưu muội muội, bắt đầu!"

      "Cám ơn thái tử ca ca!" Vô Ưu cười, đưa tay ra cầm bài, đặt ở trước mặt, liền lật bài.

      Hầu Vương, tới. . . . . .
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      Dion, PhongVythienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :