1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tà Vương Tuyệt Sủng Cuồng Phi - Tiêu Tùy Duyên (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      【004】 Được món hời lớn.

      Ánh mắt ấy, những tên lưu manh côn đồ này đều chưa từng thấy qua, khí lạnh bao trùm, lạnh từ trong xương tủy, con ngươi trong veo mà lạnh lùng, chỉ cần nhìn cái, cái loại áp bức đó khiến mấy tên côn đồ dám lộn xộn, thậm chí những người đứng bên cạnh Vô Ưu, cũng tự động nhường đường.

      Để cho nàng chân vào cửa hàng bán xiêm áo.

      Vừa vào cửa hàng bán xiêm áo, con ngươi Vô Ưu quan sát vòng, mới nhìn vào bên trong quầy, chưởng quỹ bị dọa sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, "Ta muốn bộ xiêm áo, đôi giày!"

      Từ trong ngực lấy ra ngân phiếu, đặt ở quầy, "Nơi này ngươi có chỗ để tắm ?"

      Chưởng quỹ nhìn ngân phiếu quầy, gật đầu, "Có, hậu viện có!"

      "Vậy tốt, ngươi cầm ngân phiếu này, mua hai bộ xiêm áo, hai đôi giày hậu, còn dư lại, đổi thành bạc vụn cho ta!"

      Chưởng quỹ vội vàng gật đầu, "Được, được, nương muốn xiêm áo có màu sắc gì, để cho khuê nữ(con ) của ta tới đo cho nương!"

      Vô Ưu nhìn về phía giá treo áo, nhìn những bộ xiêm áo được treo thành hàng, "Bộ màu hồng đào kia!"

      " nương chờ!"

      Vì để thuận tiện cho người đến mua xiêm áo, hậu viện của cửa hàng bán xiêm áo cũng chuẩn bị phòng tắm, cho khách tắm rửa thay y phục, dĩ nhiên tốn nhiều bạc hơn.

      bao lâu, khuê nữ của chưởng quỹ đến đo kích cỡ cho Vô Ưu, chọn rồi ôm bộ xiêm áo màu hồng đào vào trong ngực, " nương, mời theo ta!"

      Tắm rửa, thay quần áo, gội đầu.

      Vô Ưu tốn khoảng canh giờ, mặc xiêm áo, ra khỏi phòng tắm, khuê nữ của chưởng quỹ lập tức tiến lên, " nương giầy của , vớ, ngoài ra, ta tự tiện làm chủ, chuẩn bị thêm cho nương hai bộ xiêm áo màu hồng đào, áo trong, áo lót quần lót, hai đôi giầy, năm đôi vớ, đây là bạc còn dư lại của nương!"

      Vô Ưu nghe vậy, nhìn khuê nữ của chưởng quỹ.

      Khẽ nhếch môi, "Cám ơn!"

      " nương, thân mình ở xa, mọi chuyện đều phải cẩn thận, được quá tin tưởng vào người khác!"

      Vô Ưu gật đầu.

      Đợi nàng trở lại Kinh Thành, tìm được ca ca, nàng phải thân mình nữa rồi.

      Lão đầu với nàng, ca ca còn sống.

      Cho nên, mặc kệ bao nhiêu khổ sở, bao nhiêu gian nan, nàng đều cắn răng chịu đựng cho đến hôm nay, rồi có thể lại được.

      Ca ca nếu nhìn thấy nàng có thể lại được, nhất định rất vui mừng.

      Vô Ưu ra khỏi cửa hàng bán xiêm áo.

      Xiêm áo màu hồng đào bồng bềnh, tóc dài đen nhánh được sợi dây buộc tóc trắng cột vào sau ót, mặc cho các sợi tóc dài tán lạn ở phía sau.

      Lúc mới đến chỉ có bọc quần áo, giờ lại biến thành hai bọc quần áo.

      "Hít. . . . . ."

      Sau khi dân chúng nhìn thấy Vô Ưu ra, trợn mắt mà nhìn.

      Mạc Cẩn Hàn thấy Vô Ưu ra ngoài, đổi xiêm áo, giầy, cả người sạch lại nhàng khoan khoái, chỉ có đổi cái sợi dây buộc tóc trắng đó, hơi kinh ngạc, vội vàng tiến lên, "Hắc, Vong Liễu nương!"

      Vô Ưu nhìn Mạc Cẩn Hàn cái, trực tiếp bước .

      "Vong Liễu nương, ngươi muốn mua ngựa sao?" Mạc Cẩn Hàn hỏi, Vô Ưu để ý tới.

      Mạc Cẩn Hàn cười ha ha , " cần mua ngựa, vừa đúng lúc ta cũng vậy muốn Kinh Thành, ngươi ngồi xe ngựa của ta, bị lạnh, còn có thể che gió che mưa, còn. . . . . ."

      Vô Ưu dừng bước, lạnh lùng nhìn Mạc Cẩn Hàn, "Ngươi rất ồn ào!"

      Mạc Cẩn Hàn ngừng cười ha ha.

      "Còn nữa, cho theo ta nữa, nếu . . . . . ."

      "Nhưng Vong Liễu nương, ta còn nợ ngươi bạc!"

      " cần trả!"

      "Vậy được, Mạc Cẩn Hàn ta chính là người trọng chữ tín, cho nên. . . . . ." Mạc Cẩn Hàn kiên trì.

      Vô Ưu gì, bụng kêu lên ùng ục, tới quán bán sủi cảo hoành thánh bên đường rồi ngồi xuống, " chén hoành thánh!"

      "Có ngay!"

      Hoành thánh được bưng lên, Vô Ưu cầm chiếc đũa, gắp bỏ vào trong miệng.

      Mùi vị rất tốt, thậm chí, có chút hương vị giống năm đó từng ăn ở Kinh Thành, "Thêm chén nữa!"

      Mạc Cẩn Hàn cười, cho là Vô Ưu mua cho ăn, chờ chén được bưng lên, liền đưa tay nhận lấy, Vô Ưu liền đánh cái lên mu bàn tay của Mạc Cẩn Hàn.

      "Muốn ăn, tự mua!"

      Mạc Cẩn Hàn kinh ngạc, trơ mắt nhìn Vô Ưu ăn xong hai chén hoành thánh, trả tiền, rời , vội vàng đuổi theo.

      nương nhẫn tâm.

      Chợ ngựa.

      Đủ các loại ngựa chờ khách hàng tới chọn lựa.

      Vô Ưu vừa tiến vào chợ ngựa, liền hấp dẫn vô số mắt, thèm thuồng, ánh mắt tính toán, đa số ánh mắt đểu dừng lại ở mặt Vô Ưu, tham lam.

      Vô Ưu hề nhìn, tới trước ngựa màu trắng, "Con ngựa này giá bao nhiêu?"

      " trăm lượng bạc!"

      "Có yên ngựa, roi ngựa sao?" Vô Ưu hỏi.

      "Có, chỉ là phải trả thêm bạc!" Bán người ngựa .

      Vô Ưu nghiêng đầu suy nghĩ chút, "Thêm nhiều hay ít?"

      "Hai mươi lượng!"

      "Yên ngựa, roi ngựa, ngay cả con ngựa này trăm lượng bạc, bán, ta giao bạc, bán, tùy tiện!"

      Người bán ngựa ngừng cười ha ha, " nương, trả giá quá độc, nếu , ngươi trả thêm chút ?"

      Vô Ưu lạnh lùng nhìn người bán ngựa cái, xoay người chuẩn bị rời .

      Người bán ngựa thấy Vô Ưu muốn , vội vàng , "Bán, bán cho ngươi!"

      Vô Ưu giao bạc, người bán ngựa lấy yên ngựa.

      Mạc Cẩn Hàn tới bên cạnh Vô Ưu, " Vong Liễu nương, ngựa này tuy tốt, nhưng mà, nhưng mà. . . . . ."

      Vô Ưu nhàn nhạt , "Ta hiểu , cho nên mới có thể bỏ ra trăm lượng để mua!"

      Nếu, ngựa tốt, ít nhất cũng phải bán năm trăm lượng, nhưng lại bán trăm lượng, còn tặng kèm yên ngựa, roi ngựa.

      Đáng tiếc, bán cho Vô Ưu nàng, cũng đừng nghĩ có thể mang trở về!

      Dắt ngựa ra khỏi chợ ngựa, Vô Ưu vuốt đầu con ngựa, "Vật , vận khí của ngươi tốt, gặp được ta...ta dẫn ngươi đến tiệm thuốc mua thuốc, giải độc cho ngươi, về sau có thể thanh thản theo ta!"

      Con ngựa hình như nghe hiểu lời của Vô Ưu, đầu ngừng cọ vào tay nàng.

      Vô Ưu dắt ngựa trực tiếp đến tiệm thuốc, vào tiệm thuốc, Vô Ưu mấy loại thảo dược, lại muốn ngân châm.

      Mạc Cẩn Hàn vẫn theo ở phía sau, Vô Ưu cũng để ý tới , mua xong dược liệu, ngân châm, trực tiếp tìm khách điếm, ném thuốc cho người làm trong khách điếm, "Nấu giúp ta!"

      Người làm trong khách điếm chưa từng thấy qua nương giống như tiên, trong lúc nhất thời liền thất thần, Mạc Cẩn Hàn vào, đập vào đầu , "Nhìn cái gì vậy, còn mau nấu thuốc!"

      Người làm hồi hồn vội vàng nấu thuốc, Mạc Cẩn Hàn hừ hừ, vào bên trong.

      Xa xa, Mạc Cẩn Hàn nhìn thấy Vô Ưu tắm cho Bạch Mã, con ngựa kia cũng ngoan, lại nằm rạp mặt đất, thỉnh thoảng quay đầu lại hừ hừ mấy tiếng với Vô Ưu, nhe răng.

      Vô Ưu nhếch miệng lên ý cười nhàng, "Ta, trước hầu hạ ngươi, chờ hầu hạ cho ngươi tốt, đến lúc có thể chạy đường, ngươi nhớ chạy mau chút cho ta, chỉ vì ngươi, hại ta ở trong cái trấn này, tốn ít thời gian!"

      Con ngựa hừ hừ hai tiếng, giống như là đáp lại Vô Ưu.

      Gã sai vặt bưng canh thuốc nấu xong tiến lên, mặt đỏ tới mang tai, chuyện cà lăm, " nương, thuốc. . . . . ."

      Vô Ưu thò tay ra tiếp nhận, đưa tới mồm ngựa, "Uống , sau khi uống còn đau đớn!"

      Con ngựa hít mũi cái, lè lưỡi liếm thuốc trong chén, cho đến khi thấy đáy của chén thuốc, Vô Ưu nhanh chóng rút ngân châm ra, đâm vào mấy yếu huyệt của con ngựa, con ngựa khổ sở hí, nằm mặt đất, Vô Ưu đưa tay khẽ vuốt nó đầu, "Nhất thời đau đớn, nhịn chút ổn!"

      Giống như là cảm nhận được an ủi của Vô Ưu, con ngựa nằm mặt đất, giả bộ sao tựa đầu vào người Vô Ưu.

      Mạc Cẩn Hàn cẩn thận tiến lên, cười xòa , "Y thuật của tệ!"

      Vô Ưu quay đầu lại liếc mắt nhìn Mạc Cẩn Hàn, nam nhân này giống như kẹo mè xửng, chịu buông.

      Mạc Cẩn Hàn cũng giận, tự nhủ, "Ta trúng độc rất nhiều năm, gặp vô số đại phu, đáng tiếc đều trị được, sợ là thể chữa khỏi, sống quá ba năm!"

      Vô Ưu nghe vậy, chân mày vặn , vươn tay đến trước mặt Mạc Cẩn Hàn, "Ta xem chút!"

      Mạc Cẩn Hàn cười, nhấc tay áo lên, lộ ra cánh tay gầy nhưng săn chắc.

      Vô Ưu khoác tay lên cổ tay Mạc Cẩn Hàn, hồi lâu mới thu tay lại, " có nghiêm trọng như ngươi !"

      " Vong Liễu nương, ngươi có thể trị?"

      "Tương đối phiền toái !"

      Ngụ ý, chính là có thể.

      Mắt Mạc Cẩn Hàn đột nhiên sáng lên, "Nếu Vong Liễu nương có thể giúp ta giải độc, về sau Mạc Cẩn Hàn ta mặc cho Vong Liễu nương sai khiến!"

      "Ta viết toa thuốc, nếu như ngươi có thể tìm được đầy đủ các vị thuốc trong đó, có hy vọng, nếu thiếu vị, ta cũng thể làm gì!"

      "Tốt!"

      Mạc Cẩn Hàn mừng rỡ.

      ngờ, lần này ra ngoài, nhặt được món hời như vậy .

      Đợi con ngựa tốt hơn, Mạc Cẩn Hàn sớm chuẩn bị giấy và bút mực, Vô Ưu cầm bút lông lên, mới vừa chuẩn bị viết chữ, nhớ tới chữ của mình khiến người khác thể đọc được, đưa bút lông cho Mạc Cẩn Hàn, "Ta đọc, ngươi viết!"

      Vô Ưu đọc, Mạc Cẩn Hàn viết.

      Nhìn giấy Tuyên Thành, vị lại vị thuốc chỉ nghe qua chưa từng thấy tên, từ từ nhếch môi nở nụ cười.

      Muốn giải độc này, cũng là khó khăn.

      biết người kia, có phải cũng giống hay , cả ngày lẫn đêm đều lo lắng vì loại độc này.
      Last edited: 31/10/15
      Dion, PhongVyMeoconkissu2 thích bài này.

    2. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      hay qá tiếp editor ơi

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      【005】 xen vào việc của người khác.

      Mạc Cẩn Hàn nghĩ tới đây, có thứ tìm được, nhưng người kia có thể, nghiêng đầu nhìn Vô Ưu, "Vong Liễu nương, có phải tìm được những thứ này, sau đó trộn lẫn với nhau mang nấu thành thuốc uống là được hay ?"

      "Ừ, nếu như ngươi muốn chết nhanh chút, có thể!"

      Vô Ưu lạnh nhạt trả lời, Mạc Cẩn Hàn nuốt ngụm nước bọt.

      ra là dù tìm được những thứ này rồi, có phương thuốc, uống vào vẫn chết.

      Trong nháy mắt, Mạc Cẩn Hàn quyết định.

      "Vong Liễu nương, bên cạnh ngươi có cần gã sai vặt , chính là người giúp ngươi múc nước, làm việc vặt...?"

      Vô Ưu lắc đầu, " cần!"

      "Khoan, Vong Liễu nương, chúng ta dù gì cũng có chút giao tình, ngươi xem, ngươi mình Kinh Thành, trèo non lội suối, nhất định gặp phải rất nhiều phiền toái, ngươi nhìn ta chút, mặc dù trúng độc, nhưng vẫn rất mạnh, về sau có việc gì nặng, ngươi làm được, ta bảo đảm xử lí thỏa đáng giúp ngươi, còn có. . . . . ."

      Vô Ưu lạnh lùng nhìn Mạc Cẩn Hàn, thở ra hơi, "Ngươi rất ồn ào!"

      Sau đó nắm quyền, đánh Mạc Cẩn Hàn, cách lỗ mũi Mạc Cẩn Hàn cm dừng lại, "Ngươi nhiều như vậy, rất ồn!"

      Mạc Cẩn Hàn nhìn, cười gượng, "Vậy về sau ta lời nào, ít lại, ừ, ừ, ừ, được ?"

      Vô Ưu liếc Mạc Cẩn Hàn cái, "Đây chính là do ngươi , nếu sau này mỗi ngày ngươi nhiều hơn 30 câu, theo ta, nếu nhiều hơn câu, lập tức cút !"

      "Được, hiểu!"

      "Hai câu!"

      Mạc Cẩn Hàn nghe vậy, lập tức phản kháng, " được, ràng còn chưa bắt đầu, Vong Liễu nương, ngươi thể làm như vậy, ta. . . . . ."

      "Bảy câu, nhớ chỉ còn 23 câu!" Vô Ưu xong, vỗ vai Mạc Cẩn Hàn cái, "Tiếp tục cố gắng, rất nhanh, ngươi có thể cút !"

      Mạc Cẩn Hàn vội vàng che miệng, gắt gao cắn môi.

      ngừng nháy mắt với Vô Ưu.

      Vô Ưu cười nhạt, "Rất tốt, lên đường!"

      con ngựa, nam nữ, ra khỏi trấn , Vô Ưu ngăn người lại, "Đại thúc, muốn đến Kinh Thành về hướng nào?"

      Ông lão trồng hoa màu rất nhiều năm, nhưng chưa từng gặp qua người nào giống như tiên, tay run run chỉ.

      Vô Ưu cười nhạt, "Cám ơn!"

      Cỡi ngựa theo hướng ông lão vừa chỉ.

      Mạc Cẩn Hàn đứng tại chỗ, cười ha ha ngừng, sau đó lại cắn môi cái, rất muốn mở miệng với Vô Ưu, hướng đó phải là hướng Kinh Thành. . . . . .

      "Giáo chủ. . . . . ."

      Mạc Cẩn Hàn nhìn gã sai vặt đứng bên cạnh, nhận lấy dây cương, "Trở về , trong thời gian này lão gia chắc có mặt, những chuyện lớn , giao cho Tả Hữu Hộ Pháp toàn quyền xử lý!"

      xong, xoay người lên ngựa, đuổi theo Vô Ưu.

      Vô Ưu mới mua ngựa nên rất nhanh, Mạc Cẩn Hàn cũng chậm, người ở phía trước, người ở phía sau.

      ngang qua ngọn núi cao, lại thấy phía trước có đám người vây quanh nữ tử mặc áo đen.

      Vô Ưu ngồi lưng ngựa, lẳng lặng nhìn, do dự chút, chuẩn bị cưỡi ngựa qua.

      Nữ tử mặc áo đen kia vừa thấy Vô Ưu cưỡi ngựa đến, tâm tư hơi đổi, lập tức đến gần Vô Ưu.

      Tuy nữ tử nhanh, nhưng Vô Ưu nhanh hơn nàng.

      Nàng nhảy được lên ngựa của Vô Ưu, liền nhảy lên ngựa của Mạc Cẩn Hàn từ phía sau đuổi tới.

      Ôm chặt lấy hông của Mạc Cẩn Hàn, "Chạy mau!"

      Mạc Cẩn Hàn đối với xuất của nữ tử ở sau lưng, vô cùng kinh ngạc đến khiếp sợ, lại có biện pháp dừng lại ném nàng ta xuống, bởi vì trong lúc đuổi theo, nhiều lần bị Vô Ưu bỏ rơi rồi.

      Những người đuổi theo, thấy nữ tử nhảy lên lưng ngựa nam tử rồi chạy , người thủ lĩnh lập tức lên tiếng, "Đuổi theo. . . . . ."

      tiệm trà trong trấn .

      Vô Ưu dừng lại, nhảy xuống ngựa, lão bản (ông chủ) lập tức tiến lên, thấy Vô Ưu mặt đỏ răng trắng, Quốc Sắc Thiên Hương, khẩn trương nuốt ngụm nước bọt, " nương, ngươi muốn ăn cái gì?"

      Vô Ưu nhìn chung quanh vòng, mới lên tiếng, "Cho chén mì !"

      " nương muốn mì trứng gà hay là rau cải!"

      "Mì trứng gà , tiện thể cho con ngựa của ta ăn chút rơm và uống nước, tính chung vào tiền chén mì!"

      Vô Ưu xong, tới lều cỏ tranh rồi ngồi xuống.

      Lão bản của tiệm trà hô tiếng vào bên trong, " chén mì trứng gà!" Vừa vui vừa dắt ngựa ăn cỏ uống nước.

      Bên ngoài, Vô Ưu cầm chiếc đũa, từ từ ăn.

      Gắp muối và gia vị, so với khi còn ở đáy cốc, ăn những thứ hề có mùi, có vị.

      Ăn được nửa, Mạc Cẩn Hàn cũng cưỡi ngựa chạy tới, "Hu. . . . . ."

      Mạc Cẩn Hàn nhảy xuống ngựa, thuận tay kéo nữ tử chưa được đồng ý của nhảy lên lưng ngựa xuống, ném đất.

      Hung ác trừng mắt với nàng, kêu gào tiếng, đến ngồi xuống bên cạnh Vô Ưu.

      Dùng sức gõ bàn. dien dan le quy don

      Lão bản lập tức tới, "Khách quan, muốn ăn cái gì?"

      Mạc Cẩn Hàn mím môi, chỉ chỉ chén của Vô Ưu, lão bản của tiệm trà ngẩn người, mới lên tiếng, "Khách quan cũng muốn chén mì trứng gà?"

      Mạc Cẩn Hàn hài lòng gật đầu.

      Nữ tử áo đen đột nhiên tiến lên, chân quỳ xuống trước mặt Mạc Cẩn Hàn, "Cám ơn ân nhân cứu mạng, ngày khác, nhất định báo đáp!"

      xong, đột nhiên nhảy lên, rơi xuống lưng ngựa của Mạc Cẩn Hàn, cưỡi ngựa chạy .

      Mạc Cẩn Hàn nhìn, giận dữ, "Con bà nó, dám trộm ngựa của gia!" Sau đó cong ngón tay lên đặt vào trong miệng huýt gió.

      Con ngựa bị cưỡi chạy ra ngoài trong nháy mắt quay trở lại.

      Mạc Cẩn Hàn hai tay chống nạnh, nhìn nữ tử mặt áo đen lưng ngựa giận đến mức mặt cũng đen, ha ha ha dương dương hả hê cười.

      Nhưng mà, mì của còn chưa có, Vô Ưu ăn xong, trả tiền, đứng dậy dắt con ngựa ăn uống no đủ rời .

      Lúc ngang qua Mạc Cẩn Hàn, mở miệng , "Hôm nay ngươi chỉ còn năm cơ hội mở miệng chuyện, nhớ!"

      Xoay người lên ngựa, nhanh chóng rời .

      Mạc Cẩn Hàn vội vàng che miệng, trợn to cặp mắt, hung tợn nhìn nữ tử áo đen, đưa ngón tay ra, run rẩy chỉ vào mặt nàng.

      Ngay cả mì cũng kịp ăn, tiến lên dùng sức túm nữ tử áo đen, nữ tử áo đen gắt gao níu chặt dây cương, hoàn toàn xuống ngựa.

      Khốn kiếp, khốn kiếp. . . . . .

      Mạc Cẩn Hàn sốt ruột, bất đắc dĩ đành phải xoay người lên ngựa, mang theo nữ tử áo đen, đuổi theo Vô Ưu.

      Lão bản của tiệm trà bưng mì đuổi theo, "Khách quan khách quan, mì của ngươi. . . . . ."

      Nhưng còn thấy bóng dáng của Mạc Cẩn Hàn.

      Cổng thành phía đông.

      Khi Vô Ưu cưỡi ngựa chạy đến, trời tối, phu canh khắp phố lớn ngõ gõ mõ điểm canh, Vô Ưu cưỡi ngựa vào thành, đường cái vẫn có người đường lại, nhưng rất ít.

      ngang qua đầu ngõ.

      Mấy nam tử bỉ ổi vây quanh nương, "Hắc hắc, ngươi chạy, chạy , bây giờ tại sao chạy?"

      nương kia cuộn tròn thân thể, ngồi chồm hổm mặt đất, nức nở nghẹn ngào khóc thút thít, "Mấy vị đại ca, van cầu các ngươi, tha cho ta , van cầu các ngươi!"

      "A ha ha, a ha ha, bỏ qua cho ngươi, ngươi mơ , đừng quên, cha ngươi bán ngươi cho chúng ta, muốn chúng ta thả ngươi, trừ phi, trừ phi. . . . . ."

      Vô Ưu dừng ngựa, lạnh lùng hỏi, "Trừ phi cái gì?"

      Mấy nam tử vạm vỡ quay đầu lại, nhìn về phía Vô Ưu, từng người lập tức đều chảy nước miếng.

      "Mỹ nhân. . . . . ."

      "Mỹ nhân tuyệt sắc. . . . . ."

      Nếu dùng hoa cỏ để hình dung hai nữ tử này, nữ tử lưng ngựa chính là hoa, còn nữ tử cuộn tròn người trong góc, chính là cọng cỏ.

      người trong đó liền tiến lên, "Trừ phi nương ở lại, thay thế nàng, để cho mấy huynh đệ chúng ta sung sướng chút. . . . . ."

      【006】Xen vào việc của người khác.

      thanh bỉ ổi, hô hấp hèn hạ, thô bỉ quét nhìn, Vô Ưu cau mày, "Nếu như thức thời, muốn sống, tại biến, nếu . . . . . ."

      "A ha ha, các huynh đệ, tiểu mỹ nhân này vẫn còn rất can đảm, chỉ là, huynh đệ ta thích nữ tử như vậy, rất thú vị. . . . . ."

      ra , những người thô bỉ này, hoàn toàn thấy tướng mạo của Vô Ưu, chỉ cảm thấy thanh dễ nghe, nên từ trong đáy lòng cảm thấy, chính là mỹ nhân.

      Nam nhân thô bỉ xong, đến gần Vô Ưu, đưa móng vuốt ra muốn bắt Vô Ưu.

      Chỉ là, tay còn chưa đụng vào xiêm áo của Vô Ưu, "A" kêu thảm tiếng.

      Cổ tay bị chặt đứt, máu tươi chảy ròng.

      "Ai nha, nữ tử này biết võ công!"

      "Biết võ công, chúng ta cùng tiến lên!"

      xong, mấy nam nhân thô bỉ, cùng nhau vây quanh Vô Ưu.

      Vô Ưu cười lạnh tiếng, phi thân xuống ngựa, nhanh chóng thoát khỏi bao vây của mấy nam nhân kia, đứng ở trong góc, trước mặt nữ tử ngừng phát run, " về nhà , với cha ngươi, trả bạc lại cho những người này, nếu , kết cục của bọn chính là kết cục của cha ngươi!"

      Nữ tử kia bị dọa sợ.

      Trời mặc dù rất tối, nhưng mà, mùi máu tươi nồng nặc xung quanh, tiếng rên rỉ của mấy nam nhân thô bỉ, nàng đều nghe thấy.

      Đột nhiên quỳ mặt đất, "Ân nhân, ân nhân, van cầu người, mang Thúy Thúy cùng, mẹ ta chết, mẹ kế ác độc, đánh, cũng mắng, cha ta hoàn toàn quan tâm ta, lòng chỉ muốn bán Thúy Thúy cho người có tiền, tùy người chà đạp, ân nhân, ân nhân, Thúy Thúy giặt quần áo, nấu cơm, việc nặng Thúy Thúy đều biết làm. . . . . ."

      Vô Ưu mặt lạnh nhìn Thúy Thúy quỳ dưới đất, " theo ta, cuộc sống của ngươi cũng quá tốt!"

      Thúy Thúy khiếp sợ.

      "Ta cũng biết đánh người, mắng chửi người, khi ta vui, ta trực tiếp bán ngươi vào kỹ viện, hơn nữa giặt quần áo nấu cơm hay việc nặng, ta đều biết làm, cho nên, ta cần ngươi!"

      Thúy Thúy tuyệt vọng.

      Trở về, kết quả sợ là còn thê thảm hơn tại.

      Bò dậy, lướt qua Vô Ưu, lảo đảo về phía trước.

      "Ngươi đâu vậy?" Vô Ưu nghiêng đầu hỏi.

      "Thúy Thúy là người số khổ, mẹ chết rồi, mẹ kế đánh Thúy Thúy, mắng Thúy Thúy cũng sao, Thúy Thúy nghĩ, ngày nào đó, mẹ kế tìm cho Thúy Thúy nhà nào đó để bàn chuyện hôn , nam tử kia cần quan to lộc hậu, cần nhà cao cửa rộng, chỉ cần người sạch , người thẳng thắn, Thúy Thúy và , ngày ba bữa, bụng ăn no cũng sao, chỉ cần đối với Thúy Thúy tốt, đáng tiếc, đáng tiếc. . . . . ."

      Nàng Thúy Thúy mệnh khổ, những ý nghĩ này, đều vô cùng xa xỉ.

      Thúy Thúy ở phía trước, Vô Ưu cưỡi lưng ngựa, từ từ theo.

      Chỉ thấy Thúy Thúy, đứng ở bờ sông, nhìn nước sông trong suốt thấy đáy, đột nhiên nở nụ cười, "Mẹ, Thúy Thúy tới tìm ngươi, ngươi mang Thúy Thúy thôi!"

      Sau đó nhảy xuống dòng sông, bùm rơi xuống nước, hề giãy giụa cái.

      Vô Ưu nhanh chóng bay xuống sông, vớt Thúy Thúy nhảy xuống sông lên, ném nàng mặt đất, "Có dũng khí chết, tại sao có dũng khí sống?"

      Thúy Thúy nhìn Vô Ưu, khóc rống lên, "Ân nhân, ân nhân, người biết, cha ta, có bao nhiêu nhẫn tâm, mẹ kế ta, có bao nhiêu ác độc, đệ đệ muội muội ta, có bao nhiêu điêu ngoa!"

      "Đối với Thúy Thúy mà , còn sống, hoàn toàn giống khi chết, chết rồi, mọi chuyện đều kết thúc!"

      Chết rồi, bị mẹ kế đánh dữ dội, nhục mạ, phụ thân vô tình bán cho ác ôn đùa bỡn đến chết.

      Vô Ưu hít sâu hơi, "Nếu như ngươi sợ, ta ác độc với ngươi như phụ thân, mẹ kế ngươi, hãy theo ta!"

      Vô Ưu xong, xoay người lên ngựa, cưỡi ngựa từ từ về phía trước.

      Thúy Thúy ngây ngốc tại chỗ, hồi lâu, mới lăn vòng đuổi theo.

      Khách điếm. dien dan le quy don

      Đêm khuya, khách nhiều lắm, nhưng mà có, tốp năm tốp ba vung quyền, uống rượu.

      Vô Ưu giao ngựa cho gã sai vặt canh giữ ở ngoài khách điếm, xách theo hai bọc quần áo tiến vào khách điếm, trong khách điếm, đèn dầu sáng rực, chiếu sáng cả đại sảnh.

      Vừa bước vào, ai chú ý đến Vô Ưu, nhưng, lúc người làm ngăn Thúy Thúy thân ướt nhẹp lại, Vô Ưu nhàn nhạt mở miệng, "Chúng ta cùng nhau!"

      thanh trong trẻo, lạnh lùng, mọi người đều nghiêng đầu nhìn.

      "Hít!"

      Mỹ nhân, khuynh quốc khuynh thành, tuyệt sắc vô song.

      Có người, thuần túy quan sát, có người, lại nổi lên tà ý.

      "Khách quan, ở trọ hay là. . . . . ."

      "Ở trọ, phòng, còn nữa lấy cho ta ít thức ăn, hai thùng nước nóng, mang vào phòng!" Vô Ưu xong, ánh mắt quét vòng, "Dẫn đường!"

      Gã sai vặt lập tức gật đầu, dẫn đường, Thúy Thúy cúi đầu theo sau lưng Vô Ưu.

      Vô Ưu dừng bước, đưa tay nắm cằm Thúy Thúy, tay vỗ vào hông Thúy Thúy, mở miệng, "Ngẩng đầu, ưỡn ngực, eo thẳng!"

      Thúy Thúy nhất thời đỏ mặt.

      vào phòng, Vô Ưu ngồi băng ghế, gã sai vặt mang nước nóng vào, tiến vào phòng tắm sát vách, Vô Ưu nhìn về phía Thúy Thúy, "Ngươi vào tắm !" Lại cầm bộ xiêm áo ném qua cho Thúy Thúy, "Trước, chờ Mạc Cẩn Hàn đến, ta kêu cho người đưa ngươi về nhà, sau đó hỏi cha ngươi mua ngươi!"

      Thúy Thúy ôm xiêm áo trong tay, hốc mắt ửng hồng.

      Lớn như vậy, nàng còn chưa từng gặp qua xiêm áo làm từ vải tốt như vậy.

      "Chớ khóc ở trước mặt ta, ta ghét!" Vô Ưu xong, ngã xuống giường.

      Trong lòng hết sức buồn bực.

      Cũng hiểu, tại sao nàng lại lượm người như vậy về.

      Ngoài khách điếm.

      Mạc Cẩn Hàn từ ngựa xuống, tới trước quầy, gõ quầy.

      Chưởng quỹ lập tức hỏi, "Khách quan, ở trọ, hay là nghỉ ngơi?"

      Mạc Cẩn Hàn dùng ngón tay chỉ giấy và bút mực, chưởng quỹ lập tức đưa giấy và bút mực tới trước mặt Mạc Cẩn Hàn, Mạc Cẩn Hàn nhanh chóng vẽ bức họa Vô Ưu giấy, bên cạnh lại viết, "Có thấy qua này vị nữ tử này đến ở trọ !"

      Chưởng quỹ thấy Mạc Cẩn Hàn bất phàm, bên cạnh còn có người nữ tử mặc áo đen, gật đầu.

      Mạc Cẩn Hàn mừng rỡ, từ trong ngực lấy ra thỏi bạc đặt ở quầy, lại viết giấy, "Ở sát vách nàng!"

      Chưởng quỹ vui mừng, vừa nhìn nữ tử áo đen ở sau lưng Mạc Cẩn Hàn, "Vậy còn vị nữ tử này?"

      Mạc Cẩn Hàn híp mắt, nhìn nữ tử giống như kẹo mè xửng, hận khạc ra câu, " biết!"

      Nữ tử áo đen lại tiến lên, lấy ra thỏi bạc, đặt ở quầy, "Ta ở sát vách vị công tử này!"

      Mạc Cẩn Hàn nghe vậy, giơ tay đánh nữ tử. Tốc độ của nữ tử áo đen cũng cực nhanh, né tránh, nhảy ra ngoài khách điếm.

      "Công tử, khách điếm này cũng phải là nhà của ngươi, ngươi có thể ở, tại sao ta thể ở lại?"

      Mạc Cẩn Hàn hít sâu, hít sâu.

      Trong lòng tự với mình, nam tử tốt đấu với nữ tử, còn phải để lại ấn tượng tốt trước mặt Vô Ưu đấy.

      Bên trong gian phòng, Mạc Cẩn Hàn dính vào vách tường, lắng nghe động tĩnh phòng sát vách.

      Thúy Thúy tắm xong, mặc xiêm áo của Vô Ưu ra ngoài.

      Vô Ưu gầy, Thúy Thúy còn gầy hơn, người đều là vết thương, Thúy Thúy thấy Vô Ưu ăn, bùm quỳ gối trước mặt Vô Ưu, "Nô tỳ Thúy Thúy, gặp qua tiểu thư!"

      Vô Ưu nhìn, nhíu lông mày.

      "Ta thiếu nô tài!"

      Thúy Thúy sững sờ, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Vô Ưu.

      "Nếu như ngươi quyết định theo ta, phải sợ chết, sợ mệt mỏi, sợ khổ, ta, thể cho ngươi bất kỳ vật gì, ngược lại, theo ta, còn gặp nhiều nguy hiểm!"

      "Nếu như bây giờ ngươi hối hận, ta để Mạc Cẩn Hàn tìm gia đình cho ngươi!"

      Mạc Cẩn Hàn ở sát vách, nghe được ánh mắt sáng lên.

      Chẳng lẽ. . . . . .

      Lại nghe thấy Vô Ưu lạnh lùng kêu, "Mạc Cẩn Hàn, ngươi tới đây!"

      Mạc Cẩn Hàn nghe vậy, lập tức vui mừng chạy đến phòng sát vách, gõ cửa, nghe thấy Vô Ưu đồng ý, mới vào phòng.

      Cười gượng.

      Vô Ưu nhìn, nhàn nhạt hé miệng, "Mạc Cẩn Hàn, nàng giao cho ngươi, ngươi tự lo liệu !"

      "Biết, nhất định ổn thỏa!" Mạc Cẩn Hàn xong, vẫn ở trong lòng tính toán chút, hôm nay còn có thể mấy câu.

      Vô Ưu gật đầu, liếc mắt nhìn Thúy Thúy, tiếp tục ăn cơm.
      Last edited: 31/10/15
      PhongVy thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      【007】 Thứ nên nhìn thấy.

      Mạc Cẩn Hàn vỗ ngực, đột nhiên nhìn Thúy Thúy quỳ dưới đất, "Tìm loại gia đình gì cho nàng tốt nhỉ?"

      "Tùy ngươi, chỉ cần chết đói, ngược đãi nàng là được!" Vô Ưu xong, tiếp tục ăn cơm.

      Thúy Thúy lại bò đến bên cạnh Vô Ưu, "Tiểu thư, van cầu người, cần đuổi Thúy Thúy , Thúy Thúy cái gì cũng có thể ăn, mệt mỏi cũng có thể chịu!"

      Vô Ưu nặng nề đặt chiếc đũa xuống, "Nếu như ngươi hy vọng, ta đưa ngươi trở về, như vậy ngươi tiếp tục quỳ gối ở đây, khóc lóc rối rít !"

      Đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài. dien dan le quy don

      Mạc Cẩn Hàn kéo tay Thúy Thúy, Thúy Thúy bộ dạng nghi ngờ, rồi vội vàng đuổi theo.

      Vô Ưu mới vừa tới đại sảnh của khách điếm, liền bị mấy nam tử uống đến say khướt chặn đường.

      Vô Ưu hơi híp mắt lại, lại thấy bên ngoài khách điếm, chiếc xe ngựa hoa lệ chạy qua.

      xe ngựa, có người nào đó ngồi, Vô Ưu biết, nhưng mà, Vô Ưu lại cảm thấy, người xe ngựa kia, hiểu sao hấp dẫn nàng.

      Trơ mắt nhìn xe ngựa chạy qua, Vô Ưu lạnh lùng quát, "Muốn sống, cút ngay!"

      "Ha ha, mỹ nhân nổi giận!" nam tử say xong, bàn tay vươn tới trước mặt Vô Ưu.

      Vô Ưu tức giận, đưa tay bắt cổ tay nam tử say, dùng sức kéo cái, két tiếng, cánh tay của nam tử say bị kéo đứt xuống.

      Tiếng kêu thảm thiết vang lên, "A. . . . . ."

      Vừa thấy Vô Ưu ra tay đả thương người, bằng hữu của nam tử say lập tức phát hỏa, "Này đàn bà thúi, dám ra tay đả thương người, bắt nàng, bán vào kỹ viện !"

      Tốt cho đám người vừa ăn cướp vừa la làng.

      Bọn họ có thể đùa giỡn người khác, nhưng cho phép người khác tổn thương họ?

      Vô Ưu lạnh lùng nhìn, mặc kệ người nào gây chuyện, cần nhìn, trực tiếp kéo đứt cánh tay của , ném ra ngoài khách điếm.

      Ngoài khách điếm, oa tiếng, tiếng chửi rủa vang khắp bốn phía.

      Vô Ưu ra khỏi khách điếm, nhìn người té xuống đất, nhóm nam tử say ngừng kêu rên, "Kêu nữa, kêu nữa ngay cả cổ của tất cả các ngươi ta đều tháo xuống, làm bóng đá!"

      "Ai nha, giết người, giết người. . . . . ."

      người trong đó kêu to, Vô Ưu tới, cước đá vào người , đá bay xa, đụng vào vách tường, rơi xuống, hấp hối.

      Cũng tỉnh rượu.

      Vô Ưu hừ lạnh tiếng, đuổi theo xe ngựa kia.

      Chỉ là, đuổi theo mấy con phố, xe ngựa kia giống như là hư mà biến mất.

      Ngăn người đường lại, "Xin hỏi, mới vừa rồi ngươi có nhìn thấy chiếc xe ngựa hoa lệ qua nơi này ?"

      Người đường vừa thấy Vô Ưu tuyệt sắc khuynh thành, giống như người điên, khẽ thở dài cái, lắc đầu.

      Vô Ưu hỏi thêm mấy người, lấy được đáp án, như cũ đều là có nhìn thấy.

      Trở lại khách điếm, Mạc Cẩn Hàn lập tức tiến lên, "Thế nào?"

      "Mới vừa rồi nhìn thấy chiếc xe ngựa hoa lệ qua, ta đuổi theo, nhưng gặp được, liền hỏi mấy người, lại có nhìn thấy!"

      Mạc Cẩn Hàn kinh hãi, "Xe ngựa kia có hình dáng như thế nào?"

      Vô Ưu cẩn thận suy nghĩ chút, "Rất hoa lệ, bốn phía treo đèn cung đình, bên cạnh có nam tử mặc áo trắng là người hầu!"

      "Ngươi nhìn thấy?"

      Vô Ưu gật đầu, sau đó giơ tay lên trước mặt Mạc Cẩn Hàn, Mạc Cẩn Hàn vội vàng hô to, "Những thứ này tính, ta ràng giúp ngươi giải thích nghi hoặc!"

      "Nhưng câu hữu dụng, cũng có!"

      Mạc Cẩn Hàn đưa tay kéo Vô Ưu, " , vào trong gian phòng của chúng ta từ từ !"

      Vô Ưu cắn môi, rút tay của mình về, "Được, chuyện chuyện, đừng lôi lôi kéo kéo!"

      Mạc Cẩn Hàn bĩu môi.

      Trở về phòng, Thúy Thúy vẫn quỳ mặt đất như cũ, Vô Ưu nhìn rồi cau mày, xong lại nhìn Mạc Cẩn Hàn.

      Mạc Cẩn Hàn vội vàng giải thích"Đừng nhìn ta, ta thấy ngươi vừa ra ngoài, liền đuổi theo rồi, lại còn giúp ngươi xử lý đống cặn bã kia, sau đó cùng ngươi trở về!"

      Vô Ưu khẽ hít khí, nhìn về phía Thúy Thúy, "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"

      "Cầu xin tiểu thư chứa chấp Thúy Thúy, Thúy Thúy nhất định giữ đúng bổn phận, tuyệt đối gây thêm phiền toái cho tiểu thư!"

      "Bản thân ngươi chính là phiền toái!" Vô Ưu nhàn nhạt , thở ra hơi, "Biết làm cơm, giặt quần áo, quét sân, phục vụ người khác sao?"

      "Biết!" Thúy Thúy vội vàng trả lời.

      "Có thể chịu cực khổ chịu vất vả, mặc cho đánh mặc cho mắng, tùy ý chọc ghẹo sao?"

      "Chỉ cần tiểu thư bán Thúy Thúy vào mấy nơi bẩn thỉu, Thúy Thúy đều có thể!"

      Vô Ưu gật đầu, "Được, đứng lên , ta thu nhận ngươi!"

      Lão đầu kia, nhìn cũng giống nhau, cũng đuổi theo, tìm nha hoàn phục vụ , tới làm phiền mình.

      Cũng tốt.

      "Cám ơn tiểu thư, cám ơn tiểu thư!" Thúy Thúy lại dập đầu, đứng dậy tới sau lưng Vô Ưu, "Tiểu thư, Thúy Thúy gắp thức ăn cho ngươi!"

      " cần gắp thức ăn, ngồi xuống ăn cơm, Mạc Cẩn Hàn, ngươi cũng ngồi xuống ăn , thuận tiện chuyện về chiếc xe ngựa kia cho ta nghe!"

      Thúy Thúy do dự, Mạc Cẩn Hàn lại đặt mông ngồi xuống, "Ta với ngươi, xe ngựa kia, là của U Minh cung chủ - U Minh điện chuyên dùng, người bình thường vốn dễ nhìn thấy!"

      "Tại sao?"

      "Bởi vì, người của U Minh điện biết dùng ảo thuật!"

      "Rất lợi hại phải ?"

      Mạc Cẩn Hàn gật đầu, "U Minh cung chủ độc nhất vô nhị, thiên hạ kỳ tài, lòng dạ độc ác, giết người chớp mắt, hơn nữa nghe , nghiện trẻ , bên cạnh nuôi vô số Oa Nhi bốn năm tuổi, trước năm tuổi, sủng ái bằng mọi cách, sau năm tuổi. . . . . ."

      Mạc Cẩn Hàn xong, lau cái cổ.

      "Giết?" Vô Ưu hỏi.

      Mạc Cẩn Hàn gật đầu.

      Vô Ưu , hồi lâu mới lên tiếng, "Nếu như nhìn thấy xe ngựa như thế nào?"

      "Hoặc là Nhất Phi Trùng Thiên, hoặc là chết có chỗ chôn!"

      Vô Ưu cầm chiếc đũa, gắp rau thả vào trong miệng khẽ cắn, "Mạc Cẩn Hàn, ngươi cảm thấy kết quả của ta là loại nào?"

      " nhảm, ta đương nhiên hy vọng là Nhất Phi Trùng Thiên, kết quả cũng đến nỗi nào, dù sao ta còn muốn dựa vào ngươi giải độc!"

      Vô Ưu cười nhạt.

      Ngược lại là lời lòng.

      "Mạc Cẩn Hàn, nghĩ biện pháp, ta muốn gặp U Minh cung chủ!"

      Mạc Cẩn Hàn kêu to, "Ngươi điên rồi, đây chính là tên gia hỏa giết người chớp mắt, những người ăn no căng bụng, có việc gì mà gặp , tránh kịp, ngươi còn đưa cổ lên cửa, cho !"

      Vô Ưu nặng nề đặt chiếc đũa xuống, "Mạc Cẩn Hàn, nếu như ngươi muốn giải độc, chuyện này phải hoàn thành cho ta, làm được, ngươi cút cho ta!"

      Mạc Cẩn Hàn sốt ruột, "Ngươi trở mặt vô tình phải hay ?"

      "Đúng, ngươi nghĩ thế nào?" Vô Ưu mặt lạnh, nhìn Mạc Cẩn Hàn.

      Thúy Thúy ở bên nhìn, lo lắng hai người đánh nhau.

      Lại thấy Mạc Cẩn Hàn chậm rãi ngồi xuống, "Ta nghĩ biện pháp, chỉ là, chúng ta sợ là phải nán lại đây mấy ngày!"

      "Ngươi nhanh chút!"

      "Ta cố gắng!"

      Vô Ưu đứng lên, tới bên cửa sổ, Mạc Cẩn Hàn nhìn Vô Ưu, lại nhìn Thúy Thúy nhát gan, "Ăn cơm, ăn cơm, ăn no mới có hơi sức bị nàng hành hạ, số ta khổ, ngươi cái ngốc tử này, cũng nhảy vào, đần!"

      Thúy Thúy cúi đầu, an tĩnh ăn cơm.

      Những món ăn này, đều là nàng chưa từng ăn qua, xiêm áo cũng là chưa từng mặc.

      Thúy Thúy thề, cả đời này của nàng, luôn ở bên cạnh Vô Ưu, đâu cả.

      Đêm khuya.

      Có người từ từ lẻn vào khách điếm, biết bởi vì người nào mà đến, Vô Ưu ngồi dậy, nhìn người nằm ngủ ở dưới đất đánh chăn đệm, Thúy Thúy ngừng mê sảng.

      Chỉ nghe thấy từ phòng cách vách, truyền đến thanh đánh nhau, sau đó nghe Mạc Cẩn Hàn mắng to, "Còn cho người khác ngủ, gia cả ngày vất vả, dễ dàng sao. . . . . ."

      Vô Ưu cười nhạt, đứng dậy đứng ở bên cửa sổ, lại nhìn thấy bóng dáng, nhanh chóng nhảy lên nóc nhà đối diện, bóng dáng kia, bóng dáng kia. . .

      nghĩ nhiều, Vô Ưu lập tức đuổi theo. . . . . .
      Last edited: 31/10/15
      Dion thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      【008】 U Minh ảo thuật.

      Vô Ưu đuổi theo bóng dáng kia, Vô Ưu nhanh, nhưng bóng dáng kia cũng rất nhanh.

      Núi cao chót vót, người kia đứng ở đỉnh núi, đón gió.

      Chỉ là bóng lưng cự người ngoài ngàn dặm, khiến cho nàng đứng xa hơn trăm mét, cũng có thể cảm thấy lạnh lẽo thấu xương. Nhưng bóng lưng kia, hiểu tại sao lại khiến cho nàng có cảm giác rất quen thuộc.

      Cũng bởi vì phần này quen thuộc, nàng mới đuổi theo đến cùng.

      "Nghe , ngươi muốn gặp Bổn cung chủ?"

      "Đúng!" Vô Ưu lên tiếng trả lời, trong trẻo lạnh lùng, như cơn sóng dữ.

      Nhưng, chỉ có mình nàng biết, nàng vô cùng hi vọng nam tử kia quay đầu lại, để cho nàng nhìn xem, có phải là Ly ca ca hay ?

      "Tại sao?" Nam tử hỏi.

      "Tò mò!"

      Nam tử lạnh lùng cười, "Thế gian có rất nhiều người cũng tò mò muốn gặp Bổn cung chủ, nếu Bổn cung chủ đều thỏa mãn tất cả, chậc chậc, sợ là Diêm Vương lại rất bận rộn đây!"

      Tự cao tự đại, máu lạnh vô tình, như khối băng ngàn năm, rất lâu tan.

      Vô Ưu lại tin vào ma quỷ, từng bước từng bước về phía trước, mắt thấy còn cách nam tử kia mười bước, Vô Ưu chỉ cảm thấy, trong nháy mắt thân thể bay lơ lửng giữa trời, rơi xuống dưới.

      Bỗng nhiên hồi hồn.

      Tất cả những chuyện vừa rồi, đều là ảo giác.

      Vận dụng khinh công, bay lên, nhưng đỉnh núi, còn thấy bóng dáng của nam tử kia.

      Vô Ưu đứng ở đỉnh núi, từ từ đưa tay ra, gió thổi qua giữa những ngón tay.

      Mới vừa rồi trong nháy mắt, nàng ràng cảm nhận được, bóng lưng kia, loại cảm giác đó, chính là Ly ca ca của nàng.

      Trở lại khách điếm, Mạc Cẩn Hàn chờ Vô Ưu ở trong gian phòng, Thúy Thúy vẫn quỳ mặt đất, Vô Ưu vào phòng, chân mày vặn , "Các ngươi làm gì vậy?"

      "Ngươi đâu?" Mạc Cẩn Hàn hỏi.

      Vô Ưu nhìn Mạc Cẩn Hàn, " đâu, cũng phải xin phép ngươi sao?"

      " phải, ta chỉ muốn , nương, đêm hôm khuya khoắt ra ngoài mình, quá nguy hiểm, hơn nữa, ngươi phát , sắc mặt ngươi tốt sao?"

      "Sắc mặt tốt?" Vô Ưu giơ tay lên sờ sờ mặt của mình.

      Cảm giác mình rất bình thường!

      "Mới vừa rồi ngươi nhất định nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, sau đó đuổi theo!"

      Vô Ưu kinh ngạc, lại gật đầu, "Đúng!"

      "Gặp người đó sao?"

      " có, chỉ có bóng lưng!"

      "Ha ha, ha ha!" Mạc Cẩn Hàn cười, " Cái gì gọi là thông minh đời hồ đồ nhất thời, ngươi là đúng rồi"

      "Mạc Cẩn Hàn ngươi có ý gì, chỉ gà mắng chó sao?"

      "Cái gì gọi là chỉ gà mắng chó, ta chính là chửi ngươi, là, là, ngươi cho rằng võ công của ngươi cao cường, vô cùng lợi hại, ta cho ngươi biết, ảo thuật của U Minh cung chủ, chính là Thiên Hạ Đệ Nhất, ngươi trừ nhìn thấy bóng lưng quen thuộc đó ở ngoài, còn gì nữa sao!"

      Vô Ưu nghe vậy, hít sâu hơi, nhịn thể bóp chết tên Mạc Cẩn Hàn chuyên nhảm này, " và ta có đối thoại!"

      "Sau đó bóng lưng của hấp dẫn ngươi đến gần, rồi ngươi bị hụt chân, rơi xuống vách đá, đúng !"

      Vô Ưu gật đầu.

      Mạc Cẩn Hàn đoán hoàn toàn đoán đúng.

      "Ngươi có biết, có bao nhiêu người trước khi chết, từng nhìn thấy xe ngựa của U Minh cung chủ, sau đó ngã chết ?"

      Vô Ưu lắc đầu.

      " vạn, cũng 8000!" Mạc Cẩn Hàn xong, trợn mắt nhìn Vô Ưu, "Ngươi có biết, có bao nhiêu người sau khi nhìn thấy xe ngựa của U Minh cung chủ, sống sờ sờ nhưng bị hù chết ?"

      Vô Ưu vẫn lắc đầu như cũ.

      "Trong bốn nước, có vô số!"

      "Những người kia đâu có quan hệ gì với ta?" Vô Ưu châm chọc , "Những người kia bị hù chết, là người nhát gan, rơi xuống vách đá chết, đều là tinh thông võ nghệ, mà ta, nhất định chết!"

      Nếu chết, nàng sớm chết mấy trăm lần!

      Mạc Cẩn Hàn, chỉ vào Vô Ưu, " biết phân biệt tốt xấu, biết nhìn người tốt, ngươi chết rồi, Mạc Cẩn Hàn ta chắc chắn nhặt xác cho ngươi!"

      Vô Ưu hí mắt, sát khí trong mắt tỏa ra bốn phía.

      Từng bước từng bước về phía Mạc Cẩn Hàn, Mạc Cẩn Hàn đau khổ hoảng hốt, lui về phía sau, "Ngươi...ngươi, ngươi muốn làm gì?"

      "Mạc Cẩn Hàn, sống chết của Vô Ưu ta, cần ngươi ở nơi này quơ tay múa chân, còn nữa, lập tức, cút cho ta!"

      Vô Ưu?

      ra nàng gọi là Vô Ưu.

      Thấy Mạc Cẩn Hàn thờ ơ, Vô Ưu gầm lên, "Cút. . . . . ."

      Mạc Cẩn Hàn che lỗ tai, "Đừng, đừng nóng giận, ta cút!"

      Ngay đêm đó, Vô Ưu liền cầm bọc quần áo, cả đêm mang theo Thúy Thúy rời .

      "Tiểu thư. . . . . ."

      Vô Ưu nghe vậy, "Ừm!"

      "Chúng ta đâu?"

      "Kinh Thành!"

      Thúy Thúy cắn răng, "Nhưng tiểu thư, hướng này phải đến Kinh Thành, mà là ra biên ải!"

      Vô Ưu sững sờ, dừng ngựa, "Ngươi lặp lại lần nữa!"

      "Hướng này phải đến Kinh Thành, mà là ra biên ải!"

      "Ha ha, ha ha!" Vô Ưu cười lạnh.

      Tốt cho Mạc Cẩn Hàn, ràng nàng sai hướng, cũng nhắc nhở nàng tiếng, để cho nàng nhiều như vậy nhưng đều vô nghĩa, ngoan độc, ngoan độc!

      Kinh Thành, hoàng cung, thọ yến 52 của Đông Hoàng Cung Diệu, sân khấu, Vũ Cơ uyển chuyển nhảy múa, nhạc lượn lờ.

      Tất cả mọi người đều say sưa thưởng thức, cao lương mỹ vị, khen ngợi dứt.

      Chỉ có người, xiêm y màu tím, tóc bạc trắng, ngồi ở ghế, trong tay cầm cái ly, đầu dựa vào ghế, nhắm mắt, giống như ngủ say, lại giống như, vẫn còn tỉnh.

      Cả bữa tiệc giống như có quan hệ gì với , cứ độc dựa vào ghế như vậy, rượu trong tay từ từ đổ xuống, nhưng hồn vẫn chưa quay về, cả người lạnh như tản băng ngàn năm, càng giống như pho tượng được điêu khắc.

      Làm cho người khác nhìn thấy liền hoảng hốt, nhưng cũng chỉ biết thở dài, nếu năm đó tiểu nha đầu kia còn sống, hôm nay Lạc vương có thể giống như ban đầu hay , ôn nhu như ngọc, tuấn lãng phong lưu.

      Long ỷ(Ngai vàng), chân mày Đông Hoàng Cung Diệu nhíu lại, mở miệng , "Trẫm kính chư vị ái khanh!"

      Mọi người đứng dậy, "Bọn thần dám, bọn thần kính hoàng thượng!"

      Tất cả mọi người đứng dậy, chỉ có người, vẫn ngồi nghiêng ở ghế như cũ.

      Đông Hoàng Cung Diệu thấp giọng gọi, "Lạc nhi, hôm nay là thọ yến của trẫm!"

      Con ngươi hơi mở, bên trong lạnh như băng, nhìn về phía Hoàng đế Đông Hoàng Cung Diệu, giống như nhìn người xa lạ, Cung Ly Lạc đứng dậy, trong chén còn rượu, nhưng vẫn nâng chén kính Đông Hoàng Cung Diệu, "Kính phụ hoàng!"

      Đông Hoàng Cung Diệu cười, "Ngồi xuống !"

      Cung Ly Lạc ngồi xuống, đặt ly rượu lên bàn trà, động chút nào đến thức ăn bàn trà.

      Thân thể nghiêng cái, lại vùi ở ghế, nhắm mắt.

      Đông Hoàng Cung Diệu nhìn, hơi tức giận, "Lạc nhi, hôm nay cống phẩm rất nhiều, mặt khác vua tam quốc* cũng đưa cống phẩm tới, ngươi thích gì, cứ chọn mà mang về Lạc vương phủ!"
      *Tam quốc (ba nước Nguỵ, Thục, Ngô chia cắt Trung Quốc từ năm 220 đến năm 280 sau công nguyên)

      Cung Ly Lạc nghe vậy, mở con ngươi ra, nhìn các loại bảo bối, thờ ơ.

      "Tạ phụ vương, nhi thần cần!"

      Lạnh nhạt, xa lánh, vô dục vô cầu.

      Còn sống, đối với Cung Ly Lạc mà , chính là mở mắt ra, có thể thấy mặt trời mọc, nhắm mắt, lại đơn tịch mịch, còn thanh mềm mại ngọt ngào, kêu tiếng ca ca.

      "Lạc nhi, ra vua tam quốc, cố ý cùng Đông quốc kết thân, ngươi xem. . . . . ."

      Cung Ly Lạc hí mắt, nhìn về phía Đông Hoàng Cung Diệu, nhàn nhạt mở miệng, "Thái tử, Thạc vương, Hằng Vương, Minh vương đều có thể!"

      "Nhưng vua tam quốc chọn ngươi. . . . . ."

      Cung Ly Lạc nghe vậy, mặt rốt cục cũng có chút thần sắc, nhưng lại là lạnh lùng khát máu, tàn nhẫn đến cực điểm, nhàn nhạt mở miệng, lạnh lẽo thấu xương như tản băng ngàn năm, "Nếu như bọn họ sợ công chúa của mình chết toàn thây, mặc dù chưa đến Lạc vương phủ!"
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      DionPhongVy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :