【070】 Như Lâm Đại Địch.
Âu Dương Minh Ngọc xong, hơi dừng lại, mới mở miệng lần nữa, "Gặp qua Cung công tử!"
Cung Ly Lạc nhìn Âu Dương Minh Ngọc, thản nhiên nhếch môi, "Âu Dương công tử, cần đa lễ, mời ngồi!"
Nghiêng đầu, thấy Vô Ưu đánh giá Âu Dương Minh Ngọc, cũng tức giận, "Dâng trà!"
bên, Thúy Thúy lập tức pha trà, chạy chậm, có chút hợp quy củ, nhưng lại có vẻ đặc biệt đáng .
Âu Dương Minh Ngọc kinh ngạc, nha hoàn nhà người bình thường, cũng dám vô lễ như vậy, càng đừng là Lạc vương phủ.
Lại thấy Vô Ưu giống như đánh giá , lười biếng, nhưng chỉ là đánh giá cách bình thường, cười tiếng với Vô Ưu, Vô Ưu cũng cười nhạt, khách khí, xa lánh.
Âu Dương Minh Ngọc ngồi xuống, Thúy Thúy bưng trà lên, đặt bàn trà cạnh người Âu Dương Minh Ngọc, sau khi gật đầu cái, lặng lẽ lui ra.
Đại sảnh, chỉ còn lại ba người Cung Ly Lạc, Vô Ưu, Âu Dương Minh Ngọc.
Im lặng, gì.
Uống trà của mình, cũng ai mở miệng trước.
Âu Dương Minh Ngọc ngồi diện đối với Cung Ly Lạc yên tĩnh như nước, dù sao cũng hơi bị động, sau khi trầm tư lát, mở miệng , "Cung công tử, ra , hôm nay tại hạ đến đây, là có chuyện muốn nhờ!"
Cung Ly Lạc gì, ánh mắt nhìn về phía Âu Dương Minh Ngọc, chờ Âu Dương Minh Ngọc lời kế tiếp.
"Cung công tử, đối với thân phận của ngươi, khắc kia khi ngươi bước vào Đổ thành, tại hạ biết được, mấy ngày nay, được Cung công tử ưu ái, làm tại hạ cảm động đến rơi nước mắt!"
"Sau đó sao?" Cung Ly Lạc thản nhiên lên tiếng, cắt đứt những lời lảm nhảm của Âu Dương Minh Ngọc.
Hơn nữa thấy Vô Ưu giơ tay lên, chống cằm, dáng vẻ uể oải, có hơi kiên nhẫn.
"Cung công tử. . . . . ."
"Âu Dương công tử, có lời gì, có chuyện gì, ngươi hãy thẳng , ta, thích người dong dong dài dài, quanh co!"
Âu Dương Minh Ngọc nghe vậy, trầm tư lát, mới lên tiếng, "Cung công tử, ta tới, là muốn bàn chuyện làm ăn với Cung công tử!"
Cung Ly Lạc nhíu mày.
Cùng làm ăn, biết Âu Dương Minh Ngọc có ý định gì?
"Âu Dương công tử, dựa vào cái gì mà dám cho rằng, ta hợp tác cùng ngươi?"
Âu Dương Minh Ngọc hít hơi sâu, "Cung công tử, tại sao ngươi đến đây, mặc dù tại hạ biết toàn bộ mọi chuyện, nhưng, đơn giản chỉ vì trả thù!"
"Sau đó?" Cung Ly Lạc hỏi ngược lại.
" dối gạt Cung công tử, Lôi Lão Hổ cùng tại hạ, có mối thù đội trời chung, nhưng, tại hạ cố gắng nhiều năm, cũng thể mau chóng giết được Lôi Lão Hổ, vì phụ mẫu mất báo thù rửa hận, quả bất hiếu, hôm nay, tại hạ, chỉ là muốn mượn lực của Cung công tử. . . . . ."
Cung Ly Lạc lãnh cười tiếng, "Đó là thù của ngươi, có quan hệ gì với ta?"
"Cung công tử, là muốn cự tuyệt sao?" Âu Dương Minh Ngọc hỏi.
Cung Ly Lạc lắc đầu, ", có ý định cự tuyệt, nhưng, muốn Âu Dương công tử, xuất ra được cái giá hợp lý, dù sao, mặc kệ là Lôi Lão Hổ, hay Phong Đại Xuyên, đối với ta mà , có thể giết cũng thể giết. . . . . ."
Giết và giết, đều tùy vào suy nghĩ.
Còn nữa, giết Lôi Lão Hổ, quá tiện nghi cho .
Nhất định phải để cho sống bằng chết, muốn sống được, muốn chết cũng xong, mới có thể trút hết mối hận trong lòng .
Âu Dương Minh Ngọc nhìn Cung Ly Lạc, do dự chút, mới lên tiếng, "Cung công tử cần gì, cứ mở miệng, chỉ cần tại hạ có, nhất định hai tay đưa lên!"
"Bao gồm mạng của ngươi sao?" Cung Ly Lạc lạnh nhạt hỏi.
"Đúng, bao gồm mạng của ta!"
Sống sao, chết sao, vì huyết hải thâm cừu của phụ mẫu, tính mạng này có là gì.
Cung Ly Lạc nhìn Âu Dương Minh Ngọc, "Mạng của ngươi, ta có hứng thú, nhưng, ta đối với Phượng Đảm của Âu Dương gia, cảm thấy rất hứng thú!"
Âu Dương Minh Ngọc nghe vậy, cũng thoải mái.
Cung Ly Lạc quả thực chỉ vì Lôi Lão Hổ mà đến, mà còn là vì Phượng Đảm của Âu Dương gia mà đến.
Mà Lôi Lão Hổ, chỉ là, vừa khéo, xuất ở trước mặt của .
Bại lộ thân phận trước đây mà thôi.
Cung Ly Lạc thấy Âu Dương Minh Ngọc gì, thản nhiên nhếch môi, "Nếu Âu Dương công tử chịu, Âu Dương công tử, xin mời!"
Hạ lệnh đuổi khách.
Cung Ly Lạc cũng để ý tới Âu Dương Minh Ngọc.
Âu Dương Minh Ngọc trầm tư lát , "Cung công tử, ta đồng ý!"
Phượng Đảm sao, chỉ cần người còn sống, thù nhất định phải báo."Nhưng ta có cầu!"
Cung Ly Lạc nhìn Âu Dương Minh Ngọc, "Lúc nào nhìn thấy Phượng Đảm, lúc đó ngươi hãy ra cầu của mình!"
Đứng dậy, dắt Vô Ưu rời .
Âu Dương Minh Ngọc mím môi, xoay người rời .
Lôi phủ.
"Cái gì?" Lôi Lão Hổ kêu lên.
Âu Dương Minh Ngọc lại có thể gặp Cung Ly Lạc?
Bọn họ cái gì, thương lượng cái gì?
Lôi Lão Hổ bắt đầu sợ hãi, sợ, vốn giấu kĩ trong lòng, nhưng bây giờ lại bàng hoàng lo lắng.
"Lôi gia, Âu Dương Minh Ngọc đến khách điếm gặp nam tử mặc tử y kia, hình như còn cái gì đó, lúc ra, mặt Âu Dương Minh Ngọc trầm tư, giống như kiên quyết quyết định gì đó!"
Lôi Lão Hổ càng nghe, càng cảm nhận được tư vị gì, khoát tay, " xuống !"
"Dạ!"
Chán chường ngồi ở ghế, Lôi Lão Hổ suy tư, kế tiếp nên làm như thế nào, phải ám sát Cung Ly Lạc, hay là ám sát Âu Dương Minh Ngọc?
Quốc sư chết, mấy người khác cũng mai danh tích, hề liên lạc với nhau nữa, mà mình, vẫn sợ Cung Ly Lạc đến đây báo thù, nên nuôi dưỡng rất nhiều sát thủ.
Có nên để lộ ra hay ?
"Lão gia, chuyện gì vậy?"
Lâm Sương chậm rãi tới, mặt lộ vẻ lo lắng.
Lôi Lão Hổ nhìn Lâm Sương vô cùng xinh đẹp, khẽ thở dài cái, "Ngươi là phụ nhân, biết cái gì, trở về viện của mình !"
Lâm Sương nghe vậy, cũng tức giận, "Lão gia, thiếp thân cũng muốn trở về, chuyện gì cũng quản hỏi, nhưng nhìn thấy lão gia như vậy, thiếp thân rất đau lòng, cho nên phân phó phòng bếp làm canh nhân sâm, chỉ muốn tận mắt thấy lão gia uống canh nhân sâm, rồi về!"
Điềm đạm đáng , ngọt ngào yếu ớt.
lời giả dối cũng có, cuối cùng Lôi Lão Hổ vẫn uống canh nhân sâm, Lâm Sương mới vui mừng lui ra.
Lôi Lão Hổ nhìn bóng lưng Lâm Sương, nghĩ tới quá trình có được Lâm Sương .
"Người đâu!"
"Lão gia!"
", tra xem lai lịch của Lâm di nương, có phải là hay !"
Thuộc hạ hiểu lắm, nhưng, vẫn lui xuống tra.
Chỉ là, ra ngoài đại sảnh, lại thấy Lâm Sương đứng ở trong vườn hoa, ngắm hoa, dáng người vô cùng uyển chuyển.
Lâm Sương duyệt qua vô số người, hai cánh tay ngọc, tuy có ngàn người gối lên, cũng có trăm người ngủ lên, thấy thuộc hạ kia nhìn nàng chằm chằm, thản nhiên cười, trăm hoa nở.
Ngại vì có nha hoàn bên cạnh, chỉ đá lông nheo với thuộc hạ, rồi xoay người rời .
Lâm Sương tin tưởng, nếu thuộc hạ này, có tà tâm, có biện pháp, vào viện của nàng.
Mà tất cả mong muốn của nàng, rất nhanh đạt được. . . . . .
Âu Dương phủ.
Âu Dương Minh Ngọc nhìn hộp gấm trước mặt, do dự chút, mở ra, trống rỗng.
"Tại sao có thể như vậy?" Âu Dương Minh Ngọc kinh ngạc.
Phượng Đảm bảo vật gia truyền của Âu Dương gia, tại sao lại cánh mà bay.
"Chủ tử. . . . . ."
Âu Dương Minh Ngọc giơ tay, quát lớn, " được để lộ ra!"
thấy Phượng Đảm, làm sao có thể chuyện hợp tác với Cung Ly Lạc?
Nhưng, Phượng Đảm bị mất từ khi nào?
Từ lúc phụ thân còn sống thấy tăm hơi, hay là, sau khi tiếp nhận Âu Dương gia, mới thấy?
"Dạ!"
Âu Dương Minh Ngọc khoát tay, ý bảo thuộc hạ xuống, nhốt mình ở trong thư phòng, ôm hộp gấm, lâu gì.
Khách điếm.
Mạc Cẩn Hàn mực chờ đợi Vô Ưu, vất vả, Cung Ly Lạc có chuyện cần phân phó cho vệ, Vô Ưu cảm thấy nhàm chán, nên mình ra ngoài, Mạc Cẩn Hàn lập tức tiến lên.
"Vô Ưu. . . . . ."
Vô Ưu thản nhiên nhìn Mạc Cẩn Hàn, "Có chuyện gì sao?"
Mạc Cẩn Hàn thấy Vô Ưu hờ hững, do dự lúc lâu, mới lấy hà bao từ trong ngực ra, đưa tới trước mặt Vô Ưu, "Trả lại cho ngươi!"
Vô Ưu hiểu.
" phải bạc của ngươi bị trộm rồi, nên có bạc sao?"
Mạc Cẩn Hàn rùng mình, "Đúng, bạc của ta bị trộm, tại ta nghèo hai trắng, nhưng mà, cho dù ngươi muốn cho ta mượn bạc, hoặc là ngươi thương hại ta, muốn giúp ta, nhưng mà, có thể cầu xin ngươi hay , số tiền ngươi cho, cần vũ nhục người khác như vậy, được ?"
Vô Ưu kinh ngạc.
Nàng phải là cảm thấy, Mạc Cẩn Hàn có bạc, rất đáng thương, nên mới cho Thúy Thúy chút ngân phiếu, nàng lặng lẽ đặt ở dưới gối đầu của Mạc Cẩn Hàn.
Chuyện này là sao.
"Mạc Cẩn Hàn, ngươi có bị bệnh !"
"Ta có bệnh?" Mạc Cẩn Hàn chỉ mình, lửa giận lên cao.
Vô Ưu nhìn, vô cùng hiểu, "Chẳng lẽ đúng sao, Mạc Cẩn Hàn, ta phải là cho ngươi ít bạc thôi sao, ngươi lại cảm thấy ta thương hại ngươi, cần cần, cần gì phải làm cái bộ dạng này, còn nữa, đừng để cho ta thấy ngươi tự đắc, từ đầu đến cuối, ta chưa từng quan tâm ngươi!"
Thấy Vô Ưu nóng lòng phủi sạch quan hệ của bọn họ, Mạc Cẩn Hàn giận, "Ngươi còn dám ngươi quan tâm ta sao? Lúc đầu ở bờ sông, thân thể ta trần truồng, ngươi đều thấy hết!"
"Thối lắm, lúc đó ta thấy trong hồ còn có người khác, nhưng ta cũng thèm liếc mắt cái, cầm xiêm áo lên rời , ngươi nhìn thấy hết của ta, đại nam nhân, ngươi mới biết xấu hổ!"
Vô Ưu xong, nắm lấy hà bao, " cần sao, ngươi cần, nhưng có rất nhiều người cần!"
Cung Nhất có lòng tham của quỷ, ước gì mỗi ngày tâm tình nàng đều tốt, ban thưởng cho trăm tám mươi lượng.
Nếu đưa hà bao này cho Cung Nhất, bảo đảm buổi tối Cung Nhất nằm mơ cũng cười đến tỉnh giấc.
lấy được hà bao, Vô Ưu thèm để ý đến Mạc Cẩn Hàn, xoay người rời .
Vô Ưu phải kẻ ngốc, cũng phải kẻ khờ, nàng biết tâm tư của Mạc Cẩn Hàn.
Nhưng tình cảm, thể chia ra, mà lòng của nàng, trừ Cung Ly Lạc, cũng chứa nổi bất kì kẻ nào.
Cho nên, đối với Mạc Cẩn Hàn, nàng chỉ có thể lãnh khốc vô tình, làm như thấy, mới có thể làm cho Mạc Cẩn Hàn sớm chết tâm, sớm ngày tìm hạnh phúc thuộc về .
Mạc Cẩn Hàn nhìn bóng lưng Vô Ưu rời , hồi lâu hồi hồn.
đơn xoay người, mình ra ngoài khách điếm. . . . . .
đường cái người đến người , Mạc Cẩn Hàn biết mình nên con đường nào.
Người thân duy nhất, Cung Ly Lạc lại biết quý người khác như thế nào trừ Vô Ưu, ngươi có thể muốn có bạc của , muốn có thị vệ, muốn có núi vàng núi bạc, nhưng ngươi thể muốn có tình cảm của .
cho được, trừ Vô Ưu, bất luận là kẻ thân tình nào.
Cách đó xa.
Mấy mao hài vây quanh tiểu công tử, "Tiểu Đan tỷ tỷ, ta đói!"
"Tiểu Đan tỷ tỷ, ta cũng đói!"
"Tiểu Đan tỷ tỷ. . . . . ."
Toàn thân tiểu công tử dơ bẩn, xanh xao vàng vọt, nhìn mấy mao hài, nuốt ngụm nước bọt.
Nàng cũng đói.
Đêm đó, vốn lấy được số bạc lớn, kết quả lại bị lão đại đoạt , mà nàng, chỉ có mấy văn tiền lẻ, sau khi mua mấy cái bánh bao, văn cũng thừa.
Càng đừng , nuôi mấy mao hài tử này.
"Tốt, tốt, các ngươi nên ồn ào, để cho ta suy nghĩ kỹ, nếu , buổi tối chúng ta cũng chỉ có thể chết đói!"
Tiểu Đan an ủi, nghiêng đầu, liền thấy gương mặt tức giận của Mạc Cẩn Hàn, đứng ở cách đó xa, nhìn chằm chằm nàng.
Trong đầu Tiểu Đan cẩn thận nhớ lại, công tử này nhìn rất quen mặt, có phải gặp qua ở đâu hay ?
Mạc Cẩn Hàn mở miệng, "Tiểu tặc, hôm nay xem ngươi trốn đâu!"
Tiểu Đan vừa nghe xưng hô này, trong lòng biết thân phận của mình bị Mạc Cẩn Hàn biết, hoảng sợ quát to tiếng, "Chạy mau!"
Ngay tiếp theo mấy mao hài cũng chạy trốn tứ phía.
Mạc Cẩn Hàn cũng đuổi theo ai, chỉ đuổi theo Tiểu Đan, Tiểu Đan chỉ biết công phu mèo quào, hoàn toàn phải là đối thủ của Mạc Cẩn Hàn, bao lâu thở hồng hộc.
Mạc Cẩn Hàn lại nhanh chậm đuổi theo ở phía sau, cho đến khi phía trước Tiểu Đan xuất con sông , phía sau còn đường lui.
Quay đầu, nhìn Mạc Cẩn Hàn, "Đại hiệp, ta... ta, ta. . . . . ."
"Trả bạc lại cho ta!" Mạc Cẩn Hàn gầm lên.
có bạc, bị khi dễ rất là thê thảm.
Lúc này, phải đòi lại tốt.
Tuyệt nương tay với tiểu tặc này.
"Ta... ta có bạc!" Tiểu Đan vội vàng giải thích.
Đêm hôm đó, bạc trộm được, nàng còn chưa vui mừng, bị lão đại phát , sau đó bạc bị đoạt .
Mạc Cẩn Hàn nhìn Tiểu Đan, cả người dơ bẩn, xanh xao vàng vọt, xác thực giống người có bạc, còn nữa , bạc kia bị trộm, mấy ngày, hôm nay mới đến hỏi đòi bạc, xác thực trễ.
Nhưng. . . . . . d đ =lê+quý+đôn=
" trả bạc cũng được, bên cạnh ta cần gã sai vặt, gã sai vặt trung thành!"
Giống như Thúy Thúy chỉ nghe lời của Vô Ưu, trung thành và tận tâm, tuyệt hai lòng.
Tiểu Đan kinh ngạc nhìn Mạc Cẩn Hàn.
Người công tử này có bị bệnh .
Nàng trộm bạc của , lại muốn nàng làm thiếp, chẳng lẽ, sợ, nàng trộm hết của sao?
Còn trung thành và tận tâm?
Truyện cười sao?
Hay là chuẩn bị thập đại khốc hình (*), dự định chỉ cần lừa gạt nàng về, liều mạng mà hành hạ nàng?
(*) Gồm: lột da, chém ngang lưng, ngũ mã phanh thây, câu ngũ hình, lăng trì, thắt cổ, nấu chín, cung hình, chặt chân, kim châm.
Tiểu Đan hung bạo cũng run lập cập, cắn răng cái, bùm tiếng nhảy xuống sông, lặn xuống nước chuẩn bị chạy trốn.
Mạc Cẩn Hàn nhìn, hít sâu hơi, " Vớ vẩn, cho rằng với bộ dáng như vậy mà có thể chạy trốn, nằm mơ!"
Ngay sau đó bùm tiếng nhảy xuống sông, nhanh chóng bơi về phía Tiểu Đan, khả năng bơi của Tiểu Đan cũng tốt lắm, lại thấy Mạc Cẩn Hàn đuổi theo, sợ tới mức ba hồn bảy vía đều mất, khẩn trương, liền bị sặc nước, cổ chân lại bị Mạc Cẩn Hàn bắt được, càng sợ hãi, hốt hoảng giãy giụa, lại bị sặc mấy ngụm nước, càng giãy giụa lợi hại.
Mạc Cẩn Hàn kéo Tiểu Đan, bơi lên bờ, lại hoàn toàn phát , Tiểu Đan giãy giụa càng ngày càng ít, càng ngày càng yếu.
Kéo Tiểu Đan lên bờ, Mạc Cẩn Hàn mới phát Tiểu Đan bình thường.
"Này, này. . . . . ."
Đưa tay vỗ vỗ mặt của Tiểu Đan, thấy Tiểu Đan vẫn có phản ứng, Mạc Cẩn Hàn bị hù dọa.
"Này, ngươi đừng giả chết!"
Thấy Tiểu Đan vẫn có phản ứng, Mạc Cẩn Hàn vội ôm Tiểu Đan lên, bay đến khách điếm.
Bên trong đại sảnh.
Cung Ly Lạc ngồi ở chủ vị, "Như thế nào?"
"Người giám thị Âu Dương Minh Ngọc truyền đến tin tức, hộp gấm trống , bên trong có Phượng Đảm!"
Cung Ly Lạc khẽ nhíu mày.
Làm sao có thể có?
"Nghĩ biện pháp mang hộp gấm về, mặt khác, tiếp tục giám thị!"
"Dạ!"
Cung Ly Lạc nhàng vuốt ve nhẫn ngọc ngón tay cái, nghĩ lại, Phượng Đảm là sớm mất, hay là?
Hộp gấm kia, có huyền cơ khác?
Vô Ưu bưng đồ vào đại sảnh, mấy vệ lập tức lặng yên tiếng động lui ra, Vô Ưu để khay bàn trà, "Ca ca, uống chút đồ !"
"Ngươi làm hay sao?" Cung Ly Lạc hỏi.
Vô Ưu lắc đầu, " phải, Thúy Thúy làm, ta chỉ ở bên nhìn!"
Cung Ly Lạc cười, "Ít đến phòng bếp chút, muốn ăn cái gì, để cho Thúy Thúy làm, hoặc là để cho đầu bếp của khách điếm làm, nếu ăn chán, chúng ta ra bên ngoài ăn!"
Vô Ưu cười gật đầu, "Biết, ca ca, ngươi mau nếm thử , canh này là ta tự mình điều chế, ha ha. . . . . ."
Về phần dược hiệu, Vô Ưu gì, Cung Ly Lạc cũng có thể biết được.
Nhưng vạch trần, gì, bưng chén lên, hơi uống cạn sạch.
Vô Ưu vội hỏi, "Uống ngon sao?"
"Cũng tệ lắm!"
"Vậy về sau mỗi ngày đều uống, có được hay ?"
Cung Ly Lạc đặt chén xuống, cầm tay Vô Ưu, "Ưu nhi, . . . . . ."
"Ta biết rồi, ca ca, ta ra ngoài chơi, nữa!" Vô Ưu xong, bưng khay lên bỏ chạy.
Cung Ly Lạc khẽ lắc đầu.
Nếu như độc người giải, nhất định nguyện ý.
Chỉ là, chỉ là. . . . . .
Khẽ lắc đầu thở dài.
Vô Ưu vừa mới chạy ra khỏi đại sảnh, liền thấy toàn thân Mạc Cẩn Hàn ướt sũng, ôm người cũng ướt sũng trở lại, Vô Ưu nhíu mày.
"Đừng nhìn, mau cứu !"
Vô Ưu thấy lạ, từ lúc nào lương tâm của Mạc Cẩn Hàn tốt như vậy?
"Thế nào?"
"Bị sặc nước, ngươi mau nhìn xem, có còn cứu được hay ?"
Vô Ưu bĩu môi, tiến lên, giữ chặt cổ tay Tiểu Đan, khẽ nhíu mày.
Nữ tử?
"Ngược lại có thể cứu chữa, chỉ là, tại sao ngươi lại biết nàng?"
"Ăn trộm, chính là tiểu tặc ngày đó, trộm hà bao của ta!"
Vô Ưu há hốc miệng, bày tỏ hiểu.
"Mang về phòng của ngươi, thuận tiện kêu Thúy Thúy, đổi xiêm áo giúp nàng!"
"Hai người các ngươi đều là nữ tử, thích hợp sao?" Mạc Cẩn Hàn hỏi.
Nam nữ thụ thụ bất thân, phải sao?
Vô Ưu liếc Mạc Cẩn Hàn cái, "Vậy ngươi ôm nương nhà người ta như vậy, thích hợp sao?"
Mạc Cẩn Hàn nghe vậy bị hù dọa.
nương, nương. . . . . .
"Làm sao có thể?" Mạc Cẩn Hàn kêu to, cảm giác nữ tử trong ngực, như khoai lang nóng, hận được lập tức bỏ lại.
"Mạc Cẩn Hàn, ngươi thử bỏ người lại xem?" Vô Ưu lên tiếng nhắc nhở, chỉ chỉ phòng của Thúy Thúy, "Ừ, vì để phù hợp, vẫn nên mang đến gian phòng của Thúy Thúy !"
Mạc Cẩn Hàn thở ra hơi, nhanh chóng ôm Tiểu Đan đến gian phòng của Thúy Thúy, đặt lên giường, xoay người rời , Vô Ưu cùng Thúy Thúy vào phòng, Vô Ưu đứng nghiêm bên, "Thúy Thúy, đổi xiêm áo cho nàng!"
"Dạ!"
Thúy Thúy vội vàng lấy xiêm áo của mình, chuẩn bị thay xiêm áo cho Tiểu Đan, Vô Ưu đứng nghiêm bên dùng thanh lạnh nhạt , "Ta , nương, ngươi có tiếp tục, cũng giống! ~"
Tiểu Đan nghe vậy, chậm rãi mở mắt ra, nhìn Vô Ưu đẹp như thiên tiên, cùng quý khí người Thúy Thúy, lại nhìn cả người mình rách nát, mắc cở đỏ bừng mặt.
"Ta, cái đó, cái đó. . . . . ."
Vô Ưu gì, Thúy Thúy cũng thấy có gì để , càng đồng tình cho đồng thị thiên nhai luân lạc nhân (người có hoàn cảnh lận đận giống mình), "Trước tiên thay xiêm áo !"
Tiểu Đan nghe vậy, đứng dậy, cầm xiêm áo lên, tới bên góc, từ từ thay, lúc đến trước mặt Vô Ưu, cúi đầu, nhìn mũi chân của mình.
" thử xem, hồi ra khỏi cánh cửa này, có tính toán gì ?"
"Ta... ta. . . . . ." Tiểu Đan xong, bịch tiếng quỳ gối trước mặt Vô Ưu.
" nương, ngươi ngàn vạn lần đừng với ta gì mà ngươi bị phụ mẫu vứt bỏ, sau đó bất đắc dĩ mới làm ăn trộm, ta thích nghe, ngươi cũng đừng lãng phí lời !"
Những lời dối kia, trong phim truyền hình quá nhiều.
Cho dù là nữ tử trước mặt, nàng cũng thông cảm.
Tiểu Đan nhìn Vô Ưu đẹp như thiên tiên, lại lãnh tình, câu cũng nên lời.
Vô Ưu nhìn Tiểu Đan, "Ngươi trộm hà bao của Mạc Cẩn Hàn, bên trong có bao nhiêu ngân phiếu, ngươi cũng biết?"
Tiểu Đan gật đầu.
"Hà bao đâu?"
Tiểu Đan từ trong ngực lấy hà bao ra, "Ta thấy hà bao này rất tốt, nên vẫn giữ lại!"
"Rất tốt, hồi ta cho ngươi ngân phiếu, ngươi để vào, bạc vô dụng (ý là tiêu hết), trả lại cho Mạc Cẩn Hàn, hiểu ?"
Last edited by a moderator: 27/6/16